Dịch giả: Box đào tạo Bạch Ngọc sách Biên tập: bin7121 Nguồn: Bạch Ngọc Sách và Bàn Long Hội
"Mạc Thu! Là Mạc Thu!"
Kim Sí Bá Vương Điêu một lần nữa bay vọt lên trời, hai người Bạch Triệu cuối cùng cũng thấy rõ thân ảnh trên lưng yêu cầm, cái tên kia mặc một bộ huyền y màu xanh da trời của Thiên Trì Kiếm Tông, còn ai ngoài Mạc Thu!
Nhưng trong lòng hai người vừa nảy ra niềm vui được cứu trợ, thì lại rất nhanh chuyển thành sợ hãi. Bây giờ dù bọn họ tổn thất thảm trọng, nhưng chuyện xếp đặt đưa đẩy Thiên Trì Kiếm Tông chắc chắn bọn họ sẽ bị nghi ngờ! Mạc Thu nếu hưng sư vấn tội...
Không cần nói tới lòng dạ của hai gã tuổi trẻ kiệt xuất trong hàng đệ tử hiện thời đang máy động kịch liệt như thế nào, Mạc Vấn khống chế Kim Sí Bá Vương Điêu lần nữa phát động thế công tới yêu mãng.
Thực lực chân thật của Bá Vương Điêu có thúc ngựa cũng không theo nổi cái con Xích Quan Huyết Ti Mãng đã đạp nửa chân vào Tam giai này, yêu lực cũng đã bắt đầu chuyển hóa thành Yêu Nguyên. Nhưng có Mạc Vấn yểm hộ từ sau lưng nên nó hoàn toàn áp chế yêu mãng xuống thế hạ phong. Từng đợt tấn công làm cho vết thương trên đầu yêu mãng càng lúc càng lớn, dường như đã nhìn thấy xương trắng rồi.
Ngao ——
Cuối cùng yêu mãng cũng cuồng nộ, khí tức lại tăng lên một lần nữa! Bên ngoài thân bao phủ một tầng ô quang trầm trọng, đây là Yêu Nguyên của yêu mãng biến thành. Con Xích Quan Huyết Ti Mãng lúc này cũng phóng ra tất cả thực lực trong người! Thực lực thuộc về yêu thú Tam giai!
Nhưng cùng thời khắc đó, trên bầu trời truyền xuống một hồi áp lực làm cho lòng người sợ hãi rung động, một tầng mây dày đặc nồng hậu chẳng biết từ lúc nào đã phong tỏa phía chân trời, che phủ trọn cái sơn cốc.
"Thiên kiếp!"
Sắc mặt Bạch Vô Ngân và Triệu Vô Cực trắng bệch hoàn toàn! Bọn họ là cao thủ, nhưng dù có chuẩn bị bất luận cái gì thì dưới thiên kiếp của yêu thú Tam giai độ kiếp cũng đều là tro tàn ah!
Rầm rầm rầm!
Màn nước phong tỏa không gian đột nhiên sụp đổ ầm ầm, Yêu Nguyên chèo chống màn nước bị yêu mãng rút về.
Bạch Vô Ngân và Triệu Vô Cực cầm đầu đám thí luyện giả lập tức mừng rỡ, thừa cơ nhao nhao bỏ chạy cho xa khỏi cái chỗ này. Lúc này song phương đều chỉ còn lại có một nửa nhân thủ, có thể nói là tổn thất thảm trọng!
Mạc Vấn khống chế Kim Sí Bá Vương Điêu xoay quanh đỉnh đầu yêu mãng, nhìn xem kiếp vân trên đỉnh đầu nhíu nhíu mày. Bá Vương Điêu bất an kêu to, yêu thú càng mẫn cảm với khí tức thiên kiếp hơn so với Linh Kiếm sư.
Yêu mãng ngẩng đầu nhìn lên trời, trong con mắt to như chuông đồng màu huyết hồng tràn ngập sự điên cuồng và căm hận. Yêu khí toàn thân nồng hậu dày đặc bắt đầu chuyển hóa thành Yêu Nguyên. Một luồng ánh sáng âm u càng ngày càng sáng, cuối cùng đỡ lấy thân thể cao lớn của nó từ từ lơ lửng.
Ngâm ——
Yêu mãng mở cái miệng rộng, linh lực trong miệng tối đen như mực nhanh chóng hội tụ, phụt lên ầm ầm, hình thành một cột sáng đen nhánh, bắn thẳng về phía Kim Sí Bá Vương Điêu lượn quanh bầu trời.
Kim Sí Bá Vương Điêu đẩy tốc độ lên đến mức tận cùng, nó nhanh chóng né tránh, nhưng tốc độ ô quang còn nhanh hơn nó nhiều. Chỉ chưa đầy nửa khắc, ô quang đã đuổi kịp rồi xuyên thủng cánh vàng kim của nó. Bá Vương Điêu gào lên một tiếng, lông vũ vàng kim bay loạn, khó khăn lắm nó mới duy trì được sự cân bằng.
Sắc mặt Mạc Vấn biến hóa, lập tức để cho Bá Vương Điêu bay ra ngoài. Con yêu mãng này đã sắp hoàn toàn lột xác thành yêu thú Tam giai. Với thực lực hiện nay của Bá Vương Điêu, nó không nên đối mặt trực tiếp với địch thủ cấp độ này.
Yêu mãng nhìn thấy Kim Sí Bá Vương Điêu phi độn đi mất, cũng không tiếp tục công kích, thân thể uốn éo, ô quang kéo cơ thể của nó bay vòng quanh Hỏa Diễm thụ bên bờ hồ.
Ở trên đỉnh một ngọn núi, Bạch Vô Ngân và Triệu Vô Cực biến sắc, hai người chăm chú nhìn tình huống bên hồ.
"Đáng chết thật! Con súc sinh kia muốn thôn phệ Nhân Nguyên quả!" Bạch Vô Ngân hét lớn không cam lòng.
Khóe mắt Triệu Vô Cực cũng run rẩy, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, đây chính là Nhân Nguyên quả ah! Chỉ nhìn thấy mà không chiếm được càng làm cho người ta khó có thể chịu được.
Đúng lúc trong lòng hai người đang nhỏ máu thì mặt đất dưới Hỏa Diễm thụ đột nhiên vỡ ra, một con quái vật khổng lồ không kém hơn yêu mãng chút nào xông ra, cái miệng khổng lồ mở ra nhắm ngay Hỏa Diễm thụ hút mãnh liệt. Mười trái Nhân Nguyên quả đồng thời rơi vào trong miệng của nó, sau đó thân thể co rụt lại, biến mất dưới mặt đất. Trên mặt đất chỉ lưu lại một đại động đen ngòm.
Toàn bộ quá trình chỉ chưa tới hai tức, mà yêu mãng cách Hỏa Diễm thụ trăm trượng, nó trơ mắt nhìn linh quả chính mình thủ hộ trăm năm bị một tên không biết từ nơi nào xông tới trộm đi. Yêu mãng hoàn toàn điên cuồng, rống lên một tiếng. Ô quang trong cơ thể tuôn ra càng nhiều, tốc độ của nó đột nhiên nhanh hơn, thoáng cái bổ nhào vào đại động bên cạnh Hỏa Diễm thụ. Nó điên cuồng va vào cửa động, dường như muốn đào cho ra cái tên tiểu tặc đáng giận kia.
Ầm ầm! Ầm ầm!
Mặt đất trong vòng vài chục trượng đều bị yêu mãng nện lõm xuống! Nhưng tiểu tặc đâu còn bóng dáng?
Bạch Vô Ngân và Triệu Vô Cực cũng trợn mắt há mồm, những thí luyện giả khác chạy trốn tới đỉnh núi cũng hoa mắt.
"Cái kia là thứ gì vậy? Yêu thú sao?"
"Không biết, không thấy rõ ràng, hình như là một con con giun."
"Cái rắm! Có con giun nào lớn như vậy không?"
"Trời ạ! Nhân Nguyên quả! Nhân Nguyên quả của ta!"
Mọi người xôn xao nghị luận, bầu trời tối sầm lại, một con Kim Sắc Cự Điêu xuất hiện ở đỉnh đầu bọn họ. Sắc mặt phần đông thí luyện giả xanh ngắt, đồng thời ngậm miệng lại.
Cuồng phong lướt qua, Kim Sắc Cự Điêu đáp xuống cách đó không xa, gió mạnh thổi tới làm mọi người ngã trái ngã phải, một thân ảnh từ phía trên nhảy xuống.
Sắc mặt Bạch Vô Ngân và Triệu Vô Cực như vừa ném đi trăm tám mươi vạn linh thạch, trơ mặt bước ra.
"Nửa tháng không gặp, Mạc huynh phong thái vẫn như trước ah." Bạch Vô Ngân cố tự trấn định ha ha cười nói.
Mạc Vấn nhàn nhạt liếc nhìn hai người, rồi không để ý mà đưa mắt nhìn tới bên hồ.
Lúc này, kiếp vân đã thành hình, ở đây có thể cảm ứng rõ ràng được thiên uy kinh tâm động phách. Yêu mãng ở phía dưới dường như cũng nhận mệnh rồi, gào thét một tiếng, đại lượng nước trong hồ bị yêu lực của nó quấy lên, thanh thế to lớn như biển gầm, chống đỡ với kiếp vân.
Bạch Vô Ngân tự cảm thấy mất mặt, chỉ có thể ngượng ngùng cười cười, nhưng hắn nhanh chóng cười không nổi. Bởi vì có những thân ảnh trông rất tả tơi từ dưới núi đi lên, cầm đầu là một cô gái tuyệt sắc khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng toàn thân phóng thích ra hàn ý.
Bạch Vô Ngân lại cười nịnh lần nữa: "Ha ha, Mộ Dung cô nương vẫn xinh đẹp như vậy a."
Mộ Dung Hinh lạnh lùng nhìn gã một cái không nói gì, những thí luyện giả Thiên Trì Kiếm Tông may mắn còn sống sót đều trợn mắt nhìn Bạch Vô Ngân. Ở đây không có ai đần, bọn họ vừa bị yêu thú đuổi gà bay chó chạy thì Hư Không Kiếm Tông và Diệu Dương Kiếm Tông liền xuất hiện thế chỗ, trùng hợp sao? Kẻ đần mới tin!
Mộ Dung Hinh dẫn đám thí luyện giả Thiên Trì Kiếm Tông tự động đứng ở sau lưng Mạc Vấn, ánh mắt cũng chuyển hướng nhìn về phía ven hồ, coi Bạch Vô Ngân và Triệu Vô Cực như là không khí.
Bạch Vô Ngân xấu hổ, Triệu Vô Cực lại hừ lạnh một tiếng, gã cảm thấy bực bội nhưng không phát tác được. Chưa nói tới Mạc Thu cao thâm mạt trắc, bên cạnh hắn còn có một nhân vật hung ác đang thè lưỡi ra liếm miệng vết thương của mình, thỉnh thoảng dùng ánh mắt lợi hại thô bạo bướng bỉnh lướt qua người bọn họ.
Lôi kiếp cũng đã bắt đầu, Quý Thủy Lôi Kiếp trong Lôi Kiếp Ngũ Hành được xem như một loại thiên kiếp phổ biến nhất. Kiếp vân trên bầu trời tối đen như mực, chia làm ba tầng thượng trung hạ, đúng là Tam Cửu Thiên Kiếp của yêu thú tấn cấp Tam giai!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của kimnambin
Dịch giả: Box đào tạo Bạch Ngọc sách Biên tập: bin7121 Nguồn: Bạch Ngọc Sách và Bàn Long Hội
Đạo Quý Thủy Thiên Lôi thứ nhất đánh xuống, Lôi Quang đen nhánh như Ngân Hà hiện ra, từ trong kiếp vân lóe ra phóng thẳng xuống đầu yêu mãng.
Yêu mãng giận dữ hét lên, nước trong hồ được yêu lực quán chú trở thành một thủy trụ chọc trời, mãnh liệt vọt tới lôi kiếp.
Cột nước sụp đổ, Lôi Quang cũng tiêu tán, nhưng đây chỉ là vừa mới bắt đầu. Đạo Thiên Lôi thứ nhất là yếu nhất, đằng sau còn có hai mươi sáu đạo, đạo sau mạnh hơn đạo trước, uy lực càng lúc càng gấp thước tăng cường!
Đúng lúc đạo lôi kiếp thứ hai chuẩn bị đánh xuống, trên ngọn núi một thân ảnh lay động, khống chế phi kiếm hóa thành một đạo lưu quang phóng về phía kiếp vân.
"Mạc Thu! Hắn muốn làm gì?"
"Điên rồi sao? Lại dám xông vào chỗ đang độ kiếp!"
"Hắn muốn chết sao?"
Phần đông thí luyện giả xôn xao, không riêng thế lực một phương Bạch Vô Ngân và Triệu Vô Cực, chính đám Mộ Dung Hinh của Thiên Trì Kiếm Tông cũng giật mình cả kinh. Thiên kiếp không phân biệt ai với ai, chỉ cần là trong phạm vi thì chính là kẻ phải chịu độ kiếp, căn cứ vào thực lực của người quấy nhiễu mà uy lực thiên kiếp tăng lên. Nói cách khác vốn là lôi kiếp uy lực một, nếu thêm một người rất có thể tăng cường đến hai! Bởi vậy, độ kiếp cũng kiêng kỵ nhất có người khác hỗ trợ, đây không phải là giúp, mà thành mình không muốn sống còn muốn kéo người khác chết theo!
Mạc Vấn đã xông đến phía dưới kiếp vân, đạo lôi kiếp thứ hai ầm ầm rơi xuống, nhưng bởi vì Mạc Vấn đến mà giữa đường phân nhánh, một đạo lôi kiếp thật nhỏ bổ về phía Mạc Vấn, đại bộ phận Lôi Quang vẫn rơi xuống trên thân yêu mãng phía dưới.
Loại Thiên Lôi thiên kiếp rất khác với Thiên Lôi tự nhiên sinh ra trong Thiên Địa. Thiên Lôi tự nhiên là Thiên Địa vô thức sinh ra, mà lôi kiếp thì là ý chí của Thiên Địa, ẩn chứa lực lượng hủy diệt cực đoan. Lực hủy diệt cực đoan nhưng cũng ẩn chứa sinh cơ khổng lồ nhất. Thân thể Mạc Vấn vừa lúc bị ô quang bổ trúng, toàn thân hiện ra từng đạo lôi văn Kim Sắc nhàn nhạt tham lam cắn nuốt Lôi Quang đen nhánh làm cho lôi văn Kim Sắc trở thành màu đen.
Kiếm thể của Mạc Vấn bây giờ nhận lôi kiếp của yêu thú tấn cấp Tam giai vẫn còn hơi miễn cưỡng. Trong nháy mắt toàn thân da tróc thịt bong, nhưng sinh cơ khổng lồ làm nó nhanh chóng hồi sinh lại chữa trị thân thể của hắn. Mạc Vấn nhắm chặt hai mắt, cảm nhận được lôi văn trên người đang chậm chạp ngưng tụ, như là lôi văn diễn sinh, hoặc như là hoàn thiện.
Thì ra là Thiên Địa Ngũ Hành, vạn vật đều có thuộc tính, mà ngay cả lôi kiếp cũng không ngoại lệ. Trong lòng Mạc Vấn có một tia thể ngộ, trước kia hắn cảm thấy khó có thể hiểu được chút gì lôi văn trên người, suy diễn cũng không thể nắm được, bây giờ cảm nhận được một ít pháp tắc ẩn trong Quý Thủy Thiên Lôi liền hiểu mình đến cùng thiếu khuyết cái gì. Lúc trước hắn tiếp nhận Thiên Lôi tự nhiên tẩy lễ, Thiên Lôi đó không có thuộc tính, lạc ấn lôi văn cũng có thể là không thuộc tính, cái này giống như làm một bức tranh chân dung, hình dáng đã vẽ xong, hiện tại chính là vẽ thêm vào hình dáng để hình thành một chân dung nhân vật sống động!
Cùng với cảm ngộ của Mạc Vấn, đạo lôi kiếp thứ ba cũng sắp rơi xuống, mạnh hơn đạo thứ hai nhiều, đồng thời cũng mang đến sinh cơ càng khổng lồ. Mệnh Nguyên của Mạc Vấn còn chưa hoàn toàn khôi phục, lần này sống lại với tốc độ cực nhanh, bên trong Nguyên Đan cũng tràn đầy Nguyên lực.
Nhìn điện xà trong kiếp vân bắn ra, Mạc Vấn tự nhiên nghĩ tới bộ Cuồng Đình Kiếm Quyết lấy được trong đại điện Tinh Các. Bộ Cuồng Đình Kiếm Quyết kia cũng nhắc đến thuộc tính Lôi, thế nhưng nó là bắt đầu từ cấp độ Dưỡng Kiếm. Đầu tiên phải tu luyện một bộ Kiếm Quyết thuộc tính Ngũ Hành, đến lúc ngưng tụ bổn mạng kiếm khí thì dẫn lôi sát nhập vào cơ thể để rèn luyện bổn mạng kiếm khí, cuối cùng hình thành một đạo Cuồng Đình kiếm khí thuộc tính Ngũ Hành, đó là lí do vì phải sáng tạo ra thuộc tính Lôi. Cuồng Đình Kiếm Quyết bắt đầu từ cấp độ Kiếm Mạch, nhưng Mạc Vấn lại có thuận lợi của Tiên Thiên, kiếp lôi Quý Thủy Lôi Kiếp không phải là Thiên Lôi thuộc tính Thủy chính tông nhất sao?
Về phần tu luyện Cuồng Đình Kiếm Quyết, Mạc Vấn vốn không có ý định tiếp tục bổ sung Cuồng Đình kiếm khí vào trong đan điền. Dù hắn thoát thai thành công, Cuồng Đình kiếm khí cũng sẽ không chung sống hoà bình với các loại kiếm khí khác, không chừng nó còn quấy cho đan điền của hắn loạn bậy. Không thể tu luyện bên trong đan điền thì phải nghĩ ra phương pháp khác. Phương pháp ngoại đan Diệt Sát Ngưng Đan Quyết làm cho hắn có suy nghĩ mới. Hiện tại lôi văn khắc sâu trên người của hắn, giống hệt như sát khí thì sao không rút những lôi văn này ra để ngưng tụ ra một viên đan bên ngoài?
Nghĩ đến là làm, Mạc Vấn lập tức bắt tay vào hành động.
Từng đạo từng đạo lôi kiếp rơi xuống, Mạc Vấn hoàn toàn bị một tầng Lôi Quang đen nhánh bao phủ, tạo thành một viên lôi cầu. Mà yêu mãng trong hồ càng lúc càng phải vận hết sức đối phó với lôi kiếp cuồng mãnh đánh xuống.
Khi chín đạo lôi kiếp thứ nhất chấm dứt, tuy lông tóc yêu mãng ít bị tổn thương, nhưng khí thế lại không bằng trước kia, ô quang bên ngoài thân cũng mờ đi rất nhiều. Tầng kiếp vân thứ nhất tán đi, tầng kiếp vân thứ hai hình thành, khí tức càng thêm đáng sợ, dường như tăng lên gấp đôi.
"Con yêu mãng này chết chắc rồi, luồng lôi kiếp thứ nhất đã tỏ ra mệt mỏi, có lẽ chống được đợt thứ ba cũng không tệ rồi." Bạch Vô Ngân tiếc nuối: "Hi vọng để lại ít đồ, đừng biến thành kiếp tro. Yêu thú Tam giai độ kiếp thất bại, toàn thi hài đều là bảo vật."
Hư Không Kiếm Tông và Diệu Dương Kiếm Tông chỉ nghĩ đến thi hài yêu mãng độ kiếp thất bại thì Thiên Trì Kiếm Tông lại cực kỳ lo lắng, nhìn chằm chằm vào thân ảnh bên trong Lôi Quang phía dưới kiếp vân, chỉ sợ cũng biến thành kiếp tro.
Đợt lôi kiếp thứ hai bắt đầu buông xuống, uy thế mạnh gấp đôi so với luồng thứ nhất làm cho kiếp lôi trên người Mạc Vấn cũng mạnh gấp đôi. Một đoàn Lôi Quang vốn là ổn định thiếu chút nữa bị đánh cho sụp đổ, nhưng cuối cùng vẫn ổn định lại được.
Trên ngọn núi, tất cả mọi người ngừng thở nhìn cảnh thiên kiếp như thể tận thế đến nơi. Yêu mãng đã không thể chịu nổi uy lực lôi kiếp. Lôi Lực tản mát xung quanh làm hồ nước bốc hơi, đất rung núi chuyển, yêu mãng bị đánh cho chìm xuống dưới hồ, lân giáp toàn thân tung bay, rên rỉ không ngớt.
"Mau nhìn đi! Đó là cái gì?"
Một gã thí luyện giả kinh hô, chỉ thấy Lôi Quang đột nhiên co vào bên trong, thân hình Mạc Vấn lại lộ ra ngoài, mà đoàn Lôi Quang kia vẫn còn tiếp tục co lại, cuối cùng co lại thành cỡ nửa quả trứng gà. Điện quang đen nhánh lơ lửng bốn phía trên đỉnh đầu Mạc Vấn, ẩn ẩn có thể nhìn thấy hạch tâm Kim Sắc bên trong, một mảnh lôi văn Kim Sắc dài hẹp nhạt ngưng tụ chính giữa tạo thành hạch tâm như lòng đỏ trứng.
Viên Lôi đan nổi lên trên nền trời, Mạc Vấn giống như Lôi Thần giáng thế, cả đám thí luyện giả nhìn tới mức ngây người.
"Điều khiển Lôi Lực! Không thể nào!" Mặt mũi Triệu Vô Cực tràn đầy kinh hãi.
Bạch Vô Ngân hít sâu một hơi thì thào nói: "Cuối cùng ta cũng hiểu vì sao hắn là đệ nhất Luận Kiếm Đại Hội."
Đợt kiếp lôi thứ hai lắng xuống, kiếp vân tán đi, lộ ra một tầng kiếp vân cuối cùng. Một luồng khí tức từ trên kiếp vân truyền xuống khiến cho da đầu căng ra, khí tức kiếp vân tăng lên gấp đôi lần nữa! Nói cách khác là gấp bốn lần luồng kiếp lôi thứ nhất!
"Đã xong! Mạc Thu gặp nguy hiểm!"
Dưới khí tức đáng sợ này, không ai tin tưởng Mạc Vấn còn có thể chống đỡ được, bởi vì vài đạo lôi kiếp đợt thứ hai, Mạc Vấn ứng phó đã như cố hết sức, mỗi một lần đều bị nổ da tróc thịt bong, mảng lớn huyết nhục hóa thành tro bụi. Tuy cuối cùng vẫn phục hồi như cũ, nhưng tốc độ phục hồi rõ ràng chậm hơn rất nhiều, nếu như đợt kiếp lôi thứ ba rơi xuống, có lẽ sẽ không cho hắn cơ hội phục hồi như cũ!
So với Mạc Vấn, yêu mãng trong hồ càng thêm thê thảm. Yêu thú có khả năng hồi lại rất nhanh nhưng cũng không thể so sánh với cái loại quái thai như Mạc Vấn, lân phiến toàn thân tróc ra ít nhất tám phần! Da thịt cháy đen từng mảng lớn, hơn nữa xương cốt cũng lộ cả ra ngoài, có thể nói hoàn toàn hấp hối. Mà khung cảnh bên hồ cũng xơ xác tiêu điều, nước trong hồ dường như bị bốc hơi một nửa, dải đất ven hồ phơi cả ra.
"Thực là tự muốn tìm chết, đùa với lửa sao? Hiện giờ dù muốn chạy ra thì kiếp vân cũng sẽ tự động đuổi theo hắn, mặc dù chạy trốn tới chân trời góc biển cũng trốn không thoát!" Một gã thí luyện giả Diệu Dương Kiếm Tông mở miệng mỉa mai.
Ánh mắt Mộ Dung Hinh lạnh như băng nhìn sang, tên thí luyện giả kia sợ run cả người.
Triệu Vô Cực tiến lên nửa bước, một luồng linh tức tuôn ra, triệt tiêu kiếm áp của Mộ Dung Hinh.
Thạch Trung Thiên và La Lưu Băng đồng thời tiến tới một bước, đứng hai bên Mộ Dung Hinh, thần sắc bất thiện chằm chằm vào Triệu Vô Cực.
Theo người chủ sự giằng co, các thí luyện giả khác cũng nhao nhao gia nhập, trong lúc nhất thời hình thành tình thế giương cung bạt kiếm trên ngọn núi.
Nhưng song phương còn chưa bộc phát xung đột thì ở nơi xa có biến hóa không ai tưởng tượng được.
Mạc Vấn không quan tâm tới lôi kiếp sắp bổ xuống, viên Lôi đan kia chìm vào trong cơ thể Mạc Vấn, cuối cùng từ từ dung hợp với con mắt bên phải, đồng thời con mắt bên trái cũng hiện lên một đạo hắc mang ẩn chứa huyết sắc. Một viên vụ đan đen kịt phóng xuất ra sát khí khôn cùng thoáng hiện hô ứng với lôi đan trong mắt bên phải.
Thu Lôi đan, Mạc Vấn điểm ngón chân một cái vọt về phía yêu mãng ở trong lòng hồ.
Con yêu mãng lập tức cảm thấy Mạc Vấn tới gần, nó gom hết tinh lực còn sót lại phun ra một đạo ô quang nhưng rõ ràng lực chưa đủ, đạo ô quang này uy lực kém hơn rất nhiều so với các đạo trước.
Mạc Vấn không tránh mà nâng cánh tay trái lên, một đạo kiếm khí Canh Tân Hỗn Kim bắn ra ngoài, ô quang bị kiếm quang màu trắng đục đơn giản xé rách. Sau một khắc Mạc Vấn chỉ còn cách yêu mãng chưa đến trăm trượng.
Yêu mãng dường như cũng cảm nhận được nguy cơ, vết thương chồng chất trên thân thể lại một lần nữa điên cuồng vặn vẹo, mực nước trong hồ còn một nửa sóng sánh điên cuồng, từng đạo sóng hung mãnh cuốn tới Mạc Vấn. Nhưng hiện tại yêu mãng chính là nỏ mạnh hết đà, thiên kiếp trên đỉnh đầu uy hiếp khiến nó không dám được ăn cả ngã về không, thủ đoạn tầm thường đã không thể phát ra nổi hiệu quả đối với Mạc Vấn, cái này liền cho Mạc Vấn cơ hội.
Một đạo kiếm quang bao phủ Lôi Quang màu đen đã phá vỡ tầng tầng sóng nước, chuẩn xác xuyên qua cái miệng rộng của yêu mãng, yêu mãng điên cuồng chợt khựng lại, cuối cùng vang lên một tiếng ầm ngã vào trong hồ nước. Hồ nước cuồng bạo mất đi yêu mãng khống chế, cũng dần dần trở lại bình thường.
Kiếp vân trên bầu trời đã mất đi mục tiêu khis tức sinh mệnh độ kiếp. Kiếp vân đợt thứ ba vừa mới ngưng tụ ra vài đạo lôi kiếp mãnh liệt lập loè, cuối cùng không hẹn mà tan. Mây đen tán đi, bầu trời lại nắng ráo sáng sủa lần nữa.
"Chết rồi hả?" Bạch Vô Ngân lạnh lùng nhìn thi thể yêu mãng trong hồ vẫn còn đứng thẳng có chút khó tin.
Đám thí luyện giả Hư Không Kiếm Tông và Thiên Trì Kiếm Tông cũng đình chỉ giằng co, nhìn qua hồ nước hơi ngẩn người. Ai cũng không ngờ được, một con có lẽ đã có thể xếp vào yêu thú yêu mãng Tam giai Hạ vị, vậy mà chết rồi! Không phải chết ở dưới thiên kiếp, mà là chết trong tay một vị Linh Kiếm sư!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của kimnambin
Dịch giả: Box đào tạo Bạch Ngọc sách Biên tập: 123456vn Nguồn: Bạch Ngọc Sách và Bàn Long Hội
Cuối cùng đa số thí luyện giả cũng không hiểu yêu mãng chết như thế nào, đương nhiên ở đây chỉ có Mạc Vấn là biết rõ. Một đạo kiếm khí Canh Tân Hỗn Kim kia được hắn cho thêm vào đại bộ phận Lôi lực không thể tiêu hóa của Quý Thủy Kiếp Lôi rồi đưa thẳng vào nơi yếu nhất của yêu mãng là miệng. Có kiếm khí Canh Tân Hỗn Kim mở đường, Lôi Lực xuyên thẳng vào não, đầu yêu mãng biến thành than đen. Nếu nó vẫn còn mệnh thì không phải là yêu thú Tam giai mà là Yêu Vương Tứ giai!
Thi thể yêu mãng cực lớn đương nhiên trở thành chiến lợi phẩm của Thiên Trì Kiếm Tông, chưa cần nói tới Yêu đan Tam giai, chỉ tính tới phần da, xương, máu thịt cũng đã là tài liệu luyện khí rất tốt rồi.
"Mạc huynh, lần này Hư Không Kiếm Tông ta tổng cộng hái được hai nghìn trái Huyết Nguyên Quả, đây là một ngàn trái của quý Tông, xin hãy nhận lấy."
Bạch Vô Ngân thành khẩn đưa năm cái kiếm nang Nhất giai tới trước mặt Mạc Vấn.
Mạc Vấn nhìn hắn một cái rồi gật đầu với Mộ Dung Hinh bên cạnh, Mộ Dung Hinh thò tay ra nhận lấy năm cái kiếm nang.
Bạch Vô Ngân thở phào một hơi, hắn sợ nhất là Mạc Vấn mượn chuyện để yêu cầu lấy hết Huyết Nguyên quả. Dù một ngàn trái Huyết Nguyên quả làm cho hắn đau lòng, nhưng không thể không trả giá, coi như giảm thiểu rủi ro.
"Mạc huynh, nếu như không còn có chuyện gì khác nữa, chúng ta cáo từ thôi." Bạch Vô Ngân tiếp tục nói.
Thấy Mạc Vấn ngầm đồng ý, lập tức Hư Không Kiếm Tông rời khỏi mảnh đất thị phi này, dường như sợ chậm một bước Mạc Vấn sẽ thay đổi chủ ý vậy.
Cuối cùng chỉ còn lại có Diệu Dương Kiếm Tông Triệu Vô Cực, nhưng Triệu Vô Cực là người cao ngạo, hiển nhiên không muốn hạ mình như vậy làm cho cục diện trở nên lạnh lẽo.
Mạc Vấn không để ý đến bọn người Triệu Vô Cực, mà đi đến trước mặt tọa kỵ Kim Sí Bá Vương Điêu mới thu phục không lâu, hắn lấy ra một lọ đan dược chữa thương Nhị giai, đổ hết vào trong miệng của nó.
Trong mắt Bá Vương Điêu hiện lên một tia bướng bỉnh, nhưng vẫn nuốt đan dược Mạc Vấn cho xuống. Có dược lực Linh Đan phụ trợ, tốc độ khôi phục vết thương bên cánh trái khi bị yêu mãng kích thương càng nhanh hơn. Sau một lát những cái vẩy tróc ra, kim linh lại mọc dài ra trở lại.
Vỗ cánh, Bá Vương Điêu phát ra một tiếng kêu to vui sướng, sau đó dụng lực vỗ một cái, thân thể cao lớn liền phi lên, như một mũi tên nhọn bắn vào hư không. Ưng là sinh linh thuộc về bầu trời, trên mặt đất đương nhiên chúng không có cảm giác an toàn, mặc dù Mạc Vấn không có mệnh lệnh, nó cũng không muốn cứ đứng trên mặt đất.
Bá Vương Điêu cất cánh tự nhiên tạo ra một hồi cuồng phong, uy thế đáng sợ kia làm cho sắc mặt cả đám thí luyện giả Diệu Dương Kiếm Tông trắng bệch. Bọn hắn đột nhiên tỉnh ngộ, vị trước mắt này còn hung mãnh đáng sợ hơn cả con yêu mãng kia!
Sắc mặt Triệu Vô Cực biến đổi, hắn không biết Mạc Vấn cố ý uy hiếp hay là vô tình, nhìn thấy những hành động đó trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ sợ hãi, tự nhiên khẽ thở dài một tiếng. Hắn thật sự chưa có tư cách khiêu chiến đệ nhất Tiềm Long Luận Kiếm Đại Hội.
Năm cái kiếm nang được một tên thí luyện giả Diệu Dương Kiếm Tông đưa đến trước mặt Mộ Dung Hinh, Mộ Dung Hinh không khách khí thu lấy.
Sau đó Triệu Vô Cực không nói một lời suất lĩnh thí luyện giả dưới trướng rời đi, Mạc Vấn cũng không lên tiếng ngăn cản.
"Cứ thả bọn chúng như vậy sao? Cũng quá tiện nghi bọn chúng rồi!" Tô Yến bất mãn trừng mắt liếc nhìn bóng lưng thí luyện giả Diệu Dương Kiếm Tông.
"Được rồi, lần này tất cả mọi người đều có tổn thất, tổn thất của bọn chúng còn lớn hơn." Túc Bích đáp.
Vừa chạm đến tổn thất, thần sắc đám người Thiên Trì Kiếm Tông đều tối sầm lại, trước đó bọn họ có hơn hai trăm người, hiện tại còn lại hơn chín mươi người, hao tổn mất sáu thành, thậm chí có mấy thế lực tiểu Kiếm môn cả đoàn bị diệt! Có mấy thế lực chỉ còn lại có rải rác mấy đệ tử còn sống, có thế lực chỉ còn một hai vị. Bởi vì đệ tử Thiên Trì Kiếm Tông khi xông vào nơi nguy hiểm phối hợp ăn ý, tổn thất ít nhất, chỉ chết năm người, mấy vị đệ tử hạch tâm không chết một ai.
Mọi người cũng hiểu, Túc Bích giải thích vậy là tìm một cái cớ dàn xếp cho ổn thỏa mà thôi, Diệu Dương Kiếm Tông và Hư Không Kiếm Tông tổn thất còn thảm trọng hơn Thiên Trì Kiếm Tông bọn họ rất nhiều, đối phương đã chịu thua nên cũng không cần phải giữ chặt không buông, đến lúc đó hai bên cương với nhau thì đối với Thiên Trì Kiếm Tông bọn họ không có bất kỳ chỗ nào tốt.
"Hai nghìn trái Huyết Nguyên quả, nếu sưu tập đủ tài liệu, luyện chế cẩn thận thì có thể cho ra hai trăm viên Nhân Nguyên Đan rồi. Bấy giờ cũng có thể nói không uổng phí công sức."
"Nhưng mười trái Nhân Nguyên quả kia thật đáng tiếc, bị yêu thú không biết tên nuốt trọn."
Ngao ――
Một tiếng kêu trầm thấp đột nhiên truyền đến từ sâu trong lòng đất dưới chân, tất cả mọi người đều cảm thấy ngọn núi đang khẽ chấn động.
Phần đông thí luyện giả hoảng sợ, còn tưởng rằng yêu mãng hoàn hồn từ Địa Ngục chui lên đến lấy mạng.
"Chuyện gì vậy?"
"Dưới mặt đất có cái gì đó!"
"Ah! Nó đi ra rồi!"
Một gã thí luyện giả đột nhiên kêu thảm thiết thê lương, bởi vì cách gã không xa đột nhiên trồi lên một khối, một con yêu vật khổng lồ từ dưới đất chui ra.
"Trời ạ! Đây là con quái vật gì? Chạy mau!"
Những thí luyện giả của tiểu Kiếm môn tổn thất thảm trọng bị hù cho hốt hoảng, bỏ chạy toán loạn. Chỉ có các đệ tử Thiên Trì Kiếm Tông trấn định hơn chút, nhưng cũng cảm giác da đầu run lên.
Nhưng một màn kế tiếp lại làm cho tất cả mọi người trợn tròn con mắt, bởi vì có một thân ảnh đang đi tới gần con yêu thú cổ quái này. Hắn duỗi một tay vỗ vỗ lên thân thể bóng loáng toàn thịt, mà con yêu thú giống con giun khổng lồ này lại híp mắt hưởng thụ. Thân ảnh kia đúng là Mạc Thu!
Mạc Thu vỗ vỗ đầu Địa Long Thú, nó khẽ rên lên, mở cái miệng như hoa cúc ra, mười quả trái cây huyết sắc rơi xuống mặt đất...
"Mạc sư thúc, tiếp theo chúng ta đi như thế nào?"
Sau khi phân phối ổn thỏa chiến lợi phẩm cho những thế lực phụ thuộc, Mộ Dung Hinh quay sang Mạc Vấn xin chỉ thị.
Mạc Vấn ném cho nàng một cái ngọc giản: "Đây là ghi chép tin tức địa vực trên đường ta đi, hiện tại cho ngươi."
Mộ Dung Hinh tiếp nhận ngọc giản, thản nhiên dùng linh thức nhìn lướt qua thì giật nảy mình, sau đó nàng hít một hơi khí lạnh nhìn về phía Mạc Vấn, ánh mắt lộ ra một tia kính sợ.
Bởi vì địa đồ Mạc Vấn cho nàng là con đường từ cực tây Ảo Cảnh từ Thương Lang Nguyên mãi cho đến Thiên Ma Sơn Mạch, hành trình vượt qua một vạn năm nghìn dặm, bao gồm ba khu địa vực "nguy hiểm cực độ" cùng năm khu vực "nguy hiểm", còn có bốn khu vực " nguy hiểm bình thường"! Đây không phải là những địa đồ chỉ có địa danh đại chúng đưa ra thành thị bán, bên trong ghi lại những tình huống khu vực khá kỹ càng, ví dụ như phân bố các loại yêu bầy Thú Tộc, phân bố nguồn nước, còn có địa hình được mô tả kỹ càng. Cái này chắc chắn có thể xếp vào tài nguyên truyền thừa trọng yếu của Kiếm Tông, bởi vì nếu người bình thường muốn xác minh những tài nguyên này không biết cần hao phí bao nhiêu thời gian bao nhiêu nhân lực. Thiên Trì Kiếm Tông bọn họ thuộc về Kiếm Tông mới tiến giai, tin tức tài nguyên phân bố bên trong Ảo Cảnh đúng là thứ bọn họ cần nhất, đây là vì sự phát triển của hậu bối mà giành lấy tài nguyên ah!
" Nhiệm vụ chủ yếu của các ngươi không phải là làm hết khả năng thăm dò kỹ càng địa đồ ấy ư, vậy thì từ nơi này bắt đầu tiếp tục thăm dò a." Mạc Vấn nói.
"Vâng, sư thúc." Trong giọng nói của Mộ Dung Hinh có thêm một tia kính cẩn.
Đột nhiên Mạc Vấn nhìn thấy Hỏa Diễm thụ: "Đúng rồi, loại cây này không có khả năng di dời phải không?"
Mộ Dung Hinh sững sờ, đáp: "Hỏa Diễm thụ chính là thiên địa linh căn, địa phương nó sinh trưởng tất nhiên có tồn tại địa mạch, di dời nó thì không có khả năng sống."
Mạc Vấn suy tư thoáng một lát: "Để ở đây thật đáng tiếc, ta sẽ bố trí một tòa cấm chế cỡ lớn, về sau Kiếm Tông khác muốn tới đây thu thập Huyết Nguyên quả thì phải xem sắc mặt của các ngươi."
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của kimnambin
Quyển 4: Tử Vân Tinh Các
Chương 270 : Khôi lỗi hình người
Dịch giả: Box đào tạo Bạch Ngọc sách Biên tập: 123456vn Nguồn: Bạch Ngọc Sách và Bàn Long Hội
Trên đỉnh một ngọn núi cao hiểm trở, hơn một trăm thí luyện giả vác hộp lớn trên lưng cùng tề tụ về đây dường như cùng đợi cái gì đó.
"Tiểu Huyền sư tỷ, tòa di phủ này có thể là Thiên Cơ Kiếm Tông chúng ta tốn hao trên trăm năm mới thăm dò được, bây giờ vì một Khôi Lỗi Kiếm Tý phải chia xẻ với Thiên Trì Kiếm Tông có phải quá không đáng rồi hay không?" Một thiếu nữ mặt tròn trên đầu buộc thành bím tóc nhỏ, lưng cõng một cái hộp lớn dài, giơ tay lên quệt mặt bảo.
Dạ Tiểu Huyền vẫn bộ dạng ngô ngố đang ngồi trên tảng đá lớn loay hoay với vài món cơ quan cấu kiện, nghe vậy chỉ là cười nhạt một tiếng: "Đây là quyết định của Chưởng Tông và các trưởng lão, chúng ta chỉ chấp hành mà thôi."
"Tiểu Huyền sư tỷ!" Thiếu nữ mặt tròn cực kỳ bất mãn mà nói: "Ngươi cũng quá thiếu trách nhiệm đi à nha? Quyết định không hợp lý như vậy mà ngươi cũng không phản bác? Ngươi thật sự nên để tinh lực nghiên cứu cơ quan luyện khí sang chuyện khác đi, nếu cứ mãi như vậy thì coi chừng ngươi không gả đi đâu được!"
Vài món cơ quan cấu kiện tinh xảo sau các động tác linh xảo của Dạ Tiểu Huyền được lắp ráp trở thành một con Tri Chu Khôi Lỗi sáu chân to bằng lòng bàn tay. Linh thạch nhất giai trên bụng Tri Chu hơi lóe lên, con Tri Chu liền đứng dậy, mới đầu còn hơi cứng nhắc, nhưng bò được vài bước hành động liền linh hoạt hơn, nhẹ nhàng nhảy dựng vào lòng bàn tay Dạ Tiểu Huyền.
Nàng ngoái đầu nhìn thoáng qua thiếu nữ mặt tròn, cười ngọt ngào: "Không lấy chồng càng hay, càng có nhiều thời gian luyện khí."
Thiếu nữ mặt tròn tỏ ra chịu thua: "Điên rồi, điên rồi, ngươi luyện khí đến tẩu hỏa nhập ma rồi."
Một tiếng ưng gáy vang dội từ phía chân trời truyền đến, trên không trung xuất hiện một đám yêu cầm.
"Cảnh giới! Phía đông bắc có yêu cầm!"
Đám thí luyện giả Thiên Cơ Kiếm Tông nhao nhao đứng dậy, chúng cảnh giác nhìn yêu cầm từ phía chân trời bay đến càng lúc càng gần.
Bọn yêu cầm này có khoảng mười con, tốc độ rất nhanh. Cầm đầu là một con yêu cầm có sải cánh gần hai mươi mét, toàn thân như được chế tạo từ Hoàng Kim.
"Kim Sí Bá Vương Điêu!" Một vài thí luyện giả đột nhiên biến sắc.
"Không cần lo lắng, chúng ta đã bố trí huyễn cấm, chúng không phát hiện ra chúng ta đâu." Một gã thí luyện giả Kiếm Cương sơ kỳ của Thiên Cơ Kiếm Tông mở miệng trấn an đồng đội.
Nhưng lời của thí luyện giả này lại không có hiệu quả mấy, bởi vì đám yêu cầm kia đúng là đang xông tới chỗ bọn họ, hơn nữa lại lao thẳng từ trên xuống dưới!
"Không ổn rồi! Chuẩn bị chiến đấu!"
Đám thí luyện giả dưới đất, người cuống quít gỡ chiếc hộp sau lưng xuống, người thì lấy Linh kiếm ra, toàn bộ đám người trên ngọn núi gà bay chó chạy một hồi.
"Ồ? Bên trên có người!"
"Người hả? Không có lầm đấy chứ? Là người của Ngự Linh Kiếm Tông sao?"
Hơn mười con yêu cầm lao xuống cách đỉnh đầu bọn họ tầm vài chục trượng thì ngừng lại. Chúng bay lượn quanh ngọn núi không ngừng, đã có thể thấy rõ người cưỡi trên yêu cầm.
Dạ Tiểu Huyền đứng dậy nói: "Bỏ huyễn cấm ra đi, là Mạc Thu sư huynh đến."
Thần sắc thiếu nữ mặt tròn khẽ buông lỏng, lấy một cái trận bàn ra. Hơn mười đạo lưu quang thoát ra từ bốn phía biến lại thành trận bàn.
Yêu cầm bay vòng tròn trên bầu trời lập tức đáp xuống dưới đất.
Tổng cộng có mười bốn con yêu cầm, bắt mắt nhất chính là một con Kim Sí Bá Vương Điêu Nhị giai Thượng vị và một con Lam Tinh Điểu Nhị giai Hạ vị, những con khác đều là yêu cầm Nhất giai Thượng vị hoặc là siêu vị. Trên lưng mỗi một con yêu cầm đều có ba bốn người nhảy xuống, tổng cộng là vừa vặn ba mươi người, toàn bộ đều là đệ tử chính tông của Thiên Trì Kiếm Tông.
Sau khi mọi người tiếp đất, Bá Vương Điêu gáy một tiếng sắc nhọn, những con yêu cầm Nhất giai như được đại xá, phần phật mấy tiếng đều bay lên không chạy hết, bộ dạng chúng như có con gì đáng sợ truy đuổi sau lưng.
Lam Tinh Điểu kêu to một tiếng với bóng lưng phần đông yêu cầm bay như chạy trốn, dường như là khinh thường, sau đó nó tự chải vuốt lông vũ chính mình. Con yêu sủng của Mộ Dung Hinh khi có Bá Vương Điêu bay cùng thì không sợ bị yêu cầm tập kích mà quang minh chính đại bay lượn thoải mái.
"Tiểu Huyền bái kiến Mạc sư huynh." Dạ Tiểu Huyền thi lễ một cái với Mạc Vấn, ở trước mặt người ngoài lại trở thành thiếu nữ dễ ngượng nghịu xấu hổ.
"Này, ngươi gọi Tiểu sư thúc ta là sư huynh, vậy là muốn chúng ta gọi ngươi là sư thúc sao?" Tô Yến bất mãn nhếch miệng.
Dạ Tiểu Huyền vốn không giỏi giao tiếp, không biết nên xử lý câu nói khó chịu của Tô Yến thế nào: "Cái này, cái này … bảo ta nên xưng hô như thế nào?"
"Đương nhiên cũng gọi là sư thúc rồi." Tô Yến nói có chút đắc ý, thị đột nhiên thấy thiếu nữ hay ngại ngùng này cũng không xấu.
"Ngũ muội, đừng làm rộn." Mộ Dung Hinh cản Tô Yến không tiếp tục làm rộn, nàng nhìn thoáng qua Dạ Tiểu Huyền rồi bảo: "Dạ sư muội, sư huynh muội chúng ta không mời mà tới, kính xin rộng lòng tha thứ."
Dạ Tiểu Huyền vội vàng lắc đầu: "Không có việc gì, các ngươi là đồng môn của Mạc sư... ách… thúc, không sao đâu."
Mấy người Mộ Dung Hinh thở phào một hơi, nàng thật đúng là sợ Dạ Tiểu Huyền không đồng ý. Bởi vì đây là giao dịch cá nhân giữa Mạc Vấn và Dạ Tiểu Huyền, không có bao nhiêu quan hệ với Thiên Trì Kiếm Tông, nếu như Dạ Tiểu Huyền kiên trì không cho thì bọn họ thực sự không còn cách nào.
"Người đã đến đủ, chúng ta bắt đầu a." Dạ Tiểu Huyền mở to đôi mắt nhìn về phía Mạc Vấn như muốn xin ý kiến.
Mạc Vấn gật nhẹ.
Theo Thiên Cơ Kiếm Tông cầm đầu, hơn hai trăm tên thí luyện giả đồng thời tế phi kiếm bay xuống dưới.
Sau một phút đồng hồ, mọi người xuất hiện tại một vách núi.
"Chính là trong này, đây là tòa di phủ của một vị tiền bối Thiên Cơ Kiếm Tông nổi danh trong cuộc chiến Đoạt Linh ngày xưa. Chúng ta đã thăm dò xong ba lượt nhưng chưa thăm dò được hết, bên trong động phủ còn chưa thăm dò, lần này có Mạc sư thúc gia nhập, ta nghĩ mới có thể thăm dò hoàn toàn."
Dạ Tiểu Huyền lấy ra một khay ngọc đầy phù triện cấm văn từ trong kiếm nang, vặn mấy cái kiếm ấn, sau đó nhắm ngay vách đá bóng loáng, một đạo linh quang từ trong khay ngọc bắn ra, gắn vào trên vách đá dựng đứng. Chỉ thấy vách đá như gợn nước vặn vẹo lan ra hai bên, không, phải nói là biến mất. Một khối vách đá lớn cao ngàn trượng bị biến mất.
Nhìn thấy cảnh tượng sau vách đá, mọi người mới phát hiện, ở nơi này không phải là vách núi, đằng sau là một cái cửa đi vào sơn cốc, cái vách núi này chỉ là do cấm chế biến ảo mà thành thôi.
"Ảo trận Nhị giai Thượng phẩm."
Với tạo nghệ trận đạo bây giờ của Mạc Vấn không khó để nhìn ra phẩm giai của tòa ảo trận này, nhưng đó lại là một loại cấm chế hắn chưa từng gặp. Song muốn nghiên cứu lại là điều không thể, trừ phi phá vỡ tòa cấm trận này, có lẽ Thiên Cơ Kiếm Tông cũng sẽ không đồng ý.
"Đây là cửa vào di phủ, Mạc sư thúc tốt nhất để yêu thú ở bên ngoài, cấm chế cấm bay trong cốc cũng chưa hoàn toàn mất hiệu lực." Dạ Tiểu Huyền nói.
Mạc Vấn nhẹ gật đầu, hắn để Bá Vương Điêu ở lại bên ngoài, Mộ Dung Hinh thu Lam Tinh Điểu vào hạm chuyên dụng thú.
Mọi người nối đuôi nhau đi thông qua huyễn cấm vách núi, cái cửa động cực lớn liền biến mất, sau lưng mọi người cũng xuất hiện một đạo quang bích, ngăn cách với ngoại giới, trước mắt bọn họ là một cái hang hẹp dài.
"Thiên Cơ động phủ", tấm bia đá cao ba trượng ở trên miệng hang có khắc bốn chữ cái to rõ ràng, phía dưới cũng có một hàng chữ nhỏ: Thiên Cơ Kiếm Tông Vạn Thiên Nhai lập.
Dưới tấm bia đá có một vài tàn khối linh kim cơ quan Khôi Lỗi rơi lả tả, lờ mờ có thể thấy bên trên có những Phù văn cấm trận không trọn vẹn, linh lực tinh khí đã bị xói mòn hết, có lấy cũng không có giá trị sử dụng.
"Nghe nói lối vào có bốn con khôi lỗi thú Nhị giai Trung phẩm thủ hộ, có hai con đã bị tiền bối Thiên Cơ Kiếm Tông chúng ta bắt được, hai con khác bị hỏng hoàn toàn." Dạ Tiểu Huyền nói đến chuyện luyện khí cơ quan Khôi Lỗi thì thần thái lại có vẻ sáng láng, giải thích những mảnh vụn rơi lả tả ở cửa hang.
Đoàn người tiếp tục đi về phía trước, trên đường gặp phải một ít dấu vết chiến đấu, nhưng không có nguy hiểm gì cả, hiển nhiên ở đây đã bị đám thí luyện giả tiền bối Thiên Cơ Kiếm Tông thanh lý xong.
Đi vài dặm nữa, trước mắt mọi người xuất hiện ba đường rẽ: trái, giữa, phải.
"Bên trái và bên phải đã bị chúng ta thăm dò xong xuôi, chỉ có cửa chính giữa là chúng ta mới chỉ thăm dò một nửa, không thể không quay lại."
"Buộc phải quay lại sao?"
Dạ Tiểu Huyền gật nhẹ: "Căn cứ vào tài liệu ghi lại là có một tổ Khôi Lỗi hình người cấu thành kiếm trận, thí luyện giả trước đây không thể bài trừ được."
" Khôi Lỗi hình người?" Đối với cơ quan tạo vật, Mạc Vấn tiếp xúc không nhiều lắm, đối với hệ thống cấm trận trong đó hắn cũng được đọc rất ít nên trong lòng nảy sinh sự hiếu kỳ.
Đi vào con đường ở giữa, đi chưa xa đã gặp chiến trường cũ cực kỳ thảm thiết, các loại linh kiếm và tài liệu luyện khí rơi lả tả đầy đất.
Đi qua chỗ này thì phía trước xuất hiện một bình đài, bình đài ngăm đen phong cách cổ xưa, trông không có chỗ thần kỳ nào cả. Bình đài dài rộng đều khoảng trăm trượng, giống như Kiếm đài. Cả nhóm đi gần đến bình đài thì mặt ngoài đột nhiên hiện lên một luồng ánh sáng âm u, như là cơ quan nào đó bị kích hoạt lên, âm thanh ken két từ bên trong truyền ra một hồi lại làm cho người khác ghê răng. Từng người ngăm đen được điêu khắc từ dưới bình đài chui lên. Chúng đứng ở trên bình đài, vừa vặn chín người theo phương vị Cửu Cung chia bình đài thành chín bộ phận.
Những người điêu khắc này thân cao gần ba mét, toàn thân được khắc vào một tầng cấm văn dày đặc, được bọc trong lớp áo giáp nặng nề, chỉ có mắt là hai mảnh tinh thạch màu đỏ sậm. Trước mặt mỗi người là thanh đại kiếm không có linh tính nhưng lại ẩn chứa dao động linh lực cực kỳ khổng lồ, tất cả đều là kiếm khí Nhị giai Thượng phẩm!
"Phẩm chất những Khôi Lỗi này đều là Nhị giai Thượng phẩm, nhưng kết cấu của chúng tinh vi, tạo thành kiếm trận có uy lực cực kỳ đáng sợ, thí luyện giả đời trước Thiên Cơ Kiếm Tông chúng ta cố ý chuẩn bị ba con Khôi Lỗi thú Nhị giai Cực phẩm cưỡng ép phá giải, thế mà chưa đến mười tức đã bị chín Khôi Lỗi hình người này hủy đi, trở thành linh kiện." Dạ Tiểu Huyền nói xong chuyện cũ, trên mặt lại không có bất kỳ vẻ khổ sở mà chỉ có vẻ mặt si mê nhìn chín Khôi Lỗi hình người trên Kiếm đài, ánh mắt kia như đang nhìn thấy tình nhân.
Đám thí luyện giả Thiên Trì Kiếm Tông đều lộ ra vẻ cổ quái, lời đồn đại vị Huyền Hoàng này là khí si quả nhiên không giả.
"Lần này các ngươi chuẩn bị phá giải như thế nào?" Mạc Vấn nhíu nhíu mày, ba con Khôi Lỗi thú Cực phẩm đều bị hủy trở thành linh kiện, thân thể của hắn không rắn chắc bằng Khôi Lỗi thú Nhị giai Cực phẩm.
"Chúng ta đã nghiên cứu qua, chỉ cần phá hỏng một Khôi Lỗi hình người ở giữa là kiếm trận của bọn nó liền tự sụp đổ, cá nhân nó chỉ có thực lực bằng Linh Kiếm Sư Kiếm Cương hậu kỳ." Sắc mặt Dạ Tiểu Huyền đỏ lên nói.
"Ta cần nhìn uy lực của tòa kiếm trận này một chút." Mạc Vấn đã hiểu ý của Dạ Tiểu Huyền, tại đây chỉ có một mình hắn có khả năng đánh chết được những người có cấp bậc Kiếm Cương hậu kỳ.
Dạ Tiểu Huyền gật nhẹ rồi cởi cái hộp lớn sau lưng xuống, lấy ra từng khối cơ quan cấu kiện. Cô bé nhanh chóng lắp ráp thành một con Khôi Lỗi thú nửa người nửa sói. Dạ Tiểu Huyền lấy ra một viên linh thạch Nhất giai Thượng phẩm hệ Kim khảm nạm vào bụng con Khôi Lỗi thú. Hai con mắt Khôi Lỗi thú màu trắng sáng ngời tinh thạch, như thể sống lại, trở nên sinh động.
"Đi." Dạ Tiểu Huyền chỉ tay về hướng bình đài.
Khôi Lỗi thú lập tức hóa thành một mũi tên nhọn bắn tới bình đài.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của kimnambin
Dịch giả: quyle019
Biên tập: bin7121
Nguồn: Bạch Ngọc Sách và Bàn Long Hội
Chỉ trong nháy mắt khi Khôi Lỗi thú bước vào phạm vi tòa bình đài, hai mắt của cả chín con Khôi Lỗi hình người đều bắn ra một chùm xích mang làm cho tòa bình đài bị bao phủ bởi một màn ánh sáng đỏ chói mắt và nóng bỏng khủng khiếp, dường như muốn biến cả vùng không gian này thành một động dung nham vậy. Toàn bộ thí luyện giả Kiếm Mạch kỳ đều không thể ngăn cản được nhiệt lực lớn như thế nên rối rít cùng lui lại phía sau, một mực thối lui ra ngoài hơn trăm trượng mới cảm thấy tình hình trở nên tốt đẹp hơn, khó khăn lắm mới có thể chống đỡ được với cơn sóng nhiệt.
Mạc Vấn không thối lui, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm lên trên bình đài. Trong mắt hắn cái tia sáng đỏ cháy bỏng kia chỉ là chín đạo kiếm quang đỏ rực đan xen vào nhau, phong tỏa chặt chẽ từng tấc không gian mà thôi. Gần như ngay lập tức con Khôi Lỗi thú mà Dạ Tiểu Huyền phóng lên bị chém nát và biến dạng do sức nóng khủng khiếp kia.
Ánh sáng màu đỏ lóe lên, ngay khi rất nhiều thí luyện giả được chứng kiến cảnh tượng đó thì bọn họ đều dồn dập hít vào một hơi. Rõ ràng là một con Khôi Lỗi thú Nhất giai Thượng phẩm thế nhưng mới đối mặt một cái mà đã bị chém vụn rồi, hơn nữa nhìn vết tích bị đốt cháy trên thân nó lại càng thê thảm vô cùng.
Bình đài đen kịt lại bỗng nhiên dâng lên một tầng hỏa diễm, chín con Khôi Lỗi hình người bên trong ngọn lửa hoàn toàn không bị hao tổn chút nào. Chỉ có phần tàn thi của con Khôi Lỗi thú kia bị đốt cháy hoàn toàn, tan ra dung nhập thành một bộ phận của bình đài.
"Tê ―― "
Mọi người lại hít sâu một hơi, ngọn lửa này đủ để làm cho bất kì một tên Linh Kiếm sư nào cảnh giới dưới Kiếm Cương hóa thành tro bụi trong nháy mắt.
Mạc Vấn thoáng chốc trở nên trầm mặc, đột nhiên hắn nâng tay bắn ra một đạo kiếm khí Canh Tân Hỗn Kim. Đạo kiếm khí này có thể so với Kiếm Cương Đại Viên Mãn đỉnh phong, một đạo kiếm khí trắng hồng nối đuôi nhau bắn thẳng về phía Khôi Lỗi hình người.
Chỉ có điều đạo kiếm khí này vừa mới đến gần thì xung quanh bình đài ngay lập tức dâng lên một màn sáng màu đỏ, cản lại toàn bộ kiếm khí của Mạc Vấn.
"Vô dụng, tòa Kiếm đài này có bố trí cấm chế phòng ngự, tất cả các công kích ở bên ngoài đều sẽ kích động cấm chế. Các bậc tiền bối của Thiên Cơ Kiếm Tông chúng ta đã từng dùng Kiếm phù Tam giai để thử qua nhưng cũng đều không có tác dụng gì hết. Chỉ có tiến vào phạm vi bên trong bình đài thì công kích mới có hiệu quả." Dạ Tiểu Huyền nói.
"Là chuẩn bị nhường cho ta đi vào trong phá trận chứ gì?" Mạc Vấn nhìn nàng nói.
Dạ Tiểu Huyền sắc mặt đỏ lên: "Muốn phá trận thì nhất định phải tiến vào bên trong kiếm trận rồi trực tiếp đánh bại Khôi Lỗi hình người. Nhưng mà uy lực kiếm trận của Khôi Lỗi hình người quá mạnh mẽ, cho dù là Linh Kiếm sư cấp độ Kiếm Cương hậu kỳ cũng khó mà sống được một lúc. Chỉ có ngài thực lực vượt xa Kiếm Cương hậu kỳ thì mới có thể chống cự được một thời gian ngắn ở bên trong rồi tìm thời cơ phá hủy Khôi Lỗi hình người mà thôi."
"Lực phòng ngự của chúng nó như thế nào?" Mạc Vấn nhìn chằm chằm vào chín con Khôi Lỗi trên Kiếm đài, hỏi lại.
Dạ Tiểu Huyền đầu tiên sửng sốt, nhưng ngay sau đó nhận ra vậy là Mạc Vấn đã chấp nhận rồi, lập tức cực kỳ mừng rỡ: "Phòng ngự của bọn nó rất mạnh, chỉ có công kích cấp độ Kiếm Cương Viên Mãn mới có thể đánh bại hộ giáp trên người chúng. Nhưng cũng chỉ là đánh bại mà thôi, còn muốn phá huỷ hoàn toàn hạch tâm của chúng thì nhất định phải là công kích cấp độ Kiếm Nguyên."
Mạc Vấn nhìn chằm chằm vào chín con Khôi Lỗi hình người trên Kiếm đài trầm mặc một lúc lâu, sau đó hắn mở miệng nói: "Có Kiếm phù Tam giai không?"
"Có!" Dạ Tiểu Huyền cuống quít lấy ra hai quả Kiếm phù, lập tức một cỗ linh khí thuộc tính Thủy đáng sợ ầm ầm tỏa ra.
Đây là hai quả Kiếm phù Tam giai thuộc tính Thủy, bên trong đều niêm phong một đạo Kiếm Nguyên Thủy hành. Khôi Lỗi hình người sử dụng linh lực Hỏa hành, Thủy hành lại vừa vặn khắc chế Hỏa hành, chắc hẳn là do Thiên Cơ Kiếm Tông có lòng chuẩn bị sẵn rồi đây, Mạc Vấn liền thò tay ra nhận lấy.
"Chúng ta có dựa vào hình dáng bên ngoài của Khôi Lỗi hình người nghiên cứu qua một chút. Hạch tâm của bọn chúng có khả năng là ở hai vị trí, hoặc là ở đầu, hoặc là ở giữa lồng ngực. Để cho chắc ăn thì chúng ta chuẩn bị hẳn hai quả Kiếm phù." Dạ Tiểu Huyền nói.
"Đúng rồi, còn có một vật nữa."
Dạ Tiểu Huyền vỗ đầu một cái, lại từ trong kiếm nang lấy ra một cái áo choàng màu trắng như tuyết, từng luồng Thủy linh khí cực lạnh ầm ầm tuôn ra.
"Đây là Tuyết Linh Phi Phong, Thiên Cơ Kiếm Tông chúng ta đặc ý luyện chế, có thể miễn dịch hoàn toàn hỏa lực cấp độ dưới Kiếm Nguyên cảnh. Mặc nó vào thì người không còn sợ hỏa diễm của Khôi Lỗi hình người nữa."
Tất nhiên là Mạc Vấn không từ chối, nhận lấy rồi choàng luôn lên người mình. Thời điểm mà Khôi Lỗi hình người công kích tỏa ra sức nóng khá là phiền toái, tuy không thể làm cho hắn chết cháy được nhưng chắc chắn cũng sẽ khiến cho hắn cực kỳ chật vật.
"Mạc sư thúc." Mộ Dung Hinh lo lắng hô một tiếng.
Mạc Vấn nhìn nàng gật gật đầu: "Ta đã có chủ ý của mình."
Nhìn thoáng qua Kiếm đài, chân Mạc Vấn bỗng nhiên tăng tốc hóa thành một đạo tàn ảnh lao đến phía đài cao. Toàn bộ thí luyện giả lúc này đều như ngừng thở.
Trong nháy mắt khi Mạc Vấn tiến vào phạm vi bình đài thì ngay lập tức chín con Khôi Lỗi hình người cũng cùng kích hoạt một lúc rồi lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai xuất kiếm. Ánh sáng đỏ nóng rực lại bao phủ từng tấc không gian trên bình đài.
Mạc Vấn rất nhanh đã suy tính quỹ tích của chín đạo kiếm quang trong đầu, chỉ trong thoáng chốc hắn đã nhìn ra được một chút sơ hở cực kỳ nhỏ bên trong tòa Cửu Cung kiếm trận kia. Thân thể hắn giống như con cá lội từ kẽ hở kia đi qua. Kiếm quang nóng rực lướt nhẹ qua áo choàng nhưng không thể chạm được đến người Mạc Vấn, cùng lúc ấy chân hắn cũng đã đặt được lên trên Kiếm đài rồi.
Nhưng rõ ràng là hắn đã đánh giá thấp những con Khôi Lỗi hình người đang nắm giữ kiếm trận này, hầu như ngay lập tức đám Khôi Lỗi kia biến ảo trận hình chặn khu trung tâm lại, bất kể theo hướng nào đi nữa thì cũng phải đối mặt với ba con Kiếm Khôi hình người.
Kiếm quang đỏ thẫm xuất hiện!
Tinh thần của Mạc Vấn lại được tập trung đến mức tận cùng. Vào thời khắc này rốt cục đạo lý lĩnh ngộ được từ chiến đấu cuối cùng cũng phát huy tác dụng, để cho hắn tránh thoát được một đòn này, tìm được con đường sống trong cái chết. Nhưng ngay sau đó trận thế của đám Khôi Lỗi hình người lại bắt đầu biến hóa theo.
"Tại sao lại như vậy được? Tất cả thông tin trước kia đều không nói là Khôi Lỗi hình người có thể tự động biến đổi trận hình!" Dạ Tiểu Huyền máu dồn lên mặt đỏ bừng bừng.
"Đáng chết! Các ngươi hại chết Tiểu sư thúc rồi!" Tô Yến lập tức gào to.
Sắc mặt của đám người Mộ Dung Hinh cũng cực kỳ khó coi, ai cũng có thể thấy được Mạc Vấn đang tràn đầy nguy hiểm, bị đám Khôi Lỗi dồn ép đến tận cùng!
Trong tâm Mạc Vấn cũng cực kỳ nặng nề, những con Khôi Lỗi hình người này dường như thật sự có sinh mạng và trí óc bình thường vậy. Hơn nữa chúng còn có thể phối hợp được với nhau từng chút một dồn ép mình đến một góc của Kiếm đài. Cứ tiếp tục như vậy thì đến một lúc nào đó hoàn toàn không thể né tránh được nữa.
Nhìn thấy ba con Kiếm Khôi hình người áp sát lại, hai mắt Mạc vấn nhíu lại rồi đưa ra quyết định. Nhân lúc chúng xuất kiếm, Mạc Vấn bỗng thò tay ném ra một quả Kiếm phù Tam giai.
Một đạo Kiếm Nguyên Thủy hành dường như biến thành Cửu Thiên Ngân Hà, kiếm quang đỏ rực kia hoàn toàn không thể ngăn chặn nổi, ngay lập tức xuyên thủng đầu một con Khôi Lỗi hình người đứng phía trước.
Động tác của con Khôi Lỗi hình người kia chợt cứng lại, cả phần đầu của nó gần như hoàn toàn bị đập cho nát vụn, miệng vết thương lộ ra cấu trúc luyện khí vô cùng tinh vi tỉ mỉ. Mạc Vấn nhân lúc sơ hở của con Khôi Lỗi này liền di chuyển vọt qua người nó. Con Khôi Lỗi thủ lĩnh đứng phía sau nó cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt Mạc Vấn.
Phán đoán sau khi phá nát đầu con Khôi Lỗi kia thì chỗ yếu hại của chúng nó không phải ở đầu, bởi vì con Khôi Lỗi kia cũng không hoàn toàn ngừng lại toàn bộ hành động mà chỉ bị trì trệ lại một chút thôi. Bởi thế nên Mạc Vấn tiếp tục ném nốt quả Kiếm phù thứ hai vào giữa ngực con Khôi Lỗi hình người.
Không một chút trì hoãn, con Khôi Lỗi thủ lĩnh căn bản là hoàn toàn không thể ngăn cản công kích cấp độ Kiếm Nguyên. Ngực nó bị xuyên thủng to như một cái hố lớn, một lượng lớn vật liệu luyện khí bắn ra tung tóe cùng ánh sáng chớp động. Động tác của nó lập tức dừng lại kéo theo tất cả đám Khôi Lỗi còn lại cũng trở nên bất động.
Chứng kiến một màn như vậy, không chỉ Mạc Vấn mà cả đông đảo đám thí luyện giả đứng phía xa cũng chợt thở ra một hơi nhẹ nhõm. Cuối cùng thì cũng phá được rồi.
Nhưng không cao hứng được bao lâu, vẻ mặt đám người Dạ Tiểu Huyền, Mộ Dung Hinh đều cùng biến đổi.
"Cẩn thận!"
Mạc Vấn cảm thấy một cỗ sóng nhiệt nóng khủng khiếp đánh úp lại phía sau lưng, Kiếm Khôi hình người tưởng như đã bị hủy diệt bỗng hư hư thực thực nâng lên cây đại kiếm, một lần nữa khởi động kiếm trận! Kiếm trận lại tiếp tục vận chuyển! Đúng lúc tâm thần hắn đang buông lỏng, muốn bổ khuyết lại cũng đã không còn kịp nữa rồi.
Last edited by acquyden; 17-07-2013 at 09:20 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden