Thần Khống Thiên Hạ
Tác giả: Ngã Bản Thuần Khiết
-----oo0oo-----
Chương 51: Có phải bổn thiếu gia trở nên đẹp trai quá không
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
- Vũ Tích, bổn thiếu gia có phải trở nên rất đẹp trai không?
Lăng Tiếu nhìn qua mình trong gương, không khỏi đắc ý hỏi.
- Ân, thiếu gia ngươi xem thật kỹ.
Bạch Vũ Tích có chút cúi đầu, sắc mặt say hồng đáp.
- Hắc hắc, bổn thiếu gia cũng cho là vậy!
Lăng Tiếu phi thường rắm thí tự kỷ nói.
Bạch Vũ Tích trong nội tâm tự nhiên thập phần đồng ý với lời Lăng Tiếu. Nàng hiện giờ cơ toàn bộ tâm đều thuộc về Lăng Tiếu rồi, nếu như Lăng Tiếu muốn thân thể của nàng, nàng cũng sẽ không kháng cự chút nào, thậm chí sẽ càng thêm mừng rỡ.
Ra gian phòng, Lăng Tiếu cùng Bạch Vũ Tích đi ra khỏi phòng.
Hai người một đường đi vào trong đại sảnh, không ít người hầu đều cung kính chào hỏi Lăng Tiếu:
- Chấp sự đại nhân.
Hiện giờ, thân phận Lăng Tiếu đã không như ngày xưa, lúc hắn đạt được top 5 khảo thí thì đã có thân phận chấp sự, gia tộc điều cho hắn vài người hầu, cung phụng cũng tốt hơn trước mười mấy lần, mỗi tháng có thể nhận lấy 200 kim tệ chi tiêu, đây là đãi ngộ của chấp sự. Không chỉ như thế, bởi vì Lăng Tiếu bị thái thượng trưởng lão nhìn trúng tuyển làm nhận ca đệ tử, lại ở cùng một chỗ với Lăng Tiếu nên thân phận Lăng Tiếu tự nhiên thập phần tôn quý, cho dù trưởng lão gia tộc thấy Lăng Tiếu cũng phải khách khí tươi cười, bởi vì, ai bảo nhân gia là đệ tử của thái thượng trưởng lão chứ, thân phận này có thể đè chết rất nhiều người rồi.
Vì chuyện này, Nhị trưởng lão về đến nhà còn đập nát bình hoa mà hắn quý nhất. Hắn vốn tưởng rằng cháu trai Lăng Khuông của mình mười phần có thể trở thànhnhận ca đệ tử của thái thượng trưởng lão, Lăng Khuông các phương diện điều kiện đều phi thường ưu tú, trọng yếu nhất là thuộc tính bản thân Lăng Khuông ăn khớp với thuộc tính bản thân thái thượng trưởng lão, đều là kim thuộc tính, đổi lại hắn là thái thượng trưởng lão thì cũng sẽ chọn Lăng Khuông. Nào ngờ tới, thái thượng trưởng lão rõ ràng chọn Lăng Tiếu thực lực thấp nhất, một tên Huyền Giả đê giai, hơn nữa còn quyết thu Lăng Tiếu làm đồ đệ, Lăng Tiếu tiểu tử kia tựa hồ còn phi thường không vui, khiến hắn giận điên lên.
Đối với cái này, tất cả mọi người vi phi thường khó hiểu, thầm than thế đạo này thật sự khiến cho người đoán không ra ah! Mọi người chỉ có thể kinh hô vận khí *** chó của Lăng Tiếu thật sự quá ngưu bứci.
Sau khi dùng cơm xong, Lăng Tiếu bị thái thượng trưởng lão một mình gọi tới.
Nhìn lão nhân thâm tàng bất lộ này, Lăng Tiếu cũng rất khó hiểu, vì sao lại chọn hắn làm đệ tử, hắn trong lòng thầm than
- Xem ra nhân phẩm của mình đi đến chỗ nào cũng đều tốt như vậy ah, ngay cả lão đầu tử cũng coi trọng.
- Lão thái gia, ngài bảo ta đến có phải có ban thưởng gì không?
Lăng Tiếu không chút nào vì thân phận của thái thượng trưởng lão mà có chỗ câu nệ, rất là tùy ý cười nói.
Thái thượng trưởng lão cười ha hả nói:
- Ngươi tiểu gia hỏa này, nửa tháng qua đánh cướp ta bao nhiêu thứ, giờ ngươi còn dám hỏi lại, có tin ta gõ nát đầu ngươi không!
- Hắc hắc... Không phải là đã xin ngài vài thanh vũ khí nát cùng mấy bình tiểu dược hoàn thôi sao, mấy thứ này với ngài đâu là gì, ngài làm sư phó cũng không thể quá keo kiệt được!
Thái thượng trưởng lão nghe xong lời này sắc mặt đều phát xanh, nhị cấp trung giai vũ khí, nhị cấp đan dược rõ ràng bị tiểu gia hỏa này nói thành vũ khí nát và tiểu dược hoàn, phải biết rằng những vật này phóng tới Vẫn Thạch Thành sẽ gây ra một mảnh tranh đoạt điên cuồng a!
- Nếu là vũ khí nát, tiểu dược hoàn thì ngươi trả lại cho ta đi, ta không ngại
Thái thượng trưởng lão khẽ vuốt râu nói.
- Đồ đã đưa ra ngoài nào có đạo lý lấy về, chúng ta nói chuyện chánh sự đi, không biết Lão thái gia bảo ta đến có chuyện gì?
Lăng Tiếu cười cười, tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác.
- Tiểu hoạt đầu.
thái thượng trưởng lão nhẹ mắng một câu, sau đó nghiêm nét mặt nói
- Đệ nhất biến ngươi đã đã luyện thành, tốc độ tu luyện cũng không tệ lắm, nhưng biến thứ hai tiếp theo càng thêm khó luyện, hơn nữa càng thêm vất vả, ngươi có lòng tin vượt qua được hay không?
Lăng Tiếu lóe lên thần mang tự tin nói:
- Đương nhiên không có vấn đề, chỉ chút này cũng muốn khó thiên tài như ta, quả thực là nói đùa.
- Ha ha, đã như vầy, vậy chúng ta mà bắt đầu tu luyện biến thứ hai đi!
thái thượng trưởng lão lộ ra nụ cười giảo hoạt nói.
Lăng Tiếu vươn thẳng mặt nói:
- Không cần liều như vậy, luyện công phải kết hợp nghỉ ngơi, hơn nữa hôm nay ta cũng đặc biệt bận rộn, trước hết cứ từ từ đi.
Dứt lời liền rút chân chạy ra ngoài, căn bản không coi uy nghiêm của thái thượng trưởng lão vào đâu.
Thái thượng trưởng lão nhìn Lăng Tiếu chạy ra ngoài, không chỉ không tức giận, ngược lại lộ ra một dáng tươi cười thê lương lẩm bẩm:
- Tiểu gia hỏa phát triển nhanh lên a, thời gian không nhiều nữa!
Lăng Tiếu tự nhiên nghe không nghe được câu thở dài đằng sau của thái thượng trưởng lão.
Giờ phút này, hắn đã chạy ra khỏi nhà, đi đến khu chợ rồi.
Hôm nay, hắn chủ yếu là muốn đi mua sắm một ít công cụ dã ngoại, thuận tiện vài ngày sau đến Hoang Tùng Sơn Mạch một chuyến. Hắn hiện giờ muốn tới Hoàng Tùng Sơn Mạch cũng không phải muốn kiếm kim tệ, mà hướng tới linh thú, linh thảo. Thông qua khoảng thời gian này tìm hiểu, hắn đối với đại lục này cũng ngày cảm thấy hứng thú, hắn biết rõ một ít linh thảo nghịch thiên có thể khiến người sống sinh cốt, tăng lên tu vị, càng có linh thú cường đại có thể phóng hỏa, nhả nước, nếu có một đầu linh thú cường đại làm tọa kỵ thì thật phong cách a!
Cho nên, Lăng Tiếu quyết định nhất định phải đến Hoang Tùng Sơn Mạch một chuyến.
Hôm nay, Lăng Tiếu đã là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Lăng gia, vừa đi ra khỏi phạm vi Lăng gia, lập tức đã có hai gã cao thủ Huyền Sĩ giai theo sát lấy hắn, để ngừa Lăng Tiếu lại lần nữa xảy ra vấn đề. Hai người này đều là hộ vệ trung tâm của Lăng gia, cũng là 24 hổ vệ cường đại nhất Lăng gia, đều dùng danh xưng thống nhất để xưng hô, một người gọi Hổ Lục, một người gọi Hổ Thất, hai người đều là cao thủ xếp hạng top 10 trong Hổ vệ, đều có tu vị Huyền Sĩ trung giai, ở Vẫn Thạch Thành đã thuộc về hàng ngũ cao thủ rồi.
Hai người này là do tộc trưởng Lăng Thương an bài, mới đầu Nhị trưởng lão và Ngũ trưởng lão cực lực phản đối, nói Lăng Thương bao che khuyết điểm, rõ ràng vận dụng Hổ vệ bảo hộ Lăng Tiếu, rõ ràng làm việc thiên tư v... v, nhưng mà, sau khi Lăng Thương nói đây là ý của thái thượng trường lão thì hai người cũng không dám lên tiếng nữa.
Đối với cái đuôi sau lưng, Lăng Tiếu không chỉ không thấy phiền, ngược lại có một loại làm cảm giác phong cách làm hào phú quần là áo lượt, ỷ thế hiếp người nữa.
Mua sắm một ít đồ dùng dã ngoại tốn không bao nhiêu thời gian, chỉ một canh giờ đã xong toàn bộ rồi.
Mua đồ xong, Lăng Tiếu cũng không vội ở trở về, hắn lần nữa đến quán rượu đứng đầu toàn thành, Vị Hương Cư.
Lần trước hắn cùng với Bạch Vũ Tích đã tới chỗ này nhấm nháp qua món ngon, cảm thấy cũng không tệ lắm, đáng tiếc về sau bị La Khinh Sương quấy rầy hứng thú, thiếu chút nữa ngay cả quán rượu cũng bị hắn đập phá.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Thần Khống Thiên Hạ
Tác giả: Ngã Bản Thuần Khiết
-----oo0oo-----
Chương 52: Vi Đại Nhi. (1)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
Vị Hương Cư sau khi trải qua sửa chữa, sinh ý vẫn mạnh như vậy.
Nguyên một đám phú thương quý nhân, gia tộc đệ tử, ôm lấy nữ cơ xinh đẹp trên mặt tràn đầy cười dâm đãng ra ra vào vào, rất phong lưu khoái hoạt.
Thấy tình huống này, Lăng Tiếu không khỏi ảo não bản thân sao không mang Vũ Tích theo, khiến cho bây giờ nhìn người khác đang ôm mỹ nữ phi thường chướng mắt.
- Lão tử cũng không tin, bổn thiếu gia anh tuấn tiêu sái như vậy lại không có mỹ nữ!
Lăng Tiếu đã run đấu bồng sau lưng một cái, đi nhanh vào trong Vị Hương Cư.
Lăng Tiếu lời này cũng không phải tự biên tự diễn, hắn vốn lớn lên đã cực kỳ thanh tú, hôm nay không chỉ đã thành Huyền Giả, hơn nữa lại luyện thành Kim Cương Ngũ Biến Quyết đệ nhất biến, cả người khí chất tăng hơn trước gấp bộ, càng thêm khí vũ hiên ngang, anh tuấn bất phàm.
Lúc hắn vừa vào Vị Hương Cư đã hấp dẫn rất nhiều Mỹ Cơ ném đến mị nhãn, cái này khiến Lăng Tiếu rất hưởng thụ, không khỏi chớp chớp mày rậm, trong nội tâm cực sướng rồi.
Chưởng quầy và bồi bàn của Vị Hương Cư đều nhận ra Lăng Tiếu, lần trước Lăng Tiếu cho bọn hắn ấn tượng quá sâu sắc, thiên tài Lăng gia lại lần nữa có thể tu luyện, gần đây nghe nói đã trở thành Huyền Giả rồi, lại được thái thượng trưởng lão của Lăng gia thu làm nhận ca đệ tử, tin tức này cơ hồ khiến Vẫn Thạch Thành đều chấn động.
Chưởng quầy tự mình ân cần hầu hạ Lăng Tiếu lên lầu hai, an bài cho hắn vị trí tốt nhất.
Lúc Lăng Tiếu vừa đi lên, dưới lầu đã bắt đầu xì xào bàn tán.
- Vừa rồi chính là Lăng Tiếu kia của Lăng gia sao? Không phải nghe nói hắn đã trở thành phế nhân sao? Sao hôm nay còn hăng hái như thế?
- Không phải thế sao, hôm nay người ta lại có thể tu luyện huyền lực rồi, một tháng trước còn ở nơi này đánh bại thiên kim La Khinh Sương của La gia, gần đây ta còn nghe nói hắn được thái thượng trưởng lão Lăng gia nhìn trúng, thu làm nhận ca đệ tử.
- Không thể nào, ngưu như vậy, cá ướp muối cũng có thể xoay người, vận khí này thật tốt quá a!
- Cũng không phải, về sau thấy Lăng Tiếu cần phải tôn trọng chút, vừa rồi ngươi thấy hộ vệ hắn mang theo phía sau khôngg, hai người đều tràn đầy sát khí, đoán chừng là 24 hổ vệ của Lăng gia.
...
Lên lầu hai, Lăng Tiếu ngồi trên giường êm lót da thú, cảm giác thập phần thoải mái.
- Lăng thiếu gia, có định ăn chút gì không?
Chưởng quầy cung kính ân cần thăm hỏi Lăng Tiếu.
- Nghe nói các ngươi nơi này có Linh Xà Thang, cho ta ba phần, cộng thêm thịt sói mười cân, lại đến năm cân rượu.
Lăng Tiếu quát to, hắn cũng muốn hưởng thụ sinh hoạt thoải mái của con nhà giàu một chút.
- Vâng, Lăng Tiếu thiếu gia
chưởng quầy cung kính đáp.
Ngay khi chưởng quầy muốn lui xuống thì một giọng dịu dàng như oanh truyền đến:
- Vị thiếu gia này, bữa này tính cho ta đi!
Lăng Tiếu theo phương hướng thanh âm nhìn lại, không khỏi ngẩn ngơ!
Chỉ thấy một mỹ nữ vóc người xinh đẹp khêu gọi mặc một bộ tử sắc vệ giáp hướng hắn bên này cười híp mắt nhìn đến.
Trong đầu Lăng Tiếu chỉ còn có một câu kinh tán:
- Hảo cho một tuyệt sắc vưu vật!
Đây là một nữ tử chừng 25 tuổi, một gương mặt trái xoan điển hình, một đôi môi diễm hồng khêu gọi, một mái tóc dài màu vàng hình dáng cuộn sóng, bộ ngực đầy đặn bốc lửa, vòng eo tinh tế như liễu tràn đầy sung mãn, nàng một cước đặt ngang, một cước đặt lên cái ghế, lộ ra cái đùi đẹp thon dài uyển chuyển, da thịt trắng noãn đẹp không sao tả xiết.
Nữ nhân như vậy khiến cho tất cả nam nhân nhìn đều sẽ chảy nước miếng, thú tính nổi lên muốn đem nàng đẩy ngã ở trên mặt giường.
Bất quá, nghĩ thì nghĩ, nhưng không có bao nhiêu nam nhân dám làm như thế.
Bởi vì nàng có một ngoại hiệu gọi là 'Mỹ nhân xà' vô cùng chói tai, nam nhân muốn đem nàng đẩy ngã xuống giường đều bị nàng đưa đi gặp diêm vương rồi.
Vi Đại Nhi, Phó đoàn đội của Vẫn Thạch thành đệ nhị đại dong binh đoàn Lãnh Xà đoàn, thực lực đê giai Huyền Sĩ, ở Vẫn Thạch thành hàng ngũ cao thủ tấn cấp đến Huyền Sĩ trừ mấy đại gia tộc ra, cơ hồ không có người nào dám chọc vào.
Vi Đại Nhi ở dưới trường hợp không có bất ký người nào chỉ điểm, lấy hai mươi lăm tuổi chi linh đạt tới đê giai Huyền Sĩ, thiên tư như vậy để ở trong đại gia tộc tuyệt đối là thượng đẳng.
Chưởng quỹ kia hiển nhiên cũng biết Vi Đại Nhi, hướng nàng cười gật đầu một cái nói:
- Vâng, Đại Nhi tiểu thư.
- Ha hả, ra cửa gặp mỹ nhân tỷ tỷ mời khách, thật là may mắn của Lăng Tiếu, thịnh tình như vậy ta mà từ chối thì liền bất kính rồi.
Lăng Tiếu phục hồi tinh thần lại, phất mái tóc ngang trán một cái, làm một cái thần thái tự cho là đẹp trai nhất hướng về phía Vi Đại Nhi chắp tay cười nói. Giờ phút này trong lòng hắn đắc ý thầm nói:
- Xem ra bản thiếu gia thật là đẹp trai không gì nói được, ngay cả mỹ nhân như thế cũng có thể câu dẫn, xem ra ngày sau có đủ 'hạnh' phúc rồi.
Vi Đại Nhi câu dẫn ra một nụ cười mê chết người không đền mạng nói:
- Uy danh của Lăng gia đại thiếu ta sớm đã nghe thấy, hôm nay may mắn gặp được, có thể hay không có may mắn cùng nâng mấy ly với Lăng thiếu.
Lăng Tiếu vô cùng thân sĩ đứng lên nói:
- Nếu mỹ nhân tỷ tỷ đã mời, Lăng Tiếu dám can đảm không theo, đó chính là bất kính với tỷ tỷ rồi.
Khi Lăng Tiếu muốn đi tới, Hổ Lục, Hổ Thất nhất tề chắn trước người của Lăng Tiếu, khom người nói:
- Thiếu gia thỉnh nghĩ lại!
Lăng Tiếu vỗ vỗ bả vai của hai người Hổ Lục, Hổ Thất cười nói:
- Hai ngươi yên tâm đi, tỷ tỷ chắc là sẽ không khi dễ vị đệ đệ tốt như ta đâu.
Vi Đại Nhi bị Lăng Tiếu trái một câu tỷ tỷ, phải một câu tỷ tỷ khiến cho mở cờ trong bụng, không khỏi cười nói:
- Ta cũng không dám để cho Lăng gia thiếu gia làm đệ đệ của ta, đây là khiến ta tổn thọ rồi.
Lăng Tiếu từ giữa hai người Hổ Lục, Hổ Thất đi xuyên qua, đi thẳng tới đối diện Vi Đại Nhi, ngồi xuống nói:
- Có gì không dám, tuổi của ta so với tỷ tỷ thì nhỏ hơn mấy tuổi, ta đương nhiên là đệ đệ của tỷ tỷ, chẳng lẽ là tỷ tỷ ghét bỏ Lăng Tiếu ta?
- Làm sao lại như vậy, tỷ tỷ có thể có đệ đệ như ngươi nhưng là cầu còn không được đây.
Vi Đại Nhi đôi mắt đẹp sóng gợn lưu chuyển ở trên mặt Lăng Tiếu, không có một chút tránh né, chỉ là trên khuôn mặt mang theo vẻ đỏ bừng nhàn nhạt như có như không.
- Đã như vậy, vậy sau này ngươi liền gọi ta là đệ đệ, ta liền gọi ngươi là tỷ tỷ, ngày sau nếu có người khi dễ đệ đệ, tỷ tỷ ngươi nhưng phải giúp đỡ ta a!
Lăng Tiếu không khỏi trêu ghẹo nói. Hắn vốn là một gã mê gái, hôm nay tuyệt sắc mỹ nữ như vậy ở trước mặt, tự nhiên không thể thiếu một phen càn rỡ.
- Đây là dĩ nhiên, bất quá… Nếu là tỷ tỷ bị người khi dễ thì làm sao bây giờ?
Vi Đại Nhi gật gật đầu, ngón tay ngọc chạm vào môi dưới nói.
Lăng Tiếu sắc mị mị nhìn Vi Đại Nhi một cái, lúc này vỗ ngực hào khí can vân nói:
- Nếu là ai dám khi dễ tỷ tỷ, đó chính là cùng Lăng Tiếu ta gây khó dễ, ta nhất định để cho hắn hối hận đi tới cái thế giới này.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Thần Khống Thiên Hạ
Tác giả: Ngã Bản Thuần Khiết
-----oo0oo-----
Chương 53: Vi Đại Nhi. (2)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
- Ha hả, đệ đệ ngươi thật tốt!
Vi Đại Nhi che cái miệng nhỏ nhắn si ngốc cười nói, hai vú lay động để cho nam nhân bên cạnh thấy đến thẳng mắt, Lăng Tiếu ngồi ở đối diện nàng lại càng nuốt một ngụm nước miếng.
Lúc này, tiểu nhị đã mang tới Xà canh, thịt sói cùng hảo tửu thượng hạng đến cho Lăng Tiếu rồi.
Lăng Tiếu để cho tiểu nhị phân ra một nửa đem đến trên bàn cho Hổ Lục, Hổ Thất, để cho bọn họ cùng nhau ngồi xuống ăn.
Hổ Lục, Hổ Thất mới đầu nhất định không chịu cùng Lăng Tiếu ngồi ăn, Lăng Tiếu phải dùng giọng ra lệnh để cho bọn họ ngồi xuống cùng dùng.
- Hai vị đại ca thật là thái quá mức hủ lậu rồi!
Lăng Tiếu uống một ngụm rượu, hướng về phía Vi Đại Nhi lắc đầu than tiếc nói.
Mặc dù Hổ Lục, Hổ Thất là hộ vệ của Lăng gia, hưng mà Lăng Tiếu lại không đem bọn họ trở thành người hầu, tuy nói không đem bọn họ làm thành huynh đệ có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu, nhưng cùng nhau ngồi xuống uống rượu một chút, ăn thịt một chút vẫn là có thể.
Liền ở một điểm này, Vi Đại Nhi không khỏi đối với Lăng Tiếu xem trọng một phần, trong lòng thầm nghĩ:
- Lăng gia thiên tài này dáng điệu tựa hồ không phải là rất lớn đi! Bất quá…
Nghĩ đến đây, một đạo tiếng hô tục tằng từ dưới lầu truyền đén:
- Vi Đại Nhi, ngươi cái thối phiếu tử mau cút xuống dưới cho lão tử, nếu không lão tử liền giết chết ngươi.
Tiếng hô này trong nháy mắt truyền khắp Vị Hương cư.
Vi Đại Nhi đang cùng Lăng Tiếu đối ẩm trong nháy mặt khuôn mặt đỏ bừng, bất quá nàng vẫn cố nén tức giận, nhẹ nhàng nói với Lăng Tiếu:
- Đệ đệ, có người nhục mạ tỷ tỷ của ngươi, ngươi nói tỷ tỷ nên làm cái gì bây giờ?
Không nhận thức Vi Đại Nhi còn tưởng nàng là nữ tử yếu ót một tay trói trói gà không chặt, lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu, khiến cho người ta đau lòng.
Lúc này Lăng Tiếu rốt cục ý thức được Vi Đại Nhi vì sao phải mời khách rồi, xem ra ý không ở trong lời a (có dụng ý khác)!
Bất quá Lăng Tiếu nhưng không thèm để ý bị lợi dụng một chút nào, ở trong nhận thức của hắn chỉ có hắn là nam nhân anh tuấn như vậy mới có tư cách bảo vệ nữ nhân xinh đẹp như vậy, nhân cơ hội này cướp lầy trái tim của nàng cũng chưa hẳn là không thể.
Lăng Tiếu cười khẽ một tiếng, không đáp lại lời nói của Vi Đại Nhi:
- Sơn thôn dã nhân ở đâu đến, dám đối với tỷ tỷ ta lên tiếng bất kính, có can đảm đi lên đây, bản thiếu gia đem ngươi thiến đi, ném đi cho dã thú ăn.
Chỉ chốc lát sau, cầu thang truyền đến một trận tiếng bước chân vội vàng xao động, lục tục xuất hiện thân hình năm người.
Năm người đều là lộ ra một cỗ bản sắc thảo mãng, một cỗ sát lục chi khí nồng đậm từ da thịt bền chắc cường tráng phát ra, trên cánh tay từng vết thương dữ tợn khiến cho người ta thấy mà kinh hãi.
Người cầm đầu lag cao nhất cùng cường tráng nhất, trên đầu có khắc một cái đầu sói dữ tợn, đầu sói lộ ra từng chiếc răng âm thâm hung ác, cực kỳ dọa người. Hắn chính là Phó đoàn trưởng Hắc Lang của đại dong binh đoàn Thanh Lang đoàn ở Vẫn Thạch thành.
Hắc Lang, ba mươi ba tuổi, thực lực đồng dạng với Vi Đại Nhi là đê giai Huyền Sĩ, nhưng hắn đã bước vào đê giai Huyền Sĩ nhiều năm, lại trải qua nhiều năm ở Hoang Tùng sơn mạch săn giết linh thú, một thân tu vi sớm đã đến đê giai Huyền Sĩ đỉnh phong, nếu không phải là lực lĩnh ngộ của hắn hơi thấp một chút, sợ đã sớm trở thành trung giai Huyền Sĩ rồi.
Mới vừa rồi ở dưới lầu hét lớn chính là bản thân Hắc Lang.
Hắc Lang nhìn lướt qua Lăng Tiếu liền nhìn được ra hắ chỉ là đê giai Huyền Giả tu vi, sau đó không nhìn tới Lăng Tiếu nữa, chuyển qua nhìn chằm chằm vào Vi Đại Nhi, lạnh lùng nói:
- Vi Đại Nhi, thức thời mau đem vật đó giao ra đây, nếu không lão tử không chỉ muốn giết ngươi, còn muốn Lãnh Xà đoàn các ngươi từ Vẫn Thạch thành biến mất.
- Khấu khí thật lớn, nếu là Thanh Lang ở chỗ này có lẽ ta còn e ngại mấy phần, nhưng Hắc Lang ngươi còn không có bổn sự kia.
Vi Đại Nhi nhìn Hắc Lang, đôi mắt đẹp hiện lên sát khí nồng đậm nói.
- Hừ, có hay không có bổn sự này hiện tại ta sẽ cho ngươi biết.
Hắc Lang hừ lạnh một tiếng, rút Lang Nha bổng ở sau lưng ra, từng cái gai sắt dữ tợn tràn đầy sát cơ.
- Uy, ngươi đây là cái đại thúc ghê tởm nào a, chẳng lẽ không nghe thấy lời nói của bổn thiếu gia sao? Lại dám khi dễ tỷ tỷ của ta, ngươi là muốn chết đi?
Lăng Tiếu một bên xé một khối thịt sói ném vào trong miệng, một bên dương dương tự đắc nói.
Cái trán của Hắc Lang hiện lên một đạo hắc tuyến, căm tức trừng mắt liếc Lăng Tiếu, ngay sau đó cất tiếng cười to nói:
- Ha ha, ta còn tưởng rằng 'Mỹ nhân xà' ngươi thích nam nhân có bộ dáng gì, nguyên lai là cái nhân tình nho yếu này, một cái Huyền Giả nho nhỏ cũng dám ở trước mặt lão tử càn rỡ, có tin hay không một ngón tay của lão tử có thể đem ngươi bóp chết.
Lời vừa nói ra, Hổ Lục, Hổ Thất ở bên cạnh muốn đứng lên động thủ, nhưng mà bọn hắn thấy được Lăng Tiếu lặng lẽ sử ra tiểu động tác với bọn hắn, bất đắc dĩ chỉ có thể cố nén vọng động.
Hắc Lang cũng không nhìn thấy tiểu động tác của tl, chỉ là đem tất cả lực chú ý để trên người Vi Đại Nhi.
Vi Đại Nhi tự nhiên biết thực là của Lăng Tiếu thấp kém, nhưng mà nàng mượn chẳng qua là thân phận của Lăng Tiếu, còn có thực lực của hai gã hộ vệ ở phía sau lưng hắn.
- Đệ đệ, ngươi nhìn người này thật khiến cho người ta chán ghét a, khiến cho tỷ tỷ đều không có tâm tư uống rượu tâm sự với ngươi rồi.
Vi Đại Nhi giống như là bị ủy khuất lớn lao, chu lên đôi môi khêu gợi, làm nũng nói.
Lăng Tiếu cười khẽ một tiếng, sau đó đứng lên, run lên tay áo, uy phong lẫm lẫm căm tức Hắc Lang, một thanh lam sắc trường kiếm từ phía sau xuất ra, kiếm chỉ Hắc Lang, kiếm khi bắt đầu khởi động, rất có khí thế một người đã đủ giữ quan ải.
- Lập tức cút ra khỏi nơi này cho ta, nếu không mỗi người lưu lại một ngón tay.
Lăng Tiếu âm u nói.
Hắc Lang nghe lời này không khỏi càn rỡ cười to lần nứa nói:
- Ha ha, đây là chuyện cười mà lão tử nghe được buồn cười nhất, ngươi có biết ta là ai không, lão tử là Phó đoàn trưởng Hắc Lang của Thanh Lang đoàn, nghe nói qua chưa, nếu không lập tức biến đi, lão tử lập tức lấy mạng của ngươi.
Trừ Hắc Lang là đê giai Huyền Sĩ ra, phía sau hắn còn có hai gã cao giai Huyền Giả cùng hai gã trung giai Huyền Giả, mà Lăng Tiếu chỉ có thực lực đê giai Huyền Giả, lại dám đối với bọn hắn nói như vyaaj, ở trong mắt người khác quả thật là không biết tự lượng sức mình.
Vi Đại Nhi cũng không khỏi khinh bỉ Lăng Tiếu một phen, bất quá nàng cũng không gấp, dù sao hai gã hộ vệ kia sớm muộn sẽ xuất thủ, đến lúc đó nàng thoát thân tuyệt đối vô cùng dễ dàng.
- Ngươi đại khái có thể thử một chút có thể hay không lấy được mạng của ta.
Lăng Tiếu cười lạnh nói. Có thể ở trước mặt nữ nhân khoe khoang, đó là một chuyện vô cùng uy phong cùng tự hào, hắn tự nhiên không thể bỏ qua được.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Thần Khống Thiên Hạ
Tác giả: Ngã Bản Thuần Khiết
-----oo0oo-----
Chương 54: Lăng Tiếu phát uy. (1)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
Đối phương mặc dù có thực lực đê giai Huyền Sĩ, nhưng mà hắn chưa hẳn là không thể đánh một trận, huống chi muốn vấn đỉnh thực lực đỉnh phong dĩ nhiên cần một cái lòng tin dũng cảm tiến tới, chỉ có đánh vỡ hết thảy gông cùm xiềng xíc mới có thể thành tựu nhất phương uy danh.
Lăng Tiếu vô luận là ở tu luyện hay là ngộ tính đều rất tốt, nhưng mà hắn biết dựa vào hai điểm này còn chưa đủ, phương pháp tăng cường thực lực nhanh nhất thủy chung còn là lấy chiến dưỡng chiến, chỉ có thông qua chiến đấu mới có thể khiến cho tự mình biến mạnh nhanh hơn, đây cũng là một nguyên nhân trọng đại khi hắn ở kiếp trước tuổi còn trẻ mà đã trở thành một đại siêu cấp cao thủ.
Hắn hôm nay liền lấy năm người này ra luyện tay, thuận tiện bắt luôn trái tim của mỹ nữ kia, đây không phải là nhất cử lưỡng tiện sao?
Chỉ sợ buồn bực nhất vẫn là vị chưởng quỹ của Vị Hương cư rồi, trong lòng hắn âm thầm mắng Lăng gia thiếu gia này tại sao mỗi lần tới đều muốn đánh nhau a, thật là một siêu cấp ôn thần! Nếu để cho hắn lại tới nơi này mấy lần, sợ rằng Vị Hương cư này muốn xóa tên ở Vẫn Thạch thành rồi.
- Ngươi đã muốn tìm chết, sẽ thành toàn cho ngươi, Đường Mộc đi tới đem tiểu tử này giết chết.
Hắc Lang không nhịn được đối với một gã hán tử bên cạnh nói.
- Vâng, Phó đoàn trưởng!
Hán tử tên là Đường Mộc từ bên cạnh Hắc Lang đi ra đáp, hắn chính là một trong hai gã trung giai Huyền Giả.
- Đến đây đi, bản thiếu gia sẽ khiến các ngươi biết rõ kết quả của đắc tội ta nhưng là phải mất mạng.
Lăng Tiếu khinh miệt, ngoắc ngoắc ngón tay nó với đoàn người Hắc Lang.
Vi Đại Nhi thấy lr lại thật muốn đi lên ứng chiến, hơn nữa hai gã hộ vệ cũng không có ý xuất thủ, không khỏi có chút gấp gáp nói với Lăng Tiếu:
- Đệ đệ ngươi không phải là đối thủ của hắn, không bằng ngươi đem tỷ tỷ giao cho bọn hắn là được rồi.
Lời này của Vi Đại Nhi đơn giản chỉ là ép Lăng Tiếu để cho hộ vệ xuất thủ mà thôi.
- Tỷ tỷ không cần lo lắng, nhân vật nhỏ như vậy còn không thể đả thương đệ đệ chút nào, hãy nhìn đệ đệ như thế nào giết chết bọn họ.
Lăng Tiếu hướng về phía Vi Đại Nhi quăng một cái nụ cười vô cùng tự phụ nói.
- Tiểu tử thúi, ngươi đi chết đi.
Đường Mộc thấy Lăng Tiếu phân tâm hết sức, đúng là lúc giết người, hét lớn một tiếng, trọng đao trong tay hướng Lăng Tiếu bổ tới.
Trọng đao của Đường Mộc tới rất nhanh, chỉ là trong nháy mắt liền đến đỉnh đầu của Lăng Tiếu.
Vi Đại Nhi ỏ một bên cũng không nhịn được kinh hô 'Cẩn thận!', nàng một tay đã khoác lên trường kiếm ở bên hông rồi, chuẩn bị xuất thủ. Nàng mặc dù đang lợi dụng Lăng Tiếu, nhưng mà lại không muốn Lăng Tiếu thật vì nàng mà gặp chuyện không may, bằng không Lăng gia tuyệt đối sẽ khiến cho Lãnh Xà dong binh đoàn các nàng biến mất ở Vẫn Thạch thành.
- Hừ, dám đánh lén bản thiếu gia, ngươi muốn chết!
Lăng Tiếu mặc dù mặt nhìn về phía Vi Đại Nhi, nhưng mà hắn đã sớm thầm sinh đề phòng, hắn mặt ngoài thoạt nhìn là một nhân vật vô cùng tự phụ, nhưng trên thực tế lại là một người cho tới bây giờ chưa từng coi nhẹ bất cứ địch nhân nào.
Liền khi trọng đao bổ tới hết sức, trường kiếm màu lam nhạt trong tay Lăng Tiếu huy động, trực tiếp đón nhận trọng đao kia.
- Đinh đương.
Đao kiếm giao nhau, phát ra một tiếng va chạm.
- Đúng là sắt vụn!
Lăng Tiếu nhìn trọng đao trong tay của Đường Mộc chỉ còn lại nửa đoạn, không khỏi đắc ý cười lạnh một tiếng, tiếp đó nhanh chóng đá ra một cước.
Đường Mộc còn đang ở trong sững sờ nhìn cao giai trọng đao trong tay mình chỉ còn nửa đoạn, thình lình bị Lăng Tiếu đá một cước vào đũng quần.
- Ngao!
Đường Mộc kêu thảm một tiếng, đoạn đao trong tay rơi ra, ôm lấy mệnh căn của mình không ngừng nhảy lên.
- Đi chết đi!
Trong mắt Lăng Tiếu hiện lên hung mang, trường kiếm màu lam nhạt trong tay vung lên, đầu người rơi xuống đất, máu tươi chảy ra.
Đường Mộc chỉ ở trong một lần giao thủ liền bị Lăng Tiếu chém chết dưới kiếm.
Tất cả mọi người đều sợ ngây người!
Vi Đại Nhi không nghĩ tới Lăng gia thiếu gia này thoạt nhìn chỉ bất quá vừa mới trưởng thành lại là một nhân vật tàn nhẫn như vậy, trong nháy mắt miểu sát một người, trong lòng không khỏi âm thầm có chút khiếp ý rồi.
- Lại có thể giết Đường Mộc, xem ra trong tay ngươi là một thanh nhị giai kiếm khí rồi, lão tử đã muốn rồi.
Hắc Lang đầu tiên là kinh ngạc một chút, tiếp theo lạnh lùng quét mắt về phía thi thể Đường Mộc một cái, hướng về Lăng Tiếu nhàn nhạt nói.
Bọn họ những thành viên dong binh đoàn sống trên lưỡi đao này đã sớm nhìn quen sinh tử, huống chi Đường Mộc chỉ là một tiểu nhân vật, đối với cái chết của hắn Hắc Lang cũng không có bất kỳ thương cảm nào, ngược lại đối với kiếm khí trong tay Lăng Tiếu sinh ra ý tham lam.
Lăng Tiếu vuốt vuốt trường kiếm màu lam nhạt tinh oánh, rất là nghiềm ngẫm đối với Hắc Lang nói:
- Muốn thanh kiếm này? Ta sợ ngươi không có mạng để dùng.
Kiếm trong tay Lăng Tiếu gọi là Lam Tinh kiếm, nhị giai trung cấp kiếm khí, đúng là hắn từ nơi Thái thượng trưởng lão thu hoạch tới.
- Đường Thủy, còn không đi ra vì đệ đệ của ngươi báo thù còn chờ đến khi nào.
Hắc Lang thân là Huyền Sĩ, tự nhiên sẽ không dễ dàng xuất thủ, lúc này hướng một gã hán tử có mấy phần tương tự với Đường Mộc quát lên.
Đường Thủy là đại ca của Đường Mộc, thực lực càng là hơn đệ đệ, cao giai Huyền Giả, trong tay cầm một bộ vũ khí liêm câu lạnh lùng, răng nanh thị huyết khiến cho người ta sợ hãi.
Đưởng Thủy không nói nhảm, hét lớn một tinegs:
- Trả lại mạng cho đệ đệ của ta!
Bộ song câu kia hóa thành từng đạo hồ mang bán nguyệt mang theo duệ khí lạnh thấu xương hướng Lăng Tiếu cắt tới.
Chỉ trên cái khí thế kia liền mạnh hơn Đường Mộc không chỉ là gấp hai lần.
- Hắc hắc, vội vã muốn đi gặp quỷ lão đệ kia đây mà, yên tâm, sau một khắc các ngươi sẽ gặp nhau ở dưới địa ngục.
Lăng Tiếu cười lạnh một tiếng, dưới chân bộ pháp Vân Tung Mị Ảnh, tàn ảnh ở chỗ cũ bị song câu của Đường Thủy cắt phá.
Nhãn lực của Hắc Lang bất phàm, nhìn một cái liền biết Lăng Tiếu tránh khỏi, không khỏi nhắc nhở kêu lên:
- Cẩn thận phía sau.
Đường Thủy phản ứng đồng dạng cũng nhanh hơn Đường Mộc rất nhiều, cũng không quay đầu lại, trở tay múa lên một câu hướng Lăng Tiếu ở phía sau đánh tới.
Lăng Tiếu dùng kiếm chắn lại, thân hình bị chấn lui mấy bước, bất quá liêm câu của Đường Thủy cũng bị mất đi một đoạn, có thể thấy được Lam Tinh kiếm của Lăng Tiếu so với liêm câu thì cấp bậc cao hơn nhiều.
Hắc Lang ở một bên ánh mắt càng đỏ hơn, lúc này hướng về hai người chưa xuất thủ ở phía sau quát lên:
- Các ngươi cùng nhau ra tay, đừng lãng phí thời gian đem tiểu tử này giết chết đi.
Lời nói của Hắc Lang vừa dứt, hai người ở phía sau lưng hắn lập tức cầm vũ khí hướng Lăng Tiếu trùng sát mà đi.
Giờ phút này, lông mày của Vi Đại Nhi hơi chau lại một chút, ánh mắt hướng hai hộ vệ cách đó không xa nhìn lại, trong lòng lo lắng nói:
- Làm sao còn không ra tay?
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Thần Khống Thiên Hạ
Tác giả: Ngã Bản Thuần Khiết
-----oo0oo-----
Chương 55: Lăng Tiếu phát uy. (2)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
Kỳ thật, Hổ Lục, Hổ Thất sớm muốn ra tay rồi, chỉ là Lăng Tiếu đã sớ dùng công pháp mật nhĩ truyền âm ra lệnh cho bọn họ không cho phép xuất thủ, trừ phi hắn gặp phải nguy cơ sinh tử rồi hãy nói.
Hai người bất đắc dĩ chỉ đành phải âm thầm đề phòng, tùy thời chuẩn bị xuất thủ. Bọn họ mặc dù biết Lăng Tiếu từng lấy lực lượng một người chiến bại cao giai Huyền Giả Lăng Tinh, nhưng mà đối mặt với hai gã cao giai Huyền Giả cùng một gã trung giai Huyền Giả vây công, cho dù là cao giai Huyền Giả cũng phải vẫn lạc, huống chi Lăng Tiếu chỉ là một gã đê giai Huyền Giả.
Dong, Lăng Tiếu tự có tính toán, có bộ pháp kỳ diệu, lại có kinh nghiệm tác chiến của kiếp trước, thực lực mặc dù chênh lệch rất lớn nhưng mà hắn lại có sợ hãi gì!
- Đến đây đi, hôm nay liền để cho ta chiến thống khoái!
Lăng Tiếu bỗng dâng lên một cỗ chiến ý cường đại, khí thế thẳng ép đê giai Huyền Giả đỉnh phong, sau trận chiến này hắn có nắm chắc đột phá trung giai Huyền Giả, trận chiến này chính là cơ hội hiếm có, hắn như thế nào lại bỏ qua được.
- Kiếm Lưu Ngân!
Lăng Tiếu lần thứ hai đánh ra 'Phách thức' kiếm chiêu, nhất thời vô số kiếm quang tản phát ra hàn ý nồng đậm, hướng ba người tập quyền mà đi.
Vô số kiếm quang để cho cái bàn ở quanh thân trong nháy mắt chia năm xẻ bảy. Lần này so với lần trước đánh ra uy lực mạnh hơn gấp đôi.
- Một chiêu thật mạnh mẽ, chẳng lẽ là Thanh giai kiếm kỹ?
Hắc Lang cùng Vi Đại Nhi đều bị một chiêu này của Lăng Tiếu khiến cho kinh hãi.
Gặp phải kiếm chiêu cường đại, ba người của Thanh Lang đoàn hợp lực chống đỡ, Đường Thủy cùng một gã cao giai Huyền Giả khác miễn cưỡng chặn lại nơi yếu hại trí mạng, tên trung giai Huyền Giả kia lại không có may mắn như vậy, trực tiếp bị kiếm quang phá vỡ cổ họng, tại chỗ bị đánh chết.
Hai gã cao giai Huyền Giả kia cũng không được tốt, mặc dù ngăn trở tất cả kiếm quang đánh vào nơi yếu hại, nhưng mà một thân y phục bị cắt rách nhiều chỗ, trên da thịt thô ráp kia chảy ra từng đợt máu tươi, thoạt nhìn cực kỳ chật vật.
- Ta giết ngươi!
Đường Thủy trợn mắt trừng trừng, hắn chưa bao giờ bị một gã đê giai Huyền Giả khiến cho chật vật không chịu nổi như vậy, mà một gã cao giai Huyền Giả khác đồng dạng như thế.
Hai người không để ý đến đau đớn trên người, điểm đau đớn này còn không đế mức để cho bọn họ luống cuống, bọn họ đều là người sống trên lưỡi đao, ngay cả chết còn không sợ, còn sợ điểm đau đớn này sao?
Một người múa lên liêm câu, một người huy vũ trường kiếm từ hai góc độ bất đồng đánh tới.
Lăng Tiếu sau một chiêu, kinh mạch trong thân thể chỉ bất quá xuất hiện một trận đau đớn, không hề giống như lần trước bị cắn trả, theo cảnh giới đề thăng, uy lực cũng càng mạnh hơn rồi.
- Phi Vân Đái Nguyệt!
Lăng Tiếu khẽ quát một tiếng, đấu bồng phía sau rốt cục phát huy tác dụng, đây chính là thức thứ hai của Bài Vân chưởng.
Đấu bồng kia giống như màn trời, hướng về phía cao giai Huyền Giả cầm kiếm kia trùm đến, để cho hắn ngăn ngủi tạm mất đi mục tiêu.
Sau một khắc, Lăng Tiếu bộ pháp đã bước đến phía sau hắn, Lam Tinh kiếm giống như rắn độc hướng vê phía sau lưng hắn mà đi.
- Ngươi dám!
Hắc Lang rốt cục tức giận rồi, hắn hét lớn một tiếng, Lang Nha bổng trong tay hướng Lăng Tiếu ném tới. Trung giai Huyền Giả tổn thất có thể một lần nữa chiêu mộ, nhưng mà cao giai tuyền giả lại không dễ tìm như vậy, hắn nhưng không muốn vì một tên tiểu tử như vậy khiến cho thực lực của đoàn đội rơi xuống.
Lang Nha bổng còn chưa có ném tới trước mặt Lăng Tiếu, trường kiếm của hắn cũng đã vô thanh vô tức đam xuyên qua thân thể của cao giai Huyền Giả kia.
- Hắc Lang, đối thủ của ngươi là ta!
Vi Đại Nhi thấy hai gã hộ vệ kia vẫn không có định xuất thủ, tế kiếm bên hông hướng Hắc Lang nhanh chóng đâm tới.
- Đinh đương.
Thực lực Vi Đại Nhi cùng Hắc Lang xê xích không nhiều, hai người vừa mới giao thủ nhất thời đánh ra một mảnh tia lửa.
Đường Thủy phục hồi tinh thần lại, cũng đã phát hiện đồng bạn của chính mình lại đã chết một người, một cỗ lãnh ý dần lan khắp toàn thân, mẹ kiếp, đây đúng là một gã đê giai Huyền Giả sao?
Hắn sợ, ở thời khắc gặp phải sinh tử chân chính, cỗ tử vong chi ý này đủ để thôi hủy ý chí của bất kỳ kẻ nào.
Lăng Tiếu đang giết đến nghiện, hắn liếm liếm đầu lưỡi, không có để ý tới hai gã Huyền Sĩ đánh nhau, cười lạnh đối với Đường Thủy nói:
- Hiện tại liền đưa ngươi đi gặp đệ đệ của ngươi.
Trốn là trốn không thoát được rồi. Đường Thủy thông suốt rồi, hét lớn một tiếng:
- Ta liều mạng với ngươi!
Song liêm câu kia hóa thành vô số câu ảnh hướng Lăng Tiếu đánh tới, một chiêu này đã là một chiêu mạnh nhất của hắn, không cầu giết địch, chỉ cầu có thể bức lui Lăng Tiếu mới có thể có một tia sinh cơ.
Lăng Tiếu ở trên thực lực không bằng Đường Thủy, hắn mới sẽ không ngu đi liều mạng, chỉ là dựa vào bộ pháp kỳ diệu, mỗi lần tránh thoát một kích trí mạng, Lam Tinh kiếm trong tay tránh nặng tìm nhẹ, đem song liêm câu của Đường Thủy va chạm thành từng cái lỗ hổng.
Đường Thủy nơi đó làm gì có thời gian cố kỵ vũ khí tốt xấu, đang ở lúc đem hết huyền lực cuối cùng, hắn muốn hướng cửa sổ đánh tới, ý đồ giờ phút này chạy trốn.
- Để cho ngươi chạy, đây không phải là để cho ta mất mặt trước mặt tỷ tỷ sao?
Lăng Tiếu cười lạnh, Lam Tinh kiếm trong tay lần nữa họa xuất vô số kiếm quang, hướng về phía Đường Thủy đang muốn chạy trốn tới cửa sổ đánh tới.
- Oanh!
Nhất thời cửa sổ bị oanh thành một cái lỗ thủng to lớn, ngay cả Đường Thủy kia cũng bị oanh bay ra ngoài.
Lăng Tiếu ngay cả nhìn cũng không nhìn, hắn đã có thể xác định Đường Thủy đã chết không thể chết thêm nữa rồi.
Hắn đưa ánh mắt phóng tới trên người Hắc Lang vẫn đang dây dưa không ngừng với Vi Đại Nhi.
Hai người này đánh nhau hiển nhiên là đặc sắc, quang mang vàng đỏ dây dưa, đem bàn ở trong tửu lâu phá hủy thành vô số vụn gỗ.
Hắc Lang là võ giả Thổ thuộc tính, mỗi khi xuất ra một bổng cũng sẽ hiện ra quang mang màu vàng nhạt, lộ ra vẻ cực kỳ hậu trọng, một cỗ sát lục chi khí cổ dũng vô địch lại không thể nghi ngờ.
Vi Đại Nhi là thuộc tính chúc hỏa, tế kiếm trong tay nàng thời khắc đều tản ra hồng khí nóng bỏng, bất quá thực lực của nàng so với Hắc Lang còn thua một bậc, bị Hắc Lang bức đến vòa trong hiểm cảnh.
- Huyền Sĩ giai quả nhiên bất phàm!
Lăng Tiếu híp mắt nhìn hai người đánh nhau, không có chút ý xuất thủ nào, đồng thời thỉnh thoảng liếc trộm hai vú sung mãn nhảy lên của Vi Đại Nhi, thật cho là cảnh đẹp ý vui chí cực.
Giờ phút này, Hổ Lục, Hổ Thất đã che ở bên cạnh Lăng Tiếu, bọn họ lần đầu tiên đối với Lăng Tiếu sinh ra tôn sùng chi ý. Hai người bọn họ đều là trung giai Huyền Sĩ, là hộ vệ tuyệt đối trung thành do Lăng gia bồi dưỡng, bình thưởng chỉ nghe chỉ huy của tộc trưởng, mà hôm nay để cho bọn họ thủ hộ một gã Lăng gia thiếu niên, trong lòng bọn họ ít nhiều có chút khó chịu, nhưng mà sau khi nhìn thấy lực chiến đấu của Lăng Tiếu, mới biết Lăng gia thiên tài quả nhiên không thể dùng lẽ thường mà nói, khó trách Thái thượng trưởng lão đối với hắn có vài phần kính trọng.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba