Phương Kích vốn đã vô cùng phẫn nộ, sau khi nghe thấy lời nói của tên sĩ tử kia càng trở nên cuồng giận, hàn quang trên người hắn lóe lên, thanh Phương Thiên Họa Kích tối tăm đột nhiên xuất hiện trong tay, đồng thời mãnh liệt ném tới phương hướng thanh âm tên sĩ tử vừa phát ra.
Theo tiếng hét thảm, thân thể của tên sĩ tử kia đã bị Phương Thiên Họa Kích đâm xuyên qua, gắt gao đính trên mặt đất, hắn phí công dùng tay nắm lấy cán kích của Phương Thiên Họa Kích cắm trên người mình, sau đó trong miệng đổ máu, thân thể mềm oặt đổ xuống….
Rõ ràng bị Phương Kích giết chết tại chỗ!
- Hắn chết rồi!
Trên mặt đám sĩ tử lộ ra thần sắc cực kỳ kinh hãi, nguyên một đám nơm nớp lo sợ, thậm chí có tên còn sợ đến mức đái cả ra quần.
- Huấn luyện quân sự lần này, trong đám phế vật các ngươi, ta tổng cộng phải giết chết mười tên kém cỏi nhất! Không tuân thủ kỷ luật nhất! Đây là người đầu tiên! Còn kẻ nào muốn làm người thứ hai không!
Trong cơ thể Phương Kích bay ra một đạo phù triện, tay rút Phương Thiên Họa Kích máu chảy đầm đìa trên người sĩ tử kia, lại hướng về phía toàn bộ cắm trại rống lớn một tiếng.
Lúc này không còn kẻ nào dám lên tiếng nữa, chịu mấy cây quân côn ngược lại không có gì, nhưng không ngờ tên Phương Kích điên này lại dám động tay giết người!
Phải biết rằng trong huấn luyện quân sự trước kia, thống lĩnh ngự lâm quân sẽ cùng đồng hành theo quân, một khi để xảy ra chuyện sĩ tử bỏ mạng, thống lĩnh cũng sẽ bị giáng chức, giáng cấp thậm chí phạt đi phục dịch trong quân. Không ngờ tên họ Phương này không chỉ không bảo vệ an toàn của đám sĩ tử, ngược lại còn chủ động đánh chết một gã sĩ tử, hắn thật sự quá điên cuồng.
Đây là ở cảng cá Ngạnh Phương, không phải ở Đài Kinh thành, Phương Kích là cường giả Địa Nguyên duy nhất, cho nên hắn chính là lão đại, nếu không muốn chết, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh của hắn.
Đường Tiêu ngược lại cảm thấy không thể trách hắn, trước kia huấn luyện viên ma quỷ thỉnh thoảng cũng lấy thủ đoạn cực kỳ huyết tinh giết một hai người, để đốc thúc những người khác cố gắng hơn. Bọn họ đều từ chiến trường trở về, nhân mạng trong mắt bọn họ không đáng một xu.
Mặt khác Đường Tiêu còn có chút hoài nghi Phương Kích cố ý làm như vậy, rất có thể hắn không muốn làm Đại thống lĩnh ngự lâm quân ở Đài Kinh thành, cho nên muốn thông qua phương thức này để Nhân Hoàng rút hắn về lại trong quân.
Người ưa thích chiến tranh, giết người, sống ở Đài Kinh thành hòa bình nhất định sẽ rất không quen. Đặc biệt là trong Tử Cấm thành, những nương nương, hoàng tử kia, hàng ngày thường xuyên thấy mặt, còn phái người tới lôi kéo, điều này khiến Phương Kích không giỏi xã giao khẳng định vô cùng buồn bực.
Bất luận như thế nào, trong lòng Đường Tiêu ngược lại có thêm mấy phần thiện cảm với Phương Kích, Đường Tiêu rất ưa thích tính cách của Phương Kích, bởi vì bọn hắn vốn cùng một loại người.
Không bao lâu sau, trú quân của cảng cá Ngạch Phương, Thái Hằng Đô úy mang theo hơn mười tên bộ hạ khiêng rượu thịt chạy tới, làm lễ cơm rượu tẩy trần cho Phương Kích. Đám sĩ tử ngửi thấy mùi rượu thịt, nước miếng giàn giụa, nhưng số rượu thịt này không liên quan đến bọn hắn.
Phương Kích kêu người tới gọi Đường Tiêu đến, cùng Thái Hằng Đô úy và Thất hoàng tử cùng nhau uống rượu. Nhưng Phương Kích làm như vậy, cũng không phải vì Lan Vương ở Nghi Lan thành có lời giao phó, mà thuần túy vì khắc khổ và tinh thần không sợ chịu khổ Đường Tiêu biểu hiện ra hôm nay, cho nên nguyện ý kết giao với hắn mà thôi.
Nếu đổi thành một người khác, có biểu hiện ưu tú giống như Đường Tiêu, Phương Kích đồng dạng cũng sẽ kéo đến cùng uống rượu. Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, một người cố gắng, một người chịu khổ, một người một lòng muốn trở thành cường giả võ đạo, sản sinh thiện cảm với người có tư tưởng đồng dạng như mình là chuyện rất bình thường.
Khi uống rượu, Phương Kích chủ động cùng Đường Tiêu nghiên cứu thảo luận chuyện huấn luyện, Đường Tiêu cũng cảm thấy vô cùng hợp ý đối với vị thống lĩnh nghiêm khắc Phương Kích này, liền nhiệt tình đưa ra một số đề nghị với hắn. Đương nhiên đó đều là một số đề nghị rất chuyên nghiệp tổng kết lại từ kiếp trước, hơn nữa lại có thể áp dụng ở kiếp này, Phương Kích nghe được cũng liên tục gật đầu, trong lòng càng cảm thấy khen ngợi thích thú với Đường Tiêu.
Đối với Đường Tiêu, gia tăng thiện cảm đối với một người như Phương Kích không phải là chuyện xấu hổ, hắn muốn đạt thành đại nghiệp, trở thành cường giả trong thế giới này, đương nhiên không thể thiếu được những nhân tài giống như Phương Kích được.
Một vị tướng lĩnh dẫn binh, không có mấy phần khí phách, không có mấy phần sát khí, không có mấy phần đảm đương, thì còn chiến đấu cái rắm gì nữa?
Sau khi uống rượu xong, quan hệ giữa Phương Kích và Đường Tiêu lập tức trở nên thân mật hơn rất nhiều, điều này cũng khiến Dực Thai công chúa vốn ở bên cạnh yên lặng quan sát cũng cảm thấy bất ngờ, dù thế nào nàng cũng thể nào nghĩ ra, người cậu coi trời bằng vung, tính tình cổ quái của nàng, tại sao lại có thể trở thành bằng hữu nâng cốc vui vẻ với Đường Tiêu.
Đường Tiêu càng ngày càng khiến nàng cảm thấy khó hiểu.
. . . . . .
Nghi Lan thành.
Sa Nam tông nằm gần thôn Nguyệt Mi của huyện Tam Tinh, núi non trùng điệp và dòng suối uốn lượn chảy qua, tạo thành một bức tranh cảnh sắc vô cùng tươi sáng.
Sa Nam tông là một trong những tông phái lớn nhất của Nghi Lan thành.
Trưởng lão Sa Nam tông là Sa Long, dưới trướng có hai con trai, con trai trưởng là Kim Sa, là thiên tài võ học trẻ tuổi của Sa Nam tông, năm nay gần 23 tuổi, đã là một võ giả Nhân Nguyên lục giai, đang cố gắng đột phá lên võ giả Địa Nguyên.
Thứ tử Kim Nam, năm nay 20 tuổi, võ giả Nhân Nguyên tứ giai.
Khi Kim Sa còn nhỏ, đã đảm nhiệm chức đà chủ phân đà Sa Nam tông trú ở Nghi Lan thành, bình thường đều cùng đệ đệ Kim Nam ở Nghi Lan thành, vừa tuyển nhận đệ tử ngoại môn, vừa giúp đỡ quản lý công việc làm ăn của Sa Nam tông trong nội thành Nghi Lan. Kim gia là đại phú hộ trong Nghi Lan thành, công việc làm ăn của Kim gia chèo chống một phần tư thuế ngân của Nghi Lan thành, qua lại với Lan Vương Chu Hiền vô cùng mật thiết.
Kim Sa cũng vì vậy mà kết bạn với Nghi Lan quận chúa Chu Cầm, cũng vì khuynh đảo trước vẻ đẹp mỹ mạo của Nghi Lan quận chúa và cá tính đặc biệt của nàng mà nhiều lần đến đề xuất chuyện thành thân, nhưng Lan Vương từ đầu đến cuối đều không chịu trả lời dứt khoát, nhưng những lễ vật mang đến ngược lại đều đón nhận tất cả.
Sa Nam tông là đại tông phái trong khu vực Nghi Lan thành, Kim Sa đã nhiều lần công khai tuyên bố theo đuổi Nghi Lan quận chúa trước mặt mọi người. Lan Vương và Nghi Lan quận chúa cũng chưa từng công khai phủ nhận chuyện này, nên những tông phái, đệ tử nhà giàu khác trong Nghi Lan thành, đương nhiên sẽ nhượng bộ lui binh, không chủ động kết thù kết oán với Sa Nam tông.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Hôm nay, trong Nghi Lan thành truyền ra một tin tức kinh thiên, nói là Lan Vương Chu Hiền đã gả Nghi Lan quận chúa gả cho Đường Tiêu, công tử Trấn quốc hầu Đường gia ở Đài Kinh thành! Hơn nữa còn là bình thê của công tử Đường gia!
Kim Sa vừa nghe được tin tức này, lập tức nổi giận, người hắn yêu thương, lễ trọng cầu nhiều lần như vậy cũng không được, hiện tại Lan Vương lại dễ dàng gả nàng cho thiếu gia Đường gia, hơn nữa thân phận lại là bình thê kém hơn một bậc!
Chưa nói đến nỗi đau người thương bị người ta cướp mất, chỉ riêng thể diện của Sa Nam tông, Kim Sa đã không nhịn được. Lúc trước hắn ra sức theo đuổi Nghi Lan quận chúa, mỗi năm đều có lễ vật hậu hĩnh, hôm nay lại bị Lan Vương hung hăng cho một bạt tai, không lấy được Nghi Lan quận chúa là việc nhỏ, về sau thử hỏi Kim Sa làm thế nào còn dám ngẩng mặt hiên ngang ở Nghi Lan thành nữa?
Vừa ra khỏi cửa không bị người khác nhạo báng mới là lạ!
- Lần trước Trấn quốc hầu Đường gia trong Đài Kinh thành đã cướp đoạt chuyện hôn nhân của Hưng quốc hầu Từ gia, cuối cùng môt đứa con trai của Từ gia mất tích, môt đứa phát điên, thiếu gia, không thể trêu vào Trấn quốc hầu Đường gia!
Một gã đệ tử Sa Nam tông sau khi đi tìm hiểu tin tức đã trở về, báo cáo tình hình với Kim Sa, hơn nữa còn khuyên nhủ hắn mấy câu.
- Không thể trêu vào? Tên Trấn quốc hầu Đường Uyên căn bản không cần ra tay, ta cảm thấy hai đứa con trai của Từ gia quá vô dụng! Ngay cả một võ giả Nhân Nguyên tam giai cũng không làm gì được!
Đệ đệ của Kim Sa là Kim Nam không cho rằng như vậy.
- Tên Đường Tiêu đó hiện tại đang ở đâu?
Kim Sa âm trầm nói, một chưởng vỗ vào tay vịn chiếc ghế bên cạnh, khiến tay vịn nát vụn.
Một võ giả Nhân Nguyên lục giai muốn giết một gã võ giả Nhân Nguyên tam giai quả thực dễ như trở bàn tay, còn nhẹ nhàng hơn giết một con kiến.
- Thiếu gia, tên Đường Tiêu đó hiện tại đang ở cảng cá Ngạch Phương huấn luyện quân sự. Cảng cá Ngạch Phương canh phòng rất nghiêm ngặt, đám sĩ tử huấn luyện quân sự do 2000 tên ngự lâm quân bảo vệ, còn có Đại thống lĩnh Phương Kích trấn thủ, thiếu gia không thể hành động thiếu suy nghĩ!
Tên đệ tử tên Kim Lực khuyên nhủ Kim Sa.
- Phương Kích thì thế nào chứ? Phương Kích có thể so sánh với phụ thân Kim Long ta sao?
Nhị thiếu gia Phương Nam không cho rằng như vậy, hai huynh đệ ngạo mạn ở Nghi Lan thành đã quen, đây là lần đầu tiên bị người khác khi dễ như vậy.
- Không thể kinh động phụ thân.
Kim Sa đưa tay ngăn cản Kim Nam :
- Đám sĩ tử Đài Kinh thành huấn luyện quân sự, ít nhất phải ở lại cảng cá Ngạnh Phương một tháng, việc này cần phải bàn bạc kỹ hơn.
. . . . . .
Đêm khuya ở cảng cá Ngạnh Phương.
Trên ngọn núi nhỏ cách trại huấn luyện quân sự không xa, có một người mặc áo khoác đen, đầu đội mũ rộng vành đứng hiên ngang.
Không bao lâu sau, một gã mặc y phục màu đen vội vàng chạy tới.
Người vừa chạy tới quỳ gối trước mặt gã mặc áo khoác đen, đội mũ rộng vành:
- Bẩm báo Lý đà chủ, đệ tử đã dò xét rõ ràng thân phận của bốn gã binh sĩ ngự lâm quân đi theo tiểu tặc Đường Tiêu, tên của bọn hắn là Trương Bảo, Tạ Nghiễm, Lưu Lãnh, Triệu Tứ; gia cảnh nhà bọn họ cũng đã tìm hiểu rõ ràng.
Người mặc hắc bào sau khi nghe xong, rất hài lòng gật đầu:
- Tốt lắm, lần này ngươi đã lập đại công, sau khi quay về sẽ được trọng thưởng!
- Tạ đà chủ!
Người mặc hắc bào chính là Lý Ngạn, vâng mệnh Vân Dương phu nhân, đến đây săn giết Đường Tiêu, để bảo đảm không có sơ hở nào, hắn tự mình chạy tới cảng cá Ngạch Phương, sau ba ngày khảo sát toàn bộ địa hình cảng cá, liền nghĩ ra một độc kế.
Tin tức tình báo thu thập được đã biểu hiện, huấn luyện quân sự lần này binh sĩ ngự lâm quân và đám sĩ tử phải phân tổ, hơn nữa loại phân tổ này sẽ xuyên suốt toàn bộ thời gian huấn luyện quân sự. Cho nên, Lý Ngạn định ra một kế hoạch mượn đao giết người, mượn một người trong bốn gã binh sĩ ngự lâm quân giết chết Đường Tiêu. Dưới điều kiện tiên quyết thân phận của mình không bị bại lộ, bảo đảm nhiệm vụ hoàn thành không có sơ hở nào, lại để cho Trấn Quốc hầu sau đó không điều tra được chứng cứ, không cách nào hoài nghi đến hắn và Vân Dương phu nhân .
Đương nhiên, để cho gã binh sĩ ngự lâm quân được lựa chọn nghe lời, Lý Ngạn sẽ dùng một loại thủ đoạn rất hèn hạ, kêu người của hắn cài vào trong Đài Kinh thành, bắt cóc người nhà của tên binh sĩ ngự lâm quân này, mang tới một ít tín vật để cho gã binh sĩ ngự lâm quân này đi vào khuôn khổ.
. . . . . .
Thời gian huấn luyện quân sự thoáng cái đã trôi qua một tuần, bên trong cảng cá Ngạch Phương vẫn vô cùng yên tĩnh, hải tộc không có bất cứ khởi xướng quấy rối nào đối với cảng cá, Phương Kích cũng không giết người nữa, bởi vì mấy trăm tên sĩ tử đều trở nên dễ bảo, không có người nào còn dám lười biếng hoặc cãi lại quân lệnh.
Thời gian một tuần trôi qua, ngay cả tên mập mạp Chu Càn cũng gầy đi trông thấy, làn da cũng rám đen không ít, tình huống của những sĩ tử khác cũng không khác biệt.
Duy chỉ có Đường Tiêu vẫn cảm thấy không thỏa mãn đối với lượng huấn luyện Phương Kích dành cho hắn, hắn thường xuyên muốn thêm vào lượng huấn luyện. Phương Kích đương nhiên biết rõ tính tự giác Đường Tiêu, cho nên căn bản mặc kệ hắn, bốn gã binh sĩ ngự lâm quân cũng rất thoải mái, căn bản không cần đốc thúc Đường Tiêu tập luyện.
Trong thời gian một tuần, quan hệ giữa Đường Tiêu và Phương Kích cũng thân mật hơn không ít, những chủ đề hai người đàm luận cũng càng ngày càng rộng. Phương Kích rất kinh ngạc trước sự hiểu biết của Đường Tiêu, hơn nữa Đường Tiêu mới 15 tuổi, nhiều lúc suy nghĩ của hắn còn thấu đáo hơn người hơn 20 tuổi rất nhiều.
- Phương Thống lĩnh, liên quan đến chuyện vận dụng võ học trong quân ngũ, có vài chuyện ta vẫn cảm thấy rất khó hiểu.
Đường Tiêu cũng thừa cơ thỉnh giáo một số chuyện quân ngũ với Phương Kích.
- Công tử ngươi có gì khó hiểu? Cứ mặc sức hỏi, những cái khác không dám nói, vấn đề phương diện quân ngũ, ta đều có thể trả lời ngươi.
Phương Kích ngựa chiến nửa đời, vẫn không ngừng xông pha khắp nơi, chiến đấu với hải tộc, từ một binh lính bình thường trở thành Đại tướng quân, năm nay mới được điều động quay lại Đài Kinh thành đảm nhiệm Đại thống lĩnh ngự lâm quân, đối với phương diện quân ngũ xác thực đáng được xưng tụng là chuyên gia.
- Ví dụ như Đại thống lĩnh ngươi, bây giờ là tu vi Địa Nguyên, võ công sâu xa khó lường, binh lính trên chiến trường bình thường căn bản không cách nào xúc phạm tới ngươi, Đại Thủ Ấn vừa ra, vỗ một trảo, cũng có thể giết chết trăm tên lính, Đại Minh triều thành lập quân đội làm cái gì? Chi bằng lưu những quân phí này lại, bồi dưỡng thêm một số cao thủ Địa Nguyên, ra trận đối địch, cho dù đối phương có thiên quân vạn mã cũng dễ dàng thu phục, làm gì cần huy động nhân lực, hàng năm tốn nhiều ngân lượng như vậy để nuôi mấy chục vạn đại quân?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Đường Tiêu xác thực rất hoang mang với vấn đề này, ở kiếp trước, tất cả binh sĩ sau khi trải qua huấn luyện, năng lực không cách biệt nhiều. Còn ở kiếp này, là thế giới cường giả, nếu tu vi võ học cách biệt mấy bậc, một người có thể chống lại mười mấy người. Giống như Phương Kích, trên chiến trường đoán chừng lấy một địch ngàn người cũng không thành vấn đề, nhưng hiện tại lại phải huấn luyện nhiều binh sĩ như vậy để đóng giữ các nơi.
Phương Kích cảm thấy có chút kỳ quái với vấn đề này của Đường Tiêu, từ một số phương diện nào đó mà nói, phương diện tri thức của Đường Tiêu tương đối uyên bác, nhưng ở một số phương diện khác lại có vẻ hoàn toàn không biết gì cả. Đương nhiên, nếu như Phương Kích biết rõ Đường Tiêu là người xuyên việt, hắn sẽ không có những nghi hoặc như vậy.
- Vấn đề này của ngươi, qua vài ngày khi ta cho các ngươi tiến hành diễn luyện trận hình, ngươi ắt sẽ minh bạch, nhưng …hiện tại nói với ngươi cũng không sao….
Phương Kích đứng dậy, chỉ về hướng những binh sĩ ngự lâm quân:
- Một binh sĩ chiến đấu đơn độc, tu vi võ học rất thấp, hộ thể cương khí rất yếu, khi đối mặt với một gã cường giả Địa Nguyên, một ngón tay của cường giả Địa Nguyên cũng có thể giết chết hắn, nhưng một đội binh sĩ, mấy trăm binh sĩ, ngàn vạn binh sĩ, sau khi trải qua diễn luyện trận hình, chân khí trong cơ thể bọn hắn sẽ ngưng tụ lại một chỗ, hình thành chiến cương ngoài trận hình.
- Dưới phòng hộ của chiến cương, một gã cường giả Địa Nguyên phát ra Đại Thủ Ấn mang tính hủy diệt, muốn phát ra công kích với binh sĩ lập trận hình, đầu tiên phải phá hư chiến cương bên ngoài trận hình mới được. Chiến cương do binh sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh tạo thành, cho dù các binh sĩ trong đó có tu vi võ học rất thấp, nhưng cường độ phòng hộ của chiến cương cũng sẽ vượt xa binh sĩ chưa được huấn luyện.
- Một gã cường giả Địa Nguyên, muốn giết chết mười tên võ giả Nhân Nguyên rất dễ dàng, nhưng nếu như mười tên võ giả Nhân Nguyên này thông qua huấn luyện trường kỳ kết thành trận hình, chiêu số võ học cường đại của võ giả Địa Nguyên này rất có thể không phá được chiến cương của bọn hắn, chứ đừng nói đến giết chết bọn hắn. Lúc này, binh lính bình thường từ trên mặt đất tiến hành công kích với binh sĩ kết thành trận hình, ngược lại còn hữu hiệu hơn công kích mang tính hủy diệt của võ đạo cường giả.
- Nhìn từ ý nghĩa thực chiến của quân đội, võ đạo cường giả và binh sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh tạo thành trận hình ai cũng có sở trường riêng, chiến cương của trận hình binh sĩ tuy phòng hộ rất cường hãn, thậm chí cao hơn một võ đạo cường giả, nhưng tính di động và tính công kích lại cách xa võ đạo cường giả.
- Thì ra là thế. . . . . .
Đường Tiêu khẽ gật đầu:
- Bởi vì sự tồn tại của chiến cương, cho nên một gã cường giả có võ học tu vi rất cao, khi đối mặt vói số lượng lớn binh sĩ được huấn luyện nghiêm túc trên chiến trường, cưỡng ép công kích cũng không thể chiếm được tiện nghi gì cả.
- Không chỉ như vậy….
Phương Kích nói tiếp:
- Binh lính bình thường còn có thể điều khiển Thần Minh nỗ xa, Thần Minh chiến xa trong trận hình. Ngươi nghĩ xem, mấy trăm mấy ngàn chiếc Thần Minh nỗ xa đồng loạt bắn ra, dù có bao nhiêu võ đạo cường giả cũng đừng mơ tưởng tới gần!
- Mặt khác, một gã võ đạo cường giả, cho dù võ học tu vi cá nhân rất cao, nhưng không có kinh nghiệm chỉ huy chiến trường, chiến đấu đồng dạng sẽ tan tác. Chiến tranh không chỉ so về năng lực cá nhân của võ tướng, mà nhiều hơn là tài năng chỉ huy và mưu lược của võ tướng, võ học tu vi của cá nhân võ tướng trên chiến trường đương nhiên có thể phát ra tác dụng thêu hoa dệt gấm, nhưng lại không cách nào nắm giữ thắng bại của một cuộc chiến tranh!
Phương Kích cuối cùng tổng kết lại:
- Căn cứ vào các địch nhân khác nhau, địa hình thời tiết khác nhau, mà định ra phương án giao đấu khác nhau, để cho võ đạo cường giả và trận hình binh sĩ đều có thể phát huy sở trưởng, khắc chế địch nhân khắp nơi, mới là chuyện một gã thống soái nên suy nghĩ.
- Đúng, xác thực là đạo lý này.
Đường Tiêu thoáng chốc như mở mang đầu óc.
- Đường công tử có nghi vấn gì xin cứ tự nhiên hỏi ta, vài ngày nữa khi diễn luyện trận hình chiến cương, ta sẽ giao cho ngươi một đội binh sĩ, cho ngươi tự mình chỉ huy cảm thụ một chút.
Phương Kích càng cảm thấy thích thú, đem những kinh nghiêm tâm đắc hắn thu thập được trong lúc luyện binh, hành quân những năm qua nói cho Đường Tiêu biết, hai người càng trò chuyện càng cảm thấy tâm đầu ý hợp.
. . . . . .
Trong mấy ngày này, Nhật Nguyệt Luân Hồi kiếm của Đường Tiêu cũng có chút thành tựu, hắn hiện tại đã có thể huyễn hóa ra một đạo kiếm cương màu xanh rất nhỏ trước ngón tay, trong nháy mắt có thể đục thủng một hòn đá. Lực xuyên thấu của một kích này, rõ ràng mạnh hơn rất nhiều uy lực của Đạn Chỉ thần công sử dụng lúc trước.
Khi Đường Tiêu tập luyện, thường thường sau khi huyễn hóa ra kiếm cương, lập tức bắn ra một hòn đá nhỏ đi theo, giả tưởng nó thành một viên lôi chấn tử, trong lòng niệm đọc khiến nó nổ tung khi thời cơ thích hợp.
Đường Tiêu tin tưởng, tuyệt kỹ này của hắn một khi có thành tựu, khẳng định có thể một kích giết địch, làm thay đổi cục diện chiến đấu trong thực chiến với người khác.
. . . . . .
Chiều nay, sau khi ngư dân phụ trách đưa đồ ăn tối đến cho doanh địa huấn luyện quân sự trong cảng cá mang đồ đến, theo thường lệ cũng đem tới một số thư tín từ Đài Kinh thành.
Trong bốn gã binh sĩ ngự lâm quân phụ trách huấn luyện Đường Tiêu, binh sĩ tên là Trương Bảo bất ngờ nhận được một bọc hàng, sau khi mở bọc hàng ra, phát hiện bên trong có một phong thơ, sau khi đọc xong nội dung bên trong, Trương Bảo liền giật mình kinh hãi.
Bọc hàng này là Lý Ngạn tìm người kêu ngư dân mang hàng đưa đến, trong thư viết rõ, hơn mười người nhà của Trương Bảo đều đã bị bắt cóc, nếu như Trương Bảo muốn người nhà còn sống, nhất định phải giết chết Đường Tiêu. Sau đó còn đưa ra một số đề nghị làm thế nào giết chết Đường Tiêu.
Nếu Trương Bảo không phục tùng mệnh lệnh, người nhà của hắn sẽ bị giết chết, nữ nhân trong nhà còn có thể bị cưỡng hiếp, thậm chí là luân phiên cưỡng hiếp, nếu hắn giết chết Đường Tiêu theo yêu cầu trong phong thư, người nhà của hắn không chỉ không có việc gì, mà hắn còn có thể nhận được một phần thưởng rất hậu hĩnh.
Trên thực tế, trong bao thư ngoại trừ mười mấy món tín vật của người nhà Trương Bảo, còn có một trung đĩnh kim nguyên bảo. Ở Đại Minh triều mỗi tiểu đĩnh kim nguyên bảo, chính là một trăm lượng bạc, còn trung đĩnh kim nguyên bảo, giá trị đạt đến năm trăm lượng bạc!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Binh sĩ ngự lâm quân trong thế giới này thuộc về nhân viên công vụ cấp kim lĩnh, bổng lộc một năm không sai biệt lắm là năm mươi lượng bạc, tương đương khoảng hai mươi vạn nhân dân tệ ở kiếp trước của Đường Tiêu, năm trăm lượng bạc, tương đương với hai trăm vạn tệ, bằng bổng lộc mười năm của bọn hắn, về cơ bản sau này trong nhà không phải lo thiếu ăn nữa.
Theo như trong thư nói, nếu Trương Bảo giết chết Đường Tiêu như ước định trong thư, khi người nhà của hắn được phóng thích, hắn còn có thể thu được mười trung đĩnh kim nguyên bảo giống như vậy! Một mặt là an nguy của người nhà, một mặt khác là thù lao hấp dẫn, Lý Ngạn tin tưởng hắn nhất định có thể đạt được mục đích, loại phương thức mượn đao giết người như vậy có chỗ tốt, chính là bản thân sẽ không dễ dàng bị bại lộ là chủ mưu.
Trong thư Lý Ngạn gửi cho Trương Bảo còn có một điều, nếu như trước sáng sớm ngày mai, Trương Bảo vẫn không mang đầu Đường Tiêu đến địa điểm giao hàng, bọn hắn sẽ luân phiên cưỡng hiếp rồi giết chết một nữ nhân trong nhà Trương Bảo, bắt đầu từ người trẻ, sau đó đến trẻ nhỏ, người già, cứ sau mỗi canh giờ lại luân phiên cưỡng bức rồi giết chết một người, cho đến khi tất cả người nhà Trương Bảo bị giết sạch mới thôi.
Tại sao Lý Ngạn lại lựa chọn Trương Bảo, là vì trong thời gian một tuần, sau khi Lý Ngạn điều tra về bối cảnh gia đình của bốn gã binh sĩ ngự lâm quân bên cạnh Đường Tiêu, phát hiện Trương Bảo là người hiếu thuận nhất, xem người nhà còn quan trọng hơn tính mạng của mình. Đây chính là điểm Lý Ngạn cần có, không chỉ như vậy, Trương Bảo còn là một võ giả có tu vi Nhân Nguyên tứ giai đỉnh phong, trải qua 5 năm nghĩa vụ quân sự, kinh nghiệm thực chiến phong phú, nếu kêu hắn đi giết một gã vừa mới tiến vào Nhân Nguyên tam giai không lâu như Đường Tiêu, hoàn toàn là mượn đao mổ trâu giết gà.
Sau khi Trương Bảo nhận được bọc hàng này, trong lòng cực kỳ thống khổ, lại không dám biểu lộ ra, kim nguyên bảo hấp dẫn chỉ là thứ yếu, thứ hắn lo lắng chủ yếu là an nguy của người nhà. Suy đi nghĩ lại, Trương Bảo cảm giác mình căn bản không còn lựa chọn nào khác, trừ phi giết chết Đường Tiêu, nếu không toàn bộ người nhà của hắn sẽ bị giết chết, thậm chí bốn muội muội hắn thương yêu nhất đều bị luân phiên cưỡng bức hành hạ đến chết, đây là điều hắn căn bản không cách nào tiếp nhận.
Mặc dù biết giết Đường Tiêu, Trấn quốc hầu nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn, nhưng hiện tại Trương Bảo đã không còn quan tâm nhiều như vậy, không giết Đường Tiêu, đến sáng ngày mai, người thân của hắn sẽ bị hành hạ đến chết, giết Đường Tiêu, vứt thi thể của y xuống biển, còn có một tia hy vọng không bị người ta phát hiện, từ đó cứu người nhà của mình thành công.
Lý Ngạn đã điều tra ra, biết rõ Phương Kích rất dung túng Đường Tiêu, thậm chí trong thư gửi cho Trương Bảo, còn dặn dò hắn cách làm thế nào giết chết Đường Tiêu.
. . . . . .
Lúc nửa đêm, khi tên binh sĩ ngự lâm quân tên là Triệu Tứ đang ngồi trong khu vực gần lều của Đường Tiêu chấp hành nhiệm vụ canh gác, Trương Bảo đi về hướng Triệu Tứ, nói cho hắn biết Đại thống lĩnh Phương Kích muốn gặp Đường Tiêu, kêu Triệu Tứ hộ tống Đường Tiêu đi đến bến tàu số 3 của cảng cá gặp mặt.
- Nửa đêm rồi, Phương Thống lĩnh gọi hắn qua đó làm chi?
Triệu Tứ cảm thấy rất kỳ quái.
- Ai biết bọn hắn có gì cổ quái? Dù sao ngươi hộ tống hắn qua đó là được rồi, ở đây cứ để ta thay ngươi bảo vệ.
Trương Bảo nhậm chức tiểu đội trưởng trong Ngự lâm quân, tên binh sĩ tên Triệu Tứ đang cùng hắn bảo hộ Đường Tiêu là một gã võ giả Nhân Nguyên tam giai, cũng là một thuộc hạ của hắn, bình thường rất nghe lời hắn nói.
Mặc dù Triệu Tứ có chút nghi hoặc, nhưng vẫn đánh thức Đường Tiêu, nói cho Đường Tiêu biết chuyện Phương Kích muốn bí mật gặp mặt hắn. Bởi vì những ngày này Phương Kích thỉnh thoảng cũng kêu người tới gọi Đường Tiêu, hơn nữa Đường Tiêu và mấy tên binh sĩ ngự lâm quân này cũng đã thân quen, cho nên Đường Tiêu cũng không có lòng nghi ngờ Triệu Tứ, trực tiếp mặc xong quần áo đi theo Triệu Tứ về hướng bến tàu số 3.
Mục đích Trương Bảo làm như vậy chính là để cho những lính gác khác nhìn thấy Đường Tiêu đi theo Triệu Tứ rời khỏi đó, do đó không cách nào hoài nghi đến hắn, sau khi đợi hai người Triệu Tứ và Đường Tiêu rời khỏi, Trương Bảo lặng lẽ theo một con đường khác đi về hướng bến tàu số 3.
- Phương Thống lĩnh đâu rồi?
Sau khi đến bến tàu số 3, Triệu Tứ có chút nghi hoặc nhìn xung quanh.
- Là ai nói cho ngươi biết Phương Thống lĩnh tìm ta?
Đường Tiêu cũng nhíu mày, trên đường đi, hắn theo bản năng chú ý xung quanh, cũng không phát hiện có nguy hiểm gì ẩn núp
- Là Trương đội trưởng. . . . . . Trương đội trưởng, ngươi tới rồi?
Khi Triệu Tứ đang trả lời Đường Tiêu, chợt nhìn thấy Trương Bảo đang đi về phía mình.
- Đúng vậy, ngươi có nhìn thấy Phương Thống lĩnh không?
Trương Bảo tiếp tục đi về hướng Triệu Tứ.
- Không có, kì quái thật . . .
Triệu Tứ còn chưa dứt lời, Trương Bảo đột nhiên nện một quyền về phía đầu hắn, bởi vì chênh lệch cấp bậc, hộ thể cương khí của Triệu Tứ lập tức bị phá vỡ, một quyền này rắn chắc đập vào trán Triệu Tứ, lập tức đánh nát tung bay đầu hắn, Triệu Tứ không rên một tiếng ngã xuống mặt đất.
Nơi này cách trại huấn luyện quân sự tương đối xa, thanh âm đánh nhau cũng không truyền đến được.
Tinh khí hồn phách của Triệu Tứ từ trong thi thể của hắn phiêu đãng bay ra, trong nháy mắt, giống như nhận sự dẫn dắt nào đó, bay về hướng cơ thể Đường Tiêu. Luyện Yêu Thối Ma Hồ trong cơ thể Đường Tiêu bỗng nhiên nhúc nhích, nhanh chóng hút hồn phách tinh khí của Triệu Tứ vào trong, sau đó không nhúc nhích nữa, quá trình này xảy ra cực kỳ nhanh, Trương Bảo và Đường Tiêu đều không phát giác được.
- Có người kêu ngươi giết ta?
Đường Tiêu rất kỳ quái nhìn cử động của Trương Bảo, đồng thời mở miệng hỏi hắn.
- Đúng vậy, ta không thể không làm như vậy, Đường thiếu gia, xin lỗi ngươi!
Trương Bảo lộ vẻ hung quang, nắm chặt hai tay lao về hướng Đường Tiêu.
Mặc dù Đường Tiêu đã từng đánh bại võ giả Nhân Nguyên tứ giai là Nghi Lan quận chúa Chu Cầm Nhi bên ngoài Nghi Lan thành, hơn nữa Trương Bảo cũng tận mắt nhìn thấy màn này, nhưng Trương Bảo cũng không xem trọng Đường Tiêu, hắn biết rõ Đường Tiêu có thể đánh bại Nghi Lan quận chúa phần lớn là dựa vào lừa gạt và vận khí, hơn nữa Nghi Lan quận chúa rõ ràng không có kinh nghiệm thực chiến gì.
Trương Bảo hắn không còn như lúc trước, hắn ở trong quân đội hơn năm năm, lập không ít chiến công, mới được triệu hồi đến Đài Kinh thành tiến nhập ngự lâm quân, về cấp bậc lại hoàn toàn áp đảo võ giả nhất giai của Đường Tiêu, trong thế giới này, tu vi võ giả chỉ cần cao hơn một bậc là đã chiếm ưu thế tuyệt đối.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Trương Bảo tuyệt đối sẽ không dễ dàng mắc lừa Đường Tiêu giống như Nghi Lan quận chúa, đối với hắn hiện tại mà nói, giết chết Đường Tiêu, cũng đơn giản giống như hắn vừa rồi một quyền đánh chết Triệu Tứ, cho dù Đường Tiêu muốn tìm cách chạy trốn, hắn cũng có thể tung quyền từ phía trên đánh xuống.
Đây chính là chênh lệch của nhất giai.
- Đợi đã!
Đường Tiêu dùng thủ thế ngăn cản Trương Bảo, ngược lại lộ ra vẻ mặt vui vẻ:
- Dù sao ta cũng chết chắc, vậy ngươi nói cho ta biết, là ai bảo ngươi giết ta.
- Thực xin lỗi, ta không biết.
Trương Bảo xác thực không biết, hơn nữa cũng không muốn nhiều lời với Đường Tiêu, hắn biết rõ vị Đường Tiêu thiếu gia này quỷ kế đa đoan, càng nói nhiều với hắn, lại càng dễ dàng mắc mưu của hắn.
Trương Bảo thoại vừa dứt lời đồng thời cũng đưa tay tung quyền về hướng Đường Tiêu, chiêu thức hắn sử dụng chính là chiêu Hổ Liệt quyền thường gặp nhất ở Đại Minh triều, Đường Tiêu vô cùng quen thuộc với chiêu thức này, đây chính là chiêu thứ nhất Mãnh Hổ Xuất Lung trong Hổ Liệt quyền. Đường Tiêu còn nhớ rõ khi hắn vừa đến thế giới này, đánh nhau với Từ Minh, chiêu đầu tiên Từ Minh sử xuất chính là Mãnh Hổ Xuất Lung. Ngay lúc đó Đường Tiêu còn chưa hiểu võ học trong thế giới này, trên mặt thiếu chút nữa bị quyền cương của Từ Minh gây thương tích.
Đường Tiêu nhớ rất rõ chấn động trong lòng mình lúc đó.
Uy lực của dòn Mãnh Hổ Xuất Lung màTrương Bảo phát ra mạnh hơn rất nhiều lần so với đòn của Từ Minh lúc trước. Sau khi Trương Bảo ra tay, không khí thình lình ngưng tụ ra hình đầu hổ, mặc dù không ngưng tụ ra hình đầu hổ rõ ràng như Mục Thương lúc trước, nhưng cũng rất dữ tợn.
- Hổ Hành Long Bộ!
Đường Tiêu khẽ nghiêng người, động tác dưới chân cực kỳ nhanh nhẹn, dĩ nhiên tránh né được một kích này của Trương Bảo.
Đối với Đường Tiêu mà nói, tránh thoát đòn tấn công cương mãnh có thừa, quyền lộ linh hoạt chưa đủ như Hổ Liệt quyền quả thực dễ như trở bàn tay. Hơn nữa sau khi Đường Tiêu né tránh được đòn Hổ Hành Long Bộ của Trương Bảo, lập tức cũng thuận thế đánh ra một quyền, trên mặt quyền đồng dạng cũng ngưng tụ ra hình đầu hổ, tạo nên khí lãng cường đại mãnh liệt đánh về phía đầu của Trương Bảo.
Một quyền của Trương Bảo thất bại lại lập tức nhìn thấy nắm đấm của Đường Tiêu đánh về phía hắn, trong lòng liền vô cùng khiếp sợ, lúc trước hắn cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy Đường Tiêu và Nghi Lan quận chúa chiến đấu với nhau, cho rằng Đường Tiêu chỉ ỷ vào hóa điêu tuyệt học của Trấn quốc hầu đầu cơ trục lợi, cho nên vừa rồi hắn mới lựa chọn dùng nắm đấm tấn công Đường Tiêu, giống như hắn đã giết chết Triệu Tứ.
Không ngờ kinh nghiệm thực chiến của tên tiểu tử này lại phong phú như vậy, chiến đấu cận chiến thân thể phải linh hoạt như con cá chạch, nếu một quyền của ngươi không đánh trúng hắn, hắn sẽ lập tức áp sát!
Đường Tiêu có thể nhìn ra thực lực của Trương Bảo, hắn căn bản không sợ tiến hành cận chiến với người này, đây là điểm mạnh của hắn. Trương Bảo muốn giết hắn, đây đúng là một cơ hội thực chiến hiếm có, có thể kiểm nghiệm được thành quả huấn luyện của Đường Tiêu trong thời gian này qua, đồng thời giúp hắn hiểu được ưu thế của võ giả Nhân Nguyên tứ giai trong thực chiến rút cuộc ở chỗ nào.
Ở kiếp trước, khi Đường Tiêu chiến đấu với người khác, càng gặp được cường giả hắn càng hưng phấn, hắn chính là không ngừng đề thăng thực lực của mình trong quá trình giao thủ với cường giả, ở kiếp này vẫn không cách nào từ bỏ được thói quen này.
Trương Bảo nhìn thấy nắm đấm của Đường Tiêu càng lúc càng áp sát mình, cho đến khi nắm đấm của Đường Tiêu chạm vào mặt hắn, lập tức ý thức được một quyền này của Đường Tiêu cho dù không phá được phòng hộ cương khí của hắn, cũng sẽ khiến hắn choáng váng vì khoảng cách quá gần. Cũng may Trương Bảo không phải người chủ quan khinh địch, năm năm ở trong quân ngũ, kinh nghiệm thực chiến tương đối phong phú, hắn lập tức giơ quyền hóa chưởng, lấy cương khí ngưng tụ trong chưởng triệt tiêu một kích cương mãnh khoảng cách quá gần của Đường Tiêu.
- Ầm!
Quyền cương công kích sản sinh ra từ nắm đấm của Đường Tiêu và hộ thể cương khí ngưng tụ trong lòng bàn tay Trương Bảo mãnh liệt va chạm với nhau, lúc này Đường Tiêu bị chấn động bay ngược trở lại, thối lui đến bốn, năm mét mới miễn cưỡng đứng vững lại. Trương Bảo chỉ thối lui mấy bước đã đứng vững lại, tuy không bị thương, nhưng toàn bộ cánh tay của hắn đều bị tê rần, đầu cũng chịu một số trùng kích chấn động.
- Tu vi của tiểu tử này thấp hơn ta một bậc, vậy mà một quyền này lại có thể khiến đầu óc ta mê muội, ta quả thực quá xem thường hắn rồi!
Trương Bảo âm thầm có chút kinh hãi, hắn biết rõ, nếu như không phải giữa hai người có chênh lệch một bậc, một quyền vừa rồi của Đường Tiêu thậm chí có thể trực tiếp nổ nát bàn tay của hắn!
- Long Hành Hổ Bộ! Uy Vũ Sinh Phong!
Trương Bảo không dám chủ quan nữa, liên tục sử xuất hai phát Hổ Liệt quyền, trong nháy mắt lại một lần nữa áp sát người Đường Tiêu, thân hình hắn lúc này giống như một con mãnh hổ cực kỳ cường tráng, sau khi bị chọc giận vung vẩy móng vuốt sắc nhọn, lao thẳng về hướng Đường Tiêu.
Đường Tiêu vừa mới lách mình tránh thoát một kích của Trương Bảo, Trương Bảo lập tức lại đánh ra, lần này kích đánh ra lại là một kích cương mãnh nhất trong Hổ liệt quyền….
- Hổ Hao Long Bào!
Hổ chính là vua bách thú, hổ thân thể chấn động bách thú ai cũng hàng phục, đem làm một chỉ (cái) mãnh hổ tức giận gào thét lúc, nó hội (sẽ) liều lĩnh, dùng nó răng nanh răng nhọn cùng hổ trảo xé nát hết thảy, một trong nháy mắt, cực lớn đầu hổ liền đã ở Trương Bảo hai đấm phía trước ngưng tụ thành hình, dùng thái sơn áp đỉnh xu thế hướng Đường Tiêu mãnh liệt oanh đi qua.
Hai thức đầu tiên của Trương Bảo đều là hư chiêu, bịt kín tất cả phương hướng Đường Tiêu có thể trốn tránh, một thức “Hổ Hao Long Bào” cuối cùng chính là một kích trí mạng dành cho Đường Tiêu, chuẩn bị giải quyết dứt điểm chiến đấu, để tránh đêm dài lắm mộng. Không thể không nói, Hổ Liệt quyền của Trương Bảo đã luyện đến mức vô cùng thành thục, chỉ mấy chiêu thức cơ bản, được hắn dùng thời cơ thích hợp tiến hành tổ hợp, phát huy ra những quyền thức uy lực siêu việt của bản thân.
- Khí Chú Long Đỉnh!
Đường Tiêu không chút suy nghĩ tiếp tục đánh tới, một thức này là từ trong Cảm Y Long quyền, cũng là chiêu thức phòng ngự hữu hiệu duy nhất lúc này của Đường Tiêu. Hắn đã từng sử dụng qua chiêu này khi đối chiến với Nghi Lan quận chúa, hóa giải một phần uy lực Trường Hà Lạc Nhật kiếm của Nghi Lan quận chúa, lần này chính là sử dụng theo bản năng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius