Linh Vực Tác giả: Nghịch Thương Thiên -----oo0oo-----
Chương 31: mũi nhọn.
Dịch + Biên: Tà Phiêu
Nguồn: TTV
Một tia tinh thần lực vừa tiến vào linh khí, Tần Liệt nhìn rõ linh trận đồ đơn giản bên trong, chính là "tụ linh"! Bức trận đồ này khác xa với "tụ linh" hắn biết, bất kể độ tinh tế, phức tạp hay diện tích đều thua xa!
Lúc đó vì để nhớ tụ linh trận, hắn phải rất vất vả mới nhớ được, cho nên nhận thức đối với tụ linh trận cũng khá sâu, bởi thế vừa nhìn là hắn nhận ra ngay đây là tụ linh trận. Trận đồ trong đoản mâu hình như chỉ là một phần nhỏ trận đồ "tụ linh" mà hắn biết, khả năng không đạt được một phần mười hiệu quả của trận đồ trong Trấn Hồn châu.
Trong mắt Tần Liệt lóe lên tia cổ quái, một ý niệm dần nảy sinh: nếu như đây cũng có thể xưng là linh khí, thì khắc trận đồ "tụ linh" phức tạp vào sẽ thành như nào?
Tích tích tích! Còn không kịp nghĩ nhiều, dòng điện đã chạy quanh đoản mâu. Theo linh lực của hắn thẩm thấu, điện quang lấp lánh trên đoản nmaua, như là sấm sét vờn quanh vậy, uy thế kinh người.
- A, như vậy cũng được sao?
Tần Liệt ngầm kinh hô, lập tức cảm nhận.
Hắn phát hiện khi lôi điện cuồng bạo thẩm thấu vào, trận đồ tụ linh không hoàn chỉnh, tài liệu cấu thành linh khí như được kích thích, làm đoản mâu biến thành sắc bén, linh lực cũng được tăng lên phần nhỏ. Hắn lập tức hiểu ra, cho dù trận đồ đơn giản đến đâu, cũng có thể phát huy ưu thế tài liệu, tăng thêm sức chiến đấu cho võ giả!
- Tần Liệt, đừng lại gần!
Lăng Phong đột nhiên quát lớn, Hỏa Vân chùy trong tay mang theo hỏa diễm hừng hực vây quanh Phùng Luân.
Cùng là cảnh giới luyện thể tầng bảy, cây rìu trong tay Phùng Luân không ngừng chặt chém, từng vầng sáng ngưng tụ bắn ra. Có đôi khi rìu hai mặt chém xuống một nhát, có thể tạo thành cánh gió xanh, cánh gió chẳng những có thể đẩy hỏa diễm đi, còn có thể ép lùi Lăng Phong. Hiển nhiên những cánh gió này vừa có thể thủ, vừa có thể công!
- Lăng Phong, chúng ta từng sóng vai tác chiến, Hỏa Vân chùy của ngươi chỉ là linh khí nhị phẩm, mà Tanh Dực phủ của ta là tam phẩm! Cảnh giới ngươi ta như nhau, linh lực kém không nhiều, nhưng linh khí của ta hơn ngươi, cho nên ngươi không thắng được ta! Phùng Luân hắc hắc cười, lại chém Thanh Dực phủ, một cánh gió hoa lệ hiện ra đánh vỡ mây lửa.
Võ giả cùng cảnh giới, linh lực ngang nhau, phẩm chất linh khí hơn, chiến thắng cũng là chuyện đương nhiên. Phùng Luân tay cầm Thanh Dực phủ, cũng tràn ngập tự tin, không nhanh không chậm chỉ quấn lấy Lăng Phong, làm hắn không thể xn vào chiến đấu khác, làm người Phùng gia thuận lợi đánh chết Lăng gia.
Chiến lược của hắn quả thực rất tốt, nếu như Phùng Kiệt không chết, đợi Phùng Kiệt đánh chết Lăng Hâm, có thể rất nhanh quét sạch người Lăng gia. Nhưng hiện tại…
- Tần Liệt, đã nói đừng đến gần mà! A?
Lăng Phong đột nhiên kêu lên kinh ngạc, nhìn hướng Tần Liệt sau lưng Phùng Luân, trên mặt để lộ kinh ngạc.
Phùng Luân nhìn cũng không thèm nhìn, cười quái dị:
- Ngươi nghĩ tiểu xảo này có tác dụng sao? Một kẻ ngu có thể làm ta phân tâm sao? Lăng Phong, thủ đoạn của ngươi cũng quá buồn cười rồi.
Tích tích tích! Thanh âm dòng điện vang lên từ phía sau làm câu nói Phùng Luân vừa mới dứt, sắc mặt hắn kinh ngạc vội vàng tránh khỏi Lăng Phong, quay đầu lại xem.
Trong tay Tần Liệt như cầm sấm sét kéo dài, khắp người khí thế cương mãnh, như hung thú lao đến.
- Đây là kẻ ngu sao?
Phùng Luân ngẩn ngơ theo ý thức khua múa Thanh Dực phủ ngăn lại, một cánh gió ngưng tụ lao hướng Tần Liệt.
Một cỗ linh lực lăng lệ theo cánh gió lao đến làm thần tình Tần Liệt ngưng trọng nhưng hắn không chút né tránh, mang theo đoản mâu lao nhanh đến!
Tích tích tích! Lực lôi điện trên đoản mâu lập tức va chạm cùng cánh gió, dòng điện mãnh liệt bạo kích ra.
Leng keng! Đoản mâu xé nứt cánh gió, trực tiếp đụng đến rìu trong tay Phùng Luân, dưới tiếng kim loại va chạm chói tai, thân hình gầy còm của Tần Liệt trực tiếp đụng văng Phùng Luân.
Răng rắc! Thanh âm xương cốt vỡ vụn truyền đến từ ngực Phùng Luân, mặt hắn không khỏi tái mẹt.
Lực oanh kích khủng bố như vậy nháy mắt làm hắn bay lên trời, tạo thành một đường parabol tiếp đất.
- Này…
Lăng Phong trợn mắt há mồm, như gặp quỷ giữa ban ngày, đầu não cũng chậm chạp.
Tần Liệt nhỏ gầy hơn Phùng Luân, không ngờ có thể đụng văng Phùng Luân, đây là tại sao? Trong thân thể nhỏ yếu kia, ẩn giấu hồng hoang man thú nào chứ?
Còn không đợi Lăng Phong kịp phản ứng, thân hình có vẻ gầy yếu của Tần Liệt không chút dừng lại, lăng lệ đâm hướng Phùng Luân! Lúc này Phùng Luân miệng đầy máu tươi, không ngờ không đứng lên nổi, chỉ liều mạng bò về phía sau…
- Lần đầu tiên gặp nhau, ngươi miệng lưỡi bẩn thỉu nhất, hiện tại giết ngươi coi như đáp trả.
Tần Liệt khẽ thầm thì một câu, tức thì hai chân hơi trùng, một tảng đá dưới chân đột nhiên vỡ vụn, thân thể hắn nháy mắt bay lên rồi lao xuống như sấm sét hạ phàm.
Phốc! Đoản mâu lấy từ Phùng Kiệt hung hăng đâm vào lồng ngực Phùng Luân, cắm chặt hắn xuống đất.
Nhìn lại Phùng Luân như một con cóc bị đinh vào mặt đất, bộ dáng vô cùng thê thảm khó coi.
Ọc ọc! Máu tươi không ngừng trào ra từ miệng Phùng Luân, thân thể hắn run rẩy không thôi, thần thái trong mắt cũng dần tán đi.
Ầm! Đồng thời, trong đoản mâu truyền đến tiếng sấm nổ, hình như linh trận bên cũng không chịu được sấm sét phá hoại.
Tần Liệt kinh ngạc cầm lấy đoản mâu, phát hiện tài liệu bên trong đã bị cháy đen.. Thiên lôi cức vận chuyện không chỉ là lực dòng điện mà còn có cả lực sấm sét! Sấm sét quá cuồng bạo, không phải linh khí nào cũng có thể chịu được.
Đoản mâu của Phùng Kiệt cũng không chịu được lôi điện công phá thời gian dài, nháy mắt đã hỏng.
- Quá kém…
Tần Liệt lắc lắc đầu khẽ thì thầm, hắn lại nhặt Thanh Dực phủ bên cạnh Phùng Luân lên.
Sau đó hắn phát hiện thanh âm tranh đấu bỗng dừng lại, hắn không khỏi mê hoặc nhìn xung quanh đột nhiên sửng sốt. Lúc này, Lăng Ngữ Thi, Lăng Phong, Lăng Dĩnh, Lăng Hâm… Phùng Dật, võ giả Phùng gia toàn bộ kinh hãi nhìn hắn! Những người này như nhìn thấy yêu ma, bộ dáng kinh hãi chấn động!
- Là hắn sao? Vừa rồi giết Phùng Kiệt hẳn cũng là hắn! A! Ta biết chắc là hắn!
Ánh mắt Lăng Dĩnh bỗng sáng ngời kêu lên.
Bộ dáng Lăng Hâm có chút phức tạp, hắn đột nhiên cúi đầu như xấu hổ không dám đối mặt Tần Liệt.
- Ngươi giấu thật sâu, cả ta cũng bị lừa…
Lăng Phong cười khổ cảm thán nói.
Gương mặt Lăng Ngữ Thi tỏa ánh rặng ngời, nhìn vào mắt nàng làm Tần Liệt nảy sinh chột dạ trong lòng.
- Hóa ra là ngươi! Không ngờ là ngươi! Ta đã nghi vì sao Lăng gia đột nhiên rời đi! Mấy ngày này không ai rời khỏi hạp cốc, chỉ có mình ngươi tự do, xem ra là ngươi giở trò quỷ!
Gương mặt anh tuấn của Phùng Dật không khỏi vặn vẹo tràn ngập âm trầm đáng sợ.
Tần Liệt cũng không đáp lời Phùng Dật, mà nhìn hướng Lăng Phong, Lăng Dĩnh, Lăng Hâm, kinh ngạc hỏi:
- Các ngươi còn đứng đó làm gì? Phùng Kiệt, Phùng Luân chết rồi, còn chờ gì nữa?
Hắn nhìn lướt qua đám người Phùng gia còn sót lại, làm động tác cứa cổ tỏ ý bọn họ giết sạch người Phùng gia.
Lăng Phong lập tức phản ứng lại, thầm hổ thẹn trong lòng, vội vã quát lên:
- Đừng đứng đần ra nữa, giải quyết người Phùng gia trước!
Đám người Lăng Dĩnh, Lăng Hâm cùng rống lên, sĩ khí trào dâng như lang như hổ xông hướng người Phùng gia, toàn lực đánh giết. Ban đầu Lăng gia nằm ở thế yếu, giờ hai cao thủ Phùng Kiệt, Phùng Luân chết, Lăng Phong được giải thoát, thế cục xoay chuyển, Lăng gia đã nắm thế áp đảo!
- Rút lui! Tạm thời rút lui! Đợi tụ họp cùng Toái Băng phủ rồi trả thù!
Phùng Dật thấy thế không ổn, cũng không dám nói nhiều, vội kêu lên.
Theo tiếng quát, nhãn thần hắn lạnh lùng nhìn Tần Liệt, hắn cũng không để ý Lăng Ngữ Thi, là người đầu tiên rút đi.
- Giết! Có thể giết một tên nhiều một tên!
Tần Liệt cũng quát lên, đồng thời linh lực điên cuồng tuôn vào Thanh Dực phủ, mạnh mẽ ném rìu đi.
Rít! Dưới ánh mặt trời, Thanh Dực phủ như lôi long lao hướng cổ gáy Phùng Dật.
Phùng Dật sắc mặt khẽ biến, vội vàng đứng vững thân hình, Nghê Hồng kiếm trong tay không ngừng khua múa tạo ra năm luồng sáng ngăn lấy Thanh Dực phủ.
Ầm ầm ầm ầm ầm! Năm luồng sáng hồng liên tiếp đổ vỡ, hắn không thể không dùng Nghê Hồng kiếm ngăn lại thế công hung mãnh, ngay khi va chạm, thân thể hắn chấn động mạnh, tóc dài bay múa nhanh chóng cháy đen.
Lực sấm sét cuồng bạo qua Nghê Hồng kiếm truyền vào thân thể hắn, nháy mắt làm hắn bị thương. Một ngụm máu tươi đột nhiên phun hướng cổ họng, bị hắn đè ép không phun ra, mắt thấy Tần Liệt sát khí đằng đằng xông đến, Phùng Dật lần đầu tiên trong đời không dám nói gì, vội vã chạy trốn.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Linh Vực Tác giả: Nghịch Thương Thiên -----oo0oo-----
Chương 32: hai tầng lực lượng.
Dịch + Biên: Tà Phiêu
Nguồn: TTV
Phùng Dật vừa lui, Phùng gia tan vỡ đã thành định cục, theo Lăng Ngữ Thi, Lăng Phong, Lăng Hâm ra sức chém giết, tộc nhân Phùng gia chưa kịp rút lui rất nhanh đã bị đánh chết. Tần Liệt cũng không tiếp tục tham chiến, hắn đi đến nhặt Thanh Dực phủ lên, phát hiện rìu vẫn chưa bị phá hư, vẫn có thể sử dụng tiếp nên thầm may mắn trong lòng.
"Phùng Dật là luyện thể tầng tám, xem ra cũng không phải quá mạnh, cứng chọi cứng với ta cũng không hơn là bao."
Hắn ngầm suy nghĩ trong lòng, nhớ lại chiến đấu lúc trước, lại vận chuyển linh lực, lập tức hai mắt sáng ngời. Hắn phát hiện khi hắn vận chuyển linh lực, linh lực trong linh hải ở đan điên trào dâng, theo gân mạch tiến hướng cánh tay hắn, sau đó thông qua lòng bàn tay, ngón tay phóng thích.
Nhưng đây không phải toàn bộ lực lượng của hắn! Trong khi những linh lực kia di chuyển, từ gân mạch, máu thịt, xương cốt thậm chí là nội tạng hắn có từng tia sấm sét lưu chuyển gia nhập vào linh lực, điều này làm linh lực cuồng bạo cương mãnh, chẳng những tăng cường năng lực linh lực, mà còn giúp linh lực mang theo sấm sét, uy lực tăng mạnh!
Hắn đột nhiên hiểu ra. Năm năm này, hắn thông qua cửu thiên lôi đình tôi luyện thân thể những lôi điện này tiến vào thân thể hắn không chỉ rèn luyện thân thể hắn, mà còn ẩn giấu trong thân thể hắn, thành một lực lượng khác ngoài linh lực của hắn!
Lực lượng sấm sét này có thể bạo phát khi hắn chiến đấu, tăng mạnh chiến lực của hắn! Vốn hắn chỉ có cảnh giới luyện thể tầng bảy, nhưng có thêm lực lượng này, linh lực của hắn tăng mạnh, có thể chiến đấu cùng Phùng Dật mà không rơi xuống hạ phong. Chính vì như thế mà hai người Phùng Kiệt, Phùng Luân không thể phản kháng.
"Ra là như vậy, xem ra khổ luyện mấy năm nay là xứng đáng! thiên lôi cức không chỉ tăng cường lực lượng thân thể, còn giúp ta có lực lượng sấm sét, quả nhiên cuồng bạo bá đạo!"
Tần Liệt âm thầm suy nghĩ, khóe miệng khẽ nở nụ cười vui vẻ, sau đó dưới tình huống không vận chuyển thiên lôi cức, hắn thử điều khiển linh lực. Linh lực tương đối ôn hòa dần thoát khỏi linh hải, dần tiến đến lòng tay hắn, sau đó tiến vào Thanh Dực phủ.
Phù! Thanh Dực phủ đột nhiên tỏa vầng sáng xanh mênh mông, hắn cẩn thận tìm tòi cũng không thấy tia lôi điện nào tiến vào Thanh Dực phủ.
Quả nhiên, nếu không vận chuyển thiên lôi cức, linh lực thân thể tuôn ra là bình thường, sẽ không phá hoại linh khí.
"Lại là linh khí cấp thấp, tụ linh trận đồ đơn giản, không khác gì đoản mâu…"
Dùng tinh thần lực khẽ cảm giác, Tần Liệt lại thất vọng lần nữa, hắn lập tức thu hồi linh lực, xách theo Thanh Dực phủ đi hướng mọi người.
- Tần Liệt! Tên chết tiệt nhà ngươi rất xấu tính a, không ngờ lừa chúng ta lâu như vậy! Ngươi nói xem, có phải ngươi một mực giả ngốc, coi chúng ta như trò cười không?
Lăng Ngữ Thi còn chưa kịp nói gì, Lăng Dĩnh đã cướp lời nói trước, trên gương mặt nhỏ nhắn của nàng tràn ngập kích động.
- Thật không ngờ Tần Liệt ngươi mạnh như vậy!
Lăng Tiêu hưng phấn nói.
- Tiểu tử nhà ngươi thật là…
Lăng Phong đi lên trước, cười đấm lên ngực hắn.
- Lần này… nếu không nhờ ngươi, chúng ta khó tránh khỏi kiếp nạn này.
Lăng Ngữ Thi hai mắt tỏa sáng nói.
- Lăng Dương chết rồi.
Lăng Hâm là người duy nhất không tiến lên, hắn chỉ đứng ở phía sau, cúi thấp đầu khẽ nói.
Tần Liệt nhìn hắn từ xa, khẽ đi tới, rồi hờ hững nói:
- Vậy hãy sống thật tốt, giết sạch người Phùng gia báo thù cho hắn!
Lăng Hâm bỗng ngẩng cao đầu, nhìn thật sâu vào hắn, trong mắt tràn ngập cảm xúc khó hiểu rồi trầm giọng nói:
- Ta, Lăng Hâm thiếu ngươi một mạng! Sau này nhất định sẽ trả lại!
Tần Liệt kinh ngạc lắc đầu nói:
- Ngươi không nợ ta gì cả, ta giết Phùng Kiệt cũng là vì mọi người, vì bản thân ta. Chỉ bằng một mình ta, không thể chống lại Phùng gia được, nếu như không có các ngươi, ta cũng sẽ chết.
- Dù sao ta cũng thiếu ngươi một mạng!
Lăng Hâm ngoan cố nói.
- Tính cả Phùng Dật, Phùng gia có ba người trốn thoát, sau khi bọn họ hợp quân với Toái Băng phủ, nhất định sẽ đuổi theo lần nữa. Cho nên chúng ta vẫn trong hiểm cảnh, mọi người đừng dong dài nữa, mau rời đi nơi này.
Tần Liệt hít sâu một hơi, cười khổ nói.
Mọi người dồn dập gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Lần này, vẫn do hắn dẫn đoàn người, mà khi gặp nơi có linh thú tụ tập, hắn chủ động né tránh, cũng không còn ai dám hoài nghi quyết định của hắn. Sắc trời dần tối, đoàn người Tần Liệt tụ tập trong một sơn cốc cây cối cao ngất.
Cây cối trong cốc còn cao hơn người, là lá chắn thiên nhiên, cho dù võ giả Toái Băng phủ lợi hại đến đâu, muốn yên lặng không tiếng động mò tới là không thể.
- Tất cả vẫn đang thuận lợi, ngày mai có thể vào Hàn Vụ sơn. Đến Hàn Vụ sơn, chúng ta có thể đi vòng về Lăng gia, đường đó thường xuyên có võ giả Tinh Vân các hoạt động, nếu như may mắn gặp được ai đó, có thể may mắn tránh được lần này.
Tần Liệt nhìn hướng sau người, ẩn ẩn có thể thấy Hàn Vụ sơn phía xa, liền nói với mọi người.
Tất cả tụ cùng một chỗ, ăn ít thịt cho no bụng, đều tập trung tinh thần nghe lời hắn nói.
- Tần Liệt, ngươi sao quen thuộc Cực Hàn sơn mạch vậy? Mấy năm nay ngươi một mực ở dược sơn mà, vì sao có thể hiểu tình huống sâu trong Cực Hàn sơn mạch?
Lăng Phong uống ngụm nước rồi dò hỏi.
Mọi người cùng nghi hoặc nhìn hắn.
- Ông ta khá quen thuộc Cực Hàn sơn mạch, là ông nói… Đêm nay sẽ cực khổ nhất, mọi người nhanh chóng khôi phục, chuẩn bị tinh thần đi cả đêm.
Tần Liệt nhanh chóng nói.
- Ừm, mọi người tản ra đi.
Lăng Phong thấy hắn không muốn nói nhiều, cũng cười không miễn cưỡng, vung tay bảo mọi người tản ra nghi ngơi.
Mỗi người tự chọn chỗ khoanh chân điều tức, Lăng Dĩnh cũng mệt nhọc không tiếp tục dây dưa lấy Tần Liệt, giúp hắn có thời gian thở phào.
- Lần này thật phải cảm ơn ngươi, nếu như không có ngươi, tình cảnh của ta và Lăng Dĩnh sẽ rất thảm, mà tộc nhân cũng bị giết sạch.
Sau khi mọi người tản ra, Lăng Ngữ Thi vẫn ở lại, nhưng nàng không dám nhìn Tần Liệt, mà nhìn hướng Lăng Dĩnh nói:
- Nàng khẳng định rất hiếu kỳ với ngươi, ta còn tưởng nàng sẽ quấn chặt lấy ngươi cơ, xem ra nàng cũng có lúc mệt.
- Nàng ta nói nhiều thật. Ta bị hỏi mà cũng sợ, nàng ấy không quấn lấy ta cũng bớt lo.
Tần Liệt gật đầu biểu lộ đồng ý.
Lăng Ngữ Thi thấy bộ dáng sợ hãi của hắn không khỏi khẽ cười, nghĩ một lát rồi ôn nhu hỏi:
- Rất nhiều lúc ta để ý đôi mắt của ngươi, quả thật là trống rỗng mờ mịt, năm năm này ngươi không phải một mực giả ngốc đúng không?
- Ừm, rất nhiều lúc ta ở trạng thái mơ hồ, đó là do công pháp tu luyện. Thời gian gần đây ta mới tỉnh lại…
Việc đã đến nước này, cũng không cần phải dấu nữa, hắn liền giải thích đơn giản với nàng.
- Lần trước, lần trước, khi ta giúp ngươi tắm, ngươi đã tỉnh chưa?
Lăng Ngữ Thi đột nhiên cúi thấp đầu, sắc mặt ửng đỏ, thẹn thùng nói.
- Giúp ta tắm? Lúc nào thế? Ta không nhớ được, hẳn lúc đó còn trong trạng thái tu luyện.
Tần Liệt tim đập thình thịch, vội giả vờ nói.
Lăng Ngữ Thi nghe hắn nói vậy, tâm loạn như ma, cũng cảm giác được hắn không nói thật, nhưng không nắm chắc được, chính mình lại thẹn thùng hốt hoảng nói:
- Vậy ta đi nghỉ ngơi…
Vừa dứt lời, nàng vội vã chạy ra xa.
Tần Liệt sờ sờ mặt, đột nhiên phát hiện da mặt mình thật dày, nhìn vào Lăng Ngữ Thi xấu hổ chạy trốn thật xa, hắn khẽ cười trộm trong lòng, cảm giác thú vị trào dâng: rõ ràng lớn hơn mình hai tuổi, da mặt còn mỏng hơn mình, nữ nhân này thật thú vị a…
- Kẻ xấu kia nói thật hay nói dối đây? Lúc đấy rõ ràng hắn có phản ứng mà…
Ở bên kia, Lăng Ngữ Thi đưa lưng về phía Tần Liệt, tâm tình rung động không thể bình tĩnh lại.
Răng rắc! Sau nửa canh giờ, khi đám người Lăng gia còn đang khôi phục, thanh âm cây cối bị bẻ gẫy đột nhiên vang lên.
Đám người Lăng Ngữ Thi, Lăng Phong biến sắc, vội vã bảo mọi người cẩn thận nấp đi, đồng thời rút ra binh khí chuẩn bị chiến đấu. Đám người cũng không dám hành động ngay, không dám bỏ chạy, bởi vì nếu chạy sẽ làm cây cối gãy, lộ ra hành tung.
Bọn họ cúi thấp đầu, ẩn nấp trong cây cối rậm rạp, thở cũng không dám thở lớn, hy vọng đám người sẽ không đến gần. Nhưng càng sợ hãi cái gì, cái đó càng tới, từ thanh âm cây cối bị bẻ gãy, đoàn người kia đang đi hướng bọn họ.
Lăng Phong trầm lặng không thốt một tiếng làm ra dấu hiệu chuẩn bị chiến đấu với mọi người, để lát nữa vừa nhìn thấy địch nhân liền chủ động công kích.
Cả Tần Liệt cũng nắm chặt Thanh Dực phủ, hai mắt ngưng trọng nhìn phương hướng thanh âm, thầm oán xui xẻo trong lòng.
Đột nhiên, một bóng dáng đẫm máu xuất hiện dưới tầm nhìn mọi người.
- Lưu Diên!
Đám người Lăng gia không khỏi sửng sốt, lập tức nhìn thấy Cao Vũ dẫn theo võ giả Cao gia, mỗi người trên áo quần dính không ít máu.
Thấy người đến là Lưu Diên và võ giả Cao gia, Lăng Ngữ Thi và Lăng Phong vui vẻ đi ra, gọi lớn. Tần Liệt thì sắc mặt chán nản, thầm kêu hỏng bét, đám người Lưu Diên xuất hiện nghĩa là võ giả Toái Băng phủ ở gần đó. Đi cùng Lưu Diên bọn họ một điểm tốt cũng không có, ngược lại hung hiểm càng nhiều.
Trái ngược, đám người Lưu Diên, Cao Vũ nhìn thấy người Lăng gia thì hai mắt sáng bừng, y như thấy hy vọng.
- Các ngươi sao lại ở đây?
Lưu Diên nhìn lướt xung quanh, sau khi thấy Tần Liệt, hắn liền hừ lạnh nói:
- Tần Liệt, rất tốt, rất tốt!
Cao Vũ cũng sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói với Tần Liệt:
- Chúng ta không chết sạch có phải làm ngươi rất thất vọng không?
Tần Liệt không khỏi ngầm cười khổ, hắn biết Lưu Diên, Cao Vũ khẳng định sớm đoán ra được là hắn giúp Lăng gia, còn đoán được ý đồ thật sự của hắn.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Linh Vực Tác giả: Nghịch Thương Thiên -----oo0oo-----
Chương 33: tinh thần xâm nhập.
Dịch + Biên: Tà Phiêu
Nguồn: TTV
Cao Vũ sắc mặt âm trần, nhãn thần lạnh lùng, trên mặt tràn ngập sát khí bước tới gần Tần Liệt. Trên bả vai hắn máu tươi đầm đìa, trang phục nhếch nhác thê thảm, xem ra mấy ngày này ăn không ít khổ.
Võ giả Cao gia trên người đều loang lổ vết máu, xem ra đã trải qua không ít trận huyết chiến. Chín võ giả Cao gia, giờ này tính cả Cao Vũ cũng chỉ còn lại ba ngươi, thương vong vô cùng thảm trọng, thảo nào hắn vừa thấy Tần Liệt hắn đã đỏ mắt.
- Để chúng ta ở phía sau hấp dẫn hỏa lực, tranh thủ thời gian chạy trốn cho các ngươi, các ngươi tính hay lắm!
Cao Vũ cắn răng, hai lòng bàn tay ẩn hiện sương khói màu đen tràn ngập âm trầm quỷ dị, tựa như oan hồn bám lấy tay hắn vậy.
- Ngươi muốn làm gì? Các ngươi không trốn ra được là vấn đề của các ngươi, nếu như đại tiểu thư chúng ta không báo cho các ngươi biết thì hiện tại các ngươi đã chết sạch rồi.
Lăng Hâm quát lớn một tiếng rồi đứng che trước người Tần Liệt.
- Cút ra!
Cao Vũ vung hay tay lên, sương khói đen nhanh như quỷ dữ nhào hướng Lăng Hâm.
Lăng Hâm chỉ có cảnh giới luyện thể tầng sáu, căn bản không thể đối kháng với Cao Vũ luyện thể tầng tám, vừa bị sương khói bao lấy, cả người hắn lạnh ngắt y như bị u hồn xâm nhập, trong đầu hắn hiện ra vô số huyễn cảnh khủng bố, hắn kêu lên hoảng sợ không ngừng lùi về phía sau.
Tần Liệt âm thầm quan sát phát hiện hai tay Cao Vũ đeo một đôi nhẫn mặt quỷ, sương khói đen nhánh chính là đến từ nhẫn mặt quỷ.
Hiển nhiên, đôi nhẫn này là một loại linh khí hiếm thấy.
- Hừ! Cao Vũ, quyết định là của ta, ngươi muốn hả giận thì tới tìm ta đi.
Một thanh ảnh thon dài đột nhiên đứng chắn trước người Tần Liệt, không đợi Tần Liệt kịp phản ứng, Lăng Ngữ Thi đã kiên định nói.
- Ngươi? Lấy tính tình của ngươi nếu không có người dẫn đường, sẽ không đưa ra quyết định độc ác như vậy, Lăng gia cũng không dám tùy tiện hy sinh người Tinh Vân các.
Cao Vũ cười lạnh, trong mắt đầy mỉa mai nói.
Vừa nói, hai cái nhẫn trong tay hắn đã phun sương khói lượn lờ ngưng tụ thành hình mặt quỷ, bay đến Lăng Ngữ Thi. Khí tức âm hàn tràn ngập lao đến, ẩn ẩn có thể nghe thấy tiếng quỷ khóc, như là trong bóng đêm có u hồn di chuyển vậy.
Điều này làm Lăng Ngữ Thi kinh ngạc, nàng cũng giống Lăng Hâm, lập tức bị ảo cảnh bao vây, làm thống khổ nhíu mày, khổ sở tranh đấu với ảo cảnh.
Nhẫn mặt quỷ là Cao Vũ vô ý thu được, bên trong còn có một loại công quyết âm tà. Cao Vũ tu luyện linh quyết trong đó nên mới tiến bộ thần tốc, cũng có thể sử dụng nhẫn mặt quỷ. Đến nay, Cao Vũ và người Cao gia còn không giám định ra được phẩm chất của linh khí này.
Đối với nhẫn mặt quỷ, Cao Vũ cũng dần tìm hiểu ra, khi hắn dùng linh quyết phối hợp với nhẫn, có thể hình thành hắc vụ như u hồn, trực tiếp xâm nhập tâm trí đối phương, dù là người cảnh giới cao hơn hắn, cũng rất khó lập tức thoát được.
Lăng Ngữ Thi và hắn cảnh giới ngang nhau, nàng bị hắc vụ xâm nhập, hai mắt mê mang giãy dụa.
Cao Vũ âm lãnh hừ lạnh, vượt qua Lăng Hâm, Lăng Ngữ Thi đi tới gần Tần Liệt, cười nhạo:
- Ngươi chỉ dám trốn sau lưng nữ nhân sao?
Đám người Lăng Dĩnh, Lăng Phong thấy thế cục không ổn, cũng vội vàng tiến lên muốn trợ giúp Tần Liệt. Đáng tiếc, bọn họ cách Tần Liệt khá xa, cũng không ngờ Lăng Hâm, Lăng Ngữ Thi bại nhanh như vậy, nhất thời không kịp giúp đỡ.
U u u! Từng luồng sương khói đen nhanh lan tỏa ra, dần ngưng tụ thành u hồn mặt quỷ, bay hướng Tần Liệt.
Lưu Diên cách đó không xa, từ đầu đến cuối không lên tiếng ngăn cản, hắn cũng tức giận với hành động của Tần Liệt, nên muốn Cao Vũ giáo huấn đối phương một chút, nên chỉ híp mắt quan sát.
Sương khói nhanh chóng đi đến, Tần Liệt cũng cảm thấy toàn thân phát lạnh, như có u hồn lượn quanh, lập tức sẽ bổ nhào lên hắn vậy. Cùng lúc này, một cỗ lực lượng âm tà khẽ thẩm thấm vào đầu não hắn…
Tinh thần lực! Tần Liệt khẽ cảm giác, lập tức hiểu ra, hắn biết Lăng Hâm, Lăng Ngữ Thi đột nhiên mê mang là vì bị tia tinh thần lực kia xâm nhập. Tia tinh thần lực này vừa tiến vào, đột nhiên biến ảo, ngưng tụ thành vô số yêu ma oán linh liều mạng công kích hắn. Từng tràng cảnh khủng bố hiện ra làm tâm thần hắn rung động, giống với Lăng Hâm, Lăng Ngữ Thi, hắn cũng phải khổ sở chống đã.
A! Đột nhiên, khí tức mát lạnh từ Trấn Hồn châu tỏa ra, nhát mắt đánh thức hắn. Nháy mắt sau, hắn phát hiện tinh thần lực xâm nhập vào đầu não hắn bị khu trục, ảo cảnh cũng bị xóa sạch.
Tần Liệt tâm thần chấn động, vội vã vận chuyển thiên lôi cức, vận chuyển lực sấm sét đi khắp toàn thân.
Đùng đoàng! Thanh âm sấm nổ vang lên, những sương khói âm hàn đen nhánh kia nhanh chóng bị sấm sét đánh tan, chỉ trong nháy mắt đã tan biến sạch.
Cả Lăng Ngữ Thi, Lăng Hâm khi được hắn đến gần thì sương khói quanh người cũng nhanh chóng tan biến.
- Chuyện gì vậy?
Lăng Hâm đột nhiên tỉnh lại, mờ mịt hỏi người xung quanh.
Lăng Ngữ Thi không nói tiếng nào, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc nhìn về phía trước.
Cao Vũ sắc mặt càng lúc càng trắng bệch, trong mắt hắn lấp lánh sợ hãi, nhìn thẳng Tần Liệt quát lên:
- Ngươi, ngươi có thể phá giải công kích của ta?
- Cao thiếu! Được rồi, người tu luyện lực lượng sấm sét rất hiếm thấy, lực lượng sấm sét có thể tru diệt tất cả âm tà ác linh, công quyết của ngươi chịu thiệt là đương nhiên.
Lưu Diên cuối cùng đi đến vỗ bả vai Cao Vũ làm hắn tỉnh táo lại, rồi kinh dị nhìn Tần Liệt nói.
Hắn vừa nói như vậy, Cao Vũ cũng hiểu ra, sắc mặt lại càng thêm khó coi.
Linh quyết trong nhẫn mặt quỷ cũng từng ghi rõ, nói "cửu u phù hồn lục" uy lực vô cùng, âm tà kỳ quỷ, theo cảnh giới tăng cao có thể tụ tập phù hồn oán linh, có thể xâm nhập não hải địch nhân, cùng lúc phá hủy thân thể, tinh thần địch nhân. Nhưng "cửu u phù hồn lục" cũng nói rõ, linh quyết này sợ nhất là gặp võ giả tu luyện sấm sét. Lực lượng sấm sét là khắc tinh của tà ma, gặp phải những người tu luyện công pháp này, tốt nhất không nên dùng cửu u phù hồn lục đối địch, nếu không là tự chuốc khổ.
- Chuyện trước kia tạm thời không nói, đợi khi về ta sẽ bẩm báo lên trên, đợi quyết định của phía trên.
Lưu Diên nhìn hướng Lăng Ngữ Thi, Tần Liệt nói:
- Việc đang gấp, mọi người giờ là cùng thuyền, cùng lúc đối phó với Toái Băng phủ và Phùng gia đuổi giết. Lăng Ngữ Thi, ngươi nói sao?
- Lăng gia luôn nghe Tinh Vân các điều khiển.
Lăng Ngữ Thi khẽ gật đầu rồi nhìn Cao Vũ nói:
- Hy vọng đại nhân hạn chế người Cao gia, tránh để hắn làm loạn lần nữa.
Mắt thấy Cao Vũ lại muốn phát tiết, Lưu Diên vội vỗ bả vai hắn, bảo hắn chớ nóng rồi nói:
- Ngươi đồng ý là tốt. Chúng ta chạy trốn trong rừng rậm, thật là xui xẻo, mấy lần gặp linh thú, mấy huynh đệ bị linh thú giết, thậm chí còn ít hơn số người bị giết trong tay Toái Băng phủ.
- Không chỉ chúng ta, Toái Băng phủ cũng như vậy, bọn họ đã chết bảy tám người, đều chết trong công kích linh thú. Trong khu rừng này, có rất nhiều linh thú lợi hại, nếu không cẩn thận gặp phải sẽ rất khó chạy thoát.
Nói xong, hắn dừng lại nhìn vào mọi người nói:
- Ta thật sự tò mò vì sao các ngươi chỉ tổn thất một người, chẳng lẽ các ngươi không gặp phải đàn linh thú nào sao?
Lưu Diên, Cao Vũ một đường chạy vội, chết trong tay Toái Băng phủ chỉ có hai võ giả, đại đa là chết do linh thú, cho nên so với Toái Băng phủ, linh thú trong rừng rậm còn khó chơi hơn. Hắn thấy Lăng gia tổn thương ít như vậy cũng kinh ngạc muốn làm rõ lý do.
Sau đó hắn liền phát hiện, hắn vừa nói xong, sắc mặt người Lăng gia đều cổ quái.
- Sao vậy?
Lưu Diên lại hỏi.
- Xin lỗi, là ta hồ đồ, trách lầm ngươi.
Lăng Hâm nhìn Tần Liệt, cúi thấp đầu nhận lỗi.
- Thật xin lỗi.
- Chúng ta thật ngốc a.
- Tần Liệt ngươi đừng để ở trong lòng.
Những người Lăng gia từng chế nhạo Tần Liệt đều đầy xấu hổ nhận lỗi, qua lời Lưu Diên cuối cùng bọn họ cũng hiểu có Tần Liệt dẫn đường là may mắn của bọn họ.
Buồn cười lúc đó bọn họ còn hùng hổ nói Tần Liệt làm lỡ thời gian của mọi người, mới bị người Phùng gia đuổi kịp.
Tần Liệt cũng cười không nói gì, tránh để bọn họ lúng túng thêm.
- Mọi người không sao là tốt rồi.
Lăng Ngữ Thi vội an ủi mọi người rồi trả lời Lưu Diên:
- Chúng ta không gặp đàn linh thú, một người bị chết là bị người Phùng gia giết. Nhưng là chúng ta giết người Phùng gia càng nhiều, Phùng Dật chỉ có thể dẫn hai người chạy trốn.
- Không thể nào!
Cao Vũ tràn ngập không tin thốt lên.
- Sao có thể chứ? Rừng rậm lớn như vậy, có rất nhiều linh thú tụ tập, các ngươi vội vã chạy trốn, sao lo chu toàn được? Mà các ngươi nói các ngươi giết rất nhiều người Phùng gia, chuyện là như nào vậy?
Lưu Diên khó hiểu nói.
Vừa nói xong, hắn phát hiện tất cả ánh mắt võ giả Lăng gia đều tập trung vào Tần Liệt.
Lưu Diên sửng sốt một lúc mới gật đầu cười nói:
- Xem ra tiểu huynh đệ này còn thần kỳ hơn ta tưởng.
- Linh khí của ngươi hình như bị hỏng.
Tần Liệt chỉ hướng lá cắn hình lăng trong tay Lưu Diên.
Tấm chắn kia chia sáu góc, mỗi góc đều sắc bén như kiếm, bên trên đều có vết máu, hiển nhiên là lợi khí thiện công thiện thủ.
Chỉ là hiện tại bên trên mặt thuẫn, hoa văn khắc kỳ dị như bị đứt đoạn.
Mà bên trên tấm chắn còn có rất nhiều vết lõm vào, từ dấu tích mà xem, linh trận đồ bên trong hẳn đã bị phá hoại.
- Ừm, bị hỏng trong giao chiến, hiện tại đã không thể rót linh lực vào nữa, cũng không được tính là linh khi nữa. Ài, dùng nó lâu năm rồi đã thành thói quen, giờ đổi binh khí thì khó chịu, cho nên ta còn định dùng tiếp. Ài, tấm chắn này là phàm cấp ngũ phẩm, bị hỏng thật tiếc…
Lưu Diên đắng chát nói.
- Có thể cho ta xem không?
Tần Liệt suy nghĩ một lát rồi đột nhiên hỏi.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Linh Vực Tác giả: Nghịch Thương Thiên -----oo0oo-----
Chương 34: điên cả rồi sao.
Dịch + Biên: Tà Phiêu
Nguồn: TTV
- Ngươi muốn xem tấm chắn này sao? Linh trận đồ bên trong đã bị hỏng, hiện tại không thể đưa linh lực vào, có gì để xem chứ?
Lưu Diên nghi hoặc khó hiểu nói.
Không những Lưu Diên mê hoặc, Lăng Ngữ Thi, Lăng Phong, đám người Lăng gia cũng cổ quái nhìn hắn, không hiểu vì sao hắn lại có hứng thú với linh khí của Lưu Diên.
- Tò mò.
Dưới ánh mắt nhìn kỹ của mọi người, Tần Liệt hờ hững nói.
Lưu Diên ngạc nhiên nhìn kỹ gương mặt trẻ tuổi kia, sau đó gật gật đầu đưa tấm chắn cho hắn:
- Dù sao cũng đã hỏng, ngươi muốn xem thì cứ xem đi. Tấm chắn này ta dùng hai ngàn điểm cống hiến để đổi, là tích lũy ba năm của ta, hiện tại hỏng thành như này, ta cũng đau lòng a.
Dưới ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, Tần Liệt đón lấy tấm chắn, vừa vào tay, cảm giác dày nặng nhanh chóng ập đến. Hắn thả tấm chắn xuống, ngón tay vuốt ve hoa văn kỳ dị bên trên, vừa cảm nhân hoa văn vừa đưa linh lực và tinh thần lực vào trong điều tra tình huống.
Tinh thần lực tiến vào trong đó liền phát hiện linh trận đồ trong tấm chắn là hỗn hợp tụ linh và tăng phúc trận đồ. Hai linh trận đồ này đơn giản hơn nhiều trận đồ "tụ linh" và "tăng phúc" trong Trấn Hồn châu.
Thời gian này, hắn một mực tìm hiểu linh trận đồ "tăng phúc" bên trong Trấn Hồn châu. Hiện nay, hắn đã sắp nhớ hết trận đồ "tăng phúc", cho nên vừa nhìn cái là hắn nhận ra ngay.
Hai trận tu linh, tăng phúc tràn ngập tấm chắn, tăng phúc khắc ở bên trong tụ linh, hắn cẩn thận tìm hiểu thì thấy phần hỏng chỉ là trận đồ "tụ linh". Trong đó có vài đường nét bởi vì bị công kích mạnh là ngưng trệ linh lực đưa vào, nên Lưu Diên không thể rót linh lực vào. Tụ linh không thể vận chuyển, linh lực không thể tiến vào, trận đồ tăng phúc cũng theo đó mất đi tác dụng, làm linh khí này bị hỏng!
Hai linh trận đồ trong tấm chắn theo hắn thấy vô cùng đơn giản, chỉ là một phần nhỏ trận tụ linh, tăng phúc hắn nhớ. Nhưng hai trận đồ này vẫn có công dụng tụ linh, tăng phúc, nếu như có thể chỉnh sửa lại, làm thông mạch tắt thì linh khí này lại có thể sử dụng.
Tần Liệt ngón tay khẽ xoa mặt chắn, hai mày cau lại, thần tình chuyên chú ngầm suy nghĩ.
Đám người Lưu Diên cũng nghi hoặc, chỉ cảm thấy động tác của hắn vô cùng kỳ quái, không giống chăm chú xem xét mặt chắn.
- Lưu ca, người Toái Băng phủ còn đang truy đuổi, chúng ta ban đêm tuy nhanh hơn họ, nhưng không thể bỏ lỡ thời gian được. Ta nghĩ chúng ta nên đi tiếp.
Cao Vũ nghiêm mặt nói.
Lưu Diên gật gật đầu nói:
- Ừm, quả không thể dừng một chỗ thời gian dài được.
- Tần Liệt, ngươi dẫn đường tiếp đi, chúng ta đi theo ngươi.
Lần này Lăng Hâm chủ động lên tiếng.
Tần Liệt đang sa vào trầm tư bị hắn đánh thức, liền trả lại tấm chắn rồi nói:
- Đi thôi, chúng ta rời khỏi nơi này trước, lại tìm vị trí an toàn.
- Vì sao do hắn dẫn đường?
Một võ giả Cao gia bất mãn nói.
- Bởi vì nhờ hắn dẫn đường, chúng ta dù đi đường vòng nhưng không gặp linh thú lần nào, cũng không ai bị thương!
Lăng Hâm hừ lạnh đáp.
Lời vừa nói ra, Lưu Diên và Cao Vũ đều kinh ngạc, hai người khẽ nhìn nhau sau đó Lưu Diên nói:
- Vậy được, chúng ta theo Tần Liệt!
- Vậy thì đi thôi.
Tần Liệt nhíu lông mày lại, lại dẫn đầu đôi, có đôi khi hắn lấy địa đồ ra nhìn, sau đó mới đi tiếp.
Võ giả Lăng gia theo sát sau hắn, mà Lưu Diên, Cao Vũ cũng đơn giản băng bó vết thương rồi đi theo.
- Tên Tần Liệt này không đơn giản.
Lưu Diên khẽ nói.
Cao Vũ trầm mặt hừ một tiếng cũng không nói.
- Tạm thời đừng xung đột với Lăng gia, có những chuyện phải buông xuống, mọi người đoàn kết sống tiếp mới là việc gấp.
Lưu Diên vội khuyên nhủ.
- Đệ biết nên làm gì.
Cao Vũ bực dọc đáp.
Lưu Diên cũng gật đầu không nói thêm.
Tần Liệt vừa đi vừa ngẫm nghĩ tụ linh trận trong mặt chắn, nghĩ xem muốn sửa trận đồ đó thì phải làm như nào.
Cũng không phải vì hắn có hảo cảm với Lưu Diên, mà đơn thuần hắn chỉ muốn thử một chút, thử vận dụng hai linh trận đồ trong Trấn Hồn châu, xem xem có phát huy tác dụng to lớn như hắn tưởng tượng không.
Như vậy mới không khổ công hắn ghi nhớ, cũng giúp hắn vững tin ghi nhớ hai linh trận đồ "trữ linh" và "cố nhận".
Hai canh giờ sau.
Đêm khuya, hắn dẫn mọi người đến một khoảng rừng cổ thụ rồi nói:
- Mọi người nghỉ tạm đi, cũng chỉnh lý vết thương đi.
Hắn nhìn thấy đám người Lưu Diên, Cao Vũ vẫn còn vết thương chảy máu nên nói.
Lưu Diên, Cao Vũ cũng không nói gì, nhanh chóng tìm chỗ lấy ra thuốc phấn rắc lên vết thương.
Trong hai canh giờ này, bọn họ không gặp một linh thú đáng sợ nào, điều này giúp bọn họ tin tưởng lời Lăng gia nói - Tần Liệt quả thực có thể dẫn mọi người tránh khỏi đàn linh thú!
- Tấm chắc của ngươi ta có thể thử sửa chữa, nhưng không dám cam đoan.
Tần Liệt khẽ đi đến bên cạnh Lưu Diên rồi chăm chú nói.
- A? Ngươi nói thật sao? Không đùa đấy chứ?
Lưu Diên vội vã ngẩng đầu, hai mắt phát sáng, kích động hỏi.
Tấm chắn sáu cạnh này là linh khí phàm cấp ngũ phẩm, hắn dùng điểm cống hiến ba năm mới đổi được, có thể phối hợp với linh quyết của hắn tăng cường lực lượng, vẫn được hắn coi là chí bảo.
Sau khi tấm chắn bị hỏng, hắn vẫn đau lòng không thôi, nay nghe được Tần Liệt có thể sửa, sao có thể không hưng phấn.
- Ta không dám đảm bảo, chỉ có thể nói là thử một chút, có lẽ sẽ làm hỏng tấm chắn, làm nó không thể sửa được nữa.
Tần Liệt thấy bộ dáng kích động của hắn, liền vội vàng dội gáo nước lạnh, tránh hắn ôm hy vọng quá lớn.
Tấm chắn của Lưu Diên bị hỏng khác với đoản mâu bị lực lượng sấm sét làm hỏng, đoản mâu là bị phá hỏng tài liệu, điều này không thể sửa được, mà tấm chắn chỉ bị tắc linh trận đồ, có thể thử sửa chữa.
Nhưng hắn chưa từng làm chuyện này, nên không dám nắm chắc có thể cam đoan thành công.
- Tần Liệt, ngươi đừng làm loạn, tấm chắn sáu cạnh là linh khí ngũ phẩm, nếu ngươi làm hỏng không thể sửa được nữa thì thật là…
Lăng Ngữ Thi một mực chú ý Tần Liệt, nên thấy hắn đến gần Lưu Diên thì nàng cũng đến gần.
Vừa nghe đến hắn định giúp Lưu Diên sửa linh khí, Lăng Ngữ Thi bị dọa nhảy dựng, lo sợ hắn làm hỏng tấm chắn, làm Lưu Diên căm ghét, ảnh hưởng tiền đồ của hắn.
- A, ta tùy tiện nói mà thôi, quả thực có khả năng làm hỏng linh khí, hay là thôi đi.
Lăng Ngữ Thi vừa nói như vậy, Tần Liệt cũng đánh trống lui đường, dù sao hắn chưa từng thử qua, một điểm nắm bắt cũng không có, chỉ sợ sẽ làm hỏng linh khí kia thật.
Phốc!
Lưu Diên cắm tấm chắn ngay trước chân Tần Liệt, rồi đứng lên nhìn sâu vào mắt hắn, cười khổ nói:
- Tiểu huynh đệ, ngươi đừng nghe vị hôn thê ngươi nói, ngươi cảm thấy có thể thử thì thử đi. Đừng sợ, dù hỏng hẳn ta cũng không trách ngươi, tình cảnh của chúng ta hiện tại quá khó khăn, có thể còn sống trở về hay không còn không chắc. Ta cảm thấy có thể thử một lần, nếu như sửa được linh khí, phần sống của chúng ta sẽ lớn hơn.
- Tấm chắn này không thể đưa linh lực vào, đối với ta không còn tác dụng gì nữa, nếu gặp phải võ giả Toái Băng phủ, ta không thể chống lại. Nếu như không có những tên kia đuổi giết, ta có lẽ sẽ không mạo hiểm, sẽ chọn đợi trở về các tìm luyện khí sư, nhưng hiện tại, có thể trở về hay không cũng là vấn đề. Ta còn có lựa chọn khác sao?
Lưu Diên cay đắng cam chịu nói.
- Đã hiểu. Cho ta chút hỏa tinh thạch!
Tần Liệt hít một hơi, ngồi bên tấm chắn nói.
- Cho ngươi!
Lưu Diên trực tiếp lấy ra mười viên hỏa tinh thạch từ túi da, mỗi viên đều lớn cỡ nắm tay, hiển nhiên là loại phẩm chất tốt nhất.
- Tần Liệt! Ngươi có nắm chắc không? Ngươi chắc chắn được mấy phần? Cả ông của ngươi cũng chỉ sửa linh khí phàm cấp ngũ phẩm trở xuống, tấm chắn này là ngũ phẩm đấy, ngươi thật sự muốn thử sao?
Lăng Tường nôn nóng nói.
- Ông hắn là luyện khí sư sao?
Trái với nàng, Lưu Diên nghe được tin này thì càng thêm mong đợi.
Tần Liệt cũng không trả lời, hắn bắt đầu châm đốt hỏa tinh thạch, ba viên hỏa tinh thạch vừa chạm lửa đột nhiên bừng cháy, tỏa ra nhiệt độ cao.
Nếu muốn sửa linh trận đồ bên trong linh khí, cần phải làm mềm tài liệu linh khí trước đã, dùng hỏa tinh thạch có thể đạt được hiệu quả này. Sau khi làm mềm, dùng linh lực đưa vào chỉnh sửa lại đường đi linh trận đồ, sau khi sửa xong, dừng hỏa diễm lại, chậm rãi làm lạnh linh khí, giúp linh văn của linh trận đồ ổn định.
- Cái gì? Tần Liệt muốn giúp Lưu Diên sửa linh khí? Ta không nghe lầm chứ?
- Không phải chứ? Chẳng lẽ hắn còn biết luyện khí sao? Tên này là vạn năng sao?
- Linh khí kia là phàm cấp ngũ phẩm. Khi đó, cả Tần Sơn gia gia cũng không dám sửa a? Nếu như hắn làm hỏng thì sao, vậy phải làm như nào? Hắn điên rồi sao?
Võ giả Lăng gia vừa nghe Tần Liệt muốn sửa linh khí, một đám kinh ngạc không hiểu dồn dập nói.
Cao Vũ nghe tiếng ồn ào cũng kinh ngạc đi qua, thấp giọng nói với Lưu Diên:
- Lưu đại ca, đại ca làm gì vậy? Linh khí phàm cấp ngũ phẩm đại ca cũng đưa cho hắn làm loạn, đại ca đang nghĩ gì thế?
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Linh Vực Tác giả: Nghịch Thương Thiên -----oo0oo-----
Chương 35: sửa chữa linh khí.
Dịch + Biên: Tà Phiêu
Nguồn: TTV
Không biết là vì cách hỏa tinh thạch khá gần, hay vì nguyên nhân nào khác mà lúc này trên người Lưu Diên mồ hôi đầm đìa. Hắn nhìn hướng Tần Liệt ngổi xổm cách đó không xa, lại nhìn vào tấm chắn đang bị hỏa tinh thạch thiêu cháy, đáy lòng hắn tràn ngập khẩn trương, cũng ngầm nắm chặt tay lại.
- Dù sao cũng hỏng rồi, ta không chắc có thể sống đi ra, để hắn thử đi.
Lưu Diên đành tự trấn định bản thân.
- Đại ca điên rồi! Đại ca gặp luyện khí sư trẻ như vậy chưa? Nhất là lại có thể sửa linh khí ngũ phẩm? Đệ thật không hiểu tại sao lại mạo hiểm như vậy, linh khí dùng hai ngàn điểm cống hiến đổi để cho hắn phá hỏng? Thật không hiểu nổi!
Cao Vũ nghiêm mặt lạnh lùng nhìn Tần Liệt nói.
Nghe hắn nói như vậy, Lưu Diên cũng không khỏi cười khổ cảm thấy bản thân quá liều lĩnh, cũng âm thầm hối hận trong lòng.
Mỗi luyện khí sư trưởng thành đều vô cùng gian nan, cũng chỉ có thế lực lớn mới bồi dưỡng được. Luyện khí sư luyện tập quá hao tổn linh tài, thế lực nhỏ căn bản không chịu nổi, một luyện khí sư muốn trưởng thành, cần toàn tâm đầu nhập, cần thời gian tích lũy, cần vô số linh tài dựng nên…
Lăng gia, hiển nhiên còn chưa đủ thực lực… Mà Tần Liệt cũng quá trẻ. Bất kể như nào, Tần Liệt cũng không thể là một luyện khí sư xuất sắc, cũng khó trách Cao Vũ trách hắn điên rồi.
- Các ngươi an tĩnh chút!
Lăng Ngữ Thi nhíu mày nói, hỏa diễm chiếu đỏ hồng mặt nàng, vừa nghe mọi người ồn ào bán tán, nàng lo sợ làm Tần Liệt phân tâm liền quát lên.
Mọi người cũng yên tĩnh lại, từng tròng mắt chăm chú nhìn Tần Liệt, trên mặt tràn ngập kinh dị không hiểu.
Ào!
Ngọn lửa hỏa tinh thạch mạnh mẽ cuộn trào, thiêu hồng tấm chắn, hoa văn trên tấm chắn cũng vụt sáng theo, nhìn qua vô cùng hoa lệ.
Phốc phốc!
Từng tia linh lực bạch sắc tuôn ra từ ngón trỏ Tần Liệt, dưới con mắt mọi người, ngón trỏ hắn điểm xuống mặt chắn, từng bó linh lực bạch sắc, lập tức đâm hướng mặt chắn. Trong linh lực xen lẫn một tia tinh thần lực, lát sau, hắn đã tiếp xúc với mặt chắn!
Không cần dùng ngón tay chạm vào, chỉ bằng linh lực và tinh thần lực thẩm thấu, hắn có thể nhìn rõ linh trận đồ bên trong tấm chắn. Tinh thần lực dần lan tràn, như lưới bao lấy hai linh trận đồ, khóa chặt từng nét khắc. Tức thì, linh lực nhanh chóng tụ tập lại nơi bị tắc.
Tròng mắt Tần Liệt đột nhiên nhắm lại, chú ý cao độ, tập trung tinh thần cảm giác nơi tắc linh trận đồ, hắn không nhanh không chậm tăng cường linh lực đưa vào, từng chút chảy về nơi then chốt. Hắn cũng không vội động thủ, mà toàn tâm toàn ý đầu nhập, dụng tâm cảm giác, cảm giác biến hóa tài chất từng chút một…
Hỏa tinh thạch tiếp tục thiêu đốt, tấm chắn được gác lên bốn tảng đá, mặt phía dưới đã bị thiêu cháy, mặt phòng ngự cũng dần đỏ hồng.
Ngón trỏ Tần Liệt như dao bén đặt xuống hoa văn trên tấm chắn. Hắn vẫn một mực duy trì tư thế này, mồ hôi đầm đìa tuôn như suối.
Thời gian từng chút trôi qua… Tinh thần ý thức của hắn ngưng tụ trên tấm chắn, không dám có nửa điểm buông lỏng, toàn tâm cảm nhận tài chất biến hóa!
Dưới hỏa tinh thạch không ngừng thiêu đốt, tài liệu cứng rắn cũng dần bị mềm đi, tựa như sắp bị hòa tan.
Chính là lúc này! Linh lực đè nén hồi lâu đột nhiên tuôn trào ra như hồng thủy, cuồn cuộn xông hướng nét vẽ linh trận. Dưới tinh thần lực của hắn dẫn đường, linh lực nhanh chóng đi theo con đường đã được định sẵn, chia đường xung kích các nơi, phá vỡ điểm tắc trên linh trận đồ.
Phốc! Tụ linh trận bị tắc bỗng chốc thông suốt.
Linh lực không bị ngưng trệ nữa, cuồn cuộn vận chuyển trong trận đồ, vận chuyển đến tăng phúc trận đồ. Thông qua tăng phúc trận đồ, linh lực bị chia làm sáu, phân biệt chuyển hướng đến sáu góc tấm chắn!
Phốc phốc phốc phốc phốc phốc! Sáu đao gió trắng đột nhiên liên tiếp xuất hiện từ sáu cạnh tấm chắn làm thành viên Lăng gia gần đó bị dọa nhảy dựng, dồn dập kêu lên.
Lưu Diên đang không ngừng lau mồ hôi trên mặt, vừa thấy đao gió quen thuộc kia, lập tức thần tình kích động, quát lên:
- Thành công rồi! Tần Liệt thành công rồi!
Tộc nhân Lăng gia nghe vậy đều kinh hãi vạn phần tràn ngập không dám tin nhìn Tần Liệt, tâm tình bị chấn động cực đại.
- Trời ạ, hắn… thành công.
Hai mắt Lăng Ngữ Thi tỏa sáng, khóe môi khẽ nở nụ cười mỉm, cũng không biết nên nói gì nữa.
- Có thể dập lửa ở hỏa tinh thạch đi.
Tần Liệt mệt mỏi ngồi gục xuống như bùn nhão, cố gắng ngẩng đầu lên nhắc nhở:
- Chỉ cần đợi tấm chắn hạ nhiệt độ lại bình thường là có thể sử dụng. Ta quá mệt, cần nghỉ ngơi lát.
Hắn trước giờ không ngờ sửa chữa linh khí lại tốn nhiều linh lực và tinh lực tâm thần như vậy, so với tu luyện thiên lôi cức còn khổ hơn, chỉ trong chốc lát như vậy, hắn suýt thì mệt chết!
Hắn chẳng những tiêu hao rất nhiều linh lực, cả tinh thần lực cũng mất mát rất nhiều, lại thêm tập trung cao độ, thần kinh căng cứng, cảm giác tinh thần như tùy lúc có thể sụp đổ… Cảm giác luyện khí thật sự mệt mỏi hơn nhiều tu luyện công quyết!
- Chuyện khác tạm đừng nói, bình linh đan này ngươi thu lấy, mau dùng linh đan khôi phục đi.
Lưu Diên tiến lên đưa cho hắn một bình linh đan rồi nói:
- Chuyện trước kia, ta đã hoàn toàn quên mất. Ta thiếu nợ ngươi một món nợ nhân tình, chỉ cần lần này còn sống, sau này nếu như Lăng gia gặp khó khăn gì, cứ tới tìm ta, ta có thể giúp thì nhất định không từ chối!
- Cảm ơn Lưu đại ca!
Tần Liệt còn chưa kịp lên tiếng, thì Lăng Ngữ Thi vui vẻ nhận lời thay hắn.
Nàng biết Lưu Diên có địa vị nhất định ở Tinh Vân các, những lời này của hắn đại biểu sẽ không truy cứu trách nhiệm của bọn họ nữa, mà sau này Lăng gia nếu gặp khó khăn có thể tìm hắn nhờ giúp đỡ, thêm một phần lực giúp họ chống lại Đỗ Hải Thiên.
- Ngươi không nên cảm ơn ta, ngươi nên cảm ơn Tần Liệt mới phải. À, mà ngươi cũng không cần cảm ơn hắn, hai người các ngươi là người một nhà mà!
Lưu Diên vui vẻ cười nói.
Hắn mới trêu chọc mà đã làm Lăng Ngữ Thi sắc mặt ửng đỏ, hé miệng khẽ cười, mắt đẹp trừng lớn Tần Liệt.
Tần Liệt đón lấy bình linh đan, cũng không chút khách khí nuốt ngay ba viên, cùng lúc nhắm mắt điều tức khôi phục, phảng phất không nghe thấy bọn họ nói chuyện.
- Còn đứng ở đây làm gì? Thời gian của các ngươi rất nhiều sao? Mau đi khôi phục đi!
Lăng Ngữ Thi khóe miệng ngậm cười, trừng mắt quát mắng tộc nhân Lăng gia.
Đám tộc nhân Lăng gia tụ tập lại xem Tần Liệt sửa chữa linh khí liền vội vàng rời đi, quay lại chỗ cũ.
Cao Vũ ngồi cùng hai tộc nhân Cao gia sau khi thấy Tần Liệt sửa chữa được linh khí thì đều biến sắc, nhưng thủy chung duy trì trầm mặc. Khi nghe Lưu Diên nói với Lăng Ngữ Thi, hắn liền biết Lưu Diên sẽ không truy cứu trách nhiệm của Lăng gia nữa. Hắn không khỏi ngầm tức giận, trên gương mặt càng thêm lạnh lùng, cũng không để ý đến Lưu Diên.
…
- Chính là chỗ này! Bọn họ từng dừng lại ở đây.
Võ giả am hiểu truy tung của Toái Băng phủ dẫn mọi người đến lùm cây Tần Liệt từng dừng chân, cười híp mắt nói:
- Đám người Lăng gia cũng ở đó, từ dấu tích mà xem, rất có thể bọn họ đã tụ họp lại.
- Như thế rất tốt, cũng bớt phiền toái cho chúng ta.
Trưởng lão Nhan Đức Vũ của Toái Băng phủ cười kiệt kiệt, an ủi Phùng Dật ở bên cạnh:
- Ngươi yên tâm, những người này ai cũng không chạy thoát được.
Những võ giả Toái Băng phủ bên cạnh nghe vậy đều lộ ra biểu tình sung sướng khi người khác gặp nạn, nhãn thần nhìn hướng ba người Phùng gia tràn ngập quái dị.
Phùng Dật hiện tại vô cùng trầm mặc, nụ cười xán lạn trên mặt sớm đã biến mất, trong mắt chỉ còn oán hận và sát ý nồng đậm:
- Ta sẽ giết sạch bọn họ trả thù cho tộc nhân.
- Hai tiểu nha đầu Lăng gia ta làm chủ, giao cho ngươi ba ngày, ba ngày sau mang đến cho ta xem thi thể của họ là được.
Nhan Đức Vũ cười nói.
Phùng Dật gật gật đầu, một lời không nói, ngấm ngầm phát thề: "Tần Liệt, Lăng Ngữ Thi! Hai người các ngươi chờ cho ta!"
- Tối nay hẳn đuổi theo không kịp, nếu không có gì bất ngờ, ngày mai sẽ đuổi kịp. Lần trước nếu không phải gặp đàn linh thú thì đám Lưu Diên đã chết sạch rồi, lần này bọn chúng không may mắn được nữa đâu.
Vị cao thủ giỏi truy tung nói.
- Ừm, không thể lãng phí thời gian nữa. Mau xử lý bọn chúng rồi quay về Thiên Lang sơn khai thác viêm dương ngọc, nếu kéo dài sẽ làm Tinh Vân các cảnh giác, muốn khai thác viêm dương ngọc cũng khó.
Nhan Đức Vũ gật đầu nói.
…
Tần Liệt dần tỉnh lại, mở mắt ra, hắn phát hiện ngoại trừ hắn, tất cả mọi người đều đang chuẩn bị xuất phát, tất cả đều nhìn hắn chờ hắn dẫn đường.
Cả Cao Vũ cũng không phải ngoại lệ, như là không kiên nhẫn được nữa, thấy hắn tỉnh lại liền vội nói:
- Trời sắp sáng rồi đấy!
- Ngươi vội thì có thể đi trước. Chỉ sợ xông nhầm vào đàn linh thú, không cẩn thận ô hô ai tai, cũng không cần Toái Băng phủ phải động thủ.
Lăng Hâm lên tiếng khích bác.
Cao Vũ cắn chặt răng lạnh lùng không nói.
- Đi thôi.
Tần Liệt gật gật đầu, một lần nữa dẫn đường.
Hắn vừa vận chuyển linh lực, tròng mắt đột nhiên sáng ngời. Hắn nhạy bén phát hiện linh lực trong đan điền tinh thần hơn trước một chút. Điều này khiến hắn thầm giật mình, lại cảm giác tinh thần lực, liền nhanh chóng phát hiện ngay cả tinh thần lực cũng có tăng tiến nhỏ, điều này làm hắn vui mừng hết sức.
"Khi sửa chữa linh khí phải chú ý cao độ, tinh khí thần đều ở trạng thái tốt nhất. Quả nhiên, hao phí linh lực, tinh thần lực sửa chữa linh trận đồ cũng là một loại rèn luyện! Thông qua sửa chữa linh khí, không ngờ có thể làm linh lực, tinh thần lực tăng tiến. Xem ra, đây cũng là một phương pháp tu luyện."
Tần Liệt âm thầm suy nghĩ, chầm chậm vận chuyển lực lượng, phát hiện khi linh lực đi qua các huyệt đạo đều có cảm giác trướng đau.
"Linh lực tiến vào huyệt đạo, có thể giúp bạo phát lực lượng từ huyệt đạo, đây chính là luyện thể tầng tám! Cảm giác trướng đau này là sắp đột phá tầng tám!"
Tần Liệt chăm chú cảm nhận một lát rồi khẽ nở nụ cười vui vẻ.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế