Quyển 1: Tử Hư Chân Long Chương 14: Phi kim bất đả (Không phải vàng không đánh) [Thượng]
Dịch: A Tù
Nguồn: Sưu Tầm
Thiên Vực một bên lắng nghe phương pháp vận công từ sư phụ, một bên hỏi:” Nhị sư phụ, nghe cảnh sát thúc thúc nói, bọn họ hình như không đối phó được bọn bại hoại này, chúng ta có cần phải đi hỗ trợ không?”
Nhàn Vân nghe xong chỉ là mỉm cười, không đáp hỏi lại:” Thiên Vực, theo con thì chúng ta nên hỗ trợ thế nào chứ? Thân phận của chúng ta là không thể để cho người khác biết đến, chẳng lẽ trước mặt bao nhiêu người, hai sư đồ chúng ta liền lỗ mãng xông vào dùng võ công chế trụ bọn họ sao?”
Thiên Vực nghĩ nghĩ rồi nói:” Vậy nhị sư phụ có thể dùng nội lực cách không chế phục bọn họ, người khác căn bản là không thể phát hiện ra được.”
“Nếu như đổi thành con thì sao? Con sẽ hỗ trợ thế nào?” Nhàn Vân tiếp tục hỏi.
Thiên Vực sờ sờ đầu, nói:” Thiên Vực không làm được. Thiên Vực tuy rằng có thể dùng Kim Cương chỉ của đại sư phụ đánh bọn họ, nhưng khoảng cách quá xa, Thiên Vực phải đề cao uy lực rất nhiều mới được, mà như thế thì khi đánh ra động tĩnh sẽ không nhỏ, đại sư phụ nói là sẽ mang đến một trận cương phong, không lừa được người khác.”
“ Ừ, vậy nếu như con dùng Huyền Thanh Chân Giải nhị sư phụ dạy trên máy bay, vận dụng vào trong Kim Cương chỉ, khi đó có còn cương phong không?”
“Nhưng thưa nhị sư phụ, Huyền Thanh Chân Giải người mới chỉ dạy khẩu quyết cho con a! Thiên Vực còn chưa có luyện nữa. Hơn nữa dùng Huyền Thanh tâm pháp, thay đổi phương pháp vận khí, Kim Cương chỉ còn có thể phát ra uy lực vốn có sao?”
“Ha ha, hiện tại không phải là cơ hội tốt nhất để luyện tập sao? Thiên Vực, con phải nhớ kĩ, võ học thiên hạ như trăm sông đổ về một biển, có chăng chỉ là tên gọi, phương thức tu luyện bất đồng mà thôi, còn sở học trụ cột phần lớn đều giống nhau. Dù sao kết cấu kinh mạch con người cũng là giống nhau. Bây giờ con ấn theo phương thức xuất chiêu của Kim Cương chỉ, sau đó vận khí theo khẩu quyết của sư phụ…”
Theo khẩu quyết của Nhàn Vân, cái gì mà hội tụ khí hải, duyên mạch hoãn xuất… Thiên Vực lấy thủ thế của Kim Cương chỉ, trong cơ thể vận khí theo khẩu quyết của Nhàn Vân dạy, quả nhiên đầu ngón tay chậm rãi trào ra một luồng khí lưu hình cổ ấn, hơn nữa theo ý nguyện của hắn không ngừng dụng công mà dần dần kéo dài về phía trước, cảm thấy vui vẻ, vừa muốn mở miệng nói chuyện cùng sư phụ thì khẽ phân thần một cái, chân khí vận hành trong cơ thể không khống chế được, luồng khí lưu đầu ngón tay liền biến mất vô tung vô ảnh…
“Thế nào, Thiên Vực, có thể làm được không?”
“Được ạ, nhị sư phụ, Thiên Vực làm được, Thiên Vực làm được!” Thiên Vực kích động nói.
“Vậy luyện tập thêm vài lần nữa, đợi chút nữa sư phụ sẽ dạy cho con cách khống chế nhiều đạo kình khí như thế nào…” Nói xong, Nhàn Vân không khỏi cảm thán một hơi. Nhớ năm đó hắn vận hành Huyền Thanh chân khí xuất thể ước chừng mất tới mười bảy năm, sư phụ hắn khi đó vẫn còn rất là kinh ngạc, xem hắn là kì tài, nhưng nhìn xem Thiên Vực hiện tại, thật sự là….
Không nói tới hai sư đồ này, lại nhìn sang hiện trường xem cảnh sát cùng bọn cướp giằng co nhau. Nội tâm của Lí cảnh tu đã là loắng vạn phần, nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh hòng khống chế mọi tình huống cùng với ứng đáp với thủ trưởng.
Nhìn đồng hồ, thấy cách thời gian cùng bọn cướp giao dịch còn không tới 10 phút, nhân thủ hắn an bai ở ba chỗ đã toàn bộ vào vị trí, hơn nữa cầm túi tiền trống, chuẩn bị một khi người của bọn cướp xuất hiện sẽ tóm gọn. Mà hắn cũng liên hệ với cảnh sát thông tin rồi, chờ bên kia vừa động thủ, hắn liền che chắn tất cả sóng di động ở nơi này, để cho bọn chúng cùng ngoại giới mất đi liên hệ, lại thông qua đàm phán tới gần tìm cơ hội đánh gục bọn cướp giải cứu con tin.
Mười phút tới rất nhanh, theo một tiếng:” Hành động!”, tất cả thuộc hạ của Lí cảnh ti liền đồng thời triển khai, máy tính không ngừng truyền về thông tin tới tư khắp nơi:
‘Ngoại bà, ngoại bà, số một đã bắt được nghi phạm…”
“Ngoại bà, ngoại bà, số hai đã bắt được nghi phạm…”
“Số ba đã bắt được nghi phạm….”
“Tin tức đã hoàn toàn bị che chắn…”
Bọn cướp ở đối diện hiển nhiên cũng đã phát hiện ra công cụ liên lạc đã không có tín hiệu, tên cướp ở ngoài cùng liền la lớn:” Mẹ nó, dám che chắn tín hiệu, mau mở lại cho bọn ta. Không có các ngươi một bài học, các ngươi lại coi chúng ta là không khí chắc…” Nói xong đè con tin trong tay xuống đất, súng lục trong tay nhắm ngay đùi không chút do dự bắn một phát…
“Đoàng….” Một tiếng, chấn kinh phóng viên cùng với người dân đang đứng xem bên ngoài, trong lúc nhất thời tiếng kêu sợ hãi nổi lên tứ phía, hơn nữa tiếng súng kia cũng làm chấn động cả thần kinh vốn đã căng như dây đàn của Lí cảnh ti. Không nghĩ tới tên cướp này táo tợn đến vậy, quả thực là không cần mạng nữa rồi. Hắn còn chưa kịp có phản ứng, đã nghe tên cướp hô to, nếu trong 10 giây nữa còn không mở tín hiệu thì cứ 10 giây bắn một phát vào chân kia, hai tay, rồi đầu…
Cùng lúc đó, máy tính cũng truyền đến ba tin tức, không ngờ nội dung đều giống nhau, đó là những người mà bọn hắn bắt được đều là người nhặt rác bình thường, chỉ do nhận của người khác 100 đồng tiền mới đến để đem đồ đi.
“Sáu, năm, bốn, ba,….” Bên tai truyền đến tiếng đếm ngược của tên cướp, ý nghĩ của Lí cảnh ti trống rỗng, đầu cứ ong ong lên.
Toàn bộ kế hoạch tỉ mỉ mà viên cảnh ti này đã bị phá bỏ, mà tên cướp lại đang từng bước ép tới, đã đếm tới 1, đang muốn dùng súng bắn, đột nhiên “Phanh” một tiếng, tên đạo tặc kia ngã lộn nhào trên mặt đất, đồng thời còn có thanh âm ngã xuống đất của hai tên cướp còn lại ở trong thang máy. Đám con tin thấy biến cố này, kẻ có lá gan lớn đã bắt đầu chạy ra ngoài, Lí cảnh ti cũng là người nhanh trí, mặc kệ là chuyện gì xảy ra, liền phất tay cho đặc công xông lên…
……….
Đi ở trên đường, Thiên Vực ngượng ngùng nói:” Nhị sư phụ, Thiên Vực khống chế tốt lực lượng của đạo thứ ba, vừa rồi nếu như không phải nhị sư phụ ra tay, bọn người xấu này lại ra tay giết người rồi…”
Nhàn Vân cười nói:” Trong khoảng thời gian ngắn, tiểu Thiên Vực của chúng ta có thể khống chế được tới hai cỗ chỉ lực, đây chính là chuyện mà năm đó vi sư ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến a! Ha ha, về sau xem ai dám nói Thiên Vực của chúng ta là ngốc tử nữa chứ!”
Cười hắc hắc, Thiên Vực được sư phụ khen lòng vô cùng cao hứng, không khỏi có chút làm nũng sư phụ.
Bất quá Nhàn Vân lời nói xoay chuyển:” Thiên Vực, con hôm nay cũng nhìn thấy rồi đấy, việc tu hành không thể qua loa nhàn hạ, nếu không đến lúc phạm sai lầm là chuyện nhỏ, nhưng sẽ tạo điều kiện cho bọn người bại hoại làm chuyện xấu, biết chưa?”
Thiên Vực gật đầu, nhìn Nhàn Vân nói:” Vâng, lời của nhị sư phụ Thiên Vực hiểu. Thiên Vực nhất định chăm chỉ luyện công, luyện thành bản lĩnh cao cương, tương lai khi đi đánh bọn bại hoại sẽ không đánh nhầm nữa. Nhị sư phụ, ngày mai người bắt đầu dạy cho Thiên Vực đi.”
Nhàn Vân thấy mục đích đã đạt tới, không khỏi cười ha ha nói:” Tốt, tốt lắm. Thiên Vực của chúng ta thật là có chí khí, bản lĩnh kia cũng không cần học vội, chờ ngày mai sư phụ đưa con đi du ngoạn một phen, Hồng Công đã lâu rồi vi sư cũng chưa có tới…”
“Vâng…”
……
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Quyển 1: Tử Hư Chân Long Chương 14: Phi kim bất đả (Không phải vàng không đánh) [hạ]
Dịch: A Tù
Nguồn: Sưu Tầm
Công viên Victoria, công viên lớn nhất của Hông Công, xây dựng vào năm 1955, mục đích chính là nơi tập thể dục cho người dân, có bể bơi, sân tennis, sân bóng đá,…. Lối vào công viên có tượng của nữ hoàng Victoria bằng đồng. Hôm nay là chủ nhật, trong công viên người đông tấp nập, du khách ra vào không ngớt, buổi trưa còn cử hành một luận sự hội rất đặc sắc – thành thị diễn đàn.
Nhàn Vân cũng dẫn Thiên Vực đi du ngoạn ở nơi đây, vừa đi vừa giới thiệu cho Thiên Vực tình hình lần trước hắn đến đây, nơi này nguyên lai là như thế nào, nơi đó hiện tại biến thành dạng gì, Thiên Vực nghe cũng cảm thấy hứng thú, thỉnh thoảng còn đặt câu hỏi, một già một trẻ tán gẫu rất là tâm đắc.
Khi đi đến trước một sạp hàng bán đồ ăn lạnh, thân thể Nhàn Vân đột nhiên ngừng lại, hai mắt nhìn về hướng xa xa.
Vốn đang nói chuyện, thấy tình huống của sư phụ, Thiên Vực khó hiểu hỏi:” Nhị sư phụ, ngươi làm sao vậy?”
Nhàn Vân lúc này mới định thần lại, vội nói:” Thiên Vực, con ở đây chờ sư phụ một chút, sư phụ cảm ứng thấy hơi thở của một cố nhân, lại đó xem một hồi, con ngàn lần không được chạy lung tung, vạn nhất nếu như không tìm thấy sư phụ, con chỉ cần vận khí một chút, sư phụ sẽ tìm được con, nhớ kĩ chưa?”
Thiên Vực nghe vậy, hiểu ra nói:” Vâng, Thiên Vực nhớ kỹ, nhị sư phụ cứ yên tâm đi, Thiên Vực sẽ không chạy lung tung đâu.”
Nói vừa xong, Nhàn Vân di động một cái, thoát khỏi tầm mắt của Thiên Vực. Có nhị sư phụ phân phó, Thiên Vực cũng chỉ đành nhàm chán ngồi nhìn cảnh sắc sung quanh, nhìn mãi cũng chán, ánh mắt lại chuyển sang nhìn người, cuối cùng hai con mắt cũng dừng lại nơi chỗ bán đồ uống lạnh. Thiên Vực mới mười hai tuổi, vẫn còn tâm tính trẻ con, vừa mới chuẩn bị đi tới mua đồ uống liền thấy một tiểu cô nương giống như búp bê đang cầm một cây kem đại bự đi ra, chuyển hướng ban đầu sang chỗ của hắn. Tiểu cô nương khoảng chừng bảy, tám tuổi, bộ dáng cực kì đáng yêu, hơn nữa trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn dính vài vệt kem, khả ái không thể nói hết.
Chỉ trong chốc lát, tiểu cô nương đã đi đến trước mặ, hai con mắt to long lanh không chớp mắt nhìn hắn, Thiên Vực chưa từng gặp qua tình huống này, nhất thời không biết làm sao cả, cứ hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, hai tay gãi đầu gãi tai, cuối cùng vẫn là tiểu cô nương kia mở miệng nói trước:” Tiểu, tiểu ca ca, ngươi…ngươi hảo, ta tên là…là Kim Ngọc Cơ, người Hàn Quốc, ngươi bảo ta Ngọc Cơ là được rồi, đúng rồi, tiểu ca ca tên là gì?”
Thiên Vực vừa nghe khẩu âm, quả nhiên là không giống như khẩu âm hắn thường nghe, có vẻ rất đông cứng, may mà tiểu cô nương càng nói càng lưu loát, cũng không ảnh hưởng trao đổi, có chút khẩn trương nên nói lắp trả lời:” Ta…ta tên là Sở Thiên Vực, ngươi…ngươi tìm ta có việc à?”
Vừa mới dứt lời, không nghĩ tới Kim Ngọc Cơ liền cười khì một tiếng nói:” Ha ha, tiểu ca ca, ta nghe tiếng Trung Quốc rất tốt, không cần dùng ngữ khí của ta nói chuyện đâu…”
Thiên Vực cực kì buồn bực gãi gãi đầu, trong lòng thầm nghĩ:” Ai học ngữ khí của ngươi chứ, chỉ là do ta có chút khẩn trương mà thôi.”
Cái miệng nhỏ của Ngọc Cơ một bên liếm kem một bên tiếp tục nói:” Tiểu ca ca, ngươi luyện khí công phải không? Sao trên người ngươi có một loại hơi thở khiến ta rất muốn đến gần thế?”
Thiên Vực tìm được đề tài nói chuyện, liền vội vàng hỏi:” Ngọc Cơ, làm sao ngươi biết? Chẳng lẽ ngươi cũng luyện khí?”
Tiểu Ngọc Cơ hung hăng gật gật đầu, nói:” Vâng, từ nhỏ bà ngoại đã dạy Ngọc Cơ luyện khí rồi, nói là để Ngọc Cơ làm đại truyền nhân thứ 11 của Kim thị gia tộc chúng ta! Ta còn được kế thừa một cái ngoại hiệu, kêu là :” Phi kim bất đả!” (Không phải vàng thì không đánh)
“Phi kim bất đả? Đây là ý gì, chẳng lẽ nhà các ngươi chuyên môn đánh vàng sao?” Thiên Vực khó hiểu hỏi.
“Ha ha, không phải, không phải, là nói ám khí nhà chúng ta đều lấy nguyên liệu là vàng ròng, cho nên mới gọi ‘Phi kim bất đả’ “
“À, ta hiểu rồi, các ngươi chắc cũng là mang nhẫn, vòng tay,.. bằng vàng như trên phim, khi gặp địch nhân đột nhiên lấy ra dùng, khiến cho họ phải bất ngờ đúng không? Ủa, sao không thấy ngươi mang theo cái gì?”
Tiểu Ngọc Cơ ra vẻ thành thục nói:” Thiên Vực ca ca, mấy thứ này không thể mang ra bên ngoài, sẽ khiến người khác chú ý, bà ngoại đã dạy, như theo lời của người Trung Quốc là tiền tài không thể để lộ ra ngoài. Ta dùng chính là mấy cái này…”
Nói xong, từ bàn tay không cầm kem đột nhiên hiện ra một miếng kim diệp tử màu vàng tươi, đưa tới trước mặt Thiên Vực. Thiên Vực cầm lên nhìn kĩ, thấy mặt ngoài có rất nhiều hoa văn, tạo hình cẩn thận, cảm xúc khi sờ lên rất tốt, nhưng nhìn một hồi lâu cũng không thấy có gì mới mẻ đành đưa trả lại cho Ngọc Cơ, nói:” Thật sự là bằng vàng a! Nếu tất cả ám khí đều như vậy chẳng phải thực lãng phí sao?”
Tiểu Ngọc Cơ cười duyên khanh khách nói:” Tất nhiên là không rồi! Đây là bảo vật gia truyền của Kim thị tộc chúng ta, tổng cộng chỉ có ba chiếc kim diệp tử này thôi, Thiên Vực ca ca, ngươi đừng xem thường nó nha, nó được tổ hợp từ một trăm lẻ tám phiến tiểu diệp tử mà thành, dùng độc môn nội lực của Kim gia chúng ta đánh ra là có thể khiến những phiến tiểu diệp tử đó tách rời đánh trúng địch nhân!”
“Oa, thần kì thế ư? Vậy chẳng phải Ngọc Cơ muội muội ngươi lợi hại phi thường sao?”
“Ngọc Cơ vẫn chưa thể đánh tiểu diệp tử ra được, bà ngoại nói Ngọc Cơ công lực không đủ, phải chờ đến khi trưởng thành mới được, mẹ cũng chỉ có thể đánh ra năm mươi mấy phiến diệp tử mà thôi, bình thường Ngọc Cơ đều dùng thứ này…” Nói xong, Ngọc Cơ thu hồi kim diệp tử, trong tay không biết như thế nào lại xuất hiện mấy hạt kim đậu nhỏ cỡ hạt đậu xanh, tròn vo.
“Cái này cũng làm bằng vàng à? Chậc chậc, toàn bộ ám khí đều dùng bằng vàng, nhà của ngươi rất có tiền à?”
“Hì hì, có tiền hay không ta cũng không biết, dù sao là cha ta đi kiếm tiền mà!”
“Đúng rồi, Ngọc Cơ, sao ngươi có thể đổi tới đổi lui mấy thứ cầm trên tay mà ta không thể thấy được nhỉ?”
“Ha ha, đây là thủ pháp độc môn của nhà chúng ta. Tục ngữ Trung Quốc có câu ‘Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng’, cho nên dùng ám khí cần chú ý nhất chính là ổn, chuẩn, tàn nhẫn, xảo, âm hiểm, linh hoạt,….” Nói đến chuyện ám khí, Ngọc Cơ hăng hái hẳn lên, thao thao bất tuyệt, bất quá càng về sau càng không giống như ngữ khí của nàng mà là giống như lời của người lớn được đứa bé thuật lại vậy.
Hai người đang nói chuyện vui vẻ, đột nhiên không xa truyền lại vài tiếng nói Hàn Quốc, nhìn sang, một đôi vợ chồng trung niên đang hô gọi Ngọc Cơ.
“A, cha mẹ gọi ta, Thiên Vực ca ca, ta đi trước, lần sau gặp mặt” Nói xong vừa mới đi được không xa, tiểu Ngọc Cơ như nhớ tới cái gì đó, quay lại bên người Thiên Vực, trong lòng bàn tay nhỏ bé, nộn nộn xuất hiện một hạt tiểu kim đậu, nghe nàng nói:” Thiên Vực ca ca, tặng cho ngươi, về sau phải nhớ Ngọc Cơ nha, hẹn gặp lai!” Nói xong bỏ kim đậu vào trong tay Thiên Vực, xoay người trở về chỗ cha mẹ.
“Ngọc Cơ, con nói chuyện với ai thế? Đi, chúng ta đi tìm bà ngoại đã.”
“Vâng!”
Thiên Vực nắm chặt tiểu kim đậu trong tay, đang hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra đã thấy sư phụ trở lại, vẻ mặt thất vọng thì thào tự nói:” Nguyên lai còn tưởng là cố nhân, không ngờ chỉ là tiểu bối, ài, trăm năm trôi qua, hoa rơi nước chảy, tình này còn đâu…”
“Nhị sư phụ, người nói cái gì thế ạ? Thiên Vực nghe không hiểu.”
“À, không có gì, Thiên Vực, đi, chúng ta tiếp tục đi dạo…”
“Nhị sư phụ, vừa rồi Thiên Vực nói chuyện với một tiểu cô nương, rất đáng yêu, nàng hình như cũng có võ công, hơn nữa còn có ngoại hiệu, kêu là ‘phi kim bất đả’, ám khí của nàng đều dùng bằng vàng, còn có phiến kim diệp tử, là từ…” Thiên Vực cứ thế kể hết, hoàn toàn không chú ý đến sư phụ ở một bên nghe thế đang chấn động cả người….
………
Mà bên kia…
“bà ngoại, Ngọc Cơ đến đây!”
“Ô, tiểu bảo bối của bà, đến đây, bà ngoại ôm một cái!”
“Bà ngoại, vừa rồi Ngọc Cơ gặp một tiểu ca ca…”
“A, có phải tiểu Ngọc Cơ nhà chúng ta lại khi dễ nó đúng không?”
“Không phải mà, trên người tiểu ca ca kia có một khí tức khiến Ngọc Cơ cảm thấy rất thoải mái, Ngọc Cơ sao lại khi dễ tiểu ca ca được chứ? Hơn nữa Ngọc Cơ cũng biết, Ngọc Cơ đánh không lại tiểu ca ca kia…”
“Phải không thế? Khí của hắn so với tiểu Ngọc Cơ nhà chúng ta còn cao hơn sao?”
Tiểu Ngọc Cơ gật đầu thật mạnh, nói:” Vâng, gần đây Ngọc Cơ từng cảm thụ qua khí của thái bà bà, nhưng mà, khí của tiểu ca ca, hình như…hình như còn muốn mạnh hơn thái bà bà.” Tiểu cô nương thật sự không tìm ra từ gì tốt để hình dung.
“Cái gì!” Vị bà ngoại kia nghe xong cả người liền chấn động, ngay cả hai vợ chồng trung niên vẻ mặt cũng hoàn toàn kinh ngạc tỏ vẻ không tin.
“Ngọc Cơ, không phải mẹ đã dặn ngươi không được nói dối sao?” Mẹ Ngọc Cơ giận tái mặt nói.
Tiểu Ngọc Cơ nghe mẹ quát lớn, trong lòng ủy khuất, cái miệng nhỏ nhắn cong lên như sắp khóc, bà ngoại liền ngăn trở con gái răn dạy, đem tiểu Ngọc Cơ kéo vào trong lòng, hiền lành hỏi:” Ngoan, Ngọc Cơ, đem chuyện vừa rồi nói cho bà ngoại nghe.”
Tiểu Ngọc Cơ lên tiếng trả lời thật to, ủy khuất vơi dần, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi mới nhẹ nhàng nói:” Vâng, bà ngoại, Ngọc Cơ không có nói sai, vừa rồi…”
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Quyển 1: Tử Hư Chân Long
Chương 15: Phật đạo giao hoà
Dịch: A Tù
Nguồn: Sưu Tầm
Nhàn Vân cùng Thiên Vực hai sư đồ đi khỏi Hồng Công mà không dùng phương tiện gì, từ Nghiễm Châu xuất phát thẳng một đường đi về bắc, theo kế hoạch của Nhàn Vân, từ hường bắc chuyển sang tây bắc, sau đó đi qua hai tỉnh Xuyên, Quý, cuối cùng trở về Nam Kinh. Dọc đường đi, ban ngày du lịch tới các đô thị phồn hoa, buổi tối đi đường nhỏ luyện tập ngự khí phi hành, rạng sáng thì đả tọa luyện công hấp thu tinh hoa chi khí của thiên địa, tu thân dưỡng tính, khôi phục thể lực của một ngày. Có khi Nhàn Vân cố ý đi quá thành thị, mang theo Thiên Vực ăn ngủ ngoài hoang dã, một năm trôi qua, Thiên Vực đã hoàn toàn thoát ly cẩm y ngọc thực, cuộc sống phú quý của gia đình, người đã cao hơn rất nhiều, màu da vì bôn ba mà trở sang màu đồng cổ, tâm trí dưới sự hun đúc của Nhàn Vân đại khai dật trí, , nếu như chứng kiến Thiên Vực hiện tại thì thật khó để liên hệ với cái tiểu bạch si ngây ngốc nói chuyện đều lắp bắp trước kia của Sở gia, thay vào đó chính là ánh mắt thâm thúy cùng thần thái trấn định, thường thường còn có lưu quang hiện lên, khiến người ta không dám hé mắt lại nhìn.
Ngày hôm nay, ánh sáng mặt trời từ phương đông châm rãi dâng lên, tia nắng ban mai xuyên thấu qua phía chân trời rải xuống, sương khói mờ mịt trên đỉnh tuyệt phong dưới những kim hoàng sắc quang mang chiếu rọi xuống, tạo ra một màn kỳ cảnh.
Trên đỉnh núi,Sở Thiện Vực ở bên trong lều cỏ hoạt động một chút, tinh mâu chậm rãi mở, tinh quang bắn ra tứ phía, Thiên Vực cảm thấy quanh thân hơi thở lưu động hùng hậu, trăm mạch thư sướng, biết Huyền Thanh giải kinh trải qua một đêm khổ tu cùng hấp thu thiên địa linh khí nơi này đã có đột phá, vượt hẳn qua sự kì vọng của sư phụ.
Liền đứng dây, trước mắt sương mù dày đặc, một mảnh trắng xóa, cảnh vật gì cũng đều không thấy, giống như đặt mình vào bên trong mây mù vậy.
Sở Thiên Vực đang hân thưởng cảnh mặt trời mọc, bên tai bỗng vang lên thanh âm hiền hòa của nhị sư phụ:” Thiên Vực, sư phụ có chút cảm ngộ, muốn tiếp tục đả tọa luyện công, con cứ đi chơi đi, chờ sư phụ tỉnh dậy sẽ gọi.”
Nghe thanh âm gần như gang tấc nhưng Thiên Vực biết rằng nhị sư phụ đang ở ngọn núi đối diện truyền lời cho hắn, cái nãy cũng quen rồi, nhị sư phụ trừ bỏ truyền thụ cho hắn vài môn thần công của Vân môn, chủ yếu vẫn là cảm ngộ tự nhiên, lịch lãm tâm cảnh. Sư phụ ngồi xuống cảm ngộ, nhanh thì hai ba giờ, chậm thì hai ba ngày, Sơ Thiên Vực cũng đã quen rồi.
Gió núi sáng sớm lạnh thấu xương, Thiên Vực không khỏi vận khí một chút, nhất thời cảm giác cơ thể ấm áp dị thường, có thư sướng cùng thoải mái vô cùng, nhưng đúng lúc này, bụng lại kêu càu nhàu mấy tiếng, báo rằng nó đã đói muốn chết rồi.
Sở Thiên Vực không giống như sư phụ đã đến cảnh giới bế cốc, hắn còn đang tuổi phát triển, cơm canh là không thể thiếu được. Ngay tại lúc hắn đang chuẩn bị lấy thịt khô ra ăn, đột nhiên một mùi thơm nồng nàn truyền đến, giống như nó đang ở ngay bên cạnh vậy.
Dưới sự tò mò, Thiên Vực bức kình khí phát tán ra xung quanh, mây mù liền tiêu tan, cảnh vật trong vòng ba trượng liền hiện ra hình dạng vốn có. Sở Thiên Vực dựa vào mùi hương đi dần lên phía trước, chỉ trong chốc lát đã đến cuối, dưới chân là vách núi đen vạn trượng,. Quả nhiên mùi hương là từ dưới này bốc lên. Thiên Vực vận Huyền Thanh chân khí, tung người nhảy xuống, nếu ở đây có ai chứng kiến, chắc hẳn sẽ cho rằng tiểu hài tử này trong lòng nghĩ quẩn nên nhảy xuống tự vẫn.
Chỉ thấy Sở Thiên Vực tuy rằng nhảy xuống nhưng tốc độ rơi cũng không nhanh, một đoàn thanh khí bao trùm quanh thân thể, mây mù bị mạnh mẽ tách ra. Dựa theo mùi hương, cuối cùng Thiên Vực cũng nhìn thấy được vật tạo ra nó. Đó là một cái cây màu bạc, quả màu đỏ, nhìn kĩ thấy quả trên cây đã thực chín, vỏ ngoài đỏ rực như lửa, hình dạng hơi giống quả hạnh, mùi hương chính là do nó phát ra. Sở Thiên Vực đi theo Nhàn Vân lịch lãm, việc chế đan dược của đạo gia đương nhiên không thể thiếu được, đây cũng là khóa học mà Nhàn Vân bắt buộc hắn phải biết.
Cho nên Sở Thiên Vực tuy rằng không biết trái cây kia cụ thể tên gọi là gì, nhưng là chắc chắn là dị quả hiếm có, không ngờ cơ duyên xảo hợp, lại tới đây đúng lúc nó vừa chín, đang muốn tiến đến ngắt lấy thì đột nhiên Sở Thiên Vực nhớ tới sư phụ từng nói qua, những kì trân dị bảo như quả này bình thường đều có linh xà dị thú bảo hộ, hơn nữa muốn ngắt quả cũng phải có kĩ xảo, cần ấn theo trình tự riêng mới được, nếu không chỉ là công dã tràng mà thôi.
Sở Thiên Vực liền nghĩ ra kế hoạch, chân lập tức chậm rãi di động lên trước, ngay lúc Thiên Vực cách cái cây không xa, đột nhiên, từ trong một khe đá, hai đạo quang ảnh hắc bạch bay ra, hướng thẳng tới chỗ của hắn.
Sở Thiên Vực đang muốn vận công chống cự, bỗng nhiên toàn thân kim quang đột khởi, hơi thở không tự chủ được trở nên dồn dập, Sở Thiên Vực có thể cảm thấy rõ ràng khỏa long hạch trong cơ thể đang run rẩy vận hành, như là hưng phấn, hoặc như là đang cộng hưởng cùng cái gì đó.
Nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, ngay khi hai đạo hắc bạch tiến gần sát đến cơ thể, quang mang toàn thân đột nhiên biến đổi thành hình dạng của một chiếc đầu rồng, đầu rồng mở miệng ra, chờ nuốt lấy hai đạo hắc bạch đang lao đến.
Hai đạo quang ảnh dường như cũng có linh tính, trong nháy mắt liền chuyển hướng, bắn ngược trở về chỗ chúng đi ra, không trung chỉ lưu lại tàn ảnh của chúng, Thiên Vực nhìn kĩ, mơ hồ có thể nhận ra màu trắng là một con hạc, còn màu đen là một con rùa.
Ngay sau khi hai đạo quang ảnh biến mất, đầu rồng màu vàng không cam lòng vặn vẹo vài cái, sau đó mới dần dần chuyển lại thành kim quang bao phủ xung quanh thân thể Thiên Vực.
Sở Thiên Vực cũng bị biến cố này làm cho choáng váng, suy nghĩ một hồi lâu mới đoán ra rằng linh thú hộ bảo bị long khí trong cơ thể hắn dọa, chạy trốn trở về, nhưng cũng không phải là rõ ràng lắm, đành mặc kệ, chờ nhị sư phụ tĩnh tọa xong liền hỏi cũng được.
Giải quyết linh thú hộ bảo, nhìn linh quả chín đỏ trên cây, Sở Thiên Vực liền muốn hái xuống nếm thử một miếng, sau đó dùng bình chứa đan cùng phương pháp mà sư phụ dạy để bảo tồn. Không nghĩ tới, tay hắn vừa mới vươn ra, đầu rồng màu vàng lại xuất hiện, nhảy lên cây, làm ra dạng như đang hấp thu. Mà linh quả cũng tách ra từng đạo hồng sắc khí lưu, xoay tròn như cơn lốc rồi dần dần chảy vào trong miệng đầu rồng, khi một tia khí lưu cuối cùng bị nó hấp thu, đầu rồng liền trở lại bên người Thiên Vực, chạy trở vào trong đan điền, chỗ chứa long hạch.
Sở Thiên Vực trải qua một năm lịch lãm khai trí sớm đã trở nên tuệ căn thông minh vô cùng, tuy rằng trong lòng còn mờ mịt không hiểu nhưng cũng biết, lúc này hẳn là nên cấp bách vận công trợ giúp long hạch hấp thu linh quả chi khí.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba