Dịch giả: Box đào tạo Bạch Ngọc sách Biên tập: 123456vn Nguồn: Bạch Ngọc Sách và Bàn Long Hội
Đạo ánh sáng kia không biết có thật sự là Bảo Quang hay không, từ khi xuất hiện đến giờ vẫn không biến mất, có lẽ ở ngoài ba ngàn dặm cũng có thể nhìn thấy.
Mạc Vấn đếm được mấy trăm tên thí luyện giả, ngay cả mấy chục người lúc trước Mạc Vấn đã gặp qua cũng ở trong số đó.
Mấy trăm người chia thành mấy đoàn thể phân biệt, đoàn lớn nhất có chừng hai trăm người. Không ngờ nhất chính là, cầm đầu nhóm người nọ lại là đệ tử Vô Vi Kiếm Tông! Hai thân ảnh quen thuộc đột nhiên hiện ra!
Chu Khánh Thư, Tịch Vân!
Chỉ có điều một Long một Hoàng của Vô Vi Kiếm Tông là La Như Phong cùng Nghê Thường Vân lại không có trong đó, không biết là do sai sót trong lúc truyền tống hay do bọn họ cố ý tách ra hành động.
“Là Mạc Thu! Không ngờ hắn cũng tới!”
“Tại sao chỉ có một mình hắn? Hắn hành động một mình sao?”
Mạc Vấn đến lập tức hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người. Hết cách rồi, đối với người hiểu rõ tin tức của Ảo Cảnh, thì Phục Ngưu Sơn Mạch tuyệt đối không có huyệt động thần bí nào.
“Mọi người đứng chờ như vậy cũng không phải biện pháp hay, vậy để chúng ta đi trước dò đường, thế nào?”
Cuối cùng đệ tử đứng đầu Hóa Đan Kiếm Tông cũng mở miệng, hắn là một thanh niên có tướng mạo tuấn lãng, tên gọi là Mộc Thanh Sơn. Cái tên rất bình thường, nhưng lại bài danh hạng 58 trong Tiềm Long Luận Kiếm Đại Hội, là một người trong top 100!
Thân thể Mộc Thanh Sơn khẽ động, gã giẫm lên một thanh phi kiếm rồi bay đến cửa động trên cao. Từ trong kiếm nang lấy ra một bình ngọc, gã đổ ra một viên đan dược màu xanh biếc, sau đó trực tiếp ném nó vào bên trong huyệt động.
Bồng ——
Một đoàn sương mù màu xanh xuất hiện, chúng dần dần tràn sâu vào bên trong huyệt động.
Mộc Thanh Sơn nhắm mắt cảm ứng trong chốc lát, rồi gã mở to hai mắt cười nói: “Không có vấn đề gì, Hóa Đan Kiếm Tông chúng ta đi trước một bước.”
Nói xong hắn liền dẫn đầu bước vào trong màn sương mù màu xanh, phía sau gã là hơn một trăm thí luyện giả thuộc thế lực của Hóa Đan Kiếm Tông, tất cả nhao nhao theo sát phía sau đi vào.
Hóa Đan Kiếm Tông hành động, những người khác liền đứng ngồi không yên. Linh Dục Kiếm Tông tiến vào thứ hai, người cầm đầu bọn họ là Thân Đồ Báo đứng thứ 27 Tiềm Long Luận Kiếm Đại Hội, hắn chủ tu là Huyết Đồ Kiếm Đạo, một loại biến chủng của Sát Lục Kiếm Đạo. Hắn đã lĩnh ngộ sơ bộ Phù Đồ Kiếm Ý, có thể nói là một nhân vật rất gần với Cửu Long Thất Hoàng.
Tiếp theo Vô Vi Kiếm Tông cùng Huyền Trọng Kiếm Tông cũng lần lượt tiến vào, thoáng cái hơn một ngàn người liền giảm đi hơn phân nửa.
Còn lại năm đội ngũ, bọn họ nhìn nhau, không ai dám hành động, bởi vì Mạc Vấn vẫn còn đứng ở bên ngoài!
Tất cả các đại Kiếm Tông không nể mặt vị đứng đầu Tiềm Long Luận Kiếm Đại Hội này, nhưng bọn hắn thì lại không thể không nhìn! Bất kể là thân phận Thiên Trì Kiếm Tông hay là thân phận đứng đầu Luận Kiếm Đại Hội, cái nào bọn hắn cũng không thể đắc tội được.
“Các ngươi làm gì mà còn không đi vào? Bảo bối đều bị người ta cướp đi hết rồi!” Vân Linh Nhi ra vẻ như không nhìn ra vấn đề, không giải thích được, thanh âm thanh thúy của nàng vang dội, tất cả mọi người đều nghe thấy.
Đám người kia lập tức rối loạn, cái bọn họ để ý chính là câu nói sau cùng của Vân Linh Nhi!
“Các ngươi không vào, vậy thì ta vào trước.” Vân Linh Nhi giẫm lên phi kiếm bay ra, thoáng cái nàng đã chui vào bên trong huyệt động.
Chỗ Vân Linh Nhi đứng chính là chỗ đội thí luyện giả kia, bọn họ cũng cắn răng mà xông vào huyệt động. Có người đi đầu, những đoàn đội khác cũng nhao nhao bay theo vào trong huyệt động. Rất nhanh bên ngoài chỉ còn lại một mình Mạc Vấn.
Mạc Vấn nhìn qua huyệt động yên tĩnh, hắn nhíu mày, cái huyệt động này mang đến cho hắn một cảm giác xấu. Cửa động kia nhìn giống như cái miệng khổng lồ của một con yêu thú, nó đang tham lam cắn nuốt những người bị nó hấp dẫn.
Vào hay không vào? Mạc Vấn hơi do dự, lẽ ra chuyện quan trọng nhất của hắn là tìm đến chỗ đám đệ tử Thiên Trì Kiếm Tông, sau đó bảo hộ bọn họ an toàn cho đến lúc chấm dứt thí luyện. Đây mới là nhiệm vụ của hắn, nhưng nếu cứ như vậy rời đi, hắn cảm thấy mình sẽ thật sự bỏ qua một số đồ vật quan trọng, loại cảm giác này chính là giác quan thứ bảy rất mơ hồ của Linh Kiếm sư.
Cuối cùng Mạc Vấn quyết định tin tưởng giác quan thứ bảy của mình, hắn đi vào huyệt động.
Thông đạo trong huyệt động rất rộng rãi, hơi hơi dốc xuống dưới một chút. Mạc Vấn cẩn thận đem kiếm thức tỏa ra dò xét sâu bên trong huyệt động, sau đó hắn không nhanh không chậm đi vào bên trong.
Không ai biết, ngay sau khi Mạc Vấn tiến vào không lâu, bùn đất xung quanh cửa động đột nhiên quay cuồng. Rất nhanh, cửa động đã bị che kín lại, hơn nữa còn có một thảm thực vật phủ lên trên, vốn chỗ đó là cửa động bỗng nhiên biến mất vô tung.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của kimnambin
Dịch giả: Box đào tạo Bạch Ngọc sách Biên tập: 123456vn Nguồn: Bạch Ngọc Sách và Bàn Long Hội
Mạc Vấn giơ một khối dạ quang thạch lên, bước đi không thoải mái, trên đường đi hắn không gặp bất kì ai. Hơn nữa từ lúc xâm nhập, đường hành lang cũng càng ngày càng rộng rãi, lúc bắt đầu là đường kính hai trượng, dần dần tăng lên đến bốn trượng. Con đường này có thể chứa đủ sáu cỗ xe ngựa thế tục cùng chạy song song nhau!
Không biết tại sao lại có huyệt động dưới lòng đất này, vách tường hai bên đường hành lang được mài trơn nhẵn vô cùng. Trên đó phân bố một loại vật chất màu nâu rất cứng, không phải nham thạch mà hơn hẳn nham thạch, hơn nữa độ cứng của nó có thể so với thép nham. Mạc Vấn thử dùng ngón tay ngắt một khối nhỏ, thế mà ngoại trừ độ cứng không kém gì thép nham nó còn có tính bền dẻo rất cao, có thể kéo dài và dát mỏng! Khối vật chất màu nâu cứng to cỡ lòng bàn tay này bị hắn ép thành một lát mỏng cũng không bị vỡ!
Nhìn đến đây, hai mắt Mạc Vấn híp lại, loại vật chất này không được ghi lại trong tư liệu mới nhất của giới Linh Kiếm sư. Đương nhiên không ngoại trừ khả năng Linh Dục Kiếm Tông cùng Thiên Trì Kiếm Tông lưu trữ dữ liệu không toàn diện.
Vứt bỏ miếng vật chất thần bí bị bóp mỏng đi, Mạc Vấn tiếp tục bước tới trước. Không biết đường hành lang này dẫn đến đâu, hướng đi nghiêng nghiêng kéo dài xuống dưới, hơn nữa đường đi tương đối thẳng, ít nhất thì Mạc Vấn cũng không cảm thấy con đường này bị cong.
Đi thẳng nửa canh giờ, phía trước hành lang đột nhiên xuất hiện một tia sáng, Mạc Vấn đánh giá một chút, ít nhất hắn đã đi được quãng đường khoảng hai mươi dặm!
Hai chân bước nhanh hơn, phút chốc, một cái địa huyệt diện tích cực lớn xuất hiện trước mắt Mạc Vấn. Hơn một ngàn thí luyện giả lúc đầu tiến vào huyệt động đều đang ở chỗ này, dưới ánh sáng của công cụ phát sáng, toàn bộ địa huyệt bừng sáng.
Những người này tụ tập ở đây không tiến lên, không phải vì không có đường đi, mà là trước mắt có đến bảy con đường! Ngoại trừ thông đạo dẫn bọn hắn tiến vào, thì trên vách đá địa huyệt hình tròn còn phân bố bảy cái cửa động đều nhau nữa! Cửa động có ngoại hình lớn nhỏ giống nhau như đúc!
Nhóm thí luyện giả xảy ra tranh cãi, hoặc có thể bọn họ đang bàn luận xem nên tiến vào cửa động nào. Bảy cửa động tuy không phải là ít, nhưng không ai có thể đảm bảo bên trong có nguy hiểm hay kỳ ngộ! Vạn nhất chính mình lựa chọn phải một cửa động nguy hiểm, còn đối phương thì thắng lợi trở về, chẳng phải là đổ máu vô ích sao?
Mạc Vấn đến cũng không ảnh hưởng đến cuộc tranh luận của bọn họ, hắn cũng không có hứng thú quấy rầy bọn họ. Mạc Vấn đi ra bên cạnh cửa động, khắc một đạo cấm văn đặc thù lên chỗ không thu hút ánh mắt để đánh dấu. Thật ra hành động này của Mạc Vấn có hơi vẽ vời cho thêm chuyện, vì cơ bản trên cửa động có đủ loại ký hiệu, hiển nhiên nhận thức chung của mọi người trên đường lui là tương đối nhất trí. Nhưng để cẩn thận, Mạc Vấn vẫn để lại một dấu hiệu của riêng bản thân mình, đạo cấm văn này có tương thông với tinh thần của hắn, nên cửa động có bất kì biến hóa nào cũng sẽ báo lại cho hắn đầu tiên.
Chín phương thế lực cuối cùng cũng đạt thành một thỏa thuận, đó là hành động cùng nhau, bọn họ sẽ thăm dò từng cửa động một, thu hoạch được bao nhiêu chia đều.
Mà Mạc Vấn cũng không thể không quan tâm đến, chín tên đại diện thế lực của mình cùng ra mặt bàn bạc với Mạc Vấn, bọn chúng lấy một thành lợi ích làm điều kiện để Mạc Vấn cùng hành động.
Trầm ngâm một lúc, Mạc Vấn đồng ý. Trong huyệt động này khắp nơi đều lộ ra một chút kì quái, vẫn nên hành động theo đoàn thể mới an toàn hơn một chút. Cá nhân hắn tuy có chiến lực mạnh, nhưng cũng chỉ có vậy thôi, cần phải có người yểm hộ thì mới có thể phát huy ra toàn bộ chiến lực được. Hắn không muốn gặp lại cảnh ngộ như ở Thương Lang Nguyên.
“Tốt rồi, vậy liền bắt đầu từ cửa động thứ nhất bên trái thôi.”
Đệ tử đầu lĩnh Huyền Trọng Kiếm Tông Thạch Mạnh vung kiếm chém lên trên một cửa động, để lại một vết kiếm sâu vài tấc.
“Ta, Mạc huynh, Thân huynh, Mộc huynh, Chu lão đệ đi ở đằng trước dò đường, những người khác che chắn phía sau. Có ai có ý kiến gì không?” Thạch Mạnh hỏi.
Năm người đại diện năm thế lực kia do dự một chút, bọn họ gật đầu đồng ý. Đằng trước là nguy hiểm nhất không thể nghi ngờ, được người của Tứ đại Kiếm Tông nhận trách nhiệm, bọn hắn đương nhiên cam tâm tình nguyện.
Mạc Vấn cùng Thạch Mạnh, Thân Đồ Báo, Mộc Thanh Sơn, Chu Khánh Thư, năm người dẫn đầu đi vào cửa động. Những người còn lại lục tục tiến vào theo, rất nhanh toàn bộ hơn một ngàn người đã đi vào trong.
Đường hành lang trong động rất rộng rãi, hơn một ngàn người cũng chỉ tạo thành đội ngũ dài gần hai trăm mét, đầu đuôi đều có thể chiếu cố cho nhau. Người có tâm thần khẩn trương cũng đã buông lỏng ra một chút.
Trong địa đạo yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân lộp bộp, lúc đầu mọi người còn có tâm tư nói đôi ba câu, nhưng dần dần chẳng còn ai có suy nghĩ đó nữa. Trước mắt là cảnh tượng liên miên vô tận, huyệt động dường như không có điểm tận cùng, mỗi người đều cảm nhận được một áp lực của sự vắng vẻ từ đáy lòng.
Sau nửa canh giờ, trước mặt bọn họ lại xuất hiện một cái địa huyệt cực lớn nữa! Giống như đúc với cái địa huyệt đầu tiên! Phía trước cũng xuất hiện bảy cái cửa động như thế nữa!
“Đùa ta sao? Lại là bảy cái!”
Một gã thí luyện giả không nhịn được gắt lên một tiếng, những thí luyện giả khác cũng hơi rối loạn một chút. Lúc trước đã có bảy cái rồi, hiện tại lại có thêm bảy cái nữa! Như này thì thăm dò thế nào?
Thần sắc mấy người Thạch Mạnh cũng ngưng trọng một chút, bọn họ tập trung lại thương lượng một chút, cuối cùng quyết định chọn một con đường trong đó để lại dấu hiệu rồi tiếp tục lên đường.
Vẫn là bắt đầu từ bên trái, ở bên ngoài động khẩu ngoài cùng bên trái để lại hai vết kiếm chém làm ký hiệu, nói rõ chỗ này là cửa phân nhánh thứ hai.
Lại trải qua nửa canh giờ hành quân im lặng nữa, cái địa huyệt thứ ba giống lúc trước như đúc xuất hiện!
“Lại là địa huyệt giống thế! Có còn nữa hay không vậy?” Có thí luyện giả không nhịn được tức giận văng tục.
Thần sắc Thạch Mạnh ngưng trọng: “Sự tình có chút không thích hợp, chỗ này hình như là một mê cung.”
“Bây giờ nên làm gì? Còn muốn tiếp tục thăm dò nữa không?” Mộc Thanh Sơn hỏi.
Thạch Mạnh cắn răng: “Lần này không chọn cái bên trái nữa, đi cửa động bên phải!”
Mấy người khác nhìn nhau rồi nhẹ gật đầu.
Ba vết kiếm làm ký hiệu lần nữa xuất hiện trước mắt mọi người, nhưng sau nửa canh giờ tiếp, sự tình không ai mong muốn lại xảy ra. Lại là một cái địa huyệt giống như đúc xuất hiện!
Nhìn bảy cái cửa động giống nhau xuất hiện trước mắt, không, cộng thêm cái cửa động bọn hắn đi tới phải là tám cái! Da đầu mọi người hơi run lên.
“Tình huống này tính thế nào? Đến cùng là có bao nhiêu cửa động đây?”
Mấy người dẫn đầu đang hai mắt nhìn nhau, bọn hắn đã có thể khẳng định chỗ này là một mê cung!
Thạch Mạnh ngồi xổm trên mặt đất, hắn dùng Linh kiếm kéo lê một đường thẳng tắp trên mặt đất: “Đây là thông đạo chúng ta đi từ bên ngoài vào, một đầu là cửa vào, đầu bên kia là địa huyệt thứ nhất.”
Sau đó hắn vẽ ra bảy con đường từ vòng tròn tượng trưng cho địa huyệt, ở xạ tuyến ngoài cùng bên trái, phía cuối lại vẽ ra một vòng tròn nữa.
“Đây là địa huyệt thứ hai.”
Sau đó, trên vòng tròn tượng trưng địa huyệt thứ hai lại vẽ tiếp bảy xạ tuyến nữa, trên đoạn thẳng ngoài cùng bên trái lại vẽ một vòng tròn nữa ở cuối.
“Cái này là địa huyệt thứ ba chúng ta đã đi qua.”
Thạch Mạnh nói xong thì vẽ tiếp bảy đường, ở cuối đường ngoài cùng bên phải vẽ một vòng tròn: “Cái này là địa huyệt thứ tư chỗ chúng ta đang đứng bây giờ.”
“Thạch huynh, ngươi muốn nói cái gì?” Thần sắc Mộc Thanh Sơn nghiêm túc nói, hắn cũng không nghĩ là Thạch Mạnh ăn no rỗi việc vẽ vòng tròn chơi.
Thạch Mạnh hít sâu một hơi, gã chỉ vào những đường thẳng tắp còn lại của mấy vòng tròn: “Mấy người có nghĩ tới không, liệu ở cuối những thông đạo này cũng có địa huyệt như thế không?”
Nói xong, Thạch Mạnh vẽ thêm những vòng tròn ở cuối những đường thẳng còn lại, rồi tiếp tục vẽ ra bảy đường thẳng tắp, cuối mỗi đường thẳng lại vẽ một vòng tròn nữa, rồi lại những đường thẳng tắp…
Nhìn qua mạng lưới chằng chịt trên mặt đất, tất cả mọi người hít một hơi khí lạnh. Nếu như địa hình ở đây đúng như Thạch Mạnh suy đoán, vậy thì bọn họ phai thăm dò tới khi nào? Đừng nói là ba tháng, ngay cả thời gian ba năm cũng không nhất định có thể thăm dò xong!
“Ai lại rảnh rỗi như vậy chứ, làm ra một tòa mê cung lớn như thế?” Chu Khánh Thư chửi thầm một câu.
Mộc Thanh Sơn bỗng nhiên như nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt hắn hơi khó coi nói: “Hào quang ở cửa động kia là cái gì tạo thành? Chúng ta đi lâu như thế, không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, nhưng cũng không nhìn thấy đồ vật nào khác, chẳng lẽ hào quang kia là tự nhiên mà xuất hiện sao?”
Mộc Thanh Sơn vừa nói xong, tất cả mọi người đều cảm thấy toàn thân chảy mồ hôi lạnh.
Một gã thủ lĩnh đoàn đội trong đó khô khốc nói: “Không phải là có ai đó cố ý lừa gạt để chúng ta đi vào đây chứ?”
Mọi người trầm mặc, sắc mặt mỗi người đều không tốt lắm, bây giờ nghĩ lại, hào quang đột nhiên xuất hiện ở cửa động kia đúng là giống như một cái bẫy!
“Ta đề nghị phái mấy người quay trở lại đường cũ nhìn một chút.” Thạch Mạnh lên tiếng nói.
“Ta đồng ý!”
“Đồng ý!”
Mọi người nhao nhao tỏ thái độ đồng ý, hiện tại tầm bảo đã trở thành mục tiêu thứ hai, đường lui mới là quan trọng nhất!
“Mỗi nhóm chọn ra một người, mang theo kiếm phù đưa tin, nếu xuất hiện bất kỳ cái gì ngoài ý muốn thì lập tức phi kiếm truyền thư thông báo.” Thạch Mạnh nói.
Rất nhanh, chín Linh Kiếm sư được chọn ra, tất cả đều là Kiếm Mạch trung kỳ, lần dò đường này thành phần pháo hôi chiếm đa số, nếu không tốt mà xảy ra chuyện gì thì cũng không tổn thất quá lớn.
Chỉ sau một lát, chín tên thí luyện giả khẩn trương lên đường, mọi người ở bên trong địa huyệt đều thấy không thoải mái, sự tình của chín người này có thể liên quan đến đường lui của bọn hắn!
Hơn một ngàn thí luyện giả tâm thần bất ổn, lo lắng bất an chờ đợi trong địa huyệt, hào khí có vẻ hơi nặng nề trống vắng. Hiện tại chẳng có ai còn tâm tư muốn nói chuyện, ai nấy tùy ý ngồi xuống đất mở mắt nhìn nhau.
Một tia bất an sâu trong đáy lòng Mạc Vấn càng trở nên rõ ràng hơn, hắn không biết cảm giác bất an này từ đâu mà có, giống như từ bốn phương tám hướng mà đến, mỗi một chỗ đều làm cho hắn cảm thấy bất an. Tinh thần của mình cũng đã bắt đầu xuất hiện một tia hoảng hốt, tận lực che giấu đi, nếu không phải kiếm thức của Mạc Vấn đặc thù thì có lẽ cũng không cảm thấy gì cả.
Bá!
Mạc Vấn trực tiếp đứng lên, hắn híp mắt đánh giá không khí xung quanh.
“Mạc huynh, có chuyện gì xảy ra?” Thạch Mạnh hỏi, những người khác cũng nhao nhao nhìn về phía Mạc Vấn.
Mạc Vấn nhíu mày, hắn cảm giác có một đồ vật ảnh hưởng đến tinh thần của hắn, nhưng lúc hắn muốn cẩn thận truy tìm thì lại không thấy đâu nữa. Mạc Vấn nhìn qua phần đông thí luyện giả đang nghỉ tay điều tức trong địa huyệt, bọn họ đều thành thật ngồi ngay ngắn ở kia, dường như không có bất cứ vấn đề gì.
“Không có việc gì, vừa rồi giống như là nghe thấy một ít âm thanh, là ta nghe nhầm.” Mạc Vấn nhàn nhạt giải thích một câu.
Đương nhiên bọn người Thạch Mạnh không tin, nhưng Mạc Vấn nói như vậy thì cũng hết cách rồi, người ta có tư cách đó, có thể giải thích với bọn hắn một câu đã là rất nể tình rồi.
“Này! Cả đám ngồi ngây ngốc ở đây làm gì? Nhìn giống như đầu gỗ vậy, không thú vị chút nào!” Một thanh âm thanh thúy vang lên trong địa huyệt trống trải, giống như rót sinh cơ vào ao đầm cô quạnh, thế giới trong ao bỗng trở nên sinh động.
Mạc Vấn hồ đồ một chút, hắn quay ngoắt về sau nhìn Vân Linh Nhi. Hiện tại hắn đã phát hiện ra địa phương quỷ dị kia xuất phát từ chỗ nào! Đúng là trong địa huyệt quá yên tĩnh! Yên tĩnh đến mức hơi chút không bình thường! Chỗ này có hơn một ngàn Linh Kiếm sư đấy! Tất cả mọi người đều là người sống có tư duy suy nghĩ! Vậy mà chẳng có ai nói chuyện! Là do không muốn nói, hay do một nguyên nhân nào khác dần dần vô tri vô giác ảnh hưởng đến bọn hắn?
Đương nhiên không chỉ có một mình Mạc Vấn phát hiện ra vấn đề này, ngay sau đó Thạch Mạnh cùng Mộc Thanh Sơn cũng phát hiện ra chỗ không đúng. Thân Đồ Báo cũng hơi phát giác, nhưng hắn lại chẳng muốn quản, bởi vì tu luyện Huyết Đồ Kiếm Đạo làm cho tính cách của hắn trở nên quái gở. Chu Khánh Thư dù sao cũng còn trẻ, tuy hắn phát hiện có gì đó không ổn, nhưng cũng suy nghĩ sâu xa.
“Chẳng lẽ mọi người cứ tụ tập không ở một chỗ như vậy, không bằng chúng ta mở một hội giao dịch đơn giản ở ngay chỗ này ah.” Thạch Mạnh đứng lên nói.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của kimnambin
Dịch giả: Box đào tạo Bạch Ngọc sách Biên tập: 123456vn Nguồn: Bạch Ngọc Sách và Bàn Long Hội
Đề nghị của Thạch Mạnh lập tức được phần đông Linh Kiếm sư hưởng ứng, tất cả nhao nhao hứng thú bàn luận.
Toàn bộ địa huyệt yên tĩnh thoáng chốc đã tràn ngập thanh âm náo nhiệt ầm ĩ. Hơn một ngàn bốn trăm thí luyện giả ở đây, đến từ năm châu bốn biển, trên cơ bản là mỗi châu đều có, trên tay ai mà chẳng có một chút đặc sản? Hội giao dịch là để bù đắp cho nhau, việc này cũng vừa khéo cho bọn họ một cơ hội.
Nhìn hào khí bừng bừng của hội giao dịch, Thạch Mạnh cùng Mộc Thanh Sơn liếc mắt nhìn nhau, hai người lặng lẽ thở ra một hơi. Trải qua tình huống nguy hiểm vừa rồi, ở trong quân doanh thế tục chính là điềm báo không lành, vốn loại sự tình này không có khả năng xuất hiện trên người Linh Kiếm sư có ý chí cứng cỏi. Nhưng ở đây khắp nơi đều có chút quỷ dị, thiếu chút nữa thì xảy ra chuyện không đáng có! Đáy lòng hai người xuất ra thêm một tia cảnh giác với mê cung này.
Mạc Vấn nhìn chằm chằm vào Vân Linh Nhi thật lâu, thiếu nữ này cũng khắp nơi lộ ra thần bí như vậy, một mối nguy hiểm tiềm ẩn đã bị một lời nói như vô tình của nàng hư không hóa giải.
Ra vẻ như cảm thụ ánh mắt của Mạc Vấn, Vân Linh Nhi quay đầu lại nhìn, nàng làm một cái mặt quỷ với Mạc Vấn sau đó liền cao hứng bừng bừng nhảy vào trong đám người kia. Nàng lật xem một vài vật trao đổi của những Linh Kiếm sư bày ra.
Mạc Vấn không có việc gì, hắn cũng dứt khoát đi dạo một vòng trong địa huyệt, đương nhiên đồ vật mà những Linh Kiếm sư này bày ra rất khó lọt vào mắt hắn.
Nhưng mọi thứ đều có ngoại lệ, trên quầy hàng của một Linh Kiếm sư Kiếm Mạch Viên Mãn có mấy đồ vật đang hấp dẫn ánh mắt của Mạc Vấn.
Mạc Vấn đi đến trước mặt Linh Kiếm sư này, hắn cầm lên ba thạch kiếm màu đen trong đống đồ chất đống: “Những vật này ngươi đổi thế nào?”
Linh Kiếm sư kia đang cúi đầu như một con kiến, nghe thấy vậy hai mắt gã sáng ngời, vô thức đang muốn giở công phu sư tử ngoạm, thế nhưng ngay khi vừa nhìn thấy Mạc Vấn thì lời nói kia liền nuốt trở lại, gã luống cuống chân tay nói: “Cái kia, các hạ, ngài, ngài... Ách... Mười khối linh thạch! Đổi mười khối linh thạch là được rồi!”
Mạc Vấn nhìn gã một cái, nhẹ gật đầu, hắn lấy ra mười khối linh thạch Nhất giai để lại trên quầy hàng, sau đó tiện tay thu ba miếng thạch kiếm vào kiếm nang. Thạch kiếm màu đen này chính là kiếm phù Vạn Hóa Kiếm Điệp của Thiên Cơ Kiếm Tông, vốn hắn đã sưu tập được hai cái, không nghĩ tới hôm nay hắn lại có thể lấy được thêm ba miếng nữa.
“Ngươi còn thứ này nữa không?” Mạc Vấn hỏi. Thạch kiếm màu đen này tuy có xuất xứ không tầm thường, nhưng nếu không gom góp đủ số lượng thì cũng chỉ là khối đá bỏ đi mà thôi. Gã Linh Kiếm sư này bán giá mười khối linh thạch là tuyệt đối không bị thiệt, vốn nó ở trong tay gã cũng chẳng có tác dụng gì.
“Không còn nữa, ba khối kiếm phù Vạn Hóa Kiếm Điệp này là ta lấy được lúc ở trong một hội đấu giá chỗ Tử Đế Thành, lúc đầu còn tưởng là cổ bảo khó lường, ai ngờ...” Nói đến đây gã Linh Kiếm sư lắc đầu cười khổ, sau khi hắn biết rõ mình mua phải ba khối phế vật thì tư tưởng liền như bị ngăn cản lại!
Mạc Vấn nhẹ gật đầu, hắn quay người rời đi, Linh Kiếm sư kia bỗng nhiên gọi Mạc Vấn lại: “Các hạ, nghe nói cũng có vài vị tiền bối thu thập Vạn Hóa Kiếm Điệp, nổi danh nhất chính là Cửu trưởng lão của Thiên Cơ Kiếm Tông. Ta nghe nói lão nhân gia hắn đã sưu tập được hơn hai ngàn miếng, lại còn tung ra một cái giá rất cao 50 khối linh thạch để thu mua của các Linh Kiếm sư khác.”
Mạc Vấn quay đầu lại nhìn gã một cái: “Vậy tại sao ngươi không bán cho lão ta?”
Linh Kiếm sư kia cười tự giễu: “Người ta là Thiên Cơ Kiếm Tông, ta chỉ là một Linh Kiếm sư độc hành thì làm sao có thể lọt vào pháp nhãn của lão chứ? Tốt nhất vẫn là không nên đi rước lấy nhục nhã, chỉ là hơn mười khối linh thạch mà thôi, ta cũng không thiếu số tiền đó.”
Mạc Vấn hơi ngoài ý muốn một chút, gã Linh Kiếm sư này rất có cốt khí, không có khom lưng với hơn trăm khối linh thạch, điểm này tương đối khó khăn. Mạc Vấn không thể không nảy sinh một chút hảo cảm với đối phương, hắn phất tay ném ra một vật.
“Cho ngươi vật này để đền bù tổn thất, thời khắc mấu chốt nó có thể cứu ngươi một mạng đấy.”
Gã Linh Kiếm sư kia tiếp nhận đồ vật nọ rồi nhìn thoáng qua, gã hít sâu một hơi khí lạnh. Vội vàng thu nó vào kiếm nang của mình, gã đưa mắt nhìn xung quanh như vừa ăn trộm được thứ gì đó vậy. Bởi vì chính là Mạc Vấn cho gã một khỏa kiếm phù Nhị giai Thượng phẩm thuộc tính Băng, đối với một Linh Kiếm sư Kiếm Mạch Viên Mãn như hắn mà nói, thì đó tuyệt đối chính là vật dùng để bảo vệ tính mạng! Trong lòng gã càng kích động không thôi, bản thân mình đúng là thành công rồi, ba khối Vạn Hóa Kiếm Điệp gân gà đổi được một khỏa kiếm phù Nhị giai Thượng phẩm, tuyệt đối chính là lợi ích lớn nhất!
“Đã ba canh giờ rồi, vẫn chưa thấy quay trở lại!” Sắc Thạch Mạnh hơi khó coi, từ nơi này quay trở lại chỗ cửa ra vào, ba canh giờ là thừa rồi!
Mộc Thanh Sơn trầm mặc một chút: “Có nên phát một đạo kiếm phù đưa tin xác định một chút không.”
Thạch Mạnh nhẹ gật đầu: “Cũng chỉ có thể làm như vậy.”
Một khỏa kiếm phù bị bóp nát, một đạo lưu quang lóe lên một cái rồi chui vào hư không biến mất không thấy đâu nữa.
Sau một phút đồng hồ.
“Chưa có tin tức phản hồi!”
Sắc mặt Thạch Mạnh cùng Mộc Thanh Sơn đồng thời đều rất khó coi.
Thạch Mạnh hít sâu một hơi: “Đầu tiên không nên để lộ ra, tìm tất cả bọn hắn đến đây thương lượng một chút.”
Mộc Thanh Sơn nhẹ gật đầu, việc này là việc quan trọng, một khi để lộ tin tức ra ngoài, bọn họ cơ bản vốn là những đoàn thể rời rạc sẽ lập tức sụp đổ. Sự tình hôm nay lộ ra kỳ quái khắp nơi, đối mặt với nguy hiểm tiềm tàng thì phải liên kết với nhau hết sức liên hợp lực lượng, nếu không sẽ có khả năng bị chôn vùi ở đây vĩnh viễn!
Bắt đầu, kể cả Mạc Vấn, tổng cộng có mười người tập trung vào một góc địa huyệt, Thạch Mạnh lấy ra một bộ trận bàn thiết lập một ảo trận cách âm.
“Sự tình là như vậy, mười người phái đi không có tin tức, khả năng đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cũng có thể là bọn họ đã chạy ra ngoài.” Thạch Mạnh công bố một chút kết quả dò đường cho mấy người kia.
Sắc mặt mọi người lập tức trở nên tương đối khó coi, Thạch Mạnh liệt kê hai khả năng căn bản là không cần cân nhắc, hoàn toàn chỉ là tự an ủi mà thôi. Hiện tại bọn họ cũng đã rất rõ ràng, khả năng bọn họ đã bị vây ở trong mê cung này rồi! Hơn nữa có thể đường lui cũng đã bị ngăn chặn!
“Ta nghĩ rằng chỗ này là một cái bẫy! Ta đề nghị mọi người cùng nhau quay lại để ra ngoài. Mặc kệ đường quay lại có nguy hiểm gì, chúng ta có nhiều người như vậy chẳng lẽ không ứng phó được sao?” Một gã đầu lĩnh một nhóm nói.
“Ta không đồng ý, vất vả lắm chúng ta mới đến được đây, cẩn thận thăm dò một chút, có lẽ là do cơ chế phòng hộ nào đó của tòa di phủ này thôi, chỉ cần chúng ta có thể xông qua mê cung này, nhất định sẽ có thu hoạch phong phú!” Một gã khác lập tức phản đối.
Thạch Mạnh liếc nhìn mọi người: “Mấy người thì sao?”
Mộc Thanh Sơn trầm ngâm một chút: “Ta cho là nên xem thử một chút, tòa mê cung này sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện, bên dưới nó có lẽ cất dấu một bí mật gì đó đang đợi chúng ta khám phá, bỏ lỡ cơ hội này có thể sẽ phải hối tiếc cả đời.”
Thân Đồ Báo lau sạch huyết kiếm trong tay, gã lãnh khốc vô tình nói: “Trong từ điển của ta không có chữ quay lại.”
Chu Khánh Thư trầm ngâm một chút rồi cũng tỏ thái độ: “Ta cũng đồng ý tiếp tục thăm dò.”
So với bốn năm năm trước lúc ở Triệu quốc, không thể nghi ngờ là Chu Khánh Thư đã trưởng thành hơn rất nhiều. Ít nhất cái loại quần là áo lượt mắt để cao hơn đỉnh đầu là đã được thu liễm rất nhiều, thế nhưng cái loại bẩm sinh cảm giác về sự ưu việt của bản thân vẫn không thể thay đổi, hắn nhìn về phía những thí luyện giả tán tu hoặc xuất thân từ tiểu Kiếm môn vẫn mang theo một chút kiêu ngạo như có như không.
Toàn bộ Tứ đại Kiếm Tông tỏ thái độ ủng hộ, là bởi vì bọn hắn có lực lượng thâm hậu, lần Ảo Cảnh này đã được chuẩn bị đầy đủ, chỉ cần không xuất hiện nguy cơ cấp độ Kiếm Nguyên thì bọn họ đều có thể ứng phó được. Nhưng những thế lực tán tu và tiểu Kiếm môn lại không có tin tưởng mạnh mẽ như vậy, nội tình bọn họ không thể so sánh với các đại Kiếm Tông, lại càng không chịu nổi tổn thất đệ tử tinh anh. Bởi vậy chỉ có một nhóm đồng ý tiếp tục thăm dò, bốn nhóm còn lại đều quyết định quay trở lại ra ngoài.
Chín thế lực đều tỏ thái độ bên ngoài, mọi người không tự chủ được mà nhìn về phía Mạc Vấn, vị này chính là chiến lực mạnh nhất ở đây! Ai cũng muốn tranh giành sự ủng hộ của hắn.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Dịch giả: Box đào tạo Bạch Ngọc sách Biên tập: 123456vn Nguồn: Bạch Ngọc Sách và Bàn Long Hội
“Ta quyết định thăm dò.” Mạc Vấn nhàn nhạt nói ra đáp án của mình.
Bọn người Thạch Mạnh rõ ràng vui vẻ hẳn, thực lực của Mạc Vấn bọn hắn rõ như ban ngày, cùng với một kích mạnh nhất cuối cùng của Tử Ngọc, có lẽ đã có thể so sánh với lực công kích của Kiếm Nguyên sơ cảnh! Mạc Thu trong con mắt của bọn họ, hoàn toàn là một cường giả chuẩn Kiếm Nguyên! Có người mạnh như vậy gia nhập, bọn hắn thăm dò mê cung sẽ nắm chắc thêm gấp hai thậm chí gấp ba.
Mặt khác, bốn vị đại diện lựa chọn rời đi thì có hơi thất vọng một chút, thế nhưng đối với lựa chọn của Mạc Vấn thì bọn hắn chỉ có thể bị động tiếp nhận, chẳng lẽ còn có thể yêu cầu điều gì hay sao?
“Tất cả mọi người đã có quyết định, vậy chúng ta liền phó mặc cho số trời.” Thạch Mạnh phất tay thu lại ảo trận.
Tiếp theo, đại biểu các thế lực liền nói rõ chân tướng việc dò dường cho phần đông thí luyện giả, hơn một ngàn thí luyện giả lập tức xôn xao.
Nhưng cuối cùng bọn họ vẫn đang bàn luận xem đi tiếp hay rời khỏi!
Tứ đại Kiếm Tông có thể khống chế tuyệt đối thí luyện giả dưới trướng mình. Nhưng còn lại năm thế lực kia lại có kết cấu phức tạp, người dẫn đầu cũng không hẳn là người đại diện, cho nên không đưa ra được quyết định cho tất cả mọi người. Có người tình nguyện rời đi, cũng có người đồng ý ở lại, trong chốc lát mọi người đều nhao nhao bàn luận, toàn bộ địa huyệt còn ầm ĩ hơn so với một cái chợ.
Cuối cùng, số người lựa chọn rời đi cũng chiếm một bộ phận tương đối. Có khoảng hơn ba trăm người, do bốn vị đại diện kia là đội trưởng dẫn đầu đội ngũ đi theo đường cũ quay lại. Những người ở lại tự nhiên sắp xếp rồi chọn tập hợp lại thành đoàn thể tiểu Kiếm môn, nhân số thoáng cái đã lên tới bốn trăm, bọn họ trở thành một phương lực lượng lớn nhất.
“Tiếp theo chúng ta làm như nào?”
Thủ lĩnh những phương thế lực ở lại cùng ngồi xuống bên cạnh sơ đồ phác thảo mê cung, bọn họ đang nghiên cứu thảo luận hành động kế tiếp.
“Ta cho rằng tiếp tục lựa chọn một huyệt động rồi tiến lên, đầu tiên chúng ta cần dò xét ra điểm mấu chốt của tòa mê cung này, sau đó lại tiếp tục thảo luận bước hành động tiếp theo.” Mộc Thanh Sơn nói.
“Ta đề nghị tách ra hành động, như vậy có thể tăng tốc độ lên.” Chu Khánh Thư đột nhiên chen vào nói.
Thạch Mạnh nhìn hắn một cái: “Không được, trong tòa mê cung này tồn tại nguy hiểm không biết trước, tốt nhất vẫn là không nên hành động một mình.”
“Hừ.” Chu Khánh Thư khẽ hừ một tiếng, hắn không nói gì thêm.
“Còn ai có ý kiến gì không? Nếu không có ý kiến thì chúng ta bắt đầu hành động.” Thạch Mạnh đứng lên: “Lần này do ta cùng Mạc huynh, Thân Đồ huynh đi phía trước, Mộc huynh, Chu lão đệ, Trần huynh ba người các ngươi đi phía sau, không có vấn đề gì chứ?”
Đội ngũ lần nữa đứng lên di chuyển, nhưng từ hơn 1400 người giảm xuống còn hơn một ngàn người. Lúc này vẫn là chọn một cửa động ngoài cùng bên trái, vị trí lúc trước khi đi ngang qua ba huyệt động đã được chép lại vào ngọc giản trống, lúc nào cũng có thể tiến hành bổ sung.
Trên đường như cũ không có chút nào đáng sợ, bình tĩnh đến mức dọa người, sau nửa canh giờ, lại một tòa địa huyệt nữa xuất hiện trước mắt mọi người. Giống như đúc với cái lúc trước, bảy cái, không, là tiêu chuẩn tám cái cửa động, giống như tám cái miệng dữ tợn khổng lồ vậy.
“Nhớ kỹ, tiếp tục đi tiếp!”
Sau nửa canh giờ, lại một địa huyệt xuất hiện!
“Đã nhớ, đi!”
Tiếp nửa canh giờ nữa, một cái địa huyệt như thế hiện ra.
“Nhớ! Đi!”
Sau nửa canh giờ…
“Đây là tất cả, chúng ta hợp lực phá giải tòa mê trận này!”
Vài thủ lĩnh sau khi thương lượng đã đưa ra quyết định. Tiến vào Ảo Cảnh thí luyện, nổi tiếng nhất chính là Linh Kiếm sư am hiểu cấm trận, bọn hắn hơn một ngàn người, trong đó cũng có hơn mười vị Cấm Trận sư, tuy đẳng cấp không cao, nhưng có ít còn hơn không có.
Hơn mười thí luyện giả am hiểu cấm trận tụ lại cùng một chỗ, vắt hết óc suy nghĩ phương pháp phá trận.
“Mấy cái địa huyệt này chắc hẳn là mắt trận của mê trận, chúng ta phải biết có bao nhiêu mắt trận, sau đó căn cứ vào sự biến hóa liên hệ của các mắt trận mới có thể suy diễn đến tâm trận, chỉ có phá hỏng tâm trận thì những mắt trận này sẽ tự sụp đổ.”
“Thế nhưng chúng ta, bản thân đang ở trong mê trận, làm sao có thể dò xét ra nơi này có bao nhiêu mắt trận?”
“Chẳng lẽ phải tách ra thăm dò ư?”
“Không được, chỗ này là mê trận, một khi tách ra, tiếp theo chắc chắn sẽ không thể đi đến cùng một chỗ.”
“Có thể dùng kiếm phù đưa tin để liên hệ.”
“Ngươi đã quên là lúc đầu chúng ta phái ra mười người, bọn hắn đều mang theo kiếm phù, chẳng phải vừa đi đã không quay lại sao? Hơn nữa bọn người Chu Mộc Phong rời đi cũng đã lâu rồi, đến bây giờ cũng không có truyền đến tin tức gì, bọn hắn có nhiều người như vậy không thể nào tất cả cùng gặp việc ngoài ý muốn. Ta nghi ngờ nơi này có một loại lực lượng có thể chặn kiếm phù đưa tin!”
Mạc Vấn không tham dự tranh luận của những Cấm Trận sư nghiệp dư này, hắn đã lợi dụng Diễn Tinh Thần Cấm trong thức hải cuộn lại tạo ra chín tiết điểm, phân biệt đại biểu cho chín cái địa huyệt khác nhau mà bọn hắn vừa đi qua. Các loại đường cong xâu chuỗi chín địa huyệt lại, không ngừng diễn biến tính toán.
Sau nửa khắc đồng hồ, Mạc Vấn dừng lại, tin tức của tòa mê cung này quá ít, suy diễn cũng không thuận lợi, ít nhất phải hiểu rõ thêm một ít biến hóa của mê trận mới có thể cưỡng ép ngược lại. Diễn Tinh Thần Cấm cũng không phải vạn năng ah, trong lòng Mạc Vấn dâng lên một chút cảm xúc.
Đang lo lắng không biết mình có cần rời đi hành động một mình hay không, bỗng một tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi vang lên từ trong một cửa động.
Bá!
Tất cả thí luyện giả đang nghỉ ngơi đồng thời từ mặt đất đứng dậy, ai nấy đều nắm chuôi một thanh Linh kiếm trong tay, vẻ mặt như lâm đại địch nhìn về phía cửa động có âm thanh truyền ra.
Huyết Ảnh lóe lên, một thân ảnh màu máu chui vào cửa động rồi biến mất trong bóng tối.
“Ai! Là ai?”
“Là Thân sư huynh! Thân sư huynh đã tiến vào!” Thí luyện giả của Linh Dục Kiếm Tông vội vàng la lên, tiếp theo vài thân ảnh lại lóe lên, mấy tên thí luyện giả Linh Dục Kiếm Tông đuổi sát theo Thân Đồ Báo tiến vào cửa động kia.
Mấy người này vừa tiến vào, một phương thí luyện giả Linh Dục Kiếm Tông gần như đứng không vững nữa, bọn họ nhao nhao phóng đến chỗ cửa động đằng kia.
Linh Dục Kiếm Tông dẫn đầu xông lên, vốn hào khí mười phần áp lực phảng phất như đã tìm được một chỗ tháo rút, những người khác cũng nhao nhao phóng đến chỗ cửa động, thoáng cái tràng cảnh đã trở nên hỗn loạn.
“Đừng loạn! Mọi người đừng loạn! Đáng chết!” Thạch Mạnh chửi thầm một tiếng, đã không thể kiểm soát tràng diện nữa, có không ít thí luyện giả hoảng hốt chạy bừa lao vào các cửa động khác.
“Dùng hết sức ước thúc mọi người! Có thể bảo vệ một người là tốt một người! Đừng tùy tiện đi vào cửa động, sự tình vừa xong có chút cổ quái!”
Cuối cùng, toàn bộ địa huyệt cũng bình tĩnh trở lại dưới sự liên thủ áp chế của Thạch Mạnh cùng Mộc Thanh Sơn, rất nhiều thí luyện giả đã an tĩnh lại sau khi mê mang, giống như không biết chuyện gì vừa xảy ra.
“Trước tiên kiểm kê nhân số!” Sắc mặt Thạch Mạnh khó coi.
Rất nhanh đã có kết quả kiểm kê, Thạch Mạnh cùng Mộc Thanh Sơn đã phải hít một hơi khí lạnh.
Toàn bộ một phương thế lực Linh Dục Kiếm Tông rời khỏi, Vô Vi Kiếm Tông kể cả Chu Khánh Thư đã có tám phần biến mất, mà tập thể những tiểu Kiếm môn cùng tán tu kia mất đi gần 200 người, Huyền Trọng Kiếm Tông cùng Hóa Đan Kiếm Tông bọn hắn thì cũng có hơn mười người biến mất trong vụ hỗn loạn vừa rồi.
Đoàn đội hơn một ngàn người, thoáng cái đã giảm mạnh một nửa, còn lại hơn năm trăm người!
“Không tốt rồi! Bọn Hạ Hồng Phi cũng không thấy đâu nữa rồi!” Trần Đồng đại biểu thế lực tiểu Kiếm môn, hắn sắc mặt tái nhợt đi tới.
“Cái gì?” Thạch Mạnh cùng Mộc Thanh Sơn đồng thời thay đổi sắc mặt, bởi vì bọn người Hạ Hồng Phi đúng là vẻn vẹn một đám thí luyện giả am hiểu cấm trận trong đội ngũ.
Vừa mới rồi là trùng hợp ngoài ý muốn hay là có dự mưu từ trước? Thạch Mạnh cùng Mộc Thanh Sơn chỉ cảm thấy sợ hãi nổi da gà!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của kimnambin
Dịch giả: Box đào tạo Bạch Ngọc sách Biên tập: 123456vn Nguồn: Bạch Ngọc Sách và Bàn Long Hội
“Không thể ngồi chờ chết ở đây được! Tự chúng ta phải tìm ra đường!” Thần sắc Thạch Mạnh ngưng trọng nói.
“Thế nhưng không có Cấm Trận sư, chúng ta làm thế nào để phá giải mê cung ra ngoài đây?” Trần Đồng nghi ngờ nói.
Thạch Mạnh nhìn hắn một cái: “Đi một bước nhìn một bước, nếu không muốn sự tình vừa rồi tái diễn thì mọi người phải cùng hành động.”
Trần Đồng có thể được đề cử làm đại diện cũng không phải người ngốc, hắn lập tức đã hiểu ý trong lời nói của Thạch Mạnh. Rùng mình một cái, hắn liền vội vàng gật đầu đáp ứng. Ở bên trong Ảo Cảnh trống trải này, đường lui đã bị cắt đứt, con đường phía trước thì xa vời, trong lòng mỗi người đều có một cỗ áp lực đè nặng, giống như cảm giác của một người bị nhốt kín trong lồng. Trong thời gian ngắn thì có thể sẽ không sao, nhưng cứ như thế một lúc lâu rất có thể sẽ làm cho người ta phát điên lên. Theo lý thuyết, bản thân là một Linh Kiếm sư tinh anh trẻ tuổi, một chút cô quạnh như vậy có lẽ không ảnh hưởng đến tâm trí được, nhưng sự tình hết lần này đến lần khác lại xảy ra! Thế mà lại khiến nhiều thí luyện giả không khống chế được cảm xúc như vậy! Tòa mê cung này đáng sợ hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của bọn họ!
Hơn năm trăm người lựa chọn cửa động vừa mới truyền ra tiếng kêu thảm thiết, đại bộ phận thí luyện giả tẩu tán vừa xong đều tiến vào cái cửa động này, nói không chừng còn có thể gặp lại nhau lần nữa. Đương nhiên là có thể giải câu đố về tiếng kêu thảm thiết kia càng tốt, đối với những thứ không biết thì tốt nhất nên hiểu rõ nó!
Trên đường đi không gặp phải bất kỳ cái gì ngoài ý muốn, cũng không có bất kỳ thân ảnh nào, dường như những thí luyện giả vừa mới xông vào kia đều hư không biến mất!
Sau nửa canh giờ, một tòa địa huyệt hiện ra trước mắt.
Bọn người Thạch Mạnh không tự chủ mà dời ánh mắt lên người Mạc Vấn.
Mạc Vấn chậm rãi đi đến bên cạnh một cửa động, hắn rút ra một đạo linh quang cấm văn: “Là cái thứ tám.”
“Không phải là địa huyệt mới ư?” Thạch Mạnh suy nghĩ một chút rồi nói: “Có thể tổng cộng là có chín cái địa huyệt hay không?”
“Rất có thể! Chúng ta vừa bắt đầu đi từ địa huyệt thứ chín, liền đó đã quay lại địa huyệt lúc trước, có lẽ thật sự chỉ có chín cái!” Mộc Thanh Sơn nhẹ gật đầu.
“Chúng ta tiếp tục đi, cùng lắm thì mỗi một thông đạo đều đi qua một lần! Ta cũng không tin là không thể tìm thấy đường ra! Mạc huynh, hi vọng ngươi đều để lại dấu hiệu trên mỗi con đường chúng ta đã đi qua.” Thạch Mạnh nhìn về phía Mạc Vấn.
“Yên tâm, tất cả những nơi đã đi qua ta đều để lại dấu hiệu.” Mạc Vấn thản nhiên nói.
Trong lòng mấy người đều buông lỏng một chút, có dấu hiệu vẫn tốt hơn không có dấu hiệu. Ít nhất biết rõ chính mình đã đi qua đường nào rồi, đường nào chưa đi qua, mỗi một đường đều đi qua một lần như vậy cũng có thể coi như là một biện pháp phá giải mê cung.
“Chúng ta tiếp tục đi.”
Hơn năm trăm người lần nữa đi ra, lại tiếp tục đi qua hai cái địa huyệt nữa, chúng đều là những cái lúc trước đã đi qua, như vậy đã có thể đưa ra một kết luận: tòa mê cung này tổng cộng có chín cái địa huyệt.
Trong cái địa huyệt thứ sáu, mọi người tạm thời dừng lại nghỉ ngơi và hồi phục.
“Chín cái địa huyệt, chẳng lẽ là kết cấu Cửu Cung?” Mộc Thanh Sơn nghi ngờ nói.
“Ta thấy rất có thể là như vậy, nhưng hiện tại ở đây chúng ta lại không có ai am hiểu cấm trận, biết rõ là kết cấu Cửu Cung cũng không thể làm được gì.” Trần Đồng tiếc nuối nói.
“Ta có ý này.” Thạch Mạnh đột nhiên mở miệng nói.
“Ý gì?”
Thạch Mạnh nhìn sơ đồ phác thảo chín cái địa huyệt trên mặt đất chậm rãi nói: “Đã xác định chỗ này có tổng cộng chín cái địa huyệt, vậy tại sao chúng ta lại không chia thành chín tổ? Mỗi lần đi qua một địa huyệt liền lưu lại một tổ, đến lúc đó sau khi chiếm hết toàn bộ chín địa huyệt thì mỗi tổ sẽ phái ra riêng một tổ cơ động để liên lạc với những tổ khác, trao đổi tin tức. Như vậy chúng ta có thể thăm dò rõ ràng toàn bộ biến hóa của mê cung từng chút một.”
“Ý kiến hay! Có lẽ còn có thể gặp được những người tẩu tán lúc trước nữa.” Trần Đồng hưng phấn nói.
Mộc Thanh Sơn lại nhíu mày: “Trong tòa mê cung này ẩn núp không biết bao nhiêu nguy hiểm, nếu như chia ra có thể sẽ bị nguy hiểm hay không?”
Thạch Mạnh nói: “Bây giờ chúng ta cũng là ngồi chờ chết, vậy tại sao không buông tay đánh cược một lần? Hơn nữa chúng ta có tổng cộng hơn năm trăm người, cho dù có phân thành mười tổ thì mỗi tổ cũng có hơn năm mươi người. Tổng cộng hơn năm mươi cá nhân có thể ứng phó được một chút nguy hiểm.”
Mộc Thanh Sơn trầm mặc một chút, sau đó gã đập mạnh một phát xuống mặt đất nói: “Làm đi! Ta rất muốn nhìn xem đến cùng thì trong mê cung này cất giấu cái gì! Chờ chúng ta chiếm lĩnh toàn bộ chín địa huyệt, xem nó còn có thể trốn ở chỗ nào nữa?”
“Tốt, tất cả mọi người đã đồng ý, vậy thì cẩn thận thương lượng một chút hành động cụ thể thôi.”
Mạc Vấn nhíu mày, đối sách của bọn người Thạch Mạnh có chút cảm giác được ăn cả ngã về không. Nếu như mê trận có thể dễ dàng phá giải như vậy thì không còn được gọi là mê trận nữa rồi, như thế thì trên thế gian này lại càng không cần có trận đạo đại sư nữa. Ánh mắt Mạc Vấn chuyển qua một gã thí luyện giả, có sầu lo, có âm trầm, có sợ hãi, cũng có cả vẻ mặt không biểu tình, thế nhưng lại có một khuôn mặt đặc biệt ngoại lệ lọt vào tầm mắt của hắn.
Nội tâm khẽ động, Mạc Vấn đi đến chỗ chủ nhân khuôn mặt kia.
“Dường như ngươi không lo lắng chút nào.” Mạc Vấn đi đến trước người Vân Linh Nhi, hắn lạnh lùng nói.
Vân Linh Nhi đang ngồi dưới đất, nàng cầm một khí cụ hình ống nhìn xa bằng thủy tinh mỏng, híp một con mắt nhìn loạn xạ khắp nơi, trong thấu kính thủy tinh đột nhiên bị một bóng đen che lấp, nàng bị dọa sợ hét lên một tiếng. Chờ sau khi nàng thấy rõ Mạc Vấn mới không khỏi trợn trắng mắt.
“Ta có cái gì phải lo lắng chứ? Ngươi một đại nam nhân đều chẳng quan tâm đến thì một tiểu nữ tử như ta sẽ có tâm tình gì được chứ?”
Mạc Vấn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tinh xảo của nàng, dường như hắn muốn nhìn ra điểm nào đó không giống như vậy rồi lại hỏi lần nữa: “Cuối cùng thì ngươi là ai?”
Vân Linh Nhi vẫn như trước đáp lại hắn bằng một cái liếc mắt: “Đến bao giờ ngươi mới thôi hỏi như thế? Ta chính là ta, ngươi nói xem ta là người như nào?”
Mạc Vấn nhìn nàng thật lâu: “Hi vọng sự việc mê cung không liên quan gì đến ngươi.”
Sau khi nói xong, Mạc Vấn quay người rời đi, Vân Linh Nhi làm một cái mặt quỷ quay về phía bóng lưng hắn, sau đó nàng cao giọng nói: “Bọn hắn sắp đi chịu chết rồi, ngươi cứ mặc kệ hay sao?”
Bước chân Mạc Vấn dừng lại một chút, hắn nhàn nhạt đáp: “Sinh tử của bọn hắn không liên quan gì tới ta.”
“Không liên quan gì tới ngươi ư? Ngươi đúng là lãnh huyết vô tình đấy, hi vọng về sau ngươi vẫn có thể nghĩ như vậy.” Trong thanh âm của Vân Linh Nhi có một chút trào phúng.
Rất nhanh mấy người Thạch Mạnh đã thương lượng bàn bạc ra phương án cụ thể, hơn năm trăm người dựa theo thực lực mạnh yếu mà được chia đều ra thành chín tổ, mỗi tổ vừa vặn có sáu mươi người.
“Tổ 1 các ngươi ở lại chỗ này, sau khi chúng ta rời đi lập tức bày ra kiếm trận, tại mỗi cửa động đều bố trí một cấm chế cảnh giới, một khi phát hiện cái gì đó không đúng liền lập tức công kích.”
Tổ 1 có năm thí luyện giả Kiếm Mạch Viên Mãn, mười lăm thí luyện giả Kiếm Mạch hậu kỳ, bốn mươi thí luyện giả Kiếm Mạch trung kỳ cùng đồng thanh xác nhận. Người được chọn tạm thời làm tổ trưởng tổ 1, gã khẩn trương cầm một bộ trận bàn kiếm trận Nhị giai Hạ phẩm, bộ kiếm trận này coi như là chỗ dựa lớn nhất của bọn hắn.
“Chúng ta đi thôi.”
Hơn bốn trăm người còn lại đồng thời đi ra ngoài, sau nửa canh giờ, mọi người đi vào một cái địa huyệt khác.
“Đây là địa huyệt thứ tư.” Mạc Vấn cảm ứng qua cấm văn đánh dấu rồi nói.
“Tổ 2 ở lại!”
…
“Đây là địa huyệt thứ hai.” Mạc Vấn nói.
“Tổ 3 ở lại!”
…
Dường như quá trình này rất thuận lợi, không có bất kỳ việc gì ngoài ý muốn, rất nhanh năm tổ đã được phân bổ xuống. Nhưng lúc mọi người đi tới cái địa huyệt thứ năm trước mặt, sắc mặt Mạc Vấn biến đổi, hắn ngưng trọng nói: “Đây là một địa huyệt mới, ở đây không có cấm văn của ta lưu lại.”
“Cái gì?”
Mọi người quá sợ hãi, hai mắt Thạch Mạnh lại càng tối sầm hơn, thật lâu sau hắn mới nói với vẻ tuyệt vọng: “Chúng ta đã bị lừa!”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của kimnambin