Nếu như không phải nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Vương Cửu Cửu ngồi ở hàng ghế đầu tiên Tần Lạc hoài nghi không biết có phải hắn vào nhầm phòng học không nữa.
Hắn nhớ rõ lớp học này chỉ có năm mươi sinh viên. Không ngờ hôm nay tăng lên gần gấp đôi. Phòng học lớn chật kín sinh viên. Ngay cả những hàng ghế ngày thường không có ai ngồi hôm nay cũng kín chỗ.
“Tôi đang tự hỏi có phải tôi vào nhầm phòng không hay là có nhiều sinh viên tìm nhầm giáo viên của mình” Tần Lạc để cặp trên bục giảng, nhìn sinh viên bên dưới nói.
Xôn xao!
Nghe hắn nói dí dỏm như thế tất cả sinh viên đều cười toe toét.
“Thầy Tần, em nói với các bạn cùng phòng lớp chúng ta có thầy giáo mới tới sẽ chỉ cho mọi người các vấn đề của cơ thể. Hơn nữa thầy sẽ cung cấp các phương án giải quyết. Mấy người bạn cùng phòng em không tin. Thầy hãy xem giúp các bạn ấy có bị bệnh thận hư hay các bệnh khác”.
“Thầy Tần, bọn em không tin. Thầy chứng minh cho bọn em xem đi”.
“Hì, hì. Em không cho các bạn ấy đến. Các bạn ấy bảo phải đến để xem người đẹp trai mặc trường bào”.
Bởi vì tuổi tác suýt soát nhau nên mọi người nói chuyện với nhau không e dè gì cả. Mỗi người có một lý do. Thế nhưng chủ yếu là đến xem mặt. Vì Tần Lạc mà đến.
Những sinh viên đó nói rất to, cũng có sinh viên nói lí nhí. Thú vị nhất là không chừng toàn bộ trường đã biết đến việc này.
Sau buổi lên lớp đầu tiên thì Tần Lạc bỗng dưng nổi tiếng. Những sinh viên ngồi nghe giảng nhiệt huyết bỗng tuôn trào, không thể kìm nén được. Y thuật của hắn càng cao thì những sinh viên càng thán phục. Sau buổi học trở về tất nhiên đem ra khoe khoang với bạn bè của mình.
Có sinh viên không tin muốn tới xem. Có nữ sinh viên động tâm muốn tới để được gần gũi.
Chính vì vậy mới tạo ra tình huống bây giờ.
Tần Lạc gõ gõ đầu ngón tay lên mặt bàn ý bảo mọi người chú ý. Hắn cười nói: “Tôi hiểu ý tứ của các em. Tôi cảm thấy rất vinh hạnh”.
“Thế nhưng tôi thấy học tập là một vấn đề nghiêm túc. Nếu các em thực sự yêu thích Trung y, tôi rất hoan nghênh. Hơn nữa tôi cũng vui vẻ truyền thụ sở học của mình cho các em. Nếu các em chủ yếu tới xem náo nhiệt, tôi sẽ rút lại ý kiến của tôi”.
“Thầy Tần, chúng em thật sự thích Trung y” Một sinh viên hét lên làm cho tất cả sinh viên trong phòng học cười ầm ĩ.
“Thầy Tần, trước kia em không thích Trung y nhưng bây giờ em rất thích”.
“Đúng. Khẩu hiệu của chúng em là: Yêu quý thầy Tần. Thích Trung y”.
Tần Lạc cười gượng. Hắn ra hiệu cho sinh viên yên lặng rồi nói: “Thôi nào chúng ta bắt đầu giờ học. Tôi hy vọng các em có thể tiếp thu được một ít kiến thức hữu ích cho các em, còn nếu không các em ngồi đây cũng chỉ mất thời gian”.
Tần Lạc là giáo viên thay thế giữa chừng nên không có giáo án. Thậm chí khi nhà trường phát tài liệu giảng dạy cho hắn, hắn cũng chỉ mở ra để xem lướt qua phần phân phối chương, tiết dạy.
Lúc này Tần Lạc trong trạng thái giống như một cao thủ đã được đả thông hai huyệt Nhâm Đốc. Những phần kiến thức cơ bản đơn giản như “hắc hổ đào tâm”, hầu tử trích đào” vân vân là kiến thức hạng bét. Hắn đương nhiên cực kỳ quen thuộc, thậm chí cách giải thích đầy tự tin của hắn còn hiệu quả hơn so với sách.
‘Tôi hỏi các em mấy vấn đề cơ bản. xem như bài kiểm tra trên lớp” Tần Lạc nói: “Các em không cần giơ tay. Tôi chỉ ai người đó trả lời. Các em cũng không cần đứng lên, đỡ mất thời gian”.
“Nhiệt chứng có những biểu hiện gì?” Tần Lạc nhìn quanh lớp rồi hắn chỉ một sinh viên nam ngồi ở dẫy ghế thứ ba nói: “Em trả lời câu hỏi”.
“Thân nhiệt cao. Miệng khô, người lạnh, liên tục ra mồ hôi nóng. Mạch tượng hồng sổ*. Thầy, em ghi bài rất đầy đủ”.
Tần Lạc gật đầu nói: “Tốt lắm. Mặc dù tôi không đề cập tới phương pháp ghi chép bài. Nhưng nếu các em có thể tự mình nhớ được các kiến thức trọng tâm, đó cũng có thể coi như là phương pháp học tập tốt”.
“Bệnh nhân bệnh nặng đột nhiên trán đổ mồ hôi lạnh, chân tay giá lạnh đó là bệnh gì?” Tần Lạc nêu vấn đề. Hắn chỉ một nữ sinh viên ở hàng ghế đầu: “Em trả lời”.
“Dương vong*” Nữ sinh viên tự tin trả lời.
“Không sai. Đúng là Dương vong. Lần này tôi sẽ hỏi các em một vấn đề khó” Tần Lạc cười nói: “Thái dương trúng gió, dương phù mà âm nhược. Dùng thang thuốc nào để giải quyết vấn đề này? Vương Cửu Cửu. em trả lời đi”.
Vương Cửu Cửu suy nghĩ một lúc lâu bởi vì đây là một câu hỏi lý thuyết cơ bản nhưng đúng ra là đang kiểm tra “năng lực thực tế” của nàng.
Do dự một lúc rồi Vương Cửu Cửu ngập ngừng nói: “Quế chi ba lượng bỏ vỏ, Ma hoàng mười tám thù ( lượng ) bỏ mắt, Thạch cao hai mươi bốn lượng, Sanh khương ba lượng, Đại tảo mười hai miếng”.
“Đúng vậy không?” Tần Lạc nhìn chằm chằm vào gương mặt bầu bĩnh, xinh xắn, trắng mịn của Vương Cửu Cửu, nghiêm mặt hỏi.
Vương Cửu Cửu suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Hình như là Quế chi ba lượng bỏ vỏ, Thược dược ba lượng, Cam thảo hai lượng, Sanh khương ba lượng, Đại tảo mười hai miếng”.
Tần Lạc rời bục giảng đi xuống nhìn đồng hồ trên tay một nam sinh viên rồi nói: “Đã muộn. Người bệnh uống xong thang thuốc của em đã chết được ba mươi lăm giây”.
“Dạ. Em xin lỗi thầy” Vương Cửu Cửu đỏ bừng mặt cười méo xệch, nàng chực khóc.
Sao lại có người châm chọc người khác như vậy chứ?
Binh!
Tần Lạc đập tay xuống mặt bàn, tức giận nói với Vương Cửu Cửu: “Em còn cười được à? Cười à? Xin lỗi à? Em nghĩ em nói xin lỗi là xong à?”
“Thầy có thể tha thứ cho em. Nhưng người bệnh em lỡ làm chết có tha thứ cho em không? Người nhà của người chết có tha thứ cho em không?”
“Em có biết nghề của em là gì không? Em có biết một lần sơ sót của em gây ra hậu quả gì không? Hậu quả là một tính mạng mất đi, cũng có nghĩa nghề nghiệp của em chấm dứt ở đây. Nói xin lỗi có ích gì không?”
“Sau này em sẽ không thế nữa” Vương Cửu Cửu không bị cơn giận của Tần Lạc làm sợ hãi. Nàng dũng cảm ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào mắt hắn.
Thầy mạnh mẽ mặc thầy. Mình lấy nhu thắng cương.
Quả nhiên sắc mặt Tần Lạc dịu xuống. Có thể hắn nhận ra rằng không minh bạch khi trao đổi ánh mắt với một nữ sinh viên xinh đẹp quá lâu.
Tần Lạc khẽ thở dài nói: “Không thể trách em trong sai sót này. Thang thuốc này nằm trong quyển năm của Thương hàn luận. Có lẽ em vẫn chưa học tới đó nhưng em phải nhớ kỹ chuyện hôm nay”.
Nói tới đó sắc mặt Tần Lạc lại trở nên nghiêm túc.
“Cái gì?” Vương Cửu Cửu hỏi.
“Tại vì phương thuốc của em đã gây ra cái chết của một bệnh nhân. Em phải nhớ kỹ em đã giết chết một người” Tần Lạc hà khắc nói.
“Thầy….” Vương Cửu Cửu dám chắc nếu như một thầy giáo khác nói những lời này với nàng. Nàng chắc chắn đã chửi mắng người đó.
Tại sao một lần trả lời kiểm tra sai cũng tính như nàng đã giết người?
Nhìn thấy sắc mặt nghiêm trọng của Tần Lạc, Vương Cửu Cửu định nói mấy câu nghẹn lại không nói được.
Nếu hôm nay không phải kiểm tra mà nàng đang kê thuốc cho bệnh nhân thì sao?
Nghĩ tới đây Vương Cửu Cửu chợt hiểu ra dụng tâm của Tần Lạc đối với nàng.
“Thầy Tần. Em nhớ rồi. Cám ơn thầy” Vương Cửu Cửu gật đầu nói.
Tần Lạc rất hài lòng với thái độ của Vương Cửu Cửu. sắc mặt hắn lại hòa hoãn trở lại.
Hắn nói: “Tốt lắm. Các em phải nhớ kỹ câu nói này” Nói xong Tần Lạc chợt thấy hoảng hốt.
Nhìn Vương Cửu Cửu hắn lại nhớ về bản thân hắn mấy năm trước.
Khi đó hắn kê sai đơn thuốc lần đầu tiên. Ông nội hắn cũng đã nghiêm khắc răn dạy hắn. Lần đó ông đã dùng roi mây quất lòng bàn tay hắn sưng lên. Ông cũng nói với hắn những lời như thế.
Có thể nói những câu nói vừa rồi của Tần Lạc là hắn đã lặp lại nguyên văn lời của ông nội. Do đó có thể thấy sự việc đó đã khắc sâu trong tâm trí Tần Lạc, không bao giờ quên được.
Bây giờ hắn lại dùng giáo huấn của ông nội để giáo dục sinh viên của mình. Hắn hy vọng bọn họ có thể hiểu được tính mạng con người quý giá như thế nào.
Sau khi hết giờ học, Tần Lạc vừa ra khỏi phòng học, Vương Cửu Cửu lại chạy đuổi theo hắn.
“Thầy Tần” Vương Cửu Cửu gọi to. Gương mặt xinh đẹp, phong cách trác tuyệt đúng là người đẹp đi vạn dặm mới thấy một.
Tần Lạc không biết rằng Vương Cửu Cửu chính là hoa hậu của trường.
“Không hài lòng với thái độ của tôi hả? Muốn tranh luận à?” Tần Lạc cười hỏi.
“Không phải. Em biết thầy chỉ muốn tốt cho bọn em” Vương Cửu cửu cười lắc đầu.
“Vậy em đến xin số điện thoại à? Tần Lạc hỏi: “Ha, ha tôi vừa mua một cái di động. Tôi sẽ cho em số. Nếu mẹ em có vấn đề gì, em cứ gọi cho tôi lúc nào cũng được”.
“Hả? Cho số? Hay quá” Mắt Vương Cửu Cửu sáng lên rồi biến mất.
“Ừ. Nhưng tôi không nhớ số của tôi. Em đọc số của em, tôi bấm gọi cho em” Tần Lạc nói nhỏ.
Vương Cửu Cửu nhìn điện thoại di động trong tay Tần Lạc nàng đọc một dãy số. Lát sau chuông điện thoại trong túi nàng vang lên chứng tỏ Tần Lạc đã gọi cho nàng.
“Có việc gì cứ gọi cho tôi” Tần Lạc nói. Sau đó hắn vẫy tay chào rồi đi về khu văn phòng.
Vương Cửu Cửu lấy từ trong túi ra một cái điện thoại nhỏ xinh. Nàng chăm chú nhìn màn hình màu xám bạc của điện thoại. Tâm trạng phiền muộn giống như một cây leo đang lan tràn rất nhanh.
Chính mình đã tới chậm một bước!
“Thế nhưng sau này mình sẽ không nữa” Vương Cửu Cửu nắm chặt tay nói.
Vương Cửu Cửu bấm điện thoại gọi, khi đầu máy bên kia vang lên giọng nói yểu điệu của một phụ nữ. Nàng nói vào loa: “Trương Nghi Y, con giết người”.
Đang!
Vương Cửu Cửu nghe thấy đầu dây bên kia có âm thanh của vật gì ngã xuống đất, có vẻ rất hỗn loạn.
“Thật hay đùa? Người đó có chết không?” Âm thanh run run của người phụ nữ hỏi lại.
Vương cửu Cửu suy nghĩ một lát rồi nói: “Đại khái chết được bốn mươi phút rồi”.
“Con đúng là đứa con bất hiếu. Sao từ bé tới lớn con chỉ làm người khác lo lắng vậy? Mau mau, bốc đất bôi lên mặt. Con đẹp quá không thể để người khác nhận ra con. Hãy ra cổng trường bắt taxi tới ga tầu. Bây giờ mẹ sẽ lái xe tới đó gặp con. Mẹ đưa con tới trốn ở nhà bà ngoại. Chuyện này tuyệt đối không để bố con biết. Mẹ sợ ông ấy sẽ vì đại nghĩa diệt thân”.
Vương Cửu Cửu ôm bụng cười ha hả. nàng thầm nghĩ sao trước đây nàng không phát hiện ra mẹ mình có khả năng trinh thám như vậy chứ?
*- Dương vong là hiện tượng dương khí bị thoát mất do trúng hàn, nhiệt tà quá mạnh ( nhiễm độc nặng, do dị ứng, bệnh nặng ở giai đoạn suy kiệt)...
* Thiên ‘Mạch Hình Tượng Chỉ Hạ Bí Quyết’ (M. Kinh) ghi: “Mạch Hồng cực đại dưới ngón tay”. “Mạch Hồng là dương trong dương vì vậy mạch khí lúc đến thì thịnh, lúc đi thì suy".
-Chương ‘Mạch Thần’ (CNT.Thư) ghi : “Mạch Hồng to mà thực, nhấc tay lên hoặc ấn xuống đều có lực”.
-Sách ‘Mạch Quyết San Ngộ’ ghi : “Mạch Hồng, thấy rất to ở dưới ngón tay, đến thấy tọt dài mà đầy”.
- Sách ‘Trung Y Học Khái Luận’ ghi: “Mạch Hồng, mạch tới cuồn cuộn đầy dẫy dưới ngón tay, khi đến mạch lớn, lúc đi mạch kém dần“.
- Sách’Trung Y Chẩn Đoán Học Giảng Nghĩa’ ghi: “Mạch Hồng, mạch đến cuồn cuộn như sóng vỗ, đến thịnh, đi suy”.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha
Chương 27: Tôi chính là gã Vương bát đản có vận may đó!
Tác giả: Liễu Hạ Huy
Nguồn: Sưu tầm
Tần Lạc vừa quay lại văn phòng khoa. Nhân viên văn phòng Tiểu Mẫn tới gặp hắn nói: “Thầy Tần, Quách chủ nhiệm bảo anh tới phòng làm việc của ông ấy”.
Tiểu Mẫn là một thiếu nữ đeo kính rất dễ thương. Nàng là con gái rượu của gia đình. Năm nay nàng tốt nghiệp đại học y khoa. Nhờ có quan hệ nàng được giữ lại trường. Tạm thời nàng ở văn phòng làm việc tạp vụ và xử lý văn thư của văn phòng.
“Được, cám ơn” Tần Lạc nói xong hắn liền đi tới phòng làm việc của chủ nhiệm Quách.
Tần Lạc quay đầu liếc nhìn thầy giáo Chu. Trên mặt hắn có nét mui mừng hớn hở. Tần Lạc thầm nghĩ chẳng lẽ hắn đã nghĩ ra cách gì hại người?
Tần Lạc đi tới phòng làm việc của chủ nhiệm Quách. Bên trong phòng còn có hai người khách.
Cả hai người đều là người Tần Lạc biết. Mã Hữu Tài cùng con là Mã Hằng.
“Ừ, Thầy Tần tới rồi. Ngồi đi” Chủ nhiệm Quách chỉ ghế sa *** bên cạnh, ý bảo Tần Lạc ngồi xuống.
“Tần Lạc, đây là Mã Hằng, sinh viên lớp thầy cùng bố là viện trưởng Mã Hữu Tài” Chủ nhiệm Quách chỉ vào hai người khách giới thiệu với Tần Lạc.
Tần Lạc chăm chú quan sát sắc mặt của chủ nhiệm Quách, không phát hiện ra điều gì bất thường hắn liền cười nói: “Mã viện trưởng chúng ta lại gặp nhau”.
“Ừ!” Mã Hữu Tài lạnh nhạt trả lời. Ông ta không muốn thân thiết với Tần Lạc, nhưng cũng không muốn gây căng thẳng làm mất đi oai phong của mình.
“Thầy Tần, là thế này Mã viện trưởng muốn chuyển ban cho Mã Hằng. Thầy là giáo viên của Mã Hằng. Tôi muốn nghe ý kiến của thầy” Chủ nhiệm Quách ý tứ nói.
Thật ra chuyện thế này Mã Hữu Tài dẫn con trai Mã Hằng tới khoa phản đối, nói Tần Lạc đuổi con ông ta ra khỏi phòng học, tước đọat quyền học tập như các sinh viên khác. Ông ta yêu cầu khoa đổi lại giảng viên, hoặc con ông ta sẽ chuyển tới khoa khác trong trường.
Nếu một người bình thường đưa ra yêu cầu này chủ nhiệm Quách sẽ không để ý. Nhưng cấp trên lại vừa gọi điện thoại cho ông. Ông không giải quyết chuyện này không được.
Yến kinh là cái ao lớn, cỏ dại mọc thành bụi lớn, rễ, nhánh đan chéo chằng chịt. Nếu không xâm nhập vào đó, sẽ không bao giờ biết rõ một người thực tế có bao nhiêu thế lực ngầm sau lưng. Mặc dù bây giờ ông đứng đầu một khoa trong nhà trường nhưng luôn phải cẩn trọng trong công việc.
Vì cha con Mã Hữu Tài tới tố cáo Tần Lạc nên ông phải gọi Tần Lạc tới để tìm hiểu sự việc.
Người thanh niên này do Lệ hiệu trưởng giới thiệu tới.
“Tôi không có ý kiến gì” Tần Lạc thẳng thắn bày tỏ ý nghĩ của mình: “Chúng ta phải tôn trọng sự tự do của sinh viên. Bọn họ muốn chuyển khoa. Tôi ủng hộ. Có lẽ đổi chuyên ngành sẽ giúp họ học tập tốt hơn”.
Chủ nhiệm Quách ngẩn người, ông không ngờ Tần Lạc lại là người thâm trầm như vậy. Hắn không đề cập tới mâu thuẫn với Mã Hữu Tài. Ông ta đành phải làm sáng tỏ sự việc. Chủ nhiệm Quách hỏi Tần Lạc: “Tôi nghe nói thầy không cho Mã Hằng học giờ của thầy, phải không?”
“Không có chuyện này” Tần Lạc nói: “Tôi đã nói với các sinh viên trong khoa. Các em đó không cần tới học lớp của tôi cũng được, cứ thoải mái ra ngoài làm việc khác. Đến cuộc thi cuối kỳ tôi sẽ cho các em đó sau mươi điểm. Sinh viên Mã Hằng nghe thế rất vui vẻ, là người đầu tiên ra khỏi phòng học. Đương nhiên cũng là sinh viên duy nhất không tự nguyện nghe bài của tôi. Về việc này tôi thực sự rất tiếc”.
“Thái độ dạy học kiểu gì vậy?” Mã Hữu Tài nổi giận: “Tôi cho con tới trường để học tập, chính là để các giáo viên dạy dỗ, thương yêu nó. Thầy đã không nghiêm khắc dạy dỗ thì thôi, lại còn cổ vũ cho nó bỏ đi chơi. Hơn nữa thầy còn cho nó điểm giả nữa. Thầy là giảng viên kiểu gì vậy?”
Tần Lạc quay sang nhìn Mã Hằng hỏi: “Mã Hằng, em hai mươi tuổi chưa?”
“Đương nhiên rồi. Cái này có liên quan gì tới thầy?” Mã Đằng kỳ quái hỏi.
Tần Lạc gật đầu nói với Mã Hữu Tài: “Con của ông đã hai mươi mốt tuổi, ông còn muốn người khác quan tâm che chở cho nó ư? Đàn ông mười tám tuổi là đã đến tuổi trưởng thành. Nó có trách nhiệm với bất kỳ hành động nào của nó. Nếu sau này tôi có con, khi nó được mười tám tuổi mà còn muốn người khác che chở cho mình thì tôi sẽ hạ độc dược cho nó chết quách đi”.
“Thầy…. Chủ nhiệm Quách, ông xem thái độ của thầy Tần là gì vậy?” Mã Hữu Tài tức giận suýt chút nữa hộc máu ra.
Ông ta phát hiện ra Tần Lạc chính là khắc tinh của ông ta.
Chủ nhiệm Quách khoát tay cười nói: “Có chuyện gì đâu. Mọi người không nên kích động”.
Ông ta quay sang nhìn Tần Lạc nói: “Thầy Tần, trường chúng ta có quy định về việc điểm danh giờ học. Những sinh viên không tới lớp sẽ bị trừ điểm vào kết quả thi cuối kỳ. Sao thầy lại để mặc cho sinh viên trốn học?”
Tần Lạc khẽ thở dài. Những quy định khuôn sáo ép buộc làm cho người khác thực sự không thở nổi.
Tần Lạc chỉ vào Mã Hằng nói: “Khi tôi tới lớp lần đầu tiên. Em này đã nghi ngờ tư cách giáo viên của tôi, công kích nhục mạ tôi. Hơn nữa khi chuông báo giờ học vang lên, vẫn ôm một sinh viên nữ, có những hành động hèn mọn, bỉ ổi. Một tay sờ bắp đùi, tay kia luồn vào trong áo, sờ ngực của nữ sinh viên đó”.
“Thầy nói bậy. Em không có luồn vào trong áo, sờ ngực của bạn đó” Mã Hằng bực tức kêu lên. Hắn thấy bản thân đang bị lăng nhục. Gã lưu manh này dám đổ oan cho hắn.
“Ồ. Đúng, đúng. Có thể tôi nhìn không rõ. Em chỉ sờ soạng bắp đùi” Tần Lạc gật đầu nói.
Mã Hằng đang định gật đầu phụ họa theo thì phát hiện ra tình hình không ổn nhưng hắn chưa kịp tìm hiểu xem không ổn chỗ nào đã lãnh nguyên một cái tát vào mặt.
“Bại hoại! Về nhà thì biết tay tao” Mã Hữu Tài tức giận quát mắng. Sao hắn lại có một thằng con ngu xuẩn đến vậy?
Tần Lạc làm như không nhìn thấy hành động đó. Hắn tiếp tục mang bộ mặt đứng đắn, nghiêm chỉnh như khi báo cáo công việc với chủ nhiệm Quách nói: “Tôi nghĩ rằng hành vi của Mã Hằng có thể ảnh hưởng tới các sinh viên học tập nghiêm túc trong khoa. Nhưng cũng nên khoan dung đưa ra phương án giải quyết hợp lý”.
“Nhưng giáo viên phải lấy giáo dục làm đầu” Quách chủ nhiệm cười gượng gạo. Hôm nay ông ta đã lĩnh giáo sự lợi hại của gã thanh niên này.
“Tôi không nghĩ thế” Tần Lạc nói: “Tất cả sinh viên đều đã trưởng thành. Bọn họ có suy nghĩ riêng của mình. Trói buộc vào các phơng thức quản lý giáo điều chính là đang hủy hoại họ, chứ không phải giáo dục họ thành tài. Nói khó nghe một chút là nếu bọn họ có thành lưu manh thì cũng do bọn họ lựa chọn”.
Tần Lạc nhìn cha con Mã Hữu Tài rồi bổ sung: “Đương nhiên cũng có khả năng bị ảnh hưởng bởi gia đình”.
“Chủ nhiệm Quách, Thôi cứ chuyển sang khoa khác cho tôi” Mã Hữu Tài âm trầm nói. Ông ta hoài nghi nếu cứ để con trai học ở lớp Tần Lạc thì sẽ bị hắn chơi đùa tới tàn phế.
Tần Lạc trở lại phòng làm việc. Một số giảng viên đang vây quanh thầy Chu, tất cả đang hăng hái thảo luận điều gì đó.
Khi họ phát hiện ra Tần Lạc đi vào phòng. Tiếng tranh luận đột nhiên im bặt. Tất cả trầm mặc không nói nhưng ánh mắt len lén liếc nhìn Tần Lạc.
Tần Lạc đoán nếu như không phải bọn họ khinh thường không thèm giao tiếp với hắn, có lẽ bọn họ đang chỉ trích hắn.
Tần Lạc cũng mặc kệ bọn họ. Hắn coi như cứ phớt tỉnh, không quan tâm tới thái độ của người khác.
Bỏ sách xuống bàn làm việc của mình, Tần Lạc kéo ghế ra ngồi xuống.
Hắn quay nhìn ra ngoài cửa sổ. phong cảnh bên ngoài vẫn y như thế. Từng tốp hai, ba sinh viên đi lại trên con đường nhỏ, không làm cho cảnh sắc tươi sáng lên chút nào.
Tần Lạc cảm thấy buồn chán. Bởi vì sự việc liên quan với thầy Chu. Mọi người trong khoa đều bài xích hắn. Hắn không có ai để trò chuyện cùng.
Mặc dù bọn họ hiểu Tần Lạc có hậu thuẫn mạnh mẽ. Nhưng khi xảy ra sự việc của thầy Chu nên mọi người không nhiệt tình với hắn. Dù sao thầy Chu cũng làm việc ở khoa này lâu, “tiền bối” của khoa. Tần Lạc chỉ là một giảng viên mới vào nghề.
Cả khoa chỉ có hai máy tính. Phần lớn do chủ nhiệm khoa và văn thư sử dụng. Các giáo viên dạy Trung y không được trang bị máy tính. Thậm chí nếu có thầy Chu cũng không biết cách xử dụng.
Đương nhiên Tần Lạc cũng chẳng biết gì về computer.
Tần Lạc nhớ ra hắn đã mua di động nên hắn móc điện thoại ra chơi game.
Đột nhiên có tiếng ai đó hô to lên.
“Mọi người mau đến xem. Mau đến xem. Ảnh chụp Băng sơn thần nữ và sinh viên bị phát tán” Tiểu Mẫn đang ngồi trước máy tính hét toáng lên.
Nghe Tiểu Mẫn nói, mọi người trong phòng náo động hẳn lên. Mấy giáo viên trẻ ồn ào chạy tới bên Tiểu Mẫn. Thầy Chu và mấy giáo viên đứng tuổi ngại ngùng không qua đó nhưng tất cả cũng dừng làm việc, ngẩng đầu nhìn Tiểu Mẫn đang ngồi trước máy tính.
“Có người trong trường chụp ảnh Lâm Hoán Khê đang ở cùng với bạn trai là sinh viên rồi gửi lên diễn đàn của trường. Chắc chắn sẽ gây ra một cơn chấn động mạnh”.
“Đương nhiên. Ai là bạn trai của băng sơn thần nữ nhỉ? Mọi người muốn biết ai là người bị chìm trong tảng băng đó?” Một giáo viên khôi hài nói.
“Lâm Hoán Khê cũng không tinh mắt chút nào. Bằng vào nhan sắc của mình kiểu gì chả kiếm được người đàn ông ưng ý. Kiếm sinh viên làm gì chứ?”
“Mọi người nói xem sinh viên đó có phải công tử nhà giàu không?”
“Cũng có thể. Ôi, song kiều đại tuyệt sắc của trường y chúng ta! Cả hai lại buông thả mình như vậy. Không biết ai là cái gã Vương bát đản có vận khí tốt nhỉ?”
“Tiểu Mẫn, sao cô không mở ra đi? Tốc độ của mạng chậm quá hả?” Một giảng viên nhìn đường mạng chập chờn, sốt ruột thúc giục.
“Tôi không có cách nào cả. Mạng trường học chậm lắm. Không nóng ruột được. A, mở ra rồi” Tiểu Mẫn mừng rỡ kêu lên.
“Ôi. Chụp bằng di động. Chẳng rõ gì cả”.
“Lạ thật. Sao người này nhìn quen thế?”
“Mặc trường bào. Trường bào? Liệu có phải thầy Tần không?”
Một người ngạc nhiên hô to. Sau đó tất cả mọi người quay đầu nhìn Tần Lạc, sắc mặc lộ vẻ kỳ lạ.
“Tôi chính là gã Vương bát đản có vận khí tốt” Tần Lạc nhếch mép cười nói.
Mọi người như hóa đá, vẻ mặt giống như nhìn thấy lợn bay vậy.
Đại học y khoa Yến Kinh bao gồm học viện y học, học viện công nghệ sinh học, học viện y tế gia đình và vệ sinh cộng đồng, học viện Trung y dược đều dùng chung diễn đàn này. Truy cập vào đây không chỉ có giảng viên của mấy trường mà còn một số y bác sĩ của bệnh viện trực thuộc. Một số sinh viên đã tốt nghiệp cũng thường xuyên truy cập diễn đàn. Lượng truy cập vào diễn đàn mỗi ngày ước tính cũng hơn một ngàn người.
Lâm Hoán Khê nổi danh là Băng sơn thần nữ ở đại học y khoa, cùng với một nữ giảng viên xinh đẹp khác là Lệ Khuynh Thành hợp thành “băng hỏa nhị trọng thiên”. Tin tức nàng có quan hệ tình cảm với sinh viên mọt khi truyền ra đã gây nên một cơn dịa chấn. Bây giờ có người chụp ảnh càng làm cho có nhiều sinh viên truy cập vào diễn đàn.
Thời gian post rất ngắn mà số lượng truy cập đã tăng từ mấy trăm lên mấy nghìn, hơn nữa số lượng đang tăng lên nhanh chóng.
Do sinh viên truyền cho nhau, qua giao lưu tại diễn đàn, nhắn tin qua di động đều là phương thức phổ biến thông tin rất nhanh. Gần như lập tức toàn bộ giảng viên trong trường đều biết.
Dù Tần lạc có nguyện ý hay không thì tên tuổi của hắn và Lâm Hoán Khê đã lan truyền rất nhanh. Cả hai bỗng dưng trở thành những nhân vật quan trọng.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha
“Ai, cậu biết không? Có người công khai post ảnh chụp Lâm Hóa Khê và bạn trai trên diễn đàn”.
“Cũng có xe BMW, chắc cũng con nhà giàu. Nói cách khác chưa chắc Lâm Hoán Khê thực sự thích cậu ta”.
“Cậu có chỉ số IQ không hả? Trong ảnh là chiếc BMW của Lâm Hoán Khê. Cô ấy mua được một năm rồi”.
“Chẳng lẽ mọi người không thấy kỳ quái à? Lâm Hoán Khê chỉ là một giảng viên, lấy đâu re nhiều tiền để mua xe BMW? Chiếc xe đó chắc chắn do gã đó mua cho cô ấy năm ngoái. Mọi người không biết à?”
“Thật Ư? Nói mau lên. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra nhỉ?”
Cho dù Tần Lạc đi tới đâu hắn cũng nghe được tiếng bàn luận về việc “giảng viên yêu sinh viên” của hắn và Lâm Hoán Khê.
Thi thoảng cũng có người nghi ngờ người trong ảnh cùng với Lâm Hóan Khê được post trên diễn đàn là giảng viên dạy môn chẩn đoán bệnh học của họ.
Nhưng những âm thanh yếu ớt đó nhanh chóng bị tiếng bàn luận sôi nổi của sinh viên lấn át.
Bọn họ chỉ hy vọng Tần Lạc chính là một sinh viên cho dù hắn không phải sinh viên thì cũng nghĩ hắn là sinh viên.
Giảng viên yêu sinh viên, tin tức này gây chấn đông lòng người. Mấy từ mấu chốt đó kích thích biết nhường nào.
Chỉ có như thế mới khơi dậy sự hăng hái trong bọn họ. Thỏa mãn YY trong mỗi người.
Có bao nhiêu người từng thương thầm nhớ trộm giảng viên của mình? Lại có bao nhiêu người tiếc nuối?
Bay giờ có người thành công chẳng rõ tại sao những người khác lại kích động đến như vậy.
Hôm nay Tần Lạc không có can đảm đến trước khu nhà của học viện công nghệ sinh học chờ Lâm Hoán Khê. Hắn sợ đám người theo đuổi Lâm Hoán Khê sẽ xé nát hắn ra như bánh phở. Nhóm người đó đã treo một phần thưởng trên diễn đàn cho ai bắt được và chôn sống hắn.
Lúc trước hắn gọi điện cho Lâm Hoán Khê nói hắn sẽ đi ra cổng trường và đợi nàng ở đó.
Bịch!
Tần Lạc và một khối thịt đụng vào nhau, Tần Lạc lui lại mấy bước còn khối thịt đó té lăn trên đất.
Không phải đó là một phụ nữ có hai khối thịt hình tròn.
Bất kỳ người nào nhìn thấy một phụ nữ trước tiên cũng chú tới bộ ngực của người đó.
Nàng mặc một cái váy ngắn màu xám, váy ôm lấy vòng eo nàng, kiều đồn vểnh cao của nàng. Nàng mặc một cái áo sơ mi cộc tay, mỏng, màu vàng, cổ áo mở sâu để lộ ra một vùng da thịt trắng nõn nà cùng một áo chíp ôm lấy một tòa núi đôi cao ngất mê người. Thân thể mềm mại, trắng nõn nà giống như trái đào bóc vỏ run rẩy làm cho người khác nhìn vào cảm thấy vô cùng quyến rũ.
Nàng ngã ngồi xuống đất, điện thoại di động văng ra xa. Từ trong điện thoại vẫn truyền ra giộng của một người đàn ông “này”, “này”. Vừa rồi khi Tần Lạc vừa đi vừa trầm tư suy nghĩ, trong khi nàng cũng vừa đi vừa nói chuyện điện thoại, hai người không chú ý nên đâm sầm vào nhau.
Chiếc giày cao gót màu sáng bạc văng ra một bên, cặp đùi thon đẹp, gợi cảm đến mê người. Do nàng không chú ý, hai chân nàng dạng ra làm lộ ra một nửa quần chíp bằng lụa tơ tằm trong suốt.
Lúc này nàng đau đớn ôm lấy đầu gối của mình. Một mảng da rách toạc, rớm máu.
“Xin lỗi. Tôi không cố ý. Chị có sao không?" Tần Lạc không ngừng tự mắng mình là cầm thú. Phản ứng đầu tiên của hắn khi đánh ngã người khác không phải là vội đỡ người đó đứng dậy mà là quan sát khắp từ đầu đến chân người đó thầm đánh giá.
“Không thể kháng cự lại cái đẹp” Hắn đau lòng thầm kêu lên.
“Tự cậu không thấy à?” Người phụ nữ trừng mắt nhìn hắn nói.
“Tôi có thể nhìn thấy bị thương ngoài da nhưng tôi sợ chị té xuống tổn thương các khớp xương” Tần Lạc bối rối nói.
“Nhìn tôi mà không thấy sao? Đỡ tôi dậy” người phụ nữ nói. Nàng chống tay định đứng dậy nhưng đầu gối đau nhức làm cho đôi mày thanh tú của nàng nhíu lại.
“Chờ chút. Để tôi xử lý vết thương cho chị trước. Nếu để nhiễm trùng thì không hay lắm, sẽ lưu lại sẹo” Tần Lạc vội ngăn lại.
“Vậy chúng ta phải tới phòng y tế đã. Làm gì có ai mang theo túi thuốc tùy thân chứ?” Người phụ nữ nói.
“Tôi” Tần Lạc nói.
Sau đó trước sự kinh ngạc của người phụ nữ hắn lấy từ trong người ra một cái bình sứ màu xám.
“Này thuốc của cậu là thuốc gì vậy? Nó có thể khử trùng à?” Người phụ nữ nhìn bình sứ trong tay Tần Lạc nghi ngờ hỏi hắn.
“Đương nhiên. Nó còn có tác dụng giảm đau, chóng liền vết thương” Tần Lạc cười nói. Hắn mở nút ra, lấy ra một ít bột màu đen rắc lên miệng vết thương ở đầu gối người phụ nữ.
“A!” Người phụ nữ không chịu được rên lên vì đau.
Huôn mặt kiều diễm, nhìn ngiêng theo một góc 45 độ đầy khêu gợi, tòa núi đôi đứng thẳng, ngang tàng dưới lần áo trong suốt, ẩn hiện trước mắt Tần Lạc.
Trong ánh nắng mặt trời, ánh mắt mê ly, làn môi quyế rũ khẽ hé ra, nét mặt ngây ngất khẽ thốt ra “a”.
Tay Tần Lạc run run, suýt chút nữa hắn đánh đổ cả bình thuốc.
Tần Lạc nuốt nước bọt, mãi mới hỏi được: “Hết đau rồi phải không? Cảm thấy hơi mát, đúng không?”
“Ừ, cả ngứa ngứa và tê tê nữa. Đây là thuốc gì vậy. Sao thần kỳ thế?”
“Ha, ha. Tôi tự bào chế đấy” Tần Lạc cười trả lời. Hắn cẩn thận nút chặt bình rồi đút vào túi quần. Loại dược liệu Kim Dũng rất khó đào. Đối với Tần Lạc mà nói nó là báu vật vô giá.
Bởi vì hắn muốn bù đắp cho người phụ nữ để chữa thẹn nên Tần Lạc mới lấy bảo bối ra dùng.
Hơn nữa hắn cũng không muốn làm ra chuyện đốt đàn nấu hạc (lấy đàn làm củi, nấu chim hạc làm đồ ăn). Bôi thuốc này vào, khi vết thương lành sẽ không để lại tý sẹo nào. Tần Lạc không muốn vì hắn mà đầu gối của một phụ nữ xinh đẹp phải để lại sẹo.
“Keo kiệt. Tôi không lấy mất đâu” Người phụ nữ duyên dáng liếc nhìn Tần Lạc, dáng vẻ hấp dẫn, tình tứ vô cùng.
“Tôi có nói cho chị. Chị cũng không tìm được dược liệu đâu” Tần Lạc cười giải thích.
“Nhặt giúp tôi chiếc giày” Người phụ nữ chỉ chiếc giày bên cạnh nói.
Tần Lạc nhặt chiếc giày đặt trước mặt nàng rồi hỏi: “Chị đi được không?”
Người phụ nữ lại trừng mắt liếc Tần Lạc rồi nói: “Không đi được cũng phải đi. Chẳng lẽ cứ ngồi đây mãi? Bị cậu nhìn cả buổi rồi, còn muốn để toàn bộ người trong trường nhìn nữa?”
“A, thật ra tôi không thấy gì hết” Tần Lạc đỏ mặt giải thích. Đúng ra hắn cũng thấy một ít đáng ra không nên thấy. Ai bảo chị mặc quần chíp trong suốt làm gì chứ?
“Vậy có muốn tôi cho cậu xem lại không?” Người phụ nữ liếm môi, cười tít mắt nói.
“Không” Tần Lạc nuốt nước miếng, khó nhọc nói.
“Không cần thật ư?” Người phụ nữ nói xong, đột nhiên hai chân nàng mở rộng.
Hai mắt Tần Lạc sáng ngời, mở to nhìn như hút hồn. Người phụ nữ khép chân lại. Nàng ngồi dưới đất cười khanh khách, đôi gò bồng đảo của nàng cũng rung ring theo tiếng cười.
Nàng trừng mắt nhìn Tần Lạc rồi nói: “Xem như tôi đã hiểu đàn ông các cậu”.
Tần Lạc vuốt mũi cười gượng nói: “Nếu chị không việc gì thì để tôi đỡ chị đứng dậy”.
“Lại đây. Cậu em đẹp trai. Tôi cho cậu một cơ hội. hãy giúp tôi đi giày vào. Cậu được phép sờ chân tôi thoải mái” Người phụ nữ nói xong nàng giơ bàn chân gợi cảm của mình lên, mắt nhắm lại dáng vẻ để mặc cho hắn thưởng lãm.
“Chị tự đi vào. Tôi không phải là người tùy tiện” Tần Lạc nói. Hắn định nói “tùy tiện một lần” nhưng hắn sợ nàng lại trêu cợt hắn.
Chính bản thân mình vẫn là một xử nam ngây thơ. Mình làm sao có thể đấu lại người lẳng lơ như nàng ta?
“Hừ. Chính cậu cũng là người buông thả” Người phụ nữ cười nói. Sau đó nàng nhặt chiếc giày và đi vào.
Tần Lạc chạy tới đỡ nàng đứng lên và nhặt di động cho nàng.
Loa điện thoại vẫn phát ra giọng đàn ông đầy lo lắng. Tần Lạc vừa để vào tai hỏi: “Có nghe thấy tôi nói không?”
Người bên kia yên lặng một lát rồi lại hỏi: “Có. Cậu là ai? Có chuyện gì với Lệ?”
Tần Lạc không trả lời câu hỏi. Hắn đưa điện thoại cho người phụ nữ và nói: “Tay của chị không bị thương”.
Người phụ nữ cười khanh khách nói với Tần Lạc: “Cậu em, sao cậu không đáng yêu một chút?”
“Tôi chỉ muốn xác định xem có phải bồi thường di động cho chị hay không. Điện thoại vẫn ổn, không phải bồi thường” Tần Lạc nói.
“Vậy chỗ này của tôi phải làm gì bây giờ? Cậu cũng định không bồi thường?” Người phụ nữ chỉ chỗ đầu gối bị ngã toạc da.
“Cái này……chị muốn bồi thường bao nhiêu? Tôi mới đi làm, tiền lương còn thấp” Tần Lạc cảnh giác hỏi người phụ nữ.
Người phụ nữ ôm bụng cười như nắc nẻ, nàng nói: “Không được. Cậu em ơi. Tôi không chịu được, bị cậu làm cười vỡ bụng mất. Tôi có nói đòi tiền bồi thường của cậu đâu? Cậu phải bồi thường thứ khác”.
“Chị muốn cái gì?” Tần Lạc hỏi. trừ tấm thân xử nam của hắn, hắn chẳng có gì hết.
“Trả lời mấy câu hỏi của tôi” Người phụ nữ nói: “Cậu tên là gì?”
"Tần Lạc!"
“Là sinh viên đại học y khoa à? Cậu nói cậu đã đi làm phải không?”
“Tôi là giảng viên dạy Trung y ở học viện” Tần Lạc nói.
Người phụ nữ sửng sốt nhìn khắp người Tần Lạc rồi nói: “Thật không ngờ. Số điện thoại của cậu là gì?”
"Cái này..."
“Yên tâm. Tôi sẽ không tùy tiện gọi điện cho cậu. Vấn đề là nếu chân tôi bị sao, tôi sẽ phải gọi điện bắt đền cậu”.
Tần Lạc bất đắc dĩ phải nói số điện thoại cho nàng.
Người phụ nữ ghi số điện thoại của Tần Lạc vào máy mình sau đó nàng bấm máy gọi thử. Chuông điện thoại trong tay Tần Lạc vang lên.
“Tốt lắm. Bây giờ cậu chạy cũng được. Nếu chân tôi làm sao cậu phải chịu trách nhiệm” Người phụ nữ cười nói.
“Yên tâm đi tôi sẽ không bỏ trốn” Tần Lạc hứa hẹn.
“Ừ. Bây giờ cậu dìu tôi quay về” Người phụ nữ ngoắc tay nói với Tần Lạc.
“Quay về? Quay về đâu?” Tần Lạc hỏi.
“Đương nhiên quay về phòng làm việc”.
“Được” Tần Lạc suy nghĩ một lát rồi đồng ý. Hắn đụng người bị thương, không thể bỏ đi được.
“Ôi, mọi người xem đây có phải Lệ Khuynh Thành không nhỉ? Cô ấy lại thay bạn trai này” Một sinh viên đi ngang qua hai ngươi kêu lên.
“Thần kinh à? Sao năm nay ở Trung Quốc có nhiều người trúng phong thế nhỉ? Thanh niên mà đi mặc trường bào”.
“Ha, ha. Ai bị Lệ yêu tinh quấn lấy, không chết cũng bị lột da”.
Tiếng bàn luận phía sau vang lên như rót vào tai Tần Lạc nhưng Tần Lạc không để tâm tới việc đó.
Hắn phải cố gắng dìu người phụ nữ để nàng có thể đi đứng thoải mái, không đau đớn. Tay hắn ôm quanh vòng eo nhỏ của nàng, thỉnh thoảng hắn cảm nhận được sự mềm mại của tòa núi đôi của nàng.
Một hương thơm bay vào mũi Tần Lạc làm khơi dậy sự ham muốn trong người hắn. Ngũ quan vô cùng đẹp đẽ, mái tóc dài xoăn buông xõa trên vai. Dáng người gợi cảm, phong cách quyến rũ, giống như bông hoa Anh Túc nở trong buổi đêm, kiều diễm, ướt át.
Tần Lạc vốn không muốn tới họcc viện công nghệ sinh học nhưng trong lúc mơ màng hắn lại bị người phụ nữ này dẫn tới đó.
Ngoài việc cố gắng dìu người phụ nữ hắn không suy nghĩ việc gì hết. Thậm chí hắn cũng không để ý thấy con đường nhỏ quen thuộc đó.
“Được rồi. Để tôi đi. Cậu quay về đi. Hãy nhớ cậu phải chịu trách nhiệm với tôi” Người phụ nữ giơ điện thoại di động, đong đưa nói với Tần Lạc.
“Yên tâm đi. Có gì cứ gọi điện cho tôi” Tần Lạc nói. Hắn thầm nghĩ chị đừng dựa vào đó mà uy hiếp tôi. Tôi là thầy thuốc, vết thương của chị thế nào tôi đã biết rõ.
“Tốt lắm. cậu em, gặp lại sau” Người phụ nữ cười nói.
“Cậu bé? Lệ Khuynh Thành vì cậu mà cự tuyệt tôi, đúng không? Đã thay đổi khẩu vị sang sinh viên từ lúc nào vậy?”
Phía sau hai người một người đàn ông có vẻ mặt nham hiểm lên tiếng châm chọc.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha
Chương 29: Người xấu đều có thói quen ghi nhật ký.
Tác giả: Liễu Hạ Huy
Nguồn: Sưu tầm
Là một anh chàng đẹp trai, Tần Lạc phải chịu áp lực rất lớn trong cuộc sống.
Mỗi lần nhìn thấy ai đẹp trai hơn hắn. Phản ứng đầu tiên của hắn là muốn thoi cho đối phương mấy quyền vào mặt.
Không sai, đứng sau bọn họ là một người đàn ông ưa nhìn. Mắt to, mày rậm giống như thần tượng điện ảnh Đài Loan mà không cần trang điểm.
Thế nhưng tiếng nói của hắn lạnh băng, đôi môi mỏng làm cho người khác cảm thấy hắn rất tàn nhẫn.
“Lý Thanh Ương, đây là chuyện của chúng tôi, không quan hệ gì tới anh” Lệ Khuynh Thành nhíu mày, lạnh nhạt nói.
“Ái chà. Con nhện độc danh tiếng lẫy lừng lại chủ động đứng ra bênh vực cho một thanh niên. Thật đúng là như mặt trời mọc ở hướng tây ấy nhỉ?” Ánh mắt người đàn ông nhìn Tần Lạc một cách khó chịu, hắn châm chọc nói.
Lệ khuynh thành?
Tần Lạc nghiêng đầu, tập trung suy nghĩ. Hình như cái tên này nghe rất quen tai. Hắn chắc chắn đã nghe qua ở đâu đó.
“Đây là chuyện của chúng tôi. Không liên quan gì tới anh” Lệ Khuynh Thành bĩu môi, khinh bỉ nói.
“Đương nhiên không quan hệ gì tới tôi” Lý Thanh Ương gật đầu: “Thế nhưng cô muốn thay đàn ông thì cũng kiếm người cho tử tế. Cái loại mặt búng da sữa này đầy ngoài phố”.
Tần Lạc định len lén rời khỏi đây. Hắn không quen biết hai người này. Bọn họ chửi mắng nhau, thậm chí vác dao chém chết nhau cũng không liên quan gì tới hắn. Hơn nữa có thể bây giờ Lâm Hoán Khê đang đợi hắn ở bên ngoài.
Người đàn ông này tự dưng lại chĩa mũi dùi vào hắn làm cho Tần Lạc thực sự khó chịu.
Con người đều do cha sinh mẹ dưỡng. Tại sao anh ta lại dám lặng nhục hắn?
“Này họ Lý kia. Tôi và chị ấy không quen biết nhau. Chuyện của hai người không dính dáng gì tới tôi. Đừng làm liên lụy tới tôi. Tôi không có bất kỳ liên quan nào tới chuyện này cả” Tần Lạc nói với Lý Thanh Ương.
Lý Thanh Ương cười miệt thị, hắn chỉ Tần Lạc rồi nói với Lệ Khuynh Thành: “Lần này tìm được đàn ông quá kém nhỉ? Không biết cậu ta có dũng khí leo lên giường của cô không đây?”
“Lý Thanh Ương, tôi nói lại cho anh biết tôi và cậu ấy không có quan hệ gì. Tôi cự tuyệt anh vì tôi không thích anh. Cả ngày nhìn thấy cái bộ mặt ghê tởm của anh tôi không nhổ vào mặt anh đã là may rồi. Anh thực sự chỉ là loại công tử tốt mã hèn hạ” Lệ Khuynh Thành tức giận, hai tay chống nạnh mắng Lý Thanh Ương.
“Thế cô cái gì cũng tốt ư? Không phải ai cũng muốn làm chồng gái điếm đâu?”
“Đúng vậy, anh ngay cả “ ngủ” với gái điếm cũng không được, anh còn sống làm gì? Không bằng hãy chết quách đi” Xem ra Lệ Khuynh Thành rất có kinh nghiệm ứng phó với những chuyện như này. Sắc mặt bình thản, nàng bình tĩnh đáp trả.
“Cô- đồ tiện nhân. Hãy chờ xem tôi xử trí cô như nào” Mặt Lý Thanh Ương méo xệch. Hiển nhiên hắn bị Lệ Khuynh Thành đả kích trầm trọng.
“Một người đàn ông chỉ biết dọa dẫm phụ nữ. Anh vẫn còn mặt mũi sống trên đời này ư? Sao anh không chết quách đi cho rồi?”
“Lệ Khuynh Thành, cô láo xược như thế. Một ngày nào đó chắc chắn cô sẽ phải cầu xin tôi tha thứ” Lý Thanh Ương chỉ tay vào mặt Lệ Khuynh Thành mắng lại.
Hắn lại quay đầu chỉ tay vào mặt Tần Lạc nói: “Còn cậu nữa. Nhóc con. Cậu cứ chờ đấy”.
Tần Lạc gật đầu, hắn lấy di động từ trong túi ra, mở máy tìm kiếm, sau đó hắn quay sang đọc cho Lý Thanh Ương nghe một dãy số.
“Gì vậy?” Lý Thanh Ương ngạc nhiên hỏi.
“Số điện thoại của tôi” Tần Lạc nói.
“Làm gì vậy? Muốn xin tôi tha thứ hả? Lý Thanh Ương cười nhạt hỏi.
“Không phải. Tôi sợ anh lúc muốn thu thập tôi mà không tìm được. Tôi đưa anh số di động của tôi. Anh muốn thu thập tôi, cứ gọi điện cho tôi. Tôi sẽ hợp tác cùng anh” Tần Lạc cười nói.
Chúa Giê Su nói: Khi người khác đánh vào má trái của bạn, bạn phải giơ tiếp má phải ra. Tần Lạc cảm thấy về vấn đề này hắn làm rất tốt.
“Mày, con mẹ mày. Can đảm lắm. Giỏi lắm” Lý Thanh Ương giận đến run người, chỉ chỉ vào mặt Tần Lạc rồi xoay người bỏ đi.
Lúc sắp bỏ đi ánh mắt hắn ngập tràn cừu hận, không dễ gì bỏ qua.
Đợi khi Lý Thanh Ương đi xa, Tần Lạc quay nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt hắn, hắn ngập ngừng muốn nói gì xong lại thôi.
“Em trai, muốn hỏi gì hả? Nếu tôi biết những điều cậu muốn biết tôi sẽ trả lời. Chỉ dựa vào việc cậu giúp tôi vừa rồi, nếu cậu muốn biết số đo ba vòng của tôi cũng không thành vấn đề” Lệ Khuynh Thành nhìn Tần Lạc cười tủm tỉm đầy quyến rũ nói với hắn.
“Chị là Lệ Khuynh Thành? Tần Lạc hỏi, hắn cố tránh ánh mắt ướt át của nàng.
“Đúng vậy” Lệ Khuynh Thành thẳng thắn thừa nhận.
“Tôi có nghe nói” Tần Lạc nói. Hình như mỗi lần hắn nghe bàn luận chuyện của Lâm Hoán Khê luôn có tên Lệ Khuynh Thành. Hình như hai người được gọi là nhóm “băng hỏa’ gì đó.
“Có phải thườmg xuyên nghe thấy chuyện xấu của tôi à? Bọn họ nói tôi thế nào?” Lệ Khuynh Thành tò mò hỏi. Lúc này vẻ mặt nàng hồn nhiên như một đứa trẻ.
“Toàn chuyện vớ vẩn” Tần Lạc trả lời kín đáo.
“Ừ, có phải nói Lệ Khuynh Thành tôi là gái điếm, mỗi tuần đổi một người đàn ông, mỗi năm đều lên giường với rất nhiều đàn ông, vv?”Vẻ mặt Lệ Khuynh Thành đầy giễu cợt hỏi hắn.
“Cũng đại loại như thế” Tần Lạc ngạc nhiên. Cái gì nàng cũng biết.
“Vậy cậu có nguyện ý làm bạn trai mới của tôi không? Tôi đã qua tay rất nhiều đàn ông, công phu trên giường rất xuất sắc đó” Lệ Khuynh Thành căn chặt môi nói.
“Chúng ta không hợp nhau” Tần Lạc nghiến răng nghiến lợi nói.
Hắn hận nhất là người khác mê hoặc hắn. Mỗi khi gặp phải chuyện này hắn đều không làm chủ bản thân được.
Hắn ghê tởm phải lựa chọn.
“Vẫn chưa thử qua sao đã biết không hợp? Tôi sẽ hợp tác ăn ý” Lệ Khuynh Thành cười hì hì nói. Nàng ngạc nhiên khi thấy gã thanh niên này có vẻ ngốc ngốc thế nào ý.
“Tôi có việc tôi đi trước. Chào chị” Tần Lạc không dám tiếp tục nói chuyện với Lệ Khuynh Thành, hắn xoay người bước đi.
“Ha, cậu em. Hãy nhớ cậu vẫn còn nợ tôi đấy” Lệ Khuynh Thành ở sau nói to, sau đó nàng không giữ ý gì cười ầm lên.
Tần Lạc run lên, hắn bước vội như chạy trốn.
Phụ nữ thành phố như cọp. Lời nói này quả không sai.
Khi Tần Lạc chạy tới cổng trường, Lâm Hoán Khê đã đang ngồi trong chiếc BMW màu sâm banh đợi hắn.
Tần Lạc vốn muốn tránh ánh mắt soi mói của người khác. Nhưng hắn quên mất sức quyến rũ của Lâm Hoán Khê. Ở cổng trường, trong các cửa hàng, quán cơm, trạm xe buýt có rất nhiều sinh viên y khoa. Bọn họ làm ra vẻ bận rộn nhưng ánh mắt luôn liếc nhìn Lâm Hoán Khê đang yên lặng ngồi chờ trong xe.
Sau sự kiện Lâm Hoán Khê “yêu sinh viên” nàng đã trở thành nhân vật đáng chú ý nhất ở trường. Bây giờ nàng ngồi trên xe đợi ở cổng trường, ai cũng cảm thấy thể nào cũng có chuyện gì đó sau việc này.
Quả nhiên khi Tần Lạc miễn cưỡng đi tới. Không khí xung quanh huyên náo hẳn lên.
Có rất nhiều người xì xào bàn tán, tranh luận, có người lại giơ tay chỉ chỏ. Có người lại móc điện thoại ra chụp hai người.
Tần Lạc đột nhiên thấy rất hãnh diện. Một ngôi sao màn bạc liệu có hơn thế này không?
“Sốt ruột không?” Tần Lạc cười hỏi.
“Không!” Lâm Hoán Khê lắc đầu. nàng bắt đầu nổ máy.
Nếu không phải nàng đã hẹn với Tần Lạc ở đây, nàng đã lái xe đi rồi. Bị nhiều đứng xem, chỉ chỏ trông giống như một vật kỳ dị không phù hợp với tính cách của nàng.
Nhưng không hiểu tại sao nàng không gọi điện giục Tần Lạc hoặc hẹn hắn ở chỗ khác.
“Tính cách mình đã thay đổi” Lâm Hoán Khê thầm nghĩ.
Cùng là con người bình thường với nhau. Tại sao nàng không thích hợp với nhưng điều bình thường trong cuộc sống như: Yêu nhau, kết hôn, sinh con đẻ cái? Hay nói cách khác là tại sao nàng không tiếp nhận những điều đó?
Nhưng tại sao mỗi lần nhìn thấy đàn ông nàng lại chán ghét? Tại sao nàng không có cảm giác gì mỗi khi nói chuyện với bọn họ?
Lâm Thanh Nguyên đang tưới hoa ở trong sân. Thư ký Trần Lôi đứng bên cạnh phụ giúp.
Trần Lôi thấy Tần Lạc, hắn cười nói: “Tần Lạc, nghe nói cậu đã làm giảng viên. Chúc mừng!”.
“Cám ơn’ Tần Lạc vỗ vỗ vai Trần Lôi. Hắn rất thích người bạn Trần Lôi này.
Đến khi Trần Lôi đưa mắt nhìn Lâm Hoán Khê thì mặt hắn bỗng nhiên đỏ lên, hắn lắp bắp nói: “Chị Lâm, chị đã về”.
“Ừ” Lâm Hoán Khê lạnh lùng trả lời.
Nhìn thấy Lâm Hoán Khê và Tần Lạc trở về cùng nhau. Lâm Thanh Nguyên cười nói: “Tần Lạc, hai người đã về”.
“Lâm gia gia, sao hom nay ông về sớm vậy?” Tần Lạc ngạc nhiên hỏi.
Bình thường công việc trong bệnh viện rất bận rộn, hôm nào Lâm Thanh Nguyên cũng làm việc tới khuya mới về.
Lúc này sắc mặt Lâm Thanh Nguyên không tốt lắm, có vẻ như ông chỉ cố gượng cười. Sự thay đổi này không qua được con mắt quan sát của Tần Lạc.
Xem ra bệnh viện của Lâm Thanh Nguyên đã xảy ra chuyện gì rồi.
“Ha, ha. Tuổi tác cao, tưới hoa, trồng rau không phải là phúc khí sao?” Lâm Thanh Nguyên cười nói. Nhưng trong giọng nói của ông co cái gì đó chua chát, không cam lòng.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy, Lâm gia gia?” Tần Lạc đi tới trước mặt Lâm Thanh Nguyên và hỏi ông.
“Ồ. Cháu cũng là người cơ trí” Lâm Thanh Nguyên thở dài. Ông để vòi nước trên chậu hoa rồi nói: “Hôm nay cấp trên tìm ông nói chuyện. Họ muốn cho ông nghỉ hưu sớm”.
“Nghỉ hưu? Vậy cũng tốt. Có thể tưới hoa, trồng rau mà” Tần Lạc cười nói.
“Ông cũng hiểu đạo lý này. Không phải ông tham quyền cố vị, cũng tới lúc nghỉ hưu, nhưng ông vẫn không cam lòng” Lâm Thanh Nguyên tức giận nói: “Nếu vị trí viện trưởng giao cho những người khác, ông sẽ vui vẻ. Nhưng ông rất lo lắng khi giao cho Mã Hữu Tài”.
“Mã Hữu Tài làm viện trưởng? Tần Lạc kinh ngạc hỏi. Sao tên tiểu nhân bỉ ổi đó cứ như một bóng ma vậy? Luôn núp sau gây chuyện. Sao hắn không chết bắt đắc kỳ tử?
“Ôi. Trước kia cấp trên cũng đã tìm ông, khuyên ông chủ động xin nghỉ hưu. Ông không muốn giao vị trí viện trưởng lại cho Mã Hữu Tài nên mới không từ bỏ. Khi đó cháu mới giúp ông lập công nên cấp trên không thể gây khó dễ cho ông”.
“Bây giờ không biết hắn có tác động ở chỗ ô dù nào mà cấp trên đã nhanh chóng gửi quyết định bổ nhiệm xuống” Lâm Thanh Nguyên thở dài lắc đầu. Thật sự uất ức khi không thể thay đổi thực tế được.
“Xem ra ông ta có quan hệ rất mật thiết với cấp trên” Tần Lạc cười cay đắng.
“Đúng vậy. Nếu chỉ dựa vào năng lực của hắn thì sẽ không bao giờ làm viện trưởng được” Lâm Thanh Nguyên khinh bỉ nói. “Một quan chức gian giảo không xứng đáng làm thầy thuốc. Thầy thuốc phải có y đức. Hắn có không?”
“Vậy hãy nghĩ biện pháp không cho hắn làm viện trưởng” Lâm Hoán Khê ở bên cạnh lạnh lùng nói.
“Có biện pháp gì? Lâm Thanh Nguyên lắc đầu. “Đối với việc bổ nhiệm này , ông chỉ có quyền đề cử, không có quyền quyết định bất cứ điều gì. Hơn nữa dù ông có đề cử, cấp trên cũng không nhất thiết phải nghe ông”.
“Lâm gia gia không nên nóng vội. Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt” Tần Lạc an ủi: “Bây giờ người xấu cũng có thói quen ghi nhật ký, không chừng ngày nào đó sẽ lộ ra ánh sáng”.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha
Bên cạnh có nhiều loại tiểu nhân đắc chí làm cho Tần Lạc hoài nghi những giá trị tích cựcvà nhân sinh quan trong cuộc sống. Thậm chí hắn đang suy nghĩ xem liệu hắn có phải tuân theo những phẩm chất đạo đức theo như giáo huấn của Tần gia không?
Nhưng làm một thầy thuốc nếu không có y đức, sao có thể để bệnh nhân tin phục đây?
Đại Vương y Tôn Tư Mạc đã nói: Người bệnh như mạng sống của mình, người thầy thuốc phải lấy y đức làm trọng. Nhưng bây giờ còn mấy người thầy thuốc tuân thủ những điều đó?
Nếu mọi người đều tuân thủ những điều đó thì nền y học Trung Quốc không bị mang danh tiếng xấu như vậy. Các bác sĩ bị mắng là “Lang sói mặc blouse trắng”. Điều này không phải không có nguyên nhân của nó.
Chứng kiến người khác làm chuyện xấu. Sau đó chính mình cũng thanh thản làm chuyện xấu. Như vậy chính mình cũng xấu như như người thứ nhất.
“Mình không làm người xấu. Mình cũng không làm người tốt. Mình chỉ là một người bình thường” Tần Lạc thầm nghĩ.
Sau khi giúp Lâm Hoán Khê châm cứu hết ba huyệt đạo, Tần Lạc vừa thu dọn ngân châm vừa nói: “Chỉ cần châm cứu hai lần nữa, kinh mạnh của chị sẽ khai thông. Sau này chỉ cần dùng thuốc Trung y là khỏi hẳn”.
Lâm Hoán Khê kéo vạt áo ngủ xuống. Nàng khẽ gật đầu. Không hiểu tại sao trong thâm tâm nàng lại mong muốn chuyện này chưa kết thúc.
“Chúng mình uống trà đi” Lâm Hoán Khê nói khi Tần Lạc đang định rời đi.
Nàng cảm thấy tình cảnh lúc này giống hệt những cảnh trong TV những người phụ nữ không chịu được cảnh tĩnh mịch ngăn không cho tình nhân rời đi. Ý nghĩ này chợt đến làm cho mặt nàng hiện lên vẻ bối rối.
Tần Lạc suy nghĩ một lát rồi nói: “Được”.
Ánh sáng ban đêm không mang tới sự nóng bỏng, rõ nét của sắc màu của trời đất nhưng lại có nét lộng lẫy, quyễn rũ, mờ ảo làm say đắm lòng người.
Trong bóng đêm đó, cùng thời gian đó, có không biết bao nhiêu chuyện xảy ra. Không biết có bao nhiêu người giống như bọ họ ngồi thưởng trăng, uống trà?
Kỹ thuật pha trà của Lâm Hoán Khê rất đơn giản, không thành thạo. Xem ra nàng không thường thường xuyên pha trà. Nhưng vẻ mặt chăm chú của nàng cũng rất hấp dẫn. Tần Lạc cảm thấy rất tán thưởng.
Nếu Lâm Hoán Khê không chủ động nói ra, là đàn ông Tần Lạc phải chủ động mở đầu câu chuyện. Chẳng lẽ để hai người ngồi ngây ngốc tới nửa ngày mà không nói câu nào?
Người xưa rất thông minh, để phản ứng lại sự thờ ơ của nữ nhân họ thường có câu nói: “Lúc này không gian thật im ắng” không những đã giải quyết được tình huống đó mà còn làm nữ nhân thấy cảm động.
“Chị đã xem diễn đàn của trường chưa?” Tần Lạc hỏi.
“Ừ” Lâm Hoán Khê đặt chén trà trước mặt Tần Lạc.
“Có cần tôi ra mặt giải thích cho chị không?” Tần Lạc hỏi. Hắn nhìn dáng vẻ hờ hững của Lâm Hoán Khê thầm nghĩ chẳng lẽ nàng là người không thèm quan tâm đến bất cứ chuyện gì ư?
“Giải thích làm gì?”
“Tôi sẽ nói chúng ta chỉ là bạn bè bình thường. Ít nhất tôi có thể giải thích thân phận của tôi” Tần Lạc đề nghị. Nếu như nói ra thân phận giảng viên của hắn. Chuyện này sẽ không ầm ĩ như thế.
Hình như chuyện yêu nhau giữa giảng viên và sinh viên luôn là điều cấm kỵ, khiến người khác tò mò. Những tin đồn về chuyện của hai người là nguyên nhân họ thu hút sự chú ý của toàn bộ giáo viên và sinh viên trong trường.
“Tại sao phải muốn giải thích với bọn họ? Lâm Hoán Khê ngẩng đầu hỏi Tần Lạc.
“Tôi sợ ảnh hưởng tới danh dự của chị”.
Lâm Hoán Khê gật đầu nhìn Tần Lạc nói: “Trước khi xảy ra chuyện này, bọn họ đã gọi tôi là “thạch nữ”. Một số người còn nghĩ tôi là dân les (thạch nữ- phụ nữ có bộ phận sinh dục bị dị dạng)
"-- "
Tần Lạc nghĩ lại, hắn thấy đúng là không cần giải thích với những người vô vị đó. Vô luận hắn giải thích thế nào bọn họ cũng có cách suy đoán khác.
“Chị có biết Lệ Khuynh Thành không?” Tần Lạc hỏi. Hắn cũng không biết tại sao lại buột mồm hỏi, khi hỏi xong lại thấy hối hận.
“Cậu quen biết Lệ Khuynh Thành?” hàng mi đẹp của Lâm Hoán Khê khẽ chớp chớp, vẻ khó chịu. Hiển nhiên nàng là người cực lực bài xích Lệ Khuynh Thành.
“Không quen, chỉ biết thôi” Tần Lạc trả lời.
“Không được đến gần cô ấy’ Lâm Hoán Khê nhắc nhở hắn.
“Ừ, tôi biết” Tần Lạc gật đầu. hắn hiểu lời dạy của người xưa luôn rất đúng: Một rừng khó chứa hai hổ.
“Tôi muốn vĩnh viễn sống trong không khí yên tĩnh này” Lâm Hoán Khê ngẩng đầu nhìn ánh trăng, thì thào.
Tần Lạc say sưa ngắm nhìn vẻ mặt thánh thiện của Lâm Hoán Khê không bết chán.
Hắn không biết Lâm Hoán Khê nói về cuộc sống hiện tại của nàng hay giây phút ngồi bên cạnh hắn nhưng hắn không có dũng khí suy đoán.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý trước, Tần Lạc vẫn bị hoảng hốt khi hắn đi vào, nhìn thấy quang cảnh lớp học.
Căn phòng học rộng chật ních sinh viên. Ở hàng ghế cuối cùng một số sinh viên đã tự động kê thêm ghế. Hơn nữa có những ghế hai sinh viên ngồi chung. Không biết những sinh viên này tới nghe bài hay bọn họ chỉ tới đây xem náo nhiệt.
Sau khi Mã Hằng chuyển khoa, khoa Trung y lâm sàng chỉ còn bốn mươi chín sinh viên. Nhưng bây giờ trong căn phòng này có gần hai trăm sinh viên.
Nói cách khác sinh viên dự thính gấp mấy lần số sinh viên chính thức của khoa.
“Tôi đang suy nghĩ xem có nhiều sinh viên thế này tới nghe bài ở lớp của tôi có phải do nguyên nhân tôi quá đẹp trai không?” Tần Lạc đứng trên bục nói.
Ầm!
Sinh viên bên dưới cười nghiêng ngả. Có sinh viên còn lấy di động chụp ảnh Tần Lạc trước mặt mọi người.
Tần Lạc khoát tay nói: “Tôi biết vì một lý do nào đó bây giờ mọi người trong trường cực kỳ quan tâm tới tôi. Nhưng với tư cách là một giảng viên có trách nhiệm với sinh viên của mình. Tôi muốn nói những sinh viên nào tới đây chỉ muốn xem náo nhiệt, xin mời hết giờ học hãy tới đây xem. Tôi nghĩ rằng lúc đó sẽ không ảnh hưởng gì tới công việc của tôi”.
“Thầy Tần, có phải thầy là bạn trai của cô Lâm Hoán Khê không? Người trong ảnh ở diễn đàn rất giống thầy” Một nữ sinh viên ở phía dưới hỏi.
Vương Cửu Cửu ngồi ở hàng ghế đầu. nàng bình tĩnh chờ câu trả lời của Tần Lạc. nhưng hai tay nàng đang xoắn chặt vào nhau.
“Không phải” Tần Lạc trả lời: “Chúng tôi chỉ là những người bạn tốt”.
“Liệu có tình bạn thân thiết gữa nam và nữ không?” Tiếng một sinh viên nghi ngờ hỏi.
“Bạn tốt thì là bạn tốt. Bạn nam hay bạn nữ thì cũng chỉ là bạn. Làm một người đàn ông, nếu như cô ấy thực sự là bạn gái của tôi, tôi không có can đảm thừa nhận với mọi người, như vậy tôi là người không có trách nhiệm”.
Ba ba ba--.
Nữ sinh viên bên dưới vỗ tay rầm rầm. Tần Lạc nói rất hợp ý các nàng.
“Thầy Tần, thầy rất đẹp trai. Em rất thích thầy. Thầy làm bạn trai của em nhé” Tiếng một nữ sinh viên bạo dạn nói.
Những lời đó vừa giả vừa thật, có thể coi là lời đùa bỡn mà cũng có thể coi là chân tình của người đó. Phụ nữ chung quy là có ưu thế như vậy. bọn họ có thể tự do thay đổi vai trò của mình, tiến công , phòng thủ. Họ tuyệt đối không để mình lâm vào tình trạng xấu.
‘Chờ em trưởng thành rồi hãy nói” Tần Lạc cười nói. Hắn không biết nữ sinh viên này.
Hình như nàng là sinh viên khoa khác chạy tới đây xem náo nhiệt.
“Thầy, em lớn rồi” nữ sinh viên đó lại nói to.
Đám sinh viên nam cũng bắt đầu đùa bỡn. có người còn hỏi to xem nữ sinh viên đó ở đâu.
Tần Lạc gõ cái thước xuống bục nói: “Thôi được. Bây giờ chúng ta bắt đầu giờ học. Tôi cho mọi người cơ hội cuối cùng, ai tới đây xem náo nhiệt hãy rời khỏi lớp ngay. Khi tôi đã bắt đầu giảng bài, không ai được phép tự do đi lại trong phòng học”.
Tần Lạc chỉ ra ngoài nói: “Nếu tới lúc đó còn tự do đi lại thì đừng có trách tôi”.
Không một ai ra khỏi phòng. Tất cả ngồi chờ hắn bắt đầu giờ học.
Tần Lạc thấy buồn bực trong lòng, nếu tình hình cứ tiến triển như thế này, có khi hắn phải để nghị đổi sang giảng bài ở hội trường lớn.
Bởi vì bài học của Tần Lạc ( Chẩn đoán bệnh học ) diễn ra vào hai tiết cuối buổi chiều nên sau khi hết giờ hắn đi thẳng tới chỗ chờ Lâm Hoán Khê.
Vừa ra khỏi phòng Vương Cửu Cửu vội vàng đi tới.
“Thầy Tần” Vương Cửu Cửu ở phía sau gọi to.
“Ừ, có việc gì?” Tần Lạc quay đầu nhìn Vưởng Cửu Cửu hỏi. Cô gái này rất có năng khiếu học Trung y, thậm chí có thể gọi nàng là cô gái “Hoạt bách thảo kinh”. Tần Lạc thấy hình như Vương Cửu Cửu đã yêu thích Trung y.
“Thầy Tần, tối nay thầy có rỗi không? Vương Cửu Cửu cười hỏi. Hàng mi dài cong cong, điệu cười quyến rũ vô cùng.
“Mẹ em ốm à?” Tần Lạc hỏi.
"-- "
Vương Cửu Cửu rất muốn nói: Mẹ thầy ốm thì có. Nhưng đứng trước mặt giảng viên nàng yêu thích nhất nàng chỉ dám thầm nghĩ trong lòng mà thôi.
“Không phải. mẹ em rất khỏe” Vương Cửu Cửu buồn bực trả lời.
“Ồ, vậy chuyện gì?” Tần Lạc ngờ vực hỏi. Trước đó cô gái này đã xin số điện thoại của hắn. Nàng nói mẹ nàng bị mắc căn bệnh phụ khoa kỳ lạ. Bây giờ nàng lại chạy tới hỏi hắn có thời gian không. Đương nhiên phản ứng đầu tiên của Tần Lạc là nghĩ mẹ nàng phát bệnh.
“Là thế này, hôm nay là sinh nhật Tiểu Hoa, bạn cùng lớp. bạn ấy đã đặt một phòng ở KTV. Bạn ấy mời tất cả bạn cùng lớp tới dự sinh nhật. Bạn ấy muốn mời thầy tới dự” Các sinh viên thường nói khi tới sinh nhật giảng viên nào thường được sinh viên tha thiết mời chứng tỏ giảng viên đó cực kỳ được hoan nghênh.
Dù Tần Lạc mới tới đây vài ngày, nhưng phương pháp dạy học đặc biệt và y thuật cao minh của hắn đã chinh phục được tình cảm của tất cả sinh viên trong lớp.
Nếu ai dám giở trò mắng chửi Tần Lạc trước mặt những sinh viên đó, chỉ e tất cả sẽ trở mặt với người đó.
“KTV hả?” Tần Lạc hỏi.
"-- đúng vậy."
Tần Lạc đã hiểu, hắn gật đầu nói: “Tất cả mọi người là sinh viên, chỉ mình tôi là giáo viên, có ảnh hưởng gì tới mọi người không?”
Vương Cửu Cửu cười híp mắt hỏi: “Thầy Tần, không phải thầy sợ ai đó gây phiền toái đấy chứ?”
“Điều này…Thôi được. Tôi đi” Tần Lạc gật đầu đồng ý.
“Hay quá. Em sẽ đi thông báo cho mọi người” Vương Cửu Cửu kích động nói sau đó nàng chạy về phòng học nói cho mọi người.
Ngay lập tức trong phòng học vang lên tiếng vỗ tay và tiếng la hét chói tai.
Tần Lạc dùng màn hình phản quang soi gương. Hắn thầm nghĩ bản thân hắn không ngờ có rất nhiều người hâm mộ. Đây chính là một điềm xấu.
Có thể rất đẹp trai. Nhưng vẫn không đủ đẹp trai để kinh động tới Trung ương đảng.
Sau khi trang điểm làm dáng một chút, Tần Lạc gọi điện cho Lâm Hoán Khê nói hắn muốn tới dự sinh nhật của sinh viên nên không trở về nhà cùng nàng.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha