Cực Phẩm Tài Tuấn
Tác giả: Phó Kỳ Lân
-----oo0oo-----
Chương 422: Đoạt cổng.
Nguồn: Sưu Tầm
Y đã tới đây tức là hiểu hết mọi chuyện rồi, chẳng cần giả dối thăm dò hay che dấu gì, Tiêu Kiến thừa nhận luôn:
- Đúng vậy, cha gia được tin Minh Húc đã tới Kiên Thành, nếu không ra tay ngay, chỉ e những kẻ đang ngóng chiều gió sẽ ngả về phía bọn chúng hết.
- Tiêu công công quả nhiên sảng khoái, không dám dấu, lần này Lâm mỗ tới là muốn hỗ trợ công công một tay.
Đường Kính Chi đem phương án thương lượng với Hồ Phụng Kiều nói ra:
Vì thời gian gấp gáp, ngoài làm liều không còn cách nào khác, Tiêu Kiến đang vắt óc tính cách làm sao đảm bảo nhiệm vụ lần này thắng lợi, đứng bật dậy đi lại mấy vòng, đột ngột chắp tay thi lễ:
- Đường công tử đúng là cơn mưa giải hạn đúng lúc của cha gia, có công tử giúp sức còn lo gì đại sự không thành, đợi về kinh, cha gia nhất định không quên báo công đầu của công tử với hoàng thái hậu.
Quả nhiên là thế, Đường Kính Chi vốn không tin hoàng đế có tâm cơ thủ đoạn thế này.
Mặt trời ngả về phía tây, thời gian đã sắp tới giờ đóng cửa thành, phía cổng thành bắc có mười mấy cỗ xe ngựa chở quan tài lọc cọcc đi vào, bên cạnh mỗi cỗ xe có năm sáu tráng háng đi cùng.
- Đầu mục, sao tiểu nhân thấy không bình thường lắm.
Một tên quân sĩ đi tới cạnh tên đội trưởng nói:
- Có cái gì bất thường, bớt quản chuyện bao đồng đi, đút tiền vào túi về nhà cho sớm, ngươi thích quản chuyện thiên hạ hay nghe bà nương ngươi chửi vì cái lương tháng còi cọc của ngươi. Mau quát bọn chúng vào thành cho nhanh, chúng ta còn đóng cửa.
Đội trưởng trông coi cổng thành lạnh lùng nói:
- Vâng.
Tên quân sĩ thấy đội trưởng nổi giận không dám thừa lời nữa, đi ra cổng thành quát tháo:
- Này, mấy cái xe ngựa kia, đi mau lên, sắp tới giờ đóng cửa rồi.
- Biết rồi quan gia.
Đám mã phu đáp lời, quất roi lên lưng ngựa, thúc bọn chúng đi nhanh hơn.
- Tiểu Tam, ngươi thúc dục gấp thế làm gì, muốn về sớm ngủ với bà nương lẳng lơ của ngươi à?
Một tên quân sĩ đứng trên tường thành cười hô hố nói vọng xuống.
- Ha ha ha, khả năng này cao nha, nghe nói tức phụ của Tiểu Tam là đóa hoa có tiếng của Tiểu Lý trang, từ khi có bà nương đó, Tiểu Tam đội lên đầu, không dám ra khỏi nhà nửa bước.
Tên khác phụ họa.
Tiểu Tam bị đám kia trêu ghẹo tức tối nói:
- Đánh rắm, lão tử đường đường đại trượng phu mình cao tám thước, có gì không dám, đi, hôm nay ta mời các ngươi tới thanh lâu uống rượu.
- Này, chính ngươi nói đấy nhá.
- Nói không giữ lời là chó con.
Đám quân sĩ đang láo nháo đùa giỡn thì đội xe ngựa kia tới gần, mấy tên quân sĩ cầm trường thương đi tới kiểm tra, chẳng biết vì sao lại xảy ra va chạm, hai bên xô đẩy chửi bới nhau, làm thu hút hơn 20 tên quân sĩ gác cổng thành tới, rồi đám tráng hán đi bên cạnh xe đột nhiên rút cương đao giấu dưới xe xông tới.
- Á.
- Các ngươi là ai?
Đám quân sĩ thủ thành không kịp phản ứng, tức thì bị chém chết non nửa, đám còn tuy hoàn hồn trở lại, nhưng cầm trường thương, người ta lại dùng vũ khí cận thân, lập tức thành vong hồn dưới đao, kẻ thông minh thì ném vũ khí bó chạy, có điều bị cương đao phóng xuyên qua ngực mà chết.
- Không xong rồi, có loạn tặc xông vào thành.
Tên đội trưởng hét lớn, mau chóng leo lên tường thành, trên đó có hơn ba mươi cung tiễn thủ, đang luống cuống giương cung lắp tên bắn xuống.
Nhưng đám tráng hán dưới kia đã mở nắp quan tài, lấy lá chắn bên trong ra che chắn, không ai bị thương, sau đó chia hai hướng đánh lên cổng thành.
Cổng thành một khi bị tập kích sẽ đốt lửa cảnh báo, có điều ba tên quân sĩ ** tới đống lửa còn chưa kịp đốt đã bị tên đột trưởng, vung đao chém liền ba phát, ba cái đầu rụng xuống vẫn tròn mắt không sao tin nổi.
Giết ba tên quân sĩ định đốt lửa cảnh báo rồi, tên đội trưởng cầm cung tên, quấn vải tẩm dầu đốt rồi bắn ra ngoài thành, tránh bị quân sĩ ở các cổng thành khác phát hiện, cho nên hắn bắn không cao, nhưng lúc này trời đã tối, những người nấp trong khu rừng gần đó vẫn nhìn thấy rõ ràng.
Thấy tín hiệu báo thuận lợi, hơn nghìn Vũ Lâm quân lên ngựa, phóng hết tốc lực về phía cổng thành.
Mặt đất như cái trống bị dùi lớn gõ lên, ầm ầm ung chuyển, chẳng mấy chốc bọn họ đã phóng tới trước cổng thành, song không dừng lại mà hướng thẳng tới phía Điền phủ.
Cùng lúc cổng thành động thủ, Đường Kính Chi và Tiêu Kiến cũng có hành động.
Hai người ai nấy tự dẫn người của mình hướng về tiền môn và hậu môn của Điền phủ, vì thủ hạ của Hồ Phụng Kiều là đội trưởng gác tiền môn, cho nên nơi này giao cho Đường Kính Chi, phải nhanh chóng chiếm được cửa cho Vũ Lâm quân xông vào chém giết.
Lý Thanh hôm nay giống như thường ngày, dẫn hơn ba mươi người thủ vệ cổng Điền phủ, trời sắp tối, hắn nói:
- Triệu Ngũ, buổi tối trời lạnh, ta bảo nhà bếp chuẩn bị cho mọi người mấy vò rượu để sau cửa ấy, ngươi mang ra đây, các huynh đệ làm một chén cho ấm bụng. Tối nay Trịnh tướng quân tới làm khách đấy, uống xong ròi thì ưỡn thẳng lưng lên, lấy tinh thần một chút, đừng để người ta xem thường.
- Được rồi.
Một hộ vệ trung niên đang đứng co ro trong gió lạnh, nghe vậy mừng húm, đang là mùa đông, dù Kiên Thành nằm lệch về phía nam, lại có Phượng Hoàng sơn che chắn, song buổi tối đứng phơi mặt ngoài cửa vẫn rất lạnh, liền chạy vào trong phủ, thấy mấy vỏ rượu để sắn, hớn hở bê ra.
Đám hộ vệ khác nghe nói có rượu uống phấn chấn hẳn lên, một hộ vệ trẻ vỗ ngực nói:
- Lý đầu lĩnh, chúng ta đều là người được chọn từ trong ngàn quân sĩ ra, dù quân chính quy chắc gì đã hơn được, lát nữa Trịnh tướng quân tới sẽ phải gật đầu tán thưởng.
- Bớt khoác lác đi, uống xong rồi về vị trí.
Lý Thanh lấy một túi rượu trong lòng ra, mở nắp tu ừng ực.
Hộ vệ trông cửa không được uống rượu, càng chẳng nói tới mang túi rượu bên người, nhưng ở đây Lý Thanh địa vị cao nhất, không ai dám nói gì hắn.
Triệu Ngũ bê vò rượu ra, định mời Lý Thanh chén đầu, nhưng thấy Lý Thanh có rượu mang trên người, nghĩ hắn nhất định uống rượu ngon, không thèm thứ rượu này, nên làm một ngụm trước, rượu vào bụng, hơi ấm bốc lên, người dễ chịu hẳn.
Tiếp đó đám còn lại cũng luôn phiên nhau uống.
Chỉ có ba tên không thích rượu là ở nguyên vị trí, đám còn lại chẳng ít thì nhiều cũng làm vài ngụm, Lý Thanh nhìn ba tên hộ vệ kia, chậm rãi đi tới.
- Í, có động đất à?
Triệu Ngũ là tên mê rượu, đợi mọi người uống hết, lại rót cho mình chén nữa, nhưng nương ánh trăng chiếu xuống, thấy rượu trong chén, xuất hiện vòng sóng lan tỏa, ngạc nhiên nói:
- Hô hô, được mấy chén mà đã say rồi?
- Không, có gì đó không ổn rồi.
Có tên mẫn cảm hơn, nhíu mày tập trung lắng nghe.
Chẳng bao lâu bọn chúng nghe thấy phía hậu môn có tiếng chém giết, tất cả kinh hãi nhìn về phía Lý Thanh, Lý Thanh rút cương đao quát:
- Địch tập kích, mọi người xếp hàng bảo vệ cổng.
- Vâng.
Hơn ba mươi hộ vệ lập tức tụ lại thành trận hình, nhưng khi bọn chúng nhìn thấy hơn trăm hắc y nhân cầm đao xong tới thì đột nhiên chóng mày hoa mắt, tứ chi mềm nhũn rồi tên nọ nối tên kia ngã xuống bình bịch.
Cùng lúc đó Lý Thanh đứng sau ba tên binh sĩ không uống rượu, xoẹt xoẹt xoẹt, máu tươi tung tóe, mang theo vài vong hồn.
- Tỷ phu, Lý Thanh thành công rồi, chúng ta nhanh lên, đừng để bọn chúng đoạt lại cổng.
Thấy thủ hạ của mình đã thành công, Hồ Phụng Kiều quát lên, đột nhiên tăng tốc, dẫy mấy chục thủ hạ như những bóng ma lướt tới cổng.
Vì Đường Kính Chi võ công không có, nên Ngọc Nhi không tới chém giết, giao ám vệ cho Đường Uy và Thành Khoanh chỉ huy.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Cực Phẩm Tài Tuấn
Tác giả: Phó Kỳ Lân
-----oo0oo-----
Chương 423 : Phá vây.
Nguồn: Sưu Tầm
Lúc này phía hậu môn Điền phủ tiếng chém giết vang trời làm đám Điền Cơ cả kinh, hộ vệ trong phủ vội vàng cầm lấy vũ khí, tập kết lại một chỗ, bọn chúng tuy có chút hoảng loạn khẩn trương, nhưng không bỏ chạy tán loạn.
Mấy tên đầu lĩnh hộ vệ tức tốc trao đổi, phân chia ra dẫn thủ hạ của mình đi.
Hơn trăm thủ hạ của Tiêu công công đều là người lựa chọn kỹ càng, tuy không có nội ứng như của Điền Kính Chi, bị cung tiễn thủ bắn bị thương không ít, nhưng thuận lợi chiếm cứ được hậu môn Điền phủ, có điều sau khi đám hộ vệ liên tiếp tăng viện, áp lực trở nên rất lớn.
Bên phía Đường Kính Chi đoạt được cửa rồi không lỗ mãng xông vào, ám vệ lên tường thành, dùng mai hoa tụ tiễn tiêu diệt đám viện binh, vì phía cửa trước không có tiếng đánh nhanh, cho nên hộ vệ Điền phủ không nghĩ nơi này bị thất thủ, vừa vào tầm bắn, tức thì hạ gục cả mảng, bọn chúng phải lùi lại tổ chức người cầm lá chắn, từ từ ép về phía cửa.
Nhưng không còn kịp nữa, tiếng vó ngựa sầm sập như mưa rào truyền tới, mấy trăm Vũ Lâm quân tay cầm trường thương, mình mặc khôi giáp đã tới.
- Giết!
Người đi đầu Vũ Lâm quân là một viên mãnh tướng, rút cương, điều khiển tuấn mã tung mình đạp thẳng hai chân trước vào đội ngũ hộ vệ cầm lá chắn. Ở thời kỳ chiến tranh lạnh này, những mãnh tướng đi đầu là cực kỳ quan trọng, vì chỉ có binh sĩ đi trên cùng thuận lợi phá được đội ngũ kẻ địch, sĩ khí quân sĩ phía sau mới dâng lên tiếp tục dẫn đội hình tiến tới.
Đừng coi thường mãnh tướng chỉ có chọc thủng một lỗ nhỏ trên đội hình, vì tướng sĩ đằng sau gia nhập, cái lỗ nhỏ đó sẽ ngày càng lớn.
- Tiểu vương gia, chúng ta phá vây thôi.
Man Ngưu tập trung mấy chục người, chuẩn bị sẵn sàng chạy thoát thân:
Minh Húc quanh năm sống trong quân doanh, tiếng vó ngựa làm rung đất thì hắn nghe một cái là nhận ra ngay, cả viên hổ tướng bên cạnh hắn cũng sớm nhận ra được điều bất thường, lập tức triệu tập đám thuộc hạ lại.
Vốn trong tay hắn có hơn hai trăm người, nhưng sợ Điền Cơ nghi ngờ, nên mới để lại một bộ phận ở ngoài thành.
- Man Ngưu, ngươi đoán binh mã tập kích có phải là Trịnh phủ không?
Gọn gàng tung mình lên ngựa, Minh Húc hỏi:
- Hẳn là thế, ở Lưu Châu còn có ai dám tập kích phủ của Điền Cơ nữa.
Minh Húc lại lắc đầu, không hiểu hắn nghĩ gì.
- Tiểu vương gia, chúng ta rút nhanh thôi, nếu không đợi đại quân của Trịnh thắng tới nơi e không kịp mất.
Một hộ vệ đứng bên cạnh Minh Húc sốt ruột nói:
Minh Húc vẫn ung dung, nghe ngóng:
- Ngươi thấy nên đột vây từ phía trước hay phía sau?
- Phía sau la hét lớn như vậy, chiến đấu ắt kịch liệt, thuộc hạ cho rằng chúng ta nên phá vây ở phía trước.
Thoáng trầm ngâm Minh Húc quay đầu ngựa hướng về phía sau:
- Nhầm rồi, phía sau chiến đấu kịch liệt, chứng tỏ hai bên thế lực cân bằng, phía trước động tĩnh nhỏ, có nghĩa là đối phương đã chiếm ưu thế tuyệt đối, chúng ta đi hướng đó chỉ có đi không có về.
Đám hộ vệ xung quanh tin phục hắn như thần minh, đồng thanh hô:
- Vương gia anh minh.
- Vương gia cứu mạng.
Minh Húc đang định ra lệnh đột vây thì trong phòng một nữ tử y phục xộc xệch, tóc tai rối bời ôm bọc hành lý chạy ra.
Đó là tiểu thiếp trẻ trung xinh đẹp nhất của Điền Cơ, được lão phái tới hầu hạ lấy lòng Minh Húc, Minh Húc vội vẫy tay gọi:
- Nhanh tới đây, đi cùng bản vương.
- Vâng, đa tạ vương gia.
Nữ tử đó thấy Minh Húc tuấn tú hơn người, lại là vương gia, hơn Điền Cơ không biết bao nhiêu mà kể, vốn định lấy lòng hắn xin đi theo, giờ nghe có người tấn công Điền phủ, đại nạn đổ xuống đầu, không chạy đợi bao giờ?
Trước khi đi ả còn không quên vơ vét đồ vàng bạc mang theo.
Thấy Minh Húc đồng ý mang mình theo, ả mừng rỡ chạy tới, được Minh Húc kéo lên lưng ngựa.
- Man Ngưu, mở đường đi.
Đợi nữ tử kia ngồi vững, Minh Húc quát:
- Vâng!
Man Ngưu gầm lên, vung tay về phía trước:
- Giết, chúng ta xem kẻ nào cản nổi tinh binh Hải Châu.
Đám hộ vệ hò reo, bảo vệ Minh Húc ở giữa, phóng tới cửa sau Điền phủ, khí thế ngút trời.
Vì Tiêu Kiến lấy cứng chọi cứng, cho nên gây ra động tĩnh lớn, thu hút càng nhiều hộ vệ Điền phủ đổ về phía đó, nên dù thêm 500 Vũ Lâm quân tới nơi, hộ vệ Điền phủ dựa vào chỗ hiểm yếu chống cự, vẫn chưa thất thế.
“Bùng” dưới bầu trời thanh thanh, đột nhiên có mấy quầng lửa bắn lên trời nở bùng ra ánh sáng màu da cam, trông xa xa như những đóa hoa lớn nhỏ.
Một xưởng vệ cảnh Tiêu Kiến thốt lên:
- Pháo truyền tin, công công chúng gọi quân ngoài trời tới đó.
Tình cảnh này làm Tiêu Kiến đứng ở hậu phương nóng ruột vô cùng, không ngừng thúc dục binh sĩ xông tới, nhưng hậu môn Điền phủ không gian nhỏ hẹp, căn bản không phát huy được ưu thế đông người, ở vào thế giằng co, hai bên đều có thương vong.
Nghĩ tới đằng sau lưng còn có hơn ba nghìn quân thủ thành cùng mấy nghìn tư binh, Tiêu Kiến càng lúc càng nóng ruột.
- Tiêu công công, thời gian eo hẹp, chúng ta mau chóng dùng lửa đốt thôi.
Một tên đứng bên cạnh Tiêu Kiến chỉ huy nhiều người cầm túi dầu lớn đi đến nhắc.
Đám người kia nhận lệnh mở túi ném vào trong Điền phủ, cổng sau cả đám đông đang chen lấn chém giết, không tránh được, mới đầu tất cả đang đánh hăng không biết chất lỏng dính trên người là cái gì, tới khi có người người hét lên:
- Không xong là dầu đốt đèn, đối phương muốn dùng hỏa công, chạy mau.
Lời này tức thì làm hộ vệ Điền phủ đại loạn, nhưng làm sao chạy nhanh thế được, lửa tức thì bùng lên cùng tiếng la hét thảm thiết.
- A, cứu mạng.
- Nước đâu.
- Mau tới giếng lấy nước.
Một kẻ người bắt lửa, gào thét chạy loạn, va vào kẻ khác, lửa nhanh chóng lan đi, càng lúc càng có nhiều người bị bắt lửa, gào thét lăn lộn trên mặt đất.
Máu tươi, tử thi, tiếng kêu gào, tức thì biến nơi này thành luyện ngục.
Tiêu Kiến thấy đối phương bị lửa thiêu đốt sĩ khí giảm mạnh, chẳng chút thương xót, đi tới ra lệnh, giọng âm hàn:
- Xông lên, giết sạch bọn chúng đi.
Đám Vũ Lâm quân không dám không nghe chỉ huy, hơn 20 người xông vào.
- Đối phương dùng hỏa công, hỏng rồi.
Man Ngưu lớn tiếng hét:
- Xông lên, nếu không chúng ta chỉ còn đường chết!
Minh Húc ở giữa đội ngũ thấy tốc độ phía trước giảm xuống hét to, đối phương dùng cách thức tàn nhẫn này làm máu trong người hắn sôi lên:
- Đúng thế, xông lên, nếu không chúng ta sẽ bị đốt chết hết.
Man Ngưu giọng như chuông đồng, tiếng rống của hắn luôn là lời khích lệ sĩ khí lớn nhất, có hắn đi đầu, hộ vệ sĩ khí tăng lên, trên đường gặp phải hộ vệ Điền phủ chắn đường, bọn chúng không ngại ngần chém chết.
Man Ngưu hai tay cầm hai thanh thiết giản to bằng cổ tay, thuộc lại binh khí hạng nặng, xuyên qua bức tường hộ vệ Điền phủ, thiết giản vung lên, đánh bay binh khí một Vũ Lâm quân, thiết giản còn lại bổ xuống, đầu người kia bỡ toác như quả dưa hấu.
Chớp mắt đã có năm sáu người bị giết theo cách dã man nhất, làm đám Vũ Lâm quân kinh hãi, cuồng cuồng lui lại tránh khỏi đường đi của tên sát tinh này.
- Mọi người theo ta, đạp chết đám nhãi nhép này.
Man Ngưu gầm gừ, sát khí ngợp trời, kéo hộ vệ phía sau cuốn tới như thác đổ.
Tiêu Kiến thấy Vũ Lâm quân lùi lại, đang định quát tháo thì thấy một đại hán vai hổ lưng gấu cưỡi chiến mã, toàn thân đẫm máu , hai tay cầm hai thanh sắt đen xì hất văng hai Vũ Lâm quân như đồ chơi thì lời chưa ra tới họng đã nghẹn lại, dù hắn có luyện võ, thân thủ không kém, nhưng bị tên sát thân làm giật mình lùi lại.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Cực Phẩm Tài Tuấn
Tác giả: Phó Kỳ Lân
-----oo0oo-----
Chương 424: Bắt Điền Cơ.
Nguồn: Sưu Tầm
- Phóng tên, mau.
Tiêu Kiến trấn định lại thì đã muộn mất một nhịp, sát thần kia vừa chém giết vừa không quên quan sát xung quanh, thấy phía hắn tập trung đông người, đoán hẳn có chủ tướng, dũng mãnh thúc ngựa tới.
Sát khí trên người Man Ngưu không biết tắm máu bao nhiêu người mới luyện thành, đám người bảo vệ Tiêu Kiến đều là tay võ nghệ cao cường cũng không khỏi khiếp đảm.
- Tiêu công công đừng lo, để thuộc hạ lấy cái mạng chó của hắn.
Một xưởng vệ nội xưởng người gầy gò quát lớn, hai tay giang ra như phi ưng, vọt lên khỏi mặt đất, xông tới trước mặt Man Ngưu, tốc độ trong tích tắc đó không kém chiến mã là bao.
Man Ngưu trừng mắt trâu lên, thiết giản tay phải bổ mạnh xuống.
Đối phương chẳng những sức lực vô song còn mượn thêm lực xông tới của chiến mã, xưởng vệ kia không dám chọi cứng, lách mình sang bên, đồng thời tuốt kiếm đâm vào đùi Man Ngưu.
Man Ngưu mặc kệ mũi kiếm bén nhọn đó, vặn hông quạt thiết giản tay trái sang, xưởng vệ kia mà không lui, dù đâm được đối phương một phát thì cũng bị đánh nát người, đành thu tay né tránh.
Xưởng vệ đó công phu không kém, nhưng cách chiến đấu của hắn thiên về khéo léo, không hợp chiến đấu như thế này, Man Ngưu vung thiết giản vù vù, không màng chút thương tích, làm xưởng vệ đó bị ép lui liên tục.
Lại một người nữa xông tới, dùng hai đánh một mới chặn được Man Ngưu.
Minh Húc được hộ vệ thành công đưa ra khỏi cổng Điền phủ, gọi:
- Man Ngưu, đừng ham chiến, đi thôi.
Man Ngưu quay đầu ngựa chạy theo, hai xưởng vệ kia ngăn được hắn không làm hại Tiêu Kiến, chứ muốn giữ hắn lại thì không nổi, để Man Ngưu chém bừa hai phát vội vàng né tránh, trong lúc đó đối phương kịp phóng ngựa đi mất rồi.
- Phóng tên, không cho kẻ nào thoát hết!
Tiêu Kiến đoán kẻ vừa ra lệnh hẳn là Minh Húc rồi, chỉ về phía đó hô:
"Viu! Viu! Viu!"
Vũ Lâm quân trên người mang ba loại binh khí là trường thương, yêu đao và cung tiễn, lắp cung bắn theo như mưa, nhưng hộ vệ có thể theo bên người Minh Húc há có thể tầm thường, mưa tên tuy dày nhưng chỉ có thể làm bị thương mấy người, không lưu lại được một ai.
- Á!
Nữ tử ngồi sau lưng Minh Húc sợ nhắm tịt mắt ôm chặt lấy hắn, chợt sau lưng có cơn đau nhói tim làm ả hét lên, Minh Húc lại cười gằn, sở dĩ hắn mang theo nữ tử tham lam ngu xuẩn này chẳng phải vì thương hương tiếc ngọc, mà vì biết đối phương hẳn có cung tiễn thủ, nên để ả ngồi sau lưng làm lá chắn.
"Phụt! Phụt! Phụt!"
Tên Vũ Lâm quân trang bị tuy lực xuyên thấu cao, nhưng đâm qua người nữ tử kia rồi không còn đủ lực làm tổn hại tới Minh Húc mặc giáp bạc dát mỏng nữa, chỉ đủ làm hắn đau đớn.
- Mau, mọi người gắng lên, bên ngoài chúng ta có quân tiếp viện rồi, chúng không làm gì được nữa.
Minh Húc dùng đùi kẹp bụng ngựa, chỉ huy hộ vệ xông về cổng nam Kiên Thành.
Điền Cơ lúc này tụ tập toàn bộ gia nhân tới sương phòng hậu viện, không ngừng chỉ huy hạ nhân dập lửa cùng tiếp viện.
Điền Thành hớt ha hớt hải chạy tới hỏi:
- Phụ thân, chẳng lẽ Trịnh Thắng ngả theo triều đình, dẫn quân tới đánh chúng ta?
Điền Cơ chỉ thẳng mặt hắn mắng chửi:
- Ngươi còn mở miệng hỏi được à, lần trước ta bảo ngươi tới Trịnh phủ thăm dò, ngươi nói thế nào? Ngươi nói Trịnh Thắng tuy có bất mãn, nhưng đã định ngày hôn lễ, nhất định đứng về phía phụ thân, giờ thì xem đi ...
- Được rồi lão gia, đừng mắng Thành Nhi nữa, chúng ta mau chạy thôi.
Chính thê của Điền Cơ kéo nhi tử sang một bên, sốt ruột thúc dục:
- Chạy? Chạy đi đâu? Bà tưởng tôi là tiểu vương gia à? Người ta chạy rồi có thể về Hải Châu làm một vị vương gia tiêu diêu, nhưng tôi chạy đi đâu bây giờ.
Thứ tử Điền Ninh nói:
- Chúng ta có thể quy thuận tiểu vương gia kia mà.
- Ngu xuẩn, lão phu tọa trấn Kiên Thành, môn sinh rải khắp Lưu Châu, khống chế nửa nơi này, tiểu vương gia mới liên hợp, chạy khỏi Lưu Châu chúng ta còn cái gì? Lúc đó tới cửa người ta cũng không thèm tiếp.
Điền Cơ giận dữ quát:
- Vậy phải làm sao bây giờ, cả nhà chúng ta không thể chết ở đây!
Điền phu nhân cuống lên:
Trưởng tử Điền Uy chạy vào, nghe được lời này trấn an:
- Giờ chúng ta còn có hơn ba nghìn quân thủ bị trong tay Hồ Khiếu Lâm, chỉ cần chống cự được thêm một khắc nữa là có viện binh, đối phương không đông, sẽ không chống lại được, hài nhi phóng pháo hiệu cho quân ta ngoài thành rồi, lúc đó chúng ta bao vây lại Trịnh phủ, Trịnh Thắng có đem đại quân tới cũng không thể làm càn.
Hắn là kẻ huấn luyện tư binh, khá vũ dũng, lúc này vẫn còn trấn tĩnh được.
Nhưng lúc này hộ vệ Điền phủ bị phóng hỏa đốt chết quá nửa, Vũ Lâm quân thuận lợi ùa vào, hộ vệ Điền phủ sĩ khí giảm mạnh, chỉ có rất ít kẻ còn kháng cự, đa số bỏ chạy, thấy chiến thắng đã trong tầm tay, Đường Kính Chi ghé tai Ngọc Nhi thì thầm vài câu.
Ngọc Nhi nhíu mày, dặn y cẩn thận rồi lao vào Điền phủ, chẳng mấy chốc biến mất trong đám đông hỗn loạn.
- Kẻ nào đầu hàng không giết, mau buông vũ khí!
Thấy đối phương đã mất sĩ khí, Đường Kính Chi ra hiệu, ám Đường gia liền đồng thanh hô lớn:
Hộ vệ Điền phủ nghe tiếng hô này không còn ý chí phản kháng nữa, vội ném vũ khí xuống đất, đúng lúc này tiếng vó ngựa rầm rập truyền tới.
- Bảo vệ Nhị gia.
Tiếng vó ngựa làm mặt đất rung lên bần bật, thậm chí còn lớn hơn cả một nghìn Vũ Lâm quân tới trước đó, ám vệ Đường gia vội vàng bảo vệ chủ, chạy vào trong Điền phủ tránh bị kỵ binh xung kích.
Bên này hô hào đầu hàng không giết, ở hậu môn Tiêu Kiến cũng hạ lệnh tương tự, vì thế hộ vệ Điền phủ vốn mất ý chí chiến đấu, đều lần lượt ném vũ khí quỳ xuống.
Người kháng cự ít đi, tốc độ Vũ Lâm quân xông vào tăng lên gấp bội, cuối cùng Đường Kính Chi và Tiêu Kiến tụ hợp lại với nhau cửa tiểu viện người Điền gia ẩn nấp, lúc này Tiêu Kiến chẳng có chút vui mừng thắng lợi nào, thấy Đường Kính Chi liền nói vội:
- Đường cử nhân, phía bên kia thế nào, đằng sau dang có một đội kỵ binh xông tới.
- Không sao, chỉ cần chúng ta dốc sức bắt được Điền Cơ thì dù kẻ tới là Hồ Khiếu Lâm hay tư binh của Điền gia cũng không dám làm bừa.
Tiêu Kiến nghe thấy Đường Kính Chi nói có lý, lập tức lên tiếng quát:
- Mau, mau xông vào cho ta, nếu viện binh bên kia tới mà các ngươi còn chưa bắt được Điền Cơ, cha gia sẽ chặt đầu các ngươi.
Tuy thường ngày Tiêu Kiến lúc nào cũng cười nói hòa nhã, nhưng ai theo hắn đều biết hắn nói một là một, huống hồ viện binh của Điền Cơ tới thì bọn họ cũng toi mạng, chẳng cần hắn thúc dục nhiều, tướng sĩ Vũ Lâm quân bất chấp mọi giá xông vào.
Bên trong viện tử này vốn còn hơn bốn mươi tên hộ vệ thân thủ cao cường cực kỳ trung thành bảo vệ, nhưng sao chống lại Vũ Lâm quân điên cuồng xông vào? Chỉ nửa khắc sau đã bị đánh tan tành, chết lăn lóc.
- Phản tặc Điền Cơ, còn không ra đây dập đầu nhận tội!
Tiêu Kiến theo vào giữa tiểu viện, phát tay lệnh toàn vộ Vũ Lâm quân lui ra.
Tiếng chén giết rung trời bên ngoài sớm đã khiến người Điền gia sợ mất vía, đám nữ nhân ôm nhau khóc vàng nhà, nam nhân mặt trắng bệch, Điền Cơ hai tay siết chặt, mắt nhắm nghiền ngửa đầu lên trời lẩm bẩm, thua rồi, hết rồi, vậy là hết rồi.
Tiêu Kiến hô tới lần thư ba thì Điền Cơ bước ra ngoài.
- Lão gia, thiếp thân đã bảo mà, đừng nên quá tham lam, nếu người sớm nghe lời thiếp thân, chúng ta sao tới cảnh này ...
Điền phu nhân ôm lấy chân Điền Cơ, khóc òa lên:
Điền Cơ mặt mày vẫn trấn tĩnh, nhưng thoáng cái như già đi cả chục tuổi, lúc này nói gì cũng đã muộn, quá muộn rồi, khẽ cúi xuống vuốt tóc thê tử, Điền Cơ định nói vài câu an ủi, nhưng không nói thành lời, gỡ tay bà ta ra.
- Là ngươi!
Vừa bước qua ngưỡng cửa, Điền Cơ quát lên, Đường Kính Chi đứng bên Tiêu Kiến, lão ta nhìn một cái là nhận ra ngay, mặt hiện vẻ khó tin:
- Đúng thế, là ta đấy.
Đường Kính Chi bước tới một bước, lạnh lùng đáp:
- Điền Cơ, ngươi không ngờ có ngày hôm nay phải không?
Nếu chẳng phải kẻ này thì y đã chẳng vất vả liều mình bao phen, phải dấn thân vào kinh thành phúc họa khó lượng, cũng vì lão ta sai Trịnh Thiếu Kiệt truy sát, đã chẳng hại mấy chục ám vệ Đường gia mất mạng.
Điền Cơ qua kinh ngạc ban đầu, trấn tĩnh lại, thở dài chua chát nói:
- Nhóc con họ Đường giỏi lắm, cổ nhân nói bắt nạt già chứ đừng khinh thường trẻ quả không sai, lão phu không nên trêu chọc vào ngươi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Cực Phẩm Tài Tuấn
Tác giả: Phó Kỳ Lân
-----oo0oo-----
Chương 425: Xong việc ở Kiên thành.
Nguồn: Sưu Tầm
Bên ngoài sắp có binh mã xông vào, Tiêu Kiến với Điền Cơ chẳng có ân oán khúc mặc gì, nên không muốn thừa lời, phất tay nói:
- Xông lên bắt hết lấy.
Đám Vũ Lâm quân xông vào lôi xệch xệch người Điền gia ra ngoài, Điền Cơ bị ấn đầu quỳ xuống đất, không còn chút uy phong nào, thành ông già yếu đuối bình thường.
Lúc này kỵ binh phía sau đã xông vào, nhưng bất ngờ là những người này không công kích mà giữ một khoảng cách nhất định.
Rồi một giọng nói vang vang truyền tới:
- Lưu Châu Tuyên Uy tướng quân Trịnh Thắng tới hiệp trợ khâm sai đại nhân bắt phản tặc Điền Cơ.
Nghe lời này Đường Kính Chi thở phào, thần kinh căng như dây đàn cũng được buông lòng.
Tiêu Kiến thì ghé vào tai y nói nhỏ:
- Đường cử nhân, lần này nhiệm vụ của cha gia bắt Điền Cơ, còn muốn xử trí cả Trịnh gia, ngài xem, giờ chúng ta phải làm sao?
Đường Kính Chi lắc đầu, nói nhỏ:
- Điền Cơ là quan văn, trong tay không có mấy chục vạn quân như ông ta, giờ thực lực hai bên quá chênh lệch, cứ ổn định ông ta đã, sau này từ từ tính.
- Ý cha gia cũng thế, nhưng ....
Tiêu Kiến lộ vẻ khó xử, Đường Kính Chi không để hắn nói hết cắt ngang:
- Đường mỗ biết, nhưng chúng ta không có thực lực bắt Trịnh thắng, vả lại Minh Húc chạy thoát rồi, hắn sẽ phải khởi binh tạo phản, lúc đó triều đình phải phái binh trấn áp ...
- Phải rồi!
Tiêu Kiến nghe tới đó vỗ tay khen hay, muốn trấn áp Phúc Thọ vương, ắt phải điều quân mấy châu phương nam, tới khi đó binh lực tụ lại, muốn bắt Trịnh Thắng chẳng phải đơn giản sao?
- Lưu Châu Tuyên Uy tướng quân Trịnh Thắng tới hiệp trợ khâm sai đại nhân bắt phản tặc Điền Cơ.
Trịnh Thắng thấy bên trong hồi lâu không có động tĩnh, lại lớn tiếng hô lần nữa.
- Đi nào Đường cử nhân, chúng ta ra ngoài tiếp Trịnh Thắng.
Quyết định rồi, Tiêu Kiến hạ lệnh trói Điền Cơ lại rồi cùng Đường Kính Chi đi ra đại môn.
Ngọc Nhi chẳng biết từ đâu xuất hiện đi theo, liếc nhìn khuôn mặt kích động của nàng, Đường Kính Chi mỉm cười, xem ra Ngọc Nhi thành công giết được kẻ thù rồi.
Đi xuyên qua mấy cổng vòm, thấy nghìn quân sĩ khôi giáp vũ trang hoàn bị, quỳ trước cửa.
Trịnh Thắng quỳ một gối hàng đầu, khôi giáp màu bạc lấp lánh trong ánh lửa bập bùng, vô cùng bắt mắt, đằng sau ông ta là thanh niên vóc dáng khôi ngô tráng kiện, chính là trưởng tử Trịnh Kiếm Thu.
- Bản công công lần này phụng chỉ nam hạ bắt phản tặc Điền Cơ, giờ đã bắt được lão, mai sẽ lên đường về kinh.
Tiêu Kiến sợ Trịnh Thắng hoài nghi, vừa ra khỏi cổng đã lớn tiếng tuyên bố.
- Chúc mừng công công lập được đại công, trừ bỏ mối lo cho hoàng thượng.
Trịnh Thắng chắp tay hô vang:
Thấy Trịnh Thắng không có ý động thủ, Tiêu Kiến thầm thở phào, đỡ hờ một cái nói:
- Trịnh tướng quân đứng dậy đi, cha gia nghe nói ngoài thành Điền Cơ còn có mấy nghìn tư binh, phiền tướng quân bắt hết đám phản tặc này.
- Công công yên tâm, mạt tướng đã phái binh bao vây bọn chúng, nếu không có lẽ lúc này bọn chúng đã dẫn quân tới cứu viện rồi.
Trịnh Thắng đứng dậy nói:
- Ngoài ra thủ bị Kiên Thành là Hồ Khiếu Lâm kháng chỉ không chịu giao binh quyền đã bị khuyển tử dẫn hộ vệ chặt đầu tại nhà.
Trịnh Thắng nói rồi phất tay, một quân sĩ cầm chiếc đầu lâu đen xì đi tới.
Đường Kính Chi tới Kiên Thành không ít cho nên nhận ra kẻ này, thảo nào quân sĩ thủ thành không tới cứu viện, té ra Trịnh Kiếm Thu đã dẫn người chặn lại.
Trịnh Thắng vì sao giết Hồ Khiếu Lâm thì Tiêu Kiến và Đường Kính Chi biết rõ, chẳng qua là giết người bịt miệng, tránh sau này Điền Cơ khai ra ông ta là đổng đảng thì những người này đứng ra làm chứng.
- Quả nhiên hổ phụ sinh hổ tử, Trịnh thủ bị không làm phụ lòng hoàng thượng.
Tiêu Kiến tuy thầm giận song vẫn cười ha hả nói:
- Công công quá khen, ti chức chỉ làm tròn chức trách thôi.
- Phải rồi, Kiên Thành còn rất nhiều quan viên qua lại mật thiết với Điền Cơ, mạt tướng phái người đi bao vây, yêu cầu chúng tới diện kiến công công, hẳn sớm có kết quả.
Diện kiến? E lúc này bọn chúng đầu rơi xuống đất cả rồi, Tiêu Kiến mặt hết sức khó coi.
Đường Kính Chi thở dài, chuyến này Trịnh Thắng quá cẩn thận e phản tác dụng, khiến hoàng đế càng thêm nghi kỵ, giật ống tay áo Tiêu Kiến, đi tới chắp tay thi lễ, nói trước:
- Trịnh tướng quân suy nghĩ chu toàn, quả nhiên không thẹn là danh tướng phương nam ta, tướng quân hẳn biết quan viên cùng phe cánh với Điền Cơ, xin nhờ tướng quân bắt bọn chúng.
Trịnh Thắng hơi bất ngờ, song mỉm cười nói:
- Đây là chuyện trong phận sự của bản tướng, công công Đường công tử cứ yên tâm.
Quả nhiên chẳng bao lâu sau mấy chục đại hán xách đầu người đi vào, quỳ thành một hàng nói:
- Trịnh tướng quân, thuộc hạ dẫn quân sĩ xông vào phủ những quan viên kia, những kẻ đó chỉ huy hạ nhân kháng cự, không chịu đầu hàng.
Trịnh Thắng quỳ xuống, chắp tay nói:
- Tiêu công công, quân sĩ mạt tướng làm việc bất lợi, xin công công trách phạt.
- Chết thì cũng chết rồi, dù gì những kẻ này cũng đáng tội chết.
Tiêu Kiến cười gượng, đỡ Trịnh Thắng lên:
Lúc này thời gian đã không còn sớm nữa, Tiêu công công nói ngày mai phải về kinh, còn nhiều chuyện phải chuẩn bị, Trịnh Thắng dẫn quân đi bắt tàn dư của phe Điền Cơ, trước khi đi Trịnh Thắng đưa mắt cho nhi tử.
Trịnh Kiếm Thu tiễn Tiêu công công đi rồi, tới gần Đường Kính Chi hỏi:
- Lâm hiền đề, vì sao vi huynh thấy Tiêu công công không được vui.
- Nói thừa, trừ Tiêu công công không vui, đệ cũng không vui đây này.
Đường Kính Chi biết lúc này không thể tỏ ra yếu thế khiến Trịnh Kiếm Thu nghi ngờ, cố ý bực tức nói:
- Lần này Tiêu công công nam hạ bắt Điền Cơ, sở dĩ đánh lén mà không mượn lực lượng Trịnh gia chẳng qua là muốn độc chiếm công lao, nhưng Trịnh gia xen vào chém đầu mấu chục tên gian tặc, làm bọn ta tốn công mưu tính tổn thất bao người lại mất đinh một cái công lớn!
- Ra thế!
Trịnh Kiếm Thu vỡ lẽ, giả lả cười lấy lòng:
- Đệ biết mà, đám binh sĩ tính khí quá khích, thô bạo, nếu không nhất định bắt sống đám quan viên kia.
- Thôi bỏ đi, lúc này nói còn ích gì.
Đường Kính Chi khoát tay:
- Khả năng có tướng sĩ không muốn thuộc hạ thương vong nên mới hạ sát lệnh, dù sao bắt sống khó hơn giết.
Trịnh Kiếm Thu nói thuận theo ý Đường Kính Chi:
- Không sai, vi huynh cũng cho là như thế, phải rồi hiền đệ và Tiêu công công thân thuộc, không biết người này ...
Nói tới đó hạ thấp giọng xuống.
Đương Kính Chi khẽ gật đầu.
Trịnh gia muốn đút lót thì cứ việc, Đường Kính Chi không ngăn cản.
Trịnh Kiếm Thu mừng thầm, miệng lại trách móc:
- Đệ chẳng phải cho vi huynh ba ngày hạ Điền Cơ sao, thế nào lại động thủ trước vậy, nếu chẳng phải ta thấy có động tĩnh nhanh trí đoán ra, nếu không bọn đệ đã bị đám quân thủ bị đã đánh không còn đường lui rồi.
"Xuỵt!" Đường Kính Chi biết Trịnh Kiếm Thu chê hôm nay chưa kiếm đủ công lao, ra hiệu bảo hắn im tiếng:
- Trịnh huynh, đệ không dám dấu, đệ thiếu chút nữa bị Tiêu công công gạt sang một bên rồi, kẻ này vì độc chiếm công lao thậm chí dám lấy cả mạng ra đánh cược.
- Ồ, té ra là thế.
Tại Điền phủ hàn huyên cùng Trịnh Kiếm Thu hồi lâu, Đường Kính Chi mới cùng Ngọc Nhi và ám vệ Đường gia rời đi, về tiểu viện của Đường gia ở Kiên Thành, Điền Cơ thèm muốn gia sản của Đường gia, một cái tiểu viện chẳng bõ cho lão ta ngó tới, nên vẫn còn.
Vừa mới vào phòng, Ngọc Nhi dùng gọt chân đóng cửa lại, nhiệt tình ôm lấy cổ Đường Kính Chi:
- Tướng công, hôm nay thiếp đích thân giết được một tên trong số kẻ thù rồi.
Mối thù này đè nặng trong lòng nàng gần chục năm, hôm nay mới giải tỏa được một phần.
Đường Kính Chi đưa tay vuốt tóc nàng, nói:
- Nàng yên tâm, tướng công sẽ giúp nàng giết hết những kẻ còn lại.
Hôm qua Tiêu Kiến suốt đêm tra xét phủ Điền Cơ và bè đảng của lão, cho nên sáng sớm hôm sau, những kẻ có phân lượng thì bị cho vào xe tù áp giải lên kinh, những phú hào thân sĩ địa phương bị Điền Cơ lôi kéo thì bị chặt đầu trực tiếp.
Trong đó có tiểu cữu tử của Điền Cơ, tiêu đầu Chấn Uy tiêu cục cũng bị bêu đầu.
Ngoài ra nữ quyến toàn bố bị cho vào giáo phường ty.
Xử lý xong chuyện Kiên Thành, Tiêu Kiến nóng vội muốn về kinh báo công, hắn muốn kéo Đường Kính Chi về giải thích nguyên nhân chưa xử lý Trịnh Thắng, nhưng Đường Kính Chi kiếm cớ có chuyện khác phải làm, vội vàng dẫn người rời Kiên thành nhắn hướng Lạc thành thẳng tiến.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♥hcmutransmt06a♥
Cực Phẩm Tài Tuấn
Tác giả: Phó Kỳ Lân
-----oo0oo-----
Chương 426: Nhị gia trở về.
Nguồn: Sưu Tầm
Trời ngả dần về tối, bóng tối lờ mờ dần buông xuống, binh sĩ gác cổng thành chuẩn bị đóng cửa về nhà ăn cơm, từ đằng xa một đội nhân mã mấy chục người phi như bay tới, đám binh sĩ thủ thành rối rít xếp đội hình, viên đội trưởng chừng trên ba mươi tuổi cất tiếng cảnh báo:
- Kẻ tới là ai, mau xuống ngựa tiếp thụ kiểm tra, nếu không giết không hỏi.
Từ khi Trương Gia tạm quyền chức thành thủ, luôn lo Điền Cơ Trịnh Thắng phái binh tới công chiếm, cho nên hạ nghiêm lệnh phải kiểm tra gắt gao cổng thành, tự nhiên có đội nhân mã mấy chục người tới, bọn họ không khẩn trương sao được.
Người phóng ngựa đi đầu là Đường Kính Chi, khó khăn lắm mới hạ được Điền Cơ, nguy cơ bao lâu được giải trừ, lại còn cách Lạc thành gần như thế, y tất nhiên phải về nhà gặp người thân cách biệt gần hai tháng trời.
Đường Kính Chi nóng lòng về nhà, nhưng sợ quân sĩ thủ thành hiểu lầm, xua tay bảo đám Đường Uy dừng lại, hắn và Ngọc Nhi phóng ngựa tới cổng thành.
- Đừng lo, ta là Đường Kính Chi.
Thời gian trước chính những kẻ này nghe lệnh Trương Tú cầm trường thương bao vây y trước nha môn, nên đám quân sĩ Lạc Thành nhận ra y rất nhiều.
- Đường nhị gia, đúng là Đường nhị gia rồi.
- Đường nhị gia về rồi.
Danh tiếng của y đã cao, lần này phụng chỉ vào kinh càng khiến ở Lạc thành không ai bì được, đương nhiên những tiếng kêu đó không phải vui mừng, có sợ hãi, có hoảng loạn.
Đường Kính Chi chẳng để ý, thấy bọn họ nhận ra mình, không xuống ngựa nữa trực tiếp vào thành, đám Đường Uy lúc này theo sau.
Cưỡi trên mình ngựa, Đường Kính Chi ngắm nhìn khung cảnh phố xá quen thuộc cùng những khuôn mặt vừa lạ vừa quen, lòng sinh cảm khái.
- Nhị gia, tới nhà rồi.
Xa xa thấy cửa Đường phủ, Ngọc Nhi lên tiếng nói, lòng dâng lên êcảm giác trở về trước kia chưa từng có.
- Ừ, tới nhà rồi.
Đường Kính Chi kích động thúc ngựa chạy nhanh hơn ba phần.
Tới đại môn Đường phủ, Đường Kính Chi không đợi ngựa dừng hẳn đã vắt chéo chân nhảy xuống, sải bước đi tới trước cửa, vừa mới định đưa tay lên đột nhiên dừng lại, hít mấy hơi sâu bình tĩnh lại, đưa cánh tay hơi run run lên nắm vòng cửa gõ liền ba cái.
- Ai, muộn thế này rồi mà còn tới gấy rầy.
Bên trong có giọng nói già nua quen thuộc làu bàu.
- Là ta, Nhị gia đây.
Đường Kính Chi nói một câu, liên nghe bên trong có tiếng ngã uỵch một cái, rồi có tiếng chạy gấp gáp, hiển nhiên ông già gác cửa kích động té ngã, két một cái cửa nhỏ mở ra, cái đầu lưa thưa tóc bạc thò ra tròn mắt:
- Nhị gia, đúng là Nhị gia rồi, mở cổng chính ...
Tiếp đó hộ vệ trẻ trông cửa mở toang đại môn, Đường Kính Chi mỉm cười với mấy người trông cửa đi vào.
Nhị gia về rồi.
Đám nha hoàn đứa nọ truyền đứa kia hét lên, quên cả thi lễ, co cẳng chạy đi báo cho lão thái quân, Nhị nãi nãi, Sương di nương ... Đương nhiên bọn nó phải chạy cho nhanh rồi, đứa nào báo tin sớm sẽ được thưởng mà.
Khi Đường lão thái quân nghe tin, tay vịn vào Hồ Kiều Kiều, tay chống gậy đi ra tiểu viện, nhìn thấy đích tôn ngoan của mình, còn chưa nói được câu nào đã nghẹn ngào bật khóc.
- Nãi nãi, đều tại cháu bất hiếu, làm người phải sợ hãi.
Đường Kính Chi nhìn thấy bà hai mắt cũng mờ đi, mũi cay cay, quỳ thẳng xuống sàn đá cừng đờ, khấu đầu ba cái.
- Đứa bé ngốc này, mau đứng lên đi, mặt đất lạnh lắm.
Đường lão thái quân đưa tay ra đích thân đỡ đích tôn dậy, nắm lấy tay y, nhìn khắp lượt, khóc mãi, miệng chỉ nói được mấy câu lặp đi lặp lại:
- Về là tốt rồi, về là tốt rồi ...
Tiếp đó tiếng bước chân vội vã hỗn loạn truyền tới, hai bà cháu mới chuyển ánh mắt đi.
Lọt vào mắt Đường Kính Chi trước tiên là Lâm Úc Hương toàn thân váy đỏ, trán lấm tấm mồ hôi, tiếp đó là Chu Quế Phương dắt tay Đường Thiên, rồi Sương Nhi người gầy gò, Nhu Nhi đáng yêu mặt đẫm nước mắt, Uyển Nhi mặt bừng bừng hạnh phúc.
Vậy là thê thiếp của y tới đủ cả rồi, Đường Kính Chi như lạc vào vườn hoa muôn sắc.
- Úc Hương.
Đường Kính Chi lòng trào dâng hạnh phúc đi nhanh tới, định nắm lấy tay người mà y ngày đêm hằng nhớ mong, cửu biệt thắng tân hôn, y mong chờ được gặp lại nàng biết bao, nhưng chẳng có cảnh đoàn tụ lãng mạn như trong phim ảnh, Lâm Úc Hương vốn đang gấp gáp đi tới chẳng biết vị sao đột ngột dừng chân, làm Chu Quế Phương theo sau thiếu chút nữa đâm vào lưng nàng.
- Thiếp thân thỉnh an Nhị gia.
Trước đó nghe nha hoàn chạy tới báo tướng công vớ bở đã về, Lâm Úc Hương thậm chí muốn chắp cánh dùng tốc độ nhanh nhất tới đây, nhưng khi gặp y rồi, không biết vì sao nàng lại trù trừ, đồng thời cảm thấy chút xa lạ vì xa cách lâu ngày.
Đường Kính Chi cũng dừng lại, mặt không dấu nổi thất vọng, cười gượng đỡ:
- Đứng dậy đi, ta đi liền hai tháng, những ngày qua làm nàng vất vả rồi.
- Không vất vả.
Lâm Úc Hương cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào mũi bàn chân, mặt có chút cô đơn làm người ta đau lòng.
- Nhị gia.
Chút xấu hổ ngại ngùng giữa hai người bị tiếng gọi của Nhu Nhi phá tan, chỉ thấy thiếu nữ ấy lông mi treo hạt châu long lanh, như chim én về tổ nhào vào lòng Đường Kính Chi khóc òa lên:
- Ngoan, đừng khóc.
Đường Kính Chi luống cuống chân tay, hết vỗ lưng Nhu Nhi lại dỗ dành, Nhu Nhi cứ khóc nức nở không sao ngừng lại được.
Tới khi Đường lão thái quân hừ một tiếng Nhu Nhi mới nín khóc, có điều ôm lấy cánh tay tướng công, không chịu buông.
- Nhị gia, người gầy đi rồi.
Chu Quế Phương nãy giờ đứng nhìn khuôn mặt Đường Kính Chi, thi lễ vạn phúc, run giọng nói:
Lúc này Đường Kính Chi chợt nhớ ra một việc, chạy tới đỡ lấy tay Chu Quế Phương:
- Quế Phương, trong bụng nàng có em bé đó, đừng đi nhanh như thế.
Chu Quế Phương thẹn nóng mặt, ráng hồng phủ kín từ tai tới cổ, bàn tay khác đang nắm Đường Thiên buông ra, xoa cái bụng chưa thấy có thay đổi gì, nở nụ cười hiền dịu của người mẹ:
- Thiếp thân biết sai rồi, sau này sẽ cẩn thẩn.
Mấy nàng còn chưa viên phòng với Đường Kính Chi cùng cả Ngọc Nhi đều nhìn về phía đó với ánh mắt ghen tị. Lâm Úc Hương bặm môi ấm ức, mình cũng mang cốt nhục của y, sao y không quan tâm tới mình một chút.
Lòng đau đớn vô kể.
Sương Nhi mắt long lanh như nước thu chứa đầy giọt lệ hạnh phúc, dằn lòng lắm mới không nhào vào lòng y như Nhu Nhi, chỉ nhún eo thi lễ:
- Chúc mừng Nhị gia bình an trở về.
Uyển Nhi luôn là cô gái chu đáo nhất thi lễ với tướng công xong, nàng là người duy nhất đi tới nắm tay Ngọc Nhi hỏi thăm.
- Hàm Hương, nghi mau đi bảo nhà bếp làm thật nhiều món ngon, Nhị gia còn chưa ăn tối đâu, đi nào, chúng ta vào phòng nói chuyện.
Đường lão thái quân dùng ống tay áo lau nước mắt, vịn tay Hồ Kiều Kiều đi vào phòng.
Hồ Kiều Kiều nhìn Đường Kính Chi một cái thật sâu, bảo lão thái quân chú ý bậc thang, dắt bào vào trong.
Vốn chỗ ngồi phải dựa theo thứ bậc, nhưng hôm nay Đường Kính Chi trở về, mọi người vui mừng nên có phần tùy tiện, Nhu Nhi vẫn bám tay y ngồi xuống bên cạnh, mọi người tùy ý tìm chỗ ngồi.
Lâm Úc Hương ngồi bên cạnh Đường lão thái quân.
- Lăng Nhi, chuyến đi kinh thành này thuận lợi chứ?
Đường lão thái quân lên tiếng hỏi đầu tiên:
- Vâng, xem như cũng thuận lợi ạ ...
Đường Kính Chi đem chuyến đi lên kinh kể lại một lượt, có che dấu một vài việc, như chuyện bị Trương Thiếu Kiệt truy sát, tránh mọi người lo sợ.
Nghe thấy Điền Cơ bị bắt rồi, mọi người vừa mừng vừa hả dạ, Đường lão thái quân hừ lạnh:
- Tên cẩu quan đó có tru di cửu tộc cũng xứng đáng.
Lạc Thành cách Kiên Thành không xa, bọn họ ở trong Đường phủ nơm nớp lo sợ, giờ thì cuối cùng cũng có thể ngủ yên lành rồi.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥