Cầu Ma Tác giả: Nhĩ Căn
Chương 506: Phía bên phải!
Dịch: Tinh Vặn
Nguồn: Sưu Tầm
Ánh mắt Tô Minh quét bốn phía, đường hầm một mảnh âm u, vách tường bốn phía không phải đất đá mà là thiết thanh đồng, cách mỗi khoảng sẽ có phù văn chớp lóe. Phù văn trở thành ánh sáng duy nhất nơi đây.
Mấy trăm người Mệnh tộc đều yên lặng, biểu tình hơi đau thương. Họ cùng nhau sinh hoạt mười lăm năm không tương lai, dù rằng giờ có hy vọng rời đi nhưng ở bên ngoài có chín tộc nhân bị vĩnh viễn chia ly. Chờ đợi chín tộc nhân đó có lẽ là cái chết, dù không phải thì sẽ suốt kiếp chia xa.
Mắt Tô Minh chợt lóe, thu lại tầm mắt nhìn bốn phía, sải bước đi tới trước nhất. Hắn đi nhanh, sau lưng tộc nhân Mệnh tộc lục tục đi theo.
Một đường im lặng không ai lên tiếng, tộc nhân Mệnh tộc đôi khi ngẩng đầu, mắt rơi vào bóng lưng Tô Minh dẫn đầu, không biết tại sao lòng chậm rãi bình tĩnh lại. Tô Minh cho họ hai lần kỳ tích, lần đầu tiên là tuyệt vọng bị Bức Thánh tộc giết chóc, lần thứ hai là mười lăm năm nay vốn tưởng không thể rời đi được Tô Minh đưa tới trước mặt họ.
Họ tin sẽ còn có lần thứ ba, lần thứ ba này là Mặc tôn Mệnh tộc họ công nhận dẫn họ hoàn toàn rời khỏi Chúc Cửu Giới, quay về Nam Thần!
Không phải một người Mệnh tộc nghĩ vậy mà toàn tộc nhân đều thế. Có thể nói Tô Minh chính là hy vọng tinh thần của họ, loại cảm giác này theo từng việc xảy ra càng sâu sắc hơn.
Tô Minh đi đằng trước, thần thức tỏa ra, nhưng tại đây không thể tán quá xa. Vách tường bốn phía bài xích rất mạnh, ngăn cản thần thức khuếch tán.
Cất bước đi tới, không xa trong đường hầm, Tô Minh dừng bước chân, nơi đó có lối rẽ, có ba con đường, khiến người biết nơi nào mới là thông hướng truyền tống trận.
Tô Minh tạm dừng thì tộc nhân Mệnh tộc cũng dừng, im lặng nhìn bốn phía. Nam Cung Ngân tiến tới vài bước đứng cạnh Tô Minh, nhìn bốn phía, cuối cùng tập trung vào hắn. Không chỉ là gã, tất cả người Mệnh tộc nơi này đều nhìn hướng Tô Minh.
Tô Minh nhíu mày, ông lão Âm Linh tộc không nói chỗ này sẽ xuất hiện lối rẽ. Trước mắt ba con đường, hắn biết không thể đi nhầm, một khi đi sai thì sẽ mất thời gian quý giá.
Giây phút đám Tô Minh tới chỗ rẽ này, nhìn ba con đường thì bỗng nhiên toàn đường hầm chấn động lắc lư dữ dội, khiến người khó thể đứng vững.
Bên ngoài truyền đến tiếng nổ trầm đục, giống như đường hầm sắp sụp xuống. Bốn phía phù văn chớp lóe càng dữ dội, không ngừng nhấp nháy khiến người ở đây thời gian dài khó tránh khỏi nóng nảy.
Tô Minh bước ra vài bước, trước ánh mắt của người Mệnh tộc, không lập tức lựa chọn mà ngồi xếp bằng trên đất, mắt nhắm lại, thần thức tản ra, hóa thành ba luồng nhanh chóng vươn hướng ba con đường. Thần thức lan tràn trong sự bài xích của chỗ này, thần thức không ngừng bị suy yếu, chưa lan ra trăm mét thì chỉ còn lại một tia, mắt thấy sắp hoàn toàn tan biến, nguyên thần trong người Tô Minh rời khỏi thân thể dung nhập vào thần thức.
Như vậy khiến thần thức lại bùng nổ, tiếp tục lan tràn. Con đường trước mắt hắn, thần thức cực kỳ quái dị, lặng lẽ, thậm chí Tô Minh không kịp biết rõ hết thì đã biến mất.
Giây phút thần thức dò đường trước mặt hắn biến mất, thần thức dò đường bên trái thấy một truyền tống trận to lớn, trận đang từ từ vận chuyển, như tùy thời mở ra!
Tô Minh bỗng mạnh mở mắt, không rảnh suy nghĩ tại sao thần thức đằng trước biến mất, định thu lại thần thức dò đường bên phải thì bỗng người chấn động, hắn mạnh ngoái đầu nhìn chằm chằm đường bên phải.
Con ngươi hắn co rút, mắt tỏa ánh sáng chói lòa, tất cả đều vì thần thức đường bên phải lan tràn đến ngàn mét thì thấy một không gian to lớn!
Trong không giản hắn thấy từng bong bóng to lớn, những bọt khí có không ít vỡ ra nhưng không biến mất, thậm chí một số bong bóng chẳng hề tan vỡ, cực kỳ hoàn chỉnh!
Tô Minh hít thở dồn dập, cắn răng thu lại thần thức, không nhìn đường bên phải nữa mà đứng dậy, mang theo những tộc nhân Mệnh tộc lao nhanh đường bên trái hắn phát hiện có trận pháp.
Theo mọi người đi nhanh, đất chấn động càng thường xuyên, tiếng nổ ầm ầm, cả con đường run rẩy, thậm chí mặt đất xuất hiện khe nứt. Khe nứt xuất hiện, có ánh sáng chói lòa xuyên thấu, khiến người có cảm giác đất tùy thời tan vỡ.
Phù văn xung quanh tường chớp lóe sáng ngời, ánh sáng chiếu bốn phía, khiến đường hầm trong khoảnh khắc sáng như ban ngày.
Mọi người lao nhanh, không lâu sau phía trước đường hầm xuất hiện vùng đất trống, trên mảnh đất trống cũng có khe nứt li ti, cùng lúc đó còn có trận pháp to lớn ầm ầm vận chuyển. Trận pháp tỏa cảm giác truyền tống, đã hoàn toàn mở ra, chỉ cần bước vào là sẽ bị truyền tống đi.
Khoảnh khắc mọi người thấy trận pháp biểu tình lộ kích động thì bỗng nhiên, đường hầm lại chấn động mạnh, giống như vốn nằm ngang giờ dựng thẳng, khiến người Mệnh tộc không tự chủ được lùi ra sau, sắp té xuống.
"Lúc nguy hiểm chúng ta dốc hết sức bước vào trận pháp này, mặc kệ nó truyền tống đến đâu, nếu là Nam Thần đại lục, nếu tách ra thì nhớ kỹ một điều, chúng ta là Mệnh tộc! Chúng ta không còn là Vu tộc, tại Thiên Hà Sơn Nam Thần là nơi chúng ta tập kết, nếu Thiên Hà Sơn không còn thì ta sẽ chờ các ngươi gần đó! Để Mệnh tộc chúng ta tại đất Nam Thần gọi ra tên mình! Nhớ kỹ, Thiên Hà Sơn! Nhớ kỹ, chúng ta cung phụng là Mặc tôn!" Nam Cung Ngân rít nói, thanh âm vang dội, xộc vào tai mỗi một tộc nhân Mệnh tộc, biến thành kiên quyết và cố chấp trong mắt họ.
"Các vị, chúng ta...gặp lại ở Nam Thần!” Tô Minh bay lên, chắp tay với các tộc nhân Mệnh tộc trong đường hầm.
"Mệnh tộc chúng ta đời đời cung phụng Mặc tôn, chúng ta...gặp lại ở Nam Thần!"
Giọng Mệnh tộc quanh quẩn, từng bóng người lao nhanh hướng trận pháp, bước vào rồi lập tức không thấy bóng dáng.
Đường hầm chấn động càng kịch liệt, thậm chí một số vị trí xa hơn đã xuất hiện tan vỡ. Từng bóng người lao đi, gần như mỗi một tộc nhân Mệnh tộc lướt qua người Tô Minh thì sẽ tạm dừng, cung kính gọi hắn Mặc tôn, chắp tay cúi đầu rồi bước vào trận pháp.
Từng tiếng Mặc tôn lộ ra kiên định của họ, đây có lẽ không còn là một xưng hô mà chân chính trở thành tượng trưng nội tâm họ, còn có mười lăm năm chờ đợi không kết quả, thất vọng với Vu tộc. Giờ phút này kêu gọi tiếng Mặc tôn, tất cả trở thành vĩnh hằng, biến thành nhiệt huyết làm Mệnh tộc. Từng tiếng kêu Nam Thần gặp lại không phải nói đùa mà phát ra từ tiếng gào tận tâm can.
Lát sau, khi trừ Nam Cung Ngân ra tất cả người Mệnh tộc đều từ biệt biến mất trong trận pháp, gã nhìn Tô Minh, lặng lẽ chắp tay, muốn nói cái gì nhưng không mở miệng, xoay người đi hướng trận pháp. Trận pháp lóe ánh sáng, giây phút sắp tán đi gã bỗng nhìn hướng Tô Minh.
"Lời Mệnh tộc không phải nói đùa, lời của ta không phải lung tung. Mặc kệ bên ngoài thương hải tang điền, Mặc tôn Mệnh tộc, ân này vĩnh viễn không quên, đời này đời khác cung phụng đến vĩnh hằng!” Giọng nói Nam Cung Ngân quanh quẩn, thân hình đã biến mất trong trận pháp.
Trận pháp còn đang vận chuyển, Tô Minh đứng đó, bốn phía đường hầm rung lắc càng dữ dội. Hắn nhìn trận pháp, bỗng nhiên xoay người, không bước vào trận mà dọc theo con đường lúc đến.
Nếu cứ vậy ra đi thì hắn không cam lòng, nếu cứ rời đi, rất nhiều điều hắn thắc mắc không có đáp án!
Ông lão Âm Linh tộc từng nói nếu Tô Minh có can đảm, có thể kiên trì đến phút cuối, có quyết đoán có lẽ vĩnh viễn không đi được, vậy sẽ có thể nhìn thấy thế giới chân chính!
Điều này Tô Minh luôn ghi nhớ, hắn muốn xem!
Mặt khác, con đường bên phải lối rẽ, thần thức hắn thấy những thứ đó làm tinh thần hắn rung động, không biết vì sao cảm thấy quen thuộc. Sự quen thuộc này rất hư ảo, nếu cẩn thận tìm khó mà phát hiện, chỉ có lúc vô tình mới có loại từng biết. Loại cảm giác này xuất hiện một chớp mắt khi Tô Minh dùng thần thức tra xét đường bên phải. Hắn không biết cảm giác đó là gì, cũng không biết có phải trên thế giới này có ai khác ngẫu nhiên đi tới một nơi, ngẫu nhiên thấy cảnh vật nào đó, ngẫu nhiên làm việc gì sẽ có cảm giác quen thuộc.
Tô Minh lao nhanh đi, chớp mắt xẹt qua đường hầm, xuyên qua mấy con đường bị sụp, tới chỗ rẽ, hắn chẳng chút do dự lao hướng bên phải.
Con đường bên phải giờ đây dựng thẳng, Tô Minh đi trong con đường như một cây cột lao nhanh lên trên. Phù văn sáng ngời không còn chớp lóe, khe hở xung quanh ngày càng nhiều, ánh sáng chói lòa xuyên thấu. Ở tận cùng đường hầm cũng chính là mép đất trống lúc trước thần thức Tô Minh dò xét, vách tường có càng nhiều khe hở, thậm chí có một cái khe rộng cỡ nắm tay.
Khoảnh khắc Tô Minh bước vào đất trống, ánh mắt đầu tiên là quét qua khe hở, nhìn thấy ngoài khe một mảnh sương đậm nhưng tỏa ánh sáng rực rỡ!!!
Có từng đợt khí lạnh toát ra theo ánh sáng trong khe.
Cùng lúc đó, đường hầm lại rung động một cái, tiếng rít sắc nhọn từ bên ngoài truyền đến. Tô Minh có ảo giác, con đường hắn đứng, con đường ở trời thanh đồng đang nhanh chóng di chuyển.
Hắn dừng hô hấp, bước vào đất trống, nhìn thấy cảnh tượng lúc nãy thần thức hắn thấy!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cầu Ma Tác giả: Nhĩ Căn
Chương 507: Trẻ sơ sinh và cái nhìn kia
Dịch: Tinh Vặn
Nguồn: Sưu Tầm
Đây là một đất trống khổng lồ, ở phía xa có một lối đi kéo dài đến càng xa.
Trong đất trống đang có gần trăm bong bóng bềnh bồng giữa không trung, đa số bong bóng đã vỡ nhưng không tan biến mà tựa cái vỏ, dù có vết nứt vỡ nhưng chỉnh thể còn đó.
Nhìn những bong bóng, Tô Minh im lặng lướt qua, mãi đến khi trước mặt hắn xuất hiện một bong bóng hoàn chỉnh. Bong bóng cao ba mét bềnh bồng giữa không trung, không nhúc nhích. Bên trong có...một người đàn ông trung niên ngực mọc vảy, nhắm mắt, ở giữa trán có một lỗ máu, đó là vết thương khiến y chết.
Đây là một cái xác, cái xác không biết đã chết bao nhiêu năm, không biết sống bao nhiêu năm.
Tô Minh nhìn bong bóng trước mắt, mãi đến khi hắn cất bước, lại nhìn thấy một bong bóng hoàn chỉnh, bên trong vẫn là một cái xác, đấy là một cô gái, lưng có cánh đen, khuôn mặt tuyệt trần, rất an tường. Trên người cô, Tô Minh thấy một mặt quỷ dữ tợn do gân xanh hợp thành, có lẽ đó là nguyên nhân khiến cô chết.
[Ta phụng ý của Âm Thánh Chân Linh Âm Linh tộc ta, rời khỏi Âm Thánh Chân giới, đi ba chân giới khác, tìm xác thuộc về cường giả.]
Lời nói lúc trước của ông lão Âm Linh tộc văng vẳng bên tai Tô Minh.
Hắn đi qua mảnh đất trống, dọc theo lối vào con đường lao nhanh, lát sau con đường không ngừng rung lắc, trước mắt hắn lại xuất hiện một khối đất trống.
Bong bóng nơi này có chưa tới năm mươi, trong đó bốn cái lành lặn còn lại vỡ hết.
Tô Minh một đường đi qua từng khu đất trống, hắn đã hiêur kết cấu nơi này. Con đường như một cái ống, bên trong có không ít khối u, mỗi khối là vùng trống. Ở khu trống thứ bảy, Tô Minh thấy chính giữa một bong bóng to lớn bềnh bồng, tuy bong bóng bị xé rách nhưng Tô Minh thấy nso lại có cảm giác vô biên vô hạn. Có lẽ đây là loại ảo giác nhưng cũng có lẽ bong bóng có thể tự thành không gian.
Ở mép bong bóng, thân thể Tô Minh run run, hắn cảm giác được hơi thở của Chúc Cửu Âm.
[Sứ mệnh của tộc ta là tìm trong vũ trụ mênh mông xác sự cường đại.]
Trong óc Tô Minh lại vang giọng ông lão ấy, hắn nhìn bong bóng to lớn trước mắt, đã hiểu.
“Nơi này vốn đặt xác Chúc Cửu Âm, bởi vì pháp khí này bị tổn hại, bong bóng có nhiều chỗ vỡ.” Tô Minh thì thào, hắn nhìn bốn phía, cảm giác quen thuộc lại xuất hiện.
Tô Minh im lặng lao nhanh, dọc theo con đường đi tới chỗ trống thứ tám, tại đây hắn thấy ba bong bóng!
Ba cái bong bóng đều vô cùng khổng lồ, tất cả đều bị tổn hại, không biết năm đó bên trong có cái gì.
Mãi khi Tô Minh đi tới chỗ trống thứ chín, là khu cuối cùng, vì bốn phía không còn con đường nào nữa, đây là tận cùng cuối đường.
Chỗ này chỉ có một cái bong bóng.
Nó là bong bóng nhỏ nhất trong tất cả bong bóng Tô Minh trông thấy ở những đất trống!
Chỉ cỡ vòng tay người, nếu bên trong tồn tại xác thì dường như là...trẻ sơ sinh!
Đáng tiếc bong bóng đã bị phá rồi, bên trong trống trải. Nó yên tĩnh bềnh bồng trong khu đất trống khổng lồ, không nhúc nhích.
Nhìn bong bóng, Tô Minh ngây ra, quên tất cả. Dù động đất sắp tan vỡ hắn cũng không để ý, mạng hắn, ánh mắt hắn chỉ hướng về bong bóng nho nhỏ này.
Không biết khi nào thì nước mắt hắn chảy xuống, chậm rãi tới bên bong bóng, vươn tay phải nhẹ sờ mặt trên. Thật lâu sau Tô Minh ngẩng đầu, nhìn chăm chú bong bóng xong xoay người nhanh chóng trở lại đường đã đến.
Không lưu luyến, không chút tạm dừng, bóng lưng quyết tuyệt lộ ra cô độc và đau thương, chớp mắt biến mất trong con đường, chỉ để lại một bong bóng ở đây không biết qua bao nhiêu năm tháng, vẫn sẽ tiếp tục tồn tại.
Bong bóng hoàn hỏa không tổn hao gì từng bị Tô Minh thử mở, nhưng lấy tu vi của hắn chẳng thể nhúc nhích nó chút nào. Giờ rời đi, hắn không thèm nhìn những bong bóng nữa, lao nhanh khi con đường bắt đầu tan vỡ. Sau lưng hắn, con đường sụp xuống, chôn vùi từng không gian, chôn vùi tất cả. Trước mắt hắn, con đường tiếp tục sụp xuống, khiến tốc độ Tô Minh ngày càng nhanh
Lối rẽ, con đường chính giữa sụp càng nhanh, từng tiếng gào truyền ra, tiêngs gào lộ điên cuồng, thanh âm quanh quẩn. Con đường bên phải vỡ càng nhiều, giờ hoàn toàn tan vỡ, lộ ra sau nó là vô tận sương khói bên ngoài. Sương khói đang nhanh chóng hướng ra sau, khiến người nhìn có ảo giác là sương khói đang động hay trời thanh đồng động.
Khoảnh khắc nó tan vỡ, một bóng người lao ra. Tô Minh không tạm dừng, hắn nghe thấy tiếng gào đến từ con đường chính giữa, không thèm nhìn một cái, đi hướng con đường có trận pháp, lóe người đi.
Phạm vi tan vỡ biến lớn, sau khi Tô Minh rời đi thì con đường chính giữa hoàn toàn sụp xuống, biến mất, lộ ra sương mù dày đặt cuồn cuộn, sụp xuống ảnh hưởng đường bên trái cũng phạm vi lớn tán đi. Thế tán này như đất Chúc Cửu Giới biến mất, dường như có cái mồm vô hình đang không ngừng nuốt. Tô Minh lao nhanh, lát sau khựng lại, phía trước hắn đường đang sụp, chặn hắn đi đến trận pháp.
Mắt Tô Minh chợt lóe, khựng lại rồi cất bước đi tiếp, trông như hắn bước vào sương khói. Lực hút to lớn cuốn bản thân, có gió lạnh ập đến như muốn kéo hắn vào sương hắc ám. Người Tô Minh tỏa ánh sáng vàng, tiếng bùm bùm vang trong thân thể. Khoảnh khắc lực hút cuốn đến, thân thể hắn hóa thành cầu vồng xuyên qua con đường trước mặt đang sụp đổ.
Khi đi qua con đường sụp xuống, Tô Minh thở hồng hộc, mắt tái nhợt nhưng bước chân không ngừng, xé gió lao đi. Rốt cuộc sau lưng hắn không ngừng vỡ vụn, đi tới nơi có trận pháp!
Nơi này càng nhiều khe nứt khiến trận pháp như sắp bị xé rách tan vỡ, ánh sáng cũng ảm đạm nhiều như là khi tắt rồi không thể vận chuyển trận này nữa, vậy thì nếu Tô Minh muốn rời đi là không khả năng.
Nếu giây phút này hắn bước vào trong trận pháp còn có thể truyền tống, nhưng Tô Minh đứng ở mép trận, mắt lộ dứt khoát, không bước vào!
Hắn xoay người nhìn con đường phía sau hoàn toàn tan vỡ, nhìn sương khói cuồn cuộn trong mắt, thần thức tản ra. Kiểu tản này là nguyên thần toàn bộ bùng phát, hắn muốn trong một chớp mắt nhìn thấy tất cả.
Thần thức tản ra, hắn trông thấy là sương khói vô biên vô tận, trong sương có từng tiếng gào thê lương, trừ điều đó là không thấy cái gì nữa. Nhưng hắn cảm giác được chỗ mình ở đang nhanh chóng di chuyển, xuyên qua sương khói.
Một lát sau, khi trừ trận pháp và Tô Minh, tất cả vật đều tan vỡ, khoảnh khắc đó hắn liền phát hiện thần thức thấy mảng lớn sương khói kịch liệt cuồn cuộn, trong cuộn trào hắn thấy sương hóa thành trận pháp to lớn, giữa trận pháp có luồng sáng chói lòa xuyên thấu. Ra theo ánh sáng là một cổ kiếm thanh đồng nhìn không thấy tận cùng, bộ dạng hình thoi, vô cùng khổng lồ!
Kiếm lấy tốc độ không thể tả từ trong trận pháp dày đặc sương mù giãy dụa muốn thoát ra, ánh sáng chớp lóe càng kịch liệt. Bỗng nhiên thân thể nó bay ra khỏi sương khói!
Khoảnh khắc nó bay ra, trong sương có một vuốt khói đen thui chộp đến nhưng không bắt được. Cổ kiếm thanh đồng khổng lồ như thoi lao nhanh thoát khỏi sương trận pháp!
Chính chớp mắt này, Tô Minh rõ ràng cảm giác mình tồn tại, hắn ở trong cổ kiếm thanh đồng xuyên ra sương khói, hiển nhiên đây là pháp khí Âm Thánh Chân giới có thể xuyên qua chân giới!
Trận pháp sau lưng hắn càng thêm tối tăm, dường như tất cả lực lượng để nó vận chuyển đang bị cổ kiếm thanh đồng khổng lồ hút đi.
"Chờ chút...chờ chút nữa!!!” Tô Minh thì thào.
Mắt hắn đỏ sậm, thần thức tỏa ra phạm vi lớn. Hắn trông thấy cổ kiếm thanh đồng khổng lồ mình ở rời khỏi sương vòng xoáy, cũng thấy nó không ngừng bay xa thì hiện ra toàn cảnh sương vòng xoáy!
Đó là vũ trụ mênh mông, đây là một góc vũ trụ, sương vòng xoáy không ngừng xoay tròn, theo nó xoay tròn, cổ kiếm thanh đồng đi xa, sương khói chuyển động chậm rãi tan biến, dường như một cái hố đen bị mở ra đang dần khép lại.
Cùng lúc đó, khuôn mặt Tô Minh dần biến đổi, tử khí nồng đậm hiện ra trong ngoài người, dường như tử khí vốn tồn tại mà trước kia Tô Minh không thấy, cảm nhận không được.
Người Tô Minh run rẩy, hắn không thèm để ý tử khí, bởi vì hắn thấy trong vũ trụ mênh mông, ngôi sao tỏa sáng, còn có trong sao có vài cầu vồng, trong cầu vồng rõ ràng là con người. Họ mặc quần áo hoa lệ, giờ tạm dừng ở tại chỗ, không thấy bộ dạng nhưng chắc là trông thấy cổ kiếm thanh đồng khổng lồ thì tinh thần chấn động và hoảng sợ.
Tô Minh thấy vũ trụ, thấy từng tinh cầu hình tròn, còn thấy từng mảng đại lục bềnh bồng ở vũ trụ.
"Hóa ra...là vậy...” Tô Minh thì thào, người hắn ngày càng yếu ớt, dường như nơi này là cấm khu sinh mệnh không phải bây giờ hắn có thể đến. Hắn lảo đảo lùi lại, giây phút ánh sáng trong trận pháp tán đi thì đạp vào trong.
“Nơi này không thuộc về ngươi, ta sẽ đưa ngươi trở về chốn thuộc về ngươi. Nhưng ta tin, rồi sẽ có một ngày ngowi sẽ dựa vào lực lượng của mình từ một mặt gương, đi ra.” Giọng ông lão Âm Linh tộc thì thào mang theo lưu luyến.
Bóng dáng Tô Minh dần tán đi, nhưng khoảng khắc biến mất hắn bỗng lên tiếng.
“Năm đó tộc ngươi phụng mệnh tìm xác có từng...tìm một cái xác trẻ sơ sinh đã chết?"
"A? Ngươi...” Giọng bình tĩnh của ông lão Âm Linh tộc xuất hiện kinh ngạc, dường như nghĩ cái gì, thanh âm hóa thành tiếng hít thở kinh hoàng.
Trước khi biến mất, đôi mắt Tô Minh tỏa ánh sáng chói lòa.
"Âm Thánh Chân giới...Âm Linh tộc, ta sẽ đi tìm ngươi..."
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Đất Nam Thần, ngoài Thiên Lam thành, tầng mây cuồn cuộn, sấm sét đánh đì đùng, mưa như trút nước. Cơn mưa kỳ lạ từ mấy tháng trước rơi xuống liên miên đến hôm nay. Trong mưa thiên địa vạn vật mông lung khiến người không thể thấy quá xa. Nước mưa rơi xuống, mùi biển tanh ẩm ướt tràn ngập tám hướng.
Thiên Lam thành năm đó nguy nga giờ tĩnh mịch, chẳng truyền ra chút tiếng động, nhưng nhìn kỹ thì hơi khác với chút, tường sơn mạch bị xây lên rất cao, nếu ở dưới thành ngẩng đầu nhìn sẽ cảm nhận rõ ràng hơn.
Đưa mắt nhìn, trên mảnh đất Vu tộc ngoài Thiên Lam thành giờ chẳng có chút bóng người, nếu từ trên trời nhìn xuống toàn Nam Thần, vậy có thể phát hiện rìa đất Vu tộc sóng dữ ngập trời, nước biển bàng bạc ầm ầm đang không ngừng nhấn chìm mặt đất, phạm vi vô biên vô hạn, xem bộ dạng dường như không bao lâu sẽ lan tràn đến Thiên Lam thành!
Ngoài nước biển, càng xa hơn trong màn mưa tử hải, một lục địa mênh mông theo nước biển tới gần. Tốc độ nhìn thì chậm nhưng nếu ở gần sẽ phát hiện nó nhanh gần như cực hạn. Đại lục đen đó chính là Đông Hoang, nó đến gần, cuồng phong thét gào cuốn nước biển rống gầm, tràn ngập đất Vu tộc, đem từng ngọn núi ở phạm vi giáp ranh nhấn nhìm, đem từng mảng bình nguyên hóa thành mặt biển vô tận.
Trận tai biến Đông Hoang này giờ đang kịch liệt tiến hành, chẳng bao lâu sau khi tai biến Đông Hoang đánh vào Nam Thần thì đối với người ở đất Nam Thần là hoàn toàn mở ra tai kiếp. Sơn băng địa liệt, di sơn đảo hải, bởi tai nạn này dù là tu vi cao thâm cũng khó đối kháng.
Không ai đoán được tai nạn qua đi thì đất Nam Thần còn sót lại bao nhiêu người.
Tất cả thế lực sẽ bị đánh loạn, Man tộc cũng tốt, Vu tộc cũng vậy, sẽ tan vỡ. Vì không còn trật tự, không còn tông môn, không còn đại bộ lạc, do đó hóa thành hỗn loạn!
Hỗn loạn bắt đầu cũng sẽ là sau tai kiếp thời đại cường giả lớp lớp
Giờ ở đất Vu tộc, giáp tranh nước biển ngập trời lan tràn có tám bóng người lao nhanh đến. Trong tám người có ba cô gái, còn nam thì ông lão tóc trắng xóa, tuổi nhỏ thì cỡ mười mấy tuổi. Tám người dù từ bộ lạc khác nhau nhưng giờ tập trung lại làm cùng một việc.
Trốn!!!
Họ đang lẩn trốn, chạy bỏ mạng, sau lưng họ không có cường giả truy đuổi nhưng biểu tình đầy cay đắng và sợ hĩa. Dù không có cường giả đuổi theo sau lưng nhưng có vô tận nước biển gẩm rống và sóng to, có sinh mệnh vô cùng cường đại đến từ nước đen trầm đục gầm rống.
Sau lưng họ ngoài ngàn mét có một ngọn núi, giờ ngọn núi tan vỡ, nguyên nhân là sóng to đập vào tạo thành. Núi vỡ và đá rơi đều bị nước biển rít gào nhấn chìm, trở thành một phần mặt biển vô biên vô hạn.
Trên bầu trời, tầng mây cuồn cuộn, mưa rơi, tồn tại một đám thú bay rậm rạp, chúng đến từ Tử Hải. Chúng sinh ra trong Tử Hải, ở trên trời sống, nếu chết còn có sức sẽ quay về trong nước.
Chúng nó thành quần kết đội rít gào trong bầu trời, số lượng vô tận có thể tính, như phủ lên bầu trời, đi qua đâu là đất tầm tã mưa!
Loại chim bay không nhìn dưới đất và nước biển, nhưng đối với không phải đồng loại cùng bay trên trời thì công kích rất mãnh liệt, một khi gặp gỡ sẽ thành đàn đi, không chết không ngừng!
Nhưng số lượng của chúng nó giống như vô tận, dù là chết nhiều nhưng trong nước biển vẫn lao ra mảng lớn chim bay mới!
Chỗ này chỉ là một phần biển rộng, giờ ở giáp ranh đất Vu tộc Nam Thần đã nguy hiểm như vậy, khắp nơi đều như thế.
“Không thể bay, chỉ có thể ở dưới đất đi nhanh, nhưng chúng ta làm sao nhanh hơn Tử Hải phía sau chứ!!!" Dưới đất trong tám người chạy nhanh có một người đàn ông trung niên cay đắng nói.
"Dù không nhanh cũng phải liều mạng, chỉ cần đến Lâu Hoàn sơn là có cơ may sống!"
"Lâu Hoàn sơn là nơi cứu viện gần chúng ta nhất, chỗ đó có truyền tống trận khoảng cách ngắn toàn Vu tộc, chỉ cần trước khi nước biển nhấn chìm chúng ta thông qua trận pháp rời đi, vậy thì có thể đối lấy phút cuối thoát khỏi Vu tộc!" Lên tiếng là một cô gái trong tám người, mặt tái nhợt vội vàng nói.
"Rời khỏi thì Vu tộc có tác dụng gì? Bộ lạc của ta đã sụp đổ, tộc nhân còn lại cũng tan tác, dù đến Man tộc thì đời này sợ là không có ngày thấy mặt trời.” Thiếu niên mười mấy tuổi luôn im lặng bỗng cười khổ nói.
Khi họ nói chuyện thì sau lưng có tiếng nổ trầm đục, thanh âm xuất hiện khiến tám người biến sắc mặt, không nói chuyện nữa cắn răng tăng tốc nhanh chút.
Sau lưng họ ngoài mấy trăm mét biển lớn rít gào ập lến. Sóng biển cuốn cao, như có lực lượng cường đại từ sau ập đến, nơi đi qua phủ một phần nước biển. Trên mặt biển có một cái đầu to nhô ra, vị trí đôi mắt lạnh lùnng hìn chằm chằm tám người ngoài mấy trăm dặm trước mặt. Đôi mắt vô tình và lạnh lùng khiến dù tám người không ngoái đầu nhưng vẫn cảm thấy lạnh lẽo.
“Tử Hải cự nhân!"
Tám người bỏ chạy lòng run rẩy, lao nhanh, sau lưng họ nước biển phu lên càng nhanh. Cái đầu ở mặt biển chậm rãi trầm xuống, đường như biến mất nhưng rất nhanh ngoài mấy trăm dặm càng tới gần mấy người trên mặt biển lại ló đầu ra.
Nước biển lan tràn, cách tám người ngày càng gần, từ mấy trăm mét lát sau kéo gần trăm mét. Biển ầm ầm, mùi tanh nước biển như gần sát tám người. Khi một đợt sóng to dấy lên, rơi xuống khiến nước biển ngày càng nhanh lan tràn, trong tám người cô gái lúc trước nhắc đến Lâu Hoàn sơn nghiến răng, bỗng nhảy lên không còn ở dưới đất mà nhanh chóng bay lên giữa không trung, hộc búng máu, thân hình lập tức biến thành sương đỏ lao phía xa.
Còn lại bảy người do dự rồi lục tục biến thành bảy cầu vồng, ở không trung gào thét, phía xa cách họ mấy trăm mét có một ngọn núi cao ngất.
Sơn mạch này liên miên thành vòng tròn, vị trí đỉnh núi không phải mũi nhọn mà như bình đài, xem là vòng tròn, nơi này chính là Lâu Hoàn sơn trong miệng họ!
Tám người trên bầu trời mặc kệ cùng nhau, dốc hết tốc độ lao nhanh hướng ngọn núi. Nhưng giây phút họ bay lên thì có vô số chim bay rít gào từ bốn phương tám hướng đến gần họ.
Tốc độ chim bay vượt rất xa họ, xem như những chim bay biến thành bàn tay to lớn, càn quét hướng tới tám người. Khoảnh khắc chim bay tới gần, tám người tự thi triển thần thông, ngũ quang thập sắc chớp lóe, ầm ầm vang vọng. Trong tám người có bốn lao ra khỏi chim bay bao vây, nhưng còn lại bốn người vĩnh viễn ở lại trong bầy chim. Từng tiếng hét thê lương, chia năm xẻ bảy, tàn phá trong miệng nhiều chim bay.
Bốn người dùng hết sức thật không dễ lao ra ngoài, bên tai truyền đến tiếng đồng bạn hét thảm, ai nấy sắc mặt càng tái nhợt, trong sợ hãi không chút ngừng lại lao hướng ngọn núi. Khoảng cách bốn người vốn đã không xa, rất nhanh tới gần ngọn núi kia chưa đến mấy trăm mét, giờ phút này, nước biển bên dưới cũng đang lan tới núi chưa đến ngàn mét!
Cùng lúc đó, nhiều chim bay lại gào thét đến, lát sau trong bốn người lại có một bị chim bao vây không thể bay ra, chôn vùi trong đó. Ba người còn lại rốt cuộc đứng trên ngọn núi.
Ba người hai nam một nữ, nữ là người lúc trước nói ra Lâu Hoàn sơn, còn hai nam một là người đàn ông trung niên, một là ông lão.
“Ta biết trận này nên mở ra thế nào, hai ngươi hộ pháp cho ta!” Cô gái rất nhanh đi tới vài bước, vào trong trận pháp khắc trên đất núi.
Đang lúc cô loay hoay định để nó vận chuyển thì nước biển đã tới gần chân núi, ầm ầm va chạm vào ngọn núi. Đứng trên đỉnh có thể thấy rõ bên dưới vị trí chưa tới mười mét trở thành biển vô tận.
Núi run rẩy, từng khe hở sinh ra, dường như không thể chịu đựng nước biển va chạm sắp tan vỡ. Mặt biển ngoài núi toát ra cái đầu to, theo tiếng biển gầm, một bàn tay to đen từ sâu trong biển chộp hướng ba người trên núi.
Từ xa nhìn lại trong biển tồn tại một người khổng lồ đang giơ tay lên như muốn hủy diệt tất cả.
Trừ cô gái ra, ông lão và người đàn ông trung niên biểu tình hoảng sợ, tinh thần chấn động. Trong đó ông lão lập tức đi hướng người đàn ông trung niên một bước, tay phải nâng lên mạnh ấn vào như muốn đẩy gã hướng tới bàn tay, để mình thoát khỏi tai họa. Nhưng lão vừa ra tay thì người đàn ông trung niên né sang bên, tay phải nâng lên túm ông lão, cũng có cùng ý định.
Khoảnh khắc hai người tính kế nhau, cô gái trong trận pháp khóe miệng lộ âm độc, trận pháp dưới thân vào giây phút này bỗng phát ra ánh sáng rực rỡ, và cả lực đẩy bùng phát, đẩy ông lão và người đàn ông trung niên ra ngoài núi, nghênh đón bàn tay to chộp đến.
“Tiện nhân!!! Ngươi...” Ông lão và người đàn ông trung niên biến sắc mặt, nhưng chưa kịp nói gì đã hóa thành hét thảm, bị bàn tay túm lấy trực tiếp bóp nát thành cục thịt.
Trên bầu trời, Tử Hải cự nhân bóp nát ông lão và người đàn ông trung niên, giữ nắm đấm đánh hướng trận pháp ngọn núi.
"Cảm ơn hai ngươi.” Cô gái cười nhạt.
Trận pháp vận chuyển, cô chớp mắt biến mất, nhưng khoảnh khắc biến mất bỗng lại xuất hiện, khóe miệng cười nhạt biến thành ngơ ngẩn. Cô mạnh xoay người, mắt thấy bên cạnh theo trận pháp vận chuyển xuất hiện một thân hình!
Một người mặc áo trắng, tóc đen, mặt tái nhợt, biểu tình âm trầm, hắn, là Tô Minh!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cầu Ma Tác giả: Nhĩ Căn
Chương 509: Tử Hải lan tràn
Dịch: Tinh Vặn
Nguồn: Sưu Tầm
Trên người Tô Minh, giờ phút này tràn đầy tử khí, tử khí đến từ Chúc Cửu Giới, bởi vì hắn kiên trì xem xong hoàn chỉnh quá trình cổ kiếm thanh đồng rời đi, nhìn thế giới bên ngoài gương, thấy quả cầu hình tròn trong vũ trụ, và vô số đại lục bềnh bồng, thân hình hắn vì không thể thích ứng bên ngoài do đó dần mục nát, từ trong ra ngoài tỏa tử khí đậm đặc.
Tử khí này có lẽ vốn tồn tại trên người hắn, chẳng qua chỉ có ở bên ngoài mới lộ ra.
Bây giờ Tô Minh vừa bị truyền đưa về còn tồn tại!
Nhưng trong mắt cô gái, Tô Minh bị tử khí lượn lờ như là người hấp hối, cho người cảm giác tu vi không quá mạnh. Điều này khiến mắt cô gái lóe oán độc, dựa theo kế hoạch, giờ phút này cô nên rời khỏi đây rồi, nên xuất hiện ở nơi xa hơn. Bây giờ trận pháp vận chuyển, không biết tại sao ló ra người sắp chết này, làm cô nảy sinh độc ác và hận Tô Minh.
Nhưng tâm kế cô sâu trầm, nhìn hướng Tô Minh, không để ý nắm tay của Tử Hải cự nhân đang rít gào đến gần, biểu tình lộ sợ hãi và đáng thương, mắt có cầu xin. Cô hé môi như muốn nói cái gì, nhưng khác với biểu tình là tay ngọc nhanh chóng nâng lên, một vuốt chộp vào cánh tay Tô Minh biểu tình âm trầm, mạnh kéo, như muốn vung hắn hướng nắm đấm, nhân cơ hội cho cô lại mở trận pháp.
Theo cô nghĩ thì cái người từ bên trong toát ra tử khí hiển nhiên sắp chết rồi, mình là tu vi hậu kỳ Ương Vu, sẽ không ra cái gì ngoài ý muốn, hơn nữa biểu tình của cô đủ mê hoặc người khác. Nhưng khiến cô không ngờ là tay chộp vào cánh tay Tô Minh định kéo hắn thì mặc kệ cô dốc hết sức mạnh vẫn không làm hắn nhúc nhích một ly.
Điều này làm cô ngẩn ngơ, giây phút đó Tô Minh ngẩng đầu, không thèm liếc cô gái cái nào, cất bước tới trước. Cô gái bản năng thả lỏng tay, nhìn Tô Minh bước ra khỏi trận pháp, ngẩng đầu nhìn nước biển rống gầm nắm đấm Tử Hải cự nhân sắp đánh xuống.
"Cút cho ta!” Tô Minh biểu tình âm trâm, hình ảnh ở cổ kiếm thanh đồng khiến tâm tình hắn rất buồn bực, các loại phát hiện khiến hắn trong phút chốc khó thể bình tĩnh, giờ trở lại đất Nam Thần, vừa bước ra trận pháp đã đối mặt cô gái mắt mù và nắm đấm cự nhân đánh tới.
Tiếng ầm ầm vang vọng, Tô Minh đứng đó không nhúc nhích, nhưng nắm đấm Tử Hải cự nhân to lớn bị hắn chống thì mạnh rung động, máu thịt xé rách, Tử Hải cự nhân ló nửa cái đầu khỏi nước biển phát ra tiếng gào thống khổ.
Hình ảnh này khiến cô gái sau lưng Tô Minh mở to mắt lộ vẻ khó tin, chợt ngừng thở, đầu óc trống rỗng.
Trên mặt biển, Tử Hải cự nhân hoàn toàn ló đầu ra, tay phải bị đánh bật ra đang định giơ lên nhưng Tô Minh cười nhạt, nâng nắm ngón tay phải bóp chặt nắm đấm của Tử Hải cự nhân khiến nó không thể thu lại, tay phải mạnh kéo ra ngoài.
Cái kéo này biển rống gầm, chỉ thấy người khổng lồ thân hình cỡ trăm mét bị Tô Minh kéo ra khỏi biển, ở giữa không trung thành hình vòng cung. Tay phải Tô Minh thả ra, lập tức thân thể người khổng lồ tựa diều đứt dây bị vứt bỏ. Nhưng giây phút nó bị vứt đi thì Tô Minh cất bước tới trước, đạp không mà đi, chớp mắt đuổi theo Tử Hải cự nhân, ngón trỏ tay phải mạnh chỉ vào trán nó.
Cái chỉ này tiếng nổ vang vọng, đầu Tử Hải cự nhân nổ tung, thân thể ầm một tiếng rơi vào mặt biển phía xa, co giật vài cái rồi trầm xuống đáy biển.
Cô gái đứng trong trận pháp trên núi người rùn bần bật, đôi mắt nhìn Tô Minh lộ ra kinh hoàng. Cô biến Tử Hải cự nhân cực kỳ cường đại, mỗi con có thể so với Hậu Vu, chúng ở trong nước có ưu thế thiên nhiên, muốn giết một Tử Hải cự nhân thường cần có thực lực trung kỳ Hậu Vu mới làm được. Nhưng cô chính mắt thấy mấy trung kỳ Hậu Vu bộ lạc ra tay dù giết được một Tử Hải cự nhân phải đấu cả tiếng đồng hồ, nhưng một nay, thanh niên áo trắng trước mắt, một mình đối mặt đã giết chết Tử Hải cự nhân, độc tác trơn tru gọn gàng, hiển nhiên mạnh hơn Vu Công bộ lạc cô rất rất là nhiều!!!
“Tiền bối...” Cô gái định mở miệng nhưng chợt ngừng, bởi vì cô thấy Tô Minh ở giữa không trung lạnh lùng liếc mình. Ánh nhìn khiến đầu óc cô gái ù vang, não biến mơ hồ.
Khi ý thức lại tỉnh táo thì cô không thấy Tô Minh đâu, thấy chỉ là sóng to ngập trời ập hướng cô. Trận pháp dưới thân không kịp vận chuyển, ở trong sóng to tan vỡ, cùng với cô bị Tử Hải nhấn chìm.
Tô Minh ở giữa không trung cất bước đi, nhìn xuống nước biển bên dưới, nhìn sóng dữ ngập trời và từng cái đầu to hiện ra trên mặt biển vùng với vô số mãnh thú kỳ dị.
Mọi thứ không giống với hình ảnh trong ký ức của hắn.
Tai biến Đông Hoang đang nhanh chóng lan tràn, dù chưa đến cuối cùng nhưng cách không xa.
"Hỏa Vượn.” Con ngươi Tô Minh trợn to, hắn chợt nghĩ tới Hỏa Vượn, nghĩ đến động phủ và dược đỉnh bên trong!
Tô Minh ở giữa không trung, bốn phía truyền đến từng đợt tiếng gào, chỉ thấy thật nhiều chim bay từ bốn phương tám hướng chớp mắt tới gần, những con chim mắt lộ hung tàn và khát máu, cách hắn ngày càng gần.
‘Tai biến Đông Hoang, dù là khu vực Man tộc cũng sẽ chịu tai nạn cực lớn, trước tai nạn ai nấy thấy bất an, như hủy thiên diệt địa. Bây giờ không phải lúc quay về Man tộc, phải chờ tai nạn qua đi mới nên về. Nơi tránh được tai nạn mình có một chỗ.’ Mắt Tô Minh chợt lóe, bốn phía chim bay đến ngày càng nhiều, tới gần trong thời gian ngắn.
Khoảnh khắc chúng tới gần thì Tô Minh vung tay áo, trước người xuất hiện độc thi.
Độc thi mắt lộ tàn nhẫn, há mồm phun ra khói độc hai màu xanh đen. Khói nhanh chóng khuếch tán, vừa chạm vào đàn chim bay tới thì chúng phát ra tiếng hú chói tai, nhanh chóng hòa tan thành từng giọt độc rơi vào biển.
Tô Minh cau mày nhìn bốn phía, mặt biển cuồn cuộn làm hắn khó thể đoán vị trí đứng, bởi vậy khó thể tìm động phủ. Hắn không thèm để ý những chim bay chết xung quanh, không để ý độc thi giết chóc, hắn trầm ngâm tán thần thức, phủ tám hướng. Trong thần thức hơn phân nửa đều là nước biển, dù là mặt sau cũng đang bị lan tràn, Tô Minh không thấy dãy núi nào rõ ràng.
Hắn mở mắt ra, suy tư nhìn trong đầu hiện ra ngọn núi cô gái đứng. Mắt chợt lóe, tay phải vỗ vào túi trữ vật, lập tức trong tay hắn xuất hiện mộc giản, đó là địa đồ đất Vu tộc. Hắn tập trung nhìn, ở trên bàn đồ thấy một sơn mạch hình vòng cung cùng loại, hơi phân tích, hắn cất đi mộc giản, nhoáng người lao phía xa.
Độc thi theo sau, vui vẻ phun sương, khiến thân hình Tô Minh biến thành cầu vồng từ xa nhìn như bị sương khói xanh đen bao trùm, đi qua đâu trên trời nhiều chim bay đụng phải lập tức thành giọt độc.
Trên mặt biển vô tận bay chừng nửa tiếng, Tô Minh tản thần thức ra, trong mấy ngàn mét đều là biển mênh mông, có nhiều mãnh thú trong biển, dường như phát hiện thần thức của hắn, mạnh nhìn vị tí hắn ở, đặc biệt là người khổng lồ trong biển phát ra tiếng gầm.
Thậm chí giữa không trung, Tô Minh dần phát hiện những con chim bay tới có một phần đụng vào độc dịch không giống như trước lập tức hòa tan mà kiên tri lao ra một khoảng cách mới dần tan.
Phát hiện này khiến mắt Tô Minh chợt lóe, quan sát, hắn dần thấy ra đám chim là vô biên vô hạn, dù có chết nhiều hơn thì từ trong biển không ngừng bay ra. Những con chim bay ra rõ ràng có thể kháng khói độc! Nếu cứ tiếp tục thì chẳng bao lâu khói của độc thi đối với chúng nó sẽ bị suy yếu đến cực hạn!
'Hèn chi...' Tô Minh vung tay áo thu lại độc thi, tay phải nâng lên vung. Ánh sáng xanh chớp lóe, kiếm nhỏ xanh biến ảo lớn lên vòng quanh cạnh Tô Minh.
Có kiếm nhỏ, Tô Minh tiến lên lại có mảng lớn chim bay áp sát. Ánh sáng xanh chớp động, rít gào xoay tròn, chẳng qua chim quá nhiều, Tô Minh giết không hết chỉ có nước thuấn di, hấp dẫn nhiều chim bay xong chớp mắt rời đi.
Mất vài tiếng đồng hồ, Tô Minh ở giữa không trung chợt khựng lại, biểu tình càng nghiêm trọng. Trong thần thức của hắn thấy trên mặt biển ngoài mấy ngàn mét có một vòng xoáy, khí thế làm Tô Minh thấy nguy hiểm phát ra từ trong đó.
Hơi thở ấy theo Tô Minh cảm nhận thì vượt qua Tuyệt Vu!!!!
Mắt Tô Minh chợt lóe, người chớp mắt biến mất, tránh xa vòng xoáy xoay tròn, ở mặt biển chạy hướng có động phủ.
Mấy ngày sau, đây vốn là đất Vu tộc giờ thành bãi biển, trên mặt biển có một cầu vồng xé gió lao đi. Đằng sau có thành đàn chim bay truy đuổi, phía trước bầy chim là một con toàn thân tỏa ánh sáng năm sắc giống khổng tước!
Con thú mắt lạnh lùng, thân thể cỡ vài trăm mét đuổi sát theo Tô Minh!
Lại qua vài ngày, cũng ở trên mặt biển, tiếng gầm quanh quẩn, có từng xúc tua to lớn từ đáy biển vung ra, đi qua đâu không khí xuất hiện cái khe đánh hướng Tô Minh trên trời.
'Đông Hoang đại lục còn chưa va chạm, chỉ tồn tại cường đại trong nước đã khó đối phó như vậy.' Tô Minh lóe người, biến mất giữa không trung.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Trên mặt biển, cách Tô Minh lao nhanh đến khoảng hơn một ngàn mét, ở giữa không trung một đám chim xoay quanh, bộ dạng con chim không giống với Tô Minh từng gặp, có ba vuốt, cái đầu to hơn chút, mỗi một con đều chừng nửa mét.
"Oa...oa oa!"
Từng tiếng rít như trẻ sơ sinh khóc vang vọng, thuộc về thanh âm độc đáo của loại chim này. Những con chim bao vây chính giữa có sáu Vu nhân mặt trắng bệch đang điên cuồng chống cự. Nhưng sáu người này tu vi cao nhất chừng đỉnh Ương Vu mà thôi. Nhiều con chim bao vây, họ có thể kiên trì lâu, từng đợt qua đi, sáu người dần trở thành năm, lát sau chỉ còn lại hai người.
Một là thiếu niên mặt tái nhợt biểu tình kinh khủng, thiếu niên trông khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, diện mạo cực kỳ tuấn tú. Một người khác là người phụ nữ trung niên, diện mạo bình thường nhưng ra tay bảo vệ thiếu niên, xem giống mẹ con mà mặt mày không có chút gì giống nhau. Tuy nhiên không kéo dài bao lâu, người phụ nữ bị một con chim túm đầu kéo vào đàn, hét thảm thành mảnh vụn.
"Ái phi!!!” Thiếu niên phát ra tiếng kêu bi ai, unước mắt lăn trong vành mắt, biểu tình đau thương.
“Ngươi là ái phi thứ ba mươi chín của trẫm, vậy mà cũng rời khỏi trẫm, sao trẫm sống tiếp được đây..." Dường như thiếu niên bi thương đến cực độ, đôi mắt đỏ rực hung ác nhào hướng đám con chim, gầm to.
"Bà nội ngươi, chúng ta là đồng loại, các ngươi không nể tình như vậy thì trẫm...bổn đại gia giận rồi!!!” Mắt thấy đám chim rít gào ngày càng gần, thiếu niên nghiến rắn, bùm một tiếng thân thể gã hóa thành khói đen. Biến hóa đột ngột khiến đám chim bốn phía chợt khựng lại, khoảnh khắc đó khói đen lập tức ngưng tụ, hóa thành một con...hạc đen!
Hạc gầm lên, mạnh vỗ cánh bay vài vòng trước mặt đám chim, như đang nói cho chúng mình cũng có cánh.
“Thấy chưa thấy chưa? Lão tử cũng là chim, chúng ta là người một nhà..."
Đối với biến hóa của thiếu niên, đám chim hung tàn bốn phía khựng lại, không chút chần chờ tiếp tục lao đến, khiến con hạc đen mở to mắt, lộ ra đau thương sâu đậm.
"Các ngươi...các ngươi quá đáng!!!” Thân thể hạc đen lại bùm một tiếng thành sương, nhưng rất nhanh sương ngưng tụ lại xuất hiện ở trước mặt đám chim, là một đồng loại giống chúng nó y đúc, có ba vuốt.
Biến đổi này khiến đám chim ngây ra, lấy trí tuệ không cao của chúng không phân rõ tình hình trước mắt. Nhưng đôi mắt hung tàn chớ lóe do dự khiến hạc đen hóa thành đồng loại chúng căng thẳng.
"Oa... Oa oa... Oa oa oa...” Hạc đen căng thẳng vội mở miệng, học bầy chim hót mau chóng kêu vài tiếng.
Có lẽ mấy câu kêu đặc biệt nổi tác dụng, có lẽ là vì phía xa một cầu vồng bỗng xuất hiện khiến đám chim chú ý. Khi hạc đen phát ra tiếng hú, đám chim bốn phía lập tức quay đầu nhìn hướng cầu vồng ở phía xa xé gió đến. Trong tiếng trẻ sơ sinh khóc, đám chim lao hướng bầu trời.
Hạc đen biến thành đồng loại chúng, vốn muốn rời đi nhưng bị vây quanh trong đám chim, không dám một mình rời đi dẫn đến chú ý. Nó nghiến răng, đi theo đàn chim bay hướng cầu vồng.
Khi bay đồng loại bốn phía đều sắc nhọn gào, nó không chút do dự dốc hết sức kêu gào.
"Oa... Oa oa... Oa oa oa... Oa oa oa oa...” Hạc đen kêu, cảm thấy thuận miệng rồi, nhớ đến mình vì kêu như vậy mới may mắn thoát khỏi, nó đắc ý càng ra sức hơn. Trong nhiều tiếng chim oa oa rít gào, giọng nó rất vang.
Tô Minh ở giữa không trung biến thành cầu vồng nhanh chóng lao đi, thỉnh thoảng thuấn di tránh khỏi nguy hiểm nơi này và những thứ bám theo sát không cắt đuôi được. Đối với tồn tại cường đại giữa không trung và trong Tử Hải, Tô Minh cảm nhận rất sâu sắc, mới mấy ngày hắn đã gặp vài con. Nếu không phải thần thức của hắn cường đại, có thể thuấn di thì rất khó tránh đi.
Bây giờ hắn lao nhanh, không lâu sau mắt ngưng tụ, nhìn thấy đằng trước đám chim chưa từng gặp đang thét gào đến. Đám chim cái đầu vượt qua Tô Minh từng thấy, tốc độ nhanh không ít. Chúng nó tản ra cản đường Tô Minh đi, chớp mắt đã ùa đến gần. Tô Minh biêur tình lạnh lùng, bước chân chẳng chút tạm dừng, lao hướng đàn chim.
Hai bên vừa đến gần lập tức bên người Tô Minh chớp lóe ánh sáng xanh, đi qua là những con chim bị ngăn cản ở đằng trước, từng tiếng hét thê lương thân thể bị xuyên thấu. Tô Minh ra tay quyết đoán, không chút ngừng lại, xem bộ dạng như muốn từ đây xuyên qua, giết ra khỏi con chim bao vây.
Chuyện như vậy trong mấy ngày nay Tô Minh không chỉ làm một lần, không cần giết hết, đánh ra lỗ hổng xuyên thấu là được, có thể vứt bỏ đám chim ra xa. Trừ phi gặp phải ngũ sắc khổng tước ba ngày trước, nếu không thì mọi chuyện không lo.
Nghĩ đến con khổng tước đó Tô Minh vẫn còn sợ hãi. Khổng tước cường đại ở chỗ ánh sáng năm sắc của nó, đó là lực nhiễu loạn tâm thần!
Tô Minh lao đi, ngón trỏ tay phải Tô Minh nâng lên, mỗi lần hạ xuống là có một con chim thân hình vỡ nát chết. Khoảng mười giây Tô Minh đã giết vào sâu trong bầy chim, không còn bao xa là hắn có thể như mũi tên xuyên qua đám chim bao vây.
Ngay lúc đó, hắn thấy có một con chim ba vuốt kêu oa oa như muốn thụt lùi nhưng bị đồng loại vọt đến cản, không thể không bị đẩy hướng Tô Minh.
Tô Minh cất bước tay phải nâng lên, một chỉ điểm vào con chim biểu tình sợ hãi kêu không ngừng. Nhưng khoảnh khắc ngón tay sắp rơi xuống thì con chim không kêu oa oa nữa mà trợn to mắt, phát ra tiếng sắc nhọn.
"Là ta, là ta nè, ta không phải đồng loại của chúng, ta...ta là con hạc!!!” Hạc đen hóa thành chim giờ sợ hãi lập tức kêu to, dường như sợ Tô Minh không tin, vị trí mặt có khói biến ảo lộ ra...đầu hạc.
Tô Minh ngẩn ra, ngón tay lập tức dừng, nhưng thời gian không cho hắn suy nghĩ, lập tức hướng hắn lao đến có ánh sáng năm sắc chớp lóe. Chỉ thấy con chim bộ dạng ngũ sắc khổng tước mấy ngày trước đuổi theo hắn đang nhanh chóng lao đến.
Tô Minh biến sắc mặt, không thèm để ý hạc đen, xoay người bước đi, lập tức lao tới đám chim đằng trước. Tiếng ầm ầm vang vọng, Tô Minh lao ra khỏi đám chim bao vây, triển khai tốc độ lao nhất lao hướng phía xa.
Đám chim thét gào ở phía sau theo sát, còn có ngũ sắc khổng tước, lóe người trực tiếp vượt qua đám chim đuổi theo Tô Minh. Trong mắt nó lộ ra hận thù, dường như không đuổi kịp hắn tuyệt đối sẽ không cam lòng.
Tô Minh ở đằng trước, ngũ sắc khổng tước ở phía sau, đám chim bay ở cuối cùng, trong thời gian ngắn từ xa rời đi, chỉ để lại hạc đen lộ ra đầu hạc ở giữa không trung. Nó chớp mắt, bỗng đắc ý cười to, biểu tình càng hưng phấn.
"Bà nội nó, muốn biến là phải biến thành con chim to năm sắc kia mới phù hợp thân phạn lão tử! Ta muốn xem thành con chim to đó rồi còn ai dám khi dễ ta! Ai khi dễ ta trước hù chết hắn!!!” Hạc đen đắc ý bùm một tiếng biến thành khói đen, dần ngưng tụ, ở giữa không trung liền biến thành ngũ sắc khổng tước.
Nó hưng phấn nhìn bộ dạng hiện giờ của mình, cao nhã ngẩng đầu lên, chậm rãi bay phía xa.
“Năm sắc lợi hại như vậy thì lão tử muốn biến bảy sắc chẳng phải càng hù chết người?" Bay không xa, hạc đen biến thành ngũ sắc khổng tước con mắt xoay tròn, toàn thân lại biến thành khói đen. Một lát sau, một con ngũ sắc khổng tước tuyệt mỹ xuất hiện trong trời đất, mang theo kiêu ngạo đắc ý bay xa.
Lại nói Tô Minh liên tục mấy lần thuấn di, rốt cuộc tạm thời thoát khỏi ngũ sắc khổng tước truy kích. Mấy ngày trước lần đầu tiên hắn gặp con khổng tước từng đấu với nó, nhưng ánh ánh sáng năm sắc của con khổng tước chẳng những có thể nhiễu loạn tâm trí, càng ẩn chứa lực lượng kỳ lạ khiến tu vi Tô Minh bị áp chế không thể triển khai hết.
Khổng tước xuất hiện rất nhanh sẽ có nhiều chim ngưng tụ, như vậy thì cuộc chiến càng khó tiến hành. Một khi bị vài chục vạn, thậm chí trăm vạn con chim bao vây, Tô Minh không tránh khỏi da đầu mát lạnh.
Lúc này thoát khỏi con chim khổng tước, Tô Minh lấy ra mộc giản, lại lần nữa dò xét một chút vị trí. Hắn hít sâu, lao nhanh đi. Mấy ngày sau, kéo mấy vòng lớn, tránh đi một ít khu vực khiến Tô Minh thấy nguy hiểm, hắn rốt cuộc đi với một vùng biển cuồn cuộn.
Tô Minh đứng giữa không trung, cúi đầu nhìn xuống mặt biển, biểu tình có chút cảm thán. Chỗ này dựa theo hắn phán đoán trên bản đồ thì chính là chỗ động phủ của mình!
Chẳng qua bây giờ nó ở sâu trong đáy biển.
Thương hải tang điền, bốn chữ này giờ đây Tô Minh cảm nhận đặc biệt khắc sâu. Hắn im lặng nửa ngày, nhoáng người lao hướng mặt biển, bóng dáng biến mất trong nước biển lao hướng đáy biển.
Mới vừa lặn xuống biển thì Tô Minh lập tức cảm nhận có lực đẩy cường đại từ đáy biển truyền đến, cuốn thân thể đẩy đi xa. Chính là lực đẩy này khiến nước biển không ngừng lan tràn.
Tô Minh toàn thân lóe ánh sáng vàng, cứng rắn kháng cự lực đẩy này. Thần thức tản ra nhanh chóng hướng tới đáy biển, bốn phía vẫn tới đen, may là thần thức của hắn dù không tiện tản quá xa nhưng vẫn xem kỹ bốn phía vẫn là được.
Tuy nhiên nước biển không quá sâu, Tô Minh tránh đi một số mãnh thú trong biển, dần thấy sâu dưới đáy biển một sơn mạch như mồm rồng, còn có một khe nứt to lớn ngoài sơn mạch, cùng với màn sáng ảm đạm.
Màn sáng này là năm đó Hồng La bày ra, bây giờ vẫn còn đó, chẳng qua đã rất yếu, cho nên không thể làm tác dụng che giấu núi được nữa, nhưng dùng để phòng ngự thì rất khá.
Tô Minh lao hướng màn sáng, chớp mắt tới gần, tay phải nâng lên ấn mặt trời, thân hình dung nhập trong màn sáng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius