Quyển 1: Kinh Hà Cuốn Chìm Côn Lôn
Chương 60: Hóa Bướm
Dịch giả: Tiểu Băng
Biên dịch: †Ares†
Nguồn: 4vn.eu
oOo
"Một con sâu, lúc vừa ra đời đã có thể tự thu nạp linh khí đất trời để sống, không biết trời, không biết đất, không biết cha không biết mẹ, cũng không có anh em. Đến một ngày, nó cảm thấy mình có thể rời khỏi nơi đang ở, thế là nó bò đi, nhưng cơ thể lại bị bóng tối vây chặt, nên nó dùng đầu húc mạnh vào bóng tối đó, cố gắng giãy dụa, thấy mệt thì nghỉ, nghỉ xong lại bắt đầu húc tiếp. Thấy đói, nó sẽ nuốt linh khí để ăn, không ngủ không nghỉ, cứ liên tục như vậy. Cuối cùng có một ngày, bóng tối bao trùm nới bớt ra, chậm rãi vỡ dần, từng chút từng chút một, hình thành một lỗ hổng thật nhỏ. Nó bò theo lỗ hổng, bò mãi bò mãi trong bóng tối như thật dày kia, dần dần đến một ngày, trói buộc của bóng tối không còn nữa."
"Nhưng mà trước mặt nó vẫn là bóng tối vô tận, càng thêm tối tăm, càng thêm lạnh lẽo. Tại sao lại như vậy, thế giới này hẳn phải là ánh sáng rực rỡ khắp nơi, mùi hoa tràn ngập, hoa nở vô vàn từ trên trời xuống dưới đất mới đúng chứ? Thế là, trong bóng tối vô biên bắt đầu nở ra hoa, đỏ vàng lam lục, muôn hồng nghìn tía, cả một biển hoa. Con sâu rất vui, muốn bay lượn trên biển hoa ấy, mới phát hiện thân thể đã thay đổi hình dạng, mọc ra một đôi cánh đen thui, nhưng mà cánh này rất yếu, không bay lên được. Nên nó lại tiếp tục hút linh khí trên trời, gia tăng sức mạnh cho đôi cánh, cuối cùng có một ngày, nó cũng bay được, tung tăng khắp nơi."
"Nhưng sau một thời gian, trong biển hoa xuất hiện thêm những vật khác, không biết chúng là quái vật gì, có người có thú, loại nào cũng dữ tợn. Nó rất không thích, nó cảnh cáo bắt bọn chúng rời đi, nhưng chỉ có một số ít đi thôi, đa số vẫn đứng đó nhìn nó, có mấy con còn muốn hái hoa. Nó rất giận, nên đánh vào chỗ mà nó cảm thấy là yếu nhất trên người bọn chúng. Đánh vào rồi, nó mới phát hiện, bọn chúng đúng là lập tức ngã xuống đất không dậy được nữa. Nó rất vui sướng. Từ đó, nếu có bất kì thứ gì tiến vào trong biển hoa, nó sẽ đều cảnh cáo trước, sau đó sẽ nhằm vào chỗ yếu ớt nhất của đối phương mà công kích, không một kẻ nào thoát được."
Trần Cảnh ngồi một mình trong tĩnh lặng, cả người như hòa vào với bóng tối. Bóng tối vô biên, không biết sinh ra hay giấu diếm cái gì nguy hiểm, nhưng luôn có thứ gì đó tới gần, lạnh đến thấu xương, song chỉ tới gần hắn trong vòng ba trượng, thì đều dừng lại bất động. Thanh kiếm Trần Cảnh đang nâng trên tay rung lên, tiếng kiếm ngân nhè nhẹ, mơ hồ dâng lên sát khí. Có một số thứ lạ thường kia vội vàng xoay thân chạy vụt đi, nhưng đa số đều đứng thẳng bất động. Kiếm được xuất ra, bay múa mềm mại như một con bướm, mang theo tiếng kiếm ngân vang xẹt qua hư không, sau đó tới khi kiếm trở lại, mọi thứ lại trở về yên tĩnh.
- Hà Bá gia, Hà Bá gia...
Không biết từ lúc nào, Hư Linh xuất hiện ở phía xa. Nàng không dám tới gần, chỉ đứng từ xa xa mà gọi không ngừng. Nàng nhìn thấy trên thân kiếm mà Trần Cảnh đang nâng trên tay, có một con bướm màu đen lặng lẽ nằm ở đó.
Trong sương mù mờ ảo, Trần Cảnh cảm giác có người đang gọi mình. Hắn nghĩ ngợi rất lâu, cuối cùng xác định đúng là đang gọi hắn. Hắn mở mắt, Hư Linh vẫn không dám tới gần, đứng từ xa nói:
- Hà Bá gia, đã tới ngày vong hồn dưới Địa ngục được trở lên dương thế, cửa thành đã mở.
Hư Linh không nhìn ra trạng thái hiện giờ của Trần Cảnh, nàng rất kinh ngạc khi thấy Trần Cảnh vẫn còn sống, vẫn còn có ý thức bản ngã. Một lúc lâu sau mới nghe thấy tiếng Trần Cảnh vọng ra:
- Cô dùng Chiếu Hồn bảo giám chiếu vào ta một cái.
Không hề thấy Hư Linh đưa tay vào ngực áo để lấy gương, nàng chỉ khẽ lật tay, trong bàn tay đã xuất hiện một cái gương màu đen, đủ thấy nàng đã sử dụng cái gương này đến mức vô cùng thuần thục. Không thể nhìn ra hình dáng của cái gương, vì nó luôn có khói đen mông lung bao phủ.
Trong gương có hình ảnh một người đang ngồi, là thần hồn của Trần Cảnh, trên thần hồn của hắn, những đốm lấm tấm màu đỏ đã nhiều thêm, có một số đã chuyển thành màu xanh, song những đốm lấm tấm ấy đều nằm im thin thít, như chìm trong hôn mê.
Trên bàn tay của linh hồn có hình dạng Trần Cảnh kia có thêm một con bướm, con bướm được bao phủ trong một lớp sương đen, nằm im an tĩnh. Lớp sương đen ấy và linh hồn của Trần Cảnh gần như đã hòa vào với nhau. Hư Linh nhìn kĩ, lòng đoán Trần Cảnh có thể sống tới bây giờ, hẳn là nhờ con bướm không biết tên kia. Nàng không nhịn được nhìn thêm mấy lần, nhìn thấy đôi cánh của con bướm khẽ động, biến thành một đóa hoa, ngay sau đó một biển hoa xuất hiện, tỏa ra mùi thơm nức mũi, khiến nàng cảm thấy vô cùng thư thái, thực muốn nằm xuống biển hoa ngủ một giấc, mà vừa mới nghĩ vậy, mí mắt đã nặng nề muốn sụp xuống.
"Đinh..."
Một tiếng kiếm ngân vang, Hư Linh run lên, như có một khối băng rơi vào cổ áo, trượt xuống dọc sống lưng, khiến cả người lạnh toát. Nàng giật mình tỉnh lại, không nhịn được lùi về sau mấy bước, hoảng sợ nhìn về phía Trần Cảnh. Hắn đã đứng lên, những đốm xanh hồng đã biến mất, ngoài cái trán nhìn tương đối dọa người thì nhìn chung vẫn có thể đánh giá là thanh tú. Thế nhưng Hư Linh lại cảm thấy trên người Trần Cảnh, ngoài sự an tĩnh, còn có một sự trống rỗng kì lạ.
- Nhân gian một ngày, Âm thế một năm, ta đã ở đây hơn ba trăm năm rồi hay sao?
Trần Cảnh thở dài. Hư Linh còn chưa kịp trả lời, Trần Cảnh đã nói thêm:
- Ra khỏi thành rồi, cô có biết cách nào rời khỏi Âm phủ này không?
- Ta biết có một chỗ, nhưng mà rất nguy hiểm.
Hư Linh lấy lại bình tĩnh, không dám nhìn thẳng vào mắt Trần Cảnh.
- Nguy hiểm gì?
- Ta không biết, ta chỉ nhớ có thể rời khỏi ở nơi này, nhưng là nguy hiểm gì thì không nhớ rõ.
Trần Cảnh hơi nhíu mày, nhưng không hỏi nữa, chỉ hỏi làm sao để rời khỏi nơi đây.
Hư Linh chỉ về một hướng:
- Mời Hà Bá gia nhìn xem, đó chẳng phải là cửa thành sao?
Quả nhiên, không biết lúc nào nơi đó đã lặng lẽ xuất hiện một cái cửa thành, giống hệt cái Trần Cảnh đã thấy trước lúc vào đây. Lúc này không ngừng đang có vong hồn từ trong cửa thành đi ra ngoài. Lúc trước, Trần Cảnh từ bên ngoài thành nhìn vào, thì chỉ thấy một vùng tối đen, ngoại trừ khoảng không nhỏ bé quanh cửa thành thì không nhìn thấy gì ở bên trong cả. Hiện tại Trần Cảnh lại ở trong thành, tuy nhìn ra bên ngoài có vẻ sáng sủa hơn rất nhiều, nhưng lại không hề nhìn thấy vong hồn sau khi ra khỏi thành, chỉ thấy từng vong hồn nghiêng ngả lảo đảo lết tới cửa thành, mà vừa ra qua cửa thành thì tốc độ liền không ngừng tăng lên, giống như pháp lực đã được khôi phục.
Hư Linh đi tới ngoài thành, mới nhận ra Trần Cảnh không hề đi theo nàng, vội quay đầu lại nhìn, thấy hắn đang đứng ở bên trong cửa thành nhìn lại vào trong thành, không biết hắn nghĩ gì. Một lúc lâu sau, hắn mới quay đầu, bước ra đứng cạnh Hư Linh.
- Hà Bá gia nhìn gì vậy?
Hư Linh hỏi.
- Ta đang nghĩ cái thành này là do trời đất sinh ra hay do người xây nên? Nó bao hàm toàn diện, như tự tạo thành một thế giới, trong trời đất liệu có ai xây được một cái thành như vậy!
Hư Linh không trả lời, mà như suy nghĩ.
Bầu trời vẫn âm u, nhưng không còn là một màu đen kịt không nhìn thấy gì khác, mà là bầu trời đầy mây giống như nhân gian.
Gió lạnh thổi ngàn dặm, vong hồn loạn trăm dặm.
Trần Cảnh đột nhiên hỏi:
- Ở nhân gian hiện đang là rằm tháng bảy, những vong hồn này là đang trở lại nhân gian, sao chúng ta không đi theo họ?
- Có theo bọn họ hay không cũng không khác gì cả. Những chỗ có thể từ cõi âm trở lại nhân gian không ít, mà cõi âm có mười thành, mỗi thành đều có rất nhiều vong hồn, nhưng những kẻ có thể trở lại nhân gian vào ngày này thì không có bao nhiêu.
Hư Linh vẫn luôn cố nhớ xem cái chỗ rời đi kia có nguy hiểm gì, nhưng nàng không thể nào nhớ nổi, chỉ nhớ rằng rất nguy hiểm.
Trần Cảnh cũng không nói đến chuyện muốn theo sau những vong hồn kia nữa. Tuy Hư Linh nói nơi có thể thoát ra có nguy hiểm, nhưng chí ít nàng cũng đã từ đó đi ra ngoài, và tới giờ vẫn còn sống, nên Trần Cảnh nghĩ, có lẽ cũng không đến nỗi.
Những vong hồn lúc đầu bước đi đều rất khó nhọc, sau khi qua cửa thành lại chuyển sang một tư thái hoàn toàn khác, phiêu nhiên như gió, ẩn độn vô phương. Trần Cảnh không khỏi thầm nghĩ không biết lúc sống họ là ai, mà sau khi chết rồi, biến thành tàn hồn lại vẫn còn pháp thuật như vậy.
Trần Cảnh cứ theo sát Hư Linh mà đi, phía trước cũng có không ít vong hồn đang di chuyển. Những vong hồn này như được dẫn dắt, tứ tán theo những hướng riêng biệt.
Đi không bao lâu, Trần Cảnh lại nhờ Hư Linh cầm "Chiếu Hồn bảo giám" chiếu một cái vào mình. Mỗi lần chiếu, Hư Linh lại phát hiện những đốm đỏ trên linh hồn của Trần Cảnh đã tăng thêm.
Hư Linh hiểu ngay, lúc những đốm đỏ ấy hoạt động, thì nhất định Trần Cảnh sẽ phải lâm vào cuồng loạn. Và bây giờ, những đốm đỏ luôn nằm im đã bắt đầu nhúc nhích, nàng nhìn vào mặt Trần Cảnh, cố gắng kéo giãn cự ly ra với hắn. Trần Cảnh thì như không biết, thế là hai người từ đi sát vai nhau trở thành cách nhau một trượng.
Cũng may Trần Cảnh luôn luôn bình tĩnh, cứ thế im lặng bước đi, tới khi tới một ngọn núi mới ngừng lại.
Núi này không cao, cũng không hiểm trở, nhưng lại làm Trần Cảnh cảm giác nhìn không thấu, giống như nó không chỉ có bấy nhiêu đây, cảm giác rất không chân thực, như còn cách một tấm màn, vì chỉ cần lùi hơi xa một chút là ngọn núi sẽ đột nhiên biến mất, giống như không gian bị dịch chuyển.
Trần Cảnh và Hư Linh đứng ở ngoài núi, những vong hồn khác cũng bồi hồi không dám đi vào, mà thi nhau gầm rú. Trên bầu trời, mây đen tụ tập, gió lạnh rít lên từng hồi, làm ai cũng cảm thấy có nguy hiểm.
- Con đường mà Tần Thành Hoàng dẫn chúng ta đến đây hình như là không có nguy hiểm? Hơn nữa họ cũng rời khỏi rồi, ta nghĩ bọn họ nhất định biết con đường an toàn.
Trần Cảnh đột nhiên nói.
- Ngài ấy là Thành Hoàng, là thần linh thuộc dòng Địa phủ, đương nhiên có khả năng câu thông âm dương hai giới.
Hư Linh đứng cách Trần Cảnh hơn ba trượng, cũng nghi hoặc nhìn vào ngọn núi. Trần Cảnh nghe vậy, cũng hiểu đại khái vì sao Tần Thành hoàng lại phải hợp tác với Giang Lưu Vân. Một người có thể tự do xuất nhập âm dương hai giới, một người trên tay có chí bảo, có thể vào thành Tần Quảng thành mà không hãm trầm luân.
Quyển 1: Kinh Hà Cuốn Chìm Côn Lôn
Chương 61: Hoàn Dương
Dịch giả: Tiểu Băng
Biên dịch: †Ares†
Nguồn: 4vn.eu
oOo
Hư Linh lật tay, "Chiếu hồn bảo giám" xuất hiện trong lòng bàn tay nàng rồi lóe sáng một cái, trong gương hiện ra cảnh những điểm đỏ trên người Trần Cảnh trở nên rối loạn, như những con muỗi bay tán loạn. Hư Linh những tưởng ý thức của Trần Cảnh đã trở nên hỗn loạn, thì con bướm đen ản trong sương mù trên bàn tay của Trần Cảnh bỗng cử động, tạo nên một tầng rung động, khiến Hư Linh như nhìn thấy ảo giác, vội quay mắt đi, không dám nhìn nữa.
Nàng tập trung tinh thần lắng nghe, hình như có tiếng kiếm ngân đâu đó. Nàng chờ thêm một lúc, song không hề nghe thấy tiếng kêu đau đớn hay điên cuồng nào cả, không nhịn được quay qua nhìn Trần Cảnh, thấy hắn vẫn an tĩnh ngồi im như cũ. Trong gương, những điểm đỏ lấm tấm trong linh hồn hắn lại từ từ yên lặng trở lại.
Trần Cảnh ngồi một lần là kéo dài suốt mấy tháng. Đang lúc Hư Linh nghĩ có nên đánh thức hắn dậy hay không, thì hắn đã tự mình tỉnh lại.
- Đi thôi!
Trần Cảnh đứng lên, nói với Hư Linh, giọng nói không lớn, nhưng Hư Linh lại nghe thấy rất rõ.
Hư Linh lắc đầu, Trần Cảnh ngạc nhiên:
- Cô không muốn trở lại nhân gian sao?
- Muốn.
- Vậy vì sao...
Trần Cảnh bỗng ngừng lại, mỉm cười:
- Thế thôi vậy, ta đi trước, ngày khác nếu cô có việc, cứ tới miếu Hà Bá tìm ta, nếu ta không chết, sẽ gặp lại.
Hắn nói xong, xoay người đi theo một lối nhỏ vào trong núi. Hắn đại khái đã nghĩ ra vì sao Hư Linh không muốn đi chung với mình. Nếu đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ không muốn đi chung với một người có pháp lực cao hơn mình rất nhiều, lại lúc nào cũng có khả năng lên cơn điên loạn rồi giết chết mình, mà còn không phải là lần đầu. Hắn có thể thông cảm được, và từ tận đáy lòng, hắn đã coi nàng là bằng hữu.
Hư Linh không nói gì, lặng lẽ nhìn theo Trần Cảnh đi vào trong núi. Mãi tới khi hắn đã đi khuất, không thể nghe được tiếng động từ nơi này nữa, Hư Linh mới thở phào:
- Rốt cuộc cũng xem như trả xong được ân tình, ài, thiếu nợ ân tình của người ta, sống thật khó chịu. Sau này nhất định không bao giờ thiếu nữa, miếu Hà Bá gì đó đương nhiên ta sẽ không tới, ta là cô hồn dã quỷ, làm sao vào được thần miếu chứ.
Nàng thì thào tự nói cho mình nghe, không còn dáng vẻ an tĩnh cẩn thận như khi ở cùng Trần Cảnh.
- Ưm, vẫn là cô hồn dã quỷ có thể sống an nhiên tự tại...
Hư Linh nghiêng đầu, hai tay vuốt vuốt đoạn tóc thả buông trước ngực, nhìn lên trời, hơi híp mắt, thoải mái lẩm bẩm:
- Vậy thì làm một cô hồn đi, làm một cô hồn tự do tự tại.
Trần Cảnh đương nhiên không biết suy nghĩ của Hư Linh. Đối với hắn, Hư Linh quá thần bí, pháp lực ở mức tàm tạm, chỉ là một linh quỷ nho nhỏ, nhưng bao nhiêu là thần linh và tu sĩ cường đại đã mất mạng, mà nàng vẫn sống tốt. Trần Cảnh cũng không biết nàng nhớ được bao nhiêu điều từ kiếp trước, hay kiếp trước nàng là ai.
Từng bước bước đi, trên con đường nhỏ không chỉ có một mình hắn, còn có rất nhiều vong hồn không ngừng lướt qua bên người, phả mùi hôi thối vào mũi hắn. Những vong hồn đó đều là có thân thể, nhưng trông kinh khủng không thua gì Trần Cảnh tự nhìn thấy hình ảnh của hắn trong gương.
Con đường bắt đầu trở nên mơ hồ, xa xa phía trước giống như là nối liền trời với đất. Con đường vẫn tiếp tục kéo dài, nhưng có khói mây bao phủ, không thể nhìn rõ. Hắn nhìn thấy một vong hồn đi vào trong làn khói mây đó, chờ một lúc lâu, nhưng không nghe thấy một âm thanh nào, cứ như bên đó là một cái vực sâu không đáy.
Trần Cảnh không cảm nhận được khí tức trong làn khói xanh, rất yên tĩnh. Điều này làm hắn rất bất an, nhìn nhiều vong hồn lần chần không dám đi vào, thầm nghĩ: "Hay thực ở đó có nguy hiểm, nhưng sao ta không cảm giác được chút nào?"
Hắn lại lấy thần niệm tiếp tục dò xét, thần niệm lan vào là biến mất vô tung. Trần Cảnh rút kiếm cương ra, nhìn ngắm, giống như làm vậy mới có thể khiến hắn an tâm hơn một chút. Cái vỏ kiếm do trượng Hà Bá hóa thành không biết đã biến mất từ khi nào, khi gặp U U thì hắn không nghĩ ra việc nhìn vỏ kiếm để thấy hàng chữ "Hà Bá Tú Xuân loan Kinh Hà", đến khi hắn nghĩ tới, muốn xem lại mấy chữ ấy thì không còn nhìn thấy vỏ kiếm nữa. Giờ kiếm đã bị vỡ thành mấy mảnh, là được kiếm cương kết dính chúng lại với nhau.
Trần Cảnh hít sâu một hơi, bước vào làn khói xanh. Hắn không nhìn rõ được cái gì, chỉ thấy rất nhiều khói, cũng không cảm nhận được nguy hiểm, chỉ có những làn gió nhẹ phả vào mặt, xung quanh chỗ nào cũng toàn là khói xanh.
- Đây là… nhân gian!
Trần Cảnh rất vui, chỉ có nhân gian mới có cảm giác này. Vấn đề là những vong hồn đã từng đi vào, hắn không nhìn thấy một ai, trong khói xanh, chỉ có âm khí nhàn nhạt đang tiêu tán theo gió. Hắn kinh nghi nhìn quanh, nhìn thấy một vách đá dựng đứng, không cao, nhưng rất dốc, chỗ hắn vừa đi ra là một chỗ phong ấn, bên ngoài có khắc phù văn phức tạp, và cơ thể hắn thì không có một chút thương tổn nào.
- Ơ, ngươi là ai?
Đột nhiên, một giọng nói bỗng từng đâu vọng tới.
Trần Cảnh quay đầu tìm, thấy một thanh niên chừng hai mươi, mặc đồ thư sinh, dáng vẻ nặng nề. Trần Cảnh vừa nhìn đã biết đây không phải người tu hành, còn chưa kịp trả lời, đối phương đã đi tới, vừa đi vừa hỏi:
- Đây là cấm địa của phái ta, ngươi vào bằng cách nào?
Giọng điệu của y đặc chất thư sinh, vừa nhìn Trần Cảnh vừa phải cúi đầu nhìn đường để bước tới. Con đường lởm chởm mấp mô khiến hắn đi có vẻ rất khó nhọc.
- A.... Ha ha, thật ngại, ta cũng không biết mình vào bằng cách nào.
Trần Cảnh khẽ cười, đáp.
Người kia đã tới gần Trần Cảnh, đường đã khá là bằng phẳng, mới ngẩng đầu lên nhìn Trần Cảnh, bỗng "a" một tiếng, không ngừng lùi lại, ngón tay run run chỉ vào đầu Trần Cảnh:
- Đầu của ngươi...
- À, đâu có gì .
Trần Cảnh đã ở trong bóng tối quá lâu, thấy toàn là ác quỷ, tới nay mới lại được trông thấy con người, cảm giác rất là thân thiết, hơn nữa đối phương lại còn là người không có tu vi. Người kia có lẽ bị cái đầu của Trần Cảnh thu hút hết sự chú ý, cũng không hỏi vì sao Trần Cảnh lại ở đây nữa, chỉ nói:
- Vậy pháp lực của ngươi nhất định rất cao.
Trần Cảnh chỉ cười không đáp, người kia lại tưởng Trần Cảnh đồng ý với mình, nói tiếp:
- Ừ, cũng có mấy phần khí độ cao nhân như trong truyền thuyết.
Hắn lại bước tới mấy bước, hỏi tiếp:
- Ngươi có mấy thứ như ẩn thân phù gì đó không?
Trần Cảnh nhìn người kia ngạc nhiên, không ngờ một người không tu hành, lại không hề có vẻ kính nể một người tu hành như mình.
- Hình như là có.
- Mau cho ta một cái ẩn thân phù đi, nhị thúc sắp đuổi tới rồi.
Thư sinh trẻ giục.
Trần Cảnh cười, chập hai tay vào nhau, liền hiện ra một lá bùa màu đen, lại vẽ vẽ gì đó lên lá bùa.
- Đây là chữ "ẩn", thực không ngờ ngươi có thể hư không hóa phù, thật là lợi hại.
Thanh niên kia kiến thức không kém, Trần Cảnh còn không biết chữ mình mới viết là gì, mà y lại biết.
- Chỉ cần dán cái bùa này lên ngực là ẩn thân được rồi.
Trần Cảnh nói, thanh niên thư sinh vui vẻ nhận lấy, xoay người định đi, Trần Cảnh lại gọi, hỏi:
- Xin hỏi đây là nơi nào, là cấm địa của phái nào?
Thanh niên thư sinh vội đáp:
- Đây là châu Hắc Diệu, núi Thương Tuyết, Tiên Phù tông. Nhanh lên, nhị thúc ta sắp tới rồi.
Y chạy ra phía sau vách đá, xem ra nơi đó có đường để rời đi.
Mới đi vài bước, thanh niên đột nhiên dừng lại, quay đầu, nói với Trần Cảnh:
- Ta tên là Triệu Ngọc Bạch, nếu sau này gặp lại trên giang hồ, nhất định sẽ mời huynh đài một vò Túy Tiên Mộng.
Hắn nói xong liền đi, nhìn chẳng có vẻ gì là có thành ý. Thiên hạ to lớn, từ biệt rồi dễ gì còn gặp lại nhau. Nhưng Trần Cảnh lại không hề cảm thấy người kia chỉ làm ra vẻ, cái gọi là thành ý không phải là hiện ra trên mặt hay ngôn từ.
Hắn cười:
- Sao chỉ có một vò, mà không phải tám vò mười vò?
- Ha ha, Túy Tiên Mộng, uống một vò, tiên cũng phải say, nếu ngươi thực uống được tám vò mười vò, ta nhất định sẽ mời.
Thanh niên vừa đi vừa nói với lại, nói xong, thì cũng đã khuất sau núi đá.
Trần Cảnh nhìn theo, trong lòng rất thoải mái.
Có những người chỉ mới gặp lần đầu đã như biết nhau từ bao nhiêu năm trước, cũng có người dù đã biết rất nhiều năm nhưng lại chẳng khác gì người xa lạ.
Chợt Trần Cảnh mơ hồ nghe thấy hướng Triệu Ngọc Bạch đến ban nãy vang lại tiếng bước chân, tuy rằng rất nhẹ, nhưng lại không hề có vẻ gì là cố giấu diếm. Trần Cảnh liền có ý muốn tránh đi để khỏi bị hiểu lầm, vì Triệu Ngọc Bạch đã nói đây là nơi cấm địa.
Nhưng ngay lúc ấy, cơ thể hắn lại xuất hiện vấn đề. Vì ở lại cõi âm quá lâu, cơ thể hắn đã ngả sang màu đen, hiện giờ không ngừng tỏa khí đen ra ngoài không khí.
- Chuyện gì thế này?
Trần Cảnh kinh hãi, đột nhiên nghĩ tới lúc mới ra đến đây cảm giác được âm khí tản trong không khí, hắn sợ hãi suy đoán:
- Không lẽ âm khí này đều là của những vong hồn đi ra trước mình, họ là sống hay là đã chết?
Khí đen tỏa ra càng lúc càng nhanh, hắn nhìn xuống tay mình, thấy bàn tay đang khô quắt đi với tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy được, thân thể từng được âm linh khí thấm nhuần tẩy luyện nay nhanh chóng héo rút hẳn đi, da dẻ nhăn lại, chẳng khác gì người già.
Thứ mất đi không phải là pháp lực, mà là linh khí của cơ thể.
- Ma quỷ không thể sống được trên nhân gian, chính là vì linh khí của cõi âm không thể tồn tại được?
Trần Cảnh còn đang suy nghĩ, một tiếng quát chói tai đã vang lên:
- Kẻ nào, dám xông vào cấm địa của Tiên Phù tông?!
Trần Cảnh ngẩng đầu lên, một đạo nhân chừng hơn ba mươi tuổi xuất hiện, đôi mắt sắc bén, mặc đạo bào xanh, sau lưng đeo hai thanh kiếm, nhìn thấy Trần Cảnh thì quát lớn:
- Thì ra là ma vật cõi âm dám xông qua phong ấn.
Tiếng nói không to, nhưng lại làm núi, cây rung động, rõ là trong giọng nói ẩn chứa pháp lực mạnh mẽ.
Trần Cảnh biết đạo nhân là đang dùng cách này để gọi những người khác. Hắn định giải thích, nhưng mới há miệng ra, tâm thần đột nhiên hỗn loạn, sát niệm bất chợt sinh ra. Hắn vội vàng ngậm miệng, bay lên không trung, hướng tới phía sau vách đá dựng đứng.
- Ma vật sao còn lưu luyến nhân thế phồn hoa, có biết nỗi khổ tán hồn hay không?
Đạo nhân kia vội vàng đuổi theo, lạnh lùng quát hỏi.
-----oo0oo-----
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Quyển 1: Kinh Hà Cuốn Chìm Côn Lôn
Chương 62: Thương Tuyết Tiên Phù
Dịch giả: Tiểu Băng
Biên dịch: †Ares†
Nguồn: 4vn.eu
oOo
Trong mắt đạo nhân, pháp lực của Trần Cảnh rất không ổn định, rõ ràng là mới từ trong Âm phủ trốn ra, vẫn còn chưa thích ứng, bây giờ hoảng loạn chạy trốn, chính là cơ hội tiêu diệt tốt nhất.
Ông ta cười lạnh, đang định toàn lực đuổi theo thì phía trước Trần Cảnh bỗng xuất hiện một màn khói gờn gợn như sóng nước, sau đó Trần Cảnh và màn khói cùng biến mất.
Đạo nhân đuổi tới, nhìn quanh, lùi lại một bước, đưa tay ra, trong bàn tay có một cái bình ngọc nhỏ. Ông ta mở bình, nhỏ hai giọt nước trong đó vào mắt, sau đó chớp chớp mắt, đến khi mở mắt ra, trong đôi mắt có ánh sáng xanh lấp lóe. Ông ta nhìn quanh một vòng, thấy lẫn giữa đám đá tảng hỗn loạn phía trước là một mái tóc đen lộn xộn, áo bào xanh rách nát, nửa đầu bên trái không có tóc, toàn thân khói đen bao phủ, giống như một cái xác chết, không phải ma vật vừa mới bỏ chạy thì là ai?! Trần Cảnh cúi đầu, tóc đen rủ xuống, không nhìn rõ mặt.
- Nghiệt chướng, xem ngươi chạy đi đâu.
Đạo nhân lấy tay bấm quyết, môi mấp may, không nghe thấy ông ta đọc gì, nhưng quanh người ông ta chợt nổi lên từng vòng rung động, hai thanh kiếm sau lưng rung đập vào nhau.
"Choeng..."
Kiếm ra khỏi vỏ. Thân kiếm màu xanh, là kiếm gỗ hình rắn, nhưng tiếng kiếm lại ngân vang như bằng sắt thép. Trên thân kiếm được khắc rất nhiều phù chú. Thanh kiếm bắn vào không trung, biến mất, sau đó, một con thuồng luồng (giao long) màu xanh vàng từ trong hư không lao ra, đầu đội mũ đạo sĩ màu vàng, miệng mọc nanh dài, đôi mắt to lạnh lùng đảo quanh.
Thuồng luồng vừa ra, mây bỗng từ đâu xuất hiện, gió thổi ào ào, một luồng uy áp mạnh mẽ từ trên đè xuống.
Con thuồng luồng biến hóa từ kiếm này không khác gì thuồng luồng thật sự. Loại pháp thuật hóa vật thành hình này rất khó tu, muốn hóa thành những thứ có uy lực cường đại, thì tự bản thân phải nhận thức và lĩnh ngộ. Từ con thuồng luồng mạnh mẽ này có thể nhìn ra được đạo nhân này đã từng nhìn thấy thuồng luồng thật sự chiến đấu với nhau.
Thuồng luồng thân to như thùng nước, người đầy vảy màu xanh vàng, nó cắn một cái, nhát cắn xé vỡ hư không, lại chui đầu vào trong hư không, biến mất, chỉ thò lại phần đuôi ngoáy mạnh một cái, làm gió mây biến đổi, sau đó phần đuôi cũng biến mất.
"Ầmmmm..."
Khu vực phía trước đống đá không chút dấu hiệu báo trước vỡ nát thành bụi bặm, khói bụi bốc lên. Thuồng luồng lại hiện ra dưới chân đạo nhân. Linh khí ngưng tụ thành mây, đạo nhân đứng trên lưng thuồng luồng, trông càng thêm cao thâm khó lường.
Đôi mắt ông ta lóe lên ánh sáng xanh, nhìn quanh. Ông ta biết mình mới vừa công kích hụt, nhưng không nhìn ra được Trần Cảnh chạy thoát như thế nào. Lúc ấy không gian quanh người Trần Cảnh đã bị vây chặt, đáng lý không thể độn được ra ngoài, càng không thể nói tới việc ẩn mình, vậy mà ông ta lại không nhìn thấy Trần Cảnh khi thuồng luồng công kích. Đúng lúc này, xa xa, có một bóng người từ trong hư không rơi ra.
Đạo nhân vui vẻ cười to:
- Ha ha, tưởng thoát sao! Sinh linh trong thiên hạ vốn có nơi mình nên ở, vật ở Âm phủ không nên hiện trên dương thế.
Thuồng luồng xoay người, chở đạo nhân phá không bay tới chỗ Trần Cảnh.
- Cút đi, ta không phải ma vật cõi âm.
Giọng nói nghe khàn đặc, không rõ ràng, giống như chủ nhân của nó đang cố gắng áp chế cái gì đó.
Đạo nhân mừng thầm: "Xem ra ma vật này đã bị trọng thương, lại dám tới nhân gian, âm khí trên người quá nặng nên bị thiên địa bài xích. Ta phải lập tức trừ khử ma vật này, nếu không bằng thủ đoạn của nó, sau này khi đã thích ứng với nguyên khí thiên địa, sẽ khó mà giết nó được nữa."
- Hừ, hôm nay bần đạo sẽ giết ma vật nhà ngươi ngay tại sơn môn, để trấn yêu tà, chịu chết đi!
Trần Cảnh vịn vào thân cây, bàn tay không có màu máu, khô đét như que củi, ngón tay cắm sâu vào vỏ cây, cả người rung rung như đang cố chịu đựng cái gì đó.
Trần Cảnh đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt lạnh như băng, lại đỏ đậm như máu, trên làn da khô đét hiện lên những đốm đỏ, nửa bên đầu không có tóc, nửa đầu còn lại tóc rủ xuống che khuất nửa gương mặt, ngoài cái thân hình còn giống con người, thì không có chỗ nào là của loài người nữa.
Đạo nhân nhìn thấy ánh mắt của Trần Cảnh thì kinh hãi, quát to lên tiếng đòi trừ ma, nhưng mới vừa niệm chú, thuồng luồng dưới thân vừa gầm lên, thì ông ta nhìn thấy một con bướm. Một con bướm đen tung tăng bay lên, bay về phía ông ta, hai cánh của nó vỗ nhẹ, khói đen nhè nhẹ phiêu tán.
Con bướm bay bay, nhịp điệu bay của nó làm cho tâm thần ông ta nhộn nhạo, quên bẵng mình đang làm gì, quên luôn niệm chú, quên đi ma vật ngay trước mắt, chỉ đờ đẫn nhìn con bướm đang bay. Bướm đen bay đến đâu sẽ để lại nơi ấy những bông hoa đột ngột nở ra trong không khí, trong lòng ông ta cũng như đang nở ra những bông hoa giống như vậy, vô cùng vui vẻ.
Cái này đương nhiên chỉ có một mình đạo nhân là nhìn thấy, từ xa có mấy người đang ngự khí bay tới, song chỉ nhìn thấy đạo nhân đang đứng im trong hư không bất động, miệng hơi há ra, nhưng đang si mê nhìn một cái gì đó.
Họ còn chưa kịp nhìn ra chuyện gì, một luồng sáng đen đã xẹt qua cổ đạo nhân, máu bắn ra, đầu và cơ thể trước sau rơi xuống, thuồng luồng trở về nguyên hình là thanh kiếm gỗ hình rắn, cũng rơi xuống đất.
- Nhị sư huynhhhhh...
Người dẫn đầu hét to, sau đó đã nhìn thấy Trần Cảnh đang đứng trên mặt đất, bi thống giận dữ hét:
- Yêu ma, nhận lấy cái chết!
Lời nói chưa dứt, một sợi dây xanh từ trong tay áo y bắn ra, biến thành một con rồng xanh nhào về phía Trần Cảnh. Những người phía sau cũng lục tục lôi ra đủ kiểu pháp bảo, niệm chú, những pháp bảo kia lập tức biến thành đủ loại dị thú: rồng, rắn, thuồng luồng, hổ, sói, gấu, đại bàng... có cả một số dị thú không biết tên ào ào xuất hiện, bầu trời hỗn loạn.
Nhưng ngay lúc phát thuật vừa mới hoàn thành, họ đã nghe thấy một tiếng kiếm ngân nhè nhẹ, rất nhỏ, rất mơ hồ, như tiếng người yêu đang gọi.
Cảnh tượng trước mắt thay đổi, chỉ thấy một luồng sáng đen bay tới, giống như sương khói. Cả đám đang muốn nhìn thêm cho rõ, thì trong khói đen đã bay ra một con bướm đen, tung tăng bay lượn, linh động múa may theo gió.
Trên một ngọn núi xa, có một thiếu nữ mặc áo hồng ngồi trên lưng một con hạc trắng. Con hạc trắng nhìn có chút hư ảo, nó bay rất chậm, đường bay cũng cong cong vẹo vẹo như một con thuyền giữa những cơn sóng lớn, lúc nào cũng chực ngã nhào.
Thiếu nữ đã vã mồ hôi, rõ ràng là chưa thuần thục điều khiển hạc trắng, cực kỳ cật lực. Nàng bỗng ngẩng đầu lên nhìn, há miệng ra, nhưng không phát ra được một âm thanh nào. Hạc trắng mất khống chế, hóa thành hạc giấy lảo đảo rớt xuống, thiếu nữ cũng ngã nhào xuống đỉnh núi, may mà cách đỉnh núi không cao, nếu không hẳn đã mất mạng.
Nàng muốn ngồi dậy, nhưng chân rất đau.
Trong hư không đột nhiên truyền đến một tiếng hét phẫn nộ, linh khí mạnh mẽ cuốn động, cỏ cây trên đỉnh núi điên cuồng đung đưa.
- Chaaaa...
Thiếu nữ áo hồng kêu to. Nàng nhìn thấy một ma vật tóc đen tán loạn, áo bào xanh rách nát, như người mà không phải người, quanh thân khói đen mông lung, phía trước có một con bướm đen đang bay, quanh thân con bướm ấy có những luồng khí sắc bén không ngừng phóng loạn ra theo mỗi nhịp vỗ cánh của nó. Đằng trước ma vật có một người, đầu thân bị tách rời, rớt xuống đất, máu văng tứ tung. Phía sau cái xác không đầu ấy là mấy người đang quay cuồng trong không khí.
- Cha... Tam thúc, tứ thúc...
Thiếu nữ giãy dụa cố gắng bò lên, nhưng không dậy nổi, đành ở ngay chỗ đó la lớn:
- Ác ma, ta sẽ giết ngươi. Ác ma... Cha...
Ác ma nghe thấy thiếu nữ kêu, ngước mắt nhìn lên, một đôi mắt đỏ sậm đầy lạnh lẽo.
Vì cha mất, thiếu nữ bị kích thích, không chút sợ hãi, khóc rống lên:
- Ác ma, ngươi tới đây, tới giết ta đi. Ta sẽ giết ngươi...
Nhưng ác ma lại vọt đi hướng khác, đảo mắt đã biến mất, chỉ còn lại mấy cái xác, đầu thân đều chia lìa, người nằm dưới đất, kẻ còn vướng trên thân cây.
***
Trên đời, những chuyện về đề tài tàn phá luôn là những chuyện được người ta truyền bá tin tức nhanh nhất, không thua gì những chuyện đại sự.
Tin Tiên Phù tông bị ma vật xâm lấn không bao lâu đã lan khắp giới tu hành. Tuy Tiên Phù tông chỉ là một phái nhỏ, nhưng cũng đã khai phái hơn trăm năm, có đệ tử hạ sơn đi lịch lãm, tạo được danh tiếng tốt. Nhưng chỉ sau một đêm bị ma vật không rõ xâm lấn, chưởng môn Triệu Phong mất mạng, ba trưởng lão Triệu Linh, Triệu Thanh, Triệu Không và hơn mười đệ tử cũng không còn, chỉ có con gái của tông chủ Triệu Phong là Triệu Ngọc Nghiên và một ít đệ tử may mắn còn sống sót, con trai của Triệu Phong là Triệu Ngọc Bạch mất tích không rõ.
Ma vật hung hăng ngang ngược, mỗi đại phái tiên môn trong châu Hắc Diệu đều lập tức phái ra đệ tử tinh anh đi tru ma, châu Hắc Diệu nhất thời gió nổi mây vần.
Tu sĩ không phải ai cũng đi tới đi lui trong giang hồ, mà có rất nhiều người ẩn thân trong nhân gian để thể ngộ thiên tâm nhân tâm, tĩnh ngộ đại đạo, kỳ vọng đột phá Tiên đạo, mở cánh cửa Nguyên Thần.
"Linh Nguyên lâu" làm ăn rất khấm khá, hiện giờ không còn chỗ ngồi. Trước mặt mỗi vị khách đều có rượu và thức ăn, hay trái cây, bánh ngọt và nước trà xanh. Đây là trên lầu hai, người lên tới được đây đều là người có thân phận, họ đều như đang chờ đợi cái gì đó.
Một lúc sau, một tiếng chuông vang, một ông lão tóc bạc từ trong phòng bước ra, tuy tuổi đã già, nhưng sắc mặt hồng hào, tinh thần trạng thái rất tốt. Ông lão đi thẳng tới cái bục cao ở phía Bắc, mỉm cười chào khắp ba phương, nói:
- Hôm nay khách tới nghe đông quá, xem ra chuyện xảy ra trong tháng này, mọi người đều đã nghe thấy rồi. Hôm nay, lão sẽ kể cho mọi nghe một chút về việc của tiên gia này...
Ông lão rõ ràng là một người kể chuyện, nhưng không phải là người kể những câu chuyện giang hồ hiệp khách bình thường, mà là kể chuyện về trời đất, tiên thần.
Dưới bục hơi ồn ào, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại.
- Từ một năm trước, Thiên La môn Diệp Thanh Tuyết một mình đi truy sát chưởng môn Giang Lưu Vân tới nay, tiên gia đã lại bắt đầu hỗn loạn. Ở châu Hắc Diệu chúng ta có một ngọn núi tên là Thương Tuyết, trên núi có một môn phái tiên gia tên là Tiên Phù tông, kiến tông lập phái một trăm hai mươi năm hơn, tông chủ Triệu Phong phù pháp (phép bùa chú) phi phàm, có thể biến ảo ra vạn vật trong trời đất. Đằng sau Tiên Phù tông, trong khu cấm địa có một vùng đất phong ấn, tục truyền nơi ấy có thể thông tới tận U Minh địa phủ... Ma vật kia da mặt xanh lè, lấm tấm đốm đỏ, cả người quắt queo như da bọc xương, hung ác tàn nhẫn... đã giết hết tất cả tiên gia đạo nhân của Tiên Phù tông...
-----oo0oo-----
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Quyển 1: Kinh Hà Cuốn Chìm Côn Lôn
Chương 63: Châu Hắc Diệu
Dịch giả: Tiểu Băng
Biên dịch: †Ares†
Nguồn: 4vn.eu
oOo
- Không xong, ma vật lợi hại thế ư, lại còn tàn nhẫn hiếu sát, nếu lỡ nó tới thành Bạch Vân chúng ta thì sao, chẳng phải bách tính trong thành đều phải táng thân trong tay nó?
Một người bỗng kêu lên, lập tức có người trả lời ngay:
- Thành Hoàng Thổ Địa thành Bạch Vân chúng ta thần thông quảng đại, làm sao để cho ma vật kia vào trong thành được! Nó không tới còn tốt, nếu dám tới, nhất định sẽ bị Thành Hoàng trấn vào trong miếu Thành Hoàng, thần hồn câu diệt. Mọi người đã quên chuyện hai mươi năm trước có một con vượn quỷ, vừa xuất hiện, lập tức bị Thành Hoàng hiển linh trấn phong hay sao?"
Mọi người cũng phụ họa theo, không khí lo lắng giảm hẳn đi, ai uống trà lại uống trà, ai dùng bữa tiếp tục dùng bữa.
- Ma vật này tuy lợi hại, nhưng Thành Hoàng thành Bạch Vân chúng ta thần thông quảng đại, nếu nó dám tới, chính là tự đi tìm đường chết
Ông lão kể chuyện trên đài nói oang oang, ngữ khí vô cùng khí phách, khiến người nghe bên dưới đều trầm trồ khen ngợi, không ít người phụ họa theo:
- Đúng vậy, nếu nó tới, chính là tự đi tìm đường chết.
- Có lẽ mọi người vẫn còn chưa biết, ba hôm trước, Thanh Diệp núi Cửu Đỉnh đã phụng mệnh hạ sơn, Mộc Chân của chùa Độ Trần cũng đã nhận lệnh của trụ trì, Mặc tiên tử của Quan Tinh Linh tông hiện đã vào trong thành, tất cả họ đều là tới để tru ma.
Giọng ông lão kể chuyện vô cùng mạnh mẽ, lên xuống du dương, khách nghe xong đều ồ lên khen ngợi.
Nhưng sau đó, một giọng nói không nóng không lạnh đã vang lên:
- Ba người đó có bản lĩnh thế nào, có nhất định tru ma được không?
Người chất vấn ngồi trong bàn góc, một bàn hai người, nhìn trang phục là biết không phải người địa phương, người nói chuyện là người trẻ tuổi hơn trong hai người. Lời nói của y chẳng khác gì chọc vào tổ ong vò vẽ, khiến ai nấy đều trợn mắt nhìn, nhưng y lại chẳng hề sợ hãi, vẫn tiếp tục nói:
- Ta là người từ nơi khác đến, không biết ba vị tiên trưởng này có tài năng gì, mà lại được chư vị trầm trồ khen ngợi như vậy?
Mọi người nghe vậy mới bớt giận, nếu đã là người nơi khác, hẳn không phải cố ý tới gây sự, nên mọi người quay đi, cúi đầu uống trà.
Ông lão kể chuyện nhìn hai người lạ mặt:
- Nhìn cách ăn mặc của hai vị, hẳn là người của châu Cửu Hoa, địa giới Ba Lăng phải không?
- Lão tiên sinh thực tinh mắt.
Người trẻ tuổi ăn nói khá sắc sảo, song là người đi ra ngoài hành tẩu, cho nên trong kiểu sắc sảo kia vẫn có vẻ khéo léo vô cùng.
Ông lão kể chuyện mỉm cười:
- Thảo nào hai vị không biết ba người kia. Nếu nhắc lai lịch tiên môn của ba vị ấy, sợ nói tới ngày mai cũng chưa xong. Hai vị chỉ cần biết núi Cửu Đỉnh, chùa Độ Trần, Quan Tinh Linh tông này là ba tiên môn lớn nhất của châu Hắc Diệu ta là được rồi, và ba người đó chính là ba đệ tử kiệt xuất nhất của họ. Cửu Đỉnh sơn Thanh Diệp mười tuổi đã trừ được yêu, Độ Trần tự Mộc Chân ba năm trước hạ sơn hành tẩu, cứu người vô số, pháp lực vô biên. Mặc tiên tử tuy chưa từng rời khỏi tông, nhưng có rất nhiều tiên môn tài tuấn muốn kết thành đạo lữ với nàng, lại chưa từng có ai thành công, nhưng không một ai không tâm phục khẩu phục. Nay có ba người họ dẫn đầu tru ma, các tiên môn tài tuấn của châu Hắc Diệu ta nhất định sẽ tụ tập tới, lúc đó, ma vật còn không thúc thủ chịu trói hay sao?!
Khách ngồi xung quanh ai cũng mặt mày đầy đắc ý, người trẻ tuổi còn định lên tiếng, thì người lớn tuổi hơn đã khẽ vỗ lên bàn tay y, khẽ cười nói với mọi người:
- Quả nhiên là nhân vật thần tiên, có phong phạm tiên gia, hẳn sau này nhất định sẽ được ghi tên vào tiên tịch*.
(*Tiên tịch: sách ghi chép về các vị đạo nhân tu Tiên có pháp lực cao thâm, vang danh bốn bể)
Mọi người xung quanh nghe vậy thì đều cười thỏa mãn, tiếp tục uống trà, dùng bữa. Nhưng người trẻ tuổi vẫn không nhịn được:
- Không biết so với Diệp Thanh Tuyết ở núi Thiên La, châu Cửu Hoa chúng ta thì sao?
Chợt mọi tiếng động ngừng lại, không gian yên tĩnh đến khác thường, nhiều người há miệng ra, nhưng lại không nói ra được lời nào. Người trẻ tuổi nhìn quanh một vòng, nhếch mép, uống cạn chén rượu của mình, rồi đặt chén xuống. Tiếng chén rượu đặt xuống bàn tuy không lớn, nhưng trong sự tĩnh mịch hoàn toàn này lại trở nên vô cùng chói tai.
- Ha ha, chuyện tru ma lần này chỉ là một việc nhỏ, việc đại sự chân chính là sau khi tru ma, bọn họ sẽ đến núi Thiên La, châu Cửu Hoa gặp Diệp Thanh Tuyết.
Ông lão kể chuyện nhìn hai người kia mà nói.
Người trẻ tuổi lớn tiếng:
- Nếu thực sự là vậy, vậy sau này chư vị nhất định hãy tới, ta ở thành Bá Lăng xin đợi chư vị ghé thăm.
Y nói xong, đứng dậy đi luôn, người lớn tuổi định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì, đi theo ra ngoài.
Hai người đi rồi, bên trong xôn xao cả lên, mọi người vội hỏi ông lão kể chuyện chuyện kia có phải là thật hay không. Ông lão thong thả đáp:
- Nếu tiểu lão nhi đoán không lầm, trong ba người, ít nhất có một người sẽ đi núi Thiên La. Bởi vì Diệp Thanh Tuyết trở thành chưởng môn Thiên La môn, theo lệ hẳn phải thông truyền cho cả thiên hạ, nhưng Diệp Thanh Tuyết lại không làm như vậy, vì nàng ta là tự phong, là mang danh phản nghịch.
Ông lão vừa dứt lời, đám người nghe đều bừng bừng hứng chí, chuyển sang đề tài so sánh ba người kia với Diệp Thanh Tuyết.
Thiên La môn ở châu Cửu Hoa chỉ là một môn phái nhỏ, ngày xưa có lẽ đã từng hưng thịnh, nhưng lúc hưng thịnh nhất, cũng chỉ là một môn phái trung đẳng mà thôi, và chuyện môn phái diệt vong thì nay cả thiên hạ đều đã biết. Nhất là Diệp Thanh Tuyết, sau khi mọi người biết tới nàng, ai cũng thắc mắc nàng có pháp thuật gì, pháp bảo gì. Và câu trả lời chính là: "Không có pháp bảo, cũng không có pháp thuật thần thông gì lợi hại, chỉ có lôi thuật, mà môn phái trong thiên hạ mười cái hết bảy tám cái đều có lôi thuật."
Thế nhưng, lôi thuật ở trong tay nàng lại như có sinh mạng, vô cùng linh hoạt, tùy tâm sở dục.
* * *
Trần Cảnh không hề biết mấy chuyện này. Hiện giờ, hắn đang ngồi trong một sơn cốc, cơ thể không còn tỏa ra khói đen, nhưng cơ bắp, da thịt đều khô quắt lại. Hắn biết chuyện gì xảy ra, đây là vì hắn ở trong thành Tần Quảng dưới Âm phủ tới hơn ba trăm năm, thân thể đã hoàn toàn bị âm linh khí ăn mòn. Nếu vẫn ở trong đó, đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng nếu rời khỏi đó, sẽ chẳng khác gì ma quỷ đi tới dương gian, lúc nào cũng có thể tiêu tán mất. Cũng may, hắn vốn là người dương gian, nên tuy da thịt bị ăn mòn, nhưng sẽ không hoàn toàn tiêu tán.
Ngũ tạng lục phủ của hắn cũng khô héo, xương cốt đều nhiễm màu xám tro, nếu không có pháp lực bảo vệ, hắn đã sớm trở thành một cái thây khô.
Đêm đen kịt, đưa tay không thấy năm ngón. Nơi Trần Cảnh đang ngồi có bốn mặt là núi, trong núi mơ hồ có tiếng gào khóc thảm thiết. Một đống củi đốt lên, ánh lửa chiếu sáng phạm vi ba trượng, bên đống lửa có một con cọp, máu của nó nhỏ trên mặt đất đã khô đen lại, mùi máu tanh thoang thoảng tỏa đi trong ánh lửa. Một chân của con hổ đã bị xé ra, đang được một cánh tay khô quắt lật tới lật lui trên đống lửa, máu và mỡ rơi xuống kêu xèo xèo.
Cũng không phải là Trần Cảnh cần ăn thịt hổ để no bụng. Tu hành đến trình độ dẫn được linh khí thiên địa nhập thể như hắn rồi thì không cần phải ăn cái gì nữa cả, mà là lấy linh khí tẩm bổ nhục thân. Hắn nướng chân hổ chỉ để tự nhắc là mình đang còn sống mà thôi. Từ lúc rời khỏi Tiên Phù tông, hắn chạy thẳng tới đây, ngồi xuống một cái là hơn một tháng. Có kinh nghiệm trước kia, hắn trốn vào trong ảo cảnh, để lời nguyền rủa từ từ lắng lại.
Lúc hắn tỉnh lại sau một tháng tĩnh tọa, trời đang là ban ngày. Hắn nhìn xuống mặt nước, chợt giật nảy mình. Thế này có còn chỗ nào là người, rõ ràng là một cương thi, mặt xanh đen như vỏ cây, lốm đốm chấm đỏ, đôi mắt u ám như muốn nhỏ ra máu tươi, phối với gương mặt cương thi, khiến hắn nhìn bản thân mình cũng thấy lạnh cả sống lưng.
- Đây là ta sao?
Hắn mờ mịt, trước giờ vẫn luôn tưởng mình không còn bận tâm tới cái gì, gặp chuyện gì cũng không biến sắc, nhưng bây giờ, trong lòng rõ ràng đã bị dao động.
Mùi thịt thơm bay đi, mãnh thú trong núi bị mùi hương kéo tới, nhìn trộm từ trong bóng tối, nhưng không dám tới gần, vì bản năng của chúng báo cho chúng biết nơi đó cực kì nguy hiểm.
Trần Cảnh đưa cái chân lại kề vào mũi, hít mùi thịt thơm, hé miệng cắn một cái...
Sắc trời từ từ sáng dần, nhưng thân ảnh Trần Cảnh đã lại biến mất trong sương mù.
Trời vừa hừng đông, một chiếc lá xanh từ trên trời cao bay xuống, tới lúc hạ đất lại hóa thành một con người, mày kiếm mắt sáng, mặc đạo bào xanh, trước ngực áo thêu một chiếc lá cây, mái tóc đen cột gọn gàng sau đầu bằng một sợi dây cũng màu xanh.
Trên mặt đất, đống lửa đã tắt, xác hổ vẫn còn, cái chân đã nướng chín bị cắn một cái vẫn còn nằm ở đó.
Y híp mắt, nhíu nhíu mũi, thầm nghĩ: "Ma khí nặng thật, thảo nào ít nhất đi từ lúc nửa đêm, mà khí tức còn lưu lại vẫn đủ làm dã thú trong núi không dám tới gần... Nửa đêm đột nhiên mà đi, chẳng lẽ nhận ra ta đã tới gần?"
Một cơn gió thổi tới, y bay lên, nhẹ nhàng như một chiếc lá.
Trần Cảnh khi trở lại dương gian, đã nghĩ ra đủ dạng nguy hiểm, nhưng lại chưa từng nghĩ mình sẽ bị trời đất nơi mình lớn lên từ nhỏ bài xích, càng không nghĩ tới nơi mình đi ra lại là châu Hắc Diệu, tuy cũng ở gần châu Cửu Hoa, nhưng cũng cách cả hơn ba mươi vạn dặm.
May mà lúc hắn trở lại trần thế, cảm nhận được khí tức nguyện lực nhang đèn từ Tú Xuân loan xa xôi. Nó trở thành ngọn đèn chỉ đường cho hắn, giúp hắn không bị mất phương hướng, còn làm dấy lên trong lòng hắn một cảm giác mát lạnh mỗi khi hắn sắp mê loạn đi, làm cho hắn tỉnh táo trở lạ. Tuy như vậy không đủ áp chế được "lời nguyền ác mộng vong hồn", nhưng Trần Cảnh rõ ràng vẫn cảm nhận tác dụng của nó. Việc hắn muốn làm nhất hiện giờ lại mau chóng trở về nơi nhang đèn hưng thịnh nhất của mình ở Tú Xuân loan, thử xem có thể nhờ lực nguyện cầu và hương khói của nơi ấy để khu trừ "lời nguyền ác mộng vong hồn" hay không.
Một đường đi thẳng tới châu Cửu Hoa, con đường dài hơn ba mươi vạn dặm, hắn không dám đi theo đường lớn, càng không muốn mượn đường, bởi vì hắn sợ mượn không được mà còn bị Sơn Thần Hà Bá ở những nơi đó dùng lực lượng núi sông trấn áp.
Thế nên, khi "lời nguyền ác mộng vong hồn" lắng lại, hắn bay thẳng lên trời, bởi làm như thế sẽ chẳng cần mượn đường của thần linh ở dưới đất nữa, cũng chẳng sợ bị họ trấn áp.
-----oo0oo-----
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Trần Cảnh vốn mong như vậy, nhưng không ngờ có một ngày đang cưỡi gió lướt nhanh thì mây đen trên đỉnh đầu tụ lại, từ trên chín tầng trời có một ý niệm đầy nguy hiểm đang chỉ thẳng vào linh hồn của hắn, càng lúc cảm giác đó càng thêm rõ rệt. Hắn ngẩng đầu lên nhìn, mây không biết từ đâu mà đang không ngừng dày lên, to lên.
Mây đen che phủ bầu trời, gió lốc xuất hiện, ánh chớp lấp loáng.
"Đùng... Đoàng..."
Trần Cảnh thất kinh, chuyện gì thế nhỉ, chỉ bay lên không thôi, sao giống linh vật độ kiếp thế này? Uy thế kia đích thực là chỉ thẳng vào linh hồn của hắn, hắn vội hạ xuống đất, ngẩng đầu lên nhìn, bầu trời đã lại trong xanh yên tĩnh, cứ như tất cả chỉ là ảo giác.
Hắn chợt nhớ lại, trước kia Sơn Thần Ngô Mông từng nói, thần linh trong thiên hạ không thể vượt khỏi địa phận của mình, muốn đi tới địa phương khác, phải có phù điều động của Thiên đình. Bây giờ mọi người đi lại lung tung, chính bởi vì không hiểu sao Thiên đình đã biến mất. Hạn chế tuy đã giảm đi, nhưng vẫn không thể bay độn trên trời, vì cấm chế Thiên đình nhằm vào thần linh vẫn còn tồn tại, tuy rằng đã giảm nhẹ đi rất nhiều. Trần Cảnh không khỏi kinh hãi trước cái uy của Thiên đình năm xưa, lại nặng tới đủ sức trói buộc thần linh không dám rời khỏi thần vực, càng không thể ngao du khắp chốn.
Thế nên Trần Cảnh đành phải bay dưới tầng trời thấp, nhưng như thế mỗi khi đi qua một vùng nào, đều phải cẩn thận cảm nhận vùng ấy có thần linh hay không. Kết quả, hắn nhận thấy những nơi có ít người ở, thì thường không có thần linh, hoặc là thần linh đều vô cùng suy yếu, có lẽ vì nghìn năm trước thiên địa đại biến, Thiên đình tiêu thất, khiến các tiểu thần linh trên mặt đất đều rơi vào trạng thái không ổn định.
Mà những thần linh mạnh mẽ dễ cảm ứng một chút lại cũng không nhất định là thần linh ban đầu, mà là yêu linh trong núi chiếm thần vị. Thông thường, Trần Cảnh sẽ cố gắng tránh đi vào những nơi như vậy, càng không chọn nơi có đông người qua lại, vì ở đó thường có nhiều thần linh, còn có cả Thành Hoàng pháp lực cao thâm trân thủ đại thành.
Một đường hành tẩu, đột nhiên, ở trong núi, hắn gặp được một người.
Người nọ là Triệu Ngọc Bạch, người hắn gặp khi vừa ra khỏi Âm phủ, trước cấm địa của Tiên Phù tông tại núi Thương Tuyết.
Bộ áo bào thư sinh của y lấm lem vấy bẩn, trông rất chật vật, nhưng tinh thần trạng thái lại vô cùng tốt.
Lúc Trần Cảnh nhìn thấy y, y đang giằng co với một con gấu, tay cầm một cành cây làm vũ khí, trên người vẫn là không hề có một chút pháp lực nào. Y dùng cành cây đấu với gấu, không ngừng lùi lại, luôn tìm cách để chạy trốn. Con gấu kia trên thân đã có chút yêu khí nhàn nhạt, tuy không nhiều, nhưng cũng đã bắt đầu mở linh trí rồi.
Nhận định Triệu Ngọc chắc chắn không thể trốn thoát, Trần Cảnh đương nhiên hạ xuống, vỗ một chưởng lên đỉnh đầu con gấu mà giết chết nó.
Khi Triệu Ngọc Bạch nhìn thấy rõ gương mặt của Trần Cảnh thì kinh hãi hét to một tiếng, quay người bỏ chạy. Trần Cảnh nhìn theo, trong lòng ê ẩm buồn. Cảnh gặp nhau lần đầu ở Tiên Phù tông lại hiện ra trước mắt hắn. Ngay lúc Trần Cảnh đang định chặt đứt chuyện cũ kia đi, thì Triệu Ngọc Bạch bỗng quay đầu chạy trở lại. Y thấy Trần Cảnh vẫn còn đứng ở đó thì vô cùng sợ hãi, nhưng không bỏ chạy nữa, mà đứng tần ngần ở đó, nuốt một nước miếng, sau đó từ từ đi vòng ra sau lưng Trần Cảnh, hiển nhiên là muốn chạy vòng qua phía sau lưng hắn. Trần Cảnh bất động, nhìn theo Triệu Ngọc Bạch.
Cuối cùng y cũng đi vòng qua Trần Cảnh, tiếp tục chạy. Trần Cảnh tưởng sau lưng có cái gì đuổi theo, vì ở nơi hoang vắng này có rất nhiều mãnh thú quái vật. Trần Cảnh đang định chặn đường giúp Triệu Ngọc Bạch, nhưng chờ mãi chẳng thấy con quái nào, mà Triệu Ngọc Bạch lại chạy ngược trở lại, nhìn thấy Trần Cảnh vẫn cứ đứng ở đấy, thì lần này không còn sợ hãi giống như trước nữa, nhưng vẫn cực kì cảnh giác.
Trần Cảnh định nhường đường cho y đi, còn mình thì đi trước xem có cái gì cản đường y không, thì y đã lên tiếng:
- Ma thần tiên sinh, đa tạ ngài đã cứu mạng, thánh nhân có câu: "cứu người thì cứu cho trót", không biết ma thần tiên sinh có thể cứu tiểu sinh một lần nữa có được không?
Vừa mới nói xong, ma thần với gương mặt như bộ xương khô và những đốm đỏ đã biến mất khỏi tầm mắt y. Một lúc sau, một làn gió lạnh thổi qua, ma thần đã quay lại.
- Ta ở đây, bọn chúng không dám tới gần đâu.
"Ma thần" mở miệng, giọng nói không chút tình cảm, lạnh như băng.
Triệu Ngọc Bạch không chút nghi ngờ Trần Cảnh, vội gật đầu, lại nghe Trần Cảnh nói:
- Ngươi muốn đi đâu, ta đưa ngươi đi!
- A, đa tạ, nhưng không, không cần...
Triệu Ngọc Bạch vội vàng từ chối. Ma thần này hình như có chút kỳ quái, thậm chí có thể nói là có chút nhìn quen mắt. Trang phục của ma thần nhìn rất giống một quái nhân y đã từng gặp.
Trần Cảnh im lặng một lúc, khiến Triệu Ngọc Bạch không dám lộn xộn. Hắn thở dài một cái, xoay người định đi.
- Là ngươi?
Trần Cảnh dừng lại.
- Ngươi là người đã tặng ẩn thân phù cho ta?
Triệu Ngọc Bạch thăm dò.
Trần Cảnh xoay người lại, Triệu Ngọc Bạch bỗng vui vẻ hẳn lên:
- Ta nhận ra đôi mắt của ngươi rồi, trong mắt ngươi có sự lạnh lùng khiến người ta phải cách xa ngàn dặm, nhưng bên trong sự lạnh lùng đó lại ẩn chứa sự tốt bụng dịu dàng.
Trần Cảnh vẫn không lên tiếng, thế nhưng Triệu Ngọc Bạch đã xác nhận đúng người, chợt hỏi:
- Sao ngươi lại biến thành cái dạng này?
- Ngày đó ngươi có gặp nhị thúc của ta không?
- Sẽ không phải... không phải là bị nhị thúc ta đánh thành cái dạng này đi chứ?
Triệu Ngọc Bạch tự nói tự trả lời:
- Ai nha, thực là xin lỗi, thực rất xin lỗi, nhị thúc là người rất tốt, sao lại có thể như vậy chứ...
- Không phải.
Trần Cảnh cuối cùng cũng mở miệng, trả lời cực kì ngắn gọn.
- Không phải? Thật chứ?
Trần Cảnh không bao giờ ngờ sẽ gặp lại Triệu Ngọc Bạch, lại còn là sau khi mình đã giết mất chú ruột của y. Tuy rằng lúc đó là bị nguyền rủa khống chế, thân bất do kỷ*, tất cả đều như hắn đứng ngoài, nhìn mọi việc qua tấm màn đỏ, tựa như ảo mộng, thế nhưng khi nhớ lại, hắn biết nhất định chính là hắn đã giết, dưới sát niệm điên cuồng đó, nếu mình còn sống, vậy nhất định những người đó đều đã chết.
(*Thân bất do kỷ: không thể làm điều mình muốn vì hoàn cảnh đưa đẩy)
Một đống lửa tỏa ánh sáng nhỏ bé giữa bóng tối đen kịt của núi rừng, không đủ chiếu sáng gương mặt cúi xuống để mái tóc che khuất bớt của Trần Cảnh.
Triệu Ngọc Bạch lại có chút hưng phấn, nghe thấy Trần Cảnh nói không phải bị nhị thúc mình đả thương, thì trở nên linh hoạt hẳn. Y cũng không còn sợ Trần Cảnh nữa, luôn mồm nói chuyện với hắn, kể lại chuyện từ lúc mình chạy xuống núi theo mật đạo trong khu cấm địa, không biết sao lại lạc vào trong núi này, sau đó gặp một con cáo, tự xưng hồ tiên, muốn gả cho y, khiến y kinh hoảng, vội chạy, nhưng chạy kiểu gì cũng bị con cáo tinh kia chặn đường, đang chạy tới đây thì gặp con gấu, rồi được Trần Cảnh giải cứu.
- Ngươi là người bằng hữu đầu tiên của ta đó.
Triệu Ngọc Bạch kể tới hứng khởi. Trần Cảnh kinh ngạc ngẩng đầu lên, tuy không nói gì, nhưng Triệu Ngọc Bạch cảm nhận được Trần Cảnh nghi hoặc, vội nói:
- Thật đó, ngươi là bằng hữu bên ngoài Tiên Phù tông đầu tiên của ta, không phải dạng giống các sư huynh đệ, mà là bằng hữu ta tự kết giao được, ngươi nói có phải không?
Trần Cảnh nhìn đôi mắt không chút tâm cơ của y, đầu không gật, miệng cũng không bảo "ừ". Đôi mắt ấy làm hắn cảm thấy rất thương cảm, vội cúi đầu xuống để mái tóc che đi ánh mắt của mình.
- Ta biết thế nào ngươi cũng đồng ý mà, ha ha...
Triệu Ngọc Bạch thấy Trần Cảnh cúi đầu xuống, thì tưởng là hắn gật đầu, trong lòng rất vui vẻ. Y tiếp xúc với Trần Cảnh không nhiều, nhưng cảm giác lại chẳng khác gì bạn hữu đã lâu năm, không chút gò bó, càng không còn thấy sợ vẻ ngoài của Trần Cảnh.
- Đúng rồi, sao ngươi lại ở đây, ngươi định đi đâu?
- Bị người ta truy sát.
- Người nào truy sát ngươi, vì sao?
- Ta đã giết người.
- Giết ai?
Trần Cảnh không ngẩng đầu, Triệu Ngọc Bạch không thấy rõ sắc mặt của hắn:
- Ngươi đâu giống những kẻ sát nhân tùy tiện giết người, nếu ngươi đã muốn giết người, nhất định là có lý do!
- Có khi, con người là thân bất do kỷ , bị đủ loại ý niệm hỗn loạn trong lòng chiếm mất quyền khống chế, lúc tỉnh lại tuy rất hối hận nhưng không còn kịp nữa, không thể thay đổi lại chuyện mình đã làm sai, đó là sự thật.
Cổ họng Trần Cảnh cứng ngắc, hắn cố nói thật chậm, thật rõ ràng.
Triệu Ngọc Bạch suy tư một hồi:
- Ngươi là nói ngươi giết người là bởi vì thân bất do kỷ?
Trần Cảnh không trả lời, Triệu Ngọc Bạch lại nghĩ Trần Cảnh là cam chịu, tiếp tục nói:
- Vậy để ta đi giải thích dùm ngươi, để ta đi nói chuyện với họ, người không phải thánh hiền, ai có thể không mắc sai lầm chứ. Nếu đã không phải là cố ý, thì đều có thể tha thứ. Bất quá, ngươi có thể nói cho ta biết, cái thân bất do kỉ của ngươi là thế nào hay không?
- Trên đời có một loại thuật nguyền rủa, khiến người ta biến thành một cái xác không hồn.
Tiếng cành cây khô bị cháy vang lên lách tách, giọng nói của Trần Cảnh trống rỗng không cảm xúc.
- Thuật nguyền rủa? Là thuật loại gì? Pháp thuật? Hay bùa chú?
Triệu Ngọc Bạch tuy không biết pháp thuật, không có tu hành, nhưng hiểu biết cũng khá nhiều.
- Pháp thuật nhắm vào linh hồn, nguyền rủa của vong hồn.
- Pháp thuật nhắm vào linh hồn? Đây là vu thuật mà, trên đời vẫn còn có người biết nó sao...
Triệu Ngọc Bạch còn chưa nói xong, Trần Cảnh đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên trời đêm, đôi mắt rất nặng nề. Triệu Ngọc Bạch cũng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy bầu trời đầy sao, không có gì cả, quay đầu trở xuống, Trần Cảnh đã đứng lên, trong tay xuất hiện một lá bùa do linh khí ngưng tụ mà thành.
- Bùa hộ thân!
Triệu Ngọc Bạch chỉ nhìn một cái là nhận ra. Trần Cảnh đưa lá bùa cho y:
- Nếu ngươi muốn tìm ta, hãy tới châu Cửu Hoa, Tú Xuân loan, thủy vực Kinh Hà.
Nói xong, hắn bay vụt lên không, khuất vào trong bóng đêm, biến mất.
- Ta nhất định sẽ đi, ta còn muốn mời ngươi uống Túy Tiên Mộng!
Triệu Ngọc Bạch hô to theo.
Y ngồi trở xuống, ngắm nghía lá bùa hộ thân trong tay. Tuy y không biết pháp thuật, không thể tu hành, nhưng nhãn lực lại rất tốt, biết rất nhiều thứ. Trần Cảnh không biết chữ viết trên lá bùa, nhưng y biết. Đó là thần văn thượng cổ, chính là một chữ "hộ". Ở trong lòng y, pháp lực của Trần Cảnh đã cao tới mức y bình sinh ít thấy.
Đột nhiên, y cảm giác trong bóng tối hình như có người đang nhìn vào mình, vội vàng nhìn quanh, thấy cách đó không xa, trên một ngọn cây, có một người đang nhìn xuống.
-----oo0oo-----
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†