QUYỂN 1 : TỪ TRỜI GIÁNG XUỐNG
CHƯƠNG 11 : THỢ SĂN, SONG TỬ CÙNG VỚI HẠT TỬ YẾU ỚT
NGƯỜI DỊCH: NGỌC TU LA
NGUỒN : TU CHÂN GIỚI (TUCHANGIOI.COM)
Hồi lâu, Vương Duy cảm giác mình tỉnh táo lại, lại chứng kiến hai la lị một trái một phải đang ngồi bên cạnh mình.
Hết thảy đều tốt lành.
“ Cảm ơn ngài, đại ca ca, ngươi quả nhiên thực hiện lời hứa của ngươi, khế ước của ngài không có lực ước thúc gì, chúng ta đều đã khôi phục, tự do!”
Hai la lị đều thực kích động. Hai đôi mắt tràn ngập sùng bái, manh manh mắt to nhìn đến trong lòng lão Vương đồng chí ấm áp vù vù, ngay cả thân thể không chút khí lực cũng không cảm thấy khó chịu.
Nhưng khế ước lần này chưa mang đến thu hoạch gì cho Vương Duy, không có thiên phú kỹ năng, không có tăng trưởng lực lượng, thậm chí ngay cả tâm linh cảm ứng với hai la lị cũng không có, mà hai la lị thoạt nhìn cũng không trưởng thành tốt như hạt tử. Nhưng là lão Vương đồng chí thật cao hứng, lại hoàn thành một việc đại thiện nhân, quyết định vẫn phải tiếp tục đi trên con đường làm người tốt cho đến cùng.
Hơi nghỉ ngơi trong chốc lát, sau khi xác nhận hai la lị không còn vấn đề gì, Vương Duy quyết định mang theo hai nàng rời đi nơi này, tiểu cô nương đáng yêu hẳn là phải được nuôi dưỡng trong nhà lớn, được mặc quần áo ấm áp, cùng được ăn no, mà không phải ở trong một giếng mỏ bị vứt đi. Vương đại thiện nhân quyết định mang theo hai la lị chạy tới thế giới mới.
Bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ bé, kéo hai la lị cùng đi. Vương Duy bước chân còn chếnh choáng đi ra ngoài giếng mỏ bỏ hoang, lại chứng kiến Tác Khắc hạt tử Nham Thạch của mình đang giằng co với một đám người.
Một đám người quen cùng một đám người xa lạ, đang đứng chung một chỗ cùng nhau.
Người quen là bị một cước của chính mình đá bay trên không trung một vòng ba trăm sáu mươi độ, đó là động tác yêu cầu cao, tên thanh niên kiếm sĩ cùng với ba người bên cạnh hắn, mà người không quen, hiển nhiên so với hắn càng thêm có lai lịch.
“ Chính là bọn họ, a Long lão gia. Chính là người kia đem con mồi mà ngài truy tung suốt một năm giấu tới nơi này, nếu không phải tiểu nhân đủ tỉnh táo phái người theo dõi bọn hắn, khẳng định khiến cho bọn họ trốn thoát!”
Tên thanh niên kiếm sĩ hiện tại trên cổ còn băng bó băng vải, hiển nhiên mục sư còn chưa chữa khỏi được cho hắn. Ở trước mặt hắn vị được xưng là a Long lão gia là một trung niên nhân thật ra có làm cho Vương Duy cảnh giác, mà bảy người bên cạnh hắn cũng không nhìn ra được cạn sâu. Ở phía sau hắn, đi theo hơn một trăm khinh giáp chiến sĩ, ngực bọn họ đều mang một thẻ dấu hiệu tia chớp.
“ Tiểu Cáp Lợi, ngươi thật sự là càng sống càng phế vật, một người khế ước với Tác Khắc hạt tử, các ngươi thế nhưng cũng bị hắn đánh? Con mồi của ta đã tới ngay dưới chân ngươi, ngươi cũng không biết, ta thật sự hoài nghi là ngươi rốt cục đang giúp ai!”
A Long sắc mặt âm lãnh, một thân áo đen phụ trợ có vẻ mười phần sát khí, làm cho thanh niên kiếm sĩ bị dọa liên tục nói không dám.
Làm người tốt làm đến cùng, đưa phật đưa đến tây. Sự tình tới tình trạng này, nhất định là không thể dựa vào đàm phán giải quyết, Vương Duy biết hắn nên làm như thế nào. Hắn đem chiếc ghế xếp đặt xuống, đặt mông ngồi lên, đem hai tiểu la lị vẻ mặt hoảng sợ ôm vào trong ngực, lẳng lặng nhìn đám người kia.
Hắn phải khôi phục thể lực.
Thực hiển nhiên, hành động này của Vương Duy chọc giận một số người.
“ Xem ra, vị tiên sinh này cũng không để mắt ta.”
A Long cười cười, da mặt cơ hồ không có biến hóa.
“ Ta gọi là Long, là một thợ săn, nếu ngươi nghe nói qua Lôi Chi lực lượng dong binh đoàn, chính là tại hạ nhậm chức tam phó đoàn trưởng. Ta hy vọng ngài có thể cho ta mặt mũi, giao ra con mồi trong tay ngài, bởi vì ngài hẳn là biết, trên thế giới này, nhiều bằng hữu so với nhiều địch nhân tốt hơn, không phải sao?”
A Long miệng hết sức uy hiếp, đáng tiếc đổi lấy vẻn vẹn chỉ là một chuỗi ngáp của Vương Duy.
“ Lão tử là người tốt, làm bằng hữu cũng phải đi tìm người tốt, lão tử không cùng với đám ngu xuẩn và hỗn đản làm bằng hữu.”
Thanh âm vang rền của Vương Duy ở trong đồi núi nhỏ này qua lại nhộn nhạo, sắc mặt a Long lập tức liền biến thành đen.
Nhưng sau khi hắn thấy rõ dấu hiệu trên trán hai tiểu cô nương, sắc mặt hắn đen tới mức muốn bóng lên.
“ Ngươi tên hỗn đản này, đồ ti tiện quê mùa, cũng dám ký kết khế ước đối với song tử trọng yếu của ta!”
Lúc này a Long đã không còn vẻ giáo dưỡng tốt đẹp, trong miệng của hắn chỉ là thở hổn hển.
Cái gọi là song tử, chính là song sinh khế ước sinh vật, loại khế ước sinh vật này không giống người thường ở chỗ chính là chỉ cần cùng một người khế ước, như vậy người còn lại cũng sẽ đi theo khế ước, có thể nói, là một lần được tới hai khế ước sinh vật, là cách đơn giản nhất.
“ Từ khi một năm trước ta ở viễn cổ thi đấu thể thao trường phát hiện đôi song tử này, ta vì bắt lấy bọn họ, nhiều lần xuất nhập những vùng đất khô cằn sỏi đá, vì thế mấy trăm huynh đệ bị chết, ta thậm chí dùng chính tên mình cùng với mười năm sinh mệnh làm đại giới hướng ma quỷ đổi lấy một lần thất cấp nguyền rủa! Tuy rằng ta còn không biết các nàng thuộc giống gì, nhưng là ta biết hết thảy đều là đáng giác, vẻn vẹn chính là bởi vì các nàng có thể sống sót được tại viễn cổ thi đấu thể thao trường!”
“ Nhưng là! Ngươi! Ngươi cũng dám làm như thế!”
Tinh thần a Long tiếp cận bờ hỏng mất, cả năm truy tìm thế nhưng bị người khác giành trước, hắn nguyên bản thần kinh yếu ớt lại một lần nữa trải qua đả kích vượt qua năng lực của hắn thừa nhận.
“ Thực vất vả.”
Vương Duy cảm thán một tiếng.
“ Nhưng liên quan gì ta?”
Vương Duy nhẹ nhàng một lời vũ nhục rốt cục làm cho a Long bùng nổ.
“ Giết cho ta.”
Lời nói âm lãnh ở bên trong không khí quanh quẩn.
Vương Duy bá một tiếng đứng dậy, ánh mắt uy nghiêm không giận mà uy, hắn thu hồi Nham Thạch, cầm lên ghế xếp, trực tiếp xoay người vọt tới lối vào huyệt động.
Tất cả mọi người ngây dại.
Chạy trốn cũng chưa từng gặp qua kẻ chạy đến an lòng như thế, đúng lý hợp tình.
Vừa đến trước của quặng mỏ, Vương Duy lập tức thả ra một đống lớn hạt tử ở chung quanh sườn núi nhỏ. Khế ước là một loại năng lực phi thường kỳ quái, không cần pháp lực gì, hơn nữa sinh vật gọi về ở thời điểm xuất hiện sẽ tự động thanh lí tất cả không gian chung quanh, tất cả những vật chất không có sinh mệnh đều bị thanh lý bỏ ra, làm cho sinh vật triệu hoán có thể thành công gọi về.
Điều này làm cho Vương Duy chiếm tiện nghi rất lớn.
Khắp núi khắp nơi đầy tràn hạt tử làm cho những người đuổi theo tràn đầy hoảng sợ, nhưng khi bọn hắn chứng kiến xuất hiện chính là Tác Khắc hạt tử, bọn họ liền bật cười, vô luận có bao nhiêu, tất cả mọi người đều biết đạo lý như vậy, Tác Khắc hạt tử, là loại cho dù xuất hiện thành đàn cũng không cần chạy trốn, vì chúng là sinh vật nhỏ yếu.
Sự thật tàn khốc nói cho bọn hắn biết, chủ nghĩa kinh nghiệm hại chết người.
Vương Duy biết lần này rất nguy hiểm, người của đối phương tính ra thật nhiều, hơn nữa thực lực hẳn là cũng không kém. Cho nên hắn vừa lên đã đem tất cả hạt tử triệu hoán đi ra, đối diện địch nhân tiến hành công kích tính bão hòa. Những chiến sĩ này căn bản là không thể tưởng được động tác của đàn hạt tử thế nhưng phối hợp thống nhất như thế, động tác duy nhất của chúng nó chính là vừa di động vừa công kích, hơn nữa chúng cũng không tùy tiện xông lên, mà là không ngừng dùng độc tố xạ tuyến tiến hành bắn tỉa chính xác.
Vô luận phòng ngự hoàn thiện cỡ nào, trừ phi bọn họ đều có thể thi triển hộ thuẫn pháp sư cấp hai đi ra, nếu không, đàn hạt tử nhất giai phóng ra độc tố xạ tuyến đủ cho đám giáo điều chủ nghĩa ngu ngốc biết, cái gì là thống khổ. Tiếc nuối chính là, pháp sư trong đội ngũ này không nhiều lắm, cho nên không cách nào trong khoảng thời gian ngắn đem tất cả mọi người bảo vệ.
Nhưng lại không chỉ có như thế, thời điểm xạ tuyến công kích còn có chứa một ít mùi rượu trái cây nồng đậm, tuy rằng ngay từ đầu không có gì, nhưng sau một thời gian ngắn, đám chiến sĩ bước chân bắt đầu chếnh choáng, tầm mắt mơ hồ. Thân thể bắt đầu không nghe điều khiển lảo đảo, không bao lâu, một ít chiến sĩ sức chống cự kém lục tục bị đánh ngã, bị đàn hạt tử xông lên lôi đi, bị chia làm mồi ăn.
Không lâu, chiến đấu chấm dứt, những chiến sĩ xông lên toàn quân bị diệt, đều bị hạt tử phân thây, mà hạt tử của Vương Duy cũng bị chém bị thương hơn tám trăm con, tự động trở lại không gian khế ước tu dưỡng. Nhưng Vương Duy biết, chuyện này cũng không lớn lắm, bởi vì bảy người bên người a Long một người cũng chưa động, trên người của bọn họ đều lóe ra quang mang pháp sư hộ thuẫn.
Đây mới là đối thủ khó giải quyết.
Bảy người, dựa theo phân loại, phương diện này có ba tên mặc áo choàng pháp sư, bốn tên còn lại mặc khôi giáp, một tay cầm đại kiếm, một tay giơ tấm chắn.
Thoạt nhìn cũng không dễ đối phó.
Pháp sư hộ thuẫn chính là từ trong tay ba người mặc áo choàng không ngừng bao bọc trên cơ thể tám người, mà ngay từ đầu tên thanh niên kiếm sĩ cũng đã không biết bỏ chạy đi phương nào.
Đồng tử Vương Duy phóng lớn.
Hắn đang khẩn trương.
Đã có 43 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
QUYỂN 1 : TỪ TRỜI GIÁNG XUỐNG
CHƯƠNG 12 : TIỂU HỎA CẦU, ĐẠI HỎA CẦU CÙNG VỚI KỊCH ĐỘC TÂN TINH
NGƯỜI DỊCH: NGỌC TU LA
NGUỒN : TU CHÂN GIỚI (TUCHANGIOI.COM)
Tại thế giới còn chưa quen thuộc này, nắm tay cùng với khí lực là thứ nhờ cậy duy nhất ở trước mắt, nhược điểm của đối phương là gì hắn cũng không biết, nhưng hắn duy nhất có thể xác định chính là, còn bài chưa lật của mình hẳn là có thể dùng được, nhưng dùng chiêu đó trả giá có chút quá lớn. Hơn nữa có thể đạt tới hiệu quả mong muốn hay không thì còn chưa biết được.
Những người đó động trước.
Các pháp sư thống nhất giơ pháp trượng trong tay lên, tinh thể trên pháp trượng đón ánh mặt trời lóe ra thất thải quang mang, hơn nữa càng ngày càng sáng ngời, cuối cùng chín đạo màu sắc khác nhau xạ tuyến theo đỉnh ba pháp trượng phun ra, thẳng đến chín con hạt tử có khoảng cách gần với bọn họ nhất, tốc độ của ánh sáng không phải sinh vật có thể so sánh, trong nháy mắt chín con hạt tử bị xạ tuyến chiếu trúng đã phát sinh sự nổ mạnh kịch liệt, trực tiếp bị ném trở về không gian triệu hoán.
Vương Duy cảm thấy trái tim mình mạnh mẽ ngừng lại.
Hạt tử là yếu ớt, nhưng đối mặt với năm giây thời gian, chín con hạt tử của mình liền như vậy bị đánh bại, vậy thì cho dù mình có bao nhiêu hạt tử cũng không đủ cho họ xử lý a?
“ Hai người các ngươi trở lại trong động đi, ta đi đối phó bọn họ!”
Vương Duy cho hai tiểu la lị khuôn mặt đang tràn ngập lo lắng đi trở vào trong động, chính mình một tay cầm chiếc ghế xếp lên, bính một tiếng khép lại, đem da thú mềm mại bên trên lột bỏ xuống.
“ Đến đây đi, đám nhãi con, lão tử ở trong rừng rậm ngây người lâu như vậy, lăn lóc không chỉ có mỡ cùng với tinh trùng!”
Nói xong, Vương Duy giơ lên ghế dựa trực tiếp chọn một gã đi đầu trong bốn gã kiếm sĩ vọt tới, kiếm sĩ kia tựa như cũng cảm nhận được cái ghế kỳ quái này rất nặng nề, cho nên hắn không dám trực tiếp dùng vũ khí trên tay ngạnh kháng, mà là lắc mình né tránh, đồng thời tấm chắc tay trái mạnh mẽ đánh vào đầu Vương Duy, đây là một động tác tiêu chuẩn của một chiến sĩ, triệt thoái ra sau còn dùng thuẫn đánh tới. Tấm chắn đều do vàng ròng chế thành, ít nhất dầy một ngón tay, lần này nếu đập trúng không chỉ là vấn đề bị đầu rơi máu chảy.
Đối phương mau, Vương Duy nhanh hơn!
Vương Duy biết ghế dựa của mình rất nặng, khẳng định không thể đập vỡ đến tên kia, cho nên trong nháy mắt hắn đập ra, hắn nhanh nhẹn xoay người lợi dụng thân thể theo lực quán tính xoay vòng nửa vòng tại chỗ, một cước đá vào bên hông gã kiếm sĩ.
Vương Duy rất có lực lượng, cùng sinh vật khế ước ký hẹn làm cho nhân loại mang đến một ưu điểm đó là có thể đề cao lực lượng của nhân loại, vô luận là thể lực hay là trí nhớ.
Đầu óc của đám hạt tử ngu ngốc khẳng định là không được, thể lực lại càng không đáng nói, nhưng một ngàn thứ ngu ngốc không sánh được với một Einstein, nhưng một ngàn con khỉ ốm còn không đè chết một con voi hay sao?
Cho nên, Vương Duy cùng hai ngàn con hạt tử ký kết khế ước, lực lượng của hắn phi thường khủng bố, dù cho hiện tại hắn có chút suy yếu. Nhưng một cước kia cũng đá trúng vào bên hông là nơi phòng hộ kém cỏi nhất.
Tên chiến sĩ kia trong nháy mắt bị Vương Duy đá ngã liền giơ kiếm chém tới, nhưng hắn lại bay ra ngoài trước, mà vẻn vẹn chỉ đâm được một lỗ thủng lớn trên quần Vương Duy.
Người bình thường sớm đã bị một cước này đá chết tại chỗ, nhưng chiến sĩ kia không phải là người bình thường, cho nên hắn chỉ khựng lại, nhưng nội tạng có thể bị vỡ tan, bị xuất huyết nội vấn đề nghiêm trọng.
Vừa nhìn thấy đồng bạn bị một cước đá ngã lăn, còn lại vài người đều ngừng lại, kinh ngạc nhìn người kia, bọn họ không thể tưởng tượng, người chỉ có Tác Khắc hạt tử làm khế ước sinh vật vì sao có thể trong nháy mắt giết được một vị tam giai chiến sĩ! Cho dù là hắn vừa mới cung song tử định ra khế ước, nhưng song tử rõ ràng không phải là sinh vật đại biểu cho lực lượng hình thể, có thể mang đến sự gia tăng sức mạnh cho hắn phi thường có hạn, có thể đạt tới cấp hai cũng đã là không tệ.
Trừ phi, người này là đang che giấu thực lực của chính mình!
Những người này lo lắng, Vương Duy không lo lắng, hắn cũng không cần lo lắng, thời điểm người khác lo nghĩ, chính là thời cơ tiến công tốt nhất của mình.
“ Thiên phú! Lực lượng Dã Man Cự Tê!”
Một chiến sĩ hô to một tiếng, một con tê giác khổng lồ mạnh mẽ ở sau lưng của hắn lủi lên, cùng thân thể hắn hợp lại làm một, da tay của hắn nháy mắt biến thành màu xám đất như tê giác, hơn nữa còn tràn ngập nếp nhăn. Khôi giáp cả người hắn đều mọc đầy mũi nhọn, giống như loài tê giác một sừng.
“ Mẹ nó! Tưởng lão tử không có?”
Vương Duy một tay xé mạnh y phục trên người xuống.
“ Thiên phú!”
Vương Duy miệng hô, một bên đánh chiếc ghế xếp ra ngoài, trận địa đối phương đã sẵn sàng đón địch, nhưng trong hai mắt lại không cho là đúng, cho dù đối phương có lực lượng mạnh thế nào, một chiếc ghế dựa có thể làm gì một chiến sĩ đã được gia tăng Dã Man Cự Tê lực? Nhưng bởi vì lo lắng Vương Duy có biến chiêu gì khác, cho nên nam tử kia không có né tránh.
Ghế xếp đã đến trước mắt, chiến sĩ kia hai chân mở ra, nâng lên tấm chắn mạnh mẽ đập tới chiếc ghế xếp.
Chính là hiện tại!
Vương Duy vọt mạnh tới.
Người đang trong thời điểm va chạm kịch liệt theo bản năng sẽ nhắm mắt lại, đó là tính bắt buộc, thật giống như một người ở thời điểm bị ách xì sẽ nhắm mắt lại, không ai có thể trợn tròn mắt mà ách xì.
Khi một người nhắm mắt lại rồi mở ra, mãi cho đến khi chứng kiến được người khác rồi mới phản ứng, ít nhất cần một giây đồng hồ thời gian.
Đối với bạo phát cường đại Vương Duy mà nói, một giây, vậy là đủ rồi. Chiến sĩ kia đã xem thường lực lượng của Vương Duy! Cũng xem thường sức nặng của ghế xếp! Ghế xếp nặng nề trực tiếp đem tấm chắn của chiến sĩ kia đập xuống lảo đảo, tuy rằng chiến sĩ kia có lực lượng của tê giác, nhưng thể trọng của hắn lớn như vậy, mà ghế xếp cơ hồ nặng nề như thân thể hắn, dưới lực đánh sâu vào, hắn căn bản không có biện pháp bảo trì cân bằng!
“ Thiên phú! Đoạn tử tuyệt tôn cước!”
Thời điểm nghe tiếng la này, kiếm sĩ kia theo bản năng muốn mượn lực phản chấn mà thối lui ra sau, đồng thời tay phải chém xuống, ý đồ cách trở địch nhân tiến công, nhưng thanh kiếm kia lại chém trúng thứ gì đó cứng rắn.
Trên một thanh ghế.
Kêu thảm thiết, người ngã.
Kỹ thuật của lão Ải nhân không tốt kiểu bình thường, kiếm sĩ kia đến chết cũng không hiểu được, bảo kiếm chém sắt như chém bùn của mình vì sao ngay cả một chiếc ghế dựa cũng chém không đứt.
Đoạn tử tuyệt tôn cước tự nhiên không phải đến từ thiên phú của khế ước sinh vật, mà là thiên phú bản thân của Vương đại thiện nhân, thiên phú đánh nhau, cho dù là ở bên trong hắc đạo, nếu không phải có thâm cừu đại hận, cũng sẽ không có người ra chiêu này. Vương Duy thật ra không hề có gánh nặng tâm lý, đối phương cùng mình, hai bên chỉ có một bên còn sống rời đi, mình có thể làm là nghĩ biện pháp xử lý bọn họ. Cho nên Vương Duy cũng không có gánh nặng khi giết người tồn tại trong lòng, bởi vì giết người, đôi khi cũng là một việc làm tốt.
Sau khi Vương Duy dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai xử lý hai kiếm sĩ, hắn lập tức lui trở lại phía trước sơn động, tên thứ nhất là trở tay không kịp, tên thứ hai là ẩn giấu mà đánh, người thứ ba đã không còn đơn giản như vậy, người khác cũng sẽ không ngây ngốc để cho ngươi đánh tiếp, còn lại vài chiến sĩ đồng thời lóe ra thiên phú cùng với hào quang đấu khí, pháp sư cũng đã phóng ra một loại tăng cường ma pháp trên người bọn họ, bọn họ đã sẵn sàng chuẩn bị chờ Vương Duy tới.
Vương Duy không đánh, không có nghĩa là người khác không đánh, trong lúc nhất thời mấy chiến sĩ không hề tiến lên, mà là lui trở lại bên người pháp sư, hình thành một tiêu chuẩn chiến sĩ phòng ngự, trận hình cho pháp sư oanh tạc.
“ Hỏa cầu thuật!”
Ba pháp sư cùng nhau hô lên.
Sau đó ba viên hỏa cầu đồng thời bay đến trước mặt Vương Duy.
Vương Duy căn bản không thể tránh né, bởi vì phía sau hắn chính là quặng mỏ không sâu kia, vạn nhất để cho hỏa cầu bay vào bên trong quặng mỏ, hết thảy liền nguy hiểm.
Phía sau, Vương Duy chỉ đành cầu nguyện chiếc ghế xếp bao hàm tinh hoa nghề rèn mấy trăm năm của lão Ải nhân trong đó.
Ghế dựa thực rộng, hoàn toàn có thể ngăn trở ba viên hỏa cầu chỉ cỡ cái chén, ầm ầm nổ mạnh.
Thân thể Vương Duy bị kịch liệt nổ mạnh chấn lui ra sau một bước.
“ Vậy là xong rồi? Kỹ thuật của lão La Y thật đúng là không tầm thường!”
Vương Duy vừa rồi thậm chí không cảm giác được có bao nhiêu lực đánh sâu vào.
“ Làn da nóng rực, khàn khàn nóng giận, cuồng bạo nguyên tố, ngưng kết thành vũ khí cho ta! Đại hỏa cầu thuật!”
Kháo! Là hỏa cầu thuật thăng cấp!
Vương Duy biết, tiểu pháp thuật chỉ cần hô tên pháp thuật là có thể, nhưng cao giai pháp thuật, nhất định phải cần chú ngữ mới được!
Mẹ nó, đại hỏa cầu thuật này ít nhất là pháp thuật cấp hai.
Làm sao bây giờ? Vừa rồi tiểu hỏa cầu không làm gì được hắn, đại hỏa cầu còn có thể làm gì hắn?
Kháng! Cứng rắn kháng!
Tình huống căn bản không chấp nhận cho Vương Duy suy nghĩ quá nhiều, ba hỏa cầu ước chừng quả bóng rổ mang theo cuồn cuộn sóng nhiệt thẳng đến trước động khẩu, bọn họ là xem chuẩn Vương Duy không dám rời khỏi động khẩu, cho nên xuống tay cũng phá lệ tàn nhẫn.
Ba viên hỏa cầu cơ hồ đồng thời nổ mạnh, lực đánh sâu thật lớn làm cho Vương Duy trượt mạnh ra sau hai thước mới dừng lại, hài trên chân lập tức bị mài mòn, chân trần đứng trên mặt đất.
“ ** con mẹ ngươi! Xem lão tử là đầu to đúng không?”
Cho dù là người tốt Vương Duy rốt cục cũng bị đánh cho nổi lửa.
“ Mẹ nó, các ngươi có đồ chơi, khi ta không có?”
Vương Duy hung hăng nhổ một bãi nước bọt, lại gọi hạt tử ra khắp núi, mà ngay cả hạt tử trọng thương vừa rồi hòa lẫn, tất cả đuôi của các hạt tử đều cao cao nhếch lên, quang mang màu xanh biếc đem đồi núi nhỏ chung quanh đều biến thành màu xanh biếc.
“ Con bà ngươi! Xem thiên phú của lão tử! Kịch độc tân tinh!”
Đã có 41 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
QUYỂN 1 : TỪ TRỜI GIÁNG XUỐNG
CHƯƠNG 13 : CỰ, CỰ, CỰ, CỰ KIẾM CÙNG VỚI THIÊN SỨ A DI
NGƯỜI DỊCH: MAI KIẾM PHONG
NGUỒN : TU CHÂN GIỚI (TUCHANGIOI.COM)
Vương Duy hữu quyền giơ cao, hai ngàn con bọ cạp đúng lúc Vương Duy giơ nắm tay cùng đồng loạt phun ra độc tố xạ tuyến, từng đó xạ tuyến đem toàn bộ không trung nhuộm thành một thảm xanh biếc! Không khí bên trong tràn đầy hương rượu trái cây, âm thanh xạ tuyến vang lên ong ong làm đầu óc người ta như to ra choáng váng. Vài người đang đứng dưới không khí tràn ngập hương rượu trái cây như mơ hồ có chút xiêu vẹo, tinh thần cảm thấy hoảng hốt!
Độc tố xạ tuyến bay lên trên nắm tay Vương Duy ngưng kết ra một con bọ cạp nhỏ, sinh vật này cấu thành từ tinh thể trong suốt. Vương Duy mạnh mẽ vung ra một quyền về phía mấy kẻ trước mặt, một quyền mang theo một dải hào quang xanh biếc ,tinh thể bọ cạp hóa thành một đạo lưu quang nhắm ngay trung tâm năm người vọt đến.
" Không tốt! Mau phóng thích tam giai ma pháp hộ thuẫn!"
Một chiến sĩ chứng kiến một màn vừa rồi vội vàng đến bên người ma pháp sư hô lên.
Thế nhưng, cao giai ma pháp cần niệm chú ngữ, không thể nhanh chóng thi triển lập tức .Thủy tinh hạt tử bay trên đỉnh đầu mấy người kia oanh một tiếng nổ tung, Một quầng sáng xanh biếc trong nháy mắt lướt qua vài người, đem toàn thân những kẻ đó nhuộm thành màu xanh biếc. Tinh thể phá nát da dẻ bọn họ, sau đó làn da của họ bắt đâu thối rữa, tan ra, cuối cùng cả khôi giáp cũng đồng thời biến thành một bãi nước mủ.
"Mẹ kiếp , chiêu này một tuần chỉ sử dụng được một lần, lại bị bọn tạp củng các ngươi làm lãng phí.Nếu không phải vừa bị thoát lực, ta con mẹ nó đem một đám các ngươi đập nát thành phân bón!"
Vương Duy hùng hùng hổ hổ xoay người sang chỗ khác, đột nhiên nhìn thấy hai tiểu la lỵ lại tự mình đi ra, mà phía sau còn một người nữa.
" A Long!"
Ta kháo! Vừa rồi lúc đang đánh nhau không nhìn thấy được tên này, không nghĩ tới hắn có thể ẩn hình, nhưng lại dấu giếm được hồng ngoại thị giác của đám hạt tử! Mẹ nó thật là gặp quỷ!
"Ngươi xem, cuối cùng ta thắng!"
A Long điên cuồng cười rộ lên, Vương Duy nghe thấy thực chói tai.
" Thắng con mẹ ngươi! Ngươi mau thả bọn họ ra, bằng không..."
Vương Duy còn chưa dứt lời, lại thấy một trận tiếng rít sắc bén, ngay sau đó hắn cảm giác trên đỉnh đầu mình tràn ngập thứ gì thật uy áp đang bay tới gần. Bất quá không đợi hắn ngẩng đầu lên đồ vật này đã ở ngay trước mặt hắn.
Đó là một thanh kiếm, một thanh kiếm rất lớn, sở dĩ nói lớn vì nó lớn đến nỗi có thể tạo thành một chiến hạm.
Chuôi kiếm đang cắm dựng đứng sau lưng hai tiểu la lỵ, cách hai thân thể chỉ khoảng năm cm, thân kiếm to bè rộng chừng 10 thước, bộ phận lộ ra trên mặt đất chừng 50 thước! Kì quái là ở chỗ, thanh kiếm lớn như vậy lại không gây ra tiếng gió, mà vừa rồi tên đáng thương kia vì vậy mà bị mũi kiếm đập chết.
Đúng vậy! Là đập chết, không phải chém chết.
Vương Duy run rẩy ngẩng đầu nhìn qua, lại thấy một sinh vật sau lưng có một đôi cánh màu đen,là một nữ tử cả người bùng cháy ngọn lửa màu đen đang từ trên trời giáng xuống. Đến trước mặt Vương Duy, đứng bên người hai tiểu la lỵ .
Sau đó ngọn lửa màu đen biến mất không thấy nữa, lộ ra bên trong một khuôn mặt điên đảo chúng sinh.
" Trời ơi! Ta vậy mà thấy được thiên sứ."
Vương Duy dùng sức dụi mắt, xác định mình không có nhìn lầm, vừa định mở miệng nói cái gì. Phía sau thiên sứ hai tiểu la lỵ bỗng nhào tới khóc to.
" Mụ mụ!"
Mụ mụ?
Vương Duy dùng chỉ số thông minh siêu cao của mình cẩn thận cận nhắc, lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra, vì thế hắn nở một nụ cười, cúi đầu, mở miệng nói một câu.
"A di--"
Thiên sứ hiển nhiên cũng thấy được Vương Duy, nàng cho Vương Duy một cái mỉm cười xin lỗi, sau đó luống cuống tay chân bắt đầu an ủi hai nữ nhi của mình, các nàng dùng ngôn ngữ thiên giới mà Vương Duy không hiểu gì để nói chuyện với nhau, Vương Duy đứng cạch nhìn cũng không được, đi cũng không hay, vì thế hắn qua chiến trường bên cạnh, đem cái ghế ra lau chùi, sau đó trùm lên một lớp da thú, đem tới.
"Mời A di ngồi"
Vương Duy là người tốt, tôn trọng người già yêu thương trẻ nhỏ phát huy truyền thông tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa, hắn rất yêu thương mẫu thân hắn, cho nên hắn cũng có thể tôn kính người khác như mẫu thân hắn vậy.
Vương Duy quả nhiên vỗ mông ngựa đúng lúc, thiên sứ a di ôm hai la lỵ chậm dãi ngồi xuống, hơi chút mỉm cười với Vương Duy, nhất thời Vương Duy cảm giác được chính mình làm người tốt thật có ý nghĩa.
Rất nhanh hai la lỵ nói gì đó rồi chuyển ánh mắt sang người Vương Duy, Vương đại thiện lương nhìn đến hai la lỵ đang không ngừng dùng tay chỉ chỏ chính mình, tuy rằng nghe không hiểu các nằng nói gì, nhưng Vương Duy cơ bản cũng đoán được hai nàng đang kể lại chuyện từ khi gặp mình đến bây giờ. Nói xong xuôi, hai la lỵ đột nhiên vươn tay ra, chỉ lên trán mình, trên đó có ấn kí đỏ như máu nhìn qua dị thường chói mắt.
Vương Duy trong lòng bắt đầu hồi hộp lo lắng, không cùng mẹ người ta thương lượng lại kí khế ước cùng khuê nữ của người ta, tuy rằng xuất phát từ lòng tốt, nhưng chuyện này nói ra có chút bất hảo!
Mẫu thân hai tiểu la lỵ cau đôi mày đẹp, nhìn một đôi ấn kí kì quái trên trán hai la lỵ, sau đó nàng vươn tay, nhẹ nhàng vuốt lên một chút, kí hiệu kì quái kia cứ như vậy mà nhẹ nhàng biến mất không thấy nữa,ngay sau đó lại hiện lên.
Thấy thế Vương Duy nhức đầu không biết làm sao, vừa mấp máy miệng định nói cái gì, lại thấy vị mẫu thân có hai cánh lớn sau lưng quay đầu nhìn qua bên này, sau đó Vương Duy đầu ông lên một tiếng, hai mắt tối sầm, lực lượng nặng như ngàn quân đột nhiên từ trên trời giáng xuống. Bất ngờ không kịp đề phòng, Vương Duy lập tức bị áp bức không thể động đậy, hơn nữa áp lực không ngừng lớn lên.
Áp lực đến rất nhanh mà đi cũng nhanh,khi hắn đứng thẳng được lên, lại nhìn thấy vị mẫu thân kia đang đứng trước mặt hắn cười tươi như hoa
" Ngươi là một người trẻ tuổi xuất sắc."
Vị mẫu thân kia nói.
"Ngươi có ý chí kiên cường, linh hồn tinh thuần, lực lượng không giống người thường, nhưng chừng đó cũng không đủ để bảo hộ nữ nhi của ta"
Vị mẫu thân kia tiếp tục nói
Vương Duy nhất thời không phục, nếu không phải vừa rồi kí khế ước lực lượng của mình bị hư thoát, làm sao đến nối chật vật như thế?Nếu không lão tử vừa rồi sớm đem cái ghế xếp để đập nát cái lũ vừa chết ở kia.
" Ta biết ngươi không phục, nhưng ngươi phải tin tưởng ta, tương lai ngươi sẽ biết, thế giới này phi thường nguy hiểm, ta vô cùng không muốn một người tâm địa thiện lương như ngươi bị hắc ám ăn mòn, cũng không hy vọng ngươi mất đi tánh mạng. "
Vị mẫu thân kia cười ha hả vui vẻ cùng Vương Duy trò chuyện. Đột nhiên, trước mặt vị mẫu thân kia đột nhiên biến đổi, hắc hỏa bất nhờ phóng lên cao, vốn là ôn nhu điềm tĩnh mẫu thân đột nhiên biến thành một vị mĩ phụ vô cùng xinh đẹp.
"Không dông dài ở đây"
Mĩ phụ hé miệng nói một câu, sau đó chụp lấy cổ áo Vương Duy.Hắn một thân nam nhân cao 1m9 cứ như vậy mà bị hắc diễm mĩ phụ nâng lên không trung trông như đang xách một con gà con.
"Nghe đây, tiểu tử, ta thực sự thích ngươi, tuy rằng ngươi đã cứu nữ nhi của ta, bất quá ngươi làm chuyện không thể tha thứ với nữ nhân của ta, cho nên vốn ngươi cũng không nhận được lễ vật tạ ơn gì! Nhưng bởi vì ta thực sự thích ngươi, hơn nữa thoạt nhìn ngươi cũng không tồi, cho nên ta quyết định lấy danh nghĩa cá nhân ta tặng cho ngươi một đồ vật, nhìn thấy thanh kiếm kia không?"
Hắc diễm mĩ phụ chỉ vào thanh kiếm vẫn còn cắm ở cửa sơn động trông lớn như con thuyền kia.
" Đồ vật kia làm từ tinh thiết, bên ngoài còn phủ một tầng bí ngân để trang sức, thân mình cũng không coi là thứ tốt gì, bất quá tại nhân giới cũng xem như tương đối hiếm thấy, ta lấy danh nghĩa cá nhân tặng cho ngươi! Hơn nữa còn một vấn đề quan trọng, tiểu tử ngươi thật quá yếu! Nếu ngươi muốn tương lai có thể triệu hồi khuê nữ của ta, người cần phải thành thành thật thật tăng cấp bậc tu vi của ngươi đi!"
Hắc diễm mĩ phụ nói xong, ôm lấy hai la lỵ vẻ mặt đang bất đắc dĩ, hóa thành một hắc sắc hỏa diễm như lưu tinh, bay về phía chân trời, cuối cùng biên mất vô tung vô ảnh.
" Đại ca ca, không được quên chúng ta a!"
Âm thanh hai tiểu la lỵ dần biến mất trong tai Vương Duy.
Vương Duy vẻ mặt mờ mịt đứng tại chỗ.
Ngơ ngác nhìn thanh cự kiếm.
" Ngươi cho ta cái thứ này, nhưng ngươi không cho ta một cái túi to a!"
Đã có 45 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
QUYỂN 1 : TỪ TRÊN TRỜI RƠI XUỐNG
CHƯƠNG 14: VƯƠNG DUY TÀI PHÚ CÙNG GIA ĐÌNH MƯU MÔ
NGƯỜI DỊCH: MAI KIẾM PHONG
NGUỒN : TU CHÂN GIỚI (TUCHANGIOI.COM)
Vương Duy phanh một cước đá vào thân cây cự kiếm, thân kiếm không chút sứt mẻ, thậm chí âm thanh cũng không thấy vang lên, còn Vương Duy thì ôm chân nhảy dựng cả nửa ngày, vừa rồi giày hắn bị ma phá, lộ ra ngón chân trực tiếp đá vào thân kiếm cứng rắn vô cùng kia, rất đau.
" Lần trước đưa cho ngươi vật kia,chính là một cái cực phẩm trữ vật giới chỉ."
Vương Duy hoảng sợ, hiện tại hắn đang trong tình trạng suy yếu một chút lực lượng đều không có, bị người khác đến gần cũng không phát hiện được.
Bất quá hắn nhìn đến người từ sau thanh cự kiếm đi ra liền thở phào một hơi .
" Lão La Y, ngươi như thế nào lại ở đây? "
Vương Duy kì quái hỏi. Người tới đúng là lão nhân La Y , cái miệng thật thối, nhưng là một ải nhân nhiệt tâm.
" Thiên giới sinh vật thiết lập ảo cảnh a, nếu không phải lão phế vật ta miễn cưỡng coi như bát giai, ta còn không thể phát hiện ra nơi này, tiểu tử ngươi thực có bản lĩnh, hiện tại nhị giai cũng không đến, thế nhưng dưới uy áp cường đại của thiên giới sinh vật mà không ngã , ta không thể không công nhận, ngươi là một hảo tiểu tử. "
" Thiên giới sinh vật? Là cái gì? "
Vương Duy với những từ ngữ này đương đối xa lạ, hắn chưa tới bây giờ cũng chưa nghe qua, bình thường cũng không có ai nói cho hắn.
" Vũ trụ này do nhiều vị diện cấu thành, nhân giới, chính là thế giới này chúng ta có thể nhìn thấy , thiên giới, là một vị diện cao cấp trong vũ trụ, bên trong là những sinh vật có lực lượng kinh khủng, cho dù chỉ là một con chó nhỏ, vẫn là sinh vật cường đại,nhân giới không thể sánh kịp với lực lượng cường đại của thiên giới sinh vật, đó là quy luật của vũ trụ. Ngoài thiên giới còn có thâm uyên, nơi đó có số lượng sinh vật tà ác khổng lồ, sánh ngang với thiên giới, bọn họ lực lượng đều mang tính hủy diệt. Địa ngục, một thế giới thuần túy do sinh vật tà ác cấu thành, ngang với thâm uyên sinh vật, sinh vật tại địa ngục tà ác không có lý do, chúng vừa sinh ra đã tà ác. Đương nhiên, ngoài ra còn có linh hồn vị diện, năng lượng tinh khiết vị diện, hư không vị diện, và những vị thần tối cao định ra quy tắc cho các vị diện này. Các sinh vật ở vị diện kia so với nhân giới thì nhân giới chúng ta cường đại hơn nhiều. Đương nhiên, muốn cùng một sinh vật dị vị diện kí khế ước cũng rất khó, nhân loại ít nhất phải đạt tới bát giai mới có đủ năng lực kí khế ước với dị vị diện sinh vật. "
Kiến thức nhiều thật !
Đây là ý nghĩ hiện tại của Vương Duy.
Nhưng một đôi tiểu la lỵ kia nếu là sinh vật thiên giới cường đại, sao lại chật vật ở nhân giới ? Thoạt nhìn đúng là bộ dáng lạc mẫu thân. Chính mình khẳng định không đến bát giai, như thế nào lại có thể cùng hai la lỵ kí khế ước?
Vương đại thiện lương ưu điểm lớn nhất là chưa bao giờ làm chuyện phán đoán nhàm chán, đó là lãng phí tế bào não, trinh thám cũng phải có căn cứ có điều kiện mới có thể đưa ra kết luận, hiện tại rõ ràng chỉ có thể đoán mò. Nếu chuyện đã xong rồi, vậy chả quan hệ gì đến mình, quan trọng bây giờ là làm thế nào mang được cái đồ vật kia đi .
" Cái trữ vật giới chỉ này có thể mang thanh kiếm này đi ?"
Vương Duy nói với lão thợ rèn đã cấp cho mình cái giới chỉ này với vẻ hoài nghi, bởi vì cái giới chỉ này thật sự quá nhỏ, hơn nữa chả thấy gì đặc biệt, Vương Duy đối với việc nó có thể chứa được mấy trăm tấn sắt vô cùng nghi hoặc.
" Đó là khi ta cùng lão hỗn đản đánh cuộc, nó là một trong các tín vật, ta còn tưởng ngươi dùng nó để chứa đồ rồi."
Lão ải nhân vẻ mặt buồn bực .
" Trữ vật giới chỉ này có thể chứa đồ vật, ngươi yên tâm, sức chứa không quan hệ đến cân nặng. Thứ này coi như là vì báo đáp ngươi cứu Đế Na đi, may mắn Phí Nhĩ Nam Đa vừa từ thủ đô trở về, nói với ta chuyện này, ta mới biết nguyên lai tiểu tử ngươi chính là người cứu giúp Đế Na tiểu thư. "
Vương Duy theo chỉ thị của lão La Y nhỏ một giọt máu lên trên mặt giới chỉ, sau đó đeo trên ngón trỏ tay phải. Khi cái " chiến hạm " khổng lồ trước mắt biến mất. Một cái hố to sâu không thấy đáy xuất hiện, tên A Long kia đã không còn thấy bóng dáng, chắc đã bị sức nặng của lưỡi kiếm đè chết, phỏng chừng hắn là tiểu tử chết đáng thương nhất từ trước đến nay.
" Bất quá, lão cũng thật giỏi a, a di lợi hại kia cũng không phát hiện ra ngươi ."
Vương Duy tán thưởng từ đáy lòng.
" Không phải không phát hiện, mà căn bản khinh thường không thèm để ý đến ta, ngươi không biết, kỳ thật ta đã đến từ sớm, nhưng bị uy áp không thể động đậy được. "
Lão ải nhân thập phần buồn bực nói.
Mãi cho đến khi lão ải nhân rời đi, Vương Duy cũng không biết vì sao lại nhìn cái giới chỉ nhỏ bé đang chứa thanh cự kiếm trên tay mặt hắn biến hóa không ngừng, lúc thì mong chờ, lúc thì hối hận,lúc lưu luyến không rời, lúc thoạt nhìn giống như đang tức giận với chiếc nhẫn bé nhỏ vậy.
Trở lại thôn trấn, chuyện vừa rồi thật giống giấc mộng, nhưng lại càng cho thấy, thế giới này pháp luật có ảnh hưởng quá thấp, ít nhất với việc dân chúng mua bán, ẩu đả , quản chế vũ khí..v..v.., thế giới của hắn trước kia những việc không thể quang minh chính đại làm, ở đây cơ hồ đều có thể tự do, nắm tay cứng chính là đạo lý.
Vương Duy hiểu được.
Chuyện xảy ra ngoài trấn người khác một chút cũng không chú ý, Vương Duy vào tửu quán dễ dàng nhìn thấy Phí Nhĩ Nam Đa, vị kỵ sĩ thiện lương vừa thấy Vương Duy lập tức đi tới nhiệt tình ôm hắn, hơn nữa mãnh liệt yêu cầu Vương Duy lập tức cùng hắn đi đến thủ phủ quận Lĩnh Nam, sư tử thành.
" Kỳ thật, ngươi cũng biết, ta với thế giới này hoàn toàn không biết gì cả, hy vọng có được tri thức ở phương diện này, càng nhiều càng tốt. "
Đối với việc Vương Duy muốn học tập tri thức, Phí Nhĩ Nam Đa vui vẻ đáp ứng, Phí Nhĩ Nam Đa chính là nhi tử của đại công (1) Lĩnh Nam quận , trong quý phủ xa hoa của họ nhất định có số lượng sách khổng lồ.
----
Ngả Tát Khắc thành, bên trong phủ tể tướng.
" Thất bại, quả nhiên, kẻ kia không đơn giản. Có thể một mình sinh tồn trong rừng rậm Amazon, vô luận thế nào cũng không thể đơn giản như vậy. "
Tể tướng Ngả Tát Khắc công quốc, Uy Nhĩ Tư, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hai tôn tử.
" Xin tổ phụ tha lỗi, việc này là sai lầm của chúng con, xin ngài yên tâm, chúng con nhất định sẽ chuộc tội, âm ảnh bộ đội đã đi trước tới đó, bọn họ sẽ tự mình lấy đầu hắn mang về đây ! "
Hai người vội vàng biểu đạt tâm ý của chính mình, đối với vị tổ phụ này, họ không dám trốn tránh trách nhiệm, vị này đã 30 năm làm tể tướng âm ngoan độc lạt lãnh huyết vô tình chính vô số kẻ thù của hắn đã chứng minh điều này, dù bọn họ có thân phận tôn tử, trước mặt hắn cũng cảm thấy lo sợ.
" Tốt lắm, nhưng cũng không cần, căn cứ vào tin tức của ta, hắn cùng với nam tử tên Phí Nhĩ Nam Đa đang trên đường đến Lĩnh Nam quận , Phí Nhĩ Nam Đa có thực lực tứ giai, nhưng hắn chưa từng sử dụng qua sức mạnh của khế ước sinh vật. Một cái tứ giai huy hoàng sư tử cũng có thể làm cho Phí Nhĩ Nam Đa phát ra thực lực ít nhất là ngũ giai. Huống chi hắn là con trai duy nhất của đại công quận Lĩnh Nam, tương lai kế thừa cha hắn, thủy chung sẽ có một kẻ bảo vệ, kẻ kia là ai, ta không cần nói, chắc các ngươi cũng rõ. "
" Là Nguyệt Ảnh sư tử, Ba Tân? Người bị âm ảnh trớ chú trời sinh không ai có thể thăm dò linh hồn hành giả của hắn. ”
Hai người cùng hít một ngụm lương khí, vị linh hồn hành giả kia thành danh đã lâu cơ hồ niên kỉ cùng thời với gia gia của Phí Nhĩ Nam Đa đại công, theo lời kể lại, vị chiến sĩ không thể nhìn thấu này đã trở thành thủ hộ của gia tộc Phí Nhĩ Nam Đa, bảo hộ người kế thừa danh hào của gia tộc Phí Nhĩ Nam Đa.
Từng một người chém bay hai trăm Tư Ba Đạt cuồng chiến sĩ thiết huyết chiến tướng!
" Ta đã nói qua, mưu sự trước phải mưu thế. Phân tích tất cả tình huống mới quyết định, tùy tiện ra tay chỉ làm các ngươi chịu thiệt, để cho kẻ kia đến đây đi, vào Ngả Tát Khắc thành , vô luận quốc vương thưởng cho hắn cái gì, ta cũng sẽ cho hắn trở thành quá khứ, hơn nữa cuộc đời hắn vĩnh viễn sẽ không được ai đề cập đến trong dòng lịch sử !"
Biểu hiện lạnh lùng của Uy Nhĩ Tư khiên cho hai tôn tử rùng mình, đó là một tín hiệu nguy hiểm, cho thấy vị âm ngoan lão nhân này đã thật sự tức giận.
(1) đại công: ở đây là người quản lí một quận.
Đã có 42 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
CUỐN 1: TỪ TRÊN TRỜI RƠI XUỐNG
CHƯƠNG 15: ẢI NHÂN, SỨC MẠNH ĐỒNG TIỀN CÙNG NỮ HÀI.
NGƯỜI DỊCH: MAI KIẾM PHONG
NGUỒN : TU CHÂN GIỚI (TUCHANGIOI.COM)
Không thể không nói, Phí Nhĩ Nam Đa không hổ là người được giáo dục bởi gia đình cao đẳng quý tộc, đối với lịch sử đại lục, nhân văn, khoa học kỹ thuật, ma pháp tri thức cơ hồ đều có hiểu biết, hơn nữa thái độ rất lịch sự, còn nói nhiều, bất kể Vương Duy đưa ra những vấn đề khó khăn gì, hắn đều trả lời không cần suy nghĩ. Đây là loại bằng hữu Vương Duy thích kết giao nhất, cùng người như vậy ở một chỗ, Vương Duy không cần lo lắng về sự thiếu hụt trầm trọng tri thức của mình.
Mà phía sau, hắn cũng không biết vì sao lão La Y người tự xưng bát giai lại có lọai ánh mắt lưu luyến dừng chiếc nhẫn trên tay hắn mãi không rời đi, hắn không biết trên thế giới số lượng bí ngân thật quá mức thưa thớt, tinh tinh thiết loại kim chúc không hiếm trên thiên giới, ở nhân giới số lượng có thể nói mò kim đáy biển để hình dung, loại kim chúc này bên trong có chứa năng lượng trì trệ cùng tính cứng rắn rất cao , dù chỉ có một chút pha lẫn khi chế tạo khôi giáp, khôi giáp liền có thể kháng một mức nhất định năng lượng tinh thuần công kích, nói đơn giản chính là miễn dịch ma pháp kim chúc.
Người bình thường nếu vũ khí bên trong có pha chút bột tinh tinh thiết rồi qua tay luyện kim thuật sĩ luyện chế, như vậy vũ khí này chỉ sợ trở thành chém sắt như bùn, có thể xếp vào hàng ngũ vũ khí cao cấp.
Mà bí ngân lại là một ngoại lệ, loại kim chúc này xuất hiện đều trong dạng xen lẫn với kim chúc khác, số lượng ít ỏi vô cùng. Nhưng nó có tính phụ trợ ma pháp vô cùng cao, lại phi thường cứng rắn, đây là loại kim chúc phụ trợ năng lượng cực mạnh, nếu một kẻ có pháp trượng pha chút bí ngân,đủ nói lên một điều, tên kia chính là kẻ rất có tiền.
Mà ngay vài ngày trước, Vương Duy vừa vặn đã bị chứng kiến có hàng tấn kim chúc loại hiếm.
Khi vừa biết kim chúc đó sánh ngang với hoàng kim , Vương Duy liền cảm giác hầu bao của chính mình biến lớn hẳn lên.
Phí Nhĩ Nam Đa nói, lão La Y là ải nhân cả đời dành cho chế tạo, đồng thời cũng có thực lực cường đại bát giai chiến sĩ, thực lực bát giai làm cho lão cơ hồ đạt được đỉnh cao của nhân loại, chỉ kém một bước có thể tiến vào thánh vực nhưng lão lại đột nhiên từ bỏ tu luyện, không ngừng tìm tòi, một trăm năm trước lão là ải nhân chế tạo sư rất có danh tiếng, nhưng bởi vì tính cách lão trầm lặng, hiện tại cơ hồ không ai biết đến tài năng của lão nữa.
Trách không được, lão La Y nghe nói cự kiếm dùng kim loại hiếm để chế thành, lão lại có biểu tình như vậy, là một ải nhân, kim chúc quý hiếm chính là niềm ước ao của họ. Nhưng lão La Y từ một trăm năm trước đã nổi tiếng hậu thế thực lực bát giai, nếu đã thích đồ vật kia của Vương Duy, hắn cũng không thể mở miệng từ chối.
Trên đường đi, Vương Duy rút cuộc đã biết sự thần kì của thế giới này, đồng thời càng thêm xác định mục tiêu của mình trong cái thế giới này.
Truy cầu lực lượng cường đại, làm một người tốt.
Đây là giấc mộng của Vương đại thiện nhân tìm niềm vui trong cuộc sống.
Lĩnh Nam quận phía nam công quốc Ngả Tát Khắc, phía nam quận là một mảnh núi non. Từ nơi này sâu vào rừng rậm Amazon thêm khoảng hai trăm hải lý, đều thuộc Lĩnh Nam quận,đây là nơi lãnh thổ phì nhiêu nhất trong Ngả Tát Khắc công quốc.
Lĩnh Nam quận được coi là hậu phương lớn của Ngả Tát Khắc công quốc,hầu như toàn bộ lương thực của đế quốc đều do nơi này cung cấp, vì lãnh thổ hầu hết đều có rừng rậm núi non che chắn, một phần đất duy nhất có thể bị bên ngoài xâm lấn thì đã được đại công được xưng là sư tử Phí Nhĩ Nam Đa cử trọng binh canh gác, cho đến bây giờ, cũng chưa xuất hiện tình huống không may nào đó với cái hậu phương lớn này.
Từ Tây Mộc trấn đến Lĩnh Nam quận thủ phủ sư tử thành, Vương Duy và Phí Nhĩ Nam Đa vất vả trên lưng ngựa suốt bốn ngày thời gian, may mắn Vương Duy biết cưỡi ngựa, thể lực lại rất tốt, bằng không bốn ngày này cũng đủ để hắn liệt giường.
Khi vừa đến sư tử thành, Vương Duy lập tức cảm thụ sâu sắc được sự khác nhau kiến trúc nơi này và Bắc Kinh.
Sư tử thành, vừa là một tòa thành thị, vừa lại là một pháo đài. Nhiều thế hệ của Phí Nhĩ Nam Đa gia tộc đều cùng khế ước với huy hoàng sư tử, một loại sinh vật đến từ thiên giới, mỗi khi gia tộc có tân thành viên, liền có ngay một huy hoàng sư tử được gọi từ thiên giới về cùng thành viên mới kí khế ước, trở thành thủ hộ cho người đó.
Theo Phí Nhĩ Nam Đa nói, tựa hồ tổ tiên gia tộc cùng với tổ tiên bộ tộc huy hoàng sư tử trên thiên giới định ra hiệp ước, bọn họ phải thủ hộ gia tộc Phí Nhĩ Nam Đa,đến khi thành viên cuối cùng của gia tộc chết đi, huyết mạch bị đứt đoạn mới thôi. Nói cách khác, mỗi thành viên của Phí Nhĩ Nam Đa gia tộc, bọn họ ngoài kí khế ước với huy hoàng sư tử còn có thể kí khế ước với sinh vật khác theo lựa chọn của riêng mình.
Có lẽ ý chí sư tử đã ảnh hưởng đến tính cách của họ, nam nhân của Phí Nhĩ Nam Đa gia tộc thiên phú lãnh quân đánh giặc không ai sánh kịp.Bọn họ là thống soái trời sinh, giống như sư tử, cao ngạo, lạnh lùng, hơn nữa vô cùng mạnh mẽ.
Vương Duy vì thế còn tự hỏi, có hay không họ giống sư tử quỳ trên mặt đất, dùng cả hai tay đi lại. ( thằng này hài ghê )
Tuy rằng sư tử thành phi thường xa hoa, nhưng với người đến từ xã hội hiện đại, đi qua nhiều nơi như Vương Duy mà nói, nơi này chỉ là tràn ngập phong tình bản xứ mà thôi, nhìn xem những bức tường, những đại môn, kết cấu kiến trúc, đó rõ ràng do người chưa qua đào tạo đã làm ra !
Với một số tri thức hữu dụng mà mình học được, cái được gọi là thành lũy cực mạnh của sư tử thành, Vương Duy đã nhìn thấy vô số chỗ sơ hở không chịu nổi một kích.
Đương nhiên là người tốt, Vương Duy cũng không tùy tiện nói những điều làm tổn thương người khác.
Hắn biết, cái gì là khác biệt.
Thế giới này không có pháo tầm xa, không tên lửa đạn đạo, không hàng không mẫu hạm. Cho nên tòa thành này là vững chắc.
Sự thật hiển nhiên, vị thành chủ tương lai của sư tử thành trong lòng quần chúng có địa vị rất lớn, Vương Duy đi theo hắn cũng được hưởng đãi ngộ như của tổng thống vi hành, hai bên dân chúng đều hành lễ, mà vị kỵ sĩ của chúng ta cũng phong độ, nho nhã đáp lễ.
Cứ vậy, hai người đến được trung tâm thành, sư tử bảo.
Đập vào mắt Vương Duy đầu tiên là hai bức thạch điêu sư tử cực lớn.
Cao ba thước, tràn ngập uy áp.
Quả nhiên là sư tử bảo.
Vương Duy trong lòng thầm than một tiếng.
Vừa vào cửa Vương Duy đã nghe thấy tiếng giao chiến, đồng thời thấy một cô gái cùng một nam tử đang hò hét, đi qua cửa hiên, một cái sân lớn hiện ra trước mắt Vương Duy, một cô gái cùng một lão giả đang ở giữa sân khoa chân múa tay, hình như đang giao chiến, Phí Nhĩ Nam Đa cấp cho Vương Duy một nụ cười xin lỗi, hắn vừa định mở miệng lại bị Vương Duy ngăn lại.
"Xem đã. "
Cô gái kia tuy rằng thế hạ phong so với lão giả kia, nhưng thân thủ liên hoàn không biết mệt, chiêu thức thập phần hoa mĩ, đấu khí lượn lờ, hoa cả mắt. Bất quá Vương Duy rất nhanh phát hiện sơ hở quá nhiều. Vị lão giả kia rõ ràng phát hiện sơ hở, nhưng cố tình đem nắm tay chếch đi nơi khác.
Cao thủ !
" Thế nào? Ngươi cảm thấy ai sẽ thắng ?"
Mấy ngày qua Vương Duy nói chuyện cùng mình, Phí Nhĩ Nam Đa phát hiện ra kì thật hắn cũng là người có hảo võ công, thấy Vương Duy nhìn chăm chú sân đấu, Phí Nhĩ Nam Đa có chút thích thú hỏi.
" Nếu lão giả không nương tay, cô gái 10 giây đồng hồ sẽ thua trận, còn cứ bảo trì như hiện tại, cô gái nửa giờ sau sẽ thua trận, nếu lão giả cố ý thua, cô gái lúc nào cũng có thể thắng lợi. "
Giọng Vương Duy không nhỏ, hơn nữa tiếng đánh nhau ầm ĩ, Vương Duy cũng không để ý,nên thanh âm có chút hơi cao.
" Dừng !"
Vốn đang giao chiến cô gái yêu kiều quát lên một tiếng, chính mình ra khỏi vòng chiến, sau đó vẻ mặt bất mãn nhìn Vương Duy đứng bên cạnh Phí Nhĩ Nam Đa.
"Ngươi nói ta sẽ lập tức thua trận? "
Cô gái đến trước mặt Vương Duy, đặt quyền ở bên hông, bày ra một tư thế tôn trọng với người trước mặt, có thể thấy cô gái vô được gia giáo vô cùng tốt.
" Đúng vậy, là ta nói. "
Đã có 45 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba