Tác giả: GIẢ CỔ lONG
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: tieutang & thuylinh
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Vút! Vút! Vút! Vút! Bốn tiếng xé gió kèm theo sự xuất hiện của bốn nhân vật mà thoạt nhìn Định Hoàng vừa biết vừa có thể đoán chắc họ là ai! Cạnh sự hiện thân của Bang Chủ Kim Ma Bang là Xạ Hồn Lão Tổ! Qua bên tả là Nhị Lão Tổ đã có lần cùng Định Hoàng giao chiêu, kế đó là một lão nhân thứ ba và qua niên kỷ cũng như qua sự xuất hiện cùng lúc, Định Hoàng biết lão đó phải là Tam Lão Tổ! Nhanh chóng lượng định tình thế, Định Hoàng biết đây là tình huống thật sự hung hiểm! Chỉ cần Xạ Hồn Lão Tổ phát động tiếng tiêu Xạ Hồn, nữ lang kia, chính là Bạch Diện Quái Nhân ngay lập tức sẽ bị loại khỏi vòng chiến, một mình chàng không thể đối phó mỗi một Bang Chủ Kim Ma Bang với sự liên thủ hữu hiệu của đủ Vũ Nội Tam Tổ ba người! Cũng lượng định rõ tình thế này, nữ lang nọ chợt quay người, miệng hô hoán:
- Định Hoàng! Chạy! Vút! Định Hoàng biến sắc, thái độ của nữ lang có khác nào lời thú nhận những gì mụ Bang Chủ Kim Ma Bang vừa nói đều hoàn toàn đúng với sự thật! Nếu là chàng, chàng phải có thái độ ngược lại mới đúng! Vì cứ để đối phương nghi hoặc, biết đâu cả hai sẽ có cơ may xoay chuyển tình thế? Đã muộn, mụ Bang chủ cười rú lên:
- Muốn chạy ư! Nha đầu ngươi xem thường bổn Bang Chủ thế sao? Ha...Ha...Tiên hạ thủ vi cường, cần nhất là không để Xạ Hồn Lão Tổ có cơ hội phát ra Xạ Hồn Khúc, Định Hoàng bật tung người lao đến như tia chớp loé:
- Xem chưởng! Vút! Vù...Vù...Phát hiện hướng chàng lao đến là nhắm vào Xạ Hồn Lão Tổ, mụ Bang chủ quát:
- Ngươi sợ Đại Lão Tổ phát động Xạ Hồn Tiêu chứ gì? Ý cũng hay nhưng ngươi chớ mong toại nguyện! Đỡ! Mụ chủ động dịch người, đỡ vào chưởng của Định Hoàng:
- Vù...Nhưng một khi Định Hoàng đã quyết, chàng đâu dễ để bất kỳ ai xen vào ngăn cản! Lập tức bóng nhân ảnh của chàng mờ đi, thoát qua bóng chưởng của mụ Bang Chủ! Vút! Thấy Xạ Hồn Lão Tổ đã đặt Xạ Hồn Tiêu lên môi, chàng gầm lên thịnh nộ:
- Lão muốn chết! Vù...Xạ Hồn Lão Tổ thất sắc, không rõ bằng cách nào Định Hoàng có thể tiếp tục lao ập vào, trong khi đã bị Bang Chủ Kim Ma Bang ngăn lại! Lão phải nhắc Xạ Hồn Tiêu ra khỏi môi và càng vội vàng hơn khi phải khẩn trương phát kình:
- Tiểu tử ngươi...Hừ! Vù...Hự! Xạ Hồn Lão Tổ bị chấn lùi, một kết quả bất ngờ đối với mọi người đương diện! Mụ Bang Chủ đang phẫn nộ vì đã để Định Hoàng thoát chiêu, giờ lại còn phẫn nộ hơn khi thấy chỉ một kích chàng vừa làm cho Xạ Hồn Lão Tổ bị chấn dội! Mụ quát:
- Ngươi hung hăng thế sao, tiểu tử? Đỡ! Vù...Vù...Cùng với mụ, Nhị Lão Tổ cũng quát:
- Nha đầu kia đã quay lại, giao cho lão Tam đó! Còn tiểu tử, đỡ! Vù...Vù...Với ý định, cần phải loại Xạ Hồn Lão Tổ sớm chừng nào càng có nhiều thuận lợi chừng ấy, Định Hoàng một lần nữa nhanh tốc biến mình, cố thoát bóng chưởng của hai đại cao thủ là mụ Bang Chủ và Nhị Lão Tổ! Vút! Mụ Bang Chủ thất sắc:
- Tuý Tiên Bộ Pháp? Nhị Thúc Thúc! Mau ngăn tiểu tử lại! Chẳng rõ mụ kêu Nhị Lão Tổ như thế để làm gì, Định Hoàng vẫn thần tốc lao về phía Xạ Hồn Lão Tổ:
- Mau nạp mạng! Vù...Vù...Vùa mới ổn định cước bộ xong, sự xuất hiện đầy ma mị lần thứ hai của Định Hoàng khiến Xạ Hồn Lão Tổ kinh hoảng! Lão Tổ đỏ cả mặt vì giận, vận dụng cả song thủ:
- Ngươi chớ có đắc ý! Đỡ! Vù...Chính lúc đó, tiếng quát của Nhị Lão Tổ cũng vang lên đâu đó phía sau chàng:
- Là ngươi nạp mạng mới đúng! Hừ! Ào...Ào...Thất kinh vì không thể phân thân, vừa tiếp tục truy sát lão Xạ Hồn vừa có thể đối phó với Nhị Lão Tổ, Định Hoàng đành thu chiêu, tạt bộ lẩn tránh. Vút! Như biết trước phản ứng của chàng, Nhị Lão Tổ cũng thu chiêu và đảo nhanh bám theo chàng:
- Ngươi có tránh cũng không thoát! Đỡ! Vù...Vù...Phát hiện Nhị Lão Tổ có thể bám sát, Định Hoàng vụt hiểu:
- A ha! Lão đã lẻn học được bộ pháp Tuý Tiên của Tửu Quái? ! Được! Là lão muốn nếm chưởng Phục Ma! Đỡ! Vù...Vù...Không ngoài sự tiên liệu của chàng, mụ Bang Chủ quả nhiên không bỏ lỡ cơ hội liên thủ:
- Tiểu tử! Nạp mạng! Vù...Vù...Chờ chưởng của mụ sắp ập đến Định Hoàng vụt cười khanh khách:
- Ha...Ha...Và Vút! Bằng Đằng Không Đảo Thức khinh thân pháp Định Hoàng như luồng cuồng phong, lao ào ào đến lão Xạ Hồn:
- Đã quá chậm cho lão dùng Khúc Xạ Hồn! Trúng! Vù...Bung! Hự! Lần thứ hai, hễ lão Xạ Hồn đặt Xạ Hồn Tiêu lên môi là có sự xuất hiện vừa kỳ bí vừa thần tốc của Định Hoàng! Cùng với tiếng kêu đau đớn, lão Xạ Hồn phải lùi và lần này ở hai khoé miệng phải xuất hiện những giọt máu. Thịnh nộ lôi đình, mụ Bang Chủ và Nhị Lão Tổ cùng sầm sập lao đến:
- Ngươi giảo quyệt thế sao? Đỡ!
- Ta phải giết ngươi! Đỡ! Vù...Vù...Ào...Ào...Bị tập kích bởi hai đợt sóng kình như cuồng phong bão tố, Định Hoàng biết đã quá muộn nếu muốn lẩn tránh! Chàng quay phắt lại:
- Phục Ma Chưởng! Đỡ! Ào...Ào...Ầm! Ầm! Nhìn chàng chỉ bị chấn lùi và sinh mạng vẫn chi trì, mụ Bang Chủ kinh tâm:
- Nho Tiên đã trao truyền toàn bộ nội lực cho ngươi? Nhị Lão Tổ xông đến:
- Đủ chứng tỏ Nho Tiên đã chết! Chỉ cần loại tiểu tử nữa là xong! Đánh! Vù...Vù...Mụ Bang Chủ cũng vội vàng xuất thủ:
- Không sai! Đỡ! Ào...Ào...Nhưng lần này họ quá chậm, so với khinh thân pháp thượng thặng của Định Hoàng! Vút! Nhị Lão Tổ kinh nghi:
- Lão đại hãy cẩn trọng! Đề phòng tiểu tử...Vừa kêu, Nhị Lão Tổ vừa dịch bắn thân mình về phía lão Xạ Hồn cũng vừa ổn định xong cước bộ. Vút! Trong khi đó, vì có ý nghi ngờ, mụ Bang Chủ cố căng mắt tìm kiếm bóng nhân ảnh của Định Hoàng! Xuất kỳ bất ý, Định Hoàng đột ngột xuất hiện ngay trước mặt mụ:
- Mụ tưởng ta bỏ chạy ư? Lầm rồi! Đỡ! Vù...Vù...Mụ phẫn nộ phát chiêu:
- Ngươi không chạy càng tốt! Xem chiêu! Vù...Vù...Ầm! Mụ Bang Chủ lảo đảo và kinh hãi nhìn Định Hoàng như đang nhìn thấy quái nhân! Chàng phát cười lồng lộng:
- Mụ nhìn gì? Ta đã nói nội lực của ta là có từ Hoàng Tinh Đởm kia mà? Mụ không tin, hãy thử một lần nữa xem! Đỡ! Vù...Bị mắc lỡm, Nhị Lão Tổ quay lại:
- Giỏi cho tiểu tử giảo quyệt! Đỡ! Vù...Vù...Có sự xuất hiện trở lại của Nhị Lão Tổ, mụ Bang Chủ vững tâm hơn! Mụ quát:
- Lần này đừng để tiểu tử giở trò! Đánh! Vù...Ào...Ào...Ầm! Ầm! Ngay khi chàng còn loạng choạng, do không muốn chàng có cơ hội giở trò, Nhị Lão Tổ lập tức phát chiêu:
- Nạp mạng! Vù...Quyết không buông tha, mụ Bang Chủ cũng dịch chân tiến đến:
- Nằm xuống! Ào...Ào...Bất chợt, tai chàng nghe tiếng gầm thịnh nộ của Tam Lão Tổ:
- Hoá ra nha đầu ngươi là người của Bạch Vân Môn? Muốn hạ sát lão đại ư? Đỡ! Vù...Vù...Phần thì phải đối phó với mụ Bang Chủ và Nhị Lão Tổ, phần khác chàng rất muốn quay đầu nhìn về phía trận chiến bên kia, với tâm trạng này Định Hoàng lập tức rơi vào tình huống bị phân tâm! Đến khi nhớ lại thì chưởng của hai đại cao thủ kia đã ập đến gần, Định Hoàng hốt hoảng định vận dụng Tuý Tiên Bộ Pháp! Tuy nhiên, do phát hiện sự hốt hoảng đó và đoán biết chàng sắp sửa có phản ứng gì, Nhị Lão Tổ dịch người trước và đanh giọng quát:
- Ngươi thoát được sao? Trúng! Phản ứng của Nhị Lão Tổ quả nhiên nhanh hơn chàng tưởng! Tuy thế, chính vì quá nhanh nhạy nên Nhị Lão Tổ vô tình tạo dịp may cho chàng! Vì phải dịch người trước, với ý là ngăn chặn hành vi vận dụng Tuý Tiên Bộ Pháp của chàng. Nhị Lão Tổ đương nhiên phải thu chiêu thứ nhất về. Sau đó mới tung chiêu thứ hai là chiêu đón đầu! Đang cùng mụ Bang Chủ liên thủ, hành động này của Nhị Lão Tổ ngẫu nhiên tự làm mất đi thế liên thủ, tạo một chỗ trống cực kỳ quý báu! Đã vậy, vì muốn tung chưởng đón đầu, vô hình chung Nhị Lão Tổ phải dùng bộ pháp khắc chế Tuý Tiên Bộ Pháp của Tửu Quái, nghĩa là Nhị Lão Tổ phải áp sát chàng! Với cơ hội hãn hữu này, Định Hoàng nào dễ bỏ qua! Chàng cười lạnh:
- Vậy là lão muốn chết! Xem đây! Chàng xoay người nửa vòng và thế là hoàn toàn áp sát Nhị Lão Tổ. Vù...Đã một lần bị chàng áp sát nên biết rõ sự biến chiêu lợi hại của chàng, Nhị Lão Tổ bật tung người về phía sau. Vút! Không chậm, Định Hoàng tung người bám sát:
- Đỡ! Vù...Mụ Bang Chủ đâm lo cho Nhị Lão Tổ, mụ bất ngờ tập kích chàng:
- Nạp mạng! Vù...Vù...Thừa biết bản thân nội lực giờ không đủ chi trì nếu không làm cho chân lực của Nhị Lão Tổ suy giảm như đã có hành động tương tự với mụ Bang Chủ, Định Hoàng vội vàng tránh chiêu đang tập kích của mụ Bang Chủ:
- Vút! Có cảm nhận đã thoát, Nhị Lão Tổ hậm hực kiếm tìm tung tích của chàng! Bất ngờ lão nghe mụ Bang Chủ hô hoán:
- Nhị Thúc Thúc! Ở Phía sau! Lão quay lại vừa vặn nghe tiếng gầm nộ của Định Hoàng:
- Đỡ! Vù...Vù. Nhị Lão Tổ biến sắc, cố giương đủ song thủ:
- Xem chưởng! Vù...Vù...Ào...Ào...Ầm! ! ! Nhìn Nhị Lão Tổ lảo đảo, Định Hoàng biết cơ hội đã đến! Chàng ung dung chờ mụ Bang Chủ tiến đến hiệp công! Mụ tiến đến thật:
- Ta không tin ngươi có đến ba đầu sáu tay! Hãy đỡ! Vù...Vù...Nhị Lão Tổ cũng hung hăng không kém:
- Lần này đố ngươi thoát! Xem chiêu! Vù...Vù...Định Hoàng vận toàn lực, định quật ra hai kình Phục Ma! Bất ngờ, giữa đường trường bỗng vang lên tiếng tiêu réo rắt! U...U...Chàng thất kinh vì không ngờ Xạ Hồn Lão Tổ đã hao tổn nguyên khí nặng nề vẫn có thể phát động Xạ Hồn Tiêu, tấu lên Xạ Hồn Khúc nhắm vào nữ lang nọ! Không ngoài sự suy đoán của chàng có tiếng kêu thất thanh của nữ lang nọ vang lên:
- Ôi chao...! ! Nhanh như tia chớp, Định Hoàng vừa thu chiêu vừa dùng Đằng Không Đảo Thức để lao đi! Vút! Đoán biết ý định của chàng, mụ Bang Chủ gầm lên vang dội:
- Tam thúc thúc mau kết liễu nha đầu! Tiểu tử đang muốn cứu hồng nhan tri kỷ của y! Riêng Nhị Lão Tổ thì thần tốc bám theo!
- Hãy xem Xạ Nguyên Châm của ta! Viu...Viu...Tiếng quát này làm cho Định Hoàng kinh tâm động phách! Và chàng càng kinh tâm hơn khi nhìn thấy Tam Lão Tổ, đang đắc ý quật cho nữ lang nọ một kình tối hậu.
- Nạp mạng nào! Ha...Ha...Vù...Vù...Với sắc mặt biểu thị sự đau đớn tột cùng nữ lang nọ vẫn cố gắng giương tay đón đỡ:
- Ta quyết liều mạng với lão! Vù...Vù...Biết đó là phản ứng bất cập của nàng và hậu quả chắc chắn là nàng sẽ bị bại trận, có thể dẫn đến mất mạng, Định Hoàng vì quá khẩn trương đành lăng không uốn người, cố làm cho khinh thân pháp nhanh hơn thập bội! Vút! Do chàng đột nhiên lao nhanh hơn những mũi Xạ Nguyên Châm được Nhị Lão Tổ ném theo do hết đà phải lã chã rơi xuống! Bằng cách đó, chàng kịp thời gầm vang, mục đích là uy hiếp Tam Lão Tổ:
- Lão hãy lo cho sinh mạng của lão đi! Vút! Phát hiện bóng nhân ảnh của chàng lao đến quá thần tốc, Tam Lão Tổ vì muốn tự cứu đành phải thu giảm dần kình lực! Vì thế, khi chưởng của lão và chưởng vội vã của nữ lang nọ chạm nhau: Ầm! Nữ lang nọ do đang bị Xạ Nguyên Châm hành hạ nên không đủ nội lực chống đỡ! Nàng ngã và may còn chi trì sinh mạng! Hự! Định Hoàng sà xuống như cánh chim ưng cắp lấy nữ lang và chuẩn bị lao đi tiếp! Vút! Không kịp có dịp lấy mạng nữ lang nọ như ý muốn Tam Lão Tổ phẫn hận quát:
- Muốn chạy ư? Hãy nhận một mũi Xạ Nguyên Châm của ta! Viu...Viu...Vậy là một lần nữa Định Hoàng bị một vầng ám khí dày đặc bám theo sau với sự phát xạ trong khoảng cách gần của Tam Lão Tổ! Chàng cố tăng nhanh cước lực! Vút! Bên tai chàng vẫn nghe tiếng tiêu văng vẳng của lão Xạ Hồn. U...U...Và trong tay chàng, nữ lang nọ vẫn tiếp tục kêu rên do bị Xạ Nguyên Châm khuấy động kinh mạch dưới sự tác động của Xạ Hồn Khúc. Vẫn chưa hết những kinh biến phía sau chàng, những mũi Xạ Nguyên Châm vẫn truy đuổi! Viu...Viu...Và điều gì đến Phập! Hậu tâm chàng vụt nhói đau, một mũi Xạ Nguyên Châm thế là đã cắm vào người Định Hoàng! Cố nhịn đau, chàng cố toàn lực đưa nữ lang nọ lao đi! Vút! Tiếng Xạ Hồn tiêu lập tức tỏ rõ uy lực! U...U...Mũi Xạ Nguyên Châm vừa cắm vào người, do có Xạ Hồn Khúc tác động, nó bắt đầu dịch chuyển sâu hơn vào nhục thể của Định Hoàng! Như bị một lợi khí sắc bén đột ngột khoét sâu vào da thịt, chàng đau đớn đến phải xuất hạn, rịn mồ hôi khắp mặt! Biết chậm chân là chết, và biết mũi Xạ Nguyên Châm kia tuy đang dịch chuyển như chỉ là sự dịch chuyện chậm do nó chưa cắm đúng vào kinh mạch, Định Hoàng càng toàn tâm toàn ý cho việc tẩu thoát! Vút! Đưa mắt nhìn về phía trước, Định Hoàng tuy chưa biết rõ địa hình chốn này, vì đây không phải là trũng núi chàng đã đến, nhưng khi nhìn thấy cạnh chân núi là một huyệt động mờ tối, Định Hoàng cũng liều lĩnh chui vào. Vút! Ở phía sau, tiếng tiêu Xạ Hồn Khúc tuy chỉ còn là những âm hưởng xa xôi nhưng tiếng gào thét truy đuổi của kẻ thù thì cứ vang lên ầm ĩ:
- Ngươi chạy được nữa sao?
- Đứng lại!
- Ngươi đừng mong thoát! Định Hoàng vậy là biết có đến ba kẻ đuổi theo, mụ Bang Chủ và hai lão tổ Nhị và Tam! Chàng vun vút chui sâu vào huyệt động, lòng thầm mừng: “Chỉ cần không nghe thấy tiếng tiêu Xạ Hồn, ta vẫn còn đủ chân lực để tỷ đầu khinh công với bọn chúng!” Thật lạ, tiếng Tiêu Xạ Hồn càng xa thì uy lực càng giảm! Và nữ lang nọ như đã bớt đau vụt lên tiếng:
- Chạy qua phía tả, mau! Định Hoàng càng vui mừng! Đã có nữ lang nọ chỉ điểm phương hướng, cả hai thế là thoát! Chàng rẽ qua phía tả ngay khi phát hiện ở phía cuối huyệt động có nhiều lối di chuyển khác! Vút! Mụ Bang Chủ và hai lão kia vẫn quyết liệt đuổi:
- Vút! Vút! Vút! Nữ lang nọ nhìn thấy nên thật sự lo ngại:
- Hãy cố nhanh hơn nữa, kẻo không kịp! Không kịp cái gì thì chàng không biết nhưng để chạy nhanh, chàng không cần nữ lang hối thúc cũng đang cố hết sức. Vút! Lại đến một chỗ có nhiều lối rẽ, Định Hoàng nghe nữ lang chỉ điểm:
- Vẫn theo mé tả! Vút! Được ba trượng, Định Hoàng kinh ngạc khi nghe nữ lang gọi giật giọng:
- Dừng lại! Quay về phía sau phát kình! Thấy chàng có vẻ ngần ngừ, đủ thời gian cho kẻ thù đuổi kịp, nữ lang nọ thêm khẩn trương:
- Kìa! Phát kình đi! Mau! Lần này dù nàng không bảo chàng cũng phải phát kình! Vì mụ Bang Chủ đang là kẻ đầu tiên xuất hiện trước mắt chàng! Chàng quát:
- Lui mau, nếu mụ chưa muốn chết! Vù...Vù...Mụ cười ngạo mạn:
- Đương nhiên là không muốn chết rồi! Đỡ! Ha...Tiếng chạm kình vang lên thật kinh khiếp: Ầm! ! ! ! Cùng lúc có tiếng chạm kình, chàng nghe nữ lang nọ rối rít hô hoán:
- Chạy vào trong mau! Chạy đi! Chính lúc đó, Định Hoàng có cảm nhận khắp lòng động như đang có sự rung chuyển lạ kỳ. Kinh hoảng, chàng vừa lùi vừa cố tình nghe và dò xét! Vút! Nữ lang nọ có phần hoảng loạn:
- Kìa, chạy đi! Chậm chân là chết! Đá tứ phía trên đầu Định Hoàng bỗng lung lay dữ dội:
- Rắc...Rắc...Vụt hiểu, chàng xoay người chạy thật nhanh: Vút! Lập tức, tiếng đá rơi loạn ở phía sau liền vang lên tạo thành chuỗi tiếng động kinh hồn: Rào...Rào...Ầm! Ầm! Ầm! Chàng ngỡ nơi này đang lâm cơn địa chấn nên di chuyển nhanh hơn, cật lực hơn. Vút! Nếu không có nữ lang lên tiếng có lẽ Định Hoàng vẫn còn chạy nữa:
- Được rồi! Dừng lại đi! Chàng định thần nhìn lại nơi chàng vừa dừng:
- Ô hay! Tại hạ lại nghe mùi khăng khẳng. . Nư lang nọ khẽ suỵt:
- Khe khẽ thôi! Trừ phi ngươi muốn chúng phát hiện và tìm đến như cách ngươi đã từng đến! Chàng vụt hiểu! Quanh chàng lúc này là một vùng tối thâm u, cộng với mùi khăng khẳng vừa ngửi, chàng biết vừa quay lại lòng động, nơi đã từng bị nữ lang lẻn tập kích! Như vậy, huyệt đông lúc nãy chàng chui vào nếu không là nơi nữ lang lưu ngụ thì chí ít đã từng đi theo lối đó và vào đến địa điểm này chờ sẵn chàng! Vậy là để vào đến lòng động này, có tất cả hai lối đi! Một là lối chàng đã đi, khi xuyên qua trũng núi, lối thử hai chính là lối chàng vừa được nữ lang chỉ điểm! Hạ thấp giọng, chàng hỏi:
- Loạn thạch khi nãy bị rơi xuống...Có tiếng nữ lang thở dài:
- Nếu muốn nghe giải thích, ít nào ngươi cũng phải đặt ta xuống đã! Thật không ngờ ta lại có lúc lâm cảnh này! Hà...Sực nhớ chàng nói vội:
- Nơi này có rất nhiều bộ cốt khô, tại hạ...Nữ lang nộ gắt:
- Ta đã thu dọn cả rồi! Ngươi không cảm nhận chân ngươi không hề đạp gì sao? Đặt nàng xuống, chàng nghi hoặc:
- Cô nương không còn sợ những bộ cốt khô nữa sao? Cô nương thu dọn bằng cách nào? Tuy không nhìn thấy gì nhưng Định Hoàng vẫn nghe có tiếng nữ lang ngồi dậy:
- Đương nhiên ta không thể có thái độ kính cẩn thu nhặt từng bộ cốt khô như ngươi nghĩ! Tuy nhiên ta vẫn có đởm lược để thu dọn! Chàng chợt hiểu:
- Vì cô nương biết thế nào tại hạ cũng bị độc xà chọn làm đối tượng, đó là cơ hội duy nhất cho cô nương có dịp thu hồi Bạch Vân bí kíp? Nàng thở hắt ra:
- Ngươi luôn là kẻ có biệt tài suy đoán! Không sai! Nhưng nhờ đó ta mới có dịp cứu ngươi...Chàng cười lạnh thành tiếng:
- Cô nương đâu cần phải phí công! Như cô nương thấy đó, tại hạ vẫn có thể tự khôi phục kia mà? Có tiếng nàng ngạc nhiên hỏi:
- Cũng phải! Mà này! Điều gì khiến ngươi có thể tự khôi phục? Chàng hỏi ngược lại:
- Cô nương còn hoả tập không?
- Để làm gì? Chàng đáp:
- Tại hạ muốn nhìn thấy thi thể của con độc xà nọ! Nàng bảo:
- Không cần! Ta đã đốt cháy thành tro rồi! Lưu lại làm gì thứ ghê tởm đó! Chàng lại hỏi:
- Độc xà đó có hình dạng hoặc có sắc màu như thế nào? Nàng đáp:
- Cố nhiên vảy ánh sắc hồng! Chàng giật mình:
- Hồng Long Linh Xà? ! Không ngờ là câu chuyện bịa nhưng lại xảy ra đúng vào tình trạng của tại hạ! Nữ lang nọ lại suỵt:
- Đừng kêu lớn như vậy! Hay ngươi...U...U...Tiếng Xạ Hồn Tiêu lại văng vẳng đưa vào khiến nữ lang nọ vừa phải ngừng lời vừa khe khẽ kêu rên:
- Ư...Ư...Thất kinh, biết là kẻ thù vì phát hiện ra những thanh âm vừa rồi của mình nên mới có tiếng Xạ Hồn Tiêu đưa đến, Định Hoàng tuy cũng cảm thấy đau nhưng vẫn vội dùng tay nhấc nữ lang lên! Cũng như lúc trước, chàng cứ theo hướng gió thổi ra để tiến vào sâu hơn! Chàng di chuyển khẩn trương, quyết đi xa tiếng Tiêu Xạ Hồn chừng nào tốt chừng đó! Vút! Thật lạ, tiếng Tiêu Xạ Hồn vang lên không phải liên tục! Lúc vang lên thì mơ hồ, lúc có phần rõ hơn vào có lúc như mất hẳn! Tuỳ theo trạng thái đó, tiếng rên của nữ lang nọ lúc nhỏ lúc lớn và có lúc dừng lại! Nhân lúc không có tiếng Tiêu Xạ Hồn, nữ lang nọ nói lên sự nghi ngại:
- Chúng đang tìm chúng ta! Nếu chúng ta đừng tạo thêm bất kỳ tiếng động khả nghi nào khác, chúng sẽ không phát hiện và rồi sẽ bỏ đi! Biết nàng muốn trách lần vô tình lớn tiếng vừa rồi, chàng thì thào:
- Bây giờ có dùng cách đó cũng vô ích! Mỗi khi nghe tiếng tiêu, cô nương thế nào cũng rên rỉ! chúng chắc chắn sẽ phát hiện!
- Nhưng đi tiếp như ngươi cũng vô ích! Chàng thất kinh:
- Sao thế? Trong này là tuyệt lộ sao? Tiếng tiêu lại vang lên: U...U...Nũ lang nọ đau đớn! Và vì đau đớn nhiều hơn Định Hoàng nên nữ lang nọ phải rên thành tiếng:
- Ư...Ư...Đi tiếp thì vô ích, như nữ lang vừa nói, dừng lại thì tiếng rên của nữ lang sẽ tự cáo giác nơi ả hai đang ẩn, Định Hoàng xoay chuyển ý nghĩ thật nhanh và bất ngờ điểm huyệt nữ lang! Hự! Để nàng không rên nữa dù là trong vô thức, Định Hoàng còn xé hai mảnh vải áo, nhét kín vào hai tai nàng! Trong khi cố ẩn mình chờ đợi, đến lượt Định Hoàng phải cố chịu đựng những cơn đau buốt do sự dịch chuyển của mũi Xạ Nguyên Châm. Cứ thế, tiếng tiêu lúc có lúc không, làm cho Định Hoàng lúc thì đau buốt lúc thì cơn đau biến mất! Được một lúc, do có cơ hội dò xét sự dịch chuyển của mũi Xạ Nguyên Châm, Định Hoàng không thể không nhớ đến tình trạng đã từng xảy ra cho Kha lão đại! Nhớ lời lão Kha lảm nhảm, Định Hoàng có cảm nhận sự dịch chuyển của mũi Xạ Nguyên Châm rất kỳ lạ! Lúc tiếng tiêu vang lên rõ nhất, mũi Xạ Nguyên Châm như có chiều hướng dịch chuyển sâu hơn vào nội thể chàng! Ngược lại, lúc tiếng tiêu vang lên thật mơ hồ, mũi Xạ Nguyên Châm muốn chui ngược trở ra! Vụt hiểu, chàng kêu thầm: “Tiếng tiêu càng xa càng giảm uy lực! Phải chăng vì nhận ra điều kỳ lạ này, huynh đệ lão Kha mới có ý định là dùng nội lực bản thân, nhân đó trục xuất mũi Xạ Nguyên Châm ra khỏi nội thể?” Dù chưa tin lắm vào nhận định này Định Hoàng vẫn làm thử! Nhân lúc tiếng tiểu trở nên mơ hồ, Định Hoàng vội dùng tâm pháp nội công, thử trục xuất mũi Xạ Nguyên Châm nọ! Quái lạ, do mũi Xạ Nguyên Châm dịch chuyển, việc chàng vận lực tống xuất làm cho chàng phải chịu đựng mộ cơn đau đớn khôn tả. Đau đến nỗi chính chàng cũng phải buột miệng để kêu:
- Ôi chao...Có lẽ nghe được tiếng kêu này của chàng, thanh âm của tiến tiêu vụt trở nên rõ ràng hơn! U...U...Lập tức ngay trong bản thân chàng liền diễn khai một cuộc chiến thầm lặng! Mũi Xạ Nguyên Châm bị tiếng Tiêu Xạ Hồn tác động, cứ muốn chui sâu vào trong! Nhưng vì có chân lực nội thể của chàng bức tống ngược lại, mũi Xạ Nguyên Châm lại có chiều hướng chui ra! Mũi Xạ Nguyên Châm vì thế cứ loay hoay mãi một chỗ, tạo thêm sự đau đớn cho Định Hoàng! Biết là nguy nếu buột miệng kêu rên, Định Hoàng vừa cố nhịn đau vừa gấp rút vận lực tống xuất! Với nội lực giờ đã tăng thêm ba mươi năm công phu tu vi, do vô tình nuốt phải Hoàng Tinh Đởm của Hồng Long Linh Xà, sự gấp rút của chàng ngay lập tức có kết quả! Phựt! Như cảm nhận vừa có, Định Hoàng len lén thở phào vì biết mũi Xạ Nguyên Châm vừa bị nội lực của chàng tống xuất khỏi cơ thể! Chính lúc đó chàng nghe văng vẳng tiếng đối thoại của kẻ thù! Mụ Bang chủ hồ nghi:
- Không lẽ, chúng ta nghe lầm? Trong này rõ ràng vừa tối tăm vừa chứa đầy khí xú uế, tiểu tử đó có lý nào chui vào đây? Tiếp đó là tiếng hậm hực của Nhị Lão Tổ:
- Nếu lão Đại còn đủ chân lực, chúng ta đầu cần phải vất vả như thế này? Cứ dùng Xạ Hồn Khúc, sau một canh giờ bọn chúng nhất định phải chết! Tam Lão Tổ lên tiếng:
- Cũng do lão Đại không chịu chỉ cho bọn ta cách phát động Xạ Hồn Tiêu! Bằng không...Mụ Bang Chủ ngăn lại:
- Thôi nào, Tam thúc thúc! Đại thúc thúc dù sao cũng phải giữ lại chút sở truyền! Chúng ta tìm tiếp đi! Định Hoàng thầm tính toán, nếu chúng vẫn kiếm tìm, trước sau cũng phát hiện nơi chàng và nữ lang ẩn thân! Vì nữ lang nọ đã bị chết trụ huyệt đạo, nàng đâu có năng lực tự bế khí như chàng lúc này! May thay, chàng nghe mụ Bang Chủ vừa thở khìn khịt, vừa bảo:
- Hôi hám quá! Tiểu điệt nghĩ thế này, chúng ta lui ra, sau đó phong kín lối xuất nhập! Tiểu tử nếu ẩn ở đây trước sau gì cũng bị chết khô! Nhị Lão Tổ đáp ứng:
- Đúng vậy! Với một nơi đầy khí xú uế như thế này nhất định chỉ là tuyệt lộ! Hành động như ngươi nói là hay nhất! Đi! Kinh hoảng, Định Hoàng nhẹ nhàng giải huyệt cho nữ lang và lấy hai mảnh giải khỏi tai nàng! Chàng thì thào:
- Suỵt...! Chúng đang ở gần đây! Cô nương nói đi, tại sao chúng ta không thể đi tiếp? Nữ lang nọ như đoán hiểu tình thế liền nói:
- Tuy ta chưa từng đi nhưng theo gia sư nói lại, càng vào trong càng nguy hiểm! Chàng nói khẽ vào tai nàng:
- Có nguy hiểm cũng phải đi! Bọn chúng đang có ý định phá huỷ lối xuất nhập! Không cho chúng ta thoát! Chàng vừa dứt lời:
- Ấm! Ầm! Ầm! Tiếng chấn kình vang lên âm ỉ! Tiếp đó là: Rào...Rào...Ầm...Ầm...Loạn thạch đã rơi, lối xuất nhập kể như bị phong kín! Không nói không rằng, Định Hoàng nhấc nữ lang lên và tiếp tục đi! Vút! Gó vẫn thổi, đủ cho Định Hoàng nhận định phương hướng! Được một lúc lâu, tai chàng nghe tiếng nước chảy: Róc...Rách...Càng đến gần nơi có tiếng nước chảy, mùi khăng khẳng càng xộc vào mũi nhiều hơn! Đến nỗi, nữ lang nọ phải nôn oẹ:
- Oẹ...Chàng gắt:
- Mau bế khí! Tại hạ sẽ đi nhanh hơn! Vút! Bất chợt chàng nhận ra vừa đặt chân lên lớp cỏ mềm mại! Ngẩng đầu nhìn lên, chàng phát hiện có một vài vì sao! Thở ra, chàng bảo:
- Như chúng ta vừa đến một đáy vực! Có lối thoát hay không, đến khi có vầng dương xuất hiện chúng ta mới biết! Đặt nàng nằm xuống thảm cỏ, Định Hoàng liền nghe nàng nói:
- Ta khát lắm! Ngươi hãy cho ta uống nước! Chàng trầm giọng:
- Không được! Nếu tại hạ đoán không lầm, nguồn nước chúng ta vừa nghe đã bị nhiễm độc! Do đó muông thú uống, chúng trúng độc và chết! Mùi khăng khẳng kia là do thi thể chúng rã ra tạo thành! Nàng cũng hiểu:
- Như ngươi đoán, tiền nhân của bổn môn vì thế cũng đồng loạt thảm thử? Chàng thở dài:
- Không sai! Do đó, tại hạ nghĩ, chúng ta nên chờ trời sáng thì hơn!
-oOo-
Tác giả: GIẢ CỔ lONG
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: tieutang & thuylinh
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Nhìn kỹ địa hình, nữ lang nọ thất sắc:
- Tứ bề là những vách đá cao trăm trượng, chúng ta không phải loại chim điểu, việc thoát thân e không thể nào có! Định Hoàng tỏ ra thản nhiên:
- Chỉ cần cô nương bình phục thương thế, tại hạ có cách giúp cô nương thoát thân! Nàng “à” thành tiếng:
- Ngươi muốn nói đến khinh thân pháp trứ danh của Nho Tiên, Đằng Không Đảo Thức? Chàng cười thần bí:
- Cô nương hà tất phải suy nghĩ nhiều! Nói thật, tuy vừa rồi tại hạ có trong hoạ gặp phúc, đắc thủ thêm ba mươi năm công phu tu vi nhưng một mình tại hạ cũng vị tất thoát đi theo phương cách cô nương nghĩ! Tốt hơn hết...Chàng định bảo nàng cứ lo vận công trị thương, nhưng do quá nghi ngờ nàng vẫn mở miệng hỏi:
- Sao lại là trong hoạ gặp phúc? Làm cách nào ngươi có thêm ba mươi năm công phu? Biết không giải thích không được, chàng thở dài:
- Hồng Long Linh Xà tuy là loại độc xà đệ nhất trong thiên hạ, nhưng tại hạ tự khôi phục được là nhờ Hoàng Tinh Đởm của chính nó! Chàng kể cho nàng nghe câu chuyện chàng đã bịa để lừa gạt bọn Kim Ma Bang, vô tình chuyện đó lại quá trùng hợp, đã xảy đến với chàng! Sau cùng chàng bảo:
- Nếu không có kỳ tích đó, tại hạ sao đối phó nổi mụ Bang Chủ Kim Ma Bang và Vũ Nội Tam Tổ? Thêm một điều may nữa là lúc bọn chúng lẻn đến gần, chúng chỉ nghe được phần sau của câu chuyện. Chúng chỉ nghĩ tại hạ đã bị nội thương, riêng cô nương thì lại bị Xạ Nguyên Châm khống chế, điều đó gây thuận lợi nhiều cho tại hạ, giúp chúng ta vẫn chi trì tính mạng! Nàng nhìn chàng:
- Nói đến Xạ Nguyên Châm ta mới nhớ, như ngươi cũng bị chúng ném cho một mũi Xạ Nguyên Châm? Chàng bật cười:
- Chuyện đó ư? Xong rồi! Tại hạ đã tự hoá giải xong, sau này Xạ Nguyên Châm không làm hại gì tại hạ nữa! Nàng cau mặt:
- Xong là thế nào? Hay ngươi đã...Chàng xua tay:
- Cô nương chớ ngộ nhận! Thứ nhất, tại hạ chưa hề xem qua kinh văn Bạch Vân bí kíp của quý môn Bạch Vân! Thứ hai, cách hoá giải Xạ Nguyên Châm của tại hạ có lẽ khi nghe kể chính cô nương cũng không thể nào tin! Đúng như chàng nghĩ, nữ lang nọ đang nghi ngờ như vậy! Nàng hất mặt:
- Nào, kể đi! Để xem ngươi có tài bịa như thế nào! Chàng tuy không thích thái độ của nàng nhưng vì muốn thoát khỏi chỗ hiểm trở này cần phải có nàng, giải toả mối hiềm nghi cho nàng là điều thật sự cần thiết! Chàng giải thích:
- Mọi việc xảy ra là do sự phát hiện khá lý thú của Kha lão đại, nguyên Bảo Chủ Xích Long Bảo...Chờ chàng thuật xong, nàng hồ nghi:
- Và ngươi đã bằng cách đó tự tống xuất mũi Xạ Nguyên Châm ác nghiệt kia? Chàng gật đầu:
- Tại hạ tin chắc mũi Xạ Nguyên Châm đó hãy còn dính vào y phục của tại hạ! Nếu cần, cô nương có thể tự xem! Ngỡ nàng là thân phận nữ nhi ắt không bao giờ chấp thuận điều này! Định Hoàng có phần ngỡ ngàng khi nghe nàng bảo:
- Ta chỉ tin nếu được tận mắt nhìn thấy! Hãy cho ta xem nào! Miễn cưỡng, chàng quay lưng về phía nàng và vén cao y phục lên! Không chỉ nhìn không thôi, bàn tay mềm mại của nàng còn chạm khẽ vào phần lưng của chàng! Không biết nàng có nhìn thấy dấu vết của Xạ Nguyên Châm hay không chàng chỉ biết nàng đang dùng tay để mơn man vùng da thịt quanh chỗ đã bị Xạ Nguyên Châm cắm vào! Lâm vào cảnh này, do song phương không nhìn thấy mặt nhau, Định Hoàng sực nhớ đến lần La Nhược Phi cũng...Đang mê mẩn, bất chợt chàng cảm thấy nhói đau đến buốt da thịt! Nhảy chổm, chàng quay phắt lại:
- Cô nương...Chàng ngừng lại khi nhìn thấy nàng đang nắm giữ một mũi Xạ Nguyên Châm trên tay và nàng lên tiếng bằng giọng thật lạnh lùng:
- Ta học cách của La Nhược Phi, hi vọng lúc nhổ mũi Xạ Nguyên Châm này ra ngươi sẽ không cảm thấy đau đớn! Thế nào, ngươi không hài lòng ư? Chàng hít vào một hơi thật chậm:
- Nó đã bị tại hạ tống xuất rồi, lúc nhổ ra nhất định không bị đau! Chứng tỏ cô nương vừa cố ý dùng nó châm vào tại hạ! Nàng thản nhiên thừa nhận:
- Thì sao? Đừng nói là chỉ châm không thôi, ta còn muốn cắm nó vào huyệt đạo của ngươi nữa kìa! Chàng ngỡ vừa nghe lầm:
- Nói sao? Cô nương có ác ý với tại hạ thế sao? Vì lý so gì? Nàng đáp bằng giọng vẫn lạnh như băng:
- Lý do ư? Dễ thôi! Ta muốn ngươi lập lại một lần nữa cách tống xuất Xạ Nguyên Châm cho ta xem! Có tận mắt nhìn thấy ta mới tin! Chàng hậm hực nhìn nàng! Nhưng kịp nghĩ lại, chàng xua tay:
- Quá đủ rồi! Cô nương lo vận công trị thương đi! Tại hạ cũng muốn định thần một lúc! Bảo là định thần nhưng thật ra chàng không muốn cùng nàng đối thoạt nữa! Bằng không, với lối nói năng và những hành vi quái dị của nàng, e rằng chàng không đủ nhẫn nại để chịu đựng! Vì thế, chàng lập tức đi đến chỗ khác, ngồi xếp bằng tọa công, không một lần nhìn đến nàng! Sau một lúc lâu nhìn chàng tọa công, trong tâm trạng hãy còn uất ức điều gì đó, nữ lang nọ cũng tọa công! Điều tối kỵ trong võ học là không để tạp niệm xen vào lúc vận hành tâm pháp nữ lang nọ với tâm trạng bất ổn không rõ lý do đã mặc nhiên phạm vào điều tối kỵ đó! Hơi thở của nàng càng lúc càng lớn, một nhịp hô hấp hoàn toàn bất thường, đến nỗi tai Định Hoàng vẫn nghe rõ lối hô hấp kỳ quái này! Không nghĩ nàng gặp nguy, Định Hoàng cố dẫn lưu chân nguyên theo một tiểu Châu Thiên nữa! Chỉ sau đó, khi việc điều tức kể như hoàn tất, tai vẫn nghe lối hô hấp kỳ dị của nữ lang nọ, Định Hoàng mới mở mắt! Không nhìn càng đỡ, thoạt nhìn qua Định Hoàng thất kinh! Nhanh chưa từng có, Định Hoàng lao đến và lập tức ngồi xếp bằng ngay phía sau nàng! Đặt một tay vào huyệt Linh Đài, tay còn lại áp chặt vào Mạch Môn, Định Hoàng nạt lớn với âm thanh như tiếng chuông cảnh tỉnh:
- Mau dẹp bỏ tạp niệm, ổn định nguyên thần! Thâu nạp chân nguyên! Nào! Bằng hai luồng chân khí cùng lúc được Định Hoàng trút vào, huyết khí đang sôi trào của nữ lang ngay lập tức bị trấn áp! Tuy nhiên, ngoài ý nghĩ của chàng, nữ lang nọ bỗng nấc lên và thổ ra một búng huyết!
- Ự! Chưa hết, nàng còn vùng vẫy quyết hất hai tay chàng ra:
- Không được chạm vào ta! Hãy cứ để mặc ta! Ta không cần hạng người như ngươi quan tâm đến ta! Hành vi lần này của nàng hoàn toàn không thể nào hiểu nổi! Tuy thế, thấy chết mà không cứu nào phải nam tử hán đại trượng phu? Định Hoàng lại nạt:
- Đừng manh động! Hãy thâu liểm nguyên thần nếu cô nương không muốn hai ta cùng chết! Tiếp nhận chân khí! Chàng lại trút chân khí, lần này không để trấn áp chỗ nội lực đã từng nhộn nhạo của nàng mà là làm cho nàng phải ngổi yên bất động! Vì nàng là cao thủ hẳn nàng phải thông hiểu, đang trút chân khí như thế này chỉ cần người tiếp nhận hoặc người tiếp trợ có chút nào không thành ý hay có sự phản kháng, hậu quả khôn lường lập tức sẽ đến với cả hai! Tuy nhiên, điều đó lại xảy đến! Nữ lang, vì lý do nào không hiểu vẫn kiên quyết chối bỏ sự tiếp trợ của Định Hoàng. Nàng dịch người, cố nhích thật xa về phía trước vẫn với tiếng thét phẫn uất:
- Đừng chạm vào ta! Chàng thất kinh, vội kêu:
- Đừng hành động như vậy...Muộn rồi! Hự! Hự! Cả Định Hoàng lẫn nữ lang nọ cùng một lúc bị bật ngã về hai phía! Họ hôn mê trầm trầm và miệng thì thổ huyết lai láng! Với bản năng người luyện võ, ngay khi hồi tỉnh việc đầu tiên Định Hoàng làm thử vận khởi chân lực! Vừa mới vận khởi, chàng liền thất sắc, đến nổi phải bật miệng kêu lên:
- Ôi chao! Không thể thở than cùng ai, chàng ngồi dậy đưa mắt tìm kiếm nữ lang nọ! Nàng vẫn còn hôn mê, cạnh đó là vũng huyết nàng thổ ra đã khô đặc! Tiếng lại gần, chàng xem qua kinh mạch cho nàng! Kinh mạch của nàng tuy ổn định nhưng chân nguyên nội lực thì hầu như đã bị tản mác! Thở dài, chàng lấy từ trong người ra hoàn linh đan của Vương Kiên, như nàng từng gọi thì đó là Cửu Chuyển Hồi Hoàn Đan! Người cần phải dùng Hồi Hoàn Đan chính là nàng, Định Hoàng bóp vỡ hoàn linh đan thành nhiều mảnh nhỏ, từ từ nạp vào miệng nàng! Dù miệng nàng đang mím chặt nhưng do hoàn linh đan đã bị bóp vỡ Định Hoàng sau đó vẫn nạp được hết cho nàng! Chờ một lúc thấy nàng vẫn chưa có dấu hiệu lai tỉnh, Định Hoàng cứ nghi nghi ngại ngại nhìn nàng! Sao một lúc suy nghĩ, chàng liền có quyết định! Đưa tay ra, chàng định dùng thủ pháp Thôi Cung Quá Huyệt giúp dược lực của hoàn linh đan mau dẫn lưu! Nhưng khi sắp chạm vào huyệt Phúc Kết của nàng (dưới huyệt Hầu Lộ độ một xích, cũng thuộc vùng cổ). Tay chàng bỗng rụt về! Theo cử động của chàng, một vòng dây có kèm một mảnh ngọc bội cũng lọt vào tay chàng! Đó là vật trang sức của nữ lang nọ! Định Hoàng nhìn thật lâu vào mảnh ngọc bội nọ, một mảnh ngọc có khắc duy nhất một chữ Định! Nhiều hồi ức có liên quan đến mảnh ngọc bội ngay lập tức ập trở lại trí tưởng của chàng. Và hình ảnh chàng nhìn thấy rõ nhất là một đứa bé gái đang được chính mẫu thân chàng dắt đi bên cạnh! Mẫu thân chàng cứ luôn miệng gọi:
“Nguyệt nhi ngoan nào! Để bá mẫu dẫn đi dạo nha! Nguyệt nhi...Nguyệt nhi...” Hồi ức tuy vẫn còn nhưng chỉ bấy nhiêu đó thôi đủ cho chàng hiểu tất cả! Và càng hiểu chàng càng dễ có quyết định! Chàng quả quyết dùng thủ pháp Thôi Cung Quá Huyệt để giúp nữ lang! Cửu Chuyển Hồi Hoàn Đan quả nhiên có công năng Hồi Hoàn! Nữ lang nọ tỉnh lại và đương nhiên nàng phải thấy Định Hoàng đang làm gì trên người nàng! Nàng giãy nảy!
- Không được chạm vào ta! Ngươi...Chàng thu tay về, miệng quát:
- Ta chạm vào thì sao? Hử? Ta là trượng phu của nàng, sao ta không có quyền chạm? Hử? Dụng tâm hãm hại trượng phu, trước sau ba lần làm trượng phu suýt chết, nàng có biết đó là hành vi đại nghịch bất đạo không? Hử? Nếu còn một lần như thế nữa, nàng đừng trách ta sao không thương hoa tiếc ngọc! Biết chưa? Hử? Quát một câu, hừ một tiếng, thái độ của Định Hoàng làm nàng nọ vừa kinh hãi vừa khép nép một bề! Nàng len lén ngồi dậy:
- Sao ngươi biết ta là...Chàng quát:
- Câm! Ta chưa cho nàng nói thì không được nói! Chưa hết, nàng phải thay đổi ngay lối xưng hô, bằng không, hừ! Nang xanh mặt:
- Chàng...chàng làm sao biết thiếp là...là...Định Hoàng ném trả cho nàng mảnh ngọc bội:
- Nàng đừng hỏi ta, hãy tự hỏi xem nàng có xứng giữ mảnh ngọc bội này không? Hử? Hãy tự hỏi đi! Nàng thật sự kinh hoàng:
- Thiếp...thiếp...Chàng trợn to hai mắt:
- Tây Môn Nguyệt ơi, Tây Môn Nguyệt! Nàng kém hiểu biết và kém độ lượng thế sao? Nàng đã hại ta như thế nào nàng biết chưa? Không sai! Ta có bị Phong Lưu Tử mê hoặc, có rất nhiều người cũng bị Phong Lưu Tử mê hoặc! Nhưng ta hỏi nàng, nàng cho ta là kẻ bị hại hay là một kẻ ưa chuộng thói phong lưu? Nếu ta đúng là người như nàng nghĩ, được, hãy giao trả mảnh ngọc bội cho ta! Đưa đây! Nàng đỏ hoe hai mắt, bối rối tìm cách giấu kín mảnh ngọc bội, như đó là vật cực kỳ trân quý đối với nàng! Vẫn không buông tha, Định Hoàng quyết làm cho ả một mẻ nên thân! Chàng quát:
- Vậy thì ta là kẻ bị hại chứ gì? Hay lắm, biết ta như vậy, một hôn thê như nàng, nàng giúp ta hay tìm cách hại ta? Này nhé, lần ở Lạc Tiên Cốc vì nàng không biết nên ta bỏ qua! Lần thứ hai là lần nàng tập kích ta, hại ta suýt chết! Còn lần này, Tây Môn Nguyệt ơi Tây Môn Nguyệt: Thà nàng giết ta còn hơn! Toàn bộ công lực của ta đã vì sự xuẩn động của nàng làm cho thất tán cả rồi! Nàng hài lòng chưa, hả dạ chưa, hử? Nàng bật khóc:
- Công lực của chàng...! Thiếp...thiếp...Trút một hơi thở dài ngao ngán, Định Hoàng đứng lên, thả bộ loanh quanh, cứ để mặc nữ lang nọ tỉ tê khóc...Phải một lúc lâu sau đó, khi biết nàng đã thôi khóc, chàng quay lại! Dừng trước mặt nàng, chàng hỏi:
- Sao? Còn chờ gì nữa không lo tọa công? Hay muốn ta giúp nàng? Ta còn năng lực đâu mà giúp? Nàng hoảng sợ, lắp bắp nói:
- Để thiếp...thiếp tọa công! Nhưng...chàng hãy cho thiếp...thiếp hỏi! Chàng lạnh giọng:
- Hỏi về chân lực của ta chứ gì? Yên tâm đi! Cũng may Hoàng Linh Đởm của Hồng Long Linh Xà vẫn còn sót ít nhiều trong nội thể! Chí ít sau khi dưỡng thương xong, ta vẫn còn xấp xỉ ba mươi năm công lực! Kẻ thù muốn lấy mạng ta không dễ đâu! Nàng kinh ngạc:
- Kẻ thù của chàng...Chàng cau mày:
- Gia phụ tuy bị phụ tử họ Từ hạ sát, nhưng chỉ huy vẫn là Kim Ma Bang! Không lẽ nàng nghĩ ta không có lý do gì vẫn cứ đối đầu Kim Ma Bang? Nàng chợt đanh giọng:
- Vậy là rõ! Kẻ thù của chàng cũng là thù nhân của Bạch Vân Môn thiếp! Được! Thiếp sẽ tọa công, sau đó quyết cùng chàng đi tìm kẻ thù! Định nói thêm cho nàng bớt tánh hung hăng cao ngạo, nhưng nghĩ thấy tội, Định Hoàng chỉ gật đầu:
- Thì ta đã bảo nàng lo tọa công rồi còn gì?
Để nàng tọa công, Định Hoàng đi loanh quanh mãi không thôi! Và cũng là tình cờ, chàng phát hiện ở gần đầu nguồn con suối có một nơi rất giống chỗ ẩn thân của một con thú khá lớn! Sợ con thú bất ngờ xông ra, gây kinh động làm hại đến việc tọa công của nữ lang nọ, Định Hoàng len lén tìm cách chui vào! Đó là một hang khá lớn, đủ cho một người chui lọt, chứng tỏ con thú này phải có vóc dáng xấp xỉ một người lớn! Hang được đào theo chiều đi lên, giúp Định Hoàng dễ có chân trụ để chui vào, không bị tụt cắm đầu xuống nếu là hang được đào ăn xuống! Chui hơn ba trượng, tai chàng nghe tiếng thở hào hểnh của con thú!
Khì...Khì...Hơi thở mạnh, chứng tỏ con thú phải to lớn như chàng nghĩ! Ngược lại, hơi thở có phần trì trệ, giúp Định Hoàng nghĩ đến một điều: con thú do uống phải nguồn nước vốn nhiễm chất độc của Hồng Long Linh Xà, nó đang bị công phạt! Yên tâm hơn, chàng tiếp tục chui vào. Thật bất ngờ, địa thế bỗng mở rộng ra cho chàng nhìn thấy chút ánh sáng lờ mờ, thấp thoáng chiếu vào từ một khe đá! Qua đó, chàng dễ dàng phát hiện một con gấu có bộ lông trắng như tuyết! Con gấu cũng nhìn thấy chàng! Nó bật rên hừ hừ và vươn tay như muốn gọi chàng đến cứu nó! Lấy làm lạ, chàng lên tiếng:
- Ngươi muốn ta giúp ngươi? Con gấu như thông hiểu, vừa gật đầu vừa tiếp tục kêu rên! Chàng lại hỏi:
- Ngươi bị trúng độc? Lần này do không hiểu, con gấu ngoài những tiếng rên không còn biểu hiện gì khác! Muốn giúp nó ư? Chàng đâu có năng lực giải độc nếu quả nhiền con gấu bị trúng độc! Tuy nhiên con gấu vẫn không ngừng cầu khẩn, chàng buột miệng:
- Ngươi thật sự hiểu tiếng người? Con gấu gật gật đầu! Chàng hoài nghi:
- Hẳn ngươi phải có chủ nhân? Con gấu lại gật! Chàng thấy có hi vọng:
- Chủ nhân của ngươi đâu? Con gấu đưa tay chỉ vào khe đá có thấp thoáng ánh sáng! Chàng lại hỏi:
- Sao ngươi không nhờ chủ nhân ngươi giải cứu? Con gấu lắc đầu và bật lên những tiếng rên có phần khác với lúc trước! Nghe tiếng rên có hàm chứa sự thống thiết nào đó, chàng hồ nghi:
- Ngươi muốn nói chủ nhân ngươi đã chết? Con gấu càng kêu rên thảm thiết hơn! Chạnh lòng chàng bảo:
- Được rồi! Ta sẽ cứu ngươi! Hà...! Phải chi ta có cách nào giải độc thì dễ quá! Con gấu như không hiểu lắm cách nói đầy cảm thán này của chàng nên vẫn hớn hở chờ sự giải cứu của chàng! Sự hớn hở đó vô tình gợi cho Định Hoàng một ý! Chàng cố nói thật chậm, hi vọng con gấu thấu hiểu:
- Ta sẽ giúp nếu ngươi cho ta tiến lại gần hiểu không? Con gấu gật đầu!
- Nhưng ta sẽ cho ngươi uống một ít máu huyết của ta, hiểu không! Máu, máu của ta, chỉ có máu của ta mới giúp ngươi giải độc, hiểu không? Con gấu ra dạng ngẫm nghĩ, sau đó mới gật đầu! Chàng chui lên, lọt vào nơi có địa hình khá rộng, là chỗ con gấu đang lưu ngụ! Đến gần nó, chàng nhè nhẹ đưa tay thử chạm vào nó! Con gấu vẫn rên nhưng là tiếng rên cầu khẩn và chờ đợi! Thấy vậy, chàng dùng móng tay tự vạch một đường dài trên cánh tay tả! Khi thấy máu bắt đầu tươm ra, Định Hoàng dốc tay xuống cho máu chảy thành giọt! Sau đó, chàng đưa lên ngang miệng con gấu:
- Há miệng ra! Con gấu không những chỉ há miệng còn dạn dĩ thè lưỡi liếm những giọt máu có trên tay chàng! Chàng vỗ vỗ vào vai nó:
- Khá lắm! Rồi ngươi sẽ mau chóng bình phục! Bây giờ ta phải lui ra ngoài! Khi nào hoàn toàn bình phục, ngươi có thể đến tìm ta! Con gấu vẫn gừ gừ nhưng cứ ngồi im nhìn chàng chui ngược trở ra! Vừa khéo, chàng nghe tiếng nữ lang nọ hốt hoảng gọi:
- Phu quân! Định Hoàng chàng! Chàng ở đâu rồi, chàng đừng để thiếp lưu lại một mình! Phu quân! Định phu quân...Chàng chui ra, y phục đương nhiên dính đầu bụi bẩn! Chàng có cảm giác nôn nao khi thấy nữ lang nọ cứ hớt hải vừa chạy loạn vừa gọi tên chàng! Chàng lên tiếng:
- Ta ở đây! Lập tức! Vút! Nàng lao đến với đôi mắt sưng mọng! Vừa dùng tay phủi hết bụi bẩn cho chàng, nàng vừa kể lể:
- Sao y phục chàng bẩn hết vậy? Thiếp cứ ngỡ vì giận nên chàng đã lẳng lặng bỏ đi! Xin chàng đừng giận thiếp nữa, đừng để thiếp phải lo lắng tột cùng vì cuống quít tìm chàng! Chẳng thà chàng cứ quát thiếp, cứ mắng thiếp thế nào cũng được, đừng bỏ thiếp một mình! Chàng cười gượng:
- Được rồi! Là lỗi của ta! Nàng nói đi, nàng lo cho ta lắm phải không? Đây là lần đầu tiên nữ lang nọ được nghe một lời dịu ngọt từ miệng Định Hoàng! Xúc cảm trào dâng, nàng bỗng đổ ập vào chàng và rơi lệ! Một cảm giác đầm ấm cũng đến với chàng! Chàng vòng tay, ôm chặt lấy nàng:
- Tây Môn Nguyệt! Tây Môn Nguyệt! Ta cứ ngỡ ta không còn nhìn thấy nàng nữa! Vừa thổn thức, nàng vừa hỏi:
- Sao chàng nói với thiếp câu đó? Không lẽ chàng đã biết hiểm cảnh đã xảy đến với thiếp? Chàng thầm thì vào tai nàng:
- Ta đã gặp phụ thân nàng! Và ta biết nàng...Nàng giật mình kêu lên:
- Nàng không biết phụ thân nàng là ai ư? Vậy sao nàng biết rõ tính danh của ta, cả tính danh của phụ thân ta nữa? Nàng ấp úng:
- Sau khi rơi xuống vực, tình cờ thiếp được gia sư cứu mạng! Với mảnh ngọc bội mang trên người thiếp vẫn nhớ mình là Tây Môn Nguyệt, vẫn nhớ tính danh chàng là Định Hoàng và nhớ lệnh tôn là Định Sách, Thoái Phi Kiếm! Còn lai lịch của thiếp, lúc đó vì hãy còn bé nên thiếp rất có ít ấn tượng! Chàng hiểu! Đó là vì giữa chàng và Tây Môn Nguyệt có định ước! Và với định ước đó, có lẽ ngườì thân của nàng luôn luôn thủ thỉ vào tai nàng, rằng nàng là hôn thê của Định Hoàng, rằng Định Hoàng có phụ thân là Thoái Phi Kiếm Định Sách! Ít có ai nói cho một đứa bé biết song thân phụ mẫu là ai, có tính danh như thế nào và có lai lịch ra sao! Dễ hiểu, vì lúc đó nàng chỉ mới lên năm! Cũng như chàng, vì sau khi hay tin Tây Môn Nguyệt không còn nữa, song thân chàng không còn đề cập đến định ước xưa, nên chàng không hề có chút ấn tượng gì cho đến khi được Tây Môn Quyền đề cập, có lời minh chứng của Lâm Minh Chủ! Sau khi nói tất cả cho nàng nghe, biết nàng khát, chàng hỏi:
- Nàng muốn uống nước không? Nàng thất sắc:
- Trong nước có độc...Chàng mỉm cười:
- Ta có cách hoá giải chất độc! Nào, nàng hãy dùng trước một ít máu của ta! Cũng y cách như đã cho con gấu, Định Hoàng tự vạch vào tay và nhiễu vào miệng nàng vài giọt máu! Sau đó, chính chàng tiến lại dòng suối và ung dung uống! Đến lượt nàng khom người định uống! Bất ngờ có một bóng to sầm sập chạy đến!
- Gừ...Gừ...Thất kinh, nàng đứng lên và gào:
- Ôi chao! Dã thú! Dã thú! Định Hoàng nhận ra đó là con gấu chàng đã cứu nên vội kêu:
- Nàng đừng sợ! Và chàng lao đến, đứng chắn ngang ở giữa con gấu và nàng! Chàng nhìn con gấu:
- Là ta đây! Xem ra ngươi đã hồi phục? Nhận ra giọng nói của chàng, con gấu dịu lại! Nó dùng tay chỉ vào dòng nước! Chàng bật cười:
- Thì ra ngươi đã biết ngươi bị nước ở đây làm hại? Yên tâm đi! Xem đây! Ta có cái này, nước không thể làm hại ta! Chàng cho con gấu nhìn thấy vạch máu vẫn còn hằn đỏ trên cánh tay! Con gấu gật gật đầu, biểu thị đã hiểu! Kinh nghi, Tây Môn Nguyệt tiến lại gần chàng:
- Chàng làm sao biết con gấu nghe được tiếng người? Sao nó biết trong nước có độc? Chàng thuật lại câu chuyện vừa rồi cho nàng nghe! Sau đó, chàng nói:
- Chúng ta sẽ thoát! Chính nó sẽ chỉ lối cho chúng ta! Quay nhìn con gấu, chàng hỏi:
- Phải thế không, đại hùng? (hùng là gấu, Đại hùng là con gấu to) Con gấu gật đầu và bất ngờ xoè tay cho chàng nhìn thấy một vật! Nhìn vật đó, Tây Môn Nguyệt kêu thất thanh:
- Định Tâm Đan? ! Định Hoàng kinh ngạc:
- Nàng biết rõ ư? Nàng vẫn còn bàng hoàng:
- Trên lớp sáp bên ngoài vẫn còn ba chữ Định Tâm Đan? Đó là loại linh dược trăm năm trước Bạch Vân Thượng Nhân là tổ sư Bạch Vân Môn lúc viên tịch có mang theo!
- Viên Tịch? Viên tịch sao lại mang theo? Nàng giải thích:
- Theo gia sư nói lại, Bạch Vân Môn lâu lắm rồi có biệt lệ, người sắp quá vãng phải tự tìm nơi chốn thanh tịnh để an thân! Và người đầu tiên vận dụng biệt lệ này chính là Tổ sư! Không ai biết người chọn chỗ nào để viên tịch! Sau này, để tránh việc lạc mất di thể, bổn môn chọn lòng động phía trong làm nơi cho mọi người an thân nếu cảm thấy tuổi thọ đã mãn! Chàng gật đầu:
- Vậy những bộ cốt khô trong đó không phải chỉ có những người bị trúng độc mà chết? Nàng lắc đầu:
- Mười hai mảnh kinh văn là mười hai người, họ đều là trưởng lão bổn môn! Do muốn nghiền ngẫm kinh văn để sau này dùng nó đối phó Phi Thiên Ma, họ có đi mà không quay lại. Chàng lạnh người:
- Phi Thiên Ma! Lại là Phi Thiên Ma! Quay nhìn con gấu, chàng hỏi:
- Vật này ngươi nhặt được hay do chủ nhân ngươi lưu lại? Con gấu không thể đáp nên cứ chìa mãi hoàn Định Tâm Đan, đồng thời nó dùng tay còn lại chỉ vào hang, nơi Định Hoàng đã chui vào! Chàng lại hỏi:
- Ngươi mang theo vật này là để cho ta? Con gấu gật đầu! Chàng tiến lại nhận lấy, miệng bảo Tây Môn Nguyệt:
- Đi! Chúng ta cứ đi theo Đại hùng, tất sẽ rõ hư thực! Con gấu hiểu nên quay người đi trước! Kinh nghi khôn xiết, Tây Môn Nguyệt chỉ biết đi theo Định Hoàng.
Tác giả: GIẢ CỔ lONG
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: tieutang & thuylinh
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Chỉ đến khi vượt qua khe đá, nơi Định Hoàng đã nhìn thấy ánh sáng mờ mờ, cả Định Hoàng và Tây Môn Nguyệt mới có một nhận thức! Nơi con gấu đưa cả hai đến không thể nào tìm thấy lối thoát! Vì đó chỉ là một thạch động tuy xuất phát từ một kẽ nứt của đá ở trên cao! Với độ hẹp của kẽ đá, trừ phi cả hai biết phép hoá thân, biến thành loài bò sát hoặc côn trùng mới có thể vượt qua! Tây Môn Nguyệt lên tiếng:
- Đã là nơi tìm đến để an thân, đương nhiên Tổ sư bổn môn đâu chú tâm tìm nơi có lối thoát, chúng ta vô vọng rồi sao, Định ca? Định Hoàng lắc đầu, nhìn theo bóng dáng con gấu đang khật khưỡng đi đến chỗ cuối của thạch động:
- Trước hết, ta nghĩ, cần phải biết chủ nhân của nó là nhân vật nào, sau sẽ biết chúng ta có vô vọng hay không? Lúc đó, con gấu đang hướng vào vách đá cuối động, cúi đầu ba lượt như đang hành lễ trước linh vị người đã khuất! Định Hoàng tiến lại gần:
- Chủ nhân ngươi trước kia vẫn ngồi ở đây? Con gấu buông người ngồi xuống, mặt quay ra và cố tình ngồi cách vách động độ nửa tầm tay với, Tây Môn Nguyệt lấy làm lạ:
- Nó hành động như thế là có ý gì? Định Hoàng sau một lúc ngẫm nghĩ mới đoán ra:
- Theo khoảng cách với vách đá con gấu cố tình chừa lại, ta đoán, nó từng ngồi như vậy bên cạnh chủ nhân! Nàng xem, chẳng phải đó là cách nó từng ngồi hầu, giả như chủ nhân nó đang lúc phải tọa công? Dứt lời, chính chàng bước đến và ngồi ngay vào vị trí con gấu cố tình chừa lại! Con gấu tròn xoe mắt, kinh ngạc nhìn chàng. Tây Môn Nguyệt phì cười:
- Định ca xem kìa! Nó đang kinh ngạc vì không hiểu chàng lại có cách ngồi tương tự chủ nhân nó! Vị trí ngồi quả nhiên chỉ phù hợp cho việc tọa công. Vì nếu để thoải mái hơn, chỉ cần Định Hoàng ngã người về phía sau, đầu liền va vào vách đá. Không những thế, chỗ vách đá phải chạm vào đầu lại còn có một mẫu đá gồ ghề nhô ra như bảo, không ngồi thì thôi, một khi đã ngồi cần phải ép mình khổ luyện! Chàng động tâm, nhìn con gấu:
- Chủ nhân ngươi từng ngồi như thế này? Con gấu gật đầu và sau đó vỗ vỗ vào ngực nó! Chàng hiểu:
- Ngươi cũng phải ngồi như thế nếu không sẽ bị chủ nhân quở phạt? Con gấu gừ gừ thích thú! Ý nó bảo nó rất ngoan, chủ nhân luôn hài lòng khi thấy nó chịu ngồi yên bên cạnh! Sau đó, con gấu cứ ngồi yên, mắt nhìn vào mông lung vô định! Không phát hiện được gì, Định Hoàng nhích người định đứng lên! Bất ngờ con gấu dùng tay ấn chàng ngồi trở lại! Khi thấy chàng có ý cưỡng, con gấu càng ấn tay mạnh hơn! Tây Môn Nguyệt lại cười:
- Vậy là đúng rồi! Chủ nhân nó không ngồi thì thôi, một khi đã ngồi thì không thể đứng lên nhanh như chàng! Thiếp nghĩ, chàng đã học bộ thì học cho giống, chịu khó ngồi lâu hơn cho nó yên lòng! Chàng kinh nghi, hỏi con gấu:
- Có phải ngươi muốn ta cũng ngồi lâu như chủ nhân ngươi? Thật kỳ quái, con gấu tuy gật đầu, hàm ý bảo đúng là vậy nhưng tay nó lại đưa lên miệng nhưng chỉ là bịt chặt miệng của chính nó! Tây Môn Nguyệt thở ra:
- Nó bảo chúng ta cần phải ngồi im và chỉ có ngồi im mà thôi!
Nguy mất. Nhỡ đó là lần cuối cùng, chủ nhân nó cứ ngồi thế cho đến lúc viên tịch, không lẽ nó cũng bắt chàng ngồi mãi? Nghi hoặc khôn xiết, Định Hoàng không lên tiếng, chỉ lấy mắt kiếm tìm khắp hang động! Sau đó, như nghiệm ra điều gì đó, Định Hoàng lẳng lặng xua tay bảo nàng đi! Còn chàng, chàng nhắm mắt lại và bắt đầu tọa công thật sự! Tuy chưa đoán ra ý định của chàng nhưng do biết chàng có tài suy đoán và có lẽ đã phát hiện một manh mối nào đó, nàng thở dài:
- Được thôi! Cũng đến lúc chàng phải tọa công. Thiếp hy vọng chàng không chỉ thu lại ba mươi năm công lực! Biết đâu, vì quá bi quan nên chàng nhận định sai? Thiếp ra ngoài tìm nước uống đây!
Mở mắt ra, chàng nhìn nàng và gật đầu đủ cho nàng hiểu chàng cũng đang có ý định đó! Một lần tọa công cho việc thu lại chỗ chân lực tản mác đâu phải ngắn! Định Hoàng đã thực hiện xong và ngao ngán mở mắt ra! Con gấu vẫn ngồi yên, chứng tỏ những gì chàng và Tây Môn Nguyệt đoán đều đúng, chủ nhân của nó quả đã từng ngồi đây tọa công! Tuy nhiên, như Định Hoàng vừa tự thẩm định bản thân, chàng chỉ thu lại được ba mươi năm công phu tu vi vẻn vẹn. Không hề có thêm chút nào như Tây Môn Nguyệt hy vọng! Định Hoàng còn cần gì nữa, thiết gì nữa khi cứ phải ngồi đây tọa công? Không muốn con gấu giật mình và phát hiện, chàng tìm cách để đứng lên thật nhẹ! Nhưng Bộp! Định Hoàng đã quên mỏm đá gồ ghề phía sau đầu! Tiếng va tuy nhẹ nhưng cũng đủ gây kinh động đến con gấu! Biết thế nào nó cũng đưa mắt nhìn Định Hoàng vì không muốn tạo bất kỳ sự thất vọng nhỏ nào cho con gấu nên vội nhắm mắt ngồi yên! Không tọa công không được, Định Hoàng nhẫn nại, tự dẫn nội kình đi khắp kinh mạch theo một vòng Châu Thiên nữa! (Một vòng Châu Thiên gồm chín lần tiểu Châu Thiên, vừa chậm vừa ổn định, phải mất thời gian cho đúng một tuần trà! Đại khái, đủ chín lần tiểu Châu Thiên phải mất non nữa buổi!)
Sau đó, khi đã hoàn tất, mở mắt ra chàng vẫn nhìn thấy con gấu ngồi đó! Trước mặt nó là hai quả cây chín đỏ, có lẽ do Tây Môn Nguyệt đưa vào vì không muốn nó bị đói cũng vậy, cách chỗ chàng ngồi độ một tầm tay cũng có vài quả cây! Đủ biết, cả hai ngồi đã lâu và Tây Môn Nguyệt không thể không quan tâm! Tuy nhiên, hai quả cây phần con gấu, cho đến lúc này nó cũng chưa dùng đến (chứng tỏ, trước kia nó từng ngồi lâu như vậy bên cạnh chủ nhân. Và thật khó nói trước nó sẽ còn ngồi lâu đến bao nhiêu nữa!) Chàng nghĩ: “Giả như Tây Môn Nguyệt đoán đúng, con gấu sẽ ngồi mãi cho đến lúc phát hiện chủ nhân nó viên tịch, không lẽ ta cũng phải thực hiện y như vậy? Hay là ta cứ giả vờ như người đã viên tịch, thử xem sau đó nó sẽ có những hành vi gì?” Nghĩ xong, chàng lại tự phản bác: “Không đúng! Lừa dối một con vật đã là điều không nên, huống chi, như ta từng đoán quanh nơi này không có chút dấu vết gì cho thấy chủ nhân nó sau khi viên tịch đã lưu di thể ở đây! Nếu nói con gấu sao đó đã đưa di thể chủ nhân đi an táng thì quá cường điệu! Cái hang do nó đào còn lưu rõ những dấu vết vụng về, nó không thể có đủ năng lực để tự đào huyệt và sau đó lại còn an táng chủ nhân! Như vậy, phải hiểu rằng, trước lúc mãn phần vì không muốn tạo sự thương tâm cho con gấu, chủ nhân của nó đã lẻn đi nơi khác!
A...! Hay là ta cứ ngồi thêm một lúc nữa, thử xem con gấu ngồi đến bao lâu, và khi thức tỉnh, con gấu sẽ làm gì, chủ nhân của nó trước kia đã làm gì?” Đêm xuống, rồi ngày qua, vị chi Định Hoàng đã cùng con gấu ngồi đúng một ngày một đêm! Lòng nhẫn nại của chàng tuy có thừa nhưng phải ngồi lâu như thế này thì lòng nhẫn nại đó cũng phải suy giảm! Đó là nói về chàng là người trong cuộc! Và người ngoại cuộc như Tây Môn Nguyệt đương nhiên không thể có đủ nhẫn nại như chàng! Bởi nàng đâu biết chàng nghĩ gì, có những tính toán gì! Nàng đương nhiên phải lo, càng lo càng quan tâm và càng quan tâm thì càng lo lắng nhiều hơn! Vì thế, khi ngày mới đã rạng, Tây Môn Nguyệt lập tức xuất hiện! Nàng nhìn chàng, nửa muốn gọi, nửa lại không dám! Cũng nhận biết sự hiện diện của nàng, Định Hoàng mở mắt, nhìn nàng và len lén lắc đầu! Lần này vì nhớ đến mõm đá gồ ghề phía sau nên chàng không để đầu va vào!
Đúng lúc đó, hoặc phát hiện có Tây Môn Nguyệt bước vào hoặc thời gian ngồi như thế là đủ, con gấu thức tỉnh! Khệnh khạng và vụng về, cong gấu đứng lên, lảo đảo bước đến vách động mé tả! Chàng hiểu, con gấu phần vì ngồi lâu phần vì không có chân lực nội nguyên như chàng nên khi đứng lên phải lảo đảo là điều tự nhiên! Và vì muốn biết cung cách sinh hoạt trước kia giữa chủ nhân và con gấu, Định Hoàng tuy rất muốn đứng lên nhưng vẫn cứ bắt mình ngồi yên và chờ đợi! Chàng nhìn theo con gấu! Tây Môn Nguyệt thì nhìn cả hai! Kế đó, cả Tây Môn Nguyệt lẫn Định Hoàng đều phải kinh ngạc tột độ khi nhìn thấy con gấu đang cho tay vào một kẽ đá! Kẽ đó có lẽ rất sâu nên con gấu phải nghiêng người và kiểng chân! Nó đang tìm một vật gì đó? Không sai! Lúc con gấu lên tiếng gừ gừ cũng là lúc nó thích thú quay lại với một hộp gỗ dẹt trên tay! Nó vẫn tiếp tục gừ gừ, ấn hộp gỗ vào tay Định Hoàng! Nó lên tiếng được, có nghĩa là chàng cũng được lên tiếng! Chàng hỏi:
- Ta phải làm gì với vật này? Con gấu nhìn chàng, sau đó tự dùng tay bật nắp hộp gỗ ra! Chàng nhìn vào! Trong đó, ngoài hai hoàn Định Tâm Đan như hoàn trước đó con gấu đã trao cho chàng, còn có thêm một tờ hoa tiên được xếp gọn! Con gấu nhặt lấy một hoàn linh đan đặt vào tay kia của chàng. Với hoàn còn lại, nó vừa cầm vừa chỉ vào miệng nó! Hiểu nó muốn nói gì, chàng lắc đầu:
- Vật là vật do chủ nhân ngươi lưu lại! Có muốn ăn, phần ngươi ngươi cứ lấy! Riêng ta, ta chỉ có thể dùng sau khi xem qua tờ hoa tiên này, để xem chủ nhân ngươi căn dặn như thế nào? Nó gật đầu và đột nhiên có cử chỉ thật kỳ lạ! Nó thu lại hai hoàn linh đan, đặt cả vào hộp gỗ, sau đó nó nhón tờ hoa tiên trao cho chàng! Chàng động tâm:
- Đó là lời căn dặn của chủ nhân ngươi? Ngươi phải đợi chủ ý của ta, sau khi ta xem xong tờ hoa tiên này?
Nó gật đầu và hướng mặt vào vách đá cúi lạy ba lượt! Mọi việc dần sáng tỏ! Rất có thể, theo một định kỳ nào đó, nếu con gấu vẫn tỏ ra ngoan ngoãn, con gấu sẽ được chủ nhân thưởng cho một hoàn Định Tâm Đan! Lúc nãy nó đã tỏ ra ngoan, nên khi đưa chiếc hộp lại, nó đưa tay chỉ vào miệng theo thói quen, mong chủ nhân ban thưởng! Đến khi nhớ lại Định Hoàng không phải là chủ nhân, nó cũng nhớ đến lời căn dặn trước kia của chủ nhân nên thuận tình ngồi yên sau khi cúi lạy nơi chủ nhân thường ngồi! Tây Môn Nguyệt nôn nóng:
- Định ca mau xem đi! Chủ nhân nó lưu tự những gì? Chàng thông hiểu sự nôn nóng đó nên đọc lớn:
“Hậu nhân nhã giám! Tiểu Hùng rất tinh khôn, đủ cho Bạch Vân này tin tưởng phó thác hậu sự”. Chàng nhìn nàng:
- Quả nhiên là Bạch Vân tổ sư! Nhìn vào tờ hoa tiên, chàng đọc tiếp:
“Do biết tuổi trời sắp mãn, Bạch Vân ta quyết định tự tìm nơi an thân! Phát hiện chốn này thanh tịnh, Bạch Vân ta lẳng lặng ra đi! Nào ngờ đến lúc cuối đời, tai vẫn bay vạ vẫn gởi, Bạch Vân ta phát hiện Tiểu Hùng đang chống chọi một cách vô vọng với một con độc xà! Khi biết đó là Hồng Long Linh Xà chi tôn chí độc, lo cho Tiểu Hùng ít, lo cho bản thân nhiều, Bạch Vân ta mới dùng toàn bộ sở học quyết tiêu diệt độc xà! Kết quả, Bạch Vân ta tuy thắng thế, xua đuổi được độc xà nhưng cũng bị độc xà cắn phải! Để tự trị độc, cũng là trị độc cho Tiểu Hùng, Bạch Vân ta phải dùng đến Định Tâm Đan! Tuy Định Tâm Đan là linh dược hãn thế nhưng công năng trị độc không có bao nhiêu, buộc lòng Bạch Vân ta phải xan xẽ it chân nguyên cho Tiểu Hùng và dạy nó phép tọa công! Từ đó, để khống chế chất độc, cứ định kỳ một năm, Bạch Vân ta phải cho Tiểu Hùng một hoàn linh đan! Sau hai lần như vậy, tự biết bản thân đã đến lúc mãn phần, lo cho Tiểu Hùng không đủ tinh khôn tự chế ngự chất độc, Bạch Vân ta lại dùng nội lực, giúp Tiểu Hùng bức toàn bộ chất độc ra ngoài! Điều đó làm cho sắc lông của Tiểu Hùng thay đổi, từ đen hoá thành trắng như tuyết! Dù sao, trước khi chết vẫn làm được một hảo sự, Bạch Vân ta cũng đã mãn nguyện! Phần Định Tâm Đan tra trao cả cho hậu nhân nếu hậu nhân đủ đức độ tạo niềm tin cậy cho Tiểu Hùng! Đọc được lưu tự này, chính hậu nhân là người được Bạch Vân ta ký thác ít tâm tư! Đó là việc có liên quan đến công phu bổn môn! Qua hai năm lưu ngụ và nghiền ngẫm, Bạch Vân ta phát hiện công phu bổn môn có chỗ khiếm khuyết! Và sự khiếm khuyết này có liên quan đến kỳ tích trước kia Bạch Vân ta tình cờ đắc thủ! Không cần phải nói dài dòng, nếu hậu nhân là người có tâm huyết hãy chiếu theo đây luyện qua tâm pháp nội công! Sau đó phải gắng tìm cho ra Phật Công Thạch Bản, tự khai mở Thạch Bản luyện công phu thượng thừa! Rất tiếc, trước kia do Bạch Vân ta quá vội, phần thì cứ nghe theo lời ngoa truyền, rằng không hề có công phu gì ở Thạch Bản Phật Công, nên đã bỏ qua, không ngó ngàng gì đến phiến Thạch Bản. Bây giờ dù có biết cũng muộn, Thạch Bản ở một nơi, người ở một nẻo, không biết chừng Thạch Bản đã rơi vào tay người khác! Nhưng thiên ý là thiên ý, Bạch Vân ta khuyên hậu nhân chớ nản lòng! Và tâm pháp này là tâm pháp do Bạch Vân ta nghiệm ra, không liên quan đến công phu bổn môn! Hậu nhân có luyện, cũng không vi phạm môn quy do Bạch Vân ta đã đề ra! Hãy chăm sóc Tiểu Hùng! Cẩn bút Bạch Vân Đặt tờ hoa tiên qua một bên, việc đầu tiên Định Hoàng làm là trao một hoàn Định Tâm Đan cho con gấu, chàng bảo:
- Ngươi đã tuân thủ đúng lời căn dặn của chủ nhân, đây là phần của ngươi! Con gấu dù sao cũng là con thú, nó gừ gừ đưa tay nhận không hề khách sáo! Sau đó, chàng nhìn Tây Môn Nguyệt:
- Phật Công Thạch Bản đã do gia phụ tìm thấy! Ta biết nơi người cất giấu! Nàng nghĩ sao, nếu ngay bây giờ ta...Nàng ngăn lại:
- Định ca chớ vội! Hãy nghĩ kỹ phần di tự của Bạch Vân tổ sư! Thiếp tin chắc, sở học của tổ sư là một phần không thể thiếu nên muốn luyện công phu thượng thừa ở Thạch Bản! Đó là nguyên do khiến tổ sư chỉ đề cập vắn tắt đến kỳ tích độ nào có kèm theo phiến Thạch Bản nọ! Chàng hiểu:
- Nàng muốn ta phải luyện ngay tâm pháp này? Nàng gật đầu:
- Không sai! Thiếp đã hiểu, công phu của chàng chắc chắn đã mất, sau sự cố vừa rồi do thiếp gây ra! Phần công phu của Nho Tiên đối với chàng kể như chẳng còn! Chàng có luyện tâm pháp này cũng không sợ sự dị biệt giữa hai loại tâm pháp Phật môn và Đạo gia! Vả lại, đây là cơ hội cho chàng có bước khởi đầu trong việc luyện lại võ công tuyệt thế! Nếu muốn tự tay báo thù, thiếp nghĩ, chàng không thể không luyện! Chàng lắc đầu:
- Tuy mọi việc đúng như nàng suy diễn nhưng theo ta, dẫu sao công phu này cũng là công phu của quý môn Bạch Vân! Nàng xua tay:
- Vô ngại! Không phải thiếp nói theo ý thiếp, cũng không dựa vào lưu tự của Bạch Vân tổ sư! Thiếp dám nói vì thiếp biết chắc người của Bạch Vân Môn dù muốn luyện cũng không đủ tư cách luyện theo tâm pháp này! Sự dị biệt sẽ đưa đến hậu quả tai hại! Chàng trao mảnh hoa tiên cho nàng:
- Nàng cứ xem và cho ta biết thật sự có dị biệt không? Chàng trao thì nàng nhận! Nhưng nàng đột nhiên lên tiếng thán phục:
- Không hề nhìn qua tâm pháp đã sẵn sàng trao cho thiếp, chàng quả là người quân tử, không hề có ý nghĩ chiếm dụng của người! Giờ thiếp mới thật tin chàng chưa hề xem qua kinh văn bổn môn! Với tâm trạng kính phục đó, nàng nhìn lướt qua tâm pháp nọ! Sau đó, với thái độ thật sự kinh ngạc, nàng trao lại cho chàng, và vội vàng lấy mảnh bìa da bí kíp Bạch Vân trao ra luôn:
- Chàng hãy tự xem lấy, chúng thật sự khác xa nhau! Chàng hoang mang:
- Nếu khác, Bạch Vân tổ sư làm sao luyện? Nàng ngơ ngác: Sao chàng biết Bạch Vân tổ sư có luyện? Chàng giải thích:
- Muốn lưu lại một tâm pháp, tâm pháp đó phải có người luyện qua và luyện đến tựu thành! Thử nghĩ, Bạch Vân tổ sư làm sao có thể kiêm luyện với hai tâm pháp hoàn toàn khác biệt! Trừ phi...Nàng nghi ngại:
- Sao? Chàng gật gù:
- Có ba cách giải thích! Thứ nhất, Bạch Vân tổ sư ghi ra những gì tự chiêm nghiệm mà chưa hề luyện! Với cách này, nói thật, ta chưa hẳn dám luyện vì không biết đúng sai thế nào!
- Cách giải thứ hai?
- Là Bạch Vân tổ sư sau khi tự phế bỏ võ công trước kia, đã nghiệm ra và luyện theo tâm pháp này!
- Tự phế bỏ ư? Đâu ai đủ đởm lược tự phế bỏ những gì bản thân đã khổ luyện?
- Vậy còn cách giải thích cuối cùng!
- Là gì?
- Nàng nói dối ta! Hai tâm pháp này tuy có chút sai biệt nhưng vẫn có thể kiêm luyện như thường! Nàng lắc đầu quầy quậy:
- Thiếp đã biết chàng là hạng chính nhân quân tử, dù bây giờ có dối được, nhưng sau này thế nào chàng cũng phát hiện! Thiếp hoàn toàn không dám! Chàng hồ nghi:
- Đúng là ta không dám dòm ngó gì đến võ học của ai khác, dù là lẻn nhìn hay là được nàng tự ý cho nhìn! Nhưng có lý nào lại đúng như nàng nói? Nàng chực rơi lệ:
- Thiếp đã là người của chàng, lời của thiếp lẽ nào chàng không tin? Chàng bối rối vô hạn:
- Như vậy, chúng ta chỉ phải chấp nhận cách giải thích thứ nhất? Nàng tuy vẫn buồn nhưng vẫn cố mỉm cười:
- Rất có thể! Tuy nhiên, thiếp trộm nghĩ, dù sao chàng cũng nên luyện thử! Thiếp tin chắc, nếu tâm pháp có điểm nào không đúng, với tư chất như chàng, nhất định chàng sẽ kịp phát hiện và dừng lại đúng lúc! Chàng thở dài:
- Ta e chỉ còn mỗi một cách đó mà thôi! Này! Nàng hãy lượng thứ cho ta vì ta trót nghi ngờ nàng! Sau nữa, để chuộc lỗi, ta sẽ luyện theo ý của nàng! Thế nào? Nàng nhoẻn cười:
- Còn thế nào nữa? Là hôn thê của một quân tử, thiếp cũng phải có một chút đại lượng cho xứng với quân tử! Chàng gật đầu:
- Hay lắm! Cứ thế đi! Ta sẽ dùng một hoàn Định Tâm Đan, hoàn còn lại cho nàng là công bằng! Sau đó, phần ta, ta tự lo liệu! Nàng cũng nên tọa công giúp dược lực Định Tâm Đan lưu dẫn khắp châu thân! Nàng nhận lấy một hoàn:
- Là thê tử, thiếp sẽ làm theo cho chàng vui lòng! Nói thì nói vậy, nhưng vì cứ thấp thỏm lo âu cho Định Hoàng nên nàng cứ ngồi đó và nhìn mãi chàng không thôi! Đến lúc thấy Định Hoàng đã hoàn toàn nhập định, biết là ổn, nàng mới lo tọa công! Do tọa công sau nên nàng hoàn tất sau! Khi mở mắt, nàng kinh ngạc nhìn chàng:
- Định ca đã khôi phục toàn bộ chân nguyên rồi sao? Chàng lắc đầu:
- Tâm pháp tuy không có điểm nào sai nhưng ta đâu dễ tìm lại được chân nguyên thuở nào! Nàng kinh hoảng:
- Nói vậy không phải Định ca trút nội lực cho thiếp? Chàng ngỡ ngàng:
- Không hề! Có người trút nội lực cho nàng ư? Nhiều không? Nàng ngơ ngác:
- Chỉ độ hai mươi năm công lực! Nếu không phải chàng thì là ai? Chàng vụt hiểu! Đưa mắt tìm quanh, sau đó chàng hối hả bảo nàng:
- Chính là Đại Hùng! Nhanh nào, ta và nàng cần phải tìm Đại Hùng gấp! Cả hai theo lối hang chui ra và xuất hiện trở lại đáy vực! Ở đó, nơi một hốc núi đá đủ sâu, cả hai nhìn thấy con gấu đang ngồi yên nhắm mắt! Thoạt nhìn qua, Tây Môn Nguyệt kêu:
- Chao ôi! Vì suy kiệt tinh lực, nó đã chết rồi! Chàng gật gù:
- Không sai! Tính ra nó cũng ngoài trăm tuổi, nó biết nó sắp chết nên y cách của chủ nhân, trút nội lực qua nàng! Giờ ta đã hiểu, Bạch Vân tổ sư đã tự phế bỏ võ công như thế nào! Nàng kinh ngạc:
- Bạch Vân tổ sư đã phế bỏ võ công thật sao? Chàng giải thích: Biết phải chết, một phần nội lực được tổ sư dùng để giúp Đại Hùng trục độc, phần còn lại, sẵn đó trút hết qua Đại Hùng! Nhờ đó, Đại Hùng có thể kéo dài tuổi thọ nhiều hơn đồng loại! Chưa hết, do Đại Hùng không biết dùng tâm pháp để dưỡng nuôi hoặc bổ sung cho chỗ chân lực thất thoát, cho đến lúc này nó còn khoảng hai mươi năm công lực là đúng rồi! Nàng chợt thở phào:
- May mà nó truyền cho thiếp, nội công do có chung đường lối nên không gây hại cho thiếp! Hậu quả sẽ tai hại nếu nó truyền cho chàng! Chàng mỉm cười:
- Nó cố tình chọn nàng thì đúng hơn! Vì phần ta, nó đã cho ta một hoàn Định Tâm Đan, nó nghĩ sẽ công bằng hơn nếu cũng phải cho nàng cái gì đó! Nàng lúng túng:
- Nhưng hoàn linh đan đó chàng đã cho thiếp? Chàng lắc đầu nhè nhẹ:
- Nó không mục kích việc đó nên không thể biết! Không lẽ nàng muốn nó phải hỏi cặn kẽ sau đó mới biết là phải làm như thế nào cho thật công bằng? Chàng dứt lời liền thốt lên lời cảm thán:
- Dẫu sao nó cũng là vật có nghĩa! Ta nghĩ nàng phải bái nó làm sư huynh và lo an táng cho nó! Biết đó không phải lời nói đùa, nàng tiến đến và làm y như lời chàng nói! Sau đó, vì phải luyện thêm tâm pháp nọ, Định Hoàng lưu lại thêm một thời gian! Nhân cơ hội này, Tây Môn Nguyệt cũng lo luyện Bạch Vân bí kíp, những mảnh da do Định Hoàng nhặt cho nàng! Thời gian cứ thế qua đi, càng gần gũi Tây Môn Nguyệt càng thêm hiểu biết và ngưỡng mộ trượng phu nàng là Định Hoàng! Giữa họ không còn gì giấu nhau, nhất là chuyện có liên quan đến Phong Lưu Tử La Nhược Phi đã từng là nguyên nhân khiến Định Hoàng mất hết chỗ công lực do Nho Tiên trao truyền...
Tác giả: GIẢ CỔ lONG
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: tieutang & thuylinh
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Nhìn vào vách đá cao trăm trượng, Tây Môn Nguyệt lo ngại:
- Chúng ta làm sao thoát? Chàng nghiêm giọng:
- Đó là cách ta đã nghĩ đến và đã định thực hiện. Nhưng bây giờ nếu muốn thực hiện điều đó, vai trò của chúng ta phải đổi ngược lại. Nàng hiện có nội lực hơn ta, chính nàng sẽ giúp ta vượt thoát.
- Vượt thoát? Bay lên trên? Làm cách nào? Chàng giải thích:
- Nếu là ta, với Đăng Không Đảo Thức, ta sẽ kéo nàng lên. Đến chỗ có thể nghỉ chân, ta sẽ giữ nàng lại chờ nàng đổi hơi. Bằng cách đó, chỉ độ mươi mười lăm lần ngừng nghỉ, hai ta sẽ thoát. Nàng lo sợ:
- Thiếp sợ không đủ bản lãnh! Chàng trấn an:
- Muốn biết đủ hay không, bây giờ nàng hãy lao lên thử. Xem nàng vượt được bao nhiêu trượng! Nàng biết rõ đây là cách duy nhất giúp cả hai thoát, nên không thể không liều. Nàng đề khí và bật tung người lên cao vút. Được khoảng mười trượng là hết, nàng hạ thân xuống, thất vọng:
- Nếu phải đưa chàng cùng đi, thiếp chỉ e không vượt quá bảy trượng! Chàng mỉm cười:
- Giờ nàng có nội lực tương đương một giáp tý, phải chăng trước khi mất, gia sư cũng trao nội lực cho nàng? Nàng thừa nhận:
- Đúng vậy, kèm theo đó, thiếp phải nhận lãnh trọng trách báo thù cho sư môn. Chàng bảo:
- Đủ rồi! Chúng ta sẽ thoát. Nàng đừng lo, chúng ta cùng sống, cùng chết. Nào! Nhìn chàng đưa tay ra, Tây Môn Nguyệt vụt đanh giọng:
- Được! Thiếp cùng chàng quyết đồng sanh đồng tử! Chộp tay chàng, nàng thét:
- Lên! Vút! Vút!
-oOo-
- Đứng lại! Cùng với tiếng quát, một vòng người khá đông cũng xuất hiện vây kín hai nhân vật vừa bị phát hiện. Định Hoàng là một trong hai nhân vật đó, chàng bình thản đưa mắt kiếm tìm khắp vòng người. Chưa kịp lên tiếng, từ vòng người lại có tiếng quát lên:
- Không cần nương nhẹ với gã sứ giả này. Hãy mau bày La Hán tiểu trận. Nhận ra đó là Đường Hoá Giáo, một nhân vật Không Động phái từng bại tướng dưới tay chàng, Định Hoàng vẫn ung dung phát thoại:
- Tại hạ đến đây vì muốn tìm lệnh thúc Đường Nhất Vi. Nếu được gặp Thoát Hư đại sư càng tốt. Đường Hoá Giáo biến sắc:
- Sao ngươi biết bọn ta ẩn ở đây mà tìm? Nói, ngoài người và nha đầu này ra còn có bao nhiêu môn hạ Kim Ma Bang nữa cùng đến? Khi không bị Đường Hoá Giáo gọi là nha đầu, Tây Môn Nguyệt hừ lạnh:
- Nếu ta là người Kim Ma Bang, mạng của ngươi giờ này còn sao? Đường Hoá Giáo tỏ ý xem thường:
- Nha đầu thúi. Xem ra ngươi cũng không khác nào La Nhược Phi Phong Lưu Tử! Ta...Biết là không ổn, Tây Môn Nguyệt kỵ nhất là ba chữ Phong Lưu Tử, Đường Hoá Giáo nói ra ắt khó tránh hoạ. Định Hoàng vội gọi Tây Môn Nguyệt:
- Hãy nhẫn nại, đừng...Đã muộn! Tây Môn Nguyệt vụt xoay người, thế là biến mất! Giữa đương trường liền vang lên hai âm thanh khô khan. Chát! Chát! Lúc Tây Môn Nguyệt hiện thân trở lại, hai bên mặt Đường Hoá Giáo lập tức hiện liên hai vệt tay hằn đỏ. Tây Môn Nguyệt còn lạnh giọng:
- Nếu không có lời khuyên của chuyết phu, ta không nhẹ tay thế đâu. Càng thấy bất ổn, Định Hoàng bất ngờ vận lực gọi thật to:
- Thoát Hư đại sư! Vãn bối Định Hoàng xin tiếp kiến! Đường Hoá Giáo lạnh mặt:
- Giờ đổi thành Định Hoàng. Tiểu tử quả có nhiều thủ đoạn. Đánh! Trận La Hán liền phát động.
- A Di Đà Phật! Chàng gọi Tây Môn Nguyệt:
- Nàng đừng động thủ! Hãy dịch chuyển theo ta mau. Vút! Vút! Do am tường trận thế, nhân lúc tiểu trận La Hán chỉ mới phát động, chưa có nhiều uy lực, Định Hoàng bằng cách dịch chuyển biến ảo đã đưa Tây Môn Nguyệt thoát ra. Đường Hoá Giáo phẫn nộ:
- Ngươi thoát không dễ đây. Tất cả, đánh! Vù...Vù...Y ra tay và hơn mười nhân vật còn lại cũng ra tay. Ào...Ào...Tây Môn Nguyệt lần nữa phải cố nhẫn nại theo lệnh Định Hoàng:
- Tránh! Vút! Vút! Nhìn thân thủ hai người, Đường Hoá Giáo biết khó lòng đối phó. Y bất ngờ lùi lại, miệng hô hoán:
- Kiếm trận Võ Đang! Phát động! Choang! Choang! Mười mấy thanh kiếm cùng bật lên, khoe ánh thép loang loáng. Chợt có tiếng niệm Phật vang đến từ xa:
- Dừng lại! A Di Đà Phật! Vút! Vút! ...Có năm nhân vật cùng vội vàng xuất hiện, Định Hoàng nhìn và đã biết Đường Nhất Vi, Nam Cung Hải và Thoát Hư đại sư. Không thấy có Tây Môn Tuyết, Định Hoàng vội hỏi:
- Đại sư! Vậy còn Tây Môn cô nương...Nam Cung Hải bỗng gầm lên:
- Chính ta phải hỏi ngươi câu đó. Nói! Có phải Tây Môn Tuyết đã bị bọn Kim Ma Bang bọn ngươi bắt giữ? Chàng vẫn đưa mắt nhìn Thoát Hư đại sư! Hiểu ý, Thoát Hư đại sư lên tiếng:
- Dùng Tây Môn Quyền để uy hiếp, quý bang Kim Ma có lẽ đã bắt giữ tệ đồ. Lão nạp nghĩ tiểu thí chủ lần này tìm được đến đây ắt hẳn là do tiểu đồ chỉ điểm? Chàng quá rõ ngụ ý sự nghi ngờ của Thoát Hư, nên đáp:
- Tại hạ đã từ lâu ly khai Kim Ma Bang, không hề biết tin tức gì về lệnh đồ Tây Môn Tuyết. Còn việc tìm ra nơi này...Nam Cung Hải lại quát:
- Người cần gì phủ nhận. Một sứ giả như ngươi đâu dễ ly khai Kim Ma Bang. Chàng thở ra:
- Nam Cung huynh không tin. Tại hạ đành chịu. Sự thực thế nào, tại hạ nói thế ấy, cũng như việc phát hiện địa điểm này, đó là do người của quý môn tự để lộ. Thoát Hư chau mày:
- Tiểu thí chủ nói rõ hơn xem nào? Chàng cười gượng:
- Trong quý môn tuy không nhiều lắm nhưng vẫn có người buộc phải dùng những thức ăn chay tịnh và người của quý môn vì không muốn phí thời gian nên đã toả ra các trấn quanh đây tự mua lấy. Qua đó, tại hạ thật không khó khi muốn tìm chư vị. Đường Hoá Giáo thất sắc:
- Ngươi không được nói bậy! Khi vào trấn, bọn ta đã che giấu kỹ thân phận, làm gì có chỗ sơ hở? Chàng lắc đầu:
- Tuy che giấu thân phận, nhưng qua việc mua sắm quá nhiều thức ăn chay, Đường nhân huynh lại tạo cơ hội cho những ai chịu chú tâm dò xét có dịp phát hiện ra!
- Láo! Đó là do ngươi bịa ra, ta...Bỗng có âm thanh hoảng hốt từ xa vang đến:
- Y không bịa chuyện đâu. Kim Ma Bang đã vì lý do đó, sớm phát hiện địa điểm này! Vút! Nhìn người đang lao đến, Định Hoàng có ý mừng:
- Vương Kiên? ! Gặp huynh đây thì hay quá. Vương Kiên nhìn chàng:
- Sao lại hay? Chàng cười xoà:
- Thôi nào! Tại hạ tin chắc huynh từ lâu đã biết rõ thân thế lai lịch của tại hạ. Vương Kiên biến sắc:
- Đúng là ta có biết, nhưng sao ngươi đoán ra? Không lẽ ở ta cũng có chỗ sơ hở cho ngươi nhìn thấy? Biết rõ tại sao Vương Kiên biến sắc, chàng vội trấn an:
- Huynh yên tâm! Huynh che giấu rất kỹ, đến tại hạ còn không phát hiện thì bọn Kim Ma Bang cũng không thể phát hiện. Riêng việc tại hạ đoán là do Cửu Chuyển Hồn Hoàn Đan. Vương Kiên ngơ ngác:
- Ta thừa nhận có lần ta trao Cửu Chuyển Hồn Hoàn Đan cho ngươi. Nhưng ta tin chắc rằng ngươi không thể nhìn nhận ra đó là linh đan gì, lai lịch ra sao? Cố nhẫn nại chờ nghe Định Hoàng và Vương Kiên nãy giờ đối thoại và đến điểm này, Thoát Hư đại sư vụt lên tiếng:
- Kiên nhi. Sự thực tiểu thí chủ đây có lai lịch thế nào? Và tại sao Kiên nhi quá khinh suất tự tố cáo lai lịch bằng cách đưa ra lịnh đan bổn phái? Vương Kiên vội đáp:
- Về lai lịch của Định Hoàng, ngay lúc đầu vì chưa rõ nên tiểu điệt dù có làm gì cũng rất cẩn trọng. Còn việc giao linh đan, đó là lúc tiểu điệt muốn tạo điều kiện để hai bên thân thiện. Vả lại, như Định Hoàng đã nói, y chưa từng bôn tẩu giang hồ, tiểu điệt nghĩ rằng y không thể biết xuất xứ lai lịch của tiểu điệt qua hoàn linh đan đó. Không nhịn được, Tây Môn Nguyệt lên tiếng và hỏi Định Hoàng:
- Nói vậy, chính nhờ thiếp chàng đã đoán ra vị đây là người Thiếu Lâm phái? Chàng gật đầu mỉm cười với Vương Kiên:
- Có điều này tại hạ tin chắc Vương huynh không thể nào ngờ đến. Đó là tại hạ vì cũng có ý nghi ngờ nên chưa dùng hoàn linh đan. Chỉ sau này, nhờ Nguyệt muội có chút ít hiểu biết về nội tình giang hồ, vừa xem qua đã biết đó chính là Cửu Chuyển Hồn Hoàn Đan của phái Thiếu Lâm. Nhân đó tại hạ cũng biết, hoá ra Vương huynh cũng là người tiềm phục vào Kim Ma Bang như tại hạ. Nam Cung Hải nghi ngại:
- Ngươi bảo việc ngươi đầu nhập vào Kim Ma Bang chỉ là mưu kế? Định Hoàng không cần đáp lại vì đã có Vương Kiên thay chàng thuật lại:
- Không sai! Việc tiềm phục này mỗ đã được Lâm Minh Chủ và gia sư Thoát Hoan cho hay. Lần này mỗ mạo hiểm đến đây cũng không ngoài ý đó. Đến lượt Định Hoàng có nhiều điều cần phải hỏi Vương Kiên:
- Vương huynh cho hỏi, lệnh sư, Lâm Minh Chủ và mọi người giờ đã ra sao? Vương Kiên thở dài:
- Tình thế càng lúc càng xem ra hung hiểm hơn. Nhất là từ lúc Phi Thiên Ma đột nhiên xen vào, khống chế toàn bộ Kim Ma Bang. Định Hoàng phát hoảng:
- Sao? Phi Thiên Ma đã khống chế Kim Ma Bang? Lạ thật, sao lão không diệt trừ Kim Ma Bang Bang Chủ và Vũ Nội Tam Tổ? Vương Kiên đáp:
- Lão cũng định như thế. Nhưng không hiểu sao lão bỗng thay đổi ý định! Bây giờ lão chính là Bang chủ Kim Ma Bang, mụ Kiều Tài Nhân và mẫu thân của mụ, Thái Bang chủ Kiều Kim Liên lại đổi thành người thân tín của lão. Thoát Hư cũng có dáng vẻ bàng hoàng:
- A Di Đà Phật! Trước kia Phi Thiên Ma dù là hạng ma đầu nhưng không hề có dã tâm muốn độc bá thiên hạ! Không ngờ lúc về già lão lại trở chứng. Xem ra đây mới chính là đại kiếp nạn của võ lâm như đại sư bá của lão nạp từ tiên đoán. Nghe qua, Định Hoàng biết ngay đại sư bá của Thoát hư chính là Tây Phương Phật. Định nói cho mọi người nghe câu chuyển Triển Thiết đã kể, có liên qua đến hiện tình lúc này của Tây Phương Phật, nhưng chàng chưa kịp nói thì đã nghe Tây Môn Nguyệt lớn tiếng hỏi Vương Kiên:
- Riêng việc của Tây Môn Tuyết thì thế nào? Có thật Tây Môn Tuyết đã bị Kim Ma Bang bắt giữ? Vương Kiên hồ nghi nhìn nàng:
- Cô nương đây là...Định Hoàng đáp thay:
- Vương huynh yên tâm, Nguyệt muội cũng có ẩn tình nên trước kia cũng có hai thân phận như tại hạ. Tây Môn Tuyết thế nào, Vương huynh? Vẫn không ngớt hồ nghi về Tây Môn Nguyệt nhưng Vương Kiên vẫn đáp lời chàng:
- Tây Môn cô nương đúng là đã bị Kim Ma Bang bắt giữ. Nhưng theo ta nàng đã có La Nhược Phi canh chừng, chỉ có hung mà không có hiểm. Có vẻ quan tâm đến Tây Môn Tuyết, Nam Cung Hải buột miệng:
- Sao lại không hiểm? Một ả độc ác như Phong Lưu Tử La Nhược Phi, lại được lệnh giám sát Tây Môn cô nương, đấy là việc thừa hung hiểm thì có? Vương Kiên đưa tay chỉ Định Hoàng:
- Định Hoàng đã làm cho La Nhược Phi thay đổi hoàn toàn. Bằng cách nào thì mỗ không biết, nhưng chính xác thì La Nhược Phi đã một lần bị Kim Ma Bang truy sát cùng Định Hoàng. Nam Cung Hải lườm lườm nhìn chàng:
- Họ Định này thì có thừa thủ đoạn, ả họ La cũng không kém gì. Xem ra, Vương huynh sớm bị họ lung lạc rồi. Vương Kiên có ý giận:
- Mỗ bị lung lạc, không lẽ cả Lâm Minh Chủ và gia sư cũng bị lung lạc? Nam Cung Hải cười nhạt:
- Minh thương dễ tránh, ám tiễn nan phòng. Có lẽ lệnh sư vì cả tin và còn gặp phải thủ đoạn quá cao minh của họ Định nên bị qua mặt. Đường Nhất Vi sau một lúc dai dẳng nghe, chợt lên tiếng:
- Để rõ hư thực, Đường mỗ nghĩ Vương thế huynh nên nói cho mọi người nghe qua lai lịch họ Định kia thì hơn. Vương Kiên chưa kịp nói, Định Hoàng lập tức ngăn lại:
- Hãy chậm đã, Vương huynh! Đường Hoá Giáo gằn giọng:
- Sao? Hay ngươi sợ mọi người phát hiện thủ đoạn nào khác của ngươi? Tây Môn Nguyệt lấy làm lạ:
- Định ca, sao lại không cho họ biết lai lịch? Chàng lạnh giọng:
- Định Hoàng này bình sinh làm việc gì cũng vậy, trên không thẹn với trời, dưới không thẹn với đất. Nếu chỉ bằng lai lịch đường đường chính chính mới khiến mọi người tin thì sao bằng cứ để cung cách hành sự sẽ tỏ rõ sự thật. Chưa hết, chàng còn hắng giọng:
- Lúc tại hạ tự ý tìm đến đây, là muốn cùng Phục Thanh Môn chung lo đại sự. Nhưng nếu chư vị mãi đa nghi, bất tín nhiệm Định Hoàng này, tại hạ xin mạn phép cáo lui. Quay người lại, chàng gọi Tây Môn Nguyệt:
- Chúng ta đi! Đường Nhất Vị lạng người chặn lối:
- Khoan đã! Ngay lúc này, nếu ngươi không nói rõ cho thật minh bạch, Phục Thanh Môn thà có lỗi với ngươi còn hơn để ngươi đắc tội với Phục Thanh Môn. Nam Cung Hải cũng dịch đến:
- Ta biết ngươi thân thủ bất phàm, nhưng mãnh hổ nan địch quần hồ, ta khuyên ngươi nên biết lượng sức. Thái độ của họ khiến Tây Môn Nguyệt mơ hồ hiểu tại sao Định Hoàng chưa muốn nói rõ lai lịch. Nàng nhìn chàng:
- Chúng ta phải làm gì đây, Định ca! Hay để thiếp cho cả hai một bài học? Đường Hoá Giáo trờ đến:
- Yêu nữ chớ buông lung dã tính! Ngươi...Định Hoàng quắc mắt làm Đường Hoá Giáo như nuốt mất lưỡi.
- Một bài học như vừa rồi là chưa đủ sao? Dứt lời, chàng bỗng xua tay:
- Chuyện của họ, họ lo, ta cứ lo chuyện của ta. Nguyệt muội, đi! Đường Nhất Vi bật cười:
- Họ Định ngươi thực sự không xem mọi người vào mắt sao? Hay ngươi nghĩ Phục Thanh Môn toàn là hạng người vô dụng, để ngươi muốn đến là đến, muốn đi là đi? Chàng quay lại, nhìn thẳng vào mặt Thoát Hư:
- Đại sư xin cho biết chủ ý. Tuỳ theo đó, Định Hoàng này sẽ có thái độ. Thoát Hư cau mày nhìn Vương Kiên. Vương Kiên nhẹ gật đầu làm hiệu! Thoát Hư lên tiếng:
- A Di Đà Phật! Lão nạp có thể hiểu vì một ẩn tình nào đó khiến tiểu thí chủ chưa muốn tỏ bày lại lịch. Tuy nhiên như tiểu thí chủ vừa nói, đã đến đây rồi, sao tiểu thí chủ không lưu lại? Và rồi qua cung cách hành sự của tiểu thí chủ, sẽ minh chứng rõ lập trường? Biết rõ nỗi khổ tâm của Thoát Hư và theo lời nói này thì đây là cách duy nhất để dung hoà hai thái độ đối nghịch nhau giữa Định Hoàng và bọn Đường Nhất Vi, chàng hít mạnh một hơi:
- Được! Tại hạ nhất thời thiếu nhẫn nhịn nên suýt làm hỏng đại sự. Quay lại Tây Môn Nguyệt, chàng bảo:
- Chúng ta cứ lưu lại. Tạm thời lai lịch của ta và của nàng cứ giữ kín, chưa đến lúc để tỏ bày đâu. Đường Nhất Vi có ý không hài lòng quyết định của Thoát Hư, nên lầm bầm:
- Phục Thanh Môn đâu lại có hạng người không quang minh chính đại? Hừ...Đã nghe chàng căn dặn, Tây Môn Nguyệt chỉ dám mát mẻ một câu:
- Chưa biết ai quang minh, còn ai bất minh. Thoát Hư bỗng thở dài:
- A Di Đà Phật! Quang minh hay bất minh gì cũng được, miễn sao mọi người chung lòng dốc sức, quyết tảo trừ Kim Ma Bang đang gây hoạ võ lâm. A Di Đà Phật! A Di...Chợt Định Hoang nghe Tây Môn Nguyệt thì thầm:
- Định ca! Ở phía bắc như có tiếng người chạy đến. Chàng thất sắc, vì đó cũng là hướng Vương Kiên vừa từ đó xuất hiện. Chàng dòm Vương Kiên:
- Vương huynh chỉ đi một mình? Vương Kiên nghi ngại:
- Đương nhiên! Sao? Định Hoàng nôn nao:
- Có biến rồi! Không lẽ do Vương huynh hành sự thiếu cẩn mật...Vương Kiên thất sắc:
- Không có chuyện đó. Định Hoàng ngươi phát hiện điều gì? Chàng nhìn Tây Môn Nguyệt. Tây Môn Nguyệt tỏ ra thật sự lo ngại:
- Số người chạy đến không phải nhiều. Nhưng tất cả đều để lộ thân thủ thật sự cao minh. Định Hoàng trầm giọng:
- Họ còn cách chúng ta bao xa? Tây Môn Nguyệt nghiêng đầu nghe ngóng:
- Bây giờ chỉ còn ngoài năm mươi trượng. Đường Hoá Giáo bật cười:
- Năm mươi trượng? Ngươi cho rằng ngươi có thính lực hơn cả Thoát Hư đại sư sao? Định Hoàng không cần giữ ý, gắt:
- Hãy thôi ngay hành vi khinh miệt này. Tại hạ đoán chắc đó chính là những nhân vật từ hàng hộ pháp trở lên của Kim Ma Bang. Đến lúc này, Thoát Hư mới phát hiện những tiếng động khả nghi đó:
- A Di Đà Phật! Nguy thật rồi! Chúng ta cần phải có sự chuẩn bị ngay. Vương Kiên thật sự hoài nghi:
- Người duy nhất biết Vương mỗ lẻn đi chính là Hoàng Cửu, không lẽ gã đã bị ai đó uy hiếp, buộc phải cung xưng? Định Hoàng giật mình:
- Nếu là Hoàng Cửu, trừ phi thân sinh phụ mẫu y bị uy hiếp, y mới phải nói. Tại hạ quên khuấy việc giúp y giải cứu người thân. Thoát Hư xua tay loạn:
- Đã muộn rồi, mau mau chuẩn bị. Mọi việc cứ theo kế hoạch đã bàn mà tiến hành. Nhanh! Mọi người tranh nhau tản khai, ai lo cương vị nấy. Vương Kiên quay lại nhìn Định Hoàng:
- Phen này nếu cũng có Vũ Nội Tam Tổ hoặc mụ Kiều Tài Nhân, có lẽ phải trông mong vào Định Hoàng ngươi. Chàng cười gượng:
- Tại hạ sẽ tận lực. Hy vọng Vương huynh tạm thời đừng nói ra lai lịch tại hạ. Vương Kiên ngơ ngác:
- Tại sao?
- Chàng thở dài:
- Chuyện khá dài, giải bày ngay lúc này e bất tiện. Vương huynh chỉ cần hứa là đủ. Lúc đó, những tràng cười ngạo mạn bắt đầu vang đến. Ha...Ha...Hi...Hi...Hố...Hố...Vương Kiên thất sắc:
- Vũ Nội Tam Tổ? ! Định Hoàng thì vui mừng:
- Không có lão Phi Thiên Ma? Vương Kiên nhìn chàng và gật đầu:
- Được! Chuyện lai lịch, ta hứa! Còn Vũ Nội Tam Tổ...Chàng chợt nắm tay Tây Môn Nguyệt:
- Hãy để đấy cho tại hạ và Nguyệt muội đối phó. Vương Kiên thở phào và tung mình lao đi Cũng vậy, Định Hoàng và Tây Môn Nguyệt cũng chạy biến.
Tác giả: GIẢ CỔ lONG
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: tieutang & thuylinh
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Nam Cung Hải gầm vang:
- Lưu Hoàng lão thất phu! Hãy nạp mạng dưới trận Thất Tinh Kiếm! Choang! Choang! ...Dẫn đầu sáu tay kiếm khác thuộc phái Võ Đang, Lưu Hoàng bị Nam Cung Hải dùng kiếm trận Thất Tinh vây hãm! Cạnh đó, Lưu Thức và Giang Nhật cũng bị Đường Hoá Giao dùng tiểu trận La Hán vây chắc! Xa hơn một chút, Từ Bình và Giang Thanh cũng bị Đường Nhất Vi hãm vào trận địa. Có tiếng Thoát Hư đại sư hô hoán:
- Kiều Tài Nhân! Sao ngươi cứ muốn dồn đuổi quần hùng? Đỡ! Vù...Vù...Kiều Tài Nhân nguyên là Bang Chủ Kim Ma Bang, nếu đúng như Vương Kiên thổ lộ thì bây giờ mụ phải nhường chức vị đó cho lão Phi Thiên Ma! Mụ cười sằng sặc:
- Chỉ đến khi nào toàn bộ võ lâm hoàn toàn đầu phục bổn Bang Kim Ma, bản nhân mới thôi dồn đuổi và truy sát! Đỡ! Vù...Vù...Ào...Ào...Ầm. ! ! ! Tràng cười lồng lộng của Xạ Hồn Lão Tổ bỗng vang lên cực lớn:
- Vương Kiên! Một phó Đường Chủ như ngươi sao dám tạo phản? Chớ trách ta, hãy trách ngươi kém phúc! Đỡ! Ha...Ha...Vương Kiên như biết trước kết quả này nên phẫn nộ gầm vang:
- Vào Kim Ma Bang là để dò xét Kim Ma Bang! Ta không kháng nhận hai chữ tạo phản đó! Xem chiêu! Vù...Vù...Ào...Ầm...! Hự! ! ! Vương Kiên tuy lảo đảo nhưng chưa mất mạng khiến Nhị Lão Tổ phải xen vào:
- Là công phu của phái Thiếu Lâm? Vương Kiên ngươi là đệ tử của ai? Thoát Hoan, Thoát Hư hay Thoát Trần? Đỡ! Vù...Vù...Chợt có tiếng niệm phật vang lên:
- A di đà phật! Lão thí chủ vẫn còn nhớ tiểu tăng Thoát Trần ư? Thiện tai, thiện tai! Vút! Vù...Vù...Nhìn Thoát Trần vừa xuất hiện ung dung xuất lực đỡ thay Vương Kiên, Nhị Lão Tổ gầm gừ:
- Làm sao ta quên ngươi, nhất là lần ngươi cùng lão trọc Tây Phương suýt đưa ta về chầu Diêm Chúa? Nạp mạng! Vù...Vù...Chợt…
- Hắc...Hắc...! Trò vui nhộn như thế này sao không cho ta góp mặt? Hắc...Hắc...Vút! Ầm! ! Đột nhiên có người xen vào, và người đó lại liên thủ với Thoát Trần đại sư, Nhị Lão Tổ vừa lảo đảo vừa kêu lên:
- Ngươi Bạch Diện Quái Nhân? ! ! Vương Kiên chưa kịp tỏ bày sự hốt hoảng vì sự xuất hiện quá bất ngờ của Bạch Diện Quái Nhân, thì ở phía sau có người kẽ chạm vào.
- Vương huynh Quay lại, Vương Kiên phải kinh hoảng:
- Trước mặt y bây giờ lại có thêm một Bạch Diện Quái Nhân thứ hai! May sao, Vương Kiên chưa kịp kêu đã nghe Bạch Diện Quái Nhân thứ hai lên tiếng:
- Chớ hốt hoảng! Là tại hạ đây! Một lần nữa Vương Kiên định kêu hai chữ Định Hoàng thì Bạch Diện Quái Nhân này nhanh miệng nói tiếp:
- Hãy giao Vũ Nội Tam Tổ cho bọn tại hạ! Nếu tại hạ không lầm, Thoát Trần đại sư cũng là một trong tam tưởng lão của quý phái? Càng tốt! Hãy bảo Thoát Trần và Thoát Hư nhị tăng hợp lực, cố gắng chận mụ Kiều Tài Nhân mau đi đi! Hiểu rõ, đây là cách Định Hoàng quyết lòng giữ kín lai lịch, Vương Kiên vừa chạy đi vừa nghi ngờ mãi về thái độ này của Định Hoàng. Lúc đó, Bạch Diện Quái Nhân thứ nhất đang quát nháo:
- Hay cho trảo Xạ Hồn! Đỡ chưởng! Vù...Vù...Trong lốt Bạch Diện Quái Nhân thứ hai, Định Hoàng lập tức lao đến Tam Lão Tổ. Vút! Chàng lên tiếng:
- Lão bằng hữu còn nhớ ta không? Nếu không đỡ! Vù...Phần thì bất ngờ, phần thì mắc nghe chàng hỏi, lúc Tam Lão Tổ phát hiện thì đã bị chàng áp sát với những chiêu nhanh ảo dị thường! Là một trong Vũ Nội Tam Tổ đương nhiên phản ứng của lão cũng khá nhanh:
- Ngươi là ai? Thử bỏ lớp giả diện ra xem nào!
Vù...Không phải ngẫu nhiên Định Hoàng chọn Tam Lão Tổ! Trong Vũ Nội Tam Tổ, chỉ có lão Tam này là chưa từng cùng chàng chiêu chiết chiêu! Chàng muốn càng giữ kín thân phận thật lâu chừng nào càng tốt chừng đó! Đầu nghiêng qua một bên để tránh cái chộp chính diện của lão, tay chàng hoá giải tay chộp khác của lão! Cũng vừa đủ cho chàng dùng tay còn lại chọc thẳng vào huyệt Hầu Lộ của lão:
- Muốn ta bỏ lớp giả diện, dễ thôi, cứ đỡ chiêu này đã! Vù...Lão động nộ:
- Mặc ngươi là ai...C...H...Ế...T...Vù...Chàng dịch người qua mé tả:
- Xem kìa, lão để hở huyệt Linh Đài thế sao? Vù...Biến sắc, lão dịch bộ thật nhanh. Vút! Chàng đâu thể để lão có dịp thoát xa và tung kình? Quyết liệt bám theo, chàng quát nhẹ:
- Lão không lý gì Mệnh Môn huyệt của lão sao? Đỡ! Vù...Phẫn nộ, lão quay lại, quyết cùng chàng chạm chưởng:
- Thất phu mặt da người chết! Đỡ! Vù...Chàng đâu đủ nội lực để cùng lão chạm kình? Đó là điều kiện tiên quyết chàng phải tránh! Xoay ngang người, xuất kỳ bất ý chàng vỗ vào chính diện lão:
- Lão vẫn lộ chỗ hở! Đáng trách thật! Vù...Lão có hơi hốt hoảng:
- Ngươi nhìn ra chỗ hở của ta thật sao? Xem này! Vù...Thật sự, Định Hoàng chỉ lợi dụng thế áp sát và cách biến chiêu nhanh nhạy để uy hiếp đối phương mà thôi! Chưa bao giờ chàng dám có ý nghĩ tìm chỗ hở của đối phương để đánh vào! Thế nhưng để che kín chỗ hở như vừa bị Định Hoàng hù doạ, chàng thấy lão sử dụng một chiêu mà nếu chàng nhớ không lầm thì đó là chiêu Tịnh Trần đại sư từng sử dụng, khi phải cùng Huyền Thanh đạo trưởng phô diễn công phu cho mụ Kiều Tài Nhân kia xem. Vào thời điểm đó, trong vị thế của người buộc phải quan chiến, chàng có từng thử đặt vào địa vị của Huyền Thanh để hoá giải chiêu này! Nhân cơ hội này, Định Hoàng phần vì hiếu kỳ phần vì không muốn bỏ lỡ cơ hội nên lập tức vận dụng dùng chiêu chàng đã từng nghĩ:
- Vẫn còn chỗ hở! Đỡ! Vù...Vù...Lần này chàng thật sự phát kình nên chưởng phong làm tăng thêm khí thế uy hiếp! Lão thất kinh, phải lo che chắn nhiều hơn là hoá giải:
- Hừ! Ngươi cũng lợi hại thật đấy! Xem đây! Vù...Lão dùng một chiêu của Lâm Minh Chủ? Định Hoàng bật cười:
- Lão quên che bên này! Vù...Lão lập tức đối chiêu:
- Chiêu này thì sao? Vù...Chàng trầm giọng:
- Cũng chưa đủ kín! Đỡ! Vù...Cứ thế, Tam Lão Tổ và Định Hoàng có thể nói là đã chiết chiêu đến lượt thứ năm mươi là ít! Qua đó, có một câu chuyện mà nếu không có diễn biến này có lẽ Định Hoàng đã quên! Đó là cách nhận định vừa nhanh vừa tài tình của lão Phi Thiên Ma để tìm ra chỗ sơ hở trong chiêu thức cửa đối phương! Lão Phi Thiên Ma từng cao ngạo bảo chàng chưa có thể sử dụng đến hai lần cũng một chiêu mà thắng được lão! Vả lại, trong di tự của Nho Tiên có ghi rõ: Như Tây Phương Phật tiên đoán, chỉ ai hiểu rõ Phi Thiên Ma mới có thể trừ khử Phi Thiên Ma! Như vậy, phải chăng để hiểu rõ Phi Thiên Ma, Định Hoàng phải vận dụng đấu pháp của lão quật trả lại lão? Kinh nghi khôn siết, Định Hoàng còn chưa tin lắm vào lời tiên đoán này nhưng trong tình thế hiện giờ, chàng nghĩ, chỉ có thể hạ Tam Lão Tổ nếu vận dụng được đấu pháp của lão Phi Thiên Ma! Và qua năm mươi mấy chiêu vừa rồi, cách nhận định chiêu thức của đối phương đã có phần nào thay đổi trong chàng, do đã quen nên bây giờ hễ nhìn thấy bất kỳ chiêu nào của Tam Lão Tổ chàng cũng nhìn thấy có ít lắm là một chỗ hở có thể khắc chế lại ngay! Như hiện tại, Tam Lão Tổ vừa xuất phát một chiêu, có thể xem là tuyệt kỹ của lão:
- Ngươi chớ mong hoá giải chiêu này! Vù...Chàng nhìn và lập tức phát hiện chỗ hở ở hạ bàn của lão:
- Thật ư? Xem đây! Vù...Lão thất kinh nhảy bắn lên Vút! ! Chàng cũng nhảy lên theo Vút! Lão kêu không thành tiếng:
- Thì ra ngươi là...Vù...Vù...Chờ lão thật sự phát chiêu, chàng biến chiêu và công vào chỗ hở của lão:
- Trúng! Vù...Ầm! ! Hai lượt trúng kình dù chưa đủ để lấy mạng lão nhưng lão dĩ nhiên cũng phải suy kiệt khá nhiều! Lão gào lên:
- Lão Nhị! Mau bảo lão Đại phát xạ Tiêu Xạ Hồn! Lão Nhị giật mình hỏi:
- Tại sao? Có cần...Do Lão Nhị phân tâm, Bạch Diện Quái Nhân kia có phần lơi tay nên kêu lên:
- Ta không thể chi trì lâu hơn nữa! Định Hoàng biết, nên cấp tốc quật kình vào Tam Lão Tổ:
- Đỡ! Vù...Lần này Tam Lão Tổ nào dám phát kình, phần vì đang mang thương thế, phần vì sợ Định Hoàng lại nhìn thấy chỗ hở, lại phát chưởng vào thì chết! Lão quay người định chạy! Không cần che giấu nữa, Định Hoàng dùng Đằng Không Đảo Thức lao đến thật nhanh:
- Chạy ư? Vút! Vù...Ầm! Hự! Kịp nhớ lại, một mình Tây Môn Nguyệt thật sự khó chi trì lâu hơn khi phải giao đấu với hai lão tổ Nhị và Đại! Cũng may nàng đã kịp luyện hết Bạch Vân Bí Kíp, lại được tăng nội lực nên vãn chưa đến nỗi nào! Chàng đành buông bỏ lão Tam, tung người lao về lão Xạ Hồn, là lão Đại. Vút! Phát hiện kinh thân pháp của chàng, lão Xạ Hồn gầm vang:
- Là ngươi? Ngươi vẫn còn sống? Đỡ! Vù...Vù...Định Hoàng hô to, cố ý nhắc Tây Môn Nguyệt:
- Đề phòng mấy lão ma này dùng Xạ Nguyên Châm! Lão Xạ Hồn muốn chết! Vù...Y cách đã đối phó lão Tam, chàng phát kình đúng vào lúc phát hiện chỗ sơ hở trong chiêu thức của lão Xạ Hồn! Lão Xạ Hồn giật mình:
- Ngươi...! Nhanh thật đấy! Đỡ! Vù...Định Hoàng cũng giật mình! Chàng kêu thầm: “Ta dại thật! Dù có phát hiện chỗ hở của lão nhưng nội lực của ta lại kém lão! Nhỡ lão phát cuồng, quyết dùng mạng đổi mạng thì ta chết còn lão chỉ bị chút sây sát ngoài da! Không được, trừ phi ta có nội lực ngang bằng lão, bằng không, cứ áp sát lão là thượng sách”. Nghĩ thế nào làm thế ấy, chàng dùng ngay Tuý Tiên Bộ Pháp, quyết áp sát lão! Vút! Lão nhận ra bộ pháp liền nói:
- Ngươi lại dùng thủ đoạn này? Muốn chết! Vù...Chàng kinh ngạc, lão Xạ Hồn cũng kịp học cách khắc chế Tuý Tiên Bộ Pháp như Nhị Lão Tổ đã biết! Thật nhanh, chàng thi triển Đằng Không Đảo Thức! Vút! ! Vù! Vẫn sợ chàng áp sát, lão Xạ Hồn gầm lên:
- Ngươi không còn đấu pháp nào khác sao? Hãy đỡ! Vù...Vù...Không có cơ hội áp sát, chàng đành mạo hiểm tung kình vào chỗ hở của lão để khích nộ lão:
- Lão dùng chiêu tầm thường thế sao? Xem đây! Vù...Vù...Đang trong tư thế chờ đợi diễn biến chưởng và chưởng chạm nhau, lão Xạ Hồn cảm thấy bất ngờ khi nhận ra chưởng kình của Định Hoàng cứ xồng xộc lao xuyên qua bóng chưởng của lão, chứng tỏ đúng như Định Hoàng vừa hô hoán, chiêu chưởng của lão quá tầm thường! Do chưa biết nội lực của chàng đã kém xưa, lão Xạ Hồn đương nhiên phải kinh hoảng, lo nghĩ cách thu chiêu và hồi bộ! Phấn khích vì kế mạo hiểm đã tỏ ra hữu hiệu, Định Hoàng nào để lão Xạ Hồn có dịp hồi bộ! Chàng dấn thêm một chưởng nữa:
- Xem chiêu! Vù...Vù...Ý định của chàng là buộc lão phải phát chiêu, sau đó cứ y cách đã dùng với Tam Lão Tổ, chàng sẽ cấp tốc thu chiêu sau đó lại phát chiêu ngay khi phát hiện chỗ sơ hở của lão! Chính lúc đó, cả Định Hoàng lẫn lão Xạ Hồn đều nghe ba loạt cười đắc ý của Lưu Hoàng, Gianh Thanh và của mụ Kiều Tài Nhân.
- Ha...Ha...Ha...! Bọn ngươi đã trúng Xạ Nguyên Châm của Lưu mỗ rồi! Tiểu trận La Hán ư? Rồi bọn ngươi sẽ tự triệt thoái và đầu phục thôi! Ha...ha...
- Đại thúc thúc! Hãy phát động Xạ Hồn Tiêu đi nào! Ha...ha...Vụt hiểu và kinh tâm, Định dùng không ngờ bên có vẻ như ngang bằng và thuận lợi sẽ thuộc về bên nào có đủ năng lực chi trì lâu hơn nhưng bọn ác ma vẫn len lén dùng Xạ Nguyên Châm để khống chế mọi người! Đã thế, ngay khi nghe ba loạt cười nọ, Định Hoàng cũng phát hiện lão Xạ Hồn cứ tìm cách tránh việc giao đấu với chàng, lão muốn có cơ hội phát động Xạ Hồn Tiêu và đó mới chính là ý đồ thật của bọn ác ma khi cố tình tìm đến đây! Phẫn uất, Định Hoàng liều lĩnh, tấn công lão Xạ Hồn liên tiếp, quyết không cho lão bỏ tay:
- Tiếp chiêu! Đỡ! Đỡ! Đỡ! Vù...Vù...Ào...Ào...Bị bức dồn liên tục, lão Xạ Hồn thịnh nộ lôi đình:
- Tiểu tử quá ngông cuồng! Được! Ta phải cho ngươi nếm mùi lợi hại! Xem đây! Lão hất mạnh hữu thủ, quật ra một kình bài sơn đảo hải. Vù...Vù...Trong khi đó, như chàng đang nhìn thấy, tả thủ lão vẫn đang cho vào bọc áo, ý tưởng phải lấy Xạ Hồn Tiêu ra vẫn được lão giữ nguyên! Chàng không thể để lão thực hiện ý đồ này! Chàng vẫn dồn dập phát chiêu. Vù...Vù...Bất ngờ, tả thủ lão chợt bung ra! Trên tay lão không hề có Xạ Hồn Tiêu! Mãn nguyện vì đã buộc lão phải bỏ đi ý tưởng phát động tiêu Xạ Hồn, Định Hoàng tiếp tục giữ nguyên chiêu thức! Nhưng lão Xạ Hồn bỗng quát lên:
- Ngươi muốn chết! Lập tức, từ tả thủ của lão bỗng xuất hiện hàng loạt những điểm tinh quang chói ngời, chúng như bày ong vỡ tổ, bay tán loạn về phía Định Hoàng. Viu...Viu...Giờ chàng mới hiểu, lão không lấy được Tiêu Xạ Hồn thì lấy Xạ Nguyên Châm ra! Thất kinh, Định Hoàng vội vã tung ngược người về phía sau, cố lẩn tránh hằng hà sa số những mũi Xạ Nguyên Châm ác nghiệt kia! Vút! Bật cười đắc ý, lão Xạ Hồn lao đến đón đầu chàng:
- Đỡ! Vù...Vù...Thêm thất kinh, chàng phải phát kình ngăn đỡ! Vù...Ào...Ào...Ầm! Hự! Cười lên sằng sặc, lão Xạ Hồn rú lên:
- A...! Nội lực ngươi kém thế sao? Hoá ra nãy giờ ngươi chỉ muốn hí lộng Xạ Hồn Lão Tổ này! Ha...Ha...Vừa cười, lão vừa động thân lao đến, quật cho chàng một kình chí mạng. Vù...Vù...Chợt có tiếng mụ Kiều Tài Nhân hô hoán:
- Chậm thế sao, Đại Thúc Thúc? Đừng để cơ hội vượt khỏi tầm tay! Nhanh lên nào! ! Đó là lúc Định Hoàng đang bối rối trước khi thế lăng lệ của lão Xạ Hồn, lão nào dễ bỏ qua! Do đó, lão cố tình diên trì việc phát động Tiêu Xạ Hồn, vẫn tiếp tục giữ nguyên chiêu thế, quyết hạ thủ chàng! Vù...Thật bất ngờ, bóng dáng của Bạch Diện Quái Nhân kia chợt cuồn cuộn lao vào bóng chưởng của lão Xạ Hồn:
- Chớ hại mạng Định ca ta! Đi! Vù...Ầm! Ầm! Ngay sau đó, trước mặc lão Xạ Hồn liền có hai Bạch Diện Quái Nhân! Cảm thấy nguy, lão lẹ tay lấy Xạ Hồn Tiêu ra! Chính lúc này! Vút! Nhị Lão Tổ lập tức hiện thân cạnh lão Xạ Hồn, miệng rít lên phẫn nộ:
- Chúng là người của Bạch Vân Môn, ta...Lão Xạ Hồn cũng phẫn nộ quát:
- Ta còn biết một trong hai chính là tiểu tử độ nào đã tiềm phục vào bổn bang! Không thể buông tha chúng phen này! Vút! Mụ Kiều Tài Nhân bỗng lăng lệ lao đến:
- Là Bạch Vân Môn thì càng đáng chết! Đại Thúc Thúc hãy giao cho tiểu điệt! Đỡ! Vù...Nhị Lão Tổ cũng quát:
- Lão đại cứ lo phát động Xạ Hồn Khúc! Hãy để chúng cho bọn ta! Vù...Vù...Diễn biến xảy ra quá nhanh khiến Tây Môn Nguyệt trong lốt Bạch Diện Quái Nhân thứ nhất chỉ biết kinh hãi hỏi chàng:
- Định ca sao rồi? Chúng ta phải làm gì đây? Định Hoàng cũng kinh tâm nhìn hai luồng chưởng của Kiều Tài Nhân và Nhị lão tổ cứ sầm sập lao đến! Tuy nhiên chàng vẫn quát:
- Cần phải ngăn lão Xạ Hồn lại! Đừng để lão có cơ hội...Đã muộn U...U...Tiếng tiêu Xạ Hồn đã cất lên, hàng loạt những tiếng kêu la vang trời vì đau đớn liền xuất phát từ cửa miệng của những nhân vật Phục Thanh Môn!
- Ôi chao!
- A...A...
- Xạ Nguyên Châm? ! ! A...Vẫn chưa hết những diễn biến hung hiểm, hàng loạt những bóng người liền ào ào lao về phía hai Bạch Diện Quái Nhân. Vút! Vút! ...Đó là Lưu Hoàng, Lưu Thức, Giang Thanh, Gianh Nhật, là Từ Bình và một hai nhân vật Kim Ma Bang khác! Cảm nhận tình thế đang lâm vào tuyệt lộ, Tây Môn Nguyệt cả quyết chộp vào tay Định Hoàng:
- Chúng ta nguy rồi, Định ca! Chạy thôi! Định Hoàng cũng nhận ra tình thế đó! Nhưng vì quá phẫn uất trước thủ đoạn cực kỳ để hèn và hạ tiện của lũ ác ma, chàng giật tay lại:
- Nguy thì nguy, ta quyết phải giết ngay lão Xạ Hồn! Phản ứng của Định Hoàng làm việc lui đi phải chậm lại, đủ cho chưởng kình của mụ Kiều Tài Nhân và của Nhị Lão Tổ có thời gian lao đến thật gần. Vù...Vù...Ào...Ào...Kinh tâm động phách, Tây Môn Nguyệt thét:
- Phát chiêu mau, đánh! Vù...Định Hoàng cũng phải phát chiêu nếu chưa muốn vong mạng Vù...Vù...Ầm! Ầm! Hự! Dư kình bức lùi Định Hoàng và Tây Môn Nguyệt! Chưa hết, lớp giả diện trắng như sáp của Định Hoàng cũng bị chưởng phong thổi bay! Đang lúc Định Hoàng phải khom người thổ huyết, tiếng hô hoán của ba họ Giang, Lưu, Từ cứ ào ào vang lên:
- Là tiểu tử?
- Sao y từ từ họ Hoàng đổi sang họ Định?
- A ha! Y chính là Định Hoàng? Ta nhận ra ngươi rồi tiểu tử! Ngươi là hậu nhân của Thoái Phi Kiếm Định Sách? ! ! Mụ Kiều Tài Nhân lướt đến:
- Còn không mau cho ta biết Phật Công Thạch Bản phụ thân ngươi giấu ở đâu? Nằm xuống! Vù...Vù...Đến lúc này Tây Môn Nguyệt hoàn toàn hiểu. Thuỷ chung, việc Định Hoàng vẫn khư khư giữ kín lai lịch vì sợ mọi người vì thế sẽ lưu tâm đến Thạch Bản Phật Công! Và điều đó đang xảy ra, bắt đầu từ mụ Kiều Tài Nhân này! Định Hoàng chợt động nộ:
- Phật Công Thạch Bản nào? Ta...Mụ Kiều Tài Nhân vẫn lao đến:
- Ngươi vẫn giấu ư? Nên nhớ, chính vì bướng bỉnh mà phụ thân ngươi mới bị bản nhân đoản mạng! Nhận rõ mụ chính là hung thủ sát hại phụ thân, Định Hoàng liều lĩnh phát kình:
- Ta phải giết ngươi! Vù...Vù...Kinh hãi, Tây Môn Nguyệt bất chợt vươn tay chộp vào Định Hoàng. Hự! Chế ngự xong Định Hoàng, Tây Môn Nguyệt vì thế phải phát kình thay cho chàng, đỡ vào chưởng lực uy mãnh của mụ Kiều Tài Nhân. Vù...Ầm! ! Đã có ý định trước, ngay khi tiếng chạm kình vang lên, Tây Môn Nguyệt lập tức nương theo sóng kình tung thân của Định Hoàng cùng lao đi Vút! Mụ họ Kiều quát tháo giận dữ:
- Đuổi theo! Vút! Tiếng hô hoán truy đuổi của bọn Lưu Hoàng cũng náo nhiệt vang lên:
- Đứng lại!
- Chạy đâu cho thoát!
- Mau ném Xạ Nguyên Châm! Hồn phi phách tán, Tây Môn Nguyệt dồn toàn bộ chân lực vào thân pháp Vút! Càng hoảng sợ, Tây Môn Nguyệt càng chạy nhanh hơn và nàng bất kể phương hướng! Vút!