HUYẾT CHỈ ĐOẠT HỒN
Nguyên tác: Nhất Giang
Dịch thuật: Vô Danh
Nguồn: nhanmonquan.com
Chương 6 Giết Người Yêu
Đả tự: Ngốc Hiệp
Ánh mắt Lục Siêu Quang nhìn người yêu buồn rầu đau đớn, chàng trầm giọng:
- Bội Ngọc muội. Nguyên nhân cuộc tỉ đấu trên đỉnh Tử Vân Sơn còn điều bí ẩn, muội đừng tin lời tên ma đầu cùng hung, cực ác kia.
Vạn Độc Bá Giả cười khẩy:
- Lục Siêu Quang, hành động thâm độc của cha ngươi để mưu đồ độc bá võ lâm đã rõ ràng. Ngươi chớ bẻm mép vô ích. Hãy tiếp chiêu của ta đây.
Lập tức dựng song thủ, Bá Giả đẩy ra hai luồng kình khí như vũ bão, bóng chưởng xòe rộng xô ập về phía chàng trai...
"Bùng Bùng..." Lục Siêu Quang cũng đã kịp thời đẩy song chưởng, nhưng kình lực của chàng không chống nổi áp khí khủng khiếp từ chiêu thức của Bá Giả phóng ra.
Thân hình chàng trai bị bay đi mấy trượng, dội mạnh vào vách đá.
Trường hợp một cao thủ khác chắc đã tan xác bởi độc chiêu của Bá Giả. Nhưng Lục Siêu Quang đã phát huy được Nhu Công Hỏa Long bí kíp, thân thể dẻo dai khác thường của chàng chỉ đập "bộp" vào vách đá rồi dội ra, chẳng hề hấn gì.
Chàng nhanh chóng trụ bộ, vận công trả đũa.
Bá Giả gầm lên:
- Hừm, để ta xem sức ngươi chịu đựng được tới đâu.
Song chưởng của gã lại hoa lên, kình phong ào ào di động, kình lực tới tấp ập vào Lục Siêu Quang.
"Bình Bình..." Chàng trai lại bắn đi mấy trượng... tới gần sát miệng vực Ma Phong quanh năm sương khói.
Nhưng Lục Siêu Quang vẫn đứng thẳng, hiên ngang chống cự.
Bá Giả nhíu mày, gã vận lực sẵn sàng đẩy tiếp một luồng kình khí...
Bỗng từ sau rặng cây có tiếng nói vang lên:
- Vạn Độc Bá Giả, ngươi hành thủ hung hiểm chưa đủ sao, còn định tiêu diệt truyền nhân của Hỏa Long bang chủ? Tên công tử ma đầu dừng tay.
Hắn quét tia hung quang vào rặng cây, miệng hỏi lớn:
- Kẻ nào đó, hãy xuất đầu lộ diện xem nào? "vè e e o" Một lão nhân từ rặng cây phóng xuống, nhẹ như chiếc lá.
Bội Ngọc, ngạc nhiên, kêu lớn:
- Đông Đảo Võ Thần Y...
Lão nhân mỉm cười, vuốt râu:
- Chính lão đây.
Bá Giả cười gằn:
- Lão thầy thuốc, lão cứ ở trong xó núi lo chuyện thuốc men đi, sao lại can dự vào việc của ta? Võ Thần Y cười khà khà:
- Mi là con rắn độc, ta can dự tới mi làm gì. Nhưng Dương tiểu thư cũng như cháu ta, cần phải cho nó biết điều hơn, lẽ thiệt.
Bội Ngọc vội hỏi:
- Tiền bối muốn nói điều chi? Đông Đảo Thần Y nhìn thẳng cô gái:
- Ta là bạn thân của cha cháu, mà cũng là tâm giao với Lục bang chủ. Ta biết Lục bang chủ và Dương chưởng môn đều là chính nhân quân tử, thân nhau hơn ruột thịt, không thể sát hại lẫn nhau. Cuộc hội kiến và tỉ đấu trên đỉnh Tử Vân Sơn chắc có điều bí ẩn... cháu không nên trút giận vào Lục Siêu Quang.
Nghe lời khuyên ôn tồn của vị tiền bối, Bội Ngọc cúi đầu suy nghĩ, mắt liếc nhanh về phía Lục Siêu Quang. Khi ấy chàng trai đã ngồi xuống bên tảng đá, nhắm mắt vận khí điều hòa kinh mạch bị xáo trộn bởi những độc chiêu của Bá Giả.
Bá Giả công tử thấy Bội Ngọc phân tâm, liền quát lớn:
- Lão già cút đi, lão không thể bào chữa cho âm mưu độc bá võ lâm của Lục Siêu Quần.
Con trai lão Lục ngồi kia chính là di họa của quần hùng, hãy để ta thu xử.
Đông Đảo Võ Thần Y lắc đầu:
- Ta còn sống đây thì quyết ngăn chặn hành động của Ma Đạo Hắc Phái. Chính bọn ngươi mới là những kẻ âm mưu đưa võ lâm Trung Thổ vào cơn mạt vận.
Bá Giả công tử gầm lên:
- Như vậy... lão phải chết.
Dứt tiếng "chết" như quỷ hú, Bá Giả đẩy nhanh kình lực về phía lão Thần Y, chưởng khí đùng đùng, sức mạnh bạt núi.
Bội Ngọc hoảng hốt nhìn Đông Đảo Võ Thần Y cứ nhảy nhót và núp trong bóng cờ mà né tránh được kình khí của Bá Giả như trò đùa. Lão còn cất tiếng cười khúc khích như chọc tức gã đối thủ hung hiểm.
Vạn Độc Bá Giả nổi giận như điên, tia hung quang từ đôi mắt gã chợt quét về phía Lục Siêu Quang đang tĩnh tọa vận khí.
Gã thọc tay vào áo, rồi dựng song thủ lên. Bội Ngọc liếc nhìn, nàng thấy tả thủ của Bá Giả có vật gì lấp lánh nơi kẽ ngón.
Từ lúc nghe lời khuyên của vị tiền bối khả kính lại là bạn tâm giao của cha mình, Bội Ngọc cảm thấy như được rọi một luồng sáng vào lý trí. Nàng không còn muốn hạ độc thủ với Lục Siêu Quang, mà cần phải có thời gian suy xét.
Nhưng bây giờ nàng không còn chủ động được nó rồi. Song thủ của Bá Giả đã giương lên, tả thủ có ánh kim khí, Bội Ngọc biết gã công tử ma đầu đang tính sử dụng ma công hiểm ác nào đó.
Nàng vội thét lên:
- Bá Giả công tử, hãy dừng tay.
Đồng thời, Bội Ngọc phóng mình chắn trước Lục Siêu Quang, còn Đông Đảo Thần Y cũng đang phất lá cờ lao tới.
Song chậm quá rồi... Kình phong như ma kêu quỷ hú đã thoát ra từ chưởng lực của Bá Giả, hai mũi kim lấp lánh trong bóng chưởng xanh lè cắm vào giữa trán Bội Ngọc.. kình khí ầm ầm xô bật Bội Ngọc và Lục Siêu Quang xuống miệng vực.
Đông Đảo Thần Y phất lá cờ, cưỡi trên sóng Thanh Ảnh Chưởng mong cấp cứu được đôi trẻ. Nhưng ông chỉ kịp cắp ngang được thân hình Bội Ngọc, còn Lục Siêu Quang ở phía ngoài xa đã bị chưởng phong khủng khiếp của Bá Giả đẩy bay xuống vực Ma Phong.
Bá Giả lao vút theo lão Võ Thần Y, miệng gã thét lớn:
- Buông Bội Ngọc xuống mau! Đông Đảo vẫn kẹp chặt cô gái bên nách hữu, còn tả thủ phất cây Bạch Xảo Y Kỳ chống cự với tên công tử ma đầu.
Vô cùng tức giận, Bá Giả sử dụng tuyệt kỹ Thanh Ảnh Cao Phi phóng vút về phía trước chặn đầu lão Thần Y, quyết giật lại cô gái trong cánh tay lão.
Chưởng phong từ song thủ Bá Giả cuồn cuộn ập vào lão Võ Thần Y. Nhưng ông lão với lá cờ cứ di động thấp thoáng như bóng ma, khi bên tả, lúc bên hữu, cao thấp khó lường. Kình lực của Bá Giả chỉ sạt đá, gãy cây, không hề chạm được vào ông lão, và bóng ông cứ xa dần... xa dần về phía cuối trời.
Bá Giả gằn giọng:
- Hừm, lão già chết tiệt dùng Lăng Ba Ảo Pháp qua mặt ta. Nhưng ta sẽ đến tận Đào Hoa Trang tìm lão.
Đông Đảo Võ Thần Y và Bội Ngọc đã như hai chấm nhỏ phía chân trời, nhưng giọng Vạn Lý Truyền Âm của lão vẫn vang vọng đến tai Bá Giả như hiểu thấu ý nghĩ thầm kín trong đầu gã:
- Ha ha ha... nếu tự xưng cao thủ ma công thì ngươi hãy đến Đào Hoa Trang của ta thử phá Đào Hoa Tuyệt Trận... có lẽ ta sẽ phải nộp Bội Ngọc tiểu thư cho ngươi đó.
Bá Giả tức sùi bọt mép, nhưng hắn biết không chế ngự nổi Lăng Ba Ảo Pháp của Đông Đảo Thần Y. Lão không thể đánh thắng được các cao thủ, nhưng muốn đánh gục và nắm bắt được lão quái quả là chưa có danh thủ giang hồ nào làm nổi. Thân hình lão và lá cờ Võ Y màu trắng cứ như một bóng ma trong Lăng Ba Kỳ Ảnh. Muốn xâm phạm Đào Hoa Trang của lão càng là việc khó khăn. Bởi Đào Hoa Tuyệt Trận của Đông Đảo Võ Thần Y bố trí lạ lùng thần ảo, nhiều cao thủ Hắc, Bạch võ lâm đã táng mạng hoặc lâm nguy vì đói khát trong Tuyệt Trận ly kỳ ấy.
Gã công tử ma đầu nuốt giận, gầm gừ một mình:
- Được rồi. Ngày nào ta luyện xong mười chiêu tuyệt kỹ trong Hỏa Long Bí Kíp ta sẽ thừa sức san bằng Đào Hoa Trang. Lúc đó, con sâu cái kiến ở nơi ấy cũng đừng hòng thoát khỏi tay ta.
Hắn đảo mắt nhìn vùng đất đá sụt lở tan hoang, cây cối gãy đổ tơi bời vì cuộc giao tranh, rồi phóng mình đến bên Ma Phong Tử Vực.
Vận nhãn lực nhìn xuống vực sâu, Bá Giả cũng chỉ nhìn thấy những đụn khói sương mịt mờ... con người khi đã rơi xuống vực hẳn đã biến thành một đống thịt vụn xương nát bấy.
Nghĩ đến Lục Siêu Quang, Bá Giả rú lên một tràng cười thỏa mãn. Rồi như một bóng quỷ, hắn phóng vút trở về Thiên Ma Lãnh Cốc.
-oOo-
Trong Đào Hoa Trang, Đông Đảo Võ Thần Y đặt Bội Ngọc nằm trên giường nệm êm ái.
Ông đã rút hai chiếc kim độc trên trán nàng ra, nhưng Bội Ngọc vẫn mê thiếp và gương mặt tím ngắt lạ lùng.
Một lát sau, diện mạo nàng lại thay đổi mỗi lúc càng thêm quái lạ. Những vết sần sùi hiện lên, bầm đen lồi lõm, Bội Ngọc đã mang gương mặt xấu xí dị kỳ. Sự biến dạng trong giây lát ấy làm cho Đông Đảo Thần Y phải giật mình.
Ông bàng hoàng kêu lên:
- Trời, Độc Thủ Ma Công...
Ông vội quơ nhanh một lọ thuốc trên kệ, đổ ra tay một viên màu đỏ, rồi cạy miệng cô gái bỏ vào.
Do phản xạ tự nhiên, Bội Ngọc nuốt viên thuốc.
Lát sau, gương mặt nàng đã giảm màu tím tái, nhưng các vết sần sùi bằm đen vẫn y nguyên.
Đông Đảo Thần Y thở dài:
- Tạm thời cứu lấy mạng sống của cô gái đáng thương này đã. Nọc độc của loài nhện Lang Diện Độc Thù khó lòng nhanh chóng trục ra khỏi cơ thể được.
Ông lại vuốt tóc cô gái:
- Tội nghiệp cháu, cũng chỉ vì tình yêu. Nếu cháu không xả thân đón đỡ chiêu Ma Phong Độc Trùng của gã ma đầu thì đâu đến nông nổi này? Bội Ngọc bỗng cựa mình, mở mắt.
Nàng khẽ rên:
- Ôi, ta ở đâu đây? Đông Đảo Thần Y vội đặt tay lên vai nàng:
- Cháu đang ở Đào Hoa Trang. Ta cũng như bác của cháu. Cứ gọi ta là bá phụ và yên tâm tĩnh dưỡng.
Bội Ngọc cố gắng nhỏm dậy.
Nàng đảo mắt nhìn quanh rồi lắc đầu:
- Bá phụ, cháu không thể ở đây được. Vì còn mẹ cháu...
Đông Đảo Thần Y mỉm cười, trỏ tay:
- Cháu xem người nào kia? Cô gái liếc mắt nhìn, nàng nhận ra Dương phu nhân đang ngồi trên chiếc trường kỷ bằng gỗ quý, gương mặt bà thẩn thờ ngó qua cửa sổ, nét đăm chiêu như kẻ mất hồn.
Nàng mừng rỡ kêu lên:
- Thân mẫu ơi, con đây...
Vỗ nhẹ vào vai nàng, Đông Đảo Thần Y nói nhỏ:
- Mẹ con không biết gì đâu, con không nên vội vàng. Cả phu nhân và con đều đang cần phải tĩnh dưỡng Bội Ngọc tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Sao bá phụ đưa được mẹ con ra khỏi Thiên Ma Ma Lãnh Cốc? Đông Đảo Thần Y dịu dàng nói:
- Với Lăng Ba Ảo Pháp ta có thể làm tất cả. Trong lúc Bá Giả và con ra khỏi cốc, ta đột nhập, đưa thân mẫu con về đây, rồi lập tức trở ra đón con bên vực Ma Phong.
Nghe nhắc đến vực Ma Phong, Bội Ngọc chợt ửng hồng hai má:
- Dạ phải! Bá Giả hành thủ tàn độc, con đã đón đỡ chưởng phong cho chàng.
Không muốn Bội Ngọc đau lòng trong lúc này, Đông Đảo Thần Y phải tạm thời nói dối:
- Chính nhờ con đón đỡ chưởng lực của Bá Giả, nên Lục Siêu Quang không sao cả. Lục công tử đã lên đường tìm kiếm phụ thân rồi.
Bội Ngọc thở dài:
- Con cũng mong gặp được Hỏa Long bang chủ để biết vì sao có cuộc tỷ đấu trên đỉnh Tử Vân Sơn.
Nhìn thẳng cô gái, Đông Đảo Thần Y trầm giọng:
- Dù chưa gặp Lục bang chủ, ta cũng biết có điều bí ẩn trên Tử Vân Sơn. Không thể nào Lục Siêu Quần cố ý thảm sát Dương chưởng môn được. Con có tin ta không.
Đôi mắt Bội Ngọc long lanh ngấn lệ:
- Con tin bá phụ nên mới ân hận đã nặng tay với chàng.
Đông Đảo Thần Y gật gù:
- Ta tin rằng khi mẹ con tỉnh táo thì điều bí ẩn sẽ phơi bày trước ánh sáng. Con không nên nóng nảy.
Ông vươn vai đứng dậy:
- Con nghỉ ngơi đi, để ta ra ngoài đưa thuốc vào cho cả hai người.
Thần Y vừa bước ra, Bội Ngọc toan nằm xuống, bỗng nàng nhìn thấy thanh gươm của mình treo trên vách, sát đầu giường.
Nàng vui vẻ nói thầm:
- Bá phụ chu đáo quá, đã giữ được cả thanh gươm quý cho ta.
Vươn cánh tay lên, Bội Ngọc lấy thanh gươm xuống, tuốt ra khỏi vỏ. Ánh thép rạng ngời, lưỡi gươm bóng loáng như chiếc gương soi. Nàng đưa tay vuốt tóc soi mặt mình vào lưỡi gươm sáng bóng.
Chợt nàng kêu lên:
- Trời ơi, sao mặt ta quái dị thế này? Bàng hoàng, kinh hãi, tinh thần nàng giao động dữ dội và nàng bỗng hiểu ra:
- Thôi rồi, ta đã trúng độc của Bá Giả...
Nàng buông thanh gươm, hai bàn tay ôm lấy mặt rên rỉ:
- Ôi, ta đã bị hủy hoại nhan sắc rồi, còn sống làm gì nữa? Bội Ngọc lại chụp lấy thanh gươm đưa lên cổ họng.
Từ ngoài bước vào, Đông Đảo Thần Y cầm hai chén thuốc trên đôi bàn tay.
Nhìn cử chỉ của cô gái, ông hiểu ngay chuyện ghê gớm sắp xảy ra. Ông đặt vội hai chén thuốc xuống chiếc bàn nhỏ, rồi lao tới kịp thời giằng lấy thanh gươm trong tay Bội Ngọc.
Cô gái khóc rấm rứt:
- Con đã trúng độc của Bá Giả. Diện mạo quái đản thế này, sao bá phụ chẳng để con chết quách cho rồi? Đông Đảo Thần Y cài thanh kiếm vào vỏ, ông trấn an:
- Con bị trúng độc, ta sẽ cố gắng điều trị. Đâu có gì đến nỗi phải quyên sinh? Con quên rằng thân mẫu con đang cần con ở bên cạnh sao, Bội Ngọc? Úp mặt xuống nệm, Bội Ngọc khóc như một đứa trẻ.
-oOo-
Lục Siêu Quang bị văng xuống miệng vực Ma Phong. Thân hình chàng rơi với tốc lực chóng mặt.
Chàng lạnh buốt sống lưng, đầu óc suy nghĩ nhanh:
- Nguy rồi, rớt xuống đáy vực thẳm này thân thể ta nát thành cám mất.
Can đảm mở lớn mắt, chàng nhìn thấy trên sườn đá có những sợi dây leo lòng thòng, chập chờn trong sương khói.
Cánh tay Lục Siêu Quang quơ nhanh chụp lấy một đoạn dây leo: "Bụp" Sợi dây leo đứt phựt bởi sức nặng của chàng và thân thể Lục Siêu Quang lại rơi thật nhanh. Song chàng tiếp tục bám vào những đoạn dây khác với phản ứng khôn ngoan lanh lẹ.
Những sợi dây leo không níu giữ được chàng, song sức rơi chậm lại, Lục Siêu Quang không bị rớt thẳng xuống đáy vực như một hòn đá..
Thời khắc trôi qua thật nhanh và thần kinh của chàng trai cũng căng thẳng tột độ.
Khi đã nhìn thấy đáy vực, Lục Siêu Quang trụ bộ trên một mỏm đá an toàn.
Nhìn ngược lên miệng vực mịt mờ sương khói, chàng trai rùng mình kinh khiếp. Vách đá thẳng đứng, trơn tuột chẳng ai có hy vọng leo ngược lên. Dù trình độ khinh thân cao diệu bậc nào, hẳn cũng khó lòng phóng vụt lên khỏi vực sâu hun hút này.
Chàng ngồi xuống mỏm đá, tâm trí với bao suy tưởng mông lung.
"Ôi, thân trai đầy dũng khí với bao sứ mạng chưa tròn, mối huyết thù chưa trả, mà phải vùi thân dưới tử vực này sao?" Chàng đứng phắt dậy:
- Không, ta không nên yếu đuối tuyệt vọng. Dù trong hoàn cảnh nào ta cũng phải tìm ra sinh lộ.
Lục Siêu Quang rời khỏi mỏm đá. Chàng quan sát dưới vực và thấy đây là một vùng rộng rãi, nhiều giống cỏ cây tươi tốt, chẳng phải nơi tử địa đáng sợ.
Với ý nghĩ ấy, Lục Siêu Quang thản nhiên bước đi.
Nhưng chàng khựng lại ngay, bởi trước mắt chàng là một xương người trắng hếu.
Xương sọ với hai hốc mắt chứa đầy nước mưa, hàm răng nhe ra lởm chởm.
Đảo mắt nhìn quanh, Lục Siêu Quang còn thấy nhiều bộ xương rải rác lẫn trong bụi cỏ, gốc cây...
Chàng nói thầm: "Thì ra vực thẳm này đã có nhiều người bị rơi xuống, và họ đã chết...
Họ chết vì đói khát, hay có loài quái vật nào trong lòng vực?" Xua nhanh những nghi vấn trong đầu, chàng hiên ngang bước tới.
Chợt chàng kêu lên:
- Ôi, dưới này có những người nào còn sống.
Thật vậy, bên một rặng cây, Lục Siêu Quang thấy hàng chục người nằm ngồi la liệt.
Chàng càng lại gần thì những người ấy càng cử động, và khi Lục Siêu Quang còn cách họ khoảng vài chục bước thì họ nhất tề nhỏm dậy, trên tay có đủ loại khí giới, gươm đao xông thẳng vào chàng.
Lục Siêu Quang kêu lên:
- Xin các vị chớ động thủ hành hung, tại hạ không có ý làm hại các vị đâu...
Lạ thay, những người kia râu tóc rã rượi, cặp mắt thất thần, chẳng hề nói một lời, cứ hùng hục lăn vào chàng trai như bầy quỷ dữ.
Quá ngạc nhiên, Lục Siêu Quang thầm nghĩ trong đầu. "Ta có thể xuất chiêu đẩy lùi những người này. Nhưng ta không muốn giết họ, nên tạo hòa khí để sống chung với họ tốt hơn." Ý nghĩ thoáng nhanh và Lục Siêu Quang bỏ chạy về phía trước. Đám người kia cầm gươm đao hùng hục đuổi theo chàng, nhưng hoàn toàn im lặng, không một tiếng la.
Vừa chạy Lục Siêu Quang vừa ngoái nhìn. Chàng nhận thấy mình chạy nhanh thì những người kia đuổi theo nhanh, chạy chậm lại thì bọn người quái lạ kia cũng lờ đờ, chậm bước.
Chưa hết ngạc nhiên, Lục Siêu Quang bỗng nghe tiếng nói âm thầm bên tai:
- Ngươi cứ đứng lại, tự nhiên bọn chúng sẽ té ngã thôi.
Tiếng nói nhỏ vo ve như tiếng muỗi kêu, nhưng do thính lực rất nhạy, Lục Siêu Quang đã nghe được.
Chàng quét nhanh tia mắt và nhận ra một lão nhân ngồi dựa gốc cây, tóc râu bạc trắng.
Chàng hiểu chính lão nhân vừa nói với chàng.
Lục Siêu Quang đứng khựng lại. Quả nhiên đám người kia tự nhiên ngã xuống, chồng chất lên nhau, cách chàng trai khoảng vài chục bước...
Chàng nhướng mắt nhìn, song tiếng ông lão lại vo ve:
- Tiểu tử, đừng ngạc nhiên, rồi ngươi sẽ hiểu thôi.
Lục Siêu Quang cúi xuống bên ông lão, chàng nắm lấy cánh tay khẳng khiu của ông, thấy kinh mạch rất yếu, nên vội kêu lên:
- Tiền bối bị suy kiệt rồi, cần phải khôi phục lại sinh lực.
Chàng lần lưng lấy ra lọ thuốc Hoàn Kiện Linh Đơn, nhưng ông lão yếu ớt xua tay:
- Vô ích thôi tiểu tử, ngươi không cứu được ta đâu.
Chàng trai vẫn lấy ra một viên thuốc bỏ vào miệng ông lão và bấm huyệt cho ông nuốt xuống.
Lát sau, hơi thở của ông lão đã điều hòa.
Lục Siêu Quang vui mừng:
- Tiền bối thoát nguy rồi đó.
Ông lão lắc đầu:
- Tác dụng của viên thuốc chỉ giúp cho tạm Chương phục. Nhưng cũng là điều hay. Vì duyên may gặp được tiểu tử, có lẽ ta sẽ gởi gấm được vài ước vọng của mình.
Lục Siêu Quang đặt tay lên vai ông lão:
- Tiền bối đừng nên tuyệt vọng. Tiểu bối truyền nội lực cho tiền bối chừng nửa buổi là tiền bối khỏe ngay.
Giọng ông lão phều phào:
- Tiểu tử nói vậy là ngươi không biết gì về vực thẳm lẫn Ma Phong này. Nơi đây mọi người có thể sống bằng trái cây và nước suối. Nhưng có một loại khí độc hại làm người ta mắc phải chứng phù can. Thời gian càng kéo dài, càng sưng to, bụng thường xuyên trướng lên, và khi can vỡ thì hết thuốc chữa.
Chàng trai rùng mình:
- Ôi, sao lại có thứ độc khí ghê gớm như vậy sao? Ông lão phẩy tay về phía nhóm người chồng chất:
- Ghê gớm lắm. Những kẻ tiểu tử thấy kia đều đã bị chứng phù can. Bụng họ cũng trướng to như bụng ta đây. Họ vừa mới chết, nhưng khi tiểu tử ngươi tới, chân ngươn từ kẻ đã luyện khí như ngươi hút họ cử động, y như muốn rượt đuổi hoặc giao đấu với ngươi vậy.
Nên khi ngươi đứng im là những cái thây ma chưa chôn ấy ngã xuống ngay.
Ánh mắt chàng trai lo lắng nhìn ông lão.
- Còn trường hợp tiền bối thì sao? Tiếng ông lão như làn gió thoảng:
- Ta vốn là người có nội lực thâm hậu nên đã vận khí công đẩy độc khí ra. Nhưng mười tám năm qua, độc khí ta hóa giải không hết đã tích tụ lại làm vỡ tâm can, và ta đành chung số phận của những kẻ đến đây trước ta như ngươi thấy những bộ xương trắng đằng kia, hoặc những kẻ đến sau ta như lũ người nằm gục đó.
Lục Siêu Quang tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Tử vực này có độc khí nguy hiểm như vậy, mà tại sao người ta cứ xuống đây để chết? Cố nhướng mắt nhìn chàng trai, ông lão hỏi:
- Vậy tiểu tử xuống vực này không vì mục đích như bọn người kia sao? Chàng trai ngẩn ngơ:
- Thưa mục đích gì ạ? Ông lão nhăn mặt:
- Mục đích tìm nơi qui ẩn của Hồng Huyết Linh Quân để chiếm lấy pho Hồng Huyết Kỳ Thư với hy vọng độc bá quần hùng... Từ ba mươi năm qua biết bao lớp người mạo hiểm nhào đầu xuống vực Ma Phong này với mục đích đó, nhưng tất cả chỉ nhận lấy cái chết bởi độc khí mà thôi.
Lục Siêu Quang nhìn ông lão:
- Thì ra tiền bối cũng xuống vực thẳm này bởi mục đích ấy? Xua tay lia lịa, ông lão nói:
- Ta không mang tham vọng đó, mà ta bị cặp gian phu, dâm phụ xô ta rơi xuống vực thẳm này để chúng được thảnh thơi với mối tình tội lỗi.
Chàng trai nhướng mắt:
- Tiền bối muốn nói rằng kẻ chủ mưu hại tiền bối chính là...
Ông lão gật nhanh:
- Chính là người vợ mà ta hằng yêu quý và tên học trò ta đã truyền hết võ công.
Lục Siêu Quang nhíu mày, gằn giọng:
- Khốn nạn thật. Nếu tiểu bối thoát khỏi được vực thẳm này, tiểu bối sẽ trừ khử những kẻ xấu xa ấy.
Ông lão xúc động mạnh:
- Đa tạ tiểu tử, đó chính là điều ta muốn nhờ cậy ngươi. Nhưng ta chưa biết ngươi là ai, vì sao rơi xuống vực này? Chàng trai đáp:
- Tiểu bối là Lục Siêu Quang, thân phụ là Lục Siêu Quần, bị kẻ thù dùng ma công đánh văng xuống vực.
Ông lão khó nhọc kêu lên khào khào:
- Ôi, thì ra đây là Lục công tử, lệnh nam của Hỏa Long bang chủ?
- Tiền bối cũng biết gia phụ?
- Lục bang chủ danh chấn võ lâm, sao lão lại không biết.
Còn tiền bối là...
- Lão là Vô Hư Kiếm Khách Khưu Lôi Chấn.
Lục Siêu Quang vội vòng tay:
- Kính chào Khưu tiền bối, đã từ lâu vãn bối nghe danh tiền bối, song người đã tuyệt tích giang hồ, không ngờ hôm nay được diện kiến dưới vực lạnh này.
-oOo-
Nhăn mặt thởi dài, Khưu Lôi Chấn lắc đầu:
- Công tử đừng nói tới oai danh khiến lão xấu hổ. Vợ phản bội, con thất tung, còn thân mình sắp vùi nơi tử vực, còn gì tệ hại hơn.
Giọng chàng khảng khái:
- Tiền bối đừng bi phẫn nữa. Vãn bối hứa... trên đường tầm thù, rửa hận, vãn bối sẽ thay mặt tiền bối trừ khử những kẽ xấu xa kia.
Chợt đưa tay ra sau lưng, ông lão Khưu Lôi Chấn run run nhỏm mình tới, trên tay ông nâng một thanh bảo kiếm ngang mày:
- Công tử nhận thanh kiếm và một lạy của lão, rồi sẽ nghe lão tỏ bày điều ký thác.
Lục Siêu Quang vội né qua một bên:
- Xin tiền bối đừng làm vãn bối giảm thọ. Kiếm báu vãn bối xin nhận, còn lễ nghi thì vãn bối lạy tiền bối mới đúng. Xin tiền bối nói ngay những điều cần căn dặn.
Vô Hư Kiếm Khách trao thanh kiếm vào tay chàng trai, rồi lão run giọng:
- Mười tám năm trước đây, lão và người vợ yêu quý tên Vương Lệ Hoa chung sống rất hạnh phúc, đã sanh hạ được một gái đặt tên là Khưu Tuyết Vân.
Ngừng để thở, lão lại nói tiếp:
- Bên cạnh lão còn có một môn đồ, tên Phương Thế Võ, lão rất quý mến nên truyền hết võ công cho hắn. Lão không ngờ Vương Lệ Hoa trắc nết, tư tình với Phương Thế Võ. Chúng thầm lén tư tình với nhau, còn âm mưu giết hại lão để được tự do hoan lạc. Trong một lần hẹn hò đến Ma Phong Lĩnh, cặp gian phu dâm phụ đã cố ý tỏ lộ cho lão biết. Lúc lão theo dõi tới nơi, chúng hợp sức tấn công. Vương Lệ Hoa nhẫn tâm sử dụng tuyệt chiêu lão truyền riêng cho nàng để trợ lực cho tên gian phu phản đồ đánh văng lão xuống vực thẳm này.
Mười tám năm qua, lão đành ôm hận dưới tử vực, suy kiệt lần mòn bởi độc khí ma phong.
Lục Siêu Quang xúc động:
- Bị phản phúc bởi chính hai kẻ mình thương yêu, tâm sự của tiền bối quả thật rất thảm não.
Giọng Khưu Lôi Chấn cay đắng:
- Lão còn điều đau đớn hơn là đứa con gái thương yêu duy nhất nằm trong tay hai kẻ phản bội. Trao cho công tử thanh Vô Hư Thần Kiếm này là lão mong công tử sẽ đưa được đến tay Khưu Tuyết Vân cùng lời trăn trối của lão... Hãy bảo nó dùng thần kiếm lưu lại từ đời ông, cha để rửa sạch mối phụ thù.
Lục Siêu Quang vòng tay, cúi đầu:
- Vãn bối đã hứa thì chẳng khác nào một lời thề, xin tiền bối an tâm.
Vô Hư Kiếm Khách nắm lấy bàn tay chàng:
- Lão rất tin tưởng ở lời hứa và dũng khí của công tử, nhưng chỉ ngại công tử cũng không ra khỏi được tử vực này.
Lục Siêu Quang hỏi ngay:
- Tiền bối, vực Ma Phong này không có một sinh lộ nào sao? Ông lão lắc đầu:
- Muốn thoát chỉ có một cách duy nhất là phóng lên miệng vực như một cái pháo thăng thiên. Nhưng phải tìm cho ra động phủ của Hồng Huyết Linh Quân để học hết pho Hồng Huyết Kỳ Thư mới có được lối khinh thân siêu phàm ấy.
Lục Siêu Quang lay nhẹ vai Vô Hư Kiếm Khách:
- Vậy động phủ của vị Linh Quân ấy ở hướng nào? Khưu Lôi Chấn phều phào nói:
- Lão cũng như bao nhiêu kẻ bất hạnh khác ở dưới vực này đều chưa có duyên may tìm ra động phủ. Nhưng công tử là người nhân nghĩa, lão mong đạo đức của công tử sẽ là chìa khóa đưa công tử vào được động phủ của Linh Quân...
Vừa dứt lời, lão Kiếm Khách lừng danh đã gục xuống, đôi mắt lạc thầnm chân tay co giật.
Lục Siêu Quang kêu lớn:
- Khưu tiền bối...
Chàng vội áp bàn tay, vận khí, truyền nội lực cho Khưu Lôi Chấn, nhưng ông chỉ ưỡn mình ói ra một búng máu, rồi thở hắt ra.
Thở dài đau đớn, Lục Siêu Quang đặt ông nằm xuống.
Măc dù đang mệt mỏi, chàng vẫn dùng gươm đào một huyệt sâu để chôn cất Vô Hư Kiếm Khách đàng hoàng.
Mai táng lão nhân xong, Lục Siêu Quang quỳ lạy ba lạy, thì thầm khấn nguyện:
- Vãn bối Lục Siêu Quang xin khắc ghi những điều ký thác của tiền bối, cầu mong hương hồn tiền bối phù hộ kẻ hậu sinh.
Toan rảo bước đi, chợt Lục Siêu Quang nhớ đến hàng chục xác chết của những nạn nhân của vực thẳm. Dù họ liều lĩnh tới đây vì tham vọng, song chàng vẫn thương xót bởi tình người, không muốn để thi hài của họ bị rã mục, không mồ. Chàng lại hì hục đào hơn mười huyệt, vùi chôn những tử thi.
Chàng vừa làm xong, thì bỗng vực thẳm chuyển động dữ dội...
"Ầm Ầm..." "Ào..." Vách đá sụt lở, cát bụi mù mịt, những cây đại thụ bật rễ bay tung khủng khiếp.
Lục Siêu Quang vận sức cố trụ vững thân hình, nhưng chàng cũng bị quật mạnh xuống nền đá.
Chàng thảng thốt kêu lên:
- Ôi, một cơn địa chấn.
Áp khí từ bốn phía dồn lại, khiến Lục Siêu Quang ngất lịm.
Thời gian trôi qua chẳng biết bao lâu.
Lúc chàng tỉnh lại, thấy mình nằm dưới những thân cây chồng chéo lên nhau như mái che... nhờ vậy chàng đã thoát hiểm trong cơn động đất.
Nhìn những tia sáng hồng xuyên qua màn sương. Lục Siêu Quang nói thầm:
- Có lẽ ta đã ngủ lịm đi suốt một đêm dưới đống cây chồng chéo này nhờ một phép lạ.
Chàng chui ra khỏi đống cây, và nhìn thấy quang cảnh vực thẳm hoàn toàn thay đổi, đất đá xếp lớp dị kỳ, cây trái đều bị vùi dập tan hoang. Nhưng điều Lục Siêu Quang ngạc nhiên nhất là trước mắt chàng hiện ra một cửa thạch động mờ ảo trong làn sương khói.
- Ôi, đây hẳn là động phủ của Hồng Huyết Linh Quân mà mấy chục năm qua nhiều cao thủ võ lâm đã bị táng mạng dưới vực thẳm này vẫn không tìm thấy.
Chàng rảo bước đến bên cửa động.
Cánh cửa bên ngoài là một khối đá phẳng lì, nhẵn thín.
Chàng trai vận nội lực xô đẩy, nhưng không thể nào lay chuyển được phiến đá.
Ngồi thụp xuống nghỉ, chàng nhận ra mình bắt đầu bị cơn đói dày vò, bởi chàng chưa được ăn uống gì suốt từ khi bị rơi xuống vực.
Nhớ lời Vô Hư Kiếm Khách nói rằng dưới vực có thể sống bằng trái cây và nước suối, chàng đảo mắt nhìn nhanh...
Nhưng cây trái đã bị vùi lấp dưới mấy tầng đất đá...
Chàng phóng mình dạo quanh, chẳng phát hiện thấy cái gì ăn được, mà cơn đói cứ cào xé trong lòng chàng.
Lục Siêu Quang trở lại trước động phủ.
Chàng thở dài:
- Sức lực của ta bây giờ làm sao lay chuyển phiến đá kia.
Mệt rã rời, Lục Siêu Quang ngồi dựa lưng vào vách đá.
Chợt chàng nhìn thấy vật gì di động trong lùm cỏ cây xơ xác ngả nghiêng...
- Hai con bọ cạp núi...
Lục Siêu Quang kêu lên, và dán mắt vào hai con vật. chàng ngạc nhiên bởi hai con bọ cạp lớn tựa hai con mèo rừng, cặp càng dài nghêu, những đôi chân chạy nhanh trên lớp cỏ úa.
Chàng đứng phắt dậy, tuốt kiếm chặt đứt đầu cả hai con vật. Thân mình chúng béo núc làm nước miếng trong kẽ răng chàng ứa ra. Giữa lúc dạ dày quặn lên vì đói, Lục Siêu Quang chẳng thấy ghê sợ hai con vật tối độc kia, trái lại chàng chỉ vì đói mà phải ăn.
Quơ vội một đống cỏ và củi khô, Lục Siêu Quang dùng hai hòn đá đập vào nhau cho xẹt lửa, mồi vào lớp cỏ khô. Ngọn lửa bùng lên, chàng đặt hai con bọ cạp vào nướng, mùi thơm kỳ lạ.
Một lát sau, Lục Siêu Quang lột vỏ hai con bọ cạp, thịt chúng trắng tươi. Có điều lạ, từ hai con bọ cạp nướng chín tỏa ra mùi thơm của loài dược thảo nào đó... mà chàng chưa thể nhớ ra. Điều chàng cần làm là ăn ngấu nghiến ngay món thực phẩm kỳ quái này làm cho qua cơn đói.
Chàng vừa nhai nuốt hết hai con bọ cạp ấy thì cảm thấy một luồng nhiệt khí chạy rần trong kinh mạch, mắt đỏ hào quang, chân tay co giật...
Thân hình Lục Siêu Quang chao đảo, tâm thần lơ mơ cứ thế... chàng lịm dần.
Trước khi chìm mình vào cõi vô thức, chàng nảy ra ý nghĩ kinh sợ trong đầu:
- Thôi rồi, ta đã bị trúng độc bọ cạp. Phen này chắc chết.
Nhưng Lục Siêu Quang không chết, chàng cứ mê man trong cảm giác lâng lâng sảng khoái, thoát phàm.
Khi hoàn toàn tỉnh táo, chàng mở lớn mắt... không còn hào quang, cũng chẳng vật vờ như say sóng nữa. Lục Siêu Quang bắt đầu cử động, phất mạnh ống tay áo.
"Ào ào..." "Rầm..." Luồng kình khí từ tay Lục Siêu Quang phất ra đã làm sườn đá trước mặt nứt toác.
Chàng bàng hoàng, mừng rỡ:
- Ôi, ta đã có công lực dữ dội đến thế sao? Ý muốn lọt vào động phủ kia lại thôi thúc chàng.
Lục Siêu Quang đến bên cửa đá, dùng hai cánh tay xô đẩy, phiến đá lập tức nhíc ra, để lộ đường vào động phủ trong ánh sáng huyền ảo.
Chàng mạnh dạn bước vào, chân chàng bước nhanh trên con đường trải sỏi, hai bên trồng toàn kỳ hoa, dị thảo, hương thơm bát ngát lạ lùng.
-oOo-
Trước mắt Lục Siêu Quang là tòa nhà chính điện nguy nga, hai bên có hai ngôi Giải Vũ tất cả đều xây bằng đá ngũ sắc, và chỉ dùng trọng lực của đá chồng lên nhau, chằng cần loại hồ vữa kết dính nào.
Đi thẳng vào chính điện, chàng thấy những chữ vàng lấp lánh nơi cửa đá sắc hồng: "Hồng Huyết Linh Quân Biệt phủ" Chàng vui mừng khôn xiết, quả thật chàng đã tìm ra được động phủ của vị tổ sư võ học, người đã lừng lẫy một thời, làm chủ võ lâm, nhưng lại xuống vực thẳm này qui ẩn hơn ba mươi năm qua, tuyệt tích giang hồ thật kỳ bí.
Giữa chính điện có một bệ cao, trên bệ là một lão nhân ngồi theo kiểu kiết già, da thịt khô cứng, màu nâu sậm, nhưng đôi mắt vẫn sáng như sao, chẳng khác gì người sống.
Lục Siêu Quang kêu nhỏ:
- Đây là pháp tướng của Hồng Huyết Linh Quân. Ngài đã đi vào cõi tịch diệt bằng Dĩ Thế Chân Ngươn, thân thể bất hoại cho đến bây giờ.
Chàng lại gần, thấy chiếc bệ của pháp tướng Linh Quân phủ đầy bụi bặm. Nhìn quanh chẳng có chiếc chổi nào. Lục Siêu Quang dùng đôi bàn tay quơ bụi vào vạt áo rồi đem ra ngoài đổ.
Trở vào, chàng nhận thấy chiếc bệ của vị tổ sư vẫn còn chưa sạch. Lục Siêu Quang không ngần ngại cởi áo lau bệ sạch láng.
Khi lớp bụi đã bị cuốn hết do hành động cung kính của chàng trai, Lục Siêu Quang nhìn thấy trên mặt bệ hiện ra những hàng chữ: "Kẻ có lòng nhân, tình người và dũng khí mới đến được cửa động phủ của ta. Ngươi đã được ăn bọ cạp núi do ta nuôi bằng quả nhân sâm có sẵn trong động phủ để tăng cường công lực bởi nọc độc bọ cạp kết hợp với chất bổ thượng thặng của trái sâm. Đã là kẻ hữu duyên, ngươi hãy quỳ lạy pháp tướng của ta ba lạy, để được ta nhận làm kẻ truyền nhân đời thứ hai của Hồng Huyết Phái." Lục Siêu Quang vui mừng quá, vội sụp xuống quỳ lễ đủ ba lạy.
"Rắc..." Tiếng động khiến chàng trai giật mình ngước lên.
Ôi, pháp tướng của Hồng Huyết Linh Quân bỗng chao đảo như sắp nghiêng đổ, đồng thời ngôi chính điện cũng rung động mạnh.
Không hề hoảng sợ, Lục Siêu Quang lao tới đỡ lấy pháp tướng, dựng lại nguyên vị khi cơn chuyển động quái lạ vừa ngừng.
Do đỡ pháp tướng, Lục Siêu Quang thấy dưới bệ rơi ra một pho sách bìa nâu đã cũ.
Chàng nhìn trên bìa sách, đọc rõ những chữ: "Hồng Huyết Kỳ Thư"
- Pho sách quý của Linh Quân đây rồi...
Lục Siêu Quang phấn khởi kêu lên và quỳ xuống lễ ba lạy nữa, rồi mới ngồi xuống chiếc ghế đá mở sách ra xem.
Bìa sách mới mở, chàng trai lại thấy một phong giấy rơi ra. Trong cái phong bao có mảnh giấy màu hồng, chi chít chữ viết.
Chàng đưa mắt đọc nhanh: "Di ngôn cho kẻ hữu duyên: Ngươi đã được ta thu nạp làm truyền nhân đời thứ hai của Hồng Huyết Phái. Vậy hãy an tâm ở trong biệt phủ này luyện võ công theo Hồng Huyết Kỳ Thư.
Thực phẩm cho ngươi là ốc núi màu hồng và trái nhân sâm màu đỏ, nước uống đã có ao Thạch Tuyền trong mát bốn mùa. Thực phẩm và nước uống này là chất dinh dưỡng thượng đẳng, giúp trí óc minh mẫn, công lực gia tăng để tiếp thu võ học tuyệt đỉnh.
Ngươi cứ ăn ngủ, luyện tập điều độ và tuần tự, không được nóng lòng.
Đã uống nước Thạch Tuyền và ăn trái nhân sâm thì ngươi không còn sợ độc khí làm phù can như những kẻ liều lĩnh tìm xuống vực thẳm ma phong này.
Trái nhân sâm chẳng phải củ sâm, mà là thứ trái của tiên gia, như thầy trò Đường Tăng đã gặp trên đường thỉnh kinh Tây Trúc. Nọc bọ cạp núi là chất dẫn xuất, đưa chất bổ nhân sâm vào trong huyết mạch ngươi rồi. Luyện được võ công thượng thừa trong Hồng Huyết Kỳ Thư, ngươi sẽ là võ lâm cao thủ. Xứng đáng giương danh môn phái của ta." Đặt mảnh giấy màu hồng qua một bên, Lục Siêu Quang tiếp tục mở kỳ thư ra xem.
Chàng thấy rõ ba phần:
- Hồng Huyết Khí Công.
- Hồng Huyết Thần Chưởng.
- Hồng Huyết Xung Thiên (Khinh Thân Pháp)...
Quả thật muốn luyện được các môn tuyệt học trong kỳ thư này, không thể nóng lòng thu nạp, mà phải kiên tâm, tận lực đúng theo những lời di chí của Linh Quân.
Chàng xếp sách lại, bắt đầu thăm viếng suối nước ngoài Linh Quân Biệt Phủ.
Đời chàng đang bước qua một ngã rẽ lạ kỳ.
-oOo-