Như mọi ngày, Lôi Vũ đi đến dong binh công hội để thu thập những nhiệm vụ mới do Ma Tông chuyển đến. Thế nhưng chưa bước vào được hai bước đã bị đám đông phía trước ẩn lùi lại.
Dong binh công hội tất nhiên sẽ có ma pháp sư, chiến sĩ ra vào nhưng chưa lần nào hắn thấy nhiều người đến vậy.
Lôi Vũ dùng tay huých huých một nam tử tầm 26,27 tuổi đứng bên cạnh hắn, hỏi:
- Có chuyện gì thế?
- Ngũ đại tông phái đột nhiên phái người rà soát toàn bộ dong binh công hội, bây giờ đang ở đây.
- Dong binh công hội không phải ở phe trung gian à? Sao lại để cho Ngũ đại tông phái kiểm tra?
- Nghe nói lão bản của một số dong binh công hội nổi tiếng đã quy hàng chính phái, từ chối chấp nhận những nhiệm vụ Ma Tông đưa ra. Mà công hội này vừa hay nằm trong số đó. Bây giờ lượng đệ tử chính đạo ở trong khu này còn đông gấp mấy chục lần dân thường nữa…
Lôi Vũ nghe hắn nói xong, không nghĩ gì tức tốc chạy về phủ đệ. Quả nhiên, trước cổng hiện giờ đang có một nhóm tầm hơn 20 người đứng đó, mặc cùng một loại y phục.
Trong lòng hắn thầm kêu lên hai chữ “không ổn”, điều chỉnh lại hô hấp rồi tiến về phía đám người, ôm quyền:
- Các vị là….
Một nam tử anh tuấn, cốt khí hiên ngang đứng đầu quay sang nhìn hắn một lúc rồi mới ôm quyền, trả lời:
- Bọn tại hạ là đệ tử Thiên tông. Chẳng hay công tử là?
Lôi Vũ cố gắng làm ra vẻ ngạc nhiên, cười hỏi với đám người trước mặt:
- Thất lễ, thất lễ…Ta là chủ nhân của tòa phủ đệ này, không biết các vị tìm ai?
- Tại hạ vừa nhận được tin báo nói rằng có Ma tông đệ tử ở quanh khu vực này. Nếu công tử không ngại có thể cho bọn tại hạ vào kiểm tra được chứ?
Giằng co một hồi, đám người Thiên tông vẫn không chịu rời đi, nhất quyết vào bên trong kiểm tra, Lôi Vũ cũng không còn cách nào khác, đành phải mở cổng mời bọn họ vào, trong lòng thầm hy vọng Thiên Ân không có ở trong.
Nhưng vừa mở cửa, hắn lại bị khung cảnh bên trong làm cho giật mình.
Tầng tầng lớp lớp những người mặc áo đen đang quỳ ở khoảng sân phía trước phủ đệ, chật kín lối vào. Chỉ đếm sơ qua cũng đã đến hơn 200 người, đấy là còn chưa kể đến những người đang quỳ ở sảnh chính. Phóng tầm mắt ra xa hơn chút nữa liền thấy Thiên Ân đang ngồi ở vị trí chủ tọa trong sảnh chính, bình tĩnh nghe ai đó báo cáo.
Giọng báo cáo kia không to, nhưng từng từ, từng chữ hết sức rõ ràng đập vào tai hắn:
- Lần chiếm đoạt bảo vật này, tổng cộng tổn thất 138 đệ tử, giết được 645 người bên phía Ngũ đại tông phái, thu về 1041 binh khí, 120 pháp khí, hơn 3000 viên đan dược các loại…
Đám Thiên tông đệ tử cũng bị cảnh tượng này làm cho ngớ người, chỉ có nam tử đứng đầu là giữ được phong thái bình tĩnh, hạ giọng ra lệnh rút lui. Nhưng trên đời sao có loại chuyện đơn giản như vậy? Hơn 300 Ma Tông đệ tử trong kia lẽ nào lại để hơn 20 tên đệ tử chính đạo này chạy thoát?
Nam tử kia vừa ra lệnh rút lui, một đám người mặc áo bào đen không biết từ đâu đã xuất hiện, đem bọn họ vây lại.
15’ sau, đám người Thiên tông và cả Lôi Vũ đều bị trói tay, áp giải vào sảnh chính.
Một nhóm những người áo đen đang quỳ hàng đầu tự khắc dàn sang hai bên, để lại một khoảng trống đủ cho 26 người vừa bị bắt quỳ xuống. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, áp lực do tên ma pháp sư đang trói tay hắn bỗng nhiên biến mất, kèm theo đó âm tiếng xương gãy vụn vang lên.
Lôi Vũ ngạc nhiên quay đầu, nhìn tên ma pháp sư trói tay mình đang run rẩy quỳ trên đất, miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Thuộc hạ biết tội, thuộc hạ biết tội,…
Lôi Vũ lần nữa ngớ người, đang định quay sang hỏi Thiên Ân thì bắt gặp ánh mắt khác thường của nàng. Ánh mắt không chút cảm xúc, mang theo ý lạnh thấu xương và cả uy áp bậc này, hắn chưa từng nhìn thấy trước đây.
Nếu đây là lần đầu tiên hắn gặp nàng, hắn khẳng định sẽ bị ánh mắt này làm cho run sợ. Nhưng không biết vì sao hiện tại hắn không hề cảm thấy một chút sợ hãi nào…Là do hai người bọn họ đã sống chung sao?
Lôi Vũ rút lại những câu hỏi trong đầu, đi ra đứng phía sau nàng. Đợi khi chỉ còn 2 người, hắn hỏi nàng cũng không muộn.
Nữ tử hàng đầu bên trái là người lúc nãy báo cáo đã đứng dậy, quay xuống tra khảo đám người Thiên tông.
Lôi Vũ đứng đằng sau cũng chẳng buồn để ý xem cô ta tra hỏi những gì, chăm chú quan sát những người đang quỳ dưới đất.
3 hàng đầu, mỗi hàng 6 người, tổng cộng 18 người đeo ngọc bội mang chữ “Thiên”.
15 hàng sau, mỗi hàng 6 người, tổng cộng 90 người đeo ngọc bội mang chữ “Địa”.
Còn lại đám người quỳ ở sảnh, toàn bộ đều đeo ngọc bội mang chữ “Huyền”.
Lôi Vũ đột nhiên nhớ đến cách phân chia thứ bậc đệ tử của Ma Tông.
Thiên cấp đệ tử là hàng đệ tử có thứ bậc cao nhất. Thế nhưng đám Thiên cấp đệ tử này lại đang quỳ trước mặt Thiên Ân…
ĐƯỜNG CHỦ!?
Lôi Vũ nghĩ đến từ này, không nhịn được nhìn chằm chằm Thiên Ân.
Là đường chủ, đồng nghĩa với việc là một Pháp Đế ma pháp sư. Bởi vì tông quy của Ma tông qui định chỉa Pháp Đế ma pháp sư mới có thể trở thành đường chủ.
Lôi Vũ tiện tay cầm tách trà trên bàn lên uống một ngụm, phát hiện nữ tử lúc trước tra khảo đám người Minh tông đang nhìn hắn chằm chằm. Nữ tử hết nhìn hắn lại nhìn tách trà trên tay hắn, rồi bỗng nhiên nhớ đến vấn đề gì đó, vòng tay cúi người nói với Thiên Ân:
- Sư phụ, đám người này nói không chừng có đệ tử chân truyền của Mạc lão đầu, lát nữa đệ tử sẽ gửi yêu cầu chuộc người cho Thiên tông. Nếu không còn chuyện gì khác, đệ tử xin cáo lui.
Lôi Vũ đang uống trà thì nghe nữ tử kia gọi Thiên Ân là “sư phụ”, “phụt” một tiếng rồi ho sặc sụa.
…………………….
Một đoàn hơn 300 người rời đi, phủ đệ tức khắc trở nên trống trải. Lôi Vũ vẫn còn trong trạng thái bàng hoàng, đứng im tại chỗ, không nói tiếng nào.
Đến khi phủ đệ không còn một ai trừ hắn, nàng mới chậm rãi tháo mạng che mặt xuống, cầm tách trà lên uống một ngụm, thong thả nói:
- Chàng không có gì muốn hỏi à?
Lôi Vũ bấy giờ mới hồi phục tinh thần, chạy đến kéo tạm một cái ghế rồi ngồi xuống trước mặt nàng. Quá nhiều câu hỏi cùng lúc hiện lên trong đầu khiến hắn có chút rối rắm, không biết nên hỏi cái gì trước. Kết quả, câu đầu tiên hắn hỏi nàng lại là:
- Nàng bao nhiêu tuổi rồi?
Lôi Vũ thấy nàng vẫn đang thản nhiên uống trà, vội cướp lấy tách trà trên tay nàng:
- Trà để sau, nàng trả lời ta trước đi đã.
- Chàng đoán xem?
- 30? 40?....70?
Lôi Vũ nhìn sắc mặt không thay đổi của nàng, liên tục nâng số lên, chẳng mấy chốc đã đến con số 90. Càng nói, mồ hôi lạnh toát ra sau lưng càng nhiều.
Lúc nói lên con số 90, gương mặt hắn đã méo mó đến mức khó tả…
Mãi một lúc sau, Tống Thiên Ân mới lên tiếng:
- Chưa đến mức đấy.
- Mức nào mới được cơ chứ?
Lôi Vũ sốt ruột nhìn nàng chằm chằm. Lúc nãy hắn nói ra đến hơn chục con số. “Mức đấy” của nàng ám chỉ số nào mới là vấn đề.
- 30.
Nghe được đáp án chắc chắn từ nàng, Lôi Vũ mới thở phào một hơi, khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, gặng hỏi:
- Chưa đến 30? 29? 28? 27?....
Hắn chờ mãi không thấy nàng trả lời, đành chuyển sang câu hỏi khác:
- Nàng nhận đệ tử từ bao giờ?
- 10 năm trước.
- Nàng có bao nhiêu đệ tử?
- 4.
- Đều là nữ?
- Phải.
- Tu vi từng người?
- Pháp Tôn Lục Giai, Pháp Tôn Thập Nhị Giai, Pháp Tôn Thập Tam Giai, Pháp Tôn Thập Ngũ Giai.
- Người lúc nãy là….
- Pháp Tôn Thập Nhị Giai
- Còn tu vi của nàng?
- Chàng biết làm gì?
- Nàng là đường chủ?
- Có thể coi là vậy.
Lôi Vũ nghe nàng thản nhiên trả lời từng vấn đề một, ngây người không biết nên hỏi gì tiếp theo.
Đệ tử là Pháp Tôn Thập Ngũ Giai, tức là nàng ít nhất cũng phải đạt đến Pháp Đế.
30 tuổi tu luyện đến Pháp Đế? Đây là loại thiên phú nghịch thiên gì thế?
- Chàng hỏi xong chưa? Đi làm đồ ăn đi.
Lôi Vũ giơ tay cản nàng lại, chẳng mấy khi nàng tình nguyện trả lời câu hỏi của hắn, đâu thể chỉ hỏi vài câu như thế được.
- Xuân…dược lần trước nàng trúng là ai hạ?
Lần trước ở đây chính là lần đầu tiên hắn gặp nàng.
- Một chi chủ trong Ma Tông.
- Sao nàng lại ở trong căn nhà đấy?
- Dùng ma pháp không cẩn thận nên bị dịch chuyển lung tung.
- Lúc tỉnh dậy…sao nàng không giết ta?
Lôi Vũ hỏi xong câu này liền tươi cười nhìn nàng. Bình thường đến gặp người ngoài nàng còn không muốn, đừng nói là để người khác chạm vào người.
- Tạm thời mất tu vi, giết không nổi.
Nụ cười trên môi hắn tắt ngóm.
- Sau một tháng thì nàng hồi phục tu vi?
- Đến bây giờ vẫn chưa hồi phục hết.
- Cần bao lâu nữa?
- Ít nhất cũng phải 1 năm.
- Vậy tên chi chủ kia…
- Không rõ tung tích.
- Bao giờ nàng quay trở lại Ma Tông?
- Một tháng nữa.
- Vậy còn ta?
- Chàng đi tham gia khảo hạch thu nhận đệ tử.
- Nàng không đi với ta?
- Ta có một số việc cần giải quyết.
Hắn còn đang định hỏi tiếp, nàng đã lên tiếng chặn lại:
- Đợi một thời gian nữa, ta sẽ giải thích mọi chuyện cho chàng.
Lôi Vũ chăm chú thu thập ma tinh hạch từ mấy con nhất cấp ma thú vừa bắt được, hoàn toàn không đếm xỉa gì đến Ly Tâm ngồi bên cạnh đang than thở.
Ly Tâm là đệ tử thứ hai của Thiên Ân, cũng chính là người hôm trước có mặt ở phủ đệ của hắn.
Hắn còn nhớ hôm Thiên Ân rời đi có gọi Ly Tâm đến bảo nàng ta hỗ trợ hắn làm mấy nhiệm vụ cơ bản. Ban đầu, Ly Tâm vẫn còn cười đùa vài câu nhưng khi biết hắn là trượng phu của Thiên liền khóc rống lên, gào thét không ngừng. Cho nên, Lôi Vũ không có ấn tượng tốt lắm với con nhóc này.
Nhưng không thể phủ nhận, con nhóc này thực sự có tiềm năng. Mới 16 tuổi nhưng đã tu luyện đến Pháp Tôn Thập Nhị Giai, tiến vào hàng ngũ Thiên cấp đệ tử của Ma Tông.
Là đệ tử của Thiên Ân nhưng tính kiên nhẫn của con nhóc này so với nàng quả thực giống như một giọt nước so với đại dương vậy!
Lôi Vũ đang là Pháp Sĩ Bát Giai Hỏa Hệ và Pháp Sĩ Thất Giai Thời Gian Hệ, muốn tự tay bắt được 1 con nhị cấp có thể nói là khó hơn lên trời. Chính vì thế mà suốt dọc đường đi, hắn đặt ra không biết bao nhiêu loại bẫy, ma thuật trận khác nhau. Hắn đối với ma thuật trận cũng được coi là có chút thiên phú, bày trận chỉ tốn một nửa thời gian thông thường. Thế mà con nhóc kia lúc nào thấy hắn ngồi viết trận pháp cũng làu bà làu bàu, nào là tốn thời gian, dùng dao giết trâu mổ gà,…
- Tu vi của ngươi sao lại kém cỏi như vậy chứ? Bây giờ để bổn cô nương giẫm một cái cũng đủ giết chết ngươi. Sư phụ sao lại nhìn trúng ngươi cơ chứ?
- Ngoại trừ gương mặt nhìn cũng tạm ổn ra, ngươi còn ưu điểm nào khác không?
Mấy lời than thở của Ly Tâm, hắn đã sớm nghe đến thuộc lòng.
Ly Tâm chỉ có duy nhất một ưu điểm, đó là khi hắn làm đồ ăn sẽ trật tự tuyệt đối, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Lôi Vũ xé một cái đùi thỏ đã nướng chín dậy mùi thơm phức đưa cho Ly Tâm, làm ra vẻ lơ đãng hỏi:
- Thiên Ân tu luyện đến cảnh giới nào rồi?
Ly Tâm vì miếng thịt trên tay hắn nên mới miễn cưỡng trả lời, cũng không quên đá đểu vài câu:
- Sao đến việc này mà ngươi cũng không biết thế? Sư phụ 8 năm trước đã đột phá Pháp Thánh rồi!
Lôi Vũ kinh hãi đến mức há hốc mồm, trợn tròn mắt nhìn con nhóc trước mặt:
- Điều ngươi nói là thật?
Ly Tâm khinh bỉ nhìn hắn 1 lượt từ trên xuống dưới, lắc lắc đầu:
- Thế mới nói là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu.
- Thế còn địa vị của nàng trong Ma Tông?
- Nhị trưởng lão.
Ma Tông quản chế thành viên cực kỳ nghiêm ngặt. Không giống như các môn phái khác có đến hàng trăm trưởng lão, Ma Tông chỉ có duy nhất 10 trưởng lão, nhưng mười người này, người nào người nấy tu vi cao cường, thủ đoạn hiểm ác, một mình cũng đủ sức xóa sổ một môn phái tầm trung.
Cũng chính vì chỉ có duy nhất 10 chiếc ghế trưởng lão, cạnh tranh cho vị trí này vô cùng khốc liệt. Chỉ có chi chủ mới có quyền được khiêu chiến trưởng lão. Khiêu chiến thắng sẽ giành lấy vị trí trưởng lão, khiêu chiến thất bại sẽ chịu hình phạt do đối phương đưa ra. Nhưng không phải lúc nào một chi chủ cũng có thể khiêu chiến trưởng lão.
Ma Hội (Ma Tông Đại Hội) diễn ra 10 năm một lần, là cơ hội duy nhất để khiêu chiến tăng cấp. Ngoại môn đệ tử khiêu chiến Hoàng cấp đệ tử, Hoàng cấp đệ tử khiêu chiến Huyền cấp đệ tử, Huyền cấp đệ tử khiêu chiến Địa cấp đệ tử, Địa cấp đệ tử khiêu chiến Thiên cấp đệ tử, Thiên cấp đệ tử khiêu chiến Đường Chủ, Đường Chủ khiêu chiến Chi Chủ và Chi Chủ khiêu chiến Trưởng Lão.
Ly Tâm nhắc đến sư phụ, nét mặt liền trở nên phấn chấn, hào hứng kể lại:
- Ma Hội 7 năm trước, sư phụ từ một ngoại môn đệ tử khiêu chiến, thắng áp đảo liên tiếp 4 trận, đạt đến Thiên cấp đệ tử, được Tông chủ ưu ái, cho một cơ hội khiêu chiến vượt cấp. Ai cũng không ngờ, một Thiên cấp đệ tử lại dám khiêu chiến Nhị Trưởng Lão quyền cao chức trọng lúc bấy giờ, hơn nữa còn giành chiến thắng vô cùng sít sao, trở thành trưởng lão trẻ nhất trong lịch sử Ma Tông.
Nhắc đến vấn đề tuổi tác, Lôi Vũ lại có chút hiếu kỳ. Hắn xé tiếp một phần đùi khác, đưa cho Ly Tâm, vừa đưa vừa hỏi:
- Vậy Thiên Ân nàng năm nay mới…
Hắn cố ý kéo dài giọng ở phần cuối, cố ý dụ Ly Tâm mắc bẫy. Quả nhiên Ly Tâm khi nhìn thấy đồ ăn liền quên hết mọi việc, nhanh chóng tiếp lời hắn:
- 28.
Lôi Vũ đạt được mục đích, tâm tình liền trở nên vui vẻ, hào phóng đưa cả 2 con thỏ cho Ly Tâm. Hắn vừa định đứng dậy đi ngủ đã bị Ly Tâm gọi với lại:
- Ngươi tu luyện đi chứ? Mấy ngày nữa là bắt đầu khảo hạch rồi, nếu ngươi không thông qua được, sư phụ nhất định sẽ giận ta.
- Ta không có thói quen thức đêm tu luyện! Sáng mai hẵng tính.
Lôi Vũ nằm dài trên bãi cỏ, tay cầm viên ma tinh hạch hỏa hệ thừa ra nghịch nghịch, bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.
Đường Chủ đã là gì? Nương tử của hắn 18 tuổi đã ngồi lên vị trí Nhị Trưởng Lão.
30 tuổi Pháp Đế đã là gì? Nương tử của hắn 20 tuổi đã đột phá Pháp Thánh, bây giờ cũng không biết đã đạt đến giai nào rồi.
Còn hắn? Phụ mẫu là ai không rõ. 19 tuổi mới đạt đến Pháp Sĩ Bát Giai, không thực lực, không địa vị, không tiền của. Mọi thứ mà hắn có được tính đến thời điểm hiện tại đều do nàng cho hắn.
Lôi Vũ vô thức đưa viên ma tinh hạch màu đỏ sẫm lên nhìn, nhớ đến số phận con hỏa thỏ hồi chiều. Kẻ yếu bị loại bỏ, đây là một quy luật bất biến của thiên nhiên. Còn hắn, trong thế giới này, nếu không có nàng, đến kẻ yếu có khi hắn cũng không bằng.
Lôi Vũ có chút bực bội, truyền ma pháp vào trong ma tinh hạch để đập vỡ nó.
Ma tinh hạch sau khi được lấy ra khỏi ma thú chỉ có thể tồn tại trong 1 khoảng thời gian ngắn. Mà người sử dụng được ma tinh hạch, chỉ có thể là luyện khí sư hoặc luyện đan sư. Cho nên những nhiệm vụ thu thập ma tinh hạch này đa phần đều do bọn họ đưa ra. Mà những người tự ý đi thu thập ma tinh hạch cũng chỉ có thể bán cho luyện khí sư hoặc luyện đan sư mới được giá.
Thông thường, chỉ cần chịu một tác động nhỏ từ bên ngoài, ma tinh hạch rất có thể sẽ vỡ ra, thất thoát đi một lượng lớn ma pháp. Thế nhưng khi hắn truyền ma pháp vào phía trong, ma tinh hạch không chỉ không xuất hiện vết nứt mà dao động ma pháp hỏa hệ bên trong cũng ngày càng mãnh liệt.
Lôi Vũ ngạc nhiên quan sát viên ma tinh hạch ngày càng sáng lên, thử truyền thêm ma pháp hỏa hệ vào bên trong. Ma pháp truyền vào càng nhiều, dao động ma pháp càng mạnh, nhưng thủy chung vẫn không tạo được một vết nứt nào trên ma tinh hạch.
Sau một hồi truyền ma pháp, Lôi Vũ kinh hãi phát hiện ma pháp hỏa hệ của hắn và ma pháp hỏa hệ bên trong ma tinh hạch đã hòa làm một! Khi hắn rút ma pháp hỏa hệ của hắn về, ma pháp hỏa hệ bên trong ma tinh hạch cũng theo đó chảy về thần hải của hắn.
Lôi Vũ lập tức lôi 20 viên ma tinh hạch hỏa hệ từ trong không gian giới chỉ ra, lặp lại y hệt phương thức như lúc nãy, hấp thu toàn bộ hỏa hệ ma pháp có trong đó. Mà lượng ma pháp hỏa hệ có trong 21 viên ma tinh hạch này, cộng thêm lượng ma pháp sẵn có của hắn, vừa đủ để hắn có thể đột phá lên Pháp Sĩ Cửu Giai Hỏa Hệ.
Sáng hôm sau, hắn lập tức chạy đi săn vài con nhất cấp ma thú, nấu mấy món khác nhau, nào là canh, nướng, xào, mời Ly Tâm. Một phần vì tâm trạng hắn đang vui, một phần vì muốn moi móc thêm ít thông tin.
Mà con nhóc kia thấy hắn đột nhiên đối xử tốt với nó cũng có chút thụ sủng nhược kinh, đề phòng kiểm tra đồ ăn.
- Ma tinh hạch có ma pháp, sao không trực tiếp hấp thụ luôn mà đem đi bán làm gì?
- Ma pháp hỏa hệ giữa người và ma thú không tương đồng, hấp thụ cũng chẳng được bao nhiêu. Đem đi bán, lấy tiền bán đi mua đan dược mà tu luyện. Ngươi không phải đến vấn đề này cũng không biết đấy chứ?
- Vậy nếu ngươi cố hấp thụ một viên ma tinh hạch thì hấp thụ được khoảng bao nhiêu?
- Chưa được một phần nghìn.
Lôi Vũ nhớ đến viên ma tinh hạch bị hắn hút sạch ma pháp tối qua, trong đầu liền hiện lên vô vàn nghi vấn khác nhau. Vì ma pháp hỏa hệ giữa người và ma thú không tương đồng nên khó hấp thu, nhưng hắn lại hấp thu được hết, vậy chẳng phải chứng tỏ ma pháp hỏa hệ giữa hắn và ma thú là tương đồng?
- Thế bình thường, một viên Tam cấp hỏa hệ ma tinh hạch bán được bao nhiêu?
- 1000 kim lượng.
- Tứ cấp?
- 10.000 kim lượng.
- Ngươi săn được Tứ cấp ma thú không?
- Được!
- Vậy thế này đi, ta đưa ngươi 100.000 kim lượng, ngươi đi kiếm 10 viên Tứ cấp hỏa hệ ma tinh hạch về đây cho ta.
Ly Tâm nghe hắn đặt điều kiện xong, trợn tròn mắt:
- Ngươi lấy đâu ra nhiều kim lượng thế?
Lôi Vũ nhún nhún vai, bắt chước vẻ mặt thản nhiên của Thiên Ân, trả lời:
- Ngươi quên sư phụ ngươi là gì của ta à?
Lôi Vũ miễn cưỡng trả lời con nhóc mấy câu, cuối cùng không nhịn được mà gầm lên:
- Nói tóm lại, ngươi có làm hay không?
- Có làm!
Tu vi Pháp Tôn Thập Nhị Giai mặc dù cao nhưng muốn đối phó với mấy con Tứ cấp ma thú vẫn là có chút quá sức. Mãi đến chiều tối, Ly Tâm mới thất tha thất thểu lê xác về, cầm theo một viên Tứ cấp hỏa hệ ma tinh hạch.
Lôi Vũ ở cạnh Thiên Ân lâu ngày, tính tốt học được chẳng bao nhiêu, mấy cái tính xấu của nàng học hết không chừa cái nào.
Lôi Vũ tay cầm tứ cấp hỏa hệ ma tinh hạch, hào phóng lấy một tờ chi phiếu 20.000 kim lượng ra đưa cho Ly Tâm, thuận miệng khen ngợi vài câu:
- Ngoan, mai đi săn tiếp. Cứ đà này, chỉ 5 ngày nữa là ngươi có được 100.000 kim lượng rồi.
Nhưng ngay tối hôm đó, Lôi Vũ lại phát hiện ra một vấn đề khác: chỉ khi lượng ma pháp hắn truyền vào ma tinh hạch lớn hơn hoặc bằng lượng ma pháp sẵn có của ma tinh hạch thì 2 nguồn ma pháp mới có thể hòa làm 1. Mà nếu hai nguồn ma pháp không hòa làm 1, hắn sẽ không thể hấp thụ được ma pháp có trong ma tinh hạch.
Lượng ma pháp của 1 con nhị cấp ma thú tương đương với một Pháp Sĩ thất giai; tam cấp ma thú tương đương Pháp Tôn ngũ giai; tứ cấp ma thú tương đương Pháp Tôn thập nhị giai,…
Nói cách khác, hiện tại Lôi Vũ chỉ có thể hấp thu ma pháp trong nhị cấp ma tinh hạch.
Sáng hôm sau, Lôi Vũ còn chưa kịp nói câu nào, Ly Tâm đã dùng ma thuật trận dịch chuyển sơ cấp để đưa hắn đến một nhà trọ, dặn hắn 3 ngày sau nhớ đến khảo hạch ở Luyện Hỏa Đường rồi biến mất.
Luyện Hỏa Đường là một trong số 1000 đường trực thuộc Ma Tông, nằm ở phía Đông Lục Tinh đại lục, quản lí một địa phận có bán kính gần 10km. Sự phân bố đệ tử trong các đường ở Ma Tông là như nhau, mỗi đường có 10 Thiên cấp đệ tử, 100 Địa cấp đệ tử, 1000 Huyền cấp đệ tử, 10.000 Hoàng cấp đệ tử và 100.000 ngoại môn đệ tử.
Tu vi một Thiên cấp đệ tử khoảng Pháp Tôn Thập Ngũ giai, Địa cấp đệ tử khoảng Pháp Tôn Thập Nhị giai, Huyền cấp đệ tử khoảng Pháp Tôn ngũ giai, Hoàng cấp đệ tử khoảng Pháp Sĩ Thập Nhị giai và ngoại môn đệ tử là Pháp Sĩ thất giai.
Khi đệ tử bị chết lúc làm nhiệm vụ, đường chủ sẽ cân nhắc một số đệ tử cấp dưới lên tạm thời nắm giữ vị trí trống, cứ lần lượt như thế, số đệ tử ngoại môn còn thiếu sẽ ngay lập tức được bổ sung bằng một đợt khảo hạch. Ví dụ, nếu 2 Thiên cấp đệ tử chết, 2 Địa cấp đệ tử sẽ lên thay 2 vị trí kia, 2 Huyền cấp đệ tử lên thay vị trí Địa cấp đệ tử, cứ như thế tiếp tục…
So với chính đạo, đệ tử trong Ma Tông rõ ràng có tu vi cao hơn hẳn. Thiên cấp đệ tử ở Ma Tông có tu vi Pháp Tôn Thập Ngũ giai, trong khi tinh anh đệ tử của chính đạo, kể cả Ngũ đại tông phái, cũng mới chỉ đạt đến Pháp Tôn thất giai. Còn chưa kể đến việc Ma Tông có tộng cộng hơn 10.000 Thiên cấp đệ tử, các đường chủ, chi chủ đứng bên trên.
Lôi Vũ trước kia từng gia nhập dong binh công hội, đại khái cũng biết được ít nhiều về khảo hạch thu nhận đệ tử của Ma Tông. Nếu như các môn phái bên chính đạo nhận đệ tử dựa theo thiên phú, đạo tâm thì Ma Tông lại chú trọng đến khả năng chiến đấu, sinh tồn của đệ tử. Chính vì thế, khảo hạch thu nhận đệ tử diễn ra theo một cách vô cùng đơn giản: toàn bộ thí sinh đi vào một khu vực nhất định, chém giết lẫn nhau đến khi số lượng giảm đến mức yêu cầu. Tu vi cao dĩ nhiên quan trọng nhưng thủ đoạn mới là thiết yếu! Trong khảo hạch Ma Tông, việc giết thí sinh vượt cấp là điều hết sức bình thường!
Quán trọ mà hắn đang ở nằm trong khu vực quản lí của Luyện Hỏa Đường, đi bộ đến đó chỉ mất 20’.
Lôi Vũ lượn lờ thám thính xung quanh một lượt liền đi đến đan phường. Hắn chỉ có thể hấp thu nhị cấp ma tinh hạch, nhưng với tu vi của hắn bây giờ, muốn bắt một con nhị cấp ma thú ít nhất cũng tốn vài tiếng đồng hồ, chi bằng trực tiếp đến đan phường mua là xong. Dù sao trước khi đi Thiên Ân cũng đưa cho hắn vài triệu kim lượng phòng thân.
Đan phường chia làm 2 khu chính, một là buôn bán đan dược, hai là buôn bán ma tinh hạch. Đan dược ở khu buôn bán đan dược là do đan sư luyện chế ra rồi đem bán, còn ma tinh hạch ở khu buôn bán ma tinh hạch là do ma pháp sư, chiến sĩ đem về bán lại cho đan sư.
Đan phường ở gần quán trọ của hắn không lớn lắm, chia làm 2 tầng riêng biệt, diện tích khoảng 200m2. Lôi Vũ nhìn xung quanh một lượt liền lập tức đi lên tầng hai là khu buôn bán ma tinh hạch.
Ma tinh hạch được bày bán la liệt khắp nơi, từ nhất cấp cho đến ngũ cấp, giá cả dao động từ 100 ngân lượng đến 10.000 kim lượng.
Lôi Vũ đi đến một gian hàng ở góc phòng, hỏi trung niên nhân mập ú đang ngồi đó:
- Đại ca, ma tinh hạch nhị cấp bán bao nhiêu?
- 10 kim lượng 1 viên.
- Tiểu đệ chỉ cần hỏa hệ, không biết đại ca có bao nhiêu viên?
- Nhị cấp hỏa hệ tổng cộng 240 viên.
- Thế này đi, 8 kim lượng 1 viên, đệ mua hết, tổng cộng 1920 kim lượng.
Trung niên nhân nghe đến chỗ “1920” kim lượng, mắt sáng lên:
- Ngươi là luyện đan sư? Mua 1 lúc 240 viên, cấp 4 à?
- Đâu có, đệ đi mua hộ sư phụ thôi. Lão nhân gia người sắp tới đang định luyện mấy trăm viên Hỏa Lô, cần gấp ấy mà.
Luyện đan sư ở đại lục này cực kì được coi trọng. Dù chỉ là một nhất cấp đan sư cũng có vài tên Pháp Tôn đi theo bảo hộ, đừng nói là tứ cấp đan sư.
Lôi Vũ sợ bị người khác chú ý vì mang theo nhiều kim lượng, bất đắc dĩ mới phải mượn danh đồ đệ đan sư.
- 1 viên 9 kim lượng, không mua thì thôi!
Lôi Vũ đứng kì kèo một lúc, tên trung niên kia vẫn không chịu hạ giá, cuối cùng giả vờ quay người bước đi. Quả nhiên chưa bước được vài bước đã nghe lão ta gọi với lại.
Hắn vốn xuất thân từ nông phu, sao có thể không tinh tường mấy vụ mặc cả mua bán này chứ?
Lôi Vũ đem 240 viên nhị cấp hỏa hệ ma tinh hạch về quán trọ, ném cho ông chủ mấy ngân lượng, đủ tiền thuê phòng cho 2 ngày rồi chạy lên, khóa trái của phòng lại, bắt đầu quá trình hấp thu ma tinh hạch.
Hấp thu nhị cấp ma tinh hạch, muốn từ Pháp Sĩ Bát Giai Hỏa Hệ lên Pháp Sĩ Cửu Giai Hỏa Hệ chỉ mất 21 viên, nhưng từ Pháp Sĩ Cửu Giai Hỏa Hệ lên Pháp Sĩ Thập Giai Hỏa Hệ phải mất đến 216 viên!
Chiếu theo tốc độ sử dụng ma tinh hạch này, hắn muốn đột phá lên Pháp Sĩ Thập Nhất Giai Hỏa Hệ phải tốn hơn 2100 viên.
Lôi Vũ lấy bút, giấy ra bắt đầu tính nhẩm, miệng không ngừng lẩm bẩm:
Lôi Vũ cười khổ một tiếng. Ban đầu còn tưởng cứ như vậy sẽ thuận lợi tăng lên Pháp Tôn…2.100.000 viên nhị cấp ma tinh hạch, tính ra cũng gần 17.000.000 kim lượng.
Lôi Vũ đem đống chi phiếu còn lại trong không gian giới chỉ ra kiểm tra một lượt. Thiên Ân đưa hắn 20 triệu kim lượng, cộng thêm 500.000 kim lượng còn dư lại lúc trước, trừ đi chi tiêu hai tháng này, còn khoảng 20.460.000 kim lượng. Dùng hết số tiền này mua ma tinh hạch, nói không chừng sẽ đủ để hắn tăng lên Pháp Sĩ Thập Tứ Giai.
Lôi Vũ ngồi tưởng tượng đến viễn cảnh mình đột phá Thập Tứ Giai, đang tưởng tượng dở liền nhớ đến một vấn đề quan trọng: hắn hấp thu 216 viên ma tinh hạch đã mất 2 ngày, nếu là 2.100.000 viên, tức là 54 NĂM!!!
Lôi Vũ ngẫm nghĩ một lúc, đột nhiên nhớ ra ma thú có thể ăn ma tinh hạch của những con khác để tăng tu vi. Nếu hắn thử ăn…
Lôi Vũ lấy một viên ma tinh hạch từ không gian giới chỉ ra, hết quan sát lại đưa lên mũi ngửi. Từ trước đến giờ chưa nghe thấy ai ăn ma tinh hạch, nhưng cũng k ai bảo k được ăn…
Lôi Vũ nhắm mắt đưa viên ma tinh hạch vào miệng, không nhai mà nuốt thẳng xuống.
Ma tinh hạch lúc lấy ra ở dạng cứng, lớp vỏ ngoài theo thời gian mềm dần. Sau khoảng 3 ngày thì không khác gì một quả bóng nước, lúc nào cũng có thể vỡ ra. Cho nên, ma tinh hạch chỉ có thể tồn tại tối đa 4 ngày.
Ngồi chờ đến hơn 15’ sau vẫn không thấy động tĩnh gì, Lôi Vũ chán nản thu dọn đồ xuống trả phòng.
Mới sáng sớm, trước cửa Luyện Huyết Đường đã tập trung không biết bao nhiêu người. Lôi Vũ còn tưởng bản thân đến sớm lắm, không ngờ hắn là người báo danh thứ 314! Nhìn đoàn người nhung nhúc phía sau vẫn đang xếp hàng chờ, hắn thở dài một hơi, đi theo bảng chỉ dẫn.
Luyện Hỏa Đường chia làm 3 khu vực chính: khu phòng ở, khu tập luyện và sảnh. Trong đó, khu tập luyện có diện tích lớn nhất.
Lôi Vũ cùng những người khác đến tham gia khảo hạch, ngoài việc báo danh là ở gần sảnh ra, những thủ tục còn lại đều phải làm ở một sâm lâm gần đó.
Lôi Vũ làm hết mọi thủ tục xong, đi theo chỉ dẫn liền nhìn thấy một nữ tử chừng 21,22 tuổi đeo ngọc bội chữ “Địa” đang đứng chờ, ngoài ra không còn ai khác. Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm những ma pháp sư, chiến sĩ cùng tham gia khảo hạch.
Nữ tử thấy hắn dáo dác nhìn xung quanh thì lên tiếng nhắc nhở:
- Ngươi đứng đây đợt một lát, khi nào tập hợp đủ 50 người sẽ tiến vào sâm lâm.
Lôi Vũ có chút xấu hổ cúi đầu chào nữ tử kia.
Tính tình Thiên Ân vốn lãnh đạm, ít khi để ý đến những điều xung quanh. Thậm chí, thời gian đầu, hắn đi lướt qua trước mặt nàng, nàng còn lờ đi. Ở với nàng lâu ngày, lại ít tiếp xúc với nữ tử khác, cho nên hắn tưởng ai cũng như nàng.
Nữ tử kia thấy hắn cúi đầu chào cười cũng tươi cười chào hỏi lại.
Lôi Vũ thấy nàng niềm nở như vậy, tâm tình thoải mái hơn nhiều, hỏi han vài câu rồi bắt đầu nói chuyện phiếm với nàng.
Tập hợp đủ 50 người, nữ tử cũng dừng nói chuyện với hắn, dẫn mọi người đi đến cổng sâm lâm:
- Lần này Luyện Huyết Đường tuyển tổng cộng 484 ngoại môn đệ tử, cho nên, chỉ 484 người sống sót cuối cùng mới được phép gia nhập. Bắt đầu từ bây giờ, cứ khoảng 15’ sẽ có 1 nhóm 50 người đi vào rừng. Tấm thẻ bài trên tay các ngươi, chỉ cần truyền ma pháp vào sẽ hiện lên số người đang có trong sâm lâm. Các ngươi muốn làm gì cũng được, miễn sao tồn tại được đến cuối.
Dứt lời, nữ tử liền dùng ngón tay vẽ mấy ký tự lên ma thuật trận đang bao phủ sâm lâm, mở ra một khoảng trống để bọn họ bước vào.
Người cuối cùng trong nhóm 50 người vừa bước vào, nữ tử lại lần nữa vẽ mấy ký tự lên ma thuật trận, đóng cửa lối vào.
Nhóm 50 người vừa bước vào, nhất thời chưa xác định được phương hướng xung quanh, cho nên di chuyển vô cùng chậm chạp.
Ma pháp sư đạt đến Pháp Đế mới có thể thi triển ngự không thuật, tự do bay lại trên bầu trời. Còn chiến sĩ thì phải đạt đến Chiến Thánh.
Đám ma pháp sư, chiến sĩ đến tham gia khảo hạch phần lớn chỉ là Pháp Sĩ cùng Chiến Sĩ, hiếm hoi lắm mới xuất hiện một Pháp Tôn, cho nên, không một ai có khả năng phi hành, chỉ có thể đi bộ xung quanh.
Lôi Vũ chăm chú quan sát 49 người còn lại trong nhóm, cuối cùng chú ý đến một nam tử chừng 30 tuổi, thân hình hết sức vạm vỡ, sau lưng đeo một thanh đao dài chừng 1,5m.
Lôi Vũ bước đến trước mặt nam tử, ôm quyền:
- Tiểu đệ Lôi Vũ, là hỏa hệ ma pháp sư.
Lôi Vũ cao gần 1m9, vậy mà khi đứng cạnh vẫn thấp hơn nam tử kia gần nửa cái đầu.
Nam tử thấy hắn đột nhiên xưng danh cũng vội vòng tay đáp lại:
- Tại hạ Bành Môn, là công kích chiến sĩ.
Lôi Vũ “Ồ” lên một tiếng, lập tức nói ra ý muốn hợp tác:
- Bành huynh, lần khảo hạch này lành ít dữ nhiều, đơn thân độc mã chắc chắn vô vàn cái hại mà không một cái lợi. Tiểu đệ hiện tại muốn hợp tác cùng huynh, không biết ý huynh thế nào?
Ma pháp sư công kích được tầm xa nhưng cận chiến lại vô cùng yếu ớt. Chưa kể đến việc hỏa hệ ma pháp vốn không có ưu thế về mặt phòng thủ.
Bành Môn dường như thấy được đạo lí trong lời nói của hắn, gật đầu đồng ý.
- Bành huynh, huynh đi tìm một phòng thủ chiến sĩ khác yêu cầu hợp tác. Còn ta tìm ma pháp sư hệ hỗ trợ.
10’ sau, Lôi Vũ dẫn theo 2 người quay trở về, đã thấy Bành Môn cùng 3 người khác đứng chờ.
5 người mới gia nhập, lần lượt là 1 pháp sư quang minh hệ, 1 pháp sư thủy hệ, 2 công kích chiến sĩ cùng 1 phòng thủ chiến sĩ. Đặc biệt, tất cả đều là nam nhân.
Lôi Vũ nhìn tốp 50 người đằng sau đang chuẩn bị bước vào sâm lâm, vội giục mọi người chạy vào sâm lâm. Sau khi tìm được 1 vị trí khá kín đáo, hắn mới bảo mọi người ngồi xuống, nói lên kế hoạch của mình:
- Bây giờ trong sâm lâm mới chỉ có 413 người, tạm thời sẽ chưa xảy ra mấy việc chém giết. Mọi người nên hạn chế di chuyển, tránh tổn thất thể lực và ma pháp. Tạm thời lấy đây là địa điểm phòng thủ. Lát nữa tiểu đệ sẽ vẽ vài ma thuật trận sơ cấp bố trí quanh đây…
Vừa nói, Lôi Vũ vừa dùng tay vẽ lên đất, miêu tả cụ thể từng loại ma thuật trận, cách đặt bẫy, sau đó phân công cụ thể nhiệm vụ từng người.
Thực ra bản thân Lôi Vũ không thể nào nghĩ ra loại chiến thuật phức tạp đến vậy.
Trước đây Thiên Ân đưa hắn rất nhiều sách, dù không nói gì nhưng hắn cũng hiểu rằng nàng muốn hắn đọc hết, cho nên hắn không những đọc không sót một quyển nào mà còn học thuộc hết mấy quyển liên quan đến bài binh bố trận và cách bày ma thuật trận. Chỉ là không ngờ cũng có lúc phải dùng đến.
3 ma pháp sư, 4 chiến sĩ cùng nhau làm mà còn phải mất đến hơn 1 tiếng mới hoàn thành được như bản vẽ của Lôi Vũ. Cũng may trong suốt cả quá trình không ai đến làm phiền bọn họ.
Last edited by ♥Tartarus♥; 19-08-2016 at 01:23 PM.
Nhóm của Lôi Vũ đang ngồi nghỉ, đột nhiên một giọng nói không biết từ đâu vang lên, âm vang khắp sâm lâm:
- Khảo hạch lần này, tổng cộng 3388 thí sinh tham dự. 484 người sống sót đến cuối sẽ trở thành ngoại môn đệ tử của bản giáo. Ngay sau đây, khảo hạch sẽ bắt đầu. Lưu ý, cứ mỗi giờ trôi qua, diện tích hoạt động sẽ bị thu hẹp lại một nửa.
Lôi Vũ nghe xong, không nhịn được mà trợn tròn mắt.
3388 người? Tức là 1 chọi 7? Hơn nữa, cứ 1 tiếng lại thu hẹp diện tích 1 lần?
Thu hẹp diện tích, nói cách khác chính là tăng khả năng chạm trán giữa các thí sinh để nhanh chóng đẩy khảo hạch đến hồi kết thúc.
Sâm lâm tuy rộng lớn nhưng nếu cứ 1 tiếng lại thu hẹp một nửa, chỉ qua 12 tiếng, không gian liền bị thu hẹp 4096 lần! Đến lúc đó, 3388 người không chạm mặt nhau mới lạ!
Nhưng điều hắn lo lắng nhất bây giờ, chính là khu vực mà nhóm hắn vừa mất công giăng bẫy kia, có thể tồn tại bao lâu nữa? Nếu lần thu hẹp đầu tiên trúng ngay vị trí này, công sức mọi người đều sẽ trở thành công cốc.
Đang mải mê suy nghĩ, bên tai lại truyền đến tiếng xé gió.
Lôi Vũ thầm kêu không ổn, cúi đầu, lăn người về phía trước. Hắn còn chưa kịp đứng dậy xem người tấn công mình là ai, tiếng xé gió đã lại lần nữa vang lên, bất đắc dĩ lăn thêm vài vòng nữa trên đất.
Lôi Vũ dồn hỏa hệ ma pháp vào tay, lấy đà bật thẳng lên cao chừng 4m, nắm chặt lấy một cành cây, đu người trên đó. Bấy giờ, hắn mới thở hắt một hơi, cúi xuống nhìn người vừa tấn công mình.
“Mẹ kiếp, là Bành Môn”
Bành Môn thấy hắn đu người trên cây, không nói không rằng tiếp tục công kích.
Lôi Vũ dùng lực tay, cố gắng bật người lên cành cây cao hơn. Nhưng khi chỉ còn cách cành cây phía trên chừng 10cm, thân thể hắn lại nặng nề rơi xuống.
Lôi Vũ toát mồ hôi hột, vội tập trung hỏa hệ ma pháp vào tay, đấm vào thân cây, tạo nên một lỗ thủng, bám tay vào đó.
Bành Môn không có ý định tha cho Lôi Vũ, ngay lập tức dùng đao chặt dưới phần gốc. Mà đám 5 người còn lại, người nào người nấy đứng im tại chỗ, tựa như không phải việc của mình.
Lôi Vũ thấy thân cây nghiêng ngả, dồn hỏa hệ ma pháp xuống chân để tạo lực đẩy, nhảy sang cây khác. Hắn cứ như thế liên tục nhảy từ cây này sang cây kia, mãi đến 30’ sau, xác nhận Bành Môn không đuổi theo nữa mới ngừng lại, ngồi trên cành cây thở dốc.
Quả nhiên, muốn vào đệ nhất tà phái trong thiên hạ không dễ.
Lôi Vũ ngồi được một lúc, trong bụng bỗng dưng xuất hiện một luồng khí nóng, tuy không mạnh lắm nhưng cũng đủ để hắn dùng thần thức dò xét xem nó phát ra từ đâu.
- Nhị cấp ma tinh hạch!?
Ma pháp hỏa hệ trong nhị cấp ma tinh hạch hắn nuốt hồi sáng không ngờ lại đang phá lớp vỏ bọc mỏng tang, thất thoát ra bên ngoài, dần thấm vào trong kinh mạch. Mà lớp vỏ kia, dưới tác dụng của luồng ma pháp bên trong, cũng dần bị chuyển về nguyên trạng là ma pháp hỏa hệ, cùng thấm vào trong kinh mạch.
Ăn cũng có thể hấp thu ma pháp?
Lôi Vũ vui đến mức suýt cười lớn.
Lôi Vũ nhìn xung quanh đánh giá tình hình một lượt, xem xét chiều cao, độ rộng tán lá của các cây xung quanh, cuối cùng dùng hỏa hệ ma pháp trèo lên đến gần đỉnh của một ngọn cây cao nhất, cách đất chừng hơn 10m, dù là hắn nhìn xuống hay người ta nhìn lên cũng không thấy được nhau.
Yên vị tại vị trí mà hắn cho là an toàn, Lôi Vũ mới lấy ra mấy viên nhị cấp ma tinh hạch còn thừa lại trong không gian giới chỉ, không suy nghĩ gì lập tức nuốt hết vào.
Ngồi trên ngọn cây cao nhất thành ra không có lá che, ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào mặt. Nhưng Lôi Vũ không bận tâm lắm đến vấn đề này, nằm ngả người hết nhìn mây trôi lại ngắm mấy con chim lượn qua lượn lại.
Các ma pháp sư, chiến sĩ khác đa phần đều tìm hang động, tảng đá để nấp, chỉ có một mình hắn leo lên đỉnh cây cao vút nằm tắm nắng, thản nhiên như không.
Nằm được khoảng 15’, giọng nói thông báo lần trước lại vang lên:
- Thu hẹp diện tích lần 1: sau 5’ lập tức di chuyển đến khu vực có cây đánh dấu màu đỏ.
Lôi Vũ theo phản xạ nhìn xuống phía dưới nhưng lại bị tán cây rậm rạp che mất tầm nhìn. Hắn vừa định trèo xuống, thân cây đột nhiên sáng lên, hiện màu đỏ chói.
Lôi Vũ cười to, không lo lắng gì nữa, tiếp tục nghỉ ngơi. Đợi khoảng 5’, hắn lôi tấm thẻ bài được phát từ đầu ra, truyền ma pháp vào bên trong kiểm tra số lượng người còn lại.
- Nhanh thế!?
3388 người, sau một tiếng 5’ giảm chỉ còn 2104.
Đến tận lần thu hẹp thứ năm, khi mà cái cây Lôi Vũ đang nằm chuyển màu vàng, hắn mới buộc phải di chuyển. Lúc này, trong sâm lâm chỉ còn chưa đến 800 người.
Lôi Vũ vắt vẻo trên cành cây, dỏng tai lên nghe ngóng động tĩnh phía bên dưới. Hắn vừa mới di chuyển đến vị trí này được khoảng mấy phút, phía dưới đã có 3 nhóm người chạm mặt nhau. Mà một trong số 3 nhóm này, lại là nhóm người Bành Môn.
Lôi Vũ trèo xuống chừng 2m, giữ khoảng cách an toàn với đám người bên dưới, cẩn thận xê dịch tán lá dưới chân tạo ra một lỗ hổng nhỏ để quan sát.
Lúc nãy di chuyển bừa đến vị trí có cây màu xanh, không ngờ lại về ngay khu vực có bày trận ban đầu. Mà chỗ 3 nhóm người kia đang đứng, hoàn hảo nằm trọn trong ma thuật trận lúc trước hắn bày ra.
Đa phần những cái bẫy đơn giản Lôi Vũ đều để cho 6 người kia làm, bản thân chỉ vẽ duy nhất một ma thuật trận ở vị trí trung tâm. Cũng may lúc trước hắn chưa nói hết tác dụng của ma thuật trận này, thành ra bọn Bành Môn chỉ biết sử dụng nó để làm chậm tốc độ đối thủ trong mấy phút. Căn cứ vào tình hình lúc này, có lẽ Bành Môn chưa khai triển ma thuật trận.
Ma thuật trận là một trong hai dạng chính của trận pháp.
Trận pháp bao gồm hai loại chính: kết giới và ma thuật trận.
Kết giới là một khái niệm quá quen thuộc với ma pháp sư. Phần lớn những người đã đạt đột phá Pháp Sĩ Thập Ngũ giai xâm nhập Pháp Tôn cảnh giới thì việc tạo ra một kết giới không phải là điều quá khó khăn: chỉ cần điều động ma pháp tạo thành màng chắn bao quanh một khu vực nhất định. Ma pháp càng mạnh thì màng chắn càng vững chắc, diện tích bao phủ cũng rộng hơn. Nhưng ma pháp dù mạnh đến đâu cũng không thể vượt quá bán kính một dặm.
Ma thuật trận lại khác. Tạo ra ma thuật trận khó khăn hơn nhiều so với kết giới, nhưng lại tiêu tốn rất ít ma pháp, hiệu quả lại lớn hơn gấp hàng trăm lần. Nói một cách đơn giản, ma thuật trận là tập hợp những ký tự được viết bằng ma pháp. Các ký tự đó liên kết với nhau bằng một phương thức đặc biệt, thay đổi tính chất của không gian mà nó bao quanh. Tỷ như ma thuật trận mà Lôi Vũ vừa vẽ là một thổ hệ ma thuật trận, dùng thổ hệ ma tinh hạch của ma thú làm vật dẫn để viết nên ký tự, có tác dụng thay đổi trọng lực đối với mục tiêu nhất định. Cấp độ ma thuật trận càng cao, đồ hình (những ký tự tạo nên ma thuật trận) càng phức tạp, yêu cầu càng nhiều ma tinh hạch có phẩm chất cao. Ma thuật trận Lôi Vũ vẽ nên chỉ là nhất cấp ma thuật trận, tối đa tăng trọng lực lên 5 lần, tác dụng lên 1 mục tiêu duy nhất.
Lúc nãy hắn bảo Bành Môn rằng khi muốn sử dụng thì ném 1 viên thổ hệ ma tinh hạch vào chính giữa, có thể tạm thời làm chậm đối thủ trong mấy phút. Nhưng thực chất, ma thuật trận đã hoàn thành vốn không còn ma tinh hạch để khởi động. Hắn nói như vậy, một phần vì đề phòng, một phần vì không muốn tự bỏ ma tinh hạch ra khởi động. Mà Bành Môn, sau khi thấy khu vực được hắn bố trí ổn thỏa, cho rằng hắn không còn giá trị lợi dụng, lập tức trở mặt.
Nhóm 3 người dưới kia cẩn trọng thương lượng một hồi, cuối cùng nhóm Bành Môn và 1 nhóm 8 người khác liên kết lại, cùng công kích nhóm còn lại gồm 11 người.
Nhóm còn lại do một nữ tử dung mạo bình thường, khoảng 26, 27 tuổi đứng đầu, dù phải chiến đấu trong tình trạng kém người cũng không hề rơi vào thế hạ phong. Ma pháp nữ tử sử dụng có màu trắng đục, là phong hệ ma pháp. Dựa vào sự liên kết giữa các chiêu thức, có lẽ đây là một bộ hoàng cấp pháp kỹ nào đó.
Bành Môn cùng một nam tử khác cùng hợp công đấu với nữ tử này. Hai chiến sĩ đấu trực diện cùng 1 ma pháp sư, theo lý mà nói, hẳn phải chiếm ưu thế. Thế nhưng, hai nam tử này liên tiếp bị bức lùi lại, buộc phải về thế phòng thủ.
Lôi Vũ quan sát kỹ cử động Bành Môn, nhằm lúc hắn chuẩn bị lùi lại để tránh chiêu nữ tử kia thì tay bắt pháp quyết, lẩm nhẩm một tràng chú ngữ, khởi động ma thuật trận, nhắm vào Bành Môn.
Trọng lực bản thân bỗng dưng tăng lên 5 lần, cử động dĩ nhiên sẽ bị chậm lại. Mà trong trận đấu, dù chỉ sai lệch 0,1s cũng có thể dẫn đến mất mạng.
Cử động Bành Môn chậm lại, nhất thời không kịp né tránh chiêu công kích của nữ tử kia, đành hơi hạ thấp vai trái xuống, tránh bị ma pháp đâm xuyên tim. Vai trái Bành Môn ngay tức khắc bị ma pháp xuyên thủng, tạo thành một lỗ chừng 1cm, máu tuôn ra xối xả.
Lôi Vũ chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng đến nửa tia áy náy cũng không có. Nếu lúc trước hắn phản ứng chậm, khẳng định đầu lìa khỏi xác.
Bành Môn bị thương, một mình nam tử kia không chống đỡ nổi, bị công kích của nữ tử kia làm trọng thương.
Lôi Vũ quan sát lượng ma pháp mà nữ tử này sử dụng, híp mắt lẩm bẩm:
- Pháp Sĩ Thập Nhị giai….
Thủ lĩnh bị hạ, cuộc chiến dần đi đến hồi kết.
Nữ tử cứ thế đánh bại từng người, từng người một, ép đám người kia tự tay phá hủy tấm thẻ bài của mình. Mất thẻ bài tương đương với việc bị loại.
Không đầy 5’ sau, một nhóm Hoàng cấp đệ tử đi đến, áp giải những người bị loại ra khỏi khu vực thi đấu.
Nhóm của nữ tử kia gồm 11 người, sau khi hỗn chiến chỉ còn 8 người, mà 2 trong số đó cũng bị dính thương tích.
Lôi Vũ vừa định trèo lên thì một luồng ma pháp ập tới. Hắn không kịp vận chuyển ma pháp, đành nhảy ra cành cây phía sau, lợi dụng thân cây để tránh đòn công kích.
Lôi Vũ hiện tại là Pháp Sĩ Thập Giai Hỏa Hệ cùng Pháp Sĩ Thất Giai Thời Gian hệ. Vì là song hệ ma pháp sư nên hắn có hai thần hải khác nhau, đồng dạng hình tròn (tượng trưng cho Pháp Sĩ), chỉ khác nhau ở màu sắc. Hỏa hệ thần hải có màu đỏ, thời gian thần hải có màu xanh thẫm. Ăn hỏa hệ ma tinh hạch chỉ có thể tăng lượng hỏa hệ ma pháp, thành ra hỏa hệ thần hải đã tăng đến Thập giai mà thời gian thần hải vẫn dừng lại ở Thất giai.
Tu vi cách biệt 2 giai, hắn lại không biết pháp kỹ, muốn thắng là điều không thể. Còn chưa kể đến việc, hắn căn bản không biết thời gian ma pháp sử dụng thế nào…
Thời gian ma pháp là hệ ma pháp cực kì khan hiếm, số người sở hữu nó vô cùng ít ỏi, tài liệu ghi chép cũng không nhiều. Hắn có hỏi Thiên Ân mấy lần nhưng nàng không trả lời, không biết là do nàng không biết hay không muốn nói.
Lôi Vũ không còn cách nào khác, nhảy dần dần xuống mấy cành cây thấp hơn, khi còn cách đất chừng 3m mới dám nhảy thẳng xuống. Hắn vừa mới đứng thẳng người, chưa kịp nói gì đã bị nhóm người kia bao vây.
Nữ tử kia đứng khoanh tay nhìn hắn, cười đểu:
- Còn lời gì để trăn trối không?
Lôi Vũ nhìn đám người đứng xung quanh hắn, tu vi cao nhất khoảng Pháp Sĩ thất giai, thấp nhất mới chỉ Pháp Sĩ tam giai. Chỉ cần làm nữ tử kia mất chú ý, muốn bỏ trốn chắc cũng không vấn đề.
Lôi Vũ cười, đưa tay về phía nàng:
- Bây giờ cô giết ta thì cũng chỉ bớt được 1 người, chi bằng để ta gia nhập nhóm cô, chí ít cũng có chút hữu dụng.
Nữ tử híp mắt nhìn hắn, hỏi:
- Nói thử coi.
- Chỗ cô đang đứng có một thổ hệ ma thuật trận, phía sau còn có thêm 3 cái bẫy, lần lượt là…
Lôi Vũ nói vanh vách tên từng loại bẫy một, thậm chí còn nói rõ ràng công dụng của chúng. Đang nói dở, hắn bỗng trừng mắt, hô lên:
- CẨN THẬN!!
Nữ tử theo phản xạ quay người ra sau, khu động ma pháp thủ hộ.
Lôi Vũ nói một tràng dài, mục đích chỉ là phân tán sự chú ý của nữ tử. Hắn vừa thấy nữ tử quay đi, hỏa hệ ma pháp lập tức dồn xuống chân, lấy đà bật khỏi vòng vây, lần nữa nhảy lên mấy cái cây.
Có lẽ là do đã quen với cách bài bố của rừng cây này, Lôi Vũ di chuyển ngày một nhanh.
Phong hệ ma pháp có ưu điểm về tốc độ nhưng nữ tử kia lại chưa tu luyện đến mức có thể ngự không phi hành, cho nên vẫn phải chạy đuổi theo.
Lôi Vũ trước đây từng đi săn, cho dù là tốc độ hay sức mạnh đều hơn hẳn những thiếu niên cùng trang lứa, thậm chí trước khi gặp Thiên Ân, hắn còn có cơ bụng. Sau 1 năm sống trong cảnh nhung lụa, tuy thể lực và tốc độ có giảm đi nhưng so với một nữ tử vẫn là khỏe hơn không ít, cộng thêm đà có được từ hỏa hệ ma pháp nên hắn chạy vô cùng nhanh, chưa đầy 10’ đã hoàn toàn cắt đuôi được đám người kia.
Ngoại trừ nữ tử kia, đa phần những ma pháp sư mà hắn chạm trán trong sâm lâm đều có tu vi thấp hơn hắn ít nhất 3 giai. Nhờ vào lượng ma pháp dồi dào và thân pháp nhanh nhẹn, Lôi Vũ hạ liên tiếp 6 người mà không gặp bất cứ trở ngại nào.
Lần thu hẹp thứ sáu, số người còn lại là 511.
Lôi Vũ ngại chiến đấu, lần nữa nhảy lên đỉnh cây ngồi. Ngồi được 15’, giọng nói thông báo lại vang lên, nhưng không phải để thu hẹp diện tích, mà là tuyên bố cuộc thi đã kết thúc, yêu cầu mọi người tập trung ở lối vào.
Lôi Vũ bấy giờ mới từ ngọn cây nhảy xuống, đi theo dòng người tiến về địa điểm tập trung cuối cùng.
………………..
Lôi Vũ ngán ngẩm ngồi trên vỉa hè, vô thức nhìn dòng người đi qua đi lại trên đường.
484 người, bao gồm cả hắn, thông qua khảo hạch, chính thức trở thành ngoại môn đệ tử của Luyện Hỏa Đường. Mỗi ngoại môn đệ tử được phát cho một tấm thẻ bằng gỗ để chứng minh thân phận, mỗi lần ra vào Luyện Huyết Đường đều phải xuất trình thẻ. Ngoại môn đệ tử không những không được ở trong Luyện Hỏa Đường mà còn không được phép sử dụng khu vực tu luyện. Mỗi tháng, mỗi người phải hoàn thành ít nhất 3 nhiệm vụ, nếu không hoàn thành phải nộp ngân lượng bù vào, quá 5 lần sẽ bị trục xuất. Nếu trong tháng tự mình hoàn thành được 3 nhiệm vụ, cuối tháng có thể đến lĩnh một viên Tụ Linh đan nhất cấp.
Đan dược, giống như ma thú, cũng được chia từ nhất cấp đến thập cấp. Mỗi loại đan dược đều có đủ 10 cấp độ khác nhau. Ví dụ như Tụ Linh đan nhất cấp, Tụ Linh đan nhị cấp,…
Ban đầu lúc mới đến đây Lôi Vũ còn thắc mắc tại sao quanh đây có nhiều quán trọ đến vậy, thì ra là để cho ngoại môn đệ tử sử dụng, nhưng tất nhiên là phải trả phí hàng tháng.
Lôi Vũ không biết việc ngoại môn đệ tử phải tự thuê phòng nên không chuẩn bị trước. Đến lúc hắn đi ra ngoài tìm phòng trọ trống mới phát hiện ra tất cả đều đã được thuê! Hắn đi một mạch từ chiều đến sẩm tối, kết quả vẫn không tìm được 1 gian phòng trống.
Lôi Vũ não nề thở dài, dưới chân đột nhiên xuất hiện một luồng sáng kỳ lạ. Hắn còn chưa kịp nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, không gian trước mắt đã vặn vẹo, không ngừng biến đổi. Trong chốc lát, khung cảnh trước mặt liền hoàn toàn thay đổi!
Lôi Vũ nhìn gian phòng được trang trí hết sức xa hoa trước mặt, há hốc mồm.
- Thiên Ân!??
Lôi Vũ ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ, theo phản xạ quay đầu, quả nhiên bắt gặp một bóng lưng quen thuộc.
Lôi Vũ nhanh chóng chạy đến, từ đằng sau ôm lấy người kia. Hai tay hắn vòng qua bụng nàng, kéo sát nàng vào người hắn.
Qua một lúc lâu vẫn không thấy người trong lòng có phản ứng gì, Lôi Vũ bất đắc dĩ buông tay, đi đến đằng trước đứng đối diện với nàng. Hắn dùng tay tháo mạng che mặt nàng xuống, cười nói:
- Thiên Ân, mấy tháng không gặp, ít nhất nàng cũng nên chủ động ôm ta một cái chứ.
Nói dứt câu, hắn liền dang hai tay ra, ý bảo nàng đến ôm hắn.
Lôi Vũ nhìn vẻ mặt lạnh lùng ngàn năm không đổi của nàng, thở dài:
- Thôi được rồi…
Hắn hạ tay xuống, nhưng ngay lập tức lại thay đổi ý định, mạnh bạo nắm lấy tay nàng, kéo nàng vào lòng hắn.
Lôi Vũ hơi cúi đầu, vừa vặn áp chặt môi hắn vào môi nàng. Tay phải hắn đặt lên cổ nàng, tay trái để lên eo nàng, cảm nhận sự mềm mại của da thịt.
Lôi Vũ dùng đầu lưỡi khiêu khích môi nàng, được một lúc thì nhớ ra điều gì đó, đứng thẳng dậy. Ánh mắt nàng hiện lên vẻ mất mát, nhưng rất nhanh đã biến mất, không để hắn kịp phát hiện.
Hắn cầm hai tay nàng đặt lên sau cổ hắn, ý cười trên môi ngày càng rõ:
- Nàng đừng thả ra đấy nhé.
Dứt lời, môi hắn lần nữa dính chặt lấy môi nàng. Lần này hắn không dịu dàng như trước nữa mà mạnh mẽ tách môi nàng ra, đầu lưỡi thâm nhập vào trong, cùng đầu lưỡi nàng quấn quýt không ngừng.
Hai tay hắn không yên phận ở im một chỗ, chu du hết từ nơi này sang nơi khác trên cơ thể nàng, cuối cùng dừng lại trên hai ngọn nhũ phong cao vút, liên tục nắn bóp.
Mãi đến lúc bản thân hắn cảm thấy khó thở, Lôi Vũ mới chịu tách khỏi môi nàng.
Lôi Vũ cảm nhận kích cỡ của ngọn nhũ phong trong lòng bàn tay, cười đến mức mắt híp lại:
- Hình như có to hơn một chút?
Thiên Ân buông tay khỏi cổ hắn, tiếp đó là chặn hai bàn tay đang khiêu khích cơ thể nàng lại, lên tiếng hỏi:
- Khảo hạch sao rồi?
Khiêu khích cơ thể nàng một hồi, tiểu huynh đệ của hắn phía dưới sớm đã ngóc đầu lên đòi quyền lợi, Lôi Vũ sao có thể buông tha nàng dễ thế? Hắn cúi người, bế bổng nàng lên, cũng không quên trả lời câu hỏi của nàng:
- Tất nhiên là thông qua rồi.
Lôi Vũ xác định được vị trí chiếc giường ngủ, nhanh chóng tiến đến. Hắn vừa đặt nàng xuống, thân hình cao lớn liền lập tức đè lên người nàng , cười ẩn ý:
- Vốn ta còn rất nhiều thứ muốn hỏi nàng, nhưng mà…
Nhân lúc Thiên Ân không để ý, Lôi Vũ kéo tay nàng, cách 2 lớp y phục, đặt lên hạ thân nóng rực đang ngày càng bành trướng của hắn. Mà tay nàng, khi vừa chạm vào vật kia, lập tức rụt lại.
Hắn thuần thục cởi bỏ từng kiện y phục của nàng, ý cười trên môi ngày càng rõ:
- Thiên Ân, nàng sợ nó hay xấu hổ thế?
“Nó” ở đây tất nhiên là ám chỉ vật trong khố hắn.
Lôi Vũ hồi tưởng lại một lượt, khẳng định nói:
- Trừ lần đầu tiên, à không, cả lần đầu tiên cũng thế, nàng không hề dám nhìn hay chạm vào nó.
Lôi Vũ nhìn sâu vào mắt nàng, tựa như muốn tìm thấy câu trả lời trong đó. Thiên Ân bị hắn nhìn chằm chặp, có chút chột dạ, quay đầu tránh ánh mắt hắn.
Lần đầu tiên thấy nàng có phản ứng như vậy, Lôi Vũ ban đầu là ngạc nhiên, sau đó lại cười lớn, ghé sát tai nàng, hạ giọng:
- Ân nhi, thả lỏng người ra.
Lôi Vũ lần nữa nắm lấy tay nàng, nhưng lần này không đặt lên y phục nữa mà cho hẳn tay nàng vào trong khố hắn. Hắn một mặt khuyên nàng thả lỏng thân mình, một mặt lại dùng lực không cho nàng rụt tay về.
- Ân nhi, mở lòng bàn tay ra…
- Ân nhi, mau nắm lấy “nó”, từ từ thôi,…
Tiểu huynh đệ bị bàn tay mềm mại của nàng bao phủ, bất giác rung lên mấy cái. Lôi Vũ hướng dẫn nàng di chuyển tay một hồi mới từ từ bỏ tay hắn ra khỏi khố, để lại tay nàng trong đó. Hai tay hắn được tự do, lần nữa làm loạn trên cơ thể nàng, vẫn tiếp tục dùng giọng nói mê hoặc nàng.
- Ân nhi, cử động tay nhanh chút nữa. Ngoan, lát nữa ta sẽ bù đắp cho nàng..
Lôi Vũ không dám cử động quá mạnh, sợ nàng bỏ tay ra khỏi tiểu huynh đệ của hắn. Hắn hết sức cẩn thận lột bỏ toàn bộ y phục nàng, cởi luôn mấy lớp áo vướng víu trên người, lúc chuẩn bị cởi quần, hắn lại lần nữa cho tay vào trong nắm lấy tay nàng, không để nàng có cơ hội rút tay lại. 2 lớp quần nhanh chóng được cởi ra, lộ ra hạ thân căng cứng.
Lôi Vũ nhìn má nàng ngày càng đỏ, kiềm chế không phát ra tiếng cười, thơm lên má nàng:
- Ân nhi, tiếp tục đi.
Có lẽ do tiểu huynh đệ đã hoàn toàn lộ ra ngoài, Thiên Ân rụt rè hơn, không dám cử động tay như trước.
Lôi Vũ sốt ruột cắn cắn vành tai, khiêu khích:
- Ân nhi, nàng sợ nó đau à? Yên tâm, không sao đâu, nàng mau di chuyển tay đi.
Hắn hết sức kiên nhẫn dụ dỗ nàng. Ông trời quả nhiên không phụ lòng người. Mấy phút sau, tay nàng bắt đầu mơn trớn tiểu huynh đệ hắn, tốc độ nhanh hơn lúc trước nhiều. Còn hắn lại vẫn liên tục giục nàng làm nhanh hơn. Dưới bàn tay mềm mại của nàng, tiểu huynh đệ rất nhanh đã đạt đến kích thước dọa người, khiến nàng không cách nào nắm trọn vẹn nó như lúc đầu.
Lôi Vũ không nỡ bảo nàng bỏ tay, mãi đến lúc suýt bắn ra mới giật mình, bảo nàng buông tiểu huynh đệ ra. Hắn lại hôn môi nàng, nhưng rất nhanh lại rời đi, hôn xuống xương quai xanh và bầu ngực căng tròn. Đầu lưỡi hắn vờn đi vờn lại điểm nhỏ trên ngọn nhũ phong cao vút, khiến nó căng lên trông thấy. Đầu lưỡi hắn tiếp tục di chuyển xuống dưới, lướt qua vùng bụng, cuối cùng rừng lại ở nơi bí mật kia, nhẹ nhàng liếm.
Thiên Ân thở dốc, theo phản xạ kẹp chặt hai chân lại. Hắn tất nhiên không để nàng đạt được mục đích, một mặt dùng tay khống chế cử động chân nàng, một mặt lại hôn lên vùng đất rậm rạp kia.
Thiên Ân rốt cuộc không nhịn được nữa, lên tiếng:
- Đừng mà…
Lôi Vũ chứng kiến vẻ mặt hoảng sợ của nàng, nhận ra bản thân thực sự đã hành động quá nhanh, vội rời khỏi vị trí nhạy cảm của nàng, cười:
- Không sao đâu…
Giống như mọi lần, hắn tách hai chân nàng ra, đặt tiểu huynh đệ ở sát cửa vào. Nhưng lần này, không biết là do tiểu huynh đệ của hắn to hơn bình thường hay là tiểu huyệt của nàng nhỏ lại, lối vào dường như chật hơn rất nhiều. Hắn vừa dùng sức đẩy phần đầu tiểu huynh đệ vào, Thiên Ân đã dướn người lên, nặng nề thở gấp. Tiểu huynh đệ mới vào được một ít nhưng hạ thể nàng đã bắt đầu co bóp, ép chặt lấy nó, lối vào bỗng chốc hẹp hơn.
Lôi Vũ không còn cách nào khác, đặt tay lên hai mảnh trăng non bên cạnh lối vào, nhẹ nhàng mở ra. Hắn sợ nàng đau nên làm hết sức từ từ, vừa kéo ra vừa đẩy tiểu huynh đệ tiến vào. Sau một hồi chật vật, cuối cùng tiểu huynh đệ cũng vào được trong hạ thể nàng, tuy một ít vẫn ở phía ngoài. Hắn lúc nãy cố gắng đẩy toàn bộ tiểu huynh đệ vào nhưng thấy vẻ mặt đau đớn của nàng liền mềm lòng, lùi lại một ít.
Thiên Ân cảm nhận vật nam tính phía dưới vẫn không ngừng bành trướng, vừa định lên tiếng thì hắn đã bắt đầu di chuyển. Vật nam tính cùng hạ thể nàng không ngừng cọ sát, khoái cảm mãnh liệt ngay lập tức ập đến. Câu nói nàng đến cửa miệng cuối cùng lại chỉ thành những thanh âm rên rỉ. Còn Lôi Vũ lại như được âm thanh này khiêu khích, di chuyển ngày càng nhanh.
Mồ hôi trên người Lôi Vũ vã ra như tắm. Đến khi hắn bạo phát tất cả vào trong nàng, tốc độ mới dần chậm lại, từ từ đem vật kia từ nơi chật hẹp rút ra.