Thiên Khiển Chi Tâm Tác giả: Kinh Kha Thủ
-----oo0oo-----
Chương 25: Giác ngộ nho nhỏ (thượng)
Nhóm dịch: Hany
Nguồn dịch: Metruyen
Cáp Duy! Ngươi nói xem tên quân thuế vụ Ba Tạp Ti là người như thế nào mà lại chịu mất một khoản lớn như vậy để sửa trị một tên thiếu niên?
Đêm đã khuya, dưới ánh trăng, trấn Lý Tạp đã chìm vào giấc ngủ. Không gian yên tĩnh không một tiếng động. Tất cả những ánh lửa ở trong trấn cũng tắt hết.
Trong sào huyệt của công hội Đạo tặc bên ngoài trấn nhỏ, trong số bốn người cũng chỉ có hai người vẫn còn chưa ngủ, đang nằm trên giường trò chuyện với nhau, vô tình lại nói tới chuyện kia.
Gã đạo tặc tên Cáp Duy là một đại hán chột mắt liền cười ha hả:
- Mặc kệ nó! Dù sao thì cũng chỉ cần tiêu diệt tên thiếu niên đó thì sau này chúng ta có chỗ dựa vững chắc ở trên trấn....
Công hội đạo tặc vẫn nằm ở các thành thị lớn nhưng do những đội ngũ mạo hiểm dần chuyển hướng tới những khu xa xôi nên một số đạo tắc cũng chuyển tới các thành trấn vừa và nhỏ, từ từ phát triển.
Trấn Lý Tạp nằm giữa rừng rậm và đại dương, dưới những làn người đổ về, từ từ cũng được mọi người chú ý. Vào nửa tháng trước, bốn tên đạo tặc đã đặt chân lên mảnh đất này.
- Ài! Bác Tây! Hôm qua ta thấy ngươi hơi khác lạ có phải lại thèm gái rồi đúng không? Chờ làm xong chuyện này, chúng ta tới đoàn Dong Binh tìm một hai đứa rồi ngủ một đêm. Ha ha ha! Ta chẳng nói với ngươi tại trấn kia, cái cô bé đó thật là ngon. Chậc chậc! Tên tiểu tử ngươi không có phúc, không tận hưởng được lại còn bị mất mặt. Ha ha.
Tên đạo tặc Bác Tây thân thể gầy yếu nghiêm mặt trừng mắt nhìn đồng bọn:
- Nếu chẳng phải các ngươi giết chồng và con của cô ta thì làm sao cô tại lại liều mạng như vậy. Một cô bé xinh xắn như vậy thật là đáng tiếc...
Nói tới đây, y lại quay về chuyện cũ:
- Đúng rồi! Tên quan thuế vụ kia có giữ lời ngầm cho chúng ta kinh doanh trên trấn hay không?
Điều kiện thành lập phân hội của công hội đạo tặc rất đơn giản, phần lớn cũng là vì đạo tặc không tuân theo phép tắc và vì lý do muốn được mở rộng.
Vì vậy chỉ cần hoàn thành được ba điều kiện.
Đầu tiên là được giáo hội trộm cắp chắp thuận, đồng thời hàng năm tiến cống. Tiếp theo, người xây dựng phân hội phải là thành viên của công hội đạo tặc. Cuối cùng, con số xây dựng phân hội không được nhỏ hơn bốn người.
Vì vậy mà bốn tên đạo tặc này vừa đủ với điều kiện nói trên. Tất nhiên, công hội Đạo tặc mặc dù không thể hành động một cách quang minh chính đại nhưng vẫn có thể có quan hệ với lĩnh chủ, xử lý những chuyện mà lĩnh chủ không tiện ra mặt.
Có điều đây cũng chỉ là một đám tiểu đạo tặc cấp một, cấp hai, không hoạt động được trong thành thị nên mới chạy đến đây vì vậy mà cũng không được để ý. Hơn nữa, nam tước La Tạp Tư thường xuyên ở trong thành, bình dân ít khi được nhìn thấy. Vì vậy mà mặc dù bọn họ tới đây đã mấy ngày nhưng vẫn gặp phải rắc rối, muốn gặp được một người quản lý thực sự đúng là chuyện khó khăn. Cuối cùng khi họ đã tưởng như hoàn toàn thất vọng thì tên quan thuế vụ của phủ trưởng trấn lại chủ động tới tìm họ.
Bọn họ bày tỏ có thể thực hiện một số vụ làm ăn với gã. Tên này nghe nói là quan thuế vụ thân thích với lĩnh chủ đại nhân, nên đồng ý thay bọn họ làm một số chuyện để họ ở trên trấn xây dựng được phân hội.
Mà một phần của chúng cần hoàn thành lại là đi hãm hại một tên thiếu niên không quyền không thế, không cha không mẹ trong trấn mà thôi. Vụ làm ăn này cho dù thế nào cũng đều thấy có lãi.
Do thói quen nghề nghiệp nên sau khi Ba Tạp Ti đi rồi, đám đạo tặc cũng phái người ra ngoài điều tra tên thiếu niên có tội với y. Kết quả điều tra không khác với điều Ba Tạp Ti nói nhiều lắm. Ngoài trừ việc tên thiếu niên này là Đức Lỗ Y cấp một ra, tất cả các chuyện khác đều là sự thật.
Chẳng qua, gã thiếu niên đó mặc dù là Đức Lỗ Y nhưng cũng chỉ là cấp một. Trước mắt, hắn còn có tội với Đức Lỗ Y Kiệt Pháp và bị mục sư Đặc Ni Tư đuổi đi, như thế cũng không gây cho chúng nhiều nguy hiểm. Mà cuối cùng, bọn chúng quyết định tiếp nhận vụ làm ăn này.
- Hắc! Nghĩ làm gì? Nếu gã có gan lừa chúng ta, chúng ta sẽ làm cho gã khổ sở. - Tên đại hán chột mắt biến sắc, mất hứng mà nói.
- Đúng vậy. - Tên đạo tặc Bác Tây nghĩ vậy cũng cảm thấy yên tâm. Nhưng không biết vì sao từ hôm qua đến giờ, mắt gã cứ giật giật liên tục. Do trời sinh có cảm giác nhạy bén vì vậy khiến cho gã cảm thấy lo lắng. Cảm giác đó bắt đầu từ ngày hôm qua cho tới hôm nay càng lúc càng mạnh. Gã day day huyệt Thái Dương cảm thấy có thể bản thân đã quá hồi hộp. Sáng sớm ngày mai còn phải ra ngoài trấn nên gã quyết định không nghĩ nhiều, an tâm mà ngủ.
Nhưng bàng quang căng cứng khiến cho Bác Tây đành thở dài, chấp nhận ngồi dậy.
- Mày đi đâu vậy? - Gã đại hán độc nhãn tò mò hỏi.
- Tao đi tiểu. - Bác Tây nói xong, đi giầy rồi từ trong phòng đẩy cửa ra ngoài.
Mấy tên đạo tặc thuê một căn lầu nhỏ hai tầng cũ nát. Chúng chia nhau ở ba gian phòng ở lầu hai. Còn nhà vệ sinh thì ở bên cạnh hành lang lầu một. Tên đạo tặc kia vừa ngáp vừa đi xuống cầu thang. Khi tới phòng tiếp khách, bên trong đột nhiên có tiếng động khiến cho gã giật mình, tỉnh hẳn.
Tên đạo tặc này cũng đúng là người phụ trách gác đêm nay. Vì vậy mà gã lấy một chuỗi chìa khóa, chọn lấy cái to nhất sau đó nhẹ nhàng cắm vào lỗ khóa rồi đẩy ra nhẹ nhàng. "Có gì đó không ổn! Cánh cửa này đã mở. Chẳng lẽ...hôm nay mình quên không khóa?"
"Hay là..." Gã ghé tai lắng nghe, nhưng khiến cho gã ngạc nhiên là âm thanh vừa rồi không còn xuất hiện, chẳng lẽ là do nghe nhầm?
Tên đạo tặc cảm thấy hoang mang, liền rút từ dưới giầy ra một thanh đoản kiếm sắc bén sau đó từ từ đẩy cánh cửa gỗ.
Vừa mở cửa ra, gã thấy ngăn kéo mở tung, đồ đạc rời đầy trên mặt đất. Bác Tây kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt. "Ôi trời ơi! Không ngờ lại có kẻ trộm tới thăm công hội Đạo tặc."
Nhưng trong căn phòng này ngoại trừ một số giấy tờ cũng chẳng có gì đáng giá. Chẳng qua, lúc này cũng không có thời gian cho gã nghĩ nhiều, nhìn xung quanh, gã kết luận người xông vào đây vẫn còn chưa ra khỏi. Mặc dù, lúc gã đẩy cửa vào không thấy có người nhưng trong căn phòng này có ba cái tủ to, rất có thể người đó đã nấp vào đó.
Cuối cùng, là một tên đạo tặc có nhiều kinh nghiệm nên Bác Tây cũng có một chút võ nghệ. Vì vậy khi nhận ra tình hình, gã không ra ngay ngoài kêu to cho những người khác biết mà tìm kiếm trong phòng.
Gã giật mạnh một cái tủ ra thì không thấy có người.
Sau khi mở cánh tủ thứ hai cũng không thấy có ai.
Bác Tây nhìn cái tủ cuối cùng, ánh mắt trở nên sắc bén. Nếu như gã đoán không nhầm thì người tới chắc chắn là trốn trong đó. Chẳng qua lần này gã cũng không vội vàng mở tủ mà nghe ngóng một cách cẩn thận. Quả nhiên là trong không gian yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng hít thở vọng vào lỗ tai.
Bác Tây nở nụ cười tàn nhẫn, sau đó cầm thanh đoản kiếm đâm mạnh vào cái tủ gỗ. Ngay lập tức một tiếng kêu thảm thiết vang lên. Gã cười ha hả, sau đó rút dao găm. Những giọt máu tươi trên con dao, nhỏ xuống đất.
Bầu không khí lập tức có mùi máu tanh. Tên đạo tặc gầy yếu nở nụ cười hưng phấn, kéo mạnh cửa tủ. Thấy trong đó có hai gã thiếu niên đang nấp càng làm cho gã vui vẻ kêu lên.
- Không ngờ dám tới đây ăn trộm. Các ngươi to gan thật. Mau chui ra cho ta. - Gã đạo tặc cười ha hả, chẳng hề e ngại giơ con dao ý bảo hai tên thiếu niên đi ra ngoài.
Hai gã thiếu niên liếc nhau rồi từ bên trong bò ra. Tên thiếu niên khôi ngô thì ôm lấy tay phải, máu tươi từ kẽ tay vẫn đang chảy ra.
- Đi thôi La Mông! - Hiển nhiên là tên đạo tặc nhận ra tên thiếu niên còn lại:
- Xem ra vụ làm ăn ngày mai không cần thực hiện nữa rồi. Kẻ trộm có ý đồ cướp bóc có tội càng to. Ừm ừm! Để ta nghĩ xem. Tội này có thể bị treo cổ ha ha.
Gã đạo tặc đang định gọi những người khác xuống thì đột nhiên, La Mông nhấc tay. Chỉ nghe thấy một tiếng xoẹt vang lên, cổ gã đã bị một mũi tên xuyên qua.
Mọi việc diễn ra quá mức quái dị, tên đạo tặc ở khoảng cách gần như vậy làm gì còn có thời gian để phản ứng.
"Cung tên!" Trong đầu gã đột nhiên xuất hiện ý nghĩ đó. Gã không ngờ được rằng hai tên thiếu niên này lại có loại vũ khí được khống chế nghiêm ngặt như vậy. Máu tươi từ cổ gã chảy đầy trên mặt đất.
Thấy tên đạo tặc đổ gục xuống đất, La Mông mới thở phào một hơi.
Cây cung này là vũ khí còn lại duy nhất trong không gian. Vốn ở quốc gia của hắn trước đây kiểm soát vũ khí rất chặt. Vì vậy mà cho dù trong không gian có thể chứa đồ vật nhưng cũng không có súng, chỉ có cây cung này, không ngờ lúc này nó lại phát huy tác dụng.
Pháp Phí hết sức kinh ngạc với cây cung trong tay La Mông. Nhưng ngay lập tức tiếng bước chân vọng tới khiến cho gã trở nên lo lắng.
Một tên đạo tặc vừa mới xuất hiện thì một tiếng "xoẹt" vang lên. Y giật người một cái, đồng thời có một mũi tên ngắn xuyên qua lồng ngực mà bay ra phía sau.
Người này "hự" một tiếng rồi ngã sấp xuống đât.s
Tên đạo tặc đi sau kinh hãi không biết nên tiếng hay lùi.
La Mông nắm lấy cây cung. Trong tay hắn còn có sáu mũi tên. Đầu mũi tên rất sắc. Còn Pháp Phí thì cầm lấy trường kiếm.
Ánh mắt của tên đạo tặc trở nên tuyệt vọng. Y gào lên một tiếng rồi nhào tới.
Ánh mắt của La Mông trở nên lạnh lùng, bóp cò. Một tiếng động vang lên, mũi tên lại bay ra, xuyên qua thân thể tên đạo tặc. Do khoảng cách quá cần nên mũi tên xuyên qua còn kéo theo những giọt máu văng lên trên cánh cửa.
Chuyện sau đó lại càng đơn giản hơn. Loại cung nỏ này đúng là một thứ vũ khí giết người. Đối diện với nhân vật cấp thấp có thể nói nó chính là vô địch. Đặc biệt lúc này cũng chỉ còn có một người cũng chỉ là đạo tặc cấp một, cấp hai. La Mông cầm cung, Pháp Phí cầm trường kiếm trong tay, mặc dù có sợ hãi nhưng không có gì nguy hiểm. Cả hai tìm giết chết tên cuối cùng. Sau khi xác nhận không còn người nào khác, cả hai mới bình tĩnh lại.
Vừa mới bình tĩnh, sắc mặt Pháp Phí lập tức tái nhợt. Đây là lần đầu tiên gã giết người, lại còn giết tới bốn. Vừa rồi nghe thấy bị hãm hại gã nhất thời xúc động nhưng tới lúc này bắt đầu sợ hãi.
La Mông cũng chỉ chực nôn nhưng cũng cố gắng kìm nén được.
Toàn bộ bốn cái thi thể nhìn hết sức dữ tợn, trạng thái khủng bố. Trong không khí sặc một mùi tanh.
- La Mông! Bọn chúng thực sự bị chúng ta giết hết rồi sao? - Một âm thanh khàn khàn đột nhiên vang lên, phá tan bầu không khí quái dị, cùng với một sự khó tin.
Phản ứng đầu tiên sau khi giết xong bốn tên đạo tắc của Pháp Phí đó là:
- Trời ạ! Chúng ta giết người.
Gã nhìn sắc mặt phức tạp của người bạn tốt bên cạnh mà cảnh tượng vừa rồi lại xuất hiện trong đầu. Thứ vũ khí kia đột nhiên xuất hiện là cái gì? La Mông giấu ở đâu? Vừa rồi, trong nháy mắt, La Mông hết sức quyết đoán khiến cho gã cảm thấy xa lạ.
- Pháp Phí! Hối hận sao? Hối hận hôm nay theo ta tới đây? - Phát hiện ra tên bạn đang nhìn chăm chú, La Mông đang trầm mặc đột nhiên ngửa mặt lên hỏi. Hiện tại, biểu hiện của La Mông cũng rất lạ, trong mắt như có một ngọn lửa thiêu đốt.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Thiên Khiển Chi Tâm Tác giả: Kinh Kha Thủ
-----oo0oo-----
Chương 26: Giác ngộ nho nhỏ. (hạ)
Nhóm dịch: Hany
Nguồn dịch: Metruyen
Pháp Phí ngẩn người lầm tức đấm La Mông một cái:
- Ngươi nói cái gì vậy? Chúng ta là bạn tốt. Nếu vừa rồi không có ngươi thì bây giờ chúng ta đã bị bọn họ giết rồi.
Mặc dù sự việc đã xong được một lúc nhưng nhớ lại cảnh vừa rồi, Pháp Phí vẫn còn sợ hãi. Âm thanh của gã từ từ nhỏ dần:
- Trong mắt những người đó, chúng ta chẳng khác gì những con kiến có thể dẫm đạp tùy ý. Nếu như không có ngươi, vừa rồi chúng ta đã xong. Bọn chúng, bọn chúng cơ bản không có ý tha cho chúng ta.
- Đúng vậy! Trong mắt chúng, chúng ta chẳng khác nào con kiến. - Sự u ám trong mắt La Mông từ từ biến mất mà thở dài.
Hắn vẫn nghĩ là đủ bình tĩnh để đối mặt với sự thật nhưng không thể phủ nhận một điều rằng cuộc sống hai mươi năm trong cái thế giới kia khiến cho lúc này hắn vẫn không thể đối mặt với thân phận hiện tại của mình.
Hắn vẫn cho rằng, cho dù thực sự đắc tội với những người khác thì cùng lắm chỉ bị xa lánh. Nhưng chuyện hôm nay đã khiến cho hắn tỉnh ngủ. Thế giới này, cấp bậc có một ý nghĩa rất lớn, vì một chút chuyện nhỏ có thể dẫn tới chuyện sinh tử. Hiện giờ, với thân phận và địa vị của hắn, cơ bản không đủ để bảo vệ mình. Trong tình hình hiện tại, chỉ cần một chuyện không ngờ là đủ khiến cho hắn mất mạng. Hắn nhất định phải làm cho bản thân mạnh lên, suy nghĩ cứ để mặc cho số phận trước đây không còn dùng được nữa.
Ý nghĩ giết người, đổ máu xuất hiện trong đầu hắn. Hắn tỉnh táo hơn rất nhiều. Trải qua chuyện này, bản thân hắn cảm thấy mình trưởng thành hơn rất nhiều.
Nghĩ tới đây, hắn nói với Pháp Phí:
- Pháp Phí! Chuyện hôm nay chúng ta phải kín miệng. Nếu như để lộ thì cả hai chúng ta đều chết. Ngươi có hiểu không?
Pháp Phí cho dù có ngu đến mấy cũng hiểu điều này nên gật đầu:
- Ngươi cứ yên tâm. Chuyện lớn thế này ta nhất định không nói. Có điều...bây giờ chúng ta phải làm gì đây?
La Mông vỗ vỗ bờ vai của gã:
- Trước tiên giúp ta tìm cái bản hợp đồng kia đã.
Pháp Phí chần chừ một chút, định nói nên xử lý mấy cái xác này như thế nào. Nhưng thấy La Mông không thèm để ý, gã đành thở dài chạy theo rồi bắt đầu tìm kiếm.
Có điều khiến cho cả hai người bực tức đó là cả hai tìm được rất nhiều văn kiện, hợp đồng được bịt kín trong túi da trâu. Nếu cứ như thế này muốn tìm được cũng phải tới ngày hôm sau. La Mông cũng chẳng khách khí, lục soát những phòng khác lấy tất cả tiền bạc, đồ vật đáng giá cùng với vũ khí rồi cho hết vào trong không gian. Hắn giải thích với Pháp Phí rằng đây là một loại thần thuật của Đức Lỗ Y có thể di chuyển những đồ vật đó tới một địa phương khác.
Pháp Phí không biết gì về pháp thuật của Đức Lỗ Y. Mặc dù cảm thấy thần thuật quá thần kỳ nhưng cũng không hỏi tiếp.
Sau khi ném hết tất cả vào trong không gian, La Mông bắt đầu suy nghĩ xem nên xử lý những cái thi thể này thế nào.
Pháp Phí thấy hắn ngẩn người liền biết đang suy nghĩ cái gì. Vì vậy mà chỉ đứng phía sau, không dám quấy rầy. Gã chỉ mong người bạn tốt nhanh chóng nghĩ ra một ý nào đó. Trước khi người khác phát hiện ra, nên xử lý là tốt nhất.
Theo suy nghĩ của Pháp Phí thì hiện tại nhanh chóng đem chôn, không thì lấy lửa đốt. Như vậy sẽ giải quyết hết mọi dấu vết.
Nhưng suy nghĩ của La Mông không phải như vậy.
Hắn nhìn đống thi thể, suy nghĩ một lúc xem nên tiêu hủy thi thể và sào huyệt hay là bố trí để lừa người khác?
Mặc dù hủy diệt thi thể tưởng chừng như là một phương pháp xử lý tốt nhất nhưng nếu Ba Tạp Ti thực sự muốn đẩy hắn vào chỗ chết thì chỉ sợ đủ khiến cho cuộc sống lâm vào tuyệt cảnh.
Hiện giờ, biện pháp tốt nhất chính là đẩy tầm mắt của đối phương tới một chỗ khác. Có như vậy, cho dù Ba Tạp Ti muốn gây chuyện thì cũng không có cách để xoay chuyển.
Nghĩ đến đây, hắn lấy từ trong không gian ra một cái bình xịt. Đây là thứ mà hắn mua trước đây vẫn vất ở một góc trong không gian. Ở cái thế giới trước, hắn tham gia một số hoạt động vì để phòng ngừa có du khách gặp nạn, dễ bị lạc trên núi đá thì có thể sử dụng cái này để phun chữ. Bởi vì trong núi rất nhiều dã thú, lại thêm người qua lại thưa thớt. Nên nếu dùng tấm gỗ rất dễ bị người ta nhổ. Nếu dùng bình xịt để phun chữ thì cho dù trong một khoảng thời gian ngắn cũng không thể xóa được dấu vết của nó.
La Mông cầm bình xịt trong tay, chẳng thèm để ý tới ánh mắt tò mò của Pháp Phí đi thẳng tới bên cạnh đám thi thể rồi lấy một số bản hợp đồng bí mật phun lên mặt đất. Sau đó lại lấy thân phận của một vị ma pháp sư để trách cứ. Cuối cùng chỉ rõ bản thân mình là một ma pháp sư đi ngang qua, do thấy đám đạo tặc này làm việc ác nên đánh chết. Đồng thời, hắn còn để lại cái tên Phẩm Cát của mình ở thế giới trước đây.
Những chữ đó chẳng khác nào dùng ngón tay vẽ lên cát. Nhưng vấn đề là mặt đất bây giờ rắn như đá, khó có người có thể nhận ra được là do viết thành. Cho dù kẻ nào nhìn thấy cũng có cảm giác sởn tóc gáy vì lực lượng của ma pháp.
La Mông tỉnh táo lại, mặc dù những điều này không được tự nhiên, rất thô thiển. Nhưng mưu kế tuyệt diệu chỉ cần có hiệu quả là được. Chỉ cần không phải có một người mà là nhiều người phát hiện thì không thể nào nghĩ đó là do hai thiếu niên.
Nghĩ một chút, hắn lại lấy một cây dùi cui điện, dí vào thi thể mấy cái để lại dấu vết là do một ma pháp sư. Đầu tiên người đó dùng ma pháp giết chết bọn họ, sau đó lại bổ sung thêm một mũi tên.
Thấy Pháp Phí đang há hốc miệng, La Mông cười cười rồi cất cây dùi cui điện vào trong không gian. Hôm nay, Pháp Phí đã mấy lần thấy La Mông lấy vật từ trong không trung mà chết lặng người.
Mà khi hắn dựa vào một số ít vốn chữ, hiểu được ý nghĩa của những dòng chữ đó, Pháp Phí lại càng chết lặng. Gã quay sang La Mông rồi đột nhiên thở dài:
- La Mông! Nói thật nếu như vừa rồi ta không có ở đây thì không dám nghĩ những chuyện này là do ngươi làm ra. La Mông! Ta đột nhiên nhận ra trong khoảng thời gian này ngươi thay đổi quá nhanh tới mức ta cũng không nhận được ra ngươi.
Câu nói này khiến cho La Mông giật mình tưởng Pháp Phí phát hiện ra điều gì đó. Nhưng sau đó, thấy nét mặt đầy phức tạp của Pháp Phí nhìn hắn rồi lại nói:
- Có thể là do ngươi trở thành Đức Lỗ Y nên không còn nhát gan như trước. Thực ra như vậy đối với ngươi rất tốt. Ông nội ta từng nói rằng, một dũng sĩ thực sự vào lúc đối mặt với khó khăn sẽ chấp nhận đối đầu. Nếu gặp kẻ địch sẽ xông về phía trước. Đối đãi với bạn bè như hai cánh tay. Đối đãi với kẻ địch phải giáng cho nó một đòn trí mạng. Chỉ có như vậy mới có thể vượt qua thử thách mà sống sót.
La Mông lẳng lặng đứng nghe. Hắn biết, ông nội của Pháp Phí từng là tiểu đội trưởng trong quân đội. Vì vậy mà trong suy nghĩ của Pháp Phí vẫn lấy đó làm tấm gương để vượt qua.
- Vì vậy mà sự quyết đoán của ngươi vừa rồi có lẽ chính là phương pháp xóa bỏ sự uy hiếp tốt nhất. - Pháp Phí nói tới đây, sờ sờ vết thương đã cầm máu nhờ La Mông trị liệu mà cảm thán.
La Mông biết chuyện hôm nay đối với một thiếu niên như Pháp Phí có tác động quá lớn. Hắn vỗ vỗ vai Pháp Phí rồi cố ý nói một cách thoải mái:
- Được rồi! Đừng suy nghĩ nữa. Chúng ta thu dọn nơi này rồi đi. Phải nhân lúc đêm tối, qua địa đạo mà về mới được.
Pháp Phí gật đầu, đang định giúp đỡ thì hành động tiếp theo của La Mông khiến cho gã chết lặng.
Gã chỉ thấy La Mông lấy ra từ trong không trung rồi lại cất đi. Hắn đi khắp nơi, hết dùng một thứ gì đó phun ra lửa rồi lại dùng một thứ có hơi lạnh kinh người mà đóng băng. Thậm chí, ngay cả chỗ Pháp Phí bị chảy máu cũng được hắn dùng một thứ chất lỏng đốt khiến cho ở đó bốc lên một mùi là lạ. Nhìn hiện trường quái dị trước mặt, Pháp Phí chỉ biết chết lặng. Đối với những đồ vật quái dị mà La Mông cầm trong tay, gã không biết nói gì nữa.
Sau khi phá hủy hiện trường, La Mông kiểm tra lại một cách cẩn thận rồi mới kéo La Mông ra khỏi. Trên đường, bọn họ bàn luận các biện pháp ứng phó. Sau đó, cả hai chia tay nhau trước cửa nhà trọ Mặc Đặc.
Lúc La Mông trở về, trời vẫn còn chưa sáng. Trên đường và cửa hàng không hề có ai. Hắn cẩn thận đi lên lầu, vào trong căn phòng của mình. Tới lúc này, hắn mới thở phào một cái rồi lập tức lấy số văn kiện và hợp đồng kia ra, tìm xem của mình còn ở đâu.
Có điều, khi lật tới lớp văn kiện cuối cùng, hắn vẫn không tìm ra được bản hợp đồng của mình. Điều đó khiến cho La Mông càng thêm bối rối. Hắn xé một cái túi da trâu, trong đó liền rơi ra vài phong thư. Sau khi chắc chắn không phải là hợp đồng của mình, La Mông cảm thấy buồn bực. Hắn đang định ném xuống thì trong đầu chợt lóe lên một tia sáng khiến cho hắn vội vàng nhặt lại.
Quả nhiên ở trên mỗi phong thư đều có chữ tuyệt mật. Lòng hiếu kỳ khiến cho hắn xé mở một phong. Không xem thì thôi, vừa xem hắn lập tức ngây người. Sau đó, hắn lại xé mấy phong thư khác. Tất cả đều làm cho hắn giật mình, đồng thời lại càng làm cho nụ cười của hắn thêm rạng rỡ. Hắn tự nhủ trong lòng. "Đặc Ni Tư ở Đặc Ni Tư! Không ngờ ngươi lại ngu xuẩn tới mức viết cả những chuyện này vào thư. Ba Tạp Ti ở Ba Tạp Ti! Không ngờ ngươi lại cùng với Đặc Ni Tư hại ta. Xem ra ta phải cho các ngươi thân bại danh liệt."
Lúc này, trời đã sáng. Vốn hôm nay, Ba
Phải dẫn người ra ngoài trấn bắt hắn nhưng do hắn đã biết trước và một bên đã chết vì vậy mà tới buổi trưa, trấn nhỏ vẫn chìm trong yên lặng.
Mãi cho tới khi có người phát hiện những thi thể trong công hội đạo tặc thì cái chuyện ma pháp sư kia lập tức trở thành đề tài bàn luận của tất cả người dân trong trấn.
Phải biết rằng trên cái thế giới này cho dù có như thế nào thì đối với người bình thường, ma pháp sư vẫn là một nghề nghiệp thần bí có được ma pháp. Hơn nữa, người có thể tu thành rất ít. Vì vậy mà việc ma pháp sư xuất hiện ở đây, hơn nữa còn trừng phạt sáu kẻ ác khiến cho mọi người đều cảm thấy vui vẻ.
Hành vi phạm tội của đám đạo tặc này qua kiểm chứng đều chính xác cho nên về nguyên nhân cái chết của chúng khiến cho một số người hoàn toàn tin tưởng là do Ma pháp sư tạo ra.
Con người gây ra chuyện đó là La Mông thì trốn trong phòng của mình, vui vẻ mà kiểm tra chiến lợi phẩm.
Đặc biệt là số giấy tờ. Với những cái này, hắn hoàn toàn có thể lợi dụng trường hợp vạn bất đắc dĩ có thể dùng. Dù sao thì trong thế giới này còn có thần, không phải là chỗ mà kẻ trên có thể lấy thúng để úp voi.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Thiên Khiển Chi Tâm Tác giả: Kinh Kha Thủ
-----oo0oo-----
Chương 27: Một chút tia sáng (thượng)
Nhóm dịch: Hany
Nguồn dịch: Metruyen
Có thể nói, đạo tặc đúng là một nghề kiếm tiền nhanh.
Sau vài ngày, La Mông thống kê lại chiến lợi phẩm một lần thì thấy tổng cộng có hai trăm đồng vàng, hai nghìn đồng bạc, và một số lượng lớn tiền đồng.
Ngoài ra có khoảng mười cuộn vải dùng để chuẩn bị sào huyệt. Thêm sáu con dao găm sắc bén. Năm cái bao bằng da trâu, một quyển những kỹ năng cơ bản của đạo tặc. Một quyển độc dược, một cái rương nhỏ chứa đầy độc vật và một số dụng cụ chuyên dụng chuyên dùng để nạy khóa. Những thứ này có thể nói là rất tốt.
Nếu không phải sợ bị người khác nhận ra, La Mông thậm chí muốn lấy hết những thứ đó về. Nhưng lấy được mấy thứ này cũng đủ cho hắn hài lòng.
Cho dù là chính mình tiêu diệt con mồi hay là tiền tài thì cũng không thể nhanh như vậy. Hơn nữa từ những ghi chép rồi hợp đồng thì giết chết chúng với hắn không có gì phải khúc mắc. Giết chết chúng chẳng có gì phải tổn đức.
Chỉ có một chút khiến cho La Mông không được tự tin đó là số hàng hóa và tiền này cũng không thể dùng được bởi vì nó quá lộ liễu.
Trong lúc La Mông đang suy nghĩ thì ở một chỗ nào đó, vị mục sư thanh niên trong trấn Lý Tạp đang cùng với quan thuế vụ nói chuyện với nhau.
- Thật là khốn kiếp! Chẳng phải ma pháp sư không thích chõ mồm vào việc của người khác hay sao? Không ngờ một vị ma pháp sư lại ra tay với đám đạo tặc rồi còn cướp sạch mà không sợ đánh mất thân phận. Người đó đúng là người điên. - Mục sư Đặc Ni Tư mắng, không còn có sự đoan chính như lúc giảng đạo.
Vị quan thế vụ trung niên ngồi đối diện với gã thì trầm ổn hơn, lạnh lùng cười nói:
- Ngươi đang lo lắng cái gì? Lo lắng chuyện những vật phẩm mà ngươi ủy thác cho chúng xử lý bị giáo hội phát hiện? Đừng có nói với ta rằng ngươi để lại chứng cớ ở chỗ đám đạo tặc đó. Nếu vậy thì ngươi quá mức ngu xuẩn.
- Ngươi? - Mặt của Mục sư Đặc Ni Tư đỏ lên, đứng dậy. Suy nghĩ một chút, y lại ngồi xuống rồi cười lạnh:
- Đừng nghĩ rằng người có thể đứng ngoài chuyện này. Không riêng gì chuyện La Mông ngươi có tham dự. Mà thực là ngại quá. Những giấy viết tay mà ta lưu cũng thuận tiện nói ra hết những ý của ngươi rồi.
Nghe nói như vậy, Ba Tạp Ti ngẩn người, rồi lập tức nổi giận:
- Ngươi có phải là thằng ngu hay không? Sao lại lưu lại cho người khác thấy nhược điểm của mình? Đầu óc của ngươi có phải toàn bằng nước hay không? - Nếu như nói lúc đầu, gã còn có một chút thái độ chờ xem kịch vui thì bây giờ chỉ biết thở hổn hển.
- Đúng! Ta thừa nhận là ta để lại nhược điểm trong tay đối phương đúng là một chuyện ngu xuẩn. Nhưng ta cũng không nghĩ việc cho ngươi vào đó là ngu xuẩn. nếu như ta đoán không nhầm thì ngươi vốn định không thừa nhận đúng không? Nếu số thư đó mà rơi vào tay người khác không có quan hệ với ngươi thì chắc chắn ngươi sẽ ném đá xuống giếng với ta đúng không? - Mục sư Đặc Ni Tư nói một cách lạnh lùng.
Nét mặt của Ba Tạp Ti lập tức cứng lại rồi tươi cười nói:
- Làm sao có chuyện đó. Lần giao dịch trước, cả hai chúng ta đều thu được lợi. Lần này đối phó với La Mông, xem như hai chúng ta cùng hợp tác, làm sao có chuyện ném đá xuống giếng?
- Có phải không? Nói vậy thì theo ngươi chúng ta phải làm gì bây giờ? Chúng ta không tìm được thư ở đó. Chẳng lẽ bị tên ma pháp sư điên kia lấy đi? - Đối với ma pháp sư, thực sự mục sư Đặc Ni Tư có chút sợ hãi.
Ba Tạp Ti lắc đầu:
- Cũng không biết. Vị ma pháp sư đó lấy chúng làm gì? Toàn bộ số giấy tờ ở chỗ bọn đạo tặc đó cũng không có dấu vết bị đốt. Ta nghĩ rằng có khả năng vài thứ đã bị hủy trong lúc họ đánh nhau.
- Hy vọng như thế. - Mục sư Đặc Ni Tư nói xong:
- Đáng tiếc! Nếu không có tên ma pháp sư đó thì hôm nay tên La Mông đã thực hiện vụ làm ăn với đám đạo tặc kia. Đúng là đáng tiếc.
- Coi như chúng may mắn. Nhưng sau này sẽ còn cơ hội. - Ba Tạp Ti cắn răng nói. Gã chỉ nghĩ may mắn nhưng lại không ngờ được chuyện này là do hai gã thiếu niên gây ra.
Thời gian một ngày nhanh chóng trôi qua.
Ngày hôm sau, đại hội nơi quảng trường được tiến hành vào đúng tám giờ. Người tham dự bao gồm toàn bộ những cư dân chính thức trên trấn, đám quan viên và những kẻ thân tín của Nam Tước đại nhân. Mà đám nhân viên thần điện cùng với mục sư Đặc Ni Tư và tiểu thư Ngả Lỵ Ny cũng tham dự.
Thái độ của cư dân trấn đối với đại hội hết sức coi trọng. Mỗi lần mở đại hội, gần như tất cả dân trấn từ mười sáu tuổi trở lên đều dừng mọi hoạt động rồi tới quảng trường.
Mà đại hội mỗi thàng một lần, ngoại trừ việc nói những thu nhập từ thuế trong một tháng qua còn có một số chuyện hay tội ác kinh người cũng được thông báo. Sau đó, là sự trừng phạt nghiêm khắc đối với những kẻ phạm tội.
La Mông và Pháp Phí lúc này cũng tới mười sáu tuổi cho nên đây là lần đầu tiên tham dự. Mặc dù tâm lý không được thoải mái, chỉ có thể ngồi ở rất xa mà nghe thôi.
Quảng trường của trấn Lý Tạp cũng tuân theo thói quen bị kín quảng trường ở các lãnh địa của quý tộc khác. Ngoài trừ con đường đi ra ngoài, xung quanh quảng trường là một bức tường bao bọc kín mít, cửa có người gác. Nếu người nào không đủ tư cách thì sẽ bị cản lại.
Vầng thái dương đã lên rất cao, tỏa ra ánh nắng ấm áp xuống bên dưới. Chờ sau khi đại hội diễn ra xong cũng coi như là vượt qua chuyện này. La Mông cảm thấy yên tâm nhìn những người ngồi trên đài mà cười lạnh.
Mặc dù bản thân hắn lúc này có rất nhiều chứng cớ nhưng lại không thể lấy ra để gây khó dễ. Đó là do địa vị cách quá xa. Đối với người thuộc tầng lớp thấp mà nói thì chỉ cần chứng cớ. Nhưng với những người thuộc tầng lớp trên thì không chỉ có chứng cớ mà còn phải có thực lực.
Nhưng qua lần này, ít nhất có thể tranh thủ một khoảng thời gian. La Mông liếc nhìn quanh rồi xoay người bỏ đi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã đến tháng mười một. Trong cánh rừng bên ngoài trấn Lý Tạp, màu lá đã chuyển sang màu vàng. Màu xanh với đủ loại màu sắc của hoa đã biến mất. Mặc dù trong không khí vẫn ngửi thấy mùi thơm của cây cỏ nhưng cũng không còn nhiều như trước, thậm chí còn có cảm giác hoang vắng.
Mùa đông đã tới. Có lẽ chỉ khoảng một tháng nữa, tuyết sẽ bao phủ toàn bộ khu rừng, ngay cả ánh mặt trời cũng không còn tỏa ánh nắng ấm áp chiếu xuống nhân gian nữa. Cuộc sống của mọi người sẽ bị bao phủ bởi băng tuyết. Nhưng đó cũng không phải là một điều quan trọng. Trong khu rừng rậm rạp cũng cần phải có một giấc ngủ để điều chỉnh. Cây cỏ cũng cần phải cố gắng tích góp sức lực để chờ sang mùa xuân sẽ lại sinh sôi nảy nở.
Trên một cái gò đất bên ngoài cánh rừng, La Mông từ từ nhắm mắt, yên lặng cảm thụ hơi thở của thiên nhiên.
Từ từ, một thứ năng lượng không thể nhìn thấy bằng mắt thường bắt đầu tập trung xung quanh hắn. Những điểm sáng màu lục từ cây cối xung quanh bay lên rồi ngưng tụ trong không trung sau đó hóa thành ánh sáng màu lục sáng ngời mà bay về phía hắn.
Có một số điểm sáng chạm vào người La Mông liền bị hắn hấp thu. Có một số chỉ lượn lờ xung quanh người hắn. Một lúc sau chúng tản ra trong không trung rồi biến mất.
Thứ lực lượng này cũng rất ít, tốc độ ngưng tụ cũng không nhanh lắm.
Theo thời gian trôi qua, tốc độ ngưng tụ thứ năng lượng này càng lúc càng chậm, tới khi cả nửa ngày cũng không còn xuất hiện một điểm sáng nào nữa. Có điều, trên người La Mông lúc này lại có một vầng ánh sáng năng lượng mỏng manh, thậm chí nó còn chưa thể bao phủ toàn bộ người hắn.
Rất lâu sau, La Mông mới từ từ mở mắt. Lớp năng lượng màu xanh bao quanh người hắn cũng chỉ có một phần nhỏ chui vào trong người, còn lại phần lớn thì tản vào trong không trung.
Đã dự đoán trước được tình hình này nhưng La Mông vẫn phải nhếch miệng một cách bất đắc dĩ.
- Tốc độ thực sự là thong thả. - La Mông nhìn hai tay mình.
Từ sau âm mưu của mục sư Đặc Ni Tư và quan thuế vụ thất bị, khoảng thời gian này trôi qua đối với hắn rất là yên tĩnh.
Nhưng sợ bị người khác phát hiện, hắn cũng chưa động tới đồng và và đồng bạc, chỉ lấy chỗ tiền đồng chia ra làm ba phần. Một phần đưa cho Pháp Phí, một phần đưa cho nhà Ni Khắc và giữ lại một phần cho mình. Cho dù như vậy, hắn cũng căn dặn cẩn thận rằng, số tiền này phải dùng từ từ.
Hiện tại có khoảng hai nghìn đồng bạc. Đây là một khoảng tiền lớn. Nhưng vấn đề là phải có một chỗ nào đó để hợp pháp hóa chúng. Mấy ngày qua, do tiểu thư Ngả Lỵ Ny căn dặn nên bây giờ hắn có thể tới thần điện để tự do xem sách. Đây cũng là một sự giúp đỡ rất lớn đối với La Mông.
Mà từ sau đại hội nơi quảng trường, tiểu thư Ngả Lỵ Ny gần đây cũng rất ít xuất hiện ở thần điện. Điều này khiến cho La Mông có chút thất vọng. Có điều, sự chú ý của hắn nhanh chóng tập trung vào tốc độ tu luyện của bản thân..
Không biết tại sao tốc độ tu luyện của hắn lúc này hết sức thong thả. Mặc dù với con mắt của người khác là rất nhanh nhưng đó là do thực vật trong sừng Thần Nông cung cấp năng lượng cho hắn vô điều kiện. Còn ở thế giới này hấp thu ánh sáng màu xanh có chút khó khăn.
- Đó là do thiếu sự chỉ dậy của lão sư hay là vì chuyện tự mình ăn và giết trâu rừng mà ảnh hưởng tới đạo tự nhiên? - La Mông thở dài. Đột nhiên cảm giác rằng mặc dù trước kia Kiệt Pháp không thích hắn lắm nhưng có sự dậy đỗ khiến cho con đường tu luyện của hắn tránh được một số con đường vòng.
Mất đi sự chỉ dậy của lão sư, mỗi bước của hắn đều rất khó khăn.
Mặc dù hắn có được sừng Thần Nông cũng có được trí tuệ của thế giới kia khiến cho con đường tu luyện Đức Lỗ Y của hắn thuận hơn rất nhiều. Nhưng ở một số thời điểm, cũng không thể chỉ trông đợi vào điều đó. Hắn cần phải có sự giao lưu kinh nghiệm với mọi người và một số lời chỉ dạy.
Đột nhiên hắn sực nhớ tới tờ giấy chứng nhận mạo hiểm mà cười ha hả.
Có tờ giấy chứng nhận mạo hiểm thì cũng có thể rời khỏi thôn trấn này đi qua các thanh khác. Mặc dù trên danh nghĩa, hắn vẫn thuộc về nơi đây.
Về tới trấn, hắn đi thẳng về phía quân doanh. May mắn nhờ có trung đội trưởng nên vị tiểu đội trưởng coi như thực sự dậy kiếm thuật cho hắn. Còn La Mông và Pháp Phí thì trong thời gian gần đây đều rèn luyện một cách vất vả.
Hiện tại, La Mông phối hợp với dược sư An Sâm tiến hành chế một số loại dược phẩm. Đây là do tiểu thư Ngả Lỵ Ny sau khi biết liền phân phó. Bởi vậy mà hắn cũng có thể kiếm được mỗi tháng mười lăm đồng bạc.
Có điều, trong vòng ba tháng, số tiền đó vẫn còn chênh lệch với số tiền của Kiệt Pháp rất nhiều.
La Mông vừa rèn luyện vừa nghĩ hiện giờ kiếm thuật và bộ pháp cơ bản có thể coi như thuần thục. Nhưng do không được luyện tập từ nhỏ nên sức mạnh và mức độ thuần thục thì mỗi chiến sĩ thực sự đều mạnh hơn hắn.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Thiên Khiển Chi Tâm Tác giả: Kinh Kha Thủ
-----oo0oo-----
Chương 28: Một chút ánh sáng ( hạ)
Nhóm dịch: Hany
Nguồn dịch: Metruyen
Sau một ngày luyện tập, La Mông trở về căn phòng của mình.
Sau khi về phòng, hắn đột nhiên nghĩ ra liền lấy bộ sách mà đạo tặc để lại ra xem. Từ khi có được mấy thứ này, đúng thật là hắn cũng chưa bao giờ xem kỹ.
Vừa thấy lập tức La Mông như nhặt được báu vật, liên tục thầm mắng bản thân không xem sớm hơn. Hóa ra, do đặc tính nghề nghiệp của mình cho nên cơ bản thiên hướng tu luyện của đạo tặc đều chuyên về sự quỷ dị và ám sát. Bọn chúng chú ý chính là sử dụng tốc độ và từ một góc độ bất ngờ để đánh lén.
Còn thứ mà La Mông luyện từ trước đến nay lại là Kiếm thuật chân chính, chủ yếu tập trung vào sự ổn định. Đối với một người thế cô như La Mông mà nói thì luyện công phu của đạo tặc có thể nói là thích hợp nhất vào lúc này.
Đầu tiên, La Mông lật xem bộ sách ám sát. Bên trong không chỉ có riêng kiếm thuật ám sát, còn có dao găm, đao thậm chí còn giới thiệu trong tình huống tay không để khống chế được kẻ địch.
Xem đến đây, mặc dù đã trải qua một khoảng thời gian dài nhưng La Mông vẫn thầm kêu may mắn. Từ những nội dung trong quyển sách, hắn thấy nếu một mình đối phó với mấy người thường thật dễ như đi ăn sáng. Lúc trước, bản thân hắn và Pháp Phí xử lý bốn tên đạo tặc có thể nói là do chúng đen đủi gặp phải hắn tới từ một thế giới khác nên có trong tay thứ vũ khí như thế.
Mà cũng có thể nói là đám La Mông thực sự may mắn còn đám đạo tặc thì đen đủi.
Sau khi mở quyển sách, La Mông bắt đầu suy nghĩ. Những kỹ xạo của đạo tặc này có thể học tập. Mặc dù bộ sách rất đơn giản nhưng hoàn toàn có cơ sở.
Đã nghĩ là làm. Đây là cách làm người của La Mông. Do học tập thần thuật của Đức Lỗ Y nên trí nhớ của hắn lúc này tăng lên rất nhiều, nhất là đối với thực vật xung quanh cả năm giác quan đều hết sức linh mẫn.
Vì thế trong giai đoạn tiếp theo, mỗi ngày La Mông đều ở trong quân doanh rèn luyện đồng thời vụng trộm luyện tập vũ kỹ của đạo tặc. Vốn hắn định gọi Pháp Phí luyện cùng nhưng do gần đây nhà Pháp Phí có một số việc bận rộn nên đành phải trốn để luyện tập một mình.
Mà mấy quyển sách ghi lại các chủng loại độc vật và các phương pháp điều chế khiến cho La Mông hứng thú.
Mặc dù ở trong thần điện hắn biết được cách gieo trồng rất nhiều loại thực vật nhưng chủng loại của chúng cũng chỉ để trị liệu.
Còn để tạo ra được độc dược và bản thân sở hữu một số thực vật kịch độc thì chẳng riêng thần điện không có mà ngay cả thư viện thần điện cũng không có một quyển nào ghi lại.
Có điều, do La Mông tới từ thế giới khác nên đối với cách chế tạo và sử dụng độc vật cũng chẳng có gì băn khoăn.
Trong suy nghĩ của hắn thì có dùng một chút độc vật, hay nhận biết chúng cũng để giúp cho trong tương lai không có người nào mưu hại được mình.
Đi tới một khoảng đất trống ở một chỗ rất xa trong rừng rậm, hắn lấy một cái rương nhỏ ra khỏi không gian. Vừa mở ra, hắn thấy cái rương nhỏ được chia thành năm tầng. Mỗi tầng được ngăn ra thành rất nhiều ô. Mà mỗi một ô lại có một số hạt giống với đủ loại hình dáng và màu sắc khiến cho La Mông hoa mắt.
La Mông dựa theo những nội dung giới thiệu về các loại độc vật đã xem rồi quan sát. Cuối cùng, hắn xác định số mầm mống này chính là nhưng loại độc vật được ghi chép trong đó.
- Không ngờ được đạo tặc cũng biết tới các loại dược thảo. - La Mông lắc đầu, rồi đóng rương lại. Hiện tại không gian vẫn chưa rộng ra, chưa thăng cấp nên không thể nhận thêm được hạt giống mới. Vì vậy mà hắn đành phải đặt trong rương.
Cứ như vậy, ngày nào hắn cũng liên tục tu luyện, luyện tập vũ kỹ khiến cho cuộc sống tưởng chừng đơn giản nhưng lại hết sức phong phú. Còn thân thể của Ni Khắc thì từ từ hồi phục. Mặc dù vẫn có một số di chứng nhưng ít nhất cũng trông giống như người bình thường.
Tới một ngày, trấn Lý Tạp đón chào trận mưa tuyết đầu tiên. Nhưng theo những bông tuyết cũng là đội buôn của Ba Ân Nhĩ.
Mỗi một tháng, Ba Ân Nhĩ đều tới trấn, đó là cơ hội cho La Mông. Hắn chuẩn bị đi theo đội buôn vào thành để kiếm được đủ tiền.
Tuyết bay đầy trời khiến cho người dân trong trấn buồn chán. Tuy nhiên bọn nhỏ thì lại cười ha ha, đuổi nhau trên đường.
Nhà trọ Mặc Đặc cũng bởi do trời tuyết rơi mà việc làm ăn cũng tốt lên.
Rất nhiều người tới đây ngồi vây quanh với nhau, uống rượu hâm nóng sau đó nhìn ra khung cảnh trắng xóa ngoài cửa sổ rồi cảm thán rằng năm sau nhất định sẽ là một năm thu hoạch.
Còn trong một căn phòng trên lầu hai, Ba Ân Nhĩ uống rượu xong với La Mông liền đứng dậy.
Nhân vì tuyết rơi nên hôm nay hắn không vào rừng luyện tập. Sau khi ăn uống xong, hắn đứng bên cửa sổ mà ngẩn người.
Đây có thể nói là lần đầu tiên khi hắn tới thế giới này được nhìn thấy tuyết.
Lúc còn ở thế giới kia, do hắn sinh ra và lớn lên ở phía Nam cho nên rất ít khi được nhìn thấy tuyết. Sau đó quá trình công tác lại thường xuyên tới các nơi có thực vật tươi tốt, khí hậu ấm áp cho nên lớn như thế mà vẫn chưa được nhìn thấy tuyết rơi. Thậm chí có thể nói rằng từ khi hắn chào đời đến nay, đây là lần đầu tiên.
La Mông xem xét cẩn thận tuyết bên ngoài. Thậm chí, cuối cùng hắn còn đứng lên thò tay ra ngoài.
Một bông tuyết lạnh lẽo rơi xuống tay hắn. Hắn giơ lên trước mặt, quan sát một cách cẩn thận rồi cười ha hả khi thấy bông tuyết từ từ tan ra trong lòng bàn tay.
Một lần nữa ngồi xuống, La Mông lại cảm thấy buồn chán liền chuyển sự chú ý vào trong không gian.
Mặc dù bên ngoài là mùa đông nhưng trong sừng Thần Nông lại không hề chịu sự ảnh hưởng.
Trên bầu trời, ánh sáng vàng rực rỡ vẫn phủ xuống vạn vật. Không khí tràn ngập một mùi hương trong lành.
Khắp cả không trung được bao phủ bởi thứ ánh sáng đẹp đẽ. Dòng suối chảy xiết mang tới cảm giác mát lạnh. Nước suối trong suốt nhìn thấy tận đáy, có vài con cá bơi lội trong đó.
Cho tới nay đã được một tháng. Ngày đó, gieo giống cỏ Lam, do không có sâu bệnh và sự ảnh hưởng của thời tiết nên chúng phát triển rất nhanh. Trên lớp cỏ, có một làn sương mỏng mang theo bầu không khí trong lành. Đây là do sau khi không gian thăng cấp có được hiệu ứng đặc biệt.
Gieo trồng cỏ Lam, nếu qua tiếp hai tháng thì có thể thu hoạch được một đám. Dựa theo năng suất một mẫu được ba trăm cân cỏ khổ thì ở đây cũng phải gần tới một mẫu. Mà nên nhớ rằng, giá thị trưởng là một đồng bạc một cân.
Trong không gian, phong cảnh giống như một bức tranh. Nhìn lên cao có thể thấy con số trong không gian đã đạt tới dấu hiệu hai nghìn.
Tình hình tốt của không gian Thần Nông khiến cho tâm trạng của La Mông lập tức tốt hơn. Có thẻ nói, phần lớn Đức Lỗ Y cấp thấp phải dựa vào rừng rậm mà nói thì đây là thời điểm tu hành chậm nhất. Nhưng La Mông vì có được không gian của sừng Thần Nông nên hoàn toàn ngược lại.
La Mông đắc ý cười. Đúng lúc này, bên dưới có người gọi to:
- La Mông!
- Ai đấy? Tới đây! - La Mông vội vàng trả lời.
La Mông đi xuống tầng dưới của nhà trọ. Trong nhà trọ lúc này có rất nhiều kẻ mạo hiểm. Còn gã đội trưởng đội dong binh - Hải Ngõa Duy vốn rất quen thuộc thì lại đang đón tiếp một kẻ mạo hiểm tương đối xa lạ.
Gần đây tại sao lại càng lúc càng có nhiều kẻ mạo hiểm đi vào trong trấn? Chẳng lẽ rừng Kinh Cức lại có bảo tàng hay sao?
- Bá Khắc! Đây là La Mông là một Đức Lỗ Y. Mỗi lần trị liệu mất năm đồng bạc, so với Thần điện thì giá hời một nửa. - Trong trấn, mặc dù quan thuế Ba Tạp Ti công khai thể hiện thái độ khiến cho rất nhiều người dân không muốn gặp rắc rối nên bất hòa với La Mông. Nhưng đối với người mạo hiểm mà nói thì điều đó cũng bớt đi nhiều.
Hải Ngõa Duy vừa thấy hắn xuống lầu liền gọi to.
- A! Ngươi có phải là Đức Lỗ Y hay không? - Ba Khắc khoảng chừng ba mươi tuổi, có ánh mắt sắc bén.
- Thì sao? Trị liệu một lần là biết ngay thôi. - La Mông mỉm cười, liếc mắt thì thấy ba kẻ mạo hiểm đều bị thương.
- Hắc! La Mông rất được, trị liệu vết thương rất tốt. - Hải Ngõa Duy nói một cách khoa trương.
La Mông hởi đỏ mặt. Hắn để cho cả ba người cùng cởi quần áo, rồi lại gọi cho bọn họ một ly rượu mạnh.
Hải Ngõa Duy cười rồi lấy rượu mạnh rửa miệng vết thương khiến cho cả ba run rẩy.
Ba Khắc liếc nhìn rồi hỏi:
- Làm cái gì vậy?
- Ha ha! Ta không biết. Nhưng La Mông cho rằng làm như vậy sẽ có lợi cho sự hồi phục. - Hải Ngõa Duy dùng giọng điệu trêu chọc nói:
- Có trời mới biết có phải là làm cho nhà trọ làm ăn tốt hơn hay không. Ha ha.
- Đây là để tiêu độc do miệng vết thương có thể dính phải. Dùng rượu mạnh xử lý rất tốt. - La Mông mỉm cười đáp lại. Sau khi tiêu độc xong, hắn lại thoa một lớp thuốc mỡ. Thoa xong, La Mông mới vươn tay, trên bàn tay hắn chợt xuất hiện một lớp ánh sáng màu lục.
Ánh sáng màu lục trong nháy mắt ổn định rồi từ vị trí lớp thuốc một lớp da thịt nhanh chóng xuất hiện, bao phủ miệng vết thương. La Mông nói:
- Được rồi! Không được uống rượu. Nghỉ ngơi ba ngày sẽ lành.
Người nọ kiểm tra xong, hoạt động vài cái rồi cười với La Mông:
- Đúng là rất tốt.
Thần thuật hay là pháp thuật tự nhiên của Đức Lỗ Y đều có thể thúc giục tế bào nhanh chóng sinh sôi. Sau khi tiêu độc, lấy thuốc mỡ làm chính mà đóng vảy.
Sau khi chữa xong cho ba người, La Mông nhận lấy mười lăm đồng bạc rồi lấy năm đồng giao cho chủ điếm. Mặc Đặc sẽ giúp hắn nộp cho quan thuế vụ.
Quan thuế vụ Ba Tạp Ti có thể mua bán trâu rừng nhưng không thể cấm Đức Lỗ Y thi triển pháp thuật. Mà khi số lượng kẻ mạo hiểm tăng lên, chuyện bị thương cũng nhiều hơn. Hai vị mục sư của thần điện, mỗi ngày chỉ có thể trị liệu được ba, bốn người, không thể đáp ứng nổi nhu càu. Vì vậy La Mông làm chuyện này cũng đáp ứng nhu cầu của kẻ mạo hiểm. Mà quan thuế vụ Ba Tạp Ti cũng không dám mạo hiểm đắc tội với những người mạo hiểm, chỉ biết lấy tiền thật nặng, thu lấy một phần ba.
Tất nhiên, mỗi ngày La Mông cũng chỉ trị được ba lần. Nhìn chút tiền trong tay, La Mông hơi nheo mắt. Chuyện này sớm hay muộn thì cũng phải giải quyết.
- Làm tốt lắm! La Mông! Nếu ngươi muốn tới thành. Cho dù Ba Ân Nhĩ không đưa ngươi theo, ta cũng đưa ngươi đi. - Hải Duy Ngõa nhìn tình hình rồi nở nụ cười. Sau khi cân nhắc lợi hại, gã cảm thấy đắc tội với quan thuế vụ Ba Tạp Ti là chuyện đáng giá.
La Mông mỉm cười rồi gật đầu. Đây chính là ích lợi khi có thực lực.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Thiên Khiển Chi Tâm Tác giả: Kinh Kha Thủ
-----oo0oo-----
Chương 29: Ra khỏi trấn (thượng).
Nhóm dịch: Hany
Nguồn dịch: Metruyen
Năm nay, rừng Kinh Cức rất là náo nhiệt. Mặc dù đã vào mùa đông, trong rừng tuyết rời dầy khiến cho những người trên trấn không dám đi vào. Nhưng đám mạo hiểm từ nơi khác đến lại khiến cho khu rừng hồi phục sự náo nhiệt. Cũng bởi vậy khiến cho khu rừng rậm bên ngoài trấn như hồi phục lại sức sống.
Bởi vì kẻ mạo hiểm xuất hiện nên La Mông vẫn bị quan thuế vụ làm khó lại có cơ hội phát tài. Với sự thành thạo về pháp thuật trị liệu, việc làm ăn của hắn càng lúc càng tốt.
Đức Lỗ Y trị liệu với giá cả hợp lý nên so với mục sư của thần điện mặc dù mạnh hơn nhưng lại không kinh tế.
Có điều, quan thuế vụ cũng không dám làm khó dễ La Mông vì sợ đắc tội với đám kẻ mạo hiểm. Lúc ban đầu, y chỉ thu một phần ba nhưng vì sau lại lấy ra một cái gọi là điều lệ thu thuế, chỉ việc của La Mông làm là phi pháp, mặc dù không bị phạt nặng nhưng phải thu thuế rất cao.
Mỗi lần trị liệu phải theo lấy năm đồng bạc, theo cái mà y gọi là quy định mới.
Mà lúc này, La Mông mặc dù bên ngoài vẫn tỏ ra cam chịu, nhưng trong lòng thực sự đã tức giận. Việc trị liệu tốn rất nhiều sức lực vào tinh thần nhưng không nhận được cái giá hợp lý thì làm thế nào?
- La Mông xuống đây. - Trong lúc hắn đang ở trong phòng suy nghĩ xem làm thế nào thì bên dưới đột nhiên có người gọi.
- Ai đó? Tới đây. - La Mông vội vàng trả lời.
Nhưng chưa bước xuống thang, một mùi máu tươi đã xộc vào mũi của hắn. La Mông vội vàng bước xuống lầu, quả nhiên đúng như suy nghĩ có một vài người bị thương nặng đang được đặt ở giữa nhà trọ.
- La Mông! Bọn họ gặp phải ma thú hung dữ nên bị trọng thương. Mau tới xem xem. - Lần trước, đội trưởng Bá Khắc được đội trưởng Hải Ngõa Duy giới thiệu nên vừa thấy hắn xuống lầu liền nói ngay.
- Lần này người bị thương sao nhiều như vậy? - La Mông liếc nhìn vết thương của mấy người bệnh mà cảm thấy căng thẳng.
Nếu như trước đây hắn trị liệu cũng chỉ là chữa lành miệng vết thương thì bây giờ như có cảm giác cứu mạng người.
Số người bị thương có tổng cộng năm người. Bốn người trong số đó mặc dù thương nặng nhưng với pháp thuật trị liệu của Đức Lỗ Y cấp một có thể qua được.
Nhưng người được đặt gần cầu thang nhất lại có vết thương quá nặng.
- Sao không tới thần điện? - Luận về việc trị liệu thì mục sư rất mạnh. Điều này ngay cả La Mông cũng không dám phủ nhận. Mặc dù nhân phẩm của mục sư Đặc Ni Tư không được tốt lắm nhưng hai mươi chín tuổi đạt tới cấp bốn. Mục sư cũng không giống như Đức Lỗ Y, pháp thuật trị liệu của họ mạnh hơn. Mục sư cấp bốn đã nắm được thuật trị liệu mà Đức Lỗ Y phải tới cấp năm, cấp sáu mới có được pháp thuật trị liệu vết thương nhẹ. Cái gọi là vết thương nhẹ tức là trình độ có thể xử lý được.
- La Mông! Mục sư của thần điện hôm nay đã dùng hết thuật trị liệu. Hiện giờ, sinh mạng của họ đành phải nhờ người. - Bởi vì lần này người bị thương đều là đội viên đi theo mình nên Bá Khắc hết sức lo lắng. Thấy nét mặt La Mông có chút khó khăn, y liền vội vàng lớn tiếng nói.
- Được! Vậy ta sẽ làm hết sức. - Đã như vậy, La Mông liền gật đầu đi tới trước mặt người bị thương nặng nhất.
Sau khi kiểm tra, sắc mặt của hắn trở nên khó coi. Bụng người này bị vuốt của ma thú xé rách, mặc dù được băng bằng vải sạch nhưng máu vẫn đang chảy ra.
Là một Đức Lỗ Y cấp một nếu vết thương nhỏ là có thể dùng thuật trị liệu làm cho liền lại. Nhưng hiện giờ, vết thương lớn thế này đúng là bất lực.
- La Mông! Giúp đỡ đi. Gã là bằng hữu của đệ đệ ta. Nếu ngươi có thể trị được cho hắn, ta đưa cho ngươi gấp ba. - Mặc dù hiểu được mức độ trọng thương thế này đối với La Mông có một chút khó khăn nhưng vào lúc này, gã chỉ biết cầu nguyện kỳ tích có thể xuất hiện.
Dù sao thì lúc này trong trấn ngoại trừ mục sư ra, có thể tìm được người có thuật trị liệu tốt cũng chỉ còn La Mông. Còn đối với Đức Lỗ Y Kiệt Pháp thì bọn họ không hề nghĩ tới. Nếu không động thủ với nhau đã là quá tốt rồi.
La Mông gật đầu, bảo bọn họ nhanh chóng chuẩn bị rượu mạnh để khử trùng và kim khâu.
Rác dụng của rượu mạnh, Bá Khắc cũng biết đến. Lần trước, trong đội bọn họ có người bị thương phải nhờ rượu mạnh mới có thể làm cho miệng vết thương nhanh chóng khép lại.
Thuật trị liệu của thế giới này chỉ dựa vào thần thuật và sự trợ giúp của dược thảo. Do hiệu quả rất tốt nên thủ thuật của Địa Cầu không hề xâm nhập. Trên Địa Cầu, do không có phương pháp trị liệu bằng thần thuật nên một số phương pháp những người ở đây cũng không biết.
Nhưng căn cứ vào niềm tin với La Mông, Bá Khắc vẫn nhanh chóng chuẩn bị mấy thứ đó. Thực ra mấy thứ này trong nhà trọ Mặc Đặc đều có. Bọn họ bỏ tiền ra mua, vợ chồng Mặc Đặc tự nhiên là rất vui.
Đó cũng là lý do tại sao mà mọi người dân trong trấn đều bất hòa với La Mông nhưng vợ chồng Mặc Đặc lại cho La Mông ở đây.
Có cảm tình cung có lợi ích. Do có La Mông ở đây, nên kẻ mạo hiểm tập trung lại rất nhiều. Hơn nữa, các thứ cung cấp cũng bán rất chạy.
Nếu không phải vì vậy thì việc người bệnh mỗi ngày đều kéo tới đây, cho dù vợ chồng Mặc Đặc có lương thiện đến mấy cũng không dễ tha thứ.
Việc giải phẫu tiến hành hết sức thành công. Mặc dù La Mông chưa từng học y thuật nhưng dược vật ở thế giới này rất hữu hiệu vì vậy mà trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn khâu miệng vết thương lại sau đó đắp lên một lớp thuốc mỡ mỏng. Đây là thứ thuốc tốt nhất của hắn. Dù sao thì miệng vết thương này quá nặng nên phải cẩn thận.
Sau khi thoa thuốc xong, La Mông vươn tay, trên bàn tay lập tức xuất hiện một thứ ánh sáng màu xanh lục. Như thế này, chỉ cần vài ngày là có thể làm cho miệng vết thương khép lại.
Xoa hay tay vào nhau, La Mông nói:
- Được rồi! Không cần phải uống rượu. Chỉ cần nghỉ ngơi mười ngày thì miệng vết thương sẽ khép lại.
- Đã thành công? - Bá Khắc ngây người.
Vừa rồi La Mông nhanh nhẹn khâu vết thương, giờ nghĩ lại gã vẫn còn hết hồn. Có điều, thấy hơi thở của người bệnh trở lại điều hòa, Bá Khắc lập tức giữ tay La Mông liên tục nói cảm ơn.
La Mông đỏ mặt, vội vàng bảo đói phương lấy rượu mạnh xử lý vết thương rồi chữa cho mấy người khác.
Sau khi làm xong, La Mông không giấu được sự mệt mỏi. Thực ra chủ yếu là do lần đầu tiên khâu lại miệng vết thương cho người khác khiến cho hắn chưa quen. Còn nhưng người khác cũng không biết điều đó. Ba Khắc thấy hắn vì trị liệu mà mệt mỏi nên hết sức cảm tạ, để lại năm mươi đồng bạc sau đó đưa người đi.
La Mông suy nghĩ rồi lấy số tiền nộp thuế được cho Mặc Đặc, để giúp hắn nộp. Số tiền kia, sớm hay muộn cũng phải lấy lại cả vốn lẫn lãi. Nhưng hiện giờ, thời cơ vẫn chưa thích hợp.
- La Mông! Không ngờ ngươi lại có thể cứu sống một người bị ma thú tấn công. - Tin tức nhanh chóng lan truyền trong trấn. Chưa tới nửa ngày, gần như người trong trấn nhỏ đều biết rằng La Mông có pháp thuật thần kỳ.
Còn đội trưởng đội Dong binh - Hải Ngõa Duy lại tới nhà trọ sau khi trêu đùa một lúc liền nói một tin quan trọng với La Mông.
- Có điều, năm mươi đồng bạc mà ngươi phải nộp lên trên bốn mươi đồng. Điều này thật đáng tiecs. Hay là người tới công hội mạo hiểm chính thức đăng ký. Với trình độ hiện tại của ngươi, sau này làm ăn sẽ rất tốt. Cứ như thế này không được đâu. - Hải Ngõa Duy vừa cười vừa nói.
Từ trong miệng của gã, La Mông biết được bản thân mình làm việc trị liệu đối với một người không có nghề nghiệp mà nói thì đúng là bị nộp thuế quá nặng. Nhưng nếu hắn gia nhập vào công hội mạo hiểm thì lại khác. Khi đó việc trị liệu sẽ hợp pháp, quan thuế vụ Ba Tạp Ti không có cớ để thu thuế cao nữa. Còn tương lai, hắn chỉ cần phải nộp một phần mười là được.
La Mông tạ ơn đội trưởng Hải Ngõa Duy. đồng thời, qua đó, hắn biết được rằng ở cách trấn Lý Tạp không xa có công hội mạo hiểm. Mà gần đây, thương đội của Ba Ân Nhĩ muốn tới đó.
Sau khi La Mông gặp được Ba Ân Nhĩ liền đề cập việc đi theo tới thành A Phổ Tư. Nhưng do có nguyên nhân quan thuế vụ Ba Tạp ti khiến cho mối quan hệ của hai người trở nên bất hòa. Có điều gần đây La Mông đột nhiên thể hiện khả năng trị liệu kinh người làm cho lão thấy không cần phải làm mối quan hệ căng thẳng. Huống chi, La Mông chỉ muốn cùng đi với họ, cũng không phải là chuyện khó xử. Ba Ân Nhĩ suy nghĩ một chút liền đồng ý.
Cả ngày bận rộn nhanh chóng qua đi. Thoáng cái, đã tới thời điểm thương đội Ba Ân Nhĩ khởi hành.
Sáng sớm, La Mông rửa mặt mũi, ăn chút điểm tâm rồi ở trong nhà trọ chờ.
- La Mông! Hàng nhiều quá nên tới chậm. - Mất hơn nửa ngày, đoàn xe của Ba Ân Nhĩ mới tới nhà trọ Mặc Đặc.
- Nhiều đồ như vậy hay sao? - Mặc dù biết Ba Ân Nhĩ buôn lớn nhưng vừa ra khỏi cửa thấy hơn mười chiếc xe ngựa cũng làm cho La Mông bất ngờ.
- Chẳng phải là tới mùa đông rồi hay sao? Vải vóc và lương thực dự trữ trong thành không đủ. Chúng ta mới nhân lúc này kiếm một chút tiền. - Ba Ân Nhĩ mặc dù nói một cách khách khí nhưng nét mặt vẫn có chút đắc ý.
La Mông cũng nói vài câu khiến cho sự bất hòa trong thời gian quan được xóa bỏ.
Hôm nay, thời tiết rất tốt, trời trong nắng ấm. Hàng hóa của thương đội cũng được vận chuyện bằng trâu ngựa giống như ở Địa Cầu. Do xe rất rộng nên La Mông không phải đi bộ.
Ngồi trên xe, tâm trạng của La Mông rất tốt. Không chỉ vì mục đích lần này của hắn mà cũng bởi vì đây là lần đầu tiên tới thế giới này, hắn được đi xa.
Cho dù kẻ nào cũng mong ước điều đó mà La Mông cũng không ngoại lệ. Hắn rất muốn biết thế giới bên ngoài như thế nào.
Xe ngựa di chuyển từ từ khiến cho La Mông cũng nghe được tiếng mọi người trò chuyện. Những người này vào Nam ra Bắc, mặc dù tri thức thiếu nhưng kiến thức thì lại hơn xa bất cứ người nào trong trấn. Bọn họ đã qua rất nhiều thành thị, cũng gặp rất nhiều người khiến cho La Mông được mở rộng tầm mắt. Đối với hắn mà nói thì những điều này tương lai chắc chắn sẽ cần.
Quá trình đi đường cười cười nói nói, không hề cảm thấy mệt mỏi. Cuối cùng một ngày trôi qua, một bức tường thành không rộng lắm nhưng so với trấn Lý Tạp thì cao hơn xuất hiện trước mặt khiến cho La Mông biết mình đã tới nơi.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo