Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính
Chương 1603: Chấm dứt nhân quả
Nguồn: Truyenyy
Sức mạnh của Tử Thanh Thần Lôi vẫn không thể sánh bằng Thái Thanh Thần Lôi, nếu Dương Thần chỉ dựa vào bản thân mình có lẽ sẽ không chịu nổi chín mươi chín đòn, nhưng khi đã có Hỗn Độn đỉnh thì mọi thứ lại trở nên thật đơn giản.
Hỗn độn đỉnh này quả thật là chế tạo ra để xông tháp lượng thân!
Tiếc thay, tu vi của Dương Thần đã đạt đến đỉnh cao Thái thanh rồi, dù có nhiều linh khí hơn thế đi chăng nữa cũng không làm cho chân nguyên mạnh thêm được bao nhiêu cả, bởi vì mỗi lần tăng thêm một ít đều khó mà giữ được.
Đây chính là nguyên do năm xưa Lạc Thiên Thu luyện Tâm Ma thần binh, Dương Thần cũng đã cảm nhận được nỗi lúng túng khi mà cảnh giới của mình không thể tương xứng với tu vi.
Sau khi Dương Thần vượt qua được vài trận lôi mạnh nhất, càng lùi về phía dưới lại càng thấy dễ dàng hơn. Cơ thể hắn giống như là rơi thẳng xuống cửu trùng thiên, trong nháy mắt đã xuống tới tầng thứ mười mấy phía dưới cùng rồi.
Đi đến tầng một, uy lực của Tử Thanh thần lôi đối với Dương Thần có thể nói là không đáng kể gì nữa, chỉ cần dựa vào bản thân hắn cũng hoàn toàn kháng trụ được một cách dễ dàng.
Dương Thần ngơ ngác ngó nhìn, cảnh tượng ở tầng thứ nhất khiến hắn sững người thất thần trong chốc lát
- Quả nhiên là bọn họ!
Ở tầng thứ nhất của Thông Thiên tháp, một khối năng lượng khổng lồ màu xám bạc đang hòa quyện vào một dòng nguyên khí màu trắng khác.
Khối năng lượng màu xám bạc kia rõ ràng là năng lượng phản vật chất của Văn Thao, mà thể xác đang ở chính giữa khối năng lượng ấy của y giống hệt với dáng dấp một năm về trước. Chỉ khác một điều là thực lực của y đã tăng lên một cách bất ngờ, sức mạnh của năng lượng phản vật chất đã hoàn toàn không giống lúc đầu!
Trong vòng bảo hộ của một khối chân nguyên màu trắng sữa, Ngọc Tuyết Ngưng trông thật thảm hại, chân nguyên lực dường như phải rất khó khăn để có thể duy trì được ả, chỉ có thể phòng thủ chứ thật sự không còn sức để tấn công nữa.
Mái tóc tựa mây màu đen sẫm đã xõa tung ra, chiếc váy trắng trên người cô cũng có nhiều chỗ bị rách tả tơi, chín cái đuôi hồ ly màu trắng phía sau lưng đang phòng vệ xung quanh dường như không còn sức lực nữa.
Nếu như không phải khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành kia vẫn cứ làm mê đắm lòng người đến vậy thì khó ai có thể nhận ra đây chính là Ngọc Hồ cung chủ cao quý kiêu ngạo ngày nào.
Hai người bọn họ rõ ràng đã phát hiện ra Dương Thần đến rồi. Khi nhìn thấy Dương Thần từ trên rơi xuống, cả Ngọc Tuyết Ngưng và Văn Thao đều ngẩn người ra và cảm thấy thật khó có thể tin được.
- Sao lại là nhà ngươi chứ? Tiểu tử thối! Chẳng phải ngươi đã ra ngoài rồi hay sao?
Dẫu rằng Ngọc Tuyết Ngưng đã bôn ba qua biết bao sóng to gió lớn, nhưng lúc này cô cũng không khỏi có đôi chút mất điềm tĩnh.Thế rồi như cảm nhận được điều gì khác lạ, cô nhíu cặp lông mày lại:
- Không đúng...Tu vi của ngươi đã tăng lên nhiều đến vậy rồi sao?
Dương Thần có chút sửng sốt, xem ra hai người họ thật sự đã ở tầng một Thông Thiên tháp này hơn một năm nay rồi. Vậy mà vẫn cứ đấu với nhau đến tận giờ hay sao?
- Ha ha! Dương Thần! Đồ hèn nhát! Ngươi đến thật đúng lúc, có giỏi thì đừng bỏ chạy nữa!
Văn Thao tỏ ra hết sức hào hứng, nhất thời hiếu chiến, thứ năng lượng phản vật chất cồng kềnh như một ngọn núi nhỏ đột nhiên lại tăng thêm vài phần!
Dương tThần nhận thấy bây giờ không phải là lúc để giải thích, liền bay đến bên cạnh Ngọc Tuyết Ngưng, phóng Hỗn Độn đỉnh ra và nói:
- Sau này ta sẽ giải thích, ngươi hãy tập trung điều dưỡng thân thể đi, ta phải tự tay giải quyết tên khốn này trước đã.
Ngọc Tuyết Ngưng vốn cũng chẳng phải là nhi nữ tình trường gì cả, dẫu cho sự trấn áp của những phép tắc trong Vạn Yêu Giới khiến cô không có cách nào phát huy được thực lực của mình nhưng khả năng quan sát không hề tồi chút nào.
Khí chất và tu vi của Dương Thần quả nhiên đã chuyển sang một tầng bậc khác rồi, cô không bảo đảm Dương Thần có thể xoay chuyển tình thế được hay không, nhưng ngay lúc này cô bằng lòng lựa chọn tin tưởng hắn.
Thế là, Ngọc Tuyết Ngưng quyết định tránh ra một bên để nhường chỗ cho Dương Thần và Văn Thao đấu một trận quyết tử.
- Tiểu tử! Bổn cung giúp ngươi đã hơn một năm nay rồi, ngươi đừng có làm ta thất vọng đấy!
Ngọc Tuyết Ngưng nhìn Dương Thần, trong mắt lóe lên ánh nhìn phức tạp, khóe miệng mỉm cười rồi nhẹ nhàng lui về phía sau.
Dương Thần thầm nghĩ trong lòng, ta vẫn chưa nói hồ ly tinh nhà ngươi thật là khác thường đấy? có thể đấu với Văn Thao kia những hơn một năm liền. Song cái tên Văn Thao ở ngay trước mặt kia mới thật sự đáng để người ta phải chú ý kìa.
Ban đầu y vốn chỉ là một kẻ ăn mày dưới chân cầu, với vẻ hung tàn đi khắp đường cướp đoạt thức ăn, vậy mà có thể từng bước một tiến tới như ngày hôm nay. Dương Thần quả là có chút khâm phục y.
Có thể nói rằng, Văn Thao có được như ngày hôm nay, nguyên do đầu tiên chính bởi Dương Thần đã tự đem La Thúy San đưa tới trước mặt y.
Cơ sự ấy không ngờ lại gây ra tai ương như ngày hôm nay, Dương Thần thật không thể nào ngờ tới được.
Bất luận thế nào đi chăng nữa, dù sao thì ông trời cũng đã sắp đặt ta phải gặp lại y ở chốn này, vậy thì đích thân ta sẽ kết thúc mối nghiệt duyên này.
- Xem ra, ngươi ở nơi này lại ăn thêm được không ít bảo bối nữa rồi.
Dương Thần cười nói.
Văn Thao cười một cách nham hiểm:
- Sao hả? Sợ rồi phải không? Ngươi cho rằng một năm ta ở đây là uổng phí hay sao chứ? Tuy là không giết được con hồ ly tinh kia, nhưng đó chẳng qua cũng chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi. Tử Thanh thần lôi cùng với những thứ hoa thơm quả lạ chốn này đã khiến ta hoàn toàn khác trước rồi.
- Thật là trùng hợp... Ta cũng đã khác trước nhiều, vậy hãy cùng thử xem công sức một năm qua của ai không phải là vô ích.
Dương Thần nói xong, bốn phía quanh hắn đã bắt đầu tích thành Thái Thanh thần lôi phát ra hàng loạt những sắc tím lam, thần lôi giống như một con điện xà lồng lộn điên cuồng đập lên đập xuống, làm cho toàn thân Dương Thần cũng chiếu rọi thành một màu tím lam.
- Thái Thanh thần lôi?
Ngọc Tuyết Ngưng từ xa nhìn lại, trong mắt lóe lên một chút kinh ngạc, tựa như suy nghĩ điều gì.
Còn Văn Thao sắc mặt không hề thay đối, mỉm cười khinh miệt, cánh tay rộng lớn giơ ra, khối năng lượng phản vật chất giống như dòng thủy triều cuồng mãnh bất kham muốn nhấn chìm cả Dương Thần.
Khối năng lượng phản vật chất này đã hòa quyện với y một cách hoàn hảo, có thể gọi là thuận buồm xuôi gió? hơn thế đặc tính phản vật chất cũng đã tăng thêm vài phần nữa rồi.
Nếu đây không phải là Thông Thiên tháp, là nơi thần kì được tiên nhân thượng cổ tạo thành, e rằng cái tháp này cũng đã sớm bị phá đến tan tành rồi cũng nên.
Dương Thần tiếp khối năng lượng phản vật chất đang nhào tới, trong nháy mắt biến hóa vô số Thái Thanh Thần Lôi kết thành một thần lôi xuyên mây, rồi giống như một cây giáo dài sắc bén đâm thẳng về phía khối năng lượng phản vật chất!
Sức mạnh của Thần Lôi không phải là tầm thường, cho dù khối năng lượng phản vật chất kia có liên tục làm tiêu hao uy lực của Thái Thanh thần lôi, song vẫn không có cách nào ngăn cản được bước tiến của thần lôi!
Rầm rầm rầm
Những tiếng nổ vang không ngớt khiến cho khối năng lượng phản vật chất nổ ra tan tành.
Khối năng lượng màu xám bạc trong chốc lát biến thành một bãi tro tàn phiêu tán trong không trung.
Văn Thao hai mắt trợn chừng, rõ ràng y không thể ngờ được năng lượng phản vật chất đã tăng thêm mấy phẩn của y lại bị một đao thần lôi của Dương Thần xuyên thấu như vậy!
Vụt!
Sau khi thần lôi tiêu hao hết một phần uy lực trong lúc Văn Thao chưa kịp trở tay liền đâm xuyên qua ngực y!
Tuy vậy chẳng có một chút máu náo bắn ra cả, chảy ra từ đó lại là dòng năng lượng phản vật chất màu xám bạc!
- Khà khà... ha ha.... Được lắm.... Quả là chiêu thức lợi hại.
Văn Thao nghiêng đầu, giơ tay ra chạm vào chính lỗ thủng trên ngực mình, rồi lại rút tay ra, nhếch mép cười:
- Chỉ tiếc.... Ngươi không giết nổi ta đâu.
Dương Thần cau mày lại, không ngờ Thái Thanh thần lôi lại không thể khiến y biến mất khỏi trần gian, xem ra khối năng lượng phản vật chất này đã thực sự mạnh lên rất nhiều rồi, khả năng phòng ngự cùng đã vượt quá dự tính của hắn rồi.
Thân thể của Văn Thao đã nhanh chóng liền lại, trong đôi mắt cũng bắt đầu lóe lên ngọn lửa màu xám bạc, toàn thân đã biến thành trạng thái bán phản vật chất, khuấy tung cả năng lượng phản vật chất ở bốn phương tám hướng, y như hóa thành dòng Trường Giang hung hãn cuồn cuộn lao về phía Dương Thần!
Dương Thần giơ Hỗn Độn đỉnh về phía trước, hỗn độn trỡ nên hung hãn hơn? Hai mắt màu xám bạc trào ra như dòng ngân hà chảy ngược lại một lần nữa ngưng kết thành hình hài Văn Thao.
Dương Thần chỉ cảm thấy tình thần trấn động. Hỗn Độn đỉnh và thần hồn của hắn tương liên với nhau, hỗn độn đã bị thiệt hại nghiêm trọng thì bản thân hắn ắt cũng sẽ bị thương.
Không ngờ Văn Thao dũng mãnh đến độ trong chốc lát lại có thể đánh đòn chí mạng khiến Hỗn độn không cách nào chống đờ được, chỉ có thể phân tán uy năng thu về trong đỉnh!
Phải là sức mạnh ghê gớm cỡ nào mới có thể làm được điều này chứ!? Chẳng phải ngay cả Thái Thanh thần lôi, Hỗn độn này cũng nuốt vào được hay sao?
- Ngươi còn chờ gì nữa? Tiếp theo sẽ đến nhà ngươi đấy!
Chẳng biết từ lúc nào Văn Thao đã biến khối năng lượng phản vật chất ngưng kết lại giống một tòa pháo đài kiên cố, giam giữ Dương Thần ở phía dưới, sau đó nhanh chóng thu phục hắn lại, hoàn thành bắt rùa trong hũ.
Lúc này Dương Thần mới ý thức được rằng, Văn Thao không chỉ có thể tự khống chế năng lượng phản vật chất, mà y còn có thể tùy ý lấy ra năng lượng phản vật chất từ bất cứ đâu giữa đất trời này, cũng giống như Dương Thần có thể tùy ý sử dụng sức mạnh của đất trời vậy.
- Ngươi chết đi! Chết đi! Chết đi!
Khối năng lượng phản vật chất đã nổ tung ra xung quanh Dương Thần, tựa như những tràng pháo hoa màu xám bạc, nhưng cùng với đó là uy lực chết người như muốn nuốt chìm tất cả!
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lưu Tinh
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính
Chương 1604: Trận chiến ác liệt của số mệnh
Nguồn: Truyenyy
Văn Thao điên cuồng rống giận, như phát tiết nỗi căm hận mấy năm qua của gã lại giống như vô số oan hồn của những người bị gã ăn tươi rít gào.
Như ngọn lửa báo thù cháy hừng hực, so với cuộc chiến với Ngọc Tuyết Ngưng tâm tình gã càng điên cuồng hơn tất thảy.
Bởi vì, gã nhìn thấy báo thù cũng là hi vọng thoát khỏi tháp.
Dương Thần dùng hỗn độn lực bao vây xung quanh mình, cắn nuốt sạch sẽ phản vật chất, đồng thời không ngừng chống lại vụ nổ lớn liên tiếp.
Khí huyết trong cơ thể cùng lục phủ ngũ tạng có cảm giác như bị vô số ma trảo bóp chặt từng mạch máu, khiến hắn cảm giác toàn thân bị tùng xẻo!
Cho dù lúc trước bị Âm Thủ Chí dùng Cửu Khúc Khốn Long đỉnh phong bế, lọt vào công kích toàn lực của đám tu sĩ, Dương Thần cũng không thấy khó chịu như vậy.
Nhất thời, căn bệnh trong đại não rất lâu chưa phát tác lại có dấu hiệu phục hồi.
Ánh mắt Dương Thần tràn ngập tơ máu màu hồng, như Ác ma Địa Ngục gào thét.
A, yaaaaaa....
Toàn thân Dương Thần như có ý thức của riêng mình, huy động toàn bộ tiềm lực, bản năng chiến đấu đến cùng của hắn tạo thành thực lực khủng bố!
Thái Thanh Thần Lôi!
Dương Thần để toàn bộ hỗn độn lực xung quanh mình nổ tung, thừa dịp đẩy ra năng lượng phản vật chất thoát khỏi khống chế, từ bốn phương tám hướng tập hợp hàng trăm hàng ngàn Thái Thanh Thần Lôi thô dầy.
Tử lam điện quang như dòng nước xiết chảy ngược từ không trung, không có chỗ nào năng lượng phản vật chất không bị đánh nát biến mất.
Quần áo Dương Thần sớm đã rách bươm, gần như trần truồng, cơ thể bao bọc bởi điện quang như một Lôi Thần tại thế.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch!
Nhịp bước chân mạnh mẽ của Dương Thần, mỗi bước dẫm trên mặt đất phát ra tiếng trầm trọng như trống canh.
Trông như một tia tử lam lôi quang bắn ra!
Nháy mắt, Dương Thần đã mang theo thần lôi lực tới trước mặt Văn Thao.
Bụp!
Nắm đấm bao bọc bởi Thần lôi đánh vào đầu, một quyền khác đấm vào ngực Văn Thao!
Phanh! Phanh! Rầm rầm, rầm!
Nắm đấm Dương Thần dày đặc như súng liên thanh bắn ra, liên tục đánh vào thân thể Văn Thao, khiến gã bị đánh thành vô số cặn bã năng lượng phản vật chất.
Năng lượng phản vật chất bị Thái Thanh Thần Lôi ăn mòn, tiêu tán trong không khí.
Thậm chí cả không gian vô cùng vững chắc cũng bị quyền của Dương Thần cường lực đánh sản sinh ra không gian loạn lưu.
Sau vài giây, Dương Thần toàn lực xuất thủ không biết đánh ra mấy nghìn quyền, tốc độ và lực lượng của nắm đấm người bình thường hoàn toàn không thể lý giải.
Ở phía xa, Ngọc Tuyết Ngưng quan sát cuộc chiến, đôi mắt mở to, không thể tin nổi vào mắt mình nữa...
Cô đã là cường giả tung hoành từ năm vạn năm trước, không có nhiều thủ đoạn của cao thủ khiến cô cảm thấy kỳ lạ.
Mà ở Vạn Yêu Giới, dù cho trong ở Thông Thiên Tháp linh khí sung túc, cũng chịu sự hạn chế của Vạn Yêu Giới, thực lực chỉ có thể phát ra hơn nửa.
Thế nhưng một nửa thực lực này đã khiến Văn Thao không chịu sự áp chế đánh nhau một năm cũng không thể giết cô.
Cho nên, tuy nhìn bây giờ Dương Thần mạnh hơn rất nhiều, nhưng Ngọc Tuyết Ngưng rõ ràng, nếu ở bên ngoài, thực lực chân chính của cô khôi phục, Dương Thần còn xa mới là đối thủ.
Thế nhưng, bây giờ, Ngọc Tuyết Ngưng nghĩ, nếu cảnh giới Dương Thần tiếp tục đề thăng, chuyện bị hắn vượt qua là chuyện không thể tránh khỏi...
- Tiểu tử thối này... Tố chất thân thể quá biến thái mà...
Trong lòng Ngọc Tuyết Ngưng mặc niệm, thậm chí cảm thấy Long tộc vẫn lấy cường độ thân thể mà kiêu ngạo cũng chẳng đáng xách dép cho Dương Thần.
Thế nhưng, đây không có nghĩa Văn Thao thực sự sẽ bị bại đơn giản như vậy.
Mắt thấy, Dương Thần đánh cho Văn Thao không còn chút cặn bã nhưng phía trước, cách đó không xa gã lại một lần nữa ngưng tụ lại thành hình người.
Văn Thao giống như một cơn ác mộng khó bị đánh thức, nhìn như biến mất nhưng chỉ cần anh dừng tay gã lại xuất hiện một lần nữa trước mắt anh.
Nụ cười âm u giả tạo. Văn Thao vặn vẹo cái cổ, lẩn thứ hai đem năng lượng phản vật chất phân tán tụ tập lại.
- Làm sao vậy, Dương Thần, nắm đấm của mày chỉ có một chút sức như thế? Uy lực Thần lôi chỉ có vậy thôi sao, hình như đối với tao chả xi nhê gì đâu? Vậy phải làm sao bây giờ?
Văn Thao đắc ý cười âm lành, quái dị, theo sát đó là ánh mắt tràn ngập quang mang màu bạc xám, năng lượng phản vật chất lại phô thiên cái địa nổi lên cuồn cuộn.
Trong lòng Dương Thần trầm xuống, vốn tưởng rằng không ngừng sử dụng Thái Thanh Thần Lôi công kích dày đặc, có thể triệt để khiến gã kia tiêu tán, nhưng tựa hồ... Mình quá ngây thơ rồi chăng!
Trên tay của Văn Thao, một lượng lớn phản vật chất ngưng tụ, cô đọng, từ từ hình thành quang cầu mờ ảo.
- Dương Thần mày biết không... Trong tự nhiên, vật chất cùng phản vật chất tương tác với nhau sinh ra gần trăm phần trăm năng lượng vật chất, mà bây giờ nhân loại lợi dụng phản ứng nhiệt hạch trong bom hạt nhân ước chừng một phần trăm năng lượng chuyển hóa.
Nói cách khác, hiện tại, đạn phản vật chất trên tay tao nếu sử dụng ở bên ngoài trong nháy mắt có thể hủy diệt chí ít ba bốn tình của Hoa Hạ giết mấy tỷ người nhân loại!
Mà ở đây tao chỉ muốn hủy diệt mày! Mày không có chỗ để trốn!
Nói xong, Văn Thao trực tiếp ném đạn năng lượng phản vật chất tới Dương Thần.
Dương Thần vô ý thức nghĩ dùng Hỗn Độn đỉnh đi thôn phệ, thế nhưng vừa nãy trong Hỗn Độn đỉnh, hung hồn Hỗn độn đã bị tổn thương, nếu bây giờ ăn tiếp một đạn năng lượng này nữa chỉ sợ cần mấy trăm năm nữa cũng không cần phải ngưng tụ rồi.
Dương Thần không thể làm gì khác cắn răng từ trong nhẫn không gian, lấy thứ Hoàng Tuyền lão ma tặng cho mình, mà chưa bao giờ sử dụng, Bàn Cổ Phủ!
Trong mười bảy kiện Tiên khí, diệu dụng của Kính Côn Luân, người tặng cho hắn là cung chủ Khuynh Thành cũng không rõ ràng lắm, có người nói có thể xuyên qua hư không, nhưng bao nhiêu người sở hữu chưa từng hiểu thấu đáo, chỉ là tặng lại cho mình.
Mà Bàn Cổ Phủ, có thể xé rách không gian, năng lực bài trừ phép tắc phi thường mạnh, chỉ tiếc là nó chịu sự hạn chế của tu vi người sử dụng, mà sinh ra lực lượng, nếu không năm đó Hoàng Tuyền lão ma có thể phát ra uy lực chân chính của kiện Tiên khí này đã không chịu kết cục trở thành ma linh.
Dương Thần không trông cậy vào bản thân có thể như Bàn Cổ đại thần trong truyền thuyết cẩm Bàn Cổ Phủ khai thiên tích địa, nhưng với năng lượng phản vật chất nếu mình dùng kiện Tiên khí khác đón đỡ, có thể có đường sống nhưng chắc chắn bị trọng thương.
Hơn nữa với khả năng của Văn Thao, tựa hồ ném thêm vài viên không thành vấn đề.
Vì thế, trong Vạn Yêu Giới không thể sử dụng không gian phép tắc, chỉ có thể sử dụng Bàn Cổ Phủ xé rách không gian, có chút hy vọng!
Bàn Cổ Phủ xuất hiện trên tay, sức nặng của nó khiến Dương Thần kinh ngạc.
Với tố chất thân thể của Dương Thần, còn thấy cây búa này rất nặng, đủ thấy trọng lượng đích thực của nó không phải người thường có thể tưởng tượng.
Bàn Cổ Phủ vừa xuất hiện, phong ba rít gào, trong nháy mắt dài ra hơn mười mét, trên thân búa mang một màu đồng cổ tang thương đơn sơ; nó không có hoa văn trang trí, như một cục sắt đen từ thời Thượng cổ to hơn mười mét, trọng độn vô phong, có lẽ khác chỉ là nó tản ra linh khí mê huyễn dày đặc như Cự Linh hiện thể, uy mãnh dị thường.
Đương nhiên, không phải bên trong có Bàn cổ đại thần gì đó khống chế búa, chi là một tia Thần lực kết hợp cùng với búa mà thôi, nếu không cây búa này vượt cả Tiên khí rồi.
A!!!
Dương Thần nổi giận gầm lên, giơ Bàn Cổ Phủ lên cao, sau đó mạnh mẽ bổ xuống.
Ầm ầm!!!
Bàn Cổ Phủ phóng ra quang mang rực rỡ, linh khí cuộn trào như thủy điện mở cửa xả lũ, như vạn thú được cởi dây, điên cuồng xoay quanh không gian.
Viên đạn năng lượng phản vật chất rơi vào khu vực búa bổ xuống chấn động cùng búa, nổ tung tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Xa xa, Ngọc Tuyết Ngưng cũng có thể cảm thấy sự cường đại của viên đạn năng lượng này, cô tự nhận nếu Văn Thao ném vào cô, cô cũng chỉ có thể trốn tránh lên tầng cao hơn của Thông Thiên Tháp, không cách nào chống đơ.
Không biết Dương Thần lấy đâu ra một cây búa uy mãnh, nhìn rất quen mắt!
- Tên nhóc này! Làm sao lại có Bàn Cổ Phủ?
Khi Bàn cổ Phủ nặng nề đánh xuống trong nháy mắt; Ngọc Tuyết Ngưng không kìm nổi kích động, cô không nghĩ vụ nổ kia có lan đến cạnh mình hay không, cô chỉ nghĩ Dương Thần mang đến cho mình thật nhiều niềm vui bất ngờ.
Rẹt, rẹt!!!
Trong khoảng không, không gian như bị cái gì đó xé rách ra!
Một mảnh tinh không, vô số sao trời lóe sáng, trong khoảng không, Dương Thần cùng Văn Thao thoáng hiện.
Dương Thần giật mình, đây là... Xé rách không gian?
Vừa nãy, Thần lôi mãnh liệt như vậy cũng chỉ đánh cho không gian dao động hỗn loạn, nhưng Bàn Cổ Phủ lại bổ ra cả không gian rồi!
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lưu Tinh
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính
Chương 1605: Ngọc Tuyết Ngưng ghen tị
Nguồn: Truyenyy
Phải biết rằng đây cũng không phải là thông thường bình hành không gian, ở Vạn Yêu Giới, không chỉ có chư thần không gian pháp tắc bị mất đi hiệu lực, ngay cả đốivới ngoại giới thiên địa câu thông đều cực kỳ gian nan.
Nơi này không gian có phép tắc của chính mình, như là đang ở trong một không không gian độc lập, càng là không gian cực kỳ vững chắc cùng kiên cố, cũng không quản được những thứ này yêu ma cường đại. Có thể thấy được, Bàn Cổ phủ đặc tính, chính là đối với mỗi loại không gian đều có sức sát thương khác nhau!
Đương nhiên, đây cũng là dựa vào Văn Thao cái này một viên đạn phản vật chất năng lượng nổ ra phát huy hiệu quả, nói cách khác, dù cho Dương Thần có Bàn Cổ phủ, vẫn còn vô pháp chân chính phát huy ra ngoài thần hiệu, cái này Vạn Yêu Giới chắc là sẽ không bị Dương Thần khinh địch như vậy vừa bổ liền vỡ ra.
Không gian cái khe nứt chỉ là tồn tại một cái nháy mắt, nhưng đủ để đem cái này phản vật chất năng lượng uy lực, đem đè ép đi ra ngoài.
Ngoại giới không gian sức chịu nén thấp hơn xa so với Vạn Yêu Giới, cho nên, năng lượng thoát ra một cách tự nhiên vọt tới bên ngoài không gian.
Văn Thao tự nhận hoàn mỹ không tỳ vết một kích, lại bị Dương Thần mạc danh kỳ diệu móc ra 1 cái búa hóa giải, tự nhiên giận không kìm được.
"Không thể nào. . . Ngươi làm sao không có việc gì. . ."
Văn Thao nghiến răng nghiến lợi, phản vật chất năng lượng dường như kinh đào hãi lãng, ở hai tay hắn lại một lần nữa ngưng tụ ra hai quả phản vật chất viên đạn, màu bạc sắc quang viên đạn dường như ẩn chứa tử vong bóng ma, lại một lần nữa được ném về phía Dương Thần!
Dương Thần đã có kinh nghiệm, lúc này đây tự tin ngược lại lòng tin tăng nhiều, nâng lên Bàn Cổ phủ, đối với quang đạn quỹ tích đi qua, chính là liên tục 2 búa phách ra.
Nương lượng đạn nổ tung, không gian như vỡ vụn, Bàn Cổ phủ lại thành công xé rách ra không gian 1 vệt lớn hơn, đem cái này hai cổ hủy thiên diệt địa áp suất năng lượng mang đi ra ngoài.
May là cái này Vạn Yêu Giới không gian vị diện khá cao, phía ngoài không gian đúng là vô ngần vũ trụ tinh hà, mà không phải là địa cầu mặt ngoài khu vực, nói cách khác, Dương Thần cũng không dám như thế tùy ý bổ ra, bởi vì vậy rất có thể liền đem vài quốc gia cấp triệt để nổ tung.
Văn Thao thấy mình rõ ràng chiếm cứ thượng phong, cũng không cách nào đem Dương Thần giết chết, tức giận dị thường, đơn giản mặc kệ cái khác, sử xuất hồn thân thủ đoạn, phản vật chất năng lượng các loại hung hãn biến dạng chiêu số, đều thi triển hết ra.
Bản thể hắn như hóa thành một đoàn phản vật chất năng lượng, lại tựa như chiến hạm chuyên chở vô số vũ khí hàng không mẫu hạm.
Rất nhiều ngân hôi sắc chùm tia sáng, sóng xung kích, năng lượng đạn, chấn động sóng, tựu như cùng rậm rạp chằng chịt đòi mạng bay đến, ở Dương Thần trước mắt không ngừng xuất hiện.
Dương Thần ỷ vào hỗn độn lực cùng Thái Thanh Thần Lôi hộ thể, lại có Bàn Cổ phủ cái này khắc tinh nơi tay, cũng không tin mình liền đánh không chết tên này, chiến ý ngẩng cao đón đầu ác chiến.
Loại thời điểm này hỗn độn đỉnh cũng đã thu vào, trực tiếp giơ Bàn Cổ phủ chính là vừa thông suốt cuồng mãnh huy vũ, cả người dường như chiến phủ gió lốc.
Trong lúc nhất thời, thông thiên tháp trong tầng một, hai luồng cuồng bạo năng lượng đổ vào cùng một chỗ, phát sinh trận trận ầm ầm vang vọng.
Đồng thời, thỉnh thoảng, xuất hiện từng đạo không gian vết nứt, đại lượng năng lượng tàn phá bừa bãi nổ tung, từ cái khe trong xuyên ra ngoài, coi như vô số thiên hà thổi cho quay ngược, uy thế cực kỳ đồ sộ.
Xem cuộc chiến Ngọc Tuyết Ngưng đã hồi phục nguyên khí, nhưng nàng tịnh không có nhúng tay vào, mà là rút lui xa hơn cự ly.
Ngược lại không phải là Ngọc Tuyết Ngưng giúp không được gì, mà là Dương Thần cuộn trào mãnh liệt mà kiên quyết chiến ý, để cho nàng hiểu được không cần thiết phải nhúng tay.
Tin tưởng Dương Thần cũng không muốn dựa vào một nữ nhân hỗ trợ để giải quyết Văn Thao.
Đây là cuộc chiến đấu giữa hai người đàn ông, tất cả ân oán, cứ để cho đương sự tự mình giải quyết, có lẽ như thế sẽ là viên mãn nhất. (ngu thế, Dương Thần mà thọt thì tới lượt mụ bị thông đó!=.=)
Tình hình chiến đấu hừng hực khí thế, giằng co bạo ngược.
Thông thiên tháp tầng một Tử Thanh thần lôi liên tục đánh xuống công kích, nhưng thần lôi ở tầng một, đối với ở đây ba người mà nói đều đã không đủ gãi ngứa rồi.
Dương Thần càng đánh càng hăng, theo thời gian đẩy mạnh, hắn ngoài ý muốn phát hiện, mặc dù đại não rất đau, ngoan tật làm cho hắn hai mắt đỏ như máu.
Thế nhưng, thần hồn của hắn lại cực kỳ thanh tỉnh, cũng không phải là thực sự như trước đây, sau khi ngoan tật bạo phát liền không cách nào khống chế suy nghĩ của mình.
Dương Thần có thể cảm thụ được thân thể đau đớn sau khi bị nổ tung trùng kích,n g uồ n t)r u y ệ n y)y thể hội mỗi một tia chân nguyên xói mòn, mỗi một tia linh khí bổ sung. . .
Tinh thần lực của mình, Nguyên Thần, tại đây đem hết toàn lực trong chiến đấu, chiếm được thăng hoa, chiếm được hoàn mỹ phù hợp cơ hội!
Mỗi một cái mao mạch, tế bào, thậm chí là Nguyên Thần, đều phảng phất đã có thể cảm xúc mỗi một tia bộ vị biến hóa, mỗi một tế bào tử vong cùng tân sinh. . .
Thì ra, Nguyên Thần cũng không phải là hư vô, có thể bị chạm đến, có thể bị câu thông, thì ra không gian cũng cũng không phải là hư vô, có thể bị mơn trớn, có thể bị khiêu khích, tất cả, đều như thực chất. . .
Cảm giác như vậy, làm cho Dương Thần cảm thấy trước mắt thế giới như tiến vào một cõi khác, cái gì Vạn Yêu Giới, Thiên Ma Chi Nhãn, Huyễn Cảnh. . . Hết thảy tất cả, đều phảng phất là từng khối từng khối lập phương gạch vụn ở trước mắt mình, như vậy rõ ràng, như vậy trình tự phân minh. . . Cái này chính là thế giới của mình, cái này chính là thế giới mình nắm trong tay!
"Ha ha. . . Ha ha ha ha. . ."
Dương Thần chiến đấu đã tiến nhập bản năng của mình, hắn sớm quên mất mình là thế nào ra chiêu, trên thực tế cũng không có dựa vào Văn Thao đánh gì mà ra chiêu.
Giờ khắc này, đối với Dương Thần mà nói, không còn là sinh tử quyết chiến, mà là một loại tân sinh vui sướng, một loại nhẹ nhàng vui vẻ hưởng thụ!
"Tiểu tử ngốc này. . . Cười gì vậy. . ."
Cho dù Ngọc Tuyết Ngưng cảnh giới cùng thực lực đều cao hơn Dương Thần, lúc này cũng không rõ Dương Thần là ý cảnh như thế nào.
Chẳng biết giằng co bao lâu sau, Ngọc Tuyết Ngưng chân mày mở to một cái, ngẩng đầu nhìn phía trên khu vực hai người chiến đấu.
Ở nơi đó, một mảnh không gian bởi vì bị Bàn Cổ phủ cùng phản vật chất năng lượng càng không ngừng xé rách, hầu như đem nơi này cùng ngoại giới câu thông.
Tuy rằng bởi vì không gian nghiền nát hỗn loạn, một khi rơi vào rất có khả năng bị giam hãm ở không rõ không gian kẽ nứt, tịnh không dễ ổn thỏa thông đạo đi thông ngoại giới, cho nên ai cũng không muốn từ nơi đó lao ra thông thiên tháp.
Thế nhưng, cái này dù sao cũng là trao đổi ngoại giới thiên địa.
"Đây là. . ."
Ngọc Tuyết Ngưng trong con ngươi lộ ra hai đạo tinh mang, tự mình lẩm bẩm, phảng phất đã tiên đoán được cái gì. . .
Đang cùng Văn Thao đại chiến Dương Thần, lại là tiếng cười không ngừng, trên mặt tràn đầy sớm có dự kiến tự tin, một loại cao cao tại thượng, quan sát thương sinh đồ sộ bá đạo.
Cái này so với lúc trước độ Thái Thanh Thần Lôi kiếp, nắm trong tay Thái Thanh Thần Lôi thì cảm giác lại bình thản một phần càng sâu đẳng cấp thống trị lực.
Cùng Dương Thần đối chiến Văn Thao, cũng có thể cảm nhận được, Dương Thần dường như thay đổi càng ngày càng kỳ quái, hắn đã thi triển tất cả những thứ có khả năng thi triển, nhưng chỉ có đánh mãi không được.
Ngược lại thì ánh mắt Dương Thần, càng ngày càng không có đem mình coi trọng, làm cho Văn Thao tràn đầy không cam lòng!
"Ta sẽ không thua! Ta sẽ không thua! Ta đã chịu đủ rồi! Ta sẽ đánh bại ngươi! Lấy hết tất cả của ngươi!!"
Văn Thao điên cuồng hò hét, nhưng những thanh âm này, đều bị các thanh âm khác mênh mông che lấp. . .
"Ầm ầm. . . Ù ù. . ."
Dường như muôn đời trong vực sâu truyền tới trầm thấp mãnh thú rít gào, lại thích tựa như trong truyền thuyết lôi thú trúng tên đang trời xanh hậu thổ.
Tiếng sấm!
Đúng là mây đen kéo tới, Phong Lôi thanh âm đánh ra!
Từ một mảnh kia bị xé rách náo động không gian kẽ nứt bên ngoài, truyền tới ầm ầm tiếng sấm, như chuông lớn nổ chấn động, vang vọng thông thiên tháp!
"Thượng Thanh thần lôi kiếp sao? Hi hi, thật bó tay với ngươi tiểu tử này không có biện pháp, loại thời điểm này, lại vẫn có thể tỉnh ngộ độ kiếp. . ."
Ngọc Tuyết Ngưng đối với cái này truyền tới thần lôi uy áp, phi thường quen thuộc, nàng vốn là 5 vạn năm trước liền vượt qua Ngọc Thanh thần lôi kiếp truyền kỳ cường giả, Thượng Thanh thần lôi kiếp một điểm đều không xa lạ gì.
Thế nhưng, Ngọc Tuyết Ngưng nghĩ đến Dương Thần tuổi thật mới hai mươi lăm, 26 tuổi, vẫn có chút lắc đầu thổn thức ý tứ hàm xúc, cái này tham tài háo sắc tiểu tử khác còn chưa nói, chỉ nói tu luyện cái này ngộ tính. . . Ngay cả nàng đều có chút ghen tỵ.
Văn Thao cũng tâm thần đại chấn, hắn không nghĩ tới dĩ nhiên sẽ gặp phải như vậy đột phát tình huống.
Bởi vì cắn nuốt long vương cầu vô cương, hắn đối với Thượng thanh thần lôi kiếp cũng là có hiểu biết, hắn tuy rằng đối với mình phản vật chất năng lượng chi khu rất tự tin, nhưng nếu nói bị Thượng Thanh thần lôi bổ trúng, hắn thật đúng là không có nắm chắc có thể còn sống. . .
"Thượng Thanh thần lôi đã hạ xuống, ngươi còn muốn đánh với ta nữasao?"
Dương Thần nhìn Văn Thao trên mặt nhìn thấu vẻ rầu rĩ, thản nhiên hỏi.
Văn Thao cảm thấy bị nhục nhã, cắn răng nhe răng cười: "Đây là ngươi lôi kiếp, chính ngươi có thể không chống nổi ròi, lại nói. . . Ta có phản vật chất năng lượng hộ thể, dù cho là thần lôi, có thể làm khó dễ được ta?"
Dương Thần thật không có vũ nhục Văn Thao ý tứ, kỳ thực Dương Thần biết, dù sao nếu đánh tiếp, sẽ nắm chắc thắng lợi, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Dù cho thật giết không được Văn Thao, Dương Thần cũng có biện pháp dùng Bàn Cổ phủ đem hắn đưa vào không gian khe, vĩnh viễn biến mất.
Bất quá Văn Thao nếu vội vã muốn cùng mình đi "Thể nghiệm" cái này Thượng Thanh thần lôi uy lực, Dương Thần cảm thấy cũng không sao.
Do dự một chút, Dương Thần lần thứ hai triệu hồi ra Hỗn độn đỉnh, bất quá không có cầm nó đi chống lại thần lôi sắp đánh xuống, mà là tự mình động thân, chắn ở trên hỗn độn đỉnh.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lưu Tinh
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính
Chương 1606: Thượng Thanh
Nguồn: Truyenyy
Cử động này, làm cho Ngọc Tuyết Ngưng đứng từ xa nhìn đều sửng sốt một chút, cũng muốn hỏi Dương Thần là làm sao muốn chết, nhưng lập tức suy tư, nghĩ đến cái gì, trong mắt hiện lên một tia vẻ kinh dị, liền không có ra.
Hỗn loạn xé rách không gian bên ngoài, lôi vân đã tập kết đến đỉnh phong thời khắc.
Sau vài lần quang hỏa nổi lên qua đi, kẽ nứt phảng phất đã vô pháp tiếp nhận uy áp từ trên lôi vân gây xuống, như có khuynh hướng sắp vỡ nát!
Dương Thần đã không có tâm tư gì đi để ý tới Văn Thao, trên thực tế, Văn Thao cũng đã đình chỉ công kích.
Thần lôi sẽ rất dễ đánh trúng mục tiêu Dương Thần, mà Văn Thao cùng Dương Thần đứng rất gần, cũng đã định trước khó thoát kiếp nạn này.
Ai có thể sống được, ai có thể vượt qua, có thể liền đã nói rõ cuối cùng thắng bại...
"Ầm vang!"
Không có dấu hiệu nào, một đạo bàng nhiên như thông thiên quang trụ thần lôi màu lam bạc, từ trong vỡ nát không gian đánh vào bên trong thông thiên tháp!
Xuyên qua không gian cách trở, xuyên qua hỗn loạn hư không, Thượng Thanh thần lôi điên cuồng oanh kích, cuồng vọng mà tàn phá bừa bãi khắp nơi, dường như muốn đem toàn bộ thông thiên tháp đều hòa tan!
Toàn bộ thông thiên tháp như bị vẽ loạn lên một tầng màu xanh bạc vệt sáng, lại tựa như toàn bộ thế giới không khí cũng đã trở thành ngân quang lóe ra!
Giờ khắc này, phảng phất thành vĩnh hằng giống nhau, nhưng cũng vừa như ngắn ngủi!
Dương Thần cùng Văn Thao toàn bộ đều bị bao phủ ở trong cái này một mảnh lam bạc, liền thật giống như bị một con cự thú lôi điện nuốt chửng.
Chung quanh đây bay ra phản vật chất năng lượng, lọt vào cái Thượng thanh thần lôi thử thách, nhanh chóng phiêu tán, biến mất, hiển nhiên vô pháp tiếp nhận Thượng Thanh thần lôi cường hãn lực lượng phá hoại.
"A..!"
Văn Thao ở bên trong phát ra thảm liệt thê lương tiếng gọi, thân thể bốn phía bao gồm phản vật chất năng lượng nhanh chóng bị ăn mòn, giống như là một cái cây bên ngoài đang chết đi, vỏ cây bị hung hăng bong ra từng mảng...
Mà ở trên hắn, Dương Thần nhưng không có làm ra đặc biệt gì phản ứng.
Lúc thần lôi rơi vào trên thân thể Dương Thần, giống như là một đạo màu xanh bạc màn sáng, bao phủ toàn thân, nhưng cũng không có thực sinh ra tổn thương gì.
Hai tay của Dương Thần, chẳng biết lúc nào, một bên bốc cháy lên lam hỏa, một bên bốc cháy lên ám hỏa, hai cổ hỏa diễm ở Dương Thần xung quanh, không ngừng mà lượn lờ, sinh ra giao hòa, dung hợp...
Nếu là cẩn thận nhìn, chỗ cái này lam hỏa cùng ám hỏa giao hòa, sinh ra chính là màu xanh bạc điện lưu, chỉ là bị hàng loạt Thượng Thanh thần lôi che lấp.
Thượng Thanh thần lôi phảng phất cùng Dương Thần hòa làm một thể, căn bản không có ý muốn đả thương Dương thần, ngược lại tựa như thân mật vô gian một phe.
Mỗi một tia thần lôi, xuyên thấu qua Dương Thần thân thể, Nguyên Thần, đều đem đến một lần càng sâu tẩy rửa, tiến hóa.
Dương Thần thân thể ở trên vốn có cơ sở, trở nên càng cường đại hơn, Nguyên Thần lớn mạnh, cũng là làm cho Dương Thần có chút kinh hỉ.
Mà Hỗn Độn Đỉnh, ở phía dưới Dương Thần thân thể, hấp thu hàng loạt Thượng Thanh thần lôi, cũng nhanh chóng hồi phục nguyên khí.
"Quả nhiên là như vậy... Tiểu tử này đã lĩnh ngộ Thượng Thanh thần lôi 'Đạo', đã cùng hiểu Thượng Thanh thần lôi thực chất, cái này thần lôi đối với hắn mà nói, đã không phải là uy hiếp gì, mà là trở thành một phần của bản thân..."
Ngọc Tuyết Ngưng trong mắt hiện lên nhiều cảm khái, tựa hồ đối với Dương Thần nắm giữ Thái Thanh Thần Lôi, còn lĩnh ngộ Thượng Thanh thần lôi cũng không ngoài ý muốn bao nhiêu.
Tam trọng Thượng Thanh thần lôi, chỉ hạ xuống đệ nhất trọng, cũng đã làm cho Dương Thần cảm thấy thoát thai hoán cốt.
Mà Văn Thao một bên, chỉ là thống khổ, giờ khắc này, hắn muốn chạy trốn đều cảm thấy gian nan không gì sánh được.
Lúc trước Thượng Thanh thần lôi tuy rằng có thể phá hư thân thể hắn, nhưng phản vật chất năng lượng nhưng có thể vô hạn chữa trị thân thể hắn.
Nhưng lúc này đây, Thượng Thanh thần lôi không chỉ càng thêm thuần túy mà phá hư thân thể, đồng thời, nghiêm trọng hơn chính là ăn mòn đến linh hồn của hắn!
Mặc kệ phản vật chất năng lượng như thế nào đi nữa cường đại, nếu là ba hồn bảy vía tất cả tan nát, đây cũng là bằng mất đi chủ thể, cũng liền tan thành mây khói.
Văn Thao có thể dùng phản vật chất năng lượng bảo hộ linh hồn của chính mình không bị thương tổn, nhưng đây cũng đã là cực hạn...
Hiển nhiên, Thượng Thanh thần lôi uy lực, đã vượt qua như trước hắn dự đoán, vượt qua phạm vi hắn có thể thừa nhận!
Thân thể như là bị từng miếng thịt một bị cắt xuống, linh hồn như là bị trúng xạ kịch độc, nhanh chóng bắt đầu hư thoát...
Kinh hoàng thiên lôi, thần uy mênh mông cuồn cuộn!
"Ầm vang...!"
Vừa một cái thần lôi hạ xuống, càng hùng tráng mà uy nghiêm.
Dương Thần hưởng thụ vô cùng đắm chìm trong thần lôi, cảm thụ được mình càng phát ra cường đại lột xác, cũng hoàn toàn không để ý một bên Văn Thao càng phát ra hư nhược trạng thái.
Đợt thứ 3 thần lôi hạ xuống, tịnh không dài lắm, nhưng đối với hai người mà nói, có thể nói là băng hỏa lưỡng trọng thiên.
Một người cảm thấy ngắn không gì sánh được, một người còn lại cảm thấy dài dằng dặc như mấy cái thế kỷ vậy...
Lúc đệ tam trọng lôi kiếp cũng qua, hỗn loạn nghiền nát không gian, nhanh chóng chữa trị, khôi phục như lúc ban đầu.
Trong thông thiên tháp ngân màu xanh bạc thế giới, cũng khôi phục bình thường, so với lúc trước kinh khủng uy thế, Tử thanh thần lôi về điểm này quấy rối, thực sự như lông gà vỏ tỏi.
Trong không khí, tràn ngập nhàn nhạt cháy xém hương vị, đó là một ít linh thảo thông thiên tháp tầng một bị hủy diệt rồi lưu lại.
Dương Thần hít một hơi thật sâu, từ không trung chậm rãi hạ xuống, hoa quang đại phóng Hỗn Độn Đỉnh, tư thế oai hùng bừng bừng ở Dương Thần bốn phía,c.o.py ở: t/r u y ệ n y/y phảng phất nói cho Dương Thần, nó đã khôi phục rất nhiều hơn thực lực.
Dương Thần đem Bàn Cổ phủ cùng Hỗn Độn Đỉnh đều tùy ý thu lại, hắn biết đã tạm thời không cần chúng.
Trên thân thể, còn thường thường hiện lên một tia yếu ớt, lại cường đại đến thái quá điện lưu, màu xanh bạc quang mang, chính là Thượng Thanh thần lôi!
Dương Thần trước đây cũng cảm giác được, Thượng Thanh thần lôi chính là lam hỏa cùng ám hỏa dung hợp, quả nhiên, thần lôi chính là cái loại này lực lượng.
So với Thái Thanh Thần Lôi mà nói, Thượng Thanh thần lôi cấp độ càng thêm sâu, không chỉ có hủy diệt vật thể, còn có thể hủy diệt hư vô linh hồn, có lẽ nói, đối với thực thể cùng linh hồn sát thương, đều cường đại hơn mấy lần.
Dương Thần không biết vượt qua Ngọc Thanh thần lôi kiếp tu sĩ, có sợ không Thượng Thanh thần lôi uy lực, nhưng Dương Thần vững tin, cũng không phải bất luận cái gì Ngọc Thanh thần lôi kiếp tu sĩ, đều có thể nắm giữ Thượng Thanh thần lôi, thậm chí đều không thể nắm giữ Thái Thanh Thần Lôi.
Cái này cửu thiên thần lôi uy lực quá mức nghịch thiên, nếu là có tu sĩ có thể nắm giữ những thứ này, tất nhiên sẽ không thể không truyền lưu.
Sợ rằng, đây hết thảy còn phải quy công cho Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh cái này thiên thần hồ kỳ thần công pháp.
Quay người lại, Dương Thần liếc mắt nhìn Văn Thao té quỵ dưới đất.
Văn Thao hai tay của chống lên mặt đất, run rẩy, chung quanh thân thể hắn ngân hôi sắc phản vật chất năng lượng, đang từ từ tiêu tán, bay về không khí bốn phía, không thấy hình bóng.
Giống như là một đóa điêu linh ngân hôi đóa hoa, lúc triệt để héo rũ, cũng chính là đèn tắt dầu cạn kết cục...
Văn Thao hai mắt đã khôi phục con ngươi màu đen, thân thể màu da cũng dần dần thay đổi, càng ngày càng giống là một nhân loại bình thường.
Dương Thần có chút thở dài, đã sáng tỏ, đây là thời gian Văn Thao cuối cùng còn sống, tính mạng của hắn lực kỳ thực đã bị Thượng Thanh thần lôi móc sạch, linh hồn từ từ sắp tán đi.
"Ngươi không nên cậy mạnh... Nói cách khác, có thể ngươi còn có cơ hội khác, mạng của ngươi, thựt cứng..."
Dương Thần đi tới trước mặt Văn Thao, lạnh nhạt nói.
Văn Thao từng ngụm từng ngụm mà thở hổn hển, chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt trắng bệch như tờ giấy, lộ ra lướt qua một cái tang thương mà nụ cười khinh thường, phảng phất căn bản không quan tâm sinh tử của mình.
"Không cần lộ ra loại bộ dạng này tài trí hơn người, ngươi biết ta ghét nhất loại người nào không? Ta ghét nhất chính là... Ngươi loại này tự cho mình siêu phàm thái độ..."
Dương Thần nhíu lông mày, mỉm cười cười, "Xem ra ngươi thành kiến đối với ta rất sâu a... Nói thật ra nói, lúc ban đầu ta không có coi ngươi là uy hiếp gì, nhưng ngươi thật sự làm cho ta nhìn với cặp mắt khác xưa, những thứ khác ta không biết, nhưng có một chút nói đúng, ta không quan tâm cái nhìn của ngươi, tùy ngươi thấy thế nào..."
Văn Thao buồn bã cười nói: "Ha hả... Ha ha... Ngươi có đúng hay không rất đắc ý, đánh đến cuối cùng, ta vẫn là thua ngươi, giống tên ngu xuẩn kia Nghiêm Bất Vấn, ngu ngốc Dương Liệt bọn họ như nhau, đến cuối cùng ai cũng không thắng được ngươi, ngươi nhất định cảm giác mình rất rất giỏi a... Dương Thần, ta cho ngươi biết, ta Văn Thao không phục! Ta không cam lòng! Ta cho dù chết, cũng sẽ không làm cho ngươi cảm thấy ngươi thật lợi hại, cho ngươi cảm thấy ta đã thua...
Ta chỉ là bại bởi số phận! Dựa vào cái gì ta khi còn bé sẽ không có kỳ ngộ như ngươi gặp được cao nhân? Dựa vào cái gì ta chỉ là một tên ăn mày bẩn thỉu què chân? Dựa vào cái gì tổng có một vài tên cao cao tại thượng thích xen vào việc của người khác lại tới giúp ngươi? Ngươi bất quá chỉ là kẻ sinh ra may mắn hơn mà thôi, ông trời ở lúc ngươi ra đời, cũng đã tuyên bố ngươi nên đạp lên chúng ta đi... Mà bản thân ngươi, bất quá là một con cờ, kẻ đáng thương mà thôi!"
Văn Thao nỗ lực muốn gào thét rít gào, nhưng phát ra thanh âm, cũng càng ngày càng suy yếu vô lực.
Bất quá, cặp con ngươi kia oán độc cùng châm chọc, cũng gắt gao nhìn chằm chằm Dương Thần.
Dương Thần trong mắt lóe lên một chút bất đắc dĩ, cười một cái tự giễu, "Thằng thọt kia, đến lúc này, đừng ngớ ngẩn nữa. Ta biết nói cái gì đều đã không còn ý nghĩa nữa, cơ mà nói thật nhá, đối với ta ngươi là đối thủ từ trước tới giờ ta cảm thấy khó nhai nhất, kỳ thực ta đối với ngươi cũng không có gì hận thù quá lớn...
Ở trước khi ngươi đi, ta muốn nói cho ngươi biết chính là... Có thể ta đích xác là dựa vào ông trời hỗ trợ, mới sống tới ngày nay, bất quá ngươi lại khả năng không biết, khi ngươi còn ở trường học làm cái cục cưng ngoan, ta thế nhưng ngay cả tư cách làm ăn mày cũng không có...
Cũng bởi vì ngươi mất đi thân nhân, bị đứt chân, làm qua tên ăn mày, Vì vậy ngươi cảm thấy ngươi bại bởi một kẻ căn bản cũng không biết có hay không thân nhân, chỉ có thể ăn thịt người chết, bị coi như cơ thể sống vật thí nghiệm... Nếu mà ngươi thực cảm thấy được, ông trời đã cho ta cái gì ưu đãi, có lẽ đó chính là đã cho ta cơ hội sống sót, mà ta, đã nắm được, đây chính là khác biệt duy nhất giữa ta với ngươi, ngươi hiểu không?"
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lưu Tinh
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính
Chương 1607: Lại lần nữa mở ra
Nguồn: Truyenyy
Văn Thao trong mắt dần dần nổi lên một tầng thủy nhuận sương trắng, hít thở sâu, lại khôi phục như thường.
Tóc của hắn bắt đầu khô héo, lại dần dần trắng bạc, da tay của hắn bắt đầu khô khốc, nhăn nheo, dài thêm một ít ảm đạm lấm tấm đồi mồi...
Sinh mạng sau cùng, đã gần ngay trước mắt.
Trên mặt, một loại không buồn không vui không giận bình tĩnh biểu tình, thoạt nhìn cùng trước dường như có cực đại bất đồng, không chỉ có là bên ngoài, ngay cả nội tâm phảng phất đều già đi rất nhiều.
Hai tay của hắn dường như vô pháp chống đỡ thêm, né người sang một bên, té ngồi trên mặt đất, thở hổn hển, trầm mặc không nói, coi như đang đợi thời khắc tối hậu đến.
Dương Thần thấy hắn không nói lời nào, bỗng nhiên lặng lẽ từ trong không gian giới chỉ, móc ra nửa bao thuốc lá.
Cái này mùi thuốc lá rẻ tiền, hắn tùy thân lại vẫn mang theo một ít, chỉ là thật lâu không nghĩ tới loại này thông thường hút thuốc thói quen, trên thực tế, hắn cũng vẫn không có tâm tư cùng thời gian.
"Muốn hút một điếu không, trước đây lúc ngươi có ý thức... Ngươi hẳn là cho tới bây giờ không có hút qua đi", Dương Thần xuất ra một cây, đưa tới trước mắt Văn Thao.
Văn Thao do dự một chút, tuy rằng không giải thích được, nhưng miễn cưỡng ngồi dưới đất duỗi thẳng tay, nhận lấy thuốc lá.
Dương Thần giúp hắn mồi lửa, lại tự mồi lửa cho mình, ngồi xổm xuống trước mặt Văn Thao, hút vào một hơi.
"Khụ khụ..." Văn Thao cũng không có thói quen, ho sặc sụa, lập tức đem điếu thuốc chưa tàn trực tiếp vứt, "Ngươi... Ngươi cố ý? Thứ này có thể hút sao?"
Ngẩng đầu, thấy Dương Thần cười quái dị nhìn mình, Văn Thao lại cau mày nói: "Thế nào, nhìn ta chê cười? Ta nhận điếu thuốc này, chẳng qua là cảm thấy không thể nghiệm một chút, có chút đáng tiếc mà thôi... Đừng tưởng rằng, ta sẽ cảm thấy ngươi rất rộng lượng, rất cao thượng."
Dương Thần tiếp tục hút thuốc, nhìn Văn Thao trên người càng ngày càng yếu phản vật chất năng lượng, cùng hắn càng ngày càng gầy gò, dần dần biến thành thân thể da bọc xương, nhếch miệng cười nói: "Ta nếu như rộng lượng, cũng sẽ không cho ngươi một điếu thuốc lá chỉ vài đồng tiền, lại giữ lại rượu tốt giá hơn mười vạn bảng Anh không để cho ngươi trước khi đi uống một hớp..."
Văn Thao hừ lạnh một tiếng, nhắm hai mắt lại, lẳng lặng chờ cái chết.
Ngọc Tuyết Ngưng lúc này cũng đã đi tới hai người cách đó không xa, nhưng tịnh không có tiến lên đây nói, mà là có chút hưng phấn nhìn xem Dương Thần đang làm gì.
Thế nhưng, để cho nàng hết ý đúng là, Dương Thần thật đúng là không muốn làm chút gì.
Chính là như thế ngồi xổm Văn Thao bên người, rút một điếu thuốc, lại đốt một điếu, cũng không nhìn tới Văn Thao thế nào, coi như đúng là ở nơi này nghĩ một ít tâm sự.
Văn Thao ý thức càng ngày càng mơ hồ, toàn thân phản vật chất năng lượng đã trôi qua, cả người đã mục nát biến dạng, hoàn toàn thành một lão già họm hẹm.
Dương Thần cảm giác được hắn đã muốn chân chính rời đi, liền chậm rãi đứng dậy, đi hướng phía sau Ngọc Tuyết Ngưng.
Văn Thao dùng hết sau cùng khí lực, ngẩng đầu lên, ngước nhìn như nhau mọi khi thông thiên tháp, khóe miệng lộ ra một cái nhợt nhạt thoải mái tiếu ý...
"Ầm! ..."
Một đạo Tử Thanh thần lôi, vừa mới đánh trúng Văn Thao.
Tàn phá thân thể, trong nháy mắt, tiêu tan thành mây khói. Phảng phất, trên cái thế giới này chưa bao giờ có hắn giống nhau.
"Hắn hình như, đúng là có được sự giải thoát", Ngọc Tuyết Ngưng quay về phía Dương Thần nói.
Dương Thần cười cười, "Có lẽ vậy, kết thúc hắn, giống như là kết thúc chính ta một đoạn năm tháng như nhau... Qua hắn lần này, kế tiếp lại không biết sẽ là ai."
Dương Thần cổ quái nhìn hồ ly tinh này sau một lúc lâu, nói: "Lớn hơn nữa phiền phức, sợ rằng ở trong mắt ngươi hồ ly này sống hơn năm vạn năm, cũng không tính là gì đi. Nói thật ra, ngươi cùng Văn Thao có thể đánh nhau như thế đã hơn một năm, còn không có bị giết, thực sự làm cho ta thật bất ngờ."
Ngọc Tuyết Ngưng sớm đã thành thay đổi thân sạch sẽ mới tinh bộ quần áo màu trắng, nhỏ và dài ngón tay cuốn theo vài đen sẫm vân phát, trên mặt lộ ra vài phần nghịch ngợm: "Hừ, nếu không phải là bởi vì Vạn Yêu Giới đối với yêu tộc áp chế, hắn tiếp không nổi của ta mười chiêu đâu. Ngươi cũng quá xem thường Bổn cung, lúc Bổn cung oai phong một cõi, đã tiêu diệt đối thủ mạnh hơn tiểu gia hỏa này rất nhiều."
"Ta tin, Thanh Khâu Tộc hậu nhân của ngươi,được lấy tại t|r.u.y.ệ.n.y|y đem ngươi cái này lão tổ tông tôn xưng là truyền kỳ cường giả, còn đem ngươi tạo thành thần tượng cúng bái, ta nếu không thấy tận mắt, quả thực không thể tin được", Dươ!ng Thần nhớ tới đám yêu môn hồ ly đối với Ngọc Tuyết Ngưng sùng bái biểu tình, cùng đuổi theo tinh tộc như nhau, đã cảm thấy rất khôi hài.
Ngọc Tuyết Ngưng nhãn thần ngưng lại, thần sắc đùa bỡn thu lại, lộ ra vài phần ít có tang thương: "Ngươi... Đã gặp tộc nhân của ta?"
"Ừ, bọn họ 5 vạn năm trước tiến nhập hồng hoang cảnh, chuyện đó là sau khi ngươi tiến vào Vạn Yêu Giới ".
"Các nàng tốt chứ? Có hay không bị chính đạo tu sĩ khi dễ?" Ngọc Tuyết Ngưng giọng nói tận khả năng mà giữ vững bình tĩnh, nhưng hiển nhiên vẫn còn có chút run, cố che dấu nội tâm của nàng gợn sóng.
Dương Thần gật gật đầu nói: "Tạm được đi, các nàng thực lực không tầm thường, hiện tại chấp chưởng yêu môn chính là Thanh Khâu Tộc, tộc trưởng Ngọc Lan Đình đã sống hơn hai ngàn năm thất vĩ Thiên Hồ, so với ngươi khi đó đương nhiên không được tốt lắm, nhưng nhưng cũng có thể có chỗ đặt chân."
Ngọc Tuyết Ngưng thở phào nhẹ nhõm, vài phần chua xót mà cười cười, "Ta thẹn với tộc nhân của ta, ta có lỗi với các nàng..."
"Các nàng cũng không nghĩ như vậy, ngươi là lão tổ tông của các nàng, là anh hùng của các nàng, các nàng còn cầu ta, muốn ta mang ngươi ra khỏi tháp đây.", Dương Thần.
Ngọc Tuyết Ngưng lắc đầu, "Các nàng hẳn là hận ta mới đúng... Nếu như ta không có bỏ rơi các nàng, tự mình chạy vào cái này Vạn Yêu Giới, 5 vạn năm trước kết cục, nhất định là bất đồng..."
Không đợi Dương Thần nói cái gì, Ngọc Tuyết Ngưng mở miệng lại hỏi: "Được rồi, ngươi còn chưa nói, tại sao lại tiến vào được cái này thông thiên tháp?"
Dương Thần đem Mông gia tổ tiên linh bảo, cùng với Thiên Ma Chi Nhãn một loạt tình huống nói một lần, cũng giải thích vì sao đạt được Bàn Cổ phủ, còn chiếm được Côn Lôn kính và rất nhiều tiên bảo.
Ngọc Tuyết Ngưng nghe nghe, cũng không cấm cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, không khỏi nghi ngờ hỏi: "Tiểu tử, ngươi không có lừa gạt Bổn cung chứ, ngươi tuy rằng vượt qua Thượng Thanh thần lôi kiếp, nhưng dựa vào Thượng Thanh sơ kỳ cùng Thượng Thanh thần lôi chút bản lãnh này, Bổn cung muốn giáo huấn ngươi cũng không phải là không có biện pháp".
Dương Thần dở khóc dở cười, "Ta đồ vật đều mang cho ngươi xem, còn có thể với chém gió với ngươi sao? Chính ta đều không thể tin được, đám này lĩnh chủ không phải là cùng ngươi cái kia niên đại sao? 5 vạn năm trước ngươi lại chưa nghe nói qua bọn họ?"
Ngọc Tuyết Ngưng suy nghĩ, nói: "Nếu mà ngươi nói đều là thật, những cao thủ, sinh tiền tên ta có lẽ có nghe thấy cũng không nhất định, nhưng ngươi phải biết rằng, trong lúc ta sinh ra trước kia mấy nghìn năm, cũng đã có đại lượng siêu cấp cao thủ ra đời.
Chính đạo cùng yêu tộc, ma tu chiến tranh, kéo dài không có thể như vậy một năm hai năm, mà là mấy nghìn năm hơn vạn năm a... Đó là thượng cổ tiên nhân thời kì, thời đại nhân tài xuất hiện lớp lớp.
Bàn Cổ phủ, Côn Lôn kính những thứ này siêu việt cực phẩm tiên khí thần khí, bị một số cao thủ bắt được, ngược lại không có gì thật là kỳ quái, nói như vậy, dù cho Ngọc Thanh cảnh giới tu vi, cũng chưa chắc có thể chân chính đem những thần khí này thực lực vô cùng nhuần nhuyễn mà phát huy.
Tựa như ngươi bây giờ, tuy rằng chính mình có Hỗn Độn Đỉnh, Bàn Cổ phủ, Côn Lôn kính 3 món thần khí cấp bậc pháp bảo, nhưng ngươi cũng có thể cảm nhận được, ngươi chẳng qua là dùng ra chúng nó một bộ phận uy lực mà thôi, thậm chí Côn Lôn kính ngươi cũng không biết huyền bí của nó là gì.
Cho nên, chủ nhân những thần khí kia, thường thường cũng sẽ không sống được lâu, bị cái khác cao thủ giết chết, tự nhiên cũng sẽ không có bao nhiêu danh tiếng lưu truyền tới nay."
"Ta quan tâm nhất chính là cái kia Mông gia tổ tiên, hắn dĩ nhiên có thể đem Thiên Ma Chi Nhãn đi thông Vạn Yêu Giới thông thiên tháp cái chìa khóa lấy được đến tay, ta thực sự nghĩ không ra cái gì khác lý do, trừ phi hắn đã tới thông thiên tháp, đồng thời đi ra!", Dương Thần nói.
Ngọc Tuyết Ngưng mắt lộ ra vẻ suy tư, lâu lâu mà hiện lên vài phần tia sáng kỳ dị, lại rất nhanh tiêu tán không thấy.
"Ngươi có đúng hay không nghĩ đến cái gì?" Dương Thần cảm thấy Ngọc Tuyết Ngưng tựa hồ đối với mình có điều giấu diếm.
Ngọc Tuyết Ngưng ngẩng đầu, xán lạn cười, "Đúng thì thế nào, ngươi còn muốn cạy miệng Bổn cung phải không?"
Dương Thần một trận nghẹn lời, cái này hồ ly đều lúc này còn đùa giỡn, thật không biết nàng có đúng hay không sống hơn năm vạn năm quá buồn chán.
Đột nhiên, đúng lúc này, thông thiên tháp tầng một, truyền ra một tiếng vang dội làm cho hai người giật mình! Hai người nhìn xa tới một cái phương hướng, chính là cửa vào thông thiên tháp tầng một!
"Làm sao có thể? Thông thiên tháp cửa vào làm sao sẽ mở ra?" Ngọc Tuyết Ngưng nhíu mày, "Lúc này mới hơn một năm, không phải là một giáp mới mở ra một lần sao?"
Dương Thần ngạc nhiên, "Ngươi xác định, trước đây không có phát sinh qua loại tình huống này?"
"Nói vô ích! Bổn cung ở chỗ này sinh sống 5 vạn năm, từ mới vừa lúc tiến vào chính là như vậy, một một giáp một vòng!" Ngọc Tuyết Ngưng nói.
Dương Thần trong đầu hiện lên chứa nhiều ý niệm, lập tức ngẩng đầu, nói: "Xem ra, có thể là theo chúng ta xông vào nơi này, mở ra cánh cửa kia có quan hệ, vấn đề lối ra ở đỉnh tháp, vừa lúc Lạc cô nương đang chờ, chúng ta đi trước đỉnh tháp đã."
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lưu Tinh