Hạ Học Chi và Từ tiên sinh liếc nhau, đều thấy được một tia bừng tỉnh đại ngộ trong mắt đối phương.
- Chủ công, xem ra bên người chúng ta vẫn có một con sói.
Từ tiên sinh thở dài:
- Là mắt tại hạ vụng về, việc đơn giản vậy lại không thấy được.
Hán quỳ mạnh một gối xuống trước mặt Hạ Học Chi, áy náy nói:
- Chủ công, người là ta mang về, là tại hạ dẫn sói vào nhà, mới tạo thành cục diện như vậy, xin chủ công trách phạt tại hạ!
Sau khi Hạ Học Chi ngây người một lúc lâu, mới thở dài một hơi nâng Từ tiên sinh dậy, cười khổ nói:
- Tiên sinh, việc này không trách được ngài, nàng ở Xuân Viên lâu như vậy, ta thử vài lần cũng chưa phát hiện sơ hở, sao lại có thể trách được tiên sinh.
Trong mắt Từ tiên sinh lộ ra một chút nản lòng:
- Không thể tưởng được một cô gái lại giảo hoạt như vậy, ta cũng thử nhiều lần cũng không thể biết rõ chi tiết của nàng. Nàng che giấu võ công rất tốt, quả thật ta không phát hiện nàng mang võ công tuyệt thế trên người… Ta rất sơ sót!
- Ai có thể nghĩ được, một nhân vật tuyệt thế như vậy lại khuất thân làm vũ cơ ẩn nấp vào Xuân Viên của ta… Ai cũng không thể tưởng được.
Hạ Học Chi lắc đầu, vẻ mặt chợt lạnh xuống, nhìn Từ tiên sinh, nhẹ giọng hỏi:
- Tiên sinh, Hàn Mạc và Mị Nương mấy đêm vui vẻ… Chẳng lẽ chỉ là lừa gạt chúng ta? Hay là, Mị Nương vì sổ sách, diễn giả làm thực cùng với Hàn Mạc, thật sự trả cái giá như thế?
Từ tiên sinh nhíu mày, rốt cục nói:
- Chủ công, nếu tại hạ đoán không sai, có lẽ Hàn Mạc luôn yểm hộ cho Mị Nương. Mị Nương bị Quỷ Cốc Thủ của ta gây thương tích, Hàn Mạc cùng giường với nàng tuyệt đối không thể không biết. Sau này hắn lại phái Ngự lâm quân đến thủ hộ, lúc đầu chúng ta còn tưởng rằng hắn trầm mê sắc đẹp của Mị Nương, lo lắng Mị Nương bị thích khách gây thương tích, hiện giờ xem ra là vì bảo vệ Mị Nương, sợ bị chúng ta phát hiện thương thế của Mị Nương mà thôi!
Hạ Học Chi hơi giật mình nói:
- Tiên sinh, nếu quả thật như vậy, chẳng phải giờ phút này sổ sách kia ở trong tay Hàn Mạc?
- Sẽ không!
Từ tiên sinh nói rất chắc chắn:
- Mị Nương vào Xuân Viên sớm hơn Hàn Mạc, ói cách khác, Mị Nương sớm đã có tâm tư tới trộm sổ sách, sau khi cùng một chỗ với Hàn Mạc, có lẽ chỉ làm cho Hàn Mạc che dấu nàng mà thôi. Tuy không biết vì sao hai người ăn ý như vậy, nhưng hai người quả thật đã hợp tác che dấu cho nhau.
Hắn tự nhiên không biết, Diễm Tuyết Cơ và Hàn Mạc sớm quen biết đã lâu.
- Tiên sinh nói có lý.
Hạ Học Chi khẽ gật đầu:
- Nhân vật tuyệt thế như Mị Nương, nếu khổ tâm chuẩn bị kỹ trộm sổ sách của ta, tuyệt đối không thể tùy tiện giao sổ sách cho Hàn Mạc. Nhưng… Mị Nương muốn sổ sách này làm gì? Nàng muốn giao dịch gì với chúng ta?
- Vậy chỉ có thể yên lặng xem biến hóa!
Từ tiên sinh bình tĩnh nói:
- Nếu đúng như chúng ta phán đoán, ta nghĩ rất nhanh Mị Nương sẽ tới tìm chúng ta, nói điều kiện gì đó với chúng ta!
Hạ Học Chi thở phào một hơi nhẹ nhõm:
- Nếu nói điều kiện với chúng ta, ta đây không cần lo lắng. Chỉ cần có điều kiện có thể bàn, chúng ta có thể cẩn thận ứng đối.
Hắn chợt nắm tay, đôi mắt lóe ra sát khí, hừ lạnh nói:
- Tên tiểu tử thối Hàn Mạc này, không ngờ luôn có tâm tư đối phó ta, nếu tiếp tục lưu người kia lại, chỉ sợ sẽ sinh ra nhiều mối họa… !
Từ tiên sinh nhìn Hạ Học Chi hỏi:
- Ý chủ công là, là muốn… giết hắn?
Vẻ mặt Hạ Học Chi hung ác:
- Có thể giết hắn tất nhiên là không thể tốt hơn. Chỉ có điều… không có kế sách vạn toàn, cũng không thể tùy tiện ra tay.
- Giết người… cũng không khó khăn!
Từ tiên sinh thần sắc lạnh lùng chậm rãi nói:
- Kế sách cuối cùng của tại hạ, đó là lúc vạn bất đắc dĩ, mới dùng đến một chiêu chữ “sát”!
…
…
Xác trong kho thóc Đại Hồng đột nhiên mất tích khiến Hàn Mạc nghi hoặc khó hiểu, cảm thấy dường như trong này có âm mưu rất lớn.
Hiện giờ hắn rất rõ ràng tình hình trước mắt của mình, đã cực kỳ nguy hiểm, nếu như cũng âm thầm phái người ra sát chiêu với Hạ Học Chi, rất nhanh sẽ chuyển lên mặt bàn trực tiếp tranh đấu.
Từ khi mình rời khỏi Yến Kinh, Hạ gia cũng đã chuẩn bị tốt dồn mình vào chỗ chết, thậm chí mượn cơ hội đả kích mình để vươn tay đả kích Hàn tộc.
Mới bắt đầu đã chứng minh đây là bẫy rập vô hình dồn người ta vào chỗ chết.
Khi Hàn Mạc rời khỏi Yến Kinh cũng từng nghĩ tới, mình không thể tránh khỏi trận chiến giăng khắp nơi này, lý trí nói cho hắn biết, nếu tiến vào lốc xoáy như vậy thì không có khả năng vượt qua bình an không có chuyện gì.
Người không có ý giết hổ, Hổ lại có lòng làm thương người!
Cũng giống như lo lắng của Hàn Huyền Xương, một chân bước vào vũng bùn, thì không thể rời đi sạch sẽ.
Hạ gia thấy Hàn Mạc trẻ tuổi tiến vào trong vũng bùn, sẽ nghĩ rằng thiếu niên này dễ đối phó, tự nhiên sẽ bố trí bẫy để Hàn Mạc chui vào, điểm này Hạ gia tuyệt đối không khách khí.
Cho nên Hàn Mạc phán đoán chính xác tình cảnh mình phải đối mặt.
Hắn biết, Hạ gia chắc chắn muốn tìm cơ hội sửa trị mình, cho nên lúc rời kinh, hắn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sống yên phận, càng không nghĩ tới Hạ gia sẽ để mình hoàn thành chức trách thuận lợi.
Hắn cũng không ngồi chờ chết, càng hiểu được một đạo lý, đấu tranh chính trị vĩnh viễn không nên thỏa hiệp với kẻ muốn dồn mình vào chỗ chết, sẽ khiến kẻ thù tìm được càng nhiều cơ hội giết chết mình.
Trong vũng nước bùn, lợi dụng trí tuệ và dũng khí, đi tiếp trong khó khăn, mới chính là con đường duy nhất mình có thể đi.
Ngay khi hắn trầm tư một mình, Tiếu Mộc đến khiến hắn giật mình tỉnh lại.
Tiếu Mộc bảo vệ Diễm Tuyết Cơ ở Xuân Viên, lúc này trở về, phản ứng đầu tiên của Hàn Mạc là chỗ Diễm Tuyết Cơ đã xảy ra vấn đề.
- Đại nhân, Mị Nương cô nương đã rời khỏi Xuân Viên!
Tiếu Mộc lấy một phong thư từ trong lòng ra:
- Đây là thư Mị Nương cô nương nhờ ty chức chuyển cho đại nhân!
- Rời khỏi?
- Vâng!
Tiếu Mộc trả lời:
- Hôm nay trời chưa sáng, Mị Nương cô nương đột nhiên tìm ty chức nói nàng muốn rời khỏi Xuân Viên, nói chúng tôi không cần thủ hộ, còn giao phong thư này cho ty chức, nhờ ty chức chuyển cho đại nhân!
Hàn Mạc nhíu chặt mày, mở phong thư, lấy thư ra, quả thật ngửi được mùi hương quen thuộc trên phong thư.
- Tiểu oan gia: bà đây phải rời khỏi Nghi Xuân một thời gian, bản thân chàng chiếu cố mình thật tốt. Đề phòng bất cứ người nào bên cạnh, nếu không phải có đánh cuộc trên người, có lẽ bà đây sẽ lưu lại che chở chàng. Chẳng qua người đàn ông của ta trí tuệ hơn người, chắc chắn cục diện có khó khăn cũng có thể thoải mái ứng phó. Đợi lần sau gặp lại, ta muốn chàng nếm thử kiểu cuối cùng!
Chỗ ghi tên là dấu môi son hồng.
Một phong thư văn nói, sau khi xem, Hàn Mạc dở khóc dở cười.
Nhưng rất nhanh, mày hắn liền nhíu lại một lần nữa.
Dùng cá tính Diễm Tuyết Cơ, nếu chuyện tình này không hoàn thành, chắc chắn sẽ không rời khỏi như vậy. Nếu hiện giờ nàng rời khỏi, có phải cho thấy thứ nàng muốn lấy đã tới tay hay không?
Hàn Mạc suy nghĩ nhanh chóng, đầu óc vận chuyển như bay.
Bỗng nhiên hắn ý thức được một chuyện rất kỳ quái.
Diễm Tuyết Cơ sớm không đi muộn không đi, vừa vặn sau một đêm tanh máu lại đột nhiên rời đi… !
- Bà mẹ nó, sẽ không phải thứ kia bị nàng cầm đi chứ?
Rất nhanh Hàn Mạc ý thức được điểm này. Diễm Tuyết Cơ ẩn núp ở Xuân Viên, vì thực hiện đánh cuộc, trăm phương nghìn kế ủy khuất mình để lấy được một đồ vật, chẳng lẽ thứ Diễm Tuyết Cơ muốn lấy, cũng giống như mình đều là… sổ sách của Hạ Học Chi!
Trong lòng Hàn Mạc tràn đầy nghi vấn, là ai đánh cuộc thắng Diễm Tuyết Cơ? VÌ sao muốn mượn tay Diễm Tuyết Cơ trộm đi sổ sách của Hạ Học Chi? Hiện giờ nếu Diễm Tuyết Cơ rời khỏi quận Nghi Xuân, vậy sẽ đi hướng nào?
Lúc này Hàn Mạc phát hiện thế cục phức tạp của Nghi Xuân dường như còn lộn xộn hơn mình nghĩ.
Dường như phía sau còn cất dấu một nhân vật khác, người có thể thắng được Diễm Tuyết Cơ là dạng cao thủ gì?
- Tiếu đại ca, huynh đã vất vả nhiều ngày.
Hàn Mạc cười nói:
- Đi thôi, ta mời huynh đi ăn tiệm. Nghe nói huyện thành Tịch Xuân này có một tiệm ăn nhỏ không tồi, chúng ta đi chỗ đó ăn uống một phen!
Tiếu Mộc sửng sốt, dường như hôm nay Hàn tướng quân có nhã hứng thì phải?
Chẳng qua từ sau khi đi vào huyện thành Tịch Xuân, bởi vì lương thực thiếu, thức ăn của tướng sĩ Ngự lâm quân cũng không đầy đủ, chỉ cố gắng duy trì thể lực bình thường của mọi người mà thôi, mỗi binh sĩ mỗi ngày đều có phần cố định.
Tiếu Mộc ở trong Xuân Viên, thức ăn mỗi ngày cũng không kém, nhưng rượu lại không thể uống, dù sao có chức trách bảo vệ, Tiếu Mộc nghiêm khắc yêu cầu chính mình.
Điều này đối với một võ tướng thích rượu mà nói, cũng là một hồi tra tấn nho nhỏ.
Hiện giờ nếu Hàn tướng quân muốn mới mình đi tiệm ăn dùng một chút, tuy rằng thần sắc Tiếu Mộc bình tĩnh, trong lòng vẫn rất chờ mong, sâu rượu đã bắt đầu hoạt động trong dạ dày.
Hai người giống như lần trước, thay quần áo bình thường, yên lặng rời khỏi doanh trại kho thóc Đại Hồng, đi về phía phố Trường Nguyên.
Trên đường phố vẫn người đến người đi, tiếng rao hàng vẫn không dứt.
- Tiếu đại ca, biết vì sao ta mời huynh đi uống rượu không?
Đi trên đường phố rộn ràng, Hàn Mạc nhẹ giọng cười hỏi.
Tiếu Mộc lắc đầu.
- Làm phiền huynh bảo vệ Mị Nương mấy ngày, đây là một nguyên nhân mời huynh uống rượu.
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Một nguyên nhân khác càng đơn giản. Muốn biết đại khái lòng dân hiện giờ, ngồi trong quán ăn, nghe bọn họ nói chuyện phiến, có thể biết một phần.
Tiếu Mộc gật đầu nói:
- Thì ra là thế!
Tiệm ăn như lời Hàn Mạc, đó là một quán thịt dê, lúc này dụng cụ nấu ăn không rực rỡ muôn màu như đời sau, nhưng cũng có chỗ tinh diệu.
Quán thịt dê cũng không lớn, khách cũng không nhiều.
Dù sao người tự cho có thân phận đều tới quán lớn ăn cơm, quán ăn nhỏ như vậy, bọn họ chướng mắt. Về phần dân chúng bình thường, hiện giờ lương thực cũng là vấn đề, thì càng không vào trong quán thịt dê tiêu bạc.
Quán thịt dê này tuy nhỏ, nhưng lúc đặc biệt, giá cả cũng không rẻ, ăn một cân thịt dê, cũng đủ mua hai ba cân gạo.
Cũng may trong quán thịt dê còn một số khách, mười cái bàn có ba bốn bàn có người, giống như lời Hàn Mạc nói, đều vừa uống rượu ăn thịt dê, mượn men rượu thổi da trâu.
Hai người quần áo bình thường ngồi trong góc cũng không bắt mắt, trước gọi hai cân thịt dê, một chút thức ăn và hai bình rượu.
Tiếu Mộc dường như hạn lâu gặp cam lộ, gạt ra lớp bùn, uống một ngụm lớn, lúc này mới buông bình rượu, lau rượu bên miệng kêu một tiếng “thống khoái”!
Hàn Mạc cười ha ha, ba Phó tướng dưới tay, Tiếu Mộc tính tình hướng nội lại không mất hào hùng, thật sự là một trợ thủ không tồi.
Người bàn bên cạnh lúc này đang nghị luận chuyện thóc.
- Có thể niêm phong cửa hàng thóc Đại Hồng, thật sự là hả lòng hả dạ. Mấy tiệm thóc khác chỉ dám lén lút bán lúc trước, hiện giờ bán gạo ngang nhiên.
Một gã khách rượu cười nói:
- Sáng sớm hôm nay, ta mua hai gói lương thực lớn trở về, mỗi cân lương thực hiện giờ chỉ năm mươi văn tiền.
- Không sai, Quan hộ lương Hàn tướng quân lần này tới quả thật là một chuyện rất tốt đối với bình dân chúng ta. Tuy nhiên nhắc tới, Điền Bố Nhân kia bình thường xem chính là một tiểu nhân, hiện giờ đây quả thật làm hảo hán tử một hồi. Nếu không phải hắn ra mặt kiện lên cửa Huyện nha cấp trên, Hàn tướng quân cũng không biết chuyện này, muốn làm chủ cho chúng ta không được.
- Ha ha!
Có người thấp giọng cười:
- Xem Hàn tướng quân lấy thùng nước lạnh đổ lên người tên chó kia, trong lòng quả thật sáng khoái. Hàn tướng quân này tuổi còn trẻ, lại việc lại rất quyết đoán, đó là cha vợ Quận thủ đại nhân… !
- Suỵt… Nói nhỏ một chút đừng để người ta đi tố cáo.
Có người nhắc nhở.
- Chớ sợ. Hiện giờ đám quan lão gia này không có thời gian quản người rảnh rỗi chúng ta. Mọi người còn không biết, ta nghe nói quan viên Lại bộ đang tra xét bọn họ, một đám thân thể thối rữa này, nếu thật lòng tra xét, đến lúc đó cả đám đều bị áp trở về kinh ngồi đại lao, nói không chừng còn có một số người bị.. chém đầu!
- Đừng nói nữa!
Có người thấp giọng nói:
- Nhắc tới chém đầu, đừng uống nữa, đầu người khác không bị chém, đầu ngươi bị chém trước tiên!
Bàn bên cạnh lập tức có người nói:
- Nói cũng không sợ, vốn có một số người nên kéo đi chém đầu. Ta thật hy vọng Hàn tướng quân kia tra xét cẩn thận, kéo đám tham quan ô lại kia tới pháp trường.
Người bên cạnh lắc đầu thở dài:
- Chỉ sợ Hàn tướng quân có lòng nhưng không có lực. Hắn là một người trẻ tuổi, sao có thể đối phó một đám tham quan như vậy. Chuyện này tới đây chắc chắn còn chưa xong, phía sau còn có trò hay để xem.
- Đúng rồi, nghe nói Hàn tướng quân kia là Ngũ công tử hàn gia quận Đông Hải, là nhân vật rất lợi hại. Ta nghe có người Đông Hải từng nói qua, lúc Ngũ công tử của bọn họ sinh ra mang theo bàn tay vàng, đây là thần tiên trên bầu trời hạ phàm!
- Chuyện này mơ hồ, chỉ sợ là giả dối.
Có người lập tức nói:
- Chẳng qua nghe nói cuộc sống hàng ngày của người Đông Hải rất tốt, ở đó không thiếu quan tốt.
Hàn Mạc nghe vậy, hông kìm nổi nhìn găng tay màu đen bên phải, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Mà Tiếu Mộc nghe đến đó, cũng không kìm nổi nhìn tay phải Hàn Mạc, Hàn Mạc vừa vặn nhìn hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau. Hàn Mạc biết trong lòng Tiếu Mộc cũng tò mò chuyện này, khẽ gật đầu.
Tiếu Mộc lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, nở nụ cười.
Lúc mọi người ở đây uống rượu khoác lác, hai người từ bên ngoài đi vào, mặc quần áo vải thô rất bình thường của dân chúng, trên đầu đội mũ. Thân hình người phía trước hơi tráng kiện, nhưng vóc dáng không cao, trên mặt hơi hung ác, đó là người đàn ông hơn ba mươi tuổi.
Người tiếp theo, trong tay mang theo một bao màu xám, vóc dáng không khác người phía trước lắm, không tính anh tuấn nhưng có vài phần tuấn tú, hai mắt hai nắm hơi trũng, trán hơi lồi, cao hơn người bình thường một chút, tuổi chẳng qua hai ba hai tư.
Tiểu nhị đón hai người vào trong quán, hai người này cũng ngồi trong góc, góc đối diện hai người Hàn Mạc, khoảng cách cũng không xa.
Hàn Mạc thấy tướng mạo hai người hơi kỳ lạ, không khỏi nhìn vài lần, trùng hợp người trẻ tuổi kia cũng nhìn qua Hàn Mạc, thấy Hàn Mạc nhìn hắn lập tức nhíu mày, vẻ mặt trở nên cực kỳ không tốt.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Hàn Mạc nở nụ cười hiền lành, người trẻ tuổi kia cũng không cảm kích, chỉ lạnh lùng liếc Hàn Mạc một cái, quay đầu đi.
Hai người kia gọi đồ ăn và rượu, đặt bao vải màu xám dưới chân, hai tay ôm trước ngực giống như những tay đấm lạnh lùng, không nói chuyện, nhắm mắt lại chờ rượu và thức ăn tới.
Hàn Mạc xem hai người này không khỏi cảm thấy thú vị, Tiếu Mộc cũng quay đầu thoáng nhìn qua, ghé sát lại nhỏ giọng nói:
- Nếu tôi đoán không nhầm, hai người này hẳn là… người Nam Phong!
Hàn Mạc chay mày, lập tức tươi cười.
Chẳng lẽ hai người này là dược thương?
Hàn Mạc từng gặp qua dược thương Nam Phong trong một quán rượu tại thành Yến Kinh, một đám dược thương Nam Phong đùa giỡn Tuyên Khánh phu nhân, Hàn Mạc giải vây giúp Tuyên Khánh phu nhân.
Hắn tiếp xúc với dược thương Nam Phong không nhiều lắm, nhưng ngày ấy cũng ngửi được trên người dược thương Nam Phong có một hương vị dược liệu nồng đậm khó có thể xua tan. Nhưng trên người hai vị này lại không có mùi dược liệu, nếu có cũng rất nhạt.
Đối với người Nam Phong, Hàn Mạc có hiểu biết nhất định.
Người Nam Phong là một dân tộc cực kỳ lưu luyến cố thổ, không tùy tiện rời nước, ở Trung Nguyên, ngoại trừ Nam Phong, không thấy nhiều người Nam Phong ở ba nước khác, cũng bởi vậy, người Nam Phong ở Trung Nguyên không khỏi có vẻ thần bí quỷ dị.
Phần lớn người Nam Phong xuất hiện ở các quốc gia khác đều là dược thương, nước Ngụy và Nam Phong là hai nước có thù hận sâu đạm, ngay cả dược thương Nam Phong cũng rất khó gặp ở nước Ngụy.
Người Nam Phong không phải dược thương, quả thật là lần đầu Hàn Mạc thấy, hơn nữa hai vị này mặc đồ nước Yến, che dấu, đúng là không muốn bại lộ thân phận Nam Phong thật sự của bọn họ, điều này khiến Hàn Mạc lập tức cảm thấy hứng thú đối với ý đồ của hai người kia.
Rượu và thức ăn mang lên, hai gã Nam Phong mở to mắt, bắt đầu ăn cơm uống rượu có quy luật, lúc bọn họ ăn cơm cũng không nói chuyện, dường như tất cả tinh lực đều dùng để ăn cơm.
Hàn Mạc và Tiếu Mộc vừa uống rượu, vừa cố ý nhìn động tĩnh của hai người.
Mắt thấy hai người sắp ăn uống xong, rốt cuộc Hàn Mạc không kìm nổi lòng hiếu kỳ của mình, đi đến bàn kia kéo một cái ghế ngồi xuống thoải mái.
Hai gã người Nam Phong lập tức ngừng ăn uống, ngẩng đầu, nhìn Hàn Mạc bằng một ánh mắt lạnh lẽo khác thường.
Hàn Mạc khẽ mỉm cười hỏi:
- Bèo nước gặp nhau, không biết có thể cùng uống mấy chén hay không?
Hán tử kia lập tức nói:
- Không thể, tốt nhất ngươi nên nhanh chóng rời đi, nếu không nắm đấm của ta sẽ cho ngươi biết cái gì là vô lễ!
Hắn nói chuyện rất chậm rãi, giọng nói quả thật đan xen chút ý vị Nam Phong.
- Tứ hải giai huynh đệ.
Hàn Mạc thở dài:
- Ta có ý muốn kết bạn với hai vị, hai vị lại từ chối, đây mới là vô lễ chứ?
Người trẻ tuổi lạnh lùng nhìn Hàn Mạc, đợi Hàn Mạc nói xong, mới thản nhiên nói:
- Chúng ta không phải huynh đệ, cũng sẽ không trở thành bằng hữu, cho nên… ta mời ngươi lập tức rời đi!
Hàn Mạc nhín vai, mặt dày cười nói:
- Nếu ta không rời đi?
Hán tử kia lập tức nắm chặt tay, căm tứ Hàn Mạc, nhìn như bất cứ lúc nào cũng có thể đánh nắm tay giống như tảng đá đến.
Người trẻ tuổi nhìn Hàn Mạc một lát, cuối cùng đứng dậy, lấy một thỏi bạc từ trong ngực ra, đặt lên bàn, sau đó cầm lấy bao vải màu xám, không nói hai lời, cất bước đi ra khỏi quán ăn, người đàn ông vạm vỡ kia cũng đứng dậy nhanh chóng đuổi theo.
Việc này khiến Hàn Mạc ngẩn ngơ một chút, lập tức tươi cười, hai người Nam Phong này thật sự rất thú vị.
Hai gã Nam Phong ra khỏi quán thịt dê đi về phía đông, dường như hán tử kia còn hơi tức giận, thấp giọng hỏi:
- A Địch, vì sao không giáo huấn con lợn kia?
Người trẻ tuổi được xưng là A Địch dừng bước, liếc người đàn ông một cái, thản nhiên nói:
- Khuất Địch Hãn, mỗ tới làm việc không phải tới gây rối, nơi này không thể gây thêm phiền phức!
Khuất Địch Hãn gật đầu hỏi:
- Khi nào mỗ đi gặp người nọ?
A Địch nói:
- Trước tiên tìm chỗ nghỉ ngơi, đợi trên đường không người, mỗ sẽ đi!
Khuất Địch Hãn gật đầu, lúc này mới theo A Địch lẫn vào trong đám người, rất nhanh liền biến mất.
…
Buổi chiều ngày hôm đó, Hàn Mạc theo đi vào huyện nha huyện Tịch Xuân theo thông báo của Tư Đồ Tĩnh. Hắn biết Tư Đồ Tính muốn dùng cái chết của Hồ Xa Nhi để dây dưa mình, có lẽ người phụ nữ kia đã bị bọn chúng tìm được, thậm chí uy hiếp làm chứng giả.
Tuy rằng Hàn Mạc là quan Hộ lương, thân phận không thấp, nhưng Quận thủ quận Nghi Xuân tự mình thẩm án này, truyền người qua, cho dù trong lòng Hàn Mạc vô cùng chán ghét Tư Đồ Tĩnh này, nhưng hắn vẫn dựa theo luật pháp nước Yến, ứng lời đến huyện nha, Tiếu Mộc còn dẫn mấy chục binh lính Ngự lâm quân tiến đến bảo vệ.
Hàn Mạc và quan viên thuộc Hạ tộc Nghi Xuân đã trực tiếp đối đầu, cho nên vì an toàn mang một đám Ngự lâm quân bên người là chuyện cần thiết.
Ngoài cửa huyện nha, không biết là dân chúng rảnh rỗi, hay là đám người Tư Đồ Tĩnh kia làm, mấy trăm người nhãn rỗi tụ tập bên ngoài nha môn, ba tầng trong ba tầng ngoài, đều đang chờ xem kịch vui.
Hàn Mạc cảm thấy đây là đám người Tư Đồ Tĩnh cố ý tìm tới, dù sao đám người này cũng không biết đối tượng phải thẩm tra hôm nay là quan hộ lương Hàn Mạc.
Dụng tâm của Tư Đồ Tĩnh, tự nhiên muốn càng nhiều người biết càng tốt.
Nhìn thấy Hàn Mạc mang theo rất nhiều Ngự lâm quân tới, đám người vây xem còn tưởng rằng vị tướng quân trẻ tuổi này tới chủ trì công đạo, ngày ấy chủ trì công đạo cho Điền Bố Nhân và đám thương buôn gạo Tịch Xuân, đạp đổ tiệm gạo Đại Hồng, chuyện này mỗi người phố lớn ngõ nhỏ đều biết, vừa khâm phục lại kính ngưỡng với vị tướng quân trẻ tuổi này.
- Hàn tướng quân đến!
Có người lập tức hô.
Vì thế mọi người chủ động nhường ra một đường, trong mắt đều sáng lên nhìn Hàn Mạc.
Hàn Mạc chắp tay sau lưng mang theo Tiếu Mộc và hai gã Ngự lâm quân phía sau dọc theo đám người đi vào nha môn, Ngự lâm quân khác bày ra trận tuyến trước cửa lớn huyện nha, khí thế lạnh lùng.
Thấy đám người đều kính ngưỡng nhìn mình, Hàn Mạc chắp tay thi lễ với đám người hai bên, nhìn qua khiêm tốn ôn hòa, lại giành được một hồi hoan hô của mọi người.
Cửa lớn huyện nha mở rộng, Hàn Mạc từ xa đã thấy, ngồi chính giữa đại sảnh hôm nay là Quận thủ Nghi Xuân Tư Đồ Tĩnh, xem ra hôm nay người này muốn tự thân thẩm vấn mình.
Khóe miệng Hàn Mạc lộ ra vẻ kinh thường, đã đến đây, tất sẽ an.
Tiến vào nha môn, lúc này Hàn Mạc mới phát hiện, thật không ít người ngồi trong đại sảnh, ngoại trừ Tư Đồ Tĩnh, ngồi chính giữa bên trái là Giám sát sứ Lăng Lũy Lăng công công mấy ngày nay không gặp, bên phải là Hạ Học Chi vẻ mặt quỷ dị, tiếp theo là một đám quan viên quần áo hoa lệ, hôm nay tri huyện Tịch Xuân ở đại sảnh là thân phận cực thấp, ngồi ở cuối cùng bên trái.
Hàn Mạc thấy Hạ Học Chi ngồi nghiêm chỉnh, quả thật khâm phục định lực của người này, chuyện tình sổ sách bị đánh cắp liên quan đến sống chết, còn có thể trấn định thế này, ít nhất công phu mặt ngoài của lão này không tồi.
Hàn Mạc tiến vào đại sảnh, Lăng Lũy là người đầu tiên đứng lên, xa xa chắp tay thi lễ cười nói:
- Hàn tướng quân, đến bên ta ngồi!
Dường như Lăng Lũy cũng không biết đối tượng thẩm án chính là Hàn Mạc, biểu hiện cực kỳ thân thiết, còn tưởng rằng hôm nay Hàn Mạc tới là chờ phán xét.
Ngoại trừ Lăng Lũy, quan viên khác đều đứng dậy chắp tay, chỉ có Tư Đồ Tĩnh vẫn ngồi vẻ mặt âm trầm, Hạ Học Chi còn đứng dậy tiến tới nói:
- Thế chất, vụ án này không phải bình thường, đắc biệt phát sinh vào lúc này, huyện Tịch Xuân chúng ta cực kỳ chú ý. Dù sao việc này liên quan đến lòng dân, không qua loa được, cho nên trưởng lão Hạ tộc và một số quan viên Nghi Xuân đều rất quan tâm đến chuyện này, cũng đều tới xem tình huống… Mọi người đều tin tưởng thế chất trong sạch, nhưng là phẫn nộ giết người, mà không phải là gian dâm giết người… !
Hàn Mạc cười lạnh trong lòng: “Hiện giờ còn nhắc đến lòng dân với ông đây?”, trên mặt lại thản nhiên nói:
- Thế bá, những lời này của ngài thật khiến ta đổ mồ hôi lạnh a!
- Ồ?
Hạ Học Chi híp mắt nói:
- Không biết có thể chỉ giáo cho?
- Thế bá, không phải Hàn Mạc căm phẫn giết người, cũng không phải cưỡng gian giết người, mà là… công khai giết người, điểm này, ngài chớ nói sai. Có đôi khi trên tội danh sai hai chữ, ý nghĩa khác nhau rất lớn, phiền toái gặp phải cũng rất khác nhau!
Hàn Mạc thản nhiên cười, chậm rãi tiến đến, chắp tay với Lăng Lũy Lăng công công, mỉm cười nói:
- Lăng đại nhân, mấy hôm nay tốt chứ? Sao hôm nay ngài cũng có nhã hứng tới nơi này?
Lăng Lũy mới nghe Hạ Học Chi nói chuyện, dường như hiểu rõ cái gì, liếc Hạ Học Chi một cái, cảm thấy bên trong dường như có gút mắc, đành cười nói:
- Hạ đại lão gia nới với ta… ồ, nói với bản quan hôm nay có vụ án lớn, liên quan đến xã tắc lòng dân, còn liên quan đến ổn định thế cục Nghi Xuân, cho nên mời ta tới chờ phán xét… Hàn tướng quân, điều này… rốt cục là vụ án gì?
- Không ngờ Lăng đại nhân không biết? Hạ đại lão gia mời ngài tới đây, không ngờ ngay cả vụ án gì cũng chưa nói cho ngài?
Hàn Mạc cười lạnh nói:
- Lăng đại nhân, có lẽ ngài còn không biết, đối tượng phải thẩm vấn hôm nay, là Hàn Mạc ta!
- Cái gì?
Lăng Lũy chấn động, thần sắc thay đổi.
Hạ Học Chi bước lên nói:
- Lăng đại nhân, chuyện tình ngài cũng biết rõ ràng. Lúc Hàn tướng quân mới đến huyện Tịch Xuân, lỡ tay giết chết một gã nha sai, gã nha sai kia gọi Tống Xa Nhi, là đô đầu huyện nha Tịch Xuân.
Hàn Mạc thản nhiên cười nói:
- Thế bá, ngài lại nói sai rồi, không phải ta lỡ tay giết người, mà cố ý giết người!
Hạ Học Chi ngẩn ra, thần sắc trở nên hơi khó coi.
Lăng Lũy lập tức nói:
- Là chuyện này sao, ta biết chuyện này. Tống Xa Nhi kia khi nhục con gái, bị Hàn tướng quân thấy, chém một đao… Như nào, chuyện này cũng phải thẩm vấn sao? Đây.. đây không phải rỗi việc càn quấy sao?
Hàn Mạc nghe vậy, trong lòng lập tức sinh ra thiện cảm rất lớn với thái giám.
Trong lòng Hạ Học Chi cũng không để ý hoạn quan này, nhưng hiện giờ hoạn quan này là Giám sát sứ, mặc dù không có thế lực lớn, nhưng lại có tấm biển cực kỳ hữu ích, cho nên cười nói:
- Ta cũng cho là như vậy, Hàn tướng quân giết người vì công bằng, đó là chuyện rất tốt. Chẳng qua… theo lời kể của đám nha sai theo Tống Xa Nhi chấp hành công vụ, trong việc này có ẩn tình khác!
- Ẩn tình gì?
Lăng Lũy nhíu mày hỏi.
Gần đây hắn thân là Giám sát sứ, mỗi người thấy hắn đều cung kính, ở Xuân Viên yên ổn mấy ngày, cho nên hiện giờ hắn quả thật có vài phần quan uy.
Nếu ngày xưa thấy Hàn Mạc và Hạ Học Chi những người như vậy, tự nhiên là khúm núm cung kính, nhưng rèn luyện trong thời gian ngắn, đã khiến hắn lạc vào thân phận Giám sát sứ này, cho nên nói chuyện rất có khí thế.
- Theo như lời đám nha sai, Hàn tướng quân… Là cưỡng gian giết người!
Hạ Học Chi lộ ra vẻ khó xử nói:
- Cho nên có hai lí do chối bỏ, nhất thời không dám quyết đoán, hơn nữa người nhà Tống Xa Nhi kiện lên cấp trên, huyện thành Tịch Xuân đều biết chuyện này, nếu không thẩm tra xử lí tốt, trả lại sự trong sạch cho Hàn tướng quân, chỉ sợ dân chúng băn khoăn khó hiểu trong lòng, đây không phải chuyện gì tốt.
Lăng Lũy lắc đầu nói:
- Tính tình Hàn tướng quân, bản quan biết rõ. Hắn tuổi trẻ anh tuấn, thân phận cao quý, nếu cần con gái, ngàn vạn người vọt tới, tuyệt đối không ít. Chỉ là một dân phụ, sao có thể khiến Hàn tướng quân động lòng? Hơn nữa ngày ấy chúng ta tới huyện Tịch Xuân, liên tục chạy mấy ngày, người kiệt sức ngựa hết hơi, tinh lực mỏi mệt, Hàn tướng quân một đường vất vả, nào có tâm tư như vậy? Hạ đại lão gia, vài tên nha sai kia đều là bịa đặt gây chuyện, muốn nói xấu Hàn tướng quân, phải đánh thật năng, để bọn họ khai chi tiết, tự nhiên có thể công đạo với dân chúng!
Hạ Học Chi nhíu mày lại, hắn không thể tưởng được người này lại giúp đỡ Hàn Mạc như thế, đã nhiều ngày hắn tốn công sức lấy lòng Lăng Lũy, các loại đồ vật mới mẻ, thức ăn ngon quý, lại có mấy mỹ nữ ở cùng, khiến Lăng Lũy như đặt mình trong thiên đường, vốn tưởng rằng ít nhất đã giữ chặt một chút lập trường của thái giám này, không thể tưởng được hiện giờ hoạn quan này không chút do dự giúp đỡ Hàn Mạc, quả thật khiến hắn hơi bất ngờ.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Lúc này tính cả Tư Đồ Tĩnh ở bên trong thì có khoảng tầm trên dưới mười người đều đang nhìn ba người Hàn Mạc tập trung một chỗ trò chuyện. Tiếu Mộc dẫn theo hai tên Ngự Lâm quân, toàn thân áo giáp, uy phong lẫm liệt đứng phía sau cách Hàn Mạc không xa. So với những nha sai ở bên cạnh, mọi người không khỏi cảm thấy Ngự Lâm quân quả nhiên xứng đáng là con át chủ bài của Yến quốc.
Tiếu Mộc nghe bọn hắn trò chuyện, nhưng không nói một lời, chỉ đứng lặng yên.
- Lăng đại nhân nói không sai, nhưng với tình hình hiện tại, chỉ có phân xử công bằng không thiên vị, như thế mới tránh không khiến cho dân chúng sinh lòng oán giận.
Hạ Học Chi vuốt cằm nói:
- Có không ít người vì Tống Xa Nhi mà sẵn sàng đứng ra làm chứng. Hàn tướng quân tất nhiên cũng không thể thiếu nhân chứng, cho nên Tư Đồ quận thủ đã suy nghĩ mãi, mới tìm ra một biện pháp, nhân chứng tốt nhất lúc này, chính là phụ nhân có liên quan kia. Chuyện lúc ấy rốt cuộc là như thế nào, ai đúng ai sai, phụ nhân kia đều rõ hơn ai hết, những lời nàng ta nói ra, tất nhiên sẽ là đúng nhất. Đến lúc đó căn cứ vào lời nói của phụ nhân kia, Tư Đồ quận thủ sẽ biết nên xét xử như thế nào!
Hạ Học Chi gật đầu nói:
-Đúng vậy, người đã tìm được!
Hắn chỉ vào giữa những quan viên thân sĩ, mỉm cười nói:
- Để cho công bằng, một số vị trưởng lão của Hạ tộc chúng ta đã bớt chút thời giờ đến đây. Bọn họ đức cao vọng trọng, dĩ nhiên có thể làm chứng. Những viên quan này cũng đều là những vị quan tốt, thanh liêm, chính trực của quận Nghi Xuân, bọn họ đều nắm rõ luật pháp, có những người như vậy ở đây, tất nhiên chúng ta có thể xét xử công bằng. Đối với dân chúng bên ngoài, bọn họ cũng có thể làm chứng, chỉ cần Hàn tướng quân trong sạch, tin tức sẽ truyền đi khắp nơi rất nhanh. Hàn tướng quân cũng sẽ không dính dáng đến vụ án này nữa.
Hàn Mạc cười ha hả:
-Thế bá, nếu phụ nhân kia làm nhân chứng nói ta là kẻ sát nhân, thì người tính sao?
Hạ Học Chi thở dài, nói: - Thế chất, ta nghĩ…sự thật có lẽ không phải là như vậy đâu… ai…!
Hắn cũng không trả lời ngay vào câu hỏi của Hàn Mạc.
Câu trả lời không có đáp án này, ngược lại vô cùng thâm độc.
- Như vậy… ta sẽ đứng ở công đường chịu thẩm vấn hay là…?
Hàn Mạc nâng cằm, chăm chú nhìn Hạ Học Chi hỏi.
Hạ Học Chi cười nói:
- Sao lại nói như vậy? Tuy đây rõ ràng là một vụ án xét xử, nhưng thân phận Hàn thế chất không giống với người thường, là một Hộ lương quan, sao có thể thất lễ được, trước hết hãy cứ ngồi đi đã!
Lăng Luỹ lập tức sai người mang một cái ghế đến, đặt bên cạnh chỗ ngồi của lão, rồi thân mật kéo Hàn Mạc ngồi xuống.
Hàn Mạc thoải mái ngồi xuống, Tiếu Mộc và hai gã binh sĩ ngự lâm đứng ở ngay sau.
- Mang người nhà Tống Xa Nhi lên công đường!
Tư Đồ Tĩnh đập cây kinh đường mộc, quát lớn.
Rất nhanh, cha mẹ vợ con của Tống Xa Nhi, thậm chí là hai người huynh đệ ruột thịt của hắn đều tới công đường. Bảy người vừa đến nơi, liền đồng loạt than khóc, quỳ rạp xuống đất, cầu xin quan lớn làm chủ cho.
Hàn Mạc khẽ nhếch miệng cười lạnh, xem ra Hạ Học Chi này quả đúng là muốn mượn chuyện này để trừng trị hắn một phen đây.
…
- Trên công đường không được gây náo loạn!
Tư Đồ Tĩnh lại đập cây kinh đường mộc, trầm giọng quát:
- Nơi trang nghiêm, bản quan không cho phép các ngươi làm loạn lên như đám phụ nữ chanh chua nơi chợ búa!
Lão đầu kia dĩ nhiên là phụ thân của Tống Xa Nhi, quỳ rạp xuống đất, mỗi lời nói đều thấm đẫm nước mắt, nói:
- Khởi bẩm đại nhân, không phải chúng thần gây náo, thật sự là oan tình quá sâu nặng, cẩu tử bị người giết hại, oan ức mà chết, lúc này chúng thần vô cùng đau xót, xin đại nhân hãy lượng thứ cho!
Tư Đồ Tĩnh liếc nhìn Hàn Mạc, thấy bộ dạng nhàn nhã của hắn, cười lạnh, nhủ thầm:
- Hàn Mạc ơi Hàn Mạc, ngươi cứ đắc ý đi, chờ lát nữa ta xem ngươi muốn khóc cũng khóc không nổi đâu!
Rồi hướng phía lão nhân kia quát hỏi:
- Ngươi luôn miệng nói đứa con ngươi bị Hàn đại nhân giết chết, nhưng lại không đưa ra chứng cớ, làm sao bản quan có thể làm chủ cho ngươi?
Lão già kia nói:
- Đại nhân, cẩu tử ngày đó theo lệnh trên, mang theo không ít huynh đệ nha sai đi cùng. Tất cả bọn họ đều tận mắt nhìn thấy cẩu tử gặp chuyện bất bình nên mới ra tay, vậy mà lại bị…!
Lão chỉ Hàn Mạc, lạnh lùng nói:
- Lại bị Hàn đại nhân một đao chặt mất đầu. Cẩu tử ở cửa công đã nhiều năm, tính tình cẩn trọng, một lòng báo đáp ơn nghĩa quan trên, trung với Thánh thượng, lần này vì giữ gìn sự trong sạch cho một phụ nhân lại phải nhận lấy kết cục như vậy. Ông trời quả bất công, tiểu nhân chỉ còn biết cầu xin đại nhân làm chủ, đòi lại công bằng cho cẩu tử.
Mãi cho đến lúc này, những người dân ở xung quanh vòng rào gỗ lim bên ngoài công đường mới biết được, bị cáo hôm nay, chính là người bọn họ kính sợ, Hộ lương quan Hàn tướng quân.
Tức thì đám người ồn ào bán tán, có người thấp giọng nói:
- Lão cha của Tống đô đầu muốn kiện Hàn tướng quân sao? Lão già này có phải đầu óc không bình thường không? Hàn tướng quân là quan tốt a!
- Ta nghe nói lúc Hàn tướng quân mới vào huyện Tịch Xuân đã giết chết Tống đô đầu, cứ tưởng chuyện này cứ thế mà qua, không ngờ hôm nay lại xét xử!
- Hàn tướng quân vì sao giết chết Tống đô đầu?
- Ai biết. Có người nói là Hàn tướng quân thấy Tống đô đầu đùa giỡn với nạn dân phụ nhân, để dẹp yên oán giận của người dân, mới ra tay giết người. Nhưng cũng có người nói, Tống đô đầu thấy Hàn tướng quân đùa giỡn dân phụ, đi tới khuyên bảo, chọc giận Hàn tướng quân nên mới bị chém đầu!
Tức thì lại có người thấp giọng nói:
- Lời này mới chính là lời nói bậy. Các ngươi cũng thấy, Hàn tướng quân này diện mạo tuấn tú, xuất thân cao quý, lại có quyền thế, làm sao có thể để mắt đến một dân phụ? Lại càng không có khả năng y ở trước mặt mọi người mà đùa giỡn với dân phụ!
- Tống đô đầu kia thật ra mới chính là ác quỷ, phụ nữ bị hắn vũ nhục không ít, ta xem tám phần đều là vì Tống đô đầu bị Hàn tướng quân bắt được mà thôi.
- Nói vậy cũng không chính xác, chúng ta đều không tận mắt nhìn thấy, sao có thể biết được rốt cuộc đã có chuyện gì?
Lập tức, có người bĩu môi nói:
- Hàn tướng quân kia đúng là quyền cao chức trọng, có quyền thế, nói không chừng y ỷ vào bản thân có quyền thế mà khi nhục dân phụ kia. Nếu ta là quan to, vốn quen đùa giỡn với những thứ hàng thượng đẳng kia, đột nhiên cũng muốn đổi qua một người dân phụ, thay đổi khẩu vị chưa biết chừng!
Người này vừa dứt lời, bên cạnh lập tức có người mắng:
- Đánh cái rắm con mẹ ngươi. Người nào đức hạnh thế nào, đều có thể nhìn ra được. Tống đô đầu ngày thường không có con mẹ nó điểm nào tốt. Hàn tướng quân không sợ bất cứ kẻ nào, dẹp Tiệm gạo Đại Hồng. Hai người này đức hạnh cao thấp thế nào, tuy rằng ta không tận mắt nhìn thấy chuyện kia xảy ra, nhưng ta xem Tống đô đầu kia nhất định là đáng giết, nên Hàn tướng quân mới ra tay!
- Hừ, ngươi nói thì mạnh mồm lắm.
Có người chế giễu nói:
- Chờ xem Hàn tướng quân biện minh thế nào, xem ngươi còn có gan nói những lời này không!
Đám người ồn ào huyên náo không ngừng tranh cãi, bọn họ chia làm hai phe, thấp giọng bình luận, rồi bực tức. Có mấy người còn định đánh nhau, nhờ người bên cạnh khuyên can mới thôi.
Trên công đường, lão Nhị khóc lên khóc xuống kêu nhi tử lão “oan ức”, người nhà Tống Xa Nhi phía sau cũng nghẹn ngào, thoạt nhìn khiến ai cũng tưởng chân tướng sự việc đảo lộn, nỗi oan của hắn cao đến tận trời.
Giám sát sứ Lăng Luỹ nhịn không được, the thé giọng nói:
- Tư Đồ đại nhân, bọn họ trên công đường ầm ĩ như thế này cũng không phải là chuyện hay, không phải ngài nói đã tìm được phụ nhân kia rồi sao? Cho vời nàng ra công đường, lúc ấy sẽ rõ được sự việc rốt cuộc là như thế nào thôi.
Tư Đồ Tĩnh nói:
- Giám sát sứ đại nhân nói quả không sai.
Hắn liền đập cây kinh đường mộc, quát lên:
- Đừng có kêu gào nữa. Người đâu, dẫn dân phụ bị vũ nhục kia tới!
Thế là mọi người lại nín thở, chờ phụ nhân kia đi ra.
Tất cả mọi người đều muốn biết, phụ nhân này rốt cuộc là người như thế nào, lại có thể dẫn đến một vụ án như vậy.
Hàn Mạc vẫn bình tĩnh như trước, nâng cằm, khẽ nhắm mắt. Dân phụ kia dung mạo như thế nào, hắn đã sớm quên mất rồi, chỉ nhớ nhan sắc nàng cũng không tồi, nếu không Tống Xa Nhi kia cũng sẽ không để mắt đến.
Từ bên hông công đường một gã nha sai đi ra, theo ngay sau là một phụ nhân. Hai bên trái phải phía sau phụ nhân là hai gã nha sai. Ba gã nha sai này tạo thành một kiểu chữ, vây lấy phụ nhân kia ở giữa.
Phụ nhân này mặc xiêm y màu trắng, bên dưới là một chiếc váy dài màu xanh nhạt, ngẩng cao đầu đi tới.
Mọi người thấy phụ nhân này cũng không phải là mỹ nữ tuyệt sắc gì, nhưng dáng người nàng ta thực sự yểu điệu mơn mởn, bộ ngực sữa đầy đặn, dáng người thanh tú, da thịt không được non mịn nhưng lại vô cùng gợi cảm.
Nàng ta không chút phấn son, nhưng lại có vẻ phong tình tao nhã của một tiểu thư, dù không yêu mị, nhưng lại khiến người khác cảm giác rất trong sáng.
Tới giữa công đường, thiếu phụ liền quỳ xuống, Tư Đồ Tĩnh ở phía trên trông thấy tức thì đập cây kinh đường mộc, quát:
- Người quỳ dưới công đường kia là người nào?
Phụ nhân kia còn chưa nói, Hàn Mạc đã quay ra Tư Đồ Tĩnh nói:
- Tư Đồ đại nhân, ta nghe nói kinh đường mộc nên được xem trọng, ngài không thể cứ mỗi lúc lại đập một nhát như thế. Kinh đường mộc đại diện cho uy nghiêm của quan phủ. Uy nghiêm của quan quá mạnh, tất sẽ làm lòng người sợ hãi, nhưng ngài cứ luôn đập rồi lại đập như vậy, uy nghiêm đã giảm đi không ít…Ngài đừng để bụng, ta là thấy chuyện mới nói thẳng mà thôi!
Mọi người ngạc nhiên.
Tư Đồ tĩnh hừ lạnh một tiếng, quay sang hỏi phụ nhân kia:
- Người đang quỳ dưới công đường kia là kẻ nào?
- Dân phụ là Hồ tiền thị, khuê danh là Linh Kiều!
Thiếu phụ cúi đầu, trả lời.
Tư Đồ Tĩnh vuốt chòm râu, chậm rãi hỏi:
- Nhà ở đâu? Có còn người thân nào không?
- Dân phụ ở Hoàng Mai, thị trấn huyện Bình Sơn, vốn buôn bán trù trang, lũ lụt kéo về, vừa đúng lúc dân phụ đưa đứa nhỏ về nhà mẹ đẻ…!
Đôi mắt trong veo như nước của phụ nhân thoáng hiện vẻ bi thương, nàng đau khổ cất giọng nói:
- Tránh được một kiếp nạn, phu gia hiện không rõ tung tích, hiện giờ chỉ còn đứa nhỏ…
Trấn Bình Sơn là một trấn nhỏ rất gần với Đại Thường giang. Đại Thường giang vỡ đê, trấn Bình Sơn nhất định sẽ chịu tác động trước tiên. Phu gia của Hồ tiền thị này, nếu như không có kỳ tích xảy ra, chắc chắn đã gặp hoạ.
Tư Đồ Tĩnh gật gật đầu, nói:
- Cho gọi ngươi tới đây, không phải là để nói chuyện này. Hồ tiền thị, bản quan lại hỏi ngươi, ngày mồng tám tháng tư vừa rồi, ngươi đã gặp vị Hàn tướng quân này đúng không?
Nói tới đây, Tư Đồ Tĩnh liền chỉ tay vào Hàn Mạc.
Hồ tiền thị ngẩng đầu, nhìn thấy Hàn Mạc ngồi trên ghế, vẻ mặt y điềm tĩnh, mỉm cười nhìn nàng.
Đôi mắt Hồ tiền thị hiện lên vẻ cảm kích, nhưng chỉ nháy mắt sau, khuôn mặt nàng ta trắng bệch, khẽ cúi đầu xuống.
Ngày hôm nay nàng có thể xuất hiện trên công đường tất nhiên là do Tư Đồ Tĩnh an bài. Trước khi đến đây, dĩ nhiên đã có người uy hiếp nàng, dạy nàng phải nói như thế nào trên công đường rồi.
Nàng biết, cả đám người kia đều là một bọn lòng lang dạ sói, nàng chỉ là công cụ đáng thương cho bọn họ lợi dụng mà thôi.
Trong mắt bọn họ, có lẽ nàng còn không bằng một hạt bụi, chẳng qua hiện giờ cần lợi dụng nàng, bọn họ mới đưa nàng đến đây. Đứa con nhỏ của nàng hiện đã nằm trong tay những kẻ này rồi.
Chỉ cần nàng dựa theo những gì những người này muốn, nàng chết thì cũng thôi đi, quan trọng là đứa con nàng nhất định cũng sẽ bị lũ súc sinh này giày xéo.
Nhưng chẳng lẽ thật sự nàng phải làm theo yêu cầu của lũ súc sinh này, vu cáo hãm hại vị tướng quân trẻ tuổi đã từng cứu vớt nàng? Chẳng lẽ thật sự phải làm trái với lương tâm, đảo lộn trái phải, hất bát nước bẩn lên người thiếu niên anh hùng chính khí đầy mình này?
Thân hình mềm mại đẫy đà của nàng run lên, trong lòng nàng đang đấu tranh dữ dội, thật vô cùng đau khổ. Mà cả bên trong lẫn bên ngoài công đường, vô số ánh mắt đều chăm chú đổ dồn lên người nàng, chờ xem rốt cuộc nàng sẽ nói như thế nào.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Trong công đường của nha huyện Tịch Xuân một bầu không khí lặng ngắt như tờ. Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên người Hồ tiền thị, có người thấy thân thể mềm mại của nàng khẽ run rẩy. Người nào không biết trong lòng nàng đang phải trải qua sự dằn vặt khổ sở cùng cực, còn tưởng nàng bị không khí uy nghiêm của công đường làm cho sợ hãi.
- Hồ tiền thị!
Tư Đồ Tĩnh chờ đợi một lúc không thấy nàng nói lời nào, không nhịn được trầm giọng quát:
- Bản quan bảo ngươi nói, ngươi còn không nói thật cho ta? Ngày ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hồ tiền thị hơi ngẩng đầu, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt rất đáng thương, nàng liếc mắt nhìn Hàn Mạc một cái, khuôn mặt tức thì hiện lên vẻ do dự khó hiểu.
Tư Đồ Tĩnh ho khan một tiếng, chậm rãi nói:
- Hồ tiền thị, ngươi không phải sợ hãi. Hôm nay bản quan gọi ngươi đến đây, chỉ là muốn ngươi đem ngọn nguồn mọi chuyện nói ra. Ngươi là người bị hại, chúng ta tất sẽ không làm ngươi khó xử. Chúng ta sẽ vì ngươi mà giữ gìn công đạo, ai đúng ai sai, ngày đó ngươi là người hiểu rõ nhất…Ngươi hãy kể lại thật chi tiết, tất không có kẻ nào dám gây rắc rối cho ngươi.
Hạ Học Chi híp mắt cười nói:
- Không sai, Hồ tiền thị, có cái gì ngươi cứ nói ra đừng ngại. Hôm nay ta cùng các vị trưởng lão trong tộc và các vị đại nhân đến đây chờ nghe xét xử, chính là muốn làm chủ cho ngươi.
Hồ tiền thị đôi mắt khoe đỏ, cuối cùng nàng nói: - Ngày đó phải…phải…!
Tất cả mọi người đều nhìn nàng, chờ đợi nàng nói ra cái tên.
Chỉ thấy Hồ tiền thị liếc mắt vội vàng nhìn vào một góc, khẽ cắn môi, do dự.
Nàng chỉ thoáng liếc mắt, không có mấy người để ý đến, thế nhưng Hàn Mạc lại chú ý. Hắn hờ hững nhìn theo ánh mắt nàng, chỉ thấy ở phía bên hông công đường có một cái mành hé lên một góc, phía sau dường như có người đang nhìn trộm.
Hàn Mạc nhíu mày, tức thì như hiểu được điều gì, hắn vẫy tay về phía sau một cái. Tiếu Mộc lập tức sát lại, Hàn Mạc khẽ thì thầm vào tai hắn. Tiếu Mộc vẫn giữ vẻ mặt bình thản, khẽ gật đầu, không nói nhiều, đi thẳng ra ngoài đại sảnh.
Không ai biết Tiếu Mộc định làm gì. Hạ Học Chi và Tư Đồ Tĩnh liếc nhìn nhau, ánh mắt nghi hoặc, không rõ tên tiểu hồ ly Hàn Mạc này lại muốn làm trò quỷ gì.
Mọi người đợi một hồi, vẫn không thấy Hồ tiền thị nói lời nào. Tư Đồ Tĩnh đang định quát lớn, đã nhìn thấy nàng quỳ trên đất, vươn thẳng người, bộ ngực sữa ưỡn lên, nàng vô cùng kiên quyết, hơi lạnh giọng nói:
- Thưa các vị đại nhân lão gia, sự tình ngày đó, dân phụ quả thật là đương sự, cũng quả thật là đã bị vũ nhục, đã dẫn đến cái chết của một mạng người.
- Tốt!
Tư Đồ Tĩnh thấy Hồ tiền thị mở miệng nói, cao hứng, hưng phấn nói:
- Hồ tiền thị, đem sự tình ngày đó nói rõ ngọn ngành cho mọi người rõ!
Hồ tiền thị ưỡn bộ ngực sữa, lớn tiếng nói:
- Chư vị lão nhân gia, ngày đó dân phụ không có chút đồ ăn nào. Chính nhờ Đại lão gia cứu trợ thiên tai, hai ngày mới có một chút bỏ bụng. Mẹ goá con côi hai người chúng ta vô cùng vất vả, cái chết đói có thể thấy ngay trước mắt. Ngày ấy, Tống đô đầu dẫn người đi nhặt xác, đi qua lều của dân phụ, nhìn thấy dân phụ liền nổi lòng, hắn đưa ra một khối bánh, ép dân phụ bán thân đổi lấy khối bánh kia…!
Nàng nói tới đây, mọi người xung quanh liền cùng ồ lên. Tư Đồ Tĩnh và Hạ Học Chi đều biến sắc, không ít quan lại và các trưởng lão cũng biến sắc.
Bọn họ không thể tưởng được, người dân phụ nhỏ bé tầm thường này, lại dám cãi lời của bọn họ, dám nói lời như vậy trên công đường.
Đương nhiên bọn họ cũng không hiểu được, trên thế giới này, mỗi một sinh mạng đều giữ vững một phần tự tôn, một phần tôn nghiêm mà bất kỳ kẻ nào cũng không được phép khinh nhờn.
Sự tôn nghiêm không liên quan đến xuất thân và giới tính của họ Hồ kia, cũng không can hệ đến tuổi tác và địa vị của nàng.
Vì thế bọn họ không thể hiểu được, Hồ tiền thị vì sao vào đúng lúc này, dám ném đi tất cả mọi thứ, nói ra những lời này.
Hàn Mạc nghe Hồ tiền thị nói vậy, cũng có chút không ngờ được.
Trong lòng hắn sớm đã biết, Hồ tiền thị xuất hiện trên công đường này, là do âm mưu của Tư Đồ Tĩnh tỉ mỉ bày ra, chỉ sợ sau lưng hắn ta đã ngấm ngầm đem hết thủ đoạn bịp bợm, cưỡng bức, dụ dỗ, muốn Hồ tiền thị vì bọn họ mà trở thành công cụ đối phó mình.
Một cô gái yếu ớt, mẹ goá con côi, nếu thật sự khuất phục dưới sự lạm dụng quyền uy của Tư Đồ Tĩnh kia, trên công đường này chứng minh hắn có tội, Hàn Mạc tuyệt đối sẽ không trách nàng.
Mỗi người, vì người mình cần bảo vệ sẽ có lúc phải làm chuyện bất đắc dĩ.
Nhưng ngày hôm nay, câu trả lời của người phụ nữ này càng khiến Hàn Mạc hiểu thêm về tình người. Trên thế giới này, không phải ai cũng là kẻ xấu xa, cũng như có rất nhiều người, những chuyện thị phi thiện ác đúng sai đều phân biệt rõ ràng, hơn nữa, bọn họ còn có dũng khí để chọn lựa chính xác.
Lúc này, Hàn Mạc nhìn người phụ nữ nọ, cảm thấy phong thái của Hồ tiền thị có thể vượt trên tất cả nữ nhân trong thiên hạ.
- Ngươi….Ngươi nói bậy bạ gì đó?
Tư Đồ Tĩnh xấu hổ quá hoá thẹn, nổi giận quát:
- Hay cho điêu phụ nhà ngươi, dám ở trên công đường nói lời xằng bậy lừa gạt ta!
Hàn Mạc đứng lên, lạnh lùng nhìn Tư Đồ Tĩnh, lớn tiếng quát:
-Tư Đồ Tĩnh, ngươi nói bậy bạ gì đó?
Vẻ mặt hắn lạnh lùng, như một con báo săn mồi bị chọc giận, nhìn con mồi Tư Đồ Tĩnh, đôi mắt ngập tràn vẻ uy nghiêm. Hàn Mạc vốn làm người khác cảm giác hắn chỉ là văn sinh nho nhã, bề ngoài ôn hoà, nhưng lúc này hắn đột nhiên nổi giận, vẻ mặt dữ dội, giọng nói mười phần vang xa, khiến không ít người bị hù doạ.
Tư Đồ Tĩnh cũng giật mình, tuy rằng hắn vốn là oán giận Hàn Mạc, thế nhưng công bằng mà nói, nếu hắn không sợ hãi thì cũng không thể không oán giận thân phận của Hàn Mạc. Nếu như Hàn Mạc là người thường, Tư Đồ Tĩnh có hơn trăm nghìn phương kế để tiêu trừ nỗi oán giận trong lòng hắn. Thật sự hắn sợ hãi Hàn Mạc, sợ hãi thân phân con cháu quý tộc cùng chức vụ Hộ lương quan của y, cho nên nỗi oán giận của hắn chỉ có thể chất chứa trong lòng. Hàn Mạc này đột nhiên quát to lên một tiếng, đúng là làm đôi mắt Tư Đồ Tĩnh thoáng hiện lên vẻ sợ hãi.
Đi theo Hạ Học Chi đã lâu, thân là Nghi Xuân quận thủ, mọi chuyện đều được Hạ Học Chi sắp đặt, hắn đã quen thói ỷ lại, cũng đã từng có khí phách, nhưng đã sớm lên đến chín tầng mây.
- Hàn Mạc, ngươi…trên công đường, ngươi quát lên thế là có ý gì?
Trước mặt bao nhiêu người trên công đường, Tư Đồ Tĩnh bị Hàn Mạc lớn tiếng mắng nhiếc, không nén được giận, tốt xấu gì hắn cũng là một Quận thủ, lẽ nào lại có thể mất mặt như vậy, liền gân cổ lên quát lại.
Hàn Mạc cười lạnh nói:
- Hồ tiền thị nói còn chưa dứt lời, ngươi liền mắng nàng nói xằng. Ta không biết Tư Đồ đại nhân ngươi dựa vào chứng cớ nào nói là nàng nói không đúng sự thật? Sự tình ngày đó, nàng là đương sự, chuyện do chính nàng trải qua, lời nàng nói tự nhiên là thật. Chẳng lẽ ý ngươi muốn nói Tống Xa Nhi vũ nhục nàng là nói xằng, còn ta làm nhục nàng mới là sự thật? Tư Đồ đại nhân, đạo lý này của ngươi, Hàn Mạc ta thật không hiểu nổi.
Tư Đồ Tĩnh ngẩn ra, đúng là không biết phải phản bác thế nào.
Nhân chứng là người hắn tìm tới, hiện giờ lời chứng không giống với những gì hắn muốn nàng ta nói, chuyện này chỉ có thể nói là gậy ông đập lưng ông mà thôi.
- Hồ tiền thị, ngươi nói tiếp đi!
Hàn Mạc nhìn Hồ tiền thị, dịu giọng nói:
- Ngày hôm đó xảy ra chuyện gì, ngươi cứ đem tất cả ngọn nguồn nói rõ cho các vị lão nhân gia này, để bọn họ hiểu được sự tình rốt cuộc là như thế nào.
Hồ tiền thị không chút do dự nói:
- Ngày đó Tống đô đầu lấy bánh nướng đổi lấy thân thể dân phụ, dân phụ vì muốn đứa con nhỏ sống, chỉ có thể đáp ứng hắn. Nhưng trước mặt mọi người hắn đã xé rách xiêm y của dân phụ, mới bị Hàn tướng quân nhìn thấy, tiến đến chất vấn. Tống đô đầu nói năng vô cùng lỗ mãng, Hàn tướng quân mới một đao chặt đầu hắn. Lời dân phụ nói đều là sự thật, nếu có chút nào dối trá, dân phụ sẽ chết không tử tế, vĩnh viễn không được đầu thai làm người!
Lời thề này của nàng cực kỳ cay độc, mọi người nghe được, tức thì liền tin những gì Hồ tiền thị nói đều là sự thật, đến cả các trưởng lão trong công đường dù không biết sự thật thế nào cũng cảm thấy lời nàng nói không thể là giả.
Lăng Luỹ đứng dậy, cười nói:
- Tốt lắm, vậy là chuyện đã rõ cả rồi.
Nhìn người nhà Tống Xa Nhi đang quỳ bên cạnh, hắn liền đổi giọng nói:
- Tư Đồ đại nhân, những kẻ này dám giúp điêu dân vu cáo Hàn tướng quân, nhất định phải tống vào ngục, cẩn thận tra vấn một phen. Đúng rồi, những tên nha sai dám xuyên tạc sự thật đều phải bắt lại tất cả, xử phạt nặng bằng roi, rồi tống vô ngục. Tội nói xấu mệnh quan triều đình, tuỳ tiện phỉ báng, xuyên tạc sự thật, tất cả tội này đều phải chịu phạt không nhẹ đúng không?
Hàn Mạc liếc mắt nhìn vẻ mặt âm hiểm của Hạ Học Chi, nói:
- Tư Đồ đại nhân, đúng sai thế nào, Hồ tiền thị đã nói rõ rồi, ta nghĩ vậy là Hàn Mạc ta trong sạch trong chuyện này, đúng không?
Tư Đồ Tĩnh vẻ mặt âm trầm, liếc nhìn Hạ Học Chi, y thản nhiên nói:
- Tư Đồ đại nhân, ngươi tìm được nhân chứng, chứng minh được sự trong sạch của Hàn tướng quân, vậy còn gì để nói đây? Nên xét xử kẻ nào, bắt kẻ nào vào ngục, ngươi hãy cho bọn chúng rõ kết cục của kẻ dám vu vạ cho mệnh quan triều đình đi!
Nói rồi, cao giọng quát :
- Người đâu, đem người nhà Tống Xa Nhi giam vào trong ngục cho ta!
Bọn nha sai lập tức tiến lên, đem người nhà Tống Xa Nhi đang gào thét dẫn đi xuống.
Nhưng đúng lúc này, từ bên hông đại sảnh đường truyền đến một âm thanh quái dị, liền đó lại có tiếng kêu đau đớn vang lên. Mọi người đều cảm thấy lạ lùng, nhìn về nơi phát ra tiếng động, chỉ thấy cái mành kia mở ra, Tiếu Mộc một thân quân phục, chậm rãi từ bên trong đi ra, bế một đứa bé con chỉ hơn một tuổi trước ngực.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Hàn Mạc mỉm cười, tiến lên đón lấy, chỉ thấy đứa bé này mi thanh mục tú, vẫn còn thơm mùi sữa mẹ. Dường như đứa bé đang sợ hãi, tuy rằng không khóc thành tiếng, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhíu lại, đôi mắt đen lúng liếng nhìn chằm chằm vào Hàn Mạc.
Hàn Mạc khẽ mỉm cười, đứa bé cũng nhìn Hàn Mạc cười, cực kỳ đáng yêu. Hàn Mạc thích thú, nhẹ nhàng hôn trán nó một cái, dịu dàng nói:
- Không có việc gì đâu. Mọi chuyện đã ổn rồi, bé yêu đừng sợ!
Hắn ôm đứa bé đến trước mặt Hồ tiền thị đang sợ hãi, nhẹ giọng nói:
- Hồ đại tẩu, đứng lên đi!
Hồ tiền thị nghe Hàn Mạc kêu nàng là “Hồ đại tẩu”, vô cùng ngượng ngùng, lại có chút sợ hãi, nói:
- Dân phụ… dân phụ…!
Nhất thời nàng không biết nên nói điều gì cho phải.
Vừa rồi nàng còn cân nhắc rất nhiều lần mới quyết định không bán đứng lương tâm bản thân, bảo toàn chút tôn nghiêm cuối cùng, dứt khoát làm chứng vì Hàn Mạc, nhưng lúc ấy trong lòng nàng vô cùng đau khổ.
Xét vào tình cảnh của Hồ tiền thị, chỉ cần làm chứng cho Hàn Mạc, mạng của đứa con của nàng khó mà giữ được, thật sự nàng không thể ngờ được đứa bé lúc này lại ở trước mặt, nhất thời khiến nàng vô cùng xúc động, nước mắt lã chã tuôn rơi.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Lúc Tiếu Mộc mới rời khỏi, mọi người ở đây đều có chút nghi hoặc, nhưng rốt cuộc cũng không ai biết hắn đi làm cái gì. Sau đó bởi vụ ai cũng tập trung vào Hồ tiền thị, nhất thời quên mất chuyện này. Đến giờ mọi người mới hiểu được, Tiếu Mộc đột nhiên rời đi, im hơi lặng tiếng là để cứu đứa bé này.
Mới vừa rồi Hồ tiền thị trên công đường thoáng liếc mắt lo lắng nhìn bên hông của công đường, lọt vào mắt Hàn Mạc, hắn liền cảm thấy nhất định có sự kỳ quái ở đây. Lúc đó, hắn vốn là đang quan sát nàng, nhận ra vẻ lo lắng trên mặt nàng ta, liền phán đoán, phía sau tấm mành kia, chắc hẳn có người mà Hồ tiền thị quan tâm. Chính vì như thế, hắn mới phái Tiếu Mộc ra ngoài, rồi giữa công đường trách mắng Tư Đồ Tĩnh, trước nhất cũng là hắn thật tâm muốn quát y một phen, nhưng nguyên nhân quan trọng nhất chính là thu hút sự chú ý của tất cả mọi người vào công đường, không để ý đến Tiếu Mộc nữa.
Tiếu Mộc vòng ra phía sau, theo một con đường khác đi vào trong bên hông công đường, thấy một gã nha sai đang ôm đứa nhỏ, hiển nhiên là hắn tránh mặt ở phía sau mành, gây áp lực cho Hồ tiền thị, khiến nàng phải làm chứng theo lời Tư Đồ Tĩnh.
Tiếu Mộc nào phải nhân vật tầm thường, y là Ngự Lâm quân Kỵ binh đội Hộ quân úy, bản lĩnh cao cường, hành động lão luyện, chỉ là một nha sai nhãi nhép hắn liền dễ dàng giải quyết, rồi ôm đứa nhỏ đi ra.
Mọi chuyện xảy ra vô cùng lặng lẽ, Hạ Học Chi và Tư Đồ Tĩnh nhìn thấy Tiếu Mộc bế đứa bé đi ra cực kỳ khiếp sợ, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Ngày hôm nay Tư Đồ Tĩnh làm to chuyện như vậy, tập trung mọi người lại đây, thậm chí còn cho phép dân chúng đứng ngoài xem, mục đích chính là để chứng minh Hàn Mạc có tội, khiến Hàn Mạc lĩnh tội giết người, không còn rảnh rang mà để tâm đến chuyện của hắn. Một khi tội danh của Hàn Mạc được thành lập, chuyện ở công đường sẽ được dân chúng truyền ra ngoài, như vậy trước hết, danh tiếng thanh liêm của Hàn Mạc nhất định sẽ sụp đổ, thay vào đó là tên sát nhân gian ác xấu xa.
Thậm chí Hạ Học Chi còn chuẩn bị một đám dân chúng xúi giục, cho bọn họ đi thị uy, nhằm trục xuất Hàn Mạc.
Nhưng tất cả kế hoạch này lại vì dũng khí của Hồ tiền thị mà sụp đổ.
Chẳng những thế, bởi vì có rất nhiều quần chúng, Hàn Mạc vốn trong sạch lại bị chứng minh là có tội, ngày sau hắn tất sẽ không bao giờ tránh được rắc rối do vụ án này gây ra.
Hồ tiền thị đứng dậy ôm đứa con nhỏ, gương mặt ngời sáng tình mẫu tử, kiều diễm động lòng người.
Hàn Mạc khẽ nói với Tiếu Mộc:
- Mẫu tử nhà họ không thể tiếp tục ở lại Nghi Xuân, trước hết ngươi hãy đưa họ về quân doanh, dàn xếp mọi chuyện, cũng đừng để lời ra tiếng vào rồi nghĩ biện pháp để bọn họ rời khỏi đây.
Tiếu Mộc gật đầu.
Hàn Mạc lúc này mới chắp tay hướng bốn phía, lớn tiếng nói:
- Chư vị, bản tướng niệm tình Tư Đồ đại nhân là thật tâm xét xử, sự việc ngày hôm nay, ta sẽ bỏ qua. Bản tướng vốn là Hộ lương quan, công vụ bận rộn, vốn không có rảnh rang để ý đến những chuyện này. Hôm nay bản tướng đến đây, vốn chỉ là nể mặt Hạ thế bá cùng Giám sát sứ Lăng đại nhân, mọi chuyện giờ cũng đã được thu xếp ổn thoả, ta cũng không nhiều lời nữa.
Vẻ mặt hắn chợt chuyển qua lạnh lùng, nói:
- Nhưng ngày sau nếu còn có chuyện như vậy tìm tới bản tướng, đừng trách bản tướng không nể tình. Hôm nay Tống gia này nói ta là tên sát nhân giết người, ngày mai lại có Triệu gia vu cáo nói ta ăn cắp đồ này nọ, rồi sau Lý gia nói ta ỷ thế hiếp người, chẳng lẽ muốn bản tướng trả lời từng chuyện, mỗi lần như thế lại đến cửa nha huyện chịu xét xử? Ngày hôm nay, bản tướng cảnh cáo trước, chỉ có một lần này, những chuyện nhàn rỗi như thế này nếu còn có lần sau, đừng trách Hàn Mạc ta thất lễ!
Hạ Học Chi nhíu mày, nhưng vẫn đứng dậy, miễn cưỡng cười nói:
- Hàn thế chất, những chuyện này chỉ là hiểu lầm, may nhờ có Hồ tiền thị vì Thế chất làm sáng tỏ mọi chuyện, cũng không gây ra tai hoạ gì lớn. Vậy, lão phu còn có việc, xin cáo từ trước!
Nói xong, cũng chắp tay rời đi.
Hôm nay y quả là mất mặt, trong lòng vừa giận vừa thẹn, bày ra cạm bẫy hại người, nhưng nhân chứng của y lại làm chứng chứng minh sự trong sạch của Hàn Mạc, nếu y còn ở lại chỉ càng thêm hổ thẹn.
Ai ngờ ymuốn chạy, Hàn Mạc lại cố tình ngăn cản, hắn nghiêm nghị nói:
- Thế bá, người vẫn chưa thể đi được!
Hạ Học Chi nhíu mày nói:
- Thế chất có ý gì? Ta chỉ là đến xem xét xử, nếu vụ án đã có kết quả rõ ràng, ta còn ở lại làm gì?
Hàn Mạc thản nhiên cười nói:
- Hàn Mạc mời Thế Bá lưu lại, cũng là muốn nhờ Thế bá làm chứng cho mà thôi!
- Làm chứng chuyện gì?
Hạ Học Chi khó chịu nói.
Hàn Mạc dừng lại nhìn Hạ Học Chi, từ tốn nói:
- Xin Thế bá chờ cho một lát, ta nghĩ, bọn họ cũng sắp tới đây rồi!
Hắn còn chưa nói dứt lời, chợt nghe thấy có tiếng ồn ào ở bên ngoài công đường, chỉ thấy mọi người rẽ ra, hơn mười tên Ngự Lâm quân toàn thân khôi giáp sáng choang đi vào công đường. Các trưởng lão quan viên giữa công đường tức thì được dịp xôn xao, có người lớn tiếng kêu lên:
- Hàn tướng quân, ngài như vậy là có ý gì?
Hàn Mạc thản nhiên nói: - Chư vi đừng hoảng sợ, những Ngự Lâm quân này không phải là do Hàn Mạc ta phái tới.
Mọi người lại hiếu kỳ, Hàn Mạc hiện tại là thủ lĩnh của Ngự Lâm quân đóng tại huyện Tịch Xuân, Ngự Lâm quân có hành động, nếu không phải là Hàn Mạc phái tới, thì người nào có khả năng phái tới đây?
Từ bên ngoài lại thấy một đám Ngự Lâm quân nữa tiến vào, tất cả bọn họ đều vây quanh một cái cáng, trên cáng chính là Lại bộ Thị lang Tô Khắc Ung.
Hơn mười tên Ngự Lâm quân tiền hô hậu ủng, vây lấy Tô Khắc Ung ở giữa, đằng sau Ngự Lâm quân lại là một đám quan viên bộ Lại, không ít vị còn cầm mấy bọc trong tay, nhìn rất khí thế.
Công đường huyện nha vốn không lớn, bên trong vốn đã có không ít người, lúc này lại thêm một đám người tiến vào, tức thì trở nên chật chội.
Hàn Mạc lập tức lệnh Tiếu Mộc và hai gã Ngự Lâm quân bảo vệ mẹ con Hồ tiền thị rời khỏi huyện nha, quay về doanh trại dàn xếp mọi chuyện. Tiếu Mộc lĩnh mệnh, dẫn Hồ tiền thị và đứa nhỏ rời khỏi công đường.
Tư Đồ Tĩnh đã không còn ngồi yên nổi trên công đường, bước nhanh xuống dưới, trầm giọng nói:
- Các ngươi như vậy có ý gì? Các ngươi định làm gì?
Các quan lại có liên quan đều luống cuống đứng dậy sau lưng Tư Đồ Tĩnh, các trưởng lão nhà họ Hạ thì tụ tập bên cạnh Hạ Học Chi, mỗi người đều có biểu cảm khác nhau, hoặc phẫn nộ, hoặc nghi hoặc, kích động…
Trên đất của Hạ gia, trước mặt rất nhiều trưởng lão của Hạ Gia, Ngự Lâm quân bất chợt xông vào trong huyện nha không báo trước khiến rất nhiều người khó chịu, thậm chí có người đã bắt đầu suy nghĩ xem nên hạch tội như thế nào.
Tô Khắc Ung ngồi trên cáng, miễn cưỡng cử động, cười lạnh nhìn Hạ Học Chi và Tư Đồ Tĩnh, ho khan hai tiếng, mới nói:
- Tư Đồ đại nhân, bản quan hôm nay đến đây là muốn giải quyết công việc!
- Công việc?
Tư Đồ Tĩnh cả giận nói: - Ngươi bức tử Hạ Đạt, chúng ta còn chưa tính sổ, ngươi chạy đến nơi này là muốn làm việc gì?
Tô Khắc Ung lạnh lùng nói:
- Hạ Đạt? Dù có đúng là ta bức tử hắn hay không, nếu ta bức tử hắn, chư vị, mọi người có thể đến đánh ta một trận, rồi giải ta đến triều đình, xin Thánh thượng phái Đại Lý tự và quan viên Hình Bộ đến điều tra bản quan, bản quan nhất định không nói hai lời.
Vẻ mặt hắn vô cùng dứt khoát, vẫn ngoan cố như trước.
Hạ Học Chi cau mày, nhìn Hàn Mạc, hỏi:
- Thế chất, lại chuyện gì nữa đây?
Hàn Mạc cười nói:
- Thế cá không cần lo lắng. Tô đại nhân tuy bị trọng thương, nhưng chưa từng khắc nào quên mất trọng trách triều đình giao phó, cho nên y đã nhiều ngày điều tra. Nói ra cũng thật là khéo, Tô đại nhân và các quan Lại bộ, thông qua các mục của Đại Hồng thước điếm, điều tra được rất nhiều chuyện. Hơn nữa, Hồng Ngộ Tu cùng Điền Bố Nhân đều tình nguyện làm chứng, nhân chứng vật chứng đã đầy đủ, bọn họ lại nhắc đến không ít tham quan ô lại, Tô đại nhân đành phải theo phép quan mà hành sự. Tô đại nhân muốn làm, nên ta đã cử một ít Ngự Lâm quân theo hỗ trợ, chuyện này đương nhiên là hợp tình hợp lý. Vậy nên ta đã giao một trăm Ngự Lâm quân cho Tô đại nhân chỉ huy.
Dừng một chút, thấy Hạ Học Chi đang hổ thẹn, hắn lại nói tiếp:
- Thế bá tuy rằng không phải quan viên, không trực tiếp nhúng tay vào chuyện triều chính, nhưng dù sao cũng là nhân vật có tiếng tăm ở quận Nghi Xuân, lần này không ít tham quan ô lại dính líu tới vụ án này, Tô đại nhân đã nắm được chứng cớ, muốn bắt tất cả bọn họ về điều tra, muốn nhờ Thế bá làm chứng cho.
Những lời này của hắn nghe thì có vẻ mềm mại, thế nhưng lại sắc bén như dao, chỉ đích danh Hạ Học Chi ngươi không phải là quan viên triều đình, cho dù có quyền to ở Nghi Xuân này cũng không thể đứng ngoài nhòm ngó, can thiệp chuyện chốn quan trường, nếu không đó chính là dân nhiễu việc quan, là có tội.
Hạ Học Chi sao có thể không hiểu được ý tứ trong lời nói của Hàn Mạc, uất ức chỉ muốn nổ máu.
Mới đây, hắn đã hao tổn biết bao tâm sức, tạo ra biết bao cạm bẫy lừa Hàn Mạc, nào ngờ tiểu tử này giảo hoạt hơn tuổi của y nhiều, gặp chiêu ứng chiêu, hơn nữa, y lại nhất định không thuần tuý chịu đòn mà thường bất ngờ tấn công hiểm hóc, khiến hắn khó lòng phòng bị.
Cứ tưởng chuyện hôm nay có thể nhân cơ hội sửa trị Hàn Mạc, nào ngờ Hàn Mạc không những bình yên vô sự, ngược lại còn lợi dụng Tô Khắc Ung phản lại một đòn, mà đòn này quả thật khiến người ngoài không thể ngờ được.
Hạ Học Chi chỉ có thể thản nhiên cười nói:
- Chuyện quan gia, ta tất nhiên là không nên can thiệp. Tuy nhiên bất cứ ai muốn làm chuyện gì ở đất Nghi Xuân đều cần phải có chứng cứ rõ ràng, ta tuyệt không muốn thấy cảnh có người giương cung bắn lung tung, vu cáo hãm hại người.
- May thay có Lăng đại nhân ở đây lúc này. Lăng đại nhân công tư liêm minh, xin hãy vì mọi người mà làm chủ.
Đến lúc này rồi nếu Lăng Luỹ còn không nhìn ra các thế lực liên quan khắp nơi thì thật đúng là lão quá ngu xuẩn. Lão vốn là thông sự, lúc nào cũng nhanh nhạy sắc bén, có dính líu đến các thế lực này là chuyện hiển nhiên.
Lão tuy rằng vốn không muốn dính vào trận tranh đấu rắc rối giữa các thế gia này nhưng hiện tại, nếu muốn chỉ có thể tự lo thân mình, miễn mơ tưởng những chuyện khác làm gì.
- Chuyện này…Chứng cớ hiện đã đầy đủ, chuyện gì nên làm thì hãy làm thôi. Nếu chứng cớ vẫn chưa đủ, chúng ta có lẽ… ha ha, cẩn thận vẫn là hơn!
Lăng Luỹ nói nước đôi.
Đầu năm nay, lại nói chuyện khi đánh người Thái Cực, lão vốn là người trong chốn quan trường, dĩ nhiên phải có bản lĩnh nhất định.
- Người đâu!
Tô Khắc Ung cũng không nói nhiều lời, ngồi trên cáng, chống người, chỉ tri huyện Tịch Xuân đứng giữa đám người, lớn tiếng quát:
- Bắt người này lại cho ta!
Gương mặt Hạ tri huyện Tịch Xuân nháy mắt tái mét, thất kinh kêu lên:
- Vì…vì sao bắt ta? Ta là tri huyện Tịch Xuân, các ngươi…sao các ngươi dám bắt ta?
Tô Khắc Ung cười lạnh nói:
- Hạ tri huyện? Hừ, người cần bắt chính là ngươi!
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào