Ái mạc năng khí
Tác giả: Thanh Thủy Mạn Văn
Chương 8: Bằng hữu - Phần 1
Dịch giả: Bé Bự
Nguồn: http://camelliagarden.wordpress.com/
Chúng ta đi đến trưa, chợt nhìn thấy phía trước có một trấn nho nhỏ để khách bộ hành dừng chân, trong trấn cũng chỉ có một con phố, bên trong có một cái tiệm cơm nhỏ. Trước cửa có 1 chỗ để cột ngựa, mọi người bèn xuống ngựa, ta nhìn bên ngoài cái quán nhỏ nói: “Bên trong hình như cũng không lớn lắm”. Lý bá nói: “Để ta đi xem thử.” Lát sau Lý bá đi ra nói: “Bên trong một cái bàn, chúng ta có thể vào trong ngồi.”
Ta xuống ngựa, chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, uể oải đi vào trong, căn phòng bây giờ chật ních người. Ở phía góc sáng sủa có 1 cái bàn trống, ta dựa vào tường ngồi xuống, Hạnh Hoa lập tức ngồi cạnh bên, Lý bá ngồi ở đối diện rồi quay ra phía sau nhìn Tạ Thẩm Ngôn nói: “Tạ công tử, mời ngồi.” Tạ Thẩm Ngôn chần chừ một chút, rồi ngồi xuống bên cạnh ta nhưng cố gắng ngồi càng xa ta càng tốt. (bé bự: thế mà sau này không cho anh ngồi gần chị anh nhất định không chịu ngồi…hắc…hắc…)
Trong lòng ta chợt thấy nôn nao, nhanh chóng tháo nón xuống, Lý bá liếc mắt nhìn ta 1 cái, ta ngay lập tức hiểu ý, định đội nón lên chợt nghe thấy có người nói: “Tướng mạo thật xinh đẹp!” Ta quay người lại nhìn, từ ngoài cửa có 1 người đi vào, một thân y phục xanh thẳm, trên lưng vác theo 1 túi đồ, trên mặt hiện ngay lên hai chữ ‘tính toán’. Khuôn mặt hắn rất gầy, lông mày ngắn, mắt nhỏ 1 mí, ánh mắt gian tà cứ nhìn ta chằm chằm, môi rất mỏng, dáng bộ hoàn toàn giống 1 gian thương.
Trong lòng ta cảm thấy thật phiền toái bèn mở miệng nói : “Ngươi là ai? Không phải là muốn theo chúng ta ăn nhờ 1 bữa cơm đấy chứ? Gia tài bạc triệu, mỗi đêm đều tự mình ôm 1 đống tiền và sổ sách đi ngủ nhưng mỗi ngày đều giả nghèo! Ngươi định lừa lòng tốt của mọi người. Hôm nay thật khiến ta mất hứng! Ngươi muốn ăn thì hãy góp tiền đi! Mau đưa trước hai lượng bạc, bằng không thì đừng có ngồi xuống!” ( vào thời điểm này ta nói chuyện căn bản là dựa vào cảm tính, tất cả đều là tự xuất hiện trong đầu_câu này của tác giả) Vừa nói xong, bên cạnh ta ngay lập tức có người bị hù đến mức bổ nhào về phía trước, ngay lập tức phun phì phì nước trà ra ngoài. Lý bá thì há hốc miệng nhìn ta, Hạnh Hoa cũng mở to mắt ngạc nhiên. (bé bự: Ngôn ca phun phì phỉ…*ngây người tưởng tượng…* *ôm bụng cười nghiêng ngả*)
Cái tên gian thương có ánh mắt gian tà kia ngây người một chút nhìn ta nói: “Ta và ngươi đã từng quen biết?”
Ta tức giận nói : “Ai quen biết ngươi?! Ngươi là đồ vắt cổ chày ra nước, từ tiên hạc, cát lãng thai, nhạn quá bạt mao, quỷ hẹp hòi!” Lại tiếp tục có có người phun trà phì phì ra khỏi miệng. (bé bự: Ngôn ca…coi chừng trà bay ra từ mũi *cười té ghế*; mấy cái từ tỷ ấy nói phía trên kia đều ý chỉ kẻ keo kiệt)
Cái tên gian thương kia cắn răng một cái nhìn ta nói: “Hôm nay ta thật đã gặp được tri kỉ!” Hắn lấy từ trong lồng ngực ra một nắm bạc, đếm 1 chút rồi ngẩng đầu nói: “Một lượng đã được chưa?”
Ta mắng: “Cũng được! Tiền nào của nấy, ngươi ngồi trên mặt đất là được!” Lại tiếp tục có người phun trà. Hạnh Hoa bật cười to thành tiếng. Tạ Thẩm Ngôn khụ vài tiếng đứng lên, ta càng thấy buồn bực bất an hơn. (bé bự: Ngôn ca sặc chịu không nổi nữa rồi…*hắc…hắc*)
Gian thương thả bạc ở trên bàn, ta nhìn Lý bá nói: “Ngươi đếm đi, ta không đếm đâu.”
Lý bá xấu hổ nói: “Chính là hai lượng bạc. . . . . .”
Ta nói: “Đây là nguyên tắc cơ bản!”
Gian thương cũng nói: “Thân huynh đệ đã tính rồi, cũng đã đếm rồi, đừng nói là ta thiếu nhé!”
Lý bá đếm sơ qua rồi nói: “Đủ rồi.” Ta đưa mắt về phía Lý bá cùng Tạ Thẩm Ngôn ra hiệu cho hắn ngồi ở đó: “Ngươi ngồi cùng hai người bọn họ.”
Gian thương khẽ đến ngồi ở đó, vừa nhìn chúng ta vừa chắp tay nói: “Tại hạ Tiễn Mậu.” (bé bự: Tiễn Mậu tức là tiền bạc sung túc)
Ta nói : “Ta kêu Tiễn Nhãn nhi!” (bé bự: Tiễn Nhãn tức là trong mắt chỉ biết có tiền, nhi tức là nhỏ bé). Bên kia lại có kẻ phun nước. Ta thấp giọng nói: “Có người không uống trà, chỉ biết phun trà.” Tiễn Nhãn cười rộ lên, ngay lập tức khiến ta cảm thấy đã có vẻ thân thiết hơn. Hắn nhìn ta hỏi: “Xin hỏi vị này. . . . . .?” Chợt nghe thây bên kia hình như người đi tới, ta bèn nói: “Hôm nay là cái ngày gì thế? Có phải hay không kinh trập?” Tiền Nhãn không nói gì, Lý bá chỉ cúi đầu. (bé bự: kinh trập là ngày 5,6 tháng 3, ta cũng ko hiểu là ngày gì nhưng chắc là ngày xúi quẩy)
Bỗng nhiên lại thêm 1 người nữa dừng chân ở bàn ta, chậm rãi nói: “Ta cũng muốn góp một phần.” Thanh âm vang dội, giống như giọng ca sĩ. Người nọ nói xong bèn thả một khối bạc lớn lên bàn. Ta nhắm mắt thở dài, ta còn nói không gây phiền toái, vì muốn cho Ta Thẩm Ngôn thoải mái hơn mới đi ra ngoài nhưng không ngờ lại gặp nhiều người phiền phức như vậy. Ta không thèm giương mắt nhìn, cứ thong thả nói: “Ngươi có thấy không vậy, tất cả mọi người đều góp bạc giống nhau, ngươi đưa nhiều như vậy ta còn phải tìm thối tiền cho ngươi, ta vốn không có thói quen đếm tiền, rất phiền toái tử! Cho nên ngươi cầm bạc lại đi, coi như ta mời ngươi”.
Tiền Nhãn nói: “Không công bình, không công bình! Vì cái gì ta phải trả bạc, hắn lại không cần trả? Hắn có khối bạc lớn như vậy, vậy ta lấy lại bạc của ta!” Nói xong hắn như muốn lấy đi số bạc trên bàn.
Ta nhìn hắn nói: “Ngươi nếu dám lấy lại số bạc lúc nãy, ta sẽ đem cái mũi ngươi ngắt cho đến lúc rời ra!” Tiền Nhãn sửng sốt, rụt tay lại. Hạnh Hoa khúc khích cười. Tạ Thẩm Ngôn khụ một chút.
Người kia đứng bên cạnh bàn cười một chút rồi khẽ thu bạc lại, nói nhỏ nhẹ: “Cám ơn”, sau đó hắn đến bên cạnh ta, ngồi xuống.
Ta mơ hồ cảm thấy Tạ Thẩm Ngôn toàn thân cứng đờ, hơi thở đình trệ, trong lòng ta tự dưng lập tức thấy thoải mái. Lúc này ta mới khẽ đưa mắt nhìn người đang ngồi bên cạnh, chỉ thấy hắn khoảng hai mươi năm tuổi, khuôn mặt rộng lớn, lông mày rậm, mắt to, tia nhìn nhanh nhẹn, tinh anh, chiếc mũi cao nam tính, đôi môi cương nghị. Hắn ăn mặc bình thường nhưng vẫn toát ra vẻ tôn quý cao thượng. Hắn nhìn vào đôi mắt của ta, ánh mắt thâm tình nhìn ta chăm chú, tuy vậy nhưng ta vẫn nhận ra là ta và hắn vừa mới quen nhau. Ta có thể nhận ra là bởi vì ta đã có hơn hai mươi năm sống với những ánh mắt như vậy.
Ta nhìn hắn khinh thường nói: “Vô dụng, ngươi không cần nhìn ta bằng ánh mắt đa tình như vậy, ta sẽ không mắc mưu đâu.”
Hắn sửng sốt, mỉm cười nói: “Ngươi vì sao có thể khẳng định?”
Ta cũng mỉm cười: “Bởi vì ta biết thiên ý.” Nụ cười của hắn lập tức biến mất, ánh mắt nheo lại nhìn ta, ta cũng nhìn hắn, bình tĩnh hờ hững.
Hắn khẽ hạ mắt nhìn chỗ khác nói: “Xin hỏi tên họ.”
Ta cười nói: “Ta gọi là Tống Hoan Ngữ.” Ta không có hỏi tên của hắn, hắn cũng không nói gì.
Tuy rằng Tạ Thẩm Ngôn im lặng không nói gì, không có cử động, nhưng ta bỗng cảm thấy hắn hình như không thể thở, rất lo lắng, khẩn trương và sợ hãi, giống như muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Trong đầu ta chợt có linh cảm rất mạnh mẽ, nhưng vẫn không hiểu là chuyện gì đang xảy ra.
Người bên cạnh ta lấy lại bình tĩnh, tiếp tục mở miệng cười nói: “Tống tiểu thư muốn ăn những thứ gì?”
Ta cười: “Khẩu vị của ta không kén chọn, ăn gì cũng được, công tử không cần lo ngại.” Ta nhìn về hướng Lý bá nói: “Lý bá, ngươi gọi món đi.” Trong lòng ta biết lúc nãy ta đã nói vài điều không nên, hiện giờ chỉ có giả ngu giả vờ ngây ngô dùng nhưng biểu hiện đáng yêu may ra mới có thể an toàn.
Ta xoay mặt lại nhìn hắn nói: “Các ngươi vừa rồi có phải hay không định mưu hại ta?”
Hắn sửng sốt, cười ha hả: “Trình độ cưỡi ngựa của tiểu thư thật làm người ta e sợ.”
Ta hừ 1 tiếng nói: “Nếu ta bị các ngươi giết chết, thật là mất mạng oan uổng, ngươi định nói là ta bị ngựa hại chết, ai mà tin chứ? !”
Khi đang nói chuyện thì đồ ăn được đưa lên, ta nhìn sơ qua 1 chút, biết hiện tại không thể kén chọn nhưng cũng chỉ ăn được hai đũa cơm và 1 đũa thức ăn, sau đó ngồi uống trà. Lý bá, Hạnh Hoa cùng Tiễn Nhãn đều ăn rất ngon lành, Tạ Thẩm Ngôn không có tháo nón xuống, ăn cũng rất ít, vừa ăn vừa khụ khụ vài tiếng nhưng hình như là hắn đang cố nén lại.
Người kia bỗng nhìn ta cười, ta giả vờ không biết, buông đũa rồi nhìn hắn nói: “Ngươi một chút cũng không ăn, xem ra vừa rồi ngươi góp tiền chỉ là để xem bọn ta ăn cơm. Cũng may mắn là đã không thu tiền của ngươi, bằng không ta thật sự đã nợ ngươi.”
Hắn cười nói: “Ngươi nếu nói nợ chính là nợ, ngươi nếu nói không nợ chính là không nợ.”
Ta cười nói: “Nợ hay không nợ không có quan trọng, mấu chốt là có trả hay không trả”
Hắn lại nhìn ta cười nói: “Ngươi nếu thiếu ta, chính là nhất định muốn trả ?”
Ta lắc đầu nói: “Ta không biết, cũng không biết lấy gì để trả, cho nên vẫn là không nợ thật là tốt.”
Hắn nghiêm mặt mà nói: “Tiểu thư nói như vậy quả xứng là nữ tử hiếm thấy, không hiểu là nàng đã học qua sách biện thuật gì?”
Ta cười rộ lên: “Ta trời sinh trí nhớ kém, đọc liền quên, đã quên thì lại tiếp tục đọc, cho nên cũng có học được 1 chút tri thức, chỉ là hiện tại hình như những gì ta học đều đã trả lại hết cho thầy cô giáo.”
Hắn kêu lên: “Thương nhân. . .”
Tiễn Nhãn vui vẻ nói: “Khó trách ngươi liếc mắt một cái đã nhìn thấu ta, thì ra chúng ta cùng nghề!”
Ta hung ác cười nói: “Ta xem thấu ngươi không phải bởi vì ta và ngươi giống nhau, mà là bởi vì ta đã quen biết những ngươi như ngươi!”
Hắn lại hừ nhẹ nói: “Có thể thấy được ngươi chính là thương nhân. . . . . .”
P/s: Dịch cái đoạn này thật sự có rất nhiều chỗ khó hiểu nên bé bự không dám đảm bảo là 100% nguyên tác, chỉ dám nhận 70% thôi nha các nàng. Chú thích đoạn trên 1 chút, tức là ngày xưa những người không đọc sách hay đi học thì đều là thương nhân nên khi nghe Hoan tỷ nói mình học hành trả hết thầy cô thì cái tên kia nghĩ ngay tỉ ấy là thương nhân với lại chuyện tiền bạc tỷ ấy rạch ròi quá mà…khó trách bị hiểu lầm…. ^^
Ái mạc năng khí
Tác giả: Thanh Thủy Mạn Văn
Chương 8: Bằng hữu - Phần 2
Dịch giả: Bé Bự
Nguồn: http://camelliagarden.wordpress.com/
Ta biết đây là thời cơ mà lịch sử cho ta, cũng chính là cơ hội để cho chúng ta có 1 cuộc sống mới, ta liền cười nhìn hắn nói: “Ta đối với những việc như vậy có nhiều suy nghĩ khác biệt, cũng không biết nên lý giải như thế nào?”
Hắn nhìn ta nghiêm túc nói: “Điều mà tiểu thư nói, chắc chắn sẽ rất thú vị.”
Ta lắc đầu: “Cách làm người của ta thập phần ngu dốt, cũng không nhớ được những gì thánh nhân đã chỉ bảo. Chỉ có thể sống bằng chính bản thân mình, dùng tính cách của mình mà suy nghĩ. Ngươi thử xem, ta nói vậy có đúng không? Người ta hay nói là chẳng có ai hoàn mỹ, đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc nhiều qui tụ nhiều người tài giỏi chính là một sự kiện quan trọng, ở đó mỗi nguwoif đều phát huy được sở trường của mình. Ví như có người am hiểu về dệt, nếu người ấy được làm đúng ngành nghề mình am hiểu, chắc chắn sẽ cho ra những sản phẩm tốt, 1 ngày có thể có được 3 khúc lụa. Lại ví như có người am hiểu về việc nhào bột mì, nếu cho họ chuyên tâm làm việc nhào bột, chúng ta sẽ có những bát mì ngon, 1 ngày có thể có được 3 vại mì lớn. Nhưng nếu để bọn họ vừa dệt tơ vừa nhào bột mì bởi vì đó không phải sở trường của họ cho nên mỗi người mỗi ngày chỉ có thể làm được 1 khúc lụa và 1 vại mì. Nếu như ngươi phân công công đúng việc cho họ và chú ý đến quyền lợi của họ, chắc chắn họ sẽ càng làm việc tốt hơn.”
Hắn mỉm cười nói: “Đúng là nên để cho thợ nhào mì làm việc nhào mì còn thợ dệt làm việc dệt vải, như vậy mỗi ngày ta ắt sẽ có 3 vại mì và 3 khúc lụa, hơn hẳn việc mỗi ngày chỉ có 1 khúc lụa và 1 vại mì. Cái này cái gọi là đúng người đúng việc, sử dụng nhân tài cũng phải xem sở trường, thánh nhân chắc chắn phải được xem trọng, nếu được như vậy, thiên hạ thái bình, cuộc sống nhân dân chắc chắn sẽ như thiên đường.”
Ta nở nụ cười: “Thật là anh minh! Nếu vậy chúng ta nên phổ biến cho tất cả mọi người cùng biết người am hiểu tơ lụa chính là người có sở trường tơ lụa, am hiểu nông chính là có sở trường nông, đúng không?”
Hắn gật đầu nói: “Cứ cho là như thế.”
Ta nói: “Nhưng người làm tơ lụa cũng cần những vật của người làm nông và ngược lại”
Tiễn Nhãn đắc ý nhảy vào nói: “Vậy đó không phải chính là dựa vào thương nhân chúng ta rồi sao!”
Hắn sắc mặt khẽ thay đổi nói: “Thương nhân chỉ biết mưu lợi khinh người, là kẻ nghêu sò đánh nhau ngư ông đắc lợi.” Tiễn Nhãn giống như bị dội 1 gáo nước lạnh, lập tức cúi đầu, không thèm nói nữa.
Ta cười nói: “Đó là bởi vì chưa có nhiều thương nhân!”
Hắn lạnh lùng nhìn ta nói: “Tại sao lại nói vậy?”
Ta cười nói: “Mặt trời không mọc phía đông thì có thể mọc phía tây, núi nếu không thể dịch chuyển thì nước có thể dịch chuyển! Thử nghĩ, nếu tất cả đều là thương nhân, bọn hắn tất nhiên sẽ cạnh tranh đấu giá lúc đó nông nhân có thể lựa chọn ra giá cao nhất để bán sản phẩm cho bọn hắn, như vậy cũng sẽ làm cho người mua thuận tiện hơn. Thương nhân sẽ không tiếp tục ở giữa bóc lột người lao động, bọn hắn chỉ cần thu ít lợi lại 1 ít sẽ có thể làm cho việc buôn bán dễ dàng hơn như vậy cũng sẽ làm cho sản phẩm dễ dàng lưu thông buôn bán hơn, như vậy cả người mua và người bán đều có lợi”
Ta xúc động nói tiếp: “Nếu mỗi người dân đều giàu có thì ngân khố cũng sẽ đầy lên nhờ các khoản thuế, đó gọi là dân có giàu thì nước mới cường thịnh. Mấu chốt của vấn đề không phải là thuế nặng, mà là thu nhập của dân. Thử nghĩ, nếu chỉ có một trăm tiền, đánh thuế tám phần, quốc gia cũng chỉ có tám mươi tiền nhưng dân chúng với hai mươi tiền sẽ không thể sống được bằng nghề của họ. Nhưng nếu dân chúng có một vạn tiền, đánh thuế 2 phần, tuy là thuế có hơi thấp, nhưng quốc gia cũng có hai ngàn tiền nhiều hơn hẳn so với tám mươi tiền. Người dân và thương nhân có tám nghìn, đủ làm cho người ta có cuộc sống giàu có. Mọi người an cư lạc nghiệp, quốc gia tự nhiên an khang.”
Ta sung sướng mà thở dài: “Này cái gọi là đương tuân cổ pháp, coi trọng công nhân và nông dân, phá bỏ thông lệ cũ, coi trọng và khuyến khích có nhiều thương nhân. Buôn bán như một bàn tay vô hình, có thể vận chuyển điều phối, bù đắp vào chỗ bị thiếu. Nếu dân mỏi mệt thì nên giảm thuế, khuyến khích làm ăn, làm cho dân có thể từ từ tích góp. . . . . .” Rốt cuộc sau bốn năm học kinh tế ta cũng nhớ được 1 chút ít.
Hắn cắt ngang lời ta: “Ngươi từ đâu nghe được những điều này?”
Ta vội định thần, cười nói: “Ta trong mộng thường du tiên cảnh, thường được nghe các đại sư bình giảng chuyện nhân thế, cũng đọc qua tiên thư diệu ngữ của bọn hắn. Đáng tiếc ta đọc xong liền quên, học không mà chẳng dùng, chỉ nhớ được những điểm lý giải như vậy. À mà nhân tiện đây coi như ta bồi thường cho việc bắt ngươi phải góp tiền?”
Ta liền mỉm cười nhìn hắn. Hắn trong mắt như có ánh hào quang nhưng vẫn tỏ vẻ thản nhiên nói: “Ngươi nói nhiều như vậy chỉ là hi vọng đền bù sai trái của bản thân thôi sao?” Hắn cố tình nói vậy để ta lộ ra thâm tâm đây mà!
Ta cười 1 nụ cười cực kì ấm áp lan tỏa khắp nơi, từ tốn nói: “Ta vốn là người vô dụng, chỉ thích hợp cho việc dạo chơi bên ngoài. Trong lòng ta vốn không có chí lớn, tầm nhìn cũng rất thiển cận. Ngươi nếu xem ta là một bằng hữu thì ta sẽ giúp ngươi một tay. Nếu xem ta như những người khác, ta chẳng qua cũng chỉ là người qua đường, đang trên đường chạy trốn quá khứ, mà đó cũng thật sự là lý do ta ở đây.” Ta thà là chịu chết, giả thần giả quỷ nhưng trên mặt quyết không biểu cảm nào khác ngoài vẻ tươi cười.
Hắn ngoan ngoãn nhìn ta chăm chú nói: “Khả năng ngươi tới đâu mà đòi tương trợ?”
Ta hít 1 hơi thật sâu, nhắm mắt cảm nhận suy nghĩ của hắn nhưng không có từ ngữ nào xuất hiện ở trong đầu cả. Ta mặc dù không biết thiệt giả, chỉ là lúc này, bỏ thì thương mà vương thì tội, thật sự là có một chút mạo hiểm ! Ta trợn mắt nhìn hắn, đứng dậy kéo lỗ tai hắn xuống gần nói nhỏ: “Ngươi đang suy nghĩ về tình hình chiến sự ở phía Tây, nếu cứ tiếp tục phát triển như hiện tại thì dữ nhiều lành ít.” Những người khác đều không hề nghe được. Ta lập tức ngồi trở lại, thấy hắn mặt biến sắc, nhìn ta ngạc nhiên giống như thấy quỉ, xem ra, ta nói đúng rồi! Trong lòng ta thở phào nhẹ nhỏm, lại vội cười nói: “Ta khi có khi không có, hôm nay chúng ta hữu duyên, ta mới có được cái cảm giác như vậy. Ngày mai sẽ không thấy được. Ta nếu như sợ hãi, đau thương hoặc bị mất hứng thì tất cả liền biến mất nên ngươi đừng có trách tội ta.” Đừng có bắt buộc ta!
Ánh mắt hắn nhìn ta, rất lâu, từ từ, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười, nói chắc như đinh đóng cột: “Ai nghĩ nữ nhi của thái phó có thể cơ trí đến như vậy chứ.”
Ta kinh hãi, mắt trợn trừng, nhưng vẫn cắn răng cắn lợi, cố gắng nói cứng: “Ngươi biết được ta là ai, tại sao không nói cho ta biết?! Ta còn xem ngươi như bằng hữu, ngươi thật sự là kẻ không có suy nghĩ!
Hắn nhìn ta, lại mỉm cười : “Ngươi thật sự là không biết ta ?”
Ta than một tiếng nói: “Tasau khi ngủ 1 giấc, chuyện lúc trước đều quên hết! Kết quả là thường xuyên bị người khác trêu chọc, ta thật sự biến thành kẻ ngu ngốc! Còn cơ trí gì nữa, ngươi cũng chỉ biết cười nhạo ta thôi!”
Hắn nở nụ cười, nói: “Người ngày sau lấy ngươi, quả thật phải rất can đảm.” Hắn tựa hồ vô tình liếc Tạ Thẩm Ngôn một chút. Lúc này bốn phía đã hoàn toàn yên tĩnh, mọi người cúi đầu, đưa mắt im lặng, đến cả hơi thở cũng không nghe thấy.
Lúc này cũng không thể bỏ chạy, chỉ có đồ ngốc mới làm như vậy, ta bèn cười ngọt ngào nói : “Bằng hữu à, muốn dùng gì! Ta còn đang trông cậy vào việc ngày sau ta nhìn trúng ai, ta muốn tự mình đi tìm, có ngươi ở đây thì đi tìm cùng ta sẵn làm nguyệt lão cho ta. Ta rất hiểu chuyện, tâm tình lại vui vẻ, còn có thể đọc được thiên ý, ta sẽ cho ngươi vinh dự tìm giúp ta. Bằng không nếu ta buồn bực không vui, đoản mệnh mất sớm, ai rảnh mà ăn xong rồi nói 1 loạt những câu không rõ chi tiết, không biết thiệt giả cho ngươi nghe xong rồi cười, đúng không?” Dù sao ta cũng biết làm nũng như vậy không tốt, nhưng hết cách rồi.
Hắn nhìn ta nửa ngày, rốt cục nở nụ cười, nói: “Đôi khi ta thầm nghĩ, có khi ta sẽ có 1 bằng hữu là nữ tử, thật cũng không sai.”
Ta hắc hắc cười nói: “Quân tử gặp gỡ nhau thật yên bình như nước, nếu dùng tiết kiệm thì sẽ dùng được lâu. Cổ nhân nói khó gặp gỡ nhất chính là tri âm, bạn bè bình thường thì rất nhiều. Ta cũng không hiểu vế mấy chuyện này lắm nhưng đã nói như vậy, xem như ta và ngươi là bằng hữu chi nguyện đi.”
Hắn gật đầu, đứng lên, mọi người đồng thời sôi nổi đứng lên, hắn nói: “Ngày sau hữu duyên sẽ gặp lại.”
Ta cũng đã muốn đứng lên từ nãy, cười nói: “May mắn được quen biết.” Ta thật không mong gặp lại ! Hôm nay may mắn tìm được đường sống trong chỗ chết, ta đã thấy rất thỏa mãn rồi.
Hắn ôn hòa nở nụ cười, khẽ xoay người rồi đi ra ngoài kéo theo 1 đám người ồn ào đi ra theo.
Nhìn thấy bọn hắn đều đi ra ngoài, ta thở dài nhẹ nhõm, ngồi bệt xuống dưới. Những người bên cạnh đều suy sụp ngồi xuống. Ta giương mắt nhìn xem, Lý bá sắc mặt trắng bệch, Tiễn Nhãn ngồi như tượng trên ghế, Tạ Thẩm Ngôn hiện tại bắt đầu liên tiếp ho khan, Hạnh Hoa trong khóe mắt đã có chút lệ.
Ta cười khổ nhìn Lý bá nói: “Lý bá, ta sai lầm rồi! Ta so với tiểu thư thật sự còn có thể gây ra nhiều rắc rối hơn. Nàng chẳng qua là hại 1 mình Tạ công tử, ta thiếu chút nữa hại chúng ta 1 đi không trở lại”
Tạ Thẩm Ngôn liên tục ho khan đột nhiên lớn tiếng đứng lên, Lý bá nhìn ta đến phát run, hắn nghiêm nghị nói: “Tiểu thư, ta từ khi sinh ra đến giờ chưa từng thấy có 1 nữ tử nào cam đảm như vậy!”
Ta lắc đầu thở dài: “Lý bá, ở chỗ của ta có 1 từ dùng để chỉ những kẻ như ta đó chính là đồ ngốc, chỉ so với gà mờ thì ta còn gà mờ hơn, nói năng bậy bạ, nói hưu nói vượn, không có chút hiểu biết, điên điên khùng khùng. Các ngươi hôm nay lại coi đó như kiến thức .” Tất cả mọi người cúi thấp đầu, không ai nói nữa, chỉ nghe thấy Tạ Thẩm Ngôn gián đoạn câu chuyện bằng tiếng ho khan, hình như cố tình để cho ta tâm ý rối loạn.
Ta cảm thấy mình đã dùng hết sức lực, không nghĩ đến việc tiếp tục cưới ngựa, mọi người ở chỗ này tìm nhà nghỉ để thuê hai gian phòng ở. Tiễn Nhãn nói hắn với chúng ta đi cùng một hướng, nhất định phải đi cùng chúng ta mấy ngày đường, hắn thật sự xem ta như tri âm. Ta cũng đồng ý cho hắn sáng mai đi cùng chúng ta.
Ái mạc năng khí
Tác giả: Thanh Thủy Mạn Văn
Chương 9: Chân tướng sự việc
Dịch giả: Bé Bự
Nguồn: http://camelliagarden.wordpress.com/
Yên ổn đi xuống dưới, ta bảo Hạnh Hoa theo ta đi ra ngoài đi một chút, Lý bá định đi theo nhưng ta đã ngăn cản lại, ta chỉ đi loanh quanh gần đây, bên ngoài cũng có rất nhiều người nhưng nếu có Lý bá đi theo thì sẽ khiến cho người khác chú ý. Lý bá nhất định không chịu, cuối cùng ta đành phải nhượng bộ cho lý bá đi cùng với điều kiện phải cách xa ta 1 chút. Lý bá đi nên Tạ Thẩm Ngôn đương nhiên cũng không thể một mình ở lại trong phòng, thế là cũng đi theo bên cạnh luôn.
Ta cứ hướng về phía ruộng, kiên quyết đi thẳng. Nhờ Tạ Thẩm Ngôn dắt ngựa của ta ở ngay phía sau nên ta cảm thấy rất yên tâm, ta cứ thế mà bình thản đi về phía trước, thong thả suy nghĩ vẩn vơ..
Trải qua nhiều năm như vậy, ta cứ phải giả vờ hồ đồ, ta rốt cục cũng cảm thấy sáng suốt lên nhiều rồi, đã có thể trở thành người có thể lừa người khác 1 chút nhưng lại ngàn vạn lần không thể lừa chính mình. Ta bình sinh nhân tình cảm luôn lấn át lý trí, cũng đã tự thử lừa chính mình vô số lần nhưng cuối cũng vẫn không thể.
Hiện tại ta nhất định phải tìm hiểu cho rõ, ta rốt cuộc là đang bị làm sao, vì cái gì mà trong lòng cảm thấy lo lắng. Hay là tại vì lần trước hắn giúp đỡ ta, không để cho ta xảy ra sự cố, ta thật sự là đang cảm kích? Hay bởi vì hắn đối với ta hờ hững nên ta lại bị vẻ lạnh lùng đó thu hút? Hay bởi vì vị tiểu thư kia cùng với hắn ân oán khó phân, ta cảm thấy tò mò nên cảm thấy hứng thú? Hay bởi vì ngày đó ta nhìn thấy hắn bị thương nặng như vậy, nảy sinh sự đồng cảm nên tự nhiên chú ý đến hắn? Hay là bởi vì hắn có dung mạo tuấn mỹ, khiến ta động tâm? (bé bự: lòi đuôi mê trai…hắc hắc) . . . . . . Nhưng nếu để cho ta giúp đỡ hắn chỉ bằng sự hiểu biết, lòng thương cảm, thậm chí là hữu tình, cũng không thể nào làm cho hắn tin cậy, chưa nói đến tướng mạo của ta lúc này, quả thực là phiền càng thêm phiền. . . . . . Nhưng nếu hắn thật sự là người có phẩm cách, tự khiết tự tôn, kính trọng người khác, thiện lương trung thành, thì nếu ta cố gắng thể nào cũng có lúc hắn sẽ chấp nhận tha thứ. . . . . .
Hạnh Hoa từ lúc ở tiệm cơm đến giờ cứ nhìn ta bằng ánh mắt giống như nhìn thấy thần tiên nhưng vẫn rất cẩn thận, dáng vẻ vẫn có phần run sợ, không dám nói quá nhiều lời. Ta đi cũng đã khá lâu rồi,khẽ nhắm mắt cảm nhận không khí thoải mái nhưng cũng không cảm nhận được nhiều. Nhưng ta tại sao lại vì Tạ Thẩm Ngôn ngồi cách ta khá xa lại cảm thấy nôn nao như vậy? Nếu có người khác mà biết hiện tại ta như vậy chắc chắn sẽ cười cho 1 trận, thật là một loạt phiền toái. . . . . . Nhưng liệu có phải hay không vì thái độ của hắn làm cho ta ý thức được chúng ta lúc trước thật sự đã có rất nhiều chuyện xảy ra? Trong lòng ta cảm thất có chút khác thường, nếu ta cứ cảm thấy bất an như thế, nhất định là có vấn đề rất nghiêm trọng đang xảy ra . . . . . .Đây thật sự là 1 khoảng cách rất lớn giữa mối quan hệ của ta và hắn. . . . . . Nhưng vì cái gì Hạnh Hoa lại sợ hãi như vậy? Chẳng lẽ sợ ta ngày sau sẽ bị đem tiến cung. . . . . .
Ta đột nhiên trong lòng lạnh như băng, cả người run lên! Nhớ tới ngày đó khi ta tỉnh lại đã thấy hắn trần như nhộng, nhớ tới khi Hạnh Hoa vẫn chưa kể xong chuyện về vị tiểu thư kia cùng tạ công tử nhưng cũng đã khiến ta không nói lên lời. Ta xoay người lại nhìn Lý bá, bọn họ thật sự cách ta rất xa, ta liền quay mặt về phía Hạnh Hoa, nhìn chằm chằm vào mắt của nàng. Nàng chỉ nhìn ta khẽ liếc mắt một cái, liền dịu dàng hạ ánh mắt xuống hình như có chút run sợ. Ta thấp giọng nói: “Hạnh hoa, ngươi lần trước vẫn chưa nói xong. Tiểu thư nhà ngươi cùng Tạ công tử đã có chuyện gì?” Nàng cắn môi không nói, ta liền hỏi: “Khi đó đã định nói cho ta biết nhưng hiện tại vì sao lại không nói?”
Nàng thì thào thuyết: “Tiểu thư, chuyện khi đó người thật sự không nên biết. Nghĩ lại, ta thật sự đã nghĩ tiểu thư nhà ta sẽ xứng đôi với phu quân của người, cong người chính là được ông trời đưa đến để sánh duyên với Tạ công tử, sau khi người gặp hắn, hắn thật sự đã tốt hơn trước kia rất nhiều….trước kia, hắn bị đối xử rất . . . . . . Nhưng chỉ cần hiện tại biết được tiểu thư thật sự là người tốt. . . . . .Nhưng tiểu thư với phu quân thật sự rất có tình cảm. . . . . .Người cũng nói người sẽ không cùng với Tạ công tử. . . . . . Cho nên ra cũng không thể mở miệng được. . . . . .”
Ta nói: “Nhưng dù sao ta hiện tại vẫn là mang cái thân xác này, ngươi có biết ta thực sự gặp rất nhiều phiền toái, vì vậy nên ngươi càng nên nói cho ta biết .”
Hạnh Hoa không dám ngẩng đầu, chỉ nhẹ giọng thuyết: “Lúc trước, tiểu thư nhà ta…. lúc mới bắt đầu đã cưỡng bức Tạ công tử. . . . . .”
Tuy rằng trong lời nói của Hạnh Hoa có thể đoán được nhưng ta vẫn là thở dài một tiếng.
Hôm nay rốt cục cũng hiểu toàn bộ đầu đuôi câu chuyện. Ở thời đại này, trước khi kết hôn mà nữ tử bị mất đi trinh tđời sẽ phải hổ thẹn. Nhưng vị tiểu thư kia vẫn nguyện hiến trinh tiết, đáng lý phải khiến cho Tạ Thẩm Ngôn thập phần mê mẩn. Nhưng khi đó, Tạ Thẩm Ngôn thân là hạ nô thân, nàng lại là thái phó chi nữ, hai bên đều không thể kết hôn, vậy khi nàng quyết định làm như vậy có lẽ là đã quá tuyệt vọng, tình cảm của nàng dành cho Tạ công tử có phải là thật sự rất sâu đậm không? Ta thật sự cũng không biết. Kỳ thật, sau khi nàng hiến thân, ta thấy Tạ Thẩm Ngôn cũng là một người biết lễ nghĩa nên cũng có thể hiểu được tâm ý của hắn, hắn đương nhiên hiểu được tình ý của nàng, nhưng chính là vì hắn thân phận là nô, trong lòng lại kiêu ngạo…..Nhưng nếu vị tiểu thư kia cứ an tâm chờ đợi, 1 lòng 1 dạ, chắc chắn cũng sẽ có lúc hắn báo đáp ân tình. Nhưng ai biết nàng lại nổi lên ác ý. . . .
Suy nghĩ 1 lúc lâu, ta nhẹ giọng nói : “Nhưng tại vì sao nàng lại hành động như vậy?”
Hạnh khẽ cúi đầu: “Lúc sau, Tạ công tử vẫn như cũ không nói lời nào, tiểu thư liền. . . . . .” Nàng lại dừng lại, ta thấp giọng nói: “Nàng thật sự là thập phần tàn nhẫn.” Hạnh Hoa gục đầu xuống trước ngực: “Treo lên đánh, nàng còn để cho ta đứng ở một bên chứng kiến, nàng đem Tạ công tử. . . . . Sau đó lại mắng hắn thân phận thấp hèn, dùng miếng sắt nung nóng hành hạ, sau lại còn dùng. . . . . . cây nhọn đâm. . . . . . Tạ công tử thường xuyên bị hôn mê. . . . . . Có một lần, tiểu thư định cắt đi một khối da thịt, Tạ công tử còn tưởng như không sống nổi. . . . . .Nếu thật như vậy, Tạ công tử vĩnh viễn sẽ không có thể. . . . . . Tiểu thư nói hắn không phải là nam nhân, nên nàng sẽ làm cho hắn thành. . . . . .Nhưng cuối cùng, Tạ công tử cũng không nói chuyện. . . . . . Tiểu thư liền đem hắn ném bọn hạ nhân. . . . . .” Ta đột nhiên cất bước đi thẳng về phía trước, Hạnh Hoa không hề nói nữa, yên lặng theo sát ta.
Ta thật sự cảm thấy rất hận vị tiểu thư kia. Nàng tự mình dâng ra trinh tiết quý giá, nhưng vẫn không có được 1 lời của Tạ Thẩm Ngôn, nàng tự nhiên yêu quá thành hận, hận quá sẽ làm bậy, nàng muốn hắn nhận hết mọi tủi nhục mà nàng phải chịu. . . . . . (bé bự: tự tỷ ấy làm chứ có ai bắt đâu…tội Ngôn ca của ta quá… >_<)
Ta đi cũng đã lâu, mặt trời cũng đã lặn, đàn chim điểu cũng đã trở về. Trong lòng ta khi thì u ám sầu não, khi thì trống rỗng cô đơn. Lát sau, ánh trăng khé xuất hiện trên nền trời, ta đã sớm bị lạc đường, hiện đang đứng ở một mảnh đồng ruộng, mắt nhìn lên bầu trời đêm trong vắt một hồi lâu. Trăng sáng vằng vặc thêm vào đó vài ánh sao thấp thoáng sau mây, trong lòng ta tự nhiên thấy thanh thản.
Ta thật sự bây giờ đã hiểu, trong lòng hắn mang nhiều u sầu, là bởi vì hắn không thể tha thứ cho chính mình. Kỳ thật là bởi vì hắn tha thứ hay không tha thứ cũng không còn quan trọng nữa, thù hận hay khoan dung cũng không thể làm tan biến nỗi đau thương trong lòng hắn. Lòng người sâu thẳm thâm trầm như vậy, hắn vốn là không thể nhìn thấu. . . . . .
Qua chuyện này ta cuối cùng cũng hiểu vì sao lúc sáng Lý bá hô to kêu hắn nhất định không được làm ta bị thương, nhưng trong nháy mắt, ta cảm thấy hắn hình như đã cảm nhận được ta không phải là con người độc ác kia, không phải là người ngày xưa muốn sở hữu hắn, hành hạ hắn? Ta không biết là hắn có thật sự muốn động thủ đả thương ta hay không nhưng hiện tại, hắn như người đã mất đi sinh khí. Hắn thật ra có thể ngồi yên mặc kệ nhìn ta té ngựa bị thương. . . . . . Nhưng hắn vẫn là đưa tay kéo lại dây cương ngựa của ta, hắn đã ra tay cứu ta, điều đó cho ta thấy hắn có 1 tấm lòng thiện lương. . . . . .
Ta thở dài, vị tiểu thư kia đã làm nhiều việc ác nhưng ta lại không hề thiếu hắn ân tình gì cả. Vậy làm thế nào mới có thể bồi hoàn cho hắn? Ta hiện giờ chỉ biết nên giữ khoảng cách với hắn nên mới quyết định cho hắn ra đi nhưng hắn lại gật đầu chấp nhận đi theo ta, ta thật sự hi vọng hắn đã không còn để ý quá nhiều đến chuyện xưa nên ta mới cùng với hắn xuất hành. Nhưng thật không ngờ, đến bây giờ hắn vẫn còn bị thương tổn! Hắn khi đó chính là hảo tâm, biết ta muốn ra đi cũng không có ý ngăn trở. Nhưng hắn mỗi ngày cứ phải nhìn thấy ta, chỉ có thể làm cho hắn càng không thể quên không được. . . . . . Ta thật sự là không nên đi!
Ta xoay người nhìn Lý bá, bọn hắn đã từ từ đi đến, Hạnh Hoa vẫn theo sát ta. Ta đi đến cạnh bọn hắn, mặc dù là ban đêm, Tạ Thẩm Ngôn vẫn như cũ đội cái nón có khăn che mặt . Ta nhìn Lý bá nói: “Lý bá, ta đã gây phiền toái lớn. Vốn là không nên rời phủ. Ta sẽ không cưỡi ngựa, không nên làm liên luỵ người khác. Ta sẽ cùng Hạnh Hoa trở về . . . . . .” Tạ Thẩm Ngôn cả người run lên, khẽ hạ thấp nón. Ta bỗng cảm thấy có lời bi thương mà không thể nói lên lời, trong lòng đau đớn, nhất thời nói không được.
Lý bá nhìn ta nói: “Tiểu thư hôm nay bị kinh hãi, chúng ta đi về trước nghỉ ngơi. Ngày mai nói chuyện tiếp được không?” Ta gật gật đầu.
Chúng ta từ trong bóng đêm chậm rãi đi về, ai cũng không nói gì. Ta nghe thấy tiếng xột xoạt của y phục Lý bá ở phía sau, Tạ Thẩm Ngôn đi theo cũng rất khẽ, Hạnh Hoa đi phía sau ta khẽ thở. . . . . .
Đêm xuân gió nhẹ, ấm áp mê người, nhưng với ta, tự nhiên thấy trong lòng có một lạnh giá.
Ái mạc năng khí
Tác giả: Thanh Thủy Mạn Văn
Chương 10: Tri âm - Phần 1
Dịch giả: Bé Bự
Nguồn: http://camelliagarden.wordpress.com/
Chỉ ngủ 1 đêm mà ta cảm thấy thập phần hỗn loạn. Trong lúc trằn trọc, lại luôn nghe thấy có người thở dài. Ta ban đầu cứ nghĩ là bản thân mình bởi vì ta cũng có thở dài, sau lại biết không phải. Nhưng không hiểu sao cứ mỗi lần chợt tỉnh giấc thì chung quanh chỉ có sự tĩnh lặng, chỉ là trong lúc nửa tỉnh nửa mê dường như mơ hồ nghe thấy.
Ta cùng Hạnh Hoa vừa mới đi ra bên ngoài ăn điểm tâm thì Lý bá, Tạ thẩm Ngôn và Tiễn Nhãn đều đã ngồi sẵn ở bàn. Tạ Thẩm Ngôn vẫn như thường lệ mặc hắc y, đội nón, che mặt.
Tiễn Nhãn đột nhiên đứng lên kêu to: “Cái gì? ! Ngươi phải đi về? Ta phải ở lại chỗ này một mình sao? Ta chính là xem ngươi là tri âm nên ta mới bỏ bạc ra. Vừa rồi, ta cũng thanh toán xong xuôi. Ngày hôm qua, bữa cơm căn bản cũng không đáng giá bốn lượng bạc, nếu không phải bởi vì nể mặt ngươi, ta sẽ ra sức cùng bọn họ cò kè mặc cả! Ta đã tiêu nhiều bạc như vậy, ngươi còn nỡ phẩy tay bước đi, không phải là ngươi muốn để cho ta đau lòng đến chết vì xót tiền sao?” Hạnh Hoa khúc khích cười thầm, Tiễn Nhãn trừng mắt nhìn nàng, Hạnh Hoa cũng giương mắt lên, trợn mắt nhìn lại.
Ta nhìn hắn tức giận nói: “Ngươi suốt ngày chỉ biết có bạc, ngươi mới trước đây không phải là đã làm ăn xin sao? Lúc đó ngươi có sợ hay không?”
Hắn cúi đầu gần sát lại phía ta, thấp giọng nói: “Đó là chuyện cơ mật, làm sao mà ngươi biết? !” Hạnh hoa nhìn Tiễn Nhãn, có chút đồng tình.
Ta châm chọc nói : “Ngươi rõ ràng có thể thong thả ung dung mà sống, cớ gì cứ phải dấu dấu diếm diếm, sợ hãi như vậy? Ngươi không muốn mua 1 ngôi nhà, tạo lập 1 cuộc sống yên ổn hay sao? Tiền bạc ngươi kiếm được ngươi đều đem chôn dấu, nhưng lại để chính mình sống vất vưởng ngủ bờ ngủ bụi, ngươi sống như vậy thấy thoải mái sao?” Ta cứ tùy tâm mà nói cũng không biết vì sao lại nói như vậy. Nói xong, bỗng nhiên trong lòng ta có chút động lòng, bỗng nhiên nghĩ tới ca ca lúc nào cũng giúp đỡ người khác, ta bất giác tự nhéo mặt mình một cái, ta phải tỉnh táo lại…vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy Tiễu Nhãn nhìn ta chăm chú. Hắn đã sợ tới mức mặt trắng bệch, môi run run. Ta cười nham hiểm, doạ nạt hắn: “Tiễn Nhãn, ngươi không phải là đã đuối lý rồi chứ?”
Tiễn Nhãn dùng sức hai tay đập bàn một cái, nhìn thẳng vào mắt của ta nói: “Tiễn Mậu ta tuy là xem tiền như mạng nhưng chưa bao giờ hại hơn người. Ta rất hiểu đạo lý làm người, chỉ lấy những đồng tiền bản thân kiếm được, chưa từng cắt xén, lừa dối. Ta ở đây xin thề những lời đó là thật nếu không thì xin các vị đại tiên đem tiền bạc của ta biến mất tất cả!”
Ta hiện tại không đội nón nên tự cảm thấy bộ mặt của mình thập phần đáng ghét. Thật không biết sao bây giờ lại thành ra như vậy, qua việc này chắc chắn sẽ khiến hắn thập phần chán ghét ta, nên tự nhiên ta ngồi cách hắn xa xa một chút. Bỗng nhiên lại cảm thấy đau lòng, cơ hồ là muốn khóc.
Hạnh Hoa bưng lên cho ta ít trà cùng vài thứ bánh linh tinh gì đó, ta bây giờ thực sự khó có thể nuốt nổi. Ta cứ thế yên lặng ăn, mọi người cũng không ai nói lời nào. Ăn xong, ta quay sang nhìn Lý bá nói: “Lý bá, ngươi đi thăm cha mẹ, tiện thể đi cùng. . . . . . ( ta nói không ra lời, thật không dám gọi tên của hắn) thong thả du ngoạn. Ta và Hạnh Hoa cũng nhau trở về.” Nói thì nói như vậy nhưng trong lòng ta thấy thập phần khó chịu.
Ta ngửa đầu bật cười, trong lòng khoan khoái. Trong quán mỗi người tự nhiên đều quay lại nhìn khiến ta phải vội vàng đem nón che mặt lại.
Ngừng cười, ta đội lại nón, không gian liền yên tĩnh trở lại, ta nhìn Tiễn Nhãn nói: “Ngươi có nghĩ ta yêu cầu như vậy là quá đáng không?”
Tiễn Nhãn vội xua tay nói: “Ta không phải là tiên đắc đạo! Đối với ta nhân gian tốt lắm, ta chỉ thích mặc cả và thu tiền. . . . . .”
Lần này, Hạnh Hoa và ta cùng nhau nở nụ cười, Lý bá lắc đầu. Ta rốt cục cũng ngưng cười nói: “Tiễn Nhãn, ta không phải đại tiên, có khi lời ta nói ta cũng không biết là thật hay là giả. Ta thật sự là rất kém trong việc mặc cả và tính toán, ngươi thực sự là có năng lực hơn ta đúng không nào?”
Tiễn Nhãn khẽ thở ra nhẹ nhõm, nhếch miệng cười nói: “Đương nhiên đương nhiên, ta đi lần này cũng không tồi, mọi chuyện ưu sầu đều tự nhiên tan biến. Huống hồ, gặp các ngươi, ta cũng kiếm được rất nhiều ngân lượng, nếu như không kiếm được tiền thì ta cũng không trở về”
Ta lắc đầu nói: “Ngươi yêu tiền như vậy đúng là thế gian hiếm thấy! Ngươi có gia tài bạc triệu như vậy mà còn bày đặt than thở, ngươi còn dám nói này mấy lượng bạc này là tiêu pha.”
Tiễn Nhãn nhìn qua nhìn lại, hạ thấp đầu nhỏ giọng nói: “Đừng có nói ta có gia tài bạc triệu, vạn nhất để ai nghe thấy được, sau này ta biết phải làm sao?” Hạnh Hoa khinh miệt hừ một tiếng, Tiễn Nhãn trợn mắt liếc nàng một cái.
Ta nghiêm túc nói: “Ngươi trước giờ không có gặp qua rủi ro, đã là người thì nên có 1 chút ý vị .”
Tiễn Nhãn đưa tay phủi phủi trước miệng ta nói: “Gì chứ, ngươi muốn ta gặp rủi ro sao? Ta xem ra các ngươi căn bản không cần ta đây góp mấy lượng bạc, nếu đã vậy ngươi cũng đừng nên để cho ta góp tiền chứ.”
Ta điềm đạm cười nói: “Tiễn Nhãn, ngươi không phải muốn cùng đi theo chúng ta sao?”
Tiễn Nhãn nở nụ cười: “Thật sự ta cũng đã nghĩ muốn cùng các ngươi đi du ngoạn, nói chuyện với ngươi, ta thấy rất cao hứng”
Ta gật đầu nói: “Vậy ngươi phải góp bạc! Không phải ta muốn lấy tiền của ngươi, là vì ngươi rất coi trọng tiền nên ta tự nhiên cũng muốn thu của ngươi 1 ít!”
Tiễn Nhãn nhíu mày: “Ngươi như vậy không phải là muốn đối nghịch với ta sao?”
Ta từ bi nói: “Ta là muốn dạy cho ngươi biết cuộc sống là như thế nào. Ngươi quá yêu tiền! Cũng không biết là ngoài tiền ra, trên đời còn có cái gì làm cho ngươi vui vẻ. Nếu ta không lấy tiền của ngươi, ngươi nhất định sẽ cảm thấy những niềm vui chúng ta đưa cho ngươi không hề có giá trị. Chỉ khi nào ngươi hiểu được điều đó ngươi mới có thể quý trọng những thứ xung quanh mình. Nói cách khác, ngươi suốt đời chỉ biết ôm lấy tiền để tìm niềm vui, thật không biết ngươi đã bỏ lỡ biết bao nhiêu điều thú vị.”
Ái mạc năng khí
Tác giả: Thanh Thủy Mạn Văn
Chương 10: Tri âm - Phần 2
Dịch giả: Bé Bự
Nguồn: http://camelliagarden.wordpress.com/
Tiễn Nhãn nghệt mặt ngồi nghe, khẽ nhíu mày nói: “Những lời ngươi nó, ta nửa hiểu nửa không nhưng đại khái chính là muốn ta bỏ tiền ra, còn nói nếu ta bỏ tiền ra thì ta mới biết quí trọng những thứ xung quanh mình. . . . . . Cứ cho là vậy đi! Ta bỏ tiền ra là được nhưng ngươi ngàn vạn lần đừng trở về!”
Trong lời hắn nói có ý nhắc nhở ta, khiến ta không còn thấy hứng thú nữa. Tất cả mọi người đều im lặng, ta vừa muốn mở miệng nói ta muốn đi, Lý bá đột nhiên nói: “Tiểu thư, chỉ còn 2 ngày đường, tiểu thư có thể vừa đi vừa học cưỡi ngựa, dù sao chúng ta cũng không hề nôn nóng, cứ đi thong thả. Tiểu thư nói chuyện dí dỏm hài hước lại còn rất có đạo lý, mọi người cũng rất thích nghe nên không thể nói là tiểu thư sẽ gây họa. Chuyện ngày hôm qua cũng không thể xem là họa, như vậy còn có gì phải lo lắng nào? Mọi người cùng nhau ngao du, cùng nhau trò chuyện, điều này thật sự làm cho người ta cảm thấy khoái hoạt.”
Ta cố gắng giữ sắc mặt tỉnh bơ mà nhìn Lý bá, khuôn mặt Lý bá hình chữ điền với vẻ bình tĩnh dịu dàng, chỉ có ánh mắt nhìn ta chăm chú, không biết có hàm ý gì. Lý bá nói vậy tức là nếu ta cùng đi thì tất cả mọi người trong đó có Tạ Thẩm Ngôn sẽ được vui vẻ thoải mái. Ta âm thầm suy nghĩ, nếu Tạ Thẩm Ngôn thật sự có thể thoải mái vui vẻ khi nghe ta nói chuyện, không thèm để ý tướng mạo của ta, ta nhất định sẽ vì hắn nói chuyện thật nhiều, đối với ta đó cũng không phải là việc khó. Nghĩ đến đây, trong lòng thấy khoan khoái. (bé bự: tỷ nói nữa em đi nhảy lầu chết á…nói lắm quá…có ai nói tỷ lắm mồm chưa???)
Ta nở nụ cười, nói: “Nếu Lý bá không chê ta phiền phức thì ta cũng không có lý do gì để không đi cùng mọi người!”
Hạnh Hoa thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu thư, thật là làm ta sợ muốn chết, nếu người thực sự trở về, ta chỉ lo không được gặp cha của ta cùng đệ đệ .”
Ta vội nói: “Hạnh Hoa, ta như thế nào lại có thể quên điều này. Nếu ta thực sự trở về, ngươi không cần đi theo ta nữa.”
Hạnh Hoa nở nụ cười: “Ta không đi theo, người không biết đường rồi làm sao về được phủ? Chỉ sợ lúc đó tiểu thư lại cuống lên vì không biết mình nên đi hướng nào!”
Ta cười rộ lên: “Ta cũng không biết vì sao ta lại ngốc đến mức đường đi cũng không thể nhớ.”
Tiễn Nhãn cười: “Người ngu mới có thể là kẻ lớn mật!”
Hạnh Hoa khẽ quát: “Không được phép nói tiểu thư của chúng ta như thế!”
Tiễn Nhãn giương mắt nhìn Hạnh Hoa: “Ta và tiểu thư ngươi là tri âm, hai chúng ta có thể xem như là rất thân thiết.”
Hạnh Hoa trừng mắt: “Ai thân thiết cùng với ngươi? ! Nhìn thấy ngươi là ta đã không thích rồi!”
Tiễn Nhãn nhìn Hạnh Hoa trong chốc lát, một bộ dịu dàng nói: “Ta trước giờ rất may mắn, gặp gỡ được tri âm không nói, còn có thể gặp gỡ được người thích ta.”
Hạnh Hoa đỏ mặt tía tai nói: “Ai thích ngươi? !”
Tiễn Nhãn lúc lắc cái đầu, đắc ý nói: “Không thích ta? Nhưng vì sao lại nghĩ tới việc thích hay không thích ta?”
Ta cười thở dài: “Thật là lợi hại!”
Hạnh Hoa nóng nảy nói: “Tiểu thư! Người còn nói như vậy? ! Người thật ra là theo phe ai? !”
Ta ngừng cười nói: “Đương nhiên là ta theo Hạnh Hoa.” Ta khẽ nhìn Tiễn Nhãn nói: “Ngươi tưởng có thể đục nước béo cò ư, trước đó còn phải qua 1 cửa là ta đây. Còn nữa, ta cho ngươi biết, ngươi đã nói là phải làm, không được phép đi đường rồi cố tình quên mất !” Đôi khi nhờ chuyện này mà caca của ta có thể được giải phóng.
Tiễn Nhãn xua tay nói: “Làm sao ta có thể quên được? Đây là chuyện khiến ta vui sướng nhất mà.”
Ta giả vờ kinh ngạc nói: “Vui sướng hơn cả việc mặc cả và ghi chép tính toán sổ sách sao? Ta thật sự thấy khó tin đó. Ta xem ra là ngươi đang rất sung sướng.”
Tiễn Nhãn cười: “Ta mới đây còn không có chỗ ở, ăn một bữa biết 1 bữa nhưng bây giờ lại cảm thấy rất tốt! Trước đây, chỉ có khi nào kiếm được tiền, mới có thể nghĩ tới ăn uống, cha ta nói đây chính là phúc! Hiện tại thật sự rất tốt, ta chỉ cần mở mồm là có thể có tiền! Trăm phương ngàn kế, làm cho bọn họ đem giá cả hạ xuống, đem tiền nợ trả lại cho ta, cái niềm vui đó, người ngoài không thể biết. Ta giờ đã được như ý nguyện, đây chính là sự thành công rực rỡ nhất
Ta cười: “Thật cũng không uổng công khổ cực! Cũng giống như chinh chiến sa trường chỉ khác ở chỗ mục tiêu khác nhau.”
Tiễn Nhãn nhắm mắt, gật đầu nói: “Tri âm đúng là tri âm!”
Ta thong thả nói: “Ta như thế nào lại cảm thấy được hình như là ngươi hơi bị (không dám nói lãng phí ). . . . . . lạm dụng?” (bé bự: đoạn này oánh chết ta cũng không hiểu sao tỷ ấy lại dùng từ lạm dụng… >_<)
Tiễn Nhãn cười nói: “Ta và ngươi từ nay về sau chính là tri âm tương xứng. . . . ..”
Ta nói: “Không, ta gọi ngươi Tiễn Nhãn”
Tiễn Nhãn gật đầu 1 cái: “Ta gọi là ngươi là tri âm! Nhưng kẹt 1 chỗ. . . . . .”
Ta gật đầu một cái: “Ta cũng xem như người nhà. . . . . .”
Tiễn Nhãn kêu to: “Thật tốt quá! Ta và ngươi ngày sau sẽ thường xuyên qua lại. . . . .”
Hạnh Hoa khẽ chửi: “Xem cái mặt ngươi kìa!”
Tiễn Nhãn cợt nhả nhìn Hạnh Hoa nói: “Ta và ngươi sau này cũng sẽ thường xuyên gặp lại. . . . .”
Hạnh Hoa tức giận nói: “Ai muốn gặp ngươi!”
Ta cười ngọt ngào: “Tiễn Nhãn, kẻ sĩ vì tri kỷ mà không ngại cả cái chết, ngươi liền chứng minh cho chúng ta thấy đi!”
Tiễn Nhãn hô to đứng lên: “Giết người! Đây là muốn mạng của ta! Kẻ sĩ chính là như vậy mà chết? !”
Chúng ta mấy người cùng nhau dựa vào bàn cười to, ta rốt cục nhịn cười nói: “Ngươi giúp ca của ta đi mua bán dược liệu, lo liệu sổ sách tiền nong. Tính toán tiền nong, lợi nhuận, buôn bán thuận lợi đó là sở trường của ngươi mà, đúng không?”
Tiễn Nhãn phiền muộn trong chốc lát, cố gắng tỏ vè trầm trọng thống khổ nói: “Ngươi thật sự là khắc tinh của ta a! Cũng được! Ta vì ngươi, muốn tìm kiếm 1 chút vui vẻ mà đành phải nhường nhịn đó!”
Lý bá bất bình nói : “Tiểu thư, sắp xếp như vậy có quá vội vàng không . . . . . .”
Tiễn Nhãn trừng mắt nói: “Hắc hắc hắc! Tiểu thư nói có thể sai sao? ! Ngươi ở trong này ý kiến cái gì? !”
Ta bi ai nhìn Lý bá nói: “Xem ra ta đã làm cho hắn chiếm được một ít tiện nghi.”
Tiễn Nhãn đắc ý: “Điều đó là đương nhiên! Ta là ai chứ? ! Thiên tự đệ nhất đích chiếm tiện nghi đại sự!” (bé bự: cái câu này ta không hiểu kĩ nghĩa lắm, nhưng đại khái chắc là muốn nói việc quan trọng nhất chính là lợi dụng thời cơ để mình được hưởng nhiều lợi ích)
Ta tức giận nói: Nếu nói như vậy, ngươi phải bỏ ra nhiều bạc lắm mới có thể cùng chúng ta đi! Ta đã đánh mất dưa hấu để nhặt cây vừng, kiếm không được đồng tiền lớn nên muốn kiếm tiền trinh (tiền nhỏ, tiền lẻ).”
Tiễn Nhãn lập tức trang trọng đứng lên: “Đừng! Ta cảm thấy được ta bỏ nhiêu đó bạc ra đã đủ lắm rồi, nếu ta ra mặt cò kè mặc cả, chúng ta sẽ còn được ăn đơn giản hơn nữa. . . . . .”
Hạnh Hoa tức giận: “Còn muốn đơn giản hơn nữa? ! Tiểu thư vốn là ăn cũng không nhiều lắm! Ngươi đúng là quỷ hẹp hòi!”
Ta nói: “Tiễn Nhãn, ngươi không để tâm, bỏ ra nhiều tiền như vậy, thật khiến ta càng nghĩ càng cao hứng đó. . . . . .”
Hắn vội xua tay nói: “Ta không muốn cao hứng nữa! Theo như lời ngươi nói, vui vẻ đều được mua bằng tiền, cứ nghĩ tới đó, ta thật luyến tiếc tiền của ta lắm…”
. . . . . . .
Mọi người nói đùa một lúc vào buổi sáng, đương nhiên là trừ Tạ Thẩm Ngôn, thường xuyên hay ho khan vài cái, ngoài ra không nói một tiếng nào.
Chúng ta chuẩn bị xuất phát, vẫn là Lý bá giúp ta dắt ngựa. Ta nhìn con ngựa nói: “Đi dạo ( Tiễn Nhãn cười to ), ta không nghĩ sẽ làm phí thời gian của mọi người, ta cũng đã nói với ngươi rất nhiều, chỉ hy vọng ngươi hiểu được lời ta nói mà thấm thía, đối với ngươi, ta thật sự có kỳ vọng cao. Ta nhất định nội trong hai ngày phải học được thuật cưỡi ngựa. Nếu ngươi không giúp ta, ta sẽ không để cho ngươi yên! Nhưng nếu ngươi giúp ta, ngoài cây cải củ, ta còn có thể cho ngươi 1 chút đường, nhưng mà ngươi cũng đừng ăn quá nhiều, như vậy răng của ngươi chắc chắn sẽ bị hư. . . . . .” (bé bự: Ôi…chết cười…tỷ lo ngựa bị sâu răng)
Con ngựa khẽ rầm rì. Lý bá nhẹ giọng hát. Ta nói: “Đi dạo…chúng ta đi thôi, có người hình như không còn kiên nhẫn .” (bé bự: hình như bây giờ tỷ ấy đặt tên cho con ngựa là đi dạo a…)
Lý bá vội nói: “Tiểu thư cứ việc giáo huấn đi dạo, nó thật sự là cần học lễ giáo.”
Hạnh Hoa cùng bọn họ đều nở nụ cười, ta thở dài, lên ngựa nói: “Ta thật sự đang muốn tự rước lấy nhục a.”
Hạnh hoa cười ra tiếng, Lý bá hừ một chút.
Có thể là Đi dạo nghe xong lời của ta, hoặc có thể là Lý bá gắt gao cưỡi ngựa chạy ở bên cạnh ta nên khi ta tiếp nhận dây cương, Đi dạo lại không hề chạy loạn. Ta kéo dây cương, cưỡi thật sự rất chậm, nhưng ít ra là ta đã tự mình cưỡi, không phải để cho người khác lôi kéo mà chạy. Ta thập phần đắc ý, hô to: “Hạnh Hoa! Nhìn xem ta cưỡi được không?”
Hạnh Hoa cười nói: “Tiểu thư cưỡi thật tốt quá!”
Tiễn Nhãn nói: “Trên đời này lời khen cũng được miễn phí sao? Không có! Nàng là nha hoàn của ngươi, tự nhiên sẽ nói như vậy rồi.”
Ta lại kêu: “Tiễn Nhãn! Ta cưỡi được không?”
Hắn chần chờ khá lâu, rốt cục thấp giọng nói: “Tính được rồi!”
Hạnh Hoa cười lạnh: “Ngươi có thể nói lời tốt thật sự không tồi chút nào, nhưng ta thấy so với cầm tiền thì vẫn còn hơi kém một chút!”
Ta cười to nói : “Hạnh hoa, ngươi có thể xuất sư được rồi !” Con ngựa đột nhiên cử động mạnh một cái, ta hét lên một tiếng, Lý bá ngay lập tức ôm lấy dây cương, Tiễn Nhãn nhe răng cười nói: “Hạnh hoa, ngươi còn có thể nói cái gì?”
Hạnh Hoa mắng: “Trong đầu ngươi chỉ có tiền! Ngươi không thể nói những lời dễ nghe với tiểu thư của ta sao?!”
Chúng ta đều cười rộ lên, đương nhiên, trừ cái con người giống như bị câm kia.