Converter : Thương Long
Dịch giả: Cẩm Y Vệ
Biên tập : Hunter_vn
Nguồn: 4vn- http://4vn.eu/forum
Buổi sáng La Phong được trại tạm giam thả ra, buổi trưa cùng ngày, trong một quán trà cổ kính của Ngệ An khu, ở trong một phòng trà, chỉ có hai người Trương Hạo Bạch và Chu Hoa Dương, trước mặt hai người là hai chén trà đang bốc khói nghi ngút, tỏa hương thơm ngát.
"Chu huynh, mới sáng sớm đã kêu ta cấp tốc tới đây, rốt cuộc là có chuyện gì?" Trương Hạo Bạch nhẹ giọng dò hỏi: "Chuyện kia làm xong rồi ah? Nếu thật như thế, Chu huynh! Ngươi yên tâm, chuyện tiền nong không thành vấn đề" Trương Hạo Bạch rất mong chờ chuyện này thành công, có thật sự là La Phong đã bị cắt một chân một tay rồi không?
Chu Hoa Dương ngồi ở đó, sắc mặt càng trở lên thâm trầm, không nói một lời nào.
"Chu huynh?"
Trương Hạo Bạch cảm thấy không khí có vẻ không thích hợp, chẳng những lần gặp trước của hai người, liền thấp giọng hỏi lần nữa:"Chu huynh, ngươi, ngươi thật ra là có chuyện gì?."
"Trương HạoBạch, ngươi điên rồi à? Ngươi muốn chết nhưng cũng đừng có kéo ta theo chứ". Chu Hoa Dương nhếch miệng cười nhạt nhìn Trương Hạo Bạch.
"Ta, ta muốn chết?" Trương Hạo Bạch chẳng hiểu mô tê gì, vội vàng gạn hỏi "Chu huynh, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Ngươi mau nói rõ rang cho ta nhanh lên." Trương Hạo Bạch nghe kiểu nói chuyện và nhìn sắc mặt của Chu Hoa Dương biết là có chuyện không ổn, nhưng Chu Hoa Dương không nói thì hắn cũng không rõ là đã xảy ra chuyện gì..
Chu Hoa Dương hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Trương Hạo Bạch, chính ngươi đã nhờ ta tìm người đánh La Phong, còn muốn phế của hắn một tay một chân, đúng không?"
"Đúng, thì sao?" Trương Hạo Bạch gật đầu trả lời.
"Hừ, làm sao ư?" Chu Hoa Dương âm thanh lạnh lẽo, cười nhạo nói: "Tên La Phong mà ngươi đối phó đó, hắn chuẩn bị trở thành Võ giả rồi!"
"Dự bị Võ giả?" Trương Hạo Bạch ngay lập tức trở nên mê muội.
Yên tĩnh.
Phòng trà trở nên yên tĩnh dị thường, Trương Hạo Bạch sắc mặt tái nhợt, ngây ngốc ngồi đó không nhúc nhích, trên trán mồ hôi không ngừng chảy ra.
Chu Hoa Dương ngồi một bên đang cười lạnh, đưa chén trà lên uống một ngụm, không nói thêm một lời.
"Sao lại như vậy, tại sao lại có thể như vậy?" Hiện tại trong lòng Trương Hạo Bạch đã không còn cảm thấy đố kị, ghen ghét nữa, có chăng chỉ là sự sợ hãi mà thôi! Hắn là con nhà giàu có, những đặc quyền mà những người chuẩn bị trở thành Võ giả có được hắn biết rất rõ. . . Nhưng hẳn lại không ngờ rằng, chình mình lại hồn nhiên đi phái người muốn phế một tay một chân của một dự bị Võ giả, người này có thể làm cho An toàn cục của thành phố Giang Nam tới bắt hắn.
Nếu như chuyện này xảy ra, đời hắn coi như xong rồi!
"Không, không. . ." Trương Hạo Bạch mặt tái mét.
"Cũng biết sợ, đã thấy ngu ngốc chưa?" Chu Hoa Dương nổi giận đập mạnh chén trà lên bàn, phẫn nộ quát, "Mịa nó, đồ ngu, ngươi nếu thực sự muốn chết cũng đừng lôi ta theo! Chính là dự bị Võ giả a, ngươi lại nhờ ta an bài người đánh hắn, còn muốn phế một chân một tay của hắn, một khi An toàn cục điều tra chuyện này, bản thân ta cũng không thoát được!"
Chu Hoa Dương nghiến răng phẫn nộ nói.
"Chu huynh, ta phải làm sao đây? Ta phải làm gì bây giờ?" Trương Hạo Bạch liên tục nói, "Ta… ta không muốn bị An toàn cục bắt, ngươi hãy nói cho ta biết, ta nên làm gì bây giờ?"
Cục An toàn….
Với dân thường mà nói, đó là một nơi vô cùng đáng sợ. Một khi để cho Cục an toàn tới bắt, cuộc đời tên đó coi như xong.
"A đúng rồi, Chu huynh, ngươi có khai ta ra không?" Trương Hạo Bạch hai mắt sang ngời hỏi liên tục, hắn thuê Chu Hoa Dương làm chuyện này, nên cũng chỉ có Chu Hoa Dương và hắn biết, nếu như Chu Hoa Dương không khai hắn ra,lúc đó sẽ có cơ hội giải quyết chuyện này rồi.
"Chó chết, mày nghĩ như đơn giản như vậy?" Chu Hoa Dương nổi giận thực sự, lập tức đứng dậy, chỉ vào mặt Trương Hạo Bạch quát, "Thành phố đã cho người tới thẩm vấn ta rồi, ta dám không khai sao? Ta không khai, chẳng nhẽ thay ngươi chịu chết ah!!!!
Trương Hạo Bạch đờ người ra.
Đúng như thế, nếu như Chu Hoa Dương không khai hắn ra thì chính bản thân hắn gặp họa rồi.
" Chính vì ta coi trọng giao tình nhiều năm với ngươi, nên mới vội chạy đến báo cho ngươi một tiếng. Để đến khi bị Cục an toàn bắt đi, chắc ngươi cũng chưa biết tại sao? Chu Hoa Dương cười nhạo một tiếng: "Ta khuyên ngươi về nhà nhanh lên, mau mang chuyện này nói với ba của ngươi, ba của ngươi kinh nghiệm rất nhiều. So với ngươi hơn hẳn. Người anh em. . . Người anh như ta không giúp được gì cho ngươi ngươi đâu, ta đi trước đây! Bàn trà này ta đã trả tiền rồi, ngươi đừng trả nữa.
Nói xong, Chu Hoa Dương mở cửa rời đi.
Bên trong phòng chỉ còn lại một mình Trương Hạo Bạch.
"Sao lại có thể như vậy?" Trương Hạo Bạch ngồi trên ghế, lắc đầu liên tục, thủy chung hắn vẩn không thể tin được, "Hắn, hắn tại sao đã là dự bị Võ giả! Trong lần thi đại học trước, một đấm của hắn tối đa chỉ có 800 kg thôi. Sao chỉ mới mấy ngày? Hắn sao có thể đã thành Dự bị Võ giả rồi?"
"Không, không, ta không muốn bị Cục an toàn bắt.
"Bố, bố . . . Mình phải tìm bố."
Trương Hạo Bạch sắc mặt tái nhợt lao nhanh ra khỏi quán trà, với tốc độ không thể nhanh hơn chạy thẳng về nhà.
***************
Ở nhà.
Trương Hạo Bạch ngồi trên ghế salon trong phòng khách, hai tay nắm chặt lại, cả người run lên.
"Cạch!" Cửa mở.
"Hạo Bạch, con vội vàng gọi bố về có chuyện gì thế? Lại còn nói nếu ta về trễ thì ngươi sẽ chết?" Từ công ty vội vàng về nhà, Trương Trạch Long vừa đẩy cử vào nhà, nhìn thấy sắc mặt, bộ dạng của con trai mình như vậy, bản thân đã biết có chuyện không hay rồi, "Chết, chẳng lẽ nó gây đại họa rồi."
"Bố, con xong rồi." Trương Hạo Bạch ngẩng đầu hướng về phía bố mình nói.
Một câu nói thật đơn giản - con xong rồi.
Nhưng lại làm cho Trương Trạch Long cảm thấy nặng nề.
"Nói, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, con mau kể lại rõ ràng, không được che đậy điều gì. Đem toàn bộ kể hết." Trương Trạch Long cũng cảm thấy nghiêm trọng rồi, bất kể có chuyện gì, hắn cũng không loạn, từ thời kì Đại niết bàn cho tới nay, có chuyện gì mà hắn còn chưa trải qua?
Trương Hạo Bạch hít sâu một hơi: " Thưa bố, là thế này, trong một lần công ty trang sức cử người mang đồ gỗ của nhà mình chuyển tới, ở sân biệt thự nhà mình……”
Trương Hạo Bạch lần lượt đem mọi chuyện từ đầu tới cuối kể hết mọi thứ, không dám dấu diếm một chút nào…….
"Ngươi, ngươi… hỗn đản, còn dám thuê người đánh tàn phế một dự bị Võ giả?" Trương Trạch Long giận giữ hai mắt mở to.
"Bố, đó là con không có biết." Trương Hạo Bạch bị bố quá cũng cuống lên, "Nếu biết trước, đánh chết con cũng không có lớn gan làm vậy!"
Trương Trạch Long hít sâu một hơi, ngừng nói chuyện, lấy di động ra bấm số gọi điện.
"Reng……. Reng………. "
“Tít!"
Trong điện thoại vang lên một tiếng, Trương Trạch Long nghe vậy không khỏi nhíu mày.
"Bố, sao vậy?" Trương Hạo Bạch liền hỏi.
"Ta vừa gọi cho chú của ngươi, bất quá, chú của ngươi đang ở ngoài thành phố săn giết quái thú." Trương Trạch Long ngồi xuống ghế salon nói tiếp, "Phải chờ chú ngươi về đã"
Phía bên ngoài thành phố, cũng có thể tìm được một nơi không có quái thú quái thú.
Chính vì vậy phải tìm một nơi an toàn, như vậy mới có thể làm nơi huấn luyện cho võ giả bên ngoài thành phố.
Một lúc sau…
"Anh, có chuyện gì vậy?" Mộ âm thanh trầm thấp vang lên trong điên thoại, "Em hiện đang bận."
"Em Hổ, chuyện lần này lớn rồi. Cháu ngươi gây họa lớn rồi." Trương Trạch Long nói xong, hai mắt đã đỏ lên rồi.
"Hạo Bạch bây chuyện lớn gì, anh mau nói. Em nghe đây." Thanh âm Trương Trạch Hổ vang lên.
"Là thế này….." Trương Trạch Long mang tất cả những gì con trai nói kể lại một lần rõ ràng rành mạch.
Phía bên kia điện thoại yên lặng một lúc lâu, sau đó một lúc tiếng Trương Trạch Hổ vang lên: " Hạo Bạch này, nó dám gây phiền phức cho dự bị Võ giả. Thật là lớn gan! Như vậy, từ hôm nay trở đi, bắt hắn ở yên trong nhà, không được ra ngoài gây chuyện nữa. Càng không cho gặp lại tên La Phong kia."
"Chú, cháu biết rồi." Trương Hạo Bạch như chết đuối vớ phải cọc, liên tục gật đầu.
"Khoan, hai người cũng không được làm gì cả." Giọng nói trong di động tiếp tục vang lên, "Tất cả chờ em. Dù cho Cục an toàn đến bắt người. Cũng không được ……. cản trở, tất cả chờ khi em trở về giải quyết. Nhiệm vụ của em đợt này rất quan trọng, khoảng sau hai ba tháng mới vế nhà được."
"Vâng." Trương Hạo Bạch không ngừng gật đầu.
"Chuyện Hạo Bạch anh cứ yên tâm,! Anh chỉ có một đứa con trai là nó, dù thế nào, em đảm bảo không để nó xảy ra chuyện gì" Trong di động tiếp tục truyền lại tiếng nói:"Anh, đội trường gọi em, không nói nữa. Phải nhớ những gì em nói, không được …… gây thêm chuyện nữa, bình tĩnh ứng phó chờ em trở về."
Cúp điện thoại, hai cha con Trương Trạch Long và Trương Hạo Bạch mới thở dài một hơi.
*************
Trong khi Trương gia mọi người đều hốt hoảng, lo lắng, thì gia đình La Phong đang rất vui vẻ.
Sau bữa cơm chiều.
La Phong đưa La Phàm Hoa từ nhà vào trung tâm của tiểu khu, La Phong đẩy xe, hai anh em đang cùng nhau đi dạo.
"Anh, tiểu khu này chúng ta cũng đã sống 10 năm rồi, còn bố mẹ chắc cũng được hơn 20 năm rồi". La Phàm Hoa ngẩng đầu nhìn toàn bộ tiểu khu, đây là một tiểu khu có từ lâu nên dân cư rất đông, cây xanh có rất ít, "Về sau chúng ta không ở chỗ này nữa, đến sống ở tiểu khu Minh Nguyệt. Hàng ngày em sẽ đi dạo chơi mua sắm, đi một mình cũng được"
Hàng ngày, phải ngồi xe lăn ở nhà một mình, việc đó với La Phàm Hoa mà nói là vô cùng khó chịu.
"Ừ." La Phong mỉm cười gật đầu, tiếp tục đẩy xe, "A Hoa, từ nay về sau mỗi ngày chúng ta đều không phải ở lì trong nhà đến mặt trời cũng không nhìn thấy, quanh năm cũng không phải ở một phòng chật chội như vậy nữa. Bố mẹ cũng không còn phải ngủ ở ghế sôfa nữa.”
La Phàm Hoa gật đầu liên tục.
Ngày đó……..Hai anh em đều mong chờ.
"Có người tới." La Phàm Hoa ngẩng đầu nhìn về phía trước, một gã thanh niên ánh mắt già dặn đang mỉm cười đi tới, đầu tiên là hướng về La Phàm Hoa ngồi xe đẩy cười một cái, sau đó hắn nhìn về phía La Phong lên tiếng: "La huynh, đúng không?"
"Ngươi là...?" La Phong nghi hoặc nhìn hắn.
Hắn mỉm cười trả lời: "La huynh, xin chào, ta tên Chu Hoa Dương! Không biết La huynh bây giờ rảnh không, có thể cho ta một chút thời gian, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện?"
Last edited by Tiểu Ngọc; 31-07-2010 at 05:51 PM.
Đã có 183 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Ngọc
Converter : Thương Long
Dịch giả: Cẩm Y Vệ
Biên tập : Hunter_vn
Nguồn: 4vn- http://4vn.eu/forum
"Chu Hoa Dương?" La Phong trong lòng thầm nhủ:"Thì ra là hắn!"
Tên quân nhân ở trại tạm giam cũng đã nói qua, Trương Hạo Bạch là chủ mưu, mời Chu Hoa Dương giúp đỡ, bố trí người trong tù đánh mình.
"Ngươi chính là Chu Hoa Dương?" La Phong tỏ vẻ tươi cười hỏi.
Chu Hoa Dương trong lòng giật thót, bị La Phong nhìn chằm chằm hắn thấy mất tự nhiên, trở nên hốt hoảng, hắn không thể bình tĩnh được, thật sự nếu La Phong xuống tay với hắn, hắn gặp đại họa rồi, tuy nghĩ như thế nhưng Chu Hoa Dương trên mặt không tỏ chút nào hoảng hốt, vẫn tươi cười nói: "Đúng là tiểu đệ. La huynh, bọn ta tìm một chỗ thuận tiện nói chuyện chút đi?"
"Được." La Phong gật đầu, "Nhân tiện ta cũng đang có chuyện muốn tìm ngươi."
************
Ở phía nam, cách đường biên tiểu khu không xa có một ngã tư, ở đó có một chỗ tên là “Nhà tắm Dương Châu”, chỗ này giá cả rất đắt, dù chỉ là một phòng loại nhỏ, giá thấp nhất cũng phải mất một nghìn đồng, trước đây La Phong đã có nghe nói, nhưng hắn cũng chưa vào lần nào. Lần này Chu Hoa Dương dẫn anh em hắn vào đây.
Quán Dương Châu, là một nhà tắm tổng hợp, có chỗ ngâm mình, ngâm chân còn có cả phòng giải trí đi kèm.
"Được rồi, ngươi ra ngoài đi, cần gì ta sẽ gọi." Trong một gian phòng, Chu Hoa Dương đang dặn dò tên phục vụ.
"Vâng, thư quý khách." Người phục vụ liền rời đi.
Phòng này có tổng cộng ba gian nhỏ, trong đó một gian là phòng tắm, chuyên dùng cho việc tắm rửa. Gian thứ hai là phòng nghỉ, dùng để uống trà, nghỉ ngơi, cùng đối tác bàn công việc, gian thứ ba là phòng giải trí, có thể vào mạng, xem tivi hoặc hát Karaoke.
“A Hoa, em sang bên kia giải trí một lúc, anh và anh Hoa Dương cần bàn chút chuyện" La Phong cười nói.
"Vâng, anh."
La Phàm Hoa lăn bánh xe, xe đẩy đi tới trước màn hình máy tính , La Phàm Hoa có chút hưng phấn, "Tuyệt vời, màn hình 46 inch, siêu mỏng, dàn âm thanh cũng rất ngon".
La Phong trong lòng cũng rất cảm thán, laptop nhà mình là loại cùi bắp, tất cả đều sử dụng bằng tay hết, chỉ thêm mấy trăm đồng nữa, là hiện đại hơn nhiều rồi. Nhưng hiện nay những latop dắt hơn đều có hệ thống loa cao cấp, điều khiện từ xa, thậm chí có cả màn hình không gian ba chiều nữa( không biết có dịch đúng không, sư huynh đệ nào đọc CV hiểu khác xin góp ý).
Tất nhiên đối với loại có màn hình 3D, có giá rất cao. Những loại thế này, dù cho những gia đình giàu có, muốn mua được một cái tốt nhất, cũng phải bán hết tài sản mới mua được.
Em trai La Phàm Hoa đứng trước máy tính, rất sung sướng khi được trải nghiệm dàn âm thanh này. Còn La Phong và Chu Hoa Dương thì đi sang gian phòng nghỉ bàn chuyện.
"Cạch." Đóng cửa phòng lại, La Phong và Chu Hoa Dương hai người ngồi xuống đối diện nhau.
"La huynh, mời uống trà." Chu Hoa Dương đưa chén trà lên mời La Phong đồng thời vẻ mặt tỏ ra xấu hổ nói: "La huynh, lần này em đến đây, chân thành xin lỗi anh! Chuyện này… chuyện này…. Ôi, nói ra, ta thật sự cảm thấy hổ thẹn, rất hổ thẹn!"
La Phong tay cầm chén trà, yên lặng lắng nghe.
Chu Hoa Dương...
Người như hắn trong xã hội hiện nay rất nhiều, rất phổ biến. Công việc của bọn họ là nhận tiền của người khác thuê, giúp họ giải quyết một vấn đề nan giải nào đó. Ngay chính Chu Hoa Dương, hắn cũng nhận tiền làm việc, mặc dù trước đó, hắn với La Phong không có thù hận. Đối với Chu Hoa Dương, hắn không có điều gì oán hận, người mà oán hận La Phong thật sự chính là Trương Hạo Bạch.
"Trương Hạo Bạch này nếu không nhờ Chu Hoa Dương bố trí người đánh ta, chắc chắn sẽ tìm người khác." La Phong thầm nghĩ:"Trong việc này Chu Hoa Dương cùng lắm chỉ là một tên cò – môi giới mà thôi. Nhưng... Nếu hắn biết chuyện xảy ra vẫn tìm tới thì nhân tiện giải quyết việc này luôn vậy”
Chu Hoa Dương nhìn thấy La Phong trầm mặc không nói tiếng nào, lập tức nói tiếp: "La huynh, lúc trước em thuê người đánh anh là không đúng, bởi vì khi đó em căn bản không rõ chuyện của anh thế nào. Tất cả mọi chuyện đều nghe Trương Hạo Bạch phân phó, cho nên mới làm cái việc ngu xuẩn như thế! Em hi vọng La huynh rộng lượng, bỏ qua cho tiểu đệ lần này."
"Bỏ qua cho ngươi?" La Phong cười lạnh.
"Đây có một chút để tỏ rõ sự chân thành của em, hi vọng La huynh nhận lấy và tha lỗi cho em." Chu Hoa Hương từ trong ngực lấy ra một cái phong bì, đặt lên bàn, đẩy về phía La Phong: "Đây là tấm séc đã ghi tên, người nhận số tiền này là La huynh, và chỉ có anh mới có thể rút số tiền ở trong tờ séc này. Với tờ séc này, anh có thể rút tiền tại bất cứ một chi nhánh nào của ngân hang ghi trên đó".
Mở phong bì ra, La Phong nhìn lướt qua , trong phong bì đúng là có một tờ séc, thời gian quy định rút tiền là 10 này, người nhận La Phong, trên tấm séc còn ghi rõ số chưng minh thư nhân dân của hắn.
Nhưng cái mà làm cho con người ta hung phấn lá dãy số ghi trên tấm séc đó.
100 vạn!
"100 vạn?" La Phong hơi kinh hãi, một con số rất lớn. Cả gia đình hắn sau bao năm vất vả mới tiết kiệm được chưa tới 10 vạn gửi ngân hàng, mà hiện nay đồng tiền Trung Quốc rất có giá, đối với một giám đốc một công ty bất kỳ, 100 vạn này là cả một kế hoạch đầu tư.
"Hi vọng La huynh có thể tha thứ cho em, chuyện hôm trước hãy bỏ qua đi nhé." Chu Hoa Dương chân thành nói.
100 vạn…....
Gia đình La Phong từ trước tới giờ vẫn chưa có được thấy nhiều tiền như vậy, với một số tiền lớn mà nguồn gốc không minh bạch thi không nên nhận.
"Ta cũng biết ngươi là người trung gian, vì vậy cũng sẽ không làm khó ngươi. Tốt, số tiền này ta nhận." La Phong gật đầu, thấy vậy Chu Hoa Dương thở dài một hơi.
"Nhưng nhận tấm séc này cũng quá rắc rối, chi bằng, bây giờ ngươi lên mạng trực tiếp chuyển số tiền này vào tài khoản của ta đi." La Phong nói.
"Được” Chu Hoa Dương cũng không ngập ngừng.
La Phong gật đầu, lấy cay bút ở trên bàn, viết lên tờ giấy trắng tên ngân hang và số tài của mình "Đây là tài khoản ngân hàng của ta, địa chỉ ngân hàng đây."
"Được." Chu Hoa Dương nhận lấy phong bì cùng với tờ giấy, đồng thời tay còn lại lấy ra điện thoại, thông qua điện thoại di động nhanh chóng vào mạng đăng nhập vào hệ thống ngân hàng, một lúc sau, chuyển xong tiền .
Điên thoại trong túi La Phong rung lên, lấy điện thại ra mở màn hình lên, hắn nhìn thấy có một tin nhắn, chính là thông báo của ngân hàng về việc tài khoản thay đổi, nói rằng , tài khoản ngân hàng của mình đã có thêm 100 vạn.
"Đã nhận được rồi?" Chu Hoa Dương cười nói.
"Ừ." La Phong gật đầu
Chu Hoa Dương mỉm cười nói: "La huynh làm việc rất sảng khoái, tại thành phố Dương Châu này, nếu có chuyện gì anh giải quyết không được cứ trực tiếp tìm em, có thể giúp được anh dù thế nào em cũng hết sức. Tất nhiên, La huynh đã chuẩn bị trở thành võ giả, ngoại trừ những chuyện lớn không thể, còn những chuyện khác, giao cho chúng ta sẽ giải quyết dễ dàng hơn.
"Tốt, tới lúc đó sẽ tìm ngươi." La Phong đứng dậy.
Chu Hoa Dương cũng lập tức đứng dậy, hai người bắt tay nhau.
"Như vậy em xin đi trước." Chu Hoa Dương cười nói: "Tiền nong em đã thanh toán hết rồi, hai người có thể vui chơi tới sáng mai cũng được.” Sau đó sang chào tạm biệt La Phàm Hoa rồi ra về.
Trong phòng chỉ còn lại hai anh em La Phong.
Bên trong gian phòng giải trí.
"Anh, người này tìm anh có chuyện gì vậy?" La Phàm Hoa cười nói: "Em thấy hắn rất khách khí."
"Hắn mang tiền tới cho anh." La Phong cười.
"Đưa tiền?" La Phàm Hoa giật mình.
Trong nhà giam gặp chuyện hắn cũng không có nói cho bố mẹ và em trai, sợ họ lo lắng. La Phong hiểu rõ... Nếu đã chọn theo con đường trở thành Võ giả này, sẽ rất khó khan và gian nan, nguy hiểm cận kề mọi nơi, chẳng lẽ cũng đem mọi chuyện kiểu này nói cho bố mẹ và em trai mình.
"Thôi, được rồi, A Hoa." La Phong cười nói, "Tiền nong thế nào?"
Em trai của mình mặc dù quanh năm đều ở nhà, nhưng rất có hứng thú với việc làm kinh tế, đặc biệt là thị trường chứng khoán, đừng thấy hắn nhỏ tuổi mà coi thường, hắn cũng đã chơi cổ phiếu được ba năm rồi.
"Năm đầu không kiếm được tiền, nhung 2 năm qua kiếm được không ít, kiếm lãi gấp đôi. Bây giờ cũng có hơn hai vạn rồi." La Phàm Hoa tự hào nói.
"Nhiều vậy?" La Phong thất kinh.
Hơn hai vạn đồng ah, không còn gì để nói nữa, La Phong giật mình, hắn kinh sợ nhất chính là năng lực kiếm tiền của em trai mình! Kiếm được lãi gấp đôi! Một hiệu suất đáng sợ!
"Tạm được." La Phàm Hoa cười nói, "Thật ra chơi cổ phiếu, chỉ cần hai điều thứ nhất là liều lĩnh, thứ hai là biết tính toán. Chỉ cần giữ được một vị trí tốt, mua cổ phiếu vào, khống chế giá của chúng. Sau đó theo dõi thị trường và nhà thầu, rất đơn giản…..Nhưng thỉnh thoảng, cổ phiếu đổi giá, thị trường ảnh hưởng tới tâm lí người mua. Năm đầu không thu lãi chính là như vậy."
La Phong nghe mà chẳng hiểu mô tê gì cả.
"Đối với em kiếm tiền kiểu này đơn giản thôi, đối với những người có kinh nghiệm họ thường mua bán cổ phiếu có thời hạn ví dụ trong một tháng chẳng hạn, còn em cố gắng giao nhanh hơn gấp đôi thời hạn người khác thế nên có thể kiếm lời nhiều hơn gấp bội, khoảng 20 lần. Tất nhiên chơi kiểu này nguy hiểm sẽ nhiều hơn, nếu không tính đến khả năng bị tồn cổ phiếu, chắc chắn sẽ xong đời." La Phàm Hoa lắc đầu giải thích.
Mặc dù với những việc kiểu này La Phong không hiểu…....
Nhưng bản thân hắn biết rất rõ ràng chơi chứng khoán kiếm lãi lớn và nhanh.
Ngay như em trai hắn là một minh chứng rõ ràng nhất, ban đầu chỉ là mấy nghìn đồng bây giờ đã lãi tới hai vạn đồng mà cũng chỉ tốn thời gian 3 năm. Nếu mà hắn có 100 vạn, chắc bây giờ số tiền đó đã là 400 vạn rồi. Còn nếu trong tay hắn là 400 vạn tiền vốn, chỉ sợ bây giờ đã là 1600 vạn rồi(cái này bốc phét, chơi cổ phiếu mà tính như vậy thì khối thèng giàu to roài).
Lấy tiền làm lãi, càng về sau càng lãi nhiều.
"A Hoa, anh cho em 50 vạn." La Phong cười nói, "Cố gắng lên nhé”.
"50 vạn?" La Phàm Hoa nghe vậy kinh hỷ hai mắt sáng lên: "Hôm nay giá cổ phiếu đang biến động, thật là một dịp tốt để đầu tư, có thể kiếm lời lớn rồi." Hai anh em cùng nhau lớn lên, lại ở trong cùng một phòng nhiều năm như vậy, La Phong đã sớm phát hiện... Em trai mình bao giờ cũng chờ đợi giá cổ phiếu giảm xuống thấp nhất. Mà đích bácVương hàng xóm bao giờ cũng chờ đợi giá cổ phiếu tăng lên cao nhất.
Em trai mình luôn có lãi, còn bác Vương luôn bin lỗ vốn.
Thì ra tất cả những người có kinh nghiệm đêu đợi giá cổ phiếu giảm xuống thấp nhất? La Phong trong lòng thầm nghĩ.
"À, tiền anh lấy đâu ra?" La Phàm Hoa liền hỏi ngay.
"Tên Chu Hoa Dương kia vừa mang cho anh." La Phong cười: "Em trai, số tiền này em cứ cầm lấy, đợi sau khi anh trở thành Võ giả rồi, sẽ kiếm được nhiều hơn nữa." Những Võ giả bình thường kiếm khong được nhiều, nhưng có một điều... La Phong biết rất rõ thực lực của mình mạnh yếu ra sao, chỉ đơn giản khống chế một song sắt đã có thể nguy hiểm như súng máy rồi !
Đơn giản có thể giải thích, quỹ đạo của đạn nói chung là tựa một đường thẳng mà thôi( thực ra là hình tháp xoắn ốc), nhưng khi La Phong điều khiển phi châm chẳng hạn, trong nháy mắt có thể đổi hướng tấn công kẻ địch.
"Mùng 1 tháng 8, tiến hành Võ giả thực chiến ngoài ngoại thành, sau khi kết thúc, mình đã chân chính bước vào cuộc đời một Võ giả rồi." La Phong cầm chén trà trong tay, ngón tay bóp mạnh! Chén trà lập tức vỡ vụn thành nhiều mảnh, toàn bộ nước trà đều rơi xuống đất.
La Phàm Hoa sợ hết hồn vội hỏi: "Anh, anh sao thế?"
"À, không có gì." La Phong lắc đầu cười.
Tuy nhiên trong lòng thầm nghĩ: "Trong trại tạm giam, ta cũng đã thử tập luyện cho tế bào hấp thu năng lượngdù thời gian không nhiều nhưng thực lực đã mạnh lên rất nhiều. Sau đó năng lực tinh thần có đột phá, thực lực lại càng mạnh hơn nữa. Hiện tại sức mạnh và tốc độ của ta đã tăng lên không biết bao nhiêu lần. Nhưng như vậy cũng chưa hẳn đã là tốt. Bởi vì mình với việc khống chế sức mạnh bản thân vẩn thiếu kinh nghiệm."
Thoáng kích động như vậy mà đã bóp vỡ chén trà, rõ ràng chưa thể khống chế được sức mạnh theo ý mình.
"Được rồi, sáng mai sẽ đến Cực hạn Võ quán. Từ hôm nay đến mùng 1 tháng tám, còn hơn 20 ngày nữa, mình phải chăm chỉ luyện tập một hơn. Đem sức mạnh cùng tốc độ khỗng chế, vận dụng tốt hơn nữa. Sao cho thực lực mạnh hơn, đem toàn bộ sức mạnh phát huy tối đa." La Phong thầm nghĩ trong lòng.
Đã có 174 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Ngọc
Converter : Thương Long
Dịch giả: AloneStar
Biên tập :AloneStar
Nguồn: 4vn- http://4vn.eu/forum
Năm giờ sáng hôm sau, khi trời còn mờ tỏ La Phong đã chạy tới võ quán Cực Hạn.
Giấy chứng nhận chuẩn Võ giả còn chưa gửi tới, La Phong vẫn sử dụng thẻ Võ quán cao cấp đệ tử để vào.
"Sư huynh!"
"Sư huynh đến sớm vậy!"
Bên trong Võ quán Cực Hạn có không ít đệ tử tới luyện công buổi sáng ở bãi cỏ hai bên con đường. La Phong mỉm cười gật đầu, rồi sau đó đi thẳng tới phòng tập dành cho đệ tử cao cấp trên tầng ba, bây giờ mình vẫn còn chưa nhận được giấy chứng nhận chuẩn Võ giả, cũng chỉ có thể vào phòng tập dành cho đệ tử cao cấp, chưa có tư cách vào tầng tư dành cho các giáo viên.
“Hây a!” Từ trong phòng luyện võ vọng ra âm thanh của một người đang khổ luyện.
La Phong bước vào trong thì thấy một thanh niên áo trắng đang cầm trong tay một cây thiết thương (thương làm bằng sắt) đang không ngừng múa may luyện tập.
“Anh Thiết!” La Phong cười lớn, “Mới sáng sớm đã tới đây luyện thương? Hiếm thấy đó nha.”
"Cậu Phong" Thanh niên áo trắng dừng tay, kinh ngạc nhìn La Phong sắc mặt có vẻ vui mừng, “Cậu đã tới rồi sao? Ha ha, đúng rồi ta nên chúc mừng cậu trước đã. Mừng cho cậu đã thông qua khảo hạch chuẩn Võ giả!”
"Anh làm sao mà biết được?" La Phong kinh ngạc hỏi.
Tin mình thông qua khảo hạch chuẩn Võ giả lẽ ra phải rất ít người biết mới phải chứ.
“ Tối qua, lúc huấn luyện viên hướng dẫn chúng ta luyện tập đã nói cho chúng ta biết rồi. Trong số đệ tử cao cấp Võ quán chúng ta, cậu Phong nhà ngươi cùng với anh Dương đã thông qua được khảo hạch chuẩn Võ giả.” Thanh niên áo trắng gãi gãi đầu nói. “Thấy hai người các ngươi thành công thông qua khảo hạch chuẩn Võ giả ta cũng không dám lơi lỏng nên sáng sớm hôm nay mới tới đây luyện thương.”
La Phong gật gật đầu.
Thì ra là huấn luyện viên đã nói việc này, võ quán Cực Hạn mặc dù có hơn ba vạn đệ tử, nhưng giáo viên tổng cộng cũng chỉ có sáu người, mà huấn luyện viên thì lại chỉ có một người! Khi giáo viên giảng dạy phần lớn là đều ở trong đại sảnh khi đó có đến mấy ngàn học viên cùng tới nghe giảng bài.
Đương nhiên đối với cao cấp đệ tử thì lại khác, vì số lượng cao cấp đệ tử của Võ quán cũng chẳng có nhiều cho lắm.
"Cậu Phong, cậu đã vượt qua khảo hạch rồi còn tới sớm làm gì. " Thanh niên áo trắng cười cười nói.
"Mồng một tháng tám là khảo hạch Võ giả thực chiến, em cũng phải chuẩn bị cho tốt." La Phong cười rồi đi sang phòng binh khí đang mở cửa ngay bên cạnh phòng luyện võ.
Tiến vào trong phòng binh khí, rất nhiều chủng loại binh khí như đao, thương, côn, bổng, phủ (rìu chiến), chùy, kiếm, mâu được đặt ngay ngắn trên các giá đỡ, loại nào cũng có rất nhiều. Hơn nữa mỗi dạng binh khí còn chia thành nhiều kiểu khác nhau, chẳng hạn như đao lại được chia thành đơn đao và song đao. Mà chỉ riêng đơn đao cũng lại chia làm nhiều loại.
"Huyết Ảnh đao." La Phong mở một ngăn tủ binh khí, bên trong được đặt ngay ngắn rất nhiều thanh đao cùng một kiểu chiến đao, đương nhiên những thanh chiến đao này đều chỉ là mô phỏng, hình dáng, trọng tâm, trọng lượng giống đao thật như đúc chỉ là chất liệu thì còn xa mới so được với đao thật. Một thanh đao thật dùng để chém giết quái thú giá cả có thể hơn mười vạn, còn những thanh đao này giá cũng chỉ vài trăm đồng, dùng để luyện tập cũng tốt mà lại giảm bớt được chi phí.
Xoạt!
La Phong rút ra một thanh, đây là loại chiến đao Huyết ảnh 2, cả đao dài 1,01 mét phần lưỡi đao dài 78 centimet , rộng 5,2 centimet, sống đao dầy, mũi đao nhọn tiện lợi khi đâm.
“Ừm?” La Phong vung thanh đao thử một hai cái, nhíu mày: “ Huyết Ảnh chiến đao này ta dùng cũng lâu rồi, có điều … sao lại nhẹ thế nhỉ?”
Trước đây hắn có thói quen sử dụng chiến đao, nhưng bây giờ lại cảm giác quá nhẹ.
“Lực lượng của ta gia tăng, loại đao để sử dụng cũng cần phải nặng hơn thì mới cảm thấy thuận tay được” La Phong lại lấy ra một thanh khác cũng là loại đao Huyết Ảnh 2 vung mạnh thanh đao phát ra tiếng gió, “ Đúng là nhẹ thật.”
“Thanh này cũng vậy, nhẹ, quá nhẹ.”
La Phong lấy ra một thanh huyết ảnh 2 nặng nhất gần giống như đao thật, lắc lắc đầu mỉm cười “Xem ra thực lực của mình tăng lên rất nhiều, trong phòng vũ khí của cao cấp đệ tử căn bản không tìm được một thanh chiến đao nào thích hợp cho mình nữa.” La Phong chỉ có thể lựa chọn rời khỏi tầng ba leo thẳng lên tầng bốn.
“Tầng bốn, là nơi giáo viên cùng huấn luyện viên thường xuyên lui tới.” La Phong biết trên tầng bốn cũng có phòng luyện võ, phong binh khí, “Chuẩn Võ giả cũng có tư cách đi lên tầng bốn, nhưng ta bây giờ còn chưa nhận được giấy chứng nhận chuẩn Võ giả, không biết là có thể đi lên tầng bốn được không đây?”
Trong gian phòng nhỏ bên cạnh đầu cầu thang trên tầng bốn có một lão giả ngồi trông coi.
“Này, lên đây làm gì thế? Trên này không cho phép đệ tử đi vào!” Ông lão đứng dậy, đột nhiên lộ vẻ kinh ngạc, cười nói, “Ra là La Phong, ha ha nghe Giang quán trưởng nói cậu đã thông qua khảo hạch chuẩn Võ giả rồi, vào đi, vào đi!”
"Cám ơn bác Lý!" La Phong thở phào nhẹ nhõm.
Nếu bác Lý này thật sự nghiêm túc yêu cầu La Phong lấy ra giấy chứng nhận chuẩn Võ giả, La Phong cũng bó tay, dù sao trên góc độ pháp luật La Phong hiện tại còn chưa phải là chuẩn Võ giả.
Phòng luyện võ trên tầng bốn trang trí đẹp hơn nhiều, các loại trang thiết bị, dụng cụ cũng tốt hơn.
Lúc này trong phòng luyện võ ở tầng bốn cũng chỉ có một mình La Phong.
"Lãng phí, lãng phí, thật sự là quá lãng phí." La Phong lắc đầu, cảm thán, "Võ quán này tổng cộng chỉ có sáu giáo viên. Sáu giáo viên ngoại trừ lúc giảng dạy, phần lớn thời gian còn lại đều tu luyện ở hội quán Cực Hạn bên kia, chỗ tốt như thế này cũng hiếm khi có người đặt chân tới.”
La Phong lắc lắc đầu, đi vào trong phòng binh khí bên cạnh.
Phòng binh khí này tuy cũng chỉ là binh khí mô phỏng, nhưng nhìn thoáng qua binh khí ở đây tốt hơn nhiều so với ở tầng ba.
“Loại đao Huyết Ảnh 2, ừm, đúng là chiến đao ở đây nặng hơn rất nhiều.” La Phong rút ra một thanh vung thử một vài cái, lại đổi một thanh khác, thử đến lần thứ năm thì tìm được cho mình một thanh đao thích hợp, nhìn kỹ trên lưỡi đao có khắc trọng lượng của thanh đao là 101 kg. ( Lão Cật này sao thích cái kiểu lẻ 1 thế nhỉ 1,01 m ; 101 kg )
"Cái gì, 101kg?" La Phong giật mình, “Nặng thật, mà mình cầm lại vẫn thấy vừa tay thoải mái.”
Nên nhớ rằng điểm mạnh của Huyết Ảnh chiến đao chính là tốc độ nhanh, như thế trọng lượng cần nhẹ.
Sử dụng loại đao này trọng lượng đến 101 kg mình mới thấy thuận tay, lực lượng của mình bây giờ rốt cuộc là đạt tới trình độ nào?
“Tố chất thân thể của ta tăng lên quả thực là rất kinh người. Lát nữa sẽ kiểm tra lại lực đấm và tốc độ.” La Phong có chút hưng phấn, “Bây giờ luyện cơ bản trước đã.” Chọn chiến đao xong thuận tay nhặt thêm một lá chắn hình lục lăng.
. . .
Trong phòng luyện võ, La Phong tay trái giữ chặt lá chắn, tay phải cầm chiến đao Huyết Ảnh.
"Hây!"
"Hây!"
La Phong đứng tại chỗ phát ra chính xác từng chiêu đao pháp căn bản, chém ngang, vung lên, bổ xuống, chém liên hoàn. Từng chiêu từng thức đều rất chuẩn mực, cước bộ vững vàng, thân hình ổn định. Mỗi đao xuất ra đều không làm ảnh hưởng mấy đến trọng tâm cơ thể. La Phong cứ như vậy không ngừng luyện tập, không ngừng cải tiến.
"Hiện tại lực lượng của ta quá lớn, vung đao khống chế lực đạo chưa đủ tinh tế.” La Phong cũng hiểu rõ tình trạng của mình.
"Tố chất thân thể tăng lên thì cần phải có khả năng phát huy nó ra mới được”. La Phong cũng nhận thức rõ ràng được điểm này.
Tố chất thân thể mạnh hơn so với đối thủ không có nghĩa là thực lực cũng mạnh hơn đối thủ. Có một số người thực lực chỉ có thể phát huy được ba mươi phần trăm tố chất thân thể. Nhưng cũng có người lại có thể phát huy được năm mươi, sáu mươi, bẩy mươi thậm chí là một trăm phần trăm tố chất thân thể.
Còn có một vài nhân vật cấp bậc tông sư đao pháp thậm chí còn có thể bằng vào lực lượng yếu hơn chém giết đối thủ lực lượng mạnh hơn gấp chục lần so với họ. Đây chính là tầm quan trọng của kỹ xảo, kinh nghiệm đối chiến.
Đương nhiên nếu tố chất thân thể chênh lệch quá lớn thì kỹ xảo cũng không thể bù đắp nổi. Nói tóm lại trên phương diện kỹ xảo cũng phải thật sự rèn luyện mới có thể phát huy tối đa thân thể lực lượng.
××××××
"Quán trưởng đã tới ạ!" Bác Lý trông coi tầng bốn cung kính chào.
"Ai ở trong đó vậy, bác Lý?" Huấn luyện viên Giang Niên hỏi, lão rõ ràng nghe được gió rít truyền ra ngoài từ bên trong phòng luyện võ, tiếng gió rít này hiển nhiên là do đao, kiếm, các loại binh khí đạt tới vận tốc kinh người xé không khí sinh ra âm thanh. Chỉ cần nghe âm thanh này cũng biết được đó là cấp bậc Võ giả.
"Là La Phong." Bác Lý cười nói.
"La Phong?" Huấn luyện viên Giang Niên mỉm cười, đi vào phòng luyện võ.
Đứng ở cửa phòng luyện võ, huấn luyện viên Giang Niên nhìn La Phong ở trong phòng đang diễn luyện từng chiêu từng thức tựa hồ như một quyển sách sống động đang biểu diễn từng chiêu từng thức đao pháp cơ bản. Khi thì vung đao tại chỗ, khi thì di chuyển nhanh chóng linh hoạt lùi, tránh, chiêu thức phát ra liên miên bất tuyệt.
"Ừm, nền tảng rất chắc chắn." Huấn luyện viên Giang Niên gật gật đầu, trong lòng thầm khen, "Có nền tảng tốt, tương lai đao pháp tu luyện mới có thành tựu cao. Biết rõ điểm yếu để khắc phục, chắc chắn sẽ thành công."
Lão càng xem càng vừa lòng.
"A, huấn luyện viên." La Phong lúc xoay người mới phát hiện huấn luyện viên Giang Niên, lập tức dừng lại.
Huấn luyện viên Giang Niên mỉm cười đi vào: " La Phong, đao pháp khá đấy, luyện từ nhỏ phải không?"
“Vâng, lúc nhỏ chưa đủ tuổi gia nhập võ quán nên một mình tự luyện ở nhà.” La Phong cười nói.
Huấn luyện viên Giang Niên vừa lòng gật gật đầu, đột nhiên nụ cười trên mặt cứng lại. Lão chăm chú nhìn thanh Huyết Ảnh chiến đao trong tay La Phong, cặp mắt trợn tròn.
"Huấn luyện viên, huấn luyện viên?" La Phong thấy biểu hiện của huấn luyện viên thì sợ tới mức nhảy dựng lên.
"Cậu, cậu . . ." Huấn luyện viên Giang Niên khiếp sợ nhìn chằm chằm La Phong, "Vừa rồi cậu dùng thanh Huyết Ảnh chiến đao nặng 101 kg này để luyện tập phải không?"
"Vâng, đúng vậy." La Phong vẫn còn hơi ngơ ngác.
Huấn luyện viên Giang Niên lập tức lắc đầu: "Không có khả năng, không có khả năng. . . Sao có thể thế được. . ." Nhưng ngay sau đó ánh mắt lập tức sáng rực tựa như thấy bảo vật tuyệt thế, nhìn chằm chằm La Phong, "La Phong, cậu nhanh đến máy kiểm tra lực đấm, đấm thử một quyền cho ta xem, xem hiện tại lực đấm của cậu rốt cuộc đạt được bao nhiêu rồi! "
Last edited by alonestar; 01-08-2010 at 02:33 PM.
Đã có 171 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của alonestar
Converter : Thương Long
Dịch giả: AloneStar
Biên tập :AloneStar
Nguồn: 4vn- http://4vn.eu/forum
"La Phong này vào lúc kiểm tra dự bị Võ giả thì một quyền của hắn có lực cũng khoảng 1100 kg. Giờ mới ngắn ngủn vài ngày? Không ngờ có thể dễ dàng múa Huyết Ảnh chiến đao nặng 101 kg, hơn nữa tốc độ múa đao đạt tới mức kinh người. Thực lực của hắn không phải đã gia tăng vài lần đó chứ?" Giáo quan Giang Niên hít sâu một hơi.
Từ sau khi trở thành giáo quan của Võ quán, 'Giá trị cống hiến Võ quán' của Giang Niên gia tăng cực kỳ chậm.
Đám Võ giả của Võ quán Cực Hạn cũng rất tôn trọng Giá trị cống hiến Võ quán.
Biện pháp làm tăng giá trị cống hiến nhanh nhất chính là bắt giết quái thú. Có điều Giang Niên đã lâu không đi săn giết quái thú .
"Nếu đoán không sai thì La Phong trong lúc tu luyện Gien Nguyên Năng tốc độ nhất định so với võ giả bình thường nhanh hơn nhiều" Giang Niên thầm nghĩ:
"Nói không chừng còn có tư cách để phía Tổng bộ phái người tới xem. Nếu có thể đề cử La Phong lên trên thì không chỉ đơn giản có lợi cho giá trị cống hiến Võ quán của mình, mà trước mặt giáo quan khác cũng chắc chắn có mặt mũi!"
Giang Niên không ghìm nổi kích động.
"La Phong, mau dùng lực lớn nhất đánh ra một quyền cho ta!" Giang Niên hô lớn.
"Vâng, giáo quan"
La Phong đi đến trước máy đo lực quyền, hít sâu một hơi thầm nghĩ: "So với lực cách không khống chế vật của mình thì quyền cước đao pháp đều sẽ thấp đi một bậc" La Phong cũng không có gì che dấu thực lực, chỉ điều chỉnh hô hấp một lần.
Sau đó trong nháy mắt dồn lực toàn thân, lưng cũng phảng phất như một cánh cung lớn.
Rầm ~~~
Nắm tay phảng phất như viên đạn pháo oanh tạc xuống đầu đo lực. Cả đầu đo đột ngột bắn mạnh lại.
"Tích!"
" Bao nhiêu?" Giang Niên lập tức chạy tới nhìn vào màn hình của máy đo lực quyền. La Phong sau khi đánh ra một quyền cũng lập tức nhìn về phía màn hình. Đối với lực đấm của mình hôm nay rốt cuộc đạt được bao nhiêu thì La Phong cũng không áng nổi ở khoảng nào nữa.
Màn hình trên máy đo lực quyền hiện rõ ràng con số —— '3109kg' .
"3109kg?" Giang Niên hít sâu một hơi, quay đầu nhìn chằm chằm La Phong như trông thấy quái vật.
La Phong nhìn thấy con số này thì trong lòng cũng kinh hãi, không ngờ lực quyền của mình gia tăng nhiều như vậy: "Trước khi kiểm tra dự bị Võ giả thì lực của ta là khoảng 1100 kg. Lần đầu tiên tu luyện Gien Nguyên Năng, thực lực tăng nhanh nhất đạt đến khoảng 1500 kg ——1800 kg. Không ngờ sau khi năng lực của mình Giác tỉnh, thân thể tiến hóa thì lực quyền lập tức đạt tới 3109 kg?"
Từ sau lần Giác tỉnh đó, La Phong cảm thấy rõ ràng lực lượng toàn thân gia tăng rất nhiều, nhưng cho đến giờ không có một con số chính xác nào cả.
"La Phong, cậu, cậu đã tu luyện thành công Gien Nguyên Năng sao?" Giang Niên lập tức hỏi dồn.
"Vâng, sau khi vượt qua kiểm tra dự bị Võ giả, đệ tử lần đầu thử tu luyện Gien Nguyên Năng thì ngay đêm đó đã thành công" La Phong gật đầu.
Giang Niên nhịn không được đấm tay vào nhau hét lớn: "Ha ha, võ quán Cực Hạn khu Nghi An ta cuối cùng cũng có được một nhân vật thiên tài đích thực. Lần đầu tiên tu luyện Gien Nguyên Năng, lực tăng từ 1100 kg lên đến 3100 kg. Lần đầu tiên tiến bộ nhiều như vậy, dạng thiên tài này thì cả thành phố Giang Nam một năm nhiều nhất cũng chỉ có một hai người mà thôi!"
Con người từ khi sinh ra đến lúc tu luyện Gien Nguyên Năng lần đầu tiên, mười mấy năm ở giữa thậm chí còn lâu hơn nữa thì thân thể chưa từng hấp thu Gien Nguyên Năng.
Bởi vì chưa bao giờ hấp thu, nên rơi vào tình trạng 'Đói khát' mười mấy năm, hai mươi năm. Vì thế nên lần đầu tiên tu luyện sẽ có mức tiến bộ kinh người nhất!
Còn bắt đầu từ lần thứ hai, mỗi lần tiến bộ đều cũng rất nhỏ. Cần phải tu luyện quanh năm suốt tháng không ngừng thì mới có thể dần dần nâng cao. Đồng thời mức độ tiến bộ trong lần tu luyện đầu tiên … cũng thể hiện khía cạnh tư chất của người đó. Có người lần đầu tiên tu luyện thì lực quyền gia tăng 300 kg, cái này xem như tương đối phổ biến. Có người gia tăng 600 kg, xem như tương đối ưu tú.
Có người gia tăng quá 1000 kg. . . Mức này được coi là tinh anh .
Còn La Phong, gia tăng hơn 2000 kg! ! ! Đây là thiên tài!
"Lại đây La Phong, kiểm tra tốc độ đi. Đợi lát nữa xong thì sẽ đi kiểm tra tốc độ phản ứng của thần kinh" Giang Niên dường như phát hiện được khổi châu báu đang không ngừng kiểm tra khả năng của báu vật này.
"Vâng, giáo quan" La Phong cũng hơi hưng phấn.
Kết quả kiểm tra nhanh chóng được đưa ra ——
Lực quyền ——3109kg!
Tốc độ ——58m/s!
Kiểm tra phản ứng thần kinh —— sơ cấp chiến sĩ hoàn hảo! Trung cấp chiến sĩ ưu tú!
"Ha ha, khu Nghi An ta cũng đã xuất hiện một quái vật rồi" Sau khi Giang Niên nhìn thấy két quả đánh giá cuối cùng của bài kiểm tra phản ứng thần kinh thì vẻ mặt đỏ bừng lên vì kích động tiện tay vỗ vai La Phong hét lớn: "La Phong, tương lai Giá trị cống hiến Võ quán của giáo quan cậu sẽ dựa vào cậu mà thăng tiến đây"
La Phong chỉ cười hắc hắc.
"La Phong, với mức tiến bộ thực lực của cậu thì võ quán Cực Hạn chúng ta hoàn toàn có thể mời cậu gia nhập Võ quán rồi" Giang Niên nói tiếp: "Không cần phải qua kiểm tra thực chiến Võ giả nữa mà cho cậu gia nhập thẳng vào Võ quán!"
"Gia nhập thẳng vào võ quán Cực Hạn ?" La Phong cũng hơi nghi hoặc.
Bình thường phải sau khi trở thành Võ giả thì mới có tư cách chính thức gia nhập vào các thế lực.
" La Phong, cậu xuất thân từ võ quán Cực Hạn khu Nghi An mà ra. Ta coi như là người dẫn đường của cậu" Giáo quan Giang Niên vỗ vỗ vai La Phong cười nói: "Ta cũng không dối cậu. Lần đầu tiên cậu tu luyện Gien Nguyên Năng đạt được mức gia tăng lực quyền hơn hai ngàn kg, hơn nữa tốc độ cũng như sự tiến bộ trong kiểm tra phản ứng thần kinh cũng ở mức kinh người. Với thành tích như vậy —— thì tài năng của cậu thuộc loại thiên tài, nói cách khác là quái vật. Cả hai trăm triệu dân thành phố Giang Nam một năm e là cũng chỉ xuất hiện một hai nhân tài dạng quái vật như vậy"
Trong lòng La Phong cười bất đắc dĩ . . .
Cấp độ quái vật?
Người khác thì không biết, nhưng trong lòng hắn biết rõ. Lần đầu tiên tu luyện Gien Nguyên Năng thì mức tăng của lực quyền chỉ sợ cũng khoảng sáu trăm kg thôi. Chỉ sau khi Giác tỉnh năng lực thì mới làm thực lực của mình tăng lên trên diện rộng mà đạt tới giá trị kinh người như vậy.
Chẳng qua ——
Giang Niên không thể tưởng được, dù sao thì mức tăng thực lực lớn nhất của Võ giả thông thường vẫn là trong lần đầu tiên tu luyện Gien Nguyên Năng!
"Quái vật thiên tài như cậu thì đợi sau khi qua được kiểm tra thực chiến Võ giả, các thế lực như Võ quán Lôi điện, liên minh ngầm của các gia tộc vv … sẽ biết đến thành tích. Khi đó bọn họ đương nhiên sẽ mời cậu gia nhập" Giáo quan Giang Niên cười nói: "Đến lúc đó, không chừng cậu sẽ bị các loại điều kiện ưu đãi khiến cho mờ mắt."
La Phong giật mình. Đúng, với quái vật mà cả thành phố Giang Nam hai trăm triệu dân mỗi năm mới có được một hai mạng thì thế lực nào mà chẳng muốn tranh giành?
"Cho nên bây giờ để cậu gia nhập không phải tốt nhất sao?" Giáo quan Giang Niên cười nói: "Đương nhiên cậu yên tâm, võ quán Cực Hạn chúng ta sẽ cho cậu những điều kiện cũng không thấp! Bình thường Võ giả gia nhập Võ quán, ngoài việc có được một căn biệt thự thì thêm một trăm vạn Hoa hạ đồng ban đầu. La Phong, cậu đừng không thèm để ý tiền. Mọi thứ của Võ giả như chiến y, binh khí, bí tịch đao pháp cho đến một ít vũ khí nóng. Thậm chí cậu còn có thể mời cường giả tự mình dạy cậu, đều là cần đến tiền"
La Phong gật gật đầu.
"Với thiên tài như cậu thì ngoài một căn biệt thự, chúng ta còn cung cấp cho cậu khoản tiền ban đầu là 2000 vạn đồng! Để cậu mua các loại trang bị vũ khí. Đồng thời, võ quán Cực Hạn chúng ta còn có thể cho cậu miễn phí một bộ Đạo Dẫn thuật, một bộ đao pháp bí tịch, một bộ thân pháp bí tịch. Giá cả ba món này thấp hơn 5000 vạn. Như vậy những thứ giao miễn phí cho cậu nhiều hơn năm nghìn vạn đồng chỉ để cậu nhận việc"
La Phong không khỏi thầm nín thở.
Trời đất ạ!
Số tiền ban đầu cho Võ giả bình thường chỉ là một trăm vạn, còn mình cũng tương đương lại là gần 7000 vạn! Dù sao thuật Đạo Dẫn, đao pháp bí tịch, thân pháp bí tịch đối với Võ giả cũng rất quan trọng.
" La Phong, Đạo Dẫn thuật, đao pháp bí tịch, thân pháp bí tịch, ba thứ cộng lại mà nói thực ra không vượt qua năm nghìn vạn. Còn nếu như cậu mua ở chỗ khác thì tiền mua e là gấp đôi so với võ quán Cực Hạn" Giang Niên mỉm cười nói: "Võ giả của Võ quán Cực Hạn khi mua một số bí tịch trong võ quán Cực Hạn đã có ưu đãi rồi. Đương nhiên đẳng cấp bí tịch được mua cũng cần phải tương ứng với Giá trị cống hiến Võ quán! Cậu không có Giá trị cống hiến Võ quán thì có tiền cũng không mua được bí tịch. Đương nhiên khi cậu tới mua, thì lần đầu tiên sẽ tặng miễn phí mà không yêu cầu phải có Giá trị cống hiến Võ quán"
La Phong giật mình. . . Xem ra điều kiện mà võ quán Cực Hạn cho mình cũng phải nói là khá hậu hĩnh.
"Điều kiện của võ quán Cực Hạn chúng ta dành cho Võ giả thiên tài như các cậu đều giống nhau" Giang Niên mỉm cười nói: "Cậu vào võ quán Cực Hạn, sau này đi ra ngoài săn giết quái thú có thể nhận được trợ giúp từ đồng đạo các nơi. Hơn nữa Tổng Quán chủ võ quán Cực Hạn chúng ta là đệ nhất cường giả Hồng của thế giới cũng sẽ thỉnh thoảng chỉ giáo một chút cho các nhân vật tinh anh đích thực."
Đến giờ La Phong cũng sống nhiều năm như vậy. Hắn biết rõ, võ quán Cực Hạn có sức ảnh hưởng lớn tới đâu!
Gia nhập võ quán Cực Hạn, tuyệt đối là lựa chọn tốt.
"Được, giáo quan, tôi đồng ý." La Phong gật đầu nói.
"Ha ha." Giang Niên cười nói: "Đương nhiên là ta không đủ tư cách cho cậu trực tiếp gia nhập võ quán Cực Hạn . . . Tiếp nhận Võ giả cấp bậc quái vật như cậu thì cần Tổng bộ tự mình xét duyệt" Nói xong Giang Niên lấy từ trong ngực ra một thiết bị nhẹ nhàng mở miệng nói một tiếng 'Tổng bộ', đổng thời bấm nút truyền tín hiệu đi.
Một lát sau ——
Trên màn hình di động xuất hiện một bóng người.
"Giang Niên, có việc gì vậy?" Lão giả tóc hoa râm trên màn hình di động nhẹ nhàng cười nói.
"Bạch bá." Giang Niên vẻ mặt hưng phấn nói: "Khu Nghi An chúng ta phát hiện Võ giả cấp thiên tài. Lần đầu tiên tu luyện Gien Nguyên Năng đã làm tăng lực quyền hơn hai ngàn kg. Tốc độ đạt tới 58 thước mỗi giây, còn kết quả kiểm tra phản ứng thần kinh cấp chiến sĩ trung cấp đều là ưu tú! Tuyệt đối là cấp quái vật, cấp thiên tài rồi"
"Hả?" Lão giả tóc hoa râm chấn động lập tức hỏi: "Lần đầu tiên tu luyện mà gia tăng lực quyền hơn hai ngàn kg? Hắn năm nay bao nhiêu tuổi?"
Nếu tuổi càng lớn, như vậy giá trị đào tạo lại càng thấp.
"Mười tám tuổi!" Giang Niên liền nói.
"Cái gì, mới mười tám tuổi?" Lão giả tóc hoa râm đột ngột bật dậy, lập tức nói lớn: "Tiểu tử nhà cậu, mau dẫn hắn đến Tổng bộ đi! Bây giờ ta sắp xếp người chuẩn bị tiến hành kiểm tra với tiểu tử của cậu"
"Vâng, tôi lập tức đến Tổng bộ ngay"
Giang Niên tắt điện thoại, quay đầu cười nhìn La Phong: "La Phong, bây giờ đi với ta, cùng đến Tổng bộ"
"Vâng, giáo quan. Giáo quan, để tôi cất Huyết Ảnh chiến đao cùng lá chắn lục lăng vào hộp binh khí" La Phong vừa mở miệng thì Giang Niên đã kéo tuột La Phong đi: "Cần gì phải cất vào hộp binh khí, cứ để chúng nằm ở nền nhà đấy. Mau, đừng lãng phí thời gian."
Nói xong Giang Niên lôi La Phong về phía cầu thang, đồng thời Giang Niên ra lệnh: "Lão Lý, ngày hôm nay e là ta không thu xếp được thời gian. Lịch dạy đêm nay của ta hủy bỏ."
"Vâng, quán trưởrng." Lý bá liền gật đầu. Lão chưa dứt lời.
Thì Giang Niên và La Phong đã biến mất khỏi tầm nhìn của lão
Converter : Thương Long
Dịch giả: AloneStar
Biên tập :AloneStar
Nguồn: 4vn- http://4vn.eu/forum
Huấn luyện viên Giang Niên sử dụng đặc quyền của võ giả, cũng không mua vé mà mang theo La Phong trực tiếp lên tàu chạy tới thành thị chính của khu đô thị Giang Nam.
Khu đô thị Giang Nam được phân chia ra thành tám thành phố vệ tinh và một khu đô thị trung tâm.
Phương tiện giao thông giữa đô thị trung tâm và tám thành phố vệ tinh chủ yếu là tàu hỏa, người bình thường muốn đi tàu đương nhiên là phải mua vé, hơn nữa số lượng vé cũng không có nhiều. Mà vé để di chuyển giữa hai thành phố thì giá cả như ở trên trời người bình thường căn bản không mua nổi, cho nên cả trăm triệu dân ở khu đô thị Giang Nam cả đời đều rất ít có cơ hội rời khỏi phạm vi đô thị của mình.
******
Đô thị trung tâm ở Giang Nam.
La Phong và Giang Niên cùng đi bộ trên đường.
" La Phong này, thấy giữa thành thị trung tâm và Dương Châu thành của chúng ta khác nhau nhiều không?" Giang Niên cười chỉ xung quanh. La Phong nhìn quanh, lắc đầu nói: “ Cũng không có gì, chỉ là đông người hơn, xe cộ cũng nhiều nên đi lại cũng chậm hơn thôi. Nói chung cũng bình thường.” Thật ra cho dù để ý kỹ hơn cũng không thấy có gì đặc biệt.
Giang Niên mỉm cười:" Cậu mới chỉ nhìn thoáng qua cũng không thấy khác biệt nhiều. Đợi một lát nữa cậu sẽ thấy được sự khác biệt."
" buff..~~" Giang Niên lấy điện thoại di động ra.
" Giang Niên, còn bao nhiêu phút nữa sẽ tới?" Trên màn hình điện thoại hiện lên hình ảnh của lão giả kia.
" Bác Bạch, trong vòng mười phút nữa sẽ tới." Giang Niên mỉm cười nói.
" Ừ, ta cũng đã mời chủ quản đại nhân tới, lát nữa cậu cũng đừng để lộ chuyện ra nhé. " Lão giả tóc hoa râm trịnh trọng nói.
" Chủ quản đại nhân?" Giang Niên kinh hãi lắp bắp nói.
Trong lúc nói chuyện, La Phong cũng đã nhìn thấy mặt trước của một trang viên chiếm cứ một khu vực rộng lớn, với tường bao màu trắng bạc và một tòa nhà cao ngất màu xanh thẫm, trên tòa nhà còn có bốn chữ cực lớn ngay từ xa cũng có thể nhìn rõ – Cực Hạn Võ Quán.
" Đây là cực hạn tổng hội quán! Là tổng bộ Cực Hạn võ quán của chúng ta ở Giang Nam." Giang Niên mở miệng nói.
" Nhiều bộ đội thật." La Phong hít sâu vào một hơi khí lạnh.
Bên ngoài tường bao của Cực Hạn tổng hội quán mỗi chỗ đều có người mang súng đứng gác, toàn bộ Cực Hạn tổng hội quán làm cho người ta có cảm giác như là một con quái thú được vũ trang đến tận răng. Bên ngoài cửa chính một loạt bộ đội xếp thành hàng dài cả trăm mét ánh mắt nhìn xung quanh canh gác.
" Đó là quân đội riêng của Cực Hạn võ quán chúng ta." Giang Niên mỉm cười mở miệng." Cực Hạn võ quán của chúng ta cũng có quyền thành lập lực lượng bảo an riêng biệt."
" Nào, vào thôi." Giang Niên mang theo La Phong đi thẳng tới cửa chính.
" Để họ vào!" Một người cụt tay trên mặt có vết sẹo ở cửa chính phất tay nói, nhóm quân nhân lập tức lùi lại từng bước, hàng ngũ chỉnh tề đều đặn, khí thế đó khiến cho La Phong phải nín thở.
Nam tử cụt một tay kia mỉm cười nhìn Giang Niên: "Lão Giang, lâu rồi không thấy lão tới tổng bộ, lát nữa quay ra anh em chúng ta uống vài chén nhé. "
" Được!" Giang Niên cười gật đầu, rồi quay sang nhìn La Phong. “Chào chú Lỗ đi La Phong, đây là bậc tiền bối của cậu đấy.”
" Chú Lỗ!" La Phong cung kính chào, hắn cũng cảm giác được người cụt tay này là một Võ giả cực kỳ lợi hại.
" Được đấy anh bạn trẻ!" Nam tử cụt tay mỉm cười gật đầu chào.
"Ta đang vội, lát nữa quay lại nói chuyện sau nhé, bác Bạch đang chờ ta trong kia. " Giang Niên lập tức mang theo La Phong, tiến vào bên trong Cực Hạn tổng hội quán. Bên trong tổng hội quán tựa như một cái công viên khổng lồ, cầu nhỏ bắc ngang qua suối, hòn non bộ, vườn hoa nhìn đâu cũng thấy có, trên những con đường người đi lại tới lui không dứt, mỗi khu vực đều mang tới cho La Phong cảm giác khác nhau.
Trên đường đi Giang Niên cảm thán nói: " Chú Lỗ vừa nãy, năm xưa là anh em tốt của ta, từng cùng nhau trải hoạn nạn, sinh tử. Hắn cụt tay là do bị một tát của con quái thú Hắc Mao Thiết Viên đánh gãy."
La Phong lẳng lặng nghe.
" Võ giả của Cực Hạn hội quán chúng ta rất là đoàn kết." Giang Niên chỉ vào một tòa nhà cực lớn. “Cậu xem, tòa nhà lớn kia chính là tổng bộ Cực Hạn võ quán của nhóm Võ giả ở Giang Nam! Những người ra ra vào vào ở đó gần như toàn bộ đều là Võ giả.”
" Hầu như toàn bộ là Võ giả?" La Phong cả kinh.
Hắn nhìn xuyên qua cửa kính của đại sảnh tầng một, bóng người bên trong loáng thoáng, có lẽ lên đến cả trăm người.
" Khu đô thị Giang Nam tổng cộng có khoảng hai trăm triệu dân cư, Cực Hạn võ quán chúng ta làm sao có thể có ít Võ giả được." Giang Niên cười nói," Ở đại sảnh tầng một phần lớn đều ngồi uống rượu nói chuyện phiếm. Ở tòa nhà tổng bộ này, từ tầng 2 đến tầng 9 là chỗ tu luyện của Võ giả cấp bậc chiến sĩ, từ tầng 10 đến tầng 19 là của Võ giả cấp bậc chiến tướng. Từ tầng 20 trở lên là một số phòng tập thể hội họp."
La Phong có chút thắc mắc, lập tức hỏi:" Huấn luyện viên, võ giả được chia làm chiến sĩ cấp và chiến tướng cấp?"
" Võ giả, chủ yếu chia ra là chiến sĩ cấp, chiến tướng cấp cùng với cực kỳ thưa thớt chiến thần cấp!" Giang Niên giải thích," Trong đó cấp võ giả chiến sĩ có số lượng nhiều nhất! Rất nhiều võ giả cả đời cũng chỉ là cấp chiến sĩ, cấp chiến sĩ lại phân ra thành sơ cấp chiến sĩ, trung cấp chiến sĩ, cao cấp chiến sĩ. Bình thường những võ giả vừa thông qua khảo hạch đều là sơ cấp chiến sĩ!"
" La Phong này, với thực lực hiện tại của cậu xem như thuộc trung cấp chiến sĩ." Giang Niên nói.
La Phong gật gật đầu.
Xem ra với thực lực của mình trong tầng lớp võ giả được coi như là thuộc lớp cơ sở.
" Đối với Võ giả cấp chiến sĩ, bình thường dùng vũ khí nóng vẫn có thể giết chết. "
" Nhưng Võ giả cấp chiến tướng thì những loại vũ khí nóng bình thường sẽ không thể giết chết được họ." Giang Niên cảm khái nói," Ví dụ như cậu dùng một loại súng máy hạng nặng quét về phía một Võ giả chiến tướng, Võ giả chiến tướng đó hoàn toàn có thể dựa vào phản ứng thần kinh, tốc độ dễ dàng tránh né! Cho nên Võ giả cấp chiến tướng tuyệt đối được xem như tinh anh xuất sắc trong Võ giả."
" Cậu tuy thiên phú cao, nhưng tuổi còn nhỏ, chỉ có thể xem như có tiềm năng." Giang Niên cười.
La Phong chỉ có thể gãi đầu gãi tai.
Tuyệt thế cường giả trong Võ giả, La Phong đương nhiên hiểu rõ, như cường giả trong đoạn video trên internet kia có thể một đao đem Hắc Quan Kim Điêu chém thành hai nửa chính là tuyệt thế cường giả…. Mình cho dù là sử dụng tinh thần niệm lực e rằng cũng không thể làm người ta rụng nổi một sợi lông.
" Bên trên cấp chiến tướng chính là cấp chiến thần!" Giang Niên ánh mắt lộ ra vẻ sùng bái," Đúng thật là danh tiếng đi cùng thực lực! Mỗi một người đều có thể dễ dàng xông pha trong mưa bom bão đạn, tốc độ nhanh như tia chớp, phản xạ lại nhanh không thể tưởng tượng, mỗi một quyền một cước đều có thể hủy diệt một tòa chung cư. Chiến thần! Đó đích thực là chiến thần."
La Phong nín thở nghe.
Cấp chiến sĩ......cấp chiến tướng......cấp chiến thần!
Thực lực hiện tại của mình nếu chỉ dùng vũ lực đơn thuần là trung cấp chiến sĩ! Có lẽ khi sử dụng tinh thần niệm lực, thực lực mạnh hơn rất nhiều, không chừng có thể bước vào cấp chiến tướng.
" Thưa huấn luyện viên, liệu có hay không bên trên chiến thần cấp?" La Phong lập tức hỏi.
" Có."
Giang Niên mỉm cười gật đầu," Cao hơn cấp chiến thần, trên toàn thế giới vẫn còn có những siêu cường giả như vậy tồn tại, bọn họ mỗi người đều có thực lực hủy thiên diệt địa! Cho dù quốc gia đối với những siêu cường giả như thế đều phải cẩn thận đối đãi. Có điều những người như vậy quá ít, quá ít, cho dù Hoa Hạ quốc chúng ta, dưới chính phủ cũng chỉ có hai, ba cường giả vô địch mà thôi."
La Phong thất kinh.
Bên trên cấp chiến thần, ngay cả Hoa Hạ quốc, đứng đầu ngũ đại cường quốc, dưới chính phủ cũng mới chỉ có hai, ba người!
" Cho nên nhóm Võ giả trên toàn thế giới mới đem trình tự Võ giả chia ra làm cấp chiến sĩ, cấp chiến tướng và cấp chiến thần! " Giang Niên giải thích," Đương nhiên, trên toàn thế giới tiêu chuẩn phán định thực lực đều không căn cứ trên lực lượng, tốc độ, phản ứng thần kinh mà là dựa vào chiến tích để phán định."
" Chiến tích?" La Phong nghi hoặc hỏi.
" Đúng vậy, tuy rằng thân thể tố chất của cậu hiện tại hẳn là đạt tới trung cấp chiến sĩ, nhưng khi cậu trở thành Võ giả, tin tức, thân phận của cậu vẫn là sơ cấp chiến sĩ. Chờ khi cậu tiêu diệt được đủ số lượng quái thú mà mức lợi hại phù hợp với yêu cầu của trung cấp chiến sĩ thì mới được công nhận là trung cấp chiến sĩ. " Giang Niên cảm thán nói, "Dù sao, có người tố chất thân thể tốt, có người đao pháp giỏi, có người hiểu được các loại thủ đoạn cao minh. Nên thực lực một người chỉ có thể phán định dựa trên một tiêu chuẩn duy nhất là chiến tích. "
La Phong giật mình, gật gật đầu.
Đúng thế...... Tố chất thân thể cho dù kém xa, nhưng có tố chất thân thể kém hơn vẫn có thể giết chết được tố chất thân thể mạnh hơn mình.
" Cố gắng nỗ lực vươn lên cấp bậc chiến tướng, cậu sẽ là niềm kiêu hãnh của thành Dương Châu chúng ta! " Giang Niên cười nói," Người anh em Nghiêm La lần trước tới tìm ta chính là cấp bậc chiến tướng."
" Vâng!" La Phong khẽ gật đầu.
Mình nếu như sử dụng tinh thần niệm lực, thực lực rốt cuộc mạnh tới đâu? Có thể so sánh với cấp chiến tướng không? Tất cả phải chờ vài hôm nữa mới có thể khẳng định chính xác được.
......
La Phong cùng Giang Niên vừa đi vừa nói chuyện với nhau, rất nhanh đã bước tới một biệt thự ba tầng riêng biệt. Biệt thự này chiếm một diện tích khá lớn, một lão giả tóc hoa râm đứng trên ban công tầng 2 gọi: “Giang Niên, mau lên đây, mau!”
" Đi, theo ta lên đó!"
La Phong theo sau Giang Niên nhanh chóng tiến vào trong biệt thự.