Sở Hán Tranh Bá Tác giả: Tịch Mịch Kiếm Khách
Quyển 7: Sở Thủy Hoàng Binh Thôn Thất Quốc
Chương 550: Không chiến mà khuất phục người
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp - Mê Truyện
Sưu Tầm by MTQ
Nghiệp Huyện, hành dinh Thái Tử.
Thuở nhỏ cùng Vũ Lược tung hoành học thuật, mười sáu tuổi thi vào trường Thái Học, lấy tài hùng biện nổi danh Giang Đông.
- Người tới!
Cao Lãng quay đầu quát:
- Cho mời Vũ Lược tiên sinh!
Thân vệ trước trướng lĩnh mệnh đi, trong chốc lát tùy quân xuất chinh mời được biện sĩ Vũ Lược vào hành dinh Thái Tử.
Hạng Chính tự mình xuống dưới bậc thềm nghênh đón, nắm hai tay Vũ Lược dẫn gã vào công đường, Vũ Lược kinh sợ, lập tức xưng không dám. Đợi Hạng Chính nói rõ nguyên nhân, lúc này Vũ Lược mới thản nhiên nói:
- Thái Tử yên tâm, tại hạ tuyệt đối không hổ thẹn.
*****
Lạc Dương, thượng thư phòng hoàng cung.
- Đây là Thái Tử vừa mới lệnh Huyền Y Vệ báo Triệu Phương Lược đã đến.
Hạng Trang đưa một phong mật thư cho Bách Lý Hiền, sau đó hỏi:
- Tử Lương, ngươi thấy thế nào?
Sau khi Bách Lý Hiền xem hết mật thư vẻ mặt kinh ngạc.
Sau một lúc lâu mới nói:
- Tôn Tử viết: phàm dụng binh chi pháp, toàn quốc vi thượng, phá quốc thứ chi; toàn quân vi thượng. Phá quân thứ chi; toàn lữ vi thượng, phá lữ thứ chi; toàn tốt vi thượng, phá tốt thứ chi; toàn ngũ vi thượng. Phá ngũ thứ chi. Bởi vậy bách chiến bách thắng, người cũng không phải thiện chi thiện; bất chiến mà khuất nhân chi bình, thiện chi thiện người.
(Nghĩa là phàm phép dụng binh làm cho cả nước địch khuất phục trọn vẹn là thượng sách, đi đánh nước địch là kém hơn. Làm cho toàn quân phe bên địch khuất phục trọn vẹn là thượng sách, xua quân đi đánh nó là kém hơn…Trăm trận đánh trăm trận thắng thì chưa phải là người giỏi trong những người giỏi. Không đánh mà khuất phục quân của người ấy mới là người giỏi trong những người giỏi).
Thái tử dùng kế sách để khuất phục Triệu, thật sự là gương điển hình.
- Tử Lương, thủ dụ đi?
Ngoài miệng Hạng Trang khiêm tốn, nhưng trong lòng lại rất vui, Hạng Chính có thể nghĩ ra không chiến mà khuất phục người nhân chi binh bình Triệu Phương Lược, đủ thấy y không phải chỉ biết dùng vũ lực thô bạo, dù cho bình Triệu Phương Lược cuối cùng có thể thành công hay không. Việc này với hắn mà nói cũng đều là việc đáng mừng, đối với nước Sở lại càng đáng mừng.
Lập tức Hạng Trang lại hỏi:
- Tử Lương, ngươi nói Bình Triệu Phương Lược có thể thành công sao?
Hạng Trang cũng lo lắng sẽ bị loạn, cho nên đánh mất sức phán đoán, Bách Lý Hiền là người ngoài cuộc tỉnh tào hơn người trong cuộc u mê. Lập tức phe phẩy quạt lông cười nói:
- Đại vương, thần nghĩ đến việc Phương Lược này nhất định có thể hiệu quả.
Hạng Trang lại nói:
- Dùng Trương Cảnh làm Triệu vương, có thể ổn thỏa?
Trước đó Hạng Chính chưa có xin chỉ thị mà trực tiếp đề nghị lập Trương Cảnh làm Triệu vương, điều này làm cho Hạng Trang cảm thấy có ít nhiều khó chịu. Căn bản tất cả các việc lớn nhỏ nước Sở đều do một mình hắn định đoạt, hiện tại trong lúc đó lại có thêm người chủ sự, thật đúng là làm cho Hạng Trang có chút không quen, mặc dù người này là con hắn, là Thái Tử nước Sở.
Bách Lý Hiền đương nhiên biết suy nghĩ của Hạng Trang, hơn hết y càng biết lập Trương Cảnh làm Triệu vương là lựa chọn tốt nhất, bởi vì Trương Cảnh ở nước Triệu nền móng mỏng, nếu gã muốn bảo vệ vương vị của chính mình, nhất định phải ôm chặt lấy nước Sở, điều này có lợi cho nước Sở khống chế nước Triệu, lập tức thật cẩn thận nói:
- Thần nghĩ rằng, thỏa đáng.
*****
Buổi sáng ngày hôm sau, Vũ Lược mặc quần áo trắng, một mình cưỡi ngựa đi tới ngoài thành Hàm Đan.
Quân Triệu coi giữ thành cũng không dám có chút sơ suất, sau khi Vũ Lược nói rõ ý đồ còn phải xem xét lại, rồi cũng không mở cửa thành, chỉ có thả xuống cái giỏ đưa Vũ Lược lên trên đầu thành.
Khi nghe sứ giả Sở tới, Triệu vương Trương Ngao vội gọi lão Tướng quốc Quán Cao, Tướng quốc Trương Cảnh và văn võ đại thần tập trung tại đại điện.
Bên trong chuông trống cùng kêu, Vũ Lược ngang nhiên đi vào đại điện, trước chiếu theo quân thần thi lễ thăm viếng Trương Ngao, sau đó lấy một phong quốc thư trong tay áo dâng lên, cất cao giọng nói:
- Đây là quốc thư của Đại Sở ta, mời Triệu vương xem qua.
Sớm có thái giám tiến lên tiếp nhận quốc thư, rồi hai tay cầm giao cho Triệu vương Trương Ngao.
Trương Ngao vội vàng xem hết quốc thư, lập tức sắc mặt trở nên xám xịt, lão Tướng quốc Quán Cao đứng ở dưới bậc nôn nóng liên tục giơ quải y trong tay ra, thái giám không dám chậm trễ, khẩn trương đưa quốc thư truyền cho Quán Cao.
Quán Cao xem hết quốc thư, lập tức tức giận đến nỗi râu tóc đều dựng lên, lại cầm quốc thư ném trên điện, lấy tay cầm quải trượng chỉ vào Vũ Lược lớn tiếng khiển trách:
- Thằng nhãi ranh dám càn rỡ như vậy hả?
Tướng quốc Trương Cảnh vội vàng nhặt quốc thư trên mặt đất lên, vừa thấy lại sửng sốt.
Hóa ra đây là chiếu thư của Sở vương lệnh cưỡng chế Trương Ngao thoái vị, còn uy hiếp nói nếu Trương Ngao không thoái vị, nước Sở sẽ phát động năm trăm nghìn đại quân phạt Triệu, đến lúc đó chắc chắn Hàm Đan sẽ thành một mảnh núi chất đầy biển máu, hơn nữa điều Trương Cảnh cảm thấy xấu hổ chính là, không ngờ Sở vương lệnh cưỡng chế Trương Ngao đem vương vị tặng cho y, việc này thật sự có chút ra ngoài dự liệu của y.
Lúc này, có mấy đại thần cũng đến gần xem nội dung chiếu thư, phía dưới châu đầu ghé tai, đại thần cả điện đều biết nội dung chiếu thư, các đại thần lại nhìn hướng Trương Ngao, Trương Cảnh, một đám lập tức vẻ mặt có chút khác thường, lại nói Trương Cảnh cũng là anh em với tiên vương Trương Nhĩ, cũng coi là con cháu vương thất.
- Hoang đường, quả thực là quá hoang đường!
Lão Quán Cao liên tục cầm quải trượng trong tay lại đập mạnh xuống mặt đất, không kìm nổi giận giữ nói:
- Nước đại Triệu ta, sao lại để nước khác muốn lập quốc quân thì lập, muốn phế thì phế…
- Lão Tướng quốc nói vậy sai rồi.
Vũ Lược ngắt lời Quán Cao nói:
- Tiên vương Đại Sở ta được khắp thiên hạ cùng tôn vinh là bá Vương, trước kia mười tám lộ chư hầu bao gồm cả Hán vương tất cả đều chịu sắc phong này, nay tuân theo trí nguyện của tiên vương, thành tựu về văn hóa giáo dục võ công, anh minh thần võ có khi còn hơn, Ngụy vương, Tề vương còn có Bắc Điêu vương đều chịu sắc phong này, quốc quân nước Triệu làm sao không phế lập được?
Quán Cao nói:
- Trước kia mười tám lộ chư hầu tôn Sở vương là bá vương thiên hạ, bởi vì Sở vương uy vọng lớn lao, thiên hạ nể phục, từ nay về sau Sở vương đi ngược lại, thiên hạ đều vứt bỏ, đại Triệu ta không tôn trọng Sở vương lâu rồi, cớ gì mà lại phế lập lung tung?
- Pháp luật lễ nghi, chẳng lẽ nói phế có thể phế? Bá Vương Đại Sở ta là người như thế nào để nước Triệu ngươi nói không tôn là không tôn sao? Nếu mọi người không kính tôn trưởng, không có mắt nhìn, vậy thì ư có khác gì cầm thú đâu?
Lời này, gần như chính là đang nói lão Quán Cao, ngươi chính là cầm thú.
Xưa nay lão Quán Cao ở nước Triệu nhất ngôn cửu đỉnh, chưa khi nào bị nhục mạ như này? Lập tức điên lên, tuy nhiên lễ nghi pháp luật dù sao cũng là giới luật của trời, lão gia này đành cố nén lửa giận, trầm giọng nói:
- Quả thật Sở vương thiên hạ bá Vương, nhưng vua ta hiền lành, khoan dung vả lại yêu dân như con, Sở vương có lý do gì mà lại phế vương vị?
Vũ Lược mỉm cười nói:
- Triệu vương tin dùng kẻ nịnh thần Bạch Tuyên, Bạch Ngôn như thế là nguy hiển cho nước khác, dẫn tới rước tai họa cho nước Triệu, đây là không có hiền đức; Triệu vương tự ý sử dụng bạo lực khí, làm cho triệu con dân nước Triệu lâm vào cảnh binh đao tai ương, đây là bất lương; là vị vua không hiền, bất lương như thế, giữ lại làm gì, phế đi còn có gì tiếc?
Dừng một chút, Vũ Lược lại nói:
- Triệu người Triệu, thà rằng cùng ngọc nát đá tan ư?
Sau khi Vũ Lược nói, thì đúng là uy hiếp trắng trợn, ý tứ nói đúng là, Sở vương chúng ta phế lập Triệu vương là đã định rồi, chẳng lẽ người Triệu các ngươi nguyện ý nhất định không thoái vị cùng Đại Sở ta liều chết đến ngọc nát đá tan sao? Bởi vì cái gọi kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, các ngươi hãy suy nghĩ kỹ đi.
Lời này vừa nói ra, văn võ cả điện vừa sợ vừa giận, kinh hãi là dã tâm nước Sở, giận cũng là thái độ mãnh liệt của nước Sở, thật coi nước Triệu chúng ta là dễ bắt nạt hay sao? Thật coi trai tráng nước Triệu là nặn từ bùn giấy hay sao? Dù là cả nước huyết chiến, dù là liều chết tuyệt nòi giống, cũng tuyệt đối không để cho nước Sở được dễ chịu!
Chỉ có Triệu vương Trương Ngao chủ tọa đã cả kinh thần sắc như đất, hai chân run run.
Lão Quán Cao tức giận đến sùi bọt mép, lập tức vươn cánh tay phải khô héo chỉ Vũ Lược khàn giọng khiển trách quát mắng:
- Người tới, cùng lão phu đem thằng nhãi này xuống, phanh thây!
Lão Quán Cao ở nước Triệu rất có uy vọng, thét ra một tiếng lệnh, thật là có hai thị về trước điện lên tiếng trả lời tiến lên, tóm lấy Vũ Lược đi hướng ra ngoài điện, Vũ Lược cũng không giãy dụa, chỉ có điều nghiêng đầu lại lạnh lùng nhìn quân thần nước Triệu một vòng, mỉm cười nói:
- Là một nước, nhưng lại để cho một lão già đầu bạc bảy mươi rít gào, lại để cho lão tặc tự ý giết sứ giả, sao mà lạ lùng hoang đường, sao mà buồn cười?
Ra đến phía trước cửa điện, Vũ Lược lại ngửa mặt lên trời cười to:
- Trương Ngao thất phu, lão tặc Quán Cao, các ngươi đợi năm trăm nghìn Sở giáp giết đến Hàm Đan đi, lập tức nước Triệu máu chảy thành sông, thây chất khắp đồng, ha ha ha…
Thần sắc Trương Ngao lại càng như đất, hoảng hồn, dường như y thấy được thi thể chồng chất đầy núi.
- Phanh thây, phanh thây!
Lão Quán Cao liên tục dậm chân:
- Lão phu nhất định ăn thịt ngươi, ăn thịt ngươi!
- Dừng tay!
Nhìn thấy Vũ Lược bị thị vệ lôi ra đến cửa điện, Trương Ngao ngồi trên chủ tọa vươn hai tay, lên tiếng run rẩy:
- Tự ý giết đặc phái viên, là điềm xấu với đất nước.
Lão Quán Cao giận hiện ra mặt:
- Đồ kiêu ngạo, ngông cuồng như thế, giết đi tiếc gì?
- Tuyệt đối không thể giết sứ giả.
Trương Ngao khua tay áo, cảm thấy dường như có quyết định gì đó, lập tức vẻ mặt kiên quyết nói:
- Huống chi lời nói của sứ giả Sở không phải là nói sai, từ khi quả nhân kế vị tới nay, mặc dù mỗi ngày nơm nớp lo sợ, lo lắng hết lòng, nhưng chung quy là tài năng không đủ, khó có thể đảm nhiệm, cho nên, quả nhân đồng ý thoái vị cho Vương thúc.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Vivicaca
Sở Hán Tranh Bá Tác giả: Tịch Mịch Kiếm Khách
Quyển 7: Sở Thủy Hoàng Binh Thôn Thất Quốc
Chương 551: Đại phá quân Yến
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp - Mê Truyện
Sưu Tầm by MTQ
Ngoài thành Ngư Dương đang chiến đấu kịch liệt.
Hơn hai mươi vạn quân Yến đang hướng về quân Triệu phát động tấn công như thủy triều liên miên không dứt, chiến đấu kịch liệt từ buổi sáng đến tận tối đêm, trận hình quân Triệu vẫn lù lù bất động, quân Triệu chắc chắn như bàn thạch, dù là quân Yến khởi xướng nhiều binh lực mãnh liệt tấn công, nhưng quân Triệu vẫn đứng vững không thể mảy may lay động được.
Ngay vừa rồi, lại một thế công bị quân Triệu làm cho tan rã.
Yến vương Tàng Đồ nổi trận lôi đình, liên tục rống giận với các tướng lĩnh phía sau:
- Đồ vô dụng, tất cả đều là một đám vô dụng, ăn hại như vậy, quả nhân giữ lại các ngươi thì có lợi ích gì?
Dứt lời, Yến vương Tàng Đồ lệnh cho cấm quân đem chém đầu Giáo Úy Tả Quân vừa mới nếm mùi thất bại. Đến lúc này, đã có chín Giáo Úy quân Yến bị chém đầu rồi.
Còn lại hơn mười tướng quân, Giáo Úy sợ tới thần sắc như đất, lo sợ rằng tiếp theo Tàng Đồ sẽ làm gì bọn họ, bởi vì dù bọn họ không chết ở trên chiến trận thì sau khi binh bại cũng khó tránh khỏi cái chết dưới đao Tàng Đồ.
Cũng may, Tàng Đồ cũng không lệnh cho bọn họ xuất chiến, mà quyết định tự mình dẫn cấm quân xung trận.
Biểu hiện quân Yến làm cho Tàng Đồ rất tức giận, tuy nhiên trận chiến cũng chưa hoàn toàn thoát khỏi tay Tàng Đồ, trong kế hoạch của Tàng Đồ, thật sự quân Yến xuất kích thất thế là dùng để tiêu hao nhuệ khí quân Triệu, để cấm quân nước Yến thừa dịp đánh một kích cuối cùng, chẳng qua biểu hiện quân Yến thật sự quá yếu, cho nên Tàng Đồ mới nổi trận lôi đình.
- Truyền chỉ lệnh của quả nhân… Cấm quân xuất kích!
Tàng Đồ rút đao chỉ lên không trung phía trước, lại nhìn kỵ binh Bắc Điêu tới lui tuần tra hai bên, trầm giọng nói:
- Truyền tin lại, mời kỵ quân Bắc Điêu cùng nhau giáp công!
Dựa theo ước định của quân Yến và quân Bắc Điêu lúc trước, quân tướng Bắc Điêu không tham dự cuộc chiến tiêu hao mà chỉ tham dự cùng quân Triệu một kích cuối cùng.
Ra lệnh một tiếng, thoáng chốc trung quân nước Yến lập tức vang lên tiếng trống trận cùng với tiếng kèn kéo dài không thôi, còn có một cành hỏa tiễn từ trên nỏ sàn to lớn gào thét dựng lên, vẽ ở trên trời cao một đạo cầu vồng, ở phía xa ngoài mười dặm đều có thể thấy rõ ràng, kỵ binh Bắc Điêu ở hai cánh trái phải lui tới tuần tra lập tức đều kêu lên rầm rĩ.
*****
Vẻ mặt Bạch Tuyên ngưng trọng, rốt cuộc thì quân Yến, quân Bắc Điêu cũng phải phát động đợt tổng công kích cuối cùng sao?
Hơn nửa ngày trước chém giết, tuy rằng quân Triệu đánh lùi vô số lần tấn công mạnh của quân Yến, nhưng bản thân quân Triệu cũng không chịu nổi, tử thương vô số không đếm được. Tên, thể lực cũng bị tiêu hao rất nhiều, nếu không phải là một trăm nghìn sĩ tốt tinh nhuệ đã được huấn luyện từ lâu, rất có thể quân Triệu cũng đã sớm thua dưới đao quân Yến.
Tuy nhiên hiện tại, thắng lợi chỉ có thể thuộc về quân Triệu. Nhất định phải thuộc về quân Triệu!
Đến đây đi, đến đây đi! Bạch Tuyên chạm rãi rút trường kiếm ra giơ lên, mũi kiếm lạnh lùng chỉ về phía trước, Thân quân Giáo úy canh giữ ở phía sau Bạch Tuyên bỗng nhiên kích động lên, đột nhiên rút kiếm quát:
- Thượng Tướng Quân có lệnh, Tiền quân lui về phía sau, Hậu quân Tả quân Hữu quân bảo vệ hai cánh, trung quân về phía trước, truy trọng binh chuẩn bị…
*****
- Ha.
Hai chân Tàng Đồ nhẹ nhàng thúc bụng ngựa, lập tức thần tuấn hí lên một tiếng. Sau đó bỏ vó ngựa ra chạy chậm hướng về phía trước, ánh nắng chiều đã nghiêng về phía Tây, Tàng Đồ một mình cưỡi ngựa bóng dáng kéo thật dài trên cánh đồng hoang vu.
Tàng Đồ lại vung đao lên phía trước, ba vạn cấm quân nước Yến thoáng chốc như núi thở sóng thần gầm thét lên, bọn họ đều nâng lên lá chắn lớn, cầm hoàn đầu đao hoặc là khiêng lên giáo dài đi theo sau Tàng Đồ hướng về phía trước mà thổi quét quân Triệu, áo giáp boong boong, bụi mù cuồn cuộn, ba vạn quân Yến giống như dòng sắt chảy cuồn cuộn, mãnh liệt về phía trước.
*****
Cánh trái quân Yến. Mông Cức giơ đao lên phía trước nhẹ nhàng chỉ dẫn.
Trong chốc lát, kỵ binh Bắc Điêu đã sớm thúc giục ngựa, hướng về hai cánh quân trái phải quân Triệu mà thổi quét đi, bọn họ vừa múa may hoàn đầu đao trong tay, vừa phát ra một trận âm thanh cổ quái. Dường như một đám sói đến từ đại mạc, đang há những chiếc mồm đỏ lòm hướng về phía con mồi để cắn xé.
*****
Đột nhiên trọng kiếm của Bạch Tuyên đang giơ lên cao liền hạ xuống.
Thân quân Giáo úy canh giữ phía sau Bạch Tuyên ngửa mặt lên trời rít gào một tiếng, truy trọng binh đã sớm chờ lâu đem hơn hai nghìn con bò, trâu còn có bò đực dắt đi lên.
Những con trâu bò đó đều bị chọc mù mắt, lỗ tai cũng bị tưới chì, lại không nghe được bất kỳ một âm thanh nào, còn buộc trên lưng bọn chúng một bó củi đốt, hơn nữa là mỗi đầu trâu đầu bò lại khóa lại hai cây cọc gỗ ở trên thân thể, ngay trước cọc gỗ vót nhọn, lộ ra giống cây bén nhọn rét căm căm.
Trên hai mặt cọc gỗ được buộc hai thanh ngang, mỗi đầu trâu đầu bò đều bị buộc hai thanh ngang phía trên, làm cho chúng không thể chuyển động, kể từ đó, để đảm bảo sau khi bị đốt lửa mỗi đầu trâu bò sẽ không tả xung hữu đột, càng sẽ không đảo quanh tại chỗ, mà chỉ biết xông về phía trước một đường.
- Phóng hỏa dầu!
Thân quân Giáo úy lại ra lệnh một tiếng, năm nghìn truy trọng binh lập tức mang theo một hũ dầu lửa mạnh đi lên trước, sau đó mở ra cái hũ, đem dầu lửa mạnh ngăm đen sền sệt đổ xuống trên lưng trâu đã được buộc củi , đàn trâu nhìn không thấy nghe cũng không nhìn thấy được, nhưng có thể ngửi được dầu lửa mạnh phát ra ở ngay mũi, lập tức bất an lắc lư bắt đầu chuyển động.
*****
- Giết!
Tàng Đồ giương đao lên trước, vật cưỡi nghiêng thân vượt lên trước trận lao về phía trước.
Nếu như mười năm trước, Tàng Đồ sẽ không chút do dự suất lĩnh cấm quân khởi xướng đợt công kích cuối cùng đối với quân Triệu, tuy nhiên hiện tại, ông đã là lão già gần sáu mươi tuổi, không còn như lúc trẻ làm gương cho binh sĩ, đấu tranh anh dũng, tuy nhiên, cấm quân nước Yến nhìn thấy đích thân Tàng vương tới trước trận làm sĩ khí quân rất hưng phấn.
- Giết giết giết…
Trọng giáp cấm quân khiêng lá chắn lớn, bắt đầu tăng tốc độ.
- Giết giết giết…
Kích sĩ cấm quân gầm thét, dựng trường kích lên không trung bắt đầu hạ xuống.
- Giết giết giết…
Khinh binh cấm quân mồm ngậm đoản đao, tay cầm kình nỏ, một đám vẻ mặt dữ tợn.
- Giết giết giết…
Cung tiễn thủ cấm quân một bên bước nhanh chạy vội, một bên dỡ cung lớn trên vai xuống, sau đó giương cung cài tên, đem tên rét căm căm chém xéo chỉ hướng không trung tiền phương.
Cùng lúc đó, hai cánh trái phải kỵ binh Bắc Điêu cũng đã từ sau mà đến trước, đến đột ngột trước trận quân Triệu, Mông Viễn, Mông Liêu giơ hoành đao lên, kỵ binh Bắc Điêu phía sau mãnh liệt chém xéo cắt qua hai cánh trái phải quân Triệu, sau chốc lát, kỵ binh Bắc Điêu trên lưng ngựa đã đều kéo kỵ cung, bắn mưa tên lên trên đầu binh giáp quân Triệu.
Hai cánh binh giáp quân Triệu liên tục kêu thảm thiết, cung tiễn thủ quân Triệu thì dựa vào ưu thế tầm bắn bộ cung hăng hái phản kích, cũng bắn một loạt mưa tên lên trên đầu kỵ binh Bắc Điêu, bì giáp nhẹ của kỵ binh Bắc Điêu căn bản là ngăn cản được tên sắc bén bắn phá giáp, mưa tên trút xuống thoáng chốc ngựa ngã dưới đất thành từng mảnh…
*****
Hai cánh trái phải quân Triệu phát ra tiếng kêu thảm thiết, Bạch Tuyên bịt tai không thèm nghe, bởi vì y biết kỵ binh Bắc Điêu đều là khinh kỵ binh, không có khả năng cấu thành sự uy hiếp đối với trận địa sẵn sàng đón quân địch của trọng giáp bộ binh nước Triệu, thực sự quân Triệu cần phải đối mặt chính là cấm quân nước Yến đột kích, chỉ cần đánh bại cấm quân nước Yến, tự nhiên hai cánh kỵ binh Bắc Điêu sẽ rút đi.
Hai quân Yến Triệu đều không mang theo trọng hình khí giới. Khi thấy từng người đều được đưa vào tầm bắn thì đội hình trọng giáp quân Triệu ở phía trước trận hình đột nhiên lui về về hai cánh trái phải. Trọng giáp quân Triệu lui ra, tất cả bò trâu trên lưng có bó củi khô lập tức đột ngột xuất hiện ở phía trước quân Yến.
Bỗng nhiên trong lúc đó, nhưng cây đuốc liền rơi xuống trên lưng đàn trâu.
Một lúc sau, trên lưng đàn trâu có một bó củi khô lập tức bốc cháy lên, ngọn lửa mãnh liệt thiêu đốt làm bỏng đàn trâu rất nhanh, lập tức trên lưng chúng đều đeo liệt hỏa, trâu bò cào móng chân vọt mạnh hướng về phía trước, không đợi quân Yến phục hồi lại tinh thần, hơn hai nghìn đầu trâu bò lửa cũng đã đột nhập mãnh liệt vào trong trận bọn họ.
Chỉ trong chốc lát, cấm quân nước Yến phía trước đã bị đại loạn.
Những trâu bò lửa này ít nhất cũng đều ngàn cân trở lên, mãnh liệt va chạm xuống, trọng giáp võ tốt cường tráng nhất cũng không thể ngăn cản nổi, huống chi trên lưng trâu bò còn có lửa lớn đang cháy bùng bùng, ngọn lửa cháy bốc lên làm da thịt người đau nhức, thậm chí ngay cả mắt cũng không mở ra được, trời đen kịt, cuộc chiến này còn đánh thế nào được?
Cấm quân nước Yến vốn đang đằng đằng sát khí trong khoảnh khắc binh vỡ như núi!
- Giết!
Bạch Tuyên giơ cao trọng kiếm hai lưỡi lên, ngửa mặt lên trời rít gào.
- Giết giết giết…
Năm nghìn tử sĩ quân Triệu được tuyển chọn kỹ càng người mặc giáp nhẹ, trong tay cầm đao sắc bén, cắn chặt đuôi trâu bò lửa chạy nhanh về phía trước, bắt đầu mặc sức thu hoạch sinh mạng của tàn binh quân Yến.
*****
- Đây là…
Tàng Đồ có chút khốn khổ mà nuốt một miếng nước bọt, líu ríu nói như hoang tưởng:
- Hỏa ngưu trận?
Không phải là Tàng Đồ không có nghe qua đại danh trận hỏa ngưu. Hơn trăm năm trước, tướng Yến Nhạc Nghị bị Điền Đan đánh cho đại bại, Điền Đan sử dụng đúng là hỏa ngưu trận! Trăm năm cũng không phải quá dài, cũng không phải là quá ngắn, Tàng Đồ tuyệt đối không ngờ, không ngờ rằng Bạch Tuyên noi theo hỏa ngưu trận của Điền Đan, và rất có hiệu quả.
Nhìn cấm quân tinh nhuệ binh bại như núi đổ, Tàng Đồ rất đau lòng.
Đây chính là tinh nhuệ nước Đại Yến, Tàng Đồ mất rất nhiều tâm huyết mới tạo nên cấm quân tinh nhuệ, cứ như vậy bị quân Triệu tiêu diệt? Điều này sao có thể, điều này sao có thể?
Tim Tàng Đồ rét lạnh, lần này thì toàn bộ xong rồi!
Trong lúc đang lo sợ không yên, một sự lạnh băng thấm tận xương tủy bỗng nhiên từ phía trước như thủy triều đánh úp lại, Tàng Đồ đột ngột ngẩng đầu lên, chỉ thấy một viên đại tướng quân Triệu đang kéo một bộ cung sắt đen sì ở hơn mười bước phía ngoài, trên dây cung đã cài sẵn một nhánhLang Nha trọng tiễn, thậm chí Tàng Đồ có thể thấy rõ ràng hàn quang lộ ra từ nhánh mũi tên tam lăng.
Sau chốc lát, điểm hàn quang này liền mở rộng kịch liệt trong mắt Tàng Đồ.
Dù sao Tàng Đồ cũng là lão tướng đã trải qua trăm trận chiến trên sa trường, theo bản năng sống chết liền nghiêng người, nhánh Lang Nha trọng tiễn xẹt qua hai má ông ta, đuôi tên lông vũ chà xát da mặt ông đau nhức, lập tức một tiếng kêu thê lương từ phía sau truyền đến, một gã cấm quân phía sau y bị bắn thủng cổ, lúc này ngã xuống ngựa.
- Yến vương không được chạy!
Đại tướng quân Triệu bắn một mũi tên kia lại lần nữa giương cung cài tên nhắm Tàng Đồ, rống to:
- Yến vương Tàng Đồ khoác ô kim giáp, không được chạy, Tàng Đồ!
- Bắt sống Tàng Đồ!
- Bắt sống Tàng Đồ!
- Bắt sống Tàng Đồ!
Mấy trăm khinh kỵ binh quân Triệu xông thẳng đến Tàng Đồ, mà bên người Tàng Đồ chỉ có không đến trăm kỵ binh, hơn nữa vẻ mặt người nào cũng đều lo sợ không yên, lập tức ghìm ngựa bỏ chạy.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Vivicaca
Sở Hán Tranh Bá Tác giả: Tịch Mịch Kiếm Khách
Quyển 7: Sở Thủy Hoàng Binh Thôn Thất Quốc
Chương 552: Tình thế như nghiêng lệch
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp - Mê Truyện
Sưu Tầm by MTQ
Đại chiến Ngư Dương quân Yến thảm bại chấm dứt.
Ban đêm, trong thành Ngư Dương đèn đuốc sáng trưng, tiếng hoan hô vang vọng bầu trời đêm.
Bạch Tuyên bày tiệc rượu ở trong hành viên, cùng với hơn mười viên cấp dưới ăn uống tiệc rượu, rượu say sưa thời gian. Bỗng nhiên một gã thân binh chạy vào đại sảnh hành viên vẻ mặt lo sợ không yên, thi lễ qua loa với Bạch Tuyên, lo sợ không yên nói:
- Thượng Tướng Quân, tai họa rồi!
- Nói vớ vẩn, tai họa cái gì?
Bạch Tuyên nhíu mi không hài lòng, hơn mười cấp dưới vẻ mặt cũng không tốt.
Thân binh đó lấy lại giọng bình tĩnh, hạ giọng nói:
- Thượng Tướng Quân, vừa mới nhận được tin báo từ Hàm Đan, Đại vương đã hạ chiếu thoái vị. Tướng quốc Trương Cảnh đã kế vị làm Triệu vương, và đón quân Sở vào thành Hàm Đan!
Bạch Tuyên đang giơ rượu lên không trung khựng lại, nhìn thân binh chằm chằm.
Hơn mười cấp dưới nghe vậy cũng trợn mắt há hốc mồm. Toàn bộ đều không thể tin được vào tai mình, Đại vương thoái vị? Tướng quốc kế vị? Còn đón quân sở vào thành Hàm Đan? Này đều sao có thể?
- Ngươi nói cái gì?
Sau một hồi lâu, cuối cùng Bạch Tuyên từ trong lúc rất khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, lập tức dựng người lên, lại bước nhanh đến phía trước tóm lấy ngực thân binh, ánh mắt dò hỏi tận sâu trong con ngươi thân binh, lại lớn tiếng khiển trách quát mắng:
- Ngươi mới vừa nói cái gì? Còn dám nói hươu nói vượn, mê hoặc lòng quân. Phải chém không tha!
Thân binh sợ hãi, run giọng nói:
- Thượng Tướng Quân, tiểu nhân, tiểu nhân…
- Câm miệng, mang xuống đánh tám mươi roi cho bản tướng quân!
Căn bản Bạch Tuyên không để cho hắn giải thích. Trực tiếp thét ra lệnh cho thân binh ngoài trướng vải đem thân binh đến báo tin tức mang xuống hành hình.
Ngoài trướng vải lập tức vang lên tiếng roi quật, còn có tiếng thân binh kia kêu lên thảm thiết.
Hơn mười cấp dưới ngơ ngác nhìn nhau, Bạch Tuyên cười cười, nói:
- Thằng nhãi này đích thị là uống ở nơi nào nhiều quá, cho nên mới mượn rượu đến hành dinh bản tướng quân làm càn. Nào, chư vị tướng quân, lại ẩm thêm chút rượu…
Trong lòng hơn mười bộ phận cấp dưới hồ nghi, cũng không dám biểu lộ ra, lập tức đành phải giơ rượu lên kính Bạch Tuyên.
Chỉ có điều vừa trải qua hỗn loạn, căn bản bầu không khí tiệc rượu đã không còn chút vui mừng gì, Bạch Tuyên cùng mấy tướng miễn cưỡng uống mấy chén rượu, cuối cùng đều không có hứng thú, lập tức các chư tướng đều đứng dậy cáo từ đi, Bạch Tuyên lại ra lệnh dẫn thân binh báo tin đi vào đại sảnh hành viên, hỏi kỹ nguyên nhân biến đổi Hàm Đan như thế nào.
Sau khi biết được sự tình từ đầu đến cuối, lập tức trong lòng Bạch Tuyên như tro tàn.
Việc này chính là rút củi đáy nồi, mắt thấy nước Yến sắp bị giết, hoàn cảnh chiến lược của nước Triệu lại đang tốt lên vậy mà không ngờ chỉ vì một bước ngoặt, Hàm Đan đã xảy ra chuyện biến đổi lớn không tưởng được.
Bạch Tuyên ngàn vạn lần không thể ngờ rằng, không ngờ Triệu vương Trương Ngao lại chọn cách thoái vị nhượng chức!
Nếu thật sự nhường cho người có đức có tài thì không sao, nhưng Trương Ngao lại cố tình nhường vương vị tặng cho gian nịnh đồ Trương Cảnh, từ xưa đến nay gian nịnh đồ Trương Cảnh âm thầm cấu kết cùng người Sở, vừa mới nhận vương vị đã đón quân Sở vào thành Hàm Đan, và hạ một tờ chiếu lệnh xuống dưới, Bạch Tuyên đang từ chức Thượng Tướng Quân trở thành bề tôi nghịch thần chống lại lệnh vua.
Hiện tại tin tức còn chưa truyền ra ngoài, cho nên tạm thời còn có thể chưa cần lo, nhưng Bạch Tuyên không thể tưởng tượng được, một khi tin tức truyền ra ngoài, một trăm nghìn quân Triệu dưới trướng y sẽ lựa chọn làm như thế nào, bọn họ sẽ đi theo mình giết trở về thành Hàm Đan, đuổi Trương Cảnh đi, đón Trương Ngao về đây? Hay là sẽ vâng chiếu lệnh của Trương Cảnh, bắt mình đưa về Hàm Đan?
Ngay tại lúc Bạch Tuyên đang xung đột trong lòng, bỗng nhiên bên ngoài hành dinh vang lên tiếng bước chân như thủy triều.
Lập tức lại có thân binh vội vàng đi vào, lo sợ không yên bẩm báo nói:
- Thượng Tướng Quân, có việc lớn không tốt rồi, Tả Tướng quân Triệu Đăng dẫn đại đội nhân mã tiến vào bao vây hành dinh rồi!
- Triệu Đăng? Ha ha.
Trong lòng Bạch Tuyên trầm xuống, lập tức lộ vẻ sầu thảm bật cười.
Bởi vì Tả Tướng quân Triệu Đăng là bà con xa tộc cháu Triệu Thượng Tướng Quân Triệu Ngọ, còn có vài phần bản lĩnh, Bạch Tuyên tự xưng là tấm lòng rộng rãi, sau khi giết Triệu Ngọ cũng không muốn giết đến người liên quan, cho nên Triệu Đăng mới có thể bảo vệ tính mạng cùng với binh quyền, nếu như bình thường, ngay cả Triệu Đăng có ý xấu cũng không là cái gì đáng nói, tuy nhiên bây giờ đang trong lúc mấu chốt…
*****
Ngoại ô phía bắc Ngư Dương, bờ trái Cô Thủy.
Năm vạn kỵ binh Bắc Điêu của Mông Cức đang trú đóng ở nơi này, ban ngày kỵ binh Bắc Điêu cũng tham gia đại chiến, nhưng căn bản không thể thay đổi kết cục đại bại của quân Yến, nói cho cùng kỵ binh Bắc Điêu Mông Cức rõ ràng chỉ là kỵ binh, đối mặt với bức tường trọng giáp quân Triệu còn có trường cung của bộ binh tầm bắn vượt trội, kỵ binh Bắc Điêu cũng không có quá nhiều lựa chọn.
Khi Mông Liêu bước đến lều lớn chủ soái, chỉ thấy cha và anh đang nghị sự, lập tức nói:
- Phụ thân, đại ca, vừa mới nhận được tin tức, Yến vương Tàng Đồ đang lẩn trốn quay về nửa đường bị sụp đổ chết rồi!
- Tàng Đồ đã chết?
Mông Cức, Mông Viễn nhìn nhau ngạc nhiên, lại có chút thoải mái.
Mông Liêu dừng một chút, lại nói:
- Còn có, Triệu quốc Thượng Tướng Quân Bạch Tuyên cũng đã chết!
Mông Cức nghe vậy sửng sốt, Mông Viễn lại thất thanh kinh sợ kêu lên:
- Cái gì, Bạch Tuyên cũng đã chết?
- Dạ, Bạch Tuyên cũng đã chết.
Mông Liêu gật nhẹ đầu, nói:
- Hơn nữa là bị Tả Tướng quân Triệu Đăng giết chết, nghe nói Triệu Đăng này là cháu bà con xa tộc của Triệu Ngọ, lần này coi như là thay chú ruột hắn báo thù.
- Tại sao có thể như vậy?
Mông Viễn bối rối nói:
- Việc này không hợp với lẽ thường nhé?
- Tình hình cụ thể như thế nào tiểu đệ cũng không biết.
Mông Liêu lắc đầu cười khổ, lại nói:
- Tuy nhiên quân Triệu bên trong thành Ngư Dương đã bắt đầu sống mái với nhau, vừa lúc nãy, một nhóm quân Triệu đã cướp cửa Nam đi ra Kế Huyện rồi.
Mông Cức ngầm nghĩ một chút, chỉ bảo Mông Liêu nói:
- Liêu nhi, lập tức đưa tin Tàng Đồ nửa đường bị chết, Bạch Tuyên bị thuộc cấp giết chết cùng với quân Triệu ở Ngư Dương nảy sinh sống mái với nhau báo về Lạc Dương.
- Vâng!
Mông Liêu ầm ầm ứng thuận, lĩnh mệnh đi.
Nhìn theo bóng dáng Mông Liêu đi xa, Mông Viễn lại nói:
- Phụ thân, có nên nhân cơ hội này đánh lén Ngư Dương hay không?
- Không, đang không biết rõ ràng ngọn nguồn sự tình phía trước, không cần hành động thiếu suy nghĩ thì tốt hơn.
Mông Cức lão luyện thành thục, thà rằng buông tha một ít lợi ích trước mắt, cũng không muốn làm việc tùy tiện, lập tức lại chỉ bảo Mông Viễn nói:
- Hay là phái thêm thám báo du kỵ, nghiêm mật giám sát hướng đi của quân Triệu bên trong thành Ngư Dương.
*****
Hàn vương Hàn Tín đang ngủ mơ bị thái giám nhẹ nhàng lay tỉnh, giãy giụa thoát ra khỏi Phùng Diệu Nữ quấn như bạch tuộc, Hàn vương Hàn Tín ra tẩm cung với tình trạng buồn ngủ, vừa khoác áo vừa nói:
- Chuyện gì vậy? Đêm hôm khuya khoắt như thế này quấy nhiễu giấc mộng của quả nhân.
Thái giám khom người xuống, nhắm mắt đi theo phía sau Hàn vương Hàn Tín, nói:
- Đại vương, vừa mới nhận được tin báo từ Hàm Đan, Triệu vương Trương Ngao đã thoái vị nhượng chức rồi!
- Ngươi nói là?
Hàn vương Hàn Tín kinh ngạc, người đang buồn ngủ lập tức không cánh mà bay:
- Trương Ngao thoái vị rồi hả?
- Đúng, Trương Ngao đã thoái vị cho Trương Cảnh!
Thái giám nói:
- Không chỉ có như thế, Trương Cảnh còn bãi bỏ minh ước liên hoành, ngược lại đã gia nhập hợp tung đồng minh, một trăm nghìn đại quân Sở Thái Tử Hạng Chính cũng đã tiến vào chiếm giữ thành Hàm Đan! Nghe nói, Triệu vương Trương Cảnh đã sai người phi ngựa đến nước Yến, mật lệnh Tả Tướng quân Triệu Đăng bắt giết Bạch Tuyên rồi.
- Sao sao sao, sao đột nhiên lại như thế?
Hàn vương Hàn Tín không khỏi có chút tâm phiền ý loạn.
Lấy lại bình tĩnh, Hàn vương Hàn Tín lại chỉ bảo thái giám:
- Mau, mau gọi Tướng quốc, quân sư còn có Thượng Tướng Quân tiến cung, quả nhân phải gặp bọn họ, muốn gặp bọn họ ngay lập tức!
Nước Triệu đã xảy ra chuyện lớn như vậy, thực lực đối lập hai đại trận Sở Hán đã mất cán cân, xu thế quả thật như lệch về một bên, nhất định nước Hàn cũng phải mau chóng lựa chọn đứng thành hàng rồi.
*****
Hàm Dương, cung Vị Ương.
Đêm lạnh như nước, Hán vương Lưu Hằng đầu đang dựa vào bên trên khuê phòng nhìn lên sao trời trăng sáng.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng, một bóng hồng xinh đẹp duyên dáng thướt tha bước từ khuê phòng ra, cũng chính là vương hậu Đậu Y Phòng, trong tay Đậu Y Phòng cầm áo lông choàng trên người Lưu Hằng, lại nhẹ nhàng nói:
- Đại vương, đêm lạnh rồi, trở về nghỉ ngơi đi?
Lưu Hằng quay lại đầu lại hướng Đậu Y Phòng thản nhiên cười, nói:
- Vương hậu, nàng vào ngủ trước đi, quả nhân muốn ở đây thêm một lúc nữa.
Đậu Y Phòng liền bất đắc dĩ khẽ thở dài một tiếng, nàng hiểu được tâm tư của Lưu Hằng lúc này, bỗng nhiên biết được tin dữ của Thái phó kiêm Thái sư Trần Bình, sao không thể không bi thương được? Sau khi Trần Bình mất, lão thần mà tiên vương để lại cho Đại vương lại càng điêu linh, Đại vương thấy trăng tròn như thế, thấy cảnh thương tình cũng là chuyện thường tình của con người.
Đúng lúc này, dưới khuê phòng chợt truyền đến một tiếng ồn ào.
Đậu Y Phòng nhăn nhàu đôi mi thanh tú, từ trên ban công nhìn xuống xung quanh, chỉ thấy một gã thái giám thân hình mập mạp đang chạy thở hồng hộc qua tròn cầu hình vòm, đi thẳng đến khuê phòng, nhìn thấy bộ dạng vội vàng của người đi cùng, tim Đậu Y Phòng như rơi xuống, không xong, sợ là lại xảy ra chuyện gì.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Vivicaca
Sở Hán Tranh Bá Tác giả: Tịch Mịch Kiếm Khách
Quyển 7: Sở Thủy Hoàng Binh Thôn Thất Quốc
Chương 553: Mười lộ phạt Hán
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp - Mê Truyện
Sưu Tầm by MTQ
- Cái gì?
Nghe thái giám cấp báo xong, quả thực Lưu Hằng không thể tin được vào tai mình:
- Triệu vương Trương Ngao thoái vị, quân Sở đã tiến vào chiếm giữ Hàm Đan? Triệu quốc Thượng Tướng Quân Bạch Tuyên cũng bị giết?
Đậu Y Phòng ở bên cạnh Lưu Hằng cũng cả kinh mặt biến sắc.
Rủi ro này quá lớn? Mấy hôm trước còn vừa mới nghe nói quân Sở ở Hà Bắc gặp rắc rối, bị cả nước Triệu huyết chiến làm cho phải lui về Nghiệp Huyện, làm sao mà thời gian mới có vài ngày, Hàm Đan đã xảy ra sự việc lớn như vậy?
- Cái này, điều đó không có khả năng.
Sắc mặt Lưu Hằng tái nhợt, thì thào nói nhỏ.
- Nhất định là Hắc Băng Đài nghĩ sai rồi.
Thái giám khom người lui ra ngoài, Đậu Y Phòng nhìn Lưu Hằng đã trở nên chấn động, dịu dàng khuyên nhủ:
- Đại vương, nước Triệu đã xảy ra chuyện lớn như thế, tất nhiên sẽ làm cho toàn bộ chiến cuộc thay đổi hoàn toàn, lập tức phải suy tính đã không chỉ còn là kiềm chế nước Sở cứu viện nước Triệu, mà là làm thế nào để bảo toàn Đại Hán, hay là nhanh chóng triệu Thừa Tướng từ Hán Trung về đây đi.
- Đúng, nếu không có vương hậu nhắc nhở, suýt chút nữa quả nhân nhầm việc lớn.
Nghe vậy Lưu Hằng như ở trong mộng mới tỉnh, vội viết một phong thư, sai thái giám đưa cho Lâm vệ khẩn cấp đi tám trăm dặm đưa đến Hán Trung.
*****
Mấy ngày sau, cung Sở vương ở Lạc Dương.
Tuy rằng trời đã về khuya, nhưng trong thượng thư phòng vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Sở vương Hạng Trang, Thượng Tướng quân Tất Thư, Thái sư Bách Lý Hiền, Lệnh Doãn Hạng Tha, Thái úy Hạng Đà, Hoàn Sở, Quý Bố, Chung Ly Muội cùng với Ngu Tử Kỳ và triệt hầu tất cả đều tập trung một nhà, hơn nửa vẻ mặt mọi người đều sáng sủa, phấn chấn.
Mấy ngày gần đây tin tức tốt liên tục không ngừng, đầu tiên là Thái Tử Hạng Chính lấy được đất Triệu áp chế được hai triệu dân chúng, làm cho Triệu vương Trương Ngao yếu đuối chủ động thoái vị, sau khi Trương Cảnh kế thừa vương vị liền xé bỏ minh ước liên hoành đồng thời lại gia nhập hợp tung đồng minh, hơn nữa Trương Cảnh chưa có nền móng, để trấn áp thế lực phản đối bên trong nước, đã chủ động mời quân Sở vào thành Hàm Đan.
Mấy ngày trước, một trăm nghìn đại quân của Thái Tử Hạng Chính không cần tốn nhiều sức đã tiến vào chiếm giữ Hàm Đan.
Hạng Trang, Tất Thư trầm ngâm không nói, còn lại Hạng Đà, Hạng Tha, Hoàn Sở và văn võ đại thần đều trợn mắt há mồm, đều vô cùng giật mình nhìn Bách Lý Hiền, nhìn tình hình tựa như là nhìn quái vật, Đại Vương bình thường xuyên nói Thái Sư trí kế hơn người, nhắc tới thì giặc mạnh cũng chẳng khác gì tro bụi, bọn họ còn không thể nào tin, tuy nhiên hôm nay cũng phải tin.
Việc này không phải Thái Sư chỉ có nói mồm mà lập tức thiết kế mười lộ phạt Hán!
Mười lộ đại quân cùng tiến từ các phương hương khác nhau phát động công kích nước Hán, dù Hán quốc Thừa tướng Bạch Mặc có khả năng thông thiên, cũng là tuyệt đối khó có thể chống đỡ được.
*****
Hàm Dương, cung Vị Ương.
Chu Quan Phu cầm ấn kiếm bước nhanh đến phía trước, chỉ vào bản đồ treo trên giá gỗ nói với Bạch Mặc:
- Thừa tướng, căn cứ vào tình báo Hắc Băng Đài cung cấp, nước Sở đang tiến hành tập kết phủ binh quy mô lớn tại Giang Đông, các quận Ba Thục cùng với Kinh Tương , nước Hàn, nước Triệu, nước Yến còn có người Nguyệt Thị phía tây cũng đang âm thầm tập kết binh mã, hình như có cử chỉ gây rối.
Hán vương Lưu Hằng quá sợ hãi nói:
- Sao người Nguyệt Thị cũng cùng nước Sở đến quấy rồi hả?
Nước Triệu, nước Hàn lần lượt gia nhập vào nước Sở, chuyện này không có gì là mới mẻ, hiện giờ, quân Sở đã sớm chia quân tiến vào chiếm giữ Vô Chung, Hàm Đan cùng với An Ấp, trên thực tế nước Hàn, Triệu, Yến đã biến thành nước phụ thuộc nước Sở, cho nên, ba nước này xuất binh phạt Hán, Lưu Hằng cũng không có gì kinh ngạc, nhưng người Nguyệt Thị cũng có chút vượt qua dự liệu của y rồi.
Bạch Mặc ngồi ở dưới tay thở dài, nói:
- Người Nguyệt Thị sẽ cùng cấu kết với nước Sở làtrong dự liệu của thần, nước Đại Hán sắp sửa đón một mối nguy chưa từng có trong lịch sử, sống hay chết, đều đánh một trận này.
Vẻ mặt Lưu Hằng tái nhợt, run giọng nói:
- Tướng Phụ, tình hình như thế, nên ứng đối như thế nào?
Bạch Mặc đứng dậy đi đến trước giá gỗ, chỉ vào bản đồ nói:
- Đại vương, nước Hàn, Yến, Triệu tiếp cận để làm uy cho nước Sở, ngay cả xuất binh chắc cũng sẽ không đem hết toàn lực, người Nguyệt Thị ở gần bên uy hiếp rất lớn, tuy nhiên thần đã sai người xây dựng phong hỏa đài ở khắp Hà Tây, lệnh cho Phiêu Kỵ tướng quân dẫn ba vạn kỵ binh trú đất bắc, người Nguyệt Thị đến thì đánh tan.
Lưu Hằng nhẹ nhàng vuốt cằm, Chu Á Phu lại nhíu mi nói:
- Thừa tướng, mạt tướng muốn thủ ở Thượng Quận.
Hơn hai tháng trước ở đất Tề, Chu Á Phu đã liên tục chịu thiệt dưới tay của Sở Thái Tử Hạng Chính, khiến cho bên trong đồng minh liên hoành bị phân chia xuất hiện việc không tốt, mà không lâu trước đó nước Hàn đã phản bội. Nước Hán phản bội khiến cho nước Hán lập tức mất đi lá chắn lớn nhất phía Đông, các quận Cửu Nguyên, Vân Trung cùng với Thượng Quận lập tức đứng trước quân tiên phong của quân địch.
Hiện giờ bề ngoài nước Hán sở dĩ xảy ra hoàn cảnh ác liệt như thế, Chu Á Phu phải gánh trách nhiệm rất lớn.
Sau khi Chu Á Phu về nước, Hán vương Lưu Hằng, Thừa tướng Bạch Mặc đều không có trách móc nặng nề, nhưng càng như vậy thì Chu Á Phu càng áy náy, trong lòng càng trở nên manh động muốn rửa sạch hổ thẹn trong đầu, lần này được nghe nói Sở Thái Tử Hạng Chính đang tập kết binh mã ở Hàm Đan, công kích phương hướng Bồ Phản, Lâm Tấn, Chu Á Phu lập tức manh động muốn phân định cao thấp với Hạng Chính ở Thượng Quận.
- Không được.
Bạch Mặc quả quyết lắc đầu nói:
- Với suy nghĩ của ngươi bây giờ không nên cùng đánh với Hạng Chính.
- Thừa tướng!
Chu Á Phu nghe vậy khẩn trương, Bạch Mặc không nói thêm lời gì:
- Ngươi không cần nhiều lời, nhiệm vụ của ngươi chính là bảo vệ tốt Hà Tây, phải không cho một kỵ binh người Nguyệt Thị nào có khả năng vào đất bắc.
Dừng một chút, Bạch Mặc lại nói với Lưu Hằng:
- Đại vương, về phần phòng thủ Lâm Tấn, thần nghĩ là nên giao cho tướng quân Lý Tả Xa cho thỏa đáng.
Mười sáu năm trước từ khi Lý Tả Xa trở lại Quan Trung thì mất đi sự tín nhiệm của Lưu Bang, từ đó tới nay vẫn nhàn rỗi ở nhà, dù là cuộc chiến Miện Thủy phạt Sở, Lý Tả Xa cũng không được xuất chinh, tuy nhiên Bạch Mặc lại biết Lý Tả Xa là người coi trọng trung nghĩa, hơn nữa lại lão luyện thành thục rất có mưu lược, có thể nói là đến trấn thủ Lâm Tấn, đón đánh Hạng Chính không tìm được người thứ hai.
- Lập tức làm theo đềi nghị của Thừa Tướng, để cho lão tướng quân Lý Tả Xa trấn thủ Lâm Tấn.
Lưu Hằng dừng một chút, lại nói:
- Tuy nhiên, đại quân Sở Thái Tử Hạng Chính hơn phân nửa là quân yểm trợ, quả nhân nghĩ chủ lực quân Sở đến phạt Hán tất nhiên là hai lộ Đồng Quan, Hán Trung, nhưng lại không biết Tướng Phụ có sách lược gì ứng phó?
Bạch Mặc nói:
- Đại vương anh minh, thần cũng nghĩ đến việc hai lộ xâm chiếm Đồng Quan, Hán Trung này mới là chủ lực quân Sở, hơn nữa, thần cũng có thể đoán lãnh binh xâm chiếm Hán Trung tất nhiên là sư đệ Tất Thư của thần, Hán Trung là lá chắn Quan Trung lớn nhất, Hán Trung thất thủ thì Quan Trung chết, cho nên, thần quyết ý sẽ tự mình lĩnh đại quân đi tới Hán Trung đón đánh.
- Về phần Đồng Quan, là nơi xung yếu bình phong bảo hộ Hàm Dương, nếu không phải là mãnh tướng tuyệt thế sẽ không đủ sức để trấn thủ.
Nói tới đây, Bạch Mặc lại đưa ánh mắt nhìn về phía Chu Quan Phu, nói tiếp:
- Đồng Quân sẽ nhờ cậy vào Quan Quân Hầu rồi.
Lúc này Chu Quan Phu chắp tay thi lễ nói:
- Thừa tướng yên tâm, chỉ cần Chu Quan Phu ta vẫn còn một hơi thở, tuyệt đối sẽ không để cho một quân Sở lướt qua Đồng Quan!
Lúc này Lưu Hằng mới thở phào một cái thật dài.
Bạch Mặc lại còn nói thêm:
- Đại vương, so sánh với Hán Trung, Đồng Quan, thật sự Cửu Nguyên là nơi thần lo lắng hơn cả!
Trong khoảnh khắc Lưu Hằng lại kích động, vội la lên:
- Tướng Phụ, chẳng lẽ Cửu Nguyên cũng sẽ bị tấn công?
Bạch Mặc gật gật đầu, nói:
- Mặc dù quân Hàn, Yến, Triệu xâm chiếm Vân Trung, Thượng Quận, thần không lo lắng chút nào, nhưng nếu kỵ binh Bắc Điêu từ Mạc Bắc vượt qua Dương Sơn đến Cửu Nguyên, thì có thể thẳng đến Hàm Dương.
Dừng một chút, Bạch Mặc lại nói:
- Dù sao tình hình nước Bắc Điêu và nước Yến, Triệu, Hàn khác biệt, căn bản Đại tướng Bắc Điêu Mông Cức chính là tướng quân nước Sở!
Lưu Hằng kinh hãi nói:
- Tướng Phụ, nếu thật sự Mông Cức dẫn kỵ binh Bắc Điêu từ Cửu Nguyên nhập vào, thẳng một đường thì trong vòng mười ngày là đến dưới thành Hàm Dương, như này thì phải làm như thế nào cho phải?
Bạch Mặc thở dài một tiếng, nói:
- Đại vương, nói không chừng chỉ có thể dẫn sói vào nhà thôi.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Vivicaca
- Hai năm trước Hung Nô bị quân Sở tập kích phá sào huyệt núi Lang Cư Tư, cũng đã phân chia thành bốn bộ lạc không lệ thuộc lẫn nhau, những thủ lĩnh đều tự xưng là Thiền Vu, trong đó thế lực Hung Nô lớn nhất bắt đầu phải là Hữu Hiền Vương Cố Nặc Ngôn, ước chừng có bảy tám vạn kỵ binh, chiếm cứ tảng lớn thảo nguyên láng giềng gần Cửu Nguyên.
Chu Quan Phu nói:
- Nhưng Thừa Tướng, người Hung Nô sẽ đồng y làm bạn với chúng ta sao?
Bạch Mặc lắc đầu nói:
- Hung Nô cùng Đại Hán có thù hận tới chết, đương nhiên bọn họ sẽ không làm bạn với chúng ta, tuy nhiên mục đích của chúng ta chỉ là mượn người Hung Nô từ Cửu Nguyên đến cửa Quan Trung ngăn cản quân Sở, cho nên, căn bản chúng ta không cần làm bạn với Hung Nô, mà chỉ cần đem quận Cửu Nguyên tặng cho người Hung Nô.
- Đem Cửu Nguyên tặng cho Hung Nô?
Lưu Hằng nhíu mi nói:
- Nếu chẳng may người Hung Nô chiếm Cửu Nguyên, rồi lại liên binh cùng quân Sở cướp Quân Trung này? Như vậy thì phải làm như thế nào cho phải?
Điều Lưu Hằng lo lắng đều không phải là không có đạo lý, làm sao biết được nước Sở sẽ không cùng cấu kết với Hung Nô làm việc xấu đâu?
- Đại vương yên tâm, tình hình này quả quyết sẽ không xuất hiện.
Bạch Mặc khua tay áo, khẳng định nói:
- Vừa đó là nước Sở gặp phải hai đại quân Hán,Tề, khi thế cục khó khăn, Sở vương Hạng Trang cũng không có ý nghĩ liên binh với Hung Nô trong đầu, bởi vậy có thể thấy hắn rất kiêng kỵ đối với người Hung Nô, cho nên thần dám chắc chắn, tuyệt đối nước Sở sẽ không liên hợp cùng Hùng Nô.
Lưu Hằng trầm ngâm một lát, lại nói:
- Nếu là người Hung Nô không xâm nhập Cưu Nguyên thì sao?
- Điều này không thể nào.
Bạch Mặc lạnh nhạt nói:
- Nằm mơ người Hung Nô cũng muốn đoạt lại được thảo nguyên Hà Sáo. Nếu quân ta chủ động rút khỏi Cửu Nguyên, tuyệt đối người Hung Nô không thể chống đỡ khỏi sự hấp dẫn của Hà Sáo, hơn nữa đã bắt đầu mùa đông, vừa biết rõ đây là một viên độc dược, người Hung Nô cũng sẽ không có chút do dự nuốt vào.
Dừng một chút, Bạch Mặc lại nói:
- Đem Cửu Nguyên tặng cho người Hung Nô có hai việc tốt, ngoại trừ có thể lợi dụng người Hung Nô chống đỡ kỵ binh Bắc Điêu của Mông Cức. Còn có thể đem năm vạn đại quân đóng ở Cửu Nguyên điều đi các hướng khác tăng cường binh lực phòng tuyến nhiều hơn cho các nơi như Thượng Quận, Bắc Địa, Hán Trung, Lâm Tấn cùng với Đồng Quan.
Lưu Hằng nói:
- Nhường người Hung Nô chiếm Cửu Nguyên, Quan Trung còn có bên trong Trường Thành làm lá chắn. Nhưng nếu để quân Sở tiến vào chiếm Cửu Nguyên, tuyệt đối bên trong Trường Thành không thể ngăn cản được quân tiên phong thiết kỵ quân Sở, đến lúc đó chỉ sợ nước Đại Hán gặp phải họa diệt vong. Hai tướng nên cân nhắc việc này, như vậy đi, theo lời Tướng Phụ nói, mau chóng rút binh từ Cửu Nguyên đi.
- Đại vương anh minh.
Bạch Mặc vái chào Lưu Hằng, lại quay đầu bảo Chu Quan Phu, Chu Á Phu nói:
- Quan Quân Hầu, còn có Á Phu, các ngươi cũng trở về tự chuẩn bị đi.
- Vâng.
Huynh đệ họ Chu vái chào, lĩnh mệnh đi.
- Đại vương, thần cũng cáo lui.
Bạch Mặc lại nhẹ nhàng vái chào Lưu Hằng, xoay người đi.
Nhìn lưng Bạch Mặc đi xa, Lưu Hằng cũng thở dài, trước cơn bão gió thổi mưa giông, cũng không biết nước Đại Hán còn có thể sống qua lần nguy cấp này hay không.
*****
Bên sông Nặc Thủy, Cố Nặc Ngôn đang ngắm nhìn lá khô vàng trên thảo nguyên, tinh thần chán nản.
Hai năm trước, Hung Nô quy mô chinh phạt Nguyệt Thị, kết quả lại làm cho quân Sở thừa dịp phá hủy Vương đình, phụ nữ và trẻ em ở lại sào huyệt gần như bị quân Sở tàn sát gần hết, tuyệt đại bộ phận dê bò súc vật cũng bị quân Sở bắt người cướp của không còn, từ đó trở đi Hung Nô cực thịnh một thời lập tức phân chia thành bốn bộ lạc lớn, Cố Nặc Ngôn dẫn hơn bảy vạn kỵ binh chiếm cứ vùng đồng cỏ và nguồn nước địa phương bên ngoài trường thành.
Vốn thực lực của Cố Nặc Ngôn hoàn toàn có thể đủ sức chiếm cứ sông Dư Ngô và hai mảnh đồng cỏ và nguồn nước lớn ven sông Lư Cung, tuy nhiên Cố Nặc Ngôn thấy rõ ràng, ở lại nơi đó bộ lạc của hắn chỉ có thể liên tục suy nhược đi xuống, chỉ có chiếm dọc tuyến thảo nguyên bên ngoài trường thành, hoặc là có cơ hội xuôi nam Đả Thảo cốc, thông qua Trung Nguyên bắt đầu bắt người cướp của nhân khẩu mà khôi phục nguyên khí.
Đừng nhìn dưới trướng Cố Nặc Ngôn có hơn bảy vạn kỵ binh, nhưng nếu là không có nữ nhân và trẻ nhỏ, hơn bảy vạn kỵ binh này sẽ rất nhanh gặp hỗn chiến giữa các bộ lạc, trong hoàn cảnh sinh tồn ác liệt tàn khốc tiêu hao hầu như không còn, đến lúc đó, toàn bộ dân tộc Hung Nô từng hùng bá đại mạc sẽ biến mất hoàn toàn trong chiều dài của lịch sử Trung Quốc.
Tuy nhiên dọc tuyến thảo nguyên ngoài Trường Thành tương đối cằn cỗi, nếu muốn sinh tồn ở chỗ nào cũng không phải dễ dàng, đã bắt đầu vào mùa đông rồi, nhưng bộ lạc của gã đã không gom góp đủ vật dụng cần thiết cho mùa đông, dê bò lạc đà nuôi lấy thịt đều đã ăn hết sạch rồi, chỉ còn lại bò cái, dê mẹ cùng với lạc đà mẹ đều để dùng để sinh đẻ, tuyệt đối không thể ăn được.
Ngựa cũng ăn được chỉ còn lại ngựa cưỡi, nếu ngay cả ngựa cưỡi cũng ăn thì đều là xong rồi.
Hiện tại, mong muốn lớn nhất của Cố Nặc Ngôn là mùa đông năm nay đừng có rét quá, nếu không dê con cùng với ngựa cừu con vừa mới sinh đẻ sẽ chết cóng, sang năm thật sự sẽ không còn đường sống rồi.
Một bách hộ Hung Nô bên cạnh quay đầu nhìn triền núi xa xa uốn lượn xung quanh Trường Thành, buồn bã nói:
- Thiền Vu, nếu chúng ta có thể đoạt lại Hà Sáo thì tốt rồi, nơi đó khí hậu ôn hòa, mùa đông cũng sẽ không làm dê con và ngựa con chết cóng, nơi đó còn có từng đàn dê vàng, mùa đông năm nay sẽ không cần lo lắng miếng ăn rồi.
Cố Nặc Ngôn cũng buồn bã, đồng cỏ và nguồn nước ở thảo nguyên Hà Sáo tốt tươi, động vật hoang dã thành đàn, vậy đơn giản chính là lên Thiên đường ở, vấn đề là ở đó có năm vạn đại quân nước Hán trú đóng, cho nên, nếu muốn cướp lại thảo nguyên Hà Sao trong tay quân Hán nói dễ hơn làm? Chỉ bằng hơn bảy vạn kỵ binh hiên tại còn sót lại, có đánh vỡ Cao Khuyết Quan hay không còn là vấn đề.
Khi Cố Nặc Ngôn đang chán nản, chợi có một kỵ sĩ trên lưng ngựa chạy như bay dọc theo bờ sông mà đến, còn cách khá xa, kị sĩ trên lưng ngựa liền cao giọng quát to lên:
- Đại Thiền Vu, tin tức tốt, tin tức rất tốt…
- Tin tức tốt?
Cố Nặc Ngôn thờ ơ, lạnh lùng nhìn kỵ sĩ chay như bay tới gần.
Kỵ sĩ hung hăng ghìm cương ngựa, hai chân trước ngựa dựng đứng lên, móng trước đạp lên không lung tung mấy cái mới ngừng lại, sau khi rơi xuống đất lại nói:
- Đại Thiền Vu, vừa mới có thám báo, quân Hán ở Hà Sáo đang rút binh!
- Hả?
Cố Nặc Ngôn nghe vậy sửng sốt, lập tức kêu to:
- Quân Hán ở Hà Sáo rút binh?
- Đúng vậy.
Kỵ sĩ kia gật đầu nói:
- Bọn Tề Luân Thanh trốn ở trên đỉnh núi nhìn thấy thật là như vậy, quân Hán sắp xếp bốn đường cánh quân, dọc theo đường thẳng đi về phía nam, tùy quân còn có rất nhiều xe bò chở đồ quân nhu cùng với phụ nữ và trẻ em, không chỉ có quân Hán, mà ngay cả nông hộ nước Hán đến đóng khai hoang ở đây cũng bỏ đi hết rồi, thảo nguyên Hà Sáo đã trống rỗng rồi!
- Đi, nhìn một chút xem.
Cố Nặc Ngôn hung hăng quất vào đùi ngựa, ngựa hí một tiếng, lập tức bốn vó chạy như bay về phía đỉnh núi.
*****
Sông Kim Xuyên Cốc, lệnh động viên của Sở vương đã được truyền đạt xuống, nhóm trai tráng bộ lạc Thiêu Đương đang từ các nơi dân cứ tụ họp về Vương đình, tập kết liên tục không ngừng, ngoại trừ trai tráng các bộ lạc Thiêu Đương, Vũ Lưu, Viên Kiếm cùng với bộ lạc Vô Qua đã tập kết quy mô ở bên trong, áp lực để sinh tồn, bốn bộ tộc lớn người Khương đã liên tiếp phải thần phục dưới quân tiên phong nước Sở.
Hộ Khương Giáo Úy Bàng Tranh đội mũ quan giáp, thắt lưng ngang đao, từ trong mái vòm đại trướng của Đại vương Thiêu Đương hiên ngang đi ra, Bàng Tranh vừa mới qua tuổi sinh nhật thứ hai mươi của mình, trên mép cũng đã nổi lên râu ngắn đậm, kết hợp với khuôn mặt anh tuấn, càng hiện ra khí thế bừng bừng, đi tới gần phụ nữ người Khương không có không đỏ mặt tim đập.
Bóng người chợt loé lên, một bóng dáng đỏ rực đi sát Bàng Tranh từ trong trướng ra, đó là một Khương nữ khoác áo lụa độ đi ra, nước da rất trắng cùng với hình dáng thì rất đẹp, những mỹ nữ hấp dẫn các quận so với nàng cũng không ít, tuy nhiên cặp chân của nàng này dài thẳng tắp làm cho người ta buốt mắt, còn nhìn cặp đùi trên người cay xè, thực sự làm cho người ta thèm nhỏ dãi.
Thế tử Hạng Trị liếc mắt nghiêng nhìn đến, lập tức rơi vào trên người nữ nhân không rời ra được, cho đến khi Bàng Tranh hô vài tiếng, Hạng Trị mới như ở trong mộng tỉnh dậy, lập tức có chút lúng túng chắp tay hướng Bàng Tranh, không khỏi cực kỳ hâm mộ mà nói:
- Bàng Tranh, sớm nghe nói ngươi có một tiểu thiếp Khương nữ xinh đẹp có một không hai, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền, ngươi đúng là có nhiều diễm phúc.
- Thế tử quá khen.
Bàng Tranh đáp lễ, lại mỉm cười nói:
- Nếu Thế tử thích Khương nữ, khi nào trở về mạt tướng sẽ sai người tuyển vài người xuất sắc nhất, đưa tới trong trướng.
- Việc của Khương nữ nói sau.
Hạng Trị khua tay áo nói:
- Lần này bản công tử tìm đến người, lại là vì một việc lớn.
Bàng Tranh nói:
- Xin nghe.
Hạng Trị kéo Bàng Tranh qua một bên, hạ giọng nói:
- Bàng Tranh, bản công tử muốn đi Lũng Tây cùng ngươi.
- Hả?
Bàng Tranh giật mình kinh hãi, hai tay lắc lắc nói:
- Không ổn, điều này tuyệt đối không ổn, căn bản từ Đại Tiểu Kim Xuyên vượt qua núi Công Dát tập kích bất ngờ Lũng Tây chính là một nước cờ hiểm, trên đường núi cao đường xa, hiểm trở rất nhiều, hơn nữa còn phải đi qua lãnh địa hơn mười bộ lạc Khương Để chưa hàng phục, kết quả như thế nào rất khó đoán trước…
- Nói nhảm.
Hạng Trị mất hứng nói:
- Ngươi thấy rằng bản công tử không chịu được khổ sao?
- Thế tử minh giám, đây không phải là vấn đề có khổ hay không.
Bàng Tranh cười khổ nói:
- Từ nơi này đến Lũng Tây, ngoại trừ phải đi qua vào tòa núi cao tuyết đọng bao trùm, xuyên qua đầm lầy mù mịt không có người ở, còn phải đi qua rất nhiều bộ lạc hoang dã, mạt tướng và binh lính Khương thân phận thấp hèn, có chết cũng không sao, nhưng thế tử thân phận cao quý, nếu chẳng may…
- Không có nếu chẳng may.
Hạng Trị không cần suy nghĩ mà nói:
- Người mà có thể lấy tính mạng của ta giờ chưa có sinh ra đâu.
Thấy Hạng Trị đã kiên quyết, trong lòng Bàng Tranh không khỏi phát khổ, vẫn khuyên nhủ:
- Nhưng thế tử, do người dẫn binh ra Kim Ngưu quan đánh thọc sườn Hán Trung chính là ý chỉ của Đại vương, nếu mạt tướng tự mình đáp ứng , sau này Đại vương hỏi, mạt tướng giải thích như thế nào?
- Không cần ngươi giải thích.
Hạng Trị vung tay lên, nói:
- Về phần Phụ vương, bản công tử sẽ viết thư kể lại giải thích tỉ mỉ, về phần ra Kim Ngưu Quan đánh thọc sườn Hán Trung, đã có tướng quân Tử Xa Sư, bản công tử đi cũng chỉ là tham gia vài tiếng cho náo nhiệt thôi, không bằng cùng đội kỵ binh của ngươi đi chỗ mạo hiểm kích thích, quyết định vậy nhé, bản công tử cùng với ngươi đi Lũng Tây.
Nói xong, Hạng Trị xoay người rời đi, trong lòng Bàng Tranh phát khổ, nghĩ có nên khẩn trương dùng bồ câu đưa tin về thành đô hay không, để cho Xa tướng quân đến đây khuyên một lời, Hạng Trị bỗng quay đầu lại nói:
- Bàng Tranh, ngươi đừng có nghĩ khác, bản công tử quyết định đi Lũng Tây rồi!
Dừng một chút, Hạng Trị lại nói:
- Đừng quên cho người tuyển vài Khương nữ lại đây.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vivicaca