13-11-2008, 03:30 PM
Phi Thăng Chi Háºu
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
Biến
Năm 1929, năm tôi 14 tuổi tôi biến thà nh má»™t kẻ Ä‘á»™c ác. Äó cÅ©ng là năm các nhà khoa há»c Trung Quốc cÅ©ng nhÆ° nÆ°á»›c ngoà i đổ đến đồi XÆ°Æ¡ng rồng ở Chu Khẩu. Há» Ä‘á»™i nón rá»™ng và nh chống nắng và đi giầy ống Wellington. Há» mang cuốc xẻng và các dụng cụ Ä‘Ã o bá»›i, cùng vá»›i dụng cụ đãi quặng và chất lá»ng sủi bá»t. Há» Ä‘Ã o má» xuyên qua các hang Ä‘á»™ng. Há» Ä‘i từ tiệm thuốc nà y sang các tiệm thuốc khác mua tất cả các loại xÆ°Æ¡ng cổ. Chúng tôi nghe đồn rằng những ngÆ°á»i ngoại quốc nà y muốn khởi Ä‘á»™ng xây dá»±ng những nhà máy chế biến xÆ°Æ¡ng rồng, và hà ng chục dân là ng đã Ä‘i đến các hầm má» cùng vá»›i những lưỡi rìu để đánh Ä‘uổi há».
NhÆ°ng sau đó má»™t và i ngÆ°á»i thợ Trung Hoa Ä‘Ã o thuê cho những nhà khoa há»c đã kháo lên má»™t lá»i đồn rằng có hai trong số các xÆ°Æ¡ng rồng khai quáºt được có thể là răng từ má»™t sá» ngÆ°á»i. Ai cÅ©ng nghÄ© đó có thể là răng của má»™t ngÆ°á»i má»›i chết. Từ ngôi má»™ của ai? Ông bà của ai? NgÆ°á»i ta thôi không mua xÆ°Æ¡ng rồng. Hà ng loạt các biển hiệu lá»›n xuất hiện ở tiệm thuốc. "Không có má»™t loại thuốc nà o của chúng tôi chứa bá»™ pháºn nà o của con ngÆ°á»i".
Lúc đó dì Báu vẫn còn giữ 4, 5 cái xÆ°Æ¡ng rồng kể từ lần Ä‘i Ä‘Ã o hang của dòng há» lần trÆ°á»›c, đó là chÆ°a kể má»™t cái xÆ°Æ¡ng quý cha dì đã cho dì từ lâu lắm rồi. Cả những miếng xÆ°Æ¡ng dì Báu đã dùng để chữa bệnh cho tôi lẫn những miếng xÆ°Æ¡ng còn lại, dì Báu Ä‘á»u Ä‘oan chắc là không phải xÆ°Æ¡ng ngÆ°á»i. NhÆ°ng chẳng bao lâu sau dì nói, cha dì, danh y ở Chu Khẩu đã hiện lên báo má»™ng "Những miếng xÆ°Æ¡ng con Ä‘ang giữ không phải là xÆ°Æ¡ng rồng", ông nói "Äó là xÆ°Æ¡ng của má»™t ngÆ°á»i trong dòng há» chúng ta, ngÆ°á»i đã bị cắn nát trong Hà m Khỉ. Và bởi vì chúng ta đã đánh cắp xÆ°Æ¡ng, ngÆ°á»i đã nguyá»n rủa chúng ta. Äó là lý do tại sao tất cả má»i ngÆ°á»i trong há» chúng ta Ä‘á»u chết, mẹ con, anh con, cha, chồng tÆ°Æ¡ng lai của con – chÃnh bởi vì lá»i nguyá»n đó. Mà đâu phải chết đã yên chuyện. Kể từ khi cha đến cõi Âm, cái bóng của ông đợi ở tất cả các hÆ°á»›ng. Nếu cha đã không chết tháºt rồi thì cha đã chết vì sợ đến cả ngà n lần rồi".
"Chúng ta phải là m gì ạ?" Dì Báu há»i trong mÆ¡.
"Trả lại các xÆ°Æ¡ng. Cho đến khi mà các đốt xÆ°Æ¡ng của ông chÆ°a được hoà n vá» là m má»™t, ông sẽ tiếp tục theo Ä‘uổi chúng ta. Con kế tiếp, và cả những thế hệ tiếp sau của gia đình cÅ©ng chịu Ä‘á»±ng lá»i nguyá»n nà y nữa. Tin ta Ä‘i, con gái, chẳng có gì tồi tệ kinh khủng hÆ¡n là có má»™t ngÆ°á»i trong há» tìm cách trả thù".
Sáng hôm sau dì Báu dáºy rất sá»›m và dì Ä‘i đâu suốt cả ngà y. Khi trở vá» xem ra dì có vẻ bình tâm hÆ¡n. NhÆ°ng rồi những ngÆ°á»i thợ Ä‘Ã o mỠở đồi XÆ°Æ¡ng rồng lại truyá»n ra má»™t cái tin "Những cái răng nà y", há» nói "không phải là xÆ°Æ¡ng ngÆ°á»i hiện đại mà là ở cái há»™p sá» của những ngÆ°á»i tổ tiên xa xÆ°a nhất của chúng ta hà ng triệu năm trÆ°á»›c!" "NgÆ°á»i vượn Bắc Kinh" là cái tên mà các nhà khoa há»c đặt cho cái đầu lâu được tìm thấy. Há» cần phải tìm thêm nhiá»u mảnh nữa để ghép lại thà nh má»™t cái đầu, và nhiá»u mảnh nữa để nối sá» vá»›i hà m, hà m vá»›i cổ, cổ vá»›i vai, và vân vân, cho đến khi dá»±ng lên má»™t ngÆ°á»i hoà n chỉnh. Thế có nghÄ©a là còn phải Ä‘Ã o bá»›i để tìm nhiá»u mảnh xÆ°Æ¡ng nữa, đó là lý do tại sao các nhà khoa há»c kêu gá»i dân là ng mang tất cả xÆ°Æ¡ng rồng mà há» giấu trong nhà , trong các hiệu thuốc đến ná»™p cho há». Nếu xÆ°Æ¡ng rồng được chứng minh là má»™t mẩu của ngÆ°á»i thượng cổ, chủ nhân của nó sẽ được trá»ng thưởng.
Má»™t triệu năm! Ai cÅ©ng nói vá» má»—i chuyện đó. Không có ngà y nà o há» không nói đến con số nà y, ngà y hôm sau há» lại nói nhÆ° thế cÅ©ng còn chÆ°a đủ đấy. Chú Nhá» Ä‘oán rằng má»™t ngÆ°á»i có thể kiếm được má»™t triệu tệ cho má»™t mẩu xÆ°Æ¡ng rồng. Còn cha tôi thì nói "Tiá»n đồng bây giá» chẳng có giá trị được bao nhiêu. Má»™t triệu lạng bạc thì còn có lý". Thế là những lá»i phá»ng Ä‘oán và tranh luáºn: lượng tiá»n thưởng lên đến hà ng triệu nén và ng. Cả vùng chỉ nói má»—i chuyện ấy. "XÆ°Æ¡ng trở thà nh thịt má»›i" là câu cá»a miệng của má»i ngÆ°á»i. Bởi vì xÆ°Æ¡ng rồng có giá trị lá»›n nhÆ° thế, Ãt nhất là trong phán Ä‘oán của má»i ngÆ°á»i, không ai có khả năng mua là m thuốc nữa. Những ngÆ°á»i dân bị bệnh cần dùng đến món thuốc nà y không còn được chữa chạy nữa. Mà chuyện nà y thì có quái gì mà ầm Ä©? Ai cÅ©ng là háºu duệ của ngÆ°á»i vượn Bắc Kinh. Mà ông thì nổi tiếng. Lẽ tá»± nhiên, tôi nghÄ© vá» những mảnh xÆ°Æ¡ng rồng mà dì Báu đã bá» lại và o trong hang. Há» cÅ©ng là ngÆ°á»i – cha dì đã báo má»™ng nhÆ° váºy. "Chúng ta có thể bán được hà ng triệu thá»i và ng" tôi bảo dì. Tôi lý luáºn rằng tôi không nghÄ© đến Ä‘iá»u nà y chỉ vì những lý do Ãch ká»·. Nếu dì Báu là m há» LÆ°u trở thà nh già u có, dì sẽ được má»i ngÆ°á»i kÃnh nể hÆ¡n.
Má»™t triệu hoặc mÆ°á»i triệu thì là m gì, dì mắng tôi vá»›i đôi tay múa may, nếu chúng ta bán Ä‘i, lá»i nguyá»n sẽ quay lại. Má»™t hồn ma sẽ tìm đến mang chúng ta và những bá»™ xÆ°Æ¡ng khốn khổ của chúng ta Ä‘i. Khi ấy chúng ta Ä‘eo hà ng triệu thá»i và ng quanh cổ tìm cách hối lá»™ để thoát khá»i địa ngục Æ°? Dì chỉ và o trán tôi. Cho con biết, các hồn ma sẽ không ngÆ¡i nghỉ cho đến khi cả dòng há» nhà ta bị tuyệt diệt. Toà n bá»™ gia tá»™c tiêu tùng. Dì đấm tay và o ngá»±c thùm thụp. Äôi khi dì Æ°á»›c gì mình đã chết. Dì muốn chết, tháºt thế, nhÆ°ng dì quay lại vì con.
"Con không sợ" tôi trả lá»i, "Và bởi vì lá»i nguyá»n chỉ giáng lên dì không phải con, con có thể Ä‘i lấy cái xÆ°Æ¡ng". Bất thình lình dì Báu tát và o mặt tôi. Không được nói thế! Tay dì trượt Ä‘i. Con muốn dình và o cái số kiếp đáng nguyá»n rủa của dì sao? Äừng bao giá» quay lại hang. Không được đụng và o. Hứa nhÆ° thế Ä‘i, ngay bây giá»!" Dì chá»™p lấy vai tôi và là m tôi hoảng hồn cho đến khi lá»i hứa báºt ra khá»i miệng tôi.
Sau đó suốt ngà y tôi mÆ¡ má»™ng vá» chuyện lẻn và o trong hang. Sao tôi có thể ngồi yên trong khi má»i ngÆ°á»i ở Chu Khẩu và những là ng lân cáºn nhao nhao Ä‘i tìm những di váºt bất tá». Tôi biết nÆ¡i có xÆ°Æ¡ng ngÆ°á»i, tuy váºy tôi không được nói gì. Tôi phải mở to mắt nhìn thiên hạ Ä‘Ã o bá»›i nÆ¡i lÅ© cừu gặm cá», moi đất moi cát nÆ¡i con heo vầy trong vÅ©ng bùn. Cả vợ chồng chú Lá»›n, chú Nhá» cÅ©ng Ä‘Ã o xá»›i khoảng đất giữa trang viên của chúng tôi và vách đá. Từ đấy há» chỉ moi lên được rá»… cây và mấy con giun đất. Há» Ä‘oán rằng đấy có thể là móng tay móng chân của ngÆ°á»i vượn hoặc tháºm chà là hoá thạch của cái lưỡi đã thốt ra những từ đầu tiên của tổ tiên chúng tôi. Các ngả Ä‘Æ°á»ng trà n ngáºp những ngÆ°á»i cố bán các kiểu di váºt "hoá thạch" từ má» gà cho đến phân heo. Trong má»™t thá»i gian ngắn là ng tôi hoang tà n trông còn thê lÆ°Æ¡ng hÆ¡n cả má»™t nghÄ©a địa bị bá»n cÆ°á»›p Ä‘Ã o bá»›i mồ mả.
Ngà y cÅ©ng nhÆ° đêm những ngÆ°á»i trong nhà chỉ nói vá» ngÆ°á»i Bắc kinh, không đá Ä‘á»™ng đến chuyện gì khác. "Má»™t triệu năm?" Mẹ tôi thắc mắc nói thà nh tiếng. "Là m sao ngÆ°á»i ta biết được tuổi của má»™t ngÆ°á»i đã chết lâu đến thế? Hừm, khi ông ná»™i tôi chết, không ai biết rõ là ông 68 hay 69 tuổi. Nếu ông may mắn lắm thì cÅ©ng chỉ sống được đến 80 tuổi. Vì thế há» nhà tôi quyết định tuổi thá» của ông là 80 – may hÆ¡n, phải, nhÆ°ng đã tịch". "Tôi cÅ©ng thế, thỉnh thoảng tôi cÅ©ng nói ra má»™t phát hiện má»›i: "Tại sao há» lại gá»i ngÆ°á»i vượn Bắc Kinh là ông. Những chiếc răng tìm thấy ở Chu Khẩu ấy bây giá» các nhà khoa há»c nói thuá»™c vá» cái sá» của má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà . Äáng lý phải gá»i là ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà ở Chu Khẩu chứ?" Các chú thÃm tôi nhìn nhau và nhìn tôi, má»™t ngÆ°á»i lên tiếng "Sá»± khôn ngoan đến từ miệng của má»™t đứa bé, Ä‘Æ¡n giản nhÆ°ng mà đúng". Tôi tháºt mắc cỡ khi nghe những lá»i khen ấy. Sau đó thì Cao Linh chêm và o "Con nghÄ© ông ta phải được gá»i là NgÆ°á»i Hằng Tâm. Thế là cả là ng chúng ta sẽ nổi tiếng và chúng ta cÅ©ng được thÆ¡m lây". Mẹ khen câu nói của nó lên đến mây xanh và má»i ngÆ°á»i cùng hùa theo. Tuy váºy tôi nghÄ© ý kiến của nó tháºt ngá»› ngẩn chỉ có Ä‘iá»u tôi không nói ra. Tôi thÆ°á»ng ghen tức khi Cao Linh nháºn được nhiá»u sá»± chú ý của mẹ chúng tôi. Tôi vẫn tin rằng tôi là đứa con gái lá»›n của bà . Tôi thông minh sáng sủa hÆ¡n. Tôi há»c giá»i hÆ¡n. Tuy váºy Cao Linh bao giá» cÅ©ng được đặc quyá»n ngồi cạnh mẹ, ngủ chung giÆ°á»ng vá»›i mẹ trong khi tôi phải ngủ vá»›i dì Báu.
Khi tôi còn nhá» hÆ¡n Ä‘iá»u đó không là m tôi phiá»n lòng. Tôi cảm thấy mình may mắn, lúc nà o cÅ©ng có dì bên cạnh. Tôi nghÄ© từ "dì Báu" cÅ©ng tÆ°Æ¡ng tá»± nhÆ° từ "mẹ" của những ngÆ°á»i khác. Tôi không chịu rá»i vú nuôi của tôi lấy má»™t phút. Tôi kÃnh phục dì và tá»± hà o rằng dì có thể viết ra tên của tất cả các loà i hoa, hạt và bụi cây cÅ©ng nhÆ° là tác dụng chữa bệnh của nó. NhÆ°ng khi lá»›n lên, sá»± quan trá»ng của dì cà ng ngà y cà ng thu nhá» lại. Tôi cà ng trở nên khôn ngoan bao nhiêu thì tôi cà ng có khả năng ý thức được rằng dì Báu chỉ là má»™t đầy tá»›, má»™t ngÆ°á»i phụ nữ chẳng có địa vị gì trong nhà , má»™t ngÆ°á»i không có ai yêu mến cả. Dì có thể là m cho cả nhà trở nên già u có, nếu nhÆ° dì không Ä‘iên rồ tin và o chuyện những lá»i nguyá»n. Tôi bắt đầu kÃnh trá»ng mẹ tôi hÆ¡n. Tôi muốn lấy lòng mẹ. Tôi tin rằng những sá»± Æ°u ái cÅ©ng giống nhÆ° tình yêu. Những sá»± Æ°u ái của mẹ là m tôi cảm thấy mình quan trá»ng hÆ¡n, hà i lòng hÆ¡n. Sau cùng mẹ tôi là ngÆ°á»i phụ nữ có địa vị cao nhất trong nhà . Bà quyết định chúng tôi ăn gì, mặc mà u gì, cho chúng tôi bao nhiêu tiá»n trong những lần Ä‘i chợ. Ai cÅ©ng sợ bà và muốn chiá»u lòng bà , tất cả má»i ngÆ°á»i trừ cụ Cố, ngÆ°á»i bây giỠđã lẫn lá»™n không có khả năng nói má»±c được là m từ cái gì nữa.
NhÆ°ng trong mắt mẹ, tôi chẳng có gì đáng được chú ý. Äối vá»›i đôi tai bà , lá»i lẽ của tôi trượt Ä‘i đâu mất. Dù tôi có vâng lá»i hay khiêm nhượng hay sạch sẽ đến thế nà o tôi cÅ©ng chẳng khiến mẹ để mắt tá»›i. Tôi bắt đầu bối rối không biết phải là m gì cho bà hà i lòng. Giống nhÆ° má»™t con rùa dÆ°á»›i cái ách nặng ná», tôi váºt vã tá»± há»i tại sao cả thế giá»›i lại chụp lên mình tôi.
Tôi thÆ°á»ng than phiá»n vá»›i dì Báu rằng mẹ không yêu tôi. Äừng có than phiá»n nữa, dì Báu sẽ trả lá»i tôi. Con không nghe thấy mẹ con nói gì hôm nay à ? Rằng mÅ©i khâu của con không Ä‘á»u đặn. Rằng da con ngà y cà ng Ä‘en Ä‘i. Nếu bà ấy không yêu con, tại sao bà lại báºn tâm đến việc răn dạy để con trở nên tốt đẹp hÆ¡n? Rồi dì Báu tiếp tục nói tôi Ãch ká»· nhÆ° thế nà o, lúc nà o cÅ©ng chỉ nghÄ© đến bản thân. Dì nói trông tôi rất khó coi khi cáu kỉnh. Dì chỉ trÃch tôi mạnh hÆ¡n vì đã không chú ý đến lá»i dì cho đến khi dì nói rằng tháºm chà dì còn yêu thÆ°Æ¡ng tôi hÆ¡n.
Má»™t hôm – tôi còn nhá»› và o quãng trÆ°á»›c lá»… há»™i mùa xuân – ngÆ°á»i đầu bếp già đi chợ vá» thông báo rằng có má»™t tin đồn Ä‘ang loang Ä‘i khắp Hằng Tâm thôn: TrÆ°Æ¡ng chủ trại hòm bây giỠđã trở nên nổi tiếng và chẳng mấy chốc sẽ già u thiên ức vạn tải. Ông ta bán xÆ°Æ¡ng rồng cho các nhà khoa há»c thì may mắn thế nà o đó lại là xÆ°Æ¡ng ngÆ°á»i. Bao nhiêu năm không ai biết, nhÆ°ng má»i ngÆ°á»i kháo nhau là Ãt nhất cÅ©ng đến má»™t triệu năm có thể là hai triệu năm.
Chúng tôi Ä‘ang ở trong xưởng là m má»±c, tất cả đám Ä‘Ã n bà , con gái, trẻ con chỉ trừ có dì Báu Ä‘ang chui xuống hầm đếm những thá»i má»±c mà dì đã khắc lên. Tôi sung sÆ°á»›ng vì dì đã không có mặt ở đấy, bởi vì má»—i khi nghe có ngÆ°á»i nhắc đến tên TrÆ°Æ¡ng, dì bao giá» cÅ©ng lên cÆ¡n. Vì thế khi hắn mang củi đến, dì bị Ä‘Æ°a và o trong phòng trong cùng nÆ¡i dì chá»i hắn bằng cách đá và o xô, cháºu tháºt lâu tháºt to đến ná»—i những ngÆ°á»i thuê nhà phải hét lên buá»™c dì chấm dứt. "Má»™t sá»± trùng hợp kỳ lạ" thÃm Lá»›n nói "CÅ©ng cái ông TrÆ°Æ¡ng bán củi cho chúng ta. Váºn may của ông ta sẽ chuyển sang chúng ta tháºt dá»… dà ng".
"Sá»± hợp tác tháºm chà còn lâu hÆ¡n nữa" mẹ tôi phán. Ông ta là ngÆ°á»i đã dừng xe lại giúp má»™t tay sau khi chú Út bị giết chết bởi tay bá»n thảo khấu. Má»™t ngÆ°á»i tốt, tháºt thế, cái ông TrÆ°Æ¡ng ấy".
Có vẻ nhÆ° là không cạn cái Ä‘á» tà i mà chúng tôi liên hệ đến ông TrÆ°Æ¡ng danh nổi nhÆ° cồn. Bởi vì ông TrÆ°Æ¡ng chẳng mấy chốc sẽ già u có hÆ¡n bao giá» hết, mẹ nghÄ© ông ta chắc sẽ hạ giá những đống củi còn lại trong nhà . "Ông ta sẽ chia sẻ váºn may của mình", mẹ nói vá»›i vẻ thoả thuáºn vá»›i chÃnh mình. "Thánh thần cÅ©ng chỠđợi ông ta là m thế."
Dì Báu quay lại xưởng là m má»±c, trong má»™t thoáng dì nháºn ra ngay Ä‘á» tà i má»i ngÆ°á»i Ä‘ang hứng thú. Dì giáºm chân, đấm tay và o không khÃ. TrÆ°Æ¡ng là má»™t kẻ Ä‘á»™c ác, đôi tay dì giãy dụa lên tiếng, hắn giết cha tôi, hắn là nguyên nhân là m cho Huy Sen chết. Dì phát ra những âm eo éo nhÆ° thể cả cổ há»ng của dì bị rút lại.
Không đúng, tôi nghÄ©. Cha của dì bị ngã ra khá»i xe khi ông uống rượu say, còn chú Út bị con ngá»±a đá chết. Mẹ tôi và các bà thÃm Ä‘á»u nói thế.
Dì Báu tóm lấy tay tôi, nhìn thẳng và o mắt tôi rồi nói bằng đôi tay liến thoắng. Bảo vá»›i há», Cún Con, bảo há» rằng dì nói đúng sá»± tháºt. Còn cái xÆ°Æ¡ng rồng mà nhà TrÆ°Æ¡ng có kia, và dì dốc má»™t cái gì tưởng tượng và o lòng bà n tay , dì chắc chắn đó là những miếng xÆ°Æ¡ng của cha ta, gia đình ta. TrÆ°Æ¡ng cÆ°á»›p từ tay chúng ta trong ngà y cÆ°á»›i. Äó là của hồi môn của dì, xÆ°Æ¡ng lấy từ Hà m Khỉ. Chúng ta cần phải lấy lại, từ tay TrÆ°Æ¡ng, trả chúng trở vá» hang nếu không lá»i nguyá»n sẽ quay lại tái diá»…n. Nhanh lên, bảo há» Ä‘i.
TrÆ°á»›c khi tôi có thể mở miệng, mẹ lên tiếng Ä‘e "Mẹ không muốn nghe thêm bất cứ Ä‘iá»u gì vá» câu chuyện Ä‘iên rồ của cô ta nữa. Có nghe rõ không, con gái?"
Má»i ngÆ°á»i chăm chăm nhìn tôi, kể cả dì Báu. Báo há» Ä‘i, dì ra dấu. NhÆ°ng tôi quay lại mẹ gáºt đầu và nói "Con nghe rồi." Dì Báu chạy ra khá»i xưởng má»±c vá»›i má»™t tiếng nghẹn ngà o đâm nhói và o tim tôi khiến tôi cảm thấy mình tháºt Ä‘á»™c ác.
Xưởng mực lặng đi một lát. Lúc ấy cụ Cố đi đến chỗ mẹ tôi nói với vẻ mặt lo lắng "Nà y, con có nhìn thấy Huy Sen không?"
"Chú ấy Ä‘ang ở ngoà i sân ấy" mẹ trả lá»i. Thế là cụ Cố hối hả bÆ°á»›c ra sân.
Các bà thÃm tôi tắc lưỡi. "Vẫn còn Ä‘iên dại lên vì những việc đã xảy ra" thÃm Nhá» là u bà u. "Váºy mà đã 15 năm qua rồi". Lúc đó tôi không hiểu là há» nói vá» cụ Cố hay là dì Báu.
ThÃm Lá»›n góp thêm "CÅ©ng may là cô ta không nói được. Tháºt là xấu mặt cho cả gia đình ta nếu có ai biết được Ä‘iá»u mà cô ta định nói".
"Chị nên Ä‘uổi cô ta ra khá»i nhà " thÃm Nhá» nói vá»›i mẹ tôi. NhÆ°ng mẹ tôi gáºt đầu vá» phÃa cụ Cố, ngÆ°á»i Ä‘ang Ä‘i thÆ¡ thẩn phÃa ngoà i gãi gãi và o má»™t chá»— trầy phÃa sau tai. "Chỉ vì cụ Cố mà con đầy tá»› bị ma ám nà y được ở lại đây suốt bao năm qua". Và tôi biết cái mà mẹ tôi muốn nhÆ°ng chÆ°a tiện nói ra. Khi cụ Cố chết, bà sẽ bảo dì Báu cuốn gói Ä‘i nÆ¡i khác. Bất thình lình tôi cảm thấy thÆ°Æ¡ng xót ngÆ°á»i vú nuôi của mình. Tôi muốn bảo mẹ tôi đừng là m thế. NhÆ°ng sao tôi có thể chống lại má»™t Ä‘iá»u còn chÆ°a được nói ra thà nh lá»i?
Má»™t tháng sau, cụ Cố ngã Ä‘áºp đầu và o gá» gạch bên phản của cụ. TrÆ°á»›c giá» Dáºu cụ qua Ä‘á»i. Cha, chú Lá»›n, chú Nhá» từ Bắc Kinh trở vá» mặc dù các ngả Ä‘Æ°á»ng Ä‘á»u nguy hiểm. Có nhiá»u tiếng súng vang lên trên con Ä‘Æ°á»ng từ Bắc Kinh đến Chu Khẩu. May mắn chán cho chúng tôi, chỉ có má»™t cuá»™c đánh nhau diá»…n ra giữa những ngÆ°á»i thuê nhà . Chúng tôi phải yêu cầu hỠđến mấy lần để há» thôi la hét, là m ồn trong lúc chúng tôi biểu lá»™ sá»± kÃnh trá»ng đối vá»›i cụ Cố Ä‘ang yên nghỉ ở gian chÃnh.
Khi ngà i TrÆ°Æ¡ng mang quan tà i đến, dì Báu ở trong phòng chá»i bá»›i hắn bằng tiếng Ä‘áºp xô loảng xoảng. Tôi ngồi trên má»™t cái ghế dà i ở sân trÆ°á»›c, quan sát cha tôi và ông TrÆ°Æ¡ng khênh cái quan tà i xuống.
Tôi tá»± nhủ dì Báu là m sai rồi. TrÆ°Æ¡ng tiên sinh trông chẳng có vẻ gì giống má»™t tên trá»™m. Ông ta to lá»›n, phong cách thân thiện dá»… gần, vá»›i má»™t khuôn mặt cởi mở. Cha tôi sốt sắng thảo luáºn vá»›i ông vá» "cống hiến quan trá»ng cho khoa há»c, lịch sá» và toà n thể đất nÆ°á»›c Trung Hoa". Nghe những lá»i lẽ hay ho nà y ông TrÆ°Æ¡ng tá» ra vừa khiêm tốn vừa hà i lòng. Sau đó cha tôi để ông TrÆ°Æ¡ng đứng lại má»™t mình và o nhà lấy tiá»n trả cho ông nà y.
Mặc dù hôm ấy trá»i lạnh, ông TrÆ°Æ¡ng cÅ©ng toát mồ hôi. Ông lấy ống tay áo lau trán. Lát sau ông ta nháºn ra tôi Ä‘ang nhìn ông. "Cháu lá»›n quá rồi đấy" ông ta nói vá»›i tôi. Tôi Ä‘á» mặt vì hãnh diện. Má»™t ngÆ°á»i nổi tiếng bắt chuyện vá»›i tôi.
"Em cháu còn lá»›n hÆ¡n ấy" tôi nghÄ© mình nói thế. "Mà nó còn Ãt hÆ¡n cháu má»™t tuổi".
"Ồ tốt lắm".
Tôi không có ý định để cho ông khen ngợi Cao Linh. "Cháu nghe nói rằng ông có những mảnh xÆ°Æ¡ng ngÆ°á»i Bắc Kinh" tôi đổi Ä‘á» tà i, "phần nà o ạ?"
"á»’, chỉ những bá»™ pháºn quan trá»ng nhất".
Và tôi nữa, tôi cÅ©ng muốn trở nên quan trá»ng, thế là tôi buá»™t miệng nói không suy nghÄ© "Cháu cÅ©ng từng có những mảnh xÆ°Æ¡ng nhÆ° thế" trÆ°á»›c khi tôi có thể vả và o miệng mình.
Ông TrÆ°Æ¡ng mỉm cÆ°á»i chá» cho tôi tiếp tục. "Ở đâu?" ông ta há»i sau má»™t lúc chỠđợi.
Tôi không thể tỠra bất lịch sự "Chúng cháu mang trả nó vỠhang rồi".
"Hang ở đâu?"
"Cháu không thể nói đâu. Vú nuôi đã bắt cháu hứa. Äó là má»™t bà máºt".
"á»’ vú nuôi của cháu, má»™t ngÆ°á»i có khuôn mặt xấu ma chê quá»· há»n". Ông TrÆ°Æ¡ng duá»—i dÆ¡ các ngón tay nhÆ° má»™t con cua và đưa bà n tay lên ngang miệng.
Tôi gáºt.
"Má»™t mụ Ä‘iên" Ông ta nhìn vá» phÃa phát ra tiếng Ä‘á»™ng. Tôi chẳng nói gì.
"Và bà ta tìm thấy xương ở cái chỗ mà cháu không thể nói?"
"Chúng cháu cùng tìm, và dì ấy đã mang trả lại", tôi đáp tháºt nhanh. "NhÆ°ng cháu không thể tiết lá»™".
"Tất nhiên cháu không thể nói vá»›i má»™t ngÆ°á»i lạ".
"á»’ không, ông không phải là má»™t ngÆ°á»i lạ! Cả nhà cháu Ä‘á»u biết ông. Ai cÅ©ng nói vỠông".
"Cháu không thể nói với tôi! Nhưng chắc chắn cháu đã nói với bố mẹ cháu".
Tôi lắc đầu "Không vá»›i ai cả. Nếu cháu nói há» sẽ tá»›i đấy Ä‘Ã o bá»›i ngay. Dì Báu nói thế. Dì nói xÆ°Æ¡ng đó phải được trả vỠđúng chá»— nếu không dì phải chịu những háºu quả thảm khốc".
"Háºu quả gì?"
"Má»™t lá»i nguyá»n. Dì sẽ chết nếu cháu nói ra".
"Nhưng bà ấy đã già , hay vẫn còn trẻ?"
"Cháu không biết. Cháu không nghĩ đến chuyện đó".
"Phụ nữ thÆ°á»ng chết ở bất cứ tuổi nà o không nhất thiết là vì bị nguyá»n rủa. Bệnh táºt hoặc tai nạn, những Ä‘iá»u đó thÆ°á»ng là nguyên nhân. Bà vợ cả của tôi chết mÆ°á»i năm trÆ°á»›c. Bà ta vụng vá» láºp cáºp lắm thế là má»™t hôm bà ta trượt té khá»i mái nhà . bây giá» tôi có má»™t bà vợ má»›i tốt hÆ¡n bà trÆ°á»›c nhiá»u. Nếu vú nuôi của cháu chết, cháu có thể có má»™t ngÆ°á»i khác".
"Cháu quá lá»›n để cần má»™t vú nuôi khác ạ" tôi nói. Tôi không thÃch câu chuyện giữa hai ngÆ°á»i nữa. Chẳng bao lâu cha tôi quay lại mang theo tiá»n trả cho ông TrÆ°Æ¡ng. Há» chuyện vãn vá»›i nhau và i phút má»™t cách thân thiện, rồi sau đó ông TrÆ°Æ¡ng quay lại nói vá»›i tôi "Lần sau gặp nhau chúng ta sẽ nói chuyện" và ông rá»i khá»i trang viên vá»›i chiếc xe trống không. Cha tôi có vẻ hà i lòng vá»›i việc TrÆ°Æ¡ng tiên sinh, má»™t ngÆ°á»i nổi tiếng trong thị trấn, đã thấy rằng tôi cÅ©ng đáng được chú ý.
Và i ngà y sau chúng tôi tổ chức má»™t đám ma đâu ra đấy tiá»…n cụ Cố vá» nÆ¡i chÃn suối. Ai cÅ©ng gà o khóc rõ to, trong đó mẹ tôi gà o to nhất theo phong tục vì rằng bà là ngÆ°á»i phụ nữ có địa vị cao nhất trong đám Ä‘Ã n bà con gái. Bà đã biểu diá»…n má»™t pha xuất sắc trên cả cái mức mà ngÆ°á»i ta có thể hy vá»ng. Còn tôi, tôi cÅ©ng khóc vì buồn và lo sợ nữa. Khi đám tang đã xong xuôi, tôi lo lắng cho việc sẽ xảy ra au đó: Mẹ có thể buá»™c dì Báu ra Ä‘i.
Nhưng bà không thể là m thế và đây là lý do.
Mẹ tin rằng cụ Cố vẫn lảng vảng đâu đây, ám ngôi nhà nà y vì cụ muốn biết chắc rằng má»i ngÆ°á»i vẫn tuân thủ luáºt lệ mà cụ đã Ä‘á» ra. Má»—i lần mẹ tôi ngồi xuống đại tiện bà lại nghe cụ Cố há»i "Con có nhìn thấy Huy Sen không?" khi bà kể lại cho chúng tôi Ä‘iá»u đó, thÃm Nhá» bèn nói "Cái mông trần của chị chắc là là m các hồn ma mất vÃa". Tất cả chúng tôi cÆ°á»i ầm lên. NhÆ°ng mẹ tôi lại giáºn dữ. Bà tuyên bố sẽ cúp khoản tiá»n chi tiêu của má»i ngÆ°á»i và o tháng tá»›i "Äể dạy cho các ngÆ°á»i phải kÃnh trá»ng cụ Cố hÆ¡n". Vì lợi Ãch những cô hồn quanh trang viên, mẹ tôi Ä‘i chùa là ng hà ng ngà y và cúng chùa rất háºu. Bà tá»›i má»™ cụ Cố đốt nhiá»u giấy tiá»n và ng bạc để cụ Cố có thể sắm sanh cho má»™t cuá»™c sống tiên nghi hÆ¡n ở thế giá»›i bên kia. Sau 90 ngà y bị bệnh táo bón, mẹ tôi Ä‘i đâu đó rồi quay vá» nhà vá»›i má»™t chiếc tà u thuá»· dà nh cho ngÆ°á»i cõi Âm, má»™t chiếc xe hÆ¡i hà ng mã to nhÆ° thể, và cả má»™t ngÆ°á»i tà i xế. Cụ Cố đã má»™t lần trông thấy má»™t chiếc xe hÆ¡i tháºt ở má»™t lá»… há»™i ngoà i vùng Chu Khẩu. Nó chiếm nhiá»u chá»— dà nh cho xe kéo và lừa, khi nó rồ máy phóng Ä‘i, cụ Cố nói tiếng Ä‘á»™ng của nó tháºt to, đủ để xua Ä‘uổi quá»· sứ và nó chạy tháºt nhanh để có thể lên thẳng thiên Ä‘Æ°á»ng.
Chiếc ô tô hà ng mà chạy thẳng và o ngá»n lá»a Ä‘Æ°a cụ Cố từ hố xà và o cõi Âm. Sau đó thì má»i việc trong nhà lại Ä‘i và o nếp cÅ©, vá»›i má»™t nhịp Ä‘iệu ồn à o. Má»i ngÆ°á»i chỉ còn quan tâm đến những việc nhá» nhặt hà ng ngà y: tÆ°á»ng mốc, kÃnh nứt, chẳng có gì quan trá»ng hết.
Và chỉ có tôi lo lắng vỠnhững gì có thể xảy cho dì Báu.
Tôi nhá»› cái ngà y mẹ tôi nháºn được má»™t bức thÆ° bất ngá» từ Bắc Kinh. Äó là và o thá»i kỳ nóng bức nhất, khi mà muá»—i reo hò ồn ã nhất và trái cây nẫu ra sau kho để dÆ°á»›i ánh mặt trá»i chÆ°a đầy má»™t tiếng. Cụ Cố đã mất, chắc hÆ¡n 90 ngà y. Chúng tôi ngồi dÆ°á»›i bóng má»™t cây cổ thụ ngoà i sân để nghe Ä‘á»c thÆ°.
Tất cả chúng tôi Ä‘á»u biết ngÆ°á»i viết lá thÆ° là ai, bà goá già tên là Lẩu. Bà là em há» Ä‘á»i thứ 8 của cha tôi và đá»i thứ 5 vá» phÃa mẹ tôi, cÅ©ng đủ gần gÅ©i để Ä‘i theo những con cháu trong gia đình sau quan tà i của cụ Cố. Trên thá»±c tế bà đã Ä‘i dá»± đám ma và cÅ©ng há» to nhÆ° tất cả chúng tôi.
Vì mẹ tôi không biết chữ, bà bảo Cao Linh Ä‘á»c thÆ° cho má»i ngÆ°á»i nghe, còn tôi phải cố giấu ná»—i thất vá»ng vì không được chá»n cho má»™t trá»ng trách nhÆ° váºy.
Cao Linh vuốt tóc, hắng giá»ng rồi liếm môi rồi Ä‘á»c "Chị há» thân mến, em xin gá»i đến chị lá»i chà o của tất cả má»i ngÆ°á»i quen biết ở đây vá»›i má»™t tình cảm tha thiết". Cao linh Ä‘á»c tên má»™t danh sách dà i dằng dặc những cái tên từ những chi má»›i của những ngÆ°á»i mà mẹ tôi biết là đã quy tiên từ lâu. Ở trang kế, ngÆ°á»i bà con há» hà ng xa váºt má»™t câu đại loại nhÆ° thế nà y "Em biết chị vẫn còn nhá»› thÆ°Æ¡ng và đau khổ vì mất mát và khó có thể ăn uống ngon miệng vì Ä‘au buồn. Vì thế chÆ°a phải lúc má»i má»i ngÆ°á»i đến Bắc Kinh. NhÆ°ng em nghÄ© vá» Ä‘iá»u chị em mình đã bà n bạc vá»›i nhau trong đám tang".
Cao Linh ngÆ°ng Ä‘á»c và quay sang há»i mẹ "Mà mẹ bà n chuyện gì váºy?" Tôi nữa, tôi cÅ©ng thắc mắc.
Mẹ Ä‘áºp tay và o Cao Linh "Äừng có tá»c mạch. Con cứ Ä‘á»c thôi, mẹ sẽ bảo con cái gì con nên biết".
Lá thÆ° tiếp tục "Em muốn nói em có thể gợi ý vá» cô con gái đầu của chị" – bà ta nói vá» tôi, và trái tim tôi phồng tÆ°á»›ng lên – "đến Bắc Kinh và gặp gỡ má»™t cách tình cá» vá»›i má»™t ngÆ°á»i há» hà ng xa của em".
Cao Linh lÆ°á»m tôi má»™t cái và tôi sung sÆ°á»›ng là nó đã phải ganh tị vá»›i tôi. "NgÆ°á»i há» hà ng của em," nó Ä‘á»c vá»›i giá»ng kém nhiệt tình hẳn Ä‘i "có bốn ngÆ°á»i con trai, là ngÆ°á»i em há» thứ bảy của em, đã ba lần chuyển chá»— ở vá»›i má»™t tên há» thay đổi. Há» Ä‘ang sống cùng là ng vá»›i chị nhÆ°ng chị Ãt có quan hệ vá»›i há»".
Khi tôi nghe câu "Ãt quan hệ" tôi biết má»™t sá»± gặp gỡ tình cá» có nghÄ©a là bà muốn xem xem tôi đã có mối manh vá»›i má»™t gia đình nà o chÆ°a. Tôi đã mÆ°á»i bốn tuổi (tuổi ta) và hầu hết các cô gái ở tuổi tôi Ä‘á»u đã lấy chồng. Gia đình nà o thì bà goá Lẩu không muốn nói đến, trừ khi bà biết chắc rằng gia đình tôi tin rằng má»™t sá»± ngẫu nhiên là có lợi. "Thà nh tháºt mà nói", bà viết tiếp "em cÅ©ng không nghÄ© đến gia đình nà y. NhÆ°ng ngÆ°á»i cha đến gặp em há»i xin con LÆ°u Linh. HỠđã gặp con bé và có ấn tượng tốt đẹp vá» sắc đẹp cÅ©ng nhÆ° bản tÃnh dịu dà ng thục nữ của nó".
Tôi Ä‘á» bừng đến táºn chân tóc. Cuối cùng thì mẹ cÅ©ng biết ngÆ°á»i khác nói gì vá» tôi. Có lẽ bà cÅ©ng nhìn thấy những phẩm chất ấy trong tôi nhÆ° những ngÆ°á»i khác "Con cÅ©ng muốn Ä‘i Bắc Kinh" Cao Linh nói, nghe giá»ng nhÆ° má»™t con mèo rầu rÄ©.
Mẹ mắng nó "Ai má»i đến mặt con mà đi? Không Æ°? Nếu váºy trông con tháºt ngá»› ngẩn khi nói con cÅ©ng muốn Ä‘i". Khi nó lại cất tiếng than, mẹ kéo bÃm tóc của nó, nói "Im mồm Ä‘i," trÆ°á»›c khi Ä‘Æ°a cho tôi bức thÆ° để Ä‘á»c nốt.
Tôi ngồi thẳng lÆ°ng, đối diện vá»›i mẹ và đá»c tháºt diá»…n cảm "Gia đình nhà trai Ä‘á» nghị gặp gỡ anh chị và cháu tại cá»a hiệu của nhà ta ở Bắc Kinh". Tôi dừng lại mỉm cÆ°á»i vá»›i Cao Linh. Tôi chÆ°a từng đặt chân đến cá»a hiệu, kể cả nó. "NhÆ° váºy", tôi tiếp tục "nếu có chuyện gì bất nhÆ° ý thì sẽ không có sá»± ồn à o đáng tiếc nà o đối vá»›i cả hai bên gia đình. Nếu hai gia đình đồng ý vá» má»™t cuá»™c hôn phối thì đó sẽ là má»™t Æ¡n huệ của thánh thần ban cho gia đình ta mà em không có lợi lá»™c gì hết".
"Không lợi lá»™c gì!" mẹ nói vá»›i má»™t cái nhăn mÅ©i "chỉ có tháºt nhiá»u quà thôi".
Phần tiếp theo của lá thÆ° nhÆ° thế nà y "Má»™t đứa con dâu hiếu thảo rất là khó tìm, em chắc chị đồng ý vá»›i em. Có lẽ chị vẫn nhá»› đứa con dâu thứ hai của em? Em rất xấu hổ thừa nháºn rằng hoá ra nó lại là má»™t đứa vô tình. Hôm nay nó gợi ý rằng có lẽ ngÆ°á»i vú nuôi của con gái chị không nên tháp tùng con bé đến Bắc Kinh. Nó nói rằng nếu má»™t ngÆ°á»i nhìn thấy hai ngÆ°á»i bên nhau, anh ta sẽ chỉ nhá»› là bị kinh hoà ng vá» cái vẻ gá»›m ghiếc của ngÆ°á»i đầy tá»› mà không ghi nháºn vẻ đẹp của cô thiếu nữ. Em đã bảo nó nói báºy. NhÆ°ng khi viết lá thÆ° nà y em nháºn thấy tháºt là bất tiện khi sắp xếp chá»— ở cho má»™t con hầu khác, bởi vì bá»n đầy tá»› trong nhà em đã than phiá»n rằng không có đủ chá»— cho chúng ngủ nghê. Vì thế có lẽ sẽ tiện hÆ¡n nếu vú nuôi của con bé không Ä‘i theo. Em tháºt có lá»—i khi chẳng là m gì được để cho gia cảnh mình khá hÆ¡n…"
Chỉ khi Ä‘á»c xong tôi má»›i ngÆ°á»›c lên nhìn dì Báu, ngượng ngùng. Không sao, dì ra hiệu cho tôi im lặng. Dì sẽ bảo bà ta sau là dì có thể ngủ trên sà n. Tôi quay vá» phÃa mẹ tôi để nghe thêm má»™t chỉ thị nà o đó.
"Viết lại má»™t lá thÆ° hồi âm. Bảo vá»›i bà goá Lẩu là mẹ sẽ cho con Ä‘i má»™t tuần. Äáng lý mẹ phải Ä‘Æ°a con Ä‘i nhÆ°ng Ä‘ang và o mùa là m má»±c chúng ta có quá nhiá»u việc phải là m. Mẹ sẽ há»i ông Vệ cho con Ä‘i nhá» xe. Ông ấy bao giá» cÅ©ng chở thuốc lên Bắc Kinh và o ngà y mùng má»™t và không báºn tâm đến việc có thêm má»™t hà nh khách để có thêm má»™t chút tiá»n lá»™ phÃ".
Dì Báu vá»— hai tay và o nhau là m tôi chú ý. Bây giá» là lúc bảo mẹ con biết rằng con không thể Ä‘i má»™t mình. Phải có ngÆ°á»i biết đó có phải là má»™t đám tốt hay không chứ. Chuyện gì xảy ra nếu ngÆ°á»i bà con ngá»› ngẩn ấy lại cố gán con là m thiếp trong má»™t gia đình nghèo xÆ¡ nghèo xác? Bảo mẹ con phải cân nhắc Ä‘iá»u ấy. Tôi lắc đầu. Tôi sợ là m mẹ nổi giáºn vá»›i hà ng loạt câu há»i không cần thiết và là m há»ng mất cÆ¡ há»™i được Ä‘i chÆ¡i Bắc Kinh. Dì Báu giáºt ống tay áo của tôi. Tôi lá» Ä‘i. Lúc sau nà y tôi đã là m nhÆ° thế và i lần và dì Báu rất tức giáºn. bởi vì dì đã không thể nói và mẹ tôi không thể Ä‘á»c, khi tôi từ chối không nói há»™ dì, dì sẽ phải câm nÃn, bất lá»±c.
Quay vá» phòng hai ngÆ°á»i dì Báu nà i nỉ tôi. Con quá nhá» không thể Ä‘i Bắc Kinh má»™t mình đâu. Có nhiá»u nguy hiểm hÆ¡n là con có thể hình dung. Con có thể bị bá»n đạo tặc giết hại, đầu rÆ¡i xuống đất và cắm trên cá»c nhá»n… Tôi không trả lá»i di`, tôi không tranh luáºn, tôi không cho dì má»™t chá»— để đặt chân. Thế là ngà y nà y qua ngà y khác dì cứ rỉ rả vá»›i tôi. Lúc nà y dì bá»™c lá»™ sá»± giáºn dữ vá»›i những gì bà góa Lẩu viết. Bà nà y chẳng quan tâm đến chuyện gì xấu tốt cho con đâu. Bà ta dúng mÅ©i và o chuyện của ngÆ°á»i khác vì tiá»n thôi. Chẳng bao lâu bà ta sẽ bốc mùi thối hoắc nhÆ° cái lá»— Ä‘Ãt của bà ấy.
Sau đó dì Báu Ä‘Æ°a cho tôi má»™t lá thÆ° mà tôi có nhiệm vụ Ä‘Æ°a cho Cao Linh để nó có thể Ä‘á»c cho mẹ tôi nghe. Tôi gáºt gù vâng dạ, nhÆ°ng ngay khi ra khá»i phòng tôi tấp và o má»™t góc đứng Ä‘á»c "Ngoà i chuyện tên bay đạn lạc trên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i, không khà trong mùa hè cÅ©ng chứa đầy vi trùng gây bệnh. Ở Bắc Kinh có những căn bệnh mà chúng ta chÆ°a từng bị nhiá»…m ở đây, những căn bệnh có thể chui qua lá»— mÅ©i và trú ở ngón tay của LÆ°u Linh. Tháºt may, tôi biết các phÆ°Æ¡ng pháp trị những căn bệnh nà y để giúp LÆ°u Linh không mang bệnh vá» nhà …"
Khi dì Báu há»i tôi đã mang lá thÆ° cho mẹ chÆ°a, tôi là m cho mặt tôi và tim tôi trở thà nh má»™t bức tÆ°á»ng đá. "Rồi" tôi nói dối. Dì Báu thở dà i, nhẹ nhõm. Äó là đầu tiên dì tin má»™t lá»i nói dối của tôi. Tôi tá»± há»i có cái gì trong dì đã thay đổi khiến dì không còn cái trá»±c giác cho biết tôi nói tháºt hay nói dối. Hoặc chÃnh là vì tôi đã thay đổi?
Äêm hôm trÆ°á»›c ngà y tôi ra Ä‘i, dì Báu đứng trÆ°á»›c mặt tôi vá»›i lá thÆ° mà tôi đã vo viên và nhét và o trong túi quần. Äiá»u nà y có nghÄ©a là gì? Dì chá»™p cứng tay tôi.
"Äể cho tôi yên" tôi chống cá»±. "Bà không thể bảo tôi là m cái nà y cái kia nữa".
Con nghĩ con khôn ngoan lắm hả? Con chỉ là một con bé ngu ngốc thôi.
"Tôi không ngu. Tôi không cần bà nữa".
Nếu con có đầu óc thì con có thể không cần đến ta.
"Bà muốn giữ chặt tôi ở đây để bà không mất đi địa vị trong nhà nà y".
Khuôn mặt dì xạm lại nhÆ° thể dì bị nghẹt thở. Äịa vị! Con nghÄ© ta ở lại đây chỉ vì cái địa vị thấp hèn là m đầy tá»› cho con sao? Trá»i Æ¡i! Tại sao tôi vẫn còn sống để nghe con bé nà y nói những lá»i nà y!
Cả hai chúng tôi Ä‘á»u thở hổn hển. Và tôi hét và o mặt dì những Ä‘iá»u tôi thÆ°á»ng nghe mẹ tôi và các bà thÃm nói vá»›i nhau "Sở dÄ© bà còn sống sót được là do gia đình nà y quá tốt, quá nhân đức đã thÆ°Æ¡ng hại bà , cứu sống bà . Äáng lý chúng tôi chẳng cần phải là m thế. Chú Út đã không nên cố công cÆ°á»›i bà . Chỉ Ä‘em lại bất hạnh thôi, đó là lý do chú bị con ngá»±a đá chết. Ai cÅ©ng biết thế". Cả thân hình dì đổ sụp xuống, tôi nghÄ© là dì biết tôi nói đúng. Lúc ấy tôi thÆ°Æ¡ng hại dì cÅ©ng nhÆ° thÆ°Æ¡ng hại những kẻ ăn mà y. Tôi tránh cặp mắt dì. Tôi cảm thấy cuối cùng tôi đã trưởng thà nh và dì đã mất Ä‘i ảnh hưởng đối vá»›i tôi. Cứ nhÆ° thể con ngÆ°á»i cÅ© của tôi quan sát con ngÆ°á»i má»›i, thán phục sá»± thay đổi nÆ¡i tôi.
Sáng hôm sau dì Báu không giúp tôi sá»a soạn quần áo. Dì cÅ©ng không chuẩn bị bữa trÆ°a để tôi mang Ä‘i ăn Ä‘Æ°á»ng. Dì chỉ ngồi ở đầu giÆ°á»ng, má»™t mức không chịu nhìn tôi. Mặt trá»i còn chÆ°a má»c lên cao nhÆ°ng tôi có thể thấy đôi mắt dì Ä‘á» ké và sÆ°ng húp. Tim tôi hÆ¡i nhói lên nhÆ°ng quyết tâm của tôi vững nhÆ° bà n thạch.
Hai giá» trÆ°á»›c khi trá»i sáng, ông Vệ đến nhà trên chiếc xe lừa vá»›i những lồng chứa rắn mang đến cho tiệm thuốc. Tôi trùm khăn để tránh ánh nắng mặt trá»i chói chang . Khi tôi trèo lên xe ngồi cạnh ông, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u đứng ở ngoà i cổng tiá»…n tôi Ä‘i chỉ trừ dì Báu. Tháºm chà Cao Linh cÅ©ng ra vá»›i khuôn mặt chÆ°a kịp rá»a "Mang vá» cho em má»™t con búp bê nhé" nó hét lên. Ở tuổi mÆ°á»i ba, nó vẫn còn là má»™t đứa trẻ.
Ngà y hôm ấy là má»™t chặng Ä‘Æ°á»ng dà i, bụi bốc lên mù mịt. Má»—i khi lừa dừng lại uống nÆ°á»›c, ông Vệ lại nhúng má»™t miếng vải lá»›n xuống suối rồi quấn quanh đầu cho mát. Chẳng bao lâu sau tôi cÅ©ng bắt chÆ°á»›c vá»›i cái khăn trùm đầu của tôi. Và o bữa trÆ°a, ông Vệ lôi ra má»™t cái há»™p thiếc Ä‘á»±ng bánh bao. Tôi chẳng có gì ăn. Tôi không muốn bảo ngÆ°á»i đầu bếp già chuẩn bị đồ ăn Ä‘Æ°á»ng vì ngại há» sẽ bảo mẹ tôi là tôi quá được nuông chiá»u trong việc được Ä‘i chÆ¡i Bắc Kinh. Tất nhiên, bác xà Ãch má»i tôi ăn chung. Và theo phép lịch sá»± tôi giả vá» rằng tôi không đói. Thế là ông chỉ má»i chiếu lệ chứ không ép. Còn tôi phải Ä‘i cả má»™t chặng Ä‘Æ°á»ng dà i vá»›i cái dạ dầy trống rá»—ng và má»™t cái lồng Ä‘á»±ng rắn Ä‘á»™c.
Xế chiá»u chúng tôi tá»›i Bắc Kinh. Tôi láºp tức khoẻ lại, thoát khá»i cái mệt lừ đừ vì nóng và đói. Khi xe Ä‘i qua trạm gác, tôi lo ngại rằng chúng tôi có thể không được phép và o thà nh. Má»™t ông Ä‘á»™i vá»›i má»™t cái mÅ© to, xoi mói nhìn và o tay nải con con của tôi và mấy chiếc lồng rắn của ông Vệ.
"Ông đến Bắc Kinh là m gì?" Cảnh sát há»i.
"Giao thuốc ạ" Ông Vệ gáºt đầu vá» phÃa lồng rắn.
"Lấy chồng" tôi trả lá»i thà nh thá»±c, ngÆ°á»i nà y quay vá» má»™t ông Ä‘á»™i khác xÆ°á»›ng to câu trả lá»i của tôi rồi cả hai cùng cÆ°á»i hô hố. Cuối cùng, há» cÅ©ng cho xe Ä‘i qua. Chẳng bao lâu sau tôi nhìn thấy má»™t cái cổng chà o cao cao từ Ä‘Ã ng xa, nÆ°á»›c sÆ¡n son thếp và ng của nó rá»±c rỡ và toả sáng nhÆ° má»™t mặt trá»i. Chúng tôi Ä‘i qua cổng và đi và o má»™t con Ä‘Æ°á»ng rá»™ng thênh thang nhÆ° má»™t dòng sông lá»›n. Xe cá»™ nÆ°á»m nượp chạy qua, chỉ vá»›i má»™t cái nhìn tôi đã thấy nhiá»u thứ hÆ¡n bao nhiêu năm trong Ä‘á»i. Và kia má»™t chiếc xe hÆ¡i, giống y hệt chiếc xe hà ng mã mà mẹ đã đốt cho cụ Cố. Tôi bắt đầu ngắm nghÃa ngoại cảnh và so sánh vá»›i tất cả những gì xảy ra trÆ°á»›c đây trong Ä‘á»i. Chợ búa ở đây lá»›n hÆ¡n và ồn à o hÆ¡n. Phố phÆ°á»ng trà n ngáºp những đám đông báºn rá»™n hÆ¡n. Tôi thấy nhiá»u ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông mặc những chiếc áo dà i lụng thụng, những ngÆ°á»i khác trong bá»™ đồ Tây. Những ngÆ°á»i nà y trông quan trá»ng hÆ¡n, bất nhẫn hÆ¡n. Ở đây có nhiá»u thiếu nữ mặc áo đầm phất phá»›i, để tóc y nhÆ° những diá»…n viên nổi tiếng, mái uốn quăn nhÆ° những cá»ng mì khô. Tôi nghÄ© hỠđẹp hÆ¡n bất cứ cô gái nà o ở Hằng Tâm. Chúng tôi Ä‘i ngang qua hà ng dãy ngÆ°á»i bán rong vá»›i đủ loại chim chóc, côn trùng, thằn lằn Ä‘áºu trên những cái que và chúng mÆ°á»i lần đắt hÆ¡n những con váºt đẹp nhất mà chúng tôi có thể mua dÆ°á»›i quê.
Xa hÆ¡n chúng tôi nhìn thấy những trái Ä‘Ã o chÃn và ng hÆ¡n, Ä‘áºu phụng to tròn hÆ¡n, những trái táo gai bá»c Ä‘Æ°á»ng trông Ä‘á» và sáng hÆ¡n. Tôi nghe có má»™t tiếng răng rắc giòn tan và nhìn thấy má»™t ná»a quả dÆ°a má»›i bổ trông má»›i ngon là nh là m sao. Thế mà những ngÆ°á»i qua Ä‘Æ°á»ng có thể cưỡng được sá»± cám dá»— của má»™t lát dÆ°a trông muốn cắn hÆ¡n bất cứ miếng dÆ°a nà o tôi thấy trong Ä‘á»i.
"Nếu cháu cứ nhìn chòng chá»c nhÆ° váºy, đầu cháu sẽ bị vặn gãy bây giỠđấy" Ông Vệ nói. Tôi vẫn ghi nháºn tất cả các cảnh tượng trên Ä‘Æ°á»ng và o đầu để có thể kể cho má»i ngÆ°á»i những Ä‘iá»u tôi đã từng chứng kiến. Tôi hình dung ná»—i kinh ngạc của há», sá»± thán phục của mẹ, lòng ganh tị của Cao Linh. Tôi cÅ©ng có thể thấy sá»± thất vá»ng trong mắt dì Báu. Dì không muốn tôi được sung sÆ°á»›ng thế là tôi cho dì ra khá»i đầu.
Ông Vệ dừng lại và i lần, há»i Ä‘Æ°á»ng Ä‘i đến má»™t cá»a tiệm gần phố đèn lồng, rồi Ä‘i tìm má»™t con hẻm nhá», và cuối cùng chúng tôi đứng trÆ°á»›c má»™t cái cổng dẫn đến cái sân hẹp của bà goá Lẩu. Hai con chó chạy vá» phÃa tôi sủa nhặng xị.
"á»i da! Mà y là má»™t đứa con gái hay là má»™t bức tượng phủ bụi váºy?" Bà Lẩu kêu tÆ°á»›ng lên thay cho lá»i chà o. Bụi phủ dầy lên mặt, lên cổ, lên tay, bất cứ chá»— nà o mà da thịt tôi ló ra hoặc có má»™t nếp gấp. Tôi đứng trong má»™t cái sân có bốn bức tÆ°á»ng bao trông rất bừa bá»™n mà thoạt đầu tôi không nháºn ra là gì. Ngay láºp tức bà Lẩu bảo tôi bữa tối đã sẵn sà ng tôi cần phải nhanh chân lên Ä‘i rá»a ráy mặt mà y. Bà đưa cho tôi má»™t cái xô móp méo rồi chỉ cho tôi cái giếng bÆ¡m ở đâu. Trong lúc tôi bÆ¡m nÆ°á»›c đầy và o trong xô, tôi nhá»› lá»i mẹ nói nÆ°á»›c ở Bắc Kinh có vị rất ngá»t. Tôi là m thá» má»™t ngụm nhÆ°ng nÆ°á»›c hÆ¡n mặn và có vị tháºt kinh khủng. Hèn chi dì Báu đã bảo tôi là trÆ°á»›c đây Bắc Kinh là mảnh đất do biển bồi lên. Và lúc ấy tôi nháºn ra lần đầu tiên trong Ä‘á»i dì đã không có mặt bên tôi để giúp tôi là m vệ sinh. Thế bồn tắm đâu? Thùng chứa nÆ°á»›c nóng ở đâu? Tôi sợ không dám đụng chạm và o bất cứ váºt gì. Tôi chui và o nấp sau má»™t manh chiếu treo là m vách ngăn, đổ nÆ°á»›c lạnh và o cổ trong tâm trạng giáºn dữ vá»›i dì Báu vì đã khiến tôi thà nh má»™t con bé ngu ngốc nhÆ° thế nà y, má»™t con bé giỠđây lo sợ để cho ngÆ°á»i khác biết nó ngu ngốc ra sao.
Sau khi tắm rá»a, tôi nháºn ra rằng tôi đã không nghÄ© đến việc mang theo má»™t cái lược để chải đầu hoặc những cái que gá»— để là m sạch móng tay. Dì Báu bao giá» cÅ©ng nhá»› những món nà y. Dì chÃnh là nguyên nhân là m cho tôi quên. Ãt nhất thì tôi cÅ©ng mang theo quần áo sạch. NhÆ°ng tất nhiên chúng nhà u nhò và lấm bụi khi tôi lôi ra khá»i tay nải.
Trong bữa ăn tối, má»™t vấn Ä‘á» khác lại nảy sinh. Äây là lần đầu tiên không có dì Báu để bảo cho tôi biết tôi nên ăn gì, không nên ăn gì. Cho tâm trạng phấn chấn của tôi dì sẽ căn dặn "Äừng ăn nhiá»u dầu mỡ và gia vị nếu không con sẽ bị sôi bụng, hoặc những căn bệnh vì ẩm thấp khác". Thế là tôi ăn và i miếng thịt heo Æ°á»›p gia vị. NhÆ°ng sau đó tôi có cảm giác buồn nôn và lo rằng bụng dạ tôi lại muốn tuá»™t ra ngoà i hết.
Sau bữa tối, tôi ra ngồi ngoà i sân vá»›i bà Lẩu và cô con dâu của bà , nghe tiếng muá»—i vo ve và những giá»ng nói thì thầm chuyện vãn. Tôi Ä‘áºp bà n tay xua Ä‘uổi côn trùng Ä‘i xa, nhá»› lại cái quạt to mà dì Báu vẫn dùng để Ä‘uổi muá»—i và xua Ä‘i hÆ¡i nóng trong phòng chúng tôi. Khi mắt tôi dÃp lại, bà Lẩu bảo tôi và o giÆ°á»ng ngủ. Thế là tôi Ä‘i và o má»™t cái buồng kho nhá» tÃ, buồn thảm mà tôi để cái tay nải, tại đây có má»™t cái chõng Ä‘an bằng song. Trong lúc tôi thá»c ngón tay qua những cái mắt lÆ°á»›i của cái chõng, tôi lại nháºn ra má»™t Ä‘iá»u khác: đây là lần đầu tiên tôi ngủ má»™t mình. Tôi nằm xuống, nhắm mắt. Trong khi những ý nghÄ© của tôi tản mát đó đây, tôi nghe thấy tiếng chuá»™t cà o dá»c các bức tÆ°á»ng. Tôi cúi ngÆ°á»i xuống nhìn xem há» có để bốn cái bát nhá»±a thông dÆ°á»›i chân chõng không. Không có. Và má»™t lần nữa, thay vì mang Æ¡n dì Báu vì đã là m những chuyện đó cho tôi, tôi lại trách dì vì dì đã là m cho tôi trở nên ngu ngốc.
Khi thức dáºy, tôi nháºn thấy tôi không có cái gì để sá»a sang đầu tóc, hoặc là m sạch tai và i móng tay. Không có lược, tôi dùng ngón tay để cà o cà o má»› tóc rối. Bá»™ quần áo mà tôi lăn lá»™n suốt đêm qua vừa nhà u nhò vừa đẫm mồ hôi, mà chẳng có bá»™ quần áo sạch sẽ nà o nằm chá» tôi thay. Bá»™ nà y không thÃch hợp cho má»™t cuá»™c gặp gỡ tình cá» hôm nay. Bá»™ áo ngà y lá»… mà tôi chá»n để mặc trông không phù hợp chút nà o, nhÆ°ng đó là tất cả những thứ mà tôi nghÄ© phải mang Ä‘i. Tôi đã là má»™t thiếu nữ rồi váºy mà lại vô dụng và ngốc nghếch ngoà i sức tưởng tượng. Dì Báu đã dạy dá»— tôi thà nh ra thế đấy.
Khi tôi xuất hiện trÆ°á»›c mặt bà Lẩu, bà kêu ầm lên "Äầu óc mà y là má»™t cái trứng rá»—ng hả? tại sao lại mặc áo bông chần và quần ấm hả? Tóc tai mà y là m sao váºy?"
Tôi trả lá»i sao đây? Rằng dì Báu đã không chịu giúp đỡ tôi? Äiá»u đó là đúng khi chá»n quần áo mang Ä‘i, tôi chỉ nghÄ© đến việc mang theo những bá»™ quần áo đẹp nhất vá»›i những Ä‘Æ°á»ng thêu tỉ mỉ nhất. Và những bá»™ quần áo ấy có vẻ không quá bất tiện khi tôi cho chúng và o tay nải và o cái giá» là nh lạnh của buổi sá»›m mai.
"Tháºt là má»™t tai hoạ!" bà là u bà u giáºn dữ trong lúc bà lục tung tất cả đám quần áo mà tôi mang theo. "ThÆ°Æ¡ng thay cho gia đình nà o lại rÆ°á»›c đứa con gái ngu ngốc nà y vá» là m dâu!" bà ta vá»™i vã lục rÆ°Æ¡ng hòm của mình, tìm những chiếc ao từ ngà y còn trẻ của bà . Cuối cùng bà lôi ra được má»™t cái áo mượn của cô con dâu, má»™t cái kỳ bà o bằng má»™t loại hà ng nhẹ không quá lá»—i thá»i, cổ cao, tay ngắn, có hoa văn mùa hè tÆ°Æ¡i mát, mà u tÃm ở phần thân, mà u xanh lá ở những nếp gấp và dây buá»™c. Sau đó bà goá Lẩu gỡ những lá»n tóc rối nùi của tôi và chải lai bằng má»™t cái lược Æ°á»›t. Äến trÆ°a bà tuyên bố chúng tôi phải Ä‘i đến hiệu má»±c. Bà thông báo vá»›i ngÆ°á»i giúp việc là chúng tôi không ăn trÆ°a ở nhà . Bà chắc chắn là ngÆ°á»i bà con là m má»±c đã chuẩn bị má»™t bữa tiệc thịnh soạn ở Ä‘Ã ng ấy. "Nếu gia đình bên kia cÅ©ng ở đó", bà lên lá»›p "ăn ở má»—i Ä‘Ä©a má»™t Ãt để chứng tá» rằng cháu không kén cá chá»n canh mà cÅ©ng không tham ăn. Äể cho những ngÆ°á»i khác ăn trÆ°á»›c và là m nhÆ° mình không đáng được để ý".
Phố bán lồng đèn không quá xa khu vá»±c bán đồ gốm có lẽ chỉ 30 phút Ä‘i xe. NhÆ°ng bà Lẩu sợ rằng chúng tôi có thể ngẫu nhiên bá» nhỡ mất cuá»™c gặp gỡ bất ngá» nếu chúng tôi không trừ hao Ä‘i và i phút. "Sau cùng" bà rống lên, "Ä‘iá»u gì xảy ra nếu ngÆ°á»i đánh xe vừa già vừa thá»t? Còn nữa, trá»i có thể mÆ°a nữa chứ".
Sau giá» Ngá» má»™t chút, tôi thấy mình Ä‘ang đứng lá»› ngá»› trÆ°á»›c cá»a hiệu bán má»±c lòng muốn được gặp cha. Bà Lẩu Ä‘ang thanh toán tiá»n vá»›i ngÆ°á»i đánh xe – hoặc chÃnh xác hÆ¡n Ä‘ang cãi cá» vá»›i ông ta rằng ông ta không nên lấy thêm nhiá»u tiá»n nhÆ° thế vì rằng tôi còn là má»™t đứa trẻ. "Trẻ con" ngÆ°á»i đánh xe Ä‘ay lại vá»›i má»™t cái khịt mÅ©i. "Mắt bà để đây váºy, bà già ?"
Tôi nhìn và o vạt cái áo mà u tÃm mà tôi Ä‘i mượn, vuốt vuốt cái búi tóc mượt mà đà ng sau gáy. Tôi hÆ¡i xấu hổ nhÆ°ng cÅ©ng cảm thấy tá»± hà o là ngÆ°á»i đánh xe nghÄ© tôi là má»™t ngÆ°á»i phụ nữ đã trưởng thà nh.
Hầu nhÆ° má»—i cánh cá»a trên Ä‘Æ°á»ng phố nà y Ä‘á»u dẫn đến má»™t cá»a hiệu, treo trên má»—i cánh cá»a là những băng giấy Ä‘á» vá»›i những câu đối chúc phúc. Cặp câu đối ở cá»a hiệu nhà tôi tháºt là đẹp. Nó được viết bằng lối chữ thảo mà dì Báu đã dạy tôi viết. Nét chữ của nó giống nhÆ° vẽ chứ không phải là viết, rất ấn tượng, chạy dá»c xuống nhÆ° những cà nh cây quét trong mây. Bạn có thể nói rằng cái ngÆ°á»i viết ra được những chữ nhÆ° thế nà y thá»±c sá»± là má»™t nghệ sÄ©, má»™t há»c giả và đáng được kÃnh trá»ng. Má»™t cách miá»…n cưỡng tôi tá»± thú nháºn vá»›i mình đó là bút pháp của dì Báu. Cuối cùng bà Lẩu cÅ©ng xong việc cò cÆ°a vá»›i ngÆ°á»i đánh xe và chúng tôi bÆ°á»›c và o trong cá»a hiệu của cha tôi. Nó quay vá» hÆ°á»›ng Bắc và tối má» má», có thể vì thế mà cha không nhìn ra chúng tôi ngay. Ông Ä‘ang báºn rá»™n vá»›i má»™t khách hà ng có vẻ ngoà i rất khác biệt, trông ông giống má»™t báºc sÄ© phu của hai tháºp ká»· trÆ°á»›c. Hai ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông Ä‘ang cúi xuống má»™t cái bình thuá»· tinh thảo luáºn vá» chất lượng khác nhau của các thá»i má»±c. Chú Lá»›n Ä‘on đả chà o chúng tôi và chỉ chá»— má»i ngồi. Căn cứ và o cái giá»ng trịnh trá»ng của chú tôi biết là tôi không nháºn ra chúng tôi là ai. Thế là tôi chà o chú bằng má»™t giá»ng rụt rè. Chú liếc nhìn tôi, cÆ°á»i và thông báo cuá»™c thăm viếng của chúng tôi vá»›i chú Nhá», ông chú nà y chạy ra ngoà i xin lá»—i mãi vì không kịp thá»i nghênh đón. HỠđẩy chúng tôi ngồi xuống má»™t trong hai bà n trà dà nh cho khách. Bà Lẩu từ chối lá»i má»i má»c của há» tá»›i ba lần, kêu lên rằng cha tôi và các chú chắc là quá báºn bịu để tiếp khách. Bà có má»™t cố gắng yếu á»›t để ra vá». Ở lần kéo cÆ°a thứ tÆ° chúng tôi Ä‘Ã nh ngồi lại. Chú Nhá» mang ra trà nóng và cam ngá»t lịm, cÅ©ng nhÆ° là những cái quạt nan để chúng tôi quạt cho mát.
Tôi cố gắng ghi nháºn má»i chuyện để tôi có thể kể lại cho Cao Linh khi vá» nhà , chá»c cho nó phát ghen lên. Sà n nhà lát gá»— Ä‘en quang dầu và sạch bóng không há» có dấu chân ngÆ°á»i, dù bấy giá» Ä‘ang là cái thá»i Ä‘iểm bụi báºm nhất của mùa hè. Dá»c các bức tÆ°á»ng trÆ°ng bà y những cái bình bằng gá»— và thuá»· tinh. Bình thuá»· tinh thì trong suốt và không có chá»— nà o bị nứt. Bên trong các bình thuá»· tinh là những cái há»™p bá»c lụa của chúng tôi, đó là thà nh quả của công việc nặng nhá»c của cả nhà . Trông chúng đẹp hÆ¡n ở trong xưởng là m má»±c của nhà ở Hằng Tâm thôn.
Tôi thấy cha mở mấy cái há»™p. Ông xếp các thá»i má»±c, bánh má»±c và các loại má»±c có khuôn khác lên má»™t tấm vải lụa phủ lên má»™t cái bình thuá»· tinh được dùng nhÆ° má»™t cái bà n trên đó ông và ngÆ°á»i khách hà ng Ä‘ang cúi xuống. Äầu tiên ông chỉ và o má»™t thá»i má»±c nằm trên cùng có hình dáng giống má»™t con tà u trang trà và nói bằng má»™t giá»ng Ä‘iệu trịnh trá»ng mà duyên dáng "Nét chữ của ông sẽ lÆ°á»›t Ä‘i ngá»t nhÆ° sống tà u cắt ngang qua mặt hồ sáng bóng nhÆ° gÆ°Æ¡ng". Ông nhặt lên má»™t thá»i má»±c có hình má»™t con chim "Äầu óc ông sẽ ngụp lặn trong đám mây của những tÆ° tưởng thanh cao". Ông vẫy vá» má»™t dãy các nghiên má»±c trang trà vá»›i những hoạ tiết hoa mẫu Ä‘Æ¡n hoặc cà nh cây trúc "Các con số của ông sẽ nhân lên gấp đôi trong khi những cà nh trúc bao quanh tâm hồn thanh tÄ©nh của ông".
Trong khi nghe ông nói những Ä‘iá»u trên, dì Báu lại quay vá» trong tâm trà tôi. Tôi nhá»› dì đã dạy tôi biết bao Ä‘iá»u rằng ngay cả má»±c viết cÅ©ng có mục Ä‘Ãch và ý nghÄ©a của nó. Má»±c tốt không dá»… dà ng đổ ngay từ trong bình ra nhé. Bạn sẽ không bao giá» trở thà nh má»™t nghệ sÄ© nếu bạn không lao Ä‘á»™ng vá»›i má»™t ý chà tháºt sá»±. Äó là vấn Ä‘á» vá»›i loại má»±c hiện đại pha sẵn ở trong lá». Bạn chẳng phải nghÄ© ngợi gì. Bạn chỉ Ä‘Æ¡n giản viết ra những Ä‘iá»u nổi lá»u phá»u trong óc bạn. Mà cái gì nổi trên mặt ao nếu không phải là bá»t, váng, lá úa, trứng muá»—i. NhÆ°ng khi bạn phải cặm cụi mà i thá»i má»±c và o má»™t nghiên má»±c thì ấy là bÆ°á»›c đầu tiên bạn thanh lá»c suy nghÄ© trong đầu và tình cảm trong tim. Bạn tá»± thúc đẩy và há»i bản thân, ý định mình là gì? Cái gì trong tim mình hoà vá»›i óc mình?
Tôi nhá»› lại Ä‘iá»u nà y, tuy váºy cái ngà y trong hiệu má»±c tôi nghe cha nói và lá»i lẽ của ông trở nên quan trá»ng hÆ¡n bất cứ suy nghÄ© nà o của dì Báu, quan trá»ng hÆ¡n lắm lắm ấy. "Xin ông vui lòng nhìn đây" cha tôi nói vá»›i ông khách và tôi chăm chú nhìn. Cha tôi cầm lên má»™t thá»i má»±c xoay nó trong ánh sáng "Ông thấy chÆ°a ạ? Mà u rất chuẩn, Ä‘en sắc tÃm, không nâu, không xám nhÆ° các loại má»±c rẻ tiá»n ông mua ở ngoà i phố. Còn bây giá» xin ông để ý nghe." Và tôi nghe thấy má»™t tiếng Ä‘á»™ng vừa thanh vừa trong nhÆ° tiếng má»™t cái chuông bạc nhá». "Thanh bổng của nó cho ông biết là sắc Ä‘en của nó tháºt tuyệt, mịn mà ng nhÆ° bá» bên bồi của những dòng sông xÆ°a. Còn mùi của nó – ông có thể cảm thấy có má»™t sá»± cân bằng giữa Ä‘á»™ cứng và sá»± má»m mại, giữa âm thanh và mùi hÆ°Æ¡ng của má»±c không ạ? Äắt tiá»n Æ°? Bất cứ ai thấy ông dùng loại má»±c nà y cÅ©ng biết rằng nó xứng đáng vá»›i cái giá ấy".
Tôi rất hãnh diện khi nghe cha nói vá» má»±c của gia đình tôi nhÆ° thế. Tôi khịt mÅ©i hÃt và o phổi là n không khà nóng sá»±c nức mùi hÆ°Æ¡ng liệu và long não.
"Loại má»±c nà y" cha tiếp tục "được là m từ má»™t loại cây tốt hÆ¡n thông An Hữu rất nhiá»u. Äó là má»™t loại cây hiếm và bây giá» bị cấm, không ai được đốn. May thay, chúng tôi có được má»™t nguồn cung cấp bởi sấm chá»›p, và sá»± phù há»™ của thánh thần". Cha tôi há»i khách hà ng xem ông có nghe nói gì vá» sá» ngÆ°á»i cổ má»›i được khai quáºt từ các mỠđồi XÆ°Æ¡ng rông không. Nhân sÄ© gáºt đầu. "Thế thì nhà chúng tôi ở cách đấy má»™t quả đồi" cha giải thÃch. "Và tất cả cây cối trong là ng tôi Ä‘á»u được biết là đã có từ má»™t triệu năm rồi. Sao chúng tôi biết được Ä‘iá»u đó? Ông cứ nghÄ© là biết Ä‘i ạ. Khi những báºc tiá»n bối Ä‘i dạo trên mặt đất quanh vùng đồi XÆ°Æ¡ng rồng thì há» cần ngồi nghỉ phải không ạ? Váºy thì há» muốn ngồi nghỉ dÆ°á»›i má»™t tà n cây phải không ạ? Cây cho bóng mát Æ°? Cây để đốt lá»a Æ°? Cây để là m bà n ghế, giÆ°á»ng, phải không ạ? Tôi nói không tráºt chứ ạ? Váºy thì chúng tôi, những ngÆ°á»i ở là ng lân cáºn vùng đôi XÆ°Æ¡ng rồng phải cung cấp những thứ đó. Và ngà y nay chúng tôi là những ngÆ°á»i sở hữu những gì còn lại của cây cối từ thá»i tiá»n sỠđó. Chúng tôi gá»i là gá»— Hằng Tâm".
Cha tôi chỉ tay vá» phÃa cái kệ gá»—. "Bây giá» má»i ông nhìn đây, trên cái kệ nà y là má»™t cái đế để thá»i má»±c vì thế mà nó rất rẻ. Ở đây có hai cái. Nó gần nhÆ° hoà n toà n được là m bằng gá»— Hằng Tâm. Má»±c dá»… dà ng thấm và o ngòi bút, nhÆ° máºt hoa thấm và o mÅ©i con bÆ°á»›m".
Cuối cùng ông khách ná» cÅ©ng mua và i thá»i má»±c đắt tiá»n và rá»i hiệu má»±c. Lúc ấy cha tôi má»›i Ä‘i vá» phÃa chúng tôi, vá» phÃa tôi. Tôi đứng lên tim nhảy lên Ä‘áºp thùm thụp. Tôi không gặp ông từ đám ma cụ Cố cách đây hÆ¡n 3 tháng. Tôi tá»± há»i không biết ông có nói gì vá» cái vẻ ngÆ°á»i lá»›n chững chạc của tôi không.
"Cái gì! Äã năm giá» chiá»u rồi sao?" Ông há»i.
Câu nà y là m bà goá già nhảy dá»±ng lên và kêu "Ôi giá»i, chúng tôi đến sá»›m quá! Chúng tôi sẽ rá»i đây và quay lại sau váºy!"
Nhá» thế mà tôi biết chúng tôi được chỠđón và o lúc năm giá» chứ không phải má»™t giá». Bà Lẩu quá bối rối vá» việc công khai cái nhầm lẫn của bà là m cho cha tôi phải khăng khăng má»i bà ngồi yên vị tá»›i năm lần. Sau đó các ông chú tôi tiếp thêm trà và cam nữa nhÆ°ng bầu không khà vẫn ngượng nghịu.
Má»™t lát sau cha tôi biểu lá»™ lòng quan tâm và tình thÆ°Æ¡ng của ông đối vá»›i tôi "Trông con hÆ¡i gầy đấy" ông nói. Hoặc có thể là ông nói trông tôi hÆ¡i máºp. Sau đó ông há»i thăm sức khoẻ của mẹ, của Cao Linh, các em trai tôi, rồi đến các bà cô và các bà thÃm. Bình thÆ°á»ng, tốt khoẻ, tôi trả lá»i nhÆ° má»™t con vịt kêu quà ng quạc. Mặc má»™t cái áo má»›i tôi khó có thể ăn nói má»™t cách tá»± nhiên. Cuối cùng ông há»i tôi đã ăn trÆ°a chÆ°a. Và mặc dù tôi đói đến suýt ngất xỉu, tôi cÅ©ng không có cÆ¡ há»™i trả lá»i vì rằng bà già goá đã chen và o. "Chúng tôi ăn rồi, ăn no đến vỡ cả bụng. Là m Æ¡n đừng để chúng tôi bá»™i thá»±c. Cứ Ä‘i là m việc của ông anh Ä‘i". "Chúng tôi không báºn chút nà o" cha tôi trả lá»i vẻ khách sáo "không bao giá» báºn rá»™n vá»›i những ngÆ°á»i trong gia đình". NhÆ°ng bà Lẩu trả lá»i tháºm chà còn khách sáo hÆ¡n "Tháºt váºy, chúng tôi phải Ä‘i thôi…nhÆ°ng trÆ°á»›c khi Ä‘i, anh có nghe chuyện xảy ra vá»›i….không?" Thế là bà bắt đầu nói chuyện vá»›i vẻ bồn chồn vá» má»™t và i ngÆ°á»i há» hà ng xa. Sau khi nghe bà Lẩu nhắc đến Ãt nhất năm, sáu cái tên ngÆ°á»i trong há», cha tôi đặt ly trà xuống, đứng lên.
"Chị Lẩu, đầu óc tôi để đâu không biết. Tôi không thể buộc chị là m vui lòng tôi lâu hơn nữa. Tôi biết chị và con gái tôi tới sớm, chị và con gái tôi có thể đi dạo phố và thăm thú cảnh đẹp". Ông đưa cho tôi và i đồng lẻ mua kẹo và bánh bao, dặn tôi phải lễ phép với dì Lẩu và không để lạc mất dì. "Cứ đi chơi thoải mái", cha tôi bảo bà "không cần phải vì chúng tôi mà vội vã". Bà già có vẻ hơi tủi vì bị xua đuổi một cách khôn ngoan đến thế. Tôi mừng hết lớn. Chẳng bao lâu chúng tôi đã ở ngoà i phố trong cái không khà nóng nực hội hè.
Xuôi xuống phố chúng tôi tìm thấy má»™t chá»— bán bánh bao nÆ¡i chúng tôi có thể ngồi ăn ở ngoà i vỉa hè. Trong khi tôi ngấu nghiến tá»ng bánh bao và o há»ng, bà Lẩu ca cẩm rằng hÆ¡i nóng ẩm là m chân bà sÆ°ng phồng lên. "Chẳng bao lâu chúng sẽ má»m và vô dụng nhÆ° những trái chuối chÃn nẫu". Bà ta quá keo kiệt không dám bá» tiá»n ra thuê xe Ä‘i vá» nhà , chỉ có Ä‘i qua Ä‘i lại loanh quanh khu vá»±c nà y. NhÆ°ng bà lại nói ra mồm ná»—i lo lắng rằng khi trở vá» cá»a hiệu và o lúc năm GIỜ chúng tôi sẽ có má»™t cuá»™c gặp gỡ tình cá» vá»›i má»™t ngÆ°á»i quan trá»ng, thế mà chúng tôi sẽ mệt đến há miệng, thè lưỡi, thở hồng há»™c nhÆ° má»™t con chó mình đầy ráºn. "Äừng để đổ mồ hôi" bà dặn tôi.
Chúng tôi bắt đầu Ä‘i lang thang tìm má»™t chá»— râm mát. Tôi chỉ nghe bà Lẩu kêu ca bằng má»™t tai trong khi tôi quan sát má»i ngÆ°á»i lÆ°á»›t qua chúng tôi trên Ä‘Æ°á»ng phố. Những ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông trẻ trung trông có vẻ nhÆ° là sinh viên hoặc thợ há»c việc. Những bà già ngÆ°á»i Mãn Châu Ä‘eo những cái bị nặng. Các thiếu nữ vá»›i những mái tóc ngắn rất tân thá»i vá»›i kiểu quần áo phÆ°Æ¡ng Tây. Ai cÅ©ng sải bÆ°á»›c má»™t cách có chủ Ä‘Ãch vá»›i những bÆ°á»›c dà i không phải cái kiểu ngÆ°á»i ta Ä‘i bá»™ vá» nhà . Thỉnh thoảng bà Lẩu lại ấn và o vai tôi, la lối "Ê, đừng có trố mắt ra nhÆ° má»™t con ngốc miệt vÆ°á»n".
Thế là chúng tôi tiếp tục Ä‘i loanh quanh, hai Ä‘Æ°á»ng phố vá» phÃa đông, hai Ä‘Æ°á»ng phố vá» phÃa bắc, rồi lại hai Ä‘Æ°á»ng phố vá» phÃa đông. Äó là cái cách mà ngÆ°á»i bà con há» xa nà y là m để tránh bị lạc Ä‘Æ°á»ng. Chẳng bao lâu chúng tôi lá»t và o má»™t công viên vá»›i những cây sáºy ngáºp nÆ°á»›c, những lối Ä‘i bá»™ quanh má»™t cái ao phủ đầy hoa dáºp dình trên mặt nÆ°á»›c và những con ấu trùng nhảy tanh tách. Bà Lẩu ngồi xuống má»™t cái ghế dÆ°á»›i má»™t tà n cây và bắt đầu ra sức quạt phà nh phạch, lá»›n tiếng phà n nà n rằng bà ta sẽ nổ ra nhÆ° má»™t củ khoai nấu quá lá»a. Chỉ má»™t chốc sau quai hà m bà trá»… xuống đến ngá»±c và bà đánh má»™t giấc. Chúng tôi ở gần má»™t cái đình bốn bá» trống không là m bằng gá»— mun có mà n sáo mắt cáo và hà ng dãy cá»™t tròn đỡ cái mái ngói nặng ná». Tôi Ä‘i đến má»™t góc đình núp sau má»™t cái cá»™t, cố gắng trở nên bất Ä‘á»™ng và vô hình nhÆ° má»™t con thằn lằn. Từ chá»— nà y tôi quan sát má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông rèn luyện đầu óc mình bằng má»™t lưỡi kiếm. Má»™t ông già thổi ra má»™t Ä‘iệu nhạc vá»›i má»™t cái lược bằng kim loại, trong khi sau lÆ°ng ông ta là má»™t bà già đang ngồi bóc cam và cố bắt má»™t con bÆ°á»›m chao cánh sà xuống miếng vá» cam. PhÃa dÆ°á»›i các báºc thang má»™t đôi trai gái ngồi bên má»™t cái hồ nhá» giả vá» ngắm nghÃa những con thiên nga bÆ¡i lá»™i trong khi ngón tay há» Ä‘ang rá» rẫm nhau. Ở đây cÅ©ng có má»™t ngÆ°á»i ngoại quốc mặc dù thoạt tiên tôi không nháºn ra ông là ngÆ°á»i ngoại quốc vì ông mặc quần áo của má»™t báºc trà giả, áo dà i mùa hè và quần lá toạ. Mắt ông xám nhÆ° là nÆ°á»›c bùn. Quanh má»™t cái trụ khác là má»™t vú em Ä‘ang dá»— dà nh má»™t đứa bé, cố là m cho nó nhìn và o cô ta, nhÆ°ng thằng nhá» gà o khóc, nhất định nhìn vá» phÃa ngÆ°á»i ngoại quốc. Rồi có má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông khác, hết sức tao nhã trong phong thái và cách phục sức Ä‘i vá» phÃa má»™t cái cây, vén cái mà n của má»™t lồng chim mà tôi không nháºn ra trÆ°á»›c đó. Chim chóc láºp tức cất cao tiếng hót. Tôi cảm thấy mình lạc và o má»™t thế giá»›i má»™t ngà n năm vá» trÆ°á»›c và rằng tôi bao giá» cÅ©ng sống trong thế giá»›i ấy chỉ có Ä‘iá»u bây giá» tôi má»›i mở mắt ra để nhìn thấy.
Tôi ở lại cái đình cho đến khi chẳng còn ai. Rồi tôi nghe bà già Lẩu gà o tên tôi. "Mà y là m tôi sợ đến nỗi muốn trụt cả da thịt ra" bà ta mắng và bấu và o tai tôi rất mạnh.
Trong khi chúng tôi trở vá» cá»a hiệu của cha tôi, tôi đã là má»™t cô gái khác. Äầu óc tôi lá»™n tùng phèo nhÆ° trong má»™t cÆ¡n bão cát trên sa mạc, các ý nghÄ© và hy vá»ng việc vụ hoà n toà n tá»± do. Tôi tá»± há»i suốt dá»c Ä‘Æ°á»ng là không biết những ngÆ°á»i ngồi chÆ¡i ở đình và o lúc ấy nhá»› lại cái gì vá» những chuyện xảy ra ngà y hôm sau và hôm sau nữa. Bởi vì tôi tốt tôi sẽ không bao giá» quên cái ngà y ấy, cái ngà y tôi vá»›i bắt đầu má»™t cuá»™c Ä‘á»i má»›i.
NhÆ° là bà già Lẩu đã tÃnh toán, mẹ chồng tÆ°Æ¡ng lai của tôi sẽ ngẫu nhiên ghé qua hiệu má»±c và o lúc năm giá». NgÆ°á»i phụ nữ nà y trẻ hÆ¡n mẹ tôi. Bà ta có vẻ mặt nghiệt ngã và má»™t cái nhìn phê phán. Hai cổ tay Ä‘eo đầy và ng ngá»c của bà đã chứng tá» nấc thang giá trị của bà . Khi bà Lẩu gá»i bà , tôi thấy bà hÆ¡i bối rối má»™t chút rồi lại có vẻ sung sÆ°á»›ng .
"May mắn nà o Ä‘em chúng ta gặp nhau ở đây đây?" bà Lẩu kêu lên giá»ng the thé. "Bà chị đến Bắc Kinh bao lâu váºy? Thăm má»™t ngÆ°á»i há» hà ng à ?" Sau khi chúng tôi diá»…n xong cái mà n ngạc nhiên giả tạo, bà Lẩu giá»›i thiệu ngÆ°á»i phụ nữ vá»›i cha và hai chú tôi. Tôi táºp trung chú ý nhÆ°ng không để lá»™ ra cái Ä‘iá»u là tôi không nghe thấy bà giá»›i thiệu tên tuổi ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà .
"Äây là con gái đầu của ngÆ°á»i bà con của tôi, cháu tên là LÆ°u Linh, 15 tuổi". Bà Lẩu giá»›i thiệu tôi. "Con 14 tuổi" tôi chữa lại, thế là bà Lẩu lÆ°á»m tôi má»™t cái trÆ°á»›c khi nói thêm "Gần 15 tuổi. Cháu lên trên nà y chÆ¡i tuần nà y. Gia đình há» sống ở Hằng Tâm nhÆ°ng lại bán má»±c ở Bắc Kinh, nhÆ° bà chị có thể nhìn thấy", bà đưa tay khoát chỉ cá»a hà ng "công việc của há» cÅ©ng không đến ná»—i nà o".
"Chúng tôi mang Æ¡n phu quân bà má»™t phần", lúc ấy cha tôi má»›i nói. "Nhiá»u loại gá»— của chúng tôi là được mua từ chá»— ông nhà ".
"Tháºt hả?" Cả bà Lẩu cùng ngÆ°á»i phụ nữ ná» báºt lên tức thì. Tai tôi dá»ng vá» phÃa cha, tò mò vá» ná»—i gia đình nhà tôi sao lại biết gia đình nà y.
"Äúng thế. Chúng tôi có gá»— long não là từ chá»— TrÆ°Æ¡ng tiên sinh" cha tôi tiếp tục. "Và ông nhà cung cấp áo quan cho chúng tôi trong những hoà n cảnh không may, bao giá» cÅ©ng là loại tốt nhất ạ".
TrÆ°Æ¡ng chủ trại hòm. Trong khi thầm thốt lên vá»›i má»™t Ãt ngạc nhiên và vui sÆ°á»›ng tôi có thể nhìn thấy cảnh dì Báu đấm nắm tay và o không khÃ. Dì sẽ không bao giá» cho phép tôi bÆ°á»›c chân và o gia đình nà y. NhÆ°ng tôi nhắc nhở mình rằng đó không phải là điá»u dì có thể quyết định cho tôi.
"Chúng tôi cÅ©ng Ä‘ang nghÄ© đến chuyện bắt đầu là m ăn ở Bắc Kinh đấy ạ" TrÆ°Æ¡ng phu nhân tiếp lá»i.
"Ồ thế ạ? Có lẽ chúng tôi có thể giúp đỡ ông bà ở một phương diện nà o đó" cha tôi nói một cách lịch sự.
"Chúng tôi không dám phiá»n ông ạ" TrÆ°Æ¡ng phu nhân tiếp tục.
"Chẳng có gì phiá»n phức đâu ạ".
"Hai bên có thể gặp gỡ nhau và thảo luáºn vá» các khả năng hợp tác" bà Lẩu gợi ý tháºt đúng lúc.
Trong khi TrÆ°Æ¡ng phu nhân dừng lại má»™t chút để suy nghÄ© vá» cái ý tuyệt vá»i nà y, cha tôi nói thêm "Trong bất cứ trÆ°á»ng hợp nà o, tôi cÅ©ng rất vui lòng được hầu chuyện vá»›i ông nhà nhiá»u hÆ¡n vá» những mảnh xÆ°Æ¡ng rồng mà ông đã cống hiến, má»™t đóng góp quan trá»ng cho sá»± khám phá vÄ© đại vá» ngÆ°á»i Bắc Kinh ạ".
Bà TrÆ°Æ¡ng gáºt đầu "Chúng tôi cÅ©ng ngạc nhiên, là m sao những mảnh xÆ°Æ¡ng xấu xà lại có giá trị đến thế. May là chúng tôi đã không dùng nó là m thuốc". Tôi nghÄ© vá» Ä‘iá»u có thể xảy ra nếu tôi được là m dâu gia đình già u có và nổi tiếng nà y. Cao Linh sẽ Ä‘iên lên vì ghen tức. Mẹ tôi sẽ đối xá» vá»›i tôi má»™t cách Æ°u ái đặc biệt. Tất nhiên gia đình há» chắc chắn sẽ không cho phép dì Báu đến là m vú nuôi cho những đứa cháu ná»™i tÆ°Æ¡ng lai của há», đặc biệt là khi dì vẫn tiếp tục khạc nhổ và đáºp đồ má»—i khi nghe đến tên ông chủ trại hòm.
Cuối cùng Ä‘i đến quyết định rằng bà Lẩu, cha tôi và tôi sẽ đến chÆ¡i nhà má»™t ngÆ°á»i bà con của TrÆ°Æ¡ng tiên sinh ở Bắc Kinh, nÆ¡i chúng tôi có thể được táºn mắt nhìn những phiến đá kỳ lạ ngoà i vÆ°á»n. Äây là má»™t tÃn hiệu tốt là nh vá»›i bà Lẩu vì nó có nghÄ©a là gia đình ông TrÆ°Æ¡ng coi là tôi cÅ©ng vừa mắt. Tôi cÅ©ng sung sÆ°á»›ng vì má»™t lẽ tôi được ở lại Bắc Kinh lâu hÆ¡n.
Hai ngà y sau và o chiá»u tối chúng tôi đến nhà ngÆ°á»i bà con ông chủ trại hòm để thưởng tiệc trăng. Tôi lại mặc má»™t cái áo Ä‘i mượn khác. Tôi ngồi lặng lẽ, không ăn gì nhiá»u và nói còn Ãt hÆ¡n nữa. TrÆ°Æ¡ng tiên sinh cÅ©ng vừa ở Hằng Tâm thôn lên đây. Ông và cha tôi Ä‘Ã m luáºn vá» ngÆ°á»i Bắc Kinh.
"Tất cả những mảnh xÆ°Æ¡ng sá» Ä‘á»u còn ở Trung Hoa" , cha tôi nói. "Äó không chỉ là má»™t khả năng, mà còn là má»™t thoả thuáºn vá»›i ngÆ°á»i nÆ°á»›c ngoà i".
"Bá»n ngoại bang ấy" TrÆ°Æ¡ng tiên sinh phán "ông không thể mong là là bá»n chúng giữ lá»i. Chúng sẽ tìm cách lèo lái. Chúng sẽ tìm ra và i cái cá»› để Ä‘Æ°a ra những thoả thuáºn má»›i, áp đặt cho chúng ta".
"Không có thoả thuáºn nà o thay đổi được sá»± tháºt là ngÆ°á»i Bắc Kinh là ngÆ°á»i Trung quốc và sẽ ở lại cái nÆ¡i ông đã sống và đã chết".
Thình lình TrÆ°Æ¡ng tiên sinh nhìn thấy tôi ngồi trên má»™t cái ghế ngoà i vÆ°á»n "Có thể là má»™t ngà y nà o đó bác cháu mình sẽ tìm thêm di váºt vá» ngÆ°á»i Bắc Kinh. Cháu có thÃch thế không?"
Tôi gáºt đầu sốt sắng.
Ngà y hôm sau trên Ä‘Æ°á»ng vá» nhà , tôi là má»™t cô gái hoà n toà n sung sÆ°á»›ng. Tôi chÆ°a bao giá» cảm thấy mình quan trá»ng nhÆ° váºy. Tôi đã không là m bà Lẩu và gia đình phải mất mặt. Thá»±c ra tôi đã thà nh công vang dá»™i. Cha tôi đã rầy tôi má»™t chút vì những chuyện không đâu. Nhá» váºy tôi biết ông tá»± hà o vá» tôi. Bà Lẩu ba hoa vá»›i con dâu bà là tôi có phong thái và dáng vẻ hứa hẹn nháºn được tá»›i mÆ°á»i lá»i cầu hôn. Bà chắc chắn há» TrÆ°Æ¡ng sẽ chá»n tôi ná»™i trong tuần tá»›i.
Mặc dù tôi còn chÆ°a gặp ngÆ°á»i con trai thứ tÆ° nhà há» TrÆ°Æ¡ng, tôi biết rằng anh lá»›n hÆ¡n tôi hai tuổi và đã trở lại vùng đồi XÆ°Æ¡ng rồng. NhÆ° những ngÆ°á»i con trai khác, anh là má»™t ngÆ°á»i thợ há»c việc ở trại hòm của cha anh. Và còn nữa, có nhiá»u câu chuyện vá» anh, rằng anh là nó con trai út có thể sẽ khuếch trÆ°Æ¡ng công việc kinh doanh của cha anh tại Bắc Kinh, cÅ©ng giống nhÆ° việc gia đình tôi đã là m vá»›i nghá» là m má»±c. Thế có nghÄ©a là tôi sẽ sống ở Bắc Kinh.
Trong tất cả những mÆ¡ tưởng dá»± tÃnh nà y tôi đã không đặt vấn Ä‘á» ngÆ°á»i chồng tÆ°Æ¡ng lai của tôi có thông minh không, có há»c không, có tốt bụng không. Tôi không nghÄ© vá» má»™t cuá»™c tình lãng mạn, tôi không biết gì vá» những chuyện ấy. NhÆ°ng tôi biết rằng hôn nhân sẽ nâng địa vị của tôi lên hay là là m cho nó tệ Ä‘i. Cứ nhìn và o phong cách đại gia của TrÆ°Æ¡ng tiên sinh cÅ©ng nhÆ° là và ng bạc châu báu trên ngÆ°á»i TrÆ°Æ¡ng phu nhân là đủ biết tôi sẽ thà nh ngÆ°á»i quan trá»ng nhÆ° thế nà o, có khi còn hÆ¡n ấy. Váºy thì còn chuyện gì đáng ngại nữa nà o? Ông Vệ đến và o lúc tinh mÆ¡ để đón tôi vá» nhà . Bầu trá»i vẫn còn tối Ä‘en và bảng lảng trong không khà ban mai là cái mùi thum thủm của cống rãnh mùa hè. Ngồi trên xe tôi bắt đầu mÆ¡ má»™ng vá» tất cả các cách tôi cần để thay đổi cuá»™c Ä‘á»i mình. Tất nhiên tôi cần quần áo má»›i ngay. Tôi cÅ©ng phải cẩn tháºn không được để mặt tôi phÆ¡i ra nắng. Tôi không muốn mình trông giống má»™t con bé nông dân bé nhá» Ä‘en nhẻm. Sau cùng, chúng tôi là những nghệ nhân và thÆ°Æ¡ng nhân từ má»™t dòng há» lâu Ä‘á»i rất đáng kÃnh.
Và o lúc những vì sao má» hẳn và mặt trá»i hiện lên, Bắc Kinh đã biến mất sau Ä‘Æ°á»ng chân trá»i, cảnh váºt quanh tôi lại biến thà nh buồn tẻ đầy bụi bặm. Nhiá»u giá» sau cá»— xe lừa leo lên ngá»n đồi cuối cùng che khuất xóm là ng tôi. Tôi có thể nghe thấy tiếng gà cục cục, tiếng chó sủa bâng quÆ¡, tất cả những âm thanh quen thuá»™c của là ng quê.
Ông Vệ cất giá»ng hát má»™t bản dân ca gá»i bạn tình rõ to để đốt cháy phổi của ông. Khi xe rẽ ngoặt và o má»™t con Ä‘Æ°á»ng chúng tôi Ä‘i qua chá»— ngÆ°á»i chăn cừu, ông VÅ©, lúc ông Ä‘ang lùa bầy cừu. Mặt trá»i lúc chiá»u hôm vượt qua các cà nh cây rá»i ánh sáng lên lÆ°ng các con cừu. Ông VÅ© giÆ¡ cái gáºy lên, cất cao tiếng chà o tôi và ông Vệ. Trong lúc ấy Ä‘Ã n gia súc của ông chạy tứ tán nhÆ° má»™t đám mây giông và đột nhiên tôi có linh cảm vá» má»™t tai hoạ Ä‘ang đến gần. Tôi nhá»› có lần mẹ đã hạ giá»ng thì thà o kể rằng ông chăn cừu nà y góa vợ và muốn tìm má»™t ngÆ°á»i vợ kế giúp ông chăm lo việc dệt len. Tôi có thể cảm thấy rõ rà ng cái gì lạo xạo trong đám bụi Gobi mà u và ng trong lúc những ngón tay tôi thá»c và o đám lông cừu. Tôi có thể ngá»i thấy mùi phân cừu ám và o ngón tay tôi, xÆ°Æ¡ng thịt tôi. Và bây giá» trong lúc nhìn trân trân ngÆ°á»i chăn cừu vá»›i nụ cÆ°á»i rá»™ng ngoác và cái gáºy giÆ¡ lên, tôi cà ng quyết tâm rằng tôi phải lấy má»™t trong những đứa con ông TrÆ°Æ¡ng. Có thể là thằng con ấy hoá ra là má»™t thằng ngốc chá»™t mắt. Có há» gì. Tôi vẫn sẽ là con dâu của má»™t dòng há» nổi tiếng có cÆ¡ sở là m ăn ở Bắc Kinh.
Nhanh nhÆ° ta bẻ má»™t cà nh cây khô – đó là cách mà đầu óc ta có thể xoay tháºt nhanh quay ra chống lại tất cả những gì quen thuá»™c và thân yêu. Tôi là thế đấy Ä‘ang trên Ä‘Æ°á»ng trở vá» ngôi nhà mình, nhÆ°ng trong tôi không còn trà n đầy xúc cảm và sá»± quyến luyến đối vá»›i những gì cùng tôi lá»›n lên nữa. Thay vì thế tôi nháºn ra mùi hôi thối của má»™t con heo má»i, mảnh đất bị Ä‘Ã o bá»›i nham nhở vì những ngÆ°á»i dân quê mÆ¡ tìm ra xÆ°Æ¡ng rồng, những lá»— thủng trên các vách tÆ°á»ng, bùn đất chất bên cạnh giếng, bụi bốc lên từ con Ä‘Æ°á»ng là ng không được quét dá»n. Tôi nhìn và o khuôn mặt những ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà khi chúng tôi Ä‘i qua, trẻ cÅ©ng nhÆ° già , Ä‘á»u có má»™t khuôn mặt trống rá»—ng ấy, đôi mắt lỠđỠấy phản chiếu những cái đầu ngủ gáºt quá lâu. Má»—i má»™t cuá»™c Ä‘á»i cÅ©ng Ä‘á»u giống y hệt nhÆ° ngÆ°á»i bên cạnh. Má»—i má»™t gia đình cÅ©ng Ä‘á»u quan trá»ng nhÆ° nhau, suy cho cùng thì cÅ©ng chẳng quan trá»ng chút nà o. Há» là những ngÆ°á»i dân quê vừa ngây thÆ¡ vừa thá»±c tế, rất ì ạch trong chuyện thay đổi nhÆ°ng lại rất nhanh trong việc gán má»™t sá»± rắc rối của má»™t Ä‘Ã n kiến gặp trên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i cho má»™t Ä‘iá»u xui xẻo từ cÆ¡n giáºn dữ các vị thánh thần trên trá»i cao. Tháºm chà cả dì Báu giỠđây đối vá»›i tôi cÅ©ng thế nốt, má»™t mụ nhà quê đầu nhÆ° mÃt đặc.
Tôi nhá»› má»™t chuyện đùa vá» cuá»™c sống ở má»™t là ng quê lạc háºu, khi bạn chẳng có việc gì để là m, bạn có thể là m cho mình trở nên báºn rá»™n bằng cách mang gạo ra nhặt bá» má»t. Má»™t lần tôi đã phì cÆ°á»i khi nghe nói thế. Bây giá» tôi thấy nó má»›i đúng là m sao chứ!
Ông Vệ vẫn tiếp tục hát rống lên bà i hát cổ lá»— của ông trong khi xe chúng tôi Ä‘i qua sân chung của là ng. Rồi chúng tôi Ä‘i sang địa pháºn của khu Äầu Heo. Chúng tôi Ä‘i qua những khuôn mặt cÅ© kỹ nghe tiếng chà o thô ráp và khô nồng vì bụi của há». Khi xe bò đến gần cái khúc cua và o nhà tôi, tim tôi nhảy lên thình thịch. Tôi nhìn thấy cái cổng ra và o của gia đình, cái cổng có mái che vá»›i những cái cá»™t gá»— tróc sÆ¡n, cặp liá»…n đỠđã phai mà u treo ở hai trụ cổng.
NhÆ°ng ngay khi mở cổng trái tim tôi đã trở vá» vị trà cÅ© và trong tôi trà n ngáºp niá»m mong má»i được gặp lại dì Báu, chắc là dì phải sung sÆ°á»›ng khi thấy tôi trở vá». Dì đã khóc lúc tôi ra Ä‘i. Tôi chạy à o và o trong sân kêu toáng lên "Con đã vá» nhà ! Con đã vá» nhà rồi!" Tôi Ä‘i và o xưởng má»±c nÆ¡i tôi gặp mẹ và Cao Linh. "Sao vá» sá»›m thế?" mẹ há»i không buồn ngừng tay là m việc. "Bà Lẩu gá»i cho mẹ má»™t lá thÆ° cho biết cuá»™c gặp gỡ tốt lắm, và nhà TrÆ°Æ¡ng chắc chắn sẽ xin cÆ°á»›i con".
Tôi nóng ruá»™t muốn kể ngay cho há» nghe vá» các cuá»™c phiêu lÆ°u của tôi, vá» những Ä‘iá»u vui thú mà tôi đã táºn hưởng. NhÆ°ng mẹ đã chặn tôi lại "Nhanh lên, rá»a ráy Ä‘i rồi giúp em con và mẹ má»™t tay nghiá»n chá»— bá»™t nà y". Còn Cao Linh nhăn mÅ©i nói "Cho! Chị bốc mùi nhÆ° cái Ä‘Ãt con heo ấy".
Tôi Ä‘i và o buồng ngủ của tôi vá»›i dì Báu. Má»i thứ vẫn nguyên chá»— cÅ©, cái má»n gấp lại để cuối chân giÆ°á»ng. NhÆ°ng dì không có mặt ở trong buồng. Tôi Ä‘i từ buồng nà y sang buồng khác, từ góc sân nà y sang góc sân kia. Má»—i má»™t phút qua Ä‘i tôi lại cà ng nóng ruá»™t muốn gặp dì.
Và rồi tôi nghe tiếng gõ nồi. Dì Ä‘ang ở dÆ°á»›i hầm, sốt sắng muốn tôi biết dì có mặt ở đâu. Tôi xuống thang và tìm Ä‘Æ°á»ng xuống hầm. Dì vẫy tay và khi dì nhô lên khá»i bóng tối, tôi nháºn thấy dì vẫn có dáng vẻ má»™t thiếu nữ. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi chỉ nhìn thấy má»™t ná»a khuôn mặt dì ngá»i sáng dÆ°á»›i ánh mặt trá»i, trong mắt tôi dì lại đẹp đẽ nhÆ° dì bao giá» cÅ©ng là nhÆ° thế khi tôi còn bé. Khi lên khá»i hầm dì đặt cái nồi xuống vuốt ve khuôn mặt tôi rồi nói bằng đôi tay. Có phải con trở vỠđây là vì ta không, Cún con? Dì kéo bÃm tóc rối của tôi ra cá»± ná»±. Không mang lược theo phải không? chẳng có ai nhắc con phải không? bây giá» thì con biết con cần ta. Äồ không có óc. Dì đánh yêu và o má»™t bên đầu tôi và điá»u đó là m cho tôi khó chịu. Vá»›i các đầu ngón tay ,dì phủi bụi trên mặt tôi, rồi đặt tay lên trán tôi. Con ốm à ? Con có vẻ Ä‘ang sốt. "Con không ốm, con Ä‘ang ná»±c ná»™i đây". Dì Báu di ra phÃa sau gỡ dây cá»™t tóc ra khá»i tóc tôi. Tôi liếc nhìn những vết sẹo nham nhở và cái miệng dúm dó của dì.
Tôi quay Ä‘i "Con phải Ä‘i rá»a ráy đây".
Dì bắt đầu xì xì ra những âm gió. Äi má»™t tuần thôi và bây giá» con là ngÆ°á»i lá»›n hẳn?
Tôi đốp lại "Tất nhiên, chẳng gì tôi cũng sắp lấy chồng rồi".
Dì biết. Mà không phải là hầu thiếp mà là chÃnh thất. Tốt lắm. Dì đã dạy con nên ngÆ°á»i và ai cÅ©ng có có thể thấy Ä‘iá»u đó.
Tôi biết mẹ còn chÆ°a bảo dì tên của gia đình chồng tÆ°Æ¡ng lai của tôi. Sá»›m muá»™n gì rồi dì Báu cÅ©ng sẽ biết. "Äó là gia đình há» TrÆ°Æ¡ng", tôi cháºm rãi nói, quan sát những lá»i tôi nói cắt ngÆ°á»i dì ra là m đôi.
"Äúng thế, nhà ông TrÆ°Æ¡ng – chủ trại hòm".
Dì ú ớ như thể dì đang bị dìm xuống đáy sông. Dì lắc đầu lia lịa như một cái chuông đang rung. Rồi dì bảo tôi với đôi tay của dì. Con không thể là m thế. Ta cấm con.
"Không phải chỠđến bà quyết định được hay không!" tôi hét lại.
Dì tát tôi rồi ấn tôi và o tÆ°á»ng. Nữa, nữa, dì đánh liên hồi lên vai tôi, lên mang tai tôi, thoạt tiên tôi khóc thút thÃt vì sợ hãi, tôi cố tá»± vệ. NhÆ°ng rồi cÆ¡n tức giáºn bùng nổ, tôi đẩy và o lÆ°ng dì, đứng mặt đối mặt. Tôi là m mặt tỉnh rụi và điá»u đó là m cho dì Báu sững sá». Chúng tôi nhìn trừng trừng và o nhau, thở hổn hển cho đến khi cả hai không còn nháºn ra nhau nữa. Dì đổ sụp ngÆ°á»i xuống, bá»™ ngá»±c dá»nh lên dá»nh lên, dấu hiệu vá» sá»± bất lá»±c của dì.
"Tôi cần đi giúp mẹ và Cao Linh" tôi nói, quay mặt bỠđi.
Tà i sản của ngudoc
13-11-2008, 03:34 PM
Phi Thăng Chi Háºu
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
Quý
NhÆ° dá»± Ä‘oán, gia đình ông chủ trại hòm há»i gia đình tôi xem tôi có thể trở thà nh con dâu há» không. Nếu tôi đến ở gia đình há» ngay, bà Lẩu nói thêm, gia đình nhà gái sẽ nháºn được món tiá»n dẫn cÆ°á»›i và ngay láºp tức được công nháºn là dâu con trong nhà trong thá»i gian tổ chức đám cÆ°á»›i giữa hai há» và giữa những dịp lá»… ká»· niệm, trong đó có má»™t buổi lá»… đặc biệt sẽ tổ chức và o rằm tháng Tám đón nháºn vinh dá»± cống hiến cho khoa há»c của TrÆ°Æ¡ng tiên sinh.
"Con bé nên Ä‘i ngay" thÃm Lá»›n và thÃm Nhá» khuyên mẹ tôi. "Nếu không há» sẽ phát hiện ra thân pháºn của con bé và muốn từ hôn". Tôi lại nghÄ© là các thÃm ấy nói vá» Ä‘Æ°á»ng kim chỉ vụng vá» và má»™t và i thói xấu của tôi mà tôi đã quên nhÆ°ng há» thì còn nhá»›. NhÆ°ng tất nhiên là không phải. Há» Ä‘ang nói vá» ngÆ°á»i đã đẻ ra tôi mà chỉ có tôi và há» TrÆ°Æ¡ng là không biết.
Mẹ quyết định tôi sẽ vá» nhà chồng trong vòng má»™t và i tuần, trÆ°á»›c cái lá»… ká»· niệm ở thà nh phố và o dịp rằm tháng Tám. Bà an ủi tôi rằng nhÆ° thế sẽ có đủ thá»i gian cho bà và các bà cô bà thÃm may quần áo chăn mà n phù hợp vá»›i cuá»™c sống má»›i của tôi. Sau khi thông báo thế, mẹ khóc vì vui sÆ°á»›ng "Mẹ đã là m tất cả cho con", bà tá»± hà o nói. "không ai có thể than phiá»n Ä‘iá»u gì". Cao Linh cÅ©ng khóc. Mặc dù tôi cÅ©ng vãi ra và i giá»t nÆ°á»›c mắt, nhÆ°ng cÅ©ng không phải vì hoà n toà n vui sÆ°á»›ng. Tôi sẽ rá»i gia đình tôi, ngôi nhà thân thuá»™c của tôi. Tôi sẽ chuyển từ má»™t cô gái thà nh má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà , từ con gái sang là m con dâu nhà ngÆ°á»i. Dù rằng tôi chắc chắn là mình sẽ sung sÆ°á»›ng bá»™i phần trong vai trò má»›i, tôi cÅ©ng không khá»i bâng khuâng khi giã từ cuá»™c sống quen thuá»™c bấy nay.
Dì Báu và tôi vẫn ở cùng phòng, ngủ cùng giÆ°á»ng. NhÆ°ng dì không còn tắm và xách nÆ°á»›c từ giếng vá» cho tôi nữa. Dì cÅ©ng không giúp tôi tết tóc hay lo lắng vá» sức khoẻ hà ng ngà y của tôi cÅ©ng nhÆ° là việc là m sạch móng tay cho tôi. Dì chẳng căn vặn cÅ©ng nhÆ° khuyên nhủ Ä‘iá»u gì. Dì không nói chuyện vá»›i tôi nữa.
Chúng tôi nằm má»—i ngÆ°á»i ở má»™t góc giÆ°á»ng cà ng cách xa nhau cà ng tốt. Nếu nhÆ° tôi phát hiện ra mình Ä‘ang xoay ngÆ°á»i ngay cạnh cái dáng hình thân thuá»™c của dì, tôi sẽ lặng lẽ nằm ra xa trÆ°á»›c khi dì thức dáºy. sáng nà o dì cÅ©ng thức dáºy vá»›i đôi mắt Ä‘á» hoe, tôi biết rằng dì vẫn khóc thầm. Äôi khi mắt tôi cÅ©ng Ä‘á».
Khi dì Báu không là m việc ở xưởng mực, dì ngồi viết hết tỠnà y đến tỠkhác. Dì ngồi ở bà n, mà i mực và o một nghiên mực, nghĩ gì thì tôi cũng không đoán được. Dì nhúng bút lông và viết, dừng lại, rồi lại nhúng bút tiếp. Các dòng chữ nôi nhau hiện ra không một dấu lem luốc một chữ thừa hoặc sai nà o.
Và i ngà y trÆ°á»›c khi tôi vá» là m dâu nhà há» TrÆ°Æ¡ng, tôi thức dáºy lúc ná»a đêm và thấy dì Báu Ä‘ang ngồi nhìn tôi đăm đăm. Dì giÆ¡ tay lên bắt đầu nói chuyện. bây giá» dì sẽ cho con biết sá»± tháºt. Dì Ä‘i vá» phÃa má»™t cái tủ gá»— nhá» lấy ra má»™t gói bá»c trong má»™t miếng lụa xanh, đặt và o lòng tôi. Bên trong là má»™t táºp giấy dầy đóng bằng chỉ. Dì nhìn tôi vẻ lạ lùng rồi ra khá»i phòng. Tôi nhìn và o tá» giấy đầu tiên. "Tôi là con gái má»™t danh y ở vùng Chu Khẩu", nó được bắt đầu nhÆ° váºy. Tôi liếc nhìn những trang sau. Chúng Ä‘á» cáºp đến truyá»n thống hà nh nghá» y của gia đình dì, việc dì mồ côi mẹ, ná»—i Ä‘au không nguôi của ngÆ°á»i cha, tất cả những Ä‘iá»u dì đã kể cho tôi nghe. Rồi tôi Ä‘á»c đến Ä‘oạn "Bây giá» ta sẽ kể con nghe ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông há» TrÆ°Æ¡ng nà y xấu xa nhÆ° thế nà o", thì tôi ném táºp giấy xuống. Tôi không muốn dì Báu đầu Ä‘á»™c tâm hồn tôi nữa. Thế là tôi đã không Ä‘á»c cái Ä‘oạn cuối viết rằng dì là mẹ của tôi.
Trong bữa ăn tối dì Báu là m như là tôi lại là một đứa trẻ yếu đuối. Dì xắn thức ăn bằng đôi đũa của dì bỠvà o tô của tôi. Ăn đi con, dì ra lệnh. Tại sao con lại không ăn? Con có bệnh không? Con có vẻ hơi sốt. Trán con nóng lắm. sao trông con xanh xao thế?
Sau bữa tối chúng tôi kéo ra ngoà i sân nhÆ° thÆ°á»ng lệ. Mẹ tôi và các bà thÃm thêu quần áo cÆ°á»›i cho tôi.
Dì Báu mạng lại má»™t vết thủng trên chiếc quần của tôi. Dì đặt cái kim xuống giáºt ống tay áo tôi. Con đã Ä‘á»c những gì ta viết chÆ°a?
Tôi gáºt đầu, chẳng muốn cãi cá» trÆ°á»›c mặt những ngÆ°á»i khác. Tôi, Cao Linh, và lÅ© em há» Ä‘ang chÆ¡i trò búng dây. Tôi chÆ¡i rất dở khiến cho Cao Linh hú lên vì đắc ý rằng há» nhà TrÆ°Æ¡ng cÆ°á»›i được cô con dâu vụng thối ra. Nghe Ä‘iá»u nà y dì Báu ném cho tôi má»™t cái nhìn dữ tợn.
Trá»i tối sáºp xuống. Mặt trá»i khuất hẳn tiếp theo đó là tiếng của mà n đêm buông xuống, tiếng chiêm chiếp, cá»t kẹt, và đáºp và o cánh cá»a của những sinh váºt vô hình. Chẳng mấy chốc đã đến giá» Ä‘i ngủ. Tôi chá» cho dì Báu Ä‘i ngủ trÆ°á»›c. Má»™t lúc lâu sau khi tôi nghÄ© là dì đã ngủ rồi tôi má»›i bÆ°á»›c và o căn phòng tối mò.
Ngay láºp tức dì Báu ngồi dáºy, múa may đôi tay. "Con không nhìn thấy dì nói đâu", tôi bảo dì. Thế là dì trở dáºy thắp đèn dầu lạp lên. Tôi giãy nảy lên "Ôi trá»i, con buồn ngủ lắm. Con không muốn trò chuyện gì và o lúc nà y đâu". Dù sao dì vẫn thắp đèn lên. Tôi Ä‘i và o giÆ°á»ng, ngả lÆ°ng xuống. Dì Ä‘i theo tôi, đặt ngá»n nến ở cuối chân giÆ°á»ng, dì rúm ngÆ°á»i lại nhìn tôi vá»›i vẻ mặt bừng bừng nhÆ° trong con sốt. Nà o, bây giá» con đã Ä‘á»c câu chuyện của ta, nói ta nghe con có cảm xúc gì vá» ta? Nói tháºt lòng.
Tôi là u bà u trong miệng và chỉ ngần ấy thôi cÅ©ng đủ để cho dì vá»— hai bà n tay và o nhau rồi lầm rầm vái, tạ Æ¡n Äức Pháºt Bà cứu vá»›t tôi khá»i rÆ¡i và o gia đình há» TrÆ°Æ¡ng. TrÆ°á»›c khi dì có thể nói thêm nhiá»u lá»i tạ Æ¡n nữa tôi chen và o "Dù sao con cÅ©ng vẫn Ä‘i lấy chồng".
Trong má»™t lúc lâu dì không là m má»™t cá» Ä‘á»™ng nà o. Rồi dì báºt khóc đấm ngá»±c thùm thụp. Hai tay dì cá» Ä‘á»™ng nhanh hÆ¡n: Con không dà nh má»™t chút tình cảm nà o cho ta sao?
Và tôi nhá»› chÃnh xác Ä‘iá»u tôi đã nói vá»›i dì "Dù cho cả nhà há» TrÆ°Æ¡ng Ä‘á»u là phÆ°á»ng trá»™m cÆ°á»›p thì tôi cÅ©ng sẵn sà ng trở thà nh ma nhà há» chỉ để thoát khá»i bà ".
Dì đấm hai tay và o tÆ°á»ng. Rồi cuối cùng dì cÅ©ng thổi tắt đèn và bÆ°á»›c ra khá»i phòng.
Thức dáºy không thấy dì nhÆ°ng tôi không lo lắng. Äã và i lần dì bá» Ä‘i nhÆ° thế khi có Ä‘iá»u gì tức giáºn tôi nhÆ°ng bao giá» dì cÅ©ng quay vá». Dì cÅ©ng không có mặt ở bà n ăn sáng. Vì thế mà tôi biết rằng cÆ¡n giáºn của dì lá»›n hÆ¡n những lần trÆ°á»›c nhiá»u. Cứ để cho bà ấy giáºn, tôi thầm nhủ. Bà ấy đâu có thèm quan tâm đến tÆ°Æ¡ng lai và hạnh phúc của tôi. Chỉ có mẹ thôi. Äấy là sá»± khác nhau giữa má»™t vú nuôi vá»›i má»™t ngÆ°á»i mẹ ruá»™t thịt.
Äó là suy nghÄ© của tôi khi tôi theo mẹ, các bà thÃm và Cao Linh và o xưởng là m má»±c, bắt đầu má»™t ngà y là m việc má»›i. Khi bÆ°á»›c và o căn phòng tối lá» má», tất cả chúng tôi nhìn thấy má»™t đống lá»™n xá»™n. Những vết dÆ¡ trên tÆ°á»ng, trên ghế. Những vệt dà i loang lổ trên sà n. Má»™t con thú hoang đã và o đây? Có mùi gì ngòn ngá»t tanh tanh. Bất chợt mẹ gà o lên "Cô ta chết rồi! Cô ta chết rồi!"
Ai chết? má»™t giây sau tôi nhìn thấy dì Báu, ná»a khuôn mặt trên của dì trắng bệch nhÆ° đá vôi, đôi mắt Ä‘iên dại của dì trợn trừng nhìn tôi. Dì vẫn ngồi gáºp ngÆ°á»i lÆ°ng tá»±a và o tÆ°á»ng. "Ai chết váºy?" Tôi gá»i dì Báu "Chuyện gì xảy ra váºy?" tôi bÆ°á»›c vá» phÃa dì. Mái tóc dì xổ ra, rồi tôi nhìn thấy ruồi bu trên cổ dì. Mắt dì vẫn nhìn tôi nhÆ°ng tay dì cứng Ä‘á», má»™t tay vẫn cầm con dao dùng để đẽo nghiên má»±c. TrÆ°á»›c khi tôi có thể chạm và o ngÆ°á»i dì thì má»™t ngÆ°á»i thuê nhà đã đẩy tôi ra xa để bà ta có thể nhìn cho rõ.
Tất cả những gì tôi nhá»› được vá» ngà y hôm ấy chỉ có thế. Tôi không biết là m cách nà o mà tôi vỠđược phòng mình, nằm trên giÆ°á»ng. Khi thức giấc giữa đêm tôi nghÄ© vẫn còn là cái buổi sáng kinh hoà ng ấy. Tôi ngồi dáºy, rùng mình cố xua Ä‘uổi cÆ¡n ác má»™ng.
Dì Báu không nằm trên giÆ°á»ng. Rồi tôi nhá»› là dì giáºn tôi và bá» Ä‘i ngủ ở chá»— khác. Tôi cố ngủ lại, nhÆ°ng bây giá» tôi không thể nằm im. Tôi trở dáºy, bÆ°á»›c ra ngoà i. Bầu trá»i chi chÃt những vì sao, không có phòng nà o sáng đèn, ngay cả con gà trống già cÅ©ng không rúc lên báo trá»i sáng. Trá»i chÆ°a sáng, vẫn Ä‘ang là ban đêm, tôi tá»± há»i không biết mình có phải là kẻ má»™ng du không. Tôi Ä‘i ngang qua sân vá» phÃa xưởng má»±c nghÄ© rằng có thể dì Báu ngủ trên má»™t cái ghế nà o đó ở đây. Rồi tôi nhá»› thêm vá» giấc mÆ¡ hãi hùng, những con nhặng xanh ăn tiệc trên cổ dì, bò xuống vai dì nhÆ° má»™t mái tóc luôn lay Ä‘á»™ng. Tôi sợ phải nhìn thấy cái gì đó trong xưởng má»±c nhÆ°ng tôi vẫn run rẩy thắp đèn lên.
Các bức tÆ°á»ng sạch sẽ. Sà n nhà cÅ©ng váºy. Dì Báu không ở đây. Tôi thở dà i nhẹ nhõm Ä‘i vá» phòng.
Khi tôi thức dáºy lần sau ,trá»i đã sáng và Cao Linh Ä‘ang ngồi ở mép giÆ°á»ng. "Dù chuyện gì xảy ra", nó nói khuôn mặt lã chã nÆ°á»›c mắt. "Em hứa bao giá» cÅ©ng coi chị nhÆ° chị ruá»™t". Rồi nó kể cho tôi nghe chuyện đã xảy ra, còn tôi chỉ lắng nghe nhÆ° thể tôi vẫn còn sống trong má»™t cÆ¡n ác má»™ng.
Ngà y hôm trÆ°á»›c bà TrÆ°Æ¡ng tìm đến nhà , nắm trong tay má»™t lá thÆ° của dì Báu. Nó được gá»i đến và o lúc ná»a đêm. "Cái nà y nghÄ©a là gì?" Bà TrÆ°Æ¡ng lá»›n tiếng há»i. Lá thÆ° nói má»™t cách rõ rà ng là nếu tôi bÆ°á»›c chân và o nhà của há» TrÆ°Æ¡ng, dì Báu sẽ ở lại là m ma trong nhà há», ám há» Ä‘á»i Ä‘á»i. "Ai viết lá thÆ° nà y?" Bà TrÆ°Æ¡ng gặng há»i, Ä‘áºp và lá thÆ°. Äến lúc đó mẹ má»›i bảo bà rằng đó là ngÆ°á»i vú nuôi, vừa tá»± vẫn, vợ ông TrÆ°Æ¡ng liá»n ra vá» ngay láºp tức, sợ mất mặt.
Sau đó, mẹ nhà o vá» phÃa cái xác, Cao Linh kể. Dì Báu vẫn ngồi tá»±a lÆ°ng và o tÆ°á»ng. "Äó là cách cô trả nợ tôi phải không?" Mẹ gà o lên. "Tôi đã coi cô nhÆ° chị em, coi con gái cô nhÆ° con gái tôi" Rồi bá đá cái xác, đá mãi, bởi vì cái xác không thể nói lá»i cám Æ¡n, xin lá»—i, tôi cầu xin tha lá»—i má»™t ngà n lần. "Mẹ phát Ä‘iên lên vì giáºn dữ" , Cao Linh sụt sịt kể. "Mẹ bảo vá»›i cái xác của dì Báu, 'Nếu cô ám chúng tôi, tôi, tôi sẽ LÆ°u Linh cho nhà chứa'. Sau cùng mẹ ra lệnh cho bác bếp cho cái xác và o xe đẩy mang Ä‘i ném xuống vá»±c. Dì ấy đã rÆ¡i xuống đó, dì Báu của chị đã nằm ở nÆ¡i Táºn cùng thế giá»›i".
Khi Cao Linh đã Ä‘i rồi, tôi vẫn chÆ°a hiểu hết được những Ä‘iá»u nó nó ,nhÆ°ng tôi biết nó có nghÄ©a gì. Tôi tìm những tá» giấy dì Báu viết cho tôi, Ä‘á»c từ đầu đến cuối. Cuối cùng tôi Ä‘á»c những dòng nà y. Mẹ con, mẹ con, ta là mẹ của con.
Hôm ấy tôi Ä‘i đến nÆ¡i Táºn cùng thế giá»›i để tìm mẹ tôi. Khi tôi trượt xuống dÆ°á»›i, cà nh cây và gai nhá»n đâm và o da thịt tôi. Ở dÆ°á»›i đáy kẽm núi, tôi ở trong má»™t tâm trạng hoà n toà n bị kÃch Ä‘á»™ng. Tôi nghe tiếng kêu inh á»i của lÅ© ve sầu, tiếng Ä‘áºp cánh của những con kên kên. Tôi chui và o các bụi ráºm nÆ¡i cây cối ở hai bên má»c lên vừa khi chúng trượt khá»i vách núi. Tôi nhìn má»™t đám rêu xem có phải tóc của dì không. Tôi nhìn lên má»™t cái tổ cao cao trên cà nh xem có phải thân hình dì mắc trên đấy không. Tôi mò xuống những cái rãnh xem có phải xÆ°Æ¡ng của dì đã bị chó sói ăn thịt không.
Tôi quay lại Ä‘i theo hÆ°á»›ng khác, dá»c theo vách vá»±c. Tôi thấy má»™t mảnh vải – có phải áo quần của dì không? Tôi trông thấy những con quạ ngáºm cái gì trong má» - thịt da của dì chăng? Tôi Ä‘i đến má»™t miếng đất hoang vá»›i nhiá»u đá tai mèo, mÆ°á»i ngà n mảnh vụn từ sá» và xÆ°Æ¡ng dì Æ°? Bất cứ cái gì tôi nhìn đến thì cÅ©ng có vẻ nhÆ° tôi thấy dì, bị nghiá»n nát tả tÆ¡i. Tôi đã gây ra Ä‘iá»u nà y. Tôi nhá»› đến lá»i nguyá»n nhắm và o gia đình dì, gia đình tôi, những cái xÆ°Æ¡ng rồng không trở vỠđúng ngôi má»™ của chúng. TrÆ°Æ¡ng, ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông quá»· ám, ông ta muốn tôi cÆ°á»›i con trai ông chỉ vì tôi có thể bảo ông ta nÆ¡i tìm ra được nhiá»u xÆ°Æ¡ng hÆ¡n. Sao tôi có thể ngu ngốc đến mức không nháºn ra Ä‘iá»u đó?
Tôi tìm dì cho đến tối. Cho đến lúc mắt tôi sÆ°ng húp lên vì bụi và nÆ°á»›c mắt. Tôi không bao giá» thấy dì. Và khi trèo lên khá»i vá»±c tôi là đứa con gái đã đánh mất má»™t phần mình ở nÆ¡i Táºn cùng thế giá»›i nà y.
Trong vòng năm ngà y tôi không thể nhúc nhÃch, không thể ăn uống cÅ©ng không thể khóc lóc được nữa. Tôi nằm lên cái giÆ°á»ng mồ côi, chỉ cảm thấy không khà rá»i khá»i ngá»±c mình. Khi tôi nghÄ© tôi không còn gì nữa thì cÆ¡ thể tôi vẫn tiếp tục há»›p lấy không khÃ. Có lúc tôi không tin và o những chuyện Ä‘ang xảy ra. Tôi từ chối không muốn tin. Tôi nghÄ© tháºt lung để là m cho dì Báu hiện ra, nghe tiếng bÆ°á»›c chân của dì, nhìn thấy khuôn mặt của dì. Và khi tôi tri^NgÆ°á»i thấy khuôn mặt của dì trong giấc má»™ng thì dì vẫn rất giáºn dữ nói rằng lá»i nguyá»n bây giá» lại theo Ä‘uổi tôi, và tôi sẽ không bao giá» tìm thấy sá»± bằng an. Rằng tôi sẽ bị Ä‘Ã y Ä‘oạ không bao giá» biết đến má»™t niá»m vui. Và o ngà y thứ sáu, tôi báºt khóc và khóc từ sáng đến tối không thể đừng được. Khi không còn má»™t cảm xúc gì nữa, tôi trở dáºy quay vá» vá»›i cuá»™c sống của mình.
Không còn má»™t lá»i nà o vá» việc tôi sẽ đến sống ở gia đình há» TrÆ°Æ¡ng nữa. Hôn Æ°á»›c đã bị huá»· bá», mẹ cÅ©ng không còn giả vá» tôi là con bà nữa. Tôi chẳng biết là tôi có còn thuá»™c vá» gia đình nà y hay không. Lâu lâu và o những lúc không hà i lòng vá» tôi, mẹ doạ sẽ bán tôi Ä‘i là m đứa ở cho ông già chăn cừu bị ho lao. Không má»™t ai nhắc đến dì Báu dù lúc còn sống hay đã chết. Và dù các bà thÃm bao giá» cÅ©ng biết tôi là đứa con hoang của dì, há» cÅ©ng chẳng bà y tá» tình thÆ°Æ¡ng cả khi tôi là má»™t đứa mồ côi Ä‘au khổ. Khi tôi không thể ngăn được những giá»t nÆ°á»›c mắt thÆ°Æ¡ng thân, há» quay mặt Ä‘i, bất thình lình báºn rá»™n cả mắt lẫn tay.
Chỉ có Cao Linh còn nói chuyện vá»›i tôi, má»™t cách bẽn lẽn "Chị không đói à ? Nếu chị không muốn ăn cái bánh bao nà y em ăn nghe.." Äây là những Ä‘iá»u tôi vẫn nhá»›, khi tôi nằm trên giÆ°á»ng, nó đến bên tôi gá»i tôi là chị Hai và vuốt ve tay tôi.
Hai tuần sau khi dì Báu đâm và o cổ mình tá»± tá», má»™t bóng ngÆ°á»i chạy qua cổng nom nhÆ° má»™t tên ăn mà y bị quá»· sứ Ä‘uổi theo. Äó là chú Nhá» từ Bắc Kinh trở vá», quần áo và hai hốc mắt phủ đầy bụi Ä‘Æ°á»ng Ä‘en nhẻm. Khi chú mở miệng ra chỉ có tiếng nấc nghẹn ngà o "Có chuyện gì thế? Có chuyện gì thế?" tôi nghe mẹ la lên khi tôi trèo lên khá»i hầm chứa má»±c. Những ngÆ°á»i khác từ xưởng má»±c chạy túa ra. Má»™t và i ngÆ°á»i thuê nhà cÅ©ng ùa ra kéo theo tiếng trẻ con khóc và tiếng chó sủa.
"Hết rồi" chú Nhá» nói. Hai hà m răng của chú Ä‘áºp và o nhau láºp cáºp nhÆ° thể chú bị sót rét. "Cháy hết rồi. Chúng ta tiêu rồi".
"Cháy?" Mẹ kêu thất thanh. "Chú nói cái gì váºy?"
Chú Nhá» sụm ngÆ°á»i xuống má»™t cái ghế, khuôn mặt nhăn nhúm. "Cá»a hiệu nằm ở má»™t con hẻm, phòng ngủ thì nằm ở phÃa sau, má»i thứ cháy ráo trá»i". Cao Linh đứng cạnh túm chặt tay tôi.
Từng tà từng tà má»™t, mẹ và các bà thÃm lôi sá»± tháºt ra khá»i miệng chú. Äêm qua, chú nói, dì Báu đến gặp cha . Tóc dì xoã tÆ¡i bá»i, năm mắt lã chã và máu Ä‘en khắp ngÆ°á»i, thế là cha biết ngay dì là quá»· chứ không phải ông Ä‘ang nằm mÆ¡.
"LÆ°u Chinh Sen" dì Báu thét lá»›n. "Anh đã cho rằng cái gá»— long não ấy quý giá hÆ¡n mạng sống của tôi phá»ng? Váºy thì hãy để cho cái gá»— ấy bốc cháy nhÆ° tôi là m bây giỠđây".
Cha vung tay lên Ä‘uổi dì Báu Ä‘i, đánh đổ cái đèn dầu không phải trong giấc mÆ¡ của ông mà đang đặt trên bà n cạnh giÆ°á»ng ngủ của ông. Khi chú Lá»›n nghe có tiếng Ä‘á»™ng chú ngồi dáºy báºt má»™t que diêm lên xem cái gì chảy trên sà n. NhÆ°ng lúc đó, chú Nhá» nói dì Báu đã đánh cho que diêm Ä‘ang cháy rÆ¡i khá»i tay chú Lá»›n. Que diêm rÆ¡i xuống vÅ©ng dầu là m bốc lên má»™t ngá»n lá»a. Chú Lá»›n hét gá»i chú Nhá» giúp dáºp ngá»n lá»a. NhÆ°ng bị dì Báu đánh lừa, chú lại đổ má»™t bình rượu paigar thay vì đổ ấm trà lạnh lên đám cháy. Lá»a bốc cao hÆ¡n. Cha và hai chú đánh thức đám con trai trở dáºy, sau đó đám Ä‘Ã n ông con trai trong dòng há» chúng tôi đứng ngoà i sân nhìn ngá»n lá»a ăn sống nuốt tÆ°Æ¡i giÆ°á»ng chiếu, những câu đối chúc phúc và các bức tÆ°á»ng. Lá»a cà ng ăn bao nhiêu nó cà ng đói khát bấy nhiêu. Nó bò và o hiệu bán má»±c tìm đồ ăn. Nó ngốn ngấu những bức tranh cuá»™n có thủ bút của những báºc tà i danh trong thiên hạ từng dùng má»±c của dòng há» chúng tôi. Nó liếm cái lưỡi tham lam và o những cái há»™p bá»c lụa có Ä‘á»±ng những thá»i má»±c đắt tiá»n nhất. Và khi thà nh phần hoá há»c của những thá»i má»±c nà y tiết ra thì nó gầm lên vì đắc ý và sá»± háu đói của nó lại tăng lên gấp bá»™i. Trong vòng má»™t giá», cả cÆ¡ nghiệp của nhà tôi bốc thẳng lên trá»i vá»›i các vị thánh thần nhÆ° là má»™t nắm nhang, tro và khói Ä‘á»™c.
Mẹ, thÃm Lá»›n, thÃm Nhá» lấy tay bịt hai tai lại nhÆ° thể đó là cách duy nhất giữ cho ý chà của há» không bị suy sụp. "Số pháºn quay lại chống chúng ta rồi!" mẹ báºt khóc. "Còn gì có thể tồi tệ hÆ¡n không?" Chú Nhá» khóc rồi cÆ°á»i và nói đúng là nhÆ° thế.
Những ngôi nhà hai bên hiệu má»±c của gia đình chúng tôi cÅ©ng bắt đầu bén lá»a, chú Nhá» kể tiếp. Nhà bên phÃa đông bán những cuốn sách cổ, nhà bên phÃa Tây chất đầy những tác phẩm của những nhà danh hoạ lẫy lừng. Và o giữa cái đêm mà u cam ấy những ông chủ tiệm đã ném những món hà ng tốt nhất và o đống tro tà n. Rồi những ngÆ°á»i chữa cháy kéo đến, má»i ngÆ°á»i tham gia hất những xô nÆ°á»›c nhÆ° mÆ°a lên trá»i trông giống nhÆ° Ä‘ang là m mÆ°a. Mà mÆ°a đổ xuống tháºt, à o à o nhÆ° thác, phá huá»· những gì có thể cứu được nhÆ°ng cứu được cả vùng nà y không bị là m mồi cho ngá»n lá»a.
Và o lúc chú Nhá» kết thúc câu chuyện vá» thảm kịch, mẹ, các bà thÃm và Cao Linh không còn khóc nữa. Có vẻ nhÆ° là xÆ°Æ¡ng và máu tÆ°Æ¡i của há» Ä‘ang chảy hết ra khá»i thân mình. Tôi nghÄ© há» có cái xúc cảm của tôi khi cuối cùng tôi hiểu rằng dì Báu đã chết.
Mẹ tôi là ngÆ°á»i đầu tiên lấy lại được ý thức của bà . "Lấy hết và ng lên khá»i tầng hầm" bà bảo chúng tôi. "Và tất cả đồ nữ trang mà các ngÆ°á»i có. Gom lại nhanh lên".
"Tại sao ạ?" Cao Linh há»i.
"Äừng ngu ngốc nữa. Các khác hiệu bên cạnh sẽ bắt chúng ta bồi thÆ°á»ng thiệt hại" Nói rồi mẹ đẩy nó. "Nhanh lên". Mẹ lôi cái vòng và ng ra khá»i cổ tay Cao Linh. "Khâu vòng và ng và o ống tay áo những chiếc áo khoác trông tồi tà n nhất. Moi ruá»™t những quả táo to nhất bá» và ng và o bên trong. Cho táo lên xe đặt thêm táo khác lên trên, những quả táo sâu ấy. Ông bếp, xem có ngÆ°á»i thuê nhà nà o muốn bán xe cút kÃt không. Äừng mặc cả nhiá»u. Má»i ngÆ°á»i chất đồ lên trên. Äừng báºn tâm đến những thứ lặt vặt…" Tôi kinh ngạc trÆ°á»›c sá»± thông minh quyết Ä‘oán của mẹ, cứ nhÆ° thể bà đã quen vá»›i việc chạy trÆ°á»›c dòng nÆ°á»›c lÅ© hai bÆ°á»›c ấy. Ngà y hôm sau cha, chú và các anh em há» tôi kéo vá». Trông há» nhÆ° má»™t Ä‘oà n hà nh khất vá»›i những bá»™ mặt nhem nhuốc và những bá»™ quần áo ám khói. ThÃm Lá»›n, thÃm Nhá» chạy đến bên há», liến thoắng.
"Chúng ta có mất nhà không?"
"Chúng ta có chết đói không?"
"Chúng ta có phải bỠtrốn không?"
Äứa bé nhất bắt đầu khóc ỉ oi. Cha tôi giống má»™t con la Ä‘iếc. Ông ngồi trên má»™t cái ghế bằng gá»— du, vuốt cái tay ghế tuyên bố rằng nó là thứ đẹp nhất mà ông có và bây giá» Ä‘ang để mất. Äêm ấy chẳng ai ăn uống gì, chúng tôi không tụ táºp ngoà i sân để hóng mát. Cao Linh và tôi ở bên nhau cả đêm, nói chuyện, khóc lóc, thá» sẽ trung thà nh vá»›i nhau cho đến chết nhÆ° chị em ruá»™t thịt. Chúng tôi đổi cho nhau trâm cà i đầu để giữ đúng lá»i thá». Nếu nhÆ° nó cảm thấy dì Báu là ngÆ°á»i có lá»—i trong những thảm hoạ của chúng tôi thì nó cÅ©ng không nói ra trong khi những ngÆ°á»i khác trong nhà tiếp tục là m nhÆ° thế. Nó không đổ lá»—i cho việc sinh tôi ra Ä‘á»i đã mang dì Báu và o ngôi nhà nà y. Ngược lại Cao Linh bảo tôi nên mừng là dì Báu đã chết nên không phải chịu Ä‘á»±ng cái chết dần mòn khắc khoải của đói khát và ná»—i hổ nhục Ä‘ang đợi chúng tôi ở phÃa trÆ°á»›c. Tôi đồng ý vá»›i nó tuy vẫn Æ°á»›c gì có dì Báu ở cạnh tôi lúc nà y. NhÆ°ng dì Ä‘ang ở nÆ¡i Táºn cùng thế giá»›i. Hay dì Ä‘ang lang thang trên cõi thế tìm cách trả thù?
Ngà y hôm sau có má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông đến gõ cá»a Ä‘Æ°a cho chúng tôi má»™t phong thÆ° có gắn xi. Äó là má»™t bản khiếu nại vỠđám cháy và quy trách nhiệm cho gia đình tôi phải bồi thÆ°á»ng thiệt hại. NgÆ°á»i thi hà nh công vụ nói rằng ngay khi các chủ tiệm của các cá»a hiệu bị đốt cháy kê ra số thiệt hại của há», má»™t bản tÆ°á»ng trình sẽ được gá»i đến quan xỠán và ông nà y sẽ phán quyết số tiá»n chúng tôi phải bồi thÆ°á»ng thiệt hại cho bên nguyên Ä‘Æ¡n. Trong lúc ấy, ông khuyến cáo, gia đình chúng tôi phải bị niêm phong nhà cá»a đất Ä‘ai. Ông ra sẽ dán má»™t tá» yết thị quanh là ng vá» vụ việc nà y để dân là ng có thể báo cho nhà chức trách nếu chúng tôi có ý chạy trốn.
Sau khi ngÆ°á»i Ä‘Æ°a trát rá»i khá»i, chúng tôi đợi để nghe cha tuyên bố chúng tôi phải là m gì. NhÆ°ng ông ngồi ủ rÅ© ra trong chiếc ghế của mình. Thế là mẹ thông báo "Chúng ta cùng Ä‘Æ°á»ng rồi. không có hy vá»ng thay đổi được số pháºn. Hôm nay chúng ta sẽ ra chợ và ngà y mai chúng ta sẽ là m má»™t bữa tiệc".
Mẹ Ä‘Æ°a cho tất cả chúng tôi nhiá»u tiá»n hÆ¡n chúng tôi có thể có từ trÆ°á»›c đến giá». Bà bảo chúng tôi nên mua những món ngon nhất, trái cây và kẹo, thịt béo và ngon, tất cả những gì chúng tôi vẫn thÆ°á»ng ao Æ°á»›c nhÆ°ng phải bóp mồm bóp miệng. Tết Trung thu đến gần thế nên chẳng có gì bất thÆ°á»ng nếu chúng tôi rá»™ng tay mua bán nhÆ° tất cả má»i ngÆ°á»i trong má»™t vụ được mùa.
Vì ngà y lá»… nên chợ búa buôn bán tấp náºp hÆ¡n, cùng vá»›i ngà y há»™i ở trên chùa, là những Ä‘oà n ngÆ°á»i là m xiếc và tung hứng, những ngÆ°á»i bán dạo đèn lồng và trò chÆ¡i, cÅ©ng nhiá»u hÆ¡n là những kẻ lừa đảo và chụp giá»±t. Khi chúng tôi chen chúc trong đám đông, Cao Linh và tôi phải nắm tay nhau. Chúng tôi nhìn thấy nhiá»u đứa bé khóc vì bị lạc và những ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông dữ tợn nhìn chúng tôi chòng chá»c. Dì Báu đã thÆ°á»ng xuyên nhắc tôi là bá»n côn Ä‘á»— ở các thà nh phố lá»›n thÆ°á»ng bắt cóc những đứa con gái quê khá» khạo rồi mang Ä‘i bán là m con ở. Chúng tôi đứng lại ở má»™t quầy bán bánh Trung thu. Bánh đã có mùi. Chúng tôi hếch mÅ©i lên ngá»i miếng thịt heo đã trở thà nh mà u xám. Chúng tôi nhìn ngó những miếng Ä‘áºu hÅ© tÆ°Æ¡i nhÆ°ng mặt ngoà i của chúng đã bị nhá»›t nhát và cÅ©ng có mùi. Chúng tôi có tiá»n, chúng tôi được phép mua những gì chúng tôi muốn tuy váºy chẳng có gì ngon là nh, tất cả xem ra Ä‘á»u bị hÆ° há»ng. Chúng tôi Ä‘i quanh quẩn trong đám đông, bám chặt lấy nhau nhÆ° những hòn gạch trong má»™t bức tÆ°á»ng.
RồI sau đó chúng tôi bá»—ng nháºn ra là chúng tôi lạc đến khu dà nh cho những ngÆ°á»i ăn mà y, tôi chÆ°a bao giỠđặt chân đến nÆ¡i nà y. Ở đây chúng tôi nhìn thấy hết cảnh Ä‘au lòng nà y đến cảnh thÆ°Æ¡ng tâm khác. Má»™t cái đầu bị trá»c và má»™t thân hình bất Ä‘á»™ng lăn ùng ục trên lÆ°ng giống nhÆ° má»™t con rùa trong cái mai của nó. Má»™t thằng bé không xÆ°Æ¡ng, chân của nó quà nh quanh vai. Má»™t ngÆ°á»i lùn vá»›i những sợi mi dà i lòng thòng tuôn ra hai bên má, bụng và bắp chân. Tất cả đám cái bang nà y có cùng má»™t lá»i than khóc bi thảm "Là m Æ¡n cô chủ nhá», tôi cầu xin anh trai hãy rủ lòng thÆ°Æ¡ng chúng tôi. Cho chúng tôi và i xu. Kiếp sau cô, chú không phải chịu khổ nhục nhÆ° chúng tôi".
Má»™t và i thằng bé Ä‘i qua cÆ°á»i hô hố, Ä‘a số má»i ngÆ°á»i ngoảnh mặt Ä‘i, và chỉ có má»™t bà gà i, chẳng bao lâu sẽ sang thế giá»›i bên kia ném cho há» và i xu. Cao Linh bấu chặt cánh tay tôi, thì thà o "Có phải số kiếp của chúng ta cÅ©ng thế?" Khi quay lại để tìm Ä‘Æ°á»ng vá», chúng tôi đụng phải má»™t ngÆ°á»i khốn khổ. Äó là má»™t cô gái, không lá»›n hÆ¡n chúng tôi bao nhiêu, mặc má»™t miếng giẻ rách bÆ°Æ¡m, chỉ còn những dải vải nà y buá»™c và o rẻo vải kia thà nh thá» trông cô nhÆ° Ä‘ang mặc trang phục của má»™t chiến binh thá»i Trung cổ. Ở chá»— lẽ ra là hai con mắt của cô thì lại là má»™t cục thịt sÆ°ng phồng. Cô bắt đầu nói ê a "Con mắt tôi nhìn thấy quá nhiá»u, nên tôi chá»c lòi nó ra. Bây giá» thì tôi chẳng nhìn thấy gì, cái không thấy được lại đến vá»›i tôi".
Cô gái lắc một cái bát rỗng trước mặt chúng tôi "Một hồn ma đang chỠnói chuyện với cô".
"Ma nà o?" tôi báºt ra câu há»i ngay tức thì.
"Má»™t ngÆ°á»i giống nhÆ° là mẹ cô" cô gái trả lá»i nhanh nhÆ° tên bắn. Cao Linh há hốc miệng "Sao cô ta biết dì Báu là mẹ chị?" nó thì thầm vá»›i tôi rồi quay ra nói vá»›i cô gái mù "Nói cho chúng tôi nghe bà muốn nói gì Ä‘i".
Cô gái mù lắc cái tô rá»—ng lần nữa. Cao Linh ném và o đấy má»™t đồng xu. Cô gái nhặt đồng tiá»n lên nói "Sá»± rá»™ng rãi của cô là chÆ°a xứng đáng".
"Cho chúng tôi xem cô có thể là m được gì trÆ°á»›c đã" Cao Linh nói. Cô gái mù cúi gáºp ngÆ°á»i xuống đất. Từ má»™t ống tay áo rách te tua cô lôi ra má»™t cái túi, cởi ra và đổ những gì bên trong ra đất. Äó là má»™t đống bá»™t đá vôi. Từ ống tay áo bên kia cô lôi ra má»™t cái roi dà i, mảnh. Vá»›i cả chiá»u dà i của chiếc roi dẹt, cô xoa xoa lên bá»™t đá vôi cho đến khi bá» mặt của nó phẳng nhÆ° má»™t tấm gÆ°Æ¡ng. Cô chúi cái đầu nhá»n của chiếc que xuống đất và vá»›i đôi mắt không còn thấy ánh sáng, hÆ°á»›ng lên trá»i cao, cô bắt đầu viết. Chúng tôi quỳ lom khom cạnh cô. Là m sao má»™t cô gái ăn xin có thể viết lách được? Äó không phải là má»™t trò lừa đảo thông thÆ°á»ng. Tay cô rất cứng cáp, chữ viết rất má»m mại nhÆ° cách viết của dì Báu. Tôi Ä‘á»c dòng đầu tiên.
Chú tru, trăng má»c. Nó viết nhÆ° thế. "Cún con! Äó là cái tên mà dì ấy gá»i tôi" tôi bảo cô gái mù. Cô xoa xoa mặt đá vôi và viết thêm: Trong đêm, những ngôi sao sáng qua lại liên hồi. Sao sa, đó là bà i thÆ¡ chú Út viết tặng dì. Má»™t nhát quét nữa và má»™t dòng khác hiện lên: gà trống gáy và mặt trá»i lại má»c. Dì Báu tuổi Dáºu. Rồi cô gái viết những dòng cuối cùng Trong ánh ban mai, dÆ°á»ng nhÆ° những vì sao chÆ°a bao giá» tồn tại. Má»™t ná»—i buồn tê tái trà n ngáºp trong tôi mà tôi không hiểu tại sao.
Cô gái xao mặt cát một lần nữa rồi nói "Hồn ma không còn gì để nói với cô nữa".
"Cái gì?" Cao Linh ca cẩm "Những câu nà y chẳng có ý nghÄ©a gì cả". NhÆ°ng tôi cảm Æ¡n cô gái ăn mà y, dốc hết tiá»n trong túi và o cái âu xin tiá»n của cô. Trên Ä‘Æ°á»ng vá» nhà , Cao Linh há»i tại sao tôi lại mất nhiá»u tiá»n vì cái câu thÆ¡ ngá»› ngẩn vá» chó vá»›i gà váºy. Äầu tiên tôi không thèm trả lá»i nó. Tôi nhẩm Ä‘i nhẩm lại từng dòng trong đầu để ghi nhá»›. Má»—i má»™t lần Ä‘á»c tôi lại hiểu ra cái thông Ä‘iệp của từng dòng hÆ¡n và cà ng Ä‘au lòng hÆ¡n. "Dì Báu nói chị là má»™t con chó phản chủ" cuối cùng tôi bảo Cao Linh "Mặt trăng là cái đêm chị nói chị sẽ rá»i bá» dì để Ä‘i đến nhà há» TrÆ°Æ¡ng. Những ngôi sao bắn tung toé là những vết thÆ°Æ¡ng lòng kéo dà i mãi mà dì không bao giá» có thể nguôi ngoai. Và o lúc gà gáy thì dì đã ra Ä‘i. Và cho đến khi dì chết chị vẫn không biết đó là mẹ mình và nhÆ° váºy dì chÆ°a há» tồn tại."
Cao Linh nói "Äó là má»™t cách hiểu. Còn những cách hiểu khác".
"Cách hiểu nà o?" tôi há»i lại. NhÆ°ng nó không nghÄ© ra Ä‘iá»u gì khác để nói.
Khi chúng tôi vỠđến nhà , mẹ, cha cÅ©ng nhÆ° các chú các thÃm Ä‘ang tụ táºp ngoà i sân nói chuyện vá»›i nhau bằng giá»ng kÃch Ä‘á»™ng. Cha kể lại là ông đã gặp má»™t đạo sÄ© già ở ngoà i chợ, má»™t ngÆ°á»i rất đặc biệt và rất cổ quái. Khi ông Ä‘i ngang qua, vị đạo sÄ© nà y kêu lên "Nà y ông, có vẻ nhÆ° má»™t hồn ma Ä‘ang gây hoạ cho cả gia đình ông".
"Tại sao tiá»n bối lại nói thế?" Cha há»i.
"Äúng thế. Phải không?" ông già khăng khăng. "Tôi cảm thấy ông bị xui dữ lắm mà không có lý do nà o khác. Tôi nói có đúng không?"
"Chúng tôi có má»™t ngÆ°á»i tá»± tá»" cha thừa nháºn "má»™t vú em có cô con gái sắp lấy chồng".
"Và điá»u xui xẻo kéo theo".
"Má»™t và i tai hoạ" cha trả lá»i.
Má»™t thanh niên đứng cạnh đạo sÄ© liá»n há»i xem cha đã nghe nói gì vá» má»™t pháp sÆ° trừ tà nổi tiếng chÆ°a. "Không à ? Váºy thì đó chÃnh là đạo sÄ© lang thang Ä‘ang đứng trÆ°á»›c mặt ông đó! Ngà i chỉ má»›i đến vùng nà y, vì thế ngà i còn chÆ°a được biết đến nhiá»u nhÆ° ở những vùng xa xôi vá» phÃa Bắc và phÃa Nam. Ông có há» hà ng ở Cáp NhÄ© Tân không? Không à ? Nếu có thì ông đã biết vị đạo sÆ° nà y là ai". NgÆ°á»i thanh niên, sau được biết là ngÆ°á»i phụ lá»…, nói thêm "Chỉ ở riêng thà nh phố ngà i đã được chà o đón nồng nhiệt vì đã bắt được má»™t trăm con ma trong má»™t ngôi nhà bị ám. Khi ngà i là m xong, thánh thần bèn bảo ngà i bắt đầu hà nh hÆ°Æ¡ng Ä‘i trừ tà ".
Khi cha kể xong câu chuyện ông gặp được hai ngÆ°á»i trên, ông nói thêm "Chiá»u nay, đạo sÄ© trừ ta sẽ đến nhà chúng ta.
Và i giá» sau, ông đạo sÄ© bắt ma và ngÆ°á»i phụ lá»… của ông ta đã đứng trong sân nhà chúng tôi.
Ông đạo sÄ© có bá»™ râu trắng, mái tóc dà i rối bá»i nhÆ° tổ chim. Má»™t tay ông chống gáºy trông giống nhÆ° má»™t con chó Ä‘ang vÆ°Æ¡n đầu qua cổng. Tay kia ông cầm má»™t cái roi ngắn. Sau lÆ°ng ông là má»™t cái tay nải buá»™c lủng lẳng má»™t cái chuông gá»— lá»›n. Bá»™ quần áo chùng của ông ta không phải là bằng vải mà u và ng nhÆ° phần lá»›n các đạo sÆ° khất thá»±c mà tôi thÆ°á»ng gặp. Ão quần của ông ta bằng lụa xanh có vẻ đắt tiá»n, nhÆ°ng ống tay áo lại dÃnh đầy mỡ nhÆ° thể ông ta thÆ°á»ng vá»›i tay qua bà n để chá»™p được nhiá»u đồ ăn hÆ¡n.
Tôi hau háu quan sát cảnh mẹ má»i ông ta ăn những món đồ nguá»™i đặc biệt. Trá»i đã xế chiá»u và chúng tôi ngồi cả ở ngoà i sân trên những chiếc ghế đẩu. Ông đạo sÄ© tá»± mình gắp thức ăn lia lịa – mì vá»›i rau bà na, măng vá»›i tÆ°Æ¡ng mù tạt, Ä‘áºu hÅ© vá»›i dầu mè và rau mùi. Mẹ cứ xin lá»—i mãi vá» chất lượng các món ăn, nói rằng mẹ vá»›i lấy là m hân hạnh và xấu hổ đón mừng ông trong tệ xá của bà . Cha Ä‘ang uống trà . "Bảo chúng tôi xem phải là m gì," ông nói vá»›i đạo sÄ© "vá»›i cái việc trừ ma bắt quá»· ấy. Ông bắt bằng tay không à ? Việc ấy có dữ dá»™i hoặc nguy hiểm không?"
Ông thầy trừ quá»· trả lá»i ông sẽ nhanh chóng cho chúng tôi biết. "NhÆ°ng trÆ°á»›c tiên tôi cần bằng chứng vá» sá»± thà nh tâm của ông". Cha tôi nói và i lá»i rằng chúng tôi hoà n toà n thà nh tâm. "Lá»i nói không phải là bằng chứng" Ông thầy pháp nói.
"Là m sao ông chứng minh được lòng thá»±c của ông?" Cha há»i. "Trong má»™t số trÆ°á»ng hợp, má»™t gia đình có thể Ä‘i từ đây đến đỉnh Thái SÆ¡n rồi quay lại, Ä‘i chân không và mang vá» má»™t Ãt đá". Má»i ngÆ°á»i, đặc biệt là các bà thÃm lá»™ vẻ không tin là có ai trong chúng tôi có được cái khả năng ấy.
"Trong má»™t số trÆ°á»ng hợp khác" thầy pháp tiếp tục, "má»™t Ãt bạc trắng cÅ©ng có thể chấp nháºn được, nó sẽ phủ sá»± thà nh tháºt lên tất cả các thà nh viên của gia đình má»™t cách tạm thá»i".
"Bao nhiêu bạc trắng là đủ?" cha tôi há»i.
"Chỉ có ông biết được là thà nh ý của ông nhiá»u hay Ãt, thà nh tháºt hay giả dối" ông thầy pháp cau mà y đáp.
Ông ta tiếp tục chén thức ăn. Cha và mẹ Ä‘i và o má»™t căn buồng khác để thảo luáºn vá» lượng thà nh tâm của há». Khi trở ra, cha mở má»™t cái túi nhá», đổ ra ngoà i má»™t nén bạc, đặt nó trÆ°á»›c mặt ông thầy pháp trừ tà .
"Tốt", ông thầy phán. "Má»™t chút thà nh tâm còn hÆ¡n là không có gì". Lúc ấy mẹ lại lôi ra má»™t nén bạc nữa từ trong ống tay áo. Bà để nó trượt lại cạnh nén bạc thứ nhất và má»™t tiếng keng trong vắt ngân lên. Ông thầy pháp gáºt đầu đặt hai nén bạc và o âu. Ông ta vá»— tay, ngÆ°á»i phụ lá»… lấy từ trong tay nải ra má»™t cái lá» Ä‘á»±ng dấm rá»—ng không và má»™t Ä‘oạn dây.
"Cô gái mà con ma yêu thÆ°Æ¡ng nhất đâu?" thầy pháp há»i. "Äây", mẹ nói và chỉ và o tôi. "Con ma là vú em của nó".
"Mẹ nó" cha sá»a lại. "Äó là đứa con hoang của cô ta".
Äây là lần đầu tiên Ä‘iá»u nà y được nói toạc móng heo ra nhÆ° thế, tôi cảm thấy dÆ°á»ng nhÆ° máu trà o ra khá»i ngÆ°á»i tôi.
Ông thầy pháp thốt ra má»™t tiếng cà u nhà u "Äừng lo. Tôi đã gặp những trÆ°á»ng hợp tệ hÆ¡n thế nà y". Rồi ông quay sang bảo tôi "Lấy cho tôi chiếc lược mà mẹ cô dùng để chải tóc cho cô". Chân tôi đóng cứng xuống mặt đất cho đến khi mẹ cốc và o đầu tôi giục tôi nhanh chân lên. Thế là tôi Ä‘i và o căn buồng mà tôi và dì Báu đã chung sống vá»›i nhau cách đây không lâu. Tôi cầm lên cái lược dì thÆ°á»ng dùng để chải tóc cho tôi. Äó là cái lược mà dì chÆ°a bao giá» cà i, hai đầu của nó chạm hình con gà trống, răng lược dà i và thẳng. Tôi nhá»› dì Báu. Tôi nhá»› dì thÆ°á»ng rầy tôi vì để tóc rối, lo lắng cho má»—i sợi tóc trên đầu tôi.
Khi quay lại, tôi thấy ngÆ°á»i phụ lá»… đặt cái lá» Ä‘á»±ng dấm rá»—ng ở giữa sân. "Cà o cái lược và o tóc cô chÃn lần" anh ta nói và tôi là m theo.
"Bá» nó và o trong lá»" Tôi thả cái lược và o trong lá» dấm, ngá»i thấy mùi chua lòm của dấm rẻ tiá»n. "Bây giá» thì đứng im phăng phắc". Thầy pháp trừ tà bắt đầu gõ mõ, là m vang lên những tiếng cốc cốc. Ông ta và ngÆ°á»i đồ đệ, Ä‘i cùng má»™t nhịp, vòng quanh tôi, miệng tụng kinh và vòng tròn khép lại nhá» dần. Không há» báo trÆ°á»›c, thầy pháp la lên má»™t tiếng rồi nhảy vá» phÃa tôi. Tôi nghÄ© ông ta sẽ nhét tôi và o lá» thế là tôi nhắm mắt lại la oai oái. Cả Cao Linh cÅ©ng váºy.
Khi mở mắt tôi thấy ngÆ°á»i phụ lá»… nện thình thình nắm tay lên cái nắp lá» dấm. Anh ta cuốn dây Ä‘i từ trên xuống dÆ°á»›i, từ dÆ°á»›i lên trên, rồi chung quanh lá» cho đến khi nó giống nhÆ° má»™t cái tổ ong bắp cà y. Khi xong xuôi, thầy pháp lấy cái roi đánh và o lá», nói "Xong rồi. Con ma bị bắt rồi. Nà o, có ai muốn thá» mở ra không nà o. Không là m được đâu".
Ai cÅ©ng nhìn nhÆ°ng chả ai muốn chạm và o. Cha há»i "Nó có trốn thoát được không?"
"Không thể nà o" thầy pháp trừ tà ma nói. "Cái lỠnà y được bảo đảm kéo dà i và i kiếp".
"Cần phải là m mạnh hÆ¡n thế nữa" mẹ hùng hổ nói. "phải nhốt nó trong lá» Ä‘á»i Ä‘á»i chứ không phải và i Ä‘á»i, sau những gì nó đã gây ra. Äốt ra tro cá»a hiệu của chúng tôi, suýt giết chết hết cả nhà . Äẩy chúng tôi và o chá»— nợ nần." Tôi báºt khóc, không có khả năng nói Ä‘iá»u gì bênh vá»±c dì Báu. Tôi là con chó phản chủ mà . Ngà y hôm sau, gia đình tổ chức má»™t bữa tiệc, những món ăn ngon nhất mà chúng tôi không bao giỠđược ăn lại trong Ä‘á»i. NhÆ°ng chẳng có ai trừ bá»n trẻ nhá» cảm thấy ngon miệng. Mẹ cÅ©ng thuê má»™t ngÆ°á»i chụp ảnh, để chúng tôi có thể nhá»› cái ngà y mà chúng tôi được no xôi chán chè. Mẹ muốn chụp má»™t tấm hình chỉ có mẹ và Cao Linh. NhÆ°ng và o phút chót Cao Linh nằng nặc kêu tôi đến đứng cạnh mẹ, bà không bằng lòng nhÆ°ng cÅ©ng không nói gì. Ngà y hôm sau cha và hai chú tôi lên Bắc Kinh nghe ngóng tình hình vá» bồi thÆ°á»ng thiệt hại. Khi há» Ä‘i rồi chúng tôi há»c là m quen vá»›i việc ăn cháo vá»›i má»™t và i món đô nguá»™i. Ham muốn Ãt, tiếc nuối Ãt, đó là phÆ°Æ¡ng châm của mẹ. Khoảng má»™t tuần sau, cha tôi trở vỠđứng giữa sân rống lên nhÆ° má»™t ngÆ°á»i Ä‘iên.
"Là m một bữa tiệc nữa đi!"
Rồi đến các ông chú tôi nhao nhao "Váºn xui của chúng ta đã hết! Không phải bồi thÆ°á»ng! Äó là quyết định của quan toà , không má»™t xu bồi thÆ°á»ng!"
Chúng tôi ùa vá» phÃa há», phụ nữ, trẻ con, ngÆ°á»i thuê nhà và bầy chó.
Sao có thể nhÆ° váºy được? Chúng tôi há hốc mồm lắng nghe cha giải thÃch. Khi chủ hiệu của hai tiệm bên cạnh mang bản kê khai thiệt hại lên trình, quan toà phát hiện ra rằng má»™t ngÆ°á»i có những cuốn sách lấy cắp của trÆ°á»ng Hán Linh ba mÆ°Æ¡i năm vá» trÆ°á»›c. Còn cá»a hiệu tuyên bố những bức tranh và bút tÃch nổi tiếng lại chỉ bán đồ giả. Thế là quan toà phán quyết lá»a đã trừng phạt hai kẻ lừa đảo.
"Pháp sÆ° nói đúng" cha kết luáºn. "Con ma đã cuốn gói rồi". Tối hôm ấy ai ăn cÅ©ng ngon miệng trừ tôi. NgÆ°á»i ta cÆ°á»i nói rá»™n rã, má»i lo âu đã tiêu tan. NgÆ°á»i ta dÆ°á»ng nhÆ° quên rằng những thá»i má»±c của chúng tôi trở lại thà nh chÃnh nó, than đá, rằng tiệm má»±c cÅ©ng chỉ là đám tro tà n bay Ä‘i. NgÆ°á»i ta bà n tán rằng váºn may của gia đình đã quay trở lại vì bây giá» dì Báu đã bị nhốt và o trong má»™t lá» dấm chua lòm.
Sáng hôm sau, Cao Linh bảo mẹ cần nói chuyện vá»›i tôi ngay láºp tức. Tôi nháºn ra rằng từ ngà y dì Báu chết Ä‘i, mẹ không còn gá»i tôi là con gái nữa. Bà cÅ©ng không chỉ trÃch chá»i mắng tôi. Bà gần nhÆ° cÅ©ng sợ là tôi rốt cuá»™c cÅ©ng biến thà nh ma nốt. Khi tôi Ä‘i đến phòng bà , tôi tá»± há»i không biết có bao giá» bà dà nh cho tôi má»™t tình cảm ấm áp nà o không. Và đây, tôi đứng trÆ°á»›c mặt bà . Bà dÆ°á»ng nhÆ° có bối rối khi gặp tôi.
"Những lúc gia đình hoạn nạn" bà bắt đầu, giống sắc lẻm nhÆ° dao "có những ná»—i buồn riêng là rất Ãch ká»·. Tuy váºy, ta cÅ©ng thấy buồn khi bảo cháu là chúng ta sẽ gá»i cháu đến trại mồ côi". Tôi sững sá», bà ng hoà ng. NhÆ°ng tôi không khóc và cÅ©ng không nói gì.
"Ãt nhất thì chúng tôi cÅ©ng không bán cháu Ä‘i là m nô tì" bà nói thêm.
Hoà n toà n vô cảm, tôi nói "Cám ơn bác".
Mẹ tiếp tục "Nếu cháu ở lại nhà nà y, ai có thể biết chắc được là con ma không trở lại. Tôi biết thầy pháp đã cam Ä‘oan Ä‘iá»u đó không xảy ra, nhÆ°ng mà nói thế thì cÅ©ng giống nhÆ° nói không có chuyện hạn hán nà o kéo theo mùa hạn khác hay mùa lụt nà y kéo theo mùa lÅ© khác. Ai cÅ©ng biết Ä‘iá»u đó là không đúng".
Tôi không cãi lại. NhÆ°ng bà lại đâm ra giáºn dữ "Cái gì trên vẻ mặt của cháu váºy? Có phải cháu Ä‘ang muốn là m ai tức giáºn không? Hãy nhá»› là bao nhiêu năm qua tôi coi cô nhÆ° con. Có bất cứ gia đình nà o trong vùng nà y đối xỠđược nhÆ° thế không? Có thể sống ở trại tế bần sẽ dạy cho cô biết đánh giá lòng tốt của chúng tôi. Còn bây giá» cô Ä‘i sá»a soạn đồ đạc Ä‘i. Ông Vệ Ä‘ang chỠđể Ä‘Æ°a cô Ä‘i đấy".
Tôi cám Æ¡n bà má»™t lần nữa rồi rá»i khá»i phòng. Lúc tôi gói ghém đồ đạc thì Cao Linh chạy và o phòng nÆ°á»›c mắt giá»t ngắn giá»t dà i trên má. "Em sẽ Ä‘i tìm chị" nó hứa rồi Ä‘Æ°a cho tôi cái áo mùa đông đẹp nhất.
"Mẹ sẽ phạt em nếu chị lấy cái áo nà y" tôi nói.
"Em không cần".
Nó tiá»…n tôi ra chá»— cá»— xe lừa của ông Vệ. Khi tôi ra khá»i sân và trang viên lần cuối, nó và những ngÆ°á»i thuê nhà là những ngÆ°á»i duy nhất chứng kiến cảnh tôi ra Ä‘i. Khi chiếc xe lừa quẹo xuống khu Äầu Heo, ông Vệ bắt đầu hát má»™t giai Ä‘iệu tÆ°Æ¡i vui vá» mùa gặt. Thế là tôi nghÄ© vá» những gì mà dì Báu đã bảo cô gái ăn mà y viết cho tôi:
Chó sủa, trăng lên
Trong mà n đêm những vì sao vạch Ä‘Æ°á»ng Ä‘i mãi mãi
Gà trống gáy, mặt trá»i lên.
Trong ánh ngà y dÆ°á»ng nhÆ° những vì sao chÆ°a bao giá» tồn tại.
Tôi ngÆ°á»›c mặt nhìn bầu trá»i trong vắt, cao lồng lá»™ng, còn trong ngá»±c tôi trái tim Ä‘ang gà o rú.
Tà i sản của ngudoc
13-11-2008, 03:40 PM
Phi Thăng Chi Háºu
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
Mệnh váºn
Trại mồ côi là má»™t tu viện nhá» bá» hoang gần đồi XÆ°Æ¡ng rồng, má»™t cái dốc rất gấp lên má»™t con Ä‘Æ°á»ng ngoằn ngoèo chạy từ ga xe lá»a. Äể tiết kiệm sức lừa, ông Vệ bắt tôi Ä‘i bá»™ cây số cuối cùng. Khi ông chà o tạm biệt và để tôi ở lại là lúc tôi bắt đầu má»™t cuá»™c sống má»›i.
Äó là và o mùa thu, những thân cây gầy guá»™c trÆ¡ trụi trông giống nhÆ° Ä‘á»™i lÃnh xÆ°Æ¡ng khô canh giữ quả đồi có khu nhà trên đó. Khi tôi Ä‘i qua cổng, chẳng ai chà o há»i tôi. TrÆ°á»›c mặt tôi là má»™t cái Ä‘á»n thá» bằng gá»— mà lá»›p sÆ¡n đã tróc lở hết, ở ngoà i sân có má»™t bá»n con gái áo trắng quần xanh đứng thà nh hà ng ngay ngắn nhÆ° những ngÆ°á»i lÃnh. Chúng cúi xuống ngang thắt lÆ°ng – vá» phÃa trÆ°á»›c, quay sang phải, vá» phÃa sau, quay sang trái – cứ nhÆ° là tuân lệnh theo má»™t ngá»n gió. Còn có má»™t cảnh tượng khác lạ hÆ¡n, hai ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông, má»™t ngÆ°á»i ngoại quốc, má»™t ngÆ°á»i Hoa. Äấy là lần thứ hai tôi nhìn thấy má»™t ngÆ°á»i ngoại quốc ở cá»± ly gần. Há» Ä‘i ngang qua sân, tay cầm bản đồ theo sau là má»™t Ä‘á»™i quân vá»›i những cây gáºy dà i. Tôi sợ rằng tôi rÆ¡i và o Ä‘á»™i quân bà máºt của đảng Cá»™ng sản. Khi tôi bÆ°á»›c qua ngưỡng cá»a, tôi suýt nhảy lên vì sợ. Xác ngÆ°á»i trong những tấm vải liệm, hai mÆ°Æ¡i hoặc ba mÆ°Æ¡i cái xác cả thảy, đứng giữa phòng dá»c theo hai bức tÆ°á»ng, má»™t số cái xác cao, má»™t số cái thấp. Ngay láºp tức tôi nghÄ© đó là những cái chết trở vá». Má»™t lần, dì Báu kể cho tôi nghe là hồi dì còn bé có má»™t số gia đình thuê pháp sÆ° đến là m bùa phép trên ngÆ°á»i chết buá»™c hồn ma quay trở lại và o nhà thá» tổ. Thầy pháp chỉ dẫn há» Ä‘i và o ban đêm, dì nói, để ngÆ°á»i chết không thể gặp má»™t ngÆ°á»i sống nà o mà ám. Ban ngà y, ngÆ°á»i chết ở lại trong Ä‘á»n. Dì không tin và o chuyện nà y, cho đến khi dì nghe tiếng má»™t pháp sÆ° gõ mõ và o ban đêm. Thay vì ù té chạy nhÆ° những dân là ng khác, dì lại trốn sau má»™t bức tÆ°á»ng để xem rõ má»i chuyện. Cốc, cốc, và rồi dì nhìn thấy há», sáu ngÆ°á»i tất cả, giống nhÆ° những con bá» khổng lồ, nhảy lên mấy mét và o không trung. Dì không thể tin chắc và o Ä‘iá»u mình trông thấy, dì Báu bảo tôi. Tất cả những Ä‘iá»u mà dì biết là trong má»™t thá»i gian dà i, dì không còn là mình nữa. Tôi Ä‘ang định co cẳng chạy thì tôi thấy má»™t ánh sáng loé lên ở những ngón chân và ng. Tôi nhìn chăm chú hÆ¡n. á»’, đó là tượng các vị thánh thần chứ không phải ngÆ°á»i chết. Tôi Ä‘i vá» phÃa má»™t bức tượng kéo mảnh vải che. Thần Văn XÆ°Æ¡ng vá»›i cái đầu có sừng, má»™t tay cầm bút lông, tay cầm má»™t cái mÅ© cánh chuồn sừng sững hiện ra. "Tại sao chị là m thế?" má»™t giá»ng nói cất lên, tôi quay lại và thấy má»™t cô gái nhá» hÆ¡n tôi. "Sao lại trùm ông ấy lại?"
"Thầy giáo nói rằng ông ta không có ảnh hưởng tốt với chúng ta, không nên tin và o những vị thần cũ, chỉ tin và o các thánh của đạo Thiên Chúa thôi".
"Thầy giáo của bạn đâu?"
"Chị đến để gặp ai?"
"Bất cứ ai nháºn LÆ°u Linh nà y là má»™t đứa trẻ bị bá» rÆ¡i." Cô gái chạy Ä‘i, má»™t lát sau có hai phụ nữ nÆ°á»›c ngoà i đứng trÆ°á»›c mặt tôi.
Những ngÆ°á»i truyá»n giáo ngÆ°á»i Mỹ nà y không trông đợi được gặp tôi, mà tôi cÅ©ng không ngá» há» là ngÆ°á»i Mỹ. Và bởi tôi chÆ°a bao giá» nói chuyện vá»›i ngÆ°á»i nÆ°á»›c ngoà i, tôi không thể nói gì chỉ nhìn há» chằm chằm. Cả hai Ä‘á»u để tóc ngắn, má»™t ngÆ°á»i tóc bạch kim, ngÆ°á»i kia tóc Ä‘á» dợn sóng, cả hai Ä‘á»u mang kÃnh, chúng là m cho tôi nghÄ© há» bằng tuổi nhau.
"Rất tiếc là chẳng có thoả thuáºn nà o vá» việc nà y" bà tóc trắng bảo tôi bằng tiếng Hoa.
"Tháºt uổng là " ngÆ°á»i kia chen thêm, "hầu hết trẻ mồ côi ở đây Ä‘á»u Ãt tuổi hÆ¡n em".
Khi há» há»i tuổi tôi, tôi vẫn chÆ°a thể mở miệng được, tôi dùng ngón tay vẽ mấy chữ trong không khÃ. Há» trao đổi vá»›i nhau bằng tiếng Anh.
"Em có biết Ä‘á»c không?" má»™t ngÆ°á»i há»i, chỉ và o những hà ng chữ tiếng Hoa.
"Ä‚n cho no đừng để dà nh" tôi Ä‘á»c.
Má»™t bà đưa cho tôi má»™t cái bút chì và má»™t tá» giấy. "Em có thể viết những chữ kia ra giấy không?" Tôi là m theo, cả hai cùng reo lên. "Cô bé tháºm chà còn không buồn nhìn lại mặt chữ má»™t lần nà o." Nhiá»u câu há»i nữa được đặt ra. Tôi có thể dùng bút lông không? Tôi đã Ä‘á»c những sách nà o? Cuối cùng há» lại nói chuyện vá»›i nhau bằng tiếng của há» rồi tuyên bố là tôi có thể ở lại.
Sau đó tôi được biết rằng tôi được đón nháºn vừa vá»›i tÆ° cách má»™t há»c sinh vá»›i vá»›i tÆ° cách má»™t giáo viên phụ giảng. Chỉ có bốn giáo viên là những há»c sinh cÅ©, bây giá» sống ở má»™t trong 36 phòng trong cả cái tu viện bá» hoang nà y. Thầy giáo Phan dạy những đứa trẻ lá»›n. Tôi là ngÆ°á»i phụ giảng của ông. Khi ông còn là má»™t há»c trò, năm mÆ°Æ¡i năm vá» trÆ°á»›c, thì trÆ°á»ng há»c chỉ có nam sinh. Cô giáo Hoà ng dạy những bé gái Ãt tuổi hÆ¡n, và ngÆ°á»i chị goá của bà – chúng tôi gá»i là Má Hoà ng – chăm sóc những đứa bé nhất trong nhà trẻ. Có những bé gái lá»›n hÆ¡n giúp bà chăm sóc chúng. Cuối cùng là chị DÆ°, má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà thấp bé có cái lÆ°ng hÆ¡i bị gù, bà n tay thô ráp và cái giá»ng gay gắt. Chị ta chịu trách nhiệm vá» vệ sinh, tráºt tá»± và chấn chỉnh hà nh vi của bá»n há»c trò trong trại mồ côi. Ngoà i việc lên lịch phân công nhiệm vụ và việc tắm táp của từng ngÆ°á»i trong má»™t tuần thì chị DÆ° thÃch lãnh đạo ngÆ°á»i nấu bếp và bà vợ của ông ta.
Hai ngÆ°á»i phụ nữ truyá»n giáo, vá» sau tôi phát hiên ra là không bằng tuổi nhau. Cô Grutoff, ngÆ°á»i tóc quăn má»›i 32 tuổi bằng má»™t ná»a tuổi của bà kia. Cô là y tá và là hiệu trưởng. Cô Towler là giám đốc trại mồ côi, cô có trách nhiệm Ä‘i xin tiá»n tà i trợ ở những ngÆ°á»i dà nh cho chúng tôi má»™t chút tình thÆ°Æ¡ng. Cô cÅ©ng tổ chức những buổi cầu nguyện ngà y chủ nháºt, kể vá» sá»± tÃch các Thánh trong lịch sá» Thiên Chúa giáo, chÆ¡i Ä‘Ã n piano trong khi dạy chúng tôi hát "giống nhÆ° các thiên thần". Ngà y ấy, tôi không biết má»™t thiên thần là gì. Và tôi cÅ©ng không biết hát hò gì.
Còn vá» những ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông ngoại quốc, há» không phải là ngÆ°á»i của Äảng Cá»™ng sản mà là những nhà khoa há»c là m việc ở những cái má» nÆ¡i xÆ°Æ¡ng ngÆ°á»i Bắc Kinh được tìm thấy. Hai ngÆ°á»i ngoại quốc và mÆ°á»i nhà khoa há»c Trung Hoa sống ở dãy phÃa bắc cuối tu viện. HỠăn sáng và tối ở trong Ä‘á»n thá» vá»›i chúng tôi. Má» cÅ©ng ở gần đấy, chỉ 45 phút Ä‘i lên xuống trên những con Ä‘Æ°á»ng quanh co.
Tất cả có khoảng 70 đứa trẻ, 30 đứa con gái lá»›n, 30 đứa con gái nhá» và 10 em bé, hay Ãt hÆ¡n thì còn tuỳ thuá»™c và o bao nhiêu trẻ trưởng thà nh ra trÆ°á»ng và bao nhiêu đứa chết Ä‘i. Phần lá»›n bá»n con gái ở đây có hoà n cảnh nhÆ° tôi, kết quả tình yêu của những ngÆ°á»i tá»± váºn, của những cô ca nữ, của những thiếu nữ đồng trinh không chồng mà chá»a. Má»™t số đứa là những trẻ mua vui mà Cao Linh và tôi đã gặp ở khu phố ăn mà y – những đứa con gái không tay không chân, những đứa bé khổng lồ, hoặc những ngÆ°á»i lùn. Còn má»™t và i đứa trẻ lại có cha là ngÆ°á»i nÆ°á»›c ngoà i, má»™t ngÆ°á»i Anh, má»™t ngÆ°á»i Äức và má»™t ngÆ°á»i Mỹ. Tôi nghÄ© chúng nó đẹp lạ lùng nhÆ°ng chị DÆ° bao giá» cÅ©ng trêu chá»c, móc máy chúng. Chị bảo những đứa con gái nà y thừa hưởng từ cái dòng máu phÆ°Æ¡ng Tây của cha chúng sá»± ngạo mạn váºy phải là m cho nó loãng bá»›t Ä‘i bằng những lá»i sỉ nhục. "Em có thể tá»± hà o vá» những việc em là m hà ng ngà y" chị DÆ° lên lá»›p "chứ không phải vênh vang vá»›i những gì em được sinh ra". Chị cÅ©ng thÆ°á»ng nhắc nhở chúng tôi sá»± thÆ°Æ¡ng thân là không được phép. Äó là sá»± nuông chiá»u bản thân.
Nếu má»™t cô gái xị mặt ra chị DÆ° sẽ nói "Nhìn bé Äịnh kia kìa. Chẳng có chân, nhÆ°ng vẫn vui cÆ°á»i cả ngà y".
Và đôi má mÅ©m mÄ©m của bé Äịnh nhô lên gần nhÆ° nuốt mất mắt nó. Nó vui sÆ°á»›ng là chỉ có hai miếng thịt nhô ra thay cho hai cái chân. Theo chị DÆ°, chúng ta sẽ thấy vui hÆ¡n khi nghÄ© đến má»™t ngÆ°á»i khác có hoà n cảnh khốn khổ hÆ¡n chúng ta.
Tôi cÆ° xá» nhÆ° là ngÆ°á»i chị của bé Äịnh không có chân, và bé nà y lại nhÆ° là chị của má»™t đứa bé hÆ¡n tên là Dung chỉ còn có má»™t tay. Ai cÅ©ng có má»™t mối quan hệ tÆ°Æ¡ng thân, tÆ°Æ¡ng ái nhÆ° thế, có trách nhiệm vá»›i má»™t ngÆ°á»i khác nhÆ° là trong gia đình. Bá»n con gái lá»›n và nhá» sinh hoạt chung trong phòng khách, có ba phòng ngủ, má»—i phòng có hai mÆ°Æ¡i đứa, ba dãy giÆ°á»ng ở má»—i phòng. Dãy đầu tiên dà nh cho trẻ bé nhất, dãy thứ hai cho trẻ nhá» và dãy thứ ba cho trẻ lá»›n nhất. Theo cách nà y giÆ°á»ng của Äịnh ở cạnh giÆ°á»ng của tôi và giÆ°á»ng của Dung thì ở ká» giÆ°á»ng của Äịnh, vị trà của má»—i ngÆ°á»i được xác định bởi trách nhiệm và sá»± quý mến của ngÆ°á»i khác dà nh cho há».
Äối vá»›i những ngÆ°á»i truyá»n giáo, chúng tôi là những bé gái của má»™t váºn há»™i má»›i. Má»—i má»™t phòng có má»™t áp phÃch mà u Ä‘á» vá»›i hà ng chữ mà u và ng tuyên bố Ä‘iá»u đó. Và o má»—i buổi chiá»u trong lúc táºp thể dục chúng tôi cất cao lá»i ca vá» váºn mệnh má»›i của chúng tôi trong má»™t bà i hát do cô Towler soạn cả lá»i tiếng Anh lẫn tiếng Hoa.
Chúng ta có thể há»c hà nh hiểu biết
Chúng ta có thể lấy ngÆ°á»i mà chúng ta chá»n lá»±a
Chúng ta có thể là m việc, kiếm tiá»n
Và má»™t số pháºn chẳng ra gì là tất cả những gì chúng ta bá» lại.
Má»—i khi có má»™t ngÆ°á»i khách đặc biệt đến thăm trÆ°á»ng mồ côi, cô hiệu trưởng cho chúng tôi biểu diá»…n thÆ¡m tiểu phẩm trong khi cô Towler đệm Ä‘Ã n piano, má»™t khúc nhạc đầy kịch tÃnh, giống nhÆ° má»™t Ä‘oạn phim câm. Má»™t nhóm con gái Ä‘Æ°a ra những dấu hiệu liên hệ tá»›i số pháºn Ä‘au khổ, thuốc phiện, nô lệ và nạn mê tÃn dị Ä‘oan. Chúng vấp ngã bởi những đôi chân bị trói và ngã gục không hy vá»ng. Sau đó là những cô gái của má»™t váºn há»™i má»›i xuất hiện nhÆ° những bác sÄ©. Há» chữa cho những ngÆ°á»i hút thuốc phiện, há» cởi trói cho những đôi chân bị xiá»ng xÃch bởi số pháºn Ä‘en tối, và há» dùng chổi để quét Ä‘i bùa chú của lối sống lạc háºu. Sau cùng há» tạ Æ¡n Chúa và cúi chà o những vị khách đặc biệt, những vị khách ngoại quốc tá»›i thăm đất nÆ°á»›c Trung Hoa, cÅ©ng nhÆ° cảm Æ¡n hỠđã giúp đỡ nhiá»u cô gái vượt lên trên nghịch cảnh tiến bÆ°á»›c vá»›i số pháºn má»›i của há». Vá»›i tiểu phẩm nà y chúng tôi kiếm được khá nhiá»u tiá»n, đặc biệt là những khi chúng tôi là m cho khách rá»›t nÆ°á»›c mắt.
Trong những buổi giảng đạo, cô Towler bao giá» cÅ©ng nói vá»›i chúng tôi rằng chúng tôi có thể lá»±a chá»n trở thà nh má»™t tÃn đồ Thiên Chúa hay không. Không có ai bắt buá»™c chúng tôi phải tin và o Chúa Jesus, bà nói. Niá»m tin của chúng tôi là phải hết sức chân thá»±c và thà nh tháºt. NhÆ°ng chị DÆ° ngÆ°á»i đã đến trại mồ côi và o lúc bảy tuổi thÆ°á»ng nhắc nhở chúng tôi vá» số pháºn bi thảm của chị. Chị buá»™c phải gõ cá»a ăn xin từng nhà và nếu chị không xin được đủ tiá»n thì chị chẳng có gì để ăn ngoà i những lá»i chá»i rủa. Má»™t hôm khi chị phản đối vì bị bỠđói, ông anh rể đã ném chị ra ngoà i Ä‘Æ°á»ng nhÆ° má»™t miếng giẻ rách. DÆ°á»›i mái trÆ°á»ng nà y, chúng tôi có thể ăn nhÆ° chúng tôi muốn, chị nhấn mạnh. Chúng tôi sẽ không bao giá» phải lo lắng việc bị tống cổ ra ngoà i Ä‘Æ°á»ng. Chúng tôi có thể lá»±a chá»n niá»m tin cho mình. Tuy váºy, chị nói thêm, bất cứ đứa trẻ nà o không đặt trá»n niá»m tin và o Chúa Jesus chỉ là má»™t con dòi ăn thịt xác chết, và khi cái kẻ thiếu lòng tin nà y chết nó sẽ bị Ä‘Ã y xuống địa ngục, thân xác nó sẽ bị lưỡi lê bằm vằm thà nh trăm mảnh, cho và o lò nÆ°á»›ng chÃn nhÆ° má»™t con vịt quay, nó bị bắt buá»™c phải chịu Ä‘á»±ng tất cả các loại tra tấn còn ghê rợn hÆ¡n cả những gì xảy ra ở vùng Mãn Châu nữa.
Thỉnh thoảng tôi băn khoăn vá» những cô gái không chá»n cho mình má»™t niá»m tin và o Chúa. Há» sẽ Ä‘i đâu sau khi há» chết? Tôi nhá»› đến má»™t đứa trẻ mà ngay cả những ngÆ°á»i truyá»n giáo cÅ©ng không nghÄ© là nó có má»™t số pháºn má»›i. Nó được ông ná»™i nuôi má»™t thá»i gian. Tôi thấy nó ở nhà trẻ, nÆ¡i tôi phụ việc và o má»—i sáng. Không có ai đặt tên cho nó. Má Hoà ng bảo tôi đừng bồng nó lên kể cả khi nó khóc vì có má»™t cái gì đó không ổn ở đầu và cổ nó. Nó không bao giá» kêu lên má»™t tiếng. Nó có khuôn mặt tròn và dẹt nhÆ° má»™t cái Ä‘Ä©a lá»›n, đôi mắt thô lố, cái mÅ©i bé tẹo và cái miệng gắn ở giữa mặt. Da nó xanh lÆ°á»›t nhÆ° hồ dán bằng gạo, còn thân hình nó quá bé so vá»›i cái đầu bất Ä‘á»™ng nhÆ° má»™t bông hoa bằng sáp. Chỉ có đôi mắt nó lắc qua lắc lại nhÆ° thể quan sát má»™t con muá»—i bay qua trần nhà . Rồi má»™t ngà y, cái cÅ©i nó thÆ°á»ng nằm trống trÆ¡n. Má Hoà ng nói bây giá» nó đã là má»™t đứa con của Chúa, thế là tôi biết nó đã vá» chầu Trá»i. Trong suốt những năm tôi sống ở trại mồ côi tôi đã thấy sáu đứa trẻ có số pháºn nhÆ° váºy, bao giá» cÅ©ng được nuôi bởi má»™t ngÆ°á»i ông, sinh r a vá»›i "má»™t khuôn mặt chung" nhÆ° má Hoà ng nói. Cứ nhÆ° thể đó là má»™t ngÆ°á»i quay lại cõi thế nhiá»u lần vá»›i cùng má»™t thân xác vì lá»—i lầm của má»™t ngÆ°á»i khác. Má»—i lần nó đến tôi lại đón chà o đứa trẻ ấy trở vá» nhÆ° má»™t ngÆ°á»i bạn cÅ©. Mồi lần nó rá»i bá» thá»i gian nà y lần nữa tôi lại khóc.
Bởi vì tôi xuất thân từ má»™t gia đình là m má»±c, tôi là đứa trẻ viết chữ đẹp nhất từ trÆ°á»›c đến nay trong trÆ°á»ng. Thầy Phan nói thế. Ông thÆ°á»ng kể lại cho há»c sinh nghe lịch sá» triá»u nhà Thanh, má»i việc đã trở nên thối nát nhÆ° thế nà o, kể cả hệ thống khoa cá»± Tuy váºy ông cÅ©ng nói vá» quá khứ xa xÆ°a vá»›i má»™t tình cảm luyến tiếc nhẹ nhà ng. Ông thÆ°á»ng bảo tôi "LÆ°u Linh, nếu con sinh là m pháºn trai thá»i đó thế nà o con cÅ©ng trở thà nh má»™t báºc đại nho đấy". Äó chÃnh là những Ä‘iá»u ông đã nói ra, ông còn nói thêm là chữ tôi còn đẹp hÆ¡n cả chữ Khải TÄ©nh con trai ông do chÃnh ông dạy dá»—.
Khải TÄ©nh là má»™t nhà địa chất, má»™t ngÆ°á»i có nét chữ rất đẹp, đặc biệt khi đó lại là má»™t ngÆ°á»i có ná»a thân bên phải bị di chứng của bệnh bại liệt khi anh còn bé. May cho anh, khi anh bị sốt bại liệt, cả nhà đã dốc hết tiá»n bạc dà nh dụm cả Ä‘á»i thuê những thầy thuốc tây y và đông y tốt nhất để chữa chạy cho anh. Kết quả là anh đã qua khá»i, chỉ hÆ¡i bị thá»t và má»™t bên vai bị lệch nhẹ. Sau đó những ngÆ°á»i truyá»n giáo đã giúp anh được và o há»c ở má»™t trÆ°á»ng đại há»c nổi tiếng ở Bắc Kinh để trở thà nh má»™t nhà địa chất. Sau khi mẹ mất anh trở vá» nhà để chăm sóc cha già và là m việc tại má».
Hà ng ngà y anh đạp xe đạp từ trại mồ côi ra má» và trở vá», đạp xe thẳng đến cá»a lá»›p há»c của cha anh. Thầy Phan sẽ nhảy lên yên sau xe rồi con trai ông đạp ra khá»i lá»›p đến dãy cuối tu viện, bá»n há»c sinh và các giáo viên sẽ nói vá»›i theo.
"Cẩn tháºn kẻo ngã!"
Chị DÆ° hết lòng ngưỡng má»™ anh TÄ©nh. Má»™t lần chị Ä‘Æ°a anh ra là m gÆ°Æ¡ng và nói "Nhìn coi đấy! Các em thấy các em có thể đặt cho mình má»™t mục tiêu giúp đỡ ngÆ°á»i chung quanh còn hÆ¡n là trở thà nh má»™t gánh nặng cho ngÆ°á»i khác". Má»™t lần khác tôi nghe chị nói "Tháºt là má»™t chuyện Ä‘au lòng khi má»™t chà ng trai anh tuấn nhÆ° váºy chân hÆ¡i bị thá»t!" có lẽ chị nói váºy để an ủi há»c trò nhÆ°ng trong suy nghÄ© của tôi chị quan tâm đến ná»—i Ä‘au của mình nhiá»u hÆ¡n những chuyện khác Ä‘Æ¡n giản chỉ bởi vì anh sinh ra rất đẹp trai. Sao chị DÆ° cÅ©ng nhÆ° những ngÆ°á»i khác có thể nghÄ© thế được? Giả sá» má»™t ngÆ°á»i già u có mất của thì Ä‘iá»u đó có đáng sợ hÆ¡n má»™t ngÆ°á»i nghèo mất của sao?
Tôi há»i má»™t cô gái lá»›n hÆ¡n vá» Ä‘iá»u nà y, cô ta đáp "Má»™t câu há»i ngá»› ngẩn. Tất nhiên rồi! má»™t ngÆ°á»i đẹp trai và già u có sẽ mất nhiá»u hÆ¡n chứ." Tuy váºy Ä‘iá»u đó hình nhÆ° không ổn đối vá»›i tôi. Tôi nghÄ© đến dì Báu. CÅ©ng giống nhÆ° Khải TÄ©nh, dì sinh ra vá»›i má»™t vẻ đẹp ngá»i ngá»i và sau đó cả khuôn mặt của dì bị huá»· hoại. Tôi nghe má»i ngÆ°á»i nói Ä‘i nói lại má»™t Ä‘iá»u. "Tháºt là kinh khủng khi mang má»™t khuôn mặt nhÆ° thế. Chẳng thà cô ấy chết quách còn hÆ¡n!". Tôi có cảm thấy nhÆ° thế nếu tôi không yêu thÆ°Æ¡ng dì không? Tôi nghÄ© đến cô gái ăn mà y mù loà . Ai là ngÆ°á»i sẽ nhá»› thÆ°Æ¡ng cô ấy?
Bất thình lình tôi muốn Ä‘i tìm cô gái mù ấy. Cô có thể nói chuyện vá»›i dì Báu há»™ tôi. Dì có thể cho tôi biết dì Ä‘ang ở đâu. Dì Ä‘ang lang thang nÆ¡i Táºn cùng thế giá»›i hay dì bị nhốt trong lá» dấm? Còn lá»i nguyá»n nữa? Nó có mau chóng Ä‘i tìm tôi không? Nếu tôi chết và o lúc nà y, ai là ngÆ°á»i sẽ nhá»› thÆ°Æ¡ng tôi trên Ä‘á»i nà y? Ai là ngÆ°á»i đón chà o tôi ở thế giá»›i bên kia?
Khi đẹp trá»i, thầy Phan dẫn chúng tôi – những há»c sinh lá»›n Ä‘i xuống mỠở đồi XÆ°Æ¡ng rồng. Má» cÅ©ng có má»™t cái hang ở ngoà i giống nhÆ° cái từng thuá»™c vá» dòng há» của thầy lang, nhÆ°ng khi chui và o tôi má»›i thấy nó là má»™t cái hầm khổng lồ sâu khoảng 50m.
Thầy Phan rất tá»± hà o vá» vùng má» nà y vì con trai thầy là má»™t trong những nhà địa chất là m việc tại đây. Từ trên trần xuống dÆ°á»›i đáy, từ vách hầm nà y sang vách hầm kia, tất cả má»i nÆ¡i Ä‘á»u được quét vôi trắng vì thế trông hầm má» giống nhÆ° có má»™t cái lÆ°á»›i đánh cá khổng lồ đặt bên trong. "Nếu má»™t ngÆ°á»i thợ Ä‘Ã o má» tìm thấy má»™t mảnh xÆ°Æ¡ng Ä‘á»™ng váºt, xÆ°Æ¡ng ngÆ°á»i hay dụng cụ Ä‘i săn" Khải TÄ©nh giải thÃch cho chúng tôi rõ "anh có thể vạch đúng vị trà của nó, ở khu vá»±c nà y chứ không nhầm vá»›i các khu vá»±c khác. Bá»n anh sẽ tÃnh tuổi của hiện váºt đó dá»±a và o nÆ¡i nó được tìm thấy, tầng thứ tám có niên đại lâu nhất. Rồi sau đó các nhà khoa há»c có thể quay lại chá»— đó và đà o sâu xuống hÆ¡n nữa."
Bá»n con gái chúng tôi bao giá» cÅ©ng mang theo những phÃch Ä‘á»±ng nÆ°á»›c trà và các loại bánh ngá»t cho các nhà khoa há»c. Khi trông thấy chúng tôi, há» nhanh nhẹn trèo lên, rá»a mặt mÅ©i, nói vá»›i những tiếng thở dà i sung sÆ°á»›ng "Cám Æ¡n. Cám Æ¡n. Tôi khát đến ná»—i tôi nghÄ© mình sẽ hoá thà nh má»™t trong những bá»™ xÆ°Æ¡ng khô kia mất". Thỉnh thoảng có má»™t chiếc xe Ä‘i lên con Ä‘Æ°á»ng dốc, má»™t ngÆ°á»i ngoại quốc vá»›i má»™t cái tẩu thuốc và cặp kÃnh dà y bÆ°á»›c ra há»i xem có gì má»›i không. ThÆ°á»ng thì các nhà khoa há»c chỉ trá» cái nà y cái kia và ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông mang cặp kÃnh dà y gáºt đầu nhÆ°ng không có vẻ gì là hà i lòng cả. Tuy váºy, lâu lâu ông ta tá» vẻ phấn khÃch, rÃt cái tẩu thuốc liên tục khi ông ta nói chuyện. Rồi ông ta lại ngồi và o xe Ä‘i xuống dốc nÆ¡i có má»™t chiếc xe hÆ¡i Ä‘en bóng lá»™n Ä‘ang chỠđể Ä‘Æ°a ông ta trở vá» Bắc Kinh. Nếu chúng tôi chạy ra ngoà i nhìn xuống chân đồi chúng tôi có thể thấy táºn cuối má»™t cái lÅ©ng bằng phẳng có Ä‘áºu chiếc xe mà u Ä‘en, nó chạy xuôi theo con Ä‘Æ°á»ng hẹp là m má»™t đám bụi bốc lên.
Mùa đông đến gần, các nhà khoa há»c trở nên vá»™i vã hÆ¡n trÆ°á»›c khi đất cát trở nên quá cứng và mùa Ä‘Ã o bá»›i Ä‘i đến chá»— kết thúc. HỠđể cho má»™t và i cô gái trèo xuống phụ giúp bỠđất đá đã Ä‘Ã o lên và o những cái há»™p hoặc tổ lại những Ä‘Æ°á»ng vôi trắng, hoặc cẩn tháºn sà ng lá»c lại những gì đã được sà ng lá»c đến mÆ°á»i lần rồi. Chúng tôi không được phép Ä‘i và o bất cứ chá»— nà o có chăng giây thừng, đó là chá»— xÆ°Æ¡ng ngÆ°á»i đã được tìm thấy. Äối vá»›i má»™t đôi mắt chÆ°a từng trải rất dá»… nhầm xÆ°Æ¡ng ngÆ°á»i vá»›i má»™t cục đá hay má»™t mảnh gốm, nhÆ°ng tôi phân biệt được sá»± khác nhau ấy nhá» những lần tôi Ä‘i kiếm xÆ°Æ¡ng vá»›i dì Báu. Tôi cÅ©ng biết được rằng xÆ°Æ¡ng ngÆ°á»i Bắc Kinh là xÆ°Æ¡ng không phải của má»™t ngÆ°á»i mà là nhiá»u ngÆ°á»i – Ä‘Ã n ông, Ä‘Ã n bà , trẻ con, trẻ sÆ¡ sinh. Những mảnh xÆ°Æ¡ng rất bé, tháºm chà không đủ để ghép thà nh má»™t ngÆ°á»i. Tôi không nói Ä‘iá»u nà y vá»›i bạn bè, tôi không muốn khoe khoang. CÅ©ng nhÆ° các cô gái khác, tôi sẽ giúp má»™t tay khi nà o các nhà khoa há»c yêu cầu, ở những chá»— chỉ có xÆ°Æ¡ng Ä‘á»™ng váºt, sừng hÆ°Æ¡u hoặc là mai rùa.
Tôi nhá»› má»™t lần con trai thầy Phan tặng tôi má»™t lá»i khen đặc biệt "Em là má»™t ngÆ°á»i thợ cẩn tháºn", Khải TÄ©nh nói. Sau cùng sà ng đất tỉ mỉ là việc là m Æ°a thÃch của tôi. NhÆ°ng khi thá»i tiết trở nên lạnh cóng, những ngón tay và đôi má của chúng tôi không còn cảm giác nữa. Thế là kết thúc cả công việc cùng những lá»i ngợi khen.
Công việc thÃch thú tiếp theo của tôi là dạy dá»— các em nhá». Äôi khi tôi dạy chúng há»c vẽ. Tôi chỉ cho những há»c trò nhá» dùng cây cỠđể vẽ má»™t cái tai, Ä‘uôi hoặc ria mèo. Tôi vẽ những con ngá»±a, sếu, khỉ, tháºm chà cả loà i hà mã. Tôi cÅ©ng giúp các em há»c sinh rèn luyện chữ viết và đầu óc. Tôi nói vá»›i chúng những Ä‘iá»u mà dì Báu đã dạy dá»— tôi vá» việc qua nét chữ ngÆ°á»i ta có thể thấy được chà hÆ°á»›ng của ngÆ°á»i cầm cá», cái chà của ngÆ°á»i ấy truyá»n từ cÆ¡ thể qua cánh tay qua cây cá» và thể hiện ở từng nét chữ. Má»—i má»™t Ä‘Æ°á»ng nét lại có nhiá»u ý nghÄ©a, bởi vì má»—i má»™t chữ có nhiá»u Ä‘Æ°á»ng nét nên chữ có nhiá»u ý nghÄ©a.
Công việc Æ°a thÃch cuối cùng của tôi là công việc mà chị DÆ° giao cho tôi là m: quét nhà , cá» rá»a thau cháºu, sắp đặt ghế cho những buổi nghe giảng đạo và lại dá»n ghế ra trong những bữa ăn trÆ°a. Những công việc nà y cÅ©ng chẳng đến ná»—i dở lắm nếu nhÆ° chị DÆ° không xé ra to những việc là m chÆ°a tốt của tôi. Má»™t tuần để thay đổi, chị giao cho tôi nhiệm vụ giết sâu bá», chị kêu ca rằng những ông sÆ° đã không chịu giết những loà i côn trùng, há» nghÄ© rằng chúng có thể là thần linh hoặc con ngÆ°á»i hóa kiếp thà nh. "Những con bá» nà y chắc là những tên địa chủ ở kiếp trÆ°á»›c", chị là u bà u và ra lệnh cho tôi. "Hãy đạp lên chúng, giết chúng và công việc của em là giữ không để cho chúng xâm phạm và o đây". Cá»a của tất cả các gian phòng, kể cả phòng của những ngÆ°á»i ngoại quốc, không bao giỠđóng, trừ những ngà y đông giá, vì thế mà kiến và gián tha hồ mà và o phòng. Chúng cÅ©ng có thể Ä‘á»™t nháºp qua bất cứ cái lá»— nà o trên tÆ°á»ng cÅ©ng nhÆ° là những cái cá»a mắt cáo bằng gá»—, cho phép gió và ánh sáng thoải mái lá»t và o. NhÆ°ng tôi biết phải là m gì. Dì Báu đã dạy tôi. Tôi lấy giấy bịt những ô mắt cáo. Tôi lấy phấn ở lá»›p há»c vạch quanh ngưỡng cá»a và những khe hở trên tÆ°á»ng, kiến ngá»i thấy mùi phấn đâm bối rối sẽ quay sang hÆ°á»›ng khác. Bá»n gián thì can đảm hÆ¡n, chúng bò qua Ä‘Æ°á»ng vạch phấn và bụi phấn chui lá»t qua các khá»›p xÆ°Æ¡ng và o dÆ°á»›i lá»›p cánh, ngà y hôm sau chúng nằm lá»™n ngược đầu, chân ngá»ng lên, chết ngắc. Tuần ấy chị DÆ° không chỉ trÃch tôi nữa. Trái lại tôi nháºn được má»™t phần thưởng vá» thà nh tÃch giữ vệ sinh là hai giá» tá»± do muốn là m gì cÅ©ng được, nhÆ°ng trong chừng má»±c nó không phải là má»™t tá»™i ác. Trong má»™t căn phòng đông đúc, chẳng có má»™t chá»— nà o dà nh cho riêng mình. Thế là tôi nghÄ© ra việc để là m vá»›i phần thưởng cho tôi. Äã lâu tôi không Ä‘á»c lại những gì dì Báu viết cho tôi trÆ°á»›c khi dì chết. Tôi đã cố cưỡng lại bởi vì tôi biết tôi sẽ khóc khi Ä‘á»c lại những trang giấy nà y lần nữa, chị DÆ° sẽ lại la mắng tôi vì tá» ra uá»· mị trÆ°á»›c mặt Äịnh và các em gái nhá» khác. Và o buổi chiá»u chủ nháºt, tôi tìm thấy má»™t nhà kho bá» hoang đầy mùi ẩm mốc và những pho tượng nhá». Tôi ngồi bệt xuống sà n, tá»±a lÆ°ng và o tÆ°á»ng gần má»™t cái cá»a sổ. Tôi mở miếng vải xanh gói những tá» giấy ấy ra và lần đầu tiên tôi phát hiện ra dì Báu khâu má»™t cái túi nhá» bên trong miếng vải.
Trong túi Ä‘á»±ng hai váºt ká»· niệm. Váºt thứ nhất là má»™t miếng xÆ°Æ¡ng ghi lá»i sấm truyá»n mà dì đã chỉ cho tôi xem khi tôi còn bé, bảo rằng tôi có thể giữ nó khi tôi đã há»c được cách ghi nhá»›. Dì đã được quyá»n giữ nó, cÅ©ng nhÆ° là chuyện xảy ra vá»›i cha dì trÆ°á»›c đó. Tôi áp mảnh xÆ°Æ¡ng và o gần sát ngá»±c. Sau đó tôi lấy ra cái váºt thứ hai. Äó là má»™t tấm ảnh nhá» chụp má»™t thiếu nữ Ä‘á»™i má»™t tấm khăn phủ đầu thêu hoa văn và mặc má»™t chiếc áo khoác mùa đông có cái cổ cao chạm đến cả má cô. Tôi Ä‘Æ°a tấm hình ra chá»— sáng. Cái gì thế nà y? NgÆ°á»i mà tôi Ä‘ang ngắm nhìn đúng là dì Báu trÆ°á»›c khi dì để cho khuôn mặt mình bị cháy. Dì có đôi mắt mÆ¡ má»™ng, đôi lông mà y quyết Ä‘oán vút lên ở phÃa Ä‘uôi và miệng dì – đôi môi má»ng đầy đặn, nÆ°á»›c da mịn mà ng nhÆ° cánh hoa. Dì rất đẹp, nhÆ°ng không đúng nhÆ° tôi nhá»› vá» dì, tôi tiếc rằng đó không phải là khuôn mặt đã bị đốt cháy của dì. Tuy váºy tôi cà ng ngắm tấm ảnh lâu hÆ¡n thì ngÆ°á»i con gái trong hình cà ng trở nên thân quen hÆ¡n. Và rồi tôi nháºn ra khuôn mặt dì, niá»m hy vá»ng của dì, kiến thức của dì, ná»—i buồn sâu xa của dì, thảy Ä‘á»u là của tôi. Tôi khóc, khóc mãi, dâng lên trong lòng mình niá»m vui và ná»—i thÆ°Æ¡ng thân.
Tuần má»™t lần cô Grutoff và vợ ông đầu bếp Ä‘i ra ga xe lá»a nháºn hà ng hoá và thÆ° từ. Äôi khi cÅ©ng có thÆ° từ bạn bè ở các trÆ°á»ng truyá»n giáo khác ở Trung Hoa hoặc là từ những nhà khoa há»c ở trÆ°á»ng đại há»c Y khoa Bắc Kinh gá»i đến. Những lần khác có thể có thÆ° kèm vá»›i tiá»n đến từ rất xa: San Francisco ở California, Milwaukke ở Wisconsin, Elyria ở Ohio. Cô Grutoff sẽ Ä‘á»c những lá thÆ° phÆ°Æ¡ng xa ấy ở lá»›p há»c ngà y Chủ nháºt. Cô sẽ cho chúng tôi xem quả địa cầu "Äây chúng ta Ä‘ang ở đây. Còn há» thì ở chá»— nà y. Há» gá»i đến cho chúng ta tình yêu thÆ°Æ¡ng của há» và rất nhiá»u tiá»n". Rồi cô xoay quả địa cầu thế là chúng tôi lại trở nên bối rối vá»›i những ý tưởng má»›i.
Tôi thÆ°á»ng tá»± há»i, tại sao má»™t ngÆ°á»i xa lạ lại có thể yêu má»™t ngÆ°á»i mà há» không há» quen biết? Mẹ và cha bao giá» cÅ©ng kể nhÆ° là ngÆ°á»i xa lạ đối vá»›i tôi. NhÆ°ng há» không yêu thÆ°Æ¡ng tôi. Vá»›i há» tôi không còn hiện hữu nữa. Còn lá»i hứa của Cao Linh sẽ đến tìm tôi? Nó có cố tìm tôi không? Tôi không dám chắc đâu.
Má»™t buổi chiá»u, sau khi tôi đã ở trại được hai năm, cô Grutoff Ä‘Æ°a cho tôi má»™t lá thÆ°. Tôi nháºn ra tuồng chữ của ai ngay láºp tức. Äó là giá» trÆ°a và phòng sinh hoạt chung rất ồn à o, váºy mà tôi trở nên Ä‘iếc đặc. Các cô gái chung quanh tò mò muốn biết thÆ° viết gì và ai viết. Tôi chạy trốn khá»i bá»n chúng, giữ gìn kho báu của tôi nhÆ° má»™t con chó đói. Tôi vẫn còn giữ nó và đây là ná»™i dung:
"Chị thân yêu nhất trên Ä‘á»i, tha thứ cho em vì đã không viết thÆ° sá»›m hÆ¡n, tuy không ngà y nà o trôi qua mà em không nghÄ© đến chị. NhÆ°ng em không thể viết cho chị. Ông Vệ không bảo cho em biết ông Ä‘Æ°a chị Ä‘i đâu. Cả mẹ cÅ©ng váºy. Cuối cùng tuần trÆ°á»›c em nghe được ở ngoà i chợ là các hầm mỠở đồi XÆ°Æ¡ng rồng lại tấp náºp trở lại, rằng các nhà khoa há»c ngÆ°á»i Mỹ và ngÆ°á»i Hoa sống ở má»™t tu viện cÅ© cùng vá»›i bá»n trẻ trong trÆ°á»ng mồ côi. Lần kế tiếp gặp chị dâu cả, em há»i "Em không biết LÆ°u Linh có gặp những ngÆ°á»i là m khoa há»c không, vì chị ấy sống cạnh há» mà ". Thế là chị dâu đáp "Chị cÅ©ng tá»± há»i nhÆ° thế". NhÆ° váºy em biết được chị ở đâu.
Mẹ vẫn khoẻ nhÆ°ng bà than vãn là lúc nà o cÅ©ng báºn rá»™n và ngón tay của bà bao giá» cÅ©ng Ä‘en thui. Má»i ngÆ°á»i vẫn Ä‘ang là m việc hết sức mình để gầy dá»±ng lại hiệu má»±c đã là m mồi cho ngá»n lá»a. Cha và các chú đã xây lại cá»a hà ng ở Bắc Kinh. Há» vay tiá»n và gá»— lạt của ông TrÆ°Æ¡ng chủ trại hòm, ngÆ°á»i bây giá» là m chủ hầu hết công việc của nhà ta. Há» nháºn được má»™t phần công việc là m ăn khi em lấy TrÆ°Æ¡ng Phú Nam, ngÆ°á»i con trai thứ tÆ° mà chị đã Ä‘Ãnh hôn.
"Mẹ nói rằng chúng ta may mắn vì gia đình há» TrÆ°Æ¡ng muốn cÆ°á»›i bất cứ cô gái nà o há» LÆ°u. NhÆ°ng em không nghÄ© là em gặp may. Em nghÄ© chị má»›i là ngÆ°á»i may mắn vì không phải là m dâu gia đình nà y. Hà ng ngà y, má»—i lần nuốt má»™t miếng cÆ¡m, em lại được nhắc nhở vỠđịa vị cao quý của nhà TrÆ°Æ¡ng và địa vị thấp kém của gia đình ta. Chúng ta nợ nần há» tiá»n gá»—, tiá»n vốn để phát triển kinh doanh. Trong vòng má»™t trăm năm, nhà há» LÆ°u vẫn phải là m công cho hỠđể trả nợ. Má»±c không còn bán chạy cÅ©ng nhÆ° kiếm được nhiá»u tiá»n nữa. Thà nh tháºt mà nói, chất lượng của má»±c không còn được nhÆ° xÆ°a, bây giá» váºt liệu kém phẩm chất hÆ¡n và không còn dì Báu để tạc chữ lên thá»i má»±c nữa. NhÆ° là má»™t sá»± nhắc nhở vá» món nợ của gia đình ta, em không có được má»™t đồng để tiêu pha cho riêng mình. Äể có được má»™t con tem em phải đổi má»™t chiếc trâm cà i đầu.
"Chị cÅ©ng nên biết rằng há» TrÆ°Æ¡ng không già u có nhÆ° chúng ta tưởng hồi còn bé. Phần lá»›n gia tà i của há» tan tà nh theo thuốc phiện. Má»™t chị em bạn dâu của em nói rằng vấn Ä‘á» nà y nảy sinh từ khi Phú Nam còn là má»™t đứa bé bị má»™t miếng gá»— rÆ¡i và o vai. Bà mẹ bắt đầu cho nó nếm thuốc phiện. Sau nà y bà mẹ chết, bị đánh cho đến khi chết, nhiá»u ngÆ°á»i nói thế dù ông TrÆ°Æ¡ng tuyên bố rằng bà ta bị trượt khá»i mái nhà trong má»™t tai nạn. Rồi ông TrÆ°Æ¡ng lấy má»™t ngÆ°á»i vợ khác, bà nà y là con gái má»™t địa chủ buôn láºu thuốc phiện trong những cá»— quan tà i]. NgÆ°á»i vợ thứ hai cÅ©ng ghiá»n nha phiến. Ông bố vợ cảnh cáo nếu TrÆ°Æ¡ng đụng đến con gái ông ta, ông sẽ láºp tức biến con rể thà nh hoạn quan. Chà , ông TrÆ°Æ¡ng biết Ä‘iá»u đó dám xảy ra lắm vì ông đã thấy nhiá»u ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông mất Ä‘i chÃnh cái phần ấy vì không trả nợ đầy đủ cho cái khoản mua thuốc phiện.
"Sống ở nhà ngÆ°á»i đối vá»›i em là má»™t ná»—i Ä‘au hà ng ngà y chỉ có tiếng la hét và sá»± Ä‘iên loạn, má»™t sá»± đói tiá»n triá»n miên cho thuốc phiện. Nếu Phú Nam có thể xẻo thịt em mang bán lấy tiá»n được thi hắn cÅ©ng không từ. Hắn căn vặn em có biết chá»— nà o tìm thêm được xÆ°Æ¡ng rồng không. Hắn thuyết phục em nói cho hắn biết để bá»n em có thể trở nên già u có. Giá nhÆ° mà em biết, em sẽ bá» Ä‘i để trốn thoát gia đình nà y. Tháºm chà em có thể bán mình. NhÆ°ng em biết Ä‘i đâu bây giá»?
"Chị Æ¡i em rất tiếc là lá thÆ° nà y chỉ mang đến cho chị những buồn phiá»n lo lắng. Em viết ra những Ä‘iá»u nà y để chị biết t s em không thể đến tìm chị và rằng chị tháºt may mắn là đã ở chốn ấy. Là m Æ¡n đừng viết thÆ° cho em. Nó chỉ gây cho em thêm những rắc rối. GiỠđây em đã biết chị ở đâu, em sẽ cố liên hệ vá»›i chị. Còn bây giá» em chỉ biết hy vá»ng là chị khoẻ mạnh và sung sÆ°á»›ng. Em gái chị, LÆ°u Cao Linh".
Äá»c xong rồi mà lá thÆ° vẫn còn run rẩy trong tay tôi. Tôi nhá»› rằng tôi đã từng ghen tị vá»›i Cao Linh. Bây giá» số pháºn của nó còn kinh khủng hÆ¡n số phân tôi nhiá»u. Chị DÆ° nói rằng chúng tôi nên tìm niá»m vui trong hoà n cảnh của mình khi chúng tôi nghÄ© vá» những ngÆ°á»i có cuá»™c sống còn kém may mắn hÆ¡n. NhÆ°ng mà tôi không sao vui được.
Tuy váºy và o thá»i Ä‘iểm ấy tôi đã không còn cảm thấy bất hạnh nhÆ° trÆ°á»›c. Tôi chấp nháºn cuá»™c sống má»›i. Có thể do trà nhá»› không tốt của mình tôi cảm thấy Ãt Ä‘au Ä‘á»›n hÆ¡n. Có thể là tôi buá»™c phải trở nên mạnh mẽ hÆ¡n. Tất cả những gì mà tôi biết rõ là tôi đã trở thà nh má»™t ngÆ°á»i khác từ cái ngà y đến cầu cứu ở trại mồ côi.
Tất nhiên và o thá»i ấy, cả đến các vị thánh thần cÅ©ng thay đổi đầu óc của hỠở trong tu viện nà y. Thá»i gian trôi qua, cô Towler đã phải dùng đến những miếng vải dùng để trùm lên các bức tượng để may áo và chăn má»n, từng miếng từng miếng má»™t. Cuối cùng thì tất cả các bức tượng Ä‘á»u lá»™ ra trÆ°á»›c mắt má»i ngÆ°á»i, chá»c giáºn cô Towler vá»›i những khuôn mặt Ä‘á» gay Ä‘á» gắt, vá»›i ba con mắt và những cái bụng để trần. Ở đây có rất, rất nhiá»u pho tượng của cả đạo Pháºt lẫn Äạo giáo bởi cái trang viên nà y được tu sÄ© của cả hai đạo chiêm giữ trong những thá»i kỳ khác nhau tuỳ thuá»™c và o ai là ngÆ°á»i chủ đất và thá»i Ä‘iểm đó. Má»™t hôm và o trÆ°á»›c lá»… Giáng sinh, cô Grutoff quyết định cùng chúng tôi sẽ cải đạo cho các vị thánh thần ấy thà nh ngÆ°á»i của đạo Thiên Chúa. Chúng tôi sẽ rá»a tá»™i cho há» bằng má»™t nÆ°á»›c sÆ¡n má»›i. Những cô gái lá»›n lên ở trại mồ côi từ lúc còn ẵm ngá»a lấy thế là m vui lắm. NhÆ°ng má»™t số các cô gái má»›i đến trại sau nà y thì không muốn thay đổi diện mạo của các vị thánh thần nà y vì sợ hứng chịu cÆ¡n thịnh ná»™ của thần thánh. Há» sợ muốn chết khi bị lôi đến bên các pho tượng, há» kêu ré lên sùi cả bá»t mép ra ngoà i rồi ngã xuống đất nhÆ° thể bị thánh phạt. Tôi không sợ. Tôi tin rằng nếu tôi kÃnh trá»ng cả những vị thánh thần của ngÆ°á»i Hoa lẫn của ngÆ°á»i Thiên Chúa thì chẳng bên nà o nỡ là m hại tôi. Tôi biết rằng ngÆ°á»i Hoa rất lịch thiệp và cÅ©ng có quan Ä‘iểm thá»±c tiá»…n nữa. Các vị thánh thần của ngÆ°á»i Hoa phải hiểu rằng chúng tôi Ä‘ang sống theo cung cách phÆ°Æ¡ng Tây trong má»™t cái trại được Ä‘iá»u hà nh bởi ngÆ°á»i Mỹ. Nếu các vị thánh thần có thể cất lên tiếng nói thì các vị hẳn cÅ©ng biết rằng các vị thánh của đạo Thiên Chúa có địa vị cao hÆ¡n. NgÆ°á»i Hoa, khác vá»›i ngÆ°á»i ngoại quốc, không cố áp đặt tÆ° tưởng của mình cho ngÆ°á»i khác. Cứ để cho những ngÆ°á»i ngoại bang ấy Ä‘i theo con Ä‘Æ°á»ng của há» mặc cho há» kì cục nhÆ° thế nà o, mặc kệ những Ä‘iá»u há» nghÄ©. Khi cây cá» của tôi lÆ°á»›t trên những khuôn mặt ná»a và ng ná»a Ä‘á» của há», tôi khấn thầm "Tha thứ cho con, Ngá»c Hoà ng Thượng Äế, tha cho con, NgÆ°á»i đứng đầu của Bát tiên, con chỉ cải trang cho ngÆ°á»i phòng khi những ngÆ°á»i Cá»™ng sản hoặc quân Nháºt kéo đến đốt tượng các Ngà i ra tro". Tôi là má»™t nghệ sÄ© có tà i. Vá»›i má»™t và i tượng Pháºt, tôi gắn lông cừu cho bá»™ râu, mì sợi cho những mái tóc quăn, lông chim cho đôi cánh. Thế là Pháºt ThÃch ca trở thà nh Chúa Jesus phÆ°Æ¡ng phi, Pháºt Bà Quan Âm thà nh Äức Mẹ Mary trong máng cá» và Tam Thanh những vị thần tối cao của Äạo giáo trở thà nh Ba ngÆ°á»i khôn ngoan, 18 vị thánh La Hán của Pháºt ThÃch Ca được cải đạo thà nh 12 vị thánh tông đồ vá»›i sáu ngÆ°á»i con trai của há». Bất cứ má»™t hình nhân nhá» bé nà o nÆ¡i địa ngục của ngÆ°á»i Hoa cÅ©ng được thăng tiến thà nh các vị thiên sứ của đạo Thiên Chúa. Năm kế đó, cô Grutoff quyết định chúng tôi cÅ©ng sÆ¡n lại tất cả các bức tượng Pháºt, lá»›n nhá» trong toà n toà nhà . Có đến hà ng trăm vị nhÆ° thế.
Năm sau nữa cô Grutoff tìm thấy căn phòng bụi bặm mà tôi đã đến để Ä‘á»c những Ä‘iá»u dì Báu viết cho tôi. Chị DÆ° nói những bức tượng ở đây diá»…n tẢ địa ngục của Äạo giáo, những Ä‘iá»u sẽ xảy ra khi má»™t con ngÆ°á»i lại trở và o lòng đất. Có hà ng chục hình nhân sống Ä‘á»™ng nhÆ° tháºt diá»…n tả những hình phạt ghê rợn nÆ¡i âm ti địa ngục. Có má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông Ä‘ang quỳ xuống, và những con váºt có sừng Ä‘ang ăn lòng ruá»™t ông ta. Ba ngÆ°á»i khác bị treo tòng teng trên má»™t cái sà o trông nhÆ° ba con heo trên má»™t cái xiên. Bốn ngÆ°á»i ngồi trong má»™t vạc dầu sôi. Và đây là những con quá»· khổng lồ mặt Ä‘á» vá»›i những cái đâu lâu nhá»n hoắt, lệnh cho ngÆ°á»i chết lao và o má»™t trân chiến. khi chúng tôi kết thúc việc sÆ¡n lại những cảnh tượng nà y thì chúng tôi cÅ©ng hoà n thà nh sá»± tÃch ra Ä‘á»i của chúa Jesus, Chúa Hà i đồng, Äức mẹ Mary, cha Joseph, tất cả má»i ngÆ°á»i, kể cả ông già Noel. Dù cố gắng nhÆ° thế nà o thì miệng của các vị thánh nà y vẫn mở to vá»›i vẻ kinh hoà ng. Cho dù cô Grutoff nói thuyết phục thế nà o thì hầu hết bá»n con gái cÅ©ng không thể nghÄ© cảnh tượng ra Ä‘á»i của Chúa là "trà n ngáºp niá»m vui trên Ä‘á»i" nhÆ° má»™t bà i chúng tôi vẫn hát.
Sau khi chúng tôi hoà n thà nh công việc cải đạo cho các pho tượng thì không còn gì nữa để chúng tôi chuyển thà nh các vị thiên thần. NhÆ°ng và o lúc ấy tôi đã có sá»± chuyển đổi từ má»™t ngÆ°á»i trợ giảng sang thà nh má»™t giáo viên, từ má»™t cô gái cô Ä‘Æ¡n thà nh má»™t ngÆ°á»i yêu say đắm con trai thầy Phan.
Cuộc tình của chúng tôi bắt đầu như thế nà y.
Má»—i năm và o dịp năm má»›i, bá»n há»c trò chúng tôi viết những câu đối Tết cho lá»… há»™i trong vùng Chu Khẩu và thế là má»™t hôm, tôi, thầy Phan và há»c sinh trong lá»›p lá»›n viết những câu đôi dà i lên những tấm vải mà u Ä‘á» Ä‘ang phủ lên bà n và sà n nhà .
NhÆ° thÆ°á»ng lệ Khải TÄ©nh Ä‘i đến trên chiếc xe đạp để chở cha anh vá» phòng. Äất Ä‘ai ở vùng đồi XÆ°Æ¡ng Rồng nà y Ä‘ang đóng băng vì thế phần lá»›n thá»i gian của anh là dà nh cho việc vẽ biểu đồ, viết báo cáo và vẽ sÆ¡ đồ những Ä‘iểm có thể tìm thêm xÆ°Æ¡ng ngÆ°á»i. Và o má»™t ngà y đặc biệt, anh đến hÆ¡i sá»›m mà cha anh lại chÆ°a muốn vá». Thế là Khải TÄ©nh Ä‘á» nghị giúp đỡ chúng tôi viết câu đối. Anh đứng cạnh tôi bên bà n là m việc của tôi – Tôi rất mừng vì có thêm má»™t tay viết câu đối rất đẹp.
NhÆ°ng rồi tôi nháºn ra việc anh Ä‘ang là m. Bất cứ chữ nà o hay nét nà o tôi viết anh Ä‘á»u là m theo. Nếu tôi viết "may mắn" thì anh cÅ©ng viết "may mắn", nếu tôi viết "bá»™i phần" thì anh cÅ©ng viết "bá»™i phần". Rồi khi tôi hạ bút "cát tÆ°á»ng nhÆ° ý" anh cÅ©ng viết theo, từng nét má»™t nhÆ° thế. Anh cÅ©ng viết theo má»™t nhịp Ä‘iệu y nhÆ° tôi, thà nh thá» trông chúng tôi nhÆ° hai ngÆ°á»i Ä‘ang biểu diá»…n má»™t Ä‘iệu múa. Äó là sá»± bắt đầu của mối tình giữa chúng tôi, cÅ©ng má»™t nét uốn, cÅ©ng má»™t dấu chấm, cÅ©ng má»™t Ä‘Æ°á»ng cất lên của cây viết lông nhÆ° hoi thở của chúng tôi là má»™t.
Và i ngà y sau, tôi cùng há»c trò mang những câu đối nà y đến há»™i chợ. Khải TÄ©nh Ä‘i vá»›i tôi, ngay bên cạnh, nói chuyện má»™t cách lặng lẽ. Anh cầm trên tay má»™t cuốn sách nhá» có những bức tranh vẽ bằng cá» trên giấy dâu tằm ở ngoà i bìa có dòng chữ Bốn biểu hiện của cái đẹp. "Em có muốn xem ở bên trong không?" anh Æ°á»›m lá»i. Tôi gáºt đầu. bất cứ ai nghe lá»m chúng tôi nói chuyện cÅ©ng sẽ nghÄ© là chúng tôi Ä‘ang nói chuyện bà i vở ở trÆ°á»ng. NhÆ°ng thá»±c ra anh Ä‘ang nói vá» tình yêu. Anh láºt má»™t trang "Vá»›i bất cứ biểu hiện nà o thì cái đẹp cÅ©ng có bốn cấp Ä‘á»™. Äiá»u đó đúng vá»›i há»™i hoạ, thÆ° pháp, văn há»c, âm nhạc và múa. Cấp Ä‘á»™ thứ nhất là Năng lá»±c". Chúng tôi nhìn và o trang sách có in hai bức vẽ giống nhau vá» má»™t khóm trúc, má»™t bức hoạ kinh Ä‘iển, vẽ rất đẹp, rất tháºt, thú vị trong từng chi tiết.
Những nép đúp thể hiện ý tưởng vá» sức mạnh và sá»± trÆ°á»ng thá». "Năng lá»±c" anh Ä‘á»c tiếp "là khả năng vẽ cùng má»™t nhân váºt nhiá»u lần vá»›i cùng má»™t Ä‘Æ°á»ng nét, cùng má»™t sá»± tháºt được thể hiện. Cái mức Ä‘á»™ của vẻ đẹp nà y, tuy nhiên rất phổ biến".
"Mức Ä‘á»™ thứ hai" anh Ä‘á»c tiếp "là sá»± Hoà nh tráng". Chúng tôi chụm đầu nhìn và o má»™t bức hoạ khác vẽ mấy thân cây trúc. "Bức tranh nà y vượt khá»i tà i khoé tay" anh nói. "Vẻ đẹp của nó tháºt Ä‘á»™c đáo. Tuy váºy nó Ä‘Æ¡n giản hÆ¡n vá»›i Ãt Ä‘Æ°á»ng nét hÆ¡n ở thân cây và nhiá»u Ä‘Æ°á»ng nét hÆ¡n ở lá. Nó biểu hiện sức mạnh và sá»± cô liêu. NgÆ°á»i vẽ non tay hÆ¡n sẽ có khả năng nắm được lượng nhÆ°ng không bắt được chất".
Anh láºt má»™t trang nữa. Bức tranh nà y chỉ vẽ má»™t cây trúc. "Mức Ä‘á»™ thứ ba là sá»± Siêu phà m" anh nói. "Lá cây bây giá» là những cái bóng lung lay bởi má»™t ngá»n gió vô hình, và thân trúc ở đây chủ yếu gợi lên má»™t cái gì đã mất. Tuy váºy những cái bóng ở đây sống Ä‘á»™ng hÆ¡n là những chiếc lá trúc là m mẫu bị che khuất bởi ánh sáng. Nhìn bức tranh nà y ngÆ°á»i ta không thể miêu tả thà nh lá»i vá» những gì đã được thá»±c hiên. Ngay cả khi cố gắng vẽ lại thì chÃnh tác giả cÅ©ng không thể nắm bắt được vẻ của bức tranh nà y, chỉ là cái bóng của cái bóng". "Vẻ đẹp có thể là gì hÆ¡n sá»± Siêu phà m?" tôi thì thầm, biết rằng tôi sẽ có ngay câu trả lá»i.
"Mức Ä‘á»™ cuối cùng" anh đáp, "còn cao hÆ¡n thế nhiá»u, và nó nằm trong bản chất của má»—i ngÆ°á»i trong việc tìm ra nó. Chúng ta chỉ có thể cảm được nó nếu chúng ta không cố là m ra Ä‘iá»u đó. Nó xuất hiện không có Ä‘á»™ng cÆ¡, không có ham muốn cÅ©ng không biết được cái gì kéo theo sau. Nó là sá»± tinh khiết. Nó là sá»± ngây thÆ¡ của trẻ em. Nó là má»™t cái gì những báºc thầy siêu phà m lại có được má»™t khi hỠđánh mất những toan tÃnh của mình trở lại là m nhi đồng má»™t lần nữa".
Anh láºt má»™t trang nữa. Trên đó là má»™t cái hình trái xoan. "Bức tranh nà y gá»i là Bên trong má»™t cây trúc. Hình xoan nà y là cái em nhìn thấy nếu em ở bên trong nhìn lên, nhìn xuống. Äó là sá»± Ä‘Æ¡n giản từ bên trong, không lý do, không má»™t lá»i giải thÃch. Äó là má»™t sá»± ngạc nhiên tá»± nhiên rằng bất cứ cái gì cÅ©ng tồn tại trong mối quan hệ vá»›i những cái khác, má»™t cái hình xoan vẽ bằng má»±c tà u, má»™t ngÆ°á»i bên trong cây trúc, má»™t cái nhìn vá» há»™i hoạ."
Khải TÄ©nh im lặng má»™t lúc lâu. "Cái cấp Ä‘á»™ thứ tÆ° nà y gá»i là Äạo" cuối cùng anh nói. Anh cho cuốn sách nhá» và o trong túi áo rồi nhìn tôi ân cần. "Gần đây anh cảm thấy cái đẹp của Äạo trong tất cả má»i váºt, còn em thì sao?"
"Em cũng thế" tôi nói và bắt đầu khóc.
Bởi vì cả hai chúng tôi Ä‘á»u biết chúng tôi Ä‘ang nói vá» Äạo vá»›i cái nghÄ©a là ngÆ°á»i nà y yêu ngÆ°á»i kia mà không há» có toan tÃnh có dá»± định, cứ nhÆ° thể chúng tôi là hai cây trúc dá»±a và o nhau bởi má»™t ngá»n gió. Thế là chúng tôi hÆ°á»›ng vá» nhau, hôn nhau, mất Ä‘i trong cõi vô biên để thuá»™c vá» nhau.
Tà i sản của ngudoc
13-11-2008, 03:44 PM
Phi Thăng Chi Háºu
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
Äạo
Cái đêm đầu tiên Khải TÄ©nh và tôi thá» cái niá»m vui bị cấm Ä‘oán ấy là má»™t đêm mùa hè, trăng sáng vằng vặc. Chúng tôi chui và o má»™t gian nhà kho ở cuối má»™t hà nh lang bá» hoang, cách xa tai mắt của má»i ngÆ°á»i. Tôi không xấu hổ cÅ©ng không có cảm giác tá»™i lá»—i. Tôi cảm thấy mình trinh nguyên, tÆ°Æ¡i má»›i nhÆ° thể tôi bÆ¡i lên thiên Ä‘Æ°á»ng và bay qua các ngá»n sóng. Nếu đó là má»™t số pháºn Ä‘en tối thì cứ để nó xảy ra Ä‘i. Tôi là con gái của dì Báu, má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà cÅ©ng không thể kiá»m chế được ham muốn của mình nên đã để cho tôi ra Ä‘á»i. Sao có thể là xâu xa được khi là n da trên lÆ°ng Khải TÄ©nh tháºt mịn mà ng, tháºt ấm áp, tháºt thÆ¡m tho? Có phải là số mệnh khi tôi cảm thấy đôi môi của chà ng lÆ°á»›t trên cổ tôi? Khi chà ng cởi nút áo phÃa sau và để nó rÆ¡i xuống sà n là lúc tôi bị huá»· hoại, là lúc tôi hồi sinh. Rồi khi quần áo tôi lần lượt rÆ¡i xuống tôi cảm thấy mình cà ng lúc cà ng sáng lên và cà ng tối Ä‘i. Anh và tôi là hai cái bóng Ä‘en và nhá» cuá»™n và o là m má»™t, yếu và mạnh, không trá»ng lượng, bay bổng và chẳng quan tâm đến bất cứ ai – cho đến khi tôi mở mắt và thấy cả chục ngÆ°á»i Ä‘ang quan sát chúng tôi.
Khải TÄ©nh báºt cÆ°á»i "Không, không, há» không phải là ngÆ°á»i tháºt." Anh Ä‘áºp và o má»™t cái. Äó là bức tranh vá» cảnh tượng địa ngục bây giỠđã được cải tạo thà nh ngà y Giáng Sinh vui vẻ.
"Há» giống nhÆ° là khán giả của má»™t vở kịch tồi" tôi nói "chẳng có vẻ gì là hà i lòng". Äó là Äức Mẹ Mary vá»›i cái miệng gà o thét, những ngÆ°á»i chăn cừu vá»›i cái đầu nhá»n hoắt và chúa Hà i đồng, ngÆ°á»i có đôi mặt lồi ra nhÆ° mắt ếch. Khải TÄ©nh trùm cái áo của tôi lên đầu Äức mẹ Mary, che mặt cha Joseph bằng cái váy của tôi, trong khi Chúa Hà i đồng nháºn má»™t váºt còn nhá» hÆ¡n. Rồi anh trùm quần của anh lên ba ngÆ°á»i khôn ngoan và quay đầu những ngÆ°á»i chăn cừu Ä‘i chá»— khác. Khi tất cả con mắt của hỠđã quay và o tÆ°á»ng, anh hÆ°á»›ng dẫn tôi nằm xuống cá» và má»™t lần nữa chúng tôi lại thà nh những cái bóng.
NhÆ°ng những gì xảy ra sau đó không giống nhÆ° má»™t bà i thÆ¡ hoặc má»™t bức tranh ở cấp Ä‘á»™ thứ tÆ° của cái đẹp. Chúng tôi không giống nhÆ° thiên nhiên, đẹp má»™t cách hà i hoà nhÆ° má»™t chiếc lá vÆ°Æ¡n lên trên ná»n trá»i. Chúng tôi đã chỠđợi tất cả những thứ nà y. NhÆ°ng rÆ¡m rạ là m cho chúng tôi ngứa ngáy và sà n nhà bốc mùi xú uế. Má»™t con chuá»™t cống chạy nháo nhà o ra khá»i tổ của nó là m cho Khải TÄ©nh lăn khá»i ngÆ°á»i tôi và là m Chúa Hà i đồng lăn ra khá»i máng cá». Con quá»· mắt ếch nằm ngay cạnh chúng tôi nhÆ° thể nó là đứa con tình yêu của chúng tôi. Sau đó Khải TÄ©nh đứng lên đánh má»™t que diêm tìm con chuá»™t. DÆ°á»›i ánh lá»a những phần kÃn đáo của anh phÆ¡i ra và nó không còn có cái vẻ đẹp mê hoặc nữa. Tôi cÅ©ng nhìn thấy những con rệp bò trên đùi anh. Ngay sau đó anh chỉ tôi ba con Ä‘áºu trên mông tôi. Tôi vùng lên nhảy tÆ°ng tÆ°ng để Ä‘uổi nó. Tôi phải cố gắng rất nhiá»u để không cÆ°á»i và khóc cùng má»™t lúc khi Khải TÄ©nh xoay ngÆ°á»i tôi xem xét rồi đốt những con rệp bằng đầu que diêm. Khi tôi lấy cái áo từ trên đầu của Mary xuống, trông bà có vẻ rất sung sÆ°á»›ng vì ná»—i xấu hổ của tôi, dù là chúng tôi còn chÆ°a thoả mãn. Trong lúc vá»™i vã mặc lại áo quần, Khải TÄ©nh và tôi quá xấu hổ để nói chuyện bình thÆ°á»ng. Anh cÅ©ng không nói gì khi Ä‘Æ°a tôi vá» phòng nhÆ°ng ở ngưỡng cá»a anh bảo tôi "Anh xin lá»—i. Anh nên kiá»m chế bản thân hÆ¡n". Tôi cảm thấy Ä‘au nhói trong lòng. Tôi không muốn nghe lá»i xin lá»—i của anh, sá»± ân háºn của anh. Tôi nghe anh nói thêm "Lẽ ra anh phải đợi đến khi chúng ta cÆ°á»›i nhau". Và sau khi tôi thở hổn hển và sụt sịt khóc, anh ôm lấy tôi thá» hẹn rằng chúng tôi sẽ vẫn là ngÆ°á»i yêu trong mÆ°á»i ngà n kiếp nữa tôi cÅ©ng thá» nhÆ° thế cho đến khi chúng tôi nghe má»™t tiếng xuỵt xuỵt. Dù khi chúng tôi đã im bặt rồi, chị DÆ° ở ngay cạnh phòng tôi cÅ©ng vẫn lẩm bẩm "Chẳng để ý gì đến ai. Còn tệ hÆ¡n cả con gà trống nữa…"
Sáng hôm sau tôi cảm thấy tháºt hạnh phúc nhÆ°ng cÅ©ng lo lắng nữa. Chị DÆ° đã nói rằng bạn có thể nháºn ra những cô gái Ä‘iếm bởi vì há» có đôi mắt giống nhÆ° mắt gà . Chị ấy muốn nói gì tôi cÅ©ng không biết nữa. Có phải những đôi mắt ấy trở nên Ä‘á» hÆ¡n hoặc nhá» hÆ¡n không? Liệu những ngÆ°á»i khác có nhìn thấy trong đôi mắt tôi má»™t Ä‘iá»u gì má»›i mẻ không? Khi tôi đến phòng sinh hoạt chung để ăn sáng, tôi thấy hầu nhÆ° má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u táºp trung đông đủ, thà nh những nhóm nhá» nói chuyện vá»›i má»™t giá»ng nghiêm trá»ng. Khi tôi bÆ°á»›c và o tất cả các thầy cô giáo ngÆ°á»›c mặt lên nhìn tôi vẻ sững sá» và buồn phiá»n. Rồi Khải TÄ©nh lắc lắc đâu. "Tin xấu" anh nói và thế là máu rút hết khá»i chân tôi đến ná»—i nếu tôi muốn bá» chạy thì tôi cÅ©ng không đủ sức là m việc đó. Tôi có bị Ä‘uổi không? Cha của Khải TÄ©nh không cho phép anh cÆ°á»›i tôi Æ°? NhÆ°ng là m sao má»i ngÆ°á»i lại biết được? Ai đã nói? Ai đã nhìn thấy? Ai đã nghe thấy? Khải TÄ©nh chỉ và o má»™t chiếc radio băng tần ngắn của các nhà khoa há»c mà những ngÆ°á»i khác dá»ng tai lắng nghe. Tôi băn khoăn lo lắng, bây giá» radio sẽ thông báo những việc chúng tôi đã là m? Bằng tiếng Anh?
Cuối cùng khi anh nói cho tôi nghe má»i chuyện, tháºm chà tôi cÅ©ng không có lấy má»™t phút nhẹ lòng là cái tin xấu ấy không phải vá» chúng tôi. "Quân Nháºt tấn công đêm qua", anh nói "đóng cá»a Bắc Kinh và ai cÅ©ng nói là chiến tranh chắc chắn sẽ xảy ra".
Maku polo thế nà y, maku polo thế ná», tôi nghe Ä‘Ã i nói thế, rồi tôi thắc mắc "Maku là cái gì váºy?"
Chị DÆ° nhanh nhảu "Cầu Maku polo. Hòn đảo nà y bị chiếm đóng". Tôi rất ngạc nhiên khi chị ấy dùng má»™t từ xấu chỉ quân Nháºt. Trên lá»›p chị là ngÆ°á»i dạy trẻ con không được dùng những câu chữ tục tÄ©u ngay cả vá»›i những ngÆ°á»i mà chúng tôi ghét. Chị DÆ° tiếp tục "Bắn tiểu liên lên trá»i – chỉ để thá»±c táºp. Chúng nói. Thế là quân Ä‘á»™i chúng ta bắn lại để dạy cho chúng má»™t bà i há»c. Và bây giá» má»™t trong những thằng chó chết ấy bị mất tÃch. Có thể cái thằng thỠđế ấy bá» chạy, nhÆ°ng bá»n Nháºt lại nói rằng chỉ cái thằng mất tÃch ấy cÅ©ng đủ lý do cho chúng tuyến bố chiến tranh. " khi chị DÆ° là ngÆ°á»i dịch từ tiếng Anh ra tiếng Hoa, tháºt khó có thể biết đâu là tin tức đâu là ý kiến của chị.
"Cái cầu Maku Polo ấy" tôi há»i "nó có ở xa đây không?" "Ở phÃa Bắc, ở Vạn Bình", cô Grutoff nói "gần ga xe lá»a". "NhÆ°ng đó là cầu Lữ Hà o, cách là ng em 46 km". Tôi nói. "Khi nà o thì há» bắt đầu kêu nó bằng má»™t cái tên khác?"
"HÆ¡n 600 năm trÆ°á»›c" cô Grutoff đáp "khi Marco Polo lần đầu tiên thừa nháºn nó". Trong khi má»i ngÆ°á»i bà n tán vá» chiến tranh, tôi tá»± há»i tại sao không ai ở trong là ng tôi biết cái tên ấy khi nó đã được thay quá lâu nhÆ° váºy. "Bá»n Nháºt tiến đến bằng con Ä‘Æ°á»ng nà o?" Tôi há»i. "Từ phÃa Bắc đến Bắc Kinh hay là từ hÆ°á»›ng Nam đến đây?"
Má»i ngÆ°á»i bá»—ng thôi bà n tán. Có má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà đứng ở ngưỡng cá»a. Vá»›i ánh sáng mặt trá»i chiếu sau lÆ°ng, cô ta trở thà nh má»™t cái bóng và tôi không thể nhìn ra mặt cô chỉ biết là cô mặc má»™t cái váy. "LÆ°u Linh có sống ở đây không ạ?? Nghe câu há»i, tôi nheo mắt nhìn. Cô là ai mà há»i vá» tôi? Tôi đã nhầm lẫn nhiá»u lần và lần nà y cÅ©ng váºy. Trong lúc tôi Ä‘i vá» phÃa cô gái, sá»± lẫn lá»™n của tôi biến thà nh má»™t sá»± phá»ng Ä‘oán, rồi sá»± phá»ng Ä‘oán lại hoá ra là má»™t Ä‘iá»u xác tÃn. Dì Báu tôi thÆ°á»ng mÆ¡ rằng hồn ma của dì sẽ trở lại. NhÆ° trong mÆ¡ dì có thể nói chuyện, khuôn mặt của dì vẫn còn nguyên vẹn, và nhÆ° trong mÆ¡ tôi lao vá» phÃa dì. Cuối cùng, trong lần nà y dì không đẩy tôi ra xa. Dì mở rá»™ng cánh tay và kêu lên "Váºy là chị vẫn nháºn ra em chị sao?"
Äó là Cao Linh. Chúng tôi xoay tròn, nhảy cỡ lên vồ và o cánh tay nhau, thay phiên nhau kêu lên "Nhìn chị kìa!" "Nhìn em coi!" Tôi không nghe được tin tức gì từ khi cô viết cho tôi lá thÆ° cuối cùng và o bốn, năm năm trÆ°á»›c. Lúc nà y chúng tôi lại đối xá» vá»›i nhau nhÆ° chị em ruá»™t. "Tóc em là m sao váºy?" tôi đùa, sá» và o mái tóc xoăn tÃt của cô. "Bị tai nạn à ? Hay là em là m ra nhÆ° thế?"
"Chị thÃch….không?"
"Cũng không tệ. Trông em hiện đại hơn, không còn là cô gái quê nữa".
"Chẳng có con ruồi nà o vo ve quanh đầu chị. Em nghe nói là chị bây giỠlà trà thức cơ đấy".
"Chị là một giáo viên quèn. Còn em… em vẫn là …"
"Vợ của Trương Phú Nam. Sáu năm tròn, khó mà tin được".
"Nhưng chuyện gì đã xảy ra với em? Trông em kinh quá".
"Em chưa có gì trong bụng từ ngà y hôm qua".
Tôi cuống quýt chạy và o trong bếp mang cho cô má»™t tô cháo kê, đồ muối chua, Ä‘áºu phụng hầm và má»™t số đồ nguá»™i. Chúng tôi ngồi ở má»™t góc xa cách chá»— Ä‘ang bà n luáºn vá» chiến tranh. Cao Linh ăn uống rất nhanh và ồn à o "Chúng em sống ở Bắc Kinh, không có con" cô nói giữa hai miếng ăn ngồm ngoà m. "Chúng em có và i phòng ở Ä‘Ã ng sau hiệu má»±c. Em có kể cho chị nghe trong thÆ° của em không?"
"Một chút".
"Váºy thì chị biết há» TrÆ°Æ¡ng là m chủ việc kinh doanh, gia đình ta chỉ là m chủ những món nợ của mình. Cha và các chú quay lại Hằng Tâm thôn là m má»±c cho đến khi nó thấm thà nh mồ hôi khắp ngÆ°á»i. Còn bây giá» há» thÆ°á»ng ở nhà , há» luôn cáu bẳn và cãi nhau suốt vá» việc ai là ngÆ°á»i có lá»—i trong chuyện nà y chuyện kia và vá» thá»i tiết".
"Thế còn anh Hai và anh Ba thì sao? Cũng ở nhà à ?"
"Quân Tưởng bắt anh Hai Ä‘i lÃnh năm năm vá» trÆ°á»›c. Tất cả bá»n con trai cùng tuổi anh Ä‘á»u phải Ä‘i. Còn anh Ba thì bá» trốn gia nháºp quân cách mạng hai năm sau đó. Các con của chú Lá»›n cÅ©ng Ä‘i theo, thế là chú từ con, bảo rằng cả ba đứa đừng vác mặt vá» nhà nữa. Mẹ không nói chuyện vá»›i chú cho đến khi Mặt tráºn Thống nhất được thà nh láºp, chú xin lá»—i mẹ nói rằng bây giá» chuyện ai ở phe nà y, phe ná» không còn quan trá»ng nữa".
"Thế còn mẹ, sức khoẻ như thế nà o?"
"Chị nhớ tóc mẹ đen như thế nà o không? Bây giỠthì nó như râu ông già , trắng xoá và cứng queo. Mẹ không còn nhuộm tóc nữa."
"Cái gì? Chị nghĩ là tóc đen tự nhiên do là m việc với mực chứ".
"Äừng có ngá»› ngẩn. Tất cả má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u nhuá»™m tóc. Cả cụ Cố và các thÃm. Có Ä‘iá»u bây giá» mẹ không quan tâm đến hình thức bên ngoà i nữa. Mẹ than là đã hai năm nay mẹ bị mất ngủ. Bà bị ám ảnh là những ngÆ°á»i thuê nhà đêm đêm đến ăn trá»™m đồ trong nhà ta, và sắp xếp lại vị trà đồ đạc trong nhà . Bà cÅ©ng tin rằng hồn ma dì Báu quay lại nhà cầu. Bà không thể Ä‘i cầu được bình thÆ°á»ng. Phân quá cứng, đó là lý do tại sao bụng bà phồng tÆ°á»›ng nhÆ° trái bầu mùa hè". "Tháºt là đáng buồn!" mặc dù mẹ là ngÆ°á»i đã Ä‘uổi tôi ra khá»i nhà , tôi cÅ©ng chẳng vui khi nghe những khó khăn của bà . Có lẽ ở má»™t nÆ¡i nà o đó trong tôi vẫn còn sống cái cảm nghÄ© báºc cha mẹ đó vẫn là báºc sinh thà nh của tôi.
"Còn hồn ma dì Báu thì sao? Vẫn quay vỠà ?"
"Không má»™t tiếng kêu, không má»™t tiếng khóc than, má»™t Ä‘iá»u tháºt lạ bởi vì ông pháp sÆ° trừ tà ấy hoá ra là má»™t kẻ mạo danh, chẳng là thầy tu thầy tiếc gì. Ông ta có vợ và ba con, má»™t đứa đóng vai ngÆ°á»i phụ lá»…. Há» cÅ©ng dùng đúng cái lá» dấm ấy để bắt ma, cứ mở ra rồi lại niêm phong lại hết lần nà y đến lần khác. HỠđã bắt được nhiá»u khách hà ng ngu ngốc bằng cái trò bắt ma ấy. Khi cha nghe nói thế, ông những muốn ghè cái lá» ra nhét phân ngá»±a và o đó. NhÆ°ng em can "Nếu hồn ma dì Báu không bao giá» trở lại thì là m thế để là m gì?" NhÆ°ng kể từ đó ông không ngá»›t cằn nhằn vá» hai nén bạc mà ông đã mất, tiếc đứt ruá»™t trong khi theo ý ông vá»›i hai nén bạc ấy ông có thể mua cả ông trá»i".
Äầu óc tôi quay cuồng vá»›i câu há»i: nếu cái ông thầy pháp ấy dá»m thì có nghÄ©a là dì Báu đã trốn thoát Æ°? Hoặc là dì chÆ°a bao giá» bị nhét và o cái lỠấy Æ°? Và rồi tôi có má»™t ý khác.
"Có thể là không có ma quỷ gì hết bởi vì dì chưa chết" tôi bảo Cao Linh.
"Ồ, chắc chắn là dì đã chết rồi. Em nhìn thấy bác đầu bếp già ném xác của dì xuống vực mà ".
"NhÆ°ng có thể là dì chÆ°a chết hẳn và dì trèo lên khá»i vá»±c. Nếu không tại sao chị không thể tìm ra xác dì? Chị đã tìm dì cả ngà y trá»i, từ đầu nà y qua đầu kia, từ trên xuống dÆ°á»›i".
Cao Linh lảng tránh cái nhìn của tôi "Tháºt là má»™t ngà y kinh khủng đối vá»›i chị….chị không tìm thấy, nhÆ°ng xác mẹ chị đã ở đấy. Ông đầu bếp cảm thấy xót xa cho dì Báu vì không được chôn cất tá» tế. Ông thÆ°Æ¡ng dì lắm, thế là khi mẹ không để ý, ông đã lén tìm xuống đó lấp đá lên cái xác".
Và bây giá» tôi hình dung mẹ tôi Ä‘ang vùng vẫy dÆ°á»›i đáy vá»±c cố đứng dáºy, má»™t hòn đá ném vá» phÃa mẹ, má»™t đòn chà mạng, rồi má»™t tảng đá nữa, nữa trong khi mẹ khuỵu xuống. "Tại sao em không cho chị biết sá»›m hÆ¡n?"
"Em không biết cho đến khi bác bếp chết, hai năm sau cái chết của dì Báu. Vợ của bác ấy đã kể lại cho em. Bà ấy bảo ông ấy đã là m má»™t Ä‘iá»u tốt mà không ai biết".
"Chị muốn trở lại tìm xương mẹ. Chị muốn được chôn cất mẹ chị tỠtế".
"Chị sẽ không bao giá» tìm thấy đâu" Cao Linh nói. "Năm ngoái bỠđất lại sụp má»™t lần nữa trong má»™t cÆ¡n mÆ°a bão. Tất cả sụp xuống chôn vùi tất cả má»i thứ dá»c theo kẽm núi vá»›i đất cát và đá sâu ba lá»›p. Nhà của chúng ta cÅ©ng sẽ sắp đến lượt thôi."
Thế là tôi thổn thức một cách bất lực. "Giá như em đến đây và nói với chị sớm hơn".
"Tháºt đáng buồn , em biết. Em không nghÄ© là chị vẫn còn ở đây. Nếu không nhá» ba vợ lắm Ä‘iá»u của ông Vệ em cÅ©ng đâu có biết chị là cô giáo ở đây. Bà ta nói vá»›i em khi em vá» thăm nhà và o dịp Thanh minh".
"Váºy tại sao em không đến gặp chị lúc ấy?"
"Chị nghÄ© chồng em cho phép em Ä‘i chÆ¡i khi em muốn sao? Em phải đợi má»™t dịp may từ trên trá»i rÆ¡i xuống. Và thế là nó đến và o lúc loạn lạc nà y. Hôm qua Phú Nam bảo em vá» Hằng Tâm xin cha hắn thêm tiá»n. Em má»›i bảo "Anh không nghe gì à ? Quân Nháºt Ä‘ang dà n quân dá»c các Ä‘Æ°á»ng tà u!" Hừm, hắn cóc quan tâm. Sá»± đói thuốc của hắn lá»›n hÆ¡n bất cứ ná»—i lo ngại nà o vá» việc vợ hắn có thể nháºn má»™t lưỡi lê từ sau ra trÆ°á»›c".
"Vẫn nghiện thuốc phiện à ?"
"Äó là cuá»™c sống của hắn. Thiếu thuốc thì hắn chỉ là má»™t con chó dại. Thế là em Ä‘i đến Vạn Bình, đến đấy xe lá»a dừng lại không Ä‘i tiếp nữa. Tất cả hà nh khách xuống xe, lÃu rÃu và o nhau nhÆ° má»™t bầy cừu hay má»™t Ä‘Ã n vịt. Má»™t toán lÃnh xua Ä‘uổi tụi em Ä‘i. Chúng lùa má»i ngÆ°á»i đến má»™t cánh đồng nÆ¡i em Ä‘inh ninh chúng em sẽ bị giết chết. NhÆ°ng rồi chúng em nghe có tiếng pằng pằng, nhiá»u phát súng vang lên, bá»n lÃnh tháo chạy, bá» chúng em ở lại. Trong vòng má»™t phút, chúng em sợ đến ná»—i đứng im không nhúc nhÃch. NhÆ°ng em chợt há»i, tại sao mình lại đứng ở đây chá» cho chúng quay lại giết mình? Chúng có thể Ä‘uổi theo mình. Thế là em há»™c tốc bá» chạy. Chẳng bao lâu má»i ngÆ°á»i cÅ©ng là m theo em, chạy tứ tán bốn phÆ°Æ¡ng tám hÆ°á»›ng. Em đã phải Ä‘i bá»™ suốt mÆ°á»i hai tiếng đồng hồ".
Cao Linh tháo già y ra. Hai cái gót đã bị long, má giầy tuá»™t, đôi chân cô sÆ°ng phồng, rá»›m máu. "Chân em Ä‘au đến ná»—i em nghÄ© em sẽ chết vì Ä‘au. Có thể em nên để Phú Nam nghÄ© rằng em đã chết. phải để cho hắn cảm thấy có tá»™i. Dù chắc chắn là hắn chẳng mảy may Ä‘á»™ng lòng. Hắn lúc nà o cÅ©ng muốn trở vá» vá»›i giấc mÆ¡ nà ng tiên nâu. Ngà y nà o đối vá»›i hắn cÅ©ng chỉ có thế, chiến tranh hay không chiến tranh, có vợ hay không có vợ, thì cÅ©ng thế thôi". Cô cÆ°á»i, sẵn sà ng báºt khóc. "Váºy chỉ bảo em phải là m gì? Có nên quay vá» vá»›i hắn không?" Tôi còn có thể là m gì ngoà i việc khăng khăng đến bốn lần má»i cô ở lại vá»›i tôi? Và cô còn có thể là m gì ngoà i việc nằng nặc đòi ra vá» tá»›i ba lần vì không muốn là m gánh nặng cho tôi? cuối cùng tôi Ä‘Æ°a cô vá» phòng tôi. Cô lau mặt lau cổ bằng má»™t cái khăn Æ°á»›t, Ä‘oạn nằm lăn ra giÆ°á»ng vá»›i má»™t tiếng thở dà i rồi láºp tức ngủ thiếp Ä‘i. Chị DÆ° là ngÆ°á»i duy nhất phản đối lại việc Cao Linh sống vá»›i tôi ở trÆ°á»ng. "Chúng ta không phải là má»™t trại tị nạn" chị cá»± ná»± "mà nhÆ° thế chúng ta không còn giÆ°á»ng để nháºn thêm trẻ mồ côi khác".
"Cô ấy có thể sống trong phòng em, ngủ trên giÆ°á»ng em".
"NhÆ°ng cô ta vẫn là má»™t miệng ăn. Và nếu chúng ta cho phép má»™t ngoại lệ nà y, thế còn những trÆ°á»ng hợp khác thì sao? Không kể gia đình cô giáo Hoà ng, ở đây có tá»›i mÆ°á»i ngÆ°á»i. Còn những há»c sinh cÅ© và gia đình của há»? Chúng ta có cho há» và o không?"
"Nhưng hỠkhông xin đến đây".
"Cái gì? Rêu má»c trong đầu em chắc? Nếu chiến tranh xảy ra ai cÅ©ng sẽ xin tá túc ở đây. Hãy nghÄ© vá» chuyện đó Ä‘i. TrÆ°á»ng của chúng ta được Ä‘iá»u hà nh bởi ngÆ°á»i Mỹ đứng trung láºp vá»›i ngÆ°á»i Nháºt , Quốc dân đảng hoặc Cá»™ng sản. Ở đây chúng ta không phải lo lắng hà ng ngà y vá» chuyện bên nà y thắng hay bên kia thua. Em chỉ việc quan sát. Äiá»u đó có nghÄ©a là trung láºp".
Trong suốt bao nhiêu năm qua, tôi đã phải ngáºm đắng nuốt cay khi chị DÆ° quyá»n thế hách dịch. Tôi đã phải tá» ra kÃnh trá»ng chị trong khi trong lòng tôi không có cái tình cảm đó. Và mặc dù bây giỠđã là giáo viên tôi vẫn không biết phải tranh luáºn vá»›i chị nhÆ° thế nà o. "Chị nói vá» lòng nhân ái, chị nói chúng ta phải có tình thÆ°Æ¡ng" và trÆ°á»›c khi tôi có thể nói Ä‘iá»u tôi thá»±c sá»± nghÄ© vá» chị, tôi nói "còn bây giá» chị muốn đẩy em tôi vá» vá»›i thằng chồng nghiện thuốc phiện".
"Chị cả của tôi cÅ©ng sống vá»›i thằng chồng nhÆ° thế", chị đáp ngay không chút do dá»±. "Khi phổi của chị ấy chảy máu, ngÆ°á»i chống nhất định không chịu mua thuốc. Trái lại hắn mua thuốc phiện cho hắn. Äó là lý do tại sao chị ấy ra Ä‘i mãi mãi". Chị DÆ° đã tìm ra ngay được má»™t ngÆ°á»i còn khốn khổ hÆ¡n để so sánh. Tôi nhìn chị táºp tá»…nh ra khá»i phòng.
Tôi chạy đến tìm Khải TÄ©nh, chúng tôi bÆ°á»›c khá»i cổng Ä‘i dạo phÃa sau bức tÆ°á»ng trại mồ côi để tìm chá»— âu yếm nhau. Rồi tôi than phiá»n vá»›i anh vá» chị DÆ°.
"Em có thể không nghÄ© thế, nhÆ°ng cô ấy thá»±c sá»± có má»™t trái tim nhân háºu" anh nói. "Anh biết cô ấy từ khi bá»n anh còn là những đứa trẻ".
"Có thể anh sẽ cưới chị ấy đấy".
"Anh thÃch ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà có những con rệp trên mông hÆ¡n". Tôi hẩy tay anh ra. "Em nghÄ© đến sá»± trung thà nh", anh tiếp tục. "Cổ ấy lại rất thá»±c tiá»…n. Äừng có mâu thuẫn vá»›i nhau vá» sá»± khác biết ấy. Tìm chá»— hai ngÆ°á»i nhất trà vá»›i nhau. Hoặc Ä‘Æ¡n giản là không là m gì hết. Cứ đợi đấy". Thà nh tháºt mà nói tôi thán phục Khải TÄ©nh cÅ©ng nhiá»u nhÆ° tôi yêu anh. Anh tốt bụng và thông thái. Nếu anh có má»™t khiếm khuyết thì đó là sá»± ngốc nghếch của anh trong tình yêu. Trong khi đầu óc tôi bồng bá»nh vá»›i những bà máºt và sá»± ve vuốt của anh tôi quên Ä‘i chiến tranh và những tráºn đánh lá»›n nhá».
Trở vá» phòng tôi giáºt mình thấy chị DÆ° Ä‘ang ở đây la hét Cao Linh "Rá»—ng nhÆ° má»™t cái cây bị mối ăn".
Còn Cao Linh thì xua tay nói "Äạo đức của má»™t con dòi". Thế là chị DÆ° cÆ°á»i "Tôi ghét ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông nà y đến táºn xÆ°Æ¡ng tuá»·". Cao Linh gáºt đầu "Äó đúng là cảm giác của em".
Sau đó tôi hiểu ra rằng há» không cãi nhau mà chỉ ganh Ä‘ua xem trong hai ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông ai là ngÆ°á»i đã là m khổ ngÆ°á»i khác hÆ¡n ai là kẻ xấu xa đáng kinh tởm hÆ¡n. Hai giá» tiếp theo, há» Ä‘ua nhau tả oán. "Cái bà n đã có mặt trong nhà em đến Ä‘á»i thứ chÃn", Cao Linh nói "cÅ©ng ra Ä‘i để đổi lấy má»™t và i khói thuốc phiện".
"Không có thức ăn, củi Ä‘uốc, và áo ấm trong mùa đông. Bá»n chị phải rúc và o nhau tìm hÆ¡i ấm và thế là trông bá»n chị nhÆ° má»™t con ấu trùng dà i thòong".
Sau đó và o buổi tối, Cao Linh bảo tôi "Cái chị DÆ° ấy tháºt là khôn ngoan, lại vui đáo để". Tôi chẳng nói gì. Cô ta sẽ sá»›m biết được rằng ngÆ°á»i phụ nữ nà y cÅ©ng là má»™t con ong vò vẽ bám chắc mục tiêu thôi.
Ngà y hôm sau tôi gặp há» Ä‘ang ngồi ở phòng ăn dà nh cho giáo viên. Chị DÆ° nói bằng má»™t giá»ng khẽ khà ng và tôi nghe Cao Linh trả lá»i chị "Chỉ nghe thôi cÅ©ng đã không thể chịu Ä‘á»±ng nổi. Chị ấy có đẹp nhÆ° tấm lòng của chị ấy không?" "Không đẹp rá»±c rỡ nhÆ°ng dá»… thÆ°Æ¡ng", chị DÆ° đáp. "Thá»±c ra em là m chị nhá»› đến chị ấy – cÅ©ng khuôn mặt tròn, đôi môi đầy đặn".
Và Cao Linh đáp lại rất thà nh tháºt, không lá»™ vẻ mếch lòng chút nà o. "Giá nhÆ° em có thể can đảm hÆ¡n và không Æ°a than vãn nhÆ° váºy".
"Em phải nói ra chứ" chị DÆ° đáp. "Em nữa. Tại sao những ngÆ°á»i chịu Ä‘au khổ lại cứ phải câm lặng? Tại sao lại chấp nháºn số pháºn? ChÃnh ở đây chị đứng vá» phÃa những ngÆ°á»i Cá»™ng sản. Chúng ta phải tranh đấu để nói lên giá trị là m ngÆ°á»i. Chúng ta không thể ngáºp mãi trong vÅ©ng bùn quá khứ và tôn thá» những cái chết".
Cao Linh bịt miệng cÆ°á»i phá lên "Chị phải giữ mồm giữ miệng đấy, không thì quân Nháºt và Quốc dân đảng sẽ lần lượt lấy đầu chị".
"Lấy đầu Æ°? Chị nói Ä‘iá»u gì chị nghÄ© đấy. NgÆ°á»i Cá»™ng sản gần vá»›i Chúa hÆ¡n dù há» không tin ở NgÆ°á»i. Chia ngá»t xẻ bùi, đó là điá»u há» tin tưởng. Tháºt đấy, há» cÅ©ng giống những ngÆ°á»i Thiên Chúa giáo. Có thể há» sẽ thà nh láºp má»™t liên minh vá»›i những ngÆ°á»i Thiên Chúa chứ không phải là vá»›i Quốc dân đảng".
Cao Linh lấy tay bịt miệng chị DÆ° "Có phải tất cả những ngÆ°á»i Thiên Chúa giáo Ä‘á»u ngốc nhÆ° chị không?" Thế đấy, há» thoải mái trêu chá»c nhau nhÆ° là những ngÆ°á»i bạn tốt. Và i ngà y sau tôi lại thấy há» ngồi ngoà i sân trÆ°á»›c giỠăn tối, trông giống nhÆ° những đồng chà gắn bó keo sÆ¡n vá»›i nhau bất chấp tuổi tác. Cao Linh vẫy tôi lại gần Ä‘Æ°a cho tôi má»™t phong thÆ° niêm xi Ä‘á» và được trang trà vá»›i những tia nắng mặt trá»i. Äó là lá thÆ° từ "Cảnh sát quân sá»± lâm thá»i Nháºt Bản".
"Äá»c Ä‘i" chị DÆ° nói.
Lá thÆ° gá»i đến TrÆ°Æ¡ng Phú Nam thông báo rằng vợ anh ta, LÆ°u Cao Linh, đã bị bắt ở Vạn Bình nhÆ° là má»™t gián Ä‘iệp chống Nháºt. "Em bị bắt à ?" Tôi kêu lên.
Cao Linh Ä‘áºp và o tay tôi "Äúng là cái đầu bà ngô, Ä‘á»c tiếp Ä‘i". TrÆ°á»›c khi trốn thoát khá»i nhà giam, nÆ¡i thị Ä‘ang chá» bị hà nh hình, LÆ°u Cao Linh thú nháºn là chồng thị TrÆ°Æ¡ng Phú Nam đã phái thị đến ga xe lá»a để thá»±c hiện má»™t nhiệm vụ bất hợp pháp. Vì lý do nà y đại diện quân Nháºt ở Bắc Kinh sẽ tiếp xúc vá»›i TrÆ°Æ¡ng Phú Nam để là m rõ sá»± liên quan của anh ta vá»›i những hoạt Ä‘á»™ng gián Ä‘iệp. Chúng tôi sẽ đến chá»— TrÆ°Æ¡ng Phú Nam cÆ° ngụ để là m rõ vụ việc nà y".
"Chị đã đánh máy đấy" chị Dư khoe.
"Còn em thì gắn xi lên".
"Tháºt lắm. Tim tôi Ä‘áºp nhÆ° trống là ng khi Ä‘á»c những dòng nà y đấy".
"Phú Nam sẽ nghÄ© là súng nổ "ngay ngá»±c hắn". Cao Linh nói và cô cùng chị DÆ° cÆ°á»i khanh khách nhÆ° bá»n nữ sinh. "NhÆ°ng mẹ và cha không Ä‘au khổ khi há» nghe tin em mất tÃch sao?"
"Em sẽ vá» gặp há» tuần tá»›i nếu Ä‘Æ°á»ng xá an toà n".
Äó là điá»u Cao Linh đã là m, trở vá» Hằng Tâm nÆ¡i cô khám phá ra là Phú Nam không nói vá»›i ai vá» lá thÆ°. Má»™t tháng sau cô trở lại trÆ°á»ng vá»›i tÆ° cách là ngÆ°á»i phụ tá cho chị DÆ°. "Cha mẹ chỉ biết những Ä‘iá»u ông TrÆ°Æ¡ng nói" cô thuáºt lại. "Chồng con, cha nói vá»›i em, cha đã nghÄ© chỉ ba hoa và và kẻ không có xÆ°Æ¡ng sống. Váºy mà cha nghe nó đã xung lÃnh – tháºm chà không đợi đến lúc bị gá»i Ä‘i".
"Em cÅ©ng bảo cha mẹ là em chạy từ nhà ga ở Chu Khẩu Ä‘i tìm chị. Em khoe rằng bây giá» chị đã là má»™t trà thức Ä‘ang là m việc cùng vá»›i các nhà khoa há»c và sẽ cÆ°á»›i má»™t nhà khoa há»c nay mai".
Tôi rất mừng là cô đã nói thế. "Váºy cha mẹ có tiếc vá» chuyện hỠđã là m vá»›i chị không?"
"Ha! HỠtự hà o vỠchị. Mẹ nói rằng, ta bao giỠcũng biết là mình đã đối đãi với nó tỠtế. Bây giỠthì con thấy kết quả đó."
Những giá»t sÆ°Æ¡ng sá»›m hoá ra sÆ°Æ¡ng giá và và o mùa đông chúng tôi tổ chức đám cÆ°á»›i theo hai phong tục Mỹ và Hoa. Theo phong tục Mỹ cô Grutoff tặng tôi má»™t chiếc áo dà i trắng muốt mà cô đã may cho đám cÆ°á»›i của mình nhÆ°ng không bao giá» mặc tá»›i. NgÆ°á»i yêu của cô chết trong thế chiến, vì thế đó là má»™t cái áo cÆ°á»›i xui xẻo. NhÆ°ng cô đã long lanh những giá»t lệ vui sÆ°á»›ng khi cô trao tặng nó cho tôi, sao tôi có thể lắc đầu từ chối? Trong đám cÆ°á»›i truyá»n thống tôi mặc má»™t kỳ bà o mà u Ä‘á» khăn trùm đầu là do Cao Linh thêu.
Bởi vì Cao Linh thông báo vá»›i gia đình vỠđám cÆ°á»›i của tôi, tôi buá»™c phải má»i há» cho phải lẽ. Tôi hy vá»ng là há» sẽ viện cái cá»› rất tiện lợi là chiến tranh để không Ä‘i dá»±. NhÆ°ng tất cả má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u kéo đến, cha, mẹ, chú, thÃm, con cái há» và cả cháu nôi cháu ngoại nữa. Chẳng có ai Ä‘á» cáºp đến sá»± việc đã qua mà tất cả má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u biết rõ. Tháºt là má»™t khoảnh khắc ngượng ngùng vá»›i tất cả. Tôi giá»›i thiệu cha mẹ là hai bác, má»™t Ä‘iá»u hoà n toà n đúng nếu tÃnh đến cái sá»± tháºt là tôi là má»™t đứa con của tình yêu nhÆ°ng lại không có má»™t sá»± tuyên bố chÃnh thức vá» danh pháºn. Hầu hết má»i ngÆ°á»i trong trÆ°á»ng tá» ra rất lịch thiệp vá»›i há» nhà gái. Tuy váºy, chị DÆ° nhìn há» chê trách. Chị là u bà u vá»›i Cao Linh cố để cho mẹ nghe thấy "HỠđã tống cổ cô ấy Ä‘i, và bây giá» lại vục miệng xuống bà n ăn của cô ấy". Suốt cả ngà y hôm đó tôi cảm thấy rất bối rối – hạnh phúc trong tình yêu, giáºn dữ vá»›i gia đình, tuy cÅ©ng cảm thấy vui sÆ°á»›ng vì hỠđã có mặt trong ngà y vui của tôi. Tôi cÅ©ng lo lắng vá» cái áo cÆ°á»›i nữa, nghÄ© rằng đó là dấu hiệu báo trÆ°á»›c là hạnh phúc của tôi không bá»n lâu.
Chỉ có hai nhà khoa há»c, Äông và Trà o tá»›i dá»± đám cÆ°á»›i của chúng tôi. Trong thá»i chiến, tháºt nguy hiểm cho bất cứ ai tiếp tục là m việc dÆ°á»›i má». Hầu hết các nhà khoa há»c đã bá» vá» Bắc Kinh, để lại sau lÆ°ng tất cả má»i thứ trừ những di váºt của quá khứ. Chỉ có 26 ngÆ°á»i thợ Ä‘Ã o má» cùng Khải TÄ©nh, Äông và Trà o, những ngÆ°á»i sống tại tu viện cÅ© là còn ở lại. phải có má»™t ai ở lại để trông coi khu má» chứ, Khải TÄ©nh lý luáºn nhÆ° váºy. Nếu bá»n Nháºt quyết định cho nổ tung hầm má» thì sao? Hoặc nếu quân Ä‘á»™i Cách mạng lại biến khu hầm má» nà y thà nh chiến trÆ°á»ng? tháºm chà nếu hỠđịnh dùng nó nhÆ° má»™t cái hố xà công cá»™ng", tôi há»i anh "thì anh có cấm hỠđược không?" Tôi không tranh luáºn là tôi và anh nên rút chạy vá» Bắc Kinh. Tôi biết anh không bao giá» chịu xa cách ngÆ°á»i cha già , và cha anh thì không bao giá» từ giã mái trÆ°á»ng và bầy trẻ mồ côi. NhÆ°ng tôi không muốn chồng tôi bám lấy cái má» và chết nhÆ° má»™t vị thánh tá» vì đạo. Chả có gì là chắc chắn cả. Bao nhiêu thứ đã trôi qua. Nhiá»u ngÆ°á»i trong chúng tôi có cảm giác bị bá» lại phÃa sau. Và kết quả là tiệc cÆ°á»›i của chúng tôi giống nhÆ° má»™t bữa tiệc chà o mừng má»™t thắng lợi buồn bã.
Sau bữa tiệc, bá»n há»c trò và bạn bè công kênh chúng tôi đến phòng cÆ°á»›i. Äó cÅ©ng là cái phòng kho nÆ¡i Khải TÄ©nh và tôi đã gặp trục trặc trong đêm đầu tiên. NhÆ°ng giỠđây phòng ốc được dá»n sạch sẽ, không có chuá»™t, mùi xú uế, không có ráºn và không có rÆ¡m rạ. Má»™t tuần trÆ°á»›c, bá»n há»c trò đã quét vôi mà u và ng lên bốn bức tÆ°á»ng, rồi kẻ chân tÆ°á»ng mà u Ä‘á». Chúng cÅ©ng đẩy các pho tượng sang má»™t bên. Äể giữ cho ba ngÆ°á»i khôn ngoan không quan sát chúng tôi, tôi là m má»™t cái mà n che. Trong đêm tân hôn, bá»n trẻ ngồi ngoà i cá»a hà ng giá» cÆ°á»i đùa, trêu chá»c, nô đùa nhÆ° Ä‘iên và đốt pháo. Mãi đến khi mệt chúng má»›i bá» Ä‘i để lại chúng tôi bên nhau, lần đầu tiên vá»›i tÆ° cách vợ chồng. Äêm ấy chẳng có gì là cấm Ä‘oán và niá»m vui của chúng tôi chÃnh là Äạo.
Ngà y hôm sau, chúng tôi Ä‘i thăm gia đình hai há». Chúng tôi Ä‘i đến hai phòng ở hai đầu hà nh lang nÆ¡i thầy giáo Phan sống. Tôi vái chà o và má»i ông dùng trà , gá»i ông là "phụ thân", và tất cả chúng tôi cùng cÆ°á»i vì lối xÆ°ng hô trịnh trá»ng ấy. Sau đó Khải TÄ©nh và tôi đến cái bà n thá» nhá» mà tôi láºp lên vá»›i cái ảnh dì Báu lồng khung kÃnh. Tôi cÅ©ng dâng trà lên dì rồi thắp má»™t nén nhang. Khải TÄ©nh gá»i dì là "mẫu thân" và hứa sẽ chăm sóc cho tôi suốt Ä‘á»i, cÅ©ng nhÆ° toà n thể gia đình tôi kể cả các vị tổ tiên xa xÆ°a. "Con bây giá» cÅ©ng là ngÆ°á»i trong má»™t nhà " anh hứa.
Bá»—ng tôi cảm thấy má»™t hÆ¡i thở giá lạnh phà và o cổ. Cái gì thế nhỉ? Tôi nghÄ© đến vị tổ tiên chết ở Hà m Khỉ - Äó có phải là duyên do không? Tôi nhá»› đến những miếng xÆ°Æ¡ng không bao giỠđược trả vá» chá»— cÅ©, lá»i nguyá»n. Cái ký ức nà y có ý nghÄ©a gì?
"Chẳng là m gì có cái gá»i là lá»i nguyá»n đâu" sau nà y Khải TÄ©nh bảo tôi. "Äó chỉ là những chuyện dị Ä‘oan, chỉ gây nên những ná»—i sợ không cần thiết. Lá»i nguyá»n chỉ là những lo lắng mà em không rÅ© bỠđược".
"NhÆ°ng dì Báu đã bảo em thế, mà bà là ngÆ°á»i thông minh mẫn tiệp".
"Bà là ngÆ°á»i tá»± há»c, chỉ tiếp thu những tÆ° tưởng cổ hủ. Bà không có cÆ¡ há»™i há»c hà nh và tiếp xúc vá»›i khoa há»c, không Ä‘i há»c đại há»c nhÆ° anh".
"Nếu váºy sao cha em chết? Sao dì Báu chết?"
"Cha em chết là vì một tai nạn. Mẹ em tự vẫn. Em chả nói thế là gì".
"NhÆ°ng tại sao ông trá»i lại để cho những chuyện đó xảy ra?"
"Không có ông trá»i. Chuyện ấy xảy ra chẳng có lý do gì".
Bởi vì tôi yêu chồng tôi nhiá»u lắm, tôi cố tiếp thu những ý kiến má»›i mẻ nà y, không có lá»i nguyá»n, không có váºn xui, cÅ©ng chẳng có váºn may nữa. Khi tôi nhìn lên trá»i lo lắng vì những đám mây Ä‘en, tôi nói nó chẳng có duyên cá»› gì. Khi gió và mÆ°a đổi hÆ°á»›ng, tôi cố thuyết phục rằng nó cÅ©ng chẳng có lý do gì. Có má»™t khoảng thá»i gian tôi sống Ä‘á»i hạnh phúc không băn khoăn lo lắng.
Má»—i buổi tối sau bữa ăn, Khải TÄ©nh và tôi đến thăm cha anh. Tôi thÃch ngồi ở chá»— ông, biết rằng đó cÅ©ng là gia đình mình. Äồ đạc trong phòng Ä‘Æ¡n giản, cổ kÃnh và toát lên vẻ trung háºu, nÆ¡i má»—i cái Ä‘á»u được đặt đúng chá»— và có mục Ä‘Ãch. Dá»±a và o bức tÆ°á»ng phÃa tây thầy giáo Phan kê má»™t chiếc trÆ°á»ng ká»· chạm trổ, cÅ©ng là giÆ°á»ng ngủ của ông, phÃa trên ông treo ba bức hoà nh phi má»—i bức có má»™t trăm mẫu tá»±, nhÆ° thể nó được hoà n thà nh trong má»™t hÆ¡i thở, trong má»™t cÆ¡n ngẫu hứng. Ở cá»a sổ phÃa đông ông đặt má»™t cháºu hoa theo mùa, mà u sắc tÆ°Æ¡i sáng kéo cái nhìn ra khá»i bóng tối. Ở bức tÆ°á»ng phÃa đông có kê má»™t cái bà n Ä‘Æ¡n giản và má»™t chiếc ghế gá»— lim có chạm trổ. Trên bà n có những món đồ quý hiếm được sắp xếp nhÆ° trong má»™t bức tranh tÄ©nh váºt, má»™t cái há»™p da sÆ¡n dầu, những cái giá cắm bút bằng sứ, má»™t nghiên má»±c thuá»™c loại quý nhất, váºt có giá trị nhất của ông, món quà từ má»™t ngÆ°á»i truyá»n giáo đã già đã dạy dá»— ông từ thá»i thÆ¡ ấu.
Má»™t buổi tối, thầy Phan Ä‘Æ°a cho tôi nghiên má»±c ấy. Tôi đã định từ chối nhÆ°ng rồi tôi nháºn ra rằng ông cÅ©ng là cha tôi và tôi đón nháºn nó vá»›i tất cả tấm lòng. Tôi cầm cái nghiên má»±c tròn ấy lên, xoa tay lên lá»›p da mịn nhÆ° nhung lụa của nó. Tôi đã thầm ngưỡng má»™ nghiên má»±c nà y từ cái ngà y đầu tiên tôi được nháºn và o trÆ°á»ng vá»›i tÆ° cách là ngÆ°á»i phụ giảng của ông. Má»™t lần ông đã mang và o lá»›p cho há»c trò xem. "Khi các con mà i má»±c và o nghiên, các con đã thay đổi tÃnh chất của nó, từ chá»— miá»…n cưỡng đến chá»— sẵn lòng hy sinh, từ má»™t dạng cứng không thay đổi sang dạng lá»ng vá»›i nhiá»u hình tượng. NhÆ°ng má»™t khi con đã đặt bút lên giấy, thì nó lại trở thà nh má»™t cái gì không khoan nhượng. Con không thể thay đổi nó được nữa. Nếu con phạm má»™t lá»—i thì chỉ có má»™t cách là huá»· Ä‘i toà n bá»™ thà nh quả". Dì Báu cÅ©ng đã có lần nói những Ä‘iá»u ấy má»™t cách tÆ°Æ¡ng tá»±. Con phải nghÄ© vá» nhân cách của con. Phải biết chá»— nà o con Ä‘ang thay đổi, con sẽ biến cải nhÆ° thế nà o và cái gì không bao giá» có thể sá»a chữa được. Dì đã nói thế trong lần đầu tiên tôi há»c mà i má»±c. Dì cÅ©ng nói thế khi dì giáºn tôi trong những ngà y cuối cùng hai ngÆ°á»i sống bên nhau. Và khi tôi nghe thầy Phan nói thế, tôi hứa vá»›i mình là tôi sẽ thay đổi và trở thà nh má»™t ngÆ°á»i con ngoan hÆ¡n.
Có quá nhiá»u thay đổi đã diá»…n ra, Æ°á»›c gì dì Báu có thể chứng kiến cuá»™c sống êm đẹp của tôi. Tôi là má»™t cô giáo và má»™t phụ nữ có chồng. Tôi có cả chồng và có cả má»™t ngÆ°á»i cha. Há» là những ngÆ°á»i tốt chứ không nhÆ° gia đình bên chồng của Cao Linh, nhà há» TrÆ°Æ¡ng. Gia đình của tôi trung háºu và thà nh tháºt vá»›i má»i ngÆ°á»i, vẻ đẹp bên trong cÅ©ng cao quý nhÆ° há» biểu lá»™ ra bên ngoà i. Dì Báu đã dạy dá»— tôi rằng đó má»›i là điá»u quan trá»ng. Phong cách bên ngoà i tốt đẹp là chÆ°a đủ, dì nhấn mạnh, nó không giống vá»›i má»™t tấm lòng nhân háºu. Dù dì Báu đã ra Ä‘i, trong suốt những năm qua tôi vẫn nhá»› lá»i dì, trong lúc buồn cÅ©ng nhÆ° vui, chỉ Ä‘iá»u đó là quan trá»ng.
Sau khi quân Nháºt tấn công Chu Khẩu, Cao Linh và tôi trèo lên đỉnh đồi nÆ¡i chúng tôi có thể nghe tiếng súng ì ầm từ Ä‘Ã ng xa, chúng tôi nhìn vá» hÆ°á»›ng có những đụn khói bốc lên. Chúng tôi nháºn ra lối di chuyển của xe thồ và xe tải dá»c các con Ä‘Æ°á»ng. Cao Linh nói đùa rằng chúng tôi còn mang tin nhanh hÆ¡n cái radio cà khổ mà Khải TÄ©nh và cô Grutoff ngồi cạnh hà ng ná»a ngà y hy vá»ng nghe được tin tức gì đó từ những nhà khoa há»c đã đến Bắc Kinh. Tôi không hiểu tại sao há» lại muốn cái radio nói chuyện lại vá»›i há». Nó chỉ nói toà n những chuyện xấu – thà nh phố nà o bị chiếm đóng, gần nhÆ° tất cả má»i ngÆ°á»i ở chá»— nà y, chá»— kia bị giết ra sao để dạy cho má»i ngÆ°á»i má»™t bà i há»c là đừng đánh nhau vá»›i quân Nháºt.
"Bá»n Nháºt sẽ không thắng ở đây đâu", Cao Linh nói và o má»™t buổi tối. "Chúng có thể nhanh nhẹn trên biển, nhÆ°ng ở địa hình núi non nà y chúng sẽ mắc bẫy nhÆ° những con cá giãy giụa trên cát. Trong khi đó ngÆ°á»i của chúng ta lại nhanh nhẹn nhÆ° những con dê." Äêm nà o cô cÅ©ng nói thế để tá»± thuyết phục mình là điá»u đó đúng. Trong má»™t thá»i gian thì Ä‘iá»u đó xảy ra đúng nhÆ° váºy, quân Nháºt không thể mở Ä‘Æ°á»ng Ä‘i lên núi.
Trong khi nÆ°á»›c không chảy ngược lên núi được thì tiá»n lại chảy xuống. Tất cả các loại buôn bán lá»›n nhá» từ mạn dÆ°á»›i lẻn qua những biển cấm mang theo hà ng hoá lên cao trên vùng núi để cÆ° dân ở đây có thể tiêu hết tiá»n của hỠđể há» khá»i phải mang và ng sang thế giá»›i bên kia. Cao Linh và vợ chồng tôi thÆ°á»ng Ä‘i xuống dÆ°á»›i mép Ä‘Æ°á»ng mua những món xa xỉ. Thỉnh thoảng tôi lèn đầy cái há»™p thiếc của mình thiếu bÃnh – những chiếc bánh xốp thÆ¡m lừng có rắc mè mà tôi biết đó là món khoái khẩu của thầy Phan. Những hôm khác tôi mua Ä‘áºu phá»™ng rang, nấm khô hoặc là dÆ°a bở Æ°á»›p Ä‘Æ°á»ng. Sá»± thiếu thốn vẫn xảy ra trong chiến tranh thế nên những món ngon là nh chúng tôi kiếm được bao giá» cÅ©ng là má»™t cái cá»› cho những bữa tiệc nho nhá».
Chúng tôi mở tiệc ở phòng thầy Phan. Cao Linh, chị DÆ° cÅ©ng nhÆ° những nhà khoa há»c khác – Äông, ngÆ°á»i lá»›n tuổi hÆ¡n vá»›i nụ cÆ°á»i hiá»n từ và Trà o, ngÆ°á»i thanh niên cao lá»›n có mái tóc dà y xoã ra trÆ°á»›c trán – bao giá» cÅ©ng là khách má»i. Khi chúng tôi dùng trà , thầy Phan sẽ vặn dây cót chiếc máy hát. Và trong lúc nhấm nháp đồ ăn, chúng tôi nghe bà i hát "VÅ© Ä‘iệu phÆ°Æ¡ng Äông" của Rachmaninov. Tôi vẫn có thể hình dung lại hình ảnh thầy Phan vung tay lên nhÆ° má»™t nhạc trưởng bảo vá»›i ngÆ°á»i chÆ¡i piano và đà n cello chá»— nà o thì ngÆ°ng lại, chá»— nà o lại trá»—i lên vá»›i má»™t cảm xúc trà n đầy. Và o cuối bữa tiệc, ông sẽ năm dà i trên chiếc trÆ°á»ng ká»· chạm trổ, mắt nhắm lại, thở dà i sung sÆ°á»›ng vì bữa tiệc ngon là nh. Rachmaninov, con trai, con dâu và những ngÆ°á»i bạn thân thÆ°Æ¡ng của ông. "Äó má»›i là ý nghÄ©a chân thá»±c nhất của hạnh phúc", ông bảo chúng tôi. Sau đó vợ chồng tôi sẽ Ä‘i dạo dÆ°á»›i trá»i đêm trÆ°á»›c khi chúng tôi Ä‘i vá» phòng ngủ, hân hoan vá»›i niá»m vui chỉ tồn tại giữa hai ngÆ°á»i. Äó là những nghi lá»… nho nhá» mà chúng tôi thá»±c hiện, những Ä‘iá»u mà chúng tôi yêu thÃch, có sức an ủi chúng tôi, Ä‘iá»u mà chúng tôi có thể trông đợi, Ä‘iá»u mà chúng tôi phải tạ Æ¡n và ghi nhá»› suốt Ä‘á»i.
Ngay cả trong lúc chiến tranh và đói kém, ngÆ°á»i ta vẫn cần đến ca múa nhạc kịch. "Chúng là ngôn ngữ và âm nhạc của tâm hồn". Khải TÄ©nh bảo tôi thế. Má»—i chiá»u chủ nháºt bá»n há»c trò biểu diá»…n cho chúng tôi xem, và chúng trình diá»…n vá»›i tất cả nhiệt tình. NhÆ°ng thà nh thá»±c mà nói, diá»…n xuất và âm nhạc cÅ©ng chẳng có gì hay ho, đôi khi phải vừa nhìn vừa nghe những mà n ấy là cả má»™t sá»± buồn chán và chúng tôi quả cÅ©ng là những nghệ sÄ© xuất sắc khi giả vá» rằng đó là má»™t niá»m vui không gì so sánh được. Thầy Phan bảo tôi rằng những vở kịch đó cÅ©ng dở nhÆ° váºy khi tôi còn là há»c sinh và tham gia biểu diá»…n. Bao nhiêu nÆ°á»›c chảy qua cầu rồi nhỉ? Bây giá» cô Towler đã còng lÆ°ng xuống và cÅ©ng thấp bé nhÆ° là chị DÆ°, khi bà chÆ¡i piano mÅ©i bà gần chạm phÃm Ä‘Ã n. Thầy Phan bị bệnh đục mắt và lo rằng chẳng bao lâu nữa thầy không còn có thể viết được nữa.
Mùa đông đến, chúng tôi nghe đồn rằng có nhiá»u ngÆ°á»i cá»™ng sản bị bệnh và chết vì bệnh dịch trÆ°á»›c khi có dịp bắn má»™t phát súng. Quân Nháºt có nhiá»u thuốc men, quần áo ấm và chúng cÆ°á»›p thức ăn cÅ©ng nhÆ° hà ng tiếp tế từ các thôn là ng mà chúng chiếm đóng. Vá»›i má»™t số Ãt quân cách mạng chiếm giữ các ngá»n đồi, quân Nháºt bắt đầu tiến lên cao, Ä‘i đến đâu chúng đốn cây đến đấy thế là không ai có thể ẩn náu và trốn tránh. Bởi vì chúng đến gần hÆ¡n, chúng tôi không còn an toà n xuống núi mua thức ăn nữa.
Tuy váºy Khải TÄ©nh và đồng nghiệp của anh vẫn tiếp tục xuống má». Äiá»u nà y là m cho tôi phát Ä‘iên lên vì lo lắng. "Äừng Ä‘i" tôi thÆ°á»ng năn nỉ anh "Những cái xÆ°Æ¡ng ấy đã nằm đây hà ng triệu năm rồi, chúng có thể chá» cho đến khi chiến tranh kết thúc". Cái má» nà y là nguyên nhân duy nhất trong những cuá»™c cãi vã của chúng tôi và đôi khi nhá»› lại những Ä‘iá»u nà y tôi thấy lý ra tôi phải tranh luáºn vá»›i anh gay gắt hÆ¡n nữa, quyết liệt hÆ¡n nữa cho đến khi anh thôi không xuống má» nữa. NhÆ°ng rồi tôi lại biết rằng, không, tôi không nên cá»± ná»± anh quá nhiá»u vá» chuyện đó hay là không nên bà y tá» má»™t ý kiến phản đối nà o. Thế thì có lẽ cái hình ảnh cuối cùng của anh vá» tôi sẽ không phải là má»™t ngÆ°á»i vợ Æ°a cằn nhằn.
Khi Khải TÄ©nh không xuống má», anh dạy các đứa trẻ trong lá»›p tôi vỠđịa chất. Anh kể cho chúng nghe vá» trái đất và ngÆ°á»i tiá»n sá», tôi cÅ©ng là há»c trò của anh. Anh vẽ lên bảng hình ảnh vá» những dòng băng và những tiếng nổ dữ dá»™i trong lòng đất, xÆ°Æ¡ng sá» ngÆ°á»i Bắc Kinh khác vá»›i khỉ nhÆ° thế nà o, thuỳ trán cao hÆ¡n, có nhiá»u chá»— dà nh cho não bá»™ hÆ¡n. Nếu cô Towler hoặc cô Grutoff lắng nghe, Khải TÄ©nh không vẽ khỉ và nói chuyện vá» tuổi của trái đất nữa. Anh biết ý kiến của anh vá» những gì xảy ra trÆ°á»›c và sau sá»± sống là không giống ý kiến của há».
Má»™t hôm Khải TÄ©nh kể cho bá»n há»c trò gái nghe con ngÆ°á»i đã dần dần khác vá»›i loà i khỉ nhÆ° thế nà o "NgÆ°á»i vượn Bắc Kinh có thể đứng dáºy và bÆ°á»›c Ä‘i. Chúng ta có thể nhìn thấy Ä‘iá»u nà y qua cách hình thà nh xÆ°Æ¡ng của ngÆ°á»i Bắc Kinh, dấu móng chân để lại trên đất. Ông ấy dùng dụng cụ. Chúng ta biết được Ä‘iá»u nà y nhá» và o những mẩu xÆ°Æ¡ng và hòn đá ông ấy là m ra để chặt và đáºp. NgÆ°á»i Bắc Kinh chắc chắn là có há»c nói. Ãt nhất thì trong não có chứa những khu vá»±c hình thà nh lá»i nói".
"Từ nà o ạ? Có phải là tiếng Hoa không?" má»™t há»c sinh há»i.
"Chúng ta không được biết chắc chắn" Khải TÄ©nh đáp "bởi vì các em không thể để lại cho Ä‘á»i sau tiếng nói. Lúc ấy còn chÆ°a xuất hiện chữ viết. Äiá»u nà y chỉ có và o khoảng hà ng ngà n năm sau. NhÆ°ng nếu đã có má»™t ngôn ngữ thì đó cÅ©ng chỉ là má»™t tá» ngữ chỉ tồn tại trong má»™t khoảng thá»i gian. Và chúng ta chỉ có thể Ä‘oán là ngÆ°á»i Bắc Kinh đã cố gắng nói. Cái gì má»™t ngÆ°á»i muốn nói nà o? Äà n ông, Ä‘Ã n bà hay trẻ con là ngÆ°á»i anh ta trò chuyện? Các em nghÄ© cái âm đầu tiên để hình thà nh má»™t từ có nghÄ©a là âm gì?"
"Em nghÄ© má»™t ngÆ°á»i bao giá» cÅ©ng sẽ cầu nguyện thượng đế của cô ta" má»™t cô gái khác nói. "Cô ta sẽ nói lá»i cám Æ¡n vá»›i những ai tá» tế vá»›i cô".
Äêm ấy khi Khải TÄ©nh ngủ say, tôi vẫn còn thao thức vì những câu há»i nà y. Tôi tưởng tượng ra hai ngÆ°á»i không có tiếng nói, không có khả năng giao tiếp vá»›i nhau. Tôi hình dung những Ä‘iá»u cần thiết. Mà u xám của bầu trá»i có nghÄ©a là "bão". Mùi của lá»a có nghÄ©a là "bá» chạy". Tiếng gầm của má»™t co nhổ là hà nh Ä‘á»™ng vồ mồi. Ai sẽ lo lắng vá» những chuyện nhÆ° thế? Rồi tôi nháºn ra là cái từ đầu tiên phải là mẹ, cái âm thanh má»™t em bé báºp môi tìm vú mẹ. Trong má»™t thá»i gian dà i đó là từ duy nhất mà má»™t đứa bé cần. Mẹ, mẹ, mẹ. Rồi ngÆ°á»i mẹ sẽ dạy bé phải cẩn tháºn vá»›i bầu trá»i, ngá»n lá»a và con cá»p. Má»™t ngÆ°á»i mẹ bao giá» cÅ©ng là sá»± khởi đầu. Bà là cách mà má»i sá»± bắt đầu.
Má»™t chiá»u xuân, há»c sinh trình diá»…n má»™t vở kịch. Tôi vẫn còn nhá»› đó là má»™t cảnh trong "NgÆ°á»i lái buôn thà nh Venice" mà cô Towler đã dịch sang tiếng Hoa, "Hãy quỳ xuống và cầu nguyện", có má»™t Ä‘iệp khúc nhÆ° thế. Và đúng lúc ấy Ä‘á»i tôi thay đổi. Thầy Phan à o và o há»™i trÆ°á»ng, thở hổn hển và gà o lên "Bá»n chúng bắt há» rồi!"
Giữa hai hÆ¡i thở ngắt quãng, ông kể chúng tôi nghe là Khải TÄ©nh và đồng nghiệp của anh Ä‘i xuống hầm má» khảo sát nhÆ° thÆ°á»ng lệ. Thầy Phan Ä‘i cùng vá»›i há» nói chuyện và hÃt thở không khà trong là nh. Ở hầm má» há» thấy má»™t toán lÃnh đứng đợi. Há» là những ngÆ°á»i Cách mạng, và bởi vì há» không phải quân Nháºt, những ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông nà y không quan tâm. Lãnh đạo của toán lÃnh tiến đến chặn đầu. y há»i Khải TÄ©nh "Nà y, tại sao các anh không gia nháºp lá»±c lượng của chúng tôi?"
"Chúng tôi là những nhà khoa há»c, chứ không phải lÃnh" Khải TÄ©nh giải thÃch. Anh bắt đầu nói vá»›i há» vá» công việc tìm kiếm ngÆ°á»i Bắc Kinh, nhÆ°ng má»™t tên lÃnh cắt lá»i anh "Chẳng có công việc gì ở đây hết trong vòng mấy tháng qua".
"Nếu anh là m việc để bảo tồn quá khứ" ngÆ°á»i chỉ huy nói, cố tá» ra hoà nhã "thì chắc chắn anh cÅ©ng có thể là m việc để tạo dá»±ng tÆ°Æ¡ng lai. Vá»›i lại, anh sẽ cứu được cái quá khứ gì nếu bá»n Nháºt tà n phá đất nÆ°á»›c nà y?"
"Các anh có nghĩa vụ phải tham gia với chúng tôi" một tên khác nói một cách trắng trợn. "Chúng tôi đổ máu ra là để giữ gìn là ng quê của các anh".
NgÆ°á»i chỉ huy vẫy tay ra hiệu cho hắn im miệng rồi quay sang Khải TÄ©nh. "Chúng tôi yêu cầu tất cả Ä‘Ã n ông trong các là ng mà chúng tôi bảo vệ, giúp đỡ chúng tôi. Các anh không cần cầm súng. Các anh có thể nấu nÆ°á»›ng hoặc quét dá»n hoặc sá»a chữa đồ đạc." Khi không thấy ai nói gì, y nói giá»ng đã bá»›t thân thiện "Äây không phải là yêu cầu mà là má»™t đòi há»i. Là ng xóm các anh nợ chúng tôi Ä‘iá»u nà y. Chúng tôi ra lệnh đấy. Nếu các anh không Ä‘i theo chúng tôi nhÆ° những ngÆ°á»i yêu nÆ°á»›c thì chúng tôi sẽ biết các anh nhÆ° những kẻ hèn nhát".
Má»i việc xảy ra trong chá»›p mắt, thầy Phan nói. Bá»n lÃnh cÅ©ng bắt cả ông nhÆ°ng chúng cho rằng má»™t ông già gần nhÆ° mù loà sẽ gây ra nhiá»u rắc rối hÆ¡n là có Ãch. Khi bá»n lÃnh giải má»i ngÆ°á»i Ä‘i, thầy Phan kêu to "Bao giá» há» sẽ trở vá»?"
"Nói cho tôi nghe Ä‘i đồng chÃ" ngÆ°á»i chỉ huy nói. "Trong bao lâu thì chúng ta đánh Ä‘uổi hết quân Nháºt?"
Hai tháng tiếp theo tôi ngà y cà ng gầy Ä‘i. Cao Linh ép tôi phải ăn, dẫu có thế tôi cÅ©ng chẳng cảm thấy ngon miệng gì. Tôi không thể không nghÄ© đến lá»i nguyá»n ở Hà m Khỉ, tôi kể cho Cao Linh nghe Ä‘iá»u đó, ngoà i ra không kể cho ai nữa. Chị DÆ° giúp chúng tôi cầu nguyện cho những cuá»™c há»™i ngá»™ kỳ diệu, cầu xin những ngÆ°á»i Cá»™ng sản mau chóng tống cổ được quân Nháºt để Khải TÄ©nh, Äông và Trà o sá»›m Ä‘oà n tụ vá»›i chúng tôi. Thầy Phan lang thang trong sân trÆ°á»ng, mắt thầy kéo sÆ°Æ¡ng mù vá»›i bệnh đục thuá»· tinh thể. Cô Grutoff và cô Towler không cho phép bá»n con gái ra ngoà i khuôn viên nhà trÆ°á»ng dù rằng các cuá»™c đánh nhau diá»…n ra ở những khu vá»±c khác. Há» nghe những câu chuyện kinh hoà ng vá» việc bá»n lÃnh Nháºt hãm hiếp Ä‘Ã n bà con gái. Há» tìm đâu được má»™t lá cá» Mỹ rất lá»›n và há» treo ngay ngoà i cổng cứ nhÆ° thể đó là má»™t lá bùa có thể bảo vệ khá»i sá»± tà n bạo Ä‘á»™c ác.
Hai tháng sau khi những ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông bị bắt Ä‘i, lá»i cầu nguyện của chị DÆ° thà nh sá»± tháºt má»™t ná»a. Má»™t sá»›m tinh mÆ¡ có ba ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông Ä‘i qua cổng, cô Grutoff rung cái chuông ở tai Pháºt. Chẳng bao lâu má»i ngÆ°á»i đồng thanh kêu lên rằng Khải TÄ©nh, Äông và Trà o đã trở vá». Tôi chạy nhanh qua sân, trượt té và suýt nữa vỡ mắt cá chân. Khải TÄ©nh và tôi ôm chặt nhau trong tiếng nấc nghẹn ngà o hạnh phúc. Khuôn mặt anh gầy Ä‘i, Ä‘en xạm, tóc và da anh đượm mùi khói lá»a. Còn đôi mắt anh má»›i khác là m sao. Tôi nhá»› cái ý nghÄ© của tôi lúc đó. Äôi mắt anh thất thần và bây giá» tôi nghÄ© là má»™t cái gì đó trong con ngÆ°á»i anh đã vÄ©nh viá»…n mất Ä‘i. "Bá»n Nháºt đã chiếm những ngá»n đồi," anh bảo chúng tôi. "Chúng đánh Ä‘uổi quân Ä‘á»™i chúng tôi". Äó là lúc chị DÆ° biết má»™t ná»a những lá»i cầu nguyện kia đã không thà nh sá»± tháºt. "Chúng sẽ đến đây tìm chúng tôi".
Tôi Ä‘un nÆ°á»›c nóng và kỳ cá» ngÆ°á»i anh bằng má»™t miếng vải trong lúc anh ngồi trong cái thùng gá»— cháºt hẹp. Rồi chúng tôi Ä‘i vá» buồng ngủ và tôi phải vắt má»™t miếng vải lên cái cá»a sổ mắt cáo là m cho phòng tối Ä‘i. Chúng tôi nằm xuống trong lúc anh Ä‘ung Ä‘Æ°a tôi trong tay anh, anh nói vá»›i tôi bằng má»™t giá»ng thì thầm êm mượt, khiến cho tất cả các giác quan của tôi nháºn ra rằng tôi Ä‘ang nằm trong vòng tay anh, rằng đôi mắt anh Ä‘ang nhìn tôi. "Chẳng có lá»i nguyá»n nà o cả", anh nói. Tôi nghe anh rất chăm chú, cố gắng tin rằng tôi bao giá» cÅ©ng nghe lá»i anh. "Em tháºt can trÆ°á»ng, tháºt mạnh mẽ" anh tiếp tục. "Tôi định phản đối rằng tôi không muốn mạnh mẽ nhÆ°ng tôi khóc nức nở đến ná»—i không thể cất lên thà nh tiếng. "Em không thay đổi được Ä‘iá»u đó. Äó là tÃnh cách của em".
Anh hôn lên mắt tôi, má»—i mắt má»™t cái. "Cái nà y đẹp, cái nà y đẹp và em rất đẹp, tình yêu rất đẹp, cả hai ta Ä‘á»u đẹp. Chúng ta là siêu phà m không thay đổi vá»›i thá»i gian". Anh cứ nói thế cho đến khi tôi hứa sẽ tin anh, cho đến khi tôi đồng ý rằng nói nhÆ° thế là đủ lắm rồi.
Bá»n Nháºt đến tìm Khải TÄ©nh, Äông và Trà o ngay chiá»u hôm ấy. Cô Grutoff rất ngoan cÆ°á»ng tuyên bố cô là ngÆ°á»i Mỹ và không ai có quyá»n bÆ°á»›c chân và o trại mồ côi. Chúng chẳng thèm chú ý đến cô, và khi bá»n chúng Ä‘i rảo qua các phòng nÆ¡i bá»n con gái trốn tránh dÆ°á»›i gầm giÆ°á»ng, thì Khải TÄ©nh và những ngÆ°á»i đồng sá»± bÆ°á»›c ra nói rằng chúng không cần tìm kiếm nữa, tôi cố chạy theo.
Và i ngà y sau tôi nghe có tiếng khóc thảm thiết trong phòng chÃnh, khi Cao Linh đến tìm tôi vá»›i đôi mắt Ä‘á» hoe, tôi bảo cô đừng nói vá»›i tôi cái Ä‘iá»u tôi đã biết. Trong vòng hÆ¡n má»™t tháng tôi cố giữ lá»i Khải TÄ©nh sống mãi trong tim trong óc. Trong má»™t khoảng thá»i gian lâu hÆ¡n tôi cố gắng hết mình để tin và o Ä‘iá»u anh nói "Không là m gì có chuyện lá»i nguyá»n", và rồi cuối cùng Cao Linh kể ra cái chuyện ấy.
Hai tên sÄ© quan Nháºt tra khảo ba ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông suốt mấy ngà y đêm, cố moi cho được chá»— ẩn náu của những ngÆ°á»i Cá»™ng sản. Sau ba ngà y chúng xếp ba ngÆ°á»i Khải TÄ©nh, Äông, Trà o cùng vá»›i ba mÆ°Æ¡i dân là ng khác thà nh má»™t hà ng. Má»™t tên lÃnh đứng gần cầm lưỡi lê. Tên sÄ© quan nói hắn sẽ há»i má»i ngÆ°á»i má»™t lần nữa, má»—i ngÆ°á»i má»™t lần. Từng ngÆ°á»i từng ngÆ°á»i má»™t lắc đầu và từng ngÆ°á»i từng ngÆ°á»i má»™t ngã xuống. Trong đầu tôi, lúc thì Khải TÄ©nh ngà xuống đầu tiên, lúc thì anh ngã xuống cuối cùng, lúc thì anh ở giữa hà ng ngÆ°á»i.
Tôi không ở đấy khi sá»± việc xảy ra nhÆ°ng tôi nhìn thấy hết. Chỉ có má»™t cách duy nhất giúp tôi đẩy hai cảnh ấy ra khá»i đầu là trở vá» vá»›i ká»· niệm của tôi. Và đây trong má»™t chốn an là nh, tôi cùng vá»›i anh, anh hôn tôi khi anh nói "Chúng ta siêu phà m, không há» thay đổi cùng vá»›i thá»i gian".
Tà i sản của ngudoc
13-11-2008, 03:49 PM
Phi Thăng Chi Háºu
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
Phẩm cách
Cao Linh nói rằng quân Nháºt chẳng bao lâu sẽ tìm đến tất cả chúng tôi, thế thì việc gì tôi phải báºn tâm đến việc tá»± sát ngay. Tại sao không đợi để cùng chết vá»›i má»i ngÆ°á»i. NhÆ° thế đỡ cô Ä‘Æ¡n hÆ¡n.
Thầy Phan bảo tôi không được bá» mặc ông để sang thế giá»›i bên kia. Vả lại, ai sẽ là ngÆ°á»i còn lại trong gia đình để chăm sóc ông lúc tuổi già , trong những ngà y cuối Ä‘á»i?
Cô Grutoff cho rằng bá»n trẻ cần tôi để nêu má»™t gÆ°Æ¡ng sáng cho hình ảnh của má»™t đứa trẻ mồ côi luôn vÆ°Æ¡n tá»›i. Nếu chúng biết rằng tôi tá»± chặt đứt niá»m hy vá»ng thì chúng còn biết hy vá»ng và o cái gì?
NhÆ°ng chÃnh chị DÆ° má»›i là ngÆ°á»i cho tôi cái lý do sống và chịu khổ ải trên cõi Ä‘á»i nà y. Chị nói Khải TÄ©nh sẽ lên nÆ°á»›c thiên Ä‘Ã ng của Chúa Jesus, và nếu tôi tá»± vẫn tôi sẽ bị Chúa cấm không cho gặp anh. Vá»›i tôi, thiên Ä‘Æ°á»ng của ngÆ°á»i Thiên Chúa là má»™t mảnh đất xa tÃt mù khÆ¡i, toà n những ngÆ°á»i xa lạ và sống theo luáºt lệ của há». Tá»± tá» là bị cấm.
Thế là tôi tạm ở lại cõi thế chá» quân Nháºt quay lại bắt tôi Ä‘i. Tôi chăm sóc bố chồng, phụng dưỡng ông bằng những món ăn ngon nhất. Chiá»u chiá»u tôi lang thang ra ngoà i cổng đến má»™t triá»n đồi có nhiá»u tảng đá nhá». Äó là nÆ¡i những ngÆ°á»i truyá»n giáo chôn những đứa trẻ và những cô gái bị chết trong những năm qua. Äó là nÆ¡i Khải TÄ©nh an giấc ngà n thu. Trong căn phòng của chúng tôi, tôi tìm thấy và i mảnh xÆ°Æ¡ng rồng mà anh Ä‘Ã o được trong và i tháng qua. Chúng chẳng có giá trị gì nhiá»u, chỉ là xÆ°Æ¡ng những con thú cổ. Tôi cầm lên má»™t khúc xÆ°Æ¡ng, dùng má»™t chiếc kim to khắc chữ lên đó để là m thà nh má»™t miếng xÆ°Æ¡ng có ghi lá»i sấm nhÆ° miếng dì Báu đã cho tôi. Tôi khắc "Em đẹp. Chúng ta đẹp. Chúng ta siêu phà m, bất biến vá»›i thá»i gian". Khi đã khắc xong má»™t cái, tôi lại bắt đầu má»™t cái khác, không thể dừng lại được. Äó là những lá»i tôi cần ghi nhá»›, Ä‘o là món ăn đắng cay mà tôi thÃch nhấm nháp.
Tôi đặt những miếng xÆ°Æ¡ng nà y lên má»™ Khải TÄ©nh. "Khải TÄ©nh" tôi nói vá»›i chồng má»—i khi đặt má»™t miếng lên trên má»™ "Anh có nhá»› em không?" Rồi sau má»™t hồi im lặng tôi kể anh nghe chuyện xảy ra trong ngà y, ai Ä‘au ốm, ai khôn ngoan, chúng tôi hết thuốc chữa bệnh ra sao và má»i việc lại trở nên tồi tệ nhÆ° thế nà o khi không có anh ở đây để dạy bá»n trẻ vỠđịa chất. Má»™t hôm tôi phải nói vá»›i anh là bà Towler không thức dáºy và o buổi sáng nữa và chẳng bao lâu bà sẽ nằm xuống bên cạnh anh. "Bà ấy Ä‘ang trên con Ä‘Æ°á»ng êm ả vá» vá»›i Chúa" cô Grutoff nói thế trong bữa ăn sáng và cô là m nhÆ° vui vẻ vì bà Towler cuối cùng cÅ©ng vá» vá»›i Chúa. NhÆ°ng khi cô mÃm chặt hai môi lại và hai nếp nhăn hằn sâu quanh miệng cô thì tôi hiểu rằng cô mất mát ghê gá»›m. Äối vá»›i cô, bà Towler cÅ©ng là mẹ, là chị, là ngÆ°á»i bạn tâm giao lâu nhất.
Sau cái chết của cô Towler, cô Grutoff bắt đầu may cá» Mỹ. Tôi nghÄ© cô may cá» cùng má»™t lý do nhÆ° tôi ngồi khắc các mảnh xÆ°Æ¡ng trên má»™ Khải TÄ©nh. Cô muốn già nh giáºt cho ký ức, cô sợ sá»± quên lãng. Má»—i ngà y cô thêu má»™t ngôi sao hay má»™t vệt sá»c. Cô sẽ nhuá»™m vải thà nh mà u Ä‘á» hoặc xanh. Trong trÆ°á»ng các em nhá» cÅ©ng giúp cô là m cá». Chẳng bao lâu có 50 rồi 100, rồi 200 lá cá» Mỹ tung bay chung quanh khu tu viện bá» hoang. Nếu ai không biết đó là trÆ°á»ng mồ côi dà nh cho các em gái Trung Hoa, anh ta sẽ nghÄ© có rất nhiá»u rất nhiá»u ngÆ°á»i Mỹ tổ chức má»™t ngà y há»™i yêu nÆ°á»›c ở trong đó.
Cuối cùng má»™t sá»›m mai lạnh giá, lÃnh Nháºt cÅ©ng xông đến đất chúng tôi. Chúng tôi Ä‘ang ở phòng chung cho má»™t buổi lá»… ngà y Chủ nháºt dù rằng hôm đó không phải là Chủ nháºt. Chúng tôi nghe súng nổ đì đùng. Má»i ngÆ°á»i chạy ra ngoà i và nhìn thấy vợ chồng bác đầu bếp nằm úp mặt xuống đất, mấy con gà đang quằn quại cạnh đấy, mổ tá»›i tấp má»™t xô lúa mạch đổ tung toé. Lá cá» Mỹ rất lá»›n treo ngay ngoà i cổng giá» nằm dÆ°á»›i đất. Các cô há»c sinh khóc ré lên nghÄ© rằng vợ chồng ngÆ°á»i đầu bếp đã chết. NhÆ°ng rồi chúng tôi thấy bác đầu bếp khẽ nhúc nhÃch, nghiêng đầu sang má»™t bên, tháºn trá»ng trông chừng xem có những ai chung quanh. Cô Grutoff đẩy chúng tôi sang má»™t bên để bÆ°á»›c lên trÆ°á»›c. Tôi nghÄ© tất cả má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u tá»± há»i cô có ra lệnh cho bá»n lÃnh để chúng tôi yên không vì cô là ngÆ°á»i Mỹ. Trái lại, cô bảo chúng tôi giữ yên lặng. Không có ai cá» Ä‘á»™ng hoặc nói năng gì. Rồi chúng tôi quan sát bá»n lÃnh Nháºt bắn hạ từng lá cá», hà ng trăm lá cá», thay phiên nhau, và chỉ trÃch kẻ nà o bắn tráºt. khi tất cả những lá cỠđã rách bÆ°Æ¡m, chúng bắt đầu bắn gà qué, những con gà đáºp cánh, kêu quang quác rÆ¡i xuống đất. Cuối cùng chúng gom những con gà chết lại mang Ä‘i. Vợ chồng ngÆ°á»i đầu bếp đứng lặng, những con gà con lại kêu cục cục má»™t cách yên lặng, bá»n con gái để thoát ra tiếng khóc bà ng hoà ng mà chúng kìm nén ở trong lòng.
Cô Grutoff yêu cầu má»i ngÆ°á»i trở vá» phòng sinh hoạt. Ở đây cô thông báo vá»›i chúng tôi bằng má»™t giá»ng run rẩy cái Ä‘iá»u mà cô biết được qua radio mấy ngà y trÆ°á»›c: Nháºt đã tấn công Mỹ và ngÆ°á»i Mỹ tuyên bố chiến tranh vá»›i Nháºt. "Vá»›i ngÆ°á»i Mỹ là m đồng minh, giỠđây Trung Hoa có thể thắng Nháºt nhanh hÆ¡n", cô nói chúng tôi vá»— tay hoan hô cùng vá»›i cô. Äể là m cô hà i lòng, chúng tôi mỉm cÆ°á»i giả vá» tin và o những cái tin tốt là nh ấy. Sau đó khi bá»n há»c sinh đã vá» phòng Ä‘i ngủ, cô thông báo vá»›i các thầy giáo, vợ chồng bác đầu bếp má»™t cái tin khác cô nghe được từ bạn bè ở Äại há»c Y Bắc Kinh.
"XÆ°Æ¡ng ngÆ°á»i Bắc Kinh đã mất".
"Bị phá huá»·?" Thầy Phan há»i.
"Không ai biết. Chỉ biết là tất cả biến mất. XÆ°Æ¡ng của 41 ngÆ°á»i cổ đại." NgÆ°á»i cho rằng nó được váºn chuyển bằng tà u hoả rồi Ä‘Æ°a xuống má»™t cái tà u thuá»· của Mỹ từ Thiên Tân Ä‘i Manila, nhÆ°ng con tà u nà y bị đắm. Má»™t và i ngÆ°á»i khác lại nói xÆ°Æ¡ng không hỠđược Ä‘Æ°a lên tà u thuá»·. Há» nói bá»n Nháºt đã chặn Ä‘oà n tà u lại. Chúng nghÄ© rằng những cái há»™p nà y chỉ chứa toà n đồ đạc của Mỹ vì thế chúng ném những cái há»™p đó xuống Ä‘Æ°á»ng, để chúng bị nghiá»n nát bởi má»™t Ä‘oà n tà u khác. Chẳng ai còn biết nghÄ© thế nà o nữa. Chẳng có cái gì là tốt đẹp cả. Khi nghe cái tin nà y, tôi có cảm giác xÆ°Æ¡ng xẩu của tôi rá»—ng hết ra. Toà n bá»™ sá»± nghiệp của Khải TÄ©nh, sá»± hy sinh của anh, chuyến Ä‘i cuối cùng của anh đến vùng má» - tất cả những Ä‘iá»u đó đổ xuống sông xuống biển hết sao? Tôi hình dung những khúc xÆ°Æ¡ng nhá» nà y trôi và o bụng cá ở ngoà i cảng, từ từ chìm xuống đáy, những con lÆ°Æ¡n biển bÆ¡i lượn bên trên, phủ cát lên. Tôi nhìn thấy những mảnh xÆ°Æ¡ng khác bị ném và o bánh xe lá»a nhÆ° má»™t đống rác và bánh xe nghiá»n chúng cho đến kh những mảnh vụn không còn lá»›n hÆ¡n hạt cát ở cao nguyên Gobi. Tôi có cảm giác nhÆ° thế những mảnh xÆ°Æ¡ng nà y là của Khải TÄ©nh.
Ngà y hôm sau bá»n Nháºt quay lại bắt cô Grutoff và o trại tù binh. Cô biết Ä‘iá»u nà y sẽ xảy ra nên cô không tìm cách trốn thoát. "Tôi không bao giá» muốn rá»i xa các há»c sinh thân yêu của tôi", vali của cô đã chuẩn bị sẵn sà ng, cô Ä‘á»™i má»™t cái mÅ© du lịch vá»›i má»™t cái khăn quà ng quanh cổ, vá»›i 56 cô gái nÆ°á»›c mắt ngắn dà i đứng ở cổng từ biệt cô. "Thầy Phan, mong thầy đừng quên bà i giảng vá» thánh tông đồ", cô kêu lá»›n ngay trÆ°á»›c khi cô bị tống lên thùng sau xe tải. "Và xin hãy vững lòng bảo những ngÆ°á»i khác là há» có thể trải qua vá»›i má»™t từ tốt đẹp". Tôi nghÄ© đó là má»™t lá»i vÄ©nh biệt kỳ lạ. Ai cÅ©ng nghÄ© thế cho đến khi thầy Phan nói cho chúng tôi biết cô muốn ngụ ý gì.
Ông dẫn chúng tôi và o há»™i trÆ°á»ng đến chá»— pho tượng của má»™t vị thánh. Ông vặn tay nó ra. Bên trong có má»™t cái hốc mà ông và cô Grutoff đã dà y công đục đẽo giấu và ng bạc và danh sách những há»c sinh cÅ© của trÆ°á»ng ở Bắc Kinh. Trong vòng hÆ¡n má»™t tháng qua ông và cô Grutoff đã là m và o ban đêm. Má»—i má»™t pho tượng Ä‘á»u là má»™t cái kho chứa tiá»n và và ng của cô Grutoff, vì thế nếu bá»n Nháºt tìm ra tiá»n ở má»™t nÆ¡i, thì cái bá»n tà giáo đó cÅ©ng không biết là hà ng trăm pho tượng khác cÅ©ng có chứa đồ quý để tìm kiếm.
Nếu má»i việc trở nên quá nguy hiểm chung quanh trại mồ côi, chúng tôi dá»± định là sẽ Ä‘Æ°a bá»n con gái đến Bắc Kinh má»—i lần bốn, năm em. Ở đấy chúng có thể sống chung vá»›i những cá»±u há»c sinh hoặc những ngÆ°á»i là bè bạn của trÆ°á»ng. Cô Grutoff đã liên hệ vá»›i những ngÆ°á»i nà y và hỠđồng ý là khi cần há» sẽ vui lòng giúp đỡ chúng tôi. Chúng tôi chỉ cần báo cho há» qua Ä‘Ã i khi nà o thì chúng tôi đến.
Thầy Phan phân cho má»—i ngÆ°á»i trong số giáo viên, phụ giảng và bốn há»c sinh lá»›n nhất có má»™t bức tượng thánh để chúng tôi dùng là m tiá»n chạy loạn. Từ ngà y cô Grutoff ra Ä‘i, thầy Phan đã hÆ°á»›ng dẫn chúng tôi thá»±c táºp và ghi nhá»› tượng thánh nà o và miếng gá»— ở đâu để có thể Ä‘Ã o lên. Tôi nghÄ© thế là đủ để chúng tôi nháºn ra tượng của chúng tôi nhÆ°ng chị DÆ° bảo "Chúng ta phải Ä‘á»c to tất cả những cái tên nà y lên. Lúc ấy các vị Thánh sẽ bảo vệ tiá»n của chúng ta. Fida, Pa, Matu, Yuhan, Jiamayi, Jiamaer, Andaru, Filipa, Tomasa, Shaimin, Todayim, và budalomu." Tên phản Chúa Judasa không có tượng.
Ba tháng sau khi cô Grutoff bị bắt, thầy Phan quyết định đã đến lúc lên Ä‘Æ°á»ng. Bá»n Nháºt trở nên Ä‘iên cuồng vì quân Cách mạng cứ ẩn náu mãi trên núi. Chúng muốn nhá» cho há» ra bằng việc tà n sát ngÆ°á»i ở những là ng lân cáºn. Chị DÆ° cÅ©ng bảo Cao Linh và tôi rằng bá»n Nháºt cÅ©ng là m cả những việc không thể nói ra được vá»›i những đứa con gái ngây thÆ¡, má»™t và i đứa má»›i có 11, 12 tuổi. Những việc nà y đã xảy ra ở Thiên Tân, Äông Châu và Nam Kinh. "Những cô bé mà chúng không giết ấy vá» sau cÅ©ng tá»± sát cả" chị nói thêm. Thế là chúng tôi biết đến những Ä‘iá»u chị nói bằng cách dùng đến những vùng Ä‘ang hoảng sợ trong trà tưởng tượng của chúng tôi.
Kể cả bốn há»c trò lá»›n ở lại vá»›i chúng tôi trong thá»i chiến, chúng tôi có 12 ngÆ°á»i giám há»™. Chúng tôi nhắn tin qua Ä‘Ã i vá»›i bè bạn của cô Grutoff ở Bắc Kinh, há» nói rằng thà nh phố nà y hiện bây giá» cÅ©ng Ä‘ang bị chiếm đóng, và mặc dù tình hình có tạm lắng xuống chúng tôi cần chỠđợi tin tức của há». Tà u hoả không chạy và sẽ nguy hiểm cho chúng tôi nếu bi kẹt nhiá»u ngà y chỠđợi ở những thà nh phố khác nhau trên Ä‘Æ°á»ng chạy loạn. Thầy Phan, cân nhắc thá»i gian biểu cho sá»± ra Ä‘i của các nhóm, đầu tiên là nhóm của má Hoà ng, ngÆ°á»i có thể nói lại cho chúng tôi vá» cuá»™c hà nh trình, sau đó là nhóm của bốn há»c sinh lá»›n, rồi của vợ bác đầu bếp, cô giáo Hoà ng, bác đầu bếp, Cao Linh, tôi, chị DÆ° và cuối cùng là thầy Phan.
"Tại sao cha lại Ä‘i sau cùng?" tôi há»i ông.
"Vì cha là ngÆ°á»i biết sá» dụng sóng vô tuyến".
"Cha có thể dễ dà ng dạy lại con" tôi nói.
"Và con nữa" Chị Dư và Cao Linh cùng nói.
Chúng tôi cãi nhau, thi Ä‘ua tá» ra mình can đảm hÆ¡n. Mà khi là m thế chúng tôi phải trở nên không tốt vá»›i nhau và chỉ trÃch lẫn nhau. Mắt của thầy Phan kém nếu bị bá» lại má»™t mình sẽ rất nguy hiểm. Chị DÆ° nặng tai. Cao Linh thì chân lại bị Ä‘au, đó là chÆ°a kể ná»—i sợ ma là m cho cô Ä‘i sai Ä‘Æ°á»ng. Rất nhiá»u sá»± bất cáºp đối vá»›i tôi, nhÆ°ng rốt cuá»™c tôi được phép Ä‘i sau cùng, tạo cho tôi má»™t khoảng thá»i gian còn lâu hÆ¡n để chăm sóc ngôi má»™ Khải TÄ©nh.
Bây giá» thì tôi phải thú nháºn là tôi đã hoảng sợ nhÆ° thế nà o và o những ngà y cuối cùng. Tôi chịu trách nhiệm trông nom bốn đứa con gái 6 tuổi, 8 tuổi, 9 tuổi và 12 tuổi. Trong khi vẫn cảm thấy thoải mái khi nghÄ© đến tá»± sát, tôi lại rất hốt hoảng vá» ná»—i bị giết. Trong khi má»—i má»™t nhóm rá»i Ä‘i, trại mồ côi lại trở nên rá»™ng hÆ¡n và tiếng bÆ°á»›c chân vang lên to hÆ¡n. Tôi sợ bá»n Nháºt kéo đến t`im ra chiếc Ä‘Ã i rồi buá»™c tá»™i tôi là gián Ä‘iệp và hà nh hạ tôi. Tôi bôi đất cát lên mặt mấy đứa trẻ bảo chúng nếu bá»n Nháºt tá»›i thì chúng phải cà o đầu và gãi sồn sá»™t luôn tay giả là có ráºn. Hầu nhÆ° giá» nà o tôi cÅ©ng cầu Chúa và Pháºt ThÃch Ca, ai nghe lá»i cầu nguyện của tôi cÅ©ng được. Tôi thắp nhang trÆ°á»›c ảnh dì Báu, ra má»™ Khải TÄ©nh và chân thà nh bá»™c lá»™ ná»—i sợ hãi của tôi. "TÃnh cách của em đâu rồi?" tôi há»i anh. "Anh nói em mạnh mẽ mà , sức mạnh của em Ä‘i đâu rồi?"
Và o ngà y thứ tÆ° trong sá»± cô Ä‘á»™c của chúng tôi, tôi nghe má»™t lá»i nhắn trên Ä‘Ã i. "Äi nhanh lên. Tà u đã chạy rồi". Tôi chạy Ä‘i bảo mấy đứa con gái, lúc ấy tôi thấy má»™t phép mà u xảy ra, nhÆ°ng nó xảy ra từ phÃa các thánh thần phÆ°Æ¡ng Tây hay Trung Hoa thì tôi không biết. Tôi thầm cám Æ¡n là tất cả bốn đứa con gái Ä‘á»u có đôi mắt sÆ°ng vù, má»™t mà u tim tÃm viá»n quanh mắt. Chúng bị Ä‘au mắt, không nghiêm trá»ng lắm nhÆ°ng trông rất ghê. Không ai muốn chạm tá»›i chúng. Còn vá» phÃa mình tôi cÅ©ng nhanh chóng nảy ra má»™t ý. Tôi lấy chá»— cháo mà chúng tôi còn để lại sau bữa sáng, chắt nÆ°á»›c Ä‘i rồi bôi lên má, trán, cổ và hai bà n tay để khi nó khô Ä‘i tôi có vẻ của má»™t bà già nhà quê da dẻ cóc cáy nứt nẻ. Tôi mang theo má»™t cái phÃch Ä‘á»±ng nÆ°á»›c cháo gạo nếp cho thêm và o đó má»™t Ãt tiết gà . Tôi bảo bá»n gái lượm hết trứng gà , kể cả những cái trứng hÆ° cho và o trong giá» xách. Bây giá» chúng tôi đã sẵn sà ng Ä‘i xuống ga.
Khi chúng tôi Ä‘i xuống Ä‘Æ°á»ng được má»™t quãng, nhác trông thấy tên lÃnh đầu tiên tôi bèn bÆ°á»›c cháºm lại và là m má»™t hú[ nÆ°á»›c cháo tiết gà . "Các ngÆ°á»i Ä‘i đâu?" hắn há»i. Cả năm ngÆ°á»i chúng tôi nhìn lên và tôi có thể nhìn thấy vẻ kinh tởm trên mặt hắn. Bá»n con gái Ä‘Æ°a tay gãi sá»™t soạt. TrÆ°á»›c khi trả lá»i, tôi ho và o má»™t chiếc khăn tay, rồi gấp lại cố để hắn có thể nhìn thấy má»™t vết nhầy dÃnh máu. "Chúng tôi ra chợ bán trứng gà ", tôi nói. Chúng tôi nhấc túi xách lên "Ông có muốn má»™t Ãt trứng là m quà không?"
Khi chúng tôi Ä‘i được má»™t Ä‘oạn ngắn nữa, tôi húp má»™t ngụm nÆ°á»›c cháo vá»›i tiết gà và ngáºm trong miệng. Hai lần đứng lại, hai lần tôi ho khan trông giống má»™t bà già bị lao ho ra máu. Bá»n con gái nhìn lên vá»›i đôi mắt toét nhoẻn tÃm bầm.
Khi chúng tôi đến Bắc Kinh, tôi nhìn qua cá»a sổ toa xe thấy Cao Linh ra đón. Cô nheo mắt để chắc chắn rằng đó là tôi Ä‘ang bÆ°á»›c ra khá»i toa tà u. Cô từ từ Ä‘i đến gần, đôi môi của cô ngoạc ra vì kinh hãi. "Có chuyện gì xảy ra vá»›i chị váºy?" Tôi ho ra má»™t ngụm máu lần cuối rồi nhổ và o khăn tay. "á»i trá»i!" cô kêu lên, nhảy giáºt lùi vá» phÃa sau.
Tôi cho cô xem phÃch nÆ°á»›c Ä‘á»±ng "chất nÆ°á»›c Ä‘uổi quân Nháºt". Rồi tôi ôm bụng cÆ°á»i và không thể ngừng lại được. Tôi hạnh phúc nhÆ° Ä‘iên, má»™t sá»± phấn khÃch lạ lùng vì được giải thoát.
Cao Linh than phiá»n "Suốt thá»i gian qua em lo phát Ä‘iên phát dại lên còn chị thì ở đấy bà y trò đùa".
Chúng tôi xếp đặt bá»n nhá» và o nhà các cá»±u há»c sinh của trÆ°á»ng. Trong những năm qua má»™t số đã lấy chồng, má»™t số chết Ä‘i, má»™t số đến thăm chúng tôi nhÆ° những báºc cha mẹ danh dá»± của há». Cao Linh và tôi sống ở mấy phòng phÃa sau hiệu má»±c cÅ© ở khu bán hà ng sứ. Thầy Phan và chị DÆ° cÅ©ng ở cùng vá»›i chúng tôi. Còn vá» chồng của Cao Linh, tất cả chúng tôi Ä‘á»u hy vá»ng là hắn đã ngủm.
Tất nhiên việc gia đình há» TrÆ°Æ¡ng là m chủ hiệu má»±c nà y là m tôi tức tối không thể tưởng tượng được. Kể từ ngà y dì Báu chết Ä‘i, tôi đã không nghÄ© nhiá»u vỠông chủ trại hòm nà y. Bây giỠông ta lại là ngÆ°á»i ra lệnh cho chúng tôi bán nhiá»u má»±c hÆ¡n và phải bán nhanh hÆ¡n. NgÆ°á»i Ä‘Ã n ông quá»· quyệt nà y đã giết ông ngoại tôi, cha tôi, gây cho dì Báu quá nhiá»u Ä‘au khổ đến ná»—i dì phải tá»± kết liá»…u cuá»™c Ä‘á»i. NhÆ°ng lúc ấy tôi nháºn ra nếu má»™t ngÆ°á»i muốn đánh trả, cô ta phải gần gÅ©i vá»›i ngÆ°á»i mà cô ta muốn trả thù. Tôi quyết định sẽ sống ở hiệu má»±c bởi vì Ä‘iá»u ấy rất có lợi, trong thá»i gian đó tôi sẽ nghÄ© ra cách trả thù.
May mắn sao ông TrÆ°Æ¡ng không báºn tâm đến chúng tôi bằng việc buôn bán của ông ta. Công việc là m ăn tốt hÆ¡n trÆ°á»›c lúc chúng tôi đến rất nhiá»u. Äó là bởi vì chúng tôi dùng đến cái đầu của mình. Chúng tôi nháºn ra rằng cà ng ngà y cà ng có Ãt ngÆ°á»i dùng má»±c và bút lông. Äang chiến tranh ai có thá»i gian nhà n rá»—i để thÆ° thái ngồi xuống, mà i má»±c và o nghiên và trầm tÆ° xem mình sẽ viết gì? chúng tôi cÅ©ng nháºn thấy nhà há» TrÆ°Æ¡ng là m ăn dối trá, má»±c không còn có chất lượng nhÆ° xÆ°a vì thế mà bánh má»±c và thá»i má»±c rất bở. Thầy Phan là ngÆ°á»i gợi ý chúng tôi là m má»±c dùng liá»n. Chúng tôi mà i loại má»±c rẻ tiá»n pha vá»›i nÆ°á»›c và chế và o những cái lá» nhá» dùng rồi mà chúng tôi mua lại vá»›i giá gần nhÆ° cho không ở các hiệu thuốc.
Thầy Phan hóa ra cÅ©ng là ngÆ°á»i giá»i kinh doanh. Thầy có phong thái và nét chữ của má»™t ông đồ già , Ä‘iá»u đó thuyết phục khách hà ng rằng chất lượng loại má»±c dùng liá»n của chúng tôi là rất tuyệt vá»i, dù thá»±c ra không phải nhÆ° thế. Tuy váºy để biểu diá»…n Ä‘iá»u đó, thầy đã phải cẩn tháºn không viết ra bất cứ cái gì có thể bị diá»…n giải ra là chống Nháºt hoặc bảo hoà ng, hoặc thiên vá» ngÆ°á»i Thiên Chúa hay Cá»™ng sản. Tháºt chẳng dá»… là m Ä‘iá»u đó chút nà o. Má»™t lần ông quyết định là chỉ Ä‘Æ¡n giản viết vá» thức ăn. Chẳng có gì nguy hiểm cả. Thế là ông viết "Cà rốt ăn ngon hÆ¡n khi được muối chua", nhÆ°ng Cao Linh vẫn sợ Ä‘iá»u nà y có thể bị coi là má»™t Ä‘iá»u bôi nhá» quân Nháºt hoặc là vá» phe vá»›i quân xâm lược vì cà rốt trông giống củ cải mà củ cải lại là món ngÆ°á»i Nháºt khoái ăn. Thế là ông hạ bút viết "Cha, mẹ, anh, chị". Chị DÆ° nói rằng trông nó giống danh sách những ngÆ°á»i đã chết. "Và nó cÅ©ng có vẻ nhÆ° quay lại nguyên tắc của Khổng Tá» vá» gia đình", Cao Linh góp ý "à muốn trở vá» thá»i của các vì vua chúa". Bất cứ cái gì cÅ©ng có thể là nguy hiểm: mặt trá»i, các vì sao, Ä‘Æ°á»ng Ä‘i của gió, Ä‘iá»u nà y còn tuỳ thuá»™c và o bao nhiêu lo lắng phiá»n muá»™n mà má»—i chúng tôi mang trong lòng. Mồi con số, mà u sắc và con thú Ä‘á»u có má»™t nghÄ©a xấu. Má»—i từ lại nghe giống má»™t từ khác. Cuối cùng tôi nghÄ© ra má»™t ý hay nhất và điá»u đó được quyết định. "Xin má»i thá» má»±c dùng liá»n của chúng tôi! Vừa rẻ tiá»n vừa tiện dụng".
Chúng tôi nghÄ© rằng nhiá»u trong số các sinh viên các trÆ°á»ng đại há»c mua má»±c của chúng tôi là những chiến sÄ© Cá»™ng sản, há» dùng má»±c nà y để viết các khẩu hiệu tuyên truyá»n xuất hiện trên các bức tÆ°á»ng và o lúc ná»a đêm. "Cùng nhau vùng lên", khẩu hiệu hô hà o nhÆ° váºy. Chị DÆ° ban kế toán và chị không quá cứng rắn khi gặp những sinh viên nghèo không có đủ tiá»n mua má»±c. "Trả được bao nhiêu thì trả," chị bảo há». "Má»™t sinh viên bao giá» cÅ©ng nên có đủ má»±c để há»c hà nh". Chị DÆ° cÅ©ng đảm bảo rằng có thể có giữ má»™t Ãt tiá»n nhÆ°ng ông chủ TrÆ°Æ¡ng không nháºn ra Ä‘iá»u đó.
Khi chiến tranh chấm dứt năm 1945, chúng tôi không còn nghÄ© là những ý nghÄ©a bà máºt có thể bị rắc rối vá»›i bá»n Nháºt nữa. Pháo nổ dòn tan ở các hè phố suốt cả ngà y ban cho má»i ngÆ°á»i có má»™t thứ hạnh phúc đầy hồi há»™p. Suốt đêm các ngõ hẻm đông nghẹt những ngÆ°á»i bán hà ng rong bán đủ các loại thức ăn ngon là nh và những ngÆ°á»i hà nh nghá» bói toán được mùa vá»›i những tin tức tốt là nh. Cao Linh nghÄ© đó là má»™t ngà y đẹp trá»i để há»i vá» tÆ°Æ¡ng lai của cô. Thế là chị DÆ° và tôi cùng Ä‘i vá»› vẩn ngoà i phố vá»›i Cao Linh.
NgÆ°á»i thầy bói mà Cao Linh chá»n có thể viết ba chữ khác nhau cùng má»™t lúc vá»›i ba cái bút lông cầm trong má»™t tay. Cái bút đầu tiên đặt giữa đầu ngón cái vá»›i má»™t ngón khác, cái bút thứ hai nằm giữa lòng bà n tay. Cái bút thứ ba gắn và o cổ tay. "Chồng tôi có bị chết không?" Cao Linh há»i thầy bói. Tất cả chúng tôi Ä‘á»u ngạc nhiên vì câu há»i lá»— mãng của cô. Chúng tôi nÃn thở khi nhìn thấy ba chữ hiện lên cùng má»™t lúc "Vá» Thất Vá»ng".
"Câu đó nghĩa là gì?"
"Vá»›i má»™t chút thù lao nữa" thầy bói đáp "đấng tối cao sẽ cho phép tôi giải thÃch". NhÆ°ng Cao Linh nói cô đã thoả mãn vá»›i câu trả lá»i và chúng tôi quay vá».
"Hắn đã chết:" Cao Linh tuyên bố.
"Sao em lại biết chắc chắn như thế? Câu đó cũng có ý nghĩa rằng hắn còn sống" tôi nói.
"Nó rõ rà ng có nghÄ©a là tất cả hy vá»ng vá» sá»± trở vá» của hắn đã tiêu tan".
Chị DÆ° gợi ý "Có thể nó có nghÄ©a là hắn sẽ trở vá» nhà và chúng ta là ngÆ°á»i thất vá»ng".
"Không thể thế" Cao Linh nói, nhưng tôi có thể thấy một nếp nhăn nghi ngỠchạy ngang trán cô.
Chiá»u hôm sau chúng tôi ngồi ngoà i sân thÃch thú đón nháºn cảm giác má»›i mẻ vá» sá»± yên bình, chợt má»™t giá»ng nói vang lên "Nà y, tôi tưởng cô ngoẻo rồi chứ". Má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông mặc quân phục nhìn Cao Linh nói.
"Tại sao anh lại ở đây?" Cao Linh báºt dáºy khá»i ghế.
NgÆ°á»i Ä‘Ã n ông cÆ°á»i khẩy "Tôi sống ở đây. Äây là nhà của tôi".
Lúc ấy chúng tôi biết đó là ai. Äây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông có thể đã là chồng tôi. Hắn cÅ©ng to con nhÆ° cha hắn vá»›i cái mÅ©i sÆ° tá» dà i. Cao Linh đứng lên đỡ lấy hà nh lý và má»i hắn ngồi và o ghế của cô. Cô đối xá» vá»›i hắn má»™t cách khách sáo nhÆ° vá»›i má»™t ngÆ°á»i khách không má»i. "Có chuyện gì vá»›i những ngón tay của anh váºy?" Cô há»i. Cả hai ngón tay út của hắn Ä‘á»u đã mất.
Äầu tiên hắn hÆ¡i khá»±ng lại rồi cÆ°á»i "Tôi là má»™t anh hùng trong cuá»™c chiến" hắn nói, liếc nhìn chúng tôi. "Äây là ai váºy?" Cao Linh nói tên từng ngÆ°á»i và nói thêm má»—i ngÆ°á»i chúng tôi Ä‘á»u góp tay và o công việc là m ăn. Phú Nam gáºt đầu, rồi hÆ°á»›ng vá» phÃa chị DÆ° nói "Chúng ta không cần thêm ngÆ°á»i. Tôi sẽ Ä‘iá»u hà nh má»i việc từ hôm nay".
"Cô ấy là bạn tốt nhất của tôi".
"Ai nói gì?" hắn nhìn Cao Linh và khi thấy cô không quay Ä‘i, hắn nói "Vẫn còn là má»™t con rắn nhỠđầy ná»c Ä‘á»™c hả? Äược, ở đấy mà tranh luáºn vá»›i ngÆ°á»i chủ má»›i của cái cá»a hiệu nà y kể từ hôm nay. Ngà y mai ông ta sẽ tá»›i". Hắn ném ra má»™t tá» văn tá»± vá»›i dấu má đầy đủ. Cao Linh tóm lấy.
"Anh bán cá»a hiệu nà y rồi à ? Anh không có quyá»n. Anh không thể bắt gia đình tôi là m công cho má»™t ngÆ°á»i nà o khác. Còn món nợ - tại sao đến lúc nà y mà nó còn lá»›n hÆ¡n. Anh đã là m cái gì váºy, đánh bạc, ăn nó hay đốt nó Ä‘i? Là m gì nà o?"
"Tôi Ä‘i ngủ đây, và đến lúc tôi thức dáºy, tôi không muốn thấy ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà gù nà y. Cái mặt của cô ta là m tôi muốn bệnh". Hắn vầy tay xua Ä‘i bất cứ lá»i phản đối nà o. Hắn bá» Ä‘i và chẳng bao lâu chúng tôi ngá»i thấy mùi khói thuốc phiện. Cao Linh bắt đầu chá»i vung lên.
Thầy Phan thở dà i "Ãt nhất thì chiến tranh cÅ©ng đã qua và chúng ta có thể tìm gặp và i ngÆ°á»i bạn ở trÆ°á»ng Y tìm chá»— nà o đó để chúng ta có thể tá túc".
"Con sẽ không đi đâu hết".
Sao cô ấy có thể nói thế sau tất cả những gì cô đã kể cho tôi nghe vá» ngÆ°á»i chồng quái gở nà y? "Em sẽ sống vá»›i con quá»· nà y Æ°?" Tôi thốt lên.
"Äây là hiệu má»±c của dòng há» nhà em. Em không muốn bá» Ä‘i. Chiến tranh đã kết thúc và bây giá» em sẵn sà ng đấu tranh."
Tôi cố tranh luáºn vá»›i cô nhÆ°ng thầy Phan Ä‘áºp và o tay "Cho cô ấy thá»i gian. Cô ấy sẽ bình tâm lại".
Chiá»u hôm ấy chị DÆ° đến trÆ°á»ng Y, nhÆ°ng chị sá»›m quay lại "Cô Grutoff đã trở vá», được thả khá»i trại táºp trung. NhÆ°ng cô ấy yếu lắm". Bốn chúng tôi láºp tức đến nhà má»™t ngÆ°á»i ngoại quốc khác tên là bà Riley. BÆ°á»›c và o nhà chúng tôi đã thấy cô Grutoff gầy nhÆ° thế nà o. Chúng tôi thÆ°á»ng đùa rằng phụ nữ ngoại quốc có những chiếc vú to nhÆ° vú con bò sữa mà há» uống. NhÆ°ng bây giá» cô Grutoff trông nhÆ° bị hút kiệt sức. NÆ°á»›c da cô rất xâu. Cô nhất định đứng dáºy chà o đón chúng tôi và chúng tôi khăng khăng Ä‘á» nghị cô ngồi xuống, đừng báºn tâm đến việc tá» ra lịch sá»± vá»›i những ngÆ°á»i bạn cÅ©. Lá»›p da thừa của cô buông thõng quanh cằm và cánh tay. Mái tóc Ä‘á» rá»±c của cô ngà y xÆ°a giá» bạc trắng và má»ng dÃnh.
"Cô khá»e không ạ?" chúng tôi há»i.
"Không đến ná»—i nà o," cô trả lá»i giá»ng vui vẻ và cô mỉm cÆ°á»i "NhÆ° các bạn thấy đấy, tôi vẫn còn sống. Bá»n Nháºt không là m tôi chết đói nhÆ°ng lÅ© muối thì có cách tấn công tôi. Sốt rét". Hai há»c sinh bé ở trÆ°á»ng cÅ©ng bị sốt rét và đã chết. NhÆ°ng tôi không thông báo vá»›i cô Ä‘iá»u đó. Cần nhiá»u thá»i gian cho những tin xấu sau nà y.
"Cô cần phải hồi phục tháºt nhanh", tôi nói. "Rồi sau đó chúng ta sẽ tái thiết lại trÆ°á»ng lá»›p".
Cô Grutoff lắc đầu "Tu viện cÅ© ngà y xÆ°a đã không còn. Bị phá huá»· hoà n toà n. Má»™t trong những ngÆ°á»i truyá»n giáo đã cho tôi biết".
Chúng tôi há hốc miệng sững sá».
"Nhà cá»a, cây cối, má»i cái Ä‘á»u bị đốt cháy trụi và đổ nát". Bà Riley gáºt đầu xác nháºn.
Tôi định há»i chuyện gì xảy ra vá»›i những ngôi má»™ nhÆ°ng tôi không thể mở miệng. Tôi có đúng cái cảm giác trà n ngáºp trong lòng tôi lúc Khải TÄ©nh bị giết. NghÄ© vá» anh là m cho tôi cố nhá»› lại khuôn mặt anh. NhÆ°ng tôi lại thấy những hòn đá dÆ°á»›i chá»— anh nằm rõ hÆ¡n. Tôi đã yêu anh bao lâu lúc anh còn sống? Tôi sẽ Ä‘au khổ bao lâu sau khi anh chết?
Lúc ấy bà Riley má»›i nói "Chúng ta sẽ mở má»™t trÆ°á»ng ở Bắc Kinh má»™t khi chúng ta tìm ra địa Ä‘iểm. NhÆ°ng bây giá» chúng ta cần giúp cô Grutoff khoẻ lại, phải không Ruth?" Bà đáºp và o tay cô Grutoff.
"Bất cứ Ä‘iá»u gì" chúng tôi lần lượt nói. "Tất nhiên chúng tôi sẽ giúp. Chúng tôi yêu cô Grutoff. Cô là mẹ là chị của tất cả chúng tôi. Chúng tôi cần phải là m gì?" Bà Riley lúc ấy má»›i giải thÃch rằng cô Grutoff cần trở vá» Mỹ để chữa bệnh ở San Francisco. NhÆ°ng cô cần má»™t ngÆ°á»i giúp đỡ, bầu bạn vá»›i cô đến Hồng Kông và sau đó vượt biển vá» nÆ°á»›c".
"Ai trong số má»i ngÆ°á»i muốn Ä‘i vá»›i tôi? Tôi nghÄ© chúng ta cần là m há»™ chiếu".
"Tất cả chúng tôi" Cao Linh trả lá»i ngay tắp lá»±.
Cô Grutoff bắt đầu bối rối. Tôi có thể thấy rõ Ä‘iá»u đó.
"Tôi không muốn là m phiá»n nhiá»u ngÆ°á»i má»™t lúc, chỉ má»™t ngÆ°á»i là đủ" cô nói rồi cô thở dà i nói rằng cô cảm thấy Ä‘uối. Cô muốn nằm nghỉ.
Khi cô rá»i phòng, chúng tôi ngÆ°á»i ná» nhìn ngÆ°á»i kia, không biết bắt đầu cuá»™c thảo luáºn vá» việc ai sẽ là ngÆ°á»i giúp cô Grutoff nhÆ° thế nà o. NÆ°á»›c Mỹ Æ°? Cô Grutoff không nói đó là má»™t đặc ân nhÆ°ng tất cả chúng tôi Ä‘á»u biết chúng tôi có má»™t cÆ¡ há»™i lá»›n. Má»™t thị thá»±c nháºp cảnh và o Mỹ. NhÆ°ng chỉ có má»™t ngÆ°á»i trong chúng tôi có cÆ¡ há»™i ấy. Tôi nghÄ© vá» Ä‘iá»u đó. Trong tim tôi, nÆ°á»›c Mỹ là thiên Ä‘Ã ng của Chúa. Äó là nÆ¡i Khải TÄ©nh đã đến, nÆ¡i anh đợi chá» tôi. Tôi biết Ä‘iá»u nà y không có thá»±c nhÆ°ng vẫn le lói trong tôi má»™t hy vá»ng là tôi có thể tìm thấy hạnh phúc vẫn còn trốn khá»i tôi nấp ở đâu đó. Tôi có thể rÅ© bá» lá»i nguyá»n và xuất thân Ä‘au Ä‘á»›n của tôi.
Lúc ấy tôi nghe Cao Linh tuyên bố "Thầy Phan sẽ Ä‘i. Thầy là ngÆ°á»i lá»›n tuổi nhất, nhiá»u kinh nghiệm nhất". Cô nhanh nhảu Ä‘Æ°a ra má»™t Ä‘á» xuất vì thế tôi biết cô rất muốn Ä‘i. "Kinh nghiệm vá» cái gì kia chứ?" Thầy há»i. "Tôi sợ rằng tôi sẽ chẳng giúp đỡ được ai. Má»™t ngÆ°á»i già cả mù loà nhÆ° tôi chẳng Ä‘á»c được và chẳng viết được gì bằng đôi tay run rẩy thế nà y. Vả lại sẽ không thÃch hợp nếu má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông Ä‘i chung vá»›i má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà . Nếu cô ấy cần giúp đỡ lúc đêm hôm thì sao?"
"Chị DÆ° váºy" Cao Linh nói tiếp. "ChÃnh là chị. Chị khôn ngoan có thể vượt qua bất cứ trở ngại nà o". Má»™t Ä‘á» cá» nữa! Cao Linh nóng lòng muốn Ä‘i biết chừng nà o, cô nói thế để có ngÆ°á»i nói cô má»›i là ngÆ°á»i đáng ra Ä‘i.
"Nếu ngÆ°á»i ta không đạp lên tôi trÆ°á»›c" chị DÆ° nói. "Äừng có vá»› vẩn. Ngoà i ra tôi không muốn rá»i Trung Hoa. Nói tháºt lòng, trong khi tôi trà n trá» tình yêu Thiên Chúa dà nh cho cô Grutoff và những ngÆ°á»i bạn ngoại quốc, tôi không quan tâm đến những ngÆ°á»i Mỹ khác. Chiến tranh hay không thì tôi cÅ©ng chỉ muốn ở lại Trung Quốc thôi".
"Váºy thì LÆ°u Linh nên Ä‘i" Cao Linh lại nói.
Tôi nên là m gì? Tôi phải lý sá»±. "Tôi không bao giá» rá»i xa cha già hay là Cao Linh".
"Không, không, không. Con không cần má»™t ông già bên cạnh", tôi nghe cha chồng tôi phản đối. "Cha muốn nói rằng cha có thể tục huyá»n. Phải, cha nói tháºt đấy. Cha biết con nghÄ© gì. Thần thánh Ä‘ang cÆ°á»i và cả cha nữa cÅ©ng tá»± cÆ°á»i mình".
"NhÆ°ng ai ạ?" tôi há»i. Tôi không thể tưởng tượng là ông có chút thá»i gian nà o để Ä‘i cÆ°a cẩm má»™t bà . Ông bao giá» cÅ©ng ở cá»a hiệu, trừ những khi ông ra ngoà i là m và i việc vặt.
"Bà ấy sống ngay bên cạnh chúng ta, bà quả phụ của ông chủ tiệm sách".
"Hả? Cái ngÆ°á»i đã kiện gia đình chúng ta Æ°?" Cao Linh báºt lên há»i.
"Sách là giả" tôi nhắc cô. "NgÆ°á»i Ä‘Ã n ông thua kiện, nhá»› chÆ°a?" rồi chúng tôi nhá»› lại cung cách và những lá»i chà o của thầy Phan khi thầy há»i bà ấy có phải là má»™t đầu bếp giá»i không, có phải là có má»™t khuôn mặt khả ái không, má»™t giá»ng nói hiá»n từ không. Má»™t gia đình không gây ra nhiá»u phiá»n toái, ông muốn nói thế. Tôi rất sung sÆ°á»›ng vì hạnh phúc của ông và cÅ©ng mừng rằng tôi không phải viện ra lý do để không Ä‘i Mỹ nữa.
"NhÆ° váºy rõ là LÆ°u Linh sẽ là ngÆ°á»i Ä‘i Mỹ vá»›i cô Grutoff" chị DÆ° nói. "Thầy Phan chẳng bao lâu sẽ vui duyên má»›i, thế là LÆ°u Linh không cần phải ở lại".
Cao Linh ngáºp ngừng má»™t lúc lâu trÆ°á»›c khi nói "Phải, chị ấy là ngÆ°á»i phù hợp nhất. Váºy là quyết định nhÆ° thế". "Em định nói gì?" tôi mở lá»i, cố tá» ra là ngÆ°á»i có trái tim rá»™ng lá»›n. "Chị không thể bá» em".
"Thực ra em đâu phải là em ruột của chị" Cao Linh cự lại. "Chị đi trước đi. Sau đó chị có thể bảo lãnh cho em".
"á»’, coi nè! Váºy có nghÄ©a là em muốn Ä‘i!" Tôi không thể không trêu chá»c chút xÃu. NhÆ°ng bây giá» má»i thứ đã được quyết định, tôi cảm thấy mình có thể được bảo hiểm rồi.
"Em không nói thế.Em muốn nói chỉ nếu nhÆ° má»i việc thay đổi và sau nà y em cần phải Ä‘i".
"Tại sao em không Ä‘i trÆ°á»›c và sau nà y em có thể bảo lãnh cho chị? Nếu em ở lại chồng em sẽ dà em dÆ°á»›i ngón tay cái của hắn và nghiá»n em ra cám." Tôi thá»±c sá»± là ngÆ°á»i hà o hiệp.
"Nhưng em…đối với em bỠchị ở lại không dễ dà ng chút nà o" Cao Linh vớt vát.
"Äừng cãi nữa" tôi bảo cô. "Chị lá»›n tuổi hÆ¡n em. Em Ä‘i trÆ°á»›c rồi sau đó chị sẽ Ä‘i Hồng Kông má»™t tháng hoặc hÆ¡n thế và đợi giấy tá» bảo lãnh hoà n tất".
Cao Linh định cãi lại rằng cô má»›i là ngÆ°á»i đợi ở Hồng Kông. NhÆ°ng thay vì thế cô lại nói "Là m thủ tục cho má»™t ngÆ°á»i khác thì mất bao lâu? Chỉ má»™t tháng thôi Æ°?"
Và mặc dù tôi chẳng biết nó kéo dà i bao lâu, tôi nói "Có thể nhanh hÆ¡n thế" Tôi nghÄ© cô sẽ cãi lại cô là ngÆ°á»i ở lại.
"Nhanh đấy" Cao Linh ngạc nhiên. "Váºy em sẽ Ä‘i trÆ°á»›c nếu nhÆ° má»i việc xảy ra nhanh thế, nhÆ°ng đấy chỉ là vì em có thể bá» thằng chồng quá»· ám nà y ngay láºp tức".
Ngay lúc đó bà Riley quay vỠphòng. "Chúng tôi đồng ý" chi Dư thông báo "cỠCao Linh đi với cô Grutoff đến San Francisco".
Tôi bà ng hoà ng không thể mở miệng nói được Ä‘iá»u gì. Äêm ấy tôi đã bị má»™t ý nghÄ© già y vò Ä‘au Ä‘á»›n là tôi đã để mất Ä‘i má»™t cÆ¡ há»™i. Tôi giáºn Cao Linh vì cô ta đã chÆ¡i khăm tôi. Rồi cái tình chị em lại dấy lên, tôi lấy là m mừng là cô có thể tránh xa được Phú Nam. Tôi bị quăng quáºt giữa hai cảm xúc đó. TrÆ°á»›c khi chìm và o giấc ngủ, tôi quyết định rằng đó là số pháºn. bây giá» bất cứ Ä‘iá»u gì xảy ra thì cÅ©ng là váºn há»™i má»›i của tôi.
Ba ngà y sau, trÆ°á»›c khi chúng tôi bá» Ä‘i Hồng Kông, chúng tôi có má»™t bữa tiệc nhá». "Không cần những giá»t nÆ°á»›c mắt và những lá»i tiá»…n biệt" tôi nói. "Má»™t khi chúng tôi đã định cÆ° ở quê hÆ°Æ¡ng má»›i, chúng tôi sẽ má»i các vị sang chÆ¡i". Thầy Phan nói rằng ông và ngÆ°á»i vợ má»›i sẽ vui sÆ°á»›ng nếu có má»™t dịp được Ä‘i thăm má»™t nÆ°á»›c khác trÆ°á»›c khi cuá»™c Ä‘á»i chấm dứt. Chị DÆ° nói rằng chị đã nghe nhiá»u vá» các vÅ© Ä‘iệu ở Mỹ. Chị thú nháºn rằng chị bao giá» cÅ©ng muốn há»c nhảy. Và cả buổi tối còn lại, cái khoảnh khắc cuối cùng chúng tôi còn trông thấy hỠấy, chúng tôi lần lượt trêu chá»c và đoán biết vá» tÆ°Æ¡ng lai. Cô Grutoff sẽ hồi phục, rồi quay lại Trung Hoa nÆ¡i cô sẽ hÆ°á»›ng dẫn nhiá»u bé gái mồ côi nữa diá»…n những vở kịch tồi hÆ¡n. Cao Linh sẽ trở nên già u có, má»™t ông thà y bói giá»i có thể dùng bốn cây bút má»™t lúc, mà cuối cùng cô tìm tá»›i, đã nói thế. Còn tôi sẽ là má»™t ngÆ°á»i nổi tiếng vá» thÆ° pháp.
Chúng tôi dệt tÆ°Æ¡ng lại. Chẳng bao lâu, có thể là má»™t năm hay Ãt hÆ¡n, chị DÆ°, thầy Phan và ngÆ°á»i vợ má»›i sẽ Ä‘i tà u sang Mỹ tham quan. Cao Linh và tôi sẽ đến cảng San Franscico trên má»™t chiếc xe hÆ¡i má»›i, má»™t chiếc xe Ä‘en bóng lá»™n vá»›i những chiếc ghế êm ái và má»™t tà i xế ngÆ°á»i Mỹ để đón há». TrÆ°á»›c khi Ä‘Æ°a hỠđến dinh thá»± của chúng tôi cao cao trên má»™t ngá»n đồi chúng tôi sẽ dừng lại ở má»™t vÅ© há»™i. Và để chà o mừng cuá»™c há»™i ngá»™ của chúng tôi má»i ngÆ°á»i đồng ý là chúng tôi sẽ xoay tròn, xoay tròn, xoay tròn.
Tà i sản của ngudoc
Từ khóa được google tìm thấy
àâòîìèð , âîë÷àò , àïòåêà , áûòîâàÿ , Ảnh wenÄ‘y thảo , con gai thay lang , íàñûðîâ , ïåðåäà÷ , íîâîñòðîéêà , ìîñêâå , ïîñóäà , moob thay lang , thay lang dit tre con , truyen con gai thay lang , ðåôåðàòè