Trên đỉnh núi, Lâm Động nhìn cô gái nhỏ trong lòng mình, tựa như vẫn chưa tỉnh lại được sau cơn chấn động. Một lúc lâu sau hắn mới hít sâu mộ hơi, cúi nhìn Nhân Nhân, chỉ thấy đôi mắt to đen láy của cô bé đang nhìn mình, chỉ có điều ánh mắt ấy không có sự ngây thơ của trước kia.
- Thật không ngờ, người mà ta gặp nhiều năm trước lại là Sinh Tử Chủ đại danh hiển hách.
Lâm Động thở dài, trong lòng cảm thấy phức tạp. Nhân Nhân hiện giờ còn là cô bé trong sáng trước kia không? Hắn không tìm thấy sự ngây thơ trong mắt cô bé nữa, có lẽ ký ức của Nhân Nhân vẫn còn, nhưng có lẽ giờ cô bé vẫn là Sinh Tử Chủ nhiều hơn.
- Vẻ mặt có cần nghiêm trọng thế không? Luân hồi chuyển thế không phải hồi sinh, hai loại ký ức hoà lẫn chứ không phải loại bỏ một cái. Khi đứng trước tỷ tỷ, muội vẫn là Nhân Nhân.
Nhân Nhân dường như nhìn ra suy nghĩ của Lâm Động, hi hi cười.
Lâm Động gãi đầu rồi nhìn mấy người Ứng Hoan Hoan, nhún vai:
- Đại sư tỷ của mọi người về rồi.
- Xin chào các vị, nhớ ta không?
Nhân Nhân vẫy vẫy tay với mấy người Ứng Hoan Hoan, nụ cười có vẻ rất ngây thơ.
- Đại sư tỷ, dáng vẻ này thật rất hợp với tỷ.
Không Gian Chủ híp mắt cười tiến lại, đưa tay vuốt tóc Nhân Nhân, nhưng cô bé đã nhảy lên tát cho hắn một cái:
- Tiểu Không, phải tôn kính đại sư tỷ một chút, đệ có hiểu lễ phép là gì không hả? Nói bao nhiêu lần rồi?!
Mấy người Viêm Chủ thấy thế thì cười khổ, không ngờ tuy thay đổi hình dạng nhưng tính cách nóng nảy bạo lực đó vẫn không thay đổi.
Sinh Tử Chủ giáo huấn Không Gian Chủ một trận rồi mới đập đập tay nhìn về hướng Tây Huyền Vực, ánh mắt hơi tối lại:
- Xem ra Trấn Ma Ngục mà chúng ta chấn áp bị chúng tìm ra rồi.
Ứng Hoan Hoan gật đầu:
- Nay tam đại liên quan đã tới, đợi khi đại quân tề tựu chúng ta sẽ tấn công Tây Huyền Vực, tiêu diệt Ma Ngục.
- Không ngờ…lại có đại chiến. Chỉ có điều, lần này chúng ta không có sư phụ gánh vác giúp mà phải dựa hoàn toàn vào bản thân.
Sinh Tử Chủ thở dài, giọng nói non nớt mang chút nặng nề khiến người ta thấy áp lực.
Mấy người Viêm Chủ nghe vậy thần sắc cũng nặng nề hơn.
- Đại sư tỷ cũng đừng bi quan, sư phụ không còn nhưng Ma Ngục cũng không có Dị Ma Hoàng. Chúng bị giam trong trời đất này như tội đồ, cuối cùng sẽ bị tiêu diệt thôi.
Ứng Hoan Hoan nói.
- Ha ha, đúng, tuy sư phụ không còn nhưng Dị Ma Hoàng đáng sợ nhất cũng không còn.
Sinh Tử Chủ gật đầu cười, ánh mắt loé hàn quang:
- Vậy lần này diệt cỏ phải diệt tận gốc.
- Có lẽ hai ngày nữa liên quân sẽ tới.
Viêm Chủ nói.
- Ừm.
Sinh Tử Chủ híp mắt cười:
- Vậy đợi hai ngày nữa, đến lúc đó chúng ta sẽ diệt sạch đám dị ma!
Tuy cười rất ngây thơ, nhưng sáy ý trong câu nói khiến nhiệt độ xung quanh như hạ xuống.
- Đại ca ca.
Sinh Tử Chủ đột nhiên nghiêng đầu nhìn Lâm Động.
- Muội đừng gọi ta như vậy nữa được không?
Lâm Động không khỏi rùng mình.
Sinh Tử Chủ bật cười rồi uể oải nói:
- Nhưng huynh cũng thật lợi hại, đến tiểu sư muội như băng sơn của bọn ta cũng cưa đổ được. Nói xem huynh dùng thủ đoạn gì thế?
- Đại sư tỷ!
Ứng Hoan Hoan kêu lên.
- Ha ha, được, không nói cái này nữa. Nhưng tiểu tử này đúng là có bản lĩnh, mới từng đấy thời gian đã tu luyện được Thần Cung, đúng là không hề thu kém tiểu sư muội năm đó.
Sinh Tử Chủ cười, tuy tu vi nguyên lực Luân Hồi Cảnh của hắn không là gì, nhưng sức mạnh phát ra từ Thần Cung khiến Sinh Tử Chủ cũng thấy kinh ngạc.
Mấy người Viêm Chủ đều nhìn Lâm Động nhún vai như đã quen với việc này rồi.
- Mọi người nói chuyện đi, ta có chuyện muốn nói với tiểu sư muội.
Sinh Tử Chủ kéo Ứng Hoan Hoan ra đi, dừng bước bên cạnh vách núi, nụ cười mới nhạt dần:
- Muội áp chế sức mạnh trong cơ thể đúng không?
- Ừm.
Ứng Hoan Hoan nhìn về phía xa khẽ gật đầu.
Sinh Tử Chủ ngồi xuống:
- Trạng thái này của muội không đánh lại được Thiên Vương Điện đâu.
- Đại sư tỷ yên tâm, muội biết chừng mực.
Ứng Hoan Hoan mỉm cười.
Sinh Tử Chủ thở dài:
- Luân hồi lần này thay đổi lớn thật..Nhưng muội cứ suy nghĩ đi, trong chúng ta cũng chỉ có muội đánh bại được Thiên Vương Điện.
Ứng Hoan Hoan cũng ngồi xuống, hai tay ôm gối, khẽ nói:
- Nếu không có bọn dị ma này thì tốt biết bao…
Như thế thì nàng không phải đánh thức sức mạnh, cũng không cần đóng băng mọi cảm xúc chịu đựng sự lạnh lẽo cô đơn vô tận này.
Sinh Tử Chủ vẻ mặt phức tạp:
- Vất vả cho muội rồi. Trách nhiệm này lại đè nặng lên vai muội.
Ứng Hoan Hoan lắc đầu, nàng vùi đầu vào giữa hai gối, hạ giọng nói:
- Tỷ yên tâm, lần này chúng ta nhất định sẽ thắng.
Sau khi gọi được Sinh Tử Chủ, hai ngày sau yên bình rất nhiều, thỉnh thoảng họ lại nhìn về hướng bắc. Họ có thể cảm nhận ở phía xa có một luồng chiến ý khủng bố đang tràn tới.
Chiến ý ấy kinh thiên động địa, đến họ cũng cảm thấy ngưng trọng. Tất cả cường giả trong trời đất này hội tụ, khí thế đó không một cá thế nào có thể ngăn chặn được.
Sự tĩnh lặng trước cơn bão đó đến ngày thứ ba cũng bị phá vỡ. Mấy người Lâm Động ngẩng lên, chỉ thấy ở phía chân trời xa, vô số thân ảnh đang lao tới như vũ bào. Âm thanh xé gió cách xa cả nghìn dặm cũng vẫn nghe thấy rõ ràng.
Từng đội quân cường giả từ xa tới, rồi đáp xuống trước đỉnh núi. Cả không gian bị bao phủ bởi đại quân liên minh, biển người mênh mông không nhìn thấy điểm tận cùng.
Tám người Lâm Động đứng trên đỉnh núi, đại quân cũng nhận ra họ, đồng thanh cung kính chào:
- Bái kiến chư vị nguyên lão!
Từ trong đại quân có quang ảnh bay ra, nhanh chóng tiếp cận đỉnh núi của họ.
- Đại ca!
Một giọng nói hùng hồn vang lên, rồi thân ảnh to lớn bay về phía Lâm Động, khi đáp xuống khiến cả ngọn núi rung chuyển.
- Tiểu Viêm?
Lâm Động mừng rỡ, Tiểu Viêm hiện này đã tráng kiện hơn trước đây, chỉ có điều bề mặt da hắn có phần thô ráp, thấp thoáng có ánh tử kim.
- Sức mạnh này…
Lâm Động cảm nhận được sức mạnh của tổ phù từ Tiểu Viêm.
- Là Hồng Hoang Tổ Phù.
Hồng Hoang Chủ cười, quan sát Tiểu Viêm rồi gật gù, cũng hài lòng về sự chủ nhân mới mà Hồng Hoang Tổ Phù chọn.
Tiểu Viêm gãi đầu, cười:
- Một năm trước đột nhiên phát hiện rồi thử xem, không ngờ lại được Hồng Hoang Tổ Phù chấp nhận.
Lâm Động gật đầu cười, cảm thấy mừng cho cơ ngộ của Tiểu Viêm. Hắn có thể nhận ra Tiểu Viêm hiện nay đã là Luân Hồi Cảnh, cộng với Hồng Hoang Tổ Phù, dù đối mặt với dị ma cấp Chân Vương cũng không phải dè chừng.
Lâm Động cười rồi nhìn sang bên cạnh Tiểu Viêm, người thanh niên tuấn mỹ mặc hắc ý đứng đó, bộ dạng ấy ngoài Tiểu Điêu còn có thể là ai. Chỉ có điều, hắn lúc này có lẽ vì phải quản lý liên minh Yêu Vực mà gương mặt có thêm phần nghiêm nghị.
Tiểu Điêu cũng nhìn Lâm Động, vẻ mặt đầy sự ấm áp, hai người nhìn nhau cười, giữa huynh đệ cũng không cần nhiều lời.
- Đúng rồi, có người rất muốn gặp ngươi.
Tiểu Điêu đột nhiên vẫy tay về phía liên quân Yêu Vực, rồi một đạo hồng quang bay tới, khi ánh sáng tan đi, một thiếu nữ mảnh mai xuất hiện trước Lâm Động.
Thiếu nữ đó dáng người mảnh mai, mái tóc buộc tuỳ ý, làn da trắng nhưu tuyết, lông mày lá liễu, sống mũi cao, đôi môi hồng gợi cảm khẽ mím lại. Nụ cười mang sự yêu mị khiến người ta rung động.
- Muội…muội là Tâm Thanh?
Lâm Động ngạc nhiên.
- Tâm Thanh bái kiến Lâm Động đại nhân.
Thiếu nữ cười, nụ cười có chút dụ hoặc, đôi mắt long lanh không giấu được sự mừng rỡ, can đảm mà nồng nhiệt nhìn Lâm Động.
Thiếu nữ này chính là Tâm Thanh hồi đó đã cùng Lâm Động đến Yêu Vực, nhưng cuối cùng được truyền thừa của Cửu Vĩ Linh Hồ và phong bế cả trại tử.
Chỉ có điều, trong mấy năm qua, thiếu nữ này đã thay đổi rất nhiều, không còn sự rụt rè xưa nữa, đôi mắt long lanh ấy nhìn Lâm Động cũng khiến hắn nhột nhạt.
Sự mỵ hoặc của Cửu Vĩ Linh Hồ rất lợi hại, chẳng trách mà đến Thôn Phệ Chủ năm đó dù có lão bà rồi vẫn dây dưa với Cửu Vĩ Linh Hồ…
- Trại của mọi người vẫn tốt chứ?
Lâm Động cười hỏi.
Tâm Thanh gật đầu:
- Cửu Vĩ tộc nay đã là một trong các bá tộc của Yêu Vực. Đây là nhờ Lâm Động đại nhân năm đó đã tương trợ, đại ân đại đức đó, Tâm Thanh khắc ghi trong lòng.
Lâm Động cười, trong lòng cũng mừng cho sự thay đổi của Cửu Vĩ trại.
Từ phía xa lại có thêm nhiều người nữa đến. Thanh Đàn, tt, Đường Tâm Lăng, Thanh Trĩ, những cao tầng của liên quân đều đến.
Ứng Hoan Hoan thấy đại quân đã tề tựu, hít sâu một hơi nói:
- Mọi người đã đến đủ, vậy tam đại liên quân sẽ do Tâm Lăng cô nương chỉ huy đại cục, những người còn lại tận lực tương trợ.
- Trận chiến này nếu thua thì mọi sinh linh trong trời đất này sẽ rơi vào tay dị ma!
- Rõ!
Mọi người nghe thế đều trịnh trọng ôm quyền, hiển nhiên họ biết rõ tầm quan trọng của trận quyết chiến này.
- Nếu vậy…
Ứng Hoan Hoan và Sinh Tử Chủ nhìn nhau, ánh mắt đều loé lên sự sắc lạnh.
- Đại quân lên đường, tấn công Tây Huyền Vực!
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tây Huyền Vực từng là một trong Tứ đại Huyền Vực, nhưng địa vực rộng lớn này nay đã khác hẳn trước đây. Mặt đất và bầu trời đều là một màu đen kịt, ma khí đặc quánh trong không gian, khi ma khí hội tụ đến một mức độ nhất định sẽ biến thành ma vân, rồi những trận mưa ma đổ xuống mặt đất.
Tận sâu trong khu vực bị ma khí tràn ngập, dường như có những tiếng gào thét đầy hung tàn và ác độc.
Không khí tĩnh mịch của một sơn mạch ở Tây Huyền Vực đã hoàn toàn bị phá vỡ. Vô số yêu thú trong sơn mạch chạy tán loạn, thấp thoáng có thể thấy không ít nhân ảnh ẩn nấp trong núi sâu. Lúc này họ tụ lại với nhau, ánh mắt nhìn về phía sau đầy sợ hãi.
Phụt phụt.
Phía sau họ, ma khí cuồn cuộn trào tới, trong ma khí là vô số những con mắt đỏ ngầu tà ác, chúng nhanh như quỷ mị, phát ra những tiếng cười chói tai. Ma khí lao tới, xuyên qua vô số yêu thú và con người, mùi máu tanh nồng lan toả cùng với những tiếng kêu thảm thiết.
Giống như một cuộc đi săn vậy.
Chỉ có điều những con người này lại trở thành con mồi, còn dị mà trở thành những kẻ thợ săn vô tình.
Tuy Tây Huyền Vực bị Ma Ngục chiếm cứ rất lâu rồi nhưng dù sao nơi đây cũng vô cùng rộng lớn, rất nhiều con người và những sinh linh khác đều không kịp chạy thoát và bị phong toả. Đối mặt với đám dị ma cường đại này, họ chỉ còn cách lẩn trốn như chuột, một khi bị phát hiện thì kết cục tàn khốc đang đợi họ.
Nơi đây đã rất gần với biên giới Tây Huyền Vực, chỉ cần thoát ra ngoài là sẽ tới nơi an toàn, ở đó so với nơi này giống như thiên đường với địa ngục vậy.
Tất cả đều ôm hy vọng, liều mạng kìm chế sự sợ hãi trong lòng, nhưng khi thấy vô số dị ma đang ngày một tới gần, trong lòng vẫn không kìm được trào lên cảm giác bất lực, nói cho cùng vẫn không thoát được sao…
Huyết vụ bay tới từ phía sau, nhuộm đỏ gương mặt của không ít người. Họ quệt đi vết máu, nhưng khi ánh mắt họ lên tới đỉnh điểm của sự tuyệt vọng thì đột nhiên có người dừng lại sững sờ nhìn lên bầu trời phía xa.
Ở đó đột nhiên có vô số âm thanh xé gió, rồi từng đám mây đen bay tới. Khi tới gần mọi người mới nhận ra đó là một đội quân tập hợp từ vô số cường giả.
Vô số cường giả che khuất cả bầu trời đang bay tới, chiến ý đáng sợ chấn nhiếp và không ngừng đẩy lùi đám ma khí lan tràn trong trời đất.
- Đó là…
Tất cả mọi người đang trốn trong sơn mạch đều dừng lại, họ nhìn lên đội quân kia, ánh mắt đột nhiên dâng tràn sự cuồng nhiệt.
- A a a!
Họ điên cuồng vẫy tay rồi kêu gào, thứ hy vọng xuất hiện trong lúc tuyệt vọng khiến họ gần như muốn bật khóc.
Đội quân dị ma truy sát phía sau cũng dừng lại, ánh mắt đỏ ngầu nhìn lên đại quân liên minh vừa xuất hiện. Tất cả cùng kêu lên chói tai, ma khí nhanh chóng rút lui.
- Giết!
Nhưng khi chúng rút lui thì một tiếng hét chỉnh tề vang lên khiến cả đất trời rung chuyển. Nguyên lực bùng nổ, vô số luồng năng lượng ập tới đội quân dị ma.
Uỳnh uỳnh!
Mặt đất rung chuyển dữ dội, quân đội dị ma vốn rất hung hãn, lúc này trước sự công kích ồ ạt kia đã nổ tung, thậm chí ma khí cũng bị đẩy lùi.
- Tam đại liên quan nghe lệnh, kết chiến trận, toàn quân tiến lên, gặp dị ma lập tức ra tay, giết không cần hỏi!
Trên không trung, một giọng nói dễ nghe được nguyên lực bao bọc cùng với sự uy nghiêm vang lên trong không trung.
- Rõ!
Tất cả cùng đồng thanh đáp, âm thanh của nghìn quân vạn mã khiến không khí cũng rung chuyển.
Trong lúc di chuyển hiển nhiên đội quân cũng hình thành trận pháp, một khi gặp bất cứ sự tập kích nào cũng ứng phó được.
Những người được ứng cứu kịp thời trong sơn mạch sững sờ nhìn lên đội quân trên trời, chiến ý kinh người đó cũng khiến thân thể họ nóng rực.
- Mọi người mau chóng rời khỏi Tây Huyền Vực ngay!
Từ trên trời có người bay ra vẫy tay với những người này, hét lớn rồi lập tức trở về đội.
- Đó là quân của tam đại liên minh! Họ muốn quyết chiến với Ma Ngục giành lại Tây Huyền Vực!
Rõ ràng những người này cũng biết không ít việc, có người kêu lên.
- Chúng ta..cũng chạy thôi nhỉ?
Có người đột nhiên mắt trào dâng thù hận, họ nghiến chặt răng, nhìn Tây Huyền Vực bị ma khí bao phủ, bỗng quay lại thét lên rồi lao ra cùng đại quân.
- Sư huynh đệ của chúng ta đã bị dị ma giết chết, còn đi đâu được nữa? Tây Huyền Vực là nhà của chúng ta, có chết cũng phải chết ở đây!
Không biết ai đã hét lên, rồi tất cả mọi người cùng đỏ mắt lên, ngay sau đó, những người vừa rồi còn sợ hãi chạy trốn thì giờ dường như đã có lại dũng khí, cùng quay lại chạy theo đại quân liên minh.
- Đội trưởng?
Trên không trung, một tiểu đội nhìn xuống thấy động tĩnh đó thì nhìn về đội trưởng của họ.
- Cứ để họ theo đi. Họ cũng cần báo thú, có minh chủ chỉ huy đại cục và các nguyên lão toạ trấn sẽ không có chuyện gì đâu. Chúng ta chỉ cần giết sạch dị ma là được.
Người đội trưởng lắc đầu, hắn có thể cảm nhận được thứ thù hận của họ, vì gia tộc của hắn cũng chỉ còn lại một mình hắn
- Rõ!
Đội quân liên minh giống như làn sóng lớn tràn vào từ biên giới Tây Huyền Vực rồi từng bước tiến sâu vào trong với thanh thế kinh người, đi đến đâu dị ma bị tiêu diệt sạch đến đấy.
Nhưng đối mặt với sự áp chế đó của đội quân liên minh, Ma Ngục vẫn không có bất cứ động tĩnh nào, sự yên tĩnh này khiến người ta có chút bất an.
- Theo tin chúng ta nhận được, sức mạnh thật sự của Ma Ngục đều tập trung ở Tây Huyền Vực. Đây vốn là tổng bộ của Tây Huyền Tông, nhưng nay Tây Huyền Tông đã bị huỷ diệt rồi.
Trong lúc đội quân tiến vê fphía trước, ở giữa đội, Đường Tâm Lăng nhìn về phía xa, gương mặt đầy vẻ nghiêm nghị.
- Thời gian này Ma Ngục không hề có động tĩnh gì, chắc chắn chúng được âm mưu thì đó, mong chư vị cảnh giác.
Ứng Hoan Hoan và Lâm Động bọn họ cũng gật đầu. Với tính cách của ma ngục tuyệt đối chúng sẽ không ngồi chờ chết. Trận đại chiến Viễn Cổ năm đó hai bên không biết đã đánh trong bao nhiêu năm, cũng không thấy chúng có hành động tương tự.
- Chúng không dám chủ động ra tay có lẽ còn dè chừng điều gì. Dù sao giờ cũng không phải như năm xưa, khe nứt Vị Diện bị phong ấn, chúng không còn quân chi viện nữa, càng không có Dị Ma Hoàng. So với chúng ta đúng là chúng có yếu thế hơn.
Viêm Chủ nói.
- Dù thế nào vẫn phải cẩn thận một chút.
Gương mặt non nớt của Sinh Tử Chủ hiện vẻ thâm trầm, lắc đầu nói:
- Sư phụ thiêu đốt luân hồi mới khiến chúng ta chiếm ưu thế, vì thế dù thế nào chúng ta cũng không thể thua trận này được.
Mọi người cũng gật đầu, ở đây tập hợp tất cả sức mạnh của trời đất này, nếu họ thất bại nữa thì e sẽ chẳng ai ngăn được bước tiến của Ma Ngục. Lúc ấy, trời đất này sẽ như Tây Huyền Vực, mọi sinh linh đều là con mồi cho Ma Ngục.
- Với tốc độ tiến quân của chúng ta, hai ngày nữa sẽ đến đại sa mạc Tây Huyền.
Đường Tâm Lăng hít sâu một hơi, ngực phập phồng lên xuống:
- Chúng ta không còn đường lùi nữa, vì thế, vì mọi sinh linh trong trời đất này, cũng vì nhưng người chúng ta yêu quý. Chúng ta hãy quyết chiến một trận!
Đại sa mạc Tây Huyền.
Đây là địa vực rộng nhất trong Tây Huyền Vực, trước đây sa mạc có màu vàng trải rộng vô cùng tận. Nhưng nay nó đã biến thành một màu đen tối tăm.
Ma khí tà ác bốc lên, vùng đại sa mạc rộng lớn này đã bị ô nhiễm.
Ở trung tâm đại sa mạc có một toà thành nguy nga nhưng đơn độc, đây từng là nơi phồn hoa nhất Tây Huyền Vực, thế nhưng giờ không nhìn thấy chút nhân khí nào, ma khí đặc quánh bao phủ, thấp thoáng còn nhìn thấy những ánh mắt hung tàn, đỏ ngầu hiện ra trong ma vụ.
Ở giữa toà thành có một ngọn tháp đen, cao khoảng mấy nghìn trượng, có thể nhìn xuống khắp toà thành. Nhưng nay trên đỉnh tháp lúc này có một vài hắc ảnh đứng nhìn về phương bắc Chúng có thể cảm nhận được một luồng áp lực kinh người đang dần tiếp cận.
- Cuối cùng cũng tới rồi sao?
Đứng đầu là Thiên Vương Điện, khẽ cười, gương mặt hắn trắng bệch, chỉ có điều, nụ cười thậm chí có vẻ ôn hoà, chỉ là trong đôi mắt thì không tìm được bất cứ cảm xúc gì.
- Nhiều năm như vật rồi, cuối cùng cũng không cần tiền phục nữa, đúng là nôn nóng muốn giết chúng quá.
Một thiếu niên gầy gộc bên cạnh Thiên Vương Điện, thè cái lưỡi đỏ lòm liếm môi, cười nói.
- Chuẩn bị xong hết chưa?
Thiên Vương Điện cười, nói.
- Ừm.
Những kẻ đứng sau đều gật đầu cười, tiếng cười mang đầy sự hung tàn.
- Vậy thì tốt!
Thiên Vương Điện vươn vai, khoé miện cười càng thêm hiền hoa. Hắn nhìn về phương bắc, sâu trong đáy mắt là sự sắc bén của vũ khí, lẩm nhẩm:
- Đúng là rất mong chờ!
Đợt boom cuối cùng của truyện.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Sa mạc đầy cát vàng, vầng mặt trời treo trên cao, vốn dĩ là cảnh tượng khá hùng vĩ, nhưng nay tất cả đã bị ma khí che khuất, chốc chốc còn nghe thấy những tiếng kêu chói tai vọng ra khiến cảnh tượng thêm bi thương.
Uỳnh!
Đột nhiên trời đất rung chuyển, ma khí lan tràn trên sa mạc bị ảnh hưởng nên rung lên. Chỉ thấy ở tận cuối chân trời đột nhiên có một đường hắc tuyến hiện ra, nó nhanh chóng khuếch đại lên chỉ trong mấy phút đã biến thành một biển người không thấy điểm tận cùng đang ập tới bao vây đại sa mạc.
Vút vút vút!
Vô số tiếng xé gió vang lên không ngớt, chiến ý ngưng tụ từ thiên quân vạn mã khiến bất cứ ai cũng phải sợ hãi.
Ma khí lan tràn trong sa mạc nhanh chóng bị đẩy lùi.
- Dừng!
Trong chủ trận, Đường Tâm Lăng nhìn đại sa mạc, ánh mắt loé hàn quang, hô một tiếng.
- Tam quân kết trận, quét sạch ma khí!
- Rõ!
Vô số tiếng hô đồng thanh vang lên, chỉ thấy nguyên lực hùng hồn bùng phát xông thẳng vào đại sa mạc. Nguyên lực đi đến đâu, đại sa mạc vốn bị nhuộm đen nhanh chóng lấy lại màu sắc vốn có, bầu trời cũng sáng tỏ hơn.
Đại quân liên minh kết thành trận pháp chậm rãi tiếp cận đại sa mạc Tây Huyền, cuối cùng đã thâm nhập vào bên trong tiêu trừ ma khí, bằng những bước đi khiến trời long đất lở, trực tiếp nhắm vào vị trí trung tâm của đại sa mạc.
Cả vùng sa mạc rung chuyển, bầu trời lẫn mặt đất đều có nhân ảnh chiếm cứ. Nơi đây đang tập trung tất cả cường giả trên thế gian.
Liên quân tiến dần từng bước, nhưng kỳ lạ là dọc đường không hề gặp bất cứ trở ngại nào. Vì thế chỉ nửa giờ sau liên minh dần dừng lại, ánh mắt đỏ quạch đầy thù hận nhìn về phía trước.
Trung tâm đại sa mặc là một toà thành khổng lồ, giống như con ác thú địa ngục đang nằm, toả ra một thứ khí thế khiến người ta phải run sợ.
Trước khí thế ấy, chiến ý của liên quân cũng như sững lại, đây chính là đại bản doanh của Ma Ngục sao?
Liên quân dừng lại cách toà thành trăm dặm, hai bên đều tĩnh lặng không tiếng động, không khí gần như đặc quánh lại. Ai cũng hiểu, một khi không khí này bị phá vỡ thì sẽ nổ ra trận chiến khủng khiếp nhất vạn năm nay.
- Ha ha, cuối cùng chư vị cũng đến. Ma Ngục bọn ta đợi ở đây lâu rồi.
Không khí đông cứng trong một khoảng thời gian, đột nhiên trên thành có ma khí hội tụ, một hắc ảnh xuất hiện, hắn nhìn liên quân mỉm cười, giọng nói ôn hoà vang lên khắp sa mạc.
Từ trong liên quân, mấy người Ứng Hoan Hoan bay ra phía trước, ánh mắt lạnh băng nhìn hắc ảnh quen thuộc đó, lạnh nhạt nói:
- Thiên Vương Điện, thật là lâu rồi không gặp.
- Ha ha, đúng vậy, vạn năm không gặp, không ngờ Băng Chủ vẫn tuyệt sắc như vậy, thật khiến người ta ngưỡng mộ.
Phía trên tường thành, Thiên Vương Điện nhìn Ứng Hoan Hoan cười.
- Chúng ta đấu đã nhiều năm như vậy, thật ra ta cũng mệt rồi. Chi bằng lần này chúng ta bắt tay làm hoà, thế nào?
Thiên Vương Điện khẽ cười.
- Cái thứ bẩn thỉu, các ngươi cút khỏi đây đi. Các ngươi không thuộc về nơi đây.
Sinh Tử Chủ ngước lên uể oải nói.
Thiên Vương Điện cười, hắn ngẩng lên nhìn về phía chân trời:
- Trở về? Bọn ta cũng rất muốn ấy chứ. Hay là các ngươi mở phong ấn Vị Diện ra để bọn ta về đi?
- Đợi bọn ta tịnh hoá thì có lẽ các ngươi sẽ hồn về trốn cũ được thôi.
Viêm Chủ nói.
- Ai ya ya, bọn người các ngươi cứ không khách khí như vậy. Bao nhiêu năm chẳng thay đổi gì cả.
Bên cạnh Thiên Vương Điện, một tiếng cười vọng lại, hắc vụ trào dâng, một vài thân ảnh hiện ra, Nhị Vương Điện có dáng vẻ như thiếu niên nhìn Viêm Chủ lắc đầu cười.
- Thứ như các ngươi sống cũng dai thật.
Không Gian Chủ không khỏi cười khảy.
- Quá khen quá khen!
Ứng Hoan Hoan ánh mắt lạnh lùng không chút dao động. Nàng nhìn Thiên Vương Điện, chậm rãi nói:
- Yên tâm, lần này có lẽ cuộc chiến kéo dài nghìn năm này sẽ kết thục được thôi. Các ngươi sẽ không có cơ hội thứ ba đâu.
- Nói chắc chắn như vậy không tốt lắm đâu.
Thiên Vương Điện lắc đầu cười, rồi hắn khẽ phẩy tay:
- Tất cả ra đi kẻo người ta xem thường chúng ta.
Uỳnh uỳnh!
Sa mạc đột nhiên rung chuyển dữ dội, rồi mọi người nhìn thấy mặt đất bắt đầu tách ra, ma khí đặc quánh như dịch thể tràn lên. Vô số dị ma giống như từ địa ngục bò lên, rất nhanh đã lấp đầy một bên sa mạc.
Số lượng dị ma nhiều không đếm xuể, tận cuối tầm mắt vẫn có thể thấy ma ảnh, rõ ràng tất cả lực lượng của ma ngục đã hội tụ ở đây.
Trận thế này xem ra không hề thua kém tam đại liên quân.
Rầm!
Mặt đất rung chuyển, một thứ to lớn đứng dậy trong toà thành, tám cánh tay ma thò ra, chính là Đại Thiên Tà Ma Vương.
- Tất cả đến hết rồi.
Sinh Tử Chủ nhìn Đại Thiên Tà Ma Vương, gương mặt lạnh băng, nói.
- Bọn Thiên Vương Điện do bọn ta chặn lại, cường giả ma ngục khác giao cho mọi người.
Ứng Hoan Hoan ngoảnh sang nói với Đường Tâm Lăng, Tiểu Điêu, Lăng Thanh Trúc, Thanh Đàn, Thanh Trĩ.
- Ừm.
Mọi người gật đầu, lúc này rõ ràng là bắt đầu quyết chiến rồi nhỉ?
- Tam quân nghe lệnh, đây là trận chiến cuối cùng của chúng ta. Nếu thắng sẽ xoá bỏ mọi hậu hoạ. Nếu bại, thảm kịch ở Tây Huyền Vực sẽ xảy ra với cả trời đất này!
Đường Tâm Lăng nắm chặt trường kiếm, rồi vung xuống:
- Muốn bảo vệ những người các ngươi yêu thương, hãy chiến đấu đi!
- Chiến!
Vô số người mắt đỏ ngầu gầm thét, âm thanh kinh thiên động địa như cuồng phong tràn tới, cát bụi cuộn tung cả trời đất.
- Uỳnh!
Tam đại liên quân bắt đầu rung chuyển, nguyên lực cuồn cuộn trào dâng hình thành trận pháp, tất cả cùng xông thẳng vào đội quân Ma Ngục.
- Ha ha, Ma Ngục nghe lệnh, để hoàn thành ý nguyện của Hoàng, hãy giết hết chúng đi!
Thiên Vương Điện cười lớn.
- Giết!
Tiếng thét chói tau cũng vang lên từ đại quân Ma Ngục, ma khí cuộn trào, vô số ma ảnh xông về phía liên quân
Rầm!
Hai đội quân lao vào nhau, cả sa mạc rung chuyển dữ dội, nguyên lực và ma khí trong trời đất đan xen xung kích lẫn nhau.
Máu tươi gần như ngay lập tức nhuốm đỏ mặt đất, mùi tanh nồng và những tiếng gầm thét lan tràn khắp không gian khiến vầng mặt trời cũng như run rẩy trốn sau tầng mây.
- Chúng ta cũng động thủ thôi!
Ứng Hoan Hoan bay ra, mấy người bọn Thiên Vương Điện cũng biến mất, khi xuất hiện lại đã ở phía trước mấy người Ứng Hoan Hoan.
Thiên Vương Điện mỉm cười nhìn bọn Ứng Hoan Hoan, rồi ánh mắt dừng lại trên người nàng:
- Băng Chủ, trạng thái này của ngươi không phải đối thủ của ta.
Ứng Hoan Hoan trầm mặc một chút, đột nhiên quay lại đến trước mặt Lâm Động, trước ánh mắt kinh ngạc của hắn, nàng nhướn người chạm làn môi lạnh của mình lên môi Lâm Động.
Mọi người xung quanh thấy thế ánh mắt đều có vẻ phức tạp. Vì họ nhìn thấy thân thể Ứng Hoan Hoan bắt dầu hiện lên những đường băng vân kỳ dị, hàn khí toả ra ngày càng khủng khiếp.
Lâm Động cũng nhìn thấy mái tóc và đôi mắt vốn màu lam của nàng đã trở nên óng ánh.
Một thứ băng hàn đáng sợ và xa lạ như đang thức tỉnh, dần toả ra từ trong người Ứng Hoan Hoan khiến môi hắn cảm thấy đau nhói.
- Xin lỗi!
Ánh mắt Ứng Hoan Hoan hiện vẻ hối lối, nàng chậm rãi lùi về sau, rồi quay phắt người đi, tháo găng tay để lộ đôi tay bóng láng với hình hoa văn kỳ dị.
- Đại chiến lần này kết ở đây đi. Ta không có kiên nhẫn chơi tiếp với các ngươi nữa!
Ứng Hoan Hoan nhìn Thiên Vương Điện, giọng nói của nàng lúc này trống rỗng hơn trước rất nhiều, dường như chẳng có mấy cảm xúc.
Mái tóc óng ánh của nàng bay trong gió, nàng lúc băng lạnh không gì xâm phạm được, thậm chí mang mùi vị như thần thánh.
Chỉ có điều, nó quá xa lạ!
Lâm Động nhìn thân ảnh lạnh lẽo mà xa lạ đó, tay siết lại, thân thể run lên, hắn biết Băng Chủ đã thức tỉnh hoàn toàn rồi…
- Tại sao?
Hắn cúi đầu, thân thể khẽ run rẩy, cuối cùng giọng nói khàn đặc mang theo nộ hoạ vô tận vang lên.
Nghe thấy lời nói ấy, hàn khí dường như có thể đóng băng thời gian đang tràn ra từ trong thân thể Ứng Hoan Hoan cũng như đông cứng lại.
Đợt boom cuối cùng của truyện.AE ủng hộ những cái like cuối cùng của bộ truyện nhé
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Hàn khí phảng phất như ngay cả thời gian cũng có thể đông cứng, thanh âm hơi khàn ẩn chứa một tia nộ khí hơi chậm lại, đám người Viêm Chủ nhìn qua Lâm Động, ánh mắt có chút phức tạp.
Lâm Động chầm chậm ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm đạo thân ảnh xinh đẹp phía trước, người đó hiển nhiên cũng đã nhìn thấy ánh mắt tràn đầy lửa giận kia, bàn tay trắng như ngọc siết chặt lại.
Tình huống bên phía bọn họ đột nhiên trở nên phức tạp, Thiên Vương Điện ngược lại mỉm cười, hắn nhìn thoáng qua Lâm Động, nói:
- Tại sao không? Đáp án này ta có thể nói cho ngươi biết.
Thiên Vương Điện nhẹ nhàng bước tới, gương mặt vốn ôn hòa lúc này trở nên âm lệ, một cổ ma khí khủng bố không thể nào hình dung từ trong cơ thể hắn nhộn nhạo thoát ra, loại ma khí này đã đạt đến mức kinh khủng, ngay cả hàn khí trong cơ thể Ứng Hoan Hoan cũng bị cản lại.
Thiên Địa, đều run rẩy dưới cổ ma khí này.
Đó là một loại lực lượng có thể thực sự hủy thiên diệt địa.
Đám người Viêm Chủ cảm nhận được cổ ma khí đáng sợ này, ánh mắt cũng trở nên ngưng trọng, Thiên Vương Điện này quả thật đã hoàn toàn khôi phục rồi.
- Bởi vì nàng không nói như vậy, cho nên các ngươi đều phải chết!
Thiên Vương Điện cười dữ tợn, hắn lúc này được luồng ma khí cuồn cuộn kia hỗ trợ, bộ dạng giống y hệt một Ma Thần, cực kỳ đáng sợ.
- Ta quả thật muốn thử một phen!
Lửa giận trong lòng Lâm Động bắt đầu bùng lên, Thần Cung trong mi tâm phát ra tiếng ong ong, hắn nhìn chằm chằm Thiên Vương Điện, thân hình khẽ động, mạnh liệt phóng đến, chỉ có điều này lúc thân hình hắn vừa động thì một bàn tay ngọc lạnh như băng đã nắm lấy cánh tay hắn.
- Ngươi bây giờ còn chưa phải là đối thủ của hắn.
Âm thanh trong trẻo nhưng đặc biệt lạnh lùng này chợt vang bên tai Lâm Động.
Lâm Động mặt trầm như nước, cánh tay chấn động một cái, thoát khỏi bàn tay ngọc lạnh như băng kia, sau đó trên thân lấp lánh ngân quang, vừa lóe một cái liền trực tiếp xuất hiện trên khoảng không của Thiên Vương Điện, ánh sáng tử kim rực rỡ bộc phát gần mười vạn đạo Tử Kim Long Văn, phát ra một tiếng thét dài.
- Bình…
Lâm Động đánh ra một quyền, gần mười vạn đạo Tử Kim Long Văn lập tức hóa thành một Tử Kim Cự Long dài mấy vạn trượng, gầm thét xé rách không gian, mạnh bạo phóng về phía Thiên Vương Điện.
- Quả có chút năng lực, chỉ có điều như vậy thì vẫn chưa đủ.
Thiên Vương Điện nhìn qua thế công của Lâm Động, cười nhạt một tiếng, hai tay trắng nõn của hắn vung lên, chỉ thấy hai đạo hắc quang thâm trầm đến cùng cực thoáng hiện, trực tiếp đem Tử Kim Cự Long xé rách.
- Phanh…
Lúc Thiên Vương Điện xé rách Tử Kim Cự long, trong mắt chợt lóe lên một tia tàn nhẫn, hắn có thể cảm nhận được thực lực Lâm Động không tầm thường, loại đối thủ như vậy đã có thể tạo thành uy hiếp đối với Ma ngục bọn họ, tốt nhất vẫn nên nhanh chóng giải quyết ổn thỏa.
Trong lòng Thiên Vương Điện vừa lóe lên ý niệm, chợt xuất hiện trước mặt Lâm Động, hai ngón tay gập lại, hai ngón tay được ma tinh hắc sắc bao trùm, một chỉ này biến hóa như vậy là bởi ma khí đã ngưng tụ đến mức tận cùng, đủ để xuyên thủng Thiên Địa.
Lâm Động nhìn qua thế công của Thiên Vương Điện, trong mắt chợt lóe, ba đạo quang mang bất đồng trong cơ thể bộc phát, cánh tay lập tức hóa thành chất lỏng, lúc này, ba đạo Tổ Phù chi lực cuồn cuộn xuất ra.
Phành…
Ma chỉ của Thiên Vương Điện cùng Tổ Phù hóa dịch của Lâm Động vừa tiếp xúc, một âm thanh trầm muộn vang vọng phát ra, không gian xung quanh đều nứt toác, thân thể Lâm Động cũng run rẩy, nhanh chóng thối lui mấy chục bước, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn không ngừng.
Mặc dù thực lực của hắn tiến bộ với tốc độ kinh người, chỉ có điều Thiên Vương Điện dù sao cũng là cường giả đỉnh cao thời Viễn Cổ, ít nhiều cũng có chênh lệch.
Thiên Vương Điện nhìn thấy một chỉ đánh lui Lâm Động, nhưng không thể khiến đối phương trọng thương, dường như cũng cảm thấy không hài lòng, thân hình quỷ mị lướt tới, lại lần nữa xuất hiện trước mặt Lâm Động, muốn tiếp tục công kích.
Chỉ có điều, ngay lúc hắn muốn tiếp tục ra tay nữa thì một đạo thân ảnh băng lam đã xuất hiện trước mặt Lâm Động, một ngón tay ngọc thon nhỏ ẩn chứa tức giận lăng không điểm ra, cùng với Thiên Vương Điện chính diện chọi cứng.
Rắc rắc…
Ma khí và hàn khí cuốn ra, khiến không gian chấn động không thôi.
Hai người giao thủ, thân thể chấn động, đều tự lui về sau mấy bước, Thiên Vương Điện cười nhạt một tiếng, nói:
- Băng chủ làm gì mà tức giận, ta hảo tâm thấy hắn không nhìn ra ngươi lấy đại cục làm trọng, vì vậy mới muốn ra tay giúp ngươi khiến hắn hiểu chuyện mà thôi.
- Ngươi không có tư cách này.
Đôi mắt sáng long lanh của Ứng Hoan Hoan hiện ra một tia hàn ý sắc bén, nhìn chăm chăm Thiên Vương Điện, sâu trong ánh mắt có một tia sát ý sâu đậm tràn ra.
- Ha ha, tức giận nữa à, thật sự hiếm thấy a.
Thiên Vương Điện cười trêu tức, chỉ là trong mắt lại không có chút vui vẻ, nếu có thì chỉ là sự vô tình thuần túy.
- Không được làm loạn nữa, đợi sau khi mọi chuyện hoàn tất, ta sẽ trả lại công bằng cho ngươi.
Ứng Hoan Hoan hơi nghiêng đầu, mái tóc dài óng ánh tung bay phất phới, nàng nhìn đạo thân ảnh hơi gầy sau lưng, nhẹ nhàng nói.
Lâm Động nhìn chăm chú đạo thân ảnh ưu mỹ kia, một lúc sau mới chán nản khoát tay, mệt mỏi nói:
- Tùy ngươi vậy, ngươi muốn thế nào thì làm thế đó.
Dứt lời, hắn liền lui ra sau, Ứng Hoan Hoan thấy vậy, bàn tay ngọc không khỏi siết chặt, lúc nghe thấy lời này, cho dù tâm cảnh như băng phong hiện nay của nàng cũng không khỏi cảm thấy đau khổ.
- Phù…
Chỉ có điều về sau sẽ không còn chuyện gì nữa rồi, nàng hít sâu một hơi, đè nén tâm tình chấn động, sau đó đôi mắt đẹp nhìn về phía Thiên Vương Điện, tranh đấu nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên nàng có sát ý cường thịnh với đối phương như vậy, suýt chút nữa là không thể áp chế nổi.
Hàn khí khủng bố tràn ngập, bàn tay ngọc của nàng hơi nắm chặt, một thanh trường thương băng hàn chậm rãi vươn ra, trong đôi mắt đẹp dâng tràn sát ý, cuối cùng cũng không nhẫn nhịn nữa, thân hình mềm mại lướt đi, trên không trung băng tuyết tung bay, hàn khí lăng lệ ác liệt đến mức khiến thời gian và không gian đông cứng lại, xông tới Thiên Vương Điện phía đối diện.
- Ha ha, không nhịn được nữa sao?
Thiên Vương Điện thấy vậy cũng ngửa mặt lên trời cười lớn, ma khí bạo xuất, trên không trung liền xuất hiện một vòng xoáy chấn động cực kỳ khủng bố.
- Động thủ đi!
Sinh Tử chi chủ nhìn thấy hai người khai chiến, trong mắt cũng hiện lên hàn quang, thân hình khẽ động, xông thẳng đến Nhị Vương Điện của Ma Ngục, quát:
- Tên này giao cho ta!
- Tên lớn này, giao cho ta!
Hồng Hoang chi chủ nhìn về phía Đại Thiên Tà Ma Vương, trên người của hắn, ánh sáng tử kim bắt đầu dâng tràn, thân thể nhanh chóng bành trướng, rất nhanh đã hóa thành cự nhân cao vạn trượng, chân đạp đại địa, lao thẳng đến Đại Thiên Tà Ma Vương.
- Các ngươi đã bắt đầu chọn lựa đối thủ, ta cũng tham gia thôi.
Ma Ngục Tam Vương Điện cười nhạt một tiếng, ánh mắt quét về phía Lâm Động, nói:
- Thoạt nhìn ngươi là dễ xử lý nhất, không bằng trước hết giải quyết ngươi vậy?
Đợt boom cuối cùng của truyện.AE ủng hộ những cái like cuối cùng của bộ truyện nhé
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Lâm Động mặt không biểu tình, từng bước đạp không đi ra, giữa mi tâm đột nhiên có thần quang vạn trượng bộc phát, mơ hồ hiện ra một tòa Thần Cung.
- Thần Cung Cảnh?
Tam Vương Điện nhìn thấy tòa Thần Cung kia, ánh mắt ngưng tụ lại, bây giờ mới hiểu tại sao Lâm Động có thể có tư cách đứng cùng một chỗ với chư vị Viễn Cổ chi chủ.
- Hắn giao cho ta đi!
Ánh mắt Lâm Động có chút hung tợn nhìn chăm chú Tam Vương Điện, sau khi nói một tiếng với đám người Viêm Chủ liền không do dự nữa, chỉ thấy tại mi tâm của hắn đột nhiên bắt ra một đạo thần quang sáng chói, phóng thẳng đến Tam Vương Điện.
Đám người Viêm Chủ thấy thế cũng khẽ gật đầu, với thực lực của Lâm Động hiện nay so với bọn hắn cũng không yếu hơn bao nhiêu, dựa vào uy lực của Thần Cung, có lẽ đối kháng với Tam Vương Điện cũng không phải là chuyện không thể.
Ngược lại trên mặt Tam Vương Điện vẫn vui vẻ như cũ, hắn lật tay một cái, Tà Ác chi nhãn trong lòng bàn tay bắt ra một đạo ma quang, đem thần quang của Thần Cung trong mi tâm của Lâm Động chế ngự xuống.
Thân hình Lâm Động khẽ động, xuất hiện trước mặt Tam Vương Điện, mà đám người Viêm Chủ cũng đồng loạt xuất thủ, đem đám cao tầng khác của Ma Ngục cản lại.
Bầu trời mặt đất lúc này gần như bị chiến trường phân cách, năng lượng chấn động khủng bố tràn ngập, ảnh hưởng đến toàn bộ Tây Huyền Vực, thậm chí ngay cả người của ba Huyền Vực khác cũng có thể cảm nhận được, lúc này trong thiên địa đã có thêm vô số ánh mắt khẩn trương nhìn về phía cực kỳ xa xôi kia.
- Ngươi thật có chút không đơn giản, chỉ mới một năm không gặp, không ngờ ngay cả Thần Cung cũng luyện thành.
Tam Vương Điện nhìn Lâm Động đứng chắn trước mặt, cười nhạt nói.
Lâm Động hờ hững nhìn hắn một cái, hiển nhiên không có tâm tình nói nhảm với đối phương, thân hình hơi run lên, hai tay nhanh chóng hóa dịch, ba đại Tổ Phù chi lực đều bộc phát ra.
Theo việc tấn nhập Thần Cung Cảnh, Lâm Động đối với việc khống chế Tổ Phù hiển nhiên đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa.
- Phành…
Thân hình Lâm Động khẽ động, phảng phất như thuấn gian di động, xuất hiện trên đỉnh đầu Tam Vương Điện, một chưởng mang theo Tổ Phù chi lực ẩn chứa nguyên lực mênh mông hung hăng ập xuống đỉnh đầu đối phương.
- Oành…
Chỉ có điều mặc dù hiện nay thực lực Lâm Động tăng vọt, nhưng Tam Vương Điện hiển nhiên cũng không phải là đèn cạn dầu, thân thể chấn động, ma khí đặc sệt trên người hắn ngưng tụ lại, trực tiếp hóa thành một kiện Ma Hoàng giáp đen đặc dữ tợn, sau đó vung quyền nghênh đón, nặng nề tiếp xúc cùng Lâm Động.
Quyền chưởng nộ chấn, không gian xung quanh lập tức sụp đổ, dấu vết bị nghiền nát giống như thủy tinh, thoạt nhìn mà giật mình.
Một quyền đánh ra, Tam Vương Điện hạ thủ không lưu tình chút nào, kiện Ma Hoàng giáp dữ tợn kia mọc ra những gai nhọn sắc bén vô cùng, sau đó thân hình hắn chuyển động, giống hệt một cơn gió cuốn đến Lâm Động, khí phong sắc bén đến mức ngay cả không gian cũng bị cắt nát.
Lâm Động thấy vậy, cũng không thối lui, trên người hắn, ánh sáng ba đạo Tổ Phù điên cuồng lóe lên, sau đó cả thân người của hắn cũng dần hóa dịch, tiếp đó trong nháy mắt, Tổ Phù chi lực hóa dịch đột nhiên cứng lại, ngưng tụ thành một chiến giáp trên người hắn, có đủ ba màu hắc, lôi, ngân.
Phành…
Chiến giáp do ba đại Tổ Phù hình thành bao bọc lấy toàn thân Lâm Động, song quyền hắn nện ra, chỉ thấy vô số hắc động, lôi đình, ngân quang dưới quyền của hắn mà ngưng tụ thành hình, sau đó hung hăng nện lên trên vòng lốc xoáy sắc bén vô cùng kia.
- Đinh đinh đinh…
Hai bên ngạnh kháng, tia lửa bạo tóe, chấn động đến mức ngay cả thiên địa cũng run rẩy.
Hai người giống như phát điên xông vào nhau, từng quyền nện ra, hai bên đều áp dụng kiểu đấu giáp lá cà, lực lượng ẩn chứa trong mỗi một quyền đủ để giết chết một cường giả Luân Hồi Cảnh đỉnh cao, chỉ có điều bọn họ lại dựa vào chiến giáp cường đại trên người mà chống đỡ.
Mà trong lúc Lâm Động và Tam Vương Điện điên cuồng giao thủ, vòng chiến khác trên bầu trời cũng nhanh chóng đến hồi gay cấn, song phương tranh đấu vô số năm, cũng tinh tường thủ đoạn của đối phương, một khi đã động thủ quyết chiến thì đều không lưu tình chút nào.
Không gian xé rách, bầu trời bị rạch nát, trận chiến này gần như đem cả thiên địa hủy diệt vậy.
Trận chiến này có thể nói là thảm khốc đến cực điểm.
Trong thiên địa, ma khí mãnh liệt, nguyên lực cuộn trào, mọi chiến trường ác liệt đều diễn ra trong thiên địa này, loại chiến đấu kinh thế hãi tục như vậy cũng là lần đầu nhìn thấy trong ngàn năm qua.
Tổng thể mà nói, trong thiên địa hiên nay phân chia thành hai đại chiến vực, mặt đất và tầng trời trời thấp là nơi mà liên quân và Ma Ngục chém giết, còn những cường giả đỉnh cao thì dây dưa lẫn nhau, mà trên không trung, đại khái là nơi Lâm Động cùng Viễn Cổ chi chủ chiến đấu với cao tầng của Ma Ngục.
Song phương đánh từ viễn cổ đến nay, đối với thực lực của đối phương đều hiểu rất rõ, loại tình huống chiến đấu như vậy tất nhiên kịch liệt dị thường, hạ thủ đều không chút lưu tình.
- Bình bình…
Lâm Động lúc này đang cùng với Tam Vương Điện chiến thành một đoàn, theo việc hắn thành công tiến vào Thần Cung Cảnh, thực lực so với đối phương cũng không yếu hơn bao nhiêu, bởi vậy Tam Vương Điện muốn giống một ngàn năm trước dễ dàng đánh bại Lâm Động, hiển nhiên là chuyện không thể nào.
- Viu…
Hai người biến thành quang cầu giao thoa nhau, các tầng mây không ngừng lướt qua thân hai người mà chìm xuống, bọn họ lúc này đã ở trên không trung vạn trượng, cúi đầu nhìn lại mơ hồ có thể thấy hai dòng nước lũ điên cuồng va vào nhau.
Sát khí cùng huyết tinh xông thẳng lên trời.
Trên người Lâm Động, chiến giáp do Tổ Phù tạo ra lúc này giống như một cỗ máy giết chóc hình người, không chút kiêng kỵ Ma Hoàng giáp của Tam Vương Điện, mỗi một quyền đánh ra đều có vô số hắc động, lôi đình, ngân quang tạo thành, lực lượng của ba đại Tổ Phù dung hợp lại, cuồng bạo đến mức cho dù là Tam Vương Điện cũng không thể không cẩn thận ứng phó.
- Đùng…
Ánh mắt hai người trở nên hung tợn, đồng thời nện ra một quyền. Quyền đầu ẩn chứa toàn lực chọi cứng với nhau, không gian bị nghiền nát, hai người bay ngược ra sau mấy ngàn trượng, sau đó bàn chân đạp mạnh vào hư không, lại lẫn nữa phóng vào nhau.
Gần mười vạn đạoTử Kim Long Văn bay lên, Thanh Thiên Hóa Long Quyết mà Lâm Động hiện đang thi triển hiển nhiên uy lực còn cường đại hơn cả Thanh Trĩ, nhưng dù vậy cũng khó có thể chiếm được thượng phong, Tam Vương Điện cũng không phải là đèn cạn dầu, ma hải đặc sệt bắt đầu dâng trào, trực tiếp đem thế công cuồng bạo đến từ Lâm Động tiếp lấy.
- Vèo vèo…
Lâm Động lượt tới, bàn tay siết chặt, lực lượng ba đại Tổ Phù tràn ra, trực tiếp hóa thành một quyền trượng ba màu, trên đỉnh quyền trượng, lôi đình lấp lánh, giữa thân thì ngân quang dày đặc, đuôi trượng đen kịt giống hết hắc động đang xoay tròn.
- Phành phành...
Cánh tay Lâm Động rung lên, quyền trượng Tổ Phù hóa thành bóng trượng sắc bén che trời lấp đất, bao phủ lấy Tam Vương Điện.
- Hắc Ma chi môn!
Tam Vương Điện thấy vậy, trong mắt lóe lên hung quang, ma chưởng trùng trùng điệp diệp nện xuống hư không trước mặt, ma khí sền sệt tràn ra, trực tiếp hóa thành một cánh cửa Hắc Ám cao ngàn trượng dựng ngay trên đầu. Phảng phất như một huyễn ảnh dữ tợn cùng cực.
- Rầm rầm rầm…
Bóng trượng ẩn chứa lực lượng ba đạo Tổ Phù hung hăng nện xuống, lập tức đem Hắc Ma chi môn đánh ra vô số vết rạn, thân hình Lâm Động như điện, cùng dung hợp với quyền trượng Tổ Phù, mạnh bạo phóng tới, trực tiếp xuyên thủng cánh cửa khổng lồ trước mặt.
- Viu…
Tổ Phù quyền trượng xuyên thủng cánh cửa lớn, ngân quang đột nhiên lóe lên, chỉ thấy quyền trượng một đầu còn nằm trong tay Lâm Động, mà đỉnh quyền trượng thì lại quỷ dị xuất hiện sau lưng Tam Vương Điện, không chút khách khí nện mạnh lên lưng hắn.
- Đinh…
Tia lửa bắn tung tóe, thân hình Tam Vương Điện lập tức chật vật, phía sau Ma Hoàng giáp xuất hiện một vết lõm thật sâu, chỉ có điều còn không đợi hắn tức giận thì đã cảm thấy không gian quanh người chấn động, vô số lôi đình hiện ra từ bóng trượng, quỷ dị xuyên thủng không gian, sau đó bao phủ khắp chỗ hiểm toàn thân hắn.
- Đinh đinh đinh…
Chỉ trong ngắn ngủi mười nhịp hô hấp, bóng trượng ẩn chứa lực lượng đáng sợ đều rơi xuống người Tam Vương Điện, Ma Hoàng giáp dữ tợn lập tức xuất hiện từng đạo vết nứt thật sâu, nhìn qua có chút chật vật.
- Grào…
Bị Lâm Động đánh dồn dập, con mắt Tam Vương Điện đột nhiên đỏ bừng, trong cổ họng bộc phát ra một tiếng rống lớn, mạnh mẽ đánh ra một quyền, chỉ thấy ma khí khủng bố ngưng tụ trên quyền của hắn, hóa thành một đạo tinh quang hắc sắc, cuối cùng hung hăng nện xuống, bên trong tinh quang áp súc ma khí cực kỳ nồng đập, trực tiếp đánh nát không gian, nổ tung trên người Lâm Động.
- Phành…
Thân thể Lâm Động cũng bị chấn bay ngược đi, chiến giáp Tổ Phù trên người cũng hiện tầng tầng vết rạn, khóe miệng bắt đầu rướm máu, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn.
Tam Vương Điện quả thật không hổ là tồn tại đỉnh cao trong Ma Ngục, chiến lực như vậy, cho dù Lâm Động nhiều năm qua giao chiến không biết bao nhiêu người, nhưng không thể không công nhận trận chiến hôm nay là gian nan nhất.
Đẩy lui Lâm Động, Tam Vương Điện cúi đầu nhìn thoáng qua vết nứt vết lõm gần như nghiền nát Ma Hoàng giáp, hung quang trong mắt càng thịnh, hắn liếm môi, âm hiểm nhìn Lâm Động, không nghĩ rằng trái hồng thoạt nhìn có vẻ mềm lại khó dây vào như vậy.
- Mặc dù hôm nay chuyện trọng yếu không phải là chiến đấu với các ngươi, chỉ có điều bị ngươi đánh thành như vậy, vẫn rất không thoải mái đó, Tam Vương Điện nhìn về phía Lâm Động, khóe miệng khẽ nhếch, cười nói.
Hai mắt Lâm Động nheo lại, lẩm bẩm:
- Không phải chiến đấu?
Tam Vương Điện cười nhạt một tiếng, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua trận chiến không thấy điểm cuối, chỉ có điều hắn vẫn có thể cảm nhận được tốc độ huyết tinh và hung lệ chi khí dâng lên.
- Trước đây rất lâu, ta đã nghe thấy ba tên phế vật của Nguyên Môn nhắc đến ngươi, vốn ta cho rằng chỉ là một con sâu cái kiến nhỏ nhoi mà thôi, không ngờ rằng, ta bây giờ lại bị một kẻ mà ta xem là con sâu cái kiến bức thành ra như vậy.
Tam Vương Điện chậm rãi nâng cánh tay phải lên, trong lòng bàn tay hắn, Tà Ác chi nhãn nhẹ nhàng mấp máy nhìn Lâm Động, khiến người ta sởn hết gai ốc.
- Chỉ có điều, ta nghĩ, nếu lúc trước đem ngươi giải quyết thì ta sẽ càng thư thái hơn một chút, ha ha, cũng không phải tiếc nuối rồi, ngươi nói đúng không?
Lâm Động nhìn Tam Vương Điện nói nhảm, không hiểu tại sao trong lòng lại xẹt qua một tia bất an nhàn nhạt.
- Con mắt này tên là Ngục Ma Nhãn, là do Ngô Hoàng ban cho ta đấy, năm đó ta từng dùng nó đánh lén Tổ Phù, ta nghĩ, ngươi nếu như có thể chết trong tay nó cũng có thể cảm thấy mỹ mãn rồi, đúng không?
Bàn tay Tam Vương Điện nhẹ nhàng khép lại, khóe miệng lộ ra nụ cười đặc biệt dữ tợn.
Lâm Động hờ hững nhìn hắn, nhưng cũng không định trả lời.
- Thật sự không có chút hứng thú nào ư?
Tam Vương Điện nhìn khuôn mặt Lâm Động không đổi sắc, không khỏi nhếch miệng, chợt trong cơ thể của hắn, ma khí khủng bố bắt đầu tràn ra, những ma khí này đặc sệt cực kỳ, thậm chí còn có thể nhìn thấy vô số mảnh vụn tinh thể trong đó, đó là khi đem ma khí ngưng tụ đến một mức nhất định thì mới xuất hiện biến hóa.
- Ong ong…
Ma khí ngập trời theo cánh tay Tam Vương Điện quán chú vào. Bàn tay của hắn cũng trở nên đen như mực, Tà Ác chi nhãn trong lòng bàn tay cũng phát ra tiếng rít chói tai.
Loại chấn động tà ác này lập tức tăng vọt lên vô số lần.
Tam Vương Điện nhìn về phía Lâm Động cười dữ tợn, sau đó Lâm Động liền nhìn thấy cánh tay của gã bắt đầu héo rũ với tốc độ kinh người, chỉ trong mấy nhịp hô hấp, phảng phất như huyết dịch trong đó đều biến mất. Chỉ có điều Tà Ác chi nhãn lại càng thêm dữ tợn đáng sợ.
- Phành…
Cánh tay của Tam Vương Điện vỡ tan, con mắt kia cũng thoát ly khỏi lòng bàn tay của hắn, sau đó chìm ngập trong ma khí, bắt đầu nhanh chóng bành trường, chỉ sau vài nhịp hô hấp, con mắt đã lớn chừng mấy ngàn trượng.
Tà Ác chi nhãn lơ lửng trên khoảng không vạn trượng, Tà Ác ma khí ngập trời tràn ra. Một loại chấn động cực kỳ khủng bố yên lặng tản ra.
Lâm Động nhìn Tà Ác chi nhãn cực lớn đó, cảm nhận được chấn động kinh người đang diễn ra, ánh mắt cũng trở nên ngưng trọng hơn nhiều, hắn liền hít sâu một hơi, lòng bàn tay siết chặt, một đạo quang trận cổ xưa từ lòng bàn tay của hắn lao ra. Sau đó đón gió mà bành trướng, hóa thành kích thước mấy ngàn trượng.
Trận pháp cổ xưa chậm rãi vận chuyển, một luồng lực lượng thuần khiết mà cổ xưa tràn ra.
Đó là Càn Khôn cổ trận chân chính!
- Càn Khôn cổ trận sao?
Tam Vương Điện khẽ chau mày, chợt hắn nhìn chằm chằm Lâm Động, mà Tà Ác chi nhãn cực lớn cũng chậm chậm nhắm lại.
Ầm ầm…
Càn Khôn cổ trận vận chuyển, quang mang kỳ dị trút xuống, ma khí đầy trời có dấu hiệu biến mất, chỉ có Tà Ác chi nhãn là vẫn như cũ, không chút suy suyễn, nhưng Lâm Động mơ hồ có thể cảm giác được một loại lực lượng hủy diệt đang nhanh chóng ngưng tụ.
Loại lực lượng này vô cùng khiến người khác bất an.
- Phù…
Lâm Động hít sâu một hơi, hàn quang trong mắt bùng nổ, hai tay đột nhiên kết ấn, nguyên lực mênh mông cuồn cuộn tràn ra, quát:
- Càn Khôn chi thủ!
Trên không trung, Càn Khôn cổ trận kịch liệt chấn động, chỉ thấy quang mang kỳ dị tràn ngập khắp thiên địa hóa thành một bàn tay khổng lồ dài mấy ngàn trượng, bên trên bàn tay khổng lồ là quang vân cổ xưa tràn ngập.
Bàn tay khổng lồ vươn ra, trực tiếp xuyên qua không gian, bắt lấy Tà Ác chi nhãn.
- Ha ha…
Tam Vương Điện cười nhạt một tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại, khóe mắt hắn phảng phất như có huyết dịch chảy ra, mà theo hai mắt hắn nhắm lại, Tà Ác chi nhãn đột nhiên mở ra.
Trong khoảnh khắc con mắt đó mở ra, thiên địa phảng phất như tối sầm, tất cả mọi người có thể nhìn thấy một chùm tia sáng phảng phất như tà ác nhất thế gian từ trong con mắt bạo xạ ra, cuối cùng hung hăng va chạm với Càn Khôn chi thủ khổng lồ.
Đợt boom cuối cùng của truyện.AE ủng hộ những cái like cuối cùng của bộ truyện nhé
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden