Vũ Động Càn Khôn Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
..:: o0o ::..
Chương 56: Dương Cương Khí trong lòng đất.
Dịch : coem_uk (A Anh)
Biên : dihiep2010 (A Híp)
Nguồn: Bàn Long Hội
“Cha!”
Nhìn thân ảnh xuất hiện ở trước mặt, Lâm Động chợt kinh hỉ, vội vàng kêu lên.
“Ngươi tiểu tử thúi này, đã nói chỉ được phép nhìn, ngươi lại dám một mình xông bừa vào đây là sao” Người xuất hiện trước mặt Lâm Động, tự nhiên chính là Lâm Khiếu nhìn thấy tín hiệu rồi vội vàng chạy đến. Lúc này hắn cũng là giận tái đi, hướng Lâm Động trách móc.
“Tam gia, ngài cũng đừng vội vàng trách cứ Lâm Động thiếu gia. Nếu như không phải hắn dẫn chúng ta xông vào đây mà nói, sợ rằng Thiết Mộc trang cũng đã bị Lôi gia phá hỏng hoàn toàn.” Tần Ưng đứng một bên vội vàng đi tới, chỉ vào mảnh đất nhếch nhác phía sau nói.
Nghe vậy, Lâm Khiếu cũng cả kinh, ánh mắt nhìn theo phương hướng Tần Ưng chỉ, sau đó lại nhìn thấy đầy rẫy dược thủy màu đen trên khu vực trồng cây Thiết Mộc, gương mặt lập tức trở nên rất khó coi.
“Lâm Khiếu, mặc dù Thiết Mộc trang này là Lôi gia chúng ta thua cho các ngươi, nhưng còn chưa giao nộp thì vẫn còn là tài sản của Lôi gia. Thật không ngờ hôm nay các ngươi lại xông vào, thật không để Lôi gia chúng ta vào trong mắt sao.”
Lâm Khiếu sắc mặt khó coi nhìn lên, cách đó không xa, cũng truyền đến một tiếng gầm phẫn nộ. Ngay sau đó, hai người Lôi Anh mang theo hơn mười người nhanh chóng chạy đến.
“Hừ, nếu chúng ta không cứng rắn xông vào mà nói, sợ rằng Lôi gia các ngươi đã đem Thiết Mộc trang phá hủy hoàn toàn.” Sắc mặt Lâm Khiếu âm trầm nhìn chằm chằm đám người Lôi Anh, cười lạnh nói.
Nghe được lời này, sắc mặt đám người Lôi Anh cũng có chút hơi đổi, ánh mắt nhìn hướng khu vực cây Thiết Mộc, chân mày cau lại, âm thầm mắng một tiếng đồ vô dụng.
“Tam đệ, xảy ra chuyện gì?”
Giờ phút này, Lâm Khẳng cũng mang theo hảo thủ Lâm gia vọt vào, nhìn thấy một màn như vậy, liền trầm giọng hỏi.
Lâm Khiếu đem chuyện tình sơ lược ở đây nói lại một phen, khi mà Lâm Khẳng nghe đến chỗ Lôi gia muốn đem đất đai nơi này phá hủy hoàn toàn, cho dù là lấy tâm tính của hắn, trong lòng cũng nổi lên một cỗ tà hỏa. Thủ đoạn này quả nhiên là ti tiện.
“Lôi gia quả nhiên là có thủ đoạn a. Trì hoãn lâu như vậy nguyên lai là nghĩ đến rút củi dưới đáy nồi, đem sinh cơ của Thiết Mộc trang chặt đứt toàn bộ.” Ánh mắt Lâm Khẳng lộ ra hàn quang, nhìn chằm chằm đám người Lôi Anh, lạnh lùng nói.
Vào giờ khắc này, Đám hảo thủ Lâm gia một bên cũng là tay nắm chặt đao kiếm, ánh mắt bất thiện. Nhìn bộ dạng kia, hiển nhiên là có khuynh hướng một lời không hợp liền động thủ.
Nhìn thấy kế hoạch bị phá, sắc mặt đám người Lôi Anh có chút không được tự nhiên, chợt dứt khoát không hề che dấu nữa, cười nhạt, nói: “Thiết Mộc trang là thành quả kinh doanh nhiều năm của Lôi gia ta, Lâm gia các người muốn tùy tùy tiện tiện ngồi mát ăn bát vàng, trên thế giới này làm gì có chuyện tốt như vậy.”
Nghe được lời này, đám người Lâm Khẳng lại càng giận tím mặt.
“Tác phong làm việc của Lôi gia quả làm cho người ta phải bội phục. Bắt đầu từ bây giờ, Thiết Mộc trang này đã là của Lâm gia. Mời các vị đi cho, nếu ai đó không phục mà nói, ta sẽ cùng các ngươi giao lưu một tí.” Ánh mắt Lâm Khiếu chợt lóe hàn mang, nói.
“Ngươi!”
Nghe vậy, da mặt đám người Lôi Anh cũng giật giật, bất quá vừa mới nghĩ tới thực lực Lâm Khiếu chính là Thiên Nguyên cảnh, nên chỉ có thể nuốt ngược nộ khí vào trong lòng. Hiện tại nếu có xung đột mà nói, chỉ sợ bọn họ không hề chiếm được chút tiện nghi nào.
“Hắc, nếu Lâm gia đã có hứng thú với Thiết Mộc trang này như vậy, vậy thì tặng cho các ngươi đi. Bất quá, thỉnh xin kinh doanh thật tốt, những thứ này, ngày sau Lôi gia chúng ta cũng sẽ lấy về.”
Lôi Anh ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm đám người Lâm Khiếu, đột nhiên cười lạnh một tiếng, cũng không nói gì thêm, phất tay lên mang người rời đi.
Nhìn bóng lưng đám người Lôi Anh đi xa, sắc mặt mấy người Lâm Khiếu vẫn như cũ, không hề khá hơn chút nào. Thiết Mộc trang bị tổn hại thành như vậy, mặc dù vẫn có thể thu hoạch Thiết Mộc, nhưng chỉ sợ sản lượng giảm xuống không ít.
“Đúng là một đám tinh trùng thượng não.” Sắc mặt Lâm Khẳng xanh mét, thấp giọng mắng.
Lâm Khiếu cũng khẽ thở dài một tiếng, nói: “Trước tiên kiểm tra Thiết Mộc bên trong Thiết Mộc trang một chút, xem xem bị phá hoại thành cái dạng gì rồi.”
“Dạ!”
Nghe được lời của hắn, đám hộ vệ Lâm gia cũng chia ra, chạy vào khu vực trồng cây Thiết Mộc.
Xem xét kéo dài khoảng nửa giờ, đám người kia mới quay lại, mà nghe được những lời hồi báo, sắc mặt Lâm Khiếu và Lâm Khẳng lại càng khó coi hơn.
Lâm Động một bên cũng là níu chặt chân mày, mặc dù Thiết Mộc trang vẫn còn lại một chút Thiết Mộc trưởng thành, nhưng thổ nhưỡng nơi này đã bị Lôi gia dùng dược thủy phá hủy. Cho dù sau này vẫn có thể trồng Thiết Mộc, nhưng sản lượng sẽ giảm trên phạm vi lớn.
“Ai, đem chuyện này báo cho phụ thân đi, lão nhân gia rất coi trọng cái Thiết Mộc trang này, nếu biết chuyện này, chỉ sợ bị chọc tức không nhẹ.” Lâm Khiếu thở dài một hơi, nhìn Lâm Khẳng nói.
“Ừh.” Lâm Khẳng cũng đành cười khổ gật đầu, kế sách hiện thời, cũng chỉ có thể như vậy.
Nhìn gương mặt hai người có chút sa sút cùng tức giận, Lâm Động cũng thầm than, chiêu thức này của Lôi gia quả thật thâm độc.
Sau khi tin tức này truyền về Lâm gia, ngắn ngủi thời gian nửa ngày, Lâm Chiến Thiên tự mình mang người chạy đến Thiết Mộc trang, nhìn mảng đất đầy rẫy mùi hôi thối, sắc mặt xanh mét đến đáng sợ.
Lâm Động ngồi ở trên một vách núi đá cao chót vót, cúi đầu nhìn xuống gian đại sảnh phía dưới, giờ phút này, trong đó đang truyền ra tiếng gầm gừ tức giận của Lâm Chấn Thiên. Nghe được tiếng gầm thét này, mặc dù Lâm Động không ngồi bên trong, nhưng cũng không khỏi co rụt lại. Đây cũng là lần đầu tiên hắn chứng kiến Lâm Chấn Thiên tức giận như vậy, xem ra lần này Lôi gia khiến hắn tức giận không nhẹ.
“Thật là đáng sợ.”
Ở một bên, Thanh Đàn le lưỡi thấp giọng nói, lần này là nàng theo chân mấy người Lâm Chấn Thiên chạy đến.
Lâm Động cười khổ một tiếng, đứng dậy nói: “Đi dạo xung quanh một chút đi. Lửa giận của gia gia chỉ sợ cũng không nhanh tắt, đau khổ này để cho mấy người lớn chịu đi.”
“Ừm” Thanh Đàn cười trộm gật đầu.
Lâm Động để cho Thanh Đàn ngồi trên lưng Tiểu Viêm, sau đó hắn đi phía trước dẫn đường, đi về phía trong sâu sau Thiết Mộc trang.
Diện tích Thiết Mộc trang cực kỳ lớn, cảnh sắc cũng cực kỳ xinh đẹp, nếu không phải có một ít mùi hôi thối từ bốn phía truyền đến, thì nơi này cũng là một nơi nghĩ dưỡng tuyệt vời.
“Thiết Mộc trang có một đất đen đặc biệt, thích hợp với trồng Thiết Mộc. Nghe nói trước kia, khu vực Thiết Mộc trang này chính là một ngọn núi lửa, mà những thứ đất đen kia, chính là từ dưới đất phun lên. Bất quá bây giờ núi lửa đã biến mất, đất đen cũng có hạn, lại bị đám người Lôi gia phá hủy không ít, sau này sản lượng Thiết Mộc cũng sẽ ít đi rất nhiều, cho nên mới làm gia gia tức giận như thế.” Đi ở sâu trong rừng u tĩnh, Lâm Động cũng tùy ý giải thích cho Thanh Đàn.
“Nha.” Thanh Đàn khẽ gật đầu, ánh mắt lướt qua bốn phía, nói: “Nhiệt độ nơi này cao hơn so với phía ngoài.”
“Ừ?”
Nghe vậy Lâm Động ngẩn người ra, liền cảm ứng một chút, cũng không có cảm giác như vậy. Sau khi suy nghĩ một chút liền chợt hiểu ra, trong cơ thể Thanh Đàn có Âm Sát Khí vô cùng khủng khiếp, đối với nhiệt độ trong thiên địa, tự nhiên là cảm giác cực kỳ nhạy cảm.
“Nơi này rất ẩm ướt, như thế nào lại ấm lên?” Chợt giật mình, Lâm Động lại có chút kinh ngạc. Hắn trầm ngâm một chút, rồi ngồi xổm người xuống, tay phải bốc lên một nắm đất đen, mà khi tay vừa nắm vốc đất đen, thân thể của hắn đột nhiên run lên, trong con ngươi nổi lên sự kinh hãi rõ ràng.
“Đất nơi này thế nhưng lại ẩn hàm một tia Cương Dương Khí?”
Thời điểm Lâm Động bốc nắm đất lên, hắn cảm giác được rõ ràng, Thạch Phù trong lòng bàn tay truyền đến một cỗ hấp lực. Mà dưới cỗ hấp lực này, nắm đất trong tay cơ hồ truyền đến một luồng khí lưu thưa thớt không đáng kể. Cỗ khí lưu này mặc dù mỏng manh, nhưng lại nóng rực như ánh mặt trời, đó là một loại khí hoàn toàn bất đồng với Âm Sát Khí.
Loại khí này, được gọi là Cương Dương Khí, thứ mà dành cho cao thủ Thiên Nguyên cảnh hút lấy.
“Tại sao có thể như vậy?”
Trong lòng Lâm Động có chút kinh ngạc, tuy nói đất đen có chứa Cương Dương Khí vô cùng mỏng manh, nếu không phải hắn có Thạch Phù thì chắc cũng không thể cảm ứng được. Nhưng bất kể thế nào, cái này đúng thật là có tồn tại.
Lâm Động ngẩng đầu, nhìn về phía sâu bên trong, khẽ nhíu chân mày, sau đó bước nhanh về trước mấy trăm bước, lại một lần nữa bốc mốt vốc đất đen lên.
“Càng về sâu bên trong, đất đen ẩn chứa Cương Dương Khí lại càng mạnh.” Nhận ra sự biến hóa này, trong lòng Lâm Động lại càng kinh ngạc hơn, tuy nói loại cường độ này chỉ là tương đối, nhưng trong bùn đất, làm sao có thểẩn chứa Cương Dương Khí?
“Trừ phi… dưới mặt đất này, có thứ gì đó thẩm thấu ra Cương Dương Khí, như thế mới làm cho bùn đất này cũng ẩn chứa một chút.”
Ánh mắt Lâm Động chợt lóe, bàn chân cũng không nhịn được nhẹ nhàng giẫm lên cả vùng đất phía dưới.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Vũ Động Càn Khôn Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
..:: o0o ::..
Chương 57: Dương Nguyên Thạch.
Dịch : Đổng Lam Phương (A Phương)
Biên : dihiep2010 (A Híp)
Nguồn: Bàn Long Hội
“Lâm Động ca ca, chuyện gì vậy?”
Nhìn cử chỉ có chút kỳ quái của Lâm Động, Thanh Đàn ngồi ở trên lưng Tiểu Viêm không khỏi nghi ngờ, liền hỏi.
Lâm Động khoát tay áo không trả lời nàng, ngẩng đầu lên, trên mặt lộ vẻ do dựảnh chung quanh, sau đó từng nơi một ở Đông Tây Nam Bắc bốn phương tám hướng, đều bốc lên một ít đất đen, dò xét mức độ mạnh yếu của Dương Cương Khí trong đống bùn đất đó. khi nhìn hoàn c
“Đất bùn ở phía Bắc ẩn chứa Dương Cương Khí mạnh hơn hết”
Lâm Động đem nắm đất đen trong tay vứt bỏ đi, quay sang Thanh Đàn vẫy tay gọi, sau đó liền hướng về khu rừng sâu ở phương Bắc chạy vào. Ở phía sau, Thanh Đàn thấy vậy liền vội vàng thúc dục Tiểu Viêm đuổi theo.
Hai người một thú chạy thật nhanh vào trong khu rừng rậm rạp. Ánh sáng chan hòa êm dịu xuyên qua cành lá, chiếu sáng khu rừng.
Trong Thiết Mộc trang, phần lớn đều là rừng rậm, nhưng cái rừng rậm có vẻ còn nguyên thủy chưa khai thác. Xem ra Lôi gia chỉ đem tất cả chú ý đặt vào trong Thiết Mộc, vì vậy đối với khu rừng rậm rạp này cũng không có kỹ càng tỉ mỉ thăm dò.
Chạy được một khoảng đường, Lâm Động dừng lại để bốc lấy một nắm bùn đất, sau đó nhận định phương hướng rõ ràng, rồi tiếp tục đi sâu vào.
Sau khi đi sâu vào ước chừng gần nửa canh giờ, Lâm Động mới đột nhiên dừng chân lại. Bùn đất nơi này vẫn hiện lên màu thâm đen, nhưng lúc Lâm Động bốc lên một nắm thì có thể cảm giác được trong đống đất bùn này ẩn chứa Dương Cương Khí còn nặng hơn so với bên ngoài bìa rừng.
“Lâm Động ca ca, nơi này nóng quá!”
Thanh Đàn ngồi ở trên lưng Tiểu Viêm, mồ hồi toát ra đầm đìa trên gương mặt tinh xảo như tranh kia. Vào đến nơi này, nàng cơ hồ cảm giác như mình đang tiến vào một cái lò lửa, nếu như không phải Lâm Động khăng khăng đi vào, chỉ sợ nàng sớm đã nhịn không được, quay ngược trở ra.
“Nhẫn nại một chút, sắp được rồi.”
Lâm Động cười nhẹ một tiếng an ủi, ánh mắt nhìn về phía xa thì phát hiện ở cách đó không xa là nơi tận cùng của khu rừng. Trong lúc mơ hồ, hắn ngửi được một mùi của thú vật, lập tức trong lòng đề cao cảnh giác, đối với Thanh Đàn đánh cái dấu hiệu, sau đó cúi người tiến tới. Một lát sau, trước mắt của Lâm Động xuất hiện một cái thung lũng có chút bị lõm xuống.
Ánh mắt lướt qua mảnh đất trong thung lũng, đồng tử của Lâm Động đột nhiên co rụt lại dừng ở phía trên đáy cốc nơi có hai hình bóng màu đen.
Hai hình bóng kia giống như hai cái đầu hắc báo, cả vật thể đen nhánh, tựa nhưể được che kín bởi một loại tinh luyện màu đen, nơi ánh mặt trời chiếu xuống, phản xạ ra quang trạch chói mắt, con ngươi xanh mượt kia lộ ra nét hung tàn cùng xảo trá. trên thân th
“Hắc Thiết Yêu Báo!” (Yêu báo màu đen)
Nhìn hai cái đầu như kim loại của Hắc Báo kia, Lâm Động không kềm chế được khẽột hơi lãnh khí. Hắc Thiết Yêu Báo này thuộc loại yêu thú, danh tiếng không kém so với Hỏa Mãng Hổ vì sau khi yêu báo trưởng thành, chúng có thể so sánh với thực lực của một cao thủ Thiên Nguyên Cảnh. Xem hình thể hiện tại của hai đầu yêu báo này, hiển nhiên chúng đang ở trong thời khắc cường tráng nhất.
Nói cách khác, hai con hắc báo này tương đương với hai cao thủ Thiên Nguyên Cảnh, Lâm Động thật không ngờ tới, ở trong chỗ sâu thẳm của Thiết Mộc trang còn có loại hung hãn này tồn tại.
“Khó trách người của Lôi gia không dám xâm nhập vào trong rừng sâu, bởi vì những chỗ này rất là nguy hiểm” Lâm Động nhếch mép, trong lúc hắn tính lặng lẽề phía sau thì dấu ấn bên trên tay phải đột nhiên truyền ra một luồng dao động kỳ lạ.
Loại dao động này làm cho Lâm Đổng ngẩn người, rồi cẩn thận bò xuống vì nếu Thạch Phù truyền ra dao động, tất nhiên ở xung quanh đây phải có đồ vật gì đó hấp dẫn nó.
Lâm Động đặt bàn tay phải trên mặt đất, sau đó yên lặng cảm ứng loại dao động này, và thân thể hắn cũng từ từ di động, sau một lúc thật lâu, thì ngừng lại tại mảnh đất bị lõm xuống.
Nhìn mảnh đất bên cạnh hơi lõm xuống, Lâm Động có chút kinh ngạc, chợt dốc sức đấm xuống một đấm làm bùn đất bắn ra bốn phía, lộ ra một cái động khẩu cỡột thước. Động khẩu này đã sớm tồn tại, bất quá chỉ bị lớp đất bùn vùi lấp ởề mặt mà thôi. m trên b
Khi động khẩu xuất hiện ra thì từ Thạch Phù lại truyền ra dao động liên hồi. Lâm Động chần chờ một lát, rồi luồn cánh tay vào bên trong cái hầm kia, sau đó đào bới một hồi.
Ở cách đó không xa, Thanh Đàn nhìn Lâm Động phủ phục trên mặt đất, hai tay giống như con xuyên sơn giáp (con tê tê) không ngừng lôi ra một ít loạn thạch từầm này. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi hiện lên thần sắc kỳ quái, hiển nhiên là không biết rõ Lâm Động rốt cuộc là đang làm cái gì. bên trong cái h
Dưới ánh mắt cổ quái đang soi mói của Thanh Đàn, hai bắp tay của Lâm Động tiếp tục đào bới trong cái hầm đến nửa ngày, bất quá những thứ đào ra chỉ có một ít loạn thạch, không có bất kỳ vật gì kỳ quái.
Sau một thời gian đào bới vẫn không có thu hoạch gì, mà Lâm Động vì không đạt được thứ mình cần vừa muốn chuẩn bị dừng tay, bàn tay đang luồn ở trong động khẩu đột nhiên bắt trúng một khối thạch đầu ấm áp, mà khi khối thạch đầu này vào tay, thì Thạch Phù trong lòng bàn tay của Lâm Động mới ngừng phát ra dao động.
“Tìm được rồi…”
Nhận thấy được biến hóa của Thạch Phù, Lâm Động trong lòng sung sướng, vội vàng rút cánh tay về, bỗng nhiên một khối đá màu đỏ nhạt liền xuất hiện trước mắt của hắn.
Thạch khối hình lăng giác cũng không sắc nét lắm, cả vật thể màu hồng, nhìn qua có một tia trong suốt giống như một loại tinh thạch, độấm và ánh sáng từ trong tinh thạch phát ra, giống như nắm giữ một khối lượng ánh sáng mặt trời.
“Đây là … là Dương Nguyên Thạch…”
Lâm Động sững sờ nhìn khối tinh thạch màu đỏ nhạt ỏ trên bàn tay, đột nhiên ra sức hít một hơi lương khí, trong hai mắt hiện lên một vẻ khiếp sợ và kinh hoàng.
Dương Nguyên Thạch là một loại tinh thạch đặc biệt, nghe nói chỉ có ở chỗ sâu trong núi lửa mới có thể sinh ra. Loại tinh thạch này không chỉ có hấp thu Nguyên Lực trong thiên địa, còn phải trải qua nung nấu cho chảy ra trong một thời gian dài, sau đó dung nhập một tia dương cương lực ở trong đó. Loại Dương Nguyên Thạch này đối với cao thủ đạt tới Thiên Nguyên Cảnh mà nói, quả thực là một trang bị phù hợp để rèn luyện.
Lâm Động đi theo Lâm Khiếu đến một nơi, tình cờ nghe nói, trong Đại Viêm Vương Triều, không ít cao thủ đạt tới Thiên Nguyên Cảnh trong người mang theo mấy mảnh Dương Nguyên Thạch tùy thân. Ngược lại, sở dĩ hiếm khi thấy xuất hiện tại Thanh Dương Trấn vì giá cả của vật đó không rẻ chút nào.
Lâm Động từ trước đến giờ đều không hề nghĩ tới là tại chỗ này lại đào ra Dương Nguyên Thạch. Phải biết rằng Dương Nguyên Thạch là ít khi xuất hiện một mình, bởi vì nguyên nhân của nó, thường thường gần nơi chỗ Duyên Nguyên Thạch xuất hiện sẽ có thêm một mỏ khoáng, có thể lớn, có thể nhỏ. Nhưng nếu thật là như vậy, thì chỉ cần là một cái mỏ khoáng nho nhỏ đối với Lâm gia mà nói, cũng sẽ trở thành một tài sản kếch sù.
“Nơi này lúc trước từng là núi lửa, nên nói ở đây tìm được mỏ khoáng Dương Nguyên Thạch, cũng không phải không có khả năng…”
Lâm Động không kềm chế được khóe miệng run rẩy một chút, sau đó nắm chặt khối Dương Nguyên Thạch trong tay, rồi đột nhiên đứng dậy.
“Grrrrào!”
Ngay lúc Lâm Động đứng dậy, trong sơn cốc ở phía trước, hai đầu Hắc Thiết Yêu Báo đột nhiên gầm gừ một tiếng, thanh âm kia truyền lại đúng nơi phương vị của hắn.
“Bị phát hiện…”
Lâm Động biến sắc, vội vàng quay trở ra, nhảy lên lưng Tiểu Viêm, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Thanh Đàn, rồi trầm giọng ra lệnh: “Đi mau!”
Nghe được tiếng quát của hắn, Tiểu Viêm gầm nhẹ một tiếng, bốn vó di chuyển giống như một cơn lốc lao ra khỏi khu rừng.
***
“Aizz, trước tiên triệu tập nhân thủ lưu lại tại Thiết Mộc trang, dùng hết khả năng tẩy xạch dược thủy (nước thuốc) ở trong đất. Phần còn lại của Thiết Mộc, trước tiên là phải chặc bỏ, sau đó quan sát xem nơi này có thể tiếp tục gieo trồng Thiết Mộc không. Nếu như không thì không cần lưu lại nhiều người ở chỗ này.” Trong đại sảnh, gầm thét một hồi sau giờ ngọ, Lâm Chấn Thiên rốt cuộc giằng cơn lửa giận vô ích kia, ngồi vào vị trí thủ lĩnh, sắc mặc ảm đạm nói.
“Vâng.”
Nghe vậy, đám người Lâm Khiếu gật đầu cười khổ, vẻ mặt uể oải không nói nên lời. Còn tưởng rằng lần này có thể chiếm được tiện nghi nhưng không ngờ, kết quả lại là một cái điền trang bị phế đi phân nửa.
“Rầm!”
Khi Lâm Khiếu bọn họ gật đầu thì cửa lớn nơi đại sảnh đột nhiên bị đẩy mạnh ra, thân ảnh Lâm Động xông thẳng vào. Nhìn thấy bộ dáng nhếch nhác lại thêm cả người dính đầy bùn đất của hắn, mọi người ngẩn ra, vừa muốn hỏi chuyện thì Lâm Động từ trong người lấy ra một quả tinh thạch màu đỏ nhạt, đặt mạnh ở mặt bàn trước mặt Lâm Chiến Thiên.
“Gia gia, Lâm gia chúng ta lần này nhặt được bảo vật rồi!”
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Vũ Động Càn Khôn Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
..:: o0o ::..
Chương 58: Mạch khoáng.
Dịch : Đổng Lam Phương (A Phương)
Biên : dihiep2010 (A Híp)
Nguồn: Bàn Long Hội
"Dương Nguyên Thạch?"
Nhìn tinh thạch màu đỏ nhạt mà Lâm Động đặt thật mạch ở trước mặt mình, Lâm Chấn Thiên sững sờ, chợt trong ngực móc ra một khối tinh thạch màu đỏ, nhìn qua cũng biết vật cùng với vật Lâm Động lấy được giống nhau như đúc.
“Ha hả, tiểu tử ngươi ngược lại vận khí thật là may mắn…” Lâm Chấn Thiên cười cười, thuận tay bưng chén trà ở một bên, khẽ nhấp một miếng, rồi nói: “Đem Dương Nguyên Thạch này đưa cho cha ngươi, đúng lúc hắn cần dùng.”
“Thứ này được đào lên từ một chỗ sâu trong Thiết Mộc trang. Gia gia, ởưới sâu trong lòng đất tại Thiết Mộc trang này, e rằng có một cái mỏ khoáng Dương Nguyên Thạch!” Lâm Động sắc mặc đỏ lên, nói.
“Phụt!”
Lời của Lâm Động vừa dứt thì Lâm Chấn Thiên phun ra ngụm trà trong miệng, đột ngột đứng bật dậy, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Lâm Động, run rẩy hỏi: “Ngươi nói cái gì? Mỏ … mỏ khoáng Dương Nguyên Thạch?”
Trong đại sảnh, Lâm Khiếu cùng Lâm Khẳng hai người cũng bị lời này của Lâm Động làm cho sợ đến thất sắc. Đối với tác dụng cũng như giá trị của Dương Nguyên Thạch, bọn họ đương nhiên rõ ràng nhất. Đối với một số cao thủ Thiên Nguyên Cảnh mà nói, đây quả thực là có mười phần sức hấp dẫn. Nếu có thể khai thác ra, tất nhiên sẽ được một tài sản khổng lồ, và với số tài sản này chắc hẳn việc buôn bán Thiết Mộc của Thiết Mộc trang ngược lại sẽ nằm ngoài tính toán.
Chẳng qua, ở ngay chỗ này mấy năm mà Lôi gia không ngờ tới được ở dưới lòng đất của Thiết Mộc trang lại còn có số tài nguyên làm cho người ta đỏ mắt ganh tỵ.
Đương nhiên, nếu như bọn họ đã biết được, thì cho dù có dùng mười ấu thú Hỏa Mãng Hổ để dẫn dụ, bọn họ cũng không mang Thiết Mộc trang ra làm tiền đặt cược.
Lâm Động gật gật đầu, chỉ vào khối tinh thạch màu đỏ nhạt, nói: “Đây chính là vật con đào được ở nơi đó. Gia gia các người nên biết, loại Dương Nguyên Thạch này ít khi xuất hiện một mình…”
“Vù … vù…”
Lâm Khiếu cùng Lâm Khẳng thở dài một hơi, liếc nhìn nhau, rồi một lát sau, với thanh âm có chút khàn khàn, mới nói: “Thiết Mộc trang trước đây thật lâu là một mảnh đất núi lửa, là nơi rất phù hợp để sinh ra Dương Nguyên Thạch. Nếu nói nơi đây là mỏ khoáng Dương Nguyên Thạch, cũng không phải là chuyện không thể.”
“Dẫn ta tới xem mảnh đất đó đi!”
Hô hấp của Lâm Chấn Thiên trở nên dồn dập, hắn ở trong đại sảnh vội vàng đi tới đi lui, sau đó giọng gấp gáp, nói.
Lâm Động gật gật đầu, đáp: “Có điều ở đó còn có hai đầu Hắc Thiết Yêu Báo.”
“Sao cơ?”
Nghe được ở đó còn có hai đầu Hắc Thiết Yêu Báo, Lâm Chấn Thiên sắc mặt biến đổi, chợt cắn răng nói: “Mặc kệ, nếu như nơi đó thực sự là mỏ khoáng Dương Nguyên Thạch, đừng nói là hai đầu Hắc Thiết Yêu Báo, dù là nhiều hơn nữa, chúng ta cũng phải nghĩ ra biện pháp nhanh chóng trừ khử bọn nó!”
Nghe vậy, Lâm Động lại gật đầu lần nữa, không nói thêm gì hết, xoay người rời khỏi đại sảnh, gọi Tiểu Viêm tới rồi lại lần nữa cỡi trên mình nó, dẫn theo Lâm Chấn Thiên, Khiếu, Khẳng ba người nhanh chóng chạy vào trong rừng sâu đối diện trang viên thêm một lần nữa.
***
Với tốc độ nhanh nhất, ngắn ngủ mười mấy phút đồng hồ, đoàn người liền xuất hiện ở nơi Lâm Động phát hiện ra Dương Nguyên Thạch lúc nãy.
“Quả nhiên là Hắc Thiết Yêu Báo”
Đứng ở phía trên cốc khẩu, Lâm Chiến Thiên nhìn về hướng hai đầu yêu báo màu đen nơi đáy cốc, sắc mặt ngưng trọng, đầu gật gù. Hai súc sinh này dù sao cũng ngang tầm với cao thủ Thiên Nguyên Cảnh, việc thu thập chúng sẽ có chút phiền phức.
Lâm Chấn Thiên lẩm bẩm tự nói một tiếng, sau đó quay đầu lại. Một mặt khác, Lâm Khiếu cùng Lâm Khẳng hai người ở đằng sau, đang cầm xẻng nhanh chóng khai quật miệng hang nơi Lâm Động vừa rồi phát hiện Dương Nguyên Thạch. Việc này hết sức quan trọng, tạm thời không thể để cho người bình thường đến giúp tay, nên hai người chỉ có thể tự mình làm lấy thôi.
Ở một bên, Lâm Động nhìn thấy Lâm Khiếu cùng Lâm Khẳng cực nhọc đào đất, nhịn không được liền cười cười.
Đối với việc Lâm Động cười lén, Lâm Khiếu hai người ở lúc này không có thời gian để ý tới, chỉ hết sức chăm chú dùng xẻng dốc sức làm rộng miệng hang ra.
Lúc hai gã cao thủ Thiên Nguyên Cảnh làm lao công, vốn là một miệng hang tầm cỡ, nhưng chừng nửa canh giờ sau lại trở thành một cái hố to phạm vi hơn mười trượng. Có điều làm cho Lâm Động nhíu mày chính là đã đào sâu như vậy vẫn không có thấy những khối Dương Nguyên Thạch khác nào, nhưng Thạch Phù trong lòng bàn tay cứ phát ra dao động, điều này chứng tỏ nơi này, tất nhiên phải có gì đó ẩn tàng.
Ánh tà dương chiếu dài trên mặt đất rồi tàn dần để nhường cho ánh trăng mờ ảo nhô lên, làm cho không gian thoáng một cái đã trở nên ảm đạm hơn.
“Phụ thân, lần này e rặng chỉ là Động nhi … vận khí may mắn…”
Nơi hố sâu, Lâm Khiếu lau mồ hôi, ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh hố, thấy vẻ mặt khẩn trương của Lâm Chấn Thiên, cười khổ nói.
Nghe vậy, Lâm Chấn Thiên thở dài một hơi, trong ánh mắt tràn đầy vẻ thất vọng. Xem ra hắn suy nghĩ thật sự là quá lạc quan rồi, loại mỏ khoáng Dương Nguyên Thạch làm sao có thể tình cờ dễ dàng tìm được cơ chứ.
“Kết thúc công việc thôi, trời đã không còn sớm nữa…” Lâm Chấn Thiên phất tay, khuôn mặt nhìn mệt mỏi.
Trong hố sâu, Lâm Khiếu hai người cũng lắc đầu cười khổ, xem ra hôm nay không có việc gì là suôn sẻ, trước là Thiết Mộc trang tới tay với tình trạng bị hủy hoại, bây giờ còn phải đào đất làm việc cực nhọc lâu như vậy mà ở nơi này…
Nhìn thấy bộ dáng thất vọng uể oải của ba người họ, chân mày Lâm Động nhíu lại càng sâu hơn, đột nhiên hắn nhảy thẳng xuống hố sâu, lấy cái xẻng trong tay Lâm Khiếu, sau đó dốc sức khai thác mặt đất.
Nhìn thấy bộ dáng của Lâm Động như vậy, Lâm Khiếu cũng biết hắn không dễ dàng bỏ cuộc như vậy, liền than nhẹ một tiếng, vỗ vào bả vai Lâm Động vừa định bảo hắn buông lỏng thư giãn một chút, thì đúng lúc chỗ mà Lâm Động vừa hạ xẻng xuống, đột nhiên phát ra một đạo thanh âm giòn tan!
Trong khu rừng im lắng, mặc dù âm thanh này không vang dội nhưng làm cho Lâm Chấn Thiến, vốn đã thất vọng thân thể run lên, ánh mắt dường như tức khắc chuyển hướng về phía nơi cái xẻng của Lâm Động. Nơi đó bây giờ có thêm quang trạch màu hồng nhạt ở dưới bùn đất, như ẩn như hiện.
Ba người ngơ ngác nhìn tia hồng quang kia. Trong chớp mắt, Lâm Chấn Thiên liền nhảy thẳng xuống, tay áo vung lên, một cỗ cuồng phong nổi lên thổi tung lớp bùn đất kia sang một bên.
Khi bùn đất bay đi, một lớp ánh sáng màu hồng nhạt đập vào mắt, trướt mắt họ là một lớp nham thạch màu đỏ nhạt. Lớp nham thạch trong suốt, nếu chăm chú nhìn kỹ có thể mơ hồ thấy được bên trong của lớp nham thạch kia được vây quanh bởi khối tinh thạch màu đỏ nhạt, tựa như một loại bảo thạch, phát ra ánh sáng lấp lánh.
Hồng quang nơi hố sâu chiếu vào khuôn mặt của bốn người, thấy được những khuôn mặt kia lộ vẻ ngây dại cùng rung động…
“Đúng là … mỏ khoáng Dương Nguyên Thạch thật rồi…”
Lâm Khẳng ngơ ngác nhìn lớp nham thạch màu đỏ kia, thân thể đột nhiên run rẩy kịch liệt. Lâm gia bọn họ đã gặp thời để thay đổi vận.
“Trời cao thương đến Lâm gia ta a!”
Lâm Chấn Thiên ngửa đầu, nước mắt tuôn tràn trên khuôn mặt đầy kích động. Có được mỏ khoáng này, tốc độ phát triển của Lâm gia bọn họ cơ hồ sẽ tha hồ mà tăng vọt. Đến lúc đó, đừng nói là Thanh Dương Trấn này, cho dù là khắp toàn bộ Thiên Đô quận (?), Lâm gia bọn họ sẽ có được danh khí không nhỏ!
Nhìn ba người cực kỳ xúc động, Lâm Động thở phào nhẹ nhõm, ném cái xẻng trong tay xuống, ngồi bệch trên phiến đá, tay vốt nhẹ lớp nham thạch ấm áp nhàn nhạt hiện ra rồi khóe miệng của hắn nhếch lên để lộ một nụ cười châm biếm. Nếu Lôi gia kia biết được ở bên dưới lòng đất Thiết Mộc trang này có một bảo tàng như vậy, không biết Lôi Báo có bị tức đến hộc máu mà chết hay không?
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Vũ Động Càn Khôn Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
..:: o0o ::..
Chương 59: Giết Báo
Dịch : Đổng Lam Phương (A Phương)
Biên : dihiep2010 (A Híp)
Nguồn: Bàn Long Hội
Về tin tức mạch quáng Dương Nguyên Thạch ở sau núi của Thiết Mộc trang, Lâm Chấn Thiên quyết định phong tỏa một cách nghiêm mật nhất, biết được tin tức đó, chỉ có mấy người đếm trên đầu ngón tay thôi như Lâm Khiếu, Lâm Động…
Dù sao chuyện này đối với Lâm gia mà nói thì quả thực là cực kỳ trọng yếu, nếu như thật sự có thể khai thác cái mạch khoáng này ra ngoài, vậy thực lực của Lâm gia chắc chắn sẽ tăng vọt, đến lúc đó coi như là cái loại gia tộc có danh tiếng lâu năm ở Thanh Dương Trấn như Lôi gia, cũng tỏ ra không đáng nhắc tới.
Đương nhiên, trước khi khai thác ở đây, thì việc đầu tiên tất nhiên là phải giữ bí mật, nếu không thì, nếu để cho Lôi gia biết được mà nói, tự nhiên sẽ nghĩ mọi biện pháp để phá hoại, thậm chí nói không chừng còn trực tiếp lôi kéo Tạ gia liên thủ đối phó với Lâm gia, đều là những chuyện hoàn toàn có khả năng xảy ra.
Sau khi xác định chuyện có mạch khoáng ở phía sau núi tại Thiết Mộc trang, Lâm Chân Thiên liền đem năm sáu phần nhân mã của Lâm gia đều triệu tập đến Thiết Mộc trang, chuyện phòng vệ cũng được tổ chức cực kỳ chu đáo, toàn bộ thôn trang được bố trí thành một loại trận địa kiên cố.
Mặt khác, Lâm Chấn Thiên lại còn điều động gần ngàn công nhân từ các thôn trang khác của Lâm gia đến Thiết Mộc trang, trong những người này tuyệt đại đa số được dùng để chặt đốn Thiết Mộc, chủ yếu là để che đậy thôi, còn một số người trung thành với Lâm gia, mới được âm thầm điều ra phía sau núi để khai thác mạch khoáng.
Dĩ nhiên, trước khi khai thác ở đây, thì điều trước tiên phải giải quyết xong hai con Hắc Thiết Yêu Báo ở dưới đáy cốc, nếu không thì công việc khai thác cũng không có cách nào tiến hành thuận lợi được.
Hai con Hắc Thiết Yêu Báo đó chiếm giữ nơi này đã nhiều năm, lại có thực lực Thiên Nguyên Cảnh, hơn nữa da lông cứng rắn tựa như sắt, thân pháp lại nhanh như điện, coi như là cao thủ Thiên Nguyên Cảnh đồng cấp cũng đều cực kỳ khó ứng phó.
Để đối phó với hai đầu Hắc Thiết Yêu Báo này, đám người Lâm Chấn Thiên cũng đã chuẩn bị chu đáo, hơn nữa từ bộ dáng này mà xem ra thì lão gia tử hiển nhiên cũng quyết định tự mình xuất mã, đối mặt với hai con Hắc Thiết Yêu Báo nếu như không cẩn thận một chút mà nói, e rằng sẽ tạo ra thương vọng cực lớn.
Trên một bãi đất ở cửa cốc, Lâm Động ở trên cao nhìn xuống hai con Hắc Thiết Yêu Báo ở phía dưới, sau đó ánh mắt dời đi một chút, liền nhìn thấy ba thân ảnh từ trên vách núi nhanh chóng nhảy xuống, mũi chân khẽ đạp xuống một vài tảng đá nhô ra, sau cùng cũng hạ xuống đáy cốc một cách vững vàng.
“Rống!”
Lúc ba người Lâm Chấn Thiên xông vào đáy cốc, hai con Hắc Thiết Yêu Báo liền cảnh giới phát hiện bọn họ, lập tức một tiếng rống trầm thấp vang lên quanh quẩn trong sơn cốc.
“Ta đối phó một con, hai người các ngươi đối phó một con, quyết chiến, chớ để cho bọn chúng nó bỏ chạy, tránh sinh hậu hoạn về sau!” Ánh mắt sắc bén của Lâm Chấn Thiên nhìn hai con Hắc Thiết Yêu Báo mãnh mẽ nhảy kên núi đá, quát khẽ một tiếng, liền hung bạo xông lên, Nguyên Lực sáng chói từ trong cơ thể bộc phát ra, trong cổ Nguyên Lực cường hãn này, có hai khí Âm Dương lưu động, giữa chúng hiện ra vẻ cực kỳ ăn ý nhau.
“Thiên Nguyên Cảnh hậu kỳ, thực lực của gia gia e rằng chỉ còn kém một bước cuối cùng là có thể giao thoa Âm Dương, tiến tới việc kết thành Nguyên Đan rồi” Nhìn thấy khí thế của Lâm Chấn Thiên như vậy, trong lòng Lâm Động cũng khẽ gật đầu, bất quá vừa nghĩ tới mức độ khó khăn của việc bước vào Nguyên Đan Cảnh, chân mày hắn liền không nhịn được mà cau lại, có được thực lực Thiên Nguyên Cảnh, quả thực có thể xưng là cao thủ, nhưng không cách nào coi là cường giả có thể làm khiếp sợ một phương.
Ở Đại Viêm Vương Triều, chỉ có chân chính bước chân vào Nguyên Đan Cảnh, mới có thể được xưng là cường giả.
Ở Thanh Dương Trấn này, cao thủ Thiên Nguyên Cảnh tuy nói là rất ít ỏi, nhưng cũng không thể có là hiếm thấy, loại gia tộc giống như hai nhà Lôi - Tạ cũng có bốn năm vị cao thủ Thiên Nguyên Cảnh trấn giữ, bất quá, cả Thanh Dương Trấn cũng không có lấy một vị cường giả Nguyên Đan Cảnh nào.
Từ điểm này mà có thể nhìn ra được, cái gọi là một bước Âm Dương Giao Thái, ngưng tụ thành đan, khó có thể vượt qua được.
Lúc Lâm Động vì điều này mà phân tâm, thì ở phía dưới cũng đã sớm giao thủ, Nguyên Lực hùng hồn bắt đầu khởi động, đất đá tung bay mù mịt, khí thế cũng lộ ra vẻ bất phàm.
Hắc Thiết Yêu Báo tuy nói có chút khó giải quyết, nhưng công bằng mà nói thì dựa theo suy đoán của Lâm Động, thực lực chính xác của hai con yêu báo này là ở Thiên Nguyên Cảnh sơ kỳ, mà Lâm Chấn Thiên cũng là người đã tiến vào Thiên Nguyên Cảnh đã nhiều năm rồi, Lâm Khiếu với Lâm Khẳng đều có thực lực Thiên Nguyên Cảnh trung kỳ, cuộc đối chiến này phần thắng dĩ nhiên là rất lớn.
Mà đúng như suy đoán của Lâm Động, đối mặt với thế công của ba người Lâm Chấn Thiên, hai con yêu báo sau khi trải qua những đòn phản công bén nhọn lúc mới bắt đầu, cũng từ từ hiện ra xu thế bại trận, tiếng hống không ngừng vang lên, đã trở nên khốn đốn.
“Phanh!”
Trong sơn cốc, đột nhiên có tiếng trầm muộn vang lên, ánh mắt Lâm Động liền nhìn lại, liền nhìn thấy hai ngón tay của Lâm Chấn Thiên nặng nề điểm lên đỉnh đầu của một con Hắc Thiết Yêu Báo, Nguyên Lực cường hãn lập tức tuôn ra, hai ngón tay của Lâm Chấn Thiên tựa như một mũi đao sắc bén, trực tiếp xuyên thủng đỉnh đầu cứng rắn của Hắc Thiết Yêu Báo, chỉ dùng có một ngón tay mà đã lấy mạng của nó.
“Thuần Nguyên Chỉ!”
Nhìn thấy chiêu thức quen thuộc đó, trong mắt của Lâm Động cũng xẹt qua vẻ kinh ngạc, khổng hổ là thực lực Thiên Nguyên Cảnh hậu kỳ, uy lực của Thuần Nguyên Chỉ này so với lúc hắn thi triển, không biết mạnh hơn bao nhiêu lần, ít nhất, Lâm Động cũng không mảy may tin tưởng, một ngón tay có thể xuyên thủng đầu của một yêu thú Thiên Nguyên Cảnh.
Lúc Lâm Chấn Thiên đánh chết một con Hắc Thiết Yêu Báo, con Hắc Thiết Yêu Báo còn lại liền gầm lên đầy căm phẫn.
“Ô!”
Khi tiếng hô của Hắc Thiết Yêu Báo truyền ra, ở trong rừng rậm xung quanh, liền truyền ra tiếng gào thét của không ít mãnh thú, nhìn tình hình này, hiển nhiên là bị tiếng hống của Hắc Thiết Yêu Báo hấp dẫn lại đây.
Nghe thấy tiếng chân ầm ầm của mãnh thú, sắc mặt Lâm Chấn Thiên cũng hơi trầm xuống, hắn không nghĩ tới con yêu báo này lại còn có thể triệu tập mãnh thú, tuy nói nhưng thứ mãnh thú kia không có hung hãn bậc này, nhưng nếu như là số lượng lớn thì cũng là một phiền toái lớn.
“Ngao!”
Lúc Lâm Chấn Thiên đang cau mày, ở phía trên sơn cốc, một bóng hình màu đỏ rực đột nhiên lướt đi, tiếng hổ gầm trầm thấp phát ra, nhất thời, đàn thú hỗn loạn ở trong rừng rậm liền dừng lại, cũng không tiếp tục lao ra.
“Ha hả, xem ra Hỏa Mãng Hổ này cũng có bản lãnh này a.” Thấy thế, Lâm Chấn Thiên cũng thở phào nhẹ nhõm, ở cách đó không xa, Lâm Khiếu và Lâm Khẳng liền xuất thủ trong nháy mắt, một trước một sau, một quyền đánh chết con Hắc Thiết Yêu Báo còn lại.
“Súc sinh này, thật đúng là khó thu thập.”
Nhìn hai con Hắc Thiết Yêu Báo nằm dưới đất, hai người Lâm Khiếu cũng phủi tay, vẻ mặt sợ hãi than.
“Tiểu Viêm, làm tốt lắm.”
Ở trên sơn cốc, Lâm Động vỗ vỗ Tiêu Viêm ở bên cạnh, cười nói.
Tiểu Viêm thâm mật dụi dụi vào người Lâm Động, chợt hướng về phía dưới gầm lên một tiếng, lại bất ngờ dọc theo vách núi nhảy xuống, sau đó xuất hiện ở bên cạnh thi thể của hai con Hắc Thiết Yêu Báo, hổ khẩu mở ra, tiếp đó là một trận cắn xé điên cuồng, cuối cùng, tìm được hai khỏa tinh thể màu đen trên hai thi thể, đầu lưỡi cuốn lại, nuốt vào trong bụng.
“Tiểu súc sinh này thật là có kiến thức, lại biết trong cơ thể bọn chúng có tồn tại tinh hạch, linh trí này cũng có chút cao a…” Nói đến cuối câu, Lâm Chấn Thiên cũng nhíu nhíu mày, yêu thú tầm thường không thể có được trí khôn cao như vậy.
“Phụ thân, phiền toái cuối cùng này đã được giải quyết, mảnh mạch khoáng này cũng nên khởi công đi chứ ạ?” Lâm Khẳng cười nói, ánh mắt trở nên nóng bỏng.
“Ừ.”
Lâm Chấn Thiên cười híp mắt gật đầu, nói: “Ngày mai, ta sẽ bảo Lâm Mãng đi Viêm Thành, đầu tiên tìm một vài thương hội, đả thông con đường tiêu thụ, đến lúc đó, chỉ cần khai thác được Dương Nguyên Thạch, sẽ chuyển đi bán ra ngoài.”
Thanh âm vừa dứt, hai tay Lâm Chấn Thiên chắp sau lưng, cười nhạt, thanh âm nhẹ nhàng, nói: “Đây là phong thủy luân chuyển, hắc hắc, hai nhà Lôi - Tạ chèn ép Lâm gia ta đã nhiều năm như vậy, sau này, nên phải trả nợ rồi!”
Nghe được lời này, trong mắt hai người Lâm Khiếu và Lâm Khẳng cũng lộ ra một chút lạnh lẽo, những năm này phải ẩn nhẫn, cũng làm cho bọn họ có một chút uất nghẹn.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Vũ Động Càn Khôn Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
..:: o0o ::..
Chương 60: Tôi luyện
Dịch : Đổng Lam Phương (A Phương)
Biên : dihiep2010 (A Híp)
Nguồn: Bàn Long Hội
Thanh Dương Trấn, Lôi gia.
Trong một gian đại sảnh trang trí sang trọng, Lôi Báo an tĩnh nằm trên chiếc ghế nệm dài, ở bên cạnh có hai nàng thị nữ dung mạo xinh đẹp đang thận trọng xoa bóp.
“Lâm gia có động tĩnh gì không?” Lôi Báo khép hờ mắt, một lát sau, đột nhiên mở miệng hỏi.
“Lâm gia đem không ít nhân mã đến Thiết Mộc trang, canh phòng nơi đó rất nghiêm mật.” Đứng bên cạnh Lôi Báo là một trung niên nam tử mặc cẩm y lên tiếng trả lời. Người này tên là Lôi Phích, ở trong Lôi gia địa vị gần với Lôi Báo, và hắn cũng là phụ thân của Lôi Lực.
“Một đám nhà quê, quả nhiên là không đáng nhắc tới…” Nghe vậy, Lôi Báo không khỏi cười lạnh một tiếng. Thiết Mộc trang hiện tại đã bị hủy hơn phân nửa, giá trị đã không bằng trước kia, nhưng không ngờ rằng Lâm gia vẫn xem như nhặt được bảo khố, đem phòng bị nghiêm ngặt.
“Ha hả, tuy nói Thiết Mộc trang không như lúc trước, nhưng đối với nền tảng yếu như Lâm gia mà nói, đó vẫn là một khối tài sản… bọn họ làm sao dễ dàng buông tha cho được” Lôi Phích mỉm cười nói.
“Những tên khốn kiếp của Lâm gia này làm hại ta tổn thất Thiết Mộc trang, không thể dễ dàng tiếp nhận như vậy!” Lôi Báo mở hai mắt ra, ánh mắt âm u lạnh lẽo nhìn về phía Lôi Phích bên cạnh, nói: “Ngươi đi vận dụng những người có quan hệ với Lôi gia chúng ta ở Viêm Thành, chỉ cần Lâm gia bán Thiết Mộc thì lập tức dùng mọi biện pháp ngăn chặn. Hắc, hắc, ta muốn cho Lâm gia hắn không có chỗ để buôn bán!”
“Dạ!”
Nghe vậy, Lôi Phích gật đầu vâng mệnh, trên khuôn mặt hiện ra một nụ cười lạnh lẽo.
“Lôi Lực hiện tại thế nào rồi?” Lôi Báo đột nhiên hỏi tới.
“Lần này thua vào tay tên tiểu tử của Lâm gia là một đả kích không nhỏ đối với hắn.” Lôi Phích thở dài đáp.
“Trong lúc tỷ võ, thắng bại là chuyện thường tình, nếu ngay cả việc này cũng chịu không nổi, sau này làm sao thành đại sự?”
Lôi Báo nhướng mày, chợt nói: “Đi khố phòng lấy Dương Nguyên Đan đưa cho hắn, có vật này rồi tốc độ tu luyện của hắn hẳn sẽ tăng lên một chút. Sau này có cơ hội thì đem thằng nhãi con của Lâm kia phế đi là được.”
“Đa tạ phụ thân.”
Nghe tới Dương Nguyên Đan, Lôi Phích trên khuôn mặt lộ vẻ vui mừng, vội vàng cung kính nói.
“Đi đi, phân phó người khác đi xem chừng Lâm gia. Hừ, đồ Lôi gia ta cũng không phải dễ dàng mà có được …” Nói đến đây, khuôn mặt Lôi Báo hiện ra vẻ âm hàn.
***
Sau khi đem Hắc Thiết Yêu Báo giết đi, công việc khai thác mạch khoáng được khởi động dưới tình trạng bảo mật. Những người tham dự công trình khai thác phải được trải qua sự chọn lựa nghiêm khắc, và đối với những công nhân này, Lâm gia trả cho bọn họ thù lao cực kỳ thâm hậu, hơn nữa còn cho phép bọn họ mang người nhà vào ở trong Thiết Mộc trang, như vậy không những có chỗ cho bọn họ cư ngụ, hơn nữa có thể dù làm cảnh cáo kín đáo, tránh có người tiết lộ bí mật.
Mà đối với việc khai thác này, Lâm Động hiển nhiên không giúp được bao nhiêu. Có điều hắn lúc này cũng không có trở về Thanh Dương Trấn vì gần bên Thiết Mộc trang có nhiều rừng sâu núi thẳm và trong những khu rừng rậm này có đầy dẫy yêu thú, mà hắn cần phải ở lại chỗ này để tôi luyện bản thân.
Trong lúc cùng những hộ vệ trong trang của Lôi gia động thủ, Lâm Động cảm giác được kinh nghiệm thực chiến của mình còn chưa đủ, nếu không phải ỷ vào Nguyên Lực sắn bén cùng với võ học tinh diệu, sợ rằng chỉ đối phó với Đái Ân hai người cũng sẽ làm cho hắn tay chân luống cuống.
Nếu mà nói tới thực chiến, Lâm Động không cách nào dùng người làm mục tiêu, cho nên đem tầm nhìn đặt lên trên mình của những thứ như yêu thú hung hãn, mà phụ cận Thiết Mộc trang là thâm sơn, đúng lúc phù hợp với điều kiện trong lòng Lâm Động.
“Gừrrrrrr!”
Trong rừng rậm u tĩnh, bất chợt có tiếng rống giận vang lên, làm lá cây cũng chấn động run rẩy liên hồi.
Nhìn theo phương hướng từ nơi tiếng rống truyền đến, chỉ thấy được một đầu Cự Lang toàn thân phát xanh, như một mũi tên nhào vào trên người của một đạo nhân ảnh. Đột nhiên, trong lúc cái miệng rộng phát ra mùi tanh của Cự Lang dữ tợn kia sắp cắn đứt cổ nhân ảnh, thì xuất hiện hai ngón Nguyên Lực hùng hồn, cắm vào bụng dưới mềm mại của Cự Lang, tức thì máu tươi nóng hổi phọt ra.
Khi máu tươi xối xả phun, đạo nhân ảnh kia lấy một tay đẩy thân thể Cự Lang màu xanh ra, ngửa mặt lên trời thở hổn hển không ngừng. Trên thân thể của hắn có đầy vết thương đủ loại lớn nhỏ, thoạt nhìn qua đã biết hắn trải qua nhiều lần chém giết.
Thở hổn hển lấy mấy hơi, đạo nhân ảnh kia mới bò đứng dậy, để lộ ra một khuôn mặt thiếu niên. Thì ra là Lâm Động, hắn giờ phút này nhìn thoáng qua thân thể Cự Lang màu xanh ở dưới chân mình, không khỏi cười một tiếng.
Thanh Phong Lang cũng là một loại yêu thú có thực lực sánh ngang với Địa Nguyên Cảnh. Ở chỗ này gần hai tháng, Lâm Động và yêu thú này đã giao thủ mấy lần, kể từ lúc ban đầu bỏ trốn nhếch nhác cho đến bây giờ thẳng một kích trí mạng.
Lâm Động của hiện tại so với hai tháng trước, mặc dù dung mạo không có thay đổi bao nhiêu, nhưng lại cho người ta có cảm giác sắc bén. Cái loại cảm giác này không liên quan đến dung mạo, mà là một loại khí thế, một loại khí thế mà sau khi trải qua chém giết thật sự mới có thể có được.
Sau khi Lâm Động giải quyết Thanh Phong Lang, một đạo hỏa hồng ảnh tử từ trong rừng phóng ra, cắn nhừ thi thể Thanh Phong Lang, nhưng lại không thấy có tinh hạch tồn tại nên phát ra một tiếng gầm gừ bất mãn.
Hỏa hồng ảnh tử này chính là Tiểu Viêm. Ở trong hai tháng qua, nó làm bạn với Lâm Động, trải qua thực chiến tôi luyện nặng nề. Vì vậy trên thân thể của nó bây giờ cũng có một ít vết thương do trong lúc cắn xé với yêu thú mà có.
Tiểu Viêm của hiện giờ, sau hai tháng trải qua nhiều lần ẩu đả, cũng là tanh mùi máu tươi, vết thương trên thân thể ngược lại làm cho nó nhìn rất hung hãn hơn, tài hoa của Hỏa Mãng Hổ từ từ hiển lộ ra.
Dựa theo tình huống bình thường mà nói, tốc độ phát triển của Tiểu Viêm hiển nhiên là rất kỳ quái. Tuy nói là từ lúc nó ở trong tay Lâm Động đã hưởng dụng thức ăn sang trọng, và trong khoảng thời gian này còn nuốt chửng một ít thứ gọi là tinh hạch, nhưng ngắn ngủi, không tới nửa năm thời gian, từ một ấu thú mới sinh ra đã biến thành hình thể Hỏa Mãng Hổ trưởng thành, tốc độ này có chút làm cho người ta tức cười khó tin.
Theo Lâm Động được biết, hiện tại cái đầu ấu thú Hỏa Mãng Hổ của Ngô Vân chỉ lớn bằng chừng bắp đùi mà thôi, hơn nữa lực chiến đấu rất kém so với Tiểu Viêm.
Đối với sự chênh lệnh giữa hai bên, Lâm Động cũng rất kinh ngạc, thật ra cũng nhờ may mắn, ở ngày đó cảm ứng theo Thạch Phù chọn lựa, Tiểu Viêm so với hai đầu ấu thú kia đích xác có một chút đặc biệt hơn.
Hai tháng tu luyện này, Lâm Động và Tiểu Viêm cả hai đều có cải tiến không nhỏ, bất quá điều làm cho Lâm Động có chút tiếc hận chính là, hắn vẫn kém chút hỏa hầu để tấn nhập Địa Nguyên Cảnh hậu kỳ . Nhưng điều an ủi chính là bảy đường kinh mạch của Thanh Nguyên Công đã bị hắn hoàn toàn đả thông…
Cho nên dù sao cũng phải nói, là hai tháng tôi luyện trong rừng rậm cũng mang lại hiệu quả không tệ.
“Đã không còn sớm, cần phải trở về thôi …”
Lâm Động lấy từ trong lồng ngực ra một cái bình nhỏ, từ đó đổ ra một viên linh dược đan hoàn, rồi nhét vào trong miệng Tiểu Viêm. Sau đó nhìn thấy trong bình không còn lại bao nhiêu đan hoàn, hắn không khỏi lắc đầu cười khổ. Tiểu Viêm càng trưởng thành thì càng kén ăn, Thạch Phù Linh Dịch không thể thỏa mãn được nó nữa…
Tung mình cỡi trên lưng hổ, Lâm Động trong miệng phát ra một tiếng cười, Tiểu Viêm liền hóa thành một đạo hỏa hồng ảnh tử, thật nhanh phóng ra khỏi khu rừng rậm…
***
Về tới Thiết Mộc trang, Lâm Động trước tiên là tắm một cái, sau đó thay quần áo rồi chạy thẳng ra phía sau núi, trải qua nhiều tuyến phong tỏa trùng điệp, cuối cùng cũng thuận lợi đến được mạch khoáng.
Hoàn cảnh phía sau núi bây giờ đã thay đổi rất nhiều, một cái đường hầm thông vào trong núi, từ bên trong không ngừng có tiếng gõ đinh đinh đương đương truyền ra.
Ở nơi cửa ra vào của mạch khoáng, Lâm Khiếu đang đứng khoanh tay, bên cạnh có hai cái rương lớn, và trong rương chứa đầy Dương Nguyên Thạch màu đỏ nhạt.
“Cha, thu hoạch cũng không tệ lắm a?” Nhìn hai cái rương lớn chứa đựng Dương Nguyên Thạch sáng long lanh, Lâm Động liếm môi, cười nói.
“Hiện tại không có nhiều người có thể dùng, nên mỗi ngày Dương Nguyên Thạch khai thác ra có hạn. Đây là tất cả thu hoạch trong hai tháng qua, có tổng cộng là bốn trăm tám mươi bảy miếng.” Lâm Khiếu nói, bất quá nhìn bộ dáng hắn hiển nhiên là đối với thu hoạch này hết sức hài lòng. Hơn bốn trăm miếng Dương Nguyên Thạch, đây cơ hồ tương đương với một năm tiền lời của Lâm gia ở lúc trước.”
“Chỗ này hơn bốn trăm miếng Dương Nguyên Thạch, có thể đủ để đối lấy hơn bốn mươi Dương Nguyên Đan.”
“Dương Nguyên Đan?” Lâm Động ngẩn người, kinh ngạc hỏi.
“Một ít cường giả có thể đem năng lượng bên trong Dương Nguyên Thạch ngưng tụ luyện thành Dương Nguyên Đan. Cái loại đan dược này đối với người từ Nguyên Đan Cảnh trở xuống thì có tác dụng rất lớn, bất quá dựa theo tỷ lệ mà tính, e rằng mười miếng Dương Nguyên Thạch mới có thể luyện ra một quả Dương Nguyên Đan. Ha hả, đối với thế lực lớn một chút mà nói, Dương Nguyên Thạch cùng với Dương Nguyên Đan đều so sánh với bạc hoàng kim càng ổn định hơn …” Lâm Khiếu do tâm tình khoan khoái, vì vậy cũng không sợ người khác làm phiền nên giải thích.
“Sao cơ?” Lâm Động có chút kinh ngạc, chuyện như vậy hắn đây là lần đầu tiên nghe nói tới.
“Phụ thân đã quyết định, ngày mai vận chuyển đi trước ba trăm Dương Nguyên Thạch lên Viêm Thành, đến lúc đó đổi lấy một số Dương Nguyên Đan, tăng cường thực lực của Lâm gia chúng ta cũng tốt.”
“Ngày mai đi Viêm Thành sao?” Nghe vậy, trong mắt Lâm Động nhất thời lộ ra sắc thái vui mừng. Viêm Thành là một thành phố lớn ở gần Thanh Dương Trấn nhất, thậm chí ở trong Đại Viêm Vương Triều, Viêm Thành cũng có một chút danh khí, hơn nữa nơi đó lại náo nhiệt và đặc sắc, Thanh Dương Trấn còn lâu mới có thể sánh bằng.
“Ha ha, ngươi hiện tại đã là đại công thần của Lâm gia. Yên tâm đi, ngày mai sẽ dẫn người theo để nhìn xem thế giới bên ngoài.” Nhìn thấy bộ dáng của Lâm Động, Lâm Khiếu không khỏi cười nói.
Lâm Động cười hắc hắc, sau đó quay đầu nhìn cái rương bên cạnh chứa đầy ấp Dương Nguyên Thạch, khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc. Còn Lâm Khiếu sau khi nói hai câu cuối cùng thì bỏ đi sang một bên, phân phó gia tăng hộ vệ trông giữ chặc chẽ.
Lúc Lâm Khiếu bỏ đi, Lâm Động không nhịn được vươn tay nắm lên ba miếng Dương Nguyên Thạch, song, trong lúc tay hắn nắm lấy, Thạch Phù trong lòng bàn tay đột nhiên truyền ra một cổ ba động. Vốn là ba miếng Dương Nguyên Thạch lóe ra quang trạch màu hồng nhạt, bỗng nhiên nhanh chóng trở nên ảm đạm lu mờ. Trong thời gian ngắn, toàn bộ ánh sáng tiêu tan, cuối cùng biến thành một nắm phấn vụn bay lả tả.
Nhìn biến cố bất thình lình xảy ra, sắc mặt Lâm Động trong chớp mắt thay đổi nhiều.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo