Thiên Địa Quyết
Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân Chương 91:Liên Tiếp
Dịch: A La
Converter: xitrumscn (A Trùm)
Nguồn: Banlonghoi.com
Sau khi Thiên Vũ đến phòng điểm tâm thì tìm một góc nhỏ rồi ngồi xuống. Vừa ăn được vài miếng thì có một người đệ tử xa lạ xuất hiện ngồi xuống đối diện với Thiên Vũ.
Thiên Vũ theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn người nọ. Phát hiện đối phương cũng đang quan sát mình, ánh mắt hai người chạm nhau. Thiên Vũ liếc mắt một cái đã nhận ra người này đến đây vì lý do đặc biệt.
Dời ánh mắt, Thiên Vũ bắt đầu để ý nhìn người ngồi trước mặt mình. Người này là một nam tử khôi ngô, tuổi khoảng chừng mười tám mười chín với hình thể thanh cảnh vừa vặn, và so với Thiên Vũ thì cao hơn một chút.
Nhìn Thiên Vũ, vị nam tử cười hỏi: “Ngươi ở gian phòng chữ Thiên số tám mươi bảy đúng không?”
Thanh âm của hắn phát ra không nhỏ, cơ hồ tất cả đệ tử trong phòng ăn đều có thể nghe được.
Khóe miệng nam tử khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười quái dị: “Ta chính là Diệp Phi Hoa, ở tại gian phòng một trăm ba mươi sáu. Mục đích ta tìm ngươi đơn giản là muốn ngươi cùng ta đổi phòng.”
Thiên Vũ hỏi: “Lý do ta phải đổi phòng?”
Diệp Phi Hoa ngạo nghễ nói: “Không có lý do, đơn giản là ta thích.”
Thiên Vũ hừ một tiếng rồi nói: “Nếu như ta không muốn đổi?”
Ánh mắt Diệp Phi Hoa trở nên lạnh lẽo, hàn quang từ trong mắt chiếu thẳng vào bên trong Thiên Vũ làm cho hắn phải rùng mình một cái.
“Ngươi tốt nhất là đổi cho ta, nếu không ngươi sẽ gặp phải xui xẻo.”
Sắc mặt Thiên Vũ khẽ biến đổi, liếc nhìn tình hình bốn phía xung quanh thì phát hiện ra tất cả các đệ tử trong phong ăn đang nhìn mình kể cả Ứng Thiên Hữu, Niếp Tiểu Song, Kim Bác Văn, Chu Anh Kiệt, Vương Thế Quốc, Hứa Tử Dũng cùng với Lam Tinh, Hạ Tùng, và Tiêu Nguyên Quân. Người duy nhất hắn không nhìn thấy là Nguyệt Hiểu Nhã.
Thu hồi ánh mắt, Thiên Vũ chăm chút nhìn Diệp Phi Hoa hỏi: “Ngươi liệu định sẽ dùng vũ lực?”
Diệp Phi Hoa cười nói: “Ta là một người nhã nhặn, không có cậy quyền áp bức, nên ta tin tưởng ngươi sẽ cam tâm tình nguyện cùng ta trao đổi.”
Thiên Vũ nghe vậy liền cười, lạnh nhạt nói: “Thật vậy sao? Không nhất thiết như vậy đâu. Ở nơi đây, người mà muốn đổi yêu bài với ta không chỉ có một mình ngươi.”
Diệp Phi Hoa cười nói: “Xua hổ nuốt sói! Nhìn không ra ngươi đã có mưu kế hẳn hoi nhỉ?”
Thiên Vũ liền phản bác: “Dục tốc bất đạt, người xông vào đầu tiên thường sẽ là người chết trước.”
Diệp Phi Hoa cưới lớn nói: “Thật sao? Vậy chúng ta hãy chờ xem.” Dứt lời Diệp Phi Hoa đứng dậy, nhanh chân rời khỏi phòng ăn.
Thiên Vũ vẫn yên lặng ngồi ở đó, khuôn mặt thanh tú lộ ra thần sắc phức tạp. Từ lúc tới Phân Đường Thiết Thạch, bản thân hắn không ngừng gặp phải phiền toái mà nguyên nhân gì chính bản thân hắn cũng không biết. Rốt cuộc đây là đạo lý gì?
Thầm than một tiếng, Thiên Vũ tiếp tục ăn cơm. Mới vừa ăn được vài miếng thì lại có người tìm tới.
Thiên Vũ ra chiều bực bội, ngẩng đầu trừng mắt nhìn người mới đến. Quan sát thấy người này có lẽ hơn hai mươi tuổi, mặt cười quỷ quyệt cho thấy đây hẳn là một gã bất lương.
Vẻ mặt của nam tử này lộ vẻ dâm tà, so với Kim Bác Văn còn hạ lưu đê tiện hơn một cấp. Thân thể hắn dường như bạc nhược yếu đuối, thế nhưng trong đôi mắt sâu thẩm kia lại phát ra một quang mang âm trầm u tối.
Thiên Vũ chỉ nhìn thoáng qua rồi lập tức dời ánh mắt đi, trong lòng dao động thầm nghĩ: “Người này quá tà môn rồi, dường như hắn sở hữu một đôi mắt quỷ khiến cho trong lòng người khác phải sợ hãi.”
Gã thanh niên bình thản ngồi đối diện Thiên Vũ cười nói: “Tiểu tử, ta ra giá mười kim tệ để đổi lấy yêu bài của ngươi, ngươi thấy thế nào?”
Thiên Vũ cúi đầu tránh đi ánh mắt người nọ, lạnh nhạt nói: “Mới vừa rồi đã có người ra giá một ngàn kim tệ.”
Gã thanh niên bất lương cười giả tạo nói: “Một ngàn kim tệ ngươi dùng hết sao?”
Thiên Vũ không kiêu ngạo cũng không xú nịnh, nói: “Vậy ta càng muốn thử cảm giác sử dụng một ngàn kim tệ là như thế nào đã!”
Gã thanh niên đối diện vẫn mỉm cười gian xảo nói: “Sợ rằng kim tệ của Âm Tiếu Thiên ta ngươi tiêu thụ không nổi mà thôi.”
Thiên Vũ hừ nói: “Ta đây sẽ không đổi cho ngươi, mời ngươi trở về.”
Gã Âm Tiếu Thiên bất lương dần lộ ra vẻ bực bội nói: “Ở trong đệ tử Ngoại môn, ngươi là người thứ tư dám cự tuyệt ta.”
Thiên Vũ lạnh lung nói: “Ngươi không cần ở trước mặt ta khoe khoang. Có bản lãnh thì ngươi đi tìm đệ tử Nội môn mà khiêu chiến.”
Mặc dù giận, Âm Tiếu Thiên vẫn cứ cười nói: “Ngươi nghĩ rằng ta không dám?”
Thiên Vũ hừ nói: “Ta chưa từng thấy qua, làm sao biết được?”
Âm Tiếu Thiên cười lớn rồi nói: “Với kế khích tướng nông cạn đó, ngươi nghĩ rằng ta sẽ mắc mưu rồi rút lui sao?”
Thiên Vũ hỏi ngược lại: “Ngươi cho đó là khiêu khích sao?”
Âm Tiếu Thiên cười lớn một tràng, lạnh lùng nói: “Tiểu tử, ngươi đã chọc giận ta. Ta khuyên ngươi nên giao ra yêu bài, ta có thể tha cho ngươi một mạng. Bằng không, ngươi cứ ở đó mà chờ vận xui đi.”
Khuôn mặt lãnh đạm, Thiên Vũ trả lời không hề run sợ mảy may: “Chỉ là ta thích mềm chứ không khoái cứng cho lắm, ngươi có thủ đoạn gì thì cứ việc sử dụng, ta chờ!”
Hai mắt Âm Tiếu Thiên híp lại, dùng ngữ khí lạnh như băng nói: “Ngươi cho rằng ta không thể ra tay với ngươi tại chỗ này?”
Thiên Vũ lạnh lùng nói: “Ta cảm giác được ngươi không phải ngu xuẩn đến mức mà đi gây chuyện trước mặt bao nhiêu người thế này.”
Âm Tiếu Thiên hừ lạnh nói: “Ta đương nhiên sẽ không hành động ngu xuẩn cỡ đó. Nhưng ta cho ngươi biết nếu đổi lại là chỗ khác, ta sẽ cho ngươi muốn hối hận cũng không kịp.”
Đứng dậy, Âm Tiếu Thiên phất tay áo bỏ đi, thân thể có vẻ bệnh hoạn kia toát ra một cỗ khí tà mị mà không có lời nào diễn tả được.
Thiên Vũ nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng cực kỳ bực bội. Không phải vì đắc tội với Âm Tiếu Thiên mà vì chính bản thân thường xuyên bị khi dễ mà không có khả năng phản kích cho nên trong lòng hắn luôn chất chứa một cảm giác uất ức.
Những kinh nghiệm đó, nhục nhã đó đã công kính tâm linh Thiên Vũ làm cho hắn càng thêm khát vọng có được lực lượng lớn lao, khát vọng trở nên nổi bật, và khát vọng được giẫm đạp tất cả những người từng khi dễ hắn.
Trước mắt, tốc độ gia tăng thực lực của Thiên Vũ đã cực kỳ kinh người. Chỉ vì lúc khởi điểm quá thấp, cho nên hắn không có hài lòng với kết quả đó mà luôn nghĩ tới làm sao nhanh chóng vượt trội người khác để thóat khỏi tình cảnh bị người người khi dễ.
Diệp Phi Hoa và Âm Tiếu Thiên đã lần lượt rời khỏi, bên trong phòng ăn nhanh chóng trở lại bình thường. Cũng không còn ai tìm đến Thiên Vũ gây phiền phức. Dù sao đi nữa, đối với Thiên Vũ, những người ở đây chưa có ai quen thuộc cũng như nắm rõ lai lịch của hắn.
Sau khi dùng xong điểm tâm, Thiên Vũ lập tức đi tới quảng trường. Từ đằng xa đã thấy một mình Hoa Thanh đứng ở đó, còn những đệ tử cùng tổ khác đã triển khai luyện tập.
Lúc này Ngô Thiên Hạo vẫn chưa đến. Thiên Vũ đi thẳng đến trước mặt Hoa Thanh, để ý đến sắc mặt của nàng.
Vẻ mặt Hoa Thanh rất bình tĩnh, trên khuôn mặt xinh đẹp kia có chút lạnh lùng, lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt Thiên Vũ.
Bốn mắt chạm nhau, Thiên Vũ có chút ngượng ngùng, chủ động dời đi chỗ khác, hắn cảm giác được trong ánh mắt sâu thẳm của Hoa Thanh đang có tâm sự trùng trùng.
Trầm mặc chỉ chốc lát, Thiên Vũ phá vỡ yên lặng, hỏi nàng: “Hôm nay là ngày chúng ta đối luyện sao?”
Hoa Thanh nhẹ giọng trả lời: “Phải.”
Thiên Vũ nhìn động tĩnh của xung quanh bốn phía, rồi quay sang hỏi Hoa Thanh: “Ngô sư phụ đã đến từ lúc nào vậy?”
Hoa Thanh đáp: “Đã tới một hồi rồi.”
Một hỏi một đáp, không khí giữa hai người có chút quái dị. Vẻ lạnh nhạt của Hoa Thanh khiến cho Thiên Vũ có chút không kịp thích ứng.
Cũng may tình huống này chỉ có duy trì trong một lát. Đúng lúc đó Ngô Thiên Hạo xuất hiện bên cạnh hai người.
Liếc mắt nhìn Hoa Thanh một cái, Ngô Thiên Hạo lập tức chuyển ánh mắt sang Thiên Vũ, phân phó: “Sau này hai người các ngươi sẽ cùng nhau luyện tập. Có gì không hiểu thì ngươi cứ trực tiếp hỏi Hoa Thanh.”
Thiên Vũ lên tiếng hỏi: “Buổi sáng thì đệ tử nên luyện tập những thứ gì?”
Ngô Thiên Hạo nói rõ thêm: “Đại khái là buổi sáng chia làm hai giai đoạn, trước luyện lực bạo phát, sau đó hai người sẽ đối chiến lấy quyền chưởng làm chính. Buổi chiều cũng chia ra làm hai giai đoạn, trước là luyện lực bạo phát, sau đó luyện Thiên Lang Trảm Pháp. Về phần buổi tối thì tương tựa như thế nhưng lấy luyện phòng thủ làm chính.”
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Thiên Địa Quyết
Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân Chương 92: Sự tiếp cận thân mật.
Dịch: A Phương
Biên: A Tút
Converter: A Trùm
Nguồn: Banlonghoi.com
Thiên Vũ giật mình kinh hãi, hồi lâu sau mới mở miệng hỏi: “Đao kiếm không có mắt. Đối với Thiên Lang Trảm Pháp thì chỉ cần sơ ý chút là sẽ bị thương, việc này…”
Hoa Thanh lạnh nhạt buông lời: “Lúc luyện tập sẽ dùng mộc đao, không có lưỡi dao cũng như mũi đao.”
Nghe đến đó, Thiên Vũ liền hiểu ra và thư thái, nói: “Thì ra là vậỵ”
Ngô Thiên Hạo lúc này mới lên tiếng: “Tốt lắm, vậy bây giờ hãy đi luyện tập lực bạo phát đi.”
Thiên Vũ không nói, chỉ lẳng lặng đi theo Hoa Thanh đến bức tường Lực Đàn Hồi ở gần đó. Đến nơi thì họ phát hiện không có phòng trống.
Nhìn Hoa Thanh, Thiên Vũ không biết phải làm sao nên mới hỏi nàng: “Làm sao bây giờ?”
Hiển nhiên, việc này đối với Hoa Thanh đã quá quen thuộc, nên lạnh nhạt trả lời: “Không cần thiết. Chúng ta hãy luyện tập phách chưởng.”
Chưa hiểu lắm, Thiên Vũ nghi hoặc hỏi: “Phách chưởng là gì?”
Xoay người đối diện với Thiên Vũ, Hoa Thanh lập tức xuống tấn hai tay chuyền thành hình vòng cung, phân phó: “Hãy theo động tác của ta mà học tập, đứng cách xa nhau ba thước.”
Thiên Vũ gật đầu không lên tiếng, chuẩn bị tư thế giống Hoa Thanh. Hai người đứng đối diện với nhau khoảng cách chừng ba thước.
Hoa Thanh bắt đầu giải thích: “Phách chưởng, chính là chúng ta cùng một lúc xuất chưởng với mục đích là chống đỡ, cùng giao đấu để nâng cao thực lực và gia tăng lực bạo phát của chính mình.”
Chần chờ suy nghĩ một chút, Thiên Vũ nói ra thắc mắc: “Phương thức này có vẻ thích hợp cho hai người có thực lực tương đương với nhau. Nếu như thực lực có khoảng cách căn bản là không được.”
Hoa Thanh nói: “Phương thức này đối với bên có thực lực yếu kém thì có lợi hơn. Đến đây đi, ta đây muốn bắt đầu xuất chưởng.”
Ngọc chưởng thon dài hóa hóa thành màu xanh nhạt, nhìn qua tựa như thong thả nhẹ nhàng nhưng lực đạo quả thật kinh người.
Chưởng thứ nhất, Hoa Thanh phát ra với tốc độ chậm rãi.
Thiên Vũ khẽ quát một tiếng, đồng thời nhanh chóng đưa tay phải ra nghênh đón. Chưởng pháp của hai người chạm nhau giữa không trung phát ra chấn động mãnh liệt đẩy hai người lùi ra sau.
Lần đầu giao thể lực của Thiên Vũ và Hoa Thanh ngang nhau. Điều này đã làm cho hai người đều cảm thấy kinh ngạc.
Tối hôm qua, Thiên Vũ đã từng giao thủ với Hoa Thanh. Lúc ấy, Tâm Hỏa của Thiên Vũ chỉ có giá trị 53, trong khi Hoa Thanh là 64. Thiên Vũ rõ ràng là không thể so sánh được.
Giờ đây, chỉ qua một đêm mà Tâm Hỏa của Thiên Vũ đã tăng vọt lên tới 73, thực lực theo đó mà tăng lên nhiều. Ai có thể nghĩ rằng một chưởng này lại không ai chiếm được tiện nghi.
Trên mặt Hoa Thanh lộ ra vài phần kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi gì cả, tự động bước trở lại chỗ của mình. Đợi Thiên Vũ chuẩn bị xong tư thế nàng liền đánh ra một chưởng. Lúc này đây, lực đạo đã mạnh hơn khi nãy.
Thiên Vũ không dám khinh thường, hội tụ lực lượng toàn thân lên trên cánh tay phải, đón đỡ một kích của Hoa Thanh.
Lần thứ hai giao đấu thì lực đạo của hai bên cũng đã gia tăng. Kết quả cả hai người đều bị đẩy lui, bất phân thắng bại.
Trong lúc này, sắc mặt Hoa Thanh càng lộ ra vẻ kỳ dị khó hiểu. “Sự tiến bộ của ngươi rất đáng kinh ngạc.” Nàng thấp giọng nói.
Không ra vẻ cao ngạo, Thiên Vũ chỉ khiêm tốn đáp lại: “Phải cám ơn nàng đã luyện tập cùng ta.”
Hoa Thanh không nói thêm, chỉ tiếp tục triển khai công kích.
Hai người cứ như vậy mà đối chưởng, luyện tập lực bạo phát.
Qua nửa canh giờ mà hai người vẫn như trước, khó phân cao thấp.
Đến lúc phòng luyện Lực Đàn Hồi có chỗ trống, Thiên Vũ cùng Hoa Thanh liền thay đổi phương thức luyện tập.
Hít sâu một hơi, Thiên Vũ điều chỉnh chân khí trong cơ thể rồi vận dụng lực lượng toàn thân đánh ra một qưyền vào bức tường luyện lực để kiểm tra sức mạnh của một quyền này.
Tinh thạch lập tức hiện ra số liệu, một quyền này của Thiên Vũ có lực lượng đạt tới 586 cân, chứng tỏ thành tích đã tăng lên một cách rõ ràng.
Theo như Ngô Thiên Hạo nói, trước mắt lực bạo phát của Thiên Vũ đạt được mức trung bình 7-800 cân. Hắn còn lâu lắm mới đạt tới mức độ mạnh mẽ.
Bên phía Hoa Thanh cũng đang thử lực bạo phát của bản thân. Một quyền có thể đánh ra 608 cân thì đối với một nử tử mà nói đã là một thành tích không tệ.
Sau khi đại khái hiểu rõ được tình huống, Thiên Vũ bắt đầu chuyên tâm luyện tập. Hai quyền của hắn kết hợp chặt chẽ như mưa mạnh mẽ đánh vào bức tường luyện lực. Trong khoảnh khắc, hắn đã đánh ra hơn trăm quyền, chia đều mỗi một quyền có lực đạo ở ngoài năm trăm cân.
Luyện tập với cường độ cao như vậy sẽ hao phí thể lực rất lớn. Thiên Vũ kiên trì một hồi thì cảm giác được thể lực đã chống đỡ hết nổi.
Trong lúc nghĩ ngơi, Thiên Vũ đã lưu ý đến động tĩnh của Hoa Thanh thì phát hiện ra phương thức luyện tập của nàng không giống với mình. Mỗi lần nàng ra quyền không nhanh nhưng lực lượng lại tương đối kinh người.
Thiên Vũ trầm tư một hồi không hiểu rõ hàm ý trong đó. Nhưng sau một thời gian nghĩ ngợi, hắn thử dùng phương thức của Hoa Thanh, mỗi một quyền đều dốc hết toàn lực, theo hạn độ lớn nhất mà đánh ra, phát huy ra hết thực lực của chính mình.
Luyện tập được một hồi thì Thiên Vũ âm thầm so sánh sự nhanh chậm của hai loại phương thức, nhận định ra ưu khuyết điểm để chọn lựa, thế nhưng mỗi cách lại là một vẻ.
Vào giờ Tỵ, Hoa Thanh và Thiên Vũ kết thúc việc luyện tập lực bạo phát, bắt đầu luyện tập giao đấu.
Trong đợt giao đấu lần thứ nhất, bởi vì thực lực của Thiên Vũ đã gia tăng rất nhiều nên trong quá trình giao thủ đã chiếm được ưu thế và kiên trì đến gần hai trăm chiêu mới bị Hoa Thanh xảo diệu thủ thắng.
Đến đợt thứ hai thì Thiên Vũ đã hấp thu được thêm kinh nghiệm, ổn định lại công kích như đã chuẩn bị trước và hòa hợp với các chiêu thức trong bộ Linh Xà Quyền. Cuối cùng đến chiêu thứ một trăm ba mươi bảy mới nắm được cơ hội hiếm có, một chưởng đột phá phòng tuyến của Hoa Thanh, đánh vào phần ngực của nàng giành được thắng lợi.
Lúc ấy, Thiên Vũ một lòng muốn thắng và chỉ nghĩ muốn đánh hòa một ván, vì vậy đã quên rằng thân phận nữ tử của Hoa Thanh.
Đợi khi một chưởng đánh trúng ngọc phong săn chắc của Hoa Thanh thì đã không còn kịp.
Lúc đó Hoa Thanh sắc mặt khẽ biến, hai mắt trừng Dương Vũ.
Thiên Vũ lúc ban đầu còn chưa phát giác ra. Cho đến lúc lòng bàn tay nhận ra được một cảm giác mềm mại thì lúc đó mới giật mình bừng tỉnh, mặt đỏ bừng sượng sùng, thu hồi tay phải lẳng lặng đứng đó chịu tội.
Hoa Thanh lại không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Thiên Vũ. Một hồi lâu nàng mới thu hồi lại vẻ lạnh nhạt, nhưng giọng nàng vẫn còn lạnh lẽo: “Động thủ so chiêu khó tránh khỏi lỡ tay. Chỉ cần ngươi không phải cố tình, thì ta cũng không để tâm. Thực lực hôm nay của ngươi so sánh với ngày hôm qua đã tăng lên một bậc. Chuyện này là thế nào?”
Thiên Vũ với vẻ mặt xấu hổ, ngượng ngùng trả lời: “Đây là nhờ công lao của Tụ Khí Đan. Tối hôm qua ta đã ăn hai viên cho nên hôm nay thực lực đã tăng lên. Còn nàng thì sao? Bình thường vẫn dùng Tụ Khí Đan chứ?”
Hoa Thanh trầm mặc khẽ lắc đầu không nói một lời.
Thiên Vũ cảm thấy nàng có vẻ khác thường liền tiến tới hỏi: “Nàng làm sao vậy? Có phải còn đang giận ta?”
Hoa Thanh liếc nhìn Thiên Vũ thầm xét đoán trong lòng. Người thanh niên mười bảy tuổi này không phải đặc biệt đẹp trai, nhưng có sáu bảy phần anh tuấn. Hơn nữa hắn lại có tính cách ôn hòa, nữ nhân nào có cơ duyên với hắn thí sẽ rất hạnh phúc.
Thiên Vũ bị Hoa Thanh nhìn chằm chằm như vậy nên hơi mất tự nhiên, cười khan nói: “Tại sao không nói chuyện chứ, ta …ta …”
Hoa Thanh nhìn sang hướng khác, nhẹ giọng nói: “Không có gì. Từ lúc ta đến đây tới nay vẫn dựa vào khổ luyện mới có thành tích như ngày hôm nay.”
Thiên Vũ khẽ chớp mắt. Ngữ khí trong lời nói vừa rồi của Hoa Thanh có chút sa sút, tựa hồ ẩn tàng một chuyện gì đó.
Thoáng suy nghĩ một lát thì Thiên Vũ dường như hiểu rõ thêm được vài phần. Một ý nghĩ vụt lóe trong đầu, thì đột nhiên Thiên Vũ làm ra một quyết định.
Lấy ra lọ Tụ Khí Đan, Thiên Vũ đổ ra ba viên rồi đưa đến trước mặt của Hoa Thanh, có vẻ bất an nói: “Mới vừa rồi ta mạo phạm nàng. Đây coi như là một ít tâm ý của ta để xin lỗi. Nếu như nàng nhận thì coi như đã tha thứ, còn nếu như không, chứng tỏ nàng còn không chịu tha thứ cho ta.”
Ánh mắt Hoa Thanh khẽ chuyển, nhìn ba viên Tụ Khí Đan trong tay Thiên Vũ. Ánh mắt đầy vẻ phức tạp.
Thiên Vũ đã giải thích rõ tâm ý với Hoa Thanh, nhưng nàng không vội vàng đáp lại. Lo lắng suy nghĩ thật lâu, Hoa Thanh mới tiếp nhận ba viên Tụ Khí Đan, nhỏ nhẹ cảm ơn một tiếng.
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Nô
Thiên Địa Quyết
Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân Chương 93: Cuộc chiến danh dự.
Dịch: A Phương
Biên: A Tút
Converter: A Trùm
Nguồn: Banlonghoi.com
Thiên Vũ thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lưu ý vẻ mặt Hoa Thanh, gần gũi nhìn kỹ mới phát hiện dáng vóc Hoa Thanh quả thật rất động lòng người, làm cho Thiên Vũ có loại xúc động muốn lập tức ôm nàng vào trong lòng.
(thông cảm, em nó đang dậy thì…^^”)
Tựa hồ cảm thấy được ánh mắt nóng bỏng của Thiên Vũ, Hoa Thanh trực tiếp nhìn Thiên Vũ, mở miệng hỏi: "Ta dễ nhìn vậy sao?"
Thiên Vũ lập tức bật thốt không suy nghĩ: "Đẹp thật, chỉ là thiếu mất nụ cười, nếu như có thể tươi cười một chút thì càng thêm mê người rồi."
Thiên Vũ ăn nói chất phác tự nhiên, không có bất cứ giả dối nào trong đó, thế nhưng Hoa Thanh nghe xong lại không có chút cao hứng, ngược lại tâm tình càng thêm nặng nề.
Thiên Vũ không biết tâm tư Hoa Thanh, đôi mắt yên lặng ngừng lại trên khuôn mặt tinh xảo kia, giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, sợ rằng mở miệng sẽ phá hủy nó mất.
Hoa Thanh đứng yên tại chỗ như đang lâm vào trầm tư, qua một hồi lâu mới nghiêng người tránh đi ánh mắt Thiên Vũ, thấp giọng nói: "Ngày mai nếu có nhiệm vụ, hy vọng ngươi có thể mang ta theo đồng hành."
Thiên Vũ nghe vậy sửng sốt, chần chờ nói: "Nếu như ta có thể làm được ta nhất định đáp ứng nàng, chỉ sợ là ta không có năng lực đó."
Hoa Thanh lạnh nhạt nói: "Chỉ cần ngươi có phần tâm ý đó là được. Đến đây đi, chúng ta tiếp tục luyện tập."
Dẫn đầu tiến công, Hoa Thanh ra chiêu mau lẹ làm cho Thiên Vũ không dám phân tâm, hai người lại bắt đầu luyện tập lần thứ ba.
Giữa trưa, Thiên Vũ và Hoa Thanh cùng nhau đi tới phòng ăn khiến cho không ít người chú ý.
Trong đám đệ tử Ngoại môn, nữ đệ tử nhân số rất ít, mà nữ đệ tử xinh đẹp lại càng hiếm thấy, Hoa Thanh không thể nghi ngờ là mỹ nhân được rất nhiều nam đệ tử để mắt.
Thiên Vũ mới vừa tới đây còn chưa hiểu rõ ràng vị trí của Hoa Thanh trong mắt các đệ tử Ngoại môn này, nhưng đối với những ánh mắt như đang thiêu đốt kia trong phòng ăn thì hắn hiểu rõ nguyên nhân trong đó.
Hoa Thanh vẻ mặt tỏ ra rất bình tĩnh, trường hợp như vậy nàng đã sớm nhìn quen rồi, chỉ từ tốn đi lấy phần ăn của mình.
Thiên Vũ ngồi ở bên cạnh Hoa Thanh, gương mặt thanh tú khẽ nhăn, thầm nghĩ: "Xem ra ta vô tình lại thành cái đích cho mọi người chỉ trích, nhất định sắp có chuyện xấu xảy ra đây!"
Đối với các đệ tử đồng tính, Thiên Vũ tựa hồ vẫn không được hoan nghênh, cho dù là đệ tử mới nhập môn hay là đệ tử Ngoại môn, tất cả luôn nhìn hắn với cặp mắt không tốt.
Ở điểm này Thiên Vũ trong lòng đã biết rõ ràng, vẫn tự nhủ cần ẩn nhẫn trong lòng, dù sớm muốn phát tiết nhưng tìm không ra đối tượng thích hợp.
Hôm nay, Thiên Vũ lấy thân phận “hộ hoa sứ giả” xuất hiện bên cạnh Hoa Thanh trong phòng ăn, bị vô số ánh mắt ghen ghét bắn tới áp bách hắn, chỉ một lát sau đã có người ra mặt muốn giáo huấn Thiên Vũ một bài học.
Cảm giác được hoàn cảnh ồn ào thoáng cái an tĩnh lại, trong tiềm thức Thiên Vũ ngẩng đầu lên quan sát, hai mắt liền dừng lại trên người một gã đệ tử.
Đây là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, hình thể cường tráng, tướng mạo không xấu xí nhưng cũng không tuấn tú, chỉ có thể nói là bộ dáng trung bình.
Đi tới trước bàn Thiên Vũ, gã thanh niên áo lam này dùng ngữ khí gây sự nói: "Tiểu tử, không muốn bị đánh thì cút ngay cho ta, ngươi còn không xứng ngồi cạnh nàng."
Uy hiếp trắng trợn mang theo mùi vị khinh miệt, điều này làm cho Thiên Vũ giận dữ trong lòng, làm trò trước mặt Hoa Thanh, chính hắn há có thể để người khác xem nhẹ?
Hừ lạnh một tiếng, Thiên Vũ hỏi: "Ngươi là ai, dựa vào cái gì ở chỗ này múa mỏ đó?"
Gã thanh niên đó kiêu ngạo nói: "Lý Vân, tổ 63. Ngươi không muốn mất mặt thì lập tức cút ngay."
Thiên Vũ sóng mắt khẽ chuyển, cười lạnh nói: "Ta nếu như không biến đây?"
Lý Vân quát: "Ta sẽ dùng nắm tay đánh cho ngươi cút đi."
Hoa Thanh buông bát xuống, ngẩng đầu nhìn kỹ Lý Vân liếc mắt, lập tức quay đầu nhìn Thiên Vũ, vẻ mặt có chút kỳ quái.
Giờ khắc này, thân là diễn viên chính trên màn diễn Hoa Thanh vốn nên nói điều gì đó, nhưng nàng lại không nói được một lời, làm cho người ta đoán không ra suy nghĩ trong lòng nàng.
Khóe miệng Thiên Vũ khẽ nhếch, lộ ra một tia cười lạnh, ngữ khí âm trầm nói: "Ngươi muốn động thủ ở chỗ này?"
Lý Vân cũng không ngu, mở miệng khiêu khích: "Chúng ta luận bàn một chút, ngươi dám không? Nếu không có can đảm thì lập tức cút đi."
Thiên Vũ âm hiểm cười nói: "Luận bàn? Tốt."
Lý Vân quát to: "Đi thôi, chúng ta ngoài cửa đấu." Dứt lời xoay người, Lý Vân làm rời đi trước.
Thiên Vũ nhìn Hoa Thanh một cái, lập tức đứng dậy thế nhưng bị Hoa Thanh kéo tay lại.
Có chút ngoài ý muốn, Thiên Vũ hỏi: "Nàng đây là. . ."
Hoa Thanh đứng dậy nói: "Ta cùng ngươi đi."
Thiên Vũ nghe vậy cười nhẹ, mặc kệ kết cục như thế nào, ít nhất là Hoa Thanh có ý với hắn.
Đi ra ngoài phòng ăn, mấy ngàn đệ tử sớm đã lập thành một vòng tròn, Lý Vân đứng ở giữa sân.
Hoa Thanh nhìn Lý Vân, nói với Thiên Vũ: "Tốc chiến tốc thắng, chớ có mềm lòng."
Thiên Vũ mỉm cười nói: "Yên tâm, đối phó loại người như vậy ta sẽ không mềm lòng."
Lý Vân quát: "Tiểu tử đừng vội to mồm, có bản lãnh gì thì cứ thi triển ra."
Thiên Vũ hờ hững đứng đó, không chút hoang mang đi ra giữa sân, ánh mắt khinh miệt nhìn Lý Vân, cười châm chọc: "Ngươi nôn nóng đợi đến cảnh mất mặt nhỉ?"
Lý Vân giận dữ cười to rồi nói: "Chỉ bằng vào ngươi, có năng lực đó sao?"
Thiên Vũ phản bác: "Ta không phải đang đứng ở đây rồi sao?"
Lý Vân quát: "Vậy ngươi xem chiêu!"
Thân hình Lý Vân vận dụng Ngự Phong Thuật chợt lóe một cái, hai tay xuất quyền phong sắc bén, hắn thi triển dĩ nhiên không phải là Khai Sơn Quyền.
Thiên Vũ ngoài miệng không nghiêm túc, tâm lý thì có vẻ khẩn trương, dù sao đây là trận đầu tiên hắn xuất đầu từ khi học nghệ tới nay, không có bất kỳ ai hỗ trợ.
Mũi chân điểm nhẹ một cái, Thiên Vũ thi triển ra Hồi Toàn Thân Pháp, lui về phía sau bên trái vài thước, tay phải thẳng đứng như đao, thi triển ra bộ Thiên Lang Trảm Pháp, đón đỡ nắm tay của Lý Vân.
Vừa chạm vào liền biết, Thiên Vũ thử dò xét một chút thực lực Lý Vân, hắn phát hiện đầu quyền đối phương vững như núi, lực đạo mạnh hơn Hoa Thanh không ít.
Hiểu rõ tình huống đại khái đối phương, Thiên Vũ triển khai công kích nhanh chóng, cố gắng dùng chiêu thức biến hóa công kích đối phương.
Ý nghĩ của Thiên Vũ hết sức đúng đắn, thế nhưng Lý Vân cũng không ngu ngốc, hắn ở tổ 63 thực lực vốn ở trên Thiên Vũ, lại đã trở thành đệ tử Ngoại môn hai năm, coi như là thân kinh bách chiến bất luận kinh nghiệm hay là kỹ xảo đều cao hơn Thiên Vũ.
Đối với Thiên Lang Trảm Pháp Lý Vân cực kỳ quen thuộc, mặc dù hắn chủ yếu tu luyện một bộ quyền pháp, nhưng mà đối với đao pháp cũng có chỗ hiểu biết.
Tổng hợp tất cả tình huống lại với nhau, Thiên Vũ trên phương diện chiêu thức cũng không chiếm được ưu thế, rất nhanh đã bị quyền phong của Lý Vân khóa trụ.
Thiên Vũ không chút kinh hoảng, một bên toàn lực phản kích một bên suy nghĩ tìm phương pháp thủ thắng.
Thiên Vũ phân tích tình hình chiến đấu, phương diện lực bạo phát chính mình không bằng đối phương, Ngự Phong Thuật không có thành thạo như Lý Vân, đao pháp của mình đối phương cũng hết sức quen thuộc, các phương diện đều rơi vào hạ phong, chỉ có mỗi giá trị Tâm Hỏa là cao hơn đối phương.
Có giá trị Tâm Hỏa cao hơn cũng không có nghĩa sẽ dễ dàng chiến thắng, Thiên Vũ nếu muốn thắng được trận chiến đầu tiên này, còn phải nghĩ ra một vài biện pháp khác.
Lý Vân suy nghĩ còn hơn đơn giản hơn Thiên Vũ nhiều, hắn chỉ một mặt công kích mãnh liệt, tận lực áp chế đối phương.
Đảo mắt, Thiên Vũ và Lý Vân giao thủ đã hơn trăm chiêu, Lý Vân vẫn chiếm cứ vị trí chủ đạo vững vàng áp chế Thiên Vũ một đầu, không để cho hắn có bất cứ cơ hội gì để thay đổi.
Đồng thời, Lý Vân công kích lại từ từ hạn chế phạm vi hoạt động của Thiên Vũ, làm cho tình cảnh của hắn càng thêm bất lợi.
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Thiên Địa Quyết
Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân Chương 94: Loan đao khắc địch
Dịch: A Phương
Biên: A Tút
Converter: A Trùm
Nguồn: Banlonghoi.com
Đối mặt với loại tình huống này, Thiên Vũ sắc mặt dần dần âm trầm, chính mình cố tình trì hoãn hơn trăm chiêu chỉ để tiêu hao thể lực Lý Vân, thế nhưng bây giờ nhìn lại tựa hồ hiệu quả không lớn cho lắm.
Lo lắng nếu như tiếp tục trì hoãn đối với mình càng thêm bất lợi, Thiên Vũ lập tức biến đổi phương thức, lựa chọn đấu pháp cứng đối cứng mãnh liệt nhất, dùng Khai Sơn Quyền phản kích.
Nhân tiện Thiên Vũ biết, Khai Sơn Quyền mặc dù là hoàng cấp hạ cấp kỹ năng, chiêu thức đơn giản trực tiếp, nhưng lực bạo phát khá mạnh mẽ, hơn nữa sẽ không tiêu hao quá lớn đích thực khí , thích hợp thời gian dài duy trì liên tục công kích.
Hai đầu quyền Thiên Vũ nhanh như gió, một hơi đánh ra 180 quyền, đánh cho Lý Vân vốn đang hùng hổ phải lùi lại vài thước, song phương chiến thành thế hoà.
Lý Vân gầm nhẹ một tiếng tung người nhảy lên, thân hình như chim ưng săn mồi, hai tay đổi quyền thành chưởng thi triển ra Cự Linh Chưởng Pháp, chưởng lực mạnh mẽ ngưng tụ thành hình ở trên không trung, chưởng ấn to chừng vài thước đánh xuống Thiên Vũ ở bên dưới.
Gặp tình hình này Thiên Vũ sắc mặt kinh biến, nghĩ không ra thực lực Lý Vân lại cường hãn như thế, dĩ nhiên luyện Cự Linh Chưởng Pháp đến trình độ ngưng kết hư ảnh.
Thiên Vũ từ trong miệng Trịnh Vân được biết, 64 chiêu Cự Linh Chưởng Pháp có thể áp súc thành 8 chiêu, trực tiếp tăng lên một cấp bậc.
Ngoại trừ việc đó ra, Cự Linh Chưởng Pháp lại phân ra ba loại cảnh giới Thực ảnh, Hư ảnh, Vô ảnh.
Trước mắt, Thiên Vũ luyện Cự Linh Chưởng Pháp thuộc về cảnh giới Vô ảnh, chưởng lực chỉ có thể phát ra một vùng chưởng phong, không có cách nào ngưng tụ thành Cự Linh chưởng ấn.
Mà Lý Vân lại tu luyện cao hơn Thiên Vũ một cấp bậc, Cự Linh Chưởng Pháp hắn đánh ra đã kết thành Hư ảnh, mỗi một chưởng bổ ra chân khí trong cơ thể đều ngưng tụ thành một chưởng ấn to lớn, uy lực mạnh mẽ hơn cảnh giới Vô ảnh nhiều, có khi lên tới gấp 10 lần.
Đối mặt địch nhân như thế Thiên Vũ lâm vào tình huống nguy cấp, ngay cả Hoa Thanh cũng đột nhiên biến sắc, trong mắt toát ra vẻ lo lắng nhìn vào đấu trường.
Thiên Vũ không kịp né tránh, trong mắt lóe ra ánh sáng kỳ dị, ở tình cảnh nguy hiểm trước mắt, hắn dứt khoát cho ra một quyết định kinh người, lựa chọn phản kích.
"Thiên Lang Khiếu Nguyệt ~!"
Thanh âm trầm thấp và âm lãnh mang theo sát khí dày đặc, Thiên Vũ vốn không có lựa chọn nào khác, bộc phát ra nộ khí dồn nén đã lâu, ở thời khắc mấu chốt nhất, hắn từ trong Huyễn Linh Giới lấy ra Tà Nguyệt loan đao, thi triển ra một chiêu sắc bén nhất của bộ Thiên Lang Trảm Pháp.
Hàn quang chợt lóe, hư ảnh lập tức nghiền nát, hàn khí lợi hại cắt ngang hư không, chém thẳng vào ngực Lý Vân, chấn hắn miệng phun máu tươi ngay tại đương trường, thân thể văng ngược ra ngoài.
Thiên Vũ lui về phía sau, mặt mày trắng bạch, Tà Nguyệt loan đao trong tay sau khi phát ra một kích, lập tức bị hắn thu vào trong Huyễn Linh Giới.
Từ khi Tà Nguyệt loan đao xuất hiện đến lúc Tà Nguyệt loan đao biến mất chỉ trong một cái chớp mắt, đệ tử đứng xem ở chung quanh không có người nào thấy rõ loan đao đến từ chỗ nào, cũng không có người nào phát giác bí mật Huyễn Linh Giới trên tay Thiên Vũ.
Đồng thời, mọi người cũng không có ai đi để ý chuyện này, dù sao túi trữ vật là mặt hàng tùy ý đều có thể thấy được, thu vào lấy ra hết sức tiện lợi, mọi người trong lúc nhất thời không kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Một hơi lui liền bảy tám bước Thiên Vũ mới miễn cưỡng ổn định lại thân thể, hai mắt lờ mờ không ánh sáng, hiển nhiên một kích mới vừa rồi hao phí rất nhiều thực khí của hắn.
Nhìn lại Lý Vân ở bên kia, trên mặt Thiên Vũ không có chút gì vui sướng, mặc dù giờ phút này Lý Vân đang nằm trên mặt đất đau khổ kêu rên, nhưng mà tình trạng Thiên Vũ cũng không có tốt lành gì.
Vừa mới rồi, Thiên Vũ rất là bất đắc dĩ mới lấy Tà Nguyệt loan đao ra đánh cược thắng bại một lần, trong lòng lo lắng suy nghĩ cách dùng đao phong phá giải Hư ảnh quyền của địch nhân, cũng không hề nghĩ tới nhờ đó mà chiến thắng.
Thế nhưng khi Thiên Vũ đưa chân khí vào Tà Nguyệt loan đao, hắn phát hiện một điều ngoài ý muốn, thanh loan đao này chất liệu luyện chế rất đặc thù, dĩ nhiên có hiệu quả tăng phúc, có thể dung hợp chân khí của hắn vào trong thân đao bộc phát ra uy lực kinh người, nhất cử đánh cho Lý Vân trọng thương.
Đây là chuyện mà Thiên Vũ trước đó không có dự liệu được, tại thời khắc mấu chốt nhất giúp hắn giành được thắng lợi, đồng thời cũng làm cho hắn bắt đầu sinh ra hứng thú đối với thanh loan đao đó, quyết định sau này sẽ dành chút thời gian đi nghiên cứu nó.
Hoa Thanh ngạc nhiên nhìn Thiên Vũ, khi thanh loan đao xuất hiện nàng thấy tận mắt nhưng không hề hỏi tới, nàng đi tới bên cạnh đỡ lấy Thiên Vũ, ân cần thăm hỏi: "Có bị thương nặng lắm không?"
Thiên Vũ miễn cưỡng cười, hắn thế mà vẫn còn khả năng chọc gái: "Còn hơn cái tên nằm ở kia, ta đây xem như không có gì đáng ngại."
Hoa Thanh trừng mắt nhìn Thiên Vũ, hừ nói: "Đừng vội mà thể hiện, đi chữa thương quan trọng hơn."
Thiên Vũ cười khan hai tiếng, được Hoa Thanh đỡ lấy cất bước rời đi.
Bốn phía chung quanh, vô số đệ tử nhìn Thiên Vũ, trong mắt tràn ngập tia sáng hâm mộ lẫn ghen ghét, nhưng không có một ai tiến lên khiêu khích, dù sao giậu đổ bìm leo là chuyện sẽ bị người ta xem thường.
Rời khỏi phòng ăn, Hoa Thanh hỏi: "Ngươi ở đâu?"
Thiên Vũ chần chờ nói: "Ta ở khu chữ Thiên."
Hai chân Hoa Thanh đột ngột dừng lại, ánh mắt cổ quái nhìn Thiên Vũ, lên tiếng: "Nơi đó ta không thể đi vào, ngươi đến phòng ta nghỉ ngơi, ta giúp ngươi chữa thương."
Thiên Vũ có chút tâm động, rồi lại hơi ngượng ngùng nói: "Đi tới phòng của nàng có thể ảnh hưởng gì tới danh dự nàng không?"
Hoa Thanh lạnh nhạt nói: "Đi thôi, ai mà quản mấy chuyện đó."
Thiên Vũ nghe vậy cũng không nói thêm, thân thể khẽ rúc vào sát người Hoa Thanh, một luồng hương thơm thản nhiên tỏa ra khiến cho hắn trầm mê.
Thiên Vũ mười bảy tuổi, đây là lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với phụ nữ như vậy, hơn nữa còn là một mỹ nữ xinh đẹp, trong lòng hắn đang rất là kích động và hưng phấn, đó là điều tự nhiên.
Thiếu nữ hoài xuân, thiếu niên tình động, Thiên Vũ mười bảy tuổi đang đứng quãng đời mà tình cảm bắt đầu nảy sinh, đối mặt Hoa Thanh tính tình cao nhã như vậy, hắn có thể không động tâm được sao?
Trước kia, Thiên Vũ thầm mến Vân Nguyệt Nhi, thế nhưng thân phận song phương có chênh lệch rõ ràng, Thiên Vũ chỉ có thể giấu tận dưới đáy lòng.
Mà nay, Thiên Vũ và Hoa Thanh đều là đệ tử Ngoại môn tổ 64, hơn nữa còn là bằng hữu, trên phương diện quan hệ thì không có phân chia cao thấp gì cả, cảm tình trao đổi cũng không có bất kỳ cách trở.
Dưới loại tình huống này, trong lòng Thiên Vũ không tồn tại một chút cố kỵ, có thể buông lỏng tinh thần theo đuổi, tâm lý tự nhiên vô cùng.
Hoa Thanh ở khu 14, yêu bài đánh số là 121, trong phòng chỉ có một mình nàng.
Thiên Vũ lấy làm kỳ quái, hỏi: "Phòng này chỉ có một mình nàng ở?"
Hoa Thanh đỡ Thiên Vũ ngồi lên trên giường, lập tức xoay người đóng cửa phòng (tiêu mày rồi kon ơi – DG ^^”), dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Tại khu 14 nữ đệ tử có số lượng nhiều hơn, cho nên chia ra đồng tính ở cùng một chỗ, hoặc là một mình một phòng, không bao giờ ở chung phòng với nam đệ tử."
Thiên Vũ hiếu kỳ nói: "Có ngoại lệ hay không?"
Hoa Thanh suy nghĩ một chút rồi nói: "Chuyện này khó mà nói, dù sao thì đệ tử Ngoại môn nhân số đông đảo, chuyện tình dạng nào cũng có thể phát sinh. Được rồi, thời gian không còn sớm, để ta giúp ngươi chữa thương đã."
Hai mắt Thiên Vũ khẽ chuyển hướng, tâm thần có chút chờ mong, nhưng thoáng nghĩ qua hay là chối khéo Hoa Thanh cho tốt, dù sao việc chữa thương cũng rất hao tốn chân khí.
"Trên người của ta có đan dược Hoàng cấp trung phẩm dùng để chữa thương, ta ăn một viên là được rồi. Nàng khi nào tiện thì dùng một viên Tụ Khí Đan thử xem hiệu quả như thế nào!"
Hoa Thanh nghe vậy thì thần người ra một lát như có điều gì đó, sau đó nàng tiếp thu đề nghị của Thiên Vũ, để cho Thiên Vũ ăn đan dược chữa thương, còn nàng thì dùng ăn một viên Tụ Khí Đan, sau đó ngồi ở trên giường bắt đầu tu luyện nội công.
Đảo mắt một canh giờ trôi qua, Thiên Vũ không chỉ thương thế lành lặn, nội công còn có chút tinh tiến, từ trong nhập định tỉnh lại.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Thiên Địa Quyết
Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân Chương 95: Danh sách trúng cử
Dịch: A Tút
Biên: A Tút
Converter: A Trùm
Nguồn: Banlonghoi.com
Lúc này, Hoa Thanh vẫn còn đang tu luyện nội công để hấp thu dược lực Tụ Khí Đan, trên mặt gương xinh đẹp làn da toát lên vẻ hồng nhuận, Thiên Vũ thấy vậy nhìn không chớp mắt, khóe môi khẽ nhếch lên ý cười say mê.
Thoáng cái nửa canh giờ qua đi, Hoa Thanh hồi tình, hai long lanh mắt mở ra có vẻ kinh hỉ, tựa hồ có chuyện vui vẻ.
Thiên Vũ nhìn vào mặt Hoa Thanh, hỏi: "Hiệu quả thế nào?"
Hoa Thanh hơi hơi kích động nói: "Hiệu quả rất rõ ràng, tình huống cụ thể thì phải kiểm tra rồi mới rõ ràng được."
Thiên Vũ nói: "Chúng ta đã chậm trễ không ít thời gian, hay là trước tiên nên đi tới sân luyện rồi nói sau."
Hoa Thanh nghe vậy thì đứng dậy, dẫn theo Thiên Vũ vội vã rời đi.
Trên quảng trường, Ngô Thiên Hạo vừa thấy hai người xuất hiện liền tiến lên hỏi chuyện.
Hoa Thanh nói một lần đơn giản chuyện tình phát sinh giữa trưa ở phòng ăn, hy vọng Ngô Thiên Hạo hiểu cho.
Theo sau, Hoa Thanh mang theo Thiên Vũ đi tới trước mặt Thủ Già Thiên, trong tâm tình kích động nàng tiến lên thử đo một chút giá trị Tâm Hỏa.
Ngày hôm qua, Hoa Thanh nói cho Thiên Vũ biết giá trị Tâm Hỏa của nàng là 64.
Hôm nay, Hoa Thanh phục dụng một viên Tụ Khí Đan, kết quả kiểm tra đo được là 68, điều này làm cho Thiên Vũ rất là kinh ngạc, không nhịn được mở miệng hỏi: "Tại sao lại như vậy?"
Hoa Thanh lộ ra ý cười hiếm thấy, cả người tỏa ra vẻ thanh xuân tịnh lệ, gương mặt sáng ngời một mảnh, nhẹ nhàng nói: "Nguyên nhân rất đơn giản, ta chưa bao giờ phục dụng Tụ Khí Đan, chân khí trong cơ thể tinh khiết hơn các đệ tử đã dùng qua Tụ Khí Đan. Hôm nay là lần đầu tiên dùng Tụ Khí Đan, dược hiệu phát huy hoàn toàn cho nên Tụ Khí Đan mặc dù chỉ có thể tăng lên hai điểm Tâm Hỏa, đối với tự thân thực lực cũng theo đó mà tăng lên, tổng hợp lại thì gia tăng bốn điểm giá trị Tâm Hỏa, coi như là thành tích tốt nhất rồi."
Thiên Vũ cười nói: "Chúc mừng nàng! Cứ theo kết quả như vậy, nàng đêm nay trở về lại dùng một viên Tụ Khí Đan, ngày mai giá trị Tâm Hỏa có thể đột phá bảy mươi rồi!"
Hoa Thanh nhìn vào Thiên Vũ, hai mắt ôn nhu nói: "Ta phải cám ơn ngươi!"
Thiên Vũ lắc đầu nói: "Không cần phải tạ ơn, chúng ta là bằng hữu cộng tác, chỉ cần nàng không chê, sau này chúng ta có thể cùng nhau tiến thối, cùng nhau rảo bước tiến lên trên con đường võ đạo."
Hoa Thanh sắc mặt kỳ dị, than nhẹ sâu kín một hơi, nói tránh đi: "Đi thôi, thời gian đã không còn sớm, chúng ta nắm chắc luyện tập cho xong đã."
Thiên Vũ há mồm đang định hỏi gì đó, nhưng Hoa Thanh đã chuyển bước rời đi không cho hắn cơ hội nói gì thêm.
Thời gian sau đó, Thiên Vũ và Hoa Thanh sử dụng nửa canh giờ luyện tập lực bạo phát, sau đó bắt đầu đối chiến luyện tập Thiên Lang Trảm Pháp.
Lần đầu tiên đao thật thương thật luyện tập Thiên Lang Trảm Pháp, mặc dù đao gỗ không có lưỡi dao nhưng nếu bổ lên người cũng rất đau đớn khó chịu, cho nên Thiên Vũ phá lệ cẩn thận
Đối luyện một trận, Hoa Thanh vẫn áp dụng thế công áp đảo, thay đổi liên tục đích Thiên Lang Trảm Pháp kết hợp với Hồi Toàn Thân Pháp và Ngự Phong Thuật càng thêm xuất thần nhập hóa, đánh cho Thiên Vũ cuống quít bại lui, hắn chỉ biết cắn răng chịu đựng để tâm học hỏi.
Ngay từ đầu Thiên Vũ đã toàn lực phòng ngự, thế mà vẫn không địch nổi.
Sau đó, thời gian dần dần trôi qua, Thiên Vũ phát hiện Hoa Thanh tựa hồ đang cố ý truyền thụ cho mình một thứ gì đó, trong lòng nhất thời nâng cao tâm nhãn, bắt đầu chăm chú quan sát cẩn thận lĩnh hội, kết quả rất nhanh thấy được, chủ yếu là cách vận dụng Thiên Lang Trảm Pháp có tiến bộ rõ ràng.
Trải qua luyện tập thực chiến và bản thân nhận thức, Thiên Vũ bắt đầu nắm giữ được kỹ xảo trong đó, chậm rãi phản thủ thành công, từ từ kéo gần khoảng cách với Hoa Thanh, song phương tiến vào tình thế ngang tay, thực lực của hắn tăng lên nhanh chóng.
Xế chiều giờ Dậu, ngay lúc Thiên Vũ và Hoa Thanh đang luyện tập hưng phấn, Ngô Thiên Hạo đột nhiên cao giọng bảo toàn thể tập hợp, tựa hồ muốn tuyên bố một chuyện trọng đại.
Trên quảng trường dòng người nhanh chóng hội tụ, không chỉ có tổ 64 mà những đệ tử tổ khác cũng đều tập hợp lại, hiển nhiên đã có đại sự phát sinh.
Một lát sau, đệ tử Ngoại môn tổ 96 cũng tập hợp xong, tất cả chia làm ba nhóm lớn, trong đó tổ 1 đến tổ 32 làm một, tổ 33 đến 64 là hai, tổ 65 đến 96 là nhóm thứ ba.
Trong quảng trường, giờ phút này Tần Lạc Xuyên đột ngột bước ra, hắn nhìn những đệ tử vừa tập hợp xong, lớn tiếng nói: "Hôm nay tập hợp toàn thể lại là vì ngày mai có một vài nhiệm vụ muốn các ngươi đi làm. Chỉ cần hoàn thành được nhiệm vụ thì ban thưởng phong phú không hề thiếu, đồng thời còn có thể gia tăng thực lực trong hoàn cảnh thực tế, hy vọng các ngươi cố gắng nắm bắt cơ hội."
Dừng lại một chút điều chỉnh tiết tấu, Tần Lạc Xuyên lại tiếp tục nói: "Hiện tại xuất ra nhiệm vụ trình độ cao có thấp có, chia ra làm ba cấp độ dành cho ba nhóm các ngươi. Nhiệm vụ càng khó khăn thì ban thưởng tương ứng càng lớn, kể cả binh khí, đan dược, kỹ năng, công phá..v…v đều có, hy vọng các ngươi xuất ra dũng khí của mình, phát huy ra lực lượng mạnh nhất mà làm việc. Bây giờ danh sách đệ tử được chấp hành nhiệm vụ ở trong tay ta, Võ sư mỗi tổ tiến lên nhận lấy rồi theo danh sách tập trung các đệ tử có tên lại một chỗ, thống nhất phân phối nhiệm vụ."
Lời này vừa nói ra, Võ sư mỗi tổ đều tiến lên, những đệ tử bên dưới thì tinh thần bất an, chờ đợi kết quả có nhận được chấp hành nhiệm vụ hay không, ai cũng hy vọng mình là người được chọn.
Thiên Vũ đứng ở trong đội ngũ cạnh Hoa Thanh, hai người thần tình quái dị nhìn Ngô Thiên Hạo, lộ ra hình tượng chờ mong xen lẫn bất an, dù sao ai cũng không biết trên danh sách kia có ghi tên người nào.
Chỉ qua chốc lát, Ngô Thiên Hạo cầm danh sách quay về, ánh mắt nhìn lướt qua đệ tử tổ 64, ngữ khí lạnh nhạt nói: "Tổ 64 có sáu danh ngạch, người được chọn hiển nhiên là đáng mừng, người không được chọn cũng không nên buồn bực, sau này vẫn còn nhiều cơ hội khác."
Lời vừa nói ra, những đệ tử tổ 64 nhất thời cảm thấy thất vọng, trong đám bảy tám chục người mà chỉ tuyển chọn sáu người, cơ hội quá nhỏ rồi.
Ngô Thiên Hạo hiển nhiên hiểu rõ tâm tình mọi người, phất tay cắt ngang thanh âm chúng đệ tử xì xào nghị luận, trầm giọng nói: "Bây giờ người được ta điểm danh thì tiến lên một bước, những người khác đứng tại chỗ đợi lệnh. Người thứ nhất Tương Quân Hoa, người thứ hai Trương Xương Bân, người thứ ba Triệu Tử Mộc, người thứ tư Tôn Tấn quốc, người thứ năm Trần Tiểu Lâm, người thứ sáu là Thiên Vũ."
Thanh âm trầm thấp thong thả làm cho không khí đọng lại khẩn trương, những đệ tử tổ 64 đều mở to mắt há mồm cẩn thận lắng nghe, vô số tia sáng chờ mong lóe ra theo từng cái tên, để rồi sau đó buồn bã u tối.
Thiên Vũ nhìn qua Hoa Thanh, ngay khi thanh âm Ngô Thiên Hạo phát ra, trên mặt Hoa Thanh rõ ràng có vẻ chán nản làm cho Thiên Vũ hơi khó hiểu, tựa hồ nhiệm vụ này đối với Hoa Thanh không chỉ đơn giản là một lần nhiệm vụ mà thôi.
"Không nên thất vọng, nếu không ta nhường lại cho ngươi."
Giờ khắc này, Thiên Vũ theo cảm tính nói ra, hoàn toàn quên đi ý nghĩa của nhiệm vụ lần này.
Hoa Thanh nghe vậy thì thân hình khẽ chấn động, quay đầu qua nhìn Thiên Vũ, trong mắt lộ ra một tia cảm kích, thế nhưng nàng vẫn cự tuyệt đề nghị của Thiên Vũ.
"Cám ơn, đối với ngươi thì đây cũng là một cơ hội khó có được, ngươi nên cẩn thận nắm lấy mới đúng, ta chúc ngươi thuận lợi hoàn thành."
Thiên Vũ nhẹ giọng nói: "Ta không có vấn đề gì, ta có thể chờ lần tiếp theo, ngươi..."
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ma Xó