Tốt nhất là đừng ai đọc, một chút tâm sự gửi gắm trong câu chữ thôi. Đừng cố hiểu làm gì...
Thử tưởng tượng nhé. Một sáng ngủ dậy bỗng chợt bạn nhận ra rằng bạn đang ở trên một ngôi nhà tạm bằng gỗ, trên một hòn đảo đơn sơ, không người ở. Vừa bước ra khỏi cửa, đập vào mắt bạn là một bãi cát trắng phau. Bên một bờ biển xanh trong tận đáy.
Mặt trời thì dìu dịu tỏa những tia nắng ấm áp đánh thức bạn. Rửa mặt cho bạn là những cơn gió nhẹ nhàng mơn man. Dường như nó đang thì thầm bên tai bạn hàng vạn lời yêu đương nồng thắm. Từng cụm từng cụm mây hồng hờ hững trôi về phía chân trời. Chim trên cành hót líu lo những bài tình ca muôn thuở mà con người không bao giờ và không thể nào hiểu nổi... Lúc đó bên cạnh bạn là ai...tưởng tượng nhé...
Thử tưởng tượng tiếp nhé. Vẫn hòn đảo đó, tối rồi và mây ở đâu kéo đến, gió ở đâu cũng thổi đến. và mưa ở đâu cũng trút xuống không ngớt... Biển động rồi.
Chắc đêm nay có bão. Ban ngày mải chơi không chuẩn bị củi. Bên ngoài, gió đang gào thét như ai như oán, như đòi món nợ ân tình nghìn đời chưa trả. Mưa vẫn rơi xối xả, mưa kín đặc bầu trời, tưởng như toàn bộ không trung không còn gì khác ngoại trừ những giọt nước mưa.
Trong này tối quá. Không một chút ánh sáng. Có chăng chỉ là một chút, một chút, chỉ vài giây thôi, bạn có thể nhìn được mọi vật xung quanh bằng ánh sáng của những tia chớp chợt lóe lên rồi vụt tắt đang giăng đầy trời. Ngoài kia, bãi cát mê hồn lúc sáng vẫn còn đó, nhưng biển thì không hiền hòa như trước, nó gào lên những tiếng kêu điên cuồng, nó ì ọp như tiếng động phát ra từ chiếc mồm một con quái vật trú ngụ tại nơi sâu tận cùng đáy biển khơi. Và bạn co ro vì lạnh, vì tránh những giọt nước cứ vô tình rớt xuống từ mái căn nhà tạm...Lúc đó, bạn nghĩ đến ai...tưởng tượng tiếp đi.
Rồi bỗng chốc, tất cả như vụt tắt bởi những âm thanh du dương quen thuộc "dậy đi... muộn rồi...". Hóa ra tất cả chỉ là một giấc mộng. Bạn nhìn chủ nhân của những âm thanh vừa đánh thức bạn khỏi giấc mộng vàng đó, mỉm cười hay nhăn mặt?