Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký Tác giả: Trà Xanh Huynh Đệ Nguồn:4vn.eu Chương 20: Bài huấn luyện mới
“Trọng lực không gian thuật”, Địa giai cao cấp ma pháp kỹ. Thuộc loại không gian ma pháp thuật cực kỳ hiếm có.
Trọng lực thuật tu luyện bước đầu tiểu thành có thể điều khiển trọng lực nặng thêm hoặc nhẹ đi trăm cân theo một bán kinh nhất định, dần dần theo người sử dụng tu luyện mà có thể gia tăng áp lực, đại thành có thể tùy tâm sở dụng trọng lực trong bán kính rộng hơn, tùy thuộc thực lực người tu luyện.
Thông tin trong đầu đã dần dần được Kim Hậu đọc lại kỹ càng, khẩu quyết từng câu từng chữ đã được hắn khắc vào trong đầu.
“Cái này là loại không gian ma pháp đã sớm thất truyền sao sư phụ?" Kim Hậu tuy bị hành hạ nhưng lại nhận được loại ma kỹ này nên làm hắn hưng phấn quên hết cả đau đớn.
“Từ xa xưa thời kỳ viễn cổ, không gian ma pháp thuật đã có một thời kỳ thịnh vượng, nhưng không biết vì một biến cố gì đó mà các ma pháp không gian dần biến mất khỏi đại lục, gọi chúng thất truyền cũng không đúng bởi những món đồ được cổ nhân để lại như không gian giới chỉ, không gian tháp hay thậm chí không gian riêng biệt do cường giả Thần Nguyên cảnh xé rách tạo ra vẫn là còn đó.”
“Không gian ma pháp thuật cũng hiện trên đại lục người có thể sở hữu chỉ cực kỳ ít chứ không phải là hoàn toàn biến mất như người đời tương truyền. Trọng lực không gian thuật ngoài này cấp bậc cao thì lại còn rất khó tu luyện. Hiện giờ chỉ cần ngươi có thể tạo ra chút trọng lực cho bản thân mình đã là tốt lắm rồi, phải chờ cho đến khi thực lực ít nhất đạt tới Linh nguyên cảnh thì ngươi mới có thể thi triển ra một khoảng cách nhỏ trọng lực mà thôi, thời gian đầu vẫn là dành cho tập luyện là được rồi”.
Trong lòng Kim Hậu trở nên sầu muộn không thôi. Không hổ là cao cấp địa giai ma pháp kỹ, phải tới Linh nguyên cảnh mới có thể miễn cưỡng thi triển ra. Loại ma kỹ cường đại này nếu trong chiến đấu thi triển ra thì đối phương có thể sẽ bị áp lực đè nặng xuống bất ngờ, làm giảm đi sức chiến đấu cũng là một cái lợi thế cực lớn. Nhưng tiêu hao ma lực cho ma kỹ này cũng không phải là ít.
Tiếp tục chuỗi ngày đau khổ luyện tập, hiện Kim Hậu còn phải luyện tập thêm với trọng lực thuật làm hắn giống như trở lại thời kỳ hai tháng trước làm quen với trang bị trọng lực.
Sau lần đột phá này, tu vi của Kim Hậu hiện là nhị tinh Giả nguyên cảnh nhưng thực lực đã có thể so sánh với tứ tinh Giả nguyên cảnh. Thực lực thăng tiến làm sức mạnh của hắn có bước đổi mới. Chỉ mới vài ngày trôi qua, hắn đã có thể nhanh chóng thích ứng thêm trọng lực thuật trong những bài tập hàng ngày.
Lão Ezio hiện đang đứng trước mặt Kim Hậu tra xét một lần thân thể hắn.
“Tốt lắm, bây giờ cháu đã có thể tự do đi lại dưới trọng lực trang bị, ông sẽ nâng cao bài tập cho cháu thêm một tầng mới”.
Lão dẫn Kim Hậu tới một khoảng đất trống cách tháp không xa, hiện ở đó có một cái cột gỗ đóng xuống đất, xung quanh thì là la liệt các loại cọc gỗ nhỏ.
“Hiện tại hãy vận dụng đấu khí đứng trên cái cột gỗ cắm trên đất kia, vừa phải cẩn thận không được gây áp lực làm gãy cái cột bị thụt thái quá, vừa phải điều khiển đấu khí làm sao cho thật chuẩn xác mà không bị lãng phí, bước đầu hãy đứng trên chiếc cột đó, dùng kiếm chém ba chiếc cọc gỗ, sau này dựa vào tiến bộ của cháu thì ông sẽ tăng dần số cọc gỗ ngươi phải chém.”
“Ông ơi, ông có nghĩ bài tập này có hơi quá không?”. Kim Hậu có chút không tình nguyện nói.
“Kêu ca cái gì, chả phải cháu ngày thường kiên trì lắm sao? Chả lẽ mới luyện tập thế này đã chán nản rồi hả? Không luyện bài tập này thì cũng đừng có mơ mà kiếm kỹ đột phá nhé”.
“Được rồi, vẫn là ông của cháu luôn anh minh.”
Kim Hậu dứt lời liền hậm hực nhảy lên cột gỗ, vận ra một luồng đấu khí xuống chân mà đứng vững vàng trên chiếc cột gỗ, tay phải thì nắm chắc Hắc Long kiếm vào thế chuẩn bị.
“Ta bắt đầu đây”.
Lão Ezio tuy vẫn đứng im hai tay chắp sau lưng, nhưng ba chiếc cọc gỗ bỗng dưng động đậy rồi lơ lửng trên không, tất nhiên là do lão Ezio vận đấu khí nâng chúng lên.
Vút! Vút! Vút!
Ba tiếng xé gió đồng thời vang lên, đi kèm theo đó là ba chiếc cọc tốc độ nhanh như thiểm điện lao tới hướng Kim Hậu.
Xoẹt!
Chém đôi được chiếc cọc đầu tiên bay tới, nhưng Kim Hậu vẫn không phản ứng kịp với hai chiếc còn lại. Hắn còn chưa kịp hành động thì đã bị một cái đâm thẳng vào mặt, một cái thì tông vào bụng.
Bốp! Bốp!
“Hự!”
Đau đớn ngã xuống khỏi cột gỗ đang đứng, Kim Hậu mặt mày sưng vù, đau điếng mà xoa xoa bụng. Hắn bây giờ đang ở trong tình trạng vừa phải mang đồ nặng, lại còn vừa phải điều động đấu khí cho thật chuẩn xác để chém cọc gỗ cho nên cũng chả còn kịp để vận đấu khí hộ thể nữa.
“Ông ơi!, mấy cái cọc gỗ này tốc độ quá nhanh đi, đã như vậy trên người cháu còn phải mang nặng. Liệu có nghiêm khắc quá không?”.
“Có áp lực thì mới có thể không ngừng vươn lên, con đường tu luyện đi không dễ. Cháu sau này sẽ còn phải đối mặt với nguy hiểm và đau khổ gấp trăm ngàn lần thế này nữa, so với những bài tập đơn giản hiện giờ cũng chưa tính là cái gì cả. Cố gắng lên, những bài tập này so với nguy hiểm thực sự chưa là cái gì đâu.”
Cũng may mắn Kim Hậu đã đột phá nhị tinh Giả nguyên cảnh, cho nên hiện giờ số lượng đấu khí hắn có thể sử dụng cũng được tăng lên. Sau vài lần ăn quả đắng, tốc độ ra kiếm của Kim Hậu đã dần tăng tiến hơn hẳn, mà hắn cũng đã dần thích ứng với hoàn cảnh luyện tập. Kim Hậu đã không còn bối rối như trước nữa mà bình tĩnh quan sát hướng bay của cọc gỗ, từ đó mà phán đoán phải chém cho thật chuẩn xác về hướng nào.
Tiến bộ thần tốc của Kim Hậu làm lão Ezio ngẩn người, lão còn tưởng hắn sẽ phải mất vài ngày thời gian mới thích ứng được loại luyện tập này.
Lão suy nghĩ một hồi cũng liền quyết định tăng độ khó lên ngay tức khắc.
Lại một lượt mới, xuất ra đường kiếm chuẩn xác Kim Hậu lại dễ dàng chém được chiếc cọc gỗ thứ nhất, nhưng chuẩn bị tới chiếc thứ hai thì bỗng dị biến xảy ra. Chiếc thứ hai đang bay bỗng thình lình thay đổi quỹ đạo làm cho hắn phản ứng không kịp, ngay lúc còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Kim Hậu đã bị chiếc thứ ba bồi táng xuống mặt đất.
“Ông!, như vậy không công bằng a.”
“Trong chiến đấu luôn phải biết tùy cơ ứng biến, kỹ năng phản xạ chính là yếu tố quan trọng nhất. Chả nhẽ cháu nghĩ đối thủ cứ sẽ đánh theo một đường để cho cháu biết trước để rồi có thể dễ dàng xuống tay sao? Cháu tu luyện Tiêu Dao Du kiếm kỹ chẳng phải yếu tố bất ngờ quỷ dị chính là mấu chốt của kiếm kỹ đó sao?”.
Nhắc tới Tiêu Dao Du kiếm kỹ thì Kim Hậu ngay lập tức chợt hiểu ra, hắn cũng không có nói thêm gì nữa mà chỉ tự động leo lên cột gỗ mà tiếp tục bài huấn luyện này.
Tiêu Dao Du kiếm kỹ mấu chốt chính là ra chiêu thay đổi thất thường làm đối phương trở tay không kịp, mặc dù còn thiếu bản hạ nhưng tu luyện đại thành bản thượng sẽ có thể tạo cho đối phương một loại ảo giác chí mạng. Cho nên hiện tại Kim Hậu được lão Ezio đặt vào hoàn cảnh đối phương khi phải đối mặt với loại quỷ dị biến chiêu này.
Đã nắm được mấu chốt của bài tập, hắn liền hăng hái không ngừng tiếp tục kiên trì tập luyện.
Một ngày mệt nhọc qua đi, ngày đầu tiên tập luyện bài huấn luyện mới này làm Kim Hậu có thu hoạch không nhỏ. Ngay cả khi kiệt sức, hắn cũng không có đi nghỉ mà lại ngồi khoanh chân lại, tiếp tục tiến vào trạng thái tu luyện.
Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký Tác giả: Trà Xanh Huynh Đệ Nguồn:4vn.eu Chương 21: Tuyết Vân đỉnh
Sau hôm bắt đầu luyện tập bài tập mới của lão Ezio, thay vì luyện kiếm buổi sáng như trước thì Kim Hậu tập trung luyện tập chém cọc gỗ. Tới quá trưa, ăn uống vội vã xong hắn cũng không nghỉ ngơi mà là liền tiếp tục vận động dưới sự ảnh huổng của trọng lực thuật mà Bạch lão mới cho hắn.
Trọng lực thuật là một loại không gian ma pháp thuật, mà hiện giờ với tu vi của Kim Hậu thi triển ra một không gian là điều không thể. Cho nên hắn cũng chỉ có thể vận ra ma lực miễn cưỡng dùng trọng lực thuật đè thêm áp lực lên mình.
Vừa phải vận ma lực, vừa phải đeo trang bị trọng lực tập luyện là một sự việc mệt nhọc cỡ nào. Nhưng Kim Hậu thừa biết bài tập này nếu hắn có thể tập thành quen thì sau này tốc độ của hắn sẽ được tăng cường khủng khiếp không thể hình dung. Mà bản thân hắn hiện đang tu luyện Lôi Vũ Phá Thiên Không, cần tốc độ áp sát đối phương càng nhanh càng tốt. Cho nên hắn rất biết, nếu một khi mà cởi bỏ áp lực ra thì hắn với vài tháng trước đúng là một trời một vực mà so sánh.
Tập luyện một mực tới chiều, Kim Hậu lại tiến vào sơn động tiếp tục tu luyện trong bồn nước thuốc. Hấp thụ hết nước thuốc, hắn cũng không có ra khỏi bồn mà ngả người nắm mắt ngồi nghỉ ngơi trong chậu nước.
“Sư phụ, con hiện tại bao giờ mới có thể thử luyện dược?”.
Bạch lão đang đeo một gọng kính, trên tay thì đang cầm một quyển sổ nhỏ, tựa như đang tính toán cái gì đó. Thấy Kim Hậu lại nhắc về vấn đề này Bạch lão cũng không có cáu gắt như trước nữa mà nói.
“Ngay bây giờ cũng có thể được rồi, với thực lực của ngươi thì… cũng miễn cưỡng có thể tự luyện ra nước thuốc ngâm người được rồi.”
Nghe thấy mình có thể luyện dược, Kim Hậu người trần như nhộng nhảy ra khỏi bồn, lông nhông người không mảnh vải quấn quýt tới bên Bạch lão.
“Sư phụ anh minh! Sư phụ anh hùng! Sư phụ anh tuấn! Sự phụ vạn tế!”.
Bạch lão không thương tiếc đập nguyên cuốn sổ đang cầm trên tay thẳng vào đầu Kim Hậu, lão tức giận như thét ra lửa quát:
“Ngươi, cái tên nhóc điên khùng này. Mới còn chưa bắt đầu mà đã kích động như thế này thì sau này luyện dược kiểu gì? Mặc quần áo nghiêm chỉnh vào chứ đừng có khoe hàng ra như vậy, tái phạm lần nữa ta cho ngươi nếm thử cuộc sống địa ngục chốn nhân gian là như thế nào!”. Vị đệ tử cực phẩm này nhiều khi làm ra cái trò quỷ quái làm Bạch lão hận không thể một phát đập chết tươi vì thái độ nhí nhố ấy của hắn.
Kim Hậu hậm hực xoa xoa cái đầu đi mặc quần áo, thật sự mà nói luyện dược thuật làm hắn kích động cũng phải. Trong nhiều bộ tiểu thuyết hắn thật sự rất thích đọc những thể loại có liên quan tới luyện dược, thậm chí trong tất cả trò chơi Kim Hậu từng chơi qua, hắn đều chọn nghề nghiệp luyện thuốc hay liên quan đến thuốc làm chủ đạo cho nhân vật. Mà hiện giờ ước mơ từ kiếp trước tưởng như viển vông hiện đã trở thành sự thật thì bảo sao hắn không kích động cho được?
Ngay từ lúc Bạch lão nói hắn có thiên phú luyện dược đã làm hắn đúng ngồi không yên, lúc ấy thậm chí còn hận không thể đè Bạch lão ra cưỡng học. Nhưng lý trí của Kim Hậu vẫn là kiềm chế lại được, dù sao Bạch lão mà thực sự nổi khùng lên thì có trời mới biết chuyện gì xảy ra với loại tu vi tôm tép như hắn.
Bạch lão vung tay lên, từ trong chiếc nhẫn đen trên cổ của Kim Hậu xuất hiện ra một cái đỉnh lô màu trắng như tuyết, xung quanh mặt đỉnh lô chạm khắc hình mây uốn lượn bồng bềnh cùng họa tiết khá tinh xảo.
Hai bên đỉnh là bốn cái ống rỗng luồn thông xuống dưới đáy đỉnh, bốn cái ống thông này được thiết kế thành hình sóng mây uốn lượn trông cũng rất bắt mắt. Phía trên đỉnh được thiết kế một cái lỗ và nắp đậy, có vẻ như cái lỗ này là chỗ cho linh dược vào trong. Xung quanh cái nắp đỉnh thiết kế thành nhiều cái lỗ thông nhỏ song song với nhau, hình như những cái lỗ nhỏ này có tác dụng tán nhiệt.
Ở một bề mặt của đỉnh lô có một cái mặt kính trong suốt, dùng để quan sát linh dược bên trong trong lúc luyện hóa rất tiện lợi.
Chăm chú đánh giá một hồi cái đỉnh lô, thấy hai bên quai đỉnh là bốn cái kỳ lạ ống rỗng hình sóng mây Kim Hậu vừa gõ gõ mạnh vào ống rỗng, vừa tò mò hỏi:
“Sư phụ cái đỉnh này tại sao lại có bốn cái lỗ thông xuống đáy vậy?”.
Bạch lão cười đáp:
“Bốn cái lỗ này gọi là hỏa khẩu, dùng để đưa vào ma lực bên trong dược đỉnh điều tiết, hỏa khẩu cũng chính là chỗ chế tác cầu kỳ nhất của dược đỉnh. Cần tay nghề của luyện khí sư rất cao, kết hợp với ma pháp sư tỉ mỉ phân bố vào đó ma pháp trận chính xác tới từng họa tiết. Mà giải thích cho rõ hơn, dược đỉnh của luyện dược sư như ngươi biết, lúc đầu được các luyện khí sư rèn luyện ra từ nhưng khoáng thạch hiếm có, sau khi thành hình thì dược đỉnh sẽ được các ma pháp sư chèn vào bên trong ma thuật trận pháp kích phát mộc nguyên tố tạp chất bên trong ngọn lửa của luyện dược sư. Cho nên làm ra một cái dược đỉnh cho luyện dược sư đòi hỏi rất nhiều công phu, chỉ cần sai sót cho dù chỉ là một chi tiết nhỏ thôi thì chính là công sức bỏ biển.”
Kim Hậu thấy Bạch lão giải thích cách chế tác dược đỉnh khó khăn như vậy cũng nhất thời ngẩn người, trong tích tắc hắn mới ý thức được rõ giá trị của một chiếc dược đỉnh là đòi hỏi công phu như thế nào. Đầu Kim Hậu liền lập tức chảy đầy đổ mồ hôi lạnh, hắn vội vàng xuýt xoa vuốt vuốt chỗ vừa bị hắn gõ mạnh như thể sợ vừa bị làm trầy xước vậy.
“Không cần phải khẩn trương như vậy, cái dược đỉnh này sau khi luyện chế thành công thì cho dù là một kích toàn lực của Linh nguyên cảnh cường giả đánh vào cũng không có sao cả.” Bạch lão nhìn Kim Hậu làm trò cũng là không kìm nén được mà nở nụ cười giải thích.
Thở hắt ra một hơi như thể gỡ được tảng đá đè nặng trong lòng, Kim Hậu lại hỏi:
“Vậy cái dược đỉnh này có bốn cái hỏa khẩu để làm gì ạ?, nhiều như vậy chẳng phải là rất khủng sao sư phụ?”
“Tất nhiên hỏa khẩu càng nhiều thì càng dễ điều tiết, luyện đan sẽ càng được thuận buồm xuôi gió hơn. Ngoài ra cũng là để phân ra đẵng cấp của dược đỉnh và cũng là để tượng trưng cho giới hạn của đỉnh lô.
“Đẳng cấp?, Giới hạn dược đỉnh? Mặt Kim Hậu lại nghệch ra, hắn gãi gãi đầu khó hiểu.
Bạch lão tiếp tục giảng giải cho Kim Hậu nói:
“Đúng vậy, ví như cái dược đỉnh màu trắng này ngươi nhìn nó có bốn cái hỏa khẩu, có nghĩa là chiếc dược đỉnh này là dược đỉnh cấp bốn, giới hạn của nó thì chỉ có thể luyện ra tối đa là tứ phẩm đan dược. Nếu cưỡng chế luyện ngũ phẩm thì dược đỉnh sẽ không chịu nổi mà gây nên bạo tạc, cực kỳ nguy hiểm. Nhiều Luyện dược sư đã từng thử vượt phẩm lò mà luyện, trở tay không kịp bị ma lực phản phệ làm một thân tu vi hoàn toàn bị phế”.
Nghe tới đây làm Kim Hậu rùng mình một cái, thật sự chuyện luyện dược thật đúng là nhiều chông gai so với tưởng tượng của hắn, nhưng bên cạnh đó hắn lại có một cảm giác phấn khích khó hiểu khác.
“ Dược đỉnh này tên là Tuyết Vân đỉnh, chất liệu cũng rất đặc biệt, dược đỉnh được làm từ Bạch vân tinh thiết, loại kim loại màu trắng này chỉ có ở trên những ngọn núi có độ cao trọc thủng tầng mây, muốn khai thác thì cũng chỉ có thể dùng phi hành khí cầu vận chuyển cực kỳ tốn kém. Bạch vân tinh thiết thường hay dùng để làm lò luyện đan vì tính chất tản nhiệt của chúng rất tốt. Cái Tuyết Vân đỉnh này là của sư tổ ngươi cho ta dùng lúc ta mới bắt đầu bước vào con đường luyện dược. Bây giờ vi sư truyền nó lại cho ngươi, mong rằng sau này với nó, ngươi sẽ có một khởi đầu thật hoàn mỹ trên con đường luyện dược.”
Kim Hậu nghe Bạch lão nói những lời tâm huyết như vậy, trong lòng hắn cũng rất cảm động.
Chỉ thấy hắn bỗng quỳ xuống hành lễ với Bạch lão nói:
“Tạ ơn sư phụ! Ân tình của người ta cũng không biết làm sao phải báo đáp, ta cũng chỉ có thể xin hứa với người, sau này sẽ trở thành một cường đại luyện dược sư để không phụ lòng tâm huyết của người.”
Bạch lão thấy Kim Hậu lễ phép như vậy, trong lòng cũng là cực kỳ ấm áp. Cảm giác hiện giờ của lão thật sự khó mà nói lên được bằng lời.
Nhưng là Bạch lão còn đang chìm trong không khí đầm ấm tình thầy trò không lâu thì chàng Kim Hậu của chúng ta lại phát biểu:
“Sư phụ, con hiếu thuận như vậy, người vẫn là mau mau cho con luyện vài loại cao cấp đan dược gì đó đi nha, Khục! đồ nhi hứa sẽ bao cho sư phụ ngài đi giải quyết vấn đề “sinh lý” tại kỹ viện ha? Con thấy người nín cũng bao năm qua như vậy cho nên tính tình hay cáu gắt, chắc có lẽ “bộ máy” không hoạt động nên hay thay đổi cảm xúc thất thường, ây da~! Người cũng phải chú trọng chăm sóc máy móc kẻo nó lại hỏng hóc ra thì… ~A…Á Sư phụ tha mạng, con đùa thôi mà!!!…“
______________
Gió thổi vi vu…
Mặt trời hiện giờ đang dần dần khuất xuống đường chân trời, tạo nên một quang cảnh chiều tà cực kỳ diễm lệ. Những chú chim đã, và đang lần lượt bay về tổ, tổng kết lại số thức ăn mà cả ngày chúng lượm về được. Những chú thỏ, chú gà rừng hoang dã cũng đang vội vã quay trở về tổ ấm của mình, chuẩn bị đón màn đêm sắp sửa buông xuống.
Boong!!!
Mà ngay tại thời điểm này, ở đằng sau một ngọn núi, từ trong một cái sơn động dưới ngọn núi ấy, một tiếng thanh thúy mà “trầm bổng” vang vọng giữa trời làm xung quanh chim, thú đều phải giật mình hoảng sợ mà chạy tán loạn. Nếu như người có “nhà nghề” tới đây nhận xét, họ sẽ nhận ngay đó là âm thanh tu luyện “Thiết Đầu Công”.
Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký Tác giả: Trà Xanh Huynh Đệ Nguồn:4vn.eu Chương 22: Bắt đầu luyện dược
Mặt trời lại bắt đầu nhú lên từ xa xa đường chân trời, đi theo đó là những tia nắng ấp áp cũng từ từ chiếu rọi quang cảnh muôn nơi, tiếng chim hót líu lo, tiếng những tiểu động vật sào sạc trong bụi cỏ. Tất cả lại chuẩn bị đón chào một ngày mới đã đến.
Một tia nắng sớm chiếu rọi vào trong một cái sơn động nhỏ, bên trong sơn động là một cái đỉnh lô trắng như tuyết, mà ngồi khoanh chân bên cạnh đỉnh lô là một thiếu niên quấn băng gạt kín đầu, trên tay là một đoàn khí lưu màu đỏ đang bọc kín cả bàn tay người thiếu niên này.
“Được rồi, bây giờ ngươi hãy từ từ đưa ma lực của mình vào hỏa khẩu”
Tiếng chỉ đạo của Bạch lão vang lên ở bên cạnh.
“Tập trung tinh thần đưa Ma lực vào dược đỉnh, không được để mất kiểm soát, nếu không thì hậu quả sẽ khó lường.”
Nuốt nuốt nước miếng, Kim Hậu gật đầu biểu thi đã hiểu, hắn tập trung từng tí vận chuyển một đoàn ma lực vào hỏa khẩu.
Phừng!
Một đoàn hỏa diễm bỗng bùng cháy bên trong dược đỉnh màu trắng, mà trong ngọn lửa ẩn ẩn có tia màu xanh lục, chứng tỏ tạp chất mộc nguyên tố thuộc tính chỉ có luyện dược sư mới có.
“Khi đưa ma lực vào trong dược đỉnh, bên trong một ma pháp thuật trận pháp sẽ kích thích mộc thuộc tính bên trong ma lực cửa ngươi, từ đó phát sinh ra một đoàn hỏa diễm, nếu như những pháp sư có tinh thuần hỏa chủng mà không có tạp mộc thuộc tính thì cho dù đưa bao nhiêu ma lực vào trong đó cũng vô ích.”
“Vậy sư phụ, tại sao con thấy người lúc trước luyện dược mà không dùng lò đan?” Kim Hậu thắc mắc đặt ra câu hỏi.
“Cái này là một thủ thuật nhỏ mà thôi, sau này ngươi sẽ được biết. Nhưng luyện dược tốt hơn hết vẫn phải có lò đan.”
Nói xong Bạch lão liền trên tay hiện lên một quyển trục, đưa cho Kim Hậu.
“Còn đây là cách thức phối chế nước thuốc ngâm, ngươi tự mình đọc rồi nhớ kỹ ở trong đầu từng công đoạn một.”
Sau khi đọc kỹ từng công đoạn phối chế, Kim Hậu cũng cảm thấy kỳ quái một màn tại sao lúc trước Bạch lão lại có thể không theo quy trình mà luyện ra nước thuốc đơn giản như vậy.
Vứt bỏ mọi tạp niệm trong đầu, Kim Hậu nhắm mắt lại, dùng tinh thần lực cố gắng cảm thụ, điều khiển ngọn lửa đang cháy hừng hực bên trong Tuyết Vân đỉnh. Đưa vào một gốc diệp trúc thảo vào bên trong dược đỉnh thông qua hỏa khẩu của nó, con đường luyện dược sư của Kim Hậu cũng chính thức bắt đầu từ đây…
_______________________
Hiện giờ đang ngồi trên chiếc ghế gỗ đung đưa trước lò sưởi. Lão Ezio hai mắt nhắm nghiền, như cảm nhận được cái gì đó, khóe miệng lão khẽ nhếch lên, gật gù theo chiếc ghế hài lòng, cũng không hiểu lão hài lòng bữa ăn vừa rồi hay là đã cảm nhận được cái gì khác.
Đang là lão Ezio nhàn nhã trên chiếc ghế thì bỗng từ trong túi một chiếc phù chú có khắc trên đó một ma pháp trận khó hiểu bỗng lóe sáng chói lóa, lão cầm lên chiếc phù. Khởi động ma pháp trận trên đó bằng một loại chú ngữ khó hiểu, liền lập tức một thân ảnh hiện ra trước mắt lão, phải nói đúng hơn là một hình ảnh từ chiếc phù phản chiếu mà ra.
Nếu Kim Hậu mà có mặt ở đây hắn sẽ cực kỳ kinh ngạc, bởi vì hình ảnh phản chiếu này không phải khác mà chính là người hầu gái mang tên Meira hơn mười năm trước đóng vai trò bà đỡ của hắn.
Qua đi hơn mười năm nhưng Meira dung nhan không hề thay đổi, nàng vẫn tóc búi tó màu xanh lục, một thân váy dài hầu gái gọn gẽ y hệt như lúc Kim Hậu mới sinh ra hơn mười năm trước vậy.
Hầu gái Kim Hậu lễ phép hành lễ với lão Ezio, rồi mới nhẹ nhàng mở lời:
“Xin chào Auditore đại nhân, tôi muốn hỏi cậu chủ nhà chúng tôi tình hình của dạo này có thay đổi hơn không? Một năm trước tình trạng của cậu chủ vẫn không có khá hơn, nếu tình hình này kéo dài sẽ rất bất lợi cho tương lai cậu chủ. Nếu ngài cho phép, chúng tôi rất muốn mời một vị luyện dược sư tới để xem qua thân thể của cậu chủ một lượt.”
“Không cần thiết, thằng bé bây giờ đã là nhị tinh giả nguyên cảnh, mà cũng không phải là giả nguyên cảnh bình thường có thể so sánh.” Bạch lão nở nụ cười thần bí nói.
“A? đã đột phá nhị tinh giả nguyên cảnh? Đại nhân, ngài nói cậu chủ không bình thường là có ý gì?” biết được Kim Hậu đã đột phá, nàng cũng rất đỗi vui mừng, nhưng câu sau lão Ezio nói ra làm nàng cảm thấy khó hiểu.
“Ngươi thử nghĩ mà xem, hai hệ năng lượng song tu là khái niệm như thế nào ?”
“A!?, ngài nói làm sao? Hai hệ năng lượng? tức là đấu khí và ma pháp? Điều này sao có thể?” Meira hai tay ngọc liền che miệng kinh hoảng. Tuy bình thường luôn tỏ ra rất điềm đạm, nhưng nghe thấy cái loại này tin chấn động này thì cho dù là người như nàng sắc mặt cũng phải biến đổi…
___________________
Bùm!
Nương theo tiếng nổ đinh tai, từ bên trong Tuyết Vân đỉnh xả ra một đống tro bụi mà bay thẳng vào mặt Kim Hậu, hắn từ nãy tới giờ đã đốt trụi hơn ba mươi gốc diệp trúc thảo, mà sản phẩm thất bại liền hóa thành tro bụi theo lỗ đặc thù dưới đáy dược đỉnh hắt ra lan tỏa xung quanh, hiện giờ mặt mày Kim Hậu đen thui như than vậy.
“Khụ! Khụ! Khụ!, không nghĩ điều khiển nhiệt độ ngọn lửa lại khó khăn như vậy.” Kim Hậu chật vật ho ra một đoàn khó đen.
“Luyện dược đâu có dễ dàng như vậy, nếu thành công được ngay thì đan dược chẳng phải là cải trắng sao? Luyện dược cũng giống như tu luyện vậy, cần không ngừng mài dũa, không ngừng kiên trì thì mới có thể quen tay, bao giờ có thể hạ bút thành văn thì mới có thể đột phá về phương diện luyện dược. Cho nên ngươi vẫn cứ phải học hỏi dài dài!”
Cả ngày hôm nay Kim Hậu tính toán sẽ triệt để tập trung cho việc luyện dược, cho nên sau khi điều thức lại thoáng qua, hắn lại lao vào tiếp tục “quần ẩu” với đống dược liệu.
Bình tĩnh cảm nhận ngọn lửa bên trong dược đỉnh, Kim Hậu từ từ bắt đầu nắm được nhịp sau khi đốt trụi thêm năm gốc diệp trúc thảo.
Gốc diệp trúc thảo theo Kim Hậu điều khiển nhiệt độ mà từ từ tản chảy ra một đoàn chất lỏng màu xanh lục, thành cộng luyện hóa diệp trúc thảo, hắn liền nhanh chóng đình chỉ vận ma lực, lấy ra một bình sứ mà cho diệp trúc thảo vào bên trong.
“Tốt, đã thành công, bây giờ hãy tiếp tục luyện chế những dược liệu khác.” Bạch lão mỉm cười gật đầu.
Qua một ngày mệt nhọc luyện dược, Kim Hậu đã thành công mà chắt lọc hết tinh túy từ những gốc linh dược, hiện chỉ còn công đoạn dung hợp cuối cùng là hắn có thể hoàn thành nước thuốc ngâm.
Nhìn Kim Hậu đang điều thức trở lại ma lực, Bạch lão cũng cảm thán không thôi. Chỉ qua một vài lần luyện chế thất bại mà Kim Hậu đã có thể nhanh chóng mà nắm bắt được nhiệt độ ngọn lửa thích hợp cho từng gốc linh dược, điều này làm cho Bạch lão không khỏi tặc lưỡi, chẳng những ngộ tính luyện vũ kỹ mà trong cả luyện dược Kim Hậu tiếp thu rất nhanh, đó còn là chưa kể tinh thần lực trời sinh của hắn nữa.
Thở ra một ngụm trọc khí, Kim Hậu lại tiếp tục đến bên Tuyết Vân đỉnh, chuẩn bị công đoạn khó khăn nhất mà hắn mất nguyên một ngày chuẩn bị.
Đưa vào dược đỉnh giọt chất lỏng màu xanh lục, hắn liền vận ma lực bắt đầu tiếp tục. Theo lần lượt mà đưa vào từng giọt chất lỏng màu sắc khác nhau, mỗi một lần đưa vào một giọt chất lỏng là Kim Hậu phải điều chỉnh lại nhiệt độ ngọn lửa làm hắn cảm thấy rất mệt nhọc.
Xèo!
Giật mình vì để ngọn lửa quá mức suýt thiêu đốt đoàn chất lỏng thành không khí , Kim Hậu bắt đầu có chút bối rối chân tay.
“Cứ bình tĩnh, luyện dược sư tinh thần phải thật vững chắc, cho dù thái sơn trước mặt có sụp đổ cũng không biến sắc, phải tùy cơ ứng biến trong từng trường hợp, không phải cứ đi theo sách vở đã là luôn đúng. Phải có cảm nhận của chính bản thân mình, từ đó mà dần dần tích tụ thành kinh nghiệm.” Trấn tĩnh lại Kim Hậu, Bạch lão một bên nhàn nhạt nhắc nhở nói.
Hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, Kim Hậu lại bắt đầu cho vào giọt chất lỏng cuối cùng, sau đó hắn từ từ nhẹ nhàng hạ thấp nhiệt độ ngọn lửa rồi bắt đầu khống chế đưa chúng dung nhập vào với nhau. Ngay lúc này, Kim Hậu bất ngờ tăng nhiệt độ ngọn lửa, lập tức dị biến liền xảy ra. Các đoàn chất lỏng bắt đầu sôi sục biến ảo không ngừng làm hắn phải điên cuồng dùng tinh thần lực một bên trấn áp đoàn chất lỏng, một bên thì điều khiện nhiệt độ ngọn lửa. Qua một hồi vật lộn mệt nhọc, cuối cùng đoàn chất lỏng cũng phải chịu thua mà dung hợp lại thành một màu bạch sắc.
“Không tồi, không tồi, được rồi ngươi hãy từ từ điều thức, còn lại cứ để vi sư xử lý.”
Vì Kim Hậu tiêu hao quá độ mà sắc mặt đã trở nên tái nhợt, thân thể run rẩy, thở không ra hơi. Nghe Bạch lão cho phép nên hắn trực tiếp cứ ngồi trước dược đỉnh mà tiến vào trạng thái tu luyện, bắt đầu hồi phục lại tiêu hao.
Để tới lúc hắn mở mắt ra thì đã thấy Bạch lão lơ lửng trước mặt mỉm cười nói:
“Chức mừng, ngươi từ bây giờ đã có thể miễn cưỡng gọi là một luyện dược sư rồi.”
Kim Hậu không nói gì cả, nhưng nét mặt hớn hở vui sướng của hắn đã nói rõ lên tất cả cảm xúc của hắn hiện giờ.
Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký Tác giả: Trà Xanh Huynh Đệ Nguồn:4vn.eu Chương 23: Lại đột phá
“Hây!, Hây!, hấp!”
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Liên tục ba nhát kiếm được chém ra cực kỳ chuẩn xác từ một thiếu niên tay cầm trường kiếm màu đen, hai bàn tay hắn đeo găng tay cắt ngón, chân người thiếu niên mang một đôi giày đen. Hắn đang không ngừng đối phó với những cọc gỗ có hướng bay liên tiếp biến ảo, thay đổi quỹ đạo liên tục nhằm không cho người thiếu niên này một cơ hội nào cả.
Hơn mười cọc gỗ với đường bay quỷ dị lại từ bốn phương tám hướng xé gió gào thét thẳng thướng người thiếu niên bay tới.
Nhưng điều này cũng không thể làm khó được hắn. Chỉ thấy thân thủ của người thiếu không ngừng uyển chuyển tránh thoánh những cọc gỗ lao vào những chỗ hiểm hóc, người thiếu niên trong tình huống như vậy vẫn không có rối trí, từng động tác của hắn vẫn bình tĩnh khéo léo xử lý gọn gàng từng cọc gỗ lắt léo theo nhiều hướng khác nhau.
Xoẹt!
Chém đôi chiếc cọc gỗ cuối cùng rồi nhẹ nhàng tiếp lên cột gỗ thẳng đứng, Kim Hậu nhìn lão Ezio mỉm cười chờ ý kiến.
Lão Ezio chỉ gật nhẹ cái đầu, chứng tỏ Kim Hậu đã thành công vượt qua được bài huấn luyện gian nan này.
Để có được thành quả khó tin này, Kim Hậu đã phải gian khổ tu luyện thêm trọng lực thuật lên bản thân trong những bài tập mỗi ngày suốt ba tháng. Ba tháng trời không ngừng miệt mài tu luyện vũ kỹ Lôi Vũ Phá Thiên Không và Tiêu Dao Du Kiếm kỹ, hắn cũng đã thu hoạch được thêm một chút thành tựu
Kim Hậu cầm trong tay cầm Hắc long kiếm, hắn cũng không có cất đi mà nhanh chóng múa tiếp vài đường kiếm khởi động, sau đó liền thi triển một đường kiếm đơn giản với lôi điện bao bọc.
Roẹt!
Âm thanh một tia lôi điện đột nhiên phát ra từ thân Hắc long kiếm, một chiêu này của Kim Hậu là đâm thẳng tới trước mặt lão Ezio.
Đơn giản cầm cây gậy gỗ đang chuẩn bị sẵn, lão Ezio vẫn như trước nhàn nhã mà đỡ lại một chiêu của Kim Hậu, nhưng lần nãy lão đã phải dùng một ít đấu khí màu vàng bọc lại cây gậy.
Nhanh chóng tiếp tục biến chiêu, lần này Kim Hậu lại chém ra một đường vòng cung, đường kiếm cùng động tác tuy đẹp mắt nhưng cũng không có gì thâm ảo. Những tưởng sẽ không có gì đặc biệt thì đột nhiên biến dị xảy ra, quỹ đạo của đường kiếm bỗng thay đổi đột ngột, chỉ thấy đường kiếm còn chưa có chạm vào cây gậy gỗ trên tay phải của lão Ezio thì đã hiểm hóc mà chuyển hướng vào vai trái của lão.
Nhưng Kim Hậu đã nhanh thì lão Ezio còn nhanh hơn, bằng một tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấu, tự lúc nào lão đã chặn lại một đường kiếm quỷ dị của hắn.
Không hề có cảm giác bất ngờ, Kim Hậu bèn nhanh chóng biến chiêu, liên tục xuất ra những đường kiếm nước chảy mây trôi, quỹ đạo đường kiếm luôn được biến đổi không ngừng, tốc độ ra chiêu cũng biến hóa không kém, lúc thì nhanh như sấm sét, lúc thì chậm chạp nhưng lại cực kỳ tiêu sái, kiếm kỹ liên tiếp biến ảo cực kỳ quỷ dị. Tuy vậy, tất cả những đòn tấn công của Kim Hậu cho dù có lợi hợi đến đâu cũng đều bị lão Ezio hóa giải dễ dàng.
Đối chiến với lão Ezio một hồi bằng Tiêu Dao Du kiếm kỹ không có kết quả, Kim Hậu bỗng thu kiếm về rồi kéo dãn khoảng cách. Toàn thân hắn lại nhanh chóng vận chuyển dòng đấu khí chảy cuồn cuộn, lần này trên thân Hắc Long kiếm nổi lên những tia chớp điện cực kỳ khủng bố, hộ tống theo đó là trừng đợt sóng năng lượng xung quanh Kim Hậu cũng đột nhiên trở nên dao động một cách kịch liệt hẳn lên.
Nên nhớ rằng, để Kim Hậu có thể biến đấu khí thành lôi điện nguyên tố ở cấp độ này ngoài do thể chất lôi hệ của hắn thì phần lớn là nhờ vào vũ kỹ Lôi Vũ Phá Thiên Không mà thành.
Đã nén lại hết tất cả lực lượng của mình, Kim Hậu cầm trong tay Hắc long kiếm, toàn thân thanh kiếm hiện đã bao phủ đầy tia lôi điện cuồng bạo màu trắng bạc. Một lần nữa, hắn lại đạp chân về phía trước, bắn mình lao tới chỗ lão Ezio đang đứng.
“Địa giai cao cấp vũ kỹ, Lôi Vũ Phá Thiên Không!”
Kim Hậu tiếp cận lão Ezio ở một cự ly nhất định liền nhanh chóng bật người nhảy lên, đồng thời ở trên không hắn quát to lên một tiếng. Hai tay hắn nắm chặt vào chuôi Hắc Long kiếm đã dơ lên đỉnh đầu, ngay lập tức bổ dọc xuống một đường kiếm cực kỳ bá đạo về phía lão Ezio.
Ầm! Ầm!
Một chiêu này dao động khá lớn, chỉ thấy xung quanh đất đá văng lên tung tóe, tia chớp điện trên Hắc Long kiếm cũng bị đánh vung ra đầy trời bốn phía xung quanh, tạo thành rất nhiều những hố to nhỏ đủ mọi hình dạng.
Lão Ezio vẫn như trước không tốn chút sức lực nào để đánh văng công kích vũ kỹ này của Kim Hậu, nhưng trong ánh mắt có thể nhìn thấy lão cũng đã rất hài lòng với thành quả của hắn hiện giờ.
Phịch!
Chật vật nằm ngửa ra mặt đất thở hồng hộc, một kích toàn lực này của Kim Hậu đã vắt kiệt tất cả năng lượng lẫn sức lực của hắn. Tuy vậy trên khuôn mặt của hắn vẫn hiện lên một nụ cười, bởi vì hắn bây giờ đã cảm thấy cánh cửa tiến tới tam tinh giả nguyên cảnh, có lẽ một thời gian nữa là hắn lại có thể tiếp tục đột phá, thật sự không uổng công hắn liên tục tập luyện mệt nhọc suốt thời gian qua.
Cầm cây gậy mộc chắp tay sau lưng đi tới bên cạnh Kim Hậu, lão Ezio mỉm cười ôn hòa nói:
“Rất tốt, hai bộ vũ kỹ này của tên nhóc cháu đã có tiến bộ, nhưng vẫn phải cần thêm nhiều kinh nghiệm mới có thể tiếp tục nâng cao. Sao rồi? có cảm giác sắp đột phá hay chưa?”
Kim Hậu gật gật cái đầu, trong tay lão Ezio liền hiện ra một bình ngọc, sau đó thì lão ném cho hắn.
“Ăn một viên Hồi Lực đan này vào sẽ giúp cháu hồi phục tinh lực, hồi phục xong thì vào tháp chúng ta nói chuyện.” Nói xong lão liền xoay người rời đi.
Đợi cho lão Ezio đã hoàn toàn đi khỏi, Kim Hậu bấy giờ mới mở ra bình sứ ra, đột nhiên một hương thơm ngào ngạt bất ngờ phả vào mặt hắn, làm Kim Hậu con chưa kịp ứng biến thì hắn đã say mê với hương thơm dồi dào từ đan dược trong bình này.
“Mới chỉ ngửi thôi mà đã có thể phục hồi một ít năng lượng, thật đúng là một loại đan dược thần kỳ.” Kim Hậu cầm trên tay viên đan cảm thán không thôi.
“Hồi Lực đan, có thể dùng cho cả ma lực lẫn đấu khí tu luyện giả phục hồi năng lượng, có thể nói là đan dược hoàn mỹ được tất cả chức nghiệp giả đỏ mắt. Loại này đan dược rất khó luyện chế, quan trọng là cũng không có mấy ai có trong tay đan phương của loại đan dược này. Hầu hết trên đại lục chỉ tiêu thụ dược tề ma lực hay là đấu khí đan nhưng hiểu quả không thể so sánh được với Hồi Lực đan.” Giọng nói của Bạch lão lại vang lên trong đầu Kim Hậu.
“Sư phụ, vậy người có đan phương loại đan dược này không? Hay là đến cả người là luyện dược sư vĩ đại như vậy cũng không đủ trình độ để sở hữu?” Con mắt của Kim Hậu bắt đầu đảo quanh, hắn ranh mãnh dò hỏi “túi thần kỳ” Bạch lão.
“Tiểu tử thối, không cần phải dùng chiêu khích tướng với ta, chỉ là nho nhỏ Hồi Lực đan mà thôi, có cái gì to tát chứ? Đợi ngươi tu vi tăng thêm vài tinh nữa thì lúc đó ta sẽ luyện chế cho ngươi, dù sao tu luyện sau này Hồi Lực đan sẽ rất cần thiết.”
Nghe Bạch lão nói vậy, Kim Hậu đỏ mặt cười ngượng nhưng hắn cũng không cần phải giả nai nữa, chỉ bật người nhảy tẫng lên mà sung sướng. Sau đó trực tiếp cho viên Hồi Lực đan vào miệng.
Hồi Lực đan vừa được Kim Hậu đưa vào trong miệng, thì nó tựa như một làn gió thơm mát lập tức bắt đầu ồ ạt ùa vào thân thể của hắn. Từng lỗ chân lông, từng lông tơ kẽ tóc đều giống như hân hoan mà vui sướng nở bung ra. Vòng xoáy kỳ dị trong đan điền của Kim Hậu cũng nhận được luồng khí mát tầm bổ, qua một lúc ngồi tĩnh dưỡng sắc mặt uể oải của Kim Hậu đã biến mất từ lúc nào, ngược lại hắn đã hoàn toàn hồi phục tới trạng thái đỉnh cao nhất.
Vận động đơn giản lại một lúc, rồi nhớ tới lời lão Ezio căn dặn, Kim Hậu liền rời khỏi bãi đất trống, rảo bước mà tiến về phía tòa tháp. Vừa vào tới trong tháp, hắn đã thấy lão Ezio ngồi trên ghế đung đưa từ lâu ngồi chờ hắn, tiến tới bên cạnh lão Ezio, Kim Hậu còn chưa kịp nói gì thì lão đã mở lời trước:
“Từ bé tới giờ ông cũng luôn không cho cháu sử dụng đan dược cũng bởi không muốn cháu quá phụ thuộc vào nó để thăng tiến, sau này sẽ ảnh hưởng tới tu vi. Vì vậy ông rèn luyện ý chí cùng tính nhẫn nại cho cháu biết tính tự giác, nhưng thời gian qua ông đã thấy mọi biểu hiện của cháu, cho dù có mất đi tu vi cũng không quên chăm chỉ luyện tập, không có cả ngày buồn rầu nhụt chí mất tinh thần như người khác. Có lẽ thời điểm cũng đã tới, bây giờ trụ cột của cháu đã rất vững chắc, một thân tu vi cũng đã không phải đồng cấp có thể đem ra so sánh.”
Vừa nói, lão vừa lấy ra từ trong ống tay áo một bình ngọc khác.
“Đây là “Cường Mạch Tụ Khí đan”, có tác dụng tăng cường, cải tạo lực lượng trong cơ thể, giúp mở rộng kinh mạch để có thể vận chuyện được nhiều năng lượng hơn nữa, nếu dùng khi chuẩn bị đột phá thì sẽ chắc chắn thành công, cháu tăng cường năng lượng cùng mở rộng kinh mạch thêm nữa cũng tốt, bất quá, loại đan dược này phải có người giúp điều khiển luyện hóa, nếu tự động sử dụng thì nguồn dược lực quá lớn sẽ gây bạo thể mà chết, cho nên bây giờ ngồi nghiêm chỉnh xuống, ông sẽ hỗ trợ luyện hóa Cường Mạch Tụ khí đan để giúp cháu đột phá.”
Không nói hai lời, Kim Hậu ngay lập tức cầm lấy bình sứ khoanh chân ngồi xuống, mà lão Ezio cũng ngồi ra sau lưng hắn, chuẩn bị giúp hắn luyện hóa “Cường Mạch Tụ Khí đan”.
Đưa vào miệng viên đan ngào ngạt mùi thơm, nhưng Kim Hậu còn chưa kịp hưởng thụ mùi vị thì bỗng có cảm giác như bị một hòn đá đè xuống trong cơ thể vậy. Đúng lúc này lão Ezio đặt tay ra sau lưng Kim Hậu, truyền đấu khí vào trong cơ thể hắn, trợ giúp Kim Hậu luyện hóa “Cường Mạch Tụ Khí” đan.
Kim Hậu bỗng cảm thấy có một nguồn lực lượng trực tiếp nghiền nát Cường Mạch Tụ Khí đan này thành một đoàn dược lực, sau đó nguồn lực lượng này thúc ép đoàn dược lực không ngừng lan tỏa tới từng ngõ ngách kinh mạch trong cơ thể Kim Hậu. Kinh mạch của Kim Hậu đã được nước thuốc ngâm không ngừng tăng cường cứng cáp, hiện lại được một lần nữa bồi bổ mở rộng ra thật sự đúng là hổ thêm cánh.
Không ngừng cường hóa kinh mạch Kim Hậu xong xuôi, đoàn dược lực còn lại trực tiếp xuôi về đan điền. Hắn lúc trước đã lờ mờ cảm thấy màng chắn, hiện tại đã cảm nhận được rõ ràng hơn.
“Nhanh chóng tập trung lại hết dược lực chuyển hóa thành năng lượng, trùng kích vào màng chắn!” Tiếng nói lão Ezio vang lên bên tai Kim Hậu.
Kim Hậu ngay lập tức nương theo lộ tuyến của Đấu pháp quyết bắt đầu vận chuyển, lọc nguồn dược lực hóa thành năng lượng rồi ồ ạt đưa chúng gia nhập vào vòng xoáy kỳ dị trong đan điền của hắn.
Từ sau khi Kim Hậu tu luyện Đấu Pháp quyết thì bây giờ hắn chỉ cần hấp thụ thiên địa linh khí rồi nương theo Đấu Pháp quyết vận chuyển lọc thành một loại năng lượng kỳ lạ, sau đó cứ như vậy gia nhập vào vòng xoáy đỏ sậm. Mà khi hắn sử dụng đấu khí và ma lực thì cũng đều là từ vòng xoáy kỳ dị này xuất ra.
Quá trình liên tục trùng kích cảnh giới làm cho Kim Hậu rất thống khổ, toàn thân đầm đìa mồ hôi, khóe miệng lại bắt đầu rỉ máu. Nhưng hắn cũng không có lùi bước, có được một cơ hội để thăng tiến lên một cảnh giới mới thì hắn sẽ bất chấp, cho dù có phải chịu đau khổ như thế nào.
Nhìn thân thể Kim Hậu đang không ngừng run rẩy, lão Ezio cũng lắc đầu thở dài, đây là con đường mà hắn đã chọn thì bây giờ hết thảy chỉ dựa vào chính bản thân hắn mà thôi.
Trôi qua không hơn một giờ đồng hồ, năng lượng xung quanh người Kim Hậu bỗng trở nên dao động kịch liệt một hồi, tiếp đó quanh người hắn bắt đầu nổi lên một trận gió kỳ lạ. Cả người Kim Hậu bỗng dưng được bao bọc bởi một đoàn quang mang màu đỏ kỳ dị, động tĩnh lúc này cực kỳ khoa trương.
“Mới giả Nguyên cảnh mà động tĩnh lớn như vậy, không biết thằng bé tu luyện cái công pháp gì? Sau này tiến giai thì sẽ động tĩnh sẽ còn lớn như thế nào nữa?” Lão Ezio kinh ngạc chăm chú xuy xét.
Đã chuẩn bị sẵn ngay từ đầu, chỉ thấy lão gõ gõ xuống đất cây gậy của mình, chung quanh Kim Hậu sáng lên một Ma pháp trận với nhiều hoa văn cực kỳ cổ quái, trợ giúp hắn tích tụ thiên địa linh khí.
Qua đi khoảng một lúc, xung quanh động tĩnh cũng từ từ giảm đi, đoàn quang mang màu đỏ cũng từ từ biến mắt. Bỗng Kim Hậu bất chợt mở mắt, hai con ngươi xanh biếc lóe lóe lên một ánh sáng mờ ảo, nhìn trông sắc bén hơn xưa rất nhiều.
“Cháu có lời gì muốn nói với ông không?” Bất chợt lão Ezio hỏi một câu hỏi mập mờ.
“Cháu…” Kim Hậu không biết làm sao, hắn cũng biết dạo này mình hành tung khả nghi làm cho lão Ezio cực kỳ nghi ngờ, hơn nũa vừa mới xong còn đột phá trước mặt lão nữa.
Thấy Kim Hậu còn đang suy nghĩ làm sao để trả lời thì lão Ezio cũng không ép buộc nữa, liền chuyển chủ đề sang chuyện khác.
“Hậu này, cháu cũng đã đạt tới tam tinh giả nguyên cảnh, nhưng đã có thể so với tu vi ngũ tinh giả nguyên cảnh. Hiện với thực lực này ông cũng đã có thể cho cháu xuất núi được rồi, giữ cháu lại đây lâu quá cũng không được. Cũng đã tới lúc cháu phải tự cảm nhận đại lục Vô Biên rộng lớn tới như thế nào rồi.” Vừa nói lão Ezio vừa mỉm cười hiền hậu nói.
Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký Tác giả: Trà Xanh Huynh Đệ Nguồn:4vn.eu Chương 24: Bánh xe số phận bắt đầu xoay chuyển
Kim Hậu từ trước đó cũng đã dự định khi đột phá tam tinh thì tìm cách xin lão Ezio cho xuống núi, nhưng có vẻ đã không cần nữa rồi.
“Tất cả những gì tốt nhất ông cũng đã dạy hết cho cháu, bây giờ cháu cần đi ra ngoài lịch lãm góp nhặt thêm nhiều kinh nghiệm thực tế hơn nữa. Nhưng cũng phải cẩn thận, thế giới bên ngoài trùng trùng nguy hiểm, lòng người âm hiểm khó đoán, chỉ cần không cẩn thận thì cho dù nhóc có chết thế nào thì ông cũng không biết được đâu.”
“Vâng cháu hiểu rồi thưa ông, cháu biết phải làm thế nào.” Ánh mắt của Kim Hậu trở nên cực kỳ kiên định, xen lẫn chút hưng phấn đáp.
“Được rồi, vậy thì tối nay ông cháu mình cùng dùng bữa chia tay.” Lão Ezio ôn hòa mỉm cười với hắn.
“Vậy hôm nay cứ để cháu vào bếp, ông cứ ngồi chờ cháu nấu là được rồi.” Nói xong hắn chạy đi tất bật chuẩn bị xoong nồi.
Lão Ezio cũng cảm thấy rất bất ngờ, nhất thời cũng không biết nói làm sao, nhưng lão vẫn rất chiều Kim Hậu nên cứ để mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.
Kim Hậu ở kiếp trước sống độc thân, lúc còn là sinh viên nên hắn đi học qua một lớp nấu ăn của một người quen đầu bếp nhà hàng năm sao về hưu, cho nên kinh nghiệm nấu nướng của hắn cũng rất chắc tay. Vì vậy món thịt nướng theo cách hắn làm mới có thể làm lão Ezio kinh hỉ như vậy.
Còn chưa kể ngoài ẩm thực nước ngoài thì hắn còn tinh thông cả ẩm thực Việt Nam, dẫu sao người Việt thì phải biết nấu món việt chứ. Phần lớn là hắn đều tự học, nhưng với kinh nghiệm đầu bếp phong phú của mình thì hắn trong một khoảng thời gian ngắn đã học được hết tất cả cách nấu món ăn cổ truyền của dân tộc. Tên bạn thân duy nhất của hắn ngày trước chưa có lấy vợ thì suốt ngày ăn chực tại nhà hắn chỉ vì món phở bất hủ. Quên chưa có nói, bạn thân nhất của Kim Hậu ở kiếp trước là một người Nga, chỉ là anh chàng này đối với văn hóa Việt Nam rất có hứng thú, thậm chí khi lấy vợ chả biết hắn bằng cách nào trảo được một cô vợ Việt xinh đẹp tới tay làm Kim Hậu lúc ấy (gato~ Khục!) ghen tị mãi không thôi. Dẫu vậy, tất cả đó chỉ là những ký ức của kiếp trước, còn hiện tại Kim Hậu cũng đã có một kiếp sống, một tương lai hoàn toàn mới.
Bày biện ra giữa sảnh một bàn toàn là một đống thịt tươi sống đã tẩm qua gia vị đầy đủ, ngoài ra còn có rau củ quả các loại. Ở giữa thì xếp một đống thành hình thù một cái bếp, còn lửa thì hắn dùng ma pháp điều khiển. Trên đống lửa treo môt cái nồi, bên trong thì ùng ục nước dùng cực kỳ thơm ngon, cũng không hiểu Kim Hậu nấu như thế nào.
Tất cả những thứ đồ này làm lão Ezio cũng rất khó hiểu hỏi:
“Này nhóc, chả nhẽ cháu định cho lão già này ăn sống nuốt tươi rồi uống súp sao?”
“Gần như là vậy, ông ạ.” Kim Hậu nở nụ cười thần bí đáp.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Kim Hậu liền mời lão Ezio ngồi xuống chờ, còn hắn thì gắp vài miếng thịt tươi sống nhúng vào nước dùng. Mắt thấy thịt vừa chín tái, hắn liền vớt ra rồi cho thêm chút rau thơm rồi mời lão Ezio nếm thử.
Nhìn miếng thịt “luộc” tái không có gì đặc biệt này lão Ezio cũng bán tính bán nghi mà nếm thử, chỉ là sau khi ăn vào xong lão liền trợn mắt nhìn Kim Hậu một một cách bất khả tư nghị.
Không chịu được loại ánh mắt này của lão Ezio nhìn mình, Kim Hậu bèn thắc mắc :
“Có chuyện gì vậy ông? Món này không hợp khẩu vị của ông ạ?”
Lão Ezio lúc này mới hoàn hồn lại, bỗng giận giữ quát lớn:
“Tên nhóc bất hiếu, uổng cho ông hơn chục năm qua bồi dưỡng cháu, vậy mà… vậy mà… cao lương mỹ vị như thế này mà bây giờ nhóc mới nấu cho lão già này sao? Nhóc có còn nhân tính hay không? Thiên lý ở đâu rồi?”
Ta Ngất!
Kim Hậu đảo cặp mắt trắng dã triệt để im lặng, cứ tưởng nấu ngon sẽ được khen, ai ngờ kết quả lại làm hắn dở khóc dở cười. Hơn chục năm qua hắn quá mải mê tu luyện nên cũng không nấu nướng cái gì, để kệ nhàm chán ăn thịt hơn chục năm nay. Hôm nay để lộ tài năng liền bị ủy khuất cũng là điều đương nhiên.
Tối hôm ấy, Kim Hậu cũng chỉ ăn qua loa dăm ba miếng, còn đâu là chỉ ngồi hiếu thuận mà phục vụ món lẩu cho lão Ezio thưởng thức.
___________________
Trong màn đêm thanh vắng, khi mà song trăng đã mọc lên tới đỉnh đầu, nhà nhà người người đã say trong giấc nồng. Giữa một con đường với hai bên hàng cây xum xuê có hai thân ảnh đang dốc sức hớt hải chạy về phía trước.
“Arturia, mau mau rời khỏi đây trước đi đi, mẹ sẽ ở đây cản lại bọn chúng”. Người nói là một trung niên mỹ phụ tóc vàng óng buộc cao, thân mặc váy đầm rất rộng, trên người khoác một áo choàng che đầu.
“Nhưng mà mẫu hậu, người không đi thì con cũng sẽ không đi, chúng ta cùng sinh cùng tử, con không muốn người phải một mình chịu khổ.”
Bên cạnh mỹ phụ là một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, tóc nàng màu vàng kim óng ả dài tới thắt lưng đã có chút rối bời, ôm lấy dáng người yêu kiều của nàng là một bộ áo bào màu tro che kín đầu, trên đôi mắt mê người màu lục cẩm thạch hiện giờ là hai hàng nước mắt tuôn trào lăn dài trên đôi má núm đỏ lựng, cặp môi nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng cũng không ngừng mà run rẩy, khuôn mặt quốc sắc thiên hương tái nhợt vì hoảng sợ đang ẩn trong mũ chiêc mũ trùm rộng thùng thình. Biểu hiện của nàng bây giờ làm cho ai cũng phải động lòng xót thương, hận không thể ôm lấy nàng mà vỗ về an ủi.
Ôm chầm lấy con gái mình vào lòng, hai hàng nước mắt của mỹ phụ cũng không tự chủ được lăn xuống.
“Con phải thoát thân bằng được, nếu không thì người làm mẹ như ta chết cũng không an lòng. Xin con, xin con hãy nghe lời mẹ một lần này nữa thôi.”
Cố gắng kìm nén lại cảm xúc của mình, trung niên mỹ phụ đặt vào tay của thiếu nữ là một chiếc nhẫn có khắc hình rồng cực kỳ tinh mỹ.
“Con hãy cầm lấy chiếc Thiên Long nhẫn này, bên trong có một phong thư và một ít đồ đạc của con mẹ cũng đã bỏ sẵn vào trong đó, hiện tại anh trai của con đang muốn đuổi tận giết tuyệt hòng chiếm đoạt ngôi vua, cho nên con hãy mau rời xa khỏi nơi đây càng nhanh, càng tốt. Hãy tới Linh Vũ Nam học viện trú tại đó một thời gian, ở đó phó viện trưởng là bạn thân của mẹ, con hãy tới đó đưa ra phong thư, nhất định người bạn đó của mẹ sẽ giúp con. Còn về mẹ, con cũng không cần phải lo lắng nhiều, anh con sẽ không dám xuống tay với mẹ đâu, chỉ cần con có thể yên ổn là mẹ đã mãn nguyện lắm rồi…”
“Mau bắt chúng lại.”
“Không được để chúng chạy thoát.”
“Chia nhau ra tìm bọn phản bội đó mau.”
“Báo cáo! Đằng trước hình như có hai người!”
“Có thể đó là bọn chúng.”
“Các binh sĩ, mau mau bắt chúng lại ngay cho ta, nhớ phải bắt sống!”
“Rõ! Thưa tướng quân.”
Âm thanh dồn dập từ xa truyền tới làm trung niên mỹ phụ chỉ kịp niệm chú, sau đó đẩy thiếu nữ đi bằng một ngọn gió ma pháp, cuốn nàng bay xa khỏi chỗ thị phi này.
“Mẫu hậu!, mẫu hậu!, không!... Mẹ!!!!….”Thiếu nữ thống khổ kêu gào trong tuyệt vọng,đôi mắt đã đỏ lên vì khóc quá nhiều. Nàng hiện tại không thể nhúc nhích, chỉ đành trơ mắt để ngọn gió cuốn mình đi xa dần.
Đợi cho tới khi thân ảnh thiếu nữ biến mất khỏi tầm mắt thì cũng vừa kịp lúc một đội nhân mã hùng hổ xông tới bao vây xung quanh trung niên mỹ phụ. Người nào ngưới này cũng đều là một thân thiết giáp trụ trước ngực có in hình đầu rồng, cưỡi trên những thiết giáp độc giác thú (ngựa một sừng).
Từ trong đám lính tiến ra một người đàn ông trung niên cao lớn, một thân giáp trụ đồ sộ màu bạc sáng bóng, trên khuông mặt dữ tợn có một vết sẹo chéo mặt cực kỳ khủng bố, hắn cưỡi trên lưng một con màu đỏ rực như máu độc giác thú, trông lực lưỡng, uy mãnh hơn những con bên cạnh khác rất nhiều.
“ Brown tướng quân, chả nhẽ tôi là người thế nào bao năm qua ngài cũng không biết sao?” Vừa nhìn thấy người này, trung niên mỹ phụ mặt không biểu cảm hỏi.
“Ngươi là người thế nào ta không cần biết, ta chỉ biết ngươi cùng công chúa lập mưu hạ độc đức vua hòng muốn cướp ngôi mà thôi, mau đầu hàng chịu trói đi nếu không đừng trách ta hạ thủ không lưu tình.”
Trả lời trung niên mỹ phụ là một giọng ồm ồm cực kỳ khó nghe, phát ra từ người đàn ông trung niên này.
“Người đâu, mau chia người truy bắt lại kẻ phản bội kia về đây, ai bắt được ả thì hoàng tử sẽ trọng thưởng hậu hĩnh!”
“Trừ khi bước qua xác ta!”
Mỹ phụ nghe thấy đám quân lính muốn truy bắt lại con gái của mình, liền nhanh chóng rút ra một quyển trục từ sau lưng, hay tay liền kết thủ ấn bắt đầu niệm chú. Xung quanh bà ta hiện lên một vầng sáng trong suốt, trong vầng sáng này là từng đoạn chú ngữ viễn cổ xoay tròn xung quanh người nàng. Mỹ phụ tay vừa kết ấn, miệng vừa niệm chú động tác cực kỳ nhanh gọn, là loại tốc độ mắt thường đã không thể nhìn thấu.
Thấy một màn như vậy, sắc mặt của người đàn ông trung niên tên là Brown tướng quân liền lập tức biến đổi. Hắn nhanh chóng ra lệnh cho huyết sắc độc giác thú thoái lùi ra đằng sau kéo dãn khoảng cách, còn quân lính bên cạnh thì cũng nhao nhao đào chạy.
Chưa đầy hai cái hít thở, năng lượng từ trung niên mỹ phụ bắt đầu kịch liệt dao động. Chỉ thấy bà ta bỗng giang hai tay ra, trong con mắt lóe lên một đạo ánh sáng kỳ dị, những hàng chữ kỳ quặc xoay tròn liền phân ra rồi xếp thành một dàng dọc, tạo thành một câu chú hoàn chỉnh. Đồng thời bà ta cũng liền quát khẽ lên một tiếng.
“Địa giai cao cấp phong hệ ma pháp kỹ - Cuồng Phong Bạo Vũ!”
Quanh người trung niên mỹ phụ liền nổi liên một trận gió kinh thiên động địa, chung quanh cây cối đất đai không chịu nổi được sức hút cũng đều bị tốc lên. Lấy người mỹ phụ làm trung tâm, một lốc xoáy khổng lồ dần được hình thành, sau đó nó liền điên cuồng mà nuốt chửng hết xung quanh đó một dặm tất cả những gì nó hút được.
Tuy vậy, khóe miệng của trung niên mỹ phụ hiện đã dần dần rỉ máu, cố sức duy trì loại này ma kỹ trong tình trạng bị thương làm nàng không duy trì được bao lâu. Thời gian trôi qua một khắc (mười lăm phút), cuối cùng cũng không thể chịu nổi, bà ta liền phun ra một ngụm máu tươi, xụi lơ ngã lăn ra đất hôn mê bất tỉnh, xung quanh lốc xoáy đã mất người duy trì nên cũng từ từ tiêu tán.
Hiện tại chung quanh một dặm tất cả đã không còn nguyên vẹn, ngổn ngang cây cối , đất đai bị cày xới tơi tả, đội kỵ binh vừa nãy còn long tranh hổ đấu là thế, hiện tại người may mắn thì bị thương nặng, người xui xẻo thì thiệt mạng, tất cả đều nằm la liệt rên rỉ dưới đất.
Brown tướng quân có chút chật vật giải trừ một luồng đấu khí hộ thể màu đỏ quanh người lẫn độc giác thú, thấy người trung niên mỹ phụ đã nàm bất tỉnh cách đó không xa, hắn hằm hằm nhìn vào người bà ta, oán giận gào thét:
“Tiện nhân thối tha, còn giám chống cự. Được lắm, đã vậy ta liền phế tu vi của ngươi, về sau triệt để cho ngươi sống không bằng chết.”…..
______________
Làn gió ma pháp đã triệt để tan biến từ lâu, người thiếu nữ hiện giờ đang đau khổ ngồi khóc tại một mỏm núi ven rừng.
Thút thít một hồi lâu, nàng nhận ra có ngồi ở đây khóc mãi cũng không thể giải quyết được việc gì, liền gắng gượng xoa đi hai hàng nước mắt đang chảy dài trên đôi má mềm mại của mình.
Bước tới trước mỏm núi, nhìn thẳng vào mặt trời đang mọc lên từ xa xa đường chân trời, đứng từ đây gió thổi hiu hắt làm chiếc áo bào cùng mái tóc dài của nàng phấp phới tung bay trong gió.
Hiện giờ tâm tình của nàng cực kỳ ngổn ngang rất nhiều loại cảm xúc, có hận thù, có bi thương, có xót xa. Tất cả những điều này đến quá đột ngột làm nàng đến tận giờ phút này cũng không thể tin hết thảy mọi chuyện đã xảy ra đều là sự thật.
Qua một hồi đấu tranh nội tâm, khẽ cắn răng như đã quyết định điều gì đó, liền từ trong chiếc giới chỉ hiện ra một con dao sắc bén, nàng không chút do dự cắt phăng đi mái tóc dài vàng kim mềm như lụa của mình, rồi cứ như vậy để mặc cho ngọn gió cuốn đi. Mái tóc của nàng hiện giờ đã chỉ còn ngắn đến ngang vai.
Phẫn hận siết chặt bàn tay, nàng trong lòng thầm tự thề:
“Ta, Arturia Pendragon thề quyết sẽ báo thù cho vua cha! Còn ngươi Lancelot ngươi đã không nể tình chúng ta là anh em cùng huyết thống, lại còn rắp tâm hãm hại vua cha cùng mẫu hậu của ta, vậy thì cũng đừng mong ta hạ thủ lưu tình. Ngươi hãy cứ chờ xem!”
Từ trong đôi mắt đẹp màu cẩm thạch hiện ra một tia tàn khốc, thay cho ánh mắt nhu mì yếu đuối lúc trước. Biểu hiện của nàng bây giờ thật sự hoàn toàn như lột xác biến thành một người khác vậy.
Chính vào cái ngày định mệnh này, vòng xoáy số phận bất đầu xoay chuyển. Bao trái tim, bao số phận sẽ bắt đầu từ đây mà thay đổi…