Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #6  
Old 03-06-2009, 11:40 AM
than_long_vn's Avatar
than_long_vn than_long_vn is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngày 13 giá»
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 6

Sóng Gió Lâm Ba Hiên


Yến Thiết Y chợt đổi thần sắc.Hiện tại, trông chàng như má»™t hung thần. Kha Nãi Hòa nhìn gương mặt lạnh cá»§a chàng, bất giác run ngưá»i lên, buông giá»ng van cầu :
– Tiểu ca! Tin lão phu đi, không bao giỠlão phu dám...
Yến Thiết Y gạt ngang :
– Sau đó, thế nào?
Kha Nãi Hòa đáp gấp :
– Lão phu làm xong cái việc bị bức phải làm, Hồ Tuân bảo lão phu trở vỠnhà, hắn không quên cảnh cáo lão phu là tuyệt đối phải giữ kín sự tình, nếu tiết lậu ra, thì hắn sẽ đến tận nơi, hạ sát lão phu. Lão phu đương nhiên là phải tuân theo ý muốn của hắn, giữ nhẹm bí mật, cho đến hôm nay...
Yến Thiết Y lại chận :
– Giản đơn như vậy sao?
Kha Nãi Hòa tiếp :
– Sá»± thật là thế, tiểu ca! Lão phu không há» bịa ná»­a câu, má»™t lá»i...
Yến Thiết Y vừa xoa cằm, vừa gằn từng tiếng :
– Tại hạ chỉ sợ, lão y sư còn quên một cái gì đó, chưa nói ra cho tại hạ nghe.
Kha Nãi Hòa lắc đầu lia lịa :
– Không! Lão phu không quên cái gì hết, lão phu nói tất cả sự tình cho tiểu ca nghe...
Yến Thiết Y lạnh lùng :
– Tại sao Hồ Tuân không giết lão y sư để diệt khẩu?
Kha Nãi Hòa lúng túng, đáp không xuông câu :
– Hắn... hắn... lão phu đã đáp ứng với hắn... là giữ kín miệng, lão phu... thỠnặng với hắn... là không hỠtiết lộ bí mật...
Yến Thiết Y trầm giá»ng, chận :
– Hồ Tuân có ngoại hiệu là Phấn Diện Lang Quân, chữ lang này là lang sói, chứ chẳng phải cái tiếng lang thanh nhã, dùng để gá»i những ngưá»i có há»c, có lá»… nghÄ©a, thì cái tâm cá»§a hắn chẳng phải hiá»n. Hắn không hiá»n thì phải nghÄ© đến cái hậu hoạn, và giết lão y sư, diệt khẩu, là cách dứt trừ hậu hoạn hữu hiệu nhất. Äối vá»›i hắn, má»™t lá»i hứa, má»™t lá»i thá» cá»§a lão y sư, chưa đủ đâu, hắn cần sá»± im lặng cá»§a lão y sư hoàn toàn. Và sá»± im lặng đó, lão y sư cÅ©ng thừa hiểu.
Chàng Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i, rồi tiếp luôn :
– Nếu tại hạ ở vào địa vị cá»§a hắn, cÅ©ng phải chá»§ trương giết ngưá»i diệt khẩu, trừ ra ngưá»i đó là má»™t đồng lõa thân tín...
Kha Nãi Hòa chối mạnh :
– Tâm sự của hắn nghĩ gì, lão phu đâu có thể biết được! Tiểu ca! Tiểu ca nghi oan cho lão phu quá!
Yến Thiết Y đổi giá»ng :
– Ngươi chưa thấy quan tài, nên chưa biết sợ chết!
Kha Nãi Hòa kêu van :
– Tiểu ca không nên võ đoán... oan cho lão phu lắm...
Lão chợt ngưng câu nói, một vệt sáng chớp lên trước mặt, làm lão hoa cả mắt, rồi lão nghe nhói ở tai tả. Vành tai tả rơi xuống.
Lão đưa tay lên sá», bàn tay đẫm ướt máu liá»n.
Yến Thiết Y không nhìn lão ná»­a mắt, lạnh lùng há»i :
– Ngươi chỠmột vành tai nữa rụng xuống mới chịu nói, phải không?
Lần này thì Kha Nãi Hòa quá sợ, lưỡi líu lại, thốt chẳng thành lá»i, chứ không phải là còn cố ý giấu diếm.
Yến Thiết Y há»i :
– Ngươi cấu kết với Hồ Tuân như thế nào?
Kha Nãi Hòa, hoặc còn dối, hoặc nói đúng sá»± thật, cái đó chỉ có lão ta và ông trá»i má»›i hiểu thấu mà thôi, lão vừa mở miệng, thốt :
– Không...
Vệt sáng lại lóe lên, như lần trước.
Như lần trước, vành tai rụng xuống, vành tai hữu.
Lão rít lên :
Oái...
Bình sanh, không quen chịu Ä‘au, bây giá» bá»—ng nhiên bị thẻo hai vành tai như thế, lão nghe Ä‘au đớn không tưởng nổi, phần máu chảy ra như xối, trông thấy máu, lão càng Ä‘iếng hồn! Bất giác, vừa rít lên má»™t tiếng oái, lão xỉu liá»n, rồi hôn mê luôn.
Hùng Äạo Ngươn bước tá»›i, cầm bình trà nguá»™i, đổ trút lên mặt lão, rồi dang tay tát mạnh vào hai bên má lão mấy lượt.
Lão tỉnh lại.
Yến Thiết Y bình tÄ©nh há»i :
– Ngươi cấu kết, thế nào với Hồ Tuân?
Kha Nãi Hòa mếu máo :
– ÄÆ°á»£c rồi, lão phu sẽ nói...
Yến Thiết Y trầm giá»ng :
– Nên nhớ phải đúng sự thật đấy nhé! Xong đôi vành tai của ngươi, là đến lượt chiếc mũi, vành môi của ngươi, cuối cùng là chiếc lưỡi của ngươi. Liệu mà đối đáp.
Kha Nãi Hòa vừa rên vừa nói :
– Lão phu hiểu. Lão phu sẽ nói toàn sự thật. Các vị đừng hành hạ lão phu nữa.
Yến Thiết Y bĩu môi :
– Còn tùy thái độ của ngươi.
Kha Nãi Hòa tiếp :
– Một bằng hữu của Hồ Tuân, hỠLâm giới thiệu hắn với lão phu. Lão phu vốn quen với hỠLâm từ trước. HỠkéo nhau đến nhà lão phu, thương lượng cuộc giao dịch với lão phu. Hắn chịu số bạc bốn ngàn lượng, lão phu đáp ứng làm công việc cho hắn. Ngoài ra, chính Hồ Tuân gây tất cả những thương tích trên mình Bùi Vịnh, lão phu chỉ thi thố thủ thuật mà thôi...
Yến Thiết Y há»i :
– Gã bằng hữu của Hồ Tâm, là Lâm gì?
Kha Nãi Hòa đáp :
– Lâm Hoàng Lá»…. Y có ngoại hiệu Khoái Thốt, cÅ©ng là má»™t khách giang hồ đấy, có Ä‘iá»u không mấy nổi danh thôi. Sau khi xong việc rồi, Hồ Tuân giữ luôn Lâm Hoàng Lá»… tại nhà, giao cho y trách vụ quản sá»±, gá»i là để Ä‘á»n đáp tiếp trợ.
Yến Thiết Y há»i :
– Hồ Tuân cư trú trong Lâm Ba hiên phải không?
Kha Nãi Hòa gật đầu :
– Phải.
Yến Thiết Y há»i :
– Lâm Ba hiên thuộc vỠđịa phương nào?
Kha Nãi Hòa đáp :
– Dá»±a giòng Äại Du Hà, tận biên thùy đất Dá»±.
Yến Thiết Y há»i :
– Vị trí chân chính?
Kha Nãi Hòa đáp :
– Vùng thượng du, sát chân Tiên Tích sơn.
Yến Thiết Y há»i :
– Vợ Bùi Vịnh là Trầm Quyên, vốn là nguyên do của thảm cảnh gây cái chết cho Bùi Vịnh, vậy sự việc như thế nào?
Kha Nãi Hòa thuật :
– Cứ theo lá»i cá»§a Lâm Hoàng Lá»…, thì sá»± tình diá»…n ra như thế này. Trầm Quyên, là ngưá»i sinh trưởng tại trấn Tích ÄÆ°á»ng, xuất thân từ nhà nghèo, nhưng dung nhan cá»±c kỳ mỹ lệ, nàng sinh nhai bằng nghá» thêu thùa và may vá, nhá» khéo tay nên kiếm được khá tiá»n, nuôi mẹ già và em dại được ấm no. Hồ Tuân nhân Ä‘i ngang qua trấn Tích ÄÆ°á»ng, tình cỠđược trông thấy mặt nàng, phải lòng ngay, từng đánh tiếng xin cưới nàng hẳn hoi, song nàng không ưng. Bởi, nàng đã yêu má»™t thanh niên khác từ lâu lắm rồi. Ngày trước, trong khi giặt giÅ© cạnh bá» sông, vì vô ý, nàng rÆ¡i xuống nước, suýt chết Ä‘uối, may lúc đó Bùi Vịnh Ä‘i qua, cứu nàng khá»i thá»§y ách.
Hồ Tuân mấy phen đánh tiếng, Ä‘á»u bị nàng khước từ. Sau đó, hắn làm liá»u, cho ngưá»i mang lá»… vật sang, như Ä‘i há»i chánh thức. Trầm Quyên lại quyết liệt từ chối. Hồ Tuân nổi giận, má»™t mặt chuẩn bị bạo hành, dẫn thuá»™c hạ từ Tiên Tích sÆ¡n đến trấn Tích ÄÆ°á»ng, cướp ngưá»i, mặt khác, hắn liên lạc vá»›i các tay có thế lá»±c tại địa phương, tìm má»i cách yểm trợ hắn.
Nghe tin đó, Trầm Quyên bất chấp liêm sĩ, chạy bay đến nhà Bùi Vịnh, nhỠBùi Vịnh che chở. Bùi Vịnh và Trầm Quyên thành hôn ngay, để kết thành một việc đã rồi, cho Hồ Tuân đừng đeo đuổi gái có chồng nữa.
NgỠđâu vì việc đó, Hồ Tuân căm thù luôn Bùi Vịnh. Rồi thù hận đưa đến sự tình, mà các vị đã biết.
Kha Nãi Hòa dừng lại một chút, len lén nhìn xem thần sắc của Yến Thiết Y như thế nào, đoạn tiếp luôn cho phần lão :
– Tiểu ca hãy dung tha cho lão phu! Lão phu chỉ là ngưá»i thụ động, bị bức phải làm. Con trùng, con dế còn muốn sống thay, huống hồ con ngưá»i, tiểu ca!
Yến Thiết Y thở dài :
– Bây giá» thì muá»™n mất rồi! Tất cả Ä‘á»u muá»™n rồi! Kha Nãi Hòa Æ¡i, ngươi nói sá»± thật cho ta nghe, phá»ng có ích gì? Bởi, Bùi Vịnh giỠđây, đã ra ngưá»i thiên cổ!
Kha Nãi Hòa kêu lên :
– Hắn đã chết? Hắn không có mặt nơi ven gò?
Yến Thiết Y lại thở dài :
– Chết trên tay ta! Chết cách bi thảm không tưởng nổi! Ta gương tròn mắt nhìn y chết từ từ, mà không làm gì được!
Kha Nãi Hòa, thừ ngưá»i má»™t lúc, rồi buông giá»ng xuôi xị :
– Thế ra, tiểu ca đã lừa lão phu!
Yến Thiết Y hừ một tiếng :
– Ngươi sành y thuật như vậy, đáng lẽ phải biết ngưá»i trong tình trạng cá»§a Bùi Vịnh, làm gì sống sót được lâu? Và, ngươi cÅ©ng phải biết trong bao nhiêu ngày thì Bùi Vịnh phải chết. Vá»›i tình trạng đó, thế mà ngươi vẫn hồ đồ, vẫn tin lá»i ta, cứ tưởng Bùi Vịnh sống nhăn răng đến ngày nay. Chẳng qua, trung tâm cá»§a ngươi, có chứa chất nhiá»u mưu mô quá»· quái, lúc nào ngươi cÅ©ng thấy quá»·, nhìn đâu cÅ©ng thấy quá»·, như ngưá»i bị quá»· ám liên miên. Kha Nãi Hòa, Bùi Vịnh đâu phải là con ngưá»i ác, đáng lẽ y phải sống lâu, nhưng không may cho y lại gặp lÅ© hung tàn ác độc các ngươi, thành ra các ngươi là những kẻ đáng chết thì lại sống, còn y đáng lẽ phải sống, lại chết Ä‘i! Các ngươi sống để hãm hại nhiá»u ngưá»i khác chết Ä‘i! Các ngươi đáng hận nhất trần Ä‘á»i!
Kha Nãi Hòa kêu lên :
– Nào phải lão phu hãm hại y đâu, tiểu ca! Lão phu đã năm phen, bảy lượt giải thích rồi kia mà! Sao tiểu ca chẳng chịu tin? Äòi nợ, tiểu ca nên đòi kẻ vay nợ chứ, cá»› nào lại đòi nÆ¡i chứng nhân? Oan uổng cho lão phu quá Ä‘i thôi.
Yến Thiết Y trầm gương mặt :
– Ngươi tàn ác lắm, ngươi là con ngưá»i khả ố nhất trần Ä‘á»i, bởi ngươi há»c cái thuật cứu ngưá»i cho thật tinh vi, để rồi dùng thuật đó mà hại ngưá»i! Ngươi đáng chết, trước hÆ¡n Hồ Tuân, hÆ¡n Lâm Hoàng Lá»…!
Kha Nãi Hòa vụt đứng lên, hét :
– Oan! Oan cho lão phu!
Lão quay mình, chạy gấp vào trong.
Yến Thiết Y từ từ nhắm mắt lại, khẽ hất đầu.
Hùng Äạo Ngươn hiểu cái lắc đầu đó ngụ ý tứ gì, lập tức y rút ngá»n Ä‘oản thương cầm tay, phóng chân vá»t mình theo Kha Nãi Hòa.
Hai bóng ngưá»i vừa khuất sau cá»­a, bá»—ng má»™t tiếng rú lên thê thảm nổi lên, rồi im bặt. Âm thinh cá»§a Kha Nãi Hòa.
Liá»n theo đó, Hùng Äạo Ngươn trở ra, ngá»n Ä‘oản thương có vấy máu.
Y vừa lau ngá»n thương dưới đế giày vừa thốt :
– Giải quyết lão quỷ xong rồi, Khôi Thủ.
Yến Thiết Y thở dài :
– Giết lão chỉ dÆ¡ thương cá»§a ngươi, chẳng xứng đáng gì, song không thể để lão sống sót. Những con ngưá»i lang sói, chúng ta có bổn phận trừ diệt, cho Ä‘á»i được thanh bình.
Hùng Äạo Ngươn phụ há»a :
– Những kẻ tham lam thưá»ng chết thảm. Bao nhiêu gương từ nghìn xưa lưu lại, thế mà hậu thế vẫn không e sợ, dè lòng!
Yến Thiết Y tiếp :
– Việc này xảy ra trong chiá»u hướng đó, làm cho vÆ¡i nhẹ má»™t tảng đá lá»›n Ä‘ang đè nặng tâm tư!
Hùng Äạo Ngươn chá»›p mắt :
– Khôi Thủ muốn nói...
Yến Thiết Y chận lá»i, tiếp luôn :
– Hồ Tuân dùng bạo lực, chiếm đoạt Trầm Quyên thì lỗi hoàn toàn vỠHồ Tuân.
Giả như Trầm Quyên là gái lăng loàn, tham đó phụ đăng, tham trăng phụ đèn, thì chúng ta sẽ gặp khó khăn trong bỠxử trị! Bởi, mình nỡ lòng nào xuống tay mạnh với kẻ đầu ấp tay gối của Bùi Vịnh!
Hùng Äạo Ngươn cưá»i nhẹ không đáp.
Y thừa biết, Yến Thiết Y đã chủ trương dành một xử trí cực kỳ tàn khốc đối với những kẻ liên quan đến cái chết của Bùi Vịnh.
Thì, còn gì Ä‘au khổ cho chàng, mà cÅ©ng cho y và Thôi Hậu Äức, cho cả những xã viên cao cấp trong Thanh Long Xã nếu Trầm Quyên bị bao quát trong số tá»™i nhân.
Dù nàng có tội, song trong linh hồn kẻ chết, hỠđâu nỡ nặng tay trừng trị nàng?
Mà, cái khó, là hỠcũng chẳng thể nương tay!
Bây giỠthì sự tình hiện lộ như thế, Trầm Quyên chỉ là kẻ đáng thương chứ không đáng hận!
Vá»›i dáng mệt nhá»c rõ rệt, Yến Thiết Y từ từ bước Ä‘i, đồng thá»i bảo :
– Lên đưá»ng, Äạo Ngươn và Hậu Äức.
Hùng Äạo Ngươn chá»›p mắt :
– Trá»±c chỉ Äại Du Hà?
Yến Thiết Y lạnh lùng :
– Ngươi nói sao? Chẳng lẽ tìm một nơi nào đó, để đánh một giấc thật dài?
Hùng Äạo Ngươn hấp tấp nói :
– Thuá»™c hạ Ä‘i ngay bây giá», để chuẩn bị ngá»±a.
Thôi Hậu Äức tá»± há»i, Hồ Tuân làm sao hay trước, để tá»± đào má»™t cái huyệt, mà nhảy xuống đó, chết cách an nhiên, khá»i phải bị phân thây trong má»™t ngày nào đó rất gần!
Äại Du Hà vào thá»i thu cuối, nước hÆ¡i cạn giòng, lỠđỠxuôi vá» Äông, tuy nước không mênh mông, song cảnh trí vẫn đẹp.
Dá»c hai ven bá», cây má»c xanh um, tàn che mát rượi, xa xa hòn núi chập chùng, giăng xanh xanh làm bối cảnh giữa má»™t khung trá»i trong vắt.
Bá»n Yến Thiết Y tìm đến Tiên Tích sÆ¡n không khó khăn lắm.
Núi không hùng vÄ©, chỉ được cái là thanh nhã, u nhàn, núi chỉ là má»™t hòn giả sÆ¡n phóng đại, phàm giả sÆ¡n thì gồm đủ, nào gá»™p đá an toàn, nào gành treo hiểm trở, có hoa, có cá», có rừng, có nước, tiá»u phu đốn cá»§i, ngư phá»§ ngồi khẽ, có hang cạn động sâu.
Tiên Tích sÆ¡n là má»™t vùng gồm đủ mỹ lệ tân kỳ thu hẹp trong má»™t ống kính nhá», càng nhá» càng đẹp vá»›i huyá»n ảo khiến con ngưá»i phải ngẩn ngÆ¡.
(mất trang)
Yến Thiết Y bắt buộc phải xuống ngựa, để giữ tròn lễ độ.
Ngư phá»§ nhìn Yến Thiết Y lượt nữa, kỹ hÆ¡n, Ä‘oạn cưá»i hì hì, há»i :
– Các vị huynh đài định đi đâu đây?
Ká»m ngá»±a, Yến Thiết Y quan sát ngư phá»§.
Äối tượng vào trạc trên dưới ba mươi, có đôi môi đỠnhư má»™t thiếu nữ, hai hàm răng thật trắng, thật Ä‘á»u.
Há»i, ngưá»i ta chưa đáp, hắn tiếp luôn :
– Tại hạ xem, chừng như ba vị từ vùng ngoài vừa vào đến đây? Vá»›i cái dáng phong trần thế kia, hẳn các vị đã vượt qua rất nhiá»u dặm đưá»ng rồi chứ? Con đưá»ng này bất quá Ä‘i đến toà lâu đài đó là cùng rồi. Toà lầu đó tên là Lâm Ba hiên. Vượt qua Lâm Ba hiên là chẳng còn đưá»ng đó, bởi chẳng lẽ các vị thích Ä‘i vào những chốn không ngưá»i ư?
Yến Thiết Y Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i :
– Bá»n tại hạ muốn đến Tiên Tích sÆ¡n đó, lão huynh!
Ngư phá»§ “à†má»™t tiếng, nhìn chuôi thanh kiếm giắt sau lưng, chuôi ló khá»i đầu vai, má»™t phút sau, thốt :
– Thế ra, các vị du ngoạn Tiên Tích sÆ¡n. Nhưng, tam vị Ä‘i sai đưá»ng rồi. Nếu muốn lên Tiên Tích sÆ¡n, thì phải Ä‘i con đưá»ng ở phía bên kia má»›i đúng. Ngoài ra, lên núi mà du ngoạn, thì không tiện ngồi ngá»±a đó, các vị ạ.
Yến Thiết Y há»i :
– Lão huynh có vẻ nhiệt tâm đối vá»›i khách qua đưá»ng quá. Chẳng hay quý tánh là chi?
Ngư phá»§ đáp liá»n, không há» do dá»± :
– HỠTào. HỠcủa Tào Tháo. Còn huynh đài?
Yến Thiết Y đáp :
– HỠCừu. Cừu là báo cừu!
Ngư phủ vòng tay :
– Thế là, là Cừu huynh!
Yến Thiết Y khẽ nghiêng mình :
– Hân hạnh được biết Tào huynh!
Rồi chàng đưa tay chỉ dãy nhà ẩn hiện dưới lá»›p cây rừng, há»i :
– Vừa rồi, Tào huynh đỠcập đến Lâm Ba hiên, có phải là nơi đó chăng?
HỠtào gật đầu :
– Phải!
Hắn nở má»™t nụ cưá»i, có vẻ âm trầm Ä‘oạn há»i :
– Cừu huynh có ý muốn đến xem qua Lâm Ba hiên chăng?
Yến Thiết Y bật cưá»i ha hả :
– Nơi đó có gì đáng xem chứ? Chẳng lẽ có một vị tuyệt sắc mỹ nhân ở trong tòa lầu đó?
Hùng Äạo Ngươn nhóng má»™t câu :
– Cùng lắm là chỉ có một con lang hay một con sói gì đó mà thôi.
Há» Tào thoáng giật mình, chá»›p chá»›p mắt mấy lượt, rồi vá» cưá»i, thốt :
– Hai vị đùa đấy, chứ ngưá»i trong Lâm Ba hiên, thá»±c ra tại hạ chẳng hiểu cho rõ ràng lắm, bình thưá»ng hỠít xuất ngoại, tại hạ thỉnh thoảng đến câu tại đây, ít khi vào lá»t trong đó, bất quá chỉ biết tên cá»§a lâu đài, còn thì Ä‘á»u mù tịt như các vị.
Yến Thiết Y quay đầu, trừng mắt vá»›i Hùng Äạo Ngươn, rồi trở lại há» Tào, tiếp :
– Nếu thế, bá»n tại hạ xin qua con đưá»ng phía kia. Äa tạ Tào huynh có lòng chỉ dẫn.
Tào ngư phá»§ Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i :
– Có chi đâu! Tứ hải giai huynh đệ mà, giúp nhau là việc rất thưá»ng.
Yến Thiết Y quay ngá»±a, rồi cùng hai cận vệ cho ngá»±a Ä‘i đến má»™t khúc quanh, Ä‘oạn dừng lại, rồi hằn giá»ng quở trách Hùng Äạo Ngươn :
– Cái miệng của ngươi đó, nên lấy kim chỉ mà may bít lại mới phải.
Hùng Äạo Ngươn kinh hãi, ấp úng :
– Khôi Thủ! Thuộc hạ vừa rồi nói như thế, là sai chăng?
Yến Thiết Y nổi giận :
– Nếu cái gã há» tào đó, thá»±c sá»± mang há» Tào chân chánh, thì hoặc giả, hắn là nha trảo cá»§a Hồ Tuân, hoặc giả đồng lõa cá»§a Hồ Tuân trong hoạt động tàn ác. Ngươi đã nói ra má»™t câu hết sức há»› hênh, hắn sẽ vá» Lâm Ba hiên tưá»ng thuật lại cho ngưá»i trong đó nghe, thế có phải là sanh phiá»n phức thêm cho chúng ta chăng?
Hùng Äạo Ngươn lắc đầu :
– Chắc không có việc đó đâu, Khôi Thủ. Làm gì có sự trùng hợp ngẫu nhiên quá thế?
Yến Thiết Y hừ một tiếng :
– Ngươi còn cho hắn là tốt phải không? Ngươi nên hiểu, trên giang hồ, có biết bao nhiêu kẻ rơi đầu một cách mơ hồ, chẳng hiểu duyên cớ làm sao, khi chưa kịp thức phá mưu kế của hung thủ. Thật ngươi nông nổi đáng trách.
Hùng Äạo Ngươn biết lá»—i, cúi đầu, im thin thít.
Yến Thiết Y quay qua Thôi Hậu Äức, bảo :
– Bá» ngá»±a Ä‘i, lập tức ẩn mình, len lá»i theo dấu gã há» Tào đó, tuyệt đối không cho gã phát hiện ra ngươi đấy.
Thôi Hậu Äức “vâng†má»™t tiếng, nhảy xuống ngá»±a, Ä‘oạn lách mình theo các thân cây, Ä‘i liá»n.
Yến Thiết Y lẩm nhẩm :
– Mưá»i phần chắc chín, gã há» Tào đó không đơn giản đâu!
Hùng Äạo Ngươn ngẩng đầu lên, định nói chi đó, nhưng trông thần sắc cá»§a Yến Thiết Y sắc lạnh cá»±c độ, bất giác hắn rợn mình, nín luôn.
Không lâu lắm, Thôi Hậu Äức trở vá», thở hổn hển, ra tuồng rất mệt.
Yến Thiết Y há»i gấp :
– Sao? Gã ấy là gì?
Thôi Hậu Äức qua cÆ¡n thở dốc đáp :
– Thuá»™c hạ không gặp hắn. Äợi mãi, chẳng thấy hắn trở lại, thuá»™c hạ bèn rảo má»™t vòng quan sát, vẫn chẳng thấy hắn ở đâu cả.
Yến Thiết Y nghiến răng :
– Chỉ sợ đúng như chỗ liệu của ta!
Thôi Hậu Äức đỠnghị :
– Mình xông thẳng tới Lâm Ba hiên, Khôi Thủ!
Yến Thiết Y xuống ngựa, bảo :
– Tìm chá»— giấu ngá»±a, rồi mình Ä‘i bá»™ đến đó, để tránh khá»i sá»± lưu ý cá»§a địch.
HỠâm thầm đi.
Dá»c đưá»ng, Yến Thiết Y thấp giá»ng dặn dò :
– Nếu ta Ä‘oán không sai, thì khi chúng ta đến gần, hẳn bá»n Hồ Tuân phải phát hiện gấp, và chúng áp lại, bao vây bá»n mình liá»n. Vậy các ngươi phải cẩn thận.
Hùng Äạo Ngươn cau mày :
– Nếu bị vây như vậy, thì phiá»n phức quá!
Yến Thiết Y lắc đầu :
– Trái lại là khác! Ta hy vá»ng chúng túa ra bao vây đó.
Thôi Hậu Äức chá»›p mắt :
– Tại sao không phiá»n phức?
Yến Thiết Y giải thích :
– Ta đang ước mơ, đánh một mẻ lưới, bắt hết cả lũ.
Hùng Äạo Ngươn như hăng tiết, quên cả sợ hãi, cao giá»ng thốt :
– Hiện tại, Khôi Thủ cho phép tại hạ nói một câu, vỠcái việc có thể bị bao vây đó...
Yến Thiết Y xì một tiếng :
– Cái miệng cá»§a ngươi, dùng để ăn thì được, chứ nói mưá»i câu sai hết chín. Nếu ngươi đừng nói bậy như vừa rồi, thì ít nhất ta cÅ©ng có cách cứu Trầm Quyên ra khá»i Lâm Ba hiên, rồi mình má»›i trở lại đối phó vá»›i chúng. Bây giá» thì chỉ còn có cách là lấy công lá»±c chá»i công lá»±c mà thôi. Ngươi tưởng ngươi có công lao gì đó, to tát lắm sao chứ?
Hùng Äạo Ngươn lại cúi đầu, chẳng dám hó hé gì nữa.
Một lúc sau, cả ba đến trước Lâm Ba hiên.
Yến Thiết Y không muốn vượt tưá»ng, hoặc do ngã ngách, ngã hông mà vào.
Chàng dẫn hai cận vệ, do cá»­a chánh đến thá»m, lên luôn mấy bậc, định công khai gá»i cá»­a.
Từ cổng vào, có đến mấy chặng cá»­a, và hiện tại thì bá»n chàng đã qua cổng, đến vá»ng cá»­a thứ nhất.
Chàng khá»i cần gá»i, hai cánh cá»­a bằng gá»— cá»±c dày, cá»±c to, sÆ¡n Ä‘en xì, tá»± nhiên mở toang ra.
Năm ngưá»i ăn mặc quái dị, hiện ra trước mắt há».
Năm ngưá»i đứng dàn thành hàng chữ nhất.
Trong khi năm ngưá»i xuất hiện tại đây, thì ngoài kia, trong khoảng cách khá xa, má»™t số ngưá»i khác, rất đông, lao nhao, lố nhố khắp ba phía, chừng như chúng Ä‘ang tìm vị trí mà đứng, y theo sá»± sắp xếp cá»§a chá»§ nhân.
Yến Thiết Y thấy đối phương hiện ra, chàng bèn dừng lại, rồi quắc mắt nhìn lộ vẻ tìm kiếm.
Thì ra, trong năm ngưá»i đó, chàng chẳng thấy có Hồ Tuân.
Thá»±c sá»±, chàng không há» biết mặt Hồ Tuân, có Ä‘iá»u vá»›i ngoại hiệu Phấn Diện Lang Quân, thì ít ra gương mặt cá»§a hắn cÅ©ng trắng như phấn, nhưng năm ngưá»i này Ä‘á»u xấu xí không tưởng nổi.
Ngưá»i đầu, trông hết sức thô kệch, tuổi trạc lục tuần, vẻ mặt hầm hầm chẳng rõ luôn luôn như thế từ trước đến giá», hay Ä‘ang cÆ¡n phẫn ná»™.
Ngưá»i thứ hai dá»nh dàng như con trâu nước, cÅ©ng vào trạc lục tuần, chá»™t má»™t mắt.
Ngưá»i thứ ba cÅ©ng to lá»›n, mang má»™t vết Ä‘ao chạy dài xuống má»™t bên má.
Ngưá»i thứ tư còn trẻ tuổi.
Ngưá»i cuối cùng, thứ năm cao không hÆ¡n ba thước.
Hùng Äạo Ngươn thấp giá»ng thốt :
– Äúng như Khôi Thá»§ dá»± Ä‘oán, chúng ta bị bao vây rồi. Thuá»™c hạ phá»ng đếm, có ít nhất cÅ©ng trên hai mươi tên, ở phía sau lưng mình đó, Khôi Thá»§.
Yến Thiết Y khẽ gật đầu :
– Ta thấy.
Nhìn thẳng năm ngưá»i đối diện dàn thành hàng chữ nhất, chàng thốt :
– Tại hạ đến đây, muốn bái phá»ng má»™t ngưá»i...
Ngưá»i thứ nhất “hừ†má»™t tiếng, càu nhàu :
– Có lẽ khách nhân hỠCừu, từng xưng cừu là báo cừu?
Yến Thiết Y cưá»i lạt, vá» kinh ngạc, há»i lại :
– Quái! Sao bằng hữu biết?
– Tại sao, bằng hữu cần gì phải tìm hiểu? Bằng hữu muốn tìm ai?
Yến Thiết Y không đáp, lại há»i ngược lại :
– Các hạ là ai?
Äối tượng ngẩng cao gương mặt đầy xẹo, vá»›i vẻ dương dương, đáp :
– Năm đệ tá»­ cá»§a Thiên Tướng lão tổ tại Tá»­ Vân động, giang hồ quen gá»i là NgÅ© Hành Tôn Giả.
Trong thâm tâm, Yến Thiết Y thoáng kinh hãi, nhưng mặt ngoài, chàng vẫn giữ tự nhiên.
Chàng Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i, “à†má»™t tiếng, nói :
– Thì ra, năm vị là những cao đồ cá»§a Hồ lão tổ! Tại hạ thất lá»…. Xin thứ cho nhé. Thật là không ngá»! Không ngá»!
Äối tượng gạt ngang :
– Äừng dài dòng. Tại hạ muốn biết bằng hữu tìm ai?
Yến Thiết Y vẫn chưa đáp câu há»i, nhóng thá»­ :
– Äại ước, bằng hữu là Kim Tôn giả, thá»§ lãnh nhóm NgÅ© Hành Tôn Giả, phải không? Các vị có mặt tại đây, hẳn là Hồ lão tổ cÅ©ng có mặt luôn?
Ngưá»i đó gật đầu :
– Äúng, tại hạ là Kim Tôn Giả Phan Thiếu Âm, còn Lão tổ thì Ä‘ang ở trong khách chính. Lão nhân gia Ä‘ang dùng bữa đấy. Hôm nay, có mấy món lý ngư bóp gá»i, lão nhân gia rất thích gá»i cá này, nhất là lý ngư vùng Äại Du Hà bóp gá»i thì phải biết, dùng món đó nhắm rượu thì tuyệt trần Ä‘á»i!
Y bá»—ng đổi giá»ng liá»n :
– Ngươi muốn gặp nhắm một vài đốt xương thừa chăng? Nếu muốn ta sẽ đưa vào, Lão tổ có tánh quăng xương bừa bãi dưới đất! Ngươi tha hồ mà nhặt, tùy thích mà nhặt.
Bốn ngưá»i kia ôm bụng cưá»i rÅ© rượi.
Yến Thiết Y không giận chỉ cưá»i nhẹ, thốt :
– Tại hạ làm gì có phúc phận được hưởng thỠsự thừa thãi của Lão tổ? Các vị là đệ tử thân yêu, từng ở kỠcận Lão tổ, cái gì của Lão tổ đưa ra không đủ qua tay các vị, có đâu đến ngoại nhân! Tại hạ nói có đúng không nào?
Kim Tôn Giả Phan Thiếu Âm hạ nhục ngưá»i, ngưá»i ta quật trở lại, lại đâm cáu, hét :
– Tiểu quá»·, ngươi dám châm biếm bá»n ta à?
Yến Thiết Y thản nhiên cưá»i nói :
– Nói như vậy mà các hạ cho là châm biếm sao? Tại hạ tưởng vinh dự là khác!
Cái đó, gá»i là hưởng nhá» Æ¡n mưa móc cá»§a bậc trưởng thượng má»›i phải. CÅ©ng như kẻ thá» thần thánh, hưởng nhá» lá»… vật cá»§a dân gian mang đến cúng, ngưá»i ta thưá»ng gá»i, những thứ đó là huê dạng thánh thần mà. Phải có phúc phận lắm má»›i được hưởng huê dạng cá»§a thánh thần, bằng hữu Æ¡i!
Ngưá»i thứ hai chen vào :
– Ngươi chưa được bao nhiên tuổi, mà ăn nói có vẻ sắc sảo quá, chắc ngươi cÅ©ng thuá»™c giá»›i giang hồ, vậy cứ thật mà nói, ngươi muốn gì? Bá»n ta sẵn sàng thanh toàn cho ngươi.
Yến Thiết Y nhìn kẻ phát thoại, há»i :
– Bằng hữu là Mộc Tôn Giả?
Ngưá»i đó gật đầu :
– Phải, Má»™c Tôn Giả Du Chiếu Khai, ngươi muốn gì, cứ nói, lão phu sẽ tìm cách thá»a mãn ước vá»ng cá»§a ngươi.
Yến Thiết Y lắc đầu :
– Các vị đừng hiểu lầm. Tại hạ chỉ muốn tìm má»™t ngưá»i, mà ngưá»i đó không phải là các vị.
Kim Tôn Giả cao giá»ng :
– Mà ngươi muốn tìm ai?
Yến Thiết Y buông gá»n :
– Hồ Tuân!
NgÅ© Hành Tôn Giả cùng đưa mắt nhìn nhau, rồi chính Kim Tôn Giả Phan Thiếu Âm trầm giá»ng há»i :
– Tìm Hồ Tuân để làm gì?
Yến Thiết Y bình tĩnh đáp :
– Thanh toán má»™t việc còn Ä‘á»ng lại qua thá»i gian khá dài.
Phan Thiếu Âm “hừ†một tiếng :
– Việc gì?
Yến Thiết Y mỉm cưá»i :
– Nợ! Nợ giang hồ!
Phan Thiếu Âm lại “hừ†một tiếng nữa :
– Thế ra, quả là ngươi đến đây để báo thù.
Yến Thiết Y gật đầu :
– Nhìn dưới một giác độ nào đó, sự tình có thể là như vậy.
Phan Thiếu Âm bật cưá»i âm trầm, nghiêng nghiêng đầu quan sát Yến Thiết Y như má»™t đồ tể xem xét má»™t con thịt, Ä‘oạn bÄ©u môi há»i :
– Ngươi nói sao? Ngươi mà đòi làm ra cuộc báo thù?
Yến Thiết Y Ä‘iá»m nhiên :
– Tại hạ không đủ sức làm cái việc đó sao, bằng hữu?
Mộc Tôn Giả Du Chiếu Khai mỉa mai :
– Ngươi mất lý trí thì phải! Ăn nói mà không tự lượng sức mình, bảo sao chẳng bỠmạng! Chết như thế là oan uổng đó, tiểu tử!
Yến Thiết Y lắc đầu :
– Bằng hữu nói chuyện không có duyên, nghe chán quá! Theo tại hạ thấy, những kẻ ăn nói thiếu duyên dáng, thưá»ng thưá»ng thì yểu thá», thật là lạ lùng, ngưá»i như bằng hữu mà lại sống dai đến cở tuổi đó!
Du Chiếu Khai trừng mắt :
– Chán rồi sao? Ngươi định làm gì ta?
Yến Thiết Y khoát tay :
– Bằng hữu kiên nhẫn, chỠmột chút là sẽ thấy tại hạ định làm gì.
Du Chiếu Khai “xì†một tiếng :
– ÄÆ°á»£c rồi. Ta sẽ chá».
Yến Thiết Y bây giá» má»›i giở cái giá»ng xấc ra.
Chàng luôn luôn lễ độ. Khi còn trong vòng lễ độ, thì chàng rất dễ dãi, có thể tha thứ cho những kẻ xúc phạm nặng đến chàng.
Nhưng, khi chàng bắt đầu xấc xược, thì đừng ai mong chàng má»m lòng lại, lúc đó, chàng là má»™t hung thần khát máu, mà những lá»i van xin tha thiết là những cá»§i, những dầu không làm tắt lá»­a, mà còn nung cháy thêm.
Chàng cưá»i gằn, tiếp :
– Ngươi không thất vá»ng đâu, con chó già!
Du Chiếu Khai hét lên như sấm, Phan Thiếu Âm vội ra hiệu dằn lòng.
Yến Thiết Y há»i :
– Các ngươi quan hệ như thế nào với Hồ Tuân?
Phan Thiếu Âm cưá»i lạnh :
– Hồ Tuân là con nuôi cá»§a Lão tổ, đối vá»›i bá»n ta, hắn chẳng khác nào là má»™t sư đệ. Vá»›i quan hệ đó, bá»n ta có đủ tư cách đối phó vá»›i ngươi chăng?
Yến Thiết Y gật gù :
– Hôm nay, tấu xảo cho ta làm sao! Gặp cả bá»n các ngươi tại đây luôn như thế này!
Phan Thiếu Âm cưá»i lá»›n :
– Không phải là tấu xảo đâu! Bất cứ lúc nào, ngươi đến đâu, cÅ©ng Ä‘á»u gặp bá»n ta cả, vì Lão tổ rất thương yêu đứa con nuôi, nên bắt chúng ta ở lại đây tiếp trợ hắn. Còn như Lão tổ thì thỉnh thoảng má»›i đến chÆ¡i má»™t lần, lưu lại vài hôm rồi trở vá» Tá»­ Vân động. Gặp lão nhân gia, là má»™t tấu xảo cho ngươi má»›i phải, chứ bá»n ta có mặt thưá»ng xuyên tại đây mà.
Má»™t ngưá»i chen vào câu chuyện :
– Nói làm chi dông dài với hắn! Hãy để tiểu đệ thu thập hắn cho rồ i.
Yến Thiết Y nhìn vào mặt ngưá»i đó há»i :
– Ngươi là Thủy Tôn Giả?
Ngưá»i đó cao giá»ng :
– Thá»§y Tôn Giả Thương Thá». Ngươi dám động thá»§ vá»›i ta chăng?
Yến Thiết Y không đáp, hướng qua hai ngưá»i sau cùng, há»i luôn :
– Còn hai ngươi? Là gì, sao chưa tự xưng cho ta biết?
Hai ngưá»i cuối, má»™t là Há»a Tôn Giả Văn Hiên và ngưá»i lùn là Thổ Tôn Giả Toàn Bảo.
Thổ Tôn Giả Toàn Bảo cưá»i hì hì, sau khi tá»± giá»›i thiệu rồi, bèn tiếp :
– Trong bá»n, có ta là thấp nhất, thấp vá»›i ngôi thứ, thấp vá» thân vóc, thấp luôn tài nghệ. Ta nghÄ©, động thá»§ vá»›i ta may ra ngươi còn hy vá»ng giành được ưu thế, chứ đối vá»›i sư huynh ta, ngươi cầm bại trước khi xuất thá»§ đó. Vậy ngươi nên chá»n ta Ä‘i!
Yến Thiết Y trầm giá»ng :
– Các ngươi nhất định không nhượng lối cho ta vào?
Phan Thiếu Âm cưá»i lá»›n :
– Chết đến nÆ¡i ngươi còn to tiếng, quả thật ngu ngốc đến thương hại! NÆ¡i đây đâu phải là má»™t há»™i trưá»ng công cá»™ng, mà ngươi đòi bên ta nhượng lối cho vào?
Tá»­ Vân động là má»™t tòa cổ động trên Lãnh Thiên sÆ¡n, tuy thuá»™c vùng hải phận nhưng cÅ©ng còn liên hệ vá»›i vÅ© lâm Trung Nguyên, vị danh nhân chá»§ trì Tá»­ Vân động là Hồ Lá»±c, ngoại hiệu là Thiên Tướng lão tổ, nói đến Hồ lão tổ tại Tá»­ Vân động là hầu hết khách giang hồ thuá»™c lứa tuổi trung niên trở lên Ä‘á»u biết, và ai ai cÅ©ng có kiêng nể!
Hồ lão tổ tâm tánh bất thưá»ng, có thể vui đó rồi phẫn ná»™ đó, ngưá»i ta không biết thá»±c sá»± lão hiá»n hay dữ, nhưng cứ như sá»± phê phán cá»§a phần đông, thì lão thuá»™c vá» tà phái, bởi ngưá»i ta quen gá»i lão là má»™t đại ma đầu.
DÄ© nhiên, ngưá»i ta gá»i như thế, sau lưng lão, lúc vắng mặt lão, chứ có ai dám nói gì trước mặt lão!
Mẫu ngưá»i đó, Yến Thiết Y thá»±c ra không muốn gây thù kết oán làm gì, sợ thì chàng không sợ, có Ä‘iá»u chàng không muốn sanh phiá»n phức lôi thôi má»™t cách vô ích.
Nhưng hiện tại, chàng có thể tránh đụng chạm đến thầy trò Hồ lão tổ được chăng?
Hồ Tuân là con nuôi Hồ Lực, thì muốn đi đến Hồ Tuân, chàng phải đi ngang qua thầy trò Hồ Lực.
Trước cái thế chẳng đặng đừng, thôi thì gặp sao, cam vậy. Còn đắn đo thế nào được?
Chàng thở dài, day lại phía sau, dặn hai hộ vệ :
– Äạo Ngươn, Hậu Äức, chiếu cố phía hậu đỠphòng bá»n bao vây chúng ta kia, cái lÅ© này để ta thu thập, hai ngươi khá»i phải quan tâm.
Äoạn chàng hướng qua Thá»§y Tôn Giả, cưá»i nhẹ tiếp :
– Toàn Bảo! Äánh trận đầu, ta không muốn thất bại, vậy ngươi là chiến lợi phẩm thứ nhất cá»§a ta đó, hãy chuẩn bị Ä‘i!
Toàn Bảo cưá»i lá»›n :
– Cha! Ngươi thấy ta lùn, cho rằng dá»… nuốt lắm! Phải, có thắng nổi ta, má»›i mong giao thá»§ vá»›i các sư huynh ta nổi! Nhưng thắng được ta là cả má»™t vấn Ä‘á», thiên nan vạn nan, oắt con Æ¡i!
Phan Thiếu Âm dặn :
– Liệu thanh toán chóng nhé, lão ngũ! Mình không thừa thì giỠlắm đó. Còn phải vào hầu rượu sư phụ nữa đấy.
Toàn Bảo gật đầu :
– Tiểu đệ hiểu.
Vũ khí của y là thanh chủy thủ.
Vừa buông dứt câu nói, y chao mình lên, vá»t mình Ä‘i, chưa đến cận Yến Thiết Y, má»™t vệt sáng đã đến trước rồi.
Ngưá»i chưa tá»›i, chá»§y thá»§ đã bay sang. Chá»§y thá»§ nhắm yết hầu cá»§a Yến Thiết Y bắn vào.
Yến Thiết Y bất động, mưá»ng tượng chẳng thấy đối phương tấn công.
Khi chủy thủ còn cách yết hầu độ ba phân, Yến Thiết Y khẽ nhích động bàn tay tả.
Tay nhích động, thanh Chiếu Nhật đoản kiếm đương nhiên phải nhích theo.
Rồi một tiếng “keng†vang lên.
Chá»§y thá»§ bị hất vẹt ra ngoài, Thổ Tôn Giả Toàn Bảo lùi lại, nhưng má»™t vật sáng bay theo, vệt sáng đó là thanh Chiếu Nhật kiếm, vệt sáng chiếu thẳng ngá»±c y, máu phun ra liá»n.
Toàn Bảo thét lên như bị chá»c tiết, mà cÅ©ng đúng như vậy, chính y Ä‘ang bị chá»c tiết, có Ä‘iá»u thay vì chá»c vào yết hầu, thì Yến Thiết Y lại dá»i xuống ngá»±c.
Má»™t bóng ngưá»i lướt tá»›i, bóng ngưá»i từ trên không đáp xuống.
Tay còn cầm thanh Chiếu Nhật kiếm, Yến Thiết Y không để cho ngưá»i đó đáp xuống, lập tức vung tay, trong má»™t thoáng, chàng vừa đâm vừa chém vào mình bóng ngưá»i đó đủ mưá»i chín vết. Ngưá»i đó thét lên thê thảm hÆ¡n Thô Tôn Giả gấp mấy lần.
Äịnh xông tá»›i, tiếp trợ đồng môn, nhưng chưa làm được cái gì, lại hứng đến mưá»i chín vết thương, thì còn chịu làm sao thấu?
Ngưá»i đó không ai khác hÆ¡n là Há»a Tôn Giả Thương Thá».
Y không cần đáp xuống nữa, bởi đáp là dùng khí lực, ý chí, mà hiện tại thì khí lực hết, ý chí tan biến rồi, y chỉ còn rơi xuống như quả chín sút cuống lìa cành.
Thái A và Chiếu Nhật, má»™t trưá»ng má»™t Ä‘oản chui vào vá», Yến Thiết Y thì ung dung đứng đó, thản nhiên nhìn sang đối phương.
Äối phương giá» còn lại ba, trong má»™t thoáng mắt, hàng ngÅ© NgÅ© Hành Tôn Giả mất hai mạng, má»™t sá»± kiện có lẽ bình sanh bá»n Phan Thiếu Âm chưa từng thấy.
Chẳng những bá»n Phan Thiếu Âm tại cục trưá»ng kinh khiếp đến sững ngưá»i, mà số nhân thá»§ bao vây bên ngoài, tuy chưa đối trận thá»±c sá»± vá»›i địch, đã bắt đầu run sợ rồi.
Yến Thiết Y tặc lưỡi thốt :
– Thật ta làm thế này, hÆ¡i không phải đối vá»›i Hồ lão tổ vậy! Dù sao ta cÅ©ng phải nương tay má»™t chút chứ! Mà nghÄ© cho cùng, Hồ lão tổ cÅ©ng có lá»—i ít nhiá»u! Tại sao nuôi ngưá»i mà không chá»n ngưá»i kỹ lưỡng? Lão nuôi làm chi toàn lÅ© ăn hại, ngày thưá»ng thì khoác lác vênh váo, gặp địch thì chỉ đưa xác thân cho địch nện như chày nện gạo.
Chẳng những mất mạng vô lý, lại còn mất luôn danh dự môn hộ!
Rồi chàng khoát tay bảo :
– Còn lại mấy mạng đó, vỠđi, ta không sát hại đâu, vỠmà làm bạn với lũ khỉ trên Lãnh Thiên sơn, đùa với chúng, hái trái mà ăn, dành cơm gạo cho những kẻ hữu dụng dùng.
Lâu lắm, Kim Tôn Giả Phan Thiếu Âm má»›i lấy lại bình thưá»ng, tuy nhiên y há»i mà giá»ng còn run run :
– Ngươi... ngươi là ai?
Yến Thiết Y cưá»i lá»›n :
– Mãi đến bây giá» má»›i chịu há»i ta là ai? Nếu các ngươi há»i sá»›m hÆ¡n, thì đâu đến ná»—i phải mất hai mạng? Biết sá»›m ta là ai, các ngươi sẽ không dám cao ngạo đâu! Muá»™n rồi!
Phan Thiếu Âm “hừ†một tiếng :
– Khoan đắc ý vá»™i, tiểu tá»­! Ta sẽ má»i Lão tổ tá»›i đây thu thập ngươi.
Yến Thiết Y Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i :
– Äánh má»™t con trẻ là má»™t cách bắt buá»™c ngưá»i lá»›n phải ra mặt. Bởi, phần đông hạng phụ huynh hay sư phó thuá»ng bênh vá»±c trẻ con cá»§a há». Nhưng, các ngươi khá»i phải Ä‘i má»i Lão tổ các ngươi làm gì. Ta bảo đảm là trong ba ngưá»i các ngươi, chẳng má»™t ngưá»i nào Ä‘i thỉnh được. VÄ©nh viá»…n không Ä‘i được.
Phan Thiếu Âm bĩu môi :
– Nghĩa là chẳng có một ai sống sót dưới tay ngươi mà đi thỉnh Lão tổ?
– Thông minh đấy! Rất tiếc, lúc sắp chết mới thông minh, thì thông minh không cứu vãn được gì.
Dù biết rằng mình không phải là đối thá»§, ba tôn giả kia làm sao chịu nổi thái độ khinh thưá»ng cá»§a đối phương?
Không hẹn mà đồng, cả ba cùng vào một lượt.
Yến Thiết Y cưá»i mỉa :
– Thế là đỡ khổ cho ta, ta khá»i phải xuất thá»§ ba lượt, má»—i lượt má»™t tên.
Thái A và Chiếu Nhật lưỡng kiếm cùng chớp lên.
Hai nhát kiếm nhắm vào ba đích, kiếm chạm đích, đích rú lên thảm thiết vang má»™t góc trá»i rồi im lìm.
Äích ngã, kiếm lại chui vào vá», cả trưá»ng lẫn Ä‘oản.
Ngũ Hành Tôn Giả bị tiêu diệt toàn số.
Trước sau, Yến Thiết Y không há» rá»i vị trí ná»­a bước.
Bên ngoài xa xa, hai mươi đại hán bao vây, cùng quay mặt nhìn nhau, cùng nhận ra hiện tại sắc diện cá»§a nhau đổi thay quái dị, chừng như ngưá»i nào cÅ©ng rung rung đôi chân.
Nhưng, Yến Thiết Y đâu có để cho chúng kinh sợ lâu.
Äảo mắt nhìn quanh chúng má»™t vòng, chàng buông nhanh :
– Äến lượt các ngươi!
Äoạn, bóng ngưá»i chá»›p, vệt sáng lóe, Yến Thiết Y bây giá» má»›i chịu rá»i vị trí.
Bá»n đại hán hiện tại má»›i nhá»› ra là còn đứng y tại chá»—, chứ chẳng thừa dịp Yến Thiết Y đối phó vá»›i ba tôn giả cuối cùng mà bá» chạy.
Hiện tại, chạy cũng chẳng còn kịp nữa.
Cả đến tiếng rú lên, cũng không còn kịp, nói chi đến việc chạy? Chạy, còn không phóng chân kịp, nói gì chạy thoát?
Trong chá»›p mắt, hai mươi ngưá»i ngã gục giữa vÅ©ng máu, những vÅ©ng máu càng phút càng lan rá»™ng tiếp giáp nhau, Ä‘á»ng thành má»™t cái ao nhá».
Yến Thiết Y dừng tay, tra kiếm vào vá», lại tặc lưỡi, thốt :
– Nhanh quá!
Chàng tự tán? Hay tự thán?
Hùng Äạo Ngươn lắc đầu thở dài :
– Thá»§ pháp đến cỡ đó là cùng cá»§a cái thuật xá»­ kiếm! Thuá»™c hạ từng theo Khôi Thá»§ khắp nÆ¡i, từng trông thấy Khôi Thá»§ giao chiến, thế mà má»—i lần mục kích thá»§ pháp cá»§a Khôi Thá»§, là má»—i lần thuá»™c hạ say mê, đồng thá»i kinh rợn đến toát mồ hôi.
Yến Thiết Y vẫy tay :
– Mình vào!
Nhưng, bá»n chàng khá»i bước ná»­a bước.
Bởi, vừa lúc đó, có tiếng chân ngưá»i vang lên, từ phía trong vá»ng ra, tiếng chân rầm rập, chứng tá» ngưá»i Ä‘i ra có vẻ hấp tấp vá»™i vàng.
Có đến ba ngưá»i chạy ra.
Ngưá»i Ä‘i đầu là má»™t hán tá»­ vận y phục Ä‘en, y vừa trông thấy Yến Thiết Y là như bị Ä‘iện giật, thun mình, thụt cổ, rồi lùi lại, lùi gần má»™t lão nhân, vừa đưa tay chỉ, vừa thốt :
– Hắn đó, Lão tổ. Chính hắn gây náo loạn phía trước, vừa rồi đó.
Lão nhân có vẻ khôi ngô, đầu đầy tóc Ä‘á», tóc dài phá»§ bá» vai, miệng rá»™ng mÅ©i to.
Äôi mắt cá»§a lão sáng quắc, sáng đến phát huy má»™t cái gì tàn bạo ác độc.
Bên cạnh lão, là ngư phủ hỠTào!
Ngư phá»§ há» Tào hiện tại ở bên cạnh lão nhân, Ä‘iá»u đó chứng tá» hắn chỉ là má»™t ngư phá»§ giả tạo.
Song phương cùng dừng lại, trong khoảng cách độ năm, sáu bước giữa nhau.
Rồi ngưá»i bên cạnh Thiên Tướng lão tổ Hồ Lá»±c gật đầu thốt :
– Ta đã nghi là ngươi, thế mà đúng!
Yến Thiết Y gật đầu :
– Ta cÅ©ng nghi là ngươi, có Ä‘iá»u ta nghÄ© hÆ¡i muá»™n!
Äối tượng há»i :
– Ngươi không phải hỠCừu thực sự?
Yến Thiết Y lắc đầu :
– Cũng như ngươi! Ta không là hỠCừu khi ngươi không là hỠTào. Ta biết ngươi hỠHồ, Hồ Tuân phải không?
Äối tượng cao giá»ng :
– Äúng! Ta là Hồ Tuân đây!
Yến Thiết Y nhìn y, thong thả buông từng tiếng :
– Hồ Tuân, ta đến đây mục đích là để tìm ngươi!
Bỗng, lão nhân tóc đỠquát :
– Có phải ngươi hạ sát năm đệ tử của ta?
Yến Thiết Y Ä‘iá»m nhiên gật đầu :
– Phải, Hồ Lực!
Äúng, lão nhân tóc đỠlà động chá»§ Tá»­ Vân động tại Lãnh Thiên sÆ¡n, há» Hồ tên Lá»±c, ngoại hiệu Thiên Tướng lão tổ.
Hồ Lực quắc mắt :
– Tại sao ngươi sát hại đệ tử của ta?
Yến Thiết Y bình thản đáp :
– Tại vì chúng muốn giết ta. Chúng muốn ngăn trở ta không cho ta vào tìm ngưá»i mà ta muốn gặp.
Hồ Lực hét :
– Ngươi tìm ai?
ÄÆ°a tay chỉ Hồ Tuân, Yến Thiết Y đáp :
– Hắn, đứa con nuôi hiếu thuận cá»§a ngươi, ngưá»i chịu khó ngồi tại bá» sông, câu lý ngư Ä‘em vá» bóp gá»i cho cha nuôi dùng nhắm rượu.
Hồ Lực quát :
– Nguyên nhân nào khiến ngươi tìm hắn?
Yến Thiết Y đáp :
– Nguyên nhân là tánh mạng của một vị bằng hữu của ta. Hồ Tuân, chắc ngươi còn nhớ Bùi Vịnh chứ?
Hồ Tuân biến sắc mặt trắng nhợt.
Cố làm ra vẻ cứng trước mặt cha nuôi, Hồ Tuân há»i :
– Ngươi là chi của Bùi Vịnh?
Yến Thiết Y trầm giá»ng :
– Ta đã nói rồi, ta là bằng hữu của Bùi Vịnh, Bùi Vịnh còn là ân nhân cứu mạng ta.
Dừng lại một chút, chàng gằn mạnh tiếng :
– Hẳn là ngươi không quên đã hành hạ dày vò Bùi Vịnh như thế nào. Ngươi đã làm cho y dở chết, dở sống. Ta nghÄ©, trên Ä‘á»i này, con ngưá»i mà hành hạ con ngưá»i, không ai tàn nhẫn hÆ¡n ngươi.
Hồ Tuân nói :
– Ngươi đã có gan tìm đến đây, tất phải cậy nơi một cái gì. Vậy, ngươi là ai?
Yến Thiết Y nhích bước tá»›i gần, trầm giá»ng há»i :
– Ngươi chưa hỠgặp ta?
Hồ Tuân nghiến răng :
– Ngươi là cái quái gì mà ta cần biết mặt?
Yến Thiết Y há»i :
– Bùi Vịnh không hỠcho ngươi biết, y có một vị hảo bằng hữu sao?
– Không.
– Bùi Vịnh không bao giá» nói cho ngươi biết đâu. Bởi, má»™t lẽ là, đó không phải là Ä‘iá»u tất yếu, lẽ khác là từ đầu đến cuối, ngươi đâu có để cho Bùi Vịnh má»™t cÆ¡ há»™i nhỠđể nói được tiếng gì?
Hồ Tuân “hừ†một tiếng :
– Bùi Vịnh chết, là đáng tá»™i cá»§a hắn, hắn là con ngưá»i đê tiện nhất trên Ä‘á»i này.
Yến Thiết Y cưá»i nhạt :
– Äệ tiện là sao? Là chiếm Ä‘oạt vợ ngưá»i, là chia duyên rẽ vợ ngưá»i ta? Là dùng má»i thá»§ Ä‘oạn tàn nhẫn, để thá»a mãn má»™t tá»± ái sằng?
Hồ Tuân hét :
– Trầm Quyên, trước kia là ngưá»i cá»§a ta, Bùi Vịnh là kẻ đến sau, sao lại cho là ta chiếm Ä‘oạt? Có hắn chiếm Ä‘oạt thì có, và ta chỉ làm phận sá»± Ä‘oạt lại, sát hại luôn kẻ cướp tình. Ngươi hồ đồ như thế, thảo nào mà chẳng kết bạn vá»›i thứ đê tiện như Bùi Vịnh!
Yến Thiết Y lắc đầu :
– Ngươi say mê nàng, chứ nàng có tha thiết gì đến ngươi? Nàng tởm ngươi như con chó ghẻ kia mà, ta nghe hàng xóm chốn quê hương nàng cho biết như vậy đó.
Nàng yêu Bùi Vịnh, ngươi đâm thù Bùi Vịnh, hèn hạ như ngươi là cùng! Kém ngưá»i không tìm cách cầu tiến, lại Ä‘i thù ngưá»i và lén lút ám hại ngưá»i, đúng là má»™t thứ súc sinh!
Hồ Tuân hét lên :
– Ta chẳng biết gì hết, ta yêu nàng, ta phải làm má»i cách chiếm được nàng, dù bắt buá»™c phải giết ngưá»i, ta cÅ©ng làm. Huống chi Bùi Vịnh là cái quái gì, mà ta phải kiêng sợ?
Yến Thiết Y bĩu môi :
– Ta xem ngươi hết còn là ngưá»i nữa rồi!
– Ta như thế đó, ngươi làm gì nổi ta?
Yến Thiết Y gật gù :
– Rồi ngươi sẽ thấy, Hồ Tuân, thấy gấp không lâu lắm đâu!
Bây giá», Hồ Lá»±c má»›i chen vào :
– Tuân nhi, bình bÄ©nh Ä‘i. Äể dưỡng phụ bắt sống hắn cho, sau đó, ngươi muốn xá»­ trí hắn thế nào tùy ý, cần gì phải quát tháo ầm Ä© chỉ cho mệt!
Yến Thiết Y mỉm cưá»i :
– Ngươi không muốn chống đối ta phải không, Hồ Lực?
Hồ Lực hét :
– Ngươi là cái quái gì? Äối vá»›i ngươi, ta cầm như đùa vá»›i trẻ con, khó khăn gì đó mà ngươi gằn dá»a?
Yến Thiết Y gật đầu :
– Tốt, vậy ngươi bước tới đi.
Nhưng Hồ Lực chưa vội bước. Lão ta chăm chú quan sát Yến Thiết Y một lúc lâu.
Äoạn lão lắc lắc chiếc đầu nói :
– Không! Không thể được! Ngươi không thể là con ngưá»i đó được!
Yến Thiết Y há»i :
– Ngươi nói ai? Ngưá»i nào đó là ai?
Hồ Lá»±c bật cưá»i ghê rợn :
– Trước mặt ta dám dở thói ngông cuồng như ngươi, trong thiên hạ chẳng có được bao nhiêu ngưá»i đâu. Ta tìm nhá»› má»™t ngưá»i trong ít số đó, ta nhá»› ra, song nhất định chẳng phải là ngươi. Bởi ngươi thiếu hẳn khí phách cá»§a ngưá»i đó, đồng thá»i cÅ©ng chẳng có oai thế gì?
Yến Thiết Y vẫn cưá»i nhẹ :
– Chỉ sợ ngươi nhận xét lầm, Hồ Lực.
Hồ Lá»±c chợt há»i :
– Ngươi có mấy thanh kiếm bên mình?
Yến Thiết Y chỉ thanh kiếm trên vai :
– Äây là má»™t...
Hồ Lá»±c cưá»i lá»›n :
– Không! Ngươi không phải là con ngưá»i đó. Nhất định là không!
Yến Thiết Y phạch ngực chiếc áo rộng.
Thanh Chiếu Nguyệt Kiếm lộ ra trước mắt Hồ Lực.
Rồi chàng cưá»i tiếp :
– Một nữa là hai...
Tràng cưá»i cá»§a Hồ Lá»±c vụt tắt, nhưng lão không khép kín miệng được. Miệng Ä‘ang há hốc để mà cưá»i thật lá»›n, tràng cưá»i tắt, khổ ná»—i toàn thân lão cứng Ä‘á», quai hàm cứng luôn, lão không khép miệng lại được.
Hoặc giả, lão quá sững sá», nên quên khép miệng?
Miệng há, đôi mắt cũng giương rộng lên.
Mưá»ng tượng lão vừa thấy quá»· hiện, thấy quá»· cá»±c dữ.
Hồ Tuân thấy thần sắc cá»§a dưỡng phụ như thế, đâm lo há»i :
– Hắn là ai? Dưỡng phụ?
Hồ Lực trầm lặng một lúc lâu, đoạn thở dài thốt :
– Yến Thiết Y! Äại thá»§ lãnh Thanh Long Xã, giang hồ từng gá»i hắn là Kiêu Hùng hoặc Kiêu Bá.
Äoạn, thấp giá»ng hÆ¡n, lão trách :
– Ngươi gây sá»± tày trá»i, cái há»a này không nhỠđâu, Tuân nhi!
Hồ Tuân kêu khẽ :
– Trá»i! Ai ngỠđược Bùi Vịnh mà là bạn vá»›i tay đó?
Yến Thiết Y Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i :
– Hồ Lá»±c, trước kia chúng ta không thù, không oán vá»›i nhau, thì giỠđây, ta cÅ©ng chẳng muốn có Ä‘iá»u ân oán giữa chúng ta. Ta không thích đắc tá»™i vá»›i ngươi, ta tưởng ngươi không được lợi gì sanh sá»± vá»›i ta. Vậy ta khuyên ngươi nên đứng ngoài vòng, để tránh cho chúng ta khá»i Ä‘iá»u đáng tiếc. Ngươi nghÄ© sao?
Hồ Lực lộ vẻ khó khăn, ấp úng :
– Cái đó... cái đó...
Hồ Tuân đâm hoảng, kêu van :
– Dưỡng phụ! Äang lúc thập tá»­ nhất sinh này, dưỡng phụ nỡ bá» Tuân nhi chết sống má»™t mình sao?
Hồ Lực thở dài :
– Cái đó... cái đó...
Yến Thiết Y cao giá»ng :
– Hãy nghÄ© kỹ, Hồ Lá»±c. Thành danh không phải dá»…, cÅ©ng chẳng phải má»™t ngày má»™t bữa mà nên. Còn như để cho thân bại, danh hoại, thì cái đó chẳng cần nhiá»u thá»i gian, chỉ trong má»™t phút giây kém suy nghÄ©, là rồi. Rồi cả thân, cả danh, cả sá»± nghiệp, cÅ©ng tan luôn. Ta tưởng, ngươi chưa đến ná»—i ngu xuẩn, lý trí ngươi chưa đến ná»—i lu má».
Hồ Tuân lại van cầu khẩn thiết.
Hồ Lực bị dằng co giữa sự cân nhắc lợi hại, và mối tình cảm thiêng liêng gì đó.
Sau cùng, Hồ Tuân dùng cái chết của Ngũ Hành Tôn Giả, để khích động Hồ Lực.
Dù sao, Hồ Lực cũng phải báo thù cho đệ tử.
Hành động của Yến Thiết Y phải được trừng trị, bởi chàng không kiêng nể gì Thiên Tướng lão tổ, giả như chàng có chút đạo nghĩa giang hồ, thì khi nào chàng lại xuống tay cực độc?
Không! Hồ Lực không thể bỠqua việc này.
Bất quá, lão trầm ngâm suy nghĩ rất lâu, lão còn so đo hơn thiệt.
Rồi lão thốt :
– Chúng ta bắt đầu là vừa, Yến Thiết Y!
Yến Thiết Y khoác chiếc áo ngoài, trao cho Hùng Äạo Ngươn.
Thần sắc của chàng cực kỳ nghiêm lạnh.
Cuá»™c chiến xảy ra, giữa hai tay kiêu hùng, má»™t là bá chá»§ miá»n duyên hải, má»™t tung hoành khắp ná»™i địa Trung Hoa.
Má»™t cuá»™c chiến long trá»i lở đất, má»—i chiêu thức đưa ra là má»™t công trình khổ nhá»c qua nhiá»u năm tháng, má»—i chiêu thức là má»™t nhát búa lôi công, má»™t nhát liá»m cá»§a tá»­ thần.
Cuá»™c chiến kéo dài rất lâu, sau cùng Hồ Lá»±c bị Thái A kiếm chặt đứt lìa má»™t cánh tay, ngoài ra trên mình lão ta còn nhiá»u thương tích trầm trá»ng khác.
Yến Thiết Y cÅ©ng thá» thương nhiá»u nÆ¡i trên cÆ¡ thể, song nặng nhất là trên cánh tay tả. Nếu không khéo chữa trị, chàng sẽ mất hiệu dụng cá»§a cánh tay đó.
Hồ Lực dù thỠthương nặng, vẫn còn chi trì nổi, bất quá hỠthấy không cần tiếp tục đấu nữa thôi.
Lão ta nhìn Yến Thiết Y thốt :
– Ta hiểu ngươi còn thừa sức thanh toán ta, ngươi có thể chặt đầu ta, trong khi ta bất lực đối phó. Nhưng, ngươi không làm và ta cũng chẳng vì thế mà tri ân ngươi. Yến Thiết Y, ta cảnh cáo ngươi, câu chuyện giữa chúng ta, đến đây chưa hẳn là liễu kết, mà chỉ mới mở màn đầu thôi!
Yến Thiết Y Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i :
– Ta hiểu, Hồ Lực. Ngươi cứ đi và khi nào nghe hứng bốc dậy nơi lòng, thì cứ đến Sở Giác Lãnh. Ta luôn luôn mở rộng Long Hồn Sảnh, tiếp đón ngươi.
Hồ Lá»±c không buồn nhìn Hồ Tuân, lặng lẽ bước ra khá»i cổng Lâm Ba hiên.
Yến Thiết Y quay đầu, đưa mắt nhìn Hùng Äạo Ngươn và Thôi Hậu Äức.
Cả hai hiểu ý, vội phóng mình chạy vào phía hậu.
Còn lại tại cục trưá»ng, Yến Thiết Y đứng ở đầu thá»m dưới, Hồ Tuân ở tại đầu thêm trên.
Sau đầu thá»m trên là đại sảnh.
Hồ Tuân vừa run ngưá»i, vừa gá»i vá»›i giá»ng khẩn thiết :
– Yến Thiết Y! Ngươi hãy chấp nhận sự thương lượng của ta! Hoặc giả ngươi muốn yêu sách gì, thì cứ nói, ta sẵn sàng thuận tùng...
Yến Thiết Y lạnh lùng :
– Má»™t Ä‘iá»u kiện duy nhất, là Bùi Vịnh chết cách nào, ngươi phải chết đúng theo cách đó. Ngươi đã thi thố những gì trên thân xác Bùi Vịnh, bây giá» ngươi sẽ tiếp nhận đầy đủ, do ta thi thố.
Hồ Tuân chưa tuyệt vá»ng, vẫn còn van :
– Ta sẽ ra đi mình không, tất cả sự nghiệp bạc vàng, châu báu nhà cửa, tất cả... ta xin hai tay dưng lên cho ngươi, để đổi lấy một hơi thở...
Yến Thiết Y bước lên.
Má»™t nấc thá»m, hai nấc thá»m, ba nấc thá»m...
Hồ Tuân lùi một bước, hai bước, ba bước...
Bất thình lình, Hồ Tuân vung cả hai tay. Hai vầng cát vàng cuốn tới, chực phủ lên mình Yến Thiết Y.
Vô ích, độc sa đâu có hại nổi Yến Thiết Y dễ dàng?
Thái A kiếm khoa lên má»™t vòng, tạo gió, gió thổi tạt độc sa qua má»™t bên, còn chàng thì nhún chân, vá»t xéo qua, rồi hoành thân đáp xuống.
Hồ Tuân vừa tung độc xa xong, quay mình tháo chạy.
Thành thử, khi Yến Thiết Y đáp xuống, là chàng ở trong tư thế đối diện với y.
Thái A kiếm đã xuất hiện rồi, giỠđến lượt Chiếu Nhật kiếm. Chàng muốn để Hồ Tuân sống, để hành hạ hắn cho linh hồn Bùi Vịnh được thá»a mãn, song nghÄ© lại, có làm thế cÅ©ng vô ích, Bùi Vịnh không làm sao sống lại được nữa.
Cho nên chàng rút Chiếu Nhật kiếm đâm mạnh vào ngực Hồ Tuân, đoạn co chân đạp luôn hắn ngã nhào. Tiến lên theo, chàng đạp mạnh xuống thể xác không hồn.
Ngực vỡ ra, bụng tét ra, tìm, gan, phèo, phổi đổ ra thành núi, thành đống, máu me bắn tứ tung, máu trào ra miệng, mắt, tai, mũi.
Hồ Tuân chỉ còn là đống thịt bầy nhầy tắm trong máu.
Yến Thiết Y thanh toán Hồ Tuân vừa xong thì Hùng Äạo Ngươn cÅ©ng vừa trở lại.
Y cho biết đã tự tay hạ sát được Lâm Hoàng Lễ. Y cũng cho chàng biết luôn là Trầm Quyên đã tự tử ba ngày sau khi bị Hồ Tuân bắt đưa vỠđây. Chính Lâm Hoàng Lễ đã cung khai hết với y như thế.
Thôi Hậu Äức vừa lục soát khắp nÆ¡i, không thấy gì lạ, trở lại hiệp vá»›i nhau, rồi cả ba ly khai Lâm Ba hiên. Lên ngá»±a vá» Sở Giác Lãnh.
Tài sản của than_long_vn

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #7  
Old 03-06-2009, 11:42 AM
than_long_vn's Avatar
than_long_vn than_long_vn is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngày 13 giá»
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 7

Há»a Từ Thiên Giáng


Sau ngày đến Lâm Ba hiên tại Tiên Tích sÆ¡n, báo thù cho bằng hữu Bùi Vịnh trở vá», Yến Thiết Y dưỡng thương qua má»™t thá»i gian, hiện tại thì chàng đã khôi phục bình thưá»ng rồi, nhưng các đệ huynh trong Thanh Long xã không muốn cho chàng hoạt động sá»›m, nên buá»™c chàng phải nghỉ ngÆ¡i thêm má»™t ít lâu.Con ngưá»i hiếu động mà ngưng hoạt động thì còn gì chán bằng!
Tuy nhiên, trưá»ng hợp cá»§a chàng thì càng ngày càng khả quan, mà tình hình chung cá»§a Thanh Long xã thì càng ngày càng trở nên nghiêm trá»ng.
Bởi từ trước, dù sao thì Thanh Long xã cũng còn âm thầm, tuy đã tạo nên thinh danh lẫy lừng, song vẫn chưa công khai chen chân góp mặt với giang hồ, tranh từng tấc đất, giành từng thế lực.
Trước, thì kể như còn trong bóng tối.
Chỉ từ sau ngày báo thù cho Bùi Vịnh xong, thì giá»›i giang hồ bắt đầu thì thầm bàn tán đến Thanh Long xã nhiá»u hÆ¡n trước.
Sá»± kiện đó, được xem như hoàn cảnh Thanh Long xã rá»i chá»— âm thầm, xuất hiện công khai trên Ä‘á»i.
Và, khi tổ chức công khai hoạt động, thì đương nhiên có chạm, có xung, bởi con ngưá»i cần sống vững, phải có quyá»n lợi dồi dào, sống càng mạnh thì xung chạm càng dữ.
Sá»± nghiệp cá»§a Yến Thiết Y vừa bắt đầu thịnh vượng là phiá»n phức cÅ©ng bắt đầu kéo đến ùn ùn.
Phiá»n phức khắp các cÆ¡ sở rải rác má»i nÆ¡i, song chưa xâm nhập thá»±c sá»± Sở Giác Lãnh.
Ngưá»i trong Thanh Long xã đã cảm thấy những ngày sóng gió sắp đến vá»›i há» trong tương lai gần đây.
Hôm nay má»™t ngày tốt trá»i.
Bình minh lên rạng rỡ, chẳng gợn chút mây nào.
Lãnh chúa Long Vân Kỳ là Äồ Trưá»ng Mục, ngoại hiệu Ma Thá»§, hấp tấp Ä‘i theo con đưá»ng hành lang, thẳng đến gian phòng dành làm nÆ¡i nghỉ ngÆ¡i cá»§a Yến Thiết Y.
Nơi đó, có cái tên là Hắc Vân lâu, gồm phòng ngủ, phòng ăn, thư phòng của Yến Thiết Y.
Hắc Vân lâu ở ngay phía sau Long Hoa sảnh, má»™t con đưá»ng hành lang nối liá»n hai bên.
Trong ba lãnh chúa cá»§a Thanh Long xã, Äồ Trưá»ng Mục là vị thá»§ lãnh, quyá»n uy cá»§a lão ta trên hết, lão chỉ nhưá»ng có má»—i má»™t mình Yến Thiết Y thôi.
Niên ká»· vào trạc ngÅ© tuần, Äồ Trưá»ng Mục không có Ä‘iểm gì đặc biệt hÆ¡n ngưá»i, lão có đôi bàn tay cá»±c thô, cá»±c lá»›n, đôi bàn tay không thể biểu hiện được trí khôn vừa cao siêu vừa mẫn tuệ, thế mà lão lại được toàn Xã nể vì, xem như lão là nhân vật thứ hai trong Xã, sau Yến Thiết Y.
Äến trước cá»­a Hắc Vân lâu rồi, lão vá»™i nắm chiếc vòng treo lá»§ng lẳng nÆ¡i vách, cạnh cánh cá»­a, giật luôn mấy lượt.
Cá»­a mở ra, Hùng Äạo Ngươn xuất hiện.
Vừa trông thấy Äồ Trưá»ng Mục, Hùng Äạo Ngươn vá»™i nở nụ cưá»i vuốt, nghiêng mình, kêu lên :
– A! Äại lãnh chúa! Có sá»± gì quan trá»ng mà tôn giá đến sá»›m thế? Má»™t Ä‘iá»u vui lá»›n? Má»™t tin may?
Äồ Trưá»ng Mục gạt ngang :
– Äừng nói nhảm. Khôi Thá»§ đã thức dậy hay chưa?
Hùng Äạo Ngươn đáp :
– Thức từ lâu rồi. Hiện đang sắp sửa dùng bữa sáng.
Äồ Trưá»ng Mục trầm giá»ng :
– Vào thông báo gấp, có ta cần gặp ngay Khôi Thủ.
Hùng Äạo Ngươn thốt :
– Xin đại lãnh chúa chỠđây một chút.
Y vào trong liá»n.
Từ vá»ng cá»­a đó đến phòng cá»§a Yến Thiết Y, phải Ä‘i qua má»™t gian sảnh nhá», rồi theo má»™t hành lang là đến nÆ¡i.
Hùng Äạo Ngươn gõ cá»­a, thốt :
– Äại lãnh chúa cầu kiến Khôi Thá»§.
Äồ Trưá»ng Mục không đứng tại chá»— cá»­a, mà lại Ä‘i theo Hùng Äạo Ngươn đến đó.
Chính Yến Thiết Y ra mở cửa.
(mất trang)
Khẽ giật mình, Äồ Trưá»ng Mục há»i :
– Khôi Thủ đã biết?
Yến Thiết Y lắc đầu :
– Thần sắc cá»§a ngươi tố cáo vá»›i ta như vậy. Ngươi cứ ăn Ä‘i, ăn rồi sẽ tưá»ng thuật sau cÅ©ng không muá»™n. Hoặc giả, ngươi vừa ăn vừa nói chuyện cÅ©ng được.
Chàng có thói quen, gá»i ngưá»i dưới tay bằng tiếng ngươi, Ä‘iá»u đó chẳng phải tá»± cao, xem thưá»ng thuá»™c hạ, dù đối vá»›i hạng cao tuổi hÆ¡n chàng. Chàng cho rằng như thế là thân mật, là không khách sáo. Mà tất cả thuá»™c hạ Ä‘á»u hiểu như thế, nên chẳng ai phiá»n hà chi chàng.
Äồ Trưá»ng Mục thở dài.
Tâm sự làm cho lão ta hết nghe đói, thức ăn tuy ngon, lão đưa vào miệng rồi lại nuốt không trôi.
Yến Thiết Y thấy cần phải nâng tinh thần lão ta lên, nên an ủi lão :
– Việc trá»ng đại như thế nào, cÅ©ng chẳng đáng lo lắm, dù sao thì Thanh Long xã cÅ©ng là má»™t cái sưá»n vững chắc, đủ sức che chở cho bất cứ cÆ¡ sở nào cá»§a chúng ta rải rác khắp nÆ¡i. Lo chi cho lắm, Trưá»ng mục!
Äồ Trưá»ng Mục lắc đầu :
– Chỉ sợ có kẻ âm thầm rút từng Ä‘oạn gá»—, từng mảnh ván, rồi cái sưá»n vững chắc đó thành yếu Ä‘i, không còn đủ sức bao quát những cÆ¡ cấu sinh hoạt cá»§a chúng ta!
Yến Thiết Y Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i :
– Sao hôm nay ngươi bi quan thế, Trưá»ng Mục? Äừng! Äừng vì má»™t vài vấp ngã nhá» mà sanh lạnh lòng, rồi nhút nhát, do dá»±, nhụt hết tinh thần phấn đấu. Kẻ nào to gan dám lật đổ Thanh Long xã chúng ta chứ? Lá»±c lượng nào bao trùm Thanh Long xã mà toan trừ diệt chúng ta chứ?
Äồ Trưá»ng Mục trầm giá»ng :
– Gần đây, nhiá»u việc liên tiếp xảy ra, toàn là những việc bất lợi cho chúng ta.
CÅ©ng vì tình nghiêm trá»ng, dồn dập như nước cuốn mây bay, cho nên lão phu cần phải há»™i kiến vá»›i Khôi Thá»§.
Yến Thiết Y há»i :
– Chứ ngươi không xá»­ lý nổi sao? Việc gì nghiêm trá»ng khiến ngươi tá»± cho mình bất lá»±c giải quyết?
Äồ Trưá»ng Mục cau mày :
– Từ ngày Khôi Thá»§ hoàn thành chiến dịch Tiên Tích sÆ¡n trở vá» dưỡng thương tại Hắc Vân lâu đến nay, thì má»i việc trong ngoài, Ä‘á»u do lão phu liệu lý, giả như chẳng có Ä‘iá»u chi hiểm ác nguy nan, thì chẳng bao giá» lão phu dám làm phiá»n phức Khôi Thá»§ trong khi Khôi Thá»§ cần được an tịnh. Nhưng khốn nổi sá»± tình dồn dập, có tánh cách cá»±c kỳ nghiêm trá»ng, tin tức từ các nÆ¡i đưa đến không ngừng, toàn là những tin đại bất lợi cả.
Mãi rồi lão phu cảm thấy như chìm đắm giữa những bất hạnh liên miên, suýt làm cho lão phu chếp ngá»™p. Bởi sá»± việc có tính cách nghiêm trá»ng và khẩn trương, lão phu nghÄ© rằng nên báo cáo vá»›i Khôi Thá»§, để nhá» Khôi Thá»§ quyết Ä‘oán, chứ lão phu không dám tá»± chuyện xá»­ lý như trước.
Khi Äồ Trưá»ng Mục cảm thấy sợ sá»± việc thì sá»± việc đó phải có tầm quan trá»ng rất lá»›n lao. Yến Thiết Y thừa hiểu như vậy.
Äồ Trưá»ng Mục vốn là tay bình tÄ©nh nhất trong Xã, thế mà lão ta lại ưu tư đến lá»™ liá»…u, thì đủ biết tình hình nguy ngập vô cùng.
Chàng không nói gì, chỠnghe tiếp.
Äồ Trưá»ng Mục trầm giá»ng :
– Lão phu muốn tưá»ng trình cùng Khôi Thá»§ những việc má»›i nhất, vừa xảy ra trong mấy hôm gần đây.
Yến Thiết Y gật đầu :
– Nói đi, Trương Mục! Ta nghe đây.
Liếm quanh vành môi, Äồ Trưá»ng Mục trịnh trá»ng thuật :
– Trước hết, cách nay hÆ¡n tháng, tại phá»§ Hiệp Thành, thuá»™c hạt Tứ Xuyên, vị đại thá»§ lãnh cá»§a hàng Thiết Thá»§ Cấp trong cÆ¡ sở cá»§a chúng ta, đột nhiên thất tung. Má»›i đây cách ba hôm, hai vị thá»§ lãnh trong cÆ¡ sở cá»§a chúng ta tại huyện Phụng Tiết, bá»—ng dưng mất tích. Rồi tại Giang Lăng, má»™t thuá»™c hạ đắc lá»±c cá»§a đại thá»§ lãnh Lôi Bằng tên là Tô Xương chẳng rõ Ä‘i đâu, không ai tìm được dấu vết, Tô Xương là má»™t đại đầu lãnh cá»§a hàng Thiết Thá»§ cấp trong cÆ¡ sở Giăng Lăng đó. Cách đây bốn hôm, vị đại thá»§ lãnh Äào Ngươn cho ngưá»i phi ngá»±a từ Hàng Châu vá», báo cáo là vị đại đầu lãnh hàng Thiết Thá»§ Cấp cá»§a y cÅ©ng mất tích luôn. Rồi hôm nay, lão phu vừa tiếp được hai tin tức, hồi sáng sá»›m, má»™t báo cáo là vị đại thá»§ lãnh Thương Phó Dõng thuá»™c cÆ¡ sở Hiệp Phì lại mất tích!
Còn một tin nữa thì đỠcập đến sự mất tích của các đệ huynh. Mất tích! Thất tung!
Bao nhiêu vụ mất tích thất tung hầu như xảy ra hằng bữa, làm lão phu điên cái đầu. Yến Thiết Y bình tĩnh bảo :
– Cứ nói hết Ä‘i, Trưá»ng Mục!
Äồ Trưá»ng Mục lại nói tiếp :
– Vá» vụ mất tích cá»§a Ngụy Tá»­ Kỳ, đại thá»§ lãnh tại Hiệp Thành thuá»™c đất Tứ xuyên, thì tin tức đó cho biết, thá»§ cấp cá»§a Ngụy Tá»­ Kỳ hiện Ä‘ang treo bên dưới lầu thành phá»§ Quảng Ngươn, chính viên quan đầu phá»§ xá»­ tá»­ y, cắt lấy thá»§ cấp, hiệu lịnh tại vá»ng lầu.
Còn Tô Xương thì bị giết chết, thi thể bị quăng trong bụi rậm giữa má»™t cái gò. Và mãi đến nay, tuy ban trinh sát Ä‘i khắp nÆ¡i truy tầm, nhưng cÅ©ng chưa tìm ra manh mối gì liên quan đến Thương Phó Dõng và hai vị thá»§ lãnh hàng Thiết Thá»§ Cấp tại Hiệp Phì. Cứ theo tình hình mà suy Ä‘oán thì mưá»i phần hết chín, những kẻ mất tích thất tung, mà số phận chưa rõ ra sao, Ä‘á»u thiệt mạng hết chứ không hy vá»ng sống sót. Yến Thiết Y trầm ngâm lắc đầu, Ä‘oạn há»i :
– Những việc đó, chỉ xảy ra trong vòng trên dưới một tháng nay thôi?
Äồ Trưá»ng Mục gật đầu :
– Phải! Lúc đầu, lão phu cho rằng trưá»ng hợp thất tung, mất tích không có gì là lạ cả, bởi sống cái kiếp giang hồ là chấp nhận trước má»i bất trắc, trong những khi xuôi ngược đó đây, hành sá»± thì tránh sao khá»i đụng chạm, oán thù, thì má»™t ngày nào đó, nếu không chết công khai, thì cÅ©ng bị thanh toán âm thầm. Nhưng, càng ngày càng xảy ra những trưá»ng hợp tương tá»±, làm lão phu phải nghÄ© đến má»™t chá»§ trương cá»§a kẻ bí mật nào đó, chuyên mưu toan tỉa dần vây cánh cá»§a Thanh Long xã, lão phu đã suy nghÄ© nát óc, chẳng tìm được tia sáng nào trong những vụ đó, cuối cùng phải đến đây, tưá»ng trình vá»›i Khôi Thá»§. Yến Thiết Y cau mày :
– Theo ngươi thì có kẻ bí mật chuyên mưu hại chúng ta. Nhưng, lý do? Kẻ bí mật đó hành động như vậy, là do động cơ nào thúc đẩy?
Äồ Trưá»ng Mục thở dài :
– Phàm cây cao, tàng lá»›n, thì hứng nhiá»u gió. Tổ chức cá»§a chúng ta, càng ngày càng khuếch trương to rá»™ng, đặt cÆ¡ sở khắp nÆ¡i, thu lợi tức dồi dào, thinh thế mạnh, trong sá»± kinh doanh, khó tránh khá»i kết oán gây thù. Thì lý do là báo phục, là tranh thế giành lợi, chứ còn gì nữa?
Yến Thiết Y nói :
– Nhưng, vấn đỠlà phải truy nguyên kẻ chá»§ trương. Má»™t cá nhân chá»§ trương, hay má»™t tổ chức? Äặt giả thuyết tranh giành quyá»n lợi, thì quyá»n lợi đó, thuá»™c phạm vi địa phương hay tổng quát, cả các cÆ¡ sở kinh doanh cá»§a Thanh Long xã? Äối phương muốn phá há»§y má»™t chi nhánh địa phương, hay toàn thể cÆ¡ cấu cá»§a Thanh Long xã? Äặt giả thuyết oán thù, thì oán thù thuá»™c phạm vi cá nhân cá»§a nạn nhân hay oán thù toàn thể nhắm vào toàn diện Thanh Long xã?
Äồ Trưá»ng Mục không đáp.
Một vấn đỠphức tạp, làm sao lão dám vũ đoán?
Yến Thiết Y Ä‘i tá»›i Ä‘i lui má»™t lúc, rồi nghiêm giá»ng thốt :
– Chúng ta thá»­ kiểm soát qua tình hình khởi đầu từ biến cố. Trước hết, chúng ta thấy rằng những ngưá»i bị hại, Ä‘á»u là nhân vật trá»ng yếu cá»§a Thanh Long xã đó. Äối phương chá»§ động đả kích Thanh Long xã, chứ không nhắm vào má»™t vài phần tá»­.
Dừng lại một chút, chàng tiếp :
– Trong số các đệ huynh thất tung, đến mấy ngưá»i bị giết, nhưng giết vá»›i nhiá»u phương pháp, hoặc do quan viên đầu phá»§ xá»­ tá»­, bêu đầu, hoặc bị kẻ bí mật giết, moi tim gan, ruá»™t phổi quăng thi thể ngoài đồng hoang. Äiá»u này, thật ra chẳng phải đối phương có ý gây hoang mang cho chúng ta, mà phải có má»™t nguyên nhân rất thầm kín. Ta dám Ä‘oán định, là dù bị giết bằng nhiá»u phương pháp, chung quy tất cả các trưá»ng hợp Ä‘á»u do má»™t chá»§ đích duy nhất, chá»§ đích đả kích Thanh Long xã!
Chàng lại dừng một chút, rồi lại tiếp :
– Không cần biết các đệ huynh thất tung cá»§a chúng ta, bị bá»n quan quyá»n xá»­ quyết hay kẻ hung tàn bạo ác nào đó sát hại, kết quả vẫn mất mạng, đó là Ä‘iá»u thá»±c tế, chúng ta cần để ý. Sá»± tá»­ vong cá»§a các nạn nhân, không nhất quyết là trá»±c tiếp do kẻ bắt há», mà phải qua tay bá»n đệ tam nhân, ta có cảm nghÄ© như vậy đó, Trương Mục. Và hạng đệ tam nhân này, là cừu nhân chân chánh cá»§a các nạn nhân. Chính những cừu nhân cá»§a đệ huynh xấu số thá»±c hiện giai Ä‘oạn cuối cùng, giai Ä‘oạn các đệ huynh vá» bên kia thế giá»›i! Chứ bá»n chá»§ mưu sau khi bắt được các nạn nhân rồi, chuyá»n há» sang kẻ thù chân chánh xong là rá»­a tay ngay, lui vào bóng tối, chá»±c dịp tái diá»…n thá»§ Ä‘oạn.
Äồ Trưá»ng Mục cau mày :
– Lập luận cá»§a Khôi Thá»§ đành là có lý, song lão phu nghÄ©, chỉ có lý ở má»™t phía cạnh thôi, khía cạnh liên quan đến các đệ huynh bị giết rồi quăng thi thể nÆ¡i đồng hoang, hay tim, gan, phổi, ruá»™t bị moi bá» ra ngoài, làm mồi cho dã thú. Còn như ngưá»i bị quan quyá»n xá»­ quyết, treo đầu hiệu lịnh, thị oai, thì sao? Há» có thù vá»›i quan quyá»n chăng?
Yến Thiết Y lắc đầu :
– Không phải vậy. Nếu quan quyá»n có thù vá»›i tư nhân thì cùng lắm là sau khi nắm được kẻ thù rồi, thì chỉ có thể sát hại kẻ thù má»™t cách âm thầm chứ không khi nào cắt đầu bêu lên thị chúng nhiá»u ngày cho khắp xa gần Ä‘á»u thấy. Những kẻ bị bêu đầu nêu gương, hầu hết là những tá»™i nhân phạm trá»ng án, bị luật pháp bêu lên để làm gương cho má»i ngưá»i. Ngươi thá»­ nhá»› lại xem, trước khi gia nhập bổn Xã, Ngụy Tá»­ Kỳ có phạm tá»™i lá»›n lao gì ngoài Ä‘á»i chăng?
Äồ Trưá»ng Mục suy nghÄ© má»™t lúc, chợt sáng mắt lên, đáp gấp :
– Lão phu nhá»› ra rồi. Bốn năm trước đây, trong má»™t tá»­u lâu tại phá»§ Quảng Ngươn, Ngụy Tá»­ Kỳ nhân cao hứng uống quá nhiá»u rượu, lại sanh tranh chấp vá»›i hai thá»±c khách.
Không dằn được tánh nóng, y chụp hai thá»±c khách quăng ra cá»­a sổ lầu xuống đưá»ng, làm cho ngưá»i ta vỡ sá», gẫy xương sống mà chết. Hai thá»±c khách đó lại là thân nhân cá»§a má»™t vị đại phú ông trong thành, mà vị đại phú ông đó lại là bạn tâm giao cá»§a vị quan phá»§ đương thá»i. Lão phu còn nhá»› rõ, lúc đó vị quan phá»§ có ra bố cáo truy nã hung phạm dán khắp phá»§ thành, đồng thá»i chuyển đến các phá»§ huyện lân cận.
Yến Thiết Y từ từ thốt :
– Nhưng, bá»n quan quyá»n không há» thành công, bởi Ngụy Tá»­ Kỳ sau đó vỠđầu bổn Xã, nương nhá» bổn Xã che chở y vững như vạn lý trưá»ng thành ngăn rợ Hồ. ÄÆ°Æ¡ng nhiên, bá»—ng dưng có ngưá»i Ä‘em Ngụy Tá»­ Kỳ giao nạp, thì cả quan quyá»n lẫn vị đại phú ông đó phải hoan nghinh là cái chắc.
Äồ Trưá»ng Mục lại trầm ngâm má»™t chút :
– Nhưng nguyên nhân giao nạp ngưá»i, là sao? Kẻ kia có thừa lá»±c lượng bắt được Ngụy Tá»­ Kỳ, nếu có hận cừu đối vá»›i Ngụy Tá»­ Kỳ thì sao không tá»± tay thanh toán kẻ thù, mà lại cố ý giao nạp kẻ thù cho quan quyá»n? Phàm ai ai cÅ©ng thế, tá»± mình thanh toán kẻ thù má»›i được khoái lạc chứ, vả lại khách giang hồ không có cái lối mượn tay ngoại nhân, nhất là mượn đến hạng quan quyá»n. Cái gì đến tay quan quyá»n là cái đó bị công khai hóa mất rồi, mà khách giang hồ thì dù sao Ä‘i nữa, cÅ©ng phải giữ hành động càng bí mật càng hay!
Yến Thiết Y chộp hai tay vỗ kêu bốp một tiếng, như vừa phát hiện ra một điểm gì làm cho chàng rất hài lòng.
Rồi chàng há»i má»™t hÆ¡i :
– Má»™t trong hai nạn nhân tá»­ vong dưới tay Ngụy Tá»­ Kỳ là con trai độc nhất cá»§a Triệu Quán, tay đại phú tại phá»§ thành Quãng Ngươn, bạn tâm giao cá»§a phá»§ doãn, năm xưa, trong tá» bố cáo tập nã, quan quyá»n có hứa má»™t phần thưởng xứng đáng cho bất cứ ai hoặc Ä‘iểm chỉ, hoặc bắt Ä‘em nạp hung phạm chăng? Ngoài ra Triệu Quán có tuyên ngôn thưởng riêng tư gì nữa chăng? Kẻ bắt được Ngụy Tá»­ Kỳ giao nạp, có phải là vì số tiá»n thưởng trá»ng hậu chăng?
Äồ Trưá»ng Mục gật đầu :
– Äiểm đó cÅ©ng đáng cho chúng ta lưu ý đến.
Rồi, lão cau mày, tiếp :
– Nhưng, Ngụy Tá»­ Kỳ là ngưá»i cá»§a Thanh Long xã. Bắt Ngụy Tá»­ Kỳ là chạm đến Thanh Long xã. Tại sao kẻ đó lại khiêu khích chúng ta bằng cách bắt Ngụy Tá»­ Kỳ?
Yến Thiết Y gằn giá»ng :
– Còn tại sao nữa, nếu không vì cừu oán? Hung thá»§, có thể là má»™t cá nhân, có thể là má»™t tổ chức quy tụ nhiá»u ngưá»i. Cá nhân đó hay tổ chức đó có thù vá»›i chúng ta. Bất chấp mối thù đó đã phát sanh từ trước lâu hay má»›i có trong vòng mấy tháng gần đây, bất chấp há» công khai biểu hiện ý chí báo thù, hay âm thầm hoạt động, Ä‘iá»u mà ta rút tỉa được trong các sá»± việc đã xảy ra, là cá nhân hay tổ chức ấy nhất tâm đả kích bổn Xã rõ ràng. Há» vừa báo được thù, vừa được lãnh má»™t món tiá»n thưởng xứng đáng, làm má»™t công mà được hai lợi như vậy, kể cÅ©ng sướng chứ! Này, Trương Mục, vô luận kẻ đó hay tổ chức đó là ai, chúng ta phải công nhận hành vi cá»§a há» cá»±c kỳ độc ác. Nhất định là chúng ta không thể dung thứ hỠđược.
Äồ Trưá»ng Mục nhếch nụ cưá»i khổ :
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên là vậy rồi, Khôi Thá»§. Làm sao mà dung thứ cho những kẻ tàn độc cỡ đó chứ? Tuy nhiên, cái khó là kẻ đó hiện còn ở trong bóng tối, mà chúng ta thì chẳng nắm được manh mối gì, để khả dÄ© hướng dẫn cuá»™c Ä‘iá»u tra! Trong khi chúng ta truy tìm tung tích đối phương, chưa biết được há» là những ai, thì há» cứ hạ thá»§ Ä‘á»u Ä‘á»u, tỉa dần từng cá»™ng sá»± viên cá»§a chúng ta! Chỉ sợ đến lúc hiểu được há» là ai rồi thì mình tả tÆ¡i như manh áo rách, chẳng còn làm nên trò trống gì nữa! Muốn hành động thì chẳng biết phải bắt đầu từ đâu, bởi chúng ta chưa nắm được má»™t manh mối nhá» nào. Bất động thì có khác nào giương mắt nhìn đệ huynh lần hồi chết thảm! Khổ Æ¡i là khổ!
Yến Thiết Y gằn giá»ng :
– Kẻ khổ nhất, chính là ta, chớ chẳng phải ngươi đâu!
Hùng Äạo Ngươn chen vào câu chuyện :
– Bẩm Khôi Thá»§, những ngưá»i hoặc chết, hoặc thất tung, Ä‘á»u là những nhân viên cao cấp trong bổn Xã, tài nghệ rất siêu việt, thế mà vẫn bị đối phương hạ sát dá»… dàng, thậm chí hàng thá»§ não có vÅ© công cá»±c cao cưá»ng mà cÅ©ng không tránh khá»i thá»§ Ä‘oạn cá»§a há». Cho nên, dù đối phương là má»™t cá nhân, hay má»™t tổ chức, chúng ta phải tìm má»i cách trừ diệt má»›i xong. Và cuá»™c đối phó trong tương lai rất đáng cho chúng ta vận trù quyết sách! Thanh Long xã mà có đối thá»§ cỡ đó, má»›i xứng cho chúng ta trổ tài. Cả ba bàn tá»›i bàn lui, chẳng tìm ra má»™t phương cách nào hữu hiệu.
Cuối cùng, Äồ Trưá»ng Mục đỠnghị :
– Lão phu thấy rằng, mình có thể phái ngưá»i đến phá»§ Quãng Ngươn, Ä‘iá»u tra xem nhân vật nào giao nạp Ngụy Tá»­ Kỳ cho phá»§ doãn. Äồng thá»i, mình cÅ©ng phái luôn má»™t số ngưá»i Ä‘i khắp nÆ¡i Ä‘iá»u tra xem những kẻ thù cá»§a đệ huynh khác hoặc thất tung, hoặc tá»­ vong, cho biết những kẻ đó là ai. Äó là giai Ä‘oạn thứ nhất. Từ giai Ä‘oạn đó, mình sẽ suy diá»…n dần dần, thế nào cÅ©ng bắt được manh mối.
Yến Thiết Y gật đầu :
– Biện pháp đó khá đấy, tuy nhiên chúng ta phải đỠphòng, đối phương sẽ có thể đánh lạc hướng sá»± Ä‘iá»u tra cá»§a chúng ta bằng lối dàn cảnh giả tạo đấy. Nói cách khác, là đỠphòng sa vào mê hồn trận cá»§a há».
Äồ Trưá»ng Mục chá»›p mắt :
– Khôi Thá»§ muốn nói, đối phương có thể áp dụng biện pháp ly gián, giá há»a cho ngưá»i khác?
Yến Thiết Y gật đầu :
– Äúng vậy! Chẳng hạn, há» bắt má»™t ngưá»i, giao cho cừu nhân cá»§a ngưá»i bị bắt, rồi tìm cách chỉ dẫn chúng ta đến tận nÆ¡i mà tìm, ta cứ tưởng chính cừu nhân hạ thá»§ chứ chẳng phải há», ta quay mÅ©i dùi thẳng vào cừu nhân, trong khi đó, há» ung dung chá» cÆ¡ há»™i tiếp tục kế hoạch. Cho nên, ngươi phải chá»n kỹ ngưá»i, để giao phó công tác, giữ sao cho không mắc kế đối phương. Chá»n được ngưá»i thì sai phái, không có ngưá»i thì thôi, đừng sai phái hồ đồ mà tạo trò cưá»i cho há».
Äồ Trưá»ng Mục gật đầu :
– Lão phu sẽ lưu ý đến điểm đó.
Yến Thiết Y tiếp :
– Äồng thá»i, ngươi hãy ra lịnh cho toàn thể đệ huynh tại Sở Giác Lãnh cÅ©ng như ở khắp má»i nÆ¡i, hãy tăng gia sá»± giá»›i bị, chú ý tá»›i bất cứ cái gì qua tai, qua mắt, mà mình nghi là bất lợi cho mình, kể cả những cái không liên quan đến má»i sinh hoạt cá»§a mình. Tóm tắt là chúng ta từ nhỠđến lá»›n, Ä‘á»u phải luôn luôn đỠcao cảnh giác.
Äồ Trưá»ng Mục đứng lên :
– Lão phu ngay từ bây giá», vận trù kế hoạch theo chỉ thị cá»§a Khôi Thá»§. Khôi Thá»§ còn có phân phó Ä‘iá»u chi nữa chăng?
Yến Thiết Y thấp giá»ng :
– Cứ như thế mà xúc tiến hành động. Chiếu theo tình hình biến chuyển, mình sẽ liệu cách đối phó, chứ bây giỠthì chưa biết sao mà hoạch định chương trình một cách rõ rệt được.
Äồ Trưá»ng Mục cáo từ lui ra.
Hùng Äạo Ngươn bước tá»›i, trầm giá»ng thốt :
– Khôi Thủ, thuộc hạ tưởng giới bị như vậy còn chưa đủ!
Yến Thiết Y cau mày :
– Chứ ngươi muốn sao?
Hùng Äạo Ngươn nói :
– Trước hết, báo thù cho Ngụy Tá»­ Kỳ, phái má»™t số ngưá»i đến phá»§ Quảng Ngươn, hạ sát vị phá»§ doãn, cùng cái lão Triệu Quán nào đó. Tiếp nối, theo dõi kỹ những kẻ liên lạc vá»›i đám cừu nhân cá»§a đệ huynh, nếu cần, giết má»™t vài tên cảnh cáo.
Yến Thiết Y lắc đầu :
– Không được. Làm như vậy là hồ đồ, là động lúc chưa cần thiết, trong khi mình cần tịnh để quan sát. Äừng đập có Ä‘uôi rắn, thất sách lắm, Äạo Ngươn.
Hùng Äạo Ngươn hậm há»±c :
– Ai mà nhẫn nhịn được khi đối phương khiêu khích như thế? Chúng khinh thưá»ng Thanh Long xã quá!
Yến Thiết Y cưá»i lạnh :
– Ta không biết tức như ngươi sao? Nhưng tức là một việc, hành động là việc khác, ngươi muốn báo thù phiến diện chỉ tổ làm cho đối phương đỠcao cảnh giác, còn ta thì trước hết, ta muốn giăng một mẻ lưới bao la, rồi từ từ thâu hẹp lưới, bắt tất cả các con mồi. Dục tốc bất thành, tuyệt đối không nên để cho tính khí chi phối hành động.
Hùng Äạo Ngươn không nói gì thêm, nhưng xem ra y tức uất vô cùng.
Tài sản của than_long_vn

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #8  
Old 03-06-2009, 11:47 AM
than_long_vn's Avatar
than_long_vn than_long_vn is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngày 13 giá»
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 8

Xuất Phát Äại Quy Mô


Hôm nay, tại Long Hồn Sảnh, Yến Thiết Y ngồi nghe thuá»™c hạ báo cáo tình hình.Äúng hÆ¡n, các thuá»™c hạ do Äồ Trưá»ng Mục sai phái Ä‘i Ä‘iá»u tra vá» các vụ thất tung và thảm tá»­ cá»§a những đệ huynh tại các phân cuá»™c, theo sá»± bàn nghị mấy hôm trước.
Thuá»™c hạ gồm ba ngưá»i, do Äồ Trưá»ng Mục dẫn vào tiếp xúc vá»›i Yến Thiết Y.
Äại khái, viên phá»§ doãn phá»§ Quảng Ngươn, chẳng há» sát hại Ngụy Tá»­ Kỳ. Má»™t kẻ nào đó, bắt Ngụy Tá»­ Kỳ, Ä‘em nạp cho phá»§ doãn, nhưng chỉ nạp xác chết chứ chẳng phải ngưá»i sống và Ngụy Tá»­ Kỳ đã bị chặt đầu trước rồi má»›i được đưa vào nha môn.
Viên phá»§ doãn chỉ muốn ngưá»i sống, để cho Triệu Quán hành hạ, báo thù, nhưng bố cáo đã yết thị khắp nÆ¡i rồi, thì dù muốn dù không, cÅ©ng phải thu nhận đầu và mình cá»§a Ngụy Tá»­ Kỳ, sau đó trao ra đúng số ba ngàn lượng bạc thưởng.
Yến Thiết Y há»i:
– Tướng mạo, hình dung của kẻ giao nạp đầu và mình Ngụy Tử Kỳ, lảnh thưởng đó như thế nào?
Äồ Trưá»ng Mục rít giá»ng hận nói:
– Hắn bao kín chiếc đầu, vuông vải trùm luôn cả cổ, nên chẳng ai biết được mặt mÅ©i hắn ra sao. Hắn nói giá»ng Giang Bắc, thân vóc ốm và cao, tên chứng kiến vụ giao nạp đó tiết lá»™ hắn là má»™t nam nhân, tuổi trạc trung tuần.
Yến Thiết Y lắc đầu:
– Mơ hồ quá! Tên đó chỉ biết có bấy nhiêu thôi sao?
Äồ Trưá»ng Mục gật đầu:
– Phải!
Rồi lão tiếp:
– Kết quả vá» cuá»™c Ä‘iá»u tra quanh cái chết cá»§a Ngụy Tá»­ Kỳ, chỉ có bấy nhiêu đó thôi.
Yến Thiết Y đứng lên, trầm giá»ng thốt:
– Mưá»i hôm trước đây, bá»n trinh sát cá»§a chúng ta phát hiện thi hài cá»§a hai đầu thá»§ lãnh thất tung, cạnh má»™t cái trạm giao dịch bên ngoài huyện thành Phụng Tiết. Hai xác chết mang đầy thương tích, lá»— chá»— như tổ ong, ai trông thấy cÅ©ng phải rợn ngưá»i. Hai xác chết đã sình thúi, chứng tá» nạn nhân bị giết từ nhiá»u ngày trước. Rồi đến trưá»ng hợp cá»§a Thương Phó Dõng! Theo tin tức đưa vỠđây thì xác chết cá»§a Thương Phó Dõng bị bá» trong má»™t gian phòng khách sạn, xác sưng phồng lên, ngả mầu tín sạm, mắt mÅ©i, miệng tai Ä‘á»u ứa máu, mưá»ng tượng há» Thương chết, vì bị đầu độc. Khách sạn đó tá»a lạc tại tiểu trấn Trấn Äiá»n. Việc gì khiến hắn đến tiểu trấn tìm vào khách sạn, để rồi bị đầu độc mà chết? Ngưá»i phụ trách cuá»™c Ä‘iá»u tra vá» cái chết cá»§a Thương Phó Dõng không thu thập được má»™t chi tiết nhá» nào khả dÄ© giúp chúng ta truy tìm hung thá»§. Này Trương Mưu, ta có cảm tưởng là dưới tay ngươi chẳng có má»™t tên nào hữu dụng cả.
Tham dá»± cuá»™c há»p này, còn có Ưng Thanh Qua và Trang Không Ly.
Äồ Trưá»ng Mục cúi đầu, Lăng và Trang cÅ©ng trầm lặng luôn. Vị Khôi Thá»§ quở tuy qua trá»±c tiếp Äồ Trưá»ng Mục, song hai ngưá»i cÅ©ng xốn xang vô cùng.
Yến Thiết Y hậm hực:
– Việc cÅ© chưa giải quyết, việc má»›i lại phát sanh, trong khi đó thì các ngươi chưa có má»™t kế hoạch nào ứng phó! Äại đầu lãnh Sa Sanh tại Tế Nam thất tung! Hai đầu lãnh tại Thông Lương Tập thất tung! Mà trong lúc này, thất tung là cầm như thá»§ tiêu! Ta đã bảo các ngươi, truyá»n lịnh Ä‘i khắp nÆ¡i, nhắc nhở các phân cuá»™c, gia tâm đỠphòng, tại sao lại còn có những việc như vậy xảy ra, hả? Chúng ta mất ngưá»i, là má»™t cái tức, đối phương đắc ý, thêm má»™t cái tức cho chúng ta nữa! Con ngưá»i kiên nhẫn đến đâu, cÅ©ng không tài nào chịu nổi hai cái tức đó! Thật là mất mặt cho ta!
Ba tên thuá»™c hạ phụ trách cuá»™c Ä‘iá»u tra báo cáo kết quả xong, còn đứng đó, thấy Khôi Thá»§ nổi giận cá»±c độ, Ä‘á»u xám mặt, đầu cúi thấp, ngưá»i phát run, hầu như nín thở.
Yến Thiết Y há»i:
– Äại thá»§ não Cát Quy tại Tế Nam hiện làm gì?
Tên thuá»™c hạ đứng bên hữu run giá»ng đáp:
– Cát đại thá»§ não hiện vá»›i tám đầu lãnh, phân nhau thành bốn tổ, tản mác quanh vùng, truy lùng hung thá»§, ngoài ra, nhân số được tăng cưá»ng tại các yếu Ä‘iểm canh phòng, đồng thá»i các đệ huynh cÅ©ng cải dạng, đổi hình trà trá»™n vào ra các trà đình, tá»­u quán cùng những chá»— đông ngưá»i, nghe ngóng. Sở dÄ©...
Yến Thiết Y bá»±c dá»c, khoát tay ngăn:
– Các ngươi cho đối tượng là hạng ngưá»i gì? Mà để cho các ngươi phát hiện vá»›i những trò trẻ đó? Tìm hung thá»§ bằng phương pháp đó, có khác nào tìm kim đáy biển?
Ta chẳng hiểu các ngươi để lý trí ở đâu?
Tên thuộc hạ cố phân trần một câu:
– Từ hôm xảy ra vụ thất tung của đại đầu lãnh Sa Sanh, toàn thể nhân viên tại phân cuộc Tế Nam hầu như bỠăn, bỠngủ...
Yến Thiết Y lại khoát tay:
– Im Ä‘i, cho ta nhá». Các ngươi có thể lui ra.
Ba tên thuộc hạ lập tức nghiêng mình làm lễ, đoạn quay mình bước đi gấp.
Yến Thiết Y trầm giá»ng há»i:
– Làm sao? Chúng ta sẽ phải làm sao? Chẳng lẽ ngồi y một chỗ, giương mắt nhìn đệ huynh lần lượt bị đối phương ăn tươi nuốt sống sao?
Rồi chính chàng tiếp luôn, không đợi nghe bá»n Äồ Trưá»ng Mục nói gì:
– Rải rác tại các địa phương, chúng ta á»§y thác mưá»i vị đại thá»§ não Ä‘iá»u hành má»i sá»± việc. Má»—i đại thá»§ não có má»™t đại đầu lãnh cấp Thiết Thá»§ phụ tá, ngoài ra còn số năm đại đầu lãnh Thiết Thá»§ và năm đầu lãnh Äồng Thá»§ trá»±c thuá»™c tùy sai, số nhân thá»§ đó, dùng giữ nhà thì thừa, mà xuất ngoại hành sá»± thì thiếu, huống chi hiện tại như ở Tế Nam, trong mưá»i hai ngưá»i thì đã có đến chín ngưá»i ly khai phân cuá»™c sở, hoặc Ä‘i Ä‘iá»u tra hoặc hòa lẫn vào dân chúng trong các quán trà, các quán rượu, các đám đông, nghe ngóng tình hình, nhân số mà phân tán má»ng như thế, thì chẳng sá»›m thì muá»™n, đối phương sẽ làm thịt má»™t cách dá»… dàng. Tế Nam đã vậy, các nÆ¡i khác cÅ©ng chẳng hÆ¡n gì.
Ta nghĩ, Thanh Long Xã rồi đây cứ theo cái đà này, sẽ phải tan rả trong một ngày không xa lắm.
Äồ Trưá»ng Mục đằng hắng má»™t tiếng, thốt:
– Muốn hành động, ít nhất mình cũng phải nắm được một vài manh mối, song cho đến phút giây này, mình chưa thu thập được chi tiết nào...
Yến Thiết Y hừ một tiếng:
– Không nắm manh mối, thì phải tìm manh mối chứ? Chẳng lẽ ngồi yên một chỗ, chỠđối phương đến, dâng hiến manh mối với cả hai tay?
Äồ Trưá»ng Mục lắc đầu, thở dài:
– Thật là khổ!
Bây giá», Kim Linh Thá»§ Ưng Thanh Qua má»›i chen lá»i:
– Xin Khôi Thá»§ bình tâm, tịnh khí, đành rằng sá»± tình khẩn cấp, nhưng dục tốc bất đạt, chúng ta hãy từ từ suy luận, tìm giải pháp thá»a đáng cho vấn Ä‘á». Dù đối phương là ai Ä‘i nữa, miá»…n là má»™t con ngưá»i sống, hay má»™t tổ chức gồm những ngưá»i sống, là được.
Bởi, chỉ có quá»·, có ma thì chúng ta má»›i không thể tìm ra mà thôi. Thuá»™c hạ dám cả quyết, đối phương có tâm cÆ¡ mưu trí đến đâu, cÅ©ng không hÆ¡n nổi Thanh Long Xã chúng ta. Thuá»™c hạ tin chắc, kẻ cưá»i sau cùng, chính là chúng ta đó, dù hiện tại chúng ta khóc mà đối phương cưá»i. Nhưng nụ cưá»i giai Ä‘oạn, không bảo đảm má»™t kết quả toàn thắng.
Yến Thiết Y lắc đầu:
– Không phải là dục tốc, mà cÅ©ng không thể diên trì, các ngươi phải hiểu, má»™t chút bất động cá»§a chúng ta có cái giá trị má»™t mạng ngưá»i, trong khi chúng ta ngồi đây, biết đâu ở má»™t nÆ¡i nào đó, chẳng có má»™t thuá»™c hạ sa vào tay đối phương. Äành rằng không nên hành động hấp tấp, vá»™i vã, nhưng cÅ©ng không thể kéo dài thá»i gian trong im lặng được. Chúng ta phải làm má»™t cái gì má»›i được và làm ngay bây giá».
Äến lượt Trang Không Ly cất tiếng:
– Hiện tại, địch thì ở trong bóng tối, còn chúng ta thì ở ngoài sáng, địch âm thầm, chúng ta lá»™ liá»…u, âm thầm thì khó tìm, mà lá»™ liá»…u thì dá»… làm bia cho má»i cung tiá»…n. Cho nên, dù cẩn thận đến đâu, chúng ta cÅ©ng không thể đỠphòng chu đáo. Vả lại, phạm vi doanh nghiệp cá»§a chúng ta rá»™ng lá»›n quá, muốn bảo đảm an toàn cho má»i nÆ¡i vá» má»i mặt, cÅ©ng chẳng phải là việc dá»… dàng. Thì tránh sao khá»i má»™t vài lá»i tổn thất? Muốn diệt trừ hoạn há»a, mình phải biết hoạn há»a do ai phát động, không biết kẻ phát động thì làm sao tập trung chá»§ lá»±c, đánh má»™t trận quyết định? Theo thuá»™c hạ nghÄ©, đối phương cố tránh những cuá»™c chiến quy mô, mà chỉ áp dụng sách lược tỉa dần, tỉa dần. Như thế đó, mình làm sao truy tìm tung tích địch?
Yến Thiết Y lộ vẻ không vui – Nói như lão Trang, thì chúng ta cứ ỷ y để mặc tình đối phương làm mưa, làm gió, chúng ta bất chấp danh dự, uy tín, thể diện, âm thầm chịu đựng cho đến một ngày bị tiêu diệt hoàn toàn?
Trang Không Ly lắc đầu:
– Äâu phải vậy, Khôi Thá»§! Thuá»™c hạ chỉ đưa ra ý kiến là mình nên thảo luận để có má»™t kế sách đối phó vá»›i địch, đối phó chận đầu cho chúng phải chạy theo Ä‘uôi. Thà bước chậm nhưng bước được vững vàng, bước có mục tiêu, hÆ¡n là chạy nhanh nhưng chạy không định hướng giữa sa mạc.
Yến Thiết Y bắt đầu hòa dịu thần sắc.
Chàng há»i:
– Kế sách gì? Ngươi đã nghĩ ra chưa? Nói cho ta nghe xem!
Ưng Thanh Qua chợt thốt:
– Dụ địch, Khôi Thủ! Dụ địch!
Chớp đôi mắt, Yến Thiết Y gật đầu:
– ÄÆ°á»£c lắm! Biện pháp đó có thể đưa đến kết quả cụ thể.
Äồ Trưá»ng Mục tán đồng:
– Lão phu công nhận ý kiến đó rất hay, Khôi Thủ! Mình phải nhử đối phương từ ám ra tĩnh, từ âm thầm ra công khai, đối phương lộ ra rồi, mình mới có thể bủa lưới bao vây, chứ hiện tại đối phương là vô hình thì mình làm sao mà dàn thành mặt trận được!
Yến Thiết Y trầm giá»ng:
– Chúng ta an bày như thế nào, trong chiá»u hướng đó?
Ưng Thanh Qua tiếp:
– Nhá» má»™t cá nhân, hay má»™t bang há»™i nào chưa há» có liên hệ chi đến Thanh Long Xã, phao ngôn rằng, có thù vá»›i má»™t số Xã viên cá»§a chúng ta và quyết báo phục mối thù đó cho kỳ được. Cá nhân hay bang há»™i ấy, treo giải thưởng cá»±c to, nếu ai trợ giúp hoàn thành công cuá»™c báo phục, sẽ được tặng thưởng. Phần chúng ta thì ẩn nấp quanh địa Ä‘iểm do ngưá»i treo giải thưởng chỉ định, chá» kẻ ham thưởng đến thương lượng. Äồng thá»i gian, chúng ta cÅ©ng mai phục má»™t số Xã viên quanh vị đệ huynh được Ä‘em ra làm con mồi, nhá»­ đối phương. Äối phương sẽ đến má»™t trong hai nÆ¡i, hoặc thương lượng giá cả vá»›i ngưá»i treo giải thưởng, hoặc hạ thá»§ vô con mồi.
Yến Thiết Y trầm giá»ng:
– Nếu phao ngôn không đến tai đối phương? Nếu đối phương không tin phao ngôn và không đến một nơi nào cả?
Nhếch nụ cưá»i khổ, Ưng Thanh Qua đáp:
– Trong khi chưa có biện pháp hữu hiệu, thì mình phải làm như việc cầu may, làm tất cả những việc cầu may, dù không có kết quả, cũng phải làm, chứ chẳng lẽ ngồi yên mà chỠtin dữ từ bốn phương dồn dập chuyển v�
Yến Thiết Y gật đầu:
– Tạm thá»i, chúng ta cứ như vậy mà hành động.
Äồ Trưá»ng Mục há»i:
– Lão Ưng có sẵn chủ trương chứ?
Ưng Thanh Qua gật đầu:
– Phao ngôn sẽ xuất hiện từ má»™t Ä‘iểm kế bên Tế Nam, bởi theo lão phu nghÄ©, thì sau vụ án đại đầu lãnh Sa Sanh, đối phương chưa vá»™i ly khai Tế Nam. Nhất định là những phao ngôn phải đến tai há». Tế Nam cách Sở Giác Lãnh khá xa, há» sẽ không sợ gì chúng ta bất thần xuất hiện, mà phải hấp tấp rá»i địa phương đó. Cách thành Tế Nam độ mưá»i dặm, có má»™t nÆ¡i khá nhiệt náo, thôn Hắc Thá», tại đó có má»™t võ đưá»ng, vị giáo đầu trong võ quán là chá»— quen biết cÅ© cá»§a lão phu. Chúng ta sẽ nhá» y loan tin tức.
Äồ Trưá»ng Mục há»i:
– Nếu y từ khước?
Ưng Thanh Qua lạnh lùng:
– Khi một lãnh chúa Thanh Long Xã đích thân yêu cầu thì dù muốn, dù không, hắn cũng phải đáp ứng.
Yến Thiết Y thốt:
– Bù lại, mình phải có khoản thù tạc cho hắn.
Ưng Thanh Qua gật đầu:
– Khôi Thủ yên trí, thuộc hạ không đến đổi uống nước quên nguồn.
Trang Không Ly há»i:
– Còn ngưá»i?
Ưng Thanh Qua há»i lại:
– Lão Trang muốn nói ngưá»i được chá»n để mai phục bắt đối phương?
Trang Không Ly cưá»i nhẹ:
– Chẳng lẽ mình chá»n ngưá»i để Ä‘i hầu rượu?
Ưng Thanh Qua trừng mắt, xì một tiếng rồi đáp:
– Mình đã quyết tâm bắt cho được đối phương, thì phải chá»n những tay khá nhất, Ä‘iá»u này thì để cho Khôi Thá»§ quyết định.
Yến Thiết Y thốt:
– Lão Ưng thử đưa ra một vài cái tên xem.
Ưng Thanh Qua nói:
– Nếu bá»n lãnh chúa này mà được rảnh rang, thì còn nói gì!
Trầm ngâm một chút, lão tiếp luôn:
– Tuy nhiên, dù bận đến đâu, bá»n thuá»™c hạ cÅ©ng phải thu xếp để đảm phụ trá»ng trách này, bởi không thể giao phó cho bất cứ ai. Vậy thì, thuá»™c hạ lão Trang và lão Äồ phải thân chinh là cái chắc rồi. Ngoài ra, bá»n thuá»™c hạ cÅ©ng dẫn thêm hai trong bốn tên Vệ SÆ¡n Long. Thiết tưởng, đám ngưá»i đó cÅ©ng đủ lắm rồi.
Vệ SÆ¡n Long, là những vị thá»§ há»™ các Ty trong Thanh Long Xã, phàm má»i sá»± vụ tại Tổng ÄÆ°á»ng trước khi thi hành phải qua tay các Ty giá»›i kiểm, sau đó má»›i được phát động chánh thức.
Tổng ÄÆ°á»ng Thanh Long Xã chỉ có bốn Vệ SÆ¡n Long, Ưng Thanh Qua đòi Ä‘em theo hai tên, chừa lại hai tên cho Yến Thiết Y sá»­ dụng, đủ biết há» quyết nắm thắng lợi trong cuá»™c đương đầu vá»›i địch bằng má»i giá.
Và vá»›i số ngưá»i xuất đó, thá»±c lá»±c cá»§a Thanh Long Xã được huy động hầu như tối Ä‘a, hÆ¡n thì không thể, mà kém thì lại sợ chẳng thành công.
Yến Thiết Y há»i:
– Có cần ta tham gia công tác chăng?
Ưng Thanh Qua lắc đầu:
– Bá»n thuá»™c hạ Ä‘i hết rồi, nếu Khôi Thá»§ cÅ©ng Ä‘i nữa, thì còn ai chiếu cố đến Tổng ÄÆ°á»ng? Nếu đối phương biết được sào huyệt trống không, kéo đến há»§y diệt thì sao?
Yến Thiết Y mỉm cưá»i:
– Vắng ta, thì còn có vị chấp pháp đó chi! Ta nghÄ© Âm Phụ Cừu có thể thay ta chá»§ sá»± má»i việc, trong cÅ©ng như ngoài. Như các ngươi không muốn cho ta Ä‘i theo, thì thôi vậy. Ta chỉ cần khuyên các ngươi má»™t câu, là dá»c đưá»ng cÅ©ng như sau khi đến tận nÆ¡i rồi, phải hết sức cẩn thận, luôn luôn đỠcao cảnh giác, không được chểnh mảng, dù chỉ là má»™t phút má»™t giây.
Äồ Trưá»ng Mục thốt:
– Lão phu muốn, sáng sá»›m ngày mai, Ä‘oàn công tác lên đưá»ng.
Ưng Thanh Qua lắc đầu:
– Không! Chúng ta khởi hành ngay đêm nay. Äi đêm thì dù sao cÅ©ng dá»… tránh đối phương phát hiện.
Äồ Trưá»ng Mục gật đầu:
– Càng hay! Ta chỉ muốn đi sớm, làm nhanh, vỠgấp.
Yến Thiết Y thốt:
– Äêm nay, các ngươi khá»i phải gặp lại ta để cáo từ. Muốn Ä‘i lúc nào, cứ tùy tiện mà Ä‘i, cứ coi như từ phút giây này, các ngươi đã ly khai Tổng ÄÆ°á»ng rồi đó nhé. Nhá»› thưá»ng liên lạc vá»›i ta, cho ta biết tình hình diá»…n tiến ra sao.
Äồ Trưá»ng Mục gật đầu:
– Khôi Thá»§ yên tâm. Bá»n lão phu sẽ không để cho Khôi Thá»§ nóng nảy đợi chá» lâu đâu.
Yến Thiết Y rá»i Long Hồn Sảnh, trở vá» Hắc Vân Lâu.
Bước theo con đưá»ng hành lang, chàng miên man suy nghÄ©, càng suy nghÄ© càng cảm thấy sá»± tình rối rắm không tưởng nổi.
Khi chàng vỠđến Hắc Vân Lâu, thì thấy Thôi Hậu Äức nghinh đón.
Nhưng chàng vẫn tiếp tục suy nghÄ©, không nói năng gì vá»™i vá»›i ngưá»i cận vệ trung thành.
HÆ¡n lúc nào hết, chàng nhận thấy trên giang hồ gió mây dấy động cá»±c nhanh, rồi cÅ©ng tan biến cá»±c nhanh, má»i sá»± việc như dồn dập thu ngắn đáng sợ cho kiếp sống con ngưá»i. Cho nên, những ai khoác lá»›p gió sương lên mình là hầu hết như không trưá»ng thá».
Bạn hữu chia tay nhau hôm nay, có thể là ngày mai, ngày kia má»—i ngưá»i má»—i ngã, kẻ vỠâm cảnh, kẻ lưu lại dương trần, trong mưá»i cuá»™c sanh ly thì có đến bảy tám biến thành tá»­ biệt, ai còn hÆ¡i thở thải thừa ôm hận thiên cổ, mÆ¡ hoài đến ngưá»i vÄ©nh viá»…n ra Ä‘i...
Biến cố phát sanh trong vòng má»™t thá»i gian chưa tròn hai tháng, đã cướp Ä‘i cá»§a chàng má»™t vài đệ huynh cùng đồng lao, cá»™ng khổ vá»›i chàng trong công trình tạo dá»±ng Thanh Long Xã.
Sá»± nghiệp đã cấu thành, há» lại vÄ©nh du thế gian, không hưởng cái thành quả cá»§a vất vả gian nguy! Còn gì Ä‘au lòng hÆ¡n cho ngưá»i ở lại? Và ngưá»i ở lại sẽ làm gì để đáp tạ nghÄ©a tương tri, nếu không phải là báo thù, phục hận?
Càng nghÄ© đến sá»± tình, Yến Thiết Y càng thêm hận. Niá»m hận trầm trầm, chàng ngồi thừ tại chá»— mãi đến lúc đêm xuống sâu má»›i rá»i chiếc ghế lên giưá»ng ngá»§.
Nằm xuống rồi, nằm rất lâu mà tâm tư vẫn chưa lắng dịu ưu uất.
Cuối cùng, chàng cÅ©ng chợp mắt được. Mắt vừa nhắm lại, là cÆ¡n má»™ng kéo đến, những má»™ng ngắn, tiếp nối nhau, như hạt chuá»—i lâu dài. Chàng thấy tất cả trong chuá»—i má»™ng, những việc cÅ©, đã qua, những việc hiện tại, cả những việc sẽ đến, đến theo chiá»u hướng giả tưởng cá»§a chàng.
Toàn là những mộng chẳng lành, khi chàng bừng tỉnh thì mồ hôi lạnh thấm ướt đầy mình.
Chàng gá»i to, mượn tiếng gá»i xua Ä‘uổi những ảo ảnh còn lÆ¡n vÆ¡n trong tâm trí.
– Cho ta chén trà!
Hùng Äạo Ngươn mang chén trà vào.
Chàng lại tiếp:
– Vừa rồi, ta nằm má»™ng, thấy nhiá»u giương mặt, trông thì toàn là những gương mặt quá»·, nhưng lại phảng phất giống các đệ huynh xấu số cá»§a chúng ta. Sau cùng, những gương mặt đó nhập lại làm má»™t, để biến thành bá»™ mặt cá»§a Thương Phó Dõng. Hắn có vẻ thê thảm vô cùng, hắn giương đôi mắt hận nhìn ta, như giục ta phải gấp báo thù cho hắn. Ta giật mình tỉnh lại, mồ hôi đẫm ướt, đẫm...
Hùng Äạo Ngươn nghe mà bắt rợn ngưá»i, cố tìm lá»i lẽ mà trấn an vị Khôi Thá»§:
– Ngày tưởng chi, thì đêm ngá»§ nằm má»™ng thấy vậy. Mấy hôm nay Khôi Thá»§ quá lo lắng, tâm thần bất định, cho nên má»™ng mị xâm chiếm giấc ngá»§, cái đó chẳng có gì đáng lấy làm lạ. Khôi Thá»§ hãy bảo trá»ng lấy sức khá»e, má»™t ngày nào đó, Khôi Thá»§ sẽ phải đương đầu vá»›i đại địch, thuá»™c hạ hy vá»ng Khôi Thá»§ bảo vệ khí lá»±c đầy đủ,hầu tận dụng lúc cần...
Yến Thiết Y thở dài:
– Ta an tâm làm sao được, Äạo Ngươn! Ta tin hồn oan cá»§a Thương Phó Dõng vá» báo má»™ng, yêu cầu ta sá»›m báo phục hận cừu cho hắn.
Hùng Äạo Ngươn thở dài, không nói gì.
Yến Thiết Y há»i:
– Buổi chiá»u này, chừng như ngươi xuất ngoại?
Hùng Äạo Ngươn gật đầu:
– Thuộc hạ có đi vòng ra trước núi, Khôi Thủ. Thuộc hạ không xin phép trước, xin Khôi Thủ thứ cho.
Yến Thiết Y Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i:
– Lại đi tìm con bé Hoa Hài Nhi tại Thể Phụng Lâu phải không?
Hùng Äạo Ngươn thoáng đỠmặt:
– Không dám dấu Khôi Thủ, quả đúng là thuộc hạ đến tìm nàng, nhưng không dám ngủ đêm tại đó.
Yến Thiết Y ngáp dài mấy lượt, rồi há»i:
– Bây giỠlà chừng nào vậy?
Hùng Äạo Ngươn đáp:
– Vừa sang canh ba.
Yến Thiết Y gật đầu:
– Ngươi có thể Ä‘i nghỉ, Äạo Ngươn. Äừng thức trắng đêm như thế, phí sức khá»e lắm. Có gì cần, ta sẽ gá»i ngươi.
Vừa bước ra khá»i cá»­a phòng, đột nhiên Hùng Äạo Ngươn khá»±ng lại.
Yến Thiết Y há»i:
– Việc chi đó?
Hùng Äạo Ngươn đáp:
– Chẳng quan trá»ng, có Ä‘iá»u hÆ¡i kỳ quái má»™t chút thôi, chẳng đáng bẩm báo vá»›i Khôi Thá»§.
Yến Thiết Y cau mày:
– Mà việc gì chứ?
Hùng Äạo Ngươn đáp:
– Xế chiá»u hôm nay, thuá»™c hạ gặp Châu Thiếu Phàm tại An Từ Tập, y cùng Ä‘i vá»›i má»™t ngưá»i lạ. Thuá»™c hạ sợ y sau này sẽ mỉa mai là Ä‘i ăn vụng ăn vặt, nên chuẩn bị sẵn má»™t lý do, để giải thích vá»›i y. Nhưng, khi thuá»™c hạ và y đụng đầu nhau, y lại không nhìn thuá»™c hạ ná»­a con mắt, y lạnh lùng Ä‘i luôn, như hai khách lữ hành xa lạ ngược chiá»u qua mặt nhau trên lá»™ trình.
Yến Thiết Y thốt:
– Châu Thiếu Phàm là đại thá»§ não tại Tấn Thành, mà Tấn Thành là địa Ä‘iểm gần Sở Giác Lãnh nhất, việc y có mặt tại An Từ Tập cÅ©ng như y sợ ngươi hổ thẹn sao đó, nên giả vá» chẳng trông thấy ngươi, cho ngươi yên tâm. Ta cho rằng sá»± thá»±c chỉ có vậy thôi, ngươi không nên Ä‘a nghi, Äại Ngươn!
Tài sản của than_long_vn

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #9  
Old 03-06-2009, 01:34 PM
than_long_vn's Avatar
than_long_vn than_long_vn is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngày 13 giá»
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 9

Thực Hư,Hư Thực


Hùng Äạo Ngươn lắc đầu :– Không phải vậy đâu, Khôi Thá»§. Các đại thá»§, từ hồi nào đối vá»›i thuá»™c hạ, tuy không thể cho rằng cá»±c thân mật, song kể ra cÅ©ng tốt, mối giao tình giữa bằng hữu vá»›i nhau đến thế đó cÅ©ng hiếm có lắm. Chẳng có khi nào gặp nhau mà bá»n thuá»™c hạ không vồn vã, niá»m nở chào há»i nhau. Cho nên lần này, thuá»™c hạ gặp y, mà y lại lạnh lùng ngoảnh mặt in tuồng không quen biết nhau, tá»± nhiên thuá»™c hạ phải lấy làm lạ!
Yến Thiết Y hừ một tiếng :
– Biết đâu, trong một lúc nào đó, tại một nơi nào đó, ngươi đã làm gì mích lòng y, làm gì mất mặt y?
Hùng Äạo Ngươn lại lắc đầu :
– Không há» có việc đó. Thuá»™c hạ đối vá»›i y, tình cảm như bát nước đầy. Không, không còn chá»— mà thêm má»™t giá»t trong khi thuá»™c hạ còn nhiá»u giá»t dành cho y nữa đấy.
Thừa nghinh y, xu phụng y thì có, quyết không xuyên tạc, mỉa mai y.
Yến Thiết Y trầm giá»ng :
– Ngươi có tánh khí bốc đồng, vui buồn cau có bất thưá»ng, nói năng không dè dặt, có thể là ngươi thất ngôn sao đó, mà chính ngươi hoặc không lưu ý hoặc xem thưá»ng, rồi lâu ngày quên mất Ä‘i chăng? Bởi quên Ä‘i, nên ngươi tưởng là chẳng có Ä‘iá»u chi mích lòng y, mà y đã nhá»› mãi, rồi y lấy thái độ lạnh nhạt để xa lánh ngươi.
Hùng Äạo Ngươn cưá»i khổ :
– Thuá»™c hạ suốt buổi chiá»u hôm nay, cho đến bây giá», cố moi ký ức tìm xem mình có làm gì đắc tá»™i vá»›i Châu huynh chăng, nhưng soát lại má»i cư xá»­ vá»›i nhau từ lúc bắt đầu quen nhau, thuá»™c hạ thấy mình giữ trá»n đạo nghÄ©a, má»™t lá»i nói cợt giữa nhau cÅ©ng không có, thì nói chi đến việc nghiêm trá»ng hÆ¡n? Huống chi đã là bằng hữu vá»›i nhau rồi, thì phải lấy sá»± thành thật đối đãi vá»›i nhau chứ, giả như y bất mãn vá» chuyện chi đó, thì y thẳng thắn mà bảo vá»›i thuá»™c hạ, có lý đâu cố chịu đựng để rồi phiá»n hận âm thầm, Ä‘oạn tuyệt vá»›i nhau.
Yến Thiết Y ngáp dài :
– Bá» việc đó Ä‘i, ngươi hãy lui ra ngÆ¡i nghỉ, ta nhá»c tâm nhá»c trí lắm rồi, đừng có Ä‘em những chuyện vụn vặt làm rối thêm tâm tư cá»§a ta.
Hùng Äạo Ngươn vá»›i tay khép cánh cá»­a phòng, rồi bước Ä‘i.
Yến Thiết Y nhắm mắt lại, cố lắng dịu tâm thần tìm một giấc ngủ êm thắm.
Äêm từ từ xuống.
Äêm càng xuống sâu, cảnh càng yên tịnh, không gian như cô Ä‘á»ng lại, cả đến tiếng gió nhẹ cÅ©ng ngừng luôn.
Tiếng thở cá»§a Yến Thiết Y, ngưá»i đứng xa xa cÅ©ng nghe rõ, đừng nói là chàng nghe rõ tiếng thở cá»§a chính mình, chàng còn nghe luôn tiếng tim đập bình bịch, Ä‘á»u nhịp.
Còn nghe, tức là chàng chưa ngủ.
Thá»i khắc trôi qua, trôi qua.
Bỗng, Yến Thiết Y phát hiện cánh cửa phòng tự mở.
Không có má»™t ngá»n gió nhẹ, Hùng Äạo Ngươn thì cÅ©ng rá»i xa rồi, mà dù y có muốn vào, cÅ©ng phải gõ cá»­a, hoặc lên tiếng, thế tại sao cá»­a phòng lại bật mở?
Con ngưá»i như chàng, quá»· còn không sợ, nói gì ma.
Nhưng, chàng nghe xương sống ớn lạnh. Ảnh hưởng của giấc mơ vừa rồi chưa tan biến hẳn. Chàng như quên mình đang thức hẳn hòi, cứ tưởng là còn trong cơn mộng.
Chàng ngưng thần, lắng tai nghe động tịnh.
Cánh cá»­a hé ra, vừa đủ cho má»™t ngưá»i lách vào. Và quả có má»™t bóng ngưá»i lách vào, rón rén e dè.
Lá»t vào bên trong phòng rồi, bóng đó quay lại đối diện vá»›i chiếc giưá»ng.
Yến Thiết Y thấy rõ gương mặt của ngươi đó.
Bất giác, chàng rợn mình, suýt bật tiếng kêu kinh hãi.
Ngá»n đèn trong phòng còn cháy đó, dưới ánh đèn, chàng nhận ra ngay gương mặt cá»§a Thương Phó Dõng.
Một gương mặt thê thảm, chàng vừa thấy trong cơn mộng!
Thương Phó Dõng! Ngươi thật ư? Nhưng, Thương Phó Dõng đã chết rồi! Oan hồn?
Thật sự oan hồn có thể hiện vỠsao?
Thương Phó Dõng giÆ¡ hai tay lên, như chồm chồm, từ từ bước tá»›i, dáng phiêu phiêu phưởn phưởn như hồn ma phách, quá»· dật dá»...
Yến Thiết Y hét :
– Äứng lại!
Thương Phó Dõng dừng lại, buông giá»ng thiết tha, âm trầm như từ cõi u linh vá»ng vá» :
– Thân oan cho thuộc hạ! Khôi Thủ! Báo cừu cho thuộc hạ, Khôi Thủ! Thuộc hạ chết cách thảm thiết vô cùng, Khôi Thủ ơi!
Yến Thiết Y quát :
– Ngươi là ai? Ngươi giả vỠlà quỷ là ma, định đến đây giở trò gì với ta? Vô ích!
Thương Phó Dõng nhìn chàng, y tiếp tục rên rỉ :
– Thuộc hạ bị chúng hạ sát, Khôi Thủ ơi! Thuộc hạ chết cách thảm thiết quá! Báo cừu cho thuộc hạ, Khôi Thủ! Báo cừu!
Yến Thiết Y cố dằn cơn kinh khiếp, hét :
– Hay cho tên gian tế! Dám đến đây toan lừa gạt cả ta, là ngươi to gan lắm đấy!
Thương Phó Dõng của ta đã chết rồi. Ngươi là ai mà mạo nhận hắn? Ngươi ngu xuẩn lắm mới dựng tấn kịch này đó nhé!
Thương Phó Dõng nhếch nụ cưá»i thảm, buông giá»ng thê lương :
– Khôi Thủ ơi! Khôi Thủ xem đây, thuộc hạ không là Thương Phó Dõng thì là ai?
Má»™t Ä‘iểm linh hồn, từ cõi u minh vỠđây, dá»c đưá»ng bị biết bao nhiêu ác quá»· hiếp đáp, chịu biết bao nhiêu gian khổ, vỠđây để thiết tha thỉnh cầu Khôi Thá»§, báo thù cho, thế mà Khôi Thá»§ nỡ hoài nghi, đối xá»­ vá»›i thuá»™c hạ bằng thái độ đó? Nỡ sao, Khôi Thá»§? Nỡ lòng sao?
Quắc đôi mắt to lên như muốn lòi tròng thấy rõ, Yến Thiết Y lại hét :
– Dương trần sáng lạn chứ đâu phải là cõi âm trần, mà có oan hồn hiển hiện? Rõ ràng ngươi là kẻ sống giả mạo ngưá»i chết, cốt lung lạc ta, đừng tiếp tục cái trò ngu xuẩn đó nữa, đê hèn lắm!
Thương Phó Dõng òa lên khóc, rồi hắn lại chồm hai tay, lại từ từ bước tới.
Yến Thiết Y hét tiếp :
– Äứng lại! Ta bảo, ngươi có nghe không?
Hiện tại, Thương Phó Dõng chỉ còn cách chiếc giưá»ng độ năm bước. Chẳng những hắn không dừng, mà còn nhích chân tá»›i, chân nhích lại nhanh hÆ¡n trước.
Äồng thá»i, hắn khóc, hắn kêu van, như để khuất lấp sá»± tiếp cận cá»§a hắn.
Bất thình lình, từ tay hắn, bắn ra một vầng ám khí, vầng ám khí đó gồm vô số vật nhỠli ti, loang loáng, vầng vật nhỠlao vút đến Yến Thiết Y.
Má»™t tiếng soạt vang lên, Yến Thiết Y tốc chiếc chăn Ä‘ang phá»§ trên mình, chiếc chăn mở tung ra, tạo thành má»™t tấm bình phong, cuốn tá»›i, hốt trá»n vầng vật nhá», bay luôn qua má»™t bên rÆ¡i xuống.
Tiếp nối, má»™t vật sáng xanh xẹt thẳng vào mặt Thương Phó Dõng, bật kêu lên má»™t tiếng “kengâ€.
Thương Phó Dõng lùi lại ba bước.
Yến Thiết Y đã đứng trước mặt hắn, tay lăm lăm thanh Chiếu Nhật đoản kiếm.
DÄ© nhiên, quăng mình xuống giưá»ng, chàng không kịp xá» chân vào đôi giày, cứ để chân không lướt tá»›i tấn công.
Không để đối phương có đủ thì giỠchuẩn bị phản ứng, chàng xuất thủ đánh luôn một hơi độ mươi chiêu, làm Thương Phó Dõng chống ngăn không kịp thở.
Tuy nhiên, qua phút giây bối rối, bối rối vì không thành công bởi nắm ám khí bắn ra bất ngá», hắn bình tỉnh lại, Ä‘iá»u khiển ngá»n Hắc Kim Ä‘ao cá»±c kỳ linh hoạt.
Nếu là tay nào khác, chẳng phải Yến Thiết Y, tay đó rất có thể bị hắn hạ rồi, không hạ bằng nắm ám khí thì cÅ©ng bị hạ bằng đưá»ng Ä‘ao cá»±c kỳ ảo diệu.
Có một đao pháp cỡ đó, đối phương hẳn phải là một nhân vật thượng đỉnh trên giang hồ, nếu chẳng phải vậy thì làm sao dám vào tận phòng ngủ của vị chúa tể Sở Giác Lãnh, mưu toan hành thích?
Yến Thiết Y đánh ra toàn là những chiêu độc, kiếm xuất phát kể có trăm nhát trở lên, những nhát kiếm loang loáng nhanh hơn ánh sao chớp, bức đối phương lùi dần, lùi dần, cuối cùng thì hắn ta lúng túng thấy rõ.
Yến Thiết Y trầm giá»ng :
– Äóng kịch khéo đấy, bằng hữu!
Chợt đối phương rít lên má»™t tiếng, tung cao mình, từ trên không phóng ngá»n Hắc Kim Ä‘ao xuống đầu Yến Thiết Y.
Yến Thiết Y bật cưá»i ghê rợn, vung thanh Chiếu Nhật kiếm, gạt ngá»n Ä‘oản Ä‘ao bay trở lên, Ä‘oản Ä‘ao bắn vào đầu vai ngưá»i đó, rá»c tét má»™t đưá»ng, máu tuôn xối xả.
Äao bay luôn cắm phập vào trình nhà.
Ngưá»i đó lá»™n ngưá»i, vút ngang qua cá»­a sổ chạy Ä‘i.
Cá»­a sổ vốn đóng, trong có sưá»n gá»—, ngoài có giấy bồi, ngưá»i đó vút ngang qua, sưá»n gá»— gãy kêu rắc rắc, giấy bồi bung, kêu soạt soạt.
Khi Yến Thiết Y vá»t mình theo ra đến bên ngoài, thì đối phương đã mất dạng.
Dấu chân dẫm cá» quanh cá»­a sổ in loạn lên. Yến Thiết Y không thể nào nhận được hướng chạy cá»§a ngưá»i đó, phần thì Ä‘ang lúc đêm khuya, tuy sao trá»i chiếu sáng, song ánh sáng đó chẳng giúp được gì trong cuá»™c truy tầm, nên chàng bá» luôn.
Rồi có tiếng chân ngưá»i chạy tá»›i, vang thình thịch.
Thôi Hậu Äức chưa đến nÆ¡i, đã gá»i oang oang :
– Khôi Thủ! Khôi Thủ! Việc gì đã xảy ra?
Yến Thiết Y đã vào phòng rồi.
Chàng hừ má»™t tiếng, trầm giá»ng bảo :
– Vào đây!
Thôi Hậu Äức tung cá»­a phòng, chạy vào.
Sau lưng y, còn có hai đại hán lưng to, vai rộng, sát khí đằng đằng, ý chừng nếu gặp gian tế sẽ chụp ngay mà ăn tươi nuốt sống.
Chưa hết, bên ngoài còn có vô số bóng ngưá»i lao nhao, lố nhố, ngưá»i nào cÅ©ng thá»§ vÅ© khí nÆ¡i tay, vÅ© khí chá»›p chá»›p trông phát ngán.
Vào đến bên trong, Thôi Hậu Äức hiểu ngay đại khái sá»± tình.
Những đồ vật trang trí gian phòng, ngã đổ lổng chổng, trên ná»n có dấu máu rải rác, máu chưa khô, khung cá»­a bị tung vỡ.
Nhìn Yến Thiết Y, hắn ân hận nói :
– Thuá»™c hạ đáng chết! Tin cấp báo đến Hậu Äức này quá chậm, thành thá»­ gian tế có đủ thá»i gian gây kinh động cho Khôi Thá»§!
Yến Thiết Y bình tÄ©nh há»i :
– Bá» Ä‘i, đừng nói rưá»m rà, vô ích. Còn Äạo Ngươn đâu? Äêm nay chẳng phải là phiên trá»±c cá»§a y sao? Có kẻ vào đây sanh sá»± mà y chẳng hay biết chi hết, thế là nghÄ©a gì?
Má»™t trong khi hai đại hán Ä‘i theo Thôi Hậu Äức, gã có chiếc mÅ©i sư tá»­ cất giá»ng sang sảng đáp :
– Bẩm Khôi Thá»§! Chẳng rõ Hùng đại há»™ vệ Ä‘i đâu, bá»n thuá»™c hạ nghe bá»n tuần sát báo cáo, là có tiếng động tại gian phòng cá»§a Khôi Thá»§, nên lập tức kéo nhau đến đây.
Yến Thiết Y trầm gương mặt :
– Má»›i cách đây độ má»™t giá», Äạo Ngươn còn Ä‘em trà vào cho ta, nào có lâu lắc gì. Sao y lại vắng mặt chứ? Y Ä‘i đâu?
Äại hắn đó bá»—ng giật mình thốt :
– Trá»i Æ¡i! Chẳng lẽ lão Hùng đã bị địch hạ sát rồi?
Câu nói đó vừa buông ra, má»i ngưá»i tại cục trưá»ng Ä‘á»u giật mình.
Yến Thiết Y quát lớn :
– Tôn Tam Năng! Tiá»n Má»™ Cưá»ng! Các ngươi dù gì thì cÅ©ng là Vệ SÆ¡n Long trong Tổng ÄÆ°á»ng. Thanh Long Xã nuôi các ngươi để làm gì chứ? Tại sao không huy động má»™t số nhân thá»§, lục soát khắp nÆ¡i, xem gian tế có ẩn nấp đâu đó chăng?
Hai đại hán lập tức quay mình, chạy ra ngoài, dẫn luôn đám ngưá»i Ä‘ang quy tụ tại hành lang, Ä‘i lục soát khắp nÆ¡i.
Thôi Hậu Äức há»i :
– Còn thuá»™c hạ, Khôi Thá»§? Äi theo há» hay ở lại đây?
Yến Thiết Y gắt :
– Ai cần ngươi mà ngươi ở đây?
Thôi Hậu Äức há»i :
– Kẻ nào đã đến giở trò hành thích thế, Khôi Thá»§? Nam hay nữ? Hình dáng ra sao? Thật tình, thuá»™c hạ hết sức mù má», bất quá nghe báo là có biến tại phòng ngá»§ cá»§a Khôi Thá»§ thôi, ngoài ra chẳng hiểu mảy may vá» tình hình...
Yến Thiết Y hừ lạnh :
– Ngươi không hiểu gì hết, là còn khá đó.
Thôi Hậu Äức sững sá».
Y lẩm nhẩm :
– Khôi Thủ nói thế, là có ý tứ gì?
Yến Thiết Y nói :
– Ngươi muốn biết, thì ta cho biết. Kẻ đến, là má»™t thích khách, phái nam, rất quen thuá»™c vá»›i ngươi, giống Thương Phó Dõng như hai giá»t nước. Nói má»™t cách khác, thích khách chính là Thương Phó Dõng.
Thôi Hậu Äức há hốc miệng, gương tròn mắt, má»™t lúc lâu, má»›i ấp úng :
– Thương Phó Dõng đã bị hạ sát từ nhiá»u ngày qua rồi mà? Thương Phó Dõng nào lại đến đây nữa? Mà dù hắn có chết Ä‘i sống lại, tại sao hắn hành thích Khôi Thá»§?
Yến Thiết Y nói :
– à tứ cá»§a ta, là thích khách rất giống Thương Phó Dõng, giống như hai giá»t nước, giống từ hình dáng, diện mạo, ngôn từ, cá»­ động, binh khí, thích khách hể cứ mở miệng lại tá»± xưng là oan hồn, hiện vá» van cầu ta gấp báo thù.
Thôi Hậu Äức cau mày :
– Làm gì có việc oan hồn hiện vỠkêu xin báo thù phục hận? Sự tình đáng cho mình suy ngẫm lắm...
Yến Thiết Y há»i :
– Suy ngẫm như thế nào?
Thôi Hậu Äức trầm giá»ng :
– Có sự man trá sao đó...
Yến Thiết Y chớp mắt :
– Man trá như thế nào?
Thôi Hậu Äức đáp :
– Thứ nhất, không thể có việc oan hồn hiện vỠđòi báo thù phục hận. Nếu có, thì cÅ©ng chỉ có trong giấc má»™ng, hay lúc ngưá»i ta chập chá»n, dở tỉnh dở mê, và vậy là không thá»±c sá»± khó tin. Thứ hai, giả như Thương Phó Dõng chết nhằm giá» linh, có thể hiện hồn vỠđây nữa, thì y làm gì lại hành thích Khôi Thá»§? Lúc sống, y là con ngưá»i trung thành bậc nhất, chẳng lẽ khi chết thành quá»· rồi thì lại biến đổi tánh tình? Thứ ba, oan hồn gì lại biết sá»­ dụng ám khí, biết sá»­ dụng Ä‘ao, thứ thiệt?
Yến Thiết Y mỉm cưá»i :
– Ngươi suy luận đúng lý đó, Hậu Äức. Phải, thích khách chỉ là má»™t kẻ, rất giá»i khoa cải sá»­a dung mạo, khoát cái lốt Thương Phó Dõng vào đây, định lừa ta.
Dừng lại một chút, chàng tiếp :
– Khoa cải sá»­a dung mạo cá»§a hắn, quả cao minh, đến cả ta đây cÅ©ng phải lầm, huống chi ngưá»i khác! Hay nhất là y nhái âm thinh cá»§a Thương Phó Dõng rất giống.
Nhưng ta nghÄ©, làm gì có việc oan hồn hiện vỠđối thoại vá»›i ngưá»i sống, nghÄ© như thế, ta đâm nghi, và cuối cùng ta nhận ra có sá»± man trá, và đối tượng chỉ là má»™t khách giang hồ lợi dụng má»™t trưá»ng hợp để thá»±c hiện thá»§ Ä‘oạn thôi. Thá»§ Ä‘oạn bất lợi cho ta. Nếu ta không phát hiện ra sá»›m sá»± giả mạo đó, thì ta đã chết vá»›i mấy mÅ©i... Má»™c Vi Äinh hay ngá»n Hắc Kim Ä‘ao cá»§a y rồi!
Thôi Hậu Äức tiếp :
– Còn một điểm nữa, là quỷ hồn chẳng bao giỠcó máu.
Nhìn xuống mấy dấu máu tươi còn ràng ràng trên mặt đất, Yến Thiết Y gật đầu :
– Äúng vậy! Quá»· hồn không bao giá» có máu, bởi chỉ là má»™t cái bóng dật dá», chứ đâu phải là má»™t hình hài?
Thôi Hậu Äức há»i :
– Chắc Khôi Thủ giáo huấn y một phen thật kỹ?
Yến Thiết Y cưá»i nhẹ :
– Giáo huấn y má»™t phen? Ngươi lầm rồi, Hậu Äức ạ. Theo ta nhận xét thì cỡ ngươi và Äạo Ngươn chưa phải là đối thá»§ cá»§a y. Sau cùng, y liá»u lÄ©nh phóng Ä‘ao định sát hại ta, ta vung kiếm đánh bật lưỡi Ä‘ao dá»™i trở lại, Ä‘ao bay Ä‘i, chạm vào đầu vai y, thá» thương rồi y má»›i chịu ly khai. Thật ra, nếu y đừng hấp tấp, cứ bình tÄ©nh mà giao đấu, thì có thể kéo dài thêm cuá»™c chiến được thêm má»™t thá»i gian nữa. Tuy vậy, ta phải xuất phát độ ba mươi chiêu má»›i hạ được y.
Thôi Hậu Äức trố mắt :
– Ba mươi chiêu?
Yến Thiết Y gật đầu :
– Phải! Nếu y trấn định tâm thần, thì chưa chắc gì ba mươi chiêu mà ta thá»§ thắng được ngay. Ngươi phải biết, kẻ hành thích ta chỉ có lợi khí và thá»§ Ä‘oạn xuất kỳ bất ý, chứ nếu để cho đối phương phát hiện ra rồi, thì hy vá»ng đắc thá»§ vỡ tan, và lúc đó dù muốn dù không, cÅ©ng không khá»i hoang mang, phần thì đối phương đã có cảnh giác rồi, phần thì việc làm cá»§a y đã gây náo động, ngưá»i ta sẽ kéo đến bao vây. Do đó, đấu pháp cá»§a y mất Ä‘i ít nhiá»u linh diệu.
Thôi Hậu Äức chá»›p mắt :
– Cầm cá»± vá»›i Khôi Thá»§ ba mươi chiêu mà không mất mạng, tay đó quả đáng sợ lắm chứ chẳng phải tầm thưá»ng đâu!
Yến Thiết Y Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i :
– Mình cao, còn có kẻ cao hơn, cho nên các ngươi luôn luôn ghi nhớ là không nên khinh địch! Khinh địch là cầm như bại phân nửa rồi, bại trước khi giao thủ!
Suy nghÄ© má»™t lúc lâu, Thôi Hậu Äức há»i :
– Thích khách có thể là ai? Khôi Thủ đoán được chăng?
Yến Thiết Y lắc đầu :
– Khó đoán lắm!
Thôi Hậu Äức cau mày :
– Bằng vào võ công của y, Khôi Thủ ít nhất cũng đoán được môn phái chứ? Biết xuất xứ của hắn rồi, mình truy ra lai lịch...
Yến Thiết Y trả lá»i :
– Ba mươi chiêu cá»§a ta, phát xuất cá»±c nhanh, bất quá trong thá»i gian má»™t chá»›p nhoáng thôi, thì làm sao mà nhận xét nổi võ công cá»§a y thuá»™c môn phái nào? Phải chi, y đủ sức kéo dài cuá»™c đấu lâu hÆ¡n, thì còn có thể.
Thôi Hậu Äức cưá»i nhẹ :
– Nếu cuá»™c đấu kéo dài hÆ¡n, thì y có cánh cÅ©ng chẳng bay thoát khá»i nÆ¡i nầy. Bá»n thuá»™c hạ kíp thá»i kéo đến, bao vây, y tài gì chạy vuá»™t?
Vừa lúc đó, có tiếng chân ngưá»i vang thình thịch bên ngoài, rồi Hùng Äạo Ngươn như gió cuốn lao vút vào phòng.
Trông thấy Yến Thiết Y bình an vô sự, y thở phào, kêu lên :
– Khôi Thủ không việc gì chứ?
Yến Thiết Y hừ một tiếng :
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên! Nếu đã có việc gì thì ta đâu dám ngồi bình tịnh như thế này? Äạo Ngươn, ngươi khẩn trương? Chừng như đã gặp quá»·?
Hùng Äạo Ngươn đáp gấp :
– Chứ còn gì nữa, Khôi Thủ!
Yến Thiết Y há»i :
– Gặp ai mà ngươi cho là gặp quỷ?
Hùng Äạo Ngươn đáp :
– Gặp một oan hồn! Oan hồn của Thương Phó Dõng!
Thôi Hậu Äức hét :
– Vừa rồi, ngươi Ä‘i đâu? Ta phái ngươi Ä‘i tìm ngươi khắp nÆ¡i đấy nhé! Ta cứ tưởng là quá»· đã dẫn dắt ngươi vá» tận phương trá»i nào rồi đấy!
Hùng Äạo Ngươn còn run sợ, nói :
– Thuộc hạ gặp oan hồn Thương Phó Dõng, phiêu phiên phưởn phưởn, vào phòng thuộc hạ, mắt nhìn thuộc hạ trừng trừng, miệng thổi vo vo, thổi ra khí lạnh của quỷ, của ma, thuộc hạ suýt chết khiếp! Gương mặt của y thê thảm quá!
Thôi Hậu Äức trầm giá»ng :
– Rồi sao nữa?
Hùng Äạo Ngươn tiếp :
– Y từ từ bước tá»›i, bước đến giưá»ng cá»§a thuá»™c hạ. Hoảng quá, thuá»™c hạ chụp ngá»n thương đâm liá»n. Oan hồn cưá»i khẹt khẹt như quá»· kêu, rồi phiêu phiêu phưởn phưởn lui ra khá»i phòng. Thuá»™c hạ bá»—ng nghi ngá», bèn chạy theo ra, song chẳng thấy gì hết, oan hồn đã biến mất. Thuá»™c hạ tỉnh ngá»™, nhá»› ngay đến những trò ma mỵ mà khách giang hồ thưá»ng dùng để gây hoang mang cho đối phương, dụ dẫn đối phương đến má»™t nÆ¡i xa xa, như cái kế Ä‘iệu hổ ly sÆ¡n vậy đó. Cho nên, thuá»™c hạ không truy tầm nữa, và hối hả trở vỠđây...
Thôi Hậu Äức nghiêm sắt mặt :
– Biến cố vừa xảy ra tại đây, Äạo Ngươn.
Äảo mắt nhìn quanh, thấy đồ vật ngã đổ lá»ng chá»ng, Hùng Äạo Ngươn kêu lên :
– Äúng là kế Ä‘iệu hổ ly sÆ¡n!
Yến Thiết Y mỉm cưá»i :
– Ngươi là hổ, y dụ được, chứ ta là long, thành thử y thất bại!
Hùng Äạo Ngươn há»i :
– Việc gì đã xảy ra tại đây, Khôi Thủ?
Yến Thiết Y đáp :
– Có kẻ đến hành thích ta.
Hùng Äạo Ngươn cao giá»ng :
– Ai?
Yến Thiết Y mỉm cưá»i :
– Oan hồn của Thương Phó Dõng!
Hùng Äạo Ngươn nổi giận :
– Má»™t cừu nhân lợi dụng trưá»ng hợp cá»§a Thương Phó Dõng!
Yến Thiết Y gật đầu :
– Rất tiếc, ta chỉ làm cho y thỠthương, chứ không hạ sát được y.
Hùng Äạo Ngươn há»i :
– Khôi Thủ có đoán được là ai chăng?
Tài sản của than_long_vn

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #10  
Old 03-06-2009, 01:43 PM
than_long_vn's Avatar
than_long_vn than_long_vn is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngày 13 giá»
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 10

Tiếp Nối Âm Mưu


Ngồi xuống mép giưá»ng, Yến Thiết Y thốt :– Theo ta tưởng, thì sá»± việc đêm nay hẳn là liên quan đến các biến cố đã xảy ra tại má»™t số phân cuá»™c cá»§a chúng ta trong vòng hai tháng qua. Biết đâu kẻ hành thích lại chẳng phải là kẻ chá»§ mưu các biến cố đó? Biết đâu y chẳng phải là hung thá»§.
Hùng Äạo Ngươn rít hận :
– Nếu tóm được y, chắc chắn là thuộc hạ lột da y như lột da con ếch. Thuộc hạ dám nhai sống y lắm!
Yến Thiết Y nói :
– Con ngưá»i đó tàn độc là cái chắc, nhưng tàn độc không phải là Ä‘iá»u chúng ta lo sợ, bởi chúng ta có thừa thá»§ Ä‘oạn độc hÆ¡n, đánh cho y tan tác. Äiá»u làm cho chúng ta lo lắng, là hiện tại y nấp trong bóng tối, chuyên giở những trò bí mật, ngụy dị, gây hoang mang cho chúng ta. Cho nên, ta nhận thấy y là đối thá»§ lợi hại nhất, khó đối phó nhất từ trước tá»›i nay, so vá»›i những kẻ đương đầu vá»›i bổn Xã từ ngày thành lập.
Thôi Hậu Äức thốt :
– Nhưng dù sao thì chúng ta cũng phải hạ y cho kỳ được chứ, Khôi Thủ! Nếu không thì trong tương lai, chúng ta sẽ không còn chỗ đứng trên giang hồ nữa!
Yến Thiết Y căm há»n :
– Ta còn nóng nảy hơn các ngươi nữa đấy.
Dừng lại một chút, chàng lắc đầu tiếp :
– Ba lãnh chúa và hai Vệ SÆ¡n Long vừa ly khai Sở Giác Lãnh, là biến cố lại xảy ra ngay trong Tổng đưá»ng! Thật là má»™t sá»± tấu xảo không có lợi! Chỉ sợ cái kế dụ địch cá»§a chúng ta không Ä‘em lại má»™t hiệu quả nào!
Hùng Äạo Ngươn há»i :
– Mình phải làm một cái gì chứ, Khôi Thủ? Mà làm cái gì đây?
Yến Thiết Y thở dài :
– Äá» phòng và chỠđợi! Hiện tại, ta thấy không có biện pháp nào khả dÄ© dùng được.
Hùng Äạo Ngươn cau mày :
– Vậy là mình giữ cái thế tiêu cực rồi! Thụ động là mất tiên cơ, tiên cơ mất là bại nửa phần rồi!
Yến Thiết Y trầm giá»ng :
– Ta cũng muốn hành động tích cực lắm chứ, nhưng phải hành động như thế nào?
Bắt đầu từ đâu? Äối tượng là má»™t bóng ma, mình không biết lai lịch, hình dáng, thì mình đặt trá»ng tâm hoạt động vào đâu được?
Hùng Äạo Ngươn không nói gì, chỉ hậm há»±c mãi.
Yến Thiết Y tiếp :
– Äối phương có chá»c tức chúng ta, cho chúng ta Ä‘iên đầu đấy! Trước khi có cÆ¡ há»™i đối phó vá»›i y, mình phải giữ bình tÄ©nh, Äạo Ngươn. Có bình tÄ©nh, má»›i hy vá»ng tìm ra manh mối.
Chàng nín lặng má»™t hồi, ngồi thừ ra suy tư trầm trá»ng.
Thôi Hậu Äức đưa mắt ra hiệu vá»›i Hùng Äạo Ngươn, rồi thốt :
– Khôi Thá»§ cố dá»— giấc ngá»§ cho khá»e, việc bên ngoài, đã có bá»n thuá»™c hạ liệu lý.
Äêm sắp tàn rồi đó, Khôi Thá»§. Con ngưá»i không phải cấu tạo bằng sắt đá, dù sao Khôi Thá»§ cÅ©ng phải dưỡng khí lá»±c, chá» ngày đại quật khởi, phản công.
Yến Thiết Y lắc đầu :
– Các ngươi lui ra đi, nhớ dặn Âm Phụ Cửu sáng mai đến đây sớm gặp ta.
Thôi Hậu Äức gật đầu rồi cùng ra ngoài, đóng cánh cá»­a phòng lại.
Yến Thiết Y nằm trên giưá»ng, mắt ngó lên trần nhà, nhìn thanh Hắc Kim Äao, tiếp theo suy nghÄ©.
Một nghi vấn cứ vẫn vơ nơi đầu óc chàng. Nhân vật nào giả mạo Thương Phó Dõng, đến đây toan hành thích chàng? Hành động độc lập, hay còn có kế hoạch của một tổ chức?
Chàng thức luôn đến sáng.
Khi phương đông vừa rạng chuyển màu, thì chàng xuống giưá»ng, rá»­a mặt, mặc áo, rồi ra khá»i phòng, đến gian tiểu sảnh dành cho chàng tiếp chuyện vá»›i các thuá»™c hạ thân cận.
Khi chàng xô cá»­a bước vào, thì tại tiểu sảnh đã có ngưá»i chá» chàng.
Ngưá»i đó có thân vóc ốm, cao, mặt rắn rá»i, đôi mắt cá»±c sáng.
Äang ngồi, chợt thấy Yến Thiết Y bước vào, ngưá»i đó vá»™i đứng lên, nghiêng mình chào :
– Khôi Thủ!
Trông thần sắc chàng, ngưá»i đó há»i luôn :
– Khôi Thủ thức trắng đêm?
Ngưá»i đó, chính là Äại Chấp Pháp trong Thanh Long Xã, hỠÂm, tên Phụ Cá»­u, ngoại hiệu Tiểu Kiếm Äoạn Trưá»ng.
Yến Thiết Y gật đầu, tiến đến chiếc ghế, ngồi xuống xếp bằng tròn, những chiếc ghế dành cho chàng Ä‘á»u rá»™ng mặt.
Chàng buông một câu :
– Mấy hôm nay Thanh Long Xã vui nhộn!
Giá»ng chua chát, chừng như chàng có ý há»n thuá»™c hạ không tròn phần vụ đảm trách.
Âm Phụ Cá»­u gượng Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i, nói :
– Äối phương quả có xảo thuật chá»c ngứa chúng ta!
Yến Thiết Y nhìn sững Âm Phụ Cửu :
– Ngươi cao hứng?
Âm Phụ Cửu gật đầu :
– Äối thá»§ càng cao cưá»ng, thì chiến cuá»™c trong tương lai càng gây thích thú cho chúng ta! Äịch tàn độc, như vá» quýt dầy, thì chúng ta có móng tay nhá»n, sợ gì, Khôi Thá»§! Má»™t cuá»™c chiến mà lá»±c lượng song phương tương xứng má»›i gây hào hứng chứ!
Bình sanh, thuộc hạ chỉ thích đương đầu với những tay già thủ đoạn, xảo tâm cơ thôi!
Yến Thiết Y còn lạ gì cá tính của Âm Phụ Cửu?
Bá»n ngoài cá»§a Âm Phụ Cá»­u không có Ä‘iểm gì đặc biệt, y cÅ©ng tầm thưá»ng như Äồ Trưá»ng Mục, nhưng bên trong là má»™t nồi nước sôi xục ngày đêm, luôn luôn hiếu động, con ngưá»i đó phải có việc làm mãi mãi, nếu không thì máu sẽ ứ Ä‘á»ng, gân mạch sẽ vỡ tan mà thôi.
Hoạt lực của y bất cứ phút giây nào, trừ giấc ngủ, cũng ở nhiệt độ cao, y thuộc hạng tích cực, cho rằng tích cực là sống, tiêu cực là chết.
Y hiếu chiến đến độ bằng hữu trong Xã cho là y có dã tánh, và cÅ©ng hiếu chiến mà lắm lúc y tá» ra bạo tàn, hung mãnh, bình sanh không há» chịu thua kém ai, nếu cần y cÅ©ng dám đụng đầu vào núi, cho núi biết đầu cá»§a y không má»m.
ÄÆ°a tay vuốt má, Yến Thiết Y vừa ngáp dài, vừa há»i :
– Ngươi đến đây sớm thế, chắc cũng chưa ngủ được trong đêm rồi?
Âm Phụ Cá»­u Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i :
– Äêm rồi, thuá»™c hạ thức trắng đó, Khôi Thá»§! Thuá»™c hạ có Ä‘i vòng quanh núi mấy lượt, song chẳng phát hiện kẻ toan hành thích Khôi Thá»§. Lúc trở vá» phòng thì gặp lại Thôi Hậu Äức, y bảo là Khôi Thá»§ cần nói chuyện chi đó vá»›i thuá»™c hạ, sáng nay.
Yến Thiết Y gật đầu :
– Ta muốn gặp ngươi sáng nay, nhưng ngươi đến sớm quá! Cho nên, ta lấy làm lạ.
Âm Phụ Cá»­u há»i :
– Khôi Thá»§ muốn phân phó Ä‘iá»u chi?
Yến Thiết Y đáp :
– Há»i ngươi má»™t việc. Sau khi tiếp được tin Thương Phó Dõng bị giết, ngươi sai phái viên Tư Sá»± Hình ÄÆ°á»ng đến tận nÆ¡i khám nghiệm, viên Tư Sá»± đó xác định đúng là thi thể cá»§a Thương Phó Dõng phải không?
Âm Phụ Cửu gật đầu :
– Trong Hình ÄÆ°á»ng, có tất cả năm viên Tư Sá»±, cả năm ngưá»i Ä‘á»u là những tay đáng tin cậy, và đồng được thuá»™c hạ huấn luyện kỹ. Thuá»™c hạ lại chá»n hai viên trong số đó, được xem như là thành thạo nhất, sai phái chuyên trách cuá»™c khám nghiệm. Ngoài ra chúng cÅ©ng là những nhân viên rất má»±c trung thành. Thuá»™c hạ dám bảo chứng là không thể có vấn đỠvá» sá»± xác định cá»§a chúng. Hay là Khôi Thá»§ tin có việc Thương Phó Dõng mượn xác hoàn hồn?
Yến Thiết Y Ä‘iá»m nhiên há»i tiếp :
– Thế là cái chết của Thương Phó Dõng là sự thật, trăm ngàn lần thật?
Âm Phụ Cửu gật đầu luôn :
– Thuộc hạ dám quả quyết như vậy. Hai viên Tư Sự đó biết rõ Thương Phó Dõng như hai bàn tay, chúng biết cả cái xẹo nhỠnơi đùi bên phải của Thương Phó Dõng. Vết xẹo đó chứng minh một thực tế quá rõ ràng.
Yến Thiết Y trầm ngâm một lúc :
– Trừ việc phát hiện ra thi thể, mình có thu nhặt được manh mối gì chăng?
Âm Phụ Cửu lắc đầu :
– Khôi Thá»§ có nghe chúng tưá»ng trình công tác chứ? Lúc phát hiện ra thi thể, chúng Ä‘oán định là Thương Phó Dõng đã chết từ ba ngày trước, chính viên quản lý khách sạn cÅ©ng không hay biết kịp thá»i, mãi đến khi có mùi hôi thúi xông ra, hắn má»›i hiểu là có ngưá»i chết sình trong khách sạn. Tin tức đưa vỠđây muá»™n quá, mình đến nÆ¡i thì việc đã rồi từ lâu, không còn Ä‘iá»u tra được.
Yến Thiết Y mÆ¡ màng má»™t lúc, như Ä‘ang tư tưởng đến má»™t Ä‘iá»u gì, chốc chốc chàng lại cau mày, tá» vẻ bá»±c dá»c, rồi lại thở ra, in tuồng chán nản.
Lâu lắm, Âm Phụ Cá»­u chẳng nghe chàng nói chi, không dằn lòng được, bèn há»i :
– Khôi Thủ đang nghĩ gì thế?
Lạnh lùng, Yến Thiết Y đáp :
– Ta Ä‘ang nghÄ© đến Thương Phó Dõng. Hắn có má»™t thị hiếu đặc biệt, tuy các ngươi thá»i thưá»ng tiếp cận hắn, song chẳng ai để ý. Mãi đến bây giá», ta má»›i nhá»› ra...
Âm Phụ Cá»­u chá»›p mắt há»i :
– Thị hiếu gì thế?
Yến Thiết Y đáp :
– Hắn thích ngậm cam thảo, suốt ngày cứ ngậm, không lúc nào dứt...
Âm Phụ Cửu gật đầu :
– Khôi Thá»§ nhắc lại, thuá»™c hạ má»›i nhá»›. Äích xác là hắn có thị hiếu đó. Chắc Khôi Thá»§ nhân việc đó mà nghÄ© ra Ä‘iá»u gì?
Yến Thiết Y trầm ngâm giây lâu, rồi đáp :
– Ta thưá»ng nghe hắn nói, trong các loại cam thảo, hắn thích nhất loại Bạch Tâm cam thảo. Loại này không thể tìm đâu cho có, ngoài các hiệu thuốc. Do đó ta nghÄ©, mình có thể đến các hiệu thuốc trong các tiểu trấn, dá» há»i biết đâu chẳng thu thập được má»™t vài chi tiết hữu ích?
Âm Phụ Cá»­u trầm giá»ng :
– Giả như hắn có dự trử sẵn một số lượng Bạch Tâm cam thảo trong mình và không cần mua tại các hiệu thuốc trong tiểu trấn tử vong đó?
Yến Thiết Y thở dài :
– Trong lúc này, chúng ta cần làm đủ má»i cách cầu may, Phụ Cá»­u ạ. Chẳng lẽ mình khoanh tay chá» thảm há»a đến vá»›i mình liên tục? Nếu gặp hạnh vận, chúng ta truy ra manh mối thì có phải là sá»›m tránh cho má»™t số huynh đệ khá»i chết oan uổng chăng?
Âm Phụ Cửu gật đầu :
– CÅ©ng được, chúng ta cứ thá»­ thá»i vận xem, bất quá Khôi Thá»§ không nên đặt nhiá»u hy vá»ng vào cái việc Ä‘au chân há miệng đó.
Yến Thiết Y lại thở dài :
– Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên! Còn làm chi được, có thể làm được, là ta cứ làm. À, địa phương tử vong của Thương Phó Dõng có phải là Phúc Tùng trấn chăng?
Âm Phụ Cửu gật đầu :
– Phải, Phúc Tùng trấn là một địa điểm hẻo lánh, cách Hiệp Phi độ trăm dặm.
Không ai có thể tưởng tượng được là Thương Phó Dõng lại mò mẫm đến tận nơi xa xôi hoang vắng đó.
Yến Thiết Y căm hận :
– Thì cũng tại địch dụ dẫn chứ còn tại sao mà tưởng tượng không nổi!
Âm Phụ Cửu “hừ†một tiếng :
– Lão Thương là tay lịch duyệt giang hồ, mà lại mắc mưu thì thật là lạ!
Yến Thiết Y lắc đầu :
– Không nên trách hắn, Phụ Cá»­u. Dù cho ta hay là ngươi, mình cÅ©ng vẫn mắc mưu như thưá»ng.
Âm Phụ Cá»­u cưá»i nhẹ :
– Chưa chắc, Khôi Thủ!
Yến Thiết Y chính sắc mặt :
– Hiện tại, chúng ta đã hiểu, kẻ chuyên đối đầu vá»›i Thanh Long Xã, luôn luôn chá»±c dịp hạ thá»§ Ä‘oạn hảm hại các đệ huynh cá»§a chúng ta, là má»™t tay rất sành thuật cải sá»­a dung mạo. Y giả mạo Thương Phó Dõng giống đến đỗi chính ta cÅ©ng phải lầm, chẳng những giống tướng mạo, hình dáng, mà còn giống luôn âm thanh. Nếu y cứ dùng biện pháp đó, giả mạo má»™t ngưá»i trong bá»n chúng ta, thì những ngưá»i khác không làm sao biết được chân tướng cá»§a y. Äặt giả thuyết, y giả mạo ta, hay giả mạo ngươi, rồi tiếp cận Thương Phó Dõng, tá»± nhiên Thương Phó Dõng phải lầm, và nghe theo lá»i cá»§a y làm má»i việc do y muốn. Thì, nếu y bảo Thương Phó Dõng Ä‘i theo y đến Phúc Tùng trấn, làm sao lão Thương dám cải chứ? Chẳng những lão Thương hoàn toàn tin tưởng, mà lại còn không mảy may đỠphòng nữa đấy. Do đó, khi y hạ thá»§, lão Thương sẽ bị hại ngay!
Bị hại một cách dễ dàng.
Âm Phụ Cửu sôi hận :
– Nếu thế, chúng ta sẽ là những con thịt nằm trên thớt, sẵn sàng cho y chặt, chặt mấy khúc tùy ý?
Yến Thiết Y thở dài :
– Cái đó có thể lắm chứ, Phụ Cá»­u ạ! Cho nên, ta cho rằng tình thế cá»±c kỳ nguy hiểm cho chúng ta! Äối phương vừa cao thá»§ Ä‘oạn, vừa xảo tâm cÆ¡, Thương Phó Dõng lầm, chúng ta toàn thể cÅ©ng có thể lầm, mình không nên trách Thương Phó Dõng hồ đồ sÆ¡ xuất.
Âm Phụ Cửu thốt :
– Phàm là con ngưá»i, chẳng ai vÄ©nh viá»…n không sÆ¡ thất. Không ai tránh khá»i có lúc há»› hênh! Chỉ cần kẻ đó há»› hênh má»™t lần thôi, cÅ©ng đủ cho chúng ta chụp đầu y mà quật ngược lại.
Yến Thiết Y trầm giá»ng :
– Äành là thế, song đến lúc nào y má»›i lá»™ há»› hênh? Trong khi chá» y há»› hênh, các đệ huynh cá»§a chúng ta lần lượt rÆ¡i vào thá»§ Ä‘oạn cá»§a y, cái đó má»›i Ä‘au, Phụ Cá»­u Æ¡i! Vấn đỠlà làm sao gặp được cái lúc sÆ¡ thất đó! Muốn gặp, chẳng phải ngồi chá» mà gặp được, mình phải giành phần chá»§ động, mình phải Ä‘iá»u tra, phải bá»§a lưới khắp nÆ¡i.
Âm Phụ Cửu thốt :
– ÄÆ°á»£c rồi, thuá»™c hạ sẽ Ä‘i Phúc Tùng trấn má»™t chuyến. Khôi Thá»§ thấy có nên chăng?
Yến Thiết Y gật đầu :
– Cũng nên lắm chứ, tuy nhiên, phải đi nhanh vỠchóng.
Âm Phụ Cửu nói :
– Thì hẳn rồi, lúc nầy là lúc nào, mà thuộc hạ dám diên trì chứ?
Co hai chân lên, đổi tư thế ngồi, Yến Thiết Y nhếch nụ cưá»i khổ :
– Nên nhá»›, là giữ bình tÄ©nh, đừng bao giỠđể mình bị khích động trước bất cứ việc nào. Äừng đập cá» Ä‘uổi rắn. Ta có cảm giác là đối phương luôn luôn có mặt ở bên cạnh chúng ta, theo dõi từng cá»­ động cá»§a chúng ta. Mưá»ng tượng y biết trước những gì chúng ta sắp làm vậy đó!
Âm Phụ Cá»­u chợt há»i :
– Có thể có gian tế trà trá»™n trong Tổng đưá»ng chăng, Khôi Thá»§?
Yến Thiết Y thấp giá»ng :
– Ta có nghÄ© đến vấn đỠđó, nhưng chưa dám khẳng định như thế nào. Ngươi không nên nêu lên nghi vấn vá» vấn đỠấy vá»›i bất cứ ai, để cho ta âm thầm Ä‘iá»u tra xem sao. Sá»± việc mà lậu ra rồi, thì đối phương sẽ đỠcao ảnh giác, khó cho ta hành động lắm.
Ta hy vá»ng đối phương chưa đặt ná»™i tuyến bên cạnh chúng ta!
Âm Phụ Cá»­u nở nụ cưá»i tàn khốc :
– Nếu có, thì nhiệt náo biết bao nhiêu! Hình như từ lâu không có việc chi làm, thành ra chán quá!
Yến Thiết Y lắc đầu :
– Nhưng loại việc làm đó, càng ít phát sanh, càng tốt! Phụ Cá»­u, bất cứ loại sanh ý nào, cÅ©ng có lợi, trừ sanh ý cá»§a Hình ÄÆ°á»ng!
Dừng một chút, chàng tiếp :
– Äến Phúc Tùng trấn rồi, Ä‘iá»u trá»ng yếu ngươi cần phải làm trước hết, là xem Thương Phó Dõng có vào hiệu thuốc nào mua Bạch Tâm cam thảo hay không. Nếu có, ngươi phải há»i ngưá»i trong hiệu ấy cho kỹ, xem hôm đó Thương Phó Dõng Ä‘i vá»›i ai, hắn nói gì, tóm tắt, ngươi há»i gì được cứ há»i, đừng quên má»™t chi tiết nhá» nhặt nào.
Âm Phụ Cửu gật đầu :
– Khôi Thủ yên trí, thuộc hạ bảo đảm là Khôi Thủ sẽ được mãn nguyện.
Yến Thiết Y gằn giá»ng :
– Ngươi nên hiểu, ta đang khổ tâm vì bao nhiêu việc xảy ra trong lòng hơn tháng nay, nếu không tìm ra manh mối gì, lo nghĩ mãi chắc ta phải điên mất!
Âm Phụ Cá»­u như nhá»› ra Ä‘iá»u gì, bèn tặc lưỡi, thốt :
– Theo thuộc hạ suy đoán, thì trong chuyến đi Hắc ThỠthôn lần này, ba vị lãnh chúa không thu hoặch kết quả khả quan đâu.
Yến Thiết Y gật đầu :
– Ta cũng nghĩ như vậy. Song, trong lúc này, ai có ý kiến chi, cứ đưa ra, dù biết rằng không hữu ích lắm, mình cũng phải chấp nhận, và dùng thử. Bởi, chẳng lẽ ngồi không một chỗ giữ cái thế tiêu cực, để tùy tiện đối phương làm mưa làm gió?
Âm Phụ Cửu tiếp :
– Mình phải truyá»n lịnh cho khắp nÆ¡i, báo tất cả các đệ huynh hãy hết sức giá»›i bị, phòng đối phương giả mạo ngưá»i nầy, lừa gạt ngưá»i khác, há» cứ tưởng là ngưá»i nhà vá»›i nhau, thì lần lượt chết hết đấy. Trong hiện tình, chúng ta cần phải võ trang đến từng tấc đất, từng ngá»n cỠđó, Khôi Thá»§!
Yến Thiết Y gật đầu :
– Phải lắm, Phụ Cá»­u. Ngay từ phút giây này, ngươi hạ lệnh cho toàn thể Xã viên sá»­ dụng loại ám ngữ khẩn cấp, vô luận là ai đối vá»›i ai, gặp nhau là phải dùng ám ngữ đó để biết chắc là mình đã tiếp xúc vá»›i ngưá»i nhà chân chính, như vậy má»›i tránh lầm lạc, dù không tuyệt đối, cÅ©ng còn hÆ¡n không. Äồng thá»i phải kiểm soát chặt chẽ những sá»± xuất nhập tại Tổng đưá»ng, tăng cưá»ng nhân thá»§ tại các trạm canh, gia tăng các cuá»™c tra phòng, những ai không nhiệm vụ sẽ không được tá»± tiện Ä‘i lại như trước. Hạ lịnh xong rồi, ngươi cứ khởi hành đến Phúc Tùng trấn, khá»i cáo từ ta.
Âm Phụ Cửu đứng lên, thốt :
– Thuá»™c hạ sẽ cho thi hành lịnh dụ, Khôi Thá»§. Ngay bây giá», kể như thuá»™c hạ xin cáo biệt Khôi Thá»§, không rõ Khôi Thá»§ còn Ä‘iá»u chi cần phân phó thêm?
Yến Thiết Y lắc đầu :
– Äá»§ rồi, ngươi cứ Ä‘i.
Còn lại một mình, Yến Thiết Y lại suy tư.
Không lâu lắm, Hùng Äạo Ngươn bước vào.
Ngá»­ng mặt nhìn y, Yến Thiết Y chợt há»i :
– Thanh Long?
Hùng Äạo Ngươn sững sá», nhưng cÅ©ng đáp :
– Nhập Vân!
Rồi y cau mày, há»i lại :
– Việc gì thế, Khôi Thủ?
Yến Thiết Y nói :
– Từ giỠtrở đi tất cả phải dùng ám ngữ để nhận diện nhau.
Hùng Äạo Ngươn “à†lên má»™t tiếng :
– Tình huống bắt buộc phải dùng đến loại ám ngữ khẩn cấp hay sao, Khôi Thủ?
Yến Thiết Y thở dài :
– Không còn làm sao hÆ¡n, Äạo Ngươn!
Hùng Äạo Ngươn nói :
– Thá»±c ra, nhá»› đến các việc vừa qua, ai mà chẳng khá»i Ä‘iên đầu. Tiểu tá»­ nào đó quả thật có thuật cải sá»­a dung mạo thật đáng sợ. Má»™t ngưá»i nào đó, trong chúng ta, cÅ©ng có thể là y giả mạo ra được lắm! Mãi rồi mình lại nghi ngỠđến cả những ngưá»i nhà.
Trá»i Æ¡i, cứ nghi ngá» thế này qua nhiá»u ngày tháng, thì kiếp sống còn thú vị cái quái gì nữa! Biết đâu, có má»™t hôm nào đó, Khôi Thá»§ gá»i thuá»™c hạ vào dạy việc, nhưng thuá»™c hạ lại tiếp xúc vá»›i má»™t Khôi Thá»§ giả? Hay ngược lại, Khôi Thá»§ Ä‘inh ninh là Äạo Ngươn giả, rồi tặng mấy bạt tay?
Yến Thiết Y lắc đầu :
– Ta đâu có hồ đồ đến cỡ đó, Äạo Ngươn! Äành rằng thuật cải sá»­a dung mạo cá»§a đối phương cá»±c cao minh, song muốn giả mạo má»™t ngưá»i, sá»­a dung mạo suông, chưa đủ, mà còn phải hiểu tánh tình, hiểu những tật nhá» nhặt, sá»­a âm thinh, thuá»™c các ngôn ngữ thưá»ng dùng. Muốn giả má»™t ngưá»i cá»±c giống, tất phải sống cạnh ngưá»i đó ít nhất cÅ©ng má»™t thá»i gian má»™t vài tháng, cho nên ta nghÄ©, đối phương không thể to gan đến thể giả mạo những kẻ thưá»ng tiếp cận vá»›i ta, ta hiểu cố tật cá»§a các ngươi, chỉ trao đổi vài câu chuyện vá»›i nhau là chúng ta khám phá ra sá»± giả mạo ngay. Äối phương chưa dám chÆ¡i cái trò nguy hiểm đó. Tuy nhiên, muốn được chắc ý hÆ¡n. Chúng ta phải hết sức cẩn thận.
Hùng Äạo Ngươn gật đầu :
– Khôi Thá»§ nói đúng. Kẻ kia giả mạo Thương Phó Dõng được, thì hẳn là y có tiếp cận Thương Phó Dõng thưá»ng xuyên qua nhiá»u ngày tháng, thuá»™c hạ thấy...
Lá»i nói cá»§a Hùng Äạo Ngươn như nhắc nhở Yến Thiết Y má»™t Ä‘iá»u gì. Chàng sáng mắt lên, nhìn đăm đăm y, như tìm hiểu má»™t cái chi còn .....
(mất trang, -)
– Ta đã nghÄ© lại, dù có Ä‘iá»u tra, vị tất cuá»™c Ä‘iá»u tra có kết quả như mong muốn!
Hùng Äạo Ngươn cau mày :
– Tại sao?
Yến Thiết Y đáp :
– Kẻ đó giá»i thuật cải sá»­a dung mạo, thì lúc tiếp cận Thương Phó Dõng, y chỉ chưá»ng gương mặt giả, mình có Ä‘i tìm má»™t gương mặt giả cÅ©ng vô ích thôi, bởi xong việc rồi, thì y đâu còn giữ bá»™ mặt giả tạo đó nữa? Dù có thu thập được chi tiết gì, thì cÅ©ng chỉ là những chi tiết cá»§a má»™t con ma. Mình còn tìm đâu ra má»™t con ma? HÆ¡n thế, nếu y giả mạo má»™t ngưá»i nào đó, để tiếp tận Thương Phó Dõng, mình vô hình trung, cứ tìm ngưá»i đó mà sanh sá»±, thì lại sanh thêm phiá»n phức. Kẻ kia là tay gian xảo, đến làm cái việc ấy, y có thể quậy phá cho chúng ta gây thù, kết oán vá»›i má»i ngưá»i lắm!
Hùng Äạo Ngươn sững sá», lập luận cá»§a Yến Thiết Y rất đúng lý.
Trầm ngâm một chút, y thốt :
– Biết vậy, song mình cứ Ä‘iá»u tra, Khôi Thá»§. Sau cuá»™c Ä‘iá»u tra, nếu có manh mối gì, mình cẩn thận mà nghiên cứu tình hình, chứ đừng hấp tấp hành động. Như thế, mình cÅ©ng có thể tránh được phiá»n phức chứ?
Yến Thiết Y gật đầu :
– Cũng được.
Hùng Äạo Ngươn tiếp :
– Äối phương không phải là thánh, thì làm gì lại chẳng có lúc há»› hênh? Mà mình thì lại liên tiếp sai phái từng đợt trinh sát, thuá»™c hạ tin chắc sẽ có má»™t ngày nào đó, mình phải thành công, Khôi Thá»§ ạ! Trừ ra y có cánh, bay bổng lên trá»i, chứ còn dưới phàm trần này, không có nÆ¡i nào cho y ẩn nấp an toàn vÄ©nh viá»…n. Bất quá, vấn đỠlà sá»›m hay muá»™n thôi, y phải sa lưới là các chắc.
Yến Thiết Y gật đầu :
– Ngươi cứ báo thẳng tá»›i Thôi Hậu Äức, là ta á»§y thác công tác đó cho y. Y khá»i phải vào đây nhận chỉ thị nữa. Nhá»› dặn Hậu Äức chuyên tâm chú ý hành sá»± hết sức dè dặt, đừng để đối phương phát hiện hành tung, rồi phiá»n phức chồng phiá»n phức.
Sở Giác Lãnh bắt đầu từ phút giây này, khoác cái vẻ khẩn trương thất rõ. Ngưá»i ta còn hoang mang vá»›i việc sá»­ dụng ám ngữ khẩn cấp.
Chưa bao giá» Thanh Long Xã nhá»™n nhịp như lúc này. Từ ngày thành lập, tuy ngưá»i ta không đến đổi nghi ngá» nhau, song ai nấy Ä‘á»u dè dặt, má»—i khi gặp mặt nhau, không dám vồn vã vá»›i nhau như trước nữa.
Một hôm...
Cách bảy hôm sau khi Thôi Hậu Äức và Âm Phụ Cá»­u lên đưá»ng công tác, như thưá»ng lệ. Yến Thiết Y ngồi tại Long Hồn sảnh, gá»i ngưá»i này, sai phái ngưá»i kia, đốc thúc, kiểm soát xông cuá»™c bố phòng quanh Sở Giác Lãnh.
Hiện tại, những thuá»™c hạ thân cận, chuyên trách má»i sá»± trong Tổng đưá»ng, Ä‘á»u đã được xuất phát hành sá»± thì chẳng phải đích thân liệu lý công việc hằng ngày.
Suốt bảy hôm, chàng hết sức vất vả.
GiỠđây, ngồi trước chiếc bàn, trên bàn có sẵn thức ăn, chàng ngồi đó mà không buồn cầm đũa.
Hùng Äạo Ngươn đứng hầu bên cạnh, chá» má»™t lúc, nhắc :
– Xin Khôi Thủ dùng bữa.
Yến Thiết Y “ừ†má»™t tiếng, nhìn xuống các món thức ăn, Ä‘oạn cau mày gắt gá»ng :
– Tại sao mà bá»n nhà trù làm ăn càng ngày càng tệ như thế này? Chúng cho ta ăn cái món gì mà kỳ quái thế? Trông không vừa mắt, thì làm sao vừa miệng được chứ?
Khốn nạn quá!
Hùng Äạo Ngươn cưá»i vuốt :
– Tài nấu nướng của lão Triệu cũng có hạng lắm mà? Có lẽ tâm tình của Khôi Thủ không được sảng khoái, nên ăn chẳng thấy ngon. Hôm nay, thuộc hạ có dặn kỹ lão ta phải tìm món lạ nấu nướng cho Khôi Thủ dùng, Khôi Thủ chưa dùng đến thì làm sao biết ngon dở?
Yến Thiết Y trừng mắt :
– Nấu nướng không đúng cách, ta gắt, ngươi còn cãi lý cho lão Triệu à?
Hùng Äạo Ngươn hoảng sợ, nín lặng.
Yến Thiết Y “hừ†một tiếng :
– Tất cả Ä‘á»u vô dụng! Vô dụng từ trên xuống dưới, từ Äồ Trưá»ng Mục đến lão Triệu!
Hùng Äạo Ngươn càng khiếp hÆ¡n, gần nín thở.
Thần sắc Yến Thiết Y biến xanh dá»n, cÆ¡n giận nÆ¡i chàng bốc lên cá»±c độ.
Hừ hừ má»™t tiếng, chàng gằn giá»ng há»i :
– Chứ Äồ đại lãnh chúa không đưa tin tức gì vỠđây sao?
Hùng Äạo Ngươn đáp :
– Không có gì hết, Khôi Thủ.
Yến Thiết Y lại hừ hừ, gằn mạnh giá»ng hÆ¡n :
– Còn Âm Phụ Cá»­u? Còn Thôi Hậu Äức?
Hùng Äạo Ngươn phân trần :
– Há» má»›i Ä‘i, sáu bảy hôm thôi, Khôi Thá»§! ÄÆ°á»ng lại dài, làm gì có tin mà đưa vá».
Yến Thiết Y gắt :
– Thì cÅ©ng phải cố gắng chứ! Hành sá»± chểnh mảng như thế thì biết đến bao giá» má»›i xong việc! Ä‚n hại! Tất cả Ä‘á»u là má»™t lÅ© ăn hại! Mấy năm trước, chúng đâu có vô dụng như thế này, chỉ có mấy năm thái bình, ở không mãi rồi hư đốn tuốt!
Hùng Äạo Ngươn không dám nói gì nữa.
Yến Thiết Y chỉ tay vào mÅ©i Hùng Äạo Ngươn quát :
– Còn ngươi nữa! Äừng tưởng ká» cận bên ta rồi làm gì thì làm. Liệu hồn đấy, nếu thiếu sót bổn phận, ta sẽ dùng ngưá»i mà khai Ä‘ao trước, để cảnh cáo tất cả đấy.
Hùng Äạo Ngươn xuất mồ hôi lạnh.
Biến cố liên tiếp xảy ra, làm cho vị Khôi Thủ của y mất bình tĩnh thấy rõ.
Có bao giỠchàng mắng đậm thuộc hạ như thế này?
Một lúc lâu, chàng lại quát :
– Äạo Ngươn! Câm rồi phải không? Sao ngươi chẳng nói chi hết?
Hùng Äạo Ngươn kinh hoàng :
– Nói... nói chi bây giá», Khôi Thá»§?
Yến Thiết Y gắt :
– Không có cái chi để nói, cũng phải nói, chứ ngươi nín lặng như vậy là chống đối ngầm với ta đấy. Bộ ta nói không phải sao chứ?
Hùng Äạo Ngươn hấp tấp đáp :
– Khôi Thá»§ nói phải, rất phải! Có khi nào Khôi Thá»§ nói sai đâu? Kẻ nói không phải chính là Äạo Ngươn đây, vì biết mình nói sai nên không dám nói nhiá»u, Khôi Thá»§ quở trách thật oan!
Thần sắc dần dần dịu lại, Yến Thiết Y gật đầu :
– Ta chịu cái lối nói thẳng như ngươi đó, ta không muốn ai cứ vâng vâng dạ dạ khi bị quở oan!
Chàng cầm đũa, đưa tá»›i tô cá chưng, nhưng rồi rụt đũa vá», nhìn Hùng Äạo Ngươn, há»i :
– Tương á»›t, má»i khi cho ta ăn thứ nầy, lão Triệu luôn luôn Ä‘iểm tương á»›t bên trên, và có tương á»›t thì món cá chưng ăn má»›i ngon. Sao hôm nay lão lại quên? Cái gì khiến lão hôn mê, lú lẫn như vậy?
Hùng Äạo Ngươn hiểu từ cái thích nhỠđến cái thích lá»›n cá»§a vị chá»§ nhân, nên mắng luôn :
– Cái lão Triệu đáng tội chết! Thật là hồ đồ hết sức!
Y tiếp luôn :
– Khôi Thủ chỠmột chút, thuộc hạ chạy đi lấy...
Yến Thiết Y vội ngăn :
– Khoan!
Hùng Äạo Ngươn trố mắt :
– Tại sao, Khôi Thủ?
Nhìn quanh các món ăn, Yến Thiết Y bảo :
– Ngươi chạy đi tìm cho ta một đôi đũa bạc.
Hùng Äạo Ngươn tỉnh ngá»™ :
– Khôi Thủ nghi... có độc?
Tài sản của than_long_vn

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
êîìïüþòåð, ïîïêà, ìîñêâå, ñöåíàðèè, òèìàòè, thanh long giaÌo chủ, thanh long giao chu, thanh long giáo chá»§, thanh long giáo chu
Ãiá»u Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™