Thông Thiên Chi Lộ Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----
Chương 16: Băng ti thù.
Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Nguồn: Sưu Tầm
Ngụy Tác ném một viên dạ minh châu lớn cỡ trứng chim bồ câu phát ra bạch quang nhu hòa vào ngực áo, rời tiệm của lão hồ ly rồi đi đến Thố Phường kiều ở thành bắc.
Lần này gã không bám Hỏa cầu phù lấy linh thạch, lục bào lão đầu nói rất có lý, lặp lại việc đó một lần nữa sẽ đối mặt với nguy hiểm bị các đại thế lực trong Linh Nhạc thành chú ý. Kế hoạch hiện giờ của gã là dùng hai mươi bảy viên hạ phẩm linh thạch còn lại mua một ít trang bị, dựa vào đó và Hỏa cầu phù săn lấy mấy thứ về bán.
Thố Phường kiều là một cái cầu đá đen bình thường, nhưng lại cùng được xây với Linh Nhạc thành, là một trong những công trình sớm nhất ở đây. Phía nam Thố Phường kiều có một bức thạch tường lớn, nhiều phường thị và thương gia đều công bố tin tức ở đây, tương đương với tấm công cáo bài lớn nhất Linh Nhạc thành bắc. Nhận ủy thác của phường thị cùng thương gia, giúp họ thu hái nguyên liệu cần thiết vốn là nguồn đổi lấy linh thạch tu luyện quan trọng nhất của mọi tán tu ở Thiên Huyền đại lục.
Hồi khí tán đã hết, Thổ thuẫn bảo phù có lực phòng ngự không tệ chỉ còn sử dụng được một lần, nên Ngụy Tác mua liền bốn bình Hồi khí tán. Tổng lượng linh khí trong hai bình Hồi khí tán không bằng một viên hạ phẩm linh thạch, nhưng về phương diện khôi phục chân nguyên nhanh chóng thì hạ phẩm linh thạch không so được.
Hồi khí tán là đồ phải có của mọi tán tu cấp thấp, Ngụy Tác rất mong lục bào lão đầu biết công thức nào đó như công thức chế tạo Hồi khí tán, nếu nguyên liệu cũng không đáng tiền như Hỏa cầu phù thì chân chính phát tài, nhưng lục bào lão đầu hiển nhiên không biết, nếu không đã cho gã cùng với công thức chế tạo Hỏa cầu phù rồi.
Mua xong bốn bình Hồi khí tán, Ngụy Tác lại nghiến răng chi ra ba viên hạ phẩm linh thạch mua một tấm nhị giai Hàn băng phù, bỏ mười lăm viên hạ phẩm linh thạch mua một khối Linh thiên ngọc bội, một viên hạ phẩm linh thạch mua một tấm Phong độn phù và Kim quang phù.
Hiện giờ trừ Hỏa cầu phù, gã không có pháp bảo công kích lợi hại, nhị giai Hàn băng phù trừ tương đương với uy lực thuật pháp của tu sĩ Chu thiên cảnh nhất trọng còn có hiệu quả đóng băng đối thủ, làm chậm động tác của địch nhân, Linh thiên ngọc bội là một loại pháp khí của Thiên Nhất môn, kỳ phát ra linh quang tráo có lực phòng ngự ngang với Thổ thuẫn bảo phù, bất quá pháp khí này không chỉ sử dụng được năm lần mà sau khi kích phát có thể tự động cảm ứng nguyên khí chung quanh biến hóa, trong tình huống bị đánh lén, linh quang tráo sẽ tự phát ra.
Linh thiên ngọc bội có tác dụng giữ mạng ở chốn hoang nguyên đây rẫy yêu thú là thứ Ngụy Tác đã lâu, trước kia gã không bao giờ có quá bảy viên hạ phẩm linh thạch nên không mua được. Mua ngọc bội rồi còn mua thêm một tấm phù lục phòng ngự Kim quang phù, vì gã cho rằng khi gặp phải yêu thú có lực công kích không mạnh thì dùng tấm phú chỉ giá trị viên hạ phẩm linh thạch này để phòng ngự, không cần tiêu hao uy năng của Linh thiên ngọc bội.
Viên dạ minh châu cũng tốn của gã một viên hạ phẩm linh thạch, gã mua để phòng khi lúc ở ngoài sa vào chỗ nào tăm tối, hoặc ban đêm ở nhà luyện phù, tiểu thạch ốc càng sáng thì tỷ lệ luyện phù thành công càng cao.
Tính toán cặn kẽ như thế nên trong túi gã giảm từ hai mươi bảy viên hạ phẩm linh thạch xuống còn năm viên.
"Vị huynh đệ này, không biết có thể tìm chỗ nói chuyện chăng?" Đến gần một ngõ cạnh Thố Phường kiều, đột nhiên có ba người từ phía sau xuất hiện lên tiếng nói với gã.
Ngụy Tác hơi kinh ngạc quay lại, người nói là một đạo sĩ trẻ tuổi mặc áo xanh, chừng hai bảy, hai tám tuổi, khuôn mặt hơi dài, dáng vẻ thập phần hòa khí, bên cạnh là một nam một nữ, nam chừng hơn ba mươi, thân hình cao to tráng kiện, hơn Ngụy Tác nửa cái đầu, khuôn mặt rất thật thà, mặc áo chẽ màu xanh, bên trong y phục lấp lánh hắc sắc quang mang, tựa hồ mặc nội giáp kim loại gì đó, sau lưng đeo một túi vải dài, có vẻ là binh khí loại nặng. Đứng cạnh nam tử cao lớn này là một nữ tử thanh tú mặc á vàng nhạt, thêu hoa văn tường vi bằng chỉ xanh, gương mặt trái xoan, làn da trắng ngần, có vẻ hơn Ngụy Tác vài ba tuổi.
"Phổ thông pháp y, không đáng tiền, Huyền thiết nhuyễn nội giáp, một viên hạ phẩm linh thạch.”
"Nữ tử này trông cũng khá... "
Vì nghèo nên có thói quen nhìn xem gia tài của ba người đã để xem có phải là tán tu cấp thấp như gã không, lại lén nhìn sang nữ tử mặt trái xoan thanh tú, đoạn hỏi bạch bào tu sĩ trông thập phần hòa khí, "Xin hỏi có việc gì chăng? Hình như tại hạ không biết các vị.”
"Tại hạ Lâm Đạo Nhất, hai vị này là Diệp Tiêu Chính cùng Diệp Cố Vi", đạo sĩ trẻ tuổi mặt dài mỉm cười rất lễ mạo, "Thứ cho tại hạ mạo muội, bọn tại hạ có một nhiệm vụ có thể kiếm được không ít linh thạch, thêm một người là chắc ăn hơn một phần, muốn mời đạo hữu gia nhập, không biết đạo hữu có hứng không?"
"Nhiệm vụ kiếm được không ít linh thạch? Là nhiệm vụ gì?" Ngụy Tác ngẩn người, gã đương nhiên biết vài tán tu thường liên thủ tiếp nhận nhiệm vị có lợi nhuận cao nhưng bản thân không làm nổi, có điều gã xưa nay có nguyên tắc an toàn là nhất, nhiệm vụ thái quá nguy hiểm mà không chắc ăn thì gã không dính vào.
"Có thể tìm chỗ nói chuyện chăng?" Lâm Đạo Nhất nói với gã đầy thần bí.
Ngụy Tác nhún vai gật đầu, trong Linh Nhạc thành không thể giết người cướp của, hơn nữa gã thấy ba người này, nhất là nữ tử mặc áo vàng nhạt cũng khá hợp mắt.
Thấy gã gật đầu, Lâm Đạo Nhất đi trước dẫn đường, mấy người không đi xa, đến một ngách vắng người cạnh Thố Phường kiều, xác định không có ai bám theo thì Lâm Đạo Nhất nói khẽ, "Kỳ thực không phải nhiệm vụ, tại hạ biết tin chính xác là ở một nơi bên ngoài Linh Nhạc thành có ba con Băng ti thù.”
"Ba con Băng ti thù?" Ngụy Tác hơi kinh ngạc, Băng ti thù là tam cấp trung giai yêu thú, băng ti trong túi tơ rất bền dài, lại có công hiệu ngự hỏa, là nguyên liệu thượng thặng để luyện chế tích hỏa pháp y, trọng yếu nhất là tam cấp yêu thú đều có nội đơn, mỗi viên nội đơn tam cấp trung giai yêu thú giá chừng năm mươi viên hạ phẩm linh thạch trở lên, cộng cả ba con Băng ti thù thành niên lại tất giá trị sẽ vượt một trăm chín mươi viên hạ phẩm linh thạch. Trong Thiên khung hiếm khi có yêu thú tam giai trở lên.
"Sao các vi lại mời mỗ?" Một trăm chín mươi viên hạ phẩm linh thạch đủ khiến Ngụy Tác nghiêm túc, gã cũng không cho rằng mình đội một cái ổ gà trên đầu trông có gì anh minh thần vũ, đi trên đường là có người không quen mời cùng phát tài.
"Ban nãy tại phường thị bọn tại hạ mới chú ý đến huynh đệ, đã mua nhị giai Hàn băng phù cùng Linh thiên ngọc bội.” Lâm Đạo Nhất giải thích: "Bọn tại hạ cho rằng huynh đệ có năng lực mua những thứ đó tất thực lực không kém, bất quá nếu quá lợi hại thì bọn tại hạ không dám mời đi giết yêu thú cùng, tu vi của các hạ cũng tương tự bọn tại hạ, đều là Thần hải cảnh đệ tam trọng, vừa hay phù hợp điều kiện.”
"Sao các hạ biết mỗ có tu vi Thần hải cảnh đệ tam trọng?" Ngụy Tác ngẩn người, trừ nhiều công pháp đặc biệt khi tu luyện hữu thành thì công pháp bình thường rất khí đoán được tu vi cao thấp, khi trước gã gặp ngân bào tiểu mỹ nữ, qua uy lực Băng phong nhận của nàng ta mới đoán được tu vi hơn mình hai cấp.
"À, tại hạ có một môn Vọng khí thuật pháp, bất quá tu sĩ cao hơn hai cấp thì tại hạ không nhìn ra được.” Lâm Đạo Nhất mỉm cười.
"Vọng khí thuật này thập phần hữu dụng, say này ta cũng phải nghĩ cách học được thuật pháp kiểu này.” Ngụy Tác thầm nghĩ, mắt đảo liên hồi, "Nhưng mỗ dựa vào đâu mà tin các vị?"
"Tung tích Băng ti thù là do huynh muội họ phát hiện, huynh đài chắc cũng biết người của Phi Ưng rất đáng tin.” Lâm Đạo Nhất chỉ vào Diệp Tiêu Chính cùng Diệp Cố Vi im lặng đứng bên nói.
"Các vị là người của Phi Ưng, còn là huynh muội?" Ngụy Tác biết Phi Ưng là một tổ chức nhỏ của tán tu cấp thấp ở Lạc Nguyệt thành gần với Linh Nhạc thành nhất, do các tán tu quen nhau tổ thành, bất quá người của Phi Ưng rất có chữ tín, gã chỉ không nghĩ thông là Diệp Tiêu Chính cùng Diệp Cố Vi có bề ngoài khác quá xa nhau, một trông thô tháp như đại tinh tinh, người còn lại da trắng ngần, trông thập phần thanh tú, làm gì có chỗ nào giống nhau.
"Đúng, bọn mỗ là người của Phi Ưng.” Nghe gã hỏi, Diệp Tiêu Chính gật đầu, móc trong ngực áo ra một tấm bài nhỏ do hắc sắc tinh kim chế thành có khắc hình chim ưng đang bay. "Những người khác của Phi Ưng đang đi nhận nhiệm vụ, đến Thái Nhất thành. Bọn tại hạ sợ lấu qua, Băng ti thù đi mất nên mới tìm Lâm Đạo Nhất đạo hữu là chỗ quen biết, muốn nhanh chóng săn được chúng.”
"Các hạ còn chưa yên tâm thì tại hạ cho biết là để an toàn, bọn tại hạ đã mời cả một người của Thiết Sách. Giá bốn mươi viên hạ phẩm linh thạch.” Lâm Đạo Nhất nói với Ngụy Tác, "Nếu thuận lợi mối người chúng ta cũng được chia hơn ba mươi viên hạ phẩm linh thạch.”
"Vậy thì tại hạ sẽ đi cùng các vị.” Ngụy Tác không hề do dự gật đầu đáp ứng.
Thiết Sách tuy cũng là một tổ chức ở Linh Nhạc thành lý do tán tu tổ thành, tổ chức kiểu này trong thành có đến mười mấy nhưng danh khí cùng quy mô của Thiết Sách thì các tổ chức khác không so được. Trừ ai cũng là tán tu, gia nhập hay rút lui đều không bị hạn chế, Thiết Sách có thực lực không kém gì một vài môn phái. Người của Thiết Sách cũng rất có chữ tín, nói thu bao nhiêu linh thạch là thu bấy nhiêu, không vì thấy nhiều là trái lời. Vì nguyên nhân này mà bao năm nay danh khí Thiết Sách càng lúc càng lớn.
Ba mươi viên hạ phẩm linh thạch, Ngụy Tác hiện tại toàn lực luyện phù hai ngày mới kiếm được ngần ấy. Có người của Phi Ưng và Thiết Sách chắc không vấn đề gì, còn ba con Băng ti thù thì gã vẫn nắm trong tay hơn trăm tấm Hỏa cầu phù, cùng lắm thì dùng đến, muốn giữ mạng khẳng định không sao.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Thông Thiên Chi Lộ Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----
Chương 17: Trước ưỡn sau nhô.
Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Nguồn: Sưu Tầm
"Mỗi lần đi săn yêu thú đều có hai mỹ nữ đi cùng chẳng thoải mái lắm ru?"
Trước một sơn động ẩm thấp đầy lá mục, Ngụy Tác liên tục đảo qua eo và mông Diệp Cố Vi cùng Nam Cung Vũ Tinh ở trước mặt.
Lúc gặp Nam Cung Vũ Tinh tại truyền tống pháp trận của Thiên Nhất môn ở thành nam, Ngụy Tác suýt rớt tròng, Lâm Đạo Nhất chỉ bảo là người của Thiết Sách còn gã không ngờ người đến là nữ, lại là mỹ nữ cực kỳ bốc lửa.
Khuôn mặt Nam Cung Vũ Tinh hơi tròn, mái tóc đen dài tết thành hai bím, sáng vẻ đầy ngọt ngào, chết người nhất là nàng khá cao, gần bằng Ngụy Tác, đôi chân dài chắc nịch, lại mặc hồng sắc bì giáp bó sát .
Mặc giáp bó kiểu này, Nam Cung Vũ Tinh khác nào chỗ cần nhô thì nhô, chỗ cần lõm thì lõm, khiến người ta nhìn vào mấy bộ vị là sẽ chảy máu mũi ào ào. Nghèo như Ngụy Tác vốn nhìn ai cùng sẽ xem trên mình người ta giá trị bao nhiêu linh thạch nhưng lần này lâu lắm gã mới phát hiện Nam Cung Vũ Tinh mặc áo do da tam giai yêu thú Xích hỏa ly luyện chế thành. Da Xích hỏa ly được luyện chế rồi sẽ vừa mềm vừa dai, là nguyên liệu luyện chế tiểu nội giáp tốt nhất, rất được nữ tu tại Thiên Huyền đại lục hoan nghênh. Da Xích hỏa ly có thể chịu được thuật pháp của tu sĩ Thần hải cảnh ngũ trọng công kích, bất quá trên mình Xích hỏa ly chỉ có một phần da ở lưng là sử dụng làm giáp được, tấm giáp hoàn chỉnh như của Nam Cung Vũ Tinh ít nhất cần hai mươi con Xích hỏa ly mới đủ, giá trị tuyệt đối trên trăm viên hạ phẩm linh thạch, dám mặc bì giáp như thế, ít nhất cũng là tu sĩ thị Thần hải cảnh tứ trọng.
"Không, chắc là Thần hải cảnh ngũ trọng.”
Gã nhìn vùng ngực căng lên đầy quyến rũ của Nam Cung Vũ Tinh, thấy thần sắc nàng rất thant nhiên thì thầm bổ sung một câu.
Đúng như gã tính, địa phương Diệp Tiêu Chính cùng Diệp Cố Vi phát hiện Băng ti thù quả nhiên không xaLinh Nhạc thành. Hiện tại cả nhóm đang đứng ở Loạn Đằng sơn, cách Linh Nhạc thành nam chừng bảy trăm dặm, Loạn Đằng sơn ngoài mọc nhiều cây cối cao vút còn có vô số dây leo kỳ hình quái trạng, trong núi cực kỳ tối tăm, lại thêm hơi ẩm nhiều, mặt đất rất dính, có không ít độc xà trùng trĩ phổ thông.
Sơn động âm u này ở trong một vạt rừng già phía sau Loạn Đằng sơn, vạt rừng này toàn dây leo kết đầy nhưng quả có vỏ cứng màu xám tro.
"Đi thôi, Băng ti thù khác với những yêu thú thông thường, chỉ khi kiếm mồi mới chủ động mò ra, bình thường có động tĩnh gì cũng mặc, chúng ta phải vào trong mới giết được ba con Băng ti thù.”
Quan sát kỹ càng ở cửa động một lúc, Lâm Đạo Nhất như lão đại của nhóm, gật đầu rồi cùng Nam Cung Vũ Tinh đi vào.
Lúc này Lâm Đạo Nhất muốn làm lão đại, gã hoàn toàn không có ý kiến, trong tình huống này, người đi đầu và đi cuối cùng nguy hiểm nhất, Lâm Đạo Nhất và Nam Cung Vũ Tinh vừa nhích người là Ngụy Tác bám theo ngay.
"Gã to xác kia cũng khá thật thà.” Ngụy Tác thấy Diệp Tiêu Chính cố ý hơi lùi lại, đi cùng Diệp Cố Vi ở phía sau.
Vào trong sơn động, Lâm Đạo Nhất đốt một sợi dây trắng lên, Ngụy Tác nhận biết sợi dây đó luyện từ mỡ nhất cấp yêu thú Bạch tuyến ngư, đốt lên không chỉ cuồng phong không không thổi tắt được mà thời gian cháy rất lâu, một sợi đủ cho mấy canh giờ. Tuy lúc trước mua một viên dạ minh châu, rất hữu dụng ở chỗ thế này, bất quá Ngụy Tác cho rằng không nên hấp dẫn chú ý của Băng ti thù, chịu lép là hơn.
Sơn động hẹp lại dài, chỉ đủ cho hai người đi ngang nhau, chiều cao chỉ chừng ba, bốn trượng, được ánh sáng trắng nhạt từ tay Lâm Đạo Nhất chiếu rọi, bốn phía đều nhớp nháp, ánh lên quang hoa xanh đen, bốc mùi rữa nát.
Chỉ thế cũng không có gì, nham thạch trên đầu liên tục nhỏ nước xuống, hoàn cảnh ác liệt này khiến Ngụy Tác rụt cổ lại.
Đi chừng hai tuần hương, cả Ngụy Tác cũng hơi hoảng với hoàn cảnh yên lặng ở đây thì đột nhiên Lâm Đạo Nhất cùng Nam Cung Vũ Tinh căng người đứng sững lại.
Cả hai dừng bất ngờ, Ngụy Tác cùng Diệp Cố Vi đi sát Nam Cung Vũ Tinh không kịp thu thế, toàn nhân Ngụy Tác dính sát vào Nam Cung Vũ Tinh. Eo này... đùi này... Nam Cung Vũ Tinh mặc nhuyễn giác bó sát mềm mại, dính vào nhau thế này khiến gã thậm chí cảm giác được hơi ấm trên da nàng, cảm giác này không khác gì ôm một thân thể trần trụi. Thế cũng chưa hết, quan trọng hơn là Diệp Cố Vi ở sau lưng cũng va vào gã, Ngụy Tác lại cảm giác được hai khối mềm mại dị thường ấn vào lưng.
Phía trước là đường mét mê người, đàn hồi kinh nhân, sau lưng là hai khối mềm mại áp vào. "Của Nam Cung Vũ Tinh dẻo quá... của Diệp Cố Vi cũng không nhỏ, bất quá chắc của Thủy Linh Nhi lớn hơn.” Ngụy Tác thấy sao mà hạnh phúc. Cùng lúc gã áp vào mình Nam Cung Vũ Tinh, nàng khẽ hô lên đồng thời tay đưa về phía sau đẩy khẽ. Nhưng cú đẩy này khiến toàn thân nàng cứng lại, tay nàng đẩy trúng một vật nhạy cảm, tức thì đầu óc nổ vang, bỏ ra cũng dở, không bỏ cũng dở.
"Chuyện gì vậy?" Giọng Diệp Tiêu Chính vang lên sau lưng, Nam Cung Vũ Tinh nghe thấy Ngụy Tác nói đầy trấn định bên tai, "còn không bỏ à?" Mặt nàng nóng bừng, rụt tay lại như đang nắm củ khoai nóng bỏng.
"Các vị cẩn thận, Băng ti thù ở gần đây.” Lâm Đạo Nhất đi lên một bước, hơi tránh sang một bên.
"Chết mất!" Ngụy Tác nhìn qua khe Lâm Đạo Nhất vừa chừa ra, dưới ánh lửa lấp lánh, gã chợt hít một hơi khí lạnh, cảm giác hương diễm tiêu tan quá nửa. Sơn động phía trước rộng ra nhiều, như một tiểu sơn cốc, mặt đất ẩm ướt đầy đá nhô lên chất đầy thi thể các loại động vật và người. Những thi thể đó đều bị hút khô, không hề thối rữa, trông cực kỳ đáng sợ.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Thông Thiên Chi Lộ Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----
Chương 18: Băng hỏa cửu trùng thiên.
Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Nguồn: Sưu Tầm
Trên vách thò ra mấy mấu đá lung lẳng vài túi tơ trắng muốn, bên trong đựng thi thể, chỉ có điều chưa bị hút khô, cơ hồ là lương khô của Băng ti thù chuẩn bị sẵn.
"Trên mình con quỷ xui xẻo kia hình như có gì đó.”
Ngụy Tác nhìn qua, thấy thi thể trong một túi tơ xem chừng là tu sĩ, bộ vị trên ngực có quang hoa mờ mờ, không rõ là phù lục hay thứ gì khác.
"Băng vụ quả!" Diệp Cố Vi chưa tan hết hai đóa mây hồng trên má, chợt buột miệng hô khẽ.
Nhìn theo nàng ta, Ngụy Tác thấy trong một khe đá mọc ra một cây thấp, lá màu xanh đen, hình dáng như dương xỉ nhưng trên cọng thân mọc ra bốn quả màu trắng như bốn cái gút thắt. Bốn quả cây phát ra từng tia băng lãnh vụ khí, như bốn cục băng lơ lửng trên đó.
"Quả nhiên là Băng vụ quả, xem ra trong sơn cốc này có một khối hàn ngọc lớn.”
Ngụy Tác tức thì sáng mắt, Băng vụ quả là dị quả chứa băng hàn linh khí, làn guyên liệu không thể thiếu khi luyện chế yêu đơn hỏa hệ yêu thú thành đơn dược, một quả băng linh quả giá chừng hai mươi viên hạ phẩm linh thạch. Băng hệ yêu thú tam cấp trở lên cũng hay ăn linh quả này để củng cố yêu đơn.
Yêu đơn tương đương với thần hải tồn trữ chân nguyên của yêu thú, yêu đơn càng lớn, yêu thú càng lợi hại. Bất quá Băng vụ quả chỉ sinh trưởng ở gần chỗ có hàn ngọc, chỗ này mọc ra Băng vụ quả chứng tỏ trong đá núi có hàn ngọc thể tích không nhỏ, trung phẩm hàn ngọc trở nên có thể dùng để luyện chế pháp phù hoặc pháp bảo, giá trị không thấp.
“Chả trách có ba con Băng ti thù xuất hiện tại đây.” Lâm Đạo Nhất hạ giọng, đồng thời lấy ra một đạo phù lục. Động tác của hắn thập phần ngưng trọng cẩn thận, Ngụy Tác nhìn thấy phù lục trên tay hắn thì suýt bật cười, phù lục rực quang hoa sắc đó đó là Hỏa cầu phù do chính gã luyện ché.
"Xem ra Hỏa cầu phù ta luyện chế rất được tán tu Linh Nhạc thành hoan nghênh.”
"Cẩn thận!" Ngụy Tác đang thầm tự đắc ý, đột nhiên Nam Cung Vũ Tinh mặt còn chưa hết đỏ, khẽ hô lên tỏng khi không có dấu hiệu gì, một đóa lam sắc băng hoa lớn cỡ bàn tay ngưng kết trước mặt, nhanh chóng hình thành một tấm băng thuẫn dày đặc hoa văn đẹp đẽ.
Chát một tiếng, trong tích tắc băng thuẫn hình thành, một bóng đen giống một cây côn giáng mạnh vào.
"Băng ti thù?"
Phản ứng đầu tiên của Ngụy Tác là Băng ti thù xuất hiện, nhưng nhờ ánh lửa trong tay Lâm Đạo Nhất, gã nhìn thấy một con mãng xà lớn cỡ cánh tay người, dài hơn trượng, màu sắc không khác gì nham thạch chung quanh.
"Hôi thạch nham xà!"
Gã hơi ngẩn ra, Lâm Đạo Nhất ở sau lưng cất tiếng với vẻ hơi kinh ngạc.
"Không phải chứ? Băng ti thù còn có nhị cấp yêu thú là tiểu đệ?"
Hôi nham xà, nhị cấp trung giai yêu thú, lớp da bên ngoài có thể biến hóa theo màu sắc nham thạch, cực kỳ chắc chắn, tu sĩ Thần hải cảnh lưỡng trọng trở xuống phát ra thuật pháp khó lòng đả thương, yêu thú này có thể dựa vào lực quật đuôi, bắn đi một lần mấy trượng.
"Chết mất, lại không phải chỉ một con?" Ngụy Tác còn đang nhớ lại nhưng tin tức về yêu thú này, trong vách đá cạnh đó lại vang lên tiếng xoạt, một con Hôi nham xà mãnh tương tự chui ra.
"Lại thêm một con? Oa, ha ha ha!"
Nếu là Ngụy Tác trước kia thấy chui thêm một con tất nhiên mồ hôi lạnh đầm đìa nhưng giờ trên mình gã dù gì cũng còn một mớ Hỏa cầu phù, Nam Cung Vũ Tinh xem ra cũng có bản lĩnh, thành thử với gã hiện giờ, Hôi nham xà cũng như linh thạch đag hoạt động, chỉ mong bò thêm ra hai con nữa.
"Băng hàn chi khí trên băng thuẫn của nàng ta dến mức đó hả?" Vì không hề kinh hoảng, sở dĩ Ngụy Tác quan sát rất kỹ, Hôi nham xà va vào băng thuẫn bị bắn đi, hành động trì trệ hẳn, đầu ngưng kết một lớp bạch sắc sương hoa.
Sau lưng có tiếng xoạt, Ngụy Tác ngoái nhanh lại, Diệp Tiêu Chính cởi binh khí sau lưng xuống, là một cây hắc sắc trọng kiếm dày kinh người, trông không khác gì cánh cửa. Thấy Diệp Tiêu Chính cầm trọng kiếm định xông lên, Ngụy Tác biết y thật sự thật thà, người tinh minh một chút tuyệt đối không muốn xông lên đầu tiên.
"Diệp Tiêu Chính, đừng xông lên, chúng ta ở đây hơi hẹp, Hôi nham xà chỉ công kích được phí trước. Cứ để hai người bọn ta đối phó giá hai con Hôi nham xà là được.”
Lâm Đạo Nhất lập tức lên tiếng ngăn Diệp Tiêu Chính lại.
Chát! Trong tích tắc đó, con Hôi nham xà còn lại cũng va vào băng thuẫn của Nam Cung Vũ Tinh. Từ vị trí của Ngụy Tác nhìn rõ răng Hôi nham xà cắm sâu vào băng thuẫn, băng thuẫn nứt mấy vết dài nhưng đồng thời, con Hôi nham xà thứ hai cũng bị băng hàn khí tức đông cứng người, nửa thân trước bốc lên sương hoa trắng muốt. Một lưỡi hỏa diễm nhận nhanh chóng ngưng thành trên tay Nam Cung Vũ Tinh, vù một tiếng chém vào đầu Hôi nham xà. Hỏa diễm nhận không cắt được lớp da nhưng ngọn lửa trực tiếp tràn vào miệng Hôi nham xà không kịp khép lại, theo cổ họng chảy xuống.
"Ngoan nào, băng hỏa cửu trùng thiên, thực tại quá tàn nhẫn.”
Ngụy Tác lắc đầu rất đồng tình, Hôi nham xà chưa thoát khỏi tê cứng vì bị đóng băng lại bị liệt hỏa chảy vào họng, mắt trợn ngược lên, dáng vẻ điên cuồng như muốn chụp vào cổ họng nhưng không có trảo thì chụp thế nào?
"Ngụy Tác, đứng lui lại một chút được không...”
Nam Cung Vũ Tinh phát hỏa diễm nhận xong, hơi ngoái lại, tai còn hơi đỏ nói khẽ với gã.
Ngụy Tác đứng ngay sau lưng nàng, Hôi nham xà tuy không thể phá tan được băng sương thuẫn, nhưng nhị giai dị thú này sức mạnh kinh nhân, mỗi lần va nhau là nàng phải lui lại, kết quả lại cùng Ngụy Tác thân mật tiếp xúc.
Ngụy Tác đang hưởng thụ, nghe Nam Cung Vũ Tinh bảo thì ra vẻ đại nghĩa lẫm liệt gật đầu, lại lùi thêm một chút.
Ầm! Thanh thủy nhận của gã chém vào mình Hôi nham xà, Lâm Đạo Nhất cũng kích phát Hỏa cầu phù, một quả hỏa cầu chói mắt đập vào mình con Hôi nham xà còn lại.
"Lần này cha mẹ cũng không nhận ra nó nữa.”
Hôi nham xà bị hỏa cầu giáng trúng còn thảm hơn, đầubiến thành khúc côn cháy đen, xem ra không sống được nữa.
Tấm Hỏa cầu phù này do Ngụy Tác luyện chế, thấy có uy lực đó thì gã cực kỳ đắc ý, nhưng nhìn sang con Hôi nham xà kia, gã phải bội phục mỹ nữ Thiết Sách bị gã chiếm tiện nghi ban nãy. Hôi nham xà bị hỏa diễm nhận chém trúng đang nằm dưới đất, chắc chắn không còn sống nữa.
Xem ra uy năng hỏa diễm nhận của Nam Cung Vũ Tinh tựa hồ năng tương đương với Hỏa cầu phù, uy lực của nhất giai Hỏa cầu phù chí ít cũng ngang với thuật pháp của tu sĩ Thần hải cảnh ngũ trọng, mỹ nữ chân dài chắc có tu vi cỡ này.
"Xem ra phải chăm chỉ hơn, tu vi còn không bằng mỹ nữ này, thật mất mặt.” Ngụy Tác lắc đầu, lại thừa cơ liếc chân Nam Cung Vũ Tinh cùng cặp mông vừa va vào gã mấy lần na nãy. “Đổi lại là ngân bào tiểu mỹ nữ đó ban nãy khẳng định còn tiêu hồn hơn?" Gã thầm so sánh, chân thì Nam Cung Vũ Tinh hơn vì vừa dài vừa thẳng, còn mông ngân sam tiểu mỹ nữ tựa hồ tròn và cong hơn một chút.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Thông Thiên Chi Lộ Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----
Chương 19: Sa vào vòng vây.
Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Nguồn: Sưu Tầm
Hai con Hôi nham xà bị một đại cao thủ mỹ nữ Thần hải cảnh ngũ trọng cùng một tấm Hỏa cầu phù giải quyết gọn nhẹ, hỏa diễm do Hỏa cầu phù sản sinh chưa tắt hết, ánh mắt nhăn nhở của Ngụy Tác mới rời khỏi một bộ vị vủa Nam Cung Vũ Tinh, một dải trắng từ phía trên nham động rớt xuống cực nhanh.
Băng ti thù! Chính là tam cấp trung giai yêu thú Băng ti thù đỉnh đỉnh đại danh.
"Chà, trông cũng xấu quá mức.”
Ngụy Tác lần đầu tiên thấy Băng ti thù đầu cua tai nheo thế nào, vốn gã tưởng tượng rằng Băng ti thù cũng không khác gì nhền nhện bình thường nhưng giờ trông thấy mới biết đã nhầm lớn.
Đầu Băng ti thù không lớn, thân thể đại khái chừng hai quả dưa lớn cộng lại, nhưng nó có một cái cổ dài, trên cái cổ dài là một cái đầu nhỏ, không khác gì trên quả dưa cắm củ cải, trên củ cải lại cắm một lá phan nhỏ, chỉ thế cũng khiến người ta tắt tiếng. Miệng Băng ti thù còn thò ra hai cái răng trắng ởn to bản, hai con mắt nhỏ xíu ánh lên hoàng quang hung hã.
Thân thể tròn xoe cùng tám cái chân dài đều mọc lông trắng dài dày đặc, phát ra hàn lãnh khí tức. Bụng nó treo trên một sợi tơ lấp lánh, từ trên đỉnh nham động thả mình xuống, Băng ti thù hung hãn nhìn bọn Ngụy Tác cùng Nam Cung Vũ Tinh nhưng không phát động công kích, mà bò nhanh đến chỗ Băng vụ quả trong vách núi.
"Không xong, Băng ti thù định trực tiếp nuốt Băng vụ quả, các vị mau cản lại.”
Lâm Đạo Nhất vội lao vào nham động, một dải hoàng quang từ tay hắn nhắm vào Băng ti thù.
"Lôi hệ thuật pháp?"
Ngụy Tác nhận ra hoàng quang trong tay Lâm Đạo Nhất do mười mấy sợi sám sét cỡ ngón tay cái đan nhau tạo thành, bắn ra còn kêu tanh tách, điện hỏa quang tóe ra.
Trong số các thuật pháp cùng cấp, uy lực lôi hệ thuật pháp đều đứng đầu, nên Lâm Đạo Nhất vừa phát ra đạo thuật pháp này, Ngụy Tác cũng hơi kinh ngạc. Bất quá Băng ti thù phản ứng cũng nhanh, cùng lúc Lâm Đạo Nhất phát ra thuật pháp, từ bụng nó xẹt tiếp ra một sợi tơ óng ánh, dính vào một góc khác trên động, chao mình trên không, hoàng quang của đối thủ lập tức đánh hút, trúng vách đá, biến thành hoàng sắc điện hỏa hoa lấp lóe.
"Không phải chứ?"
Bọn Ngụy Tác theo Lâm Đạo Nhất nhảy vào nham động, vốn chuẩn bị cùng hắn vây đánh Băng ti thù, nhưng phát hiện nó tránh khỏi công kích của hắn xong thì không nhằm vào Băng vụ quả nữa mà lơ lửng trên không, lạnh lùng nhìn cả nhóm. Bên góc trái nham động và phía sau cùng xuất hiện một con Băng ti thù, dáng vẻ đang bao vây cả nhóm.
Con ở phía sau treo lơ lửng ở lối ra, chặn đứng đường lui của cả nhóm.
Xem ra con Băng ti thù định ăn Băng vụ quả lúc trước chỉ là giả bộ, dẫn dụ cả nhóm vào, ba con Băng ti thù rõ ràng đã có linh trí nhất định, thông minh hơn yêu thú bình thường nhiều.
Thấy ba con Băng ti thù nhìn mình bằng mục quang băng lãnh như nhìn lương khô, Ngụy Tác không dám coi nhẹ, móc Linh thiên ngọc bội giá mười lăm viên hạ phẩm linh thạch ra, dồn chân nguyên tím sẫm vào, Linh thiên ngọc bội phát ra bạch quang nhu hòa.
"Vù!" Nam Cung Vũ Tinh vội phát ra hỏa diễm nhận chém con Băng ti thù ở phía trước. Nhưng tốc độ phản ứng cùng động tác của nó cực nhanh, mấy cẳng chân kéo khẽ hai sợi tơ trắng muốn, tránh khỏi hỏa diễm nhận. Đồng thời, bụng hai con Băng ti thù bắn ra bảy, tám sợi băng ti, bắn vào bọn Ngụy Tác như lợi tiễn.
Còn cách gã mấy trượng, uy năng của Linh thiên ngọc bội trung tự động kích phát, hình thành mộ màn sáng trắng ngần, gần như trong suốt trước cả nhóm, toàn bộ băng ti bị quang tráo chặn lại.
"Con bà nó chứ!"
Tuy băng ti không bắn vào được nhưng Linh thiên ngọc bội mỗi lần kích phát coi như tiêu hao ba viên hạ phẩm linh thạch, hàn khí từ băng ti phát ra khiến nhiệt độ quanh cả nhóm hạ xuống nhanh chóng, Ngụy Tác có cảm giác như đang ở chốn băng thiên tuyết địa, lạnh run lên.
"Ba con Băng ti thù này ít nhất cũng có hỏa hầu bảy, tám mươi năm, thuật pháp bình thường rất khó đánh trúng.” Vừa cảm giác thấy hàn khí cực đậm từ băng ti phát ra, Nam Cung Vũ Tinh hơi biến sắc, nói với bọn Lâm Đạo Nhất và Ngụy Tác, "muốn đối phó ba con một lần là bất khả thi, mỗ đối phó con đằng trước, các vị tập trung giải quyết con bên trái.”
"Hỏa vũ thuật!"
Dứt lời, hai tay nàng múa tít, mười mấy trượng quanh con Băng ti thù phía trước đột nhiên xuất hiện vô số hỏa điểm dày đặc như đốm lửa, dù nó tránh về phía nào cũng bị hỏa điểm thiêu đốt, khiến nó kêu lên chi chí thảm thiết.
"Thủy tiễn thuật?"
Ngụy Tác vừa phát ra Thanh thủy nhận, thấy ngay một dải thủy cầu rải trước mặt Diệp Cố Vi phân tán thành ba thủy tiễn, vù một tiếng, hai mũi thủy tiễn cũng như Thanh thủy nhận của gã, bị con Băng ti thù bên trái tránh được, một mũi còn lại giáng vào bụng nó, phát ra tiếng động đùng đục.
Vì cùng sử dụng thủy hệ thuật pháp, Ngụy Tác thêm mấy phần hảo cảm với thiếu nữ dịu dàng này. Uy lực đạo thuật pháp của Diệp Cố Vi tựa hồ kém hơn Thanh thủy nhận một chút, nhưng lại tách một thành ba, một lần phát ra ba mũi thủy tiễn, tốc độ cũng nhanh hơn Thanh thủy nhận.
"Không phải chứ?"
Cùng lúc, Ngụy Tác ngẩn người nhận ra Diệp Tiêu Chính hùng hục như tòa thiết tháp vung cây trọng kiếm như cánh cửa trực tiếp lao vào con Băng ti thù đó.
"Cự lực thuật? Kim giáp thuật?"
Cảnh tượng tiếp theo khiến Ngụy Tác càng kinh ngạc.
"Bộp, bộp, bộp!" Băng ti thù bị Diệp Cố Vi bắn trúng một đạo thủy tiễn tuy bề ngoài không có gì tổn thương, nhưng tựa hồ hơi đau, thấy Diệp Tiêu Chính lao về phía mình, nó liền nộ khí xung xung trút lửa giận lên đầu y, bảy tám sợi băng ti bắn vào y.
Nhưng da Diệp Tiêu Chính đột nhiên biến thành vàng nhạt, tuy bị đông cứng đến mức sắc mặt tím tái nhưng mấy sợi băng ti không đâm vào được thân thể y, đồng thời tay y cũng xuất hiện hai luồng huyết hồng sắc kình khí quấn quanh tay y và trọng kiếm, lực khí của y cơ hồ tăng thêm mấy lần trực tiếp hất con Băng ti thù văng ngược lại, va vào vách đá.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Thông Thiên Chi Lộ Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----
Chương 20: Mãnh vỡ pháp bảo.
Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Nguồn: Sưu Tầm
Tam cấp yêu thú dù gì cũng là tam cấp yêu thú, thấy con Băng ti thù bị Diệp Tiêu Chính hất vào vách núi, đá vụn văng tứ tán, lực đạo này nếu đánh vào nhị cấp yêu thú, chắc sẽ bị đánh nát bét. Băng ti thù khước chỉ kêu lên thê thảm, như quả bóng văng lên, cơ hồ chỉ thụ thương nhẹ.
Con Băng ti thù ở sau lưng dệt lưới ở cửa động, nghe thấy đồng bạn kêu thảm thì dừng dệt tấm lưới trắng ngần đã hoàn thành một nửa, lao vào Diệp Tiêu Chính với tốc độ nhanh kinh người.
Con Băng ti thù còn lại tuy bị thiêu cháy mấy chỗ trên mình nhưng lập tức phát ra một tầng hàn khí, nhất thời hỏa vũ thuật của Nam Cung Vũ Tinh không gây ra tổn thương nghiêm trọng cho nó.
Nhiệt độ trong nham động thấp dần, nền đất và vách động thậm chí xuất hiện từng vệt bạch sắc sương hoa.
"Toàn lực giải quyết nó đã!"
Giọng Lâm Đạo Nhất cất lên, ầm một tiếng, hỏa cầu giáng vào con Băng ti thù bị anh em họ Diệp hất bay rồi bắn lên.
Lâm Đạo Nhất lại phát ra một tấm Hỏa cầu phù do Ngụy Tác luyện chế.
"Phập, phập, phập!"
Lúc đó con Băng ti thù đã đến sát Diệp Tiêu Chính, liên tục phát ra băng ti tuy không thể đả thương y, nhưng băng hàn khí tức cũng khiến y không chịu nổi, thân thể hơi cứng lại.
"Da tam cấp trung giai yêu thú dày quá nhỉ?"
Thấy tính mệnh Diệp Tiêu Chính nhất thời không có gì đáng lo, Ngụy Tác cùng Diệp Cố Vi liên tục phát ra Thanh thủy nhận cùng thủy tiễn giáng tới tấp vào con Băng ti thù bị Hỏa cầu phù. Bị Hỏa cầu phù giáng cho một đòn, miệng Băng ti thù rỉ máu đỏ sậm, nhưng Ngụy Tác cùng Diệp Cố Vi liên tục phát mười mấy đạo Thanh thủy nhận cùng thủy tiễn như cuồng phong bạo vũ tấn công cũng chỉ khiến nó có thêm ba, bốn vết thương, nhất thời không giết được nó.
Ngược lại con Băng ti thù này làm lơ bọn Ngụy Tác, liều mạng phun băng ti vào Diệp Tiêu Chính, khiến răng y kêu lập cập, trọng kiếm múa lên cũng cực kỳ chậm chạp, căn bản không đánh trúng con nào.
"Xoạt!"
Cùng lúc một đạo lam quang đột nhiên từ trước mặt Nam Cung Vũ Tinh xẹt tới, bắn vào con Băng ti thù nàng đang đối phó. Tốc độ đạo lam quang nhưng hơn hỏa diễm nhận nàng phát ra mấy lần, ngay cả bọn Ngụy Tác cũng không nhìn rõ, con Băng ti thù không tránh kịp, phập một tiếng, đầu nó trực tiếp bị xuyên thủng, lam quang quay về tay Nam Cung Vũ Tinh.
"Thứ gì đây nhỉ? Uy lực như thế lẽ nào là pháp bảo?"
Ngụy Tác cùng Diệp Cố Vi thấy uy lực của đạo lam quang thì đều hít một hơi khí lạnh, đầu con Băng ti thù bị xuyên thủng rồi thì nằm bất động dưới đất. Phát ra đạo lam quang, chân nguyên của Nam Cung Vũ Tinh tổn hao kịch liệt, vội móc một bình Hồi khí tán ra uống.
Thấy Nam Cung Vũ Tinh tựa hồ nhất thời không thể đối phó hai con Băng ti thù kia, Diệp Tiêu Chính lại nguy ngập, Diệp Cố Vi nóng lòng lấy ra một tấm thanh sắc phù lục.
"Nhất giai Thanh mộc phù!"
Chân nguyên của nàng ta dồn vào, thanh sắc phù lục hóa thành một luồng thanh sắc cương khí, ngưng thành một cây côn xanh biếc trên không trung đập vào mình con Băng ti thù bị Hỏa cầu phù oanh tạc lúc trước.
Trúng đòn này, con Băng ti thù sau rốt cũng xong đời, tám cái chân giật giật, miệng sùi máu liên tục.
Con Băng ti thù còn lại thấy tình thế không ổn, vội theo tấm lưới tráng muốt trên nóc động chạy trốn.
Bọn Ngụy Tác tất nhiên không để nó thoát. Nhưng tam cấp yêu thú Băng ti có lực phòng ngự cao, tốc độ lại khoái, đã có linh trí nhất định, nhất thời cả bọn liên tục phát ra thuật pháp, có mấy đạo đánh trúng nó nhưng nó cứ liều mạng bò lên đỉnh nham động đào tẩu.
"Con bà nó chứ!"
Ngụy Tác hơi do dự, lấy ra tấm nhị giai Hàn băng phù duy nhất.
Băng ti thù đang cắm cổ bỏ chạy, sử dụng Hỏa cầu phù cũng vị tất đánh trúng nó.
Phạm vi bao trùm của nhị giai Hàn băng phù chừng hai trượng, uy lực vượt xa nhất giai Hỏa cầu phù, tuy nhiên giá trị tận viên hạ phẩm linh thạch. Một con Băng ti thù giá trị đến sáu chục viên hạ phẩm linh thạch, so sánh thì Ngụy Tác không thể tiếc ba viên hạ phẩm linh thạch nữa.
"Nhị giai Hàn băng phù?"
Chân nguyên của gã dồn vào, bạch sắc vụ khí băng lãnh từ Hàn băng phù tràn ra liên tục, ngưng thành vô số viên băng lấp lánh trước mặt Ngụy Tác trong tích tắc, nhiệt độ toàn sơn động hạ xuống mấy độ. Nam Cung Vũ Tinh thấy vậy, gương mặt xinh đẹp tỏ vẻ ngạc nhiên, tựa hồ không ngờ tán tu mạt rệp như gã trừ Linh thiên ngọc bội còn có phù lục giá trị như nhị giai Hàn băng phù.
"Trúng!"
Trong lúc nàng kinh ngạc, Ngụy Tác phất tay, nhị giai Hàn băng phù hóa thành một dải hàn khí mang theo vô số hạt băng phun ra, giáng vào con Băng ti thù đang chạy thật nhanh.
"Nhị giai pháp phù quả nhiên là nhị giai pháp phù, lợi hại quá!"
Ngụy Tác trông rõ con Băng ti thù cứng lại, sợi tơ trắng trên mình nó cũng kết thành tầng tầng hàn băng, trong tích tắc nó biến thành một cục băng, bạch sắc chu ti cũng dính vô vàn mũi băng nhỏ.
Bọn Ngụy Tác phát ra Thanh thủy nhận và thủy tiễn oanh kích khối băng này, khối băng xuất hiện mấy vết nứt rồi tan nát, Băng ti thù hung hãn vô cùng cũng nát thành mấy khối, ô hô ai tai.
"May nhờ Ngụy Tác huynh đệ có nhị giai Hàn băng phù, bằng không con Băng ti thù chạy mất rồi.” Con Băng ti thù cuối cùng đã bị giải quyết, vẻ mặt Lâm Đạo Nhất giãn ra, mỉm cười với Ngụy Tác.
"Chỉ tiếc bị đông mất mấy khối, tổn thất mấy viên linh thạch.” Ngụy Tác nhìn khán trước Băng ti thù vỡ thành mấy khối, tỏ vẻ tiếc rẻ.
"Không có gì, tối đa tổn thất một tấm da Băng ti thù, yêu đơn và túi tơ đáng giá nhất thì không tổn hại gì.” Lâm Đạo Nhất mỉm cười, chỉ vào cây Băng vụ quả ở vách dá đối diện, "Băng vụ quả và hàn ngọc trong vách đá đủ bù lại bất kỳ tiêu hao và tổn thất nào.”
Nghe hắn nói vậy, Diệp Tiêu Chính cùng Diệp Cố Vi hiện rõ thần sắc hưng phấn.
Ba con Băng ti thù cùng hai con Hôi nham xà và cây Băng vụ quả, giá trị đã hơn ba trăm năm mươi viên hạ phẩm linh thạch, dù chia làm năm phần thì mỗi người cũng được ít nhất bảy mươi viên hạ phẩm linh thạch, tuyệt đối là thu hoạch khiến người ta kinh hỉ.
"Đúng rồi, Nam Cung Vũ Tinh, ban nãy cô nương phát ra môt đạo lam quang uy lực thập phần kinh nhân, giết chết con Băng ti thù, không biết là pháp bảo gì? Sao lại không sử dụng để đối phó với mấy con Băng ti thù khác?" Lâm Đạo Nhất hỏi Nam Cung Vũ Tinh.
"Tu vi như ta sao có thể có được pháp bảo lợi hại, chỉ là mảnh vỡ của pháp bảo mà thôi.” Nam Cung Vũ Tinh lắc đầu, đưa tay ra, "mảnh vỡ này còn một phần uy lực của pháp bảo, trong hai mươi tư canh giờ chỉ sử dụng được một lần, tiêu hao rất nhiều chân nguyên, bằng không ban nãy ta đã dùng để đối phó con Băng ti thù chạy trốn.”
"Mảnh vỡ pháp bảo còn sử dụng được?" Ngụy Tác hiếu kỳ nhìn thứ trong tay Nam Cung Vũ Tinh.
Trên tay cô là một mảnh mỏng, giống một miếng sứ lấy từ bình hoa xuống. Nhưng mảnh vỡ này có màu lam đậm rất đẹp, chất liệu trong nhờ nhờ, không rõ là tinh kim hay ngọc thạch, trên mặt có hoa văn cổ kính như dây leo, phát ra quang hoa viên nhuận.
Ngụy Tác biết có những pháp bảo từ thượng cổ lưu truyền đến nay, tuy tổn hoại nhưng một số bộ phận vẫn còn giữ được phần nào uy lực của pháp bảo hoàn chỉnh, pháp bảo phần lớn có uy lực cao hơn pháp phù, thành ra mảnh vỡ chỉ có một phần nhỏ uy lực nhưng một phần đó cũng cực kỳ đáng sợ. Theo tình hình Nam Cung Vũ Tinh sử dụng mảnh vỡ pháp bảo này thì uy lực còn hơn nhị giai phù lục. Mỗi hai mươi tư canh giờ mới sử dụng được một lần, giá mảnh vỡ pháp bảo này ít nhất cũng gần ba chục viên hạ phẩm linh thạch liễu.
"Hóa ra như thế... Ồ, trên ngực kẻ kia là gì nhỉ?" Lâm Đạo Nhất gật đầu, đột nhiên nhìn đến cái xác khô phía trước chúng nhân, bật ra tiếng kêu kinh nghi.
"Cái gì vậy?" Ngụy Tác sững sờ, thuận theo mục quang Lâm Đạo Nhất, mắt chợt tối sầm, ánh lửa trong tay Lâm Đạo Nhất tắt đi.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc