Chó cắn người không sủa. Rất hiển nhiên những con chó Ngao trước mắt nằm trong số này, hơn nữa còn từng trải qua huấn luyện, có lẽ tùy tiện một con đều có bản lĩnh lấy mạng người.
Lưu Anh Nam có chút run rẩy tim gan, ghét nhất có tiếp xúc với chó. Nó cắn bạn bạn không thể cắn nó, chúng ta không thể chấp nhặt như chó được. Nó cắn bạn rồi, tỏ vẻ bạn không bằng con chó, bạn đánh bại nó cũng không chả tính là có tài cán gì…
- Lúc nãy anh không phải nói, muốn bất chấp tất cả dẫn em đi cơ mà? Sao mấy con chó đã dọa anh hết hồn thế? Thế thì sao có thể đối mặt với người nhà em đây? –Lăng Vân cười lạnh nói.
- Lẽ nào người nhà em còn lợi hại hơn chó? –Lưu Anh Nam tà ác hỏi.
- Đương nhiên… - Lăng Vân vừa nói xong câu này liền hối hận. Nào có ai so sánh người nhà với chó chứ. Cô bừng bừng tức giận, vươn tay chỉ, nói với bầy chó Ngao:
- 10, J, Q, K, A… Mau cắn nó!
Lưu Anh Nam toát mồ hôi, không ngờ lại đặt cái tên Thùng phá sảnh cho năm con chó này.
Khả năng là cảm nhận được tiếng lòng cười nhạo của Lưu Anh Nam, chó Ngao thùng phá sảnh thoáng cái nổi giận. Chó Ngao rất hung dữ, cũng rất trung thành, là trợ thủ giữ nhà trông sân, thả ngựa chăn dê giỏi. Nhất là loài chó Ngao Tây Tạng này có vô số truyền thuyết trên thảo nguyên, có thể một mình đấu đàn sói, độ trung thành càng đáng sợ. Nghe nói có một con chó Ngao, chủ nhân có một người bạn tới chơi, dưới sự ra lệnh của chủ nhân, để người bạn cho chó ăn thức ăn, chính là trải qua một lần cho ăn như vậy, mãi đến chục năm sau chó Ngao gặp lại người bạn của chủ, vẫn nhận ra anh ta, đồng thời biểu hiện rất thân thiết.
Chính là một bầy chó vừa trung thành vừa hung dữ như thế, dưới một tiếng ra lệnh của Lăng Vân, xếp thành trận hình thùng phá sảnh, không có tiếng sủa rung trời động đất gì cả, mà trực tiếp khè răng nhanh vồ về phía Lưu Anh Nam.
Nhưng Lưu Anh Nam vốn dĩ không quan tâm, hắn biết Lăng Vân chỉ cố ý dọa hắn, giờ phút mấu chốt khẳng định sẽ gọi Thùng phá sảnh về. Nhưng Lăng Vân không hề có ý bảo dừng, đàn chó cũng không hề có ý dừng lại.
Chúng điên cuồng vồ về phía Lưu Anh Nam, chúng rất có ăn ý, hai con lao thẳng tới hai chân hắn, hai con nhảy lên cắn hai tay hắn, còn có một con thì chuẩn bị chờ đến lúc cuối cùng cắn cổ hắn.
Hành động bất ngờ điên cuồng này dọa Lưu Anh Nam giật nảy mình, cũng dọa Lăng Vân hết hồn. Chỉ tiếc lúc này mọi chuyện đều xong rồi, khi cô kêu Thùng phá sảnh muốn bảo chúng dừng lại, chúng vẫn rất manh động lao tới, không thể ngăn cản.
Lưu Anh Nam cũng buồn bực, đàn chó như coi mình thành kẻ tử thù vậy. Bình thường cũng là như thế, bất kể gặp phải chó mèo, chúng đều bày ra tư thế tấn công với hắn, ban đầu hắn còn tưởng do mình không đối xử tốt với chó mèo, sau này hắn mới biết, thì ra chó và mèo là sinh vật thông linh nhất trên thế gian.
Nhất là lũ mèo thường xuyên đi lại vào ban đêm, đôi mắt thần quái kia có thể nhìn thấy du hồn, mà chó cũng có thể dựa vào giác quan mẫn cảm cảm nhận được sự tồn tại của vật Âm tà. Trong cuộc sống thường ngày, nhất là vào ban đêm chúng ta hay nhìn thấy lũ mèo hoang đứng ở một chỗ không chút động đậy, đôi mắt phát quang trong đêm nhìn chằm chằm vào một chỗ, hoặc nhìn thấy lũ chó đột nhiên sủa ầm ĩ về phía hư không một cách quái lạ.
Đây là biểu hiện khi chúng nhìn thấy vật Âm tà mới có. Rất nhiều nhân sĩ trong nghề đều biết, móng vuốt mèo máu chó vàng da lừa đen là những linh vật có thể trừ tà đuổi quỷ.
Mà năm con ’10, J, Q, K, A’ nhà Lăng Vân hiển nhiên cảm giác được Quỷ khí trên người Lưu Anh Nam, mới liều mạng với hắn bất chấp mệnh lệnh của chủ nhân.
Lưu Anh Nam rất ngán ngẩm, xoay người bỏ chạy khẳng định là không kịp. Hắn chỉ có thể móc ra bcs từ trong túi, chuẩn bị giam cầm linh hồn của mấy con chó. Nhưng đúng vào lúc này, trong trang viên khổng lồ bỗng vang lên một thanh âm ngân nga như chuông lớn, vừa trang nghiêm an bình:
- Thân hành ác, miệng hành ác, ý hành ác, tham niệm tạo nên mọi điều ác, giận dữ làm nên cái ác, ngu muội tạo mọi điều ác, hủy diệt chúng sinh, tàn hại chúng sinh, lòng không trong sạch, làm việc theo tà dâm, gây nên mười tai nghiệp, gặp súc sinh báo.
Thanh âm an bình trang nghiêm vang lên trong trang viên khổng lồ giống như Công Đức Phật trên chín tầng trời đang tụng kinh, khiến người ta thoải mái tinh thần, tâm tính an lành yên tĩnh, hệt như đón nhận Phật quang tẩy rửa.
Không riêng gì con người, ngay cả năm con chó Ngao thùng phá sảnh kia, trong nháy mắt sắp tấn công Lưu Anh Nam bỗng dừng lại, tai chúng vẫy vẫy, dường như đang ghé tai lắng nghe. Thanh âm công chính an bình kia vang vọng, rất lâu không tiêu tan, mắt thấy từng con chó Ngao hung mãnh ngoan ngoãn ngồi xuống đất, thu răng nanh ngậm miệng, trở nên ngoan ngoãn ôn hòa như thú cưng.
Lưu Anh Nam buồn bực nhìn đàn chó trước mắt. Không những ngoan ngoãn, ngay cả ánh mắt nhìn mình đều xảy ra biến hóa, ánh mắt đó tràn ngập đồng tình và thương hại.
Móa, có ý gì? Lưu Anh Nam từ trong ánh mắt lũ chó đọc ra rất nhiều mặt nhân tính hóa, điều này khiến hắn rất khó hiểu. Không riêng gì hắn, Lăng Vân cũng rất buồn bực, mấy con chó này do cô nuôi lớn từ nhỏ, vô cùng thân thiết với cô, hễ là lời cô chúng đều làm theo, nhưng hôm nay đột nhiên mất khống chế, ngược lại bị người khác dùng lời khuyên nhủ một cách quái lạ.
Đây là thế nào? Những lời ban nãy là có ý gì? Hình như là kinh văn…
Lưu Anh Nam và Lăng Vân hai mặt nhìn nhau, chợt nghe có tiếng nói chuyện truyền tới, một thanh âm thành kính hỏi:
- Xin hỏi thượng sư, đoạn kinh văn lúc nãy là?
Một thanh âm sang sảng khác vang lên, như cây cối gặp mưa xuân:
- Mọi chuyện đều có nhân quả, lời nói việc làm của con người gây ra đủ mọi tạo nghiệp ngu si, tạo mười tội nghiệt nhận được súc sinh báo, rơi vào Súc Sinh Đạo luân hồi chuyển thế.
- Đây là cao tăng nơi nào đang giảng kinh? –Lưu Anh Nam thấp giọng hỏi, Lăng Vân cũng hoàn toàn mù tịt.
Đúng vào lúc này, có một hàng người đi ra từ trong biệt thự, bốn nam bốn nữ đều là người trung tuổi, nhưng không nhìn ra một dấu vết của năm tháng nào. Nam thì anh tuấn đẹp trai, thành thục uy vũ, nữ thì cao quý đoan trang, phong thái không biến đổi. Họ ăn mặc trang trọng lộng lẫy, vây quanh chàng thanh niên như ngàn sao vây quanh mặt trăng. Gã để tóc rất ngắn, như đầu trọc mới mọc ra ít tóc, da mặt trắng muốt, dung mạo thanh tú, đôi mắt nửa nheo lại, giống như chưa tỉnh ngủ, lại giống như nhìn thấu mọi thứ trên thế gian mà cảm thấy chán ghét, dáng người không cao cho lắm, mặc một bộ trường bào màu xám hơi cũ kỹ, dưới chân là một đôi giày vải màu đen, trong tay cầm một chuỗi niệm châu, giống như tăng nhân khổ hạnh từ xa mới đến.
Nom bộ dạng Lăng Vân thì biết ngay những người vừa xuất hiện đều là người nhà của cô. Lưu Anh Nam không ngờ lại gặp mặt người nhà cô trong tình huống này, thậm chí ngay cả quà biếu đều không có. Song người nhà cô không hề quan tâm, không quan tâm đến độ không buồn liếc hắn lấy một cái, trước sau đều vây quanh chàng thanh niên áo xám nọ, ánh mắt ai nấy đều cuồng nhiệt và thành kính.
Lăng Vân hiển nhiên cũng không quen người đàn ông này, nhưng trong lòng cô lại có một dự cảm không hay. Cho dù như thế cô vẫn kiên trì đi tới:
- Bác trai bác gái, cô dượng, cha mẹ, đây là Lưu Anh Nam con nói lúc nãy…
Lăng Vân không biết người nhà sẽ có phản ứng gì, cho nên không dám giới thiệu Lưu Anh Nam với thân phận bạn trai. Song người ta tốt xấu gì cũng là gia tộc lớn, những người này lại đều là cao tầng trong quân đội chính trị thương trường, vẫn rất có phong độ. Đừng nói là Lăng Vân dẫn người về nhà, cho dù là một người xa lạ họ cũng sẽ đối xử với lễ nghi cơ bản.
Mỗi người đều lạnh nhạt chào hỏi với Lưu Anh Nam, điều này khiến Lưu Anh Nam vừa giật mình vừa vui sướng, còn tưởng họ không hề phản đối chuyện giữa mình và Lăng Vân. Lăng Vân cũng mừng ra mặt, nhưng sau đó, họ gần như quay đầu lại cùng một lúc, lại một lần nữa vây quanh chàng thanh niên kia, không một ai liếc Lưu Anh Nam thêm cái nào, không nói thêm một câu, giống như mọi thứ lúc nãy đều là ảo giác.
Người ta thật sự chỉ là tuân theo lễ tiết cơ bản, coi Lưu Anh Nam như một người xa lạ chào hỏi mà thôi. Không riêng gì hắn, thậm chí ngay cả Lăng Vân đều không ai để ý, ánh mắt họ vô cùng thành kính, vây quanh người thanh niên kia, dò hỏi hàm nghĩa trong câu ban nãy của gã.
Chàng thanh niên hờ hững lướt mắt qua Lưu Anh Nam, lại nhìn kỹ càng Lăng Vân một lượt, cuối cùng dùng ánh mắt hiền hòa rơi lên thân năm con Thùng phá sảnh kia, thanh âm sang sảng an hòa vang lên:
- Vạn vật thế gian đều có nhân quả, thiện ác đến cuối sẽ có hồi báo, sinh tử luân hồi sẽ có phân xử.
Chàng thanh niên không nói thêm nữa, nhưng mọi người đều giật mình hiểu ra. Ý của gã là, con người ta làm việc ở đời, có nhân thì ắt có quả, nhân quả tuần hoàn, ở hiền gặp lành, ở ác gặp ác, không phải không báo mà là sau khi chết mới có báo. Người làm ác, sau khi chết sẽ bị ném vào Súc Sinh Đạo, kiếp sau làm heo làm chó hòng trừng phạt. Mà những điều gã vừa nói chính là khuyên nhủ lòng người hướng về phía trước, đồng thời cũng khuyên nhủ đàn chó chớ đả thương người, gây tội nghiệt.
Đàn chó này có khả năng là con người trong kiếp trước. Một kiếp làm người, có khả năng phải làm gà vịt chó mèo liên tục mấy kiếp để chuộc lại lỗi lầm, tiêu trừ nghiệp chướng, mới có thể một lần nữa Luân Hồi làm người.
Lời chàng trai giống như đang nói cho người ta nghe, vừa giống như nói cho năm con chó nghe. Ấy thế mà người ở bên nghe rất nghiêm túc, chó cũng rất nghiêm túc, Lưu Anh Nam nhìn mà sững sờ.
Đúng vào lúc này, một bác gái đeo tạp dề sống trong biệt thự đi ra, cung kính gọi mấy người đi ăn cơm, cụ bà đã chờ ở phòng ăn. Mọi người không dám chậm trễ, đồng thời cũng không quên mời mọc nhiệt tình chàng thanh niên kia, lại coi Lưu Anh Nam thành không khí.
- Tên trọc lúc nãy cũng là thân thích trong nhà em à? –Thấy mọi người vào phòng, cho dù không được đối xử tử tế nhưng Lưu Anh Nam không hề tức giận. Hắn nửa đời phiêu bạt, vì sinh tồn có thể nói chịu mọi sự kỳ thị và khuất nhục, từ trước tới giờ chưa từng được người ta chú ý, cũng chưa từng chú ý người khác. Mãi đến khi gặp được những cô gái này, trong lòng mới có vướng mắc, mới hiểu cách quan tâm và yêu thương.
Lăng Vân thấy Lưu Anh Nam không hề có phản ứng quá khích nào cả, trong lòng thầm khen tinh thần hắn mạnh mẽ, nhớ tới câu hỏi cô lắc đầu nói:
- Em cũng không quen, hơn nữa chưa từng gặp bao giờ.
- Thế vì sao những bậc cha chú của em tôn sùng hắn ta đến vậy? –Lưu Anh Nam ngạc nhiên nói.
- Có khả năng là vì hắn ta rất hợp khẩu vị với đám cha chú của em thôi. –Lăng Vân cười khổ nói, nhưng không hề muốn nói nhiều:
- Chờ lát nữa đi vào sẽ biết nguyên nhân ngay thôi. Chúng ta tốt hơn lo cho mình trước đã, đi tới bước này rồi chỉ có thể kiên trì tới cùng thôi. Anh yên tâm, cho dù cả thế giới đều phản đối, em cũng sẽ ở bên anh.
Lăng Vân kiên định nói, có lời này Lưu Anh Nam cũng yên tâm, nhưng làm người không thể quá ích kỷ, người ta một lòng vì bạn, bạn cũng phải suy nghĩ cho người ta. Hắn cũng hy vọng tận khả năng làm đến vẹn cả đôi đường.
Trong lòng hai người quyết định lời thề sống chết, quyết tâm không xa không rời, dứt khoát kiên quyết tay cầm tay đi vào trong biệt thự nguy nga lộng lẫy kia. Vừa vào cửa Lưu Anh Nam bỗng ngửi thấy một mùi nồng nặc, hắn còn chưa tìm được nơi bắt nguồn của mùi đó, thì bị cảnh vật trước mắt làm khiếp sợ, cảm giác giống như thoáng chốc phi thăng lên Thiên giới vậy…
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Nhìn khung cảnh trong biệt thự của Lăng gia, Lưu Anh Nam vô cùng khiếp sợ, cảm giác giống như mình phi thăng lên Thiên giới vậy.
Phòng khách rộng rãi lớn cỡ sân bóng rổ, không có bất kỳ gia cụ nào, chỉ có một chiếc bàn thờ ở chính giữa, bên trên trải khăn đỏ, bày tam sinh (bò dê lợn), đồ cúng tươi khô, ba nén hương thô to bốc khói xanh, bên trên còn có cờ Hạnh Hoàng, kiếm gỗ đào, bùa chu sa, bình bát, niệm châu, phất trần, hệt như là quầy chuyên bán vật phẩm tôn giáo vậy.
Đương nhiên càng khiến Lưu Anh Nam khiếp sợ vẫn là bốn mặt bức tường cao lớn của phòng khách không ngờ vẽ đầy tranh tường, đủ mọi màu sắc, sắc thái rực rỡ, có cảnh mặt trời mọc bao la hùng vĩ, hào quang vạn trượng. Có tà dương đỏ như máu ngả về phía tây, cảnh sắc tiêu điều. Có núi lớn nguy nga, cao ngập trong mây, có sóng cả giận dữ, có ngôi sao đầy trời, rực rỡ tươi đẹp.
Ngoài những cảnh quan tự nhiên bao la hùng vĩ này, càng khiến Lưu Anh Nam khiếp sợ chính là, trong ánh mặt trời mới mọc, trong tà dương chói mắt, trong ánh sao rực rỡ đó có Phật đà ngồi xếp bằng trên trời cao, phật quang chiếu khắp, ngồi dưới đài sen. Có La Hán Bồ Tát đang tụng kinh trong Phật quang, ai nấy đều dáng vẻ trang nghiêm, khuôn mặt từ hòa, đôi mắt thương xót người đời như đang ngắm nhìn hỉ nộ ai nhạc của chúng sinh trong hồng trần, Đại Từ Đại Bi kinh, siêu độ người đời thoát khổ.
Ngoài ra còn có Ngọc Hoàng Vương Mẫu thần quang vạn trượng, thần uy lẫm liệt, La Thiên Kim Tiên ngao du chín phương trời, có Thần Long bay múa, Hỏa Phượng lóa trời, Tiên Lân đạp thiên, Bạch Hạc cưỡi mây.
Còn có một mặt tường mang hình ảnh tương phản cực lớn với những Thần Phật đầy trời này, màu đen u ám khiến người ta cảm thấy rất không thoải mái, trên đó vẽ một con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu, không thấy đầu cuối, vết đỏ trên đất như nhuộm máu tươi, ven con đường nhỏ cô tịch tiêu điều ấy, có một con sông chảy qua, khi khi róc rách êm đềm, khi thì sóng cả hung tợn, tương tự cũng là màu đỏ máu. Nhìn men theo con đường và con sông nhỏ, ở chỗ giáp ranh giữa đường và sông, có một cánh cổng sơn son cao lớn, hơi cạy ra một khe hở, có thể nìn thấy từng đốm lửa màu lam đậm trong đó, hệt như đang nhảy nhót, quỷ dị khôn tả.
Nhìn thấy bích họa Thần Phật đầy trời Lưu Anh Nam chỉ cảm thấy sấm sét rầm rầm. Hắn cũng biết rất nhiều người thích trang trí nhà cửa của mình trở nên đặc sắc, cũng biết tranh tường có thể thể hiện sự thưởng thức của mỗi người. Nhưng hắn chỉ từng nghe nói có nơi vẽ sông núi, có nơi vẽ quốc họa, vẽ sơn dầu, vẽ mô phỏng tác phẩm nổi tiếng lên tường, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy có nơi vẽ Thần Phật đầy trời.
Cộng thêm bàn thờ đặt chính giữa phòng khách, gia đình này rốt cuộc thành kính cỡ nào? Vả lại vừa Ngọc Hoàng Vương Mẫu, Đại La Kim Tiên, vừa Phật đà La Hán Bồ Tát, đây là muốn chứng minh Phật vốn là Đạo ư?
Còn về con đường mòn màu đỏ con sông nhỏ màu máu cánh cổng sơn son kia, Lưu Anh Nam biết rằng, đó là đường Suối Vàng và Vong Xuyên Hà trong tưởng tượng của mọi người, cánh cổng sơn son đương nhiên chính là Quỷ Môn Quan, một dải ánh sáng màu lạm sậm chập chờn trong cửa chính là lửa ma trơi. Tuy khác biệt rất ra với Địa Phủ thật, nhưng miêu tả vẫn rất hình tượng.
- Đam mê của người có tiền đúng là rất rộng rãi! –Lưu Anh Nam tán thưởng.
- Đây không tính là đam mê gì cả, chỉ có thể nói là bệnh chung của người có tiền. –Lăng Vân lắc đầu thở dài:
- Quá quen với cuộc sống cơm ngon áo đẹp, kẻ hầu người hạ rồi thì ai cũng không muốn mất đi. Quyền lợi khống chế cao vời, nắm giữ thiên quân vạn mã, điều khiển con tàu thương nghiệp, tiền tài trăm ngàn vạn quay vòng như giấy trong tay, cuộc sống như vậy người thường không thể nào tưởng tượng được, nhưng ai ai cũng muốn có được. Song một khi có được, thì không muốn buông tay nữa!
Cái đó gọi là càng trên cao càng rét. Càng ngồi vị trí cao, càng bấp bênh không yên, bởi vì núi cao có núi cao hơn, người tài có người tài hơn, càng là nhân vật lớn thì kiêng kị đương nhiên là nhân vật lớn hơn, nhân vật có thể dễ dàng khống chế sự sống chết của kẻ đó. Đồng thời, bạn ngồi trên cao, ngoài sự kiêng kỵ với bên trên, còn phải kiêng kỵ cấp dưới nhìn chằm chằm bạn, tùy lúc muốn thay thế bạn.
Nhưng người này vì bảo vệ mọi thứ mình có được, với cấp trên thì ton hót nịnh nọt, với cấp dưới thì quản lý nghiêm khắc, trấn áp đủ điều. Mà vào thời nay, người có thể leo lên thành cái gọi là ‘nhân vật lớn’, có mấy ai là sạch sẽ, thanh bạch.
Cho nên họ ngoại trừ dối trên lừa dưới, vì bảo vệ những thứ này có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào. Mọi người hơi lưu tâm thì sẽ phát hiện, những thầy bói kê bàn dài, trải vải đỏ, bầy la bàn vốn dĩ ngồi dưới chân cầu, ven đường nay đều biến mất không thấy đâu, họ toàn bộ đều chuyển vào nhà cao tầng chính quy, trong phòng làm việc cao cấp, ở chỗ bắt mắt nhất trên bàn làm việc đặt danh thiếp, trên danh thiếp bình thường sẽ viết như vầy: “Tương lai giàu sang, hao tổn tiền của, hôn nhân con cái, xem ngày xem nhà…"
Mà cách xưng hô của những thầy bói này với mình cũng biến thành những danh hiệu thần bí như ‘thầy’ hoặc ‘người tài sông núi’ ‘người động núi’.
Từ điểm này có thể nhìn ra, trong xã hội ngày nay, sự nghiệp thần côn đã đạt tới thời kỳ cường thịnh, mà thúc đẩy sự nghiệp thần côn phát triển chính là những vị cán bộ lãnh đạo suốt ngày kêu theo thuyết vô thần kia.
Tại tiểu khu Lưu Anh Nam đang sống có một người phụ nữ trung tuổi danh xưng Bán Tiên, mấy năm trước vì ly hôn dẫn đến rối loạn tâm thần, là bệnh nhân tâm thần nổi tiếng gần xa, từng trần truồng chạy quanh phố, độ điên khùng chỉ đứng sau mỗi Lưu Anh Nam suốt ngày hô bắt quỷ.
Sau đó, bà dì này treo một chiếc kính Bát Quái ở trong nhà mình, cắm cờ Hạnh Hoàng, thờ phụng Tiên và Phật, tự xưng ‘Không Linh Tử’. Sở dĩ trước đây phát điên, đó là vì kiếp này đã diệt, kiếp trước tái sinh, mà kiếp trước của bà ta chính là Tiên Linh thần thông quảng đại, có thể đọc giải quá khứ, dự đoán tương lai cho người đời.
Lúc ấy Lưu Anh Nam còn nhìn thấy danh thiếp của ả ta, hai câu trên đó viết rất cứng: “Nhắc nhở quân tử lạc đường, chỉ dẫn anh hùng thoát khốn”.
Lưu Anh Nam mở nhà tắm, đóng cửa muộn, có một thời kỳ hầu như tối nào cũng có thể nhìn thấy những hội nghiên cứu tâm thần hay gặp trên kênh thời sự trong vùng, những nhân vật lớn xuống cơ sở khảo sát, thường xuyên gõ cửa ban đêm nhà bà dì này, xin lời nhắc nhở, phán chỉ dẫn, đọc giải quá khứ, dự đoán tương lai.
Ngắn ngủi mấy tháng bà dì đã lái xe sang, cặp với trai trẻ, cả người đều sáng sủa hơn. Lưu Anh Nam cũng vì thế được tận mắt chứng kiến con đường đầy mưu mô của một người điên biến thành người phụ nữ mạnh mẽ!
Mọi người thường xuyên treo bên miệng nói, cuộc đời con người ta, coi trọng một mệnh hai vận ba phong thủy bốn tích âm đức năm đọc sách sáu thanh danh bảy tướng mạo tám tôn kính thần phật chín kết giao quý nhân mười dưỡng sinh. Thực ra những thứ này đều là cái cớ cho những người sầu não bất đắc chí, vì cởi giải cõi lòng, bào chữa cho mình mà thôi.
Đừng thấy Lưu Anh Nam là nhân viên thời vụ Địa Phủ, nhưng hắn tuyệt đối không phải một kẻ tin mệnh tin vận, điều duy nhất hắn tin trong cuộc đời chính là: mọi chuyện đều do con người.
Người có chí làm việc tất thành; người có tâm trời không phụ, nếm mật nằm gai, ba ngàn quân Việt có thể nuốt Ngô.
Nào là vận mệnh phong thủy, thần tiên quỷ quái, đều không bằng sự cố gắng của mình, cả đời không làm việc thẹn với lòng, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa.
Đối nhân xử thế thẳng thắn vô tư, chính trực thiện lương, cần cù chăm chỉ, không đòi hỏi mà lòng sướng, không tham vọng mà thần an, tuân theo pháp mà hợp luật, khiến bản thân mình an vui!
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Lưu Anh Nam và Lăng Vân ngây ngốc đứng ở trong đại sảnh, giống như ngưỡng vọng Thần Phật đầy trời, vừa giống như đón nhận sự tẩy rủa của Thần Phật, vừa giống như muốn đi vào trong bích họa, bước lên đường Suối Vàng.
- Người nhà em đều là tín đồ rất thành kính, hễ là Thần Phật họ đều cúng bái, ngày thường ở nhà sáng trưa chiều tối thắp hương bái phật cầu thần phù hộ. Chỉ cần ra khỏi cửa, thấy núi bái núi, thấy tháp bái tháp, gặp miếu thắp hương. –Lăng Vân ngán ngẩm nói, bỗng trước mắt cô sáng ngời:
- Đúng rồi, chẳng phải anh rất thông thạo với chuyện thần tiên quỷ quái sao, anh có thể tiếp cận họ từ phương diện này.
Muốn lấy vợ trước tiên phải lấy lòng nhà mẹ vợ, đây là đạo lý mãi mãi không thay đổi. Nhưng, gia tộc cuồng tín ngưỡng như này phải lấy lòng thế nào đây?
Vả lại chủ yếu nhất chính là vì họ chột dạ trong lòng, Thần Phật trên bức tường đã chứng tỏ điều đó, mà cái dạ của họ còn không phải chột bình thường, gặp Thần bái Thần, gặp miếu thắp hương, có thể tin đều tin, ngay cả đường Suối Vàng và Vong Xuyên Hà đều thờ cúng, đây không chỉ là chột dạ, mà cả thận cũng chột luôn rồi!
Lưu Anh Nam lắc đầu rất kiên quyết nói:
- Anh không cách nào thỏa mãn nhu cầu về tinh thần của họ, cũng không có cách gì ban phúc cho họ. Tục ngữ nói, đường dưới chân đều do mình đi, thiện ác đến cuối cùng ắt có hồi báo, việc người nào người nấy chịu!
- Anh nói lung tung gì thế. –Lăng Vân cười khổ:
- Anh không muốn giao tiếp với họ cũng không sao. Dù sao họ cũng không coi anh ra gì, nhưng em ắt sẽ để họ gặp anh, cho dù là bỏ trốn cũng phải để họ biết em trốn với ai.
Lời của Lăng Vân khiến cõi lòng Lưu Anh Nam rất ấm áp. Nếu đã định bỏ trốn, vậy thì chẳng còn gì kiêng kị nữa, hai người thoải mái đi về phía nhà ăn.
Từ bên ngoài nhìn vào, trang viên này chính là một vùng trời riêng, cảnh sắc tươi đẹp, kiến trúc hùng vĩ, nhưng vừa vào cửa, ngoài Thần Phật ở đại sảnh ban nãy, càng đi vào sâu càng đặc sắc rõ nét. Trong hành lang dài tuốt tuột, dưới chân đều là gạch men đủ mọi màu sắc, nghe Lăng Vân nói, đây là được tính toán ra dựa theo phương vị Thái Cực Bát Quái, gạch men tổng cộng chia thành tám màu: đỏ vàng cam xanh đậm xanh lá xanh lam tím đen, phân biệt đối ứng với Càn – Khôn – Cấn – Chấn – Khảm – Ly – Đoài – Tốn, mỗi ngày đi ngang qua đều phải tính toán chính xác một phen, phải giẵm các màu khác nhau phương vị khác nhau mới có thể đảm bảo thế vận một ngày.
- Thế hôm nay chúng ta phải đi phương vị nào? –Lưu Anh Nam cười khổ hỏi.
Lăng Vân cũng bất đắc dĩ nói:
- Em cũng không rõ phương vị nào, chỉ nhớ hôm nay nên đi ‘đen đen đỏ đỏ vàng lam xanh lá, xanh đậm tím đỏ cam đen xanh lá vàng’…
- Điều này có thể phù hộ một ngày may mắn thật ư? –Lưu Anh Nam khó mà tin nổi hỏi.
- Có lẽ không thể. –Lăng Vân dẩu môi nói:
- Tối qua em còn ngã chổng vó trên này đó!
Lưu Anh Nam hoàn toàn im lặng. Một gia tộc trong truyền thuyết không ngờ mê tín đến mức ngay cả đi đứng đều phải tính toán. Điều này cần làm bao nhiêu chuyện thẹn với lòng đây!
Song ngẫm lại cũng đúng, cái gọi là ‘nhất tướng công thành vạn cốt khô’, một gia tộc lớn như vậy chắc chắn cũng là xây nên từ máu và xương.
Lưu Anh Nam dè dặt giẵm lên đá hoa xếp dựa theo hình Thái Cực Bát Quái, vất vả lắm mới đi qua, cánh cửa trước mặt không ngờ lại là một bức Thái Cực Đồ, Âm Dương giao hòa, thoạt nhìn khí thế mênh mông, hại Lưu Anh Nam không dám mở cửa, sợ có trận pháp đáng sợ gì đó.
Đẩy cánh cửa Thái Cực Đồ kia ra, rốt cuộc đi tới nhà ăn. Nó tương tự cũng rất rộng rãi, Lưu Anh Nam liếc mắt một cái liền nhìn thấy chiếc bàn ăn lớn mọi người ngồi vây quanh được làm bằng gỗ đào dùng để trừ tà, đũa bát cũng là như thế. Song càng độc đáo chính là, ở nơi không xa cạnh bàn ăn, có một hồ nước nhỏ, bên trong toàn bộ đều là tôm cua cá sống sờ sờ, mà bên ngoài hồ nước có ba chữ lớn màu máu: “Hồ Phóng Sinh”.
Lưu Anh Nam ngầm hỏi Lăng Vân mới biết, đây là quy củ nhà họ, mỗi bữa cơm đều có chay có mặn có đồ tươi, nhưng trước khi ăn cơm luôn phải chọn ra một loài vật sống, lấy tôm cua cá làm chủ, thả vào hồ phóng sinh nhằm tích âm đức.
- Móa, không ăn không phải là xong sao, để ý hình thức làm gì. –Lưu Anh Nam thực sự bó tay, người bây giờ đúng là thích lừa mình dối người, làm chút việc tốt chỉ sợ quỷ thần không biết, làm chút việc xấu thì sợ quỷ thần biết. Quỷ thần đâu thích lo mấy việc rảnh rỗi như vậy chứ?
Lúc này hai bên chiếc bàn ăn gỗ đào cực lớn đã ngồi đầy người, chỉ có một ghế trống lưu lại cho Lăng Vân. Thấy họ đi tới, thậm chí không ai buồn liếc họ lấy một cái, càng hoàn toàn coi Lưu Anh Nam thành không khí.
Lưu Anh Nam đương nhiên không để ý, lúc này hắn để ý nhất chính là cụ bà đầu đầy tóc bạc ngồi trên ghế chủ nhân kia. Đây nhất định là người lớn nhất của Lăng gia, bà nội của Lăng Vân.
Cụ bà này đã ngót chín mươi, sống gần một thế kỷ, từ thời kỳ đế chế rồi đến thời đại chiến loạn, cuối cùng đến thời kỳ hòa bình, tuyệt đối là người có kinh nghiệm từng trải phong phú. Nhìn đơn thuần từ bề ngoài, ngoại trừ mái tóc bạc kia ra, hoàn toàn không nhìn ra đây là một người già đến tuổi cổ lai hy, bởi vì sắc mặt bà hồng nhuận, cũng không có nếp nhăn chân chim ngang dọc, ngồi trên ghế tựa, lưng thẳng tắp, không hề có vẻ già nua.
Song đôi mắt mới là cửa sổ tâm hồn của con người, cũng là nơi ngưng tụ Tinh – Khí – Thần. Cụ bà lúc này đang nhắm chặt hai mắt, Lưu Anh Nam không thể nhìn thấy trạng thái chân thực của bà. Không riêng gì bà, người khác cũng nhắm mắt theo, cùng nhau gõ mõ theo người thanh niên áo xám ngồi vị trí khách quý kia, trong miệng lẩm nhẩm, dường như là loại kinh văn nào đó.
Tuy Lưu Anh Nam không có hứng thú với kinh văn, nhưng lại có thể nghe ra một vài ý. Đại khái là nói, cảm ơn Thần Phật ban sinh mạng cho họ, ban thức ăn cho họ, để họ có quần áo mặc, thuận tiện cũng mong Thần Phật phù hộ họ đi lại bình an, hưởng phúc mãi mãi, thọ cùng trời đất…
Nghe ý tứ này của họ, Thần Phật đều là phục vụ cho họ, chạm vào đèn thần có thể ước một điều ước, điều ước này là: cho họ thêm ba điều ước nữa…
Rất nhanh mọi người tung kinh xong đều dừng lại, nhưng chàng thanh niên áo xám thì không dừng lại, vẫn đang gõ mõ, người bên cạnh không ai mở mắt, lắng tai nghe tiếng kinh gã đọc, dường như đang thành kính đón nhận sự tẩy rửa.
Trước khi ăn cơm còn phải đọc kinh gõ mõ, điều này thực sự khiến Lưu Anh Nam bó tay. Song chuyện càng khiến Lưu Anh Nam bó tay hơn vẫn còn ở đằng sau, mọi người ở đây đều nhìn chằm chằm vào chàng thanh niên áo xám nọ, tay gã cầm niệm châu, dáng vẻ nghiêm trang ngồi ngay ngắn trên ghế dựa, hai mắt nhắm chặt, tuy là ngâm tụng khe khẽ nhưng lại có cảm giác vang vọng khắp trời đất, khiến vạn vật đều cộng hưởng theo. Chỉ nghe gã nói:
- Tam đức lục vị, cung Phật cùng Tăng, Pháp giới hữu tình, Phổ đồng cung dưỡng, thiện duyên làm thức ăn, pháp hỉ tràn đầy… Cảm tạ Chúa ban cho ta thức ăn, cầu chúc phúc, ban cho ta sức lực, chúng ta cũng ban cho ngài mọi người, cảm tạ ngài. Nguyện quang vinh về cha cùng con, cùng thánh thần, ban đầu ra sao ngày sau cũng vậy, mãi đến khi vĩnh hằng… Tiên đạo quý sinh, Vô Lượng siêu độ người, phúc sinh Vô Lượng Thiên tôn….
Nghe đến đây Lưu Anh Nam đã mơ mơ màng màng, tên này nói gì mà lung ta lung tung, bao quát toàn bộ tín ngưỡng trên thế giới. Nhưng đây còn chưa tính là xong, bỗng nhiên gã cầm một ly rượu trên bàn, trong ly có rượu sóng sánh, gã vẫn nhắm chặt mắt, từ từ vẩy rượu xuống đất, giọng điệu cũng biến đổi theo. Lúc nãy một mực là an hòa công chính, mà lúc này thoạt nghe cảm giác như thanh âm hơi run rẩy, có mùi giống như ăn mày cầu xin:
- Một ly rượu không thành kính, hai vị Vô Thường xin hãy tránh đi, Tam Sinh Thạch không hiện trên đời, sống chết vốn trong nháy mắt…
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Lưu Anh Nam đứng ở cửa hoàn toàn nhìn trợn tròn mắt, đây vừa là Thần, vừa là Phật, vừa là Chúa, cuối cùng còn muốn vẩy rượu tế U Minh, đây rốt cuộc là tín ngưỡng pha tạp cỡ nào cơ chứ.
Hắn cũng từng nghe nói người gặp thần bái thần, gặp phật bái phật, hễ là Thần tiên quỷ quái đều tin tưởng, nhưng mỗi một hạng đều thành kính như chàng thanh niên này có thể nói trước nay chưa từng có.
Song tín ngưỡng của gã lại có thể tạo nên sự cộng hưởng của người xung quanh, mỗi câu nói của gã đều công chính an hòa như vậy, vừa giống như có thể làm cho trời đất cộng hưởng, từng câu từng chữ rơi vào trong tai người khác hệt như đều ẩn chứa phật lý, có thể siêu độ người ta vượt bể khổ, chỉ dẫn người ra thoát khỏi bến mê, khuyên người hướng thiện, dạy người biết cảm ơn.
Điểm này từ biểu hiện của người nhà Lăng Vân là có thể nhìn ra, cha mẹ cô dì chú bác xung quanh hệt như nhập định, trên mặt mỗi người đều lấp lóe hào quang thành kính như thể tìm thấy chân ngã trong kinh phật, nhìn thấy bản ngã trong Đạo kinh, tìm thấy tự ngã trong sự phù hộ của Chúa, nhìn thấy thệ ngã trong gió cõi Âm thổi phần phật…
Không riêng gì những người đang ngồi này, ngay cả Lăng Vân ở bên cạnh Lưu Anh Nam cũng hơi nhập thần. Lưu Anh Nam thừa cơ lén lút véo mông cô một cái mới khiến cô hồi hồn.
Lúc này, những cô dì ở đây ai nấy cũng mở to mắt. Trong nháy mắt ấy, Lưu Anh Nam nhìn thấy đôi mắt của họ đều đục ngầu, là đờ đẫn, là trống rống vô thần, giống như bị móc sạch linh hồn vậy.
Tín đồ bình thường nghe cao tăng giảng kinh, nghe cao nhân tụng pháp, sau khi nghe xong luôn cảm thấy vui vẻ thoải mái trong lòng, rộng mở trái tim, cảm giác tương lai một mảnh sáng lạn, cuộc sống tràn đầy hy vọng, do đó mà tràn trề tinh thần, thân thể khỏe mạnh.
Nhưng đám người trước mắt sau khi nghe về Phật Đạo Thần Ma Quỷ lộn xộn, ai nấy như biến thành cái xác không hồn, không hề có sức sống, giống như bị Phật siêu độ bản ngã, bị Đạo tẩy chân ý, bị Thần trấn áp nguyên linh, bị Ma quỷ khống chế tư tưởng, bị Quỷ nuốt chửng linh hồn vậy.
Lăng Vân cũng là lần đầu tiên nhìn thấy tình trạng này, tuy đám người này tôn thờ trời đất nhân thần quỷ, cũng thường xuyên mời người tới nhà làm phép, nhưng cô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người nhà như vậy, giống như mất đi sức sống.
Lưu Anh Nam càng nhìn càng cảm thấy không đúng, hắn vừa định mở miệng thì bỗng nghe chàng thanh niên áo xám kia thở dài một hơi, giống như một người nghiện thuốc thở ra một hơi khói vô cùng sung sướng vậy, thanh âm cực lớn rất là khoa trương.
Nhưng cũng chính vì gã phát ra tiếng động làm cô dì chú bác hệt như cái xác không hồn ở bên thoáng cái sống lại, giống như thi thể nghe thấy tiếng kêu gọi của người xua thi, vừa giống như linh hồn quay về, ai nấy lại đổi thành bản sắc quan lớn nhà giàu, nam thì nhã nhặn lịch sự, nữ thì đoan trang ưu nhã.
Người duy nhất khôi phục hơi chậm chính là bà nội ngót chín mươi của Lăng Vân. Tuy sắc mặt bà hồng nhuận ít nếp nhăn, nhưng đây chỉ có thể nói bảo dưỡng làn da tốt, cơ năng thân thể đã hoàn toàn lão hóa, đặc biệt là đôi mắt đục ngầu kia, bên trong ẩn chứa sự tang thương và lắng đọng gần trăm năm. Rất lâu sau trong mắt bà mới có một tia thần thái, nhưng thoạt nhìn càng giống mặt trời lặn về phía tây, nhợt nhạt không ánh sáng.
Động tác của bà cụ rất chậm chạp, ánh mắt rất khẩn thiết, hai tay chắp hình chữ thập, cung kính nói với chàng thanh niên:
- Đa tạ thượng sư dạy bảo.
Thấy bà cụ mở miệng, cô chú khác cũng cảm tạ thượng sự theo, chàng thanh niên giống như động kinh, đầu tiên vẽ nguệch ngoạc một chữ thập trên ngực, một tay nhón kiểu hoa lan, một tay dựng bàn tay trước ngực, đại diện cho tất cả tín ngưỡng trên đời đáp lễ với mọi người.
Đến đây, hoạt động cầu nguyện, cầu phúc, phóng sinh trước bữa cơm rốt cuộc đã xong, Lưu Anh Nam nhìn mà trợn mắt há mồm. Hắn là người từng chịu khổ, từng chịu đói, nếu vào lúc gian nan sống qua ngày khi đó, mỗi khi đến trước bữa cơm cũng làm một lễ cảm ơn như vậy, không chừng đã chết đói!
Ăn cơm ở ngoài quán, đồ ăn bưng lên bạn không động đũa mà nhắm mắt lại cầu nguyện, khi mở mắt ra đồ ăn chắc chắn sẽ biến mất.
Song rườm rà như thế sau đó mới ăn cơm, mọi người chắc chắn đều đói lắm rồi, ít nhất có thể khiến người ta ngược lại nghĩ tới đạo lý từng hạt gạo đều cực khổ.
Lưu Anh Nam khóc cười không xong, Lăng Vân ở bên cũng cảm thấy người nhà hơi quá trớn.
Lúc này cụ bà mới chuyển dời ánh mắt đục ngầu kia lên người Lăng Vân và Lưu Anh Nam, nhưng chỉ hời hợt liếc qua Lưu Anh Nam một cái, nói về phía Lưu Anh Nam:
- Vân nhi đã về rồi, mau ngồi xuống ăn cơm đi.
Lăng Vân xấu hổ liếc qua Lưu Anh Nam, kiên trì đến cùng:
- Nội, đây là bạn trai con, Lưu Anh Nam.
- Bà biết. –Cụ bà thẳng thắn nói, ngược lại dọa Lưu Anh Nam giật nảy mình. Lẽ nào bà cụ cũng thông linh, có được năng lực dự đoán, hoặc có thể bấm đốt, bằng không sao nhận thức mình chứ?
Nhưng một câu tiếp của bà cụ làm Lưu Anh Nam suýt nữa ngừng thở:
- Lúc nãy bà nhìn thấy rất nhiều ảnh của cậu ta trên mạng, còn có ảnh miệng đối miệng với con bé nhà họ Diệp kia…
Lưu Anh Nam suýt ngất, thời đại tin tức mạng quả thật mang lại rất nhiều tiện lợi cho cuộc sống con người, nhưng nguy hại cũng không ít, mọi người gần như không có bí mật nào đáng nói. Nhất là trang tìm kiếm baidu đáng sợ kia, ngoài việc có thể chống mại dâm bắt thối nát vạch trần quan tham ra, tương tự cũng có thể thương tổn tới người vô tội bình thường.
Lưu Anh Nam quá xúi quẩy, chưa từng kiếm được cát-xê của ngôi sao, lại hưởng thụ đãi ngộ nhơ nhuốc của ngôi sao.
Lăng Vân do một tay bà nội nuôi dưỡng từ nhỏ, quan hệ rất thân thiết, cho dù đã trưởng thành vẫn làm nũng với bà nội theo thói quen. Lúc này cho dù người nhà tập trung hết ở đây, nhưng cô vẫn bị ép phải sử ra tuyệt chiêu làm nũng này.
Cô uốn éo đi tới bên cạnh bà nội, đung đưa vai cụ bà, nhõng nhẽo nói:
- Nội đúng là, người ta chẳng phải đã nói rồi sao, đó là vì giúp đỡ em Diệp Tinh, thực ra giữa họ không có gì, thậm chí ngay cả bạn bè đều không tính, hơn nữa trước khi anh ấy giúp Diệp Tinh cũng từng hỏi con, là con đồng ý.
- Con đồng ý là việc của con, dù sao bà cũng không đồng ý. –Cụ bà hờ hững nói, nét mặt không thay đổi, giọng điệu mềm mỏng, lại lộ ra uy nghiêm không thể kháng cự, vừa nhìn thấy chính là thói quen hô hào ra lệnh, thuộc hạ không dám không theo.
Nhất là ở trong nhà, lời của cụ bà càng như thánh chỉ, con cháu tuyệt đối tuân theo vô điều kiện, có được uy nghiêm và quyền lực vô thượng, Lăng Vân cũng không dám có dị nghị.
Lúc này Lăng Vân vô thức muốn phục tùng, nhưng cô quay đầu nhìn, Lưu Anh Nam một mình đứng ở mé cửa, mặt không chút biểu cảm, thoạt nhìn là cô đơn, lạc lõng, đáng thương như thế, giống như đứa trẻ bị người ta vứt bỏ, giống như kẻ đáng thương vợ chạy theo người khác. Trái tim Lăng Vân nhất thời vô cùng chua xót, cũng khiến cô thoáng cái cứng rắn hơn, dù sao ngay cả bỏ trốn đều nghĩ hết rồi, còn có gì đáng sợ nữa.
Thực ra Lưu Anh Nam cũng không đáng thương như cô nghĩ, hắn ngẩn ra là vì trong nhà ăn này, ngay trong đám người đang ngồi này, hắn cảm giác được từng tia quỷ khí, song lại không thể khóa chặt mục tiêu, mà Âm Dương Nhãn của hắn dương như cũng mất hiệu lực vào giờ phút này, nhìn mỗi người đều giống như người sống sờ sờ.
Càng như thế Lưu Anh Nam càng lo lắng. Một khi có quỷ vật có thể tránh thoát Âm Dương Nhãn của hắn, vậy thì chỉ có hai khả năng, một là con quỷ này chưa chết hoàn toàn, thân xác còn có thể cứu lại, chỉ là trạng thái linh hồn không ổn định, cũng chính là trạng thái tùy lúc sẽ sống lại hoặc tùy lúc sẽ biến thành quỷ. Khả năng thứ hai chính là, có một con hung quỷ với năng lượng mạnh mẽ vượt khỏi phạm vi quản lý của nhân viên thời vụ Địa Phủ…
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Lưu Anh Nam thoạt nhìn vô cùng đáng thương đứng mé cửa, thực ra hắn đang cố gắng nắm bắt một tia quỷ khí hắn cảm nhận được, nơi đây không hề có người suy yếu đến mức cần cứu giúp, cho nên có khả năng là có một con hung quỷ mãnh mẽ đang náu mình ở đây.
Mà Lăng Vân thì tưởng hắn bị xa lánh mà cảm thấy tức giận, coi bộ dạng tập trung tinh thần kia thành cô đơn lạc lõng. Nhất là thái độ coi hắn như không khí của người trong nhà, đây là điều khiến Lăng Vân tức giận nhất. Trước đây người trong nhà đều là phong độ nhã nhặn, đối xử nhiệt tình như thế, hôm nay vì sao lạnh lùng đến vậy cơ chứ?
Chẳng lẽ chỉ bởi vì Lưu Anh Nam là trai nghèo?
- Nội, anh ấy là bạn trai của con, chúng con ở bên nhau rất tốt, đã xây dựng cảm tình rất sâu đậm. –Lăng Vân bỗng nghiêm mặt, vô cùng nghiêm túc nói, giống như biến thành một người khác, vô cùng cường thế.
Cô đột ngột thay đổi thái độ khiến người nhà đang ngồi toàn bộ đều sững sờ. Trong mắt họ Lăng Vân chính là một cô gái nhỏ hiểu chuyện biết nghe lời, đa tài đa học, kính trọng lễ phép, hiếu thuận bề trên. Nói là để cô ra ngoài nắm giữ tập đoàn Vân Hải, nhưng gặp phải vấn đề lớn cùng điều động khoản tài vụ lớn, vẫn đều do bề trên của gia tộc quyết định. Nói trắng ra, cô vẫn là thiên kim tiểu thư, bông hoa trong lồng kính.
Song lúc này thái độ của Lăng Vân khiến họ thoáng cái như không nhận ra cô, đây rõ ràng là một người phụ nữ mạnh mẽ thái độ cứng rắn. Cô không hề giới thiệu quan hệ giữa cô và Lưu Anh Nam, hoàn toàn chính là thông báo một tiếng, báo cho biết mà thôi.
Mọi người sững sờ nhìn Lăng Vân, lại không nhịn được dời ánh mắt sang cụ bà, hệt như từ trên người Lăng Vân nhìn thấy hình bóng của cụ bà thời trẻ năm xưa.
Cụ bà tương tự cũng cảm thấy hơi khiếp sợ trước thái độ cường thế của Lăng Vân. Đây là đứa bé do một tay bà nuôi nấng, bà từ trong mắt Lăng Vân nhìn ra được, đây chẳng phải đang giở thói, mà là vô cùng kiên định.
Cụ bà rốt cuộc vẫn thương yêu cháu gái, bà than nhẹ một tiếng:
- Vân nhi, con cũng biết rồi đấy, con cháu Lăng gia chúng ta trên người gánh vác trách nhiệm bảo vệ gia tộc, phát dương gia tộc, đây là nhiệm vụ tổ tiên giao cho chúng ta, mỗi người các con đều phải gánh vác. Nhất là Vân nhi con, tương lai sẽ làm chủ gia tộc, cho nên việc hôn nhân của con nhất định phải chú trọng, đặc biệt là trượng phu của con…
Cụ bà nói đến đây thì dừng lại, nói vậy là nể mặt Lăng Vân giữ thể diện cho Lưu Anh Nam, không nói ra lời mang tính đả kích gì cả. Lúc này bác cả của Lăng Vân – lãnh đạo trong giới chính trị tiếp lời:
- Không sai Vân nhi, trượng phu của con ít nhất phải có quan chức.
Bác hai nói tiếp:
- Không có quan chức cũng phải có quân công.
Cô cả nói:
- Quân công và quan chức đều không có, ít nhất cũng phải có tài sản.
Cuối cùng cha mẹ Lăng Vân thấp giọng nói:
- Cho dù quân công tài sản quan chức đều không có, ít nhất cũng phải đẹp trai chút.
Lăng Vân xạm mặt, bản thân đều muốn cười. Cô từng vô số lần ảo tưởng về hoàng tử bạch mã, người bạn đời của mình, nhưng làm thế nào cũng không ngờ tới lại tìm đến kể gàn dở ương bướng như Lưu Anh Nam này.
Mà Lưu Anh Nam lại như thể không nghe thấy những điều này, hệt như lão tăng nhập định. Hắn đang cảm nhận tia quỷ khí nọ, cố gắng muốn khóa chặt nó.
Nghe những lời của cô dì chú bác, Lăng Vân quay đầu nhìn về phía bà nội của mình. Cụ bà không lên tiếng, cũng không có bất kỳ biểu hiện nào, rất hiển nhiên những lời vừa rồi cũng là điều bà muốn nói.
Lăng Vân cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm vào bà nội nói:
- Nếu anh ấy có quan chức quân công còn có tài sản rất lớn, thuận tiện bảo anh ấy đi phẫu thuật thẩm mỹ, mọi người sẽ đồng ý việc hôn nhân của chúng con chứ?
Cụ bà và một đám chú bác đều bật cười. Hiển nhiên họ không tin rằng Lưu Anh Nam là người có quan chức và quân công. Hơn nữa, phẫu thuật thẩm mỹ cũng không sửa được thành đẹp trai.
- Vân nhi, con nên biết rằng con là viên ngọc quý của Lăng gia chúng ta, càng gánh vác sứ mệnh kế thừa và phát dương cả gia tộc. Chúng ta không hề muốn ngăn trở việc yêu đương của con, chỉ hy vọng con có thể thận trọng, lựa chọn một vị trượng phu có thể hỗ trợ giúp đỡ con về cả gia đình lẫn sự nghiệp. –Bầu không khí hơi xấu hổ, cuối cùng vẫn là mẹ Lăng Vân đại diện cho mọi người tổng kết lại.
- Được! –Lăng Vân giống như đang chờ câu này, cô hưng phấn nói:
- Nếu mọi người đã đưa ra điều kiện, vậy cứ thế mà làm.
Lăng Vân thoáng cái trở nên hưng phấn, mọi người rất buồn bực. Trong ánh mắt nghi hoặc của họ, thấy Lăng Vân như chú thỏ con vui vẻ nhảy tung tăng khắp nhà, mọi người chỉ có thể dõi ánh mắt lên người Lưu Anh Nam, nhưng hắn dường như hóa đá, mặt không chút biểu cảm, ngay cả mắt cũng không nháy một cái, nhìn cho cả đám người sởn da gà.
Lăng Vân rất nhanh chạy về, chỉ là trong tay có thêm một chiếc máy tính bảng, còn là hàng cao cấp có cả công năng gọi điện thoại, để lên bàn cho mỗi một người đều có thể nhìn thấy hết chiếc màn hình 10 inch. Mọi người thấy Lăng Vân nhanh nhẹn quay một số điện thoại, trò chuyện bằng video.
Điện thoại rất nhanh liền bắt máy, trong màn hình xuất hiện một người đàn ông nước ngoài tóc vàng mắt xanh, bảnh trai thành thục. Trong nháy mắt khi hình ảnh xuất hiện, y đang dùng lưỡi liếm sạch một vệt màu đỏ bên miệng.
Người nước ngoài này vừa xuất hiện, cô của Lăng Vân là người đầu tiên hô thành tiếng. Mọi người nghi hoặc nhìn cô, chỉ thấy cô cả không chút phong độ chỉ vào màn hình run giọng nói:
- Ông, ông lẽ nào chính là Thuyền Vương Adam Stead sở hữu hơn bốn mươi con đường biển tư nhân, hàng trăm tàu chở hàng, vài chục chiếc du thuyền sang trọng?
Đừng thấy người ngồi đây chia thành các lĩnh vực quân đội chính trị thương trường khác nhau, nhưng vừa nghe cô cả gọi ra tên người này, mọi người song song lộ ra vẻ khiếp sợ, hiển nhiên họ đều biết vị Thuyền Vương nổi tiếng gần xa nhưng rất hiếm khi lộ mặt này.
Lăng gia luôn hy vọng có thể bắc quan hệ với ông ta, điều đó chẳng khác nào bước lên một cây cầu thông thẳng các nơi trên thế giới, không hề bị ngăn trở.
Lăng Vân đã từng nói liên hệ được mấy ông trùm với người nhà, nhưng người nhà vẫn không quá tin tưởng. Lúc này một trong các ông trùm, người bị Lưu Anh Nam gọi thành ‘Vắt đũng quần *** đặc biệt nhiều’ ở ngay trước mắt, không cho phép họ không tin.
Lăng Vân vừa định mở miệng dùng tiếng nước ngoài giao tiếp với Mr.'*** đặc biệt nhiều', bỗng nghe đối phương không ngờ lại dùng tiếng phổ thông hơi gượng gạo:
- Xin hỏi tiểu thư Lăng Vân, chủ nhân tôn quý nhất của tôi có phải ở bên cạnh ngài hay không? Bất kể ngài có lời gì muốn nói với tôi, tôi trước tiên phải làm lễ với chủ nhân của tôi đã, đồng thời bày tỏ sự kính trọng sâu sắc nhất của tôi.
Tiếng phổ thông của ông ta tuy không lưu loát cho lắm nhưng càng là như thế thì ý tứ biểu đạt càng rõ ràng, người Lăng gia ở xung quanh đều nghe choáng váng. Nhân vật lớn ngạo thị thế giới, ông trùm kinh tế mà các quốc gia chính phủ trên toàn thế giới thi nhau lôi kéo, thuyền hàng của ông ta đi lại ở Somani đều không bị hải tặc cướp bóc, không ngờ cũng có chủ nhân? Hơn nữa chủ nhân của ông ta dường như ở ngay đây?
Lăng Vân rất hưởng thụ ánh mắt khiếp sợ của những chú bác xung quanh, ngay cả dưới vẻ ngoài không hề có chút gợn sóng của bà nội đều ẩn chứa vài tia kinh ngạc.
Nhưng ngay khi Lăng Vân vừa định gọi Lưu Anh Nam tới nhận lễ thì trong màn hình lại chen thêm một khuôn mặt. Đó là một người đàn ông mặt đầy râu đỏ, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, đầu trọc bóng loáng, thoạt nhìn rất hung hãn.
Ông ta vừa xuất hiện, bác hai đang làm việc trong quân đội không tự chủ được kêu toáng lên:
- Đây, đây là thủ lĩnh đương nhiệm của đội cảm tử Bò Cạp Đỏ, nhân vật khủng bố với danh hiệu ‘Bò Cạp Độc’.
Bác hai khiếp sợ bất chấp tất cả nói, cách xưng hô ‘đội cảm tử Bò Cạp Đỏ’ là người khác gọi, mà bản thân họ thì gọi đội quân khiến cả thế giới đều run rẩy theo này là ‘Quân tự do Bò Cạp Đỏ’, được thành lập vào thế chiến thứ hai. Họ chiến đấu chỉ vì tiền, thậm chí có thể nói là đơn thuần vì chiến đấu mà chiến, vì chém giết mà chiến.
Họ toàn bộ đều do một nhóm phiến loạn tổ hợp thành, nhưng sức chiến đấu lại vô cùng mạnh mẽ. Thoạt nhìn như đội quân ô hợp, lại từng nhiều lần chống chọi với bộ đội chủ chốt của quân Đức, còn bách chiến bách thắng, sau này từng đáp ứng lời mời của nước ta chiến đấu với quân X. Khi đó họ giống như ma quỷ bò ra từ địa ngục, nơi họ đi qua xác chết ngang dọc, máu chảy thành sông, khiến địch nhân nghe hơi mà vỡ mật.
Đến tận bây giờ đội quân tự do này vẫn sống sót ở mỗi nơi có chiến tranh trên thế giới. Họ dùng chiến làm cách kiếm sống, dùng máu làm lý tưởng, khiến cả thế giới đều run sợ. Từng có cường quốc quân sự liệt họ vào phần tử khủng bố cần tiêu diệt, nhưng lại trắng tay quay về. Song sự tồn tại của họ chưa từng uy hiếp tới bất kỳ một quốc gia nào, không bao giờ chủ động khơi mào chiến tranh, chủ động tấn công người khác, cho nên cũng không có bất kỳ thế lực nào nguyện ý chủ động trêu chọc họ.
- Song kỳ quái chính là… -Bác hai che miệng, nhìn người tây đầu trọc hung tướng lộ rõ trên màn hình nói:
- Tôi từng nhìn thấy vị thủ lĩnh của đội quân tự do trong thế chiến thứ hai này ở thư viện hồ sơ, lúc ấy thủ lĩnh cũng gọi ‘Bò Cạp Độc’, nhưng bây giờ ‘Bò Cạp Độc’ này dung mạo rất giống, chỉ có điều Bò Cạp Độc khi đó có một mái tóc đỏ như lửa mà thôi. Tuy nhiên tính toán theo thời gian, cho dù Bò Cạp Độc năm đó còn sống, đến bây giờ ít nhất cũng phải trên 90 tuổi, tôi nghĩ người trước mắt này hẳn là con trai út hoặc cháu trai của ông ta?
Bác hai khiếp sợ nói, người bên cạnh đều thộn ra. Họ đều biết trên thế giới có rất nhiều kẻ đáng sợ, nhưng chưa từng nghĩ đến mình có thể nhìn thấy trùm sò như vậy. Mà càng khiến họ khiếp sợ chính là, vị tuyệt thế hung nhân thống lĩnh đội quân khiến cả thế giới kiêng dè này không ngờ lại dùng tiếng phổ thông đúng tiêu chuẩn nói với Lăng Vân:
- Tiểu thư Lăng Vân xinh đẹp, mong ngài hãy mời chủ nhân tôn kính nhất của tôi tới, tôi muốn dùng quân lễ trang trọng nhất để gửi lời thăm hỏi với sự kính trọng cao nhất về phía ngài.
Đám người Lăng gia nhìn quen tràng diện lớn suýt nữa ngã chổng vó. Thực sự không ngờ rằng, lãnh tụ của đội quân tự do nổi tiếng thế giới ai ngờ còn có chủ nhân? Nên biết rằng, trên thế giới có rất nhiều cường quốc quân sự muốn lôi kéo bọn họ, chỉ cần ‘Bò Cạp Độc’ gật đầu thì tuyệt đối có thể giành được quân hàm nguyên soái ở bất kỳ quốc gia nào, mỗi một vị binh sĩ ‘quân tự do Bò Cạp Đỏ’ dưới tay ông ta đều có thể trở thành sĩ quan huấn luyện cao cấp, nhưng ông ta vẫn còn có chủ nhân…
Ngay lúc mọi người cho dù không tin, cũng không nhịn được nhìn về phía Lưu Anh Nam thì trong màn hình xuất hiện một âm thanh. Chỉ có điều hắn ta nói là tiếng nước ngoài, nhưng vẫn hấp dẫn mọi người, chỉ thấy trong màn hình xuất hiện một người đàn ông trẻ dáng người cao to, mặc một bộ đồ Tây. Mọi người vô ý thức ngừng hô hấp, bởi vì họ đã nhận định chắc chắn sẽ có người hét toáng theo thói quen.
Song chần chừ không có ai lên tiếng, mọi người nghĩ đây hẳn là người bình thường thôi, nhưng khi người đó đi vào, mọi người nhìn thấy ở vị trí ngực của hắn ta có hào quang lấp lóe. Nhìn một cách cẩn thận, đó không ngờ là một chiếc huy chương có hình sư hổ vờn quanh, thoạt nhìn rất quen mắt…
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế