Tiên Ma Biến Tác giả: Vô Tội
Quyển 2: Phong Hành Giả.
Chương 22: Thêm một lần nữa chịu đau khổ
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch: Zo
Biên tập: Soujiro_Seita
Nguồn: TTV
Thân tại phòng riêng của mình tại lầu tân sinh khoa Chỉ Qua, phóng mắt nhìn ánh sao trên bầu trời đêm ngoài học viện và những dãy núi xa xa qua cánh cửa sổ bằng gỗ, Lâm Tịch không ngừng chuyển động mô phỏng theo những động tác được vẽ trên cuốn sách nhỏ ở đằng trước: duỗi chân, cúi người, xoay eo, bước nhanh, gập khuỷu tay, ra quyền, thu vai...
Giống như một con báo đang vặn eo bẻ cổ, kéo thân giãn cốt, giơ nanh giương vuốt trong bóng đêm, đôi mắt sáng quắc nhìn rõ mọi vật.
Đây là hai mươi bốn thức thể thuật của học viện Thanh Loan, mặc dù thoạt nhìn không phức tạp và huyền bí lắm, nhưng qua nhiều năm vất vả nghiên cứu, những giảng viên suốt ngày ở trong một căn phòng phía sau những dãy núi học viện, chuyên xử lý các thông tin đến từ khắp nơi, được mọi người gọi là Dải Ngân Hà giảng viên, đã cho ra một kết luận rằng phần lớn những kỷ năng phản xạ và ứng phó kết tinh từ trong chiến đấu trên sa trường đều bao hàm trong những động tác này.
Ngoài ra, trong hai mươi bốn thức thể thuật học viện Thanh Loan còn có những động tác giúp da thịt và dây chằng người tập luyện đạt đến một giới hạn mới, thân thể ngày càng dẻo dai, linh hoạt và mạnh mẽ hơn. Một khi luyện tập các động tác này nhuần nhuyễn, vào lúc nguy cấp thân thể sẽ dựa theo trực giác tạo thành những phản xạ chính xác nhất để né tránh hoặc phản công lại đối thủ.
Sau khi liên tục thực hiện hai mươi bốn thức thể thuật này mười mấy lần, toàn thân Lâm Tịch đổ đầy mồ hôi, một tầng mồ hôi nóng hổi thấp thoảng ngoài làn da hắn. Nhưng Lâm Tịch lại không nghỉ ngơi, đầu tiên là tập luyện hai tư thế quái dị La Hầu Uyên đã dạy cho hắn, sau đó lấy một nhánh cây dài thô to ở dưới cái giường bằng đá lên, không ngừng vung chém.
Rõ ràng hắn đã hoàn toàn xem nhánh cây này là một thanh trường đao, khi hắn vung "đao" lên, đường đao như tạo thành một quỹ tích trong không trung, giống như một đường vòng cung vậy. Phối hợp với chuyển động của thân thể, cánh tay và cổ tay, từng đường "đao" không những nối tiếp nhau mà tốc độ còn rất nhanh, gây cho người ta cảm giác "đao" nãy giờ vẫn liên miên vẽ đường vòng cung trên không trung, không đứt quãng hay ngừng lại. Mặc dù những động tác này của hắn có vẻ rất mới lạ, nhưng từ những tiếng xé gió liên tục phát ra khi nhánh cây ma sát với không khí, có thể nhận thấy tốc độ xuất đao của hắn đã nhanh hơn rất nhiều.
Sau mười mấy phút luyện tập, động tác của Lâm Tịch càng lúc càng mạnh hơn, nhưng đây cũng là lúc hắn sức cùng lực kiệt không thể nào kiên trì được nữa, khuôn mặt phủ đầy mồ hôi, cứ thế nằm ngã xuống giường.
Thời gian hắn tiến vào học viện chưa lâu, tính đến nay, từ lúc An Khả Y dạy hắn những động tác xuất đao dùng trong chiến trường chưa quá bốn ngày. Hôm qua học môn vũ kỹ, giảng viên Từ Sinh Mạt dường như có ác cảm đặc biệt với hắn rốt cuộc đã dạy các tân đệ tử khoa Chỉ Qua hai mươi bốn thức thể thuật Thanh Loan, nếu như so sánh với thời gian ban đầu tới tham gia nhập thí, thân thể gầy yếu lúc trước của Lâm Tịch đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một cơ thể tráng kiện, các cơ thịt trên người hơi nổi lên, giống như có một cỗ lực lượng bất phàm súc tích bên trong.
Nhưng cảm giác duy nhất của hắn hiện giờ chính là toàn thân đau nhức không chịu nổi, nhất là các cơ thịt ở bắp tay và bắp chân càng nhức nhối dị thường, mồ hôi chua tuôn ra như suối. Vào lúc hắn cố gắng điều chỉnh nhịp thở, các cơ thịt trên tay khẽ lên xuống đều đặn như một quả tim đang đập, sau một lúc, hắn có cảm giác ngay cả một đầu ngón tay mình cũng không thể nào cử động được...
...
- Xem ra ngày mai mình phải gặp lão sư Mộc Thanh mới được, hỏi thử lão sư có thể cho mình một trường đao được không, nếu được thì chắc chắn hiệu quả luyện tập sẽ hơn hẳn.
Sau khi điều chỉnh được nhịp hô hấp, Lâm Tịch thở ra một hơi, đưa mắt nhìn những vì sao sáng bên ngoài bầu trời đêm, lầm bầm:
- Thật sự không có nhiều thời gian...
Lâm Tịch thở dài, bỗng nhiên nghĩ đến việc ngày mai mình có thể vào sơn cốc thí luyện lại.
Mấy ngày nay, trừ việc tu hành thì hầu hết tâm trí của hắn đều tưởng nhớ đến sơn cốc thí luyện cùng trận pháp "mâu đánh thẳng" trong khu huấn luyện vũ kỹ, nhưng đặc huấn Phong Hành Giả lại quá quan trọng, hắn không thể nào lơ là việc luyện tập thêm sau khi đã học với Đông Vi, càng không thể không luyện tập hai mươi bốn thức thể thuật cùng những động tác chiến đấu An Khả Y đã dạy, với khối lượng công việc nhiều như vậy, dĩ nhiên hắn không thể nào vào sơn cốc thí luyện được. Thậm chí cả thời gian minh tưởng một ngày cũng ít hơn trước.
Điều duy nhất hắn cảm thấy thỏa mãn chính là dường như tu vi của mình đã tăng lên, dòng khí lưu trong đan điền tựa hồ lớn mạnh hơn trước, mấy vết thương sau lần vào sơn cốc thí luyện đầu tiên cũng hoàn toàn bình phục.
- Thời gian không đủ...đúng vậy...lãng phí chính là lãng phí đấy, dù sao đại thúc cũng nói rằng cái bánh xe kia không thể biến mất được...
Hắn đang tính nằm trên giường nghỉ ngơi một lúc nhưng đột nhiên nghĩ đến một việc gì đó, đôi mắt sáng lên như những vì sao, cuối cùng là vội vã ngồi dậy.
- Trở về!
Lâm Tịch hô to hai chữ này.
Cảnh vật trước mặt chợt biến đổi, hắn đã quay về thời điểm mười phút trước, tay đang nắm một nhánh cây không nhẹ lắm. Nhưng vừa nhìn thấy nhánh cây này lại, vẻ hưng phần và thần sắc đắc ý trên mặt hắn bỗng nhiên biến mất hoàn toàn, thay vào đó là buồn rầu, cười khổ:
- Tự mình bắt mình chịu khổ một lần nữa...thật là đau khổ mà...
...
Ánh nắng chiều dần bao phủ khắp sơn cốc, sắc màu hoàng hôn hiện rõ trên trời cao.
Đâu đó tại một góc rừng yên tĩnh...
Những ngày qua Khương Tiếu Y đều tích cực vào trong sơn cốc thí luyện đau khổ tìm kiếm, thật đáng khâm phục sự kiên trì này khi hơn ba phần tư sơn cốc đã bị hắn tìm qua, cặn kẽ cả từng góc rừng, nhưng tiếc thay hắn không thể nào tìm thấy đối thủ "Chồn Bạc" vô cùng thần bí và cổ quái kia. Tuy không gặp phải đối thủ mình mong đợi nhưng chiến tích của Khương Tiếu Y trong mấy ngày vừa rồi có thể nói là tương đối tốt, từng hai lần đạt được thành tích năm sao, nhưng hôm qua hắn bất cẩn bị một đối thủ đánh lén, người này dùng một thanh chiến phủ cán dài đập mạnh vào sau lưng, làm cho hắn hoàn toàn mất sức chiến đấu, nguyên cả thời gian còn lại không thể nào khôi phục được, cuối cùng là bị các đối thủ lấy hết huy chương.
Lúc này, vũ khí Khương Tiếu Y đang sử dụng là một sợi roi chín khúc và một tấm chắn, ngoài ra, trên lưng của hắn còn một thanh đoản đao. Đột nhiên hắn ngừng lại, dường như ở đâu đó gần đây có âm thanh kim loại va vào nhau, có người đang chiến đấu? Hắn lập tức rảo chân bước nhanh tới trước, tuy đi nhanh nhưng lại rất lặng lẽ, dần dần áp sát khu vực phát ra âm thanh.
Ngay lúc tới gần, cả người Khương Tiếu Y đột nhiên run lên, giống như bị sét đánh trúng.
Chồn Bạc!
Hắn nhìn đằng trước, một người cầm trường kiếm đang giằng co với người khác cầm trường côn. Trong đó, trên ngực bộ áo giáp của người cầm trường kiếm có một dấu hiệu, chính là dấu hiệu Chồn Bạc hắn tìm kiếm mấy ngày hôm nay!
"Keng!"
Một tràng âm thanh chói tai vang lên, trường kiếm của Chồn Bạc mạnh mẽ chém lên trên trường côn, khiến cho thân thể của đệ tử đang cầm trường côn lảo đảo, thiếu chút nữa đã không thể khống chế thăng bằng cơ thể.
- A!
Nhưng "Chồn Bạc" lại không vì thế mà ngừng tay, tiếp tục tung một cước đá mạnh vào bụng tân đệ tử này. Ngay lúc trường côn rời tay, thân thể ngã xuống đất, trường kiếm trong tay Ngân Hồ lại một lần nữa vung lên, chém mạnh vào người hắn.
Khương Tiếu Y nhất thời ngây người! Đằng sau tấm mặt nạ bằng bạc, đôi mắt hắn mở to, sự ngạc nhiên hiện rõ.
Sao có thể như vậy?
Mình không thể nào nhìn lầm được, rõ ràng ký hiệu trên ngực bộ áo giáp tên đệ tử đang cầm trường kiếm đúng là Chồn Bạc, nhưng mấy ngày trước, lúc mình giao thủ với người này thì ngoại trừ tài bắn cung bất phàm ra, kỹ thuật cận chiến của Chồn Bạc rất kém...tại sao? Tại sao bây giờ lại ngược như vậy? Vừa rồi...vừa rồi...Chồn Bạc đã sử dụng những chiêu thức vô cùng gọn gàng để giải quyết đối thủ.
Nếu như đang ở trên chiến trường, một kiếm này tuyệt đối chém được đầu của đối phương!
Chẳng lẽ trong mấy ngày qua, hắn vẫn luôn khổ luyện bên trong sơn cốc thí luyện sao?
Nhưng cho dù là khổ luyện trong sơn cốc thí luyện thì thực lực của hắn cũng không thể nào tăng nhanh đến như vậy được. Hơn nữa, khi nhìn thấy đường kiếm của Chồn Bạc chém xuống cổ của tên đệ tử kia, bỗng nhiên hắn có cảm giác lạnh cả người, tim đập nhanh hơn.
- Hử?
Vào lúc này, sau khi lấy đi một quả huy chương từ trên ngực trái bộ áo giáp của tên đối thủ vừa bị chém ngã xuống đất, Lâm Tịch đã phát hiện Khương Tiếu Y đang đi đến. Dĩ nhiên "Chồn Bạc" tay đang cầm kiếm này chính là Lâm Tịch.
Hôm qua, sau khi cảm thấy vết thương trên thân thể đã bình phục hoàn toàn, hơn nữa bản thân đã nắm vững những động tác chiến đấu An Khả Y dạy, nên vừa mới kết thúc đặc huấn Phong Hành Giả hôm nay, Lâm Tịch liền vào sơn cốc thí luyện. Tính đến lúc này, thời gian hắn tiến vào cũng không lâu lắm.
Người đệ tử mặc bộ áo giáp màu đen có ký hiệu "hạc trắng" bị hắn chém ngã xuống đất đến mức choáng váng cả đầu óc, đến giờ vẫn không thể ngồi dậy nổi chỉ mới là đối thủ đầu tiên hắn gặp.
Mặc dù thành công đánh ngã tên đối thủ vừa gặp này xuống đất, nhưng vừa nhìn thấy bóng người Khương Tiếu Y xuất hiện trong khu rừng, Lâm Tịch bỗng nhiêu nhíu mày lại, xen lẫn trong niềm hưng phấn vừa lấy được một quả huy chương chính là một thoáng rùng mình. Hắn cũng nhận ra Khương Tiếu Y, đây chính là đệ tử cầm trường thương hắc hoa mình đã gặp lần trước. Tên đối thủ tự xưng là đệ tử khoa Thiên Công, trên ngực có ký hiệu hình hoa tường vi này sử dụng trường thương rất đáng sợ, lợi hại hơn đối thủ vừa bị hắn đánh bại rất nhiều.
Xem ra tình thế hơi bất lợi cho Lâm Tịch, mặc dù vừa rồi hắn đã dùng kiếm để thay trường đao đánh bại "hạc trắng", nhưng lại có cảm giác không thuận tay lắm. Dù sao đặc điểm của trường kiếm chính là vừa cứng vừa thẳng, khác hẳn với trường đao cong và sắc bén.
Thời gian và không gian ở khu vực này nhất thời như dừng lại, chỉ còn tiếng động thở hồng hộc của tên đệ tử đang nằm trên đất.
- Lại gặp rồi, hôm nay rất công bằng, chúng ta đều có bốn sao.
Khương Tiếu Y là người đầu tiên lên tiếng, hắn ta hít sâu một hơi, tiến tới gần Lâm Tịch.
Tuy nói đến bây giờ đối phương vẫn khiến mình có một cảm giác rất kỳ quái, nhưng nếu như đã thấy, sao mình có thể bỏ qua dễ dàng vậy được?
Lâm Tịch chỉnh tư thế đứng thẳng người lại, trường kiếm từ từ đưa ra trước ngực, mắt nhìn Khương Tiếu Y đang tới gần. Sau khi nhìn thấy rõ trên vai Khương Tiếu Y cũng có bốn miếng huy chương ngũ giác, hắn khẽ mỉm cười, nói:
- Đúng là rất công bình.
Khương Tiếu Y không nói thêm, hắn ta lấy tấm chắn chắn ở trước người, sau đó cả người phóng nhanh tới Lâm Tịch. Đôi mắt của gã nhìn chằm chằm vào trường kiếm trong tay Lâm Tịch, nhưng Lâm Tịch lại cười cười, bàn tay phải đang cầm kiếm còn chưa động đậy gì thì bàn tay trái nãy giờ vẫn để sau lưng bỗng vung ra phía trước.
"Vèo!"
Một tảng đá lớn như đầu đứa trẻ nít quăng tới Khương Tiếu Y!
Khương Tiếu Y giật mình, thâm tâm bỗng trở nên lạnh lẽo, hắn thật không ngờ tên đệ tử này lại dùng y nguyên chiêu thức mình đã dùng trong lần đầu tiên gặp gỡ. Về việc Lâm Tịch lấy tảng đá này ở đâu thì hắn không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là lúc cúi người xuống lấy quả huy chương, Chồn Bạc đã tiện tay nhặt lấy.
Trong lúc thế tới của hắn hơi chậm lại, lấy tấm chắn chặn tảng đá này, Lâm Tịch bỗng nhiên phóng nhanh tới trước, trường kiếm trong tay theo thế nhảy lên cao vung xuống chém mạnh vào tấm chắn.
"Keng!"
Một tràng âm thanh chói tai vang khắp khu rừng, Khương Tiếu Y cầm sợi roi chín khúc vung lên, va chạm mạnh vào trường kiếm trong tay Lâm Tịch, vô số ánh lửa theo đó bắn ra tung tóe khắp nơi. Nhưng điều làm cho Khương Tiếu Y sợ hãi đến mức gần như phải nín thở, hai mắt mở to ra chính là hắn còn chưa kịp tung chiêu thứ hai thì trường kiếm Lâm Tịch đang nắm trong tay giống như những giọt nước từ trên cao rớt xuống mái ngói vậy, nhanh chóng đâm vào lồng ngực hắn với một tốc độ không thể nào tưởng tượng được.
- A!
Khương Tiếu Y bị đánh bay ra sau. Một chiêu này của Lâm Tịch thật sự không quá mạnh, chỉ làm cơ thể mất đi sự ổn định chứ không làm Khương Tiếu Y mất hết sức chiến đấu, nhưng, Lâm Tịch đâu rồi?
Lâm Tịch bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh người hắn như quỷ mị!
- A!
- A!
Trong cùng một lúc, cánh tay phải và cổ họng của hắn đều bị trúng chiêu!
Một cơn đau đớn nhanh chóng lan khắp toàn thân, Khương Tiếu Y té ngã xuống đất, tấm chắn trong tay cũng rơi ra.
- Sao có thể như vậy...sao chiêu thức của ngươi lại liên miên không dứt, nhanh đến như vậy? Chẳng lẽ hôm trước ngươi cố tình giấu thực lực?
Vào lúc này hắn thật sự không thể làm gì được nữa, chỉ còn cách thống khổ thở hổn hển, trơ mắt nhìn Lâm Tịch áy náy nói lời xin lỗi, sau đó tháo một quả huy chương trên người mình xuống. Không những thế, hắn ta còn cắm trường kiếm dưới đất, lấy thanh đoản đao sau lưng Khương Tiếu Y rồi rời đi...
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Tiên Ma Biến Tác giả: Vô Tội
Quyển 2: Phong Hành Giả.
Chương 23: Tự mình làm thầy
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch: Zo
Biên tập: Soujiro_Seita
Nguồn: TTV
Lâm Tịch vừa nhẹ nhàng bước chân đi tới khu vực sơn cốc thí luyện được dải tường màu vàng bao quanh, vừa chầm chậm hít thở đều đặn.
Mấy ngày suy nghĩ và khắc khổ luyện tập đã giúp hắn đánh bại được đối thủ mặc giáp có ký hiệu hoa tường vi, ngay cả khi vũ khí hắn sử dụng không phải cung tên, nhưng vừa nghĩ tới trận pháp mâu đánh thẳng kinh khủng kia, một chút hưng phấn vừa có đã biến mất sạch.
Không lâu sau, hắn đứng trước lối vào đại sảnh có trận pháp mâu đánh thẳng.
Mắt nhìn những kỷ lục về các lão sinh đã từng phá trận pháp này trên tờ da dê nhỏ được dán trên tường, dùng những kỷ lục đó để kích thích chính mình quên đi những sợ hãi khi nhớ tới cảm giác các trường mâu kia đánh trúng người, Lâm Tịch hít sâu một hơi, một lần nữa xông vào đại sảnh trống trơn phía trước.
"Oong!"
Cũng giống như hôm đó, sau những âm thanh trầm thấp do cơ quan chuyển động phát ra, những vách tường chung quanh đại sảnh không ngừng có những tiếng động giống như tiếng dây cung rung bần bật, một trường mâu màu đen lạnh lẽo từ trong lỗ thủng hình xuông phóng ra, hướng thẳng tới chỗ Lâm Tịch.
Có thể nói những sợi dây thần kinh trong đầu Lâm Tịch lúc này căng như dây đàn, thanh đoản đao trong tay không ngừng vung lên. "Keng"..."keng"..."keng"...những hạt lửa chập chờn không ngừng sáng lên rồi tắt đi ngay giữa tòa kiến trúc u ám giống như một ngôi đền này.
- A!
Lâm Tịch đang lao nhanh tới trước đột nhiên bị chấn động mạnh, một thanh trường mâu đã đâm trúng vai trái của hắn, làm cho cả thân thể hắn bất giác nghiêng về phía bên trái, vô tình đi tới trước một bước. Chỉ trong một bước này, hai thanh trường mâu đã liên tiếp phóng ra đánh lên người hắn, xung lực quá mạnh khiến hắn phải ngã nhào xuống đất, đau đớn rên rỉ. Nhưng khác với lần đầu tiên xông vào, lần này hắn không nghỉ ngơi quá lâu, ngay lập tức từ dưới đất nhảy tới trước, vung đoản đao lên gạt đi những trường mâu.
- A!
Trong đại sảnh u ám, lại có thêm một thanh trường mâu màu đen đâm trúng Lâm Tịch, hắn ngã xuống đất.
Liên tục bị đánh trúng như thế hơn hai mươi lần, đến lúc này Lâm Tịch thật sự không thể nào cử động được nữa, một chút khí lực để nhấc ngón tay cũng không có. Bên trong bộ áo giáp màu đen, mồ hôi trên người hắn như một dòng suối nhỏ tuôn ra tưới ướt cả người, nhưng hắn lại cảm thấy thân thể mình giống như một con cá đang bị phơi khô trên một vùng đất khô cằn, hơn nữa, trên người con cá đó còn có một tảng đá lớn đè lên.
Trước khi ngất lịm đi vì quá mệt, hắn cố gắng giương mắt nhìn cánh cửa bằng đồng xanh ở đằng trước, thầm hô to hai chữ "trở về". Tất cả cảm giác khó chịu biến mất, Lâm Tịch đang đứng ngay trước lối vào đại sảnh ngôi đền. Nhưng khi đối mặt với đại sảnh âm u không một bóng người, nghĩ đến những gì mình vừa chịu đựng, hắn bất giác lại rùng mình, mồ hôi lạnh tuôn ra.
Ngay từ tối hôm qua hắn đã quyết tâm mình phải tranh thủ từng phút từng giây, dù sao năng lực một ngày quay ngược thời gian về mười phút trước cũng không biến mất, nếu như không dùng mà để tự trôi qua thì thật quá lãng phí, không bằng sử dụng ngay lúc này.
Mỗi ngày đều ở chỗ này ma luyện một lần, sau đó dùng năng lực quay ngược thời gian trở lại lúc trước khi xông vào trận pháp "mâu đánh thẳng", nhẹ nhàng tiêu sái ra về mà không có bất kỳ vết thương nào trên người...Chuyện này có thể xảy ra với một đệ tử liên tục xông vào khu huấn luyện vũ kỹ? Đây là chuyện không thể nào.
Mặc dù với tu vi hiện nay hắn không thể nào phát hiện ra bất kỳ giảng viên nào đang ẩn thận trong sơn cốc thí luyện, nhưng hắn biết chắc chắn có không ít giảng viên luôn ở trong sơn cốc để quan sát và ghi chép việc làm của các tân đệ tử. So sánh với ngày đầu tiên hắn tới đây, những vết tích như lỗ thủng, vết xước trên nền đại sảnh đã khác hoàn toàn, điều này cho thấy trong mấy ngày qua có không ít đệ tử học viện vào đây rèn luyện vũ kỹ, chẳng qua hôm nay trời đã tối, lúc Lâm Tịch đến vừa vặn không có người nào...Còn một điều nữa phải chú ý, lúc hắn đến thì nền đại sảnh không có bất kỳ trường mâu nào, điều này có nghĩa gì? Đã có giảng viên ẩn tàng đâu đó quanh đây thu dọn trường mâu và sắp xếp chúng trở lại như cũ.
Mục tiêu của hắn dĩ nhiên là phá kỷ lục, lấy phần thưởng học phần, nếu không làm được như vậy, hắn cảm thấy mình thật quá mất mặt khi còn một thân phận khác: người đến từ cùng một nơi như Trương viện trưởng!
Cho nên, ngay trước lúc bắt đầu minh tưởng vào tối hôm qua hắn đã nghĩ kỹ rồi, khi đến đây rèn luyện vũ kỹ, trong lần đầu tiên xông vào hắn sẽ cố gắng hết sức, chiến đấu đến khi thương tích trên người thảm đến mức không thể thảm hơn được nữa, khiêu chiến với cực hạn chính mình. Làm như vậy không những có cơ hội rèn luyện vũ kỹ tốt hơn mà còn hỗ trợ rất nhiều cho ý chí và con đường tu hành của hắn sau này...Nếu như đổi lại là những đệ tử khác có năng lực nghịch thiên quay ngược thời gian mười phút đồng hồ như hắn, chắc chắn bọn họ không dám khiêu chiến cực hạn của mình, tất nhiên là hiệu quả khi luyện tập ở đây của họ cũng sẽ không bằng hắn.
Trong lần thử lại này tất nhiên hắn sẽ sử dụng toàn lực, bởi vì đối với một người tu hành nhỏ bé như hắn khi đang ở trong một trận pháp khủng bố như vậy thì không thể nào vô sỉ đến mức nói hai chữ "nương tay" được. Nhưng hắn sẽ không để bản thân bị thương như khi nãy nữa, một khi thương tích đến sự cho phép sẽ lập tức dừng tay ngay. Nếu làm như thế, hắn sẽ không phải mất nhiều ngày để thương thế hoàn toàn bình phục mới tiến vào nơi này lại.
Hắn tính toán rất chính xác, với cách tính này, ít ra thời gian luyện tập trong đại điện của hắn đã nhiều hơn người khác gần gấp đôi. Nhưng khi đứng trước lối vào, nghĩ đến những thanh trường mâu sắc bén tàn nhẫn đâm lên người mình, cuối cùng là cảm giác đau đớn như muốn chết kia, hắn vẫn cảm thấy rùng mình.
Việc này cũng giống như chính hắn đã tự hành hạ mình nhiều hơn người khác.
- Mấy vị sư huynh sư tỷ đã phải chịu khổ bao nhiêu lần mới có được thành tích như vậy?
Lâm Tịch lau những giọt mồ hôi trên trán, mắt nhìn tờ da dê nhỏ trên vách tường, lẩm bẩm:
- Đây cũng là một loại dũng cảm sao...
Sau khi nhìn kỹ những kỷ lục trên tờ da dê, Lâm Tịch hít sâu một hơi, sau đó như hóa thành một làn gió, nhanh chóng xông vào đại sảnh u ám nhưng kinh khủng kia.
"Oong!"
Trường mâu màu đen một lần nữa từ trong lỗ thủng trên tường phóng ra.
"Keng!" "keng!" "keng!"...
Lâm Tịch nhanh chóng nhảy tới trước, đồng thời đoản đao trong tay liên tục vung ra gạt đi những trường mâu màu đen bỗng nhiên từ trên cao đâm xuống.
Một thanh trường mâu màu đen đột nhiên đâm thẳng tới vai trái hắn, thân thể hắn tự động hơi rướn tới trước như một phản xạ bản năng. Đáng lẽ hắn đã tránh được một mâu này, nhưng không biết vì sao cả người hắn sững lại giống như bị sét đánh giữa trời quang, động tác chậm lại thấy rõ.
- A!
Trường mâu màu đen kia vẫn đâm trúng vai trái hắn, sau đó có liên tiếp hai thanh trường mâu màu đen đâm tới làm hắn ngã xuống đất. Cơn đau đớn toàn thân làm Lâm Tịch phải rên rỉ không thôi, thâm tâm trở nên lạnh như băng, nhưng ẩn trong đôi mắt đen tuyền của hắn lúc này lại xuất hiện thần sắc mừng như điên.
Cũng giống như thế gian này có quá nhiều điều không thể nào ngờ, có quá nhiều sự biến hóa không thể dùng lý lẽ bình thường giải thích được. Một người suy nghĩ, một người tính toán...cho dù là vấn đề anh ta sở trường nhất thì cũng có lúc làm việc không chu toàn. Và đôi khi trong thời gian còn sống, thỉnh thoảng họ sẽ bắt gặp những niềm vui không thể nào đoán được.
Con đường hắn xông vào đại sảnh lần này cũng giống như lúc trước, ban đầu hắn nghĩ tới việc sử dụng quay ngược thời gian để tiếp tục xông vào, việc làm này cũng tương đương hắn có thêm một lần tu luyện ở đây. Nhưng hắn không thể nào ngờ tới một việc: có lẽ hắn không có ấn tượng gì với những vị trí trường mâu chưa đâm trúng hắn lần trước, nhưng đối với những trường mâu đã đâm trúng rồi, hắn sẽ có ấn tượng và cảm giác không thể nào quên được, hơn nữa, khi đi đến chỗ ấy thân thể hắn sẽ tự động làm những động tác né tránh gần như là theo bản năng!
Cứ như vậy, hắn chỉ cần đi theo con đường cũ xông vào trong, những vị trí các trường mâu thình lình xuất hiện tấn công mình hẳn là không thay đổi. Tiếp tục, hắn không những trở thành người thầy dạy học chính bản thân mình, hắn còn biết cả những nơi vốn không thể nào tránh được, lúc đó sẽ có biện pháp điều chỉnh thân thể hoặc động tác hợp lý để nhanh hơn, mạnh hơn tránh những trường mâu đó. Như vậy, thành tích tiến vào đại sảnh của hắn sẽ tốt hơn rất nhiều!
Sau khi nhận thấy mình có thể có bao nhiêu lợi ích nếu làm theo phương pháp này, Lâm Tịch càng phấn chấn hơn, ánh mắt trở nên bén nhọn. Nhưng hắn không vội vã đứng dậy, ngược lại, hắn nằm đó chờ đến lúc những vết thương trên người không làm ảnh hưởng nhiều lắm đến động tác kế tiếp của mình thì mới nhảy lên, cuốn tới trước như một cơn cuồng phong.
- A!
Sau khi không biết đã chạy được bao nhiêu bước, rốt cuộc hắn ta lại bị đánh ngã xuống nền đại sảnh.
Hắn vội nằm sấp trên đất thở dốc, đồng thời quay đầu nhìn lại quãng đường mình đã đi được, cơn đau đớn do những vết thương gây ra lập tức được thay thế bằng sự an lòng.
Khoảng cách từ vị trí lối vào trận pháp "mâu đánh thẳng" đến chỗ hắn đang nằm khoảng hơn ba mươi bước, nhưng so sánh với lần trước, mặc dù hắn đã có ý nghĩ là liều mạng để chạy tới thì chỉ xâm nhập được sáu mươi bước, đó là cực hạn của hắn. Hiện tại, hắn mới bị đánh trúng hai lần mà thôi. Như vừa rồi vậy, có một thanh trường mâu từng đánh trúng hắn nhưng đã bị hắn tránh thóat được.
Hơn nữa, những thanh trường mâu đã đâm trúng làm cho hắn phải đau đớn cùng những lần né tránh được đã in sâu vào trong tâm trí. Thậm chí hắn còn cảm giác được thân thủ của mình đã tiến bộ hơn rất nhiều so với lần đầu tiên, tựa hồ từng động tác né tránh, mỗi một đao vung ra đều nhanh hơn một chút.
Sau khi dừng lại nghĩ ngơi tĩnh tâm một lát, Lâm Tịch tiếp tục xông tới phía trước.
....
Trong đại sảnh trống trải u ám, âm thanh trường mâu màu đen mạnh mẽ cắm xuống đất, âm thanh vang lên khi đoản đao trong tay Lâm Tịch va chạm với trường mâu, âm thanh hắn nặng nề rớt xuống đất, âm thanh rên rỉ đau đớn không thôi...những loại âm thanh mang những cảm xúc khác nhau ấy không ngừng vang lên.
Cho đến khi Lâm Tịch tự cảm thấy với thương thế này mình có thể tịnh dưỡng để đến sáng ngày mốt một lần nữa tiến vào sơn cốc thí luyện được thì mới dừng lại. Tính đến giờ, khoảng cách từ lối vào trận pháp "mâu đánh thẳng" đến chỗ hắn đang đứng đã là một trăm bước, gần như là ở giữa đại sảnh này.
- Nếu như vẫn còn thời gian thì...mình phải xem thử có kiếm được những loại thảo dược An lão sư đã nói hay không...
Trong lúc không một chút xấu hổ trườn mình bò dưới nền đại sảnh như một chút giun đất để ra khỏi trận pháp "mâu đánh thẳng", đồng thời đầu suy nghĩ thử xem những loại thảo dược An Khả Y đã nói đến liệu có giúp mình được hay không, Lâm Tịch không thể nào ngờ rằng ở một góc nào đó đâu đấy trong đại sảnh này, một người đang đứng yên quan sát hắn, một đôi mắt mở to ẩn chứa sự vui mừng và khiếp sợ.
Khi Lâm Tịch từng bước rời khỏi ngôi đền bằng đá, đi qua dải tường màu vàng, bỗng nhiên có một tiếng động "rắc" vang lên khắp đại sảnh, một cánh cửa ngầm từ từ chuyển động ngay trên vách tường. Chủ nhân của đôi mắt vừa khiếp sợ vừa vui mừng, âm thầm quan sát Lâm Tịch từ trong đó bước ra.
Đây là một người giảng viên mặc đồng phục màu đen lưng hơi còng, má trái người này có một hình xăm còn thằn lằn màu xanh đen.
Động tác của gã cũng giống như những con thằn lằn trong đêm tối: nhanh nhẹn và không có tiếng động nào. Gã chậm rãi và thuần thục lấy những trường mâu đang cắm chặt dưới đất lên và bỏ vào những lổ thủng bên trên vách tường. Khi các trường mâu màu đen này được bỏ vào lại, bên trong vách tường lập lức vang lên âm thanh trầm thấp của cơ quan chuyển động.
Sau đó người giảng viên trẻ tuổi mặc áo bào đen này xoay người rời khỏi ngôi đền, tăng tốc chạy như điên trong màn đêm. Gã chỉ nhảy một cái đã dễ dàng vượt qua khỏi dải tường cao màu vàng, chạy thẳng tới một vách đá cao vút ở ngay cuối sơn cốc thí luyện. Không những không ngừng bước, hắn ta còn tăng tốc độ lên, từng bước từng bước đạp lên vách đá dựng đứng, phi thân hướng thẳng tới bầu trời.
Ở ngay giữa vách núi này có những hang động vô cùng đơn giản, bên trong bài bố vài loại vật dụng và thức ăn dành cho cuộc sống bình thường nhất. Nhưng có một điểm lạ và rất thú vị ở đây, chỉ cần đứng ở đầu hang động, phóng mắt nhìn xuống dưới là có thể thấy bao quát toàn bộ sơn cốc.
Trong một hang động được thắp sáng bởi ánh đèn dầu, học viện thủ hộ La Hầu Uyên trong bộ quần áo giảng viên cũ kỹ đang nhắm mắt khoanh chân ngồi, trước mặt ông ta không còn gì khác ngoài một khoảng không.
Ngay lúc người giảng viên trẻ tuổi mặc áo bào đen nhanh nhẹn lướt vào trong hang động như một con thằn lằn, ông ta mở mắt, nhìn thẳng vào gã, hỏi:
- Lý Ngũ, có chuyện gì?
- Thiên Tuyển khoa Chỉ Qua Lâm Tịch lần thứ hai tiến vào ngôi đền mâu đánh thẳng đã đi gần đến bước một trăm.
Lý Ngũ bình tĩnh thi lễ với La Hầu Uyên, chậm rãi trình báo, lời nói và âm thanh hết sức từ tốn, không có chút hoảng loạn vì đã chạy quá lâu hay quá mệt.
- Ta đã biết, tạm thời không cần chú ý đến hắn quá nhiều.
La Hầu Uyên gật đầu, lời nói của ông ta bên ngoài vẫn ôn hòa và từ tốn như khi nói chuyện với Lâm Tịch, nhưng thực tế trong lòng sôi trào lại như sóng biển vỗ mạnh vào bờ. Học viện Thanh Loan trong sáu mươi năm nay chưa bao giờ thiếu thiên thiên tài, nhưng tiến bộ của Lâm Tịch thì đúng là...phải làm cho người khác phải khiếp sợ và vui mừng.
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Tiên Ma Biến Tác giả: Vô Tội
Quyển 2: Phong Hành Giả.
Chương 24: Kim Chước và Thổ Bao, trời sanh đối lập
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch: Zo
Biên tập: Soujiro_Seita
Nguồn: TTV
Lâm Tịch không nhìn thấy La Hầu Uyên. Vốn hắn định khi gặp La Hầu Uyên sẽ hỏi thử lão sư có thể giải thích ý nghĩa mấy động tác cổ quái kia không, nhưng người tiếp dẫn tháo giáp của hắn rồi cho rời khỏi sơn cốc là một người giảng viên có râu quai nón hắn chưa gặp mặt bao giờ.
Trên một mảnh đất trống ngoài sơn cốc thí luyện, Lâm Tịch thấy có rất nhiều đệ tử tập trung ở đấy, đủ cả sáu khoa.
- Ồ, Lâm Tịch? Thế nào? Hôm nay ngươi cũng vào sơn cốc thí luyện à?
Ngay lúc Lâm Tịch dừng bước, tò mò nhìn xem thử rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, đột nhiên có một âm thanh vô cùng quen thuộc dùng lời nói đùa giỡn lớn tiếng chào hỏi hắn, khiến cho rất nhiều đệ tử đang đứng trên mảnh đất trống này vội vàng quay đầu lại, toàn bộ đều nhìn Lâm Tịch.
Lâm Tịch khẽ nhíu mày. Người vừa cố ý lên tiếng để mọi người nghe thấy có một khuôn mặt non nớt, thần thái âm hiểm không hợp với độ tuổi hiện rõ trên mặt, người này hiển nhiên chính là Cừu Lộ từ trước đến nay vẫn không hòa hợp với hắn được.
Có lẽ vì đã mất quá nhiều thể lực trong lúc tu hành ở sơn cốc thí luyện, sắc mặt Cừu Lộ lúc này hơi trắng bệnh, thậm chí còn tái xanh.
Nhìn thấy Lâm Tịch im lặng không lên tiếng, Cừu Lộ liền xoay người bắt chuyện với một người đệ tử dung mạo tuấn tú, thân hình thon thả, ha ha cười lên rồi nói:
- Tử Vũ huynh, đây chính là Thiên Tuyển Lâm Tịch của khoa Chỉ Qua chúng ta, người đã từng phục dụng một viên Minh Chân đan, nhưng kết quả chỉ kéo được ba chỉ cung đấy.
Người đệ tử mặc áo bào tro có dung mạo tuấn tú, thậm chí Lâm Tịch còn cảm thấy hắn ta rất giống với diễn viên điện ảnh Lâm Chí Dĩnh lúc trẻ này là đệ tử khoa Ngự Dược.
Sau khi nghe Cừu Lộ nói xong, tên đệ tử rất tuấn tú, vóc người không cao hơn Lâm Tịch là mấy chỉ khẽ mỉm cười, không nói gì cả, dùng một cái khăn lụa màu trắng lau mồ hôi trên trán. Hắn ta có đeo một chiếc nhẫn ngọc màu tím, lúc ánh sáng chiếu vào sẽ phản quang lên màu rất đẹp.
Dựa vào chiếc nhẫn có giá trị có thể mua gần một nửa các cửa hàng ở trấn Lộc Lâm, cùng với Cừu Lộ bên cạnh khiêm tốn một cách lạ kỳ khác ngày thường và khí chất ung dung ngạo nghễ hiện rõ trên người, Lâm Tịch lập tức đoán người đệ tử khoa Ngự Dược này chính là một Kim Chước, hơn nữa còn là một kim Chước có địa vị rất cao.
Thật ra từ lúc tiến vào học viện đến giờ, Lâm Tịch chưa bao giờ để ý đến sự thù địch vốn có giữa Thổ Bao và Kim Chước, hắn càng không để ý đến một người chỉ biết chọc phá như Cừu Lộ, nên Lâm Tịch tâm bình khí hòa tiêu sái đi tới trước, sau đó nhìn thấy ở trên mảnh đất trống có một tấm bảng gỗ đơn giản được đặt cho mọi người quan sát.
So sánh với Cừu Lộ, Lâm Tịch đã từng sống ở một thế giới mà cho dù Cừu Lộ có dùng hết trí tưởng tượng của mình thì cũng không thể tưởng tượng nổi, bản thân lại hơn Cừu Lộ vài tuổi, như vậy làm sao hắn có thể đi tranh chấp với một người hắn luôn coi là "tiểu hài tử xấu xa" đây?
Lúc còn ở trấn Lộc Lâm, khi nhìn thấy những thanh niên ngang tuổi hoặc xấp xỉ tuổi, nhưng rõ ràng thiếu hiểu biết hơn mình rất nhiều, Lâm Tịch luôn nghĩ: trẻ con ở thế giới này thật tội nghiệp...Cho dù là muốn nghe những chuyện xưa, bọn họ cũng phải chờ đợi xem thử cha mẹ hoặc người nhà mình có muốn kể hay không, phải nói rằng phương pháp tiếp thu kiến thức của bọn họ rất đơn giản. Hoặc lấy ví dụ ở các trường dạy học, dù là đệ tử chăm chỉ nhất thì lượng kiến thức của y cũng chỉ gói gọn trong những câu chuyện bên ngoài trấn một chút qua lời của lão sư. Tuy nói các lão sư ở những trường dạy học ấy luôn miệng nói rằng mình đã đọc vạn quyển sách, đi hơn ngàn dặm được, nhưng liệu thật sự có mấy người làm được như vậy? Làm sao có thể so với thế giới lúc trước của hắn, ở đấy có TV, có internet, thậm chí còn có công nghệ tiên tiến Apple do Steven Job chế tạo ra...
Hắn là một thiếu niên, nhưng lại là một thiếu niên khác hẳn với các thiếu niên còn lại ở thế giới này, cho nên có rất nhiều giảng viên cảm thấy hắn kỳ lạ. Mà trong mắt hắn, một Kim Chước như Cừu Lộ cũng không khác một tiểu hài tử xấu xa là mấy.
Nhưng hắn thật không ngờ sự hờ hững của mình lại làm cho Cừu Lộ cảm thấy bản thân bị khinh thường, không khỏi tức giận, lập tức vừa nhìn Lâm Tịch vừa lên giọng nói:
- Lâm Tịch, nhìn ngươi thê thảm như vậy hình như bị người khác đánh không nhẹ đúng không...ngươi tới đây làm gì? Chẳng lẽ muốn xem thử trên bảng có tên mình hay không?
- Hả?
Lâm Tịch khiêm tốn gật đầu, coi như là chào hỏi với mấy đệ tử ở các khoa khác đang bao quanh tấm bảng bằng gỗ kia. Khi Cừu Lộ nói xong, hắn ta ngẩn người, lúc này mới phát hiện thì ra tấm bảng gỗ này có công bố thành tích của mười đệ tử đứng đầu sơn cốc thí luyện trong mấy ngày qua.
"Lưu Huỳnh(*)", ba lần năm sao.
"Lôi Mãng", ba lần năm sao.
"Bạch Dực Hổ", ba lần năm sao.
"Chồn Bạc", hai lần năm sao.
...
Trừ tên áo giáp ra, ngay bên cạnh còn có hình vẽ ký hiệu trên áo giáp, chỉ cần nhìn vào là nhận ra ngay.
Và cũng ở trên bảng này hắn nhìn thấy danh hiệu của mình: Chồn Bạc, xếp hạng thứ tư.
- Xem ra việc năm lần liên tục đạt được thành tích năm sao không phải là chuyện dễ dàng...
Âm thanh nghị luận và những lời nói tràn đầy nhiệt huyết của một số đệ tử bên cạnh vừa lọt vào trong tai, Lâm Tịch bất giác có suy nghĩ như vậy. Đồng thời, hắn cũng hiểu vì sao học viện lại sắp đặt một tấm bảng nói rõ thành tích.
Có rất nhiều đệ tử vừa nhìn thấy tên đối thủ đã từng đánh bại mình cũng nằm trong mười người đứng đầu liền đứng tại chỗ lớn tiếng thề sẽ báo thù, còn nói làm mọi cách để ngăn cản thành tích chiến thắng liên tiếp của người đó. Tuy nhiên, cũng có vài người chưa bao giờ giao thủ với bất cứ ai có tên trên bảng đang tụ năm tụm bảy nghị luận sôi nổi, muốn giao thủ với các cao thủ đó, bọn họ xem việc giành được một quả huy chương ngũ giác trên mười người này chính là một loại vinh quang.
Tính đến lúc này, sơn cốc thí luyện dành cho tân đệ tử đã được mở nhiều ngày, nhưng thành tích cao nhất cũng chỉ là ba lần năm sao, trừ ba người xếp hạng đầu tiên ra, bảy người còn lại đều có thành tích hai lần năm sao, xem ra Lâm Tịch còn rất may mắn, bởi vì cho dù là ba người đã đạt được ba lần năm sao kia, chỉ cần ngày mai hoặc hôm nào đó họ thua một trận thì chiến tích sẽ biến thành không ngay, và phải bắt đầu lại.
- Chắc ngày mai sẽ có rất nhiều người bị truy sát đây...
Lâm Tịch bĩu môi, cảm thấy mấy ngày tới mình sẽ không được yên ổn chút nào.
- Thế nào? Chỉ biết chiêm ngưỡng vinh quang của người khác thôi sao?
- Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết một việc, trên đấy có tên ta đấy.
Nếu như là lúc bình thường, Cừu Lộ rất có thể sẽ không dây dưa đến mức không tha cho Lâm Tịch như vậy, nhưng hôm nay lại khác, vì Liễu Tử Vũ đang ở bên cạnh hắn. Phụ thân của Liễu Tử Vũ hiện nay tuy chỉ là Lăng đốc của lăng Nam Bình, nhưng bởi vì chính tích(**) vô cùng xuất sắc, theo những tin tức Cừu gia có được từ trong triều thì rất có thể cuối năm nay, chính Vũ ti sẽ đề bạt thăng chức cho người này, đến lúc đó phụ thân của Liễu Tử Vũ sẽ trở thành Tỉnh đốc của hành tỉnh Thiểm Lộ.
Một khi phụ thân lên chức, địa vị của Liễu Tử Vũ trong lòng các Kim Chước khác nhất định cũng lên theo, với thân phận hiện nay của Cừu Lộ thì đến lúc đó việc kết giao sẽ có chút trở ngại. Nếu đã như vậy, tại sao không nhân lúc thân phận Liễu Tử Vũ còn chưa thay đổi, mình không tạo mối quan hệ hoặc bồi dưỡng tình bằng hữu? Cừu Lộ nghĩ chỉ có làm như vậy mới không có lỗi với những tin tức gia đình mình đã dùng rất nhiều tiền để mua kia.
Kỹ nữ chỉ sợ mình không đẹp bằng kỹ nữ khác, mà người quyền quý lại thường sợ bị người quyền quý hơn không coi trọng.
- Ngươi là một người trong số đó?
Quả nhiên câu nói này của Cừu Lộ làm Lâm Tịch phải chú ý, hắn ta xoay đầu lại, kinh ngạc nhìn Cừu Lộ. Bỗng nhiên Lâm Tịch hiểu ra, vào ngày nhập thí Lưu bá đã từng đánh bại tùy tùng của người này, tuy thua nhưng Lâm Tịch lại biết rõ tên tùy tùng đó đã từng học qua vũ kỹ, với thân phận là chủ nhân, chắc khi còn ở nhà Cừu Lộ đã được huấn luyện trước.
Thấy Lâm Tịch rốt cuộc trả lời, sắc mặt Cừu Lộ cũng dễ nhìn hơn một chút. Hắn ta cười lạnh, nói:
- Đối với một tên Thổ Bao chuyên ở nông thôn như ngươi ta cần phải nói dối sao?
Rất nhiều đệ tử đang tụ tập ở đây cũng xuất thân là Thổ Bao như Lâm Tịch, vừa nghe câu này xong liền nhướng mày, cảm thấy Cừu Lộ thật hiếp người quá đáng, quá mức vô lễ. Nhưng Lâm Tịch lại không tức giận, không những thế, hắn ta còn ngạc nhiên hỏi ngược lại:
- Cho dù có tên ở trong này...vậy cũng có gì hơn người à?
- Không có gì hơn người?
Cừu Lộ giận quá cười to lên, giọng the thé nói:
- Đây là việc ngươi căn bản không thể làm nổi, nhưng còn dám nói như vậy, dám trêu đùa chiến tích của người khác?
- Lâm Tịch, rốt cuộc ngươi có cảm thấy hổ thẹn với lương tâm hay không? Có biết vinh quang của đế quốc, vinh quang của chiến sỹ là gì hay không?
- Thật là ngu ngốc...
Lâm Tịch không để ý đến những gì Cừu Lộ đang nói, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: "Chỉ cần ba lần chiến tích năm sao nữa là lấy được phần thưởng một học phần...hình như dùng phương pháp này kiếm học phần còn nhanh hơn việc phá vỡ kỷ lục trong ngôi đền "mâu đánh thẳng" kia?
Hắn lãnh đạm càng chọc giận Cừu Lộ hơn, người này giậm chân xuống đất mạnh một cái, cao giọng nói:
- Lâm Tịch, ngươi có dám quyết đấu với ta hay không?
Mọi người nhất thời liền bị hai người hấp dẫn, Liễu Tử Vũ bên cạnh Cừu Lộ cũng nhìn Lâm Tịch, đôi lông mày cau lại như đang suy nghĩ gì đó.
Đế quốc Vân Tần dùng võ lập quốc, truyền thống chuộng võ chảy xuôi trong máu mọi người, không lời mà rút đao quyết chiến là việc có thể nhìn thấy ở bất cứ nơi nào, mà một gã chết nhát không có vinh quang còn làm người ta cảm thấy đáng ghét hơn một tên Kim Chước ngang ngược.
- Quyết đấu thế nào?
Nhưng lần này Lâm Tịch lại không cự tuyệt, hắn lẳng lặng nhìn Cừu Lộ, nói:
- Nói cho đối thủ biết ký hiệu áo giáp của mình, sau đó đến một nơi trong sơn cốc quyết đấu sao?
- Nói ký hiệu áo giáp của mình? Lỡ như ngươi nói Đường Khả đối phó ta thì thế nào? Ta không chắc chắn chiến thắng được tên Biên Man đó.
Cừu Lộ mỉa mai nhìn Lâm Tịch, đồng thời cười lạnh:
- Nếu như ngươi dám quyết đấu với ta...ngày mai chúng ta sẽ gặp mặt ở đây trước, sau đó cùng nhau tiến vào sơn cốc thí luyện, dĩ nhiên chúng ta sẽ thống nhất địa điểm quyết đấu trước, khi vào rồi thì tự mỗi người đến điểm hẹn. Hơn nữa, ta cũng không chắc mấy người Đường Khả ngày mai có tiến vào sơn cốc hay không, làm như vậy sẽ phòng ngừa được ngươi có hẹn trước với bọn họ. Về việc ký hiệu trên áo giáp...ta cũng không muốn để cho ngươi biết, ngươi có thể tìm một chút bùn đen bôi lên che đi.
- Che ký hiệu trên áo giáp của mình...có thể làm vậy được à?
Lâm Tịch ngẩn người khi nghe Cừu Lộ nói thế.
- Nếu như vào mấy ngày bình thường ngươi che kín như thế tất nhiên là biểu hiện của hèn nhát, không có ai ngu xuẩn đến mức tự rước nhục vào thân, nhưng sơn cốc thí luyện không có nội quy không cho phép đệ tử che ký hiệu của mình...chúng ta quyết đấu với nhau, giấu ký hiệu một chút cũng không sao.
Cừu Lộ càng nói càng tỏ ra khinh thường Lâm Tịch hơn:
- Ngươi có dám hay không? Nếu như dám thì hãy nói thẳng ra ngay đây, không cần tìm lý do từ chối.
- Được!
Lâm Tịch ngửa mặt lên trời cười dài, trực tiếp trả lời. Hắn trả lời sảng khoái như vậy làm Cừu Lộ và Liễu Tử Vũ ngẩn người, mấy lời cay nghiệt Cừu Lộ đã chuẩn bị từ trước để nói khi Lâm Tịch từ chối cũng không thể phun ra được nữa. Nhưng vào lúc này, mọi người lại thấy Lâm Tịch lắc đầu, sau đó dường như nghe hắn buồn rầu lẩm bẩm:
- Với quan hệ giữa mình và Đường Khả...chắc hắn sẽ nể mặt mà ngày mai không vào sơn cốc thí luyện chứ?
Bây giờ lại đến phiên Liễu Tử Vũ phải kinh ngạc, chẳng lẽ cái tên Thiên Tuyển vô dụng có tu vi và chiến lực chẳng ra làm sao như mọi người đồn này không hề lo lắng một chút gì cho trận quyết đấu ngày mai? Nghe những gì hắn vừa nói, hình như hắn đang lo lắng phải làm thế nào để nói với người bạn Biên Man kia thì phải.
Trực giác nói cho hắn biết Lâm Tịch đang cố tỏ ra trấn định, nhưng giọng nói và nụ cười trên khóe môi của Lâm Tịch vừa rồi lại không giống giả bộ chút nào...Cho dù là các quan viên hỉ nộ không ra mặt hắn thường thấy trong triều đình trước giờ cũng không trấn định được như người này, bọn họ còn như thế thì nói chi đến một tên Thổ Bao xuất thân từ trấn Lộc Lâm nghèo nàn kia.
Nhưng trong lúc hắn còn ngạc nhiên, tên Thổ Bao tên Lâm Tịch đó lại nhìn hắn một cái, không nể mặt nói:
- Cho qua một chút, không nên ngăn cản ta về lầu tân sinh.
Hắn còn chưa kịp trả lời, Lâm Tịch đã bước tới chen vào giữa hắn và mấy người bên cạnh, nhanh chóng đi qua. Từ đầu đến cuối Lâm Tịch còn chưa chú ý đến sắc mặt Liễu Tử Vũ lần nào. Ban đầu khi thấy người này đứng cùng "tiểu hài tử xấu xa" Cừu Lộ thì hắn cũng không chú ý lắm, nhưng sau khi thấy Cừu Lộ cố ý gây sự với mình, người này không những khuyên can mà còn tỏ ra rất đắc ý như sắp được xem một trò vui nữa, chính điều này đã làm Lâm Tịch rất thất vọng...Đã như vậy, hắn tất nhiên không cần phải nể mặt quá làm gì.
~~o0 0o~~
Lưu huỳnh*: chữ huỳnh ở đây trong tiếng hán có nghĩa là con đom đóm, lưu là chuyển động, có thể hiểu ký hiệu “lưu huỳnh” là một con đom đóm đang bay.
Chính tích**: Thành tích làm việc trong khi tại chức của quan lại.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Tiên Ma Biến Tác giả: Vô Tội
Quyển 2: Phong Hành Giả.
Chương 25: Vải cũ, trường đao màu đen
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch: Zo
Biên tập: Soujiro_Seita
Nguồn: TTV
Lầu tân sinh khoa Chỉ Qua...
Đường Khả đang ngồi cùng với Lâm Tịch trên một hành lang ngoài phòng. Hắn lạnh lùng nhìn Lâm Tịch, giọng nói vô cùng kiên quyết:
- Ta không đồng ý. Lâm Tịch, thường ngày ta thấy ngươi thông minh hơn chúng ta rất nhiều, nhưng tại sao hôm nay ngu ngốc đến như vậy? Sao lại đồng ý quyết đấu với hắn?
Không đợi Lâm Tịch giải thích, Đường Khả tiếp tục nói:
- Mặc dù nhìn bề ngoài Cừu Lộ rất giống công tử bột, nhưng lần trước Đông lão sư khảo nghiệm, hắn đã kéo dây cung được bảy chỉ. Nói cách khác, thời gian tu hành của hắn cũng tương đương ta, nhiều lắm ta chỉ hơn hắn phần vũ kỹ và kinh nghiệm chiến đấu.
Lâm Tịch rất vô tội nhìn Đường Khả, oan ức nói:
- Nhưng lúc đấy có nhiều người nhìn ta như vậy, không đồng ý thì thật sự rất mất mặt...
- Mất mặt? Ngươi còn nghĩ được đến chuyện này?
Đường Khả hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế ý định muốn đấm vào mặt Lâm Tịch một phát. Nghĩ đến những chuyện đã xảy ra trong biên quân, con tim của hắn bỗng nhiên trở nên lạnh giá.
- Lâm Tịch.
Hắn nhìn Lâm Tịch, nghiêm giọng nói:
- Ta có ba người bằng hữu ở biên quân, họ cũng như ngươi vậy, chỉ vì không phục người khác, muốn chứng minh mình hoặc là không nhịn nổi nhiều việc, kết quả là cả ba bọn họ đều chết, không có ai còn sống.
Nghe Đường Khả nói như vậy, Lâm Tịch thật sự không biết nói gì cả, ngượng ngùng nói:
- Ngươi đừng nghiêm túc như vậy được không...thật ra ta...
Hắn định nói rằng thật ra ta có thể thắng được Cừu Lộ, nhưng Đường Khả lại trực tiếp cắt lời hắn, nói tiếp:
- Lâm Tịch, ngươi có biết nguyên nhân thật sự ta không muốn về biên quân không? Ta không phải sợ chết, ta cũng không phải không chịu được cảnh rắn hay côn trùng cắn mình khi ẩn núp trong rừng, càng không phải sợ những mũi tên bắn lén sẽ giết chết mình...ta...ta chỉ không muốn mình phải tiếp tục thấy cảnh những người bạn tốt của mình lần lượt chết đi, còn ta lại bất lực đứng nhìn.
- Ngươi có biết việc trên lưng ngươi có một người bạn, ngươi liều mạng muốn cứu hắn, nhưng thân thể của hắn càng lúc càng lạnh, chút máu ngay khóe miệng cũng đọng lại khi gió thổi qua là cảm giác gì không?
Đường Khả nhìn Lâm Tịch chằm chằm, nói xong những lời này sắc mặt hắn tái hẳn đi, thân thể cũng khẽ run rẩy.
Lâm Tịch im lặng, chút tâm tình đùa cợt vừa rồi mất hẳn.
Hắn nhìn Đường Khả. So với thân hình gầy gò lúc mới vào học viện, Đường Khả bây giờ đã to con hơn rất nhiều, có thể vì liên quan đến việc hồi trước ở biên quân ăn uống rất đầy đủ nên khuôn mặt vốn đã rất đầy đặn hơn những người khác của hắn, sau một thời gian ở học viện thì mặt hắn càng mập hơn, nói thẳng ra là không đẹp mắt lắm. Mái tóc của hắn vẫn như thế, ngắn gọn, phần tóc ở sau được hắn dùng một cây châm ghim lại và hướng thẳng lên trời, tất cả đặc điểm trên làm cho khí chất của hắn có thêm một phần kiêu ngạo và thành thục khác hẳn với những đệ tử khác.
Hắn vẫn giống như một thanh trường đao ở biên quân, làm cho người khác cảm thấy thật nguy hiểm và bất cứ lúc nào cũng làm mình bị thương được, nhưng với tư cách là một người bạn thân thiết từ lúc vào học viện, Lâm Tịch biết trái tim của con người này còn nóng cháy và thắm thiết hơn những đệ tử xuất thân từ Kim Chước rất nhiều.
- Được rồi, ta đồng ý với ngươi. Sau này khi xông pha trận mạc với ngươi, ta sẽ rất cẩn thận, nhất định không chết trước ngươi đâu.
Lâm Tịch vỗ vỗ bả vai Đường Khả, chân thành nói:
- Ta muốn nói với ngươi một việc, thật ra...mọi việc cũng không nghiêm trọng như vậy, ta nghĩ mình có thể chiến thắng được Cừu Lộ.
Đường Khả lắc đầu, nói;
- Lâm Tịch, chênh lệch tu vi không đơn giản như những gì ngươi đang nghĩ. Mặc dù bộ áo giáp chúng ta mặc đã áp chế tu vi xuống, nhưng hắn vẫn mạnh hơn ngươi.
Lâm Tịch nhìn hắn, bỗng nhiên nhẹ giọng nói:
- Ta cũng có tên trên bảng.
Đường Khả ngẩn cả người:
- Hả? Ngươi nói gì?
Lâm Tịch lại vỗ vai hắn, nhẹ giọng gằn từng chữ:
- Ta - cũng - có - tên - trên - bảng.
Đường Khả lại sửng sốt.
- Hôm nay ta có đấu với một người, ta nghĩ thực lực của Cừu Lộ không hơn người này được.
Lâm Tịch biết dù sớm hay muộn thì cũng có lúc phải giải thích một số chuyện với người bạn này, nên hắn lại nhẹ giọng nói với Đường Khả:
- An phó giáo sư có dạy ta vài thứ đấy, rất lợi hại.
- Ngươi đã từng hai lần đạt được thành tích năm sao ra ngoài?
Đường Khả rốt cuộc xác nhận được Lâm Tịch đang nói thật chứ không phải đùa giỡn với mình.
Lâm Tịch cười cười, nhưng đột nhiên hai mắt của hắn mở to ra, giống như đang sáng lên vậy. Bởi vì hắn nghĩ đến một việc, người bạn Đường Khả bên cạnh mình chắn chắn nằm trong những tân đệ tử lợi hại nhất học viện Thanh Loan, hơn nữa Đường Khả luôn mang trường đao bên cạnh mình, đao pháp ắt hẳn rất lợi hại, nếu như mình đấu với Đường Khả thì có khi nào học được gì đó? Hơn nữa, từ trước đến nay Lâm Tịch vẫn luôn muốn trước khi tiến vào trạng thái minh tưởng tu hành thì có thể luyện tập đao pháp và tiễn kỹ một chút, cho nên hắn lập tức hưng phấn, nhìn Đường Khả nói:
- Hay là chúng ta ra ngoài luyện tập một chút đi?
- Học viện cấm tư đấu...nhưng nếu như chỉ là luận bàn...chắc là không sao.
Đến lúc này Đường Khả cũng vì Lâm Tịch mà tò mò rồi, hắn thật sự không thể nào ngờ rằng một con người luôn yếu đuối trong mắt hắn như Lâm Tịch lại hai lần liên tiếp đạt được thành tích năm sao. Tính đến giờ, hắn cũng chỉ đạt được thành tích năm sao ba lần.
- Ngươi...sao ngươi lại có thứ này...
Nhưng khi nhìn thấy đồ vật Lâm Tịch lấy từ trong phòng ra, Đường Khả lại càng khiếp sợ hơn, hoảng hốt hô lên.
Trong tay Lâm Tịch có một vật: trường đao biên quân màu đen!
- Là ta xin giảng viên Mộc Thanh cho đấy.
Lâm Tịch ha ha cười.
Nhìn khuôn mặt đắc ý của Lâm Tịch, sau đó nhìn lại thanh trường đao biên quân trong tay hắn, Đường Khả khó khăn thở ra một hơi, đôi mắt nhìn Lâm Tịch trở nên hơi phức tạp, nói:
- Bây giờ ta tin ngươi rồi.
...
Học viện không hạn chế các đệ tử đi lại trong ban đêm, hơn nữa hầu hết các đệ tử ở học viện Thanh Loan từ năm thứ hai trở đi thông thường đều dựa theo tình huống môn học mà lựa chọn thí luyện bên ngoài, cho nên, ở học viện Thanh Loan có rất nhiều nơi vắng vẻ hoặc không có người ở, muốn tìm một mảnh đất trống không có ai qua lại để tập đao vào ban đêm thật sự là một việc rất dễ dàng.
Đang sánh bước đi trên một con đường bằng gỗ xuyên qua một ngọn núi hoang vắng, Lâm Tịch và Đường Khả cùng nhau dừng lại, sau lưng mỗi người đều có một thanh trường đao biên quân màu đen.
Học viện Thanh Loan tọa lạc trên đỉnh sơn mạch Đăng Thiên, dù ở bất cứ nơi nào trên ngọn núi này, chỉ cần ngước đầu nhìn lên cao sẽ có cảm giác mặt trăng và các vì sao sáng ngời và to một cách lạ thường. Dưới ánh trăng sáng tỏ, Đường Khả chuyên chú nhìn Lâm Tịch, Lâm Tịch cũng chuyên chú một cách lạ thường, rút đao biểu diễn những đường đao An Khả Y dạy cho hắn. Cất bước, vung đao, trường đao biên quân màu đen không phản quang bắt đầu chuyển động dưới bàn tay hắn.
Ngay khi Lâm Tịch vung đường đao thứ hai ra, Đường Khả trong nháy mắt liền hoảng sợ và kinh ngạc không thôi. Đến lúc này hắn càng hiểu rõ hơn vì sao học viện Thanh Loan được gọi là thánh địa trong lòng những người dân đế quốc Vân Tần, thực lực và tu vi của những lão sư học viện này thật sự không thể tưởng tượng được. Tuy động tác vung đao của Lâm Tịch trong mắt hắn còn chưa thuần thục, nhưng mỗi đường đao đó, cách thân hình di động, cách cổ tay và cánh tay chuyển động lại gây cho hắn một cảm giác Lâm Tịch như đang ném đao lên không trung, sau đó mỗi một động tác thân thể đang thực hiện có nhiệm vụ là gia tốc cho tốc độ thanh đao. Có lẽ cũng chính vì điều này nên tốc độ xuất đao của Lâm Tịch rất nhanh.
Hắn có thể tưởng tượng nếu những đường đao này phối hợp với hồn lực cường đại thì...Trời ạ! Rốt cuộc vị nữ phó giáo sư nhìn bề ngoài rất mảnh khảnh và yếu đuối kia lúc chiến đấu xuất đao sẽ có tốc độ và uy lực kinh khủng như thế nào?
- Sao hả?
Sau khi hoàn thành những động tác xuất đao giết người liên miên nối liền nhau, Lâm Tịch vừa thở hổn hển nhìn Đường Khả, lau mồ hôi trên trán, vừa nói:
- An lão sư nói nếu như muốn truy cầu tốc độ trong những đường đao vừa rồi...tinh túy chính là phải nhanh chóng điều chỉnh thân thể và binh khí của đối thủ, dựa vào xung lực của họ để giúp xuất đao nhanh hơn, cũng giống như khi ta lấy nước đổ xuống mái ngói vậy, phải biết lợi dụng bề mặt và hình dạng của mái ngói để nước chảy nhanh hơn.
- Ở trong quân đội chúng ta, đao kỹ ngươi vừa sử dụng chính là thần kỹ.
Sau một hồi im lặng rất lâu, Đường Khả mới nhìn thẳng Lâm Tịch, chậm rãi nói:
- Tốc độ xuất đao của ta cũng chỉ ngang ngửa với ngươi, mà mấy kinh nghiệm của ta cũng không thể giúp ngươi được, có nói ra cũng chỉ phản tác dụng. Điều duy nhất ta có thể giúp ngươi chính là dạy ngươi một chiêu, ở trong biên quân cũng rất ít người biết chiêu thức này...ta nghĩ chiêu này sẽ rất có ích nếu như ngươi muốn liều mạng.
- Có ích lúc muốn liều mạng sao?
- Ngươi hãy nhìn kỹ.
Đường Khả nắm chặt trường đao biên quân màu đen trong tay, chậm rãi cởi lớp vải cũ dầy ở đao ra, một phần quấn thật chặt quanh bàn tay mình, một phần vẫn quấn chặt ở chuôi đao.
Sau khi làm xong việc này, Đường Khả liền vung đường đao thứ nhất, tiếp theo là đao thứ hai.
Lâm Tịch chăm chú nhìn, hắn vừa nhìn đã biết Đường Khả đang sử dụng đao chiêu mình đã học được từ An Khả Y, nhưng vào chính đao thứ ba này, động tác của Đường Khả đột nhiên biến đổi mạnh mẽ, trở nên mạnh - nhanh - hiểm độc hơn, hoàn toàn không để ý đến việc động tác này sẽ làm ảnh hưởng đến đường đao thứ tư. Hắn ta dứt khoát vung đao tới trước, cùng lúc đó, trường đao màu đen sắc bén đã rời khỏi tay hắn.
Tốc độ đao bay vô cùng nhanh, mạnh mẽ như một con thú hoang điên cuồng gầm thét giữa không trung, nhưng đao chiêu vừa dứt, rơi xuống đất là Đường Khả cũng nhanh chóng lướt thân đến nắm đao lại trong tay.
Sau khi thu đao, Đường Khả nhìn sang Lâm Tịch đang nhíu chặt chân mày, hắn im lặng, không lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của Lâm Tịch.
- Đây là một chiêu thức đối thủ tưởng rằng không thể nào thành chiêu được, nhưng cuối cùng lại biến thành một chiêu liều mạng...Đao rời khỏi tay không chỉ hiểm độc, nhanh hơn mà còn giúp tấn công xa hơn, đối thủ nghĩ đao này không thể trúng được, nhưng rốt cuộc vẫn bị ngươi chém trúng...
Lâm Tịch vừa suy nghĩ vừa từ từ nói.
Đường Khả gật đầu, bắt đầu cởi hết đống vải cũ kỷ bền chắc còn lại trên chuôi đao xuống, nghiêm túc nói:
- Dù sao sơn cốc thí luyện này cũng không phải là chiến trường ở biên quân, ngươi sẽ không gặp cảnh bị nhiều người vây bắt như loạn quân, nên khi sử dụng đao này ngươi không cần phải bắt mình lập tức nắm lại đao ngay như ta vừa làm...đây chỉ là kỹ xảo của những người không phải là người tu hành trong quân đội, người tu hành một khi mạnh hơn sẽ có những chiêu thức lợi hại hơn, vì thế, ngươi không cần lãng phí quá nhiều thời gian vào việc này. Điều ngươi cần chú ý chính là các đối thủ chúng ta gặp trong sơn cốc đều mặc áo giáp, đây là loại áo giáp ngươi có cố hết sức cũng không thể phá vỡ được, cho nên, khi sử dụng chiêu thức này ngươi cần phải nhắm vào những vị trí yếu nhất trên bộ giáp. Nếu không, một khi đối phương phản công lại, ngươi chưa chắc có cơ hội trở mình.
Lâm Tịch gật đầu, nói:
- Lý lẽ này ta hiểu.
- Cho ngươi cái này.
Đường Khả lấy miếng vải cũ kỹ vừa cởi ra đưa cho Lâm Tịch, nói;
- Sơn cốc thí luyện không cho phép đệ tử mang vũ khí nào, nhưng miếng vải này không phải là vũ khí, giảng viên sẽ không nghiêm cấm. Vào ngày đầu tiên vào trong sơn cốc, ta mặc áo giáp vào rồi mới lấy miếng vải này quấn ở tay.
- Cảm ơn ngươi...À, bây giờ ta thử một chút, ngươi hãy dạy ta buộc thế nào cho chặt và thuận tay, nhất định không được rời tay đó, lỡ như ta phóng trúng đối thủ nhưng đao tuột tay thì thật nguy hiểm, lúc ta lấy đao về chắc đối thủ đã tấn công tới rồi…khi đó chắc chắn ta sẽ bị đánh bại...
...
Trên một mái nhà cách đấy không xa, Mộc Thanh đứng đó yên lặng nhìn Lâm Tịch và Đường Khả cùng nhau luyện tập, nở một nụ cười ấm áp như gió xuân:
- Hi vọng các ngươi vĩnh viễn là bằng hữu tốt.
Trong lòng nàng, cảnh tượng hai tân đệ tử cùng nhau luyện tập như vậy đã làm cho nàng nhớ đến những kỷ niệm vui vẻ mình đã từng có, đó thật sự là những kỷ niệm không thể quên được...
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Tiên Ma Biến Tác giả: Vô Tội
Quyển 2: Phong Hành Giả.
Chương 26: Thứ được gọi là công bằng ở thế gian này
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch: Zo
Biên tập: Soujiro_Seita
Nguồn: TTV
- Nghe nói lát nữa ngươi sẽ quyết đấu với một tân đệ tử?
Trong một khu rừng sau ngôi nhà bằng gỗ bên cạnh những mảnh ruộng bậc thang cầu vồng, một người giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen đang vừa chạy vừa bắn tên bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Lâm Tịch cũng đang vừa chạy vừa bắn tên, lạnh lùng hỏi.
Một thích khách mạnh nhất cũng phải đề phòng bị người khác ám sát, đối với một Phong Hành Giả chân chính, đừng nói là trong lúc chạy, cho dù đang rớt xuống núi hay rơi từ trên cao xuống thì vẫn có thể nhanh chóng ổn định bắn tên. Vì lý do này, cách đây hai ngày Đông Vi đã bắt đầu huấn luyện Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm vừa chuyển động vừa bắn tên.
Cho dù thân thể đang ở bất kỳ tư thế không tự nhiên nào, giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen luôn bắn chính xác hồng tâm ở xa, nhưng Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm lại không được thế! Hai người đã cố gắng hết sức nhưng có bắn mười tên thì cũng chưa chắc có năm tên trúng thân bia.
- Sao lão sư lại biết chuyện này được?
Vừa rồi Lâm Tịch lại bắn một tên không chính xác. Khi nghe Đông giảng viên nói như vậy, hắn nhất thời sửng sốt.
Đông Vi ngừng lại, tay trái lấy một tên ra. "Pặc", một âm thanh vang lên, mũi tên màu đen hắn bắn ra đã chính xác xuyên thủng hồng tâm, mạnh mẽ đâm vào một khối đá đằng sau, thân tên lập tức bị vỡ nát. Lực bắn thật kinh khủng!
Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm nhất thời đưa mặt nhìn nhau, không thể nói được lời nào. Dường như mấy ngày qua Đông lão sư luôn nghiêm nghị này gặp phải chuyện gì đó thì phải, tính tình bỗng nhiên dữ dằn hơn rất nhiều.
- Ta đã nói trước với ngươi, ngươi đối với học viện chúng ta căn bản không có bí mật gì, huống chi là chuyện tranh giành hơn thua cực kỳ ngu ngốc với các đệ tử khác! Sau này không cần phải nói những lời ngu xuẩn như vậy với ta nữa!
Quả nhiên chỉ một lúc sau, từ trong khu rừng xanh mát này có những tiếng quát to truyền ra ngoài.
Sau những tiếng mắng gay gắt, Đông Vi vẫn khư khư giữ bộ mặt âm trầm đó, giống như người vừa chịu mắng chính là hắn vậy. Nhưng hắn lại vươn tay lấy một mũi tên ra, một lần nữa bắn trúng hồng tâm ở ngoài xa.
- Tan lớp!
- Cái gì?
Lâm Tịch còn đang nghĩ không biết vị Đông lão sư này sẽ mắng gì tiếp theo đây, nhưng vừa nghe thấy hai chữ này, hắn và Biên Lăng Hàm ngẩn cả người.
- Ta nghĩ cho dù bây giờ ngươi có chạy nhanh hết sức thì mấy người kia cũng chờ ngươi lâu rồi, có khi họ còn đoán ngươi không dám tới.
Đông Vi bỗng nhiên xoay người, lạnh lùng nhìn Lâm Tịch:
- Tốt hay xấu thì ngươi cũng là đệ tử thân truyền của ta, đệ tử mất thể diện, người làm sư phụ ta quang vinh lắm sao?
Lâm Tịch le lưỡi, ngượng ngùng nói:
- Đa tạ lão sư nhắc nhở, nhưng nếu đã coi đệ tử là đệ tử thân truyền của ngài, đệ tử mà thua tất nhiên làm mất mặt sư phụ. Trận chiến này, không biết lão sư có gì dặn dò hay không?
Đông Vi nhìn Lâm Tịch, trầm giọng nói:
- Thời gian ngắn như vậy, dù là ai cũng không thể giúp vũ kỹ ngươi mạnh lên được, nhưng ngươi có biết cái câu "hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng" là gì không? Cho dù tu vi hai bên chênh lệch, nhưng khi ở trên chiến trường, tám chín phần mười người còn sống đều là những người có khí thế áp đảo đối phương hoàn toàn, làm cho trái tim đối thủ mình phải trở nên lạnh lẽo vì sợ hãi.
- Nếu như không biết biểu hiện thế nào, không biết làm sao để khí thế mình mạnh hơn đối phương thì lúc vào đó, tốt nhất đừng nói gì hết.
Ánh mắt Đông Vi vẫn dán chặt trên người Lâm Tịch, lạnh nhạt nói:
- Vì sao nhiều người cảm thấy Phong Hành Giả đáng sợ? Bởi vì từ trước đến nay, Phong Hành Giả lúc giết người chưa bao giờ nói gì với đối thủ.
...
...
- Lâm Tịch, ta còn tưởng rằng ngươi không dám tới. À, đúng rồi, ta quên mất chứ, đồng học Thiên Tuyển của chúng ta khi học môn thứ nhất đã chọc giận lão sư, bị phạt phải tới dược cốc hỗ trợ làm việc đấy.
Trên một mảnh đất trống ngoài sơn cốc thí luyện, có ít nhất bảy tám mươi đệ tử các khoa đang tụ tập. Xem ra cuộc quyết đấu giữa Lâm Tịch và Cừu Lộ đã khiến rất nhiều người chú ý.
Sau khi tới bắt chuyện với mấy người Đường Khả, Lý Khai Vân đã đến đây từ sớm, Lâm Tịch không hề để ý đến những lời nói khắc nghiệt của Cừu Lộ, khẽ cười:
- Sao vậy, ngươi hi vọng ta không đến sao?
- Dĩ nhiên không phải.
Cừu Lộ cười lạnh, nói:
- Ta chỉ mong muốn nhanh nhanh đánh ngươi một trận, để ngươi biết mình là ai.
- Nói thật nhé...
Sau khi dừng một chút, Cừu Lộ khinh thường nhìn Lâm Tịch, nói:
- Lý do ta không thích ngươi không phải vì thân phận Thổ Bao của ngươi, mà chính là vì ngươi không có bản lãnh gì, nhưng lúc nào cũng tỏ ra mình hơn người.
Lâm Tịch lắc đầu, không muốn nói thêm gì với tiểu hài tử xấu xa này nữa. Hắn nhìn sơn cốc thí luyện phía trước, thản nhiên nói:
- Đi thôi!
- Đi!
Cừu Lộ thấy Lâm Tịch không nói gì nữa, cho là mình đã nói trúng chỗ đau của Lâm Tịch nên nhất thời vô cùng hưng phấn, vênh váo tự đắc đi trước dẫn đường. Liễu Tử Vũ và năm sáu thiếu niên Kim Chước khác ở bên cạnh hắn cũng nhoẻn miệng nở nụ cười trêu chọc, sau đó cất bước đi theo.
- Uây, làm gì thế? Ngươi không cho bằng hữu của ta vào, nhưng ngươi lại dẫn theo nhiều người như vậy à?
Lâm Tịch đang đi ở trước đột nhiên dừng lại, nhìn đám người Liễu Tử Vũ đang tiền hô hậu ủng đằng sau Cừu Lộ, bình tĩnh nói:
- Cừu Lộ, có phải ngươi nên nói bọn họ cũng đứng chờ ở bên ngoài không?
Cừu Lộ ngẩn người.
Lúc Lâm Tịch đi vào sơn cốc thí luyện, mấy người Đường Khả đã làm theo yêu cầu của hắn nói hôm qua là phải chờ ở ngoài, so sánh với bọn họ thì Lâm Tịch đang đi một mình ở trước thật sự rất cô đơn.
- Chúng ta chỉ vào xem một chút, sẽ không làm ảnh hưởng đến chuyện tỷ thí của các ngươi.
Liễu Tử Vũ dừng bước, đôi mắt đẹp khẽ cau lại, nhưng giọng nói vẫn hết sức bình thản.
- Không làm ảnh hưởng đến chuyện tỷ thí của chúng ta?
Lâm Tịch vẫn rất bình tĩnh, hắn ta nhìn thoáng qua đám người Đường Khả đang đứng yên, nói:
- Ta cũng có thể đảm bảo sau khi vào đó bọn họ sẽ không làm chuyện gì ảnh hưởng đến việc tỷ thí...Đây là yêu cầu Cừu Lộ nói, ta đã đáp ứng, cho nên, các ngươi cũng phải ở ngoài chờ, như vậy mới công bằng.
- Lâm Tịch!
Cừu Lộ không thể nào ngờ rằng đến lúc này Lâm Tịch lại nhìu chuyện như vậy, tức giận lớn giọng nói:
- Tử Vũ huynh có thân phận gì chứ? Chẳng lẽ mấy thứ như Biên Man, Thổ Bao bọn ngươi có thể so sánh sao?
Liễu Tử Vũ phất phất tay, ngăn Cừu Lộ có thể nói những lời quá đáng hơn. Hắn nhàn nhạt nhìn Lâm Tịch, nói:
- Ngươi muốn công bằng? Nhưng thế gian này tuyệt đối không có công bằng...là đệ tử học viện cũng thế, dù đã tốt nghiệp ra ngoài thì cũng không có công bằng cho mọi người. Ngươi hãy nghĩ đi, ở đế quốc Vân Tần này người có thể cho các ngươi công bằng là ai? Ta nói chúng ta chỉ vào xem một chút, việc chúng ta làm chính là bảo đảm trận tỷ thí hai ngươi được diễn ra công bằng.
Liễu Tử Vũ vừa nói câu này xong chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, rất nhiều Thổ Bao và Biên Man đang đứng đây chỉ biết trầm mặc không nói gì, tuy trong lòng có lửa giận nhưng không thể bùng phát được. Bởi vì mọi người đều biết những gì Liễu Tử Vũ vừa nói chính là sự thật, người có thể cho bọn họ công bằng không phải là mấy vị quan cao cao tại thượng ngồi trong triều đình sao? Sau lưng mấy thiếu niên Kim Chước này có người quyền cao chức to ủng hộ, mấy người Biên Man và Thổ Bao không thể nào sánh được.
- Nhưng đây là học viện...về việc sau này ra ngoài thế nào, không ai biết trước được!
Nhưng Lâm Tịch vẫn giữ thái độ bình thản, nhẹ nhàng nói ra.
Đến lúc này, rốt cuộc Liễu Tử Vũ không thể tiếp tục làm công tử cao sang được, hắn khinh thường nói:
- Lâm Tịch, nói nhiều cũng vô dụng, ngươi có dám đấu hay không?
Đột nhiên có một giọng nữ bình thản và mang theo chút tò mò vang lên:
- Sao các ngươi có thể chắc chắn rằng Cừu Lộ có thể thắng được Lâm Tịch? Các ngươi đã nói như vậy....nếu như lát nữa Cừu Lộ căn bản không phải là đối thủ của Lâm Tịch, ta không biết các ngươi làm thế nào để giữ mặt mũi của mình?
Giọng nói người này không hề chanh chua, nhưng vừa nghe thấy thì mấy thiếu niên Kim Chước ở đây không khỏi biến sắc. Xoay đầu nhìn lại, Lâm Tịch thấy có một thiếu nữ mặc áo xám đang đứng trước tấm bảng gỗ công bố thành tích được đặt ngay cạnh lối vào sơn cốc thí luyện.
Không mang theo chút phồn hoa dung tục hay sự ồn ào ầm ĩ tầm thường, đây chính là hình ảnh xinh đẹp nhất trong lòng Lâm Tịch. Hắn thật không ngờ rằng nàng lại tới đây, hơn nữa còn vì hắn mà nói chuyện.
Cừu Lộ ngẩn người, hắn và mấy người Liễu Tử Vũ không thể nào ngờ rằng một người Thiên Tuyển khác - Cao Á Nam của khoa Ngự Dược lại ra mặt vì Lâm Tịch. Nhưng ngay sau đó, khuôn mặt vốn trắng noãn của Cừu Lộ bỗng nhiên đỏ lên, tức giận gầm thét:
- Ta không phải là đối thủ của hắn? Ta không phải là đối thủ tên phế vật này?
- Ngươi chắc chắn như vậy sao? Hàng năm trên chiến trường, thật không biết có bao nhiêu người tu sĩ chết dưới tay những binh sĩ bình thường...Lỡ như...lỡ như ngươi thua Lâm Tịch thì sao?
Cao Á Nam nhẹ nhàng hỏi như đang truy vấn một vấn đề rất bình thường, làm cho tất cả mọi người một lần nữa phải im lặng.
Có lẽ phần lớn các tân đệ tử không biết Cao Á Nam có xuất thân như thế nào, nhưng mọi người đều biết rằng Cao Á Nam cũng chính là một Thiên Tuyển, được chọn vì tư chất tu luyện cực cao như Văn Hiên Vũ. Đồng thời, nghe nói tốc độ tu luyện của nàng ở khoa Ngự Dược cũng rất nhanh, vượt xa những người còn lại. Cho nên, lời nói của nàng hiển nhiên có trọng lượng hơn những người khác rất nhiều.
- Nếu đã như vậy, các ngươi cùng vào hết đi.
Liễu Tử Vũ quay trở lại hình ảnh một con người cao sang, quay đầu sang cười với Cao Á Nam một cái, hỏi:
- Cao Á Nam, nàng rất xem trọng Lâm Tịch sao?
- Cũng là người khoa Ngự Dược, nhưng sao tâm địa khác nhau quá vậy?
Nhưng câu nói nhỏ này của Lâm Tịch lại làm hắn thiếu chút nữa làm mất đi hình ảnh khiêm tốn nho nhã đã tạo dựng bấy lâu nay, trán xanh hiện rõ trên trán, giận dữ nói:
- Ngươi...
- Học viện rất thích những cuộc quyết đấu có thể giúp đệ tử tăng thực lực mình lên. Cho nên, nếu như sau này các ngươi muốn quyết đấu...chỉ cần vào nói với giảng viên là được, ta có đảm bảo trận chiến giữa các ngươi sẽ rất công bằng.
Ngay lúc này, một âm thanh già nua vang lên.
Lâm Tịch hơi kinh ngạc, vừa xoay người lại liền cung kính hành lễ:
- La lão sư.
Người thủ hộ La Hầu Uyên vận đồng phục giảng viên cũ kỹ không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở lối đi vào cốc, ông ta gật đầu với Lâm Tịch một cái coi như đáp lễ, tiếp tục nói:
- Toàn bộ các ngươi có thể đi vào, ta sẽ an bài để Lâm Tịch và Cừu Lộ tìm kiếm binh khí của mình trong sơn cốc mười đình, sau đó mọi người sẽ tới địa điểm quyết đấu quan sát.
Vừa nhìn thấy đồng phục cũ kỹ và tuổi tác già nua của La Hầu Uyên, ban đầu Liễu Tử Vũ còn khinh thường trong lòng, không để ý đến là mấy, nhưng khi nghe xong những lời này...nghe được ông ta có quyền làm như vậy trong sơn cốc thí luyện thì hắn ta nhất thời sợ hãi, run rẩy không thôi.
- Các ngươi phải biết rằng công bằng trên đời không phải là thứ mấy người quyền quý có thể cho được...nếu như không có dũng cảm đối mặt với cái thứ những tên quyền quý kia gọi là công bằng, làm sao các ngươi có dũng khí đối mặt với ba mươi vạn đại quận, làm sao đứng trên tường thành chống chọi quân địch?
Nhưng La Hầu Uyên lại không chú ý đến nét mặt của hắn, ông ta nhàn nhạt nhìn qua những Thổ Bao Biên Man đang cúi đầu trầm mặt kia, nói:
- Ngay cả công việc quan trọng nhất là ngẩng đầu thẳng lưng còn không dám thì chỉ có thể gục xuống làm chó, đây chính là lý lẽ đơn giản nhất.
Vài Thổ Bao và Biên Man đỏ mặt cả lên, nắm chặt quả đấm, nhưng có lẽ vì quá xấu hổ nên bọn họ vẫn không dám ngẩng đầu.
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius