“Trong quảng trường, khuôn mặt Thủy Hoàng Viện Trưởng y đã hồng nhuận hẳn lên. Vội vã, lão ta đã vọt đến nơi của Nhật Thần Tông.”
- Đặng Hùng, ngươi hãy giao Trần Tiến cho ta đi.
“Đặng Hùng bất ngờ nhưng cũng không còn sự ngạc nhiên nữa,gã biết Thủy Hoàng kiếm gã có chuyện gì, gã có một đệ tử quá mức kinh thiên đi, một người có thể vượt lên tầng bảy mươi há lại có thể là kẻ tầm thường. Đặng Hùng tuy vậy cũng không muốn dễ dàng giao người như vậy.”
- Bẩm tiền bối, tại hạ cũng biết hôm nay với phong thái phát huy của Trần Tiến thì hắn có lẽ cần một sự bồi dưỡng tốt hơn để giúp Lâm Quốc và La Thành Đại Lục chúng ta lên tầm cao mới. Thế nhưng, tại hạ đã đánh cuộc với Sở Hoàng huynh về tương lai của Trần Tiến rồi.
“Nói xong, Đặng Hùng quay qua nhìn về phía Sở Hoàng. Sở Hoàng nghe vậy cũng đành gật đầu,nói:”
- Xác thực như vậy thưa Viện Trưởng, nếu Sở Huy lần này thắng thì Trần Tiến sẽ thuộc về Vọng Nguyệt Tông.
“Sở Hoảng rõ trong lòng rằng trong tay Đặng Hùng, lão vẫn có cơ hội lấy người, chứ để hắn đến Thiết Phiến Học Viện, xem như xong rồi, Sở Huy ra đi thì Tông Môn khó mà tiến lên bốn sao được trong tương lai sớm được.”
“Thủy Hoàng trầm ngâm, nếu cưỡng ép lấy người là hành vi không thể chấp nhận được, nhưng nếu từ bỏ thì lão không cam lòng. Một người có thể đi qua tầng bảy mươi, có nghĩa tương lai của hắn còn cao hơn Ức Mặc lão tổ. Nếu Sở Huy đã là thiên tài không còn thuộc về Hạ Vực nữa, chẳng lẽ tên Trần Tiến cũng để vụt mất. Tuy nhiên, nếu Sở Hoàng muốn giữ người hắn không thể làm được gì, vì ai biểu hắn đã cống hiến một đứa con thiên tài cho Thượng Vực, đó là lá bài bảo vệ Tông Môn tốt nhất.”
“Trần Tiến ở tầng bảy mươi, tâm như biển động dữ dội, từng mạch máu chạy loạn điên cuồng. Áp chế điều đó bước từng bước cắn chặt răng để đi lên, mỗi bước chân như xé nát không gian của tầng tháp. Máu từ khóe miệng Trần Tiến đã chảy ra, lục phủ ngũ tạng như muốn bị dập nát, đầu óc của Trần Tiến vẫn còn tỉnh táo, hắn biết chỉ cần thêm vài bước hắn sẽ thoát khỏi tầng bảy mươi này. Dùng tinh thần cực đại của mình để duy trì sự tỉnh táo khi cơ thể hoàn toàn cạn kiệt, giờ khắc này Trần Tiến bước đi bằng sự quả cảm quyết không lùi bước.”
“Trải qua bảy mươi tầng tháp, Trần Tiến xem như chính thức thoan thai hoán cốt. Nếu trước đây, hắn tu luyện vì cảm giác “sợ” vì mình yếu, còn bây giờ hắn tu luyện, bước đi không chùn bước là vì “bản thân”. Một người chỉ có thể đạt đến đỉnh cao của “Đạo” chính là một người không từ bỏ bản thân. Tâm cảnh cũng thay đổi, không còn dáng vẻ của một tên chỉ biết trốn tránh nữa, Trần Tiến đã có tâm tranh cường, bí mật vẫn không thể để người khác biết, nhưng sẽ không còn dáng vẻ cho phép người ta khinh nhờn.”
“Sở Huy, từ khi tu luyện đã không có tâm ma quấy nhiễu, y không dùng Trúc Cơ Đan, không dùng Tạo Kim Đan vẫn đột phá tiến cấp. Hôm nay ở tầng bảy mươi này, tâm tình của y vẫn vậy, Sở Huy mãi mãi là kẻ có sự tự tôn cao nhất. Sở Huy rất tĩnh mịch ở đỉnh cao, rất cô đơn nhưng bản thân y không cho phép mình đứng sau kẻ nào. là một sự mâu thuẫn nhưng sự mâu thuẫn đó làm cho cái kiêu ngạo cái cố chấp đó giúp y vượt qua bất cứ thử thách nào, kể cả bản thân mình thì y cũng không ngừng vượt qua.”
“Từ nhỏ đã là người ưu tú nhất so với tất cả mọi người cùng thế hệ, đối với Sở Huy bước lên từng bậc thang này đừng nói là gân xanh đã nổi lên, miệng đã rỉ máu dù có thịt nát xương tan cũng không dừng bước.”
“Lại một lần nữa cả hai tiến đến tầng bảy mươi mốt, có nghĩa chỉ còn cách tầng bảy mươi hai một tầng. Một tầng nữa chính thức Thí Luyện Tháp,bảo vật thượng cổ chính thức bị chinh phục. Có thể không phải một mà là hai người.”
- Trần Tiến…Trần Tiến…
- Sở Huy…Sở Huy
“Từng tiếng hò reo của quảng trường khi cả hai cái tên cùng xuất hiện tại tầng bảy mươi mốt. Dù không biết bên trong đang diễn ra việc gì, nhưng sự kích động đã đạt đến tuyệt đối. Trong lòng mỗi người xem, đây đích thực là một màn “long tranh hổ đấu” chân chính sự tranh đấu của hai nhân vật tối cường.”
- Hai người họ ai mới là số một đây!
“Ai là số môt! Đó cũng là câu hỏi tồn tại hết tất cả mọi người trong quảng trường. Tiếng bàn tán kinh hô đã đẩy lên đến đỉnh điểm. Họ trông chờ, chờ mong thời khắc lịch sử sẽ xuất hiện, đơn giản họ muốn biết ai mới chân chính là “Thần thoại”.”
- Trước đây ta cứ nghĩ Sở Huy là tuyệt đối thiên tài, không ngờ giờ ta mới biết tu sĩ khắp thiên hạ chưa chắc không có người tài.
- Đúng, đúng… tên Trần Tiến này quả thật là rất mạnh, không biết ở đâu xuất hiện ra.
- Ta thấy tu vi hắn ít cũng phải Kim Đan sơ kỳ trở lên rồi.
- Phỉ, người tưởng tu vi cao là có thể lên được đó sao. Chắc người không biết, Thí Luyện Tháp không hề giới hạn tuổi, đã từng có lần tầm ba ngàn năm trước mở ra cho các tiền bối Hư Thần trở lên vấn đạo rồi.
- Có việc này hã?
- Đúng vậy, ta cũng biết lần đó không ai đến được tầng sáu mươi chín. Điều đó chứng tỏ leo tháp không dựa vào tu vi mà dựa vào đạo tâm.
- Woaah!! Vậy hai tên này tương lai sẽ còn phát triển như thế nào.
“Đặng Hùng kích động, tay gã đã siết chặt lại, trong lòng có một âm thanh gào rống lên, hy vọng Trần Tiến thắng! Lúc này gã không có chút phong độ nào của một Tông chủ.”
“Sở Hoàng đứng bên cũng lộ ra vẻ ghen tỵ. Gã không hề sợ Sở Huy thất bại, nhưng có một đệ tử trong Tông Môn như vậy thì tương lai huy hoàng cỡ nào. Dù Sở Huy là con trai gã nhưng từ lúc mới sinh số mệnh đã không thuộc về gã nắm giữ rồi.”
“Hắc Phong điên cuồng rồi, trong mắt hắn là lửa giận. Đáng lẽ vinh quang sánh ngang Sở Huy phải là của gã, chính tên Trần Tiến đã cướp đoạt.”
“Mộ Dung Thiên cũng không khác Hắc Phong cho lắm, chính sự xuất hiện của tên này đã cướp mất vinh quang xuất hiện trong vô danh của hắn. Hắn thề rằng tên Trần Tiến này nhất định phải chết.”
“Đám người Hoàng Long Tông đang vô cùng hoảng sợ, sự xuất hiện của Trần Tiến sẽ kéo theo sự quật khởi của Thần Nhật Tông. Họ không thể cho phép điều đó xảy ra!”
“Thi Sách thì ngây ngốc, nếu ai nói cho y biết trên đời này có người có thể so sánh với Sở Huy ở Lâm Quốc này thì y sẽ không tin! Nhưng bây giờ trước mặt y là một người bằng xương bằng thịt thật sự.”
“Huyên Huyên tiên tử, Hoàng Trần và những người tham gia khác, ai mà không mang theo sự ghen tỵ khi nhìn cái tên Trần Tiến này. Từ giờ phút này, mọi người đều muốn thấy rõ Trần Tiến này rút cuộc có ba đầu sáu tay như thế nào.”
“Thủy Hoàng Viện Trưởng hít hơi sâu vào, đã không giữ được sự bình tĩnh, lão đã choáng váng trước việc này.”
- Tên này rốt cuộc là người như thế nào. thật sự là thiên tài tuyệt diễm hay có bí mật kinh thiên gì?
“Hiện nay trong tòa tháp, cả hai đã lên tầng bảy mươi mốt. Vừa tiến vào đó, cả hai cùng cảm nhận một trạng thái thư thả, không một áp lực nào tạo ra còn có cảm giác như linh khí rất nồng đậm khiến mọi người có thể tu luyện.”
“Sở Huy ở tầng bảy mươi mốt, không cần cảm ngộ tâm cảnh, từng trận cuồng phong màu lam sắc quay quanh người y tạo ra một cảm giác thoải mái. Khẽ động y bước lên bậc thang để chính thức tiến nhập tầng cuối.”
“Vừa chạm chân lên bậc thang, Sở Huy đã không thể thoải mái được nữa. Áp lực chỉ hai từ để hình dung: đáng sợ. Chân nguyên trong cơ thể bị vận chuyển khiến hắn muốn ngã gục. “Vô tâm chi ngã, Vô dục cầu sinh” từ khi vừa sinh ra y đã có tâm của một người đứng trên thiên hạ.”
“Sở Huy hắn không thể cúi đầu, quỳ gối trước ai! Y không cho phép mình làm điều đó, cứng rắn chống lại để đứng lên, lồng ngực y như tan nát. Nhưng Sở Huy lại mỉm cười, áp lực không thể đè nén y, y vẫn bước đi không quan tâm mình đã bị chấn nát kinh mạch.”
“Đó là sự kiêu ngạo, là sự tư tôn của y. Không gì trên đời này có thể đánh bại được hắn kể cả bản thân. Khoảng khắc này, Sở Huy bước đến tầng bảy mươi hai.”
“Trần Tiến phía bên kia hít một hơi dài, hắn thả lỏng người ra sau áp lực khủng bố tầng bảy mươi mốt mang lại. Với hắn lúc này hoàn toàn có thể dừng lại vì hắn biết nếu đã đến đây hoàn toàn có thể nằm trong ba thứ hạng đầu. Hắn không còn là chàng thanh niên trước khi vào tháp nữa, hắn không từ bỏ hắn muốn đi đến tận cùng, muốn xem cơ duyên phía trước. Trần Tiến thong thả đi lên tầng bảy mươi hai, từng bậc thang lại là một áp lực khủng bố.”
“Bậc thang đầu tiên đã tỏa ra áp lực từ trong ra ngoài, cả cơ thể hắn như muốn nổ tung, Trần Tiến không ngờ áp lực mạnh đến như vậy, áp lực khiến hắn thậm chí muốn từ bỏ. Nhưng hắn nhớ về giấc mơ của mình, nhớ đến hình ảnh bộ lạc thượng cổ hắn đã thấy, không hiểu tại sao lại có một sự thống khổ.”
“Hắn phải mạnh mẽ lên, phải bảo vệ được bản thân, phải thắng được áp lực khủng bố này thì tương lai mới giải mãi được bí mật trong giấc mơ đó. Mới tìm kiếm được con đường của mình, Trần Tiến hắn quyết không làm kẻ thất bại hai lần.”
“Không suy nghĩ nữa, Đại Việt Tinh Thần cũng đã tới đỉnh điểm, Trần Tiến điên cuồng xông tới. Thân thể đã tới cực hạn, máu lại trào ra tới cực điểm. Hắn không thể nhấc chân bước lên được nữa, Trần Tiến ngửa đầu phát ra âm thanh chấn động gào thét.”
“Từ người Trần Tiến phát ra một ánh sáng tím nhạt bao bọc hắn, Đại Việt Tinh Thần quyết lại tăng thêm một cấp độ, bây giờ có thể nói tâm cảnh, tinh thần đã đạt đến mức độ một tu sĩ Vấn Đỉnh chưa chắc có được.”
“Trong cơ thể hắn là một tiếng chấn động, sức mạnh lại căng tràn trên. Trần Tiến nhấc chân lên thành công bước lên bậc thang cuối cùng đi vào tầng bảy mươi hai.”
“Một cảm giác khó tả ngập tràn toàn bộ tinh thần và thể xác của Trần Tiến. Hắn đứng ở tầng tháp thứ bảy mươi hai này sinh ra một ảo giác kỳ lạ. Một con chim phượng hoàng đang chân thực vẫy vùng xuất hiện trước mắt của hắn, oán khí bao trùm một sự bi thương.”
“Không hiểu sao, thấy hình ảnh này Trần Tiến sinh ra sự xúc động, cảm giác quen thuộc dâng lên. Hơi thở từ chim phượng hoàng mang lại cho Trần Tiến một cảm nhận.”
“Nhắm mắt lại, Trần Tiến thấy lại hình ảnh mình ở ngôi làng nhỏ, cùng lũ bạn vui chơi trước sân. Nghe từ đâu đó từng câu ca dao, hít một hơi có thể cảm nhận cả hương lúa từ những cánh đồng bất tận. Từng đàn chim bay lượn trên bầu trời. Rất lâu rồi, đã từ bao lâu hắn không nghĩ đến những chuyện xa xưa đó, với Trần Tiến ký ức này rất quen thuộc nhưng cũng vô cùng xa lạ.”
“Mở mắt ra, mọi thứ lại chợt tan biến, khắp người hắn như bị thiêu đốt, từ trong thân thể hắn có thể cảm nhận rõ từng kinh mạch nóng dần lên và bốc hỏa. Trần Tiến toàn thân đã nhiễm đỏ, hắn hét lên toàn bộ chân nguyên phát ra tạo thành một mảng lớn hỏa kình. Trong người hoàn toàn chìm đắm trong ngọn lửa, thế nhưng dần dần ngọn lửa chậm rãi tiêu tán.”
“Trần Tiến đã cảm thấy áp lực trở nên cân bằng, đứng yên lặng nhìn phía trước không còn lối. Trần Tiến tiến hành đợt cảm ngộ cuối cùng.”
“Bên kia là Sở Huy vừa đặt chân lên tầng bảy mươi hai, y phụt ra một ngụm máu tươi. Thân thể y đã ngã xuống, đôi mắt biểu lộ biểu tình phức tạp. Sở Huy cố gắng dùng tinh thần cố chấp mình mà đứng dậy thân thể, chưa bao giờ y phải chịu thất bại.”
- Ta phải đánh bại chính ta, thứ ta cầu là là “Đại Đạo” ta không cho phép bản thân mình thất bại!!!
“Chỉ còn một tia y thức mơ hồ, toàn thân Sở Huy có một ánh sáng chiếu rọi vào làm cho những chấn thương, những áp lực trở dần tan biến. Nhìn lên theo ánh sáng, một hình ảnh của một sứ giả mặc hộ giáp, cao hơn năm trượng, tay trái cầm một lá cờ, tay phải cầm một thanh bảo kiếm hiện ra Uy phong lẫm liệt tạo nên một hình ảnh như một vị “Nguyên Soái”, ánh mắt phát ra hào quang.”
- Người là người được Thiên Đạo lựa chọn, tương lai có thể nói là vô lượng. Hôm nay ta thay mặt Thiên Đạo, xuất hiện và phong tặng cho người danh hiệu “Phù Đổng Thiên Vương”. Trở thành đại diện của Thiên Đạo.
- Người được Thiên Đạo lựa chọn?
- Đúng vậy, Thiên Đạo đã lựa chọn ngươi là người thừa kế, chỉ cần người không phản lại Thiên Đạo thì người chính là kẻ tương lai nắm giữ quy tắc để Chứng Đạo.
“Sở Huy nghe xong không hiểu ý nghĩa gì, trở nên âm trầm hơn cũng không phản bác. Vài khắc sau, thanh âm sứ giả lại lên tiếng:”
- Người nên biết, từ thuở khai sinh lập địa đến nay. Người chính là người đầu tiên đạt được truyền thừa của “Đạo Tổ”, từ nay người chính là người mang ý chí của Thiên Đạo.
“Trên không trung khi sứ giả vừa dứt lời, từng chữ mang màu sắc kim quang hiện lên sáng rực:”
- Diệt quốc cừu, điện quốc cơ… phong liệt tướng thành vị sở: giang nam đệ nhất nhân.
( Dịch: Diệt ngoại xâm, xây nên móng, nay phong tướng thành truyền thuyết: phía nam đệ nhất tướng)
“Dần dần không gian tầng bảy mươi hai của Sở Huy yên tĩnh trở lại. Khắp không gian chỉ còn mình y, từng luồng linh khí tràn vào cơ thể. Sở Huy tĩnh lặng y cảm nhận được truyền thừa của Thiên Đạo. Ký ức của cả một con đường tu chân của Thiên Đạo mở ra trong tâm trí Sở Huy.”
“Truyền thừa kết thúc, bên cạnh Sở Huy xuất hiện một thanh kiếm. Thanh kiếm có khắc ba chữ nhỏ “Thuận Thiên Kiếm”. Sở Huy khẽ chấn kinh,Thuận Thiên Kiếm, bảo vật trong truyền thuyết. Một trong thập đại pháp bảo của Tiên giới, không ngờ hôm nay lại thuộc về mình.”
“Kết thúc thời gian giới hạn, Sở Huy “được” truyền tống ra khỏi tháp. Khi Sở Huy vừa xuất hiên từ tháp ra, cả quảng trường bỗng kín như bưng, mọi người tập trung hết ánh nhìn vào Sở Huy. Giờ phút này, đối với họ Sở Huy là truyền kỳ.”
“Sở Hoàng trâm ngâm, Thủy Hoàng cũng trầm ngâm, tất cả mọi người càng không ai dám lên tiếng đều rơi vào trạng thái tĩnh lặng. Trong thâm tâm họ tự hỏi:”
- Sở Huy đứng đây vậy Trần Tiến đâu?
“Mọi người đồng loạt nhìn lên tầng tháp, tên Trần Tiến vẫn sáng, có nghĩa hắn chưa ra khỏi tháp.”
- Không thể nào?! Giới hạn thời gian chỉ 2 nén nhang thôi mà, mà hắn cùng lúc tiến lên với Sở Huy mà!!
“Từng lời nghi hoặc xuất hiện, từ khi cả hai bước lên tầng bảy mươi hai, mọi người đều chú ý không thể sai lệch thời gian được.”
“Nghe mọi người nghị luận, Sở Huy quay lưng lại nhìn lên cao “Trần Tiến” cái tên này vẫn đang hiển thị rõ ràng trên đỉnh tháp. Sở Huy lộ vẻ mặt khó tin”
- Đây! Đây không thể nào!
“Sở Huy thì thào, nâng tay phải lên, y tàn nhẫn khởi động pháp thuật, đánh lên thẳng trời xanh một chưởng đầy quyết đoán. Sở Huy biểu tình cực kỳ điên cuồng, Sự kiêu ngạo của y, sự tự tôn của y bỗng nhiên vụt mất.”
“Thời khắc này với Sở Huy đối mặt còn khó hơn là những áp lực tồn tại trong tháp”
“Thấy con trai mình như vậy, Sở Hoàng phi thân lại bên cạnh, chậm rãi hỗ trợ điều tức cho con trai gã. Lập tức, Sở Hoàng kinh hoàng, đứng bên cạnh Sở Huy, gã cảm thấy mình quá nhỏ bé, cảm giác mình nhìn không thấu nữa. Cảm giác sợ hãi này dù là tu sĩ Kiếp Biến gã đã gặp, hoàn toàn cường đại.”
“Mắt của Sở Huy đã có tơ máu, ánh mắt đầy sự phức tạp. Hiện tại, y đã biết sự kiêu ngạo của mình tầm thường như thế nào. Y không phải kẻ đứng đầu cùng thế hệ, cảm thấy mình đã bị sỉ nhục.”
“Những khán giả, họ đang nhìn thấy một siêu kỳ tích, một hình ảnh vượt lên chính mình khiến tất cả ai nhìn thấy đều phải kinh hoàng. Trước giờ chưa từng có, sau này cũng chưa chắc có, từ một kẻ vô danh một bước lên đến đỉnh cao!”
“Thủy Hoàng im lặng, lão nhìn cái tên còn sót lại trên tháp, tuy trông lão bình tĩnh, nhưng gã cực kỳ rung động. Gã chỉ hận không thể lập tức kiếm tên Trần Tiến đó và nhận ngay làm đệ tử.”
“Đặng Hùng , không thể che giấu được nữa, chính mắt gã nhìn thấy quá trình của Trần Tiến là một kẻ Luyện Khí Kỳ thôi. Gã có nằm mơ cũng không bao giờ ngờ, kẻ gã không để vào mắt, căn bản không hề được y chú ý không chỉ thậm chí vào mười hạng đầu mà giờ là kẻ cuối cùng còn sót lại trên tháp.”
“Thi Sách vẻ mặt kích động, bây giờ y không hề kiềm nén cái cảm giác này, y hưng phấn đến nỗi y như là Trần Tiến, lúc này đang đè bẹp Sở Huy. Loại hưng phấn này cũng là cảm giác mà y mong muốn nhất từ khi xuất đạo.”
“Hắc Phong mơ hồ rồi, gã không ngờ rằng trên Lâm Quốc này, còn tồn tại một kẻ khủng bố như vậy. Gã ngẩn người, thở gấp gáp ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái tên Trần Tiến.”
“Mộ Dung Thiên còn mơ hồ hơn Hắc Phong, gã cảm thấy mình không thể sánh bằng tên Trần Tiến kia nữa rồi. Gần mười năm âm thầm, gã tính toán sẽ một lần xuất quan sẽ trở thành một anh tài nổi bật nhưng giờ gã có là gì so với tên Trần Tiến kia.”
“Hoàng Trần, Huyên Huyên, và các anh tài khác tham gia thi đấu, đang nghĩ ngơi, mọi người tìm cho mình hình ảnh liên tưởng đến Trần Tiến là một người như thế nào.”
“Thật lâu sau, quảng trường cũng chẳng hề sốt ruột, đều chờ đợi sự xuất hiện của Trần Tiến.”
“Trần Tiến đứng giữa tầng bảy mươi hai, cảm ngộ cả quá trình leo lên tận tầng bảy mươi hai này. Không chỉ bản thân hắn thay đổi về tâm của chính mình, mà bản thân Trần Tiến cũng phát hiện ra dường như có những ký ức kỳ lạ đan xen vào quá khứ mình.”
“Đang cảm ngộ Trần Tiến không ngừng thôi diễn công pháp hoả hệ của mình sau khi cơ thể hấp thu một lượng cực lớn nhiệt năng. Hoả cầu thuật không chỉ tiến lên Hoàng Cấp thượng giai mà uy năng cũng tuyệt đối vượt xa thông thường. Một luồng sáng chiếu rọi bao trùm lên cơ thể của hắn.”
“Một sứ giả thân mình cao lớn, tay cầm lá cờ phát ra hào quang phong thái vô cùng oai phong lẫm liệt. Gã khinh miệt liếc nhìn Trần Tiến ở bên dưới, nói:”
- Người là kẻ nằm ngoài số mệnh, người không được Thiên Đạo thừa nhận! Ta đến đây để tiêu diệt người.
“Nghe những lời này, Trần Tiến không hề hé răng, vận chuyển chân nguyên toàn cơ thể phát động trước uy áp từ lời nói của tên sứ giả phát ra.”
“Tay tên sứ giả cầm lá cờ đưa lên hiện ra ánh hào quang có chữ "Định" bắn tới Trần Tiến một luồng ánh sáng giáng xuống. Trần Tiến cố gắng chống cự, cơ thể có cảm giác tê lại.”
- Ta là Trần Tiến, ta không thuộc Thiên Đạo thì làm sao? Ta có vận mệnh của mình người có quyền gì dám bắt ta chết!
- Còn dám lên tiếng.
“Áp lực từ lá cờ được phát ra tăng mạnh hơn nữa, sức mạnh đè vào Trần Tiến tuy chỉ là một luồng sáng nhưng thực sự rất khủng khiếp có thể nói không có sinh linh nào có thể chống đỡ nổi nổi.”
“Cảm nhận sự tuyệt vọng cực độ của bản thân mình, cảm giác cái chết tràn ngập tâm trí Trần Tiến. Vì cái cảm giác này mà hắn đã quyết tâm làm cho bản thân mình mạnh mẽ hơn nhưng không ngờ bây giờ hắn lại có cảm giác tử vong xuất hiện. Hắn không cam tâm, hắn chưa đạt được khát vọng của bản thân, chưa đạt được mong muốn gặp lại người thân, còn chưa hoàn thành tâm nguyện.”
“Trần Tiến rơi lệ, giọt lệ nóng chảy ra vì sự bất lực này. Không cam lòng, nột tâm gào thét, hắn cầu sinh, một lần chết đã là quá đủ rồi. Trần Tiến không còn giữ được chút tỉnh táo nữa, một luồng hỏa huyết xâm dẫn vào trí óc hắn. Tâm trí Trần Tiến trở nên điên cuồng, ngọn lửa mà hắn cảm ngộ được ở tầng bảy mươi hai từ những chân long của hắn phát ra như những tia lửa rực đỏ bao bọc lấy bản thân, "Phượng Hoàng Lửa" tái sinh.”
“Tên sứ giả Thiên Đạo không ngờ được, kẻ này lại có được "Hỏa Phụng", được truyền thừa năng lượng của một trong tứ đại thánh thú. Phượng Hoàng không phải là thứ gã có thể đối phó được.”
“Khắp cơ thể Trần Tiến bao bọc trong ngọn lửa, luồng uy áp dần không còn áp chặt lên cơ thể hắn. Lúc này đây, Trần Tiến đã rơi vào trạng thái điên cuồng rồi.”
“Sứ giả Thiên Đạo không cam tâm, gã quăng lá cờ lên, hai tay niệm thuật. Lá cờ lại phát ra nguồn hào quang, lần này còn sáng rực hơn trước mấy lần đánh thẳng vào ngọn lửa”
- Chỉ mới một tia cảm ngộ mà tưởng rằng có thể ngăn chặn sức mạnh của ta!
“Ánh sáng cực mạnh tiếp tục đánh vào ngọn lửa bao quanh hắn, khiến ngọn lửa bị tan vỡ ra.”
“Khi ngọn lửa vừa tan vỡ, một luồng ý thức từ Đại Việt Tinh Thần Quyết giúp cho đầu óc Trần Tiến dần hồi phục. Đau đớn, Trần Tiến cắn răng hét lên:”
-Trần Tiến ta nếu đã bị Thiên Đạo vứt bỏ, ta cũng không muốn cho người định đoạt số phận của ta. Cuộc sống của ta do ta quyết định. Nếu trời đã muốn diệt ta, thì ta cũng không ngại diệt trời!
- Hỗn xược!
“Sứ giả Thiên Đạo tức giận, ra tay càng mạnh hơn.”
- Có gì mà hỗn xược, ta chưa từng nghĩ sẽ đối nghịch với trời, ta chưa từng nghĩ sẽ phản lại đạo trời. Hôm nay, tại sao trời lại bắt ta chết, ta không cam tâm, sinh mệnh của ta, sao người có thể bắt ép ta.
“Trần Tiến cố gắng hét lên bằng hơi tàn của mình, giờ này chân nguyên cơ thể y đã không còn, y đối đầu với sứ giả Thiên Đạo bằng ý chí của mình, ý chí cầu sinh của bản thân.”
- Hôm nay, ta sẽ không trốn chạy nữa, ta không cam tâm chết trong tiếc nuối, trong sự bất lực của bản thân.
“Đánh trả lại sứ giả Thiên Đạo, một tia lôi động bằng chân nguyên cuối cùng được Trần Tiến phòng thích tấn công. Đánh ra chiêu này, Trần Tiến cũng đã tàn hơi ngã xuống hôn mê.”
“Kỳ tích tạo ra, sứ giả Thiên Đạo từ trước tới nay luôn cao cao tại thượng chưa từng ai không run rẩy, cúi đầu sợ hãi trước gã. Không ngờ hôm nay lại bị tấn công, một chiêu lôi động tuy tầm thường những có ẩn chứa lôi kiếp đã đánh tan hình ảnh của gã khiến gã không kịp kích phát sức mạnh huỷ diệt tên Trần Tiến bây giờ đã hôn mê.”
“Sự việc diễn ra đã ảnh hưởng đến bản thể của tên sứ giả, gã không ngờ lần này hạ hình ảnh phân thân xuống Tu Chân Giới không ngờ lại bị người khác đánh tan.”
- Tên tiểu tử này được lắm, để xem lần sau người còn may mắn sống sót không!
“Chìm trong hôn mê, cơ thể của Trần Tiến văng ra khỏi quảng trường. Sự xuất hiện này gây kinh biến tất cả mọi người đang có mặt. Lập tức Đặng Hùng thấy cảnh này, lao lên đỡ Trần Tiến vào trong một góc dùng chân nguyên điều hoà cho y.”
“Trên quảng trường, mỗi người một phen suy đoán tại sao Trần Tiến lại xuất hiện như vậy. Tất cả sáu mươi ba thí sinh vào tháp khi truyền tống ra dù có chật vật thì cũng không ai lâm vào trình trạng hôn mê. Đầu tóc rối bù, quần áo đã rách rưới, nếu không biết nhiều người có thể nghĩ là một gã ăn mày nào đó.”
“Tuy vậy, tất cả cùng khẩn trương, họ chưa từng thấy người nào vượt qua Thi Sách, Hắc Phong, càng đừng nói tới ngang bằng với Sở Huy buộc Sở Huy phải có lúc cũng mất đi sự cao ngạo vốn có.”
“Tất cả mọi người trên quảng trường, có vẻ mặt phức tạp, có vẻ hâm mộ, có ghen tỵ và cũng có chờ mong, khoảng khắc này cả thế giới như chỉ có một Trần Tiến là có vị trí cao nhất tồn tại trong long mỗi người.”
“Rất nhiều người đã suy đoán, đã đoán già đoán non là Trần Tiến là ai, trước đây không một ai chú ý tới hắn. Nhưng đập vào mắt họ, là hình ảnh Trần Tiến thật quá bình thường đi. Không có vẻ tuấn lãng của Thi Sách, cũng không có dáng vẻ cao ngạo của Sở Huym cũng chẳng thần thần bí bí như Mộ Dung Thiên.”
“Lúc này, Trần Tiến đang mơ một giấc mơ, Trần Tiến nhìn thấy một ngôi làng, có gia đình một đôi vợ chồng trẻ đang vui mừng vì đứa trẻ vừa sinh ra đời. Nháy mắt lại vài năm trôi qua, đứa trẻ cũng trở nên lớn dần, đứa trẻ đó rất ham chơi hay chạy theo đùa vui với bọn trẻ khác trong xóm. Ngôi làng có những luỹ tre bao quanh, có những cánh đồng lúa bất tận, có những đứa trẻ đang vui đùa trên những con trâu.”
“Hình ảnh xóm làng, mang vẻ thanh bình và xinh đẹp khiến Trần Tiến cũng thanh thản nơi tâm hồn, hắn quên dần mọi thứ tranh đấu, sự cầu sinh, hoà mình vào giấc mơ.”
“Tuy vậy, niềm vui thì chẳng kéo dài, từ xa xôi nơi nào đó, có một cánh quân mặc giáp phục xông vào làng giết chóc. Những người nam thì bị bọn quân lính dã man tàn sát, những người nữ nhi bị bọn chúng khi nhục thân thể. Ngôi làng thanh bình ấy không có một chút sức phản kháng, mọi người chỉ biết chạy trốn. Gia đình nọ cũng vậy, họ gấp gáp bế đứa con bỏ chạy thật xa.”
- Trần Tiến! Trần Tiến! Trần Tiến!
“Thanh âm của Đặng Hùng gọi khiến cho hắn choàng tỉnh từ giấc mơ đầy tang thương đó. Mở mắt ra, Trần Tiến thấy Đặng Hùng, thấy những người khác của Nhật Thần Tông. Trần Tiến chợt thở dài, nhắm mắt lại nghĩ đến những hình ảnh trong giấc mơ đầy vẻ nghi hoặc, rồi thì thào:”
- Trên thế gian này, nơi đâu là nơi ta thuộc về...
“Nghe Trần Tiến thì thào, Đặng Hùng đang truyền hắn chân nguyên cũng nghi hoặc.”
“Thông tin Trần Tiến đã dần hồi tỉnh cả quảng trường xôn xao lên. Bây giờ mọi người hồi hộp là công bố kết quả, họ muốn biết ai là người chiến thắng.”
“Viện trưởng và các trưởng lão của Học Viện Thiết Phiến đã vào phòng và bắt đầu trao đổi.”
“Ít phút sau, tất cả các mọi người đều xuất hiện ở quảng trường chờ nghe tuyên bố. Sở Huy cũng có mặt, y vẫn lạnh lùng cao ngạo chỉ khẽ mắt qua nhìn đối thủ mình rồi lại thu hồi. Còn Trần Tiến đang ngồi một góc nhưng xung quanh giờ cũng không ít người đến xem hắn. Trần Tiến cũng trầm tư, vài phút trước Thái Thanh Thanh sư tỷ đã nói cho hắn nghe những chuyện ở ngoài này.”
“Một trưởng lão tu vi Hư Thần cảnh sơ kì của Thiết Phiến Học Viện phi thân lên khán đài, ra giấu mọi người yên lặng và nói:”
- Vòng này đại hội diễn ra không chỉ vô cùng tốt đẹp, mà còn tạo ra những truyền kỳ mới không gì sánh nổi. Ngoài trừ Sở Huy ra, bốn vị trí dẫn đầu còn lại sẽ nhận được một thẻ bài, thẻ bài đại diện cho tư cách tiến vào Thiết Phiến Học Viện.
- Sau đây ta xin tuyên bố 32 thứ hạng tiến vào vòng sau:
- Hạng nhất: Sở Huy của Vọng Nguyệt Tông và Trần Tiến của Nhật Thần Tông. Tầng bảy mươi hai
“Âm thanh vừa tuyên bố, tất cả mọi người dưới quảng trường đều "ồ" lên với kết quả này.”
- Rõ ràng Sở Huy thắng mới đúng vì y ra khỏi tháp vẫn khoẻ mạnh.
- Hứ ! người biết gì Trần Tiến mới xứng đáng, hắn ta ở trong tháp gần nửa ngày trời, chứng tỏ hắn đã chinh phục Tháp.
- Chưa biết chừng, hắn may mắn khởi động pháp trận nào đó mới ra lúc này.
-...
“Âm thanh tranh cãi không ngừng ai cũng có lý lẽ của riêng mình. Trưởng lão của Học Viện thấy vậy lại ho khan nói:”
- Mọi người hãy yên lặng để ta tuyên bố tiếp.
Nói xong lão mới chậm rãi công bố tiếp:
- Hạng ba: Thi Sách của Thái Thượng Môn
- Hạng tư: Hắc Phong của Hắc Nhai Tông
- Hạng năm: Mộ Dung Thiên của Hiên Nhai Tông
- Hạng sáu: Hoàng Trần của Phó Lăng Tông
- Hạng bảy: Huyên Huyên của Thiên Phạt Cốc
- Hạng tám : Đào Lãng của Vọng Nguyệt Tông
- Hạng chín: Nghiêm Hạo của Nhật Thần Tông
- Hạng mười: Đại Vũ của Hoàng Long Tông
...
“Ba mươi hai cái tên xướng lên, kẻ cười người khóc. Vòng này tuy chưa đánh giá trực tiếp thứ hạng các Tông Môn nhưng như vậy cũng thể hiện ra tiềm lực tương lai các Tông môn này rồi. Chưa kể bốn hạng đầu còn có thể có đệ tử gia nhập Thiết Phiến Học Viện, có đệ tử gia nhập Thiết Phiến Học Viện chẳng khác nào được Học Viện bảo vệ. Đến Tông Môn bốn sao cũng không dễ dàng trêu chọc vào.”
“Người của Hiên Nhai Tông nghe được Mộ Dung Thiên vẫn có xuất thập phần cao hứng, oán niệm đối với Trần Tiến cũng đã tiêu tan phần nào.”
“Đặng Hùng nội tâm đã hưng phấn thập phần, gã không ngờ rằng đến thời kì gã làm Tông chủ thì lại có đến hai người trong mười hạng đầu. Gã có thể tự hào rồi, không ngờ có thể đạt được mục tiêu mà gã không ngừng phấn đấu.”
“Hoàng Long Tông trở nên yên ắng, cả đám không ngờ rằng lần này Đại Vũ chỉ hạng mười. So với Nhật Thần Tông kém quá xa. Không khỏi sợ hãi, còn Đại Vũ run rẩy vì gã cũng nhận ra tên mà y dự định làm khó ở Vạn Bảo Lâu lại là tên biến thái Trần Tiến kia.”
“Sở Hoàng không hài lòng, với gã đứa con Sở Huy luôn luôn là hạng nhất, gã mang theo sự kiêu ngạo lớn hơn bất kỳ kẻ nào. Không ngờ hôm nay con trai mình phải đồng hạng với người khác, chính gã cũng không cam tâm với điều đó.”
“Các đại biểu các Tông môn cũng nghe bảng xếp hạng rồi lại bắt đầu ghi nhớ những cái tên xuất sắc, mọi người ai mà không muốn kết giao với những thiên tài xuất sắc tương lai chứ.”
“Thuỷ Hoàng Viện Trưởng bỏ lại thân phận, nhảy đến bên hàng ngũ mọi người của Nhật Thần Tông đang đứng. Đặng Hùng bất ngờ với hành động này, nhưng gã hiểu nếu là gã cũng sẽ kích động và bộp chộp hơn rất nhiều.”
- Đặng Hùng à, bây giờ giao dịch của người và Sở Hoàng đã không có kết quả, như vậy có phải giao dịch sẽ phải huỷ bỏ không?
“Sở Hoàng thấy Thuỷ Hoàng tiền bối bất chấp thân phận lao đến bên Thần Nhật Tông, gã cũng không chần chừ đi tới, nghe những lời này gã vội lên tiếng:”
- Đúng là trước đó chúng tại hạ chưa có quy định về việc ngang nhau, nhưng xin tiền bối xem xét, không phân thắng bại vòng này nhưng Đại Hội lần này diễn ra hai vòng nên có nghĩa cuộc cá cược này còn hiệu lực ạ!
“Đặng Hùng nghe vậy mới thấy rõ bản chất vô sỉ của tên Sở Hoàng này, rõ ràng tên này không muốn buông tay.”
- Rõ ràng khi nãy chỉ đánh cược ai đi đến tầng cao hơn thôi mà?
- Người không thể nói vậy, đánh cược phải có kẻ thắng người thua, chưa kể ở đây có tới hai vòng thi. Tại sao không vì vậy mà dứt điểm kết quả?
- Người nói hay lắm, con trai của người ai mà không biết đã là Kim Đan kỳ, còn tên đệ tử ta cả Trúc Cơ còn chưa tiến vào.
“Nghe đến đây không chỉ Thuỷ Hoàng Viện trưởng, Sở Hoàng mà mọi người xung quanh đều cả kinh, một tên Luyện khí kỳ đã có tiềm lực khủng khiếp như vậy sao?”
“Chỉ dùng tu vị Luyện Khí đi đến bảy mươi hai tầng, điều này là lẽ nào? Chẳng lẽ hắn là người có thiên đại cơ duyên. Thuỷ Hoàng Viện Trưởng tiến tới, nắm lấy cánh tay của Trần Tiến đang ở bên tịnh dưỡng.”
- Không có ẩn nấp tu vi, cũng không có căn cốt kỳ lạ nào.
“Thuỷ Hoàng quét thần thức qua một lượt cơ thể Trần Tiến, nếu trước khi vào tháp thần thức này khiến Trần Tiến có cảm giác run rẩy sợ hãi thật sự, thì thấy hành động này của Thuỷ Hoàng, Trần Tiến chỉ làm bộ hoang mang mà thôi. Bây giờ tâm cảnh và tinh thần của Trần Tiến đã tương đương với tu sĩ Vấn Đỉnh.”
“Trần Tiến lúc này đã trở nên cứng rắn, không còn tâm trí của kẻ yếu. Hắn biết bản thân mình là kẻ ngoài số mệnh, nếu không ngừng lớn mạnh thêm thì sẽ bị Thiên Đạo huỷ diệt, hắn cần phải biết tự bảo vệ bí mật của mình.”
- Cũng không có gì lạ trong cơ thể hắn, nếu có chỉ là chân nguyên đã tràn đầy, bất kỳ lúc nào cũng có thể trùng kích Trúc Cơ mà thôi.
- Chẳng lẽ ta đã quá đa nghi.
“Nghi hoặc sau khi tra xét không có kết quả, Thuỷ Hoàng hỏi:”
- Trần Tiến, người làm sao lên được tầng bảy mươi hai.
Trần Tiến nghe xong, bộ mặt giả vờ hoảng hốt nói:
- Kết quả có gì bất thường sao tiền bối... Tiền bối?
“Dáng vẻ hốt hoảng này khiến mọi người bỗng khinh nhờn, kẻ đạt đến tầng bảy mươi hai tâm cảnh lại yếu như vậy sao?”
“Thuỷ Hoàng cũng không vội vàng, từ tốn nói:”
- Người đừng lo, kết quả không có gì thay đổi ta chỉ tò mò muốn biết thôi?
“Trần Tiến vội hỏi:”
- Kết quả vẫn giữ nguyên phải không ạ? Vãn bối vẫn là "đệ nhất nhân" phải không?
“Nghe xong mọi người xung quanh vội phì cười, đứa trẻ này nếu không phải tâm cơ quá sâu thì chính là quá ngốc rồi. Thuỷ Hoàng mặt lạnh lại đáp:”
- Tuyên bố đã ban ra, không lý do gì để thay đổi cả, người mau nói xem ngươi ở trong tháp đã làm những gì.
“Trần Tiến nghe xong vẻ mặt từ hoảng hốt chuyển sang vô cùng tươi cười:”
- Không dám dấu tiền bối, tại hạ đi lang thang lên tầng tháp thứ hai mươi, áp lực khiến vãn bối không chịu được, toàn thân mệt mỏi, đã muốn bỏ cuộc, nhưng nghĩ đến Tông môn, nghĩ đến gia đình... Vãn bối cắn răng chạy lên tầng hai mươi mốt, ở đây tại hạ gặp một không gian hư vô, vãn bối vô cùng hoảng sợ, chạy loạn khắp nơi đến khi vãn bối quá mệt mỏi rồi thì bị một luồng sáng quét qua đánh cho hôn mê.
- Đến khi vãn bối tỉnh dậy thì ở quảng trường rồi, sau đó nghe sư tỷ Thái Thanh Thanh kể lại, vãn bối biết mình gặp được may mắn lớn rồi. Nhưng lại không dám báo cáo vì vãn bối ham muốn danh hiệu "đệ nhất nhân" này.
“Mọi người xung quanh nghe đến đây đều phì cười, không ai oán trách hắn, mọi người nếu là mình trong hoàn cảnh này có lẽ ai nấy đều như vậy.”
“Hoá ra, chân chính "Đệ Nhất Nhân" vẫn là Sở Huy không ai uy hiếp y được, Còn Trần Tiến này lại là giả "Đệ Nhất Nhân".”
“Mọi người không ngờ đều không ai nghi ngờ những lời này, dù sao toà Thí Luyện Tháp này đã tồn tại hơn Mười Vạn Năm nếu có chút biến cố không có gì bất ngờ. Chứ nói, một tên Luyện Khí tầm thường lại vượt hết bảy mươi hai tầng, còn chưa kể ở lại tầng tháp quá giờ giới hạn thì thật bất thường.”
“Thuỷ Hoàng đại biến, nhưng cũng không nói gì lão đã đồng ý không sửa kết quả. Nghe xong, lão liếc một ánh mắt lạnh lùng rồi rời khỏi nơi Nhật Thần Tông quay về. Sở Hoàng không biết gã đang nghĩ gì, cũng cười nhạt rùi cúi đầu cáo lui. Mọi người biết chuyện đều lần lượt rời khỏi, tuy vậy cũng có vài người qua bắt chuyện với Nghiêm Hạo, dù sao gã cũng trong mười hàng đầu chân chính.”
- Đại hội Tông Môn vòng Vấn Đạo kết thúc, ba mươi hai hạng đầu sẽ thi đấu xếp hạng vào ba ngày tới. Phần thưởng cũng sẽ là Tông Môn nào có người đạt bốn hạng đầu sẽ có được một thẻ bài tiến nhập Thiết Phiến Học Viện.
“Lời của trưởng lão Thiết Phiến vừa thông báo, đám đông khán giả cũng dần giải tán dù sao họ cũng biết trước lịch thi đấu”
“Các Tông Môn thì ngược lại họ cũng không vội vàng rời khỏi, đều để các đệ tử nòng cốt giao lưu với nhau để tăng thêm sự hiểu biết và kéo thêm chút quan hệ. Bên cạnh đó, sau khi biết được chuyện “Giả” Đệ Nhất Nhân, rất nhiều ánh thần thức quét ngang qua người Trần Tiến với ánh mắt địch ý.”
“Thần Nhật Tông lần này có hai người trong mười hạng đầu khiến Đặng Hùng rất vui, mặc dù Trần Tiến có thể là “giả” Đệ Nhất Nhân, nhưng dù sao hắn cũng mang lại cho Tông môn một danh ngạch, coi như cũng giúp ta rất nhiều. Còn Nghiêm Hạo đặc biệt khiến hắn hài lòng bất ngờ khi còn đứng trên Đại Vũ của Hoàng Long Tông.”
“Khoảng một canh giờ sau, tất cả mọi người cũng trở về lâu các của Tông môn. Vừa về đến, Đặng Ngọc Nhi đã bay ra luôn miệng khóc lóc kể lể khổ sở không được ra khỏi nhà. Đặng Hùng hết sức đau đầu với cái bướng bỉnh này của con gái mình, gã đành hứa ba ngày sau sẽ dắt theo cô đi xem Tông Môn Đại Chiến.”
“Nghe được cha mình hứa, Đặng Ngọc Nhi quay qua kéo tay Trần Tiến bắt hắn kể chuyện diễn ra của hai hôm Vấn Đạo vừa qua. Trần Tiến đành kiếm lý do:”
- Ta thi đấu không tốt lắm bị trọng thương, muội thông cảm cho ta nhé!
“Nghe Trần Tiến nói vậy, Đặng Ngọc Nhi không ngờ lại lộ ra khuôn mặt lo lắng, ánh mắt cũng trầm xuống, hỏi:”
- Huynh đau ở đâu? cha ta có nhiều thuốc trị thương tốt lắm, ta sẽ lấy cho huynh.
- Không ngờ giả “Đệ Nhất Nhân” của chúng ta lại còn bị trọng thương cơ đấy, không phải chỉ đến tầng hai mươi mốt sao.
“Quí Trần thấy cảnh trước mặt khó chịu lên tiếng. Nghe thấy vậy Đặng Hùng ho khan, lạnh lùng nhìn vào Quí Trần.”
- Ta đã có quy định, Tông môn không có đấu đá nhau nhất định phải đoàn kết. Dù cho hắn có đúng hay không đúng đoạt “Đệ Nhất Nhân” thì kết quả cũng là mang đến lợi ích cho chúng ta.
“Nói xong, Đặng Hùng mỉm cười nhìn Trần Tiến, thái độ vô cùng hài hòa nói:”
- Người mệt rồi đi nghỉ ngơi đi, còn Ngọc Nhi con đừng làm phiền Trần sư huynh con. Quả thật hôm nay hắn trọng thương, cha đã điều tức rồi.
“Ngọc Nhi tỏ ra khá biết điều liền ngoan ngoãn bỏ cánh tay của Trần Tiến ra để hắn đi nghỉ ngơi, nhưng cũng không quên nói thêm một câu:”
- Huynh nghỉ ngơi cho khỏe, cần gì ta sẽ làm cho huynh!
“Tất cả mọi người tròn xoe mắt khi nghe Ngọc Nhi nói như vậy, tính đỏng đảnh của cô nàng như biến mất mà thay vào là sự dịu dàng quan tâm. Mà quan trọng hơn một cô bé mười hai tuổi lại phát ra lời nói quan tâm, yêu thương như vậy. Đây không phải là yêu đó chứ.”
“Đặng Hùng sững sờ, gã làm sao không biết tính cách con mình được chứ, tuy tên Trần Tiến bộ dáng cũng không tệ, tính cách cũng biết tiến biết lùi, cơ trí cũng coi là khá tuy vậy hắn không xứng với con gái mình. Có lẽ sau này đưa con gái mình đi Thiết Phiến Học Viện, ở đó nếu thấy nhiều thiên tài xuất sắc, đứa con gái này của mình sẽ không bị trầm mê như vậy nữa.”
“Tiểu Tiêu chỉ cười khổ thôi, cô biết rõ Ngọc Nhi, cô bé rất cố chấp và kiên định hơn cái lứa tuổi này rất nhiều. Bình thường đừng nhìn thấy nàng nhõng nhẽo, và bướng bỉnh nhưng nàng ta rất biết rất rõ bản thân mình thích gì và cần cái gì.”
“Quí Trần căm tức trong lòng, gã trước giờ luôn tự cao tự đại ở Tông môn, nhưng bây giờ thì bản thân là kẻ đứng bét ở vòng Vấn Đạo ở Tông môn bây giờ còn phải xem tiểu muội muội đáng yêu dịu dàng với kẻ khác.”
“Nghiêm Hạo, Thái Thanh Thanh và các người khác thì cũng không hề muốn tự chuốc phiền phức từ cô nàng tiểu công chúa này nên cũng ai về phòng nấy bế quan và ổn định.”
“Trần Tiến vào phòng yên tĩnh suy nghĩ, cục diện hiện tại cũng do hắn cố ý tạo ra. Hắn không ngờ mình đi đến tầng bảy mươi hai tạo nên sự rung động lớn như vây, nếu đã như vậy hắn đành phải ẩn nhẫn bản thân mình. Tỏa sáng ở đây có thể mang lại cho hắn tiền đồ lớn nhưng hắn cũng rõ ràng mấy lão già kia nhìn thì có vẻ “đạo mạo” nhưng chưa chắc là không có sự thèm khát với những bí mật của mình. Chỉ cần sơ sẩy thôi dù rằng không tìm được gì trên người hắn, nhưng lão già đó hoàn toàn có thể sưu hồn để kiểm tra.”
“Trần Tiến có ý đinh bỏ đi cũng không thể, hắn vẫn nhớ Vạn Hạnh tiền bối kiểm soát bên ngoài cổng thàn. Với tu vi Luyện Khí như hắn làm sao dễ dàng rời khỏi nhỉ.”
“Cốc! Cốc! Cốc!”
“Tiếng gõ cửa làm cắt ngang dòng suy tư của Trần Tiến. đứng dậy và đi ramở cửa. Thấy Nghiêm Hạo, Trần Tiến vội bất ngờ, từ trước tới giờ hắn đều không cùng Nghiêm Hạo nói chuyện bao giờ.”
- Nghiêm sư huynh, sư huynh đến tìm đệ, mời huynh vào phòng rồi cùng từ từ nói chuyện.
“Nghiêm Hạo gật đầu, cũng không khách sáo tự rót cho mình ly trà và ngồi xuống.”
- Sư huynh đến tìm ta có điều gì không?
- Sư đệ có phải đệ đã thực sự đi đến tầng bảy mươi hai?
“Trần Tiến mặt cũng không biến đổi, chỉ cười rồi nói:”
- Đến huynh cũng nghĩ đệ có khả năng đó, đệ chỉ bước đến tầng hai mươi mốt rồi bị cuốn vào một không gian hư không thôi. Đệ cũng không biết đó có phải tầng bảy mươi hai không nữa.
“Nghiêm Hạo nghe vậy nghi hoặc nhưng không nói gì, chỉ thở dài ra.”
- Đáng tiếc! Nếu đệ thật sự tiến tới tầng bảy mươi hai có lẽ sẽ giải đáp được cõi lòng của ta.
“Trần Tiến cũng vẫn vẻ mặt bình thường chỉ tỏ ra dáng vẻ tò mò:”
- Giải đáp? Sư huynh có chuyện gì trong tháp sao?
“Nghiêm Hạo gật đầu:”
- Thế nhưng ta cũng hỏi Thái Thanh Thanh sư muội rồi, mỗi người đều có cảm ngộ khác nhau. Thắc mắc trong lòng ta, nếu đệ không đi đến thì không thể giải đáp hết được.
“Trần Tiến gãi đầu, cười khổ nói:”
- Xin lỗi không giúp được gì cho sư huynh.
“Nghiêm Hạo lắc đầu nói:”
- Không có gì, việc này cũng không thể trách đệ được. Ta xin cáo từ, đệ hãy nghỉ ngơi tiếp đi.
“Đóng cửa lại, Trần Tiến suy nghĩ trong lòng không biết Nghiêm Hạo thật sự muốn đến giải đáp tò mò hay thăm dò ta. Tuy vậy, không biết Nghiêm Hạo có thu hoạch gì mà trông gã có vẻ khá nôn nao.”
“Vừa qua không bao lâu, lại có tiếng gõ cửa phòng. Trần Tiến nghĩ Nghiêm Hạo để quên gì quay lại, mở cửa ra thì nhìn thấy Đặng Hùng. Liền hành lễ khom người.”
- Bái kiến Tông chủ.
- Ừ, người thấy thương thế như thế nào rồi?
- Dạ thưa Tông chủ, đệ tử đã khá hơn nhiều rồi ạ? Không biết Tông chủ tìm đệ tử có việc gì không?
- Người có biết Trúc Cơ Đan không?
- Đệ tử đương nhiên biết, đó là đan dược quan trọng cho việc Trúc Cơ, giúp gia tăng thêm tỷ lệ đột phá thành công. Những người đang ở bình cảnh Luyện Khí như đệ tử thì Trúc Cơ Đan này cực kì quan trọng. Nhưng đệ tử biết mỗi năm Tông môn chúng ta cũng chỉ phát ra năm viên cho các đệ tử nội môn có công lớn.
“Đặng Hùng gật đầu, nói:”
- Đúng vậy, ở đây ta có một lọ Trúc Cơ Đan gồm ba viên, ta muốn tặng cho người.