Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 436: Ông nên cao hứng mới đúng.
Dịch giả: Hùng Bá
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Ca đã trở lại, các con hàng nhanh Thanks bái kiến ca nào
- Cũng tạm, coi như xong đi.
Đường Kim thực tùy ý nói.
Tuy rằng miệng nói hời hợt, nhưng Đường Kim phải thừa nhận năng lực những đại gia tộc này rất kinh người, kết quả như vậy hắn không phải là không thể làm được nhưng chắc chắn hắn phải tự thân ra tay mới được còn Tiêu Đại Nhi chỉ cần một cuộc điện thoại là xong.
- Chờ mình đoạt được nàng thì nàng sẽ làm việc cho mình rồi.
Đường Kim bắt đầu đánh chủ ý đến Tiêu Đại Nhi, ánh mắt không tự chủ được quét lên quét xuống người nàng.
- Bên người Tiêu Kiếm Anh sẽ có hai bảo tiêu, hai hộ vệ này thân thủ tương đối khá, tuy nói lấy năng lực của cậu xử lí không khó nhưng tôi thấy khí sắc cậu không tốt lắm, cậu nên nghỉ ngơi chút, dù sao đến tối mới gặp họ.
Tiêu Đại Nhi nói.
- Được rồi, cho tôi mượn giường cô ngủ lát.
Đường Kim ngáp một cái, hiện tại tinh thần hắn không tốt lắm, cơ bản là vì tối qua không ngủ.
Không đợi Tiêu Đại Nhi đồng ý, Đường Kim đã nhào tới chiếc giường lớn còn thơm ngát mùi hương cơ thể Tiêu Đại Nhi nhanh chóng ngủ say.
Tiêu Đại Nhi vẫn ngồi trên ghế như cũ, không hề nhúc nhích tựa hồ không ngại Đường Kim ngủ giường của nàng, sau đó nàng khẽ mỉm cười, trong đôi mắt mày tím có một thần thái khác thường chầm chậm xuất hiện khiến đôi mắt nàng tăng thêm ma lực vô cùng vô tận.
Thời gian vô tình trôi qua, Tiêu Đại Nhi vẫn duy trì loại trạng thái này làm cho người ta thấy có chút quỷ dị, Đường Kim vẫn ngủ say, hoàng hôn dần buông xuống Minh Hồ thị.
Vô số ngọn đèn lại bắt đầu chiếu sáng thành phố, căn phòng của Tiêu Đại Nhi vẫn tối mịt, Đường Kim vẫn ngủ say, trên ghế Tiêu Đại Nhi như cũng đang ở trạng thái nữa tỉnh nửa mê.
Đùng, đùng đùng!
Tiếng đập cửa nạng nề vang lên, trong nháy mắt Tiêu Đại Nhi ngồi ngay ngắn lại, vẻ khác thường trong đôi mắt biến mất, nàng đứng lên chậm rãi đi mở cửa.
Tối đen căn phòng của đột nhiên trở nên sáng lên, rồi sau đó, Tiêu Đại Nhi mới chậm rãi kéo cửa phòng ra.
Đứng ở cửa là một người nam nhân trung tuổi, tuy rằng diện mạo bình thường nhưng trên người hắn lại tản mát ra một cỗ khí thế uy nghiêm rất tự nhiên, mà phía sau người này là hai đại hán tầm ba mươi.
- Đại bá, ngài đã tới, mời vào.
Tiêu Đại Nhi lộ ra nụ cười kiều mị, không biết nội tình nhìn thấy nhất định sẽ cảm thấy Tiêu Đại Nhi cùng người trung niên này cảm tình tương đối tốt.
- Đại Nhi, cô chờ lâu chứ?
Nam tử trung niên đúng là Tiêu Kiếm Anh, hắn vừa cất bước đi vào gian phòng, vừa thản nhiên nói, chỉ là ngữ khí của hắn, lại nhiều ít có vị cổ quái, lời này tựa hồ cũng mơ hồ bao hàm một ít ý gì khác.
- Đại bá, chờ ngài tới đây sao có thể lâu được chứ?
Tiêu Đại Nhi vẫn cười ngọt ngào nhưng cũng ẩn sâu mị lực vô cùng, Tiêu Kiếm Anh tuy rằng nhìn như bình thường nhưng hai đại hán phía sau hắn kia hơi thở đã bắt đầu có chút dồn dập.
- Tốt lắm, Đại Nhi, cô luôn luôn thích trực tiếp, tôi cũng không quanh co lòng vòng, bảo Đường Kim xuất hiện đi!
Tiêu Kiếm Anh mặt khẽ biến sắc, ngữ khí cũng đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Tiêu Kiếm Anh nói đột ngột lại làm cho Tiêu Đại Nhi biến sắc, một giây sau, nụ cười ngọt ngào trên mặt Tiêu Đại Nhi biến mất.
Nhìn chằm chằm Tiêu Kiếm Anh ước chừng mười giây, Tiêu Đại Nhi mới nhàn nhạt mở miệng:
- Đại bá, xem ra tôi phải nói tiếng xin lỗi ngài, đến nay tôi vẫn cho rằng ngài là một người đần, xem ra ngài không ngu ngốc như người ta tưởng.
- Có câu là thông minh quá bị thông minh hại.
Tiêu Kiếm Anh cười lạnh một tiếng:
- Đại Nhi, ý đồ của cô cho dù là đồ đần cũng có thể nhìn ra, Tiêu Nhân chưa chết, cô đã chạy đến đây, nếu là Đường Kim không có giết hắn thì cũng sẽ tìm cơ hội giết hắn. Hiện giờ tôi chủ động đến đây, cơ hội mượn dao giết người tốt như vậy sao cô lại không muốn giải quyết nốt đại bá này đây? Chẳng qua khi cô mai phục muốn giết tôi sao tôi lại không thể chuẩn bị một cái bẫy cho cô chứ?
- Nói nhiều quá.
Thanh âm lười biếng từ bên trong phòng ngủ truyền đến, Đường Kim không chút hoang mang đi ra, ngáp một cái, lại duỗi lưng một cái.
- Đầu năm nay người muốn chết thật sự là không ít a, biết rõ tôi muốn giết ông... ông cư nhiên chủ động tìm đến, không phải là ông muốn sớm gặp đứa con tư sinh kia chứ?
Nhìn thấy Đường Kim, Tiêu Kiếm Anh đồng tử co rụt mạnh lại, một cỗ sát khí không tự chủ từ trên người hắn mãnh liệt phát ra, ngữ khí cũng đột nhiên lạnh như băng, còn cừu hận nồng đậm:
- Đường Kim, quả nhiên mày ở đây!
- Ông tức giận như vậy làm gì?
Đường Kim ra vẻ vô tội.
- Ông sắp gặp con trai, gia đình sum họp, đáng ra phải rất cao hứng mới phải chứ?
- Tiêu Thủ Nghiệp!
Tiêu Kiếm Anh quát một tiếng.
Bóng người chợt lóe, trong phòng đột nhiên xuất hiện thêm một người, một nam nhân thoạt nhìn chỉ hơn hai mươi nhưng hắn khiến Đường Kim ngửi thấy mùi quen thuộc, hơi thở của người trong tiên môn!
- Giết Đường Kim!
Tiêu Kiếm Anh ra lệnh.
Nam nhân này lại không lập tức động thủ, mà đột nhiên nhìn về phía Tiêu Đại Nhi.
- Đại bá, hắn là sự chuẩn bị tối hậu của ngài sao? Chỉ sợ ngài lại phải thất vọng.
Tiêu Đại Nhi nhẹ nhàng cười, sau đó nhìn về phía Tiêu Thủ Nghiệp:
- Thủ Nghiệp đại ca, huynh đứng nhìn bên cạnh là được.
Nam nhân tên là Tiêu Thủ Nghiệp vẫn không nói gì, chỉ thoáng lướt đến sau lưng Tiêu Đại Nhi, hiển nhiên hắn đã là người của Tiêu Đại Nhi
Tiêu Kiếm Anh sắc mặt âm trầm dị thường, hắn căm tức Tiêu Thủ Nghiệp, nghiến răng nghiến lợi:
- Tiêu Thủ Nghiệp, mày dám làm trái tổ huấn gia tộc?
- Đại bá, nói những thứ vô dụng này làm gì?
Tiêu Đại Nhi lắc đầu, sau đó quay đầu nhìn Đường Kim:
- Đêm dài lắm mộng, xử lý hắn đi!
- Ha ha ha...
Tiêu Kiếm Anh đột nhiên ngửa đầu cười như điên, vài giây sau đột nhiên ngừng lại, thanh âm trở nên lạnh như băng:
- Đạo trưởng, xem ra vẫn phải phiền ngài ra tay một lần rồi!
Trong phòng, đột nhiên vô thanh vô tức xuất hiện thêm một người, một đạo sĩ dung mạo tựa hồ rất trẻ tuổi nhưng mà đầu tóc bạc trắng, đạo sĩ kia vừa mới xuất hiện Đường Kim liền có cảm giác không ổn, bởi vì hắn căn bản nhìn không ra thực lực đạo sĩ kia, vị đạo sĩ này cho hắn cảm giác còn mạnh hơn đạo cô Liễu Ngọc Chi hắn từng gặp!
Tiêu Thủ Nghiệp sắc mặt đại biến, thất thanh la:
- Bạch đạo trưởng?
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 437: Sống chết trước mắt.
Dịch giả: Hùng Bá
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Ca đã trở lại, các con hàng nhanh Thanks bái kiến ca nào
Đạo sĩ đầu bạc lạnh lùng nhìn Tiêu Thủ Nghiệp một cái, đột nhiên vỗ một chưởng ra.
- Ách!
Tiêu Thủ Nghiệp không có tí năng lực phản kháng nào bị đạo sĩ tung chưởng vỗ bay, trên không trung phun ra một búng máu.
- Đại Nhi, chạy mau!
Tiêu Thủ Nghiệp vừa mới nói ra mấy chữ này đã đụng vào tường, sau đó trực tiếp hôn mê.
Thân là người trong tiên môn, Tiêu Thủ Nghiệp tuy rằng không bằng Đường Kim, nhưng so với người thường hắn cực kì cường đại, thế mà trước đạo sĩ đầu bạc cũng chỉ như con kiến mà thôi.
- Đạo trưởng...
Tiêu Đại Nhi nhìn về phía đạo sĩ đầu bạc, tử nhãn đột nhiên bắn ra hào quang kì dị, trong nháy mắt nàng liền biến thành tuyệt thế vưu vật điên đảo chúng sinh.
- Yêu nữ muốn chết!
Đạo sĩ hừ lạnh một tiếng, lại tung một chưởng.
Tiêu Đại Nhi rên lên một tiếng thê thảm, đồng cảnh ngộ bị đánh bay ra ngoài.
Bóng người chợt lóe, Đường Kim đỡ lấy Tiêu Đại Nhi, kiểm tra qua nhất thời biến sắc, Tiêu Đại Nhi dính một chưởng của đạo sĩ rồi lục phủ ngũ tạng cơ hồ vỡ nát.
Do dự một chút, Đường Kim liền nhanh chóng lấy từ trong túi quần ra một cái bình ngọc, đổ ra một viên thuốc, nhét vào miệng Tiêu Đại Nhi, tuy rằng hắn và Tiêu Đại Nhi không tính là quen thuộc, nhưng nhìn một tuyệt thế mỹ nữ chết trong tay mình hắn không đành lòng.
- Hồi Xuân Đan?
Đạo sĩ sắc mặt khẽ biến.
- Ngươi và Vân Vũ Tuyết quan hệ thế nào?
- Lão đoán đi?
Đường Kim vừa ôm lấy Tiêu Đại Nhi, vừa nhìn đạo sĩ.
- Lại nói tiếp, tuy rằng tôi không biết Tiêu Kiếm Anh cho lão thù lao gì, bất quá, hắn quá nửa đã là người chết, lão tất yếu phải giúp hắn sao?
Đạo sĩ nhìn thoáng qua Tiêu Kiếm Anh , sắc mặt lại đổi, trong giọng nói mang thêm một cỗ tức giận:
- Ngươi đã làm gì hắn?
- Không có gì, tôi thấy hắn quá dài dòng nên cho hắn chút độc dược, giờ đã đến lúc phát tác rồi.
Đường Kim không chút hoang mang nói.
- Ngươi quả thực là muốn chết!
Đầu bạc đạo sĩ đột nhiên giận tím mặt, cổ tay khẽ đảo, một thanh kiếm nhỏ chừng ba mươi phân xuất hiện trong tay hắn, thanh kiếm hóa thành một đạo ánh sáng bắn nhanh về phía Đường Kim bắn nhanh.
Nhanh, nhanh đến cực hạn!
Đường Kim căn bản không kịp phản ứng, chuôi kiếm đã đến lồng ngực của hắn, mà trong chớp nhoáng này Đường Kim cũng hiểu được thực lực đạo sĩ này vượt xa suy đoán của hắn, thực lực chênh lệch tuyệt đối thế này dù hắn có phản ứng cũng chẳng hữu hiệu.
Lần đầu tiên trong đời, Đường Kim cảm giác khí tức tử vong ập vào mặt, hắn trong nháy mắt chỉ có thể theo bản năng né tránh bị thương chí mạng.
Đạo sĩ lộ rõ mỉa mai, hiển nhiên theo hắn thấy Đường Kim căn bản không thể né được phi kiếm của hắn, cõi đời này rất ít người làm được điều đó!
Ngay khi phi kiếm sắp xuyên thủng thân thể Đường Kim chuyện bất ngờ xảy ra.
Một vầng sáng nhàn nhạt đột nhiên rất quỷ dị bao phủ cơ thể Đường Kim, phi kiếm vô cùng cường đại đụng vào vầng sáng đột nhiên vô lực, vàng sáng cũng ảm đạm rồi biến mất, nhưng quỷ dị là Đường Kim và Tiêu Đại Nhi cũng biến mất cùng vầng sáng.
- Cao nhân phương nào?
Đạo sĩ biến sắc, trầm giọng quát lạnh.
Không có bất kỳ tiếng đáp lại.
Đạo sĩ ngưng thần tìm tòi, cũng không thu hoạch được gì, điều này làm cho ánh mắt của hắn càng thêm âm trầm, có người có thể thing lặng đưa người đi trước mặt hắn?
- Ây...
Tiếng kêu thảm thiết thống khổ vang lên bên tai, đạo sĩ quay người nhìn lại thấy Tiêu Kiếm Anh đang ôm chặt yết hầu, ánh mắt van nài nhìn hắn:
- Đạo trưởng, cứu, cứu...
Còn chưa dứt lời, Tiêu Kiếm Anh ngã gục, hơi thở hoàn toàn không có, thần tiên cũng không cứu được nữa rồi.
Hai bảo tiêu của Tiêu Kiếm Anh cũng không khá hơn chút nào, bọn hắn chỉ là muộn hơn vài giây sau đó phải tiếp tục theo Tiêu Kiếm Anh làm hộ vệ.
Ba chết một thương hai mất tích, kết quả này chỉ sợ không ai ngờ tới được, đạo sĩ cũng thế, hắn âm trầm nhìn xung quanh căn phòng, sau đó đột nhiên biến mất, hiển nhiên hắn không tính thu dọn cục diện rối rắm này.
Đạo sĩ không biết là ai cứu Đường Kim cùng Tiêu Đại Nhi đi, mà giờ khắc này Đường Kim cũng đang rất mơ hồ bởi vì hắn phát hiện mình đang ở trong một chỗ cực kỳ quỷ dị.
Vốn cho là mình không chết cũng sẽ trọng thương, lại đột nhiên phát hiện mình xuất hiện ở một chỗ quỷ dị, mà lúc mới tiến vào Tiêu Đại Nhi trong lòng hắn đột nhiên bị một cỗ lực lượng cường đại kéo bay đi vào một cái ao. Đường Kim đến bên cạnh phát hiện cái ao đang bốc hơi nóng lên giống như một suối nước nóng, Tiêu Đại Nhi đang trần truồng nằm đó.
Đường Kim cẩn thận kiểm tra một hồi, phát hiện thương thế Tiêu Đại Nhi lại có thể từ từ khôi phục, nghĩ ngợi chút hắn quyết định không quản nàng, nếu đây là suối nước nóng nàng ta cũng không sợ bị cảm, kệ đó xem đây là đâu đã.
Nhưng lập tức, Đường Kim đã cảm thấy không thích hợp, sao ở đây sáng thế này? Bây giờ không phải là buổi tối sao?
Ngẩng đầu, Đường Kim trợn tròn mắt, trên bầu trời là một mặt trời to bự.
- Không phải là xuyên qua đến dị giới chứ?
Đường Kim lúc này thực đúng là buồn bực rồi, tuyệt đối không nên a, hắn còn rất nhiều mỹ nữ chưa cưa đổ mà, chị kết nghĩa nè, Hạt Tử xinh đẹp nè, trọng yếu nhất là Khinh Vũ tỷ tỷ còn chưa tới tay mà.
- Dù là xuyên qua đi nữa cũng phải để tôi mang Khinh Vũ tỷ tỷ theo chứ, không được, tôi muốn gặp Khinh Vũ tỷ tỷ đã!
Đường Kim âm thầm nói, nhưng mà mới nghĩ đến đây trước mắt hắn tối sầm, đột nhiên lại bừng sáng, khoan, sao chỗ này quen thuộc như vậy?
- Này, Đường Kim thối, lần sau đừng xuất hiện như quỷ nữa đi?
Thanh âm bất mãn vang lên làm Đường Kim bừng tỉnh, chẳng trách chỗ này quen như vậy, thì ra đây là phòng khách biệt thự Tần gia a!
Quay đầu nhìn Tần Thủy Dao, Đường Kim đột nhiên thấy tâm tình thật tốt, không phải xuyên việt, thật tốt qua, lần đầu tiên hắn phát hiện nhìn thấy Tần Thủy Dao lại sẽ vui vẻ như vậy.
Chỉ là, chuyện này rốt cuộc là thế nào đây?
Một khắc trước, hắn còn ở tỉnh, đang trong hoàn cảnh sống chết trước mắt, sau đó hắn mờ hồ tiến vào một không gian xa lạ, sau đó lại xuất hiện ở Ninh Sơn quen thuộc, chuyện này cũng quá quỷ dị đi.
- Chỗ kia là thế nào đây?
Đường Kim vừa nghĩ trong đầu thì đột nhiên một cảm giác kỳ dị từ tay trái truyền đến, hắn đột nhiên phát hiện hắn lại thấy được chỗ kia, mặc dù không đi vào nhưng hắn thấy rõ ràng hết thảy chỗ kia , thậm chí còn thấy Tiêu Đại Nhi nóng bỏng nằm trong ao nước.
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 438: Thế giới trong vòng tay.
Dịch giả: Hùng Bá
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Ca đã trở lại, các con hàng nhanh Thanks bái kiến ca nào
Sự hưng phấn bừng lên, tuy rằng còn chưa hiểu rõ nhưng Đường Kim đã biết một chuyện, tấy cả những chuyện khác thường là bởi vì vòng tay của hắn, ngay cả Vân Vũ Tuyết cũng không rõ tác dụng của nó nhưng giờ hắn đã biết tiên môn chí bảo này bên trong cất giấu một thế giới, một thế giới gần thuộc về hắn!
Mà lúc này, hắn lại phát hiện giờ hắn và vòng tay có thêm cảm ứng đặc thù, cảm ứng này trước kia không tồn tại. Hắn nhớ lúc trước Vân Vũ Tuyết từng nói là nàng hoài nghi trong vòng tay có một tầng phong ấn cho nên hắn không thể phát hiện bí mật của nó. Bây giờ nhìn lại khả năng Vân Vũ Tuyết nói đúng, lúc đạo sĩ đầu bạc muốn giết hắn không giờ đã mở ra tầng phong ấn này khiến hắn biết được bí mật của vòng tay!
- Giờ thì mình có thể xuất hiện ở đâu mình muốn rồi.
Đường Kim thầm tự kỉ, cùng lúc đó hắn biến mất vào thế giới trong vòng tay.
- Đường Kim chết tiệt, cậu chính là quỷ biến thành!
Trong phòng khách, phát hiện Đường Kim đột nhiên lại biến mất Tần Thủy Dao tức giận mắng.
Đường Kim dĩ nhiên không biết Tần Thủy Dao đang mắng hắn, sau đó hắn hưng phấn thử cảm giác khi ở chỗ này khi ở chỗ khác, giờ hắn mới biết năng lực thuấn di lúc trước không phải siêu năng lực của bản thân mà nhờ vào vòng tay này
Lúc trước lúc còn rất nhỏ, hắn đã phát hiện mình có loại năng lực này, nhưng điều kiện tiên quyết là chỗ đó hắn đã từng đến, cứ ngỡ mình là siêu nhân hoành tá tràng, giờ mới biết trước nay mình tự kỉ cỡ nào.
- Thật không hổ là tiên môn chí bảo a!
Đường Kim âm thầm cảm khái, có vật này hắn quả thực thành vô địch rồi, coi như đánh không lại cũng có thể trốn vào a.
Cả buổi tối, Đường Kim đều nghiên cứu thế giới trong vòng tay, cơ hồ mọi ngóc ngách hắn đều đi qua rồi phát hiện diện tích chỗ này cũng khá nhỏ, chỉ có mấy ngàn mẫu. Dĩ nhiên lớn nhỏ chỉ là tương đối, một người sống có hết chừng đó đất đâu.
Ngoại trừ suối nước nóng ra, chỗ này còn có một tòa nhà gỗ, nhưng nhà gỗ cũng đã khóa lại, nhìn thấy khóa cửa Đường Kim lập tức nhớ đến chiếc chìa khóa vàng của mình, bất quá nó đang ở chỗ Tần Khinh Vũ nên hắn không vội mở cửa.
Ngoài ra, Đường Kim còn phát hiện một ngọn núi giá trị kinh người, bởi vì trên ngọn núi này có vô số dược liệu tuổi thọ cực cao, mấy thứ như nhân sâm, hà thủ ô đều trên ngàn năm cả.
- Phát tài rồi, hoàng kim biệt thự của ta có hy vọng rồi.
Đường Kim tự lẩm bẩm.
Ngoài ra thế giới trong vòng tay còn có thiên địa linh khí vô cùng nồng đậm, Đường Kim mới biết thì ra linh khí từ vòng tay truyền đến khi hắn tu luyện từ đâu mà đến, nếu ở đây tu luyện tốc độ chắc chắn cực nhanh.
- Thật sự là tiên môn chí bảo a, có nên nói cho Vũ Tuyết tỷ tỷ tin tức này hay không đây?
Đường Kim lại lầm bầm lầu bầu, hắn cảm thấy được Vân Vũ Tuyết rất đáng tin cậy, nàng biết đây là tiên môn chí bảo nhưng mà không cướp đoạt của hắn.
Nghĩ nghĩ, Đường Kim rốt cục quyết định bây giờ chưa nói vội, để hắn nghiên cứu hết về cái vòng tay đã rồi nói sau
Bất tri bất giác, thế giới trong vòng tay trở nên tối tăm, Đường Kim quay lại thế giới thực thì trời đã sáng sớm.
Thế giới kia cũng có ngày nắng đêm đen, nhật nguyệt luân hồi nhưng có vẻ trái ngược với thế giới thực.
Đường Kim một đêm không ngủ nhưng tinh thần vẫn rất tốt, dù hưng phấn đến mấy vì thế giới trong vòng tay nhưng hôm nay hắn còn có chuyện quan trọng phải làm, phải lật lại chuyện Khinh Vũ tỷ tỷ.
Thứ ba, ngày sáu tháng mười một, một ngày trước lập đông.
Hôm nay với Đường Kim cùng Tần Thủy Dao, Tần Khinh Vũ mà nói tựa như ngày đẹp nhất sắp tới, Đường Kim thì khỏi nói rồi, Tần Thủy Dao sau nhiều ngày mất tích đã tiếp tục đi học ở Ninh Sơn Nhị Trung, mà cũng trong ngày này các tờ báo, các website lớn từng đăng tin công kích Tần Khinh Vũ đều đồng loạt đăng tin đính chính xin lỗi.
Nội dung đính chính mặc dù không giống nhau nhưng ý thì giống nhau, tất cả đều đưa tin đã đăng là tin bịa đặt chưa được điều tra kĩ càng cùng xin lỗi Tần Khinh Vũ.
Sau đó trên mạng lan truyền một tin giám đốc sở truyền thông tỉnh tự mình đến nhà Tần Khinh Vũ giải thích, bị ăn một bạt tai, không những hắn không tỏ vẻ phẫn nộ mà còn như trút được gánh nặng.
Nhất thời trên mạng thảo luận sôi nổi, mấy chuyện về Tần Khinh Vũ là tình nhân của Tôn Gia Quốc hay là Hạ Ngọc Thư đều bị nói chắc chắn là giả, nếu Tần Khinh Vũ là nhân tình của ai thì người này chắc chắn quyền lực, địa vị cao hơn hai người kia rất nhiều.
Nghĩ thế nhiều người không dám ý kiến gì nữa bởi vì ai cũng biết chuyện như vậy không phải là bọn hắn có thể thảo luận.
Sau khi hai chuyện này phát sinh, chủ đề Tần Khinh Vũ đột nhiên tựa hồ trở thành cấm kỵ, một ít tin tức trang web cũng sôi nổi xóa sạch tin tức liên quan, trong vòng nửa ngày ngắn ngủi, đề tài về Tần Khinh Vũ tựa hồ chợt đột nhiên mai danh ẩn tích, bất kể có người lén bàn tán hay không thì Tần Khinh Vũ đã không còn là đề tài hot nữa rồi.
Ở Ninh Sơn Nhị Trung, Tần Thủy Dao vẫn là tiêu điểm của cả trường, tiếng chuông tan học vang lên, Tần Thủy Dao vừa ra khỏi lớp, liền có nữ sinh đi tới:
- Tần Thủy Dao, chúc mừng cậu nha, xem ra cậu đã thoát khỏi phiền toái rồi.
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 439: Cách xa chúng tôi một chút.
Dịch giả: Hùng Bá
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Ca đã trở lại, các con hàng nhanh Thanks bái kiến ca nào
- Cảm ơn.
Tần Thủy Dao hơi sững sờ, nhưng trên mặt vẫn tươi cười, nàng còn nhớ rõ Hoắc Mị Nhi, chỉ là thấy Hoắc Mị Nhi nói như thân quen lắm làm nàng hơi buồn bực.
- Nghe nói cậu không có việc gì, tôi thật sự rất cao hứng.
Hoắc Mị Nhi cười, lập tức nói tiếp.
- Đúng rồi, bây giờ cậu chuẩn bị đến nhà ăn à? Chúng ta đi cùng đi.
- Híc, được thôi.
Tần Thủy Dao có chút do dự, nhưng vẫn đồng ý.
- Đồ ngốc, não cô lại ẩm à à?
Tần Thủy Dao vừa mới đồng ý, một giọng nói không cao hứng truyền tới.
Tần Thủy Dao vừa nghe liền giận:
- Đường Kim chết tiệt, não cậu mới bị ẩm đấy!
- Nếu cô không muốn não ẩm thêm thì cách xa cô ta một chút.
Đường Kim nhìn Hoắc Mị Nhi, lười biếng nói.
- Tôi đi ăn cơm với ai cần cậu cho phát sao, cô ấy cũng đâu phải nam sinh?
Tần Thủy Dao tức giận trừng mắt lườm Đường Kim.
- Nếu cô muốn đi ăn cơm với nam sinh thì đúng là tôi ước còn không được.
Đường Kim ngáp một cái, sau đó không để ý tới Tần Thủy Dao, mà nhìn về phía Hoắc Mị Nhi:
- Nếu cô thức thời thì từ đâu trở về đó đi, tôi không biết cô có ý đồ gì, cũng không có hứng muốn biết, tóm lại cô cách xa chúng tôi một chút.
Hoắc Mị Nhi lộ vẻ kinh ngạc diễn cảm, lập tức tỏ ra ủy khuất:
- Đường Kim, có phải cậu hiểu lầm gì tôi...
Phải nói vẻ ủy khuất của Hoắc Mị Nhi thật sự là làm người thương yêu. Một đám nam sinh ở bên cạnh lập tực xuất hiện vọng động bảo vệ nàng, thậm chí có kẻ xúc động muốn liều mạng với Đường Kim.
May mắn hiện tại người đang răn dạy Hoắc Mị Nhi chính là Đường Kim, cho nên những người này xúc động về xúc động chứ không dám xông tới không thì cũng có một đống người bẹp dí rồi.
- Hoắc Mị Nhi, chút kị thuật bất nhập lưu đó đừng giở ra trước mặt tôi.
Đường Kim hơi không kiên nhẫn cắt đứt lời Hoắc Mị Nhi.
- Tôi gần đây bề bộn nhiều việc, không có tâm tình đùa giỡn với các người, tôi biết cô là người Thiên Hải Hoắc gia, quay về Thiên Hải của cô đi.
Lưu lại những lời này, Đường Kim xoay người muốn đi, mà sắc mặt Hoắc Mị Nhi đột nhiên trở nên hơi tái nhợt.
Tần Thủy Dao nhìn Hoắc Mị Nhi, vẻ mặt có chút khó hiểu, có chút chần chờ, nàng liền đuổi theo Đường Kim:
- Này, Đường Kim thối, chờ tôi với!
Nhìn thấy Tần Thủy Dao đuổi theo Đường Kim, một đám nam sinh oán thầm, Đường Kim này thật sự là đầu óc có vấn đề, tranh mỹ nữ với nam sinh thì thôi đi, giờ còn tranh mỹ nữ với nữ sinh sao?
Tần Thủy Dao lúc này cũng đã đuổi kịp Đường Kim, có chút buồn bực hỏi:
- Này, cậu vừa nói lời đó là ý gì? Cái cô Hoắc Mị Nhi kia có vấn đề?
- Đúng vậy, cô cách xa cô ta là được, dạo này tôi hơi bận, không có thời gian tìm hiểu cô ta có ý đồ gì?
Đường Kim thuận miệng nói.
- Bề bộn nhiều việc? Bận tán gái chứ gì!
Tần Thủy Dao hừ một tiếng.
Đường Kim lại không trả lời, trực tiếp biến mất.
Lần này, Tần Thủy Dao thật buồn bực rồi, người nầy tám phần không phải quỷ biến thành, hắn căn bản chính là quỷ!
Rời trường học, Đường Kim đi tới biệt thự trên núi, Ninh Tâm Tĩnh đang đợi hắn.
- Đường Kim, kinh thành Tiêu gia hiện tại có chút hỗn loạn, Tiêu Kiếm Anh chết rồi, Tiêu Đại Nhi mất tích, mà trừ hai người họ ra, Tiêu gia không ai có thể khống chế toàn cục.
Ninh Tâm Tĩnh lo lắng nói.
- Cao tầng Ám Kiếm lo lắng Tiêu gia sẽ loạn, phải biết trong các đại gia tộc kinh thành thì Tiêu gia chính là nhà duy nhất ủng hộ Ám Kiếm, nếu Tiêu gia loạn cả lên đối Ám Kiếm sẽ có ảnh hưởng rất lớn.
Dừng một chút, Ninh Tâm Tĩnh nhìn Đường Kim rồi nói tiếp:
- Bên phía Tiêu gia hi vọng cậu cho bọn hắn một tin tức chính xác, bọn họ muốn biết Tiêu Đại Nhi bây giờ còn sống không.
- Ninh giáo quan, vậy cô nói cho bọn hắn biết, Tiêu Đại Nhi còn sống, bất quá bị thương rất nặng, à, nói cho bọn họ có một người rất lợi hại đang chữa trị cho cô ấy.
Đường Kim nghĩ rồi nói.
- Được rồi, tôi sẽ báo cho bọn họ.
Ninh Tâm Tĩnh gật gật đầu
- Tiêu Đại Nhi còn sống, bên phía Tiêu gia tạm thời sẽ không loạn.
Dừng lại một chút, Ninh Tâm Tĩnh lại vội vàng nói:
- Tôi phải chuyển tin này về gấp kẻo Tiêu gia loạn lên.
Ninh Tâm Tĩnh vội vàng đi gọi điện thoại, Đường Kim suy nghĩ một chút rồi biến về biệt thự Tần gia.
Trong phòng khách, Tần Khinh Vũ lẳng lặng ngồi trên ghế, mắt đẹp khép hờ, nhìn đã ngủ say, mặc dù như vậy nàng vẫn tạo cảm giác cao quý ưu nhã, Đường Kim bước vào phòng liền lẳng lạng đứng đó si mê nhìn thụy mỹ nhân.
Có lẽ do Đường Kim nhìn chăm chú quá lâu khiến Tần Khinh Vũ bừng tỉnh.
- Đường Kim, cậu đã đến rồi à!
Tần Khinh Vũ dường như đã tỉnh hắn.
- Gần đây hơi mệt, bây giờ mọi chuyện đã qua, toàn thân thả lỏng không cẩn thận ngủ quên.
- Khinh Vũ tỷ tỷ, Liễu Nguyệt không ở đây à?
Đường Kim kỳ quái hỏi.
- Uh, cô ấy đã đi rồi, Hạ Ngọc Thư đã được thả, cô ấy đi thăm.
Tần Khinh Vũ gật gật đầu, sau đó nhìn đồng hồ, hỏi tiếp:
- Đường Kim, cậu ăn cơm chưa?
- Chưa ăn.
Đường Kim quả thật còn chưa ăn bởi vì hiện tại Tống Oánh đang bận tiếp nhận thế lực Cửu thúc, hắn không muốn đến nhà bếp làm phiềnTống Oánh.
- Tôi cũng chưa ăn, cậu ngồi chờ một chút, tôi đi nấu cơm.
Tần Khinh Vũ đứng lên, vừa nói vừa đi vào bếp.
Đường Kim ngồi chờ đến bữa, tầm mười phút sau đột nhiên có tiếng chuông cửa vang lên.
Đường Kim đứng dậy đi ra cửa, nhìn thấy một nam nhân tầm bốn mươi, đầu tóc loạn rồi loạn, bộ dạng có chút tiều tụy, bất quá nhìn kĩ sẽ thấy hắn cực kỳ đẹp trai phong độ. Khiến Đường Kim có chút mê hoặc là tướng mạo người này khiến hắn rất quen thuộc.
- Ông là ai?
Đường Kim không mở cửa mà hỏi.
- Tôi tìm Tần Khinh Vũ.
Nam nhân này trả lời.
- Tôi hỏi ông là ai, không hỏi ông tìm ai.
Đường Kim tức giận nói.
- Tôi là Tần Trí, tôi là anh trai Tần Khinh Vũ.
Người nọ đáp.
Đường Kim nhất thời ngẩn ra, anh trai Khinh Vũ tỷ tỷ? Khinh Vũ tỷ tỷ còn có anh trai sao? Bất quá, hắn lúc này mới phát hiện, tướng mạo người này khá giống Tần Khinh Vũ, cho nên lúc đầu hắn mới thấy quen thuộc.
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 440: Chúng ta đi tìm kho báu đi
Dịch giả: Hùng Bá
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Ca đã trở lại, các con hàng nhanh Thanks bái kiến ca nào
- Ông chờ một lát, tôi vào hỏi chút đã.
Đường Kim không biết Tần Khinh Vũ có thật sự có anh trai không nên quyết định đi hỏi trước đã.
Đường Kim phóng nhanh vào biệt thự, tầm một phút sau hắn đã vọt ra.
- Xin hỏi...
Tần Trí nhìn thấy vẫn chỉ một mình Đường Kim đi ra, liền mở miệng muốn hỏi cái gì, nhưng vào lúc này Đường Kim đã mở cửa biệt thự.
Tần Trí nhất thời vui vẻ, vội vàng nhấc chân bước đến, chỉ tiếc hắn chưa kịp bước thì Đường Kim đã xách cổ hắn lên vụt biến mất.
Rồi một giây sau đó hắn phát hiện mình xuất hiện ở một địa phương xa lạ.
- Khinh Vũ tỷ tỷ bảo tôi ném ông ra khỏi Ninh Sơn thị!
Đường Kim tùy tiện ném Tần Trí xuống đất, không cho Tần Trí cơ hội mở miệng.
Tần Trí nhất thời không biết phải làm sao, nhìn chung quanh hắn phát hiện mình đã rời Ninh Sơn thật bởi vì cách hắn không xa là một tấm biển lớn đề "Ninh Sơn Wellcome You!"
Chỉ có điều Tần Trí nghĩ mãi không ra vì sao chỉ chớp mắt mà mình đã ở chỗ này rồi.
Đường Kim đương nhiên sẽ không giải thích cho Tần Trí việc này, hắn đã trở lại phòng khách Tần gia, tiếp tục chờ đợi Khinh Vũ tỷ tỷ ra tay làm bữa trưa cho hắn.
Đại khái nửa giờ sau một bàn ăn thịnh soạn được bày ra.
Trên bàn cơm, Đường Kim ăn như gió cuốn, Tần Khinh Vũ lại mơ hồ không tập trung, việc Tần Trí bỗng dưng xuất hiện đã ảnh hưởng đến tâm trạng của nàng.
Bất quá Đường Kim không hỏi gì chỉ tập trung chiến đấu với bàn thức ăn giống như Tần Trí chưa bao giờ xuất hiện.
Ăn hết bữa cơm, Đường Kim cũng không rời đi, khi Tần Khinh Vũ thu dọn thì hắn ngồi trên ghế chờ, hắn biết tâm trạng Tần Khinh Vũ không tốt nhưng mà hắn không biết an ủi thế nào.
Lại mười mấy phút trôi qua, Tần Khinh Vũ rời bếp vào phòng khách ngồi xuống.
- Khinh Vũ tỷ tỷ, chị ổn chứ chứ?
Đường Kim rốt cục nhịn không được hỏi một câu.
- Hoàn hảo.
Tần Khinh Vũ khẽ thở phào một cái,
- Chỉ là tôi vốn tưởng mọi chuyện đã qua, nhưng giờ tôi mới hiểu được chuyện lớn như vậy không có một ít di chứng là không được. Hôm nay Tần Trí tìm đến, ngày sau sẽ còn nhiều người khác tìm đến nữa.
- Khinh Vũ tỷ tỷ, chị đừng lo lắng, tôi cứ vứt họ ra khỏi Ninh Sơn thị là được.
Đường Kim an ủi Tần Khinh Vũ.
- Đường Kim, hai tháng này, vì bảo hộ tôi và Dao Dao cậu đã làm rất nhiều chuyện, mà tôi lại giấu cậu rất nhiều chuyện.
Tần Khinh Vũ quay đầu nhìn Đường Kim, giọng nói dị thường dịu dàng.
- Tôi biết đối với cậu như vậy kỳ thật không công bằng, bất quá, cậu yên tâm, chờ đến lúc thích hợp tôi sẽ kể hết cho cậu và Dao Dao.
Dừng một chút, Tần Khinh Vũ nói bổ sung:
- Dao Dao hoàn toàn không biết gì về quá khứ của tôi cả, không phải tôi muốn giấu mà tôi đã hoàn toàn cắt đứt liên hệ rồi nhưng mà hiện tại xem ra là không thể nào.
- Khinh Vũ tỷ tỷ, kỳ thật em không muốn biết chuyện quá khứ của chị, em chỉ nghĩ bây giờ và tương lai luôn luôn bảo hộ chị thôi.
Đường Kim nhìn Tần Khinh Vũ nói rất chân thành.
Nói tới đây, Đường Kim đột nhiên giật mình, liền chuyển đề tài:
- Khinh Vũ tỷ tỷ, chuyện không vui thôi đừng nói nữa, để em đưa chị đến một nơi rất đặc biệt.
- Khinh Vũ tỷ tỷ, chị lập tức sẽ biết.
Đường Kim nói xong liền bắt lấy tay Tần Khinh Vũ rồi sau đó, Tần Khinh Vũ liền cảm giác trước mắt tối sầm lại, nhất thời liền tiến vào một thế giới khác.
Đường Kim buông lỏng bàn tay mềm mại của Tần Khinh Vũ ra sau đó hưng phấn nói:
- Khinh Vũ tỷ tỷ, tỷ xem, nơi này có phải là rất đẹp phải không?
Tần Khinh Vũ hít một hơi thật sâu, cảm giác không khí ở chỗ này rất đặc biệt, chỉ cần hít một hơi cũng đủ khiến toàn thân sảng khoái.
Trải qua một lúc để thích ứng, Tần Khinh Vũ dần quen với ánh sáng ở đây, mặc dù khá tối nhưng nhờ trên bầu trời có trăng tròn tỏa sáng nên không gian lung linh hơn hẳn.
Tiếp theo, Tần Khinh Vũ liền thấy được cách đó không xa có một suối nước nóng, có một nữ nhân xinh đẹp đến độ nàng cũng phải thấy sợ hãi nằm trong đó, sau đó nàng thấy căn nhà gỗ, xa xa là một ngọn núi, xa hơn nữa thì nàng chỉ thấy hư không hắc ám.
Tất cả chuyện này, tựa như ảo mộng, giống như tiên cảnh, khiến Tần Khinh Vũ cảm thấy rất không chân thực, đây là chỗ nào?
- Khinh Vũ tỷ tỷ, vốn em tính tối mới đưa chị vào đây vì buổi tối bên ngoài là ban ngày ở đây, khi đó có thể nhìn rõ hơn chút nhưng giờ em phát hiện buổi tối ở nơi này cũng rất đẹp.
Đường Kim lúc này lại mở miệng nói.
- Đây rốt cuộc là đâu?
Tần Khinh Vũ lúc này nhịn không được nhẹ giọng hỏi.
- Khinh Vũ tỷ tỷ, kỳ thật em cũng không rõ ràng lắm, em chỉ biết là chúng ta đang ở trong vòng tay của em.
Đường Kim hì hì cười.
- Cái vòng tay lúc trước em đã nói với chị ấy, à nó đây nè.
Đường Kim nâng tay trái lên, chỉ là khi bước vào thế giới này vòng tay thô thiển trở nên sáng bóng rạng ngời, bước ra thế giới thực nó lại trở về như cũ.
Đường Kim lại nghĩ một vấn đề, vòng tay trong tay hắn, thế giới ở trong vòng tay, vậy khi hắn bước vào thế giới trong vòng tay mà vòng tay vẫn ở trên tay hắn chẳng phải là cái vòng tay ở trong chính nó?
- Không gian trong vòng tay?
Tần Khinh Vũ ngẩn ngơ, đột nhiên đến một câu.
- Vòng tay không gian?
(DG: Không gian thủ trạc, nói chung đô thị nên mình dịch thuần Việt chút, nếu như là huyền huyễn chắc các bạn quen hơn với danh từ này, nó to tợn hơn cái không gian giới chỉ, nghe dễ hình dung hơn)
Không đợi Đường Kim trả lời, Tần Khinh Vũ lại lắc đầu:
- Không đúng, vòng tay không gian đều chỉ chứa vật chết, tiểu thuyết đều viết như vậy.
Đường Kim không khỏi âm thầm cảm khái, Khinh Vũ tỷ tỷ cũng xem tiểu thuyết đó a.
Bất quá Đường Kim tạm thời cũng không muốn nghiên cứu cụ thể, hắn cười sáng lạn:
- Khinh Vũ tỷ tỷ, bây giờ chúng ta đi tìm kho báu thôi.
- Đi tìm kho báu!
Tần Khinh Vũ lại có chút buồn bực.
- Ở đâu?
Đường Kim không nói gì, nhanh chóng đi về phía ngôi nhà gỗ rồi nói với Tần Khinh Vũ:
- Khinh Vũ tỷ tỷ, chị mở cửa đi.
- Này, hình như khóa rồi mà
Tần Khinh Vũ nhìn khóa trên cửa gỗ, buồn bực tập 2 nói.
- Khinh Vũ tỷ tỷ, chìa khóa ở trên người chị
Đường Kim cười hì hì nói.