Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 261: Tôi uy hiếp ông đó
Dịch giả: Hóng Heart
Biên Dịch: Hóng Heart
Nguồn: 4vn.eu
87/100
- Bé ngốc, với trí thông minh của cậu, chắc không hiểu được quan hệ của bọn tôi đâu.
Tống Oánh còn chưa trả lời, Đường Kim đã tranh trước:
- Cho nên, cậu đừng nên hỏi.
Dường như không muốn quá đả kích Tần Thủy Dao, Đường Kim lại lưu luyến thu tay lại, đồng thời nói với Tống Oánh:
- Em lên lầu đi, không cần theo anh. Anh ở đây chờ người, lát nữa lại đi.
- Vâng.
Tống Oánh vẫn nghe lời như vậy, nàng rời khỏi người Đường Kim, thân ảnh vô cùng xinh đẹp từ từ biến mất.
Tần Thủy Dao nhìn chằm chằm Đường Kim, vẻ mặt như muốn cắn hắn một phát.
Ánh mắt Đường Kim lại nhìn ra cửa, một thân ảnh cao lớn đứng đó, chính là Lạc Trần.
- Vào đi.
Đường Kim thản nhiên nói.
Lạc Trần đi tới, nhìn Tần Thủy Dao một cái, sau đó mới nhìn Đường Kim:
- Tìm tôi có việc gì?
- Nhiệm vụ lần trước, anh làm cũng không tệ. Mặc dù hơi lâu, nhưng cuối cùng cũng hoàn thành.
Đường Kim không chút hoang mang nói:
- Hiện tại, tôi muốn giao cho anh một nhiệm vụ khác.
- Nhiệm vụ gì?
Lạc Trần thở phào nhẹ nhõm, hắn còn đang lo mình giết nhầm người chứ.
- Biết cô ấy không?
Đường Kim chỉ chỉ Tần Thủy Dao.
- Biết, là Tần Thủy Dao.
Lạc Trần thật sự có biết.
- Rất tốt, nhiệm vụ kế tiếp của anh, chính là đuổi giết cô ấy hàng ngày.
Đường Kim không chút hoang mang nói.
- Cái gì?
Tần Thủy Dao sửng sốt, sau đó nổi giận:
- Đường Kim thúi, cậu có ý gì? Cậu tìm người tới giết tôi?
Lạc Trần hơi nghi ngờ, chần chừ một chút, hắn liền hỏi:
- Còn yêu cầu gì khác không?
- Anh có biết liên minh thích khách không?
Đường Kim hỏi.
- Biết.
Lạc Trần trả lời ngay.
- Vậy anh biết liên minh thích khách đang treo giải mười triệu đô để giết cô ấy không?
Đường Kim tiếp tục hỏi thăm.
Lạc Trần hơi do dự một chút, vẫn gật đầu:
- Vừa biết không lâu.
- Vậy chắc anh hiểu, sắp tới sẽ có rất nhiều sát thủ nhằm vào cô ấy.
Đường Kim duỗi lưng một cái:
- Mấy ngày nữa, có lẽ sẽ có mười mấy sát thủ muốn giết cô ấy. Mà tôi hy vọng anh có thể là một trong số đó. Từ góc độ của một sát thủ, anh tận lực tìm kiếm cách ám sát. Mà trong quá trình này, tôi tin rằng anh có thể phát hiện không ít đồng nghiệp. Mà việc anh cần làm, chính là nói vị trí của những đồng nghiệp này cho tôi biết.
- Tôi hiểu rồi.
Lạc Trần hồi đáp.
Hơi chần chừ một lát, hắn vẫn hỏi một câu:
- Tôi có phải thực sự đuổi giết cô ấy không?
- Nếu anh cảm thấy sống khổ quá, vậy cứ làm thế đi.
Đường Kim không chút hoang mang nói.
Đây là uy hiếp trần trụi, nhưng cũng làm Lạc Trần hiểu, cái gọi là đuổi giết, chẳng qua là ngụy trang. Nếu hắn động thủ thật, vậy chỉ có hắn chết sớm mà thôi.
- Nhớ kỹ số của tôi, phát hiện tung thích bất kỳ sát thủ nào cũng phải nói cho tôi biết.
Đường Kim lại nói.
Lạc Trần gật đầu đáp ứng, hắn cũng không làm khác được, nếu hắn không đồng ý, tám phần hắn sẽ trở thành sát thủ đầu tiên bỏ mạng ở Ninh Sơn này.
- Anh có thể yên tâm, tôi sẽ không bắt anh làm không công. Nếu lần này hoàn thành nhiệm vụ, nhất định anh sẽ nhận được chỗ tốt không tưởng được.
Rốt cục Đường Kim vẫn phải ném ra một viên kẹo ngọt.
Lạc Trần trầm mặc một chút, sau đó mở miệng nói:
- Thật ra, anh có thể bái phỏng Cửu thúc một lần. Vũ khí của sát thủ nhiều khi lại được bố trí ở nơi ám sát. Tôi tin rằng, sẽ có một vài sát thủ liên lạc với Cửu thúc, để Cửu thúc an bài vài chuyện cho bọn chúng.
- Biết rồi, tôi sẽ bái phỏng lão già kia một chút.
Đường Kim gật đầu, sau đó ngáp một cái:
- Cậu có thể đi, tối nay nghỉ ngơi đã, ngày mai bắt đầu làm việc.
- Được.
Lạc Trần gật đầu, xoay người đi mất.
Chờ Lạc Trần biến mất, Đường Kim cũng đứng lên:
- Bé ngốc, chúng ta cũng đi thôi.
- Đi đâu?
Tần Thủy Dao lại hỏi:
- Có phải tìm Cửu thúc gì đó không?
- Đưa cậu về nhà.
Đường Kim lắc đầu:
- Còn về lão già kia, tự tôi đi là được.
- Sao không cho tôi đi?
Tần Thủy Dao có chút mất hứng:
- Cậu còn mang tôi đi nhìn cậu tán tỉnh cô gái khác, chẳng lẽ còn có chuyện gì khó nói hơn chắc?
- Cậu thích đi thì đi vậy.
Đường Kim cũng lười đôi co với Tần Thủy Dao, chẳng qua chỉ cảm khái một câu:
- Đi đâu cũng phải dẫn theo hôn thê xinh đẹp, thật là bi kịch a!
----
Tiểu viện của Cửu thúc.
Cửu thúc một mình ngồi xe lăn, không biết đang suy ngẫm về nhân sinh phong phú của lão, hay là đang lo lắng vì tương lai sắp tới đây?
- Ông chính là Cửu thúc?
Trong viện đột nhiên xuất hiện một đôi nam nữ.
- Đường Kim?
Sắc mặt Cửu thúc biến hóa, mặc dù lần đầu gặp mặt, nhưng lão nhìn cái là nhận ra Đường Kim, bởi lão đã nhìn ảnh chụp Đường Kim rất nhiều lần.
Ánh mắt nhìn sang thiếu nữ, sắc mặt Cửu thúc lại thay đổi một lần nữa:
- Tần Thủy Dao?
- Lão già, ông biết tôi là tốt rồi.
Đường Kim nhìn Cửu thúc:
- Ngay cả Lạc Trần cũng biết liên minh thích khách treo giải cái mạng của tôi, vậy chắc ông cũng sớm biết rồi.
- Đường Kim, cậu tìm tôi có chuyện gì?
Cửu thúc nhanh chóng tỉnh táo lại, trầm giọng hỏi.
- Tôi nghe nói, có vài sát thủ sẽ liên lạc với ông, yêu cầu của tôi rất đơn giản, lúc bọn chúng liên lạc với ông, ông nói vị trí của chúng cho tôi là được.
Đường Kim không nhanh không chậm nói.
- Tôi nghĩ cậu hiểu lầm rồi, tôi chỉ là ông lão ngồi xe lăn, không làm được chuyện đó đâu.
Cửu thúc thản nhiên nói.
- Lão già, đừng chơi trò đó với tôi!
Đường Kim rất không kiên nhẫn:
- Ban dầu ông giúp Lâm Tuấn Hùng tìm ba tên cướp tới bắt cóc Tần Thủy Dao, sau đó lại giúp Lâm Quốc Binh tìm sát thủ tới giết tôi. Ông đừng cho là tôi không biết, tôi cho ông sống đến bây giờ, là vì không có tâm tình để ý đến ông. Nhưng lần này, nếu ông không làm theo lời tôi nói, tôi đảm bảo ông đến xe lăn cũng không được ngồi nữa đâu!
- Đường Kim, cậu đang uy hiếp tôi đó sao?
Giọng nói của Cửu thúc mang theo tức giận mơ hồ. Mấy ngày nay, lão liên tiếp bị uy hiếp, làm lão rất là căm tức.
- Ông nói đúng, tôi uy hiếp ông đó!
Giọng nói của Đường Kim lạnh lẽo:
- Mỗi một sát thủ tới Ninh Sơn, tôi sẽ chiêu đãi bọn chúng thật tốt. Nếu bọn chúng trước khi chết nói cho tôi biết, bọn chúng đã từng liên lạc qua với ông, mà ông lại không báo cho tôi... Tôi nhất định sẽ cho ông xuống đất mà gặp lại bọn chúng!
- Người trẻ tuổi, làm việc đừng quá kiêu ngạo. Cửu thúc tôi đây lăn lộn cũng không phải ngày một ngày hai, hạng người gì cũng từng...
Ngữ điệu của Cửu thúc bất giác cao hơn. Nhưng lão còn chưa nói xong, Đường Kim đã thò tay nhấc lão khỏi xe lăn, sau đó ném xuống đất, tiện tay cầm xe lăn, vặn một cái, xe lăn đã chia năm xẻ bảy.
Ném năm bảy mảnh xe lăn lên trên người Cửu thúc, Đường Kim lạnh lùng nhìn lão:
- Chớ có cậy già lên mặt, có thể ông đã gặp qua rất nhiều người, nhưng ông chưa từng gặp phải tôi. Nếu ông không muốn cho tôi sống an lành, vậy tôi sẽ cho ông không sống nổi nữa!
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 262: Mỗi ngày cua một bé
Dịch giả: Hóng Heart
Biên Dịch: Hóng Heart
Nguồn: 4vn.eu
88/100
Cửu thúc nằm dưới đất, sắc mặt tái dị thường, nội tâm tràn đầy khuất nhục. Nhưng nhìn xe lăn chế tạo từ thép kia biến thành như vậy, trong lòng lão có một tia sợ hãi mơ hồ. Giờ khắc này, rốt cuộc lão cũng hiểu, mặc dù mình đã nghiên cứu thiếu niên này rất lâu, nhưng vẫn đánh giá thấp sự cường đại của hắn.
- Nghe nói ông ở thành phố Ninh Sơn này có địa vị trong cả hai nhà hắc bạch. Vậy đi, tốt nhất ông truyền tin ra ngoài, ai cũng đừng nghĩ đến đục nước béo cò. Tôi sống tốt, Ninh Sơn sóng yên biển lặng, tôi khó chịu, ai cũng đừng mong sống an bình!
Giọng nói của Đường Kim trở nên lạnh lẽo dị thường, trên người lại càng tản ra sát khí nồng đậm.
Sát khí nồng đậm này nhất thời ép Cửu thúc không thở nổi, sắc mặt lão càng thêm tái nhợt.
- Bây giờ ông biết phải làm gì chưa?
Đường Kim đột nhiên thu hồi khí thế, nhàn nhạt hỏi.
Cửu thúc rốt cuộc có thể hít thở, cả người như già nua đi nhiều, hơi suy yếu trả lời một câu:
- Hiểu rồi.
- Hiểu là tốt. Đây là số di động của tôi, nhớ phải báo cáo bất cứ lúc nào!
Đường Kim để lại một số điện thoại cho Cửu thúc, sau đó kéo Tần Thủy Dao, chợt lóe rồi biến mất.
Một phút sau, chỗ để xe, Đường Kim đắc ý cảm khái:
- Khí thế trai đẹp phát ra, quả nhiên là vô đối a!
- Cái gì mà khí thế trai đẹp, tôi chỉ nghe qua khí thế con rùa (Vương bát khí) thôi.
Tần Thủy Dao không nhịn được mắng một câu.
- Cảnh giới của tôi, cậu hiểu sao được.
Đường Kim ngáp một cái:
- Bé ngốc, chẳng lẽ vừa rồi cậu không thấy tôi rất tuấn tú sao?
- Có mới lạ.
Tần Thủy Dao bĩu môi, vốn định nói xấu Đường Kim tý nữa, nhưng nghĩ tới tên này bận rộn cả buổi tối cũng là vì bảo vệ nàng, nàng không chửi hắn nữa. Hình như hơi xấu hổ, cho nên nàng nhịn, không nói gì nữa.
Porsche chạy về biệt thự Tần gia, Đường Kim tự nhiên ngồi trong xe, giống như tối nay chưa từng làm gì. Mà Tần Thủy Dao thỉnh thoảng lại nhìn hắn, trong lòng có cảm giác hơi quái dị. Mặc dù trên danh nghĩa là hôn thê của Đường Kim, nhưng nàng cũng không hiểu hắn là bao. Nhưng tối hôm nay, nàng đi cùng hắn tới mấy chỗ, lại có thể nhìn thấy một mặt khác của hắn. Chỉ hai tiếng thời gian, nhưng dường như đã khiến nàng hiểu hắn thêm mấy lần.
Lúc Đường Kim và Tần Thủy Dao rời đi không lâu, Nhân thiếu xuất hiện trong sân, đỡ Cửu thúc dậy:
- Cửu thúc, chú không sao chứ?
- Không sao.
Cửu thúc cắn răng:
- Thằng ôn con mắc dịch kia, thật là quá đáng!
- Thằng nhãi này làm việc quỷ dị, còn khó đối phó hơn chúng ta nghĩ.
Nhân thiếu cũng âm trầm:
- Cửu thúc, xem ra sau này chúng ta cần phải cẩn thận hơn nữa.
- Sát thủ đứng đầu thế giới cũng sẽ tới Ninh Sơn, cuộc sống của thằng nhãi kia cũng không tốt đẹp bao nhiêu đâu!
Cửu thúc sắc mặt âm trầm.
- Cửu thúc, với năng lực của Đường Kim, chỉ sợ sát thủ cũng không làm gì được hắn. Chỉ có Tần Thủy Dao và Tần Khinh Vũ dễ gặp chuyện không may.
Nhân thiếu trầm ngâm:
- Vì vậy, Cửu thúc, cháu cần chú ủy khuất một chút. Cứ làm theo lời Đường Kim, một khi có sát thủ liên lạc với chú, chú báo tin tức cho Đường Kim.
- Nhân thiếu, tôi hiểu mà.
Cửu thúc gật đầu:
- Tần Khinh Vũ không thể chết được.
- Nếu cô ấy chết, tôi làm sao bây giờ?
Nhân thiếu lẩm bẩm, giọng nói có chút khác thường.
Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt của Nhân thiếu, trong mắt hắn, tràn ngập thâm tình!
Liên minh thích khách treo giải thường năm mươi triệu đô la, làm cả thành phố Ninh Sơn như gặp đại địch. Hai nhà hắc bạch rối rít hành động, cảnh sát nhận mệnh lệnh của Ám Kiếm, bắt đầu quản chế nghiêm mật sân bay, nhà ga xe lửa cùng với các con đường vào Ninh Sơn khác. Một khi phát hiện đối tượng khả nghi là lập tức hồi báo. Mà Thiên Hạt Bang cùng Khô Lâu Hội cũng âm thầm quan sát khắp nơi, Cửu thúc cũng đã truyền câu nói kia của Đường Kim ra ngoài, làm cho không ít người từng bị Đường Kim dạy dỗ sợ vỡ mật. Ngay cả công ty bảo an Phi Ưng cũng không dám coi thường.
Ngày lễ năm nay, cả thành phố Ninh Sơn hình như không yên ổn. Người duy nhất sống tốt, dường như chỉ có kẻ khởi xướng Đường Kim. Hắn quậy thành phố Ninh Sơn long trời lở đất, chính mình lại sống ung dung. Ngày tết trung thu, hắn rời giường thật sớm, xuống lầu vào phòng khách, sau đó lại cảm khái:
- Một mình đất tha hương, mỗi ngày cua một bé. Ngày tốt cảnh đẹp như vậy, chính là thời gian tán gái tốt nhất. Hôm nay nên cua bé nào nhỉ?
- Cua cái đầu cậu!
Tần Thủy Dao từ phòng bếp đi ra, nghe được câu này, nàng nhất thời tức giận.
- Chẳng lẽ phải ngày nào cũng cua bé ngốc?
Đường Kim nhất thời sợ hết hồn:
- Ngàn vạn lần đừng thế a!
- Ê, ăn sáng đi!
Tần Thủy Dao trợn mắt nhìn Đường Kim một cái, tối qua còn cảm thấy tên này không tệ, nhưng sáng nay lại phát hiện, bản tính của hắn vẫn không đổi, vẫn ghê tởm như vậy.
Tần Khinh Vũ cũng ra khỏi phòng bếp:
- Đường Kim, hôm nay, cháu có dự tính gì không?
- Hôm nay nha...
Đường Kim suy nghĩ một chút:
- Nếu không, chị Khinh Vũ, chúng ta đi dạo phố đi.
- Cũng tốt, nhưng mà dì không đi đâu, cháu đi với Dao Dao đi.
Tần Khinh Vũ khẽ mỉm cười.
Đường Kim bắt đầu buồn bực, hắn muốn đi dạo phố với Tần Khinh Vũ, không phải đi với Tần Thủy Dao a. Tán tỉnh một cô gái khó như vậy sao? Chẳng lẽ phải cua bé ngốc?
Mặc dù muốn kháng nghị, nhưng đây là do chính hắn nói ra. Cho nên, ăn xong bữa sáng, Đường Kim chỉ đành đi dạo phố với Tần Thủy Dao. Mà Tần Thủy Dao cũng chẳng muốn đi dạo với Đường Kim. Nàng gọi điện hẹn Trương Ny ra, cho nên, Đường Kim lại càng buồn bực. Hắn chẳng phải thành vệ sĩ chân chính hay sao?
Tần Thủy Dao đi dạo phố đúng là "dạo phố", không vào các cửa hàng, mà là dạo dọc theo các showroom đồ hiệu. Không chỉ là giày dép túi xách, dường như cái gì nàng cũng hứng thú, nhưng vấn đề là cái gì cũng không mua. Nàng và Trương Ny đi dạo phía trước, Đường Kim hữu khí vô lực làm người hầu phía sau.
- Bọn sát thủ này không thể tới sớm một chút sao?
Lúc này, Đường Kim lại hy vọng sát thủ xuất hiện sớm một chút, nếu không, hắn thật sự quá nhàm chán rồi.
Đáng tiếc, Đường Kim cũng không chờ được Đường Kim. Chán chả buồn chết, hắn nghĩ ra một chủ ý, liền gọi điện cho Đường Thanh Thanh.
- Tiểu đệ, làm sao vậy?
Đường Thanh Thanh nhanh chóng bắt máy.
- Chị Thanh, chị có biết có kẻ muốn giết em không?
Đường Kim nghiêm trang hỏi.
- Biết, nhưng ai giết được em nha?
Đường Thanh Thanh cũng không quá để ý, nàng thật sự tin tưởng năng lực của Đường Kim.
- Chị Thanh, thân là cảnh sát, chị có nghĩa vụ bảo vệ dân lành. Hiện giờ em yêu cầu chị tới đây bảo vệ em.
Đường Kim vẫn nói rất chân thành.
Đầu bên kia điện thoại, Đường Thanh Thanh câm nín một hồi lâu, cuối cùng, nàng mới dở khóc dở cười hỏi:
- Tiểu đệ, em lại muốn đùa cái gì vậy?
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 263: Bắt tôi về nhà làm chồng
Dịch giả: Hóng Heart
Biên Dịch: Hóng Heart
Nguồn: 4vn.eu
89/100
- Chị Thanh, chị mà không đến, em trực tiếp tìm cục trưởng đòi người đó.
Đường Kim cười hì hì nói.
- Em nhớ chị thì cứ nói thẳng, có cần làm trò thế không?
Đường Thanh Thanh thật sự câm nín:
- Em có biết đấy là lấy việc công làm việc tư không?
- Chị Thanh, em chỉ giúp chị hoàn thiện cả công lẫn tư, người ta nói công việc, gia đình đều không bỏ, đi làm còn bồi bạn trai được cơ mà. Tử viết, có trai đẹp cùng làm việc, vui chết đi được...
Đường Kim bắt đầu ca cải lương.
- Được rồi được rồi, chị tới ngay đây!
Đường Thanh Thanh nghe mà choáng váng:
- Em đang ở đâu?
Đường Kim lập tức nói ra vị trí của mình, sau đó hài lòng cúp máy.
Mấy phút sau, một chiếc Volkswagen dừng ở ven đường. Sau đó, một nữ cảnh sát chân dài anh khí bừng bừng xuất hiện, chính là Đường Thanh Thanh.
Mặc dù hôm nay là trung thu, nhưng Đường Thanh Thanh vẫn phải đi làm. Đối với cảnh sát, không được nghỉ lễ thì thật sự rất bình thường.
- Tiểu đệ, em tới đây làm gì?
Đường Thanh Thanh liếc mắt đã thấy Đường Kim. Đi tới chỗ hắn, nàng buồn bực hỏi.
- Đi dạo phố với bé ngốc.
Đường Kim chỉ chỉ một tiệm quần áo bên cạnh.
- Bé ngốc?
Đường Thanh Thanh đầu tiên là sửng sốt, sau đó thấy được Tần Thủy Dao, nhất thời hiểu ra. Hóa ra tên này đang bám đít hôn thê xinh đẹp nha.
- Tiểu đệ, em dạo phố với người khác, gọi chị tới làm gì?
Đường Thanh Thanh có chút dở khóc dở cười.
- Chị Thanh, em phát hiện không ít quần áo đẹp thích hợp với chị, chuẩn bị mua mấy bộ tặng chị nè.
Đường Kim nghiêm trang nói, sau đó lấy tay chỉ:
- Chị nhìn đi, bộ đồ kia rất alf đẹp, chị muốn thử một chút hay không?
Nhìn theo ngón tay hắn, Đường Thanh Thanh thấy một cái váy, một cái váy rất là thiếu vải.
- Tiểu đệ, em mua cho hôn thê xinh đẹp kia mặc đi.
Đường Thanh Thanh liếc mắt.
- Không thích à?
Đường Kim hơi thất vọng:
- Không thích không sao, món kia nhé? Em cảm thấy món đó rất đẹp, chị Thanh mà mặc chắc chắn hấp dẫn hơn nhiều.
Mặc dù Đường Thanh Thanh cảm thấy tiểu đệ này nói không đáng tin, nhưng vẫn không nhịn được nhìn thoáng kia. Vừa nhìn, nàng suýt nữa hộc máu, đó gọi là quần áo sao? Đó là đồ lót đó!
- Để bạn gái em mặc đi!
Đường Thanh Thanh lại liếc mắt nhìn hắn.
- Bạn gái về nhà rồi.
Đường Kim nghiêm trang nói:
- Chị Thanh, nếu không chị thử quần áo hộ bạn gái em trước nha? Em cảm thấy thân thể hai người cũng không khác nhau lắm.
- Chị không mắc mưu đâu!
Tất nhiên Đường Thanh Thanh không tin chuyện ma quỷ của Đường Kim. Nàng cũng không phải chưa gặp Hàn Tuyết Nhu, vóc người hai người họ khác xa nhau. Nhất là bộ vị nào đó, nàng và Hàn Tuyết Nhu đâu chỉ chênh nhau một cấp bậc.
Đúng lúc này, Trương Ny và Tần Thủy Dao đi ra. Thấy Đường Thanh Thanh, dường như hai nàng có chút kinh ngạc.
Tần Thủy Dao có chút căm tức trợn mắt nhìn Đường Kim, Trương Ny cười hì hì:
- Đường Kim, cậu lại làm chuyện xấu nữa sao? Đường cảnh quan đến bắt cậu về đồn hả?
- Không phải.
Đường Kim nghiêm trang trả lời:
- Chị ấy tới bắt tôi về làm chồng.
- Lưu manh!
Tần Thủy Dao không nhịn được mắng một câu.
- Tiểu đệ thúi, em nói bậy cái gì?
Đường Thanh Thanh cũng đỏ cả mặt, có chút xấu hổ. Bị tiểu đệ này đùa giỡn trước mặt hôn thê, nàng cảm thấy rất mất tự nhiên.
- Tần Thủy Dao, Đường Kim lại muốn ngoại tình rồi kìa, cậu không quản hả?
Trương Ny cười hì hì nói.
- Hắn đã sớm ngoại tình rồi, tôi cũng lười quản hắn.
Tần Thủy Dao hừ nhẹ một tiếng, kéo Trương Ny chạy về phía tiệm giày phía trước:
- Chúng ta đi thử giày!
- Chị Thanh, chị muốn thử giày không?
Đường Kim cũng muốn kéo Đường Thanh Thanh vào, nhưng lại phát hiện không đúng. Đường Thanh Thanh đột nhiên ngơ ngác, sắc mặt hơi tái nhợt.
Đường Kim nhất thời sửng sốt:
- Chị Thanh, sao vậy?
- Không có chuyện gì.
Đường Thanh Thanh thu hồi nhãn thần, nặn ra một nụ cười miễn cưỡng. Nhưng hốc mắt nàng đã bắt đầu đỏ lên.
Đường Kim nhất thời chẳng biết làm sao. Chẳng nhẽ nói một câu đã giận rồi? Nhưng quá vô lý a, lần trước ở sòng bạc, hắn làm với Đường Thanh Thanh như vậy mà nàng cũng không tức. Vừa rồi hắn cũng đâu có làm gì, nàng sao có thể phản ứng mạnh như vậy?
- Tiểu đệ, chị đi thử giầy với em.
Đường Thanh Thanh đột nhiên khoác tay Đường Kim, đi vào trong tiệm giày.
Đường Kim nhất thời yên lòng, hiển nhiên Đường Thanh Thanh không giận hắn. Nhưng hai người vừa đi vài bước, sau lưng đột nhiên truyền tới một thanh âm:
- Thanh Thanh?
Đường Kim theo bản năng quay đầu lại nhìn, phát hiện một chiếc Bentley màu đen dừng ven đường. Một nhà ba người bước xuống, một người đàn ông chừng năm mươi, còn có một phụ nữ chừng bốn mấy, và một bé trai tầm tám tuổi nữa. Đàn ông đầu to bụng phệ, đầu còn hơi hói. Người phụ nữ lại rất phong vận, nhìn ra lúc trẻ rất xinh đẹp, hơn nữa bảo dưỡng rất tốt, trang phục cũng thật xa hoa, nhẫn kim cương, khuyên tai dây chuyền, thoạt nhìn sáng lung linh. Mà thằng bé kia cũng mi thanh mục tú, nhìn thật đáng yêu, dường như kế thừa dòng gien tốt đẹp từ người mẹ.
Người vừa gọi hiển nhiên là phụ nữ, nhưng Đường Thanh Thanh không định trả lời. Nàng kéo Đường Kim, thấp giọng nói:
- Tiểu đệ, đừng để ý tới bà ta.
- Chị Thanh, chị biết bọn họ?
Đường Kim có cảm giác, biểu hiện khác thường vừa rồi của Đường Thanh Thanh, hơn phân nửa là do ba người này, hoặc là vì người phụ nữ kia.
- Thanh Thanh!
Lúc này, người phụ nữ lại gọi một tiếng, hơn nữa còn bước nhanh tới bên này.
- Im miệng!
Đường Thanh Thanh đột nhiên xoay người, tức giận quát:
- Bạch Tâm Lan, bà không có tư cách gọi tôi như vậy!
Người phụ nữ cau mày, có chút không vui:
- Thanh Thanh, có ai nói chuyện với mẹ như vậy sao?
- Thế có người mẹ nào như bà không?
Đường Thanh Thanh cười lạnh một tiếng:
- Kể từ cái ngày bà bỏ chồng bỏ con, bà đã mất tư cách làm mẹ của tôi rồi!
Đường Kim bên cạnh có chút kinh ngạc, ồn ào mãi, rốt cuộc Bạch Tâm Lan này lại là mẹ của chị Thanh?
Nhìn kỹ một chút, Đường Kim phát hiện, thật ra thì Đường Thanh Thanh và Bạch Tâm Lan thật sự có nhiều chỗ giống nhau. Nhưng hiển nhiên, sự xinh đẹp của Đường Thanh Thanh hiện tại được di truyền từ cha nhiều hơn.
- Thanh Thanh, chuyện giữa mẹ và cha con đều đã qua rồi. Lúc ấy con còn nhỏ, con không hiểu.
Bạch Tâm Lan cố gắng thuyết phục Đường Thanh Thanh.
Đường Thanh Thanh mất kiên nhẫn cắt đứt lời nàng:
- Bạch Tâm Lan, hơn nửa tháng trước, bà gọi điện dẫn cha tôi ra khỏi nhà, làm hại ông suýt nữa chết vì ma túy. Bây giờ bà còn không biết xấu hổ giả trang vô tội trước mặt tôi sao? Trước khi tôi bắt bà vào đồn cảnh sát, lập tức biến khỏi mắt tôi!
Bạch Tâm Lan còn chưa nói gì, người đàn ông kia đã mất kiên nhẫn:
- Tâm Lan, đi mau thôi, người ta đã không muốn nhận người mẹ như em, em cũng không cần nhận nó làm cái gì. Nó thích sống với thằng cha tàn phế kia, vậy thì tùy nó!
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 264: Thiểu não hết thuốc chữa
Dịch giả: Hóng Heart
Biên Dịch: Hóng Heart
Nguồn: 4vn.eu
90/100
10c chiều sút tiếp
Đường Thanh Thanh đột nhiên quay đầu, căm tức nhìn người đàn ông hơi hói kia:
- Hạ Quốc Binh, ông ăn nói sạch sẽ chút đi! Ông còn dám nói từ kia một lần nữa, tôi sẽ không khách khí với ông nữa!
- Nực cười, không khách khí với tôi?
Người đàn ông hói cười lạnh:
- Năm đó Đường Hạo Nhiên nói vậy với tôi, kết quả thì sao? Huống chi, chẳng nhẽ tôi nói không đúng? Chẳng nhẽ Đường Hạo Nhiên không tàn phế?
- Aiz, chị Thanh, đừng so đo với loại người đó. Đầu năm nay, kẻ thần kinh thường nói người bình thường bị bệnh. Loại phế vật chân chính như hắn, lúc nào chả cảm thấy người khác bị tàn tật.
Đường Kim lười biếng nói chen vào.
- Cậu là bạn trai Đường Thanh Thanh?
Hạ Quốc Binh cười lạnh một tiếng:
- Có cha tàn phế, lại đi tìm một thằng bạn trai thần kinh. Ánh mắt của Đường Thanh Thanh đúng là không chê được, không hổ là con gái Đường Hạo Nhiên.
- Hạ Quốc Binh, có phải ông muốn tôi bắt ông vào đồn, cho một nhà ba người các ông ăn tết trong đồn không?
Đường Thanh Thanh vô cùng tức giận, một tay đã lấy còng ra, muốn động thủ.
Đường Kim lại đột nhiên ôm lấy eo nàng, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ cái mông nhỏ:
- Chị Thanh, đừng tức giận, để em tới.
Đường Thanh Thanh đang tức giận dường như không thèm để ý động tác thân mật đến quá đáng của Đường Kim. Mà hắn lại càng coi như không có gì, chỉ nhìn Hạ Quốc Binh, tiếp tục nói:
- Mặc dù chú Đường hai chân không tiện, nhưng chú ấy vẫn có thể chữa được. Nhưng ông thì khác, đầu ông hỏng rồi, người ta nói thiểu não hết thuốc chữa, ông hết thuốc chữa rồi, đời này ông sẽ là phế nhân chân chính. Nhưng mà... tôi không thông cảm với ông đâu.
- Thằng nhóc, khua môi múa mép cũng không làm được gì đâu!
Hạ Quốc Binh lạnh lùng nhìn Đường Kim:
- Nhưng mà, với thân phận của tôi, gây lộn với các người, đúng là mất mặt! Tâm Lan, chúng ta đi!
- Thế là được rồi, cút nhanh đê. Ông mà không đi, tôi sẽ làm cho ông không chỉ thiểu não, mà thân thể cũng tàn tật đó.
Đường Kim lười biếng nói:
- Nói không chừng, ông chính là tấm gương tàn mà không phế điển hình đó.
- Làm sao?
Hạ Quốc Binh khinh thường nhìn Đường Kim:
- Ý cậu là, nếu tôi không đi, cậu sẽ đánh tôi chắc?
- Tôi không thích dùng bạo lực.
Đường Kim thở dài:
- Nhưng mà, thiểu não hết thuốc chữa, cũng do đó, người thiểu não cũng không thể nói đạo lý được.
- Quốc Binh, quên đi, chúng ta đi thôi.
Bạch Tâm Lan cũng nói chuyện:
- Với thân phận của anh, không đáng so đo với nó đâu.
- Với thân phận của tôi, cũng không đáng so đo với các người. Cho nên cút mau đi, đừng ở đây ảnh hưởng đến tâm tình của chị Thanh.
Đường Kim cũng hơi mất kiên nhẫn:
- Nếu chị Thanh mà không vui, tôi cũng sẽ không vui nốt. Tâm tình tôi mà không tốt, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
- Không thể chấp nhận được!
Hạ Quốc Binh vốn định rời đi, giờ phút này lại đầy mặt giận dữ:
- Thật là buồn cười, Hạ Quốc Binh tao vào nam ra bắc, từ tỉnh lẻ lên thủ đô, từ trong nước ra nước ngoài, còn chưa có ai uy hiếp tao. Bây giờ tới một cái thành phố Ninh Sơn nho nhỏ, thế mà lại bị một thằng nhóc miệng còn hôi sữa uy hiếp. Nếu thật sự đi như vậy, chúng mày sẽ cho tao sợ chúng mày!
Căm tức nhìn Đường Kim, Hạ Quốc Binh tiếp tục nói:
- Nơi này là đường cái, tôi muốn đi thì đi, muốn ở thì ở. Đừng nói các người, kể cả thị trưởng Hạ Ngọc Thư cũng không có tư cách đuổi tôi đi!
- Ông không đi?
Đường Kim ngược lại còn cao hứng, hắn đang nhàm chán mà.
- Tôi có đi hay không, còn chưa tới phiên cậu chỉ đạo!
Hạ Quốc Binh ra vẻ cao cao tại thượng, sắc mặt khinh thường:
- Tôi cũng muốn xem xem, kẻ nào dám động thủ với tôi!
Vừa mới dứt lời, đột nhiên có người la một câu:
- Đập gãy răng hắn!
Hôm nay là tết trung thu, người trên đường đông lắm. Vì vậy, Đường Kim và Hạ Quốc Binh cãi vã mấy phút đồng hồ đã hấp dẫn không ít người vây xem. Tên nào chỉ sợ thiên hạ không loạn đột nhiên ném vào một câu như thế.
Hiển nhiên, tên này cũng không cảm thấy Hạ Quốc Binh đáng ăn đòn, hẳn chỉ muốn ném cức vào hội nghị mà thôi.
- Nghe đi, tiếng hô của quần chúng thật nhiệt liệt a!
Đường Kim cười rạng rỡ:
- Người đàn ông vĩ đại như tôi, tuyệt đối không làm quần chúng thất vọng!
Lời còn chưa dứt, Đường Kim đột nhiên hành động. Hắn xông về phía Hạ Quốc Binh, sau đó đá một phát vào bụng lão, miệng còn nói:
- Ra tay thì thôi, bẩn tay lắm. Nhưng giày có bẩn một chút cũng không sao!
- Á!
Hạ Quốc Binh rên lên, không chút trì hoãn ngã xuống đất.
Mọi người xung quanh cũng ngẩn ngơ, thằng này ra tay thật hả?
- Tôi thật sự không thích bạo lực.
Đường Kim lại còn cảm khái:
- Nhưng đó gọi là Nộ phát xung quan vì hồng nhan, đá ông một cước vì chị Thanh. Tốt rồi, bây giờ ông có thể lăn, tôi mà đánh ông, người khác lại nói tôi bắt nạt người tàn tật, tổn hại thanh danh của tôi.
- Sao cậu lại đánh người?
Bạch Tâm Lan cũng kinh hãi, sau đó tức giận:
- Thanh Thanh, con tìm bạn trai kiểu gì...
- Câm mồm, bà không có tư cách chỉ ba dạy bốn với tôi!
Không đợi nàng nói xong, Đường Thanh Thanh đã quát lên. Nàng đã không còn bất cứ hảo cảm nào với người từng làm mẹ nàng, chỉ còn lại chán ghét, thống hận!
- Tốt, rất tốt! Thằng nhãi mày lại dám đánh tao. Mày chờ đó, tao cho mày biết, lần này, mày, Đường Thanh Thanh, còn cả phế nhân Đường Hạo Nhiên kia nữa, tất cả không có quả ngon để ăn đâu!
Hạ Quốc Binh ôm bụng đứng lên, hắn nhìn Đường Kim, mặt tràn đầy tức giận, còn có chút khó tin nữa. Sau đó, hắn lấy điện thoại ra, gọi tới một số:
- Cục trưởng Hồ sao? Tôi là Hạ Quốc Binh, tôi bị tập kích ở thành phố Ninh Sơn... Đúng, ở ngay đây. Được, tôi sẽ đợi...
Cúp máy, trên mặt Hạ Quốc Binh lộ ra khoái ý khi trả thù:
- Thằng nhóc, mày dù có muốn chạy cũng không kịp rồi. Còn Đường Thanh Thanh, cô cũng đừng hòng làm cảnh sát nữa, còn thằng cha tàn phế kia, cứ đợi đến chết đói đi...
"Bốp!" Một tiếng bạt tai vang dội cắt đứt lời của hắn. Đường Thanh Thanh rốt cuộc không nhịn được mà tát một phát lên mặt hắn.
- Chị Thanh, chị đánh hắn làm gì? Không phải làm bẩn tay chị sao? Mau... vào bên trong rửa đi.
Đường Kim kéo Đường Thanh Thanh, muốn vào tiệm ăn bên kia, giống như định rửa tay cho nàng vậy.
- Tiểu đệ, không sao đâu, chị dùng khăn giấy lau một chút là được.
Đường Thanh Thanh móc một miếng khăn giấy ra từ túi quần, sau đó lau tay, ném khăn giấy xuống đất.
Đám người vây xem trợn mắt há hốc mồm, kỹ xảo làm nhục người khác của hai vị này... thật là lô hỏa thuần thanh a!
Mặt Hạ Quốc Binh đã đỏ rực, không biết do bị tát hay vì nổi giận. Hắn nghiến răng kèn kẹt, phun ra từng câu từng chữ:
- Tao cho chúng mày kiêu ngạo thêm vài phút. Chúng mày sẽ phải lập tức quỳ xuống van xin tao thôi!
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 265: Đây là trị liệu
Dịch giả: Hóng Heart
Biên Dịch: Hóng Heart
Nguồn: 4vn.eu
91/100
- À, nói trước cho ông biết, lát nữa ông không cần quỳ xuống van xin tôi, bởi làm thế cũng vô dụng thôi.
Đường Kim lười biếng nói, sau đó nhìn quét qua đám hóng hớt xung quanh:
- Đừng xem nữa, bệnh thiểu não có thể lây đó. Vây xem thằng thiểu quá lâu, các người cũng trẻ bị thiểu năng!
Mọi người nhìn nhau, sau đó, thật sự có phần lớn người tản đi, nhưng vẫn có khoảng mười mấy người đứng coi tiếp.
- Ê, Đường Kim thúi, cậu lại nghịch cái gì vậy?
Thanh âm hơi bất mãn truyền đến, Tần Thủy Dao vừa mới từ tiệm ăn đi ra.
- Tôi đang cố gắng trở thành thần y vĩ đại nhất thế kỷ.
Đường Kim cười hì hì:
- Nếu tôi có thể trị liệu cho kẻ thiểu não kia, đó chính là đã giải quyết vấn đề khó khăn của giới y học.
- Cậu lại đánh người?
Tần Thủy Dao vừa nhìn bộ dạng thảm hại của Hạ Quốc Binh, lập tức đã đoán ra chân tướng.
- Không phải đánh người, đó là trị liệu.
Đường Kim cười hi hí:
- Cậu không biết có phương pháp điện giật để trị bệnh thần kinh sao? Tôi đang thí nghiệm một liệu pháp mới để trị bệnh thiểu não, tên là đạp liền ba cước.
- Lười nghe cậu nói nhảm, tôi đi thử quần áo tiếp.
Tần Thủy Dao liếc mắt nhìn hắn một cái, lại kéo Trương Ny vào một tiệm quần áo bên cạnh.
- Tiểu đệ, bản lĩnh càn rỡ này của em đúng là đệ nhất thiên hạ a.
Đường Thanh Thanh cười khẽ một tiếng. Vừa rồi Hạ Quốc Binh nói hai chữ tàn phế kia, quả thật làm nàng rất tức giận. Nhưng Đường Kim vừa dạy dỗ Hạ Quốc Binh, cộng thêm chính nàng tát gã một phát, cục tức kia cũng xả ra không ít rồi.
- Chân lý luôn nắm trong tay số ít, mà thiên tài thì không được thấu hiểu. Đại thiên tài nắm giữ chân lý vĩ đại như em, luôn khiến cho người ta hiểu lầm a.
Đường Kim cười hì hì, sau đó lại xoay ra nói:
- Chị Thanh, người gọi là Bạch Tâm Lan, là mẹ ruột chị thật hả?
Đường Thanh Thanh nhìn Bạch Tâm Lan cách đó không xa một cái, phát hiện giờ phút này bà đang vịn Hạ Quốc Binh, thỉnh thoảng lại tức giân nhìn sang bên này, giống như đang mắng nàng và Đường Kim vậy. Nhưng kỳ lạ chính là, lúc này, dường như Đường Thanh Thanh không cảm thấy thương tâm, bất tri bất giác, người đàn bà từng làm mẹ nàng này đã trở thành một người xa lạ.
- Cha chị thực ra rất tuấn tú, lúc còn trẻ, cha được rất nhiều cô gái theo đuổi. Nhưng cha chị cuối cùng lại quen với người đàn bà kia. Lúc trẻ bà ta rất đẹp, là diễn viên múa khá nổi tiếng. Bọn họ biết nhau theo kịch bản cũ rích, là anh hùng cứu mỹ nhân. Sau đó, bọn họ kết hôn, sinh ra chị, nhìn qua thì tất cả đều hạnh phúc mỹ mãn.
Đường Thanh Thanh bắt đầu nhỏ giọng kể lại chuyện cũ:
- Nhưng, sau đó, cha bị tai nạn xe cộ, mà bà ta lại chạy theo Hạ Quốc Binh. Cha chị từng giãy dụa trên giường bệnh xuống dưới đất, cố gắng van xin bà ta, muốn bà ta ở lại chiếu cố chị. Thậm chí còn nói cho bà ta rằng, bà ta có thể đi, nhưng hãy mang chị đi cùng. Bởi lúc ấy, cha không có cách nào chăm sóc chị được.
Mặc dù đã qua rất lâu rồi, nhưng nhớ tới chuyện năm đó, đôi mắt đẹp của Đường Thanh Thanh cũng không nhịn được mà đỏ lên. Đường Kim ôm chặt eo nàng, lại vỗ vỗ lên cái mông nhỏ:
- Chị Thanh, đừng thương tâm. Không có bà ta sẽ tốt hơn mà.
- Tiểu đệ thúi, lại sàm sỡ chị!
Đường Thanh Thanh rốt cuộc cũng phát hiện ra sự mờ ám của tên kia, đôi mắt hơi đỏ liếc qua hắn, sau đó mới nói tiếp:
- Cuối cùng người đàn bà kia chẳng hề day dứt, tiêu sái rời đi. Bà ta không mang chị theo, bởi vì cảm thấy chị là gánh nặng. Dĩ nhiên, lúc ấy chị cũng không muốn đi với bà ta. Sau đó, bà ta được gả vào một nhà giàu có, nghe nói Hạ Quốc Binh rất giàu, bà ta lại sinh con trai, địa vị rất vững chắc. Nhưng quê cũ của bà ta là Ninh Sơn, cho nên thỉnh thoảng cũng về một lần. Chẳng qua, cho tới bây giờ vẫn chưa từng gặp chị.
Dừng một chút, Đường Thanh Thanh lại nói:
- Hôm nay bà ta chủ động chào hỏi, thật ra cũng hơi kỳ quái. Nói không chừng lại có chủ ý xấu xa gì đó.
- Chị Thanh, vừa rồi chị nói, lần trước bà ta suýt nữa hại chị?
Đường Kim hỏi.
- Lần trước cha chị bị Phì Long bắt cóc, ban đầu cũng là vì người đàn bà kia gọi điện, muốn gặp mặt cha. Cha chị vừa ra khỏi cửa đã bị người của Phì Long trói đi. Mà sau khi điều tra, chị phát hiện khi gọi điện, bà ta căn bản không ở Ninh Sơn này.
Đường Thanh Thanh cắn răng:
- Năm đó chính là Phì Long an bài để bà ta quen Hạ Quốc Binh, cho nên chị khẳng định, lần đó bà ta cố ý dẫn cha chị ra khỏi cửa. Trước đó, chị còn thỉnh thoảng ảo tưởng về bà ta. Nhưng sau này, dù là chị hay cha chị thì cũng đều hoàn toàn hết hy vọng với người đàn bà đó rồi.
- Hóa ra là vậy a.
Đường Kim coi như cũng hiểu. Bạch Tâm Lan hại chồng còn chưa tính, ngay cả con gái cũng hại. Loại đàn bà này cũng hết thuốc chữa rồi.
Hai chiếc xe cảnh sát đỗ lại, mỗi xe có hai cảnh sát đi xuống. Một cảnh sát trung niên quét mắt nhìn bốn phía, sau khi thấy Hạ Quốc Binh, hắn vội vàng đi tới:
- Xin hỏi ngài là tiên sinh Hạ Quốc Binh trên tỉnh thành sao? Tôi là Nhâm Chính Kiệt.
Nhâm Chính Kiệt?
Thật ra thì dân chúng bình thường chưa chắc đã biết tên trưởng cục công an, nhưng Nhâm Chính Kiệt lại không giống. Nguyên nhân rất đơn giản, hôm qua xảy ra sự kiện bắt cóc, Nhâm Chính Kiệt đã xuất hiện trong bản tin rất nhiều lần. Vì vậy, không có mấy ai không biết tới tên Nhâm Chính Kiệt cả. Vì vậy, mấy nhân sĩ nhàm chán đang đứng coi kia bắt đầu đồng tình với Đường Kim và Đường Thanh Thanh. Hai người này, đá phải tấm sắt rồi.
- Mặt mũi tên họ Hạ kia cũng lớn thật.
Đường Thanh Thanh cũng nhìn thấy Nhâm Chính Kiệt, thậm chí còn thấy cả Đồ Trường Văn, nàng không khỏi nói thầm một câu. Chỉ một cú điện thoại, Hạ Quốc Binh đã triệu kiến cả cục trưởng lẫn phó đại đôi trưởng của đội cảnh sát hình sự. Kẻ ngu cũng có thể hiểu, năng lực của Hạ Quốc Binh này không phải lớn bình thường.
- Cục trưởng Nhâm, chính là bọn chúng ác ý công kích tôi và người nhà. Một trong hai người kia lại là cảnh sát, loại hành vi ác liệt như vậy, nên xử lý ra sao, cục trưởng Nhâm nói cho tôi biết đi!
Hạ Quốc Binh chỉ về phía Đường Kim và Đường Thanh Thanh. Sau đó, cả bốn cảnh sát đều nhìn sang bên này, rồi vẻ mặt của cả bốn người đều tỏ ra ngạc nhiên.
Sau một khắc, Nhâm Chính Kiệt lộ ra nụ cười khổ. Sớm biết là hai người này, hắn cũng không tự vác xác đến a.
- Hạ tiên sinh, có phải có hiểu lầm gì không?
Nhâm Chính Kiệt miễn cưỡng lộ ra nụ cười.
- Cục trưởng Nhâm, tôi biết nữ cảnh sát kia là thuộc hạ của ông. Nhưng tôi muốn nói cho ông biết, chuyện này không có bất cứ hiểu lầm...
Hạ Quốc Binh phát hiện Nhâm Chính Kiệt không hành động, nhất thời có chút tức giận.
Mà hắn còn chưa dứt lời, đã có người nói chen vào:
- Không sai, chuyện này không có hiểu lầm gì, bắt hắn lại, mang đi!