Một cổ năng lượng ánh lên tia tử sắc quang mang, bắt đầu bay nhanh , nhập vào trong thân thể Sở nghị phong, dọc theo kinh mạch toàn thân, dũng mãnh vào đan điền, trong đan điền dưới sự trợ giúp của màu đỏ khí đoàn, cấp tốc hấp thu năng lượng từ bên ngoài tiến vào, nên khí đoàn ngày càng lớn mạnh, quang mang càng sáng hơn.
Khí đoàn cuối cùng không còn bành trướng, nhưng ngày càng ngưng thật, chậm rãi, khí đoàn dần xuất hiện dấu hiệu chuyển sang dịch thể.
Sở nghị phong mặc dù có thể hấp thu năng lượng của trạm hạch điện nhưng cũng chỉ ở mức độ miễn cưỡng, chẳng bao lâu, cánh tay Sở nghị phong đã bắt đầu run rẩy, hắn đã cảm nhận được kinh mạch toàn thân truyền đến một trận đau đớn, dựa theo những gì ghi lại trong Lôi tiêu thần đạo kinh thì nên dừng lại, không thể tiếp tục tu luyện, nhưng Lan thần tựa hồ biết được ý tưởng của Sở nghị phong, nên trực tiếp truyền ý niệm của mình vào trong đại não hắn: “Không được dừng, tiếp tục hấp thu năng lượng, hết thảy có ta, ngươi sẽ không có việc gì”
Sở nghị phong không biết Lan thần tại sao bắt hắn làm như vậy, nhưng hắn biết Lan thần luôn bảo vệ và sẽ không hại hắn, nên sẽ không có vấn đề, cho nên thả tâm thần tiếp tục chịu đựng đau đớn mỗi khi thân thể bị xé rách.
Năng lượng truyền theo cánh tay, vận hành qua kinh mạch, nhưng kinh mạch đã không chịu đựng được dòng điện tiếp tục truyền đến, bắt đầu có tổn thương, chẳng bao lâu, tổn thương tiếp tục mở rộng, kinh mạch bắt đầu đoạn liệt.
Lúc này trong tử tinh ngọc hồ lô xuất ra một cổ năng lượng thanh lương, nhanh chóng chữa trị kinh mạch bị hao tổn, giờ đây thân thể và cốt cách đồng dạng cũng thừa nhận năng lượng đánh sâu vào gây nên tổn thương, liền được cổ năng lượng từ tử tinh ngọc hồ lô tiến đến chữa trị.
Lần lượt tổn thương, đoạn liệt , rồi lại chữa trị, thể chất thân thể Sở nghị phong lần lượt được cải tạo, kinh mạch ngày càng cứng cỏi, lực lượng cơ thể ngày càng sung túc, cốt cách cũng chậm rải tăng thêm cứng rắn.
Nhưng quan trọng nhất chính là màu đỏ khí đoàn trong đan điền đã biến thành chanh sắc, hơn nữa toàn bộ đều đã biến thành chất lỏng. Bất quá Lan thần còn không cho Sở nghị phong dừng lại.
Rốt cục, toàn thân Sở nghị phong run rẩy, trong miệng không ngừng rên rẫm,, cơ thể có chút vặng vẹo, vẻ mặt trông thật dữ tợn.
Ngay khi Sở nghị phong xắp kiên trì không được, đột nhiên bên tai truyền đến “Oanh” một tiếng, như mặt đất sụp đổ, mà dòng điện lúc này vẫn không ngừng gia tăng tiến vào thân thể, nhưng đau đớn đã giảm bớt rất nhiều.
Tia năng lượng xuất ra từ tử tinh ngọc hồ lô không ngừng chữa trị các kinh mạch, cơ thể và cốt cách bị hao tổn, tổn thương đã không còn xuất hiện, theo đó cảm giác đau đớn cũng chậm rải biến mất, mà thay vào đó là cảm giác sảng khoái mỗi khi dòng điện truyền qua các bộ vị.
Sở nghị phong vận dụng phương pháp nội thị, tâm thần chìm vào trong đan điền, phát hiện màu đỏ khí đoàn trước đây đã biến mất, thay vào đó là một viên châu chanh sắc với kích thước rất nhỏ, nhưng Sở nghị phong có thể cảm nhận rõ ràng năng lượng ẩn chứa trong đó so với màu đỏ khí đoàn còn muốn khổng lồ hơn rất nhiều.
Mà năng lượng từ bên ngoài cơ thể tiến vào cũng nhanh chóng nhập vào chanh sắc viên châu, trong lúc viên châu hấp thu năng lượng, thỉnh thoảng lại loé ra quang mang chanh sắc, do kim đan chỉ mới sơ thành nên còn chưa ổn định.
mặc dù như thế, nhưng Sở nghị phong dần thích ứng với tốc độ dòng điện trùng kích vào, thân thể run rẩy cũng dần dần ngừng lại, mặt ngoài da tay đã xuất hiện phiến hồng sắc, như da tay trẻ mới sinh.
Giống như vừa trải qua một cuộc lao động cực lực vắt kiệt hết sức lực, Sở nghị phong ngất đi.
Cũng không biết qua thời gian bao lâu…khi Sở nghị phong tỉnh mở mắt, trong hai tròng mắt đột nhiên bạo xuất một đạo thiểm điện, truyền ra dài hơn nữa thước, trên người truyện xuất trận trận âm thanh “ba ba”, Sở nghị phong cảm nhận được năng lượng lúc này so với ngày hôm qua phải mạnh hơn thập bội , thậm chí gấp trăm lần.
Bộ dáng Sở nghị phong đã hoàn toàn xảy ra thay đổi, một đầu tóc hắc tử, một đôi mày kiếm, mắt hổ, trắng đen phân minh, thỉnh thoảnh ánh lên tử sắc quang mang.
Trong ánh mắt mang theo thần thái lạnh lùng, một thân khí chất lãnh khốc, trong nháy mắt hiển hiện ra.
“Không nghĩ tới ngươi cư nhiên có thể đột phá chanh lôi kì, thậm chí đạt tới chanh lôi trung kì, khồng ngờ thật lực và thể chất của ngươi còn tốt hơn ta tưởng tượng”
“ Hắc ..hắc …đương nhiên, không nhìn xem ta là ai àh…hắc hắc” Sở nghị phong trên mặt xuất hiện ý cười lập tức hoà tan đi khí chất lãnh khốc.
“vọng tưởng” Một thanh âm đột ngột từ phía sau Sở nghị phong truyền đến.
Sở nghị phong nhướng mày, trong miệng nói: “Là ai nói chuyện?”
“Sư đệ, là ta!” Thanh âm dị thường trung tính, không phân biệt được nam hay nữ, nhưng khi Sở nghị phong quay đầu lại, liền giật mình phát hiện vật lạ lùng.
Một quái thú không quá to lớn đứng phía sau Sở nghị phong, quái thú có cái đầu to trong như đầu cọp, chỉ khác là không có vằn trên trán, ngược lại con mắt thì dài hơn, không chỉ hai mà có tới bốn con mắt, khiến Sở nghị phong vừa nhìn thấy liền giật mình..
Sở nghị phong chuyển động đầu qua lại không ngừng nhìn Lan thần và quái thú, từ vẻ mặt Lan thần mới xác định mình không có nguy hiểm, Sở nghị phong mới bắt đầu nhìn kĩ quái thú.
Quái thú ngoại trừ cái đầu kì quái, thân thì giống ngựa, chân thì như sư tử, trên chân có bốn lợi trảo, kì quái chính là trên lưng quái thú còn có một đôi cánh. Ngoại trừ đầu là hoả hồng sắc, còn lại toàn thân đều là màu đen. Nhìn chả giống con gì.
“Đây là con gì?” Sở nghị phong nhìn Lan thần vài lần rồi hỏi.
“Đây là Lôi bôn thú, là toạ kỵ của ta, cũng là khế ước thú của ta, vừa rồi ta đi ra ngoài quan sát tình huống nên để nó hộ pháp cho ngươi”Lan thần cười cười nói.
“Vừa rồi sao nó gọi ta là Sư đệ?” Sở nghị phong vẻ mặt không muốn.
“Ta đây phải kêu nó là sư huynh sao?” Sở nghị phong cố tạo vẻ mặt uỷ khuất.
“Cái này thì không cần”
“haha, hảo , tốt lắm” Sở nghị phong sờ sờ ngực , như là vừa mới bị ai hù xong, nhưng Lan thần lại nói thêm một câu khiến hắn xém chút nữa là té xỉu.
“Gọi sư tỷ là được”
“AAA!” Sở nghị phong như trúng phải thuật định thân, sửng sờ, một lát sau như suy nghĩ ra cái gì , hắn đến bên Lan thần thầm nói: “ Sư phụ, nó là nữ hả,aaa, không , phải gọi là giống cái mới đúng”
“Thì nó là giống cái, có cái gì không đúng sao”
“Sư phụ, ngươi chính là nam nhân, như thế nào lại nuôi dưỡng sủng vật giống cái chứ,….chẳng lẻ là…là nhân thú luyến…..?” Đáng tiếc Sở nghị phong còn chưa có nói xong, đã ăn Lan thần một cái cốc đầu.
“Ai nha, sao đánh ta, ta nói đúng hả..hắc hắc..” mà Sở nghị phong thống khổ vẫn chưa chấm dứt, đột nhiên thân thể cảm giác được một cổ hàn ý truyền đến, xuất hiện một nỗi dự cảm bất hảo.
Một đạo thiểm điện từ miệng Lôi Bôn Thú bắn ra, chuẩn xác đánh trúng cổ Sở nghị phong, một trận nổ vang, Sở nghị phong la lớn bay đi ra ngoài
Vừa mới tiến vào chanh lôi kì, Sở nghị phong như thế nào có thể là đối thủ của trưởng thành Lôi bôn thú .
“Ngươi còn nói hưu nói vượn, lần sau ta sẽ trực tiếp nhắm ngay đầu ngươi” Lôi bôn thú phe phẩy đầu đi tới trước mặt Sở nghị phong.
“Trước hết , phải gọi ta một tiếng Thanh sư tỷ” Một loạt bốn con mắt Lôi bôn thú cùng trừng, miệng nhoẻn cười.
Sở nghị phong chật vật đứng lên, vẻ mặt uể oải, trong lòng thầm nghĩ: “Đúng thật là tu chân, vừa mới tiến chân vào, tưởng sẽ có một thần tiên tỷ tỷ, ai dè là một quái thú tỷ tỷ….khổ”
Mặc dù không tình nguyện, nhưng Sở nghị phong nhìn cái đầu Lôi bôn thú so với mình lớn hơn nhiều, nguyên tắc của hảo hán là không chịu thiệt, ta sẽ nhớ kỹ, hảo nam nhân không đấu với nữ nhân, che lấy đầu, kêu : “Sư tỷ”
Bất quá hắn lập tức phát hiện một vấn đề,, cũng không để ý trên người còn đang bóc khói: “ngươi không mở miệng, vậy tại sao có thể nói chuyện được?”
“Đó là thần thức truyền âm, sau này ngươi cũng sẽ biết dùng” Lan thần đi qua nói “bây giờ , chúng ta trước rời đi nơi này”
Đến lúc này thì Sở nghị phong mới nhớ là mình còn đang ở trạm hạch điện, bên ngoài từ trước đã bị bộ đội đặc chủng vây quanh,, chỉ là không ai phát hiện trên đỉnh đầu đang đứng hai người.
vừa nói xong, bạch quang chợt loé, hai người, một thú biến mất tại trạm hạch điện của Mỹ Quốc.
Sau đó, Sở nghị phong và Lan thần xuất hiện tại rừng rậm trong Lạc cơ núi non, mà Lôi bôn thú, tựu đi theo bên người bọn họ.Lan thần đối với Sở nghị phong nói: “bây giờ với tu vi của ngươi, có thể cùng ta lữ hành được rồi, chúng ta lập tức sẽ rời đi tinh cầu này, ngươi còn có chuyện gì muốn làm không? Vì có thể qua thời gian rất lâu ngươi mới có thể quay lại”
“Ân, ta muốn đi xem qua người nhà của ta” Sở nghị phong nói người nhà, nhưng thật ra là mộ phần cùa cha mẹ và ngoại công.
“Được rồi, chúng ta còn một ngày thời gian, ngươi đi làm chuyện của ngươi, ta cũng phải chuẩn bị một chút” Lan thần quay về phía sau, vẫy vẫy Lôi bôn thú “Ngươi muốn đi đâu, Lôi bôn thú sẽ mang ngươi đi”
Nhìn bộ dáng Lôi bôn thú, Sở nghị phong không biết làm thế nào khi nó xuất hiện trước mặt người trần, trong lòng vừa động, liền hỏi: “Sư phụ, ta có thể bay được chưa?”
“Bây giờ chưa được, đợi ngươi tới hoàng lôi kì, tu thành nguyên anh, mới có thể bay được”
“Sư đệ, Ta cổng ngươi, ngươi không thích sao?” Lôi bôn thú, bốn mắt chớp chớp như đèn, chiếu vào Sở nghị phong.
Sở nghị phong không có cách nào khác, chính mình bay giờ còn chưa thể bay, chỉ có thể nhờ Lôi bôn thú cổng đi thôi.
Ngồi trên lưng Lôi bôn thú,Lôi bôn thú đón gió bay lên, tuy nhiên tốc độ so với Lan thần còn muốn nhanh hơn.Mà trong lúc này Sở nghị phong lại bay qua Lạc thành, bỗng phát hiện trong Lạc thành không có lấy một ngọn đèn, mặc dù ánh bình minh xắp tới,, nhưng vẫn còn chìm trong một nhảnh bóng tối, Sở nghị phong lập tức hiểu ra, hết thảy nguyên nhân là do hắn tạo ra, chỉ là lúc này trong thành thị đã trở thành một mảnh hỗn loạn, khắp nơi trên đường đều là cảnh sát và quân đội, còn có số lượng lớn tội phạm, lẫn lộn hết trong đó.
“Sư tỷ, chúng ta đi lấy đồ vật của ta nha”
“Ngươi định lấy cái gì?”
“Đi đâu, đi đâu, àh. Chúng ta trước tiên ghé nơi này” . Sở nghị phong lấy tay chỉ một chỗ, nhẹ giọng kêu.
“Hô” Lôi bôn thú khinh huynh cách, rơi xuống, mà lúc này Sở nghị phong mới vội vàng nhắc nhở Lôi bôn thú, không nên để cho người khác thấy, vì vậy Lôi bôn thú sử dụng một cái ẩn thân pháp quyết, nếu không, ai mà thấy Lôi bôn thú, không bị hù chết mới lạ.
Vài phút sau,một quầy hàng siêu thị toàn bộ biến mất, mà trữ vật giới chỉ trên tay Sở nghị phong có thêm rất hiều vật phẩm, rất nhanh sau đó, Sở nghị phong cũng lơ đãng đi qua quầy rượu…hắc hắc.
Ngồi trên Lôi bôn thú,rất nhanh bay vùn vụt ra thái bình dương, chưa tới hai giờ, Sở nghị phong đã xuất hiện trong một cái mộ công cộng tại trung nguyên, Đó còn do Lôi bôn thú lo sợ năng lực hiện giờ của Sở nghị phong nên đã bay chậm lại rất nhiều, nếu chỉ có mình nó, thì nháy mắt cái là có thể xẹt qua Thái bình dương.
Tuy nhiên, Sở nghị phong vẫn đang tế mộ thân nhân, hắn cũng không biết bao giờ mới có thể tái tế mộ, hay cũng có thể khi hắn trở về không chừng mộ địa cũng chẳng còn mà tế với bái.
Sở nghị phong muốn đi nhìn xem, chút bằng hữu của mình, nhưng hắn liền phát hiện, cũng không biết đi nhìn ai, từ nhỏ tới lớn, Sở nghị phong đều là cô độc, bởi vì khát vọng tình thương, cho nên hắn kiệt lực tìm kiếm bằng hữu, cơ hồ không tiếc hi sinh chính lợi ích của mình, cũng phải đi kết giao với bất cứ bằng hữu nào, nhưng bây giờ, một người bằng hữu cũng không có, thật sự mà nói, không thể nào khiến hắn không đau lòng..
Ánh mắt Sở nghị phong chậm rãi chuyển sang lãnh, lạnh lùng đích điện quang chớp động, dòng điện lạnh băng băng như muốn chặt đứt tất cả.
Lôi bôn thú tựa hồ cảm nhận được biến hoá trên người Sở nghị phong, nhẹ giọng kêu một tiếng: “Sư đệ, ngươi muốn đi đâu?”
“Hờ….ờ” Sở nghị phong thở ra một hơi thật dài, như muốn đem hết thảy phiền não đều thải ra ngoài cơ thể .
“Không có gì, chúng ta đi, …đi tìm sư phụ”
Tại trên đảo Thái bình dương, Lan thần đang khắc họa một cái trận đồ, thuận theo các phương vị mà phóng xuất một viên ngọc thạch trong suốt.
Sở nghị phong cố khôi phục lại trạng thái hưng phấn,, Lôi bôn thú còn chưa kịp đáp xuống, còn cách mặt đất khoản trăm mét, Sở nghị phong đã thả người nhảy xuống đất, khi tiếp xúc, liền tạo thành một hố to tới gần năm mét. Ngước lên nhìn Lôi bôn thú trên bầu trời, mới cảm thụ được độ cao mà mình nhảy xuống, Sở nghị phong hài lòng, cười cười.
Lôi bôn thú phe phẩy đầu, truyền âm cho Sở nghị phong: “Đồ điên”
“Sư phụ, đây là cái gì nha?”, Sở nghị phong không để ý tới Lôi bôn thú, mà đi tới bên người Lan thần, hỏi.
“Truyện tống trận”
“Đây là truyện tống trận nha!” Sở nghị phong nhìn ngắm lộ tuyến phức tạp khắc hoạ nên trận đồ, Đột nhiên cảm giác rất quen mắt, như là đã gặp ở đau rồi, trong lòng vừa động: “Mạch điền quyển?” ("Mạch điền quyển" là các vòng tròn lớn trên đồng, không biết tại sao xuất hiện, hay xuất hiện trên các cánh đồng của Anh. Đến nay vẫn coi là một trong những bí mật của thế giới, nhiều người cho rằng đây là do người ngoài hành tinh tạo ra.)
Bất quá Sở nghị phong không có thời gian xem xét vấn đề về Mạch điền quyển, Lúc này,Lan thần khắc hoạ xong trận đồ, cũng không dừng lại, trực tiếp, hai người một thú rời đi tinh cầu này. Mà tại đây, trên đảo chỉ lưu lại một vòng tròn thật to, mà các khối ngọc thạch trong suốt cũng trở thành các tảng đá bình thường.Vì lan thần khắc hoạ là truyền tống trận sử dụng chỉ một lần.
Bên trong truyện tống trận, Sở nghị phong chỉ cảm thấy loé loé chớp động quang mang bảy sắc, mà chung quanh đang không ngừng tăng áp lực lên trên người, mặc dù đã đạt tới chanh lôi trung kỳ, nhưng Sở nghị phong vẫn có cảm giác như đang có chút cố hết sức, nếu là xích lôi kỳ, quả thật không cách nào chịu nổi áp lực này.
Tương tự như vậy, người tu chân chỉ có đạt tới nguyên anh kỳ, mới có thể thừa nhận áp lực từ truyện tống trận, Đương nhiên nếu chỉ là bên trong tinh cầu, mà truyện tống một khoản ngắn thì không có gì để nói.
Lúc đầu, ra khỏi địa cầu, Sở nghị phong cũng không có thấy những người khác, chỉ là truyện tống tới một tinh cầu dị thường hoang vu.
Ngồi trên lưng Lôi bôn thú, Sở nghị phong hỏi: “ Sư phụ, không phải ngươi nói, ở ngoài tinh cầu có rất nhiều người tu chân sao? vậy tại sao đã qua nhiều tinh cầu mà một người ta cũng không thấy?”
‘Đó là bởi vì mấy tinh cầu này chỉ ở biên giới của người tu chân, Chánh thức tu chân giới còn rất xa, So với trung tâm tu chân giới còn xa hơn nữa, ngươi không thấy, các tinh cầu chúng ta trải qua đều là hoang tinh không có linh khí sao? Địa phương như thế, chỉ có người đi qua chứ chẳng ai thèm ở.”
Không lâu sau, cuối cùng cũng đi tới một nơi tràn ngập đại khí, một tinh cầu tràn đầy sinh vật, núi cao ngàn trượng, biển rộng vạn lý, chung quang sinh cơ bừng bừng, hít thở không khí vô cùng thoải mái, Sở nghị phong giờ mới hiểu tại sao lan thần nói trên Địa cầu ít linh khí, nếu xo với tinh cầu này thì quả thật là kém hơn rất nhiều.
Nhưng Sở nghị phong cũng không có dừng lại tinh cầu xinh đẹp này bao lâu, vừa mới bước ra khỏi truyền tống trận đến tinh cầu này, liền bị Lan thần lôi kéo sang truyền tống trận đến tinh cầu khác, Sở nghị phong cảm giác như Lan thần đang rất vội, Dọc đường đi cũng không hề dừng lại. Nếu Sở nghị phong không ăn hay ngủ, chắc cũng không khiến Lan thần dừng lại nghĩ ngơi.
Mặc dù như vậy, Sở nghị phong vẫn tiếp tục kiên trì theo Lan thần, bởi vì cũng không phải hắn chạy đi, mà luôn ngồi trên lưng Lôi bôn thú, cho nên Sở nghị phong có thể lợi dụng chút thời gian này tu luyện, mà năng lượng hắn sử dụng để tu luyện chính là ngọc thạch trong trữ vật giới chỉ.
Đến lúc bày, Sở nghị phong mới biết loại ngọc thạch thiểm trứ quang mang này gọi là tinh thạch, là linh khí kết tinh trong tự nhiên mà thành, trong đó hàm chứa rất nhiều năng lượng. Tinh thạch chia làm tam phẩm là thượng trung và hạ, ngoài ra còn có cực phẩm tinh thạch, nhưng cực phẩm rất thưa thớt.
Ngoài việc dùng tinh thạch để tu hành, thì nó còn có tác dụng như kim tệ trong giới tu chân, có thể hoán đổi từ 1vạn(10000) hạ phẩm tinh thạch =100 trung phẩm tinh thạch = 1 thượng phẩm tinh thạch.
Tranh thủ lúc đi đường, Lan thần cũng giản giải cho Sở nghị phong chút chuyện về Lôi tiêu thần đạo kinh, nhưng hắn chỉ hiểu được phần cơ bản, còn lại hắn chỉ cố nhớ mà thôi. Vì vậy Sở nghị phong chuyên tâm ổn định tu vi tại chanh lôi kì ,cũng có chút tiến triển.
Qua vài ngày thời gian, tới một tinh cầu mới, từ trong truyền tống trận đi ra, khuôn mặt Lan thần biểu hiện bất thường, ánh mắt nhìn về phía Sở nghị phong, mang theo tia tiếc nuối cùng buồn bả.
Sở nghị phong rất kì quái, vì lúc này Lan thần không vội tiếp tục đi sang truyền tống trận khác , mà mang hắn lên một đỉnh núi. Đỉnh núi có độ cao chừng vạn thước, nhìn xung quanh thì đây là ngọn núi cao nhất, núi non kéo dài như chia tinh cầu là hai bộ phận, một bên là cây cối xanh tươi, một bên là màu vàng sa mạc.
Lan thần đứng trên đỉnh núi, mắt nhìn đại địa, tựa hồ nhớ lại cái gì, sau một lúc lâu, ngón tay chớp động, xuất ra hai cái ghế, ý bảo Sở nghị phong ngồi xuống, bắt đầu giản giải cho hắn các vấn đề về Lôi tiêu thần đạo kinh.
“Lôi tiêu thần đạo kinh, chính là thượng cổ kì thư lưu truyền lại, tự nhiên có ưu thế, bởi vì chúng ta tu luyện chính là năng lượng lôi điện, cho nên lực phá hư rất mạnh, uy lực khi công kích cũng rất lớn, nhưng muốn không chế năng lượng này, thì phải có tâm thần vô cùng ổn định, cho nên sau khi ngươi tiến vào hoàng lôi kì, sẽ có công pháp cho ngươi chuyên tu luyện đề cao tinh thần. Nó mang đến chổ tốt, chính là ai tu luyện Lôi tiêu thần đạo kinh, tâm thần so với những người cùng tu vi sẽ cao hơn một bậc”
Sở nghị phong trên mặt tràn đầy mỉm cười, nghe Lan thần nói, hắn cũng hiểu, Lôi tiêu thần đạo kinh tuyệt đối là công pháp tu luyện cao nhất.
Bất quá , Lan thần như cố đả kích tâm ý Sở nghị phong ,còn nói thêm: “Đương nhiên, công pháp nào có ưu thì cũng có khuyết điểm, chứ không hoàn mỹ mà vô khuyết, Lôi tiêu thần đạo kinh cũng vậy”
“A” Sở nghị phong không muốn công pháp mình tu luyện có gì thiếu sót : “ Là cái gì khuyết điểm?”
“Tu luyện Lôi tiêu thần đạo kinh, khống hoả yếu một chút, cho nên tại phương diện luyện đan, luyện khí không đủ khả năng. Thật ra cũng không nên tính là khuyết điểm, bởi vì mỗi loại công pháp đều xem trọng một phương diện, nếu tại phương điện lôi tiêu thần đạo kinh, có thể đột phá uy lực lôi điện, thì đồng dạng sẽ không thể đột phá về phương diện hoản diễm được”
Lan thần ngừng một chút, nói tiếp: “bất quá, trong lôi điện cũng tự mình sinh ra được ngọn lửa, nhưng lại sinh ra cùng lúc với lôi điện nên rất khó khống chế mà thôi, nhưng chỉ cần ngươi tiếp tục tu luyện, vẫn có thể nắm trong tay hoả diễm , nhưng so với tu vi của ngươi sẽ kém hơn.”
“vậy là như thế nào?”
“Ví dụ như tu vi ngươi đã đạt tới Mặc lôi kì, thì ngươi chỉ có thể sử dụng hoả diễm ở cấp bậc tử lôi kì, nên ngươi không dùng được hết tu vi thật của mình để luyện đang, luyện khí, nhưng vẫn có thể luyện…chẳng như một tiên nhân khống hoả không tốt, thì không luyện xuất được tiên khí, nhưng không có nghĩa là không luyện được linh khí ?”
“Có nhiều mà chỉ sài được chút ít, chả khác nào mang đại bác đi bắn muỗi” Sở nghị phong thấp giọng thầm nói.
Nghĩ tới đây, hắn liền xuất ra mấy món đồ trong trữ vật giới chỉ, gồm một khôi giáp và một trường thương : “Sư phụ, hai kiện đồ vật này, là cái gì cấp bậc?”
Sở nghị phong giờ đây cũng biết về các cấp bậc pháp bảo của tu chân và tiên giới.. Tại tu chân giới, phần lớn nhân sử dụng là linh khí, chia là thượng, trung .hạ và cực phẩm, mà tại tiên giới sử dụng chính là tiên khí cấp bậc, so với linh khí yếu cao hơn rất nhiều, đồng dạng cũng chia làm thượng , trung, hạ, cực tứ phẩm.
Tuy nhiên tại tu chân giới cũng có người sử dụng tiên khí, những người đó không thuộc đại môn phái thì cũng là thế gia đại tộc, tại tiên giới cũng có người sử dụng linh khí, đó là một ít người tầng lớp thấp sử dụng.
“A, hai kiện này là ta trước kia luyện chế ra,, cơ bản là đạt tới trung phẩm tiên khí cấp bậc” Lan thần mỉm cười nói.
“Trung phẩm tiên khí?” Sở nghị phong không khỏi, há hóc miệng giật mình : “, Sư phụ, ngươi có thể luyện chế ra trung phẩm tiên khí sao, vậy ngươi tu vi đã tới cái gì cấp bậc..”
Sở nghị phong đột nhiên cảm giác, Lan thần so với hắn từng nghĩ còn muốn lợi hại hơn.
“Bây giờ dừng lại, là muốn nói cho ngươi chuyện này, ta đích tu vi đã tới rồi kiếp lôi kì, hơn nữa đã vượt qua thần kiếp, sắp phải phi thăng thần giới, nghỉ tưởng mang ngươi trở về Lôi nguyên tinh, không nghĩ tới tìm được ngươi hơi chậm, thời gian đã không còn kịp rồi, ta đã cảm giác được thần giới gọi về, lập tức sẽ rời đi khỏi thế giới này thôi”
“A ?” Sở nghị phong vẻ mặt hết sức kinh ngạc, Lan thần lợi hại, đương nhiên là chuyện tốt, nhưng lợi hại quá cũng không có gì tốt, vừa mới nhập môn không lâu, thì sư phụ đã phi thăng thần giới, mà chính mình chỉ mới đứng ngoài cửa tu chân, sau này tu luyện, biết làm sao bây giờ? Chẳng lẻ chính mình quá xui xèo, người thân, bằng hữu, bạn gái, ngay cả sư phụ cũng muốn ra đi, gần đây sao luôn xúi quẫy?
“Ai, vi sư cũng xin lỗi ngươi, nhưng ta không có biện pháp, thần giới gọi về, không đi, không được”
Sở nghị phong cũng quen sống cô độc, một thân một mình, nên rất nhanh trấn định tinh thần, đỉnh đạt nói : “A, sư phụ, không quan hệ, ngươi đi trước thần giới, ta cố gắng tu luyện, qua không lâu, ta cũng sẽ khứ thần giới tìm ngươi!”
Nhìn Sở nghị phong cố gắng tươi cười, Lan thần cũng không thể vui mừng, Kỳ thật, hai người mặc dù ở chung trong thời gian ngắn, nhưng Lan thần cảm nhận được tính tình Sở nghị phong, ai đối với hắn hảo, hắn sẽ đối với người đó rất tốt.
“Ta tin tưởng, ngươi chắc chắn sẽ thăng nhập thần giới” Lan thần vỗ vỗ bả vai Sở nghị phong, “Còn có sự kiện muốn đặn dò ngươi một chút”.
Lan thần cũng không trả lời, cuối cùng chỉ biết “aaa” thở dài
“Sư phụ yên tâm, chờ ta tới Lôi nguyên tinh, ta sẽ nói lại cho sư huynh” Dọc theo đường đi, Lan thần kể cho Sở nghị phong không ít chuyện về Lôi nguyên tinh, điều này làm cho Sở nghị phong càng chắc chắn Lôi nguyên tinh là nơi dị thường xinh đẹp,, bởi vậy đối với Lôi nguyên tinh hắn một lòng muốn tới.
“Hai kiện trung phẩm tiên khí, không nên tuỳ tiện sử dụng, bất luận đang ở tu chân giới hay là tiên giới, ngươi nếu không có đủ thực lực , mà sử dụng cao cấp pháp bảo, sẽ sinh ra tai hoạ”
“Ta biết , nhất định sẽ bảo tồn thật tốt hai kiện tiên khí”
“Không phải không dùng, mặc dù trung phẩm tiên khí cũng được tính là cao cấp pháp bảo, nhưng ngươi nên nhớ, chính tu vi bản thân mình mới là quan trọng, ngoại lực chỉ có thể tham khảo mà thôi” Lan thần trịnh trọng nói, nhưng qua một đoạn thời gian sau, Sở nghị phong phát hiện những lời này không chính xác, giờ đây thì hắn cũng không quan tâm.
“Sư phụ, trữ vật giới chỉ của người đâu, không lẻ sau khi cho ta rồi, không còn cái nào khác sao” Sở nghị phong định đưa cho lan thần một chút đồ vật làm kỉ niệm, chợt phát hiện Lan thần không có trữ vật giới chỉ.
“Ta không cần, ngươi đồng dạng cũng vậy, sau này cũng không cần sử dụng trữ vật giới chỉ”
“Tại sao?” Sở nghị phong khó hiểu hỏi
Nhưng ngay sau đó liền thấy tay trái Lan thần nhẹ nhàng hoa trong không khí, trước mắt không gian liền theo một đạo tia chớp tử sắc vặn vẹo, một đạo màu đen không gian trống rỗng xuất hiện.
Sở nghị phong kinh ngạc nghe Lan thần nói: “Năng lượng lôi điện rất mạnh, tự nhiên có thể khai tích không gian, trong lôi tiêu thần đạo kinh có ghi lại,, chờ sau khi ngươi tới tử lôi kỳ, có thể khai tích không gian thuốc về chính mình”
Lan thần vừa nói, vừa lấy ra từ trong không gian rất nhiều thứ giao cho Sở nghị phong, gồm đủ loại tinh thạch, còn có vài món linh khí bình thường, linh giáp, một ít linh dược, còn có cả mấy cái ngọc giản, cuối cùng giao cho Sở nghị phong một cái ngọc giản, nói: “Đây là tinh đồ để hồi Lôi nguyên tinh, ngươi bây giờ mặc dù không thể phi hành, nhưng cũng có thể sử dụng truyền tống trận, mặc dù đi có chậm một chút, bất quá cũng đi đến được Lôi nguyên tinh”
Sở nghị phong tiếp nhận, buồn rầu bỏ tất cả vào trong trữ vật giới chỉ.
“Nhớ kỹ, không nên muốn trì hoãn,nhanh chóng tới Lôi nguyên tinh, nhất định phải chuyên tâm tu luyện, từ từ tiến lên, không thể quá gấp, phải tẩy dịch và luyện hóa năng lượng lôi điện, rồi mới hấp thu, như vậy mới trở nên thuần túy”
“Biết rồi”
“Ngươi bây giờ mặc dù chỉ có tu vi chanh lôi trung kì, nhưng đã tương đương với nguyên anh kì của người tu chân,nhưng lôi tiêu thần đạo kinh không phải kì nhân, cho nên ngươi khi nào đạt đến lục lôi kì, mới có thể rời đi Lôi nguyên tinh, hiểu chưa”
“Hiểu rồi” Sở nghị phong thống khoái trả lờ, hắn cho rằng đạt đến lục lôi kì, bất quá chỉ còn cách hai cảnh giới mà thôi, nếu cũng như lúc xích lôi kì đột phá lên chanh lôi kì, vậy chỉ cần vài ngày thời gian là đủ.
Lúc này trên chin tầng trời,, đột nhiên chớp động ngũ thải quang mang, nhưng Sở nghị phong phát hiện trong ngũ thải quang mang hàm chứa năng lượng khiến hắn không thể nào tiếp cận.
Cuối cùng trong ngũ thải quang mang, xuất hiện một điểm sang, sau đó điểm sang chậm rải mở rộng thành cái khe thông đạo,trông giống như cái khe Lan thần vừa tạo ra,
“Đó chính là thong đạo đi thong thần giới, vi sư phải đi thôi” Lan thần có chút không muốn, nhìn Sở nghị phong, Tư chất của Sở nghị phong rất tốt, nếu chính mình dạy cho hắn, chắc chắn sẽ tạo nên kì tích, bất quá, giờ đây hắn phải tự mình học tập.
Lôi bôn thú phe phẩy đầu đi tới trước mặt Sở nghị phong,giương cách bay lên , truyền âm nói: “Sư đệ, ta cùng chủ nhân đi, tại thần giới chờ ngươi, tới lúc đó, ta lại chở ngươi bay bay”
Sở nghị phong ra vẻ tức giận, sờ sờ đầu Lôi bôn thú: “ khi ta là tiểu hài tử sao, cái gì mà bay bay, hừ…”
Bốn mắt Lôi bôn thú trừng lớn nhìn Sở nghị phong, hậm hực chút rồi xoay người, đi vào không gian do Lan thần tạo ra. Sau đó Lan thần , thân thể từ từ hướng bầu trời chậm rãi bay đi, thân thể càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng biến thành một chấm đen, tiến vào thông đạo đi thần giới, liền sau đó, thông đạo thần giới dần dần bế hợp, biến mất.
Trong suốt quá trình, Sở nghị phong luôn cảm nhận được ánh mắt Lan thần chăm chú nhìn hắn, vì vậy hắn mỉm cười, gất gật đầu, nhìn Lan thần biến mất trên chín tầng trời. Ngay sau đó, ngũ thải quang mang cũng chậm rãi biến mất, lúc ngày Sở nghị phong mới cúi đầu…
Sở nghị phong lại trờ thành một người cô độc như trước sao, đương nhiên là vậy, nhưng có sự khác biệt, vì Lan thần đã mang tới cho hắn một thiên địa tu chân rộng lớn, một thiên địa vô cùng rộng lớn, nên khi lan thần rời đi, trong nháy mắt, hắn như tìm được một mục tiêu mới, chính là thần giới…
Có lẻ, chỉ lên được thần giới, mới không có phiền giận, nhưng bây giờ, trong ánh mắt Sở nghị phong dần dần trở nên càng lạnh lùng, hắn khát vọng có bằng hữu, có tình thương, nhưng không phải vì thế mà mang thêm thương tổn, quay về hướng không rõ tương lai, ý niệm trong đầu cũng tự phong bế.
Tính cách Sở nghị phong là độc lập và quả cảm, lại một lần nữa phát huy tác dụng, trước hết liền ngồi xuống điều tức , dồn ép tia tâm tình phức tạp chạy ra ngoài…Sau đó, lấy ra tinh đồ ngọc gỉan về lộ trình hồi Lôi nguyên tinh, Sở nghị phong muốn xác định để đến tinh cầu kế tiếp phải đi truyền tống trận nào, sau đó đứng lên tìm truyền tống trận rời khỏi tinh cầu này , nhanh chóng đi đến Lôi nguyên tinh tìm Dương lâm sư huynh.
Bả tâm thần chìm vào tinh đồ ngọc giản, phát hiện trong đó một con đường phát sáng, chính là đường đi tới Lôi nguyên tinh. Còn tinh cầu hắn đang đứng gọi là hoàng qua tinh, truyện tống trận rời đi tinh cầu này tại phía sườn núi hơi nghiên trong sa mạc.
Sở nghị phong thả người nhảy, từ vạn thước cao trên đỉnh núi nhảy xuống, dù bây giờ hắn không thể phi hành, nhưng nói về thân thể thì so với người tu chân nguyên anh kì không sai biệt mấy.
Mỗi lần tiếp đất, sở nghị phong lại lấy lực tiếp tục nhảy xuống, vùng tiếp xúc qua, đất đá xung quanh liền lún xuống, chỉ qua vài phút, Sở nghị phong đã chạm mặt đất dưới chân núi, không hề cố kị, mà tiếp tục hướng phía sa mạc đi vào.
Hành tẩu trong sa mạc, Sở nghị phong đột nhiên nghĩ tới mấy cái vũ hiệp tiểu thuyết dùng mấy từ ngữ như “đạp tuyết vô ngân”, “Thảo thượng phi”, mà bây giờ Sở nghị phong giống như hiệp khách trong tiểu thuyết, tung bay trong sa mạc, đương nhiên không phải sở nghị phong khinh công, hắn chỉ nương nhờ vào lực lượng cơ thể đã có thể đi rất nhanh.
Nhìn mình như thế, Sở nghị phong càng chạy càng hưng phấn, thân hình càng lúc càng nhanh, chỉ thấy tại cát vàng sa mạc, một đạo bóng đen thoáng hiện, đó chính là Sở nghị phong trong lúc chạy vội, tốc độ hắn lúc này, so với chim bay trên không bảo đảm còn nhanh hơn.
Cứ như vậy, chạy nữa ngày, mà phía trước vẫn là sa mạc, tâm tình hưng phấn của Sở nghị phong cũng chậm rãi bình tĩnh xuống, bất quá, phía trước chợt xuất hiện một mảnh lục phiến, lại lần nữa khơi lên tính tò mò trong lòng hắn, vì vậy hắn nghĩ, tiến tới nhìn xem, không chừng thấy được cái gì mới lạ.
“Nếu có thể bắt được một con như Lôi bôn thú thì khoái luôn” Sở nghị phong vừa bay vừa mơ mộng..
Sở nghị phong còn chưa tới gần ốc đảo, với thị lực siêu cường, trong mắt điện quang chợt loé, đã thấy trong ốc đảo có không ít người, hơn nữa, trang phục, quần áo đều giống nhau, toàn thân trên dưới đều là trường bào màu trắng, ngăn cản cái nắng khắc nghiệt, vì vậy Sở nghị phong nghĩ, có lẻ là thương nhân đi lại trong sa mạc.
Đã nhiều ngày, chưa gặp qua một đám người náo nhiệt như vậy, Sở nghị phong thả chậm thân hình, chậm rải hướng ốc đảo đi đến.
Còn cách lục chân gần hai ngàn thước, Sở nghị phong đã thấy có người trong đám thương nhân trực chỉ hướng mình, hiển nhiên đã phát hiện ra hắn.
rất nhanh, đã thấy hai vật cưỡi to lớn hướng phía mình chạy đến, mà hai động vật, nhìn bộ dáng, so với lạc đà ở địa cầu cũng tương tự, chỉ khi chúng tới gần, Sở nghị phong mới phát hiện, phía sau lưng chúng nó không có bứu, nhưng lại có cái đuôi quá dài và thô to một cách dị thường, chắc cũng có công năng giống bứu lạc đà thôi.
Hai người ngồi trên “Lạc đà” rất nhanh tới gần Sở nghị phong, hai người này phi thường cường tráng, bên hông mang đao, trong ánh mắt lộ vẻ cảnh giác, phảng phất, Sở nghị phong trên người chỉ cần một tia không ổn, bọn họ lập tức sẽ rút đao giết người.
Trong đó một người đi tới gần Sở nghị phong , hô: “Ngươi ,là ai?”
Ánh mắt Sở nghị phong lãnh khốc, không mang theo chút cảm tình, căn bản không nhìn hai người, chỉ từ từ mà đi tới, nhưng trong lòng lại mừng rỡ, bởi vì bọn họ nói đều là hán ngữ chánh tông, vấn đề này, Sở nghị phong có hỏi qua Lan thần, bất quá đáp án mà hắn tưởng tượng hoàn toàn trái ngược, Hán ngữ không phải từ địa cầu truyền ra, mà từ tinh cầu tu chân giới truyền đến địa cầu.
Nghe được, có người hỏi mình, Sở nghị phong chỉ là lạnh lùng nói: “Ta không xen vào việc của ngươi”
Người hỏi nọ nhướng mày, bởi vì ngữ khí Sở nghị phong lạnh như băng, hơn nữa hắn thấy Sở nghị phong mặc dù một người đi trong sa mạc, nhưng trên người lại không có một chút tro bụi, lại lộ ra ánh mắt lạnh lùng, lộ ra nhàn nhạt uy áp. Nên hắn liền cảnh giác “Cao thủ, tuyệt đối là cao thủ”
Chính nhưng hắn liền nghĩ: “Một cao thủ như thế, độc thân đi lại trong sa mạc là có dụng ý gì? Chẳng lẻ cùng chúng ta mục đích giống nhau? Nếu là như thế, vậy không thể không cẩn thận”
Bất quá người còn lại, tính nhẫn nại cũng không tốt, thấy Sở nghị phong lạnh lùng trả lời, lập tức phẫn nộ đứng lên, rút đao bên hông ra, đi tới Sở nghị phong quát: “Ai, tiểu tử, chúng ta hỏi ngươi, ngươi có nghe không? không thành thật mà trả lời, coi chừng, lão tử ta, một đao chém ngươi”
Sở nghị phong chậm rải quay đầu lại, chỉ là trong mắt càng thêm băng lãnh, hai người liền cảm giác như đang đi trong mùa đông, mặc dù mặt trời còn đang cố gắng phát ra nhiệt lượng, nhưng bọn hắn đã không cảm nhận tới một tia ấm áp, không phải sát khí, mà đơn thuần là băng lãnh
“Bằng hữu, xuất môn tại ngoại, mọi người vì cẩn thận, ngươi hay là nói ra lai lịch, cũng đở phải chúng ta làm phiền ngươi” Vừa bắt đầu, người nó thấy thế bất hảo, lập tức cố nén hàn ý trong lòng, nói.
Sở nghị phong nhìn hai người, bộ dáng vô cùng cảnh giác, trong lòng không cảm thấy phiền, chỉ thấy hai người này không đáng tín nhiệm, ý nghĩ định tiến vào đám người lập tức tiêu mất., vì vậy dừng lại cước bộ, chỉ là lạnh lùng nhìn hai người một cái, liền xoay người, rời đi.
“Đứng lại” Người từng hỏi, tiếp tục nói: “bằng hữu, ngươi nên nói ra lai lịch, nếu không chúng ta sẽ không cho ngươi như vậy dễ dàng rời đi”
Sở nghị phong trong mắt điện quang chợt loé, trên tóc u lam, tựa hồ chớp động , nổi lên tia điện hoả, dị thường, lãnh khốc trả lời: “Ta muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, ngươi quản được ta sao?”
Mặc dù trong lòng thảm thắc, nhưng người kia vẫn tiếo tục nói: “Nếu ngươi không nói ra lai lịch, thì chúng ta không còn cách nào khác, xem ngươi là thám tử của cường đạo sa mạc” Kỳ thật, nói lời này, người nọ, chính mình cũng không tin, từ lúc nào thám tử của cường đạo lại lợi hại như vậy, khiến cho chính mình là một hộ vệ hoàng gia trung đội trưởng cảm giác sợ hãi.
Sở nghị phong cũng không dừng lại,nhưng tình huống lại đột nhiên xuất hiện biến hoá, ngay khi người kia tưởng sẽ ngăn cản Sở nghị phong thì phía ốc đảo truyền lại trận trận tiếng quát tháo, trong đó một người to lớn la to: “ Là cường đạo sa mạc, mọi người cẩn thận”
“Cáp, ngươi quả nhiên là thám tử của cường đạo sa mạc, xem đao” Một trong hai tên gần Sở nghị phong, lập tức giơ đao, vọt tới
Sở nghị phong vừa quay đầu lại, thân hình nhất phiêu né tránh, càng khiến cho người còn lại thêm nghi ngờ, vì vậy hai người cùng hướng Sở nghị phong đánh tới.
Nói về võ công, Sở nghị phong một khiếu cũng không thông, nhưng thân thể của hắn, không phải người bình thường có thể so sánh, bây giờ chỉ nhờ vào lực lượng cơ thể, có thể dễ dàng tránh né sự tiến công của hai người, bất quá Sở nghị phong cũng bực mình, nếu không phải thấy hai người trên thân không có lưu động linh khí, Sở nghị phong cò lẻ sớm đã ra tay.
Võ công hai người không phải không cao, so với các võ công Sở nghị phong thấy qua trên địa cầu phải lợi hại hơn, thậm chí võ công trong phim ảnh so ra cũng kém bọn họ., nhưng vì tốc độ Sở nghị phong quá nhanh, hai người chỉ có thể đuổi theo sau.
Bất quá, chánh thức chiến trường không phải chổ này, mà là ở trong ốc đảo, Sở nghị phong, một bên né công kích của hai người, một bên quan sát tình hình trong ốc đảo. Một tên che mặt, tay cầm loan đao, trực trùng vào ốc đảo, cùng nhóm thương nhân chém giết, hơn nữa sa mạc cường đạo cũng có khả năng thích với sa mạc tốt hơn, từ từ bắt đầu chiếm thượng phong, khiến nhóm thương đội áp lực ngày càng tăng.
“Đừng quan tâm hắn, mau trở về” Vừa mới bắt đầu, người vẫn thường hỏi Sở nghị phong cảm thấy không ổn, hết lớn một tiếng, hướng ốc đảo chạy vội tới.
Hai người trở về cũng không cứu vãng được tình thế, tình cảnh thương đội đang vô cùng bất ổn, bất quá, trong thương đội, có một người võ công cực cao, trường kiếm trong tay, kiếm quang loé ra, liền mang theo một mảnh huyết quang, lần lược đánh sâu vào nhóm cường đạo sa mạc, nhưng nhân số bọn cường đạo lại nhiều hơn, mà hắn một người, muốn cứu đông, thì không cứu được tây, nên rất nhanh, thương đội hãm vào cảnh địa vô cùng nguy hiểm.
Mà sa mạc cường đạo, cũng thấy được thắng lợi trước mắt, cả đám càng hống kêu, hưng phấn dị thường.
Ngay lúc này, bên ngoài đám sa mạc cường đạo,từng người từng người bị đánh bay lên, từng tiếng kêu thảm thiết truyền đến, khiến đám cường đạo vừa chớp lên hưng phấn liềm chìm xuống.
Những người đó vừa quay đầu lại nhìn, một thanh niên đầu u lam đang không ngừng tay đánh chân đá, thân hình mau lẹ vô cùng, bước lên bước xuống,, mỗi lần tiếp xúc với cường đạo, liền mang một cái cường đạo đánh bay, mà người bay ra ngoài, cũng không đứng lên nổi.
Sở nghị phong rất nhanh, đáo tới trung tâm nhóm cường đạo, nhờ vào ưu thế thân thể, trực tiến thẳng phía trước, trong hai đấm cơ hồ loé ra tia điện hoả, cứ như vậy, Sở nghị phong làm tâm, vòng tròn liên tục mở rộng, cuối cùng trong vòng tròn, chỉ còn mình Sở nghị phong.
Sa mạc cường đạo thấy tình thế bất hảo, có người mở đầu hô to một tiếng, sau đó tất cả cường đạo sa mạc còn sống ba chân bốn cẳng nhanh chóng thối lui, cơ hồ trong chớp mắt, biến mất vô tung, chạy nhanh như gió..hắc hắc..cả Sở nghị phong còn muốn đuổi không kịp, mà huống chi, hắn cũng không nghĩ sẽ đuổi theo.