Nhưng chênh lệch quân lực thì mãi mãi cũng không thể bù đắp! Đối đầu một vạn phi hổ quân hùng mạnh, một ngàn người bên phía Lâm Ôn chỉ qua vài phút đã hoàn toàn sụp đổ, thế trận đã nghiêng hẳn về một bên.
Lâm Ôn lúc này rất xứng đáng với danh hiệu “tư lệnh tay trắng”.
- Ngừng!
Tiếng quát lanh lảnh kia lại một lần nữa vang vọng chiến trường. Trong tầm mắt của Lâm Ôn, một người thanh niên xấp xỉ ba mươi, mặt mũi bóng loáng không râu khoan thai bước ra. Hắn không mặc giáp trụ như tướng sĩ, mà lại mặc một bộ trường bào trắng tinh, trên tay cầm quạt xếp, phong độ phiên phiên như một thế gia công tử.
Đây chính là Trịnh Vân!
- Lâm Thế Ôn! Xem ra ngươi hết đường thoát rồi! Còn không mau bó tay chịu trói, theo ta trở về dập đầu thỉnh tội với gia chủ? Nể tình ngươi là một nhân tài, gia chủ có lẽ có thể cho ngươi một con đường sống, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn hiệu trung với Trịnh Thị bọn ta là được rồi.
Trịnh Vân nhẹ nhàng phe phẩy quạt xếp, cực kỳ tự tin nói.
Thực tế cũng là như vậy! Hiện tại gần một vạn Phi Hổ quân đã bao vây toàn bộ đường lui của Lâm Ôn, dưới tác dụng của Đạo Cảnh Quân Tướng, khí thế một vạn người như ngưng thành một thể, không ngừng áp chế hắn. Lâm Ôn tin chắc rằng, trong phạm vi này, chỉ cần mình dám động, Trịnh Vân có đến hàng trăm cách nghiền mình ra thành bã.
Mặc dù tu vi của hắn và Trịnh Vân đều xấp xỉ, là Võ Thánh cấp ba, nhưng lúc này, đạo cảnh của hắn đã hoàn toàn bị áp chế.
- Hiệu trung? Ý là làm chó săn cho Trịnh thị các ngươi! Quanh năm gây chiến tàn sát người vô tội, cướp bóc tài phú không kiêng nể gì sao?
Lâm Ôn nhếch miệng, không chút nao núng nói.
- Sai! Sai rồi! Thế nào là quanh năm gây chiến? Rõ ràng là có nhiều kẻ không phục sự sáng chói của Trịnh thị, có mưu đồ với Trịnh thị bọn ta! Trịnh thị tiêu diệt bọn hắn là thiên kinh địa nghĩa! Chẳng lẽ để bọn chúng quanh năm gây hấn, thậm chí tấn công tới Trịnh gia bảo bọn ta mới là đúng đắn?
Trịnh Vân vẫn rung đùi đắc ý nói. Không chút nào vội vã.
Lâm Ôn cười lạnh một tiếng! Còn định nói một tràng về sự tàn bạo, hà khắc và tham lam của Trịnh thị, chính vì bản tính khốn kiếp đó mà mặc dù Trịnh thị rất mạnh, nhưng không có mấy ai chịu phục bọn họ. Chỉ cần có bất cứ ai lộ ra một chút manh mối về sự bất mãn, dù chỉ là bất mãn trên chót lưỡi đầu môi, Trịnh thị cũng sẵn sàng kiếm cớ hiệu lệnh các lãnh địa tay sai công kích, thậm chí đồ diệt không chút nương tay! Bản thân thì lại đứng sau vờ vịt “trợ cấp”, trên thực tế là buôn bán khí tài kiếm lợi, bóc lột cả hai mặt chiến trường.
Giống như trước đây, bọn chúng phái Bạch Vũ Thành, Địa Hải Quốc nhảy vào đánh phá Dạ quốc vậy! Chỉ là hai lãnh địa này rất thông minh, lại dùng âm mưu quỷ kế phá hoại Dạ quốc từ bên trong, muốn chiếm Dạ quốc mà không mất một binh một tốt, vì vậy nên quá trình mới kéo dài đến hai mươi năm, cuối cùng bị Lâm Hàn đến phá vỡ!
Chỉ là, không chờ Lâm Ôn nói chuyện, một âm thanh có phần thiếu kiên nhẫn đã vang lên:
- Đừng lý sự! Rời đi trước!
Âm thanh rơi xuống, một làn khói trắng mù đặc thoáng chốc phun ra, bao phủ phạm vi vài chục mét quanh thân Lâm Ôn. Trịnh Vân và Phi Hổ quân đề phòng lui về phía sau một bước, đồng thời nín thở ngưng thần, không để bản thân hít phải “khói độc”.
Qua mười giây, khói trắng hoàn toàn tan đi, chỉ là, vị trí nơi đó nào còn bóng dáng người nào? Cái gọi là đỉnh phong của đào tẩu, có lẽ cũng chỉ là như thế.
…
Ánh sáng trắng lóe lên, giữa dàn kỵ binh chạy trối chết đột ngột xuất hiện hai thân ảnh, một người mặc ngự thần bào trắng, người còn lại mặc giáp bạc, chỉ là, lúc này trên người hắn có mấy phần xốc xếch.
Chính là hai anh em họ Lâm.
Lúc này, Hắc Phong quân đang chạy trối chết, cả quay đầu lại cũng không dám. Sau khi lặng lẽ đưa Lâm Ôn rời khỏi chiến trường, Lâm Hàn ngay lập tức dùng Byakugan quan sát tình hình xung quanh.
Truy binh đã bị bỏ xa.
Khoảng cách giữa Hắc Phong quân và truy binh lúc này đã là hơn hai trăm dặm. Khoảng cách không dài không ngắn, nhưng với tốc độ của Phi Hổ quân, chỉ hai trăm dặm này cũng chỉ là chuyện trong mấy phút mà thôi.
Theo lý thuyết, không quân chắc chắn phải nhanh hơn bộ binh mới phải. Dù cho Hắc Phong quân nổi danh về tốc độ, tới lui như gió, còn Phi Hổ quân cũng không sở trường tốc độ lắm, nhưng với ưu thế phi hành trên trời, dù cho có không đuổi kịp thì phi hổ quân chắc chắn cũng không bị bỏ xa tới vậy.
Trong này có trá!
Đang trong trạng thái tập trung tinh thần, đầu óc của Lâm Hàn trở nên linh mẫn lạ thường, hắn thoáng chốc đã hiểu được kẻ địch định làm gì.
Lâm Ôn dường như cũng đã nhận ra, sắc mặt trầm trọng nói:
- Bọn chúng đang áp dụng chiến lược mèo vờn chuột! Muốn chúng ta dùng toàn lực chạy trốn, bản thân lại thảnh thơi truy đuổi phía sau, tiết kiệm sức lực! Đến khi quân sĩ của chúng ta kiệt sức, chúng lại một kích đắc thủ, không tổn hao một binh một tốt giành lấy chiến thắng. Ưu thế của không quân khiến chúng có thể thảnh thơi được, nhưng chúng ta lại không có cách nào!
Lúc này, toàn bộ Hắc Phong quân đều đã lộ ra vẻ mệt mỏi. Trải qua thời gian dài hành quân tới Trịnh gia bảo, bọn họ còn chưa kịp nghỉ ngơi tốt, hiện tại lại bị tập kích giữa đêm, bị bức phải chạy trối chết, cả một vạn người đều lộ ra vẻ gì đó sức cùng lực kiệt.
Nhìn đối phương thảnh thơi truy đuổi phía sau, quân sĩ còn có thể nhàn nhã lấy ra lương khô, thịt khô hưởng dụng, sắc mặt Lâm Hàn trở nên ngày càng lạnh, cứ như thế này, toàn quân mình chỉ có đường chết!
- Toàn quân tìm kiếm nguồn nước, nhanh chóng tiếp nước cho bản thân và tọa kỵ! Sau ba phút nhanh chóng lên đường!
Lâm Ôn cao giọng ra chỉ lệnh! Hắn đã nhìn ra phía trước có một dòng sông! Mặc dù còn rất xa mới tới, cũng chỉ có thị lực của hắn mới có thể nhìn thấy, đương nhiên, còn có Lâm Hàn.
Nhưng…
Càng tiến lại gần dòng sông, sắc mặt Lâm Ôn lại càng trở nên khó coi.
Thứ nhất, dòng sông này có chút rộng quá tưởng tượng của hắn! Ít nhất phải rộng đến năm sáu dặm! Không phải loại sông nhỏ suối nhỏ mà có thể cho tọa kỵ lội qua được!
Thứ hai…
Cái cảnh tượng trước mắt hắn đây thực sự quá khó coi! Còn khó coi hơn cả sắc mặt của hắn bây giờ.
Cá chết đầy mặt sông! Mấy dặm bờ sông hoàn toàn là một sắc trắng của bụng cá, một mùi hương tanh hôi kỳ dị ập vào xoang mũi, khiến người ta cảm thấy buồn nôn kinh khủng. Đơn giản miêu tả, nhánh sông này… đã chết!
Hai bên bờ, thậm chí có thể thấy được những ngư dân lác đác đang đờ đẫn nhìn cảnh tượng kia, nước mắt trào mi cùng với những tiếng kêu gào thống khổ thê lương, khiến người ta nghe mà cảm thấy lòng dạ não nề. Họ thương con cá, thương dòng sông, hay thương cho số phận của mình?
- Là Trịnh thị!
Đứng trước toàn quân, Lâm Phong tiểu tướng nghiến răng nghiến lợi nói! Mặc dù vẫn còn nhỏ, nhưng thằng nhóc này cũng đã bộc lộ ra bản chất thiên tài của mình! Không những chỉ là võ đạo, mà đầu óc nó cũng thông minh vô cùng.
Nó hiểu, Trịnh thị làm ra tất cả chuyện này, chỉ là để “vờn” bọn họ, muốn bọn họ tiêu hao hết tất cả sức sống mà thôi!
Chỉ vì vậy mà không từ thủ đoạn, làm ra việc táng tận thiên lương đến mức này!
- Chỉ là, nhìn cảnh tượng này, Trịnh thị có lẽ cũng đã động thủ được một thời gian! Làm sao bọn chúng biết được tuyến đường đào tẩu của Hắc Phong, giành trước động thủ?
Lâm Phong có chút đờ đẫn lẩm bẩm!
- Trịnh thị không biết!
Lâm Hàn lặng yên tiến đến bên cạnh nó, bàn tay to xoa xoa lên đầu Lâm Phong, giọng điệu có chút đắng chát nói:
- Cơ bản là chúng ta chạy về bất cứ hướng nào cũng sẽ nhìn thấy cảnh tượng như vậy!
Lâm Phong sững sờ!
Sau đó là sự phẫn nộ đến tột cùng! Trịnh thị này vậy mà điên rồ đến mức ấy? Không chỉ làm ở một nơi, mà còn bố trí khắp nơi, phá hỏng đường lui của bọn họ! Nhưng đồng thời cũng phá hỏng nhân sinh của biết bao nhiêu sinh mệnh!
- Cha! Con muốn giết Trịnh Hằng! Giết sạch Trịnh thị! Một lũ chó điên mất hết tính người!
Lâm Phong vô cùng kích động gào thét! Nó còn nhỏ, nhưng bản tính hiệp khách bẩm sinh đã ngấm vào máu. Bảo nó làm sao có thể nhìn được tất cả những chuyện này!
Chiến tranh, phải có người chết! Nhưng dùng thủ đoạn tàn độc như vậy, gián tiếp tàn sát người vô tội, Lâm Phong không thể chấp nhận được! Ngay cả chính Lâm Hàn cũng không chấp nhận được!
Hắn cười lạnh một tiếng, ánh mắt thăm thẳm nhìn nơi xa xăm:
- Trịnh Hằng tạm thời chưa giết được! Trước hết làm thịt Phi Hổ quân của hắn! Cả lão già Trịnh Biến kia, cũng không thể sống sót!
Giọng nói tràn ngập sát khí! Chân nộ, cùng sát tâm của Lâm Hàn lúc này đã hoàn toàn bộc phát.
…
Băng Độn – Thủy Ngưng Băng!
Mặc dù lòng mang sát ý, nhưng Lâm Hàn biết, trước hết vẫn phải lấy đào tẩu làm mục tiêu số một.
Lâm Băng ngay lập tức hội ý, lặng yên kết ấn, một nửa dòng sông ngay lập tức đóng băng, vô cùng vững chãi. Lượng chakra thế này… Lâm Băng vậy mà vào giờ khắc này đột phá đến Thượng Nhẫn!
Thượng nhẫn mười tuổi! Đây là khái niệm gì? Thiên tài còn vượt qua cả Kakashi sao?
Thực hiện xong nhẫn thuật, Lâm Băng không nói một lời đi trước! Có lẽ, vừa rồi những lời nói của ngư dân đã khiến nàng có chút tổn thương và phẫn nộ.
Bởi khi Lâm Băng cùng vài người khác đi mượn thuyền, ngư dân không những từ chối, mà còn nhìn bọn họ với ánh mắt căm thù, không ít người còn lặng lẽ nói rằng bọn họ là đám ma binh khốn kiếp, chuyên môn reo rắc tai họa lên thế gian! Không có họ, thảm cảnh thế này chắc chắn sẽ không xảy ra.
Hiển nhiên, đây cũng là tác phẩm tẩy não của Trịnh thị!
Ngư dân mặc dù không tiếp đón họ, nhưng cũng không dám làm gì họ. Cả đoàn quân thuận lợi dựa vào Băng Độn vượt qua dòng sông, lại một lần nữa chạy trối chết!
Chỉ là, chạy mãi cũng chỉ là con đường chết! Trong đầu Lâm Hàn lúc này đã có một kế hoạch! Để thiên hạ này biết được, Ninja phục kích, sẽ là chuyện đáng sợ đến nhường nào!
Đối với Phi Hổ quân, Lôi công còn đáng sợ hơn Phong công nhiều, vì toàn quân bọn họ đều mang giáp phi hành, ngay cả Phi Hổ cũng trang bị huyền giáp. Với sự nặng nề mà chắc chắn của mình, uy lực của cuồng phong bị giảm thiểu đi rất nhiều. Trái lại, Lôi công lúc này lại trở nên đáng sợ gấp bội, bởi kim loại dẫn điện là điều tự nhiên mà ai cũng biết.
- Hận Kiếm!
Lạnh lùng quan sát quân địch đằng xa, Lâm Hàn trầm giọng hỏi:
- Trò chắc chắn mình có thể nhận được nhiệm vụ này chứ?
- Chắc chắn, thưa thầy, à không, tướng quân!
Trên khuôn mặt có phần sắc cạnh của Hận Kiếm đang tràn ngập sự nghiêm túc:
- Nhiệm vụ này là do chính em nhận lấy! Em tự biết sức mình tới đâu, xin thâ… tướng quân hãy cho em một cơ hội!
- Tốt!
Lâm Hàn nhẹ nhàng vỗ vỗ lên vai Hận Kiếm:
- Chúng ta chỉ có một cơ hội! Liệu sức mà làm! Nếu thất bại hãy ngay lập tức phát tín hiệu, chịu không nổi thì toàn quân lại rút! Chúng ta chờ cơ hội khác! Biết địch biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, hiểu chưa!
Hận Kiếm sắc bén nhìn về phương xa:
- Nhiệm vụ này chắc chắn em sẽ thành công! Thưa thầy!
Mọi thứ đã chuẩn bị đâu vào đấy, đội ngũ chỉnh tề chia thành các nhánh khác nhau, mỗi người đều đầy mặt nghiêm nghị, sẵn sàng chấp hành nhiệm vụ của mình.
Lâm Hàn lúc này không thể không bội phục Lâm Ôn, toàn bộ kế hoạch này là hắn trong chớp nhoáng lợi dụng không gian thôi diễn tính ra, vậy mà Lâm Ôn cũng chỉ cần nửa giờ đã hoàn toàn sắp xếp nhiệm vụ của mỗi người đâu vào đấy, hơn nữa còn chỉnh tề và nhịp nhàng đến vậy! Đổi lại là hắn, việc sắp xếp nhân thủ này chẳng khác nào việc bất khả thi.
Nhìn ra, Lâm Hàn lúc này càng giống một tên phụ tá, chuyên nghĩ ra những mưu hèn kế bẩn, chọc ngoáy kẻ thù, còn Lâm Ôn mới càng giống một đại tướng xông pha sa trường chân chính.
Đương nhiên, nhẫn quân vẫn phải để Lâm Hàn chỉ huy, cũng chỉ có hắn mới có thể thao túng và vận dụng năng lực của đám Ninja này một cách triệt để nhất!
- Thổ Nhẫn! Hành động!
Mười Ninja hệ thổ ngay lập tức lĩnh mệnh, nhanh thoăn thoắt di chuyển tới cuối hàng ngũ, nhanh lẹ kết ấn theo Lâm Hàn, đồng loạt đập mạnh xuống mặt đất: Thổ Độn – Liệt Địa Chi Thuật!
Oành!
Nhẫn thuật hợp kích của mười người, lại thêm sự tiếp sức của Lâm Hàn, mặt đất thoáng chốc nứt toác thành vô số mảnh, lòng đất cũng như bị nổ tung, khiến đất đá đột ngột bị hất bay lên trời, cả mặt đất nhấp nhô như đột nhiên xuất hiện vô số vách đá lớn nhỏ hoàn toàn che khuất tầm nhìn của Phi Hổ quân phía sau.
Ở phía sau, Trịnh Biến trưởng lão cười lạnh một tiếng! Tuy trong quân lúc này không có ma pháp sư, không thể dùng ma pháp phá nhẫn thuật của địch, nhưng bản thân lão lại là một Pháp Thánh đỉnh phong, có thể dễ dàng nhìn ra nhẫn thuật kia chỉ là một thoại thuật rất thấp kém, hơn nữa còn là thổ độn, hầu như không có tác dụng gì với Phi Hổ Quân.
Khoảng cách hai trăm dặm thoáng chốc mà qua, Phi Hổ Quân một lần nữa nhìn rõ tràng cảnh phía trước.
Chỉ là, lúc này khói bụi đã hoàn toàn bao phủ một mảnh thiên địa này, giống như một vạn quân phía trước đột nhiên phát điên phát rồ phi nước kiệu vậy. Qua làn khói, Phi Hổ Quân chỉ có thể lờ mờ nhìn rõ được bóng dáng một vài con ngựa đang phi như bay, hất lên từng đợt khói bụi như bão tố.
Thổ Độn – Lưu Trần Thuật!
Chính xác, khói bụi này thực tế vẫn đang là Thổ nhẫn giở trò quỷ, một vạn kỵ quân kia thực sự không thể tạo nên khói bụi như vậy được!
Trịnh Biến khinh thường hừ lạnh một tiếng, tay trái đột nhiên xòe ra, trong miệng lẩm bẩm những ma chú đầy tối nghĩa.
Quang ma pháp – Quang phổ tuyến!
Ma pháp trung cấp quang phổ tuyến, có thể dễ dàng thao túng quang minh trong không gian tụ lại một điểm. Nhờ vào cường độ ánh sáng kinh khủng mà có thể nhìn xuyên thấu qua kẽ hở của vạn vật, thu thập thông tin, nhưng lại không làm tổn thương đến sự vật bị xuyên thấu. Là một ma pháp khá đơn giản mà các mục sư, tế tự thường sử dụng để khám pháp tật bệnh trên cơ thể người.
Thực tế, thứ này tưởng tượng khá là giống với Tia X Quang trên địa cầu.
Uy lực của ma pháp này thường cũng chỉ dừng lại ở mức xuyên qua quần áo, mạnh hơn thì xuyên qua da thịt của người phàm. Nhưng trong tay Trịnh Biến lại có thể dễ dàng xuyên thấu cả một cơn bão cát bụi, đưa khung cảnh phía sau ra trước mắt hàng vạn người, đủ thấy hắn đã vận dụng ma pháp lô hỏa thuần thanh đến mức nào.
Nhưng…
Phía trước vậy mà không có gì.
À không, thực tế là có một cánh rừng xanh ngắt đang trải trước mặt bọn họ. Một cánh rừng đầy tươi tốt với những cành lá um tùm đang bao phủ toàn bộ mặt đất trong vòng mấy chục dặm. Một cánh rừng nhỏ nằm vẻn vẹn nội trong cái thung lũng tối tăm, ẩm thấp vậy mà lại sống động đến thế.
Cánh rừng tươi tốt là vậy, tràn ngập sinh cơ là vậy, nhưng lúc này lại hiển lộ ra cái gì đó rất là quỷ dị, thậm chí có chút âm trầm.
Trịnh Biến nhíu mày, sau đó có chút bật cười khinh thường:
- Tính mai phục ngược lại ta? Hay lại âm mưu quỷ kế gì đây?
Miệng thì nói vậy, nhưng lão vẫn rất cẩn thận quan sát tình hình bên dưới. Cả cánh rừng rậm rạp đến khó tin, mặc dù bên dưới chỉ có những loại cây rất bình thường, nhưng cành lá đều xum xuê, xanh ngát đến khó tả, tầng tầng lớp lớp trồng lên nhau, khiến ma pháp quang phổ tuyến của lão cũng rất khó xuyên thấu tất cả.
Hơn nữa, kẻ địch còn ẩn giấu rất kỹ, giống như những con chuột luôn luồn cúi trong hang hốc, khiến lão nhất thời cũng không thể tìm ra tung tích.
Nhưng không thành vấn đề. Đối diện loại kẻ địch yếu hơn như thế này, Trịnh Biến xưa nay chỉ ưa dùng một chiến lược duy nhất!
Cường công!
Hủy diệt toàn bộ vật cản phía trước, một đường ép tới khiến bọn chúng không có thời gian thở dốc.
Ba vạn Phi Hổ quân răm rắp thi hành, mỗi người đều lấy ra bên hông một đạo cụ gì đó hình cầu, màu đen trũi. Nếu người nào có kiến thức một chút, chắc chắn sẽ ngay lập tức nhận ra đây là Tạc Hỏa Đạn của Trịnh thị. Một quả rơi xuống, một tòa kiến trúc cháy thành tro tàn! Hơn nữa ngọn lửa còn dai dẳng không dứt, gặp nước thậm chí còn cháy to hơn. Bí quyết nằm ở chính một loại bí dược dẫn hỏa nén bên trong Tạc Hỏa Đạn, bí dược bất truyền của Trịnh thị.
Phừng!
Ba vạn quân điên cuồng oanh tạc, những con rồng lửa hung mãnh nhanh chóng xuất hiện, nuốt chửng cả khu rừng nhỏ bé, biến nơi đây trở thành một biển lửa, trở thành mộ địa của một đám sâu kiến dám khiêu khích uy nghiêm của Trịnh thị.
- Đại trưởng lão, thế lửa lớn như vậy, bọn chúng nếu không toàn diệt, chắc chắn cũng sẽ chịu trọng thương, bỏ chạy tứ tán. Chúng ta có nên chia quân ra bao vây, một mẻ quét sạch bọn chúng hay không?
Đứng bên cạnh Trịnh Biến, một tên tướng lĩnh khôi ngô trầm giọng hỏi, thần thái cực kỳ cung kính.
Thế cuộc đến mức này, Trịnh thị có thể nói là nghiền ép đối phương, bước tiếp theo hẳn là vây quét, diệt cỏ tận gốc rồi.
Trịnh Biến không đáp, sắc mặt lão lúc này đỏ phừng phừng, có thể do ánh lửa, hoặc có thể do cái gì khác, nhưng tướng lĩnh nhận ra, trong mắt lão lúc này đang có chút bất an.
- Ngươi không cảm thấy… thế lửa này lớn hơi thái quá sao?
Qua một hồi lâu, thấy thế lửa không những không giảm, thậm chí còn càng ngày càng tăng cao, Trịnh Biến mới lầm bầm nói với thủ hạ.
Tạc Hỏa Đạn mặc dù hung mãnh, nhưng không thể cháy mạnh và lâu dài như vậy được, chắc chắn là có kẻ động tay động chân! Kẻ địch định làm gì?
Chẳng lẽ… chạy trốn?
Tạo ra giả tượng là bọn chúng mai phục phía trước, dụ ta phóng hỏa, sau đó thừa cơ chạy trước?
Lửa này ngược lại trở thành vật cản bước tiến Phi Hổ Quân?
Hay cho một chiêu giấu trời vượt biển! Khá lắm, vậy mà lừa được ta! Nhưng các ngươi quên Phi Hổ Quân là bay trên trời sao? Lửa này tuy lớn, nhưng còn lâu mới đủ sức ngăn cản chúng ta!
- Toàn quân! Truy!
Trịnh Biến lạnh lùng hạ lệnh, bản thân đã bay đi trước một bước. Bị hai thằng trẻ nít giỡn mặt, trong lòng lão lúc này đang tràn ngập tức giận.
Oành! Oành! Oành!
Hỏa Độn – Hào Hỏa Cầu Thuật!
Hỏa Độn – Phượng Tiên Hỏa Thuật!
Hỏa Độn – Hỏa Long Viêm Đạn!
Hỏa Độn – Hào Long Hỏa Đạn!
Phong Độn – Cuồng Phong Phá!
Phong Độn – Đại Đột Phá…
Hỏa Độn nhẫn thuật đúng thời điểm này điên cuồng xuất hiện, giống như những cơn mưa lửa hung mãnh phóng lên trời, Phong Độn nhẫn thuật cũng theo đó xuất hiện, lửa đón thế gió, lại càng trở nên cuồng bạo, sức nóng phả vào mặt khiến chính Trịnh Biến cũng cảm thấy trên mặt ran rát, càng đừng nói Phi Hổ Quân! Bước tiến toàn quân thoáng chốc bị chặn đứng.
Nhưng… cũng chỉ đến thế, mưa nhẫn thuật cũng chỉ qua nửa phút là dừng, Ninja cũng chỉ là người, càng đứng nói đến một đám chỉ mới trung nhẫn, hạ nhẫn dưới tay Lâm Hàn. Phối hợp nhau thả ra nhẫn thuật như vậy cũng đã là cực hạn của chúng.
Trong rừng!
Băng Độn – Băng Phong nhất lý!
Phạm vi một dặm xung quanh nhẫn quân không hề bén lửa, tất cả là nhờ Băng Độn của Lâm Băng. Băng sương của nàng lúc này đang giằng co từng chút với hỏa thế xung quanh. Nhưng lửa này thực sự rất hung mãnh, lại có nguồn cháy là cây rừng bạt ngàn, Băng nhi cũng chỉ cố hết sức giữ được phút nào hay phút đó mà thôi! Phạm vi của băng sương mắt thấy đang càng ngày càng thu hẹp.
Trên trời, Trịnh Biến càng thêm giận dữ, muốn xông xuống chính tay giết sạch quân địch! Nhưng đáng tiếc, thế lửa quá hung mãnh, lao xuống chẳng khác nào đưa Phi Hổ Quân vào chỗ chết.
Chỉ là, mắt thấy thế lửa ngày càng mạnh thế này, có lẽ không cần mình động thủ, đám ngu xuẩn kia cũng tự thiêu sống bản thân mất rồi.
Sự thật chính như lão suy đoán. Lúc này, Lâm Băng đã càng ngày càng vã nhiều mồ hôi. Lâm Hàn nhìn cực kỳ sốt ruột, nhưng vẫn phải cố trấn tĩnh quát:
- Hận Kiếm! Rốt cuộc đã được chưa?
Hận Kiếm nãy giờ vẫn sắc bén nhìn chằm chằm bầu trời! Không phải nhìn Phi Hổ Quân trên đó, mà là nhìn vào thiên không đang sáng bừng trên kia. Nó đang đợi, đợi thời khắc mà nhẫn thuật của mình có thể hoàn thành!
Lôi Độn – Cuồng Lôi Thiên Giáng!
Thoát thai từ Lôi Độn Trứ Danh của Uchiha Sasuke – Kỳ Lân (Kirin), sử dụng Hỏa Độn kích phát độ nóng của thiên không, khiến các phân tử nước ma sát mạnh mẽ, tạo nên lôi đình ấp ủ trong thiên không. Sau đó lại lợi dụng nhẫn thuật của bản thân khống chế, hình thành nên nhẫn thuật thiên nhiên mạnh mẽ vô bì, mang theo sức hủy diệt kinh thế hãi tục.
Chỉ là, Hận Kiếm trước đó từng vì nhiệm vụ riêng của mình mà nhận được Kỳ Lân, nhưng hắn biết, thực lực của mình không đủ để sử dụng nhẫn thuật này! Đừng nói hắn không có Hỏa Độn, cho dù có, hắn cũng không tạo ra được hỏa độn mạnh đến mức kích phát lôi đình như Sasuke! Người ta lúc đó đã là Ảnh Nhẫn, hoặc chí ít là Tinh Anh Thượng Nhẫn đỉnh phong, một thân thực lực không cần Mangekyo cũng có thể giằng co với Itachi (Đương nhiên cũng vì Itachi bệnh nặng, nhưng Sasuke lúc đó cũng rất mạnh rồi), còn hắn, bây giờ miễn cưỡng coi như mới Đột phá Thượng Nhẫn mà thôi!
Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể nghĩ cách khác tạo ra lôi đình. Đó là lợi dụng địa hình thung lũng thế này, Lợi dụng độ ẩm tự nhiên của thung lũng, hơn nữa còn lợi dụng chính Tạc Hỏa Đạn của Trịnh thị để nâng cao nhiệt độ, lại phối hợp cùng hàng chục người vừa phóng Hỏa Độn, vừa dùng Phong Độn nâng cao thế lửa mới có thể tạo ra được cảnh tượng bây giờ.
Bầu trời trong xanh, thoáng chốc trở nên tối sầm, trong làn mây đen đặc, tiếng sấm đùng đoàng đinh tai nhức óc, khiến người ta nghe mà cảm thấy có chút thổn thức trong lòng.
Grao!
Mộc Long lúc này xuất hiện, thân rồng uốn éo mang theo Hận Kiếm bay cao trên bầu trời. Hai tay hắn giơ thật cao, trong tay lúc này đang lấp lóe hồ quang điện… không, phải nói là chakra ngưng thành lôi điện mới đúng. Lúc này, hắn đang gắng hết sức khống chế lôi đình cuồng bạo của tự nhiên kia.
Khác với Sasuke, người đã lĩnh ngộ hình thái biến hóa, thậm chí ngay cả lôi đình tự nhiên cũng có thể ngưng kết thành Kỳ Lân, Hận Kiếm lúc này không làm được như thế, hắn chỉ có thể miễn cưỡng dẫn dắt lôi đình dàn trải ra những vị trí khác nhau, hơn nữa lôi đình cũng rất tản mạn, không hề ngưng kết, uy lực cũng vì thế mà yếu đi rất nhiều.
Bù lại, lôi đình sẽ kéo dài hơn nhiều, chí ít có thể duy trì vài phút. Không như Kỳ lân, tụ tập tất cả sức mạnh vào một kích, nếu thất bại, chẳng khác nào tự tìm chỗ chết cả!
Vì thế Hận Kiếm mới đổi tên, gọi nó là Cuồng Lôi Thiên Giáng!
Nhưng dù yếu, đó vẫn cứ là lôi đình, đối với quân sĩ của Phi Hổ Quân, những lôi đình này chẳng khác nào sự phẫn nộ của thiên không, chỉ cần một tia, không chỉ có thể hủy diệt họ, mà còn có thể hủy diệt tọa kỵ và đồng bạn xung quanh họ.
Oành!
Trong sự kinh hoàng của Phi Hổ Quân, một con lôi xà cuồng nộ giáng xuống, chuẩn xác đánh vào giữa trung tâm phi hổ quân. Trung quân lóe sáng trong vài giây, sau đó dần dần bốc lên khói đen, mang theo mùi khét như thịt nướng. Hàng trăm thân ảnh vô lực rơi xuống, giống như những chiếc lá vàng khô héo sinh cơ đang trở về với đất mẹ.
Một kích đầu tiên, trăm người mất mạng!
Phi Hổ quân kinh sợ nhìn thiên không lập lòe, lại nhìn Hận Kiếm đứng trong làn mây giống như nhìn ma quỷ.
Tên tướng lĩnh vừa nói chuyện với Trịnh Biến vẫn rất tỉnh táo, lúc này hạ lệnh:
- Toàn quân hạ thấp, nhanh chóng lui lại! Tà pháp này rất mạnh, nhưng chắc chắn không thể duy trì lâu!
Phi Hổ quân như được đại xá, ai nấy đều có chút lo sợ lui lại, chỉ sợ lôi xà lại đột nhiên giáng xuống, không biết mình có phải là người tiếp theo thiệt mạng không.
Trịnh Biến không nói gì, chỉ trầm mặt hạ xuống theo quân. Mặc dù lão chỉ cần búng tay là có thể phá thuật, thậm chí tiêu diệt thằng nhãi kia, đối phương lúc này cũng biểu hiện ra năng lực của một tướng lĩnh, lão động thủ cũng không phá quy củ! Nhưng đừng quên, đối phương vẫn còn một con quái vật đang ẩn núp trong bóng đêm, sẵn sàng nhào ra cho lão một kích bất cứ lúc nào.
Lúc này, Trịnh Biến càng ngày càng cảm thấy không ổn, đối phương hung hăng như vậy, có thật là đang chạy trốn không?
Lâm Ôn ngay lập tức cho lão đáp án.
Dưới nền phế tích phía sau Phi Hổ Quân, nền đất bị thổ độn phá hoại đột ngột tách ra, tạo thành một đường hầm tối tăm mà huyền bí.
- Xung phong! Giết sạch quân địch!
Theo tiếng gầm vang vọng chiến trường của Lâm Ôn! Tiếng gào thét của một vạn hắc phong quân cũng ùn ùn kéo tới. Tiếng vó ngựa rầm rập, hòa cùng với sát khí ngưng tụ của một vạn người, khiến cho hắc phong quân trở thành một con cự thú man hoang, đang há cái miệng đầy máu tanh của mình bao phủ lấy trái tim của hàng vạn quân Phi Hổ.
Đây! Chính là phục kích!
Trên trời có lôi, trước mặt có hỏa, phía sau có mai phục!
Trong tiếng gầm thét của vạn quân, Lâm Ôn dẫn đầu xung lao vào trận doanh địch! Lúc này, đạo cảnh của hắn đang dần dần từng bước biến đổi về chất, khí thế một vạn quân trầm ngưng như bích, lại hung mãnh như thủy triều! Tiếng gào thét phẫn nộ hòa cùng với sát khí cuồn cuộn của một vạn Hắc Phong quân giống như những tiếng lôi minh đinh tai nhức óc, chấn Phi Hổ quân đến rung động linh hồn, nhất thời hơn ba vạn quân đứng sững ra đó, không biết phải làm gì.
Người ta nói hổ lạc đồng bằng bị chó khinh! Phi Hổ quân vốn dĩ là quân đội phi hành, không quen thuộc bộ chiến! Cước pháp của bọn họ vốn dĩ đã chậm hơn Hắc Phong quân vài lần, lại thêm khí thế bị đè ép, động tác của mỗi người đều thập phần chậm chạp, đối đầu với Hắc Phong quân, Phi Hổ quân chỉ có phần bị chém giết.
- Không ổn rồi, đại trưởng lão! Lâm Thế Ôn vậy mà biết sử dụng đạo cảnh Quân Tướng! Quân đội bình thường vốn dĩ không bao giờ sánh được với quân đội có Đạo cảnh Quân Tướng gia trì. Phi Hổ quân chúng ta mặc dù đông hơn, nhưng không có ưu thế địa hình, trận hình, nếu không có ai áp chế lại đạo cảnh của hắn, Phi Hổ quân sớm muộn cũng bị đồ diệt sạch!
Tướng lĩnh tâm phúc của Trịnh Biến gấp gáp tới bên cạnh lão báo cáo.
Trịnh Biến lúc này cũng nhíu mày! Vốn dĩ bên người lão có Trịnh Vân, cũng là một người tinh thông cầm quân, lĩnh ngộ đạo cảnh Quân Tướng nhiều năm, thừa sức áp chế nhuệ khí của Lâm Thế Ôn, nhưng hiện giờ Trịnh Vân lại cầm một vạn quân bị kéo lại phía sau, nhất thời nửa khắc không tới kịp. Tình thế của Phi Hổ quân lúc này thập phần bất lợi!
Vốn dĩ bản thân có ưu thế tuyệt đối, chỉ có mình đánh địch chứ địch không đánh lại được. Vậy mà bây giờ lại bị kẻ địch giảo hoạt lừa vào cạm bẫy, trên trời dưới đất không lối để đi, trong lòng Trịnh Biến có một nỗi uất ức không nói nên lời.
Tất cả là do đâu? Là do lão đã quá coi thường khả năng của Ninja. Cho rằng bọn chúng chỉ là một đám chuột biết lẩn trốn trong đêm tìm đường ám sát, bản chất không khác gì với sát thủ và thích khách!
Nhưng không, Ninja ngoài đó ra vậy mà còn có thể sử dụng các loại kỳ thuật có uy lực không thua kém gì ma pháp. Lại thêm Ninja vốn dĩ có đặc tính ẩn núp và linh hoạt, dễ dàng tự bảo vệ mình khi thi thuật, những loại kỳ thuật này vậy mà có thể lâm thời bố trí thành địa hình có lợi nhất cho toàn quân, hoàn toàn vây kín đường di chuyển của Phi Hổ quân!
Thực tế, ma pháp sư cũng có thể cải biến địa hình, nhưng bọn họ thường phải mất thời gian không ngắn, còn cần người bảo hộ bên cạnh, tránh bị đánh lén hoặc bị chính ma pháp của mình đả thương. Ma pháp sư ra chiến trường bản chất chỉ là những cỗ máy bắn phá có uy lực khủng khiếp, nhưng phòng ngự cũng chỉ xấp xỉ bằng không mà thôi!
Nếu trong quân Lâm Hàn là ma pháp sư, mà không phải Ninja, cho hắn mười lá gan cũng không dám ngừng lại bố trí Trịnh quân như vậy, không nói đâu xa vời, chỉ cần một nắm Tạc Hỏa đạn đốt rụi khu rừng kia cũng thừa sức thiêu đám ma pháp sư ra bã!
Ninja… Ninja… trong quân Lâm Hàn lúc này chỉ có những Ninja phổ thông, mới được đào tạo! Nhưng Trịnh Biến không thể không công nhận, bọn họ trên chiến trường tuy không phải những lưỡi đao sắc bén nhất để xung phong trảm địch, nhưng họ chính là những con dao găm thâm độc nhất, khó lường nhất, cũng khó nắm bắt nhất mà lão từng gặp.
Nếu cho Nhẫn quân tiếp tục trưởng thành, có lẽ không chỉ Phi Hổ quân, mà cả cái Thần Tướng Chiến Quốc này, họ đều có thể quét ngang!
…
Mắt nhìn Phi Hổ quân đang điên cuồng bị đồ sát, tướng sĩ dưới tay cũng không ngừng chết dưới thương của Lâm Ôn. Trịnh Biến chợt nổi giận gầm lên một tiếng:
- Nghiệt súc! Dừng tay!
Đồng thời, cánh tay già nua của lão cũng vung lên, bầu trời vốn đã đầy lôi quang kia chợt trở nên sáng ngời, lôi đình thoáng chốc ngưng tụ hơn gấp bội, tiếng sấm đùng đoàng thoáng chốc bạo tạc cả thiên không. Một con lôi long giận dữ giáng xuống, mục tiêu chính là Lâm Ôn đang anh dũng chiến đấu cùng Hắc Phong quân bên dưới.
Một kích này nếu giáng xuống, không chỉ Lâm Ôn bị trọng thương, mà cả Hắc Phong quân cũng sẽ tổn hại nặng. Đương nhiên, Phi Hổ quân cũng khó thoát nạn, nhưng Trịnh Biến cũng chỉ cần đổi được mạng của tướng địch là đủ!
Đúng lúc này.
Mộc Độn - Mộc Nhân Thuật!
Oành!
Một cánh tay thô tráng, mang theo lực bộc phát đầy hung mãnh chợt đội đất mà ra. Mang theo đó là tiếng gào thét của hàng trăm quân sĩ Phi Hổ quân. Dần dần, trong ánh mắt kinh thán của toàn trường, Mộc Nhân cao đến ba mươi mét hoàn chỉnh xuất hiện trước mặt mọi người. Khuôn mặt lạnh lùng mà dữ tợn nhìn thẳng lên trời, một bàn tay khổng lồ cứ như vậy trực tiếp đón lấy lôi long, trực tiếp đẩy ngược nó về thiên không!
Lôi long như diệt thế, vậy mà bị Mộc nhân sử dụng phương pháp bạo lực như vậy đẩy ngược trở về.
Oành!
Tiếng bạo tạc vang vọng cả trời xanh, một đoàn cuồng phong đầy tro bụi, mang theo hơi nóng bỏng rát thoáng chốc thổi rạt qua chiến trường. Hai cánh quân, dù là Hắc Phong hay Phi Hổ vào lúc này cũng đều không nhịn được run rẩy, ai nấy đều nằm rạp xuống đất, cố gắng cúi thấp nhất để cơn cuồng phong hủy diệt này không lan đến mình.
Tro bụi dần dần tan đi.
Đứng trước toàn trường, Mộc Nhân sừng sững đứng thẳng, đầu hơi ngước nhìn thiên không. Trên trán nó, Lâm Hàn cũng làm động tác tương tự, tay trái nắm chặt kiếm Hàn Tuyết, thân hình thẳng tắp như thương tùng, ngự thần bào phấp phới trong gió, nói không nên lời oai hùng.
Đối diện với hắn, trên trời cao, bóng dáng già nua của Trịnh Biến lúc này cũng không có gì là uể oải, có chăng là thần sắc lão có chút ngưng trọng nhìn Lâm Hàn. Lão biết, kẻ trước mắt này mới là con quái vật chân chính, đệ nhất cường giả của Hắc Phong quân, thiên tài hàng đầu của Lâm tộc, cũng là người một tay truyền bá nhẫn thuật, đào tạo ra nhánh nhẫn quân quỷ bí này!
Dùng quân đấu quân, có vẻ như lúc này lão đã ở hạ phong, chỉ có đánh bại kẻ trước mắt, Trịnh thị mới có cơ hội chiến thắng.
- Đi chỗ khác chứ?
Lâm Hàn nhếch miệng, nở một nụ cười có chút tà dị nói.
Trịnh Biến nhẹ gật đầu! Tình hình đã đến nước này, đại chiến là không tránh khỏi, lão cũng không muốn dư ba sẽ lan đến làm tổn tại quân đội của mình.
Trịnh Biến dẫn trước bay đi. Lâm Hàn sát theo đó cũng biến thành một tia chớp rời đi. Mộc nhân không có người khống chế, dần dần khô héo rơi rụng thành cơn mưa vụn gỗ xuống mặt đất.
Trong cơn mưa vụn gỗ, hai quân chợt như bừng tỉnh sau cơn mê, Lâm Ôn ngay lập tức nắm lấy thời cơ hiệu lệnh toàn quân xông lên trước. Tiên hạ thủ mới là vương đạo.
Bên Phi Hổ quân dường như cũng ý thức được điều này. Nhưng đáng tiếc không có thống soái đúng nghĩa, chỉ có duy nhất vài vị tướng lĩnh có tiếng nói, nhưng còn chưa kịp hiệu lệnh toàn quân đã bị Lâm Ôn một tiễn đưa về miền cực lạc, qua vài lần như vậy, Phi Hổ quân có vẻ càng ngày càng thêm loạn.
…
Cách chiến trường tám trăm dặm về phía Tây Bắc!
Nơi này là một bãi đá biển hoang vu, quanh năm chỉ có tiếng sóng vỗ dồn dập, cùng tiếng kêu réo rắt của đàn hải âu đang tìm nơi trú ngụ.
Những con hải âu vốn đang hồn nhiên rỉa lông bên bờ biển đột ngột cảm nhận được cái gì đó, chúng nhao nhao quay đầu về hướng nam, sau đó dồn dập lộ ra vẻ hoảng sợ, cuống quýt tung mình bay đi.
Trên bầu trời, một luồng khí thế bàng bạc đầy bá đạo nhanh chóng bao trùm toàn bộ bãi biển, một đạo tàn ảnh màu trắng mờ nhạt xuất hiện nơi chân trời, nhưng chỉ sau tích tắc đã tới bên bờ biển. Thân ảnh dần dần lộ rõ, chính là đại trưởng lão Trịnh Biến.
Qua hai giây, lại một cái bóng trắng khác xuất hiện trên mỏm đá, thần sắc lạnh nhạt mà lười biếng nhìn thân ảnh trên không trung, hồn nhiên không chút lo lắng, giống như mọi chuyện đều nắm chắc trong tay.
Trịnh Biến mặc dù tỏ ra rất bất mãn với thái độ của Lâm Hàn, nhưng thực ra trong lòng lão lại bình tĩnh đến đáng sợ! Sống bao nhiêu năm như vậy, tâm lý chiến lão còn chơi nhiều hơn Lâm Hàn đánh nhau kìa, nào có không nhận ra hắn đang dùng thái độ để tạo áp lực với lão.
Đôi bên chưa hề động thủ, chỉ lẳng lặng đứng nhìn nhau rất lâu, nhìn đến mức trời đất biến sắc, cơ tình bắn ra tứ phía… ạch… khụ khụ, là sát cơ bắn ra tứ phía.
- Lão già! Ngươi có vẻ không mấy nóng lòng nhỉ! Không sợ Lâm Ôn diệt sạch quân đội quý giá của ngươi sao?
Lâm Hàn chợt cười lạnh châm chọc. Nhưng đáp lại chỉ là thái độ không kém phần khinh bỉ của Trịnh Biến:
- Thằng nhóc ngươi cũng dám chơi trò này với ta? Đừng tưởng ta không biết ngươi đang lo lắng Trịnh Vân mang theo một vạn Phi Hổ quân truy kích! Hơn nữa tiểu tử dùng lôi nguyên tố kia cũng không thể chịu được lâu! Chờ Phi Hổ quân có thể phi hành trở lại, Lâm Thế Ôn lại có thể làm gì?
Lâm Hàn bĩu bĩu môi:
- Sao ngươi không nghĩ rằng Lâm Ôn có thể diệt sạch quân của ngươi trước khi Trịnh Vân đến? Đến lúc đó quân lực ngang nhau, lại đều có thống lĩnh trấn tràng, các ngươi dù có ưu thế bay lượn nhưng cũng chẳng làm gì được bọn ta cả! Hắc hắc…
Trịnh Biến tuyệt không nao núng:
- Muốn đánh thì đánh, đừng nói nhảm!
Thực ra lão cũng có chút lo lắng tình huống như vậy, nhưng càng nhiều lại là tự tin vào suy tính của mình. Nhưng dù có thế nào đi nữa, trận chiến giữa lão và Lâm Hàn mới là màn quan trọng nhất! Chỉ cần lão thắng, dù cho ba vạn Phi Hổ quân có bị trọng thương, chiến thắng vẫn nằm trong tay lão.
Ngược lại, nếu lão bại, Phi Hổ quân trước sau cũng chỉ là miếng mồi trên đĩa của Lâm Hàn mà thôi!
Đây chính là chiến tranh ở Thần Tướng Chiến Quốc! Quân đội… cũng chỉ là một phần, quan trọng nhất vẫn là sức mạnh của thống soái đôi bên!
Trong tiếng gầm thét của vạn quân, Lâm Ôn dẫn đầu xung lao vào trận doanh địch! Lúc này, đạo cảnh của hắn đang dần dần từng bước biến đổi về chất, khí thế một vạn quân trầm ngưng như bích, lại hung mãnh như thủy triều! Tiếng gào thét phẫn nộ hòa cùng với sát khí cuồn cuộn của một vạn Hắc Phong quân giống như những tiếng lôi minh đinh tai nhức óc, chấn Phi Hổ quân đến rung động linh hồn, nhất thời hơn ba vạn quân đứng sững ra đó, không biết phải làm gì.
Người ta nói hổ lạc đồng bằng bị chó khinh! Phi Hổ quân vốn dĩ là quân đội phi hành, không quen thuộc bộ chiến! Cước pháp của bọn họ vốn dĩ đã chậm hơn Hắc Phong quân vài lần, lại thêm khí thế bị đè ép, động tác của mỗi người đều thập phần chậm chạp, đối đầu với Hắc Phong quân, Phi Hổ quân chỉ có phần bị chém giết.
- Không ổn rồi, đại trưởng lão! Lâm Thế Ôn vậy mà biết sử dụng đạo cảnh Quân Tướng! Quân đội bình thường vốn dĩ không bao giờ sánh được với quân đội có Đạo cảnh Quân Tướng gia trì. Phi Hổ quân chúng ta mặc dù đông hơn, nhưng không có ưu thế địa hình, trận hình, nếu không có ai áp chế lại đạo cảnh của hắn, Phi Hổ quân sớm muộn cũng bị đồ diệt sạch!
Tướng lĩnh tâm phúc của Trịnh Biến gấp gáp tới bên cạnh lão báo cáo.
Trịnh Biến lúc này cũng nhíu mày! Vốn dĩ bên người lão có Trịnh Vân, cũng là một người tinh thông cầm quân, lĩnh ngộ đạo cảnh Quân Tướng nhiều năm, thừa sức áp chế nhuệ khí của Lâm Thế Ôn, nhưng hiện giờ Trịnh Vân lại cầm một vạn quân bị kéo lại phía sau, nhất thời nửa khắc không tới kịp. Tình thế của Phi Hổ quân lúc này thập phần bất lợi!
Vốn dĩ bản thân có ưu thế tuyệt đối, chỉ có mình đánh địch chứ địch không đánh lại được. Vậy mà bây giờ lại bị kẻ địch giảo hoạt lừa vào cạm bẫy, trên trời dưới đất không lối để đi, trong lòng Trịnh Biến có một nỗi uất ức không nói nên lời.
Tất cả là do đâu? Là do lão đã quá coi thường khả năng của Ninja. Cho rằng bọn chúng chỉ là một đám chuột biết lẩn trốn trong đêm tìm đường ám sát, bản chất không khác gì với sát thủ và thích khách!
Nhưng không, Ninja ngoài đó ra vậy mà còn có thể sử dụng các loại kỳ thuật có uy lực không thua kém gì ma pháp. Lại thêm Ninja vốn dĩ có đặc tính ẩn núp và linh hoạt, dễ dàng tự bảo vệ mình khi thi thuật, những loại kỳ thuật này vậy mà có thể lâm thời bố trí thành địa hình có lợi nhất cho toàn quân, hoàn toàn vây kín đường di chuyển của Phi Hổ quân!
Thực tế, ma pháp sư cũng có thể cải biến địa hình, nhưng bọn họ thường phải mất thời gian không ngắn, còn cần người bảo hộ bên cạnh, tránh bị đánh lén hoặc bị chính ma pháp của mình đả thương. Ma pháp sư ra chiến trường bản chất chỉ là những cỗ máy bắn phá có uy lực khủng khiếp, nhưng phòng ngự cũng chỉ xấp xỉ bằng không mà thôi!
Nếu trong quân Lâm Hàn là ma pháp sư, mà không phải Ninja, cho hắn mười lá gan cũng không dám ngừng lại bố trí Trịnh quân như vậy, không nói đâu xa vời, chỉ cần một nắm Tạc Hỏa đạn đốt rụi khu rừng kia cũng thừa sức thiêu đám ma pháp sư ra bã!
Ninja… Ninja… trong quân Lâm Hàn lúc này chỉ có những Ninja phổ thông, mới được đào tạo! Nhưng Trịnh Biến không thể không công nhận, bọn họ trên chiến trường tuy không phải những lưỡi đao sắc bén nhất để xung phong trảm địch, nhưng họ chính là những con dao găm thâm độc nhất, khó lường nhất, cũng khó nắm bắt nhất mà lão từng gặp.
Nếu cho Nhẫn quân tiếp tục trưởng thành, có lẽ không chỉ Phi Hổ quân, mà cả cái Thần Tướng Chiến Quốc này, họ đều có thể quét ngang!
…
Mắt nhìn Phi Hổ quân đang điên cuồng bị đồ sát, tướng sĩ dưới tay cũng không ngừng chết dưới thương của Lâm Ôn. Trịnh Biến chợt nổi giận gầm lên một tiếng:
- Nghiệt súc! Dừng tay!
Đồng thời, cánh tay già nua của lão cũng vung lên, bầu trời vốn đã đầy lôi quang kia chợt trở nên sáng ngời, lôi đình thoáng chốc ngưng tụ hơn gấp bội, tiếng sấm đùng đoàng thoáng chốc bạo tạc cả thiên không. Một con lôi long giận dữ giáng xuống, mục tiêu chính là Lâm Ôn đang anh dũng chiến đấu cùng Hắc Phong quân bên dưới.
Một kích này nếu giáng xuống, không chỉ Lâm Ôn bị trọng thương, mà cả Hắc Phong quân cũng sẽ tổn hại nặng. Đương nhiên, Phi Hổ quân cũng khó thoát nạn, nhưng Trịnh Biến cũng chỉ cần đổi được mạng của tướng địch là đủ!
Đúng lúc này.
Mộc Độn - Mộc Nhân Thuật!
Oành!
Một cánh tay thô tráng, mang theo lực bộc phát đầy hung mãnh chợt đội đất mà ra. Mang theo đó là tiếng gào thét của hàng trăm quân sĩ Phi Hổ quân. Dần dần, trong ánh mắt kinh thán của toàn trường, Mộc Nhân cao đến ba mươi mét hoàn chỉnh xuất hiện trước mặt mọi người. Khuôn mặt lạnh lùng mà dữ tợn nhìn thẳng lên trời, một bàn tay khổng lồ cứ như vậy trực tiếp đón lấy lôi long, trực tiếp đẩy ngược nó về thiên không!
Lôi long như diệt thế, vậy mà bị Mộc nhân sử dụng phương pháp bạo lực như vậy đẩy ngược trở về.
Oành!
Tiếng bạo tạc vang vọng cả trời xanh, một đoàn cuồng phong đầy tro bụi, mang theo hơi nóng bỏng rát thoáng chốc thổi rạt qua chiến trường. Hai cánh quân, dù là Hắc Phong hay Phi Hổ vào lúc này cũng đều không nhịn được run rẩy, ai nấy đều nằm rạp xuống đất, cố gắng cúi thấp nhất để cơn cuồng phong hủy diệt này không lan đến mình.
Tro bụi dần dần tan đi.
Đứng trước toàn trường, Mộc Nhân sừng sững đứng thẳng, đầu hơi ngước nhìn thiên không. Trên trán nó, Lâm Hàn cũng làm động tác tương tự, tay trái nắm chặt kiếm Hàn Tuyết, thân hình thẳng tắp như thương tùng, ngự thần bào phấp phới trong gió, nói không nên lời oai hùng.
Đối diện với hắn, trên trời cao, bóng dáng già nua của Trịnh Biến lúc này cũng không có gì là uể oải, có chăng là thần sắc lão có chút ngưng trọng nhìn Lâm Hàn. Lão biết, kẻ trước mắt này mới là con quái vật chân chính, đệ nhất cường giả của Hắc Phong quân, thiên tài hàng đầu của Lâm tộc, cũng là người một tay truyền bá nhẫn thuật, đào tạo ra nhánh nhẫn quân quỷ bí này!
Dùng quân đấu quân, có vẻ như lúc này lão đã ở hạ phong, chỉ có đánh bại kẻ trước mắt, Trịnh thị mới có cơ hội chiến thắng.
- Đi chỗ khác chứ?
Lâm Hàn nhếch miệng, nở một nụ cười có chút tà dị nói.
Trịnh Biến nhẹ gật đầu! Tình hình đã đến nước này, đại chiến là không tránh khỏi, lão cũng không muốn dư ba sẽ lan đến làm tổn tại quân đội của mình.
Trịnh Biến dẫn trước bay đi. Lâm Hàn sát theo đó cũng biến thành một tia chớp rời đi. Mộc nhân không có người khống chế, dần dần khô héo rơi rụng thành cơn mưa vụn gỗ xuống mặt đất.
Trong cơn mưa vụn gỗ, hai quân chợt như bừng tỉnh sau cơn mê, Lâm Ôn ngay lập tức nắm lấy thời cơ hiệu lệnh toàn quân xông lên trước. Tiên hạ thủ mới là vương đạo.
Bên Phi Hổ quân dường như cũng ý thức được điều này. Nhưng đáng tiếc không có thống soái đúng nghĩa, chỉ có duy nhất vài vị tướng lĩnh có tiếng nói, nhưng còn chưa kịp hiệu lệnh toàn quân đã bị Lâm Ôn một tiễn đưa về miền cực lạc, qua vài lần như vậy, Phi Hổ quân có vẻ càng ngày càng thêm loạn.
…
Cách chiến trường tám trăm dặm về phía Tây Bắc!
Nơi này là một bãi đá biển hoang vu, quanh năm chỉ có tiếng sóng vỗ dồn dập, cùng tiếng kêu réo rắt của đàn hải âu đang tìm nơi trú ngụ.
Những con hải âu vốn đang hồn nhiên rỉa lông bên bờ biển đột ngột cảm nhận được cái gì đó, chúng nhao nhao quay đầu về hướng nam, sau đó dồn dập lộ ra vẻ hoảng sợ, cuống quýt tung mình bay đi.
Trên bầu trời, một luồng khí thế bàng bạc đầy bá đạo nhanh chóng bao trùm toàn bộ bãi biển, một đạo tàn ảnh màu trắng mờ nhạt xuất hiện nơi chân trời, nhưng chỉ sau tích tắc đã tới bên bờ biển. Thân ảnh dần dần lộ rõ, chính là đại trưởng lão Trịnh Biến.
Qua hai giây, lại một cái bóng trắng khác xuất hiện trên mỏm đá, thần sắc lạnh nhạt mà lười biếng nhìn thân ảnh trên không trung, hồn nhiên không chút lo lắng, giống như mọi chuyện đều nắm chắc trong tay.
Trịnh Biến mặc dù tỏ ra rất bất mãn với thái độ của Lâm Hàn, nhưng thực ra trong lòng lão lại bình tĩnh đến đáng sợ! Sống bao nhiêu năm như vậy, tâm lý chiến lão còn chơi nhiều hơn Lâm Hàn đánh nhau kìa, nào có không nhận ra hắn đang dùng thái độ để tạo áp lực với lão.
Đôi bên chưa hề động thủ, chỉ lẳng lặng đứng nhìn nhau rất lâu, nhìn đến mức trời đất biến sắc, cơ tình bắn ra tứ phía… ạch… khụ khụ, là sát cơ bắn ra tứ phía.
- Lão già! Ngươi có vẻ không mấy nóng lòng nhỉ! Không sợ Lâm Ôn diệt sạch quân đội quý giá của ngươi sao?
Lâm Hàn chợt cười lạnh châm chọc. Nhưng đáp lại chỉ là thái độ không kém phần khinh bỉ của Trịnh Biến:
- Thằng nhóc ngươi cũng dám chơi trò này với ta? Đừng tưởng ta không biết ngươi đang lo lắng Trịnh Vân mang theo một vạn Phi Hổ quân truy kích! Hơn nữa tiểu tử dùng lôi nguyên tố kia cũng không thể chịu được lâu! Chờ Phi Hổ quân có thể phi hành trở lại, Lâm Thế Ôn lại có thể làm gì?
Lâm Hàn bĩu bĩu môi:
- Sao ngươi không nghĩ rằng Lâm Ôn có thể diệt sạch quân của ngươi trước khi Trịnh Vân đến? Đến lúc đó quân lực ngang nhau, lại đều có thống lĩnh trấn tràng, các ngươi dù có ưu thế bay lượn nhưng cũng chẳng làm gì được bọn ta cả! Hắc hắc…
Trịnh Biến tuyệt không nao núng:
- Muốn đánh thì đánh, đừng nói nhảm!
Thực ra lão cũng có chút lo lắng tình huống như vậy, nhưng càng nhiều lại là tự tin vào suy tính của mình. Nhưng dù có thế nào đi nữa, trận chiến giữa lão và Lâm Hàn mới là màn quan trọng nhất! Chỉ cần lão thắng, dù cho ba vạn Phi Hổ quân có bị trọng thương, chiến thắng vẫn nằm trong tay lão.
Ngược lại, nếu lão bại, Phi Hổ quân trước sau cũng chỉ là miếng mồi trên đĩa của Lâm Hàn mà thôi!
Đây chính là chiến tranh ở Thần Tướng Chiến Quốc! Quân đội… cũng chỉ là một phần, quan trọng nhất vẫn là sức mạnh của thống soái đôi bên!
Trên đại lục Ma Võ rộng lớn này, hai chức nghiệp chính đang còn tồn tại đến tận ngày nay chỉ có Võ giả và Ma Pháp sư. Trên thực tế, số lượng Võ giả vẫn luôn luôn vượt trội hơn ma pháp sư rất nhiều, cũng vì thế mà những ma pháp sư thực sự mạnh mẽ cũng là những tồn tại phượng mao lân giác so với những cường giả võ đạo.
Lý do sao? Lâm Hàn còn nhớ Lê Ân Tĩnh đã từng nói, Võ giả là những kẻ hút lấy năng lượng của toàn thiên địa này, không ngừng làm thiên địa suy yếu, gián tiếp diệt tuyệt Luyện Khí Sĩ. Mặc dù ma pháp và võ đạo là hai hệ thống tu luyện hoàn toàn khác nhau, nhưng không thể phủ nhận, thiên địa ngày càng suy bại đang khiến cho việc tu luyện ma pháp trở nên ngày càng khó khăn.
Đó cũng là lý do mà Lâm Hàn chưa từng đối mặt với một ma pháp sư nào thực sự ngang tầm với mình. Lê đại tiểu thư… ách, nàng mặc dù mạnh hơn Lâm Hàn cả chục lần, nhưng Lâm tiểu ca cũng có hàng trăm cách khiến Lê đại tỷ trở nên ngoan ngoãn như con mèo nhỏ, điều này là khẳng định.
Còn sư phụ của Gary Hoàng Lê, vị trưởng lão đáng kính Ice Barry của công hội ma pháp,… cảnh giới của lão đã cao đến mức mà Lâm Hàn không thể chạm đến, cũng chưa tưởng tượng nổi, vì vậy Lâm Hàn vẫn chưa thể biết đối đầu với ma pháp sư là một chuyện khó khăn đến nhường nào.
Đây là lần đầu tiên hắn đối mặt với một ma pháp sư mạnh mẽ đến nhường ấy!
Một Pháp Thánh đỉnh phong, một trong những cường giả mạnh nhất vùng Tây Nam, góp phần không nhỏ trong việc xưng hùng xưng bá của Trịnh thị trong suốt bao nhiêu năm qua. Lâm Hàn không dám coi thường, càng không thể coi thường lão.
Bởi hiện tại, hắn đang rơi vào trong Lĩnh Vực nguyên tố của Trịnh Biến, từng giây từng phút bị nguyên tố gây áp lực, không ngừng tàn phá thân thể. Trên trán hắn lúc này đã nhỏ xuống mấy giọt mồ hôi, chứng minh áp lực của hắn lúc này lớn đến mức nào.
Lĩnh Vực này… thật mạnh!
Nói không ngoa, đây chính là lĩnh vực nguyên tố mạnh nhất mà Lâm Hàn từng gặp.
Trên người hắn lúc này không ngừng lóe lên điện quang, khiến hắn lấp lánh như một quả cầu sét giữa thiên không. Không phải vì Lâm Hàn dùng lôi độn, mà vì thân thể hắn đang không ngừng bị lôi điện tàn phá, dòng điện tồn tại ở khắp nơi, trên trời, dưới đất, nước biển, trên da thịt hắn, thậm chí từ chính trong thân thể hắn cũng quỷ dị xuất hiện những dòng điện lưu, khiến thân thể hắn không ngừng tê dại.
Lâm Hàn còn nhớ, mình từng đối mặt với một Pháp Thánh… không, là Thánh Tín Đồ hệ quang, Harlem Crist, một trong những thiên tài trẻ tuổi từng tham gia cuộc chiến bảy năm trước (Chương 102). Vị Thánh Tín Đồ đó thực sự là một thiên tài, đã phát triển quang nguyên tố thành từ nguyên tố, tạo nên lĩnh vực với những dòng điện lưu từ trường đầy quỷ dị, khiến Lâm Hàn lúc đó cũng bị tê dại không nhẹ.
Nhưng so với khi ấy, cảm giác tê dại lúc này còn mạnh hơn gấp trăm ngàn lần.
Bởi Trịnh Biến chẳng những cũng sử dụng được từ nguyên tố giống như Harlem, mà lão còn sử dụng được lôi điện chân chính, một lĩnh vực tràn ngập lôi đình, giống như thiên kiếp diệt thế, giống như thương khung đang nổi giận gào thét với Lâm Hàn.
Trịnh Biến… lão là một cường giả đích thực, là một Pháp Thánh ba hệ: Lôi – Quang – Hỏa! Hơn nữa còn là tinh thông toàn bộ ba thuộc tính, không phải dạng chỉ tập trung vào một thuộc tính chính! Mặc dù con đường tu luyện của lão vì thế mà khá chậm rãi, nhưng bù lại, thực lực của lão lại mạnh hơn nhiều những người đồng cấp khác! Cùng là Pháp Thánh đỉnh phong, nhưng một mình lão có thể đánh bại ba pháp thánh đỉnh phong khác. Chẳng vì thế mà lão đã ngồi vững cái ghế đại trưởng lão kia đến cả ngàn năm mà chẳng ai có thể lật đổ.
Nếu không có Trịnh Hằng,… có lẽ gia chủ Trịnh gia ngoài lão chẳng có thể là ai khác.
…
- Sao vậy? Chẳng phải ngươi rất hung hăng sao? Tại sao không đến công kích ta? Hay là ngươi sợ rồi?
Nhìn phản ứng trì độn của Lâm Hàn, Trịnh Biến không tiếc lời châm chọc hắn, nhưng sự đề phòng trong mắt chưa hề giảm xuống một chút nào.
Trên thực tế, Lâm Hàn cũng rất muốn động, nhưng thân thể hắn không ngừng tê dại vì lôi điện, lại có một luồng nhiệt khí khiến thân thể hắn, tế bào hắn liên tục bị đốt cháy. Thân thể tộc Senju khiến hắn có thể không ngừng hồi phục, nhưng dường như tốc độ hồi phục này lại hơi chậm so với sức tàn phá khủng khiếp kia.
Lần đầu tiên, đối đầu với một cường giả đồng cấp, Lâm Hàn cảm thấy mình nằm ở thế yếu!
Không phải vì hắn yếu, mà vì… Trịnh Biến quá mạnh!
Mạnh mẽ vượt xa tưởng tượng của hắn!
Một lĩnh vực, ba loại nguyên tố đồng nguyên là Lôi – Quang – Hỏa chồng chéo lên nhau, không ngờ lại khủng bố đến nhường ấy!
Nhưng,… hắn cần phải sợ sao?
Thân thể căng cứng của Lâm Hàn đột nhiên thả lỏng, cái đầu hơi cúi chợt cao ngạo ngẩng lên, một nụ cười quỷ dị xuất hiện nơi khóe miệng, khiến tinh thần của Trịnh Biến cũng căng thẳng vô cùng.
Tiếp đó…
Chẳng có gì xảy ra cả…
Lâm Hàn vẫn đứng ở đó, mồ hôi còn vã ra nhiều gấp đôi. Trịnh Biến vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, tinh thần cực độ căng thẳng, nhưng… vậy mà chẳng có gì xảy ra cả.
Giống như… hắn chỉ đang làm trò con bò một tý cho đỡ nhục mà thôi.
Lĩnh Vực nguyên tố ngày càng trở nên ngưng tụ, không ngừng công phá thân thể hắn, giống như không thể chịu đựng được thêm, Lâm Hàn một lần nữa cúi đầu xuống, thân thể căng cứng chống chọi.
Trịnh Biến hơi ngờ vực nhìn qua, chẳng lẽ… đối thủ của mình… không mạnh như vậy!
Ngay lúc này!
Thời điểm mà lão đang thất thần, là khi lão đang nghi hoặc về phản ứng của mình, đồng thời hơi thả lỏng khi thấy mình bất lực chịu đựng!
Trong ống tay áo, Lâm Hàn đã âm thầm kết ấn từ rất lâu, không gian xung quanh hắn trở nên hơi rung động, một tia chớp trắng lóe lên rồi hoàn toàn bị bao phủ bởi tấm lưới lôi đình cuồng bạo, Lâm Hàn trong tích tắc đã biến mất!
Phi Lôi Thần Thuật!
Đã mất đi lực phản kháng, những nguyên tố cuồng bạo kia hoàn toàn thành công tụ lại một điểm, giống như phản ứng hóa học được sinh ra, tại vị trí mà Lâm Hàn vừa đứng, một tiếng nổ đinh tai nhức óc thoáng chốc lan tỏa, dư ba ầm ầm sinh ra, nhưng lại bị Trịnh Biến mạnh mẽ cầm cố lại! Nơi đây hiện giờ là lĩnh vực của lão, việc khống chế này cũng chỉ là nhấc tay mà thôi!
Bên kia!
Trịnh Biến ngay lập tức bắt được thân ảnh Lâm Hàn khi hắn xuất hiện. Chỉ nhẹ nhàng nhấc tay, những nguyên tố cuồng bạo kia ngay lập tức lại tập trung về phía hắn. Nhưng lần này, Lâm Hàn nào có dễ dàng để mình bị áp chế như vậy!
Mộc Độn – Mộc Đĩnh Bích!
Oành!
Những gốc cây thô tráng dũng mãnh mọc lên, thoáng chốc trở thành một cái lồng gỗ bao phủ toàn bộ thân thể Lâm Hàn. Gỗ vốn có tính cách điện, Lôi Nguyên tố của Trịnh Biến nhất thời không thể làm gì hắn.
Mộc Độn – Mộc Long Thuật!
Grao grao…
Ngay tức khắc, mộc long đục thủng nóng lồng gỗ phi thân mà ra, thân thể dài đến mười mét hùng dũng bay lên, nhắm ngay Trịnh Biến đang lơ lửng trong không trung!
- Trò vặt! Hừ!
Trịnh Biến hừ lạnh một tiếng! Nhẹ nhàng phất tay vỗ xuống, Mộc Long vốn đang điên cuồng lao tới chợt thả chậm tốc độ, thân thể nó đột ngột bốc cháy, chỉ trong tích tắc đã bị thiêu thành tro tàn, phiêu tán trong không trung!
Đây là lĩnh vực của lão, một mộc long liệu có xá gì?
Ngay cả Mộc Đĩnh Bích thường ngày bền chắc vô song kia, chỉ trong hai giây cũng đã bị lôi và hỏa thiêu cháy thành tro tàn, một cột lửa bốc lên cao, sáng rực cả trời đất, thân ảnh của Lâm Hàn lại một lần nữa biến mất!
Tròng mắt Trịnh Biến co rút lại, trong lòng lão thầm thán một câu: “Thật nhanh!”
Bình sinh lão chưa từng đối đầu với kẻ địch nào nhanh đến mức ấy!
Lâm Hàn lại một lần nữa xuất hiện.
Lại là Mộc Đĩnh Bích và Mộc Long.
Trì hoãn được thêm ba giây, nhưng Lâm Hàn ngày càng cảm thấy tình thế này không ổn!
Không ổn một chút nào!
Năng lực của Lâm Hàn có rất nhiều, nhưng nổi bật nhất vẫn là Mộc Độn và khả năng hồi phục tuyệt thế vô song! Cả hai năng lực này đều bắt nguồn từ sinh cơ cuồn cuộn chảy trong huyết mạch Senju, kết hợp với thành quả Trường Sinh bí điển mà hắn đã tu tập nhiều năm có được!
Tất cả chakra của hắn đều có khởi nguyên là như vậy!
Nhưng hiện tại, khi nằm ở thế yếu, Lâm Hàn mới nhận ra một nhược điểm của bản thân, một nhược điểm rất trí mạng!
Khi hắn dùng thuật, năng lực phục hồi của hắn yếu đi rất nhiều, ngược lại, năng lực phục hồi sẽ mạnh hơn khi không sử dụng thuật nào khác!
Đối mặt với Trịnh Biến, rơi vào lĩnh vực hùng mạnh của lão, Lâm Hàn không thể không ngừng phục hồi! Nhưng đồng thời, hắn cũng phải liên tục thi thuật để né tránh mũi nhọn của kẻ địch! Điều đó khiến năng lực phục hồi vốn đã không đủ của hắn lại càng trở nên không đủ, dù có nhẫn thuật che chắn đi một bộ phận lớn thì vẫn là không đủ!
Điều đó có nghĩa, thương thế trên người hắn sẽ càng ngày càng nặng! Dẫn hắn tới càng gần thất bại hơn!
Có lẽ, trong nguyên tác, Senju Hashirama bị thương nặng sau khi đại chiến với Uchiha Madara, sau đó dẫn đến mất mạng cũng là vì lý do tương tự!
Nhẫn thuật sử dụng càng mạnh mẽ bao nhiêu, năng lực phục hồi càng yếu ớt bấy nhiêu!
Thật khó giải quyết!
Không được!
Kéo dài không xong! Lâm Hàn quyết định cường công!
Mộc Độn – Mộc Long Thuật!
Mộc Long gào thét lao tới Trịnh Biến, không ngoài dự kiến bị thiêu thành tro tàn!
Nhưng…
Ngay sau đó, Mộc Nhân thình lình xuất hiện, cánh tay thô tráng nắm lấy thân thể Lâm Hàn, ném mạnh hắn lên trời.
Tốc độ kia,… thậm chí lôi đình cũng không thể đánh trúng!
Trịnh Biến có phần hơi giật mình, nhưng cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Lão mặt không biến sắc, tay phải nhẹ nhàng đưa ra phía trước, một quả hỏa cầu nhanh chóng ngưng tụ, chỉ trong tích tắc đã phóng đại ra trăm ngàn lần, trở thành một đại hỏa cầu nóng rực như thái dương.
Lão gầm lên một tiếng, hỏa cầu như đạn đạo rời khỏi lòng bàn tay lão, gào thét lao về phía Lâm Hàn. Giống như mặt trời rơi xuống, bao kín mọi đường tiến công của hắn!
Tròng mắt Lâm Hàn co rút lại…
Hỏa cầu này… không bình thường!
Bên trong chẳng những ẩn chứa hỏa nguyên tố cực mạnh, mà còn có một luồng năng lượng khác, rất quỷ dị, rất bí ẩn, nhưng chính luồng năng lượng bí ẩn này lại không ngừng thao túng biến hóa bên trong hỏa cầu, khiến hỏa nguyên tố bên trong hỏa cầu trở nên cực kỳ bất ổn và cuồng bạo, hơn nữa còn biến hóa đa đoan vô cùng. Lâm Hàn nhất thời không thể phán đoán được uy lực của hỏa cầu này mạnh tới đâu!
Hắn chỉ cảm thấy… rất nguy hiểm!
Vô cùng nguy hiểm!
Trong tiếng cười lạnh của Trịnh Biến, Lâm Hàn gầm lên một tiếng không cam lòng, Kiếm Hàn Tuyết trong tay đã ra khỏi vỏ, như tên đã lên dây, hắn giận dữ vung mạnh tay, kiếm Hàn Tuyết giống như một viên sao chổi vùn vụt lao tới, trong tích tắc va chạm với hỏa cầu.
Nụ cười của Trịnh Biến có thêm chút khinh thường, nhưng chỉ một giây sau, nụ cười đó đã cứng ngắc trên mặt lão.
Thanh kiếm kia… vậy mà xuyên qua hỏa cầu của lão!
Hỏa cầu kia của lão là một bí thuật vô cùng mạnh mẽ, trên đời này chỉ có duy nhất lão và đệ tử thân truyền có thể sử dụng, đến thiên binh chạm vào cũng chỉ trong thoáng chốc là tan chảy, thần khí hạ phẩm cũng phải tổn hại phần nào, vậy mà thanh kiếm kia…
Chẳng lẽ…
Trịnh Biến có chút không dám tin nhìn chằm chằm kiếm Hàn Tuyết, lão đã sớm biết trong tay Lâm Hàn có thần khí, nhưng lão chỉ cho rằng đó là một món thần khí mới ra đời, cùng lắm là thần khí hạ phẩm mà thôi!
Nhưng nhìn sự bền chắc kia, xuyên qua hỏa cầu của lão mà không chút sứt mẻ, thậm chí thế đi còn không giảm, vẫn như một khỏa lưu tinh ùn ùn lao tới!
Đó chắc chắn là thần khí thượng phẩm! Thậm chí… là tuyệt phẩm!
Thần khí Tuyệt phẩm… trên đời này chỉ còn lại năm món mà thôi, hơn nữa tất cả đều nằm trong tay những lão quái vật đứng đầu đại lục! Không ngờ kiếm kia… vậy mà…
Trong truyền thuyết, thần khí tuyệt phẩm có ẩn chứa uy năng thiên địa, người sở hữu có thể từ nó mà nắm giữ được bí ẩn của thiên địa, bí ẩn của pháp tắc, vượt qua được giới hạn bản thân, bước vào cảnh giới trong mà người người ước mong kia…
Trong mắt Trịnh Biến thoáng lóe lên vẻ tham lam, kiếm này… lão muốn!
Chỉ là…
Lão quên mất kẻ địch của mình cũng không phải dạng vừa!
Bởi… trên kiếm Hàn Tuyết đang có một chuỗi ký tự như nòng nọc đang lóe lên ánh sáng màu máu… Là một thuật thức mà Lâm Hàn đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn!