Không biết sau khi Diệp Hạo Nhiên trở về biết không còn là đối thủ của chính mình, hắn sẽ nghĩ thế nào đây.
Diệp Không cười cười, hỏi tiếp:
- Khi nào cha có thể trở lại?
Trần Cửu Nương cười nói:
- Cái này cũng không biết trước được, hoàng thượng vừa mới xuôi, trước khi hắn chính thức đi về còn một đoạn thời gian nữa.
- Vâng.
Diệp Không gật đầu.
- Tướng quân trở lại chứng kiến ngươi có tiền đồ như vậy, không biết sẽ vui tới mức nào.
Trần Cửu Nương hiền lành nhìn Diệp Không.
Những năm nay, nàng cũng thường xuyên nhớ lại thời điểm Diệp Không lúc trước, đảo mắt một cái đã qua bốn năm. Nàng từ ngoại viện vào trong nội viện, mặc kệ người khác khi dễ hay kính trọng, cuối cùng nhi tử của nàng cũng đã trưởng thành.
- Mẹ, cha chẳng những thấy ta vui vẻ mà gặp người cũng sẽ vui vẻ!
Diệp Không vừa cười vừa nói.
Trần Cửu Nương buồn bã, bàn tay vô ý thức sờ lên khăn che mặt nói:
- Mẹ không sao, con không cần an ủi mẹ, chỉ cần tướng quân coi trọng con thì mẹ vui vẻ rồi.
- Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ chữa khỏi khuôn mặt mẹ trước khi cha về để cha kinh hỉ!
Vốn Diệp Không còn muốn nghỉ ngơi vài ngày rồi tiếp tục bế quan, cuối cùng thay đổi chủ ý. Hơn phân nửa sẽ không áp chế được tâm ma, còn không bằng sớm ra ngoài tìm tới phường thị, đồng thời kiếm linh dược cho mẹ.
Diệp Không còn chưa nói với Hoàng Tuyền lão tổ, chợt nghe Hoàng Tuyền lão tổ cảm thán một tiếng:
- Ai, đi thôi đi thôi, lão tổ ta không ngăn được ngươi rồi. Chỉ có điều ngươi gây chuyện ít thôi, linh khí của lão tổ ta thiếu thốn, một lần ra tay sẽ ngủ say ít nhất ba năm, trong khoảng thời gian đó sẽ không giúp gì được cho ngươi.
Diệp Không nghe Hoàng Tuyền lão tổ đáp ứng không khỏi vui mừng, cười nói:
- Lão tổ yên tâm, ta sẽ không làm bừa, không cần ngươi phải ra tay.
- Hy vọng là vậy đi.
Hoàng Tuyền lão tổ hừ một tiếng, sau đó không nói gì nữa.
Biết nhi tử muốn ra ngoài tìm kiếm đan dược cho mình, Trần Cửu Nương cũng vô cùng vui vẻ, chẳng qua nàng lại lo lắng nhi tử sẽ gặp phải nguy hiểm.
Tự nhiên Diệp Không sẽ không nói chi tiết mức độ nguy hiểm khi đi ra ngoài cho lão nương biết, chỉ bảo nàng yên tâm, tuyệt đối an toàn, chẳng qua thời gian sẽ dài một chút, Trần Cửu Nương không cần lo lắng.
Diệp Không tính toán một chút, căn cứ vào tin tức Lô gia huynh đệ nghe được, ở Kháo Sơn thôn vào ngày mười lăm hàng tháng sẽ có phường thị mở ra. Hiện giờ còn năm ngày nữa.
Xem ra không thể trì hoãn được, thứ nhất đi đường không quen, thứ hai đi năm ngày có thể tới đó được không, Diệp Không cũng không hay biết.
Cũng may tu sĩ ra ngoài không cần thiết phải chuẩn bị gì, Diệp Không định ngay ngày mai đi luôn.
Trần Cửu Nương không nghĩ tới hắn đi ngay, nàng dặn dò thêm vài câu:
- Vậy con đi cáo biệt cùng Tiểu Hồng và Lô Cầm đi.
- Không biết, khả năng rất nhanh, cũng có thể rất lâu.
Diệp Không thu hồi ánh mắt, khuôn mặt hắn cũng có chút hồng.
- Ta…
Lô Cầm nghẹn ngào một hồi rồi lên tiếng:
- Ta sẽ đợi ca ca trở lại… mặc kệ bao lâu…
Đột nhiên Diệp Không có một loại xúc động, hắn ngẩng đầu hỏi:
- Nếu mười năm, hai mươi năm, hoặc lâu hơn nữa thì sao?
- Không phải ngươi nói ra ngoài tìm đan dược cho mẹ sao? Vì sao lâu như vậy?
Lô Cầm chớp mắt.
- Lần này không phải, thế nhưng nàng biết ta là tu sĩ, về sau thời gian bế quan sẽ rất lâu….
- Diệp Không ca ca!
Đột nhiên Lô Cầm ôm lấy Diệp Không, khuôn mặt đỏ bừng dán lên ngực hắn, nhỏ giọng nói:
- Tiểu Cầm sẽ không hối hận, ta nghe người ta nói qua. Một lần bế quan của tu tiên giả có khả năng cả trăm năm… những thứ này ta đều biết, thế nhưng Tiểu Cầm vẫn rất thích ca ca, cho dù cả trăm năm ta đều nguyện ý chờ. Ta chỉ sợ ca ca không thích ta.
Diệp Không thở dài một hơi, hắn sớm đã biết tình cảm của Lô Cầm. Mà nàng lại không chịu lui về sau, làm sao chính mình có thể để nàng thương tâm đây. Hắn nắm chắt đôi tay mềm mại của nàng, ôn nhu nói:
- Tiểu Cầm, ta thích nàng, ta sợ nàng cô độc cho nên mới một mực…
Vốn hắn có tin tức tham khảo chính là Kháo Sơn thôn kia, thế nhưng có thể bởi vì Man tộc phản công cho nên Kháo Sơn thôn đã bị Man tộc hủy đi, cuối cùng không còn manh mối.
Không còn manh mối, vậy cũng chỉ có chính mình tìm kiếm, Diệp Không vừa phi hành vừa quan sát xung quanh, trong đầu gọi Hoàng Tuyền lão tổ.
- Tính lại nào, tự mình tìm kiếm là tốt nhất.
Diệp Không khống chế pháp khí thay đổi phương hướng, phi hành ven theo dãy Thập Vạn Đại Sơn.
Hôm nay đã là ngày mười sáu, nếu như không tìm thấy thì coi như chấm dứt quá trình tìm kiếm phường thị kia. Diệp Không không khỏi lo lắng, hận pháp khí thú cốt của mình thật sự quá chậm.
Trong lúc hắn đang sốt ruột, đột nhiên có âm thanh xé gió vang lên, một bóng màu lớn màu đen đang đuổi theo Diệp Không.
Diệp Không cuống quít quay đầu lại, lập tức hít sâu vào một ngụm khí lạnh, chỉ thấy một pháp khí hình thuyền màu đen đang chở bảy tám tên tu sĩ bay nhanh tới.
Tiên nhân con mẹ nó chứ, thật sự người so với người chỉ muốn tức điên, lão tử vẫn còn đang đi xe đạp, các người đã dùng xe bus phóng vụt qua.
Trong lúc cuống quít, Diệp Không tranh thủ thời gian trốn tránh.
Dọc theo con đường này, hắn cũng gặp phải một ít tu sĩ, Man tộc, Bắc tộc đều có. Cũng may tất cả mọi người đều vội vã chạy tới phường thị. Không một ai ra tay với tiểu tử Luyện Khí kỳ.
Đương nhiên, hắn gặp tu sĩ cũng tận lực trốn tránh, cách ra khá xa, phòng ngừa đối phương có ác ý.
Chẳng qua cái phi thuyền này khó có thể né tranh, đầu thuyền quá lớn lại đang bay về phía Diệp Không, Diệp Không cả kinh không khỏi lắc lư, lung lay suýt rơi.
- Không tốt, lai giả bất thiện! Lão tổ, ngươi mau tỉnh lại, tám! Bốn Luyện Khí kỳ ở bên trong, ba Luyện Khí kỳ ở đằng sau, trời ơi! Còn có Luyện Khí kỳ mười tầng, Đại viên mãn nữa!
Diệp Không không khỏi kinh hoảng, thực lực của tám người này vô cùng cường hãn, nhất là cái tên Đại viên mãn kia, hắn đã bước một chân vào cảnh giới Trúc Cơ kỳ. Lúc đó sẽ chính thức là tiên nhân, nếu quả thật ra tay với Diệp Không, chỉ trong chớp mắt có thể giết hắn thành cặn bã.
Hoàng Tuyền lão tổ như xe bị tuột xích, căn bản không chút phản ứng.
Chẳng qua cái thuyền lớn kia cũng không đụng ngã Diệp Không mà vững vàng đứng trước mặt hắn.
Lúc này Diệp Không mới chú ý, ở đầu thuyền lớn màu đen có một cây cờ lớn, nền đen chữ đỏ, ở trên có một chữ Dịch như rồng bay phượng múa.
- Tiểu hữu chớ hoảng sợ, lão phu không có ác ý, Dịch gia chúng ta là thương gia, không đả thương người khác,
Một lão giả áo vàng đứng ở đầu thuyền cười nói.
- Các người bay chậm một chút thôi nha, nhanh như vậy rất dễ khiến người khác thót tim đó, lão bá.
Diệp Không cũng cười cười trả lời.
Trách không được có pháp khí phi hành lớn như vậy, hóa ra là thương thuyền buôn bán, thương nhân thật là trâu, đều là tài đại khí thô a. Không thể tưởng tượng được Tu Tiên giới cũng có người làm sinh ý, trước kia chỉ cho rằng tu tiên giả đều vùi đầu vào khổ luyện.
Kỳ thật thương thuyền không hay đi loạn, bởi vì trên thuyền có tiền a! Chuyện giết người đoạt bảo trong tu tiên giới là chuyện nhỏ, hàng hóa trên thuyền buôn càng nhiều thì đám tiên phỉ càng chảy nước miếng.
Cho nên thương thuyền đều thuê rất nhiều hảo thủ, hành tẩu vãng lai cũng rất cẩn thận, không dễ dàng dừng lại.
Hôm nay bọn họ đúng trước mặt Diệp Không là có nguyên nhân.
Dịch gia vừa mới mở ra buôn bán ở Thập Vạn Đại Sơn, hôm nay có thể nói là hàng mời chào cho nên không có nhiều. Mà Dịch gia là Bắc tộc tiêu chuẩn, trước kia chưa từng quen biết với Man tộc.
Chính vì vậy nên lão đại của thuyền buôn muốn tiếp xúc một chút với tu sĩ Man tộc, nghe ngóng quy củ giao dịch của Man tộc cùng các tập quán sinh hoạt với giá trị vật phẩm trên thị trường.. Tốt nhất là có quan hệ cùng với đại phái Man tộc.
Nếu mời tu sĩ cấp cao lên thuyền sẽ có chút nguy hiểm, mà Diệp Không chỉ là loại tu sĩ cấp thấp, đúng là vô cùng an toàn cho nên mới tìm được Diệp Không.
- Sự cố giao thông sao? Ha ha, tiểu hữu thật biết nói đùa.
Lão giả áo vàng cười cười, lại hỏi:
- Không biết có phải tiểu hữu cũng đi Bách Trùng trại phường thị hay không?
- Ta thấy tiểu hữu phi hành rất nhàn nhã, không biết có nguyện ý lên thuyền của chúng ta hay không?
Lão giả áo vàng nói nhẹ nhàng, ý tứ chính là ngươi phi hành quá chậm, có cần chúng ta mang ngươi đi một đoạn hay không?
Diệp Không đang ngại chính mình quá chậm, hơn nữa còn chưa tìm thấy được địa điểm, nghe nói có người muốn đã hắn đi, lập tức kinh hỉ.
- Tốt lắm tốt lắm.
Hắn vội vàng đáp ứng.
- Mời.
Lão giả áo vàng dùng tay ra hiệu, để chỗ trống cho Diệp Không bay lên.
Chẳng qua Diệp Không chớp mắt một cái, trong lòng hơi chút khựng lại, có thể bọn họ đang lừa chính mình hay không? không có việc gì đưa chính mình đi, có người tốt như vậy sao? Lên thuyền hải tặc, muốn xuống cũng khó.
Có suy nghĩ này cho nên Diệp Không chần chờ không quyết định.
Nhìn thấy Diệp Không chần chừ, tu sĩ Luyện Khí kỳ Đại viên mãn trên thuyền lập tức mở miệng mỉa mai nói:
- Loại người Luyện Khí sơ kỳ rách nát như ngươi cũng đáng để chúng ta ra tay hay sao?
Một Luyện Khí kỳ tám tầng bên cạnh cũng cười theo:
- Ngươi nghĩ rằng chúng ta muốn đoạt pháp khí thú cốt dưới chân ngươi sao? Ha ah, mười khối linh thạch có thể mua được ba cái như vậy,
Mọi người lập tức cười lớn, lại có một tu sĩ khác thúc giục lão giả:
- Cao bá, chúng ta mau đi thôi. Tiểu tu cấp thấp như vậy chưa chắc đã biết được nhiều, tốt nhất vẫn không nên chậm trễ thời gian của chúng ta!
Lão giả được xưng là Cao bá có chút suy nghĩ, thế nhưng hắn đã mời Diệp Không, nếu như vứt bỏ không để ý tới thì sẽ thành đắc tội.
Người làm ăn đều phải trưng khuôn mặt tươi cười đón khách, không phải vạn bất đắc dĩ sẽ không muốn đắc tội với ai, đừng xem đây là tiểu tu sĩ ba tầm, ai biết sau lưng hắn có người nào không?
Hắn chưa đến khu vực Man tộc này bao giờ, chưa quen với cuộc sống nơi đây. Về sau còn phải thường xuyên vãng lai, nếu có cừu gia sẽ không tốt.
Vì vậy Cao bá mở miệng cười lần nữa nói:
- Tiểu hữu chớ sợ, các tu sĩ Man tộc kia cũng không biết thương nghiệp Dịch gia chúng ta. Giá cả thương nghiệp chúng ta vừa phải, giao dịch thành thật, là Thương Nam đệ nhất chữ vàng, sao có thể ham lợi nhỏ mà ra tay với ngươi?
Trong lòng Cao bá cũng nghĩ qua, nếu như tiểu tu sĩ này tiếp tục nói nhảm, vậy không cần phải để ý tới hắn nữa, tranh thủ thời gian lên đường là tốt nhất.
Diệp Không bị mấy tu sĩ kia châm chọc khiêu khích một phen cũng không tức giận, hắn suy nghĩ một chút cũng cảm thấy bọn họ có đạo lý.
Diệp Không xin lỗi xong liền bay lên trên thuyền, nhảy ra khỏi pháp khí thú cốt.
Diệp Không xin lỗi cũng được những tu sĩ kia đáp lại, Tu tiên giả chỉ tôn kính với những tu sĩ cao hơn mình. Ai lại nguyện ý đi cãi lý với một Luyện Khí sơ kỳ không thể vận dụng pháp khí?
Những tu sĩ kia căn bản không để ý tới Diệp Không mà chỉ chắp tay nhìn về phía xa, làm ra vẻ cao thâm.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Cao bá điều khiển pháp khí phi thuyền tiếp tục phi hành, sau đó mới đi tới bên cạnh Diệp Không, cười nói:
- Ta là quản sự sinh ý của Diệp gia Cao Viễn Dương, không biết tiểu hữu là đệ tử của môn phái nào?
Diệp Không có được kinh nghiệm từ Trương Ngũ Đức cho nên quyết định ra ngoài làm việc không nói tên thật để tránh hóa diệt môn.
Lần đi này hắn mặc trang phục của tu sĩ Man tộc trong túi trữ vật. Giả mạo tu sĩ Man tộc, như vậy sẽ không ai nghĩ hắn là Bát thiếu gia Diệp gia của Nam Đô thành.
Mà chính vì bộ quần áo này cho nên khiến Cao Viễn Dương tưởng hắn là tu sĩ Man tộc.
- Cao quản sự khách khí rồi, tại hạ là tiểu tu sĩ Cốt Linh môn Hạ Huy.
Diệp Không cũng rất khách khí trả lời.
Những người này không phải Man tộc, vậy giả mạo Hạ Huy một chút có lẽ không vấn đề a, cũng không thể nói là tán tu được.
Chẳng qua cho dù một môn phái nhỏ cũng ít nhất có một lão tổ Nguyên Anh tọa trấn.
Đây là quy định bất thành văn của đại lục Thương Nam, chỉ có Nguyên Anh lão tổ mới có thể khai sơn lập phái. Nhưng còn một loại khách chính là sau khi Nguyên Anh lão tổ khai tông xong, trải qua một thời gian rồi phi thăng hoặc tọa hóa, lúc đó môn phái không có Nguyên Anh lão tổ mới xuất hiện sẽ bị suy thoái trong vòng trăm năm rồi thất truyền.
Kỳ thật Cốt Linh môn kia chính là loại này.
Cao Viễn Dương không biết cho nên không dám đắc tội, vì vậy lại dò hỏi thêm:
- Nghe nói ở trong Bách Trùng trại phường thị có rất nhiều linh trùng hồng hoang cho nên gia chủ mới lệnh cho Cao mỗ tới đây, đả thông tuyến đường giao dịch. Thế nhưng chúng ta không có kinh nghiệm giao du cùng tu sĩ Man tộc, không biết tiểu hữu có thể chỉ giáo được không?
- A, cái này…
Diệp Không khàn giọng, thầm nghĩ ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai? Lão tử là đồ giả mạo, nói về Man tộc ư, lão tử cũng khiếm khuyết nhiều lắm.
Hắn sợ lão đầu đá hắn xuống thuyền cho nên thoáng sững sờ một chút rồi nói:
- Cao bá, kỳ thật muốn liên hệ với Man tộc chúng ta vô cùng dễ dàng. Người Man tộc hào sảng, thái độ làm người phúc hậu chất phác, chỉ cần đối phương cho chúng ta điểm tốt thì chúng ta rất dễ ở chung. Đặc biệt là những thương gia có danh dự, chúng ta vô cùng hoan nghênh.
Diệp Không mặt dầy mở miệng nói. Man tộc là dân tộc thảo nguyên a, tính tình hảo sảng chắc chắn phải có, hơn nữa bọn họ thường xuyên phong bế, khẳng định cũng không hy vọng có thương gia tới giao dịch.
À, thì ra là thẻ VIP, Diệp Không thu lệnh bài vào túi trữ vật, sau đó cười hỏi:
- Vậy thì cảm ơn Cao bá, không biết tấm bảng này có thể chiết khấu được bao nhiêu phần đây?
- Chờ thương nghiệp Dịch gia khai trương tại Bách Trùng trại. Ngươi đi thử một lần sẽ biết.
Cao Viễn Dương đỏ mặt lên, xem ra cái lệnh bài này không tốt lắm a, lão đầu đã không muốn nói, chẳng qua người ta vô duyên vô cớ tặng lễ vật cho ngươi. Ngươi còn đòi gì hơn?
Chẳng qua Diệp Không cũng không ghét bỏ, chính mình không cần thì cho người khác cũng tốt a. Trước kia còn ở địa cầu, không ít lần hắn đi ăn KFC với thẻ ưu đãi, sau đó là tán gái làm trong đó luôn.
Đây là một loại mê trận tương đối thấp cấp, nếu như là phàm nhân sẽ không cách nào nhìn thấy bọt xà phognf kia. Thế nhưng tu tiên giả liếc mắt là thấy được.
- Tới rồi.
Cao Viễn Dương cũng không định mang theo Diệp Không xuống cùng một chỗ, hắn chỉ xuống bong bóng xà phòng ở phía dưới.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Thật không ngờ, tính tình của đại hán kia không tốt, hắn không nhận, ngẩng đầu nhìn lên trời, lầu bầu:
- Luyện Khí kỳ tầng ba cũng dám vào hóng, thật không biết sống chết.
Diệp Không có chút tức giận, thầm nghĩ ngươi bất qua là Luyện Khí kỳ tầng bảy, có cái gì dám cười nhạo ta. Cho dù đánh nhau thì ngươi ăn được ta sao?
Chẳng qua Diệp Không biết rõ, ở nơi đất khách quê người, ngàn vạn lần phải nhẫn nhịn. Ở đây chỉ có một mình mình, còn người ta có cả đám, tốt nhất vẫn nên nhẫn nhịn.
Nhưng ai biết được, đột nhiên lại có người xuất đầu vì hắn. Một nam tử mặt trắng đi tới bên cạnh đại hán râu quai nón, hắn mở miệng nói:
- Sư huynh, hắn cũng không nói gì sai, huynh dựa vào cái gì mà không cho hắn tiến vào?
Đại hán lạnh nhạt nói:
- Ta nói không cho hắn tiến vào sao?
- Vậy huynh thu linh thạch đi.
- Ở đây chỉ có mình ta sao? Ngươi không thu được sao?
Diệp Không vội vàng đưa linh thạch cho nam tử mặt trắng, ai ngờ tiểu tử kia cũng không tiếp:
- Vốn ta có thể thu, nhưng hắn tìm huynh trước, huynh phải thu!
Diệp Không hiểu ra, không biết vì sao hai người này có mâu thuẫn với nhau… mà bọn họ mượn cớ từ hắn để cãi nhau…
- Hai vị đại ca, các người có cừu báo cừu, có oán báo oán, sao lại quay tiểu tu sĩ ta như chong chóng vậy. Các ngươi thu linh thạch rồi tiếp tục đàm luận có được không?
Hai người kia căn bản không nghe được lời nói của Diệp Không, cả hai tiếp tục đấu khẩu, đại hán râu quai nón không quan tâm nhìn ra phía xa, còn nam tử mặt trắng càng lúc càng tái mặt.
- Ngươi có giảng đạo lý hay không! Ta nhận thức tiểu tiên tử kia trước!
- Thế nhưng mà nàng yêu thích ta!
- Đừng chém gió, là ngươi trêu chọc nàng!
Ta ngã! Diệp Không vô cùng phiền muộn, hai huynh đệ tình càm khăng khít với nhau lại vì một nữ nhân mà đấu đá. Mẹ nó, lão tử không phải nữ nhân của các ngươi a, các ngươi liều mạng chắn không cho ta vào cổng làm gì.
Diệp Không đứng tại đây, chờ bọn người Cao Viễn Dương tới.
Thế nhưng những người khác không xuất hiện, chỉ có một mình Cao lão đầu đi tới, hắn cao giọng nói:
- Mấy vị tiểu huynh đệ bẩm báo một chút cho quản sự của các ngươi, nói rằng trưởng lão Man Ảnh của thương nghiệp Dịch gia tới, đang chờ tiếp kiến ở bên ngoài.
Diệp Không nghe vậy không khỏi trừng mắt, Man Ảnh sao, thế nào nghe như tên của nữ nhân vậy? Vừa rồi trên thuyền toàn là nam nhân a!
Suy nghĩ một chút, đúng rồi, nhất định là trốn ở trong khoang thuyền. Mình ở địa cầu đã quen với suy nghĩ trong buồng nhỏ trên thuyền là hàng hóa, thế nhưng ở đây là đại lục Thương Nam! Trữ vật thủ trạc có thể thu giữ rất nhiều thứ! Còn cần tới thuyền chuyên chở hàng hóa sao?
Đại hán râu quai nón đang tranh cãi nghe được Cao Viễn Dương nói vậy liền hành lễ:
- Quản sự của chúng ta đợi đã lâu, xin chờ một chút để ta vào bẩm báo.
Cao Viễn Dương gật đầu, trong lúc đang chờ đợi thấy được Diệp Không, ngạc nhiên hỏi:
- Hạ tiểu hữu, tại sao ngươi còn không đi vào?
Diệp Không cười khổ:
- Vừa rồi bọn họ vội vàng cãi nhau không quan tâm cho ta vào cửa.
Thanh niên mặt trắng thấy tên gia hỏa này vậy mà nhận biết người Dịch gia, hắn nhanh chóng tiến lên nói:
- Tiểu huynh đệ chớ trách, sư huynh của ta thường không phân biệt được nặng nhẹ, tới đây, để ta mang ngươi vào.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
- Ta đây đi trước một bước.
Diệp Không chắp tay về phía Cao Viễn Dương, đi theo thanh niên mặt trắng vào phường thị.
Hắn căn bản không chút hứng thú với chuyện tình của thương nghiệp Dịch gia, hắn chỉ muốn tiến vào phường thị để quan sát tìm hiểu một chút.
- Vị đạo huynh này, nếu như ngươi có việc gấp thì cứ đi trước, ta tự mình đi được rồi.
Diệp Không nhanh chóng đi tới bên thanh niên mặt trắng, đưa ra một khối linh thạch.
- Không sao, ai, nếu tiểu hữu cùng thương nghiệp Dịch gia tiến vào thì miễn đi phí vào cửa.
Thanh niên mặt trắng vô cùng khách khí.
Hắn sớm nghe nói Dịch gia muốn tới nới đây thiết lập chi nhanh, người khác không biết Dịch gia nhưng bọn họ thủ tại đây quanh năm. Số lương tu sĩ vãng lai rất nhiều, bọn họ hiểu rất rõ năng lực của thương nghiệp Dịch gia.
Đó là thương nghiệp đệ nhất đại lục, tài đại khí thô a, bọn họ tới đây đầu tư tự nhiên sẽ được tông môn coi trọng. Hắn sớm đã muốn trèo lên chức lão bản cho liền liền nịnh bợ Diệp Không.
Diệp Không biết rõ suy nghĩ của tiểu tử này, hắn giải thích:
- Đạo huynh, ta chỉ có duyên gặp mặt một lần với bọn họ, cũng không phải rất quen thuộc.
- Gặp mặt một lần cũng là nhận thức, ta nhàn rỗi không có việc gì lam, mang ngươi đi dạo một vòng cũng tốt.
Trong lòng thanh niên mặt trắng có chút uể oải, chẳng qua từ giờ trở đi khó tránh phải các sư huynh đệ khác chế nhạo. Vì vậy hắn kiên trì muốn dẫn Diệp Không đi dạo một vòng.
- Tốt như vậy a.
Diệp Không cũng không nhiều lời, đi theo thanh niên mặt trắng vào trong phường thị.
Tiến vào phường thị xem xét, Diệp Không mới phát hiện quả thật Bách Trùng trại phường thị không nhỏ chút nào, trách không được Dịch gia muốn tới thiết lập chi nhánh.
Chỉ thấy trên quảng trường phía trước có vô số quầy hàng xếp đặt chỉnh tề, phần đông là tu sĩ, quang cảnh vô cùng náo nhiệt.
Đây là lần đầu tiên Diệp Không thấy nhiều tu tiên giả như vậy, bình thường muốn gặp một tu tiên giả tại Nam Đô thành vô cùng khó khăn. Mà ở đây, tùy tiện ném một cục đá cũng có thể nện vào đầu một tu tiên giả.
Những tu tiên giả này có nhiều thể loại, nam có nữ có, trẻ có già có, quần áo và trang sức thiên kỳ bách quái. Bởi vì nơi đây đa số là tu sĩ Man tộc cho nên quần áo gì cũng có, có người mặc da thú, cón người mặc áo giáp, còn có nữ tu phóng khoáng hơn cả nữ nhân trên địa cầu, khỏa nửa thân thể phía trên, hai hạt bồ đào màu tím lộ ra vô cùng rõ ràng khiến người nhìn nhỏ nước dãi.
Chẳng qua đa số vẫn là mặc quần áo và trang sức màu chàm của Man tộc. Nhưng cũng có không ít tu sĩ ăn mặc như tu sĩ Bắc tộc.
Diệp Không sử dụng Thiên Nhãn Thuật quét qua, phần lớn những tu sĩ này đều đang ở Luyện Khí trung kỳ cùng Luyện Khí hậu kỳ, cũng có mấy người Luyện Khí kỳ đại viên mãn.
Xem ra cảnh giới của tu tiên giả nơi đây không cao lắm a. trong lòng Diệp Không có chút khinh thị, tuy rằng hắn là Luyện Khí kỳ tầng ba thế nhưng hắn đã luyện tập qua Ngũ Hàng Thăng Tiên Kinh vô cùng cường đại, lại thêm pháp khí trung phẩm cùng áo giáp thượng phấp, đối chọi với Luyện Khí kỳ tầng năm tầng sáu đều không có vấn đề. Nói một cách khác, trong đám tu tiên giả này, không có mấy người là đối thủ của hắn.
Có lẽ nhìn được vẻ khinh thị trên mặt Diệp Không, thanh niên mặt trắng nói:
- Tiểu hữu, chớ cho là phường thị của chúng ta chỉ có tu sĩ cấp thấp. Kỳ thật cũng có rất nhiều tiên nhân Trúc Cơ kỳ đó.
Nhìn theo ngón tay hắn chỉ về hai hàng lầu nhỏ ở phía sau quảng trường:
- Trước quảng trường là quầy hàng của các tu sĩ cấp thấp trao đổi lẫn nhau, không có hàng gì tốt. Sau chỗ đó mới chính là những thương nghiệp chính tông, các tiên nhân cao cấp đều ưa thích giao dịch tại đó, đừng nói là Trúc Cơ kỳ, ngay cả tu sĩ Kết Đan ta cũng đã gặp qua không ít.
Nghe thanh nhiên mặt trắng giới thiệu, Diệp Không gật đầu. Trên quảng trường đều là quầy hàng của một ít tu sĩ tạm thời bày bán, bán chút đồ vật của chính mình, bán xong thì đóng cửa. Phía sau là những dãy lầu nhỏ, chính là cửa hàng chuyên môn buôn bán, đương nhiên nhiều thứ tốt hơn so với bên ngoài, chẳng qua giá cả có lẽ cũng tương đối cao.
Đi theo thanh niên mặt trắng vào quảng trường, chỉ thấy đủ các loại quán nhỏ thiên kỳ bách quái, có vô số thú cốt, có vô số đồ vật, ở phía trước có nhãn hiệu nói rõ là vật gì, còn có những các không nhãn hiệu, cũng không biết là bán ra thứ gì.
Mà âm thanh náo nhiệt bên cạnh vang lên không dứt, cò kè mặc cả, không khác gì một cái chợ của thế tục.
- Đạo huynh, nếu như ta thuê một quầy hàng, vậy phải tốn bao nhiêu linh thạch?
Diệp Không nghĩ tới mình có thứ muốn bám, đí chính là sừng của Khống Thi Trùng, nghe lão tổ nói phải trên dưới trăm linh thạch, còn có mấy trăng hạt giống Tù Lung thảo nữa, cũng có thể bán chút tiền.
- A, những quầy hàng mới khai trương có thể thuê, mỗi ngày năm khối linh thạch, cũng có thể thuê theo giờ, buổi sáng mỗi giả hai khối linh thạch, buồi chiều mỗi thời ba khối linh thạch.
Thanh niên mặt trắng đáp.
Tốt quá a, Diệp Không hơi nghiêng đầu, hắn giết Phạm Cửu Xà được bốn khối linh thạch, giết chết Hạ Huy được tám khối linh thạch, vơ vét trong Nam Đô thành được năm khối linh thạch, tổng cộng là mười bảy khối.
Về sau cho Lô Cầm cùng Tiểu Hồng một khối, mình tu luyện trong tụ linh trận mất thêm một khối, hiện giờ trong túi trữ vật chỉ còn mười bốn khói, không đủ thuê được mấy giờ.
- Xem ra thuê một ngày vẫn có lợi hơn.
Diệp Không cười cười.
- Đúng vậy đúng vậy.
Thanh niên mặt trắng gật đầu, hắn nhìn ra Diệp Không có thứ gì muốn bán, nhịn không được hỏi:
- Tiểu huynh đệ có gì muốn bán sao? Ta rất quen thuộc đối với nơi đây, nói cho ta nghe một chút, ta sẽ định giá cho ngươi, sẽ không bị thiệt đâu. À, ta còn nhận thức không ít lão bản của các hiệu buôn, nếu như là vật hy hãn thì bọn họ sẽ dùng giá tiền rất lớn để thu mua.
Lúc mới đầu Diệp Không còn sợ tiểu tử này đánh chủ ý tới hắn, thế nhưng khi nhìn giá cả của các mặt hàng trước mặt đều trên dưới một trăm khối linh thạch, chắc hắn không phải loại người thấy tiền tài là sáng mắt a?
- Ta có một… sừng của Khống Thi Trùng.
Diệp Không lắp bắp nói.
- Cái gì?
Thanh niên mặt trắng không nghe rõ, trên mặt hiện vẻ không thể tin được.
- Sừng của Khống Thi Trùng!
Diệp Không lặp lại lần nữa.
Rốt cục thanh niên mặt trăng cũng nghe rõ ràng, hắn cười nói:
- Cái đồ chơi này ngươi cũng muốn bày quầy hàng ra bán.
Lúc này Diệp Không có chút cảm giác há hốc mồm:
- Vì cái gì, không thể sao?
Thanh niên mặt trắng cười to hơn:
- Khống Thi Trùng sống bán ba khối linh thạch, một cái sừng của ngươi có thể bán được mấy đồng? Tiền thuê của ngươi ít nhất cũng hai khối linh thạch.
Diệp Không té xỉu, vội vàng hỏi:
- Có phải ngươi nhầm lẫn hay không? Đó là Khống Thi Trùng, chính là loại ở phía trên nằm ngang, ở dưới thêm một cột tạo thành sừng.
Nhìn thấy Diệp Không quýnh quáng lên, thanh niên mặt trắng cười đến nỗi không thở ra hơi, vội nói:
- Biết rõ biết rõ, ta còn biết thân trùng màu đen, nó còn không bay được xa nữa.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế