Xe ngựa rời khỏi Tô phủ, Tống Mậu vén rèm lên nhìn gió tuyết bên ngoài, sau đó quay đầu bảo Tống Khai kiểm tra lại tặng phẩm lần nữa cho kỹ.
- Viên nhân sâm lần trước mua được... tiếp đó là bức tranh chữ của bậc thầy Lâm Phủ Đồng viết.... À, nhân sâm để qua một bên, không cần quá để ý. Tần sư phụ thích nhất là tranh chữ nên chắc chắn sẽ ưa thích bức tranh này...
Tống Khai đi theo Tống Mậu đã nhiều năm, là một người cẩn thận chu đáo, những việc này đã được phân phó từ trước nên khó mà có sai sót gì. Sở dĩ Tống Mậu bảo hắn kiểm tra lại là vì rảnh không có việc gì làm. Nghĩ tới cuộc đối thoại cùng Tô Văn Hưng vừa rồi làm y có chút cảm khái. Người cháu ngoại này năng lực không đủ, tầm nhìn hạn hẹp làm y ngán ngẩm. Hiện tại cũng chẳng có chút hy vọng gì.
Mặc dù Tống Mậu và Tô gia qua lại khá gần gũi, nhưng y đối với người cháu ngoại này không có bao nhiêu tình cảm máu mủ ruột thịt. Bản thân y và cô em họ đang làm nhị phu nhân Tô phủ cũng chẳng qua lại nhiều. Trước đây lúc trở mình, Tô gia đầu tư lượng lớn tiền của giúp đỡ y trong lúc khó khăn, ơn nghĩa này vẫn luôn ghi nhớ ở trong lòng, nhưng đó chỉ là đối với Tô thái công và Tô gia nói chung mà thôi.
Thời gian qua đi, bây giờ y đã là tri phủ Tri Châu. Tô phủ ngày trước xem như là trợ lực quan trọng sau lưng y, nhưng hiện tại cũng chỉ là thêu hoa dệt gấm mà thôi. Tương lai nếu chi thứ Tô gia có thể lên nắm quyền, việc này sẽ mang lại cho y ít nhiều lợi ích, nhưng kỳ thật cũng chẳng có bao nhiêu ý nghĩa. Dù sao Tô Văn Hưng và y là bà con thân thích, nếu Tô Văn Hưng có thể nắm giữ Tô gia, lợi ích của mọi người sẽ cùng tăng lên một chút. Mặc dù trên thực tế, với tư chất của người cháu trai này, ai biết hắn có thể quản được Tô gia hay không. Ngày sau nói không chừng còn làm liên luỵ đến chính mình.
Nếu như Tô Đàn Nhi nắm giữ Tô Gia, cô bé này vừa có năng lực lại hiểu được thời thế, với thân phận ở Tri Châu của y, đối phương nhất định sẽ cố gắng nịnh bợ. Cho nên trên thực tế nguồn trợ lực này cũng không có nhiều thay đổi. Mà bởi vì sự hiện hữu của mình, nếu không lấy được quyền quản lý Tô gia thì muội muội và cháu trai vẫn giữ được thân phận, có chút quyền hành, không lo chuyện cơm áo vì mối quan hệ giữa mình và Tô gia. Việc này đối với người không đủ năng lực như Tô Văn Hưng chưa hẳn đã là không tốt.
Trong đầu y đang do dự không biết nên lựa chọn như thế nào. Đương nhiên hiện tại Tô lão thái công còn khỏe mạnh nên luôn quan tâm giữ gìn quan hệ trong gia tộc, thân thiết gần gũi với muội muội và cháu trai.
Danh tiếng của khúc Thủy Điệu Ca Đầu kia y đã sớm nghe qua, tuy nhiên tin tức gần đây nghe được lại có chút kỳ lạ. Nếu thật là loại mua danh chuộc tiếng, Tống Mậu sẽ vì thỉnh cầu của cháu trai, thuận tay đem việc này vạch trần. Chuyện này để buổi tối rồi tính, y xem qua quà tặng một chút, lắc lắc đầu, ném chuyện này qua một bên.
Nhìn vẻ mặt của y, Tống Khai bên cạnh cười đưa danh sách quà tặng qua:
- Lão gia, Tần Công từ quan đã nhiều năm, nhưng gần đây nghe nói thế cuộc phương Bắc rất phức tạp, Kim Liêu giao tranh không ngừng. Nghe phong phanh Triều đình muốn mời Tần Công phục chức, lão gia thấy Tần công có đồng ý không ?
Tống Mậu lắc đầu, ngừng một lát rồi nói :
- Sợ là rất khó. Việc ngày đó Tần sư phụ rời đi còn có nhiều uẩn khuất. Chuyện hòa ước Hắc Thủy (1), tất cả tội danh đều do một mình ông gánh chịu, mà thực ra là chịu tội thay cho người khác. Nếu bình thường có lẽ còn có thể, nhưng với tình thế hiện nay việc phục chức lại e rằng rất khó...
Mấy trăm năm gần đây, quốc lực Vũ triều suy yếu. Người Liêu liên tục xâm phạm biên giới, Vũ triều đã lần lượt cầu hòa hai lần. Ký hiệp ước khiến cho người người phẫn nộ. Sáu mươi năm trước hòa ước Thiền Uyên(2) trao lại chủ quyền một cách nhục nhã, việc này hầu như chặt đứt ý chí và khả năng thu hồi mười sáu Châu U Vân của Vũ triều. Rồi sáu năm trước với hòa ước Hắc Thủy, cống phẩm đáng ra phải bị loại bỏ thì ngược lại tăng lên gấp hai lần, việc này giống như đâm một nhát thật sâu vào trái tim của bao nhiêu nhân sĩ yêu nước.
Ngày đó Liêu quân nam hạ. Lúc bấy giờ, Lại bộ thượng thư là Tần Tự Nguyên kiên quyết chủ chiến, thậm chí ông còn đích thân ra tiền tuyến để đốc chiến. Nhưng sau đó chiến trận ở tiền tuyến liên tiếp lâm vào thế bất lợi, phái chủ hòa chiếm lợi thế. Sau khi Triều Đình quyết định nghị hòa, Tần Tự Nguyên vốn đã nản lòng thối chí, từ tiền tuyến rong ngựa suốt đêm chạy về kinh tiếp nhận sứ mạng đi nghị hòa.
Nghe nói, ngày hôm đó lúc ông đi lên Kim Loan điện, chiến bào trên người vẫn chưa cởi, râu tóc rối loạn, dáng vẻ phong trần, giáp trụ tàn tạ, trên tay còn thụ thương trông cực kỳ bi tráng. Mọi người tưởng rằng ông sẽ lấy cái chết để can gián, một vị quan mới nhậm chức khi đó vội vàng bảo người giữ ông ấy lại, ai ngờ ông không hề phản ứng mà lại xin gánh vác trách nhiệm nghị hòa– cái việc cầu xin đáng xấu hổ này.
Trong triều tất nhiên cũng có người lên tiếng phản đối, nói ông ở tiền tuyến đốc chiến không tốt, sao có thể gánh vác trọng trách nghị hòa. Đây rõ ràng là muốn phá rối từ bên trong, phá vỡ kế hoạch nghị hòa. Nhưng chỉ cần là người hơi hiểu biết đều hiểu, mấy trận chiến thất bại đó đều không hoàn toàn do vị thượng thư này. Sau khi thảo luận hai ngày, triều đình thật sự giao trách nhiệm nghị hòa cho ông.
Sau đó tổng động viên toàn Hắc Thủy đóng góp, vì cống phẩm hằng năm gần như lại tăng lên gấp bội. Thế nhưng suy xét đến tình cảnh của Vũ Triều, người Liêu đồng ý nếu tiền bạc vải vóc không đủ có thể thay thế bằng gốm sứ, trân châu. Giờ đây hòa ước Thiền Uyên đã được mười hai năm, Liêu quốc trở nên hưng thịnh, nhu cầu đối với những vật phẩm này cũng nhiều hơn. Sau khi đàm phán đạt thành, tuy lúc ấy các quan viên khác không có ý truy tội ông, nhưng Tần Tự Nguyên đã tâm tàn ý lạnh, nhận hết tránh nhiệm về thất bại trong trận chiến và trách nhiệm nghị hòa. Sau khi ngồi xong một tháng trong thiên lao, ông buồn bã từ quan ra đi, cũng không trở về quê cũ mà chỉ nói : "Ta đã mang tiếng xấu ngàn đời, không còn mặt mũi về quê quán gặp mọi người." Rồi ẩn cư ở Giang Ninh. Cho đến hôm nay vẫn chưa rời khỏi.
-... Cho dù triều đình có thật sự mời sư phụ nhận lại chức, nhưng với tâm tính của người trong mấy năm gần đây…chắc sẽ không xuất thế đâu.
Tống Mậu nghĩ đến rồi lắc đầu, trong xe yên lặng chốc lát, Tống Khai bỗng nghĩ ra điều gì, nhỏ giọng nói :
- Lão gia, nghe nói Tần công năm đó rất có khả năng, nhiều lúc làm việc không câu nệ tiểu tiết, nhưng xưa này chưa ai dám dùng việc đó để phê bình ông ấy. Những năm gần đây, Kim Liêu tranh đấu không ngừng, tiểu nhân nghe một vài người nói : chuyện hòa ước Hắc Thủy là do năm đó triều đình nhìn thấy Kim quốc ngày càng hưng thịnh, lại nhiều lần xin được buôn bán với Liêu quốc không thành, vậy nên trù tính lấy một lượng lớn hàng quý hiếm làm mồi nhử, dẫn động hai nước tranh đấu. Trước hòa ước Hắc Thủy vài năm, giữa hai nướcTống Kim đều ngầm có trao đổi hàng hóa. Sau hiệp định Hắc Thủy sáu năm trước, triều đình không chỉ tiến cống Liêu quốc mà còn lén lút đưa đi một lượng lớn đồ sứ quý báu, thậm chí là son phấn đến Kim quốc. Có người nói, triều đình còn tuyển chọn một số đồ vật trong cung để tặng ra ngoài. Đến năm thứ hai, phân nửa.."
Tống Mậu nhíu mày:
- Việc này ngươi nghe ai nói?
- Trong nhà Tứ thiếu gia từng có lần đàm luận với người ta về việc này, đây là suy đoán của riêng bản thân Tứ thiếu gia...
- Lão tứ!
Tống Mậu thở dài.
- Lấy nguồn lực của cả quốc gia để châm ngòi một canh bạc lớn . Cách nghĩ này thực sự quá hoang đường, không lo làm việc đàng hoàng, cả ngày chỉ biết ngồi đoán mò... Nhưng dù việc này là đúng hay sai cũng không được nói với người khác đấy
- Tiểu nhân hiểu rõ.
Trong lúc nói chuyện, xe ngựa cũng đã đến nơi. Thật ra Tống Mậu và Tần Tự Nguyên không phải là quan hệ thầy trò. Chỉ là năm đó Tần Tự Nguyên quản lý Bộ Lại, có ít quan hệ với Tống Mậu. Sau khi đối phương từ chức, vì hòa ước Hắc Thủy nên không nhiều người tiếp tục qua lại với Tần Tự Nguyên, nhưng chỉ cần tới Giang Ninh Tống Mậu đều luôn lấy thân phận đệ tử đến đây một chuyến.
Theo quan niệm sống của y, mấy thứ thêu hoa dệt gấm không bằng giúp người khi hoạn nạn. Hai người con trai Tần Tự Nguyên hiện nay ở trong quan trường, tuy chức nhỏ hơn tứ phẩm nhưng Tần Tự Nguyên ngày đó đã gánh tội thay cả một nhóm người. Có ông sau lưng, tương lai bọn họ nhất định sẽ được trọng dụng, đặc biệt trong tình huống hiện nay, vài năm nữa việc Tần Tự Nguyên phục chức cũng không phải là chuyện không có khả năng.
Sau khi ẩn cư GiangNinh, Tần Tự Nguyên sống đạm bạc trong một cái thư hương tiểu viện đơn sơ. Tống Mậu dùng thân phận đệ tử đưa danh thiếp, sau một lát liền được mời vào. Khi y tiến vào mới nhận ra trong này đang có một vị khách khác. Người này ăn mặc cầu kỳ, tuy Tống Mậu chưa bao giờ gặp qua nhưng y đoán thân phận của người này chắc không tầm thường. Sau khi Tần Tự Nguyên giới thiệu, Tống Mậu mới biết được thận phận của đối phương.
Thành Quốc phò mã công chúa - Khang Hiền, Khang Minh Doãn. Người này mặc dù trong triều đình không lớn, nhưng ông là dượng của đương kim thánh thượng, ở trong giới nhà nho lại rất có danh tiếng. Nếu có thể làm quen, đối với con đường làm quan của Tống Mậu tất nhiêu là có nhiều trợ giúp. Tống Mậu liền vội vàng lấy lễ học trò chào hỏi.
Trước đây Tần lão và người học trò này cũng không có nhiều quan hệ, nhưng mấy năm gần đây Tống mậu đều đến thăm, đương nhiên cũng thân thiết hơn một chút. Tần Tự Nguyên và Khang Hiền đang thưởng thức tranh chữ, vừa lúc gặp Tống Mậu tới liền kéo vào xem cùng. Tống Mậu được sủng ái mà lo(3), tuy y có chút tài hoa nhưng so với hai người này vẫn còn kém rất nhiều, không dám nói xen vào, chỉ đứng một bên kính cẩn nghe hai người đàm đạo, thỉnh thoảng được hỏi đến Tống Mậu mới mở miệng trả lời. Trong lòng y lúc này đang suy nghĩ :
“Qua mấy ngày nữa có lẽ nên đến thăm phủ thành quốc Công Chúa một chuyến .”
Đang lúc này, có tiếng bước chân ở ngoài truyền vào, sau đó lại nghe thấy giọng tiểu thiếp của Tần công là Vân Nương vang lên:
- Bọn họ đang ở thư phòng xem tranh, công tử lúc này đi vào là thấy... A, đây là...
Tần lão và Khang Hiền đang nghiên cứu một cuộn tranh dài, Khang Hiền vừa chăm chú nhìn vừa thuận miệng nói:
- Hắn tới rồi, không biết có vật nào đáng để lão phu giật mình không …
Tần lão cười cười. Tiếp đó, có người đẩy ra cửa phòng đang khép hờ đi vào.
Người này và khang, Tần hai người rất quen thuộc, y mặc trường bào màu xanh, trên tay mang theo một cái hũ. Điều làm Tống Mậu giật mình chính là, dáng vẻ người này chỉ khoảng hai mươi tuổi. Người ấy tiến tới, tươi cười đang muốn lên tiếng nói chuyện thì thấy Tống Mậu nên cũng hơi ngẩn người. Tống Mậu đoán người này chắc là con cháu của hai người khang, Tần. Y đang muốn tự giới thiệu, Tần lão đã mở miệng :
- Ha ha, Lập Hằng tới rồi, làm quen với nhau một chút, vị này là đệ tử của lão phu trước đây, Tống Mậu - Tống Dư Phồn...
Người trẻ tuổi kia vừa cười vừa chắp tay:
- Tống huynh, rất hân hạnh.
Sau đó Tống Mậu nghe Tần lão nói:
- Dư Phồn, đây là người bạn trẻ của ta và Minh công...
- Ninh Nghị, Ninh Lập Hằng.
khóe mắt Tống Mậu hơi giật, lập tức nở nụ cười chất phác:
- Ninh công tử... Chẳng lẽ là người sáng tác bài “Minh Nguyệt khi nào có” Ninh Nghị, Ninh Lập Hằng? Ha ha, nghe danh đã lâu.
Hàn huyên vài câu, sau đó Khang Hiền tự nhiên hướng Ninh Nghị mở lời.
- Vừa rồi nói có đồ vật tốt đem tới, chẳng lẽ là đồ bên trong cái hũ này?
- Ha ha, dĩ nhiên.
Ninh Nghị đem cái hũ đó đặt trên bàn :
- Đúng lúc có Tống huynh ở đây, hôm nay chúng ta cùng nếm thử trứng muối này nhé.
Khang Hiền hơi sững sờ, sau đó tựa hồ có chút dở khóc dở cười, lắc đầu nói :
- Vừa rồi lão phu còn tưởng sẽ gặp được cái gì kỳ vật, không ngờ chỉ là chút thức ăn. Ninh Nghị tiểu tử này, không phải lão phu khoe khoang, nhưng thiên hạ ngày nay những món điểm tâm lão phu chưa từng nếm qua thật không nhiều, ngươi hôm nay sợ là muốn xấu mặt rồi... Ồ, nhìn hình như là trứng vịt muối, tuy hơi khác nhưng đem nó bóc ra thì vẫn là trứng vịt muối mà thôi, chẳng lẽ lại có thể bóc ra đóa hoa hay sao.
Ninh Nghị cười phá lên :
- Vậy bóc ra đóa hoa cho ông xem...
Tống Mậu đối với trứng ngọt trứng mặn không có nhiều hứng thú, hiện nay y nắm giữ Tri châu, nhưng trước mặt hai người này vẫn luôn giữ ý tứ. Lúc này nhìn thấy mấy người nói cười, lại thấy vị tiểu thiếp Vân nương từ bên ngoài bưng vào một bồn nước sạch và mấy bộ bát đũa. Nhìn có vẻ rất quen thuộc đối với Ninh Nghị. Nghĩ đến cảnh hôm nay chứng kiến ở tàng thư lâu, trong lòng vẫn còn chấn động không ngừng...
-----------------------------------
(1) Hòa ước Hắc Thủy: chưa tìm được chú thích.
(2)Hòa ước Thiền Uyên: Mùa đông năm 1004, quân Liêu xâm phạm bờ cõi Đại Tống, bao vây Doanh Châu ở Hà Bắc rồi mau chóng tiến quân tới tấn công Biện Châu, Thiền Châu, triều đình kinh hãi, phái chủ hòa là bọn Vương Khâm Nhược, Trần Nghiêu Sưu chủ trương thiên đô, riêng Khấu Chuẩn lại chủ trương Chân Tông lâm trận nghênh chiến, phản đối dời đô về phía nam. Tháng 11, Chân Tông tới ngự giá thân chinh ở Thiền Châu (nay là Bộc Dương, Hà Nam). Khấu Chuẩn dùng kế rước vua đứng trên cửa lầu bắc thành Thiền Châu dùng lời lẽ khích lệ đốc chiến, binh sĩ xa gần hô vang như sấm, khí thế gấp bội.Tướng Tống Trương Hoàn Xạ giết chết Chủ Soái quân Liêu là Thát Lãm. Sau đó hai bên thỏa thuận ký minh ước Tống - Liêu ở Thiền Uyên mà sử gọi là Hòa ước Thiền Uyên, buộc quân Khiết Đan
phải lui về phương bắc.
(3) Nguyên văn là thụ sủng nhược kinh: Nôm na là được yêu quá mà sợ.
Từ lúc Tống Mậu ly khai đến giờ, Tô Văn Hưng liền một mực chờ đến tối.
Sở dĩ tâm trạng Tô Văn Hưng cấp bách như vậy cũng không phải bởi bản thân hắn. Mà vì trước đó, hắn đã lỡ khoác lác với bạn bè huynh đệ rằng: Chỉ cần cậu của hắn đến, chắc chắn có thể đem bộ mặt thật của tên văn sĩ mua danh chuộc tiếng – Ninh Nghị vạch trần. Đây là lý do tại sao ngay khi thấy Tống Mậu ở Tàng Thư lâu lớn tiếng khen Ninh Nghị, Tô Văn Hưng liền vội vàng chạy đến dò hỏi.
- Ta thấy cậu của ngươi chắc là không muốn tham gia vào chuyện này, ngươi không nghe thấy ở Tàng Thư Lâu y đã nói gì sao…lúc nói những lời đó... rõ làng y còn chưa biết Ninh Nghị chính là lão sư. Lời đã nói ra không thể thu trở về, y lỡ khen người khác là đại tài nên giờ cũng không thể làm khác. Lão Ngũ ngươi cũng đừng dọa người… Hừ, thật không hiểu cái tên Ninh Nghị này đến cùng là đã làm gì mà luôn làm người khác phải kinh ngạc. Đừng nói kiếp trước hắn là một kẻ lừa bịp chuyên nghiệp nha...
Trời đã xế chiều, vài tên nam tử trẻ tuổi ngồi tán gẫu trong lương đình(1) ở nội viện. Nhóm người này coi như đều là người của nhị phòng Tô gia...Lại nói, nếu Tống Mậu không đến, lúc này Tô Văn Hưng cũng không thể trở thành trung tâm của bọn hắn. Bình thường, họ gọi đây là chia sẻ lợi ích, là đồng minh, nhưng trên thực tế đây chẳng qua là một đám bạn bè ăn chơi trác táng. Bởi vì có quan hệ thân thích nên mới gần gũi hơn một chút.
Cùng là người nhị phòng Tô Gia nên được che chở kiếm chỗ tốt, ăn chơi lêu lỏng. Ngoài việc giả dạng tài tử đi trêu hoa ghẹo nguyệt, bọn hắn ít nhiều cũng lo lắng cho vận mệnh của nhị phòng trong tương lai. Dựa theo tỉ lệ mà nói, tuy Tô Đàn Nhi tỏ vẻ thấu đáo mọi việc, đồng thời có tư thái mạnh mẽ làm cho phần lớn thế hệ trẻ tuổi của Tô gia bảo trì trung lập. Thế nhưng nếu thật sự so sánh, thì Tô Đàn Nhi cuối cùng cũng là phận nữ, phần đông mọi người vẫn đứng về phía nhị phòng hoặc tam phòng. Đương nhiên, những người này đứng về phía ai cũng không có bao nhiêu ý nghĩa. Hiện nay, tam phòng Tô Gia trên cơ bản chưa có địa vị gì, một khi thật sự tranh đấu, bọn họ cùng lắm là chỉ phô trương thanh thế mà thôi.
Đương nhiên, trước khi trở thành thành viên quan trọng của Tô gia, bọn hắn có thể giở vài trò tiểu xảo nho nhỏ để đả kích một chút khí thế của đối phương. Với đám trẻ tuổi rảnh rỗi không làm gì là giả dạng tài tử đến thanh lâu uống rượu này, người bỗng nhiên có được danh tiếng – thứ mà bọn họ muốn cũng không thể có được - đồng thời còn là phu quân của Tô Đàn Nhi, tất nhiên nhìn thế nào cũng thấy gai mắt.
Nếu bọn hắn có danh khí như vậy, mấy gian phòng tốt nhất trên sông Tần Hoài kia có cái nào là không thể đi. Vậy mà cái thằng này ngay cả thanh lâu cũng không đi, thật quá lãng phí. Đã thế, trên cơ bản cái thanh danh này của hắn còn là giả… Quả thật không thể nhịn được.
Nhưng oán hận thì mặc kệ oán hận, bình thường gặp nhau trợn mắt một cái cũng chẳng được gì, nếu thật sự muốn đả kích y sợ là rất khó. Khi Ninh nghị nói với Tô thái công rằng cái bài hát kia không phải do mình làm, Tô Trọng Kham và Tô Vân Phương cũng ở đó nên đều biết chuyện này. Nhưng Tô thái công đã xuống nghiêm lệnh không được truyền ra ngoài, còn ai dám lấy thân phận Tô gia đi chứng minh việc này? Lặng lẽ thả ra vài lời đồn cũng được, nhưng có mấy người đi tin lời đồn? Ở trong nhà cũng không có lời giải thích rõ ràng, người ta đã sớm tự thừa nhận! Người này thật sự rất là thông minh, không chút sợ hãi, hết lần này đến lần khác làm nhiều người lầm tuởng y cố ý giấu dốt.
Bọn hắn là người của Tô Gia, không thể chạy ra ngoài vì đại nghĩa diệt thân, ở trong nhà cũng không thể đích thân đi tố cáo, cục tức này khó mà nuốt trôi được. Lần này Tống Mậu đến chính là thời điểm tốt nhất, y ở tận Tri Châu nên không biết rõ việc này. Chỉ cần y quang minh chính đại vạch trần việc Ninh Nghị mua danh chuộc tiếng, Tô thái công cũng không thể làm khó một người không hiểu rõ như y. Mà đến khi tin tức truyền ra, bọn hắn chỉ cần tỏ ra dứt khoát phân rõ giới tuyến với đối phương. Nói không chừng, tương lai đến thanh lâu còn có thể than thở với mỹ nhân nào đó như:
- Phu quân của nhị tỷ ta thật là, lúc trước ta còn tưởng hắn là người tài giỏi, ai ngờ...ài...
Bởi thế khi Tống Mậu vừa đến, sau khi bàn luận một phen bọn hắn liền xúm lại bảo Tô Văn Hưng vào nói chuyện. Trước nay Tống Mậu rất yêu quý Tô Văn Hưng, việc này mọi người đều biết. Sau khi nói chuyện với Tống Mậu xong, Tô Văn Hưng liền đi ra kiêu ngạo nói:
- Xong!
Không lâu sau trong tàng thư lâu, thấy cảnh Tống Mậu lớn tiếng khen Ninh Nghị, bọn họ liền xì mũi coi thương Tô Văn Hưng. Dù sao, Tống Mậu từ trước đến giờ nổi danh là người trung hậu cương trực, lúc ở Tàng Thư Lâu tán dương Ninh Nghị từ đáy lòng làm kế hoạch của bọn họ nhìn chung là đi tong.
- Các người thì biết gì, lúc đó Ninh Nghị không có ở hiện trường, muốn kiếm chuyện với hắn thì biết nói gì nào? chẳng lẽ nói hắn dạy học không tốt? Đây là cậu ta mượn hoa hiến phật, đầu tiên cho hắn ít chỗ tốt, đợi đến lúc hắn trở về không cảnh giác, trong bữa tiệc tối nay sẽ khảo nghiệm hắn một phen. Hắn muốn từ chối cũng không được.
Sau khi từ phòng cậu đi ra, Tô Văn Hưng nhớ về lời Tống Mậu, cảm thấy được thâm ý sâu sắc, tức thì hiểu rõ ở trong lòng. Ra sức giải thích với mọi người một phen, chẳng qua lúc này đã chạng vạng tối, cũng có đôi người hoài nghi nhưng cuối cùng bọn họ vẫn còn phần nào tin tưởng Tô Văn Hưng.
- Chuyện này đối với cậu của Văn Hưng dễ như trở bàn tay, y không giúp Văn Hưng thì giúp ai? Văn Điền ngươi không cần lo lắng nhiều.
- Muốn vạch trần Ninh Nghị, đầu tiên phải tiếp cận hắn, khen ngợi hắn. Đợi đến buổi tiệc tối nay mặc sức dò hỏi một chút, bản chất đối phương sẽ bị lộ ra ngay. Trước đây, ở bên ngoài có mấy vị tài tử mở yến tiệc muốn mời Ninh Nghị tham dự, hắn đều qua loa vài câu rồi từ chối, đó không phải là tại vì không quen biết hay sao. Lúc nãy Tri Châu đại nhân lên tiếng cổ vũ, hắn vô luận như thế nào đều phải tỏ vẻ thân cận một chút, khi đó là lúc ra đòn sát thủ. Văn Điền, suy nghĩ của Tri Châu đại nhân làm sao có thể đơn giản giống như ngươi được.
Nói ra những lời này chính là lão nhị trong nhóm, Tô Văn Khuê. Tuy giáng vẻ hơi gầy yếu nhưng có chút tài hoa, hắn xem tiểu thuyết thoại bản nhiều quá, còn tưởng mình giống như Gia Cát Lượng. Gặp chuyện lớn nhỏ gì cũng nêu lên mấy điểm mấu chốt, thế nên lời nói hắn có sức thuyết phục hơn Tô Văn Hưng nhiều. Lúc này lên tiếng làm Tô Văn Điền đang hơi buồn bực cũng xấu hổ nở nụ cười.
- Ha ha, ta cũng vì nghe mọi người trong nhà thường ca tụng tên Ninh Nghị kia có nhiều tài hoa, nên cảm thấy lo lắng thôi.
- Tài hoa cái gì, chúng ta đã điều tra qua, hắn chẳng qua chỉ là một tên mọt sách mà thôi.
Tô Văn Khuê hơi nhíu mày nói:
-Theo ta thấy, những hành động của Ninh Nghị đều do nhị muội sau lưng thao túng. Đến cuối buổi tiệc tối hôm nay, nếu Tri Châu đại nhân trực tiếp truy hỏi, nhị muội hẳn sẽ mở miệng giải nguy, hoặc là nói Ninh Nghị mang bệnh trong người, hoặc là làm ra vài viêc gì đó khác. Tri Châu đại nhân không phải là người dễ lừa gạt, chúng ta lúc đó lại ở bên cạnh thêm dầu vào lửa làm tên Ninh Nghị kia không xuống đài được. Tóm lại lần này vạch trần được hắn, tương lai có thể ở trước mặt mọi người cùng hắn phân rõ giới hạn. Đến lúc đó có thể danh chính ngôn thuận hạ bệ con cờ này của nhị muội
Mọi người vôi vàng gật đầu, trao đổi vài câu, Tô Văn Điền hỏi:
- Văn hưng, không biết chiều nay Tri Châu đại nhân đi đâu vậy, nếu là bị người khác mời ở lại dùng bữa, sợ là sẽ bỏ lỡ cơ hội này.
Tô Văn Hưng lắc đầu:
- Ta cũng không rõ lắm, chắc là đi thăm viếng vị sư phụ nào đó thôi.
- Vậy người kia chắc hẳn cũng là một đại nhân vật...
Văn điền cười nói :
- Văn hưng, ngươi xem nếu có một ngày y có thể mang chúng ta cùng đi, vậy thật là tốt biết bao? Nếu được chỉ điểm mấy câu…
- Hừ, Văn Điền ngươi ngày thường không chịu chuyên tâm đọc sách, người ta chỉ điểm vài câu ngươi có thể hiểu sao?
- Mấy vị tiên sinh trong Dự Sơn Thư Viện đều là người tài trí tầm thường, ta chuyên tâm đọc sách phỏng có tác dụng gì? Mấy đại nhân vật kia dĩ nhiên là khác biệt rồi. Nhớ tới trước đây, Tô Văn Điền ta từng làm một bài thơ khiến cho mấy bóng hồng của Nghênh Xuân Lâu khen ngợi không dứt. Nếu được những nhân vật lớn kia chỉ điểm thêm, tất nhiên có thể đại công cáo thành...
Ngày thường Tô Văn Điền vốn ngu ngốc, hết lần này tới lần khác tự cho mình có tài văn chương. Khi đến lầu xanh vui chơi thường thích ra vẻ tài tử, nếu không phải vì hắn có nhiều tiền, sợ là chẳng ai thèm để ý đến. Bọn họ thầm mắng một câu “ngu đần”, rồi cũng chẳng buồn bàn cãi thêm. Lát sau, một tên người hầu chạy đến báo tin, Tống Mậu đã về.
-... Tri châu đại nhân và cái tên Ninh Nghị kia cùng nhau trở về. Hai người nhìn giống như quen biết đã lâu, nói chuyện rất vui vẻ.
- Nên là như vậy.
Tô Văn Khuê đứng lên, sắc mặt trầm tĩnh như nước, vỗ quạt xếp vào tay.
- Tri Châu đại nhân đã bắt đầu xuất chiêu. Bằng không với thân phận ở rể của Ninh Nghị, lại là vãn bối, dù cho có chút tài hoa, Tri Châu đại nhân cũng không cần tỏ ra thái độ như vậy. Chuyện tối nay sẽ không thể khác được. Mọi người chuẩn bị đi.
Bên trong lương đình, bóng dáng người kia trông có vẻ hờ hững cao ngạo làm sao, bày mưu tính kế giống như mọi thứ trên thế gian đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Mấy người bọn hắn đều vì thế mà phục lăn, dồn dập đồng ý, chiến ý dâng trào.
OoOoO
Từ bên ngoài trở về, Ninh Nghị hiển nhiên không biết trong nhà có một đám người đang ngấm ngầm bày mưu tính kế nhằm hãm hại hắn. Ở Tần phủ, khi biết mình có quan hệ thân thích với Tống Mậu, Ninh Nghị hơi giật mình, nhưng sau đó liền điều chỉnh bình thưởng trở lại, chỉ là chuyển cách xưng hô từ Tống huynh thành Tống thúc mà thôi.
Tống Mậu nhìn có vẻ chất phác nhưng thực ra rất khôn khéo. Đối với Ninh Nghị, có quan hệ với những người khôn khéo thì không có áp lực gì, đặc biệt là khi đã hiểu rõ tình huống của đối phương. Chỉ là sau khi về đến Tô phủ, vài việc khác lại làm hắn cảm thấy hơi bất ngờ.
Những người chứng kiến hắn cùng Tống Mậu về Tô phủ hẳn không nhiều, đây cũng không phải việc gì lớn, hai người đi đến cửa phủ liền mỗi người mỗi ngã. Ninh Nghị mang theo hũ trứng muối, một mạch đi thẳng về hậu viện. Không lâu sau, khi đến giữa đường liền thấy tiểu Thiền đang đứng đợi. Tiểu Nha đầu hẳn đã đợi hồi lâu. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhìn thấy hắn liền gọi một tiếng “Cô gia” rồi cười chạy đến, thoạt nhìn có chút phấn khích.
- Ha ha, hôm nay không có việc gì sao? Đúng rồi, cho muội cái này...
Tiểu Thiền là người gần gũi với hắn nhất trong Tô phủ. Trông thấy nàng, tất nhiên là phải có một quả. Giỏ trứng vừa mới đưa lên, đang quơ quơ vài cái đã bị Tiểu Thiền ôm vào trong lòng. Nàng đầu óc đơn giản, chắc cho rằng Ninh Nghị bảo nàng cầm giúp đồ vật này.
- Cô gia …cô gia, huynh nghe ta nói nào, huynh hôm nay rất là nổi tiếng đấy.
- Ừm.
Ninh Nghị đã sớm đoán trước nến không có bao nhiêu ngạc nhiên.
- Ta biết, là việc khảo thí ở Tàng Thư lâu đúng không, bọn Hắc tử như thế nào rồi? Lão thái công khen bọn chúng như vậy, tiểu Thiền ngươi cảm thấy ta làm tiên sinh ra sao? khen bọn hắn hơn phân nửa là khen ta đó.
- Đúng, đúng!
Tiểu Thiền ra sức gật đầu, vì danh khí Ninh Nghị mà vui mừng :
- Ngoài chuyện ở Tàng Thư Lâu còn có chuyện khác nữa. cô gia thật lợi hại, một câu nói liền có thể giúp tiểu thư đạt thành thỏa thuận với Hạ gia… Đáng tiếc, Tiểu Thiền lúc đó đang theo tiểu thư ngắm cảnh tuyết, không thấy được biểu tình của Hạ lão gia lúc nói chuyện với cô gia, nhất định rất là thú vị nha … Hôm nay, tiểu thư nè, Biểu tiểu thư nè, Tịch chưỡng quỹ nè, lúc nghe thấy việc này đều nhịn không được mà kinh ngạc, chỉ có tiểu Thiền là không cảm thấy kỳ quái … Chỉ là cô gia cái gì cũng biết, thật quá lợi hại. Nghe nói, lúc nào sẽ đến gặp tiểu thư …
Trong hoa tuyết bay lượn xung quanh, Thiền nhi như con gà mẹ nhỏ bé ôm lấy đàn con của mình, vừa đi vừa ríu rít không ngừng. Ninh Nghị trầm mặc nghe một lát, sau đó mới thở dài một hơi.
- Tiểu Thiền, đến cùng là việc gì liên quan đến Hạ gia, có thể nói lại một lần từ đầu tới đuôi cho ta nghe được không.
Chuế Tế (Ở Rể) Tác giả: Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
Quyển 1: Gió sớm Giang Ninh
-----oo0oo-----
Chương 32: Bước đầu tiên (thượng)
Dịch: Dịch: Zairaikun
Biên tập: Romeo
Nguồn: TTV
Đám đông náo nhiệt ồn ào, ánh lửa trong đêm soi sáng Tô phủ, ngói xanh cong cong tô vẽ mái hiên tòa nhà. Hoa tuyết nhẹ rơi liền bị sức nóng không khí cuốn phăng hoặc hòa tan đi mất.
Dạ tiệc hôm nay đã bắt đầu, trên hành làng kéo dài bên cạnh khu nhà chính bài trí hai mươi sáu cái bàn tròn đủ quy cách, nhân số hơn hai trăm người, thế nhưng đây cũng chỉ là một bữa tiệc tối mùa đông bình thường của Tô phủ. Mấy mùa khác thì ít hơn, nhưng càng gần đến cuối năm, tần suất yến hội càng trở nên dày đặc.
Chủ hệ ba phòng của Tô phủ có rất nhiều bà con thân thích, một ít nguyên lão và chưởng quỹ làm việc cho Tô gia cũng đã vào ghế. Bàn tròn ở trung tâm đương nhiên là dành cho Tô thái công, Tống Mậu và các lão nhân cùng thế hệ, thêm vào mấy vị chủ nhà là Tô Bá Dung, Tô Trọng Kham. Mấy bàn bố trí lân cận cũng có chủ ý nhất định, là dành cho những người có cống hiến quan trọng đối với Tô gia, ví như trưởng thư viện Dự Sơn Tô Sùng Hoa, đại chưởng quỷ quản lý tài sản Tô Vân Tùng và một số chưởng quỹ khác nữa. Dù là trực hệ thuộc ba phòng thì vẫn chỉ những quản sự chân chính mới có địa vị ngồi vào mấy chỗ này.
Nếu Tịch Quân Dụng được mời tới đại để cũng là ngồi vào đây.
Về phần Tô Đàn Nhi, bây giờ tuy nàng quản lý rất nhiều việc của phòng lớn, nhưng dù sao cũng là phận nữ nhi nên không thể có chính danh, đành ngồi với Ninh Nghị ở một cái bàn xa hơn. Hai người không trò chuyện nhiều,vẻ mặt cũng bình thường nhưng suy tư trong lòng thế nào thì rất khó nói.
Bắt đầu từ những bàn này, mọi người ngồi đã không cần câu nệ quá nhiều quy củ. Tại một cái bàn vuông phía sau, Tô Văn Hưng, Tô Văn Khuê ngồi chung một chỗ, thỉnh thoảng tâm mang ý xấu nhìn sang bên bày.
Lúc này Tô Đàn Nhi và Ninh Nghị không thể ngờ, trong một buổi tiệc bình thường như vậy lại có người mang tâm tư này kia chú ý tới bon họ, đồng thời mãi đến cuối tâm tư kia vẫn không thả lỏng.
- Tý nữa nhắc chắn mấy vị Tống tri châu sẽ đi qua đó để tán dương gã Ninh Nghị kia. Một khi Tống tri châu mở lời, mọi người phải lập tức để ý mà mở màn trò hay.
Trong chuyện này, Tô Văn Khuê tự nhận nhìn không thấu, đặc biệt là trong mấy đoạn đàm luận lúc đầu, Tống Mậu có nhắc đến Ninh Nghị một lần. Sau khi nói phương pháp dạy học của gã, ý nghĩ này càng thêm chắc chắn. Khi yến tiệc đã bắt đầu được một lúc, các bàn xung quanh cũng bắt đầu sôi nổi. Sau một lúc nữa, Tống Mậu cầm lấy ly cùng với Tô Trọng Kham đi chúc rượu mấy bàn xung quanh.
Với thân phận tri châu của Tống Mậu, nếu ngồi yên tại vị trí trung tâm thì cũng chẳng sao cả, nhưng y trước nay chu đáo, không vì cái chức tri châu mà tự mãn mà luôn đặt bản thân vào vị trí như người nhà của Tô gia. Việc tự mình đến bắt chuyện mấy bàn lân cận như thế xem ra là vô cùng nể mặt mọi người. Sau đó y bỗng vô tình hướng qua Tô Đàn Nhi và Ninh Nghị bên này, trông thấy liền nói mấy câu:
- Tô gia có hai người Đàn Nhi và Lập Hằng...
- Ta qua...
Tô Văn Hưng cầm lấy một ly rượu đi đến, vừa tới gần thì thấy Tống Mậu và Tô Trọng Kham xoay người đi. Hắn ngẩn người, đành quay đầu trở về.
- Thế nào rồi...
- Không biết nữa, cậu chỉ thuận miệng nói vài câu...
- Với thân phận tri châu của đại nhân vốn không nên nhiều lời, có thể ông ấy cảm thấy thời cơ vẫn chưa tới chăng.
Nét mặt Tô Văn Khuê âm trầm suy nghĩ một chút.
- Có lẽ phải đợi đến khi nhị muội và Ninh Nghị qua chúc rượu xong mới hỏi mấy câu để khảo nghiệm hắn.
Ánh lửa bập bùng, Yến hội vẫn ồn ào tiếp diễn, bóng người qua lại, mấy đứa nhỏ đùa giỡn, tiệc rượu ăn uống linh đình. Ngược lại những người trong lòng có chuyện thì lại chẳng có tâm tình ăn uống. Chốc lát sau Tô Đàn Nhi và Ninh Nghị đứng lên, bọn hắn cũng cầm ly rượu lẩn vào đám đông tiến gần lại bàn bên kia. Tô Đàn Nhi và Ninh Nghị kính rượu xong trở về, Tô Văn Hưng và Tô Văn Khuê cũng nghi hoặc quay về, hết nhìn Ninh Nghị lại nhòm sang Tống Mậu, chớp chớp mắt rồi lại bàn luận một trận. Không lâu sau cặp Tô Đàn Nhi và Ninh Nghị đứng trò chuyện với Tống Mậu gần đó, Tô Văn Khuê đẩy đẩy Tô Văn Hưng, Tô Văn Hưng tiến tới...rồi lại cầm ly rượu quay về...
Tiệc rượu dần dần tàn.
Nếu dựa theo quy củ nghiêm ngặt, phải đợi sau khi lão thái công rời đi mấy người còn lại mới được phép ra về, thế nhưng lão thái công vui thích ở lại trò chuyện với các bạn hữu, cảnh tượng rất náo nhiệt. Nhìn thời gian cũng khá khuya rồi liền cười phất tay:
- Ai có việc, ăn no uống say rồi thì tự tản đi, tản đi, ha ha.
Vốn mấy cậu nhóc hiếu động cũng đã bắt đầu ngủ gật, có người uống say nôn mửa nằm nhoài trên bàn. Lão thái công nói lời này xong, bầu không khí càng trở nên thoái mái, có người rời khỏi, cũng có người nán lại bàn lão thái công vấn an người, tán gẫu đôi câu chuyện. Đám người Tô Văn Khuê sắc mặt u ám tàn tạ. Bởi vì Tống Mậu tới đây nên Tô Văn Hưng khoác lác hết mấy ngày nay, lúc này không còn chút mặt mũi nào nữa. Hôm nay có muốn liều cũng không liều nổi.
- Cái gì, đừng có giỡn nhé.
- Cậu ngươi ngay từ ban đầu đã không có ý định khảo thí gì hắn...
- Bảo án binh để cậu ngươi giúp, biết vậy nói thẳng ra không phải là xong rồi sao, lúc đó còn nói cái gì mà tối nay nhất định sẽ...
Bên kia Tống Mậu đã đứng dậy, dường như đang cười nói đại loại như: “Tửu lượng không đủ...” Đại khái là muốn cáo từ, Tô Đàn Nhi và Ninh Nghị cũng đang chào hỏi lão thái công. Lúc Tống Mậu chuẩn bị đi qua cũng là lúc Đàn Nhi và Ninh nghị bắt đầu quay người muốn đi. Sắc mặt Tô Văn Hưng đen kịt, đột nhiên đứng bật dậy:
- Chờ một chút!
Thanh âm ồn ào trong nháy mắt bị lời kia át xuống, sau đó lại bắt đầu lớn trở lại, nhưng cũng có nhiều người đã chú ý tới hắn. Dĩ nhiên Tống Mậu không biết những lời kia là nói với mình, y đứng ở cửa vào thoáng nhìn sang. Đàn Nhi và Ninh Nghị cũng nghi hoặc nhìn, sau khi trông xung quanh rồi quay người tiếp tục rời đi. Lão thái công nghiêng đầu nhìn Tô Văn Hưng, chớp chớp mắt.
- Ồ, Văn Hưng hả, mấy đứa nói gì bên đó? có chuyện gì sao?
- Con...con...ơ...không có gì ạ...
Hắn nói câu này xong rồi hậm hực ngồi xuống.
Chỉ lát sau, hắn lại đứng dậy lần hai, chạy theo hướng Tống Mậu vừa ly khai.
o0o
Rời khỏi buổi tiệc trở về phòng, Tống Mậu uống một hớp trà tỉnh rượu đã chuẩn bị sẵn, sau đó rửa mặt lại.
Rượu uống cũng không nhiều, từng đó đối với y chỉ đủ để súc miệng. lúc này đầu óc vẫn tỉnh táo như cũ, y ngồi xuống bàn lấy ra quyển thiếp mời để một bên, sau đó mài mực, rút vài tờ giấy đặt lên, bút lông trên tay bày ra tư thế chuẩn bị viết, trong lòng thầm cân nhắc.
Thu hoạch hôm nay tương đối khá.
Nguyên bản hôm nay chỉ là đến bái phỏng Tần sư theo thông lệ, không có nhiều mong đợi. Đối với đạo làm quan của y vốn vẫn phải bái phỏng rất nhiều người, dù không biết sẽ đem lại kết quả gì nhưng tạo lập mối quan hệ tốt là điều đương nhiên. Vì tình thầy trò đối với Tần Tự Nguyên, y hoàn toàn không mong chờ gì, chỉ đơn giản là đánh một canh bạc, nếu ngày sau Tần công phục khởi tự nhiên sẽ nhớ tới mình một chút, còn nếu ông không thể phục khởi thì bản thân vẫn còn có liên hệ với hai con trai ông ấy. Mức độ qua lại này không tính là thân tình, nhưng chính y cũng chẳng ngờ ngày hôm nay sự thân tình đó ít nhiều đã tiến thêm một chút
Hôm nay bên trong Tần phủ, biểu hiện của Ninh Lập Hằng và hai vị lão nhân kia thực sự dọa y nhảy dựng lên. Thì ra không phải là con cháu lui tới, khó trách lúc Tần sư giới thiệu gã là người bạn nhỏ của ông và Minh công, trong lòng y chấn động liên hồi. Việc này cũng không tồi, sau khi y nói ra quan hệ của mình với Tô gia, thái độ của Tần sư đối với y có chút thay đổi, không còn thuần túy là quan hệ xã giao bình thường giữa sư phụ và đệ tử nữa. Loại quan hệ gần gũi này làm y rất thỏa mãn.
Đã thế, y còn nhận thức được Khang Hiền Khang Minh Doãn.
Tống Mậu nghĩ đến mấy chuyện này, trên tờ giấy đầu tiên viết xuống vài chữ: “Khang Công Minh duẫn tứ giám” rồi dừng bút. Nghĩ mấy ngày tới tính đi gặp Minh công, y cân nhắc lại từ ngữ trong tấm thiếp, sau đó tại cụm “tứ giám” hạ một chữ “đạo” thay thế cho chữ “tứ”. Từ “đạo giám” này thích hợp với phẩm hạnh các nhân vật lớn, là cách dùng trọng vọng của các học giả.(1)
Mấy từ ngữ này chỉ là tiểu tiết, nhưng lúc này thì y rất quan tâm đến chúng. Về chuyện Ninh Nghị có phải là kẻ mua danh chuộc tiếng hay không, sau khi trò chuyện cùng gã ở tần phủ mấy ý nghĩ đó đều bay biến hết. Nói một cách công bằng, với địa vị trước mắt của y thì không đến mức phải sợ Tần Tự Nguyên, cũng không ngại Khang Minh Doãn. Về phần quan hệ tương giao bình hòa giữa Ninh Nghị và hai người này, y cũng chẳng lấy gì làm sợ hãi. Nếu thực sự muốn, Ninh Nghị cũng chỉ là một tên tiểu nhân vật đối với y.
Nhưng cần gì chứ.
Dù sao nhị phòng tiếp quản Tô gia cũng tốt, mà cô bé Tô Đàn Nhi kia tiếp quản cũng tốt. Những thứ bản thân đạt được vẫn không có gì khác biệt, vậy thì cần gì chứ. Từ sau lúc kia, việc cần quyết định đã hoàn toàn rõ ràng. Tên Ninh Nghị này đến cùng có mua danh chuộc tiếng hay không đều tốt, mình vốn không cần thiết phải vạch trần gã, cũng chẳng nhất thiết phải dò xét gã làm cái gì.
Về chuyện cháu trai một lòng muốn làm đối phương mất mặt...Đó chỉ là chuyện nhỏ thôi. Nếu đã quyết định như vậy, y sẽ không quan tâm đến nữa.
Chốc lát sau, Tống Khai vào thông báo:
- Văn Hưng thiếu gia xin gặp.
Y gật gật đầu:
- Cho nó vào đi.
Ánh mắt chăm chú nhìn tờ giấy nằm phía trước, sau đó bắt đầu viết...
o0o
Gió tuyết thổi qua, cảnh tuyết trong đêm mang theo mấy phần cô tịch trống trải. Xa xa vọng tới tiếng chuông chùa ngân nga.
Yến hội nơi đó cơ bản cũng đã tàn, từ ban công lầu hai bên cạnh nhìn sang, ánh lửa đang chập chờn lụi tắt. Ninh Nghị đứng đó thơ thẩn nhìn ngắm ánh sáng lập lòe trong đại viện Tô gia. Chìm giữa màn tuyết, nhiều ngọn đèn từ những gian phòng bên trong tiểu lâu lung linh xao động, trông vô cùng có linh tính.
Tiếng bước chân vọng đến từ cầu thang bên kia, chưa cần nhìn gã đã biết là ai. Tiếng bước chân này với âm thanh tiểu Thiền thường đi gọi gã xuống không giống nhau, bước chân tiểu Thiền hoạt bát hơn, bước chân này thì thanh nhã và êm ái, có lẽ nói là ung dung và êm ái thì đúng hơn.
Nghiêng nghiêng đầu, bóng người áo trắng dần hiện lên trong tầm mắt. Gã chỉ nhìn thấy một góc áo lông chồn vì đang đứng sát một cây cột. Thân ảnh kia đi đến bên kia cột gỗ liền ngừng lại, đồng dạng tựa vào lan can nhìn ra ngoài sân.
Hai người cùng nhau lặng lẽ nhìn hồi lâu. Nghiêng đầu ngó qua là một cô nương xinh đẹp, trên mặt còn mang vài nét ngây ngô. Không lâu sau, rốt cuộc Tô Đàn Nhi cũng mở miệng:
- Tướng công thích đứng đây ngắm cảnh à.
- Không phải rất đẹp sao?
Ninh Nghị cười cười. Biết thời điểm ngửa bài của hai người đã đến.
..........
- Tướng công là một quái nhân.
- Hả?
-----------------------------
(1) Nguyên văn cũng chính là “duẫn tử giảm”, một cách mời bình dân viết trên thiệp. Sau khi chuyển thành “duẫn đạo giám” thì nâng lên thành trang trọng hơn.
Chuế Tế (Ở Rể) Tác giả: Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
Quyển 1: Gió sớm Giang Ninh
-----oo0oo-----
Chương 33: Bước đầu tiên (Hạ) (Phần đầu)
Dịch: Tà_
Biên tập: thuan0
Nguồn: TTV
- Tướng công là một quái nhân.
- Hả?
Hoa tuyết nhẹ rơi, phu thê hai người đứng bên cây cột nhìn ngắm những căn tiểu viện xung quanh. Tô Đàn Nhi hơi thấp đầu xuống quay đi, miệng khẽ nở nụ cười.
- Thực ra… Cũng không phải riêng tướng công kỳ quái đâu, hồi nhỏ Đàn Nhi cũng rất thích đứng trên lầu này nhìn ngắm mọi thứ. Tướng công có cảm thấy góc nhìn nơi này rất tuyệt không.
Nàng chìa tay chỉ ra phía xa.
- Đó là tiểu viện của cha mẹ… Nhị di nương… Chỗ của gia gia thì hơi khuất một chút… Bên kia là Tam thúc... Còn đèn lồng đó là chỗ của đám văn nhân.
Trong màn đêm Tô phủ, Tô Đàn Nhi chỉ chính xác từng chỗ một, thậm chí là từng bóng người cầm đèn lồng qua lại trong tiểu viện. Nàng chỉ như rất quen thuộc, rồi bỗng thoáng suy tư.
- Hồi nhỏ thiếp không ở chỗ này nhưng vẫn thường thích đến đây chơi, ngồi trên lầu nhìn tới nhìn lui. Mỗi lần bà vú tìm không thấy thiếp là liền chạy qua đây kiếm, thiếp ở trên này thấy bà tới thường trốn vào bên trong, hì hì, mỗi lần trốn một chỗ. Bà vú ngốc lắm, có một lần thiếp thay đổi chỗ trốn khiến bà tìm hoài không thấy, đứng ở bên ngoài gọi mãi...
- Mỗi lúc bà vú đi tìm đều nói là trời có gió lớn hoặc đã đến giờ ăn cơm rồi. Chắc tướng công không biết chứ hồi nhỏ thân thể của thiếp rất tốt, hóng gió chẳng khi nào sinh bệnh. Thiếp thích chạy tới chạy lui, đuổi đánh nhau như bọn con trai…nhưng sau này bọn họ không chơi với thiếp nữa. Về chuyện ăn cơm, đôi khi thiếp không cảm thấy đói, hỏi vú tại sao mà vú cũng chẳng biết. À, lúc mẫu thân sinh thiếp, phụ thân nói muốn có một bé trai để kế thừa gia nghiệp, nhưng rốt cuộc lại là bé gái. Người nói vậy cũng tốt, nhà có được một tiểu thư khuê các, nhưng thực ra thiếp thấy thiếp chẳng giống một tiểu thư khuê các gì cả.
Nàng ngẩng mặt lên cười, nụ cười vô cùng thuần khiết. Dù cho học vấn nàng không cao, nhưng bất kể dung mạo hay cử chỉ ít nhất cũng đều trên cái mức “giống một một tiểu thư khuê các”
- Cho nên về sau… Ừm, về sau khi thiếp có được một căn tiểu viện riêng của mình, thiếp liền mang theo tiểu Thiền các nàng về đây. Tướng công hẳn không biết lúc mới chuyển đến thiếp ở căn phòng bên này, bởi vì nó khá khuất tầm mắt. Thế nhưng một thời gian sau thiếp liền chuyển qua bên kia, tướng công có biết tại sao không?
- Muội không nhìn thấy mọi người, mọi người cũng không nhìn thấy muội?
Ninh Nghị thuận miệng đáp làm Tô Đàn Nhi trầm mặc một lúc.
- Trước kia tướng công…có lý tưởng hoài bão gì không?
- Ta à…
Ninh Nghị suy nghĩ chuyện trước kia hồi lâu.
- Ta muốn xây những ngôi nhà (1)
- Hả?
Đáp án này hiển nhiên làm Tô Đàn Nhi có chút bất ngờ, lát sau nàng mới nói.
- Xây nhà? tương tự như thợ hồ á?
- Ha ha. Ninh Nghị ngẩng đầu cười nói:
- Không sai, đại loại giống như thợ hồ, thợ mộc…Ừm, gần gần như vậy.
- Thật chưa từng nghe qua.
Tô Đàn Nhi lẩm bẩm, Ninh Nghị nhẹ gõ gõ ngón tay trên lan can mấy lần rồi lấy ra một quả trứng muối đã rửa sạch, đưa qua cây cột gỗ.
- Đúng rồi, muội nếm thử xem.
- Trứng vịt hả?
Tuyết vẫn rơi, hành lang uốn lượn phản xạ chút ánh sáng nhưng vẫn không thể nhìn thấy điểm khác biệt trên vỏ trứng. Tô Đàn Nhi cũng không chú ý nhiều, cầm quả trứng vịt nhẹ nhàng gõ mấy cái lên lan can rồi từ từ bóc vỏ, lột vài mảnh rồi dừng lại.
- Khi còn bé thiếp... muốn làm một diễn viên ảo thuật... Ài, tất nhiên chỉ là suy nghĩ mà thôi. Thỉnh thoảng cứ vài năm trong nhà lại mời đoàn kịch tới biểu diễn, lúc còn bé nhìn thấy thật thần kì, cứ tưởng rằng sau khi học được là có thể lên trời xuống biển như thần tiên vậy. Sau này thiếp cũng học được một ít, giống như hôm trước tướng công dạy tiểu Thiền ấy, chàng xem thử nè.
Nàng duỗi tay trái ra, bông tuyết rơi vào trắng tinh óng ánh như phát ra ánh sáng. Đầu ngón tay thon nhỏ khéo léo vừa lột vỏ trứng lúc nãy di nhè nhẹ, từng tia bụi lả tả rơi xuống như những sợi dây nhỏ mỹ lệ đẹp đẽ. Đây đại khái là bí quyết học được của một diễn viên nào đó… Biểu diễn xong xuôi, nàng bật cười khúc khích, có chút hài lòng.
- Tất nhiên cha mẹ sẽ không cho thiếp đi làm diễn viên đâu. Lúc đó còn nhỏ quá nên có nhiều thứ chưa hiểu, dần dần lớn hơn thiếp mới biết mọi người có chút không vui. Phụ thân muốn một đứa con trai, sau này người cưới thêm hai di nương nhưng không ai có thể sinh cho muội một đứa em trai, em gái. Đôi lúc gặp mặt phụ thân…bỗng nhiên cảm thấy…
Bởi vì chuyện này hơi khó nói nên Tô Đàn Nhi dừng lại một lúc, hít sâu một hơi, nói:
- Ngược lại… kể từ khi đó trở đi, thiếp bắt đầu cảm thấy rất kì quái… Vì sao con gái không thể kế thừa gia nghiệp chứ. Rõ ràng bọn họ làm cái gì muội cũng đều làm được, lúc đến học đường học văn thơ thiếp cũng cải nam trang, mặc dù biết là sẽ bị nhận ra nhưng dù thế nào thiếp cũng không đi ra, đánh cũng không ra mà mắng cũng không ra, nhất định ngồi đó nghe cho hết tiết học. Cũng may trong nhà mình có mở học đường... sau này gia gia cũng có lên tiếng... Cho nên bọn tiểu Thiền mới có thể lên học đường nghe giảng bài, chuyện đó cũng là do thiếp kiên quyết mới được.
Vừa nói chuyện, nàng vừa chậm rãi lột vỏ trứng, lúc này bỗng cười cười như vừa mới phát hiện được gì đó.
“Ồ” một tiếng, nàng giơ quả trứng muối đã lột một nửa lên, ánh sáng ngọn đèn chiếu chiếu lộ ra hào quang màu hổ phách của lòng trắng trứng cùng với hoa văn bên trong.
Ninh Nghị xoay người tựa vào lan can, nói:
- Trứng muối đó, ăn thử đi.
- Ừ!!
Trước kia chưa từng thấy qua loại trứng vịt như thế này. Tô Đàn Nhi đắn đo rồi đưa quả trứng lên miệng cắn một miếng, sau đó tiếp tục câu chuyện.
- Thiếp biết những lời này có lẽ tướng công không thích nghe, nam nhân đều không thích nghe người ta nói mấy chuyện nữ tắc(2). Thiếp xưa nay cũng chưa từng nói với người khác, thế nhưng thiếp cảm thấy… nhất định phải nói mấy lời này cho tướng công nghe, dù cho tướng công không thích…
- Đàn Nhi muốn nói, Đàn Nhi không phải là một nữ nhân độc đoán ngang ngược, ương ngạnh cậy quyền. Ở chung cùng tướng công nửa năm, muội cảm thấy tính tướng công có thể nghe được những tâm tư cổ quái này. Tương lai Đàn Nhi thực sự muốn … Muốn quản lý tốt Tô gia, chỉ là có chút tâm tình. Đàn nhi và tướng công là vợ chồng, ước định đến đầu bạc răng long. Đàn Nhi không hy vọng tướng công giống như những người khác, có nhiều khúc mắc đối với thiếp thân… Nếu… Nếu như…
Nàng đắn đo lựa chọn từ ngữ, Ninh Nghị cười nói:
- Nếu như ta thật sự đi làm thợ hồ.
Tô Đàn Nhi nghĩ nghĩ, cười nói:
- Thiếp cũng muốn làm diễn viên biểu diễn ảo thuật.
- À, thật ra…
Ninh Nghị lấy từ trong người ra một tờ giấy được xếp gọn, khua qua khua lại vài lần rồi mở ra đưa cho Tô Đàn Nhi.
- Đọc cái này xem.
Ánh sáng không đủ, hình vẽ bằng bút lông trên tờ giấy có chút cổ quái, trông hơi giống một cái đồ án mơ hồ không rõ ràng. Tô Đàn Nhi nghi hoặc nhìn Ninh Nghị, sau đó cầm lấy bản vẽ kia hứng ít ánh sáng nhàn nhạt nhìn kĩ lại.
Trên tờ giấy này vẽ mấy vật có hình dạng cổ quái, rất nhiều đường nét xem hoàn toàn không hiểu được, thứ này nhìn ra có mấy phần giống như chữ của các dân tộc phía Tây, người Ba Tư, người Hồ… Nhìn một lúc lâu, Tô Đàn Nhi đành thừa nhận xem không hiểu, ngẩng đầu lên nói:
- Tướng công, đây là… bản vẽ?
--------------------------------
(1) Đây là ước mơ của Ninh Nghị từ thời hiện đại, có nói rõ ở chương 1
(2)Chuẩn mực đạo đức phụ nữ.
Chuế Tế (Ở Rể) Tác giả: Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
Quyển 1: Gió sớm Giang Ninh
-----oo0oo-----
Chương 33: Bước đầu tiên (Hạ) (Phần còn lại)
Dịch: Trần Mộ
Biên tập: thuan0
Nguồn: TTV
.......................
Nàng không xem hiểu được bản vẽ nhưng phần nào có thể đoán được thứ này thuộc về lĩnh vực gì. Trong nhà có xưởng dệt tơ, dĩ nhiên nàng cũng từng xem qua các loại bản vẽ máy dệt trong nhà, nhưng khó mà có thể phân biệt bên nào phức tạp hơn.
Thời đại nho học này trọng văn nhân xem thường nghề thủ công, dù thế nào Tô Đàn Nhi cũng không ngờ tướng công thường ngày sống đạm bạc lại nghiêm túc nghiên cứu những thứ này, vậy nên mới có nhiều hành vi làm người khác khó hiểu. Trên thực tế thì Tô gia cũng có người chuyên môn nghiên cứu cải tiến máy dệt, nhưng căn bản chỉ xem như thợ sửa chữa. Thợ thủ công vào thời điểm này có địa vị xã hội rất thấp, mặc dù có khuếch đại danh xưng thành thợ chế tác thì người ngoài cũng không hiểu được. Tuy rằng nhiều năm sau, những công việc chế tác cần sử dụng rất nhiều kiến thức vật lý, nhưng ở thời đại này, cái chân chính gọi là chế tác không hoàn toàn giống như thế. Bọn họ nghiên cứu quy luật bên trong sự vật theo hướng triết học nhân sinh, nếu phát triển về mặt vật lý thực tiễn thì bị coi là kỹ xảo bàng môn tà đạo, người người khinh thường.
Chẳng qua với tư cách là một thương nhân, Tô Đàn Nhi hiểu rõ sự quan trọng của những người thợ này nên dĩ nhiên không có thành kiến gì. Ninh Nghị cười cười:
- Đôi lúc buồn chán quá nên mới làm, không biết sau hai ba năm nữa có thể thành công không.
Tô Đàn Nhi nói:
- Thực ra trong nhà cũng có mấy vị sư phụ tâm đắc với những chuyện này, chẳng qua…
Nàng không kỳ thị mấy việc này, nhưng dù sao địa vị của thợ thủ công khá thấp, nếu tướng công cả ngày đến trao đổi với họ về mấy vấn đề này, mấy lão nhân đáng kính nhà họ Tô không hài lòng có thể sẽ khiển trách chàng. Lúc này nàng muốn nói nhưng lại thôi...Được cái Ninh nghị cũng lắc đầu:
- Cũng không cần gấp đâu, chỉ là bản thân không làm gì nên thích suy nghĩ mấy chuyện thôi.
- Không biết những bức vẽ này của tướng công rốt cuộc là dùng để làm gì vậy?
Ninh Nghị dừng một chút:
- À, lúc này cũng khó giải thích.
Gã nhìn qua vật trong tay Tô Đàn Nhi, nàng thấy vậy liền có phản ứng, nhìn quả trứng còn non nửa trong tay.
- Chẳng lẽ… Thứ này cũng là do tướng công…
- Ừm, nói chung là... đúng.
Tô Đàn Nhi sửng sốt hồi lâu, sau đó đưa nửa quả trứng còn lại bỏ vào miệng, nhai chầm chậm rồi nuốt xuống. Ninh Nghị phóng ánh mắt nhìn tiểu viện xa xa, hai tay Tô Đàn Nhi cầm lấy thành lan can, cúi đầu không biết đang suy nghĩ việc gì. Một lúc sau nàng bỗng lặng lẽ mỉm cười, nụ cười có như có chút bừng tỉnh, lại có cảm giác như chính mình mới làm mấy chuyện dư thừa.
- Thật ra, tướng công đã sớm biết Đàn Nhi muốn nói gì lúc đến đây rồi đúng không?
Trong giây lát, Ninh Nghị gật đầu:
- Đai khái cũng đoán được một ít.
- Tướng công không phải con mọt sách.
- Hả!
- Tướng công kể cố sự tại học đường là có thâm ý riêng.
- Chuyện đó thực ra chỉ là thuận miệng kể thôi.
Tô Đàn Nhi phớt lờ gã, ánh mắt xa xăm tiếp tục nói:
- Thủy Điệu ca đầu cũng không phải là do đạo sĩ xướng.
….
Tướng công thực sự là người có tài học.
- Khục, cái này... thật không có….
Tô Đàn Nhi đã có một ít nhận định ở trong lòng, lúc này nàng suy nghĩ một lát rồi kiên định nghiêng đầu nhìn sang, đại khái là về vấn đề:
- Thế nhưng ngày đó tướng công ở Hạ phủ chẳng lẽ thực sự nhìn thấu suy tính của Hạ gia, cũng như đoán được sự tình trong nhà họ Tiết?
Ninh Nghị và nàng nhìn vào nhau trong chốc lát.
- Nếu ta nói là đúng, muội sẽ tin sao?
- Nếu tướng công sinh ra đã hiểu chuyện như thế, vậy thì kinh nghiệm Đàn Nhi tích lũy mấy năm nay xem ra hoàn toàn vô dụng rồi.
Tô Đàn Nhi nhăn mũi, cười lên rõ tươi, hiển nhiên là đã tìm được đáp án. Điểm này nàng nhìn chung vẫn rất tự tin, sự tự tin này kỳ thực cũng có căn cứ. Trên thực tế mà nói Ninh Nghị không hoàn toàn đoán đúng hết, gã chỉ trùng hợp đưa một đoạn thông tin không trọn vẹn gặp đúng vào suy tính của Hạ gia thôi. Dường như Tô Đàn Nhi nghĩ như vậy, đương nhiên Ninh Nghị cũng không cần thiết phải giải thích thêm.
- Tướng công là một quái nhân.
Nàng tổng kết.
- Nương tử cũng vậy mà.
- Hì.
Tô Đàn Nhi hài lòng mỉm cười.
- Đàn Nhi yên tâm rồi.
Tuyết lặng lẽ rơi phủ khắp tòa thành Giang Ninh, trong cuộc sống tất bật trăm bề, tiếng cười cười nói nói từ một góc phòng vọng qua khung cửa sổ, vơ vẩn tan dần trong trời đất.
Vũ triều, mùa đông năm cảnh hàn thứ bảy. Thời gian phảng phất như một bức tranh sâu sắc trong màn tuyết trắng xóa cả khung trời.
o0o
Tiểu viện Tống Mậu.
Ngọn đèn dầu trong phòng lay động khiến hình ảnh in trên khung cửa đung đưa theo, một nam tử trẻ tuổi tiến vào. Bên trong căn phòng là một trung niên nhân thoạt nhìn có vẻ đôn hậu cương trực ngồi bên bàn, vừa viết chữ vừa nói chuyện cùng đối phương, thế nhưng nội dung câu chuyện đang nói sợ là không có chữ nào lọt vào trong tai y.
Hiển nhiên Tô Văn Hưng không dám chất vấn cậu hắn, lúc này chỉ dám nói vài câu với hy vọng đó y có thể cho hắn một lời giải đáp.
Không biết đã trải qua bao lâu, tiếng chuông ngân vang từ xa truyền lại. Tống Mậu buông bút lông xuống rồi ngẩng đầu lên xếp tờ giấy.
- Thiếp mời này vẫn chưa viết xong, sau khi trở về viết tiếp vậy.
Y cười nói, xoay người về đứa cháu trai không làm mình yên lòng, sau đó đi tới bên cạnh hắn, trầm mặc một lúc rồi nói:
- Văn Hưng, cháu cảm thấy muốn đánh bại muội muội Đàn Nhi, nắm giữ Tô gia có bao nhiêu khó khăn.
Trong lòng Tô Văn Hưng vốn đang suy nghĩ chuyện Ninh Nghị, nhưng khi nghe vấn đề này liền nghiêm túc đáp:
- Không dám dối cậu, muội muội Đàn Nhi nàng ấy… thực sự có năng lực xuất chúng, nếu nàng ấy chấp chưởng đại phòng, cháu … một chút lòng tin cũng cũng không có.
Lời này nói ra có chút khó khăn, nhưng ở trước mặt cậu rõ ràng nên thật thà là tốt nhất. Tô Văn Hưng vừa nói xong, Tống Mậu lắc lắc đầu, vỗ vai hắn:
- Cháu suy nghĩ nhiều quá, nhưng có một việc vĩnh viễn không được quên, muội muội Đàn Nhi của cháu...chỉ là thân phận nữ nhi.
- Cháu…Cháu hiểu, nhưng những chuyện nàng làm, thực sự…
- Cháu à, vậy sao bọn cháu đều muốn đánh bại nàng?
Tống Mậu cười cười.
- Hôm nay Tô gia đều là dưới quyền lão thái công, mà dù lão thái công qua đời thì vẫn còn có những huynh đệ của người, tuy là chi phụ nhưng lời nói cũng rất có trọng lượng. Cháu thử nghĩ xem, nếu Tô Đàn Nhi nắm giữ Tô gia, vào thời điểm nàng một mình chân chính lên nắm quyền, với thân phận nữ nhi phải chịu bao nhiêu áp lực to lớn là từ bên ngoài. Tuy lão thái công cho nàng cơ hội hiện tại là làm công việc quản lý, nhưng dù sao cũng chỉ là một cánh tay mặt của đại bá cháu. Cháu cảm thấy áp lực phải chịu từ Tô gia so với áp lực đến từ bên ngoài nếu tương lai nàng nắm giữ Tô gia, cái nào lớn, cái nào nhỏ.
Tô Văn Hưng mê mang một lúc.
- Ý cậu là...
Cháu ấy, năng lực không cần vượt qua nàng, cũng không cần đánh bại nàng trên thương trường. Chỉ cần không để nàng yên ổn tiếp nhận lấy Tô gia, sát nhập nhị phòng, tam phòng hoặc vượt lên trên nhị phòng, tam phòng là được, đây chính là cách phá cục. Dù gì thì nàng cũng là thân nữ nhi, năng lực của phải cao hơn bọn cháu mấy chục lần mới có thể làm đươc chuyện mấy đứa làm, vậy nên cháu chỉ cần duy trì nguyên trạng như hiện tại là được. Văn Hưng à, cháu nghĩ nhị phòng tam phòng sẽ an phận để cho nàng sát nhập sao?
Tất nhiên Tô Văn Hưng hiểu được, lúc này có chút hưng phấn:
- Đúng, sao mà thế được, chúng ta há lại ngồi yên chờ chết ư!
Chuyện này là một trận chiến mà chỉ cần ngồi yên tất thắng.
- Đạo lý này phụ thân cháu rất rõ, tam thúc của cháu cũng biết nhưng bọn họ sẽ không nói rõ ra đâu, vì sợ mấy đứa nhỏ các ngươi mất đi ý chí. Hôm nay cháu hiểu được đạo lý ẩn trong đó cũng nhớ không được nói lung tung, tốt nhất là luôn toàn lực ứng phó với mọi việc xảy ra, hiểu chưa?
Tống Mậu vỗ vỗ vai hắn:
- Đi thôi, cùng cậu đến ôn chuyện cũ với cha mẹ cháu.
- Vâng!
Tô Văn Hưng gật đầu, đang muốn đi theo nhưng sực nhớ đến chuyện kia liền nói:
- Nhưng cậu ơi, tên Ninh Nghị kia chính là hôn phu của muội muội Đàn Nhi, muốn phá rối nàng thì đây không phải là cơ hội không thể tốt hơn sao?
- Chuyện này…
Tống mậu đi tới bên kia, cầm lấy chén trà nguội uống một hớp cho tỉnh rượu, trong đầu cân nhắc từ ngữ. Người có thể vui vẻ chuyện trò cùng Tần Tự Nguyên, Khang Hiền, mẹ nó chứ, dù không quản y có tài học thật hay không, nhưng một tiểu tử như ngươi há có thể dễ chơi hắn?
Kinh nghiệm nhiều năm quan trường giúp y biết chuyện gì nên bỏ qua. Cũng không muốn nặng lời, y quay lại nhìn bộ dáng đứa cháu trai, nhớ đến chút cảm tình trong mấy nay gần đây, buông tiếng thở dài.
- Chuyện này…Dù cháu ra ngoài gặp chuyện gì, cậu muốn cháu đừng quan tâm đến tên Ninh Nghị kia nữa, bất kể hắn có tài học hay không, cậu muốn cháu biết để...
Y dừng một chút rồi nói ra câu không muốn nói nhất trong buổi tối hôm nay.
- Để đỡ tự rước lấy nhục.