Ái mạc năng khí
Tác giả: Thanh Thủy Mạn Văn
Chương 1 - Phần 6
Dịch giả: Bé Bự
Nguồn: http://camelliagarden.wordpress.com/
“May mắn thay cha mẹ ta bên kia đều song toàn, tiểu thư ngươi ở bên đó, chắc cũng sẽ không gây khó dễ cho họ”
“Vậy nô tỳ đi lấy canh giải rượu, tiểu thư đi ăn điểm tâm trước đi”
Ta lắc đầu đáp: “Ta thấy cũng đã đỡ hơn, chắc là do nói chuyện nãy giờ, nên không cần lấy canh đâu. Mà chúng ta hiện đang ở nơi nào?”
“Chúng ta đang ở 1 trang viên ở phủ ngoại, tiểu thư không muốn cho lão gia biết chuyện này”
“Chuyện ngày hôm nay cũng được xem là chuyện lớn, nếu lỡ mà chết người, chẳng lẽ cũng không báo cho lão gia sao?”
“Lão gia trước giờ không quản việc trong nhà, tất cả đều do đại công tử quản lý nhưng công tử lại thường ko có mặt ở phủ. Tiểu thư trước giờ luôn hung hãn, tôi tớ trong nhà mà ko nghe lời thì sẽ ngay lập tức bị xử phạt. Tiểu thư nói Tạ công tử là hạ nô, địa vị thấp kém lại còn không chịu nghe lời, nhất quyết không phục nên chắc chắn phải bị trừng phạt. Cho nên không người não dám mở miệng bảo vệ…”
Ta thở dài lắc đầu, quay đầu nhìn về phía người nằm trong giường: “Chính vì thế mà hắn mới ra nông nỗi như vậy?”. Hạnh Hoa gật đầu. Hắn ở đây luôn bị người ta khi dễ, nếu lỡ ta trở về, liệu hắn có bị cô tiểu thư kia tiếp tục hành hạ hay ko? Hiện tại hắn toàn thân thương tích, có muốn giúp hắn trốn đi, hắn cũng ko đi được. Ta nghĩ 1 hồi lâu rồi nói: “Tiểu thư nhà ngươi có thật sự tin tưởng người hầu nào ko?”
“Lý bá luôn nghe theo lời tiểu thư. Lý bá vốn là người hầu của phu nhân quá cố, hắn luôn 1 mực trung thành”
Ta liếc nhìn người nằm trên giường: “Vậy hắn có từng…”
Hạnh Hoa lắc đầu nói: “Không có, Lý bá luôn một mực khuyên bảo tiểu thư”
“Vậy võ nghệ của hắn có cao siêu???”
“Là đệ nhất cao thủ trong phủ, võ nghệ của tiểu thư là do Lý bá dạy”
“Uhm…Hạnh Hoa, giúp ta mặc quần áo rồi gọi hắn đến đây”. Hạnh Hoa dạ 1 tiếng, mau chóng đi lấy quần áo. Hạnh Hoa nói bởi vì chúng ta sẽ cưỡi ngựa nên mặc trang phục nam nhân vẫn là tốt hơn. Bởi vì có người lạ, ta ngập ngừng chưa muốn thay đồ, Hạnh Hoa dường như hiểu ý, nàng bèn lui ra ngoài. (bé bự: tỷ quên người nằm trên giường a…hắc…hắc…hôm nay cho Ngôn ca chiếm ít tiện nghi của tỷ a…)
Hạnh Hoa vừa đi ra, trong phòng chỉ còn lại ta và hắn. Ta cũng không quan tâm đến hắn, đưa mắt nhìn xung quanh. Đây là 1 căn phòng đơn giản, chẳng qua là màn rèm có phần hoa lệ 1 chút. Trên giường hiện ra 1 thanh kiếm, ta thử cần lên xem, cảm thấy nó khá nặng, rất khó sử dụng. Ta cố ý đứng cách giường thật xa không dám lại gần. Hắn hiện nay hận ta thấu xương, ta cũng ko nên để hắn phiền lòng.
Cánh cửa mở ra, Hạnh Hoa dẫn theo 1 vị nam nhân độ chừng 40 tuổi, ta thầm nghĩ, vị này vai vế chắc cũng lớn nên mới được gọi bằng bá. Ta bình tĩnh đưa mắt sang nhìn hắn, hắn có khuôn mặt chữ điền, lông mày rậm, trên chán có 1 ít nếp nhăn, mắt nhìn có vẻ rất lợi hại, đôi môi kiên định. Hắn nhìn liếc trên giường, mắt hơi nheo lại.
“Lý bá, ta và Hạnh Hoa sẽ đi tìm cha ít lâu. Trong thời gian này, Tạ công tử sẽ ở lại đây dưỡng thương, hãy mau tìm thầy thuốc đến trị bệnh, hãy nhớ chăm sóc cho hắn thật kĩ lưỡng.”. Ta ngừng lại 1 chút rồi từ tốn nói: “Trừ ngươi ra, không cho phép bất kì ai bước chân vô phòng này”. Như vậy có thể tránh cho hắn nhiều phiền phức. Lý bá nhìn ta chăm chú, ánh mắt nhìn ta quan sát chăm chú, tia nhìn lạnh lẽo, ta nhìn hắn 1 lát rồi nói tiếp: “Sau này khi vết thương hắn đã lành, nếu hắn muốn ra đi, hãy cho hắn 1 ít ngân lượng rồi thả hắn đi”
Lý bá đột nhiên quát: “Ngươi là yêu nghiệt nơi nào?” (bé bự: ta hâm mộ Lý bá này quá…nhận ngay ra là giả a…). Chưa dứt lời hắn đã nắm lấy thanh kiếm treo trên tường, hướng ta đâm tới, lưỡi kiếm của hắn dặt ngay trên ngực ta. Ta vẫn không hề nhúc nhích, ko phải là ta ko sợ, mà là chưa kịp hoàn hồn để có thể sợ hãi. (bé bự: ta phục ss quá a…). Ta lắng nghe phía sau, trên giường hình như có tiếng động.
Lý bá quét mắt lên giường cảnh giác, sau đó quay sang nhìn ta với ánh mắt giận dữ: “Tiểu thư của chúng ta không bao giờ cho ai bước vào phòng, lại tuyệt đối không bao giờ nói năng như vậy. Ngươi là ở đâu đến, đã đưa tiểu thư của ta đi đâu?”
Hạnh Hoa òa khóc nói: “Lý bá đừng động thủ, vị tiểu thư này là người tốt”
Ta nhìn Lý bá, lấy hết bình tĩnh nói: “Tiểu thư của ngươi đã đi đến nhà ta, hiện nàng đang ở đó. Bạn bè của ta tuyệt đối sẽ không cầm kiếm hù dọa nàng”. Thật ra là ở chỗ của ta không có kiếm (bé bự: không có kiếm nhưng có súng, có bom, có lựu đạn tỷ ơi…mấy cái đó nguy hiểm hơn nhiều a…>_<)
Lý bá có vẻ do dự: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Ta cười như mếu: “Ta thật cũng ko biết. Giống như ta và tiểu thư nhà ngươi cùng nhau chết đi nhưng vận mệnh lại để cho 2 chúng ta tráo đổi thân xác, có lẽ là muốn chúng ta sống 1 cuộc sống mới”
Lý bã vẫn y như cũ, không hề có động tĩnh gì: “Ngươi là người nào? Tại sao lại thay thế tiểu thư nhà ta? Có ý đồ gì?”
Ta thở dài nói: “Ta thật cũng hết cách. Nhà của ta vốn là ở rất xa, ta lại là 1 kẻ vô dụng. Nếu chủ tớ nhà ngươi ko muốn ta ở đây, ta lập tức rời đi”
Hạnh Hoa vội ngăn lại: “Lý bá, tiểu thư này thật sự rất tốt, xin người đừng để tiểu thư đi”
Lý bá chần chừ, nhưng vẫn giữ kiếm ở nguyên chỗ cũ, chậm rãi nhìn ta, ta thong thả nói: “Phu nhân giao cho ngươi chăm sóc tiểu thư, ngươi cũng đã làm hết trách nhiệm của mình. Cái này chỉ là vẻ bên ngoài của tiểu thư ngươi, nếu ngươi muốn chém, thật ra là chém ta, không phải tiểu thư của ngươi, nàng chắc cũng sẽ ko trách ngươi đâu”
Lý bá mắt mở to, tay run lên, kiếm từ từ rời khỏi ngực ta. Ta lại nghe thấy trên giường, hình như có chút âm thanh.
Lý bá vẫn nhìn ta chằm chằm, ta cũng bình tĩnh nhìn lại hắn, không phải là ta dũng cảm gì cả, thật ra chính là ta đang bị chết cứng, không thể nói được lời nào, chỉ có thể đứng đó nhìn hắn. Hắn nhìn ta rồi nói: “Từ bé ta đã nhìn tiểu thư khôn lớn, nàng tuyệt đối sẽ ko bao giờ nói những lời nói như vậy. Ngươi chắc chắn ko phải tiểu thư, vậy sao ngươi lại biết những chuyện này…”
Ta nhìn hắn, chậm rãi nói tiếp: “Ta còn biết ngươi đối với phu nhân là tận tâm, trung thành và mang ơn. Phu nhân cũng biết điều đó”. Đừng có hỏi ta làm sao mà biết, chỉ là cảm giác của ta nói như vậy.
Lý bá nhìn ta, nhẹ giọng: “Ngươi rất giống phu nhân”. Thấy chuyển biến có phần tốt hơn, ta cũng thôi không nói nữa.
Hắn nhìn nam nhân kia rồi quay sang nhìn ta, ánh mắt ôn nhu hơn: “Tất cả đều nghe theo tiểu thư. Nhưng Tạ công tử thân là nô dịch, ko có hộ tịch, không thể 1 mình đi ra ngoài. Vốn là không thể bỏ đi”
Ta thở dài: “Ta ở đây thật sự là giống như kẻ ngốc, sau này các ngươi phải giúp đỡ ta nhiều hơn.” Hạnh Hoa nghe ta nói vậy liền cười hì hì. Lý bá trừng mắt liếc nàng 1 cái. Ta lại trầm ngâm nói tiếp: “Tạ công tử hiện có thương tích, chờ vết thương của hắn lành, sẽ phân phó cho hắn làm việc trong vương phủ”. Đã chiếu cố hắn như vậy, có lẽ thật sự là làm hết sức mình rồi.
Lý bá liền gật đầu đồng ý, ta được đà nói tiếp: “Ta ở đây cũng ko phải tiểu thư thật sự, nếu như chủ nhân nhà ngươi nhận ra và ko chấp nhận ta, ta xin ngươi hãy thay ta chiếu cố Tạ công tử, đừng để cho người khác làm tổn thương hắn. Hắn hiện tại là vô cùng tuyệt vọng, ta thay mặt nhà ngươi trả cho hắn 1 chút ân tình, đây cũng là điều nên làm”
Lý bã vẫn nhìn ta chăm chú: “Được”, sau đó lại nói thêm 1 câu: “Tuy ngươi ko phải tiểu thư nhà ta nhưng hiện tại, ta sẽ xem ngươi là tiểu thư”
Ta cười vài tiếng thật sự thấy rất thoải mái. Hạnh Hoa vội nói: “Tiểu thư, mau uống canh giải rượu đi”. Ta bưng lên, uống 1 ngụm, thật thiếu chút nữa là phun ra, vừa đắng, vừa cay, vừa chua, vừa mặn, ta khẽ hơi buồn nôn 1 chút, nhìn Hạnh Hoa hỏi: “Đây là cái gì?”
Hạnh Hoa nhìn ta lắp bắp: “Canh tỉnh rượu”
Ta thật sự là đồ ngốc, không suy nghĩ mà đã nói: “Cái này giống như thuốc độc hơn. Nếu tiểu thư ngươi cho Tạ công tử uống canh này, đảm bảo không cần hành hạ hắn”. Trên giường ho lên 1 tiếng. Ta thực cảm thấy ko thể nói dối được bèn quay sang Hạnh Hoa nói: “Hạnh Hoa, chúng ta đi thôi, ta không uống canh nữa đâu. Lý bá, thật vất vả rồi”
Vừa định đi ra ngoài thì đã thấy Lý bá ngăn lại: “Tiểu thư”. Ta dừng lại, Lý bá bèn đưa cho ta thanh kiếm: “Kiếm của người”. Ta xua tay cười: “Lý bá, ta không phải tiểu thư, ta ko có võ công”. Trên giường lại yên tĩnh.
Lý bá lộ vẻ mặt u sầu: “Hạnh Hoa võ công cực kì kém, tiểu thư, ta đi cùng ngươi”. Ta lắc đầu: “Lý bá ở lại chiếu cố Tạ công tử đi, ta chết cũng ko sao, bất quá là cùng tiểu thư nhà ngươi hoán đổi lại vị trí”
Hạnh Hoa bỗng nhiên lộ vẻ mặt đau khổ: “Tiểu thư, xin người đừng đi”
Ta cười với nàng: “Ta thật ko uổng công, ít nhất có Hạnh Hoa thích ta”
Lý bá lộ ra vẻ mặt trung thành mà nói: “Nếu như ngươi ko gặp được lão gia, hãy quay về đây ngay, ta sẽ tìm cách giúp ngươi”
Ta thật cảm động, quen với bọn họ chỉ hơn 1 canh giờ vậy mà bọn họ đã hết lòng giúp đỡ ta. “Cám ơn các ngươi, chúng ta là bạn bè. Nếu như ko gặp được lão gia, ta cũng sẽ ko quay về được, vì thật sự ta ko biết đường. Vậy bây giờ ta nói cho các ngươi biết, tên của ta là Tống Hoan Ngữ. Ngày ta sinh, mưa to không ngớt, cha ta nói đó là ông trời vui mừng nên cho mưa xuống chúc mừng ta chào đời, ta vốn được ông trời yêu mến nên mới được đãi ngộ như vậy. Hạnh Hoa, Lý bá, giờ chúng ta xem như có quen biết, lỡ như sau này ta không trở về, các ngươi cũng đừng lo lắng”
Hạnh Hoa vừa khóc vừa nói: “Không, tiểu thư ko được đi, ta sẽ giúp người. Lão gia vốn rất tốt, chắc chắn sẽ yêu thương tiểu thư…”
Lý bá nhìn ta chăm chú: “Tiểu thư, hiện tại ta xem ngươi là tiểu thư, ta sẽ nghe lệnh của ngươi. Nếu…Ta đã đi theo lão gia 20 năm nay, ta sẽ đi cầu xin giúp ngươi…”
Ta gật đầu cười hạnh phúc: “Các ngươi đối với ta thật tốt, thật không uổng công ta đến đây”. Nói xong ta mở cửa đi ra ngoài, cửa vừa mở thì ta nghe thấy hình như nam nhân trên giường đã tỉnh lại, trái tim ta tự nhiên cảm thấy nhói đau, không khỏi vì hắn mà lo lắng.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Vô Ảnh Chân Ma
Ái mạc năng khí
Tác giả: Thanh Thủy Mạn Văn
Chương 2: Thái Phó
Dịch giả: Bé Bự
Nguồn: http://camelliagarden.wordpress.com/
Ta vừa bước ra khỏi phòng thì bị ánh sáng mặt trời làm cho hơi chói mắt, xác nhận bây giờ đã là buổi sáng. Khí hậu đã dần ấm lên, không còn hơi lạnh của mùa đông nữa thay vào đó là những làn gió mát của mùa xuân. Hạnh Hoa đưa ta đi ra phòng khách để rửa mặt. Ta vốn là ko có say rượu, đầu cũng đã bớt đau nhiều, chỉ là bụng dạ hiện không muốn ăn gì cả nên cố gắng gượng ép uống 1 chút trà.
Đi đến chuồng ngựa, ta mới sực nhớ ra 1 chuyện rất quan trọng, ta thật ra là ko có biết cưỡi ngựa. Hạnh Hoa đã tìm được thất lão Mã đến giúp ta hiện đang run run bối rối không biết nên làm cách nào để lên được ngựa, ta gắt gao nắm lấy dây cương, mắt cũng ko dám mở ra. Con ngựa bỗng nhiên cúi đầu xuống làm ta hoảng sợ hét to 1 tiếng, Hạnh Hoa đang định lên ngựa cũng vội vàng chạy đến.
“Tiểu thư, có chuyện gì thế?”
“Ta có khi nào sẽ bị trượt xuống dưới cổ của ngựa không?”, ta run rẩy hỏi
Hạnh Hoa cười đến mức muốn lăn bò ra đất mà nói: “Không có đâu, tiểu thư cầm dây cương kéo nhẹ 1 cái, ngựa sẽ ngẩng đầu lên”
Ta thở dài nói: “Chắc ngươi đang nghĩ, ta với tiểu thư nhà ngươi, ta thật sự là kẽm xa”
Hạnh Hoa bỗng nhiên nước mắt lưng tròng nhìn ta nói: “Người chính là tiểu thư của ta, xin người đừng bao giờ nói những lời này nữa”
Đi được 1 đoạn đường cũng thật chật vật. Ta ngồi trên ngựa mồ hôi ướt đẫm, lảo đảo, nghieng trước ngả sau. Chúng ta ngừng lại nghỉ chân 1 chút, mọi ánh mắt đều nhìn về phía ta. Chắc là bởi vì trông ta lúc này thật sự rất ngu ngốc, mọi người đều nhìn ta với ánh mắt cười nhạo nhưng tuyệt nhiên ko có ai dám đến trêu chọc.
Đến buổi chiều, chúng ta mới đến được cái cửa phủ to lớn, sừng sững kia. Vừa nhìn thấy cửa phủ, ta liền lập tức té ngay xuống ngựa, Hạnh Hoa vội chạy lại đỡ ta đứng lên, tuy bị ngã nhưng ta lại không hề thấy đau chắc tại vì vị tiểu thư này có luyện võ công, thân thể khỏe mạnh nên ta chỉ cảm thấy hơi ê ẩm 1 chút.
Trên đường vào phủ, Hạnh Hoa từ từ nói cho ta biết đây là triều đại nào. Thật ra thì mấy triều đại nhà Hán ta cũng thật ko có nhớ hết tên, hồi còn ở nhà, ta vốn là học tự nhiên, lịch sự không phải môn tự nhiên cho nên thật tình ta cũng ko chú ý nhiều lắm. Ta từ nhỏ không phân biệt được phương hướng, ca từ thi phú cũng chả nhớ, cao lắm chỉ nhớ được vài câu quen thuộc. Ta học tính toán, số học cũng không nhanh nhẹn lắm, hóa học và vật lý lại càng không giỏi. Ta vốn là học khoa kinh tế nhưng mà cái khả năng kiến thức đã học cũng đều quên sạch cũng rất cao. Nhưng mà căn bản là ta thật sự chưa muốn làm việc, ta nghĩ chi bằng nghỉ ngơi cho tốt 1 chút, từ từ suy ngẫm về bản thân.
Hạnh Hoa dìu ta chậm rãi đi vào trong, phía trước có 2 người, đều là mặc y phục thường ngày. Một người khoảng trên dưới 40 tuổi, mặt tròn, mắt và miệng nhỏ nhắn, khóe miệng hình như đang cười, (bé bự: hơ…hơ…ta liên tưởng người này có khuôn mặt giống bánh bèo có 1 ít bột tôm và mỡ hành…hắc…hắc…đói bụng a…). Người đi bên cạnh hình như con hắn, tất cả mọi thứ trên khuôn mặt đều nhỏ, khuôn mắt nhìn thật là giống 1 kẻ tiểu nhân, hắn sững sờ nhìn ta chăm chú. Ta cúi thấp người bước tới, cúi đầu, thật muốn đi thật nhanh.
Đi vào trong phòng đọc sách, người hầu dường như đã thông báo trước, ta vừa vào cửa đã nhìn thấy 1 nam nhân trung niên tầm 40 tuổi, ăn mặc giống như nho sĩ (tức là đơn giản, ko cầu kì), đang đứng bên cạnh án thư, 1 thân áo xanh, tuy nhìn thì thấy thật đơn giản nhưng vải thì lại là loại thượng hạng được dệt rất tinh tế. Dáng người thẳng đứng, không hề có vẻ mập mạp như những nam nhân 40 tuổi mà ngược lại, nhìn giống như 1 nam nhân còn trẻ, khuôn mặt thanh tú, thập phần anh tuấn, ánh mắt hẹp dài, thần sắc nghiêm túc nhưng từ bi. Vừa nhìn ta đã biết đây chính là thái phó, cha của vị tiểu thư kia, nhìn ông ấy, trong lòng ta tự nhiên có 1 cảm giác thông cảm, thương tâm. Đã nhiều năm như vậy phải sống 1 mình, đến bây giờ muốn tái hôn lại bị nữ nhi duy nhất của mình ra sức ngăn cản.
Ta vội rời khỏi Hạnh Hoa, tiến lên phía trước, như lời Hạnh Hoa nói, ta kêu 1 tiếng “cha”. Lời vừa ra khỏi miệng, ta lập tức cảm thấy đau lòng, ta nhớ tới cha mẹ ta, không biết vị tiểu thư này có đối xử tốt với cha mẹ ta hay không. Ta hi vọng nàng cũng đối xử với cha mẹ ta như ta đối xử với cha nàng. Nghĩ đến đây, tự nhiên nước mắt ta chảy ra: “Là con gái không hiểu chuyện, không biết cha khổ tâm, chỉ mong cha vạn lần đừng nhớ đến chuyện cũ, tha thứ tội lỗi của con, cầu xin cha hãy làm những gì mình cho là tốt”.
Ông nghe vậy, liền mở to hai mắt nhìn ta ngạc nhiên, trong lòng vui buồn lẫn lộn, há hốc mồm không biết nói gì, cả nửa ngày sau mới thốt lên được 1 tiếng: “Khiết nhi…”
Ta cảm thấy trong lòng ông thực sự rất chua xót, ngay lập tức lệ rưng rưng. Ta tiến đến gần ông, khẽ cúi đầu nói: “Nữ nhi sáng nay sau khi tỉnh rượu, chuyện trước kia đều quên sạch, tâm trí đã mất. Con đã quên mất võ công, cũng không biết cưỡi ngựa, cẩm kì thi họa cũng quên luôn. Hiện tại cái gì cũng không biết. Thật không biết cha có còn muốn giữ con gái bên người hay không, nếu cha không muốn nhận con, xin cha hãy cho phép con rời đi. Còn nếu cha cho phép con tiếp tục ở lại bên cạnh, con nguyện cùng cha chia sẻ gian nan khổ cực…”
Ông ôm lấy ta, xúc động nói: “Khiết nhi, vì cớ gì lại nói ra những lời này? Con là cốt nhục của ta và mẹ con, bất luận là có chuyện gì xảy ra, cha cũng làm sao nhẫn tâm bỏ rơi con? Con đừng lo lắng…”. Ông hình như đang nức nở, rất lâu sau cũng ko thấy nói tiếp.
Ta ngẩng đầu nhìn ông, ông khẽ buông ta ra, trong mắt ta hình như có lệ. Ta khẽ lau đi những giọt nước mắt khẽ nói: “Cha không cần lo lắng cho con, chẳng qua chỉ là quên đi những chuyện trước kia nhưng lại ngộ ra được nhiều điều”. Ta ngập ngừng 1 chút, quyết định sẽ nói: “Mới vừa rồi có 2 cha con đi ra, là đến gặp cha có phải không?”
Ta khẽ lắc đầu nói tiếp: “Hai cha con kia kẻ trong người ngoài thái độ đều không đồng nhất, rõ ràng là ko đáng tin. Người con thái độ vênh váo, tâm tính đê tiện, đối với con hình như có dục ý, ngày sau không cần biết là chuyện gì, cha cũng nên cẩn thận”
Ông ngạc nhiên nhìn ta, Hạnh Hoa đứng sau khẽ ho nhẹ 1 cái. Ta khẽ thở dài nói: “Đáng lẽ ra là con không định nói nhưng mà…nếu không nói, chỉ nửa canh giờ sau sẽ quên sạch sẽ. Nếu cha không thích nghe, thì cứ xem như chưa nghe thấy gì đi”
Ông nhìn ta thật lâu, trong thần sắc có ý khó lường. Ta nhìn ông, chậm rãi nói: “Có phải cha cảm thấy con rất lạ không?”
Ông gật đầu, trong mắt hình như có tia sáng: “Ta cho tới bây giờ cũng không cảm thấy ngươi giống con gái ta. Trong lòng ta đối với bọn hắn sớm đã…chỉ là không biết nguyên nhân vì sao. Con hôm nay chỉ 1 lời đã giúp ta hiểu ra vài điều. Khiết nhi của ta thông minh như thế, sao có thể nói là mất tâm trí? Nhất định là sau khi tỉnh mộng, thập phần hiểu chuyện hơn trước”.
Ta nở nụ cười nói: “Cha thật là biết cách an ủi nữ nhi”
Ông lại sững người nhìn ta, Hạnh Hoa lại khẽ ho nhẹ, xem ra vị tiểu thư này thật sự là không có biết cười, ta nghĩ cha mẹ cô ta thật sự là rất thảm khi có đứa con như vậy. Nghĩ đến chuyện này, thật sự là ta cười không nổi, khẽ cúi đầu. Cha (ta thật sự trong lòng đã xem ông là cha) khẽ nói: “Khiết nhi, đến đây ngồi với cha, từ từ nói cho cha nghe chuyện gì đã xảy ra”
Đối với ông, ta thật sự không dám nói với ông ta ko phải con gái ông, không phải là sợ bị ông đuổi đi, chỉ sợ làm cho ông thương tâm. Ta thật cũng hy vọng vị tiểu thư kia đừng nói sự thật với cha mẹ ta, chắc chắn sẽ làm cho cha mẹ ta đau buồn đến chết. Ta chỉ kể lại cho ông nghe chuyện ta say rượu, khi tỉnh lại đã quên sạch mọi chuyện. Vì muốn chuyển chủ đên nên ta mới quay sang hỏi ông về người ông muốn cưới, ta thực sự muốn gặp người đó. Cha tuy bên ngoài tỏ vẻ bình thản nhưng trong mắt có ít nhiều tia vui mừng. Cha nói qua mấy ngày nữa, ông sẽ nói vị nữ nhân kia đến 1 quán trà, ta có thể gặp bà tại đó. Ta lại hỏi về huynh trưởng của ta, cha liền kêu hắn đã ra ngoài lâu ngày, hiện vẫn chưa trở về.
Ta xin phép cha cáo lui, từ từ bước ra khỏi phòng, thở phào 1 cái nhẹ nhàng, xem ra hiện tại ta vẫn có thể bình yên ở lại đây. Ta quay đầu nhìn về phía Hạnh Hoa, thấy nàng đang cười. Ta mỉm cười nói: “Hạnh Hoa, ngươi nói đúng, lão gia thật sự rất tốt”. Hạnh Hoa nhỏ giọng nói: “Nói nhiều, tiểu thư…nói nhiều”. Ta gật đầu, tự nhiên cảm thấy mũi hình như hơi khó thở, đầu lại bắt đầu đau. Liệu có phải do lúc cưỡi ngựa, ta ra nhiều mồ hôi nên bây giờ bị cảm lạnh ko? Ta nhìn Hạnh Hoa nói: “Hạnh Hoa, mau sai người báo tin cho Lý bá, nói ta sẽ ở lại đây 1 thời gian. Dặn dò Lý bá lưu tâm Tạ công tử 1 chút. Ta hiện hơi mệt, muốn đi nằm”. Hạnh Hoa nhìn ta cười: “Tiểu thư thật sự rất quan tâm đến Tạ công tử nha”. Ta thở dài nói: “Ngươi không thấy hắn thật sự rất đáng thương sao?”. Hạnh Hoa cũng thở dài.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Vô Ảnh Chân Ma
Ái mạc năng khí
Tác giả: Thanh Thủy Mạn Văn
Chương 3: Lệ nương - Phần 1
Dịch giả: Bé Bự
Nguồn: http://camelliagarden.wordpress.com/
Ta nằm xuống mà bắt đầu phát sốt, toàn thân thì nóng, đầu lại lạnh, thần chí không rõ.
Mơ hồ, ta theo hành lang màu đen nhẹ nhàng trở về, chứng kiến toàn bộ sự việc, xem ra vị tiểu thư kia thật sự đã nhập vào thân thể ta. Ta cảm giác được nàng rất vui sướng và kiêu ngạo khi mặc áo cưới, nàng gặp được vị hôn phu của ta thì vô cùng vui sướng, nàng cảm thấy may mắn khi có được hôn lễ này. Nàng gắt gao nắm lấy tay hôn phu, ta cũng cảm nhận được trong lòng hắn cũng đắc ý mừng thầm. . . . . . Ta biết hắn là yêu ta, và hắn cũng yêu những người khác. . . . . . Bọn họ cùng nhau ngồi trên máy bay, đi Australia hưởng tuần trăng mật. Dải san hô nằm dưới làn nước biển màu xanh biếc, vô số các loài cá nhiều màu sắc rực rỡ, là ta nói với hắn ta muốn đi đến đây, cho tới bây giờ vẫn chưa được đi, không phải là không thể đi mà chính là cố tình chờ cho đến tuần trăng mật. . . . . . Bọnhọ cùng nhau nằm dài trên bãi biển, cùng nhau tắm nắng nhưng sao ta lại thấy lạnh quá. . . . . . Toàn thân ta rét run, nhưng ta cũng cảm nhận được một tia vui sướng khi vị tiểu thư kia tìm được hạnh phúc ấm áp.
Ta nghe thấy tiếng cha ta gọi ta, nói mẫu thân không còn, ông chỉ có ta, ta nếu không ưng, ông tuyệt đối không tái hôn. Ta giãy dụa muốn nói cho ông hiểu là ta thật lòng muốn ông tái hôn nhưng lại không thể cất lời.
Ta nửa chết nửa sống, qua gần ba bốn ngày, hình như có một lần, có một vị tướng mạo giống như cha con kẻ ta đã từng gặp qua ở phủ đến, đôi mắt hẹp dài, chỉ là không có ánh nhìn đau khổ như cha ta. Khuôn mặt hắn bình thản, nhìn thấy ta như vậy trong mắt có chút lo lắng, nhẹ nhàng xem mạch cho ta. Ta người nóng bừng bừng, chả phân biệt được gì nữa, mơ mơ hồ hồ nhìn hắn bảo đừng quá lo lắng. Hắn không nói gì, chỉ nhìn ta, khẽ đưa cây bút bạc viết vài dòng vào tờ giấy. Hạnh Hoa đứng bên cạnh nói ta phát sốt, thường xuyên nói mê sảng.
Ta thần trí sau khi trở về, cha mỗi ngày đến xem bệnh tình ta thế nào, bảo ta đừng lo lắng gì cả, hãy yên tâm mà dưỡng bệnh. Ta nghĩ ông trong lòng biết ta có vấn đề, nhưng vẫn yêu thương ta. Trong lòng ta cảm động, luôn cố gắng dùng lời ngon ngọt nói chuyện với ông, hi vọng ông được vui.
Chờ ta có thể xuống giường thì cũng đã mười ngày. Ta sau khi tỉnh lại, thấy trong phòng không có ai, liền quyết định tự mình cố gắng bước vài bước đi rửa mặt. Mấy ngày này Hạnh Hoa trông nom ta thật sự rất là khổ sở, ngày đêm chăm sóc cho ta, trong lòng ta thật sự rất cảm kích. Từ nhỏ đến lớn, chưa ai từng đối xử với ta như vậy. Ta khoác áo đứng dậy, chập chững bước từng bước nhưng do sức khỏe còn yêu, ta liền ngã ngay dưới đất, nghĩ thầm, cảm giác vừa bệnh nặng dậy, bước đi loạng choạng cũng thật sự rất tuyệt, giống như đang bước đi trong không trung. Hạnh hoa nghe thấy tiếng động, liền chạy vào, đỡ lấy ta, nói: "Tiểu thư, để ta đỡ người."
Ta nhìn hạnh hoa, thấy nàng sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt có phần gầy hơn trước, đôi mắt thâm đen liền biết nàng đã quá mệt mỏi: "Hạnh hoa, ngươi đi ngủ một lát đi, ta tự mình đi được"
Hạnh hoa kinh hãi nói: "Tiểu thư sao có thể nói như vậy, tiểu thư không ngủ, nô tỳ sao có thể ngủ? !"
Ta cười rộ lên: "Ngươi ngủ ngon, sức khỏe tốt mới có thể chăm sóc tốt cho ta, bằng không hai người đều bị bệnh, ai chăm sóc cho ai đây?"
Hạnh hoa nói: "Ta không có bệnh. Tiểu thư cũng không có bệnh. Lần này, đại khái là . . . . ."
Ta cười khổ nói: "Là tâm bệnh."
Hạnh hoa nói: "Không, không, tiểu thư bị gió lạnh mà thôi. Tuy rằng. . . . . . Nhưng là không có gì ."
Ta chậm rãi nói: "Ta mơ thấy tiểu thư của ngươi."
Hạnh hoa nhẹ giọng hỏi: "Tiểu thư bên kia cùng phu quân của ngươi lập gia đình phải không?"
Ta nở nụ cười: "Làm sao ngươi biết ?
Hạnh hoa nói: "Người nói mê sảng, kêu tên phu quân, nói đây là hôn lễ của người. . . . . ."
Ta im lặng không nói. Ta có phải hay không phải là muốn trở về, trong tiềm thức, nghĩ đến việc trở lại bên cạnh hắn, muốn đi tham gia hôn lễ của hai chúng ta, muốn được đi ngắm san hô. . . . . . Nhưng nàng ta không muốn trở lại.
Ta than nhẹ: "Tiểu thư của ngươi rất cao hứng, nhìn ta cười nói, nàng thích phu quân của ta. Thấy nàng như vậy ta cũng cảm thấy vui. . . . . ."
"Tiểu thư, người vẫn là quên không được phu quân của ngươi có phải không?"
Mắt ta tự nhiên ứa lệ: "Đương nhiên là quên không được, hắn từng là sinh mệnh của ta, dù cho hắn xấu hay là tốt thì đều là thanh mai trúc mã của ta, là người mà ta đem lòng yêu". Ta khẽ lắc đầu. Hạnh hoa giúp đỡ ta đi đến bên cái bàn, ta nhìn mình trong gương, trên mặt làn da buồn tẻ thiếu sức sống, ánh mắt thì lờ đờ, ta thật hoảng sợ nói: "Ta trở nên khó coi như vậy từ khi nào?"
Hạnh hoa nở nụ cười: "Tiểu thư còn nói không cần dung mạo. . . . . ."
Ta cũng cười : "Hạnh hoa, ngươi từ khi nào thông minh như vậy?"
Hạnh hoa giúp đỡ ta đi rửa mặt, nói: "Lý bá bắt ta mỗi ngày đều phải viết cho hắn 1 lá thư, bắt ta thuật lại bệnh tình của tiểu thư. Hắn do không biết tiểu thư bệnh tình nguy kịch, nếu không đã ngay lập tức trở về. . . . . ." Nàng dừng lại một chút, ta kinh ngạc nói: "Ta từng bệnh tình nguy kịch?" Hạnh hoa nghĩ nghĩ, rốt cục nói: "Lúc đó tiểu thư suýt tắt thở, lão gia đến nắm lấy tay tiểu thư nói sẽ không cưới vợ. Đến lúc đó tiểu thư mới dần hồi phục."
Ta kêu lên 1 tiếng: "Hiểu lầm rồi! Cha nhất định đau lòng đến chết, mau mời cha ta đến đây”
Hạnh hoa nói: "Được. Lý bá cũng nói một khi Tạ công tử có thể phi ngựa, hắn lập tức hồi phủ."
"Không cần vội, nhất định phải chờ Tạ công tử hoàn toàn bình phục”
Hạnh hoa nhìn ta nói: "Tiểu thư, người đang nhớ đến phu quân."
Ta nở nụ cười nói: "Hạnh hoa, ngươi chăm sóc ta như vậy, hình như là rất vui mừng?”
Hạnh Hoa gật đầu nói: "Tiểu thư mua nô tỳ, nô tỳ chăm sóc tiểu thư là đúng. Huống chi, hiện tại, tiểu thư tính tình rất tốt, không hề trách mắng, nô tỳ thấy rất vui”.
Ta nói nói : "Vậy là giống nhau, ta lúc này trong lòng thấy khó chịu, tự nhiên nhớ đến hắn, tự nhiên thấy vui. Cho nên, tuy mơ mơ hồ hồ, vẫn là nhớ ra được mình là ai.”
Rửa mặt xong, ta ngồi ở trên giường, Hạnh hoa đi ra ngoài thỉnh cha đến. Ta xem ở phòng của ta có vài món gia cụ, không thể nói thập phần xa hoa, nhưng đột nhiên nhớ tới vị tiểu thư này rất hay đi ngao du ở ngoài, thường thì mấy tháng mới về nhà 1 lần. Nếu ta cảm thấy không vui, xem ra ngày sau thật sự có thể bỏ đi mà không ai biết, như vậy trước mắt ta phải ở lại đây, làm cho xong tất cả mọi chuyện cần thiết đã.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Vô Ảnh Chân Ma
Ái mạc năng khí
Tác giả: Thanh Thủy Mạn Văn
Chương 3: Lệ nương - Phần 2
Dịch giả: Bé Bự
Nguồn: http://camelliagarden.wordpress.com/
Một lát sau, cha ta đến, quần áo xộc xệch, vẻ mặt mệt mỏi. Nhìn thấy ta, ông mỉm cười nói: “Khiết nhi, đã khỏe lên nhiều”. Nói xong ngồi ở bên giường. Ta cười nói: "Cám ơn cha đến thăm con." Ta chăm chú nhìn vào mắt ông, chậm rãi nói:"Cha, con từng có lúc con suýt chút nữa ra đi..." Cha vừa định mở miệng, ta liền lấy tay khẽ ngăn lại, nói tiếp: "Chỉ là do con nghe được cha nói không cưới vợ, con không thể không trở về. Bởi vì mẫu thân nhờ con về nói với cha, mẫu thân thật sự rất hổ thẹn, không có nhiều thời gian ở bên cạnh cha, chăm sóc cha khiến cho cha chịu không ít đau buồn. Mẫu thân cầu xin cha nhất định phải tìm 1 người để bầu bạn lúc tuổi già, nếu cha vì người mà sống cô độc cả đời, người nhất định bứt rứt khó chịu, ở dưới cửu tuyền cũng không thể ngủ yên. Để làm cho cha hiểu rõ tâm ý của người nên con không thể chết được. Con không biết khi nào thì ra đi, cho nên xin cha lập tức cử hành hôn lễ, như vậy ngày sau con có thật sự phải đi, cũng thật sự thấy yên tâm."
Môi ông run lên, nghẹn ngào nói: "Khiết nhi, con không thể nói ra những lời đó! Ta cùng với của mẫu thân con yêu thương trọn đời, ta thật sự muốn cả đời không cưới vợ, nhất định không oán hận! Chính là nàng kia đối với ta chung tình, đã cam tâm chờ đợi ta mười năm, ta thương nàng ngày sau không có chỗ nương tựa nên vừa rồi mới. . . . . ."
Ta nắm chặt tay cha nói: "Cha, mẫu thân đối với cha thật sự là mối tình thắm thiết, chỉ mong cha sống trên đời luôn được hạnh phúc. Cha có biết nàng kia đối với cha nhất mực chung tình, chính là do mẫu thân trên trời đã an bài? ! Ngươi tuy không cần tấm lòng của cô nương kia nhưng ở trên đời, mỗi người đều chỉ có 1 mạng sống, nên cha phải vì chính mình, vì mẫu thân, vì cô gái kia sống thật vui vẻ mới đúng!"
Cha trong mắt chứa lệ nói: "Khiết nhi, ngươi không thể rời đi!"
Ta gật đầu nói: "Con nói rồi, con nhất định sẽ hết mình giúp đỡ cha, thực hiện lời hứa. Cha phải đáp ứng con một việc." Cha gật đầu, ta nói: "Cha nếu cưới nàng kia, không nên lạnh lùng với nàng, nhất định phải yêu thương nàng, đối đãi với nàng thật tốt, báo đáp ân tình của nàng! Hai người nhất định phải trở thành 1 đôi vợ chồng hạnh phúc. Như vậy, mẫu thân trên trời dù có tan nát cõi lòng nhưng vẫn sẽ yên tâm vì người biết cha đang rất hạnh phúc ở nhân gian." Trong lòng ta bi thương, nhưng cũng cố không để lộ ra, vẫn như cũ nhìn cha cười.
Cha nhìn chăm chú vào đôi mắt của ta, rất lâu, cuối cùng nói: "Con đúng là rất giống mẫu thân, nhìn thấy con ta như thấy nàng. Ta đã hiểu được tâm ý của mẫu thân con. Khiết nhi, ta đồng ý….. Ta sẽ đưa nàng tới gặp ngươi, sau đó, sẽ làm hôn lễ. Ta sẽ không tổ chức linh đình, chỉ mời mấy người bạn tốt. Bây giờ con hãy nghỉ ngơi cho khỏe, đến lúc đó gặp được nhiều vị công tử trẻ tuổi, có lẽ con sẽ. . . . . ."
Ta nở nụ cười, nói: "Cha cũng phải giúp con tìm người, con thật sự tin tưởng vào mắt nhìn người của cha."
Cha nhìn ta thong thả nói: "Ta biết con hiện vẫn không bỏ được Tạ công tử. Ta chỉ chờ Hoàng Thượng quên hắn cơn tức giận, đến lúc đó tiến cử, van xin cho Tạ Ngự sử trở về, như vậy hắn nợ ta 1 ân tình, tự nhiên sẽ không tiếp tục thoái thác hôn sự. Ta sẽ làm cho con được nguyện ý…”
Ta lắc đầu ngắt ngang: "Cha, ngàn vạn lần không cần an bài như thế, trong triều có rất nhiều nguyên tắc, có thể nào xem như trò đùa. Con cùng với hắn vốn là không duyên phận, chỉ mong ngày sau có thể tìm được tri kỉ thật sự hiểu mình." Lòng ta thầm nghĩ, bây giờ ta là nữ nhân rất hung dữ, người ta chỉ thầm nghĩ thôi cũng đã chạy trối chết rồi.
Cha nói: "Thật cũng không phải là trò đùa. Tạ Ngự sử tuy rằng cùng ta bất hoà, tư tưởng bảo thủ, nhưng ít ra không có tâm địa bất lương. Người lần trước con nhìn thấy chính là Cổ Thành Chương, là quan ngự y cùng con trai là Cổ Công Duy, nhưng thật ra ta cũng không hề ưa thích. . . . . . Tạ ngự sử cũng là cùng bọn chúng bất hoà, bây giờ, chúng đang nhờ ta giúp một tay."
Ta gật đầu nói: "Địch nhân…nhất định là địch nhân vậy không thể xem như bằng hữu, hoàn toàn không thể thật lòng xem chúng ta như bằng hữu, vậy hãy cứ xem như đồng minh đi."
Cha mỉm cười nói: "Khiết nhi, thật sự là hiểu chuyện." Ta cười nói: "Cám ơn cha đã khích lệ." Nghe khẩu khí này của cha, xem ra cha đã có quyết định rồi.
Qua hai ngày, ta vẫn còn phải nằm trên giường, Hạnh Hoa đến nói với ta có vị nữ tử muốn gặp ta. Vừa nói xong, nàng đi đến. Nàng khoảng 17 -18 tuổi, một thân y phục màu đỏ, mặt trái xoan, mày rậm mắt to, miệng cũng lớn, bộ dạng khi cười thật sự rất thoải mái. Nàng thấy ta có vẻ muốn đứng dậy xuống giường, liền đến ngồi xuống bên mép giường nói: "Tiểu thư ngàn vạn lần đừng xuống dưới, ta đến thăm nàng, có làm phiền nàng nghỉ ngơi không?"
Ta cười nhìn nàng nói: "Ta hôm nay không giữ cấp bậc lễ nghĩa, ngày sau người phải chăng là sẽ từ từ dạy dỗ ta?
Nàngngay lập tức đứng lên, trừng mắt nói: "Ta Giang Lệ Nhan nếu ngày hôm nay để ý đến chuyện nhỏ này, ta sẽ ngay lập tức chết dưới kiếm!"
Ta hắc hắc cười rộ lên nói: "Thật là tính cách hào sảng, như thế nào nàng lại thích được cha ta vậy?"
Mặt của nàng đỏ lên, cúi thấp đầu, từ từ ngẩng đầu khẽ nhìn ta, trong mắt có tia hào quang lấp lánh, ta xem ra nàng là một người luyện võ. "Mười năm trước, ta mười bảy tuổi. Khi đó phụ thân của nàng đi đến khu cứu tế nạn dân. Hắn ngày đêm tuần tra tình hình tai nạn, mở kho lương cứu tế, an ủi dân chúng. Tuy hắn có bộ dạng thư sinh, tâm địa từ thiện,thật sự rất là oai nghiêm. Ta đi theo hắn một tháng, biết hắn không có vợ nên quyết tâm nếu không phải là hắn, ta quyết không lấy chồng. Ta nửa đêm đọt nhập vô dịch quán của hắn, nói chuyện thẳng thắn với hắn nhưng hắn nói hắn đối với nương tử nhất mực chung tình, thề cả đời ở vậy giữ tấm chân tình. Hắn chung tình như vậy, ta đối hắn có thể nào vô nghĩa! Ta bèn nói với hắn ta không mong hắn lấy ta về nhà, chỉ cần cho phép ta luôn bên cạnh hắn là đủ. Hắn không đồng ý, nói ta là Giang Nam hồng kiếm, chỉ sợ người khác đàm tiếu. Những năm gần đây, bất luận hắn đi tới nơi nào, ta đều theo sát không rời. Ta không thèm để ý mọi người nói những gì, chỉ cần ta cả đời có thể nhìn thấy hắn, che chở hắn thì ta đã mãn nguyện rồi. Chính là hắn mấy năm gần đây nói ta nên có phu quân và con cái nên hắn mới thuận tình cưới ta. Nhưng ta lại nghe người ta nói tiểu thư không đồng ý, cũng từng nói thẳng với hắn rằng nếu lấy ta sẽ bỏ ra đi. Ta không cần vào bước chân vào phủ để bị xem thường, nếu như vậy thật không bằng để cho ta ở bên ngoài tự do tự tại. Tiểu thư nếu là có ý miễn cưỡng chấp nhận, xin cứ nói thẳng, ta tuyệt không trách ngươi.”
Ta nắm tay nàng nói: "Trước kia ta không biết người đối với ta cha thâm tình hậu nghĩa, thật đã làm khổ người. Hiện tại xin người ngàn vạn lần đừng để ý chuyện xưa, hãy nhanh chóng bước vào phủ, chăm sóc cho cha ta. Cha ta ngày đêm làm việc rất vất vả, thật sự cần đến sự chăm sóc của người. Ta không biết có thể hay không gọi người một tiếng Lệ nương? Người ngày sau không cần kêu ta là tiểu thư, cứ như cha ta, gọi ta Khiết nhi là được."
Giang Lệ Nhan dùng 2 tay nắm chặt tay của ta nói: "Mọi người nói tiểu thư tính tình dữ dằn, không bao giờ quan tâm đến người khác, hôm nay xem ra, những lời đó đều là nói năng bậy bạ! Tiểu thư rất quan tâm đến người khác, nói năng đều rất ôn nhu. . . . . ."
Ta cười nói: "Lệ nương, gọi ta là Khiết nhi."
Nàng gật đầu nói: "Khiết nhi, có ta ở đây, ngươi có thể xem ta như mẫu thân." Nàng mới so với ta chỉ hơn 2 tuổi, nhưng ta lại cảm thấy nàng thật sự giống mẫu thân của ta. Ta nắm thật chặt tay nàng nói: "Ta thật mong mau chóng có đệ đệ, muội muội, ta có thể tha hồ bắt bạt bọn hắn"
Nàng ngay lập tức thẹn thùng đỏ mặt, đại khái biết đây là thời khắc mấu chốt, liền nhìn ta nói: "Ta phải nhanh chóng đem ngươi gả ra ngoài! Để người khác không nói ta là thiên vị!"
Ta trừng mắt nói: "Này, vẫn còn chưa xuất giá đã muốn đem ta đá đi ra ngoài, vậy sau này ta thật sự xuất giá, nếu bị ức hiếp, còn có nhà mẹ đẻ mà về sao?"
Nàng hận nói : "Này, ngươi nói như thế nào vậy hả? Ta còn chưa qua cửa phủ đã chịu oan khuất như vậy, sau này ta qua cửa, còn có thể sống sao? !"
Ta cười nói: "Lệ nương học được nhanh như vậy, đại sự của ta xem như không tốt rồi!"
Nàng cũng ra tiếng cười rộ lên nói: "Ta ngày ngày đều cười vui vẻ nhưng ngươi đừng mong chạy thoát khỏi tay ta."
Hai người chúng ta đều cười vang, cha đi vào, nhìn chúng ta liếc mắt một cái, không nói gì, xoay người đi ra ngoài. Chúng ta nhìn nhau, lại cười thêm 1 trận nữa.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Vô Ảnh Chân Ma
Ái mạc năng khí
Tác giả: Thanh Thủy Mạn Văn
Chương 4: Huynh trưởng - Phần 1
Dịch giả: Bé Bự
Nguồn: http://camelliagarden.wordpress.com/
Đã nửa tháng trôi qua, hôn sự của cha chỉ còn ba bốn ngày nữa là đến. Hôm đó ánh mặt trời ấm áp, khung cảnh tràn ngập hơi thở mùa xuân. Ta mặc trên người bộ y phục màu vàng nhạt, bên ngoài khoác 1 chiếc áo ngủ mỏng bằng gẫm màu đỏ nhạt, tay cầm luận ngữ, tựa lưng vào chiếc ghế gỗ đặt ở trước phòng nằm đọc sách. Hạnh Hoa thì ngồi may vá trên 1 chiếc ghế nhỏ, cạnh bên ta.
Ở nơi này, sách được đóng lại thành tập và được buộc chỉ, có chút vẫn là viết tay . Câu văn và chữ viết đều là chữ cổ, rất khó hiểu lại còn không có dấu chấm câu. Ta lựa chọn luận ngữ là bởi vì tuy đã học xong đại học nhưng hiện tại đọc đi đọc lại, vẫn còn có vài chỗ đọc không hiểu, sẵn tiện đây có thể học được chữ cổ. Ta xem được 1 lát thì thấy có 1 vài đoạn dính liền với nhau, không phân biệt được câu nào ra câu nào, liền đưa tay gỡ cây trâm xuống, tóc xõa ra, che lấy hai vai của ta. Ta dùng cây trâm châm lên trang sách từng dấu chấm, phân biệt câu rối chậm rãi đọc. Ta đọc sách rất chậm, đọc xong cảm thấy thật sự thoải mãi. Đây có thể được gọi là đọc sách thánh cảnh (đọc sách thư giãn, đọc thong thả, chậm rãi để thấu hiểu), cho nên một quyển sách có thể đọc rất nhiều lần.
Đọc được một đoạn, ta ngẫm nghĩ thật lâu, cây trâm khẽ đặt trên quyển sách, mắt của ta như nhìn vào không gian mơ hồ, rồi thì cái gì cũng không đọc được nữa. Gió xuân mơn man trên mặt của ta, ta cảm thấy tóc mình bay bay theo gió, lòa xòa trên những trang sách.
Bỗng nhiên ta cảm thấy có người, vội ngẩng đầu, thấy Lý bá đứng ở trước mặt ta vài bước, sắc mặt nghiêm chỉnh lo âu nhìn ta. Đứng phía sau hắn là Tạ Thẩm Ngôn. Tạ Thẩm Ngôn mặc y phục của người hầu trong phủ, áo dài màu đen, từ đầu tới đuôi không có đeo trang sức, chỉ có 1 túi tiền nhỏ đem theo bên mình, bên hông có một sợi dây thừng, tay áo chỉ ngắn tới cổ tay để tiện trong công việc lẫn sinh hoạt. Trong phủ, tôi tớ cũng chia ba bảy loại, ta có hỏi qua Hạnh Hoa, thấp kém nhất có 2 loại, tất cả làm đều làm những công việc mệt nhọc, bẩn thỉu. Tạ Thẩm Ngôn đương nhiên sẽ không đi làm những việc như thế, nhưng hắn trở nên ngoan ngoãn như vậy, hẳn là đã chịu khuất nhục. Dáng người hắn cực gầy, nhưng dáng đứng vẫn rất hiên ngang, sắc mặt trắng bệch, mặt không chút thay đổi, ánh mắt hầu như toàn nhắm, hoặc chỉ cúi đầu nhìn xuống đất.
Ta nhìn hắn dung nhan tuấn tú, thầm nhớ đến Hạnh Hoa từng nói hắn tao nhã sáng lạn nhưng hiện tại, hắn lại phải ăn mặc như tôi tớ, trong lòng thật thấy không vui. Tuy rằng không phải do ta làm nhưng đối với hắn hiện nay, thật sự là ta đã hành hạ hắn. . . . . . Thật không thoải mái tí nào!
Ta dời mắt nói với Lý bá: “Lý bá tới lâu chưa, vì sao không lên tiếng gọi ta? Mau mời ngồi xuống.” Lý bá lắc đầu, ta vội vàng đứng lên nhưng lại thấy ta thân y phục không chỉnh tề, thật sự không tiện, Lý bá nói : “Tiểu thư không cần đứng dậy!” Ta nói nói : “Vậy các ngươi ngồi xuống đi, bằng không ta phải đứng lên.” Lý bá liên tục gật đầu, Hạnh Hoa đem lại đây hai cái ghế đẩu (ghế không có chỗ tựa lưng) cho bọn hắn ngồi xuống.
Tạ Thẩm Ngôn thường xuyên ho vài tiếng, xem ra hắn vẫn chưa thực sự khỏi bệnh.
Lý bá nhìn ta nói: “Tiểu thư có khỏe không ?”
Ta cười nói: “Bất quá là bệnh thương hàn, không có trở ngại, cám ơn Lý bá đã lo lắng.”
Lý bá mắt nhìn Hạnh Hoa, nói: “Nghe nói, tiểu thư suýt nữa nguy hiểm tính mạng, còn gặp được tiểu thư nhà chúng ta?”
Ta cũng cười nói: “Tiểu thư nhà các ngươi thật sự đang rất hạnh phúc, nàng ở nơi đó, cũng đã kết hôn rồi.” Nói xong ta trong lòng hơi cảm thấy đau đớn.
Lý bá do dự nhìn ta, ta cười nói: “Lý bá, tin cũng được, không tin cũng không sao.”
Lý bá càng do dự: “Tiểu thư của chúng ta thường không hay nói chuyện.”
Ta nói: “Có thể thấy được. . . . . .”
Vừa nói xong chợt nghe thấy một tiếng: “Muội muội, sức khỏe thế nào ?”
Ta ngẩng đầu, thấy 1 người diện mạo giống cha, chỉ khác là trẻ hơn, đang đạp lên cỏ xanh hoa dại dọc theo đường mòn đi tới. Hắn mặc một thân y phục bằng gấm màu lam nhạt, khuôn mặt tươi cười, ánh mắt hơi nheo lại lóe lên vài tia sáng.
Ta vừa định đứng dậy, hắn đã đến trước mặt, đưa tay ngăn không cho ta nói: “Muội muội, cứ ngồi đó đi.”
Lý bá nghe tiếng hắn, nhanh chóng đứng lên đi lấy 1 chiếc ghế tựa cho Đổng Ngọc Thanh, sau đó đứng bên cạnh hắn. Ta liếc mắt chứng kiến Tạ Thẩm Ngôn cũng đứng dậy, đứng qua 1 bên, cũng không hề có thái độ hay hành động nào khác.
Đổng Ngọc Thanh ngồi xuống, không quay đầu lại, khoát tay ngăn 2 người lại, nói: “Các ngươi cũng ngồi đi.” Lúc đó Lý bá cùng Tạ Thẩm Ngôn mới ngồi xuống.
Đổng Ngọc Thanh cầm tay của ta lên bắt mạch, miệng nói: “Tốt rồi, chỉ cần bồi bổ thêm thôi.”
Ta cười nói: “Ca ca rốt cuộc là đang làm gì? Làm gì để kiếm tiền, chẳng lẽ là làm thầy thuốc?”
Hắn nhìn ta thở dài nói: “Cha nói cho ta biết, ta còn không tin. Xem ra muội muội thật đã quên. Ta thuở nhỏ mong muốn trở thành lang trung, yêu thích sự nhân nghĩa của nghề đó. Ta đọc một lượt tất cả sách thuốc trong thiên hạ, từ năm bảy tuổi ta đã ẩn danh, bái danh sư học nghề y đã được mười năm. Ta ra trường, vốn định du lịch giang hồ, hành nghề cứu thiên hạ nhưng mà cha chuyên tâm việc triều chính, không để ý tới việc nhà. Mẹ của chúng ta lại qua đời sớm, khi ta hồi phủ mới phát hiện trong phủ thủ thật sự hỗn loạn không chịu nổi, đành phải ở lại vì cha chăm lo mọi việc, đến nay cũng đã được bốn năm. Thỉnh thoảng ta có bớt chút thời giờ dư thừa để mặc thường phục đi ra ngoài các vùng phụ cận hành nghề y. Cha không muốn nhận quà biếu, làm quan luôn phải cẩn thận, thường dặn dò ta không được lợi dụng chuyện này mà âm mưu chiếm đất vườn, hạch sách dân chúng khiến dân tình than oán. Tuy rằng phủ của chúng ta không có quá nhiều người hầu kẻ hạ, điền trang của gia đình cũng có thể cấp cung cấp đủ lương thực, nhưng còn có những cái khác cần chi tiêu chi rồi còn các khoản xã giao, bổng lộc của cha thật không thể thỏa mãn. Ta vừa làm nghề y, vừa mở liền lúc mấy nhà thuốc, hàng năm ra ngoài chọn mua dược liệu, lấy dược liệu đó đem bán lấy tiền. Nhưng mà việc mua bán kia, cò kè mặc cả, lại còn thu tiền nợ, thực làm cho ta thấy rất phiền phức, muội muội là chưa bao giờ làm nên cũng không hiểu đâu.”
Ta cười nói: “Ta thấy Lệ nương là người nhanh nhẹn, đến lúc đó chắc sẽ giúp được caca nhiều việc. Chờ ta khỏi bệnh, ta cũng sẽ giúp 1 tay.”
Hắn có chút giật mình nói: “Bọn hắn nói ngươi đồng ý, ta còn không tin.”
Lý bá đột nhiên xen vào nói: “Tiểu thư thật sự đồng ý lão gia tái hôn?”
Ta gật đầu nói: “Lệ nương đối với cha mối tình thắm thiết, đuổi theo ông đã mười năm, đương nhiên đã đến lúc nên đền đáp ân tình của nàng.”
Lý bá có chút bất bình: “Lúc trước phu nhân vì lão gia mà hi sinh tính mạng, lão gia đối phu nhân có lời thề son sắt, nói cuộc đời này chỉ có một mình phu nhân.”
Ta cười nhìn Lý bá: “Lý bá, nếu ngươi thích ai, ngươi là không phải hy vọng hắn có 1 cuộc sống tốt hay sao?”
Lý bá gật đầu nói: “Đương nhiên”
Ta nói nói : “Mẹ ruột của ta đối với cha thâm tình sâu nặng, người tuy đã ra đi nhưng nhất định sẽ hy vọng cha có người làm bạn để cha không cảm thấy cô độc.” Nói đến đây tự nhiên ta lại xúc động, ngừng lại một chút. Ngày ra rời đi, hắn có vị tiểu thư này làm bạn cũng tốt. Nghĩ đến đây, ta khẽ thở dài một tiếng. Lý bá không nói nữa.
Đại ca nhìn chằm chằm vào ta nói: “Muội muội trước giờ chưa từng thở dài. Ngươi lúc ấy phát sốt thì từng khóc nói đó là hôn lễ của ngươi, rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
Ta đưa mắt nhìn xuống dưới 1 chút, từ từ nói: “Là do ta nằm mơ, ta thấy ta và hắn xa cách nhau, hắn đi cưới người khác.”
Đổng Ngọc Thanh thong thả nói: “Muội muội như thế thương tâm, đại khái không phải là giấc mộng đơn giản như vậy. Nếu muội muội vẫn không thể quên tên họ Tạ kia. . . . . .”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Vô Ảnh Chân Ma