Vương Dật Phàm thở phào nhẹ nhõm, định thần rồi nói: “ Ma nhân này đã tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh, đan điền hiện đã kết thành nguyên anh. Chỉ là y chưa đạt đến Phân Thần cảnh giới, nguyên anh vốn chưa dung hợp với hồn phách, vừa rồi là theo bản năng phản ứng, vô thức xuất thể tự bạo, nhược bằng không nò đã đào thoát rồi”.
“Vương huynh cho hỏi, nếu một tu chân giả một khi thân thể bị hủy, nguyên anh của y đào thóat sẽ như thế nào?”
Lâm Vũ trong lòng cảm thấy khó hiểu liền buột miệng hỏi.
Vương Dật Phàm đáp: “ Nếu tu chân giả đã đạt đến Phân Thần cảnh giới, một khi thân thể bị hủy, nguyên anh lúc này có thể dung hợp linh hồn, ly khai thể xác, truy tầm tu chân giả thích hợp rồi tiến hành chiếm dụng thể xác, hấp hồn đoạt phách để tái sinh. Bất quá, đó cũng là một việc vô cùng hung hiểm, nếu việc đoạt thể gặp phải một tu chân giả tu vi quá cao, tâm chí kiên định thì chẳng những không thể trọng sinh mà còn bị thôn phệ bởi chính nguyên anh của tu chân giả mình đoạt xá”
Lâm Vũ cảm thán nói: “ con đường của tu chân giả quả thật gian nguy hiểm hóc, hôm nay chúng ta giết chết ma nhân của Phệ Huyết Đường, sợ đây sẽ là mối họa ngày sau, chúng ta nếu tự thân không chịu nỗ lực đề thăng tu vi, mai này ứng phó với sự tầm thù của chúng sợ là chúng ta sẽ không gặp may như lần này. Sự tình này, chính là ta vô duyên vô cớ làm liên lụy đến hai người, ta thật là đáng trách!”
Vương Dật Phàm vội đỡ lời: “ Lúc nãy, huynh muội ta trên đường theo huynh đến đây, ta đã nghe muội muội nói qua, vài ngày trước may mà có huynh đã ra tay cứu giúp Chỉ Y, cũng vì vậy mới đễ xảy ra chuyện hôm nay, là chúng ta làm khổ huynh mới đúng”
“Đây là vì muội mà ra cả, chính muội đã làm khó dễ Lâm đại ca” Vương Chỉ Y nhẹ giọng nói.
“Lâm Vũ ta vốn không phải không hiểu rằng bọn người Phệ Huyết Đường này ngày thường dung túng môn hạ đệ tử tác oai tác quái, giết hại dân chúng lẫn tu chân giả, dùng tiên huyết để tu luyện tà pháp, thủ đoạn độc ác như vậy, cho dù là chúng không đến tìm ta, tất sẽ có ngày, ta sẽ tìm đến Ma môn tiêu diệt sạch bọn chúng”.
Lâm Vũ cả giận nói.
Vương Dật Phàm gật đầu nói thêm: “ Lâm huynh phải biết rằng, hai ma nhân vừa rồi đã nói người cầm đầu bọn chúng xuất thủ lần này là phó đường chủ của Phệ Huyết Đường, thân phận quyết không đơn giản. Do vậy, Ma nhân tất sẽ không bỏ qua chuyện này. Huống hồ, Phệ Huyết Đường xuất hiện ở đây chỉ là một phân chi dưới của Huyết Thần Giáo. Thực lực của Huyết Thần giáo khủng bố thế nào không ai biết được. Ta từng nghe qua rằng tứ đại môn phái của Tu Chân giới đã nhiều lần phái xuất nhiều cao thủ đệ tử truy tra tung tích, thực lực thực sự của Huyết Thần Giáo, tuy cũng nắm được đôi chút sự tình, chỉ có điều là không biết vì sao Huyết Thần Giáo vẫn chưa có động tĩnh gì. E là lai lịch của Huyết Thần Giáo rất không bình thường”.
Lâm Vũ kiên định quyết: “ Với thực lực của chúng ta bây giờ quả thật rất khó có khả năng chống lại Huyết Thần Giáo. Chi bằng hôm nay trước mắt hãy gia nhập được vào Huyền Thanh Cung, trở thành mộn hạ đệ tử của họ, không ngừng tu luyện đề thăng tu vi. Ta tin rằng có Huyền Thanh Cung làm hậu thuẫn, cho dù Ma Quái có tác quái thì cũng không có khả năng làm khó dễ chúng ta”.
“Lời của Lâm Huynh thật phải, ba người chúng ta tại đây cũng đã trãi qua đượng hai đợt khảo nghiệm, cũng được nữa chặng đường rồi, khảo thí ngày mai nhất định chúng ta phải toàn lực ứng phó” Vương Dật Phàm gật đầu đồng ý.
“Àh”, Lâm Vũ lại thắc mắc: “ Vương huynh, ta có một việc còn chưa minh bạch. Ta thấy huynh muội hai người từ y phục, cử chỉ đến phong cách, nhất nhất đều bộc lộ phong độ quý tộc, không giống như bá tánh thường dân của nhân gian, vì sao lại không màn đến sinh tử, tham gia khảo nghiệm bái sư của Huyền Thanh Cung?”
Không ngờ Lâm Vũ vừa nói xong, thân thể Vương gia huynh muội hai người liền rúng động, biểu tình thần sắc lộ rõ nét thống khổ. Riêng Vương Chỉ Y, phản ứng có phần mãnh liệt, như thể bị ai đó chạm đến nỗi đau chôn sâu trong nội tâm, đã đau đớn nhỏ lệ.
Lâm Vũ nhất thời cảm thấy kinh động, không nghĩ phản ứng của hai người bọn họ lại như vậy, cũng thấu được rằng bọn họ nhất định có nỗi khổ riêng, không thể nói cho người khác, vội lúng túng nói: “ Ta vừa rồi thật nhiều chuyện quá, nói mà chẳng chịu suy nghĩ gì cả, hai người xin chớ để bụng, xem như ta chưa nói gì cả vậy”
Chỉ trong giây lát, Vương Dật Phàm đã bình tâm trở lại, trên mặt không còn thần sắc bi thống, vội đỡ lời: “ Lâm huynh cùng huynh muội hai người bọn ta vừa mới trãi qua trận chiến hôm nay, nói ra phải gọi là sinh tử chi giao, ta cũng sẽ không giấu chuyện của bọn ta với huynh nữa”
Vương Dật Phàm nói tiếp: “ Huynh muội bọn ta thật ra là hoàng gia di cô của Hắc Kỳ Quốc, phụ hoàng lúc tại thế là Hắc Kỳ Quốc Hoàng Đế, ta chính là Hắc Kỳ Quốc Thái Tử, còn Chỉ Y vốn là tứ Công Chúa. Vương Dật Phàm và Vương Chỉ Y vốn cũng không phải là tên thật của bọn ta”
Lâm Vũ giật mình cả kinh, không tưởng được rằng hai người mà mình sống chung nhiều ngày nay lại là Hoàng Gia di cô! Thế này rõ ràng là Hắc Kỳ Quốc đã gặp phải trọng đại biến cố, nếu không, thân là những Thái Tử, Công Chúa một nước làm sao lại trở thành những thường nhân thế này”
Lâm Vũ mặc dù trong lòng nguy hoặc, nhưng cũng không dám tùy tiện lên tiếng. Vương Dật Phàm nhìn thấy ánh mắt nguy hoặc của Lâm Vũ bèn thuật chuyện:
“Sự tình phát sinh vào đêm trước ngày Đông Nhật năm ngoái, phụ hoàng ta bị thích khách tập kích, lúc đó cửu đại thị vệ bên trong tẩm cung đều là tu chân giả cao thủ, cảnh giới thấp nhất cũng là Nguyên Anh kỳ, trong đó có hai người đã đột phá Phân Thần cảnh giới, và còn có một đích siêu cấp cao thủ đã đạt đến đệ ngũ cảnh giới Hợp Thể kỳ. Vậy mà tu vi của thích khách lại còn hãi tục kinh nhân, chỉ nội trong vài khoảnh khắc, hắn đã ra tay giết sạch cửu đại thị vệ.
Lâm Vũ thầm kinh hãi trong lòng, cửu đại thị vệ đều là tu chân giả đích cao thủ, tu vi ít nhất cũng giống như ma nhân Cuồng Hổ hôm nay, ngoài ra còn có một ngũ giai Hợp Thể Kỳ siêu cấp cao thủ. Vậy mà thích khách chỉ bằng thực lực của mình, chỉ trong vài sát na đã giết sạch chín người tu vi cao như vậy, thực lực thật khó có thể tưởng tượng được.
Lúc này, nét mặt Vương Dật Phàm biểu lộ thần sắc cực kỳ thống khổ và phẫn hận, kể tiếp: “Phụ hoàng tại ngôi, lúc nào cũng mong muốn giang sơn bền vững, trường sinh bất tử. Người thân cũng là một tu chân giả, đã đạt đến Nguyên Anh cảnh giới, vậy mà….”
Vương Dật Phàm đau khổ nói tiếp: “đêm đó, thậm chí cả nhị đệ và tam muội cũng….” Vương Dật Phàm kể đến đây cũng không khống chế nổi tâm can, quặn lòng không thể cất thêm một lời nào.
Thời khắc này, Chỉ Y tòan thân run rẩy, suy sụp khuỵnh xuống, song thủ ôm mặt, nước mắt lã chã chảy dài xuống má.
“ Chỉ Y! muội hãy kiên cường một chút, huyết hải thâm thù này sẽ có một ngày nhất định huynh muội ta tất báo!”
Vương Dật Phàm liền nâng Chỉ Y dậy, đoạn nhẹ nhàng an ủi nàng một hồi. Chỉ Y cũng bình trụ lại tâm tình nhưng trên mặt vẫn còn lã chã lệ châu.
“Đêm đó huynh muội chúng tôi đang ở ngoài cùng sư phụ luyện công tu hành. Đến ám toán chúng tôi là tam Phân Thân kỳ đích tu chân cao thủ, sư phụ Hư Đạo chân nhân cũng là đã đột phá Phân Kỳ cảnh giới, tu vi bất phàm nhưng đối phó với tam Phân Thân kỳ tu chân giả cũng bất khả chống trả. Vì để hai người bọn ta có thể đào tẩu, sư phụ đã triển xuất độc môn cấm kỵ đạo pháp: “ Tiên Ma Đồng Diệt”, làm cho ba tên thích khách đều trọng thương, liền mang chúng tôi tẩu thóat. Nhưng Tiên Ma Đồng Diệt cũng chính là cùng với định nhân Đồng Quy Vu Tận đạo pháp. Mấy ngày sau, sư phụ lâm chung. Trước lúc nhắm mắt, người dặn chúng ta ẩn tàng thân phận, giả dạng thường nhân, lên Huyền Thanh Cung đăng sơn khảo nghiệm bái sư học nghệ”
Vương Dật Phàm hít sâu một lời rồi kể tiếp: “ Sau biến cố đêm đó, Hoàng cung xuất hiện một ma nhân hình dáng, dung mạo giống hệt phụ hoàng, tự xưng là Hoàng Đế, thông cáo với dân chúng: Hắc Kỳ quốc Hoàng Thất đêm gặp thích khách tập kích, tất cả các hoàng tử, công chúa đều bị giết chết, duy chỉ nhà vua may mắn thoát được. Ma nhân giả trang nọ xử ra bộ dáng vô cùng bi phẫn tuyên bố Hắc Kỳ quốc nạn, cả nước để tang các Hoàng Tử, Công Chúa đã chết trong 3 tháng, đồng thời phát thệ nhất quyết tra ra hung thủ đứng sau thảm kịch để báo thù”
Lâm Vũ nghe xong không khỏi rúng động, không ngờ cả hai lại phải trãi qua tình cảnh bi thống như vậy, trầm mặc nói: “ Hai người xin đừng quá bi thương, hôm nay tạm thời ẩn tàng thân phận, gia nhập Huyền Thanh Cung, nỗ lực tu hành, âm thầm điều tra thân thế Ma nhân. Một khi ta tu vi đại thành, nhất định sẽ tương trợ hai người báo thâm cừu này”
“ Hảo! Sảng khoái! Lâm Huynh! Huynh muội tôi cũng sẽ không nệ hà giúp huynh tìm kiếm tung tích Yêu Quái đã mang người trong lòng của huynh đi. Huynh đệ ta cùng tề tâm tận lực tương trợ!”
Nghe đến đây, Lâm Vũ lại dấy lên nỗi bi thống trong lòng, thế gian rộng lớn thế này, biển người mênh mông, biết đâu tầm truy?
Vương Dật Phàm bèn hỏi: “ Vậy Lâm huynh có nhớ Yêu Quái kia bộ dạng thế nào không?”
Lâm Vũ than thầm một tiếng rồi đáp: “ Lúc ấy, Yêu Quái ở trong hắc vân, hình dáng thế nào ta cũng không rõ ràng, chỉ là ta mơ hồ nhìn thấy một Hắc Sư khổng lồ, ước khoảng thập trượng bàn đại, ngoài ra, nó còn có thể phóng ra hắc sắc hỏa diễm”
“A…” Vương gia huynh muội nghe xong, cả hai đều đồng thời kinh hô, đoạn thoái lui vài bước.
Lâm Vũ tức thời chấn động, không nghĩ hai người lại phản ứng mãnh liệt như vậy, vội hỏi: “ Không lẽ hai người lại biết lai lịch của Yêu Quái này? Xin nói mau với ta, việc này đối với ta vô cùng trọng yếu”
Thật sự, nói cho cùng, biển người mênh mông, Lâm Vũ biết tìm Hạ Linh Tuyết ở đâu? Lâm Vũ chỉ còn trông cậy vào chuyện này để mong có thể biết được tung tích của Yêu Quái nọ.
Vương Dật Phàm đáp: “ Ai, không lý nào lại trùng hợp như vậy được, chuyện này lại có liên hệ với Hắc Kỳ Quốc hoàng thất của ta. Theo miêu tả của huynh, ta đoán, Yêu quái mang đi Hạ Linh Tuyết đích thị là Hộ Quốc Thần Thú của Hắc Kỳ Quốc: Hắc Hỏa Kỳ Lân”
“ Hắc Hỏa Kỳ Lân!”
Lâm Vũ cả kinh, lập tức hỏi tiếp: “Không thể nào! Hắc Hỏa Kỳ Lân suy cho cùng là loại gì chứ? Nếu là Hộ Quốc thần thú của Hắc Kỳ quốc thì sao phải vô duyên vô cớ mang đi Hạ Linh Tuyết?”
Vương Dật Phàm đáp: “ Thế gian vạn vật vốn đều có linh tính, tại lãnh thổ Thần Châu đại lục có không ít thần thú linh tính cực phú, lực lượng thần kỳ của chúng vốn dĩ người ta không thể biết hết được, hơn nữa những thần thú trí tuệ này cũng tu chân giống như phàm nhân. Trong truyền thuyết, tại tiên giới, thần thú là sủng vật mà tiên nhân rất yêu thích, người bình thường cả đời cũng khó một lần thấy qua. Thần thú tựu chung phân thành tam cấp: Hỗn Man thần thú, Thượng Cổ thần thú và Thông Linh thần thú. Cũng theo truyền thuyết, tọa kỵ của Bàn Cổ là Hỗn Man thần thú. Thượng Cổ thần thú chủ yếu hiện ở tiên giới, đa số đều được tiên nhân thu phục làm tọa kỵ. Còn Thông Linh thần thú chú yếu ở tại phàm giới”
Vương Dật Phàm dừng lại một chút rồi nói tiếp: “ Hỗn Man thần thú và Bàn Cổ chỉ còn được lưu lại trong những truyền thuyết thần bí. Thượng Cổ thần thú một khi tu luyện đến Đại Thừa Kỳ, độ qua thiên kiếp, thể nội sẽ dung nạp tiên lực, có thể thi triển tiên thuật, thông linh cường đại linh lực, giác quan trí tuệ mẫn tiệp, có thể dùng nhân ngữ và có khả năng hiện hóa nhân hình. Tại phàm giới cũng có Thượng Cổ Thần thú tồn tại, tổng cộng bốn con, bao gồm: Thất Thải Hồng Long, Hắc Hỏa Kỳ Lân, Thánh Hỏa Phượng Hoàng và Cửu Vĩ Linh Hồ. Trong đó Thất Thải Hồng Long, Hắc Hỏa Kỳ Lân và Thánh Hỏa Phượng Hoàng tại Thần Châu đại lục lần lược là Hộ Quốc thần thú của Hồng Long Quốc, Hắc Kỳ Quốc và Nguyệt Phượng Quốc”.
“ Cửu Vĩ Linh Hồ!”
Lâm Vũ buột miệng thốt lên, trong lòng cả kinh chợt nghĩ, Hạ Linh Tuyết nàng cũng là Bạch Hồ biến hình, không lẽ….
Lâm Vũ vội hỏi: “ Vương huynh cũng biết về lai lịch của Cửu Vĩ Linh Hồ kia?”
Vương Dật Phàm lắc đầu đáp: “ Cửu Vĩ Linh Hồ lai lịch vô cùng thần bí, không ai biết được. Ta nghe truyền rằng lần xuất hiện cuối cùng của nó là trên đỉnh Phi Phượng sơn của Nguyệt Phượng Quốc cũng đã cách đây hai trăm năm rồi”
“ Phi Phượng sơn!”
Phi Phượng Sơn trãi dài ngàn dặm, mỹ ảo như chiếc đuôi của Phượng Hoàng, trong núi vô số kỳ trân dị thú, linh chi tiên thảo, từ xưa đã được xưng tụng với mỹ danh “ Tiên Sơn”. Theo truyền thuyết, có một nữ tử ẩn tu tại núi này một nghìn năm, hai trăm năm trước trong một đêm trăng tròn đã đắc đạo phi thăng.
Thế này, vì sao Hạ Linh Tuyết đột nhiên lại xuất hiện trên Phi Phượng sơn? Sao nàng lại thần bí gặp mình lại còn yêu nhau? Nàng và Cửu Vĩ Linh Hồ kia có liên quan gì nhau không? Vì sao nàng lại phải đi theo Hăc Hỏa Kỳ Lân?
Lúc ra đi, Hạ Linh Tuyết mắt mang mang lệ còn nói: “ Phi Phượng Sơn, Ngọc Chỉ Phong, mười năm sau, tái kiến”
Vì sao lại phải đến mười năm? Ngọc Chỉ Phong rốt cuộc là nơi nào? Mười mấy năm ở Lạc Phượng thôn, chàng chưa bao giờ nghe nói trên núi Phi Phượng sơn có tọa lạc một Ngọc Chỉ Phong.
Lâm Vũ trong lòng còn mang một nỗi hoài nghi lớn, đó là từ lúc hiểu chuyện, hắn đã nhận thức được rằng dân trong thôn luôn coi hắn là quái vật, không ai dám gần, thậm chí chưa bao giờ nói chuyện với mình lấy một câu. Ngoại trừ đại ca Lâm Chí và Trương Tam Đạo đối với chàng rất yêu mến, không ngại truyền cho tu chân tâm pháp và Băng Tâm Quyết đạo pháp. Hăn cũng nhiều lần gạn hỏi hai người, mình và mọi người rốt cuộc bất đồng thế nào mà sao lại bị thôn nhân căm ghét, nhưng hỏi thế nào thì Lâm Chí và Trương Tam Đạo vẫn im lặng không nói, như thể đó là chuyện thập phần húy kỵ.
Lâm Vũ trùng trùng nghi vấn quay cuồng trong đầu, làm cho hắn vô cùng thống khổ.
Lâm Vũ trong lòng hạ quyết tâm, sẽ có một ngày phải quay về lại quê nhà, trở lên vào sâu trong Phi Phượng sơn tìm kiếm tung tích, ngoài ra còn phải đến Hắc Kỳ quốc một lần, tìm lại đại ca, từng bước từng bước làm sáng tỏ những mê vụ trong lòng.
Hắn trầm tư: Linh Tuyết, nàng chờ ta, không cần phải đến mười năm, ta nhất định sẽ tìm thấy nàng!
“ Không giấu gì đại ca, ta vốn lớn lên dưới núi Phi Phượng Sơn, Hạ Linh tuyết, ta cùng nàng cũng là gặp nhau ở đó, hơn nữa Linh Tuyết bản thể chính là một linh hồ”
Lâm Vũ thấy Vương Dật Phàm không ngần ngại mang chuyện tuyệt mật mà tiết lộ với hắn, rõ ràng đã xem hắn là sinh tử chi giao, nên cũng không giấu diếm chuyện của mình nữa, liền nói.
“ A! Linh Tuyết tỷ tỷ là….”
Vương Chỉ Y cả kinh giật mình, trong lòng nàng âm thầm đố kỵ lâu nay những tưởng là “người”, nào ngờ lại là một linh hồ.
Vương Dật Phàm nói: “ Nếu mà Hạ Linh Tuyết bị Hắc Hỏa Kỳ Lân bắt đi, cộng thêm bản thể là một linh hồ, lại có thể biến thành nhân hình, xem ra nàng ít nhất cũng là thông linh thần thú, những việc này ít nhiều chắc chắn có liên quan đến nhau, chỉ là trước mắt chúng ta có quá ít manh mối”
Vương Dật Phàm lại nói: “ Hắc Kỳ thần thú năm trăm năm trước bị Vương gia tổ tiên đã phi tiên của ta, Vương Chiếu Thanh chân nhân thu phục, lúc ấy, nó chỉ mới tu luyện tiếp cận Nguyên Anh kỳ, mấy trăm năm nay cũng chỉ thủ hộ trong Vương gia Hoàng thất của ta, mấy ngày trước biến cố ở Hoàng cung, Hăc Hỏa Kỳ Lân đột nhiên mất tích, không biết đã đi đâu. Năm ngoái, Hắc Hỏa Kỳ Lần đã tu tuyện đại thành, nhưng mà thần thú trời sinh kỳ dị, thần uy khôn cùng, thậm chí một Đại Thừa Kỳ tu chân giả cũng không phải là đối thủ của nó”
“Đại Thừa Kỳ tu chân giả cũng không phải là đối thủ!”
Phảng phất như bị khích động mạnh, lúc này đột nhiên trong lòng Lâm Vũ, một cổ sát khí cường đại bí ẩn lại cuồng cuộn bùng khởi, hắn quát lớn:
“A… Hắn cho dù là thần thú, dã thú cái gì Lâm Vũ ta cũng không để vào mắt, đợi khi tu thành đắc đạo, ta nhất định sẽ tìm hắn cắt thành từng mảnh để trả mối hận đã đoạt mất tình yêu của ta”
Nói xong, Lâm Vũ ngửa mặt lên trên hú một tràng dài, thanh âm quỷ dị lăng lệ.
Vương gia huynh muội đều bị chấn kinh, ngày thường Lâm Vũ ôn nhu, đôn hậu, không ngờ thời khắc này hắn lại trở nên như vậy, phảng phất như trước mắt là một Lâm Vũ mà họ chưa từng quen biết.
Nhìn thấy Lâm Vũ đột nhiên kích động, đầy sát khí như thế, Vương Dật Phàm và Vương Chỉ Y cùng nhớ lại ngày trước dưới Cực Thiên Nhai, Huyền Thanh Cung, lão giả áo xám đã từng đối với Lâm Vũ căn dặn:
“ Chân mày ẩn chứa sát khí, ngày sau sẽ gặp nhiều biến cố lớn, mong Lâm Thiếu Hiệp hãy để mọi sự tùy duyên, nhớ đừng để mình nhập vào ma đạo”
Vương Chỉ Y bước lên trước, kéo nhẹ tay áo Lâm Vũ, nhẹ giọng bảo: “ Lâm đại ca, người làm sao vậy?”
Lâm Vũ chợt khôi phục lại tâm tình, cảm thấy ngượng ngùng vội nói: “Vừa rồi thật thất thố quá, không hiểu sao mấy ngày gần đây, ta cảm ứng thấy tự nhiên trong lòng lại có một cổ sát khí bí ẩn không thể hóa giải làm ta trở nên dễ bị kích động”
Vương Dật Phàm nói: “Lâm huynh có còn nhớ lời dặn của tiền bối dưới vực ở Huyền Thanh Cung ngày trước?”
Lâm Vũ hồi tưởng lại những lời của Huyền Thanh Cung tiền bối nói với mình, trong lòng cảm động, biết Vương gia huynh muội quan tâm đến mình, sợ mình nhập ma, liền nói: “Đa tạ hai người nhắc nhở, ta sẽ ghi nhớ chúc phù của vị tiền bối ấy, không để mình như thế nữa” Lâm Vũ lại nói: “Đêm đã muộn rồi, ngày mai chúng ta còn có khảo nghiệm ở Huyền Thanh Cung, chúng ta mau về khách sạn đi”
Vương gia hunh muội thấy Lâm Vũ hiện đã bình tâm lại, đã cảm thấy yên tâm. Vương Dật Phàm nói: “ Hôm nay ta thấy Lâm huynh bị thụ thương không nhẹ, linh khí tiêu hao nhiều rồi, chúng ta mau chóng trở về điều tức thật tốt, chuẩn bị cho ngày mai”
Nói xong đoạn ba người liền triển thân, cả ba biến mất trong màn đêm thăm thẳm.
Lâm Vũ ba người trở về khách sạn. Cuộc chiến hôm nay đã làm cho cả ba vô cùng mệt mỏi, tuy có thể nhờ vào Hắc Oản pháp bảo chữa thương nhưng ai cũng đã bị tiêu hao quá nhiều linh lực.
Vào lúc này, bầu trời phương Đông cũng dần sáng lên, không còn kịp để ba người đỏa tọa điều tức khôi phục linh khí.
“Vương huynh, tiếng sáo của huynh thật rất mỹ diệu. Lúc ở Ngọc Giám động phủ, một khúc “Mai Hoa Lạc” đã làm lòng ta một trận mê hoặc. Hay huynh không nề hà, có thể vì tiểu đệ mà tấu lại lần nữa”
“A, Nếu Lâm huynh không chê, hôm nay ta xin diễn lộ lần nữa, sẽ tấu khúc “Thủy Long Ngâm” tặng Lâm huynh” Vương Dật Phàm nói xong, liền từ trong ngực lấy ra cây Bích Tuyết địch, đưa lên miệng thổi.
Tiếng sáo vút lên, một trận thanh âm du dương truyền đến. Không gian phảng phất địch thanh khi thì khúc chiết quanh co lúc lại mềm mại uyển chuyển, khi thì tinh tế êm dịu lúc lại bức bách, khi thì nồng nhiệt tha thiết lúc lại bi ai thảm lệ.
Vương Chỉ Y hòa cùng tiếng sáo, nhẹ cất giọng hát:
Dạ lai phong vũ thông thông, cố quốc định thị hoa vô kỷ.
Sầu đa oán cực, đẳng nhàn cô phụ, nhất niên phương ý.
Liễu khốn hoa thung, hạnh thanh mai tiểu, đối nhân dung dịch.
Toán hảo sự trường tại, hảo hoa trường kiến, nguyên chích thị, nhân tiều tụy.
Hồi thủ trì nam cựu sự, cựu tinh tinh, bất kham trọng kí.
Như kim đãn hữu, khán hoa mê nhãn, thương thì thanh lệ.
Đãi phồn hồng loạn xử, lưu vân tá nguyệt, dã tu biện tuý.
[ND: Đại ý bài hát mượn cảnh nói về tâm sự của Chỉ Y, thiếu nữ đã trãi qua thảm biến trở thành di cô loạn xứ, sầu oán về thân phận và những kí ức cũ. Ta không rành thơ Hán, bạn nào có lòng dịch xin pm. Thaks!]
Chỉ Y ngân nga tiếng hát, những sầu oán trong lòng nàng theo lệ châu tuôn ra, vươn dài trên má, từ từ chảy xuống.
Lời ca tiếng sáo dụ hoặc, trong nỗi niềm của Vương gia huynh muội, cừu nhà nợ quốc phảng phất chạm sâu đến tâm hồn Lâm Vũ, làm cho hắn cảm thấy một sự đồng cảm, như thể chính mình đã trãi qua thảm biến.
Vô thức, khách trọ của cả khách sạn đều bị tiếng sáo dụ hoặc, tất cả chìm trong tĩnh lặng, không còn những âm thanh ồn ào hay những tiếng tửu lệnh trước đó nữa.
Dứt nhạc, Lâm Vũ vẫn còn chìm đắm trong giọng hát, tiếng sáo mãi một lúc sau vẫn chưa lấy lại tự chủ.
Vương Dật Phàm thu cây sáo, mỉm cười nói: “ Ta thổi không hay, làm Lâm huynh phải cười rồi”
“Vương huynh thật quá khiêm nhường, ngay cả ta là người không biết âm luật cũng bị địch thanh của huynh làm cho ngơ ngẫn, mỵ hoặc không thôi, thật sự kinh diễm!”
“Ai, Lâm huynh đề cao ta quá rồi, linh khí ba người chúng ta cũng đã khôi phục lại gần như cũ rồi. Hãy nhanh đỏa tọa điều tức chuẩn bị nghênh tiếp khảo nghiệm của Huyền Thanh Cung”
Cả ba thôi nhàn đàm, liền ngồi xuống điều tức.
---
Tám giờ, Tại sơn môn Huyền Thanh Cung, ba người, hai nam một nữ, đều thanh thiếu niên, sánh vai chậm rãi bước lên thèm đá, đích thị là bọn người Lâm Vũ.
Vương Dật Phàm nói: “ Lâm huynh, Chỉ Y muội muội, khảo nghiệm hôm nay chúng ta nhất định phải toàn lực ứng phó, nếu qua được cửa này, chúng ta chỉ còn lại lần khảo nghiệm cuối nữa thôi”
“Đúng! Hôm nay dù khảo nghiệm thế nào, chắc chắn cũng sẽ không làm khó ba ngừơi chúng ta”
Vương Chỉ Y tiếp lời, thần thái hiện rõ sự kiên nghị.
Lâm Vũ cười nói: “ Ha ha! Là thân nam tử, sống trên đời phải có hoài bão, tung hoành dọc ngang trời đất, hà huống gì là sợ một khảo nghiệm nhỏ này!”
Không ngờ, Chỉ Y lườm mắt nhìn hắn, biểu tình bất mãn ra mặt: “Đại nam nhi lý tưởng quan trọng, còn nữ tử chúng tôi cũng có hoài bão vậy, huynh không nhớ điển cố “Cân quắc bất nhượng tu mi” sao?” [ND: Câm quắc bất nhượng tu mi (quần anh không thua kém nam tử) là điển tích về Chung Vô Diệm]
Từ sau chuyện xảy ra ở rừng trúc, Lâm Vũ hắn đối xử với Chỉ Y vẫn như từ trước đến nay, thờ ơ lãnh đạm. Nhưng trãi qua sự việc ở Ngọc Giám Động Phủ và cuộc chiến đêm qua, Lâm Vũ dù có ngốc đi nữa cũng biết Vương Chỉ Y đối với mình rất quan tâm, có điều trong lòng Lâm Vũ vẫn chỉ nghĩ Chỉ Y với hắn chỉ là tình cảm huynh muội bình thường, bản thân hắn cũng đối xử với Chỉ Y như vậy, tịnh không có gì khác.
“Chỉ Y muội muội, là ta lỡ lời, ta tuyệt không có ý xem thường nữ tử” Lâm Vũ khổ sở giải thích.
Vương Chỉ Y nhìn bộ dạng nghiêm trọng của hắn, che miệng bật cười, nói: “ Ngươi đúng là một ngốc tử”
“Ai!”
Vương Dật Phàm nhìn thấy phong tình khó hiểu của của Lâm Vũ lúc này không khỏi than nhẹ một tiếng. Tình cảm của muội muội đối với Lâm Vũ, chàng cũng đã loáng thoáng hiểu được, xem chừng sau này phải tìm cơ hội thích hợp khơi gợi một chút cho “ngốc tử” này mới được.
Ba người vừa đi vừa trò chuyện, loáng cái đã đến trước Kiền Khôn Viện của Huyền Thanh Cung lúc nào không hay, tại trước Kiền Khôn Viện, đã có mười tám người đợi sẵn ở đó, đều là những thiếu niên sẽ tham gia khảo nghiệm hôm nay, trong số họ có hai thiếu nữ trạc tuổi Chỉ Y, cả ba đều xinh đẹp như hoa.
Một lát sau, chỉ thấy một người chậm rãi đi tới, là một mỹ phụ dung mạo đoan trang, ước chừng hơn ba mươi tuổi, phong tư yêu kiều, thanh nhã. Lâm Vũ tại đại điển bái sư lần này đã từng gặp qua, đích thị là viện trưởng Mai Lâm Viện Lý Nhược Mai.
Lý Nhược Mai đến đứng trươc mọi người nói: “ các vị thiếu hiệp! Tại hạ là viện trưởng Mai Lâm viện Lý Nhược Mai, khảo nghiệm hôm nay sẽ do ta chủ trì”
Mọi người khom người hoàn lễ.
Lý Nhược Mai nói tiếp: “ Khảo nghiệm hôm nay nói dễ cũng dễ, nói khó cũng khó. Mọi người tâm chí đã quyết rồi thì xin mời các vị theo ta”
Nói xong Lý Nhược Mai liền hướng bên trong Huyền Thanh cung đi vào.
Mọi người cũng không nói gì, vội theo Lý Nhược Mai, tiến vào trong Huyền Thanh cung, sau thời gian ước chừng hơn nửa chén trà, mọi người cuối cùng cũng đến nơi.
Trước mắt, thượng trên thạch đài song tầng đột ngột hiện ra một tòa kim hoàng đại điện, giữa hai gác mái gắn một tấm biển màu hải lan lớn trên khắc bốn chữ hồng sắc đại tự: “Trần Duyên Huyễn Điện”.
Lâm Vũ trong lòng cảm thấy cổ quái, vô cùng nghi hoặc, tự hỏi sao là “Huyễn Điện”?
Lý Nhược Mai nói: “Khảo nghiệm hôm nay nội dung chỉ cần các vị nội trong thời gian một nén hương, chỉ cần xuyên qua được Huyễn điện liền tính là quá quan, nhược bằng trong thời gian ấy mà vẫn chưa xuyên qua được đại điện, xem như khảo nghiệm thất bại”
Từ bên ngoài, Lâm Vũ thử quan sát đại điện, bên trong tính ra chiều dài hai bên tả hữu không quá mười trượng, vậy mà cần thời gian một nén hương để vượt qua, xem ra trong đó tất bài trí cơ quan ám khí, phải cẩn thận phòng bị mới được. Lâm Vũ thầm nhận định.
Lý Nhược Mai lại nói: “Đề phòng phát sinh chuyện ngoài ý muốn, thỉnh các vị từng bước từng bước theo thứ tự tiến vào, đợi người phía trước sau khi thông qua hoặc thất bại thì người tiếp theo mới có thể đi vào. Trong khi có người đang xuyên qua đại điện thì bên ngoài yêu cầu mọi người không được lên tiếng hoặc nhắc nhở hoặc quấy nhiễu khảo nghiệm giả, người nào vi phạm đương nhiên sẽ bị xử thất bại, các vị đã minh bạch rồi chứ?”
Tất cả mọi người đều gật đầu biểu lộ đã nắm rõ.
“Tốt lắm, bây giờ khảo nghiệm bắt đầu, ai sẽ vào trước?” Lý Nhược Mai lên tiếng hỏi.
“Ta đi trước”
Người lên tiếng không ai khác chính là Lâm Vũ.
“Đại ca, muội thấy cứ để người khác vào trước, cứ quan sát đại điện này một chút xem có gì bất thường không đã…”
Nhìn thấy Lâm Vũ xung phong đi trước, Vương Chỉ Y vội lên tiếng nhắc nhở.
“Chỉ Y muội muội, phàm nam nhân sao có thể làm những việc co đầu rụt cổ, cho dù phía trước là núi đao biển lửa thì có gì phải sợ?”
Lời của Lâm Vũ thập phần kiên quyết.
“Không sai! Đó mới là hành động của nam nhi. Người như Lâm huynh, sao lại vì khảo nghiệm nho nhỏ này mà làm khó hắn được, muội muội bất tất lo lắng, cứ xem hắn vượt qua cửa này thế nào đi, ta sẽ là người thứ hai tiến nhập” Vương Dật Phàm cũng cả quyết nói.
Vương Chỉ Y nhìn ca ca đối với Lâm Vũ thập phần tin tưởng, nhượng bằng nói thêm lại khiến cho Lâm Vũ đối với bản thân mà tự phụ, liền im lặng, tâm tình nữ tử chỉ biết để trong lòng, âm thầm vì hắn mà ưu tâm.
“Hảo! không hổ là Nam nhi đại trượng phu!” Lý Nhược Mai hiển nhiên đối với Lâm Vũ và Vương Dật Phàm hai người thập phần hân thưởng, đoán định hai người về sau sẽ làm nên những chiến tích bất phàm.
Mọi người nhìn họ, trong lòng không khỏi có chút hổ thẹn, đối với Lâm Vũ hai người đếu cảm thấy bội phục.
“Hảo! Khảo nghiệm chính thức bắt đầu, xin mời vị thiếu hiệp tiến nhập nội đại điện” Lý Nhược Mai nói xong, liền gọi một nữ môn hạ đệ tử mang đến một nén hương đốt cháy, đoạn ngọc thủ cầm nén hương, dụng lực hạ xuống, cắm thẳng sâu vào trong tảng đá dưới chân.
“Lợi hại!” Chúng nhân tại tràng ai nấy đều tỏ ra bội phục.
Lâm Vũ cước bộ khoan thai, thần thái điềm đạm, không nhanh không chậm từ từ từng bước tiến lên song tầng bậc thang. Lâm Vũ vừa đi vào đại điện, thân hình lập tức biến mất, những người bên ngoài đại điện thoắt cái đã không còn nhìn thấy thân ảnh của Lâm Vũ đâu nữa, như thể hắn đã biến mất trong không khí vậy. Vương Dật Phàm cùng Vương Chỉ Y hai người trông thấy Lâm Vũ tự nhiên biến mất, không còn thấy đâu nữa, trong lòng âm thầm lo lắng cho hắn.
Lâm Vũ vừa đi vào bên trong đại điện chỉ trong nháy mắt, tâm trí bỗng nhiên trống rỗng, dường như quên hết mọi chuyện, trống ngực đập mạnh, trong bóng tối, hắn không thấy được gì, một lát sau, ánh sáng xuất hiện.
Lúc này, trước mắt Lâm Vũ là một địa phương vô cùng kỳ dị, không gian bốn phía là bầu trời xanh trong đầy sao, chìm trong sự tĩnh lặng.
Đột nhiên, một ngôi sao băng, tỏa ra từng đạo cự đại kim sắc quang mang, giống như một thái dương kim sắc, phá tan sự tĩnh lặng, hướng lam cầu phía trước cấp tốc phóng xuống, lưu lại phía sau một lưu tinh vĩ kim sắc vô cùng ngoạn mục. Khi lưu tinh nọ xâm nhập tầng khí quyển của lam cầu liền phát sinh kịch liệt ma sát, động năng cự đại của lưu tinh lúc này lập tức chuyển hóa thành nhiệt năng làm quang mang kim sắt tán phát càng thêm chói mắt.
Bỗng nhiên, trước mắt đột ngột tối sầm, liền sau đó ánh sáng lại xuất hiện trở lại.
Trong một ngôi nhà thường nông.
“Oa…oa…”
“Chúc mừng a! Lão Lâm, là một hài nam” Một mụ bà cười nói.
Một trung niên, tướng mạo cực kỳ giống Lâm Vũ, vào lúc này không ngờ lại lã chã nước mắt, là phụ thân?
Một thiếu phụ, đang nằm trên giường, thần thái kiệt lực vì vừa mới hạ sinh, mỉm cười ôn nhu đăm đắm nhìn hài tử, là mẫu thân?
“A….” mụ bà nọ thả rơi hài tử xuống nền nhà, là chính hắn?
“Ma quái a!” mụ bà thét lên một tiếng kinh hãi, đoạn nhắm hướng cổng nông gia chạy biến….
Người đàn ông nhìn hài tử torng lồng ngực, thần sắc khác thường.
‘Thủy Hà! Thủy Hà! Bà không thể đi mà, hài nhi nó còn chưa được gọi bà một tiếng mẫu thân, Thủy Hà! Ô….” Người đàn ông gào khóc.
“Á…á…á…!” Lâm Vũ lúc này đột nhiên cảm thấy đầu đau kịch liệt, hai tay ôm lấy đầu, đau đớn la lên.
Không nghĩ đến, cảnh tượng trước mắt đột biến mất, một quang cảnh khác lại hiện ra.
Một hung thú đầu hổ mình gấu hướng một thiếu niên đánh tới. Lúc này, trên mặt đất, thiếu niên nọ ngoan cường đánh trả, không thoát được hung thú, thiếu niên sắc mặt tái ngắt, mắt đã đẫm lệ.
Đột nhiên, một đạo bạch quang từ thiên không bay đến, bắn về phía hung thú nọ. Từ trên không trung, một bạch y nữ tử từ từ hạ xuống.
Là ai? Là ai?
Mơ hồ, cảnh tượng lại phát sinh biến hóa.
Một con bạch hồ, toàn thân cuộn tròn, hơi thở đứt đoạn, đồng tử ảm đạm, mục nhãn hiển hiện lệ quang lấp lánh, lộ vẻ ai oán, nén chịu đau đớn. Một thiếu niên cởi ra tấm áo giáp da hổ, nhẹ nhàng bọc lấy bạch hồ, ôm trong lòng ngực, dùng ống tay áo, nhẹ nhàng lau đi vết máu nơi khóe miệng bạch hồ.
Đột nhiên, nơi chân trời một tiếng sấm nổ, một áng hắc vân cuồn cuộn bay đến, phong vân nộ biến.
Một thiếu niên vòng song thủ ôm chặt một thiếu nữ, hai môi ôn nhu lau khô lệ ngân trên mặt thiếu nữ.
Trên trời bên ngoài, một đám mây hắc sắc, bên trong hắc vân đích thị một sư hình ma quái.
Thiếu niên đột nhiên hướng ma quái xuất thủ, ma quái há miệng phóng ra một vòng hắc sắc hỏa diễm.
“Không được làm đả thương hắn!” Thiếu nữ nọ đột nhiên phi thân đến chặng trước người chàng trai.
“Nếu ngươi đả thương hắn, ta tất sẽ chết, khi đó, kiện thần khí kia ngươi đừng mơ tưởng đoạt được” Thiếu nữ lớn tiếng quát.
Thiếu nữ quay đầu nhìn lại thiếu niên.
Lệ trong mắt, còn chưa khô, vạn phần không ngưng, ai oán ẩn ưu.
Thiếu nữ đột nhiên há miệng, phun ra một thanh phi kiếm, đoạn hướng phía chân trời bay đi.
“Không….!”
Thiếu niên đầu gối mềm nhũn, vô lực khuỵu xuống mặt đất.
Trong rừng, ai đó nhẹ nhàng vang lên tiếng hát:
Thiếp là con bạch hồ chàng phóng sinh trăm nghìn năm trước,
Nhìn chàng tay áo phất phơ, tay áo phất phơ,
Thề non hẹn biển đều thành hư vô.
Có thể nào múa vũ khúc ấy cho chàng lần nữa,
Chỉ để được nhớ lại lần ấy từ biệt chàng.
Nhìn chàng tay áo phất phơ, tay áo phất phơ.
Thiên trường địa cửu chỉ là hư vô.
“A…A…” Bí ẩn một thân phận! Đoạt tình một mối hận!
Lâm Vũ ngửa mặt lên trời thét dài, sâu trong nội tâm, nỗi bi phẫn bất minh, cổ sát khí bí ẩn lại điên cuồng tích tụ trong người không thể kiềm chế, rồi từ trong hai đồng tử song đạo kim sắc quang mang bắn ra.
Bỗng nhiên, từ bên tai truyền đến một giọng nữ thanh: “ Ngốc tử! Mau tỉnh lại! Từ khi nào ngươi lại muốn hóa điên vậy? Không lẽ ngươi đã quên cái hẹn mười năm rồi sao?”
Phi Phượng sơn, Ngọc Chỉ phong, mười năm sau, tái kiến.
“Oanh”
Lâm Vũ toàn thân run rẩy dữ dội, như thể trãi qua thần long thiên kiếp một lần nữa, liền đó ý thức tỉnh táo trở lại, sát khí trong người từ từ rút đi, mục nhãn cũng khôi phục lại vẻ bình thường. Vừa rồi ta bị làm sao vậy?
Sau khi Lâm Vũ bừng tỉnh lại, tuy không nhớ lại những việc vừa nãy đã thấy nhưng biết mình hiện tại đang ở trong khảo nghiệm. Lâm Vũ không chần chừ, nhanh bước đi tới, xuyên qua đại điện.
Bên ngoài, nén hướng cắm trên nền tảng thanh thạch đã cháy được một nửa.
Thấy Lâm Vũ thuận lợi quá quan, Vương Dật Phàm vui vẻ nói: “ Chúc mừng Lâm huynh, quả không ngoài sở liệu của ta, thời gian không đến nữa nén hương đã thuận lợi vượt qua”
“A, Vương huynh, vừa rồi chỉ là do ta may mắn mà thôi” Ngoài miệng Lâm Vũ mặc dù nói vậy nhưng trong lòng lại cảm giác vô cùng nghi hoặc, vì sao mình lại không hề lưu lại chút vết tích nào của những chuyện vừa nãy xảy ra bên trong đại điện, vừa bước vào chỉ thấy trước mắt tối sầm, liền sau đó lại thấy lại ánh sáng, rồi xuyên qua đại điện, bên ngoài hương đã cháy nửa nén. Vốn định sau khi ra ngoài, sẽ đến nhắc nhở Vương gia huynh muội họ một phen, nhưng lúc này, một chút gì cũng không nhớ ra, đành phải từ bỏ.
Vương Chỉ Y cuối cùng cũng rũ được tảng đá lớn đè nặng trong lòng nãy giờ, tuy bộ dạng lúc nào cũng đối địch với Lâm Vũ ra mặt, ra vẻ không hề để mắt đến hắn, nhưng lúc này trong lòng lại không tránh khỏi một trân hoan hỷ cùng cực.
Lý Nhược Mai bấy giờ nói: “ Chúc mừng vị thiếu hiệp thông qua khảo nghiệm, mời thiếu hiệp ngày mai chín giờ trở lại trước Kiền Khôn Viện đường nhận khảo nghiệm cuối. Liễu Huyên, ngươi đưa vị thiếu hiệp này về Kiền Khôn Viện đặng để hắn đăng ký”
Người được gọi Liễu Huyên đích thị là một nữ đệ tử trong Mai Hoa Viện của Lý Nhược Mai, khoảng chừng mười chín tuổi, lớn hơn bọn Lâm Vũ chừng hai tuổi, mi thanh mắt tú, vóc người mảnh dẻ, eo dáng thanh nhã, dung mạo yêu kiều khiến Lâm Vũ không kiềm lòng được đã vài lần nhìn trộm, không ngờ lại bị ánh mắt của Chỉ Y bắt gặp, Hừ! Vương Chỉ Y hừ nhẹ một tiếng, đoạn quay đầu bỏ đi, không lý gì đến hắn nữa.
Lâm Vũ chỉ biết thầm cười khổ, xem ra tiểu nữ này đối với mình thành kiến sâu quá rồi, e là sớm đã nghĩ mình là một sắc lang.
“ Mời thiếu hiệp đi theo ta” Nữ tử Liễu Huyên thanh âm đích thị ôn nhu như ngọc, khiến cho người khác cảm thấy nàng có một ma lực khó lòng cưỡng lại.
Lâm Vũ nghe thấy, liền chuyển thân, nhưng nghĩ đến Vương Gia huynh muội hai người họ còn chưa tham gia khảo nghiệm, trong lòng không khỏi có chút lo âu.
Vương Dật Phàm nhìn thấu suy nghĩ của Lâm Vũ lúc này, liền nói: “ Lâm huynh cứ về khách sạn trước chờ ta và muội muội, lát nữa chúng ta sẽ về ngay”
Vương Dật Phàm khẩu khí vô cùng kiên định, biểu thị thập phần tin tưởng.
Lâm Vũ nhìn Vương gia huynh muộn đoạn gật đầu, sau đó theo Liễu Huyên tiến tới tiền đường Kiền Khôn Viện.
Lâm Vũ đoạn hỏi: “ không biết sư tỷ có gì sắp xếp?”
“Hi hi…ngươi còn chưa nhập môn, thế nào lại gọi ta là sư tỷ vậy? Ta tên Tần Liễu Huyên, ngươi cứ gọi ta là Liễu Huyên tỷ tỷ”
Tần Liễu Huyên nhìn Lâm Vũ thấy hắn có phần ngờ nghệch, thầm định thế nào cũng phải hí lộng hắn một phen.
“Vậy…được rồi, Liễu Huyên tỷ tỷ, không biết người có gì sắp xếp?” Không hiểu sao Lâm Vũ cảm thấy có chút e dè nữ tử trước mặt. Mà hình như nói đúng là Lâm Vũ đối với nữ nhân, đều có một điều gì đó khiến hắn ớn lạnh.
“Hi, đúng là một tiểu tử ngốc!” Tần Liễu Huyên che miệng cười, đoạn nói: “ Không đùa với ngươi nữa, giờ ngươi hãy để lại danh tánh trên cuốn sổ này, sau đó thì có thể rời đi, nhớ kỹ, ngày mai chín giờ có mặt tại đây tham gia khảo nghiệm cuối cùng, đến lúc đó ngươi có thể gọi ta là sư tỷ”
“ Dạ, sư… Liễu Huyên tỷ tỷ” Trán Lâm Vũ đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Lâm Vũ vội chuyển bước rời đi, phía sau còn vang lại tiếng cười của Tần Liễu Huyên.
-Chẳng lẽ trông mình rất giống một gã hề lắm hay sao mà cứ hay bị nữ nhân hí sái thế nhỉ?
Lâm Vũ vẫn chưa rời khỏi Huyền Thanh Cung, chàng quyết định đi đến quảng trường đợi Vương Dật Phàm và Vương Chỉ Y hai người. Tại trung tâm quảng trường, bức tượng bạch ngọc của Hoàng chân nhân vẫn kiêu hãnh đứng trước gió, dáng bộ tiên phong đạo cốt, mang khí phách của vị tổ sư sáng lập một phái.
“Lâm thiếu hiệp, không biết còn nhớ tại hạ không?” Người đi đến hỏi chuyện là một thanh y thiếu niên, mi vũ lộ xuất thần thái chứng tỏ tu vi bất phàm. Lâm Vũ vừa nhìn đã nhận ra người này, chính là người lúc trước đã đưa ba người Lâm Vũ rời khỏi Ngọc Giám động phủ, La Thế Hoành, môn hạ đệ tử của Giang Hàn trong Thủy Động viện của Huyền Thanh cung.
Lâm Vũ cười đáp: “A, nguyên lai là La thiếu hiệp, tại hạ Lâm Vũ, bái kiến La sư huynh”
La Thế Hoành vội đáp: “Xin đừng khách khí, nhìn Lâm thiếu hiệp nhàn hạ như vậy xem ra đệ tam khảo nghiệm hôm nay đã dễ dàng quá quan”
Lâm Vũ liền bộc bạch: “Không giấu gì sư huynh, khảo nghiệm hôm nay quả thật cổ quái, ta chỉ nhớ rõ vừa rồi lúc tiến vào trong huyễn điện, chợt thấy trước mắt tối sầm, não trí tự nhiên trống rỗng, vừa hốt hoảng đã thấy ánh sáng xuất hiện trở lại, sự tình dường như chỉ trong một khoảnh khắc, vậy mà lúc rời khỏi huyễn điện trở ra thì nén hương bên ngoài không ngờ đã cháy hơn phân nửa. Không biết La sư huynh có nắm được nguyên cớ của việc này không?”
La Thế Hoành cười nói: “Lâm thiếu hiệp, ngươi còn chưa gia nhập môn phái ta, đương nhiên là chưa biết được điểm ảo diệu của Trần Duyên huyễn điện này rồi. Nguyên là bên trong huyễn điện có chứa một bộ trận pháp thần kỳ, do Tiêu Chánh chưởng môn đương nhiệm của bổn phái kiến lập. Ngay khi tiến nhập nội điện, tâm thức lập tức phát sinh huyễn tượng, lúc này tâm cảnh sẽ tái hiện lại những chuyện trọng biến mình đã trãi qua, nếu người tâm chí không đủ kiên định, một khi phát sinh huyễn tượng, bản thân sẽ bị hãm sâu trong ấy, không còn nhận biết thời gian trôi qua, rất khó tự thoát ra được. Vả lại một khi ra khỏi trận này, những chuyện phát sinh trong trận sẽ lập tức quên hết”
Lâm Vũ nghe vậy cả kinh, khó trách vừa rồi lúc ở trong huyễn điện, phảng phất thời gian chỉ là một sát na, vậy mà lúc xuất điện, cây nhang đã cháy mất một nữa, trận pháp này quả nhiên huyền diệu. Chỉ tiếc một điều, ra khỏi trận thì không còn nhớ được những sự tình mình mới trãi qua, bằng không, có lẽ ít nhiều gì cũng biết được một ít manh mối liên quan đến thân thế của chính mình.
Bây giờ, Lâm Vũ lại cảm thấy ngầm lo cho Vương gia huynh muội bọn họ, hai người đã phải trãi qua những biến cố quá bi thống, nếu tâm chí không đủ kiên định, thật là khó để thông qua huyễn điện này. Đặc biệt là Chỉ Y, tiểu nữ này vốn đã đa sầu đa cảm, khảo nghiệm hôm nay đối với nàng quả thật bất lợi, không biết sẽ thế nào đây.
La Thế Hoành thủ lễ: “Lâm thiếu hiệp, tại hạ còn có chuyện quan trọng cần làm, không tiện ở lâu, ta chúc thiếu hiệp ngày mai khảo nghiệm cuối thuận lợi thông qua, trở thành môn hạ đệ tử của Huyền Thanh cung, khi đó nhất định chúng ta sẽ đàm đạo lâu”
Lâm Vũ hồi đáp: “Đa tạ La sư huynh, chúng ta sau này sẽ nói chuyện”
La Thế Hoành rời đi, ra khỏi sơn môn rồi trong lòng vẫn còn cảm thấy nghi hoặc, Lâm Vũ này vẫn chưa là môn hạ đệ tử của Huyền Thanh cung, sao trên người lại tán phát khí tức hình thái thế nào lại rất giống với Huyền Thanh cung tâm pháp của bản phái, hắn một mạch vượt qua ba cửa khảo nghiệm, đến tu vi của sư phụ và các vị sư bá, như thế nào không biết, sao vẫn không phát hiện được ẩn tình. Sự việc này thật có chút kỳ quặc.
Đợi chừng thời gian khoảng ba nén hương, cuối cùng Lâm Vũ cũng thấy thân ảnh của Vương Dật Phàm cùng Vương Chỉ Y hiện ra trước mắt, Lâm Vũ vội chạy nhanh tới cấp vấn: “ Vương huynh, Chỉ Y muội muội, qua hết rồi chứ?”
Nào ngờ, Vương Dật Phàm buột miệng cười khổ, cuối đầu thở dài không nói, Vương Chỉ Y thì cau mày, trông thần tình càng ảm đạm hơn.
Lâm Vu hốt hoảng vội la lớn: “ Không lẽ hai người đã…”
Lòng hắn lúc này tự nhiên cảm thấy vô cùng hụt hẫng, nhớ lại những sự việc mình cùng hai người bọn họ trãi qua từ lúc quen biết nhau tại tửu lâu đến nay, dưới Cực Thiên nhai ba người đồng tâm, Ngọc Giám động phủ cùng nhau tương trợ, dạ chiến tam ma nhân Phệ Huyết đường, có thể nói đã là đồng sinh cộng tử, hoạn nạn có nhau, cùng một mục đích, không gì xoay chuyển, vậy mà bây giờ nếu chỉ mình mình bái sư thành công làm sao không cảm thấy hụt hẫng được.
“Hi…Hi…! Ca ca, người xem bộ dạng thiểu não của Lâm đại ca kìa, quả là thú vị!”
Vương Chỉ Y rốt cuộc cũng không nhịn nỗi, cười lớn thành tiếng.
“Muội muội đáng trách, đều muội bày ra cả, bảo là muốn trêu Lâm Vũ một phen, hại ta hùa với muội làm chuyện xấu” Vương Dật Phàm vừa nói vừa ra vẻ nghiêm trang, làm Vương Chỉ Y cười vang kiều mị.
“A! Không ngờ là hai người các người cố tình chọc ta!”
Lúc này, Lâm Vũ tuy bị hai người hí sái, vậy mà chẳng những không bực mình mà ngược lại, trong lòng cảm thấy hoan hỷ không thôi, cảm giác nhẹ nhõm vì bỏ được tấm đá lớn đè nặng trong lòng nãy giờ. Nếu Vương gia huynh muội không qua được khảo nghiệm, tất sẽ không có nhã hứng để trêu chọc hắn, khẳng định là hai người bọn họ đã thuận lợi quá quan, lập tức vui vẻ nói: “Thật tốt quá, ta biết tu vi hai người đều cao hơn ta, ta tệ như vậy còn có thể quá quan, lý nào các người thất bại được?”
Vương Dật Phàm thấy Lâm Vũ khiêm nhượng như vậy liền nói: “Lâm huynh không cần quá khiêm nhường, huynh tuy vẻ ngoài đôn hậu, nhưng ta biết huynh tâm cảnh vô cùng cẩn trọng, gọi huynh là người khôn giả dại thật chẳng sai” Dừng một lúc, Vương Dật Phàm lại nói: “Đêm qua, bị ba ma nhân kia lén vây kích, huynh tuy sớm biết được, nhưng lại quyết định một mình chạy trốn, rõ ràng là sợ tu vi của ma nhân quá cao, sẽ liên lụy đến huynh muội bọn ta. Hơn nữa, thời gian tu hành của huynh rất ngắn, nhưng lại tiến bộ thần tốc, đêm qua nếu không phải huynh bất ngờ thi triển tuyệt học làm trọng thương tên phó đường chủ của Phệ Huyết đường, e là cả ta và muội muội đều không có cơ hội còn được đứng đây hôm nay.”
Lâm Vũ mặt ửng đỏ, ngượng nói: “Đêm qua, nếu không có hai người tương trợ, ta khẳng định không phải là đối thủ của bọn ma nhân kia, bất quá, không ngờ Băng Tâm quyết kết cùng lại lợi hại như vậy, cũng là vượt ra cả sự định liệu của ta”
“Băng Tâm quyết! Đạo pháp huynh thi triển đêm qua là Băng Tâm quyết? Nhưng mà độc môn đạo pháp của Huyền Thanh cung này chính là Băng Tâm quyết!” Vương Dật Phàm giật mình kinh hô, vẻ mặt lộ rõ vẻ khó tin.
Lâm Vũ cũng ngạc nhiên không kém, nguyên lai Băng Tâm quyết lại là Huyền Thanh cung đích đạo pháp, vội hỏi: “ Vương huynh, người thế nào mà biết được rằng Băng Tâm Quyết này là đạo pháp của Huyền Thanh cung?”
Vương Dật Phàm mới giải thích: “ Băng Tâm quyết vốn là độc môn đạo pháp của Huyền Thanh cung, uy lực vô cùng, tại tu chân giới cơ hồ không ai không biết. Nghe nói rằng, Pháp Quyết này là do Hoàng chân nhân, tổ sư lập phái của Huyền Thanh cung sáng tạo ra, cho đến tận bây giờ, chỉ có các nhân vật trưởng lão, viện trưởng của Huyền Thanh cung mời có thể tu luyện, các môn hạ đệ tử bình thường nếu không có thiên tư cực cao sẽ không có cơ may học được”.
Lâm Vũ trong lòng thầm nghĩ: Những ngày tháng này, mình nỗ lực tu hành, vượt qua từng khảo nghiệm, cũng là không ngoài mong muốn gia nhập Huyền Thanh cung, trở thành môn hạ đệ tử, không ngờ, mình hữu duyên lại được truyền thụ chính là độc môn đạo pháp của Huyền Thanh cung. Lâm Vũ lúc này rất muốn gặp lại Trương Tam Đạo, lão đạo này nhìn mình lớn lên, còn truyền thụ tu chân tâm pháp cùng Băng Tâm quyết, xem như đã là sư phụ của mình. Nếu Trương Tam Đạo là người của Huyền Thanh cung, vậy xem ra mình sớm đã là đệ tử của họ rồi? Tuy nhiên, Trương Tam Đạo thân phận thần bí, đến không thấy hình, đi không để bóng (Lai vô ảnh, khứ vô tung), hiện tại còn không biết người còn đang ngao du nơi nào.
Lâm Vũ liền mang chuyện làm sao mình có được Băng Tâm quyết ra kể cho hai người. Vương Dật Phàm cùng Vương Chỉ Y trong thâm tâm đều không khỏi cảm thấy kỳ lạ, những trãi nghiệm của anh chàng Lâm Vũ này quả là có chút kỳ dị.
Ba người vừa đi cừa chuyện trò, thoáng chốc đã đến dưới chân núi Huyền Thanh cung, Lâm Vũ chợt nhớ ra, vẫn còn một chuyện chưa rõ, liền truy hỏi: “Àh, Vương huynh, Chỉ Y muội muội, vừa rồi không biết hai người làm thế nào thông qua được Trần Duyên huyễn điện vậy?”
Vương Chỉ Y nghe vậy mau mảy cướp lời: “Chuyện này thật không đơn giản, là nhờ thổi sáo!”
“ A a, ca ca ta không được như nhà ngươi! Vốn gọi là huyễn điện, đã nghĩ đến khả năng có thể liên quan một chút đến huyễn cảnh, thêm nữa, trông thấy vẻ mặt đờ đẫn của ngươi sau khi quá quan, thần thái như muốn nói gì đó lại thôi, lúc này đã đoán được bảy tám phần điểm huyền diệu của đại điện, Cây Tiên Âm địch của ca ca ta vốn chẳng những có thể khiến tu chân giả nhanh chóng khôi phục linh khí mà còn có công hiệu ổn định tâm thần. Do đó, ca ca ta trước khi bứơc vào huyễn điện, liền lấy Tiên Âm địch thổi lên, nên sao bị huyễn tượng quấy nhiễu được? Sau khi ca ca ta quá quan, liền đưa Tiên Âm địch giao lại cho ta, đơn giản chỉ là như vậy”
Lâm Vũ không khỏi cười khổ, huynh muội nhà này hai người đều quả thông tuệ, nếu mang mình ra so sánh với họ, thật chẳng khác gì là một gã đầu gỗ. Chỉ là lúc này trong lòng hắn vẫn còn mang một nghi vấn, hai người bọn họ nhờ có cây sáo của Dật Phàm mà dễ dàng quá quan, còn mình, rốt cuộc thế nào lại quá quan được đây?
Hết chương 22.
Last edited by tieu_thusinh; 07-07-2008 at 11:04 PM.