Siêu Cấp Võ Thánh Tác giả: Lãng Tử Biên Thành Chương 55: NiNa
Người dịch: truongcaca Nguồn: metruyen.com
Người ta không phải thường nói? Những người con gái đẹp ở trên đời thường bị những kẻ nào tán đổ? Đáp án chính là những người đàn ông mặt dày.
Có lẽ trong lòng phụ nữ, họ thích những công tử hiền lành, có phẩm chất cao quý, nhưng cuối cùng rất nhiều cô gái xuất sắc lại bị những người đàn ông mặt dày, có gan, mà lại không biết xấu hổ, không ngừng tấn công tán đổ. Nguyên nhân chủ yếu có lẽ bởi những người đàn ông hay phụ nữ xuất sắc đều quá kiêu ngạo, cho dù trong lòng rất thích đối phương, nhưng quyết không cúi đầu thừa nhận, vậy nên điều này rất dễ với những người đàn ông mặt dày, bởi vì họ dễ bộc lộ, dám thừa nhận, dần dần sự nỗ lực của họ sẽ khiến người con gái cảm động.
P/S: Bởi vì xung quanh tôi đã xảy ra một chuyện thế này, bạn học cùng trường trung học của Lãng Tử , là một hoa khôi của lớp, nhớ lúc đầu hơn một nửa học sinh nam lớp tôi thích cô ấy, mà trong đó có không ít người học tốt, điển hình là hai người một người hiện tại là giảng viên đại học, trước đây là thạc sĩ, còn một người là cảnh sát. Nếu nói về hoàn cảnh gia đình hay tướng mạo đều tốt, nhưng đều không theo đuổi được hoa khôi lớp tôi, cuối cùng cô bạn này đã bị cậu bạn khác trong lớp, gia đình bình thường, vóc dáng bình thường, sau này cũng chỉ là một bảo vệ chinh phục. Nguyên do là anh bảo vệ này dám bày tỏ tình cảm, hơn nữa để theo đuổi người con gái mà sớm vứt bỏ đi sĩ diện vốn có của đàn ông, kết quả này nằm ngoài dự đoán của nhiều người, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng là hợp tình hợp lý.
Vu Thiên đi ra khỏi phòng của Trịnh Khả Tâm thì mặt này hớn hở, hắn không biết mình vừa làm như vậy Trịnh Khả Tâm có khó chịu không, hắn chỉ biết hắn hoàn thành bước chinh phục tình cảm đầu tiên, đó chính là thay đổi cách xưng hô.
Nhìn thấy bộ dạng dâm đãng của Vu Thiên bước tới, Đại Cá Tử đi tới trước mặt Vu Thiên hỏi:
- Sư phụ, mặt người sao lại đỏ thế kia, có phải bị bệnh không?
- Đi sang một bên, sư phụ anh lâu lắm rồi chưa biết bệnh tật là gì.
Vu Thiên tức giận đáp lại, từ khi Vu Thiên được sinh ra tới giờ, dường như chưa bao giờ bị bệnh, ngày ngày hắn sống trong rừng, hít thở bầu không khí trong lành, nhiều lúc ở trong rừng vì để đuổi theo con mồi hơn trăm tuổi thậm chí nghìn tuổi mà thường lấy trời làm màn, lấy đất làm giường, lâu ngày cơ thể trở nên khỏe khoắn, khả năng miễn dịch cũng không ngừng tăng lên, vậy nên hắn quả thực không biết tới cảm giác bệnh tật là gì hết.
Mà ở trong phòng Trịnh Khả Tâm, sau khi Vu Thiên đi ra, Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn Trịnh Tử Hào nói:
- Tay Vu Thiên này dường như có ý với em gái Khả Tâm đó. Haha, một người giỏi như vậy, sau này anh nên cẩn thận đó.
Trịnh Tử Hào nghe Bạch Ngọc Đường nói thế, cũng cả kinh.
Đúng vậy, bộ dạng say đắm vừa nãy của Vu Thiên, người ta chỉ cần động não một chút có thể hiểu được mọi chuyện. Đối với Vu Thiên, Trịnh Tử Hào cũng biết ơn giống như Trịnh Khả Tâm. Nhưng chỉ dựa vào mỗi điều đó mà gả em gái cho Vu Thiên, chắc chắn Trịnh Tử Hào sẽ không đồng ý.
- Ài, đừng vội nghĩ nhiều thế, trước khi người của Trịnh gia tới đây, vẫn cần hắn bảo vệ Khả Tâm, vậy nên trước tiên không cần quan tâm đến hắn, chỉ cần người Trịnh gia tới, tôi sẽ đưa cho hắn một khoản tiền, rồi đuổi hắn đi.
Trịnh Tử Hào nói xong lắc lắc đầu, Trịnh Khả Tâm là ai? Đường đường là tiểu thư của Trịnh gia, sao có thể để nó lấy một tên không trả nổi tiền ăn vịt quay? Đúng là nực cười mà.
Bạch Ngọc Đường nghe Trịnh Tử Hào nói vậy cũng cười, nhưng trong thâm tâm hắn lại có một toan tính khác, đó là nếu Trịnh Tử Hào không cần Vu Thiên, vậy y có thể nghĩ cách chiêu mộ Vu Thiên, hiện tại đối thủ của hắn chính là Hồng bang. Nếu như có sự trợ giúp của Vu Thiên, có lẽ đối phó với bọn chúng sẽ không còn khó khăn nữa. Hơn nữa thấy cách ăn mặc của Vu Thiên cũng chẳng giống người giàu có, quan trọng hơn cả Bạch Ngọc Đường biết được điểm yếu của Vu Thiên, đó chính là hắn rất dại gái. Hừ, chỉ là gái đẹp thôi mà, Bạch Ngọc Đường tự tin rằng trong hộp đêm có đủ gái đẹp, dựa vào đó thôi cũng đủ nắm được trái tim của Vu Thiên?
Trịnh Tử Hào không biết được ý đồ của Bạch Ngọc Đường, hắn chỉ nói với em gái Khả Tâm:
- Em à, Vu Thiên còn ít tuổi, nói năng không suy nghĩ, em đừng quá bận tâm, em nên nhớ em là tiểu thư của Trịnh gia, tương lai của em sẽ rất tốt đẹp đó.
- Em biết rồi anh. Em chỉ coi anh ta là ân nhân thôi. Anh yên tâm, dù anh ta có nói gì đi chăng nữa, em cũng sẽ không làm anh ta xấu mặt đâu.
Bất luận thế nào Trịnh Khả Tâm vẫn biết đối đãi với ân nhân của mình như thế nào, hơn nữa, Vu Thiên chỉ là muốn thay đổi cách xưng hô giữa mình với anh ta, chứ tuyệt đối không làm chuyện gì khác.
Nghe em gái nói vậy, Trịnh Tử Hào gật đầu, sau đó an ủi em gái vài câu, Trịnh Tử Hào cùng Bạch Ngọc Đường đi ra ngoài, cảm thấy đứng trong hành lang không biết nên nói gì với Vu Thiên, nên hai thiếu gia lại về phòng của Trịnh Tử Hào ngồi chờ quân cứu viện mới của Bạch Ngọc Đường và tinh nhuệ của Trịnh gia.
- Trịnh Thiếu, sao các anh lại biết Vu Thiên, nói cho anh hay, thuộc hạ của tôi Dã Ngưu võ công rất lợi hại, nếu không ông nội tôi cũng sẽ không phái gã đến bảo vệ tôi, nhưng gã cũng đánh không nổi tay họ Vu này, xem ra anh đúng là nhặt được vàng rồi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Bạch Ngọc Đường lại muốn thu phục Vu Thiên làm đàn em cho mình, nên hắn muốn tìm hiểu về lai lịch của Vu Thiên.
- Nhặt được vàng sao? Cứ cho là vậy đi, nhưng cậu cứ tưởng tượng ra ánh mắt của hắn đối với em gái tôi là tôi thấy sợ.
Trịnh Tử Hào vốn cho rằng Vu Thiên là một người tài, nhưng thông qua việc hắn thấy vừa rồi Vu Thiên muốn lấy lòng Khả Tâm, hắn chợt cảm thấy có gì đó không ổn, bây giờ Bạch Ngọc Đường hỏi lại, thế nên Trịnh Tử Hào lại kể lại một lượt chuyện vùa xảy ra ở tiệm vịt quay cho Bạch Ngọc Đường nghe.
- Cái gì? Anh cũng không biết hắn là loại người nào?
Vốn định thông qua Trịnh Tử Hào hiểu được chút ít về Vu Thiên, nhưng nghe Trịnh Tử Hào nói vậy, Bạch Ngọc Đường cũng không biết nói gì nữa.
- Đúng vậy, sự việc xảy ra là như vậy, tôi không giấu giếm chút nào cả, Vu Thiên này như từ trên trời rơi xuống vậy, từ hắn xuất hiện đến khi giải vây cho chúng tôi đều ngập tràn sự ly kỳ, vậy nên với Vu Thiên này tôi không thể không đề phòng.
Nghe Trịnh Tử Hào nói vậy, Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, dù sao những người xuất thân quý tộc như bọn họ, từ nhỏ mỗi khi làm việc gì đều rất thích hỏi tại sao, bởi vì họ có địa vị cao cao tại thượng, bởi thế nên cách cư xử của họ đều rất cẩn thận, chỉ cần sơ suất một chút là mất hết tất cả, thậm chí trong mắt họ từ trước tới giờ đều không tin rằng trên đời này lại có người thật lòng muốn giúp đỡ bọn họ, phàm là những người đến giúp đỡ họ, họ đều cho rằng đối phương có mưu đồ gì, đương nhiên với Vu Thiên bọn họ cũng nghĩ vậy.
Mà cũng ngay lúc Trịnh Tử Hào và Bạch Ngọc Đường đợi viện binh, trong một khách sạn khác ở thành phố Trung Sơn, một trong những đứa cháu của bang chủ Hồng Bang Hồng Diệu Thiên, Hồng Cường cũng nhận một cuộc điện thoại.
- Ok, ok, tôi biết rồi ngài Quản Nguyên Trực, nếu như việc này tôi giúp ngài thành công, ngài cũng đừng quên đồng ý việc của tôi đấy.
Hồng Cường ngồi trên chiếc ghế xoay cao cấp, vừa hưởng thụ sự phục vụ chu đáo của mỹ nữ tóc vàng vừa nghe điện thoại.
- Haha, tôi biết, Hắc Long Hội rất trọng chữ tín, hahaha, yên tâm đi, việc này cứ giao cho tôi.
Sau tiếng cười, Hồng Cường cũng ngắt điện thoại, cũng lúc đó, một cảm giác nhanh chóng xâm chiếm cơ thể hắn, nhất thời không nhịn được, hắn bèn “vui vẻ thoải mái” một lần.
Dưới ghế cô gái kia giúp Hồng Cường mặc quần xong, sau đó Hồng Cường nói với cô gái xinh đẹp bên cạnh mình:
- Nina, cái miệng em càng này càng có sức hấp dẫn đó, hahaha.
Cô gái Nina kia nghe Hùng Cường nói như vậy, cũng đỏ mặt e thẹn. Nina vốn là người Anh, là con gái của lão đại băng đảng Mafia ở Ý, nhưng không may băng đảng Mafia ở Ý trong quá trình chọn bang chủ, cha cô không có chỗ đứng trong đội nên cuối cùng bị giết chết, mà Hồng Diệu Thiên vô tình cứu được con gái của lão ta, cũng chính là Nina, rồi dẫn cô ta về phương Đông, còn phái người dạy võ công cho cô ta, về sau Hông Cường vô tình nhìn thấy, liền nói với ông nội cho cô ta về bên mình.
Bề ngoài Nina là thư ký của Hồng Cường, nhưng thực ra chính là là bạn tình, hơn nữa còn là một trong những vệ sỹ của hắn. Chỉ là trong tình huống bình thường thì Hồng Cường không dẫn cô ta theo.
- Nina, phó hội trưởng Hắc Long Hội là Quản Nguyên Trực, muốn anh cướp về một cô gái cho hắn, haha, anh đồng ý rồi, anh nghĩ việc này chi bằng giao cho em, em thấy sao?
Hồng Cường cười nói với Nina.
Qủa thực Hồng Cường rất tín nhiệm Nina, kể cả việc cá nhân của hắn quan hệ với Hắc Long Hội cũng không hề giấu cô ta. Bởi vì trong lòng Hồng Cường Nina từ lâu đã là người phụ nữ của hắn, vậy nên cô ta cũng nên biết một vài việc của mình.
- Ồ được chứ, chỉ cần là việc của thiếu gia giao cho, Nina nhất định sẽ dốc hết sức lực hoàn thành.
Sau khi nghe Hồng Cường nói, Nina không hề phản đối.
- Rất tốt, mục tiêu của của chúng ta ở trên tầng cao nhất của khách sạn Tình Thiên, cô ta tên là Trịnh Khả Tâm, em đi bắt cô ta về đây đi.
Hồng Cường rất tin tưởng vào năng lực của Nina, bởi vì hắn biết những người có thể trải qua khóa huấn luyện kì công của ông nội đều là trong hàng ngàn người chọn lấy một, thậm chí là vạn người chọn lấy một người.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Siêu Cấp Võ Thánh Tác giả: Lãng Tử Biên Thành Chương 56: Tiến ngươi về tây thiên
Người dịch: truongcaca Nguồn: metruyen.com
Khách sạn Tình Thiên!
Sau cuộc điện thoại ở khách sạn Bạch Ngọc Đường, rất nhanh có một nhóm người khoảng chừng mười lăm người tới , theo sự sắp xếp của Bạch Ngọc Đường, họ không chỉ bố trí người ở tầng hai bảy, mà còn bố trí bảo vệ canh gác ở đại sảnh, như vậy chỉ cần có mục tiêu khả nghi tiến vào khách sạn, lập tức sẽ bị phát hiện.
Dễ dàng nhận thấy cách bố trí người của Bạch Ngọc Đường rất hợp lý. Bởi vì thủ hạ dưới tay của Bạch Ngọc Đường, mỗi người đều có một vị trí riêng. Ngay sau đó, trong đại sảnh khách sạn Tình Thiên xuất hiện năm, sáu thanh niên mặc áo sơ mi hoa, những người này không cao lắm. Bọn họ vừa vào khách sạn Tình Thiên liền đi thẳng tới chỗ quầy tiếp tân.
- Chúng tôi muốn ở phòng tốt nhất.
Tên cầm đầu nhìn cô tiếp tân quyến rũ nói.
- Vâng, tiên sinh, ngài tới đúng chỗ rồi. Khách sạn Tình Thiên chúng tôi là một trong những khách sạn nổi tiếng của thành phố Trung Sơn, chỗ chúng tôi có rất nhiều phòng sang trọng.
Cô nhân viên phục vụ tươi cười trả lời.
- Tốt, vậy tôi muốn ở phòng tống thống ở tầng cao nhất .
Người thanh niên nói, dáng vẻ nghiêm túc, không hề có chút ngại ngùng.
- Xin lỗi tiên sinh, chúng tôi không cho thuê phòng tổng thống ở tầng cao nhất.
Cô nhân viên này vẫn cười rất tươi trả lời khách hàng.
- Láo, không cho thuê thì làm cái gì, lẽ nào phòng đó cho giám đốc của các người bao gái sao? Ha ha ha.
Nói tới đây, gã thanh niên kia bắt đầu cười lớn, nghe thấy tiếng cười lớn của tên dẫn đầu, mấy tên đứng sau cũng bắt đầu cười theo ha hả.
- Tiên sinh, xin hãy chú ý tới lời nói của mình.
Cô nhân viên phục vụ kia nghe thấy người thanh niên kia nói như vậy, rất tức giận, nhưng được bồi dưỡng về đạo đức nghề nghiệp nên cuối cùng cô cũng không tỏ thái độ gì hết.
- Câm miệng, tao cần mày phải dạy tao hay sao?
Vừa nói chuyện, gã kia giơ tay lên tát cô nhân viên lễ tân.
Bốp….
Một tiếng bốp mạnh truyền tới, khiến mấy tên đàn em của Bạch Ngọc Đường ở đại sảnh khách sạn cảnh giác.
Mấy tên thanh niên mặc áo sơ mi hoa vừa bước vào đại sảnh khách sạn, thuộc hạ của Bạch Ngọc Đường đã để mắt tới, chỉ là bọn họ không ngờ mấy tên này lại kiêu ngạo như vậy, trong lúc nói chuyện thẳng tay tát phụ nữ. Ngay sau khi nghe thấy âm thanh vang lên, lập tức mấy tay thuộc hạ của Bạch Ngọc Đường từ mọi vị trí chạy tới bao vây đám thanh niên kia.
Và cũng từ lúc đó, một vị thiên kim tiểu thư dáng người thon gọn xuất hiện ở đại sảnh khách sạn Tình Thiên. Chỉ nói cô ta thanh mảnh là bởi không thấy rõ khuôn mặt, lúc đó cô ta đeo chiếc kính đen, còn đội mũ lưỡi trai, vậy nên chả có cách nào có thể thấy rõ dung mạo của cô ta.
Nhân lúc khách sạn hỗn loạn không ai đề phòng, cô ta bước vội đi tới chỗ thang máy.
Sau khi tới cửa thang máy, một tên thuộc hạ của Bạch Ngọc Đường đang ngồi canh gác, gã thấy một cô gái dáng người giống Tây bước tới, gã nghĩ rằng chắc chỉ là một vị khách ở tầng này nên cũng chẳng buồn để ý. Chỉ cần người này không tới thang máy đặc biệt lên thẳng tầng cao nhất thì chẳng có gì phải để mắt tới cô ta.
Cô gái Tây kia cứ cúi gằm mặt mà đi, nhưng khi bước tới gần tên thuộc hạ kia đột nhiên ngẩng đầu lên cười với gã.
Tên này không ngờ cô gái phương Tây này lại cười với mình, nhưng cho tới khi cô gái ấy ngẩng đầu lên, gã mới thấy rõ cô gái đó không chỉ thân hình đẹp mà khuôn mặt cũng rất đẹp. Cho dù cái kính đen đã che đi một nửa gương mặt của cô ấy, nhưng làn da trắng trẻo, chiếc mũi thẳng và đôi môi như quả anh đào có thể thấy được cô gái này chắc chắn rất đẹp.
Theo phép lích sự, gã cũng cười với cô gái phương Tây kia, nhưng có một điều gã không ngờ tới, nụ cười này là nụ cười cuối cùng của đời gã. Vì ngay sau đó cô gái Tây kia đã tới gần tên thuộc hạ, rồi giơ tay lên, không biết bằng cách nào mà gã đã ở trong vòng tay của cô gái, cổ gã bắt đầu lạnh dần, sau đó chẳng biết gì nữa.
Trong đại sảnh khách sạn Tình Thiên, mấy tên thanh niên lùn vẫn đứng đó kêu gào, sau đó không biết ai ra tay trước, mấy tên lùn kia và mấy tên thuộc hạ được bố trí dưới đại sảnh bắt đầu đánh nhau, binh binh pằng pằng rất hỗn loạn, thu hút mọi tầm mắt của tất cả mọi người ở xung quanh.
Mà ở trên tầng cao nhất của khách sạn Tình Thiên, thang máy tự động mở, sau đó một người vóc dáng cao gầy vận quần áo đen xuất hiện trước cửa thang máy.
- A, sao mày lại lên đây, sao không canh gác ở lầu dưới?
Một tên áo đen được Bạch Ngọc Đường bố trí canh cửa cảm thấy có chút khó hiểu với tên đột nhiên lên đây.
- Bởi vì tao muốn tiễn mày về Tây Thiên.
Bỗng nhiên người cao gầy kia ngẩng đầu, phải ngẩng đầu lên, người bên cạnh mới có thể thấy rõ hóa ra người đó không phải là đàn ông, mà là một cô gái Tây có dáng người tuyệt mĩ.
Không sai, cô ta là trợ lí Nina của Hồng Cường, sau khi nhận được lệnh của y, liền hóa trang đi tới khách sạn Tình Thiên, dưới sự sắp xếp của đám Hắc Long Hội khiến nơi này trở nên hỗn loạn, nên cô ta có thể dễ dáng tiến vào đại sảnh, đi thang máy lên tầng thứ hai bảy của khách sạn, sau đó trong thang máy cô ta thay đồ của tên thuộc hạ đáng thương kia.
Nina vừa bước ra khỏi thang máy bèn đảo mắt thấy canh gác ngoài hành lang chẳng qua chỉ là ba đến năm tên, Nina hừ nhẹ một tiếng, sau đó giơ tay phải lên, một vũng máu đỏ tươi tuôn ra theo hướng gió, tên chào hỏi Nina trên cổ cũng có một vết thương như thế, sau đó nhắm mắt mãi mãi.
Không ra tay thì thôi, đã ra tay thì phải mau lẹ, đó là thủ pháp giết người chính xác nhất của sát thủ. Sau khi Nina ra tay diệt tên bảo vệ kia, khẽ đắc ý, sau đó nhảy lên, hai chân đạp lên bức tường ngoài hành lang, hai tay đập mạnh ra. Rầm rầm!
Sau hai tiếng, lại hai tên thuộc hạ lần lượt ngã gục xuống đất.
Đứng thẳng, ngẩng đầu, bây giờ trước mắt Nina chỉ còn hai người, một người là Đại Cá Tử, một người là Vu Thiên.
Từ lúc Nina ra tay giết chết tên bảo vệ đầu tiên, Vu Thiên đã cảm thấy sát khí của cô ta, nhưng Vu Thiên không ra tay, bởi hắn biết rõ nhiệm vụ của mình là gì, đó chính là phải bảo vệ Trịnh Khả Tâm, có nghĩa là trong thâm tâm của Vu Thiên, chỉ cần nữ sát thủ này không quấy rầy Trịnh Khả Tâm, cho dù cô ta có giết tất cả mọi người ở đây, hắn cũng không đi lo chuyện bao đồng.
Nhưng Đại Cá Tử lại không nghĩ vậy, gã đang ngồi dưới đất nhớ lại mấy chiêu hồi trước của sư phụ Vu Thiên, đang tập trung, đột nhiên nhìn thấy Nina suất chiêu rất lợi hại, khiến Đại Cá Tử không khỏi kinh ngạc, đồng thời cũng vui mừng. Bởi vì gã phát hiện ông trời không bất công với gã, vừa hiểu được một chiêu, nay lại phái một cao thủ tới thực nghiệm.
- Ha ha ha ha.
Đại Cá Tử vừa cười vừa đứng dậy, làm đồ đệ của Vu Thiên, gã không được đãi ngộ như Vu Thiên , được ngồi trên ghế, nên từ trước tới giờ toàn ngồi đất, cũng may là nền đất này không lạnh chút nào, hơn nữa lại vừa mềm vừa thoải mái, nên Đại Cá Tử không hề thấy tủi thân.
Cũng đúng lúc Đại Cá Tử đột nhiên đứng dậy, Nina mới phát hiện hóa ra trước mắt còn có một cao thủ nữa.
Nina là phụ nữ phương Tây, không thể gọi là thấp được, cũng hơn một mét bảy lăm, nhưng chiều cao này đứng trước Đại Cá Tử lại không là gì, ai bảo Đại Cá Tử cao hơn hai mét cơ chứ.
- Ha ha, đến đây đi, tôi đoán không sai, cô chính là sát thủ.
- Đến đây, tôi và cô đánh.
Đại Cá Tử nhìn Nina cười, sau đó liến đánh về phía nàng.
Nina rất phản cảm với lời nói của Đại Cá Tử, khi cô ta nghe thấy Đại Cá Tử nói mình là sát thủ lập tức tặng gã ánh mắt đắc ý, lại còn phải nói sao? Tự mình giết ba người, nếu không phải sát thủ thì là gì.
Nhưng phản cảm vẫn là phản cảm, đối mặt với Đại Cá Tử Nina cực kì cẩn thận. Bất luận võ của gã thế nào, cao như thế này, nghĩ tới muốn chống cự không phải người bình thường nào cũng có thể đối phó được.
Dáng người của Đại Cá Tử rất lớn, nên chân tự nhiên cũng dài, một bước của người khác khoảng năm mươi hai xem ti mét, nhưng một bước của Đại Cá Tử dài tới một mét, mà khoảng cách giữa hai người cũng không xa, nên Đại Cá Tử bước vài bước đã tới:
- Được, cô động thủ đi.
Đại Cá Tử vừa đi vừa nói..
Thấy Đại Cá Tử đi thẳng đến chỗ mình, Nina cười đắc ý, hai tay dang rộng, sau đó giở thế Đại Bàng tung cánh nhào tới Đại Cá Tử, mà khi Nina giang rộng tay, hai tay cô ta mỗi bên cầm một con dao nhọn. Vừa nãy Nina cũng dùng hai con dao này sát hại bốn thuộc hạ của Bạch Ngọc Đường.
- Hư Quyền Thổ Tín!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Siêu Cấp Võ Thánh Tác giả: Lãng Tử Biên Thành Chương 57: Phân Cân Thác Cốt thủ
Người dịch: truongcaca Nguồn: metruyen.com
Đại Cá Tử dường như không cảm thấy sợ hãi ,dù cho trên tay Nina là hai con dao nhọn, ngược lại gã cảm thấy thích thú, thấy dao của Nina chuẩn bị hướng tới trán mình, Đại Cá Tử liền xuất một quyền.
Phanh!
Một tiếng vang lên, đánh trúng cằm Nina.
Cũng may Nina phản ứng nhanh, thấy quyền này nhằm mặt mình cô ta vội nghiêng đầu né tránh. Nhưng chính bởi vậy, Hư Quyền Thổ Tín của Đại Cá Tử lại nện đúng vào cằm của Nina.
Đại Cá Tử vốn dĩ rất cao, nên cánh tay cũng rất dài, vậy nên có thế nói Hư Quyền Thổ Tín đã phát huy hiệu quả, một quyền đánh trúng cằm Nina, khiến sát chiêu của Nina bị phá giải.
Nina cảm thấy cằm mình đau đớn không ngừng, liền lùi lại về phía sau ba đến năm mét.
Miệng cô phun ra một ngụm máu tươi, Nina nhìn Đại Cá Tử với ánh mắt hình viên đạn, cô ta thật không ngờ cái tên to con trông đần đần này lại có nội công thâm hậu như vậy, một quyền đánh ra khiến cô trở tay không kịp.
- Ha ha, sư phụ, người nhìn thấy chưa, tôi đánh trúng rồi. Hắc hắc, thế nào sư phụ? Cho điểm đệ tử đi.
Đại Cá Tử chỉ dùng một quyền đã đánh trúng Nina, khiến gã rất hưng phấn, dưới sự hưng phấn gã liền coi việc đấu với sát thủ như trò chơi, muốn Vu Thiên chấm điểm cho mình.
Vu Thiên liếc mắt nhìn Đại Cá Tử, không nói năng gì, nhưng trong lòng Vu Thiên lại không khẳng định hành động của gã, nói thật chiêu hư quyền thổ tín này Đại Cá Tử học đã giống sáu phần. Nếu như có thể xuất chiêu chậm hơn một chút, thêm chút lực mạnh nữa, theo lý mà nói Nina sẽ không né tránh kịp, cũng sẽ không đỡ nổi chiêu này.
Nina cũng nghe thấy lời nói của Đại Cá Tử, nghe rõ gã to con muốn sư phụ chấm điểm, cô ta không kìm được ngước mắt nhìn Vu Thiên cứ ngồi mãi trên ghế. Lẽ nào đây là sư phụ của gã, không, chắc không phải vậy, nhìn trên người hắn khống hề có chút sát khí nào, hơn nữa lại trẻ tuổi như thế, hắn ta sao có thể là sư phụ của người đang đứng trước mặt mình? Không, hắn ta tuyệt đối không phải, nhưng nếu không phải hắn ta, vậy tên to xác này đang nói chuyện với ai, chắc không phải vẫn còn một người nữa ở trong góc khuất mà mình không nhìn thấy chứ.
Nghĩ tới đây, Nina không khỏi dè chừng cẩn thận nhìn ngó xung quanh.
Cô ta không biết, Vu Thiên trên người không có sát khí là bởi từ nhỏ Vu Thiên đã sống trong rừng rậm, ban đầu những mục tiêu mà hắn luyện tập đều là các loại mãnh thú thành cáo trong rừng, những con mãnh thú đó vốn được thiên nhiên ban tặng cho những khả năng đặc biệt, đó chính là có thể cảm nhận được sự nguy hiểm, mà là một thợ săn, nếu như trên người Vu Thiên phát ra chút sát khí nguy hiểm nào, e rằng thú hoang chim muông sẽ bỏ chạy hết, thế nên không biết từ lúc nào Vu Thiên có thể dễ dàng che đậy sát khí của bản thân, cho dù có cách thú hoang thành tinh thành cáo xa vài mét, Vu Thiên có thể đảm bảo chũng không phát hiện ra, cũng nên nói một chút, nếu như ai muốn phát hiện sát khí trên người Vu Thiên đều tuyệt nhiên không thể được, trừ khi Vu Thiên muốn phát ra sát khí đó, lúc đó thì khỏi phải bàn tán gì nhiều.
Nina không biết rằng cô ta không thể cảm nhận được sát khí trên người Vu Thiên, đó là chuyện bình thường, vậy nên Nina mới hốt hoảng vì không thấy vị sư phụ kia, phút hoảng loạn này lại tạo cơ hội cho Đại Cá Tử, đối phó với cô gái có nhiều nỗi sợ hãi với gã mà nói quá dễ dàng.
- Ha ha, cô gái kia, hãy nếm thử một chưởng Hư Quyền Thổ Tín của ta xem.
Sau một lần sử dụng thành công, đột nhiên Đại Cá Tử cảm thấy thích chiêu này, thậm chí lúc này gã có cảm giác thích đấm mặt người khác. Nếu như từng quyền từng quyền đều trúng mặt của Nina, lúc đó bộ dạng đó sẽ như thế nào nhỉ, một cô gái có vóc dáng hoàn mỹ lại có một cục u to đùng, nghĩ tới chắc chắn rất thú vị đây.
Có ý nghĩ này, Đại Cá Tử đi bước một lao về phía Nina, từng quyền từng quyền trúng mặt của Nina.
Nina rất hận, cô ta không thể ngờ rằng Đại Cá Tử không biết xấu hổ, đột nhiên từ đầu chí cuối chỉ sử dụng duy nhất chiêu này. Nhưng điều khiến Nina phiền muộn là chiêu này dường như rất hiệu quả, vì cánh tay của Đại Cá Tử rất dài, khiến cô ta không thể đánh trả, thậm chí Nina cộng cả độ dài của con dao và cánh tay của cô ta cũng không dài bằng cánh tay của Đại Cá Tử, khiến Nina tức giận vô cùng.
Đại Cá Tử thì từng bước thẳng tiến, Nina lại từng bước lùi lại. Khoảng cách hơn mười mét bị Nina lùi dần lùi dần, rất nhanh Nina bị Đại Cá Tử bức chạy tới cuỗi hành lang, chỗ vào thang máy.
Nina thấy mình sắp không còn đường lui, không còn đường lui Nina bắt đầu tấn công.
- Yaaaaaa
Lại là một tiếng kêu vang lên, hai chân Nina đột nhiên đạp vào thang máy, sau đó cả người giống như một viên đạn, biến thành hình một con cá đối lao về phía Đại Cá Tử.
Con dao sắc bén mở đường, Nina lao tới Đại Cá Tử, Cô ta dùng thế lưỡng bại câu thương, thế này tuy Đại Cá Tử có thể công kích chính mình, nhưng Nina cũng có niềm tin để lại vài vết thương trên người gã, có thể nói lúc này Nina đã không tiếc tính mạng mình.
Đại Cá Tử không ngờ rằng Nina lại dùng toàn bộ sức lực tấn công mình, không kịp phòng thủ, gã có niềm tin một quyền có thể đánh gục cánh tay giơ lên phía trước của Nina, nhưng lúc đó gã cũng phải phòng thủ cái tay còn lại bị Nina đả thương.
Đại Cá Tử không muốn bị thương, mặc dù nói gã muốn chống trả, thậm chí quyền phong của Nina đánh gã vài lần gã cũng chẳng thèm kêu đau. Nhưng nếu như nói cơ thể của Đại Cá Tử không sợ dao, nhất là con dao sáng loáng trong tay của Nina, điều này là không thể.
Vì vậy, để mình không bị thương tổn, Đại Cá Tử ngẩng cổ lùi một bước, cũng là một bước nhường của Đại Cá Tử, cho Nina từ thế bí được giải phóng an toàn, đồng thời cô ta mượn công lực của Đại Cá Tử nhào qua một bên.
Một bước đã tới phía sau lưng Đại Cá Tử nhưng Nina không dừng lại, bước nhanh xông tới Vu Thiên, cô ta muốn bước nhanh, nếu không đợi gã kịp thời phản ứng, lại quấn lấy mình, lúc đó mình lại rơi vào thế bị động.
Nhìn thấy Vu Thiên đang ngồi trước một cửa phòng, Nina rất nhanh nghĩ tới mục tiêu của mình Trịnh Khả Tâm nhất định ở trong căn phòng này, nếu không sẽ không có bảo vệ chuyên nghiệp canh gác. Nina cũng tin rằng cô ta chỉ cần xông vào phòng của Trịnh Khả Tâm, để cô ta khống chế Trịnh Khả Tâm, vậy cô ta đủ tự tin có thể đi ra khỏi đây, trong tay có con tin, Nina sẽ biết nên làm như thế nào.
Nhưng hiện tại Đại Cá Tử bị cô ta bỏ lại ở phía sau, muốn hoàn thành nhiệm vụ trở ngại duy nhất lúc này chỉ còn lại Vu Thiên. Đối với Vu Thiên này, Nina rất yên tâm, vì ít ra nhìn hắn ta cũng không cường tráng, lại trẻ tuổi như vậy, nhất định sẽ rất dễ đối phó.
Mặc dù nói vừa nãy Đại Cá Tử cứ một mực gọi sư phụ, nhưng vì từ đầu tới cuối Vu Thiên đều không đáp lại, nên Nina đương nhiên cho rằng đó chẳng qua là một thủ đoạn phô trương thanh thế mà thôi. Cô ta quyết không cho rằng Vu Thiên đích thực là vị sư phụ mà Đại Cá Tử gọi.
- Yaaa..a…a
Nina hét to cầm chủy thủ chạy nhanh tới chỗ Vu Thiên, bây giờ cô ta phải tranh thủ thời gian, nên cô ta đối phó với Vu Thiên dùng nhất kích tất sát.
Vu Thiên cũng không ngờ Nina có thể dùng chiêu lưỡng bại câu thương đánh Đại Cá Tử, điều khiến Vu Thiên càng không thể ngờ được, Đại Cá Tử lại yêu quý thân thể của mình như vậy, vì sợ bị thương mà để Nina thoát đi tới trước mặt mình, lúc này Vu Thiên hận gã đến thấu xương. Thấy cây chủy thủ của Nina đang nhằm tới ngực mình, chẳng còn cách nào nữa đành phải ra tay thôi.
Mặc dù nói Nina là phụ nữ, trước đó Vu Thiên cũng chưa từng bao giờ giao đấu với phụ nữ , nhưng đó không chứng minh rằng Vu Thiên không biết đánh phụ nữ. Thực ra trong mắt Vu Thiên ngoài những người mình quý mến ra thì trai gái gì cũng giống nhau cả. Mà rõ ràng Vu Thiên cũng không thích cô gái Tây Nina này, vậy nên hắn cũng ra tay với Nina.
Nina múa dao về phía Vu Thiên với tốc độ cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã tới trước ngực Vu Thiên, Nina cho rằng lần công kích giết người này sẽ thành công, một việc khiến cô ta không thể tin nổi đã xảy ra.
Lúc cây chủy thủ trong tay Nina xoẹt qua tay áo Tôn Trung Sơn của Vu Thiên, đột nhiên một bàn tay rất nhanh nắm lấy cổ tay Nina.
- Phân Thân Thác Cốt Thủ.
Vu Thiên chỉ hô nhẹ một tiếng, sau đó thấy hắn chộp lấy cố tay Nina nhéo một cái, lôi tiếp về phía trước, cây chủy thủ trong tay Nina liền rơi xuống đât, rồi cả người Nina nằm quỳ rạp dưới đất.
Bây giờ Nina chỉ cảm thấy cánh tay từng đợt đau nhức dữ dội, cô ta biết tay này của mình bị chuột rút, cả bàn tay không cử động được, tay này coi như phế.
Những cơn đau chợt đến vài lần khiến Nina muốn ngất đi, bây giờ cô ta mới thấm thía câu nói “sống không bằng chết.”
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Siêu Cấp Võ Thánh Tác giả: Lãng Tử Biên Thành Chương 58: Hỏi cung
Người dịch: truongcaca Nguồn: metruyen.com
- Oa! Sư phụ người thật lợi hại! Chiêu này tên là gì vậy, vừa nãy ở xa quá nên không có nghe thấy, làm phiền sư phụ nói lại một lần được không?
Đại Cá Tử đi đến bên cạnh người Vu Thiên . Vừa nhìn Vu Thiên dùng một chiêu đã chế phục được người phụ nữ phương tây này. Đại Cá Tử ước ao không thôi, muốn đi đến học trộm chút nghệ.
Đối với biểu hiện của Đại Cá Tử, Vu Thiên không hài lòng. Nhất là Nina lại xông qua được phòng tuyến của gã. Ai biết được có phải gã ép cô ta qua đây. Ép mình phải sử dụng tuyệt chiêu? Cho nên lúc này Vu Thiên không muốn nói lời vô nghĩa với gã.
- Anh đi gọi Trịnh Tự Hào qua đây mang người phụ nữ này đi, tôi không muốn thấy khuôn mặt dữ tợn của cô ta.
Vu Thiên quay ra chỗ Đại Cá Tử nói to một câu.
Mặc dù Đại Cá Tử muốn biết Vu Thiên vừa nãy dùng chiêu gì. Nhưng hiện tại Vu Thiên không muốn nói, Đại Cá Tử cũng không có to gan mà ép hỏi hắn, ngay lập tức gõ cửa phòng Trịnh Tử Hào cùng Bạch Ngọc Đường, gọi hai người đi ra.
Trịnh Tử Hào cùng Bạch Ngọc Đường đang trò chuyện việc nhà, đột nhiên nghe thấy tiếng của Đại Cá Tử nói có sát thủ, nhất thời hai người vô cùng khẩn trương. Khi bọn họ đi ra thì đã thấy Nina nằm dài ra đất, lúc này bọn họ mới dám thở phảo nhẹ nhõm. Đồng thời bọn họ càng đối với Vu Thiên càng thêm cung kính.
Trịnh Tử Hào cùng Bạch Ngọc Đường đi tới, vừa vặn thấy Trịnh Khả Tâm đứng một mình. Cô cũng đang muốn tìm hai người để nói chuyện, cho nên bước ra khỏi phòng.
Ra khỏi phòng Trịnh Khả Tâm nhìn thấy Nina đáng thương tức thì lòng thương người tràn ra.
- Cô ấy thật đáng thương, các anh đừng làm cho cô ấy phải chịu đau khổ nữa được không?
- Vu tiên sinh, anh xem có thể để cho cánh tay cô ta trở về như cũ được không, bộ dang cô ta như thế này rất dọa người.
Trịnh Tử Hào thấy Nina thống khổ khiến Trịnh Khả Tâm khó chịu, hắn liền bước tới trước người của Vu Thiên nói ra.
Vu Thiên liếc mắt nhìn Trịnh Tử Hào không nói gì, đối với Vu Thiên mà nói, cô ta dám giết người, thì phải chịu đựng được sự đau khổ của người khác.
Thấy Vu Thiên không để ý đến mình, Trịnh Tử Hào cũng rất xấu hổ, phất tay bảo một người bảo vệ di gọi Trịnh Thiết lại đây.
- Anh xem xem có cách nào giúp cô ta thoải mái chút không.
Nghe thiếu gia phân phó, Trịnh Thiết đi tới trước người Nina cầm lấy tay nàng sau đó lắc đầu đứng lên:
- Thiếu gia cô ta chịu Phân Thân Thác Cốt không có cách nào có thể cứu được.
Vừa nghe được câu trả lời của Trịnh Thiết, Trịnh Tử Hào cùng Bạch Ngọc Đường đều lắc đầu, mặc dù người phụ nữ này là một sát thủ, nhưng thống khổ như vậy thà cho nàng một đao cho thống khoái. Làm như này chính là tra tấn khiến người ta đau khổ tột cùng.
- Vu Thiên anh có thể giảm đạu giúp cô ta được không? Cô ta thật đáng thương.
Rốt cục, Trịnh Khả Tâm nhìn không được, tuy người phụ nữ này được người khác sai đến đối phó mình. Nhưng cô càng tin tưởng là cô ta bị người khác lợi dụng, bởi vì hai người chưa gặp mặt bao giờ, có thể nói là không cừu không oán, nếu như không phải người khác lợi dụng cô ta đến đây làm gì, mà chủ yếu là cô ta đã kịp làm gì với mình đâu, trong lòng Trịnh Khả Tâm quyết định lấy chỗ tốt ra để cầu Vu Thiên.
Vu Thiên chẳng muốn quản, dám ra tay hạ thủ với người phụ nữ hắn thích, hắn làm sao tha cho nàng được chứ, nói thật nếu không phải ả hướng về phía Trịnh Khả Tâm thì Vu Thiên sẽ một chưởng đánh chết chứ không làm cách thống khổ mà không thể chết thế này đâu.
Nhưng Vu Thiên lại nghe thấy lời nói của Trịnh Khả Tâm nổi lên kích động, người khác cầu hắn có lẽ không được, nhưng Trịnh Khả Tâm lại khác. Cho nên vừa nghe thấy lời nói của Trịnh Khả Tâm, Vu Thiên không hề do dự một tiếng “tránh ra”, đẩy Trịnh Thiết ra một bên.
Sau đó, Vu Thiên cầm lấy cánh tay Nina xoay tròn nhéo nhẹ về phía trước. xong việc hắn đứng lên nhìn về phía Trịnh Khả Tâm cười nói:
- Không vấn đề gì nữa.
- Đơn giản như thế!
Trịnh Khả Tâm không tin, Trịnh Tử Hào cùng Bạch Ngọc Đường cũng không tin, Trịnh Thiết lại càng không tin.
Nhưng sự thật bày ra trước mắt, ngay sau khi Vu Thiên đứng lên thì trên mặt Nina đã không còn thống khổ nữa, Nina bám lấy cánh tay Vu Thiên dựa cả cơ thể vào chậm rãi đứng lên.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, Trịnh Tử Hào cùng Bạch Ngọc Đường bọn họ vô cùng không tin. Nhưng Khả Tâm xác thực biết Vu Thiên đã chữa tốt cho cô bé này, không do dự Trịnh Khả Tâm quay người hướng Vu Thiên nói một câu:
- Cảm ơn anh Vu Thiên!
- A! Không cần khách khí, không cần khách khí.
Nghe được lời cảm ơn của Khả Tâm với chính mình, Vu Thiên hưng phấn không thôi.
- Vu Thiên anh thật sự quá giỏi.
Vừa nãy Trịnh Thiết nói Phân Thân Thác Cốt không có cách chữa thì Vu Thiên lại cho gã một kinh hỉ. Gã rât ước ao nên mới nói một câu như vậy. phải biết rằng bình thường Trịnh Thiết làm cận vệ của Trịnh Tử Hào rất ít khi nói chuyện, nhưng hôm nay chính mồm mình lại khích lệ Vu Thiên quá giỏi.
Thế nhưng khiến Trịnh Tử Hào cùng Bạch Ngọc Đường không ngờ là khi nghe Trịnh Thiết nói vậy, Vu Thiên đột nhiên nhìn về Trịnh Thiết rồi dùng một chiêu Hầu Tử Thâu Đào!
- Ah!
Đã là đàn ông thì sao chịu nổi một chiêu như này, huống hồ đây còn là do cái đồ biên thái Vu Thiên làm nữa. Trịnh Thiết không thể chịu được nhảy lên ngay tại cnh thái giám rồi.
- Nói cho các người biết, trừ khi tôi chấp nhận các người là bạn bè hay thân nhân thì mới được phép gọi tôi là Vu Thiên, không thì phải gọi là Vu tiên sinh.
Tuy rằng không nhất thiết phải nói, nhưng hắn sợ Trịnh Khả Tâm hiểu lầm ý mình nên mới cố ý giải thích một chút.
Không ngờ Vu Thiên lại để ý cách xưng hô như vậy, điều này làm cho bọn Trịnh Tử Hào với Bạch Ngọc Đường giật mình không thôi. Mà lúc này Trịnh Khả Tâm mới biết được đặc quyền mà Vu Thiên giành riêng cho mình không phải ai cũng được như vậy.
Lúc này Trịnh Tử Hào thầm bội phục chính mình, trước đó hắn cũng định gọi là Vu Thiên, nhưng vì quan hệ giữa hai người chưa thân quen đến như vậy. Cho nên mới một mực gọi Vu tiên sinh, hiện tại nghĩ lại đó là quyết định vô cùng chính xác.
Giải quyết được vấn đề xưng hô của mình, Vu Thiên đi đến trước mặt Nina, sau đó quay sang nhìn Trịnh Tử Hào cùng Bạch Ngọc Đường:
- Không biết nên xử lý sát thủ này như nào đây??
Trịnh Tử Hào với Bạch Ngọc Đường cũng nhìn Nina, tuy rằng hiện tại bọn hắn không có đem Nina trói lại, nhưng bọn hắn tin tưởng chỉ cần có Vu Thiên tại đây thì Nina không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Mà sự thực cũng đúng như thế, Nina nhìn Vu Thiên đứng bên người, lại thấy trước mặt là Trịnh Khả Tâm. Tâm tư muốn động thủ của nàng giữ chặt trong lòng, vốn nàng không muốn giết Trịnh Khả Tâm, chỉ muốn bắt cóc nàng thôi, nhưng ai ngờ lại có loại cao thủ biến thái ở bên cạnh cô ta. Nina biết ý nghĩ của mình khó thực hiên như hái sao trên trời, cho nên cô ta đành thành thật đứng nguyên một chỗ.
- Cô là ai? Ai phái cô tới?
Thấy Nina đứng yên, Trịnh Tử Hào liền đặt câu hỏi, bởi vì Trịnh Tử Hào thấy đây chắc chắn không phải do Hắc Long hội sai tới, theo hắn biết người Tây vô cùng cao ngạo, bọn họ chắc chắn sẽ không bán mạng cho Hắc Long hội. Hơn nữa hắn biết người Đông Dương khinh bỉ nhất là đám người phương Tây, bọn họ sẽ không tuyển Nina là sát thủ mới đúng.
Nina nghe câu hỏi của Trịnh Tử Hào, cô ta liền làm ra bộ dáng uốn éo, làm bộ ta không muốn nói, ngươi có thể làm gì ta.
- Nói mau, ai phái cô đến, nếu không tôi sẽ dùng cả trăm loại phương pháp khiến cô nói chuyện.
Thấy Nina không thèm để ý, Vu Thiên liền khó chịu, dù sao mục tiêu của cô ta là Trịnh Khả Tâm. Mà Vu Thiên lại không muốn Trịnh Khả Tâm chịu bất kì thương tổn nào.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Siêu Cấp Võ Thánh Tác giả: Lãng Tử Biên Thành Chương 59: Có ý thu phục
Người dịch: truongcaca Nguồn: metruyen.com
- À? Đúng, là Hồng Cường sai tôi tới, nhưng tôi tới không phải để giết Trịnh tiểu thư, mà chỉ muốn mời nàng sang đó tâm sự mà thôi.
Đột nhiên Nina cảm giác được sát khí của Vu Thiên, cỗ sát khí này tập trung lên người mình, khiến ả có cảm giác lành lạnh, lúc này ả còn đang nghĩ tới Phân Cân Thác Cốt Thủ của Vu Thiên, bất tri bất giác buột miệng trả lời câu hỏi của hắn.
- Hồng Cường? Lại là hắn sao?
Vừa nghe đến tên Hồng Cường, Bạch Ngọc Đường lộ ra vẻ mặt tức giận.
- Là một trong bốn thiếu gia Hồng bang - Hồng Cường sao?
Vừa nghe đến cái tên Hồng Cường, Trịnh Tử Hào liền quay sang bên cạnh Bạch Ngọc Đường hỏi.
- Hẳn là hắn, trừ hắn ra, còn có ai cũng tên Hồng Cường mà có năng lực lớn vậy nữa?
Trịnh Tử Hào rất tỉnh táo cúi đầu suy nghĩ một chút, mặc dù Nina nói Hồng Cường phái cô ta đến, nhưng dù sao ả ta cũng chưa làm gì em gái Trịnh Khả Tâm. Cho nên lúc này Trịnh Tử Hào thậm chị có suy nghĩ, hay cứ thả cho Nina đi, để cô ta về với Hồng Cường. Phải biết Hồng Cường tuy không đáng sợ, nhưng đằng sau hắn chính là Hồng bang, nếu luận thế lực, Trịnh gia tuy rằng không sợ Hồng bang, nhưng đối với loại phần tử xã hội đen, Trịnh gia cũng không muốn trêu chọc tới.
- Tốt! Nếu cô đã là người của Hồng Cường, vậy hôm nay tôi nể mặt hắn, thả cô trở về, nhưng tốt nhất cô nên nói cho Hồng Cường, sở dĩ tôi thả cô về không phải vì sợ hắn, mà chỉ vì tôi không muốn có liên quan gì tới Hồng bang, cô hiểu chưa?
Trịnh Tử Hào biết chuyện này Hồng Cường chắc chắn bị Hắc Long Hội lợi dụng, có lẽ Hồng Cường cũng không có ý định đối phó mình. Chẳng qua mình lại ở trong khách sạn của Bạch gia, nên Hồng Cường muốn từ chuyện này hạ uy phong của Bạch gia mà thôi.
Vừa nghe Trịnh Tử Hào không ngờ lại muốn thả Nina về, Bạch Ngọc Đường sửng sốt. Nhưng ngay tức thì hắn lại thoải mái.
Vốn Bạch Ngọc Đường vẫn còn chút hi vọng Trinh gia phía sau Trịnh Tử Hào đối đầu với Hồng bang, rồi hai nhà bọn họ liên hợp đối phó với Hồng bang, nhưng hiện tại xem ra Trịnh Tử Hào không định chọc thêm một địch nhân. Ai! Mặc dù Bạch Ngọc Đường tự nhận quan hệ cá nhân của hắn với Trịnh Tử Hào không tệ, thế nhưng với tư cách là đời sau của gia tộc lớn mà nói, càng quan tâm tới lợi ích hơn.
- Cái gì? Anh muốn thả tôi về sao?
Nina không ngờ Trịnh Tử Hào lại muốn thả mình về, ả hơi sững sờ.
- Không sai, bây giờ cô có thể đi, nhưng cô nhất định phải chuyển lời tôi cho hắn, nếu Hồng bang các người còn tìm tới chúng tôi gây phiền phức, vậy thực xin lỗi, khi đó Trịnh gia tôi với Hồng bang sẽ không chết không thôi.
Biết rõ chọi không lại Hồng bang, nhưng Trịnh Tử Hào cũng không muốn yếu thế, cố ý làm to chuyện lên một ít, tựa hồ chỉ có như vậy, mới che giấu bớt được sự e ngại trong lòng hắn.
Nhưng cũng phải nói, Trịnh Tử Hào quả thực không hổ danh xuất thân quý tộc, có lòng dạ của người làm chuyện lớn.
Nina cũng mặc kệ Trịnh gia với Hồng gia ra sao, cô ta chỉ biết lần này mình thoát chết rồi. Nghĩ đến quan hệ của mình với Hồng Cường, cho dù có thật bại, chưa chắc hắn đã làm gì mình.
Mới vừa nãy còn là tù nhân của người khác, không ngờ giờ đã lại thành người tự do, không khỏi khiến Nina hưng phấn. Nina gật đầu với Trịnh Tử Hào một cái, ý nói tôi sẽ chuyển lời của anh cho Hồng Cường, sau đó cô ta quay người rời đi.
- Đợi chút!
Ngay lúc Nina đang định đi, Vu Thiên đột nhiên mở miệng. Vừa nghe thấy Vu Thiên mở miệng, Nina rất khẩn trương dừng lại đứng im tại chỗ, không biết vì sao, mặc dù Vu Thiên nhỏ tuổi nhất, nhưng áp lực của hắn mang lại cho mình lại là lớn nhất.
- Tất nhiên nếu Trịnh thiếu đã thả cô, tôi cũng không thể nói gì hơn. Nhưng khi về, cô nhớ nói cho Hồng Cường biết, sau này tuyệt đối đừng đi tìm Trịnh Khả Tâm gây phiền phức, nếu không tôi mặc kệ các người là Hồng bang hay Bạch bang gì đó, tôi sẽ san bằng các người. Cô nên nhớ, tôi có năng lực như vậy.
Lời này nếu ở trước đây, tuyệt đối Vu Thiên sẽ không bao giờ nói.
Bởi vì cho tới nay hắn đều cho rằng mình còn chưa luyện tới Vu Gia Đấu Khí tầng bốn, nên công phu cũng chẳng lợi hại gì lắm. Nhưng sau khi trải nghiệm vài ngày sống trong xã hội, hắn phát hiện cho dù hắn còn chưa luyện thành Vu Gia Đấu Khí tầng bốn, hắn vẫn có thể dễ dàng đánh bại bất cứ đối thủ nào. Có tự tin này, khẩu khí Vu Thiên cũng lớn hơn. Thế nên hắn mới ở trước mặt nhiều người như vậy, cảnh cáo Nina một chút.
Nina vừa nghe thấy Vu Thiên nói, không biết tại sao cô cảm thấy không rét mà run. Vừa rồi chính mình đã so chiêu với Vu Thiên, đương nhiên rất rõ thực lực của hắn, hiện tại vừa nghe thấy Vu Thiên nói vậy, cô vội vàng gật đầu, rồi chạy về phía thang máy. Cô thật sự rất sợ Vu Thiên bỗng dưng đổi ý, rồi sẽ lấy cái mạng nhỏ của mình.
Nina đã đi rồi, người quấy rối dưới đại sảnh tự nhiên cũng rời đi theo. Khách sạn Tình Thiên lại khôi phục sự yên tĩnh như ban đầu.
Điều duy nhất khác với trước đây là, ánh mắt Trịnh Tử Hào và đám người Bạch Ngọc Đường, nhất là Trịnh Khả tâm, nhìn Vu Thiên đã không giống trước.
Lúc đầu, bọn họ nghĩ võ công của Vu Thiên cũng chẳng lợi hại gì cho lắm. Không ngờ bây giờ mới biết Vu Thiên hóa ra rất lợi hại, mạnh tới mức sát thủ với hắn căn bản không cùng một cấp bậc. Có thể nói có Vu Thiên ở đây, cho dù có đến thêm mấy sát thủ lợi hại cũng không cần phải lo lắng.
Mà Trịnh Khả Tâm thấy Vu Thiên không ngờ lại chiếu cố đến mình như vậy, cũng bắt đầu cảm thấy thích hắn. Nhưng cũng chỉ là thích mà thôi, chưa thể thành yêu được.
Trịnh Khả Tâm cuối cùng cũng cho phép Vu Thiên tới ngồi trong phòng khách của mình, những lúc Vu Thiên không có việc gì làm thì có thể xem tivi, không tới mức nhàm chán như đứng ngoài hành lang. Mà Trịnh Khả Tâm thậm chí có khi cùng xem tivi với hắn, chán rồi thì vào phòng ngủ. Cô cũng không lo lắng Vu Thiên làm gì với mình, bởi nếu Vu Thiên muốn làm như vậy, cô có muốn trốn cũng không thoát.
Thấy Trịnh Khả Tâm cuối cùng cũng thu hẹp khoảng cách với mình, Vu Thiên vui mừng không thôi. Hắn cảm thấy nỗ lực của mình rất đáng giá. Tin rằng chỉ mấy ngày nữa thôi, cô bé Trịnh Khả Tâm này có lẽ sẽ chấp nhận mình cũng không chừng. Phải biết từ khi Vu Thiên gặp Trịnh Khả Tâm đến giờ cũng mới chỉ mấy ngày mà thôi. Nhưng cũng chính trong mấy ngày này, không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, ông trời cũng không mang tới cho hai người nhiều cơ hội ở chung. Khoảng tám giờ tối, mấy người vệ sĩ Trịnh gia phái đến cuối cùng cũng tới. Người dẫn đầu nhóm vệ sĩ này là Trịnh Đồng. Gã cũng giống như Trịnh Thiết, là một trong tứ đại vệ sĩ chủ bài của Trịnh Gia. Trịnh Đồng nếu so về võ công, còn hơn Trịnh Thiết một chút. Đi cùng Trịnh Đồng còn có ba mươi vệ sĩ tinh nhuệ của Trịnh gia, tất cả đều mặc vest trắng, thoạt nhìn trông rất sạch sẽ.
Vệ sĩ Trịnh gia đến, đương nhiên không cần tới Vu Thiên nữa. Mà đúng lúc này, Vu Thiên cũng nhận được điện thoại từ Tần Vĩnh Phú.
Một ngày không thấy Vu Thiên, Tần Vĩnh Phú cũng rất lo lắng, nhân lúc buổi tối rỗi rãi, ông ta liền gọi điện hỏi xem Vu Thiên có về nhà ngủ hay không. Vu Thiên thấy vệ sĩ Trịnh gia tới rồi, hắn ở chỗ này cũng bằng thừa, hơn nữa hình như Trịnh Tử Hào cũng không muốn mình ở lại, mà Trịnh Khả Tâm đã mệt mỏi cả ngày, sớm đã đi ngủ. Cho nên Vu Thiên nói với Tần Vĩnh Phú rằng mình sẽ về, đồng thời sẽ mang theo một người bạn về cùng.
Tần Vĩnh Phú không ngờ ở đây Vu Thiên còn có bạn bè, nhưng ông ta cũng biết, người trẻ tuổi, kết bạn là chuyện rất bình thường, nên cũng không hỏi nhiều, chỉ nói đã sắp xếp một phòng cho Vu Thiên.
Cúp điện thoại, Vu Thiên dẫn theo Đại Cá Tử tạm biệt Trịnh Tử Hào.
Trịnh Tử Hào lấy ra một tờ chi phiếu đưa cho Vu Thiên, hắn cũng không nói có bao nhiêu tiền, chỉ nói cảm ơn nhiều.
Vu Thiên vốn không muốn nhận, nhưng Đại Cá Tử đã vươn tay thu lấy. Gã nói có tờ chi phiếu này, cũng có thể mua thêm mấy bộ quần áo, ăn thêm mấy con vịt nướng.
Nghĩ đến trong túi mình không có tiền, ngay cả vịt nướng cũng không ăn nổi, Vu Thiên đành bất đắc dĩ gật đầu. Xã hội hiện giờ chính là vậy, mặc kệ anh mạnh thế nào, nhưng chung quy không thể không ăn cơm.
Thấy Vu Thiên thật sự muốn đi, Bạch Ngọc Đường lại có ý mời Vu Thiên ở lại. Dù sao hiện tại hắn cũng đang đối địch với Hồng Cường, nếu như thật sự động thủ mà bên cạnh lại không có một cao thủ nào trợ giúp, chuyện sẽ rất không tốt. Nhưng Trịnh Tử Hào lại vươn tay ngăn lại, trịnh trọng nói với Bạch Ngọc Đường.
- Nếu cậu muốn chiêu nạp hắn, thì đợi sau này tôi trở lại XG đã.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R