“Thằng nhãi vô tri, còn chưa trả lời vấn đề của lão thân mà còn dám hỏi ngược lại ta là ai à? Chẳng lẽ Quỷ y phái các người không nói qua cho các người biết sao? Hậu viện này là cấm địa, không được tự ý xâm nhập”. Thanh âm chói tai của lão phu nhân kia lại lần nữa truyền tới.
Quỷ y phái các người?
Tần Lạc và Vương Dưỡng Tâm liếc nhau, chẳng lẽ lão phu nhân này không phải là người Quỷ y phái sao?
“Thật xin lỗi, đã quấy rầy rồi”. Vương Dưỡng Tâm cười ha hả nói, sau đó hai người xoay người định chạy trốn.
Nếu bên này không tiện tiến vào, vậy không đi là được. Các môn các phái đều có quy củ của mình, bọn họ cũng không muốn vì lòng hiếu kỳ của mình mà phá hủy quy củ của người khác.
Không biết có phải do nguyên nhân hai người không lên tiếng nữa không, hay là lão phu nhân nghe được tiếng chân họ chạy trốn, phẫn nộ quát: “Quấy nhiễu sự thanh tĩnh của môn chủ chúng ta rồi đi thế à? Không dễ vậy đâu”.
Lúc nói câu đầu tiên, giọng nói kia vẫn còn đang ở tiểu viện. Nhưng lúc nói xong lời cuối cùng, không ngờ bà đã chạy lên cầu kiều, như ma quỷ đuổi phía sau hai người.
Bạn có thể tưởng tượng hình ảnh như vậy không?
Một tiểu lão thái mặc hắc bào chân không chạm đất, như là bay ở không trung bay về phía hai người. Tốc độ nhanh vô cùng, lại không phát ra bất kỳ tiếng động nào, giống như quỷ hồn ở trong phim kinh dị vậy.
Tần Lạc cùng Vương Dưỡng Tâm cùng trừng lớn con mắt, trơn mắt nhìn tiểu lão thái kia “bay” tới trước mặt hai người, chỉ vào mũi hai người mắng một trận: “Các người là ai? Chẳng lẽ không biết chút quy củ à? Đây là tố chất của đệ tử nhập môn Quỷ y phái các người à? Rõ ràng đã bảo không được tiến vào hậu viện này, các người sao không nghe lệnh? Hôm nay không trả cho lão thân một cái công đạo, xe ta có cắt đứt chân chó của các người không”.
Người tiểu lão thái rất lùn, đại khái chỉ khoảng 1m5. Thân thể gầy khọm, tựa như bù nhìn dùng để dọa chim chóc vậy.
Trên mặt của lão không có thịt, chỉ có một tầng da giống vỏ quýt. Cằm nhô, lúc nói chuyện hai khối da liền rung theo miệng – nói thật, Tần Lạc chưa bao giờ thấy qua lão thái thái kinh khủng như vậy.
Nhưng mà, Tần Lạc không dám có chút khinh thường nào với lão.
Bởi vì hắn đã nhìn ra, tiếng bước chân của tiểu lão thái này rất nhẹ, cước không chạm đất. Giống như là loại cước bộ thần kỳ nào đó.
Tựa như cước bộ mình được dạy. Đó là một loại cước bộ trải qua trăm ngàn lần rèn luyện cùng vô số lần phân tích thống kê, tổng kết ra hợp lý nhất.
Mà cước bộ của lão này, có lẽ cũng ẩn chút biểu diễn huyền diệu của Âm Dương Bát Quái… Cụ thể là thứ gì, Tần Lạc cũng không thể nào biết được.
Nhưng mà, hắn biết rõ, nếu tiểu lão thái muốn gây phiền toái cho bọn họ. Bọn họ sẽ chẳng chạy thoát khỏi lão…
Nghĩ tới loại khả năng này, Tần Lạc cảm thấy mình thật rất nguy kịch. Vì vậy, hắn quyết định phải giữ thái độ tôn kính hữu lễ với lão nhân gia này.
“Lão bà, chúng cháu là vô tình đi ngang qua. Chỉ do thấy bên này có một cái ao, định qua đây xem một chút. Chúng cháu không phải là Quỷ y phái, cũng không ai nói với chúng chau không được vào cấm địa hậu viện này cả. Nếu có chỗ nào đắc tội, xin rộng lòng tha thứ”. Tần Lạc lấy thân phận vãn bối, nói với vẻ mặt áy náy.
Quả nhiên, nghe Tần Lạc nói vậy, tức giận trên mặt tiểu lão thái tiêu tan hơn phân nửa. Hai tròng mắt nhìn qua có chút trống rỗng nhưng lại phi thường sắc bén nhìn Tần Lạc, tán dương: “Người trẻ tuổi này thật không tệ. Hiểu được đạo lý biết sai có thể sửa. Giỏi hơn so với người bên cạnh kia nhiều”.
Vương Dưỡng Tâm da mặt hơi mỏng suýt hộc máu. Mình cũng chưa nói gì cả mà? Đâu có da mặt dày như lão?
“Nếu không phải lão vừa mở miệng đả đòi đánh người thì cháu sẽ phản bác người sao?” Vương Dưỡng Tâm không phục mà phản kích một câu.
Bá!
Vẻ mặt tiểu lão thái vừa mới hòa hoãn lại thoáng cái trầm xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm Vương Dưỡng Tâm ngập sát khí.
Tần Lạc đã nhận ra, tính tình lão thái thái này khá nóng nảy. Hơn nữa hình còn rất cổ quái. Một lời không thuận tai thì chính là bộ dạng muốn liều mạng với người ta.
“Bản thân cháu cũng muốn thử một chút đấy”. Bị người ta quát lớn như vậy, Vương Dưỡng Tâm cũng không nhịn được, cố chấp cãi lại một câu.
Nam nhân chính là rất dễ bị kích động, một khi máu nóng bốc lên, mười con trâu cũng không thể kéo trở lại.
Vì vậy, tiểu lão thái liền động.
Mới vừa rồi còn đứng trước Tần Lạc, mà trong nháy mắt đã lách qua bên người Tần Lạc, đánh về phía Vương Dưỡng Tâm đứng phía sau Tần Lạc.
Tần Lạc lo Vương Dưỡng Tâm bị tổn thương, đứng tại chỗ nghiêng người chín mươi độ, đưa tay bắt cánh tay tiểu lão thái.
Vừa bắt vừa hô: “Lão thái thái, không nên xúc động”.
Nhưng mà, một trảo này của Tần Lạc đã thất bại. Chỉ thấy trước mặt hắn hoa lên, đã thấy Vương Dưỡng Tâm bị tiểu lão thái nhấc lên ném ra khỏi cầu đá.
Bùm!
Vương Dưỡng Tâm liền rơi xuống nước.
Một tiếng vang lên, bọt nước văng tung tóe.
Cá chép trong ao bị quả bom tạc này làm giật mình, nhảy loạn ra ngoài. Trong lúc nhất thời, cá trong nước ngóc đầu lên, trông rất náo nhiệt.
Vương Dưỡng Tâm từ trong ao nhô đầu ra, trong miệng đầy nước, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, liều mạng bơi đến bờ ao.
Lúc này là thời gian lạnh nhất trong năm ở Yến Kinh, người mặc áo bông đứng trong gió thôi cũng đã cảm thấy lạnh vù vù rồi. Có mấy ai có dũng khí mà nhảy xuống bơi trong mùa đông không?
“Không… sao”. Giọng Vương Dưỡng Tâm giống như bị đóng băng, thanh âm nói chuyện lắp ba lắp bắp, hàm trên hàm dưới va nhau không ngừng, cả người run bần bật.
“Đây là một chút giáo huấn cho hắn. Lần sau còn dám nói năng lỗ mãng với lão thân, xem ta thu thập hắn thế nào”. Tiểu lão thái hung dữ nói.
“Lão nhân gia, Dưỡng Tâm cũng chưa sai gì. Lão ném hắn xuống nước vào mùa đông lạnh này, thật sự là lão không đúng rồi”. Tần Lạc quay sang, nói với tiểu lão thái bằng giọng lạnh như băng.
Mặc dù hắn biết rõ, chính hắn cũng rất có thể sẽ giống như Vương Dưỡng Tâm, bị tiểu lão thái ném vào trong nước lạnh.
Nhưng mà hắn vẫn nói.
Có nhiều lúc, có chút chuyện không phải là có thể nói hay không thể nói, mà là có nên nói không. Có một số việc không phải có thể hay không thể làm, mà là có nên làm hay không.
Vương Dưỡng Tâm là hắn dẫn tới, Vương Dưỡng Tâm bị người khác khi dễ, hắn hiển nhiên là muốn thay gã đòi một cái công đạo.
Đương nhiên, thứ công đạo này phần lớn là dựa vào cường quyền tranh với cường quyền.
“Cậu cảm thấy ta làm sai sao?” Ánh mắt sắc bèn tàn nhẫn của tiểu lão thái nhìn chằm chằm Tần Lạc, giọng khàn khàn hỏi.
“Lão quả thật đã sai rồi”. Tần Lạc nói.
“Cậu cũng muốn chết à?” Tiểu lão thái quát.
“Cháu không muốn đắc tội lão nhân gia. Nhưng mà, cháu cũng không thể nhìn bạn bị người ta khi dễ mà không nói một tiếng”. Tần Lạc quật cường mà đối mặt với lão thái thái, nói không chút nhượng bộ.
Nói thật, nếu không phải lo khí thế mình thua kém, hắn thật chẳng muốn nhìn trừng trừng lão thái thái này như vậy đâu.
Khóe mắt lão nhăn nheo như vậy, hốc mắt sâu như vậy, con ngươi vàng như vậy, da tay sần sùi như vậy, nếp nhăn nhiều như vậy… cho dù có nhìn một năm nửa năm, không có tình thú vẫn là không có tình thú.
“Ma Ma, không nên làm khó người ta. Trở về đi”. Một giọng nói yêu kiều truyền đến.
Giọng nói này cực nhẹ, cực trong, xem ra người nói tuổi không lớn. Nhưng mà, vẫn là cái giọng vừa nhẹ vừa trong này, mà lại khiến người ta nảy sinh cảm giác thương tiếc.
Khiến người khác ngoài ý muốn chính là, tiểu lão thái sau khi nghe thấy giọng nói kia, hung hăng trừng mắt nhìn Tần Lạc một cái, rồi lại phóng như “bay” về phía đó.
Trong chớp mắt, liền chui vào trong tiểu viện thần bí kia.
Tần Lạc đứng ở lan can cầu đá ngẩn người, nhớ tới Vương Dưỡng Tâm vẫn còn ở dưới nước chưa leo lên, vội chạy tới bên bờ kéo gã lên…
Vương Dưỡng Tâm tắm xong, quấn khăn tắm dày cộm đi ra ngoài mà vẫn cảm thấy toàn thân rét lạnh, lại chui vào ổ chăn ở trên giường mới cảm giác dễ chịu hơn một chút.
“Cái lão vu bà kia là ai nhỉ? Sao lại lợi hại vậy chứ? Tôi còn chưa thấy rõ là chuyện gì xảy ra. Lão đã phóng tới trước mặt tôi, đẩy tôi, tôi liền té xuống rồi”. Vương Dưỡng Tâm vẻ mặt buồn bực nói.
“Tôi cũng không biết thân phận của lão. Lão hình như biết chút công phu”. Tần Lạc vừa cười vừa nói.
“Công phu?” Con mắt Vương Dưỡng Tâm sáng lên. “Xem ra, những môn lớn phái lớn có thể tồn tại trăm ngàn năm này, quả thật có chút chỗ không giống tầm thường”.
“Đúng vậy. Đại hội đấu y ngày mai nhất định sẽ phi thường đặc sắc”. Tần Lạc gật đầu, cũng rất chờ mong.
“Cô gái lên tiếng sau cùng là ai nhỉ?” Đầu Vương Dưỡng Tâm tựa lên thành giường suy nghĩ, lại đặt câu hỏi.
“Tôi ngay cả mặt cũng chưa thấy”. Tần Lạc lắc đầu.
“Giọng nói thật dễ nghe”. Vương Dưỡng Tâm nói. “Lúc ấy tôi đang vội bơi tới bờ, sau khi nghe giọng nói đó, tôi thậm chí có một hồi lâu quên mất mình nên làm gì”.
Tần Lạc cười cười, không lên tiếng.
“Tôi thật sự hâm mộ vận khí tốt của anh. Mỗi khi anh gặp phiền toái, luôn có người đẹp giải vây”. Vương Dưỡng Tâm có chút ấm ức nói.
“Cậu sao biết nàng là người đẹp?”
“Nghe giọng là biết. Con gái có giọng nói như vậy, tướng mạo có thể xấu được sao?” Vương Dưỡng Tâm vẻ mặt hồi tưởng nói: “Mấy ngày sau, cũng khong biết có thể nhìn thấy không”.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ms Mèo
Lúc Tần Lạc và Vương Dưỡng Tâm chạy tới Khổ Tể Đường, đã có không ít người chờ ở đó.
Âu Dương Mệnh và Âu Dương Mẫu mỉm cười gật đầu với Tần Lạc, Âu Dương Lâm liếc nhìn Tần Lạc một cái, rồi chuyển tầm mắt tới chỗ khác rất nhanh. Gã ở chung với Tần Lạc thật sự không thể hòa hợp được.
Còn có một nhóm nam nhân mặc trường bào đen, trước ngực có thêu hình giống đầu lâu. Những người này có người mười mấy tuổi, cũng có người hơn hai mươi tuổi, cũng có trung niên nhân tuổi xấp xỉ Âu Dương Mệnh, tướng mạo khác nhau, chiều cao bất đồng, nhưng mà, bọn họ có một điểm giống nhau: Mỗi người đều cùng một bản mặt, không nói cười tùy tiện.
Nét mặt của bọn họ lạnh lùng cao ngạo, giống như không để người khắp thiên hạ vào mắt.
Thấy hai kẻ ngoại tộc Tần Lạc và Vương Dưỡng Tâm tới, sau khi chỉ nhìn lướt qua thì không hề để ý đến nữa.
Ngay sau đó, ở cửa vang lên tiếng xe.
Âu Dương Mệnh cùng Âu Dương Mẫn liếc mắt nhìn nhau, liền dẫn một đám môn nhân ra cửa nghênh đón.
Ở cửa đỗ một hàng xe Audi, những chiếc xe này hợp thành một hàng, khoảng bảy tám chiếc, xếp cùng một chỗ giống cự long màu đen. Cửa xe mở ra, từ trong xe bước ra một đám nam nhân mặc trường bào trắng.
Những người này hoặc cao hoặc lùn, hoặc mập hoặc ốm, có mỹ nam tử phong độ nhẹ nhàng, có đại thúc trung niên ba bốn mươi tuổi, còn có lão già đầu đầy tóc bạc cùng với cô bé hoạt bát đáng yêu.
Cô bé mặc áo nhỏ màu đỏ, quần jean xanh, giày da nhỏ màu đen, là sắc sáng trong cả một quần thể nam nhân.
Trên ngực những người này cũng có ký hiệu, là một ánh trăng lưỡi liềm màu vàng nhạt.
"Những người này là ai vậy?" Vương Dưỡng Tâm lộ vẻ mê mang hỏi.
"Chính khí môn". Tần Lạc cười nói, nhìn chăm chú vào nam nhân đi đầu tay nắm cô bé đi về phía Âu Dương Mệnh, nói: "Không biết hắn là họ Thủy hay là họ Cốc".
"Chính khí môn chẳng lẽ có hai môn chủ?" Vương Dưỡng Tâm kỳ quái hỏi.
"Chính khí môn khác với Quỷ y phái. Quỷ y phái là một họ Âu Dương truyền thừa, thu môn nhân đều là nam tử trong dòng, cũng có một ít là cô nhi có tư chất chọn từ bên ngoài... chỉ cần tiến vào Quỷ y phái, tất cả mọi người đều phải sửa thành họ Âu Dương".
Tần Lạc nhìn thoáng qua Âu Dương Mệnh và Âu Dương Lâm, nói: "Quỷ y phái còn có một quy củ chính là truyền nội không truyền ngoại, truyền nam không không truyền nữ. Y thuật của bọn họ chỉ có thể truyền cho nội môn đệ tử, những người chạy sinh ý ở bên ngoài là không thể truyền thụ. Truyền nam không truyền nữ, cũng vì tránh y thuật bị truyền ra ngoài".
Vương Dưỡng Tâm cười lạnh nói: "Quỷ y phái này... cũng giống những danh môn đại phái trong tiểu thuyết kiếm hiệp mà thôi. Chỉ có thể truyền người mình, không thể truyền người ngoài. Nếu hương khói nhà mình bị gãy, môn tuyệt học này cũng sẽ mất tích... ông nói, trước kia Trung Quốc chúng ta đúng là có rất nhiều công phu thần kỳ, chỉ là về sau dần dần thất truyền. Cho dù có, cũng không có người chịu cống hiến ra ngoài. Trung y không thịnh vượng, cũng có quan hệ rất lớn với những người trong nước có tư tâm quá nặng này".
Tần Lạc gật đầu đồng ý. Tây y sở dĩ phát triển nhanh chóng như thế, là vì kiến thức của bọn họ toàn bộ trở thành tài liệu giảng dạy, cung cấp kiến thức cho tất cả những người thích y học học tập".
Nhiều người học tập, nhiều người nghiên cứu, Tây y tất nhiên là có thể phát triển lớn mạnh, kỹ thuật Tây y cũng có thể biến chuyển từng ngày, lấy tốc độ nhanh nhất đổi mới.
Nhưng mà, Trung y lại bất đồng. Quan điểm người Trung Quốc là "Đồ đệ giáo hội, sư phụ chết đói", cho dù là người mình thân thiết nhất, tất cả đều muốn giữ lại một tay tuyệt hoạt để sử dụng tương lai dưỡng lão.
Cho nên, anh nếu muốn học được một ít y thuật của nhất môn kia, không có ba hai mươi năm là chuyện không thể nào hoàn thành. Cho dù anh chịu đựng đến trước ba hai mươi năm, thứ học được có lẽ cũng chỉ là một ít da lông.
Đây là sự bi ai của Trung y, cũng là sự bi ai của cả dân tộc.
"Môn chủ Chính Khí phải do Thủy, Cốc hai nhà đương gia làm chủ, nhưng môn hạ đệ tử cũng phần lớn là trăm họ. Chỉ cần có thiên phú Trung y, hoặc là người mang tuyệt kỷ y học, đều có thể nhập môn. So sánh mà nói, Chính khí môn ngược lại thoáng hơn Quỷ y phái".
"Không phải còn có một nhà sao? Tên là Bồ Tát Thủ gì gì mà?" Ánh mắt Vương Dưỡng Tâm quét một vòng, hỏi: "Sao không thấy họ?"
"Môn phái thứ ba tên là Bồ Tát môn. Bồ Tát Thủ là hình dùng thủ thuật của các nàng rất cao". Tần Lạc cũng quét mắt bốn phía một cái, nói: "Tôi cũng thấy kỳ, sắp bắt đầu rồi, sao còn chưa thấy các nàng nhỉ?"
Trung niên nam nhân nắm tay cô bé kia mỉm cười, chậm rãi đi đến trước mặt Âu Dương Mệnh, cười nói: "Lần này Âu Dương đại ca làm chủ, đã làm phiền rồi".
"Cốc huynh đệ khách khí quá. Trước kia Quỷ y phái chúng tôi cũng không phải từng làm phiền các anh sao?" Âu Dương Mệnh bắt tay cười ha hả nói. Ánh mắt đặt ở trên mặt cô bé nắm tay Cốc môn chủ, hỏi: "Vị tiểu cô nương xinh đẹp này chắc là Cốc Tử Lễ phải không?"
"Cốc Tử Lễ, gọi bác đi". Cốc Thiên Phàm tay con gái, nhắc nhở nói.
"Chào bác ạ". Giọng cô bé trong trẻo cất lên.
"Tốt. Tốt. Mấy năm không thấy, Cốc Tử Lễ cũng đã lớn thành đại cô nương rồi". Âu Dương Mệnh cười ha hả nói. Đưa tay muốn sờ đầu Cốc Tử Lễ, bị Cốc Tử Lễ nghiêng đầu qua, tránh đi.
"Âu Dương đại ca, mọi người đến đông đủ rồi à?" Cốc Thiên Phàm cười hỏi.
"Đến đông đủ rồi. Đám nữ Bố Tát kia đường xá xa xôi, nên đã sớm tới hai ngày trước rồi". Âu Dương Mệnh vừa cười vừa nói.
"Chàng trai thú vị mà anh nói trong điện thoại cũng tới chứ?"
"Tần Lạc đã tới. Tôi giới thiệu một chút cho anh biết". Âu Dương Mệnh quay đầu lại nhìn thoáng qua chỗ Tần Lạc đứng, vừa cười vừa nói.
Cốc Thiên Phàm nhẹ gật đầu, dẫn đám người của mình đi tới Khổ Tể Đường.
Một đám người vừa mới đi lên cầu thang, đã ngửi một làn gió thơm ùa tới.
Tiếng bước chân lộn xộn vang lên, từ nơi cửa sau của Khổ Tể Đường, đi tới một đám nữ nhân tư sắc khác nhau.
Những nữ nhân này đều có vẻ là thành phần trí thức đô thị, có người tóc uốn, có người mặc áo choàng, còn có người đầu kẹp tóc học sinh rát đáng yêu nhu thuận. Trang phục của các nàng mode gợi cảm, có ủng da váy ngắn, có bộ đồ OL, còn có quần jean thoải mái hưu nhàn và áo da bó sát người... những người này không giống như là truyền nhân đệ tử trong môn phái Trung y xa xưa trong truyền thuyết, mà giống nữ nhân viên ở trong mấy văn phòng làm việc đi ra hơn.
Tuổi của các nàng phần lớn chênh lệnh, nhỏ là thì mười mấy hai mấy tuổi, cũng có vài phụ nữ trung niên ba bốn mươi tuổi. Không có trang phục thống nhất, cũng không có ký hiệu đánh dấu thân phận, cùng nhau đi tới, trên đường mang theo nụ cười ôn nhu tự tin, chính là nữ Bồ Tát tế thế cứu nhân.
Đúng vậy, sau khi thấy hết nhóm nam nhân lãnh khốc này tới nhóm nam nhân lãnh khốc khác, đột nhiên xuất hiện một đám nữ nhân xinh đẹp mode như vậy, Tần Lạc và Vương Dưỡng Tâm đều có loại cảm giác kích động và vui sướng khi thấy "Bồ Tát".
Nam nữ phối hợp, trận đấu mới không nhàm chán.
Vì sao trăm ngàn năm trước, những cổ nhân kia đã biết làm ra cuộc so tài đấu y tam giác hai nam một nữ này rồi chứ?
Bởi vì trăm ngàn năm trước, tổ tông của chúng tôi đã hiểu rõ đạo lý này.
Những cô gái này vừa nói cười rất huyên náo, vừa đi vào đại sảnh Khổ Tể Đường. Những nữ nhân kia đứng ở cửa, chỉ trỏ về phía những nam nhân này, tựa như các nàng là vào kỹ viện tìm niềm vui, những nam nhân này đều giống cá vàng mặc cho các nàng khiêu khích.
Đặc biệt là Tần Lạc và Vương Dưỡng Tâm hai khuôn mặt xa lạ này, bị nhìn cũng nhiều hơn một chút.
Từ nhóm có một nữ nhân hơn ba mươi tuổi, thân thể thướt tha phong tình chân thành đi tới chỗ Âu Dương Mệnh và Cốc Thiên Phàm, vẻ mặt khiêm tốn nở nụ cười nói: "Mộc Hương ra mắt Cốc môn chủ, Âu Dương phái chủ, môn chủ bổn môn thân thể không khỏe, không thể đích thân tới tham gia lần đấu y này. Cố ý bảo tôi nói xin lỗi với hai vị, xin rộng lượng bỏ quá cho".
"Ha ha, không sao. Chúng tôi đều có thể hiểu được". Cốc Thiên Phàm hào sảng nói.
"Đúng vậy. Tô Tử môn chủ nên tĩnh dưỡng nhiều hơn. Bồ Tát môn nhân tài xuất hiện lớp lớp, cũng không cần Tô Tử môn chủ phải tự mình ra tay".
Nhưng cô bé trong tay Cốc Thiên Phàm lại có chút không vui, hỏi: "Chị Tô Tử bị gì thế? Sao không thể tới chứ?"
Cô gái có tên là loại thuốc Đông y Mộc Hương này cúi đầu nhìn Cốc Tử Lễ, trên mặt lộ nụ cười từ ái, nói: "Tô Tử môn chủ đặc biệt căn dặn, nếu Cốc Tử Lễ đến đây, tự có thể tới tìm nàng".
"Thật ạ?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cốc Tử Lễ vui mừng. Tiếp theo lại buồn thiu nói: "Em muốn gặp chị Tô Tử, mà lại muốn xem cuộc so tài đấu y, làm sao bây giờ ạ?"
Nghe được bộ dạng khó xử của cô bé, tất cả mọi người liền cười ha hả.
Âu Dương Mệnh vào trong đại sảnh, vỗ vỗ tay, nói: "Quỷ y phái, Bồ Tát môn, Chính khí môn ba năm có cuộc thi đấu y một lần lại bắt đầu, thực vinh hạnh, Quỷ y phái chúng tôi có thể đảm nhận lần so tài này".
"Trước khi cuộc so tài chính thức mở màn, tôi trước tiên muốn giới thiệu với các vị một người bạn". Ánh mắt Âu Dương Mệnh chuyển dời đến người Tần Lạc, cười nói: "Tần Lạc, truyền nhân Thái Ất Thần Châm, là hội trưởng nhiệm kỳ đầu và là người sáng tạo nên công hội Trung y thanh thế to lớn ở bên ngoài kia. Thiên tài thầy thuốc kiệt xuất trẻ tuổi nhất trong giới y của chúng ta. Mọi người vỗ tay hoan nghênh hắn tới nào".
Bộp bộp.
Một trận vỗ tay thưa thớt vang lên, ngoại trừ các cô gái Bồ Tát môn cho anh chàng dễ nhìn không tính là quá đẹp trai này một ít mặt mũi. Những nam nhân Quỷ y phái cùng Chính khí môn căn bản ngay cả tay cũng lười giơ lên.
Hắn là thầy thuốc thiên tài trẻ tuổi kiệt xuất nhất sao? Vậy những người bọn họ là cái gì?
Không thể không nói, một câu nói của Âu Dương Mệnh, đã đẩy Tần Lạc về phía đối lập với tất cả những người trẻ tuổi này.
Cho dù là cao thủ trẻ tuổi của Quỷ y phái, hay là cao thủ trẻ tuổi của Chính khí môn, cũng sẽ không khoan dung một người từ ngoài tới có danh tiếng và giá trị trên bọn họ.
Đúng vậy, đối với bọn họ mà nói, Tần Lạc không thuộc một phái hai môn đúng là người ngoại lại.
Tần Lạc hướng về bốn phía chắp tay, vừa cười vừa nói: "Âu Dương phái chủ thật sự quá đề cao tôi rồi. Gọi tôi là thầy thuốc thiên tài trẻ tuổi kiệt xuất nhất... tôi thật xấu hổ. Những ngày này cùng Âu Dương Lâm của Quỷ y phái kết bạn thân thiết, tôi học được rất nhiều thứ ở trên người hắn, các phương diện hắn đều mạnh hơn tôi nhiều lắm. Tôi cảm thấy, tôi chỉ có thể xem như là kiệt xuất thứ hai thôi. Hắn mới là thầy thuốc thiên tài trẻ tuổi kiệt xuất nhất. Tôi không bằng hắn".
Âu Dương Lâm không ngờ Tần Lạc lại cất nhắc mình như vậy, sắc mặt vui mừng. Nhưng lúc nhìn thấy ánh mắt cha giống như dao nhìn mình chằm chằm, vội cúi đầu, nín thở, làm bộ đối với mấy câu ca ngợi này một chút cũng chẳng để trong lòng.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ms Mèo
Âu Dương Mệnh đã sớm lĩnh giáo qua tài ăn nói của Tần Lạc, biết rõ người trẻ tuổi này lời lẽ sắc bén, không phải là chén đèn nhỏ đã cạn dầu. Nhưng mà, câu nói đầu tiên của đối phương đã đẩy con mình tới vị trí lúc nãy của hắn, như vậy thật khiến gã không ngờ.
Vốn Tam gia đang cạnh tranh kịch liệt, hắn đâm một kích như vậy, không phải là khiến hai nhà khác càng thống hận Âu Dương Lâm sao?
Âu Dương Mệnh dù sao tâm kế hơn người, cười cười với Tần Lạc, nói: "Trẻ tuổi khiêm nhường là tốt. Nhưng quá khiêm nhường có thể sẽ không tốt".
Lại xoay người nói với mọi người: "Dựa theo quy củ cuộc so tài đấu y, cứ ba năm tổ chức một lần, do ba phương thay phiên đảm nhận làm nhà tổ chức. Năm nay vừa vặn do Quỷ y phái đảm nhiệm làm nhà tổ chức, tất nhiên cũng do Quỷ y phái ra đề".
Âu Dương Mệnh lại quay đầu lại nhìn thoáng qua Tần Lạc, nói: "Nhưng mà, trận đấu năm nay có thể phải có một thay đổi nho nhỏ. Vốn tôi định mời Tần Lạc tiên sinh tới làm khách quý xem cuộc so tài này, nhưng hắn chủ động đề nghị, muốn tự mình ra sân tham gia cuộc so tài này, cùng nhóm thanh niên của chúng ta ganh đua ưu khuyết điểm. Không biết các vị có ý kiến gì không?"
Sau khi nói dứt lời, liền nhìn Cốc Thiên Phàm, đợi câu trả lời của hắn.
Ánh mắt Cốc Thiên Phàm quan sát Tần Lạc một hồi, cười nói: "Tất cả mọi người đều dấn thân vào Trung y, yêu thích Trung y. Mục tiêu của chúng ta đều là phát triển và truyền thừa Trung y. Có thể có thêm một vị thiếu niên anh hùng gia nhập, cũng là chuyện đáng mừng của hai môn một phái. Tôi đại biểu Chính khi môn hoan nghênh sự gia nhập của người bạn Tần Lạc".
Âu Dương Mệnh nhẹ gật đầu, lại quay đầu nhìn thủ lĩnh Mộc Hương của Bồ Tát môn. Mộc Hương vừa cười vừa nói: "Môn chủ chúng tôi không có ở đây, tôi cũng không phải chủ gì. Có điều, nếu Cốc môn chủ và Âu Dương phái chủ đều đồng ý, tôi nghĩ môn chủ của chúng tôi cũng sẽ không phản đối. Tôi thay mặt nàng đồng ý vậy".
Âu Dương Mệnh vừa cười vừa nói: "Tốt lắm. Nếu Chính khí môn và Bồ Tát môn đã không có ý kiến, Quỷ y phái tất nhiên cũng hoan nghênh thanh niên tư chất ưu việt này gia nhập chúng ta. Vậy, tôi tuyên bố, cuộc đấu y một phái hai môn lần này để cho các phái tứ phương đại biểu tham gia. Vẫn theo quy củ lúc trước, có thể một người đại diện toàn bổn môn bổn phái, cũng có thể căn cứ thi đơn để chọn ưu tú tham gia".
Ánh mắt Âu Dương Mệnh quét qua Tần Lạc, trong lòng thầm cười trộm.
Cậu tuổi còn trẻ, có lẽ ở mặt châm cứu có thành tựu. Nhưng mà, tôi không tin cậu là nhân tài tất cả các phương diện.
Người khác đều là tập hợp thực lực một môn một phái để ra so đấu, cậu liền xui xẻo rồi. So đấu châm cứu là cậu, so đấu dược tính dược lý là cậu, so đấu chuẩn đoán bệnh tại chỗ cũng là cậu... nói cách khác, Tần Lạc phải dùng sức một người để ứng phó xa luân chiến của bọn họ.
Ánh mắt Âu Dương Mệnh rất nhanh dời ra khỏi người Tần Lạc, quét nhìn toàn trường, lớn tiếng nói: "Bây giờ... tôi tuyên bố, cuộc so tài đấu y chính thức bắt đầu".
Âu Dương Mệnh mắt nhìn Âu Dương Mẫn, người sau lập tức đưa lên một cái thiệp gấm niêm kín.
Âu Dương Mệnh mở thiệp gấm ra, lớn tiếng đọc: "Đề thứ nhất. Chẩn nhìn trong bốn chẩn của Trung y. Quy tắc khảo hạch, tùy cơ rút tên người bệnh, do đại biểu khắp nơi tiến hành chẩn nhìn với người bệnh. Địa điểm khảo hạch: Nghiễm An Đường".
Âu Dương Mệnh nghiêm trang đọc xong nội dung bên trong thiệp gấm, cười nói với mọi người: "Thật xin lỗi, xem ra phải mời các vị dời tới Nghiễm An Đường".
"Lý nên như thế". Cốc Thiên Phàm cười gật đầu, sau đó dẫn môn nhân đệ tử Chính khí môn của mình đi về chỗ hàng xe Audi đỗ trước cửa.
Bồ Tát môn ở xa Yến Kinh, tự nhiên do Quỷ y phái phụ trách điều xe đưa đón. Mà Tần Lạc và Vương Dưỡng Tâm rất buồn bực ngồi cùng xe với Âu Dương Lâm. Đương nhiên, Âu Dương Lâm càng thêm buồn bực so với bọn họ. Nếu không phải lão đầu tử trong nhà tự mình dặn dò, gã thậm chí còn định trực tiếp cự tuyệt chở khách.
"Chẩn nhìn trong bốn chẩn của Trung y? Đây không phải là rất đơn giản sao?" Vương Dưỡng Tâm kỳ quái hỏi. "Chỉ cần là một gã Trung y hợp cách, đều có thể từ sắc mặt người bệnh mà nhìn ra một số vấn đề mà? Theo đạo lý mà nói, bọn họ không nên ra vấn đề đơn giản như vậy mới đúng chứ".
Âu Dương Lâm cười lạnh một tiếng, chẳng thèm trả lời vấn đề của Vương Dưỡng Tâm.
Tần Lạc không vui mà nhìn gã một cái, trả lời vấn đề còn chưa được giải đáp của Vương Dưỡng Tâm: "Học Trung y, thứ phải học đầu tiên là gì?"
"Thuộc tên thuốc, nhớ phương thuốc". Vương Dưỡng Tâm vẻ mặt đau khổ nói. Tên thuốc tối nghĩa khó đọc và phương thuốc thật dài hiển nhiên đã làm gã chịu không ít đau khổ, cho nên bây giờ một khi nhớ tới, lòng vẫn còn sợ hãi.
"Tiếp theo là gì?" Tần Lạc tiếp tục hỏi.
"Học bốn chẩn Trung y". Vương Dưỡng Tâm nói. "Đây là kiến thức cơ bản nhất".
"Không sai. Cũng vì nó là cơ sở của Trung y, cho nên mới quan trọng nhất. Giống như một nút thắt của sợi dây, nếu cậu ngay cả đầu dây cũng không tìm ra, thì làm sao có thể cởi nút thắt được? Bốn chẩn này, chính là đầu dây để cởi nút thắt. Nếu tìm không ra được đầu dây, hoặc là tìm đầu dây nhầm. Sợi dây này sẽ càng siết chặt, có thể sẽ không gỡ được".
"Chẩn đoán bệnh là cơ sở, khám và chữa bệnh là mấu chốt. Cho nên, khảo hạch bốn chẩn này, cũng chẳng kỳ quái chút nào. Một phái hai môn đều là cao thủ Trung y, tất nhiên là không xa lạ gì bốn chẩn này. Về phần tại sao thi kiến thức cơ bản này... là vì theo nhỏ mới thấy lớn. Nếu có thể từ vấn đề nhỏ phát hiện tật bệnh trọng yếu ẩn sâu trong thân thể bệnh nhân, đây mới thực sự là cao thủ Trung y". Tần Lạc cười giải thích.
Vương Dưỡng Tâm lúc này mới hiểu rõ mà nhẹ gật đầu, nói: "Thì ra là thế. Tất cả tuyển thủ tham gia cuộc đấu này đều tinh thông bốn chẩn này. Cũng chính là vì như vậy nên muốn phân cao thấp, cũng cần phá lệ mà thật cẩn thận".
Tần Lạc gật đầu, nhìn ngoài cửa sổ phong cảnh lướt qua rất nhanh, lại đột nhiên mất đi hứng nói chuyện.
Tất nhiên tham gia cuộc so tài này, tất nhiên phải liều mạng phân cao thấp với những cao thủ này mới được.
Thắng lợi là thứ mỗi người đều khát vọng, nhưng mà, hắn hy vọng nhất, vẫn là mượn cuộc đấu y này để mở rộng tầm mắt của mình, làm phong phú kiến thức của mình. Nếu có thể học được mấy món tuyệt kỹ, vậy thì không còn gì tốt hơn nữa.
Về phần thất bại ư? Hắn thật không nghĩ tới.
Nghiễm An Đường là hiệu thuốc lớn thuộc Quỷ y phái, ở cạnh trung tâm phố xá sầm uất ở Yến Kinh, nằm ở khu vực tấc đất tấc vàng, mà chiếm diện tích cũng không nhỏ, thoạt nhìn rất có quy mô.
Điều này khiến Tần Lạc lần nữa cảm thán trong lòng: Thật ra, Trung y vẫn là kiếm tiền.
Đương nhiên, chỉ là một số bộ phận kiếm tiền thôi. Nếu như có thể giống như Tây y tất cả những người hành nghề đều có thể kiếm được tiền, lúc này mới tính là phát triển Trung y chân chính.
Nếu anh làm việc không kiếm được tiền, anh sẽ chăm chỉ làm việc sao? Đáp án nhất định là không làm.
Bởi vì lo khiến người ta chú ý quá, cho nên xe của bọn họ chia làm mấy đội chạy tới bãi đậu xe của tiệm thuốc. Đoàn xe của Quỷ y phái đỗ thẳng ở cạnh cửa ra vào của thương trường, sau đó một đám người đi bộ tới hiệu thuốc lớn Nghiễm An Đường để tập hợp.
Người phụ trách Nghiễm An Đường đã nhận được điện thoại, đã sớm ở cửa chờ. Gã là một nam nhân trung niên đeo kính, dáng người hơi mập, thoạt nhìn trông rất khôn khéo. Sau khi nhìn thấy Âu Dương Mẫn, vội tiến lên đón, cung kính báo cáo: "Ông chủ, tất cả đều đã chuẩn bị xong".
Xem ra, hiệu thuốc của Quỷ y phái toàn bộ làm ăn đều do Âu Dương Mẫn quản lý. Nếu không, người này cũng sẽ không xem nhẹ Âu Dương Mệnh, chỉ chào hỏi một mình Âu Dương Mẫn. Về phần phái chủ Âu Dương Mệnh bình thường phụ trách công việc gì, cũng chẳng biết.
Âu Dương Mẫn nhẹ gật đầu, nói với mọi người: "Xin các vị theo tôi vào".
Nói xong, liền dẫn đường, dẫn theo một nhóm người vào hiệu thuốc. Sau đó đi thẳng vào trong.
Phía sau có một gian phòng rất lớn, xem ra bình thường là chỗ hội nghị thường kỳ của công nhân viên. Chỉ là sau một phen điều chỉnh, đồ vật bên trong phần lớn đều chuyển đi. Bây giờ ở giữa, chỉ còn mấy cái bàn và mấy cái ghế tựa.
Bên cạnh còn có nhân viên phục vụ xinh đẹp đã chuẩn bị trà nóng, thấy nhóm khách quý tiến vào, liền ân cần bưng trà đưa nước cho những người khách này.
Đợi đến khi ổn định xong, Âu Dương Mệnh lại đứng lên nói: "Chúng tôi đã đưa ra đề đầu tiên, bây giờ, tất cả mọi người có thể phái ra đại biểu mà mình đã chọn".
Cốc Thiên Phàm quét mắt ra sau, nhẹ gật đầu với một lão nhân tuổi đã cao. Lão nhân hiểu ý, bước về phía một cái bàn ở giữa, chắp tay với bốn phía, sau đó ngồi xuống ghế.
Âu Dương Lâm đi tới, nhỏ giọng nói bên tai cha chuyện gì đó. Âu Dương Mệnh trừng mắt liếc hắn một cái, chọn một nam nhân trung niên tướng mạo bình thường nhưng ánh mắt cực kỳ âm lãnh tới.
Bồ Tát môn hiển nhiên với trận đấu này cũng là tình thế bắt buộc, thủ lĩnh Mộc Hương của các nàng tự mình ra sân, ngồi ở bàn thứ ba.
Tần Lạc không thể chọn lựa, bản thân chạy tới cái bàn thứ tư ngồi xuống.
"Chọn số". Âu Dương Mệnh lần nữa lên tiếng.
Người phụ trách Nghiễm An Đường lập tức đưa lên một cái rổ nhỏ, hai mặt rổ có mười mấy tờ giấy nhỏ vo tròn. Phía trên những viên giấy này đều có một cái tên cùng dãy số tương ứng.
Âu Dương Mệnh đưa rổ tới trước mặt bốn người dự thi, ý bảo tùy một người trong họ rút một số.
Mộc Hương là cô gái duy nhất trong bốn người, mọi người liền cùng đề cừ do nàng chọn một con số đầu.
Mộc Hương mỉm cười nói cảm ơn, sau đó liền lấy một viên giấy từ trong rổ ra.
Âu Dương Mệnh nhận lấy quả bóng, mở ra ở trước mặt bốn người, sau đó hỏi: "Số 6 Lưu Dịch. Mọi người có dị nghị gì không? Nếu có người có dị nghị, sẽ bỏ số này đi. Chọn một lần nữa. Nếu lo có hành vi gian lận, có thể đi tới hiện trường tìm người bệnh".
Không ai dây dưa ở vấn đề này, tất cả mọi người đều đồng ý chọn số 6 làm đối tượng để chẩn nhìn. Vì vậy, người phụ trách tiệm thuốc kia chạy rất nhanh ra ngoài dẫn một nam nhân đi vào.
Lưu Dịch mặc dù đã chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng khi thấy một đám người hoặc đứng hoặc ngồi ở trong phòng vẫn giật mình.
Không phải nói là chuyên gia đặc biệt ngồi chẩn sao? Sao thoáng cái đã mời tới nhiều chuyên gia vậy?
Người phụ trách Nghiễm An Đường lại giải thích với Lưu Dịch một phen, gã mới dám đi tới trước hai bước. Mặc cho ánh mắt của một nữ ba nam nhìn tới nhìn lui trên người trên mặt mình.
Tiếp theo, đã có người cầm bút máy trên bàn lên, bắt đầu viết tràn lan trên giấy.
Tần Lạc không vội viết ra đáp án chẩn nhìn của mình, mà con mắt cẩn thận nhìn Lưu Dịch. Đối phương phát hiện quan sát của hắn, liền né tránh rất nhanh.
Ước chừng sau ba phút đồng hồ, lúc này mới mở nắp bút bắt đầu viết. Khi hắn bắt đầu viết, vị đại biểu Quỷ y phái kia đã dừng bút.
Âu Dương Mệnh đi qua, dùng bút đỏ ghi số 1 lên trên đơn thuốc gã trình lên.
Tiếp theo, vị trưởng giả Chính khí môn cũng giao kết quả chẩn bệnh của mình lên. Mộc Hương mặc dù tốn thời gian nhiều hơn một chút, cũng chỉ là dùng bảy tám phút.
Tần Lạc là người viết cuối cùng, cũng là người đưa bài thi cuối cùng.
Âu Dương Mệnh nhận lấy tờ đơn thuốc của hắn, cười cười với hắn, sau đó dùng bút đỏ viết trên giấy số 4.
Bởi vì dùng sức quá mạnh, ngòi bút đâm rách cả giấy.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ms Mèo
Chương 268: Không bệnh giả bộ bệnh
Tác giả: Liễu Hạ Huy
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu tầm
Đợi đến sau khi người cuối cùng giao đơn thuốc lên, "Chuột bạch" Lưu Dịch được người ta mời ra ngoài.
Âu Dương Mệnh cầm bốn tờ đơn thuốc, cười nói: "Bốn vị đã chẩn nhìn xong, bây giờ, chúng tôi có thể mời ban giám khảo tới duyệt bốn tờ này. Ai ưu ai kém, rất nhanh sẽ có kết quả".
Âu Dương Mệnh nhìn thoáng qua Cốc Thiên Phàm, nói: "Xin ban giám khảo xem xét".
Cốc Thiên Phàm gật đầu, nói: "Xin mời ba vị tiên sinh Đường Phong Hà, Trúc Y, Vũ Đình đảm nhiệm lần đánh giá này".
Vì vậy, từ sau gã đi ra ba lão nhân râu tóc bạc trắng.
Tần Lạc hơi có chút ngoài ý muốn, hắn vốn cho là, người làm giám khảo cuộc so tài này nhất định là nhân vật công lập ba phương. Nhưng không ngờ, ba giám khảo này toàn bộ đều là người của Chính khí môn.
Nếu vậy, cuộc so tài này có thể đảm bảo công bình công chính sao?
Nhưng khi Tần Lạc cẩn thận chú ý nam nhân mặt lừa của Quỷ y phái và Mộc Hương của Bồ Tát môn ở bên cạnh, phát hiện trên mặt hai người bọn họ không có chút mất bình tĩnh nào. Hiển nhiên, bọn họ cũng đã sớm tiếp nhận phương thức bình xét như vậy rồi.
Người đứng xem cũng trầm mặc không một tiếng động, không ai đưa ra bất cứ dị nghị gì, giống như tất cả mọi người vô cùng có lòng tin với ba lão già gầy khọm này.
Tần Lạc nghĩ thế liền thấy thoải mái.
Loại phương thức tranh tài này thoạt nhìn phi thường không hợp lý, ví dụ như danh sách bệnh nhân này đều do Quỷ y phái cung cấp, bọn họ muốn động tay động chân thật sự rất dễ dàng. Mà giám khảo tất cả đều do Chính khí môn đảm nhiệm, bọn họ muốn thiên vị cho môn nhân của mình, cũng chỉ là chuyện một câu nói.
Nhưng mà, mọi người không nên quên. Mỗi một vị ở đây đều là thánh thủ Trung y, ra bên ngoài tùy tùy tiện tiện đều có thể trở thành danh y một phương. Nếu Quỷ y phái muốn động tay động chân trên người bệnh mà nói, rất khó tránh được mắt đỏ ánh vàng của những người này. Nếu giám khảo Chính khí môn cử ra có chút thiên vị, mấy nhà khác làm sao chịu đáp ứng chứ?
Hơn nữa, mọi người trăm ngàn năm trước, tư tưởng thật sự là đơn thuần đáng yêu hơn. Bọn họ có thể vì tín ngưỡng và yêu thích của bản thân mà hy sinh hết thảy của mình, kể cả tính mạng. Bọn họ có ngạo khí cùng thanh cốt đặc biệt của một gã Trung y, về phần ** loại chuyện này... bọn họ rất khinh thường.
Chính khí môn, nếu không có một thân chính khí này, sợ là cũng sẽ không có tên như vậy.
Ba lão nhân kia nhận bốn tờ danh sách trong tay Âu Dương Mệnh, sau đó tụ lại cùng nghiên cứu cẩn thận. Thỉnh thoảng còn có tiếng thảo luận rất nhỏ.
Không biết thảo luận đến bài của ai mà xảy ra chuyện trái quan điểm gì đó.
Âu Dương Mệnh nghi hoặc nhìn sang, mặc dù tâm muốn tìm hiểu đến cùng là chuyện gì. Nhưng dựa theo quy củ, gã sau khi đưa đơn thuốc, liền không thể tiếp xúc với ban giám khảo. Cũng chỉ có thể đứng tại chỗ chờ kết quả.
Một lúc sau, ba người rốt cuộc cân nhắc đưa ra quyết định cuối cùng.
Phong Hà sắc mặt đen như than đứng ở trong đại sảnh, lớn tiếng nói: "Tứ phương chẩn nhìn, chọn Bồ Tát môn Mộc Hương là đệ nhất, công chính bình thản, không vội vàng. Chính khí môn thứ hai, cẩn thận toàn diện, từ ngoài vào trong. Quỷ y phái đứng thứ ba, có thêm một kỹ thuật, nhưng đây chỉ là một kỹ thuật chẩn nhìn, dùng chính bổ chính, dùng chính áp tà. Không thể quá chuyên quyền độc đoán".
Ba thứ hạng trước đã đưa ra, Tần Lạc dĩ nhiên là gã thứ bốn còn sót lại.
Kết quả tuyên bố xong, lão già đen gầy cũng không lập tức xuống đài, mà lại cau mày nói: "Có điều, kết quả chẩn nhìn của cậu Tần Lạc có chênh lệch rất lớn với ba vị kia. Thoạt nhìn, giống như là chẩn lầm".
Chẩn lầm?
Mọi người đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức cười ầm ầm.
Đây là chỗ nào? Đây là trường hợp gì thế?
Đại hội đấu y hai môn một phái, chính là sự kiện thần thánh nhất cũng là thần bí nhất. Tuyển thủ mỗi một nhà phái ra tham gia đấu y đều là tuấn kiệt một thời của bổn môn phái, y thuật cực kỳ xuất chúng.
Mọi người so đấu y thuật, phần lớn là tập hợp chi tiết cùng hiếm có. Giúp nhau xác minh, cũng có thể giúp nhau đề cao.
Nhưng mà, cái đại hội đấu y ba năm một lần, nhiều năm so đấu như vậy, vẫn chưa từng có vị tuyển thủ nào xuất hiện hiện tượng "Chẩn lầm" cả.
Chẩn lầm là gì? Chính là khám và chữa bệnh sai.
Nếu xuất hiện chẩn lầm, chứng minh ngay cả tư cách tham gia đại hội cũng không có. Đây cũng là nguyên nhân vì sau những người đứng xem bật cười.
"Chẩn lung tung". Âu Dương Mệnh vẻ mặt vui cười lắc đầu. Nghĩ thầm, thằng nhóc này vừa ra đã quậy loạn như vậy, sau đó làm sao còn mặt mũi mà tiếp tục so đấu. Lại nói chuyện xác nhập công hội Trung y với hắn, hắn sẽ không còn gì để từ chối đúng chứ?
Nếu từ chối, chuyện này cũng có thể viết lên báo.
"May là con không ra tay". Âu Dương Lâm cười vô cùng vui vẻ. Mặc dù gã rất muốn kết quả tự mình đánh bại Tần Lạc. Nhưng mà... hắn cứ tự bại với phương thức mất mặt như vậy, hình như cũng rất thú vị. Gã vẫn có thể từ đó tìm được phần khoái cảm thuộc về mình.
Cốc Tử Lễ nhìn cha của mình, cười hì hì nói: "Ba ba, đại ca ca kia thật ngốc nha. Ngay cả con cũng nhìn ra vấn đề, hắn sao lại nhìn không ra chứ?"
Cốc Thiên Phàm cũng mặt đầy nghi ngờ, mặc dù cảm thấy không thể nào có thể xảy ra chuyện như vậy, nhưng mà, gã vẫn có lòng tin với ba vị cao nhân Chính khí môn. Với phẩm cách khí khái của bọn họ thì không thể nào đưa ra bình luận bất công võ đoán được.
Cốc Thiên Phàm nhìn Tần Lạc ngồi yên ở đó mặt không chút thay đổi, tâm tư vừa động, nói: "Phong lão, lão có thể giải thích cho mọi người biết tại sao lại đánh giá vậy không".
Phong lão gật đầu, nói: "Mọi người đều biết, cái gọi là chẩn nhìn, chính là quan sát sự thay đổi thần, sắc, hình, thái của người bệnh. Thần là trạng thái tinh thần, thần khí, sắc là biểu hiện màu sắc tươi khô bên ngoài khí huyết ngũ tạng, hình là dấu hiệu hình thể khỏe mạnh hay suy yếu, thái là biểu hiện động thái linh hoạt hay ngốc trệ. Đây ứng với mặt, miệng, mũi, răng, lưỡi và lông của người bệnh, lại quan sát da, tứ chi để biết "thần" của người bệnh. Tiên sinh Biển Thước đứng đầu công hội Trung y chúng ta rất xem trọng và cũng rất giỏi về chẩn nhìn, liệt nó đứng đầu bốn chẩn".
"Thần thái người chia làm đắc thần, vô thần, giả thần. Đắc thần còn được gọi là Hữu thần, là biểu hiện tinh sung, khí túc, thần vượng; khi mang bệnh, mặc dù bệnh còn chưa gây tổn thương rõ, là biểu hiện bệnh nhẹ, nhưng dự đoán bệnh khá dễ. Vô thần còn gọi là Thất thần, là biểu hiện tinh tổn, khí thiếu, thần suy. Mà Giả thần là biểu hiện giả khi bệnh nhân đang nguy kịch xuất hiện tinh thần tạm thời chuyển biến tốt, là dấu hiệu trước giai đoạn cuối, không phải là dấu hiệu tốt. Cũng là câu cửa miệng hồi quang phản chiếu mà chúng ta hay nói".
"Bồ Tát môn, Quỷ y phái cùng với Chính khí môn, đại biểu ba phương này đều chẩn nhìn người bệnh là Vô thần, tức là tinh tổn khí thiếu, thể nội có bệnh. Mà kết quả của cậu Tần Lạc là..." Phong Hà liếc nhìn Tần Lạc một cái, nhưng không nói ra câu kế tiếp.
"Là gì?" Cốc Thiên Do lên tiếng hỏi.
"Không bệnh giả bộ bệnh". Phong Hà nhìn thoáng qua Âu Dương Mệnh, trầm giọng nói. "Đơn thuốc dân gian ở đây, mọi người có thể tự do đọc qua".
Phong Hà vừa nói xong, lại đưa bốn đơn thuốc chẩn nhìn cho Âu Dương Mệnh. Âu Dương Mệnh xem mấy lần, liền sắc mặt ngưng trọng mà chuyển cho Âu Dương Mẫn bên cạnh. Một truyền một, tất cả mọi người đang đợi để xem đơn thuốc của Tần Lạc.
Cốc Thiên Phàm sau khi xem xong, nhìn Tần Lạc nói: "Tần Lạc, cậu có thể giải thích cho mọi người một lần, vì sao lại viết ra đánh giá như vậy không?"
"Bởi vì sự thật chính là như thế". Tần Lạc vừa cười vừa nói. Vương Dưỡng Tâm vội ở bên cạnh dậm chân, vị đại sư huynh này... ở địa bàn của người ta, anh hãy thu liễm một chút đi. Đừng giỡn chơi nữa.
Cốc Thiên Phàm liền nhíu mày rậm, nói: "Vừa rồi người bệnh số 6 kia tôi cũng đã gặp. Sắc mặt của hắn đỏ, mắt có tơ máu. Khóe môi khô nứt, chỗ cằm có đậu nhiệt... dựa theo suy luận thông thường, người bệnh hẳn là dương hỏa thịnh vượng, mạch gan không thông, thể nội có bệnh mới đúng".
"Không sai. Dựa theo suy luận bình thường, đúng thực là như vậy". Tần Lạc cười gật đầu. "Nhưng mà, tôi ở trên đơn thuốc có viết qua, hắn là không bệnh giả bộ bệnh".
"Hắn vì sao phải làm vậy? Có người nào không có bệnh lại chạy tới xem bệnh chứ?" Mộc Hương quay sang nhìn người trẻ tuổi, cười hỏi.
"Đáp án này, phải hỏi người bệnh". Tần Lạc nhìn gương mặt xinh đẹp của nữ nhân này, trả lời.
Tất cả mọi người đã nhìn ra, mũi nhọn của Tần Lạc chĩa thẳng vào Quỷ y phái.
Cho dù là ai cũng đều hiểu rõ, người bệnh này là người do Quỷ y phái cung cấp. Nếu có vấn đề gì, nhất định là vấn đề của Quỷ y phái.
Âu Dương Lâm híp mắt nhìn Tần Lạc, nói: "Người trẻ tuổi, anh có biết những lời anh nói có ý vị như thế nào đối với Quỷ y phái tôi không? Quỷ y phái có thể đứng vững vàng trăm ngàn năm, cũng là dựa vào cố gắng và chữ tín của vô số đệ tử để chèo chống. Anh bây giờ đang vũ nhục mấy trăm đệ tử chúng tôi cùng danh tiếng tích lũy trăm ngàn năm đấy".
"Tôi không có ý vũ nhục các người. Chỉ nói ra một sự thật mà thôi". Tần Lạc cười khổ nói. "Đương nhiên, tôi cũng biết, người nói thật luôn khiến người khác không thích. Nhưng mà, tôi không hy vọng có người lợi dụng lợi thế là sự tín nhiệm của người khác".
Âu Dương Mẫn sắc mặt xanh mét, quát lên: "Lý Cường, mời người bệnh tới".
Ông chủ Nghiễm An Đường vẻ mặt cứng đờ, vội chạy ra ngoài. Chỉ lát sau, lại dẫn Lưu Dịch kia tới.
Trông bộ dạng Lưu Dịch rất không hài lòng, tức giận nói: "Các người đây là hiệu thuốc gì? Gọi người tới đuổi người đi. Tôi là tới xem bệnh, không phải là tới xem các người diễn trò. Các người nếu có thể xem thì xem, không xem được thì tôi tìm nhà khác. Cũng không hiếm mấy chuyên gia chó má như các người... chuyên gia luôn một tính. Không có đồ buồi (tiếng chửi) nào dùng được".
Nói xong, Lưu Dịch định xoay người rời đi.
"Đứng lại". Âu Dương Mẫn quát lên.
Một tiếng rống to này của Âu Dương Mẫn mười phần tức giận, hù Lưu Dịch giật mình một cái, khí thế liền yếu đi mấy phần, nói: "Ông muốn gì?"
"Ai sai cậu tới?" Âu Dương Mẫn quát lạnh nói.
"Cái gì? Sai gì? Tôi bị bệnh, đến xem bệnh. Còn cần sai tới sao? Tôi nói này, mấy người các ông có phải bị bệnh không hả? Mà có cũng đừng lây bệnh cho tôi". Nói xong, xoay người định chạy.
"Ngăn hắn lại". Âu Dương Mẫn quát lên.
Nhưng mà, người phụ trách Nghiễm An Đường đứng bên cạnh kia giống như định chạy, có điều trong lúc nhất thời không kịp phản ứng. Mãi đến khi Lưu Dịch từ trước mặt gã xông ra ngoài, gã mới giật mình kêu lên: "Mau ngăn hắn lại. Mau ngăn hắn lại".
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của dracupi
Người nọ lời còn chưa dứt, liền muốn rời đi vội vội vàng vàng như vậy, đã sớm khiến cho mọi người hoài nghi.
Cốc Thiên Phàm ánh mắt luôn luôn ôn hòa cũng tràn đầy tức giận, khóe mắt hơi giật, cau mày nói: "Bắt hắn về, trả lại sự trong sạch cho Quỷ y phái".
Đúng vậy, nếu để cho người giả bệnh kia chạy mất, liền chứng thực chuyện Quỷ y phái ở vòng đầu... Mặc dù không có chứng cớ chứng minh hết thảy những chuyện này, nhưng trong lòng mọi người đều sẽ hoài nghi như vậy.
Vừa dứt lời, liền từ sau gã lao ra hai người trẻ tuổi, đuổi theo hướng vừa rồi Lưu Dịch chạy.
"Con đuổi theo bắt hắn trở về". Âu Dương Lâm nói một tiếng, cũng chạy ra ngoài theo.
Thấy ánh mắt tất cả mọi người ở đây đều nhìn mình, Âu Dương Mệnh sải bước về phía trước, nghiêm nghị nói: "Chuyện hôm nay, Quỷ y phái nhất định sẽ tra ra manh mối, cho các người một cái công đạo. Cuộc so tài đấu y tổ chức mấy trăm năm rồi, từ khi tôi tiếp nhận chức phái chủ Quỷ y phái, cũng đã tự mình dẫn người tham gia mười mấy lần, còn chưa từng phát hiện loại sự kiện xấu xa này".
Tầm mắt của hắn chuyển dời đến trên người Tần Lạc, cười nói: "Đánh người không đánh mặt, giết người không làm nhục người. Quỷ y phái lập phái trăm năm, danh dự so với tính mạng tôi còn quan trọng hơn. Tôi tự đánh giá, Quỷ y phái từ trên xuống dưới sẽ không làm loại chuyện này. Loại thủ đoạn vô sỉ này, chúng tôi cũng không rảnh mà làm. Hy vọng không phải là có người có ý khiêu khích ly gián. Nếu để chúng tôi tra ra kẻ chủ mưu đứng phía sau, tất sẽ không chết không ngừng".
Hiển nhiên, gã tưởng đây là Tần Lạc cố ý trả thù nhắm vào Quỷ y phái.
Tần Lạc cười cười, cũng chẳng thèm để ý. Nhưng Vương Dưỡng Tâm ở bên cạnh thì lại lộ vẻ sốt ruột, nhưng cũng không thể làm gì được.
"Chúng tôi tất nhiên là tin Quỷ y phái sẽ không làm chuyện nhàm chán này". Cốc Thiên Phàm vừa cười vừa nói.
"Đúng thế. Âu Dương phái chủ không nên giận vội. Tin chắc chuyện rất nhanh có thể tra ra manh mối". Mộc Hương cũng cười nói.
Rồi hướng Tần Lạc bên cạnh nói: "Anh chàng đẹp trai, cậu xác định mình không nhìn lầm chứ?"
"Tôi dù sao cũng không thể gây náo loạn mưu lợi ở loại sự tình này được đúng chứ? Nếu không, vòng thứ nhất chẳng phải bị các người đuổi thẳng cẳng à?" Tần Lạc cười nói. "Đương nhiên, cũng có thể là tôi nhìn sai. Đó cũng là vấn đề tôi học nghệ không tinh".
Mộc Hương nhẹ gật đầu, nhìn ánh mắt Tần Lạc nhưng lại hiện lên một tia nghi hoặc.
Vòng đấu đầu tiên là đơn giản nhất, cũng là không đơn giản nhất, vì đòi hỏi một khởi đầu tốt đẹp, hai môn một phái đều phái ra đại biểu kiệt xuất trong môn mình. Mộc Hương với y thuật của mình có lòng tin trọn vẹn. Ở trong Bồ Tát môn này, ngoại trừ môn chủ cùng Ma ma tánh khí nóng nảy kia, những người khác thật đúng là không bằng mình. Truyện "Bác Sĩ Thiên Tài " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Bác Sĩ Thiên Tài " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nhưng mà, chẳng lẽ ba người mình đều bị người bệnh kia lừa gạt, chỉ có một mình hắn thấy rõ chân tướng sao?
Điều này sao có thể?
Không để cho đám người đợi lâu, rất nhanh, hai cao thủ Chính khí môn liền dẫn Lưu Dịch còn đang liều mạng giãy dụa trở về.
"Thả tôi ra! Các người muốn làm gì? Tôi phải báo cảnh sát... các người dựa vào cái gì mà bắt tôi? Thả tôi ra..." Lưu Dịch mặt đầy phẫn nộ, liều mạng đấm đá, nhưng vẫn không thoát khỏi lòng bàn tay của hai nam nhân kia.
Âu Dương Mẫn bước lên trước, hỏi: "Nói, là ai sai khiến cậu?"
"Tôi không hiểu ông rốt cuộc đang nói cái gì. Tôi tới xem bệnh, còn cần người sai khiến sao?" Lưu Dịch thở phì phì nói.
"Cậu có bệnh gì?" Âu Dương Mẫn theo dõi con mắt đầy tơ máu của gã, lên tiếng hỏi.
"Ông người này thật buồn cười. Nếu tôi biết mình bị bệnh gì, còn cần chạy tới tìm thầy thuốc sao?" Lưu Dịch giễu cợt nói: "Nhanh thả tôi ra để tôi về nhà. Nếu không, tôi sẽ gọi điện thoại báo cảnh sát đó".
"Cậu có bệnh hay không, chúng tôi tất nhiên sẽ tra ra được manh mối". Lúc Âu Dương Mẫn nói chuyện, đã đi qua giữ cổ tay Lưu Dịch.
Ánh mắt Lưu Dịch kinh hoảng, lại một lần nữa dùng sức giãy dụa, không để yên cho Âu Dương Mẫn bắt mạch.
Bốp!
Âu Dương Mẫn tát một cái trên mặt Lưu Dịch, phẫn nộ quát: "Cậu chỉ là thân thể mệt mỏi thôi. Căn bản không hề có chuyện bị bệnh. Nói, rốt cuộc là ai sai cậu?"
"Tôi thật không có..." Lưu Dịch còn muốn chống chế, trên mặt lại bị tát mạnh một cái.
Trong lòng Âu Dương Mệnh trầm xuống, biết chuyện này khó khăn, cau mày đi tới, nói: "Mỗi người ở đây đều là thầy thuốc. Cậu có bệnh hay không, chẳng lẽ còn có thể giấu diếm được chúng tôi sao? Nói đi, là ai sai cậu chạy tới giả người bệnh. Yên tâm, sau khi nói cậu có thể rời đi, tôi sẽ không làm khó cậu".
"Tôi... tôi..." Trong lòng Lưu Dịch có chút do dự, ánh mắt liếc về phía Lý Cường của Nghiễm An Đường, cũng không dám lên tiếng.
Bùm!
Lý Cường lập tức quỳ rạp xuống trước mặt Âu Dương Mẫn, tát mạnh mình mấy cái, một màn nước mắt nước mũi mà khóc lóc kể lể nói: "Ông chủ, là tôi làm. Đều là lỗi của tôi. Ngài trừng phạt tôi đi. Tôi biết sai rồi... Ông chủ lớn, ngài trừng phạt tôi đi".
Âu Dương Mẫn tức giận xanh cả mặt, phẫn nộ hỏi: "Lý Cường, tôi bình thường đối đãi với anh không tệ, anh sao lại hại tôi như thế?"
"Ông chủ. Tôi sai rồi. Ngài trừng phạt tôi đi. Tôi biết sai rồi". Lý Cường khóc lóc nói.
"Anh tất nhiên là sai rồi. Nói cho tôi biết, là ai bảo anh làm thế". Âu Dương Mệnh lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Cường, lên tiếng hỏi.
"Tôi không thể nói. Tôi không thể nói được". Lý Cường quỳ trên mặt đất nói.
"Vì sao không thể nói?" Thớ thịt trên mặt Âu Dương Mệnh run bần bật, nén giận hỏi.
"Phái chủ, là tôi bảo hắn làm vậy". Âu Dương Lâm vẫn luôn nấp ở sau đám người đứng ra nói.
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Âu Dương Mệnh liên tục ra tay ba lần, giống như bạt tai không cần tốn tiền, tát mạnh ba cái trên mặt con mình.
Đây đúng là gã đánh thật, tay còn chưa hạ xuống, mặt Âu Dương Lâm đã tím đỏ một mảnh, khóe miệng cũng rỉ máu.
"Vì sao?" Âu Dương Mệnh nhìn chằm chằm con của mình, hỏi.
"Bởi vì con muốn chứng minh con mạnh hơn hắn". Âu Dương Lâm nhìn chằm chằm Tần Lạc, giọng nói hung ác phẫn nộ nói.
Tần Lạc cười khổ không thôi. Sao mình cứ bị nam nhân ghét vậy chứ?
Không phải chỉ là răn dạy gã vài câu thôi sao, cần gì phải dùng bộ dạng muốn sống muốn chết như vậy chứ?
Không sai, chuyện này đúng là Âu Dương Lâm làm.
Gã là người nối nghiệp nhiệm kỳ tiếp theo của Quỷ y phái, không chỉ có học y từ cha, còn phải học chú quản lý sinh ý của gia tộc. Cho nên, ông chủ Nghiễm An Đường này cũng là chỗ quen thuộc hơn nữa là nhân vật có thể sai khiến. Truyện "Bác Sĩ Thiên Tài " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Mục đích của gã cũng đúng là vì trả thù Tần Lạc, định ra oai phủ đầu hắn.
Cuộc so tài đấu y lần này, Quỷ y phái là chủ nhà. Âu Dương Lâm đã sớm từ trong thư phòng của cha nhìn lén đề mục trận đầu.
Ngày hôm qua sau khi xảy ra xung đột với Tần Lạc, trở về trái lo phải nghĩ, rốt cuộc quyết định tạo một ít khó khăn cho Tần Lạc ở trận đầu này. Cũng chỉ có trận này, mới có khả năng làm được.
Phải biết rằng, chẩn nhìn, là không thể đến gần bệnh nhân. Mà là một cao thủ Trung y, muốn một người khỏe mạnh giả thành người bệnh, cũng không phải là một chuyện khó khăn.
Lại nói, Âu Dương Lâm cũng căn bản không cần giúp người bệnh ngụy trang, bởi vì gã biết, đối với những cao thủ cao minh tựa quỷ mà nói, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu ngụy trang của người bệnh.
Cho nên, gã dùng chính là "Dịch dung" tự nhiên.
Gã chạy tới tìm Lý Cường người phụ trách Nghiễm An Đường, bảo gã tìm giúp một người khỏe mạnh đáng tin cậy.
Buổi tối hôm đó cùng ngày hôm sau không cho gã ăn bất cứ thứ gì, không được uống nước, thậm chí ngay cả đi ngủ cũng không cho gã ngủ. Khóa gã ở trong phòng xem một khúc chủ đề "Chàng là gió, em là cát" của "Hoàn châu cách cách" không ngừng phát hình ầm ĩ, volume mở tối đa, khiến gã bị tra tấn song song tinh thần và thân thể. Đây cũng là nguyên nhân sau đó Lưu Dịch tinh thần uể oải không phấn chấn, sắc mặt phát đỏ, môi khô nứt, mắt đầy tơ máu.
Mặc dù Lý Cường cảm thấy kỳ lạ là ông chủ nhỏ này sao lại đưa ra yêu cầu quái dị như vậy, nhưng mà, gã vẫn làm theo lời hắn. Hơn nữa, Lưu Dịch mà gã tìm này là em họ của gã, mình đã giúp gã không ít việc, đối với mình coi như là trung thành tận tâm.
Âu Dương Lâm vì xác định Lưu Dịch có thể sử dụng được, nên gã lại cùng người phụ trách Nghiễm An Đường thương lượng, cho dù bọn họ rút dãy số nào, đều dẫn Lưu Dịch tới.
Gã còn xin cha, cho bản thân tự mình ra trận ở vòng đầu.
Nếu người khác không thể nhìn ra sự "Nguy trang" của Lưu Dịch, gã liền tự mình viết ra, trong cuộc đấu y này đột nhiên nổi tiếng, tranh nén hương đầu cho Quỷ y phái. Nếu có người đã nhìn ra, nói đây là một cái bẫy nhỏ trong đề, không có quan hệ gì với mình cả.
Hơn nữa, gã còn biết rõ. Cuộc so tài đấu y đã cử hành được trăm ngàn năm. Hình như cho tới bây giờ đều chưa có người ý đồ xấu. Tư duy theo quán tính, những người dự thi này tất sẽ không hoài nghi vòng thứ nhất đã có người làm giả phải không?
Chỉ khiến gã không ngờ chính là, vòng đầu cha căn bản không để gã ra sân. Gã càng không ngờ chính là, người vạch trần âm mưu này là Tần Lạc mà mình một lòng muốn đánh bại.
Bởi vì gã quá mức chủ quan, lúc ba vị Chính khí môn công bố ra thành tích, gã không kịp đứng ra tuyên bố tồn tại bẫy rập này. Lại do dự trong nháy mắt, sau khi ban giám khảo công bố kết quả của Tần Lạc, gã cũng không chủ động đứng ra thừa nhận sự cao minh của Tần Lạc, rốt cuộc khiến chuyện phát triển đến loại tình trạng không thể khống chế được này.
"Mày muốn chứng minh, vì sao không đường đường chính chính đi ra chứng minh hả? Sao lại làm ra hoạt động vô sỉ này? Vì sao? Mày bảo tao nên nói gì đây?" Phổi của Âu Dương Mệnh cũng sắp nghẹt thở.
Gã không ngờ chuyện này thật sự có người đứng phía sau sai khiến, hơn nữa kẻ chủ mưu còn là con của mình.
Danh dự ngàn năm của Quỷ y phái bị mất không tính, chính hắn là một người cha cũng thật sự là quá thất bại.
Quan trọng hơn là, xuất hiện chuyện này rồi, sau này, gã còn có thể truyền đại vị cho Âu Dương Lâm sao?
Nếu như truyền cho nó, đệ tử khác có ý kiến gì không? Coi như là đệ tử trong Quỷ y phái cũng không dị nghị, hai môn khác sẽ đồng ý sao?
Bọn họ còn có thể đồng ý cùng một phái chủ có tiền khoa tiếp tục tổ chức cuộc đấu y đã biến chất sao?
Nghĩ tới điều này, đầu Âu Dương Mệnh liền nóng lên, thật muốn nằm dưới đất giả chết cho rồi.
Tên súc sinh này, sao lại ngu xuẩn đến mức đó chứ?
Vào lúc Âu Dương Mệnh tâm loạn như ma, Âu Dương Lâm cũng bị vấn đề của cha làm hỗn loạn.
Đúng vậy, nếu mình muốn thắng, có thể đường đường chính chính khiêu chiến hắn mà.
Mình vốn là nghĩ như vậy mà? Sao đột nhiên lại thay đổi chủ ý giữa chừng chứ?
Vì sao?
Vì sao?
Một đáp án Âu Dương Lâm rất không thích thừa nhận từ đáy lòng gã xông ra. Chẳng lẽ, trong tiềm thức, mình cũng nghĩ là không có cách gì thắng hắn sao?
Chẳng lẽ, mình đang sợ ư?
Last edited by Tiểu Dê; 01-12-2010 at 08:26 PM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tungknu