Cuồng Đồ Tu Tiên
Tác Giả: Vương Tiểu Man
-----oo0oo-----
Chương 6: Ác nô. (1)
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Thấy nhi tử nhìn chằm chằm vào mình, Trần Cửu cuống quít che mặt mình, cúi đầu tránh né nói:
- Không nhi, mẫu thân, mẫu thân dọa ngươi rồi....
Trần Cửu cũng không trách tội Không nhi của mình. Nàng là một người rất tự ti, ngay cả nhi tử chính mình sinh ra cũng bị dọa sợ rồi, nàng hận không thể chết quách đi cho xong.
- A! Không có! Không có!
Diệp Không phản ứng rất nhanh, phản bác lại lời của mẫu thân.
Tuy rằng ta mới vị mẫu thân này không có tình cảm gì, thế nhưng dù sao con của nàng cũng bị ta giết chết. Hơn nữa nếu như còn đả kích đến nỗi đau của nàng, Diệp Không càng không muốn.
Diệp Không nhanh chóng thu thồi nhãn thần kinh khủng, sắc mặt trở lại như thường cười nói:
- Mẫu thân! Đừng để ý,... Con! Không nhi không có chê mẫu thân. Hơn nữa con chỉ cần biết mẫu thân là người yêu thương con nhất là được rồi.
Diệp Không nói xong, lại nghĩ tới gì đó không đúng, nhanh chóng đổi giọng:
- Không thích hợp! Phải nói mẫu thân không xấu, rất đẹp a...!
Ngẫm lại càng không thích hợp, bộ dạng này cũng không thể gọi là đẹp? Cái này không phải châm chọc người xa sao?
- Mẫu thân, trên đời này không có người phụ nữ xấu, mẫu thân của con không có xấu!
Trần Cửu nghe những lời này muốn té xỉu. Đây chính là nhi tử của mình sao? Nhi tử ngốc của mình ngày thường nói cũng không được bình thường, vì sao ngày hôm nay lại trở nên lưu loát như vậy?
Hơn nữa còn biết an ủi mình nữa. Chẳng nhẽ, hắn đã không còn ngốc nữa?
Trần Cửu thấy nhi tử của mình thay đổi, nhưng lại không cách nào tin vào sự thật này. Nàng hảo hảo kiểm tra nhi tử của mình một lần nữa, lần này nàng kinh ngạc phát hiện bộ dáng của nhi tử không có ngốc nghếch như trước kia nữa. Nhìn đi nhìn lại trông giống hệt một tiểu tử vô cùng thông minh lanh lợi.
Trong ánh mắt sáng sủa đó, dĩ nhiên còn lóe lên một tia giảo hoạt. Trần Cửu thân là mẫu thân, nay nhi tử của chính mình khỏi bệnh, không có ngốc nghếch nữa! Thế nhưng nàng lại có một loại cảm giác xa lạ?
Kỳ thực Diệp Không cũng cảm thấy chột dạ, mẫu thân Trần Cửu nhìn mình chằm chằm như vậy, trong lòng hắn cũng không khỏi rối lên.
- Lão mẫu ah, nhìn gì mà lâu dữ vậy? Chỉ là một nhi tử ngốc, thay đổi thành một tiểu tử thông minh anh tuấn mà thôi. Có gì đâu mà phải soi mói kinh thế!
Đương nhiên, những lời này Diệp Không cũng chỉ dám suy nghĩ ở trong lòng mà thôi. Hắn cười nói:
- Mẫu thân, người có phải nghĩ, hôm nay Không nhi không phải giống như trước kia? Ha ha. Người cũng không cần phải lo lắng, nhi tử vẫn là nhi tử trước kia của mẫu thân. Chỉ là hôm nay con nằm mộng, có một lão đầu râu bạc nói với con, từ nay trở đi con sẽ không còn ngốc nghếch nữa... Vì vậy, từ giờ con không còn ngốc nghếch nữa. Uy, mẫu thân, người đừng khóc a!
Nghe nhi tử nói năng lưu loát như vậy, Trần Cửu lại khóc, nàng thực sự rất cao hứng. Đây là những giọt nước mắt sung sướng, hạnh phúc, còn có kích động.
Mẫu thân Trần Cửu là một người khổ cực, từ nhỏ đến giờ chỉ vì bộ dáng xấu xí của mình mà bị huynh đệ tỷ muội ghẻ lạnh. Từ nhỏ suốt ngày bị đánh đập, cuộc sống thê thảm vô cùng.
Tuy khuôn mặt của nàng xấu xí, nhưng bù lại nàng có tay nghề trong việc khâu vá, thêu thùa. Hơn nữa tay nghề rất cao. Một nữ nhân có đôi bàn tay khóe léo như vậy, lại thiên lương, cuối cùng có bộ dáng không ai muốn nhìn đến. Ở Thương Nam đại lục cũng không có y viện thẩm mỹ, với bộ dáng này của Trần Cửu, cho dù có cấp cho một tên khất cái hai trăm văn thì hắn cũng không đáp ứng....
Trần Cửu cũng vì thế mà đến năm mười tám tuổi vẫn chưa thành hôn. Đối với nữ tử mà nói, tuổi này có phần lớn rồi. Không tìm được phu gia, chung quy cũng không thể ở nhà mẹ đẻ suốt đời đi. May mà Trần Cửu có được tay nghề cao trong việc thuê thùa nên mới có thể tự mình kiếm sống nuôi thân. Tuy rằng chưa nói tốt, nhưng cuộc sống cũng no đủ, phong phú.
Chỉ là nữ nhân này lại gặp phải chuyện không may. Cuộc sống của Trần Cửu đang tốt đẹp, thì vào một buổi trưa, Trấn Nam tướng quân Diệp Hạo Nhiên uống rượu say đi đến phòng nàng. Diệp đại nhân trong cơn say, vớ được một tiểu nương tử, khi đó Diệp đại nhân tuổi trẻ khí thịnh mà dáng dấp Trần Cửu cũng không tồi. Thành ra, nhờ rượu mà Diệp đại nhân không màng đến dung nhan của Trần Cửu, cũng không cần biết nàng có đồng ý hay không, liền kéo Trần Cửu lên giường, sung sướng một phen cái đã.
Chờ đến khi Diệp đại nhân tỉnh lại, mới thấy được khuôn mặt của tiểu nương tử nằm bên cạnh mình. Trong lòng hắn lúc đấy cảm thấy vô cùng chán ghét.
Vốn Diệp tướng quân cũng không quá để ý tới chuyện đó. Nhưng ai có ngờ, Trần Cửu dĩ nhiên lại hoài thai. Mười tháng hoài thai, lại một lần nữa không ngờ nàng sinh ra Diệp Không trắng trẻo mập mạp. Lão nương của Diệp Hạo Nhiên còn đặc biệt thích thú.
Chính nhờ điều này mà Trần Cửu được chuyển đến ở chính thức trong Diệp gia. Đương nhiên, nàng cũng không có địa vị gì cả. Tam thê tứ thiếp, nàng hiển nhiên không có suất trong đó. Không có sủng hạnh, bản thân Diệp Hạo Nhiên nhìn thấy nàng lại giống như thấy ma, về sau hắn cũng không thèm để ý đến.
Nếu chỉ có như vậy không thôi thì cuộc sống của Trần Cửu cũng không đến nỗi nào. Cuộc sống bình yên của nàng không có được bao lâu. Đại phu nhân, nhị phu nhân đi du sơn ngoạn thủy về liền đầy đọa mẹ con Trần Cửu. Sự bạc đãi càng ngày càng lớn, đại phu nhân cùng nhị phu nhân, các nàng không thể nào chấp nhận được việc phải chia sẻ phu quân với một nữ tử xấu xí như vậy. Rất nhanh, Trần Cửu liền trở thành hạ nhân trong Diệp gia.
Ban đầu, Diệp Hạo Nhiên còn vì nhi tử của mình mà ra mặt nói đỡ một hai câu. Thế nhưng đến khi Diệp Không lớn lên, Diệp đại nhân lại kinh ngạc phát hiện, tiểu tử này sợ rằng hỏng rồi. Nói năng không lưu loát, đầu óc suy nghĩ chậm chạp. Diệp Hạo Nhiên thực sự thất vọng, từ đó hắn cũng mặc kệ cho số phận của hai mẹ con Trần Cửu.
Đã có 36 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Cuồng Đồ Tu Tiên
Tác Giả: Vương Tiểu Man
-----oo0oo-----
Chương 7: Ác nô. (2)
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Rất nhanh Trần Cửu từ hạ nhân biến thành không bằng hạ nhân. Trước đây là hạ nhân, cũng chỉ cần làm việc nửa ngày là được rồi, hiện tại công việc khâu vá đổ hết lên đầu nàng. Cho dù bản thân Trần Cửu chịu mệt nhọc thế nào đi chăng nữa cũng chỉ đành làm việc tới tận đêm khuya.
Nói chung, mẫu thân Trần Cửu của Diệp Không rất thảm, cơ bản cả đời không được sống an lành một chút nào. Chính bản thân xấu xí lại còn sinh ra nhi tử ngốc nghếch. Ở trong Diệp gia có không ít người khi dễ, cười nhạo, thậm chí quát mắng nàng.
Nhưng ai biết được lão Thiên đã trông nom, nhi tử vừa tỉnh dậy liền không còn ngốc nữa. Hạnh phúc tới quá đột ngột, Trần Cửu cũng chỉ biết khóc mà thôi!
- Mẫu thân, người đừng khóc ah!
Diệp Không có chút hoảng, nam nhân đều sợ nữ nhân khóc, bản thân hắn cũng không ngoại lệ.
- Không nhi! Không sao đâu, mẫu thân, hôm nay mẫu thân thật sự rất vui.
Trần Cửu rưng rưng nói.
- Vui là tốt rồi! Vui là tốt rồi!
Diệp Không đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, hắn vươn bàn tay bé nhỏ của mình lau nước mắt trên mặt Trần Cửu, hắn cũng không có tránh né bên mặt xấu xí kia.
- Mẫu thân, yên tâm. Con nhất định sẽ tìm cách chữa trị khuôn mặt của người.
Diệp Không hạ quyết tâm nói.
Trần Cửu nghĩ nhi tử đang an ủi mình, liền lau nước mắt cười nói:
- Uh! Mẫu thân chờ ngươi trưởng thành rồi chữa trị cho mẫu thân.
- Uh!
Diệp Không tin tưởng trên đời này không có việc gì khó. Chỉ sợ lòng không bền.
Trần Cửu cũng không có hi vọng khuôn mặt mình có để chưa khỏi, nàng chỉ quan tâm cho dù nhi tử của mình trước kia có ngốc nghếch nhưng vẫn luôn muốn học văn luyện võ.
Nàng cười nói:
- Việc này không vội. Dù sao thì mẫu thân cũng quen với việc này rồi!
- Điều này sao được? Từ nay về sau, người chính là mụ mụ của ta. Ai dám khi dễ người, ta nhất định đánh hắn đến cả ma cũng không nhận ra hắn.
Diệp Không gằn từng chữ nói.
- Không nhi, con không được nói thế! Mẫu thân không muốn con đánh nhau với người khác.
Trần Cửu nghe nhi tử của mình nói vậy nhưng cũng không có ý trách móc, nàng chỉ giáo huấn nhẹ nhàng.
- Phải đánh! Nhất định phải đánh!
Diệp Không lại tiếp tục phản bác, đồng thời hắn cũng đỡ Trần Cửu dậy:
- Mẫu thân, chúng ta vào phòng nói chuyện đi. Dù sao trước đây hài nghi không tốt, rất nhiều chuyện không hiểu, mẫu thân người phải dạy ra nhiều nhiều a.
Trần Cửu nghe nhi tử mình nói năng lưu loát, lại còn ra vẻ nho nhã, trong lòng không khỏi vui mừng không thôi.
Giữa lúc Diệp Không cùng mẫu thân Trần Cửu tâm sự dưới ánh trăng. Sát vách với phòng của hắn cũng có một đôi nam nữ giật mình tỉnh giác, bất đèn dầu lên.
Nam tử này là một hán tử tuổi tác tầm bốn mươi, hắn cầm lấy cái quần, hùng hùng hổ hổ nói thầm:
- Nửa đêm nửa hôm, không để cho người ta ngủ mà lại đi khóc lóc. Hừ! Lão tử canh ba mới trở về, muốn cùng nương tử hảo hảo thân mật cũng không được yên ổn.
Một phụ nữ trung niên từ nằm bên trong giường, vòng tay ôm lấy cổ hán tử, cũng mắng:
- Chẳng phải là hai mẹ con thằng ngốc ở sát vách sao.
- Ta đến rống hai tiếng, để bọn họ yên lặng một chút.
Trung niên hán tử nghĩ một hồi rồi đứng lên.
- Ai, lão tứ!
Đột nhiên nữ nhân trung niên kia, không một mảnh vải che chân từ trên giường đứng lên, kéo tay hắn tử nói:
- Ngươi nha! Ngươi đi kêu bọn họ yên tĩnh, đối với chúng ta có gì tốt đây?
Hán tử trung niên được gọi là lão tứ, không hiểu hỏi lại:
- Chúng ta còn có lợi?
Nữ nhân trung niên dùng sức đẩy hán tử mắng:
- Ngươi không phải có rất nhiều bổn sự sao? Diệp Tài ngươi đến thu nàng ít bạc, đánh nàng một trận, cùng với đứa con ngu ngốc của nàng ah!
Lão tứ nghe vậy, liền minh bạch cười nói:
- Hay cho nương tử ta thông minh nha. Được rồi! Để đó, xem ta hung hăng đi mắng nàng ta một trận. Xú nữ nhân đã xấu xí, ngay cả nhi tử cũng ngốc nghếch, lại còn muốn dùng bạc. Chỗ đó không bằng đưa cho chúng ta tìm võ sư của nhi tử của ta ah!
Lão bà lão tứ thấy nam nhân của mình thông suốt, liền nở nụ cười:
- Ngươi rốt cuộc cũng thông suốt ah! Đi nhanh về nhanh. Lão nương còn chưa có ăn nó đây.
- Lão nương tử, ngươi chờ!
Lão tứ nắn bóp nương tử mình một cái rồi mới đi ra ngoài. Lão tứ không hề do dự đạp cửa đi vào trong phòng, nhìn hai mẹ con Trần Cửu rống lên:
- Uy! Ta nói, các ngươi làm gì ở bên này mà đên hôm khuya khoắt, khóc lóc như nhà có tang? Bộ không để cho ai ngủ hả?
Diệp Không ngẩng đầu nhìn lại, hắn chỉ thấy từ ngoại viện, một hán tử đi vàng, tuổi tác tầm bốn mươi, quần áo không chỉnh tề. Nhìn có vẻ như từ ổ chuột mới chui ra.
Diệp Không từ trong " trí nhớ " rất nhanh tìm được thông tin về người này. Lý lão tứ, quản sự bất động sản của Diệp gia. Phòng của hắn nằm ngay sát vách với phòng của hai mẹ con Diệp Không. Bản thân Lý lão tứ ỷ vào việc được là bà con xa của Nhị phu nhân, bình thường rất hay khi dễ Trần Cửu.
- A, là Lý quản sự a! Xin lỗi, xin lỗi! Vừa rồi thần trí Không nhi không có bình thường, không nhịn được kinh hô một tiếng. Thực xin lỗi.
Trần Cửu hoảng hốt giải thích.
- Kỳ lạ! Ngươi ban ngày đã giống quỷ, ban đêm lại còn muốn gọi quỷ lên. Tiểu tử ngu ngốc kia ngoài việc ăn ra thì không có cái gì bình thường cả?
Lý lão tứ không có ý đồ từ bỏ nói.
- Lý quản sự, yên tâm. Sau này sẽ không xảy ra việc như vậy nữa. Thực xin lỗi.
Trần Cửu không ngừng thở dài xin lỗi.
Lý lão tứ chưa đạt được mục đích của mình, tự nhiên sẽ không thôi, hắn lại quát:
- Ngươi nghĩ rằng ta dễ dàng cho qua như vậy sao? Nửa đêm canh ba, vừa mới thiu thiu ngủ liền bị ngươi đánh thức! Nếu không cầm được mấy lượng thì ta không đi!
Hắn vừa nói, Trần Cửu liền hiểu rõ. Nhưng nàng biết làm sao được, bản thân cô nhi quả phụ, chỉ có dùng tiền mới có dẹp êm chuyện này.
Bạc dùng hàng tháng của Trần Cửu, vốn đã bị cắt xén, bản thân nàng còn tiếc không dám dùng. Cuối cùng đều bị người khác cướp sạch.
Hiện giờ là cuối tháng, nàng cũng không còn bao nhiêu bạc. Khâu tay áo cả một ngày mệt ngọc được chút bạc, giờ lại đưa cho Lý lão tứ.
Đã có 35 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Cuồng Đồ Tu Tiên
Tác Giả: Vương Tiểu Man
-----oo0oo-----
Chương 8: Ác nô. (3)
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
- Lý quản sự. Chúng ta là cô nhi quả phụ. Thực không dám làm phiền đến ngài, đây là chút lòng thành.
- Không phải cô nhi quả phụ! Ta cũng không thèm khi dễ các ngươi!
Lý lão tứ hừ lạnh một tiếng, điểm điểm chút bạc, bất mãn. Thế này cũng quá ít đi.
- Chút bạc này mà muốn ta đi ah!
Lý lão tứ ném trả lại số bạc mà Trần Cửu vừa đưa.
- Sáng mau ta sẽ bẩm báo với Nhị phu nhân, nói các ngươi nửa đêm gây ra tiếng động lớn làm người khác mất ngủ. Đuổi các ngươi ra khỏi phủ tướng quân!
Trần Cửu luống cuống chân tay, mẫu tử bọn họ không có chỗ nương thân. Thế đạo gian nan, nếu như đi ra từ phủ tướng quân thì càng thêm thê thảm. Đây là điều nàng lo lắng nhất. Nhưng hiện giờ trong tay nàng, ngoài chút bạc kia thì cũng không còn gì.
- Lý quản sự, ngươi nguôi giận. Chút bạc này ngươi cầm trước, coi như ta thiếu ngươi đi. Chờ đến tháng sau lĩnh tiền tiêu vặt, sẽ trả cho ngươi.
Thanh âm Trần Cửu có phần lạc đi, kín đáo đưa cho Lý lão tứ, lại không ngừng thở dài.
- Vậy mới phải chứ!
Lý lão tử cầm chút bạc, thu lại rồi nói:
- Hai lượng!
- Vâng! Vâng! Hai lượng, Lý quản sự đi thong thả.
Trần Cửu thở dài một hơi. Trong lòng lại cảm thấy phiền não. Còn tới mấy ngày nữa mới có thể lĩnh tiền tiêu vặt hàng tháng. Hiện giờ một phân tiền cũng không có. Mấy ngày tới biết làm sao đây.
Lý lão tứ đoạt được mục đích của mình, đắc ý xoay mình rời đi. Thế nhưng vừa quay đầu liefn nhìn thấy Diệp Không vốn luôn ngơ ngác không hiểu chuyện đứng chắn trước cửa.
Lúc này trong lòng Diệp Không vô cùng phẫn nộ, kích động, tức giận. Hắn cảm giác mình sắp phát điên rồi. Quá mức trắng trợn! Coi như là lưu manh của lưu lanh cũng không có trắng trợn đến mức như thế. Chỉ vì ban đêm hô to gọi nhỏ vài câu mà bị cướp tiền trắng trợn. Còn có thiên lý nữa không đây?
Biết rõ mẫu thân của mình không có tiền mà cư nhiên còn muốn chiếm đoạt tiền tiêu vặt hàng tháng. Các ngươi thực quá súc sinh đi. Các ngươi không nghĩ tới, mẫu tử chúng ta không có tiền thì làm sao sống được? Không nên bức tử chúng ta a!
Diệp Không biết thân phận hiện tại của mình rất thấp, thế nhưng hắn cũng không vì thế mà để mặc cho người khác khi dễ được. Nén lửa giận không phải tính cách của hắn! Cúi đầu ra vẻ đáng thương, hắn không bao giờ làm.
- Buông bạc, xin lỗi mẫu thân của ta. Bằng không đừng mong ra khỏi cửa!
Diệp Không phảng phất giống như một tráng hán, thân thể đứng thẳng, hai chân dang bằng vai, tay cầm cục gạch lăm lăm le le. Trên mặt còn lộ bộ dáng lãnh khốc như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
- Yêu!
Lý lão tứ bị bộ dạng của Diệp Không làm cho kinh ngạc. Thực không nghĩ tới tiểu tử này lại có thể nói năng lưu loát, tính cách cũng trưởng thành. Chẳng nhẽ không còn ngốc nữa?
Chỉ là cho dù hắn không có ngốc nữa thì cũng là một tiểu hài tử. Bản thân thì có thể làm gì được?
Lý lão tử giật mình nhưng không có sợ hãi, hắn cười lạnh nói:
- Thật đúng là không ngốc nữa. Ngươi nên biết quý trọng bản thân. Dám nói chuyện với ta như vậy, cẩn thận ta đánh ngươi thành ngu ngốc trở lại!
Lý lão tứ vốn tưởng rằng tiểu hài tử này cũng bất quá chỉ là cầm cục gạch để phô trương thanh thế. Không dám xuất thủ. Kẻ ngu ngốc này nhìn chẳng khác nào một con gà con thật thương cảm a. Hắn thực sự hạ thủ được sao?
Nhưng ai biết, Diệp Không không có giống như trong nhận thứ của Lý lão tứ. Đối với Diệp Không, kẻ nào dám khi dễ hắn, hắn liền liều mạng với kẻ đó. Không cần bất cứ thủ pháp nào, Diệp Không cứ như thế giơ gạch phang vào đầu Lý lão tứ.
- Phanh!
Lý lão tứ vốn không hề để ý, lúc này bị đập một cái liền quay cuồng, bản thân cũng ngồi bệt xuống đất.
- Không nhi! Không nên!
Trần Cửu thấy Lý lão tứ bị chảy máu, sợ đến nỗi phát hoảng, nàng nhanh chóng giữ tay Diệp Không.
- Mẫu thân, quá hèn yếu thì sẽ bị người ta kinh thường khi dễ. Người mềm yếu như vậy, đám ác nô này càng được thể lên mặt. Con muốn bọn họ biết, từ nay về sau trong hậu viện này sẽ có thêm một ác nhân!
Diệp Không nói xong, nhe răng trừng mắt, đẩy mẫu thân Trần Cửu ra. Hắn ngồi đè lên người Lý lão tứ, cục gạch trên tay không ngừng phang vào đầu Lý lão tứ.
- Ah!
Lý lão tứ hét thảm một tiếng, miệng không ngừng hô:
- Đùng đánh! Đừng đánh nữa! Đánh nữa ta chết mất.!
- Xin lỗi mau!
Diệp Không rống lên.
- Ta xin lỗi, xin lỗi!
Lỹ lão tứ bị đánh cho choáng váng, chỉ cảm thấy đầu mình không ngừng chảy huyết. Mà bản thân Diệp Không lại không có ý định dừng tay liền ôm tay Diệp Không cầu xin:
- Bát thiếu gia, lão nô đui mù, cầu bát thiếu gia tha cho cái mạng chó của lão nô.
- Sớm nói ngươi xin lỗi mẫu thân ta thì đâu phải chịu đòn. Đồ nô tài không có mắt!
Diệp Không tàn nhẫn cười. Bộ dáng Lý lão tứ lúc này thảm không chịu nổi.
- Là nô tài không có mắt. Sau này nô tài không dám nữa.
Lý lão tứ vừa nói, vừa lấy từ trong ống tay áo ra chút bạc lúc nãy. Chỉ là trong lòng hắn vô cùng hận mẫu tử Diệp Không. Thầm nghĩ nhất định phải nói cho nhị phu nhân biết để nàng thu thập bọn họ!
- Ngươi có phải nghĩ sẽ báo chuyện này cho chủ tử?
Chỉ nhìn ánh mắt của Lý lão tứ, Diệp Không liền đoán được hắn đang nghĩ gì.
- Nói cho ngươi biết, lão tử không sợ. Biết lão tử trước đây là gì không? Lưu lanh! Chính là lưu manh! Ai chọc ta, ta cùng người đó liều mạng! Nhớ kỹ! Lão tử nếu không mang họ Diệp thì đã đánh chết ngươi rồi!
- Không Nhi. Bỏ qua đi, dừng lại đi. Mẫu thân sợ.
Trần Cửu ôm lấy tay Diệp Không, nàng sợ hắn không biết nặng nhẹ đánh chết người.
- Cút đi!
Diệp Không quát lên, Lý lão tứ nào dám có ý tứ gì khác, còn không có băng bó vết thương, cứ như thế bỏ chạy thẳng về nhà, không dám quay đầu lại.
Trần Cửu thở dài:
- Không nhi, con cần gì phải gây sự rước lấy phiền phức như thế.
Diệp Không đánh Lý lão tứ xong, trong lòng thống khoái rất nhiều. Chỉ là hắn liền nghĩ đến, Lý lão tứ này rất có thể sẽ chạy đi gọi người báo thù. Mà bản thân hắn hiện giờ mới có mười hai tuổi, làm sao có thể chống lại mưa rền gió dữ đây?
Chỉ có chính bản thân càng trở nên mạnh mẽ! Như vậy mới không bị người khác khi dễ. Diệp Không kiên định lòng tin. Nếu đã đến thế giới này thì cần phải sống cho thật tốt. Thà chết đứng còn hơn sống quỳ. Ta không thể đánh mất mặt mũi lưu manh địa cầu được!
Đã có 36 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Cuồng Đồ Tu Tiên
Tác Giả: Vương Tiểu Man
-----oo0oo-----
Chương 9: Đùa giỡn. (1)
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Qua hôm sau khi trời vừa sáng vợ chồng lý lão tứ đã đến phòng nhị phu nhân khóc lóc kể lể về hành vi "hung tàn" của Diệp Không.
- Nhị phu nhân người phải làm chủ cho lão tứ!Người xem mặt của lão tứ bị hắn đánh cho sưng vù lên không thành cái dạng gì nữa, tên ngốc đó thật quá hung dữ.
Nhị phu nhân bật cười,chỉ vào mặt lão tứ đang quỳ trên mặt đất mắng:
- Bị thằng ngốc đánh sao? Thằng ngốc đó gì đáng sợ đâu, hắn đánh ngươi thì ngươi đánh lại hắn lại còn chạy đến chỗ ta khóc lóc, kể lể. Ngươi cũng thật là kẻ vô dụng.
Ngay lập tức Lý tứ nhanh miệng giải thích:
- Nhị phu nhân! tên tiểu tử đó dường như không còn ngốc nữa, giờ đây hắn ăn nói rất lưu loát, chững chạc. Đánh người cũng không cần phân trước sau nói đánh là đánh luôn, không còn cười nói ngu ngốc suốt giống ngày trước kia, nghe mẫu thân hắn nói hắn vừa ngủ dậy đột nhiên thay đổi như thế.
Nhị phu nhân nghe lão tứ nói vậy không tin tưởng hỏi:
- Không thể nào. Hắn bị điên điên khùng khùng suốt mười mấy năm qua sao tự nhiên có thể thay đổi như thế được chứ.
Lão tứ lại xoa đầu rên rỉ, kêu lên:
- Quả thực hắn không còn ngốc nữa. Nhị phu nhân phải làm chủ cho lão nô chuyện này, mẹ con của hắn nửa đêm gây tiếng động lớn, lão nô đến khuyên bảo tên tiểu tử đó liền đánh lão nô trở nên thế này, hắn thật không biết lễ nghĩa là gì cả!
Thế nhưng lão Tứ lại giấu nhẹm đi chuyện mình vòi tiền của mẹ con Trần Cửu, để cho Nhị phu nhân thêm tức giận hắn còn thêm mắm, thêm muối:
- Ả xú nữ kia thấy con ra tay tàn bạo như thế cũng không hề căn ngăn, ả ta thừa biết lão nô là người của Nhị phu nhân thế mà để con hành động như thế, đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, mẹ con hắn làm như thế chẳng phải là coi thường nhị phu nhân sao?
Nhị phu nhân là người biết nghĩ, nàng ta biết rằng Trần Cửu là kẻ biết thân phận của mình, chưa bao giờ giám gây sự với người khác, rõ ràng đây là chuyện khó tin.
Thế nhưng khi nghe lão tứ nói nhị phu nhân liền sầm mặt lại, nhất thời tức giận, hơn nữa đến bây giờ còn chưa tin hẳn tên tiểu tử ngốc kia đột nhiên vì sao lại khỏi bệnh.
Nhị phu nhân trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Việc này ta sẽ tìm hiểu rõ ràng, các ngươi đi về đi. À! ngươi cầm lấy hai lạng bạc này để trị thương đi.
Tứ lão nương nghe nói có bạc thì trong lòng hớn hở thầm nghĩ:
- Chẳng qua là dùng một tý máu của lão tứ mà đổi được ngần nấy bạc, còn tên ngốc kia sớm muộn gì thì ngươi cũng bị đuổi ra khỏi Diệp phủ thôi.
Ả quay lại dập đầu .
- Tạ ơn nhị phu nhân!
Lão Tứ cũng dập đầu rồi nối gót theo tứ lão nương đi ra cửa.
- Tiểu tử không còn ngốc, nay lại còn có thể đánh người. Nhị phu nhân trầm tư hồi lâu rồi trầm giọng hô:
- Tiểu Hồng!
- Thưa nhị phu nhân, tiểu Hồng đến ngay! Tiểu Hồng là đại a hoàn, năm mười lăm tuổi đã theo hầu nhị phu nhân, rất lanh lợi được việc.
Nhị phu nhân mở miệng hỏi:
- Những việc lão tứ nói chắc ngươi đều nghe thấy rõ, ngươi thấy thế nào?
Tiểu Hồng thật là một nha đầu thông minh thoáng chốc đã chỉ rõ ra chân tướng sự việc.
- Nô tỳ không tin tên tiểu tử ngốc kia có thể khỏi bệnh, thường ngày hắn ta gặp ai cũng cười ngờ nghệch, có người cầm đá ném vào đầu hắn thì hắn cũng không biết đường tránh, mười phần thì đến tám, chín phần là lão tứ muốn đi lừa gạt Trần Cửu mẫu nhưng không có kết quả, nhưng lại không cẩn thận bị té ngã bị thương lúc này mới đến đây để bịa đặt.
Ây da! Dĩ nhiên là nhị phu nhân tin tưởng vào cách phân tích của Tiểu Hồng nhưng nàng lại nghĩ lão tứ không giám lừa gạt mình. Vì thế liền phân phó cho Tiểu Hồng đến chỗ mẹ con Trần Cửu xem thực hư có phải tên tiểu tử ngốc kia có thật sự đã thay đổi. Tiểu Hồng dạ một tiếng nhận sự phân phó rảo bước đi ra ngoài.
Khi Tiểu Hồng vừa đi ra nhị phu nhân hừ lạnh một tiếng:
- Mặc kệ là thật hay giả, nhân tiện có chuyện này đuổi quách con ả xú nữ đó đi, thực sự thì mẹ con ả đâu phải là người của Diệp phủ chứ!
Lúc này Diệp Không đang nằm tại phòng Trần Cửu mẫu, cả đêm qua hắn đã cùng mẫu thân trò chuyện suốt đêm, đến bây giờ vẫn còn hơi mệt, Chỉ là nói chuyện phiếm nhưng đối với Diệp Không thì lại hiệu quả rất lớn, hắn biết An quốc hay Thương nam đại lục trọng võ khinh văn, nếu muốn xuất đầu thì phải tìm sư phụ rèn luyện võ nghệ, sau đó tòng quân vào triều được mọi người kính nể.
Diệp Không lại hỏi Thương nam đại lục rốt cuộc có bao nhiêu người, bên ngoài Thương nam đại lục ra sao? Trần Cửu mẫu không có cách nào trả lời, dù sao nàng cũng đâu có kiến thức gì vì quanh năm nàng ở trong phủ tướng quân việc may vá đã chiếm hầu hết thời gian, nàng đâu biết trong An quốc có những chuyện gì, tin tức ở nước ngoài lại càng mù tịt, chẳng phải tháo vát gì nhưng thật ra nàng nghe người ta nói qua có người tận mắt trông thấy có người bay từ nam đô thành bay qua đây. Có lẽ nàng không tận mắt nhìn thấy nhưng theo mọi người kể lại thì thần tiên vẫn có nhưng xuất hiện ở đâu thì nàng hoàn toàn không biết.
Bình minh vừa đến, Diệp Không không nằm trên giường nữa,đứng dậy suy nghĩ."Việc quan trong nhất bây giờ nếu muốn tồn tại ở cái thế giới này, muốn yên ổn để lập nghiệp thì nhất định phải có thực lực, phải có tài năng để trở nên nổi bật, bằng không thì cũng chịu sự khi dễ của mọi người thôi."
Tuy rằng phụ thân là tướng quân, nhưng phụ thân hắn cũng không thèm quan tâm gì đến hắn, hơn nữa Diệp Không cũng không cam chịu để người khác nắm giữ tương lai của mình lại càng không muốn sống dựa giẫm vào người khác.
Mình phải mạnh mẽ mới là lối thoát duy nhất.
Ở Địa cầu thì Diệp Không cũng chỉ là một gã lưu manh, không có bản lãnh gì hơn người, thế nhưng hắn lai rất thích tranh đấu, về mặt võ công căn bản thì hắn cũng đánh không lại ai, hắn nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ hoài thì hắn bản lĩnh gì cũng không có, hắn sẽ không làm nên trò trống gì cả, luận về về văn chương hắn bất quá cũng không nhớ nổi hai câu thơ. lần đầu tiên hắn nhận ra chính mình thật vô dụng chẳng khác gì một thằng ngốc cả.
Làm thế nào để mình trở nên mạnh mẽ được đây?
Đã có 35 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Cuồng Đồ Tu Tiên
Tác Giả: Vương Tiểu Man
-----oo0oo-----
Chương 10: Đùa giỡn. (2)
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Về phần Trần Cửu mặc dù bắt tay vào công việc thêu thùa, may vá nhưng mắt lại quan sát nhi tử của mình không ngừng chút nào. Nàng có chút lo lắng nhi tử của nàng không thể tự nhiên khỏi bệnh được sau một đêm, giờ lại thay đổi rất nhiều. Nàng có vẻ lo lắng chỉ thấy nhi tử thức dậy mắt chỉ nhìn đỉnh màn không chớp mắt, nhãn thần cũng có phần phân tán, lẽ nào bệnh của nó lại tái phát ,với nàng thì nhi tử là niềm hy vọng duy nhất vừa có một tia hy vọng thì chuyện gì lại xảy ra nữa đây?
Trần Cửu định lên tiếng gọi nhi tử nhưng nàng không ngờ rằng đột nhiên Diệp Không cố gắng ngồi dậy nói lớn:
- Học tập, chỉ có học tập, học tập và khổ luyện tài năng thì mình mới trở nên mạnh mẽ!
Trần Cửu nghe nhi tử nói thế vừa sợ vừa mừng, tay nàng run run, đột nhiên cây kim đâm vào tay chảy máu
- Ây da!
Trần Cửu mẫu la nhẹ một tiếng.
Nghe thấy thế Diệp Không liền giật mình bước qua chỗ Trần Cửu mẫu, tay hắn cầm ngón tay mẫu thân ngậm vào miệng.
- Mẫu thân, không có việc gì đâu. Đến khi hắn nhả ngón tay ra thì máu đã không còn chảy nữa.
- Không nhi ngoan, con thật giỏi. Trần Cửu mẫu tươi cười nói, mắt nhìn con hạnh phúc.
Tại Địa Cầu thì Diệp Không là một cô nhi, từ nhỏ đã thiếu đi tình thương của mẹ, nhìn thấy ánh mắt Trần Cửu mẫu nhìn mình âu yếm, hắn cảm thấy ấm áp, vui mừng khôn xiết.
Diệp Không ra vẻ hậm hực nói:
- Đừng nhìn, đừng nhìn nữa, hài nhi có gì đáng nhìn đâu mà mẫu thân nhìn cả buổi vậy?
- Mẫu thân không nhìn, mẫu thân không nhìn. Trần Cửu mẫu nói nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi nhi tử của mình.
- Ta đi tiểu.
Diệp Không như muốn độn thổ xuống đất để tránh ánh mắt của mẫu thân
Bản chất lưu manh của hắn quả thật khó thay đổi, Diệp Không nghênh ngang đi tới, đong đưa tả hữu, tình cờ hắn gặp mấy nha đinh nữ tỳ tất cả bọn họ đều trộm nhìn hắn với ánh mắt dò xét. Đột nhiên phía sau nhà một nha đinh đứng đối diện với Diệp Không chỉ trỏ nói:
- Nhìn xem đây có phải là tên ngốc Diệp Không? Hắn là nhi tử của tướng quân thế nhưng thân phận còn không bằng hạ nhân.
Một tên nha đinh có vẻ như mới vào Diệp phủ làm gia đinh thấp giọng hỏi:
- Ta xem hắn không có vẻ gì giống một tên ngốc cả à.
- Sao lại không giống, hắn chính là một tên ngốc cả ngày nước mũi chảy thò lò chỉ đứng nhìn người khác cười ngây ngô.
- A! Tên gia đinh mới la lên khi nhìn thấy bóng dáng Diệp Không.
Như còn sợ tên gia đinh mới không tin tên còn lại liền nói:
- Ngươi không tin sao? Lần trước còn có người ném đá vào đầu hắn, hắn còn không biết tránh né, ngươi không tin ta làm thử cho ngươi xem!
Đối với những chuyện như thế này Diệp Không vốn không muốn nghe, hắn nghe tai này liền cho ra tai kia, thế nhưng khi nghe tên gia đinh kia muốn cầm gạch chọi vào đầu hắn thì hắn vô cùng tức giận thầm nghĩ.
- Xem bản lãnh của các ngươi thế nào mà dám chọc giận lão tử.
- Ai muốn đập ta? Diệp Không rời khỏi chậu hoa bên vệ đường đi ra.
- Là ngươi muốn đập ta phải không? Diệp Không tay trái cầm theo chậu hoa tay phải chỉ vào mặt tên gia đinh vừa nói. Tên gia đinh kia trên mặt lộ ra vẻ sửng sốt, sao tên ngốc này hôm nay ăn nói lưu loát như thế? trong đầu hắn thắc mắc vô cùng, trong tay hắn chỉ cầm một hòn đá nhỏ so với chậu hoa của Diệp Không đang cầm thì không thấm vào đâu.
- Không phải ta muốn đập ngươi đâu! Tên gia đinh xảo quyệt nhanh tay nhét hòn đá vào tay tên gia đinh mới đến.
- Là ngươi sao? Diệp Không trừng mắt, mặt mày dữ tợn, đầu ngón tay lại chỉ sang tên gia đinh mới.
- Không phải, ta không có, là hắn...
Lão gia đinh biết đã lộ tẩy, không đợi chiến hữu nói xong ,liền quay đầu bỏ chạy, hắn vừa chạy tên gia đinh mới cũng quay đầu chạy theo.
- Hừ! nhát gan như vậy mà còn đòi lấy đá đập vào đầu ta sao? Diệp Không hừ một tiếng rồi đặt chậu hoa về chỗ cũ. Từ xa vọng lại tiếng hai tên gia đinh kinh hoảng kêu la:
- Thằng ngốc đánh người, thằng ngốc đánh người!
Diệp Không lắc đầu cười khổ, chậm chạp hướng nhà xí đi thẳng:
- Hừ! Lại còn đổ lỗi cho ta, thật chẳng ra gì cả.
Bị người khác cho rằng mình là thằng ngốc Diệp Không buồn rầu thầm nghĩ:"Lão tử là người điên sao? vậy người điên rốt cuộc ra sao?"
Ban ngày đi vệ sinh cũng yên tĩnh như buổi tối vậy. Dọc trên đường đi , hắn đi ngang qua không ít gia đinh, thế nhưng họ làm như không trông thấy hắn, Diệp Không nghĩ hoài không ra, hắn liền cúi xuống xách lấy chậu hoa ven đường đe dọa, mấy tên gia đinh trông thấy vậy liền tản hết ra như trông thấy cọp vậy. Lúc này đối diện với hắn là một nữ tỳ xinh đẹp đang đi tới. Diệp Không nhìn nàng chằm chằm, hai ánh mắt vừa chạm nhau hắn hét lên, thế nhưng nữ tỳ đó không né tránh, Diệp Không càng thêm tức giận, trước đây tại Hán Chính Nhai những người bị hắn nhìn cũng không giám trêu chọc hắn chỉ cúi đầu đi qua.
Diệp Không trợn trừng mắt, quay lại nhìn tiểu tỳ đi qua, có thể là mặt mày hắn trông quá mức dữ tợn nên ả tiểu tỳ kia sợ, sợ tới mức cứ như vậy một mạch bỏ chạy.
Tại hậu viện phủ tướng quân, trước cửa sổ có thêu rồng phượng truyền ra tiếng một nữ nhân tức giận mắng nhiếc. Đều là nữ nhân như nhau nhưng so sánh với gian phòng Trần Cửu mẫu đang ở thì thật là tốt hơn ngàn lần. Đã có thể như thế nếu nghĩ đến một chút tình người thì không nên đuổi Trần Cửu mẫu trong căn phòng rách nát trong phủ ra ngoài không chốn nương thân. Mà nguyên nhân cũng chỉ tại hình dáng của Trần Cửu mẫu quá ư xẫu xí, làm nàng khó chịu.
Nhị phu nhân đang mắng chửi người, toàn thân tràn ngập tức khí tức giận dữ, nàng vỗ bàn hét lên:
- Trong mắt ả xú nữ thật không coi lão nương vào đâu. Còn thằng cẩu tạp chủng nhãi con kia, hắn còn cả gan trêu ghẹo cả tiểu a đầu mà ta yêu quý.
Người nữ tỳ xinh đẹp mà Diệp Không dọa chính là người hầu gái đang đứng trước mặt nhị phu nhân, nữ tỳ này chính là Tiểu Hồng, sở dĩ Tiểu Hồng có can đảm không sợ đó là vì phía sau còn có chỗ dựa vững chắc đó là nhị phu nhân.
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế