|
|
19-10-2008, 08:39 PM
|
|
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng Hai
MÆ°a rà o suốt má»™t ngà y má»™t đêm. Tráºn mÆ°a nà y không nhÆ° má»i lần, thoạt đầu lắc rắc mấy hạt để báo Ä‘á»™ng cho ngÆ°á»i ta, mà là ngay tức khắc trên trá»i à o à o trút xuống không ai kịp trở tay.
May là lúa mì đã gặt xong cả, không thì đến ngâm ở ngoà i đồng; đất và ng, cá» xanh, cây cối, tất cả Ä‘á»u sÅ©ng nÆ°á»›c, thay mà u, chÆ°Æ¡ng lên. Äất pha cát vốn hút nÆ°á»›c rất khoẻ, bây giá» cÅ©ng thà nh vÅ©ng bùn. Bùn chảy trà n ra bốn phÃa, khá»a lấp hết những hố trÅ©ng to nhá» chung quanh. Äá sá»i trên đồng hoang được mÆ°a rà o gá»™t rá»a, đá vân mà u trắng muốt và đá thạch anh trong suốt phÆ¡i cả ra trên mặt đất, là m cho các bãi đất nổi lên giữa mặt nÆ°á»›c có vẻ thanh khiết lạ thÆ°á»ng. Những cà nh cây đã no nÆ°á»›c không còn chịu Ä‘á»±ng nổi những cÆ¡n mÆ°a liên tiếp dá»™i xuống nữa, tất cả Ä‘á»u ủ rÅ© cúi đầu, xuôi vai rÅ© rượi; cá» xanh um tùm hết lá»›p nà y đến lá»›p khác nằm rạp trên mặt đất, trá»™n lẫn vá»›i bùn nÆ°á»›c, ngá»n cá» ngoan ngoãn xuôi theo chá»— trÅ©ng, hệt nhÆ° loà i rong ở lòng sông. Nhìn qua cá»a sổ, cảnh váºt bên ngoà i trở nên hết sức lạ lẫm, con ngÆ°á»i nhÆ° thình lình lạc và o thế giá»›i khác. Ai nấy thấy lòng thắc thá»m, tá»±a hồ nhÆ° đất sắp sụt dÆ°á»›i chân mình.
Xóm là ng nằm trên má»i doi đất quá cao nên chÆ°a bị ngáºp, nhÆ°ng nhÆ° má»™t cái Ä‘Ä©a chứa đầy nÆ°á»›c, cái nÆ°á»›c bùn đục ngầu kéo theo đủ thứ từ hố xÃ, từ chuồng lợn, từ tà u ngá»±a của má»i nhà chảy trà n ra chung quanh. Trong Ä‘Ä©a là má»™t bãi nÆ°á»›c đục ngầu láng ná»n nhà và còn Ä‘ang dâng lên nữa. Có những bức tÆ°á»ng bắt đâu nứt vỡ, có những ngôi nhà bắt đầu đổ sụp. May mà những nÆ¡i đó Ä‘á»u không có ngÆ°á»i ở. Lợn mẹ, lợn con chạy nháo nhác khắp xóm tìm chá»— trú mÆ°a. Cuối cùng chúng nằm bẹp trên doi đất dÆ°á»›i mái hiên khu nhà táºp thể, mà lo lắng nhìn lên bầu trá»i.
Tôi dồn hết cả hÆ¡n hai chục con ngá»±a do tôi chăn và o tất trong ngôi nhà kho to thÆ°á»ng ngà y vẫn lấy là m há»™i trÆ°á»ng. Lúc đó lúa mì chÆ°a tuốt, rÆ¡m má»›i chÆ°a cắt nên nhà kho vẫn bá» không. Äà n ngá»±a đứng chen chúc dÆ°á»›i tấm biểu ngữ chăng ngang, nhÆ° Ä‘ang sắp sá»a lắng nghe bản báo cáo “ phê Tống Giang †trà ng giang đại hải. Gà vịt của các gia đình công nhân nông trÆ°á»ng lúc nà y Ä‘á»u Æ°á»›t sÆ°á»›t mÆ°á»›t, đứng rụt cổ trong chuồng, chẳng còn hÆ¡i sức mà quang quác lên nữa.
Lúc vừa bắt đầu mÆ°a, tôi kéo hai cây gá»— tròn ở chuồng ngá»±a vá» là m hai cây cá»™t chống bên ngoà i gian nhà á»p ẹp của tôi, đỡ lấy vách sau và vách hồi đã nghiêng nghiêng chá»±c đổ. Nhá» váºy, dẫu có mÆ°a tiếp mấy hôm cÅ©ng chẳng lo. NgÆ°á»i tôi sÅ©ng nÆ°á»›c từ đầu đến chân. Tôi chạy và o nhà , cô hết sức ân cần Ä‘i xách nÆ°á»›c, lấy xà bông khăn mặt cho tôi và đỡ lấy trong tay tôi từng chiếc quần áo Æ°á»›t tôi cởi ra.
- Nhà có Ä‘Ã n ông vẫn hÆ¡n! – Cô cÆ°á»i vui vẻ thoả mãn.
- Äà n ông thì cô có thể kiếm đâu chả được má»™t ngÆ°á»i. Bây giá» chỉ váºt tÆ° má»›i khan hiếm, chứ ngÆ°á»i thì lại quá thừa, thừa nhất là đà n ông.
- Cái đó thì chÆ°a chắc – Cô bá»—ng thân máºt vá»›i tôi khác hẳn thÆ°á»ng ngà y, véo má»™t cái và o vai tôi – Äà n ông được nhÆ° anh thì hiếm lắm.
Tôi nguẩy lÆ°ng vá» phÃa sau, ẩy cô ra xa.
- Thôi đi đi! Với cô thì miễn cứ đà n ông là được.
Tôi cảm thấy dÆ°á»ng nhÆ° cô Ä‘á»› ngÆ°á»i ra đằng sau lÆ°ng tôi, và sau đó, suốt cả buổi chiá»u không nói không rằng, cứ âm thầm khâu đế giầy, âm thầm là m cÆ¡m, tối đến sau khi Ä‘i ngủ, âm thầm buông má»™t tiếng thở dà i.
Buổi tối không có Ä‘iện. Nghe đâu vì sợ nÆ°á»›c xói đổ cá»™t Ä‘iện thì nguy hiểm, nên nông trÆ°á»ng ngắt hẳn cầu dao chung. Ngoà i cá»a sổ tối om om, trong nhà cÅ©ng tối mò mò. Nằm cuá»™n mình trong chăn, tôi nghÄ© bụng: các báºc hiá»n triết đã dạy bảo tôi nhÆ° thế, sao tôi còn nói những lá»i Ä‘ay nghiến cô là m gì? Và tôi cÅ©ng âm thầm buông má»™t tiếng thở dà i.
Giá» ngá» hôm sau, giữa lúc má»i ngÆ°á»i còn tưởng mÆ°a nữa, thì bá»—ng nhiên trá»i tạnh, tạnh dứt khoát, tá»±a hồ nhÆ° trên trá»i cÅ©ng có má»™t chiếc cầu dao chung đóng mở nÆ°á»›c mÆ°a váºy. Trên trá»i không có lấy má»™t giá»t nÆ°á»›c, chỉ có là n gió ẩm sì là m rung lên những gợn sóng lăn tăn trên mặt đất lúc nà y đã hoá thà nh ao hồ. Trên đỉnh đầu còn âm u, nhÆ°ng đằng chân trá»i đã há»ng. Từng đám mây Ä‘en khổng lồ cuồn cuá»™n trôi Ä‘i, dần dần tan biến ở chân trá»i há»ng sáng. Mây Ä‘en thÆ°a dần, bầu trá»i má»—i lúc má»™t quang đãng.
NhÆ°ng má»i ngÆ°á»i má»›i thở phà o nhẹ nhõm má»™t chút, thì bốn bá» thôn xóm bá»—ng rÃt lên những hồi còi lanh lảnh. Tiếng còi rất vang và kéo dà i, tá»±a nhÆ° những chiếc dùi sắt gõ liên hồi và o mà ng nhÄ© ngÆ°á»i ta.
- Mau lên! Mau lên! Mương cái vỡ bỠrồi!
- Lên mÆ°Æ¡ng ngay! Lên mÆ°Æ¡ng ngay! Toà n nông trÆ°á»ng táºp hợp!
- Mang theo cuốc xẻng, sá»t đất….
- Mau lên, mau lên! Không ai được ở nhà ….
Các trung Ä‘á»™i trưởng, tiểu Ä‘á»™i trưởng chân đất giẫm bùn lép bép vừa chạy vừa hét. Công nhân nông trÆ°á»ng Ä‘Ã n ông Ä‘Ã n bà đá»u chui ra khá»i nhà , đứng cả dÆ°á»›i những giá»t gianh còn long tong chảy mà há»i thăm nhau, nghe ngóng tình hình. Tháºt ra chẳng còn phải nghe ngóng gì nữa, năm nà o cÅ©ng má»™t lần nhÆ° váºy: mùa hè há»… có mÆ°a rà o thì mÆ°Æ¡ng chÃnh nhất định trà n. NhÆ°ng lần nà y xem ra khác hẳn má»i lần, công nhân chần chừ há»i nhau:
- Là m thế nà o? Ä.mẹ, bá» Ä‘i cả thì ai trông nhà ?
- Chỉ giá»i bốc phét! Ä.mẹ, ra cái lệnh cÅ©ng không nên hồn!
- Äể xem mấy ông đầu náºu có Ä‘i không đã, mấy ông đầu náºu không Ä‘i thì chúng mình cÅ©ng đếch Ä‘i.
- Phải đấy! Chứ nếu tháºt vỡ đê mÆ°Æ¡ng cái, lÅ© vá» thì trong nhà cái bát ăn cÅ©ng chẳng còn!
- Lại còn lũ nhóc nữa chứ, là m thế nà o bây gi�
Cánh đà n bà gà o khóc.
NhÆ°ng các đầu náºu sau lúc thổi còi Ä‘á»u vác cuốc xẻng chạy cả ra Ä‘Æ°á»ng cái bùn nÆ°á»›c lõng bõng. Tà o Há»c NghÄ©a khoác cái áo mÆ°a vải nhá»±a bá»™ Ä‘á»™i, ngoác mồm ra hét lá»›n:
- Mau! Äà n ông Ä‘i tất! Äà n bà ở lại trông nhà . Nhất thủy nhì há»a, lụt thì lút cả là ng, không chừa má»™t ai, không nhà nà o thoát được đâu!
Gà o lên má»™t thôi má»™t hồi nhÆ° váºy, gà o đến lạc cả giá»ng Ä‘i, má»i ngÆ°á»i má»›i vỡ nhẽ là sá»± thể quả cá»±c kỳ nghiêm trá»ng. Thế là tất cả cánh Ä‘Ã n ông vác cuốc vác xẻng, khiêng lồng khiêng sá»t, lá»™i bùn bì bõm, dồn cả lên phÃa tây xóm. Äà n bà vá»™i vã chạy và o nhà , bế con ẵm cái, leo hết lên giÆ°á»ng ngồi.
Tiểu Ä‘á»™i trưởng chăn nuôi dẫn cánh chăn ngá»±a, chăn cừu, chăn bò, nuôi lợn….đến nhà kho ôm bao tải ra xúc cát đổ và o để ném xuống chá»— đê vỡ. Còn cách rất xa, đã nghe tiếng la hét om sòm, quát tháo ầm Ä© phÃa Ä‘áºp mÆ°Æ¡ng cái, đến khi há» bò lê bò lết lên đến nÆ¡i, thì ở đó đã đông nghịt ngÆ°á»i. Bà con trong công xã cÅ©ng kéo đến, còn đông hÆ¡n cả công nhân nông trÆ°á»ng chúng tôi, Ä‘á»™i nà o Ä‘á»™i nấy chỉ lo bồi đắp gia cố Ä‘oạn Ä‘áºp nhằm đúng ngay và o xóm mình. Là m nhÆ° là nếu vỡ Ä‘oạn khác thì nÆ°á»›c chẳng trà n vá» xóm mình. NgÆ°á»i ta trèo lên trèo xuống trên bá» Ä‘áºp mÆ°Æ¡ng cái, cứ nhÆ° má»™t Ä‘Ã n kiến vỡ tổ.
MÆ°Æ¡ng cái chÆ°a vỡ, nhÆ°ng ở phÃa tây bá» Ä‘áºp, thì quả là mênh mông nhÆ° biển cả. Từ bá» Ä‘áºp tôi Ä‘ang đứng cho đến táºn chân núi, chẳng còn thấy má»™t bãi đất má»™t ngá»n cây nà o.Trên mặt nÆ°á»›c mà u nâu nhạt, lá»u bá»u má»™t đám bá»t trắng xoá, nhÆ° từng tảng băng sÆ¡n lênh đênh ở chân Nam cá»±c váºy. Những đám củi rá»u, cây mục cá» dại và phân dê phân cừu trên núi trôi xuống bị sóng đánh dồn và o thà nh đống, quay tròn trên mặt nÆ°á»›c nhÆ° Ä‘ang tìm lối ùa ra. Chỉ cần má»™t là n gió nhẹ thoảng qua là mặt nÆ°á»›c dá»nh lên, những đợt sóng lá»›n, vá»— ì oạp và o sÆ°á»n Ä‘áºp. Quanh cảnh tháºt là dữ dá»™i và khủng khiếp đối vá»›i ngÆ°á»i nông dân Tây Bắc, từ thưở cha sinh mẹ đẻ chÆ°a trông thấy biển bao giá».
Không phải nÆ°á»›c trong mÆ°Æ¡ng dâng lên, mà là lÅ© trên núi trà n vá». Äáºp mÆ°Æ¡ng cái lúc nà y đóng vai trò má»™t con đê chắn lÅ©. Lúc nà y, nÆ°á»›c lÅ© cách mặt Ä‘áºp chỉ có không đầy má»™t thÆ°á»›c. Nếu Ä‘áºp bị vỡ má»™t chá»—, bất cứ ở chá»— nà o, thì nÆ°á»›c lÅ© ở mấy trăm ký lô mét vuông từ đây đến chân núi sẽ láºp tức à o xuống cuốn băng Ä‘i hết cả mấy chục xóm là ng bên phÃa đông Ä‘áºp.
GiỠđây chẳng còn cách nà o khác: trên mÆ°Æ¡ng tÆ°á»›i không có cá»a ngầm xả lÅ©, vả lại nÆ°á»›c lÅ© mênh mông bể sở thế kia cÅ©ng không thể xả Ä‘i đâu cho hết được, chỉ có cách chở đất lên mặt Ä‘áºp đắp cao lên mãi mà thôi. Má»i ngÆ°á»i nháo nhà o là m dồn dáºp má»™t thôi má»™t hồi rồi bắt đầu sắp xếp dần dần có tổ chức hÆ¡n. Từ mặt Ä‘áºp đến chân Ä‘áºp, ngÆ°á»i ta đứng thà nh những dây chuyá»n dà i: ngÆ°á»i ở chân Ä‘áºp xúc đất, ngÆ°á»i ở giữa chuyá»n tay nhau những sá»t đất, còn ngÆ°á»i ở trên mặt Ä‘áºp thì san, đầm.
- Nước thế nà y rồi thôi không dâng lên nữa thì còn được….
- Ä.mẹ! LÅ© to thế nà y mà trà n xuống, thì chạy cÅ©ng không kịp!
- Äằng ấy có biết bÆ¡i không?
- Chúng mình toà n là một lũ gà tồ cả, có ai biết bơi đâu?
Äúng thế dân là m ruá»™ng và chăn nuôi ở miá»n núi và hoang mạc nà y, chẳng mấy ai biết bÆ¡i.
- Lo gì, chết rồi thế nà o cÅ©ng nổi lên thôi ấy mà ! – Có ai đó đùa tếu cho má»i ngÆ°á»i đỡ căng thẳng.
- Xác chết trôi ấy mà , Ä‘Ã n ông thì nằm sấp, Ä‘Ã n bà thì ngá»a bụng lên trá»i.
- Lại còn phân biệt đà n ông đà n bà ư?
- Chứ không à ! Thì cÅ©ng nhÆ° trên giÆ°á»ng ấy chứ sao….
Chợt trên mặt Ä‘áºp có tiếng ngÆ°á»i thét lên:
- Kìa, trông cái gì kia? NgÆ°á»i chết hay sao ấy?
Má»i ngÆ°á»i trên mặt Ä‘áºp nhìn theo tay ngÆ°á»i ấy trá», quả nhiên là má»™t xác chết, mặc áo mà u cỠúa, Ä‘ang ráºp rá»n trên mặt nÆ°á»›c mênh mông.
- Ãi chà ! Xác nằm sấp, chắc là má»™t anh chăn cừu?
- Ä.mẹ! Thế cừu đâu? Sao không thấy cừu chết?
- Hay là ngÆ°á»i của sở kiểm lâm ở trên núi kia?
Thấy có ngÆ°á»i chết, má»i ngÆ°á»i cà ng hoảng sợ.
- Mau lên, mau lên! Äất đâu? Äất đâu?
- Cố lên nà o! Äáºp nà y mà vỡ, thì chúng ta cÅ©ng nhÆ° thằng thằng cha kia ráo.
Tôi giữ việc san, đầm trên mặt Ä‘áºp, từng sá»t đất chuyá»n đến tay tôi, tôi lần lượt đổ xuống mé ngoà i Ä‘áºp, rồi cả tay lẫn chân cứ thế tôi hùng hục vừa đắp vừa dáºn cho tháºt chắc. Chẳng biết niá»m hÆ°ng phấn nà o đã tăng thể lá»±c tôi lên gấp bá»™i, gió rét căm căm nhÆ°ng mồ hôi tôi vã ra đầm đìa mà không há» thấy mệt.
- Nhanh lên! – Tôi gà o luôn miệng - Dồn ngÆ°á»i lại đằng nà y, dồn thêm ngÆ°á»i lại đằng nà y….
Ai là m hăng thì được quyá»n chỉ huy ngÆ°á»i khác. Ở đây chẳng còn phân biệt Ä‘á»™i trưởng, bà thÆ° hay công nhân, má»i ngÆ°á»i chỉ nghe theo ngÆ°á»i nà o là m giá»i nhất. Äây là giá» phút nguy hiểm giữa cái sống và cái chết, má»i quan hệ cấp trên cấp dÆ°á»›i hằng ngà y Ä‘á»u bị đảo lá»™n tuốt.
- May rồi – Tôi bảo má»i ngÆ°á»i - NÆ°á»›c không dâng lên nữa rồi.
- Sao? Sao? Là m sao anh lại biết?
- Lúc vừa má»›i lên đây, tôi đã đánh dấu rồi. Äây thôi, hÆ¡n má»™t tiếng đồng hồ rồi mặt nÆ°á»›c vẫn ở nguyên mức cÅ©.
- Hì! Má»›i biết ông ChÆ°Æ¡ng nhà ta khôn tháºt! Chúng mình thì cứ chúi mÅ©i và o là m – Äám công nhân nông trÆ°á»ng cÆ°á»i hể hả.
- Tốt rồi! – Tà o Há»c NghÄ©a vẫn chuyá»n đất ở giữa chừng, lúc nà y cÅ©ng reo lên – Bây giá» có thể có thể xả hÆ¡i má»™t chút rồi đấy. Ai có thuốc thì hút nhá.
- Äà o đâu ra thuốc? Ngâm nuá»›c hết cả rồi!
- Thì hút thuốc của bà thư, bà thư có thuốc lá cao cấp đấy…
- Không hút thuốc được đâu! - Từ trên cao tôi trừng mắt nhìn Tà o Há»c NghÄ©a – Bây giá» nguy nhất là thẩm láºu rò rỉ. Chỉ cần lá»— rò bằng ngón tay, là cả con Ä‘áºp sẽ vỡ đấy!
- Äúng đấy! – Tà o Há»c NghÄ©a vá»™i vã cất há»™p thuốc vừa moi trong túi ra - Tất cả hãy tá»a ra kiểm tra xem…..
Anh ta vừa dứt lá»i, thì quãng Ä‘áºp của bà con công xã cách chúng tôi không đầy má»™t trăm mét, có tiếng hô hoán khủng khiếp:
- Nước và o rồi! Nước và o rồi!….
- Trá»i đất Æ¡i! Bịt ngay lại, lấp ngay lại!….
- Chuyển gùi đất lên đây….
- NgÆ°á»i ngồi luôn và o đấy…..
- Äá»™i trưởng Æ¡i có phải thúc chiêng không?
Bà con xúm đông xúm đỠở chá»— ấy, túm tụm lại trÆ°á»›c cái lá»— rò. NgÆ°á»i của đại Ä‘á»™i chúng tôi cÅ©ng chạy tá»›i. Vỡ chá»— ấy thì xóm là ng của bà con và đại Ä‘á»™i chúng tôi gánh chịu tai hoạ trÆ°á»›c nhất.
Lá»— rò to bằng cái thùng gánh nÆ°á»›c, má»™t luồng nÆ°á»›c lÅ© phun vá»t ra, nÆ°á»›c bùn đục ngầu réo lên à o à o, nghe mà sởn gai ốc. NÆ°á»›c dÆ°á»ng nhÆ° không phải chất lá»ng, mà là má»™t cá»™t kim loại rắn chắc, đã quáºt đổ tất cả những lùm cây bụi cá» trÆ°á»›c mặt nó và còn Ä‘ang xói thà nh má»™t Ä‘Æ°á»ng rãnh to trên gò đất đối diện. Äất tảng và sá»t đất bà con xã viên vứt xuống láºp tức hoá thà nh bùn nhão và bị tống bay Ä‘i. Mấy chục cái sá»t hết nhẵn đất bị luồng nÆ°á»›c xói sạch nhÆ° lau nhÆ° chùi, lúc chìm lúc nổi váºt vá» giữa dòng nÆ°á»›c xiết; mấy bác xã viên lúc đầu ngồi trên bá» lá»— rò bị tống Ä‘i xa mấy chục thÆ°á»›c, lúc nà y Ä‘ang lồm cồm bò lên gò đất.
- Lấp bên trong không ăn thua! – Tôi thét lên - Bịt bên ngoà i, bịt bên ngoà i!
Quan hệ cấp trên, cấp dÆ°á»›i lá»™n tùng phèo, ranh giá»›i công xã vá»›i nông trÆ°á»ng cÅ©ng xoá nốt. Công nhân nông trÆ°á»ng vá»›i bà con xã viên hoà là m má»™t, cùng giáp mặt đối phó vá»›i lá»— rò khủng khiếp kia.
Äất trên miệng lá»— cứ sụt lở từng mảng. Lá»— rò Ä‘ang bị khoét to ra từng giây từng phút.
NhÆ°ng nÆ°á»›c bên mé ngoà i Ä‘áºp to quá, sâu quá, không sao nhìn thấy được dấu vết của xoáy nÆ°á»›c hút và o lá»— rò kia. Miệng ngoà i của lá»— rò là ở chá»— nà o?
Có mấy bác xã viên đứng trên mặt Ä‘áºp lầy lá»™i, thò cán cuốc, thò đòn gánh xuống nÆ°á»›c dò tìm miệng lá»—, nhÆ°ng ngáºp cả cánh tay vẫn không mò được đến nÆ¡i.
Bá» Ä‘áºp có nguy cÆ¡ bị đổ xô tá»›i nÆ¡i.
Äứng trên mặt Ä‘áºp nhìn vá» phÃa đông, có thể nhìn thấy bốn năm cái xóm nhá» Æ°á»›t nhÆ° chuá»™t lá»™t Ä‘ang dần dần lấy lại sinh khà dÆ°á»›i bầu trá»i bắt đầu quang đãng trở lại. Có mấy chiếc ống khói đã bắt đầu ùn lên những là n khói Ä‘en dầy dặc vì củi Ä‘un Æ°á»›t.
- Äể tôi xuống – Tôi nói – Các anh kiếm má»™t sợi dây buá»™c và o lÆ°ng tôi Ä‘i.
Mấy xã viên không biết bÆ¡i vá»™i và ng tháo dây quang trên mấy chiếc sá»t ra nối lại buá»™c và o ngÆ°á»i tôi. Tôi nhẩy ùm xuống dòng nÆ°á»›c lÅ©.
NÆ°á»›c ở ngoà i Ä‘áºp dá»… sâu đến lút ba đầu ngÆ°á»i, đáy nÆ°á»›c mấp mô lồi lõm. Tôi đằng nà o cÅ©ng đã khắp ngÆ°á»i Æ°á»›t đẫm mồ hôi rồi nên lúc nà y cÅ©ng chẳng thấy rét nữa. Tôi lao đầu lặn xuống đáy nÆ°á»›c, mò được vách ngoà i của bá» Ä‘áºp, vừa mò được mấy mét thì có luồng sức hút ghê gá»›m kéo mạnh hai chân, và má»™t chân tôi hút và o miệng lá»—.
Ai đã từng trông coi Ä‘áºp Ä‘á»u hiểu rõ, khi có lá»— rò thì miệng lá»— phÃa nÆ°á»›c và o bao giá» cÅ©ng bé hÆ¡n, không bao giá» to hÆ¡n phÃa nÆ°á»›c ra, do sức phá của nÆ°á»›c.
Tôi rẽ đám cá» dại và củi rá»u ngoi lên mặt nÆ°á»›c.
- Không sao! – Tôi gà o lên - Miệng lá»— lúc nà y má»›i chỉ to hÆ¡n cái cháºu rá»a mặt má»™t chút thôi. Buá»™c ngay cho tôi má»™t bó rÆ¡m và má»™t bao tải đất, mau lên!
Trên bá» Ä‘áºp liá»n quẳng xuống má»™t bó rÆ¡m buá»™c rất chặt và má»™t bao tải đất lèn tháºt căng. Tôi ghìm bao tải đất đè lấy bó rÆ¡m lặn xuống đáy, Ä‘Æ°a đến gần lá»— rò, tôi chÆ°a kịp nhồi thì cả bao tải lẫn bó rÆ¡m đã tuá»™t khá»i tay tôi, được dòng nÆ°á»›c xiết cuốn và o bịt chặt lấy miệng lá»— rò nhÆ° ngÆ°á»i ta Ä‘áºy cái nút chai váºy.
Lần thứ hai tôi ngoi lên mặt nÆ°á»›c thì đã nghe thấy tiếng reo hò vui sÆ°á»›ng ở mé bên kia Ä‘áºp.
- Bịt được rồi! Bịt được rồi!
- Ä.gì! Trong lá»— rò còn réo ầm ầm đấy!
- Bây giỠthì đổ đất và o, đổ đất và o nhanh lên đi!
- Äồng chà ấy ở Ä‘Æ¡n vị nà o thế? Chiến sÄ© giải phòng quân hà ?
- Giải phóng quân cái đếch gì đâu! Tay chăn ngá»±a của nông trÆ°á»ng đấy mà . Tôi vẫn gặp tay ấy ở ngoà i bãi luôn.
- Cũng đã có hồi chăn cừu…..
- Phải viết thư biểu dương đồng chà ấy….
Má»™t ngÆ°á»i chìa tay ra kèo tôi lên. Tôi ngẩng lên nhìn, thì ra là Tà o Há»c NghÄ©a.
|
19-10-2008, 08:45 PM
|
|
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng Ba
Tôi là ngÆ°á»i sau cùng vỠđến nhà .
Bà con trong là ng Ä‘Æ°a cÆ¡m Ä‘Æ°a thịt ra cho các xã viên chống lÅ© cứu Ä‘áºp, còn có cả rượu. Các cụ cứ nhất định giữ bằng được tôi ở lại đánh chén. Má»›i biết là ng xóm vẫn già u tình ngÆ°á»i hÆ¡n ở nông trÆ°á»ng. Cấp dưỡng nông trÆ°á»ng thì chỉ đến giá» nấu ba bữa cÆ¡m xong là nghỉ, chống lÅ© chống liếc gì mặc anh.
- Äồng chà không ăn cÆ¡m thì cÅ©ng là m vá»›i anh em tôi bát rượu, cho nó át cái rét Ä‘i chứ - Má»™t ngÆ°á»i dáng chừng là cán bá»™ ở là ng cứ má»™t hai chèo kéo - Vẫn biết các anh ở nông trÆ°á»ng sinh hoạt cao, lÆ°Æ¡ng phát Ä‘á»u hà ng tháng, chứ không nhÆ° bà con xã viên chúng tôi, ngà y công chỉ có năm xu……
- Chén rượu Ä‘Ã o nỡ nà o từ chối! - Má»™t ngÆ°á»i bên cạnh nói chen và o - Äồng chà không uống là đồng chà coi thÆ°á»ng anh em chúng tôi đấy.
- Công nông liên minh cơ mà - Một bác không biết nói thế nà o hơn – Công nhân các đồng chà là anh cả của chúng tôi….
Thế là tôi đà nh ở lại và mấy miếng cơm, nhấp một ngụm rượu.
Äến buổi hoà ng hôn, phÃa mặt trá»i lặn có ánh ráng chiá»u, con Ä‘Æ°á»ng đất lầy lá»™i có vẻ nhÆ° sáng sủa hÆ¡n cả ban chiá»u, và cÅ©ng khô ráo hÆ¡n nhiá»u. Muá»—i, dÄ©n chẳng hiểu sao không bị mÆ°a cuốn Ä‘i, lúc nà y chúng ở đâu ùa ra mà đông thế, bay từng Ä‘Ã n từng đám, vo ve nhặng xị cả lên. Ếch nhái cÅ©ng bắt đầu gà o, bốn bá» nhao nhao tiếng ì á»p nghe vui vẻ đáo để. Trông chừng, ngà y mai có lẽ đẹp trá»i.
Tối nay đã có Ä‘iện. Trá»i chÆ°a tối hẳn, ở ngoà i Ä‘Æ°á»ng cái nhìn và o, đã thấy trong xóm nhà nà o nhà nấy đèn sáng trÆ°ng, có vẻ nhÆ° để bù lại tối hôm qua bị cắt, lại cÅ©ng có vẻ nhà nà o nhà nấy ăn mừng tai qua nạn khá»i.
Ôi! Tôi là đồ phế thải! Tôi chẳng qua chỉ là đồ phế thải! Là con ngá»±a thiến….! Má»i cố gắng Ä‘á»u là công cốc, Ä‘á»u là vô nghÄ©a! Thế nhÆ°ng con ngÆ°á»i ta vẫn cứ còn sót lại má»™t chút anh hùng rÆ¡m đến là ná»±c cÆ°á»i. Chút anh hùng rÆ¡m ấy chẳng phải để cứu vá»›t ai khác, mà là để cứu vá»›t chÃnh mình. Có lẽ tôi đã được cứu vá»›t? Không đến ná»—i tuyệt vá»ng chăng? Duy chỉ có Ä‘iá»u an ủi cá»n con nà y. Äiá»u an ủi sao mà nhá» nhoi đáng thÆ°Æ¡ng!
Tôi kháºt khưỡng bÆ°á»›c Ä‘i. CÆ¡m rượu nguá»™i lạnh của bà con xã viên nhÆ° đóng băng lại trong bụng tôi, đè nặng giữa ngá»±c tôi. Cái thứ rượu không phải nấu bằng gạo mà có lẽ bằng hạt cá» kê hay khoai tây gì đó, vừa đắng vừa chát, giỠđây chẳng những không xua tan cái rét mà trái lại là m tôi á»›n lạnh, rồi run lên cầm cáºp.
Tôi đẩy cá»a bÆ°á»›c và o, rồi đổ ká»nh xuống ná»n nhà .
- Trá»i đất Æ¡i! Anh trông cái thân anh kìa…..
Cô Ä‘ang nhà o bá»™t cạnh lò. Trong con mắt tôi, cô chẳng khác nà o má»™t khối sắt nung Ä‘á». Cô bá» công việc đấy lao ra phÃa tôi. Tôi cảm thấy cô khá»e vô cùng, vừa ẵm vừa lôi, cô xốc nách ngay tôi và o nhà , bế tôi lên giÆ°á»ng. Äôi bà n tay khéo léo của cô, thoăn thoắt cởi tuá»™t hết bá»™ quần áo Æ°á»›t sÅ©ng cho tôi, kéo tấm chăn có thêu hình chiếc máy kéo kia đắp lên thân hình tôi.
- Biết anh tà i giá»i rồi! – Cô vừa là m vừa kể tá»™i tôi - Việc gì mà anh phải ra tay hiệp sÄ© thế?! Thiếu ối gì ngÆ°á»i, ngÆ°á»i ta thà nh phần cÆ¡ bản, giác ngá»™ cao, sao ngÆ°á»i ta không nhảy xuống nÆ°á»›c? Em ở nhà đã nghe ngÆ°á»i ta kể lại cả rồi. Em Ä‘ang rủa thầm anh trong bụng: ngốc Æ¡i là ngốc! Tháºt chỉ có cái đồ ngá»› ngẩn nhÆ° anh thì má»›i Ä‘i là m cái việc nhÆ° thế! Sao anh không biết khoanh tay trÆ°á»›c ngá»±c đứng trên bá» mà nhìn nhỉ! Nhìn những kẻ thÆ°á»ng ngà y vẫn ra rả hô to “ cách mạng †ná» mồm nhất ấy để há» xuống há» là m…..
Cô lại chạy ra ngoà i, bưng và o một bát nước gừng nóng hôi hổi.
- Nà o, Ä‘ang nóng đây, uống cạn má»™t hÆ¡i Ä‘i. Em đã chÆ°ng sẵn cho anh đây, chá» anh mãi chẳng thấy anh vá»! Em lại nghÄ© hay là anh chết chìm dÆ°á»›i nÆ°á»›c rồi….
Nghe cô vừa kêu lên kinh hãi vừa lầu bầu kể lể, tôi thấu hiểu tình cảm tha thiết lo lắng của cô. Äà n bà tháºt kỳ lạ, không sao hiểu nổi, không biết Ä‘Æ°á»ng nà o mà lần! Xót xa thÆ°Æ¡ng hại chăng? Äồng tình chăng? Hay đó là tình yêu nhÆ° ngÆ°á»i ta thÆ°á»ng nói? Hay là má»—i thứ Ä‘á»u có má»™t tà nhÆ°ng lại chẳng há» có gì cả? Hay chỉ là nghÄ©a vụ giúp đỡ nhau khi tối lá»a tắt đèn giữa những ngÆ°á»i ở cùng má»™t nhà ?
Húp hết bát ô tô nÆ°á»›c gừng cay sè, trong bụng đã ấm lại nhiá»u, cái tảng băng đè giữa ngá»±c tôi lúc nãy đã tan Ä‘i, nhÆ°ng da tôi vẫn lạnh buốt, tưởng nhÆ° vẫn còn ngâm trong nÆ°á»›c lÅ©. Trên mình tôi nổi từng đám từng đám da gà , rồi nhÆ° ngÆ°á»i lên sởi, cả hai quai hà m tôi Ä‘á»u run lên cầm cáºp. Thế là cô quỳ trên giÆ°á»ng, hai tay day xát tháºt lá»±c trên mỠác và hai cánh tay tôi.
- Äáng Ä‘á»i chÆ°a! Sao lại không chết chìm quách Ä‘i?! Chết chìm Ä‘i thì ngÆ°á»i ta còn là m lá»… truy Ä‘iệu, biết đâu còn truy nháºn là m đảng viên cá»™ng sản cÆ¡ đấy!….. Äi mà tranh cái công ấy, xem có ai khen anh má»™t câu không nà o?! ChÆ°a biết chừng ngÆ°á»i ta còn vu cho anh âm mÆ°u khoét to cái lá»— rò ấy ra cÅ©ng nên! Kinh nghiệm bao nhiêu năm rồi, anh vẫn chÆ°a nếm đủ hay sao? Tháºt cứ nhÆ° con lợn ấy, nhá»› ăn chứ không nhá»› đòn…..
Da ngá»±c và hai cánh tay tôi đã căng ra, á»ng hồng lên, tôi bá»—ng có cảm giác lâng lâng trên mây trên gió, và tâm hồn nhÆ° có phần thảnh thÆ¡i êm dịu. GÆ°Æ¡ng mặt cô cháºp chá»n trÆ°á»›c mặt tôi, lượn qua lượn lại, nhÆ° cánh diá»u giấy tháºt đẹp…..Nhà có ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà vẫn hÆ¡n! Cô cÅ©ng chẳng nói thế là gì? “ Nhà có ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông vẫn hÆ¡n â€. Té ra là cái cảnh hai há»™ riêng lẻ ghép thà nh má»™t tổ hợp tác mà cô đã nói trÆ°á»›c kia đây! NghÄ© đến thế tôi bất giác mỉm cÆ°á»i.
- Anh cÆ°á»i cái gì thế? Em nói không đúng sao? – Cô khẽ tát lên má tôi – Ôi! Kìa anh, má anh vẫn lạnh nhÆ° băng ấy….Nà o áp và o ngá»±c em đây nà y….
Hai tay cô cầm lấy hai Ä‘uôi vạt áo, giằng ra hai bên, dãy khuy bấm trÆ°á»›c ngá»±c áo mở toang ra. Không phải là tiếng dãy khuy bấm tách ra, mà là tiếng xé phăng da thịt cô: Cô đâu chỉ vạch toang chiếc áo, cô đã mở toang cả lồng ngá»±c mình! TrÆ°á»›c mặt tôi, hai bầu vú đầy căng nhÆ° hai bông sen to trắng phau phÆ¡i bà y lồ lá»™, hoa vẫn Ä‘ang ráºp rá»n giữa hồ nÆ°á»›c trong. Cả hoa lẫn nhụy dÆ°á»ng nhÆ° to hÆ¡n, tÆ°Æ¡i non hÆ¡n, thần tiên hÆ¡n cả những gì tôi có trong ký ức.
Huyá»n bà và kỳ diệu thay! Tôi bá»—ng thấy trà o dâng má»™t niá»m rạo rá»±c xÆ°a nay tôi chÆ°a từng có bao giá». Là tình yêu đó chăng? Tôi Ä‘Æ°a tay ghì lấy cô…..
- Anh khá»i rồi! - Tiếng của cô đâu từ dÆ°á»›i đáy nÆ°á»›c sâu thẳm nổi lên.
- Äúng thế……Anh cÅ©ng không biết….. –Tôi báºt cÆ°á»i.
Má»™t cái cÆ°á»i xót xa tê tái trá»™n lẫn vá»›i mừng rỡ si cuồng, má»™t cái cÆ°á»i của kẻ Ä‘á»™ng kinh. Tiếng cÆ°á»i má»—i lúc má»™t to, cÆ°á»i rung cả mình mẩy, cÆ°á»i già n giụa nÆ°á»›c mắt.
- Anh còn……được nữa không? - Giá»ng nói mÆ¡ hồ lại từ đáy nÆ°á»›c nổi lên.
- Äược chứ! – Tôi trả lá»i tháºt dữ dằn.
|
19-10-2008, 08:50 PM
|
|
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
PHẦN NĂM
ChÆ°Æ¡ng Má»™t
Trung tuần tháng mÆ°á»i, lúa đã gặt xong toà n bá»™. Trên chiếc sân phÆ¡i vắng tanh vắng ngắt nổi báºt giữa bãi hoang, thình lình má»c lên mÆ°á»i mấy đống thóc lù lù. Nhìn từ đằng xa, những con quái váºt mà u và ng óng ả ấy, hệt nhÆ° những công trình kiến trúc bằng đá ghép thá»i cổ đại đứng sừng sững giữa cánh đồng bằng phẳng bát ngát mênh mông. Äến nhá nhem tối, chúng lại thay mà u áo da cam má»m mại, trông nhÆ° từng đám ráng chiá»u sắp tan biến dần và o là n sÆ°Æ¡ng đêm xanh ngăn ngắt.
Trên đồng ruá»™ng, trên bãi cá» hoang, trong đám cây tạp nhạp bên dải rừng, tất cả Ä‘á»u trà n trỠánh sáng trong suốt, phẳng lỳ, cởi mở phóng khoáng. Thiên nhiên đã thà nh thục, nên tá»± nguyên phÆ¡i bà y hết chân tÆ¡ kẽ tóc trÆ°á»›c mắt má»i ngÆ°á»i, và vì thế đã ôm trá»n cả thế giá»›i và o lòng. Trên đồng ruá»™ng đã thu hoạch xong hết hoa mà u vụ thu kể cả lúa nÆ°á»›c, ngô và đáºu và ng, bây giá» là bò, là dê, là cừu, là ngá»±a, tất cả Ä‘á»u thả rong. Cả những chú lợn Ä‘en có, trắng có, cÅ©ng dúi mõm khắp nÆ¡i sục tìm thóc rÆ¡i thóc vãi.
Trá»i đất đổi mùa, lÅ© cà o cà o châu chấu cÅ©ng đổi từ mà u xanh lá sang mà u và ng, hung hăng vênh váo, nhẩy loi choi trên gốc rạ, nghe rà o rà o nhÆ° lá»a cháy, nhÆ° mÆ°a rÆ¡i. Gà vịt má»i nhà từ tá» má» sáng đã kéo nhau từng Ä‘Ã n rÃu rÃt chạy ra. Äến trÆ°a con nà o con nấy no căng cả diá»u, nằm rỉa lông rỉa cánh trong bóng râm bên dải rừng.
Dải cao nguyên hoà ng thổ của chúng tôi, má»™t bên giáp vá»›i sa mạc Ná»™i Mông, bên kia tiếp liá»n vá»›i khu vá»±c lòng sông Hoà ng Hà , là những cánh đồng bao la, nhấp nhô lượn sóng toả trà n má»™t sức sống thanh xuân, nhịp nhà ng Ä‘á»u đặn. Cái giai Ä‘iệu ấy vừa mênh mang vừa nhún nhẩy. Vó ngá»±a gõ lốc cốc trên đó nhÆ° gõ dồn những nhịp sống sôi nổi không sao dừng lại được. Không, mùa thu đâu phải là má»™t mùa già cá»—i.
Những ngá»n cá» tranh, những cây lau cây cói, những cà nh hồi dại chá»›m đổi sang mà u trắng cùng những chiếc lá và ng trên ngá»n cây dÆ°Æ¡ng, cây liá»…u quế hÆ°Æ¡ng chÆ°a kịp rụng xuống, khác nà o những sợi bạc trên mái tóc ngÆ°á»i đứng tuổi, là dấu hiệu của thông minh và suy ngẫm. Má»™t cÆ¡n gió đầu thu trên dãy núi tây thổi vá», tất cả cà nh lá cá» cây ngoà i đồng ná»™i Ä‘á»u xạc xà o vÆ°Æ¡n dáºy chống đỡ, cố nÃu giữ lấy sinh mệnh, nÃu giữ lấy quyá»n sống của mình.
Mùa hè oi ả đã qua Ä‘i, nhÆ°ng chÆ°a đến mùa sÆ°Æ¡ng gió, đồng ruá»™ng trên cao nguyên hoà ng thổ tÆ°Æ¡i đẹp, khác nà o bá»™ ngá»±c nở căng của cô. Mặt nÆ°á»›c trong các ao đầm, mÆ°Æ¡ng rãnh Ä‘á»u phẳng lặng lạ thÆ°á»ng, trong các đám lau bụi cói, mặt nÆ°á»›c tưởng chừng nhÆ° kết bằng tinh thể rắn chắc. Tôi thÃch đánh ngá»±a lá»™i qua ao đầm cho bốn bá» bắn toé lên vô số những chùm hoa bạc lấp lánh. Những chùm hoa ấy tung toé trên mặt nÆ°á»›c sáng nhÆ° gÆ°Æ¡ng, khiến bầu trá»i xanh thẳm phản chiếu trong đó nhÆ° vỡ tan thà nh vô số mảnh vụn lung linh.
Có lúc tôi buông lá»ng dây cÆ°Æ¡ng, mặc cho ngá»±a chạy rông má»™t hồi lâu trên bãi cá», rồi thình lình siết mạnh dây cÆ°Æ¡ng, cho nó chồm tung hẳn hai vó trÆ°á»›c, nhÆ° xông thẳng lên trá»i cao. Những giây phút ấy, bên tai tôi vang lên tiếng gà o thét của quá»· Sa-tăng trong kiệt tác “ Mất cõi cá»±c lạc †của Milton*.
…Vá»›i đấng quyá»n uy tối thượng.
Há» gà o lên giáºn dữ, và ngá»n dáo trên tay.
Há» gõ lên chiếc má»™c cho lá»i hô quyết chiến tung bay.
Lòng căm giáºn nhắm thẳng tá»›i trá»i cao thách thức.
Bầu trá»i lung linh trong suốt. Ngà n mây cÅ©ng trong suốt lung linh. Mặt trá»i rá»±c sáng và ấm áp. Tâm hồn tôi cÅ©ng trở nên trong trẻo lạ thÆ°á»ng.
- Hỡi ngÆ°á»i chăn thân mến của tôi, tôi đã cảm nháºn được sá»± đổi thay trong con ngÆ°á»i của anh rồi đó – Con Xám vạm vỡ bá»—ng lên tiếng dÆ°á»›i hông tôi - Ngá»n roi của anh vụt mạnh lắm, bắp đùi của anh ghì khoẻ lắm, máu của anh đã pha thêm nhiá»u chất hoang dã nguyên thuá»·, anh đã gần vá»›i loà i Ä‘á»™ng váºt lắm rồi, cho nên anh đã có tiến hoá đấy.
- Äúng thế - Tôi đáp - Bởi thế tá»› muốn ra Ä‘i! Tá»› sẽ ra Ä‘i! Tá»› khát khao hà nh Ä‘á»™ng, tá»› khát khao thoát khá»i má»i trói buá»™c áp đặt lên mình tá»›! PhÆ¡-bách* nằm ru rú ở quê nhà suốt má»™t thá»i dà i đã là m hạn chế bÆ°á»›c phát triển của tÆ° tưởng triết há»c. Tá»› quyết băng mình và o giữa trá»i đất bao la xem sao?
- Ở đây há chẳng phải là bao la đó sao? – Con Xám vá»t má»™t bÆ°á»›c qua khá»i con mÆ°Æ¡ng – Anh hãy nhìn bầu trá»i nà y, ruá»™ng đồng nà y, thảo nguyên nà y….
- Äó chÃnh là điá»u chú mà y không hiểu được! Tá»› muốn đến những nÆ¡i có đông ngÆ°á»i ở! Tá»› muốn được nghe tiếng nói của nhân dân, tá»› muốn nói tÆ° tưởng của tá»› cho má»i ngưởi được biết.
- Thế còn cô vợ của anh thì là m thế nà o? – Con Xám ngẩng cao đầu.
- Hiện nay tá»› Ä‘ang nghÄ© cách ly hôn vá»›i cô ta đây! Má»™t là tá»› không thể để liên lụy thêm đến cô ta nữa, hai là tá»› chung sống vá»›i cô ta thì vẫn không sao thoát khá»i má»™t ná»—i mặc cảm tâm lý luôn luôn ám ảnh. Thôi được, không nói chuyện đó nữa nhé, chúng mình hãy rong ruổi má»™t hồi Ä‘i. Chú mà y hãy nghe tiếng gió kìa. Nếu nhắm mắt và o, tá»› sẽ cho rằng chú mà y Ä‘ang bay lượn giữa trá»i cao, và chú mà y thá»±c sá»± là má»™t chú ngá»±a thần.
Từ sau khi tôi Ä‘ang là ngÆ°á»i có má»™t ná»a biến thà nh má»™t con ngÆ°á»i hoà n chỉnh, không còn là đồ phế thải nữa, thì đồng thá»i má»™t ngá»n lá»a rừng rá»±c bốc cháy giữa lồng ngá»±c tôi. Tôi cảm thấy má»i hà nh vi của tôi trÆ°á»›c kia, kể cả việc tôi thông cảm tha thứ cho cô, Ä‘á»u không phải do tôi được giáo dục, có trình Ä‘á»™ văn hoá nhất định và là m theo những lá»i dạy bảo của các báºc hiá»n triết, mà là bắt nguồn tá»± sá»± Ä‘á»›n hèn của loà i ngá»±a thiến. Má»™t sá»± Ä‘á»›n hèn nhục nhã! Tôi đã Ä‘i và o cuá»™c sống gia đình bình thÆ°á»ng, không khà tiểu gia đình êm ấm do cô sắp đặt an bà i đã bao vây lấy tôi, hòng bắt tôi tan chảy và o trong đó.
NhÆ°ng tôi lại muốn Ä‘áºp nát tất cả những thứ đó. ChÆ°a đạt được thì háo hức mong Æ°á»›c, nắm được trong tay rồi thì lại chá»±c vứt bá»; lúc chÆ°a bÆ°á»›c và o thì khao khát được chen chân, bÆ°á»›c và o rồi thì Æ°á»›c ao má»™t thế giá»›i rá»™ng lá»›n hÆ¡n. Tôi luôn ở trong tình trạng cáu gắt, ghen tuông và hối háºn khó gá»i tên ra được, đồng thá»i trÆ°á»›c mặt lại có má»™t niá»m hy vá»ng mÆ¡ hồ Ä‘ang quyến rÅ© tôi. Cáu gắt, ghen tuông và hối háºn chỉ có thể được bình phục trong má»™t cÆ¡n thoả mãn. Cô đã cho tôi thoả mãn. NhÆ°ng sau thoả mãn lại cáu gắt, ghen tuông và hối háºn hÆ¡n, tôi lãnh đủ sá»± già y vò của hy vá»ng.
Vá»›i kẻ kia; cô cÅ©ng nhÆ° váºy chắc? Kẻ kia cÅ©ng đã từng thoả mãn vá»›i cô Æ°? Thế là tôi bá»—ng dÆ°ng sá»ng cồ lên, hà nh vi yêu Ä‘Æ°Æ¡ng đã hoá thà nh sá»± trả thù thô bạo…..
- Nếu anh cảm thấy không công bằng, thì anh cứ Ä‘i kiếm các cô nà o khác mà ngủ vá»›i há» và i lần cÅ©ng chả sao…- Má»™t buổi tối cô rụt rè bảo tôi nhÆ° váºy.
- Tôi không nhÆ° cô đâu – Tôi ngắt lá»i cô – Cô thì vá»›i thằng Ä‘Ã n ông nà o cÅ©ng được, chứ tôi thì không phải bạ con Ä‘Ã n bà nà o cÅ©ng xong đâu.
- Váºy anh bảo em là m thế nà o bây giá»? – Cô e lệ khép nép toan chui và o lòng tôi má»™t lần nữa.
- Không có cách nà o đâu – Tôi đáp lại rất lạnh lùng – Chúng mình chẳng thể lâu dà i được, sớm muộn gì cũng phải chia tay nhau thôi.
Tình yêu của tôi đối vá»›i cô xen lẫn bao nhiêu là tạp chất: lá»±c hút và lá»±c đẩy hợp lại thà nh má»™t, sức há»™i tụ và sức khuếch tán cÅ©ng hợp lại là m má»™t; vừa toan vá»— vá» lại vừa muốn già y vò, vừa thÆ°Æ¡ng lại vừa giáºn cô…..những tình cảm trái ngược cứ xoắt xuýt lấy nhau, không tà i nà o tách chia ra được. Äó là con rắn hai đầu Ä‘ang cắn xé trái tim tôi.
- Äi Ä‘i! – Có lúc tôi ẩy cô ra khá»i chăn – Trên mình cô giỠđây tôi vẫn ngá»i thấy cái mùi của mấy thằng Ä‘Ã n ông kia của cô.
Cô khóc lên rÆ°ng rức. Tiếng khóc phát ra từ đáy lòng. Căn buồng tối om nhÆ° má»™t nấm mồ. Ãnh sáng bà ng bạc ngoà i song kia chỉ là má»™t là n tá» khà lạnh lẽo nÆ¡i âm phủ. Chúng tôi Ä‘ang ở nÆ¡i giáp ranh âm phủ vá»›i dÆ°Æ¡ng gian. NÆ¡i đây Ä‘ang nằm cạnh nhau hai con ngÆ°á»i sống nhÆ°ng đã chết rồi, hoặc giả là hai cái xác chết Ä‘ang còn sống.
Không có ý thức, không có lý tÃnh, không cả thá»i gian và không gian, không cả tÆ°Æ¡ng lai và quá khứ. Chỉ có hiện tại, chỉ có những cảm giác xoắn xuýt và o nhau không sao phân biệt được. Không phải là tình cảm, mà là cảm giác, cảm giác thuấn tuý do bản năng của thần kinh tiếp nháºn mà thôi. Thứ cảm giác biến hoá muôn mà u trong chá»›p mắt…..
- Thôi! Cô đừng khóc nữa. Cô khóc nghe nẫu ruột lắm. Thôi và o đây mà ngủ.
- Câu vừa rồi là anh tức khà nói dá»—i đấy chứ? – Cô cẩn tháºn dò la ý tứ.
- Ừ! Con ngÆ°á»i mà lỵ, tất nhiên là phải có khÃ* chứ. Không có khà thì sống là m sao được?.
Thần kinh đang run rẩy, như một chiếc mạng nhện trước gió hiu hiu. Cô cố lấy hết cam đảm, dịu dà ng bảo tôi:
- Ngay từ đầu chúng mình đã chẳng giao hẹn là không bới lại chuyện quá khứ đó sao?
- Không bá»›i lại chuyện quá khứ! – Tôi lại đùng đùng nổi Ä‘oá. Cái mà ng nhện đã rách toang - Thế còn chuyện vá» sau? Cái chuyện sau ngà y cÆ°á»›i thì sao? Bây giá» tôi má»›i hối háºn là sao lúc đó tôi lại không xông và o khi cả hai ngÆ°á»i….
- Äừng là m thế anh Æ¡i! Anh đừng là m thế! – Cô sợ hãi bò dáºy quỳ ở cuối giÆ°á»ng – Em đáng tá»™i chết! Em hÆ° đốn quá! Em chỉ trót dại má»™t lần ấy thôi. Em xin thà nh khẩn khai vá»›i anh nhÆ° váºy. “ Thà nh khẩn được hưởng khoan hồng, chống cá»± thì bị nghiêm trị †mà anh, có được không anh?
- Hừm! Cô thì ngoà i mấy câu đầu lưỡi của tù lao cải vá»›i nhân viên há»i cung ra, có nói được Ä‘iá»u gì nên hồn.
Câu nói vô tình bất giác gợi nhớ vỠbao nhiêu là chuyện cũ, như từng pha, từng pha trong một cuốn phim lại hiện ra trước mắt. Vốn dĩ chúng tôi cùng ở một nơi mà đến đây. Tơ nhện khẽ phất phơ trước gió. Tôi rầu rĩ vỗ và o gối.
- Thôi cô ngủ Ä‘i. Lúc ấy….tôi….tôi chỉ giáºn cô lẽ ra cô không nên…. vá»›i hắn……Cô nghÄ© xem hắn là hạng ngÆ°á»i nà o? Hắn có nhÆ° tôi vá»›i cô đâu, hắn khác….
- Vâng… vâng….- Cô nức nở - Em đáng tá»™i chết! Thế nhÆ°ng anh không biết chứ….em đã….vá»›i mấy ngÆ°á»i, song chỉ có…..vá»›i anh là ….cảm thấy khác hẳn.
- Cảm giác của cô nháºy bén quá đấy.
- Äúng thế - Cô vá»™i phân trần – Anh nghe em nói đã….
- Tôi không nghe cô đâu! Những cái chuyện thối ấy của cô, tôi cÅ©ng chẳng muốn biết là m gì! – Tôi trở mình, quay lÆ°ng lại – Tôi chỉ nghe ngÆ°á»i ta bảo, đừng có lấy gái nạ dòng, vì gái nạ dòng bao giá» cÅ©ng Ä‘em chồng sau ra so vá»›i chồng trÆ°á»›c…
- Thì chÃnh là nhá» có so sánh má»›i biết….- Cô Ä‘Æ°a ngón tay út di khẽ trên vai tôi thà nh hình những vòng tròn, vòng ná» nối tiếp vòng kia -…..má»›i cảm thấy anh là hÆ¡n chứ.
- Cái đó thì chÆ°a chắc. Cô có thể so sánh tiếp hết ngÆ°á»i nà y đến ngÆ°á»i khác.
- Tháºt đấy mà ! Không phải đến bây giỠđâu, mà là chÃn năm vá» trÆ°á»›c cÆ¡! – HÆ¡i thở nóng hổi của cô phả và o tấm lÆ°ng trần của tôi – Cái hôm ở giữa bãi lau lách của Ä‘á»™i lao cải ấy, em đã cảm thấy anh không giống nhÆ° những ngÆ°á»i khác.
- CÅ©ng may là tôi không giống những ngÆ°á»i khác đấy, không thế thì Ãt ra tôi cÅ©ng phải gia hạn thêm những ba năm tù! – Tôi báºt lên tiếng “ hừ †lạnh lùng – Cô nói những câu gì, có lẽ cô quên hết rồi chăng?
- Hồi đó em đâu có nói tháºt….
- Tôi là m sao biết được câu nà o là cô nói tháºt, câu nà o giả vá»! Thôi đủ rồi, đừng đóng kịch nữa ngủ Ä‘i.
NhÆ°ng cô vẫn sụt sịt khóc lóc. NÆ°á»›c mắt Ä‘Ã n bà là dòng suối nhá» ri rỉ, âm thầm yếu á»›t, hiá»n là nh mà bà o mòn được má»i góc cạnh cứng rắn nhất của nham thạch. Những hòn sá»i chÃnh là do nÆ°á»›c mắt Ä‘Ã n bà bà o mòn mà i nhẵn, và khổ ná»—i, cÅ©ng chỉ ngâm trong nÆ°á»›c mắt Ä‘Ã n bà thì đá sá»i má»›i trở thà nh lung linh đẹp đẽ.
- Nà o! – Tôi quay mình trở lại bảo.
…….
Và lúc nà y đây, trong bóng đêm hẳn là có biết bao âm mÆ°u Ä‘ang được tÃnh toán sắp đặt; biết bao quá»· kế và những ý đồ trốn tránh quá»· kế Ä‘ang hình thà nh má»™t cách thầm lặng; dÆ°á»›i ánh đèn sáng trÆ°ng, ngÆ°á»i ta Ä‘ang hồi há»™p căng thẳng lục tìm bao nhiêu hồ sÆ¡ nhân sá»±, bên trong hà ng rà o sắt Ä‘ang giam cầm bao nhiêu tù tá» hình chá» ngà y hà nh quyết; bao nhiêu quảng trÆ°á»ng Ä‘ang dán bà i báo chữ to phê phán và đấu tố suốt đêm; mái tóc của biết bao nhiêu ngÆ°á»i Ä‘ang bạc Ä‘i trong phút giây nà y đây….
MÆ°a!.
Trên đồng ruá»™ng bao la rá»™ng phẳng, mây kéo đến rất nhanh, mÆ°a cÅ©ng à o đến rất nhanh, bởi vì trên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i chúng chẳng gặp cái gì cản trở. Mùa thu, lại là mùa sẵn mÆ°a, lúc nà o cÅ©ng có thể mÆ°a được.
Giữa lúc mây Ä‘en còn Ä‘ang má»ng manh chÆ°a kịp che khuất mặt trá»i thì cÆ¡n mÆ°a đã nôn nóng à o tá»›i. Hạt mÆ°a to bằng hạt Ä‘áºu nhÆ° đạn bắn xuống mặt đất, in từng đám rá»— hoa trên ná»n đất cát. Trên bãi cá» hoang cÅ©ng nhÆ° trên đồng ruá»™ng, láºp tức bốc lên má»™t lá»›p bụi mù trắng xoá trá»™n lẫn bụi đất và hÆ¡i nÆ°á»›c. Gió vẫn thổi.
Trên đồng bãi xuất hiện má»™t cảnh đẹp kỳ lạ: mặt trá»i chói chang và ấm áp toả ánh sáng chá»c thủng là n mây Ä‘en, khác nà o những chùm tÆ¡ ngù và ng óng phất phá»›i trên không trung; những hạt mÆ°a xuyên qua ánh nắng rÆ¡i xuống, mang theo mà u sắc chói lá»i của cầu vồng; những lá cói, lau lách, lá rau tai lợn và lá ngÆ°u bà ng Ä‘ang già cá»—i bá»—ng trở lại trà n trá» sức sống, đẹp má»™t mà u và ng rá»±c rỡ đến nao lòng.
NhÆ°ng cả Ä‘Ã n ngá»±a bá»—ng nhá»›n nhác. Äó là má»™t cÆ¡n mÆ°a lạnh. Những giá»t mÆ°a buốt nhÆ° băng khác nà o những ngá»n roi quất xuống mình chúng vừa bị phÆ¡i nắng đến rá»™p lên. Tôi vá»›i chà ng Câm hai mÅ©i giáp công, cố sức dồn chúng và o trong dải rừng cây. NhÆ°ng bị Æ°á»›t mÆ°a, chúng cứ quay cuồng cả lên, húc đầu và o nhau, chèn ép lẫn nhau. Vó con trÆ°á»›c chồm lên thì bùn bắn và o mắt con sau, rồi vó con sau lại chồm lên đạp và o đầu con trÆ°á»›c, và giữa lúc đó thì má»™t chú ngá»±a con hốt hoảng lồng lên.
Nó lìa Ä‘Ã n chạy lung tung, húc bừa loạn xạ lên. Äó là má»™t chú ngá»±a con Æ°Æ¡ng bÆ°á»›ng, xấu tÃnh xấu nết, cổ còn Ä‘eo cả cái gông bằng gá»— chúng tôi dùng để trị nó. Và chÃnh cái gông nà y là m nó cà ng hoảng sợ thêm. Nó cứ Ä‘Æ°a vó trÆ°á»›c gõ lá»™p bá»™p lên gông, nghe rõ tiếng khô không khốc của gá»— gõ và o xÆ°Æ¡ng. Hẳn là nó Ä‘au lắm nên nó má»›i chạy lồng lên, vừa chồm vừa rống nhÆ° váºy. Tôi phóng con Xám Ä‘i đón đầu nó, quát nó ầm ầm, nhÆ°ng nà o nó có chịu nghe tôi chỉ huy. Nó quay đầu bá» mặc tôi đứng đấy; lao nhÆ° bay vá» phÃa chuồng ngá»±a.
Không được để nó sổng ra chạy lung tung! Nó mà sổng ra được đến sân phơi thì thóc lúa trên sân sẽ bị già y xéo tan nát bừa bãi hết.
- Äó là vì chÆ°a thiến nó đấy mà - Chá»›p lấy giây phút rá»—i rãi giữa lúc vô cùng báºn rá»™n, con Xám bảo tôi - Cứ thiến quách Ä‘i là nó sẽ ngoan ngoãn ngay.
- Chạy nhanh lên – Tôi quất cho nó má»™t roi - Äừng lắm lá»i.
- Anh quên rằng tôi vá»›i anh đã từng có má»™t buổi thảo luáºn vá» triết há»c rồi sao? – Con Xám trách móc tôi – Ôi, anh đã khác trÆ°á»›c mất rồi!
Chú ngá»±a non vẫn lồng nhÆ° bay vá» chuồng. Thì ra nó đúng là chÆ°a bị thiến, dẫu sao thì vá»›i sức vóc non trẻ vẫn hÆ¡n, nó chạy nhanh hÆ¡n con Xám của tôi. Kìa, nó đã sắp phi đến bãi cây dÆ°Æ¡ng và cây liá»…u quế dÆ°Æ¡ng, trồng là m rừng phòng há»™ phÃa trÆ°á»›c sân phÆ¡i rồi.
- Mau lên! – Tôi lại quất cho con Xám một roi.
NhÆ°ng, giữa lúc chú ngá»±a non sắp chạy tá»t và o rừng phòng há»™, thì thình lình từ trong rừng băng ra má»™t bóng ngÆ°á»i mặc quần áo trắng, trong mÆ°a gió mịt mùng đứng dang hai tay ra cản giữa Ä‘Æ°á»ng chạy của nó.
- Äừng chặn nó nhÆ° thế! Coi chừng đấy! – Tôi gà o lên - Nắm lấy cái gông của nó.
Chú ngá»±a non vẫn chồm bốn vó lên lao vá» phÃa trÆ°á»›c, tưởng chừng nhÆ° trÆ°á»›c mặt nó chẳng há» có gì ngăn cản, cứ thế xông thẳng tá»›i cái bóng trắng kia. NhÆ°ng ngÆ°á»i kia vừa khoẻ vừa nhanh, chá» nó lao gần đến nÆ¡i, liá»n né ngÆ°á»i tránh sang má»™t bên rồi theo Ä‘Ã chồm tá»›i nắm được chiếc gông trên cổ nó.
Chú ngá»±a non sững lại, lắc lắc cái cổ dà i ngoẵng, rồi vẫn bÆ°á»›ng bỉnh lồng lên, có Ä‘iá»u là đổi sang hÆ°á»›ng khác, toan chạy chéo ra đồng cá». NgÆ°á»i kia cố sức ghì chặt cái gông đánh bệt Ä‘Ãt xuống đất để cho nó kéo Ä‘i. Mảnh vải nhá»±a là m áo mÆ°a, trên đầu rÆ¡i tuá»™t xuống, bây giá» má»›i nháºn ra là HÆ°Æ¡ng Cá»u.
- Nhanh! – Tôi kẹp chặt con Xám, thúc nó băng nhanh tới bên chú ngựa non, vồ lấy sợi dây thừng buộc trên cái gông, mới kìm nó dừng lại được.
- Cô chạy Ä‘i đâu thế? – Tôi nhảy xuống ngá»±a, vừa Ä‘Æ°a tay vá»— vá» chú ngá»±a non, lúc nà y các cÆ¡ bắp còn rùng rùng run rẩy, vừa há»i cô ta.
Cô đứng lên, khắp ngÆ°á»i bê bết bùn. Cô nhặt vải nhá»±a vá», thở hổn hà hổn hển:
- Thấy Ä‘á»™i thổi còi gá»i má»i ngÆ°á»i ra sân phÆ¡i để che Ä‘áºy thóc lúa. Em trông chừng sắp mÆ°a, vÆ¡ vá»™i cho anh chiếc áo chạy tá»›i đây….Mặc mẹ nó chứ! Tà o Há»c NghÄ©a thấy em chạy ra đằng nà y cÅ©ng chẳng gá»i nữa. Bây giá» thì má»i ngÆ°á»i Ä‘ang báºn túi bụi ở đằng sân phÆ¡i ấy…..
Cô phấn khởi vừa tá»± hà o nhìn chằm chằm và o mặt tôi há»i:
- Em khá đấy chứ hả anh? Em khá đấy chứ?
- Cô khá đấy, cô khá đấy! Cô là anh hùng nữa cơ!
Tôi vá»™i cởi bá» chiếc gông treo lủng lẳng trÆ°á»›c ngá»±c chú ngá»±a non, tay cầm lấy dây cÆ°Æ¡ng dắt nó và nhảy lên mình con Xám. CÆ¡n mÆ°a rà o sắp qua, những hạt mÆ°a thÆ°a thá»›t rÆ¡i lác đác quanh mình. Quần áo chúng tôi Ä‘á»u đã sÅ©ng nÆ°á»›c.
- Lên đây – Tôi chìa bà n tay kia ra đón lấy cái bá»c nhá» cô Ä‘ang ôm trong lòng, rồi kéo luôn cả cô lên lÆ°ng ngá»±a.
- Äi đâu thế nà y? Sao không vá» nhà ngay? – Cô ngồi sau ôm chặt lấy lÆ°ng tôi, há»i.
- MÆ°a sắp tạnh rồi. Chà ng Câm còn ở trong rừng, má»i ngÆ°á»i còn Ä‘ang ở sân phÆ¡i, chúng mình vá» nhà bây giá» chÆ°a tiện – Tôi giáºt cÆ°Æ¡ng cho ngá»±a quay đầu – Chúng mình cÅ©ng và o rừng cây kia trú mÆ°a thôi.
MÆ°a rà o chÆ°a kịp Æ°á»›t bãi đất trong rừng. DÆ°á»›i tán rừng tranh tối tranh sáng, không khà lúc nà y tháºt trong trẻo và mát dịu, thoang thoảng mùi thÆ¡m của các thứ lá cây. Trên đầu chúng tôi, các thứ cây dÆ°Æ¡ng, cây hoè, cây liá»…u quế dÆ°Æ¡ng, cà nh lá chằng chịt ráºm rạp, che má»™t lá»›p tán dà y. DÆ°á»›i đất, cây niệt, cây dong rừng và các thứ cây dại má»c um tùm, chừng nhÆ° chúng náu mình ở đây có thể vÄ©nh viá»…n thoát khá»i gió dáºp mÆ°a vùi xÆ¡ xác. Chim chóc tụ táºp trên cà nh, rÃu ra rÃu rÃt, ná»a nhÆ° nháo nhác hoảng sợ, lại ná»a nhÆ° há»›n hở vui mừng. Chúng bay chuyá»n trong cà nh lá, là m rÆ¡i những giá»t mÆ°a to tròn lạnh giá, lá»™p bá»™p trên lá dong lá niệt, những lùm cá» dại đẫm nÆ°á»›c cà ng mượt mà xanh biếc.
- Cô thay quần áo Ä‘i – Tôi buá»™c hai con ngá»±a và o má»™t gốc bạch dÆ°Æ¡ng, ném cho cô gói quần áo, cô bá»c trong chiếc bao ni-lông Ä‘á»±ng phân hoá há»c mang đến.
- Thế còn anh? – Cô đứng giữa lùm cá», hai cánh tay khuỳnh ra, tóc xoã tung, vẻ ngây dại.
- Tôi có bị bê bết bùn từ đầu đến chân như cô đâu. Cô trông nà y, quần áo tôi vẫn khô đấy chứ. Cô thay ngay đi kẻo cảm lạnh đấy.
- Ở đây có ai không? Chà ng Câm ở đâu?
- Có ma – Tôi bảo – Chà ng Câm ở cánh đồng bên kia cơ.
Cô rút trong bao ni-lông ra bá»™ quần áo của tôi, rồi nhìn tôi, cÆ°á»i rất tÆ°Æ¡i. Äoạn, không chút ngượng ngùng vá»›i tôi, cô cởi tuá»™t hết quần áo Æ°á»›t trên mình. Tôi ngồi trên má»™t lùm cá» dại, châm má»™t Ä‘iếu thuốc say sÆ°a ngắm nhìn.
- Em vẫn đẹp lắm – Tôi thốt lên.
Má»™t lát sau, cô mặc xong quần áo đến đứng trÆ°á»›c mặt tôi, dang hai cánh tay, xoay quanh má»™t vòng tháºt uyển chuyển duyên dáng.
- Váºy anh có còn đòi bá» em nữa không? - Giá»ng cô hết sức nÅ©ng nịu.
Cô biết rất rõ Æ°u Ä‘iểm của mình. ChÆ°a má»™t lần sinh nở, lại lao Ä‘á»™ng chân tay nhiá»u năm, cô vẫn giữ được vóc dáng cân đối khoẻ mạnh của thá»i con gái. Quần áo rá»™ng thùng thình của tôi khoác lên mình cô, trông cà ng xinh xắn và trẻ ra. Cô vuốt mái tóc sÅ©ng nÆ°á»›c ra sau gáy, lấy mùi xoa buá»™c túm lại. NhÆ° vừa tắm gá»™i xong, trên gÆ°Æ¡ng mặt thanh tú vá»›i là n da rất mịn, ánh lên nét tÆ°Æ¡i cÆ°á»i tinh nghịch quyến rÅ©. Không trả lá»i cô, tôi đứng dáºy, quẳng đầu mẩu thuốc lá Ä‘i, và ghì chặt cô và o lòng.
Trong phút giây ấy, dÆ°á»ng nhÆ° không phải tôi ôm cô, mà là ôm má»™t áng mây, má»™t khối hÆ¡i nÆ°á»›c ấm nóng mỠảo. ChÃnh chiếc áo rá»™ng thùng thình đã gây nên cái xúc giác kỳ diệu ấy! Cô ngoan ngoãn và tháºn trá»ng nằm xuống thảm cá». Chá»— bụng dÆ°á»›i của cô cho tôi cảm giác chắc lẳn và ấm áp. Tôi dúi mặt và o khoảng giữa cái cổ tròn trịa và bá» vai má»m mại của cô. Mùi thÆ¡m trên tóc cô, da thịt cô cùng vá»›i mùi lá niệt, lá dong rừng lẫn mùi đất bùn chung quanh, hợp lại thà nh má»™t hÆ°Æ¡ng vị lạ lùng say đắm.
Má»™t con bá» xÃt không biết ở đâu vù vù bay đến. Trên cây mấy chiếc lá và ng lững lá» rÆ¡i xuống. Hai con ngá»±a gõ móng khe khẽ, mÅ©i thở phì phò. Má»™t thứ âm thanh xà o xạc tà tách đâu đây, nhÆ° tiếng sóng xa xăm nà o dâng lên từng đợt, khác nà o “ vÅ© khúc Pô-lai-lô †của Ra-ven* trên ná»n má»™t tiết tấu cố định, hai giai Ä‘iệu luân lÆ°u đắp đổi, trở Ä‘i trở lại mãi…..
Ôi, hãy tha thứ cho anh, hãy hiểu cho lòng anh! Em có hiểu được và tha thứ cho anh không? – Linh hồn chẳng bao giỠđược yên ổn của tôi lại xốn xang dữ dá»™i; bên cạnh tôi luôn nghe văng vẳng tiếng ai đó kêu gá»i nÆ¡i phÆ°Æ¡ng xa - NÆ¡i đây sao mà ngạt thở. Äây là má»™t cái xóm nhá» khiến con ngÆ°á»i má»i mòn Ä‘i, hệt nhÆ° cái khoảng hõm quyến rÅ© giữa cái cổ tròn trịa và bá» vai má»m mại của em váºy. Em đã cho anh sức sống, chÃnh em đã khiến tuổi xuân của anh sáng bừng lên trở lại, nhÆ°ng rồi sức sống ấy lại thôi thúc anh rá»i bá» em! Tuổi xuân lần nà y cÅ©ng sẽ không thuá»™c vá» em nữa….
Má»™t lúc sau chúng tôi phá» phạc mà khoan khoái nằm duá»—i dà i trên thảm cá».
- Anh Ä‘ang nghÄ© gì thế? – Cô há»i tôi.
- Không!
- Anh không nghĩ gì cả ư?
- Ừ!
- Anh muốn có một đứa con không? – Cô trở mình nằm sấp lại, chống khuỷu tay xuống đất.
Nhá»› lại lá»i Hà Lệ PhÆ°Æ¡ng nói vá»›i mình, tôi đáp:
- Muốn.
- Thế thì chúng mình xin một đứa đi.
- Việc gì phải xin con nuôi? Cô đẻ một đứa có hơn không.
- Chúng mình Ä‘á»u đã luống tuổi cả rồi!… - Cô nói – Xin má»™t đứa nhÆ¡n nhá»›n, chúng mình cÅ©ng đỡ được mấy năm vất vả…Bây giỠở nhà quê, khối trẻ nhà nghèo bố mẹ không nuôi nổi đấy. Cùng lắm thì chúng mình bá» ra má»™t Ãt tiá»n.
- Tiá»n đâu ra?
- Em có đấy! – Cô cÆ°á»i hì hì.
- Thôi đi – Tôi không muốn là m cô khó nghĩ – Không có con vẫn hơn.
- Sao váºy anh? – Cô nÃu lấy vai tôi há»i – Anh vẫn nghÄ© cách không sống vá»›i em nữa chứ gì! Không có con cái cà ng đỡ vÆ°á»›ng vÃu chứ gì?
Tôi im lặng không đáp. Äôi mắt Ä‘en láy của cô lo lắng dò tìm ý tứ trong mắt tôi. NhÆ°ng tôi không thể nhắm mắt lại. Trong rừng cảnh tranh tối, tranh sáng dÆ°á»ng nhÆ° đã xua tan phần nà o, tá»±a nhÆ° má»™t cốc nÆ°á»›c trà pha loãng. Tôi nghe thấy tiếng chim vá»— cánh. Tôi đã nghe thấy tiếng chim hót vang mà chỉ có giữa khoảng trá»i bao la má»›i vang được nhÆ° thế. Có lẽ trá»i đã tạnh hẳn.
- Chúng mình sống trong má»™t thá»i buổi tháºt gian nan – Tôi bảo cô – Tôi không thể nà o là m tròn được trách nhiệm của má»™t ngÆ°á»i bố, dù là con mình đẻ ra hay là con nuôi xin được. Má»™t gia đình Ä‘ang yên là nh êm ấm, thế mà bá»—ng dÆ°ng má»™t đêm vợ con tan tác, là m đến nguyên soái rồi cÅ©ng không chắc thoát khá»i cảnh đó, nhÆ°ng tình cảnh nhÆ° váºy tôi đã chứng kiến quá nhiá»u rồi – Tôi nắm lấy bà n tay nhá» bé ấm áp của cô – HÆ°Æ¡ng Cá»u ạ, bây giá» chẳng phải thá»i buổi có thể giữ riêng cái tổ ấm nhá» nhoi của mình nhÆ° lÅ© kiến kia được đâu.
- Tại sao? – Cô vẫn nằm sấp, hai bà n tay đỡ lấy cằm, hai bà n chân co lên khua khoắn trên không – Anh bao giá» cÅ©ng nghÄ© khác ngÆ°á»i ta! Thá»i buổi gian nan thì cứ mặc nó gian nan chứ! Chúng mình kém ngÆ°á»i ta cái gì nà o? Mặc không bằng ngÆ°á»i Æ°? Ä‚n không bằng ngÆ°á»i Æ°? Äến chà ng Câm còn nuôi được cả Ä‘Ã n con kia thôi! Chúng mình không nuôi nổi má»™t đứa sao, em không tin?
- Vấn Ä‘á» chẳng phải nuôi nổi hay không nuôi nổi. Mà vấn Ä‘á» là bản thân tôi có bá»n vững được không? Ai mà biết được đến má»™t lúc nà o đó, ngÆ°á»i ta lại phát Ä‘á»™ng má»™t phong trà o đấu tố gì đấy, tôi lại bị tóm và o tù.
- NgÆ°á»i ta tóm cổ anh và o, thì mẹ con em chá» anh ra.
Tôi bất giác phì cÆ°á»i:
- Ấy chết! Cô chá»› nên quên rằng, cô cÅ©ng vừa má»›i ra khá»i đấy thôi! Thôi được, chúng mình đừng tranh luáºn nữa, bao giá» có thể có con, tôi sẽ bảo cô sau.
Cà nh cây khẽ lay Ä‘á»™ng. Qua kẽ lá tôi nhìn thấy má»™t mảnh trá»i mà u xám. Trong nháy mắt, mảnh trá»i đã biến mất. Mấy chùm quả liá»…u quế hÆ°Æ¡ng Ä‘á» quạch lủng lẳng trên cà nh. Tôi biết bên trong cái vá» khô rúm nhăn nheo kia là lá»›p cùi má»ng nÆ°á»›c. Tôi thấy trong miệng mình ngòn ngá»t. Má»™t Ãt nÆ°á»›c mÆ°a trên cà nh lá rÆ¡i xuống, Ä‘á»ng thà nh những giá»t long lanh trên mảnh vải nhá»±a chúng tôi Ä‘ang đắp, lăn Ä‘i lăn lại nhÆ° những giá»t thủy ngân nghịch ngợm. CÆ¡ thể chúng tôi áp sát và o nhau. Sinh mệnh của anh nÆ°Æ¡ng tá»±a và o sinh mệnh của em. Sá»± sống của em nÆ°Æ¡ng tá»±a và o sá»± sống của anh. Tình em nồng cháy và tình anh nóng bá»ng dồn tụ lại cùng thiêu đốt, má»›i khiến chúng mình được siêu thoát linh hồn.
Trong giây phút ấy, chúng mình tháºm chà quên hết rằng có anh và có em, mà chỉ có chúng mình, chỉ còn lại chúng mình mà thôi. Chúng mình hoà là m má»™t, chúng mình có má»™t sinh mệnh chung. Äó là ý nghÄ©a của tình yêu, là ná»™i dung của tình yêu, ná»—i sÆ°á»›ng vui của tình yêu, chủ nghÄ©a duy váºt của tình yêu. NhÆ°ng giây phút ấy qua Ä‘i, giữa chúng mình vá»›i nhau, giữa anh và em lại có những kẽ hở, có những toan tÃnh giả dối, có những dòm ngó nhá» nhen, có cái mầm ly dị. Em toan bao vây anh, anh quyết thoát ra ngoà i, ý thức quyết phản kháng váºt chất. Tình yêu khác nà o má»™t tấm lÆ°á»›i êm ấm, muốn dệt được nó, phải rất bá»n bỉ kiên trì, váºy mà trái tim anh lại nhÆ° má»™t con chim sẻ, em xem kìa, nó Ä‘ang thắc thá»m thảng thốt nhảy nhót bay chuyá»n. Trên trá»i kia, mây Ä‘en Ä‘ang vần vÅ©, Ä‘ang cuồn cuồn lên xiết bao hung dữ, thế mà chúng mình ở dÆ°á»›i trá»i mây ấy ôm hôn nhau, là m tình vá»›i nhau, có há»a chúng mình là má»™t cặp hồn ma sống lên từ địa ngục?
- Äen đã vá» rồi – Cô bá»—ng bảo.
- Ừ!
- Em mua cho anh một cái nà y hay lắm. – cô bỗng sôi nổi lên, bò lên ngực tôi nói – Nhưng bây giỠem không nói cho anh biết đâu.
Tôi cÅ©ng không nóng lòng muốn biết, nhÆ°ng vẫn há»i:
- Cái gì váºy?
- Anh đoán thỠxem một thứ mà từ lâu anh vẫn mong có.
- Anh chịu không Ä‘oán nổi – Tôi chẳng còn nhá»› là mình có nói gì, mình mong có váºt gì.
Má»™t chú chim khách lông ức trắng nhÆ° bông, hót rÃu rÃt trên đầu chúng tôi, cái đầu tà hon xinh xắn hết nghiêng bên ná» lại nghẹo bên kia nhìn chúng tôi, tôi có cảm giác nó là má»™t nhà động váºt há»c, Ä‘ang chăm chú quan sát nghiên cứu hai Ä‘á»™ng váºt nằm dÆ°á»›i nà y.
- Hình nhÆ° chúng mình có tin mừng đấy - Giá»ng cô nhÆ° lạnh lùng. Im lặng má»™t lát cô lại há»i - Tối nà o anh cÅ©ng viết cái gì váºy?
- Có gì đâu.
- Nháºt ký phải không?
- Phải.
- Cuá»™c Ä‘á»i nà y của chúng mình thì có cái gì mà phải ghi, ngà y nà o chẳng nhÆ° ngà y nà o. Thế mà em thấy anh ngà y nà o cÅ©ng viết đến mấy tá» to.
Tôi đẩy cô ra và ngồi dáºy:
- HÆ°Æ¡ng Cá»u nà y, anh bảo cho em biết, không được nói vá»›i bất cứ ai rằng anh Ä‘ang viết lách gì đâu nhé, không được hé răng để lá»™ má»™t tà gì. Em hiểu không?
Cô ngồi trong lùm cá», khẽ nghiêng mình, vém lại má»› tóc lòa xòa bằng má»™t Ä‘á»™ng tác hết sức duyên dáng:
- Em hiểu! Tm chÆ°a há» nói vá»›i ai bao giá». CÆ¡ mà , anh bá» bá»›t những Ä‘iá»u lo nghÄ© vá»› va vá»› vẩn ấy Ä‘i có hÆ¡n không? Anh hÆ¡i đâu mà nghÄ© đến “ pháp quyá»n tÆ° sản †vá»›i chả “ pháp quyá»n vô sản â€! Pháp quyá»n tÆ° sản thì liên quan gì tá»›i chúng mình?
- Em đã Ä‘á»c những cái anh viết rồi Æ°?
- ChÆ°a đâu. Mà em Ä‘á»c cÅ©ng chẳng hiểu, chỉ má»›i Ä‘á»c được má»—i câu “ pháp quyá»n của giai cấp tÆ° sản cao hÆ¡n của phong kiến â€, gì gì ấy.
- Äá»c không hiểu thì báºn sau đừng Ä‘á»c nữa! – Tôi đứng dáºy – Thôi, chúng mình mặc quần áo và o Ä‘i. Hết mÆ°a rồi đấy.
Chúng tôi dắt ngá»±a chui ra khá»i rừng. Sau má»™t cÆ¡n mÆ°a rà o, bầu trá»i trong sáng lạ thÆ°á»ng. Äằng tây đã hiện ra má»™t vạt nắng và ng óng, nổi báºt trên ná»n mây mà u chì và trên những đỉnh núi xanh sẫm. Chà ng Câm dở khôn dở dại đã lùa ngá»±a lên bãi từ bao giá».
- Mẹ kiếp! – Tôi cỡi lên con Xám – Vừa mÆ°a xuống xong cho ngá»±a ăn cá» Æ°á»›t, nó Ä‘au bụng chết ráo cả bây giá». Nà o, lên đây!
- Em ngồi trÆ°á»›c lòng anh cÆ¡! – Cô nÅ©ng nịu cÆ°á»i.
- Thế thì ra là m sao? Thôi, ngồi lên sau nà y.
- Sợ quái gì? Vợ chồng với nhau ai nói gì được. Mà em đang muốn thiên hạ nhìn thấy đây.
- Thôi lên đây, lên đây! Äừng nhõng nhẽo nữa! Không có thì giá» nói chuyện vá»› vẩn nữa đâu! – Tôi kéo cô lên, ngồi đằng sau tôi.
- Há»… và o tá»›i đầu là ng là Äen ôm ghì lấy Hà Lệ PhÆ°Æ¡ng mà hôn đấy. Cô ta bảo các cáºu cÆ°á»i gì nà o? Ở Bắc Kinh, ngay giữa Ä‘Æ°á»ng phố, ngÆ°á»i nÆ°á»›c ngoà i há» Ä‘á»u thế cả! - Giá»ng cô há»n dá»—i trách móc - Chỉ có anh sợ thế nà y sợ thế ná».
- NgÆ°á»i nÆ°á»›c ngoà i là ngÆ°á»i nÆ°á»›c ngoà i.
Äi qua khu ruá»™ng lúa mì, cô lại buông má»™t tiếng thở dà i, nhÆ°ng không có gì là ra vẻ phiá»n muá»™n.
- Dà o! Äen nó bảo vá» mừng quốc khanh xong là lên, cuối cùng quá phép đến hÆ¡n hai chục hôm, cÅ©ng chẳng ai dám trừ của nó má»™t đồng xu nà o, cÅ©ng chẳng hé răng nói nó má»™t câu gì. Phải mà rÆ¡i và o đầu chúng mình ấy à , thì cứ gá»i là ….Hứ!..
- Äúng thế. Em phải luôn luôn nhá»› chúng mình là ngÆ°á»i nhÆ° thế nà o? Chúng mình ấy à , chẳng những việc ngÆ°á»i nÆ°á»›c ngoà i được là m, chúng mình không được là m, mà ngay cả những việc ngÆ°á»i Trung Quốc khác được là m, chúng mình cÅ©ng không được là m. Äó chÃnh là số pháºn của chúng mình. Vắt! – Tôi thúc con Xám chạy nhanh hÆ¡n.
Chú thÃch:
* “ Mất cõi cá»±c lạc †( Paradise Lost ) bản trÆ°á»ng ca tuyệt tác của nhà thÆ¡ Anh vÄ© đại John Milton ( 1608 – 1674 ) sáng tác trong 28 năm trá»i từ khi ông 32 tuổi cho đến năm 59 tuồi ( 1667 ) má»›i hoà n thà nh, kể chuyện Adam và Eva vì ăn quả cấm mà từ cõi cá»±c lạc bị Ä‘Ã y xuống hạ giá»›i. Ná»™i dung cao đẹp, lá»i thÆ¡ hùng tráng, là tác phẩm cổ Ä‘iển quý giá của ná»n văn há»c Anh.
* Feuerbach.
* Nguyên văn: hữu khÃ. Tác giả chÆ¡i chữ, khó dịch. Khà trong tiếng Hán vừa có nghÄ©a là hÆ¡i thở, vừa có nghÄ©a là sá»± giáºn dá»—i.
|
19-10-2008, 08:55 PM
|
|
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng Hai
Trong chuồng ngá»±a có má»™t ngÆ°á»i lạ mặt, dáng chừng là cán bá»™ công xã, khoác má»™t chiếc áo cánh kiểu Trung Quốc bằng vải xanh đã Æ°á»›t sÅ©ng, Ä‘ang đứng dá»±a và o lan can chuồng ngá»±a cùng vá»›i Tà o Há»c NghÄ©a.
- Äã vỠđấy à , Æ°á»›t sÅ©ng hết rồi chứ? – Tà o Há»c NghÄ©a cÆ°á»i tÃt cả mắt, lên tiếng chà o tôi.
Tôi cứ phớt lỠanh ta, lùa cả đà n ngựa và o trong cái chuồng đẫm nước, giúp chà ng Câm buộc từng con ngựa một và o bên máng.
Tà o Há»c NghÄ©a cùng ngÆ°á»i cán bá»™ công xã kia bÆ°á»›c lại.
- Äây, tất cả đây, có hai mÆ°Æ¡i tÆ° con ngá»±a cả thảy – Tà o Há»c NghÄ©a nói vá»›i ngÆ°á»i kia - Bác xem Ä‘i.
NgÆ°á»i kia vẻ rất sà nh sá»i ngắm nghÃa từng con ngá»±a, thà nh thạo Ä‘Æ°a tay vạch mõm từng con ra xem răng, vừa xem vừa lắc đầu chép miệng:
- Chẳng ra là m sao, con nà o cũng kém!
- Ông là m gì thế? – Tôi há»i – Mua ngá»±a phải không?
- Phải - NgÆ°á»i cán bá»™ công xã ngÆ°á»›c mắt nhìn tôi.
- Thôi Ä‘i ông Æ¡i! – Tôi nói - Ở nông thôn các ông có ngá»±a nhÆ° thế nà y không? Ngá»±a ở là ng thì toà n là giống ngá»±a “ ba nhanh nhạy cả thôi â€. Má»™t là ngã xuống nhanh hÆ¡n đứng dáºy, hai là ỉa chảy nhanh hÆ¡n kéo xe, ba là sống lÆ°ng nhạy sắc hÆ¡n cả dao dầu. Ông xem con ngá»±a nà y đây! – Tôi vá»— vá»— và o bụng chú Xám – Ông có muốn mua tôi cÅ©ng không bán đâu!
- Thôi được rồi – Tà o Há»c NghÄ©a nói – Xem ông ta Æ°ng con nà o thì để cho ông ta con nấy, nếu Æ°ng tất thì lùa Ä‘i tuốt.
- Sao? – Tôi kinh ngạc há»i – Nông trÆ°á»ng không cần ngá»±a nữa Æ°?
- Hì, hì! – Tà o Há»c NghÄ©a hất hà m – Trên cho biết năm 1980 toà n quốc thá»±c hiện cÆ¡ giá»›i hoá nông nghiệp, ở dÆ°á»›i còn hăng hÆ¡n nhiá»u, mục tiêu định ra là hoà n thà nh trÆ°á»›c thá»i hạn ba năm. Bây giá» chÆ°a khoanh xong má»™t ná»a con số 8, thì đã bắt đầu giết thịt ngá»±a rồi. Tao xem, Ä‘. mẹ nó, hết 5 năm có thá»±c hiện nổi cÆ¡ giá»›i hóa hay không?….NhÆ°ng mà , đến lúc đó, chúng ta lại và o công xã xin mua ngá»±a chứ lo gì. Vá»›i lại, đẩy tá»›i, đẩy lui rồi cÅ©ng là tiá»n của nhà nÆ°á»›c cả, lo đếch gì!
- Thôi được.
Câu chuyện vừa rồi của Tà o Há»c NghÄ©a dÆ°á»ng nhÆ° đã rút ngắn khoảng cách giữa tôi vá»›i anh ta.
VỠđến nhà , thì vợ chồng Äen và chà ng Câm cùng ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà chân to đã lục tục kéo đến.
- Cáºu ChÆ°Æ¡ng nà y, Ä‘.mẹ nó! Tá»› vừa vỠđến nhà là bắt luôn tá»› viết bà i phê phán ngay – Äen nói – Bà quá! Cáºu viết há»™ vợ chồng tá»› má»—i đứa má»™t bà i váºy nhé.
- Cả vợ chồng tôi cÅ©ng thế! - NgÆ°á»i Ä‘Ã n bà chân to vùng Ná»™i Mông cÅ©ng nói – Các ông các bà nói thá» xem thế nay là thế nà o? Lại bắt cả chà ng Câm cÅ©ng phê phán Tống Giang, mà Tống Giang là ai thế nhỉ? Chả biết mắc phải sai lầm gì?
- Tống Giang là Phó chủ tịch trung Æ°Æ¡ng đảng đấy – Äen vá»— vá»— và o vai ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà chân to – Sai lầm của ông ta thì cÅ©ng y hệt nhÆ° chà ng Câm nhà bà váºy, suốt ngà y câm nhÆ° thóc.
- Ủa! Câm nhÆ° thóc suốt ngà y cÅ©ng là sai lầm Æ°? - NgÆ°á»i Ä‘Ã n bà chân to cầm trong tay má»™t thếp giấy trắng. Äó là giấy của tiểu Ä‘á»™i chăn nuôi phát cho bà ta để viết bà i phê phán. Giấy viết bà i phê phán có khuôn khổ và mẫu mã thống nhất phải ná»™p đúng kỳ hạn, giống nhÆ° ná»™p thóc thuế váºy.
- Chứ lại không Æ°! – Äen nói rất nghiêm chỉnh – Nói quá nhiá»u và câm nhÆ° thóc Ä‘á»u là sai lầm. May cho chà ng Câm nhà bà chỉ là má»™t thắng chăn ngá»±a hôi rình, chứ nó mà là m quan, thì chúng lôi ra phê phán má»™t mẻ đấy!
NgÆ°á»i Ä‘Ã n bà chân to ná»a tin ná»a ngá», lầu bầu trong miệng:
- Cái thá»i buổi gì mà kỳ cục, tháºt không còn biết là m thế nà o mà sống nổi nữa?….
Hà Lệ PhÆ°Æ¡ng hôm nay vừa tắm gá»™i xong, trông trắng trẻo nõn nà hẳn ra. Cô ta cÆ°á»i bảo:
- Thôi Ä‘i! Anh Äen đừng thấy bác ấy tháºt thà mà đùa dai mãi. Bác Æ¡i, Ä‘em giấy của bác góp và o đây, má»—i ngÆ°á»i chúng mình Ä‘á»u góp má»™t tá».
Nói Ä‘oạn, giằng lấy thếp giấy trắng trong tay ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà chân to.
- Ngần nà y đủ chưa? Ngần nà y đủ chưa?
NgÆ°á»i Ä‘Ã n bà chân to có ý tiếc rẻ.
- Bà cứ tưởng, Ä‘. mẹ nó, phải viết trà ng giang đại hải nhÆ° Diêu Văn Nguyên ấy sao? – Äen trả lá»i - Má»—i ngÆ°á»i góp mẹ nó má»™t tá», để mà che mắt cấp trên là được rồi!
- Còn em nữa chứ, để dà nh cho em má»™t tá» vá»›i – HÆ°Æ¡ng Cá»u Ä‘ang báºn là m cÆ¡m, bây giá» má»›i xen và o được má»™t câu - Ở tiểu Ä‘á»™i em, há» cÅ©ng bảo em viết đấy. Thế mà em quên không bảo anh ChÆ°Æ¡ng. Cứ nhÆ° anh ChÆ°Æ¡ng nhà nà y vá»›i bà Mã mà lại hay, Ä‘ang có mÅ© trên đầu thế là khá»i phải phê phán Tống Giang Tống Giếc…
Tôi rá»a mặt xong bÆ°á»›c đến bên bà n nói:
- Ừ! Phải đấy, cô thì quả nên phê phán Tống Giang, bởi vì Tống Giang đã giết mụ vợ lẳng lơ ** thõa của ông ta đấy.
HÆ°Æ¡ng Cá»u lẳng lặng véo trên lÆ°ng tôi má»™t cái nên thân.
Hà Lệ PhÆ°Æ¡ng mÃm môi, ném cho Äen má»™t cái nguýt tháºt sắc.
Anh chà ng Äen tháºt thà phổi bò so vá»›i trÆ°á»›c khi Ä‘i Bắc Kinh, trông có đẫy ra. Anh ta bò ngÆ°á»i qua bà n ăn thầm thì bảo tôi:
- Ở Bắc Kinh, Ä‘. mẹ nó, lắm tin vỉa hè thế, không biết được! Nghe đâu phê Chu Công, phê Tống Giang gì gì đó…đá»u là đánh và o Chu thủ tÆ°á»›ng và Äặng Tiểu Bình đấy.
- Hả? – Tôi ngước mắt lên nhìn.
- Chứ lại không à ! Rồi cáºu xem, cuá»™c “Äại cách mạng văn hoá †nà y còn chÆ°a kết thúc, thì cứ gá»i là không là m cho thiên hạ đại loạn, trá»i đất tối mù, tan nát tÆ¡i bá»i ra thì chá»› kể tá»› là ngÆ°á»i!
Tôi trải giấy trắng lên bà n, tháºn trá»ng nói:
- Chúng mình viết nhé. TrÆ°á»›c khi tÆ¡i bá»i tan nát, thì cáºu vẫn cứ phải tuân theo ý há» mà phê phán Ä‘i đã chứ!
- Ừ, đúng thế! – Äen móc túi ra hai tá» báo – Äây, cho cáºu là m tà i liệu tham khảo. Cáºu cứ theo đó mà chép lại là được. NhÆ°ng đừng có chép tá» nà o cÅ©ng y hệt nhau, cái đó thì cáºu thừa khả năng chứ gì, câu sau đảo lên trÆ°á»›c, câu trÆ°á»›c ngoặc ra sau……Äây, cáºu xem câu ngữ lục nà y: “ Tống Giang đầu hà ng, tức là thi hà nh chủ nghÄ©a xét lại â€. Thế nà y là cái chó chết gì? Ngay cả tá»› cÅ©ng biết, mẹ nó chứ, rằng ở cái thá»i Tống Giang thì chủ nghÄ©a Mác cÅ©ng còn chÆ°a ra Ä‘á»i, Ä‘Ã o đâu ra chủ nghÄ©a xét lại? Thế chẳng phải là chỉ gà mắng chó, chặt bụi tre nhè bụi chuối Æ°?….
Tôi cÆ°á»i bảo:
- Cáºu biết rõ thế thì để tá»› viết theo ý cáºu, đảm bảo là sẽ có má»™t bà i phê phán cá»±c hay.
- Ấy chá»›, ấy chớ…. – Äen là m ra vẻ khiếp hãi, Ä‘oạn thÃch chà cÆ°á»i hì hì - NgÆ°á»i dân Bắn Kinh há» bảo, trên thá»±c hà nh “ chÃnh sách ngu dân â€, thì ở dÆ°á»›i nà y chúng mình lại thá»±c hà nh “ chÃnh sách ngu trên â€; quanh Ä‘i quẩn lại thì cÅ©ng là ông cai bịp tá»›, tá»› lại bịp giả lại ông cai thôi! Có ai nói tháºt vá»›i ai đâu!
- Trá»i! – Tôi nhấc bút lên, vừa viết vừa nói – “Äại cách mạng văn hoá †trÆ°á»›c hết không phải là m tan nát nhà nÆ°á»›c, mà là là m bại hoại đạo đức của dân tá»™c Trung Hoa chúng ta. Äúng là sẽ di há»a cho con cháu không biết mấy trăm năm!
Äen giẫm chân lên má»™t chiếc ghế đẩu, tuyên bố má»™t cách rất tá»± đắc:
- Sống vô đạo đức thì dễ! Sống có đạo đức thì khó lắm!
Quả đúng nhÆ° váºy!
Tôi nhanh chóng chép xong năm bản phê phán Tống Giang, Äen há»›n hở ra mặt cầm lấy hai tá», phần của vợ chồng cáºu ta.
- Äược lắm! Nà o các ông các bà nghe đây: “ Kết hợp chặt chẽ việc phê phán Tống Giang vá»›i nông nghiệp há»c Äại Trại, kiên định má»™t lòng há»c táºp bần nông và trung nông lá»›p dÆ°á»›i â€. Cáºu ChÆ°Æ¡ng nà y, mẹ kiếp, tháºt là may nhá» có cáºu. Äây, bà chị, của vợ chồng bà chị đây. Äến mai, em xin há»c táºp đến nÆ¡i đến chốn cái ông anh Câm của bà chị đấy. Chà ng Câm má»›i đúng là “ bần nông trung nông lá»›p dÆ°á»›i †thứ thiệt.
Những ngÆ°á»i khách Ä‘á»u hả hê vui vẻ ra vá». Cô bÆ°ng cÆ¡m lên bà n, nói vá»›i má»™t giá»ng đầy tá»± hà o:
- Anh viết nhanh tháºt đấy! Chứ để ngÆ°á»i khác viết ấy à , bá» rẻ cÅ©ng phải mất hai ngà y rưỡi.
Tôi lắc đầu cÆ°á»i cay đắng:
- Chúng ta sống tháºt là gian nan nhÆ°ng cÅ©ng tháºt là tiện lợi. Má»i thứ Ä‘á»u được ngÆ°á»i ta sá»a soạn sẵn cho rồi, đến bá»™ óc của chúng ta cÅ©ng chả cần hoạt Ä‘á»™ng suy nghÄ© gì nữa.
Hóa ra là cô đã gá»i Äen vá» táºn Bắc Kinh mua cho tôi má»™t chiếc máy thu thanh bán dẫn.
Cô cứ xoắn lấy tôi, bắt tôi Ä‘oán lên Ä‘oán xuống mãi, mà tôi không tà i nà o Ä‘oán trúng được. Có ma quá»· má»›i biết được những phù phép trong lòng dạ Ä‘Ã n bà ! Äến lúc tôi Ä‘oán mãi đã chán ngấy rồi, cô má»›i lôi trong hòm ra.
- Anh xem cái gì đây nà y? – Cô cÆ°á»i tay nâng cao cái há»™p giấy – Äen, nó bảo mất hÆ¡n má»™t trăm đồng đấy, anh bảo có đến giá ấy không? Chá»› để hắn lại úm được chúng mình!
- Äến, đến giá ấy đấy.
Äây là việc duy nhất từ trÆ°á»›c tá»›i nay cô là m mà khiến tôi mừng rỡ ra mặt. Tôi vá»™i và ng tháo ngay há»™p ra.
- Em xem đây nà y, đây là ba sóng ngắn, lại còn ăng ten cần câu nà y, tai nghe nà y…. Tốt quá! Là m sao mà em nhớ ra thế?!
- Anh đã bảo em rồi đấy thôi – Cô chồm ngÆ°á»i bÃu lấy vai tôi, không nhìn và o máy, mà chỉ nhìn và o tôi – Anh nói vá»›i em câu gì rồi anh cÅ©ng quên, nhÆ°ng em thì em để ở trong lòng.
- Äược rồi, được rồi! – Tôi đẩy cô ra – Äi kéo rèm cá»a sổ lại.
Chẳng biết bắt đầu từ bao giá», máy thu thanh được gắn liá»n vá»›i “đặc vụ †và “ phản cách mạng â€. à thức đó thấm và o táºn tế bà o dây thần kinh của má»—i ngÆ°á»i, bất cứ nhà nà o có máy thu thanh Ä‘á»u có thể gây ra cảnh giác đặc biệt của những ngÆ°á»i xung quanh. Má»™t cái há»™p Ä‘en bé tà xÃu, váºy mà sâu thẳm không lÆ°á»ng, chứa Ä‘á»±ng trong đó cả má»™t thế giá»›i tá»™i ác. Còn thế giá»›i cách mạng quang minh chÃnh đại thì chỉ tồn tại trong cái loa to đùng, má»—i ngà y phát thanh ba buổi. Ngoà i cái loa ấy ra, tất cả Ä‘á»u nói dối, Ä‘á»u là lá»i rủa nguyá»n của ma quá»· tuốt. NhÆ°ng khoa há»c kỹ thuáºt vẫn ngà y đêm chá»c thủng má»i biên giá»›i quốc gia nghiêm máºt nhất, chá»c thủng má»i giá»›i hạn vá» hình thái ý thức tưởng chừng nhÆ° không thể vượt qua. Bằng là n sóng vô tuyến Ä‘iện mà mắt ngÆ°á»i không nhìn thấy được, nó bủa lên cả thế giá»›i nà y má»™t tấm lÆ°á»›i cá»±c kỳ bá»n chặt, thÃt lại, nghiá»n nhét tất cả những nắm đất manh mún rá»i rạc khắp nÆ¡i thà nh má»™t khối thống nhất.
Tôi xúc Ä‘á»™ng lắp pin và o, kéo ăng ten cần câu lên, Ä‘eo tai nghe và o. Trong giây phút đó, chÃnh bản thân tôi cÅ©ng có cảm giác phạm tá»™i, mặc dù tôi vẫn nghÄ© rằng nghe Ä‘Ã i chẳng có gì là tá»™i lá»—i cả - đã tin mình nắm chân lý trong tay, thì việc gì còn sợ nhân dân nghe những lá»i nói dối – nhÆ°ng mấy đầu ngón tay tôi vẫn run nhÆ° cầy sấy, không sao ngăn nổi, đầu ngón tay tôi Ä‘ang dò tìm từng quãng sóng. Là n sóng Ä‘iện xuyên qua bầu trá»i Thái Bình DÆ°Æ¡ng, Äịa Trung Hải, Biển Äá», vượt qua đỉnh cao nhất trên dãy Hi-ma-lai-ya, mang theo tiếng rú gà o của bão bùng giông tố truyá»n đến mà ng nhÄ© tai tôi. Äêm hôm đó, tôi nghe mãi cho đến khi tất cả các buổi phát thanh tiếng Hoa Ä‘á»u kết thúc.
Kết quả khiến tôi thất vá»ng.
Bá»n tây đầm thừa ăn thừa mặc ở bên trá»i Tây kia, ba chục năm nay hình nhÆ° chẳng tiến thêm được má»™t chút nà o, chẳng há» trưởng thà nh chÃn chắn được tà gì. Cái con ngÆ°á»i máy móc đồ sá»™ ấy, nếu Ä‘em so vá»›i chúng ta những con ngÆ°á»i từng trải hết má»i lo âu hoạn nạn, nếu Ä‘em so vá»›i những con ngÆ°á»i khổng lồ trưởng thà nh lên trong khổ nạn nà y, thì đầu óc chÃng trị của hắn chẳng qua chỉ ở trình Ä‘á»™ vÆ°á»n trẻ mẫu giáo. Äối vá»›i cái chÃnh trị thần bà chủ nghÄ©a dÆ°á»›i sá»± chỉ đạo của huyá»n há»c phÆ°Æ¡ng Äông, đối vá»›i cái tâm lý quanh co vòng vèo và cả phÆ°Æ¡ng thức biểu hiện vòng vèo quanh co của những con ngÆ°á»i được tạo thà nh trong môi trÆ°á»ng chÃnh trị ấy, há» mù tịt chẳng hay biết gì cả, cÅ©ng giống nhÆ° ngÆ°á»i dân Trung Quốc chịu không tà i nà o hiểu nổi vì sao má»™t ông tổng thống nÆ°á»›c Mỹ lại chỉ nghe trá»™m má»™t cuá»™c nói chuyện của ngÆ°á»i khác lại bị la ó hạ bệ nhÆ° váºy.
Há» bình luáºn tình hình Trung Quốc, chỉ có thể xuất phát từ tráºt tá»± hiện hà nh và bằng cách Ä‘Æ°a tin được gá»i là khách quan mà thôi. Và cái thứ khách quan ấy, thì chÃnh là hiện tượng có tÃnh chất bá» ngoà i hÆ¡n cả, còn chÆ°a sâu sắc bằng nháºn thức của Äen và Tà o Há»c NghÄ©a. Tuy nhiên, buổi phát thanh hôm nay của Ä‘Ã i trung Æ°Æ¡ng ở Bắc Kinh lại tiết lá»™ má»™t tin rất quan trá»ng. Trong má»™t bà i ký tên Trì Hằng, vá»›i tiêu đỠ“ Kết hợp bình luáºn Thủy Há», há»c táºp lý luáºn sâu sắc hÆ¡n nữa â€, có nói “ Phái đầu hà ng, Ä‘Æ°á»ng lối theo chủ nghÄ©a đầu hà ng, trên lịch sỠđã từng có, thá»i hiện đại Ä‘ang có, và sau nà y vẫn sẽ có â€. Hai tiếng “ sau nà y †ấy rõ rà ng không phải là vu vÆ¡, mà là bắn tên có Ä‘Ãch đấy….
- Mẹ kiếp!
Tôi gỡ bá» tai nghe, mệt má»i vứt chiếc máy bán dẫn ra giÆ°á»ng.
- Sao thế?
Bên cạnh tôi, cô cá»±a mình, mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng há»i tôi.
- Chả đáng! – Tôi đáp.
|
19-10-2008, 08:59 PM
|
|
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng Ba
Rốt cuá»™c, con Xám đã bị ngÆ°á»i ta bán mất. Không phải cái ông cán bá»™ công xã tôi đã từng tiếp chuyện ấy, mà là ngÆ°á»i của công xã khác, nghe đâu ở miá»n núi ở táºn phÃa Nam lên. HỠđến cả thảy bốn ngÆ°á»i, toà n nông dân, mua sạch cả hai mÆ°Æ¡i tÆ° con ngá»±a.
Má»™t ngà y âm u, ngà y âm u đầu tiên kể từ khi sang đông, nhÆ°ng xem ra chÆ°a có vẻ gì là sắp có tuyết cả. Gió buốt căm căm, mà lại hanh. Cát bụi, lá và ng, cá»ng rÆ¡m vụn và *** ngá»±a khô nát bay tÆ¡i tả, quẩn quanh trên Ä‘Æ°á»ng cái, trên sân bãi bá» không, trong các góc tÆ°á»ng, các xó nhà , không tìm được nÆ¡i yên nghỉ. Trên bầu trá»i xám ngoét mà u chì, thỉnh thoảng má»™t và i con quạ vá»™i vã bay qua. Cánh đồng má»›i và o nÆ°á»›c vụ đông lấp xấp đã bắt đầu đóng băng, co rúm nứt nẻ. Mặt đất má»™t mà u trắng xanh lạnh lẽo. Tất cả má»i cà nh cây Ä‘á»u đã đổ hết lá, trÆ¡ khốc, trong phút chốc già cá»—i Ä‘i bao nhiêu! Chỉ trên má»™t đôi cà nh liá»…u quế hÆ°Æ¡ng, còn lác đác má»™t và i trái cây run rẩy lẩy bẩy trong gió. Những ngà y âm u, những ngà y mùa đông ảm đạm thế nà y Ä‘em lại cho ngÆ°á»i ta cái cảm giác là má»i thứ Ä‘á»u đông cứng lại, kể cả hồi sức và ước mÆ¡, dÆ°á»ng nhÆ° từ khi con ngÆ°á»i ta sinh ra thì trá»i đất đã nhÆ° váºy rồi, và trá»i đất cÅ©ng nhÆ° váºy mãi chẳng bao giá» biến hoá đổi thay.
Con Xám đã bị lùa Ä‘i cùng các bạn của nó trong má»™t buổi tiết trá»i nhÆ° váºy. Ra khá»i tà u ngá»±a, bÆ°á»›c Ä‘i trên con Ä‘Æ°á»ng mòn quen thuá»™c rồi rẽ ngoặt ra Ä‘Æ°á»ng cái, nó còn dừng lại má»™t lát, quay đầu lại Ä‘Æ°a mắt nhìn tôi, nhÆ° có ý ngạc nhiên sao tôi không cùng Ä‘i vá»›i chúng. NhÆ°ng má»™t ngÆ°á»i nông dân đã tiện tay quất cho nó má»™t roi, nó giáºt bắn mình lên, lắc lắc cái đầu, cuối cùng lầm lÅ©i Ä‘i vá» phÃa ngÆ°á»i nông dân dẫn lối. PhÃa cuối Ä‘Æ°á»ng cái má» khuất Ä‘i, nÆ¡i chân trá»i mà u xám. Sau lÆ°ng Ä‘Ã n ngá»±a, bụi đất và ng nặng ná» cuá»™n lên chầm cháºm.
Thôi vÄ©nh biệt chú Xám của ta! Chú mà y biết rõ bao Ä‘iá»u thầm kÃn của ta, ta đã thố lá»™ vá»›i chú mà y biết bao tâm sá»±! Chú mà y đã cùng ta trải qua những giá» phút Æ°u phiá»n, chú mà y đã chứng kiến cái phút ta trở lại là m má»™t con ngÆ°á»i ra sao. Chú mà y Ä‘i rồi thì có lẽ ta cÅ©ng sắp Ä‘i đây. Ta không thể nhÆ° chú mà y chá» ngÆ°á»i ta Ä‘em roi đến lùa và o trại giam lần nữa, mà má»i thứ triệu chứng Ä‘á»u cho thấy rằng cái giá» phút nhÆ° váºy lại sắp đến rồi. Má»™t thá»i kỳ hoà hoãn cá»±c kỳ tạm bợ đã sắp đến giá» chót.
Tiá»…n chú Xám xong, trên Ä‘Æ°á»ng vỠđại Ä‘á»™i, tôi Ä‘i qua chuồng cừu. Bên cạnh Ä‘Ã n cừu sắp hà nh quân lên núi, tôi gặp Chu Thụy Thà nh
- Ngá»±a bán hết rồi, thì cáºu nhẹ nhõm quá nhỉ?
Chu Thụy Thà nh mỉm cÆ°á»i chà o há»i tôi. Cái cÆ°á»i của anh là cái cÆ°á»i gượng, cái cÆ°á»i xin xá» của kẻ hà nh khất. Äã lâu lắm không để ý nhìn anh ta, hôm nay gặp lại, phát hiện ra rằng anh ta đã già yếu nhiá»u. Khoác cái áo ngoà i bằng da dê đã sá»n, cái lÆ°ng anh ta khòng khòng, ngÆ°á»i nhÆ° gáºp má»™t ná»a xuống đất. Tôi bất giác Ä‘i đến bên anh ta, ngồi xổm xuống cùng anh dÆ°á»›i chân tÆ°á»ng phÃa kÃn gió của chuồng cừu.
- Cái áo nà y là cái áo tá»› mặc năm ngoái đấy – Tôi láºt cái vạt áo của anh ra xem – Năm nay lên núi muá»™n hÆ¡n. Năm ngoái ở tầm nà y, chúng tá»› đã cắm trên núi được hÆ¡n má»™t tháng rồi.
- Äúng thế. Chỉ vì không tìm được ngÆ°á»i. Chẳng có ai chịu lên núi. Năm nay thế là cáºu thoát được rồi, bởi vì cáºu đã có gia đình. Năm nay đến lượt tá»› vá»›i chà ng Câm lên núi.
- Không sao đâu – Tôi an ủi anh – Trên núi kể cÅ©ng khà buồn và vắng vẻ, chứ tháºt ra sinh hoạt rất khá, thịt cừu chén thoải mái…..
- Hì hì! Cuá»™c sống há lại chỉ có chén thịt cừu thôi Æ°? – Cái mồm chuá»™t chù của anh chẳng ra cÆ°á»i cÅ©ng chẳng ra mếu.
Tôi sững cả ngÆ°á»i, cái giá»ng nà y xem ra không giống kiểu giãi bà y tâm sá»± thÆ°á»ng ngà y. Tôi hiểu ý, vá»— má»™t cái lên đầu gối anh:
- Thì cáºu xách cái nhị lên, lúc nà o buồn tình thì cÅ©ng có nó giải khuây. Mùa đông sẽ qua nhanh thôi mà .
- Äúng là mùa đông sắp qua đến nÆ¡i, nhÆ°ng mùa xuân thì sẽ chẳng bao giá» tá»›i nữa.
Tôi lại cà ng kinh ngạc, Ä‘Æ°a mắt liếc anh má»™t cái. Qủa tháºt là “ SÄ© biệt tam nháºt Ä‘Æ°Æ¡ng quát mục dÄ© đãi †kẻ sÄ© xa nhau ba hôm là phải nhìn bằng con mắt khác! Tôi chợt lý giải được hà m ý trong cái cÆ°á»i gượng nhÆ° kẻ hà nh khất của anh: anh muốn tôi cùng anh chuyện trò chốc lát. Tôi móc thuốc ra, châm lá»a, nhả má»™t hÆ¡i khói, há»i anh:
- ÄÆ¡n từ khiếu nại của cáºu có kết quả không?
- Vứt mẹ nó Ä‘i nhá! – Khác hẳn vá»›i thái Ä‘á»™ thÆ°á»ng ngà y, anh bá»—ng chá»i đổng rất tục – Còn khiếu nại cái con mẹ gì? Bây giá» tá»› thá»±c sá»± hối háºn! Cáºu vẫn chÆ°a biết gì Æ°? Bắc Kinh lại triển khai cái gá»i là “ phản kÃch luồng gió láºt lại vấn đỠ†gì đấy? Bắt đầu là từ giá»›i nhà giáo. Cáºu vẫn chÆ°a rút được kinh nghiệm ấy à ? Phong trà o gì gì thì cÅ©ng khai Ä‘ao nÆ¡i văn hoá giáo dục trÆ°á»›c, sau đó má»›i chém giết toà n bá»™.
“ Chém giết â€! Anh lại dám dùng đến cái Ä‘á»™ng từ máu me ròng ròng nhÆ°ng vô cùng chuẩn xác ấy Æ°? Tôi bất giác xÃch lại gần anh thêm, để anh khá»i hét toáng lên.
- Cứ nhÆ° cáºu thế mà lại hay – Anh nói tiếp - Dốc đến táºn đáy nhá, cứ dứt khoát là đi lao cải, chụp luôn mÅ© cao lên, chẳng còn nghÄ© cái quái gì nữa, chẳng thèm hy vá»ng cái đếch gì nữa, trong lòng lại hoá ra thảnh thÆ¡i dá»… chịu.Chứ nhÆ° tá»›: cứ lá»ng lÆ¡ lÆ¡ lá»ng, chân không bén đất, cáºt không đến trá»i, giở cái chÃnh sách cái gáºy vá»›i củ cà rốt ra vá»›i tá»›, cuối cùng là tá»› má»›i vỡ nhẽ là rá»—ng tuếch, là tay trắng tuốt! Cáºu bảo thế tá»› có Ä‘au không cÆ¡ chứ?! Bây giá» tá»› má»›i hiểu ra má»™t Ä‘iá»u là há» phát minh ra thuáºt ngữ chÃnh trị tháºt thâm thuý, há» bảo: †chÃnh trị quải soái â€, “ quải †có nghÄ©a là treo, có nghÄ©a là há» muốn bắt ngÆ°á»i ta treo cổ lên xà nhà !
Má»™t cảnh ngá»™ tồi tệ Ä‘á»a Ä‘Ã y đến mấy rồi cÅ©ng có ngÆ°á»i ao Æ°á»›c, đó chÃnh là nét đặc sắc trong Ä‘á»i sống Ä‘Æ°Æ¡ng đại của chúng ta! NhÆ°ng anh đến táºn bây giá» vẫn cứ nghÄ© rằng tôi “ không nghÄ© cái quái gì, chẳng thèm hy vá»ng đếch gì â€, Ä‘iá»u đó có nghÄ©a là từ trÆ°á»›c tá»›i nay, trÆ°á»›c mặt anh tôi đã nguỵ trang rất khéo, váºy thì lúc nà y tôi cÅ©ng chẳng việc gì phải bá»—ng chốc phÆ¡i bà y gan ruá»™t ra vá»›i anh.
- Äừng nên nghÄ© váºy – Tôi nói rất ngay ngô tháºt thà - Cáºu dẫu sao cÅ©ng đã từng láºp công! Thế nà o rồi ngÆ°á»i ta cÅ©ng có ngà y nhá»› ra cáºu và sẽ giải quyết vấn Ä‘á» cho cáºu.
- *** – Anh nhổ đánh toẹt má»™t bãi nÆ°á»›c bá»t ngay trÆ°á»›c mặt. Con ngÆ°á»i nà y phút chốc đã biến đổi đến kỳ lạ, so vá»›i trÆ°á»›c kia có thể nói đã là má»™t con ngÆ°á»i khác hẳn. Anh nói - Láºp công cái con mẹ gì, chỉ có những thằng ngốc si, ngốc sứt nhÆ° tá»› má»›i là m cái trò nhÆ° váºy! Chúng nó ép kiệt hết má»i Ä‘iá»u tá»› biết, cho tá»› mắc tá»™i khắp lượt vá»›i má»i ngÆ°á»i, rồi thì quẳng tá»› và o đây nhÆ° má»™t cục bã Ä‘áºu, chẳng thèm Ä‘oái hoà i gì nữa.
Äà n cừu thấy ngÆ°á»i chăn vẫn chÆ°a cất bÆ°á»›c, bèn nằm hết ra cả đất, hoặc kiếm má»™t xó xỉnh nà o kÃn gió nằm trầm tÆ° mặc tưởng. Hôm nay chuẩn bị lên núi, sáng sá»›m đã cho chúng ăn rồi nên chúng chẳng vá»™i gì. Má»™t chú cừu già nhìn tôi vá»›i cặp mắt lÆ°u luyến, có lẽ nó nháºn ra tôi chắc?
Chu Thụy Thà nh nhÃu chặt đôi lông mà y, ánh mắt u ám, cái mồm chuá»™t chù khẽ Ä‘á»™ng Ä‘áºy! Anh đã chìm đắm hẳn và o trong hồi ức xa xăm.
- Cáºu tưởng tá»› sung sÆ°á»›ng lắm sao? Bắt đầu từ năm 51, có phong trà o “ trung thà nh thú nháºn †là tá»› láºp tức biết gì nói nấy, biết đến đâu nói đến đấy, nói bằng hết má»›i thôi, cho mãi đến thá»i “Äại cách mạnh văn hoá â€, nà o kiểm Ä‘iểm Æ°, nà o vạch trần Æ°! Thoạt tiên là ná»™p cho lãnh đạo, sau đó là ná»™p cho phái tạo phản….Tá»› bảo tháºt cáºu, thằng Ä‘i tố giác, còn khổ gấp mấy thằng bị tố giác….
- Cái đó thì tớ không đồng ý!
Tôi vá»™i và ng tranh cãi. Trong vấn Ä‘á» nà y tôi không được phép giả ngô giả ngá»ng.
- Thì cáºu hẵng nghe tá»› nói đã – Anh đặt tay lên bà n tay cầm thuốc lá của tôi, tôi cảm thấy rõ tay anh Ä‘ang run lên - Thằng bị tố giác chỉ khổ trong giây phút mà tà i liệu tố giác được phÆ¡i bà y trÆ°á»›c mặt nó thôi, chứ còn thằng tố giác thì bắt đầu từ cái phút nó viết bản tố giác trở Ä‘i là nó mất hết thanh thản. Tá»› viết bản tố giác hết lần nà y đến lần khác, má»™t Ä‘á»i tá»›, tá»› đã viết bao nhiếu bản tố giác tá»› cÅ©ng không nhá»› được nữa. Chỉ biết rằng lãnh đạo biết rằng tá»› vâng lá»i, lại biết nhiá»u chuyện, nên cứ bắt tá»› viết, viết hoà i, viết mãi. Cứ bá» rẻ cứ má»—i lần có má»™t phong trà o chÃnh trị nà o đầy, tá»› viết năm chục bản Ä‘i, thì tÃnh ra đến nay tá»› đã viết cả thảy năm trăm bản rồi. Cứ má»—i lần viết xong bản tố giác, thì tâm lý tá»› lại nháºn thêm má»™t tầng sức ép.
- Cáºu ChÆ°Æ¡ng nà y, tá»› bảo tháºt cáºu, hồi trẻ tá»› là má»™t con ngÆ°á»i nhÆ° thế nà o cáºu biết không? Tá»› sôi nổi lắm, hoạt bát lắm, thú vị lắm! Nà o nhị, nà o ắc-coóc, nà o vi-o-lông, thứ nà o tá»› cÅ©ng biết kéo, kèn cÅ©ng thổi được và i bà i, sân bóng rổ không chiá»u nà o vắng mặt tá»›, cây bá» rổ là m bà n! Tá»› còn biết nhảy giao tế vÅ© cÆ¡! Thế nhÆ°ng má»—i bản tố giác viết xong, lại tÆ°á»›c Ä‘i của tá»› má»™t phần sức sống. Äể mong cứu lấy bản thân mình, để mình được sống phẳng lặng yên ổn, tá»› đã vứt mất cái quý giá nhất trên Ä‘á»i, để bây giỠđến nông ná»—i nà y, ngÆ°á»i chẳng thà nh ngÆ°á»i, quá»· chẳng ra quá»·. Sá»›m biết nông ná»—i nà y, thì tá»› dà b… và o, đếch viết những bản tố giác kia! Cùng lắm bất quá cÅ©ng đến nÆ°á»›c nà y thôi chứ gì…..
Ở góc mép anh hiện ra vết nhăn chếch xuống cằm nhÆ° vệt dao chém, kiên quyết mà tà n nhẫn. Anh Ä‘ang dồn hết má»i ná»—i căm phẫn dồn chứa bấy lâu, chẳng phải kiếm chác sá»± đồng tình, nhÆ°ng tôi vẫn láºt bà n tay tôi dÆ°á»i tay anh lên, nắm chặt lấy bà n tay gầy guá»™c khô đét của anh.
- Äừng nghÄ© thế cáºu ạ! Äó Ä‘á»u là chuyện đã qua rồi. Theo tá»› được biết, có kẻ vu cáo ngÆ°á»i khác, Ä‘Æ°a ngÆ°á»i ta đến tù tá»™i, tháºm chà đưa ngÆ°á»i ta ra pháp trÆ°á»ng, thế mà hôm nay kẻ đó vẫn sống nhởn nhÆ¡, thÆ¡m tho ngá»t sá»›t đấy!
- Cáºu nhầm rồi – Anh rút tay ra, vung lên má»™t cách xúc Ä‘á»™ng, nhấn mạnh thêm sá»± phủ định của anh đối vá»›i tôi – NhÆ° thế mà cÅ©ng có thể gá»i là thÆ¡m tho ngá»t sá»›t được Æ°? Tá»› dám nói rằng, những kẻ ấy cÅ©ng giống nhÆ° tá»›, xÆ°a nay chÆ°a từng bao giỠđược biết thế nà o là niá»m hạnh phúc của con ngÆ°á»i vô lo vô nghÄ©, không xấu hổ vá»›i lÆ°Æ¡ng tâm mình. CÅ©ng có thể những kẻ đó tá»± cảm thấy tốt là nh, nhÆ°ng cuá»™c Ä‘á»i há» thì cÅ©ng giống nhÆ° tá»› là cuá»™c Ä‘á»i của những con chuá»™t. Con chuá»™t khi chÆ°a bị mèo vồ, thì tá»± nó có lẽ cÅ©ng cảm thấy là tốt là nh lắm lắm…
Lúc nà y chà ng Câm Ä‘eo trên lÆ°ng má»™t cái gói con, mình khoác chiếc áo choà ng da dê đã cÅ©, lóc cóc má»™t mình leo lên sÆ°á»n dốc, vừa Ä‘i vừa ho sù sụ trÆ°á»›c gió. Má»™t năm nay, chà ng Câm gầy rá»™c hẳn Ä‘i, tuy anh ta vẫn Ä‘i vá»›i tôi, nhÆ°ng tôi chẳng để anh phải là m việc nặng bao giá». Có ma má»›i biết anh Ä‘ang nghÄ© những gì trong bụng? Giá mà anh cÅ©ng được dốc hết bầu tâm sá»±, thổ lá»™ được má»i Ä‘iá»u uất ức dồn nén bấy lâu nhÆ° Chu Thụy Thà nh hôm nay, thì có lẽ anh sẽ dá»… chịu hÆ¡n chút đỉnh, khốn ná»—i anh chÆ°a từng há»c hà nh, nên chỉ có thể rúc mãi và o cái sừng trâu không lối thoát.
Chu Thụy Thà nh đứng lên, nhún vai, khoác lại ngay ngắn chiếc áo choà ng trên mình. Äá»™ng tác rất có phong Ä‘á»™ quân nhân, tôi tưởng nhÆ° nhìn thấy dáng vẻ anh tuấn nhanh nhẹn của anh hai ba chục năm vá» trÆ°á»›c.
- Chuyến lên núi nà y là chÃnh tá»› tá»± yêu cầu đấy chứ - Anh nói - Tá»› vui lòng tình nguyện Ä‘i. ChÆ°a biết chừng sau khi trở xuống thì ở dÆ°á»›i nà y đã biến thà nh má»™t thế giá»›i khác cÅ©ng nên. Chao ôi! “ SÆ¡n trung phÆ°Æ¡ng nhất nháºt, thế thượng dÄ© thiên niên â€, trong núi má»›i má»™t buổi, ngoà i Ä‘á»i đã ngà n năm mà lại.
- Thế cáºu có dá»± Ä‘oán sẽ biến thà nh má»™t thế giá»›i nhÆ° thế nà o không? – Tôi nheo mắt há»i anh.
- Cáºu có biết mÅ©i giáo của há» chuyến nà y chÄ©a và o ai không? – Anh vặn lại tôi.
- Không biết – Tôi muốn để tự anh nói ra trước.
- Chu và Äặng! – Anh Ä‘Æ°a tay che miệng, ho ra ba tiếng rồi bá» tay xuống. Cặp mắt tà hà loé lên những tia buồn ảm đạm – Hai ông nà y mà đổ nữa, thì tia hy vá»ng cuối cùng của đảng cá»™ng sản cÅ©ng tắt ngấm. Lúc đó thì cÅ©ng giống nhÆ° trong Hồng Lâu Má»™ng đã viết: “ Tam xuân khứ háºu chÆ° phÆ°Æ¡ng táºn, các tá»± nhu tầm các tá»± môn â€, xuân đã qua rồi hoa rụng hết, ai ai tìm lấy chốn nÆ°Æ¡ng thân.
- Thế cáºu định thế nà o? – Tôi tò mò há»i.
- Tá»› thì chẳng việc đếch gì, trÆ°á»›c mắt há» tạm thá»i chẳng là m gì tá»› sất – Anh thẳng thắn nhìn và o tôi - Bởi vì tá»› không nhÆ° cáºu: thứ nhất, chÆ°a há» Ä‘i lao cải; thứ hai, tá»› không có mÅ©; thứ ba, xuất thân dân nghèo thà nh thị, còn cáºu là tÆ° sản; thứ tÆ°, cho đến giá» há» vẫn chÆ°a tÆ°á»›c phăng tÆ° cách cán bá»™ của tá»›, còn cáºu thì là má»™t công nhân nông trÆ°á»ng hạng bét. Tá»› lại đã từng há»c quân sá»±, chÆ°a biết chừng sau nà y còn có đất dụng võ cÆ¡. Còn cáºu – anh lấy lại cái vẻ khiêm nhÆ°á»ng bá» trên, xỉa ngón tay và o ngá»±c tôi - Cáºu em Æ¡i, cáºu có nhá»› cái hồi chúng mình ngồi tù vá»›i nhau, Ä‘á»™i trưởng chỉ và o mÅ©i cáºu mắng nhÆ° thế nà o không? Lão ta bảo: ChÆ°Æ¡ng VÄ©nh Lân, mà y đừng có mà mÆ¡ trá»i sáºp, há»… ngoà i kia mà có Ä‘á»™ng tÄ©nh gió lay cá» lÆ°á»›t gì, thì trÆ°á»›c hết sẽ Ä‘em mà y ra chém đầu thị chúng!
- Tất nhiên, lúc đó lão ta chỉ doạ bóng doạ gió cáºu má»™t tà thế để bắt cáºu ngoan ngoãn phục tùng thôi. NhÆ°ng lão ta nói thế cÅ©ng có phần đúng đấy, cáºu nên Ä‘á» phòng má»™t chút; há» quáºt chết cáºu thì cÅ©ng nhÆ° giết chết má»™t con rệp mà thôi, chẳng cần chịu trách nhiệm trÆ°á»›c bất cứ cÆ¡ quan nà o và bất cứ ai.
Chà ng Câm đủng đỉnh leo mãi vẫn chưa hết dốc, gió thổi vạt áo choà ng quá dà i cứ quấn lấy chân anh ta. Chu Thụy Thà nh thu ánh mắt lại, nhìn tôi và nói tiếp:
- Cáºu không thấy Æ°? Hồ Thế Dân và Lý NghÄ©a Quân, cứ lấy hai ngÆ°á»i ấy mà suy, đó là những thà dụ hết sức rõ rà ng. Hồ Thế Dân là trưởng phòng tuyên truyá»n của sÆ° Ä‘oà n bá»™, tham gia công tác năm 49, không có tiá»n án, há» hà nh anh ta đến chết, thế là lúc minh oan, chẳng những là m lá»… truy Ä‘iệu, Ä‘á»n tiá»n xin lá»—i, mà đội trưởng còn bị mất chức, không thế thì Tà o Há»c NghÄ©a đừng hòng đến được đây. Tá»› nghe nói vụ kiện cáo nà y mãi đến giá» vẫn chÆ°a xong đâu. Còn Lý NghÄ©a Quân thì sao, chẳng qua là má»™t công nhân nông trÆ°á»ng nhÆ° cáºu, cÅ©ng nhÆ° cáºu váºy thôi đã từng Ä‘i lao cải, đầu có mÅ© cho nên há» quáºt chết anh ta thì thôi chứ, bây giá» có ai mở miệng ra thanh minh cho anh ta được câu nà o đâu?
Cái anh chà ng thÆ°á»ng nà y rụt rè khép nép, im hÆ¡i lặng tiếng ấy, mà té ra cái gì cÅ©ng nhìn thấy rất rõ, cái gì cÅ©ng nhá»› nhÆ° in và o lòng!
- Äúng thế - Tôi bóp cái đầu mẩu thuốc lá đến nát vụn - Tháºt ra Lý NghÄ©a Quân chết còn oan ức hÆ¡n Hồ Thế Dân nhiá»u. Hồ Thế Dân còn có thể Ãt nhiá»u đổ cho là ốm chết, chứ Lý NghÄ©a Quân thì rõ rà nh rà nh là bị hỠđấu cho chết tÆ°Æ¡i.
- Rất đúng. Những Ä‘iá»u đó chẳng phải chÃnh mắt chúng mình nhìn thấy trong nhà tù đó sao?
- Thế cáºu bảo tá»› là m thế nà o bây giá» - Con ngÆ°á»i nà y chắc chắn là rất nhiá»u mÆ°u mẹo, tôi tháºt sá»± muốn xin ý kiến anh ta.
- Nà y cáºu em – Cái mồm anh nhá»n ra đến là buồn cÆ°á»i, nhÆ°ng giá»ng nói thì hết sức thà nh khẩn - Thế má»›i biết lá»i Mao chủ tịch là đúng cáºu em ạ: “Äừng có lo sợ vỡ mất cái chum cái vại â€. TrÆ°á»›c kia, tá»› cứ sợ Ä‘áºp vỡ mất cái chum cái vại nhà mình, muốn giữ cho cuá»™c Ä‘á»i yên ổn, rốt cuá»™c là …- Anh xoè hai bà n tay ra, và nhắc lại má»™t câu - …đến nông ná»—i nà y đây. Cáºu là ngÆ°á»i khôn ngoan, hẳn là cáºu đã biết: “ tam tháºp lục kế, tẩu vi thượng sách â€,†cây bứng thì héo, ngÆ°á»i khéo chạy thì sống †mà …
Chà ng Câm đã đến gần, anh bá» lá»ng câu nói, ra đón lấy chà ng Câm, cùng chà ng Câm vung chiếc roi chăn cừu, Ä‘i lùa từng con cừu má»™t…
Tôi giÆ¡ roi ngá»±a ra giúp há» dồn cừu và o lối Ä‘i lên núi. Lúc chia tay, tôi cÆ°á»i bà o anh:
- Cáºu ở vá»›i chà ng Câm thì tháºt là tuyệt! Thá»i buổi nà y cứ nhÆ° chà ng Câm là bảo đảm yên tâm nhất.
- ChÆ°a chắc – Anh ngoảnh đầu lại, lÆ°á»m tôi má»™t cái đầy ý nghÄ©a – CÅ©ng sắp đến cái ngà y chà ng Câm mở miệng rồi.
Chú Xám Ä‘i vá» phÃa đông, Ä‘Ã n cừu Ä‘i vá» phÃa tây, Ä‘i vá» phÃa núi cao bao phủ lá»›p lá»›p mây mù, dá»c Ä‘Æ°á»ng rÆ¡i vãi ra bao nhiêu là phân cừu. Trong lá»›p không khà lạnh buốt và hanh khô, thoang thoảng mùi cừu hoi hoi, nhÆ°ng cuối cùng cái mùi hoi hoi ấy cÅ©ng loãng dần, loãng dần.
Từ nay, bóng hai ngÆ°á»i và đà n cừu, mãi mãi biến mất trong tầm nhìn của tôi.
|
|
|
| |