Còn nhớ, một trong những pháp môn đắc ý nhất mà Lâm Hàn lĩnh hội được từ Trường Sinh Bí Điển là gì?
Đó là phép tá lực độc môn, có thể tích trữ sức mạnh mượn được từ đối phương lại, hoặc để tự đả thương nội tạng tiến hành tu luyện, hoặc có thể bộc phát vào một lần, phản kích đối thủ!
Pháp môn này, sau khi Lâm Hàn có được khả năng dễ dàng dung hợp chiêu thức, đã kết hợp cùng Nhu Quyền và Byakugan, tạo thành một loại quyền pháp cực kỳ mạnh mẽ, có thể một chiêu chế địch! Cực kỳ thích hợp cho việc đánh lén… à nhầm, là đánh bất ngờ.
Nhu quyền tụ thủ!
Hai lần đón đỡ chiêu thức của Lâm Chấn Xuyên, hơn nữa còn không phải chiêu thức bình thường, Lâm Hàn cũng đã tích tụ được rất nhiều năng lượng, kết hợp thêm chakra của chính hắn, một chiêu này đủ để Lâm Chấn Xuyên bị phế bỏ ít nhất một tuần!
Tầm nhìn bao phủ ba trăm sáu mươi độ, từng hình ảnh sắc nét và chi tiết đến cùng cực truyền vào trong mắt, cảnh tượng giống như chậm lại, trong mắt Lâm Hàn, một kiếm cực kỳ nhanh và lăng lệ của Lâm Chấn Xuyên lại phá lệ trở nên chậm chạp!
Đương nhiên, đây chính là bản thân Lâm Hàn cảm thấy như vậy trong khoảnh khắc, có thể coi như là một loại năng lực đặc biệt sau khi Byakugan tiến hóa đi! Còn người bên ngoài, nhìn thế nào cũng thấy một kiếm kinh thiên khiếp quỷ của Lâm Chấn Xuyên sắp chẻ đôi Lâm Hàn.
Đối thủ càng tới gần, tròng mắt Lâm Hàn càng co lại nhỏ hơn, từng đường kinh mạch thô to như sông dài chảy xiết của Lâm Chấn Xuyên cũng truyền vào mắt hắn rõ mồn một.
Là ở đó!
Lâm Hàn ban đầu còn kinh ngạc, kinh mạch Lâm Chấn Xuyên lần này lại gần như không có một điểm nào đặc biệt! Không có bất cứ một khí huyệt nào làm trọng tâm!
Nhưng nhãn lực ngày càng trở nên ngưng tụ, Lâm Hàn lại nhận ra không phải như thế! Đây là do chân khí của Lâm Chấn Xuyên đang vận chuyển quá nhanh và dũng mãnh, lại có xu thế như thiên nhân hợp nhất! Vòng tuần hoàn chân khí không còn chỉ dừng ở thể nội, mà còn vươn ra thiên địa qua huyệt bách hội, khiến chân khí càng trở nên nhanh và cuồng bạo!
Chính vì nhanh như vậy, nên mới khiến khí huyệt trọng tâm của chiêu thức bị che lấp, bởi nó đã không còn quá ngưng tụ so với dòng chảy chân khí xiết đến cùng cực này!
Nhưng khởi huyệt chung quy cũng phải có điểm khác biệt, nếu là trước đây, dùng Byakugan của Lâm Hàn đúng là không thể nhận ra! Nhưng hiện tại, Byakugan của hắn lại có thể phân tích từng chi tiết một cách cực kỳ tỉ mỉ, chỉ cần một chút xíu khác biệt thôi, hắn cũng có thể nhận biết được trung tâm của kiếm chiêu này ở đâu!
Huyệt túc tam lý dưới đầu gối!
Nghe thì buồn cười, một kiếm chiêu mà lại lấy huyệt dưới chân làm trọng tâm? Nhưng nghĩ lại, Lâm Hàn thoáng chốc đã hiểu ra ảo diệu! Lão già này đang lợi dụng lực trùng kích, tiến nhanh bộ pháp của mình, vừa là tăng tốc độ, vừa là tăng uy thế. Còn kiếm mang trên tay lão đã là thứ lợi khí sắc bén vô song, có vận thêm chân khí cũng chỉ là thừa thãi mà thôi!
Một môn tuyệt học, đạo lý cũng chỉ là đến thế! Nhưng vận dụng đến được trình độ của Lâm Chấn Xuyên, lại có kẻ nào có thể? Lâm Hàn cũng chỉ là nhìn ra được yếu huyệt, có cách phá giải, chứ nói hắn học được chân tủy của chiêu thức này… Lâm Hàn đầu hàng!
Lâm Chấn Xuyên nhìn phản ứng trì độn của Lâm Hàn, nhưng lại không lấy đó làm mừng! Đến cái tuổi của lão, kinh nghiệm thực chiến cũng cực kỳ dày dạn, một đối thủ như Lâm Hàn, lão không dám coi thường, đối thủ càng lặng yên, chứng minh hắn súc thế càng kinh khủng, là dấu hiệu của yên lặng trước bão tố!
Âm thầm lưu ý, Lâm Chấn Xuyên hơi lưu lại chút dư lực, kiếm thế lại yếu đi một phần, nhưng vẫn cực kỳ lăng lệ ác liệt bổ xuống!
Chính là lúc này!
Haaaaa…
Nhu Quyền Tụ Thủ!
Hai ngón tay bộc phát ra chakra rực rỡ, chakra ngưng tụ đến mức như hóa thành thực chất, tỏa ra nhiệt lượng nóng rực, mà lại tràn ngập sinh cơ tươi mát, cực kỳ mâu thuẫn, nhưng lại chứng minh tính bùng nổ cực kỳ điên cuồng!
Toàn thân vẫn như vậy, không bộc phát ra một chút năng lượng dư thừa nào! Giống như toàn bộ chakra có thể phát động, Lâm Hàn đều đã dồn lên song chỉ vậy.
Khả năng khống chế chakra tinh diệu như vậy… đã có thể gọi là đăng phong tạo cực!
Lâm Chấn Xuyên thần sắc có chút biến hóa! Lực công kích kia còn không sao, Lâm Hàn mạnh mẽ đã được lão khẳng định, nhưng vị trí mà hắn công kích…
Là trùng hợp? Hay là hắn thực sự có mánh khóe gì đó?
Đôi mắt kia… có lẽ nào?
Phụp!
Một chiêu trúng đích!
Lâm Chấn Xuyên nhất thời chân khí tán loạn, kiếm mang mười phần tản đi tám! Nhưng lão vẫn duy trì thần sắc bình tĩnh như thường.
Bởi lão không chỉ có một mình!
Chiu!
Quả nhiên, Lâm Hàn đành phải buồn bực thu tay, một lần nữa phát động phi lôi thần, dịch lên một cành cây cách đó mười mét. Ngồi xổm trên cành cây, sắc mặt hắn có phần ngưng trọng nhìn xuống dưới tràng!
Hắn biết, không dùng đến thủ đoạn mạnh mẽ, tuyệt đối sẽ không thắng được hai lão già này!
Chỉ cần động vào một người, ngay lập tức người kia sẽ điều động kiếm khí ngập trời trong đạo cảnh công kích hắn! Chỉ một thoáng sơ xảy hoặc ham chiến, Lâm Hàn ngay lập tức sẽ bị xoắn thành mảnh vụn! Mà nếu không công kích thành công, vậy thì lấy gì thắng được hai lão?
Đó là chưa kể hai lão già này sẽ liên thủ công kích! Một gần một xa, phối hợp chặt chẽ đến mức nào thì có trời mới biết! Chỉ cần nhìn cách hai lão dung hòa đạo cảnh thì biết, phối hợp kia chắc chắn sẽ không yếu đi đâu!
Cảm giác này… giống như khi Jiraiya một mình đối địch với sáu phân thân Pain vậy!
Có thể nói, từ đầu đến giờ, Lâm Hàn vẫn chỉ là dò xét mà thôi! Hắn không phải là kẻ thích bị động chiến đấu! Dò xét ra năng lực của đối thủ, hắn sẽ ngay lập tức áp dụng thủ đoạn hợp lý nhất để chiến thắng! Tuyệt đối hạn chế để đối thủ có cơ hội phát huy ra năng lực mạnh nhất!
Phong cách chiến đấu của Lâm Hàn là vậy, và năng lực của hắn cũng đủ để làm được như vậy!
Chiếm tiên cơ, chiếm lợi thế, ai có thể qua mặt được Senju?
Mặc cho đối thủ có mạnh đến đâu đi nữa! Chỉ cần không phải cường giả cấp Thần, Lâm Hàn không cảm thấy mình có gì phải sợ hãi!
Ninja không phải là Vô địch, nhưng một Ninja Senju đã thức tỉnh Mộc Độn, tuyệt đối là tồn tại có thể Vô Địch đồng cấp!
Mộc Độn – Thụ Giới Hàng Đản!
Ngay thời điểm Lâm Chấn Bằng còn đang quan tâm thương thế Lâm Chấn Xuyên mà có chậm lại, Lâm Hàn ngay lập tức kết ấn, hắn muốn sự dụng thủ đoạn mạnh mẽ rồi!
Cả trạch viện Lâm gia thoáng chốc đã biến thành một khu rừng đầy hoang sơ, mà cũng tràn ngập tính cuồng bạo, giống như một hiểm địa man hoang có thể nuốt chửng bất cứ sinh vật nào tiến vào! Ánh sáng đã biến mất, còn lại chỉ còn cự mộc thông thiên, dùng tư thế thiên thượng địa hạ duy ngã độc tôn bao phủ toàn bộ thiên địa!
Khóe mắt Lâm Chấn Bằng run lên, nhanh chóng ra hiệu với Lâm Chấn Xuyên, cùng toàn lực phát động đạo cảnh đối kháng!
Nhưng tình hình lại khiến hai người cảm thấy kinh hãi!
Đạo cảnh kiếm khí của họ mạnh thì có mạnh, nhưng lại thiên về sắc bén, diệt một cây không có gì, nhưng ngàn cây, vạn cây, trăm triệu cây cùng ùa lên một lúc thì sao?
Cảnh tượng trước mắt chính là như vậy! Mặc cho kiếm khí của họ bá đạo đến đâu, cây cối vẫn không ngừng sinh trưởng, giống như dòng lũ bất tử bất diệt tràn tới, nhấn chìm hoàn toàn bọn họ giữa cái thế tiến điên cuồng của chúng!
Lúc này, hai trưởng lão đặc biệt cảm thấy biệt khuất! Họ muốn thoát ra, nhưng toàn bộ không gian xung quanh đã bị cây rừng bọc kín! Họ muốn chống trả, như chỉ vừa tụ lực đã bị đám cây rừng như hổ đói kia hút đi phân nửa. Nhìn kiếm khí trong đạo cảnh ngày càng ít, chân khí của bản thân thì ngày càng kiệt quệ, trong lòng họ cũng bắt đầu nổi lên lo lắng, cứ như vậy, bọn họ sẽ thua chắc không thể nghi ngờ!
Nhưng họ vẫn giữ cố giữ lại trấn tĩnh, thủ hộ một luồng chân khí chờ đợi phản kích! Bọn họ chờ, chờ Lâm Hàn kiệt sức! Bọn họ biết cách mà ma pháp sư chiến đấu, cũng là điên cuồng công kích trên diện rộng khiến đối thủ tắt thở trong thời gian ngắn! Với cái thứ Mộc Độn điên cuồng đến mức này, bọn họ không tin Lâm Hàn có thể trụ được bao lâu!
Nhưng… bọn họ lầm!
Hơn nữa còn sai lầm quá đáng!
Ở một góc khác, Lâm Hàn ẩn sâu dưới tầng tầng lớp lớp cự mộc, hàm răng trắng bóc khiến nụ cười của hắn có phần nhăn nhở, lông bông, nhưng nếu nhìn thấy sắc mặt hắn bây giờ, chắc hai trưởng lão kia phải giật mình khóc thét!
Tên này… sắc mặt hắn thậm chí còn chưa từng biến hóa!
Khí tức vẫn dồi dào như vậy, chakra như vô cùng vô tận điều động Mộc Độn, từ vị trí của hắn, những thân cây thô to bàng đại chen chúc mà lên, như một cái vòng xoáy vô tận reo rắc nỗi kinh hoàng cho đối thủ! Mới chỉ riêng Thụ Giới Hàng Đản đã trực tiếp dồn hai vị trưởng lão vào tuyệt lộ!
Không, có lẽ không nên nói từ “chỉ”, bởi Thụ Giới Hàng Đản chân chính cũng là cấm thuật, thậm chí Rasenshuriken của Naruto cũng chưa chắc sánh bằng nó! Chỉ là trước đây Lâm Hàn không nắm được chân tủy, sử dụng không ra được uy lực mạnh nhất mà thôi!
Hiện giờ, mới thực sự là Thụ Giới Hàng Đản, thực sự là Mộc Độn!
Mộc Độn chân chính, không cần phải hoa mỹ, trực tiếp dùng thế công kinh hồn, cuồn cuộn như thiên hà, cự mộc vô cùng vô tận để đè bẹp đối thủ! Chân tủy của Mộc Độn cũng chỉ nằm ở đó! Nhưng trên đời này, liệu có ai có đủ chakra để sử dụng ra chân tủy này? Ngoài Hashirama Senju chưa từng gặp mặt, có lẽ chỉ còn có Lâm Hàn hắn, Uchiha Madara sau khi cấy tế bào Mộc Độn cũng coi như một!
Đương nhiên, Mộc Độn kéo dài cũng không chỉ dựa vào chakra của Lâm Hàn, nó còn dựa vào chính năng lượng mà nó hút được từ đối thủ! Cả hai kết hợp mới có thể phát huy uy lực mạnh nhất của Mộc Độn. Có thể nói, đạo cảnh của hai trưởng lão càng suy yếu, thụ giới càng mạnh mẽ! Chính là như vậy.
Trước thế công của cự mộc vô cùng vô tận kia. Nhìn thụ giới ngày càng cuồng bạo, thậm chí có một vài thanh cự mộc đã xuyên qua đạo cảnh cuốn tới dưới chân mình, hai vị trưởng lão cảm thấy đắng chát. Hôm nay… bản thân coi như đã đọa lạc nơi này!
Rốt cuộc là loại quái vật gì? Lại có thể duy trì công kích kinh thiên kia trong một thời gian dài đằng đẵng như thế?
Cho đến khi thụ giới dần rút đi, chỉ còn lại một mình Lâm Hàn đứng khoanh tay trước gió, ngự thần bào trắng bay phất phơ, thập phần phong tao. Còn hai vị trưởng lão, sớm đã bị hai nhanh cây cuốn chặt lấy cổ chân, treo ngược trên cao vài mét.
Hai người mặc dù còn sống, nhưng thập phần uể oải, giống như chẳng còn chút sức lực nào. Mặc dù trên người không có vết thương, nhưng nhìn cái cảnh bản thân bị treo ngược lên như loài dơi hạ tiện, bọn họ ước gì lúc này mình bị thương tích đầy mình, nằm không dậy nổi còn tốt hơn vạn lần!
Hắn là người như vậy, không dễ giận, hơn nữa hết giận rất nhanh, nhưng trên đời luôn có một số người không biết tốt xấu, ngươi nhường nhịn một bước, hắn lại cho rằng ngươi có điều kiêng kỵ, tiếp tục làm phiền ngươi!
Hiển nhiên, ở đây có một tồn tại như vậy!
Đó là ngũ trưởng lão Lâm Chấn Bằng tôn kính!
Lúc này, mặc dù đã bị đánh bại, chân khí tiêu hao sạch, thập phần chán nản, nhưng đôi mắt Lâm Chấn Bằng vẫn tràn ngập thần thái, tràn ngập sự phẫn nộ và căm thù nhìn về phía Lâm Hàn. Sắc mặt vốn đã đỏ bừng vì bị treo ngược nay càng trở nên phát tím!
Vỗ trán buồn bực, Lâm Hàn không biết phải nói cái gì cho phải! Rõ ràng là các ngươi đến gây sự trước, bây giờ bị ta đánh cho bầm dập, không cúp đuôi ngược lại còn tỏ ra căm thù ta, đây là lý lẽ chó má gì?
So với Lâm Chấn Bằng, Lâm Chấn Xuyên có vẻ điềm tĩnh hơn nhiều, hắn vẫn còn có thể nói, hơn nữa nói rất bình thản:
- Ngươi thắng! Thả chúng ta xuống đi!
Ngữ khí giống như đang nói một chuyện đương nhiên phải thế vậy!
Lâm Hàn hài hước hỏi ngược:
- Tại sao ta phải thả? Các người là bại tướng dưới tay, ta muốn làm gì các ngươi là việc của ta! Bây giờ đừng nói chỉ là treo ngược, ta có muốn công khai hành hạ sỉ nhục các ngươi cũng không ai dám làm gì ta!
- Lâm Hàn! Chớ có làm càn!
Đối thủ còn chưa nói gì, ngược lại người đứng sau lưng Lâm Hàn lại lên tiếng trước, chính là “ông nội thừa” của hắn chứ không ai khác:
- Lâm gia chúng ta có xích mích trong nội tộc thì cũng nên đóng cửa bảo nhau, lui lại một bước, sau này còn dễ gặp mặt. Dù cho tứ ca ngũ ca có sai trước, vậy thì để họ trả một cái giá là được rồi! Đừng có nóng nảy nhất thời mà hỏng đại sự!
- Lão thất nói đúng! Hiện tại chúng ta thua, không còn gì để phản biện! Nói đi, phải thế nào người mới chịu thả chúng ta?
Lâm Chấn Xuyên bình tĩnh đáp, một đôi mắt lặng như nước hồ nhìn chằm chằm về phía này.
- Ta nghĩ, quyền phân phối tài nguyên năm nay,…
Vẫn không phải Lâm Hàn nói, mà là Lâm Chấn Giang nói!
Lão già này… tại sao lại vẫn cứ luôn cho mình là đúng, khiến người ta chán ghét như vậy?
Nhìn sắc mặt nén giận của Lâm Hàn, Lâm Chấn Hải đột nhiên có chút ngộ ra, ánh mắt cũng có chút tiếc nuối nhìn về phía Lâm Chấn Giang. Chuyện hôm nay lão tính toán… coi như hỏng rồi!
Mặc dù hỏng, nhưng Lâm Chấn Hải cũng không trách cứ Lâm Chấn Giang. Phong cách của lão thất xưa nay vẫn luôn là vậy, cực kỳ ngang ngược và gia trưởng. Hơn nữa, dù không có lão thất, với cái nhìn của Lâm Chấn Hải về Lâm Hàn, chuyện mà lão tính toán vẫn phải thất bại không thể nghi ngờ!
Lâm Hàn này là một con ngựa hoang, hơn nữa còn là một con ngựa hoang cực kỳ hung mãnh, với năng lực của lão hiện giờ, chắc chắn không thể thuần phục nổi!
Có lẽ chỉ có hai vị kia có thể thuần phục hắn, nhưng cho đến giờ phút này họ vẫn chưa xuất hiện, đã chứng minh họ đã thả rông con ngựa này, hoặc là… cơ bản cũng vô pháp thuần phục nó!
Đã như thế, cần gì phải cưỡng cầu nữa đây?
Nhìn Lâm Hàn dù khó chịu, nhưng không có ý ngăn cản, Lâm Chấn Hải cũng đã hiểu ý tứ của hắn. Đó là cho mình và lão thất một chút bánh ngọt, sau đó đuổi đi, Lâm Chấn Hải làm người già dặn, có tiện nghi tốt như vậy, ngu sao không chiếm? Vậy nên lão cũng lặng lẽ mà để Lâm Chấn Giang hành sự, một chữ cũng không xen vào.
Lại chít chít méo mó một hồi, Lâm Chấn Giang dường như đã thỏa thuận xong với Lâm Chấn Xuyên, Lâm Chấn Bằng, cực kỳ có khí độ phất phất tay:
- Lâm Hàn, còn không mau thả hai vị trưởng lão, sau đó xin lỗi?
Vẫn là cái giọng chịch thượng như vậy…
Lâm Hàn dù khó chịu, nhưng vẫn thuận thế mà thả hai trưởng lão xuống, nhưng tuyệt đối không nói câu nào, rõ ràng là không định xin lỗi làm gì.
Lâm Chấn Bằng cũng cười lạnh một tiếng chắp tay:
- Không dám! Lâm nhị thiếu gia bản lĩnh thông thiên, một Lâm Chấn Bằng nho nhỏ không dám nhận lễ của ngài! Hôm nay bái biệt ở đây, ngày sau còn gặp lại! Ngài tốt nhất nên sống cho tốt, cẩn thận mà phục thị vị đại thiếu gia kia đi thôi! Ha ha ha…
- Thật ngông cuồng!
Nhìn Lâm Chấn Bằng đến chết cũng không hối cải, một bộ dạng tự cho mình là thông minh khích bác kẻ khác, Lâm Hàn cũng cảm thấy có chút giận, khí thế trên người mạnh mẽ tỏa ra, kiếm Hàn Tuyết nắm trong tay, sát khí hừng hực phả ra khiến người xung quanh thấy sởn cả tóc gáy. Hình xăm hoa tuyết trên mu tay trái cũng nóng rực, phát ra hồng quang yêu dị mà khủng bố, giống như có thể bùng cháy bất cứ lúc nào vậy.
Âm thanh rét lạnh như hàn băng, hơi thở của Lâm Hàn lúc này đã tràn ngập mùi máu tanh như ma quỷ:
- Ta không thích giết người, cũng sẽ không giết người! Nhưng ta cảnh cáo hai người các ngươi, quay về giáo huấn lại lũ con cháu bất hiếu ở nhà! Từ nay về sau, bất cứ kẻ nào ở Lâm gia chọc ta khó chịu, vậy thì…
Oành!
Mặt đất nổ tung, đất đá mù mịt.
Cả trạch viện Lâm gia cũng run rẩy, như động đất vì bị thiên thạch va chạm vậy!
- Ngươi!
Lâm Chấn Xuyên giận tím mặt, chỉ vào mặt Lâm Hàn, không nói ra lời!
Một cái hố sâu đến năm mét, rộng đến cả năm chục mét xuất hiện giữa khoảng sân, đồng thời chôn vùi không dưới ba căn viện, đây cũng là do Lâm Hàn khống chế kình lực hết sức tinh xảo rồi, nếu là một đòn toàn lực, có lẽ cả cái trạch viện Lâm gia rộng gần trăm dặm này đều trở thành phế tích!
Dưới cái hố sâu đó, Lâm Thế Lượng nằm im không nhúc nhích, nếu không phải hắn vẫn còn chút hơi thở cực kỳ yếu ớt, có lẽ người ta đã cho rằng hắn là một xác chết rồi!
- Ngươi… thật hỗn trướng! Ngươi dám…
Mặc dù đã phẫn nộ đến tột cùng của biên giới, nhưng Lâm Chấn Xuyên vẫn cố giữ lại một tia lý trí. Hắn biết, ngày hôm nay dù mình có phát điên phát rồ cũng không làm được gì! Lâm Hàn quá biến thái! Ít nhất năng lực khống chế cự mộc kinh hồn kia, lão nhất thời vẫn không nghĩ ra mình có thể chống đối bằng cách nào!
- Làm sao? Ngươi không phục?
Lâm Hàn cười lạnh nhìn lão:
- Đừng có giả vờ giả vịt coi mình là người vô tội! Nếu hôm nay Lâm Hàn này không cứng rắn, các người chắc còn định kiếm cớ đánh sập cả nhà ta cũng không chừng! Đây là kết cục cho việc hắn dám nhục mạ cha ta! Cũng là tấm gương cho các người nhìn, từ nay về sau, đừng nói mạo phạm ta, chỉ cần có người làm chuyện hoang đường khiến ta khó chịu, vậy thì đây sẽ là hạ tràng của hắn! Bây giờ thì cút đi!
Mặt Lâm Chấn Bằng lúc xanh lúc trắng, muốn đứng ra liều mạng tranh lại một ngụm khí, nhưng lại bị Lâm Chấn Xuyên giữ chặt lại. Mặc dù mặt lão cũng tái nhợt như tờ giấy, nhưng vẫn kiên quyết không nói một lời, chỉ lạnh lùng nện từng bước mang theo ngũ đệ và cháu trai rời đi!
Người đã đi, Lâm Hàn cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi. Thực ra, với tính cách của hắn, làm lớn như vậy chính hắn cũng không thích. Cách làm của hắn luôn là nhẫn nhịn, hoặc trực tiếp hủy diệt. Cái từ dọa sợ này… vốn dĩ không nằm trong từ điển của Lâm Hàn.
Bởi trên đời vẫn luôn có những kẻ không biết sợ là gì!
Nhưng hiện giờ thế tất phải làm vậy, nếu hắn không làm, phiền phức sẽ cứ như vậy không ngừng kéo đến. Hiện giờ, hắn đã bày ra đủ bá đạo, nếu còn có kẻ nào đến chọc hắn… vậy thì không cần cố kỵ, trực tiếp hủy diệt, lúc đó tin rằng Lâm Chấn Sơn cũng không còn gì để nói!
Thứ tộc nhân ngu xuẩn như vậy, chắc hẳn lão cũng không cần nuôi thêm làm gì cho tốn cơm!
…
- Lâm Hàn! Rốt cuộc sau này ngươi định làm thế nào? Cùng lúc đắc tội hai trưởng lão, sau này ở Lâm gia ngươi nửa bước cũng khó đi…
Lúc này, Lâm Chấn Giang không biết đã nhận được truyền âm gì của Lâm Chấn Hải, sắc mặt trở nên nghiêm túc nói, cũng bớt đi một chút vẻ chịch thượng tự cho mình là đúng vừa rồi.
Ái dà… xem ra Lâm Chấn Hải này đúng là rất lão luyện, thấy tình huống không đúng, ngay lập tức đổi bài. Lâm Chấn Giang mặc dù có chút võ biền, nhưng ngược lại rất nghe lời tam ca. Mặc dù trong lòng lão cũng không cho là đúng, nhưng ngoài mặt vẫn tuyệt đối chấp hành lời mà tam ca giao phó.
Đây cũng là phẩm chất đáng quý nhất của lão, có chút giống bộ đội kiếp trước. Cũng là lý do mà Lâm Chấn Hải lựa chọn lão làm đồng minh, còn hơn bỏ ra cái giá nhẹ nhõm hơn để bắt được lục trưởng lão bừng bừng dã tâm. Mặc cho Lâm Chấn Giang còn thua kém lục trưởng lão kia về nhiều mặt.
Còn về câu hỏi của Lâm Chấn Giang, Lâm Hàn trực tiếp khinh thường cười:
- Còn như thế nào? Có người mời ta vào Lâm gia ta mới vào, còn không đến lượt đám gà đất chó sành kia nhảy nhót! Nửa bước khó đi? Chọc Lâm Hàn ta khó chịu, đừng nói bọn chúng cũng không dễ chịu, dù cho ta có giết sạch Lâm gia, vậy thì cũng chỉ là sàng lọc một đám phế vật mà thôi!
Ngông cuồng!
Cực kỳ ngông cuồng!
Không ai ở đây cho rằng Lâm Hàn dám làm vậy, nhưng ở một khía cạnh khác, cũng không ai chắc chắn rằng Lâm Hàn có thể diệt mình đi nếu dám đứng ra trêu chọc hắn hay không.
Diệt Lâm gia, khó! Nhưng diệt một người thì lại dễ đến không thể dễ hơn!
Lâm Hàn làm được, chỉ riêng việc hôm nay hắn nhẹ nhõm đánh bại hai vị trưởng lão là đã đủ chứng minh điều đó! Tu vi của hắn, mặc dù chưa tới cấp Thần, nhưng trong đồng cấp Thánh, hắn là một tồn tại Vô Địch!
Mà ở Lâm gia, ngoài hai vị kia, còn ai có thể có tu vi cấp Thần?
Từ việc hôm nay có thể thấy, hai vị đó cũng không quản Lâm Hàn, để mặc hắn làm mưa làm gió. Lúc này chọc vào hắn, hiển nhiên là việc thiếu đầu óc!
Lâm Chấn Hải cũng không ngu như vậy!
- Vậy được! Ngươi tự giải quyết cho tốt đi!
Lâm Chấn Giang đen mặt, cực kỳ lạnh lùng nói. Lão biết, đứa cháu này không thể nhận, bản thân lão cũng không muốn nhận một đứa cháu trong mắt không có mình như vậy!
Còn về việc điều kiện mà tứ ngũ trưởng lão đưa ra để được thả về, Lâm Chấn Giang cũng không nhắc tới. Việc này cơ bản Lâm Hàn không thể nhúng tay vào, nếu từ đầu hắn đã không có ý kiến, trầm mặc để họ đưa điều kiện, vậy thì có nghĩa là hắn cũng không coi trọng mấy thứ này. Mọi thứ đều được hiểu ngầm, cần gì phải chọc rách ra cho thêm phiền?
Lâm Chấn Hải là người thông minh, nếu không phải lão có tâm khống chế rất mạnh, Lâm Hàn cũng không ngại hợp tác một hai với lão! Đáng tiếc!
Và có lẽ cũng do nhìn thấu điểm này, Lâm Chấn Sơn mới đồng ý cho hắn làm bừa, bởi lão đã biết trước, Lâm Hàn tuyệt đối sẽ không nhúng chàm vào bất cứ bên nào!
- Cha…
Lâm Tuyệt phía sau gọi với theo như có điều gì muốn nói. Nhưng đáp lại hắn chỉ là giọng nói cực kỳ vô cảm của Lâm Chấn Giang:
- Lâm Tuyệt! Giỏi! Giỏi lắm! Trong mười ba đứa con của ta, ngươi là người giỏi nhất! Là ta đã coi thường ngươi! Ha ha ha ha…
- Cha… không phải…
- Không dám nhận một tiếng cha này! Cáo biệt!
Lâm Chấn Giang sắt đá nói, trực tiếp bước rời khỏi đống phế tích này.
Ở phía sau, Lâm Hàn bình tĩnh dõi mắt tất cả phản ứng của Lâm Chấn Giang, mãi cho đến khi lão đã đi xa mười mét, Lâm Hàn mới cười lạnh nói:
- Lời cảnh cáo vừa rồi không phải chỉ dành cho đám người kia, còn cả các người nữa! Cẩn thận đám con cháu bất hiếu ở nhà. Ngày thường bọn chúng dựa hơi các người hoành hành ngang ngược thế nào ta không biết, nhưng có ta ở đây, vậy thì tất cả chịu khó làm người tốt một thời gian đi! Đừng cho là ta đang đe dọa, các ngươi nên biết, Lâm gia là đại tộc, nhưng cũng không chịu nổi một lũ ăn bám thích dựa hơi sinh sự!
Lời đã hết, Lâm Hàn cũng dửng dưng ôm eo Tuyết Thiên Lăng đi vào nhà. Mặc kệ đám người kia thích nghĩ thế nào thì tùy. Hắn hiện tại tài cao gan lớn, trong nhà lại có Tuyết Thiên Lăng giúp mình trông nom, Kẻ địch đường đường chính chính hắn không sợ, dùng âm mưu quỷ kế lại càng không sợ! Trước thực lực tuyệt đối, mấy thứ âm mưu đó chỉ là trò chơi trẻ con mà thôi.
Lâm Chấn Hải phía sau nhìn xoáy sâu vào bóng lưng Lâm Hàn, như đã nghe ra được thâm ý gì đó trong lời của hắn, cuối cùng cũng chỉ trầm mặt đầy ưu tư mà bước đi!
Một cuộc “hội ngộ” ngắn ngủi giữa các vị đồng tộc cuối cùng cũng đã kết thúc, ai lại về nơi ấy, nhưng trong lòng họ đang nghĩ cái gì thì có trời mới biết.
Chỉ biết Lâm Chấn Hải có loáng thoáng nói với Lâm Chấn Giang một câu: “Ta hiểu ý của hai vị kia rồi”.
Và ngày hôm sau, có tin đồn truyền ra, cương kiếm đi theo Tứ trưởng lão mấy trăm năm, một thanh bảo kiếm cấp Thiên Binh Hạ Phẩm, vậy mà lại vỡ nát thành từng mảnh sau trận chiến với Lâm Hàn.
Sau một trận chiến này, Lâm Hàn lại một lần nữa khẳng định sức mạnh của mình, không chỉ ở Lâm gia, mà còn trong cả ngôi thành Cửu Long này.
Một trận chiến uy thế kinh thiên động địa như vậy, dư uy thậm chí đến ngoài mấy chục dặm vẫn còn có thể nghe, nhìn rõ ràng, ai mà không biết, ai mà không hiểu?
Cái thứ cự mộc quỷ bí kia là thế nào? Rốt cuộc ở đâu ra? Có một vài vị trưởng giả sống lâu năm, biết nguồn gốc thật sự của Lâm gia, lại đưa ra phỏng đoán, có thể đây chính là năng lực đặc biệt mà tổ tiên Lâm gia để lại!
Năng lực hòa nhập và sáng tạo rừng xanh, xứng với một chữ “Lâm” của dòng họ này!
Nhưng đó cũng chỉ là phỏng đoán, không ai có thể khẳng định chuyện này.
Cảm nhận được thế công kinh khủng mà vô cùng vô tận, trải rộng trên phạm vi lớn như vậy, hầu hết cường giả trong thành Cửu Long đều nhắm mắt suy tư, nhất thời lại không nghĩ ra phải làm thế nào mới có thể ứng đối.
Cường độ và phạm vi công kích như vậy, đáng lý phải không kéo dài được lâu mới đúng! Giống như hầu hết ma pháp sư trên đại lục này. Nhưng Lâm Hàn hết lần này đến lần khác lại có thể dùng mãi không hết, hơn nữa chiến thắng hai vị cường giả kia xong lại vẫn dửng dưng như không, tiếp tục nhảy nhót.
Thể chất như vậy, lượng chakra sâu không thấy đáy như vậy, không thể không khiến người ta kinh hãi lạnh mình!
Nhẫn giả! Nhẫn giả! Chẳng lẽ cái gọi là nhẫn giả đều biến thái như vậy sao?
Câu trả lời đương nhiên là không! Nếu nhẫn giả nào cũng giống như Lâm Hàn, vậy thì Nhẫn giới trong nguyên tác đã là một cảnh tượng khác, chứ không phải là hai người Hashirama và Madara xưng hùng xưng bá!
…
Trở lại trạch viện Lâm gia, sau khi an ủi Lâm Tuyệt một hồi không được, Lâm Hàn cũng chỉ đành bỏ đó để mẹ giải quyết, bản thân hắn lại lặng lẽ dẫn Tuyết Thiên Lăng về phòng, vẻ mặt có chút ưu tư.
Còn đám đổ nát kia, Lâm Hàn cũng không rảnh quan tâm, tự khắc sẽ có người tới thu dọn! Đại tộc như Lâm gia, xưa nay chỉ thiếu thiên tài, không có thiếu người dọn dẹp.
- Nàng nói… ta làm vậy rốt cuộc là đúng hay sai?
Suy tư một lúc, Lâm Hàn mới thở dài thườn thượt hỏi, là hỏi Tuyết Thiên Lăng, hay là tự hỏi chính mình?
Nếu vẫn giống như trước kia, thản nhiên sinh sống, tránh xa thị phi, không tranh không giành, vậy thì cuộc sống của Lâm Hàn vẫn sẽ bình thản như vậy. Ngày ngày thưởng mỹ nhân, chơi đùa cùng con cái, dạo qua phố phường, dạo quanh thị trường. Nhưng bây giờ, mặc dù cuộc sống của hắn vẫn có thể như vậy trong một số thời điểm, nhưng sự bình thản kia… có lẽ sẽ không còn nữa.
Tuyết Thiên Lăng nhạt nhòa cười, lặng lẽ tiến tới ôm lấy Lâm Hàn, để gương mặt mệt mỏi của hắn áp lên ngực nàng, Lâm Hàn thậm chí có thể nghe thấy nhịp tim trầm ấm của nàng, trái tim hắn cũng chậm rãi bình thản lại, dần dần như hòa chung nhịp đập với con tim ôn nhu ấm áp kia.
- Chàng không còn trẻ nữa, cũng đến lúc phải trưởng thành rồi!
Lâm Hàn có chút mờ mịt ngẩng đầu lên, mắt đối mắt với Tuyết Thiên Lăng:
- Ý nàng là…
Tuyết Thiên Lăng vẫn mỉm cười ấm áp như vậy, lại càng ôm hắn chặt thêm một phần:
- Chỉ có những đứa trẻ mới có thể sống trong vô ưu vô lo, nếu đã trưởng thành, vậy thì trước sau cũng phải lo nghĩ nhiều điều khác, không trốn tránh được nữa. Chỉ có trải qua sóng gió, chàng mới thực sự đạp lên đỉnh phong, đứng trên cao mà ngắm nhìn chúng sinh, chính thức siêu phàm thoát tục, bỏ qua mọi trói buộc. Tránh né như chàng trước đây mặc dù tốt, nhưng cuối cùng cũng không phải là biện pháp! Cây muốn lặng mà gió chẳng đừng, hiện giờ chàng cũng là một ngọn cây cao, không còn là tấm thảo mộc tùy tiện đung đưa theo gió nữa. Huống chi chàng còn mang theo nhiệm vụ của Tiên Nhân?
Thở dài một tiếng, giọng nói Tuyết Thiên Lăng cũng trở nên có chút u buồn:
- Tiến tới đi! Hiện giờ chàng có điều kiện rất tốt, danh tiếng cũng ngày càng lớn, không thể lui lại được nữa rồi! Nếu tận dụng tốt, đây chính là cơ hội để chàng tiến thêm một bước hoàn thành nhiệm vụ! Đừng nói chỉ là hai trưởng lão Lâm gia, dù cho bất cứ kẻ nào dám ngăn cản bước tiến của chàng, vậy thì trực tiếp tiêu diệt hắn! Dù cho chàng có chọc thủng trời, ta cũng sẽ cùng chàng đỡ lấy nó!
- Không!
Lâm Hàn trong lòng thấy mừng rỡ, cảm động, nhưng lại lắc đầu quầy quậy:
- Trời sập để ta đỡ! Nàng mang hai nhóc tỳ trốn đi được rồi.
- Đứa bé ngốc!
Tuyết Thiên Lăng bật cười, câu nói kia cũng chỉ là ví von, nào có ai coi là thật? Cũng chỉ có tên ngốc như Lâm Hàn mới đi tranh luận cái vấn đề này.
Nhưng nhìn ra Lâm Hàn rất nghiêm túc, Tuyết Thiên Lăng cũng không nói thêm gì nữa. Tình ý này, nàng hiểu, hắn hiểu, không cần phải dài dòng tranh qua tranh lại làm gì!
…
Ba ngày sau, mọi chuyện cuối cùng cũng tạm lắng xuống.
Lâm Hàn sáng sớm đã rời khỏi chăn nệm ấm áp bên giai nhân, quần áo chỉnh tề, ngự thần bào trắng tung bay, tiến về phía từ đường Lâm gia.
Còn Tuyết Thiên Lăng, hôm nay nàng và hai đứa nhỏ chắc chắn sẽ có mặt, nhưng không phải đi cùng hắn, mà đi cùng cha mẹ với tư cách người nhà.
Từ sớm đã có người chờ đợi hắn trước cổng từ đường, chăm chú dẫn đường và hướng dẫn hắn cực kỳ tỉ mỉ về nghi lễ hôm nay. Lâm Hàn vừa đi vừa gật gù, nhưng có trời mới biết tên khốn này có thực sự nghe vào hay không.
Nhìn cái vẻ mặt thức đêm tiều tụy, ba giây ngáp ngủ một lần của hắn, người dẫn đường cũng chỉ đành lắc đầu bất đắc dĩ. Nói với tên này… thuần túy là nước đổ đầu vịt!
Lược bỏ một ngàn các loại chuẩn bị, Lâm Hàn cứ như món đồ chơi bị người ta trao qua trao lại mà hắn cũng chẳng biết để làm gì, hết sờ cái này lại mó cái kia, nhưng tuyệt nhiên không trang điểm hay thay quần áo gì cả. Lâm Hàn vẫn cứ là Lâm Hàn, như ý hắn muốn.
Thực ra những khâu chuẩn bị thuần túy chỉ là để đảm bảo Lâm Hàn đã tịnh thân… à nhầm, là trai giới sạch sẽ hay chưa. Nhập từ đường là một chuyện rất thiêng liêng ở Lâm gia, và quy củ quan trọng nhất, đó là thân thể phải tuyệt đối sạch sẽ không tạp chất trước khi làm nghi lễ nhập từ đường.
Về khoản này, thân thể Lâm Hàn tuyệt đối đáp ứng được yêu cầu! Hơn nữa còn là hoàn mỹ trong hoàn mỹ! Chỉ riêng sinh cơ bừng bừng mà hắn ẩn giấu trong cái cơ thể nho nhỏ đó đã đủ thanh lọc toàn bộ tạp chất dơ bẩn mọi thời mọi khắc rồi. Chưa kể đến tác dụng của Trường Sinh Bí Điển vốn dĩ là để tạo ra một cơ thể hoàn mỹ bất tử bất diệt!
Đúng mười giờ, Lâm Hàn được dẫn tới từ đường. Nơi đây đúng như trong tưởng tượng của hắn, là một căn nhà cổ kính hoàn toàn dựng bằng hồng mộc, nước sơn đen bóng lộng lẫy dường như chưa hề thất thủ trước thời gian.
Hai bên từ đường lúc này đã đứng ngồi đầy người, già có trẻ có, sắc mặt hầu hết là xa lạ, nhưng cũng có một vài gương mặt quen thuộc, trong đó có Lâm Thế Hùng thì có chút nghiêm nghị nhìn hắn, còn Lâm Thế Gia thì lại một mặt mỉm cười chúc mừng, Lâm Hàn cũng mỉm cười coi như chào hỏi hắn một cái.
Cánh cổng lớn của từ đường lúc này đã được rộng mở, để lộ ra một ban thờ lớn với khoảng chừng bảy tám mươi tấm bài vị, mỗi tấm bài vị là một vị trưởng giả đầy tài năng và tâm huyết, đã cống hiến cho Lâm gia quá nhiều, cũng giúp Lâm gia phát triển cường thịnh trong một thời kỳ. Những người này, tất cả đều là người đáng kính, mặc dù hiện tại họ đã phi thăng, hoặc là về với đất mẹ, nhưng con cháu Lâm gia sau này vĩnh viễn phải thờ phụng và nhớ đến bọn họ.
Ngay cả đại trưởng lão Lâm gia bây giờ, Lâm Chấn Thiên cũng chưa chắc có được tư cách này sau khi tọa hóa, đủ biết điều kiện để được khắc tên nơi đây khó khăn thế nào.
Dưới ban thờ là một tấm lụa màu lục, bên trên có viết chi chít những cái tên khác nhau, viết kín cả một tấm lụa rộng năm mét, cao ba mét đó. Tấm lụa này chính là gia phả của Lâm gia!
Gia phả của Lâm gia có chút đặc biệt, do là đại tộc lâu đời, nếu mỗi đời đều ghi lại gia phả và lưu giữ lại, không biết phải ghi bao nhiêu cho đủ! Nếu Lâm gia kiên quyết lưu giữ, vẫn có thể làm được, nhưng Lâm gia là một gia tộc coi trọng tài năng và cống hiến. Có rất nhiều người mặc dù có tư cách nhập từ đường, nhưng sau đó lại tráng niên đi sớm, không để lại bất cứ danh tiếng gì. Những người như vậy lưu giữ lại thì có tác dụng gì?
Vì vậy, xưa nay gia phả của Lâm gia luôn được đổi mới. Những người chết đi sẽ được lưu tên trên gia phả năm đến mười năm, sau đó xóa tên khỏi gia phả, để những người tài năng sau này có cơ hội được điền tên lên đó! Vì vậy, muốn lưu danh ở cái Lâm gia này, chỉ có duy nhất một cách là lưu tên trên bài vị kia. Nhưng chuyện đó thật khó… lịch sử Lâm gia mấy vạn năm cũng chỉ có bảy tám mươi người làm được điều đó mà thôi!
Lâm Hàn thực ra cũng chỉ nhìn thoáng qua mấy thứ này. Đối với hắn, tất cả chỉ là một nghi thức, một nghi thức cho việc hắn được Lâm gia công nhận, từ nay sẽ danh chính ngôn thuận mà lợi dụng tài nguyên cùng mối quan hệ của Lâm gia. Việc này vốn dĩ hắn đã nhất trí với Lâm Chấn Sơn, nghi thức này theo hắn chỉ là rườm rà, làm cho người ngoài chứng kiến mà thôi.
Sự tập trung của hắn lúc này lại dồn vào một nơi khác! Trước ban thờ khổng lồ kia, vậy mà đã có một người khác quỳ xuống từ trước. Nhìn cái bóng lưng quen thuộc, khí tức quen thuộc, bộ giáp bạc hơi có chút quen thuộc kia, Lâm Hàn nào thể không nhận ra đó là Lâm Ôn?
Chẳng lẽ…
Bất chợt mỉm cười, Lâm Hàn tiến tới bên cạnh Lâm Ôn, lặng im quỳ xuống bồ đoàn, mắt nhìn thẳng về phía trước, nhưng lại nở nụ cười ấm áp với Lâm Ôn:
- Về từ bao giờ?
Lâm Ôn liếc qua hắn, bình thản trả lời:
- Mới về hôm qua thôi! Lúc đó anh đã nghỉ ngơi, nên cũng không tiện làm phiền!
Lâm Hàn cười hắc hắc liếc sang Tuyết Thiên Lăng đang ngồi ở hàng gần nhất, khiến khuôn mặt sương giá của nàng bất giác hơi đỏ lên, đẹp không tả xiết. Tối qua nghỉ ngơi theo kiểu gì, vậy thì chỉ có hắn và nàng là rõ nhất.
- Chuyện bên kia thế nào rồi?
Lâm Hàn tiếp tục hỏi. Hắn biết, Lâm Ôn đi một chuyến này là tới kinh đô Thần Tướng Chiến Quốc, là vì một tiểu công chúa nào đó. Chuyện này Lâm Hàn chưa từng hỏi nhiều, nhưng cũng có chút quan tâm, nếu Lâm Ôn gặp khó khăn gì đó, hắn sẽ cố hết sức giúp đỡ.
Lâm Ôn mấy tháng này có vẻ trầm ổn hơn rất nhiều, giơ tay nhấc chân đều cực kỳ bình thản mà vững chắc, ngữ khí nói chuyện cũng đứng đắn và trưởng thành hơn rất nhiều, ít đi cái vẻ lông bông như trẻ nít mà mấy tháng trước Lâm Hàn vẫn còn nhìn thấy.
Nghe Lâm Hàn hỏi, Lâm Ông vẫn cực kỳ bình thản đáp:
- Cũng không có gì to tát! Chẳng qua em đã đánh giá thấp mị lực của Hạo Phương, hiện tại có ít nhất ba đại tình địch, hơn trăm tiểu tình địch, nhưng tất cả vẫn nằm trong tầm khống chế, chỉ là có chút khó khăn thôi.
Lâm Hàn gật đầu, không hỏi tới nữa. Hắn biết em trai mình có chủ kiến rất mạnh, cũng sở hữu một cái tôi rất lớn, sẽ không tùy tiện nhờ vả người khác, dù cho đó có là anh trai mình.
Giọng điệu chỉ nói qua loa như vừa rồi, rõ ràng là không có ý muốn nhờ, Lâm Hàn cũng không nhắc đến nữa. Chuyện riêng của Lâm Ôn, cứ để nó tự giải quyết đi thôi, dù sao hắn cũng đã trưởng thành, đủ bản lĩnh để xử lý mấy chuyện như thế này.
- Cảm ơn em!
Lâm Hàn đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi!
- Cảm ơn cái gì?
Lâm Ôn không hiểu.
- Cảm ơn vì em đã chờ cùng vào từ đường với anh!
Lâm Hàn vẫn nhìn thẳng về phía trước, nhưng khuôn mặt vui vẻ với nụ cười rạng rỡ kia nhìn thế nào cũng thấy trong lòng hắn đang hết sức vui vẻ.
Lâm Ôn cũng ngẩn ra một lúc, sau đó cũng phì phì bật cười. Hắn còn tưởng chuyện gì, hóa ra chỉ là chuyện nhỏ này thôi sao?
Trong lúc hai anh em còn đang tán gẫu, Lâm Chấn Sơn đã xuất hiện, đứng trên một cái bục khá cao trước ban thờ, hắng giọng nói:
- Mọi người trật tự!
Toàn trường im phăng phắc.
Lâm Chấn Sơn vận khí lấy hơi, giọng nói trầm ổn âm vang, tuy không lớn nhưng lại truyền vào tai mấy trăm người ở đây rõ ràng rành mạch, giống như trực tiếp vang trong não bọn họ vậy.
Truyền âm không dễ, dung hợp thủ pháp truyền âm vào cách nói chuyện càng không dễ, mà cùng lúc làm điều đó với mấy trăm người, công lực như vậy đủ khiến tất cả con cháu Lâm gia giật mình kính nể.
Thấy mọi người đã im lặng, Lâm Chấn Sơn tiếp tục dài dòng đọc điếu văn…
- Tất cả con cháu Lâm gia, mọi người đều biết, gia phả này là dành cho những người thực sự có tài năng, hơn nữa còn có tâm cống hiến cho sự nghiệp của Lâm gia. Lâm gia hiện tại đang trong thời kỳ đổi mới, thiên tài xuất hiện lớp lớp, hầu như năm nào cũng có người trẻ được nhập gia phả. Tuy nhiên, hai năm gần đây lại xuất hiện gián đoạn, khiến cho ta và đại trưởng lão cảm thấy lo lắng. Còn may, Lâm gia chúng ta phúc lộc sâu dày, vậy mà cùng lúc xuất hiện hai vị thiên tài… lược bỏ một ngàn chữ.
Lâm Hàn mơ mơ hồ hồ nghe hết một bài diễn thuyết, hình như là có tán dương hắn thì phải. Mãi cho đến khi không khí đột ngột lắng lại, hiện trường lại một lần nữa im ắng, Lâm Chấn Sơn cũng không nói nữa, Lâm Hàn mới có chút giật mình tỉnh lại.
Hình như vừa rồi lão vừa nói cái gì mà một phút mặc niệm thì phải… Ách… nhìn mọi người nghiêm trang cúi đầu, Lâm Hàn cũng đành phải học theo, nghiêm trang cúi đầu một cái.
Lâm Chấn Sơn vốn còn có chút trợn mắt nhìn Lâm Hàn liếc đông liếc tây, rồi thấy hắn ngoan ngoãn bắt chước mọi người mới hài lòng mỉm cười, thầm khen: “Trẻ nhỏ dễ dạy”.
- Lâm Ôn! Lâm gia chúng ta xưa nay đều không quá trói buộc tộc nhân. Trở thành con cháu trực hệ, ngươi vẫn có thể làm việc tùy ý. Tộc quy Lâm gia chỉ có bốn: Không làm mất mặt mũi Lâm gia! Không chủ động sinh sự, làm xằng làm bậy gây thù chuốc oán! Không được mượn danh nghĩa Lâm gia để ỷ lớn hiếp nhỏ! Khi Lâm gia gặp khó khăn cần sự giúp sức của ngươi, ngươi phải cố gắng dốc sức vì gia tộc! Ngươi có làm được không?
- Làm được!
Lâm Ôn thành khẩn bái một cái.
- Được! Từ nay Lâm Ôn chính thức trở thành con cháu trực hệ! Ban cho danh tự Lâm Thế Ôn! Cầu tổ tiên trên cao chứng giám, từ nay Lâm gia lại có thêm một thiên tài, làm rạng rỡ thanh danh gia tộc!
Dứt lời, một viên ngọc phỉ thúy lớn bằng đốt ngón tay bay về phía Lâm Ôn, được hắn thuần thục bắt lấy, lại mang ra một miếng ngọc bội, gắn ngọc phỉ thúy vào một lỗ hổng trên ngọc bội, vậy mà lại vừa khít, khiến miếng ngọc bội vốn tầm thường cũng phát ra ánh sáng phỉ thúy lập lòe. Lâm Ôn mừng rỡ nhìn miếng ngọc bội, sau đó lại nghiêm trang đeo lên cổ, lặng im tĩnh tọa chờ đợi.
- Lâm Hàn…
Lại là một chuỗi từ ngữ tương tự, Lâm Hàn cũng chỉ lặng im mà lắng nghe, bây giờ hắn mới biết, hóa ra con cháu trực hệ sau khi nhập từ đường đều được cải danh, giống như pháp danh của các hòa thượng trong chùa vậy. Con cháu đời này của Lâm gia đều có đệm là “Thế”, và những người có đệm Thế này, đều là thành viên xuất sắc được đưa tên lên bảng vàng… à nhầm, là gia phả!
Còn miếng ngọc bội kia, Lâm Hàn nhận ra nó, là miếng ngọc bội mà cha mẹ đã đeo cho hai anh em hắn từ thuở mới lọt lòng, một miếng khắc Ôn, một miếng khắc Hàn! Cũng là miếng ngọc mà hắn đã trao cho Tuyết Thiên Lăng làm vật đính ước!
Từ nhỏ đã chuẩn bị cho hai đứa thứ này, chẳng phải kỳ vọng hai anh em đều có thể nhập từ đường, làm rạng danh tổ tông sao? Cha mẹ kỳ vọng lớn như vậy… càng nghĩ Lâm Hàn càng không nhẫn tâm làm hai người thất vọng.
- Làm được!
Nghe hết tràng diễn thuyết của Lâm Chấn Sơn, Lâm Hàn cũng bắt chước em trai cúi đầu bái một cái đáp.
Lâm Chấn Sơn nghiêm trang nhìn hắn, tiếp tục nói:
- Từ nay Lâm Hàn trở thành con cháu trực hệ Lâm gia! Ban cho danh tự Lâm Thế Hàn! Cầu tổ tiên trên cao chứng giám, từ nay Lâm gia lại có thêm một thiên tài, làm rạng rỡ thanh danh gia tộc!
Dứt lời lại bái ban thờ ba lần, một viên ngọc phỉ thúy giống ban nãy cũng bay về phía Lâm Hàn. Ở một hướng khác, miếng ngọc bội bằng hàn ngọc cũng rời tay Tuyết Thiên Lăng, chuẩn xác bay về phía hắn!
Lâm Hàn hai tay tiếp hai thứ, nhẹ nhàng gắn lại với nhau rồi đeo lên cổ. Chất liệu của hàn ngọc còn tốt hơn nhiều miếng ngọc bội của Lâm Ôn, ánh sáng lập lòe tỏa ra vậy mà mang theo chút ít mát lạnh, khiến nhiệt độ xung quanh Lâm Hàn phải hạ xuống ít nhất hai độ!
Đeo miếng ngọc lên cổ, Lâm Hàn cảm thấy có một mối liên hệ nào đó giữa mình và nó. Hắn biết, đây là thủ pháp “mệnh đăng”. Từ nay ngọc còn người còn, người mất ngọc tan! Cũng là để Lâm gia biết hắn còn trên nhân thế hay, hay là đã hoàn toàn vẫn lạc.
…
Nghi lễ coi như kết thúc viên mãn, những người đến đây hầu hết chỉ là tò mò, muốn nhìn người đã đánh bại hai vị trưởng lão có bộ dạng thế nào, và cả Ôn Nhu Lang Quân mới nổi mấy năm nay nữa.
Đã thỏa mãn tâm nguyện, điển lễ cũng đã xong, không rời đi còn làm gì? Tính bắt chuyện làm quen sao?
Không nghe Lâm Hàn tuyên bố ai làm hắn khó chịu, hắn đánh cho kẻ đó tàn phế hay sao? Hung nhân như vậy, làm quen hiển nhiên rất khó, cũng không có mấy ai định đi thử!
Đương nhiên, vẫn còn một số người ở lại, chừng hơn mười người, trong đó có Lâm Thế Hùng, Lâm Thế Gia, một nhà Lâm Hàn, ngoài ra còn vài người già có trẻ có.
Lúc này, Lâm Hàn và Lâm Ôn cùng đứng lên, Lâm Chấn Sơn hài lòng nhìn bọn hắn, lại tiếp tục hỏi:
- Tiếp theo, hai đứa định làm gì?
Chỉ là một câu hỏi đơn giản, nhưng ý lại không đơn giản chút nào, Lâm Chấn Sơn đây là đang hỏi chiều hướng phát triển sự nghiệp của hai người, vốn dĩ là một thứ rất quan trọng đối với mỗi đệ tử Lâm gia.
Lâm Ôn không chút do dự nói ra:
- Cháu muốn lập nghiệp ở Thần Tướng Chiến Quốc! Xin nhị trưởng lão thành toàn!
Lâm Chấn Sơn mặt không đổi sắc, chỉ nhàn nhạt hỏi:
- Nghĩ kỹ chưa?
- Nghĩ kỹ!
Lâm Ôn cực kỳ kiên định đáp.
- Vậy thì tốt! Hùng ưng đã lớn, cũng đến lúc cất cánh bay cao rồi! Cháu nên nhớ, Thần Tướng Chiến Quốc là nơi đất khách quê người, Lâm gia chúng ta cũng chỉ có thể trợ giúp có hạn, nhưng Lâm gia vẫn mãi là nhà của cháu! Nếu ở đó nhận phải đãi ngộ không tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về Lâm gia! Long gia bọn họ mặc dù thế lớn, nhưng Lâm gia chúng ta cũng không phải quả hồng mềm! Còn nữa, làm việc phải cẩn thận, đã xác định lập nghiệp ở đó thì phải cống hiến hết mình, chỉ cần không vi phạm nguyên tắc hay tổn hại đến Lâm gia thì phải tuyệt đối chấp hành! Đừng có để người ngoài nhận xét đệ tử Lâm gia chúng ta là loại cẩu hùng không biết tốt xấu!
- Cẩn tuân nhị trưởng lão dạy bảo!
Lâm Ôn rất lễ phép đáp, so với vẻ cà lơ phất phơ của Lâm Hàn, em trai hắn có vẻ phong độ lễ nghi hơn nhiều!
- Còn cháu?
Lâm Chấn Sơn bắt đầu chuyển sang Lâm Hàn.
Nhưng Lâm Hàn chưa đáp vội, mà lại có vẻ nghi hoặc hỏi lại:
- Lâm Ôn nó… có thể lập nghiệp như vậy sao? Thần tướng chiến quốc sẽ chấp nhận sao?
Lâm Hàn cảm thấy hơi khó hiểu, chẳng phải các thế lực đều kiêng kỵ nhau hay sao? Sao lại có thể dễ dàng sử dụng người của nhau? Không sợ bị công khai cài gián điệp sao?
Lâm Chấn Sơn đạo mạo cười, đương nhiên nói:
- Có cái gì không được? Học viện Cửu Long vốn dĩ là cái nôi đào tạo tài năng cho cả đại lục! Hầu hết học sinh tốt nghiệp ở học viện đều đi ra ngoài lập nghiệp, chỉ có một số ít ở lại cống hiến cho trường! Lâm Thế Ôn mặc dù mà đệ tử Lâm gia, nhưng cũng là một học sinh ưu tú của học viện, tốt nghiệp cực kỳ chính quy! Tại sao không thể tới quốc gia kia lập nghiệp?
- Nhưng là…
Lâm Hàn vẫn chưa hiểu.
- Ta biết cháu muốn hỏi cái gì! Việc đó cháu không cần lo lắng! Lâm gia chúng ta xưa nay chỉ cầu một mạng lưới trải rộng thiên hạ, không cầu tranh đoạt phá phách thế lực người khác! Đệ tử Lâm gia ra ngoài cống hiến, tuyệt đối là một thành viên đắc lực và đáng tin cậy. Tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện phản bội hay bán đứng thế lực của mình! Nếu đã không còn tâm cống hiến, đệ tử Lâm gia sẽ công khai xin từ bỏ, chờ đợi thời cơ thích hợp rời đi, hơn nữa về sau tuyệt đối sẽ không làm ra hành động tổn hại đến thế lực đầu tiên! Nếu đệ tử Lâm gia nào dám làm ra hành động làm mất danh dự Lâm gia, vậy thì không những hắn phải chịu truy sát, mà cả Lâm gia cũng sẽ khuynh lực để trợ giúp thế lực bị tổn hại! Có Lâm gia chúng ta đảm bảo, còn phải sợ bất cứ âm mưu quỷ kế hay ai bán đứng hay sao?
Lâm Hàn trầm mặc.
Hắn ngẫm nghĩ, bất giác lại lộ ra một nụ cười, một nụ cười khâm phục!
Ở trong cái thế giới vô pháp vô luật, người người có thể đánh giết nhau chỉ vì vài đồng tiền lẻ thế này, cách làm việc, chí hướng của Lâm gia không thể nói là quá kỳ lạ, nhưng lại quá giống với tư tưởng của nhân loại kiếp trước! Không, tư tưởng của Lâm gia thậm chí còn cao hơn một bậc, có nhân tính, có danh dự, có nhân phẩm hơn so với những kẻ ăn cháo đá bát mà Lâm Hàn từng thấy đầy rẫy xưa kia.
Cũng chính vì cách làm việc hào phóng không câu nệ cùng chí hướng cao cả kia mà Lâm gia, thậm chí cả học viện Cửu Long mới có thể đứng vững đến ngày hôm nay, tồn tại vi diệu giữa sự tranh đấu không ngừng giữa các thế lực. Bởi học viện Cửu Long vốn dĩ không cầu phạm người, chỉ cầu tự vệ mà thôi!
Hai chữ “học viện” này, quả là danh phù kỳ thực! Không sai một chút nào! Đây đúng là một học viện đúng nghĩa kể cả về phương châm và cách làm! Biết được mấy thứ này, cảm giác thân thiết trong lòng Lâm Hàn lại dâng thêm một tầng!
- Đại ca! Đại ca!
Cho đến khi Lâm Ôn nháy nháy nhắc nhở, Lâm Hàn mới từ suy tư tỉnh lại, nở một nụ cười áy náy nhìn Lâm Chấn Sơn, hắn thành khẩn đáp:
- Ông Chấn Sơn! Hiện tại cháu không muốn đi đâu, chỉ muốn ở lại học viện, một lòng truyền bá nhẫn thuật tới nhiều người hơn. Để những đứa trẻ vô duyên với ma pháp và võ học có thể có một hi vọng khác trở thành cường giả. Mặc dù nhẫn thuật của cháu còn kém rất nhiều, nhưng không sao, dạy dỗ vài đứa trẻ như vậy là đủ rồi! Cháu tin, rồi sẽ có một ngày nhẫn thuật có thể được phát triển toàn diện, dưỡng dục ra những cường giả đứng đầu đại lục, sánh vai cùng Võ giả và Ma pháp sư. Nếu cháu không làm được, vậy thì chắc chắn sẽ có hậu bối làm được! Võ đạo cùng Ma pháp thời xưa chẳng phải cũng như vậy mà phát triển sao?
Càng nói, sắc mặt Lâm Hàn càng trở nên rạng rỡ, nụ cười tràn ngập ám áp như ánh dương quang, nhất thời khiến một vài người xung quanh bị cảm nhiễm, giống như Lâm Thế Gia, giống như Tuyết Thiên Lăng, hay thậm chí là cả cha hắn, Lâm Tuyệt!
Nếu là nhẫn thuật xuất hiện sớm bốn mươi năm,… aiz… Lâm Tuyệt thở dài nghĩ đến, nhưng cũng chỉ còn lại tiếc nuối! Hắn đã đi qua quá nửa đời người, hiện tại nói cái gì cũng đã quá trễ rồi!
- Cháu thực sự muốn truyền bá nhẫn thuật trong học viện?
Trong mắt Lâm Chấn Sơn lóe lên một vệt tinh quang rồi vụt tắt, trầm giọng hỏi.
- Vâng! Kính mong nhị trưởng lão thành toàn.
Lâm Hàn cũng nghiêm túc cúi người đáp.
- Cháu biết quy củ của học viện Cửu Long rồi chứ?
Lâm Chấn Sơn gật đầu, cũng không trả lời thẳng vào vấn đề. Nhưng câu hỏi này thực tế cũng đã ngầm chấp nhận Lâm Hàn.
- Đã biết! Thưa ông! Một giáo viên cần từng bước đi lên, tích lũy kinh nghiệm và uy tín của bản thân! Uy tín đã cao, tự khắc sẽ có người mộ danh mà đến! Nếu cháu là Võ giả, chưa chắc có thể làm được tốt, nhưng Nhẫn thuật lại có thể giúp những người vô duyên với võ đạo và ma pháp có hy vọng, những người như vậy còn nhiều, nhiều lắm! Cháu tin chắc có thể làm được!
Lâm Hàn chém đinh chặt sắt nói.
Lâm Chấn Sơn hài lòng gật đầu:
- Có giác ngộ như vậy là tốt! Nhưng hiện tại trên danh nghĩa cháu vẫn còn là học sinh Kim Cương Đường Võ Viện, chưa từng tốt nghiệp! Hơn nữa muốn từ học sinh mới tốt nghiệp trở thành giáo viên còn phải chấp hành một nhiệm vụ thử thách. Ta chỉ có thể giúp cháu gộp hai việc này lại làm một! Lựa thời gian gọi mấy đứa học trò lại, cùng tới tình báo đường nhận nhiệm vụ đi.
Lâm Hàn cũng có tìm hiểu qua về quy củ này, một người muốn trở thành giáo viên của học viện Cửu Long, trước tiên phải trở giáo viên thực tập, dạy dỗ một quần thể học sinh nhỏ dưới năm người, sau đó dẫn học sinh đi chấp hành nhiệm vụ, vừa là để thử trình độ của giáo viên và học sinh, vừa là để rèn dũa bọn họ thêm nhiều kinh nghiệm!
Cái quy định này thực chất khá giống làng Ninja trong nguyên tác, Lâm Hàn cũng không lấy làm kỳ! Dù sao cả hai thế giới đều không phải học tập tri thức làm chủ, mà là học tu luyện! Thực chiến không những không thể thiếu, mà còn vô cùng quan trọng.
Lâm Chấn Sơn biết Lâm Hàn không chỉ có đệ tử, mà còn có ba đứa, tính cả Lâm Băng điện hạ! Quá trình làm giáo viên thực tập coi như cho qua! Vấn đề tốt nghiệp không cần quá nhiều phiền phức, với năng lực của Lâm Hàn bây giờ, cả Kim Cương Đường chắc chỉ có duy nhất một người có thể đánh bại hắn, để hắn tốt nghiệp cũng là điều dễ dàng. Vấn đề duy nhất đó chính là trở thành giáo viên chính thức, chuyện này là nguyên tắc phải vậy, không thể bỏ qua.
Nhưng vì năng lực của Lâm Hàn bây giờ rất lớn, đệ tử cũng đã trưởng thành vô cùng lợi hại, vì vậy không thể giao cho hắn nhiệm vụ thường thường như những người khác, lại thêm việc Lâm Hàn được lợi ích gộp ba làm một kia, nếu không cho hắn “tải nặng” một chút cũng không thể nào nói nổi đi!
Khà khà, nhóc con! Đúng lúc có một nhiệm vụ khó nhằn, mấy đại lão thì lười động thủ, mấy người trẻ tuổi thì chẳng tìm thấy mấy đứa có năng lực làm ra tấm ra món. Vốn còn định để Thế Tuyền ra trận, nhưng thằng bé này làm việc táo bạo, lại ưa thích chính diện chém giết tàn nhẫn, nhiệm vụ thế này ngược lại không phù hợp!
Nghĩ lại năng lực của Lâm Hàn, Lâm Chấn Sơn thầm gật gù đắc ý. Thằng bé này cái gì cũng tốt, chỉ phải cái tội vừa lười vừa ích kỷ. Có cơ hội tốt như vậy, lại còn là miễn phí, không lợi dụng cho tốt chẳng phải rất có lỗi với tổ tông Lâm gia hay sao?
Nhin nụ cười bỉ ổi của Lâm Chấn Sơn, Lâm Hàn cảm thấy cứ là lạ, giống như mình là một chú gà đáng thương đang bị con hồ ly già cười lạnh nhìn chằm chằm, thế nào cũng thấy lạnh cả sống lưng.
Đừng nha…
Ai oán nhìn Lâm Chấn Sơn, ánh mắt Lâm Hàn như chảy ra đầy nước, chỉ trực quỳ xuống cầu xin tha thứ! Không được, quá hèn mọn rồi, ta không thể vì ghê tởm mà bỏ qua cho nhãi con này! Hừ hừ… Lâm Chấn Sơn dứt khoát mắt không nhìn tai không nghe, chắp tay sau mông xoay người đi mất.
Người cũng dần dần tản đi hết, ai về nhà nấy. Chỉ có Lâm Thế Gia trước khi đi có tới chào hỏi Lâm Hàn một cái, nghiêm túc nói:
- Nhị thiếu gia! Hồng Thái vẫn luôn chờ đợi ngày được theo ngài học tập! Ngày ngài chính thức mở lớp trong học viện, xin hãy thông báo cho tôi một tiếng, Hồng Thái sẽ là người đầu tiên hưởng ứng ngài.
Lâm Hàn cũng mỉm cười gật đầu, ít ra chính mình đã có một học sinh trung thành ngay từ khi còn chưa mở lớp, đối với một giáo viên sắp vào nghề, như vậy là đã rất đáng mừng rồi.
…
Hai ngày sau!
Từ sáng, Lâm Hàn một thân một mình tới luyện công điện, lựa chọn một sân tập rộng rãi kha khá, lẳng lặng mà chờ đợi người.
Còn chờ ai sao?
Hắn đang chờ hai đứa đệ tử của mình trở về, nhiệm vụ lần này Lâm Hàn đã xem qua. Tuyệt đối không dễ, thậm chí có chút phức tạp, đối thủ lần này cũng không phải là hạng hời hợt gì. Nhưng ai dám nói đây không phải là một cơ hội rèn luyện tốt? Năm năm qua, Lâm Hàn ngoài việc dẫn dắt hai đứa đệ tử nhập môn, thậm chí một lần lên lớp cũng không làm, đúng là thẹn với danh phận làm thầy này. Lần này coi như là một cơ hội, cố gắng dạy bọn chúng những gì tốt nhất mà mình có thể làm được đi!
Lâm Hàn cứ lẳng lặng như vậy chờ, hắn hẹn hai học trò mười giờ tới, bây giờ vẫn còn rất sớm. Vốn dĩ mọi chuyện cứ bình lặng như vậy thì tốt. Nhưng trời không chiều lòng người, Lâm Hàn nhạy cảm nhận ra, có người đang tới gần sân tập của hắn, hơn nữa còn là không ít người.
Nhẹ lắc đầu một cái, Lâm Hàn cũng có chút vô lực nghĩ: “Chỉ mong không giống như vậy!”.
Luyện công điện là nơi đệ tử Lâm gia tiến hành luyện tập, bế quan, và quan trọng nhất, đó là “giao thủ”.
Giao thủ là cái gì? Đơn giản là chiến đấu, nói thô tục thì là đánh nhau! Có thể đánh không vì lý do gì, vì chỉ đơn giản đây đang là luyện tập! Nhìn ngươi ngứa mắt… đến đến, cùng luyện tập một chút! Cái quy tắc này vốn dĩ cũng không có gì là sai, chỉ là để dễ dàng sàng lọc kẻ mạnh và kẻ yếu, tránh để lãng phí tài nguyên mà thôi!
Quy tắc không sai, sai là ở con người!
Bất cứ một sự vật nào có thể xuất hiện và tồn tại đều có ý nghĩa của nó, quan trọng là ngươi có đủ đầu óc để thấu hiểu và vận dụng nó hay không thôi!
Quy tắc này, nghe chừng là dành cho kẻ mạnh, nhưng thực tế, nó là dành cho kẻ yếu!
Là một quy tắc được đề ra muốn kích phát tâm cường giả của mọi người, mong mỏi kẻ yếu có thể cố gắng mà vùng lên, đạt được những thứ mình ước mong. Cùng là Lâm gia, tổ tiên Lâm gia muốn con cháu mình tốt lên còn không kịp, nào có ai hy vọng thấy bọn chúng kẻ mạnh thì kiêu căng, kẻ yếu thì bị chà đạp?
Nhưng rất tiếc, hậu nhân Lâm gia suy thoái rồi! Thân ở cao vị lâu ngày, bọn họ cũng bắt đầu tự cho mình cái quyền là cao quý, chà đạp lên nhân phẩm của người khác còn lấy đó làm tôn nghiêm! Chuyện này là quá bình thường với đám con ông cháu cha. Lâu dần, nó gần như đã trở thành một lề thói khó bỏ, kẻ mạnh thì hiếp đáp kẻ yếu, kẻ yếu một là cúp đuôi làm người, hai là mạnh lên sẽ trở nên giống người trước, một lần nữa khinh bỉ dè bỉu những kẻ yếu hơn!
Lâm gia những năm gần đây như vậy, ngay cả cháu trai của Lâm Chấn Sơn, Lâm Thế Hùng cũng là như vậy! Không thấy lần đầu gặp mặt, Lâm Thế Hùng kiêu căng ngạo mạn thế nào sao? Lần đó, nếu không có Lâm Chấn Sơn can thiệp, Lâm Hàn đã một đao giết chết hắn rồi!
Lâm Chấn Sơn nhìn thấy, nghe thấy, nhưng người đã già, lại nhiều năm gặp bình cảnh khiến lão cũng cảm thấy phiền chán vô cùng, nào còn tâm lực mà để ý nhiều chuyện như vậy? Mắt thấy con cháu Lâm gia ngày càng suy bại, ngay cả huynh đệ một thời cũng thoái hóa hủ bại đến không còn gì để nói, cả gia tộc chỉ có một hai đứa thành tài, nhưng không thiếu cái này lại thiệt cái kia, đúng là không khiến người khác bớt lo!
Đám con cháu như vậy, khiến Lâm gia chướng khí mù mịt, những năm gần đây gây thù chuốc oán không ít. Mặc dù chỉ là vài thế lực nhỏ chưa đáng lo, nhưng nếu cứ kéo dài như vậy, sớm muộn cũng thành đại họa!
Cây to, gió cũng thổi bật rễ! Huống chi Lâm gia còn chưa phải vô địch thiên hạ!
Lâm Hàn xuất hiện, khiến Lâm Chấn Sơn có một chỗ để gửi niềm tin!
Thực lực mạnh mẽ, hành sự đúng mực, lại yêu thích hòa bình… ách, thực ra là hắn căm ghét cái đám hổ lốn kiêu căng ngạo mạn kia thì đúng hơn! Cho đám con cháu kia ra ngoài chọc người, không bằng ở trong tộc để Lâm Hàn chỉnh, có chỉnh chết một hai đứa cũng không phải đại họa, ngược lại còn răn dạy những đứa khác biết thu liễm lại.
- Mẹ kiếp! Là kẻ nào ăn gan chó dám vào đây làm bẩn địa bàn của Xuân ca? Hôm nay không đánh gãy chân chó của hắn, cho hắn đập đầu gọi mười tiếng ông nội, mấy tên khốn kiếp kia còn tưởng chúng ta dễ bắt nạt. Mẹ kiếp! Chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt muốn táp cức của Lâm Thế Yên kia là em lại sôi máu!
Một giọng nói lè nhè, lại có mấy phần hung tàn nói.
- Không cần!
Xuân ca âm trầm cười lạnh:
- Quy củ do chúng ta đặt ra, cũng không thể tùy tiện phá vỡ như vậy! Chúng ta là con cháu Lâm gia, cần phải có tín dự! Chỉ cần hắn tình nguyện tự đánh gãy hai chân, sau đó bò ra, chúng ta không làm khó hắn! Còn nếu như không biết tốt xấu… ha ha! Vậy thì cứ để hắn ở sân tập tập chung cùng chúng ta đi thôi…
Mấy thằng đệ rùng mình.
Tập chung?
Nói dễ nghe, nói trắng ra chẳng phải là làm bao cát cho ngươi sao?
Xuân ca này làm người độc ác, nhưng lúc nào cũng treo bên miệng hai chữ tín dự. Quả thực hắn rất giữ chữ tín, nhưng là chữ tín theo kiểu của hắn! Lời hắn nói ra lúc nào cũng có ba đường lắt léo, đến lúc cần, hắn giải thích xiên xẹo hàm nghĩa ban đầu đi, lại làm trò vô liêm sỉ cũng không ai nói được gì!
Làm bao cát cho hắn… còn thống khổ hơn xuống địa ngục!
Còn đặc biệt hơn, khi mà hôm nay việc sân tập riêng của hắn bị người chiếm dụng, lại bị kẻ đối đầu của hắn biết trước! Lấy đó đến khiêu khích hắn!
Cái gì mà đến địa bàn còn không giữ nổi, lấy tư cách gì tranh giành với ta… đủ các kiểu khinh bỉ khác nhau kéo đến, Xuân cả cũng chỉ nhịn mà không nói gì! Hắn là một con rắn độc, vui buồn cũng không lộ ra mặt, chỉ chờ cơ hội cho đối thủ một kích trí mạng, để xem lúc đó là ngươi đắc ý, hay ta là người cười?
Đối thủ kia hắn tạm thời không làm gì được, nhưng kẻ dám xâm phạm lệnh cấm của hắn, quyết không thể bỏ qua!
Hổ không có, con khỉ làm vua, các đại thiên tài của Lâm gia hầu hết quanh năm đều ra ngoài tu luyện, hoặc bế quan tu luyện, cũng không thường chiếm dụng chỗ ở luyện công điện này. Xuân ca xưng vương xưng bá quen rồi, hiện giờ lại có kẻ cả gan khiêu chiến uy nghiêm của hắn, không xử đẹp kẻ này, tín dự của bản thân để ở đâu?
Sống quen trong tranh quyền đoạt lợi, Xuân ca cảm nhận sâu sắc giá trị của uy nghiêm và tín dự. Nếu không có hai thứ này, mặc dù ngươi vẫn là ngươi, nhưng kẻ khác sẽ cho rằng ngươi xảy ra vấn đề, chủ động đến gây sự, hiển nhiên Xuân ca không muốn như vậy!
- Là ngươi chiếm…
Tiến vào sân tập, Xuân ca lạnh lùng nói ra một câu. Nhưng khi hắn nhìn thấy cái thân ảnh đang khoanh tay dựa lưng vào gốc cây xa xa kia, lời của hắn đột ngột im bặt.
Thấy Xuân ca phản ứng quỷ dị, đám lâu nhâu cũng im thin thít theo! Bọn chúng theo Xuân ca cũng không phải dạng lâu la ngu xuẩn không biết nhìn sắc mặt! Nhìn vẻ mặt Xuân ca, lần này chắc hẳn chọc phải tảng đá cứng rồi!