Quan Khí Tác giả: Hồng Mông Thụ Chương 242: Xu thế mới.
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu tầm
Đường rốt cuộc đã thông, đây là con đường mà quần chúng nhân dân Huyện Đại Phường chờ đợi đã lâu. Trong lễ thông xe, hai bên đường có rất nhiều người. Nhiều người cả đời chưa lên Quán Hà, bây giờ hai nơi cách nhau không đầy 20 Km, nhiều người liền ngồi xe bus lên Quán Hà.
- Chủ tịch Vương, ngài bây giờ đúng là rất nổi tiếng ở Huyện Đại Phường.
Thư ký Hác Duệ Bân vừa cười vừa nói.
- Có gì mà nổi tiếng hay không?
Vương Trạch Vinh cũng nghe được nhiều người lén bàn tán, mọi người đều nói con đường này là do Chủ tịch Vương tranh thủ từ tỉnh xuống. Nếu như không có Chủ tịch Vương, con đường này không biết đến bao giờ mới có thể xong.
- Tiểu Hác, lắng nghe ý kiến của quần chúng một chút. Huyện Đại Phường vẫn là huyện nghèo, mặc dù giao thông đã được cải thiện nhưng đời sống nhân dân không cao. Công tác trọng điểm của huyện bây giờ chính là vấn đề cơm ăn.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Hác Duệ Bân cảm thấy Chủ tịch Vương đúng là toàn tâm toàn ý vì nông dân.
Vương Trạch Vinh đúng là càng lúc càng nghĩ cho quần chúng nhân dân.
Đại lộ đã thông thì Huyện Đại Phường kiểu gì cũng sẽ phát triển. Trước đây Huyện Đại Phường như một tòa thành bị phong kín, ra vào rất khó khăn, mọi người đi đến Huyện Đại Phường đều thấy sợ. Bây giờ đã thay đổi nhiều, chỉ chưa đầy nửa tiếng đã có thể từ Thành phố Quán Hà đến Huyện Đại Phường, điều này làm cho mọi người ở Huyện Đại Phường đều hưng phấn. Đừng nhìn chỉ là một con đường, nhưng con đường này xuất hiện đã kéo gần khoảng cách giữa Huyện Đại Phường và Quán Hà về kinh tế.
Huyện Đại Phường giống như một tòa thành đột nhiên xuất hiện giữa mắt mọi người.
Phó chủ tịch thường trực huyện Điền Hoài Trụ đi vào phòng Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Chủ tịch Vương, bây giờ giao thông đã thuận tiện, các phương diện trong huyện cũng bắt đầu tốt lên. Số người đến và đi ở Huyện Đại Phường chúng ta đã tăng lên nhiều. Tôi đoán không lâu nữa thì huyện thành sẽ thịnh vượng.
Vương Trạch Vinh ném cho Điền Hoài Trụ điều thuốc rồi nói:
- Phạm vi anh phụ trách rất nặng nề, có rất nhiều nhà đầu tư đến đây, chúng ta phải nghĩ cách phát triển thị trường phục vụ, như vậy kinh tế mới có thể thực sự phát triển.
Điền Hoài Trụ nói:
- Người nhiều thì tình hình an ninh sẽ nặng nề hơn, chúng ta cần tăng cường ở mặt này. Nếu không thì ai dám đến Huyện Đại Phường đầu tư, kinh tế muốn phát triển cũng khó.
Vương Trạch Vinh nói:
- Việc này Bí thư Mộc đang làm. Yên tâm, có lão Mộc thì không xuất hiện vấn đề gì đâu.
Hai người càng nói càng cảm thấy Huyện Đại Phường có tương lai.
Huyện Đại Phường vừa thông xe, dân trên Thành phố Quán Hà là người cảm nhận chỗ tốt dễ nhất. Các loại hoa quả, rau dưa, thủy sản đều được nông dân Huyện Đại Phường vận chuyển lên, giá thực phẩm Huyện Đại Phường rẻ khiến giá ở thành phố cũng giảm đi.
Huyện Đại Phường bởi vì vẫn bế tắc nên mặc dù có thể trồng trọt đủ loại lương thực nhưng bán không mấy người mua. Nhưng bây giờ đường thông, nông dân mang lên thành phố bán thì giá tăng lên rất nhiều.
Một vài người làm ăn nhanh nhạy liền phân tích ưu thế của Huyện Đại Phường, càng lúc càng cảm thấy điều kiện thuận lợi của Huyện Đại Phường.
Huyện Đại Phường nằm ở giữa Thành phố Quán Hà và thành phố Thiên Hà. Trước kia từ Thành phố Quán Hà đến thành phố Thiên Hà phải đi đường núi vòng vèo khó đi, mặc dù thành phố Thiên Hà là thành phố có kinh tế số một số hai của tỉnh Sơn Nam, bởi vì giao thông không thuận tiện nên vẫn không có quan hệ kinh tế mấy với Thành phố Quán Hà. Bây giờ sau khi đường thông, đường từ Huyện Đại Phường đến thành phố Thiên Hà cũng đã sửa được phân nửa, chỉ cần con đường này thông thì từ thành phố Thiên Hà đến Thành phố Quán Hà sẽ thông. Thành phố Thiên Hà bởi vì có con đường cao tốc phía nam nên tốc độ phát triển kinh tế hơn xa Thành phố Quán Hà. Bây giờ thì khác rồi, có con đường này thì Quán Hà mặc dù trong lúc nhất thời không thể bằng thành phố Thiên Hà, nhưng muốn kéo gần khoảng cách giữa hai thành phố cũng không phải không thể.
Tài nguyên đất Huyện Đại Phường là rẻ nhất, mọi người rốt cuộc thấy được cơ hội kiếm tiền.
Các nhà đầu tư đến Huyện Đại Phường làm cho giá nhà đất ở đây ấm lên. Nóng lên đầu tiên ở Huyện Đại Phường là thị trường đất, càng lúc càng nhiều công ty địa ốc đi vào, giá cả khác hẳn lúc trước.
Giang Anh Hà sớm chuẩn bị thoát thân khỏi Huyện Đại Phường, nàng thấy mình đầu tư có 50 triệu mà chỉ trong thời gian ngắn đã tăng lên vài lần nên trong lòng mặc dù không nỡ nhưng vẫn từ từ bán các mảnh đất trong tay ra.
Trong một căn nhà bí mật trên thành phố, Tiểu Giang dựa vào lòng Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, lần này lãi được gần ba lần, không ngờ tiền tới lại nhanh như vậy.
Lúc đầu Tiểu Giang đến chỉ là ủng hộ Vương Trạch Vinh mà thôi, không ngờ lại kiếm nhiều thế.
Vương Trạch Vinh nhìn Tiểu Giang, áy náy mà nói:
- Huyện Đại Phường trước kia vướng núi nên đi lại khó khăn, đất đai không đáng giá. Bây giờ giao thông đã thuận tiện, giá đất sẽ dần dần ứng với giá thị trường bên ngoài. Đáng tiếc bán ra quá sớm, nếu thêm một thời gian nữa thì em kiếm hơn đó.
Tiểu Giang cười nói:
- Cái gì mà em kiếm, là anh kiếm đấy. Em chỉ làm công cho anh thôi.
Vương Trạch Vinh nói:
- Số tiền này đều là do em kiếm được, muốn tiêu thế nào thì em tiêu.
Tiểu Giang cười nói:
- Chúng ta tuy là vợ chồng nhưng vẫn phải nói rõ ràng. Tất cả tiền thì anh chiếm 80%, em 20%, anh có thiệt không nhỉ?
Nàng biết Vương Trạch Vinh đưa tiền này hết cho nàng, nhưng nàng sớm coi mình là người của Vương Trạch Vinh. Nếu không lấy ít tiền thì Vương Trạch Vinh sẽ không đồng ý, vì vậy đòi nhiều một chút, cứ như vậy Vương Trạch Vinh cũng yên tâm.
Vương Trạch Vinh vốn không quan tâm đến chuyện tiền nên cười nói:
- Tùy em.
Hắn biết Tiểu Giang sẽ không lấy hết tiền, nhưng hắn đưa nàng coi như cho hết nàng.
- Trạch Vinh, tiền lãi lần này em định đưa vào hai bộ phận. Một là đầu tư vào ngành chính, một là đầu tư vào thị trường chứng khoán. Gần đây chị họ lãi không ít, em định học theo.
Thấy Tiểu Giang thích với cuộc sống này, Vương Trạch Vinh cũng đỡ áy náy hơn.
Tiểu Giang rời đi, cuộc sống của Vương Trạch Vinh lại khôi phục bình thường.
Huyện Đại Phường bởi vì đã thay đổi nhiều khiến cho xuất hiện một tình huống đó là nhiều người muốn đến Huyện Đại Phường nhận chức.
Đây là chuyện mà trước đó không ai nghĩ đến.
Trước đây cán bộ thành phố Quán Hà cho rằng đến Huyện Đại Phường làm việc là bị đi đày. Nếu đẩy được không phải đến thành phố Quán Hà làm việc thì ai cũng sẽ đẩy. Nếu bắt buộc phải đến, mọi người đều cho rằng coi như cuộc đời làm quan đã xong. Có một vị cục trưởng trẻ tuổi trên thành phố Quán Hà được điều đến Huyện Đại Phường giữ chức phó chủ tịch huyện, kết quả khi đi trên đường thì lao xuống vực mà chết. Đường đến Huyện Đại Phường khó khăn như vậy nên nếu có thể thì không ai muốn tới Huyện Đại Phường.
Bây giờ đường đã thông, tình hình đã biến hoá. Bời vì đoạn đường giữa hai bên rất ngắn, có thể đến Huyện Đại Phường công tác đã thuận tiện hơn nhiều so với nơi khác.
Một vài người nhanh nhạy thấy được cơ hội này. Giao thông thuận tiện thì Huyện Đại Phường nhất định sẽ phát triển. Nếu bây giờ đến Huyện Đại Phường, như vậy Huyện Đại Phường phát triển thì mình không phải có thành tích sao?
Bây giờ ngày nào cũng có người chạy đến chỗ trưởng ban Tổ chức cán bộ thành phố Quán Hà – Thu Ứng Vũ, mục đích của bọn họ là muốn đến Huyện Đại Phường nhận chức.
Mới đầu Thu Ứng Vũ còn cảm thấy vui vẻ vì những người này tình nguyện đến huyện khó khăn công tác. Nhưng mấy ngày liền đều có người tới, hắn mới suy nghĩ. Đám người này là muốn đến Huyện Đại Phường để lấy thành tích.
Huyện Đại Phường phát triển, Thu Ứng Vũ thấy rõ ràng. Lần này đến Huyện Đại Phường, Thu Ứng Vũ không khỏi thầm khen tốc độ phát triển của Huyện Đại Phường. Không nói riêng đường cao tốc, chỉ riêng việc Huyện Đại Phường mời người trên tỉnh đến quy hoạch toàn huyện, đây không phải là làm cho qua chuyện.
Đừng nhìn nhiều mặt là núi, nhưng huyện thành rất lớn. Nếu như Vương Trạch Vinh thực sự phát triển theo quy hoạch này thì mấy năm sau Huyện Đại Phường còn có thể tiên tiến hơn thành phố Quán Hà.
Thu Ứng Vũ cảm thấy Vương Trạch Vinh rất cẩn thận khi mời người trên tỉnh đến làm bản quy hoạch. Chẳng qua hắn nghĩ Vương Trạch Vinh còn quá trẻ, suy nghĩ nông nổi. Nếu muốn làm theo quy hoạch đó thì cần tài chính khổng lồ. Bây giờ Huyện Đại Phường còn khó khăn, Vương Trạch Vinh thật sự có thể thực hiện bản quy hoạch đó sao?
Thu Ứng Vũ là người từ Huyện Đại Phường đi ra, hắn có ấn tượng tốt vì Vương Trạch Vinh một lòng muốn phát triển Huyện Đại Phường. Dù là Vương Trạch Vinh có phải nhìn quá xa hay không, nhưng có một điểm phải xác định đó là người thanh niên này thực lòng vì công việc.
- Cố gắng hết sức giúp cậu ta.
Thu Ứng Vũ thầm quyết định phải ủng hộ Vương Trạch Vinh.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Quan Khí Tác giả: Hồng Mông Thụ Chương 243: Rượu tiên tuyền huyện Đại Phường
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu tầm
Ngày thứ tư khi Vương Trạch Vinh vừa đi làm thì phó chủ tịch huyện Chu Liên Khánh gọi điện tới.
- Chủ tịch Vương, không tốt rồi, công nhân nhà máy rượu đang dựng băng rôn cản đường không cho vào nhà máy.
Chu Liên Khánh bây giờ đang rất lo lắng. Hắn là phó chủ tịch huyện phụ trách các nhà máy, nếu thật sự xảy ra vấn đề lớn thì hắn có chuyện.
- Xảy ra chuyện gì?
Bây giờ Huyện Đại Phường đã khác trước. Sau khi đường thông, Huyện Đại Phường càng lúc càng nhiều người tới nên việc này sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến sự phát triển của huyện.
- Chủ tịch Vương, là như thế này, nhà máy rượu mặc dù trước làm ăn cũng được nhưng do quản lý không tốt, hơn nữa lượng tiêu thụ không tốt, vì thế cuộc sống công nhân rất khó khăn. Công nhân càng lúc càng kích động, yêu cầu huyện phải có biện pháp cứu nhà máy rượu.
- Anh đến đó trấn an tình hình, tôi lập tức tới ngay.
Vương Trạch Vinh dẫn theo thư ký rất nhanh chạy đến nhà máy rượu.
Đi được nửa đường thì La Trung Hoa gọi điện tới.
- Trạch Vinh, anh làm như thế nào mà công nhân nhà máy rượu chặn đường vậy.
La Trung Hoa là Bí thư huyện ủy nên rất mẫn cảm với mấy chuyện này.
- Bí thư La, tôi đang trên đường đến nhà máy rượu.
- Được, anh phải giải quyết tốt chuyện này.
La Trung Hoa nói.
Đây không phải lần một lần hai Vương Trạch Vinh giải quyết mấy việc này nên cũng có kinh nghiệm. Dù sao nhà máy rượu cũng đã đến lúc phải giải quyết. Vương Trạch Vinh cũng hiểu một ít về tình hình nhà máy rượu, hắn bây giờ đang suy nghĩ nên cải cách như thế nào.
Xe chạy đến con đường bị chân thì Vương Trạch Vinh thấy Chu Liên Khánh đang ở đó nói với công nhân, đồng thời Hác Duệ Bân mới được đề bạt làm phó trưởng phòng Công an huyện Hác Duệ Quân cũng có ở đây.
Chu Liên Khánh đầu đầy mồ hôi thấy Vương Trạch Vinh đến liền vội vàng nói:
- Thưa các đồng chí công nhân, Chủ tịch Vương đến. Có gì xin mọi người nói ra, chứ chặn đường như thế này sẽ không giải quyết được vấn đề.
Các công nhân nghe nói Vương Trạch Vinh đến liền lập tức chạy lên vây lấy hắn.
Vương Trạch Vinh từ trên xe đi xuống, Hác Duệ Quân cũng chạy đến bên cạnh hắn. Hác Duệ Quân biết mình lên chức là nhờ Vương Trạch Vinh, em trai hắn là thư ký của Vương Trạch Vinh. Trên mặt hắn coi như viết một chữ Vương thật to.
Tình hình về cơ bản vẫn có thể khống chế, mặc dù có khoảng hai ba trăm công nhân đang tụ tập nhưng Công an huyện cũng huy động không ít cảnh sát tới đây.
Vương Trạch Vinh đi tới một chỗ cao rồi cầm loa nói với mọi người:
- Thưa các đồng chí công nhân nhà máy rượu, có chuyện gì phải phản ánh theo trình tự. Tôi là Vương Trạch Vinh – Chủ tịch huyện, tôi đến đây là để giải quyết vấn đề. Tôi hy vọng mọi người lập tức tản đi, tôi sẽ cùng mọi người đến nhà máy rượu để giải quyết vấn đề.
Thấy công nhân không hề động, Vương Trạch Vinh nói tiếp:
- Mọi người ở đây chắc cũng biết một ít về tôi, chỉ cần tôi đáp ứng thì chưa có chuyện gì không giải quyết được. Tôi ở đây xin hứa nhất định giải quyết vấn đề này giúp mọi người.
- Là Chủ tịch Vương ...
- Là Chủ tịch Vương từ trên tỉnh tới.
- Nghe nói Chủ tịch Vương đúng là làm thật.
- Chuyện ở nhà máy dệt là do Chủ tịch Vương giải quyết. Bây giờ công nhân nhà máy dệt rất tốt.
Phải nói danh tiếng của Vương Trạch Vinh rất được, thấy hắn tự mình đến, các công nhân liền thấy hy vọng. Mọi người gây loạn chính là muốn giải quyết vấn đề, bây giờ Chủ tịch Vương đã nói thế thì mọi người yên tâm.
- Nếu Chủ tịch Vương đã nói như vậy thì mọi người cùng về nhà máy rượu.
Một người đàn ông trung niên lớn tiếng nói với mọi người.
Có lẽ hắn khá có uy tín với công nhân, mọi người nhìn vài người khác rồi thấy bọn họ gật đầu, một lão già nói với Vương Trạch Vinh:
- Chủ tịch Vương, chúng tôi tin ngài một lần.
Vương Trạch Vinh nói:
- Đi, có gì đến nhà máy nói chuyện.
Sau khi vào nhà máy rượu, chỉ thấy nơi này rất cũ nát, ngay cả tấm biển cũng không nhìn rõ chữ.
Hác Duệ Quân cũng phải tìm một lúc lâu mới thấy được quản đốc nhà máy rượu ở nhà người thân của hắn.
Quản đốc tên Lưu Quý, người này năng lực không mạnh, chủ yếu là nghe lời cấp trên. Từ sau khi hắn làm quản đốc, nhà máy rượu càng lúc càng kém đi. Hôm nay nghe nói công nhân gây chuyện, hắn liền trốn ngay.
Biết được nguyên nhân là như thế này, Vương Trạch Vinh rất khó chịu với Lưu Quý. Người như vậy sao có thể làm tốt nhà máy rượu.
- Kính thưa các đồng chí, tình hình nhà máy rượu thì thành phố và huyện đều biết. Bây giờ đang nghĩ biện pháp giải quyết. Hôm nay hành vi của mọi người hơi quá một chút. Nhưng vì biết tâm tư của mọi người nên huyện không truy cứu việc này. Hôm nay tôi đến nhà máy rượu là muốn cùng mọi người nghĩ một biện pháp giải quyết.
Vương Trạch Vinh nói rất nghiêm khắc, ý của hắn là dù công nhân muốn náo loạn thì cũng có cảnh sát.
Một lão công nhân nói:
- Chủ tịch Vương, không phải chúng tôi tự khen, rượu của nhà máy đều có chất lượng rất tốt, chỉ cần phát triển tốt thì nhà máy sẽ có hy vọng.
Mọi người đều nói về ưu thế của nhà máy rượu, Vương Trạch Vinh qua đó có thể cảm nhận được tình cảm của công nhân đối với nhà máy rượu.
Vương Trạch Vinh chăm chú lắng nghe mọi người nói, sau đó phát biểu:
- Thưa các đồng chí, tình cảm của mọi người đối với nhà máy rượu, tôi có thể cảm nhận được. Nhưng bây giờ là thời buổi kinh tế thị trường, tất cả đều phải theo quy luật thị trường. Nhà máy rượu Đại Phường đúng là đã có lịch sử huy hoàng, nhưng đó là quá khứ. Bây giờ chúng ta phải tìm ra một con đường có lợi cho sự phát triển của nhà máy thì mới được.
Thấy có không ít người không hài lòng với lời này, Vương Trạch Vinh nói tiếp:
- Như vậy đi, trên huyện sẽ phát tiền lương một tháng trước cho mọi người, trong vòng một tuần tôi sẽ cùng mọi người nghiên cứu ra một phương án có thể thực hiện, mọi người thấy như thế nào?
Người trong phòng họp nhìn nhau. Vương Trạch Vinh đầu tiên là cấp tiền rồi nghiên cứu, việc này làm rất đúng, mọi người không thể nói gì. Chủ tịch huyện đã làm đến mức này cơ mà. Biện pháp giải quyết cũng không phải một ngày là có thể có.
Nhân viên kỹ thuật Bàng Đại Lâm nói:
- Chúng tôi sẽ tin Chủ tịch Vương một lần. Từ sau khi Chủ tịch Vương đến Huyện Đại Phường, mọi người đã nghe nói có chuyện gì mà Chủ tịch Vương đáp ứng lại không làm chưa?
Lời này của hắn mặc dù là có ý khen nhưng cũng có ý khích.
Vương Trạch Vinh cười cười với đối phương:
- Được, chỉ riêng lời này của anh thì chuyện của nhà máy rượu nhất định sẽ được giải quyết.
Một ngày trôi qua mà Vương Trạch Vinh chưa nghĩ ra biện pháp nào tốt. Vương Trạch Vinh cũng tiến hành thử các loại rượu của nhà máy, đúng là rượu ngon.
Vương Trạch Vinh mặc dù không nghiên cứu nhiều về rượu, nhưng uống vào cũng có thể phân biệt được tốt xấu.
Thực ra trước đó Vương Trạch Vinh đã định bảo Tiểu Giang mua nhà máy rượu này. Nhưng khó khăn lắm mới khiến Tiểu Giang rời đi được, hắn không hy vọng vì nhà máy rượu này mà gọi Tiểu Giang quay lại.
Đang khi hắn đau đầu thì Ngô Vận Thu lại gọi điện tới.
- Chủ tịch Vương, tôi có ý muốn mua nhà máy rượu Đại Phường. Chúng ta ra đâu gặp mặt nói chuyện chứ?
Ngô Vận Thu vừa mở miệng liền trực tiếp nói ra ý đồ của mình. Cô ta sau khi biết chuyện ở nhà máy rượu, cảm thấy rượu ở đây rất ngon. Nhà máy rượu không buôn bán được chủ yếu là do tuyên truyền và mẫu mã sản phẩm. Mà chuyện này cô ta đều có thể giải quyết được, hơn nữa với năng lực của mình thì phát triển nhà máy rượu này không có gì khó.
Nghe thấy Ngô Vận Thu muốn mua nhà máy rượu, Vương Trạch Vinh liền lập tức đáp ứng gặp mặt.
Sau khi Ngô Vận Thu và Vương Trạch Vinh trao đổi, hai bên liền phái ra một đoàn đại biểu tiến hành đàm phán. Vương Trạch Vinh lần này cử Dương Hữu Phú – phòng Chiêu thương phụ trách việc này. Phòng Chiêu thương cũng coi đây là việc lớn nên triệu tập nhân viên đến tiến hành bàn bạc các vấn đề về nhà máy rượu với người của Ngô Vận Thu.
Sau khi đàm phán, Ủy ban huyện sẽ tiếp nhận công nhân về hưu và nhân viên tàn tật, chia làm hai loại. Một loại do công ty của Ngô Vận Thu trả tiền cho công nhân không muốn làm việc ở nhà máy rượu nữa. Công nhân muốn lưu lại thì sẽ được lấy tiền bồi thường chuyển thành cổ phần của nhà máy rượu, trở thành cổ đông. Ngoài ra tất cả thiết bị, đất của nhà máy rượu sẽ được bán cho Ngô Vận Thu với giá năm triệu. Ngô Vận Thu sẽ đầu tư một trăm triệu để tiến hành kinh doanh nhà máy rượu, cũng gánh chịu trách nhiệm trả các khoản nợ của nhà máy rượu.
Bán nhà máy rượu với giá năm triệu, Vương Trạch Vinh không biết giá này đắt hay rẻ. Dù sao hắn đang thầm than hạng mục nhà máy rượu này kiếm tiền rất dễ nhưng đáng tiếc ...
Sau khi phương án xử lý nhà máy rượu được công bố, mặc dù có một bộ phận người thấy việc huyện bán tài sản quốc gia là không đúng, nhưng không có mấy người. Số người muốn lấy tiền và rời nhà máy rượu không nhiều, hầu hết là chuyển thành cổ phần của nhà máy rượu.
Ngô Vận Thu cũng đổi tên nhà máy rượu thành công ty rượu Tiên Tuyền, rượu làm ra cũng có tên là rượu Tiên Tuyền. Ngô Vận Thu đồng thời cũng đầu tư tài chính khổng lồ vào nhà máy rượu.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Quan Khí Tác giả: Hồng Mông Thụ Chương 243: Rượu tiên tuyền huyện Đại Phường
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu tầm
Ngày thứ tư khi Vương Trạch Vinh vừa đi làm thì phó chủ tịch huyện Chu Liên Khánh gọi điện tới.
- Chủ tịch Vương, không tốt rồi, công nhân nhà máy rượu đang dựng băng rôn cản đường không cho vào nhà máy.
Chu Liên Khánh bây giờ đang rất lo lắng. Hắn là phó chủ tịch huyện phụ trách các nhà máy, nếu thật sự xảy ra vấn đề lớn thì hắn có chuyện.
- Xảy ra chuyện gì?
Bây giờ Huyện Đại Phường đã khác trước. Sau khi đường thông, Huyện Đại Phường càng lúc càng nhiều người tới nên việc này sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến sự phát triển của huyện.
- Chủ tịch Vương, là như thế này, nhà máy rượu mặc dù trước làm ăn cũng được nhưng do quản lý không tốt, hơn nữa lượng tiêu thụ không tốt, vì thế cuộc sống công nhân rất khó khăn. Công nhân càng lúc càng kích động, yêu cầu huyện phải có biện pháp cứu nhà máy rượu.
- Anh đến đó trấn an tình hình, tôi lập tức tới ngay.
Vương Trạch Vinh dẫn theo thư ký rất nhanh chạy đến nhà máy rượu.
Đi được nửa đường thì La Trung Hoa gọi điện tới.
- Trạch Vinh, anh làm như thế nào mà công nhân nhà máy rượu chặn đường vậy.
La Trung Hoa là Bí thư huyện ủy nên rất mẫn cảm với mấy chuyện này.
- Bí thư La, tôi đang trên đường đến nhà máy rượu.
- Được, anh phải giải quyết tốt chuyện này.
La Trung Hoa nói.
Đây không phải lần một lần hai Vương Trạch Vinh giải quyết mấy việc này nên cũng có kinh nghiệm. Dù sao nhà máy rượu cũng đã đến lúc phải giải quyết. Vương Trạch Vinh cũng hiểu một ít về tình hình nhà máy rượu, hắn bây giờ đang suy nghĩ nên cải cách như thế nào.
Xe chạy đến con đường bị chân thì Vương Trạch Vinh thấy Chu Liên Khánh đang ở đó nói với công nhân, đồng thời Hác Duệ Bân mới được đề bạt làm phó trưởng phòng Công an huyện Hác Duệ Quân cũng có ở đây.
Chu Liên Khánh đầu đầy mồ hôi thấy Vương Trạch Vinh đến liền vội vàng nói:
- Thưa các đồng chí công nhân, Chủ tịch Vương đến. Có gì xin mọi người nói ra, chứ chặn đường như thế này sẽ không giải quyết được vấn đề.
Các công nhân nghe nói Vương Trạch Vinh đến liền lập tức chạy lên vây lấy hắn.
Vương Trạch Vinh từ trên xe đi xuống, Hác Duệ Quân cũng chạy đến bên cạnh hắn. Hác Duệ Quân biết mình lên chức là nhờ Vương Trạch Vinh, em trai hắn là thư ký của Vương Trạch Vinh. Trên mặt hắn coi như viết một chữ Vương thật to.
Tình hình về cơ bản vẫn có thể khống chế, mặc dù có khoảng hai ba trăm công nhân đang tụ tập nhưng Công an huyện cũng huy động không ít cảnh sát tới đây.
Vương Trạch Vinh đi tới một chỗ cao rồi cầm loa nói với mọi người:
- Thưa các đồng chí công nhân nhà máy rượu, có chuyện gì phải phản ánh theo trình tự. Tôi là Vương Trạch Vinh – Chủ tịch huyện, tôi đến đây là để giải quyết vấn đề. Tôi hy vọng mọi người lập tức tản đi, tôi sẽ cùng mọi người đến nhà máy rượu để giải quyết vấn đề.
Thấy công nhân không hề động, Vương Trạch Vinh nói tiếp:
- Mọi người ở đây chắc cũng biết một ít về tôi, chỉ cần tôi đáp ứng thì chưa có chuyện gì không giải quyết được. Tôi ở đây xin hứa nhất định giải quyết vấn đề này giúp mọi người.
- Là Chủ tịch Vương ...
- Là Chủ tịch Vương từ trên tỉnh tới.
- Nghe nói Chủ tịch Vương đúng là làm thật.
- Chuyện ở nhà máy dệt là do Chủ tịch Vương giải quyết. Bây giờ công nhân nhà máy dệt rất tốt.
Phải nói danh tiếng của Vương Trạch Vinh rất được, thấy hắn tự mình đến, các công nhân liền thấy hy vọng. Mọi người gây loạn chính là muốn giải quyết vấn đề, bây giờ Chủ tịch Vương đã nói thế thì mọi người yên tâm.
- Nếu Chủ tịch Vương đã nói như vậy thì mọi người cùng về nhà máy rượu.
Một người đàn ông trung niên lớn tiếng nói với mọi người.
Có lẽ hắn khá có uy tín với công nhân, mọi người nhìn vài người khác rồi thấy bọn họ gật đầu, một lão già nói với Vương Trạch Vinh:
- Chủ tịch Vương, chúng tôi tin ngài một lần.
Vương Trạch Vinh nói:
- Đi, có gì đến nhà máy nói chuyện.
Sau khi vào nhà máy rượu, chỉ thấy nơi này rất cũ nát, ngay cả tấm biển cũng không nhìn rõ chữ.
Hác Duệ Quân cũng phải tìm một lúc lâu mới thấy được quản đốc nhà máy rượu ở nhà người thân của hắn.
Quản đốc tên Lưu Quý, người này năng lực không mạnh, chủ yếu là nghe lời cấp trên. Từ sau khi hắn làm quản đốc, nhà máy rượu càng lúc càng kém đi. Hôm nay nghe nói công nhân gây chuyện, hắn liền trốn ngay.
Biết được nguyên nhân là như thế này, Vương Trạch Vinh rất khó chịu với Lưu Quý. Người như vậy sao có thể làm tốt nhà máy rượu.
- Kính thưa các đồng chí, tình hình nhà máy rượu thì thành phố và huyện đều biết. Bây giờ đang nghĩ biện pháp giải quyết. Hôm nay hành vi của mọi người hơi quá một chút. Nhưng vì biết tâm tư của mọi người nên huyện không truy cứu việc này. Hôm nay tôi đến nhà máy rượu là muốn cùng mọi người nghĩ một biện pháp giải quyết.
Vương Trạch Vinh nói rất nghiêm khắc, ý của hắn là dù công nhân muốn náo loạn thì cũng có cảnh sát.
Một lão công nhân nói:
- Chủ tịch Vương, không phải chúng tôi tự khen, rượu của nhà máy đều có chất lượng rất tốt, chỉ cần phát triển tốt thì nhà máy sẽ có hy vọng.
Mọi người đều nói về ưu thế của nhà máy rượu, Vương Trạch Vinh qua đó có thể cảm nhận được tình cảm của công nhân đối với nhà máy rượu.
Vương Trạch Vinh chăm chú lắng nghe mọi người nói, sau đó phát biểu:
- Thưa các đồng chí, tình cảm của mọi người đối với nhà máy rượu, tôi có thể cảm nhận được. Nhưng bây giờ là thời buổi kinh tế thị trường, tất cả đều phải theo quy luật thị trường. Nhà máy rượu Đại Phường đúng là đã có lịch sử huy hoàng, nhưng đó là quá khứ. Bây giờ chúng ta phải tìm ra một con đường có lợi cho sự phát triển của nhà máy thì mới được.
Thấy có không ít người không hài lòng với lời này, Vương Trạch Vinh nói tiếp:
- Như vậy đi, trên huyện sẽ phát tiền lương một tháng trước cho mọi người, trong vòng một tuần tôi sẽ cùng mọi người nghiên cứu ra một phương án có thể thực hiện, mọi người thấy như thế nào?
Người trong phòng họp nhìn nhau. Vương Trạch Vinh đầu tiên là cấp tiền rồi nghiên cứu, việc này làm rất đúng, mọi người không thể nói gì. Chủ tịch huyện đã làm đến mức này cơ mà. Biện pháp giải quyết cũng không phải một ngày là có thể có.
Nhân viên kỹ thuật Bàng Đại Lâm nói:
- Chúng tôi sẽ tin Chủ tịch Vương một lần. Từ sau khi Chủ tịch Vương đến Huyện Đại Phường, mọi người đã nghe nói có chuyện gì mà Chủ tịch Vương đáp ứng lại không làm chưa?
Lời này của hắn mặc dù là có ý khen nhưng cũng có ý khích.
Vương Trạch Vinh cười cười với đối phương:
- Được, chỉ riêng lời này của anh thì chuyện của nhà máy rượu nhất định sẽ được giải quyết.
Một ngày trôi qua mà Vương Trạch Vinh chưa nghĩ ra biện pháp nào tốt. Vương Trạch Vinh cũng tiến hành thử các loại rượu của nhà máy, đúng là rượu ngon.
Vương Trạch Vinh mặc dù không nghiên cứu nhiều về rượu, nhưng uống vào cũng có thể phân biệt được tốt xấu.
Thực ra trước đó Vương Trạch Vinh đã định bảo Tiểu Giang mua nhà máy rượu này. Nhưng khó khăn lắm mới khiến Tiểu Giang rời đi được, hắn không hy vọng vì nhà máy rượu này mà gọi Tiểu Giang quay lại.
Đang khi hắn đau đầu thì Ngô Vận Thu lại gọi điện tới.
- Chủ tịch Vương, tôi có ý muốn mua nhà máy rượu Đại Phường. Chúng ta ra đâu gặp mặt nói chuyện chứ?
Ngô Vận Thu vừa mở miệng liền trực tiếp nói ra ý đồ của mình. Cô ta sau khi biết chuyện ở nhà máy rượu, cảm thấy rượu ở đây rất ngon. Nhà máy rượu không buôn bán được chủ yếu là do tuyên truyền và mẫu mã sản phẩm. Mà chuyện này cô ta đều có thể giải quyết được, hơn nữa với năng lực của mình thì phát triển nhà máy rượu này không có gì khó.
Nghe thấy Ngô Vận Thu muốn mua nhà máy rượu, Vương Trạch Vinh liền lập tức đáp ứng gặp mặt.
Sau khi Ngô Vận Thu và Vương Trạch Vinh trao đổi, hai bên liền phái ra một đoàn đại biểu tiến hành đàm phán. Vương Trạch Vinh lần này cử Dương Hữu Phú – phòng Chiêu thương phụ trách việc này. Phòng Chiêu thương cũng coi đây là việc lớn nên triệu tập nhân viên đến tiến hành bàn bạc các vấn đề về nhà máy rượu với người của Ngô Vận Thu.
Sau khi đàm phán, Ủy ban huyện sẽ tiếp nhận công nhân về hưu và nhân viên tàn tật, chia làm hai loại. Một loại do công ty của Ngô Vận Thu trả tiền cho công nhân không muốn làm việc ở nhà máy rượu nữa. Công nhân muốn lưu lại thì sẽ được lấy tiền bồi thường chuyển thành cổ phần của nhà máy rượu, trở thành cổ đông. Ngoài ra tất cả thiết bị, đất của nhà máy rượu sẽ được bán cho Ngô Vận Thu với giá năm triệu. Ngô Vận Thu sẽ đầu tư một trăm triệu để tiến hành kinh doanh nhà máy rượu, cũng gánh chịu trách nhiệm trả các khoản nợ của nhà máy rượu.
Bán nhà máy rượu với giá năm triệu, Vương Trạch Vinh không biết giá này đắt hay rẻ. Dù sao hắn đang thầm than hạng mục nhà máy rượu này kiếm tiền rất dễ nhưng đáng tiếc ...
Sau khi phương án xử lý nhà máy rượu được công bố, mặc dù có một bộ phận người thấy việc huyện bán tài sản quốc gia là không đúng, nhưng không có mấy người. Số người muốn lấy tiền và rời nhà máy rượu không nhiều, hầu hết là chuyển thành cổ phần của nhà máy rượu.
Ngô Vận Thu cũng đổi tên nhà máy rượu thành công ty rượu Tiên Tuyền, rượu làm ra cũng có tên là rượu Tiên Tuyền. Ngô Vận Thu đồng thời cũng đầu tư tài chính khổng lồ vào nhà máy rượu.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Quan Khí Tác giả: Hồng Mông Thụ Chương 244: Long Hương Băng biết kiềm chế.
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu tầm
Sau khi đường cao tốc thông xe, rất nhiều người liền coi trọng Huyện Đại Phường. Bọn họ cho rằng bây giờ đến Huyện Đại Phường là sẽ có cơ hội lấy thành tích. Vì thế thời gian này có một loạt người đang vận động để đến được Huyện Đại Phường.
Có người trên thành phố đến thì người ở Huyện Đại Phường lại thấy nguy cơ. Nói thật, Huyện Đại Phường phát triển nhanh như vậy thì bọn họ vừa vui nhưng lại lo có nhiều người nhìn chằm chằm vào vị trí của mình. Người có chỗ dựa thì đỡ, không có chỗ dựa lại lo lắng. Bây giờ không ít lãnh đạo các phòng ban đang tìm vị trí cho mình.
Trưởng phòng Than đá Hà Nông Kinh hôm nay lúc lên huyện báo cáo công tác trở về, tâm trạng của y rất kém.
Mặc dù phòng Than đá là đơn vị tiền, nhưng văn phòng của Hà Nông Kinh vẫn rất nhỏ. Hà Nông Kinh là một người khôn khéo, hắn biết nếu tỏ vẻ mình giàu là không tốt, phòng làm việc vừa đủ là được. Mình cần phải để các lãnh đạo thấy nơi này không có chất béo.
Từ sau khi dựa vào ông bố vợ để lên chức trưởng phòng, cuộc sống của Hà Nông Kinh rất thoải mái, tiền kiếm được không ít, phụ nữ chơi không ít. Bây giờ điều hắn muốn nhất là lên chức. Nhưng hôm nay sau khi đến văn phòng của Phó chủ tịch Chiêm Lệ Quyên, tâm trạng của hắn rất không ổn.
- Làm ăn thế nào vậy hả, sao không quét rọn thế này.
Hà Nông Kinh ngồi đó thấy góc phòng có mạng nhện, hắn gọi Chánh văn phòng vào mắng cho một trận. Ở nhà hắn thường xuyên bị Ô Lệ U mắng nên ở cơ quan hắn hay mắng người.
Chánh văn phòng Điền Hân thực ra sớm đã quan hệ tốt với Hà Nông Kinh, hôm nay thấy Hà Nông Kinh nóng như vậy nên vội vàng đến bóp vai cho hắn mà nói:
- Lát nữa em bảo người quét là được mà, làm gì mà nóng như vậy.
Theo tình hình bình thường thì Hà Nông Kinh nhất định sẽ bớt giận, nhưng lần này Hà Nông Kinh lại quát lớn:
- Đi ra ngoài.
Hắn không cho Điền Hân chút mặt mũi nào.
Điền Hân liền lắc lắc mông đi ra.
Thấy Điền Hân đi ra, Hà Nông Kinh lại suy nghĩ. Chiêm Lệ Quyên nói cho hắn một tin tức, nói là trên thành phố có một vài trưởng phòng có quan hệ muốn giữ chức trưởng phòng Than đá, bảo hắn chú ý một chút.
Tin tức này vốn không có gì, nhưng sau đó Chiêm Lệ Quyên lại đổ một gáo nước lạnh vào đầu Hà Nông Kinh:
- Tiểu Hà, nghe nói vợ trước của anh là Long Hương Băng phải không? Bây giờ Long Hương Băng đang là bảo mẫu cho Chủ tịch Vương, làm việc phải cẩn thận một chút.
Lời này làm cho Hà Nông Kinh sợ hãi. Long Hương Băng bị hắn bỏ và sống khá khổ sở, cô ta kiểu gì cũng hận hắn. Chẳng may cô ta nói xấu hắn trước mặt Chủ tịch Vương vài câu thì thôi rồi. Nhất định bây giờ có nhiều người nhìn chằm chằm vào vị trí của hắn.
Nhìn chằm chằm mạng nhện trong góc, Hà Nông Kinh cảm thấy mình như một con muỗi bị vướng vào mạng nhện, đang không ngừng giãy dụa. Con muỗi cố làm để thoát thân nhưng không được. Hắn vì thoát khỏi quê nghèo nên bỏ người vợ xinh đẹp để dựa vào nhà phó chủ tịch huyện. Nhưng có ai biết chỗ khó xử của hắn đâu. Sau khi vào Ô gia, hắn chỉ như một con chim nhỏ, mọi việc đều lấy Ô gia làm chủ, ngay cả Ô Lệ U cũng có thể mắng hắn. Đường này là đúng hay sai? Hà Nông Kinh không khỏi suy nghĩ miên man.
Dù hắn giãy dụa như thế nào cũng không thể bay khỏi mạng lưới thế lực của Ô gia.
Nhớ đến lời chỉ điểm mơ hồ của Chiêm Lệ Quyên, Hà Nông Kinh biết tiền đồ của mình có quan hệ đến vợ cũ. Nếu như cô ta không những không nói xấu hắn, hơn nữa còn nói tốt vài câu trước mặt Chủ tịch Vương, có lẽ hắn có thể dựa vào Chủ tịch Vương.
Nghĩ đến có thể dựa vào Vương Trạch Vinh, Hà Nông Kinh liền cảm thấy hưng phấn. Bây giờ năng lực của Vương Trạch Vinh càng lúc càng rõ ràng, đây là một người có quan hệ rất mạnh. Nếu như có thể dựa vào Vương Trạch Vinh thì vị trí của hắn có thể đảm bảo, hơn nữa rất có thể phát triển thêm.
Hà Nông Kinh tự nhận mình đẹp trai, mặc dù không dễ dàng gì có thể hòa hợp lại với Long Hương Băng, nhưng có thể lừa được phụ nữ mà.
Hắn soi gương một chút rồi tự tin ra khỏi văn phòng.
Chỗ ở của Vương Trạch Vinh thì Hà Nông Kinh biết. Bây giờ Vương Trạch Vinh đang ở Thị trấn Vương Gia Bá. Mục đích của Hà Nông Kinh rất rõ ràng, đó là đi tìm và tạo quan hệ tốt với Long Hương Băng. Hắn tin rằng chỉ cần mình nhận sai lầm thì với tình cảm của Long Hương Băng trước kia với hắn, bây giờ hắn không khó đối phó cô ta.
Hà Nông Kinh dừng xe trước cửa nhà Vương Trạch Vinh.
Hà Nông Kinh nhìn chằm chằm cánh cửa, hắn không khỏi nhớ lại lúc mới yêu. Lúc ấy hàng ngày hắn cũng chờ Long Hương Băng như thế này.
Một người phụ nữ xinh đẹp từ xa đi tới, Hà Nông Kinh không nhịn được mà quan sát. Đây là một người phụ nữ có dáng người rất đẹp, chiếc quần jean bó chặt lấy bên dưới, đôi chân dài thật quyến rũ. Nghĩ đến vợ mình bây giờ, Hà Nông Kinh thở dài một tiếng. Vợ hắn mà so với người phụ nữ này đúng là một trời một vực.
Người phụ nữ này mặc chiếc áo lông màu đỏ, mặc dù trời lạnh nhưng vẫn không thể ngăn cản sức nóng từ trên người cô phát ra.
Nếu có thể lên giường với cô ta thì hay quá. Hà Nông Kinh không khỏi ngứa ngáy trong lòng.
Khi người phụ nữ đi đến gần, Hà Nông Kinh mới thấy rõ đó là ai. Hắn thiếu chút nữa kêu lên, không ngờ người phụ nữ này lại là Long Hương Băng.
Đúng là không ngờ, một người phụ nữ nông thôn bây giờ đã thay đổi hoàn toàn, biến thành một thiếu phụ thành thị. Long Hương Băng bây giờ như đổi thành người khác. Người trước rất bình thường, người sau thì bất cứ người đàn ông nào cũng muốn ôm ấp.
Hà Nông Kinh mở cửa xe rồi vội vàng chạy đến trước mặt Long Hương Băng.
Bây giờ trong mắt Hà Nông Kinh chỉ có một suy nghĩ nhất định phải làm tốt quan hệ với Long Hương Băng, dù ly hôn Ô Lệ U cũng không tiếc.
- Hương Băng
Hà Nông Kinh gọi.
Long Hương Băng đang giật mình vì bị một người đàn ông xông đến trước mặt, bây giờ nghe thấy tiếng này mới nhận ra.
Nhìn Hà Nông Kinh, Long Hương Băng ngẩn ra một chút sau đó xoay người tránh sang bên, đi về phía nhà Vương Trạch Vinh.
Hà Nông Kinh đã làm tổn thương cô rất nhiều.
- Hương Băng, anh là Nông Kinh.
Hà Nông Kinh kéo Long Hương Băng lại.
- Bỏ ra.
Long Hương Băng lạnh như băng nói.
Mặc cho Hà Nông Kinh nói như thế nào thì Long Hương Băng cũng không để ý đến hắn. Người đàn ông này đã thành trưởng phòng, hôm nay chạy đến đây làm gì? Long Hương Băng không hiểu suy nghĩ của Hà Nông Kinh. Nhưng từ khi Hà Nông Kinh bỏ cô và đi lấy Ô Lệ U kia, Long Hương Băng đã hoàn toàn không còn tình cảm với hắn.
Thấy trên đường có không ít người đang nhìn, Hà Nông Kinh nhỏ giọng nói:
- Ở đây nhiều người quá, chúng ta vào rồi nói chuyện.
Long Hương Băng cũng không muốn người khác nhìn nên mở cửa đi vào.
Bây giờ Long Hương Băng đã không còn là cô thôn nữ nữa, mà là một thục nữ thành phố, hơn nữa còn là một người đẹp. Hà Nông Kinh vừa nghĩ đến việc Long Hương Băng có thể nói giúp mình trước mặt Chủ tịch Vương liền run lên. Vừa vào cửa hắn liền quỳ xuống ôm lấy chân Long Hương Băng mà nói:
- Hương Băng, anh sai rồi, em tha thứ cho anh đi.
Hà Nông Kinh là kẻ vì mục đích mà không từ thủ đoạn, hắn muốn dùng cách này để làm cho Long Hương Băng mềm lòng.
Long Hương Băng sớm hiểu về Hà Nông Kinh nên không hề muốn quay lại. Trong nháy mắt khi Hà Nông Kinh quỳ xuống, một chút tình cảm còn lại trong lòng Long Hương Băng đã biến mất. Lúc trước Long Hương Băng nghĩ Hà Nông Kinh bỏ mình và lấy Ô Lệ U chỉ là bất đắc dĩ, anh ta chắc còn yêu mình, bây giờ mới nhận ra sai lầm. Nhưng Hà Nông Kinh đâu có tình cảm, hắn bây giờ chỉ có một dã tâm là không ngừng tiến lên.
- Anh đi đi.
Long Hương Băng không hề có chút tình cảm nào. Cô không khỏi buồn cười vì trước đây mình vẫn có ảo tưởng. Một người vô trách nhiệm như vậy thì mình còn yêu làm gì.
Thấy Hà Nông Kinh còn không chịu buông tay ra, Long Hương Băng lạnh lùng nói:
- Anh tìm tôi có thể muốn tôi nói giúp anh trước mặt Chủ tịch Vương.
Hà Nông Kinh đang nghĩ xem nên làm như thế nào để Long Hương Băng đổi ý, hắn không ngờ Long Hương Băng lại hỏi như vậy. Hà Nông Kinh vô thức gật đầu, lúc phát hiện ra thì đã muộn.
Long Hương Băng lạnh lùng nhìn Hà Nông Kinh.
Hà Nông Kinh đanh phải buông tay ra.
- Anh đi đi. Giữa chúng ta không còn gì hết. Chuyện của anh, tôi sẽ nói với Chủ tịch Vương.
Long Hương Băng thường xuyên thấy Vương Trạch Vinh nói chuyện với cấp dưới nên cũng học theo.
Hà Nông Kinh biết biểu hiện của mình hôm nay quá kém, hắn không dám có thủ đoạn gì ở nhà Vương Trạch Vinh nên nhỏ giọng nói:
- Anh nhờ em đó.
Chỉ cần Long Hương Băng nói giúp hắn đã là thu hoạch. Hà Nông Kinh định về sau không ngừng quấn lấy Long Hương Băng.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Quan Khí Tác giả: Hồng Mông Thụ Chương 245: Phải đảm bảo Lương Trạch Vinh trúng cử
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu tầm
Đợt bầu cử hai cấp: Huyện, xã thị trấn sắp tới, theo tình hình Huyện Đại Phường hiện nay thì đợt bầu cử sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều người. Mỗi người đang liều mạng làm việc, hy vọng có thể giữ được vị trí hoặc thuận lợi trúng cử. Càng có người bắt đầu lấy tiền tìm quan hệ, xem có thể dùng cách này đạt được mục đích hay không?
Các cán bộ Huyện Đại Phường bây giờ quan tâm nhất là đợt bầu cử. Mặc dù rất nhiều người cũng thấy Vương Trạch Vinh đã làm được nhiều công tác nên muốn dựa vào hắn. Nhưng cũng có nhiều người đang suy nghĩ. Lần tuyển cử này không phải một hai chức vụ mà là rất nhiều. Ví dụ như bầu cử một chức trưởng phòng thì các phó trưởng phòng, các tổ trưởng đều có thể đạt được cơ hội. Chỉ cần thao tác tốt thì sẽ đạt được lợi ích từ đó.
La Trung Hoa cũng biết một chút về tình hình trong huyện. Đối với chuyện Vương Trạch Vinh sẽ thành Chủ tịch huyện chính thức, trong lòng hắn rất không thoải mái. Nhưng đây là ý đồ của tổ chức, dù nghĩ không ra cũng phải làm. Nếu không thể ngăn cản thì người bên dưới làm chút chuyện gì đó hắn cũng coi như không biết. Tốt nhất là làm cho Vương Trạch Vinh không được vào danh sách là tốt nhất.
Vương Trạch Vinh cũng biết mình có thể trúng tuyển Chủ tịch huyện hay không là xem lần này, vì thế hắn cũng bắt đầu chú ý tiến hành giao lưu với các cán bộ.
- Chủ tịch Vương, bây giờ bên dưới có một đám người đang liên kết lại.
Thư ký Hác Duệ Bân nói.
- Ồ, tình hình cụ thể là gì?
Vương Trạch Vinh đoán Hác Duệ Bân chắc là nghe Hác Duệ Quân nói. Hác Duệ Quân là phó trưởng phòng Công an huyện, bây giờ hắn cũng đã phái thân tín đi để xem có thông tin gì không. Có thông tin liền đưa qua em trai Hác Duệ Bân để báo cáo lên với Vương Trạch Vinh.
- Nghe nói có người có ý đồ với danh sách.
Ra là danh sách. Lợi dụng danh sách để loại bỏ hoặc là thêm người. Mặc dù người được vào danh sách chưa chắc cấp trên đã thích nhưng có một số người thích làm việc này. Chỉ cần lên chức thì làm một khóa cũng là được rồi.
Vương Trạch Vinh biết phương diện này cũng có tính ngẫu nhiên. Căn cứ cách thức tổ chức thì đợt này sẽ tiến hành bầu cử chủ nhiệm, trưởng ban thư ký Đại hội đại biểu nhân dân; bầu cử Chánh án Tòa án nhân dân, Viện trưởng Viện kiểm sát nhân dân. Nếu như danh sách ứng cử chỉ có một người vào vị trí đó thì đương nhiên trúng cử. Phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân, các chức phó lãnh đạo thì có nhiều hơn là từ một đến ba người ....
Vương Trạch Vinh sẽ trở thành Chủ tịch huyện, việc này về cơ bản đã được xác định. Bây giờ chỉ đợi danh sách tuyển cử nên hắn cũng không lo lắng vấn đề của mình. Dù là trên thành phố hay ở huyện cũng phải đảm bảo hắn trúng cử. Việc này sáng hôm nay khi Bí thư Tiền gọi tới đã nói. Sáng nay hội nghị thường vụ Thị ủy đã tiến hành bàn bạc về danh sách tuyển cử ở Huyện Đại Phường. Việc này hắn biết nhưng người biết dưới không biết, có kẻ có suy nghĩ cũng không tránh khỏi. Đám nhân viên bên dưới mặc dù về cơ bản làm theo ý đồ của tổ chức nhưng cũng có trường hợp ngoài ý muốn. Việc này không phải vấn đề nhỏ, việc này cho thấy Huyện ủy không thể khống chế toàn huyện, nói rõ năng lực của Bí thư huyện ủy có vấn đề.
Vương Trạch Vinh cười cười, việc này người đau đầu nhất là La Trung Hoa. Nghĩ đến những người ủng hộ mình, Vương Trạch Vinh cảm thấy trong phạm vi năng lực thì phải hết sức giúp bọn họ một chút. Chỉ cần người của mình thuận lợi trúng cử thì các công việc tiếp theo ở Huyện Đại Phường sẽ dễ thực hiện hơn nhiều.
Lúc này Bí thư huyện ủy La Trung Hoa đang ngồi trong phòng làm việc của Bí thư thị ủy Tiền Dịch Tài. La Trung Hoa đang rất lo lắng.
La Trung Hoa lần này lên thành phố là để báo cáo công tác chuẩn bị bầu cử cấp xã, huyện ở Huyện Đại Phường.
Điều làm La Trung Hoa không ngờ đó là hắn vừa báo cáo xong, Tiền Dịch Tài đã nói:
- Tiểu La, công tác tuyển cử ở Huyện Đại Phường là chuyện lớn, không thể coi nhẹ. Chủ tịch huyện Trạch Vinh nhất định phải trúng cử, đây là nhiệm vụ mà tổ chức giao cho anh. Đừng có xuất hiện vấn đề gì đó. Hôm nay anh đã đến đây, vừa vặn thành phố vừa họp. Bây giờ tôi chính thức nói với anh một tiếng, sau khi về anh cứ tiến hành thực hiện theo yêu cầu của Thị ủy.
La Trung Hoa mặc dù có chút không hài lòng nhưng vẫn phải nói:
- Xin Bí thư Tiền yên tâm, tất cả các công tác đều được chuẩn bị chu đáo. Đợt bầu cử hai cấp ở Huyện Đại Phường sẽ thành công mỹ mãn. Trong thời gian này chúng tôi cũng đã bố trí nhân viên đến các phòng ban và xã, thị trấn điều tra tình hình, hôm qua rất tốt.
- Ừ, danh sách mà Huyện Đại Phường báo lên, Thị ủy về nguyên tắc đã đồng ý. Tôi tin rằng bộ máy Huyện Đại Phường bây giờ rất có lực chiến đấu.
Tiền Dịch Tài nói đến đây, La Trung Hoa thở phào nhẹ nhõm. Không ngờ Tiền Dịch Tài đột nhiên nói:
- Tiểu La, tôi nghe thấy một tin không tốt đó là có người ở Huyện Đại Phường đang lén cấu kết muốn giở trò trong bản danh sách. Các anh làm như thế nào vậy hả?
Câu hỏi này của Tiền Dịch Tài làm La Trung Hoa không biết trả lời. Hắn mặc dù cũng nghe thấy nhưng không quá coi trọng. Chẳng qua dù sao La Trung Hoa cũng là người có nhiều kinh nghiệm nên vẫn có cách đối phó:
- Xin Bí thư Tiền yên tâm. Huyện Đại Phường nhất định sẽ làm tốt công tác theo ý đồ cấp trên. Đối với ai dám làm loạn, Huyện ủy quyết không nương tay.
- Tiểu La, anh phải phối hợp tốt với công tác của đồng chí Vương Trạch Vinh. Trạch Vinh dù sao cũng là Phó bí thư, có tình hình gì thì nên bàn bạc với Trạch Vinh. Thị ủy tin rằng các anh sẽ làm tốt công tác tuyển cử lần này.
Tiền Dịch Tài nói thêm:
- Tiểu La, Thị ủy đã nghiên cứu thì thấy bầu Chủ tịch huyện của các anh không có thêm ai khác là vì không có người thích hợp, đây là trường hợp đặc biệt. Còn các vị trí khác nhất định phải nghiêm khắc thực hiện chính sách, cần phải chú ý đưa các đồng chí có năng lực vào danh sách.
La Trung Hoa ra khỏi phòng làm việc của Tiền Dịch Tài, hắn tới phòng làm việc của Thị trưởng Ngũ Toa Đức.
La Trung Hoa vừa ngồi xuống ghế liền cẩn thận báo cáo rõ tình hình chuẩn bị cho bầu cử.
Chăm chú lắng nghe La Trung Hoa báo cáo, Ngũ Toa Đức nói:
- Tiểu La, việc này phải nghiêm khắc làm theo yêu cầu của Thị ủy. Ý đồ của cấp trên có thể thực hiện hay không là liên quan đến tiền đồ của anh. Chẳng may quá trình tuyển cử của Huyện Đại Phường xuất hiện vấn đề sẽ rất bất lợi cho sự phát triển của anh. Về phần có người lén cấu kết thì quyết không thể xuất hiện. Nếu như thật sự để người được chọn từ trước không trúng cử, đó là nói rõ năng lực khống chế của anh còn kém.
Ngũ Toa Đức bây giờ cũng rất buồn bực. Vương Trạch Vinh có chỗ dựa quá mạnh. Y vốn định nhân dịp này làm khó Vương Trạch Vinh, nhưng cấp trên đã mơ hồ nói nếu như trong quá trình bầu cử mà Vương Trạch Vinh xuất hiện vấn đề thì thành phố sẽ phải chịu trách nhiệm. Ngay cả chỗ dựa của hắn cũng đã căn dặn nhất định phải làm tốt công tác bầu cử ở Huyện Đại Phường.
Trên đường về La Trung Hoa chỉ phân tích ra một câu đó là Vương Trạch Vinh nhất định phải trúng cử, các cái khác là thực hiện theo ý đồ của tổ chức.
Nghĩ đến lần bầu cử này có nhiều vị trí như vậy thì rất khó đảm bảo không xuất hiện vấn đề, La Trung Hoa quyết định phải bàn bạc nhiều hơn với Vương Trạch Vinh.
La Trung Hoa đúng là có chút lo lắng với lần bầu cử này. Mặc dù hắn kiêm chức chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân, nhưng từ sau khi Vương Trạch Vinh sửa đường, thu hút đầu tư, bây giờ danh tiếng của Vương Trạch Vinh ở Huyện Đại Phường càng lúc càng lớn. Không ít cán bộ cũng bắt đầu thích Chủ tịch huyện này. Điều làm người ta buồn bực nhất đó là Vương Trạch Vinh còn đưa ra đề xuất phát tiền thưởng cuối năm cho mọi người, ngay cả một vài người thân của La Trung Hoa cũng nói tốt cho Vương Trạch Vinh. Cứ tiếp tục như vậy thì chức Bí thư huyện ủy sớm muộn cũng bị Vương Trạch Vinh đoạt.
Nghĩ đến việc cấp trên yêu cầu Vương Trạch Vinh phải trúng cử, La Trung Hoa rất lo lắng cho công tác của mình sau này. Bây giờ qua hội nghị thường ủy có thể thấy Vương Trạch Vinh được nhiều người ủng hộ.
La Trung Hoa nhắm mắt lại suy nghĩ tình hình hội nghị thường ủy, tâm trạng hắn rất nặng nề. Vương Trạch Vinh bây giờ đã thu được mấy người gồm Điền Hoài Trụ, Mộc Vân Thuận, Mã Giới Yên, Mâu Tường Cương vào tay. Chỉ riêng bọn họ đã có năm phiếu. Mao Hiếu Lễ kia rất khó hiểu, thường xuyên bỏ cuộc. Đặng Lực Khôn càng kỳ quái, từ sau khi Vương Trạch Vinh tiến hành Luân chuyển đất đai, hắn nhiều lúc ủng hộ Vương Trạch Vinh. Bây giờ người bên La Trung Hoa chỉ còn có Mai Vinh Trân, Mão Văn Tuấn.
Ba phiếu. Nghĩ đến mình nắm được ba phiếu, La Trung Hoa cười khổ một tiếng.
Lần này nếu Vương Trạch Vinh thành công trúng cử thì thực lực của hắn không biết phát triển đến mức nào.
Xem ra phải nghĩ đối sách mới được.
Lần bầu cử này xem ra là cơ hội tốt. Nếu trên thành phố có nhiều người muốn đến Huyện Đại Phường, vì sao không nhờ Thị trưởng Ngũ có động tác, điều mấy người không dựa vào mình lên thành phố, sau dó đổi người có thể đi theo mình. Có lẽ việc này có vài phần thắng.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44