“Đặng Ngọc Nhi trước đó nghe Trần Tiến nói sẽ đấu giá cho mình viên tinh thạch nhưng giờ nó lại được chuyển giao cho người khác. Khuôn mặt của nàng mếu lại, quay qua nhìn cha mình rồi òa khóc.”
“Đặng Hùng đang khá hài lòng với hành động Trần Tiến vừa diễn ra bị tình cảnh này của cô con gái yêu làm nhất thời kinh hô không biết chuyện gì xảy ra. Vội vàng an ủi nói:”
- Con gái ngoan, sao lại khóc, từ từ nói cha nghe có gì xảy ra.
- Trần ca ca xấu xa, huynh ấy lừa gạt con!
- Lừa gạt!
“Đặng Hùng ngẩng lên nhìn hắn, một màn không hiểu chuyện xảy ra, ánh mắt trông đợi lời giải thích.”
“Trần Tiến nghe vậy liền hiểu chuyện gì đã xảy ra, giải thích một lượt cho Đặng Hùng. Hiểu ra, y cũng không biết nên nói gì, cô con gái mình đúng thật là chiều riết quen rồi không còn biết thị phi là gì nữa. Nhưng y lại không nỡ trách mắng cô con gái yêu của mình.”
- Cha sẽ kiếm thứ khác đẹp hơn cho con, viên tinh thạch xấu xí đó có đáng là gì.
- Không chịu đâu! Con thích vật đó, chưa kể Trần ca ca còn nói sẽ đấu giá tặng con mà.
“Đúng là bản lĩnh vòi vĩnh của các cô nàng, mà đặc biệt càng xinh đẹp lại càng biết cách bắt các bậc trượng phu mở hầu bao như thế nào. Bởi vậy, không có tiền đừng mơ mà chiều được lòng các người đẹp, người càng đẹp thì đòi hỏi càng cao là lẽ thường. Trần Tiến cảm thán, đã hiểu rõ rằng cô nàng này chủ yếu là cần mua tặng một món quà thôi mà.”
- Ngọc Nhi, coi như ta thiếu muội một món quà đi. Ta hứa sau này sẽ tặng lại cho muội món quà quý giá gấp trăm lần có chịu không?
- Muội vốn là người hiểu chuyện mà, không thèm tinh thạch đó nữa. Ta đợi món quà của huynh đưa ta là được.
“Có lẽ cả Trần Tiến và Ngọc Nhi không thể ngờ được rằng. Lời hứa ngày hôm nay đã bắt đầu tạo thành một mối nghiệt duyên chấn động toàn Tu Chân giới.”
“Thấy con gái cũng đã yên ổn, Đặng Hùng cũng không có tâm trí ở lại bèn gọi mọi người quay trở về, bản thân gã không muốn có thêm những rắc rối không đáng có. Đặc biệt với tính cách của cô con gái mình càng đáng lo, chưa kể lỡ may bị phát hiện thân thể con bé là tinh thuần hệ Thủy, thuần âm chi thể nữa thì mình cũng khó bảo toàn được.”
“Quay trở lại căn nhà được bố trí dành cho Nhật Thần Tông, Đặng Hùng để tránh rắc rối không đáng nữa nên tuyên bố mọi người thay đổi kế hoạch, tất cả bế quan bốn ngày để chuẩn bị cho ngày Tông Môn Đại Hội.”
“Bỏ lại buổi đấu giá đang diễn ra, Trần Tiến cùng mọi người của Thần Nhật Tông cùng nhau quay về căn nhà được bố trí để tạm trú khi diễn ra đại hội. Dù không tình nguyện, nhưng có vẻ Đặng Ngọc Nhi biết mình gây ra chút tai họa nên cũng ngoan ngoãn nghe lời theo cha và mọi người.”
“Sáng sớm bốn ngày sau, nhóm người Thần Nhật Tông đều chuẩn bị sẵn sàng. Với các Tông chủ và các trưởng lão là quyết tâm vươn lên, còn với những anh tài kiệt xuất đây là cơ hội khẳng định bản thân mình.”
“Trên quảng trường Mỹ Sơn Cốc đầy ăp người, cái quảng trường này phải lớn gần gấp đôi so với quảng trường của Nhật Thần Tông. Nhưng số người ở đây cũng khá đông, tập trung hầu hết thiên tài đại biểu của các Tông môn của Lâm Quốc.”
“Bọn người Quí Trần mặc dù là thiên tài của Nhật Thần Tông, cũng là những cao thủ hàng đầu nhưng khi tới đây rồi, thì bọn họ kể ra cũng chẳng đáng gì chứ đừng nói tới Trần Tiến. Điểm này bọn họ hoàn toàn hiểu rõ, nên ít nhất bọn họ không bày ra bộ dạng cao ngạo như khi ở Tông môn, ngược lại còn tìm cách lân la làm quen các đại biểu tông môn khác.”
“Trần Tiến đứng bên cạnh, căn bản không có ý định chen vào. Trong lòng hắn vẫn chưa rõ ràng ở đây có vị tiền bối biến thái nào nhìn thấu được bí mật của hắn không? Cảm giác bị Văn Hạnh tiền bối quét ngang qua toàn bộ cơ thể vẫn khiến hắn có tâm lý không yên tâm lắm.”
- Huyết y Thi Sách đã đến kìa…
- Ồ nhìn kia bên kia là Kiếm Vương Hoàng Trần của Phó Lăng Tông. A! còn Huyên Huyên tiên tử cũng đã xuất hiện.
“Khắp nơi nhôn nhao lên từng tiếng gọi tên những cao thủ kiệt xuất của Lâm Quốc. Trần Tiến cũng đứng bên nghe ngóng, hắn cảm giác những người xung quanh giống như mình ở kiếp trước. Lúc trước khi nhìn thấy các đệ tử nội môn thi đấu họ cũng có bộ dáng phong quang như vậy, còn mình ở xung quanh reo hò.”
“Thông qua lời căn dặn trước đây của Tông chủ, trừ Trần Tiến ra ba người còn lại đều biết những người đó là ai. Huyết Y Thi Sách, mười bảy tuổi Trúc Cơ, hai mươi tuổi lịch lãm giang hồ từng một mình đối phó với một bầy yêu thú ba cấp Thiên Ma Điểu. Hành sát những kẻ tà ma ngoại đạo nên được giang hồ phong tặng danh hiệu Huyết Y. Kiếm Vương Hoàng Trần, một thiên tài tu kiếm của Phó Lăng Tông, đứng đầu danh sách cao thủ Trúc Cơ Phó Lăng Tông, y không phân biệt trắng đen chỉ làm theo nguyên tắc của bản thân. Thanh kiếm của y cũng là một thanh Huyền cấp thượng phẩm quý báu.”
“Huyên Huyên tiên tử, thiên tài vận dụng thần thông lợi hại nhất của Thiên Phạt Cốc. Dưới thần thông của cô Trúc Cơ có thể nói là vô địch, tính tình cao ngạo chỉ cần kẻ nào dám trêu chọc, nàng cũng không ngại mà đánh cho hắn tan thành mây khói.”
…
“Những thiên tài này đều có chiến tích huy hoàng của riêng mình, Trần Tiến đứng bên cũng cảm thấy dâng lên một cỗ khí thế muốn tranh đấu những phải đè nén lại.
Những tiếng kinh hô còn lớn hơn nữa, khắp quảng trường phải nói một mảng cuồng nhiệt, vì y đã xuất hiện. Thiên tài hàng đầu La Thành Đại Lục, Vô Dục Chi Thể Sở Huy. Vẫn cái vẻ tĩnh mịch đó, nhưng uy thế của y phát ra giống như từng cơn gió mạnh khiến không gian cũng lạnh lẽo hơn.”
“Trần Tiến nhẹ nhàng thở ra, tên Sở Huy này đi đến đâu đều là tâm điểm của nơi ấy. Sau khi Sở Huy đến, số người xuất hiện cũng đông đủ. Ngay lúc này bầu không khí tối sầm lại.”
“Mây cuồn cuộn, từng tiếng sấm rền vang lên, tám phương chấn động mạnh mẽ. Trần Tiến thấy tần mây trên trời từ bốn phương nhanh chóng ngưng tu, hóa thành một người xuất hiện. Người này không ai khác, chính là Hư Thần viên mãn Thủy Hoàng Viện Trưởng của Thiết Phiết Học Viện.”
“Ông nhìn khắp xung quanh, quét mắt qua toàn bộ người nơi đây, nở một nụ cười nhạt rồi nói:”
- Hôm nay đến được đây đều là thiên tài của Lâm Quốc chúng ta, Đại Hội lần này rất có ý nghĩa, mọi người đều có thể hiểu rõ. Thành tích tốt xấu không chỉ ảnh hưởng thứ hạng Tông Môn mà còn có ý nghĩa có thể gia nhập Thiết Phiến Học Viện chúng ta hay không.
- Khác với mọi lần, lần này Đại Hội chia làm hai phần, phần đầu các thí sinh phải vượt qua Thí Luyện Tháp. Lời của Viện Trưởng Thủy Hoàng chưa nói xong, khắp nơi đã có nhiều tiếng nghị luận, bàn tán xôn xao. Trần Tiến chưa từng nghe về Thí Luyện Tháp nhưng chỗ này có vẻ rất đáng sợ.
- Đúng vậy là Thí Luyện Tháp, cấm địa của Mỹ Sơn Cốc. Ba mươi hai người leo lên tầng cao nhất của Thí Luyện Tháp sẽ được tham gia vòng hai. Bốn người đứng đầu sẽ được mỗi người một danh ngạch gia nhập Thiết Phiến Học Viện chúng ta.
“Những lời bán tàn càng nhiều hơn, Trần Tiến từ đó nghe ra được đó là một tòa Tháp có bảy mươi hai tầng, tuy nhiên từ rất lâu rồi không mở ra. Mỗi tầng đều có các áp lực khác nhau, càng lên cao chứng tỏ con đường cầu Đạo càng lớn. Tuy nhiên, chưa từng ai đi đến bảy mươi hai tầng và có vẻ lần này có vòng này chủ yếu để dành cho Sở Huy, dành cho sự vấn đạo của y.”
“Thủy Hoàng Viện Trưởng thấy tiếng xì xào giảm đi một chút, liền đưa tay ra hiệu, lập tức những thanh âm kia im bặt. không gian im lặng như tờ”
-Thí Luyện Tháp rất nguy hiểm, điều đó không sai, nhưng cơ duyên trong đó sâu không lường được. Hơn mười vạn năm trước đã được đích thân một tay Ức Mặc lão tổ của La Thành Đại Lục chúng ta tìm được từ một lần lịch lãm Tu Chân Giới.
-Thí Luyện Tháp có bảy mươi hai tầng, mỗi tầng đều có thể cảm ngộ, trong thời gian một nén nhang, nếu qua thời gian đó vẫn chưa lên tầng kế sẽ chính thức bị truyền tống ra ngoài. Mỗi tầng khi lên cao uy áp sẽ càng lớn.
“Sau khi Thủy Hoàng Viện Trưởng nói xong, quãng trường vẫn hoàn toàn yên tĩnh. Thủy Hoàng tay phải đưa lên bật pháp quyết, chưa đầy mười hô hấp từ trên bầu trời liền xuất hiện hai cánh tay vung lên như muốn xé rách không gian, trời đất chấn động, từ thiên địa có một vết rách to hiện ra. Bên trên đỉnh tháp khói đen bốc lên âm u tràn ngập, lộ ra một khí thế khiến người nhìn thấy phải sợ hãi, tim cũng đập nhanh hơn, cơn gió từ Thí Luyện Tháp quét qua vô số người. Một số người xem xung quanh cũng tái nhợt, theo bản năng lùi lại.”
-Những người tham gia Đại Hội dưới hai mươi lăm tuổi có thể tiến vào, một khi tiến vào thân thể sẽ lập tức được truyền tống vào tầng một của Thí Luyện Tháp. Đồng thời bên cạnh mỗi tầng tháp sẽ hiển thị số lượng người và tên của những người đang hiện diện ở tầng tháp đó.
“Lời vừa dứt một bóng người ngay lập tức vụt lên, hóa thành cầu vồng bay thẳng vào truyền tống. Người đó chính là Sở Huy một thân bạch y thiếu niên! Sau y là những người còn lại của Vọng Nguyệt Tông. Tiếp đến là Hắc Phong cũng vội vã theo vào, rồi đến Huyết Y Thi Sách...Dần dần các đại biểu tham gia ải thứ nhất lần lượt xông vào.”
“Quí Trần, Thái Thanh Thanh, Nghiêm Hạo, Huyên Huyên tiên tử, Kiếm Vương Hoàng Trần cũng đã tiến vào. Trần Tiến không đơn độc mà lựa chọn cùng một đám người tiến vào truyền tống. Khoảng khắc vừa vào, hắn đã cảm nhận nơi đây có một lực ép, áp lực như vô hình khiến hắn cảm thấy khó chịu.”
“Truyền tống vào tháp, hắn nhìn xung quanh không thấy một bóng người, thì ra mỗi người khi tiến vào sẽ được đưa vào những không gian khác nhau. Tuy cùng một tầng tháp, nhưng mỗi người không thể nhìn hay cảm nhận khí tức của người nào khác.”
“Trần Tiến đứng suy tư, cách hắn vài thước có những bậc thang để lên tầng hai, đang muốn tiến lên thì con người hắn đột nhiên co rút lại, hắn thấy trên bậc thang có bóng người. Thu tầm mắt lại rồi mở ra, hắn lại thấy những bậc thang rất bình thường. Trần Tiến chậm rãi bước lên, toàn bộ tâm thần hắn chấn động, nhưng lập tức nhận ra một luồng khí tức ấm áp đang tràn vào cơ thể hắn.”
“Giờ phút này, hắn nhẹ nhàng bước lên tầng hai, rồi tầng ba,.. cứ như thế khi đến tầng thứ chín hắn cảm giác có một áp lực lớn đè lên tinh thần và thân thể hắn. Trần Tiến biết rõ, áp lực này là một loại cảm ngộ và tâm tình. Loại áp lực này dĩ nhiên là khảo sát lại toàn diện tu vi của một tu sĩ vì hắn đã luyện khí viên mãn nên đạt đến tầng chín mới xuất hiện một áp lực về tinh thần này.”
“Nhanh chóng ngăn chặn lại áp lực, lại bước lên thêm được bốn tầng nữa, không sai biệt lắm giữa tầng mười, mười một, mười hai và mười ba. Lên tầng thứ mười bốn, Trần Tiến có thể thấy rõ áp lực của tầng này mạnh hơn mười ba tầng trước rất nhiều. Tương ứng với cảnh giới của tầng này theo hắn suy đoán có thể là Trúc Cơ trung kỳ.”
“Trên quảng trường vẫn tồn tại không ít người đang quan sát, lúc này đã bắt đầu xuất hiện từng hàng chữ viết bên cạnh mỗi tầng Tháp Thí Luyện.”
-Hạng nhất quả nhiên là Sở Huy, thứ hạng hơn xa so với người thứ hai vậy. Người xem mới qua được bao lâu chứ, quá nhanh!
-Mà Mộ Dung Thiên là ai? Chưa từng nghe nói tới người này, người này thuộc Tông Môn nào, tại sao lại thứ hạng cao như vậy chứ.
“Đặng Hùng dưới đài nhìn lên cảm thán, không ngờ hắn lại leo chậm đến vậy. Chẳng lẽ hắn đột phá tiến cấp nhanh nhờ may mắn sao? Lần này quả thật ta cũng đã nhìn lầm, chưa bao giờ Tông môn có người nào đội sổ. Đặng Hùng đành thở dài, không nói một lời.”
“Trên quảng trường, ai nấy đều tập trung nhìn vào mỗi thứ bậc hiển ra. Đại hội này có thể nói so đấu là phụ, ai nấy đều chú ý tại đây xem tiềm lực toàn diện của một người và tâm cảnh mới là quan trọng.”
“Theo thời gian chậm rãi trôi qua, Sở Huy vẫn xếp thứ nhất nhưng y lần này đã leo tới tầng năm mươi ba. Vị trí thứ hai là Hắc Phong và Mộ Dung Thiên cùng tầng ba mươi tám. Còn Quí Trần người được mong chờ nhất của Thần Nhật Tông đang ở tầng ba mươi ba, hạng thứ mười bốn.”
“Mộ Dung Thiên đang khiến cả quảng trường chú ý, gã xếp vị trí thứ hai ngang với Hắc Phong, biểu hiện tuyệt đối tiềm lực kinh thiên.”
-Không biết người này có thể giữ phong độ đến cuối cùng không?
“Lúc này không chỉ Đặng Hùng, mà tất cả các Tông chủ đều đang tập trung nhìn, sắc mặt mỗi người mỗi vẻ. Nhưng có thể thấy rõ vẻ hài lòng trên măt Tông chủ Vọng Nguyệt Tông với biểu hiện của đứa con cưng của mình.”
“Khác với vẻ chăm chú của những người xem, những người tham dự so tài, đều có cảm giác cả tháp này chỉ có mình ta. Ngay cả những tiền bối tu vi thần thông cũng không thể nào nhìn rõ những gì xảy ra trong tháp, nhưng chẳng qua nơi này cũng không có nguy hiểm gì.”
“Lúc này, Thái Thanh Thanh đang cắn môi, trán cô nàng này toát cả mồ hôi, từng bước cảm ngộ tìm đột phá để leo lên tiếp. Nhìn từng bậc thang trước mặt, cô sinh ra cảm giác phía trước thật mờ mịt. Càng lên cao áp lực càng nặng như bài xích cô. Hiện cô đã đến tầng ba mươi.”
“Nghiêm Hạo không ngừng cắn răng, trực tiếp chấn nát toàn bộ quần áo đang mặc của mình. Chảy từng giọt mồ hôi, gã lộ ra sắc mặt mệt mỏi nhưng đôi mắt vẫn đầy nghị lực, vẻ điên cuồng và cố chấp dường như đang giúp gã nhấc từng bước. Gã đã bước được đến tầng hai mươi chín.”
“So với những gian khổ của những người khác, Sở Huy ưu tứ, thong thả rất nhiều. Y từng bước nhanh chóng đến tầng năm mươi ba. Y biết giới hạn của y là từ bậc sáu mươi mốt trở đi. Từ tầng đó, mỗi bước đi luôn ẩn chứa một lực lượng kỳ lạ.”
-Sau này ta sẽ là số một, Sở Huy cũng phải cút cho ta! Lần này ta phải cho mọi người biết Mộ Dung Thiên ta là ai.
N”gười thanh niên bí ẩn này hét lên, khó khăn bước từng bước. Vẻ thần thần bí của hắn dường như không còn.”
“So với những người này, hiện tại Trần Tiến bị bỏ khá xa. Hắn rất chậm rãi đi lên, hiện tại chỉ mới tầng thứ mười tám. Thậm chí hắn không tiến lên liền, mà ở lại mỗi tầng để cảm ngộ. Kiếp trước của hắn chưa từng đạt đến đỉnh cao của Đại Đạo. Nhưng từ giờ phút này, mỗi bước chân của hắn ở mỗi tầng lại khiến hắn có cái cảm giác Vấn Đạo của việc tu chân. Đại Việt Tinh Thần Quyết của hắn không ngừng vận chuyển để hắn có thể tiếp thu và hấp nạp những áp lực của mỗi tầng mang lại.”
Chương 18: Trống Đồng, Hồng Bàng, và Kinh Dương Vương Công Pháp
“Trần Tiến trầm ngâm khi hắn đạt đến tầng thứ mười chín, hắn cảm giác áp lực có sự khác lạ. Nhắm mắt lại cẩn thận cảm ngộ, Trần Tiến cảm thấy có một tia kì dị. Hít thở sâu, vận chuyển Đại Việt Tinh Thần Quyết để từ từ hấp nạp tia cảm ngộ kỳ dị này.”
“Trần Tiến cảm thấy từ trong thức hải của bản thân hiện ra một hình ảnh chân nguyên, hình ảnh này khiến hắn có cảm ngộ sâu sắc về một cuộc đời mà hắn nhìn thấy trong giấc mơ, hắn nhìn thấy một con hạc trắng được điêu khắc cẩn thận trên một cái Trống Đồng.”
“Thoát khỏi ảo giác, hắn thấy áp lực trên cở thể cũng tan biến, không do dự hắn tiến lên tầng hai mươi. Áp lực tầng này lại không bằng tầng trước, hắn bắt đầu suy tư. Trần Tiến không vội tiến lên mà tiếp tục ngồi thổ nạp, cùng lúc này tìm tòi sự thay đổi của bản thân sau khi hắn thấy hình ảnh trong thức hải khi ở tầng mười chín.”
“Chậm rãi, khi thời gian giới hạn của tầng hai mươi sắp kết thúc, hắn mở mắt ra nhíu mày lại dường như cảm nhận được điều kì lạ gì đó. Trần Tiến cảm thấy rõ từ ngày hắn luyện Đại Việt Tinh Thần Quyết hắn cảm thấy cơ thể mình không chỉ thay đổi về suy nghĩ mà tâm cảnh cũng đã không còn yếu ớt như trước.”
“Hít một hơi, hắn phóng nhanh chóng lên tầng hai mươi mốt, hai mươi hai… dùng tốc độ quỷ dị đi đến tận tầng ba mươi bảy thì mới dừng lại.”
“Lúc này ngoài quảng trường, thứ nhất không ai khác vẫn là Sở Huy. Y lúc này đã đi được đến tầng năm mươi bảy. Thứ hai là Hắc Phong tầng bốn mươi mốt. Còn tên Mộ Dung Thiên thần bí gây bất ngờ kia cũng xếp hạng ba tầng bốn mươi. Tên Mộ Dung Thiên này trước đó vẫn là vô danh tiểu tốt, nhưng sau hôm nay gã tuyệt đối là vô cùng nổi tiếng, tuy có thua xa so với Sở Huy nhưng lại không kém cạnh gì đệ nhị nhân tuấn kiệt kì này là Hắc Phong một chút nào.”
“Trong một góc quảng trường, Đặng Hùng chấn động không ngừng, gã thấy rõ ràng tên Trần Tiến chưa đầy nửa nén nhang thời gian vụt lên từ tầng hai mươi mốt lên tầng ba mươi bảy vượt qua đệ tử ưu tú Quí Trần của gã.”
“Tuy sắc mặt của Đặng Hùng chấn kinh, nhưng nội tâm cực kì vui sướng, không ngờ tên Trần Tiến này không chỉ không khiến hắn thất vọng mà còn là kinh hỉ, một kinh hỉ cực lớn. Theo gã nghĩ tên này có thể gặp cơ duyên nào đó ở tầng hai mươi nên mới có thể một đường đi tới tầng ba mươi bảy như vậy. Phải biết rằng không ai đã đi qua tầng ba mươi sáu không phải là một thiếu niên anh tài của Lâm Quốc.”
“Tuy hắn thăng hạng liên tục vậy nhưng nếu không chú ý nhiều người cũng không biết, dù sao Trần Tiến lúc này cũng chỉ đang xếp thứ mười một, vẫn còn thua hạng mười đúng một tầng tháp.”
“Giây phút này Trần Tiến lại ngồi cảm ngộ ở tầng ba mươi bảy. Thân thể hắn lại có phản ứng với áp lực từ tầng này tạo ra. Vẫn như tầng hai mươi, hắn ngồi cảm ngộ. Trần Tiến lại chìm vào trong một giấc mơ phát ra từ thức hải. Trần Tiến nhìn thấy một chữ “Hồng” trong Hồng Bàng, một bộ lạc thượng cổ tồn tại gần một ngàn vạn năm trước. Hắn mở mắt ra, không rõ ràng chữ Hồng này mang ý nghĩa gì, những chân nguyên hắn lại càng bành trướng. Từng kinh mạch trong cơ thể Trần Tiến không ngừng biến hóa, hắn không thể kiềm được sự hưng phấn trong lúc này. Mặc dù không rõ ràng lắm, nhưng Trần Tiến biết hắn đang được thoan thai hoán cốt, tẩy tủy kinh mạch.”
“Dưới áp lực giới hạn thời gian, cơ thể hắn tẩy tủy cực kì nhanh chóng. Đẩy ra khỏi cơ thể hắn rất nhiều tạp chất bốc mùi tanh tưởi. Vừa kết thúc, không chờ đợi, Trần Tiến vụt lên vượt qua tầng ba mươi bảy tiến lên tầng bốn mươi tám. Lại một lần nữa hắn vượt thẳng qua 11 tầng”
“Khi hắn nhanh chóng đạt tới tầng bốn mươi tám, Trần Tiến không hề biết rằng hắn đã cực kì trở nên nổi tiếng.”
- Trần Tiến, hắn là ai sao lại thứ hạng tăng chóng mặt như vậy, không lầm trước đó ta nhớ hắn vẫn đội sổ mà!
- Đã lên bốn mươi tám tầng rồi, tên này đến bây giờ mới bộc lộ sức mạnh chân chính.
- Điều tra ngay, xem hắn là người Tông Môn nào, sao lại có thể vượt tháp nhanh như vậy, chắc không phải có gian lận chứ.
- …
“Từng tiếng bàn tán không ngừng vang lên, giờ này sự chú ý cả quảng trường dường như chỉ thuộc về mình Trần Tiến. Đặng Hùng trông thấy Trần Tiến vươn lên hạng hai, y cực kỳ kích động. hai bàn tay nắm chặt, Nếu tiếp tục giữ thứ hạng này, Tông môn hắn sẽ có một xuất vào Thiết Phiến Học Viện. Còn về phần Sở Hoàng, gã khá bất ngờ về sự thăng tiến này, nhưng gã vẫn một lòng tin tưởng vào Sở Huy nên cũng chỉ chau mày rồi lại thôi.”
“Lúc này, đã có vài người bị văng ra từ Thí Luyện Tháp, người thấp nhất là Diệp Lăng, cô chỉ đi được đến tầng hai mươi ba.”
“Trần Tiến đang ở tầng thứ bốn mươi tám khá thoải mái, hắn cảm giác được càng ngày hắn càng hấp nạp nhanh chóng những áp lực phát ra từ các tầng tháp. Hắn không biết rằng những người khác có nhìn thấy giống như hắn không, nhưng mỗi hình ảnh hắn nhìn thấy càng cho hắn một cảm ngộ.”
“Tầng bốn mươi tám này như hai tầng trước, Trần Tiến chậm rãi ngồi xuống, lại thêm một hình ảnh tràn vào thức hải hắn. Trống Đồng, Hồng Bàng, và lần này là “Kinh Dương Vương công pháp”. Từng chữ này vang lên, trong đầu hắn liền vang lên lời chú giải của BÁCH KHOA HỖN ĐỘN THIỆN THƯ.”
- “Kinh Dương Vương công pháp”, tu luyện công pháp Hỗn Nguyên sơ kì.Công Pháp có tất cả tám tầng, mỗi tầng Công Pháp giúp gia tăng pháp thuật thêm theo lũy thừa số.
- Tầng thứ nhất, pháp thuật gia tăng gấp đôi.
- Tầng thứ hai, pháp thuật gia tăng gấp bốn.
- Tầng thứ ba, pháp thuật gia tăng gấp tám.
- …
- Tầng thứ tám, pháp thuật gia tăng gấp hai trăm năm mươi sáu lần.
“Thu liễm nội công lại, hắn cười điên dại như chưa từng cười bao giờ. Trần Tiến cả đời này không ngờ được rằng, cơ duyên của hắn lại lớn như vậy, công pháp này có thể nói là vô hạn giá trị. Nếu hắn tu luyện thành chẳng phải khi hắn vận dụng pháp thuật phát ra uy lực thì tiêu hao chân nguyên một nhưng sức mạnh lại tăng theo lũy thừa sao. Hắn sẽ tiết kiệm được không ít chân nguyên, mà lực công kích tăng lại thêm gấp nhiều lần.”
“Trần Tiến không vội vàng nữa, sắc mặt đã trở nên bình tĩnh. Lúc này hắn biết trước mắt mình là còn hai mươi bốn tầng nữa, đã đi được hai phần ba chặng đường mà đã có cơ duyên như vậy. Thì phía sau càng khủng bố hơn nữa. Không thể đợi thêm một phút nào nữa, hắn thẳng tắp lao lên những tầng kế tiếp.”
“Lần lượt giây phút này, gần một nửa số người tham gia đã bị văng ra ngoài. Đa số đều dừng bước ở tầng ba mươi hoặc ba mươi ba. Thế nhưng khi ra họ lại không thấy sự quan tâm của đồng môn mà dường như cả quảng trường đều chăm chú nhìn Thí Luyện Tháp.”
“Bốn mươi chín, năm mươi…sáu mươi bốn. Tầng tháp sáu mươi bốn này, có nghĩa hắn chỉ còn kém Sở Huy nhất đại thiên tài của La Thành Đại Lục này một tầng. Cả quảng trường không thể không bàng hoàng hơn. Hắc Phong, Mộ Dung Thiên, Thi Sách, Huyên Huyên gì đều bị gạt qua hết.”
“Đặng Hùng hưng phấn tột độ, gã muốn gào thét lên cho cả quảng trường biết, cái người ở tầng sáu mươi bốn kia là Trần Tiến, là đệ tử của gã mặc dù chỉ là ký danh nhưng hề gì vẫn là đệ tử gã. Lúc này, Hư Thần tu sĩ cũng không thể ngồi yên nữa, lần này Đại Hội mở Thí Luyện Tháp tốn rất nhiều tài nguyên chủ yếu để mở rộng con đường tu đạo của Sở Huy. Không ngờ lại có thể tận mắt nhìn thấy một kì tài khác không thua kém gì.”
“Trước đó, cả quảng trường nhìn vào cái tên Sở Huy tăng lên từng bước với một sự kính nể. Còn cái tên Trần Tiến này là sự kích động cực điểm. Không chỉ khán giả, những người bị văng ra từ tháp, mà còn các Tông chủ các Tông môn, các bậc tiền bối cao thủ không ai mà bây giờ không hồi hộp. Họ muốn xem Sở Huy có thể đi tới đâu và chàng trai Trần Tiến sẽ bước tới nơi nào.”
“Trên tầng tháp sáu mươi lăm, Sở Huy vẫn vẻ mặt kiên quyết và vô tình, trán ướt đẫm mồ hồi nhưng y vẫn nhẹ nhàng ung dung bước lên từng bước một. Mỗi bước đi khó khăn càng cao nhưng điều đó không hề làm y do dự. Y có sự kiên định của mình, có đạo tâm cố chấp của bản thân. Và đặc biệt sự cao ngạo, của cái biệt danh “Đệ Nhất Thiên Tài” theo y đã hơn hai mươi năm qua.”
“Còn về Trần Tiến, tầng sáu mươi bốn này hắn lại xuất hiện cảm ngộ, vẫn như những lần trước. Trần Tiến xếp bằng ngồi đả tọa, kinh mạch khai thông, chân nguyên hao tổn không ngừng tự phục hồi. Kinh Dương Vương bắt đầu xâm nhập vào toàn bộ cơ thể, Trần Tiến yên lặng tu luyện.”
“So với hai người trên, nhóm thứ ba là Hắc Phong, Thi Sách, Mộ Dung Thiên, Huyên Huyên tiên tử và Kiếm Vương Hoàng Trần.”
“Hắc Phong từ khi xuất đạo được coi là đệ nhị thiếu niên của Lâm Quốc, thiên phú bẩm sinh và tính cách cũng vô cùng kiêu ngạo. Thế nhưng khi đến tầng bốn mươi tám này, toàn bộ tinh thần của hắn cũng dường như cạn kiệt, bước chân từng bước vô cùng khó khăn.”
“Giống như Hắc Phong, Thi Sách, Mộ Dung Thiên, Huyên Huyên tiên tử, và Hoàng Trần đều vô cùng mệt mỏi, nhưng sự kiêu ngạo không cho bọn họ lùi bước, nếu có chỉ có thể hết thời gian giới hạn mà văng ra thôi.”
- Đại hội kỳ này thật đặc sắc không uổng công đi xem!
“Từng tiếng nghi luận phát ra xung quanh quảng trường.”
- Tưởng lần này đến chỉ để thấy phong thái của Sở Huy, không ngờ còn kiếm được hai kẻ xuất sắc bất ngờ là Mộ Dung Thiên và tên Trần Tiến kia.
- Không biết rút cuộc Sở Huy và Trần Tiến họ đi đến tầng bao nhiêu?
“Thủy Hoàng Viện Trưởng cũng chăm chú nhìn vào hai người trên tầng tháp cao. Ông ta nhớ rõ lắm, hơn một ngàn năm trước, ông ta cũng một lòng nhiệt huyết truy cầu đạo. Năm đó, Thiết Phiến Học Viện cũng mở tháp để chiêu sinh, ông ta đã leo được đến tầng bốn mươi tám và trở thành một trong năm người xuất sắc nhất. Nhưng không ngờ lần này, không chỉ có hai tên vượt quá sáu mươi tầng mà còn có năm người đạt đến mức tương đương ông ta và còn có thể vượt qua.”
“Lúc này thời gian đã đến tối, mọi người khán giả cũng không hề có tâm lý nghỉ ngơi, họ sợ khi họ không chú ý, biến cố sẽ xuất hiện. Mọi người càng thảo luận càng ác liệt về diễn biến của các thí sinh.”
“Thái Thanh Thanh lo âu, nàng đã đến giới hạn, không thể nào tiếp tục được nữa, cắn môi lộ vẻ không cam lòng. Vài khắc sau nàng liền bị áp lực tháp đánh văng ra ở tầng thứ bốn mươi mốt. Khi đã bị truyền tống ra ngoài nàng lại thấy áp lực cơ thể hoàn toàn biến mất, vội vội vàng vàng tìm đến Tông môn để hội họp với mọi người. Bất ngờ thay, Thái Thanh Thanh lại chỉ thấy Qui Trần mà không thấy hai người còn lại là Nghiêm Hạo và Trần Tiến đâu.”
- Điều đó có nghĩa là…Nghiêm Hạo và Trần Tiến còn trong tháp, hai người đó lợi hại như vậy sao?
“Quí Trần thấy Thái Thanh Thanh đi đến tầng bốn mươi mốt, hơn gã đúng một tầng sắc mặt trở nên cực kì đáng sợ. Trước đây gã luôn tự tin rằng mình là anh tài số một của Tông môn, không ngờ bây giờ không chỉ Thái Thanh Thanh mình không bằng, mà còn thua cả tên Nghiêm Hạo và tên Trần Tiến kia nữa.”
“Thời khắc giới hạn vừa đến Trần Tiến chấn động, hắn mở mắt ra lại nhẹ nhàng lên tầng sáu mươi lăm. Hai nén nhang thời gian này, hắn đã tu luyện thành công tầng một Kinh Dương Vương Công Pháp. Tốc độ của quái vật. Trần Tiến chìm vào cảm ngộ đó, hắn biết rõ không phải hai nén nhang mà ít cũng phải đã bảy ngày trôi qua. So với cảm ngộ các tầng kia, tầng này chắc là gia tăng thời gian rồi. Một điều Trần Tiến không biết là, cơ duyên của hắn quá sâu nên vô tình nhận được các bí mật thượng cổ này, còn như Sở Huy đó là vấn đạo, là những cảm ngộ trên con đường tu đạo của hắn trong tương lai để giúp hắn vượt qua bình cảnh.”
“Thái Thanh Thanh ngây ngốc rồi, nàng không ngờ rằng mình vốn dĩ không cùng đẳng cấp với tên tiểu đệ Trần Tiến này. Sở Huy là ai chứ nhất đại thiên tài, mà tên tiểu đệ của cô hơi xem thường lại đang ngang bằng y. Nàng biết rằng, mình nhìn lầm rồi, hơi hối hận vì trước đó không tạo ra một mối quan hệ tốt hơn với hắn.”
“Hắc Phong đã đến cực hạn rồi, tầng năm mươi này hắn không thể tiến thêm nữa, đến tột cùng giới hạn mỗi con người mỗi khác nhau. Gã bị văng ra ở ngay đây những cùng lúc đó Mộ Dung Thiên, Hoàng Trần và Huyên Huyên tiên tử cũng cùng văng ra từ tầng bốn mươi chín.Còn Nghiêm Hạo cũng bị văng ra từ tầng bốn mươi sáu.”
“Trên tháp bây giờ, chỉ còn sự tồn tại của ba người: Thi Sách tầng năm mươi, Sở Huy và Trần Tiến tầng sáu mươi lăm.”
“Lúc này đây, Sở Hoàng của Vọng Nguyệt Tông tiến về hướng Nhật Thần Tông đang đứng.”
- Rốt cuộc hắn là ai?
“Đặng Hùng nghe thanh âm liền nhíu mày đáp:”
- Gã có là ai thi sao, liên quan gì người chứ, chẳng lẽ thế gian này không có người so với con trai người sao?
“Sở Hoàng nghe thấy vậy mặt hơi biến sắc, nhưng rất nhanh y lại cười ha hả:”
- Hừ, ta chỉ muốn chúc mừng người, Tông Môn đã xuất hiện một thiên tài tuyệt diễm mà thôi. Nhưng nếu đã tự tin vậy, người có muốn đánh cược với ta không?
“Đặng Hùng nghe vậy mới nói:”
- Đánh cược, đánh cược gì?
- Giữa con trai ta và đệ tử người, nếu ai lên tầng cao hơn thì người đó thắng, sao người thấy sao?
“Đặng Hùng do dự, hắn không hề biết rõ lắm về tiềm lực của Trần Tiến, nếu không hắn đâu cần kích động như vậy. Trước giờ hắn vẫn không đánh giá và coi trọng nhất là người này.”
- Sao, người không tự tin về đệ tử mình sao? Vậy thôi xem như ta chưa nói gì.
“Đặng Hùng biết mình đang bị y dùng kế khiêu khích, nhưng bao lâu rồi Tông môn chưa quật khởi được như vậy, không đành lòng vụt mất cơ hội. Y nói:”
- Được đánh cược thì đánh, vậy phần thưởng cho bên thắng là gì?
- Đơn giản thôi, nếu người thắng ta sẽ đưa người một vạn trung phẩm linh thạch, năm pháp bảo Huyền cấp cao cấp, và đặc biệt là sẽ để cho năm đệ tử của người tiến vào linh trì của Vọng Nguyệt Tông ta tu luyện trong năm năm, người biết rõ linh trì của chúng ta tác dụng như thế nào rồi chứ.
“Đặng Hùng nghe xong cũng hơi lung lay, những điều kiện này quá mê người đi, nếu thắng được cơ hội tấn cấp Tông môn là rõ ràng. Không huy hoàng như xưa nhưng ít nhất cũng được tám chín phần. Nhưng y biết trên đời này làm gì có bữa ăn nào miễn phí. Y hỏi:”
- Nếu ta thua?
- Ta muốn tên kia trở thành đệ tử nòng cốt của Vọng Nguyệt Tông ta. Dĩ nhiên về danh ngạch hắn được vào Thiết Phiến Học Viện ta cũng để lại cho người. Ta biết rõ người cần danh ngạch hơn ta.
“Đặng Hùng lộ vẻ do dự, lời đề nghị thật mê người, những Trần Tiến không ngờ tên này tiềm lực to lớn như vậy, so với việc trước mắt gia tăng thực lực nhưng đâu bằng tương lại phát triển có một tu sĩ ít nhất cũng Kiếp Biến trở lên.”
“Thấy vẻ mặt của Đặng Hùng, Sở Hoàng cười cười nói tiếp:”
- Đệ tử Trần Tiến này của người, ta biết không ai là không muốn giữ lại. Nhưng người có nghĩ cho an nguy của hắn không. Hôm nay hắn xuất hiện đã hoàn toàn làm động dung không biết bao nhiêu người rồi, đã có thể trở thành một cái gai của nhiều người. Người có đủ năng lực bảo vệ hắn sao, nên biết một khi hắn chưa đủ lớn, thì vẫn chỉ là con kiến hôi thôi.
“Nghe đến đây Đặng Hùng sao còn không hiểu, rất nhiều người sẽ chướng mắt với sự xuất hiện này. Khác với Sở Huy, hắn không chỉ sinh ra trong đệ nhất Tông môn ba sao, mà vừa ra đời đã nhận được sự chiếu cố của Thượng Vực, còn Trần Tiến thì không có gì. Nhưng…”
- Nếu người không bằng lòng, nếu người để Trần Tiến thành đệ tử bên ta, ta thêm một danh ngạch của Thiết Phiến Học Viện bên ta nữa cho người. Và Trần Tiến nếu đến ngày tu vị đại thành ta sẽ để hắn làm một trưởng lão cung phụng ở Nhật Thần Tông. Cùng với đó là liên kết đồng minh với Vọng Nguyệt Tông ta ít nhất một trăm năm.
“Đặng Hùng đã động tâm thật rồi, y sợ nhất là mất một chỗ dựa trong tương lai, nay nhận được lợi ích lớn mà vẫn có chỗ dựa y gật đầu:”
- Ta đồng ý, những nếu người thua thì phải thêm các điều kiện như người thắng vào, trừ việc lấy Trần Tiến về tông môn người.
Chương 20: Tầng Bảy Mươi! Cùng Nhau Tạo Nên Truyền Kỳ
“Tầng sáu mươi năm, Sở Huy sau khi đả tọa cảm ngộ ý cảnh, hắn thấy rõ bản thân mình trong tương lai, càng lên cao Sở Huy càng thấu hiểu đạo của mình, sau khi khai thông, tu vi của hắn cũng tự gia tăng theo ý cảnh. Khi vào tháp là Kim Đan tầng hai, không ngờ giờ đã tiến cấp tầng ba. “
“Trong lòng y kiên quyết, ánh mắt thì cao ngạo, lộ rõ quyết tâm phải đi đến tận cùng. Giây phút này, ngẩng đầu lên trong y là một khuôn mặt hiện rõ nét cố chấp và kiêu ngạo từ tận xương tủy. Y có một vỏ bọc quá hoàn hảo để che đậy sự tĩnh mịch của mình.”
“Bước lên tầng sáu mươi sáu, Sở Huy cảm thấy được khát vọng của mình, cái khát vọng rực cháy trong tâm trí y. Phải đứng thứ nhất là điều hiển nhiên mà còn phải vượt qua chính bản thân mình.”
“Lại nói về Huyết Y Thi Sách, hắn không ngừng cắn răng để leo lên, cố gắng không ngừng thầm nghĩ rằng bản thân vẫn chịu đựng nổi. Nhưng cuối cùng y thở dốc và trở nên khó thở hơn. Y biết tầng năm mươi mốt này đã là cực hạn. Tâm tình Thi Sách thay đổi, y không tiến lên nữa mà dừng lại cảm ngộ ý cảnh của tầng năm mươi mốt này trước khi bị văng ra.”
“Thời gian cứ thế trôi qua, mấy ngàn người dưới quảng trường vẫn xôn xao bàn tán.”
- Sở Huy chắc chắn sẽ hạng nhất mà xem
- Ta nói tên Trần Tiến kỳ này mới là hạng nhất, ngươi để rồi xem
- Thứ ba là Thi Sách cũng rất khá, lúc đầu ai cũng đánh giá y thua Hắc Phong không ngờ giờ này vẫn chưa văng ra.
- …
“Đang thảo luận thì tòa tháp có biến hóa, từ trong tháp lại có một người văng ra, là Thi Sách y đã dừng lại ở tầng năm mươi mốt.”
“Mọi người càng ngơ ngác nhìn lên tầng tháp trên cao kia, lúc này đây chính là cuộc so tài trực diện giữa Sở Huy và Trần Tiến. Ai sẽ văng ra trước hay cả hai cùng vượt qua bảy mươi hai tầng. Điều chưa từng có từ khi Thí Luyện Tháp này tồn tại. Người vượt qua được cao nhất chính là Ức Mặc lão tổ, người ta phát hiện Thí Luyện Tháp và khai mở đường truyền tống vào. Tuy vậy, Ức Mặc lão tổ cũng dừng lại ở tầng thứ sáu mươi chín mà thôi.”
“Trần Tiến không rõ ràng bên ngoài hắn hạng bao nhiêu, bây giờ hắn tiến lên không vì cơ duyên mà còn là sự bốc đồng của tuổi trẻ dù sao hắn cũng có khao khát, có khát vọng để vươn lên chứng tỏ bản thân mình.”
- Áp lực tầng sáu mươi sáu này cực mạnh!
“Trần Tiến tái nhợt, cơ thể hắn bắt đầu khó chịu, khí huyết lộn ngược nhưng ánh mắt hắn là sự kiên quyết từ trước tới nay không hề có.”
“Kiếp trước tồn tại như một “phế vật”, không có lòng cầu tiến, không có sự kiên định. Trời xanh có mắt cho ta cơ hội, không phải để ta trở thành một phế vật lần hai, cũng không phải để bản thân thấy khó mà lui. Trần Tiến ta thề rằng:”
- Ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ lùi bước, điều ta hướng tới là tương lai phía trước, ta có chấp niệm của ta, ta sẽ vận dụng toàn bộ sức mạnh của mình để đạt được mục đích bất chấp nó có khó khăn như thế nào đi chăng nữa.
“Nhật Thần Tông, mỗi người nhìn cái tên Trần Tiến leo lên là một lần vô vàn cảm xúc. Quí Trần hắn ở tầng bốn mươi bài danh thứ hai mươi có một sự không cam lòng, hắn trở nên trầm mặc từ khi biết hắn là người hạng thấp nhất Tông môn. Thái Thanh Thanh cũng không cam lòng, nhưng sâu trong cô là sự kiêu ngạo, cô cảm thấy mình không tệ lắm cũng bài danh thứ mười tám. Nghiêm Hạo mặt cũng âm trầm không nói gì, chỉ chăm chú nhìn vào cái tên Trần Tiến và nghi hoặc gì đó. Lần này y có thể xem là người mang lại tự hào cho sư phụ y khi đến tầng bốn mươi sáu và lọt vào hạng chín.
“Hắc Phong không cam lòng, nội tâm hắn dậy sóng, hắn không ngừng la hét trong tâm trí rằng:”
- Tại sao, tại sao lại như vậy, ta mới là người trừ Sở Huy ra là đệ nhất!
“Toàn thân hắn run rẩy, hắn không chỉ không đạt được đệ nhị, mà bản thân hắn còn rớt xuống thứ tư. “
“Có một người cũng đang gào thét trong lòng không kém gì Hắc Phong, là Mộ Dung Thiên. Hắn ấp ủ một bước xuất sơn là chấn động, hắn cũng nhắm vào vị trí thứ hai cạnh tranh với Hắc Phong. Vậy mà bây giờ cả một xuất vào Thiết Phiến Học Viện hắn cũng không có. Hắn không cam tâm, không cam tâm với điều đang diễn ra.”
“Rất nhiều người sau khi ra khỏi tháp rất kinh ngạc, họ cảm thấy không ngờ vẫn có người tồn tại ngang bằng với Sở Huy, đa số đều không kịp thích ứng biến hóa này. Thí Luyện Tháp thành nơi thi thố trực tiếp đầu tiên của hai con người này.”
“Rất nhiều người ở đây không biết rằng, sau hôm nay cả hai chính thức trở thành hai con đường riêng biệt, định mệnh khiến cả hai trở thành kẻ địch của nhau. Chấn động Tu Tiến giới, oanh tạc Tiên giới…”
“Bầu trời đêm nay khác với bình thường, ánh trăng tròn vành vạch, những ngôi sao lấp lánh sáng ngời trên tận trời cao. Tòa tháp hiện ra tạo nên một bức tranh khung cảnh hùng vĩ, cao lớn và đầy thu hút.”
“Từ tầng sáu mươi sáu này, cả hai người Sở Huy và Trần Tiến đều không biết rằng mình đang song hành cùng đối phương. Thứ mà họ tiến tới chính là vượt qua bản thân, vượt qua ý chí của chính mình.”
“Sở Huy là sự kiêu ngạo, sự cô đơn đứng trên đinh cao, là con đường đi trên đại đạo.’
“Trần Tiến là sự nuối tiếc của kiếp trước, hắn không muốn bản thân thất vọng, trời cao từ bỏ. Hắn sợ nhất chính là không thử hết sức một lần, để rồi biết cực hạn của mình là tới đâu.”
“Bước thêm từng bước, Trần Tiến muốn lên tầng sáu mươi bảy. Bên kia Sở Huy cũng đang vượt qua áp lực để tiến lên. Vô tình cả hai tuy không quen nhưng lại như những người bạn đồng hành lần lượt là sáu mươi bảy, sáu mươi tám, và sáu mươi chín.”
“Cả không gian quảng trường tĩnh lặng, hơi thở cũng ngưng trệ, họ cảm thấy sự tranh đấu vô hình của hai người này đã trở thành cơn bão tố dấy lên trong lòng mỗi người xem.”
“Tầng sáu mươi chín này, trong truyền kỳ từ khi nó xuất hiện chính là giới hạn tối cường nhất. Chỉ duy nhất một người là Ức Mặc lão tổ, người sau đó cũng đã phi thăng lên Tiên giới. Không gian của tầng này mang một áp lực phải theo bội số so với các tầng trước. Nơi đây cho người ta có cảm giác như sẽ cảm ngộ một loại thần thông nào đó.”
“Sở Huy lại tiếp tục ngồi xếp bằng để cảm ngộ thần thông. Không động đậy, không gian xung quanh cũng trở nên cực kỳ yên tĩnh. Chỗ y đang ngồi so với chỗ Trần Tiến như trời nam đất bắc. Chậm rãi, thời gian vừa kết thúc Sở Huy mở mắt ra, ngước nhìn về phía trước, y thì thào nói:
- Có lẽ bây giờ chỉ còn mình ta trong Tháp này!
“Tâp trung tinh thần lại lần nữa, không hề sốt ruột, toàn bộ đầu óc của Sở Huy như thuộc về khoảng không này. Y cảm ngộ ý cảnh, hai mắt đỏ rực lên như muốn bùng cháy, chân nguyên khắp người vận chuyển, một tia lực lượng của y phát ra mang theo sức mạnh như muốn hủy thiên diệt địa. Không gian cũng trở nên bóp méo, sức mạnh này hoàn toàn không thuộc về Tu Chân giới. Sở Huy đã đột phá, tâm cảnh, đạo tâm đã vượt lên trên tu vi hắn gấp vài chục lần.”
“Trần Tiến thì lại khác hoàn toàn, đầu óc hắn trở nên trống rỗng vì bị áp lực điên cuồng của tầng này đè xuống. Hai chân bắt đầu run rẩy, thân thể sắp sụp đổ ngã xuống. Cắn răng phát tiết, máu từ khóe miệng hắn chảy ra, cố gắng nâng bước chân lên và bước tới. Không gian khi Trần Tiến vừa bước đến cửa tầng bảy mươi. Một tia thần thông tiến vào thức hải Trần Tiến, Giây phút này, nếu một tu sĩ Đại Thừa nhìn thấy sẽ khiếp sợ, vì thứ thần thông này không thuộc về Tu Chân Giới mà là một tia thần thông công pháp thuộc loại Tiên cấp, đó là tia phép tắt về không gian.”
“Tiếp tục tầng bảy mươi, Sở Huy mang một vẻ mặt nghiêm túc, lúc này sự kiêu ngạo sự tự hào của y đã vượt lên trên tất cả. Sở Huy đã chính thức vượt qua truyền kỳ Ức Mặc, đã leo lên đỉnh cao của truyền thuyết. Thứ Sở Huy đối mặt bây giờ là bản thân y.”
“Không hề dao động và cũng không chậm trễ, phát ra khí thế cực kì mạnh mẽ tỏa ra khắp bốn phương tám hướng, Sở Huy vượt qua tầng bảy mươi.”
“Trần Tiến đứng ở tầng bảy mươi, hai tay đang dừng giảm bớt run rẩy. Khoảng khắc này, toàn bộ không gian xung quanh hắn chấn động. Khí thể bản thân hắn lúc này đã vượt qua phạm trù mà một tu sĩ Luyện Khí viên mãn không thể nào có được. “
“Dưới quảng trường, toàn bộ đã động dung cực điểm”
- Cả hai vô cùng mạnh, quá lợi hại, quá truyền kỳ.
- Sau hơn mười vạn năm, đã có người viết nên truyền kỳ mới, không chỉ một mà còn tận hai người.
- Các người có thấy gì không, đây là cuộc quyết chiến kinh thiên động địa nhất từ trước tới giờ!
- Chưa bao giờ ta bị chấn động như vậy, Sở Huy Trần Tiến, ai mới là đệ nhất đây.