Dịch giả: Box đào tạo Bạch Ngọc sách Biên tập: 123456vn Nguồn: Bạch Ngọc Sách và Bàn Long Hội
Bị lừa! Bị cái biểu hiện vừa rồi của tòa mê cung này lừa gạt!
Mọi người kinh hãi đồng thời càng cảm thấy sởn hết gai ốc! Hiện tại trên cơ bản bọn hắn có thể khẳng định, có một tồn tại thần bí trốn ở chính chỗ này đang lén nhìn bọn hắn! Bố trí nguyên một đám bẫy rập khiến bọn hắn tự chui đầu vào!
Từ đội ngũ hơn một ngàn bốn trăm người, liên tiếp giảm mạnh xuống còn năm trăm người! Mà bây giờ năm trăm người trải qua một lần phân liệt nữa, chỉ còn lại chưa tới ba trăm người!
“Quay về! Lập tức quay về! Nhất định phải tìm được mấy người kia!” Thạch Mạnh giận dữ hét lên.
Đội ngũ mấy trăm người bối rối một hồi, đúng lúc này, một người đứng ở vị trí gần cửa động đột nhiên hét thảm một tiếng.
“Cứu! Cứu ta!”
Tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên, sau đó nhanh chóng biến mất ở phía sâu trong thông đạo.
Đám người đứng gần đó đại loạn một hồi.
“Cái gì vậy?”
“Ta đã nhìn thấy nó! Lục nhãn tình! Rất nhiều Lục nhãn tình!” (Con ngươi màu xanh lục)
“Ah! Giết! Giết nó!”
Hơn mười thí luyện giả đồng thời điên cuồng xuất kiếm chém về một cái cửa động, từng đạo kiếm quang oanh kích lên trên vách động, trên bề mặt vật chất màu nâu có lưu lại một vết kiếm thật sâu, nhưng lại không nứt vỡ.
“Đủ rồi! Dừng tay!”
Thạch Mạnh hung hăng lôi hai gã thí luyện giả đang điên cuồng huy kiếm đẩy ra, tu vi Kiếm Cương sơ kỳ phóng thích ra không hề giữ lại chút nào.
Hơn mười thí luyện giả kia lập tức tỉnh táo lại, cả đám xấu hổ thu kiếm lại đứng một bên.
Thạch Mạnh liếc nhìn mấy người xung quanh: “Vừa mới xong là chuyện gì xảy ra?”
Trên mặt một gã thí luyện giả hiện ra vẻ hoảng sợ cực kỳ: “Đái, Đái Tường bị chụp lấy lôi đi.”
“Bị cái gì bắt đi hả?” Mộc Thanh Sơn trầm giọng quát hỏi.
Vẻ hoảng sợ trên mặt thí luyện giả kia càng lớn hơn: “Không biết, ta không nhìn thấy, con mắt màu xanh lá, thật nhiều con mắt màu xanh lá!”
Lại một tiếng hét thảm nữa vang lên đột ngột, lúc này rất nhiều người đều nhìn thấy thân thể của một gã thí luyện giả đang đứng dựa lưng vào một cửa động bỗng nhiên lơ lửng, hai tay gã hươ hươ muốn bắt lấy một cái gì đó. Thân thể gã bị lôi vào trong bóng tối phía sau, chỉ mấy hơi thở, cả người cũng hoàn toàn biến mất trong thông đạo tối om.
“Tránh xa cửa động! Lập tức tránh xa cửa động!” Thạch Mạnh cùng Mộc Thanh Sơn đồng thời hô to.
Lúc này phần đông thí luyện giả mới như tỉnh dậy sau giấc mộng, tiếng gió phần phật một cái tất cả đã phóng đến trung tâm địa huyệt. Không có ai dám đứng ngây ngốc ở vùng cạnh cửa động dù chỉ nửa hơi.
Thế nhưng, một gã thí luyện giả chạy ở cuối cùng đột nhiên hai mắt trợn lên, thân thể như bị làm phép định thân đứng im tại chỗ, tiếp đó thân thể gã thoáng cái đã bay ngược về đằng sau.
“Cứu mạng ah!”
Gã thí luyện giả hoa chân múa tay sợ hãi hô to, vị trí của hắn cách cửa động hơi xa một chút, để thân thể hoàn toàn bị kéo vào cửa động thì vẫn cần một chút thời gian. Bởi vậy tất cả mọi người có cơ hội quay lại chứng kiến sự việc đang diễn ra, thân thể gã kia treo lơ lửng trên không, như bị cái gì đó cầm lấy, cả người bay nhanh về phía sau.
PHỐC!
Một đạo kiếm quang lợi hại màu trắng phá không bay ra, lóe lên rồi biến mất sau lưng thí luyện giả kia. Tiếp đó, thí luyện giả kia giống như một con diều đứt dây, thoáng cái ngã xuống mặt đất, cả người trượt về phía sau một đoạn xa mới dừng lại.
Ngay sau đó, có một thân ảnh hóa thành một đạo tàn ảnh lướt qua sau lưng thí luyện giả, hướng về phía một cửa động, một đạo kiếm khí màu trắng phụt lên, kiếm khí chui vào động tối om.
“Chi chi —— ”
Một tiếng thét lên giống như trẻ con khóc nỉ non truyền ra từ trong động, sau đó thông đạo lại trở lại vẻ yên tĩnh.
Gã thí luyện giả kia đang bò trên mặt đất, sờ lên đầu mình nói: “Ah, à? Ta không chết? Ha ha, ta không chết! Ha ha ha ha!”
Hiện tại không có ai quan tâm tới gia hỏa mạng lớn này, tất cả mọi người nhìn về phía thần bí nhân ra tay đúng thời khắc mấu chốt này.
“Mạc huynh! Là huynh chặn lại sao?”
Ba người Thạch Mạnh, Mộc Thanh Sơn, Trần Đồng vọt tới bên người Mạc Vấn.
Mạc Vấn híp mắt nhìn về phía bóng tối trong động, hắn khẽ lắc đầu: “Không, nó đã trốn được.”
“Cuối cùng thì nó là vật gì? Thế mà có thể giấu diếm được linh thức dò xét của chúng ta!” Vẻ mặt Mộc Thanh Sơn nghĩ mà sợ nói.
“Đây là cái gì?”
Từ dưới chân, Trần Đồng cầm lên một sợi tơ mỏng trong suốt, nhỏ như tóc, không nhìn kỹ rất dễ bỏ qua nó.
Có mấy ánh mắt nhìn về phía tơ mỏng trong tay Trần Đồng, một chỗ khác của sợi tơ chính là phía sau thắt lưng của gã thí luyện giả may mắn thoát chết kia.
Trần Đồng thử lôi kéo một cái, gã thí luyện giả kia liền bị kéo lui về phía sau mấy bước, sợi tơ mỏng cũng không bị kéo đứt.
“Thì ra là cái này! Rốt cuộc là quái vật gì làm ra nó đây?”
Nhìn đến đây, mấy người đều đã hiểu rõ chân tướng của việc mấy thí luyện giả vừa mới bị kéo vào hành lang trong động, thế nhưng tất cả vẫn còn hoàn toàn không biết loại tồn tại nào có thể làm ra sợi tơ này.
“Giống như là tơ kén, cũng có thể là tơ tằm nào đó.” Mộc Thanh Sơn nói.
“Vừa rồi ta có đánh nó bị thương, đi lên nhìn xem mới có thể tìm được đáp án.” Mạc Vấn nhìn vào chỗ sâu trong đường hành lang.
Ba người Thạch Mạnh liếc nhìn nhau, bọn họ hơi do dự một chút.
“Ta đi!” Thạch Mạnh cắn răng nói.
Mạc Vấn nhìn hắn một cái, trực tiếp đi đến chỗ hành lang trong động, dạ quang thạch trong tay phát ra ánh sáng trong suốt, chiếu sáng toàn bộ cảnh vật phía trước ba trượng. Thạch Mạnh cũng lấy ra một khối dạ quang thạch rồi đi sát theo sau Mạc Vấn.
Thứ bị Mạc Vấn đánh trọng thương cũng ở không xa phía trước, đi lên bốn năm trượng, trên mặt đất liền xuất hiện một bãi máu màu ố vàng, vũng máu tỏa ra một mùi tanh tưởi khó chịu.
“Trong máu có ẩn chứa yêu lực thuộc tính Thổ nồng đậm, chắc hẳn là yêu thú Thổ hành. Nếu có người của Ngự Linh Kiếm Tông ở đây thì tốt, bọn hắn có thể căn cứ vào đặc tính của huyết dịch mà đoán được đây là yêu thú gì.” Thạch Mạnh hơi tiếc nuối nói.
Mạc Vấn nhìn qua vết máu trên mặt đất không nói gì, đột nhiên hắn nhíu mày, Mạc Vấn ném dạ quang thạch trong tay về phía trước.
Dạ quang thạch bay qua khoảng cách hơn mười trượng, cuối cùng rơi xuống mặt đất, cảnh vật trong phạm vi ba trượng đều bị chiếu sáng rõ ràng, mà ở phía rìa ánh sáng, có một vòng màu ố vàng pha tạp không giống với màu của thành động chợt lóe lên rồi lùi vào trong bóng tối.
“Tìm được ngươi rồi!” Thạch Mạnh nổi giận gầm lên một tiếng, gã trực tiếp phóng tới chỗ sâu trong hành lang, đồng thời dạ quang thạch trong tay cũng bị ném ra ngoài, điểm rơi của nó xa hơn so với dạ quang thạch của Mạc Vấn.
Mạc Vấn biến sắc: “Quay lại!”
Nhưng đã chậm, thân ảnh Thạch Mạnh đã lao vọt ra tới hơn chục trượng, ánh sáng của dạ quang thạch đột nhiên biến mất, thoáng cái bóng tối đã nuốt trọn thân ảnh Thạch Mạnh. Tiếp đó, một hồi âm thanh hô quát cùng mắng to truyền vào tai Mạc Vấn, sau vài lần mấy đạo kiếm quang hiện lên như tia chớp thì bóng đêm lại trở về vẻ yên tĩnh vốn có.
“Thạch Mạnh!” Mạc Vấn hô lên một tiếng, hắn lấy một viên dạ quang thạch nữa từ trong kiếm nang ra, phất tay ném vào vùng bóng tối trước mắt.
Dạ quang thạch bay qua khoảng cách gần hai mươi trượng mới rơi xuống đất, thế nhưng một đường nó đi qua chiếu sáng lại không có bất kì vật gì, Thạch Mạnh đã biến mất!
“Ah! Cái gì đó?”
“Địch tập kích! Coi chừng!”
“Nó bắt được ta rồi!”
“Chạy mau!”
Một hồi tiếng kêu sợ hãi truyền đến từ phía cửa động, Mạc Vấn biến sắc, chân điểm lên mặt đất một cái cả người liền bay phóng về phía cửa động.
Thanh Vân Bộ được thi triển đến mức tận cùng, khoảng cách bốn năm trượng chỉ là trong cái nháy mắt, nhưng ngay tại lúc Mạc Vấn đang thi triển động tác, phía cửa động nơi ánh sáng truyền đến bỗng nhiên biến mất! Mạc Vấn chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm lại, vật chất màu nâu xung quanh cửa động như đang sống lại, nhanh chóng hòa tan, sau đó toàn bộ cái cửa động bị đóng kín!
“Muốn chết!”
Mạc Vấn khẽ quát một tiếng, hắn đánh trực tiếp một quyền nện lên trên bề mặt tầng vật chất màu nâu.
Đông!
Một tiếng va đập nặng nề vang lên, Mạc Vấn chỉ cảm thấy tất cả lực lượng trên cánh tay bị tầng vật chất màu nâu nhanh chóng hấp thu, tiếp đó cánh tay giống như đánh vào một cục bông vậy, trực tiếp đâm xuyên vào trong tầng vật chất màu nâu.
“Đáng chết!” Mạc Vấn hơi biến sắc, tính chất của vật chất màu nâu này quả thực là khắc tinh của lực lượng vật lí!
“Phá cho ta!”
Lúc này Mạc Vấn vận dụng cánh tay Khôi Lỗi, một đạo Canh Kim kiếm khí bắn phụt ra, cứ thế đơn giản xuyên thấu tầng vật chất màu nâu, chỉ lưu lại trên bề mặt một lỗ thủng thật sâu, nhưng muốn nghiền nát thì còn chưa đủ.
Liên tục công kích hai lần không có kết quả, Mạc Vấn cũng phải tức giận, hai cánh tay hắn cắm vào lỗ thủng mà Canh Kim kiếm khí vừa tạo ra, sau đó dùng lực xé ra, tầng vật chất màu nâu dày đến vài thước này bị hai tay hắn dùng man lực cứ thế xé mở! Tiếp đó thân thể Mạc Vấn xông lên đi qua theo cái khe đó!
Trong địa huyệt là một mảnh hỗn loạn, từng khối dạ quang thạch bị vứt vung vãi, bóng người ẻo lả, đám thí luyện giả trong bóng tối và ánh sáng giống như con ruồi không đầu bay loạn chạy trốn, bọn họ càng như nổi điên công kích một khu vực tối đen.
Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp nơi trong địa huyệt như bùa đòi mạng. Không nhìn thấy địch nhân, chỉ có thể cảm thấy nguyên một đám đồng đội bên cạnh mình cứ thế giảm bớt! Dưới tình hình như thế, không ai có thể giữ được bình tĩnh, chỉ có thể điên cuồng thi triển kiếm khí để an ủi nội tâm đang sợ hãi.
Mạc Vấn phóng thích kiếm thức đến mức lớn nhất, không cảm nhận được bất kì chấn động linh lực nào, giống như có vật gì đó hấp thu sóng tinh thần kiếm thức vậy, không nhận lại được bất kì phản hồi nào.
Thí luyện giả đang bay trong địa huyệt giảm xuống rất nhanh, bọn họ bị tồn tại nào đó kéo vào trong bóng tối. Tâm thần áp lực, Mạc Vấn gần như muốn phát nổ, hắn mãnh liệt nhảy vào giữa đám người trong địa huyệt. Ở một bên cách hắn không xa, một gã thí luyện giả kinh hô, Mạc Vấn thi triển Thanh Vân Bộ đến mức tận cùng, hắn lập tức lướt đến bên cạnh tên thí luyện giả kia, nắm được một cánh tay của đối phương, sau đó thân hình xê dịch về phía sau, cánh tay trái Mạc Vấn thò ra phía sau lưng tên thí luyện giả sờ lần một chút, một sợi tơ mỏng bị quấn quanh cánh tay trái Mạc Vấn, sau đó hắn kéo mạnh về phía mình.
Lúc này man lực của Mạc Vấn được phô bày toàn bộ, đầu kia sợi tơ mỏng dường như còn muốn phản kháng, điên cuồng giãy giụa, nhưng dưới sức lực cực lớn của Mạc Vấn thì biểu hiện của nó chỉ là tái nhợt vô lực, một tiếng xèo…xèo kinh hoàng vang lên, một con quái vật khổng lồ lăng không bay tới chỗ Mạc Vấn.
Cảm nhận được tiếng xé gió, trong mắt Mạc Vấn hiện lên một tia lệ khí, tay phải hắn duỗi thẳng như kiếm, mạnh mẽ đâm về phía trước.
Phốc!
Cánh tay Mạc Vấn đột phá một tầng vật chất cứng rắn, sau đó đâm vào một vùng ấm áp bên trong, một khối chất lỏng sền sệt cực thối mang theo mùi tanh bùn đất từ cánh tay chảy xuống người hắn.
Có ánh sáng của dạ quang thạch bên người, rốt cục Mạc Vấn cũng đã thấy rõ non nửa hình dáng tướng mạo của kẻ tập kích, đầu tròn vo có cỡ lớn nhỏ khác nhau, trên đầu có tám con mắt lóe ra hào quang màu xanh lục, xung quanh miệng đầy kín răng sắc nhọn, hai cái ngao chi* múa điên cuồng như muốn bắt lấy Mạc Vấn, nhưng cánh tay Mạc Vấn từ miệng của nó cắm thẳng vào não, phản kháng cuối cùng cũng chỉ là phí công, nó run rẩy vài cái rồi chết hẳn.
Ngao chi: hai tay như càng cua
Tri Chu! Đây là một con Tri Chu cực lớn!
Cánh tay Mạc Vấn vứt bỏ con Tri Chu hình thể khổng lồ này ra, hắn quát lớn: “Ánh sáng! Ta cần ánh sáng!”
Đám người hỗn loạn ngơ ngác một chút, tất cả bọn hắn đều nghe ra chủ nhân của âm thanh này, chính là người đứng đầu Tiềm Long Luận Kiếm Đại Hội Mạc Thu! Giống như một tia nắng ban mai lóe lên trong lòng mọi người, đám thí luyện giả may mắn còn sống gần như không chút do dự liền chấp hành yêu cầu của Mạc Vấn, dạ quang thạch, dạ minh châu, các loại kiếm phù chiếu sáng, tóm lại các loại đồ vật có thể dùng để chiếu sáng đều được mọi người ném qua.
Nhất thời, có hơn một ngàn nguồn sáng được đưa ra, toàn bộ địa huyệt được chiếu sáng rõ ràng.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của kimnambin
Dịch giả: Box đào tạo Bạch Ngọc sách Biên tập: 123456vn Nguồn: Bạch Ngọc Sách và Bàn Long Hội
“Kia là vật gì?”
“Tri Chu! Tri Chu thật lớn!”
Cả đám thí luyện giả may mắn sống sót đang kinh hãi trợn mắt há hốc mồm. Chỉ thấy từng con Tri Chu lớn cỡ cối xay đang bám đầy trên trần địa huyệt, có sáu con Tri Chu nhảy vọt lên bám dính trên trần địa huyệt, ở chỗ lối vào có hai chân nhện như càng cua che kín cắt đứt đường đi. Trên trần địa huyệt còn đang treo một đám thí luyện giả không biết còn sống hay đã chết!
Đột nhiên địa huyệt sáng lên, đám Tri Chu bị hiện thân, chúng phát ra tiếng chít chít chói tai. Dường như chúng rất sợ ánh sáng, cả đám hoảng sợ trốn chạy tán loạn, con mồi trong tay cũng bị vứt bỏ xuống đất. Tốc độ của đám Tri Chu này rất nhanh, hơn nữa màu sắc trên cơ thể cũng gần giống với vật chất màu nâu trong hành lang, mọi người chỉ thấy như trần động đang sống lại, điên cuồng nhúc nhích, giống như mặt nước rung động, gợn sóng lan tỏa ra bốn hướng vậy.
Ba! Ba! Ba!
Cùng với âm thanh người rơi xuống đất liên tục, từng con Tri Chu màu vàng nâu cũng đã chạy đến những cửa động. Trong chớp mắt bọn chúng biến mất trong bóng tối của hành lang.
“Giết! Đừng cho chúng chạy thoát!”
Mạc Vấn tức giận quát một tiếng, cánh tay trái vừa nhấc lên đã bắn ra năm đạo Canh Kim kiếm khí. Năm con Tri Chu vừa nhảy xuống chạm mặt đất lập tức bị đánh nát đầu. Tiếp đó, cả người hóa thành một đạo tàn ảnh, Mạc Vấn lao về phía trần huyệt động. Cánh tay Khôi Lỗi cũng không thể kích phát kiếm khí vô hạn được, để rút ra linh lực trong linh thạch rồi chuyển hóa thành kiếm khí cần có thời gian, mỗi lần kích phát kiếm khí xong muốn nhanh cũng phải đợi khoảng mười tức sau mới có thể kích phát lần nữa. Thời gian mười tức tuy không lâu, nhưng từng đó cũng đủ để đám Tri Chu này trốn thoát, đương nhiên Mạc Vấn không muốn buông tha cho đám yêu vật dơ bẩn chỉ biết trốn trong bóng tối này!
Ngay lập tức Mạc Vấn đã lao đến bên cạnh một con Tri Chu ở gần nhất, con yêu nhện này mở ra cái miệng dữ tợn thét lên tiếng xèo… xèo, hai chân như càng cua vung vẩy muốn uy hiếp cản đường Mạc Vấn. Nhưng hắn không e sợ những gai nhọn sắc bén trên hai chân của nó, Mạc Vấn giơ tay bắt lấy, sau đó dùng lực xé tan lập tức!
Huyết dịch màu ố vàng thêm cả nội tạng dơ bẩn lại bắn lên người Mạc Vấn lần nữa, nhưng những thứ này không ảnh hưởng chút nào đến Mạc Vấn. Hắn vung tay bắt được một con yêu nhện khác đã chui được nửa người vào cửa động, tay kia như lưỡi kiếm sắc bén cắm vào phần bụng căng phồng của nó, Mạc Vấn lôi ra một đống ngổn ngang màu sắc rực rỡ. Con yêu nhện này hét lên một tiếng thống khổ, thân thể nó nhảy dựng lên đâm vào vách động, sau đó rơi xuống mặt đất, có thể thấy nó đã chết.
Những thí luyện giả khác trải qua một hồi sợ hãi ngắn ngủi cũng đã nhao nhao phản ứng lại, hơn nữa còn bộc phát ra cả tiềm lực mà trước nay chưa từng có. Trong nháy mắt, kiếm khí tung hoành khắp nơi trong toàn bộ địa huyệt. Mặc dù đa số Linh Kiếm sư không có năng lực phản ứng như Mạc Vấn, không thể theo kịp tốc độ của yêu nhện, nhưng bọn hắn lại có thể công kích, chỉ cần thấy ở đâu có động tĩnh là lập tức kiếm khí kiếm phù được quăng tới trong tích tắc. Con yêu nhện nào không kịp tránh né là sẽ bị đánh thành thịt vụn ngay.
Lực phòng ngự của đám yêu nhện này rõ ràng không cao, kiếm khí cấp độ Kiếm Mạch trung kỳ đã có thể làm chúng bị thương, nếu là cấp độ Kiếm Mạch hậu kỳ thì có thể giết chúng một cách đơn giản. Dựa vào tốc độ nhanh nhẹn, cùng với việc hợp thành một thể với chấn động xung quanh, khiến đám thí luyện giả chỉ có thể nhìn bằng mắt thường, đã làm tăng độ khó của việc bắn trúng mục tiêu lên rất nhiều. Thời gian chưa đến mười tức, những con yêu nhện này đã bỏ lại tất cả thi thể khắp mặt đất rồi toàn bộ trốn vào hành lang sau cửa động, biến mất không thấy đâu nữa.
Trước mắt toàn bộ địa huyệt bị biến thành một mớ hỗn loạn, khắp nơi là huyết dịch cùng với những khối thân thể sền sệt màu vàng nâu như chất bài tiết của động vật, cũng có cả những thí luyện giả nằm trên mặt đất rên rỉ.
“Mạc huynh, thật may là lần này có ngươi.”
Mộc Thanh Sơn cùng Trần Đồng, trên thân thể hai người dính đầy vết máu màu ố vàng loang lổ. Cũng chỉ có hai người bọn họ có tu vi Kiếm Cương sơ kỳ, vừa nãy có thể đánh chết yêu nhện, có tác dụng lớn. Mỗi người ít nhất cũng đánh chết đến bốn năm con.
Mạc Vấn nhẹ gật đầu, hắn nhìn đám bừa bãi trên mặt đất không nói gì.
Mộc Thanh Sơn nhìn trái phải Mạc Vấn, sắc mặt biến đổi: “Mạc huynh, Thạch huynh đâu rồi? Sao ta không thấy hắn?”
Mạc Vấn liếc một cái nói: “Hắn truy đuổi địch nhân nên đã tách ra.”
“Cái gì?”
--------------------oOo--------------------
“Đã có kết quả công tác thống kê.” Mộc Thanh Sơn vội vàng chạy đến trước người Mạc Vấn, hắn nói với giọng điệu báo cáo: “Hiện tại chúng ta còn lại hai trăm mười ba người, trong đó có bốn mươi ba người bị trúng độc yêu nhện, toàn thân tê liệt không thể hành động. Những người mất tích hầu như đều là Kiếm Mạch trung kỳ.”
“Giết được bao nhiêu yêu nhện?” Mạc Vấn hỏi lại.
“Bốn mươi hai con, có một nửa là do Mạc huynh đánh chết đấy.” Mộc Thanh Sơn hơi xấu hổ nói. Điều này nói lên sự chênh lệch đấy, hắn liều mạng cũng chỉ đánh chết được năm con, người ta lại một hơi đánh chết hai mươi con! Thời gian chiến đấu vẫn chưa đến mười tức, nói cách khác Mạc Thu trung bình một hơi ít nhất giết được hơn hai con!
“Lấy hết yêu đan ra, chúng có tác dụng với ta.”
Mộc Thanh Sơn không do dự, lập tức quay người đi làm ngay. Hiện tại hắn đã coi Mạc Vấn là ân nhân cứu mạng của mình, trong mê cung quỷ dị dưới lòng đất này, thật sự hắn không có dũng khí để lãnh đạo mọi người đi tiếp nữa. Có lẽ nên giao cho người mạnh nhất làm ah.
“Mạc huynh, đây là bốn mươi hai khỏa yêu đan, đều là Nhất giai Trung phẩm.” Mộc Thanh Sơn đưa tới một hộp gỗ.
“Có nhận ra đây là yêu thú gì không?” Mạc Vấn tiện tay nhận lấy hộp gỗ.
Mộc Thanh Sơn lắc đầu: “Không rõ lắm, trong Hóa Đan Kiếm Tông không có ghi lại loại yêu thú này, có lẽ là Thượng Cổ Dị Chủng nào đó đã tuyệt tích. Có lẽ có thể tìm được một ít tin tức trong sách linh thú của Ngự Linh Kiếm Tông.”
“Những người trúng độc yêu nhện kia thế nào rồi?”
“Đã uống Giải Độc Đan, đều đã khôi phục hành động không sai biệt lắm, chỉ có thân thể là còn hơi suy yếu.”
“Chuẩn bị một chút, một phút sau chúng ta sẽ khởi hành.” Trong mắt Mạc Vấn hiện lên một tia lệ khí, nếu đã muốn chơi vậy thì chơi cho thật lớn vào!
“Khởi hành?” Mộc Thanh Sơn ngơ ngác một chút, có hơi chần chờ, nhưng nhìn thái độ lạnh lùng của Mạc Vấn hắn cũng không dám nhiều lời. Hiện tại bọn hắn trên cơ bản đã không còn đường để đi, tuy không biết Mạc Thu có thể mang bọn hắn ra khỏi đây hay không, nhưng ít ra có vị đại thần này đi cùng cũng có thể an toàn hơn một chút.
“Ta đi thông báo cho mọi người.”
Mạc Vấn đi vào trong địa huyệt, hắn mở hộp gỗ ra lấy bảy khỏa yêu đan màu ố vàng. Một chùm hỏa diễm màu bạc bắn ra từ lòng bàn tay bao phủ bảy khỏa yêu đan lại. Trong chốc lát liền xuất hiện từng đạo cấm văn huyền ảo trên bề mặt yêu đan.
Mộc Thanh Sơn cùng Trần Đồng đứng cách đó không xa, hai người vẫn luôn chú ý đến Mạc Vấn bỗng hít vào một hơi khí lạnh. Trực tiếp luyện hóa yêu đan, khắc Trận Văn lên bề mặt! Quả thực là quá điên cuồng đi! Yêu lực nổi tiếng thô bạo, kết cấu của yêu đan lại không ổn định bằng linh thạch, hành động kia của Mạc Vấn không khác nào trực tiếp dùng lửa đốt đạn pháo, hắn không sợ yêu đan sẽ bạo tạc sao!
Sau nửa khắc đồng hồ, ngân diễm trong lòng bàn tay Mạc Vấn đột nhiên biến mất, chỉ còn lại bảy khỏa yêu đan bị khắc chi chít hoa văn huyền ảo đang trôi nổi giữa không trung, chúng phóng xuất ra luồng linh quang thần bí.
Mộc Thanh Sơn cùng Trần Đồng lại mở to hai mắt nhìn lần nữa, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn bảy khỏa yêu đan kia.
“Lấy yêu đan tế luyện như Trận Phù sao? Là do ta bị điên hay là thế giới này điên?” Trần Đồng ăn nói lộn xộn.
Hiển nhiên là không một ai ở đây có thể giải đáp câu hỏi của hắn. Mạc Vấn tiếp tục hành động, bảy khỏa Trận Phù yêu đan đột nhiên tản ra, kéo lê thành bảy đạo quỹ tích huyền ảo, sau đó linh quang chói mắt lóe lên, yêu đan đã biến mất vô tung vô ảnh.
Nhưng Mộc Thanh Sơn cùng Trần Đồng đều nghĩ, những yêu đan kia thật sự không biến mất mà chúng chỉ hợp thành một tòa cấm trận tiềm phục trong địa huyệt này mà thôi!
Dịch giả: Box đào tạo Bạch Ngọc sách Biên tập: 123456vn Nguồn: Bạch Ngọc Sách và Bàn Long Hội
“Đi theo ta.”
Mạc Vấn trực tiếp chọn một cửa động rồi đi vào, những Linh Kiếm sư khác coi Mộc Thanh Sơn cùng Trần Đồng là thủ lĩnh cũng theo sát phía sau.
Tốc độ của Mạc Vấn rất nhanh, hắn không còn cẩn thận từng li từng tí như trước nữa, lướt gấp mà đi trong đường hành lang. Những Linh Kiếm sư khác ở phía sau đang nỗ lực để đuổi kịp Mạc Vấn. Lộ trình nửa canh giờ bỗng chốc bị rút ngắn gấp ba lần, chưa đến hai khắc thời gian bọn hắn đã đến địa huyệt tiếp theo.
Trong tòa địa huyệt này, Mạc Vấn làm y như vừa nãy, tế luyện bảy khỏa yêu đan yêu nhện tại chỗ sau đó đánh ra tiềm phục vào trong địa huyệt.
Cứ như vậy mọi người cấp tốc hành quân theo Mạc Vấn. Liên tiếp bố trí ở sáu địa huyệt, bốn mươi hai khỏa yêu đan đã tiêu hao hết.
“Mộc huynh, Mạc huynh đang làm gì vậy?” Trần Đồng nghi ngờ hỏi.
Mộc Thanh Sơn lắc đầu: “Không rõ lắm, ta nghĩ chắc hẳn là một thủ đoạn phá trận chăng.”
Trần Đồng trợn mắt: “Mạc huynh cũng am hiểu trận đạo sao?”
Mộc Thanh Sơn hít sâu một hơi: “Không chỉ là am hiểu đơn thuần đâu. Ta đã thấy một vài trận đạo đại sư Kiếm Cương cảnh bố trí cấm trận, nhưng thủ pháp của Mạc Thu thật sự cao hơn bọn hắn quá nhiều. Căn bản là không cùng cấp bậc!”
Trần Đồng cảm nhận một lúc rồi nhẹ gật đầu: “Cũng đúng, cầm yêu đan trực tiếp tế luyện Trận Phù, quả thực là nhìn thấy lần đầu!”
“Đi thôi, tranh thủ thời gian đuổi kịp đi.” Mộc Thanh Sơn nhìn thấy Mạc Vấn lại tiến vào một cửa động nữa, hắn vội vàng phân phó mọi người phía sau đuổi theo.
Trong hành lang, đi qua được một nửa lộ trình, đột nhiên Mạc Vấn dừng bước. Mọi người đằng sau không rõ ràng lắm cũng dừng lại, nhưng chỉ sau một lát, có một tiếng bước chân như có như không trong bóng tối vang lên truyền đến, hơn nữa càng ngày càng rõ ràng hơn.
Vừa thở dài một hơi xong, đám thí luyện giả lại lập tức biến đổi sắc mặt. Linh quang lóe lên, chỉ trong nháy mắt tất cả đều cầm kiếm trên tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vùng bóng tối mà ánh sáng không chiếu tới phía trước.
Tiếng bước chân càng ngày càng rõ ràng, một điểm ánh sáng phía xa cũng hiện lên trong bóng tối, giống như ma trơi đang dần tiến lại gần chỗ mọi người.
Chẳng qua là đối phương cũng có cố kỵ, không dám tiến lại gần, chỉ dừng lại ở chỗ cách bên này một khoảng, hai phe cứ cách nhau một vùng bóng tối giằng co như vậy.
Mấy người Mộc Thanh Sơn, Trần Đồng khẩn trương, lòng bàn tay cầm kiếm đã chảy đầy mồ hôi. Tòa mê cung này thật là quỷ dị, từ lúc bọn hắn tiến vào cho đến giờ, đội ngũ chỉ có càng đi càng ít, một khi đã thất lạc thì cơ bản là không gặp lại được nữa. Bây giờ phía trước lại đột nhiên xuất hiện đội ngũ thí luyện giả không biết là thật hay giả, khiến mọi người vừa khẩn trương lại có chút chờ mong.
Đã qua khoảng nửa khắc đồng hồ, có lẽ đối phương đã hết kiên nhẫn, một thanh âm từ xa truyền đến.
“Các ngươi là ai? Tại hạ là Trác Huyễn Liễu Vụ Ẩn Kiếm môn.”
“Trác Huyễn Liễu!” Mộc Thanh Sơn cùng Trần Đồng chấn động, đồng thời vui mừng cực độ. Người này đúng là một trong những đại biểu của năm chi Kiếm môn lúc đầu!
“Trác Huyễn Liễu! Là ngươi sao? Ta là Trần Đồng!” Trần Đồng kích động tiến lên hai bước, tay cầm kiếm cũng hơi run rẩy. Đây chính là ánh rạng đông trong lòng hắn, ngây người dưới lòng đất này hai ngày rồi, đây là lần đầu tiên hắn gặp lại người đã thất lạc!
Phía đối diện cũng truyền đến một tiếng thét kinh hãi: “Trần Đồng! Kiếm Tổ trên trời linh thiêng ah, vậy mà ta vẫn còn sống để gặp lại ngươi!”
Nguồn sáng trước mặt lắc lư một hồi, một quang điểm nhỏ đã tách ra khỏi quầng sáng lớn, chạy gần lại đây.
Trần Đồng đang muốn lao lên tiếp đón, nhưng Mộc Thanh Sơn bắt lấy hắn khẽ lắc đầu. Trần Đồng sững sờ, sau đó lập tức kịp hiểu ra, mồ hôi lạnh túa ra. Trong tòa mê cung này, khắp nơi đều quỷ dị, nếu thật sự hắn quá xúc động mà tiến lên tiếp đón, nói không chừng sẽ lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Thật ra thì bọn hắn đã quá lo lắng rồi. Người phía đối diện rất nhanh tiến vào phạm vi linh thức cảm ứng của bọn hắn, tương tự, bọn hắn cũng đã ở trong phạm vi cảm ứng của đối phương.
“Đúng là các ngươi rồi!”
Người phía đối diện phát ra một tiếng thét kinh hãi, bước chân càng nhanh hơn. Nguồn sáng nhỏ kia đã sát nhập vào quầng sáng lớn bên này, một thân ảnh cũng xuất hiện, đúng là Trác Huyễn Liễu!
Hai đội ngũ cùng sát nhập vào làm một, so sánh với một chuyến đi của mấy người Mạc Vấn thì bọn Trác Huyễn Liễu càng chật vật hơn. Gần như ai nấy trên thân đều nhiễm phải huyết dịch tanh hôi màu vàng đất, quần áo thì tả tơi như tên ăn mày vừa chui ra từ đống rác vậy.
“Tại sao các ngươi chỉ còn lại từng này người chứ? Bọn Ly Bạc Nhai đâu rồi?” Trần Đồng nhìn hơn bốn mươi thí luyện giả trước mắt giống một đám tàn binh bại tướng, con ngươi hắn co rụt lại.
Trác Huyễn Liễu thở dài: “Một câu khó mà nói hết được. Bốn người chúng ta mang theo hơn ba trăm người quay lại theo đường cũ. Ai ngờ đâu căn bản là không tìm thấy đường quay về, thoáng cái đã lạc đường. Tiếp đó mọi người lại đi ngược lại muốn tụ hợp với các ngươi, nhưng đâu biết là con đường này cũng đã thay đổi, không thể tìm thấy địa huyệt ban đầu nữa. Cuối cùng bọn ta hoàn toàn lạc đường, mọi người chỉ có thể chạy xuyên khắp nơi trong mê cung mà không có mục đích. Không lâu sau chúng ta dừng lại nghỉ ngơi trong một địa huyệt thì bị tập kích.”
Nói đến đây ánh mắt Trác Huyễn Liễu lộ vẻ sợ hãi: “Không nhìn thấy địch nhân, linh thức cũng không cảm ứng được, chỉ biết là mọi người xung quanh, cả đám cứ thế giảm bớt. Chỉ giữ vững được một lúc, sau đó thì hỏng bét hết. Ta mang theo bảy tám chục người lui vào một hành lang trong cửa động chạy trốn, trên đường vẫn bị tập kích không ngừng, lại tổn thất hơn mười người nữa. Cuối cùng chúng ta đã nghĩ ra một biện pháp, chỗ nào bị công kích thì ném nguồn sáng đến, rốt cục cũng thấy được hình dáng của những kẻ tập kích kia.”
“Tri Chu hả?” Mộc Thanh Sơn nói tiếp luôn.
Trác Huyễn Liễu nhẹ gật đầu, trên mặt hắn vẫn là biểu hiện hoảng sợ: “Đúng là Tri Chu, cấp bậc của chúng không cao, chỉ có Nhất giai Trung vị, lực phòng ngự cũng không cao, nhưng tốc độ lại cực nhanh. Trong miệng chúng có thể phun ra tơ nhện, một khi dính vào con mồi thật chặt liền lôi đi, nọc độc tê liệt trên hai chân như càng cua rót vào cơ thể con mồi, sau đó chúng kẹp lấy con mồi đã được bao bọc lại nhanh chóng chạy đi.”
Mộc Thanh Sơn nheo mắt: “Ngươi chắc chắn là chỉ bắt con mồi thôi mà không phải giết chết?”
Trác Huyễn Liễu trầm ngâm một chút rồi nói: “Chắc là như vậy, chúng ta đã giải cứu được vài người, không ai bị thương nặng cả, hơn nữa cũng không có ai chết trận. Dường như chúng cố ý không giết chúng ta.”
Mộc Thanh Sơn cùng Trần Đồng quay lại nhìn nhau. Thật ra lúc bọn hắn bị tập kích cũng đã có nghi vấn này, nhưng lại không có thông tin để xác định. Hiện tại dựa theo lời nói của Trác Huyễn Liễu, sự thật đúng là như thế. Mục đích của đám yêu nhện này không phải là giết chóc mà là bắt người!
Nhưng mà, điều này sao có thể chứ? Yêu nhện là yêu thú! Cũng không phải côn trùng nhỏ nơi thế tục kết lưới dưới mái hiên thôi đâu, làm sao chúng có thể có kỷ luật nghiêm minh như quân đội thế chứ? Không đúng, cho dù có là quân đội cũng có lúc ngộ thương người khác, nhưng chúng lại có thể kìm nén được huyết mạch thô bạo trong người mà không giết ai cả! Việc này thật quá quỷ dị đi!
“Chúng chỉ bắt người, vậy có phải những người bị chúng bắt đi đều còn sống không?”
Tất cả mọi người lâm vào trầm mặc. Hiện tại bọn hắn còn chưa bảo hộ được mình, nên chẳng giúp được gì cho đám người bị bắt kia, chỉ có thể trợ giúp trên tinh thần một chút mà thôi. Song cũng khó tránh khỏi cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, đã bị đám yêu nhện này bắt đi thì liệu còn có thể có kết cục tốt nào được đây?
Đội ngũ hai bên sát nhập với nhau rồi tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng cả đại đội cũng có sinh khí hơn trước một chút, bước chân của bọn họ đã nhẹ nhõm hơn nhiều.
Rất nhanh, mọi người đã tiến vào địa huyệt thứ bảy. Đứng trong địa huyệt, Mạc Vấn lấy ra bảy khỏa yêu đan nữa, nhưng đây không phải yêu đan yêu nhện mà là bảy khỏa yêu đan của đám yêu thú Mạc Vấn đã giết lúc trước, chúng đều là Nhị giai Hạ phẩm. Một chùm ngân diễm bắn ra từ lòng bàn tay Mạc Vấn, bao phủ lấy một khỏa yêu đan, chậm rãi tế luyện, lần tế luyện này rõ ràng cẩn thận hơn rất nhiều. Dù sao yêu đan Nhị giai ẩn chứa yêu lực cơ bản cũng khác so với yêu đan Nhất giai.
Những thí luyện giả khác đã quen việc, bọn họ chia thành tám tổ, trông coi tám cái cửa động, phòng ngừa yêu nhện đánh lén.
“Trần huynh, Mạc Thu các hạ đang làm gì vậy?” Trác Huyễn Liễu nhìn động tác của Mạc Vấn, hắn không hiểu lắm. Bởi vì không có giao hảo với Mạc Vấn nên giọng điệu có kèm theo kính ngữ.
Trần Đồng hạ giọng giải thích: “Mạc huynh đang bố trí cấm trận, để có thể phá vỡ mê trận của mê cung.”
“Dùng yêu đan để bày trận sao?” Trác Huyễn Liễu tuy đã sớm có suy đoán của mình, nhưng sau khi nhận được lời giải thích hắn vẫn hít một hơi khí lạnh: “Mạc Thu các hạ vậy mà cũng có tạo nghệ cấm trận cao như vậy sao?”
Trần Đồng trợn trắng mắt. Việc này đâu chỉ dùng chữ “cao” để hình dung được, đây quả thực chính là phá vỡ kiến thức hiện nay đấy!
“Đừng làm ồn!” Mộc Thanh Sơn đột nhiên ra dấu bảo im lặng, dường như hắn đang nghe ngóng cái gì đó.
Tâm thần Trần Đồng, Trác Huyễn Liễu cùng chấn động, lập tức ngậm miệng lại, hai người cũng cẩn thận nghiêng tai nghe ngóng.
Quả nhiên là nghe thấy một vài tiếng vang rất nhỏ như có như không, chúng phát ra từ trong một cửa động trống trải.
“Có cái gì đó đang tới đây! Mục tiêu là cửa động số ba! Đề phòng!”
Hơn ba mươi thí luyện giả canh giữ ở cửa động số ba lập tức khẩn trương. Giơ tay đang cầm dạ quang thạch lên, tay còn lại thì cầm Linh kiếm cũng bắt đầu lóe lên từng đám linh quang, ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm vào cửa động.
Rất nhanh, một đạo ánh sáng yếu ớt xuất hiện ở phía sâu trong đường hành lang.
“Có nguồn sáng! Là người!” Rất nhiều Linh Kiếm sư kinh hô, trong âm thanh có chút kinh hỉ.
Trong lòng ba người Mộc Thanh Sơn cũng buông lỏng một chút.
“Ném mấy khối phát sáng vào trong động đi.”
Để an toàn đạt được mục đích, Mộc Thanh Sơn vẫn ra lệnh cho mấy tên thí luyện giả ném vài khối dạ quang thạch vào trong động. Cả thông đạo vài chục trượng bỗng chốc sáng lên.
Ở phía xa trong hành lang, nguồn sáng nhỏ càng ngày càng tới gần cũng càng ngày càng sáng hơn, hiện tại đã có thể xác định đó chính là ánh sáng của dạ quang thạch phát ra!
“Ai đấy? Nghe thấy thì trả lời lại!” Trác Huyễn Liễu lớn tiếng hô vào trong đường hành lang.
“Trác Huyễn Liễu! Là ngươi sao?” Sâu trong bóng tối truyền đến một tiếng kêu vui mừng: “Ta là Ly Bạc Nhai!”
“Ly Bạc Nhai! Tên hỗn đản nhà ngươi vẫn chưa hết! Ha ha…” Trác Huyễn Liễu hưng phấn. Tuy hắn đang mắng chửi người khác, nhưng không ai không nghe ra trong giọng điệu hắn có sự hưng phấn rõ rệt.
Bóng người lóe lên, một thân ảnh chui ra khỏi bóng tối. Là một thanh niên mặc kiếm bào màu trắng, đó đúng là Ly Bạc Nhai một trong chín vị đại diện thế lực lúc trước. Phía sau hắn lục tục xuất hiện mấy chục thân ảnh nhìn rất chật vật.
“Trác Huyễn Liễu! Ngươi còn chưa chết thì lão tử sao có thể chết trước được?” Ly Bạc Nhai trước tiên là vỗ một cái lên đầu vai Trác Huyễn Liễu.
Trác Huyễn Liễu nhìn thoáng qua phía sau hắn: “Chỉ có một mình ngươi thôi sao?”
“Viên Kim cũng ở đây.” Ly Bạc Nhai lùi lại để lộ ra một thanh niên dáng vẻ gầy gò.
Trác Huyễn Liễu an ủi: “Không cần quá lo lắng, có lẽ hắn đang đi loạn ở đâu đó trong mê cung mà thôi. Tốt xấu gì hắn cũng có tu vi Kiếm Cương sơ kỳ, muốn lấy mạng hắn cũng không dễ đâu.”
Ly Bạc Nhai không nói nữa, thần sắc hiện lên vẻ mờ mịt phức tạp.
“Các ngươi có bao nhiêu người?” Trác Huyễn Liễu cố ý nói sang chuyện khác.
“Cộng thêm hai người chúng ta là sáu mươi tám người tất cả.” Thần sắc Ly Bạc Nhai càng tối hơn.
Trác Huyễn Liễu vỗ vỗ vai hắn: “Trước tiên đưa mọi người vào trong địa huyệt nghỉ ngơi một chút, ta nói cho ngươi nghe một chút tình huống ở đây.”
Ly Bạc Nhai nhẹ gật đầu, hắn quay lại kêu đám thí luyện giả sau lưng đi vào trong địa huyệt.
Đội ngũ hơn hai trăm người tiếp nhận hơn sáu mươi người này, thoáng cái đã lại lên đến ba trăm người. Tất cả thí luyện giả ở đây đều thở dài một hơi trong lòng.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của kimnambin
Dịch giả: Box đào tạo Bạch Ngọc sách Biên tập: 123456vn Nguồn: Bạch Ngọc Sách và Bàn Long Hội
“Mạc Thu các hạ đang làm gì vậy?”
Ly Bạc Nhai sau khi đi vào bên trong địa huyệt, thấy Mạc Vấn đang đứng ở vị trí trung tâm, trong tay nổi lên một chùm lửa màu bạc, đang tế luyện mấy viên tròn tròn trông giống yêu đan.
“Đang bố trí cấm trận, ta nghĩ cấm trận của tòa mê cung này sẽ rất nhanh bị phá vỡ thôi.” Trần Đồng giải thích.
“Mạc Thu các hạ còn am hiểu về cấm trận?” Con ngươi Ly Bạc Nhai cùng Viên Kim hơi co lại.
Trác Huyễn Liễu nhún vai: “Vừa rồi ta cũng giật mình giống như các ngươi vậy đó.”
“Đó là yêu đan sao?” Lý Bạc Nhai nói với vẻ không chắc chắn.
“Đúng vậy, hơn nữa còn là yêu đan của yêu thú Nhị giai Hạ phẩm.” Trác Huyễn Liễu bổ sung.
Ly Bạc Nhai cùng Viên Kim đồng thời hít sâu một hơi, dùng phương pháp như thế tế luyện yêu đan, quả thực không chuyện gì điên cuồng hơn!
Chỗ Mạc Vấn đang bố trí hiện tại chính là vị trí mấu chốt nhất của cả tòa đại trận, dùng bảy khỏa yêu đan Nhị giai Hạ phẩm làm trận nhãn, bởi vậy tốc độ rất chậm, hầu như một khắc mới có thể tế luyện ra một khỏa, tế luyện hết toàn bộ bảy khỏa tốn khoảng một canh giờ.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, tới lúc Mạc Vấn tế luyện đến khỏa cuối cùng, một sự tình ngoài ý muốn đã phát sinh.
Âm thanh sột soạt dày đặc như mưa rơi từ bên trong tám cái huyệt động truyền ra, làm cho nội tâm tất cả những thí luyện giả ở đây cùng lúc nhảy lên, đôi mắt lộ rõ sự hoảng sợ nhìn chằm chằm vào tám cái cửa động tối tăm.
“Đừng lộn xộn! Giữ vững vị trí tại cửa động! Không được để cho một tên địch nào tiến lên!” Mộc Thanh Sơn quát lớn.
Trong toàn bộ địa huyệt bọn hắn đã đặt nguồn chiếu sáng tại khắp các nơi dù là hẻo lánh, có thể nói là sáng rõ như ban ngày. Hơn nữa tám cái hành lang gần cửa động đều bị chiếu sáng một đoạn dài gần hai trượng, đủ không gian để ứng phó với bất kỳ phát sinh nào.
Chỉ trong chốc lát, một đoàn thủy triều màu vàng đất từ trong bóng tối lao ra, xuất hiện trong đoạn hành lang.
Những thí luyện giả đứng cạnh cửa động đều hít vào một hơi khí lạnh, chỉ cảm thấy da đầu run lên! Bởi vì thủy triều màu vàng kia rõ ràng là do một đám nhện lớn màu vàng nâu tạo thành! Những con nhện này không phải chỉ toàn những con to bằng cối xay, mà phần lớn chỉ to bằng gương mặt mà thôi, dường như là những con non còn chưa thành thục. Có con trên người còn dính đầy chất dịch nhờn đến buồn nôn, khí tức nhỏ yếu còn không bằng yêu thú Nhất giai Hạ vị, nhưng số lượng thì nhiều vô cùng! Chúng trèo lên cả vách đá trên hành lang, trào lên từ khắp bốn phía tạo thành một đợt thú triều Tri Chu đáng sợ.
“Tấn công! Đừng cho bọn chúng xông lên!”
Mộc Thanh Sơn hét lớn một tiếng, đánh thức đám thí luyện giả đang ngẩn ngơ tỉnh lại.
Sau đó kiếm quang sáng chói, tất cả thí luyện giả đều vung kiếm chém về phía cửa động, trong phút chốc kiếm khí tung hoành, hoàn toàn phong tỏa tất cả tám đoạn hành lang.
PHỐC! PHỐC! PHỐC!
Từng con nhện lớn giữa chừng bị chém rụng, cơn thú triều mãnh liệt đã bị chặn lại giống như cơn sóng đụng phải bờ đê. Chỉ trong vòng vài hơi thở, trong đoạn hành lang cách cửa động vài chục trượng đã chất đầy những đoạn chân nhện đứt lìa, những dòng chất lỏng màu vàng tanh hôi vẩy ra, một mùi hôi thối xông vào mũi.
“Chặn lại! Nhất định phải chặn lại!”
Đám người Mộc Thanh Sơn như những nhân viên cứu hỏa, chạy qua chạy lại mấy cái cửa động để giúp đỡ. Bọn họ đều hiểu rõ, đoạn hành lang phía trong rất nhỏ nên không có lợi cho bọn yêu nhện di chuyển, ở trong đó tuyệt đối là bia đỡ đạn, nhưng nếu bọn chúng xông được vào bên trong huyệt động rộng rãi thì sẽ không thể nào theo kịp tốc độ của bọn chúng được nữa. Lúc đó đối với bọn họ tuyệt đối là một tai nạn thảm khốc! Hơn nữa Mạc Vấn bố trí cấm trận đang vào thời điểm mấu chốt, nếu bị quấy rầy có thể sẽ bị thất bại trong gang tất! Bọn họ tuyệt đối không thể để điều đó xảy ra!
“Ha ha! Bọn chúng đang sợ! Sợ Mạc huynh bố trí đại trận thành công! Nhất định là như vậy! Mọi người hãy cố gắng chịu đựng! Chỉ cần Mạc huynh bố trí cấm trận thành công là chúng ta thắng chắc rồi!” Trần Đồng cười lớn.
Đám thí luyện giả nghe vậy thì tinh thần chấn động. Trần Đồng giải thích cực kỳ hợp lý, những con yêu nhện này trước đó đều ẩn núp trong bóng tối đánh lén, một phát không trúng là cao chạy xa bay, nhưng bây giờ lại liều mạng như phát điên, hơn nữa ngay cả những con non còn chưa kịp thành thục cũng bị phái ra, rõ ràng là đang sợ hãi. Về phần sợ cái gì còn phải nói sao? Chỉ có cấm trận do Mạc Thu bố trí mới có thể uy hiếp được chúng!
Nửa khắc đồng hồ sau, đoạn hành lang dài hai mươi trượng đã chất đầy thi thể yêu nhện, dòng máu màu ố vàng theo hành lang chảy vào trong địa huyệt, mùi tanh đến gay mũi khiến người ta cảm thấy choáng váng mặt mày. Nhưng tất cả thí luyện giả đều không quan tâm, tiếp tục tấn công một cách điên cuồng vào tám cái cửa động.
“Bọn tạp chủng chết tiệt! Lão tử chém chết các ngươi! Đến đây!” Một tên thí luyện giả giết đến đỏ mắt lớn tiếng gầm lên.
Trong khí thế chiến đấu hừng hực, Mạc Vấn tế luyện khỏa yêu đan cuối cùng cũng đang đến giai đoạn mấu chốt nhất. Trận văn khắc vào yêu đan này cùng những trận văn trên các yêu đan khác có liên thông với nhau, không phải muốn rút là có thể rút được, một khi dừng lại, hắn chỉ có thể giữ được bảy khỏa yêu đan này, còn bốn mươi hai khỏa yêu đan bố trí lúc trước vì mất cân đối mà sẽ nổ tung, tất cả sẽ trở thành công cốc.
“Trần huynh! Ngươi đi bảo vệ Mạc huynh, việc phòng thủ tám cửa động ngươi cũng không cần xen vào, nhất định phải cam đoan Mạc huynh không bị quấy nhiễu gì!” Mộc Thanh Sơn quát lên với Trần Đồng.
Nội tâm Trần Đồng rung lên, nhìn lướt qua Mạc Vấn ở trung tâm địa huyệt, hắn nhẹ gật đầu, thân thể nhẹ lướt đến sau lưng Mạc Vấn năm trượng, vung kiếm bảo vệ. Lúc Mạc Vấn bố trí cấm trận, trong bán kính mười trượng đều là khu vực cấm, không có bất kỳ kẻ nào được phép lại gần, đây là quy củ được định ra lúc mới bắt đầu.
Oanh —— Long ——
Một tiếng nổ nhỏ đột nhiên vang lên từ dưới lòng đất, tất cả mọi người trong địa huyệt đều cảm nhận được chấn động một cách rõ ràng.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Tốc độ xuất kiếm của mấy tên thí luyện giả rõ ràng chậm đi một chút, hơi kinh ngạc nhìn xuống dưới chân.
“Không cần lo lắng! Chú ý cửa động trước mắt các ngươi!” Mộc Thanh Sơn phẫn nộ hét lên.
Mọi người trong lòng chấn động, vội vàng giữ vững tinh thần, toàn lực phòng thủ cửa động trước mặt mình.
“Trác huynh! Ly huynh! Viên huynh! Mọi người trước tiên không cần ra tay, chú ý mọi việc xung quanh, tùy thời mà đối phó với tình huống đột ngột phát sinh! Ta cảm thấy sự tình có chút cổ quái!” Mộc Thanh Sơn ngưng trọng nói với đám Trác Huyễn Liễu.
Ba người nhẹ gật đầu, tản ra chọn riêng cho mình chỗ đứng, cảnh giác chú ý đến mọi tình huống xung quanh.
Chấn động dưới mặt đất càng lúc càng mãnh liệt, mà tiếng ầm ầm cũng càng lúc càng rõ ràng. Đám Mộc Thanh Sơn khẩn trương cực độ nhìn chằm chằm vào mặt đất, phía dưới giống như có thứ gì đó cực kỳ đáng sợ đang tiến đến gần!
Ngao!
Một tiếng rống mà lại không phải rống đột nhiên chui vào màng nhĩ mọi người, sau đó càng lúc càng rõ ràng, vang ầm ầm trong tai. Một cái gò đất cực kỳ lớn đột nhiên trồi lên ở một chỗ đất trống bên trong địa huyệt.
Sau đó giống như mầm cây nhú lên khỏi mặt đất, gò đất vừa nhô lên đột nhiên vỡ tung bốn phía, một vật hình trụ đường kính khoảng hơn một trượng từ trong lòng đất lò dò chui ra! Một cỗ linh khí thuộc tính Thổ nồng đậm tràn ngập toàn bộ địa huyệt!
“Kiếm Tổ linh thiêng! Đây là thứ gì vậy?”
Âm thanh bén nhọn của Trác Huyễn Liễu vang lên, bởi vì vật trước mắt thật sự quá tà môn quỷ dị!
Thân thể tròn vo, từng khúc từng khúc thịt màu vàng đất, trên đầu có hai điểm nhỏ nhỏ màu đen trông giống đôi mắt, nhưng cùng với cái thân thể đường kính một trượng thật không tương xứng tí nào, phía dưới hai con mắt là một miệng cực lớn hình dáng giống bông hoa cúc!
Đây rõ ràng là một con giun đất cực kỳ to lớn.
“Địa Long thú! Đây chính là Thượng cổ dị chủng Địa Long thú! Ta đã từng nhìn thấy hình vẽ của nó trong một bộ tàn phổ về dị thú! Chết tiệt! Điều này sao có thể?” Trần Đồng sợ hãi hét lên.
Dịch giả: Box đào tạo Bạch Ngọc sách Biên tập: 123456vn Nguồn: Bạch Ngọc Sách và Bàn Long Hội
“Ngươi biết nó à? Nó là yêu thú cấp mấy? Có nhược điểm gì?” Mộc Thanh Sơn truy vấn.
“Ta cũng không rõ lắm! Trên sách cũng chỉ có chút tư liệu hình ảnh! Chỉ nói nó là một trong những linh chủng thuộc Thổ hành trong thiên địa, có lực lượng rất kỳ dị!” Trần Đồng đáp.
Trong lúc bọn hắn nói chuyện, con thú lớn nhìn như con giun này đã lôi tấm thân dài mấy chục trượng ra khỏi lòng đất, rất khó tưởng tượng được rốt cuộc thân thể của nó dài bao nhiêu!
“Tấn công! Đừng để nó quấy nhiễu Mạc huynh bày trận!”
Mộc Thanh Sơn cắn răng quát lớn, sau đó chém ra một kiếm, một đạo kiếm quang màu xanh xé không chém lên đầu Địa Long Thú.
Ngoài ý muốn của tất cả mọi người, con yêu thú nhìn như rất cường đại này không tránh không né mặc kiếm quang chém lên đỉnh đầu, kiếm quang màu xanh lập tức tan vỡ, mà đầu con giun khổng lồ lại không sứt mẻ tí nào! Nhưng con Địa Long Thú này lại phát ra một tiếng kêu cực kỳ thê thảm, thân thể cực dài bỗng nhiên co lại. Ngay lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, con yêu thú khổng lồ nhìn như không ai địch nổi này đã chui trở lại vào trong động đất, chỉ để lại trên mặt đất một cái cửa động khổng lồ đường kính chừng một trượng.
Mấy người đi đến miệng động, nhìn xuống cái lỗ thủng yên ắng này, Trác Huyễn Liễu hít sâu một hơi: “Ta đã biết tòa mê cung này được tạo ra như thế nào rồi.”
Những người khác cũng đồng tình nhẹ gật đầu. Dùng cái thân thể khổng lồ của Địa Long Thú cùng bản lĩnh đào đất của nó, đào ra một tòa mê cung thật cũng không khó gì.
Địa Long Thú xuất hiện ngoài ý muốn ở một góc địa huyệt nên không có làm ảnh hưởng đến Mạc Vấn ở vị trí trung tâm, điều này khiến mọi người đều thở dài một hơi. Nhưng tiếp ngay sau đó, trên mặt Mộc Thanh Sơn lại tràn đầy sợ hãi, bởi vì một tràng âm thanh dày đặc từ bên trong huyệt động truyền ra, tiếp đó càng lúc càng gần!
“Coi chừng!”
“Coi chừng!”
Hai tiếng coi chừng gần như vang lên cùng lúc, một tiếng phát ra từ miệng Mộc Thanh Sơn, đương nhiên coi chừng chính là con giun khổng lồ chui ra từ miệng hố khổng lồ rồi, nhưng một tiếng coi chừng khác lại phát ra từ Trần Đồng vốn một mực canh giữ bên người Mạc Vấn đằng xa!
Mộc Thanh Sơn hơi nghi ngờ, khóe mắt liếc qua lại phát hiện một đạo kiếm quang, vô tình ngẩng đầu lên, đúng lúc chứng kiến Trác Huyễn Liễu đang đứng phía đối diện cửa hang bị một thanh Linh kiếm đâm xuyên ngực từ phía sau! Kiếm quang lăng lệ ác liệt gần như xé toạc cả người hắn!
Mà chủ nhân Linh kiếm chính là Viên Kim!
Hai mắt Trác Huyễn Liễu trợn trừng dường như không thể tin được điều vừa xảy ra!
Mộc Thanh Sơn còn chưa kịp phản ứng, một cỗ hàn ý lạnh lẽo đã bao phủ hắn từ phía sau, sau đó hậu tâm chấn động, một cỗ kiếm khí xa lạ xuyên qua Linh giáp xông thẳng vào cơ thể!
Cổ họng Mộc Thanh Sơn ngòn ngọt, tim phổi lập tức bị trọng thương, nhưng đau đớn kịch liệt đã trực tiếp kích thích tinh thần của hắn, khiến hắn hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hắn phẫn nộ hét lớn một tiếng rồi xoay kiếm vung ngược về phía sau.
Đ-A-N-G…G!
Hai kiếm chạm vào nhau, thân thể Ly Bạc Nhai thuận thế bay vút về sau, mà Mộc Thanh Sơn lại lảo đảo vài bước, quỳ trên nền đất, một ngụm máu tươi lập tức phun ra. Quần áo sau lưng hắn bị phá nát hoàn toàn, bên dưới lớp áo, Linh giáp Trung phẩm Nhị giai xuất hiện một vết rách nhỏ, nếu không có cái Linh giáp này thì hắn cũng giống Trác Huyễn Liễu bị một kiếm xuyên tim rồi!
“Ly Bạc Nhai! Viên Kim! Hai tên khốn các ngươi làm gì vậy?”
Hai mắt Trần Đồng như phun lửa, nổi giận gầm lên một tiếng phóng về phía bên này.
Mộc Thanh Sơn nghiêm nghị quát: “Không được qua đây! Bảo hộ Mạc Thu!”
“Bảo hộ được sao?” Viên Kim cười lạnh một tiếng, phóng nhanh về phía Mạc Vấn.
Trong thời gian xảy ra động đất, từng con yêu nhện to bằng cái cối xay chui ra, đánh về phía những thí luyện giả phần lớn đang phòng thủ bên cửa động. Mà đám người Ly Bạc Nhai và Viên Kim đưa đến đều lần lượt đào ngũ, ra tay với đồng bạn bên cạnh, trong nháy mắt đã có hơn bốn mươi thí luyện giả chết oan vì bị đánh lén thành công! Còn có hơn hai mươi người trọng thương tại chỗ!
Biến cố xuất hiện đột ngột làm cho phòng tuyến vốn vững như Thái Sơn sụp đổ trong khoảnh khắc, yêu nhện dâng lên như thủy triều từ bên trong tám cái cửa động, đám thí luyện giả bị vây công cả hai mặt tức thì lâm vào cảnh hỗn loạn. Bởi vì bên trong xuất hiện người phản bội, không thể nào tín nhiệm đồng bạn được nữa, mọi người chỉ có thể tự mình ứng chiến, thậm chí từng đôi chém giết với nhau, tiếp theo đã bị bao phủ bên trong thú triều yêu nhện.
Mộc Thanh Sơn xoay người nhìn chằm chằm vào Ly Bạc Nhai, khàn giọng hỏi: “Vì sao?”
Trong mắt Ly Bạc Nhai hiện lên một tia áy náy: “Mộc huynh, ta kính ngươi một đời anh tài, tu hành không dễ, hãy buông tay đừng chống cự nữa, các ngươi không trốn thoát đâu.”
“Sao ngươi biết chúng ta không thể trốn ra ngoài được chứ!”
“Nơi này là thế giới của chủ nhân, có chủ nhân thì các người ai cũng trốn không thoát, dù là đệ nhất Tiềm Long Luận Kiếm Đại Hội cũng vậy.”
“Chủ nhân? Ai là chủ nhân?” Hai mắt Mộc Thanh Sơn nheo lại.
“Chỉ cần ngươi quy thuận chủ nhân, tự nhiên có thể nhìn thấy người.”
“Tốt, nói cho chủ nhân ngươi biết, muốn Mộc Thanh Sơn ta quy thuận… chờ kiếp sau đi!”
Mộc Thanh Sơn tấn công Ly Bạc Nhai mãnh liệt. Trong hai người một là người đứng thứ năm mươi tám tại Luận Kiếm Đại Hội, người kia thứ hạng chỉ gần một trăm, thực lực vốn không cùng một cái cấp bậc, nhưng Ly Bạc Nhai chiếm được tiên cơ đánh trọng thương Mộc Thanh Sơn nên thực lực giảm bớt đi nhiều. Bởi vậy, Ly Bạc Nhai tự nhiên không sợ hãi mà nghênh tiếp, hai người lập tức giao đấu, rốt cuộc lại đánh ngang tay với nhau.
Phía bên kia, Trần Đồng cũng đang giao thủ với Viên Kim.
“Viên Kim! Bọn khốn các ngươi! Tại sao phản bội chúng ta?” Tròng mắt Trần Đồng muốn nứt ra, điên cuồng tấn công Viên Kim.
Viên Kim hừ lạnh một tiếng: “Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, các ngươi không chết thì chúng ta chết.”
Hai người chiến lực ngang nhau, trong Luận Kiếm Đại Hội đều xếp hạng trong Top 100, trong thời gian ngắn cả hai đều không làm gì được nhau.
Bởi vì Trần Đồng cùng Mộc Thanh Sơn bị kiềm chế, Mạc Vấn hoàn toàn bị lũ yêu nhện tập trung công kích! Hơn mười con nhện cùng lúc nhào về phía Mạc Vấn, những con yêu nhện này đều to bằng cối xay, toàn bộ đều là những con trưởng thành Nhất giai Trung phẩm.
Xùy! Xùy! Xùy!
Hơn mười sợi tơ trong suốt phun ra từ miệng bọn yêu nhện, trong nháy mắt dính lên thân Mạc Vấn, sau đó những con yêu nhện vây quanh Mạc Vấn bắt đầu di chuyển, muốn đem tơ nhện bao bọc Mạc Vấn thành một cái kén!
Mạc Vấn hừ nhẹ một tiếng, bên ngoài thân thể đột nhiên hiện ra một tầng hỏa diễm màu bạc, tơ nhện dày đặc trên người ngay lập tức bị tan ra như băng tuyết. Hơn mười con yêu nhện không đề phòng, theo đà quán tính bị ném bay ra ngoài.
Thế nhưng sau đó những con yêu nhện này đã hoàn toàn bị chọc giận, rít lên âm thanh như tiếng trẻ con khóc, chúng hướng về phía Mạc Vấn, một con nhện trong đó đạp mạnh mấy đôi chân dài, vung hai cái càng đánh thẳng về phía Mạc Vấn.
Bàn tay phải Mạc Vấn đang khống chế hỏa diễm màu bạc, cánh tay trái vung nhẹ, một đạo Canh Kim kiếm khí lóe lên rồi biến mất. Con yêu nhện vừa mới nhảy lên lập tức bị xé thành hai mảnh. Mà dư thế của đạo Canh Kim kiếm khí này vẫn không giảm, một đường thẳng tiến, toàn bộ yêu nhện dọc đường đều bị giết hết! Chỉ trong phút chốc, liền có bốn đầu yêu nhện bị chết oan uổng!
Xèo… xèo! Xèo… xèo!
Bọn yêu nhện càng tức giận hơn, lúc này như ong vỡ tổ, ào ào lao về phía Mạc Vấn, hơn muời con yêu nhện to bằng cối xay, che lấp hết không gian trên đầu Mạc Vấn.
“Không tốt!”
Mộc Thanh Sơn cùng Trần Đồng đồng thời chú ý đến tình huống của Mạc Vấn, trong nội tâm khẩn trương, muốn qua cứu viện nhưng Ly Bạc Nhai cùng Viên Kim dốc sức liều mạng ngăn cản, cả hai không thể thoát thân ra!
Ngay tại thời điểm hai người bắt đầu tuyệt vọng, sau lưng Mạc Vấn đột nhiên hiện lên một đạo linh quang, một thân ảnh màu trắng xuất hiện sau lưng Mạc Vấn không một tiếng động, một đạo kiếm quang sáng chói lập tức bay ra!
Kiếm quang chói mắt lập tức bao phủ hơn mười con yêu nhện trưởng thành, dễ dàng xé rách chúng giữa không trung như trở bàn tay!
“Đó là ai vậy?”
Không chỉ có Mộc Thanh Sơn và Trần Đồng kinh ngạc, mà ngay cả Ly Bạc Nhai cùng Viên Kim cũng phải ghé mắt nhìn lại, thực lực như vậy đã không kém gì Top 100 Tiềm Long Luận Kiếm Đại Hội! Người này ở đâu tự nhiên xuất hiện? Song có một điểm có thể chắc chắn, đó là bọn hắn chưa từng gặp người này bao giờ!
“Không có sinh cơ! Là Kiếm Khôi! Nhị giai Hạ phẩm Kiếm Khôi!”
Khí tức người áo trắng rất dễ phân biệt, không có bất kỳ sinh khí nào, trông giống cương thi, trừ Kiếm Khôi ra không có cách giải thích nào khác.
“Ha ha, xem các ngươi còn có biện pháp gì!”
Mộc Thanh Sơn cùng Trần Đồng đã an tâm trở lại, có một viện thủ mạnh như vậy, Mạc Vấn trong thời gian ngắn sẽ không xảy ra biến cố gì. Chỉ cần cấm trận hoàn thành, Mạc Vấn ra tay thì bất kỳ nguy hiểm nào cũng có thể giải quyết dễ dàng.
Viên Kim hừ lạnh một tiếng:”Ngươi nghĩ thủ đoạn của chúng ta chỉ có bao nhiêu đó thôi sao?”
Theo lời Viên Kim nói, một tiếng rít đau nhói màng nhĩ đột nhiên phát ra từ bên trong một hành lang, tiếp theo một đoàn yêu khí cuồng bạo bao phủ toàn bộ địa huyệt!
Chỉ thấy một đầu yêu nhện thân thể so với yêu nhện bình thường còn lớn hơn bốn năm lần từ trong cửa động chui ra, yêu khí cuồng bạo như thủy triều bao trùm toàn bộ địa huyệt.
“Yêu thú Nhị giai Thượng phẩm!” Mộc Thanh Sơn cùng Trần Đồng cùng hít vào một hơi lạnh.
Khóe miệng Viên Kim lộ ra vẻ trào phúng: “Chủ nhân bày mưu tính kế, các ngươi há có thể tưởng tượng được hay sao? Hôm nay một người cũng không thoát được!”
Yêu nhện khổng lồ phóng nhanh như điện, thân thể khổng lồ như ngọn núi nhỏ lao về phía Mạc Vấn.
“Đã xong rồi…”
Mặt Mộc Thanh Sơn cùng Trần Đồng xám xịt như tro, Mộc Thanh Sơn lòng nóng như lửa đốt, rốt cuộc không áp chế nổi thương thế được nữa, phun ra một ngụm máu tươi. Ly Bạc Nhai nắm lấy cơ hội chém một kiếm lên ngực hắn. Mảnh vỡ Linh giáp hòa cùng máu tươi vẩy ra bốn phía, thân thể Mộc Thanh Sơn như diều đứt dây đụng vào trên vách động, sau đó rơi xuống mặt đất, bọn yêu nhện xung quanh lập tức bao phủ thân thể Mộc Thanh Sơn.
“Mộc huynh!”
Trần Đồng sợ đến vỡ mật, trong nháy mắt phân tâm đã bị một đầu yêu nhện trưởng thành nắm bắt cơ hội phun ra một sợi tơ dính chặt lấy gót chân rồi dùng sức kéo một phát, thân thể hắn lập tức bị mất thăng bằng. Sau đó vô số tơ nhện dính vào người hắn, chỉ trong chốc lát đã trở thành một cái kén lớn hình người màu trắng.
Yêu nhện khổng lồ Nhị giai Thượng phẩm to như một ngọn núi áp xuống Mạc Vấn, đối mặt với yêu vật đáng sợ cao hơn mình cả hai giai kia, Kim Hành Kiếm Khôi không có sợ hãi, nó đã không còn cảm xúc sợ hãi rồi, bởi vậy không hề do dự phát ra công kích chống lại yêu nhện khổng lồ. Kiếm quang sắc bén có ẩn chứa tử khí bên trong chém về phía yêu nhện khổng lồ.
Yêu nhện khổng lồ phát ra một tiếng rít, một kiếm toàn lực của Kim Hành Kiếm Khôi chém lên người nó chỉ toát ra vài tia lửa, ngoài thân không có một vết xước. Thân thể yêu nhện khổng lồ rơi xuống không gặp trở ngại gì, hai cái càng to bằng eo lưng người trưởng thành vung lên như đuổi ruồi, thân thể Kim Hành Kiếm Khôi lập tức bị mấy cái móc sắc bén trên cặp càng cắt thành hai nửa, một chút cản trở cũng không có.
Ầm ầm!
Yêu nhện khổng lồ rơi xuống bên cạnh Mạc Vấn, mặt đất bị nứt ra thành một cái hố to, tạo thành một luồng cuồng phong cấp bảy cấp tám nhưng lại không tạo ra chút ảnh hưởng nào đối với Mạc Vấn, hắn hết sức chăm chú khắc họa cấm văn vào khỏa yêu đan cuối cùng, thậm chí dứt khoát nhắm mắt lại.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin