Người dịch : hạothiên (A Thiên)
Nguồn : Bàn Long Chiến Đội – 2T
Ba ngày sau …
- Lão Đại, vì sao ngươi lại muốn chạy thật xa đến nơi này?
Dịch Vân nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, trong mắt tràn đầy khó hiểu nhìn Môn La hỏi.
Cảnh trước mắt là vách đá, vực sâu đen ngòm, xung quanh sơn cốc đầy mây mù … Đây rõ ràng là sơn cốc nơi hắn ở một năm về trước, lại còn thăng cấp lên nhất tinh Chiến Sĩ thành công!
Chậm rãi đi đến trước vách núi, Môn La nhìn ngọn núi đối diện cao ngất chìm khuất trong mây, thần bí nói:
- Bởi vì nơi này có một cỗ năng lượng thần bí ta cũng không thể diễn tả, rất thích hợp làm chỗ cho ngươi tấn cấp!
Dịch Vân nghe vậy hơi khựng lại, ngạc nhiên nói:
- Nơi này so với những nơi núi rừng hoang dã khác không có gì khác biệt, hàm lượng của thiên địa nguyên tố cũng rất bình thường, ta cũng cảm nhận không có năng lượng gì tồn tại cả!
Môn La lắc lắc đầu, dừng một lát, nói:
- Nơi này quả thật có một cỗ dao động kỳ dị bao phủ, tuy rằng rất mỏng manh nhưng ta vẫn có thể cảm thụ được … Ngươi không phát hiện ra chuyện gì khác thường cũng là đương nhiên, với tu vi Tinh Vực đỉnh phong của ta, cũng chỉ có thể bằng vào cảm giác mới có thể hơi cảm thụ được, những người khác làm sao có thể phát hiện ra …
…Nếu như ta không đoán sai, nơi này lúc trước hẳn là một bãi chiến trường, không biết đã bao nhiêu năm trước, từng có hai vị cường giả Tinh Vực trở lên quyết đấu tại đây … Lúc này trong không gian có dao động phiêu đãng kỳ dị, hẳn là dó lúc ấy hai cỗ năng lượng thật lớn va chạm mà sinh ra!
- Chiến trường? Không biết bao nhiêu năm trước? Sao lại có thể như thế? Cho dù là năng lượng cường đại đến mức nào đi nữa, cũng không thể nào tồn tại trong không khí một thời gian dài như vậy được, đây là kiến thức phổ thông về ma pháp!
Dịch Vân rất kinh ngạc, cúi đầu suy nghĩ, chợt loại trừ khả năng này.
Chỉ nghe Môn La hừ một tiếng, cười nhạo nói:
- Kiến thức phổ thông? Cái gọi là phổ thông đó chỉ có thể áp dụng cho người bình thường mà thôi! Sau khi ngươi đạt tới cảnh giới Tinh Vực, tất cả những quy luật bình thường đều bị phủ định, ngươi lấy lực lượng tuyệt đối mà làm nên chuyện, cũng không nằm trong phạm trù thông thường!
- Chẳng qua …
Môn La dừng lại một chút rồi nói tiếp, chỉ là lần này lộ ra vẻ nghi hoặc:
- Ngươi vẫn có nói đúng một chút, năng lượng quả thật là không thể tồn tại trong không khí trong một thời gian quá dài, cũng chính là ta nghĩ không ra điểm ấy … nhưng ngoại trừ khả năng ta vừa nói, còn có nguyên nhân gì có thể tạo thành trường năng lượng kỳ dị ở đây?
Môn La hơi trầm ngâm một hồi, lập tức xua tay lắc đầu nói:
- Quên đi! Nếu như nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa! Dù sao với trình độ đấu khí hiện giờ của ngươi, chọn nơi đây để tấn cấp nhị tinh Chiến Sĩ, xác suất thất bại gần như là không có!
Dịch Vân thấy Môn La lập tức đem tâm trạng nghi hoặc trong nháy mắt vứt đi, không hề làm chuyện suy tính vô ích, mà lại tập trung toàn bộ tâm lực vào mục tiêu trước mắt, không khỏi âm thầm bội phục hắn. Đây cũng là ưu điểm của Môn La, thẳng thắn cắt đứt, vĩnh viễn sẽ không bị bất cứ chuyện gì làm cho phiền não.
- Thì ra nguyên nhân chính là vì hắn là người như vậy, cho nên mới vào lúc chưa đến ba mươi tuổi mà có thể đạt tới cường giả Tinh Vực!
Dịch Vân trong lòng thầm nghĩ.
Dịch Vân tìm được tảng đá lớn mà một năm trước hắn đã ngồi, thân mình nhẹ nhàng bay lên, lập tức đáp xuống trên tảng đá, không chút do dự đặt mông ngồi xuống, lấy ra một viên Hoả Phách Tinh Thạch đã chuẩn bị sẵn cầm trên tay, hít thật sâu một hơi rồi vận chuyển đấu khí trong cơ thể, tiến nhập vào trong cảnh giới tấn thăng tinh cấp kỳ diệu.
Dịch Vân lúc trước đã trải qua kinh nghiệm tấn cấp một lần, hơn nữa hắn lại tu luyện đấu khí rất là căn bản, so với người thường thì thâm hậu hơn rất nhiều. Vì thế, chuyện tấn cấp này làm cho phần lớn võ giả đều kinh sợ, chỉ có thể lấy tâm tình vô cùng cẩn thận mà đối mặt, thế nhưng đối với hắn lại rất thành thạo.
Mỗi khi tấn lên một cấp, đối với tất cả ma pháp sư và võ giả đều là chuyện hệ trọng, bởi vì có thể cơ hội thành công không đến năm thành, chỉ cần thăng cấp thất bại, đấu khí và ma lực toàn thân rất là hao tổn, chỉ có thể tốn thêm một, hai tháng nữa, chậm rãi tu luyện trở lại sau đó mới có thể thử tấn cấp lại một lần nữa.
Bởi vậy những người vì muốn tấn cấp mà phải mất tới hai năm, trên Khung Võ đại lục có rất nhiều, và càng làm cho không ai chịu được chính là tinh cấp càng cao thì tấn cấp cũng theo đó mà lại càng khó khăn hơn nhiều. Có rất nhiều người cả đời chỉ có thể dừng tại nhất tinh đỉnh phong, thủy chung không thể vượt qua cửa ải kia mà đạt tới cấp bậc cao hơn.
Dịch Vân lúc này căn bản là không có phiền não như vậy, dưới sự chỉ đạo của Môn La, với một nền tảng vững vàng, cơ sở không có gì phải lo lắng cũng đủ cho hắn có thể dễ dàng vượt qua cửa ải trước mặt mà tiến vào một cảnh giới cao hơn.
Dịch Vân tiến vào trạng thái ngưng luyện đấu khí, chung quanh thân thể được bao bọc bởi một tầng ánh sáng tím nhạt, theo đấu khí trong cơ thể lưu chuyển mà chậm rãi toả ra ánh sáng này.
Cảm thụ được đấu khí trong cơ thể chảy xuôi theo đúng quy luật, tâm niệm lập tức chuyển, mạnh mẽ thu hồi đấu khí trong kinh mạch, tạo thành một dòng xoáy tụ vào giữa Khí Hải, hình thành một luồng xoáy thật lớn. Sau khi lưu chuyển dần thu nhỏ lại bằng nắm tay, thời gian trôi qua, rốt cục đấu khí đã ngưng tụ lại thành khí toàn (khí xoáy tụ), thu lại thành công chỉ còn một điểm nhỏ.
Khi đấu khí trong cơ thể trải qua ngưng luyện đã được vận chuyển tới sáu mươi vòng, cũng chính là sáu mươi lần ngưng luyện, đã đạt tới giới hạn mà khả năng Dịch Vân có thể thừa nhận được, hắn không hề tham lam muốn cho mau chóng, làm cho đấu khí vận chuyển chậm dần rồi ngừng lại.
Lúc này thân hình Dịch Vân khẽ run lên, vầng sáng tím nhạt lưu chuyển bên ngoài cơ thể lại càng đậm hơn một chút, đến lúc này, hắn rốt cục đã tấn cấp nhị tinh Chiến Sĩ thành công!
Dịch Vân trong lòng vui sướng vô cùng, hắn ổn định lại tinh thần, đem đấu khí đang ngưng tụ trong Khí Hải một lần nữa chảy đều khắp các kinh mạch, làm cho đấu khí cường đại mới vừa tấn cấp chậm rãi lưu chuyển giao hội trong kinh mạch.
Phần lớn võ giả sau khi tấn cấp thuận lợi, liền lập tức ngừng vận chuyển đấu khí trong kinh mạch. Bọn họ không biết rằng, trong thời gian vừa thăng cấp không lâu, mà một trong những thời cơ hiếm hoi có thể dùng để cường hoá mở rộng kinh mạch.
Sự cường đại của kinh mạch trực tiếp quyết định cường độ lưu chuyển và sử dụng đấu khí sau này, bởi vậy, Môn La mới coi trọng kinh mạch như vậy.
Dịch Vân đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội có thể cường hoá kinh mạch cho mình!
Sau ba canh giờ …
- Phù!
Chậm rãi thở ra một hơi trọc khí, Dịch Vân từ trong trạng thái tu luyện tỉnh lại.
Môn La một thân áo đen đứng bên cạnh hắn, trên mặt có một vẻ như cười mà không cười, nói:
- Tiểu tử, ngươi dùng gần năm năm mới tấn cấp lên nhị tinh Chiến Sĩ, tốc độ như vậy tuy rằng không chậm, nhưng so với toàn Khung Võ đại lục, như vậy cũng không gọi là mau … Nhưng trên thực tế, ngươi đã mất hết bốn năm để xây dựng nền tảng cơ sở, coi như là chỉ dùng không đến hai năm để tấn lên nhị tinh, tốc độ như vậy có thể nói là đáng sợ, ha ha ha!
Dừng một chút, Dịch Vân ngẩng đầu lên cười theo:
- Về phương diện đấu khí như thế này cũng được! Nhưng về ma pháp lại không được thuận lợi như vậy … Ta lúc này Hoả hệ ma pháp mới vừa đạt tới nhất tinh cao giai, mà Thuỷ hệ ma pháp thì chậm hơn rất nhiều, vẫn dừng ở trình độ nhất tinh sơ giai, còn phải đi qua cả một quãng đường rất dài!
- Đây là đương nhiên! Ngươi mấy năm trước chỉ lo tu luyện Hoả nguyên tố, còn Thuỷ nguyên tố thì chỉ mới tu luyện gần một năm nay mà thôi, làm sao có thể so sánh với nhau được?
- Hắc hắc, lão Đại ngươi nói đúng, là ta rất nóng vội!
Dịch Vân giật mình cười nói.
- Soạt soạt soạt…
Trong khi hai người đang nói chuyện, một trận tiếng vang như là có vật gì đang cọ xát truyền đến từ vách đá trước mặt, Dịch Vân kinh ngạc quay đầu nhìn về phía ấy, đột nhiên thấy một cái bóng trắng từ dưới vực sâu theo vách núi mà lên.
Dịch Vân cả kinh, lập tức đứng lên.
Chỉ thấy vật thể màu trắng xuất hiện đột ngột ấy, thân trước mới vừa từ bên vách đá lộ ra, chuyển động một vòng quanh tứ phía, dường như phát hiện ra có người đang nhìn nó chăm chú, đã lấy thân thể trơn nhẵn tiến lên trên mặt đất, chậm rãi bò về phía Dịch Vân.
Dịch Vân lúc này đã có thể khẳng định, vật thể dài dài này là một sinh vật nào đó, cẩn thận nhìn chăm chú nó đang bò tới gần, lại nghe tiếng kinh hô của Môn La vang lên bên tai:
- Là Cương Giáp Xà? Nhưng trên đầu sao lại có sừng nhọn, xem ra không giống a …!
Last edited by hoangcongthanh; 04-01-2010 at 08:02 AM.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Người dịch : hạothiên (A Thiên)
Nguồn : Bàn Long Chiến Đội – 2T
- Cương Giáp Xà?
Dịch Vân rất tò mò bèn hỏi.
Môn La gật đầu nói:
- Ừ, đây chính là tam giai ma thú Cương Giáp Xà, chẳng qua thân thể Cương Giáp Xà đều là màu đen hoặc là xanh lá cây, ta chưa từng thấy qua toàn thân màu trắng như vậy. Theo hình thể của nó hẳn chỉ mới là ấu thú mà thôi, chẳng qua cái sừng nhọn trên đầu nó lại rất là kỳ dị, Cương Giáp Xà bình thường là không có cái sừng kia!
Dịch Vân thấy con rắn toàn thân trắng nõn, chiều dài bằng nửa chiều cao của hắn, đầu cũng bình thường như đầu rắn, dẹp, lại có một cái sừng nhọn mà dài, cặp mắt màu xanh nâu, nhìn qua không có vẻ hung dữ của một ma thú chút nào, ngược lại có chút đáng yêu.
Con rắn này bò trên mặt đất bằng phẳng nên tốc độ rất nhanh, sắp sửa đến bên dưới tảng đá lớn mà Dịch Vân đang ngồi.
- Nó hình như là từ dưới vực sâu bò lên, xem ra cũng không có ác ý, không biết vì sao lại bò đến nơi đây?
Đứng trên tảng đá, Dịch Vân cúi đầu nhìn con rắn nhỏ phía dưới, nói với vẻ thú vị.
- Ngàn vạn lần đừng xem thường ma thú, tuy nó lúc này chỉ là ấu thú mà thôi, nhưng cho dù là ngươi dùng hết toàn lực cũng không làm gì được nó, nên cẩn thận một chút thì hơn.
Môn La nhắc nhở.
Dưới sự tò mò chăm chú của hai người, Cương Giáp Xà kia đột nhiên cuộn mình lại làm thành hình một khối cầu, phần đuôi bên ngoài khối cầu hạ xuống một chút, tựa như viên đạn mà bắn thẳng lên, lập tức phóng qua độ cao năm thước, thoải mái nhảy tới chỗ Dịch Vân trên tảng đá.
Dịch Vân hiển nhiên không nghĩ tới nó lại có bản lĩnh như vậy, kinh hãi lùi về phía sau mấy bước, giống như gặp đại địch mà chăm chú đề phòng.
- Á, nó dường như hiếu kỳ với ngươi …
Vốn Môn La đã vận khởi đấu khí chuẩn bị đánh Cương Giáp Xà rơi xuống, lại bỗng nhiên dừng tay, tò mò nhìn về phía trước.
Con Cương Giáp Xà nhỏ kia chậm rãi bò sát tới trước mặt Dịch Vân, thân thể lại cuốn thành hình cầu, đầu lại ngẩng cao trên không lắc qua lắc lại, cặp mắt xanh nâu nhìn chằm chằm vào tay Dịch Vân, làm như muốn đòi hắn cái gì đó.
Dịch Vân cũng thấy kỳ quái, nhìn theo ánh mắt nó tới tay phải của mình, phát hiện trong tay còn nắm viên Hoả Phách Tinh Thạch lúc nãy dùng để tấn cấp, trong lòng đã đoán được mục đích của con rắn nhỏ này.
Hắn giơ viên Hoả Phách Tinh Thạch trong tay phải lên cao, hưng phấn hỏi:
- Ngươi muốn viên tinh thạch này sao?
Cương Giáp Xà đương nhiên không có khả năng nghe hiểu lời hắn nói, chỉ là ánh mắt của nó lại bám sát theo tay phải được giơ lên, cặp mắt xanh nâu toát ra vẻ như thèm khát cầu xin.
Môn La khựng lại, chợt cười nói:
- Ha ha ha! Con rắn nhỏ này dĩ nhiên là vì Hoả Phách Tinh Thạch trên tay ngươi mà tìm đến, chẳng qua khoáng thạch này đối với loài rắn cũng không có tác dụng gì, chuyện này đúng là ngạc nhiên hiếm thấy!
Dịch Vân thích thú liếc nhìn con rắn một cái, khẽ ném viên Hoả Phách Tinh Thạch trong tay về phía con rắn.
Con rắn nhỏ không chờ cho tinh thạch rơi xuống đất, trong nháy mắt vọt lên không, cái đầu nhỏ hướng về phía tinh thạch đang bay tới, vừa đến gần, cái đầu thoạt nhìn dẹp lép của nó đột nhiên há rộng miệng ra như một chậu máu đỏ lòm, to gấp đôi so với đầu nó, chỉ táp một cái đã nuốt luôn viên Hoả Phách Tinh Thạch vào bụng.
- A!
Hai người đồng thời bị một màn này làm cho kinh ngạc.
- Sao có thể như vậy được? Ma thú loài rắn làm sao có thể lấy khoáng thạch làm thức ăn được, hơn nữa trong Hoả Phách Tinh Thạch ẩn chứa rất nhiều Hoả nguyên tố, nó cứ nuốt vào bụng như vậy không phải là muốn chết hay sao?
Môn La kinh hô.
Thân thể Cương Giáp Xà rơi trên mặt đất, đầu ngóc lên, phát ra một tiếng kêu có vẻ no nê thoả mãn rồi cuộn tròn thân thể lại. Chẳng qua chỉ trong hơn mười lần hít thở, chỉ thấy thân thể nó vốn màu trắng chậm rãi chuyển sang màu đỏ như máu, ngay cả chiếc sừng nhọn trên trán cũng lập tức chuyển sang màu đỏ sẫm.
Dịch Vân và Môn La hai người ngơ ngác nhìn biến hoá kỳ dị trước mắt, không thể thốt ra được lời nào. Một lát sau, con Cương Giáp Xà nhỏ toàn thân màu đỏ kia nhẹ nhàng há miệng ra, chiếc lưỡi hồng nhỏ thò ra thụt vào, theo đó cũng có một ngọn lửa dài chừng nửa thước phun ra từ trong miệng nó.
- Trời ơi, nó đã hấp thu và tiêu hoá hết viên Hoả Phách Tinh Thạch kia rồi, đây rốt cục là rắn gì vậy?
Môn La không thể tin được quát to.
Dịch Vân cũng lộ vẻ ngây dại:
- Lão Đại ngươi không phải đã nói đây là Cương Giáp Xà sao?
- Dường như là … Không phải, không thể nói là Cương Giáp Xà, ta chưa từng nghe qua có loại ma thú lại lấy khoáng thạch làm thức ăn, lại có năng lực hấp thu Hoả Phách Tinh Thạch!
Lời Môn La vừa dứt, con rắn kia dường như là ăn đã quen miệng, lại bò tới trước mặt Dịch Vân, cuốn thân thể lại thành khối cầu tiếp tục nhún nhảy, lại bắt đầu động tác đòi Hoả Phách Tinh Thạch như lúc nãy.
Dịch Vân thấy bộ dáng của nó đáng yêu như vậy, gần như mang cả một tia sợ hãi cuối cùng vứt đi, cười nói:
- Nó dường như là còn chưa ăn đủ a, có nên cho nó ăn nữa không?
Môn La ngây người một chút, lập tức lắc lắc đầu:
- Đùa sao chứ? Viên tinh thạch mà nó vừa mới ăn đủ cho ngươi tu luyện đấu khí hơn một tháng, nó chỉ nuốt trong nháy mắt, cũng chẳng qua là đổi màu thân thể mà thôi. Cho dù ngươi không có lửa để nấu cơm thì cũng không cần lãng phí như vậy chứ? Loại rắn này căn bản là không ai nuôi!
Khoát khoát tay, Môn La hầm hừ nói:
- Đừng để ý nó nữa, chúng ta về thôi…Ôi?
Ngay lúc Môn La vừa muốn đuổi nó đi, con rắn nhỏ kia thấy Dịch Vân không cho nó tinh thạch nữa, thè lưỡi ra, thân nhún xuống một chút rồi bắn lên không, lập tức đã bám lên người Dịch Vân, tốc độ cực kỳ nhanh làm cho Dịch Vân không có cơ hội nào né tránh.
Dịch Vân không hề nghĩ tới con rắn nhỏ này lại trở mặt nhanh như vậy, hắn cũng chẳng qua không cho tinh thạch mà thôi, có gì còn có thể thương lượng, lại làm ra chuyện tổn thương tình cảm như vậy sao?
Trong lúc còn đang kinh hãi thì con rắn nhỏ màu đỏ từ đầu đến đuôi kia đã quấn quanh thân thể hắn, may là nó mới chỉ là ấu thú mà thôi, chỉ có thể quấn lấy nửa người Dịch Vân, cũng không thể làm cho hắn không hành động được.
Dịch Vân cảm thấy từ thân rắn toả ra lực đạo mà ép tới, cũng không mạnh như tưởng tượng, đang định vận khởi đấu khí lên đánh bay con rắn vô lại xin không được lại muốn cướp đoạt này đi, trên thân thể của nó bỗng nhiên hiện lên một đạo ánh sáng màu đỏ lưu chuyển, lan tràn theo chiều dài thân thể nó, vả lại có một phần ánh sáng màu đỏ kia thuận theo thân thể con rắn mà dung nhập từng điểm một vào trong cơ thể Dịch Vân…
Dịch Vân lúc này toàn thân bỗng nhiên run rẩy kịch liệt, sắc mặt từ trắng biến thành đỏ như lửa, hai chân lập tức mềm nhũn, đặt mông ngã ngồi trên mặt đất…
Môn La thấy vậy rất là kinh hãi, hắn lập tức hiểu được Dịch Vân thân đã lâm vào hiểm cảnh, thế nhưng thân thể con rắn kia lại kề sát với hắn, nếu dùng đấu khí công kích chắc chắn cũng sẽ làm cho Dịch Vân bị thương ... Hắn lúc này đang thầm mắng mình sao lại không cẩn thận như vậy, trong lòng cũng đang mắng con rắn cường đạo kia đang muốn ‘giết người đoạt bảo’.
Môn La thất thanh la lên:
- Dịch Vân, lúc này ngươi cảm thấy sao?
Dịch Vân lúc này trên mặt đỏ rực, trên trán cũng toát ra đầy mồ hôi, hắn lộ ra vẻ khác lạ hiếm có, khó khăn trả lời:
- Lão Đại, ta… Giống như… ma pháp Hoả hệ muốn thăng cấp …!
- Cái gì?
Cằm Môn La đã chạm đất.
Dịch Vân sau khi tiến vào học viện Đa Ni Tạp ba tháng, vô tình dưới sự trợ giúp của tổ khí Hồng Liên, không chỉ phá giải được hạn chế tiên thiên thể chất song thuộc tính tương khắc của hắn, cũng làm cho Hoả hệ ma pháp tấn cấp đến cảnh giới nhất tinh Pháp Sư.
Mà hơn nửa năm sau, hắn đến nơi này, nghiễm nhiên làm cho tu vi đấu khí tấn cấp lên một bậc. Đúng ra mọi chuyện đến đây là chấm dứt, tấn thăng tinh cấp đại biểu cho thực lực lại tăng trưởng thêm một tầng, cũng tỏ vẻ chính mình một lần nữa bằng vào sự tu luyện gian khổ mà hướng lên khiêu chiến tại một lĩnh vực cao hơn.
Lại không ngờ được nguyên nhân hắn nắm giữ Hoả Phách Tinh Thạch trong tay mà đưa đến con rắn ‘vô lại’ kỳ quái ngạc nhiên này.
Vốn là nghĩ nó muốn dùng sức cướp lấy hay ‘giết người đoạt bảo’ như Môn La đã nghĩ, không ngờ trong khoảnh khắc nó bò lên thân thể của mình, Dịch Vân chỉ cảm thấy từ trên thân rắn truyền đến một cỗ năng lượng Hoả hệ rất tinh thuần. Cỗ năng lượng này dường như cùng loại với Hoả nguyên tố mà bình thường hắn vẫn tinh luyện từ Hoả Phách Tinh Thạch ra, nhưng lại mạnh hơn rất nhiều lần, giống như là ... Đem nguyên tố mà áp súc lại thành ma lực vậy!
Cỗ ma lực này trực tiếp đi qua thân rắn truyền vào trong cơ thể Dịch Vân, lập tức dẫn phát những Hoả hệ ma lực khác đang nằm trong Khí Hải cùng hưởng ứng.
Hoả hệ ma pháp của Dịch Vân vốn đã đạt tới nhất tinh đỉnh phong, cách nhị tinh cũng chỉ một bước nhỏ mà thôi. Vốn hắn dự đoán phải trải qua vài tháng hay nửa năm nữa mới có thể có đủ thực lực tấn cấp. Không ngờ dự đoán của hắn vì sự xuất hiện của con rắn nhỏ này mà sụp đổ hoàn toàn …
Dịch Vân lúc này hạnh phúc muốn ngất đi, áp chế những suy nghĩ đang nổi lên cuồn cuộn, nắm chắc cơ duyên khó được này mà toàn tâm toàn ý tập trung vào việc tấn cấp ma pháp.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Người dịch : hạothiên (A Thiên)
Nguồn : Bàn Long Chiến Đội – 2T
Hoả hệ ma lực trong Khí Hải mênh mông bành trướng ra, đã vượt qua điểm tới hạn có thể tấn cấp ma pháp. Dịch Vân dùng ý niệm khống chế cỗ năng lượng khổng lồ này, đem nó tiến hành áp súc.
Nguyên tố sau khi trải qua luyện hoá sẽ hình thành ma lực, mà ma lực tiến hành luyện hoá sẽ sinh ra năng lượng tinh thuần hơn, phẩm chất hàm lượng của cỗ năng lượng này sẽ quyết định một ma pháp sư có tấn cấp tấn giai thuận lợi hay không.
Dịch Vân nắm chắc cơ hội khó được lần này, toàn tâm toàn ý luyện hoá cỗ ma lực này…
Đến lúc hắn tỉnh lại, chung quanh đã là một mảnh tối đen, vầng trăng đã sớm lên cao, vốn hôm nay là đêm trăng tròn…
- Vô cùng khoẻ khoắn, trong thân thể dường như có ma lực không ngừng xuất ra mạnh mẽ, ta căn bản không ngờ nhanh như vậy đã tấn thăng nhất tinh cấp
Trong vòng một ngày, đấu khí và ma pháp đồng thời tấn lên một bậc, chuyện này thật là trái với lẽ thường, nếu nói ra căn bản là không có người tin.
Dịch Vân đang nói chuyện đột nhiên thân thể nặng trịch, lấy làm lạ cúi đầu xuống thì thấy con rắn nhỏ kỳ quái kia đang quấn chặt lấy nửa thân trên của hắn, đầu gác lên vai hắn, miệng phát ra tiếng’ khò khò’, đang say ngủ.
- Đây…
- Nó cứ quấn quanh người ta như vậy hay sao?
Dịch Vân có chút kinh ngạc, hắn lần này tấn cấp mất hết hơn nửa ngày, từ sau giờ Ngọ cho đến đêm khuya, vậy mà con rắn nhò này vẫn cứ quấn quanh người hắn không buông sao?
- Không phải là như thế này sao, sau khi ngươi tiến vào trong trạng thái tu luyện, nó bắt đầu chui vào lòng của ngươi, lục soát hết toàn thân của ngươi, sau khi không tìm được viên Hoả Phách Tinh Thạch nào khác, cứ như vậy quấn trên người ngươi mà ngủ. Ta thấy hắn là nó không làm ảnh hưởng gì đến ngươi, cho nên không thèm để ý tới!
Nhún vai, khoát khoát bàn tay to tướng, Môn La vừa bực mình vừa buồn cười nói.
Dịch Vân hơi chững lại, sau một lúc trầm ngâm, hắn hỏi Môn La:
- Con rắn nhỏ này là ma thú sao, tại sao sau khi nó lấy thân thể quấn lấy ta, lập tức có một cỗ ma lực mạnh mẽ tiến vào trong thân thể ta, chính vì vậy ta mới có thể nhanh như vậy mà thăng lên một cấp!
Dịch Vân trong vòng một ngày ma pháp và đấu khí cùng tấn lên một bậc, lúc này hắn đã đồng thời là nhị tinh Chiến Sĩ và nhị tinh Pháp Sư, ngay cả Thuỷ hệ ma pháp cũng đồng thời nương theo vinh quang của Hoả hệ ma pháp, lập tức cũng đã nhảy vọt mà tấn cấp lên nhị tinh rồi!
Người mà thể chất đồng thời có nguyên tố song thuộc tính, tuy rằng giữa hai nguyên tố sẽ có sự cao thấp khác nhau, nhưng tinh cấp vẫn đồng nhất!
Cũng có thể nói rằng, lúc một hệ ma pháp tấn cấp thành công, thì hệ ma pháp còn lại sẽ vì sự chênh lệch cấp bậc mà đương nhiên được tấn cấp theo, chẳng qua tấn cấp dưới tình huống này sẽ khó khăn hơn rất nhiều, là chuyện rất khó có thể làm được.
Nói như vậy, cũng chỉ có hai hệ ma pháp cùng lúc đạt tới đỉnh giai, như vậy tấn cấp mới có khả năng. Còn tình huống giống như Dịch Vân, Hoả hệ ma pháp là nhất tinh cao giai, mà Thuỷ hệ ma pháp chỉ là nhất tinh sơ giai, căn bản là không có khả năng thăng cấp thành công!
Nhưng dưới sự trợ giúp khó hiểu của con rắn nhỏ, Dịch Vân mới không vì sự chênh lệch giai vị giữa hai hệ ma pháp, mới có thể tấn cấp thành công, có thể nói là khó có thể nào tin được!
Môn La bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhìn chăm chú con rắn nhỏ kia rồi nói:
- Ta lúc này cũng không thể nào khẳng định, nếu nhìn vào ngoại hình, thật sự nó là một loại ma thú, nhưng ta chưa từng nghe qua có loại ma thú nào giống như nó, có thể ăn Hoả Phách Tinh Thạch, lại có năng lực đem năng lượng vừa tiêu hoá đưa vào thân thể con người, làm cho ngươi thăng lên một tinh cấp…. Chuyện này đã vượt qua khả năng lý giải của ta!
- Vậy nếu ta đem toàn bộ Hoả Phách Tinh Thạch cho nó ăn, có thể làm cho ta thăng cấp rất nhanh giống như vừa rồi hay không?
Dịch Vân trong mắt loé hào quang, gấp rút hỏi.
- Ngươi không biết suy nghĩ gì cả!
Hừ một tiếng, Môn La buồn cười nói:
- Làm sao có chuyện thuận lợi như vậy được? Khoan nói đến chuyện thăng cấp quá nhanh đối với ngươi sau này sẽ chỉ có hại mà không có lợi, tình huống giống như lúc nãy chỉ có thể nói là do ngươi quá may mắn, vì nó ăn khối Hoả Phách Tinh Thạch ấy luyện hoá ra năng lượng vừa lúc nó tấn giai, lại đúng lúc đó nó cuốn lấy ngươi nên năng lượng dư thừa mà nó không thể hấp thu hết mới toả ra mà dung nhập vào thân thể ngươi được …. Cho nên cơ hội như vậy chỉ có một lần này thôi!
- Nó cũng tấn giai sao?
Dịch Vân cúi đầu nhìn con rắn nhỏ, kinh ngạc nói.
- Ta nghĩ chắc không sai đâu! Ngươi không thấy lúc này nó còn chưa tỉnh lại sao, hẳn là còn đang luyện hoá năng lượng trong cơ thể!
Môn La khẳng định
Dịch Vân lấy tay vuốt ve thân thể con rắn nhỏ, sờ vào cảm thấy trơn láng, cảm thấy thật dễ chịu.
Tuy rằng con rắn vừa mới nuốt Hoả Phách Tinh Thạch, thân thể vì vậy mà biến thành màu đỏ như lửa rực rỡ, thế nhưng thân thể nó sờ vào cũng không cảm thấy khô nóng, ngược lại là một cảm giác mát lạnh, làm cho Dịch Vân có chút bất ngờ.
Cảm nhận được sức nặng của con rắn trên người mình, Dịch Vân có chút bất đắc dĩ nói:
- Chiều dài con rắn này tuy chỉ bằng nửa chiều cao của ta, nhưng xem ra rất nặng, hẳn là cũng có đến hai mươi cân. Nó nằm trên người ta đến bây giờ, lưng ta đã cảm thấy tê dại, có phải là phải chờ đến lúc nó tỉnh lại mới có thể rời khỏi người ta hay không?
Dịch Vân vốn muốn gỡ con rắn trên người đặt xuống, lại phát hiện nó quấn quanh thân thể mình rất chặt, làm như sợ hắn trốn đi vậy, một chút cũng gỡ không ra!
- Đúng vậy! Tập tính của loài rắn là ngươi càng giãy giụa thì nó càng dùng sức quấn chặt, cho nên ngươi hãy chờ đến sau khi nó tỉnh lại rồi để tự nó rời khỏi mới thoả đáng, ha ha!
Môn La thấy người gặp họa, vui sướng cười nói.
Dịch Vân thở dài, cũng đành phải vậy mà thôi.
Sáng sớm hôm sau, vẫn ở sơn cốc ấy, cạnh vách núi, vực sâu đen ngòm trước mặt….
- Lão Đại, ngươi nói bây giờ phải làm sao đây?
Dịch Vân có chút đau đầu hỏi.
Con rắn nhỏ giờ đã chuyển sang màu đỏ, vẫn quấn chặt lấy toàn thân Dịch Vân, bất luận hắn đem hết lời hay ý đẹp ra nói đến sùi bọt mép, nó vẫn ở nguyên trên người hắn, nhất định không chịu bò xuống.
- Ai, ai bảo sáng sớm ngươi cho nó một viên Hoả Phách Tinh Thạch làm bữa sáng, lúc này nó đã quyết định bám lấy oan gia ngươi rồi, trừ khi ta dùng đấu khí đánh nó bay xuống vực sâu, nếu không ngươi không thoát được nó đâu!
Môn La cũng đau đầu, nói.
Lúc sáng khi con rắn vừa tỉnh lại, nó đã bò xuống khỏi người Dịch Vân, cuộn mình thành khối cầu, ở trước mặt Dịch Vân nhảy múa không ngừng, làm cho Dịch Vân rất mừng rỡ, thuận tay lấy trong Hồng Liên ra một khối Hoả Phách Tinh Thạch nữa cho nó ăn sáng.
Một mặt, Dịch Vân cảm tạ con rắn nhỏ giúp cho hắn thăng cấp ma pháp rất nhanh, mặt khác, hắn cũng có hảo cảm với con rắn hay nhảy nhót này, cũng muốn coi như là lễ vật trước lúc chia tay, lại cho nó thêm một khối tinh thạch nữa.
Không nghĩ tới rằng, con rắn ăn Hoả Phách Tinh Thạch đã quen mùi, làm sao chịu rời đi chứ? Nó giống như đỉa đói, lại quấn chặt trên người Dịch Vân, rốt cục không gỡ ra được!
Lắc lắc đầu, Dịch Vân không đành lòng, nói:
- Nó đối với ta xem như có đại ân, hơn nữa cũng không có địch ý, ngươi muốn đánh nó bay xuống vực, chuyện này khẳng định là không được rồi!
Môn La có chút chán nản nói:
- Vậy ngươi có biện pháp tốt hơn sao? Con rắn này ta có thể khẳng định nó không phải là Cương Giáp Xà, mà là ‘ vô lại’ xà hoặc ‘ da trâu’ xà, biết rằng có ích lợi cho nên bây giờ có đánh, đuổi nó cũng nhất định không đi. Hay là trên người ngươi có tính chất đặc biệt gì đó của mỹ nữ, cho nên con rắn mới đeo sát người ngươi như vậy… Ngươi nuôi dưỡng nó không sợ phá sản hay sao?
Dịch Vân cúi nhìn con rắn nhỏ đang quấn chặt thân mình, đầu thì lắc la lắc lư trên vai hắn, hắn nghiêng đầu một chút, lập tức quyết định:
- Dù sao nó đã muốn đi theo ta, thôi thì cho nó theo vậy! Nó nếu đã lấy Hoả Phách Tinh Thạch làm thức ăn, hẳn là cũng sẽ ăn những loại khoáng thạch khác, chúng ta tìm những loại khác cho nó ăn là được rồi!
Môn La liếc Dịch Vân một cái, trầm ngâm một hồi mới ra vẻ không có chuyện gì, nói:
- Nếu như ngươi đã quyết định, ta cũng sẽ không nhiều lời, dù sao con rắn này cũng rất kỳ lạ, đối với ngươi cũng không có địch ý, ngươi mang nó theo cũng tốt!
Dịch Vân thấy Môn La cũng không phản đối, cảm thấy vui vẻ, hắn dùng tay vuốt ve cái đầu nho nhỏ của con rắn, mỉm cười nói:
- Vậy ngươi cứ theo ta đi, ừ, ngươi giống như quả bóng cao su hay nhảy nhót như vậy, ta sẽ gọi ngươi là ‘Cầu Cầu’. Đi thôi! Cầu Cầu, ngươi cảm thấy tên này được không vậy?
‘ Cầu Cầu’ ngóc đầu lên từ trên vai của Dịch Vân, nhìn hắn có vẻ hiểu mập mờ, trong đôi mắt xanh thẫm loé lên một tia hào quang, rồi đột nhiên gật đầu lia lịa!
Dịch Vân nhìn Cầu Cầu có linh tính phản ứng, trong lòng vui vẻ cười to:
- Ha ha ha, quyết định như vậy đi, chúng ta trở về!
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Người dịch : hạothiên (A Thiên)
Nguồn : Bàn Long Chiến Đội – 2T
Thời gian qua nhanh quá, thoáng cái đã qua một năm trời, đang là tháng cuối năm, cảnh sắc của Đa Ni Tạp thành lại phủ thêm một cái áo khoác màu xanh mới đẹp, ý xuân nồng nàn trải khắp nơi nơi!
Trong một căn nhà còn lớn hơn gấp đôi năm trước, nhìn qua kiến trúc bên trong rất là hoa mỹ.
Dịch Vân đang khoanh chân trên giường tiến hành tu luyện đấu khí.
Một vòng ánh sáng màu tím nhạt trên người Dịch Vân nhè nhẹ toả ra, phiêu đãng xung quanh thân thể hắn. Trong huyệt Khí Hải cũng có một luồng khí toàn (khí xoáy tụ) màu tím không ngừng được luyện hoá ra từ trong Khí Hải, được hắn dẫn đi khắp các kinh mạch trong cơ thể theo đúng quy luật mà hắn đã thuộc lòng.
Khí toàn màu tím trong cơ thể chính là đấu khí mà hắn đã ngưng luyện ra, khí toàn này vận hành khắp các nơi kinh mạch, không ngừng cường hoá thân thể hắn từ trong ra ngoài, cũng có thể làm cho tất cả các phương diện khác tăng tiến tiềm năng.
Ánh sáng màu tím xung quanh thân thể dần dần ảm đạm, sau một hồi lâu, rốt cục đã hoàn toàn dung nhập vào trong cơ thể, lúc này tu luyện cũng đã hoàn thành.
- Phù.
Dịch Vân phun ra một ngụm trọc khí, từ trong trạng thái tu luyện tỉnh lại.
- Thành công rồi sao?
Môn La bên cạnh hỏi.
Dịch Vân chậm rãi mở hai mắt, cười nói:
- Ừ, đấu khí rốt cục đã tấn cấp tam tinh Chiến Sĩ sơ giai!
Môn La lộ ra vẻ sung sướng, mỉm cười nói:
- Theo như tốc độ tu luyện trước mắt của ngươi, ta cũng rất hài lòng, nếu không phải ngươi còn phải tu luyện ma pháp nữa, tốc độ này còn có thể nhanh hơn nữa!
Hai người còn dang nói chuyện, một con rắn đỏ như lửa thân hình mềm mại bỗng bò lên quấn chặt lấy nửa thân trên của hắn, cái đầu nhỏ dẹp gác lên vai hắn, chính là sủng vật mà một năm trước Dịch Vân đã mang về- Cầu Cầu.
Từ khi đi theo Dịch Vân, Cầu Cầu cứ bám sát hắn không rời, dường như xem Dịch Vân là thân nhân duy nhất của nó vậy.
Bề ngoài của nó cũng bình thường như những loài rắn khác, rắn toàn thân màu đỏ trên đại lúc cũng rất bình thường, bởi vậy tuy rằng những thợ rèn quanh đó đều lấy làm lạ rằng Dịch Vân sao lại nuôi rắn như sủng vật, nhưng sau khi gặp qua vài lần mãi cũng thành thói quen, thỉnh thoảng còn mang đến chút đồ ăn cho nó nữa!
So với suy nghĩ ban đầu của hai người Môn La và Dịch Vân thì hoàn toàn khác hẳn, Cầu Cầu cũng không phải là lấy khoáng thạch làm thức ăn, ngược lại rất thích ăn các loại thịt gia cầm, dã thú. Nhưng thình thoảng nó vẫn đòi Dịch Vân cho ăn Hoả Phách Tinh Thạch, điểm này khiến cho Môn La nghĩ đến vỡ đầu cũng không hiểu được, chưa từng nghe qua có loài rắn nào lại ăn khoáng thạch cả!
Mà Dịch Vân cũng chỉ là mỗi tháng cho Cầu Cầu một viên Hoả Phách Tinh Thạch nhỏ mà thôi, có đòi nhiều hơn hắn cũng không cho. Sau vài lần như thế, Cầu Cầu không ngờ đúng vào ngày đầu tháng, liền chủ động đòi Hoả Phách Tinh Thạch của Dịch Vân, cho đến ngày đầu tháng sau liền đòi y như vậy nữa…
Chuyện này giống hệt như công nhân lĩnh lương của ông chủ vậy! Nhờ Cầu Cầu có linh tính như vậy, giữa Dịch Vân và nó cũng càng hiểu nhau sâu sắc hơn!
- Dịch Vân!
Nhìn cử chỉ thân mật của Cầu Cầu với Dịch Vân, Môn La nói với hắn:
- Con rắn của ngươi đến bây giờ ta vẫn nhìn không thấu, hoặc có thể nói rằng, ta chưa từng bao giờ thấy qua con rắn nào có linh tính lại còn láu cá như vậy! Nó dường như có thể ăn bất cứ cái gì, ngày sau nếu như nó lớn hơn, có thể sẽ ăn luôn cả người ta cũng không chừng!
- Có lẽ thế, nhưng nếu nó ăn ác nhân hoặc là địch nhân của chúng ta… Vậy cũng không sao cả!
Dịch Vân vuốt ve đầu Cầu Cầu, thản nhiên đáp.
Môn La nghe vậy chợt khựng lại một chút, chợt cười to:
- Ha ha, ha ha ha! Tiểu tử này tính tình rất là hợp với ta, những lời này thật là đi vào tận đáy lòng ta a!
Môn La không biết, Dịch Vân từ lúc bảy tuổi đã sống chung với hắn như hình với bóng, tính cách của Dịch Vân sớm đã chịu ảnh hưởng của hắn rồi, muốn không hợp cũng khó!
Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, không biết Dịch Vân bây giờ đang sáng hay đen?
Tiếng cười của Môn La vẫn y như trước, nhưng lúc này Cầu Cầu đang quấn quít lấy Dịch Vân, lại dường như hiểu được, nó liền ngẩng đầu lên nhìn về phía Môn La, trừng mắt nhìn trông rất lạ, rồi tiếp tục gác đầu lên vai Dịch Vân.
Hành động này của Cầu Cầu, Dịch Vân cũng không chú ý tới, nhưng Môn La lại im bặt tràng cười, kinh ngạc nhìn Cầu Cầu, trong lòng thầm nghĩ:
- Thật sự là kỳ quái đến cực điểm, chẳng lẽ nó có thể cảm giác được sự tồn tại của ta hay sao?
Môn La càng nghĩ càng kinh ngạc, lúc vừa đang định mở miệng nói với Dịch Vân, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
- Đại sư, ta là người của thành chủ Ni Tư phái tới, xin ngài cho ta thu phần binh khí của tháng này!
Ngoài cửa truyền đến giọng của một tên hán tử.
Dịch Vân nhờ vào năm trước đấu khí và ma pháp đồng thời thăng cấp lên nhị tinh, cho nên trình độ chế luyện binh khí của hắn lại tăng lên thêm một bậc.
Hắn lúc này tuỳ tiện chế luyện ra binh khí đã đạt tới phẩm chất của thanh Nguyệt Nha đao năm xưa mà Phổ Tu Tư đã chế ra, đương nhiên là còn chưa pha Hoả Phách Tinh Thạch vào trong binh khí.
Căn cứ vào bình luận của đại gia luyện khí Môn La, Dịch Vân đã đạt tới tiêu chuẩn ma pháp binh khí nhất phẩm sơ giai. Lúc này chỉ cần Dịch Vân chịu dùng Hoả Phách Tinh Thạch để chế luyện binh khí, cũng có thể làm ra ‘ thứ thần khí’ giống như Phổ Tu Tư đã chế luyện năm xưa, hơn nữa về phẩm chất còn có thể tốt hơn một chút!
Đương nhiên Dịch Vân sẽ không ngu xuẩn mà làm một chuyện có thể gây ra phiền toái như vậy!
Phổ Tu Tư từng nói, thanh Nguyệt Nha đao của hắn đã là hàng cao cấp hiếm có trên đại lục, trong cả cuộc đời hắn cũng chỉ có thể làm ra được ba món có phẩm chất như vậy mà thôi.
Hắn nói không sai! Binh khí do Dịch Vân luyện chế ra, mỗi món phải trên ba ngàn kim tệ mới có thể mua được, có rất nhiều thời điểm cho dù có tiền cũng không thể mua được, bởi vì mỗi tháng cũng chỉ có định mức bán ra là năm mươi món mà thôi!
Thành chủ Ni Tư cũng vì thế mà không chỉ có trên lĩnh vực kinh doan binh khí kiếm được một món lời to, thân phận của hắn trong giới quý tộc càng lên cao hơn nữa! Rất nhiều thế gia đệ tử không mua được binh khí do Dịch Vân chế luyện bên ngoài thị trường, đều đã ngấm ngầm đi cửa sau, âm thầm tìm đến Ni Tư tiến hành thương lượng. Phần lớn những người này đều là tầng lớp thượng lưu, thân phận so với hắn cao hơn một bậc, hắn cũng nhờ đó ma dần dần tiến vào tầng lớp cao cấp mà trong quá khứ có cố gắng cũng không thể nào gia nhập được!
Người ta cái quan trọng nhất là thể diện, hắn nhờ vào Dịch Vân mà đạt được thể diện bấy lâu nay mơ ước tới, bởi vậy hắn đối với Dịch Vân càng thêm cảm kích, cũng đối xử theo lễ ngộ hơn nhiều!
Ngoại trừ đối với yêu cầu của Dịch Vân: tuyệt đối không thể cho bất cứ ai biết binh khí này là do hắn chế luyện ra, hắn không dám để lộ ra ngoài chút nào, cũng đem tiền lãi mỗi tháng của Dịch Vân từ một trăm kim tệ chủ động tăng lên đến năm nghìn kim tệ. Đây là bởi vì mỗi tháng Dịch Vân chỉ cần đến số lượng này nên mới như thế.
Hắn sau khi thấy mình kiếm được lời quá nhiều rồi, lúc này đột nhiên lương tâm phát hiện, nơi hắn cho Dịch Vân ở quá mức nhỏ hẹp, quá mức keo kiệt! Vì thế hắn đã mấy lần bào Dịch Vân dọn sang nhà khác rộng rãi hơn, thế nhưng Dịch Vân đều khéo léo từ chối. Sau đó hắn nhân lúc Dịch Vân đi xa nhà, chủ động gọi nhân công tới xây dựng, mở rộng lại căn phòng nhỏ của Dịch Vân.
Một tuần sau, khi Dịch Vân trở về, hắn còn tưởng là mình vào lầm nhà, lúc kinh ngạc biết được chỗ ở của mình đã được xây dựng lại lớn gấp đôi lúc trước, hắn chỉ có thể lắc đầu cười khổ, bất đắc dĩ tiếp nhận hảo ý của Ni Tư.
Dịch Vân đem phần binh khí của tháng này, ra ngoài giao cho tên trung niên do Ni Tư phái đến, sau khi trao đổi vài câu ngắn gọn, lại quay về nơi ở của mình.
Tên trung niên hán tử này Dịch Vân đã quen thuộc từ lâu, bởi vì không muốn để lộ thân phận hắn ra bên ngoài, nên Ni Tư mỗi tháng đều chỉ phái tên này đến mà thôi, không có người khác nữa!
Binh khí do Dịch Vân chế tạo đã sớm nổi tiếng trong Đa Ni Tạp thành, thậm chí ngay cả những thành phố lớn gần đó cũng đã biết được tin tức này, chẳng qua ngoại trừ hán tử trung niên kia, Ni Tư và bản thân Dịch Vân ra, cũng không ai có thể nghĩ đến, cực phẩm binh khí có tiền cũng khó mua được kia chỉ là do một cậu nhóc mười ba tuổi chế luyện ra mà thôi!
- Đã là hai tháng cuối cùng rồi, hôm nay lại là ngày cuối cùng, ta nên trở về học viện một chuyến đi thôi!
Dịch Vân vừa tiễn chân người của Ni Tư phái tới, trở vào phòng thay một bộ áo bào sạch sẽ, đi ra cửa.
Dịch Vân tuy là đệ tử cùa học viện Đa Ni Tạp, nhưng hắn rất ít khi vào học trong học viện, học viện đối với việc đệ tử ra ngoài đi làm cũng không nghiêm khắc, nhưng ít ra mỗi tháng đều phải có một lần trở lại học viện, tìm giáo sư chủ nhiệm của mình báo danh mới được!
Trong suốt hai tháng nay, Dịch Vân đều vội càng chế luyện binh khí và tu luyện, đến nay vẫn chưa trở lại học viện một lần, hôm nay cũng nên trở về với cuộc sống học viện thôi!
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của dphilong
Người dịch: dphilong (A Phì)
Người biên: hạothiên (A Thiên)
Nguồn : Bàn Long Chiến Đội – 2T
Tiến vào trong xe ngựa, Dịch Vân đem Cầu Cầu thả trong lòng, nhìn cảnh vật bên ngoài xe ngựa so với một năm trước khi hắn đến thì càng thêm náo nhiệt.
- Dịch Vân, lúc đó khi Ni Tư kia phái người mỗi tháng đưa tới tiền lãi nâng cao tới hai vạn kim tệ, vì sao ngươi cự tuyệt, trái lại chỉ thu năm nghìn kim tệ mà thôi?
Môn La bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Dịch Vân nghe vậy sửng sốt, thu lại ánh mắt đang nhìn bên ngoài xe ngựa, nhìn Môn La đang ngồi bên cạnh nói:
- Lão đại, ngươi nghĩ ta làm như vậy không thích hợp sao?
- Không, ta cho rằng ngươi làm như vậy là chính xác! Nhưng mà muốn nghe ngươi giải thích một chút.
Không chút trầm ngâm, Dịch Vân chỉ thản nhiên nói:
- Giai đoạn này của chúng ta tiền đã đủ dùng rồi, mà chúng ta vẫn còn ở trong Đa Ni Tạp thành, nói không chừng sau này lại có chuyện phải nhờ sự hỗ trợ của Ni Tư, cho nên không bằng để hắn mượn binh khí của ta kiếm được lợi nhuận nhiều một chút, rốt cục là ta cho hắn chút ân tình này đi.
Môn La nghe vậy cũng không khỏi gật đầu, ánh mắt nhìn Dịch Vân cũng mang theo mấy phần tán thưởng:
- Ngươi nói rất đúng! Càng khó hơn chính là, với niên kỷ của ngươi hiện tại có thể biết được chuyện 'Nhân tình’ lúc này. Đối với một số người mà nói, lợi ích to lớn cũng không bằng nợ nhân tình, Ni Tư chính là loại người này. Hắn tuy rằng là người trục lợi, nhưng đặc biệt coi trọng tình nghĩa và lời hứa, đây cũng chính là một điểm của hắn được ta tán thưởng, chỉ cần hắn có thể ở địa vị thành chủ không ngã, như vậy nhân tình này sẽ theo hắn cả đời, người có quyền lực càng lớn thì càng xem trọng việc này a!
- Ta ngược lại không giống lão Đại nghĩ nhiều như vậy, chỉ là khi ta vừa mới đến Đa Ni Tạp thành thì Ni Tư từng trợ giúp ta, cho nên ta phải làm như vậy cũng là trả lại một phần nào nhân tình này.
Dịch Vân đong đưa đầu cười nói.
- Ở tuổi của ngươi thì làm việc chỉ coi trọng quá trình mà thôi, mà kết quả là thứ yếu. Cái này giống như quá trình tu luyện của ngươi hiện tại, hay là giao tình của ngươi với các bạn cùng lứa tuổi, nhưng ở trong thế giới của người lớn cũng chỉ cần kết quả mà hoàn toàn có thể quên đi quá trình! Hành động vô tâm của ngươi nhưng có thể khiến sự việc hướng đến kết quả tốt, coi như là chuyện tốt rồi!
Môn La nói xong câu này thì không nói tiếp nữa.
Một đường đi không nói gì, sau nửa canh giờ thì đến Đa Ni Tạp học viện.
Dịch Vân đi lên bậc thang trước cửa của học viện, đi vào trong học viện, đi thẳng đến ma bộ, trên đường đi qua sân huyến luyện thật lớn thuộc quản lý của võ bộ, từng nơi trên sân đều có hơn trăm học viên đang tu luyện, ba động của đấu khí tràn đến từng trận, mơ hồ kích động đấu khí trong cơ thể Dịch Vân.
Đi vào đại môn của ma bộ, lại tiếp tục đi vào bên trong, đi qua mấy tòa kiến trúc cao chót vót của học viện, cũng bắt đầu gặp phải mấy người đồng học nhìn quen mắt, Dịch Vân sau khi lễ phép chào hỏi bọn họ, lại đi vào bên trong dãy nhà cao tầng dành cho giáo viên, dọc đường đi cũng nhìn thấy các bạn đồng học rất nhiều, mơ hồ nghe thấy tiếng thì thầm ở xung quanh, Dịch Vân ngưng thần lắng nghe, không khỏi âm thầm lắc đầu cười khổ.
- Ơ, kia chẳng phải là Dịch Vân sao? Một tháng khó có thể nhìn thấy hắn một lần a!
- A! Hắn chính là thiên tài có song thuộc tính tương khắc kia sao?
- Cái gì thiên tài? Nên là phế tài mới đúng! Suốt đời tối đa cũng chỉ có thể đạt được tam tinh Pháp Sư mà thôi, thiên phú của ta mặc dù không bằng hắn, nhưng thành tựu sau này lại rất có thể hơn xa hắn!
………….
- Ha ha ha! Giống như mọi khi a, vì sao mỗi lần ngươi đến học viện đều có cảnh tượng giống như vậy a?
Môn La hài hước cười nói.
Dịch Vân cũng cười khổ nói:
- Cũng chính là vì tình trạng này, cho nên ta mới không thích đến học viện!
Dịch Vân ở đây rốt cục được coi là ‘ danh nhân’ của học viện rồi, ngoại trừ tranh luận giễu cợt hắn là thiên tài hay là phế vật, hắn ở trong mắt các đồng học luôn luôn thần thần bí bí, một tháng cũng chỉ đi học một hai ngày, thời gian còn lại không biết làm những gì?
Hơn nữa lão sư của hắn- ngũ tinh Pháp Đồ Tạp La Tạp, không biết vì xuất phát từ sự thương tiếc hắn hay vì nguyên nhân nào khác, luôn luôn chiếu cố đặc biệt đối với Dịch Vân, việc này khiến cho các học viên khác bắt đầu đỏ mắt (tức giận) rồi.
Phải biết rằng: ở trong các đại học viện có thể được lão sư của học viện ưu ái, không chỉ trên phương diện tu luyện được truyền thụ tri thức càng thêm hoàn thiện, sau này khi tốt nghiệp học viện nếu có giáo sư nguyện ý tiến dẫn giúp ngươi, vậy con đường sau này của ngươi sẽ tốt hơn rất nhiều so với những học viên khác.
Hiện tại quan viên của đế quốc nhậm chức ở Đa Ni Tạp thành và các thành trấn phụ cận, phần lớn đều là học viên tốt nghiệp từ Đa Ni Tạp học viện, bất cứ một giáo sư nào của học viện đều từng là ân sư của một lượng lớn quan viên hoặc đệ tử quý tộc thế gia, lão sư ngày trước đứng ra nói một câu, so với mọi thứ đều phải hiệu quả hơn.
Bởi vậy ở phía sau của Dịch Vân, luôn luôn có rất nhiều người đỏ mắt nhìn theo, nếu hắn có thực lực tương xứng thì không sao, nhưng đằng này hắn lại mang danh hiệu thiên tài, a, không, là phế vật, cho nên càng khiến cho người người căm phẫn bất bình!
Đối mặt với những thì thầm không ngừng ở phía sau, Dịch Vân coi như không nghe thấy gì, bước nhanh tới giáo sư đại lâu.
Không lâu sau, rốt cục Dịch Vân tìm được Tạp La Tạp lão sư chỉ đạo của mình ở một chỗ cố định trên tầng hai trong đại lâu.
Dịch Vân đi tới trước mặt của Tạp La Tạp, nhẹ nhàng nói:
-Lão sư!
Tạp La Tạp lúc này đang cầm một quyển ma pháp thư tịch xem một cách say mê, không chút nào chú ý tới Dịch Vân đã đến, chỉ khi nghe được thanh âm, lúc này mới buông sách ngẩng đầu nhìn Dịch Vân:
- A, Dịch Vân, ngươi rốt cục tới rồi, ta còn đang suy nghĩ, một ngày nào đó trong hai tháng tới ngươi mới có thể nhớ tới việc trở về, không ngờ ngày cuối cùng của tháng này ngươi đã nhớ phải về báo lại, ha ha!
Dịch Vân nghe được lời nói đùa của lão sư, cũng thấy không có ý tứ chỉ có thể chậm rãi xác nhận.
Tạp La Tạp nhìn Dịch Vân thật sâu, mỉm cười nói:
- Tình hình tu luyện ma pháp của ngươi ra sao rồi?
- Lão sư, ta đã đạt được nhị tinh Pháp Sư cao giai rồi.
Dịch Vân trả lời đúng sự thực.
Như nhận định của đại đa số người, Dịch Vân mặc dù có thiên phú của ma pháp song hệ, nhưng là thể chất của song hệ tương khắc, bởi vậy, hắn cũng chỉ có thể lựa chọn một hệ ma pháp để tu luyện. Tạp La Tạp cũng không ngoại lệ, hắn vừa nghe Dịch Vân trả lời xong, lập tức cho rằng Hỏa hệ đạt được nhị tinh cao giai.
Đương nhiên, cho dù trí tưởng tượng của hắn phong phú đến đâu cũng không thể nghĩ đến Dịch Vân đồng thời còn có thân phận nhị tinh Chiến Sĩ.
Tạp La Tạp nghe xong con mắt lập tức sáng ngời, đã vậy lại còn quá nhanh đạt tới nhị tinh cao giai rồi? Hắn vẫn nhớ kỹ năm nay Dịch Vân mới có mười ba tuổi a, không hổ là thiên tài có thiên phẩm tinh thần lực, nếu không phải là thể chất của hắn như vậy..., thật là đáng tiếc!
Trong lòng thầm thở dài, Tạp La Tạp lại nhìn Dịch Vân, trong ánh mắt không dấu được vẻ luyến tiếc:
- Tốt, ngươi đối với tu luyện thực là có cố gắng! Nhưng sau này ngươi muốn tấn cấp tam tinh có thể khó khăn hơn người thường vài lần, thất bại hơn mười hai mươi lần cũng là bình thường, ngươi nhất định phải kiên trì, không được từ bỏ dễ dàng!
Trong lịch sử vạn năm của Khung Võ đại lục, cũng từng xuất hiện hơn mười người có thể chất song thuộc tính tương khắc, chuyện rất nực cười là, tất cả những người khiếm khuyết tiên thiên này lại có thiên phú kinh người mà những người khác phải thầm mơ ước!
Thế nhưng những thiên phú kinh người ấy cuối cùng cũng bị mai một trong dòng lũ của lịch sử. Ngoại trừ lưu lại chu ti mã tích (sợi tơ nhện dấu chân ngựa: manh mối) khiến người ta cảm thán, thì không lưu lại một chút gì khác, tất cả đều không có ngoại lệ, thành tựu cao nhất có thể đạt được đều chỉ là tam tinh Pháp Sư, tuyệt không có khả năng tấn cấp cao hơn!
Theo như vô số năm của lịch sử đã chứng minh, lưu lại từng vết tích không cam lòng và luyến tiếc, Dịch Vân làm sao có thể sẽ là ngoại lệ duy nhất?
- Lão sư, ta hiểu, ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ!
So với ánh mắt tràn đầy tình cảm của Tạp La Tạp, phản ứng của Dịch Vân lại trầm tĩnh giống như mặt nước, không hề có chút nào gợn sóng.
Nhìn Dịch Vân trầm tĩnh không chút dao động, biểu lộ của Tạp La Tạp không khỏi bị kiềm hãm, ý định ban đầu của hắn là cổ vũ Dịch Vân, cũng khiến hắn chuẩn bị một chút tâm lý khi ngày sau tu luyện gặp bình cảnh, lời vừa nói ra này là những suy nghĩ đã rất lâu trong lòng hắn, lúc này mới nói ra.
Dịch Vân tuy biết nhưng lại biểu hiện như không phải việc của mình, bình thản như thường. Ngay cả đối với cổ vũ của mình, đúng ra hắn phải có biểu hiện sục sôi hoặc là đối với tình cảnh gian nan sắp gặp phải nên có phần uể oải, vậy mà một chút cũng không biểu hiện ra, lại vững vàng bình tĩnh như vậy. Thật là không giống với tâm tính của thiếu niên!
Mọi người trong học viện đều cho rằng: nguyên nhân hắn đặc biệt yêu mến đối với Dịch Vân là bởi vì thương tiếc sự khiếm khuyết bẩm sinh của hắn. Cũng chỉ có bản thân Tạp La Tạp hiểu rõ, sự thương tiếc là có, nhưng chủ yếu chính là Dịch Vân gây cho hắn cảm giác đặc biệt không giống với học viên bình thường.
Mỗi khi nhìn thấy hai mắt giống như đêm tối của hắn, cảm giác đặc biệt không nói lên lời này lại càng trở nên mãnh liệt.
Cảm giác không hề có căn cứ, không hiểu dâng lên khiến tim đạp nhanh hơn, nghĩ không ra khiến trong lòng hắn nghi hoặc không thôi! Cũng bởi vậy, hắn đối với Dịch Vân cũng có thêm vài phần kính trọng, mọi cử chỉ biểu lộ ra càng thêm yêu thích so với học viên bình thường, chính điều này cũng khiến cho nhiều người cười vào mũi hắn.
Cảm nghĩ trong đầu Tạp La Tạp chỉ trong chốc lát, sau khi phục hồi tinh thần lại cười nói với Dịch Vân:
- Tháng này việc ngươi đi làm xem như thông qua rồi, tháng sau cũng đừng quên phải trở về học viện một lần. Trong toàn bộ học viện, học viên cũng có hơn mười vạn người, nhưng mỗi tháng chỉ tới học viện một hai ngày, cũng chỉ có một mình ngươi mà thôi, ha ha ha!
Dịch Vân nghe vậy không khỏi đỏ mặt, cười gượng vài tiếng với Tạp La Tạp, sau đó cất bước rời khỏi giáo chức đại lâu, chỉ để lại Tạp La Tạp đang ngồi trên ghế, trầm tư nhìn ngoài cửa đã không còn một bóng người.
Last edited by dphilong; 06-01-2010 at 01:12 AM.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của dphilong