Tác giả: GIẢ CỔ lONG
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: tieutang & thuylinh
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Đứng lại! Dám ngấm ngầm dò xét bổn bang, hẳn ngươi phải có gan to mật lớn! Vút! Cùng với tiếng quát, một bóng nhân ảnh lao đến, ngáng đường một nhân vật vừa định chui vào bìa rừng cạnh đó! Bị ngáng lối, nhân vật nọ xạ ánh mắt từ hai lỗ thủng được khoét sẵn trên túi vải trùm kín đầu, nhìn vào bóng nhân ảnh kia:
- Dẫu sao ta vẫn không to gan lớn mật bằng Giang Nhật ngươi! Ngươi có biết, lẻn bám theo ta là tội chết? Bóng nhân ảnh nọ dao động:
- Ngươi là ai? Sao biết rõ ta là Giang Nhật?
- Hừ! Thiếu trang chủ Giang gia trang, một trong Tam Trang vang danh thiên hạ, có ai lại không biết rõ ngươi? Giang Nhật cười lạnh:
- Chứng tỏ ngươi không phải hạng vô danh, sao không chường mặt thật? Nhân vật che kín mặt chợt buông ra tiếng rít:
- Tự khuất thân làm khuyển mã cho Kim Ma Bang, ta hổ thẹn cho ngươi nên chẳng che kín mặt còn hơn! Giang Nhật phẫn nộ:
- Ngươi là ai, nói! Bằng không, ngươi sẽ chết biến thành oan hồn vô danh! Nhân vật nọ cười sằng sặc:
- Chờ đến lúc ngươi giết được ta đã! Khoác lác bây giờ e quá sớm! Ha... ha... Giang Nhật bật lao đến:
- Cuồng đồ muốn chết! Đỡ! Vút! Vù... Vù... Nhân vật che kín mặt lập tức lạng người tránh chiêu. Vút! Giang Nhật động tâm:
- Tuý Tiên Bộ Pháp? Ngươi là gì của Tửu Quái? Không đáp, nhân vật nọ bất ngờ lao ập vào Giang Nhật, với một tiếng quát trầm hùng:
- Đỡ! Vù... Vù... Giang Nhật thay vì phát chiêu ngăn đỡ lại dịch bộ qua một bên. Vút! Nhân vật nọ cười lớn:
- Muốn dò xét lộ số võ học của ta ư? Đâu dễ như ngươi tưởng! Xem chiêu! Ha... ha... Vù... Vù... Bị đối phương nói trúng ý nghĩ, Giang Nhật sừng sộ:
- Không cần đoán, ta cũng thừa năng lực lấy mạng ngươi! Tiếp chiêu! Vù... Vù... Ào... Ào... Ầm! Giang Nhật thoáng chao đảo, nhân vật nọ chiếm lợi thế lao đến:
- Chưa hết đâu! Đỡ! Vù... Giang Nhật nghiến răng ken két:
- Đừng mong thắng được ta! Hãy đỡ!
Ào... Ào... Vù... Ầm! Nhân vật nọ lùi lại:
- Xem ra công phu của ngươi không phải chỉ có xuất xứ từ Giang gia trang! Giang Nhật đắc ý:
- Ngươi có biết thì đã muộn! Đỡ!
Vù... Vù... Nhân vật nọ lại thi triển Tuý Tiên Bộ Pháp, kế đó lao vào chỗ hở của Giang Nhật:
- Nghe người khác khen đã vội đắc ý, ngươi có chết cũng đáng! Xem này!
Vù... Ầm! Giang Nhật do không kịp trở tay buộc phải bị chấn kình bức lùi! Nhân vật nọ lại tìm cách tiếp cận:
- Trúng! Vù... Tái sắc, Giang Nhật quật bừa ra một kình:
- Chưa chắc! Trúng! Vù... Ầm! Nhân vật nọ thấy Giang Nhật vẫn có cách chống đỡ, vội hét to:
- Nạp mạng! Ào... Ào... Giang Nhật bất ngờ gào lên:
- Phục Ma Tam Thức? Ngươi... Ầm! Hự! Không để Giang Nhật kịp hồi sức, nhân vật nọ quật thêm một kình:
- Nằm xuống! Vù... Vù... Giang Nhật bị dồn vào tử địa, biết đối phương sẽ không bao giờ nương tay, nên liều lĩnh cho tay vào bọc áo! Đến lúc chưởng của nhân vật nọ hầu như đã ập đến, Giang Nhật bật nhanh tay từ trong bọc áo ra:
- Ngươi muốn chết! Viu... Viu... Nhân vật nọ lập tức uốn người, tránh ra thật xa:
- Xạ Nguyên Châm? ! ! Giang Nhật tuy vẫn còn lảo đảo nhưng vẫn há mồm cười lớn:
- Ngươi sợ rồi sao? Ha... ha... Bóng dáng của nhân vật nọ chợt mất hẳn, chỉ sau đó mới xuất hiện một thanh âm từ trên cao vang xuống:
- Là ta sợ hay ngươi phải sợ? Đỡ! Ào... Ào... Giang Nhật biết đó là một kích áp đỉnh, rất lợi hại! y bất chấp thân phận, lăn ra đất và quăng mình qua một bên. Vù... Ầm! Hụt mất một kình tối hậu, nhân vật nọ gầm vang:
- Lần này thì chết! Vù... Vù... Giang Nhật chưa kịp đứng lên đành nằm phía dưới ném bừa ra một nắm Xạ Nguyên Châm:
- Dù ngươi có Đăng Không Đảo Thức của Nho Tiên cũng đừng mong thoát nạn!
Viu... Viu... Bị một quầng toàn ta Xạ Nguyên Châm phong toả, nhân vật nọ vì biết quá rõ sự lợi hại của Xạ Nguyên Châm nên phải hậm hực thu chiêu và nhảy tránh. Vút! Được dịp đứng lên, Giang Nhật tung người bám theo:
- Sao lại chạy? Đỡ! Vù... Vù... Vẫn kiêng dè Xạ Nguyên Châm, không biết sẽ bị Giang Nhật ném đi từ lúc nào, nhân vật nọ lập tức lăng không đảo người. Vút! Giang Nhật gầm lớn:
- Quả nhiên là Đang Không Đảo Thức! Cuối cùng ngươi cũng để lộ ngươi là truyền nhân của Nho Tiên! Không thừa nhận cũng không phủ nhận, nhân vật nọ theo đà quật vào Giang Nhật một kình uy mãnh:
- Mau nạp mạng! Vù... Vù... Giang Nhật như có ý chờ diễn biến này, y hất tay lên cao:
- Xạ Nguyên Châm đây! Đỡ! Để lẩn tránh, nhân vật nọ đành phải hạ thân xuống, chếch qua một bên! Đến lúc này mới nghe Giang Nhật vừa cười vừa lo tháo chạy:
- Ta chỉ giả vờ thôi mà! Ngươi sợ thật sao? Vút! Nhìn lại, nhận vật nọ mới biết đã bị Giang Nhật lừa! Y chỉ giả vờ hất tay và thực ra không hề có mũi Xạ Nguyên Châm nào xuất hiện! Giận dữ, nhân vật nọ tung mình đuổi theo:
- Đứng lại! Ngươi là hộ pháp, sao chưa gì bỏ chạy? Vút! Tuy nhiên, chỉ đuổi theo một đoạn ngắn, nhân vật nọ chợt dừng lại! Từ xa xa phía trước mặt, nơi Giang Nhật vừa khuất dạng, có tiếng của y vọng lại:
- Ngươi cũng có chút tâm cơ đấy, nên mới không tiếp tục đuổi theo ta! Bằng không, ha... ha... Nhân vật nọ hiểu, Giang Nhật không phải không còn Xạ Nguyên Châm! Hành vi của y là hư hư thực thực, tưởng là hết nhưng y vẫn còn! Hoặc giả, cũng chưa biết chừng lúc tưởng y vẫn còn Xạ Nguyên Châm thì lại là lúc y chẳng còn một mũi nào! Sau một lúc hoang mang bất định, nhân vật nọ hậm hực bỏ đi. Vừa nhìn thấy Hoàng Định, Hoàng Cửu thì thào hỏi:
- Thế nào? Người đó đúng là phụ thân của đệ chứ? Chưa đáp ngay Hoàng Định chỉ lo hỏi:
- Còn huynh? Mọi việc ổn chứ? Có ai hỏi đến đệ không? Hoàng Cửu lắc đầu:
- Ta làm đúng lời đệ dặn, hễ có ai lảng vảng đến gần ta đều bảo họ đi, để cho đệ tịnh dưỡng! Hoàng Định vẫn còn lo lắng:
- Vậy còn Vương phó đường? Hoàng Cửu chưa kịp đáp thì ở bên ngoài gian trại chỉ được sửa tạm bợ có tiếng Vương Kiên vang vào:
- Ta đến đây! Tình thế của ngươi ra sao rồi, Hoàng Định? Tuy có hơi bất ngờ nhưng Hoàng Định vẫn kịp nháy mắt với Hoàng Cửu sau đó mới lên tiếng:
- Đa tạ Vương phó đường quan tâm! Hạ nhân chỉ cần dưỡng thương ít lâu, ắt sẽ khỏi! Có tiếng chân Vương Kiên bước vào, Hoàng Cửu lập tức hắng giọng:
- Thôi, Hương chủ hãy lo dưỡng thương! Thuộc hạ xin được cáo lui! Vương Kiên nhờ đó kịp lách người bằng không ắt phải chạm vào Hoàng Cửu cũng vừa quay người định bước ra! Vương Kiên cười nhẹ:
- Cùng là người họ Hoàng, hai ngươi có quan tâm lẫn nhau cũng tốt! Tuy chỉ là câu nói bâng quơ nhưng với người quá tinh minh như Vương Kiên, Hoàng Định cũng phải cảm nhận trong câu nói đó thế nào cũng có ẩn ý! Để Vương Kiên không nghi ngờ, Hoàng Định lên tiếng:
- Đã có lời căn dặn của Bạch Hương chủ, Hoàng Cửu có đôi lúc quá quan tâm đến hạ nhân! Nhiều khi hạ nhân muốn mắng y nhưng thấy y cuống cuồng sợ hãi, không chịu được hạ nhân đành thôi! Hoàng Cửu thông thường không phải hạng người lanh lợi, nhưng vào lúc này không hiểu sao y lại đoán đúng và phụ hoạ với Hoàng Định thật khớp! Y nói với sắc mặt sợ hãi:
- Mong Hương chủ hiểu cho! Thuộc hạ tuy kém dũng khí, mỗi khi lâm địch thường hay hãi sợ, nhưng thật tình thuộc hạ nào muốn vì chuyện đó phải bị Hương chủ khiển trách! Nên... Vương Kiên bật cười:
- Ta hiểu rồi! Vì ngươi sợ bị khiển trách nên khi có dịp ngươi phải tỏ ra mẫn cán để bù lại? Hoàng Cửu lập tức phục người xuống:
- Thuộc hạ thật vô dụng, đã bị Vương phó đường nhìn thấu tâm tư, mong Vương phó đường lượng thứ! Vương Kiên xua tay kèm theo tiếng thở dài:
- Đứng lên đi, ta không trách ngươi! Hà. . ! Đâu phải ai cũng có đởm lược hơn ngươi! Đừng nói chi ngươi đến ta đôi lúc khi lâm trận, cũng kinh hãi tưởng chừng sẽ vỡ mật! Hoàng Định hất hàm, bảo Hoàng Cửu:
- Vương phó đường không trách, ta cũng vậy! Nhưng nhớ, càng để ít người biết thái độ nhát đảm của ngươi càng tốt! Ta không muốn Vương phó đường trách ta không biết quản giáo thuộc hạ, làm nhụt nhuệ khí đệ Ngũ Đường! Ngươi lui ra được rồi! Chờ Hoàng Cửu đi khuất, Hoàng Định đưa mắt nhìn Vương Kiên:
- Do hạ nhân mang thương thế nên có đôi phần thất lễ, mong Vương phó đường... Vương Kiên xạ mắt nhìn lại Hoàng Định:
- Ta đến đây không phải nói với ngươi điều lễ nghĩa! Ta muốn hỏi, tại sao ngươi có phần nhân nhượng Tây Môn Tuyết? Hoàng Định ngơ ngác:
- Tây Môn Tuyết là ai? Hạ nhân nhân nhượng bao giờ? Vương Kiên nghi hoặc:
- Ngươi thật sự không biết tiểu nha đầu Tây Môn Tuyết đã cùng ngươi giao thủ? Gật đầu vụ hiểu:
- Vương phó đường muốn nói ả Hoa Sơn phái có tính danh là Tây Môn Tuyết? Vương Kiên gật đầu:
- Không sai! Chưởng môn nhân Hoa Sơn phái Tây Môn Quyền tuy đang bị bổn bang khống chế nhưng nha đầu Tây Môn Tuyết vẫn để bọn Phục Thanh Môn lung lạc! Ả bất chấp sinh mạng phụ thân ả, cứ kiên quyết đối đầu bổn bang! Ta nghĩ, ngươi nhân nhượng ả chính là hành vi phản lại bổn bang! Hoàng Định kinh tâm:
- Vương phó đường xin minh xét! Thứ nhất, hạ nhân không hề biết ả là Tây Môn Tuyết, càng không biết ả có phụ thân là chưởng môn phải Hoa Sơn! Thứ hai, hạ nhân nào có nhân nhượng ả, chính lúc hạ nhân sắp sửa lấy mạng ả thì có Nam Cung Hải xen vào! Vương Kiên lạnh giọng:
- Nếu ta nhớ không lầm, với chiêu lão Ưng Triển Dực ngươi đã đánh trúng vào mặt ả? Đã rõ, đích xác họ Vương đã âm thầm dõi nhìn từng hành vi của Hoàng Định, Hoàng Định vờ kêu lên:
- Lúc đó Vương phó đường cũng ở gần đó sao? Vương Kiên cố tình không đáp. Thay vào đó, họ Vương gằn giọng:
- Ngươi có hay không có đánh trúng mặt ả? Hoàng Định phải thừa nhận:
- Đúng vậy! Nếu không nhờ Bạch Hương chủ trước đó chỉ điểm, chiêu đó hạ nhân vị tất đã đắc thủ!
- Vậy ta hỏi ngươi, nếu ngươi không nhân nhượng, tại sao sau chiêu đó ả vẫn toàn mạng? Hoàng Định hoang mang:
- Chỉ với một chiêu như vậy, ả làm sao có thể mất mạng?
- Sao lại không? Với nội lực xấp xỉ ba mươi năm công phu tu vi như ngươi, nếu ngươi thật sự nhả kình, sao ả không thể mất mạng? Hoàng Định vờ ngơ ngác, trông rất thật:
- Nhả kình? Lúc đó chưởng tay của hạ nhân đâu có chạm vào mặt ả? Muốn nhả kình như Vương phó đường chỉ điểm, hạ nhân thiết tưởng cần phải nhả kình từ chưởng tay? Vương Kiên trố mắt:
- Ngươi không thể nhả kình từ những bộ vị khác, như cánh tay hoặc đầu vai chẳng hạn? Hoàng Định nhăn nhó:
- Muốn vậy, nhất định hạ nhân cần phải được Vương phó đường chỉ giáo thêm! Vương Kiên thu ánh mắt về:
- Quả thật ngươi không hề có ý nhân nhượng? Hoàng Định vờ kêu lên:
- Thật oan uổng cho hạ nhân! Nếu hạ nhân thật sự có ý đó... Vương Kiên đột nhiên xua tay, ngăn tiếng kêu của Hoàng Định lại:
- Mau im nào! Như có địch nhân vừa xuất hiện! Đúng lúc đó, cả Hoàng Định cũng nghe xa xa có tiếng Giang Nhật kêu:
- Vương Kiên! Ngươi đâu rồi? Hoàng Định thầm thán phục thính lực của Vương Kiên và lòng dặn lòng “Ta còn kém lắm”! Từ nay về sau, ta cần phải có một thái độ cảnh giác như họ Vương!” Lúc đó, có tiếng Vương Kiên vang lên ngay bên cạnh:
- Hộ pháp! Hạ toà ở đây! Vút! Vương Kiên định lách người bước ra thì từ bên ngoài Giang Nhật lao xộc vào! Nhìn thấy ngoài Vương Kiên còn có cả Hoàng Định, Giang Nhật hậm hực:
- Hai ngươi có chuyện đang bàn hay mải chuyện phiếm nên không biết tình thế đang rất nguy hiểm: Vương Kiên thất sắc:
- Hộ pháp muốn nói: Giang Nhật lừ mắt nhìn Hoàng Định:
- Ngươi còn ở đó làm gì? Hoàng Định nhăn mặt, định đứng lên, chợt Giang Nhật bĩu môi:
- Ngươi vẫn chưa khôi phục? Được rồi, cứ ở đấy! Còn Vương Kiên, theo ta! Giang Nhật và Vương Kiên vừa đi khỏi, Hoàng Cửu lập tức bước vào:
- Đệ không bị nghi ngờ chứ? Hoàng Định mỉm cười:
- Không! Dường như Vương phó đường không hề biết việc đệ lẻn đi! Tất cả cũng nhờ huynh đã giúp đệ! Hoàng Cửu sa sầm nét mặt:
- Ta không muốn bọn họ tìm thấy lệnh tôn, rồi dùng lệnh tôn để khống chế đệ như đa số bọn ta đều bị! Vụt đổi giọng, Hoàng Cửu chợt hỏi:
- Người đó thật sự không phải lệnh tôn? Hoàng Định nếu không vì lo lắng cho sinh mạng Hoàng Cửu có lẽ sẽ cho Hoàng Cửu biết sự thật! Lúc nãy, vì muốn dễ bề lẽn đi, Hoàng Định đã nói dối với Hoàng Cửu là có tình cờ phát hiện một người rất giống với thân phụ! Do thật lòng tin như vậy nên Hoàng Cửu mới hỏi câu này! Hoàng Định đành phải tiếp tục nói dối:
- Đệ chỉ nhìn lầm thôi! Có lẽ lúc đó trời đã tối, mục lực của đệ phần nào bị suy giảm! Hoàng Cửu thở dài:
- Tuy chưa biết tin lệnh tôn nhưng dẫu sao ngươi vẫn ung dung tự tại, không như gia quyến ta hiện đang bị sanh cầm! Để trấn an, Hoàng Định bảo:
- Huynh chớ quá phiền nào! Nhất định sẽ có ngày đệ giúp huynh và gia quyến đoàn tụ! Vút! Có bóng người lao xộc vào, làm Hoàng Định lại phải giật mình vì kém cảnh giác: Người đó chính là Vương Kiên. Y có vẻ khẩn trương:
- Nơi này không tiện lưu lại, Hộ pháp có lệnh, tất cả lập tức khởi hành! Định quay đi nhưng chợt nhớ Hoàng Định hãy còn mang nội thương, Vương Kiên bỗng ném cho Hoàng Định một vật:
- Ngươi tạm dùng hoàn linh đan này! Khi có dịp, ta sẽ chỉ dẫn ngươi cách toạ công trị thương. Vút! Vương Kiên lại khuất dạng, chứng tỏ lệnh của Giang Nhật là lệnh khẩn! Điều đó khiến Hoàng Cửu lo lắng:
- Không hiểu lại có chuyện gì xảy ra? Hoàng Định trấn an:
- Ở đây đã có Giang Hộ pháp và Vương phó đường, Hoàng huynh bất tất phải quá lo lắng! Hoàng Cửu lắc đầu:
- Ta nào lo cho ta! Thái độ của Vương phó đường làm ta thât sự lo cho đệ! Hoàng Định giật mình:
- Hoàng huynh phát hiện điều gì khả nghi? Hoàng Cửu đưa tay chỉ vào hoàn linh đan Hoàng Định vẫn cầm trên tay:
- Chính là hoàn linh dược này! Chưa bao giờ ta nhìn thấy Vương phó đường lo lắng cho ai như đối với đệ lúc này! Hoàng Định đưa mắt nhìn hoàn linh đan:
- Dùng linh đan để giúp đệ trị thương, không lẽ không đúng? Hoàng Cửu nhăn nhó:
- Không đúng ở chỗ Vương phó đường chưa bao giờ tự tay trao linh đan!
- Hay đây là độc dược? Hoàng Cửu giật mình, bảo:
- Chưa biết đúng sai thế nào, theo ta, đệ không nên dùng vẫn tốt hơn! Dứt lời, Hoàng Cửu lấy ra mấy hoàn linh đan khác:
- Dù sao đây vẫn là linh đan trị thương của bổn bang, đệ hãy dùng tạm. Hoàng Định mỉm cười nhận lấy và tiện tay bỏ hoàn linh đan của Vương Kiên vào bọc áo:
- Cũng được! Nhưng nếu Vương phó đường có hỏi, huynh cứ nói là đệ đã dùng! Hoàng Cửu gật đầu:
- Đương nhiên rồi! Đệ không dặn, ta cũng tự biết! Hoàng Định cảm kích:
- Huynh lại giúp đệ lần nữa, ân tình này... Bất chợt có tiếng Vương Kiên từ xa vang lại, phát to hiệu lệnh:
- Khởi hành! Lấy lại tư thế một vị Hương chủ, Hoàng Định ra lệnh:
- Hoàng Cửu mau đôn đốc huynh đệ! Chúng ta đã đến lúc lên đường! Nháy mắt với Hoàng Định, Hoàng Cửu hô thật to:
- Thuộc hạ tuân lệnh! Theo tình thế đẩy đưa, Hoàng Định sắp có cơ hội đi đến tổng đàn Kim Ma Bang.
-oOo-
Tác giả: GIẢ CỔ lONG
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: tieutang & thuylinh
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Đi bên cạnh Bạch Diệp, Hoàng Định vờ dò hỏi:
- Dường như Giang hộ pháp có điều gì bất ổn? Bạch Diệp cười gượng:
- Ta cũng cảm thấy lạ, nhưng không dám hỏi. Ngươi đang được Vương phó đường ưu ái, ta ngỡ ngươi đã biết rõ chuyện gì xảy ra! Hoàng Định hạ thấp giọng:
- Đêm qua, lúc Giang hộ pháp đột nhiên quay lại, đệ chỉ nghe tiếng được tiếng mất! Dường như tình thế có phần hung hiểm bất ngờ! Bạch Diệp bĩu môi:
- Nếu là tình thế hung hiểm nhất định chỉ đến từ Phục Thanh Môn! Nhưng nội nhật ngày nay, nơi ẩn náu của chúng thế nào cũng bị huỷ diệt! Ta nghĩ ngươi chỉ nghe lầm thôi! Tôn Lập bỗng từ phía sau nói xen vào:
- Hoặc hắn nghe lầm, hoặc hắn cố tình đề cao địch nhân, gây hoang mang trong bang! Thiết tưởng, phải bẩm báo chuyện này cho Giang hộ pháp liệu lý! Hoàng Định biết rõ Tôn Lập vẫn còn uất ức chuyện hôm qua nên cố tình tìm cách hại! Hoàng Định quay lại, lên giọng thách thức Tôn Lập:
- Tại hạ có nghe lầm hay không, Tôn Hương chủ có thể tự hỏi Giang hộ pháp! Tôn Lập cười lạt:
- Ngươi tưởng ta không dám sao? Đừng nghĩ có Vương phó đường đề bạt... Nhắc Vương Kiên, có Vương Kiên lên tiếng:
- Như bọn ngươi vừa đề cập đến bổn phó toà? Tôn lập vẫn sợ lúc Vương Kiên tự xưng là bổn phó toà! Y bối rối:
- Là hạ nhân đề cập! Do y... y... Nhìn theo hướng mắt của Tôn Lập, Vương Kiên bắt gặp vẻ mặt lo ngại của Hoàng Định:
- Y làm sao? Hoàng Định đành để cho Tôn Lập nói lại những lời vừa rồi! Nghe xong, Vương Kiên trợn mắt:
- Giang hộ pháp đã không thích thái độ nghe ngóng của ngươi, sao ngươi dám đem chuyện này nói cho mọi người biết? Hoàng Định đang lúc tin Vương Kiên không còn chút nghi ngờ về thân phận Hoàng Định đang có, nhưng qua thái độ lúc này của Vương Kiên, lòng tin đó của Hoàng Định phải lung lay! Hoàng Định biện bạch:
- Là người trong bang, hạ nhân có lo nghĩ đến chuyện bổn bang cũng là lẽ thường! Vả lại, hạ nhân chỉ dám bàn với Bạch Hương chủ và Tôn Hương chủ việc gây hoang mang là không đúng! Vương Kiên cười lạnh:
- Ngươi vẫn quen thói đôi co với thượng cấp? Chức Hương chủ của ngươi vẫn chưa đủ bảo vệ sinh mạng của ngươi đâu! Càng nghe Hoàng Định càng hiểu, hoặc Vương Kiên vẫn còn ý nghi ngờ hoặc Hoàng Định đã có thái độ đó làm Vương Kiên phật ý. Y đang cố tình buộc tội Hoàng Định! Hoàng Định đành nhượng bộ:
- Hạ nhân không dám! Nhưng Vương Kiên vẫn không buông tha:
- Bây giờ ngươi không dám nhưng sau này có ai ngăn được ngươi tái phạm? Bổn phó toà dù không muốn vẫn phải có thái độ ngăn ngừa! Hoàng Định hoàn toàn ngỡ ngàng khi nghe Vương Kiên đanh giọng hạ lệnh:
- Ngươi không xứng đáng là Hương chủ! Bổn phó toà thu hồi mệnh lệnh trước, đồng thời phục chức cho Lý Diệu! Hoàng Định phẫn nộ, những muốn gào toáng lên là bất phục! Nhưng chợt nghĩ không thể bỏ lỡ cơ hội được một lần đi đến tổng đàn Kim Ma Bang, Hoàng Định đành nhẫn nhịn:
- Thuộc hạ đa tạ lòng độ lượng của Vương phó đường! Dứt lời, Hoàng Định bỗng lấy làm kỳ khi nhìn thấy trong ánh mắt của Vương Kiên như vừa loé lên tia nhìn ngỡ ngàng! Và nếu như nhìn không sai, hiểu không sai thì Vương Kiên có lẽ không ngờ thái độ phục tùng quá dễ dàng của Hoàng Định! Có nghĩa là Vương Kiên chỉ muốn ở Hoàng Định có sự phản kháng? Vương Kiên muốn có cơ hội hợp lý để xử Hoàng Định nặng tay hơn? Hoàng Định không dám nghĩ tiếp vì e rằng càng nghĩ càng sai lạc và rốt cuộc vẫn không hiểu thực chất Vương Kiên muốn gì ở Hoàng Định! Không hề hay biết chuyện này Hoàng Cửu bỗng chạy xộc đến miệng hô hoán.
- Nguy rồi Hoàng Hương chủ! Lý Diệu đã lẻn bỏ đi từ lúc nào rồi! Được dịp, Tôn Lập quát lên:
- Tất cả là do Hoàng Định! Tuy bảo là tạo cơ hội cho Lý Diệu lấy công chuộc tội nhưng đó là kế y giúp Lý Diệu tẩu thoát! Hoàng Cửu kinh hãi, cố biện cho Hoàng Định:
- Hoàng Hương chủ không hề có ý đó! Tôn Hương chủ chớ... Tôn Lập lao đến Hoàng Cửu:
- Ngươi cũng vậy, dám lớn tiếng với thượng cấp ư? Đáng chết! Vù... Lách người ra thật nhanh, Hoàng Định đưa tay ngăn lại:
- Nếu vậy, đó là tội của Hoàng Định! Tôn Hương chủ chớ mượn cớ hành hạ thuộc cấp! Ầm! Tôn Lập không ngờ có Hoàng Định ra tay, tiếng chấn kình làm y bị chấn lùi! y càng quát tháo lớn hơn:
- Ngươi dám ư, Hoàng Định? Tội ngươi cố tình làm phản giờ đã rõ, chớ trách ta phải xử theo bang qui! Đỡ! Vù... Bất ngờ Vương Kiên từ phía ngoài xông vào:
- Ngươi lui mau, Tôn Lập! Ngươi không phải đối thủ của y! Hãy để bổn phó toà trị tội! Vù... Vù... Hoàng Định lần vừa rồi đã cố tránh, không ngờ lần này lại vô tình tạo cớ cho Vương Kiên xuống tay! Bị dồn vào thế cùng, Hoàng Định chỉ muốn buông bỏ tất cả, định cho Vương Kiên một bài học đích đáng! Nào ngờ, có tiếng quát của Giang Nhật vang lên:
- Dừng tay! Mệnh lệnh của hộ pháp, kể cả Vương Kiên cũng không dám kháng lệnh! Giang Nhật bước đến:
- Chuyện gì đã xảy ra? Sao Vương phó đường lại động thủ? Trước sự mục kích của nhiều người, Vương Kiên tuần tự thuật lại những gì đã xảy ra, kể từ khi Lý Diệu bị cất chức và bây giờ đã tẩu thoát! Giang Nhật quay sang Hoàng Định:
- Ngươi còn gì để biện bạch? Vờ sợ hãi, Hoàng Định cố làm cho giọng khàn đi:
- Như Vương phó đường vừa thuật lại, thuộc hạ thuỷ chung chỉ muốn tốt cho bổn bang! Việc Lý Diệu tẩu thoát tuy ngoài tiên liệu của thuộc hạ nhưng dẫu sao cách xử sự của thuộc hạ vẫn khiến huynh đệ khâm phục! Giang Nhật cười lạt:
- Huynh đệ khâm phục thì sao? Đó đâu phải lời giải thích hành vi của ngươi, dám động thủ với Vương phó đường? Hoàng Định làm ra vẻ mặt người oan uổng:
- Thuộc hạ nào dám động thủ với Vương phó đường? Cười đắc ý, Giang Nhật bảo:
- Thế còn việc động thủ với Tôn Hương chủ? Hoàng Định không dễ gì bị Giang Nhật dồn ép:
- Thuộc hạ không động thủ! Thuộc hạ chỉ muốn tránh cho Tôn Hương chủ những hành vi có thể khiến nhiều người bất phục! Giang Nhật trừng mắt:
- Ngươi nói thế là nghĩa gì? Hoàng Định giải thích:
- Do chưa biết lệnh cắt chức của Vương phó đường, phản ứng của Hoàng Cửu là tất yếu! Nói đúng hơn, Tôn Hương chủ chỉ cần giải thích rõ cho Hoàng Cửu hiểu là đủ, không giải thích gì mà đã ra tay, Tôn Hương chủ đã hành động sai! Tôn Lập nghe nóng cả mặt:
- Nhưng ta không chịu được thái độ lớn tiếng của y! Hoàng Định quay nhìn Tôn Lập:
- Và mỗi khi không chịu được, Tôn Hương chủ đều có hành vi tương tự, không kể gì đến nổi oan khiên của thuộc cấp? Tôn Lập đỏ mặt:
- Ta... Giang Nhật bỗng bật cười:
- Thôi, đủ rồi! Quả nhiên Tôn Lập ngươi đã sai! Vụt đổi giọng, Giang Nhật quay qua Hoàng Định:
- Nhưng dẫu sao ngươi cũng sai! Đã có Vương phó đường đứng sẵn ở đây, ta nghĩ, ngươi ra tay như vậy là quá sớm! Trừ phi Vương phó đường tụ thủ bàng quan, không ra tay can thiệp! Hoàng Định cúi đầu thấp xuống:
- Giang hộ pháp dạy rất đúng! Nhưng rất tiếc, lúc đó Vương phó đường đã cố tình làm ngơ! Thuộc hạ... Đến lượt Vương Kiên nóng mặt:
- Sao ngươi biết ta làm ngơ? Có cơ hội để trả đũa những hành vi khó hiểu trước đó của Vương Kiên, Hoàng Định lập tức chớp lấy:
- Có Bạch Hương chủ mục kích, Vương phó đường nói đi, giả như thuộc hạ không có phản ứng kịp thời, liệu Hoàng Cửu có còn toàn mạng không dưới chưởng của Tôn Hương chủ? Vương Kiên ấp úng:
- Ta... Lập tức quay qua Giang Nhật, Hoàng Định chợt cao giọng, vô tình làm cho giọng khàn khàn, giả vờ không còn nữa:
- Giang hộ pháp xin minh xét, dường như Vương phó đường đã cố tình gây khó khăn cho thuộc hạ! Ánh mắt của Giang Nhật bỗng loé lên kỳ dị, y như cố tình nói thật chậm:
- Giả như bổn hộ pháp cho phép ngươi, việc Vương Kiên cố tình làm khó, phản ứng của ngươi là thế nào? Hoàng Định khi nhận ra bản thân vừa trở lại giọng nói bình thường thì đã muộn! Để cứu vãn, Hoàng Định lại cúi thấp đầu phải và khi lên tiếng, Hoàng Định vì không dám mạo hiểm dùng lại giọng nói khàn khàn nên chỉ còn cách hạ thấp giọng:
- Mong hộ pháp lượng thứ, thuộc hạ chưa hề nghĩ đến điều này! Giang Nhật tỏ ra nôn nóng:
- Ta không hỏi ngươi nghĩ hay không nghĩ! Ta chỉ muốn biết, nếu Vương Kiên không phải thượng cấp của ngươi, lúc đó ngươi sẽ phản ứng ra sao? Hoàng Định vì hết đường lẩn tránh nên vụt ngẩng cao đầu:
- Nếu hộ pháp không bắt tội, được, thuộc hạ xin nói! Giả như Vương phó đường không là thượng cấp, phản ứng cửa thuộc hạ đương nhiên sẽ là phản kháng đến cùng! Vụt thở ra, Giang Nhật hỏi:
- Ngươi không ngại bản lãnh của Vương Kiên cao minh hơn? Hiểu rõ ẩn ý của Giang Nhật, Hoàng Định tuy thầm lo nhưng vẫn phải đáp:
- Chỉ cần mọi việc minh bạch, thuộc hạ không ngại! Bất quá... Giang Nhật bỗng lùi lại và bất ngờ ra lệnh:
- Được! Để xử trí việc này, bổn hộ pháp chấp thuận cho ngươi và Vương Kiên so tài! Vương Kiên vụt kêu:
- Hộ pháp... Giang Nhật đanh giọng:
- Ngươi là thượng cấp nhưng xử lý không minh bạch! Hoàng Định là kẻ dưới nhưng vẫn dám mạo phạm đến ngươi! Để công bằng, ngươi được quyền hạ thủ y nếu bản lãnh ngươi cao minh hơn! Ngược lại, nếu ngươi thất thủ, Hoàng Định sẽ thay ngươi đảm trách cương vị phó đường! Hai ngươi bắt đầu được rồi! Hoàng Định hoàn toàn hiểu tại sao Giang Nhật lại có quyết định này! Và do đã nghĩ được cách ứng phó, Hoàng Định nhanh chân tiến đến trước mặt Vương Kiên:
- Tuy Vương phó đường đã có ân chỉ điểm võ học cho thuộc hạ, nhưng lệnh bất khả kháng, thuộc hạ xin đắc tội! Dứt lời, Hoàng Định lập tức vồ hai tay vào Vương Kiên theo chiêu Hắc Hổ Thâu Tâm. Vù... Vương Kiên lạnh giọng:
- Được! Đã thế, ngươi đừng trách ta độc ác! Xem đây! Vù... Vù... Vương Kiên dùng cầm nã, định chộp cứng hai tay Hoàng Định! Hoàng Định tức thì biến chiêu:
- Lão Ưng Xua Khuyển! Xem song thủ của Vương Kiên như đôi khuyển, Hoàng Định vừa gạt ra vừa quấn chặt, không cho Vương Kiên thu về. Vù... Vương Kiên giật mình:
- Hảo thủ pháp! Hừ! Không thể thu tay về, Vương Kiên vụt đổi quyền thành chỉ, phất nhanh qua các huyệt Lao Cung và Khúc Trì của Hoàng Định. Veo... Veo... Hoàng Định mỉm cười:
- Trúng! Cố tình để hở huyệt Khúc Trì, hai chưởng tay của Hoàng Định lao thốc vào đại huyệt Khí Hải vào Cự Môn của Vương Kiên! Vù... Vương Kiên gầm lên:
- Ngươi định mạng đổi mạng ư? Tuy nói vậy, nhưng Vương Kiên biết, nếu Hoàng Định bị đánh trúng huyệt Khúc Trì bất quá Hoàng Định chỉ bị phế bỏ hai tay là cùng! Nhưng trước đó, huyệt Khí Hải và Cự Môn của y đã bị Hoàng Định chạm vào, cho dù nhẹ vẫn làm cho Vương Kiên mang thương tích nghiêm trọng, nếu không nói là mất mạng! Vương Kiên nào dám thí mạng chì vì một Hoàng Định nguyên là thuộc cấp! Do đó, Vương Kiên phải bật ngửa nửa thân trên về phía sau. Vút! Hoàng Định thấy cả song thủ của Vương Kiên lẫn đại huyệt Đan Điền đều để hở! Một ý nghĩ chợt đến với Hoàng Định! Muốn hạ thủ Vương Kiên chỉ cần tấn công ngay vào đại huyệt Đan Điền! Thế nhưng là thuộc cấp, hành vi này của Hoàng Định e khó thoát sự định tội của Giang Nhật! Hướng chi, giết Vương Kiên làm gì nếu có thể lưu lại chút tình để phòng chuyện mai hậu? Bỏ ngay ý định đó, Hoàng Định chộp ngay vào hổ khẩu tay Vương Kiên:
- Dừng tay! Vù... Nào ngờ, lúc ngã nửa người về phía sau, Vương Kiên đâu phải không có cách che kín môn hộ! Do đó, khi nghe Hoàng Định quát, đôi chân của Vương Kiên lập tức tung bắn lên cao:
- Chưa chắc như ngươi nghĩ! Đỡ! Vụt! Vụt! Bằng cách đó, Vương Kiên buộc Hoàng Định từ vị thế tấn công chuyển sang bị tấn công, và Hoàng Định có phần hốt hoảng khi trông thấy hai cước chân Vương Kiên cuộn đến quá nhanh! Nếu là bình thường, Hoàng Định chỉ cần đảo người là thoát! Nhưng nếu làm như thế ắt phải tự cáo tố thân phận, Hoàng Định càng thêm bấn loạn, chưa biết phải đối phó như thế nào! Tôn Lập ở bên ngoài nhìn vào, phấn khích kêu lên:
- Ngã này, ngã này! Tôn Lập rất mong điều đó xảy ra, có như thế y mới hả dạ! Nào ngờ, chính tiếng kêu của y lại là lời đề tỉnh cho Hoàng Định! Hoàng Định ngã thật nhưng là tự ngã! Vụt! Sau khi tự nghiêng người, ngã về một bên, Hoàng Định cũng bật tung một cước, quật thẳng vào hậu tâm Vương Kiên, lúc đó đang trong tư thế nằm ngang, vừa đúng tầm cước của Hoàng Định! Cững từ bên ngoài, Hoàng Cửu và Bạch Diệp cùng tán thưởng:
- Hay cho Phi Xà Cước! Vương Kiên đến lúc này mới tỏ ra bản lãnh cao minh. Toàn thân đang lơ lửng, người thì nằm ngửa, hai chân thì đưa cao, bỗng Vương Kiên khoắng loạn đôi chân làm cho thân hình vụt xoay lại, đổi nằm ngửa thành nằm úp mặt xuống! Nhờ đó, Vương Kiên có đủ thời gian để dùng hai tay như cương đao phạt mạnh vào cước chân của Hoàng Định! Vù... Vù... Một lần nữa tình thế liền thay đổi, đang là người tấn công, Hoàng Định lập tức bị họ Vương uy hiếp! Cước chân của Hoàng Định nếu vẫn giữ nguyên chắc chắn sẽ bị Vương Kiên phá huỷ bằng cách đoạn gãy! Hoàng Định đành phải thu về và nhân đó đứng lên! Vù... Vương Kiên thoát nguy, cũng chống hai tay xuống đất để cuộn người đứng lại nguyên vị! Vương Kiên trợn mắt nhìn Hoàng Định:
- Ngươi khá lắm! Nhưng muốn hơn ta, ngươi phải mất nhiều thời gian khổ luyện nữa! Hoàng Định vờ khiêm tốn:
- Thuộc hạ cũng biết như vậy nên càng thêm cảm kích Vương phó đường đã đôi lần chỉ điểm! Giang Nhật lên tiếng:
- Sao? Hai ngươi muốn dừng lại rồi sao? Vương Kiên bật cười:
- Chưa đâu hộ pháp! Nếu vì không tiếc y là bậc kỳ tài, rất cần cho bổn bang, hạ nhân đâu dễ buông tha: Giang Nhật quát:
- Vậy còn chờ gì nữa? Đánh! Vương Kiên thoáng ngỡ ngàng, do không nghĩ Giang Nhật lại quyết liệt đến vậy! Riêng Hoàng Định thì hiểu rõ nguyên do nên bất ngờ quát lên:
- Thuộc hạ xin đắc tội! Vương phó đường, đỡ! Vù... Hoàng Định vẫn đứng nguyên vị hất tay quật ra một kình! Vương Kiên sa sầm nét mặt:
- Thật không biết lượng sức! Đỡ đây! Vù... Song phương phát kình, quật vào nhau. Ầm! Hoàng Định loạng choạng thối lui, cố tình gào lên:
- Nếu thuộc hạ không bị nội thương chưa khỏi, chưởng này... Vương Kiên lao đến:
- Dù ngươi khỏi, ngươi là đối thủ của ta sao? Nạp mạng! Vù... Tâm tư bấn loạn, Hoàng Định vừa gào như vậy cốt y làm cho Giang Nhật chú tâm và mong y cho lệnh dừng lại! Nào ngờ, Giang Nhật vẫn đứng yên và như cũng muốn Vương Kiên đoạt mạng Hoàng Định! Đành phải mạo hiểm thêm một lần nữa, Hoàng Định xoay tay phát kình:
- Vương phó đường nhất quyết nặng tay sao? Được! Thuộc hạ buộc phải liều mạng! Đỡ! Vù... Vù... Đúng lúc đó, có tiếng Tôn Lập hô hoán:
- Hộ pháp! Ở phía trước có tín hiệu! Là lệnh của Bang chủ! Giang Nhật đảo mắt nhìn thật nhanh và lập tức hạ lệnh:
- Dừng tay! Chỉ trông chờ mỗi một điều này, Hoàng Định vờ như người kiệt sức, ngã lăn tròn xuống đất! Nhờ đó, Vương Kiên vì đã nghe hiệu lệnh của Giang Nhật nên không thể kháng lệnh bằng cách ngoặc chưởng kình, quật đuổi theo Hoàng Định, Vương Kiên đành thu chiêu! Nhìn Hoàng Định đang lồm cồm đứng dậy với sắc mặt tái mét, Giang Nhật nói bằng giọng vô biểu cảm:
- Thân thủ như ngươi nếu chỉ cho giữ chức Hương chủ là uổng phí! Bổn hộ pháp đặc cách giao cho ngươi cương vị sứ giả! Lần này về tổng đàn, ngươi tìm đến Đường chủ Nội Đường để nhận lệnh! Quay qua Vương Kiên đang giữ thái độ dè dặt, Giang Nhật bảo:
- Y đã là sứ giả, đối xử với y như thế nào, ngươi đã biết, ta không cần nhắc lại! Ta phải đến nhận lệnh của Bang chủ, khi quay lại, ta hy vọng ngươi có lời bẩm phúc rõ ràng! Vương Kiên khom người:
- Hạ toà đã rõ! Giang Nhật ném cho Hoàng Định một cái nhìn kỳ bí, sau đó mới chịu lao đi! Vút! Nhìn theo, Hoàng Định vẫn còn thấy ở phía chân trời một vài tia hoả quang màu vàng chói! Hoàng Định ghi nhận, hoả quang mang màu vàng là tiêu ký cho Bang chủ Kim Ma Bang! Kim có sắc vàng, dùng hoả quang màu vàng là hợp lý! Đang mải nhìn, Hoàng Định giật mình khi nghe thanh âm của Vương Kiên vang lên ngay bên cạnh:
- Sứ giả là người ban phát mọi mệnh lệnh của Bang chủ, cũng là những người tin cẩn của Bang chủ! Hạ toà không dám vượt quyền, mong sứ giả cho lệnh! Hoàng Định càng nghe càng thấy phấn chấn! Hắng giọng, Hoàng Định bảo:
- Nhờ Vương phó đường tiếp tục đưa huynh đệ về tổng đàn! Hoàng mỗ đang mang nội thương, rất cần nghỉ ngơi! Vương Kiên lập tức tuân theo:
- Lên đường!
-oOo-
Tác giả: GIẢ CỔ lONG
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: tieutang & thuylinh
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Với thân phận một sứ giả, mỗi khi cần dừng lại để nghỉ chân hoặc nghỉ qua đêm, Hoàng Định đều được dành riêng cho một gian trại! Đêm nay cũng vậy, Hoàng Định đang ngồi dưỡng thần bỗng nghe bên ngoài có tiếng Vương Kiên nói với Hoàng Cửu:
- Ta có lệnh khẩn, cần gặp ngay sứ giả! Không chờ Hoàng Cửu vào hỏi, Hoàng Định lớn tiếng gọi:
- Vương phó đường vào đi! Hoàng mỗ vì chưa khôi phục nên không khỏi khiếm lễ! Mong chớ trách! Vương Kiên bước vào, sắc mặt có phần kỳ lạ:
- La đường chủ có chuyện khẩn trương, đang chờ sứ giả ở phía bắc, cách đây năm dặm! Hoàng Định ngạc nhiên:
- La đường chủ đã quay về rồi sao? Hiểu ý Hoàng Định muốn hỏi gì, Vương Kiên đáp:
- Bấy lâu nay La Đường chủ vắng mặt vì bận thi hành mệnh lệnh khác của Bang chủ! Hoàng Định động tâm:
- Một mệnh lệnh mà đến cả Giang hộ pháp cũng không biết? Vương Kiên cười nụ:
- So về thứ bậc, Giang hộ pháp tuy có thân phận cao hơn nhưng riêng về độ tin cẩn, Giang hộ pháp lại không bằng! Hoàng Định cau mày:
- Có phải vì thế, La Đường chủ, thay vì đến tận đây để gặp mỗ là một sứ giả, lại cho đòi mỗ đến gặp mặt: Vương Kiên nghiêm giọng:
- Có điều này e sứ giả chưa hiểu! Tuy đã được hạ toà bẩm báo nhưng La Đường chủ hầu như vẫn chưa hài lòng với quyết định của Giang hộ pháp!
- Về việc mỗ được đưa lên hàng sứ giả?
- Hạ toà cũng nghĩ như vậy! Vương Kiên tuy đáp nhưng không dám nhìn ngay vào mặt Hoàng Định. Hoàng Định chợt hiểu:
- Mỗ muốn biết một sự thật, phải chăng chính Vương phó đường cũng bất phục quyết định của Giang hộ pháp? Vương Kiên lập tức lắc đầu:
- Không đúng! Hạ toà chỉ là người có bổn phận bẩm báo tất cả những gì xảy ra trong Đường, còn nghĩ như thế nào đó là quyền của La Đường chủ! Những lời khi nãy chỉ là do hạ toà tự đoán ra, hy vọng sẽ giúp cho sứ giả dễ có cách ứng phó! Hoàng Định cười lạt:
- Lệnh đòi của La Đường chủ nếu mỗ không thi hành thì sao? Vương Kiên lại loé lên tia nhìn kỳ dị:
- Theo lý thì không sao! Nhưng nếu xét về tình hạ toà nghĩ, sứ giả nên cân nhắc kỹ! Hoàng Định thở ra:
- Nếu là vậy, mỗ chỉ còn cách thi hành? Vương Kiên bước tránh qua một bên:
- La Đường chủ đang nóng lòng chờ đợi, mong sứ giả chớ quá chậm! Hoàng Định vươn vai đứng lên:
- Mỗ muốn đưa Hoàng Cửu theo chuyến này... Vương Kiên xua tay:
- Không nên và cũng không cần! Nghe đâu, sau lần này, bổn Đường sẽ không quay về tổng đàn! Phần sứ giả thì phải đến nhận lệnh ở nội đường Đường chủ, có đưa Hoàng Cửu theo e bất tiện! Hoàng Định cười nhẹ:
- Vậy phiền Vương phó đường lui cho! Mỗ có việc muốn phân phó cho Hoàng Cửu, sau sẽ đến chỗ La Đường chủ! Rồi không chờ Vương Kiên có thái độ, Hoàng Định cao giọng nói:
- Hoàng Cửu! Vào đây nào! Xem đó là lệnh trục khách, Vương Kiên lập tức lui đi! Chờ Hoàng Cửu đã đi vào, Hoàng Định bỗng hạ thấp giọng:
- La Đường chủ là người như thế nào? Hoàng Cửu nhăn nhó:
- Ta không rõ lắm! Chỉ biết, có nhiều chuyện tuy Vương phó đường không hài lòng nhưng La Đường chủ vẫn làm theo ý riêng, đôi khi bất chấp cả những lời khuyên ngăn của những hộ pháp bất ngờ có mặt! Hoàng Định mỉm cười:
- Đó là thái độ của người được Bang chủ ưu ái! Ngoài ra, như đệ còn nhớ, Chu Thất từng bảo đệ, đi gặp La Đường chủ là làm quỷ phong lưu! Câu nói này hàm ý gì? Hoàng Cửu bĩu môi:
- Cũng dễ hiểu! Vì La Đường chủ là nữ nhân nên mới có lời xầm xì này! Hoàng Định thở phào:
- La Đường chủ là một nữ nhân thật sao? Đệ không ngờ đấy! Dứt lời, Hoàng Định quay lưng bước đi! Nhưng chợt nhớ một việc, Hoàng Định dừng lại:
- Lần này có lẽ đệ phải chia tay với huynh! Nếu tiện, huynh nên đến với Bạch Hương chủ! Hoàng Cửu gật đầu:
- Những lời Vương phó đường vừa nói, ta đã nghe. Đệ yên tâm, ta biết tự lo liệu! Thở ra, Hoàng Định bảo:
- Vậy là đệ yên tâm rồi! Riêng những gì đệ đã hứa, đệ sẽ không quên! Hoàng Cửu hạ giọng thì thào:
- Nhưng đệ đừng quá mạo hiểm! Hoàng Định cười lớn:
- Đệ biết rồi! Và đệ cũng biết tự lo liệu! Hoàng Định cười vì từ khi biết La Đường chủ là nữ nhân, trong lòng cảm thấy yên tâm lạ! Tuy nhiên, La Đường chủ lại là kẻ không thể xem thường, đúng như Hoàng Cửu nói và trái với những suy nghĩ quá chủ quan của Hoàng Định! Đầu tiên, đón tiếp Hoàng Định ngay bên ngoài một khu trang viện hoang phế là một ả thị nữ hống hách:
- Ngươi là Hoàng Định, nhân lúc La Đường chủ không có mặt đã được Bạch Diệp thu nhận vào bang? Hoàng Định cười nhẹ:
- Tuy chưa có sự chấp thuận của La Đường chủ nhưng ta nghĩ mọi việc đã được Vương phó đường bẩm báo? Hàm ý của Hoàng Định là muốn nhắc đến thân phận một sứ giả, hy vọng ả sẽ biết điều hơn! Nào ngờ, hiểu thì có hiểu nhưng ả vẫn không thay đổi thái độ! Trái lại, ả còn bĩu môi:
- Ngươi đừng đem hai chữ sứ giả loè ta! Không những thế, ta còn muốn biết ngươi có tài cán gì, đáng để Giang hộ pháp xem trọng! Tiếp chiêu! Vù... Ả xuất thủ quá bất ngờ khiến Hoàng Định phải vừa nhảy lùi vừa kêu lên:
- Ta đến đây là để gặp La Đường chủ. Đây là cách tiếp người của La Đường chủ sao? Ả vẫn nghênh ngang tiến đến:
- Không sai! Có thắng ta, ngươi mới được La Đường chủ tiếp kiến! Đỡ! Vù... Hoàng Định lại lùi nữa:
- Nếu vậy, ta cần gì phải đến gặp La Đường chủ! Ta đi đây! Lập tức, từ trong trang viện có năm bóng hồng lao ra. Vút! Vút! Họ chỉ lao ra và đứng rải rác tứ phía nhưng Hoàng Định thì hiểu rõ lời nói của ả kia đang lên tiếng:
- Ngươi dám bỏ đi là kháng lệnh, bọn ta lấy mạng ngươi để bẩm báo với La Đường chủ! Tiếp chiêu! Vù... Hoàng Định cố ý cười lớn:
- Vậy là thế nào đây? Không gặp La Đường chủ thì mất mạng, muốn gặp La Đường chủ thì phải thắng ngươi. Ta hiểu như vậy đúng chứ? Vẫn giữ nguyên chưởng kình, ả nọ gằn giọng:
- Đó là mệnh lệnh của La Đường chủ, ngươi không còn cách nào chọn lựa! Xuất chiêu đi! Thấy đã cười lớn nhưng thuỷ chung vẫn không nghe thanh âm của bất kỳ ai xen vào, nhất là thanh âm của vị La Đường chủ quá đỗi kỳ bí, Hoàng Định gầm lên:
- Vậy ta đành phải đắc tội! Đỡ! Vù... Ầm! Ả nọ lảo đảo:
- Khá lắm! Kể ra cũng có đôi chút thực lực, không ngoài sự tiên liệu của La Đường chủ! Đó mới chỉ là đệ nhất Quan! Còn đây là đệ nhị Quan! Đánh! Sau tiếng hét của ả, cả ả lẫn năm bóng hồng khi nãy đồng loạt ra tay, vây kín Hoàng Định. Vù... vù... Hoàng Định giật mình:
- Là đệ nhị Quan? Nghĩa là ta phải thắng tất cả bọn ngươi? Đây là chủ ý của ai vậy? Vút! Từ trong trang viện lại có thêm một nhân vật nữa xuất hiện! Nhân vật này lên tiếng:
- Là chủ ý của ta! Đưa mắt nhìn, Hoàng Định thấy đó là một phụ nhân đã luống tuổi với hai mắt bén như ánh đao! Hoàng Định vừa lo tránh chiêu của sáu ả kia vừa hỏi:
- Tôn giá là La Đường chủ? Phụ nhân nọ bật cười:
- Chưa đâu! Ngươi sẽ gặp La Đường chủ nếu qua được Lục Hợp Khổn Tiên Trận! Hoàng Định giật mình và bắt đầu lo ngại! Vì nếu sáu ả nọ thật sự thi triển Lục Hợp Khổn Tiên Trận, tuy không chắc làm khó dễ Hoàng Định nhưng muốn phá Hoàng Định phải để lộ bản thân am tường kỳ môn trận thế! Và việc để lộ này chắc chắn sẽ đưa Hoàng Định vào tình huống thập phần khó khăn. Vì không muốn để lộ, cũng không muốn bị sáu ả kia gây phương hại, Hoàng Định đành phải tuỳ cơ ứng biến! Trước tiên là phải chú mục vào trận thế, Hoàng Định không được phép sơ suất! Nói thì dễ nhưng khi thực hiện lại quá khó khăn! Biết rõ đây là Lục Hợp Khổn Tiên Trận, tất biết rõ những biết hoá của trận thế, Hoàng Định phải làm sao vừa không bị trận thế không gây hại vừa phải vờ làm ra vẻ không hiểu biết chút nào về trận thế! Có nghĩa là Hoàng Định dù biết rõ phải di chuyển như thế nào để không bị trận thế làm cho rối loạn nhưng không thể tự ý di chuyển như vậy! Nói cách khác, Hoàng Định còn phải tự đi đưa mình vào vị trí nguy hiểm nhất của trận thế! Hoàng Định đang làm như vậy! Vừa bước chếch qua mé tả, Hoàng Định liền nghe ả khi nãy hét lên:
- Ngươi muốn chết sớm! Đánh!
Ào... Ào... Vù... Vù... Để vượt qua nguy hiểm này, nếu không sợ ai khác dò xét và nhận ra lai lịch Hoàng Định chỉ cần vọt tung người lên cao là khỏi! Rất tiếc, Hoàng Định đang là người chưa biết gì về khinh thân pháp, có giở khinh thân pháp ra là lạy ông tôi ở bụi này ngay! Không thể tung lên cao thì Hoàng Định ngồi thụp người xuống! Vụt! Đồng thời, Hoàng Định đưa chân ra, quét mạnh thành vòng, lướt nhanh qua phần hạ bàn của sáu ả nọ.
- Xem đây! Vù... vù... Ở bên ngoài, phụ nhân kia gật gù:
- Đây là chiêu Độc Xà Tảo Động! Sáu ả nọ đang lo uy hiếp Hoàng Định không ngờ bị tấn công ở hạ bàn nên nhất tề nhảy lên cao. Vút! Vút! Tuy có dịp may nhưng biết Lục Hợp Tiên Trận vẫn còn nguyên và cùng dâng lên cao như họ đang nhảy, Hoàng Định hơi nghiêng người, cố tình quất cước vào một ả:
- Đỡ! Vụt! Phụ nhân ở bên ngoài cau mặt:
- Phi Xà Cước? Ả nọ vì lo thân nên phải hạ chưởng tay xuống, gạt vào cước của Hoàng Định. Vù... Hoàng Định lẹ chân thu về, rồi bất ngờ bật tung chân bên kia, quật vào ả khác:
- Phần của ngươi đây! Vụt! Ả nọ cũng có phản ứng tương tự như ả lúc nãy! Và khi ả vừa hạ chưởng tay xuống, ở bên ngoài, phụ nhân nọ giẫm chân kêu lên:
- Bọn ngươi lầm kế của y rồi! Hoàng Định cũng thu chân về và bất thần tung toàn thân lao chếch vào ả thứ ba:
- Đỡ! Ả này bị Hoàng Định chộp vào như chiêu Hắc Hổ Thâu Tâm, ả luống cuống hất mạnh chưởng tay ra:
- Ngươi muốn chết! Vù... Vù... Hoàng Định nghiến răng nhả kình. Vù... Ầm! Tiếng chấn kình bức Hoàng Định phải bật ngược về phía sau, khiến ả vừa chạm kình phải đắc ý kêu lên:
- Y không đủ nội lực!? Tuy nhiên, phụ nhân ở bên ngoài lại hô hoán:
- Lại trúng kế nữa rồi! Phát động lại trận thế, mau! Nhưng, Hoàng Định đã cười vang:
- Muốn phát động lại ư? Muộn rồi! Ha... ha... Và Hoàng Định lại chộp ngay vào ả mà Hoàng Định vừa cố tình để bị bật đến! Vù... Ả này là ả ngay lúc đầu đã tỏ ra hống hách với Hoàng Định! Ả nghiến răng:
- Ngươi thật giảo quyệt! Đỡ! Ào... Ào... Ầm! Hoàng Định do nhận ra ả nên không hề có ý định nương tay! Hoàng Định bám sát vào ả:
- Bạch Thố Thu Nguyệt! Đỡ!
Bốp bốp bốp Bị Hoàng Định quật mấy tát liên tiếp vào mặt, ả nọ cố chịu đòn, miệng the thé kêu lên:
- Lập lại trận thế! Đánh! Lập tức, khi biết từ nãy giờ đã bị Hoàng Định hí lộng, bọn họ liền lập lại thế trận, quyết phục thù! Ào... Ào... Hoàng Định cố ý chờ cho trận thế thành hình mới gầm lên:
- Nếu La Đường chủ không kịp thời xuất hiện và cho trận thế triệt thoái, chớ trách Hoàng mỗ sao không nể mặt! Ả vừa bị ăn tát lập tức quát lên:
- Ngươi không nể mặt thì sao? Đánh! Ào... Àơ... Hoàng Định vờ lúng túng chịu một kình. Ầm! Cũng là vờ lảo đảo, Hoàng Định bước luôn vào chỗ hở duy nhất của trận thế lúc này:
- Hãy cẩn trọng! Vù... Bung! Do đánh trúng vào yếu điểm của thế trận, Hoàng Định làm cho một ả phải loạng choạng thối lui, khiến trận thế vô tình bị rối loạn! Không bỏ lỡ cơ hội, Hoàng Định cuộn thẳng vào ả cạnh đó:
- Hãy xem chừng huyệt Khí Hải! Miệng bảo sao, tay làm vậy, Hoàng Định làm cho ả nọ phải lo giữ huyệt Khi Hải, quên mất phối hợp thế trận! Phát hiện điều đó, ả hống hách rống lên:
- Đừng để y làm cho rối loạn! Tận lực lên nào! Vù... Vù... Càng nghĩ càng cảm thấy căm tức ả nọ, Hoàng Định lập tức thu chiêu, quay lại đội diện với ả:
- Ngươi không bị rối loạn sao? Xem đây! Vù... Hoàng Định một tay chộp vào đầu ả, tay còn lại lăm le gõ vào huyệt Kiên Tĩnh cũng của ả! Ả như không muốn bị rối loạn, tránh bị những ả còn lại chê cười! Ả rít lên:
- Chớ lo cho ta! Đánh! Ả cố tình duy trì trận thế vì ả biết nếu trận thế có duy trì thì chiêu của Hoàng Định rồi thế nào cũng tự hoá giải! Đúng như vậy, toàn thân Hoàng Định ngay lập tức bị năm ả kia uy hiếp. Ào... Ào... Vù... Vù... Không thể ngờ ả lại kiên gan đến vậy, khác xa tâm tính của những nữ nhân thông thường, Hoàng Định vụt nhớ đến thái độ ngượng ngùng của Tây Môn Tuyết độ nào! Và nhớ nên Hoàng Định bất ngờ biến chiêu, quyết cùng ả hống hách này thi gan! Hoàng Định hạ tay xuống, điểm luôn vào Nhũ Hoa Huyệt của ả. Vù... Hoá ra ả cũng dễ ngượng ngùng như bao nữ nhân khác! Đễ tránh bị chạm vào chỗ kín, ả đỏ mặt bước lùi. Vút! Hoàng Định nhân đó bám theo, vô tình làm cho nhưng chiêu uy hiếp của năm ả kia rơi vào khoảng không. Bị truy đuổi, ả hống hách nổi giận:
- Cuồng đồ vô sỉ! Ta phải giết ngươi! Vù... vù... Thường là vậy, giận quá mất khôn, ả không còn nghĩ gì nữa đến việc duy trì trận thế. Ả đang muốn tự tay trừng trị Hoàng Định cho hả cơn giận! Thấy ả đã trúng kế, Hoàng Định hùng hổ khác thường:
- Ta là sứ giả, ngươi giết được sao? Đỡ! Vù... Ầm! Ả bị chấn lùi! Hoàng định tiến lên:
- Vẫn chưa đủ đâu! Đỡ! Vù... Ầm! Ả bắt đầu bật máu ở khoé môi! Hoàng Định vẫn chi trì cục diện:
- Còn chưa có lời tạ tội ư? Đỡ! Vù... Có tiếng phụ nhân ban nãy vang lên:
- Chớ quá bức người! Tiếp chiêu! Vù... Buộc được phụ nhân nọ phải ra tay, vừa mỉm cười Hoàng Định vừa lùi lại:
- Thế nào? Tôn giá có thừa nhận tại hạ đã vượt qua đệ nhị quan chưa? Phu nhân nọ phẫn nộ:
- Nhưng vẫn còn ta, đệ tam quan đây! Hãy lo lấy mạng! Đỡ! Vù... Vù... Hoàng Định giật mình:
- Lại có đệ tam quan nữa sao? Được! Vậy thì đỡ! Vù... Ầm! Hoàng Định lảo đảo, thế mới biết nội lực của phụ nhân nọ thật uyên thâm! Phụ nhân nọ cười lạt:
- Ngươi còn tự đắc nữa không? Đỡ! Vù... vù... Hoàng Định nghiến răng:
- Đủ chứng tỏ La Đường chủ không hề có thành ý! Tại hạ bất phục! Chết thì chết! Tại hạ cũng phải bảo lưu lập trường! Đỡ! Vù... Ào... Ào... Ầm! Đến lượt Hoàng Định phải bật máu ở khoé miệng! Phụ nhân nọ không buông tha, cứ lừng lững tiến đến:
- Hãy dập đầu tạ tội, mau! Vù... Vù... Hai chữ dập đầu làm cho Hoàng Định nghĩ ra cách ứng phó! Vờ phát kình, Hoàng Định chờ cho hai kình sắp chạm nhau liền khom người ngã lăn xuống. Phịch! Đắc ý, phụ nhân nọ tiến lại thật gần:
- Người chưa biết ta là... Từ dưới đất, Hoàng Định bật người tung lên:
- Đến lượt mụ đây! Vù... Ầm! Do quá bất cẩn, phụ nhân nọ phải bị trúng kình! Tuy nhiên, phụ nhân nọ xem ra vẫn ung dung:
- Ngươi dù gian xảo vẫn còn kém so với bản nương nương Thi Quái ta! Đỡ! Vù... Hoàng Định thất sắc:
- Mụ là Thi Quái, trong Tửu Thi Nhị Quái?! Chính lúc đó, từ trong trang viện có một tiếng thét vang ra:
- Đủ rồi! Dừng lại! Mụ Thi Quái tỏ vẻ miễn cưỡng, hướng vào trong phát thoại:
- Tiểu tử xem ra vẫn bất phục, La Đường chủ cần phải để bổn nương nương trừng trị hắn! Thanh âm La Đường chủ lại vang ra:
- Hắn không phải đối thủ của nương nương! Đừng quên hắn là sứ giả hãy đưa hắn vào gặp ta! Mụ Thi Quái hậm hực, cố ý làm trái lệnh một phần:
- Ngươi vào đi, La Đường chủ có lệnh rồi đó! Không được ai đưa đi.
Hoàng Định vờ thất thểu bước vào! Trang viện mang vẻ ngoài hoang phế, dĩ nhiên vì trang viện đã bị bỏ hoang từ lâu! Thế nhưng, ngay từ những bước chân đầu tiên tiến vào viện, Hoàng Định nhận ra ngay những dấu hiệu chứng tỏ sự tinh tế của nữ nhân, cụ thể ở đây là sự tinh tế đến mức độ quá ư mẫn cảm của La Đường chủ! Trừ những nơi đã quá hư hại, không còn sử dụng được nữa, từng đường đi dẫn đến từng gian phòng đều được La Đường chủ cho người dọn dẹp tinh tươm, đến nỗi không thể nói đó là nơi lâu năm không người cư ngụ! Những ý nghĩ khinh thường một nữ nhân là Đường chủ đã từng xuất hiện trong Hoàng Định thì giờ đây thay vào đó phải là những ý nghĩ dè dặt! Một người không hề xem nhẹ bất kỳ tiểu tiết nào như La Đường chủ, người đó tuyệt đối không thể xem thường! Như vậy, Hoàng Định phải hiểu ba quan ải vừa vượt qua cũng không ngoài những sắp đặt có ý đồ rõ ràng của La Đường chủ! Và đó là ý đồ gì, chính lúc này đó là việc Hoàng Định cần phải tìm hiểu! Tuyệt nhiên không thể xem đó chỉ là cách thăm dò sở học của Hoàng Định một cách đơn giản như lời ả hống hách đã nói trước! Vì nếu chỉ là như thế, cớ gì mụ Thi Quái cứ hung hăng, không phục lắm mệnh lệnh phải dừng lại của La Đường chủ? Vả lại, nếu bất kỳ sứ giả nào của Bang chủ cũng bị La Đường chủ thăm dò sở học, không lẽ La Đường chủ không còn việc gì để làm ở đệ Ngũ Đường, là nơi La Đường chủ có trách nhiệm chấp chưởng? Tuy vờ đuối sức để có thể vừa đi thật chậm vừa ngẫm nghĩ đến minh bạch định ý của La Đường chủ, cuối cùng Hoàng Định cũng phải đi đến nơi phải đến! Sau một cánh cửa khép hờ, thanh âm của La Đường chủ vang ra:
- Ngươi biểu lộ sự bất phục bằng cách bắt ta phải chờ lâu đến thế sao? Hoàng Định lập tức nghĩ ra phương lược đối phó:
- Thiển nghĩ, Đường chủ nên xem lại cách đón của Đưởng chủ dành cho một sứ giả như tại hạ! Một tràng cười lãnh lót liền vang ra:
- Ái chà! Ngươi cũng biết cách uy hiếp người khác, tuy thời gian đầu nhập vào bổn bang không lâu! là Vương phó đường bày cho ngươi? Hoàng Định quyết định theo đuổi đến cùng phương lượt đang vận dụng:
- Tài không đợi tuổi, Đường chủ đã nghe ai nói như thế bao giờ chưa? Nếu đã nghe, hẳn Đường chủ nên hiểu và đừng bao giờ đo lường người khác bằng cách tính thời vào số thời gian của người đó xem là lâu hay mau! Thanh âm của La Đường chủ dường như bớt khinh thị:
- Ý ngươi muốn nói đến việc đặt ngươi làm sứ giả là đúng người đúng việc? Hoàng Định cố tình làm cao:
- Trừ phi đích thân La Đường chủ chỉ ra tại hạ có điểm nào bất xứng! Lập tức có tiếng mời Hoàng Định vào:
- Nói hay lắm! Được! Vào đi! Ta nhất định sẽ phát hiện chỗ bất xứng của ngươi! Hoàng Định mở cửa bước vào, và lập tức không giấu bởi sự sửng sốt! Bởi ngồi sẵn trong gian phòng không chỉ duy nhất có một người! Họ có tất cả ba người và trong đó có một người Hoàng Định không thể nào quên! Ngoài người đó ra, chỉ còn lại một nam một nữ. Nam thì trung niên, với sắc mặt nghiêm nghị thường có ở người đứng tuổi! Nữ thì sắc nước hương trời và niên kỷ nhiều lắm chỉ chừng đôi mươi là cùng! Phát hiện vẻ mặt sửng sốt của Hoàng Định, nhân vật mà Hoàng Định quen mặt lên tiếng:
- Như ngươi có quen biết một trong ba người bọn ta? Hoàng Định lập tức phủ nhận:
- Đây là lần đầu tiên tại hạ được diện kiến tam vị! Nhân vật nọ vẫn cật vấn:
- Vậy tại sao ngươi có sắc mặt đó? Hoàng Định chọn một cách phù hợp nhất:
- Bất thần gặp một nữ nhân có nhan sắc tuyệt trần như La Đường chủ đây, tại hạ nghĩ đến các hạ cũng phải có sắc mặt như vậy! Nhân vật nọ cười lạnh:
- Ngươi đã tự cáo giác ngươi rồi! Chính người vừa bảo ngươi chưa từng gặp ai trong bọn ta, vậy tại sao ngươi biết đây là La Đường chủ? Hoàng Định cười lớn:
- Tại hạ không điếc cũng không mù! Việc dễ như thế cớ sao các hạ phải hỏi? Ha... ha... Nhân vật nọ sa sầm nét mặt:
- Câm ngay! Ngươi chỉ là một sứ giả, ai cho ngươi cười trước mặt bổn Hộ pháp là ta? Hoàng Định sợ hãi:
- Xin thứ lỗi, tại hạ không biết các hạ là Hộ pháp! Nhân vật nọ gằn giọng:
- Vậy ngươi cho ta là ai? Hoàng Định chớp nhẹ mắt:
- Bình thường mà nói, tại hạ chỉ nghĩ các hạ là người... Mà không, là một trang tài tử tìm khách má hồng! Nữ nhân xuân sắc mà Hoàng Định cho là La Đường chủ vụt vỗ tay reo lên:
- Nói thật hay! Từ Hộ pháp thôi đừng nghi ngờ nữa! Những gì hắn nói đều là sự thật! Nhân vật Hộ pháp họ Từ cao giọng:
- Thế nào là sự thật? Hắn vẫn chưa nói tại sao biết nàng là La Đường chủ? Nữ nhân phì cười:
- Thì hắn nói rồi, hắn không mù cũng không điếc. Vì không điếc nên hắn nhận ra thanh âm của La Nhược Phi này là thanh âm nữ nhân! Và hắn không mù nên dễ dàng nhìn thấy ở đây chỉ có một nữ nhân duy nhất! Nhân vật họ Từ vẫn hậm hực:
- Nhưng hắn vẫn tỏ ra sửng sốt, chứng tỏ. . La Nhược Phi cướp lời:
- Chứng tỏ hắn cũng biết thế nào là cái đẹp! Hắn nói đúng, nhớ lại lần đầu Từ Hộ Pháp gặp ta, sắc mặt của Từ Hộ pháp cũng y như vậy! Thấy họ Từ không còn gì để nói, La Nhược Phi đưa mắt nhìn Hoàng Định:
- Ngươi cũng phải đổi cách xưng hô! Vị đây là Từ Bình, cùng là Hộ pháp ngang hàng với Giang Hộ pháp! Còn vị đây là... Nhân vật trung niên kia chợt lên tiếng:
- Ta họ Lưu, gọi đủ là Lưu Hoàng! Không lẽ ngươi chưa từng biết ta là Trang chủ Lưu gia trang đã vang danh võ lâm? Hoàng Định khẽ cúi đầu:
- Đối với những nhân vật võ lâm, vãn bối hãy còn ấu trĩ! Cho hỏi, Lưu trang chủ đang đảm đương trọng trách gì trong bang? Thấy La Nhược Phi định nói, Lưu Hoàng dùng ánh mắt ngăn lại, sau đó lên tiếng hỏi Hoàng Định:
- Ngươi cần biết để làm gì? Hoàng Định ngẩng đầu lên:
- Như La Đường chủ vừa căn dặn, vãn bối chỉ muốn biết để tiện bề xưng hô! Lưu Hoàng xua tay:
- Như vậy thì không cần! Ngươi chỉ biết ta là thượng cấp của ngươi, vậy là đủ! Rõ chưa? Hoàng Định đáp:
- Hạ nhân rõ rồi, thưa Lưu thượng cấp! La Nhược Phi bật cười:
- Hoá ra ngươi cũng biết bông đùa! Cách gọi của ngươi làm ta không nhịn được cười! Ha... Ha... Lưu Hoàng nhăn mặt định nói, La Nhược Phi vội ngưng cười và nói luôn:
- Nếu Lưu thúc thúc và Từ Hộ pháp không ngại, bổn toà sẽ bảo thuộc hạ bày tiệc khoản đãi! Lưu Hoàng đứng lên:
- Không cần đâu! Hiện Bang chủ đang cần người, ta không tiện ở lâu! Từ Bình, chúng ta đi! Họ Từ cũng đứng dậy, miệng tuy nói với La Nhược Phi nhưng mắt thì nhìn vào Hoàng Định:
- Mọi việc còn lại, mong La Đường chủ cẩn thận cho! La Nhược Phi cũng đã đứng lên từ đầu, miệng cười chúm chím:
- Từ Hộ pháp chớ lo! Bổn toà biết tự lo liệu! Quay ra ngoài, La Nhược Hoa gọi:
- Nương nương đâu, tiễn khách! Mục kích cảnh này, Hoàng Định nếu nhận định không lầm thì La Nhược Phi dường như thiếu vẻ kính trọng dành cho một người được gọi là thúc thúc, người kia có thứ bậc cao hơn! Chứng tỏ, như Hoàng Cửu từng ám chỉ La Nhược Phi luôn cậy dựa vào việc được Bang chủ ưu ái nên thường có thái độ khinh mạn đối với thượng cấp! Không rào trước đón sau, ngay khi trong gian phòng chỉ còn lại hai người, Hoàng Định hỏi thẳng:
- La Đường chủ vẫn thường như vậy, thiếu tôn kính nếu gặp một thượng cấp không thuận nhãn? La Nhược Phi cau mày:
- Ta đã để lộ rõ thế sao? Hoàng Định mỉm cười:
- Cách trục khách của Đường chủ cũng hay! Thiết nghĩ, mỗ phải ghi tâm ghi nhớ! La Nhược Phi cũng mỉm cười:
- Đúng vậy! Để sau này, khi ngươi gặp tình trạng tương tự, phải tự biết và bỏ đi thật nhanh, đừng để ta có hành vi khiếm nhã như vừa rồi! Hoàng Định nghiêm giọng:
- Nếu là vậy, Hoàng mỗ có nên bỏ đi ngay bây giờ không? La Nhược Phi cười reo lên:
- Chưa đâu! Đối với ngươi, ta chưa có ý định trục xuất kia mà? Lý do vì ngươi biết khen ngợi sắc đẹp của ta, không như Từ Bình cứ gặp ta là mặt mày lấm lét! Hoàng Định thầm kinh hãi, ba chữ quỷ phong lưu như Chu Thất từng nói ắt hẳn phải mang một ý nghĩa nào khác, chứ chẳng không! Không nghe Hoàng Định nói gì, La Nhược Phi nhướn mày:
- Ngươi sao rồi? Hoàng Định lại thêm thán phục sự tinh tế đến độ đáng sợ của La Nhược Phi, nên tìm cách chống chế:
- Tại hạ không sao! Chỉ đang nghĩ về thái độ hồ nghi quá đáng của Từ Hộ pháp! La Nhược Phi bước lại gần:
- Ngươi nghĩ Từ Hộ pháp hồ nghi ngươi? Hoàng Định vờ như không thấy bước chân tiến lại gần của La Nhược Phi:
- Không kể những lời cật vấn hoàn toàn miễn cưỡng, lúc Từ Hộ pháp dặn việc Đường chủ, tại hạ thừa hiểu tại sao Từ Hộ Pháp cứ phải nhìn tại hạ! La Nhược Phi tiến lại gần hơn:
- Ngươi hiểu như thế nào? Do khoảng cách giữa song phương đã quá gần, mùi hương không thể thiếu ở La Nhược Phi xộc vào mũi Hoàng Định, khiến trống ngực của Hoàng Định cứ đập rộn rã:
- Tại hạ hiểu, Từ Hộ pháp muốn Đường chủ tiếp tục dò xét tại hạ như hiện giờ Đường chủ đang thực hiện! La Nhược Phi thoáng nhăn mặt và khựng lại:
- Ngươi nghĩ ta đang dò xét gì ở người? Ta là nữ nhân, đã biết ngươi là nam nhân, cần gì dò xét? Hoàng Định vẫn vận dụng phương lược đã định nói thẳng:
- Tại hạ cũng đang muốn biết Đường chủ định dò xét gì ở tại hạ, sau khi đã lập đủ Tam Quan để dò xét võ học? Dịch lùi lại, Nhược Phi vừa buông người ngồi xuống một cẩm đôn vừa cười lạt:
- Ngươi rất thẳng thắn! Được! Ta chấp nhận cuộc chơi với ngươi! Nghe đây, không riêng gì Giang Nhật, cả Từ Bình vào lão Lưu Hoàng vô dụng cũng nghi ngươi là địch nhân đang tìm cách tiềm phục bổn bang! Ngươi giải thích thế nào? Lối nói thẳng như La Nhược Phi đang dùng tạo cho Hoàng Định một đả kích mạnh ngay trong tâm tưởng! Chứng tỏ La Nhược Phi tuy là nữ nhân nhưng là hạng nữ nhân không thể xem thường! Hoàng Định tuy thầm rúng động nhưng ngoài mặt vẫn cố làm ra vẻ thản nhiên:
- Tại hạ không có gì để giải thích trừ phi họ có thể chứng minh điều họ nghi là đúng! La Nhược Phi nheo mắt:
- Ngươi không ngạc nhiên, tại sao? Hoàng Định cười lạt:
- Nếu Đường chủ đã từng gặp nhiều điều ngạc nhiên như tại hạ từng gặp, có lẽ Đường chủ cũng trở nên trơ trơ như tại hạ thôi!
- Nghĩa là thế nào? Hoàng Định đáp:
- Đang là hạng vô danh tiểu tốt bỗng được nâng lên hàng Hương chủ, tại hạ ngỡ phen này tiền đồ rộng mở vì đã tìm được đất dụng võ! Nhưng sau đó tại hạ phải vừa ngạc nhiên vừa thất vọng, khi biết bản thân vô tình là đối tượng để mọi người đả kích! Nói thật, tại hạ không còn cao hứng nữa để mà ngạc nhiên!
- Vì thế, khi bị ta cho ngươi dò xét võ học, ngươi quyết định sẽ không nhân nhượng? Hoàng Định gật mạnh đầu:
- Đúng vậy! Nếu bổn bang vì mãi nghi ngờ và không dùng tại hạ nữa, tại hạ càng nhân nhượng càng thiệt thòi! La Nhược Phi cũng gật đầu:
- Ngươi nói đúng! Ta cũng sẽ có phản ứng như ngươi nếu đương không bỗng bị mọi người nghi ngờ, cho là truyền nhân của Nho Tiên! La Nhược Phi nói quá thẳng, khiến Hoàng Định nếu không có sẵn chủ tâm từ trước ắt phen này thế nào cũng bị La Nhược Phi phát hiện, dù chỉ qua những biểu hiện cực nhỏ! Để tránh những biểu hiện đó, Hoàng Định cố tình làm cho xuất hiện rõ hơn! Bằng cách, vừa trợn mắt, vừa nhăn mặt, vừa há miệng cười sằng sặc, Hoàng Định làm cho La Nhược Phi hết đường dò xét:
- Ha... ha... ! Nghi ngờ gì kỳ lạ vậy? Nho thì tại hạ biết, nhưng gọi Nho Tiên thì quả là kỳ! Xin Đường chủ lượng thứ, tại hạ thật sự không nhịn được cười! Ha... Ha... Hoàng Định cười lớn quá, khiến từ bên ngoài bỗng chạy úa vào năm bảy người, trong đó có cả ả hống hách và mụ nương nương Thi Quái! Ả hống hách hét:
- Câm ngay! Ngươi có tư cách gì cười trước mặt La Đường chủ? Hoàng Định vẫn cười, khiến mụ Thi Quái phải rít lên:
- Ngươi muốn cười ư? Được! Ta sẽ cho ngươi cười thoả thích! Mụ tiến lại, định điểm vào tiểu yêu huyệt của Hoàng Định! La Nhược Phi bỗng nhăn mặt:
- Đủ rồi, nương nương! Chưa có lệnh ta, mọi người chạy vào làm gì? Ả hống hách tỏ vẻ kinh ngạc:
- Nhưng hắn... La Nhược Phi xua tay:
- Ta cũng phải cười như hắn nếu có tâm trạng phẫn uất như hắn! Đi đi! Bọn họ sững sờ nhưng vẫn phải lui theo lệnh! Bất chợt, La Nhược Phi gọi lại:
- Chậm đã! Ngoài việc thu xếp một tịnh phòng cho Hoàng sứ giả, hãy dọn cho ta một tiệc rượu! Ta cũng phải làm tròn bổn phận một chủ gia!
Bọn họ càng sửng sốt nhiều hơn và vừa lui vừa nghe mãi tràng cười phẫn uất của Hoàng Định! Cười là cười giả, nhưng đúng như La Nhược Phi nhận ra, càng về sau Hoàng Định càng biến thành tràng cười phẫn uất! Có quá nhiều chuyện cho Hoàng Định phẫn uất, nghiêm trọng hơn là cho đến giờ Hoàng Định vẫn phải dùng giả danh, chưa biết đến lúc nào mới đường đường chính chính dùng tính danh thật! Nhưng với những hiểu biết của bản thân, La Nhược Phi lại hiểu những phẫn uất của Hoàng Định theo lối khác! Đó là tâm trạng của người chỉ muốn tìm đất để dụng võ để tiến thân nhưng lại gặp hết đả kích này đến sự nghi ngờ khác, hỏi sao không phẫn uất, đồng thời chỉ ngưng cười khi phẫn uất ít nhiều cũng vơi đi! Hoàng Định cũng tạm vơi phẫn uất khi ngưng tiếng cười! Nhìn La Nhược Phi đang lặng người, Hoàng Định lên tiếng:
- Tại hạ thật thất lễ, mong Đường chủ... La Nhược Phi xua tay:
- Không việc gì phải áy náy! Chỉ có điều, ta hỏi gì mong ngươi đáp thật!
Hoàng Định biết mối nguy hiểm nhất đã vượt qua, bây giờ chỉ là những nghi vấn không đáng kể! Hoá ra Hoàng Định đã lầm khi nghe La Nhược Phi hỏi mới biết:
- Nghe nói ngươi có nội lực thâm hậu là từ Hoàng Tinh Đởm của Hồng Long Linh Xà? Hoàng Định vừa gật đầu thừa nhận thì La Nhược Phi hỏi tiếp:
- Vị dị nhân ngươi gặp là nhân vật có vóc dáng cao cao với râu năm chòm đã bạc trắng? Sực nhớ đến lời nói mập mờ của Vương Kiên, Hoàng Định cân nhắc lời đáp:
- Không những vậy, tại hạ còn nhớ nhân vật đó chỉ có bốn ngón tay ở bàn tay hữu! La Nhược Phi sửng sốt:
- Chỉ có bốn ngón tay? Sao ngươi biết? Đắc ý vì đã kịp thêm vào một đặc điểm mà hiếm người có, Hoàng Định giải thích:
- Lúc nhân vật đó dùng tay hữu để phát xạ chỉ kình, lúc đó tại hạ chỉ nghĩ đó là tia chớp, tay hữu đó quả nhiên thiếu một ngón! La Nhược Phi vụt nắm lại bàn tay hữu nhìn qua rồi vặn hỏi: Hoàng Định tinh mắt, kịp nhìn qua cách nắm chặt bàn tay của La Nhược Phi nên thản nhiên đáp:
- Là ngón cái! La Nhược Phi cau mày:
- Là ai kia? Sao lại có nhân dạng giống Nhị lão Tổ nhưng lại thiếu một ngón tay? Hoàng Định nghe được, giật mình! Hai chữ Lão Tổ như La Nhược Phi vừa đề cập phải chăng là một trong Vũ Nội Tam Tổ, đã được lão Phi Thiên Nhất Ma nhắc đến? Không muốn để La Nhược Phi nghi ngờ vì sắc diện của Hoàng Định thế nào cũng có sự kinh ngạc, Hoàng Định vờ kêu:
- Tại hạ nhớ rồi! Nhìn chung nhân vật đó cũng giống một vị đồ nho, phải chăng đó là... La Nhược Phi phì cười:
- Thôi đi! Ngươi không biết thì đừng có nói. Ngươi đừng lúc nào cũng nhớ mãi hai chữ Nho Tiên! Hoàng Định cười gượng:
- Không phải Nho Tiên gì đó sao?
- Đương nhiên là không! Hoàng Định nhăn mặt:
- Tại hạ cứ tưởng đó là nhân vật Nho Tiên! Và nếu là vậy, tại hạ nhất định phải tìm cho ra nhân vật này! La Nhược Phi nghiêm mặt:
- Ta không nghi ngờ ngươi, thế nên, ngươi đừng tìm cách gặp Nho Tiên! Nếu không...
- Sao ư, Đường chủ? La Nhược Phi nháy mắt tinh nghịch:
- Thì ngươi sẽ tử vô địa táng! Trong khi ta không hề muốn có bất kỳ chuyện nào xấu xảy đến cho ngươi!
Hoàng Định lại có hiện tượng bị trống ngực đập rộn rã! Vả lại, có ai không bị như vậy một khi nhìn thấy vẻ tinh nghịch của La Nhược Phi quá đáng yêu?!! Lần này, có lẽ tâm trạng của Hoàng Định quá lộ rõ trên mặt, vẻ tinh nghịch của La Nhược Phi dần biến mất, thay vào đó khuôn mặt của La Nhược Phi cứ từ từ bừng đỏ! Bắt đầu từ hai bên mặt, sau lan dần ra, làm cho đôi mắt của La Nhược Phi như bị nung lên, khiến long lanh lạ! Nhìn vào đôi mắt đó, khuôn mặt đó, nhịp hô hấp của Hoàng Định dần dần gấp gáp, bất định! Chợt, có tiếng từ ngoài vọng vào:
- Bọn nô tỳ đã chuẩn bị xong mời La Đường chủ nhập tiệc!
Thanh âm vang lên đột ngột, giúp Hoàng Định sực tỉnh! Cũng vậy, La Nhược Phi cũng bừng tỉnh! Và, nếu Hoàng Định nhìn không lầm, ở La Nhược Phi dường như vừa thoáng xuất hiện một vẻ tiếc nuối! Dù đó chỉ là một cảm giác mơ hồ nhưng ba chữ quỷ phong lưu bỗng đến với Hoàng Định, làm cho Hoàng Định phải tin rằng đó là một cảm giác có thật! La Nhược Phi không hề biết ở Hoàng Định vừa có cảm nhận gì, ả đưa ta mời:
- Hãy theo ta nào, Hoàng sứ giả!
Ả bước đi và không hề quay lại nhìn! Chứng tỏ ả đang tin chắc Hoàng Định thế nào cũng phải đi theo ả, như một con chó ngoan ngoãn đi theo chủ nhân! Hoàng Định kịp tỉnh trí sau những gì vừa xảy ra! Tự nở một nụ cười thần bí, ném vào dáng đi yểu điệu của La Nhược Phi một cái nhìn tinh quái, Hoàng Định bỗng khom người kêu lên:
- Ôi chao... Ả trúng kế, lập tức quay lại:
- Ngươi sao rồi? Hoàng Định đáp với sắc mặt hoàn toàn nhợt nhạt:
- Tại hạ... tại hạ... Ả tỉnh ngộ, bật ra tiếng thở dài...
-oOo-
Tác giả: GIẢ CỔ lONG
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: tieutang & thuylinh
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Đưa mắt nhìn quanh, La Nhược Phi bảo:
- Bọn chúng những tưởng ngươi như Từ Bình, là kẻ ta luôn ác cảm, nên chuẩn bị cho ngươi một tịnh phòng không được tinh tươm! Có lẽ ngươi trách đúng, bọn chúng phải được giáo huấn lại về cách đối nhân xử thế! Hoàng Định dù vẫn còn ngây ngất sau một khoảng đường được chính La Nhược Phi dìu đi, nhưng với sự cảnh giác vừa có, Hoàng Định biết phải nói gì:
- Đối với tại hạ, được ở trong một tịnh phòng vừa ấm áp vừa khang trang như thế này đã là điều ngoài sức tưởng! Thiết tưởng, Đường chủ đừng quá bận tâm! La Nhược Phi phì cười:
- Ta quên mất trước đây ngươi xuất thân liệp hộ, chỉ quen lấy núi rừng làm chỗ trú thân nên chưa hưởng thụ những tiện nghi như thế này!
Đó là lời nói chỉ có ở những kẻ thân tình, ả muốn Hoàng Định phải xem ả là người như vậy! Do biết nên Hoàng Định không để ả đạt ý đó! Vờ nhăn mặt, Hoàng Định tìm cách đuổi khéo ả:
- Rất tiếc, tại hạ không có phúc phận cùng dự chung tiệc rượu với Đường chủ, còn làm cho những thức ăn đã dọn sẵn giờ phải nguội lạnh! Mong Đường chủ tha thứ! Ả làm cho Hoàng Định thất vọng:
- Cứ để chúng nguội lạnh! Thương thế của ngươi là do thuộc hạ ta gây nên, ta phải chuộc lỗi bằng cách tự lo cho ngươi! Không đuổi ả bằng cách này, Hoàng Định dùng cách khác:
- Đa tạ sự quan tâm của Đường chủ! Những thương thế này tại hạ chỉ cần tịnh dưỡng một lúc là khỏi! Ả mỉm cười:
- Thì ta cũng nghĩ như vậy nên quyết định lưu lại đây làm hộ pháp cho ngươi! Hoàng Định thật sự hoang mang:
- Làm Hộ pháp? Nghĩa là gì? Ả cũng hoang mang:
- Ơ... ! Thì lúc ngươi toạ công đương nhiên phải cần có người làm hộ pháp! Không lẽ ngươi không biết chuyện đơn giản như vậy? Lần này, Hoàng Định vờ hoang mang:
- Toạ công? Có loại võ công ngồi sao? Ả nhìn chằm chằm vào Hoàng Định:
- Ngươi không biết thật hay đang giả vờ? Hoàng Định cười gượng:
- Trông tại hạ giống người giả vờ lắm sao, Đường chủ? Ả thu ánh mắt về:
- Ta có nghe Vương phó đường bẩm báo và có nói qua về việc đã chỉ điểm ngươi cách vận dụng nội lực. Ta chỉ nghĩ Vương phó đường đặt điều nói sai, cố ý hạ thấp ngươi để ngươi đừng lọt vào mắt ta! Hoàng Định cười lạt:
- Hạ thấp tại hạ, đương nhiên đó chính là chủ ý của Vương phó đường! Tại hạ không nghi ngờ điều ấy! Ả nhăn mặt:
- Lại nữa rồi! Cứ mỗi lần nhắc đến chuyện này ngươi đều phẫn uất. Yên tâm đi! Tự ta biết thế nào là đúng sai, nếu ngươi thật sự có bản lãnh nhất định phải được trọng dụng! Hoàng Định mừng khấp khởi:
- Đến lúc này mới có Đường chủ là người thứ nhất khiến tại hạ tin tưởng! Ả vụt nghiêm mặt:
- Trách nhiệm của ta là tìm người để Bang chủ trọng dụng! Tuyệt đối ta không được phép nhìn lầm người! Liền ngay lúc đó ả lại đổi giọng:
- Và cũng là nằm trong trách nhiệm của ta để gìúp ngươi phát huy hết năng lực sẵn có, hầu ngươi đắc lực hơn trong việc thi hành mệnh lệnh sau này của Bang chủ, có lẽ ta phải chỉ cho ngươi biết thế nào là toạ công! Không ngờ đạt được thành tựu này, Hoàng Định thật sự phấn khích:
- Đường chủ cho hỏi, toạ công là gì? Sao Đường chủ bảo phải có toạ công thì mới phát huy hết năng lực sẵn có? Ả tận tình giải thích:
- Ngươi đã sẵn có nội lực, ta biết! Nhưng nội lực đó sẽ dần dần giảm đi nếu ngươi không chuyên cần vận dụng tâm pháp để dưỡng nuôi và bổ sung chỗ bị thất thoát! Toạ công chính là cách duy nhất để thực hiện điều này! Mắt Hoàng Định vụt sáng rỡ:
- Nếu vậy thì hay quá, Đường chủ hãy mau chỉ cho tại hạ cách toạ công! Ả thích thú:
- Vì có ý này nên ta mới bảo ta phải giúp ngươi! Bất chợt, Hoàng Định kêu:
- Ồ... ! Không được rồi... Ả biến sắc:
- Tại sao? Hay ngươi nghĩ ta hại ngươi?
Hoàng Định động tâm, chỉ là một tiếng kêu không hàm rõ ý nghĩa tại sao La Nhược Phi phải biến sắc rồi lại buột miệng nói đến hai chữ “hại ngươi”? Chắc chắn có vấn đề! Và Hoàng Định phát lạnh khắp người khi nhớ đến lời giải thích trước kia của Bạch Diện Quái Nhân về sự lợi hại của Xạ Nguyên Châm! Và cũng như Hoàng Cửu từng nói, từ hạng Đường chủ trở lên, Bang chủ Kim Ma Bang có cách khác để khống chế họ, đó là dùng Xạ Nguyên Châm! Mà sứ giả là những người tin cẩn của Bang chủ, cấp bậc có phần cao hơn Đường chủ, tuy không hề có thuộc hạ dưới quyền, đó là lời giải thích của Vương Kiên, và ả La Nhược Phi vừa bộc lộ, ả có trách nhiệm tìm người tài cho Bang chủ tin dùng, đủ hiểu ả sẽ tìm cách đưa Xạ Nguyên Châm vào người Hoàng Định! Không nghe Hoàng Định đáp ả gọi giật giọng:
- Ngươi đang nghĩ gì? Sao không đáp lời ta? Hoàng Định đành phải làm ra vẻ thản nhiên:
- Tại hạ còn biết nghĩ gì ngoài việc áy náy vì đã làm Đường chủ lo sợ! Thật ra, tại hạ kêu như vậy vì chợt nhớ bản thân đang bị thương, có muốn nhờ Đường chủ chỉ điểm cách toạ công cũng không được! Khuôn mặt ả giãn ra:
- Hoá ra là chuyện này! Ngươi đúng là kẻ chẳng biết gì! Ngoài việc bổ sung nội lực, toạ công còn là cách tự chữa thương! Hoàng Định đùng đùng nổi giận:
- Quả nhiên Vương phó đường cố tình hại tại hạ! Ả thất kinh:
- Sao? Vương Kiên còn hại ngươi chuyện gì nữa?
- Có lần, vì thấy tại hạ bị thương Vương phó đường có hứa sẽ điềm chỉ cách tự trị thương! Nhưng sau đó, hoặc cố tình quên hoặc không muốn chỉ điểm nữa, khi tại hạ nhắc, Vương phó đường luôn nói là chưa có dịp! Bây giờ Đường chủ giải thích tại hạ mới phát hiện, hoá ra Vương phó đường muốn tại hạ phải bị thất thoát dần nội lực, đúng là muốn hại tại hạ mà! Ả phì cười:
- Ngươi nghĩ sai cho Vương Kiên rồi! Như lời Vương Kiên bẩm báo, đúng là y có hứa và thật sự chưa có dịp! Vả lại, ta nghĩ, cũng là tâm pháp nhưng có loại cao minh có loại không! Giả như ngươi đã được Vương Kiên chỉ điểm, nhất định đó là loại tâm pháp không cao minh bằng cách ta sắp chỉ điểm cho ngươi! Thôi nào, ngươi hãy xem đó là điều may mắn và là phúc phận của ngươi! Hoàng Định trố mắt:
- Thật như thế sao, Đường chủ?
- Về chuyện Vương Kiên hả?
- Không phải! Mà là chuyện dùng toạ công để trị thương?
- Được! Đương nhiên là được! Trước tiên ngươi phải biết cách ngồi.
Ngồi như thế này... Vừa nói, ả vừa chạm tay vào Hoàng Định! Tuy là cách hướng dẫn cụ thể cho Hoàng Định biết ngồi đúng tư thế toạ công nhưng dẫu sao sự động chạm của ả vẫn là cố ý! Dù biết ả cố ý, dù lòng đã tự dặn lòng nhưng chuyện động chạm giữa nam cô nữ quả vẫn làm Hoàng Định ngây ngất! Hoàng Định như tan biến hoàn toàn định lực, để mặc cho ả biến thành một quỷ phong lưu. Ả rất khéo léo, vừa chạm vừa vuốt ve, nắn Hoàng Định như nặn một tượng đất! Sửa cho Hoàng Định ngồi đúng tư thế toạ công, ả vừa chạm tay vào từng huyệt đạo trên người Hoàng Định vừa thủ thỉ bên tai:
- Toạ công là cách dẫn lực đạo đi khắp châu thân, theo một vòng gọi là Châu Thiên! Đầu tiên là ở huyệt Đan Điền này, sau đó qua các huyệt, các huyệt... Ả tuần tự chỉ rõ cho Hoàng Định biết thế nào là một vòng Châu Thiên, dẫn lưu nội kình từ huyệt Đan Điền sau lại quy hoàn Đan Điền! Khi còn vài ba huyệt đạo nữa là kết thúc một vòng Châu Thiên, ả vừa nói vừa phả ra những hơi thở gấp gáp:
- Để kết thúc vòng Châu Thiên cần phải đưa nội lực qua hai huyệt đạo nữa, đó là huyệt Cửu Vỹ và huyệt... Hoàng Định thừa biết đó là huyệt gì, nhưng do đang bị mê hoặc nên Hoàng Định vẫn như người đang trong mơ! Giấc mơ đó đột ngột biến mất ngỡ có một tiếng động mơ hồ đưa vào! Hoàng Định nghe tiếng động thì La Nhược Phi cũng nghe! Ả dừng nói và cũng dừng lời thủ thỉ! Thay vào đó, ả trầm giọng, mà thật ra ả không cẩn trầm giọng vì giọng của ả thực chất đang khào khào:
- Ả nào dám phá rối ta? Không biết ta căn dặn thế nào sao? Hoàng Định tỉnh ngộ! Và hiểu, ả nói như vậy vì ả đã từng nhiều lần dùng thủ đoạn này. Nhiều đến nỗi gã Chu Thất cũng biết nên gã vẫn gọi đây là trò phong lưu! Căm phẫn vì đã để ả đưa vào tròng, Hoàng Định chực phát tác, những muốn dồn toàn lực quật cho ả một kình tan hoa nát ngọc! Thế nhưng, ả còn căm phẫn hơn Hoàng Định khi ả nghe có tiếng cười lạnh thoảng theo gió đưa vào:
- Tiện tỳ họ La kia! Ngươi mặt dầy mặt dạn thật đấy! Ả bật đứng dậy:
- Bạch Diện Quái Nhân? Ngươi còn dám đến đây sao? Hoàng Định giật mình! Có Bạch Diện Quái Nhân xuất hiện, nghĩa là trước kia ở bên ngoài Tuyệt Trận - Lạc Tiên Cốc, Bạch Diện Quái Nhân vì không chờ Hoàng Định được nữa nên đã bỏ đi! Không hiểu Bạch Diện Quái Nhân có còn bị Xạ Nguyên Châm hành hạ nữa không? Hay Bạch Diện Quái Nhân đã nhờ nửa phần còn lại của Bạch Vân bí kíp nên đã tiêu trừ được Xạ Nguyên Châm? Có tiếng Bạch Diện Quái Nhân đưa vào:
- Có chỗ nào ta không dám đến? Có đến nên ta mới biết được tại sao ngươi lại có biệt danh là Phong Lưu Tử La Nhược Phi! Ha... ha... Ả quay lại và nói với Hoàng Định thật nhanh:
- Ngươi cứ theo tâm pháp đó toạ công trị thương. Đừng để tâm đến lời nói của tên Bạch Diện Quái Nhân! Vút!
Ả lao đi nhanh như tia chớp, cho Hoàng Định mục kích một thân thủ thượng thừa. Đối với Hoàng Định, không cần ả nói Hoàng Định cũng phải toạ công và là toạ công theo cách riêng của Hoàng Định! Thứ nhất, vì đây là cơ hội cho Hoàng Định toạ công danh chính ngôn thuận, chẳng phải ả vừa bày cách đó sao? Thứ hai, Hoàng Định đang nôn nóng tự muốn kiểm tra, xem bản thân có bị La Nhược Phi đưa Xạ Nguyên Châm vào người chưa? Do đó, Hoàng Định ngay lập tức dẹp bỏ tạp niệm, toàn tâm toàn ý toạ công! Mở mắt ra, Hoàng Định vờ giận dữ:
- Đây là tịnh phòng dành riêng cho bổn sứ giả, ai cho mụ tự ý tiến vào? Mụ Thi Quái mỉa mai:
- La Đường chủ còn không cấm ta, một sứ giả như ngươi có quyền gì? Hoàng Định lập tức đứng lên:
- La Đường chủ đâu? Ta muốn biết một sứ giả như ta có quyền gì? Mụ tái mặt:
- Ngươi đừng đem La Đường chủ ra doạ ta! Một sứ giả như ngươi nếu có quyền thì có trên bang đồ Kim Ma Bang! Ta chưa gia nhập, ngươi không có quyền gì trên ta! Hoàng Định ngẩn người:
- Mụ không phải bang đồ bổn bang? Mụ cười lớn:
- Ngươi hối hận rồi sao? Bởi vậy, người có thực quyền ở đây là ta, không phải ngươi! Hoàng Định cười lạt:
- Ý mụ muốn nói mụ ỷ trượng vào bản lãnh của mụ? Mụ giễu cợt:
- Không sai! Trừ phi ngươi muốn thử lại một lần nữa! Hoàng Định đanh giọng:
- Đó cũng là ý của ta! Tiếp chiêu! Vù... Tiên hạ thủ vi cường, Hoàng Định xuất thủ liền với tiếng quát! Mụ Thi Quái có phần bất ngờ:
- Ngươi mà dám? Đỡ! Vù... Ào... Ào... Ầm! Hoàng Định chỉ hơi chao đảo, đủ cho mụ Thi Quái hoảng hồn:
- Quả nhiên nội lực khá thâm hậu! Hoàng Định cười lớn:
- Lúc trước, phần ta nhượng mụ, phần ta bị nội thương! Lần này, mụ đừng mong toại nguyện! Đỡ! Vù... Vù... Mụ Thi Quái rít lên the thé:
- Ngươi khôi phục thì sao? Ngươi tưởng ngươi là đối thủ của ta ư? Đỡ! Vù... Vù... Ào... Ào... Do không còn phải giả vờ bị nội thương nữa. Hoàng Định ngang nhiên chờ chưởng chạm chưởng. Ầm! Tiếng chấn kình còn vang dội, Hoàng Định lạng người tìm cách tiếp cận đối phương. Vụt! Mu lanh lẹ dịch người:
- Ngươi muốn áp sát ta sao? Đâu dễ! Đỡ! Vù... Vù... Mụ không dám để Hoàng Định áp sát, hoá ra mụ sợ những phản ứng linh hoạt của Hoàng Định như mụ đã thấy lúc Hoàng Định trừng trị ả hống hách! Hoàng Định thật sự tiếc vì không thể sử dụng toàn bộ sở học! Hoàng Định chỉ có thể vận dụng những chiêu thức tầm thường như lâu nay đã cố làm ra như vậy! Muốn đả bại mụ Thi Quái, nếu chỉ trông chờ vào nội lực là thất sách! Bởi nội lực của mụ như có phần trội hơn! Và như thế, Hoàng Định chỉ còn cách vận dụng tâm cơ, có áp sát được mụ mới có cơ hội hạ thủ mụ! Để làm điều này, vờ bị thương để bất ngờ phản công, Hoàng Định đã một lần áp dụng và bây giờ dễ gì mụ mắc bẫy! Không có cách này, Hoàng Định có cách khác! Đó là Hoàng Định lợi dụng mọi vật dụng sẵn có trong tịnh phòng! Chộp vào cẩm đôn, nơi La Nhược Phi từng ngồi, khi điềm chỉ Hoàng Định cách toạ công, Hoàng Định ném vào kình phong của mụ. Vụt! Ầm! Bốp! Cẩm đôn vỡ tung, bay tứ phía! Hoàng Định có ý mừng vì phát hiện mụ cũng phải lo tránh né những mảnh vỡ kia! Hoàng Định liều lĩnh xông vào:
- Xem chiêu! Vù... Biết Hoàng Định chỉ muốn áp sát, mụ thối lui thật nhanh, không cho Hoàng Định thực hiện ý đồ. Vụt! Mất cơ hội áp sát, Hoàng Định giận dữ nhả kình:
- Đỡ! Vù... Vù... Mụ cười the thé:
- Thi thố nội lực với ta là tự sát! Hé... Hé... Vù... Ầm! Hoàng Định lảo đảo, nhân đó vờ lùi sát chân tường phía hậu! Mụ đắc ý lao đến:
- Nằm xuống! Vút! Ào... Ào... Hoàng Định cười nụ:
- Chưa chắc! Dịch người qua một bên, Hoàng Định trông chờ một kết quả thảm hại sẽ đến với mụ! Điều đó liền xảy ra. Ầm! Chưởng lực của mụ quật luôn vào tường! Tường vỡ và phần nào phản kình ngược lại vào mụ. Rào... Rào... Bị phản kình làm cho thân hình đình trệ, mụ lo ngại khi phát hiện Hoàng Định nhân cơ hội đó tiến sát vào! Hoàng Định quát to:
- Đỡ! Vù... Mụ lùi nhanh, hy vọng Hoàng Định sẽ bị hụt đà! Vụt! Nào ngờ, Hoàng Định đã tính trước điều này và Phi Xà Cước được Hoàng Định tung ra:
- Trúng! Vù... Theo bản năng phải có của người luyện võ, mụ cần gì phải lùi nếu mụ có thể vừa nghiên đầu tránh chiêu vừa có cơ hội phản công? Mụ làm y như vậy:
- Ngươi muốn chết! Đỡ! Ào... Thấy mụ xuất thủ nghĩa là mụ chấp nhận cùng mình chiêu chiết chiêu, Hoàng Định cười vang:
- Mụ trúng kế của ta rồi! Đỡ! Đỡ! Thu cước về và dùng luôn cước đó làm chân trụ, Hoàng Định vậy là hoàn toàn áp sát đối phương! Song thủ của Hoàng Định lập tức công tới tấp vào mọi bộ vị của mụ. Vù... Vù... Đã lỡ rồi, không chấp nhận cũng phải chấp nhận, mụ Thi Quái vươn rộng song trảo, vụt loạn vào Hoàng Định:
- Được! Hãy xem Thi Trảo lợi hại của ta!
Vụt... Vụt... Nghe nói Thi Trảo, dù chưa biết gì Hoàng Định vẫn đoán là trong trảo có độc! Tuy trong lòng thầm kinh hãi nhưng ngoài miệng Hoàng Định vẫn cười cười nói nói:
- Mụ đừng quên ta đã được phục Hoàng Tinh Đởm của Hồng Long Linh Xà! Đỡ!
Vù... Biến đổi chiêu thức, Hoàng Định chộp luôn vào giữa hai huyệt Lao Cung của mụ! Hoàng Định cố ý không nhắc gì đến chất độc, nếu thật sự trong Thi Trảo của mụ có độc. Không những thế, Hoàng Định còn cố tình cho tay vào giữa hai bàn tay cửa mụ, chỉ muốn nói lên dù tay mụ có độc Hoàng Định vẫn không sợ! Mụ tự thú nhận điều đó:
- Ngươi không sợ độc? Vừa kêu, mụ vừa thu tay về! Đắc ý, Hoàng Định vờ kêu:
- Hoá ra mụ định dùng độc để hại ta? Mụ phải chết! Kéo tay xuống, Hoàng Định vỗ mạnh vào Đan Điền của mụ. Ào... Mụ hốt hoảng bước lùi:
- Ngươi... Hoàng Định xoay ngang người:
- Phi Ưng Triển Dực! Bộp! Mặt mụ méo xệch vì bị Hoàng Định quật cho một khuỷu tay khá nặng! Thấy mụ còn choáng váng, Hoàng Định lập tức rùng người xuống:
- Hắc Hổ Thâu Tâm! Vù... Có tiếng quát lanh lảnh vang lên:
- Cuồng đồ táo tợn! Còn không mau dừng tay! Véo... Có một tia hàn quang xỉa thẳng vào huyệt Thái Dương bên tả Hoàng Định! Hoàng Định chưa kịp có phản ứng thì ở phía hậu tâm cũng có nhiều tiếng xé gió lao vào:
- Nếu muốn toàn mạng thì phải dừng tay!
Véo... Véo... Biết Lục Hợp Khổn Tiên Trận đã xuất hiện, Hoàng Định hiểu dừng tay là thúc thủ, vì thế, Hoàng Định lập tức lăn người về mé hữu, tiện tay điểm vào huyệt Định Thân của mụ Thi Quái.
Vù... Đứng bật lên và đạt một tay vào đại huyệt Bách Hội của mụ, Hoàng Định gầm lớn:
- Bọn ngươi phải dừng tay thì đúng hơn! Nào, hay bọn ngươi muốn nhìn thấy mụ này thảm tử? Sáu ả nọ quả nhiên đã cùng đến và lần này cả sáu ả đều lăm lăm trường kiếm trên tay! Thấy thái độ quyết liệt của Hoàng Định, sáu ả phải dừng tay! Thấy thế, Hoàng Định cười lạt:
- Ném kiếm qua một bên! Ném! Sợ hãi, tất cả đều ném kiếm. Choang! Choang! Hoàng Định lườm mắt nhìn họ:
- Bọn ngươi to gan lắm! Đã nhìn thấy mụ Thi Quái định hạ độc thủ với bổn sứ giả nhưng bọn ngươi vẫn cố tình làm ngơ! Bọn ngươi biết đó là tội gì không? Gọi là tiếp tay cho địch, sát hại huynh đệ trong bang! Ả hống hách tái mặt, lên tiếng chối:
- Không đúng! Bọn ta vì nghe tiếng động mới chạy đến! Hoàng Định nhìn ả:
- Vậy tại sao bọn ngươi thủ kiếm sẵn trong tay? Thông thường bọn ngươi nào dùng kiếm? Ả hống hách ấp úng:
- Ngươi hiểu sai rồi! Bọn ta đã thủ kiếm từ khi phát hiện có Bạch Diện Quái Nhân xuất hiện! Hoàng Định cười bằng mắt:
- Ngươi lại đây! Ả hống hách kinh nghi:
- Để làm gì?
- Mau! Giật mình và sợ hãi, ả bước đến: Hoàng Định bất ngờ chộp một tay vào ả:
- Đỡ! Vù... Ả lùi lại thật nhanh, miệng thét:
- Ngươi dám hạ thủ ta sao? Hoàng Định gật gù:
- Thân thủ của ngươi rất nhanh! Ta đã khôi phục chân lực vẫn không dễ dàng hạ thủ ngươi. Ả hống hách trở lại vẻ trịch thượng cố hữu:
- Đối với địch thì phải phòng bị! La Đường chủ luôn căn dặn bọn ta như thế! Hoàng Định vụt cười ha hả:
- Nói rất hay và cũng rất đúng! Ha... Ha... Ả hống hách cau mặt:
- Bảo ta nói đúng sao ngươi cười. Hoàng Định ngưng cười:
- Ta cười vì ngươi đã tự cáo giác ngươi! Ta hỏi, ngươi thủ kiếm vì phát hiện có địch, nghĩa là ngươi đang trong tư thế phòng bị! Vậy tại sao ngươi ngay khi có tiếng cẩm đôn bị quật vỡ, ngươi không kíp chạy đến? Đến lượt bức tường bị phá vỡ, ngươi cũng không xuất hiện? Chỉ đến khi ta chuẩn bị hạ thủ mụ to gan này ùa một cái cả sáu người bọn ngươi cùng xuất hiện? Không phải bọn ngươi cố ý sao? Ả ngậm câm miệng vì đã bị Hoàng Định vạch rõ chân tướng! Hoàng Định muốn ả phải nói:
- Nói. Ả chống chế:
- Bọn ta không cố tình! Chỉ là chậm chân thôi! Hoàng Định nheo mắt nhìn ả:
- Chậm chân? Đang lúc có địch xuất hiện, sự chậm chân của ngươi chính là giúp địch nhân có cơ hội thực hiện ý đồ! Tội tư thông với địch còn nặng hơn, nếu so với tội tiếp tay với địch sát hại huynh đệ! Ngươi còn biện bạch nữa thôi! Cả sáu ả cùng lo sợ:
- Bọn ta không có... Không có...
Hoàng Định xô bật mụ Thi Quái qua một bên, trầm giọng như tiếng Diêm Vương định tội:
- Đã như thế, bổn sứ giả đành phải thay mặt La Đường chủ xử trị bọn ngươi! Ra tay đi, ta cho bọn ngươi một cợ hội cuối, hãy dùng toàn lực để chi trì sinh mạng! Cả sáu ả nhìn nhau và đương nhiên là nhìn nhau dò ý! Ả hống hách sau một thoáng suy nghĩ, vụt hét:
- Bọn ta phải giết ngươi! Lập trận! Hoàng Định cười lớn:
- Càng tốt! Lập trận đi! Bổn sứ giả đâu phải lần đầu nếm mùi Lục Hợp Khổn Tiên Trận? Ha... Ha... Hoàng Định nói đúng, vô tình nhắc cho năm ả kia nhớ chuyện đã xảy ra! Vì thế, dù ả hống hách đã có lệnh, năm ả kia đồng loạt phục người xuống:
- Bọn hạ nhân vô tội, mong sứ giả rộng dung. Tất cả đều do Liên Liên xúi bẩy! Hoàng Định nhìn ả hống hách:
- Ngươi là Liên Liên? Chính ngươi đã chủ xướng tất cả? Ả Liên Liên run rẩy:
- Ta... Ta... La Nhược Phi từ ngoài lao vào:
- Liên Liên! Ngươi càng lúc càng to gan, dám phản kháng mọi mệnh lệnh của ta! Vút! Nhìn thấy La Nhược Phi, ả Liên Liên đổ sụp xuống:
- Đường chủ! Hạ nhân chỉ vì lo cho Đường chủ! La Nhược Phi lạnh giọng:
- Câm! Nếu lo cho ta sao ngươi cố tình về bè với mụ Thi Quái, quyết hãm hại sứ giả? Liên Liên đổ lệ chan hoà:
- Không hề có chuyện này! Hạ nhân chỉ muốn chế ngự y, tạo cho Đường chủ cơ hội khác để phục Xạ... La Nhược Phi biến sắc:
- Ngươi thật quá đáng! Chớ trách ta...
Bộp! Hoàng Định rùng mình, nhìn La Nhược Phi ung dung quật vỡ Thiên Linh Cái của Liên Liên! Vẫn chưa hết, La Nhược Phi quay đầu nhìn vào năm ả kia:
- Bọn ngươi còn không mau tự xử? Hay muốn chờ ta ra tay? Đối với Hoàng Định, một cái chết của Liên Liên đã tạo ra quá nhiều mối lợi rồi! Trước hết, Lục Hợp Khổn Tiên Trận kể như vô dụng vì đã khiếm khuyết một! Sau đó, như Liên Liên vừa nói, La Nhược Phi quả nhiên có ý đồ là đưa Xạ Nguyên Châm vào người Hoàng Định và may thay việc đó chưa xảy ra! Vì thế, để tỏ chút lòng nhân và cũng là bất nhẫn trước thái độ lạm sát của La Nhược Phi, Hoàng Định chợt ngăn lại:
- Chậm đã nào! Do Đường chủ đến chậm nên không thể nghe, tất cả là do Liên Liên chủ xướng, trừng trị một mình ả là đủ rồi! Đường chủ hãy cho những người còn lại cơ hội lấy công chuộc tội! Năm ả kia lập tức phục người, cầu khẩn La Nhược Phi! La Nhược Phi buông tiếng thở dài:
- Bọn ngươi làm ta quá thất vọng! Nể tình Hoàng sứ giả nói hộ, ta... Năm ả kia không còn gì mừng hơn, càng lạy tạ nhiều hơn! Nhân đó, Hoàng Định cố tình giải khai huyệt đạo cho mụ Thi Quái miệng thì nói:
- Kể cả mụ Thi Quái này nữa, tại hạ nghĩ, cũng đừng trách mụ! Có lẽ mụ cũng bị Liên Liên xúi giục! La Nhược Phi ngạc nhiên:
- Ngươi luôn từ tâm như thế sao? Hoàng Định nghiêm mặt:
- Khi có thể tha thì nên tha! Lấy đức phục người vẫn hơn là dùng sức! Mụ Thi Quái sau khi vận dụng nội lực làm cho kinh mạch lưu thông, bỗng đứng dậy:
- Hoàng tiểu tử! Ta không chấp nhận ân tình của ngươi! Ngươi đừng mong gì ở ta có sự đền đáp! Hoàng Định mỉm cười:
- Ta không hề mong đợi điều đó! Có chăng, như nhìn vào mắt mụ ta biết, ta sẽ đón đợi mọi sự phục thù của mụ! Mụ hừ lạnh, quay người thi lễ với La Nhược Phi:
- Ta đã nhục bại, càng lưu lại đây càng xấu hổ! Cáo biệt! Vút! La Nhược Phi thất kinh, gọi với theo:
- Nương nương! Có tiếng mụ Thi Quái ném lại:
- Chỉ khi nào báo được mối thù này, tự ta sẽ quay lại! Biết mụ đã bỏ đi, Hoàng Định tuy mừng thầm nhưng ngoài mặt vẫn vờ cười gượng:
- Vô tình tại hạ đã tự tạo lấy một kẻ tử đối đầu! Thật đáng tiếc! La Nhược Phi bĩu môi:
- Ngươi không cần phải lo! Ở mụ ta, ngoài độc môn là có giá trị lợi dụng, ta không còn gì để lưu luyến! Có mụ lưu lại, ta càng thêm bực mình! Lời của La Nhược Phi vừa dứt, từ phía xa có tràng cười của mụ Thi Quái đưa đến:
- Ta đã đoán thế nào ngươi cũng nói như vậy! Nhưng có nghe vẫn hơn là không nghe! Hé... Hé... La Nhược Phi không ngờ mụ vẫn còn quanh quẩn, chưa chịu đi, nên đã lỡ lời, có hối cũng không kịp! La Nhược Phi hậm hực quát lớn:
- Mụ nghe thì đã sao? Tốt hơn, đừng bao giờ mụ để ta gặp lại! Nhớ đấy!
Hừ! Tuần tự mục kích những cử chỉ và những lời nói cho thấy La Nhược Phi là hạng người như thế nào, Hoàng Định vừa cảm thấy lo sợ vừa có phần nào khinh bỉ! Bởi đó, Hoàng Định đang ngẫm nghĩ, để tìm cách càng lánh xa La Nhược Phi chừng nào càng tốt chừng đó! Và điều này ngẫu nhiên sảy đến...
-oOo-
Tác giả: GIẢ CỔ lONG
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: tieutang & thuylinh
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Vẫn còn hậm hực về chuyện Thi Quái, La Nhược Phi quát tháo năm ả kia:
- Còn không mau đứng lên, lo mọi hậu sự cho Liên Liên?
Năm ả kia kinh hoảng, vội làm theo! Qua đó, Hoàng Định biết, nếu ả Liên Liên không lỡ lời đề cập đến Xạ Nguyên Châm, cho dù ả chỉ phát thoại mỗi một chữ Xạ, có lẽ ả chưa đến nỗi bị La Nhược Phi hạ sát! Vì dường như trong sáu ả chỉ có ả Liên Liên là được lòng La Nhược Phi và La Nhược Phi cũng rất tin dùng ả! Bằng không La Nhược Phi cần gì phải để tâm đến việc lo lắng hậu sự cho ả Liên Liên? La Nhược Phi lặng yên nhìn năm ả kia lăng xăng lo toan mọi việc! Cho đến lúc đã an táng ả Liên Liên xong, La Nhược Phi vẫn không nói gì! Tinh mắt, Hoàng Định nhìn thấy La Nhược Phi cứ đăm đăm hai mắt đỏ hoe nhìn vào nấm mộ mới đắp! La Nhược Phi sau đó mới buông nhẹ một câu:
- Quay về tổng đàn: Năm ả kia nhanh nhảu:
- Đường chủ có cần sai phái ai đến báo tin cho Vương phó đường? La Nhược Phi gắt:
- Nếu cần ta đã bảo! Bọn Vương phó đường đã được điều đến Thiếu Thất Sơn rồi! Đi! Đến lượt Hoàng Định lên tiếng:
- Tại hạ cũng phải đến tổng đàn để nhận lệnh từ nội đường Đường chủ, không hiểu La Đường chủ có thể cho tại hạ tháp tùng? La Nhược Phi lạnh giọng:
- Đưa ngươi về, là trách nhiệm của ta! Đương nhiên ngươi cũng phải đi!
- Muốn đi ư? Hãy nhìn lại xem nào!
Vút! Vút! Có ít nhất là mười nhân vật xuất hiện, họ toả ra vây kín chung quanh bọn Hoàng Định. Hoàng Định hoảng hốt:
- Phục Thanh Môn? Chỉ cần nhìn vào tay áo của những nhân vật này, họ đều đeo mỗi người một mảnh vải màu xanh, Hoàng Định thừa biết họ là ai. La Nhược Phi biến sắc:
- Vừa nhắc đến núi Thiếu Thất là có ngay đệ tử phái Thiếu Lâm xuất hiện! Được, bọn ngươi muốn tìm chết thì bổn Đường chủ sẽ cho bọn ngươi được toại nguyện! Thanh âm khi nãy, một lần nữa lại vang lên:
- Muốn như vậy, hãy nhìn lại lần nữa xem nào!
Vút! Vút! lại có thêm mười nhân vật xuất hiện! Và tức khắc, mười nhân vật lúc nãy liền lùi lại, nhượng chỗ cho chín trong mười nhân vật đến sau thế chân! La Nhược Phi tái mặt:
- Tiểu trận La Hán?
Nhân vật thứ mười trong loạt xuất hiện sau, vùng cười lên, qua thanh âm này cho thấy đó là nhân vật đã hai lần phát thoại.
- Ha... Ha... Ha... ! Nghe nói dưới trướng của Phong Lưu Tử La Nhược Phi có một trận gọi là Lục Hợp Khổn Tiên Trận rất lợi hại! Ta chỉ muốn so sánh xem, đối với tiểu trận La Hán trận nào lợi hại hơn?
Nói đến Thiếu Thất Sơn hoặc tiểu trận La Hán gì đó thì Hoàng Định không biết, nhưng qua sự xuất hiện của khá nhiều nhân vật tăng bào, không cần nói Hoàng Định cũng biết họ là đệ tử phái Thiếu Lâm! Do đó, Hoàng Định không hề ngạc nhiên khi nghe La Nhược Phi lên tiếng có phần cao ngạo:
- Đường Nhất Vị! Phái Không Động của ngươi từ lúc nào luyện được tiểu trận La Hán vậy? Mượn oai người để tự đề cao bản thân, ngươi không thấy thẹn sao? Nhân vật được La Nhược Phi gọi là Đường Nhất Vị có phần biến sắc:
- Đành rằng trận là trận của Thiếu Lâm phái, nhưng người đừng quên Thất đại phái đã vì ai phải liên minh lại thành Phục Thanh Môn! Chớ nhiều lời, Lục Hợp Trận của ngươi đâu mau bày ra bằng không phải chấp nhận nạp mình vào tiểu trận La Hán! La Nhược Phi cố ý cười giễu cợt:
- Sao? Không thể động khẩu nên định động thủ để khoả lấp phần nào nỗi thẹn à? Được! Ta sẽ cho bọn ngươi thưởng thức sự lợi hại của Lục Hợp Khổn Tiên Trận! Đánh!
Dứt lời, như một tia chớp, La Nhược Phi lao xuyên qua vòng vây của chín tăng nhân vào nhanh chóng xuất kình quật vào nhân vật Đường Nhất Vị. Vút! Vù... Vù... Đường Nhất Vị kinh tâm, lập tức phát lệnh:
- Đề phòng bọn còn lại cũng tìm cách tháo chạy! Mau phát động thế trận! Và Đường Nhất Vị liền bạt kiếm giao đấu với La Nhược Phi!
Véo... Chín vị tăng nhân lập tức khởi phát thế trận, khiến Hoàng Định lâm vào cảnh dở khóc dở cười! Vì Hoàng Định biết Lục Hợp Khổn Tiên Trận đã không còn từ khi ả Liên Liên thảm tử! Có chăng, nếu La Nhược Phi đừng có hành động như bây giờ, có lẽ ả sẽ thế vào chỗ Liên Liên, lập lại trận thế Lục Hợp Khổn Tiên Trận để đối chọi! Đằng này La Nhược Phi đã thừa cơ hội lao thoát ra ngoài chỉ để lại một Hoàng Định và năm ả không đủ lập trận Khổn Tiên. Để giải thích điều này, đối với Hoàng Định chỉ có một cách, ả La Nhược Phi thật sự khiếp sợ tiểu trận La Hán! Và nếu đúng như vậy, hoá ra Hoàng Định đang tự chuốc hoạ vào thân! Ngay lúc này Hoàng Định không thể bộc lộ thân phận, vì có bộc lộ cũng chẳng ai tin! Kế đó, Hoàng Định cũng không thể vận dụng toàn bộ sở học sẵn có để đối phó với trận La Hán, vì như thế trước hết sẽ làm La Nhược Phi nghi ngờ! Cũng vậy, dù Hoàng Định thừa hiểu sự biến hoá của Lục Hợp Khổn Tiên Trận cũng không thể bỗng dưng để lộ, hợp với năm ả kia để tạo thành một thế lực đủ mạnh, hầu đối phó với tiểu trận La Hán và chi trì tính mạng! Tất cả chỉ vì sự khiếp hãi của ả La Nhược Phi. Hoàng Định phẫn nộ, gọi năm ả kia, lúc đó cũng đang cuống cuồng kinh hãi:
- Bọn ngươi sợ nỗi gì! Lập trận đi! Lúc đó, vòng vây của tiểu trận La Hán dần thít chặt và như Hoàng Định biết về trận thế kỳ môn thì đó chính là dấu hiệu cho thấy tiểu trận La Hán sắp đạt đến uy lực mạnh nhất! Năm ả kia vừa kêu vừa tru tréo loạn xạ:
- Không đủ người làm sao lập được trận sứ giả?
- Phải đó! Chi bằng chúng ta cứ loạn đả loạn đánh, mạnh ai nấy tìm đường thoát thân!
- Chao ôi! Phải chi sứ giả đừng quá cương cường, khiến La Đường chủ phải hạ thủ Liên Liên, phen này...
- Sứ giả muốn chạy cứ chạy, đừng lý gì đến bọn thuộc hạ! Hoàng Định than thầm:
“A ha! Bọn ngươi, ả thì kêu ta chạy, ả thì đem cái chết của Liên Liên đổ trút cho ta! Hừ! Liên Liên chết là do ả tự chuốc lấy, còn ta nếu chạy... được đâu cần bọn ngươi nhắc! Chỉ tiếc, trận La Hán đã như Thiên La Địa Võng rồi... “ Còn đang nghĩ, Hoàng Định giật mình khi nghe một lượt phật hiệu trầm hùng vang lên:
- A di đà phật! Biết lúc tối hậu đã đến, sinh mạng còn hay mất là tuỳ thuộc vào thái độ lúc này, Hoàng Định gầm vang:
- Đồng loạt phát kình! Quất mạnh ra ngoài! Mau!
Chính Hoàng Định là người thực hiện trước điều đó! Hoàng Định dồn toàn lực vào song chưởng và hất mạnh ra! Vù... Vù... Đây là mệnh lệnh của sứ giả thượng cấp, năm ả kia phần vì sợ, phần vì lo cho sinh mạng nào dám chậm trễ! Tất cả đồng loạt phát kình:
- Đánh! Ào... Ào... Tiểu trận La Hán được chín vị tăng nhân cho khởi phát thế công:
- A di đà phật... Ào... Ào...
Áp lực từ tiểu trận La Hán liền quật bủa vào trong, hoá thành một lớp kình dày đặc phủ kín những lực đạo do bọn Hoàng Định vừa xô ra.
Ào... Ào... Ầm! Ầm! Ầm!... Hàng loạt những tiếng chạm kình vang lên, lưu lại một kết quả không thể nào bác bỏ được. Đó là phe Hoàng Định dù đã phát kình trước nhưng xem ra kể như vừa đương đầu với một bức tường không thể nào xuyên thủng! Tuy hoàn toàn thất vọng nhưng Hoàng Định biết càng chán nản hoặc càng chậm tay thì cái chết càng đến gần! Vì thế, Hoàng Định lại quát:
- Lập một trận, thiếu còn hơn là không lập trận nào! Mau phát động đi, để ta giúp bọn ngươi một tay, nào! Dứt lời, với toàn bộ công lực sẵn có, Hoàng Định quật thẳng ra ngoài một kình cực kỳ uy mãnh! Vù... Vù... Năm ả kia do nghe Hoàng Định nói quả chí lý nên chỉ lo lập trận, không ả nào phát hiện Hoàng Định vừa có một chưởng kinh hồn bạt tuỵ mà có lẽ đến cả La Đường chủ của bọn chúng cũng không thể nào làm được! Tiểu trận La Hán lập tức phát kình đối phó:
- A di đà phật... Ầm... Ào... Vù... Ầm! Hoàng Định lảo đảo như thuyền con say sóng! Tuy thế, trận Lục Hợp Khổn Tiên Trận khuyết một vị trí vẫn được năm ả kia lập thành! Hoàng Định nghe một ả kêu:
- Khiếm khuyết mất một phương vị sứ giả, bọn thuộc hạ không thể phát động! Hoàng Định nghiến răng:
- Thiếu cũng đánh! Hoặc phải có ai đó chỉ cho ta, để ta tự trám vào! Ả nọ cả mừng:
- Còn một phương vị không lấy gì làm trọng, có sứ giả trám vào là hay rồi! Lúc đó, lược niệm phật hiệu kế tiếp của tiểu trận La Hán đã vang lên:
- A di đà phật... Và kình lực từ tiểu trận La Hán lập tức ùa vào như thác đổ. Ào... Ào... Hoàng Định cố trấn định kêu lên:
- Là phương vị nào! Nói mau! Tuy kêu nhưng thoạt nhìn qua Hoàng Định cũng biết đó là phương vị nào! Vì thế, khi nghe ả lúc nãy chỉ:
- Là phương vị này! Lập tức Hoàng Định trám vào và liền miệng hô hoán:
- Được rồi! Đánh đi! Còn chờ gì nữa! Ả đó đang chiếm giữ chủ trận, tay hất kình, miệng thét:
- Sứ giả cứ nhớ là phải luôn phát kình, hỗ trợ cho người bên tả! Tất cả đánh nào! Hoàng Định và năm ả đồng loạt phát kình, tất cả đều hỗ trợ cho người đứng bên tả! Ào... Ào... Hợp kình Khổn Tiên Trận tuy xuất phát có muộn hơn hợp kình trận La Hán nhưng dẫu sao vẫn đạt kết quả tối thiểu! Ầm! Lục Hợp Khổn Tiên Trận đều phát kình hỗ trợ cho phương vị mé tả, tạo thành một xoáy kình cuộn từ tả qua hữu! Khi gặp phải áp lực từ ngoài đổ vào, xoáy kình này làm cho ngoại lực phải cuộn xoáy theo, khiến tiếng chấn kình phải phát sinh tuy kinh khiếp nhưng cũng chỉ làm mọi người chao đảo rồi thôi, không đến nỗi gây phương hại như một hai lần đầu! Phấn khích ả chủ trận lại quát:
- Bây giờ phát về phía hữu! Đánh! Ào... Ào... Gặp phải thế trận đối kháng tiểu trận La Hán lập tức có sự biến hoá khốc liệt.
- A di đà phật... Từ trận La Hán liền tạt vào Lục Hợp Khổn Tiên Trận ba đạo kình, mỗi đạo là do ba tăng nhân hợp lại. Vù... Vù... Vù... Vù... Hoàng Định biến sắc, kêu lên như cùng lúc với ả kia:
- Cách này như không được! Ả kia hô hoán:
- Chúng ta cũng phải biến đổi! Lục Hợp Phân Khai! Sứ giả hướng kình ra ngoài! Mau!
Hoàng Định làm theo nhưng trong lòng thầm thất vọng! Ả nọ không thể đảm nhiệm chủ trận linh hoạt bằng Liên Liên! Và trong trường hợp này, nếu là Hoàng Định, biện pháp ứng phó nhất định không phải là cách đó! Đáng tiếc, Hoàng Định không thể tự dưng chiếm giữ vị trí chủ trận, một khi đang giả vờ như người chưa biết gì về trận thế! Ầm! Ầm! Ầm! Bị chao đảo nhiều hơn lúc nãy, một kết quả quá tồi khiến Hoàng Định phải chủ động hô hoán:
- Tất cả phải cố chi trì! Chúng ta cần phải chiếm tiên cơ! Mau đánh theo cách lúc đầu. Nhanh nào! Cách lúc đầu là cách phát kình hỗ trợ cho người mé tả, Hoàng Định đang làm như thế. Khiến ả ở mé tả cũng phải làm theo nếu như ả không muốn bị chưởng kình của Hoàng Định lấy mạng! Cũng vậy, lần lượt những ả còn lại cũng có hành động tương tự, tất cả đều tạo ra một lực xoáy kinh hồn. Ào... Ào...
- A di đà phật... Ào... Ào... Vù... Ầm! Tiểu trận La Hán vừa có dấu hiệu sắp bị lực xoáy cuộn theo, Hoàng Định mừng rỡ:
- Lập lại một lần nữa! Đánh! Ào... Ào... Lực xoáy lại xuất hiện khiến tiểu trận La Hán muốn chi trì buộc phải tạo một lực đối kháng! Họ lập thật:
- A di đà phật! Ào... Ào... Ầm! Nhờ kịp phát lực đối kháng nên tiểu trận La Hán vẫn chưa bị cuốn theo! Lập tức, Hoàng Định hô to:
- Hãy phát kình theo ta! Càng nhanh càng tốt! Và Hoàng Định phát kình về mé tả, vẫn là hợp chiêu nãy giờ! Năm ả kia làm theo. Vù... Vù... Và thật bất ngờ, Hoàng Định đột ngột đổi hướng, phát kình ngược qua mé hữu! Do đã có lệnh, năm ả kia tuy kinh ngạc nhưng cũng y cách phát kình theo tạo thành một lực xoáy ngược lại. Ào... Ào... Chỉ đến khi nhìn thấy phản ứng của tiểu trận La Hán, năm ả kia mới thầm thán phục biện pháp của Hoàng sứ giả! Chẳng là tiểu trận La Hán vì biết đó là lực xoáy về mé tả, họ trong tư thế phát kình đối kháng, vô hình chung là từ thế miễn cưỡng lại lực chạy về mé tả! Nào ngờ, Hoàng Định lại bất thần cho lệnh đổi lực, khiến họ càng muốn cưỡng lại lực chạy về mé tả thì càng dễ bị lực xoáy về mé hữu cuốn họ theo! Họ chạy thật, khiến tiểu trận La Hán tạm thời phải đình trệ! Không bỏ lỡ cơ hội, Hoàng Định quát:
- Chạy ra ngoài! Mau! Năm ả kia như thú rừng thoát bẫy lập tức chạy ùa ra, trước khi trận La Hán khép lại! Riêng Hoàng Định vì không thể vận dụng khinh công nên không thể nào chạy nhanh bằng năm ả kia! Do đó, chỉ một sát na nữa là thoát, Hoàng Định lại bị tiểu trận La Hán nhốt lại! Không thể không giận, Hoàng Định lập tức phát chiêu, nhất định không cho tiểu trận La Hán có cơ hội phát động thế trận! Nhắm vào vị tăng nhân đang án ngữ trước mặt, Hoàng Định gầm vang:
- Không tránh thì đừng trách Hoàng Định này! Đỡ! Vù... Bị công kích trong cự ly gần, vị tăng nhân này dù biết là không nên vẫn tự ý phát chiêu hoá giải. Vù... Quá bất ngờ vì vô tình vị tăng nhân nọ tạo cơ hội tốt đến vậy, Hoàng Định cười khanh khách:
- Một chọi một như vậy mới thú! Xem đây! Vù... Nhưng giận dữ nãy giờ của Hoàng Định liền biến mất, thay vào đó là nỗi niềm say mê khi được cùng vị tăng nhân chiết chiêu giải chiêu. Vù... Vù... Hoàng Định càng thêm đắc ý khi biết được hai điều! Thứ nhất, vì có một vị tăng nhân tự ý ra tay nên tiểu trận La Hán vô tình tự tan rã! Thứ hai, dù lần đầu đụng chạm với võ học Thiếu Lâm phái nhưng xem ra với những chiêu bình thường, nếu Hoàng Định xuất sử thật linh hoạt thì cũng thừa năng lực ứng phó! Do đó, Hoàng Định cười luôn miệng:
- Hảo thủ pháp! Sở học của Thiếu Lâm quả danh bất hư truyền! Hoặc:
- Cũng chiêu này, tại hạ đã từng làm nhiều người khốn đốn! Hãy hoá giải thử xem! Vù... Đầu tiên, khi cùng Hoàng Định chiết chiêu, ít nhiều gì ở vị tăng nhân nọ cũng biểu lộ sắc thái khinh thường! Tuy nhiên, càng chiết chiêu thì sắc thái nọ càng biến mất, đến nỗi vị tăng nhân đó cũng ủa, à liên miệng:
- Ủa! Lại là chiêu tầm thường này sao? Hoặc:
- À! Ra thí chủ có lối biến hoá nhanh hơn người khác! Hay:
- Chi dùng những chiêu sơ đẳng nhưng vẫn hoá giải những chiêu này của bần tăng, thí chủ quả là người... Hoàng Định vụt quát:
- Khi Hải huyệt này: Vù... Vị tăng nhân biến sắc:
- Uý! Nhanh thế sao? Và tăng nhân liền hạ chưởng tay xuống! Hoàng Định cười lạnh:
- Còn huyệt Kiên Tĩnh thì sao? Vù... Vị tăng nhân dịch đầu vai về phía sau, hy vọng với chiêu đang thi triển sẽ kịp chế ngự Hoàng Định! Nào ngờ, Hoàng Định lại chấp nhận dùng mạng đổi mạng, ngoặc luôn tay hữu vào huyệt Thái Dương ngay bên trên.
- Đại sư chậm rồi! Vù... Thất kinh, vị tăng nhân buộc phải ngã người về phía sau, bằng tư thức Thiết Bản Kiều thật đẹp mắt. Vút! Hoàng Định tuy lỡ bộ nhưng cũng định tung với theo một cước Phi Xà! Nào ngờ ở phía sau bỗng có tiếng niệm phật hiệu vang lên:
- A di đà phật! Thí chủ chớ quá ngạo mạn! Hãy ngoan ngoãn nằm xuống nào! Vù... Có cảm nhận vị tăng nhân vừa lẻn đến phía sau chỉ muốn vươn tay điểm huyệt chứ không có ý định phát kình, Hoàng Định xoay ngay nữa người:
- Lão Ưng Triển Xí! Đỡ! Vù... Đúng như Hoàng Định đoán, vị tăng nhân nọ vì thế phải bước lùi, không cho cánh tay tả của Hoàng Định quật vào! Vụt! Hoàng Định lập tức áp sát:
- Hãy xem Bạch Thố Thu Nguyệt! Vù... Vù... Hai tay khua loạn ngay trước mặt vị tăng nhân, làm cho vị tăng nhân phải gầm lên:
- Hảo thân thủ! Đỡ! Vị tăng nhân vươn chỉ tay, xạ một tia chỉ kình vào người Hoàng Định. viu... Hoàng Định kinh hoảng vì không tưởng vị tăng nhân còn có cách này để phát kình trong cự ly gần! Bất đắc dĩ, Hoàng Định phải ngã lăn người qua một bên, thoát chết trong gang tấc. Vụt! Bất chợt có một tia hàn quang chiếu thẳng vào Hoàng Định vẫn còn ngã nằm dưới đất:
- Gã này rất giảo quyệt, giao đấu với gã phải thật nặng tay! Đỡ! Một kiếm này và một tiếng gầm kèm theo thật quen tai, khiến Hoàng Định nhận ra là nhân vật từng lẻn tập kích Hoàng Định trước kia! Để chi trì sinh mạng, Hoàng Định dồn toàn lực vào việc lăn, chỉ lăn không mà thôi! Ào... Ào... Nhân vật nọ quyết không buông tha, cả người lẫn kiếm đều bám theo:
- Lần này nếu để ngươi thoát, Đường Hoá Giao này thật chẳng phải là đệ tử Không Động phái! Phẫn nộ, đang lăn theo hướng này, Hoàng Định bỗng mạo hiểm lăn ngược trở lại. Ào... Phát hiện Đường Hoá Giao lỡ đà, Hoàng Định lừa thế, phát nhanh một cước:
- Buông kiếm! Bộp! Choang! Đường Hoá Giao vừa mất kiếm, Hoàng Định uốn người đứng bật dậy:
- Hạng vô sỉ như ngươi, ngoài hành vi chuyên ám toán người khác còn có năng lực nào! Đỡ! Vù... Hoàng Định quật thẳng vào Đường Hoá Giao một kình, đủ cho Đường Hoá Giao thịnh nộ:
- Có năng lực gì ngươi sẽ biết! Xem đây! Ào... Ào... Ầm! Đường Hoá Giao kém nội lực hơn nên bị chấn lùi! Hoàng Định quật tiếp một kình:
- Trả ngươi một chưởng lần trước! Đỡ! Ào... Ào... Đường Hoá Giao không ngờ Hoàng Định tuy có niên kỷ chỉ kém y chút ít nhưng lại có nội lực trên xa! Y phát hoảng gọi:
- Thúc thúc... Lập tức, nhân vật có tên là Đường Nhất Vị xuất hiện:
- Chớ hại mạng tiểu điệt ta! Đỡ! Vù... Vù... Thấy có Đường Nhất Vị lao đến Hoàng Định ngơ ngác tìm quanh! Lạ thật, kể cả La Nhược Phi với năm ả lúc nãy, giờ không thấy đâu! Hoàng Định phừng phừng lửa giận khi nghe Đường Nhất Vị cười lớn:
- Đồng bọn của ngươi, La Nhược Phi và lũ tiện tỳ kia đã cao chạy xa bay từ lâu! Kim Ma Bang đâu phải hạng vì ân tình chịu liều mạng để giải nguy cho bằng hữu! Nạp mạng đi nào! Đang giận, Hoàng Định chỉ muốn trút vào toàn bộ chân lực, quật cho Đường Nhất Vị một kình, ít nào cũng hả giận! Nhưng chợt nhớ đến lần có Vương Kiên dò xét, lại nghĩ La Nhược Phi không lẽ nào cam tâm bỏ đi, không một lời từ biệt, Hoàng Định sợ thân phận bị bộc lộ nên thôi ngay ý định đó! Hoàng Định chỉ phát kình đủ ba mươi năm công lực. Vù... Ầm! Song phương bình thủ và song phương cùng lảo đảo! Ở bên ngoài, Đường Hoá Giao hô loạn:
- Không cần phải có thái độ quân tử với y! Hãy dùng tiểu trận La Hán khống chế y! Hoàng Định hoảng sợ phải lập tức, Hoàng Định chỉ nghĩ đến việc bỏ chạy! Muốn thế, Hoàng Định cứ áp sát vào Đường Nhất Vị, một nhân vật mà nếu Hoàng Định được quyền dùng toàn bộ chân tài thực học ắt dễ dàng đả bại trong vòng mười chiêu!
- Đỡ! Vù... Thái độ của Hoàng Định không ngờ bị Đường Hoá Giao thấu suốt! Y lại hô hoán:
- Thúc thúc đừng lầm kế y! Y muốn dùng thúc thúc làm bình phong, ngăn cản tiểu trận La Hán vây hãm! Đường Nhất Vị nóng mặt:
- Ta thừa biết điều này! Nhưng hắn làm thế là hắn muốn chết! Một tiểu tử chưa sạch máu đầu như hắn đâu phải đối thủ của ta! Xem đây! Vù... Đường Nhất Vị nguyện ý chấp nhận đấu pháp của Hoàng Định, cùng Hoàng Định chiêu chiết chiêu! Tuy đắc ý, nhưng tự trong thâm tâm Hoàng Định phải than:
“Họ Đường này nhất định phải có thân phận khá cao ở Không Động phái và Phục Thanh Môn. Nhưng với tánh tự phụ này, không riêng gì bản thân lão, cả Phục Thanh Môn đừng mong gì đối phó nổi Kim Ma Bang! Thật đáng thất vọng!” Có tâm trạng đó, Hoàng Định quyết cho Đường Nhất Vị một bài học, ít nhiều cũng làm lão bớt đi thói tự phụ! Đúng lúc đó Hoàng Định phát hiện Đường Nhất Vị lộ sơ hở! Lập tức, Hoàng Định bật quát:
- Song Ưng Đáo Đầu! Đỡ! Vù... Đường Nhất Vị cười lạt:
- Thân thủ cũng khá! Nhưng xem đây! Vù... Hoàng Định lạnh giọng:
- Lão chậm rồi! Đỡ! Vù... Ngay tức khắc, tay của Hoàng Định nhất thời uy hiếp hai trọng huyệt của Đường Nhất Vị! Đường Nhất Vị đổi sắc:
- Ngươi linh hoạt thật đấy! Để xem nào! Đường Nhất Vị đảo bộ, với chủ ý làm cho Hoàng Định lỡ đà! Hoàng Định bật cười:
- Vậy còn Khí Hải huyệt thì sao? Đỡ! Vù... Đường Nhất Vị giận dữ:
- Được! Ta không ngại chạm chiêu đâu! Đỡ! Ào... Ào... Miệng bảo không ngại, tay của Đường Nhất Vị lập tức vận lực vỗ vào chưởng tay của Hoàng Định sắp chạm đến Khí Hải huyệt của lão! Hoàng Định khẽ nạt:
- Lão lầm kế rồi! Hãy đề phòng Kiên Tĩnh huyệt! Vù... Không ngờ Hoàng Định có lối biến chiêu thần tốc đến vậy, Đường Nhất Vị đành phải xuôi tay và dịch đầu vai về phía sau! Lập tức tay của Hoàng Định cuộn thẳng vào huyệt Khúc Trì, ngay khuỷu tay của lão:
- Sao lão quên huyệt này? Trúng!
Vù... Thất đảm, Đường Nhất Vị chỉ còn cách tung người lùi lại thật xa. Vút! Hoàng Định cũng kinh tâm, vì như thế đâu còn cơ hội áp sát Đường Nhất Vị như Đường Hoá Giao đã đoán đúng! Định bám theo cho dù phải giở khinh thân pháp, tai Hoàng Định liền nghe cùng lúc có hai tiếng hô hoán vang lên! Một của Đường Hoá Giao:
- Đúng lúc rồi! Mau lập tiểu trận La Hán! Một còn lại là của người mà Hoàng Định không bao giờ mong gặp mặt, nhất là vào lúc này:
- Không chạy còn chờ đến lúc nào nữa, tiểu tử? Hãy để ta giúp ngươi! Nhanh nào!
Cùng với thanh âm này là sự xuất hiện đầy bất ngờ của mụ Thi Quái! Nghĩ thật nhanh, Hoàng Định đành chọn một giải pháp là đưa tay cho mụ Thi Quái nắm lấy. Lập tức, mụ Thi Quái thi triển khinh thân pháp, lôi Hoàng Định chạy đi!
-oOo-