Mấy ngày nay hắn ở liệt tại phòng Nhã Phi giúp nàng tu luyện cùng song tu tăng tu vi. Hơn nữa mỗi tối trước khi xong việc hắn còn kể cho nàng nghe mấy cuốn tiểu thuyết tình yêu. Sáng dậy sớm cùng nàng ngắm bình minh. Chiều ngắm mặt trời lặn. Chờ đến tối thì quan sát nàng bán đấu giá. Dù sao có phân thân ở Tiêu gia rồi hắn cũng không quá lo. Hơn nữa hắn cũng dặn dò không được tiết lộ hắn đến đấy với Dược Chiến nên hắn không lo bị bắt. Giờ chỉ có ăn với ngủ cùng tu luyện thôi. Hắn muốn tinh thần được thoải để chuẩn bị cho luyện khí. Đảm bảo cho luyện khí đạt được hiểu quả tốt nhất.
Nhã Phi lúc đang thay ra một bộ y phục màu đỏ. Bộ y phục màu đỏ vắt vẻo trên chiếc bình phong. Tiêu Kiếm tiến đến cầm lấy bộ y phục của nàng đưa lên mũi hít hít ngửi trông cực kỳ biến thái dâm đãng. Nhã Phi thấy thế thì đỏ mặt kêu lên: “Lão công...”
“A, ha” Tiêu Kiếm thấy thế thì mỉm cười: “Lão bà đừng hiểu lầm nha, ta... a... đúng rồi ta muốn luyện cho nàng một bộ pháp y lên muốn mang nó đi làm phỏng chế ấy mà”
Nhã Phi đỏ bừng mặt nhìn về phía Tiêu Kiếm: “Có thật không?”
“Đúng, hoàn toàn đúng luôn” Tiêu Kiếm gật đầu lia lịa: “Chẳng lẽ nàng nghĩ ta biến thái vậy sao?”
“...” Nhã Phi trong lòng tự nhủ: “Hừ ngươi không biến thái thì còn ai trên đời này biến thái nữa. Ngày nào cũng hành hạ người ta bắt thực hiện toàn những tư thế kỳ quắc thôi a...” Nghĩ đến đây Nhã Phi mặt mày lại đỏ bừng.
“Hey, hey...” Tiêu Kiếm thấy mặt mũi nàng đỏ bừng lên tiếng trêu trọc: “không phải nàng đang nghĩ bậy bạ gì về lão công đấy chứ?”
“Hừ” Nhã Phi cắn răng: “Có chàng mới là kẻ có ý nghĩ bậy bạ thì có!”
“Được rồi, được rồi!” Tiêu Kiếm giơ hai tay lên: “Chỗ của nàng hẳn là có mật thất đi, ta cần dùng mật thất... ”
“Chàng cần mật thất làm gì?” Nhã Phi ánh mắt đầy tò mờ nhìn về phía Tiêu Kiếm: “Chàng muốn luyện dược sao?”
“Bí mật” Tiêu Kiếm đưa ngón tay lên miệng sau đó nhìn về phía Nhã Phi: “Tất nhiên ta sẽ có thứ tốt cho nàng...”
“Hừ không thèm nói thì thôi!”
Hai người cùng nhau khởi hành về phía mật thất. Trên đường đi rất nhiều ánh mắt hâm mộ cùng ghen ghét đều nhìn về phía hắn. Tiêu Kiếm chỉ nhếch miệng cười không để ý đến bọn hắn.
“A, a, thật là đẹp trai a... Nếu như được làm thiếp của chàng thôi ta cũng chịu”
“Hừ, ngươi mồm mép cẩn thận không sợ Nhã Phi tiểu thư sao?”
...
Hàng loạt những câu bàn luận về hắn đều vang lên. Nhã Phi lúc này mặt đỏ bừng hai răng cắn chặt vào nhau quay sang Tiêu Kiếm với ánh mắt đầy giễu cợt: “Xem ra lão công rất được hâm mộ nha!”
Tiêu Kiếm khoanh tay rồi hăn mỉm cười nhìn Nhã Phi sau đó giang hai tay ra thể hiện sự phóng khoáng. Lắc lắc cái đầu Tiêu Kiếm lên tiếng: “Well, ai bảo lão công của chàng quá đẹp trai chứ hơn nữa lại còn giỏi giang nữa!”
“Hừ không biết xấu hổ”
“Ghen rồi sao?”
“Ai thèm ghen?”
Khoanh tay ra Tiêu Kiếm thở ra một hơi theo bước Nhã Phi. Nhã Phi trước khi đi còn ném cho hắn ánh mắt khó chịu cùng với ánh mắt đầy thù địch váo mấy thiếu nữ, nha hoàn đang quan sát hắn.
Tiến vào một gian thạch thất. Xuất hiện trước mặt của Tiêu Kiếm một thạch thất khá rộng, trong đó không có đồ đạc gì ngoài một chiếc giường đá cả. Tiêu Kiếm mỉm cười trả lời: “không tệ!”
“Hừ” Nhã Phi hừ lạnh rồi nói vài câu rồi bỏ đi. Tiêu Kiếm chỉ lắc đầu. Hắn luyện chế xong sẽ đi lấy lòng nàng vậy.
Ngồi trong gian phòng, từ trong trữ vật giới chỉ Tiêu Kiếm vất ra xuất hiện bên cạnh hắn một đống vật liệu: “da của huyết kình ngạc, lông vũ thiên điểu cấp ba, kim tơ tằm, thiên tằm ti...”
Lấy mấy chục viên ma tinh cấp năm ra, Tiêu Kiếm mỉm cười. Hắn đã kiểm đỉnh mấy viên ma tinh của ma thú quả thực không khác gì nội đan của yêu thú lắm, hắn đã thử qua và hiệu quả rất tốt nên hắn không quá lo lắng khi thực hiện nó cho việc luyện khí lắm.
Trong tay xuất hiện một chút thiên tằm ti. Tiêu Kiếm đưa tay lên, thiên tằm ti bắt đầu lơ lửng trong không khí. Từ trong tay Tiêu Kiếm một ngọn lửa màu vàng ánh kim như mặt trời bắn đến thiêu đốt thiên tằm ti. Thiên tằm ti phát ra tư tư âm thanh rất nhỏ vang lên từ trong nó phát ra, từ nó bốc lên một đám khỏi đen, thiên tằm ti bắt đầu nhỏ lại.
Tiêu Kiếm mỉm cười hắn vứt vào đó rất nhiều vật liệu dung nhập vào trong đó. Tiêu Kiếm cầm trong tay một viên ma tinh màu đỏ. Đôi tay bóp mạnh ma tinh vỡ vụn thành các mảnh nhỏ. Hắn ném vụn ma tinh về phía ngọn lửa. “Xuy, xuy...” ngọn lửa đốt vụn ma tinh thành những giọt nước rất nhỏ dung nhập vào miếng thiên tằm ti. Thiên tằm ti ban đầu có màu trắng nhưng giờ nó càng ngày càng đỏ. Tiêu Kiếm càng nhìn càng mỉm cười.
Thiên tằm rút nhỏ lại chỉ còn một phần hai so với bình thường. Tiêu Kiếm mỉm cười trong tay hắn xuất hiện một thanh ma kiếm. Ma Kiếm phát ra một tiếng thở dài: “Đường đường là ma kiếm vô địch trong tất cả các thần khí mà lại phải đi làm cái việc này...”
“Im...”
Tiêu Kiếm giơ tay lên huy kiếm. Cuồng phong liên tục chém về phía mảnh thiên tằm ti xuất hiện trước mắt. Sau khi liên tục huy kiếm, Tiêu Kiếm thu lại kiếm. Ma Kiếm dung nhập lại thành một hình xăm trước ngực Tiêu Kiếm. Tiêu Kiếm mỉm cười hai tay đánh ra pháp quyết cùng liên tục huy động các mảnh thiên tằm ti lắp ghép vào với nhau.
“Thành công”
Quát khẽ một tiếng, từ vật phẩm phát ra ánh sáng Tiêu Kiếm mỉm cười một cái xuất hiện trước mặt hắn là một cái áo lót màu đỏ của phụ nữ. Thường ở đấu khí đại lục chưa có mấy thứ này Tiêu Kiếm dùng kiến thức trước kia tạo ra món này cho mấy lão bà đây mà! Cầm trong tay cái áo lót Tiêu Kiếm thở ra một hơi: “Chắc là đúng cỡ...”
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Ánh sáng chiếu hắt hiu vào một gian phòng, một thanh niên lõa lồ đang ôm một thiếu nữ ngủ. Của quý của hắn vẫn ghim trong người thiếu nữ kía. Hắn tứ đằng sau ôm thiếu nữ, một chân gác lên ngươi nàng, một tay thì đang xoa nắn bộ ngực phong mãn của thiếu nữ, tay con lại thì đang cầm một vật màu đỏ đưa lên mũi ngửi rồi hít trông cực kỳ biến thái.
Thiếu nữ biết hành động của thiếu niên nàng đỏ mặt xấu hổ đến tận mang tại: “Ư,.. ưm... lão công thật là biến thái!”
“Ba, ba, ba...” Thanh niên vỗ liên tục vài phát lên mông thiếu nữ tạo lên mấy tiếng vang lớn: “hừ dám nói lão công biến thái! “
“A, a...” Thiếu nữ bộ mông đỏ ứng hét lên hoảng hốt: “A... ta chịu thua được rồi lão công không phải là biến thái như vậy đã được chưa?”
Thanh niên mỉm cười nhìn thiếu nữ: “Vậy nàng nói xem ta là gì?”
Thiếu nữ lúc này bộ mặt ngọt ngào hạnh phúc nhìn thanh niên nói: “Lão công không phải biến thái mà cực cực kỳ biến thái!”
Thanh niên nghe thế thì mặt mày biến xác. Thật không ngờ lão bà dàm trêu trọc mình thật là...? Nghĩ đến đây thanh niên có phần tức giân. Hắn lập tức lật ngửa vào, một lần nữa muốn chinh phạt nãng cho thỏa mãn cơn giân. Thiếu nữ thấy vậy hoảng hốt hét lên: “A...” Hai tay nàng che lên phần kín của mình: “Lão công ta biết sai rồi! Nhã Phi lần sau không dám nữa, lão công tha cho Nhã Phi đi, quả thật Nhã Phi không chịu được!”
Nhìn Nhã Phi đôi mắt dưng dưng hơn nữa dùng hành động che lấy hạ thân làm hắn nổi lên lòng thường yếu: “Ân...” Khẽ gật đầu một cái thanh niên ôm lấy thiếu nữ hôn lên môi của nàng. Thiếu nữ hơi phát ra âm thanh rên rỉ trầm mặc. Hai chiếc lưỡi bắt đầu quấn lấy nhau. Nhã Phi kịch liệt đáp trả lại. Khi đôi môi hai người rời nhau ở đó vẫn còn ti ti một dòng chất lỏng nối liền giữa miệng hai người, thiếu nữ thở ra hổn hển.
Thanh niên thỏa mãn mỉm cười hắn lúc này lại ôm lấy thiếu nữ ôn nhu viết ve nàng nói: “Mấy thứ ta lầm cho nàng, nàng dùng tốt chứ?”
“Ân” Nghe thấy thế thiếu nữ đỏ mặt nhớ đến mấy thứ hắn thiết kế. Mấy ngày nay hắn thiết kế cho nàng mấy đồ lót trông cực kỳ dâm mỹ bất quá quả thực nàng mặc vào khi tham gia đấu giá hội vô cùng thoải mái mà vài ngày trước không ngờ nàng đến kỳ hắn quan sát thấy lên đã lầm cho nàng một vật dụng khá kỳ lạ, nó làm bằng vải bông mềm mại hình chữ nhật có hai cánh hai bên có khả năng thấm hút cực cao. Cứ nhớ đến đây nàng lại xấu hổ. Sáng thời gian rảnh rỗi thì lại bồi nàng luyện công. Chiều thì xem nàng bán đấu giá. Tối ôn nhu bên nàng giúp nàng xem sổ sách. Mấy ngày nay nàng như sống trong mơ vậy một giấc mơ mà nàng không bao giờ muốn tỉnh dậy. Nhưng hắn chỉ có một điều là tính tình hơi ghen đặc biệt là việc hắn dạy nàng mị đồng thuật để bảo vệ tính mạng ai ngờ nàng dùng cho việc đi đấu giá kết quả suýt làm hắn xung huyết.
Theo thời gian thì Nhã Phi cũng đào tạo vài người mới thay nàng chủ trì vì nàng còn phải tập trung vào việc chế thuốc và luyện công. Nhìn Nhã Phi tiến trình mà Tiêu Kiếm phát hoảng sắp từ trúc cơ sơ kỳ lên trúc cơ trung kỳ trong vòng một tháng thời gian. Nếu nói nàng nhanh hơn Tiêu Kiếm tu luyện nhiều đây cũng là không nói quá. Một ngày nhã phi chỉ dùng không quá hai canh giờ tu luyện mà trong khi Tiêu Kiếm dùng bao nhiêu. Hắn dùng là nhất tâm nhị dụng có nghĩa là cả ngày dung thiên địa linh khí tẩm bổ cơ thể và tăng trưởng tu vi nên có nhanh hơn Nhã Phi cũng không phải lạ nếu mà nàng bỏ thêm thời gian chắc chắn vượt qua Tiêu Kiếm là chuyện dễ hiểu. Quả không hổ Thái Âm thân thể. Con mệ nó chứ đúng là biến thái a? Tiêu Kiếm một lần ngẫm nghĩ.
“Lão công tràng có thể thiết kế cho ta thêm nhiều mẫu những thứ đó được không?” Nói đến đây Nhã Phi hơi đỏ mặt.
Tiêu Kiếm nhìn nghi hoặc nói: “Những thứ đồ ta luyện cho nàng, nàng vẫn dùng hết sao?”
“Không phải” Nói đến đây Nhã Phi mặt mày trở lên nghiêm túc: “Ta là muốn làm buôn bán mặt hàng này.”
“Nga” Tiêu Kiếm nghiêng nghiêng đầu suy tư một cái: “Được không vấn đề gì! Nhưng đảm nàng phải hứa với ta việc tu luyện không được chậm trễ” Tiêu Kiếm cảm thán quả là cô nàng này thực có đầu óc kinh doanh. Tiêu Kiếm khẽ xoa lên đầu của nàng.
“Ân” Thiếu nữ khẽ gật đầu.
Tiêu Kiếm thấy thế thì mỉm cười nói: “Nếu muốn mấy hôm nữa ta sẽ đưa cho nàng một vài đan phương liên quan đến dưỡng nhan và làm đẹp của phụ nữ...”
“Nga” Thiếu nữ nghe thế thì mặt mày mừng rỡ: “Lão công có mấy loại đó sao?”
“Hắc, hắc, ta còn xem nàng biểu hiện thế nào đã” Nói đến đay Tiêu Kiếm ôm lấy nàng bắt đầu hôn lên đôi môi của thiếu nữ. Thiếu nữ phát ra một tiếng rên nhỏ nhẹ.
Từ bên ngoài một thanh âm sang sảng truyền vào, một thanh niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi mặc bộ y phục quân nhân. Trong tay hắn là một cậy thương dài, mặt mũi có vẻ có chút tuấn tú nhưng lúc này mặt hắn đỏ bừng đi cấp tốc nhanh chóng bước phòng Nhã Phi đi đến. Theo sau là hai nữ tỳ cùng với một vài trung niên nhân. Họ đang ra sức ngăn cản thanh niên: “Mộc thiếu gia ngài không thể vào...”
“Cút...” Thanh niên đôi mắt đỏ như máu giận dữ quát: “Nếu kẻ nào dám cản ta đừng trách ta Mộc Chiến không lưu tình...”
Hai nữ tỳ nhìn nhau: “Phải làm sao đây...?”
“Đi chúng ta đi tìm Cốc Ni đại sư”
Theo thanh niên tiến vào phòng Nhã Phi, hắn đạp mạnh cửa xông vào quát lớn: “Đồ dâm phụ...”
Hai tỳ nữ tiến tới tìm Cốc Ni đại sư, Cốc Ni lúc này há hốc miệng quát lớn: “Cái gì các ngươi nói gì, Mộc Chiến hắn coi đây là Mộc gia nhà hắn sao. Đi hai ngươi mau dẫn đường cho ta...”
“Vâng” Hai nữ tỳ lúc này cung kính khởi bước dẫn đường trung niên nam tử tiến về phía phòng Nhã Phi. Khi mấy người còn cách xa phòng Nhã Phi thì một bóng ảnh từ phòng Nhã Phi bay ra.
“Ầm”
Thân hình Mộc Chiến từ trong phòng Nhã Phi bị bắn mạnh ra khỏi cửa lê trên mặt đất làm thành một cái đường thẳng in thành vệt trên mặt đất kéo từ gần cửa phòng đến tận chỗ Mộc Chiến đang nằm. Mộc Chiến lóp ngóp bò dậy: “Khụ, khụ...” hắn nôn ra một búng máu, con mắt kinh ngạc nhìn về phía cửa phòng. Lúc Cốc Ni cũng ngơ ngác nhìn về phía đó.
Từ trong phòng Nhã Phi một thân hình tuyệt mỹ với những cơ bắp chắc khỏe. Thanh niên mặc một chiếc quần bò xạm màu một tay gác lên vai thanh kiếm, tay kiếm hắn khoác trên vai một bộ áo da dai màu đỏ như máu. Hắn bước ra lạnh lùng nhìn Mộc Chiến. Thanh niên tung kiếm lên trời. Thanh kiêm quay quay rất nhiều vòng phi lên không trung. Thanh niên dơ chiếc áo da dài màu đỏ ra xoay vài vòng, hắn liền lập tức xỏ hai tay vào ông tay áo. Thanh niên vuốt lên hai bên nếp gấp của chiếc áo da dài đến tận đầu gối.
“Phật...”
Một âm thanh gió phát ra, thanh niên đứng giữa thiên địa, thân hình cực kỳ thong dong, ngạo nghễ. Hắn đưa tay lên, thanh kiếm lúc này từ trên trời rơi vào tay hắn. Thanh niên hơ kiếm lên chém nhẹ xuống, mũi kiếm trạm xuống đất tạo thành một tiếng keng va trạm nhỏ. Thanh niên quay đầu lại nhìn về phòng thấy thiếu nữ xấu hổ đang nhanh cóng mặc lại quần áo.
Đưa tay dơ kiếm lên thanh niên lúc này nhìn Mộc Chiến quả thực động sát cơ: “Ta hy vọng ngươi đủ trả giá cho tất cả chuyện này!”
“Ta liều mạng với ngươi!” Thanh niên lóp ngóp bò dậy từ dưới đất liệu mạng dùng sức lao về phía thanh niên.
“Chiến Nhi dừng tay cho ta” một âm thanh hét lên.
Cả người Mộc Chiến loáng lên một bộ giáp y màu xanh lá. Đấu khi điên cuồng vận chuyển đấu khí tập trung vào đôi tay. Thanh niên dơ kiếm lên đỉnh đầu nhàn nhạt nói một câu: “Không biết sống chết!”
Thanh kiếm hơi lóe lên một đôi mắt màu đỏ, từ thân kiếm hình thành một thanh cự kiếm quang mang màu đỏ như máu. Thanh ma kiếm hình thành dài cả trục trượng.
“Huyền giai trung cấp: Thiết mộc thiên sơn quyền” cả bàn tay hắn bao trùm đấu khí màu xanh, thanh niên lao thẳng đấm mạnh về phía đối thủ.
“Xin các hạ nương tay!”
Thanh niên cầm kiếm trong tay hơ kiếm lên nhếch miệng một cái chém mạnh thanh ma kiếm xuống. Trung niên nhân hoảng sợ hét lớn tập trung đấu khí lao thẳng về phía Mộc Chiến.
“Âm”
Một âm thanh vang lên hai người bị ma đạo trảm bắn mạnh về phía sau, Mộc Chiến đã hôn mê bất tỉnh, trung niên nhân thì trong miệng chảy ra một ít màu tươi. Hắn cúi đầu nói: “Cảm ơn các hạ ngày hôm nay đã nương tay ta Mộc Thần biết ơn” Hắn lúc này quay sang nhìn về phía mấy hộ về phía sau: “Người đâu mang tên nghịch tử này ra khỏi đây cho ta”
“Vâng lão gia”
Trung niên nhân quay sang với Tiêu Kiếm cung kính nói: “Hôm nay ghịch tử đã đắc tội với các hạ ta thay mặt nghịch tử xin lỗi mong tiền bối có thể đại nhân đại lượng tha cho nghịch tử một mạng sống ngày sau nhất định Mộc gia sẽ tạ ơn”
Tiêu Kiếm phất phất tay: “không cần chỉ cần hắn đừng đến làm phiền Nhã Phi nữa chuyện này ta không muốn truy cứu!”
“Nhất định nhất định...” Mộc Thần cung kính: “Cảm tạ các hạ đã tha cho Chiến Nhi một mạng ngày sau mong tiền bối có thể đến Mộc gia ta làm khách”
Tiêu Kiếm đưa tay lên phất phất ý bảo đuổi khách.Mộc Thần quả thực hắn không dám làm loạn người thanh niên này tu vi hắn nhìn sâu không hạn định. Vừa rồi người ta đã ra tay rất kiêng dè, Mộc Chiến chẳng qua chỉ là bị dư âm chấn cho ngất đi không quá đạng ngại nếu như truy cứu truyện này ai biết rằng thanh niên trước mặt là đồ đệ của lão quái nào mà mình thực lực nhìn không rõ hắn điều này nói lên gì nói lên thực lực hắn cao hơn mình. Suy đi nghĩ lại dù gì cũng là Mộc Chiến sai trước chuyện này tốt nhất không nên rạch mặt nhau.
Tiêu Kiếm thở dài hắn tiến bước phòng Nhã Phi tiến đến.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Xuất hiện trong căn phòng là hai thiếu niên cao tầm mười sau tuổi. Thật ra đây là Tiêu Kiếm cùng Tiêu Viêm. Tiêu Viêm hắn mới đạt chín tuổi đang mặc một lam y, Tiêu Kiếm hắn nếu tính ba năm trong bụng mẹ mới đạt chín tuổi, lúc này hắn đang mặc một bộ áo da dai đến gót chân màu đỏ. Xuất hiện trước mặt hai thanh niên là một chiếc bánh sinh nhật khá là to lớn.
Tiêu Viêm nói: “Đệ làm cái này cho Huân Nhi sao?”
“Ân” Tiêu Kiếm gật đầu. Sau đó hắn đưa cho Tiêu Viêm một chiếc hộp mỉm cười: “Trong này là cổ nhẫn của mẫu thân đệ vừa bên đó lấy về xong...”
“Đệ nhất định phải thử mấy người bọn họ a? Dù sao họ vẫn còn nhỏ tuổi mà!”
“Ca nói gì vậy?” Tiêu Kiếm thản nhiên lắc đầu: “Ta cả đời này thề rằng nếu như có một ngày ta phải ra ngoài đường ăn xin mà có một người con gái dám vì ta, đi cùng ta đi ăn xin thì bát cơm đầu tiên mà ta xin được sẽ dành cho cô ấy!”
“Ài” Tiêu Viêm thở dài một hơi: “Tùy đệ vậy?”
“Tam ca hiện tại cấp độ ra sao?” Tiêu Kiếm không kiểm tra mà lên tiếng hỏi.
Nghe thấy thế thì Tiêu Viêm mỉm cười: “Tốc độ không tệ có lẽ một hai năm nữa có thể kết đan, chỉ tiếc cường độ thân thể này không tệ”
Thân hình của hai thiếu niên lúc này đã cao gần mét tám do sự cải tạo của thiên địa linh khí lên điều này cũng không có gì lạ. Tuy là thân thể đã đạt đủ chiều cao nhưng không có nghĩa là cường độ thân thể sẽ mạnh. Tiêu Kiếm mỉm cười nhìn về phía Tiêu Viêm hắn lấy trong trữ vật giới chỉ bốn chiếc vòng đạm màu trên đó có khắc những hoa văn cổ đại ném về phía Tiêu Viêm: “Tam ca cầm lấy”
“A” Tiêu Viêm đột nhiên bắt lầy thì thân thể trở nên nặng trịch, hắn há hộc miệng nói: “Đây là...”
“Để cho tam ca luyện thân thể thôi” Lúc này hắn đưa tay lên trên tay hắn cũng xuất hiện một chiếc vòng sắt so với Tiêu Viêm to hơn khá khá. Tiêu Kiếm cười cười: “Ta rất lười lên dùng cách này tăng cường cương độ thân thể mà không cần luyện tập a!”
Nghe thế Tiêu Viêm chỉ lắc đầu mỉm cười một cái. Dù sao hai người chiều cao đã đạt được mỹ mãn, ngày ngày được thiên địa linh khí cọ rửa thân thể nên hai tên này lớn lên càng ngày càng đẹp trai không biết hấp dẫn bao nhiêu nữ tử nhưng là Tiêu Kiếm thì có ba người rồi còn Tiêu Viêm thì một mảnh trung tình với người kiếp trước mặc dù Tiêu Kiếm đã khuyên nhủ nhưng nhất quyết giữ khư khư ý định của mình. Tiêu Kiếm chỉ biết thở dài không biết tam ca chung tình hay ngu ngốc nữa.
Hiện nay thì Huân Nhi mới tám tuổi, Tiêu Ngọc mười tuổi sắp bước vào mười một tuổi, Tiêu Mị thì mới bảy tuổi sắp bước vào tám tuổi.
Hai thiếu niên đứng sau núi, một người thi đang tết hóa cùng nhiều đồ hoa quả kỳ là. Ở giữa khu đất trống là một chiếc bàn nhỏ xinh xắn. Trung quanh là một rừng cây gần đó lại là một đồi cỏ. Thiếu niên còn lại thì đang sờ mó một thứ giống như ống pháo, hay đại bác. Mấy cái khối này có mấy chục khẩu hướng thẳng lên trời, thiếu niên vỗ vỗ lên khẩu pháo nói: “Ngũ đệ đệ chắc chắn cái này bắn pháo hóa thành công đấy chứ?”
“Yên tâm đệ thử nhiều lần rồi! Đệ làm hơn ba mươi lần thì hai chín lần hút chết đến lần cuối cùng thành công!”
“Vậy đệ kiểm tra kỹ số lượng pháo hoa này chưa?”
“không chắc”
“Nga” Tiêu Viêm há hốc miệng mở mồm quát mắng: “Đệ không dám chắc vậy mà bắt ta đi châm pháo sao?”
“Yên tâm, không chết đâu mà lo” Tiêu Kiếm gãi gãi cằm tiếp tục nói: “Nếu có ca có chết ta vẫn đảm bảo cứu sống ca lại là được...”
“Khốn kiếp” Tiêu Viêm chửi rủa: “Ta phi, ngươi nghĩ ta là chuột bạch trắc...”
“...”
Trăng lên ba thân ảnh từ xa tiến đến. Một người lên tiếng: “Không biết Kiếm ca ca gọi chúng ta đến đây làm gì nữa!”
“Ân” một người khác đồng ý gật đầu phụ họa: “Không biết tên tiểu sắc lang ấy gọi chúng ta đến đây làm gì nữa!”
“Không cho Tiêu Ngọc biểu tỷ gọi hắn là sắc lang!”
“Huân Nhi từ lúc nào mà ngươi bắt đầu thân thiết với hắn như vậy a!” hanh âm mang theo chút vị chua.
“Huân Nhi tỷ, Tiêu Ngọc biểu tỷ hai người nhìn xem” một thiếu nữ đột nhiên hô lên.
Trong bóng đêm đột nhiện từng đoàn lửa bắn hàng loạt lên khắp nới. Mọi thứ trở lên sáng rõ hơn. Lúc này đã nhìn rõ thân ảnh là ba thiếu nữ tầm bảy, tám, chín, mười tuổi.
“Wow” ba thiếu nữ đồng thanh kêu lên. Xuất hiện trước mắt ba người là một con đường ngập tràn ánh nến thông thẳng đến một khu vực rộng dãi. Ánh nến bao trung quanh khu vực rộng rãi. Đứng giữa đó là hai thanh niên, hai người mặc một bộ bồi bàn màu đen trắng cực kỳ trang nhã trên ngực còn treo một bông hoa màu đỏ loại giống như hoa hồng ở địa cầu. Hai người này trong đeo một găn tay trắng hướng hai như đưa ra lời mời.
Hai bóng ảnh lấp ở trên cây, một người cười nhẹ: “hai tên tiểu tử này thật thú vị”. Thanh âm còn lại phát ra tiếng hừ rất nhẹ.
Trước mặt hai người là một cái biển: “Chức mừng sinh nhật Huân Nhi” viết khá đơn giản. Bởi vì cả hai người Tiêu Viêm và Tiêu Kiếm cũng không phải là đạo ra thư pháp gì. Trên cây treo khá nhiều kim tuyến. Ở khu vực giữa thì khá nhiều hoa.
“Tiêu Kiếm ca ca(biểu đệ), Tiêu Viêm ca ca(biểu đệ)”
Tiêu Viêm lên tiếng mỉm cười: “Đây là do ngũ đệ chuẩn bị làm quà tặng sinh nhật cho Huân Nhi”
Tiêu Kiếm thấy vậy thì lên tiếng mỉm cười gật đầu: “Huân Nhi ngươi có thích không?”
Huân Nhi lúc này đỏ mặt gật đầu: “Cảm ơn Tiêu Kiếm biểu đệ”
Tiêu Ngọc lúc này mặt mày tức giận hiện lên có chút vị chua: “Tiêu Kiếm sao ngươi không tổ chức sinh nhật cho ta”
“Đúng vậy cả muội nữa” tiểu nữ hài một thần hồng y cũng lên tiếng phản bác.
Tiêu Viêm dơ ngón cái lên nhìn Tiêu Kiếm. Tiêu Kiếm lắc đầu: “Ta fuck” Hắn thờ dài một hơi: “Nhất định, nhất định sau sẽ tổ chức sinh nhật cho hai người!”
“Thật không” hai tiểu nữ hài không cùng hẹn mà hô.
“Thật!”
Năm người cùng bước về phía bàn. Một cái bàn đặt bày bẹn khá là đẹp trên đó chứa khá nhiều hoa quả và bánh trái hơn nữa còn một cái bánh lớn nằm ở giữa cắm tám chiếc nến. Trên mặt bánh viết: “Chúc mừng Huân Nhi sinh nhật lần thứ tám”
“Đây là cái gì Tiêu Kiếm ca ca, Tiêu Viêm ca ca” thiếu nữ hồng y nhỏ tuổi lên tiếng.
“A, chắc cái này các ngươi không biết nhưng là ta cùng tam ca cùng nhau làm vì Huân Nhi” Nói đến đây Tiêu Kiếm nhìn Huân Nhi tiếp tục nói: “Nó gọi là bánh sinh nhật làm từ kem và bánh mỳ. Trong mỗi dịp sinh nhật người ta sẽ làm ra một chiếc bánh thế này cắm thêm những cây nến để thể hiện số tuổi của người chủ. Khi người chủ ước một ước nguyện một hơi thổi tắt những cây nên này ước nguyện sẽ trở thành hiện thực”
“Thật không” ba tiểu hài đồn thời hô lên.
“Thật” Tiêu Kiếm ánh mắt kiên định hạ xuống. Tiêu Viêm mỉm cười đột nhiên hắn ngừng lại thở dài một hơi. Tiêu Kiếm thấy vậy vỗ vỗ bả vai hắn một cái. Tiêu Viêm hiểu ý quay sang nhìn Tiêu Kiếm gật đầu.
Hôm nay là hắn chủ sự cắt bánh kem còn Tiêu Viêm đốt pháo. Hắn lấy ra một con dao nhỏ nhắn xinh xắn bất quá hắn dùng một chút khống lực chiếc bánh bị cắt thành rất nhiều mảnh nhỏ. Một thiếu nữ cầm bành nên đưa vào miệng, trên miệng còn một chút bơ nói: “Thật ngon nha!”
Tiêu Kiếm gật đầu mỉm cười đưa tay lên đầu Huân Nhi xoa xoa. Huân Nhi có chút phản ứng bất quá bộ dạng là cực kỳ hưởng thụ: “Không có gì”.
Tiêu Viêm lúc này bước đến chỗ để mấy đại pháo hai tay huy động hàng loạt ánh lửa bắn vào chỗ ngòi châm khẩu pháo.
“Bùm, bùm...”
Trên không trung hàng loạt màu sắc rạng rỡ do pháo hoa phát sáng lên. Mấy thiếu nữ không nhịn được phát lên một tiếng kêu: “Thật đẹp nha!”
Tiêu Kiếm lúc này bước đến nhìn ánh mắt Huân Nhi với ánh mắt chíu mến, trong tay hắn là một dây truyền khá đẹp ở giữa gắn một mảnh ngọc. Huân Nhỉ khuôn mặt có chút đỏ lên, nhưng không có phản kháng. Tiêu Kiếm nhẹ nhàng đeo lên cổ nàng chiếc vòng ngọc.
“Tiêu Kiếm biểu đệ ngươi tặng Huân Nhi sao?”
“Ân” Tiêu Kiếm mỉm cười: “Ngươi có thích không?”
“Bất cứ vật gì do ngươi tặng ta đều thích”
Hai người năm tay đi về phía trước ngắm nhìn pháo hoa. Tiêu Ngọc thấy thế cùng không chịu thua kém nàng tiến đến cũng lắm lấy tay Tiêu Kiếm không buông. Huân Nhi thấy vậy có chút khó chịu nhăn mày nhưng Tiêu Kiếm chỉ mỉm cười gật đầu một cái.
Sau lần đó sự kiện này đã gây ra một lời đồn khắp Ô Thản thành tốt có xấu cũng có. Bất quá hai người gây ra vụ việc này thì không có chút nào nhận thức về tình huống này.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Theo như thời gian Tiêu Viêm cùng với Tiêu Kiếm tăng trưởng hiện nay hai tên này đã được mười một tuổi. Tiêu Kiếm hiện nay đã là Phân Thần trung kỳ, Tiêu Viêm bước vào kết đan. Do hai người dùng quy tức công lên cả hai hạn định ở ngũ tinh đấu giả mà thôi.
Theo như lúc chín tuổi Huân Nhi bắt đầu trở lại tộc nhân một lần. Sau khi trở về Tiêu Kiếm phát hiện miếng ngọc trên cổ nàng đã mất tháy vào đó là một miệng ngọc khác trông y hệt như vậy. Tiêu Kiếm phát hiện ra chỉ nhếch miệng cười một cái.
Mọi thứ hắn bày ra chỉ mong hắn có thể kéo dài thời kỳ hồn điện công Tiêu gia đủ để hắn bước vào lục kiếp tán tiến lúc đó hắn có thể tạo lên một tiểu thế giới cho Tiêu gia hơn nữa còn chế tạo lại được thân thể của mình hoặc tiêu diệt hồn điện.
...
Trời trở về đêm tại một phòng nhỏ tại Tiêu gia hậu viện.
“Haiz” một lão nhân áo bào đen che kín khuôn mặt già nua đang bắt tay một thiếu niên nhỏ tuổi. Thiếu niên đang nằm trên giường mặt mày tái xanh, trắng bệch như đang trong tình trạng nguy kịch. Hơi thở nhỏ yếu như sắp đứt hơi.
Chuang quanh hắn là một đám người tập trung trung quanh hắn, sắc mặt cực kỳ khó coi. Bên cạnh hắn là một vài tiểu nữ hài nhìn hắn khóc lóc, trên mà hai dòng lệ lăn tăn. Có vẻ với mấy tiểu nữ hài thì thiếu niên nằm trên giường nhỏ có vẻ cực kỳ quan trọng trong lòng họ.
“Tiền bối không biết Kiếm nhi thế nào?” Mọi người tất cả đều lên tiếng đưa câu hỏi về phía lão bào áo đen. Hắc bào lão nhân thở ra một hơi vẫy vẫy tay bước ra ngoài cửa phòng.
Hai trung niên nhân một nam một nữ theo phía sau hắc bào lão nhân mặt mày lo lắng căng thẳng. Hai người cùng theo sau lưng lão nhân bước ra ngoài, hai người lên tiếng: “sư phụ, tình trạng của Kiếm nhi...!?”
Hắc bào nhân phất phất tay: “Ta đã nói đừng gọi ta là sư phụ rồi mà!” Nói đến đây hắc bào nhân lại thở dài một hơi: “Tình hình của hắn quả thật không tốt! Ài, kinh mạch, đan điền toàn bộ bị đánh phế còn sống được là may...”
“Nga” hai trung niên nhân mặt méo mó nhìn nhau sau đó thở ra một hơi tiến đến quỳ xuống, thiếu phụ khóc thút thít: “Sư phụ mong người cứu Kiếm nhi!”
Hắc bào lão nhân lắc lắc đầu: “Kiếm nhi tình hình giờ đã ổn nhưng là...” Nói đến đấy hắc bào lão nhân nghẹn ngào: “Cả đời có lẽ chỉ có thể làm một người bình thường!”
Nam tử trung niên nhân lúc này mặt mày đỏ bừng siết chặt hai tay lại với nhau: “Nếu biết kẻ nào hại con Tiêu Chiến ta trở thành như vậy nhất định ta sẽ làm cho hắn sống không bằng chết!”
“Sư phụ chẳng lẽ không có cánh nào!” Thiếu phụ lên tiếng đôi mắt nghẹn ngào nước mắt.
Hắc bào lão nhân lắc lắc đầu. Lão quay sang nhìn hai người. Trong mắt lão nhân tỏ ra có một chút xíu của sự xin lỗi: “Tất cả chỉ tại ta!”
Hai trung niên ngơ ngác nhìn nhau sau đó lại quay sang nhìn hắc bào lão nhân có vẻ tỏ ra không hiểu. Hai người trong lòng một mối nghi hoặc. Sư phụ thì có gì liên quan ở đây. Họ thắc mắc. Hai người quay sang nhìn hắc bào nhân đầy mối nghi hoặc lên tiếng: “Sư phụ Kiếm nhi...”
“Có lẽ liên quan đến mảnh ngọc mà ta lấy ở chỗ hai người?” Lão nhân nhắc đến đây mặt đầy bi thương tội lỗi.
“Ngài nói đến nó!?”
“Hai người có biết nó là thứ gì không?”
“Đá xà cổ đế ngọc”
“Nga” đột nhiên thiếu phụ hét lên một tiếng.
Trung niên nhân nheo mày quay sang nhìn thiếu phụ: “Phu nhân nàng biết!”
“A, không thiếp làm sao biết được!”
Hắc bào lão nhân nheo mắt nhìn về phía thiếu phu. Sau đó lão nhân tiếp tục nói: “Đá xà cồ đế ngọc theo như truyền thuyết là do vị đấu đế cuối cùng của đại lục để lại, nó chia làm tám mảnh trong đó một mảnh nằm trong tay Tiêu gia. Nghe nói nó nắm giữ bí mật cho đấu thánh đỉnh phong đột phá tới đấu đế.”
“Nga” nghe thấy thế hai trung niên nhân hít lấy một hơi khí lạnh.
Lão nhân tiếp tục nói: “Ta mang nó đi chỉ mong tốt cho Tiêu gia các ngươi nhưng đáng tiếc... Ài... Tất cả là lỗi tại ta!”
“Sư phụ không phải lỗi của người...” Nam nhân trung niên lên tiếng: “Có lẽ số của Kiếm nhi không tốt...”
“Một thiên tài như vậy...” Lão nhân lắc đầu cảm thán: “Có lẽ lần này ta đi Trung Châu xem có phương pháp gì không?” Nói đến đây lão nhân thở dài phi thân vào màn đêm.
Trong phòng dưới ánh đèn mờ mờ thiếu niên mở hai mắt, hắn nhìn thấy có ba nữ hài tử đang nắm tay hắn ngồi bên cạnh hắn hai mắt ướt ướt nước mắt. Tiêu Kiếm thở ra một hơi đưa tay định lau nước mắt cho mấy tiểu nữ hài thì hắn nôn ra một búng màu: “Khụ, khụ...”
“Kiếm nhi, Kiếm ca ca, ngũ đệ...” hàng loạt tiếng hô vang lên.
Hắn quay sang nhìn phát một âm thanh: “Phụ thân, mẫu thân, các trưởng lão, các ca ca, mọi người... ”
Thiếu phụ hai nước mắt từ hai bên chảy dòng dòng. Trung niên nhân cực kỳ lo âu khuyên nhủ: “Kiếm nhi con không cần phải dậy hãy nghỉ ngơi cho tốt!”
“Vâng phụ thân!”
Một thiếu niên ngang bằng tuổi hắn quay sang nhìn hắn mặt mày ủ rột: “tiểu Kiếm tử đệ biết ai đã ra tay với đệ không?”
Thiếu niên lắc lắc đâu: “Ta không biết tam ca” đôi mắt Tiêu Kiếm lúc này mơ màng: “Ta gặp một hắc bào nhân. Hắn nói muốn dùng ta đổi với xư phụ một vật gì đó. Nhưng ta chống cự nhất quyết không chịu theo hắn vậy là hắn ra tay với ta” Nói đến đây đôi mắt Tiêu Kiếm sâu sắc có chút mất mát: “Khụ, khụ... ta cứ tưởng trở thành một đấu vương đã là hoành hoành vô kỵ ở Ô Thản thành này”
“Nga” nghe đến đây mọi người mới hít lấy một hơi khí lạnh, mặt cực kỳ không tin: “Ngươi thật trở thành một đấu vương!?”
“Ngũ đệ thật sự là một đấu vương!” Tiêu Viêm lên tiếng.
Tiêu Kiếm cũng gật đầu một cái: “phát hiện ta là một đấu vương người kia không e dè đánh một trưởng mạnh vào người ta. Lúc đó ta quan sát lờ mờ thấy người đó cả khuôn mặt có chút khói đen hơn nữa nhìn sâu vào bên trong quả thực không có khuôn mặt. Giống như hắn chỉ là linh hồn vậy, ta cũng không chắc lắm... Khụ, ta chỉ nhớ đến đây sau đó là một màu đen chợt đến ta ngất đi sau khi tỉnh đã thấy mình ở đây!”
“Được rồi ngươi nghỉ ngơi đi, Kiếm nhi!”
“Vâng phụ thân...”
Một tiểu hài mười tuổi đứng tại dưới bóng một chiếc cây thở dài ra một hơi. Đột nhiên quay sang nhìn về một phía, từ trên cây một bóng hình xuất hiện. Nữ hài lên tiếng: “Lăng lão người có phát hiện là ai đã ra tay với Tiêu Kiếm đệ đệ!?”
Hắc bào nhân lắc lắc đầu: “Tiểu thư quả thật ta không điều tra được gì. Nhưng theo lời ngũ thiếu gia kể thì có thể là do Hồn Điện làm...”
Nữ hài nắm chặt hai tay: “Ngươi tiếp tục điều tra sự việc cho ta, nếu có manh mối gì báo lại cho ta!”
“Vâng tiểu thư” Lão nhân quay mặt về phía phòng lóp ngóp có chút ánh sáng hắt ra thơ dài một hơi: “Đáng tiếc cho một thiên tài, nếu như đặt khắp trung châu thi cũng...” nói đến đây lão nhân lại thở ra một hơi.
Thiếu nữ quay lại hướng phòng đang lóp ngóp ánh sáng. Lúc này Tiêu Chiến đã đưa Mẫn Lan cùng với các trưởng lão ra về, trong phòng chỉ còn Tiêu Viêm. Tiêu Kiếm lúc này hai mắt chảy ra dòng dòng nước: “Cả đời đệ chỉ hy vọng trở thành một cưởng già để có thể bào vệ Huân Nhi, Tiêu Ngọc và Tiêu Mị. Ước muốn của đệ là cả đời được ở bên cạnh họ, cưới họ về làm thê tử nhưng có lẽ cả đời này ước muốn của đệ không thể thành hiện thực. Khụ, khụ... đệ đã làm gì sai cơ chứ?”
“Được rồi đệ ngủ đi” Tiêu Viêm an ủi: “Nhất định sẽ không có chuyện gì đâu...”
“Tam ca, ca đừng giống như mọi người giấu đệ” Tiêu Kiếm mắt chảy dòng dòng ra hai dòng nước mắt: “Tam ca nghĩ một người kinh mạch cùng với đan điền bị phế hoàn toàn, tam ca nói xem? ...Giờ ta không phải là một phế vật thì là gì có thể trở thành cái gì đây...”
“Ài” nói đến đây Tiêu Viêm lại thở dài một hơi. Trong thâm tâm hắn nghĩ: “Tên này cũng làm quá thật đi...”
Tiểu nữ hài đứng im lặng nhìn về phía hướng phòng. Lúc này cũng có hai tiểu nữ hài khác đứng cách đó không xa cũng đứng im lặng không nói lên lời.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Tại một sơn động khá rộng sau Tiêu gia hậu sơn, ba thiếu niên đang ở trong đó. Một lam y thiếu niên đang ngồi tu hành. Hai thiếu niên có mái tóc bạch kim giống y hệt nhau như một cặp sinh đôi cùng trứng. Hắc y thiếu niên đang loay hoay viết lên một mảnh giấy đồ án kỳ lạ rồi đánh lên pháp quyết sau đó miệng lẩm bẩm lại đặt lên một thứ ma hạch cùng với vài thứ khác. Thiếu niên kia thì mặc một bộ áo da màu đỏ đến đầu gối đang đứng ở đó cầm một bình thủy tinh lắc lắc, rồi lại nheo mắt lại. Hắn nâng lên một bình khác có chất dịch màu xanh đổ vào bình màu hồng
Lam y thiếu niên ngừng lại tu luyện ngồi trên giường đá thở ra một trọc khí quay sang nhìn hai thiếu niên này thở dài ra một hơi: “Thân ngoại hóa thân cái này cũng quá thần kỳ đi!”
Nghe thấy lam y thiếu niên nói vậy thì hai thiếu niên cười nhàn nhạt: “Tam ca a nếu muốn chết sớm thì luyện phân thân a!” Theo như thông tin mà hắn biết muốn luyện phân thân là phải hy sinh một phần linh hồn cùng máu huyết cái này hắn không đành lòng hơn nữa hắn hiện nay có song đan điền đánh nhau với người khác luôn lợi hơn rồi. Ngẫm đi ngẫm lại cứ tốt nhất tăng lên tốc độ tu luyện đã. Nhưng phải nói đến một điều Tiêu gia thiên địa linh khí quá kém. Lam y thiếu niên nghĩ đến đây một bộ dạng chán nản.
Nghe thế lam y thiếu niên cũng không nói gì nữa. Hắn quay sang ngơ ngẩn nhìn thiếu niên đang cầm mấy cái lọ thủy tinh lắc lắc vẻ mặt hưng phấn nói: “Ngũ đệ đây là luyện dược tề sư đi?”
“Ân” Thiếu niên vẫn tập trung vào việc chế dược nên chỉ gật đầu nói một câu.
“Ta có thể học được không” Lam y thiếu niên nghi hoặc trong đôi mắt có chút chờ mong.
Thiếu niên thấy vậy thì thở dài một câu. Hắn quay sang nhìn vào đôi mắt chờ mong Nếu nói về dược tề sư thì đúng là ở đại lục đấu khí này chưa bao giờ xuất hiện. Nhưng nếu nói về độ cao cấp thì dược tề sư nếu tính Tiêu Kiếm kiếp trước cấp bậc hắn cao hơn thái thượng lão quân về luyện đan. Vậy hỏi xem luyện dược sư so với dược tề sư cái nào cao cấp hơn. Nhớ kiếp trước Tiêu Kiếm luyện chế là cao cấp nhất vĩnh hằng bất tử dược tề (tuổi thọ ngang với thánh nhân trừ khi là bị người giết).
Huyết da y thiếu niên lắc đầu một cái: “Tam ca ca không được?”
Lam y thiếu niên nghi hoặc: “Tại sao?”
“Vì tam ca thân thể không có thủy thuộc tính!” Tiêu Kiếm nói đến đây bắt đầu giải thích về dược tề sư.
Dược tề sư một ngành khá nổi tiếng ở ma giới và Tây phương. Người học môn này thường khá nhiều nhưng thành tựu không cao. Cảnh giới của dược tề sư chia làm: học đồ, sư cấp, đại sư cấp, tông sư, đại tông sư, thần cấp. Nó yêu cầu chỉ cần nồng đậm thủy thuộc tính nếu thêm một chút mộc thuộc tính thì càng tốt, điều thứ hai cần ở một dược tề sư là một linh hồn cường đại cực kỳ cường đại so với luyện dược sư không kém. Một điều đặc biệt của dược tề sư khác với luyện dược sư là thay vì thành đan hay không thành đan thì dược tề sư đều thành cả. Nhưng chỉ sai sót một chút thôi là dược tề sẽ phát sai hiệu quả một là thành độc dược chí mạng hai là thành thành phẩm thất bại dược tính thay đổi. Như dược tề biến động vật thành lợn thì lại biến thành chó chẳng hạn hoặc thành chí độc uống song đảm bảo tắc tử. Thế nên dược tề sư đều cần rất nhiều thú để thử thuốc nhưng với Tiêu Kiếm hiện nay thì hiện nay hắn đang điều chế mấy dược tề cấp thấp tỉ lệ thành công là 99%, tự thân dùng thử thuốc.
“Nga” Tiêu Viêm thở ra một hơi: “Không phải đệ cũng là mộc hệ thể chất sao?”
Tiêu Kiếm thấy thế thì bĩu môi: “Ta nhưng là thất hành thể chất a!”
“Cái gì?” Tiêu Viêm há hốc mồm: “Điều này sao có thể!”
Tiêu Kiếm bĩu môi: “Từ trong bụng mẹ ta đã cải tạo khối thân thể này rồi!”
“Đúng là quái vật” Tiêu Viêm lắc đầu than thở.
“Bùm” một âm thanh vang lên kèm theo một tiếng cười lớn: “hahahaha, thành công rồi”
“Có chuyện gì vậy ngũ đệ”
“Ngươi đã thành công” Tiêu Kiếm mừng rỡ nhìn về hắc bào thiếu niên.
“Vâng bản tôn ngài xem” Hắc bào thiếu niên vi mừng.
Nhìn vào mảnh giấy với chi chít hình vẽ trên đó đặt chút kim tệ, Tiêu Viêm nghi hoặc tiến đến gần sờ sờ một chút tấm giấy nói: “Ngũ đệ đây là cái gì?”
Huyết da y thiếu niên dơ hai tay lên, linh khí, năng lượng theo các phương hướng tập trung vào xoáy quanh mảnh giấy. Hắn mỉm cười quay sang nhìn lam y thiếu niên: “Tam ca nói đi!”
Tiêu Viêm lúc này mỉm cười nhìn chằm chằm mảnh giấy cười, miệng há rộng có thể đút lọt được mấy qủa trứng: “Tụ linh trận!” Nghe thấy thế Tiêu Kiếm gật đầu đồng ý.
“Ân còn cần nghiên cứu thêm!”
“Cái này cũng quá tuyệt đi sau này ta sẽ không lo thiếu linh khí nữa” Tiêu Viêm đột nhiên nhớ đên cái gì đó hắn quay sang nhìn trong góc. Trong góc là một đống ngổn ngang kiếm cùng đao các loại. Loại nào loại đấy đều là cực phẩm, Tiêu Viêm chặc lưỡi nói: “Bao giờ đệ giúp ta luyện chế một pháp bảo bạn mạng đây?”
Nhớ đến Tiêu Viêm chỉ mới có một thanh phi kiếm, Tiêu Kiếm gật gật đầu: “Cần hai, ba năm nữa ta đạt đến hợp thể kỳ (đấu tôn cấp) đi, giờ ca cứ luyện cho tốt đi!”
“Ân” Nghe thấy thế Tiêu Viêm gật gật đầu: “Ta hỏi thật đệ một câu?”
“Hey, Tam ca có chuyện gì sao?”
“Có vẻ như đệ đối xử với Huân Nhi, Tiêu Ngọc, Tiêu Mị không công bằng cho lắm!”
“Chẳng phải chỉ là một chút thử thách sao?”
“Thế sao đệ không thử thách luôn Nhã Phi đi!”
“Nga” Nghe thế Tiêu Kiếm há hốc mồm: “Tam ca...”
“Haizz” Tiêu Viêm thở dài một hơi: “Dù sao kiếp này ta và đệ đều là thân nhân ta muốn khuyên đệ một câu làm việc gì cũng đừng tuyệt tình quá!”
“Ừm, Tam ca ta biết...”
Tiêu Kiếm lại nhìn về một đống vũ khí nằm trên góc, quay sang nhìn một đống thụy tinh bịt nắp trên bàn hắn thở ra một hơi. Thực ra đây là một đống dược tề tẩy kinh phạt tủy dược tề cùng với trợ giúp người tập trung tăng khả năng đột phá cấp bậc với một đống tuyệt phẩm vũ khí hắn định giao phần lớn cho Ẩn môn còn chút lẻ tẻ biếu Nhã Phi lão bà hối lộ mấy lão bất tử vô tích sự của Mễ Đặc Nhĩ gia tộc.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger